Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2066: Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!  


Những kẻ xem trận chiến trố mắt nhìn, rất nhiều người không kịp phản ứng lại. Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn thi triển bí thuật Thúc Địa Thành Thốn nhưng lại không thể sát phạt ra khỏi vòng vây của Thị Huyết Điện mà rơi trúng vào đại quân của Thị Huyết Điện.



Thúc Địa Thành Thốn, bí pháp không gian vô thượng mà hắn chỉ mới lĩnh hội được lớp vỏ bên ngoài, không phải lần nào thi triển hắn cũng thành công, và lần tính toán vừa rồi cũng là lần hắn đánh cược, may mắn là hắn đã thắng.



Đại quân của Thị Huyết Điện còn đang ngơ ngác còn Diệp Thành đã vung Bá Long Đao.



Advertisement

Phụt!



Thế rồi nơi hắn đứng, từng kẻ mạnh của Thị Huyết Điện bị trảm không thương tiếc, không gian hư vô xuất hiện một khoảng trống.



Giết cho ta!



Huyết Khung đứng trên chiến xa đưa mắt nhìn thấy Diệp Thành, ông ta lập tức vung kiếm chỉ về phía này.



Vù!



Diệp Thành gọi ra Hỗn Độn Thần Đỉnh, Thần Đỉnh vừa xuất hiện thì miệng đỉnh đã hướng về một phương, luồng khí hỗn độn cuộn trào cứ thế tuôn ra giống như biển cả cuộn trào, mỗi một luồng khí đều vô cùng nặng chèn ép khiến hư không rung lên, nuốt trọn từng sinh mạng sống.



Phần trán Diệp Thành lập loè ánh sáng, Cửu Châu Thần Đồ bay ra, nằm ngang giữa hư không, nó giống như dải ngân hà quét sạch thần mang cái thế khiến cho kẻ mạnh của Thị Huyết Điện lại lần nữa gặp hoạ.



Phía sau, hàng ngàn binh khí liên tiếp bay ra, binh khí nào cũng có thần huy chói lọi giống như từng vì sao lấp lánh, liên hợp với nhau tạo ra thần uy.




Diệp Thành lại lần nữa mở ra dị tượng, thế giới hỗn độn đang thay đổi, đạo tắc ẩn chứa bên trong, những nơi mà hắn đi qua thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



Đại quân của Thị Huyết Điện tổn thất nghiêm trọng, bọn chúng bị đòn công kích của Diệp Thành đánh tới mức liên tiếp người ngã ngựa đổ.



Thế nhưng sau khi ổn định trận cước, đòn công kích của Thị Huyết Điện lại đến.



Biển hỗn độn mở ra, Cửu Châu Thần Đồ bị vô số binh khí chặn lại, hàng ngàn binh khí mà Diệp Thành tế gọi ra cũng liên tiếp bị đánh tan, đến cả thế giới dị tượng hỗn độn cũng đại trận tuyệt sát trong hư không lập tức đâm xuyên.



Đây chính là uy thế của đại quân tu sĩ, dưới sự chèn ép của số lượng tuyệt đối cũng đủ để bù đắp lại sức chiến đấu còn thiếu hụt.


Phụt!



Diệp Thành phun ra máu, thánh thể vừa hồi phục lại lần nữa bị tổn thương, có máu tươi tuôn trào hoá thành tinh khí.



Giết!



Đại quân của Thị Huyết Điện không cho Diệp Thành có cơ hội để thở, cứ thế sát phạt từ tứ phương tám hương tới.



Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!



Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, những kẻ nào tu vi yếu lập tức hoá thành huyết vụ.



Phụt! Phụt!



Diệp Thành tay cầm bá Long Đao liều mạng sát phạt hai bên trái phải, không một ai chặn lại đại chiêu của hắn, những nơi hắn đi qua người của Thị Huyết Điện lập tức ngã rạp.



Cả bầu trời nhuốm màu đỏ máu, huyết vụ dày đặc bay khắp nơi.



Đại địa cũng chìm trong màu đỏ au, khắp nơi la liệt thi thể, thây chất thành núi, máu chảy thành sông, trông đến rợn người.





 
Chương 2067: Giết cho ta!  


Nếu nhìn từ không trung xuống thì có thể thấy trong màn đêm đen, bóng hình màu vàng kim của Diệp Thành rất choán mắt.



Hắn giống như vị chiến thần đẫm máu, khí thôn tính sơn hà, lực xâm chiếm bát hoang, với sức của một người mà đánh cho đại quân của Thị Huyết Điện tan tác.



Đây…!



Advertisement

Những người xem trận chiến lùi về sau, bọn họ nhìn sang Diệp Thành mà hoá đá.



Đó là đại quân của Thị Huyết Điện đấy, vài trăm nghìn tu sĩ, tu vi yếu nhất cũng ở cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất nhưng lại bị một người sát phạt đến mức người ngã ngựa đổ, Thánh Chủ Thiên Đình quả có khí phách đánh chiếm bát hoang.



Phụt!



Trong tiếng kinh ngạc bàn tán, Diệp Thành bị trọng thương, hắn bị tuyệt sát trận trong hư không đánh trúng, thánh thể mạnh mẽ bị đâm xuyên, máu tươi màu vàng kim chay ra, trên hư không, mỗi một giọt máu chảy ra đều thu hút ánh nhìn của người khác.



Giết!



Diệp Thành hô lên, thánh huyết đang thiêu đốt, bí thuật Tiên Luân Thiên Sinh điên cuồng vận chuyển, mỗi một giọt máu, mỗi một phần thánh cốt đều có ánh sáng lấp lánh, nuốt vào và nhả ra tinh nguyên thánh thể, phục hồi phần thánh thể bị tàn phá.



Sự điên cuồng của hắn khiến đại quân của Thị Huyết Điện phải kinh ngạc, bọn chúng cho rằng kẻ đấu với mình không phải một con người mà là một vị sát thần.




Rầm! Bịch! Rầm!



Đây là địa ngục đẫm máu, tính mạng người như cỏ rác.



Trong đại quân đông nghịt, Diệp Thành khoác trên mình bộ chiến giáp, tay cầm Bá Long Đao, hắn liều mình sát phạt.



Hắn giống như một vị chiến thần thiêu đốt khí huyết, con đường phía trước của hắn dùng máu và xương xây đắp thành, không một ai có thể cản bước đường hắn đi.



“Hắn…hắn còn là người sao?”, trên chiến xa, Huyết Khung run rẩy, đến cả cánh tay cầm kiếm cũng tun lên.


Một kẻ làm thống soái như ông ta còn phải sợ huống hồ là thuộc hạ dưới trướng ông ta.



Không biết từ bao giờ tiếng nổ rầm trời mới ngưng lại.



Nhìn từ xa, bên trong biển người đen kịt, ở nơi cách đó nghìn trượng, Diệp Thành tay cầm Bá Long Đao, trong khoảng cách cách hắn nghìn trượng không một ai dám bước chân đến.



Giết! Giết cho ta!



Huyết Khung điên cuồng gào thét, vì sự sợ hãi nên ông ta càng điên cuồng hơn, ông ta thề phải giết chết Diệp Thành trong hôm nay.



Thế nhưng mệnh lệnh của ông ta lại không có tác dụng trong phút giây này, đại quân vài trăm nghìn người cứ thế cầm chặt binh khí không dám tiến lên trước, đó là vùng đất chết.



Đây là uy thế của Thánh Chủ Thiên Đình, giống như ngọn núi cao tới tám nghìn trượng không ai dám đụng tới.



Rầm!



Bầu hư không bùng nổ, một người mặc áo giáp màu vàng kim bước ra, trên đầu còn có sừng rồng, yêu khí ngút trời, phía sau có biển yêu khí cuộn trào dẫn theo đại quân đông nghịt trấn áp hư không.



Yêu Vương!

Tu sĩ tứ phương đột nhiên biến sắc.



 
Chương 2068: Hôm nay đúng là náo nhiệt.   


Yêu Vương chinh chiến cửu tiêu, uy lực cái thế trấn áp thiên địa không ra lệnh giết chết Diệp Thành mà lại ném ánh nhìn lạnh lùng vào một hướng trong hư không.



Nơi đó, Huyết Khung đang dẫn theo quân thì có một người thanh niên bước ra, đầu lơ lửng đại chuông cổ xưa, đó là một người mặc chiến giáp, tóc đen nhánh, ánh mắt sáng như vì sao, và người đó không ai khác chính là Chu Thiên Dật của Đông Hoàng.



Phía sau hắn ta có vô số bóng người sát phạt tới, đó chính là đại quân Thiên Phủ Thần Triều của Đông Hoàng.



Advertisement

Yêu Tộc và địa quân Thiên Phủ Thần Triều mỗi người chiếm một hướng trong hư không đứng đối đầu với nhau, sát khí ngút trời, trông có vẻ như đang chuẩn bị đại chiến.



“Đúng là âm hồn không tan”, Yêu Vương hắng giọng lạnh lùng.



“Nếu như ngươi nhúng tay vào thì Thiên Phủ Thần Triều cũng không ngại mà khai chiến với Yêu Tộc trước đâu”, Chu Thiên Dật lãnh đạm lên tiếng, khí thế mạnh mẽ.



“Thiên Phủ Thần Triều, khẩu khí lớn lắm”, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đại địa, một bóng người vững chãi bước ra đứng sừng sững giữa hư không, mang theo khí thế thôn tính bát hoang, nếu nhìn kĩ thì chính là Vu Chú Vương.



“Vu Chú Tộc sao có thể để yên”, giọng nói đanh thép vang lên, Long Đằng hiện thân, phía sau hắn ta là chiến kì của thánh điện đang bay phấp phới, số lượng không đếm xuể



Vù! Vù….



Long Đằng vừa dứt lời, giữa đất trời đột nhiên vang lên tiếng lệ quỷ thét gào, tiếng ai oán khiến người ta rợn người.

Rầm!



Sau tiếng động mạnh này, mặt đất rung chuyển, núi non ngả nghiêng, Quỷ Vương cái thế cũng xuất hiện mang theo sức chèn ép kinh người.



Haiz!



Sau tiếng thở dài, Đế Phạn rùng mình sau đó cũng hiện thân, đại quân của Thiên Điện xuất hiện đông như kiến.



Hôm nay đúng là náo nhiệt.



Giọng nói lãnh đạm vang khắp cửu tiêu, Phệ Hồn Vương cũng tới, ông ta bật cười, tiếng cười mang theo ma lực khiến người ta bàng hoàng kinh hãi.




Ông ta vừa đặt chân đến, một bóng hình khác xuất hiện giữa hư không, đây chính là Nam Minh Ngọc Thu khoác trên mình bộ chiến giáp.



Phía đông, biển huyết hải cuộn trào, một bóng hình vững chãi bước tới, phía sau người này xuất hiện dị tượng, đó là một cùng đất khô cằn màu máu, có thể trông thấy thây cốt chất thành núi, Huyết Vương đến rồi.







Huyết Vương hiện thân, Tiêu Thần cầm theo chiến vương kích cũng hiện thân, đại quân cửu thiên chiến cửu tông xuất hiện liền sau đó.



Rầm! Rầm!



Bầu hư không không hề yên bình, tiếng động rầm trời vang lên không ngớt.



Nhìn ra xa, đó là một nhánh đại quân U Minh xếp hàng ngay ngắn, người nào người nấy cầm thạch mâu, hoác áo giáp cổ xưa, trên vai còn có lớp bụi bám dày mà vĩnh viễn không bao giờ có thể thổi bay hết, thần thái của bọn họ đờ đẫn, đôi mắt trống không, cơ thể cững đơ, trông chẳng khác gì người chết vừa bị lôi từ mộ lôi lên.



U…U Minh Địa Phủ?



Tu sĩ tứ phương run rẩy, quan trọng là đại quân U Minh trông hết sức kinh dị.

U Minh Diêm La Vương và đội quân U Minh xuất hiện với vẻ mặt giống nhau, trông như người đã chết, cũng vì vầng trăng tròn sáng trong hiện ở phía đông nên trong ánh mắt bọn họ mới hiện lên thần quang.



 
Chương 2069: Hư không lại lần nữa bùng nổ!  


Thiên Thương Nguyệt đến rồi, cô ta bước trên tinh quang thần hà, trông giống như vị tiên nữa từ Cửu Trùng Thiên hạ phàm, bộ y phục trắng như tuyết càng tôn lên vẻ thanh khiết thoát tục.



Phía sau cô ta là Đại Sở Hoàng Yên, cô ta mang theo chiến ý, tay cầm Thái A Kiếm, điềm khác với Thiên Thương Nguyệt ở chỗ cô ta giống như nữ tướng quân chinh chiến trên xa trường, phong thái oai phong, thần thái tuyệt thế.



Cô ta cũng dẫn theo đại quân tới đây nhưng ánh mắt lại không hề nhìn xuống dưới mà nhìn vào một hướng trong hư không.



Advertisement

Nơi đó không gian đang méo đi, hư không đang nứt lìa, có sát khí nhiễu loạn, đó là Sát Thủ Thần Triều, họ không hiện thân vì lại bị Đại Sở Hoàng Tộc chặn đứng ở đó.



Rầm! Rầm! Đoàng!



Hư không đang rung lên, hồi lâu không dứt giống như thể bọn họ đang không chịu nổi áp lực, bất cứ lúc nào cũng có thể hứng chịu rủi ro.



Đất trời trong giây phút này trở nên u ám thấy rõ, mây đen kéo đến, sấm chớp giật liên hồi, uy lực kinh hoàng khiến trời đất rung chuyển, khiến người trong thiên hạ cũng phải quỳ phục.



“Đây…đây là đang muốn tiếp diễn cuộc đại chiến từ trước thời Vạn Cổ sao?”, tu sĩ tứ phương tái mét mặt, cơ thể run rẩy.



Không ai có thể ngờ tới đại địa trung Thông hôm nay lại kéo theo bao nhiêu sự tồn tại đáng sợ như vậy, bọn họ là những vị Vương cái thế, bọn họ là hậu duệ của những vị Hoàng, là tử địch cái thế của các thời đại ở Đại Sở, thế nhưng hiện giờ tất cả lại tề tựu về đây giống như thể đang muốn đánh với nhau trận quyết chiến.



Ta hiểu rồi!

Trong chốc lát, có người ngộ ra, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành đang bị bao vây.



Mục tiêu của bọn họ chính là Thánh Chủ Thiên Đình!



Tất cả mọi người như tỉnh mộng. Thánh Chủ Thiên Đình với sức chiến đấu quá mạnh mẽ, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ là vị Hoàng của thời đại này, những vị Vương kia cảm thấy mối uy hiếp lớn, sao bọn họ có thể để Diệp Thành yên, bọn họ sợ rồi cho nên phải giết đi một kẻ là mối hậu hoạ sau này như Diệp Thành.



Thế nhưng tất cả những người này cũng chẳng khác gì vị khách qua đường.



Vì vị Hoàng hậu duệ sau này cũng đã tới, rồi, phụ hoàng của bọn họ từng là vị Hoàng của vùng đất này, nhiệm vụ của bọn họ chính là gìn giữ và bảo vệ muôn dân trăm họ mà những vị Hoàng thời xưa bảo vệ, đồng thời hộ đạo cho vị Hoàng hậu thế.



Thiên địa trong lúc này như chìm vào yên ắng, tứ phương án binh bất động.




Hoặc có thể nói bọn họ đều đang kiềm hãm lẫn nhau nên phân thành hai trận doanh rõ ràng, các vị Vương muốn diệt Diệp Thành còn hậu duệ của các vị Hoàng thì lại muốn bảo vệ Diệp Thành, mặc dù bọn họ chưa khai chiến nhưng lại âm thầm đối kháng.



Rầm!



Hư không lại lần nữa bùng nổ!



Trong bầu hư không có ma sương cuộn trào, cuốn theo vùng đất khô cằn màu đỏ máu, trong lúc này còn có thể nhìn thấy huyết hải cuộn trào bên trong và thây xác chất thành núi cùng những vì sao tịch diệt.



Một bóng hình mơ hồ từ từ đi tới.



Cơ thể người này vững chãi như núi, mái tóc màu đỏ máu buông xoã, mỗi một lọn tóc đều lấp lánh ma quang, đôi mắt đỏ ngầu kia như bầu trời sao mênh mang khiến người ta không thể nhìn thấy điểm cuối, Ma Vương cái thế, tiến vào đại địa Trung Thông.



Sự xuất hiện của người này khiến tất cả mọi người gần như nín thở vì Ma Vực là thế lực duy nhất không bị kiềm hãm ở đây.



Nói cách khác thì bọn họ đang tính toán sự thành bại của trận chiến này.



Thấy vô vàn ánh mắt đó, Quỳ Vũ Cương cứ thế ngó lơ, ông ta tiến vào cửu tiêu, nhìn từ hư không xuống, giữa hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện, ông ta vẫn tìm được bóng dáng Diệp Thành, thân hình gầy gò đứng đó so với đại quân hùng tráng kia trông có phần cô tịch.

“Diệp Thành, bản vương cho ngươi một cơ hội”, Quỳ Vũ Cương lên tiếng, giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp đất trời: “Chiến với ta một trận, nếu ngươi thắng thì ta để ngươi đi, nếu ngươi bại thì nơi này chính là nơi chôn ngươi”.



 
Chương 2070: Thiên Tịch Đan! 


Giọng nói của Ma Vương mang theo uy nghiêm vang vọng khắp đất trời.



Ông ta vừa lên giọng, người ở tứ phương đều run rẩy.



Đó chính là Ma Vương cái thế, ông ta muốn đích thân trảm diệt vị Hoàng ở hậu thế này sao?

Advertisement



Đây là trận quyết đấu khiến người ta phải bất lực nhưng lại là đỉnh cao trong đời người của Diệp Thành, chiến với một vị Vương chính là vinh dự vô thượng.



Thế nhưng quá nhiều người lại đang thầm than thở.



Khiêu chiến Ma Vương là vinh hạnh vô thượng nhưng Ma Vương lại không hề có ý tốt, đừng nói là trạng thái hiện giờ của Diệp Thành đang trọng thương đầy mình mà cho dù Diệp Thành với sức chiến đấu ở trạng thái Đỉnh Phong cũng không phải đối thủ của ông ta.



Trận chiến này vốn dĩ đã không công bằng.



Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn vào hư không, vẻ mặt hắn lãnh đạm, “Ma Vương cái thế, hôm nay ông cũng bỏ đi sự cao ngạo của mình rồi sao?”



“Sự cao ngạo của một vị Vương?”, Ma Vương bật cười lớn, giọng nói chấn động cửu thiên, trong đôi mắt ông ta hiện lên từng vân máu đỏ, ông ta nhìn Diệp Thành chằm chằm, “từ ngày ta chọn tham sống sợ chết thì ta đã bỏ đi sự cao ngạo của một vị vương rồi”.



“Ông cũng cúi đầu với thế đạo này vậy thì sẽ cúi đầu với nó sao?”, Diệp Thành vẫn nói giọng bình thản, hắn giơ cánh tay lên để lộ ra Huyền Thương Ngọc Giới trên ngón tay.



“Huyền Thương Ngọc Giới?”, Ma Vương lẩm bẩm, mặc dù chiếc nhẫn kia rất nhỏ nhưng trong mắt ông ta lại như cái gai.



Đó không chỉ là một cái nhẫn bình thường, nó được tạo ra bởi ngọc cốt của Viêm Hoàng, chính là thánh vật của Viêm Hoàng, chỉ có Viêm Hoàng Thánh Chủ năm xưa mới có tư cách đeo nó.



Ma Vương trầm tư, đôi mắt ông ta chợt trở nên hoan hoải như thể ông ta đang nhớ lại những năm tháng xưa cũ.



Thiên địa chợt chìm vào im ắng.



Không biết từ bao giờ ông ta mới di chuyển bước chân, từ từ quay người.


Phù!



Sau khi ông ta quay đi, rất nhiều người thở phào.



Ma Vương, mặc dù ông ta từ bỏ sự cao ngạo của mình nhưng vẫn muốn bảo vệ sự tôn nghiêm đáng thương cuối cùng, đó chính là không thể để Viêm Hoàng xem thường, ông ta có thể cúi đầu từ bỏ sự cao ngạo với bất cứ ai trừ Viêm Hoàng.



Quỳ Vũ Cương!



Phía sau ông ta, Phệ Hồn Vương gằn lên phẫn nộ: “Ngươi muốn phá hoại lời hẹn với bổn vương?”



Quỳ Vũ Cương không dừng bước chân nhưng lại có từng luồng ánh sáng bay ra khỏi tay ông ta, bay về phía Phệ Hồn Vương.



Nếu nhìn kĩ thì đó chính là một viên linh châu, bên trong phong ấn một viên đan dược, ồ không đúng, nói chính xác thì là một nửa viên đan dược, nó mang theo từng luồng sáng màu tím, bên trên còn có sáu vân bị đứt đoạn.



Sáu…sáu vân?



Người ở tứ phương kinh ngạc thở dốc.

Thiên Tịch Đan!



 
Chương 2071: Ta trả lại cho ngươi một chưởng!  


Diệp Thành nheo mắt, hắn nhận ra nửa viên đan dược đó, đó chẳng phải là Thiên Tịch Đan sao?



Đây chính là điều kiện trao đổi, Thị Huyết Điện và Phệ Hồn Vương đưa ra nửa viên Thiên Tịch Đan thì mới mời được ma vương Quỳ Vũ Cương.



Có điều người tính không bằng trời tính, bọn họ đã xem thường Quỳ Vũ Cương, đường đường là ma vương của Ma Vực nhưng lại bị một chiếc nhẫn làm nhụt chí, đây là kết cục mà không ai có thể ngờ tới.



Advertisement

Khốn khiếp!



Giữa đất trời vang lên tiếng gằn giọng của Phệ Hồn Vương.



Giết!



Bên dưới Diệp Thành đã vung Bá Long Đao. Mặc dù hắn mượn danh Viêm Hoàng làm Ma Vương phải lùi bước nhưng nguy cơ mà hắn phải đối đầu vẫn còn đó.



Phía Nam Minh Ngọc Thu và Tiêu Thần cùng đại quân hùng hồn mặc dù không phải yếu nhưng lại không thể giúp đỡ hắn, bọn họ cần giữ chân phía Phệ Hồn Vương còn hắn muốn sống thì phải dựa vào chính mình.



Giết! Giết cho ta!



Phệ Hồn Vương phẫn nộ gào thét như một con chó điên.

Mệnh lệnh của ông ta đương nhiên có tác dụng hơn Huyết Khung, đại quân Thị Huyết Điện đang không hề có chút động lực chiến đấu thì cứ thế bấm bụng lao về phía Diệp Thành.



Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!



Diệp Thành vung đao.



Phía sau hắn ta, Huyết Tôn máu me be bét sát phạt đến, ông ta há miệng nhả ra một miệng sát kiếm.



Phá!



Diệp Thành lập tức quay người, hắn tung chưởng đánh tán át kiếm nhưng lại bị nhất chỉ thần mang của Huyết Tôn đâm xuyên ngực.



Ta trả lại cho ngươi một chưởng!



Diệp Thành hắng giọng, bát hoang quyền cửu đạo hợp nhất, một quyền đánh tan một nửa cơ thể của Huyết Tôn, luận về cận chiến thì thánh thể cùng cấp vô địch, Huyết Tôn dù hiểu được điều này nhưng lại muốn chiến đến cùng.



A…!



Huyết Tôn gằn lên, thiêu đốt khí huyết, ông ta nhanh chóng hồi phục cơ thể sau đó sát phạt ra, phần trán có sát kiếm, trong mắt có thần mang, lần lượt hiển hiện.



Phụt!



Một chưởng của Diệp Thành được tung ra cứ thế quét bằng cả đám, hắn lại lần nữa quay người, lấy cơ thể rắn rỏi địch lại với sát kiếm và thần mang của Huyết Tôn, hắn vung đao chống trả, để lại một vệt máu thật dài và sâu trên ngực Huyết Tôn.



Bên trong đại quân hàng trăm nghìn người, cả hai người đại chiến sục sôi.



Huyết Tôn dùng đến bí thuật cấm kị khôi phục lại trạng thái còn trẻ, mặc dù thọ nguyên không nhiều nhưng khí huyết của ông ta vẫn rất dồi dào, thần thông mà ông ta thi triển đều là sự tồn tại thông thiên, đánh tới mức Diệp Thành thảm hại.



Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn mở ma đạo, vài bí thuật làm tăng sức chiến đấu cũng đồng thời được mở ra, sức chiến đấu của hắn đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay, thánh thể hoàng kim đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch sục sôi, chiến ý ngút trời, bá đạo vô địch.



Rầm! Rầm!



 
Chương 2072: Cảnh tượng này trông vô cùng đẫm máu.  


Trời đất bùng nổ, cả hai huyết chiến dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.



Lúc này, đại quân của Thị Huyết Điện đã dừng tay, kẻ nào kẻ nấy ngẩng đầu nhìn hư không, bọn họ cũng giống với các vị Vương và con cháu cảu các vị Hoàng kia, tất cả như những vị khách đứng xem.



Phụt! Phụt! Phụt!

Advertisement



Máu tươi tuôn trào, bóng người liên tục di chuyể, cả hai chiến từ trên trời xuống mặt đất, chiến từ mặt đất lên trên trời, từ nam sang bắc, từ tây sang đông, cảnh tượng hào hùng, chấn động thiên địa khiến bầu hư không nhanh chóng nứt ra từng tấc một.



Còn nơi mà bọn họ chiến đấu thì người của Thị Huyết Điện đã hoá thành huyết vụ theo từng đám khiến bọn họ đánh tới đâu thì nơi đó trống không, không một ai tiến lên trước vì đó chính là vùng đất chết.



Phụt!



Máu tươi bắn vọt, Diệp Thành bị trọng thương, phần ngực bị đánh tan nát.



Cũng chính vì khiến Diệp Thành trọng thương mà Huyết Tôn cũng phải trả cái giá đau đớn, một cánh tay của ông ta bị Diệp Thành trảm lìa.



A….!



Huyết Tôn gằn lên phẫn nộ, vận chuyển bí thuật hồi phục cơ thể.



Không cho ông cơ hội!



Diệp Thành sát phạt lên như một con rồng, kim quyền vô địch, hắn ra tay mạnh bạo, đánh tới mức khiến Huyết Tôn phải lảo đảo lùi về sau, cơ thể ông ta vốn dĩ máu me thê thảm, xương cốt đang gãy rời, có vài lần ông ta suýt chút nữa bị Diệp Thành đánh tới mức tan thành huyết vụ.



Ta không tin!



Huyết Tôn mặt mày tôi độc, ông ta không thể chấp nhận sự thật này nên gào thét như ác quỷ.



Vậy thì ta đánh cho ông tin thì thôi.


Diệp Thành đứng trước mặt Huyết Tôn, một chưởng của hắn suýt chút nữa đã đánh tan Huyết Tôn.



Huyết Tôn lảo đảo lùi về sau, ông ta thiêu đốt thọ nguyên khôi phục thương thế nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian, hắn lại lần nữa lao tới, Huyết Tôn hồi phục một lần thì hắn đánh ông ta tan tác một lần. Bí thuật hồi phục dù có mạnh thì cũng không thể nào kịp làm liền những vết thương mà Diệp Thành để lại trên người ông ta.



Cảnh tượng này trông vô cùng đẫm máu.



Huyết Tôn yếu thế, ông ta đánh trả trong tình trạng không còn sức lực, bị Diệp Thành đánh bằng tay không từ hư không phía bắc sang phía nam, từ hư không phía đông sang phía tây khiến những người quan sát trận chiến đều hết sức kinh ngạc.



“Khả năng chiến đấu thế này đúng là vượt qua sự tưởng tượng của ta”, ở một hướng trong hư không, Tiêu Thần hít vào một hơi thật sâu.



“Chúng ta được định làm nền ở thời đại này rồi”, Long Đằng lắc đầu cười nói.



“Hắn có phong thái của một vị Hoàng, được định sẵn sẽ là người nối gót sau này”, phía Đại Sở Hoàng Yên gật đầu tấm tắc.



“Còn ngây ra đó làm gì, giết cho ta! Giết hết cho ta”, thấy tình hình không ổn, Phệ Hồn Vương tức tối gằn giọng, đay là cục diện gì, vài trăm nghìn tu sĩ đều ngẩng đầu xem trận chiến thật vô dụng.



Nghe thấy mệnh lệnh, đại quân của Thị Huyết Điện lần lượt di chuyển, tuyệt sát trận trong hư không rung lên, uy lực hồi phục có sức tịch diệt.

Phụt!



 
Chương 2073: Đánh ra thần thông khủng khiếp.  


Cơ thể thánh thể bị đâm xuyên, hắn ngã nhào giữa hư không, đại quân của Thị Huyết Điện xông tới nhấn chìm hắn.



Phụt!



Advertisement

Sau một giây, tiếng gằn phẫn nộ vang thấu tận trời xanh, Diệp Thành đứng dậy đánh ra một chưởng.



Tiếp đó, khí huyết của hắn sục sôi ngút trời, hắn lại lần nữa sát phạt cửu tiêu, mục tiêu rất rõ ràng đó chính là Huyết Tôn.



Thấy Diệp Thành sát phạt đến, Huyết Tôn run người, trong mắt ông ta rõ vẻ kinh ngạc, bước chân lảo đảo.



Đi đâu?



Thấy vậy, vài trăm bóng người của Thị Huyết Điện lần lượt sát phạt tới, chắn trước người của Huyết Tôn, đánh ra thần thông khủng khiếp.



Diệp Thành điên cuồng lao đến, hắn không hề tăng thêm phòng ngự, hắn dùng cơ thể rắn rỏi và đại chưởng vàng kim quét vào hư không, vài trăm bóng hình bị hắn đánh thành huyết vụ.

Chết đi!



Đại quân của Thị Huyết Điện như nước lũ cuộn trào tới bảo vệ Huyết Tôn ở phía sau.



Giết!



Diệp Thành không lùi mà tiến, hắn giơ Bá Long Đao như con giao long sát phạt vào trong đám người, mỗi một bước một đao, một đao là một đám người, chỉ cần là kẻ nào ngăn bước chân hắn đều bị trảm diệt dưới nhát đao sắc lạnh.



Mạc dù được đại quân của Thị Huyết Điện bảo vệ nhưng Huyết Tôn vẫn tỏ ra sợ hãi, ông ta lắc đầu lảo đảo lùi sau.




Ông có thể chạy đi đâu?



Diệp Thành toàn thân nhơ nhuốc máu, hắn giống như tu la chui ra từ địa ngục rẽ đám người, mở ra đường máu.



Lúc này, Huyết Tôn dừng chân quay người toan bỏ chạy.



Diệp Thành vung đao ở phía sau, hắn điên cuồng truy sát, tứ phương tám hướng đều có đòn công kích dội tới, từng đòn đánh vào thánh thể của Huyết Tôn khiến ông ta không còn hình dạng của một con người, ấy thế nhưng vẫn chưa đủ để ngăn bước chân hắn trảm diệt Huyết Tôn.



Trên đường xuống hoàng tuyền ông sẽ không cô độc đâu!



Diệp Thành vung đao, một đao chém vào hư không.



Phụt!

Máu tươi bắn ra, phần đầu của Huyết Tôn lập tức bị trảm bay rơi vào tay Diệp Thành.



 
Chương 2074: Kẻ nào lùi lại đều phải chết!  


Bầu trời tối mịt, huyết phong thét gào.



Thời gian dường như đóng băng trong khoảnh khắc này.



Đại quân Thị Huyết khiếp sợ, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên hư thiên, người đó giống như chiến thần lại như ma vương, trong tay cầm chiếc đầu đầy máu của Huyết Tôn, cảnh tượng ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng.



Còn ai nữa?

Advertisement



Diệp Thành hét lên, thiên địa rung chuyển, sấm rền vang dội.



Đại quân Thị Huyết run lên, bọn họ sợ rồi, bóng dáng kia khiến bọn họ sợ hãi.



Thị Huyết Song Tôn, nực cười!



Diệp Thành cười điên cuồng, hắn ném đầu Huyết Tôn xuống khỏi bầu trời, Diêm Tôn bị phong ấn trong Hỗn Độn Thần Đỉnh cũng bị hắn ném ra.



Ù!



Chiến mâu màu đen rung lên, bị hắn ném đi thật xa.



Phụt! Phụt!

Đầu Huyết Tôn bị đâm xuyên, đầu Diêm Tôn cũng bị xuyên thủng, Thị Huyết Song Tôn bị một cây chiến mâu đồng thời ghim trên hư thiên.



Cảnh tượng này khiến đại quân Thị Huyết lại rùng mình, sắc mặt tái nhợt.



Đó là song Tôn của Thị Huyết Điện, đường đường là cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên đỉnh phong, thế mà lại bị giết ngay trước đại quân tu sĩ hàng mấy chục nghìn người, bọn họ làm gì có dũng khí tiến lên nữa, tiến lên một bước sẽ là địa ngục.



Lúc này rất nhiều người chợt bừng tỉnh nhận ra.



Thị Huyết Diêm Tôn gặp chuyện, thiếu chủ của các thế gia bị giết mấy ngày trước cũng là kiệt tác của Diệp Thành.



Giết! Giết cho ta! Kẻ nào lùi lại đều phải chết!

Phệ Hồn Vương gào thét, nếu không có Nam Minh Ngọc Thu khống chế, ông ta sẽ không chút do dự xông ra.



Đại quân Thị Huyết hành động, bốn phương như thủy triều.



Giết!



Diệp Thành cũng lao thẳng về một hướng, Bá Long Đao trong tay đã nhuốm Thánh huyết, rung lên ầm ầm, đao mang vô song muốn giúp chủ nhân mở ra một con đường máu.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành liên tục bị thương, đến Tiên Luân Thiên Sinh cũng không chịu nổi.



Nhưng hắn vẫn dũng mãnh, sau lưng chất đầy thi thể đẫm máu, dưới chân là con đường trải đầy máu và xương.



Đột nhiên, hắn đang tắm máu bỗng vào một trạng thái kỳ ảo.



Hắn quên đi đau đớn, ý chí chiến đấu vô địch khiến hắn niết bàn lột xác trong xương và máu, mỗi giọt Thánh huyết trong cơ thể đều đang bốc cháy, mỗi một Thánh cốt đều đang rung lên, Thánh thể bản nguyên phun ra, lực huyết mạch cuộn trào.



Con đao trong tay hắn cũng thay đổi, con đường phía trước tối tăm nhưng đã được hắn chém mở ra ánh sáng.



Gừ! Gừ! Gừ!

Không biết đến khi nào bên cạnh hắn vang lên tiếng rồng gầm mạnh mẽ, long ảnh màu vàng bay ra khỏi cơ thể, sấm sét bao quanh thân rồng cường tráng, âm thanh như tiếng sấm, chấn động cả bầu trời.



 
Chương 2075: Tâm ta không chết, thân ta bất diệt.  


“Chiến… Chiến long trên trời!”, Tiêu Thần đứng trên hư thiên mấp máy môi, vẻ mặt thất thần.



“Chiến long trên trời, không ngờ lại được thấy dị tượng này một lần nữa, ta không bằng hắn rồi!”, Long Đằng lẩm bẩm.



“Gia gia, sao lại là chiến long trên trời ạ?”, có tiểu tu không rành thế sự tò mò hỏi lão bối tu sĩ bên cạnh.



Advertisement

“Đó là ngoại tướng do ý chí chiến đấu bất khả chiến bại hoá thành”, lão bối tu sĩ cảm thán nhìn lên hư thiên.



“Ngoại tướng?”, tiểu tu gãi đầu: “Ngoại đạo pháp tướng ạ?”



“Cũng không phải đạo”, lão bối tu sĩ khẽ lắc đầu: “Đó là một loại ý chí, ý chí bất khả chiến bại của bản thân”.



A… A…!



Trên chiến trường đẫm máu là những tiếng la hét thảm thiết.



Hình rồng do ý chí chiến đấu của Diệp Thành hoá thành lần lượt nghiền nát các tu sĩ, tuy là ảo ảnh nhưng lại nặng như núi, quan trọng nhất là ý chí bất khả chiến bại nghiền nát tâm thần người khác.



Thấy vậy, mặt Phệ Hồn Vương vặn vẹo dữ tợn, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng, ông ta đột nhiên tung chưởng về phía Diệp Thành.



“Coi chúng ta không tồn tại à?”



Phía sau Nam Minh Ngọc Thu có tám người bước ra, ai cũng có thân hình cường tráng, họ thi triển thần thông cái thế chặn lại đòn đánh vô song của Phệ Hồn Vương.



Ở mấy hướng khác của hư thiên, phía Quỷ Vương và Huyết Vương cũng đang rục rịch muốn hành động.



Nhưng phía Chu Thiên Dật và Tiêu Thần cũng theo dõi sát sao, hễ bọn họ có động tĩnh là sẽ có một đòn sấm sét nghênh đón ngay.



Chiến!



Tiếng gầm của Diệp Thành rung chuyển đất trời, còn có tiếng sấm và tiếng rồng gầm khiến lòng người khiếp sợ.



Hắn chiến đấu quên mình, thánh thể liên tục nứt ra, nhưng ý chí chiến đấu của hắn không giảm ngược lại còn tăng thêm, đó là ý chí bất khả chiến bại, hắn đang tắm trong máu, đang lột xác, trận chiến này dành riêng cho niết bàn của hắn.




Tâm ta không chết, thân ta bất diệt.



Lúc này hắn mới thật sự hiểu được ý nghĩa chân chính của tám chữ này, con đường này đầy rẫy chông gai, không có ý chí bất khả chiến bại thì làm sao có thể có được tương lai xán lạn.



Giết! Giết cho ta!



Trên chiến xa, Huyết Khung điên cuồng vung sát kiếm, chỉ vào Diệp Thành từ xa.



Nhưng ông ta lại trốn ở phía sau, Huyết Tôn và Diêm Tôn là ví dụ đẫm máu, nếu Diệp Thành thật sự đánh về phía này, ông ta tự nhận mình không dám đánh với hắn.



Phụt! Phụt! Phụt!



Đoàn người liên tiếp bị tấn công, Diệp Thành mở ra một con đường máu, hắn lao ra khỏi vòng vây như một con giao long.



Khốn kiếp!



Phệ Hồn Vương gầm







 
Chương 2076: Đánh trống trận!  


Nhưng mọi người đều biết muốn giết Diệp Thành là điều không thể, đừng nói có đuổi kịp không, cho dù đuổi kịp thì thế nào, Diệp Thành có thể thoát khỏi vòng vây lần một thì hắn vẫn có thể thoát được lần hai.



Bọn họ đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giết Diệp Thành.



Gừ! Gừ! Gừ!

Advertisement



Phía trên hư thiên, tiếng rồng gầm vang vọng, Diệp Thành như kinh mang, chiến long như hình với bóng, mỗi nơi cả hai đi qua, mọi người đều bất giác muốn quỳ xuống.



Phía sau hắn là đại quân phân điện thứ chín của Thị Huyết Điện đang theo sát.



Giết! Giết! Giết!



Cao thủ của các thế gia lớn ở Bắc Sở cũng lao ra, không thể để Diệp Thành sống sót.



Giết! Giết! Giết!



Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La đang thét gào, huy động toàn bộ đại quân của tám điện còn lại, bao vây bốn phương tám hướng, thề phải diết được Diệp Thành trên đất Trung Thông Đại Địa.



Bắc Sở chấn động, Nam Sở cũng chấn động, cả Đại Sở đều đang sôi trào.



Động tĩnh lớn thế!



Phía Cổ Tam Thông vẫn đang xây tường thành ở biên giới Nam Sở nhận được tin tình báo thì đều biến sắc.



Đại quân chín điện của Thị Huyết Điện, các thế lực lớn của Bắc Sở đều đã xuất kích, thế trận này vượt xa Thiên Đình của Nam Sở họ, thế lực khủng bố như thế mà lại chỉ để vây giết Diệp Thành.



Chiến! Chiến đấu với chúng tới cùng!



Viêm Sơn của Viêm Hoàng đã lấy rìu chiến ra, cả Thiên Đình đều đang sục sôi nhiệt huyết.


Đánh trống trận!



Giọng của Chung Giang vang vọng khắp đất trời.



Tiếng trống trận ngân vang khắp bốn phía của Nam Sở, các tướng lĩnh của Thiên Đình khoác lên mình bộ chiến giáp, đại quân Thiên Đình nhanh chóng tập hợp, Nam Sở thống nhất, đại quân Thiên Đình lần đầu tiên bước ra khỏi biên giới Nam Sở.



“Dừng!”



Ngay khi đại quân Thiên Đình vừa tiến vào Bắc Sở thì một bóng người chặn lại trên hư thiên, nhìn kỹ lại thì chính là phân thân của Diệp Thành, trong tay hắn đang cầm lệnh bài màu vàng, phía trên có khắc hai chữ: Thiên Đình.



“Đại quân Thiên Đình quay lại Nam Sở, kẻ nào trái lệnh thì chém”, phân thân của Diệp Thành giơ cao lệnh bài, giọng nói ngân vang, vọng khắp cả bầu trời.



“Chết tiệt, ngươi từ đâu chui ra thế?”, Viêm Sơn vác rìu chiến trên vai hét to.



“Trước khi bản thể rời khỏi Nam Sở đã để ta ở lại đây”, phân thân Diệp Thành ngoáy tai.



Lời này vừa dứt, mọi người đều cau mày, những người có mặt ở đây không ai là kẻ ngốc, Diệp Thành đã đoán trước được tình huống này nên mới để phân thân giữ Thánh lệnh của Thiên Đình lại.

“Hy vọng mọi người có thể hiểu nỗi khổ tâm của bản thể”, phân thân Diệp Thành vẫn giơ cao lệnh bài: “Tướng lĩnh Thiên Đình đừng lo, bản thể tự có cách bảo vệ tính mạng cho mình, ta… Ấy ấy, vừa rồi là ai chạy qua đó?”



 
Chương 2077: Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!  


Phân thân của Diệp Thành còn chưa nói xong, một đạo thần quang đã bay vụt qua trước mặt hắn, nhìn kỹ lại thì chính là Sở Linh.



Linh Nhi!



Phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức hành động, giữ Sở Linh lại trên hư thiên.



Advertisement





Bùm! Đùng! Đoàng!



Trời đất không yên bình, mây đen giăng lối, sấm vang chớp giật, đang là ban ngày nhưng bầu trời Bắc Sở lại vô cùng tăm tối.



Đuổi! Đuổi theo cho ta!



Trên cửu tiêu, tiếng gào thét giận dữ như thánh chỉ, lạnh lùng uy nghiêm, vang vọng mãi không ngớt trên bầu trời Bắc Sở.



Thị Huyết Điện nổi trận lôi đình!



Các thế gia lớn phẫn nộ!



Bắc Sở nổi giận đùng đùng!



Đường đường là Thị Huyết Song Tôn mà lại bị ghim chết trên hư thiên, hàng trăm nghìn tu sĩ của Thị Huyết Điện bị giết khiến cho quân lính tan rã, đường đường là vùng đất Bắc Sở mà lại bị một người chơi đùa xoay vòng vòng.



Bùm! Đùng! Đoàng!



Đất trời hỗn loạn như có thiên quân vạn mã lao tới, mặt đất rộng lớn mênh mông đâu đâu cũng thấy người, sát khí ngút trời.



Kẻ nào cản ta, kẻ đó phải chết!



Trên bầu trời Bắc Sở vang lên tiếng quát như sấm sét kinh thiên động địa, chấn động cửu tiêu.



Nhìn lên hư thiên thì thấy một bóng lưng cao thẳng màu máu, mặc chiến giáp đã vỡ, tay cầm Bá Long Đao nhuốm máu sát phạt từ Nam tới Bắc, từ Tây sang Đông, gặp đâu giết đó.




Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ.



Hắn nên được các thế hệ sau ca tụng, bị hàng triệu tu sĩ ở Bắc Sở đuổi giết, đây là kiếp số của hắn cũng là vinh quang tối thượng của hắn.



Màn đêm buông xuống.



Dưới màn đêm đen, Diệp Thành xuất hiện, lảo đảo kéo lê thánh thể đẫm máu, chạy trốn vào một dải núi triền miên.



Đã ba ngày ba đêm kể từ ngày hắn xuất hiện, vừa chiến vừa chạy trốn, sau gần nghìn trận huyết chiến cuối cùng hắn cũng mở ra một con đường máu, tạo nên uy danh hiển hách cho Thánh chủ Thiên Đình.



Đã thoát được!



Hắn nở nụ cười mệt mỏi, cơ thể cứng đờ cuối cùng cũng nằm song soài dưới tảng đá.



Trong trận chiến này hắn bị thương quá nặng, dưới tác dụng của Tiên Luân Thiên Sinh, tóc hắn đã chuyển bạc, khí huyết dồi dào của thánh thể cũng đã cạn khô, cơ thể tàn tạ, toàn thân bê bết máu.



May mắn thay







 
Chương 2078: Quả nhiên dự đoán của các lão bối rất đúng.  


“Đương nhiên phải rút rồi chứ!”, giọng của Trần Vinh Vân – thiếu chủ Chú Kiếm Thành vang lên, hắn ta thông qua đạo thân Tinh Thần để nói chuyện với Diệp Thành: “May nhờ có ngươi thu hút sự chú ý của Bắc Sở, nếu không sẽ rất phiền phức”.



“Ta đã không chỉ một lần phái người tới thông báo cho các ngươi rồi đúng không?”, Diệp Thành nói rồi lại bóp một viên đan dược khác.



“Mấy ông lão cứ do dự mãi không quyết định, ta còn có thể làm gì?”, Trần Vinh Vân nhún vai bất lực.



Advertisement

“Yên tâm đến Nam Sở đi, sẽ có một ngày ta dẫn các ngươi đánh trở lại”.



“Ta tin điều này”, Trần Vinh Vân cười toe toét.



Diệp Thành không trả lời nữa, tập trung hồi phục thương thế.



Phía Trần Vinh Vân cũng biết tình hình của Diệp Thành lúc này nên cắt đứt liên lạc, không làm phiền hắn nữa.



Đêm đến vẫn không thể yên bình.



Bắc Sở vô cùng hỗn loạn, khắp nơi lan tràn sát khí.



Nhìn đoàn người bay qua bay lại không ngừng, mọi người không khỏi thở dài: “Động tĩnh lớn thế này đúng là ngàn năm khó gặp”.



“Thánh chủ Thiên Đình quá lợi hại”.



“Để ta tính xem nào, cộng thêm các thế lực lớn ở Bắc Sở là có gần mười triệu tu sĩ đấy!”



“Chúng ta cũng nên đưa ra quyết định thôi”, một vị lão tu sĩ có tuổi hít sâu một hơi.



Lời này vừa dứt, không ít người khẽ nhíu mày.



Ý của lão tu sĩ là phải chọn phe trước, hơn nữa nghe giọng điệu là có vẻ định đứng về phía Thiên Đình.



Rất nhiều thế gia ẩn thế đều im lặng, qua trận chiến này không ai có thể ngăn cản Diệp Thành quật khởi, chỉ cần không phải kẻ ngu xuẩn thì đều có thể nhìn ra hắn có phong thái của hoàng đế, người như vậy rất có thể sẽ là vị hoàng đế thứ mười của Đại Sở.



Dưới bầu trời đã có thế gia ẩn thế bắt đầu hành động, hơn nữa số lượng còn không ít, hoặc là đến Nam Sở hoặc là đến thế giới phàm trần, nhưng mục đích của họ cơ bản đều giống nhau, đó là lánh nạn.




Bây giờ Thị Huyết Điện và các thế lực lớn ở Bắc Sở đã tức đỏ mắt, chưa biết chừng lại lấy lý do tìm Diệp Thành mà thanh lọc Bắc Sở một lượt, những thế lực trung lập sẽ là mục tiêu của chúng.



Quả nhiên dự đoán của các lão bối rất đúng.



Vào ngày thứ tư truy đuổi Diệp Thành, một số thế gia ẩn thế ở Bắc Sở đã bị xoá sổ, sau đó là một vài thế lực trung lập lần lượt bị quét sạch.



Vùng đất Bắc Sở xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông, bầu trời rộng lớn bị một lớp màn màu máu bao phủ, mỗi khi đêm đến lại nghe thấy tiếng hét thê lương vang vọng khắp đất trời, rất đáng sợ.



Tìm, đào ba tấc đất lên tìm cho ta!



Trong đại điện của Thị Huyết Điện, Thị Huyết Diêm La hét lên giận dữ rung chuyển đại điện.



Toàn thân ông ta toàn máu, sát khí dâng trào, đôi mắt hung tợn, thật sự rất giống Diêm La ở địa ngục, còn máu trên người ông ta đương nhiên là máu của các thành viên gia tộc trung lập, ông ta cũng tham gia vào cuộc tàn sát.



Đêm ngày thứ chín, Diệp Thành từ từ mở mắt.



Sắc mặt hắn vẫn tái, thương thế đã gần hồi phục nhưng ám thương vẫn còn, muốn khôi phục trạng thái đỉnh phong vẫn cần một thời gian nữa.



“Mau mau, qua đó xem xem”, Diệp Thành còn chưa đứng dậy đã nghe thấy tiếng hô hét bên ngoài núi, một đội quân cao thủ của Thị Huyết Điện đang tìm kiếm nơi này.



 
Chương 2079: “Hôm nay đã tới thì đừng đi nữa”


“Âm hồn không tan”, Diệp Thành hừ lạnh rồi đứng dậy, nhưng thay vì chiến đấu hắn lại chạy trốn, trạng thái lúc này của hắn không thích hợp để chiến tranh, nếu đại quân Thị Huyết Điện tới thì gay to.



Nhưng khi hắn xoay người thì đuôi mắt liếc thấy một bóng người.



Ông ta mặc áo giáp màu máu, vóc dáng uy nghiêm, khí huyết sắc dồi dào quanh người, còn có lôi điện xẹt qua.



Advertisement

Huyết Liêu!



Một tia sáng loé lên trong mắt Diệp Thành, người bên ngoài ngọn núi chẳng phải Huyết Liêu – điện chủ phân điện thứ tám của Thị Huyết Điện sao?



Diệp Thành dừng bước, lại quay trở về.



Nếu là điện chủ khác của Thị Huyết Điện thì thôi, nhưng Huyết Liêu thì khác, ông ta có Thiên Nhãn, hơn nữa còn là Thiên Nhãn không yếu, chứa đựng Thiên Nhãn bản nguyên tinh tuý, là thứ cần thiết để dưỡng Tiên Luân Nhãn.



“Hôm nay đã tới thì đừng đi nữa”, Diệp Thành cười lạnh lùng, trốn vào không gian hư vô, lén chạy ra ngoài núi.



Bên ngoài núi, Huyết Liêu đã dừng bước, hai mắt loé lên ánh sáng màu tím, ông ta nheo mắt nhìn bốn phía nhưng không phát hiện điều gì.



“Điện chủ, có khi nào Diệp Thành đã về Nam Sở rồi không?”, một thống lĩnh hỏi.



“Không thể nào”, Huyết Liêu lập tức phủ định: “Hơn tám phần truyền tống trận của Nam Sở đã bị phá huỷ, những truyền tống trận còn lại đều được canh phòng nghiêm ngặt, lẽ nào hắn bay về Nam Sở? Chắc chắn hắn vẫn đang ở Bắc Sở”.



“Cũng đúng, Bắc Sở quá rộng lớn, cho dù chúng ta đông người nhưng muốn tìm một người cũng giống như mò kim đáy bể”.



“Vậy thì tìm tiếp đi, ta…”, Huyết Liêu còn chưa nói xong đã chợt dừng lại, người run lên, cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng.



Tránh ra!



Giây tiếp theo, ông ta đột nhiên hét lên rồi di chuyển một bước ra ngoài.



Phụt!



Ông ta vừa đi, đầu của một thống lĩnh đã bị chém lìa.




Vẻ mặt mọi người đột nhiên thay đổi, vừa định dời bước đột nhiên cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua.



Phụt! Phụt! Phụt!



Ngay lập tức, hơn mười cao thủ cảnh giới Không Minh đều bị chém đầu, còn chưa kịp hét lên đã tan thành mây khói.



“Kẻ nào!”



Hàng trăm cao thủ còn lại nổi giận hét lớn, đồng loạt lui về bên cạnh Huyết Liêu, hoảng sợ nhìn vào bóng tối, có thể hạ gục hơn mười cảnh giới Không Minh một cách dễ dàng gọn nhẹ thế này, dường như họ đã đoán được là ai.



“Nhanh, gửi tín hiệu đi”, vẫn là Huyết Liêu bình tĩnh, còn chưa thấy Diệp Thành, ông ta đã hạ lệnh.



Sau đó một ông lão áo tím tạo ấn quyết, một đạo thần quang phóng lên trời từ phần đầu của ông ta.



Keng!



Có tiếng sát kiếm rung lên, thần quang vừa







 
Chương 2080: Tốc chiến tốc thắng!  


Cái lồng này chính là Thái Hư Long Cấm.



Phụt!



Vì có Thái Hư Long Cấm ngăn cản, tín hiệu thần quang mà ông lão áo tím gửi đi lần thứ hai cũng bị chặn lại.



Thấy vậy, mặt Huyết Liêu biến sắc, có vẻ như ông ta đã nhận ra chiếc lồng này là thần thông gì và cũng biết sự đáng sợ của nó.

Advertisement



“Đến sớm không bằng đến đúng lúc”, giọng nói nhàn nhạt vang lên, Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu bước ra từng bước trong bóng tối, xung quanh có chiến long màu vàng lượn lờ, hắn như u linh trong đêm, nở nụ cười rạng rỡ lộ ra hai hàm răng trắng tinh.







Rầm!



Hư thiên rung lên, Diệp Thành dừng bước, hứng thú nhìn đám Huyết Liêu, hai hàm răng trắng đều tăm tắp dưới ánh trăng đêm cực kỳ nổi bật.



Dù nụ cười của hắn rạng rỡ nhưng trong mắt phía Huyết Liêu lại như tử thần đang vẫy gọi.



Đó là ai? Là Thánh chủ của Thiên Đình, là Diệp Thành, người đã giết hàng trăm nghìn tu sĩ, giết cả Song Tôn rồi ghim trên hư thiên, còn là người mở ra con đường máu dưới sự bao vây tấn công của gần mười triệu tu sĩ.



Hắn là chiến thần, là sát thần, chỉ nhìn thôi cũng khiến người khác run sợ.

Đây là uy thế của Thánh chủ Thiên Đình.



“Phá cái lồng này đi, những người khác theo ta giết Diệp Thành”, Huyết Liêu chợt vung kiếm lao về phía Diệp Thành, sau lưng ông ta là hơn một trăm cảnh giới Không Minh.



Ông ta bình tĩnh hơn Huyết Khung nhiều, chí ít cũng không vì sợ hãi mà mất lý trí, muốn giết Diệp Thành thì phải triệu tập đại quân tu sĩ, mà tiền đề là phải phá được cái lồng này.



Tốc chiến tốc thắng!



Diệp Thành thầm nói trong lòng, ánh mắt lập loè tia lửa, nếu đã biết mục đích của Huyết Liêu, đương nhiên hắn sẽ không để ông ta đạt được.



Ù! Ù! Ù!

Hư không rung lên, đám Huyết Liêu tế ra binh khí, khôi phục uy năng đỉnh phong, quét ra thần mang như biển.



Phá!



Diệp Thành quát lên một tiếng, Hỗn Độn Thần Đỉnh và Cửu Châu Thần Đồ cùng bay ra, thần uy lấp lánh nghiền nát thần mang như biển kia.



Chết đi!



Một kiếm của Huyết Liêu đâm xuyên hư thiên, uy lực cường hãn, bá đạo vô song, là đại thần thông tuyệt sát.



“Thị Huyết Song Tôn đã bị ta giết rồi, ai cho ông tự tin vậy!”, Diệp Thành chế nhạo, tránh được nhát kiếm tuyệt sát của Huyết Liêu ngay tức thì, sau đó hắn vung một kiếm san bằng thiên địa, bên cạnh Huyết Liêu lập tức có hơn chục người bị giết.



Thấy thế, Huyết Liêu đẩy ra một chưởng huyết hải, muốn nhấn chìm Diệp Thành trong đó.



Mở!



Chỉ trong một giây, Diệp Thành chém mở huyết hải, một quyền đẩy lùi Huyết Liêu.



Keng! Keng! Keng!



Phía sau, cao thủ của Thị Huyết Điện đồng loạt lấy sát kiếm ra, để lại từng nhát kiếm sâu hoắm sau lưng Diệp Thành.

Cút!



 
Chương 2081: Đến ông rồi!  


Diệp Thành quát lên lạnh lùng, một chưởng quét sạch cả một vùng.



Cùng lúc đó, Huyết Liêu phun ra một sợi huyết khí hoá thành huyết hải, quấn theo một viên linh châu màu tím, chấn áp về phía Diệp Thành.



Diệp Thành cười khẩy, giẫm lên bầu trời, Hàng Long Bát Hoang hợp thành một, một quyền đập vỡ linh châu màu tím thành tro bụi.



Advertisement

Huyết Liêu lại bị đẩy lùi về sau, còn chưa kịp đứng vững thì thấy một bóng ma xuất hiện trước mặt, thấy kim quyền lao đến, ông ta nhẩm niệm, ngưng tụ ra khiên giáp phòng ngự huyền quang bảo vệ trước người.



Rầm! Rắc! Phụt!



Ba âm thanh nối nhau vang lên.



Một quyền của Diệp Thành đấm lên khiên giáp huyền quang làm nó vỡ tung, Huyết Liêu bị thương, xương ngực vỡ vụn, lảo đảo lùi về sau.



Phong Thần Quyết!



Diệp Thành ra tay nhanh gọn lẹ, hắn như gió, nhanh như thần mang, Huyết Liêu vừa đứng vững lại đã bị một kiếm của hắn đâm xuyên qua ngực.



A!

Ông ta gầm thét rồi nhanh chóng lùi lại phía sau.



“Đi đâu!”



Diệp Thành bước ra nhanh chóng đuổi theo nhưng bị cao thủ của Thị Huyết Điện lao ra từ hai phía chặn đường.



Kẻ nào cản ta đều phải chết!



Diệp Thành cầm kiếm Xích Tiêu nhuốm máu từng bước tiến về phía trước, bất kỳ kẻ nào chặn đường hắn đều bị một kiếm của hắn chém chết, không ai có thể ngăn được kiếm của hắn, dù là cảnh giới Không Minh đỉnh phong cũng không thể, sự mạnh mẽ của hắn khiến người người sợ hãi.



Sợ rồi!




Cao thủ của Thị Huyết Điện sợ rồi, cánh tay cầm sát kiếm run lên, mấy chục cảnh giới Không Minh cộng thêm một cảnh giới Chuẩn Thiên đều bị Diệp Thành đẩy lùi về sau, không ai dám bước lên, bởi bước tới thì sẽ chết.



Giết! Giết cho ta!



Huyết Liêu không ngừng đẩy cao thủ Thị Huyết Điện ra chắn trước mặt mình, ông ta cũng sợ, Diệp Thành như sát thần khiến ông ta khiếp sợ.



Mệnh lệnh của điện chủ không thể không tuân theo.



Cao thủ của Thị Huyết Điện cắn răng xông tới, điên cuồng thi triển thần thông.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành liên tục bị thương, máu vàng bắn ra tung toé, rất chói mắt.



Nhưng bước chân của hắn vẫn không dừng lại, lấy thánh thể làm lá chắn, từng bước đi về phía trước, mỗi lần vung kiếm đều có một người bị chém đầu, mấy chục cảnh giới Không Minh đã hoá thành vong hồn dưới kiếm hắn chỉ trong vòng chưa đầy một phút.



Đến ông rồi!





 
Chương 2082: Đường đến Hoàng Tuyền không chỉ có ông!  


Khí huyết của Diệp Thành sôi trào, lực huyết mạch cuồn cuộn, toàn thân tản ra thần huy, thân thể tắm dưới thánh huyết như được đúc từ vàng, rực rỡ chói mắt.







Giết!



Advertisement

Sự kinh hãi tột độ khiến Huyết Liêu vô thức xông về phía trước, hai mắt nóng ran, bắn ra hai đạo sấm sét.



“Thiên Nhãn của ông không có tác dụng với ta”, Tiên Luân bên mắt trái của Diệp Thành xoay chuyển, hiện ra một vòng xoáy tối đen như mực, hút hai đạo sấm sét vào trong, sau đó hắn vung một quyền đấm xuyên hư thiên, khiến cho một nửa thân thể của Huyết Liêu nổ tung.



A!



Huyết Liêu gào thét, đầu tóc rối bù như quỷ, ông ta nhanh chóng khôi phục lại thân thể.



Nhưng Diệp Thành không cho ông ta thời gian đó, hắn xông tới trong nháy mắt, vẫn là kim quyền vô địch ấy, thấy quyền là thấy máu, thân thể Huyết Liêu bị đánh biến dạng, ông ta cũng không còn cơ hội đánh trả.



Đường đến Hoàng Tuyền không chỉ có ông!



Giọng Diệp Thành lạnh như băng, hắn vung một kiếm kinh thế đâm thẳng vào đầu mày của Huyết Liêu.



Không… Không không!



Con ngươi Huyết Liêu lồi lên, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, còn chưa bị đâm mà toàn thân ông ta đã lạnh ngắt, giống như rơi vào địa ngục vô gián.



Phụt!



Máu bắn tung toé, đầu mày của Huyết Liêu bị nhất kiếm của Diệp Thành đâm thủng.



Ầm!



Cùng lúc đó, các cao thủ khác của Thị Huyết Điện cũng phá được lồng Thái Hư Long Cấm.



Nhưng đã quá muộn, Huyết Liêu đã bị giết, căn nguyên Thiên Nhãn cũng đã bị cướp mất.




“Chạy!”



Đến Huyết Liêu cũng đã bị giết, những cao thủ của Thị Huyết Điện đều sợ hãi, quay đầu bỏ chạy.



“Đi đâu!”



Diệp Thành muốn đuổi theo nhưng vừa đi được một bước, hắn chợt nhíu mày, bởi hắn nhìn thấy từng đoàn người đông nghịt trên bầu trời phía xa đang lao tới, hơn nữa số lượng vô cùng lớn, trong số đó có không ít cảnh giới Chuẩn Thiên.



Thấy vậy, Diệp Thành đột nhiên xoay người biến mất trong bóng đêm.



Mục tiêu đã đạt được, hắn không cần thiết phải liều mạng chiến đấu với đại quân Thị Huyết Điện nữa.



Bùm! Rầm!



Hắn vừa đi chưa lâu, biển người ào ào kéo đến khiến hư thiên sụp đổ, phát ra những tiếng nổ vang trời.



Khốn







 
Chương 2083: Không ngờ lại tự hình thành một thế giới khác!  


Mãi đến đêm thứ hai hắn mới dừng lại trong một khu rừng, nơi mà chim cũng không thèm đậu.



Nhìn xung quanh một lượt, hắn mới lấy căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu ra.



Căn nguyên Thiên Nhãn của Huyết Liêu vẫn là một cặp mắt hư ảo, chứa đựng sức mạnh đồng tử thuần tuý, được Tiên Luân Nhãn của hắn hấp thu.

Advertisement



Lập tức, thần hải của hắn run lên, ấn ký Tiên Luân xoay chuyển, sức mạnh đồng tử tăng lên không ít, cả thiên địa trở nên rõ ràng hơn trong mắt hắn rất nhiều, trong đó còn có một số đạo uẩn khó tả.



Đúng là không tệ!



Diệp Thành nở nụ cười nhẹ.



Trong hơn mười ngày sau đó, hắn lại tiếp tục kiếp sống chạy trốn.



Thời gian này hắn không chỉ một lần gặp đại quân Bắc Sở vây giết, nhưng tất cả đều bị hắn đánh bại.



Trời đã về khuya, hắn lại kéo lê thánh thể đẫm máu trốn vào dãy núi trập trùng.

“Chờ đó cho ta”, Diệp Thành bóp nát một viên đan dược, điên cuồng hấp thu tinh nguyên, tuy bị thương nhiều lần nhưng tâm trạng hắn vẫn rất tốt.



Hơn chục ngày nay hắn không chỉ giết người mà còn cướp được bảo bối, hiện tại hắn đã cực kỳ giàu có.



Ngoài ra điều hắn hài lòng nhất là hắn đã thu hút được toàn bộ sự chú ý của Bắc Sở về mình, lại dành thêm được rất nhiều thời gian quý báu cho Nam Sở xây tường thành, đây mới là điều hắn vui nhất.



“Lão Đại, huynh còn sống không? Ta…”



“Diệp Thành”, giọng đạo thân Tinh Thần vang lên, nhưng còn chưa nói xong đã bị Sở Linh cắt ngang, giọng cô còn mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.

“Đừng lo, ta vẫn ổn”, Diệp Thành nở nụ cười ấm áp: “Ta sẽ tìm được sư phụ, nàng cứ yên tâm ở nhà chờ chúng ta trở về”.



“Nếu ngươi dám chết ở ngoài, ta sẽ lấy người khác”, Sở Linh nói, trong đôi mắt đẹp còn có nước mắt đảo quanh.



“Đừng đùa, ta…”, Diệp Thành còn chưa nói xong, lông mày đã vô thức nhăn lại, hắn nhìn về nơi sâu trong dãy núi.



Nơi đó hơi khác thường, nhìn như không có gì khác nhưng lại có mây mù như ẩn như hiện.



Hắn còn có thể thấy một bóng người đang uyển chuyển bay múa, như mộng như ảo, giống như tiên nữ hạ phàm, thánh khiết hoàn mỹ.



Trong tiềm thức, Diệp Thành đứng dậy, mở Tiên Luân Nhãn rồi từ từ đi tới.



Mãi cho đến khi đi sâu hàng nghìn trượng hắn mới phát hiện có trận pháp bí mật cường đại ở trong dãy múi này, có lẽ đã từ rất lâu rồi, trận cước của trận pháp bị tổn hại nên mới để lộ sơ hở, nếu không dù là hắn cũng rất khó phát hiện.



Không ngờ lại tự hình thành một thế giới khác!



Diệp Thành lẩm bẩm, sức mạnh đồng tử bên mắt trái hội tụ cự ly gần, gần như híp thành một đường, gạt mây mù sang một bên, nhìn thấy cảnh tượng ở nơi sâu thẳm nhất.

Đó là một sơn cốc, phía trước sơn cốc có một tấm bia đá rải đầy cánh hoa, trên đó có khắc ba ký tự cổ: Lạc Thần Uyên.



 
Chương 2084: Ái thê diệm phi!  


Lạc Thần Uyên!



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhớ lại một giấc mộng cảnh trước đó rất lâu.



Lúc đó trong trận so tài tam tông, hắn mơ thấy một lão nhân ôn hoà bảo hắn tới Lạc Thần Uyên thắp hương.



Advertisement

Trong vô thức, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn mở cấm chế kết giới, hắn sải bước đi đứng trước thạch bài.



“Lạc Thần Uyên thực sự tồn tại”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn phiến đá rồi lại thầm nhủ.



“Mộng cảnh đó…”, Diệp Thành chợt cảm thấy hoang mang, hắn không phân biệt được mộng cảnh là thật hay là ảo.



Hồi lâu hắn mới bước đi, tiến vào sơn cốc.



Trên đường đi, hắn ngó trái ngó phải, sơn cốc này rất yên tĩnh, khắp nơi rợp cỏ cây hoa lá, những cánh hoa đào bay rợp trời.



Nơi này giống như một thôn bản giữa chốn nhân gian, có ruộng nương canh tác, có nước suối chảy róc rách ngang qua, có những con đường nhỏ phủ đầy đá, cây cối rậm rạp, còn có vài hàng nhà trúc toạ lạc, phía trước nhà trúc còn có vài cái cuốc đang dựng đó.



Diệp Thành cảm thấy thật nhẹ nhõm, đây chẳng phải là thế giới mà hắn vẫn mong muốn được sống sao? Cách xa những ồn ào nơi trần thế, rời xa những hỗn loạn chốn thế đạo, khai khẩn ruộng nương, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, có người thương cùng kề cận sớm chiều.


Diệp Thành đẩy cửa căn nhà trúc.



Bên trong căn nhà được bày trí rất giản dị đơn sơ, có cái bàn cái ghế, từng ấm trà cái chén rất đỗi mộc mạc, không có lấy chút khí tức linh.



Diệp Thành nhìn thấy một tấm bài linh vị, bên trên còn có lớp mạng nhện, còn có lớp bụi do thời gian để lại.



Ái thê diệm phi!



Thông qua lớp mạng nhện, Diệp Thành nhìn thấy bốn chữ cổ xưa.

Diệm…Diệm Phi!



Diệp Thành há hốc miệng, hắn thẫn thờ.



Diệm Phi, thê tử của Thần Hoàng, là một trong những thuỷ tổ tam tông, hắn chưa từng gặp Diệm Phi Chân Nhân nhưng lại từng thấy tượng đá của Diệm Phi.



“Nơi này chính là ngôi nhà của Thần Hoàng và Diệm Phi xưa kia”, trong chốc lát, Diệp Thành chợt ngộ ra.



“Lão nhân trong mộng cảnh của hắn chính là…”, trong đôi mắt Diệp Thành chợt loé qua tia sáng, hắn chợt hiểu ra người xuất hiện trong giấc mơ của mình chính là Thần Hoàng.



“Thuỷ tổ còn sống, nếu không thì sao có thể vào giấc mộng cảnh của mình được”, Diệp Thành chợt cảm thấy tâm trí hỗn loạn, hắn chợt giật mình mới suy đoán vừa rồi của bản thân, đó chính là Thần Hoàng, là vị Hoàng của Đại Sở.



“Không đúng”, thế rồi Diệp Thành chợt lắc đầu, hắn phủ định suy đoán của mình.



Hắn nhớ như in hôm đó khi hắn tiến giới vào cảnh giới Chuẩn Thiên thì phía Ma Vương và Hồn Vương suýt chút nữa tiến vào cảnh giới Thiên, nếu như Thần Hoàng còn sống thì bọn họ sẽ không thể dẫn tới lôi kiếp ở ảnh giới Thiên được.



Hắn nghĩ không thông, Thần Hoàng đã chế thì mộng cảnh đó từ đâu ra.



Lẽ nào là linh hồn lạc ấn tàn lưu.



 
Chương 2085: Thuỷ tổ vẫn còn nhớ thương người”.  


Diệp Thành nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy suy đoán này là đáng tin nhất vì những người vẫn còn vương vấn với cõi trần thì mới đi vào mộng cảnh của mình như vậy.



Trong chốc lát, Diệp Thành phất tay lấy ra ba hạt đàn hương rồi châm lên đốt, hắn sải bước về phía trước, tiến lên thắp hương.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến hai vị tiền bối”, Diệp Thành quỳ xuống, thánh chủ Thiên Đình cung kính, đây chính là sự tôn trọng với bậc tiền bối.

Advertisement



Không biết từ bao giờ hắn mới lùi đi, căn nhà trúc chưa từng dược lau dọn bám đầy bụi và mạng nhện, đây chính là ngôi nhà của hai vị tiền bối này, bọn họ đã đi xa từ lâu nên mọi thứ ở đây có lẽ đã tồn tại lâu lắm rồi.



Diệp Thành ngồi trên bậc đá, hắn tĩnh lặng quan sát thế giới tĩnh lặng này.



Hắn có thể cảm nhận được Thần Hoàng đang cặm cụi cầm cuốc, chốc chốc quay qua nhìn Diệm Phi ở trước mặt.



Lúc đó ông ấy không phải là Thần Hoàng cái thế nữa, còn bà ấy cũng không phải là Diệm Phi danh chấn bát hoang, bọn họ chỉ là một cặp phu thê bình thường cùng nhau trải qua cuộc sống không âu sầu, không bị bất cứ thứ gì trên thế gian quẫy nhiễu.



Diệp Thành nhìn đến mức ngẩn ngơ, người mạnh như Thần Hoàng và Diệm Phi cũng có cuộc sống hết đỗi giản dị, chỉ hi vọng làm một cặp phu thê bình thường.



Thế nhưng vì thiên hạ phân tranh nên bọn họ gánh trên vai trọng trách lớn lao, cái gọi là bình dị chỉ là một hi vọng xa xỉ.



Diệp Thành bất giác cảm thấy thê lương.




Huyền Thần là vị Hoàng bảo vệ cả thiên hạ, giây phút ông khoác lên mình bộ chiến giáp thì được định sẵn ông sẽ phải hi sinh vì thế đạo này, cởi lớp áo giáp ra thì Diệm Phi đã rời xa cõi đời. Ông dẹp được cả thiên hạ nhưng lại phụ người mình yêu.



“Thiên hạ lầm than có liên quan gì tới người”, Diệp Thành lên tiếng nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, hắn nói với giọng xót xa.



Hắn cười, nụ cười tự giễu, miệng nói rằng tất cả sẽ vì Diệm Phi nhưng vì bình định thiên hạ, vì thế đạo hỗn loạn đó mà phải khoác lên mình bộ chiến giáp lạnh băng.



Cơn gió khẽ lướt qua, mặc dù mát mẻ nhưng lại khiến Diệp Thành bất giác co người, hắn chìm vào giấc ngủ.



Từng cơn gió mát vẫn thổi qua, thổi bay mái tóc bạc trắng của hắn để lộ ra khuôn mặt mỏi mệt, khoé miệng còn lởm chởm râu, đó chính là vết tích của thời gian.




Ta không trách huynh ấy!



Bên trong Lạc Thần Uyên yên ắng, không biết từ bao giờ vang lên giọng nói này.



Đó là giọng nói của một nữ tử, người này như một tiên nữ thoát tục không vướng bụi trần.



Đột nhiên, Diệp Thành chợt mở mắt, hắn nhìn thấy một nữ tử mặc y phục trắng thuần ngồi trên lớp vải tết, mái tóc trắng buông xoã đang đung đưa qua lại không nhanh cũng không chậm, chốc chốc lại giơ tay vuốt tóc.



Diệp Thành sững người, sau vài giây hắn mới vội đứng dậy chắp tay hành lễ: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.



“Đời người mong manh vậy đó, đâu đâu cũng thấy vết tích của thời gian”, Diệm Phi khẽ giọng lên tiếng, bà vẫn quay lưng lại phía Diệp Thành, để lại cảnh tượng vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.



“Là thuỷ tổ Huyền Thần bảo con tới dâng hương”, Diệp Thành nhìn Diệm Phi: “Thuỷ tổ vẫn còn nhớ thương người”.



“Là ta vì ông







 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom