Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2786: Huyết mạch bá đạo quá!  


Cảnh…cảnh giới Thiên trảm cảnh giới Hoàng?



Thấy ông lão áo tím ngã khỏi hư thiên, người xem thẫn thờ, mặt mày tỏ vẻ ngỡ ngàng, ai nấy đều há hốc miệng hồi lâu không dám ngậm.

Advertisement



Vở kịch hay kết thúc!



Giọng Diệp Thành vang lên, hắn cất túi đựng đồ của ông lão áo tím đi sau đó đi về phía U Đô.



Đi đâu!



Một sát kiếm sắc lạnh đâm từ bên hông mang theo sát khí lạnh băng không khác gì nhát kiếm đâm ra từ địa ngục muốn đoạt mạng Diệp Thành.



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn quay người lại tung ra một chưởng quét ngang hư thiên ép kẻ trong bóng tối kia phải ra ngoài, đó chính là một tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng.



Cùng lên!



Mười mấy bóng hình sát phạt ra từ tứ phương, lần lượt chen vào, tất cả đều ở cảnh giới Hoàng, thứ nhất vì khả năng chiến đấu của Diệp Thành quá mạnh, thứ hai là vì bọn họ muốn đoạt tiên hoả và Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành.




Ngoại đạo pháp tướng, mở!



Diệp Thành hắng giọng mở ra hỗn độn thế giới.



Thế rồi mười mấy kẻ ở cảnh giới Hoàng sát phạt từ tứ phương lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo.



Hại huynh đệ của ta, các ngươi đều phải chết!



Trong đôi mắt Diệp Thành loé lên hàn mang, nghĩ tới Tạ Vân gặp nạn, sát khí của hắn lại ngút trời không thể nào kiềm chế lại được, hắn phải thể hiện mạnh mẽ, thay Tạ Vân đòi lại công bằng, gặp thần giết thần, gặp phật diệt phật.


Rầm!



Một đạo thần hồng màu vàng kim bay từ đầu Diệp Thành ra cứ thế xuyên lên thiên tiêu.



Man Hoang Luyện Thể!



Trên tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước đứng bật dậy, trên dung nhan tuyệt thế lần đầu tiên tỏ ra kinh ngạc.



Thông tin này khiến bà ta trở tay không kịp, bà ta từng gặp Diệp Thành nhưng lại chưa từng nhìn ra Diệp Thành còn mang theo huyết mạch nghịch thiên như vậy, thánh thể mà hắn được thừa hưởng có thể sánh ngang với Đại Đế.



Huyết mạch bá đạo quá!



Trên tầng thứ tám của U Đô, đôi mắt của Khô Nhạc Chân Nhân nheo lại nhìn vào màn nước Hoan Thiên, cuối cùng ông ta dừng lại ở Diệp Thành, mặc dù ở U Đô nhưng ông ta vẫn có thể cảm nhận được áp lực từ huyết mạch của Diệp Thành.



Đây chính là uy thế của huyết mạch thánh thể sao?



Bên ngoài U Đô, Mục Uyển Thanh ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên, đây là lần đầu tiên từ sau khi gặp Diệp Thành cô ta mới thấy Diệp Thành thể hiện hoàn toàn huyết mạch ra.



Đó là huyết mạch gì?



 
Chương 2787: Thái Hư Động!  


Không chỉ cô ta mà những người xem cũng vô cùng bất ngờ, bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng luồng áp lực mạnh mẽ bên trong cơ thể, luồng áp lực đỏ đến tử huyết mạch của Diệp Thành, rất nhiều lão bối phải nheo mắt nhìn.



Phụt! Phụt! Phụt!

Advertisement



Trên hư thiên, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt, một mình Diệp Thành đấu với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà vẫn chiếm ưu thế.



Đây là khả năng chiến đấu thế nào?



Tiếng trầm trồ vang lên từ tứ phương, một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên giao chiến với mười sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mà không hề yếu thế, bọn họ không thể lường được Diệp Thành mạnh thế nào, lẽ nào hắn có thể sánh với tu sĩ Chuẩn Thánh?



Không…không, không…!



Trong tiếng trầm trồ, từ hư thiên vang lên tiếng gằn vang vọng.



Nhìn vào hư thiên, đó là một tu sĩ ở cảnh giới Hoàng, chính là thuộc hạ của Thất Hoàng Tử, bị một đao của Diệp Thành trảm trúng, nguyên thần bay ra ngoài cũng bị Diệp Thành dẹp tan, tan biến trong hư vô.


Lại là một tu sĩ cảnh giới Hoàng!



Tiếng trầm trồ lại tiếp tục vang lên, hôm nay đã có tới ba tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành, tất cả mọi người đều biết hôm nay tu sĩ cảnh giới Hoàng chết trong tay Diệp Thành nhất định không phải chỉ có ba người.



Rầm!



Tiếng động kinh thế chấn động thiên địa, Diệp Thành bị thương, một cái lư đồng trấn áp khiến hắn lảo đảo.



Cút!




Diệp Thành cố gắng địch lại luồng áp lực đó, hắn vung đại kích khiến cái lư đồng kia tan nát, tiếp đó là bát hoang trảm hiện thần uy khiến chủ nhân của lư đồng tan thành mây khói.



Chết đi!



Phía sau có ba tên sát phạt đến, chúng hợp lực điều khiển một cái gương thần quét ra thần mang tịch diệt.



Thái Hư Động!



Diệp Thành vung tay thi triển bí thuật thái hư thôn tính thần mang tịch diệt kia sau đó vung đao khiến ba tên kia bay đi, tiếp đó, hắn phóng ra đại kích khiến một tên trong đó bị găm giữa hư thiên.



Thế nhưng cũng chính vì vậy mà Diệp Thành phải trả giá, phần lưng của hắn bị chém thành một vết thương sâu rỉ máu.



Phong ấn cho ta!



Sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng mỗi người cầm một cây cờ chiến tạo thành trận pháp phong ấn nhốt Diệp Thành ở giữa, sáu tu sĩ cảnh giới Hoàng hợp lực tế gọi ra phong ấn trận mạnh mẽ vô song, cho dù là Diệp Thành thì cũng chưa thể xông ra.



 
Chương 2788: “Thế giới này làm sao thế, chúng ta già rồi sao?”  


Chu sát!



Có tu sĩ cảnh giới Hoàng, đầu lơ lửng bảo ấn giáng từ trên trời xuống phía Diệp Thành đứng.



Rầm!

Advertisement



Cửu tiêu rúng động, bảo ấn giáng uống dẹp bằng hư thiên.



Đợi tới khi mây khói tản đi thì không còn thấy bóng hình Diệp Thành đâu nữa khiến các tu sĩ cảnh giới Hoàng đang đại chiến và người xem đều thẫn thờ.



Phụt!



Khi ai nấy đều đang ngỡ ngàng thì một thanh đao màu vàng kim xuất hiện, Diệp Thành sát phạt ra khỏi hố đen không gian, vả lại còn tính toán chuẩn vị trí, một tu sĩ cảnh giới Hoàng không kịp trở tay, phần đầu bị trảm lìa, nguyên thần còn chưa kịp thoát ra ngoài.



Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?



Các tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại sợ rồi, bọn họ phải kinh ngạc trước thần thông dị thường của Diệp Thành.



Chiến!



Diệp Thành gằn lên phẫn nộ, khả năng chiến đấu lại lần nữa lên cao, có chiến long bao quanh, cơ thể hắn có thêm một lớp thần mang màu vàng kim chói lọi khiến người ta không dám nhìn thẳng, hắn giống như chiến thần bát hoang dũng mãnh vô song.



Khốn kiếp, còn không đền tội đi!



Lại có kẻ tham gia vào, vả lại không chỉ một người đó là kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ năm đổ lên.



Vậy để ta!



Diệp Thành không hề tỏ ra sợ hãi, một tay hắn vung đại kích, một tay cầm Bá Long Đao với khả năng hồi phục bá đạo, lại thêm khả năng chiến đấu luân hồi khiến hắn có tư cách chiến với kẻ mạnh ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.


Rầm! Bịch!



Lại là tiếng nổ rầm trời kinh thế, trên hư thiên, bóng người dày đặc, liên tục có người tham gia vào, cũng liên tục có người ngã khỏi hư thiên, nếu đếm kĩ thì kẻ phải bỏ mạng trong tay Diệp Thành không chỉ có hai mươi tên.



“Nghịch thiên rồi, nghịch thiên rồi”, bên dưới người ta trầm trồ tạo thành làn sóng.



“Một tu sĩ cảnh giới Thiên mà trảm liên tiếp hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích thế này còn vượt xa cả Nhược Thiên Huyền Vũ năm xưa”.



“Thế giới này làm sao thế, chúng ta già rồi sao?”



“Thánh Chủ Thiên Đình uy danh thiên hạ”, trong dòng người, Niệm Vi mỉm cười hết sức hân hoan, cô nhìn bóng dáng Diệp Thành mà si mê, so với những người khác thì cô điềm tĩnh hơn nhiều vì cô đã biết sức mạnh của Diệp Thành từ trước, hắn là chiến thần thôn tính bát hoang, tu sĩ Chuẩn Đế phải bỏ mạng trong tay hắn không chỉ có một người.



“Huyền Vũ, người huynh đệ này của huynh thật sự quá mạnh”, Mục Uyển Thanh tặc lưỡi nhìn Diệp Thành, vốn dĩ cô còn rất lo lắng nhưng hiện giờ xem ra tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong mà không ra mặt thì chẳng ai có thể giữ chân Diệp Thành.



“Hoa mắt rồi, hoa mắt rồi”, Phạm Thống gãi đầu, “nếu biết sớm tên tiểu tử này mạnh như vậy thì hôm đó ta nên mượn hẳn một viên nguyên thạch mới phải”.



“Bây giờ mượn cũng chưa muộn”, Hồ Tiên Nhi liếc nhìn Phạm Thống.

“Không nên”, tám kẻ hàng xóm của bọn họ cũng gãi đầu, nghĩ tới hôm bị Xích Diệm Hùng Sư truy sát cũng không thấy Diệp Thành hung hăng như vậy, mới có mấy ngày trôi qua mà hắn đã lên một đẳng cấp mới rồi sao?



 
Chương 2789: Tên nhãi, còn không nộp mạng!  


“Lại trảm một người, lại trảm một người”, có người kinh ngạc rít lên.



Người kia vừa dứt lời thì liền thấy có một bóng hình đẫm máu bay khỏi hư không, nguyên thần cũng bị diệt trừ, đó chính là kẻ mạnh ở cảnh giới Thiên tầng thứ năm, cứ thế bị Diệp Thành cho xuống Hoàng Tuyền.



Cảnh tượng trên hư thiên vô cùng choán mắt, hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng người nào người nấy thân hình đẫm máu, còn Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, thánh thể có vài lần bị nứt ra, cũng may nhờ có tiên luân thiên sinh hồi phục lại.

Advertisement



Những tu sĩ cảnh giới Hoàng chỉ muốn nổi điên, Diệp Thành giống như một tên tiểu Cường có đánh thế nào cũng không chết, vả lại không những không thể khiến Diệp Thành thảm hại mà ngược lại bọn họ còn bị hắn liên tiếp tiêu diệt, uy nghiêm của tu sĩ cảnh giới Hoàng cứ thế mà bị chà đạp.



Giết!



Nghĩ tới đây hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới hoàng cứ thế xông lên không cần thể diện.



Thấy vậy, Diệp Thành sợ hãi lập tức quay đầu bỏ chạy.



Đi đâu?



Hơn ba mươi tên dốc sức truy sát.



Thế nhưng bọn họ vừa truy đuổi được vài trượng thì Diệp Thành ở phía trước đột nhiên thi triển Thúc Địa Thành Thốn sát phạt tới, hắn không nói lời nào mà lập tức vung đao trảm khiến tu sĩ cảnh giới Hoàng nào không may mắn lập tức bị tiêu diệt.



Đáng chết!



Bị sát phạt tới mức không kịp trở tay, những tên còn lại vô cùng phẫn nộ lần lượt bao vây tới.



Tiếp tục!



Diệp Thành vừa chạy đi lại sát phạt tới, một kích tung ra khiến một tên tu sĩ tan thành mây khói, tiếp đó, không đợi các tu sĩ cảnh giới Hoàng sát phạt tới, hắn đã bay ra ngoài vả lại tốc độ còn nhanh kinh người.



Tiếp sau đó, Diệp Thành đã thành công thi triển cách đánh này, đột nhiên bỏ trốn rồi lập tức quay người sát phạt lại.



Còn…còn có kiểu thế này sao?




Người xem lần lượt tặc lưỡi, cách đánh này khiến người ta thật sự phải đau đầu.



Các tu sĩ cảnh giới Chuẩn Hoàng đau đầu, truy sát Diệp Thành khắp trời nhưng lại bị hắn chơi một vố đau điếng, thế rồi hơn ba mươi tên mà đã có tới mười mấy tên bị hắn xử trí.







Rầm! Rầm!



Bên ngoài U Đô, hư thiên ầm vang, trận đại chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.



Diệp Thành sinh khí dồi dào, vả lại càng chiến càng hăng, nếu đếm kĩ thì các tu sĩ cảnh giới Hoàng bị hắn trảm đã có tới ba mươi mấy người.



Lại nhìn sang hai mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại thì người nào người nấy mặt mày hung tợn, bị Diệp Thành chơi lại đau điếng, đánh tới lúc này không những không thể làm gì được hắn mà ngược lại còn tổn hại vô cùng nghiêm trọng.



Cảnh tượng này khiến người xem vô cùng kinh ngạc, một tên tu sĩ cảnh giới Thiên liên tiếp trảm ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, đây là chiến tích thế nào?











 
Chương 2790: Coi thường pháp tắc, giết chóc ngông cuồng, đáng chết!  


Diệp Thành bãi chiến, hắn nheo mắt nhìn về một hướng trong hư thiên.



Mười mấy tu sĩ cảnh giới Hoàng còn lại cũng bãi chiến, mặt mày tôi độc mang theo vẻ vui mừng vì có kẻ mạnh ra tay.



Advertisement

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, ở một hướng trong hư thiên có người xuất hiện khoác huyết bào, chân bước trên biển máu, xung quanh còn có một con rồng đen bay lượn, đôi mắt tử tịch, người ta có thể nhìn ra được cảnh tượng núi thây biển máu trong đó.



“Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, Diệp Thành cau mày.



“Là cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong”, người xem kinh ngạc.



“Nếu lão phu không nhìn nhầm thì đây chính là khách khanh của Khô Nhạc: Huyết Diêm”.



“Là Huyết Diêm mà mười năm trước suýt chút nữa có thể lên tới cảnh giới Chuẩn Thánh sao?”



“Ngoài ông ta ra thì còn có ai, không ngờ đến ông ta cũng ra mặt rồi”, các lão tu sĩ lần lượt cau mày, trong đôi mắt bọn họ rõ vẻ kiêng dè như thể biết được sự đáng sợ của Huyết Diêm.

Thiên địa này trở nên nặng nề hơn sau khi Huyết Diêm xuất hiện, người ta cảm thấy khó thở hơn bao giờ hết.



Mục Uyển Thanh và Niệm Vi cau mày, có vẻ như bọn họ cũng biết đến sự đáng sợ của Huyết Diêm, cả hai lần lượt truyền âm cho Diệp Thành bảo hắn về U Đô nhưng lại bị Diệp Thành từ chối.



Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín của U Đô cũng phải cau mày.



Nhược Thiên Chu Tước đứng trên đỉnh núi liếc nhìn Huyết Diêm bên ngoài U Đô rồi lại nhìn xuống tầng thứ tám như thể dù cách cả một tầng nhưng bà ta vẫn có thể nhìn thấy Khô Nhạc đang khoanh chân ngồi ở Linh Đan Sơn vậy.



Đến cả Nhược Thiên Chu Tước cũng không thể ngờ tới Khô Nhạc lại phái Huyết Diêm, nên biết rằng tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong ở U Đô chỉ khi chiến tranh mới ra mặt.


Khô Nhạc, ngươi đúng là không hề kiêng dè gì!



Đôi mắt Nhược Thiên Chu Tước loé lên hàn mang, cuối cùng bà ta nhìn Khô Nhạc rồi lại nhìn bên ngoài thành U Đô, bà ta chưa ra tay luôn mà muốn xem thực lực của Diệp Thành rốt cục mạnh tới mức nào.



Bên ngoài thành U Đô, Huyết Diêm vẫn đứng sừng sững giữa hư thiên, đôi mắt tử tịch nhìn chòng chọc Diệp Thành.



Có thể thấy trong đôi mắt Huyết Diêm hiện lên rõ vẻ tham lam, cho dù là chân hoả, huyết mạch hay Hỗn Độn Thần Đỉnh của Diệp Thành thì ông ta đều muốn đoạt được, đó là bảo vật vô giá.



Diệp Thành khẽ lau đi dòng máu nơi khoé miệng, hắn ta nhìn thẳng vào Huyết Diêm, khí thế không hề kém cạnh, đến Đại Đế Thiên Ma hắn còn trảm được thì sao lại có thể khuất phục trước một tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, hắn có khả năng chiến đấu với tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, nếu như ép hắn đến mức phát điên thì cũng chưa biết chừng hắn sẽ dùng tới thiên chiếu.



Coi thường pháp tắc, giết chóc ngông cuồng, đáng chết!



Huyết Diêm di chuyển, hắng giọng lạnh lùng, ông ta sải bước vào hư thiên khiến người xem và cả Nhược Thiên Chu Tước ở tầng thứ chín đều thẫn thờ.



Đi đâu!

Huyết Diêm hắng giọng lạnh lùng, ông ta là người đầu tiên truy sát đến.



 
Chương 2791: Tìm cho ta!  


Đi đâu!



Kẻ mạnh dưới trướng Khô Nhạc cũng truy sát theo.



Đi đâu!

Advertisement



Người của tám vị Hoàng Tử thấy thế thì không hề nhàn rỗi, cả đám hô hào nhốn nháo.



Mau, mau, mau!



Người xem đông nghịt lập tức di chuyển.



Lúc này, bên ngoài thành U Đô vô cùng náo nhiệt, trước là Diệp Thành, sau là Huyết Diêm, tiếp sau nữa là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, cuối cùng còn có một đám nhàn rỗi, cảnh tượng nhốn nháo vô cùng.



Rầm! Đoàng! Rầm!



Giữa đất trời liên tiếp vang lên những tiếng nổ ầm vang, nhìn ra xa, đó là từng ngọn núi cao sừng sững sụp đổ.



Phía trước, Diệp Thành giống như một đạo lưu quang len lỏi vào từng rừng cây ngọn núi.




Phía sau hắn, Huyết Diêm, người của Khô Nhạc, người của tám vị Hoàng Tử, tất cả người xem đều xông vào truy sát hắn như đàn ong vỡ tổ.



Thế nhưng khi tất cả mọi người truy đuổi đến đây thì không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.







Đi đâu rồi?



Những tu sĩ tới đây xem đều vò đầu bứt tai, bao nhiêu người như vậy mà lại để hắn biến mất.


Tìm cho ta!



Huyết Diêm hắng giọng phẫn nộ khiến những tu sĩ mà tu vi yếu đều bị chèn ép tới mức run rẩy, sự thật chứng minh những người tới đây xem phải có thực lực mới được, không phải việc gì cũng có thể chen vào.



Lúc này, cho dù là người của Khô Nhạc hay người của tám vị Hoàng Tử thì đều tản ra theo các nhóm ba tới năm người, vả lại số lượng còn không hề ít, bọn họ chia nhau ra tìm kiếm Diệp Thành.



Chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi trên người Diệp Thành có quá nhiều bảo bối, đều là những món đồ mà Khô Nhạc muốn có, nếu như đoạt được thì các tán tu có thể đổi đời, còn tám vị Hoàng Tử lại muốn cống cho Khô Nhạc từ đó nhận về sự ủng hộ của ông ta.



Một nguyên nhân khác cũng vô cùng quan trọng đến từ màn tranh đấu âm thầm ở U Đô.



Ở U Đô, bọn họ không thể đụng tới Diệp Thành, không dễ gì mới đợi được hắn tự chui đầu ra ngoài, sao bọn họ có thể để hắn sống sót trở về.



Còn Diệp Thành lúc này đương nhiên đang ở hố đen không gian.



Không phải hắn không muốn đánh mà vì hắn không dám đánh, nếu như độc chiến thì hắn không hề thua kém bất cứ tu sĩ Chuẩn Thánh nào, nhưng ngặt nỗi đối phương lại không phải chỉ có một người, trong đó còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Hoàng như Huyết Diêm.











 
Chương 2792: “Đừng nói là nhanh mà là quá nhanh”.  


Sự thực thì hắn đã làm như vậy, hắn di chuyển bên trong hố đen không gian, tìm phương hướng và vị trí rồi ra khỏi hố đen không gian từ một khu rừng sâu.



Muốn bắt ta? Đạo hành của các ngươi còn kém lắm!



Advertisement

Diệp Thành quay đầu nhìn khu rừng sau đó khoác lên mình tấm hắc bào, hắn sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá che đi huyền cơ.



Cứ từ từ mà tìm.



Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn di chuyển vào không gian hư vô hướng về phía U Đô.



Trên đường đi, hắn có thể trông tháy từng đám người đông nghịt từ không gian hư vô, tất cả đều đi về phía khu rừng kia, vả lại đều là người của Khô Nhạc và tám vị Hoàng Tử, rõ ràng là bọn họ không yên tâm nên mới phái người tới đây vây chặn, trong đó không thiếu tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.



Nhìn cảnh tượng này, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, chỉ vì đuổi theo một tu sĩ cảnh giới Thiên mà dùng tới cả trận thế như vậy.



Một canh giờ sau, Diệp Thành dưới lớp hắc bào đã quay về U Đô trong bình an vô sự, hành động của hắn không hề kéo theo sự chú ý của người khác.



Trên lầu ba ở Đổ Phường của nhà họ Mục, Mục Uyển Thanh và Mục Lão đang chờ đợi trong sự nóng lòng, bọn họ không đuổi theo vì trước đó Diệp Thành đã truyền âm cho bọn họ, vả lại cho dù bọn họ có đuổi theo thì cũng vô ích.


So với bọn họ thì Niệm Vi lại tỏ ra bình tĩnh hơn rất nhiều.



Cô là người chuyển kiếp của Đại Sở, sao cô có thể không biết tới từng thần thoại và truyền thuyết ở đây, tất cả đều do Diệp Thành viết nên.



Khi còn ở Đại Sở, lúc gặp phải trận thế khủng khiếp hơn thế này mà Diệp Thành còn thoát được, hắn giống như sát thần từ địa ngục, lại giống như chiến thần chinh chiến Vạn Vực, con đường của hắn đi trải đầy máu và xương.



“Niệm Vi, chi bằng muội đi tìm lão tổ nhà muội?”, không biết từ bao giờ Mục Uyển Thanh mới nhìn sang Niệm Vi hỏi thăm dò.



“Đó là Thánh Chủ Thiên Đình, sẽ không có chuyện gì xảy ra được đâu”, Niệm Vi mỉm cười.

“Nhưng mà…”



“Không có nhưng gì cả”, Mục Uyển Thanh còn chưa nói xong thì bên ngoài cánh cửa đã vang lên tiếng người ngắt lời cô, Diệp Thành khoác hắc bào đi vào.



“Tiểu Hữu, ngươi thật là thần thông vượt trội đấy”, nhìn Diệp Thành vẫn bình an vô sự, Mục Lão của nhà họ Mục tặc lưỡi nhìn hắn, nói.



“Có gì đâu”, Diệp Thành xua tay.



Mục lão nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật, “một tu sĩ ở cảnh giới Thiên mà có thể trảm diệt cả hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng, chiến tích của người quả là nghịch thiên, bao nhiêu người truy sát người như vậy, với trận thế lớn như vậy, ngươi làm thế nào mà có thể quay về đây thế?”



“Do ta chạy nhanh”.



“Đừng nói là nhanh mà là quá nhanh”.



“Ngươi đừng ngày ngày làm ra mấy chuyện kinh thiên động địa thế này được không?”, Mục Uyển Thanh lườm Diệp Thành.



“Không thể phủ nhận ta làm vậy quả thực đã thành công chuyển hướng sự chú ý của bọn họ”.



“Đúng vậy”.



 
Chương 2793: “Ta muốn mua linh sơn này”.  


Màn đêm khuya yên tĩnh, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Dưới ánh trăng, vùng đất này lại không hề yên bình, những kẻ trước đó đuổi theo Diệp Thành chưa quay về, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Diệp Thành.



Advertisement

Vả lại không chỉ kẻ mạnh đi truy đuổi Diệp Thành chưa quay về mà người của Khô Nhạc, người của phía Nhạc Sơn – sáu đại đệ tử của Khô nhạc, người của tám vị Hoàng Tử cũng ra khỏi U Đô bận rộn tìm kiếm, có vẻ như không tìm được Diệp Thành thì bọn họ sẽ không trở về, trận thế vô cùng khủng khiếp.



Diệp Thành lúc này đã lên tới tầng thứ ba của U Đô.



Tầng thứ ba nhỏ hơn tầng thứ hai một chút, thế nhưng lại là nơi gần linh sơn hơn.



Những linh sơn ở tầng thứ ba có thể tự do buôn bán, nhưng điều kiện là phải có tiền mua, có điều có thể mua được cả linh sơn như vậy thì nhất định là người có số má ở Chu Tước Tinh, có lẽ là người của chín đại thế gia.



Còn Diệp Thành tới đây đương nhiên là để tìm linh sơn xây đan phủ.



Cả chặng đường tới đây hắn liên tục nhìn trái nó phải, từng Linh Sơn xuất hiện trong tầm mắt, có to có nhỏ, vị trí toạ lạc khác nhau nhưng điều đáng nói là cho dù là Linh Sơn nào thì linh lực cũng đều rất dồi dào.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân dưới một linh sơn.




Linh sơn này không phải quá nhỏ, diện tích cũng bằng nửa Hằng Nhạc Tông, cả ngọn núi bồng bềnh trong mây và sương.



Địa thế tốt!



Diệp Thành xoa cằm, xét về vị trí hay địa thế của linh sơn này thì đều có thể coi là một nơi rất tốt để luyện đan.



Nghĩ rồi Diệp Thành bước vào một toà lầu các bên dưới linh sơn.


Có lẽ vì đã về đêm khuya nên bên trong lầu các vô cùng yên tĩnh, Diệp Thành bước vào trong này liền thấy một lão già bụng phệ đang ngồi ở đó, ông ta đang lật mở một bộ cổ thư, chốc chốc lại vuốt vuốt bộ râu.



Cảm thấy có người đi vào, lão giả bất giác ngẩn đầu nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có lẽ vì Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào và dùng bí thuật che đi thần thông nên ông ta nhìn không thấu và sinh ra nghi ngờ.



Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn lão già bụng phệ từ đầu tới chân và nhìn ra ông ta không phải là tu sĩ mà là một con chó tu đạo hoá thành hình người, tu vi không hề thấp, ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.



“Mua linh sơn?”, lão già bụng phệ lên tiếng hỏi.



“Ta muốn mua linh sơn này”.



“Mười triệu nguyên thạch”, lão già trả lời dứt khoát, nói rồi giơ một ngón tay lên.



“Đắt quá, có thể bớt chút được không?”, Diệp Thành ho hắng.



“Linh sơn kia rẻ, năm triệu”, lão già bụng phệ lại chỉ sang linh sơn bên cạnh.

“Ta chỉ mua linh sơn này”.



 
Chương 2794: “Ta không thiếu tiền”


“Mười triệu không thể bớt”, lão già bụng phệ xua tay, cái đầu lắc như trống bỏi, “đây là giá mà bên trên định, ngươi đừng làm khó ta, ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi”.



“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành chẳng buồn trả giá nữa, hắn cứ thế đưa cho lão già kia cái túi đựng đồ.

Advertisement



“Thiếu một cắc ta cũng không bán cho ngươi”, tao ta lẩm bẩm nhận lấy túi đựng đồ rồi mở ra nhìn, đống nguyên thạch có thể chất thành núi quả thực suýt chút nữa làm hoa đôi mắt chó của lão.



“Đủ chưa?”, Diệp Thành lãnh đạm hỏi.



“Đủ, đủ, đủ rồi”, lão ta vội cất túi đựng đồ đi sau đó đưa ra một tấm ngọc bài: “Đạo hữu thật hào phóng, từ hôm nay linh sơn này chính là của đạo hữu”.



“Ông có thể về nhà rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài, hắn bước về phía linh sơn.



“Những người mới ở độ tuổi này mà giàu có thật là nhiều”, nhìn Diệp Thành một cái, lão già bụng phệ tặc lưỡi cảm thán rồi quay người rời đi, trông nơi này lây lâu như vậy, linh sơn này cuối cùng cũng được bán đi rồi, điều này có nghĩa là ông ta có một khối tài sản không hề nhỏ.


Phía này, Diệp Thành đi đi lại lại bên trong linh sơn, không khí ở đây cũng không tồi, đình đài lầu các nhiều vô số, các con đường nhỏ quanh co cũng không hề ít, rất nhiều nơi còn trồng đủ thứ kì hoa dị thảo.



Vào đi!



Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



Thế rồi chín người mặc hắc bào đi vào, khí tức rất khó nắm bắt, nếu cảm nhận kĩ thì có thể thấy đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ chín, đều là thị vệ bên cạnh Niệm Vi.

Sau khi tới đây, bọn họ bận rộn thấy rõ, bắt đầu bố trí trận pháp bí mật trong linh sơn, vả lại còn mang tới đây một kết giới bao trùm cả linh sơn, cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thì cũng không thể nào nhìn thấu kết giới.



Mục đích bọn họ làm những thứ này là muốn ngăn cách toàn bộ với thế giới bên ngoài, Diệp Thành không muốn cứ đôi ba ngày lại có người tới đây nhòm ngó, bồi dưỡng luyện đan sư ấy mà, đương nhiên phải phong bế kĩ càng một tí.



Không lâu sau đó, Diệp Thành đem một phiến đá rộng chừng mừi trượng dựng bên dưới chân linh sơn, bên trên còn khắc hai chữ viết hoa: Đan Phủ.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Những kẻ truy đuổi Diệp Thành vẫn chưa quay về, có điều người tới xem thì lại quay về không hề ít.



Thế nhưng khi trời vừa sáng, cả U Đô vì một luồng thông tin mà vô cùng huyên náo, ở tầng thứ nhất và thứ hai ở U Đô đâu đâu cũng có thể trông thấy cáo thị, nội dung trên cáo thị đều nói về luyện đan sư.



“Đan Phủ?”, các luyện đan sư đứng trước cáo thị về cơ bản đều gãi đầu.



“Đan Phủ là cái gì?”, tất cả mọi người mới chỉ nghe qua Linh Đan Các ở U Đô chứ chưa từng biết tới Đan Phủ.



 
Chương 2795: Chủ nhân của nơi này quả nhiên có khí phách”.  


“Quan tâm cái tên làm gì, quan trọng là nội dung, nhìn thấy chưa? Chỉ cần là luyện đan sư, cho dù cao hay thấp thì đều thu nhận, vả lại còn cung cấp chỗ ở, hàng năm có bổng lộc, mẹ kiếp, đây đúng là đãi ngộ của Linh Đan Các sao?”





Advertisement



“Thật hay giả vậy? Còn có cả chuyện này sao?”, các luyện đan sư cấp thấp đều xoa cằm.



“Làm gì có chuyện như thế?”, có người tỏ vẻ thản nhiên, lại còn cười lạnh lùng, “tám phần là thấy thân phận của Khô Nhạc Chân Nhân cao quý, cũng muốn nhờ đó mà một bước lên trời, dám đối đầu với Khô Nhạc Chân Nhân sao? Thật nực cười”.



“Phải hay không thì nhìn là biết”.



“Nhìn cái con khỉ, Đan Phủ ở tầng thứ ba, ngươi và ta không có lệnh bài tài sản, đến tầng thứ hai còn không lên nổi chứ đừng nói là tầng thứ ba”.



“Vậy thì ngươi lại không biết rồi”, có người cười nói: “Đan Phủ mạnh tay đúc lệnh bài thông hành cho tất cả luyện đan sư, chỉ cần có lệnh bài này thì luyện đan sư có thể tuỳ ý lên tới tầng thứ ba”.



“Vậy thì còn đợi gì nữa?’, đã có người sốt sắng chạy ngay đi, “lão tử còn không biết tầng thứ ba trông như thế nào”.



“Đan Phủ?”, trên tầng thứ tám, khi phía Nhạc Sơn nghe tin này thì hơi nhíu mày sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, “phái người đi xem xem, ta muốn biết là ai mà không biết tự lượng sức như vậy”.



Vài người bọn họ bộ dạng cao cao tại thượng nên không mấy quan tâm tới Đan Phủ, người mà bọn họ quan tâm nhất hiện giờ là Diệp Thành, những người mà bọn họ phái đi chưa một ai tóm được hắn, điều này liên quan đến việc sau này bọn họ có thể tiếp tục bám lấy Khô Nhạc hay không.



Lúc này, trên tầng thứ ba thực sự vô cùng náo nhiệt.



Người tới đây rất đông, về cơ bản đều là đứng dưới chân linh sơn, không chỉ có người ở tầng thứ nhất thứ hai mà đến cả tầng thứ ba đổ lên cũng có người xuống đây, trong đó không thiếu luyện đan sư.


“Woa, linh sơn to quá”, một nhóm luyện đan sư như những kẻ nhà quê chưa từng được thấy thế giới, mắt sáng cả lên nhìn linh sơn, “đây chính là Đan Phủ trên cáo thị sao?”



“Tám phần là vậy, trên phiến đá kia còn viết mà”.



“Phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ? Chủ nhân của nơi này quả nhiên có khí phách”.



“Luyện đan sư vào bên trong, những người khác ở bên ngoài”, trong linh sơn vang lên âm thanh, sơn môn của Đan Phủ rộng mở.



Sơn môn vừa mở ra liền có không ít luyện đan sư bước vào với vẻ mặt cảnh giác, vả lại sau khi vào đây thì liền nhìn trái ngó phải, chỉ sợ đột nhiên có người nào đó đạp cho mình một cái, cũng sợ tự dưng ở đâu ra một con chó cắn cho một miếng.



Có người bước vào nên ngay sau đó liền có thêm nhiều luyện đan sư ở cấp thấp vào theo, những luyện đan sư ở cấp cao cũng không ít.











 
Chương 2796: “Đệ tử chưa nghe tới bao giờ”.  


Giọng nói này được lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh, vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ khiến các luyện đan sư nghe xong thì mắt sáng cả lên, đặc biệt là các luyện đan sư ở cấp thấp, đặc biệt là các luyện đan sư chưa mua được nhà, người nào người nấy vô cùng hào hứng.



Đây rõ ràng như những miếng bánh ở trên trời rơi xuống, bước vào Đan Phủ, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện nhà cửa nữa, cũng không cần phải lo sợ về việc sống ở bên ngoài bị đủ thứ đe doạ, ở đây bọn họ có thể nhận được đãi ngộ của Linh Đan Các.

Advertisement



Còn có những luyện đan sư trước đó bị coi thường trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư, lúc này có thể coi như bỏ đã tìm được một nơi tốt hơn để đi.



Trong đan phủ là cả hàng dài luyện đan sư xếp hàng, bọn họ tới đây để ghi danh đăng kí, nếu đếm kĩ thì có thể thấy là gần mười nghìn người, gần mười nghìn luyện đan sư tề tựu về đây, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.



Trên đỉnh núi, Niệm Vi bên trong lớp hắc bào khẽ mỉm cười: “Thánh Chủ, nơi này thật khiến người ta tò mò”.



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành ho hắng, “vì đúc ra được lệnh bài thông hành và tạo ra nhà ở mà ta đã tiêu sạch toàn bộ số nguyên thạch mà Tạ Vân đưa cho ta”.



“Cái này thì không sao, hôm nào đó đệ tử cũng sẽ đi tìm lão tổ mượn tiền, lão tổ yêu quý đệ tử nhất đó”.

“Nghe có vẻ đáng tin đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn hư thiên, thầm nghĩ đợi tới khi Niệm Vi mượn xong tiền thì có lẽ hắn cũng sẽ chạy lên trên kia mượn tiền tiếp, lão tổ của Chu Tước Tinh có lẽ rất nhiều tiền, vả lại muốn có tiền thì cũng phải giúp gia tộc Chu Tước bước ra khỏi tình cảnh khó khăn.



Nghĩ tới Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành lại nhìn sang Niệm Vi: “Cô có thấy lão tổ nhà cô và một người ở Đại Sở rất giống nhau không?”



“Rất giống?”, Niệm Vi sững sờ, cô hỏi lại, “Lão…lão tổ cũng là người chuyển kiếp của Đại Sở sao?”



“Ta không chắc”.



“Không phải chứ?”, Niệm Vi gãi đầu, “lão tổ ba nghìn tuổi rồi, người mất mạng sau trận chiến của Đại Sở mới chỉ trăm năm trước, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp chỉ một trăm tuổi, thời gian chênh lệch cũng xa quá”.




“Cái mà ta nói không phải là người mất mạng trong trận chiến trăm năm trước ở Đại Sở”, Diệp Thành giải thích, “ta từng gặp một người ở Đại Sở trông giống hệt với lão tổ của cô, giống như thể được khắc hoạ ra vậy”.



“Giống hệt, lại còn ở Đại Sở?”, Niệm Vi nhướng mày, “là ai?”



“Cô đã từng nghe nói tới cái tên Diệm Phi chưa?”



“Đệ tử chưa nghe tới bao giờ”.



“Thần Hoàng thì sao?”



“Đương nhiên là nghe nói rồi”, Niệm Vi đáp lời, trong đôi mắt còn mang theo vẻ kính nể và hoài niệm: “Vị Hoàng Đế thứ chín của Đại Sở, từng là thuỷ tổ Tam Tông, truyền thuyết về ông ấy đều là thần thoại”.



“Diệm Phi chính là hoàng phi của Thần Hoàng”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “còn lão tổ của cô trông giống hệt Diệm Phi”.

“Đây…”.



 
Chương 2797: “Ta chỉ mua linh sơn này”.  


Màn đêm khuya yên tĩnh, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Dưới ánh trăng, vùng đất này lại không hề yên bình, những kẻ trước đó đuổi theo Diệp Thành chưa quay về, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm Diệp Thành.



Vả lại không chỉ kẻ mạnh đi truy đuổi Diệp Thành chưa quay về mà người của Khô Nhạc, người của phía Nhạc Sơn – sáu đại đệ tử của Khô nhạc, người của tám vị Hoàng Tử cũng ra khỏi U Đô bận rộn tìm kiếm, có vẻ như không tìm được Diệp Thành thì bọn họ sẽ không trở về, trận thế vô cùng khủng khiếp.



Advertisement

Diệp Thành lúc này đã lên tới tầng thứ ba của U Đô.



Tầng thứ ba nhỏ hơn tầng thứ hai một chút, thế nhưng lại là nơi gần linh sơn hơn.



Những linh sơn ở tầng thứ ba có thể tự do buôn bán, nhưng điều kiện là phải có tiền mua, có điều có thể mua được cả linh sơn như vậy thì nhất định là người có số má ở Chu Tước Tinh, có lẽ là người của chín đại thế gia.



Còn Diệp Thành tới đây đương nhiên là để tìm linh sơn xây đan phủ.



Cả chặng đường tới đây hắn liên tục nhìn trái nó phải, từng Linh Sơn xuất hiện trong tầm mắt, có to có nhỏ, vị trí toạ lạc khác nhau nhưng điều đáng nói là cho dù là Linh Sơn nào thì linh lực cũng đều rất dồi dào.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân dưới một linh sơn.



Linh sơn này không phải quá nhỏ, diện tích cũng bằng nửa Hằng Nhạc Tông, cả ngọn núi bồng bềnh trong mây và sương.

Địa thế tốt!



Diệp Thành xoa cằm, xét về vị trí hay địa thế của linh sơn này thì đều có thể coi là một nơi rất tốt để luyện đan.



Nghĩ rồi Diệp Thành bước vào một toà lầu các bên dưới linh sơn.



Có lẽ vì đã về đêm khuya nên bên trong lầu các vô cùng yên tĩnh, Diệp Thành bước vào trong này liền thấy một lão già bụng phệ đang ngồi ở đó, ông ta đang lật mở một bộ cổ thư, chốc chốc lại vuốt vuốt bộ râu.



Cảm thấy có người đi vào, lão giả bất giác ngẩn đầu nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, có lẽ vì Diệp Thành khoác trên mình tấm hắc bào và dùng bí thuật che đi thần thông nên ông ta nhìn không thấu và sinh ra nghi ngờ.



Diệp Thành xoa cằm, hắn nhìn lão già bụng phệ từ đầu tới chân và nhìn ra ông ta không phải là tu sĩ mà là một con chó tu đạo hoá thành hình người, tu vi không hề thấp, ở cảnh giới Chuẩn Hoàng.




“Mua linh sơn?”, lão già bụng phệ lên tiếng hỏi.



“Ta muốn mua linh sơn này”.



“Mười triệu nguyên thạch”, lão già trả lời dứt khoát, nói rồi giơ một ngón tay lên.



“Đắt quá, có thể bớt chút được không?”, Diệp Thành ho hắng.



“Linh sơn kia rẻ, năm triệu”, lão già bụng phệ lại chỉ sang linh sơn bên cạnh.



“Ta chỉ mua linh sơn này”.



“Mười triệu không thể bớt”, lão già bụng phệ xua tay, cái đầu lắc như trống bỏi, “đây là giá mà bên trên định, ngươi đừng làm khó ta, ta cũng chỉ làm theo lệnh thôi”.



“Ta không thiếu tiền”, Diệp Thành chẳng buồn trả giá nữa, hắn cứ thế đưa cho lão già kia cái túi đựng đồ.



“Thiếu một cắc ta cũng không bán cho ngươi”, tao ta lẩm bẩm nhận lấy túi đựng đồ rồi mở ra nhìn, đống nguyên thạch có thể chất thành núi quả thực suýt chút nữa làm hoa đôi mắt chó của lão.

“Đủ chưa?”, Diệp Thành lãnh đạm hỏi.



 
Chương 2798: “Phải hay không thì nhìn là biết”.  


“Đủ, đủ, đủ rồi”, lão ta vội cất túi đựng đồ đi sau đó đưa ra một tấm ngọc bài: “Đạo hữu thật hào phóng, từ hôm nay linh sơn này chính là của đạo hữu”.



“Ông có thể về nhà rồi”, Diệp Thành nhận lấy ngọc bài, hắn bước về phía linh sơn.



Advertisement

“Những người mới ở độ tuổi này mà giàu có thật là nhiều”, nhìn Diệp Thành một cái, lão già bụng phệ tặc lưỡi cảm thán rồi quay người rời đi, trông nơi này lây lâu như vậy, linh sơn này cuối cùng cũng được bán đi rồi, điều này có nghĩa là ông ta có một khối tài sản không hề nhỏ.



Phía này, Diệp Thành đi đi lại lại bên trong linh sơn, không khí ở đây cũng không tồi, đình đài lầu các nhiều vô số, các con đường nhỏ quanh co cũng không hề ít, rất nhiều nơi còn trồng đủ thứ kì hoa dị thảo.



Vào đi!



Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng.



Thế rồi chín người mặc hắc bào đi vào, khí tức rất khó nắm bắt, nếu cảm nhận kĩ thì có thể thấy đều là tu sĩ mạnh ở cảnh giới Hoàng tầng thứ chín, đều là thị vệ bên cạnh Niệm Vi.



Sau khi tới đây, bọn họ bận rộn thấy rõ, bắt đầu bố trí trận pháp bí mật trong linh sơn, vả lại còn mang tới đây một kết giới bao trùm cả linh sơn, cho dù là tu sĩ ở cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong thì cũng không thể nào nhìn thấu kết giới.


Mục đích bọn họ làm những thứ này là muốn ngăn cách toàn bộ với thế giới bên ngoài, Diệp Thành không muốn cứ đôi ba ngày lại có người tới đây nhòm ngó, bồi dưỡng luyện đan sư ấy mà, đương nhiên phải phong bế kĩ càng một tí.



Không lâu sau đó, Diệp Thành đem một phiến đá rộng chừng mừi trượng dựng bên dưới chân linh sơn, bên trên còn khắc hai chữ viết hoa: Đan Phủ.



Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.



Những kẻ truy đuổi Diệp Thành vẫn chưa quay về, có điều người tới xem thì lại quay về không hề ít.



Thế nhưng khi trời vừa sáng, cả U Đô vì một luồng thông tin mà vô cùng huyên náo, ở tầng thứ nhất và thứ hai ở U Đô đâu đâu cũng có thể trông thấy cáo thị, nội dung trên cáo thị đều nói về luyện đan sư.



“Đan Phủ?”, các luyện đan sư đứng trước cáo thị về cơ bản đều gãi đầu.



“Đan Phủ là cái gì?”, tất cả mọi người mới chỉ nghe qua Linh Đan Các ở U Đô chứ chưa từng biết tới Đan Phủ.



“Quan tâm cái tên làm gì, quan trọng là nội dung, nhìn thấy chưa? Chỉ cần là luyện đan sư, cho dù cao hay thấp thì đều thu nhận, vả lại còn cung cấp chỗ ở, hàng năm có bổng lộc, mẹ kiếp, đây đúng là đãi ngộ của Linh Đan Các sao?”







“Thật hay giả vậy? Còn có cả chuyện này sao?”, các luyện đan sư cấp thấp đều xoa cằm.



“Làm gì có chuyện như thế?”, có người tỏ vẻ thản nhiên, lại còn cười lạnh lùng, “tám phần là thấy thân phận của Khô Nhạc Chân Nhân cao quý, cũng muốn nhờ đó mà một bước lên trời, dám đối đầu với Khô Nhạc Chân Nhân sao? Thật nực cười”.



“Phải hay không thì nhìn là biết”.



“Nhìn cái con khỉ, Đan Phủ ở tầng thứ ba, ngươi và ta không có lệnh bài tài sản, đến tầng thứ hai còn không lên nổi chứ đừng nói là tầng thứ ba”.

“Vậy thì ngươi lại không biết rồi”, có người cười nói: “Đan Phủ mạnh tay đúc lệnh bài thông hành cho tất cả luyện đan sư, chỉ cần có lệnh bài này thì luyện đan sư có thể tuỳ ý lên tới tầng thứ ba”.



 
Chương 2799: Thánh Chủ, nơi này thật khiến người ta tò mò”.  


“Vậy thì còn đợi gì nữa?’, đã có người sốt sắng chạy ngay đi, “lão tử còn không biết tầng thứ ba trông như thế nào”.



“Đan Phủ?”, trên tầng thứ tám, khi phía Nhạc Sơn nghe tin này thì hơi nhíu mày sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần, “phái người đi xem xem, ta muốn biết là ai mà không biết tự lượng sức như vậy”.



Vài người bọn họ bộ dạng cao cao tại thượng nên không mấy quan tâm tới Đan Phủ, người mà bọn họ quan tâm nhất hiện giờ là Diệp Thành, những người mà bọn họ phái đi chưa một ai tóm được hắn, điều này liên quan đến việc sau này bọn họ có thể tiếp tục bám lấy Khô Nhạc hay không.

Advertisement



Lúc này, trên tầng thứ ba thực sự vô cùng náo nhiệt.



Người tới đây rất đông, về cơ bản đều là đứng dưới chân linh sơn, không chỉ có người ở tầng thứ nhất thứ hai mà đến cả tầng thứ ba đổ lên cũng có người xuống đây, trong đó không thiếu luyện đan sư.



“Woa, linh sơn to quá”, một nhóm luyện đan sư như những kẻ nhà quê chưa từng được thấy thế giới, mắt sáng cả lên nhìn linh sơn, “đây chính là Đan Phủ trên cáo thị sao?”



“Tám phần là vậy, trên phiến đá kia còn viết mà”.



“Phải bỏ ra bao nhiêu tiền chứ? Chủ nhân của nơi này quả nhiên có khí phách”.



“Luyện đan sư vào bên trong, những người khác ở bên ngoài”, trong linh sơn vang lên âm thanh, sơn môn của Đan Phủ rộng mở.

Sơn môn vừa mở ra liền có không ít luyện đan sư bước vào với vẻ mặt cảnh giác, vả lại sau khi vào đây thì liền nhìn trái ngó phải, chỉ sợ đột nhiên có người nào đó đạp cho mình một cái, cũng sợ tự dưng ở đâu ra một con chó cắn cho một miếng.



Có người bước vào nên ngay sau đó liền có thêm nhiều luyện đan sư ở cấp thấp vào theo, những luyện đan sư ở cấp cao cũng không ít.



Đương nhiên cũng có vài người không phải là luyện đan sư muốn vào đây ngó nghiêng và ngay giây phút bọn họ bước chân vào linh sơn Đan Phủ thì đều bị thị vệ thân cận của Niệm Vi ném ra ngoài.



“Đan Phủ một lòng muốn chiêu mộ luyện đan sư, cho dù là ở cấp thấp hay cấp cao, đã tới đây rồi thì đều được tặng chỗ ở, hàng năm có bổng lộc”.



Giọng nói này được lạc ấn bên trong kí ức thuỷ tinh, vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ khiến các luyện đan sư nghe xong thì mắt sáng cả lên, đặc biệt là các luyện đan sư ở cấp thấp, đặc biệt là các luyện đan sư chưa mua được nhà, người nào người nấy vô cùng hào hứng.


Đây rõ ràng như những miếng bánh ở trên trời rơi xuống, bước vào Đan Phủ, bọn họ không cần phải lo lắng về chuyện nhà cửa nữa, cũng không cần phải lo sợ về việc sống ở bên ngoài bị đủ thứ đe doạ, ở đây bọn họ có thể nhận được đãi ngộ của Linh Đan Các.



Còn có những luyện đan sư trước đó bị coi thường trong cuộc tuyển chọn luyện đan sư, lúc này có thể coi như bỏ đã tìm được một nơi tốt hơn để đi.



Trong đan phủ là cả hàng dài luyện đan sư xếp hàng, bọn họ tới đây để ghi danh đăng kí, nếu đếm kĩ thì có thể thấy là gần mười nghìn người, gần mười nghìn luyện đan sư tề tựu về đây, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.



Trên đỉnh núi, Niệm Vi bên trong lớp hắc bào khẽ mỉm cười: “Thánh Chủ, nơi này thật khiến người ta tò mò”.



“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành ho hắng, “vì đúc ra được lệnh bài thông hành và tạo ra nhà ở mà ta đã tiêu sạch toàn bộ số nguyên thạch mà Tạ Vân đưa cho ta”.



“Cái này thì không sao, hôm nào đó đệ tử cũng sẽ đi tìm lão tổ mượn tiền, lão tổ yêu quý đệ tử nhất đó”.



“Nghe có vẻ đáng tin đấy”, Diệp Thành xoa cằm, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn hư thiên, thầm nghĩ đợi tới khi Niệm Vi mượn xong tiền thì có lẽ hắn cũng sẽ chạy lên trên kia mượn tiền tiếp, lão tổ của Chu Tước Tinh có lẽ rất nhiều tiền, vả lại muốn có tiền thì cũng phải giúp gia tộc Chu Tước bước ra khỏi tình cảnh khó khăn.











 
Chương 2800: Ta cũng có nhà rồi!  


“Không phải chứ?”, Niệm Vi gãi đầu, “lão tổ ba nghìn tuổi rồi, người mất mạng sau trận chiến của Đại Sở mới chỉ trăm năm trước, cũng có nghĩa là người chuyển kiếp chỉ một trăm tuổi, thời gian chênh lệch cũng xa quá”.



“Cái mà ta nói không phải là người mất mạng trong trận chiến trăm năm trước ở Đại Sở”, Diệp Thành giải thích, “ta từng gặp một người ở Đại Sở trông giống hệt với lão tổ của cô, giống như thể được khắc hoạ ra vậy”.



“Giống hệt, lại còn ở Đại Sở?”, Niệm Vi nhướng mày, “là ai?”

Advertisement



“Cô đã từng nghe nói tới cái tên Diệm Phi chưa?”



“Đệ tử chưa nghe tới bao giờ”.



“Thần Hoàng thì sao?”



“Đương nhiên là nghe nói rồi”, Niệm Vi đáp lời, trong đôi mắt còn mang theo vẻ kính nể và hoài niệm: “Vị Hoàng Đế thứ chín của Đại Sở, từng là thuỷ tổ Tam Tông, truyền thuyết về ông ấy đều là thần thoại”.



“Diệm Phi chính là hoàng phi của Thần Hoàng”, Diệp Thành nói ra bí mật này, “còn lão tổ của cô trông giống hệt Diệm Phi”.



“Đây…”.


Lục! Lục soát tiếp cho ta!



Ở tầng thứ tám, tiếng gằn giọng liên tiếp vang lên.



Những người dưới trướng Khô Nhạc như phía Nhạc Sơn, tám vị Hoàng Tử đều hết sức phẫn nộ, bọn họ phái đi nhiều người như vậy, lại ở cảnh giới Hoàng, tìm cả đêm cũng không thấy bóng dáng Diệp Thành đâu.



Thế rồi các tu sĩ bay ra khỏi U Đô ngày càng nhiều, trong đó không thiếu tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, kẻ mạnh canh chừng cổng thành U Đô cũng không hề ít, chỉ cần Diệp Thành xuất hiện là bọn họ lập tức bắt lại.



Rõ ràng là một sự giễu cợt!



Ở tầng thứ chín, Nhược Thiên Chu Tước cũng nổi trận lôi đình, tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong chỉ khi có chiến tranh mới xuất hiện, thế nhưng phía Khô Nhạc vì truy đuổi một tu sĩ cảnh giới Thiên lại dùng tới tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, coi thường pháp tắc của U Đô.



Nhược Thiên Chu Tước thu lại ánh mắt, bà ta chú ý tới tầng thứ ba ở U Đô.



Phía Khô Nhạc động tĩnh rất lớn, còn Đan Phủ mà Diệp Thành xây dựng cũng có động tĩnh không hề nhỏ.



Nhìn từ xa, linh sơn Đan Phủ vẫn xuất hiện với hình ảnh từng hàng dài luyện đan sư nối tiếp nhau, người có thú hoả, người có địa hoả, người có chân hoả, nhưng điểm giống nhau đó là bọn họ đều là luyện đan sư, nếu đếm kĩ thì cũng cả chục nghìn người, đẳng cấp từ cấp thứ nhất lên tới cấp thứ năm.



Đương nhiên đẳng cấp không giống nhau thì mức đãi ngộ cũng khác nhau.



Vì vậy Diệp Thành đã làm rất nhiều mức độ phân chia rạch ròi, phân linh sơn Đan Phủ thành ba tầng, Ngoại Môn Đan Phủ, Trung Môn Đan Phủ và Nội Môn Đan Phủ, những luyện đan sư có thú hoả ở ngoại môn, luyện đan sư có Địa Hoả ở trung môn còn luyện đan sư có chân hoả ở nội môn, bổng lộc hàng năm cũng được phân thành ba mức thượng, trung và hạ.



Ta cũng có nhà rồi!



Ta cũng có nhà rồi!



Bên trong linh sơn Đan Phủ có thể nghe thấy nhiều nhất chính là câu nói này, bọn họ phần lớn đều là luyện đan sư cấp thấp, cầm trong tay lệnh bài tài sản thì vô cùng xúc động, rất nhiều người đi với nhau theo nhóm từ ba tới năm người tới xem nhà của mình.



Còn căn nhà mà họ nói đương nhiên nằm trong linh sơn Đan Phủ.



Linh sơn Đan Phủ này to bằng một nửa Hằng Nhạc Tông, diện tích cũng không hề nhỏ, rất nhiều không gian có thể chứa tới ba mươi tới năm mươi người.

Bên ngoài linh sơn Đan Phủ, từng nhóm người liên tục đi vào, vả lại đều là những luyện đan sư cấp năm, bọn họ đi xuống đây từ Linh Đan Các của U Đô, nghe tin thì lập tức tới xem.



 
Chương 2801: “Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.  


“Đan Phủ một lòng chiêu một luyện đan sư, cho dù là cấp thấp hay cấp cao, đã tới đây đều được tặng nơi ở, hằng năm có bổng lộc”, giọng nói này vang lên từ kí ức thuỷ tinh và vẫn vang vọng khắp linh sơn của Đan Phủ.



“Đây…đây là sao?”, các luyện đan sư bên trong Linh Đan Các cảm thấy có phần kì lạ, vả lại nghe những lời nói này thì trong lòng vô cùng hân hoan.

Advertisement



Cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy bởi vì để vào được Linh Đan Các, bọn họ phải trải qua cuộc tuyển chọn với yêu cầu khắt khe, có thể coi là muôn trùng khó khăn mới nhận được ưu đãi mà người thường không nhận được.



Hiện giờ đãi ngộ của Đan Phủ không hề kém hơn Linh Đan Các, vả lại luyện đan sư nào cũng được hưởng, so với mức đãi ngộ mà bọn họ phải trải qua khó khăn gian khổ mới nhận được thì Đan Phủ lại đem tặng người khác, nghĩ thôi cũng đã thấy khó có thể vui nổi rồi.



“Một lũ bỏ đi, dám so bì với ta”, nghĩ rồi không ít người tức tối thốt lên.



“Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã”.



“Những thứ tự nhiên mà có đương nhiên sẽ không tồn tại lâu dài”.




“Chi bằng chúng ta cũng nhận một căn nhà ở Đan Phủ?”, có người xoa xằm, “dù sao cũng được tặng mà”.



“Ngươi cho rằng chủ nhân của Đan Phủ là kẻ ngốc sao? Người ta sẽ cho ngươi nhận nhà và bổng lộc miễn phí sao?” có người hắng giọng, “không làm việc cho người ta, ai cho ngươi hưởng lợi ích, trừ phi ngươi rời khỏi Linh Đan Các và gia nhập vào Đan Phủ”.



“Rời khỏi Linh Đan Các? Thật nực cười, ở chung với đám ăn hại đó có tiền đồ gì, sao có thể yên tâm như đi theo Khô Nhạc Chân Nhân”.



“Nhưng ta lại không cho là như vậy”, có người khẽ giọng lên tiếng, “vào Linh Đan Các ba mươi năm ta chưa từng gặp Khô Nhạc Chân Nhân, còn các đệ tử dưới trướng ông ta người nào người nấy đều cao cao tại thượng, có chăng đều là bóc lột ép chúng ta luyện đan, vả lại chỉ cần có một chút sai lầm thì sẽ lập tức trừ đi bổng lộc, chưa bao giờ nhìn ngó tới chúng ta, cũng chưa từng dạy chúng ta thuật luyện đan, từ trước tới nay bọn họ chỉ coi chúng ta là công cụ luyện đan, ta không nhìn thấy bất cứ tiền đồ nào”.




Nghe người này nói xong, ai nấy đều xôn xao, có rất nhiều người lựa chọn im lặng.



Theo như người ngoài nhìn vào thì cuộc sống của bọn họ rất rực rỡ còn cụ thể thực tế thế nào cũng chỉ bọn họ mới biết mình phải luyện đan cả ngày lẫn đêm, quanh năm bị bóc lột không khác gì một con chó.



“Cứ đợi đấy mà xem”, không lâu sau đó mới có người lên tiếng, “nếu như Đan Phủ có thể đối đãi với luyện đan sư tử thế thật sự thì ta sẽ chọn minh chủ khác”.



“Có lý”, có người xoa cằm, “nói thật thì ta có cảm giác rằng Đan Phủ có tiền đồ hơn là Linh Đan Các, có thể mua được cả linh sơn rộng lớn thế này, lại tặng nhà, quanh năm phát bổng lộc, không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của Đan Phủ nhất định không hề đơn giản”.



“Cứ quyết định vậy đi, vả lại phải xem thế nào đã, nếu như Đan Phủ nhân đạo thì chúng ta sẽ kết giao”, nói rồi mọi người nhìn linh sơn Đan Phủ lần cuối sau đó rời đi.



Trên đỉnh núi, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Diệp Thành, hắn cũng không khó để có thể đoán ra được sự băn khoăn của các luyện đan sư kia.



“Xem ra Linh Đan Các còn hủ bại hơn cả trong tưởng tượng của ta”, Diệp Thành nhàn nhã lên tiếng.



 
Chương 2802: “Bồi dưỡng mọi người”.  


“Đối với chúng ta mà nói thì đây là chuyện tốt”, Niệm Vi khẽ mỉm cười.



“Coi luyện đan sự như công cụ để luyện đan, Linh Đan Các sớm muộn gì cũng sẽ dấy lên phẫn nộ”, Mục Uyển Thanh cười lạnh lùng, “không bao lâu nữa sẽ có người từ bỏ Linh Đan Các mà tới Đan Phủ thôi, một khi Đan Phủ và Linh Đan Các ở thế cân bằng thì tình cảnh khó khăn của gia tộc Chu Tước sẽ được giải thoát”.



“Vậy thì cái mà chúng ta cần có được chính là lòng người”, Diệp Thành mỉm cười.

Advertisement



“Có được lòng người thì sẽ có được tất cả, phải không Thánh Chủ?”, Niệm Vi quay sang nhìn Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ si mê, Diệp Thành của năm xưa thống nhất Viêm Hoàng, thống nhất Nam Sở, thống nhất Đại Sở, hắn không chỉ dựa vào khả năng chiến đấu mà còn dựa vào lòng người quy thuận.



Diệp Thành mỉm cười không nói gì.



Thấy Niệm Vi và Diệp Thành như vậy, Mục Uyển Thanh chỉ biết gãi đầu, cô không hỏi nữa mà quay người xuống núi, cô muốn tới thăm Tạ Vân.



Không lâu sau đó, Niệm Vi cũng xuống núi, cô muốn tới tầng thứ chín tìm Nhược Thiên Chu Tước, rảnh rỗi thì bóp vai cho lão tổ, xong xuôi thì vay thêm ít tiền, cũng có thể coi là hành động giúp Diệp Thành giảm bớt áp lực.



Diệp Thành đứng trên đỉnh núi phóng tầm mắt nhìn linh sơn Đan Phủ.



Linh sơn Đan Phủ có thể coi là vô cùng náo nhiệt, những luyện đan sư gia nhập vào Đan Phủ đang đi qua đi lại ngắm nhìn nơi đây, bọn họ đều là luyện đan sư nên đương nhiên có rất nhiều chủ đề chung để nói chuyện, nhiều người tụ tập lại với nhau trao đổi về việc luyện đan hết sức rôm rả.


Thị vệ bên cạnh Niệm Vi bắt đầu hành động, mở ra trận pháp giấu kín và kết giới hộ sơn ngăn người ngoài nhìn vào, cả linh sơn Đan Phủ cách biệt với thế giới bên ngoài.



Mãi cho tới khi màn đêm buông xuống, các luyện đan sư gia nhập vào Đan phủ mới tập hợp lại trước đại điện, đứng xếp hàng ngay ngắn.



Diệp Thành khoác trên mình bộ hắc bào bước lên cao đài.



Sự xuất hiện của hắn kéo theo ánh mắt chú ý của tất cả luyện đan sư, từ trước tới giờ bọn họ đều rất hiếu kỳ với thân phận của chủ nhân nơi này, bọn họ không biết Diệp Thành là ai, thế nhưng vẫn cảm thấy mang ơn huệ với hắn.



“Chào mừng mọi người gia nhập Đan phủ, từ hôm nay trở đi, Đan Phủ chính là nhà của mọi người, mọi người cũng là người một nhà với nhau”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lên tiếng, lời nói ôn hoà.



“Nhà?”, một từ ‘nhà’ của Diệp Thành khiến rất nhiều người rưng rưng, bao nhiêu năm rồi bọn họ vì cái nhà mười trượng mà bôn ba, bây giờ nghe thấy từ này ai nấy đều cảm thấy xót xa.



“Nếu như ta không đạt được kì vọng của tiền bối thì liệu có bị đuổi ra khỏi Đan phủ không?”, có người khẽ giọng hỏi.



“Đã là người nhà thì làm gì có chuyện đuổi người?”, Diệp Thành bật cười.



“Vậy mỗi ngày ta phải dâng cho Đan Phủ bao nhiêu đan dược?”, lại có người khẽ giọng nói.



“Đan Phủ không phải Linh Đan Các, các hạ cũng không phải là công cụ luyện đan”, Diệp Thành cười đáp.



“Vậy tiền bối gọi chúng ta tới là vì…”



“Bồi dưỡng mọi người”.



“Bồi…bồi dưỡng?”, ai nấy nghe xong đều thẫn thờ.

“Từ giây phút này trở đi, Đan Phủ sẽ tách biệt với thế giới bên ngoài trong một thời gian dài”, Diệp Thành lên tiếng, “ta sẽ truyền dạy thuật luyện đan, còn việc mà mọi người cần làm đó là nâng cao thuật luyện đan của bản thân, mọi người không phải là đồ bỏ đi, cái mà mọi người thiếu là một cơ hội, còn Đan phủ sẽ là thiên đường của luyện đan sư”.



 
Chương 2803: Đã là người nhà, hà tất đa lễ!  


“Đây…”, các luyện đan sư nghe xong thì thẫn thờ, hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta cảm thấy có phần choáng váng, không cần bọn họ vất vả luyện đan mỗi ngày, lại truyền thuật luyện đan cho bọn họ, ai nấy đều cảm thấy khó có thể tin nổi trên đời lại có chuyện tốt đến như vậy”.



“Đây chính là món quà mà ta tặng cho các vị”, khi ai nấy đều thẫn thờ thì Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng.



“Món quà?”, các luyện đan sư lần lượt ngẩng đầu nhìn Diệp Thành và thấy trong lòng bàn tay Diệp Thành có một ngọn lửa màu tím bùng cháy, sự tinh tuý của nó khiến tất cả hoả diệm bên trong cơ thể của luyện đan sư đều run rẩy.

Advertisement



“Chân hoả tinh tuý quá”, các luyện đan sư nheo mắt kinh ngạc, bọn họ càng quả quyết Diệp Thành cũng là một luyện đan sư.



“Đi thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn giơ tay đẩy hoả diệm màu tím ra để cho nó lơ lửng trên đầu các luyện đan sư, hoả diệm màu tím giống như khói hoa rực rỡ, hoá thành từng luồng hoả diệm, số lượng phải cả hàng chục nghìn đạo.



Ngay sau đó, mỗi một luồng hoả diệm màu tím đều lựa chọn một luyện đan sư, bay vào đan hải của bọn họ.



Thế rồi cơ thể tất cả các luyện đan sư đều run lên, bọn họ vội nhìn vào đan hải của mình.



Bọn họ thấy rằng hoả diệm màu tím đang len lỏi vào trong đan hải của mình dung hoà với hoả diệm bên trong cơ thể họ.



Tiếp đó, các luyện đan sư có địa hoả và thú hoả sau khi dung hoà với hoả diệm màu tím kia thì cũng hoá thành chân hoả, còn những luyện đan sư có chân hoả thì chân hoả của bản thân họ cũng lên một đẳng cấp mới.



Đây..!

Tất cả mọi người đều thẫn thờ nhìn hoả diệm của mình với đôi mắt không sao tin nổi, bọn họ há miệng hồi lâu không ngậm lại.



Cảnh tượng này cũng đã nằm trong dự liệu của Diệp Thành.



Hoả diệm màu tím mà Diệp Thành đẩy ra chính là tiên hoả màu vàng kim hoá thành, chỉ là biến đổi màu sắc mà thôi, đó là tiên hoả với sức mạnh bá đạo, mặc dù chỉ là một luồng tiên hoả nhưng cũng có thể tạo ra chân hoả.



Đa tạ tiền bối!



Sau vài giây, luyện đan sư phản ứng lại lập tức quỳ một gối xuống, trong ánh mắt rõ vẻ kinh ngạc và kính nể.



Đã là người nhà, hà tất đa lễ!


Diệp Thành phất tay tế ra sức mạnh ôn hoà bao quanh tất cả mọi người: “Hôm nay mọi người nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ truyền luyện đan thuật cho mọi người”.







Ban đêm U Đô thật yên bình và tĩnh lặng.



Nhưng bên ngoài U Đô thì lại không được như thế, ngày càng có nhiều người bay tới, hơn nữa vẻ mặt ai nấy đều khó coi.



Bên ngoài thành U Đô đầy cao thủ cảnh giới Hoàng, bọn chúng chặn kín cổng thành không một kẽ hở, chỉ ra chứ không vào được, người nào vào thành cũng đều phải qua hơn mười vòng kiểm tra của bọn chúng.



Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên là vì muốn bắt Diệp Thành.



Nhưng từ sau khi Diệp Thành trốn vào rừng ngày hôm qua thì không còn thấy dấu vết của hắn nữa, hắn như đã bốc hơi khỏi thế gian.



So với bên ngoài U Đô, linh sơn của Đan phủ U Đô lại khá yên tĩnh.



Tất cả luyện đan sư đều trở về nơi ở của mình.











 
Chương 2804: Bái kiến lão tổ!  


Đương nhiên ngoài vui mừng, các luyện đan sư cũng đều cảm thán thủ đoạn của Diệp Thành, thay đổi hoả diệm là một thần thông cực kỳ nghịch thiên.



Đan phủ!



Đêm đã về khuya, không biết có bao nhiêu người đã phải hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lên đỉnh núi, dường như có thể nhìn thấy Diệp Thành đang uống rượu trên tảng đá qua làn mây mù mờ ảo, hắn cực kỳ hào phóng cho họ một mái nhà, coi họ là người nhà, mọi người đều vô cùng biết ơn ân đức này của hắn.



Advertisement

Ai cũng cảm thấy may mắn vì mình đã đi theo đúng người, con đường của họ cũng sẽ vì Đan Phủ mà trở nên tươi sáng.



Ở trên đỉnh núi, Diệp Thành cầm vò rượu lẳng lặng nhìn lên tinh không, cảm nhận từng ánh mắt kính sợ và biết ơn, hắn bất giác nở nụ cười vui mừng nhẹ nhõm, tuy đây là một phần của kế hoạch nhưng hắn cũng đối xử chân thành với mọi người.



Thánh chủ!



Niệm Vi tung tăng chạy tới như một cô gái nhỏ, cô nhét một chiếc túi đựng đồ vào tay Diệp Thành.



Diệp Thành nhận lấy rồi mở ra, hắn không khỏi kinh ngạc cảm thán, nguyên thạch bên trong không ít hơn Tạ Vân đưa, lão tổ nhà Chu Tước ra tay thật hào phóng, mỗi lần đưa cả chục triệu.



“Mấy ngày nữa lại đi!”



Niệm Vi cười hì hì rồi ngoan ngoãn vòng qua sau lưng Diệp Thành, bóp vai đấm lưng cho hắn như một nha hoàn.


“Đúng là phải đi vài lần!”



Diệp Thành sờ cằm, thầm nói nếu mình cũng có một lão tổ giàu có như vậy thì ngày nào cũng sẽ tới xin tiền, điều quan trọng nhất là mượn xong không cần trả.



Khi hai người đang nói chuyện thì một cơn gió nhẹ thổi tới.



Sau đó một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trên đỉnh núi, nhìn kỹ lại thì chính là Nhược Thiên Chu Tước.



Nhìn thấy Nhược Thiên Chu Tước, dù là Diệp Thành hay Niệm Vi thì đều sững sờ, ai có thể ngờ rằng đường đường là lão tổ của nhà Chu Tước mà nửa đêm không nghỉ ngơi lại chạy tới đây.

Nhất là Niệm Vi, cô vẫn đang giữ nguyên tư thế đấm lưng bóp vai cho Diệp Thành, đường đường là công chúa của nhà Chu Tước mà lại làm việc này cho một tu sĩ cảnh giới Thiên.



Người có vẻ mặt đặc sắc nhất là Nhược Thiên Chu Tước, bà vốn tới đây để xem Đan phủ thế nào nhưng lại thấy cảnh tượng kinh ngạc như vậy, với khả năng đoán định của một tu sĩ Chuẩn Thánh như bà cũng nhất thời không phản ứng kịp.



Nhìn vẻ mặt thú vị của Nhược Thiên Chu Tước, Diệp Thành cũng bối rối, thầm nghĩ chắc lúc này bà chỉ muốn một chưởng đánh chết hắn luôn rồi, công chúa nhà Chu Tước nhà ta mà lại bóp vai đấm lưng cho ngươi, ngươi điên rồi à!



Bái… Bái kiến lão tổ!



Bái… Bái kiến lão tổ!



Vài ba giây sau, Diệp Thành và Niệm Vi đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.



Nhược Thiên Chu Tước nhướng mày, nhìn Niệm Vi rồi lại nhìn Diệp Thành với vẻ mặt kỳ quái.



Bị bà nhìn như vậy, Niệm Vi hơi luống cuống.











 
Chương 2805: “Có lẽ tiền bối biết sư tôn của vãn bối đó”


“Linh Nhi, con lùi lại”, Nhược Thiên Chu Tước cắt ngang lời Niệm Vi đang nói.



“Con… Con không đi”, Niệm Vi nắm chặt góc áo, vẫn đứng yên ở đó, chỉ sợ sau khi mình đi Nhược Thiên Chu Tước sẽ đá chết Diệp Thành.



“Ta cũng đâu có ăn hắn”, Nhược Thiên Chu Tước mỉm cười rồi phất tay áo, đưa Niệm Vi ra khỏi linh sơn Đan phủ, lúc này bà mới nhìn Diệp Thành cười tủm tỉm hỏi: “Có dễ chịu không?”



Advertisement

“Cũng… Cũng tạm”, Diệp Thành cười khan.



“Hay là ta cũng bóp cho ngươi nhé?”, Nhược Thiên Chu Tước hứng thú nhìn Diệp Thành.



“Thôi không cần đâu ạ”.







“Mới mấy ngày không gặp mà lá gan đã lớn quá rồi nhỉ?”



“Hôm nay là hiểu lầm thôi ạ”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Ai biết được tiền bối sẽ tới”.



“Nghe ý của ngươi thì nếu ta không tới, có thể hai người các ngươi còn lên giường đúng không?”


“Sao có thể chứ”.



“Ta thấy ngươi cũng không dám”, Nhược Thiên Chu Tước tức giận lườm Diệp Thành, cuối cùng cũng không truy cứu sâu chuyện này nữa. Bà không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện của hậu bối, bà đã sống ba nghìn năm rồi, sao lại không nhìn ra tâm tư của cháu gái mình?



“Tiền bối tới đúng lúc lắm, vãn bối đang thiếu tiền, cho vãn bối ít tiền được không?”, Diệp Thành nhanh nhảu đổi chủ đề.



“Huyền Vũ lấy mười triệu, Linh Nhi lấy mười triệu mà vẫn chưa đủ?”, Nhược Thiên Chu Tước chống má, hứng thú nhìn Diệp Thành: “Ngươi thật sự cho rằng lão thân già rồi mắt mờ à?”



“Dù sao người cũng có tiền, cho vãn bối một ít đi!”

“Lý lẽ gì thế hả”, Nhược Thiên Chu Tước bật cười: “Vậy là trách ta nhiều tiền à?”



“Tiền bối phải hiểu rằng vãn bối đang giúp nhà Chu Tước của người thoát khỏi khó khăn đó”, Diệp Thành bĩu môi: “Đưa ta hai mươi triệu ta, có thể đấu lại Khô Nhạc không? Làm gì có chuyện này!”



“Không phải không đưa tiền, mà là ta muốn gặp sư tôn của ngươi”, Nhược Thiên Chu Tước nhìn Diệp Thành nói.



“Có lẽ tiền bối biết sư tôn của vãn bối đó”, Diệp Thành vuốt cằm, cũng nhìn lại Nhược Thiên Chu Tước.



“Ồ?”, Nhược Thiên Chu Tước ngồi thẳng người hơn.



“Huyền Thần”.



“Huyền Thần?”, Nhược Thiên Chu Tước vừa nghe thấy cái tên này thì thấy hơi quen thuộc, nhưng nghĩ kỹ thì lại không tìm được người tên Huyền Thần nào trong trí nhớ.



“Hôm nào vãn bối đưa ông ấy tới, có lẽ hai người sẽ có chuyện để nói đấy”, lời nói của Diệp Thành đầy ẩn ý sâu xa, hắn không chắc Nhược Thiên Chu Tước có phải Diệm Phi chuyển kiếp hay không, cũng không biết bà ấy có quen Huyền Thần không, nhưng một điều hắn có thể khẳng định là Huyền Thần mà gặp Nhược Thiên Chu Tước chắc chắn sẽ rất kích động.



“Vậy lão thân sẽ cung kính chờ lệnh tôn tới”, Nhược Thiên Chu Tước cười khẽ.



“Vậy nhé ạ”, Diệp Thành nói xong thì quay người định rời đi, ngồi cùng người già ba nghìn tuổi hắn cứ cảm thấy không được tự nhiên, có trời mới biết bà ấy không vui liệu có đánh hắn không.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom