Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2106: Phá thế nào!  


Hắn bại rồi, bị bản thân mình đánh bại.



Nói chính xác hơn thì hắn bị bản thân và đầm Vô Vọng này liên kết đánh bại.



Nếu như ở bên ngoài và phải đối đầu với một phiên bản khác của mình thì hắn tuyệt đối sẽ không thua thảm hại như vậy nhưng nơi này là đầm Vô Vọng, hắn bị đầm Vô Vọng này hút cạn tinh khí còn tên Diệp Thành kia lại không.



Advertisement

Đúng như Diệp Thành nói, trận chiến này mà chiến lâu thì ắt sẽ bại vì hắn không đủ tự tin đánh với tên Diệp Thành không hề bị hao tổn sức chiến đấu kia.



“Đầm Vô Vọng với khả năng phục chế kinh người”, Diệp Thành nắm tay thật chặt, hắn chưa bao giờ thấy bất lực như bây giờ, đừng nói là sức hút khủng khiếp của khu đầm này mà đến cả tên Diệp Thành giả màu đen kia cũng làm hắn phải bất lực, không có cách nào giải quyết.



Hắn bắt đầu hiểu ra ở nơi này cái chết đối với hắn cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.



Vút! Vút!



Phía sau, tiếng kiếm vang lên sắc lạnh, tên Diệp Thành với cơ thể màu đen truy sát tới, cả chặng đường hắn điên cuồng tung ra thần thông tuyệt sát không hề biết mệt mỏi.



Diệp Thành vừa chiến vừa lui, không biết chạy về hướng nào, cũng không biết đường ra ở đâu, hắn hi vọng có người có thể chỉ đường cho hắn.



Thế nhưng nơi này ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn cái đầm Vô Vọng u ám tử tịch cùng tên Diệp Thành giả màu đen vô tình kia, không có thêm bất kỳ ai khác, cái gọi là phương hướng chính là hải vực màu đen không thấy bờ bến.



Phá thế nào! Phá thế nào!



Trong lòng Diệp Thành đang thầm gào thét, đôi mắt hắn đỏ ngầu.



Hắn chưa từng từ bỏ hi vọng nhưng từ vùng đất chết Bàn Long Hải Vực tới đầm Vô Vọng này hắn phải đối diện với những người khác nhau còn kết cục thì chẳng khác nhau là mấy.



……..



Trên đại địa rộng lớn, đại quân của Thiên Đình đứng dày đặc choán lấp cả đất trời.



Lúc này, người nào người nấy khí huyết trầm lắng, vẻ mặt mỏi mệt.



Từ khi nhận được thông tin, đại quân Thiên Đình đã nhanh chóng sát phạt ra khỏi Nam Sở, không hề do dự mà đi một ngày một đêm không nghỉ.




Bọn họ không có Truyền Tống Trận, muốn sát phạt tới Bàn Long Hải Vực cứu Diệp Thành thì chỉ có thể dựa vào phi hành, mọi thứ đến quá đột ngột, cho dù trận dung ngút trời nhưng vẫn bị Truyền Tống Trận làm khó.



Dừng!



Cuối cùng, Đao Hoàng ở phía trước dừng chân.



Phía sau, đại quân Thiên Đình cũng dừng chân, những tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên còn đỡ, những người ở dưới cảnh giới Chuẩn Thiên bắt đầu thở dốc ngay giây phút dừng chân, mặt mày ai nấy đều tái nhợt mỏi mệt.



“Tiền bối, thời gian gấp gáp không thể chậm trễ”, Hạo Thiên Huyền Chấn nói rồi lại lần nữa lên đường.



“Chỉ dựa vào phi hành thì bao giờ mới có thể tới Bàn Long Hải Vực?”, Đao Hoàng lên tiếng giơ tay chặn đường phía Hạo Thiên Huyền Chấn.



“Đó là con của ta”, Hạo Thiên Huyền Chấn trầm giọng, hai mắt hằn lên tia máu, ông ta nắm chặt tay đến mức bật cả máu.



“Ngươi cũng chinh chiến trên chiến trường nhiều năm nên biết đây là cục diện gì”, có người nạt lên, nếu nhìn kĩ thì chính là Hoàng Đạo Công, ngày thường ông ta trông có vẻ giảo hoạt không nghiêm túc nhưng hiện giờ lại rất có phong thái của một bậc tiền bối.



“Ta không có thời







 
Chương 2107: “Cấm địa không phải là thập tử nhất sinh


“Ta…”



“Đạo hữu, đừng để tình cảm lấn át lý trí”, có người ngắt lời Hạo Thiên Huyền Chấn, người này không phải ai khác mà chính là Sở Linh với vẻ mặt lãnh đạm, “vài triệu tu sĩ ở Bắc Sở là trận dung thế nào, đủ để huỷ diệt một vị Hoàng, từ khi chúng ta nhận được tin đến giờ cũng chỉ trong vòng một ngày một đêm nhưng ngọc bài linh hồn của Diệp Thành chưa hề bị vỡ, điều này chứng tỏ một vài vấn đề”.



Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang một hướng, ánh mắt đổ dồn sang Sở Linh.

Advertisement



“Hắn…hắn vẫn còn sống”, Sở Linh nắm chặt ngọc bài linh hồn của Diệp Thành, dung nhan tuyệt thế của cô có phần nhợt nhạt, trong đôi mắt còn ngấn lệ.



“Trận dung lớn như vậy, Thánh Chủ còn có thể chạy được sao?”, nhiều người lên tiếng hỏi dò, không biết nên lấy đáp án từ ai.



“Ta nghĩ có lẽ ta biết hắn ở đâu”, trong biển người, Ngưu Thập Tam hít vào một hơi thật sâu.



“Ngươi biết?”, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang Ngưu Thập Tam.



“Chỉ cần nhìn là biết”, Ngưu Thập Tam phất tay mở ra tấm bản đồ khổng lồ, đó chính là địa đồ của Bàn Long Hải Vực, nó vô cùng rộng lớn, xem ra năm xưa gia tộc họ Ngưu độc bá Bàn Long Hải Vực không phải không có lý do.



“Mặc dù Bàn Long Hải Vực rộng lớn, một khi bị vài triệu tu sĩ chặn ở đó thì không có khả năng thoát thân”, Ngưu Thập Tam nói rồi chỉ vào một nơi, “hắn vẫn còn sống thì có lẽ đã vào đây rồi”.

“Đầm Vô Vọng?”, ánh mắt ai nấy đều nheo lại.



“Đây không phải là khả năng mà là chắc chắn”, Ngưu Thập Tam gật đầu, “ngoài nơi này ra thì những nơi khác không có đường sống”.



“Đầm Vô Vọng, nơi đại hung, cũng là nơi thập tử nhất sinh”, sắc mặt của Vô Nhai Đạo Nhân vô cùng khó coi.



“Cấm địa không phải là thập tử nhất sinh”, Đao Hoàng lập tức xua tay, “ta từng vào trong cốc U Minh mà vẫn có thể sống sót ra ngoài”.



“Về điểm này thì ta tin”, Chung Giang nhẹ nhàng vuốt râu, “Diệp Thành từng vào trong cấm địa Hoang Mạc, hắn có thể sống sót ra khỏi đó đủ chứng minh thực lực và vận may của hắn. Ai có thể dám chắc được lần này hắn không thể ra khỏi vùng đất cấm?”

……



Phụt!



Huyết quang xuất hiện, một cánh tay của Diệp Thành bị trảm xuống, máu tươi màu vàng kim bắn vọt, trông vô cùng choán mắt.



Hắn lại lần nữa thất bại, lảo đảo lùi về sau ba tới năm trượng, đợi tới khi dừng lại thì hắn liền khuỵu xuống đất, máu tươi phun ra, khí huyết màu vàng kim sục sôi cũng vì vậy mà bị nhấn chìm một phần.



Từ khi tên Diệp Thành giả kia xuất hiện, hắn không biết đã chiến mất bao lâu.



Ở nơi tối tăm này như không phân biệt thời gian, có lẽ đã ba hay năm ngày trôi qua, cũng có thể là ba hay năm năm, nhưng điều duy nhất hắn có thể biết đó là hắn đã chiến vài trăm hiệp và kết quả vẫn là hắn thất bại.



Diệp Thành không phải bại vì tên Diệp Thành giả kia mà bại vì đầm Vô Vọng này, hắn không có thực lực mạnh đến mức có thể đánh bại chính bản thân mình trong khi bị hút cạn chân nguyên. Thiên thời địa lợi nhân hoà, hắn không hề có được gì cả, hắn có thể trụ được đến bây giờ mà không bị giết chết đã là một kì tích rồi.



Sự hao kiệt do trận đại chiến mang lại và đầm Vô Vọng chốc chốc lại hút kiệt tinh nguyên khiến Diệp Thành phải dùng tới chai linh dịch cuối cùng.



Cho nên từ bây giờ trở đi hắn không còn gì có thể bù đắp. Cho dù hắn không bị tên Diệp Thành giả kia giết chết thì cũng bị đầm Vô Vọng này làm hao kiệt đến chết.

Bịch! Bịch!



 
Chương 2108: Vì sao không có?  


Phía đối diện, Diệp Thành giả từ từ đi tới, hắn cầm sát kiếm đẫm máu, có lẽ vì cơ thể quá nặng nên khiến cả đầm Vô Vọng chấn động phát ra từng âm thanh bịch bịch.



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nhìn chằm chằm tên Diệp Thành giả màu đen ở phía đối diện.



Tên Diệp Thành kia vẫn giống như một hình nộm, đôi mắt vô hồn, thần thái đờ đẫn, khuôn mặt không hề mang theo bất cứ tình cảm nào, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn rất mạnh, giống như sát thần bước ra từ địa ngục, lạnh lùng khôn tả, chỉ muốn giết chết Diệp Thành ngay tức khắc.



Advertisement

Cho tới bây giờ thì Diệp Thành vẫn không hề từ bỏ hi vọng, hắn có ý chí vô địch, có sức chiến đấu ngoan cường, càng vào thời khắc nguy hiểm hắn càng lạnh lùng không từ bỏ bất cứ hi vọng nào để có thể được sống.



“Muốn sống sót ra ngoài thì phải trảm được hắn”, nhìn tên Diệp Thành giả kia, Diệp Thành thầm nhủ, câu này hắn đã nói vô số lần nhưng vẫn chỉ là lời nói, hắn đã thử rất nhiều đao trảm vào tên Diệp Thành giả kia nhưng đều thất bại.



“Hắn chính là mình bước ra từ đầm Vô Vọng”, Diệp Thành vẫn đang thầm nhủ.



“Cùng cấp với mình, lại không bị kiểm soát bởi sức mạnh của đầm Vô Vọng, muốn giết hắn thì phải mạnh hơn hắn”.



Nghĩ vậy, thần hải của Diệp Thành có linh quang hiển hiện.



Chiến lâu như vậy rồi hắn đã tìm được căn nguyên của vấn đề vào giây phút này.



Phải mạnh hơn hắn, phải mạnh hơn hắn!

Diệp Thành nhắc đi nhắc lại câu này, ánh mắt hắn bị từng đường máu choán lấp.



Làm thế nào mới có thể mạnh hơn hắn?



Diệp Thành căng não suy nghĩ, hắn hi vọng có thể tìm ra được manh mối để thoát biến niết bàn ở nơi này.



Rõ ràng, con đường này rất trắc trở.



Mặc dù hắn đã là tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên, chỉ còn cách một bước nữa là lên tới cảnh giới Thiên nhưng từ đầu tới cuối hắn không thể chạm được tới bước màn chắn đó chứ đừng nói là phá được lớp màn chắn đó mà tiến tới cảnh giới Thiên, trạng thái này của hắn không thể nào thoát biến được.



Lần này thượng đế gần như không đứng về phía hắn, mặc dù đã tu cả một năm nhưng hắn vẫn mắc kẹt ở cảnh giới Chuẩn Thiên, muốn đột phá cần cơ duyên.




Còn cơ duyên kia thì quá mong manh, mạnh như Thần Huyền Phong, mạnh như Quỳ Vũ Cương mà trải qua cả vài chục nghìn năm cũng chỉ có thể tìm được cơ duyên khi độ thiên kiếp.



Diệp Thành nghĩ rồi từ từ ngẩng đầu, hắn tĩnh lặng quan sát Diệp Thành giả đang từ từ sải bước tới.



Không biết vì sao cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy thiếu đi gì đó.



Thiếu gì nhỉ?



Thiếu một vài lời nói, thiếu một vài lời thách đấu mà hai bên nên có.



Nếu như phía đối diện là Hoắc Đằng, nếu như phía đối diện là Doãn Chí Bình hay Lã Hậu thấy hắn thảm bại nhưu thế này thì sẽ là cảnh tượng thế nào.



Nếu là Hoắc Đằng, là Doãn Chí Bình thì bọn chúng nhất định sẽ chẳng kiêng dè gì mà bật cười dè bỉu coi thường, nói những lời chê bôi khiến bản thân cảm thấy sảng khoái.



Thế nhưng từ đầu tới cuối lại không hề xuất hiện những lời nói đó. Những lời nói nên có lại không có, những đoạn cao trào cũng không.



Vì sao không có?

Vì sao không có?



 
Chương 2109: Dù yếu nhưng thực sự tồn tại.  


Vì đối diện với hắn chính là một hình nộm vô tình.



Lúc này Diệp Thành giống như tỉnh ngộ ra, hắn tĩnh lặng quan sát tên Diệp Thành giả kia, trong ánh mắt hiện lên một đạo kinh mang sắc lạnh, “những gì ta có ngươi cũng có, dung mạo, thần thông, bí thuật, linh khí, huyết mạch, đạo thân, căn nguyên, dị tượng, đạo tắc nhưng có một thứ ta có mà ngươi không có”.







Advertisement

Diệp Thành vừa dứt lời, Diệp Thành màu đen đã thực sự dừng bước.



Diệp Thành vẫn nhìn hắn ta, giọng nói đều đều: “Đầm vô vọng có thể sao chép giống hệt bản gốc, nhưng không thể mang lại cho ngươi cảm xúc của con người, dù ngươi có tất cả mọi thứ của ta thì ngươi vẫn không phải Diệp Thành. Diệp Thành có huynh đệ, có người thân, có thê tử, có đồ nhi, hắn biết khóc biết cười, biết vui biết buồn biết đau, biết yêu biết hận, hắn là người có máu có thịt, có tình cảm, ngươi có không?”



Những lời này tuy đều đều nhưng lại là những lời xuất phát từ nội tâm.



Trong đôi mắt trống rỗng và đờ đẫn của Diệp Thành màu đen lần đầu tiên loé lên tia sáng hoang mang.



“Đến đi! Trận đấu cuối cùng của chúng ta”.



Thánh thể Diệp Thành chợt run lên, khí huyết dâng trào, tinh khí, chân nguyên đều được thiêu đốt, bản nguyên đạo tắc tự đan xen với nhau, mỗi giọt máu, mỗi khớp xương đều phát ra ánh sáng rực rỡ, tản ra sức mạnh huyết mạch.



Cánh tay bị chém rời của hắn đã mọc lại, những vết sẹo trên cơ thể liên tục phục hồi dưới sự thiêu đốt của Thánh huyết.



Hắn cược tất cả những gì mình có, đẩy sức chiến đấu lên đỉnh phong, hắn muốn chiến đấu với Diệp Thành màu đen một trận cuối cùng, trận chiến này dù ai thẳng ai thua thì cũng định sẵn sẽ có một người phải biến mất trong đầm vô vọng này.

Ở phía đối diện, sức chiến đấu của Diệp Thành màu đen cũng tăng lên.



Nói cách khác, Diệp Thành mạnh đến đâu thì hắn ta cũng sẽ trở nên mạnh đến đó, trong mắt hắn ta không còn mê mang nữa, hai mắt lại trở nên đờ đẫn và trống rỗng, tuy hắn ta không có cảm xúc của con người nhưng mục đích lại rất rõ ràng, đó là giết Diệp Thành.



Chiến!



Diệp Thành hành động, bước một bước khiến mặt biển rung lên, chín đạo Bát Hoang Quyền hợp thành một, mạnh mẽ tấn công, một quyền xuyên thủng không gian.



Diệp Thành màu đen cũng dùng Bát Hoang Quyền, chín đạo hợp làm một, uy lực áp đảo, một quyền xuyên thủng hư vô.



Ầm!


Hai quyền va vào nhau phát ra tiếng nổ trầm thấp nặng nề, đều là đòn đỉnh phong nên hai người đều bị đánh bật trở lại, tay gãy lộ ra gân cốt lấp lánh, nhưng vết thương của họ đều nhanh chóng hồi phục, lại lần nữa tấn công đối phương.



Rầm! Bùm! Rầm!



Tiếp theo, hai Diệp Thành thi triển cuộc đối đầu kinh thiên động địa trên đầm vô vọng, sức chiến đấu như nhau, bí thuật thần thông như nhau, đến uy lực cũng ngang nhau, không ai làm gì được ai.



Trận đại chiến kéo dài vượt xa sức tưởng tượng, cả hai đã chiến đấu cả nghìn hiệp vẫn chưa phân định được thắng bại.



Lần này Diệp Thành không trốn tránh.



Hắn đang liều mạng, Thánh thể liên tục bị đánh nứt rồi lại lành lại hết lần này đến lần khác, dù khả năng hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo nhưng cũng không chịu nổi việc hắn liên tiếp bị thương.



Không biết đến lúc nào thần thông của hắn thay đổi một cách kỳ lạ, trong đó có thêm một chút sức mạnh, dù yếu nhưng thực sự tồn tại.



Đó chính là tình cảm, hắn không ngừng chuyển hoá tình cảm của mình thành sức chiến đấu.



So với hắn, trong đòn công kích của Diệp Thành màu đen không có sức mạnh này.



Nhưng cũng đừng coi thường chút sức mạnh này, vì sự tồn tại của nó đã phá vỡ sự cân bằng giữa hắn và Diệp Thành màu đen. Hình nộm mà Diệp Thành màu đen sao chép ra chỉ là cái xác biết đi không







 
Chương 2110: Thật không thể tin được”


“Người thân của ta vẫn đang chờ con của ông ấy”.



“Thê tử ta vẫn đang chờ trượng phu”.



“Con dân của ta vẫn đang chờ thiên hạ thái bình”.



Tiếng hét của Diệp Thành vang liên liên tục, hư thiên u tối không ngừng phát ra tiếng nổ ầm vang.



Advertisement

Nắm đấm của hắn được lôi điện màu vàng bao phủ, hắn liên tục đánh ra, sức mạnh được chuyển hoá từ tình cảm của hắn cũng đang tăng lên nhanh chóng.



Khí huyết của hắn giảm đi nhưng sức mạnh lại tăng vọt.



Ta muốn sống sót đi ra!



Sau tiếng gầm này, Diệp Thành vung quyền đánh Diệp Thành màu đen huyết cốt tung bay.



Tình hình chiến trận đã thay đổi, sức chiến đấu của Diệp Thành màu đen trì trệ, liên tục bị Diệp Thành trấn áp, tuy đòn tấn công của hắn ta quyết liệt nhưng vẫn bị Diệp Thành liên tục đẩy lùi.



Diệp Thành không tiến giới nhưng quả thực hắn đã niết bàn lột xác, không phải tu vi của hắn thay đổi mà là tâm cảnh của hắn thay đổi.



Đây là sự lột xác vô hình, hắn đóng nhiều vai trò khác nhau, mỗi vai là một trách nhiệm, mỗi trách nhiệm sẽ là chấp niệm, chấp niệm lớn mạnh sẽ chống đỡ hắn đứng vững, cho dù đối mặt với bản thân khác của mình cũng có thể chiến đấu.



Ta phải sống!



Tiếng gầm thét của hắn như bị tâm thần, đó là chấp niệm được nâng đỡ bởi tình cảm, hắn phải sống sót.



Bùm! Bùm!



Tiếng nổ vang lên từ hai đầu Đông Tây của hư thiên, hai người cùng tế ra Hỗn Độn Thế Giới.



Cả hai đang tranh hùng trên hư thiên, lấy Hỗn Độn Thần Đỉnh làm trung gian, chiến đấu đến chết, không ai làm gì được ai, dù là ai lùi lại cũng sẽ bị ngoại đạo pháp tướng của đối phương đè bẹp hồn bay phách tán.



Không được thua! Không được thua!



Nước mắt lăn dài trên mặt Diệp Thành, hắn cắn răng hét lên.



Mặc dù sức chiến đấu của Diệp Thành áp đảo Diệp Thành màu đen, nhưng tinh khí và chân nguyên của hắn bị đầm vô vọng hút mất, sự thiếu sót này vừa vặn trở thành con cờ đối kháng của Diệp Thành màu đen và hắn.



Chiến đấu đến giờ chính là dựa vào điều này để quyết định, nếu ai yếu hơn một chút chắc chắn sẽ bị đối thủ đè bẹp.




“Nhìn thấy mà đau lòng!”, Phục Nhai đứng trước bức màn nước trong đại điện ở Thiên Huyền Môn, bàn tay vô thức siết chặt phát ra tiếng vang răng rắc, lão rất muốn tới đó cho Diệp Thành màu đen kia một chưởng, giúp Diệp Thành ra khỏi đầm vô vọng.



“Dù thắng hay thua cũng đều là số của hắn”, Đông Hoàng Thái Tâm bên cạnh vẫn ung dung, nhàn nhã lật giở cuốn sách cổ.



“Ta đau lòng!”, Phục Nhai không khỏi thở dài.



“Ta cũng đau lòng, nhưng…”



“Ấy ấy ấy?”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong đã bị tiếng hô của Phục Nhai cắt ngang, lão ta chỉ vào màn nước huyễn ảo, vẻ mặt kinh ngạc không biết nên dùng từ gì để hình dung cảnh tượng bên trong.



“Ồn ào”, Đông Hoàng Thái Tâm khẽ cau mày, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trong màn nước, bà ta cũng đứng bật dậy.



Chẳng trách họ lại ngạc nhiên đến vậy, bởi vì cảnh tượng trong đầm vô vọng quá gây sốc.



Nhìn từ xa, Diệp Thành đang đối kháng với Diệp Thành màu đen, trong cơ thể hắn bước ra từng bóng người hư ảo, đó là Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Tịch Nhan, Sở Huyên, Sở Linh, Hạo Thiên Huyền Chấn…



Cảnh tượng đó rất kỳ lạ, những người có quan hệ với Diệp Thành đều liên tiếp bước ra khỏi cơ thể hắn.



Mặc dù họ chỉ là ảo ảnh, tuy sức chiến đấu của họ gần như bằng không, nhưng số lượng của họ bao phủ bầu trời, số lượng áp đảo tuyệt đối đủ để phá vỡ cục diện bế tắc giữa hắn và Diệp Thành màu đen lúc này.



“Thật… Thật không thể tin được”, Phục Nhai cũng há hốc miệng, vô thức nuốt nước bọt ừng ực.



“Dùng tình cảm hoá thành người”, Đông Hoàng Thái Tâm thì thầm, lời nói mang theo hàm ý sâu xa, trong đôi mắt xinh đẹp loé lên vẻ ngạc nhiên: “Cực đạo đế thuật, không ngờ tiểu tử này lại liên kết được hư ảo với hiện thực”.



 
Chương 2111: Đó là từng khuôn mặt quen thuộc


“Là… Là sao vậy?”, Phục Nhai ngơ ngác nhìn Đông Hoàng Thái Tâm.



“Ngươi có biết chiến thần Hình Thiên không?”, Đông Hoàng Thái Tâm hít một hơi thật sâu.



“Người dưới cảnh giới Đại Đế đầu tiên, không ai không nhớ!”, Phục Nhai cảm thán rồi lại nhìn Đông Hoàng Thái Tâm, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Nhưng vậy thì liên quan gì đến Diệp Thành?”



Advertisement

“Vậy ngươi có biết khi đại chiến chư thiên, vị Đại Đế Dị Vực ấy bị ai giết không?”



“Khi đó ta mới chỉ ở cảnh giới Chân Dương, làm sao biết được”, Phục Nhai ho khan.



“Chính là bị Hình Thiên giết”, Đông Hoàng Thái Tâm nói nhỏ.



“Không thể nào”, Phục Nhai chợt quay đầu lại: “Hình Thiên đã chết trận lâu rồi, sao có thể còn sống được?”



“Không tin được đúng không? Nhưng đó là sự thật”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi: “Hình Thiên quả thực đã chết, sở dĩ lại xuất hiện là do có người liên kết hư ảo với hiện thực, gọi ông ấy từ trong hư ảo ra, sức chiến đấu của ông ấy không yếu hơn trạng thái đỉnh phong của chiến thần năm xưa”.



Phục Nhai như hoá đá, bí mật này hoàn toàn lật đổ sự nhận thức của lão về tu đạo.



“Không chỉ chiến thần Hình Thiên được gọi từ hư ảo ra hiện thực mà còn có lôi thần và hoả thần”, Đông Hoàng Thái Tâm cất giọng đều đều nhưng ánh mắt đầy kính phục: “Ai có thể ngờ được vì Chư Thiên Vạn Vực mà lại có người thi triển cực đạo đế thuật, thỉnh chư thần hồng hoang tái xuất thế gian”.

“Liên kết hư ảo với hiện thực”, tim Phục Nhai đập thình thịch, lão ta nhìn Đông Hoàng Thái Tâm với vẻ mặt kinh hoàng: “Ai đã thi triển thần thông nghịch thiên đó vậy?”



“Không biết”, Đông Hoàng Thái Tâm bình tĩnh nhìn về phía màn nước, ánh mắt nhìn vào Diệp Thành: “Hắn sử dụng tình cảm để liên kết hư ảo với hiện thực, giống hệt với cực đạo đế thuật đó, còn có đạo Chân Hoan của Diễm Phi, đều mang ý nghĩa sâu xa, nếu thấu hiểu cặn kẽ thì sao chúng ta phải sợ Thiên Ma Dị Vực”.



“Đạo không có điểm dừng mà!”, Phục Nhai không thể bình tĩnh nổi, lão ta lại nhìn về phía màn nước, thanh niên với bóng lưng gầy gò ấy thật sự đã mang lại cho lão quá nhiều điều bất ngờ.



“Ta dường như đã thấy một thiếu niên Đại Đế đang quật khởi”, Đông Hoàng Thái Tâm hít sâu một hơi.



Dưới cái nhìn của hai người, trong đầm vô vọng, bên cạnh, sau lưng, phía trước Diệp Thành đều là người.



Đó là từng khuôn mặt quen thuộc, có huynh đệ, đồ nhi, người thân, sư phụ, thê tử của hắn, họ lấy hắn làm trung tâm, xếp hàng khắp trong hư thiên tối tăm.



Giúp ta!



Hai mắt Diệp Thành đầy máu và nước mắt, hắn dùng chút sức lực cuối cùng để chiến đấu.



Dứt lời, tuy những bóng người rợp trời ấy không nói nhưng lại nắm tay nhau, truyền từng chút sức mạnh cho nhau, cuối cùng truyền đến cho Sở Huyên và Sở Linh ở gần Diệp Thành nhất.



“Cầm lấy tay người”, Sở Linh hư ảo đưa bàn tay ngọc ngà ra đặt lên vai trái của Diệp Thành, dịu dàng như nước.



“Cùng người già đi”, Sở Huyên hư ảo cũng đưa tay ra, đặt lên vai phải của Diệp Thành, trìu mến ân tình.



Ngay lập tức, Diệp Thành đang yếu ớt đến cực điểm toả ra thần quang rực rỡ, một đạo thần hồng bay ra từ cơ thể hắn, người thân, huynh đệ, thê tử cho hắn sức mạnh để hắn lại từ địa ngục quay trở về nhân gian.



Bùm!



Hư thiên nổ tung, Hỗn Độn Thế Giới của hắn chợt rung lên, dưới sự quan sát của Đông Hoàng Thái Tâm và Phục Nhai đã có sự thay đổi.



Hỗn Độn Thế Giới, ngoại đạo pháp tướng của đạo, sông núi, hoa cỏ, cây cối dường như đều trở nên có sức sống







 
Chương 2112: “Ta thích nghe câu này nhất đấy”


Ầm!



Diệp Thành hét lên một tiếng, Hỗn Độn Thế Giới ở hai bên lại va chạm, phát ra tiếng ầm long trời lở đất.



Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen rung chuyển, sụp đổ từng tấc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sông núi, cây cối, hoa cỏ đều sụp đổ, bị nghiền nát thành hư vô.



Advertisement

Phá!



Diệp Thành lại hô lên, Hỗn Độn Thế Giới đã đè trên Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen, thế giới hoa mỹ nhưng lại mang theo sức mạnh huỷ diệt thế giới, không ai có thể ngăn cản.



Bùm!



Tiếng nổ như tiếng sấm rền vang lên, Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành màu đen tan thành mây khói.



Mà Diệp Thành màu đen không có ngoại đạo pháp tướng bảo vệ cũng bị đè bẹp từng chút dưới Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành, dù hắn ta có mạnh hơn nữa cũng không có sức đánh trả, hoá thành một vũng nước đen, lại trở về đầm vô vọng.



Ầm!



Hỗn Độn Thế Giới của Diệp Thành cũng sụp đổ, liên tục tiêu tán trong sự sụp đổ.



Phía Sở Huyên và Sở Linh cũng tiêu tán theo, điều đáng nói là trước khi họ tiêu tán đều nở nụ cười với Diệp Thành, giống như đang chờ hắn quay về.

Chờ ta!



Diệp Thành nở nụ cười mệt mỏi, đôi mắt ảm đạm cuối cùng cũng nhắm lại, hắn yếu ớt rơi từ trên hư thiên xuống.



Đầm vô vọng tối tăm tĩnh mịch, giờ phút này lại trở về với sự yên lặng vốn có.



Không biết đến khi nào mặt biển tĩnh lặng mới gợn lên sóng đen, nhấn chìm Diệp Thành đang ngất xỉu.







Đêm tối mà yên tĩnh.


Bên ngoài đầm vô vọng, trên Bàn Long Hải Vực vẫn người đông như nêm.



Đã một tháng từ khi Diệp Thành bị ép vào đầm vô vọng.



Nhưng Thị Huyết Diêm La và Huyết Linh lão tổ đã không còn ở đây, có vẻ đã ra về, chỉ còn các thế lực lớn ở lại đề phòng Diệp Thành sống sót trở ra.



Dưới màn đêm đen, thủ lĩnh của các thế lực lớn tụ tập với nhau, thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía đầm vô vọng: “Đã lâu như vậy rồi chắc hắn đã chết ở trong đó từ lâu, đó là đầm vô vọng cơ mà”.



“Ta đã nói rồi mà, hay là chúng ta rút đi!”, nhìn đầm vô vọng phía xa, có người rùng mình: “Nơi này quá đáng sợ”.



“Vậy rút nhé?”, thủ lĩnh các thế lực lớn liếc nhìn nhau.



“Rút”, lập tức có người đứng dậy: “Lão tử không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một giây nào nữa”.



“Ta thích nghe câu này nhất đấy”, có người lên tiếng lập tức có người phụ hoạ, mọi người lần lượt đứng dậy, dẫn theo người của mình, ai về nhà nấy.



Vì thế giây trước Bàn Long Hải Vực còn người đông như nêm cối, giây sau đã trở nên trống trải, ngoài sóng biển lăn tăn thì vẫn là sóng biển lăn tăn.



Không biết đến lúc nào mới có mấy bóng người xuất hiện trước đầm vô vọng, đó chính là phía Tiêu Thần, Long Đằng, Đế Phạn, Thiên Thương Nguyệt, Đại Sở Hoàng Yên, Nam Minh Ngọc Thu, Chu Thiên Dật.



“Mọi người chắc chắn muốn vào à?”, Long Đằng nhìn quanh mọi người một lượt.



 
Chương 2113: “Phía trên ta có người!”  


“Ta có thể cảm nhận được hắn vẫn còn sống”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng: “Cấm địa của Đại Sở cũng không phải thập tử vô sinh”.



“Vậy chúng ta đi vào xem đi”, nói xong Long Đằng dẫn đầu đi vào.



Nhưng hắn ta còn chưa kịp bước vào đầm vô vọng đã bị một bàn tay to kéo lại, sau đó tiếng hừ lạnh vang lên: “Đi vào tự tìm chết à!”



Advertisement

Nghe vậy mọi người đều cau mày quay người lại, nhìn về phía sau.



Phía sau là một thanh niên dáng người mảnh khảnh chậm rãi đi tới, mái tóc đen của hắn ta như thác nước, ánh mắt như sao, thể phách có long khí bao quanh, khi đi còn có tiếng rồng gầm hùng dũng thấp thoáng.



Người này không phải Thái Hư Cổ Long thì là ai?



Phía Long Đằng lại cau mày, họ cảm nhận được áp lực mạnh mẽ từ Thái Hư Cổ Long, tuy khí thế không bằng Phụ hoàng của họ nhưng uy áp lại khiến tim họ run lên.



“Đây chính là đầm vô vọng?”, phía sau Thái Hư Cổ Long còn có rất nhiều người nữa, có Đao Hoàng, Thiên Tông Lão Tổ, Chung Giang, Gia Cát Vũ, Hoàng Đạo Công, Hạo Thiên Huyền Chấn và Sở Linh…



“Diệp Thành”, những người khác vẫn chưa có động tĩnh gì, Sở Linh vừa hiện thân đã định lao ngay vào đầm vô vọng.



“Linh Nhi, trước khi đến chúng ta đã nói thế nào”, phía Hằng Nhạc Chân Nhân lập tức ra tay, giam Sở Linh lại tại chỗ, ngay cả Hạo Thiên Huyền Chấn bên cạnh cũng bị ngăn lại bên ngoài đầm vô vọng.



“Ngọc bài linh hồn chưa bị vỡ tức là hắn vẫn còn sống”, Thái Hư Cổ Long nheo mắt nhìn vào đầm vô vọng, trong đôi mắt rồng cũng có vẻ kiêng dè rất rõ.

“Chúng ta cũng không thể cứ ở đây chờ được chứ!”, Gia Cát Vũ nhìn đầm vô vọng rồi lại nhìn mọi người: “Hay là phái một phân thân vào đó xem sao?”



“Vô ích thôi”, Thái Hư Cổ Long hít sâu một hơi: “Ta đã thử rồi, sẽ mất liên lạc với bản thể”.



“Mở Thiên Nhãn xem”, lão già Gia Cát Vũ mở con mắt thứ ba nơi đầu mày lên, ánh sáng huyền bí phát ra, nhìn chằm chằm đầm vô vọng.



Oa!



Ngay sau đó lão ta hét lên thảm thiết, đưa tay che Thiên Nhãn, loáng thoáng có thể nhìn thấy giữa các ngón tay còn có máu chảy ra.



“Cảm giác thế nào?”, Thái Hư Cổ Long vừa nhìn đầm vô vọng vừa như có như không hỏi một câu: “Ta đã nói rồi, đừng mở Thiên Nhãn bừa bãi, nhìn thứ không nên nhìn hậu quả rất nghiêm trọng”.


“Bà nội ngươi, ngươi nói lúc nào?”, lão già Gia Cát Vũ gào to chửi mới.



“Không phải vừa mới nói sao?”



“Ta…”







Đây là một toà cổ thành ở thế giới phàm trần, tên là Vọng cổ thành.



Vọng cổ thành về đêm vẫn sầm uất với những con phố ồn ào, những bóng người nhộn nhịp tấp nập, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao tản ra ánh sáng ấm áp, những tiếng hò hét vang lên khắp nơi, đâu đâu cũng thấy những người biểu diễn múa thương và gậy.



Hết thảy đều đẹp đẽ, hết thảy đều an nhàn.



Nhưng vẻ đẹp đẽ và an nhàn này lại bị hàng loạt tiếng ồn phá vỡ.



“Phía trên ta có người!”



Giọng nói thô lỗ, hung hãn.



Chẳng mấy chốc, người trên đường đều bị thu hút ánh nhìn, thấy người đó tất cả đều rút lui.



 
Chương 2114: Có người chết! Có người chết!  


Nhìn từ xa, đó là một người đnà ông vạm vỡ, cao lớn thô kệch, trông như tướng cướp.



Lúc này gã đang mắng chửi nước bọt bắn tung toé khắp trời.



Mà gã dẫn theo mấy tên đầy tớ, lúc này đang vây quanh hai thư sinh gầy yếu, ồ không đúng, nói chính xác hơn là hai nữ tử giả trang nam, nếu không tự dưng ai đeo khuyên tai làm gì?



Advertisement

“Hành hung trước mặt bao người, không có vương pháp sao?”, nữ thư sinh mặc đồ trắng quát mắng.



“Vương pháp?”, tên đàn ông to con vạm vỡ cười gằn, cười một lúc gã bỗng im bặt, vẻ mặt hung ác dữ tợn: “Phía trên lão tử còn có người, lão tử chính là vương pháp”.



“Ngươi biết ta là ai không?”, nữ thư sinh áo trắng tuy sợ hãi nhưng vẫn lớn mật quát lại: “Nếu ngươi dám động đến ta, phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.



“Khẩu khí cũng lớn đấy, đã nói rồi, phía trên lão tử có người”, nam nhân vạm vỡ cười rất phóng đãng, nói xong xoa xoa hai tay tiến về phía trước: “Tiểu nương tử, đi theo gia đi!”



“Ngươi làm gì vậy? Đừng lại đây, ta… ta hét lên đấy”.



“Hét đi! Cứ hét thoải mái! Trên lão tử có người chống lưng, lão tử…”



“Này này này, đó là gì vậy?”, người đàn ông vạm vỡ còn chưa nói xong đã nghe thấy đầy tớ sau lưng hô lên.


Lời này vừa thốt ra, không chỉ người xem mà hai nữ thư sinh, ngay cả nam tử vạm vỡ chuẩn bị hành hung cũng vô thức ngẩng đầu, mở to mắt nhìn lên bầu trời.



Ở đó có một bóng hình người đang rơi xuống với tốc độ một trăm tám mươi dặm một giờ.



Mọi người vô thức bịt tai, ngoại trừ người đàn ông vạm vỡ.



Rầm!



Chẳng bao lâu, một tiếng động lớn vang dội khắp cổ thành, mặt đất chấn động hồi lâu.

Lại nhìn đến gã đàn ông vạm vỡ, lúc nãy gã còn đứng thẳng nhưng giờ phút này đã nằm trên đất, tay chân dạng ra, mặt đất lún xuống tạo thành một cái hố lớn hình người.



Mọi người chợt im lặng một lúc, cả tập thể mặc niệm.



“Người… Người này từ đâu rơi xuống vậy?”, không biết đến lúc nào mới có người vô thức nhìn lên trời, bỗng nhiên có một người rơi xuống, nếu bất cẩn sẽ bị hắn đè vào ngu người luôn.



“Người phía trên gã này… hung hãn thật!”, có người thầm nuốt nước bọt.



“Rơi xuống bằng cách nào vậy?”, mọi người đều trố mắt nhìn chằm chằm người đang đè trên gã đàn ông kia.



Ừm, đó thật sự là một người, chính xác hơn là một người đàn ông, chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu, và lại chính xác hơn nữa là một người đàn ông toàn thân bê bết máu lúc này đã ngất xỉu.



Không sai, người này chính là Diệp Thành, hắn cũng không biết tại sao ra khỏi đầm vô vọng lại rơi xuống thế giới phàm trần.



Nhưng điều đáng khẳng định là cách xuất hiện của hắn thật sự cực kỳ bá đạo.



Có người







 
Chương 2115: “Rơi từ trên trời xuống?


Mấy tên đầy tớ lao tới đẩy Diệp Thành để đào người đàn ông vạm vỡ kia ra, ừm, là đào đấy, bởi vì gã ta bị đè bẹp biến dạng, cả người đã thành một đống thịt dính chặt trên mặt đất.



Cảnh tượng đẫm máu này khiến người xem phải nôn khan, cũng không phải họ chưa từng thấy người chết, nhưng cảnh chết máu me thế này thì đúng là lần đầu, hơn nữa còn được tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra thế nào.



“Đang yên đang lành sao lại chết chứ?”, có người chỉ trỏ, luôn miệng tặc lưỡi cảm thán.

Advertisement



“Đàn áp dân lành, không chuyện ác nào không làm, chết là đáng đời”, có người lên tiếng oán giận nhưng cũng không dám lại gần để xem.



Hai nữ thư sinh sợ hãi không dám nhúc nhích, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cơ thể run rẩy, họ là tiểu thư khuê các bình thường rất ít khi ra ngoài, đã bao giờ thấy cảnh tượng máu me thế này!



Tránh ra, tránh ra!



Ngay sau đó có tiếng hô vang lên, người của quan phủ đã đến, đi đầu là một thanh niên xấu xí, dáng vẻ cực kỳ bỉ ổi, thế mà lại là bộ khoái của nha môn.



Tên này oai phong lẫm liệt, nghênh ngang bước vào, nhưng vừa thấy cảnh tượng đẫm máu kia thì thở không nổi, dạ dày cuộn trào rồi lập tức nôn ra, nôn dữ dội đến mức không đứng thẳng nổi: “Mẹ kiếp, không dưng lại thấy người chết, xui xeo, đúng là xui xẻo”.



“Ai làm?”, thấy lão Đại nôn không đứng thẳng được, tên nha dịch đứng ra nhìn quanh một lượt, dáng vẻ còn hung ác hơn gã đàn ông vạm vỡ khi nãy.


Lời này vừa dứt, người xem liền đồng loạt chỉ tay vào Diệp Thành đang ngất xỉu: “Chính là người này, hắn rơi từ trên trời xuống”.



“Rơi từ trên trời xuống?”, nha dịch đó sững sờ, vô thức ngẩng đầu nhìn trời.



“Quan tâm hắn từ đâu tới làm gì, kéo đi chôn đi”, bổ khoái vẫn đang nôn ở nơi cách đó không xa lập tức xua tay, nhưng không dám nhìn cảnh máu me kia nữa, hắn ta sợ rồi, nôn đến mức mật xanh mật vàng cũng ra hết.



Nghe vậy, hai nha dịch lật đật tiến lên, mỗi người kéo một chân của Diệp Thành rồi lôi hắn ra khỏi thành.



Đường đường là Thánh chủ Thiên Đình uy chấn thiên hạ mà lại bị hai người phàm kéo đi như thế, nếu tu sĩ nào nhìn thấy không biết liệu có sợ phát khóc không, cảnh tượng này thật sự quá đáng sợ.



Lập tức, con phố ở Vọng cổ thành vốn nên sầm uất vì cảnh tượng thảm khốc vừa rồi mà trở nên vắng vẻ.



Nửa đêm nhìn thấy người chết, ai đi đường cũng thấy lạnh sống lưng, còn ai có tâm trạng đi dạo phố, biểu diễn văn nghệ và bán hàng nữa!



Bên ngoài thành, ở một bãi tha ma cỏ hoang rậm rạp, nơi này tối mịt, gió lạnh rít gào, lắng nghe kỹ dường như còn có thể thấy tiếng khóc than của lệ quỷ, vì ở đây được chôn cất quá nhiều người không đáng phải chết.



Trong một bãi cỏ hoang, Diệp Thành nằm ở đó tuy còn thở nhưng vẫn đang ngất xỉu.



Hắn không bị chôn sống, hai tên nha dịch cũng chẳng rảnh mà chôn sống hắn. Nửa đêm rồi, bãi tha ma thì u ám, có thể gặp ma bất cứ lúc nào, ai rảnh rỗi sinh nông nổi đào hố cho hắn đâu!



Chẳng mấy chốc, tiếng gầm của dã thú vang lên, trong đêm đen, một luồng sáng u tối màu huyết sắc loé lên, mười mấy con chó hoang chạy tới vây quanh Diệp Thành.



Nhưng không bao lâu chúng lại ủ rũ bỏ đi.



Lại nhìn đến bên cạnh Diệp Thành, nơi đó có thêm một số thứ.

Nhìn kỹ mới thấy là từng chiếc răng bị gãy, hay chính xác hơn là răng của những con chó hoang kia đã gãy rụng đầy đất, bọn chúng vốn định ăn một bữa no nê nhưng lại chọn nhầm đối tượng.



 
Chương 2116: “Thực sự không có vết thương nào cả”


Người nằm ở đó là Thánh chủ Thiên Đình, tuy đang trong trạng thái hôn mê nhưng cũng không gì có thể xâm phạm, đừng nói là mấy con chó hoang, cho dù tu sĩ có tới cũng chưa chắc phá được Thánh thể bá đạo của hắn.



Màn đêm chìm vào tĩnh lặng và tăm tối.



Không biết đến lúc nào một cơn gió lạnh thổi qua, một bóng người mặc đồ màu đen xuất hiện ở bãi tha ma.

Advertisement



Đó là một người trung niên mặc đồ đen với đôi mắt sắc bén, lưng đeo một thanh trường kiếm, nhìn có vẻ là sát thủ. Toàn thân ông ta tản ra khí tức chết chóc, ở thế giới phàm trần thì người như này hẳn là cao thủ võ lâm.



“Tiểu thư, là hắn à?”, người trung niên nhìn nữ thư sinh áo trắng vừa đi tới.



“Đúng… Là hắn”, nữ thư sinh áo trắng khẽ gật đầu, dường như rất sợ bầu không khí ở đây, cho nên khi nói, cô cũng bất giác túm lấy vạt áo của người trung niên, như vậy mới có cảm giác an toàn.



“Đừng sợ”, người nọ nở nụ cười ôn hoà, vác Diệp Thành lên rồi dẫn nữ thư sinh kia rời khỏi bãi tha ma.



Khi Diệp Thành xuất hiện lần nữa thì đã ở một phủ đệ của Vọng cổ thành.



Ban đêm nhưng trong phủ đệ vẫn người qua người lại, đa phần trên lưng họ đều đeo thêm hòm thuốc, tất cả đều là thầy lang nữ thư sinh áo trắng mời đến khám cho Diệp Thành.



Mấy thầy lang vây quanh Diệp Thành, nhìn chân, nhìn tay, sờ ngực, vạch mắt, kiểm tra toàn thân cho hắn cuối cùng tất cả đều nhìn nhau: “Không… Không bị thương ở đâu mà!”




“Toàn thân đều là máu, sao có thể không bị thương!”, nữ thư sinh áo trắng ngơ ngác nhìn mấy thầy lang.



“Thực sự không có vết thương nào cả”, mấy thầy lang nói một cách chắc chắn.



“Để ta bắt mạch xem nào”, một thầy lang vén tay áo, ngồi bên giường, đặt tay lên mạch của Diệp Thành, vừa vuốt râu vừa bình tĩnh bắt mạch cho hắn.



Oa!



Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh, thầy lang đó đã ngã gục dưới đất, chính là bị mạch của Diệp Thành đánh bật ra rồi bất tỉnh.




Thế này…



Không chỉ nữ thư sinh kia mà ngay cả trung niên áo đen cũng bất ngờ, không phải họ chưa từng thấy ai bắt mạch, nhưng bị mạch đánh cho bất tỉnh thì là lần đầu tiên.



“Liễu tiểu thư, chúng… chúng ta không… không khám được cho người này”, những thầy lang còn lại lần lượt đeo hòm thuốc lên lưng chạy mất, trước khi đi còn không quên kéo thầy lang bị đánh ngất xỉu kia theo.



“Dương thúc, chuyện này…”, nữ thư sinh áo trắng nhìn người trung niên áo đen.



“Mạch tượng mạnh mẽ như vậy, nội lực của người này chắc chắn thâm hậu, khẳng định là cao thủ trong cao thủ võ lâm”, người trung niên phân tích: “Tiểu thư yên tâm, có nội lực này bảo vệ, hẳn là không có vấn đề gì đâu”.



Nói rồi ông ta nở nụ cười dịu dàng, nhìn nữ thư sinh áo trắng từ trên xuống dưới: “Như Yên, chuyện đêm nay ta sẽ coi như không biết. Con đi thay quần áo nữ nhi đi, nếu để phụ thân con nhìn thấy sẽ lại bị trách phạt”.



“Con quên mất chuyện này, đa tạ Dương thúc”, nữ thư sinh cười ngọt ngào, bước nhanh ra khỏi thư phòng.



Nhìn nữ thư sinh rời đi, người trung niên lắc đầu cười, ánh mắt lại rơi vào Diệp Thành: “Người phàm







 
Chương 2117: “Liệu có phải tu sĩ không?”


Màn đêm lại chìm vào im ắng.



Diệp Thành vẫn đang ngủ say, sau khi tắm rửa hắn được đặt lên chiếc giường lớn thoải mái, ngủ rất yên bình.



Không biết đến lúc nào, ánh nến trong phòng dập dờn, một bóng người nhẹ nhàng bước, đó chính là nữ thư sinh áo trắng.

Advertisement



Bây giờ sau khi thay trang phục nữ, cô đã bớt đi vẻ thư sinh, nhiều thêm vẻ đoan trang vốn chỉ có ở nữ tử, dung mạo của cô không tuyệt thế nhưng cũng khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp, tươi tắn như đoá hoa sen nở rộ.



Bước chân di chuyển nhẹ nhàng, cô chần chừ đến bên giường, thấy Diệp Thành ngủ say mà không khỏi giật mình.



Lúc trước, mặt Diệp Thành toàn là máu không thể thấy rõ dung mạo, bây giờ sau khi đã được tắm rửa sạch sẽ, dưới ánh nến yếu ớt, khuôn mặt góc cạnh của hắn hiện rõ, khí chất thăng trầm độc nhất vô nhị khiến tim cô loạn nhịp.



Cô vô thức quay người lại, hai tay siết chặt, gò má hiện lên vệt ửng hồng quyến rũ.



Ánh nến dập dờn, trong phòng lại chìm vào im lặng.



Cô đứng rất lâu, không biết đến khi nào mới lại quay đầu lén nhìn lần nữa.



Có lẽ đây chính là nhất kiến chung tình, trong một thoáng trái tim gợn sóng khiến cô không khỏi đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy thăng trầm, mệt mỏi kia.




“Tiểu thư, lão gia đến rồi”, không lâu sau, một giọng nói vọng lại từ bên ngoài, giọng nói trong trẻo, rất dễ nghe nhưng giọng điệu lại hơi gấp gáp.



Nghe vậy cô vội vàng rút tay, hoảng loạn chạy ra khỏi thư phòng, trước khi đi còn quay lại nhìn thêm lần nữa với vẻ hơi xấu hổ, khoé miệng nở nụ cười dịu dàng.



Sau khi cô đi, một người trung niên mặc áo mãng bào bước vào thư phòng, người này chính là gia chủ của nhà họ Liễu ở Vọng cổ thành, Liễu Thanh Tuyền.



“Chính là hắn”, người trung niên áo đen đi sau chỉ vào Diệp Thành trên giường: “Nội lực mạnh đến khó tin, trong giới võ lâm hiện giờ chắc chắn không tìm được người thứ hai”.



“Liệu có phải tu sĩ không?”, Liêu Thanh Tuyền suy tư.




“Hay là mời Khổ Thiền đại sư của Hoàng Thành tới xem thử ạ?”, người trung niên kia hỏi thử: “Cả nước Thiên Hương chỉ có một mình ông ấy là tu sĩ, nếu ông ấy tới biết đâu lại nhìn ra điều gì”.



“Vậy cũng được, nếu thật sự là tiên nhân thì không được thất lễ”, Liễu Thanh Tuyền hít sâu một hơi.







Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Trên Bàn Long Hải Vực, phía Thái Hư Cổ Long, Đao Hoàng vẫn đứng bên ngoài đầm vô vọng, Tiêu Thần và Long Đằng cũng ở đây nhưng không làm được gì.



“Các ngươi nghĩ liệu có khả năng này không”, lão già Gia Cát Vũ vừa xoa Thiên Nhãn vừa nhìn mọi người xung quanh: “Có thể hắn đã thoát khỏi đầm vô vọng, hoặc có thể hắn vốn không hề ở trong đó”.



“Cũng không phải không có khả năng này”, Thiên Tông Lão Tổ vuốt râu: “Nhưng nếu hắn đã thoát được tại sao không liên lạc với Thiên Đình, đại quân Thiên Đình lớn mạnh như vậy, hắn cũng biết mà”.



“Có thể là hắn bị thương nặng”, Chung Giang ngẫm nghĩ: “Cũng có thể







 
Chương 2118: “Khổ Thiền đại sư muốn tới Vọng Cổ Thành”


Lại là một đêm yên tĩnh.



Trong căn phòng, Diệp Thành vẫn chưa tỉnh lại, hắn nằm im bất động.



Trong đêm thanh tịnh, mùi hương nữ nhân bay từ bên ngoài len lỏi vào trong cánh cửa.



Cô ấy lại đến rồi, mỗi đêm yên tĩnh cô ấy đều lén tới đây, có điều khác biệt ở chỗ lần này cô mang theo cây đàn tỳ bà.

Advertisement



“Ta tên là Liễu Như Yên, là đại tiểu thư của nhà họ Liễu”, cô ngồi bên cạnh giường, trông dáng vẻ hết sức thuỳ mị, cô giơ bàn tay ra khẽ vuốt những lọn tóc đang buông lơi trên mặt Diệp Thành, “ngươi đúng là một người có tâm sự, khuôn mặt mang theo bao nỗi niềm”.



Dù lời nói thổn thức bên tai nhưng Diệp Thành lại không hề có bất cứ phản ứng nào, hắn như người chết nhưng thực sự lại vẫn còn sống, tim hắn vẫn đập nhưng hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu.



Tưng…!



Cô gái gảy đàn, từng đầu ngón tay lướt nhẹ trên từng dây đàn như những cánh bướm đang bay lượn, tiếng đàn trong veo như vang từ miền sơn cốc, trải qua bao kiếp người khốn khó, vượt thăng trầm của thời gian hoá thành phong trần.



Trên giường, Diệp Thành ngủ say chợt rùng mình, tiếng đàn vang lên như xua tan phần nào sự mệt mỏi trên khuôn mặt hắn.



Trời về khuya.



Không biết từ bao giờ cô mới đứng dậy ôm theo cây tỳ bà, cô đến khẽ khàng mà đi cũng rất nhẹ nhàng giống như làn khói mỏng manh.



Nhiều ngày sau đó, Diệp Thành không hề tỉnh lại, hắn như thể ngủ tới thiên hoang.




Mỗi khi đêm tới luôn có một bóng hình ôm theo cây đàn tỳ bà gảy lên từng làn điệu du dương.



Hôm nay, khi trời còn chưa sáng, gia tộc nhà họ Liễu ai ai cũng bận rộn, tất cả đều khoác lên mình bộ áo quần sạch sẽ, đến cả những lão nhân không màng thế sự cũng tới, vẻ mặt trịnh trọng.



“Dương thúc, có khách quan trọng tới sao?”, Liễu Như Yên nhìn người đàn ông trung tuổi mặc y phục đen và lên tiếng hỏi.



“Khổ Thiền đại sư muốn tới Vọng Cổ Thành”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười ôn hoà, đáp.



“Khổ…Khổ Thiền đại sư?”, Liễu Như Yên sững người, mặc dù là người phàm nhưng cô lại không phải một người thiển cận, sao cô có thể không biết Khổ Thiền đại sư là ai, đó là quốc sư của Thiên Hương Quốc, là vị tiên duy nhất”.



“Khổ Thiền đại sư tới Vọng Cổ Thành làm gì ạ?”, Liễu Như Yên lại lần nữa nhìn người đàn ông trung tuổi.




“Tới thăm người thanh niên đang ngủ say kia”, người đàn ông trung tuổi mỉm cười, “gia chủ đoán có lẽ hắn là một tu sĩ nên mới mời Khổ Thiền đại sư tới xem, nếu đúng là tiên thì nói không chừng Khổ Thiền đại sư có thể khiến hắn tỉnh lại, không thể để hắn ngủ say mãi như vậy được, hi vọng tiểu thư có thể hiểu cho”.



“Con…con hiểu rồi”, Liễu Như Yên mím môi, đôi tay nắm , chốc chốc lại túm vào vạt áo.



“Đến rồi, đến rồi”, không lâu sau đó có một người hớt hải chạy đến.



Nghe vậy, người nhà họ Liễu ai ai cũng chỉnh lại y phục, đó đều là những lão bối của nhà họ Liễu, tất thảy đứng xếp thành ba hàng.



Bên ngoài, xe kéo đã dừng lại nhưng người bước xuống lại là một thanh niên mặc cẩm y, trên lớp áo khoác ngoài còn có hình giao long màu vàng kim, ở Thiên Hương Quốc cũng chỉ có Vương Công Quý Trụ mới có vinh hạnh này.



Thái Tử Điện Hạ!



Phía Liễu Thanh Tuyền thẫn thờ, vốn tưởng rằng đó là Khổ Thiền đại sư nhưng nào ngờ lại là thái tử Lưu Triệt của Thiên Hương Quốc.



“Quốc sư đang bế quan phái ta tới xem”, Lưu Triệt nhấc chân bước xuống khỏi chiếc xe sau đó mỉm cười nhìn tất cả mọi người: “Ái Khanh không phải sẽ từ chối tiếp bản vương chứ?”



“Thái Tử Điện Hạ tới là vinh hạnh cho thần rồi ạ, mời người vào trong, thần đã chuẩn bị yến tiệc mời điện hạ rồi ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội tiến lên trước, vị trước mặt này chính là quân vương tương lai của nước Thiên Hương, sao ông ta có thể chậm trễ được.



“Tiếp đãi thì không cần, ta xem người trước đã”, Lưu Triệt lập tức xua tay.



“Vậy thì mời điện hạ theo thần”, Liễu Thanh Tuyền giơ tay ra mời sau đó dẫn Lưu Triệt đi về một biệt uyển.



 
Chương 2119: “Đêm nay ta sẽ ở lại nhà họ Liễu”.  


“Lần này ta tới đây, Quốc Sư tặng ta một món pháp bảo, chỉ cần là tiên nhân gặp phải thì nhất định sẽ hiển linh”, vừa đi, Lưu Triệt vừa lấy ra một viên linh châu phát sáng. “Nếu người đó là tu sĩ thì nhà ngươi đúng là lập công lớn”.



“Nếu vậy thì đúng là vinh hạnh cho nhà họ Liễu quá ạ”.



“Yên tâm, Hoàng thất sẽ không để nhà họ Liễu thiệt thòi”.



Cả hai người vừa cười vừa nói rồi tới biệt uyển từ lúc nào không hay.



Advertisement

Vừa bước vào, Lưu Triệt đã thấy Liễu Như Yên đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt bông đùa chợt sáng lên, hắn nhìn Liễu Như Yên từ đầu tới chân, nét đẹp của cô khiến hắn thẫn thờ.



“Bái kiến Thái Tử Điện Hạ”, Liễu Như Yên tiến lên trước cung kính hành lễ.



“Vị này là…”, Lưu Triệt nhìn sang Liễu Thanh Tuyền ở bên.



“Tiểu nữ Liễu Như Yên ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội đáp lời.



“Ái Khanh có một nữ nhi thật biết phép tắc”, Lưu Triệt mỉm cười, hắn lại lần nữa nhìn Liễu Như Yên từ đầu tới chân sau đó mới nhấc chân bước vào trong phòng.



Duy chỉ có mình Liễu Thanh Tuyền là tiến vào theo sau, ở cửa vẫn có hai hàng thị vệ đứng đó, đến cả các trưởng lão của nhà họ Liễu cũng bị chặn ở bên ngoài.



Trong phòng, Lưu Triệt đã tới trước giường, hắn ta nheo mắt nhìn Diệp Thành sau đó mới lấy viên linh châu kia ra để nó lơ lửng trên đầu Diệp Thành.



Viên linh châu này hết sức bất phàm, nó lấp lánh sắc tím, chốc chốc lại rung lên khiến Liễu Thanh Tuyền sáng mắt, đó là vật của tiên nhân, là bảo bối vô giá, có thể được nhìn thấy bảo bối quả là vinh hạnh ba đời của ông ta.



Có điều mặc dù viên linh châu bất phàm nhưng từ đầu tới cuối đều không hề phát sáng.



Lưu Triệt cau mày, hắn cất viên Ly Chương đi rồi lại để nó lơ lửng trên đầu Diệp Thành, thế nhưng lần này viên linh châu vẫn không hề có gì khác biệt.



Tiếp đó, hắn lại thử vài lần nữa nhưng đều không có tác dụng.



Trong lúc bất lực, hắn chỉ có thể cất viên linh châu đi.



Đúng là nực cười, một viên linh châu có thể đoán ra Diệp Thành là tiên nhân sao? Đừng nói là một viên linh châu, cho dù là tu sĩ thực sự đến cũng chưa chắc có thể nhìn ra hắn là tu sĩ, đây chính là sức mạnh ẩn giấu của kẻ mạnh.



“Điện hạ, hắn là tiên nhân chứ?”, ở bên, Liễu Thanh Tuyền hỏi dò.



“Ngươi cho rằng thế nào?”, Lưu Triệt đáp lời nhưng vẻ mặt lại tối sầm.



“Thần ngu muội”, Liễu Thanh Tuyền vội quỳ xuống đất, không cần Lưu Triệt đáp lời, chỉ cần nhìn sắc mặt hắn ta là ông ta đã có đáp án. Thân phận Thái Tử cao quý thế nào, lại từ xa tới đây nhưng chẳng có được kết quả tốt đẹp, nếu như Thái Tử không vui thì cả nhà họ Liễu gặp tai ương.




“Ái Khanh à, tiểu Vương ta có một lời đề nghị”, thấy Liễu Thanh Tuyền quỳ dưới đất, Lưu Triệt mói lên tiếng cười gian xảo.



“Điện Hạ xin người cứ nói, thần nhất định không làm trái lệnh”, Liễu Thanh Tuyền không dám thở to.



“Ta muốn nạp nữ nhi của ái khanh làm thiếp, không biết ái khanh có ý kiến gì không?”, Lưu Triệt cười u ám.



“Cái này…”



“Sao, làm khó cho khanh à?”, Lưu Triệt lạnh mặt thấy rõ.



“Không làm khó, không…không làm khó ạ”, Liễu Thanh Tuyền vội đáp lời, nói rồi ông không quên lau đi mồ hôi lạnh toát đang vã ra, ông ta thật sự chỉ muốn bạt cho mình hai cái, chỉ vì một tên tiên nhân giả mà lại chuốc về hoạ sát tinh, đó là Thái Tử, là quân vương tương lai của nước Thiên Hương, gia tộc họ Liễu cỏn con của ông ta không thể nào đụng tới được và cũng không dám đụng tới, vì gia tộc ông ta chỉ có thể hi sinh con gái của mình”.



“Vậy mới phải chứ”, Lưu Triệt cười tôi độc, hắn sải bước ra khỏi cửa phòng, “đêm nay ta sẽ ở lại nhà họ Liễu”.



Bên ngoài căn phòng, người nào người nấy của nhà họ Liễu vẫn còn đứng đó chờ đợi, không ai dám lại gần cánh cửa.



Phía này, đôi tay của Liễu Như Yên đã đan chặt vào nhau, vẻ mặt lo lắng, cô chỉ cmar thấy như có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra.



Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra, Lưu Triệt và Liễu Thanh Tuyền lần lượt bước ra ngoài.



Lưu Triệt cười u ám nhưng vẻ mặt của Liễu Thanh Tuyền lại không hề dễ coi khiến người nhà họ Liễu nhìn mà tim đập chân run.



Buổi tiệc rượu diễn ra trong bầu không khí áp lực, người nhà họ Liễu không dám nói to.



 
Chương 2120: “Có điều ta không thích tên này”


Thái Tử Lưu Triệt tiếng xấu đồn xa, vả lại tính tình thất thường, những gia tộc bị diệt môn ở nước Thiên Hương phần lớn do hắn ra tay giết hại, hắn là một kẻ tàn độc máu lạnh, cho dù trở thành quân vương thì cũng là một kẻ bạo tàn.



Màn đêm lại buông xuống.



Trong màn đêm tĩnh lặng, Liễu Như Yên lại lần nữa bước vào trong cửa phòng của Diệp Thành, cô ôm theo cây đàn tỳ bà nhưng khoé mắt lại thoáng hiện đôi dòng lệ đã khô sau từng làn gió thổi, ba ngày nữa cô phải làm thiếp cho Thái Tử, bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy sung sướng hoa lệ nhưng tiền đồ của cô lại chẳng khác gì một màu u ám.



Advertisement

Tưng…!



Cô lại lần nữa gảy đàn, tiếng đàn du dương vang lên là hai dòng nước mắt tuôn trào, khuôn mặt cô mang theo nỗi khổ đau và bất lực.



Rầm!



Lúc này, cánh cửa phòng bị người ta dùng chân đạp ra, người còn chưa thấy đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc xực khắp căn phòng, một bóng người loạng choạng chếnh choáng say bước tới, nếu nhìn kĩ thì chính là Lưu Triệt.



“Bái kiến Thái Tử Điện Hạ”, Liễu Như Yên vội đứng dậy, vẻ mặt sợ hãi.



“Mỹ nhân, nàng để ta tìm dễ quá”, Lưu Triệt chao đảo bước đến, hắn như con chó hoang nhào tới ôm chầm lấy Liễu Như Yên.



“Điện hạ, xin hãy tự trọng”, Liễu Như Yên vội đẩy Lưu Triệt ra, cơ thể cô run rẩy, cô không ngừng lùi về sau, cứ thế lùi về bên chiếc giường, đôi mắt nhoà đi vì nước mắt tuôn rơi nhưng cô lại chẳng dám khóc thành tiếng.



“Đừng có không biết điều như thế”, nào ngờ Lưu Triệt lại lần nữa nhào đến, hai tay hắn nắm chặt tay Liễu Như Yên, đôi mắt tôi độc, hắn hạ giọng rít bên tai: “Ta là Thái Tử mà không bằng một kẻ sống không khác gì đã chết sao?”

Nói rồi hắn cứ thế xé toạc y phục của Liễu Như Yên không hề kiêng dè gì, hắn cười dữ tợn, “nàng đã thích hắn như vậy thì ta sẽ sẽ khiến nàng rên rỉ bên dưới người ta ngay trước mặt hắn cho tới chết”.



“Cầu xin Thái Tử, thả…thả ta ra”, Liễu Như Yên đau khổ nhục nhã, cô không dám nói to.



“Gọi đi, gọi nữa đi”, Lưu Triệt như con chó điên, “Liễu Thanh Tuyền là kẻ ăn hại bỏ đi, chỉ cần một mệnh lệnh của ta thì đêm nay cả nhà họ Liễu bị diệt môn”.



Bịch!



Đúng lúc này, cánh cửa phòng lại lần nữa bị đạp tung, Liễu Thanh Tuyền và một nhóm người xông vào.



Thấy vậy, đôi mắt Liễu Thanh Tuyền đỏ ngầu, ông ta định sát phạt tới chém chết Lưu Triệt nhưng lại bị những kẻ ở phía sau lôi lại.


“Điện hạ, người uống nhiều rồi”, Liễu Thanh Tuyền cố kiềm chế sát khí, cơ thể ông ta run lên.



“Ừm, bản Vương uống nhiều rồi”, Lưu Triệt cười tôi độc nhưng cuối cùng hắn cũng thả Liễu Như Yên ra.



“Có điều ta không thích tên này”, hắn vặn cổ, “lôi hắn đi cho chó nhai”.



Hắn dứt lời, mấy tên hộ vệ liền xông vào phòng.



Không…Không….!



Liễu Như Yên cuộn tròn trong góc tường vừa chạy vừa bò tới, “bịch” một tiếng cô quỳ xuống trước mặt Lưu Triệt, “cầu xin Thái Tử tha cho huynh ấy”.



Cút!



Lưu Triệt lại lần nữa nổi điên, hắn tung chân đạp Liễu Như Yên.



Thấy vậy, trong mắt phái Liễu Thanh Tuyền chợt hiện lên cái nhìn lạnh băng nhưng bọn họ còn có thể làm sao, đúng như Lưu Triệt nói, chỉ cần một mệnh lệnh của hắn thì cả nhà họ Liễu sẽ bị diệt môn.



“Lôi hắn ra ngoài cho ta, phanh thây cho







 
Chương 2121: Không có tu sĩ! 


Đêm khuya yên tĩnh, từng con gió thổi qua.



Diệp Thành bị lôi ra ngoài nằm đó bất động.



Gừ! Gừ!



Advertisement

Không lâu sau đó tiếng thú hoang rút rít, mười mấy con chó hoang ngửi thấy mùi mà đến, chúng hít hít rồi tìm được tới chỗ Diệp Thành nằm.



Thế rồi mười mấy con chó hoang đừng vây quanh đó.



Ai nói chó không có biểu cảm, vẻ mặt của chúng hết sức dị thường, chúng đứng thành vòng tròn xung quanh Diệp Thành, vì tên này mà răng của chúng đền giừo vẫn chưa mọc ra được.



Không biết từ bao giờ mười mấy con chó hoang lại cụp đuôi đi mất, cơ thể Diệp Thành vẫn vẹn nguyên còn chúng chỉ có thể đi tìm vật khác.



Màn đêm lại trở nên yên tĩnh.



Không biết mất bao lâu, Diệp Thành ngru say mới cử động ngón tay.



Tiếp đó, hắn từ từ mở mắt, màn đêm mênh mang mờ mịt dần trở nên sáng hơn trong mắt hắn.



Giây phút sau đó, hắn ngồi dậy đưa mắt nhìn xung quanh cho tới khi xác định được đây không phải là đầm Vô Vọng thì mới thở phào. Hắn trải qua bao khó khăn cuối cùng cũng bước ra được vùng đất chết.




“Linh khí mỏng manh như vậy, đây là thế giới người phàm rồi”, Diệp Thành lẩm nhẩm, hắn từ từ đứng dậy.



U…hu…u…u!



Trong chốc lát hắn nghe thấy tiếng gào rú xung quanh kéo theo sự chú ý của hắn.



Đôi mắt Diệp Thành nheo lại, hắn nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà người phàm không nhìn thấy được, đó là từng cô hồn dã quỷ đang phiêu dạt qua đây.



Diệp Thành bất giác giơ tay lên, một tay ấn quyết, miệng không ngừng đọc kinh văn khó hiểu.


Đây là kinh văn độ nhân, có thể độ hoá oán niệm của cô hồn dã quỷ, đưa bọn họ vào luân hồi.



U…hu…u…u!



Âm thanh này vẫn tồn tại nhưng cũng dần im bặt đi. Kinh văn độ nhân của Diệp Thành hình thành nên một làn sóng, có quang huy thánh khiết lấp lánh, những nơi mà nó xuất hiện thì những cô hồn dã quỷ kia đều được hoá giải.



Sau khi độ hoá bọn họ xong, Diệp Thành mới thu thủ ấn lại, hắn quay người rời khỏi đây.



Từ xa, hắn trông thấy một cổ thành, dù cách cả hàng chục nghìn trượng nhưng hắn như thể trông thấy ba chữ viết hao hắc trên tường thành: Vọng Cổ Thành.



Diệp Thành nhấc chân bước đi, hắn cần tìm hiểu xem mình đang ở đâu, cách thế giới tu sĩ bao xa.



Trên con đường lớn của Vọng Cổ Thành về đêm không hề phồn hoa như trong tưởng tượng, nơi này yên tĩnh mà ẩn dật.



Người duy nhất mà Diệp Thành nhìn thấy là người gõ mõ đang đi lại trên đường, chốc chốc lại thu mình vì cơn gió lạnh buốt, vả lại bên trong không khí còn có luồng khí âm u.



Diệp Thành không nghĩ nhiều, hắn lan toả thần thức, thần thức trong chốc lát nhanh chóng bao trùm khắp cổ thành, hắn hi vọng có thể tìm thấy một tu sĩ.



Đây là thần thông thần thức mạnh mẽ, cho dù là người hay vật trong Vọng Cổ Thành thì đều hiện lên trong tầm mắ hắn, cũng chính vì vậy mà hắn có thể nhìn thấy những gì không nên nhìn giống như cảnh tượng hai người nam nữ đang làm gì nhau trong phòng vậy.

Không có tu sĩ!



 
Chương 2122: Đó là một pho tượng đá nhưng cô ấy là Sở Huyên.  


Diệp Thành cau mày, hắn định bước vào hư thiên thì đột nhiên khi định thu lại thần thức, mắt thần thức của hắn quét qua một cổ miếu, nói chính xác là miếu Quan Âm.



Diệp Thành chợt dừng chân, roẹt một tiếng, hắn biến mất.



Thấy vậy, người gõ mõ ở cách đó không xa chợt thẫn thờ, người này dụi mắt lẩm bẩm, rõ ràng là một người sống mà thoắt cái đã không thấy đâu.



Advertisement

Ma!



Thế rồi âm thanh tiếng kêu la có ma quỷ vang vọng khắp con đường của Vọng Cổ Thành kéo theo lời mắng chửi của rất nhiều người.



Phía này, Diệp Thành đã đứng bên trong một ngôi miếu cổ.



Trước mặt hắn là một pho tượng đá, bên dưới bày đầy lư hương, trong lư hương có cắm rất nhiều nén nhang, trông có vẻ như người tới đây cầu phúc không hề ít, pho tượng này là Bồ Tát nên được nhiều người tín.



“Sở Huyên, nàng đang phổ độ chúng sinh sao?”, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn pho tượng mà giọng khản đặc.



Đó là một pho tượng đá nhưng cô ấy là Sở Huyên.



Diệp Thành mỉm cười, nụ cười mang theo nước mắt làm nhoà đi tầm nhìn của hắn.

Hắn khổ sở đi tìm Sở Huyên, sao hắn có thể nghĩ được khi gặp lại Sở Huyên lại là một pho tượng đá lạnh lẽo, hắn không biết vì sao tượng đá Sở Huyên lại ở đây nhưng hắn biết Sở Huyên nhất định từng tới đây.



Ngươi là ai?



Bầu không khí bên trong căn miếu yên ắng chợt bị một giọng nói phá vỡ.



Ở cửa, một lão nhân dụi mắt xuất hiện, ông ta có vóc dáng gầy gò, mặc đạo bào sờn rách cũ kĩ, đó là một lão đạo sĩ.



Diệp Thành quay người, hắn nhìn ông ta từ đầu tới chân rồi mới lên tiếng hỏi: “Người giống như pho tượng đá này có phải từng tới Vọng Cổ Thành không? Tới đây từ bao giờ? Bao lâu rồi, đi từ bao giờ?”



“Ngươi là ai? Ta…”



Bốp!



Lão đạo sĩ còn chưa nói xong thì tiếng tát chát chúa vang lên, ông ta bị cái bạt của Diệp Thành làm quay ba vòng mới dúi đầu xuống đất.



“Trả lời ta”, Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt lão đạo sĩ kia, giọng nói lạnh lùng mang theo uy nghiêm không thể làm trái, cái bạt của hắn này khiến lão đạo kĩ kia bật khóc.



“Cô ấy là một nữ tu sĩ”, lão đạo sĩ mặt mày dàn dụa nước mắt nước mũi, ông ta đờ đẫn nói, “cô ấy tới đây từ năm ngoái, ở lại ba ngày, diệt trừ dịch bệnh ở đây xong thì đi”.



Nói rồi lão đạo sĩ run người, lúc này ông ta mới nhận ra người đứng trước mặt mình căn bản không hề có chút hành động nào, khuôn mặt ông ta cũng không hề có cảm giác nóng ran lên, mọi thứ đều như chưa từng xảy ra.



Ông ta thẫn thờ vội nhìn về phía cách đó không xa.



Diệp Thànhvẫn đứng ở đó, quay lưng lại phía ông ta, hắn tĩnh lặng nhìn tượng đá của Sở Huyên, mọi thứ trước đó như một giấc mộng vậy.



Hoan…hoan thuật!











 
Chương 2123: Nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”.  


“Cô…cô ấy đến tìm người”, thấy Diệp Thành im lặng, lão đạo sĩ kia lại lên tiếng, sau khi nói câu này, ông ta không quên nhìn lén Diệp Thành, chỉ sợ câu nói của mình có chỗ nào không đúng làm Thượng Tiên phẫn nộ.



Diệp Thành vẫn đứng đó không hề nói gì.



Hắn đương nhiên biết Sở Huyên tới đây để tìm người, và người Sở Huyên tìm chẳng phải là hắn sao?

Advertisement



Màn đêm vô cùng yên tĩnh, bên trong miếu Quan Âm cũng vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động.



Diệp Thành đứng đó cả đêm không di chuyển.



Một ngày nữa lại đến, Vọng Cổ Thành lại chào đón một ngày mới, rất nhiều người dân tới đây cầu phúc nhưng đều bị lão đạo nhân chặn ở ngoài cửa.



Cứ thế ngày này qua ngày khác.



Mãi tới đêm thứ ba, Diệp Thành mới từ từ quay người, hắn đến đây im ắng mà đi cũng im ắng.



Lại vào một buổi đêm, trên con đường bình yên của Vọng Cổ Thành, Diệp Thành cứ thế đi không ngừng nghỉ, dưới ánh trăng chiếu rọi, bóng hình hắn trông cô liêu biết bao.


Tưng!



Trong chốc lát, tiếng đàn vang lên khiến Diệp Thành chợt dừng bước chân, hắn vô thức đưa mắt nhìn về một hướng như thể có thể trông thấy một nữ nhân đang ôm cây đàn tỳ bà trong một khuê phòng dù cách đó không biết bao xa.



Tiếng đàn quen thuộc quá!



Diệp Thành lẩm nhẩm, tiếng đàn trong như tiếng nước, như vang lên từ trong thâm cố u sơn, mang theo nỗi ai oán và bất lực khiến người ta nghe mà chỉ muốn rơi lệ.



Thế rồi Diệp Thành chợt lấy vò rượu ra tìm một gốc cây ngồi xuống, hắn dựa vào thân cây vừa uống rượu vừa nghe tiếng đàn thê lương kia cho tới khi mí mắt hắn nhắm lại và hắn chìm vào giấc ngủ.







Lốp bốp….



Trời vừa sáng, Vọng Cổ Thành đã vang lên từng tiếng pháo nổ lốp bốp, trên con đường vốn ít người qua lại thì lúc này lại kín bóng người.



Dưới gốc cây, Diệp Thành ngủ say bị đánh thức, hắn từ từ đứng dậy nhìn con đường náo nhiệt rồi mới đeo lớp mặt nạ Quỷ Minh bước vào dòng người huyên náo, hắn không bị bất cứ ai chú ý đến.



“Nhà họ Liễu gả con gái đi rồi”, trên con đường náo nhiệt khác thường, những tiếng nói này liên tiếp vang lên.



“Nghe nói là Thái Tử Lưu Triệt, nhà họ Liễu lần này đúng là có chỗ dựa vững chắc”, có người trầm trồ, “Liễu Thanh Tuyền sắp được thăng quan tiến chức rồi, ông ta là quốc trượng tương lai, sau này không được đụng tới ông ta”.



“Quốc trượng cái con khỉ” có người nhổ nước bọt, “tên Lưu Triệt đó là cái thá gì, cả nước Thiên Hương đều biết, còn quốc tượng à, đừng mơ! Phi tần của Lưu Triệt không có một nghìn thì cũng phải tám trăm, làm gì có ai có kết cục tốt đẹp, hiện giờ hắn là Thái Tử, nếu như làm quân vương thì nhất định là một vị quân vương bạo tàn”.



“Những câu này chỉ được nói trong lòng thôi”, có người than thở, “nữ nhi nhà họ Liễu thật đáng thương”.

Trong tiếng bàn tán, Diệp Thành sải bước đi không nhanh không chậm, hắn giống như vị khách qua đường.



 
Chương 2124: Ta là Liễu Như Yên!  


Phía trước, đoàn xe đến đón rộn ràng, thị vệ của phủ Thái Tử đi trước dẹp đường, gióng trống khua chiêng, pháo nổ vang trời trông vô cùng long trọng, người nào người nấy mặc y phục màu đỏ, trong biển người chỉ nhìn thấy như một con rồng màu đỏ đang bay lượn.



Trên kiệu tám người khiêng, Liễu Như Yên mặc bộ y phục tân nương ngồi bên trong như pho tượng đá bất động, khoé mắt cô tuôn trào hai dòng lệ, vẻ mặt đờ đẫn thật đáng thương.



“Ta còn không biết huynh tên là gì”, trong tiếng ngấc nghẹn ngào, trong đôi mắt xinh đẹp nhoà nước mắt, dưới sự chứng kiến của biết bao cặp mắt mà kết thành sương. Liễu Như Yên nên cảm thán nhân duyên, tạo hoá thật sự trêu người.



Advertisement

“Vọng Cổ Thành, kiếp này còn có thể quay lại không?”, cô cười đau đớn, sau đó vén bức rèm, thông qua ô cửa sổ nhỏ, cô ngắm nhìn quê nhà đang xa dần trong tầm mắt, mọi thứ ở đây đều khắc sâu trong tâm trí cô.



Thái Tử Lưu Triệt tâm địa độc ác, Thái Tử Phi của hắn không ai có nổi kết cục tốt đẹp, phần lớn đều bỏ mạng nơi đất khách quê người, nếu không có gì bát ngờ thì Liễu Như Yên cũng sẽ là một trong số những người như vậy, vận mệnh thật đáng thương.



Đây chính là mệnh!



Trong nụ cười Liễu Như Yên mang theo nước mắt.



Thế nhưng khi cô thu lại tầm mắt thì chợt thấy một bóng người hao gầy xuất hiện, hắn không mang theo hành lý nhưng lại di chuyển thật nhanh trên con đường.



Ấy, ấy…



Trên con đường huyên náo, đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt vì tân nương nhảy khỏi kiệu.


Đây…



Ai nấy đều thẫn thờ ngơ ngác nhìn Liễu Như Yên khoác trên mình bộ y phục của tân nương, cô lảo đảo như một kẻ điên rẽ đám người, không biết đang tìm ai.



Phía sau, thị vệ của phủ Thái Tử đang xông lên chặn cô lại: “Thái Tử Phi, đừng làm khó chúng thần”.



Liễu Như Yên đứng lại, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.



Ta là Liễu Như Yên!

Nước mắt làm mơ hồ tầm nhìn của cô, bóng hình hao gầy kia biến mất chỉ còn lại những bóng người đi qua đi lại.



Phía này, Diệp Thành đã bay ra khỏi Vọng Cổ Thành như một đạo thần quang rẽ ngang trời.



Sau một khắc, hắn dừng chân trên một cổ thành khác ở chốn phàm trần.



Cũng giống như Vọng Cổ Thành, vừa dừng chân Diệp Thành đã lan toả thần thức khắp toà cổ thành, tất cả mọi đình đài lầu các, tất cả những nơi có người qua lại đều được hắn nắm bắt, không thấy tu sĩ, cũng không thấy bóng dáng Sở Huyên.



Hắn lại bước đi!



Tiếp đó, hắn không ngừng di chuyển qua từng toà cổ thành ở thế giới người phàm như một vị khách qua đường, hắn đến vội vàng mà đi cũng vội vã, đại giang đại hà tuyệt đẹp trong mắt hắn chỉ như làn khói.



Cuối cùng, Diệp Thành bước ra khỏi nước Thiên Hương, hắn tìm một đất nước người phàm khác, hắn dừng chân bên trong hoàng cung với đại khí dồi dào.



Ra ngoài gặp ta!



Diệp Thành đứng trên đại điện, thần tức truyền âm quét qua hoàng cung, chỉ có







 
Chương 2125: Tiếp tục tìm!  


“Ngươi là đệ tử của thế lực phương nào?”, Diệp Thành lãnh đạm nói.



“Bẩm tiền bối, vãn bối chính là đệ tử của Phi Vân Môn Huyền Tự, Lý Tiêu”.



“Phi Vân Môn”, Diệp Thành lẩm bẩm cái tên này, hắn nghĩ một lát mà không hề có ấn tượng gì, có lẽ Phi Vân Môn chỉ là một môn phái nhỏ, nhỏ đến mức một thánh chủ Thiên Đình với kinh nghiệm phong phú như hắn mà cũng chưa từng nghe nói tới.

Advertisement



“Ta muốn tìm cô ấy”, hắn không hỏi thêm, phất tay lấy ra một bức tranh, giơ trước mặt tu sĩ kia sau đó còn có một thanh linh kiếm màu vàng kim, đó là một món thượng phẩm.



Linh khí?



Tu sĩ trẻ kia tim đập thình thịch, đôi mắt sáng lên.



Hắn là đệ tử của một môn phái nhỏ, chỉ vì khả năng thiên bẩm kém nên mới bị phái xuống làm quốc sư của thế giới người phàm, hắn nào đã từng thấy món binh khí thượng phẩm nào thế này, đến cả binh khí bản mệnh của hắn cũng chỉ là vật tầm thường, vả lại dùng bao nhiêu năm rồi, bây giờ được thấy món binh khí thượng phẩm thế này sao hắn có thể không kích động cho được.



“Đa tạ tiền bối, giờ vãn bối đi làm ngay ạ”, tu sĩ trẻ kia phủi mông mừng quýnh, hắn là Quốc Sư, Hoàng Đế có gì đều nghe theo hắn, muốn tìm người chỉ cần phát đi thông cáo thì sẽ có thông tin nhanh chóng thôi.



Có điều khi hắn cầm tấm hình Sở Huyên thì mới chợt thẫn thờ, “sao người này…lại quen thế nhỉ?”


“Ngươi từng gặp cô ấy?”, Diệp Thành bước tới, có lẽ khí thế quá mạnh nên mới một làn gió mạnh thổi tới mà cũng cuốn ngã tu sĩ này.



“Từng…từng gặp ạ”, tu sĩ trẻ kia vội bò dậy, hắn ta gãi đầu rồi mới quả quyết: “Có lẽ là năm ngoái, cô ấy từng tới đây tìm người, ừm, chính là tìm người”.



Nói rồi hắn lấy ra một bức tranh trong túi đựng đồ cũ kĩ đưa cho Diệp Thành.



Diệp Thành nhận lấy, hắn không nhìn và không cần nhìn thì hắn cũng biết người trong tranh ngoài hắn ra thì còn là ai.



Tiếp tục tìm!



Roẹt một tiếng, Diệp Thành biến mất khỏi đại điện, trước khi đi hắn còn để lại một phần phân thân.



Nhìn gì mà nhìn, mau đi tìm!



Thấy tu sĩ trẻ kia thẫn thờ, phân thân của Diệp Thành mới đạp cho hắn một cái.



Diệp Thành đã bay ra khỏi hoàng cung, hắn hoá ra hàng nghìn đạo thân bay về các hướng khác nhau, vả lại về cơ bản đều đi về các hoàng cung của thế giới người phàm để tìm Quốc Sư ở đây, tiện cho việc tìm người.



Không biết mất bao lâu hắn mới dừng chân ở bên dưới một ngọn núi cao, hắn tĩnh lặng quan sát tứ phương chờ đợi phân thân thông báo về.



“Lão đại, có việc chúng ta không biết có nên nói hay không?”, bên trong vùng đan hải của Diệp Thành, tiên hoả và thiên lôi truyền âm đến.



“Nói”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



“Nữ tử nhà họ Liễu ở Vọng Cổ Thành hình như từng cứu người”, Thiên Hoả và Thiên Lôi lung lay, có lẽ vì áy náy nên chúng đem nhiều cảnh tượng ngưng tụ thành thần thức truyền cho Diệp Thành.

Diệp Thành đón nhận thần thức, hắn bất giác cau mày lẩm bẩm, “chẳng trách mà tiếng đàn kia lại quen thế”.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom