Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1946: “Đều do nhi tử của ngươi gây ra”


“Vậy thì hi vọng trưởng lão có thể về nói vài lời tốt cho ta”, Doãn Trọng bật cười quỷ dị.



“Yên tâm, Thị Huyết Điện chúng ta sẽ không để Âm Dương thế gia chịu thiệt”, Huyết Tế còn chưa dứt lời thì cơ thể đã hoá thành một đạo huyết khí biến mất không thấy tung tích.



Sau khi ông ta rời đi, người bên trong đại điện lần lượt nhìn về Doãn Trọng: “Gia chủ, thật sự hợp tác với Thị Huyết Điện sao?”

Advertisement



“Có gì không được?”, Doãn Trọng ngả người trên ghế, nhàn nhã vuốt vuốt viên linh châu, “bầu trời của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng nên thay đổi rồi”.



“Còn Thiên Đình ở Nam Sở…”



“Thuận theo Thị Huyết Điện còn phải sợ Thiên Đình sao? Cho dù cho bọn chúng đến thì bọn chúng có dám đến không?”



Roẹt!



Trong đêm đen, Diệp Thành thông qua một Truyền Tống Trận bước ra ngoài.



Rầm! Rầm!

Không lâu sau đó, hư không từ phía xa vang lên tiếng động đinh tai kéo theo sự chú ý của hắn.



Nhanh vậy sao?



Diệp Thành cau mày nhìn về một hướng. Ở đó, thần quang vạn đạo, sát khí ngút trời, tiếng nổ ầm vang vang dội khắp thiên địa, gần như là ngàn binh vạn mã đang lao tới, chính là đại quân một điện của Thị Huyết Điện, lúc này bọn chúng đang sát phạt tới Bắc Chấn Thương Nguyên.



“Sao…sao thế nhỉ?”, có lẽ vì động tĩnh của Thị Huyết Điện quá lớn nên rất nhiều tu sĩ không ngủ ngon giấc chợt chạy ra ngoài, thần sắc kinh ngạc nhìn về phía xa.



“Là đại quân của Thị Huyết Điện”,


“Trông có vẻ như đi về phía Bắc Chấn Thương Nguyên”, có lão bối vuốt râu lên tiếng: “Tám phần là muốn tìm Hạo Thiên thế gia tính sổ”.



“Xem ra Bắc Chấn Thương Nguyên sắp thay đổi rồi”.



Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành đã bước lên một Truyền Tống Trận và biến mất.



Lúc này, bầu không khí bên trong đại điện của Hạo Thiên thế gia vô cùng căng thẳng.



Quan trọng là động tĩnh hôm qua của Diệp Thành quá lớn, Diệp Thành còn là người của Hạo Thiên thế gia, lại khiến Thị Huyết Điện phẫn nộ rất có khả năng bọn họ sẽ trút giận lên đầu Hạo Thiên thế gia, bọn họ ngủ ngon được mới lạ.



“Đều do nhi tử của ngươi gây ra”, cuối cùng, bầu không khí trầm lắng bên trong đại điện cũng bị phá vỡ.



“Tam thúc, ý của người là gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn, khí thế không hề giảm sút.



“Hắn giết Thương Minh, Thị Huyết Điện lẽ nào lại ngó lơ?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng, “nếu Thị Huyết Điện không bắt được Diệp Thành thì nhất định sẽ trút lên Hạo Thiên thế gia, hậu quả này ngươi gánh nổi không?”



“Chuyện đã xảy ra rồi, Tam Thúc đang muốn trách tội con sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn không xuống nước, chỉ cần là vấn đề liên quan đến Diệp Thành thì giọng điệu của ông ta đều cứng rắn, mặc dù Diệp Thành sai nhưng ông ta vẫn bảo vệ con của mình.



 
Chương 1947: “Ta tự có kênh thông tin của mình”.  


“Tam Thúc Công, cho dù không có việc Trần Dạ đệ đệ giết Thương Minh thì Thị Huyết Điện sớm muộn cũng sẽ ra tay với Hạo Thiên thế gia”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, cô giống với Hạo Thiên Huyền Chấn, ngữ khí không nhân nhượng, “phong cách hành sự của Thị Huyết Điện người đương nhiên biết rõ”.



“Chí ít thì có thể thương lượng”, Hạo Thiên Cảnh Sơn hắng giọng.



“Thương lượng?”, Hạo Thiên Huyền Chấn bật cười lạnh lùng, “Tam Thúc muốn Hạo Thiên thế gia chúng ta đời đời kiếp kiếp làm nô dịch cho Thị Huyết Điện sao?”



Advertisement

“Các ngươi…”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức tối đến đỏ mặt.



Roẹt!



Khi hai bên còn đang tranh luận thì một đạo thần mang sắc bén bay vào trong đại điện, hoá thành một bóng người toàn thân với kim quang chói lọi, mái tóc bạc trắng.



“Ngươi…”, thấy chân dung của Diệp Thành, Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi về sau.



“Trần…Trần Dạ”, so với ông ta mà nói thì Hạo Thiên Huyền Chấn lại run rẩy.



“Tần…Trần Dạ…”, chỉ có Hạo Thiên Thi Nguyệt vô thức tiến lên trước, cô muốn gọi Tần Vũ nhưng lời nói đến miệng lại hoá thành Trần Dạ.

“Khởi động kết giới hộ sơn”, mọi người trong đại điện còn đang ngỡ ngàng, Diệp Thành đã lên tiếng hạ lệnh.



“Đây là Hạo Thiên thế gia”, lời của Diệp Thành khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn nổi trận lôi đình: “Đâu đến lượt ngươi khoa tay múa chân, ngươi còn mặt mũi mà đến à! Mau đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi…”



“Đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đã tấn công về phía Hạo Thiên thế gia”, Diệp Thành thẳng thừng ngắt lời Hạo Thiên Cảnh Sơn, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm.



Đại quân cả một điện?



Lời Diệp Thành vừa dứt, cả đại điện lập tức dậy sóng, vẻ mặt ai cũng biến sắc, họ đều là người đã sống mấy trăm tuổi, sao không biết đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện đại diện cho điều gì.



“Trần Dạ, có thật như con nói không?”, Hạo Thiên Huyền Chấn cau mày nhìn Diệp Thành.




“Nhiều nhất là một canh giờ”, Diệp Thành nhẹ giọng đáp.



“Còn không phải vì ngươi!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn tức giận hét lên, rung chuyển cả đại điện.



“Khởi động kết giới hộ sơn”, Hạo Thiên Huyền Chấn trực tiếp phớt lờ lời của Hạo Thiên Cảnh Sơn, ông tin tưởng Diệp Thành vô điều kiện, với sự hiểu biết của ông về Diệp Thành, hắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa.



Ngay lập tức, khắp các nơi của Hạo Thiên thế gia đều bắn lên những chùm sáng, nối thành một kết giới rộng lớn, nhưng so với kết giới của Thanh Vân Tông thì kết giới này vẫn còn kém xa.



“Thông báo cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức ra lệnh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.



“Không cần”, Diệp Thành lại nói: “Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi”.



“Cái gì?”, lời của Diệp Thành khiến bầu không khí trong đại điện thoáng chốc đông cứng đến cực điểm, so với tin đại quân một điện của Thị Huyết Điện thì tin này mới thật sự khủng khiếp, không có sự giúp sức của hai nhà này, Hạo Thiên thế gia rất khó chống đỡ.



“Trần Dạ, sao ngươi biết họ đã đầu hàng Thị Huyết Điện?”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Ta tự có kênh thông tin của mình”.

“Ngươi là Thánh chủ của Thiên Đình, ta muốn biết ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây?”, Hạo Thiên Cảnh Sơn nhìn Diệp Thành bằng đôi mắt đỏ ngầu.



 
Chương 1948: Chúng ta cần làm gì?”


“Ông cũng là lão tướng chinh chiến sa trường, với tình hình này, đại quân Thiên Đình tới cứu viện kịp không?”, Diệp Thành vẫn hờ hững nói tiếp: “Cho dù tới kịp thì Hạo Thiên thế gia cũng không trụ được tới lúc đó”.



“Vậy ngươi còn ở đây nói những lời vô nghĩa này làm gì!”, Hạo Thiên Cảnh Sơn đột nhiên nổi giận: “Nếu ngươi không động đến Thị Huyết Điện thì Hạo Thiên thế gia cũng không phải gánh chịu thảm hoạ này, ngươi đúng là đồ xui xẻo”.



Diệp Thành không nói gì chỉ chậm rãi quay đầu, yên lặng nhìn Hạo Thiên Cảnh Sơn.



Advertisement

Một ánh mắt khiến Hạo Thiên Cảnh Sơn vô thức lùi bước, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, vì ông ta nhìn thấy một hình ảnh đáng sợ trong mắt Diệp Thành, đó là núi thây và biển máu.



“Trần Dạ, con không nên đến đây”, thấy vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn hít sâu một hơi.



“Ông có tin ta không?”, Diệp Thành rời mắt khỏi Hạo Thiên Cảnh Sơn, quay sang nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn.



Hạo Thiên Huyền Chấn lại hít vào một hơi rồi lập tức hạ lệnh: “Huyền Hải, xử lý những người kia đi, chỉ phế chứ đừng giết”.



“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải dẫn quân ra khỏi đại điện, ai nấy đều sát khí ngút ngàn.



A!



Ngay sau đó, tiếng la hét thảm thiết vang lên từ rất nhiều hướng trong Hạo Thiên thế gia, đó là những kẻ nội gián ẩn náu ở đây.

Dù Hạo Thiên Huyền Chấn không nói gì, nhưng hành động của ông đã nói lên tất cả, ông vẫn tin tưởng con mình một cách vô điều kiện.



Đây là sự ăn ý ngầm, là sự ngầm hiểu ý giữa hai cha con. Nếu nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện thì nội gián chúng gài ở Hạo Thiên thế gia không còn lý do gì để giữ lại nữa.



Hơn nữa Hạo Thiên Huyền Chấn rất thông minh, chỉ phế chứ không giết, mục đích là sợ bứt dây động cỏ, giữ tính mạng bọn họ để tạo ảo giác cho nhà họ Viên và nhà Âm Dương, đây là phương pháp phản tình báo thông thường.



“Chúng ta cần làm gì?”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.



“Cho mọi người một khắc để tập hợp người trong gia tộc, chúng ta chỉ có nửa canh giờ để sơ tán”.



“Sơ… Sơ tán?”, mọi người trong đại điện đều bị sốc.




“Nhà họ Viên, nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện, Hạo Thiên thế gia bị cô lập không có cứu viện, muốn sống sót thì phải sơ tán”, Diệp Thành chậm rãi nói: “Một khi bị bao vây thì truyền tống trận cũng sẽ bị chặn, khi đó chỉ còn con đường chết”.



“Vậy nếu rời khỏi Hạo Thiên thế gia rồi bị bao vây thì sao? Không có kết giới hộ sơn sẽ càng chết nhanh hơn”, Hạo Thiên Cảnh Sơn khịt mũi lạnh lùng.



“Ta sẽ đảm bảo cho mọi người sơ tán đến Nam Sở một cách an toàn”, mặc dù giọng điệu Diệp Thành vẫn đều đều nhưng lại rất tự tin và kiên định.



“Đánh trống”, Hạo Thiên Huyền Chấn phớt lờ khuôn mặt âm trầm của Hạo Thiên Cảnh Sơn. Là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, ông hiểu rõ tình cảnh hiện tại của gia tộc, ngoan cố ở lại đây sẽ chết chắc, rời khỏi đây mới có đường sống.







Tùng tùng tùng…



Ngay sau đó, tiếng trống trận ngân dài, đánh thức người của Hạo Thiên thế gia còn đang ngủ say.



Lập tức, dù là đỉnh núi, lầu các hay là động phủ tu luyện đều có người di chuyển, giống như suối chảy tụ tập về phía đại điện của Hạo Thiên thế gia, hơn nữa vẻ mặt ai cũng ngơ ngác, thảng thốt.



Tiếng trống trận của Hạo Thiên thế gia chỉ vang lên khi sinh mạng gặp nguy hiểm, bây giờ lại vang lên giữa màn đêm khiến mọi người đều hoang mang.

Tại đây, Hạo Thiên Huyền Chấn đã dẫn Diệp Thành vào Địa Cung.



 
Chương 1949: Chỉ là mọi thứ đều vô tình biến thành tiếc nuối.  


Đây không phải lần đầu Diệp Thành tới đây, lần trước hắn tới đây dựa vào sự trợ giúp của hư không đại trận, sau đó Bắc Chấn Thương Nguyên mới xảy ra náo loạn.



“Đây là vực môn thoát hiểm do tổ tiên ta để lại”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói xong, hai tay tạo kết ấn, đặt lệnh bài được vấy máu mình vào chỗ lõm của một cánh cổng đá.



Ngay sau đó, cánh cổng đá khổng lồ mấy chục trượng rung lên ầm ầm rồi từ từ mở ra.



Advertisement

Ánh sáng bắn ra, Diệp Thành nhìn thấy một thông đạo kỳ dị tương tự thông đạo không gian của truyền tống trận.



Hắn không ngạc nhiên trước điều này, truyền tống vực môn cao cấp hơn truyền tống trận một chút, nhưng đều là thông đạo không gian, điểm khác là thông đạo không gian của truyền tống vực môn kiên cố hơn truyền tống trận một chút.



“Có phải Huyên Nhi đã từng đến Hạo Thiên thế gia không?”, nhìn truyền tống vực môn, Diệp Thành bình thản hỏi.



“Đúng thế”, Hạo Thiên Huyền Chấn khẽ gật đầu: “Chính vào đêm con đến Hạo Thiên thế gia, cô ấy đã đưa cậu nhóc Tử Viêm tới, cô ấy tới Bắc Chấn Thương Nguyên là để tìm con”.



Nói đến đây, Hạo Thiên Huyền Chấn ngập ngừng hỏi Diệp Thành: “Cô ấy… vẫn chưa về?”



“Vẫn chưa về”, vẻ mặt Diệp Thành không có gì khác thường, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm xúc lẫn lộn.



Hắn hơi tự giễu, đúng là tạo hoá trêu người.



Họ đều đã từng ở Hạo Thiên thế gia, gần như vậy nhưng lại không gặp được nhau, nếu khi đó hắn buông bỏ khúc mắc với Hạo Thiên thế gia mà lấy thân phận Diệp Thành tới đây thì lúc này cũng không phải gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt với Sở Huyên như thế.




Diệp Thành đột nhiên sinh ra cảm giác đau lòng.



Khi Thiền Uyên Hội Minh, Tử Viêm đã từng nói Sở Huyên đang đi tìm người chồng đã chết của mình, mà lúc đó hắn chỉ là người nghe, sao có thể nghĩ rằng nhân vật chính trong lời nói của Tử Viêm lại chính là mình.



Cổ Tam Thông từng nói đã nhìn thấy Sở Huyên trong bộ dáng tóc trắng ở Bắc Sở, Diệp Thành dường như có thể nhìn thấy cô với mái tóc trắng lang thang trong bóng tối giữa biển người mênh mông, cảnh tượng ấy thật đau lòng.



Ngưu Thập Tam và Thái Ất Chân Nhân cũng từng nói đã thấy Sở Huyên với mái tóc trắng ở Âm Sơn.



Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thành luôn vô thức siết chặt hai tay, lúc đó hắn cũng đang ở Âm Sơn! Nhưng trời cao trêu người, cuối cùng họ vẫn không gặp được nhau.


“Sở Huyên, biển người mênh mông, nàng đã gặp bao nhiêu người, tại sao luôn bỏ lỡ Diệp Thành!”, Diệp Thành tự lẩm bẩm một mình với vẻ mặt chua xót, cô đơn.



Haiz!



Nhìn thấy Diệp Thành như vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn chỉ thầm thở dài.



Dù không biết Diệp Thành và Sở Huyên có quan hệ gì, nhưng ông có thể nhìn ra được vị trí của Sở Huyên trong lòng Diệp Thành quan trọng như thế nào, thậm chí còn cao hơn cả người cha là ông.



Chỉ là mọi thứ đều vô tình biến thành tiếc nuối.



Nhất thời, cả hai đều chìm vào im lặng, dù là hai cha con nhưng cũng không ai nói gì.



“Dạ Nhi, mẫu thân con…”, cuối cùng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn là người lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng trong Địa Cung, ông nhìn Diệp Thành với vẻ đầy hy vọng.



Lúc này ông không còn là gia chủ Hạo Thiên cao ngạo, xa cách nữa mà là một người cha hiền lành nhân hậu, có ông biết lần này có thể sẽ mất mạng nên ông mới lấy hết can đảm hỏi lại chuyện này.



“Ông không cần biết”, giọng điệu Diệp Thành trở nên lãnh đạm hơn, mặc dù hắn cũng muốn nói cho Hạo Thiên Huyền Chấn nhưng hắn cũng không biết mẫu thân mình là ai, trong trí nhớ của hắn không có chút ấn tượng nào.



Lời nói của hắn khiến người Hạo Thiên Huyền Chấn run lên, bóng lưng thẳng tắp hơi gù xuống, trên mặt nở nụ cười cay đắng.

Ông biết Diệp Thành vẫn còn oán hận mình, sở dĩ hôm nay hắn mạo hiểm tới cứu Hạo Thiên thế gia có lẽ chỉ là muốn chịu trách nhiệm vì đã động đến Thị Huyết Điện, ngoài ra không còn lý do gì khác.



 
Chương 1950: Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.


Địa Cung lại chìm vào im lặng lần nữa.



Không biết đến khi nào Hạo Thiên Huyền Hải mới hớt hải đi vào, nặng nề gật đầu với Hạo Thiên Huyền Chấn.



“Xếp hàng đi vào, tốc độ nhanh nhưng đừng hoảng loạn”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, ông là chủ cả gia tộc, không thể bị bất cứ chuyện gì làm cho u mê vào lúc này, ông cần chịu trách nhiệm với người của cả gia tộc.

Advertisement



“Đã hiểu”, Hạo Thiên Huyền Hải vội vàng đi ra ngoài.



Mà ở đây, Diệp Thành đã phất tay lấy mặt nạ Quỷ Minh ra, nhẹ nhàng đeo lên mặt.



Thấy điều này, Hạo Thiên Huyền Chấn lại nở nụ cười tự giễu, Diệp Thành đeo mặt nạ chứng tỏ hắn không muốn bị nhiều người của Hạo Thiên thế gia biết đến mình, nói thẳng ra là hắn vẫn chưa chấp nhận Hạo Thiên thế gia!



Chẳng mấy chốc, đoàn người như thuỷ triều đã vào Địa Cung, tuy hơi ồn ào nhưng vẫn có trật tự.



“Mau vào vực môn đi”, giọng Hạo Thiên Huyền Chấn vang vọng mang theo uy nghiêm của gia chủ, không cần giải thích nhiều, mà cũng không có thời gian giải thích.



Gia chủ đã hạ lệnh, đương nhiên người của Hạo Thiên thế gia không dám trái lời, lần lượt tiến vào vực môn.



Trước khi đi vào, mọi người đều vô thức quan sát Diệp Thành, thấy hắn tóc trắng ngang vai, đeo mặt nạ thì đều lấy làm lạ rồi gãi đầu.



“Nhanh lên, nhanh lên”, Hạo Thiên Huyền Hải liên tục hô hào, rất nóng ruột, vì đại quân của Thị Huyết Điện có thể tới bất cứ lúc nào, một khi bị nhốt trong kết giới và chặn truyền tống vực môn thì họ sẽ chẳng một ai may mắn thoát khỏi.



May mắn thay, tốc độ của Hạo Thiên thế gia vẫn rất nhanh.



May mà vực môn trốn thoát do tổ tiên của Hạo Thiên thế gia để lại vẫn rất hữu dụng, thông đạo không gian của vực môn cũng rất kiên cố, có thể chịu được trọng tải của họ trong toàn bộ quá trình.



“Thi Nguyệt, đừng bướng bỉnh nữa, mau vào đi”.




“Mọi người vào trước đi”, trong đám người, Hạo Thiên Thi Nguyệt vừa đi tới rìa vực môn lại lùi về, sau đó nắm chặt tay đứng bên cạnh Diệp Thành, muốn nhìn mà không dám nhìn. Lúc này cô hy vọng mình không có quan hệ huyết thống với người thanh niên tóc trắng bên cạnh, như vậy sẽ có thể khoác tay hắn mà không phải lo nghĩ gì.



Nhưng vận mệnh luôn trêu người, người trong lòng cô lại là đệ đệ cùng cha khác mẹ, chỉ riêng chuyện này thôi đã là sự nuối tiếc cả cuộc đời rồi.



“Mau vào đi, đại quân Thị Huyết Điện có thể đánh tới bất cứ lúc nào”, Diệp Thành nhẹ giọng nói.



“Ta… Ta chờ thêm lát nữa”, Hạo Thiên Thi Nguyệt mím môi, vào lúc nguy nan, cô càng cảm thấy người thanh niên tóc trắng bên cạnh mình ấm áp nhường nào.



“Vào đi”, Diệp Thành phất tay áo rồi chợt đẩy Hạo Thiên Thi Nguyệt vào truyền tống vực môn.



“Nhanh, nhanh, nhanh”, ở đây, Hạo Thiên Huyền Hải vẫn đang sốt ruột giục mọi người.



“Thúc tổ, có chuyện gì vậy? Con còn chưa tỉnh ngủ mà”.



“Nhiều lời thế làm gì!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhấc chân đá tên tiểu tử mập mạp còn đang dụi mắt ngái ngủ vào trong vực môn.



 
Chương 1951: “Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”,


Có lẽ vì thấy Hạo Thiên Huyền Hải quá sốt ruột và vẻ mặt phía Hạo Thiên Huyền Chấn đều nghiêm nghị, trịnh trọng nên người của Hạo Thiên thế gia đều có dự cảm không lành, bước chân cũng vô thức tăng nhanh.



“Tam thúc, người có thể nhanh lên được không?”, mọi người đều đang vội vàng di chuyển, Hạo Thiên Huyền Hải đứng bên cạnh Hạo Thiên Cảnh Sơn.



Lúc này Hạo Thiên Cảnh Sơn đang đứng thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm: “Ta không đi, kết giới hộ sơn cần người điều khiển, có lẽ chúng ta có thể tranh thủ chút thời gian cho mọi người sơ tán”.

Advertisement



“Già rồi, chạy không nổi nữa”, khi nói, sau lưng ông ta lại có thêm hơn chục ông già, hầu hết đều là người cùng thế hệ với ông ta, ai cũng đều đã rất già.



“Chư vị thúc bá, chúng ta sẽ còn có ngày quay lại, mong mọi người vào vực môn càng sớm càng tốt”, Hạo Thiên Huyền Chấn vội vàng nói.



“Không cần nói thêm nữa, chúng ta đã hạ quyết tâm rồi”, Hạo Thiên Cảnh Sơn vuốt râu, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.



Tuy nhiên, ông ta vừa dứt lời đã cảm nhận được một bàn tay đang túm lấy cổ áo mình.



Sau đó chân ông ta rời khỏi mặt đất.



Cuối cùng, toàn bộ cơ thể bị ném vào truyền tống vực môn.


Mẹ kiếp!



Ngay lập tức có tiếng mắng chửi giận dữ vọng ra từ truyền tống vực môn.



Hạo Thiên Huyền Chấn và Hạo Thiên Huyền Hải đều nhìn Diệp Thành với vẻ mặt rất đặc sắc, bởi người ném Hạo Thiên Cảnh Sơn vào truyền tống vực môn chính là hắn.



Diệp Thành chẳng thèm quan tâm đến vẻ mặt mọi người, hắn rất hung hãn, mỗi tay một người, lần lượt ném hết những ông lão định ở lại vào truyền tống vực môn.



Sau khi ném xong, hắn đứng thẳng tắp như một pho tượng, tựa như không có chuyện gì xảy ra.



Sự thật chứng minh, so với nhẹ nhàng khuyên nhủ như Hạo Thiên Huyền Chấn, hành động trực tiếp của hắn vẫn hiệu quả hơn. Các ông lão phía sau đều trở nên tự giác, dù sao tự đi vẫn hơn bị người ném vào!



“Ta nói này Huyền Chấn! Con trai ông hơi hung hãn đấy!”, Hạo Thiên Huyền Hải nhìn Diệp Thành rồi ho khan một tiếng.



“Hiệu… Hiệu quả tốt là được rồi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hơi lúng túng, những ông lão bị ném vào đó đều ngang hàng với gia gia của Diệp Thành, vậy mà hắn lại hung hãn như thế khiến ông rất xấu hổ.



“Đến rồi”, khi hai người đang thì thầm nói chuyện với nhau thì Diệp Thành đã ngẩng đầu lên, tựa như hắn có thể từ Địa Cung nhìn thấy đại quân Thị Huyết Điện đang tới.

Chương 1060: Hạo Thiên thế gia cần ông



“Đội quân Thị Huyết Điện hùng mạnh thật”, Hạo Thiên Huyền Chấn lạnh lùng nói.



“Nhanh, nhanh, nhanh”, Hạo Thiên Huyền Hải cũng học theo Diệp Thành, túm hết những người còn lại của Hạo Thiên thế gia ném vào truyền tống vực môn, nhưng ông ta không phát hiện phía sau đã có người đẩy mình, vì thế ông ta cũng vào truyền tống vực môn luôn.



“Trần Dạ, mau vào đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn nhìn Diệp Thành.



“Ông đi trước đi, ta sẽ đến sau”, Diệp Thành đẩy Hạo Thiên Huyền Chấn vào.



 
Chương 1952: Lý do này đã đủ chưa?”


Sau đó hắn phân thành đạo thân Nhất Khí Hoá Tam Thanh rồi ném ra hàng trăm lá linh phù, xong xuôi mới xoay người đi vào truyền tống vực môn.



Bùm!



Advertisement

Hắn vừa vào, bên ngoài đã vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa.



Đại quân Thị Huyết Điện đã đến bên ngoài kết giới của Hạo Thiên thế gia, đoàn người đông nghịt như thuỷ triều cấp tốc bao vây Hạo Thiên thế gia, chín hư không công kích trận pháp đã xuất hiện trên hư thiên, nhanh chóng phục hồi năng lực.



“Bố trí kết giới, đừng để chúng chạy thoát bằng truyền tống trận”, sau đó có giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp đất trời.



Nhìn từ xa thì thấy đó là một người mặc chiến giáp màu máu, mái tóc cũng màu máu, trông rất đáng sợ.



Lai lịch của người này cũng không vừa, ông ta là điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện – Huyết Khung, nắm giữ trong tay đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể coi là chư hầu một phương, quyền lực rất lớn.



Ù! Ù! Ù!


Lời Huyết Khung vừa dứt, chín chùm sáng màu đen đã bắn lên trời từ mọi hướng ở Hạo Thiên thế gia, tập hợp lại thành một kết giới khổng lồ, kết giới này chuyên nhắm vào truyền tống trận, một khi khởi động sẽ làm hỗn loạn không gian xung quanh, cô lập thông đạo truyền tống, đây là thủ đoạn thường thấy khi đánh công kiên.



“Điện chủ, hình như bên trong không có người!”, một thống lĩnh của Thị Huyết Điện bàng hoàng thốt lên.



“Cách kết giới hộ sơn, ngươi nhìn thấy được mới lạ”, Huyết Khung lạnh giọng quát.



“Điện chủ dạy phải”.

“Thị Huyết Điện, các ngươi có ý gì?", trong Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành xuất hiện, hắn dùng giọng của Hạo Thiên Huyền Chấn giận dữ hét vọng ra ngoài, đương nhiên mục đích là kéo dài thời gian.



“Ý gì?”, Huyết Khung cười khẩy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, đã đến lúc này rồi ngươi còn giả vờ hồ đồ với ta à? Diệp Thành giết trưởng lão của Thị Huyết Điện, lý do này đã đủ chưa?”



“Người hắn giết không liên quan gì đến Hạo Thiên thế gia ta”, đạo thân của Diệp Thành lại tức giận nói.



“Người ở Đại Sở đều biết Diệp Thành là con trai ngươi, con làm cha chịu, ngươi nên hiểu đạo lý này chứ!”, Huyết Khung cười âm u: “Hạo Thiên Huyền Chấn, thức thời thì mở kết giới hộ sơn rồi đầu hàng đi, có lẽ ta còn có thể nhân từ cho các ngươi chết nhanh một chút, nếu không, hừ…”



“Đây là Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải Trung Thông Đại Địa của các ngươi”, đạo thân Diệp Thành hừ lạnh: “Nếu phải đánh, ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu”.



“Ồ?”, Huyết Khung nằm ngả người trên vương toạ, hứng thú nhìn về phía Hạo Thiên thế gia: “Chắc ngươi vẫn chưa biết nhỉ! Nhà họ Viên và nhà Âm Dương đã đầu hàng Thị Huyết Điện rồi, vậy nên ngươi đừng hòng họ có thể cứu viện”.



“Khốn kiếp!”, đạo thân Diệp Thành giả vờ tức giận, diễn cực kỳ xuất thần.



“Thế nào? Các ngươi tự đầu hàng hay để chúng ta đánh vào?”, Huyết Khung cười xấu xa, trong mắt còn hiện lên vẻ phóng túng: “Nghe nói ba cô con gái của ngươi đều xinh đẹp như tiên, nếu hôm nay họ hầu hạ bản điện chủ thì chuyện gì cũng dễ nói”.



 
Chương 1953: “Huyền Hải, đưa mọi người rời đi


Nghe vậy, trong mắt đạo thân Diệp Thành loé lên một tia lạnh lùng sắc bén.



Nhưng vì diễn kịch, hắn vẫn hạ mình: “Đạo hữu, có thể cho chúng ta thời gian suy nghĩ không?”



Advertisement

“Hạo Thiên Huyền Chấn, hình như ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta thì phải”, Huyết Khung ung dung xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, tiếng cười âm u và hung tàn.



“Ta cũng phải cho người trong gia tộc một lời giải thích chứ, hơn nữa Hạo Thiên thế gia đã bị bao vây rồi, lẽ nào điện chủ còn sợ chúng ta bỏ chạy?”



“Chạy? Đúng là nực cười”, Huyết Khung cười bỡn cợt: “Cho ngươi ba phút thuyết phục bọn họ”.



“Đó là đương nhiên”, đạo thân Diệp Thành nở nụ cười nhạt.



Mà lúc này, trong một dãy núi dài, người của Hạo Thiên thế gia đã ra khỏi truyền tống vực môn.



“Từ đây đi về phía Tây, đến thế giới phàm trần”, Diệp Thành đưa bản đồ cho Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ở nước Tây Nguyên sẽ có người của Viêm Hoàng tiếp ứng, mọi người hãy âm thầm đi từ trong núi, nhớ kỹ, cố gắng tránh thành cổ tập trung tu sĩ, tuyệt đối không được sử dụng truyền tống trận trong thành cổ”.



“Thế giới phàm trần?”, người của Hạo Thiên thế gia nhất thời đều sửng sốt.




“Mặc dù chúng ta đã sơ tán nhưng không có nghĩa đã qua khỏi nguy hiểm”, Diệp Thành từ tốn giải thích: “Thị Huyết Điện thống trị Bắc Sở gần một nghìn năm, căn cơ vững chắc, muốn tránh khỏi tai mắt của chúng chỉ có thể nương nhờ thế giới phàm trần”.



“Tới thế giới phàm trần à! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra được”, Hạo Thiên Huyền Hải không khỏi thở dài: “Chắc người của Thị Huyết Điện nghĩ nát óc cũng không ngờ chúng ta sẽ sơ tán đến đó”.



“Con không đi cùng chúng ta sao?”, Hạo Thiên Huyền Chấn lo lắng nhìn Diệp Thành.



“Mọi người đi trước, ta sẽ theo sau”.


“Nhưng…”



“Tin tưởng ta thì mau đi đi”, Diệp Thành hiếm khi nở nụ cười: “Không có mối bận tâm ta mới có thể hành động thoải mái, hơn nữa ta đã chuẩn bị một bữa tiệc thịnh soạn cho Thị Huyết Điện rồi”.



Dù Diệp Thành đang cười nhưng Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn lo lắng nắm chặt hai tay.



Sao ông không biết Diệp Thành đang nghĩ gì, hắn định một mình ở lại tranh thủ thời gian cho họ! Dù sức chiến đấu của Diệp Thành mạnh mẽ, nhưng đó là đại quân cả một điện của Thị Huyết Điện, có thể tưởng tượng được sẽ nguy hiểm thế nào.



“Huyền Hải, đưa mọi người rời đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn hạ lệnh.



“Như vậy…”



“Ông là gia chủ thì phải có trách nhiệm với mọi người”, không đợi Hạo Thiên Huyền Hải lên tiếng, Diệp Thành đã ngắt lời, hắn nhìn Hạo Thiên Huyền Chấn: “Ông phải hiểu con đường phía trước cũng vô cùng nguy hiểm, Hạo Thiên thế gia cần ông dẫn dắt để bước qua con đường đẫm máu này”.



Nghe vậy, Hạo Thiên Huyền Chấn vô thức nhìn quanh một lượt, trong đó có rất nhiều người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, cũng không thiếu người phàm, lúc này họ đều hoang mang, sợ hãi, ai cũng đều nhìn ông với ánh mắt đầy hy vọng.

Đúng! Ông là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, mạng của ông thuộc về gia tộc, ông phải chịu trách nhiệm với người tộc mình.



 
Chương 1954: “Ta biết rồi”.  


“Con trai, làm những điều trong khả năng thôi, đừng miễn cưỡng”, Hạo Thiên Huyền Chấn nặng nề vỗ vai Diệp Thành.



“Ta biết rồi”.



Advertisement

“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn đột ngột quay lại, hơn nữa còn rất nóng vội, điều ông phải làm là đưa thành viên của Hạo Thiên thế gia đến một nơi an toàn, như vậy ông mới có thể quay lại mà không do dự.



Chẳng bao lâu, người của Hạo Thiên thế gia đều đi theo ông.



Nhưng khi Hạo Thiên Thi Nguyệt đi, cô ta lại nhìn Diệp Thành với đôi mắt ngấn nước: “Tần Vũ, ta đợi ngươi ở phía trước”.



Diệp Thành sửng sốt một chút, không phản ứng kịp.



Khi hắn nhìn lại lần nữa thì Hạo Thiên Thi Nguyệt đã biến mất trong bóng tối của màn đêm.



Bùm! Đùng! Đoàng!


Ở đây, bên ngoài Hạo Thiên thế gia, bốn phương tám hướng đều vang lên tiếng ầm không ngớt, có lẽ bởi vì uy thế của đại quân một điện quá mạnh khiến cho hư thiên rung lên bần bật.



Nhìn từ xa, đó là một màn đen cực lớn bao phủ cả bầu trời đêm, trận chiến còn chưa bắt đầu nhưng mùi máu tanh đã lan tràn khắp nơi, trong mắt mọi người đều là tia sáng dữ tợn, thậm chí là hung ác.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, thời gian đã hết, mở kết giới đi!”, trên vương toạ, Huyết Khung ung dung lên tiếng.



“Điện chủ, hay là chúng ta làm một giao dịch đi”, đạo thân của Diệp Thành truyền âm tới, cả chiến trường chỉ Huyết Khung mới có thể nghe thấy.

“Ta nói rồi, ngươi không có tư cách bàn điều kiện với ta”, Huyết Khung lạnh lùng trả lời, dường như đã bắt đầu mất kiên nhẫn, ông ta vung tay lên chuẩn bị hạ lệnh tấn công.



“Ngươi không muốn làm điện chủ của Thị Huyết Điện à?”, đạo thân Diệp Thành chậm rãi nói.



Nghe vậy, Huyết Khung hơi nheo mắt, sát kiếm đang giơ lên cuối cùng dừng lại giữa không trung, phải nói rằng lời đạo thân của Diệp Thành nói thật sự đã chạm đến điểm yếu trong lòng ông ta.



Trong mắt người ngoài, ông ta là điện chủ phân điện tôn quý của Thị Huyết Điện, nhưng sự thật thì sao? Ông ta bị điện chủ những phân điện lớn khác bắt tay nhau chèn ép, đừng nói là tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện, đến bảo vệ vị trí điện chủ phân điện còn khó.



Không ai hiểu rõ tình hình hiện tại hơn bản thân ông ta, đều là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, nhưng thế lực của ông ta lại kém xa tám điện chủ còn lại, có thể bị lật đổ bất cứ lúc nào.



Lúc này, đạo thân Diệp Thành đột nhiên nói ra câu này, sao ông ta có thể không động lòng.



“Hạo Thiên thế gia có thể giúp ngươi ngồi lên vị trí điện chủ Thị Huyết Điện”, trước đại điện Hạo Thiên thế gia, đạo thân của Diệp Thành ung dung ngồi trên một phiến đá, vừa cắn hạt dưa vừa từ tốn nói.



Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, hắn đang đánh trận tâm lý.



 
Chương 1955: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”


Nội gián của Nhân Hoàng gài ở Thị Huyết Điện không phải kẻ vô dụng, hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng tình hình thông qua tin tình báo. Ngoài mặt chín phân điện lớn của Thị Huyết Điện đoàn kết một lòng, nhưng thực tế mỗi người đều có ý đồ riêng, không ngừng tranh giành đấu đá lẫn nhau, đây chính là trọng điểm hắn cần đột phá để kéo dài thời gian.



Advertisement

Sự thật chứng minh quyết định của hắn rất đúng, bởi vì điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đã do dự.



“Đổi lại, hãy buông tha cho Hạo Thiên thế gia của ta”, thấy chiến lược bước đầu thành công, đạo thân của Diệp Thành lại nói.



“Ngươi chắc chắn ta sẽ đồng ý vậy sao?”, Huyết Khung cười khẩy: “Sau ngày hôm nay, cả Bắc Chấn Thương Nguyên này đều là của Thị Huyết Điện ta, nhà họ Viên và nhà Âm Dương đều sẽ trung thành với Thị Huyết Điện, sao ta phải nghe ngươi ăn nói bừa bãi!”



“Điện chủ, có vẻ ngươi vẫn chưa rõ tình hình lắm!”, đạo thân Diệp Thành cười nhạt: “Ngươi khẳng định nhà họ Viên và nhà Âm Dương trung thành với Thị Huyết Điện sao? Vậy thì ngươi ngây thơ quá đó! Ta có thể nói cho ngươi biết nhà họ Viên chỉ trung thành với phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện, mà nhà Âm Dương lại trung thành với phân điện thứ năm của Thị Huyết Điện, còn có một vài thế lực nhỏ ở Bắc Chấn Thương Nguyên nữa, bọn họ sớm đã bị các điện chủ phân điện lớn khác của Thị Huyết Điện lôi kéo, mua chuộc rồi”.



Nghe những lời này của đạo thân Diệp Thành, hai mắt Huyết Khung gần như híp lại thành một đường, không cần hắn nói, có vẻ ông ta cũng đã biết.



“Người khác đang bận mở rộng khả năng chiến đấu, chỉ có ngươi đến liều mình với Hạo Thiên thế gia của ta, không thể mở rộng khả năng chiến đấu không nói, còn tiêu hao thực lực của mình. Sao phải vậy chứ?”



Đôi mắt Huyết Khung lại nheo lại, nhưng ông ta vẫn không nói gì.



Thấy vậy, Diệp Thành vội đổ thêm dầu vào lửa: “Phân điện thứ ba của Thị Huyết Điện gần Bắc Chấn Thương Nguyên nhất, phân điện thứ chín cách Bắc Chấn Thương Nguyên xa nhất, nhưng Thị Huyết Điện lại phái phân điện thứ chín đến tiêu diệt Hạo Thiên thế gia của ta, lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ có người đang âm mưu chống lại ngươi sao?”






“Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”, Huyết Khung hừ lạnh.



“Điện chủ đã biết, sao còn phải hỏi thêm”, đạo thân Diệp Thành cười đùa: “Tình cảnh của ngươi rất bất lợi, có thể bị bãi miễn bất cứ lúc nào, nhưng nếu có Hạo Thiên thế gia ta trợ giúp thì tình hình sẽ khác, muốn ngồi lên bảo toạ điện chủ Thị Huyết Điện, ngươi cần phải mở rộng thực lực của mình”.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?”, Huyết Khung chế nhạo: “Con trai ngươi là Thánh chủ Thiên Đình ở Nam Sở, thế lực Thiên Đình hơn hẳn Thị Huyết Điện, ngươi sẽ lựa chọn trung thành với ta sao?”



“Vậy ngươi nghĩ xem tại sao Diệp Thành lại muốn giết Thương Minh?”, đạo thân Diệp Thành hứng thú nhìn điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện ở phía xa.

“Chuyện này cả Đại Sở đều biết, ngươi còn nói nhảm làm gì!”



 
Chương 1956: “Đây mới chỉ là bước đầu tiên”,


“Điện chủ chỉ biết một phần câu chuyện thôi!”, Diệp Thành lại lấy một nắm dưa khác ra, vừa nhấm nháp nhịp nhàng vừa mặt dày nói tiếp: “Diệp Thành muốn mượn tay Thị Huyết Điện để tiêu diệt Hạo Thiên thế gia của ta”.



Advertisement

“Có phải lý do của ngươi quá buồn cười không?”, Huyết Khung cười nhạo: “Hắn là con trai ngươi, cho dù không muốn nhận ngươi cũng không cần dùng cách này để hại cả Hạo Thiên thế gia”.



“Nếu ta giết mẹ hắn thì sao?”, đạo thân Diệp Thành nhẹ nhàng nói, thao thao bất tuyệt cả tràng những lời đã chuẩn bị từ trước.



Ngay khi lời này vừa cất lên, một tia sáng u tối loé lên trong mắt Huyết Khung.



“Đều là chuyện hoang đường năm đó”, đạo thân Diệp Thành lại nói tiếp.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi thật sự khiến ta bất ngờ đấy”, Huyết Khung cười nhạo báng.



“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện giao dịch được chưa?”, Diệp Thành nói xong lại lấy một nắm dưa từ trong túi áo ra, nhịp nhàng cắn vỏ.



“Ta muốn nghe thử xem Hạo Thiên thế gia định giúp ta có được vị trí điện chủ thế nào”, Huyết Khung nhìn chằm chằm kết giới hộ sơn, mặc dù không nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành nhưng ánh mắt ông ta vẫn rất sắc bén.



“Nếu Hạo Thiên thế gia đã định giúp điện chủ ngươi thì đương nhiên sẽ nỗ lực hết sức, ta sẽ đích thân ra mặt giúp ngươi lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành”.


“Thiền Uyên Cổ Thành”, nghe thấy bốn chữ này, với khả năng của Huyết Khung mà trong mắt cũng loé lên một tia lửa nóng rực, đó là thế lực rất mạnh cân bằng Bắc Chấn Thương Nguyên này! Nền tảng vững chắc, khó có thể suy đoán, nếu lôi kéo về dưới quyền thì thực lực của ông ta sẽ tăng lên đáng kể.



“Đây mới chỉ là bước đầu tiên”, đạo thân Diệp Thành lại tiếp tục: “Chúng ta sẽ hợp lực cùng Thiền Uyên Cổ Thành để lôi kéo nhà họ Viên và nhà Âm Dương, không bao lâu cả Bắc Chấn Thương Nguyên sẽ là của ngươi, mà điều ngươi cần làm là im lặng, ngươi nên hiểu đạo lý hợp tung liên hoành, chỉ cần để các điện chủ khác biết ngươi không phải là mối uy hiếp thì mũi nhọn của họ sẽ không chĩa vào ngươi, đến khi ngươi đủ lông đủ cánh, lúc đó đi tranh chức điện chủ Thị Huyết Điện cũng chưa muộn”.



“Dường như ngươi đã bỏ qua một vấn đề rất quan trọng”, Huyết Khung cười u ám: “Ý của bên trên là đêm nay sẽ loại Hạo Thiên thế gia của ngươi ra khỏi danh sách, dù ta muốn cho các ngươi được sống thì cũng khó ngăn được miệng lưỡi mọi người. Ta cần ngươi cho ta lý do tại sao Hạo Thiên thế gia phải tồn tại”.



“Ta đã nghĩ thay điều này cho điện chủ rồi”, đạo thân Diệp Thành vươn vai duỗi eo thật dài: “Ngươi về chỉ cần nói với Thị Huyết Diêm La rằng sở dĩ giữ Hạo Thiên thế gia lại mục đích là muốn lợi dụng Hạo Thiên thế gia để ép Diệp Thành tới. Ta nghĩ lý do này Thị Huyết Điện sẽ không từ chối đâu”.



“Hạo Thiên Huyền Chấn, ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, khoé miệng Huyết Khung nở nụ cười: “Ngươi có thể làm gia chủ của Hạo Thiên thế gia, xem ra cũng không phải không có lý do”.

“Điện chủ quá khen rồi, tất cả đều vì gia tộc thôi”.



 
Chương 1957: “Điện chủ tự có suy tính của điện chủ


“Ta đồng ý với yêu cầu của ngươi, mở kết giới đi!”



“Đừng vội, ta còn một chuyện muốn hỏi”, Diệp Thành lại đưa ra chiến lược mới để trì hoãn thời gian.

Advertisement



“Đừng được nước lấn tới”, một tia sáng lạnh như băng bắn ra từ đôi mắt điện chủ phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện.



“Sao có thể chứ! Chỉ là một chuyện nhỏ thôi”.



“Nói”.



“Điện chủ đừng nóng vội, nghe ta nói đã”, Diệp Thành hắng giọng, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị lừa điện chủ phân điện thứ chín thành một tên ngốc.



Khoảng thời gian rất dài sau đó cả hai đều dùng thần thức truyền âm cho nhau.

Phải nói rằng khả năng lừa người của Diệp Thành thật sự không phải dạng vừa, đánh đòn tâm lý, dắt mũi Huyết Khung đi vòng vòng.



Bên này hắn đang ba hoa chích choè thì đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện bên ngoài đã hơi mờ mịt.



“Điện chủ làm sao vậy?”, mọi người rỉ tai nhau xì xào bàn tán, ai cũng gãi đầu tự hỏi tại sao.



“Điện chủ tự có suy tính của điện chủ, vội cái gì?”


“Yên tâm chờ đi, Hạo Thiên thế gia có thể chạy được chắc?”, mấy đại thống lĩnh lạnh giọng quát.



Tuy nhiên dù vậy, thân là thống lĩnh, bọn họ cũng hơi khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Huyết Khung.



Từ lúc bao vây Hạo Thiên thế gia, điện chủ của họ vẫn ngồi yên đó chứ không hạ lệnh tấn công khiến họ thấy rất khó hiểu. Đang đánh trận mà, điện chủ ngồi đó là có ý gì? Rốt cuộc có đánh không? Người nói một câu cho chúng ta còn biết chứ!



Lúc này, bản thể Diệp Thành đang ở nơi cách xa ngàn dặm ung dung ngồi trên một phiến đá.



Phía trước hắn vẫn có truyền tống vực môn, mà hắn trông như tên gác cổng.



Có điều hắn ở đây không phải vì chờ đạo thân quay lại, mà là chuẩn bị cho Thị Huyết Điện một món quà lớn, đó là bữa tiệc thịnh soạn dành riêng cho Thị Huyết Điện, nếu đạo thân không gắng gượng được thì tới lượt hắn lên sàn.



“Thị Huyết Điện, chắc chắn các ngươi sẽ thích món quà của ta”, Diệp Thành vừa lau Bá Long Đao vừa tự cười mỉa, khoé miệng mang theo vòng cung bỡn cợt, trong mắt cũng hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.



 
Chương 1958: “Ngươi chơi xỏ ta”


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất.



Bầu không khí nặng nề và u tịch tại Bắc Chấn Thương Nguyên vẫn còn tồn tại, nhưng trong bầu không khí nặng nề đó vẫn còn hiện hữu nét hiểm nguy.



“Huyết Khung làm gì vậy?”, trên một đnh núi cách xa Hạo Thiên thế gia, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái khoác trên mình tấm hắc bào chốc chốc lại cau mày.

Advertisement



Vốn dĩ bọn họ phải cất công từ xa chạy tới đây. Có điều từ khi tới đây cũng đã hơn ba canh giờ mà đại quân của Thị Huyết Điện vẫn không hề có hành động.



Vậy cũng chưa là gì, điều khiến bọn họ khó hiểu nhất chính là điện chủ phân điện thứ chín Huyết Khung lại ngồi đó làm gì, căn bản không hề có ý định ra lệnh tấn công.



“Không phải xảy ra biến cố gì đó rồi chứ?”, Viên Sinh Thái vuốt râu.



“Sao có thể xảy ra chuyện gì được?”, Diệp Thành cười u ám, “cả Hạo Thiên thế gia đều bị bao vây, đại quân một điện của Thị Huyết Điện hùng hậu như vậy thì bọn họ có chắp thêm cánh cũng không thể bay đi được”.



Khi cả hai đang nói chuyện thì đại quân của phân điện thứ chín bắt đầu dịch chuyển.



Nhìn từ xa, rất nhiều người đang ngáp, rất nhiều ánh mắt đỏ ngầu, sự việc vốn dĩ chỉ cần giải quyết trong một canh giờ thì bọn họ lại lừng khừng kéo dài lên đến hơn ba canh giờ.



Lại nhìn sang Huyết Khung, đôi mắt ông ta cũng đỏ ngầu, trong ánh mắt còn hằn lên tia máu đỏ.



Thân là điện chủ phân điện của Thị Huyết Điện, ông ta lại có phần mơ hồ, đúng là lạ thường. Ông ta đột nhiên lại mất thời gian với Hạo Thiên Huyền Chấn hơn ba canh giờ, cho tới bây giờ cũng không biết ông ta đang nói gì với người ở trong kia.



Cuối cùng vẫn có một thống lĩnh gật đầu chạy ra.



Thế nhưng người này còn chưa lên tiếng thì Huyết Khung giây phút trước đang ngồi trên vương toạ đột nhiên đứng dậy: “Hạo Thiên Huyền Chấn, ngươi khiến ta mất đi nhẫn nại rồi, mở kết giới ngay cho ta”.



Có lẽ tiếng gằn giọng quá đột ngột nên thống lĩnh vừa xông lên còn chưa kịp lên tiếng đã suýt chút nữa bị tiếng gằn kia dội tới đến mức suýt quỳ xuống đất.



Có điều cái họng của Huyết Khung quá khủng khiếp, không chỉ mình người này mà đến cả đại quân của phân điện thứ chín cùng Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở trên đỉnh núi cách xa đó vẻ mặt cũng hết sức thú vị.


Hiện giờ bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra Huyết Khung làm gì suốt khoảng thời gian này, mẹ kiếp, đó là đang đợi Hạo Thiên thế gia chủ động mở kết giới!



“Điện chủ có phải rảnh quá rồi không?”, đã có thống lĩnh ngầm mắng chửi, “với thực lực của chúng ta mà muốn công phá kết giới hộ sơn của Thiên Tông thế gia thì cùng lắm không quá một canh giờ, cứ đánh vào trong chẳng phải là được sao. Vậy mà điện chủ lại đợi bọn họ chủ động mở kết giới, não có phải có vấn đề rồi không?”



“Đừng vội”, khi tất cả mọi người bày ra vẻ mặt đặc sắc thì đạo thân của Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng, “lần này là cuối cùng”.



“Ngươi chơi xỏ ta”, Huyết Khung phẫn nộ.



“Điện chủ quá lời rồi, ta…”



“Tiến công”, không đợi đạo thân của Diệp Thành nói xong, Huyết Khung đã vung sát kiếm, “giết cho ta, không để bất cứ kẻ nào sống sót”.



Đột nhiên, đại quân như nước thuỷ triều lên lập tức ra tay, có cả trận pháp công kích, có binh khí bản mệnh, bí thuật thần thông, từng đòn thần thông cái thế dội vào kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia.



Rầm! Đoàng!



Ngay sau đó, âm thanh kinh thiên động địa vang vọng khắp đất trời, có lẽ vì quá chấn động nên đỉnh núi và các điện của Hạo Thiên thế gia đều sụp đổ.

Thế nhưng điều khiến đạo thân của Diệp Thành cảm thấy yên tâm đó là mặc dù đòn công kích của phân điện thứ chín đều rất dữ dội nhưng muốn phá bỏ kết giới hộ sơn đó cũng cần thời gian.



 
Chương 1959: Người…người đâu? 


“Giết, giết cho ta”, Huyết Khung phẫn nộ gằn nên như con chó điên.



Mãi tới vừa nãy, có lẽ ông ta mới nhận ra rằng hơn ba canh giờ này ông ta bị người ta dắt mũi chơi xỏ. Cảm giác bị chơi xỏ thật sự rất đáng hận, cơn phẫn nộ khiến ông ta không thể kiềm chế lửa giận.



“Ngu ngốc, thật là ngu ngốc”, trong kết giới hộ sơn, đạo thân của Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn tìm một vị trí trên cao hắng giọng, dù sao cũng đã lộ chân tướng rồi, hắn cũng không phải giả bộ ở đây nữa.



Advertisement

A…!



Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung giống như tiếng sấm rền, ông ta đã không thể kiềm chế nổi sát khí, cứ thế một bước lên trời, đích thân kiểm soát hư không công kích trận.



Ôi trời!



Đạo thân của Diệp Thành bên trong kết giới bất giác tặc lưỡi, hắn tự bạt cho mình cái bạt, tự trách mình không nên chọc tức Huyết Khung. Nên biết rằng Huyết Khung đích thân điều khiển trận pháp công kích thì sức mạnh vô cùng khủng khiếp.



Rầm! Đoàng!



Đúng như đạo thân của Diệp Thành dự đoán, đòn công kích của phân điện thứ chín ở Thị Huyết Điện thật sự rất khủng khiếp, khắp nơi trong kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia đều xuất hiện vết nứt.



“Làm theo kế hoạch”, phía này, bản thể Diệp Thành đã truyền âm, “kéo dài thời gian cũng đủ rồi”.


Đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười rồi lập tức nhảy xuống khỏi núi, chuồn vào bên trong địa cung của Hạo Thiên thế gia sau đó tự giác nhảy vào bên trong truyền tống vực môn.



Thế nhưng hắn không truyền tống đi mà nép mình bên rìa truyền tống vực môn, trong tay còn cầm một cái đao chặt rất lớn.



Còn vì sao hắn lại nép ở đây thì đương nhiên là để chuẩn bị chơi sau lưng người khác rồi. Kế hoạch của Diệp Thành là không bỏ qua bất cứ thời gian kéo dài nào. Mặc dù hắn không thể chặn lại được đại quân của một điện nhưng lại có thể chặn được bao lâu và chặn được đến đâu tốt đến đó.







Rầm!

Không biết từ bao giờ cả kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia chợt bùng nổ, tiếng động rầm trời vang vọng khắp cửu tiêu, kéo dài tới vô tận.



Còn lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang ở trong rặng núi tiến về phía trước đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta thầm nhủ: “Kết giới hộ sơn bị phá rồi”.



“Thiếp rất bất ngờ Trần Dạ làm cách nào mà kéo dài được thời gian của một điện trong hơn ba canh giờ như vậy?”, ở bên, Hoa Tư hít vào một hơi thật sâu.



Không chỉ mình bà ta mà những lão bối có mặt ở đây đều cảm thấy bất ngờ.



Đặc biệt là Hạo Thiên Cảnh Sơn, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì ông ta biết nếu như là ông ta thì cho dù thế nào cũng không thể kéo dài nổi tới ba canh giờ.



“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng liếc nhìn về một hướng rồi lại quay người nhanh chóng di chuyển.



“Nhất định phải bình an vô sự”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại dừng bước chân nhưng sau đó bị Hoa Tư kéo đi.



“Giết, giết cho ta, không để kẻ nào sống sót”, phía này, đại quân của phân điện thứ chín đã lao vào Hạo Thiên thế gia như nước lũ cuốn, giữa đất trời vang vọng tiếng thét của Huyết Khung.



Thế nhưng khi bọn chúng sát phạt vào trong thì lại vô cùng sững sờ.



Người…người đâu?



 
Chương 1960: “Đuổi theo cho ta”,


Vẻ mặt ai nấy đều hết sức bất ngờ. Bọn chúng cho rằng bọn họ sẽ gặp phải sự đối kháng kịch liệt đến chết của Hạo Thiên thế gia.



Bọn chúng cho rằng bọn chúng sẽ cho Hạo Thiên thế gia tắm trong biển máu.



Thế nhưng mọi dự đoán chỉ là dự đoán, Hạo Thiên thế gia trống không. Đừng nói là người mà đến cả một con chim cũng không có khiến tất cả ngỡ ngàng hồi lâu.



Advertisement

“Không phải là đã bỏ trốn đi từ trước đó rồi chứ?”, sau hồi im ắng, có người lên tiếng.



“Lục, lục soát cho ta”, Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta như con sư tử phát điên, mặc dù biết sự thực nhưng ông ta vẫn tự lừa dối mình, muốn tìm Hạo Thiên Huyền Chấn tính sổ.



Thấy Huyết Khung tức tối, các đại thống lĩnh nào dám chậm trễ, bọn họ đã phân ra mười mấy đường tiến hành lục soát.



“Cho các ngươi nếm mùi”, lúc này, Diệp Thành vẫn nép mình bên trong Vực Môn bật cười lạnh lùng.



Lời vừa dứt, hắn khẽ bóp nát một tấm lệnh bài.



Roẹt! Rầm!



Ngay sau đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng động mạnh.

Tiếp đó chính là tiếng kêu gào thảm thiết.



Không sai, Diệp Thành đã khởi động cấm chế của Hạo Thiên thế gia, nói thẳng ra thì chính là sát trận bí ẩn, thông thường dùng để đối phó với kẻ xâm lược từ bên ngoài. Hiện giờ toàn bộ người của Hạo Thiên thế gia đã rời đi, cấm chế này cuối cùng cũng được dùng đến.



Rầm! Đoàng!



Sau khi âm thanh đầu tiên vang lên, tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt vả lại còn nối nhau liên tiếp, cả Hạo Thiên thế gia bùng nổ, khắp nơi đều loé sáng.



Vì không kịp đề phòng nên đại quân của Thị Huyết Điện lập tức trúng chiêu, vả lại còn bị trúng chiêu nặng nề, mỗi một lần cấm chế bùng nổ thì đều có bóng người hoá thành huyết vụ, thiên địa nhuốm màu đỏ máu.



“Dẹp bằng Hạo Thiên thế gia cho ta”, cuối cùng có thống lĩnh hạ lệnh.




Ngay sau đó, chín sát trận hư không lần lượt ngắm chuẩn vào Hạo Thiên thế gia, hàng vạn luồng ánh sáng sáng rực, Hạo Thiên thế gia bị đánh sập thê thảm, bao nhiêu cấm chế bên trong về cơ bản cũng đã bị huỷ hoại.



Hạo Thiên thế gia bị dẹp bằng nhưng Huyết Khung vẫn không thấy một bóng người nào, khuôn mặt ông ta méo xệch hẳn đi.



Lúc này ông ta mới chắc chắn rằng mình bị chơi khăm, vả lại còn bị người ta dắt mũi hơn ba canh giờ, nỗi sỉ nhục này chính là nỗi sỉ nhục lớn nhất của ông ta từ khi tu đạo tới nay.



“Điện chủ, phát hiện một địa cung”, khi Huyết Khung đang phẫn nộ thì một thống lĩnh bay tới, “bên trong có không gian xao động, chắc chắn rằng có truyền tống vực môn, Hạo Thiên thế gia có lẽ đã rút đi từ con đường này”.



Huyết Khung không nói gì, ông ta tức đến mức run bật người, cứ thế cầm sát kiếm xông về phía địa cung.



Đợi tới khi cánh cửa địa cung bị đánh sập, ông ta đưa mắt nhìn vào truyền tống vực môn khổng lồ ở phía xa, lúc này bên trong còn hiện lên thần hoa chói mắt.



“Truyền tống vực môn đang rung lên, có lẽ bọn chúng vừa đi khỏi chưa lâu”, một thống lĩnh vội nói.



“Đuổi theo cho ta”, Huyết Khung tức tối ra lệnh.



Không cần ông ta hạ lệnh thì những bóng người đen kịt đã xông vào trong truyền tống vực môn rồi.

Rầm! Rầm!



 
Chương 1961: “Cái này thì ta hiểu”


Ngay sau đó, những người xông vào bên trong liền bay ra ngoài, người nào người nấy thân xác máu me be bét, đều bị Thiên Lôi Chú của Diệp Thành làm cho nổ tung, đó không phải là Thiên Lôi Chú bình thường mà là loại sát khí được tế luyện đặc thù, còn mạnh hơn cả Thiên Lôi Chú của Hằng Nhạc Tông không biết bao nhiêu lần.



“Kĩ năng quèn thôi”, mấy đại thống lĩnh hắng giọng lần lượt sát phạt vào trong.



Rầm! Đoàng!

Advertisement



Không lâu sau đó, bên trong chợt vang lên tiếng nổ dữ dội, thống lĩnh đầu tiên sát phạt vào trong bị một đao của Diệp Thành chém bay đi, nhưng dù sao số lượng người đông nên đạo thân của Diệp Thành nhất thời không thể giải quyết được toàn bộ.



“Diệp Thành…Diệp Thành ở bên trong”, thống lĩnh bị đánh bay ra ngoài run rẩy chỉ vào truyền tống vực môn.



Diệp Thành?



Nghe cái tên này, đôi mắt Huyết Khung chợt bắn ra kinh mang, ông ta không nghĩ ngợi gì nhiều cứ thế sát phạt tới.



Hiện giờ, toàn bộ Hạo Thiên thế gia đều đã rời khỏi đây có nghĩa là ông ta không hoàn thành nhiệm vụ, lần này quay về nhất định sẽ bị trách tội, việc bị tước đi chức điện chủ cũng không phải không thể xảy ra.



Có điều nếu như diệt được Diệp Thành thì sự việc lại khác, hắn là Thánh Chủ của Thiên Đình ở Nam Sở, có thể lấy công chuộc tội, cũng chính vì vậy mà ông ta mới gấp gáp như vậy.


Vì rất nhiều kẻ mạnh như Huyết Khung xông vào nên áp lực của Diệp Thành tăng lên gấp bội.



“Lão tử không có thời gian mà chơi với các ngươi”, sau khi tung ra một đại chiêu, đạo thân của Diệp Thành không nghĩ gì nhiều cứ thế chuồn thẳng, hắn chạy vào một đoạn khác của truyền tống vực môn.







Đi đâu?



Huyết Khung sao có thể bỏ qua cho Diệp Thành, ông ta sát phạt về phía trước, ông ta thề rằng phải bắt sống Diệp Thành hoặc là giết chết hắn, có như vậy thì ông ta mới bảo toàn được tính mạng.



Ông ta đã sát phạt tới rồi thì những thống lĩnh khác đương nhiên cũng sát phạt theo. Sau thống lĩnh chính là đô uý, sau đô uý chính là đại quân Thị Huyết Điện như nước lũ khiến truyền tống thông quan vốn dĩ kiên cố bỗng chốc nổ ầm vang không ngớt.



“Lão đại, ta tới rồi”, Diệp Thành bỏ chạy ở phía trước, đạo thân của hắn bắt đầu gọi bản thể Diệp Thành.



“Không vội, đợi tất cả bọn chúng vào đây rồi tính”, Diệp Thành thầm nhủ.



“Cái này thì ta hiểu”, đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười, tốc độ tăng lên nhanh chóng.



“Đứng lại”, Huyết Khung phẫn nộ thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ truy sát nhanh chóng, người ta nói tốc độ bỏ trốn vô địch thiên hạ, hôm nay cuối cùng ông ta cũng được tận mắt chứng kiến, nhanh tới mức kinh người.



“Ngu ngốc, đúng là ngu ngốc”, đạo thân của Diệp Thành chạy rất nhanh, miệng cũng nói những lời đê tiện, nó vừa bỏ chạy vừa không quên quay đầu lại lớn lối lên tiếng.



A…!



Huyết Khung mặt mày tức tối, ông ta không phát hiện ra rằng mình đang dẫn theo đại quân vào cái bẫy nguy hiểm.

Điện chủ!



 
Chương 1962: Tu sửa thông đạo không gian!  


Mặc dù Huyết Khung mất đi lý trí nhưng những thống lĩnh khác cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ lần lượt truy sát tới, “không được truy sát nữa, đây là truyền tống vực môn, một khi thông đạo không gian bị phá vỡ thì chỉ có gặp tai hoạ”.



Nghe vậy, Huyết Khung bắt đầu hồi phục lại trạng thái tỉnh táo, ông ta có một dự cảm chẳng lành.



Rút!

Advertisement



Ông ta dừng chân sau đó lập tức hạ lệnh, không hoàn thành nhiệm vụ là tội lớn, nếu như đến cả đại quân cũng tổn thất nghiêm trọng thì lần này không đơn giản là mất đi vị trí điện chủ thôi đâu.



“Đến rồi mà còn muốn đi?”, thấy phía Huyết Khung lùi về sau, đạo thân của Diệp Thành nhanh chóng sát phạt quay lại, vung kiếm tạo ra vạn kiếm triều tông với những đại chiêu quần công mạnh mẽ.



Phụt! Phụt!



Ngay sau đó, từng đoàn người của Thị Huyết Điện ngã rạp ra đất.



Khốn khiếp!



Huyết Khung mặt mày tôi độc nhưng không dám dừng chân.


“Thật chẳng thú vị gì”, đạo thân của Diệp Thành cứ thế bỏ đi đòn công kích sau đó lại giống như một đạo thần mang bay về phía Huyết Khung, vả lại trong lúc di chuyển, khí tức còn tăng lên nhanh chóng, cơ thể giãn nở theo.



“Hắn muốn tự làm nổ mình”, một thống lĩnh hô lên.



Đột nhiên mặt mày Huyết Khung tái nhợt, một tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên lại tự khiến mình nổ tung trong thông đạo không gian, cho dù thông đạo không gian không sụp đổ thì cũng không ra gì nữa.



“Đến đi, lôi mấy tên vào lót đường cho ta”, đạo thân của Diệp Thành cứ thế sát phạt về phía mấy đại thống lĩnh, cơ thể hắn giãn nở tới cực điểm rồi nhanh chóng nứt lìa.



Rầm!



Tiếng nổ ầm vang như tiếng sấm rền, cả thông đạo không gian rung chuyển, khắp nơi đều nứt lìa còn những thống lĩnh bị đạo thân của Diệp Thành chăm sóc kĩ càng cũng bị nổ tung, máu me nhơ nhuốc, có những tên đen đủi hơn còn hoá thành huyết vụ. Mặc dù đạo thân của Diệp Thành chỉ là một đạo thân nhưng hắn lại có khả năng chiến đấu y như Diệp Thành, hắn tự khiến mình nổ tung tạo ra sự rúng động vô cùng lớn.



Rầm! Đoàng!



Không lâu sau đó, thông đạo không gian bắt đầu nổ, đã có vết nứt xuất hiện.



Tu sửa thông đạo không gian!



Huyết Khung phẫn nộ, tung một chưởng sửa lại vết nứt không gian.



Còn trong đại quân của Thị Huyết Điện, những kẻ tinh thông trận pháp cũng không hề ít, lần lượt thi triển đại thần thông, lần lượt tu sửa thông đạo không gian bị nứt.



Nếu không thì sao người ta có thể nói người đông sức lớn chứ? Hàng nghìn hàng vạn người thi triển đại thần thông đúng là có thể ổn định thông đạo không gian nhưng cho dù là vậy thì cũng có không ít người bị cuốn vào bên trong thông đạo không gian, còn có thể sống sót được hay không thì phải xem tạo hoá của bọn họ.



“Rút, mau rút ra khỏi thông đạo không gian”, lúc này Huyết Khung đâu còn tâm trạng mà để ý tới những cái khác, việc mà ông ta muốn làm là nhanh chóng bảo vệ đại quân của mình.

Có điều ông ta vừa dứt lời thì liền có âm thanh vang vọng vào trong thông đạo không gian: “Đã đến rồi thì vội đi gì chứ?”



 
Chương 1963: Sau đó, là cảnh tượng đẫm máu.  


Nghe vậy, Huyết Khung nghiêng đầu sang nhìn về hướng mà bản thể Diệp Thành đứng, sắc mặt ông ta tái nhợt trông thấy.



Hướng đó có âm thanh vang vọng tới, điều đó chứng tỏ rằng điểm cuối của truyền tống vực môn có người, nếu như kẻ đó huỷ đi điểm cuối cùng của truyền tống vực môn thì có nghĩa rằng cả thông đạo không gian sẽ lập tức nổ tung.



“Đây là bữa tiệc thịnh soạn cho các ngươi, không biết như vậy các ngươi đã vừa lòng hay chưa?”, phía trước điểm cuối của truyền tống vực môn, khoé miệng Diệp Thành nhếch lên cười.



Advertisement

Sau khi dứt lời, Diệp Thành giơ Bá Long Đao lên rồi trảm xuống.



Rầm!



Tiếng động ầm vang, điểm cuối của truyền tống vực môn bị một đao của Diệp Thành trảm lìa.







Rầm!



Âm thanh sau đó vô cùng vang đội khiến mỗi một tấc trong thông đạo không gian đều nứt lìa, cho dù là người thông thạo trận pháp của đại quân Thị Huyết Điện có nhiều thì cũng không thể ngăn nổi tốc độ nứt lìa của thông đạo không gian.



Vết nứt xuất hiện, từng bóng người trong đại quân của Thị Huyết Điện bị cuốn vào trong.



Phụt! Phụt!




Sau đó, là cảnh tượng đẫm máu.



Không gian bùng nổ, đó là vùng đất đại hung, cho dù tu sĩ ở cảnh giới Không Minh vào trong đso cũng khó có thể bảo toàn tính mạng chứ đừng nói là những tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư và Chân Dương.



A…!



Huyết Khung gằn lên phẫn nộ, ông ta là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng nhưng những thuộc hạ của ông ta thì sao?



Ông ta có thể bảo toàn tính mạng cho mình nhưng lại không thể bảo toàn tính mạng cho thuộc hạ của mình, cho dù có thể bảo toàn thì cũng chỉ là một bộ phận rất nhỏ vì đại quân của một điện lúc đó quá đông, ông ta có thần thông thế nào đi nữa thì cũng không thể nào bảo vệ được cho tất cả mọi người.


Cho nên ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những người dưới trướng mình hoá thành huyết vụ trong không gian nứt vỡ.



Rầm! Đoàng! Đoàng!



Vì sự nứt vỡ của thông đạo không gian nên tiếng nổ chấn động hư không, lại thêm tiếng kêu gào, rú rít kéo theo rất nhiều kẻ khác vây lại xem.



“Sao…sao lại thế này?”, rất nhiều người thẫn thờ ngẩng đầu, chỉ nghe tiếng động nhưng lại không thấy bóng người, người nào người nấy ngơ ngác nhìn nhau.



“Sao nghe lại thảm thiết thế nhỉ? Trời đều nhuốm đỏ máu rồi, có chuyện chẳng lành xảy ra sao?”



“Có lẽ là đoạn thông đạo không gian nào đó sụp đổ”, có lão bối với sự tinh tường của mình nheo mắt nhìn, “xem ra số lượng người trong thông đạo không gian không hề ít, nếu không thì cũng không thể gây ra động tĩnh lớn như vậy được.”



Phụt!



Ông ta vừa dứt lời, không gian bị một chưởng của người ta đánh lìa, một bóng người thảm hại bay ra ngoài, đầu tóc rối xù, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Huyết Khung.



Có điều phía sau ông ta lại có người xông ra.



Không phải những người khác không xông ra ngoài vì thông đạo không gian nứt vỡ, không gian đã thay đổi, cho dù ra khỏi đó từ một nơi thì khi ra ngoài lại ở nơi khác.

A…!



 
Chương 1964: “Đa tạ tiểu hữu”.  


Tiếng gằn phẫn nộ của Huyết Khung vang tới tận trời xanh, làm chấn động thương không.



Hôm nay ông ta thực sự thất bại thảm hại, cả đại quân hùng hậu của một điện mà lại bị một tên làm loạn, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Advertisement



“Tiền bối, hiện giờ người nhìn rõ chưa?”, ở một nơi cao nhất trên một cổ thành, một phần phân thân của Diệp Thành nhìn sang một lão già mặc áo tím ở bên.



Lại nhìn sang lão già mặc áo tím, đây chẳng phải là Thiền Uyên Chân Nhân của Thiền Uyên Cổ Thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên sao?



“Sao không cầu cứu chúng ta?”, Thiền Uyên Chân Nhân hít vào một hơi thật sâu.



“Thứ nhất, thời gian căn bản không đủ”, đạo thân của Diệp Thành chậm rãi nói, “thứ hai, cho dù có Thiền Uyên Cổ Thành thì chúng ta cũng không thể địch lại nổi đại quân của một điện, huống hồ còn có cả nhà họ Viên và nhà họ Âm Dương, hai nhân tố không xác định này mà cầu cứu người thì vô hình đang kéo phía tiền bố xuống nước cùng”.



“Hạo Thiên thế gia có rời đi an toàn không?”


“Việc này thì tiền bối yên tâm con sẽ giúp bọn họ an toàn rút về Nam Sở”, phân thân của Diệp Thành mỉm cười, “chỉ có người nên có tính toán sớm, Bắc Chấn Thương Nguyên hiện giờ không còn là Bắc Chấn Thương Nguyên trước kia nữa, mong tiền bối tính toán chu toàn, nhân lúc còn kịp rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, nếu thực sự không còn chỗ nào đi thì Thiên Đình của Nam Sở lúc nào cũng chào đón người”.



Nói tới đây, phân thân của Diệp Thành còn đưa một tấm địa đồ cho Thiền Uyên Chân Nhân: “Nếu muốn rút khỏi đây thì đi theo lộ trình này, đi qua thế giới người phàm, lúc đó sẽ có người của Thiên Đình tiếp ứng phía người”.



“Đa tạ tiểu hữu”.



“Vậy vãn bối xin cáo từ”, phân thân của Diệp Thành đột nhiên hoá thành làn khói xanh biến mất ngay sau đó.



Sau khi phân thân của Diệp Thành tiêu tán, bên trong một ngọn núi sâu thẳm, bản thể của Diệp Thành cũng mở mắt.



Nếu như có ai đó biết toàn bộ kế hoạch của hắn thì nhất định sẽ phải tán thưởng vô cùng, một ván cờ tới nước chết mà hắn vẫn cứu được, vả lại còn chơi một trận chiến rất đẹp.



Còn phân thân ở Thiền Uyên Cổ Thành là do hắn phái đi từ trước khi tới Hạo Thiên thế gia.



Thiền Uyên Cổ Thành thâm sâu hùng hậu, cũng giống với Đan Thành, bọn họ từ trước tới nay đều không tham gia chinh chiến, nhưng hiện giờ thế cục của Bắc Chấn Thương Nguyên thay đổi, bọn họ không thể đứng ngoài.



Đây chính là trọng điểm cho nên Diệp Thành mới phái một phân thân đi thuyết phục, mục đích rất rõ ràng, chính là lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành về phía Thiên Đình.



Sự thực chứng minh thủ đoạn của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì Thiền Uyên Cổ Thành đã thất vọng với Bắc Chấn Thương Nguyên nên có khả năng bọn họ sẽ dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở.

“Nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương, Thị Huyết Điện, rồi sẽ có ngày ta đưa đại quân của Thiên Đình dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên”, cuối cùng Diệp Thành nhìn về phía Bắc sau đó quay người biến mất.



 
Chương 1965: “Giết được Diệp Thành?”,


Trong rặng núi với đại khí dồi dào, từng bóng người như nước lũ dừng chân, mặc dù số lượng người đông nhưng lại không hề hỗn loạn.



“Nghỉ ngơi ở chỗ cũ bổ sung linh lực”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi bước lên một ngọn núi sau đó hướng tầm mắt về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta hi vọng có thể nhìn thấy bóng dáng Diệp Thành đang đi theo đoàn.



“Nó không phải là đứa trẻ ngốc, nhất định có thể thoát thân an toàn”, Hoa Tư đi theo, khẽ nắm tay Hạo Thiên Huyền Chấn.

Advertisement



“Hạo Thiên thế gia nợ Diệp Thành quá nhiều”, Hạo Thiên Huyền Chấn hít vào một hơi thật sâu.



Lúc này ông ta hi vọng mình không phải là gia chủ của Hạo Thiên thế gia, không phải là gia chủ thì trên vai sẽ không gánh vác trọng trách nặng nề, như vậy ông ta có thể không phải âu lo mà sát phạt quay về cứu con mình.



“Theo tốc độ này, nếu đi không ngừng nghỉ thì cũng phải mất ba ngày ba đêm mới tới được thế giới người phàm”, Hạo Thiên Huyền Hải tay cầm một tấm địa đồ bước tới: “Tốc độ này vẫn rất chậm”.



“Đi bằng Truyền Tống Trận trong cổ thành thôi, nếu không thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng sẽ bị đuổi theo”, Hạo Thiên Cảnh Sơn trầm ngâm lên tiếng.



“Không được”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức bác bỏ, “chúng ta không chỉ có một hai người, mà là cả một gia tộc, Truyền Tống Trận của cổ thành bình thường căn bản không thể truyền tống được nhiều người như vậy, vả lại nếu mạo muội xuất hiện trong cổ thành tập trung nhiều tu sĩ thì sẽ dễ bị lộ tung tích, như vậy sẽ rước hoạ diệt thân”.



“Nếu cứ đi như vậy thì bất cứ lúc nào chúng ta cũng gặp rủi ro bị phát hiện”.


“Đến đâu tính đến đó”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm ngâm, “cho dù muốn truyền tống thì cũng phải ở cổ thành cách thế giới người phàm tương đối gần, việc mà chúng ta cần làm chính là dốc sức tránh những nơi tập trung đông tu sĩ, mặc dù tiêu tốn gấp trăm gấp nghìn thời gian hơn bình thường nhưng như vậy vẫn đáng”.



“Vậy thì mau lên đường thôi”.



“Đi thôi”, Hạo Thiên Huyền Chấn lập tức xuống núi, ông ta dẫn đường.



Cùng lúc này, Huyết Khung ở trong một cổ thành ở Bắc Chấn Thương Nguyên thân hình thảm hại xuất hiện trên bức màn nước Hoan Thiên.



“Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì nhanh chóng về phân điện thứ chín”, ngay sau đó, lớp màn nước rung lên, vang lên giọng nói uy nghiêm.



“Điện…điện chủ, xảy…xảy ra sai sót”.



“Nói”.



“Người…người của Hạo Thiên thế gia chạy…chạy rồi”, khi Huyết Khung nói câu này, ông ta không biết đã phải lấy biết bao nhiêu dũng khí mới dám thốt ra, vả lại đến giọng điệu nói cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng vào màn nước Hoan Thiên.



“Huyết Khung, ta không nghe nhầm chứ?”, trong màn nước, một lão già trung tuổi mặc huyết bào đang ngồi lơ lửng giữa không trung chậm rãi mở mắt, trong đôi mắt đỏ máu kia hiện lên hai đạo hàn quang màu máu.



“Là…là ta sơ ý, ta…”



“Đường đường là điện chủ một điện của Thị Huyết Điện mà lại có thể để cho người của Hạo Thiên thế gia chạy mất, ngươi ăn phải cái gì thế hả?”, Thị Huyết Diêm La cứ thế ngắt lời Huyết Khung, ông ta giận tím mặt khiến cho màn nước Hoan Thiên rung lên kịch liệt.



“Điện chủ xin bớt giận”, Huyết Khung vội quỳ một gối xuống đất, “mặc dù người của Hạo Thiên thế gia đã chạy rồi nhưng chúng ta đã giết…giết được Diệp Thành”.



“Giết được Diệp Thành?”, Thị Huyết Diêm La nhướng mày.

“Ta đích thân nhìn thấy hắn ta tự nổ tung”, khi Huyết Khung nói lời này, tim ông ta đập thình thịch, nói xong còn không quên nhìn trộm Thị Huyết Diêm La, thấy sắc mặt ông ta dịu đi nhiều thì mới thở phào.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom