Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 2826: Thánh binh Chu Tước!  


Nhược Thiên Chu Tước hắng giọng lạnh lùng, bà ta bước lên trời cao, tay cầm thần kiếm màu đỏ gạch, một kiếm trảm ra biển ánh sáng của thanh long cổ ấn.



Thánh binh Chu Tước!



Advertisement

Trong dòng người, Diệp Thành nhìn chăm chú vào thần kiếm màu đỏ gạch trong tay Nhược Thiên Chu Tước giống như thể hắn đã từng nghe nói tới uy danh của thanh kiếm này, đó chính là thần kiếm mà gia tộc Chu Tước lưu truyền, uy lực vô song.



Giết!



Thiên Long Vương và Địa Long Vương cứ thế bay về phía Nhược Thiên Chu Tước.



Nhược Thiên Chu Tước tỏ ra không hề sợ hãi, một mình chống lại hai vị vương, cả ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, thiên địa nứt lìa, đặc biệt là mỗi lần hai thánh binh va chạm vào nhau, dù chỉ là phần uy lực còn sót lại cũng khiến người ta không đủ sức mà phản kháng.



Giết!



Giết!



Kẻ mạnh của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh cũng xông lên, liên tục có người bay vào hư thiên, rồi lại có người ngã khỏi hư thiên, đây là chiến tranh, cảnh tượng đẫm máu khiến người ta choán mắt.


Diệp Thành cũng lấy Bá Long Đao ra, xông vào trận địch.



Một tu sĩ cảnh giới Thiên, muốn chết!



Một tu sĩ Chuẩn Hoàng của Thanh Long Tinh bật cười lạnh lùng, tung chưởng giáng xuống.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn chém ra một đao khiến tu sĩ Chuẩn Hoàng kia không sao tin nổi, còn chưa ngã ra đất đã bị chưởng đánh của Diệp Thành dội tới, nguyên thần tịch diệt.



Thấy vậy, một tu sĩ Chuẩn Hoàng khác của Thanh Long Tinh cũng bay đến, chém nhát kiếm lăng thiên muốn tiêu diệt Diệp Thành.

Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn sử dụng Thúc Địa Thành Thốn né qua nhát kiếm sau đó sát phạt tới phía trước tu sĩ Chuẩn Hoàng kia, hắn không nói thêm lời nào, cứ thế vung đao trảm xuống đầu tên này, nguyên thần tên này lập tức tiêu tán.



Cảnh tượng này khiến các tu sĩ của Chu Tước Tinh và Thanh Long Tinh đang đại chiến cũng phải thẫn thờ, một tu sĩ cảnh giới Thiên mà có thể tuyệt sát chính diện tu sĩ cảnh giới Hoàng sao?



Phụt! Phụt!



Trong tiếng kinh ngạc, Diệp Thành lại tiếp tục vung đao, những nơi hắn đi qua máu chảy thành sông, điều đáng ngạc nhiên đó là kẻ mạnh của Chu Tước đều phải thẫn thờ, từ bao giờ mà cảnh giới Thiên lại mạnh đến mức kinh người, giết cả tu sĩ Chuẩn Hoàng và Hoàng một cách dễ dàng như vậy?



Ừm?



Khi Diệp Thành đang xông lên sát phạt thì chợt ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư thiên: “Còn có cả Chuẩn Thánh”.



Diệp Thành vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng cười vang vọng khắp thiên địa, chẳng khác gì âm thanh từ Cửu U vọng đến, tiếp đó là luồng áp lực mạnh mẽ đó là uy lực thuộc về Chuẩn Thánh.



Chuẩn Thánh!











 
Chương 2827: “Loại sâu kiến mà muốn ngăn cản ta?”


Rầm! Đoàng



Trên hư thiên, áp lực từ bốn tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thánh quá mạnh khiến thiên địa vang lên những tiếng động dữ dội.



Sự xuất hiện của Âm Thực Vương khiến sắc mặt của Nhược Thiên Chu Tước trở nên nghiêm trọng.



Advertisement

Vẻ mặt đó của bà ta như thể biết được sức mạnh của Âm Thực Vương tới nhường nào, đó chính là tu sĩ cùng cấp với Nhược Thiên Chu Tước, đối phương có ba người ở cảnh giới Chuẩn Thánh, một đấu ba, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.



Đáng chết!



Mục Huyền Công được bảo vệ ở phía sau nắm chặt bàn tay, ông ta không ngờ rằng chỉ một thiên kiếp của mình mà lại kéo theo cả ba tu sĩ Chuẩn Thánh.



Ông ta vừa độ xong kiếp, ở trạng thái vô cùng yếu ớt, đừng nói là đấu với tu sĩ Chuẩn Thánh, cho dù là tu sĩ cảnh giới Hoàng thì cũng có thể tiêu diệt ông ta, Thanh Long Tinh sẽ không cho ông ta cơ hội hồi phục trạng thái Đỉnh Phong.



Giết!



Trận đại chiến tạm dừng chốc lát, vì tiếng hắng giọng của Thiên Long Vương mà lại lần nữa bùng nổ.



Giết!



Tu sĩ của Thanh Long Tinh người nào người nấy mặt mày tôi độc, quan trọng hơn cả là phía bọn họ có ba tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, đây chính là hậu thuẫn vững chắc khiến tinh thần của binh sĩ ở Thanh Long Tinh lên cao hơn bao giờ hết.



So với Thanh Long Tinh, khí thế của Chu Tước Tinh vì sự xuất hiện của Âm Thực Vương mà giảm sút đáng kể, bọn họ bị đánh đến mức liên tiếp lùi về sau, một tu sĩ Chuẩn Thánh đủ để khiến kết cục này phải thay đổi.



Phụt! Phụt! Phụt!



Chu Tước Tinh có thể coi là vô cùng thảm hại, thây chất thành núi, máu chảy thành sông.



Ở một hướng khác, bố tu sĩ Chuẩn Thánh đại chiến khiến thiên địa nứt lìa, Nhược Thiên Chu Tước toàn thâm đẫm máu, một mình bà ta chiến đấu với bốn tu sĩ Chuẩn Thánh, cho dù bí pháp của bà ta thông thiên đến mấy thì cũng vẫn bị áp chế, liên tục phun ra máu vào hư thiên.



“Diệt Mục Huyền Công”, Thiên Long Vương cười u ám nhìn sang Âm Thực Vương.



“Được thôi”, Âm Thực Vương cười u ám, ông ta lập tức thoát ra khỏi vòng chiến đấu và sát phạt về một phương.




“Đứng lại”, Nhược Thiên Chu Tước lập tức sát phạt theo.



“Đối thủ của bà ta là chúng ta”, Thiên Long Vương và Địa Long Vương quét ngang bầu trời chặn đường đi của Nhược Thiên Chu Tước.



“Cút”, Nhược Thiên Chu Tước trảm ra một dòng ngân hà nhưng lại bị biển ánh sáng của thanh long cổ ấn tiêu diệt, Thiên Long Vương và Địa Long Vương hợp sức thi triển đại thần thông cứ thế kìm chân Nhược Thiên Chu Tước.



“Loại sâu kiến mà muốn ngăn cản ta?”, ở một hướng khác, Âm Thực Vương tung một chưởng vào kẻ mạnh chắn trước người Mục Huyền Công.



“Mục Huyền Công, nguyên thần Chuẩn Thánh là của ta”, Âm Thực Vương cười u ám, ông ta vươn tay ra tóm về phía Mục Huyền Công đang khoanh chân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Mục Huyền Công khó có thể thoát chết.



“Đáng chết”, Nhược Thiên Chu Tước sát khí ngút trời, bà ta muốn tới cứu nhưng lại bị hai tên Vương của Thanh Long Tinh cướp mất cơ hội.



“Đáng chết”, thánh chủ Chu Tước là Nhược Thiên Trung Hoàng dẫn theo kẻ mạnh xông lên sát phạt nhưng lại bị chặn lại ở một phương.



“Đáng chết”, Mục Trung Thiên đôi mắt đỏ ngầu, ông ta nhìn Âm Thực Vương rồi sát phạt về phía lão tổ nhưng đành bất lực.



Đúng lúc tứ phương tuyệt vọng, một đao mang màu vàng kim trảm xuống, trảm diệt thủ ấn của Âm Thực Vương, một người mặc hắc bào chắn trước người Mục Huyền Công.



Diệp Thành!



 
Chương 2828: Ngươi đáng chết.  


Nhược Thiên Chu Tước đang đại chiến cũng thẫn thờ, bà ta không ngờ Diệp Thành lại sát phạt ra vào lúc này, bà ta cũng không ngờ rằng hắn mới chỉ ở cảnh giới Thiên lại dám đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh trực diện.



Một tu sĩ Chuẩn Thánh, đáng chết!



Âm Thực Vương cười u ám, ông ta tung chưởng vào hư thiên.



Advertisement

Bát hoang chưởng!



Diệp Thành bay lên trời, chín đạo bát hoang chưởng hợp lại thành một, dung hợp với rất nhiều bí thuật, dung hợp với hỗn độn đạo, dung hợp với chiến ý vô địch, dung hợp với sức mạnh huyết mạch, dung hợp với sức mạnh luân hồi để đấu lại với Âm Thực Vương.



Rầm!



Chưởng ấn va vào nhau tạo ra âm thanh chấn động.



Ngay sau đó, nắm tay của Diệp Thành nứt ra, cả cơ thể bay đi.



Đây…!



Những người đang đại chiến đều vô cùng kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc vì Diệp Thành vẫn còn sống, đối đầu với tu sĩ Chuẩn Thánh mà chưa mất mạng.



Thú vị!


Âm Thực Vương cười u ám, trong ánh mắt đỏ ngầu còn mang theo nét dị thường.



Mau đi!



Mục Huyền Công rít lên, từ khi biết kẻ mặc hắc bào chính là Diệp Thành thì ông ta cũng biết rằng hắn không phải là đối thủ của Âm Thực Vương, cảnh giới của hai người chênh lệch quá xa, đây căn bản không phải cùng cảnh giới.



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, hắn nôn ra máu, thánh thể đẫm máu, hắn có khả năng chiến đấu của tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong nhưng trước mặt tu sĩ Chuẩn Thánh thì còn kém xa, đó là sự trấn áp tuyệt đối về tu vi.



Âm Thực Vương lại lần nữa vung tay huyễn hoá ra đại ấn che trời, mỗi một luồng khí tức bên trên đều rất nặng.



Diệp Thành nhanh chóng lùi về sau đến bên cạnh Mục Huyền Công.

Rầm!



Đại ấn của Âm Thực Vương giáng xuống, trên mặt đất để lại chưởng ấn khổng lồ.



Mây khói tản đi nhưng lại không thấy bóng dáng Diệp Thành và Mục Huyền Công đâu, tất cả mọi người đều nghĩ rằng bọn họ đã chết, chết dưới chưởng ấn của Âm Thực Vương và tan thành mây khói, đến một mảnh cơ thể cũng không hề sót lại trên đời.



Mọi thứ trên thế gian chìm vào im lặng trong giây phút này.



Chu Tước Tinh cách cả nghìn năm mới xuất hiện tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại cứ thế chết thảm.



Ngươi đáng chết.



Kẻ mạnh của nhà họ Mục gằn giọng cứ thế mở ra đường máu liều mạng với Âm Thực Vương.



Kẻ mạnh của tám đại thế gia và gia tộc Chu Tước cũng phẫn nộ, lần lượt thiêu đốt thọ nguyên để đổi lại sức chiến đấu mạnh mẽ.



Một đám sâu kiến!



Âm Thực Vương rít lên thi triển đại thần thông quét từng đám một.



Trận huyết chiến giữa đất trời càng trở nên khốc liệt, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Mục Huyền Công đã bị tiêu diệt nhưng Thanh Long Tinh tại không hề tỏ ra có ý định rút quân, trông có vẻ như bọn họ muốn tiêu diệt Chu Tước Tinh ngay trong ngày hôm nay.



Bên trong hố đen không gian, Diệp Thành đốt hoả châu.



 
Chương 2829: “Hố đen không gian”


Không sai, vào giây phút cuối cùng hắn đã bước vào hố đen không gian, ngoài hắn ra thì còn có Mục Huyền Công, so với bên ngoài thì không gian này là an toàn nhất, Âm Thực Vương thần thông có mạnh đến mấy cũng không thể vào đây được.



“Đây…đây là đâu?”, Mục Huyền Công ngỡ ngàng nhìn bóng tối vô tận trước mắt.



Advertisement

“Hố đen không gian”, Diệp Thành mỉm cười lau đi dòng máu nơi khoé miệng.



“Hố đen không gian?”, Mục Huyền Công thẫn thờ, ông ta lại mở mắt nhìn, ông ta đã từng nghe nói tới hố đen không gian nhưng chưa bao giờ vào đây, hiện giờ ở hố đen không gian, ông ta cảm thấy an toàn hơn bội phần.



“Ngươi có thể tự do ra vào hố đen không gian sao?”, nghĩ rồi Mục Huyền Công ngỡ ngàng nhìn Diệp Thành.



“Việc này để sau vãn bối nói với tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười, hắn nhét túi càn khôn vào người Mục Huyền Công, “bên trong này có đan dược đủ để tiền bối bổ sung lại những tiêu hao sau khi độ Thiên kiếp, còn nữa tiền bối ở trong này không được đi đâu hết, đợi sau khi đánh lùi đám súc sinh Của Thanh Long Tinh vãn bối lại tới đón người”.



“Có thể tự do ra vào hố đen không gian, đây là thần thông thế nào chứ?”, Mục Huyền Công kinh ngạc, ông ta càng thêm hiếu kỳ về thân phận của Diệp Thành, rốt cục hắn có lai lịch gì, rõ ràng là nghịch thiên.



Sau khi ổn định tâm lý, Mục Huyền Công lại nhìn vào hố đen không gian.



Không biết vì sao mà khi ở trong hố đen không gian ông ta lại cảm thấy sợ hãi, ông ta không sợ chết nhưng lại sợ bóng tối, nguy hiểm và sự mơ hồ không biết trước khiến ông ta dù ở cảnh giới Chuẩn Thánh cũng phải e sợ.



Thu lại ánh mắt, Mục Huyền Công mở túi đựng đồ và lấy đan dược bên trong ra.



Phụt! Phụt! Phụt!



Giữa thiên địa tăm tối, trận đại chiến vẫn diễn ra vô cùng khốc liệt, mạng người như cỏ rác, máu tươi nhuộm đỏ hư thiên và đại địa, khiến cho tinh không này khoác lên mình một lớp mạng huyết sắc, khiến cho sơn hà rộng lớn giống như Cửu U chốn địa ngục.



Có thể thấy Chu Tước Tinh đã ở thế yếu.



Rầm!



Trên hư thiên, Mục Trung Thiên bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh ngã khỏi hư thiên, khi ngã xuống đất đã là một vũng máu.



Phía sau đó, thánh chủ của tám đại thế gia, thánh chủ của Chu Tước Tinh cũng bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh khỏi thương không, sức mạnh của tu sĩ Chuẩn Thánh khiến người ta phải kinh ngạc, sư tôn ở cảnh giới Hoàng tầng thứ chín cũng không thể nào tạo thế cân bằng.



Chết đi!



Âm Thực Vương vung tay muốn tiêu diệt người của Mục Trung Thiên.



Thế nhưng đúng giây phút này, Diệp Thành từ hố đen không gian bay ra ngoài đáp đúng vào bên cạnh Âm Thực Vương.







Ừm!



Thấy bên cạnh Âm Thực Vương đột nhiên có một người xuất hiện, rất nhiều người tỏ ra thẫn thờ.



Người ngỡ ngàng nhất vẫn là Âm Thực Vương, ông ta là tu sĩ Chuẩn Thánh, bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện mà không hề có dự báo trước, trong khi đó ông ta lại không hề cảm nhận được gì, và lại điều khiến ông ta bất ngờ hơn cả đó là kẻ đột nhiên xuất hiện này lại chính là kẻ mà trước đó bị một chưởng của ông ta đánh bay đi.



 
Chương 2830: “Hoang Cổ Thánh Thể”


Người cũng rơi vào trạng thái ngỡ ngàng còn có Diệp Thành, hắn không ngờ rằng sau khi ra khỏi hố đen không gian hắn lại xuất hiện ngay bên cạnh Âm Thực Vương.



Hắn còn chưa chết!



Không chỉ Âm Thực Vương mà đến cả Nhược Thiên Chu Tước, hai vị Vương của Thanh Long Tinh, lão tổ và thánh chủ của chín đại thế gia cùng tất cả mọi người có mặt đều vô cùng bất ngờ, đó là một đòn công kích của tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thánh, ấy thế mà tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại không chết.

Advertisement



Thần thương!



Bầu không khí im ắng trong chốc lát cuối cùng bị tiếng hắng giọng của Diệp Thành phá vỡ, hắn sử dụng bí thuật thần thương.



Hự!



Âm Thực Vương giây phút trước còn đang thẫn thờ thì lập tức trúng chiêu, ở khoảng cách gần như vậy, Diệp Thành lại ra tay tốc độ, cho dù tu vi của ông ta ở cảnh giới chuẩn thánh thì cũng không kịp né tránh, nguyên thần bị thần thương thần mang đánh trúng.



Thần thương! Thần thương! Thần thương!



Trong giây phút ngắn ngủi Diệp Thành nắm bắt cơ hội, liên tục tung thần thương.



Âm Thực Vương từ sau khi trúng một đòn thần thương thì đầu óc choáng váng, bị Diệp Thành liên tiếp đánh lùi, mỗi một bước lùi đều dẫm tan một phần hư thiên.




Đây…!



Nhìn cảnh tượng này, rất nhiều người phải kinh ngạc, đó là tu sĩ Chuẩn Thánh, ấy vậy mà bị tu sĩ cảnh giới Thiên đánh lùi.



A…!



Âm Thực Vương rít lên, dù sao ông ta cũng là tu sĩ Chuẩn Thánh, nguyên thần mạnh mẽ mặc dù liên tiếp bị thần thương đánh trúng nhưng vẫn có thể nhanh chóng tỉnh lại, dưới sự vận chuyển của bí thuật, vết thương về nguyên thần của ông ta cũng nhanh chóng tiêu tan.



Đột nhiên, Diệp Thành vừa định xông lên trước chuẩn bị tung thần thương thì lập tức bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh bay đi, trong lúc hắn bay đi, lớp hắc bào che đi cơ thể chợt nổ tung để lộ ra chân dung của hắn.



“Diệp…Diệp Thành?”, rất nhiều người có mặt đều tròn mắt ngơ ngác, bọn họ ngỡ ngàng nhìn vào hư thiên.



“Kẻ khiến Âm Thực Vương liên tiếp phải chịu trận lại là Diệp Thành?”



“Nghịch thiên rồi”.



“Hắn chính là Diệp Thành?”, lão tổ và thánh chủ của tám đại thế gia đều thốt lên kinh ngạc, mấy ngày nay U Đô nhốn nháo chẳng phải đều là vì Diệp Thành sao? Một ngày liên tiếp trảm hơn ba mươi tu sĩ cảnh giới Hoàng.



“Ngươi đáng chết, ngươi đáng chết”, trong tiếng ngỡ ngàng, Âm Thực Vương gằn lên phẫn nộ như tiếng sấm rền, uy lực của Chuẩn Thánh huỷ thiên diệt địa, ông ta đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị một tên tu sĩ ở cảnh giới Thiên đánh lùi, đây là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.



“Chuẩn Thánh quả nhiên đáng sợ”, ở phía đối diện trên hư thiên, Diệp Thành bò dậy, miệng phun ra máu, dưới sự áp chế tuyệt đối về tu vi, bí thuật khó có thể nghịch chuyển, sức mạnh của Âm Thực Vương khiến hắn phải kinh ngạc.



“Ép ta liều mạng”, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, quang hồng màu vàng kim chiếu lên trời từ đỉnh đầu.



“Hoang Cổ Thánh Thể”, trong đôi mắt của Âm Thực Vương như có ngọn lửa bùng cháy, đến cả Thiên Long Vương và Địa Long Vương cũng phải quay đầu sang nhìn, trong đôi mắt hiện lên thần mang nóng rực.



“Hoang…Hoang Cổ Thánh Thể”, lời nói của Âm Thực Vương đều đến tai tất cả mọi người, tất cả đổ dồn ánh mắt sang nhìn Diệp Thành.

“Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là không ngờ”.



 
Chương 2831: Thiên địa thành lồng giam!  


“Huyết mạch Thánh Thể có thể sánh ngang với Đại Đế lại tái hiện nhân gian”, ai nấy đều kinh ngạc, cho dù là ở Chu Tước Tinh hay Thanh Long Tinh thì trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên thần mang chói loá, có quá nhiều người tỏ rõ vẻ tham lam.



“Bắt thánh thể”, khi tất cả mọi người đang ngỡ ngàng thì hai vị Vương của Thanh Long Tinh bỏ lại Nhược Thiên Chu Tước mà sát phạt về phía Diệp Thành.



Advertisement

“Đối thủ của ngươi là ta”, Nhược Thiên Chu Tước di chuyển, bà ta vung thần kiếm chặn hai người kia giữa hư thiên.



“Cút”, hai vị Vương của Thanh Long Tinh gằn lên phẫn nộ, bọn họ hợp lức tế ra thanh long cổ ấn nhưng vẫn khó có thể phá được đòn kiềm chân của Nhược Thiên Chu Tước.



“Huyết mạch Thánh Thể, là của bản thánh”, ở một hướng khác, Âm Thực Vương thấy ba người phía Nhược Thiên Chu Tước đấu rất hăng thì bật cười không hề kiêng dè, ông ta di chuyển ra cách đó tám trăm trượng, bàn tay khô gầy vươn ra tóm về phía Diệp Thành.



“Ông cho rằng ta dễ chơi vậy sao?”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, hắn lật tay lấy ra roi đả thần tiên rồi lập tức biến mất, khi xuất hiện lại thì lập tức vung roi cứ thế quất thật mạnh vào đỉnh đầu của Âm Thực Vương.



A!



Âm Thực Vương bị đánh tới mức trở tay không kịp, roi đả thần tiên chuyên đánh vào nguyên thần, đầu ông ta ong ong, cơn đau đớn dội đến.



Đáng chết!



Mặt mày Âm Thực Vương tôi độc, ông ta tung một chưởng vào hư thiên.



Tiếp tục!



Diệp Thành lại biến mất rồi lại xuất hiện, roi đả thần thiên rung lên.



Mới chỉ mười mấy hiệp, Diệp Thành sử dụng cách đánh mặt dày thế này, hắn dùng thiên đạo trốn vào hố đen không gian, tính toán chuẩn vị trí rồi lại sát phạt ra, mỗi một lần xuất hiện đều đánh tới mức Âm Thực Vương trở tay không kịp.



Những người có mặt cho dù là tu sĩ của Thanh Long Tinh hay Chu Tước Tinh thì đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc.



Lại nhìn vào Mục Huyền Công trong hố đen không gian, ông ta lúc này hết sức thẫn thờ.



Mục Huyền Công đang cố gắng hồi phục lại và bù đắp lại tiêu hao thế nhưng Diệp Thành liên tiếp chạy ra chạy vào, vả lại mỗi lần xuất hiện, vị trí của hắn lại khác nhau, hắn dừng chân trong phút chốc sau đó lập tức biến mất.



Cũng may Mục Huyền Công là tu sĩ Chuẩn Thánh, ông ta đã chứng kiến quá nhiều chuyện trên đời, nếu như đổi lại là người khác thì tám phần là sẽ bị dọa đến mức bật khóc.



A…!



Bên ngoài vang lên tiếng gằn của Âm Thực Vương.



Âm Thực Vương điên cuồng gào thét, mái tóc buông xoã, mặt mày tôi độc, ông ta điên cuồng vung sát kiếm cái thế.



Thế nhưng điều khiến ông ta phát điên đó là hết lần này tới lần khác ông ta không nắm bắt được vị trí của Diệp Thành, càng không biết Diệp Thành đang sử dụng thần thông gì mà chốc chốc biến mất, chốc chốc lại xuất hiện vô cùng dị thường, ông ta đường đường ở cảnh giới Chuẩn Thánh mà không thể làm gì hơn.











 
Chương 2832: Thúc địa thành thốn!  


Mẹ kiếp!



Diệp Thành vừa chạy đi thì lập tức bị chặn lại.



Chết đi!



Advertisement

Âm Thực Vương gằn lên chém ra một kiếm.



Mở cho ta!



Diệp Thành lập tức mở ra ma đạo, hắn sử dụng sức mạnh luân hồi ngưng tụ thành một thanh thần kiếm vô hình trảm tan cấm cố trong không gian, tiếp đó là thông qua Thúc Địa Thành Thốn trốn thoát ra ngoài.



Có điều tốc độ của hắn vẫn chậm, hắn bị Âm Thực Vương trảm trúng, một cánh tay lập tức bị trảm diệt.



Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào, hắn quay người chạy đi.



Đứng lại!



Âm Thực Vương bay ngang thiên không, cứ thế sát phạt về phía Diệp Thành.



Thúc địa thành thốn!




Thúc địa thành thốn!



Thúc địa thành thốn!



Diệp Thành liều mạng thi triển bí thuật này, hết lần này tới lần khác nhảy vọt, liên tục né qua đòn công kích của Âm Thực Vương trong gang tấc, cũng may công phu bỏ trốn của hắn có thể coi là vô địch thiên hạ, nếu như đổi lại là tu sĩ cảnh giới Thiên khác thì đã bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan xác từ lâu rồi.



Giao hắn cho ta!



Diệp Thành chạy về phía xa, hắn không quên truyền âm cho Nhược Thiên Chu Tước.



Mặc dù Nhược Thiên Chu Tước không yên tâm nhưng vẫn tin Diệp Thành, tin rằng hắn có thể thành công khống chế Âm Thực Vương.




Khốn khiếp!



Thấy Âm Thực Vương đi truy đuổi, hai vị Vương của Thanh Long gằn lên, bọn họ tức tối vì thứ nhất, Âm Thực Vương không màng tới đại cục, thứ hai là vì Nhược Thiên Chu Tước ngăn cản bọn họ, vì bọn họ cũng muốn có huyết mạch thánh thể của Diệp Thành.



Ngu ngốc! Ngu ngốc!



Ở phía xa vang lên tiếng rít của Diệp Thành, hắn không hề an phận, vừa liều mạng bỏ trốn vừa không quên quay đầu mắng chửi Âm Thực Vương.



Đây chính là chiến thuật của hắn, dùng cách kích tướng này dụ Âm Thực Vương ra khỏi Chu Tước Tinh, như vậy thì áp lực phía Nhược Thiên Chu Tước sẽ giảm đi, còn hắn thì không thiếu gì cách thoát thân.



Giết! Giết! Giết!



Sự thực chứng minh chiến thuật của Diệp Thành rất thành công.



Âm Thực Vương kích động, ông ta điên cuồng truy sát và đâu còn nhớ tới lời hứa với hai vị Vương của Thanh Long, đầu ông ta lúc này chỉ có giết chóc, huyết mạch thánh thể của Diệp Thành đã choán lấp mọi suy nghĩ của ông ta, so với hai trăm nghìn nguyên thạch mà hai vị Vương kia hứa hẹn thì ông ta lại hứng thú với huyết mạch thánh thể của Diệp Thành nhé.



Ngu ngốc!



Diệp Thành mắng chửi câu cuối cùng, hắn sử dụng bí thuật thúc địa thành thốn trốn ra khỏi Chu Tước Tinh.



Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi Chu Tước Tinh từ khi tới đây.



 
Chương 2833: Người phàm!  


Đây là tinh không sao?



Diệp Thành vừa bay tới đây thì liền đảo mắt nhìn tứ phương.



Tinh không bao la vô tận không nhìn thấy điểm cuối cùng, xung quanh rất nhiều thiên thạch với đủ hình thù kì dị, tảng to thì như núi mà tảng bé cũng phải như vại rượu.



Advertisement

Ngoài những thiên thạch hỗn loạn đó thì có thể nhìn thấy vô số cổ tinh lớn nhỏ đủ loại, giống như từng món đồ cổ được phô bày, có những tảng thiên thạch loé lên ánh sáng ảm đạm như mang theo hàng chục triệu sinh linh, có những tảng thiên thạch lại tử tịch u ám không hề có chút sinh khí, ấy thế nhưng chúng lại đứng cùng với nhau tạo nên một mảng đủ màu sắc trên hằng cổ tinh không.



Bầu trời bao la rộng lớn!



Diệp Thành kinh ngạc bởi tinh không vô tận này, hắn đứng đây tưởng chừng chỉ như hạt cát bụi.



Trong chốc lát, Diệp Thành không quên quay đầu nhìn Chu Tước Tinh.



Có lẽ vì cách quá xa nên Chu Tước Tinh đã bị lớp mây và sương che mờ, nó chính là một vì sao hình tròn khổng lồ với cát chảy quanh, có tinh vân lượn lờ loé lên ánh sáng rực rỡ. Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn quan sát và có thể nhìn thấy núi non sông ngòi trên Chu Tước Tinh.



Diệp Thành tấm tắc, hắn chỉ biết Chu Tước Tinh biên vực vô bờ nhưng lại không biết cũng chỉ là một vì sao giữa vũ trụ rộng lớn, hắn của trước đây chỉ có thể nhìn vào trời sao xa xôi nhưng lại không ngờ có ngày lại đứng giữa bầu trời sao vô tận ấy.



Giết! Giết! Giết!



Âm Thực Vương truy sát khiến Diệp Thành phải gạt mọi suy nghĩ sang một bên.



Diệp Thành vội quay người, hắn thi triển thúc địa thành thốn, chân bước lên một tảng thiên thạch, bước ra cả vài nghìn trượng.



Âm Thực Vương thân mang đại thần thông, ông ta cũng di chuyển tới sát nút với Diệp Thành, trong tay còn liên tục đánh ra thần thông cái thế, từng tảng thiên thạch hoá thành tàn tro, từng vì sao nhỏ cũng nát tan.



Diệp Thành không dám chậm trễ, hắn di chuyển nhanh như một đạo thần mang.



Phía sau hắn, Âm Thực Vương giống như một đạo thần hồng.



Cả hai người vút ngang qua bầu trời tạo thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp.



Woa! Sao chổi!




Khi bay qua một cổ tinh nhỏ màu xanh da trời, Diệp Thành còn nghe thấy giọng nói dị thường của người trên cổ tinh này.



Quả thực cả hai người lúc này không khác gì hai chòm sao chổi.



Người phàm!



Thần thức quét qua, Diệp Thành thẫn thờ, hắn nhận ra trên hành tinh nhỏ màu xanh trời kia không có linh của tu sĩ, cũng có thể nói rằng ở trên đó không hề có tu sĩ mà là người phàm chưa từng tu đạo.



Diệp Thành đảo mắt, hắn còn tưởng rằng Chư Thiên Vạn Vực đều là tu sĩ.



Hiện giờ xem ra Chư Thiên Vạn Vực vô số vì sao nhưng không phải vì sao nào cũng có sinh linh, cũng không phải vì sao có sinh linh nào cũng tồn tại tu sĩ.



Thú vị!



Diệp Thành lẩm bẩm, pháp lực cuộn trào, bộ pháp tăng nhanh.



Hắn vừa đi thì Âm Thực Vương đã đuổi tới, ông ta tung một chưởng đánh tan một vì sao u tịch, tiếp đó phần trán của ông ta có huyết mang bay ra muốn trảm diệt nguyên thần của Diệp Thành.



Diệp Thành chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nguyên thần đau đớn, hắn lập tức quay người, bí thuật thái hư động vận chuyển thôn tính huyết mang kia, sau đó hắn lập tức lùi về sau né qua nhát kiếm tịch diệt của Âm Thực Vương.



 
Chương 2834: Còn có thủ đoạn này sao?  


Cấm!



Thấy Diệp Thành lại định bỏ trốn, Âm Thực Vương vung tay chỉ về phía hắn.



Thế rồi Diệp Thành chỉ cảm thấy tinh không xung quanh như ngưng đọng, hắn giống như sa vào bùn lầy không sao tiến lên được.



Advertisement

Còn có thủ đoạn này sao?



Âm Thực Vương bay qua bầu trời, mặt mày tôi độc.



Thế nhưng ông ta vừa đến thì Diệp Thành cũng giống như con cá chạch lách được ra khỏi đó, công phu bỏ trốn không phải dạng tầm thường, chớp mắt đã ở cách đó cả nghìn trượng khiến Âm Thực Vương kinh ngạc.



Diệp Thành quay đầu lại nhìn, hắn bật cười lạnh lùng, nếu như lúc này có thể mở huyết tiếp hạn giới thì hắn sẽ không do dự mà sát phạt lại đạp chết Âm Thực Vương.



Diệp Thành di chuyển ánh mắt khỏi người Âm Thực Vương, hắn lại nhìn về phía Chu Tước Tinh.



Lần này khoảng cách quá xa, hắn chỉ có thể trông thấy Chu Tước Tinh nhỏ bé thế nào trong tầm mắt.



Rầm!



Phía sau vang lên tiếng động dữ dội, Diệp Thành lại lần nữa bị phá vỡ tầm nhìn, một tảng thiên thạch khổng lồ bị một chưởng của Âm Thực Vương đánh tan, giữa tinh không hiện lên màn mưa sao băng tuyệt đẹp.



Diệp Thành lại bỏ trốn giống như một đạo thần mang.



Âm Thực Vương theo sát phía sau, bộ dạng như thể nếu không đoạt được huyết mạch thánh thể của Diệp Thành thì sẽ không buông tha.



Cả hai người một đuổi một chạy tạo nên động tĩnh không hề nhỏ giữa tinh không, cả chặng đường, những tiếng nổ ầm vang vang lên không ngớt, trên những cổ tinh mà bọn họ lướt qua, các tu sĩ trên đó cảm nhận được uy lực của tu sĩ Chuẩn Thánh nên không dám ló đầu ra ngoài.



Ngày và đêm dần trôi.



Chớp mắt đã ba ngày trôi qua, Diệp Thành không còn thấy hình bóng của Chu Tước Tinh nữa còn Âm Thực Vương cũng không đuổi kịp theo hắn nữa.



Diệp Thành di chuyển ánh mắt nhìn Chu Tước Tinh, thiên địa nơi này đẫm máu, thây chất thành núi máu chảy thành sông, Thanh Long Tinh rút binh, bị kẻ mạnh của Chu Tước Tinh đánh lùi, Thiên Long Vương và Địa Long Vương hằn học quay về.



Trận đại chiến vô cùng khốc liệt khiến U Đô tổn thất nặng nề.



Nhược Thiên Chu Tước đứng giữa hư thiên vẻ mặt tái nhợt, bộ y phục trắng cũng nhuốm đỏ máu.



Không chỉ bà ta mà lão tổ và thánh chủa của tám đại thế gia cũng vậy, trận đại chiến này đã khiến quá nhiều người bỏ mạng.



Lão tổ!



Người nhà họ Mục quỳ phục dưới đất, quỳ trước một tấm ngọc bài đã nứt.



Tấm ngọc bài đó chính là ngọc bài nguyên thần, nói chính xác là ngọc bài nguyên thần của Mục Huyền Công, Mục Huyền Công đã bỏ mạng, ngọc bài nguyên thần đương nhiên cũng nứt vỡ, người nhà họ Mục nghẹn ngào không nói thành lời, lão tổ đã độ xong kiếp nhưng lại gặp nạn.



Nhìn cảnh tượng này, phía Nhược Thiên Chu Tước thở dài thê lương.



Đây chính là số trời định sao? Chu Tước Tinh cách cả nghìn năm mới có người tiến giới lên Chuẩn Hoàng nhưng lại gặp phải biến cố lớn, bọn họ không thể nào bảo toàn được mạng sống cho Mục Huyền Công.



Có điều bọn họ không hề biết Mục Huyền Công chưa chết, vả lại còn đang ở trong hố đen không gian.



Còn ngọc bài nguyên thần của ông ta nứt vỡ là vì hố đen không gian đã ngăn cách ông ta với ngọc bài nguyên thần, trong hố đen không gian, đến mối liên hệ giữa bản tôn và phân thân còn bị cắt đứt, huống hồ là bản tôn và ngọc bài nguyên thần.



Nhìn người nhà họ Mục nước mắt đầm đìa, Nhược Thiên Chu Tước lại lần nữa thở dài đưa mắt nhìn tinh không.



 
Chương 2835: Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!  


Bà ta đang lo lắng cho Diệp Thành, bị Âm Thực Vương truy sát không biết còn sống hay đã chết, mặc dù bà ta muốn đi tìm hắn nhưng Chu Tước Tinh lại không thể thiếu vắng bà ta, nơi này cần bà ta ở lại trấn thủ, Thanh Long cổ tinh bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại sát phạt.



Chỉ mong trời cao bảo vệ hắn!



Nhược Thiên Chu Tước hít vào một hơi thật sâu, bà ta lặng lẽ quay người.



Advertisement

Trong hố đen không gian, Mục Huyền Công đứng dậy, ông ta đã hồi phục lại trạng thái Đỉnh Phong, khí huyết sục sôi, trông ông ta trẻ ra nhiều, sinh khí dồi dào.



Lúc này, ông ta giống như một cây lao đứng lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn trái phải, không dám dịch chuyển, hố đen không gian tăm tối vô bờ, nơi nào cũng đầy cạm bẫy.



Người đâu?



Mục Huyền Công gãi đầu, ông ta phân vân vì không thấy Diệp Thành tới đón mình, đường đường là tu sĩ Chuẩn Thánh nhưng lại bị nhốt trong cái nơi khỉ ho cò gáy này quả thật khiến ông ta phải ái ngại.



Rầm! Rầm!



Khi Mục Huyền Công còn đang phân vân thì ở một vì sao tịch diệt cách Chu Tước Tinh không biết bao xa lần lượt vang lên tiếng động dữ dội.



Đưa mắt nhìn thì có thể thấy hai bóng người đang đại chiến, cảnh tượng vô cùng hoành tráng, một phương huyết hải cuộn trào, một bên tinh quang vàng kim chói lọi, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Diệp Thành và Âm Thực Vương.



Có thể thấy Diệp Thành đã bị trấn áp tuyệt đối, mặc dù bí pháp thần thông nhưng lại bị đánh tới mức không có cơ hội phản kháng.

Trấn áp!



Sau tiếng hắng giọng của Âm Thực Vương, Diệp Thành lại lần nữa phun máu vào hư thiên, hắn ngã khỏi thương không tạo thành một cái hố sâu trên đại địa.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, thánh thể gần như tàn phế, toàn thân đẫm máu, cho dù với sức hồi phục bá đạo của tiên luân thiên sinh thì cũng không theo nổi Âm Thực Vương vì ông ta quá mạnh.



Cấm!



Diệp Thành vừa đứng vững thì đã bị bí thuật cấm kị của Âm Thực Vương trói buộc, cả cơ thể bất động.



Thánh thể! Thánh Thể! Thánh thể!




Sau khi cấm cố Diệp Thành, trong đôi mắt Âm Thực Vương loé sáng, ông ta vui mừng đến mức có phần điên cuồng, ánh mắt tham lam và ông ta đã không thể nào đợi lâu hơn nữa mà vươn tay về phía Diệp Thành muốn tiêu diệt nguyên thần của hắn đoạt đi thánh thể và huyết mạch, đối với ông ta mà nói đây mới chính là tạo hoá trời ban.



Ép ta dùng vương bài!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.



Đó là…!



Âm Thực Vương kinh ngạc rít lên, ông ta nhìn vào mắt trái của Diệp Thành.



Lục Đạo Tiên Luân Nhãn!



Cơ thể Âm Thực Vương run lên như thể nhận ra tiên nhãn của tiên tộc, cũng như thể biết được nó đáng sợ đến thế nào.







Thiên chiếu!











 
Chương 2836: Trả lại cho ông một roi! 


Hiện giờ lâm vào cảnh bất đắc dĩ, bị tu sĩ Chuẩn Thánh cấm cố, đến cả Tiên Luân Thiên Đạo cũng vô tác dụng, hắn chỉ có thể nghĩ tới cách này để thoát thân.



Đây là gì? Đây là gì?



Trên hư thiên vang lên tiếng gằn phẫn nộ của Âm Thực Vương, phần đầu của ông ta bốc cháy, bị hoả diệm hoá giải thành vô hình nhưng ông ta lại không cảm thấy bất cứ đau đớn nào.

Advertisement



Phong, phong cho ta!



Âm Thực Vương rít lên, ông ta dùng tới bí thuật vô thượng nhưng không thể nào huỷ đi ngọn lửa do thiên chiếu tạo ra.



Mở!



Diệp Thành bên dưới mở được cấm cố, hắn lập tức giương cung bắn ta thần tiễn lôi chớp tịch diệt.



Âm Thực Vương vẫn còn trong trạng thái phẫn nộ lập tức trúng chiêu, cơ thể bị đâm xuyên.



Nguyên thần xuất khiếu!



Âm Thực Vương sợ rồi, nguyên thần đã lìa thể xác.



Nhân lúc ngươi bệnh, đoạt luôn mệnh ngươi!




Diệp Thành rút roi đả thần tiên nghịch thiên xông lên quất liên tục, nguyên thần của Âm Thực Vương run rẩy, ông ta gào thét.



Roi đả thần tiên chuyên đánh vào nguyên thần, Âm Thực Vương hiện giờ chỉ còn ở trạng thái nguyên thần, khả năng chiến đấu giảm sút đáng kể, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà Diệp Thành dám xông lên, nên biết rằng sức mạnh nguyên thần đối với ông ta mà nói là liều thuốc bổ nghịch thiên.



Ngươi đáng phải chết!



Âm Thực Vương gằn lên phẫn nộ, khuôn mặt tôi độc méo xệch hẳn đi, sát khí của ông ta đối với Diệp Thành đã tăng lên tới mức không thể nào kiềm chế lại.



Muốn giết ta thì đến đi!



Diệp Thành không hề tỏ ra e sợ, hắn rút roi ra và lại lần nữa công phạt.




Giết!



Âm Thực Vương nôn ra máu, miệng nhả ra sát kiếm màu đỏ gạch, đó chính là thánh binh quét ra cả biển máu.



Diệp Thành tế ra Hỗn Độn Thần Đỉnh chặn lại thần kiếm thánh binh kia.



Đại la thần thiết!



Âm Thực Vương nhìn ra nguyên liệu luyện chế Hỗn Độn Thần Đỉnh, đôi mắt tôi độc lại lần nữa loé lên thần mang nóng rực rõ vẻ tham lam, đại la thần thiết là nguyên liệu nghịch thiên để tôi luyện thần binh, vạn năm mới gặp.



Bang! Keng!



Thần kiếm thánh binh và Hỗn Độn Thần Đỉnh giao nhau giữa hư thiên, tiếng va chạm vang lên chói tai, mặc dù Hỗn Độn Thần Đỉnh không phải là thánh binh nhưng uy lực của nó không phải thánh binh có thể xem thường, mặc dù không thể trấn áp thánh binh nhưng thánh binh cũng không thể làm gì nó.



Đều là của ta! Đều là của ta!



Âm Thực Vương bật cười không chút kiêng dè, ông ta tung ra một chưởng đánh bay Diệp Thành.



Diệp Thành vừa dừng chân thì Âm Thực Vương đã sát phạt đến, nhất chỉ chỉ ra rạch ngang ngực Diệp Thành để lộ xương cốt, mặc dù chỉ ở trạng thái nguyên thần nhưng khả năng chiến đấu của ông ta cũng vô cùng bá đạo.

Trả lại cho ông một roi!



 
Chương 2837: Kết thúc đi!  


Diệp Thành mang theo vết thương cố gắng quất roi đả thần tiên, trên roi đả thần tiên lúc này còn có thêm thiên lôi và tiên hoả cùng rất nhiều bí thuật nhằm vào nguyên thần.



Hự!



Âm Thực Vương trọng thương, thần hải rung lên, ông ta lảo đảo lùi về sau.

Advertisement



Nếm thử cái này xem!



Phần trán Diệp Thành có thần quang bay ra, nếu nhìn kĩ thì chính là miếng đế giác bị vỡ.



Rầm!



Mặc dù miếng đế giác này nhỏ nhưng lại có thần uy vô thượng, loáng thoáng còn có đế uy trấn áp từng tấc trong hư thiên khiến Âm Thực Vương nửa quỳ dưới đất, thể nguyên thần bị trấn áp đến mức méo mó.



Cũng may Diệp Thành chỉ là tu sĩ cảnh giới Thiên, nếu như hắn là cảnh giới Chuẩn Thánh thì uy lực của đế giác kia sẽ còn mạnh hơn và có thể huỷ diệt Âm Thực Vương ngay tức khắc.



Sao có thể!



Âm Thực Vương nhìn miếng đế giác không nguyên vẹn với vẻ mặt không sao tin nổi, ông ta run rẩy như thể nhìn thấy được sự việc đáng sợ, ông ta không ngờ rằng một tu sĩ ở cảnh giới Thiên lại có nhiều pháp bảo đáng sợ như vậy.

Kết thúc đi!



Diệp Thành giơ roi đả thần tiên lên, một roi quất ra suýt chút nữa đánh tới mức Âm Thực Vương hồn bay phách tán.



Không…không, không…!



Âm Thực Vương mặt mày kinh ngạc, ông ta liều chết thoát ra khỏi luồng áp lực khống chế của đế giác, liều mạng bỏ trốn.



Đứng lại!



Diệp Thành ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh, miệng đỉnh hướng xuống dưới, luồng khí hỗn độn bên trong dốc xuống trấn áp thiên địa, Âm Thực Vương vừa bỏ chạy cách đó không xa lập tức bị hút vào bên trong.


Thu!



Diệp Thành hắng giọng, Hỗn Độn Thần Đỉnh hướng lên trời, nó đã hút trọn nguyên thần của Âm Thực Vương vào bên trong.



Lúc này Diệp Thành mới phun ra cả miệng máu, hắn nửa quỳ trên mặt đất.



Chiến đấu với tu sĩ Chuẩn Thánh khiến hắn bị thương nặng, thánh thể gần như tàn phế, mỗi một vết thương đều mang theo u mang hoá giải tinh khí của hắn, trong đó còn mang theo sát khí của Âm Thực Vương khiến vết thương khó có thể lành.



Những vết thương này có thể coi là chưa thấm vào đâu, vết thương nặng nhất của hắn phần lớn nằm ở phản phệ của Tiên Luân Nhãn.



Trận chiến này hắn đã nhiều lần sử dụng Tiên Luân Thiên Đạo, khi sức mạnh đồng lực tiên luân yếu đi, hắn cố gắng sử dụng thiêu chiếu hiến tế trăm năm tuổi thọ.



Có điều thu hoạch của Diệp Thành cũng không vừa, nguyên thần của tu sĩ Chuẩn Thánh mang theo rất nhiều sức mạnh nguyên thần.



Diệp Thành ngồi xuống, hắn khẽ nhắm mắt vận chuyển thiên lôi loại bỏ sát khí bên trong cơ thể, vận chuyển tiên hoả thi triển Man Hoang Luyện Thể hổi phục thương thế.



Thiên địa hoang tàn chìm vào im lặng ngay giây phút này.



Cho tới khi màn đêm buông xuống, Diệp Thành mới hả ra một hơi mang theo tàn khí, hắn đứng dậy nhìn sang Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Âm Thực Vương bị phong ấn bên trong mặt mày tôi độc, bên trong còn vang lên tiếng động mạnh, có vẻ như ông ta rất muốn thoát ra ngoài.



 
Chương 2838: Đến rồi còn muốn đi?  


Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh có chứa luồng khí hỗn độn, vả lại còn lạc ấn độn giáp thiên tự, sức mạnh phong cấm của nó vô cùng mạnh mẽ, đâu phải Âm Thực Vương khi ở trạng thái nguyên thần có thể phá được phòng ngự.



Sát kiếm này thực sự bất phàm, nó được đúc từ cửu huyền huyết kim, linh trí tối cao, còn vang lên âm thanh vút vút, va chạm với cấm cố của Diệp Thành.



Lúc này Diệp Thành cứ thế ngó lơ, Âm Thực Vương bị trấn áp rồi, ngươi có là thần binh thì sao chứ, cũng bị trấn áp theo, khí linh của thánh binh bị Diệp Thành huỷ diệt, thánh binh cũng bị hắn đánh tan.

Advertisement



Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên hấp thu tinh hoa bên trong thánh binh.



Diệp Thành nắm lấy túi đựng đồ của Âm Thực Vương, pháp khí bên trong bị đổ ra, hắn tung chưởng đánh tan khiến chúng trở thành nguyên liệu bù đắp cho Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Lúc này, Hỗn Độn Thần Đỉnh có thoát biến về chất nên càng mộc mạc, thiên âm đại đạo đan xen mang theo sức mạnh huyền bí, tẩy luyện linh hồn con người, bên trên còn lạc ấn độn giáp thiên tự mang theo sức sống mãnh liệt.



Thấy vậy, mắt Diệp Thành loé sáng, hắn cũng lấy túi đựng đồ của mình ra, chỉ để lại đế giác, roi đả thần tiên, kiếm Xích Tiêu, bá long đao, đại kích, cửu châu thần đồ, vu hoàng chiến mâu, những pháp khí lộn xộn khác cùng nhiều linh khí đều bị hắn đánh tan, tinh hoa của chúng đều được cống hiến cho Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Hỗn Độn Thần Đỉnh rung lên, nó lại thoát biến, đại công về khí giao hoà với đất trời, đạo uẩn hỗn độn, mang theo vạn tượng.



Tốt lắm!



Diệp Thành bật cười, Hỗn Độn Thần Đỉnh quả là càng ngày càng khiến ta thích thú.



Thả ta ra! Thả ta ra!



Trong đại đỉnh, Âm Thực Vương vẫn điên cuồng gào thét.



Đến rồi còn muốn đi?



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn giáng một chưởng vào đầu của Âm Thực Vương rồi thi triển thuật sưu hồn bá đạo, đã là Chuẩn Thánh thì nhất định có nhiều thần thông, kinh nghiệm vô cùng phong phú.




Nhưng điều khiến hắn cảm thấy tiếc nuối là Âm Thực Vương đã phong cấm kí ức trước đó, sưu hồn thuật không thể làm gì hơn.



Diệp Thành bất lực đành ngự động Hỗn Độn Thần Đỉnh tiêu diệt Âm Thực Vương, chỉ để lại sức mạnh nguyên thần của ông ta.



Thôn tính!



Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, một vòng xoáy xuất hiện, chính là thôn thiên ma công.



Tiếp đó, sức mạnh nguyên thần của Âm Thực Vương hoá thành từng làn mưa ánh sáng dung hoà với nguyên thần của hắn.



Thế rồi Diệp Thành vội khoanh chân ngồi xuống, đón nhận sức mạnh nguyên thần.



Sức mạnh nguyên thần không ngừng trút vào nên cấp bậc nguyên thần của hắn cũng nhanh chóng tăng lên, nó đã vượt qua tu vi của bản thân hắn, một con đường bá đạo mở ra, Diệp Thành liên tiếp thăng cấp.



Diệp Thành cứ thế ngồi mất cả đêm.



 
Chương 2839: Hỗn độn thiên tự!  


Sáng sớm, ánh dương chiếu rọi khắp cổ tinh nhưng ngặt nỗi cổ tinh này lại u ám tử tịch không hề có sinh linh.



Phù!

Advertisement



Diệp Thành thở dài một hơi mang theo tàn khí, Diệp Thành mở mắt, đôi mắt thâm sâu hơn trước đó, giống như bầu trời sao mênh mông vô tận.



Mọi thứ đều xuất phát từ nguyên thần của hắn, sau khi thôn tính sức mạnh nguyên thần của Âm Thực Vương, cấp bậc nguyên thần của hắn đã lên tới cấp Hoàng, cũng có thể nói hiện giờ hắn có thể luyện chế ra linh đan bảy vân.



Về nhà thôi!



Diệp Thành vặn người, hắn bước vào hư thiên, lâu như thế rồi, Mục Huyền Công vẫn đang ở trong hố đen không gian.



Xuất hiện ở tinh không một lần nữa, Diệp Thành vẫn hiếu kì nhìn khắp tứ phương, lần này phía sau hắn không có người truy sát, hắn có thể bình tĩnh mà ngắm nhìn xung quanh, thế giới này thật sự bao la rộng lớn.



Ừm?



Đương lúc ngắm nhìn, Diệp Thành chợt hắng giọng, hắn vô thức quay đầu nhìn về phía sau.



Ở một nơi trong tinh không có một luồng ánh sáng như hạt gạo loé qua, nhưng nếu nhìn kĩ thì mới nhận ra đó là một bóng người.



Diệp Thành dừng chân lặng lẽ quan sát.



Đó là một vị Thánh Tăng, bảo tượng trạng nghiêm, cổ đeo tràng hạt, thân mặc áo cà sa, một tay cầm thiền trượng, một tay cầm bình bát, phần trán của Thánh Tăng cao rộng, khuôn mặt ôn hoà, phật quang chiếu rọi vô cùng lấp lánh.



Cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong!



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn nhìn ra tu vi của vị Thánh Tăng này, cũng nhìn ra vị Thánh Tăng này không phải có tu vi ở cảnh giới Hoàng thông thường mà là bậc thông thiên, trong cơ thể có pháp lực mạnh mẽ dồi dào như biển cả.


Nhìn rồi Diệp Thành bất giác xoa cằm.



Không biết vì sao sau khi nhìn thấy vị Phật này trong đầu hắn bất giác hiện lên hai khuôn mặt, đó là Long Nhất và Long Nhị, đều là hoà thượng nhưng sao khoảng cách lại cách xa nhau đến vậy.



Vị Hoà Thượng bước đến nhìn Diệp Thành, nở nụ cười ôn hoà, bước chân chậm rãi, dưới chân còn có phật quang phô đạo.



Diệp Thành mỉm cười hành lễ nhưng ánh mắt lại dừng lại ở bình bát trong tay vị Thánh Tăng này, nói chính xác hơn thì đó chính là một chữ Vạn được khắc trên bình bát.



Hỗn độn thiên tự!



Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu nhấc chân đi theo vị Thánh Tăng này, đôi mắt chăm chú nhìn bình bát trong tay ông ta.



Lúc này, vị Thánh Tăng bước đi chậm rãi, Diệp Thành cũng không vội vàng, cả hai từ từ di chuyển trong tinh không.



Không biết mất bao lâu mới thấy vị Thánh Tăng này dừng chân, từ từ quay người mỉm cười ôn hoà nhìn Diệp Thành: “Vị thí chủ này, vì sao lại đi theo bần tăng?”



“Cũng không có gì cả”, Diệp Thành ho hắng, hắn chỉ vào bình bát: “Cái bát này của người rất hay, người có thể bán cho ta không?”

Hoà Thượng mỉm cười: “Đây là pháp khí của nhà phật, bần tăng không thể bán được”.



 
Chương 2840: Không tồi, không tồi!  


“Đừng mà, giá cả có thể thương lượng”.



“Không thể bán được”, Hoà Thượng lắc đầu mỉm cười.



“Vậy thánh tăng có thể cho ta nhìn xem được không?”, Diệp Thành chớp mắt.

Advertisement



“Đương nhiên có thể”, Hoà Thượng mỉm cười hiền từ sau đó đưa bình bát cho Diệp Thành.



“Thứ đồ hay ho quá”, Diệp Thành nhận lấy, hắn lật qua lật lại xem, bình bát chính là một món thánh binh bất phàm, bên trên còn khắc chữ Vạn choán mắt, phật quang chiếu rọi.



“Lão nạp Pháp Hải thấy thí chủ có duyên với nhà phật, xin hỏi thí chủ có muốn vào cửa phật không?”, vị Hoà Thượng lên tiếng, mỉm cười nhìn Diệp Thành.



“Ta không thích cạo trọc đầu”, Diệp Thành vừa nhìn bình bát vừa đáp lại tuỳ hứng.



“Thí chủ có thể để tóc tu hành”, Pháp Hải mỉm cười, nói.



“Nghe nói phật môn không cho phép thành thân”.



“Trong bốn điều ‘không’ của nhà phật thì đương nhiên không được thành thân”.




“Không được thành thân thì ta không làm được”, Diệp Thành nói rồi không quên hà hơi vào bình bát sau đó dùng vạt áo lau lau, không biết vì sao mà cứ sờ vào bình bát này thì hắn lại không muốn quay về nữa.



“Lão nạp đã làm phiền thí chủ rồi”, Pháp Hải hành lễ theo kiểu nhà phật với Diệp Thành.



“Không sao, không sao”, Diệp Thành cười xởi lởi, cứ thế hắn đem bình bát kia nhét vào túi áo.



“Thánh tăng phổ độ chúng sinh có lẽ rất bận, ta không làm phiền nữa”, Diệp Thành cũng hành lễ theo kiểu nhà phật sau đó quay người bước đi, hắn càng lúc càng tăng tốc, cuối cùng thì bỏ chạy biến mất tăm mất tích và cầm theo bình bát của Pháp Hải.



Phía sau, Pháp Hải mỉm cười không đuổi theo, ông ta quay người đi về một hướng khác, phật quang chiếu rọi khắp tinh không.


Phía này, Diệp Thành bay suốt cả chặng đường, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.



Cho tới khi cách đó chừng tám nghìn dặm hắn mới dừng chân, thấy Pháp Hải không đuổi theo thì mới lôi bình bát ra.



Không tồi, không tồi!



Diệp Thành mỉm cười, hắn lại lần nữa hả hơi vào bình bát, sau đó không quên dùng vạt áo lau đi, đây chính là thánh binh, vả lại còn lạc ấn độn giáp thiên tự, quả nhiên là bảo bối bất phàm.



Thế nhưng Diệp Thành đang nhìn thì thấy bình bát chợt rung lên, phía sau phật quang chiếu rọi choán mắt.



Tiếp đó, bình bát vẫn còn trong tay Diệp Thành thoát khỏi bàn tay hắn, “roẹt” một tiếng nó đã bay đi.



Mẹ kiếp!



Diệp Thành không nói lời nào, hắn lập tức đuổi theo, bảo bối đoạt về tay rồi còn có thể để cho nó chạy mất sao?











 
Chương 2841: Kim Sơn Tự!  


Một bên đuổi một bên bỏ chạy hoá thành hai quỹ đạo tuyệt đẹp trong tinh không.



Cả chặng đường đuổi theo nghìn dặm, Diệp Thành không những không kịp đuổi theo mà càng lúc càng bị bỏ lại phía sau.



Advertisement

Phía trước, bình bát giống như kinh hồng xuất hiện bay vào một cổ tinh.



Diệp Thành đến ngay sau đó, cũng bay vào cổ tinh, đuổi tới bên dưới một linh sơn sau đó dừng chân.



Kim Sơn Tự!



Diệp Thành liếc nhìn tấm bia đá dưới chân núi rồi bất giác ngẩng đầu lên, trên linh sơn có một ngôi miếu phật trang nghiêm như bảo tướng lão tăng được phật quang chiếu rọi.



Choang! Choang! Choang!



Khi Diệp Thành nhìn nơi này thì trên núi còn vang lên tiếng chuông ngân dài giống như âm thanh của nhà phật, mang theo thiện ý vô thượng, phổ độ chúng sinh.

Diệp Thành xoa cằm, hắn nghĩ rằng Pháp Hải ở đây và cũng cho rằng bình bát kia đã về tay ông ấy.



Đi cướp?



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn sải bước đi nhưng lại thu chân về, đi cướp món đồ trong tay hoà thượng, nghĩ cảnh tượng đó thôi cũng thấy kì dị rồi, một hành động mặt dày như vậy rất dễ gặp phải lôi chớp đánh đến chết.



Vả lại bên trong Kim Sơn Tự còn có rất nhiều khí tức, thánh tăng mạnh đương nhiên không thiếu, đụng vào bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.



“Khốn khiếp”, Diệp Thành gãi đầu, nếu biết trước đại thần thông mà Pháp Hải triệu gọi bình bát về, có lẽ hắn đã cất chữ Vạn kia đi rồi.


“Thả ta ra, ta muốn gặp nương tử”, khi Diệp Thành đang gãi đầu thì phía trước sơn môn có âm thanh hỗn loạn vang lên.



Có lẽ vì âm thanh gào thét đó quả thảm thương nên khiến Diệp Thành phải đưa mắt sang nhìn, hắn thấy hai vị hoà thượng khiêng một người với dáng vẻ thư sinh đi ra, mặc cho thư sinh kia gào thét thế nào, vùng vẫy thế nào cũng vô ích.



Thấy vậy Diệp Thành chợt thẫn thờ vì thư sinh kia là một người phàm, một người phàm mà dám tới linh sơn của tiên nhân gào thét như vậy, nếu như ở Đại Sở thì thư sinh kia đã bị dẫm chết lâu rồi.



Có điều mặc dù hai vị hòa thượng kia có đạo hành nhưng không phải là không tỏ ra phấn nộ, bọn họ ném thư sinh kia trước sơn môn.



“Pháp Hải, ông ra đây cho ta, thả nương tử của ta ra”, thư sinh kia bò dậy sau đó lại xông vào trong nhưng bị hai hoà thượng kia chặn lại.



“Hứa Tiên, người và yêu xưa nay không chung đường, đừng đeo bám nhau nữa”, trên Linh Sơn vang lên giọng nói với thiền ý vô thượng khiến Diệp Thành phải dỏng tai lên nghe vì giọng nói đó chính là của Pháp Hải, vả lại từ lời nói của ông ta, hắn có thể nghe ra nguyên do vì sao người thư sinh này lại làm ầm mọi chuyện lên.



“Đúng là chia lìa đôi lứa”, Diệp Thành tặc lưỡi, hắn không còn muốn nghĩ tới chuyện bình bát nữa, hắn lặng lẽ quay người.



Ừm?



Vừa đi được hai bước Diệp Thành đã cau mày, hắn chăm chú nhìn người thư sinh tên Hứa Tiên kia: “Người chuyển kiếp?”



 
Chương 2842: Ngươi là tiên nhân?  


Người chuyển kiếp, quả thực là người chuyển kiếp.



Diệp Thành vô cùng mừng rỡ, trước đó hắn chỉ mải nghĩ chuyện bình bát mà hoa mắt, không ngờ lại nhìn ra được Hứa Tiên là người chuyển kiếp.



Lúc này lại nhìn sang Hứa Tiên, hắn không cần dùng đến thuật tính toán, chỉ cần nhìn là nhận ra ai chuyển kiếp, đây chẳng phải là quốc sư Lý Tiêu ở cổ quốc Thiên Hương nơi thế giới người phàm sao? Người này từng truyền tin cho hắn.



Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn bước tới trước mặt Hứa Tiên.

Advertisement



Hứa Tiên vẫn đang gào thét và liên tục bị đẩy quay lại, mặt mày nhoà nước mắt.



Thấy vậy, Diệp Thành lập tức giơ tay, hắn muốn tế ra bí thuật thay Lý Tiêu mở ra kí ức kiếp trước.



Thế nhưng cuối cùng thì hắn vẫn dừng lại, nơi này là Kim Sơn Tự, bên trong còn có Pháp Hải thâm sâu khó dò, hắn không muốn vì mở ra kí ức cho Lý Tiêu mà gây ra thêm nhiều rắc rối.



Đi theo ta!



Diệp Thành kéo Hứa Tiên biến mất khỏi nơi này.



Không biết mất bao lâu Diệp Thành mới dừng chân ở một ngọn núi rồi thả Lý Tiêu chuyển kiếp ra.



Ngươi là tiên nhân?

Lý Tiêu chuyển kiếp có khả năng đoán định cũng không tồi, hắn thẫn thờ nhìn Diệp Thành.



Thế nhưng Diệp Thành lại không nói gì, hắn xoa cằm nhìn Lý Tiêu từ đầu tới chân, vẻ mặt có phần dị thường, nếu tính thời gian thì rõ ràng Lý Tiêu hơn một trăm tuổi nhưng trông vẫn rất trẻ.



Không lâu sau đó, Diệp Thành liền tìm thấy manh mối, hắn tìm được một luồng nguyên khí bên trong cơ thể của Lý Tiêu, vả lại còn là nguyên khí của yêu, cũng chính bởi luồng nguyên khí đó nên mới kéo dài sinh mệnh cho Lý Tiêu, làm chậm quá trình lão hoá của hắn.



Nhìn sang Lý Tiêu, thấy Diệp Thành nhìn mình chằm chằm không nói gì, hắn liền quay người định quay lại Kim Sơn Tự.



Đi đâu?



Diệp Thành lôi Lý Tiêu lại, sau đó gảy một tia thần quang vào thần hải của Lý Tiêu.

Tiếp đó, Lý Tiêu run người.



Hự!



Cơn đau đớn đột nhiên ập đến khiến Lý Tiêu ôm đầu, hắn lảo đảo tại chỗ, đau đớn rít lên, đôi mắt mơ hồ, vẻ mặt đờ đẫn, hắn không thể phân biệt được đâu là hiện thực đâu là hư ảo.



Sau một khắc, Lý Tiêu mới dừng gào thét, hắn nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt không sao tin nổi.



Tiền bối…!



Lý Tiêu run rẩy, đôi dòng lệ nóng hổi tuôn rơi, kí ức kiếp trước quay lại khiến hắn kích động không nói thành lời.



Diệp Thành mỉm cười, nụ cười thê lương.



Thánh Chủ!



Lý Tiêu vội tiến lên một bước, hắn ôm chầm lấy Diệp Thành, cả trăm năm trôi qua rồi, hắn không ngờ còn có thể gặp lại Diệp Thành, mọi thứ giống như một giấc mơ khiến người ta chưa kịp thích ứng.



Không biết từ bao giờ Lý Tiêu mới buông tay nghẹn ngào.



Diệp Thành ngồi xuống lấy vò rượu ra đưa cho Lý Tiêu.





 
Chương 2843: “Yêu là yêu, người và yêu không chung đường”.  


Lý Tiêu nhận lấy uống một hơi, cả hai người ngồi trên tảng đá uống rượu thật đã nói chuyện năm xưa, nhớ người năm xưa, nói không hết bao thăng trầm của thời gian.



Cho tới khi màn đêm buông xuống cả hai người mới chìm vào im lặng, nhìn vào bầu tinh không vô tận.



Nhìn mãi nhìn mãi, Lý Tiêu bất giác nhìn về phía Kim Sơn Tự, ánh mắt dừng ở một bảo tháp, hắn không chỉ là Lý Tiêu, hắn còn là Hứa Tiên, kiếp trước mang biết bao kí ức, kiếp này lại không thiếu chuyện xảy ra.

Advertisement



“Nói ta nghe có chuyện gì?”, Diệp Thành nhìn về phía Kim Sơn Tự.



“Bọn họ bắt nương tử của ta rồi nhốt cô ấy trong Lôi phong Tháp”, Lý Tiêu nói với giọng khản đặc, nước mắt tuôn rơi.



“Cô ấy là xà yêu phải không?”, Diệp Thành lên tiếng.



“Cô ấy tên là Bạch Tố Tố, là một con xà yêu tu hành nghìn năm”, Lý Tiêu không vì chuyện Diệp Thành biết nương tử của mình là xà yêu mà tỏ ra kinh ngạc, hắn lặng lẽ đau đi nước mắt, “cô ấy là một con yêu lương thiện, giống như nữ bồ tát nhưng lại vì là yêu nên bị Pháp Hải nhốt trong Lôi Phong Tháp”.



“Thánh Chủ, người dẫn đường chỉ lối cho ta tu tiên lần nữa được không?, Lý Tiêu gạt đi nước mắt nhìn Diệp Thành với khuôn mặt đầy hy vọng.



“Sau đó thì sao?”, Diệp Thành trút một ngụm rượu.

“Đánh bại Pháp Hải, cứu nương tử của ta”.



“Ông ta là tu sĩ cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong, ngươi không đuổi kịp đâu”, Diệp Thành mỉm cười, “đến cả nương tử của ngươi tu đạo nghìn năm còn bị trấn áp, huống hồ là ngươi”.



“Một trăm năm không được thì ba trăm năm, ba trăm năm không được thì năm trăm năm, năm trăm năm không được thì một nghìn năm”, Lý Tiêu nắm chặt tay, trong dòng nước mắt còn loé lên ánh sáng mà trước nay chưa từng có, “năm tháng trôi đi, đạo tâm vững chắc thì sẽ có một ngày ta đánh bại được ông ta”.



“Ngươi đợi được những nương tử của người chưa chắc đã đợi được”, Diệp Thành lấy lại vò rượu chậm rãi đứng lên, “ở đây đợi ta”.



Nói rồi Diệp Thành bước vào hư thiên cứ thế di chuyển về phía Kim Sơn Tự.

Giữa bầu tinh không, bầu trời sao như những hạt cát bụi.



Kim Sơn Tự về đêm phật quang vạn đạo, sáng chói vô cùng, phổ chiếu khắp thế gian, phổ độ chúng sinh.



Diệp Thành đến rồi, hắn đứng ngoài Kim Sơn Tự nhìn một thiền phòng trong tự viện như thể trông thấy Pháp Hải đang khoanh chân gõ mõ dù cách cả lớp mây mù che khuất, hắn mỉm cười, nói: “Thánh tăng, ta muốn thương lượng một chuyện”.



“Thí chủ đêm khuya tới đây là vì việc gì?”



“Nghe nói Thánh Tăng đang nhốt một con xà yêu”.



“Đúng vậy”, Pháp Hải nói giọng điềm tĩnh, “cô ta và người phàm yêu nhau, vi phạm thiên đạo thường luân”.



“Nhưng ta nghe nói cô ta là một con yêu lương thiện”, Diệp Thành mỉm cười nói, “huống hồ hai người tâm đầu ý hợp, Thánh Tăng làm vậy có khác nào chia rẽ tình duyên đôi lứa, như vậy cũng là phạm phải thiền chỉ của phật môn”.



“Yêu là yêu, người và yêu không chung đường”.



“Nói thực thì khi gặp Thánh Tăng ở tinh không ta còn tưởng ông là vị đắc đạo cao tăng nhưng hiện giờ nghe ông nói những lời này thì ta đã đánh giá ông cao rồi”, Diệp Thành lãnh đạm, “vạn vận có tình, thì người sao không thể, yêu thì đã sao? Thiền của nhà phật chính là diệt đi cái tình của thế gian sao? Thiện của nhà phật chính là chê trách căm ghét tình yêu của thế gian sao?”

“Người và yêu yêu nhau vốn dĩ đã sai, ta theo phật pháp phổ độ chúng sinh”.



 
Chương 2844: “Phật của các vị có tác dụng gì”


“Phổ độ chúng sinh”, Diệp Thành bật cười, “ta muốn hỏi ông, thế nào là chúng sinh?”



“Có người linh thì ắt có chúng sinh”.



“Thế nào là phổ độ?”

Advertisement



“Thi triển phật phát giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”.



“Hay cho câu thi triển phật pháp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”, Diệp Thành vặn cổ, “yêu cũng là linh, cô ta cũng là chúng sinh, phật pháp của ông giúp cô ta thoát khỏi bể khổ bao giờ chưa? Phổ độ mà ông nói chính là chia rẽ vô tình sao? Đây chính là từ bi của nhà phật sao? Pháp Hải, ông căn bản không biết thế nào là tình, cũng căn bản không biết thế nào lài yêu, phật vô tình thì ông có tư cách gì mà phổ độ chúng sinh?”



“Phật từ bi nhốt cô ta chính là giúp cô ta, đợi tới khi cô ta thành tâm quy y theo phật thì chính là thoát khỏi bể khổ”.



“Từ bi?”, Diệp Thành bật cười, hắn lập tức vung tay túm một tiểu tăng đang toạ thiền trong tự viện, một tay bóp cổ tiểu tăng đó rồi nhìn Pháp Hải cười, nói: “Tự phế tu vi trước mặt ta thì ta thả hắn đi”.



“Sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.



“Sao? Không muốn dùng tu vi để đổi lấy mạng của tiểu tăng này à? Pháp Hải, lòng từ bi của ông đâu?”



“Thí chủ, bỏ gươm đao xuống thì sẽ thành phật”, trong lời nói của Pháp Hải còn mang theo phật âm vô thượng vang vọng khắp thiên địa.


“Gươm đao của ta đã từng cứu vạn vực thương sinh, còn ông, Pháp Hải? Ông có muốn dùng đao trảm đi tu vi cứu lấy cái mạng của tiểu tăng này giúp hắn thoát khỏi bể khổ không?”, Diệp Thành nhìn Pháp Hải: “Nếu như không muốn thì đừng nói về lòng từ bi của ông cũng đừng dùng phật pháp cao cao tại thượng đi phổ độ cái mà ông gọi là chúng sinh nữa”.



Nói rồi Diệp Thành giơ tay đưa tiểu tăng kia về vị trí cũ.



Tiếp đó, hắn bước vào Kim Sơn Tự tới bên dưới Lôi Phong Tháp.



Dừng chân!



Vị cao tăng canh giữ bên dưới Kim Sơn Tự nạt lên, người nào người nấy phật quang chiếu rọi chặn đường Diệp Thành.



“Thật nực cười”, trong điệu cười của Diệp Thành còn mang rõ vẻ châm biếm, “thế gian thống khổ mà các vị còn không đi cứu thương sinh, lại ở đây canh một con yêu lương thiện, lòng từ bi của các vị chính là cậu chuyện nực cười”.




“Thí chủ, đừng coi thường phật vô thượng”.



“Phật của các vị có tác dụng gì”?, Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng tung ra một chưởng.







Rầm!



Màn đêm yên tĩnh bị tiếng động này phá vỡ.



Diệp Thành gạt bay chư tăng, đẩy Lôi Phong Tháp cứu Bạch Tố Tố bên trong ra ngoài.



Đạo hữu, huynh…!



Bạch Tố Tố thẫn thờ nhìn Diệp Thành và không hiểu vì sao một tu sĩ cảnh giới Thiên lại cứu cô ta ra khỏi Kim Sơn Tự.











 
Chương 2845: Người nên tỉnh là ông! 


Diệp Thành dứt khoát bay lên trời vung bá long đao khiến từng toán tăng lữ ngã khỏi hư thiên.



Phật hải vô lượng!



Các vị thiền sư thở dài quét ra từng mảng phật quang, ngưng tụ thành biển phật quang cuộn trào về phía Diệp Thành.

Advertisement



Chư Thiên Vạn Vực, thái hư quy nhất!



Diệp Thành vung bá long đao, hắn thi triển bí thuật vô thượng, một đao trảm về phía biển phật kia.



Có điều, điều khiến hắn phải bất ngờ đó là phật hải vô cùng mạnh mẽ, bên trong còn có một luồng sức mạnh thần bí.



Niệm lực!



Diệp Thành nhanh chóng nhìn ra manh mối, phật được thế nhân cung phụng, mang theo niệm lực tín ngưỡng, đây là luồng sức mạnh vô hình nhưng lại vô cùng bá đạo, người tín ngưỡng càng nhiều thì niệm lực càng lớn.



Mở cho ta!



Diệp Thành hắng giọng lạnh lùng, hắn lại lần nữa tiến lên phía trước, đao này dung hợp với sức mạnh luân hồi cứ thế trảm vào biển phật.



Haiz!



Pháp Hải thở dài bước từ trên trời xuống, tế ra bình bát, bên trong còn có niệm lực tín ngưỡng sục sôi, phật quang chiếu rọi tứ phương, lặng lẽ hoá thành sức mạnh vu linh dồ dào.



Ngoại đạo pháp tướng, mở!



Diệp Thành nhẩm niệm mở ra dị tượng hỗn độn thế giới ngăn niệm lực mạnh mẽ kia.



Pháp Hải thấy vậy thì chắp hai tay vào nhau.

A, mi, ni, ba, da,…!



Miệng Pháp Hải đọc phật kinh cổ xưa, chư vị tăng lữ rợp trời cũng vậy, xung quanh còn có phật văn bao quanh, giọng nói của bọn họ như tiếng chuông vang dội mang theo thiền ý của phật, ngân nga kéo dài.



Đại nhật như lai tịnh thế chú!



Diệp Thành nheo mắt, hắn biết phía Pháp Hải đang sử dụng bí thuật gì, đó không phải là tịnh thế chú hoàn chỉnh, bên trong đó còn thiếu sót.



Hự!



Như thể không chịu nổi phật âm mạnh mẽ đó, Bạch Tố Tố bên cạnh Diệp Thành tỏ ra đau đớn, lập tức hiện nguyên hình, đến cả tiểu Ưng trên vai Diệp Thành cũng kêu lên đau khổ.



Thấy vậy, Diệp Thành phất tay cho hai người vào bên trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.



Pháp Hải và chư tăng của Kim Sơn Tự hợp lực thi triển đại nhật như lai tịnh thế chú, uy lực quá mạnh, cho dù là hắn cũng cảm thấy áp lực bội phần, cũng may đế giác và đan tổ long hồn bảo vệ chân thân nguyên thần của hắn, nếu không thì hắn cũng đã bị thương rồi.



Thí chủ, tỉnh ngộ đi!



Pháp Hải phất tay về phía Diệp Thành tạo ra một thủ ấn màu vàng kim, giữa lòng bàn tay còn khắc chữ Vạn.

Người nên tỉnh là ông!



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom