Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3428: “Là tổ tiên của vãn bối”


Có điều, hắn không đi tìm luôn vì đây là địa bàn của Thần Tướng, từ cuộc trò chuyện ý tứ giữa Thần Tướng và đạo thân Kiếm Thần trước đó hắn dễ dàng nhận ra Thần Tướng có cấp bậc ngang hàng với bản thể của Kiếm Thần.



Có thể ngang hàng với Kiếm Thần chứng tỏ không phải vừa, nên biết rằng bên cạnh hắn không phải là bản thể của Kiếm Thần mà chỉ là đạo thân của Kiếm Thần, nếu như khai chiến thì chắc chắn đạo thân không phải là đối thủ của ông ta.



Advertisement

Cho tới lúc này Diệp Thành mới thực sự hiểu ra những gì mà đạo thân Kiếm Thần nói trước đó, tinh vực u ám này có sự kế thừa đáng sợ, không được quá cao ngạo, Chư Thiên Vạn Vực thực sự rộng lớn, cũng có rất nhiều sự tồn tại ngang hàng với Chư Thiên Kiếm Thần, lại có rất nhiều thế lực mà Chư Thiên Kiếm Thần không dễ đụng tới, ví dụ như cấm khu.



Cả hai người bay lên một ngọn núi cao tám nghìn trượng.



Trên đỉnh núi có một bóng người đang đứng quay lưng lại với bọn họ, người này mặc áo giáp cổ xưa, toàn thân toát lên tử khí, có cả ánh sáng âm minh đan xen, Diệp Thành không hề tìm thấy bất cứ sinh khí nào từ trên người ông ta.



Ông ta chính là Thần Tướng, vị vương của Âm Minh tinh, không biết đã đứng đây bao lâu rồi mà trên đầu toàn bụi trần, ông ta giống như xác chết, vả lại còn là một xác chết cổ xưa.



Thế nhưng áp lực của một người giống như xác chết ấy lại khiến Diệp Thành cảm thấy không hề kém so với Kiếm Thần.



Cơn gió lạnh thổi tới khiến Thần Tướng quay người.

Đúng như Diệp Thành nghĩ, đôi mắt Thần Tướng đờ đẫn, thậm chí là trống rỗng, trông không khác gì với thi thể hay hình nộm biết đi, hình thái này giống hệt với Âm Minh Diêm La Vương của Đại Sở.



Tướng Thần quay người, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Thành, mặc dù đôi mắt trống rỗng nhưng lại khiến toàn thân Diệp Thành lạnh toát như thể một nửa cơ thể của Diệp Thành đã rơi xuống Cửu U, vĩnh viễn không thể siêu sinh.



Trong phút chốc tỉnh táo, Diệp Thành vội tiến lên trước chắp tay cúi người: “Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”.



“Chư Thiên Vạn Vực cuối cùng cũng xuất hiện một thánh thể đáng ngạc nhiên hơn cả Đế Hoang”, Tướng Thần không lên tiếng nhưng lại nói với giọng vang dội, không tìm thấy rõ ngọn nguồn, như thể phát ra từ cửu u.



“Tiền bối quá khen rồi ạ”, Diệp Thành mỉm cười.




“Lục Đạo là thế nào với ngươi?”, Thần Tướng quay đầu lại, đôi mắt vô hồn nhìn huyền thương ngọc giới trên tay Diệp Thành, giọng nói vang vọng xa xăm.



“Là tổ tiên của vãn bối”, Diệp Thành đáp.



“Ông ta còn tại thế không?”, câu nói này cảu Thần Tướng mang theo một chút tình cảm quan tâm.



“Cái này thì...”, Diệp Thành ho hắng, trước đó đạo thân Kiếm Thần không chỉ cho hắn phải trả lời câu này.



“Lục Đạo là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, dù là hậu nhân của ông ta thì cũng không bằng ông ta còn tại thế”, đạo thân Kiếm Thần thản nhiên, “nếu như ông ta còn tại thế thì sẽ có một ngày tìm tới ngươi”.



“Ngươi dẫn hắn tới tìm ta có việc gì?”, Thần Tướng hỏi.



“Đã biết rồi thì hà tất phải hỏi nhiều”, đạo thân Kiếm Thần lạnh lùng đáp.

“Ta cũng không có cách nào”, Thần Kiếm quay người cứng ngắc, “hắn đã phạm tới quá nhiều cấm kị”.



 
Chương 3429: “Đừng tới làm phiền ta nữa”


“Vãn bối chỉ muốn khơi dậy kí ức của người chuyển kiếp ở Đại Sở rồi một ngày nào đó vãn bối sẽ đưa bọn họ về quê hương Đại Sở, mong tiền bối giúp đỡ”, Diệp Thành vội tiến lên trước một bước, giọng nói mang theo hi vọng.



Có điều Diệp Thành đâu biết rằng việc mà đạo thân Kiếm Thần và Thần Tướng nói hoàn toàn không phải việc mà hắn nói, đạo thân Kiếm Thần có điều muốn che giấu còn hắn thì không hề hay biết.



Advertisement





Nghe lời khẩn cầu của Diệp Thành, Tướng Thần không hồi đáp luôn mà vẫn đứng sừng sững trên đỉnh núi như pho tượng.



Diệp Thành không nói thêm gì nhưng lại bị giọng của đạo thân Kiếm Thần lên tiếng ngắt lời: “Không nói gì nghĩa là đồng ý”.



Nghe vậy, Diệp Thành vô cùng kích động, hắn lập tức chắp tay hành lễ với Thần Tướng sau đó quay người xuống núi, tới vùng đất u ám đen thui bên dưới sau đó đảo mắt nhìn tứ phương rồi mới phất tay.



Tiếp đó liền có hàng trăm đạo tiên quang bay ra.



Mỗi một luồng tiên quang đều có mục tiêu, bay vào trong từng cỗ quan tài bằng đá, bay vào trán của người bên trong quan tài.



Đột nhiên, hàng trăm cỗ quan tài rung lên, bên trong mỗi quan tài có tiếng gào thét đau đớn vang lên, người chuyển kiếp trong quan tài tỉnh lại và được thức tỉnh kí ức kiếp trước.



Diệp Thành đứng trên mảnh đất âm u, lặng lẽ chờ đợi.



Trên đỉnh núi, Thần Tướng hơi nghiêng đầu nhìn Diệp Thành bên dưới, trong đôi mắt trống rỗng kia luôn có ánh sáng xa xăm cổ xưa loé lên mang theo sự kinh ngạc, nghi ngờ, mơ hồ và từng trải.



Đạo thân Kiếm Thần tiến lên trước sóng vai với ông ta nhìn xuống bên dưới: “Năm tháng như con dao, ngươi và ta cũng đã già rồi”.


“Quan tài của ta đã chuẩn bị từ lâu rồi”, Thần Tướng nói với giọng lạnh lùng cô tịch, không mang theo chút tình cảm gì như thể mọi tình cảm trên đời đã bị năm tháng xoá đi sạch sẽ.



“Chìm trong giấc mộng ngàn thu ở nơi này cũng an yên”.



“Đừng tới làm phiền ta nữa”, Thần Tướng dần hoá thành làn khói biến mất trên đỉnh núi, chỉ có giọng nói vẫn còn vang vọng khắp thiên địa: “Đi tìm Phục Hy để nghịch thiên cải mệnh cho hắn”.



“Nếu có thể tìm đươc ông ta thì nhất định sẽ không tới làm phiền ngươi”, nhìn Thần Tướng biến mất, đạo thân của Thần Tướng lầm bẩm ném ánh mắt sang Diệp Thành, trong đôi mắt rõ vẻ thê lương.



Bên dưới, vài trăm quan tài đã nứt lìa.



Từng bóng người bước ra khỏi quan tài, có lẽ vì ngủ quá lâu nên vai và đầu phủ đầy bụi, đến cả tay giơ lên cũng cứng ngắc, mặc dù bọn họ là người nhưng lại trông giống như thi thể biết đi.



Trên không gian u tối lúc này vô cùng tĩnh lặng, vài trăm người chuyển giới run rẩy thẫn thờ nhìn Diệp Thành, nước mắt dàn dụa, kí ức kiếp trước được mở ra, quá khứ hiện về nên tâm cảnh bọn họ hết sức xúc động.

“Hoan nghênh quay trở lại”, trong nụ cười của Diệp Thành mang theo bao nỗi bể dâu.



 
Chương 3430: “Hoàng Đế của Đại Sở đã giải phong ấn rồi”.  


“Một trăm năm rồi”, vài trăm người chuyển kiếp mặt dàn dụa nước mắt, giọng nói nghẹn lại.



Được gặp nhau ở nơi đất khách quê người, cảnh tượng thật kiến người ta cảm động, trong vài trăm người chuyển kiếp cũng chỉ có một người đứng như pho tượng, khuôn mặt không mang theo bất cứ cảm xúc nào, thần thái đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng.



Advertisement

Đó là U Minh Diêm La Vương, trăm năm trước ông ta cùng chiến đấu với tu sĩ của Đại Sở, cũng là một thành viên trong đoàn quân viễn chinh của Đại Sở, dưới thiên ma trụ chọc trời, ông ta đã hợp sức với Pháp Luân Vương trảm diệt Ma Quân của Thiên Ma.



Cho dù là chuyển kiếp thì U Minh Diêm La Vương vẫn mang theo vẻ lặng ngắt như thể đã chết giống như kiếp trước, giống như thể ông ta đã quá quá quen với sinh tử, chỉ là không còn tri giác với những năm tháng bể dâu này từ lâu.



Diệp Thành đem vài trăm người chuyển kiếp vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh còn U Minh Diêm La Vương lại lặng lẽ quay người, chậm rãi đi về phía sâu trong vùng đất U Minh, ông ta không định rời đi cùng Diệp Thành.



Diệp Thành đứng đó tĩnh lặng quan sát bóng hình U Minh Diêm La Vương dần xa mà không tiến lên ngăn cản.



Theo như U Minh Diêm La Vương thấy thì U Minh Tinh này mới là nơi mà ông ta nên quay về, ông ta đã sống quá lâu nên thực sự mơ hồ với những sự việc của kiếp trước và muốn giữ lại kí ức vừa cổ xưa và xa xăm ở vùng đất U Minh này.

Diệp Thành thở dài, hắn lặng lẽ quay người đi theo bước chân của đạo thân Kiếm Thần, bay ra khỏi U Minh Tinh: “Tiền bối, Thần Tướng đó có lai lịch thế nào mà lại có thể sánh ngang với bản thể Kiếm Thần của người?”



“Ông ta chính là người của thời đại Thái Hư”, đạo thân Kiếm Thần lên tiếng, “Thái Cổ, nguyên thân chân thần bị trảm, chỉ để lại một phần cơ thể làm vỏ bọc bên ngoài, có thể gọi là thi thể cổ xưa, sau bao nhiêu năm tháng dài đằng đẵng, tử thi không tiêu đi mà sinh ra linh trí, tu Minh Đạo mà thành, đó chính là Thần Tướng của hiện tại”.



“Thời đại Thái Hư”, Diệp Thành tặc lưỡi, vài triệu năm, đó là thời gian dài thế nào chứ.



“Ừm”, khi Diệp Thành còn đang trầm ngâm thì đạo thân Kiếm Thần ở phía trước đã dừng chân, nghiêng đầu nhìn hư vô, đôi mắt như giếng sâu không chút gợn sóng dần nheo lại.

“Sao vậy tiền bối?”



“Hoàng Đế của Đại Sở đã giải phong ấn rồi”.



“Hoàng Đế của Đại Sở?”, Diệp Thành vội ngẩng đầu nhìn về một hướng trong hư vô như đạo thân của Kiếm Thần, hắn cố gắng tập trung quan sát nhưng vì đạo hành còn hạn chế nên không nhìn thấy gì.



“Tám vị Hoàng Đế của Đại Sở đều giải phong ấn cả rồi sao?”, Diệp Thành thu lại ánh mắt nhìn sang đạo thân Kiếm Thần.



“Có lẽ là vậy”, đạo thân Kiếm Thần nói rồi còn bấm tay tính toán để tăng thêm sự chắc chắn: “Đại Hạ Thần Triều, Côn Luân Hư, Thần Điện, Đại La Chư Thiên, Cửu Hoang Thiên, giờ thêm Hoàng Đế Đại Sở, đến cả cấm khu thậm chí là cao thần cũng đều bị kinh động, trận thế quá lớn”.



“Nói vậy thì Đại Sở sẽ nhanh chóng được tìm thấy?”, Diệp Thành không kìm nén nổi xúc động.



“Không đơn giản như thế đâu”, đạo thân Kiếm Thần thu lại thần thông tính toán, “mặc dù ngươi tính toán ra được vị trí đại khái của Đại Sở nhưng lại không biết vị trí chính xác, cho dù là trận thế lớn thì cũng như mò kim đáy bể thôi”.

“Năm trăm năm, hi vọng Đại Sở có thể trụ được tới lúc đó”, trong lòng Diệp Thành dâng trào niềm hi vọng mãnh liệt.



 
Chương 3431: Tinh không vời vợi vô cùng im ắng.  


“Có một số chuyện ta cần phải dặn ngươi trước”, đạo thân Kiếm Thần lãnh đạm, “nhiều nhất là ba tháng ta có thể đi cùng ngươi, chặng đường tiếp theo ngươi phải đi một mình rồi, rồi sẽ có ngày tới Huyền Hoang Đại Lục, lúc đó nhớ không được quá cao ngạo, tu sĩ Đỉnh Phong của Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên và nhiều vị Hoàng Đế của Đại Sở đã rời khỏi Chư Thiên Vạn Vực đi tìm Đại Sở, không thể bảo vệ ngươi được”.



“Vãn bối hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tự biết đạo thân Kiếm Thần đang dặn dò hắn chuyện hậu sự.



Advertisement

“Vậy thì lên đường thôi”, bên trong cơ thể đạo thân Kiếm Thần có một đạo tiên quang bay ra bao quanh Diệp Thành.



Cả hai người như hai đạo tiên quang cứ thế bay về phía Đông, tốc độ của đạo thân Kiếm Thần rất nhanh, có lẽ biết thời gian của mình không còn nhiều nên mới muốn tìm nhiều người chuyển kiếp hơn trong khoảng thời gian ngắn nhất.



Cả chặng đường, Diệp Thành lặng lẽ đi theo đạo thân Kiếm Thần, so với tốc độ của ông ta thì tốc độ của hắn kém hơn nhiều.



Sau một ngày, cả hai người bước ra khỏi Âm Minh Tinh Vực.



Trước mặt bọn họ là một tinh vực rất mới lạ.



So với Âm Minh Tinh mà nói thì tinh vực này sinh khí dồi dào, khí tức sinh linh mạnh mẽ.

Lại diễn bài cũ, Diệp Thành đứng giữa trung tâm tinh vực và thi triển đại thần thông, đạo thân Kiếm Thần hỗ trợ thêm bí thuật, mượn uy thế của Chư Thiên Kiếm Thần để loan tin cho tứ phương.



Tinh Không rung chuyển, từ tứ phương đều có bóng người bay tới giống như biển cả.



Có điều, điều khiến Diệp Thành cảm thấy tiếc nuối đó là mặc dù vùng tinh vực này rộng lớn nhưng cũng chỉ có trăm người chuyển kiếp, trên chín phần đều là hậu duệ của các vị Hoàng Đế, trong đó có một vị thần tướng dưới trướng Hoàng Đế.



Thời gian cấp bách nên Diệp Thành và đạo thân Kiếm Thần không ở lại lâu, bọn họ gặp gỡ vội vàng rồi lại rời đi, còn người chuyển kiếp được đưa ra khỏi Âm Minh Tinh cũng được giao phó cho tinh vực này.



Tiếp đó là cả chặng đường rất dài.



Cả hai người sóng vai đi qua từng tinh vực, tìm thấy từng tốp người chuyển kiếp, số lượng có nhiều có ít nhưng đều được giao phó và gửi gắm ở các tinh vực, chỉ đợi một ngày nào đó bọn họ đoàn tụ cùng quay về Đại Sở.



Thời gian dần trôi, chớp mắt đã ba tháng trôi qua.



Ba tháng trời, cả hai người đã đi gần ba mươi tinh vực, quan trọng là thời gian di chuyển dài, tinh không lại rộng lớn, cho dù có sự hỗ trợ của tinh không vực đài thì cũng tiêu tốn không ít thời gian.



Tinh không vời vợi vô cùng im ắng.



Đã đến lúc đạo thân Kiếm Thần phải rời đi, bóng hình dần tan biến, cứ thế biến mất giữa hư vô.



Thấy vậy, Diệp Thành tiến lên một bước chắp tay cúi người, vẻ mặt cung kính, cung tiễn đạo thân Kiếm Thần.











 
Chương 3432: “Huynh ấy sẽ quay về thôi”


Lại lần nữa lên đường nhưng lần này chỉ còn lại một mình Diệp Thành cô đơn.



Không còn sự hỗ trợ từ đạo thân Kiếm Thần, hắn đành phải hành sự cẩn trọng hơn, đi tìm lần lượt từng cổ tinh.



Advertisement

Đây là cả chặng đường rất dài.



Diệp Thành giống như một du khách vượt qua thời gian và không gian, cơ thể mang theo dấu vết của năm tháng.



Thời gian dần trôi, ngày lại qua ngày, năm này qua năm khác.



Diệp Thành đã ở đây thêm cả trăm năm trời, vị Hoàng Đế thứ mười là Diệp Thành đã tìm kiếm trong mơ hồ, bỏ đi cả trăm năm thanh xuân, có quá nhiều tinh vực còn ghi dấu bóng hình cô liêu của hắn.



Cả trăm năm trời, hắn đã tìm thấy rất nhiều người chuyển kiếp của Đại Sở và tìm cho bọn họ nơi dừng chân an toàn.



Cả trăm năm nay tu vi của hắn dần tiến cấp rất chậm, không phải hắn khả năng của hắn không tiến bộ mà vì hắn đã đem tuổi xuân và sức lực của mình dốc hết vào việc đi tìm người chuyển kiếp của Đại Sở khiến trong một trăm năm trời mới mới tới cảnh giới Hoàng Đỉnh Phong.

.........



Trên Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông.



Một nữ nhân tóc bạc đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời sao, vị Hoàng Đế thứ mười một của Đại Sở phong thế tuyệt đại đắm mình dưới ánh trăng thanh khiết vô ngần, trông cô đẹp như mộng như ảo.



Đại Sở về đêm vô cùng yên tĩnh.



Hằng Nhạc Tông giống như chốn tiên cảnh chốn hồng trần.




Cơn gió nhẹ thổi tới thổi bay mái tóc bạc khiến cô vô thức giơ tay về phía tinh không như muốn hái vì sao sáng nhất xuống: “Huynh còn nhớ nữ tử tên Liễu Như Yên không?”



“Ta không ngờ rằng hai trăm năm trên thế gian này lại dài như vậy”, Đông Hoàng Thái Tâm bay xuống Ngọc Nữ Phong, cũng giống với Liễu Như Yên, bà ta ngẩng đầu nhìn tinh không, hi vọng người đó quay về.



“Huynh ấy sẽ quay về thôi”, Liễu Như Yên nheo mắt, giọng nói khe khẽ mang theo sự ấm áp của một nữ nhân si tình.



“Hắn chưa bao giờ khiến Đại Sở thất vọng, hắn...ừm”, Đông Hoàng Thái Tâm còn chưa nói xong thì lại đưa mắt nhìn sang hướng khác của hư vô, trong đôi mắt như ngấn lệ.



“Tinh không rung chuyển, có người ngoài tới”, Liễu Như Yên khẽ giọng nói.



“Mở”, Liễu Như Yên vừa dứt lời thì liền nghe thấy tiếng động vang khắp thiên không.



Giây phút sau đó, tinh không nứt lìa tạo ra một cái hố rộng lớn, một đạo tiên quang rất dày bay từ trên trời xuống, xuyên qua thiên địa, tiên quang trải dài ra tứ phương giống như Thiên Ma trụ chọc trời xuất hiện hai trăm năm trước.

Ngay sau đó, một cái lồng với áp lực mạnh mẽ khiến đất trời rung chuyển bao trùm khắp Đại Sở, trấn áp cả thương không.



 
Chương 3433: Mười người lần lượt bấm ấn quyết như nhau.  


Cả Đại Sở bị kinh động, tất cả mọi người che mặt, “chuyện...chuyện gì vậy chứ?”



“Cái trụ chọc trời, lại có Thiên Ma xâm phạm sao?”, thấy tiên trụ chọc trời, rất nhiều người biến sắc cho rằng Thiên Ma lại lần nữa xâm phạm, nhiều người tế ra binh khí.



Advertisement

“Có lẽ không phải”, có lão tu sĩ bay lên trời, “tiên quang chiếu rọi, khác với khí tức của Thiên Ma”.



“Đó...đó là...”, trong tiếng bàn tàn xôn xao, từ tứ phương của Đại Sở vang lên âm thanh kinh ngạc, rất nhiều người thẫn thờ nhìn sang tiên trụ chọc trời kia, nơi đó có một bóng hình vững chãi đang sải bước.



“Sở...Sở Hoàng?”, tu sĩ Đại Sở run rẩy, nhìn bóng hình vững chãi đó với vẻ mặt không sao tin nổi, cơ thể ông ta giống như ngọn núi sừng sững, giống hệt với bức tượng Sở Hoàng sừng sững ở Đại Sở.



“Sở Hoàng”, người của Hoàng Tộc Đại Sở nước mắt dàn dụa vì nhận ra vị Hoàng Đế của bọn họ.



“Đằng sau còn có người”, trong tiếng kinh ngạc của tứ phương, tiên trụ chọc trơi kia lại rung lên, một bóng hình bước ra, thần thái uyển chuyển, phong hoa tuyệt đại, không hề nhuốm bụi trần.



“Nguyệt... Nguyệt Hoàng”.

“Còn nữa”, tiên trụ chọc trời rung lên, lại là một bóng hình vững chãi sáng như vì sao, mái tóc như thác nước, đó là Thần Hoàng đang nhìn thiên địa này từ trên cao, uy lực mạnh mẽ trấn áp chư thiên.



“Viêm Hoàng”, người của Viêm Hoàng run rẩy.



“Hoàng đế của Đại Sở”, lão tu sĩ kích động khôn cùng, từng đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào tiên trụ chọc trời lần lượt có người bước ra, tất cả đều là Hoàng Đế của Đại Sở.



“Sở Hoàng, Nguyệt Hoàng, Viêm Hoàng, Thiên Táng Hoàng, Đông Hoàng, Thái Vương, Chiến Vương, Huyền Hoàng, Thần Hoàng”.



“Bái kiến Hoàng Đế Đại Sở”, nhiều người của Đại Sở quỳ rạp xuống đất đồng thanh hô lên vang vọng đất trời.



“Năm tháng dài đằng đẵng”, chín vị Hoàng Đế của Đại Sở sóng vai nhau, vẻ mặt hoài nhiệm nhìn sơn hà rộng lớn, nơi này vẫn giống trong kí ức của bọn họ, qua bao nhiêu năm tháng, cuối cùng bọn họ cũng được trở về nơi này.



“Huynh ấy thành công rồi”, trên Ngọc Nữ Phong, Liễu Như Yên dàn dụa nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn tiên trụ chọc trời, chỉ hi vọng phía sau Huyền Hoàng có người bước ra, chính là vị Hoàng Đế thứ mười của Đại Sở - Diệp Thành.



Tiên trụ chọc trời rung lên, quả thực có người bước ra nhưng không phải là Diệp Thành mà là một người áo trắng tóc bạc.



Đó là kiếm thần, thần thoại của Chư Thiên.



Sự xuất hiện của người này khiến đôi mắt Đông Hoàng Thái Tâm nhoà đi, từng giọt nước mắt dần kết thành băng dưới ánh trăng.



Kiếm Thần nhìn chư thiên, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại ở Ngọc Nữ Phong của Hằng Nhạc Tông và tìm thấy bóng dáng của Đông Hoàng Thái Tâm, sau bao nhiêu tháng ngày cuối cùng bọn họ cũng được gặp lại nhau, cho dù là Kiếm Thần thì đôi mắt cũng rưng rưng.











 
Chương 3434: Màn đêm buông xuống, nơi này chìm vào yên tĩnh.  


Đại trận vận chuyển, tinh không lại lần nữa nứt lìa, lại có tám tiên trụ chọc trời xuất hiện sừng sững giữa hư thiên.



Tám tiên trụ sừng sững, mỗi một tiên trụ có mười bóng hình bước ra, người nào người nấy khí thế mạnh mẽ, mỗi một luồng khí tức đều không hề yếu hơn Chư Thiên Kiếm Thần, tất cả đều mang huyết mạch lão tổ.



Advertisement

Lại là đại trận, mười người một nhóm lần lượt bấm quyết mở ra trận pháp giống như phía Chư Thiên Kiếm Thần.



Chư Thiên Luân Hồi, mở!



Ở hướng của Thiên Huyền Môn vang lên tiếng hô rất khẽ, mở ra đại trận Chư Thiên Luân Hồi choán lấp cả Đại Sở, cùng dung hoà với trận pháp của Kiếm Thần và các vị Hoàng Đế của Đại Sở, lạc ấn giữa thiên địa.



Cho tới lúc này thiên địa mới thôi rung chuyển.



Dưới ánh mắt chứng kiến của tất cả mọi người, Chư Thiên Kiếm Thần, Hoàng Đế của Đại Sở cùng người bước ra từ tiên trụ thu lại ấn quyết, tất cả chín mươi người cùng đồng loạt chắp tay cúi người.



Cho dù bọn họ là tiền bối thì cũng vẫn hành lễ vì những anh hồn đã hi sinh vì Đại Sở.


Tu sĩ của Đại Sở rơi nước mắt, trận huyết chiến của hai trăm năm trước khiến chín mươi triệu tu sĩ của Đại Sở hoàn toàn mất mạng, bọn họ bảo vệ vùng đất này và bảo vệ Vạn Vực Thương Sinh.



Màn đêm buông xuống, nơi này chìm vào yên tĩnh.



Người của Chư Thiên Kiếm Thần lần lượt bay xuống khỏi hư thiên, liên tục khắc hoạ lạc ấn ở thiên địa này.



Bọn họ mất một trăm năm để tìm thấy Đại Sở nhưng tìm thấy và đưa người của Đại Sở quay về là hai khái niệm khác nhau, con đường để Đại Sở quay về Chư Thiên Vạn Vực vẫn còn xa xôi, cũng cần một khoảng thời gian rất dài nữa.

Thời gian cấp bách, bọn họ không thể chậm trễ vì căn nguyên của Đại Sở đã bị huỷ hoại và đang nhanh chóng tiêu tán.



Đông Hoàng Thái Tâm đến rồi, nước mắt dàn dụa, bà mỉm cười với Chư Thiên Kiếm Thần nhưng lại không nói gì, thời gian quá dài, mọi suy nghĩ và tình cảm của bọn họ đã không chỉ còn trong lời nói.



Liễu Như Yên cũng đến, cô nhìn chín vị Hoàng Đế của Đại Sở với ánh mắt đầy hi vọng: “Tiền bối, Diệp Thành đâu ạ?”



Chín vị Hoàng Đế đang khắc hoạ trận văn lần lượt quay đầu sang, nhìn ra tu vi của Liễu Như Yên, mặc dù ở cảnh giới Thiên nhưng cô lại là người mạnh nhất ở Đại Sở ngoài Thiên Huyền Môn và chính là Hoàng Đế của Đại Sở, giống với bọn họ năm xưa.



Không ai nói gì, Liễu Như Yên căng thẳng nhìn chín người.



Người của Thiên Đình Đại Sở cũng đến, người đông như nêm, tất cả đều nhìn Cửu Hoàng của Đại Sở với ánh mắt mang theo hi vọng.



Nguyệt Hoàng khẽ mỉm cười: “Hắn ở Chư Thiên Vạn Vực, vẫn đang tìm kiếm người chuyển kiếp, rồi sẽ có ngày mọi người được hội ngộ”.



Chỉ một câu nói thôi nhưng lại khiến Liễu Như Yên dàn dụa nước mắt, cô đợi từ kiếp trước tới kiếp này, đợi cả hai trăm năm cuối cùng cũng có thông tin về hắn, hiện giờ biết hắn vẫn bình an, cô còn có thể cầu mong gì hơn nữa.



 
Chương 3435: “Đúng là muốn cho ngươi một đạp cho chết luôn đi”.  


Tu sĩ của Thiên Đình cũng xúc động, nước mắt lăn dài, Diệp Thành cuối cùng cũng không phụ sự chờ đợi mòn mỏi của Đại Sở trong hai trăm năm trời.



........



Advertisement

Diệp Thành lê thánh thể đẫm máu lảo đảo bước vào tinh không, để lại một chuỗi dấu chân máu.



Hắn đã bị thương, vì cứu người chuyển kiếp mà bị Thánh Vương đáng sợ đánh tới mức bị thương, suýt chút nữa thì mất mạng.



Diệp Thành đã không còn nhớ trong hai trăm năm nay hắn bị thương bao nhiêu lần, vì gặp quá nhiều sự tồn tại đáng sợ và vô số vết thương để lại trên cơ thể, Diệp Thành mệt mỏi, nhiều lần ngã giữa tinh không.



Không biết đến bao giờ hắn mới bước vào một vì sao tử tịch, trốn vào một vùng núi hẻo lánh.



Cho tới lúc này hắn mới đưa người chuyển kiếp trong Hỗn Độn Thần Đỉnh ra ngoài, đó là một người thanh niên áo tím, mặt mày xấu xí, đầu tóc rối bời, đôi mắt nhìn thế nào cũng thấy gian manh.



Đây là người mà Diệp Thành hết sức thân thuộc, ở Đại Sở còn có một danh hiệu rất kêu chính là: Thánh trộm.


Không sai, tên thanh niên áo tím này chính là Đạo Chích, đệ tử thế hệ Huyền Tự, một trong chín đại đệ tử chân truyền của Thiên Đình.



Lần này Diệp Thành vì để cứu hắn nên mới bị trọng thương, bị một Thánh Vương truy sát hơn tám triệu dặm, cũng may Diệp Thành trốn thoát thành công.



“Mẹ kiếp, đụng vào ai không đụng lại đụng vào Thánh Vương”, Diệp Thành lên tiếng mắng chửi, có lẽ vì quá kích động nên miệng hắn vẫn còn chảy máu, nếu không phải vì trọng thương thì hắn nhất định đã lao đến đánh cho Đạo Chích một trận rồi.



“Ta không đụng vào ông ta mà”, Đạo Chích vội kêu oan, “đó là vì lão già đó ưng bảo bối của ta nên mới đuổi theo ta”.

“Đụng vào ai không đụng, ngươi không biết tính toán sao?”, Diệp Thành tối sầm mặt, “ta thật cảm thấy kì lạ, ngươi làm gì không làm, sao cứ phải đi đào mộ tổ nhà người ta lên, kiếp trước thì trộm đồ, kiếp này đi trộm mộ”.



“Ta...ta vào trong đi dạo một vòng chứ đã lấy cái gì đâu”, Đạo Chính cười trừ.



“Ta...phụt!”, Diệp Thành tức tối nói không thành lời, cứ thế phun ra máu, cũng không biết vì bị thương hay vì quá tức giận, đệ tử Huyền Tự của Thiên Đình không một ai khiến hắn yên tâm cả.



“Đừng kích động, sau này ta nhất định sẽ làm người tốt”.



“Đúng là muốn cho ngươi một đạp cho chết luôn đi”.



“Đừng doạ ta mà”, Đạo Chích toét miệng cười, hắn mặt dày tiến lên trước lấy ra đan dược trong túi đựng đồ của Diệp Thành sau đó lần lượt bóp nát đẩy vào cơ thể Diệp Thành.



“Đây không phải là Đại Sở, ngoan ngoãn một chút cho ta”, Diệp Thành mắng chửi, điên cuồng hấp thu sức mạnh từ đan dược.



“Đương nhiên rồi”, Đạo Chích hất đầu sau đó không quên vuốt tóc đầy ý tứ, trong lòng thầm nhủ rồi sẽ có ngày tới cổ mộ của vài cổ tinh đi lượn một vòng, hắn đã chọn sẵn địa điểm rồi, cổ mộ không hề nhỏ, bảo bối chắc chắn không thiếu.



 
Chương 3436: Động tĩnh không hề nhỏ khiến hai ngọn núi sụp đổ.  


Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao như những hạt cát bụi.



Diệp Thành vẫn khoanh chân ngồi đó, bên trong túi đựng đồ liên tiếp có đan dược bay ra tự nổ và được hắn hấp thu.



Advertisement

Lần này giao chiến với Thánh Vương hắn đã bị thương rất nặng, vết thương hầu như đến từ nguyên thần, diễn hoá thành đạo thương, cũng may có thiên lôi nên mới có thể làm lành vết thương, nếu muốn hồi phục hoàn toàn thì cũng phải cần một khoảng thời gian.



Đạo Chích vẫn ở bên cạnh hắn uống rượu, thi thoảng nấc lên đầy tiết tấu.



Trên cổ tinh Tử Tịch không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.



Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới thổi bay mái tóc bạc của Diệp Thành, cũng khiến Đạo Chích kích động đến mức phải ngẩng đầu nhìn, mũi liên tục hít hít, ngửi thấy một loại mùi khác biệt trong không khí.



Ngửi mãi, ngửi mãi, Đạo Chích liền đứng dậy đi theo mùi đó và đi tới một khu rừng sâu.



Rầm!


Không lâu sau đó, nơi mà Đạo Chích tới liền vang lên tiếng động dữ dội khiến cả tinh không rung chuyển.



Diệp Thành nhắm mắt trị thương cũng bị kinh động, hắn đột nhiên mở mắt, khoé miệng trào máu, vì vết thương quá nặng nên đến cả tiên luân thiên sinh cũng khó có thể hồi phục trong khoảng thời gian ngắn nhất.



Diệp Thành đứng dậy, thấy Đạo Chích không có ở đây thì liền tế ra thần thức, bao trùm khắp một trăm nghìn trượng xung quanh.



Rầm!

Lại là một tiếng động mạnh vang lên truyền từ nơi xa xăm, động tĩnh không hề nhỏ khiến hai ngọn núi sụp đổ.



Nhờ tiếng động này mà Diệp Thành có thể tìm thấy chính xác bóng hình của Đạo Chích, hắn lập tức bay về hướng đó, đệ tử Huyền Tự quả nhiên không khiến hắn được yên tâm.



Không lâu sau đó, Diệp Thành liền dừng chân ở một hướng trong tinh không, hắn bước đi một vòng, ánh mắt dừng lại ở bên dưới, Đạo Chích không ở bên trên mà ở dưới mặt đất, không biết hắn ta làm gì mà tiếng động mạnh nối tiếp nhau, đến cả núi non cũng rung chuyển, sau đó là sụp đổ.



Diệp Thành cau mày, đôi mắt nheo lại nhìn xuống bên dưới, hắn ngửi ra âm khí từ dưới mặt đất.



Cổ mộ!



Diệp Thành lẩm bẩm, hắn cũng đoán ra được vì sao Đạo Chích lại chạy tới đây, chắc chắn là đi đào mộ.



Rầm!



Khi Diệp Thành còn đang lẩm bẩm thì mặt đất rung chuyển, một bóng hình bước ra: “Cứu với”.



 
Chương 3437: Đào mộ người khác là tổn hại âm đức,


Đạo Chích bước ra, trong người ôm lấy một cây đèn cổ bằng đồng xanh, thân hình nhếch nhác thảm hại, vừa bò vừa chạy như thể đằng sau có người đuổi theo, và quả thực có thứ gì đó đuổi theo hắn, chính là một luồng tử khí.



Tử khí kia rất mạnh, lạnh thấu xương lại cổ xưa, để lại từng vết thương đẫm máu trên người của Đạo Chích, cung may Đạo Chích bỏ chạy nhanh nếu không thì đã bị tử khí kia tiêu diệt rồi.



Advertisement

Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lập tức giơ tay với đầy tiên hoả hiển hiện, xoá đi tử khí đang đuổi theo Đạo Chích.



Lúc này Đạo Chích mới thoát hiểm, hắn thở dốc ngồi trên mặt đất, lau đi mồ hôi lạnh toát, lúc này mới bật cười nhìn cây đèn cổ bằng đồng xanh trong lòng và không quên hả hơi lau đi lau lại.



Diệp Thành nhìn xuống mặt đât,s hắn phát hiện dưới lòng đất có một ngôi mộ cổ, vả lại còn chôn cất một người rất mạnh, nếu không thì sao có thể có tử khí mạnh đến vậy, đến cả Đạo Chích cũng suýt mất mạng.



Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn tiến lên phía trước Đạo Chích, chăm chú quan sát cây đèn cổ trong lòng Đạo Chích.



Cây đèn cổ kia thật sự bất phàm, chính là pháp khí khủng khiếp, bên trên khắc đầy phù văn cổ xưa, có lẽ vì trải qua thời gian dài nên trông nó còn toát ra khí tức mang theo bao bể dâu.



“Đồ tốt, hi hi hi”, Đạo Chích vẫn còn mải mê lau đèn cổ, cười giảo hoạt.




“Quay về”, Diệp Thành mắng chửi.



“Đừng mà, đây là bảo bối đấy”, Đạo Chích vội ôm cây đèn vào lòng.



“Đào mộ người khác là tổn hại âm đức, bên dưới chôn người có cả đại thần thông mà ngươi không sợ nhân quả sao?”



“Đừng mà, trước đó ta đã từng đốt tiền giấy rồi nên coi như ta mua nó đi”.




“Mua cái con khỉ”, Diệp Thành đoạt lại cây đèn cổ kia rồi quay người bay xuống dưới, Đạo Chích hô hào rồi cũng đi theo, cây đèn bằng đồng xanh kia thực sự là bảo bối.



Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn bay xuống mặt đất, dùng tiên hoả hộ thân, vì càng xuống thì âm khí càng nặng, cho dù là hắn cũng không dám coi thường, có thể thấy người trong ngôi mộ này ở kiếp trước mạnh đến thế nào.



Hắn không phản đối Đạo Chích đi tìm bảo bối nhưng hắn ta trộm mộ thì đó lại là việc làm tổn hại công đứ, trong cổ mộ luôn có một luồng sức mạnh dị thường, một khi phảm phải thì sẽ xảy ra những chuyện chẳng lành.



Diệp Thành đã đạt tới tu vi hiện tại và nhìn thấu rất nhiều điều dị thường, có rất nhiều chuyện trái với quy luật không thể nào giải thích, giống như người sống và người chết luôn có sợi dây nối nào đó, đặc biệt là người đã chết trong cổ mộ, dù trải qua bao nhiêu năm tháng cũng vẫn mang theo súc mạnh vô hình khó nói.



Đi xuống dưới lòng đất chừng tám mươi trượng thì Diệp Thành dừng chân.











 
Chương 3438: “Ngươi lấy nó từ đâu thì đặt về chỗ cũ”,


“Không thể phủ nhận mấy năm nay kinh nghiệm của Đạo Chích đã tích được thêm rất nhiều”.



“Đây là trộm sao? Đây là cướp thì phải”.



Advertisement

“Ta đốt tiền giấy cho ông ta rồi”, Đạo Chích ho hắng, “nếu nói về đạo thì đây gọi là mua bán công bằng mà”.



“Vào trong đây”, Diệp Thành giơ tay ra lôi Đạo Chích đi qua lỗ thủng của cánh cửa tiến vào bên trong cổ mộ.



Cổ mộ này còn rộng lớn hơn so với trong tưởng tượng của hắn, nói là cổ mộ nhưng lại giống với cung điện dưới địa cung hơn, xung quanh đều là tường đá, lạc ấn những phù văn cổ xưa, còn có rất nhiều văn tự không biết từ thời đại nào.



Cổ mộ này đã tồn tại từ lâu đời, khắp nơi đều phủ bụi trần, cho dù là từng luồng tử khí bay qua thì đều mang theo khí tức cổ xưa, đứng trong đó như thể bản thân đã già đi rất nhiều.



Diệp Thành lặng lẽ nhìn tứ phương, nơi này có rất nhiều tượng đá, có hình người, có cả nửa người nửa thú, có tượng mặt mày tôi độc, có tượng thần thái sinh động như được điêu khắc mà thành.



Ngoài tượng đá ra thì trên chiến đài phần lớn đều là thạch đài, bên trên còn có từng cây đèn cổ bằng đồng xanh, điều dị thường đó là mỗi một cây đèn cổ đều rực cháy, loé lên hoả diệm lạnh lẽo mà u tịch.




“Ngươi lấy nó từ đâu thì đặt về chỗ cũ”, Diệp Thành đưa cây đèn cổ cho Đạo Chích, vẻ mặt nghiêm túc.



“Hừm”, mặc dù Đạo Chích không muốn nhưng vẫn nhận lấy đèn cổ, hắn bước tới trước một cái thạch đài rồi đặt đèn cổ lên, cũng giống như những cây đèn khác, sau khi cây đèn được cắm lên thì lập tức rực cháy.



Sau khi đặt nó về vị trí cũ, tên này không quên liếc nhìn tứ phía.



Trước đó vì vào đây vội vàng, hắn đã cầm lấy một cây đèn cổ mà tháo chạy, không kịp nhìn kĩ nơi này.




Bây giờ khi được nhìn kĩ mới thấy nơi này thật sự không thiếu bảo bối, giống như chuông đồng, linh gương, thần châu, cổ kiếm, cần gì có nấy, đều là pháp khí bất phàm, còn có không ít bí quyển cổ xưa và mai rùa nữa.



Nhiều năm trộm mộ nên Đạo Chích rất nhạy cảm với những bảo bối như vậy, từng món đồ bên trong mộ cổ đều là vật thượng phẩm, nhìn từng món đồ mà hắn chỉ biết nuốt nước bọt, bao nhiêu năm rồi hắn chưa từng thấy ngôi mộ cổ nào mà giàu có đến vậy.



Lại nhìn Diệp Thành ở phía cách đó không xa, hắn đứng đó như pho tượng tĩnh lặng quan sát phía sâu bên trong ngôi mộ.



Bên trong ngôi mộ này có càn khôn, khắp nơi đều là trận văn thần bí, còn nơi mà hắn đứng chỉ là minh điện nằm bên ngoài cùng của cổ mộ, huyệt mộ nằm ở phía sâu bên trong, hắn thậm chí còn có thể thông qua tiên nhãn nhìn thấy một cỗ quan tài bằng đá cổ xưa được xích sắt bằng đồng xanh xích lại, bên trên còn dính đầy phù văn cổ xưa.



Diệp Thành không nhìn tiếp nữa mà từ từ thu ánh mắt về, hắn nhìn không thấu được cỗ quan tài kia, hắn chỉ biết người bên trong quan tài kiếp trước nhất định rất mạnh, mặc dù đã quy tịch rất lâu nhưng vẫn khiến người ta thấy áp lực.



“Vãn bối vô ý mạo phạm”, Diệp Thành chắp tay cúi người hành lễ cung kính.



“Bảo bối, đều là bảo bối”, Đạo Chích vẫn đang xoa tay đi qua đi lại nhìn thứ gì cũng sáng cả mắt lên.



 
Chương 3439: “Làm nhiều chuyện thất đức quá sẽ bị theo dõi thôi”.  


“Đừng đụng tới bất cứ thứ gì ở đây nữa”, Diệp Thành trầm giọng, Đạo Chích có thể nhìn ra được sự bất phàm của những bảo bối kia thì hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra, nhưng hắn biết rõ bất cứ vật nào bên trong ngôi mộ này đều không được phép đụng vào vì cổ mộ này quá cổ xưa, lại chôn cất một tu sĩ mạnh, dù qua bao nhiêu năm tháng nhưng vẫn sinh ra luồng sức mạnh dị thường khiến người ta cảm thấy sợ hãi.



“Ta biết rồi”, Đạo Chích đáp lờ.

Advertisement



“Bao nhiêu bảo bối như vậy mà phải chôn đi thì ngươi nên biết người trong ngôi mộ này là sự tồn tại thế nào”, Diệp Thành quay người đi ra ngoài, “ngoan ngoãn cho ta, đừng chuốc thêm hoạ vào thân”.



“Được rồi được rồi”, Đạo Chích gật đầu đi theo nhưng khi đi qua một thạch đài hắn lại tiện tay thó luôn một cái gương bằng đồng nhét vào trong người và đương nhiên Diệp Thành không phát hiện ra.



Cả hai người một trước một sau đi ra khỏi cổ mộ.



Diệp Thành đứng ở trước cửa mộ thi triển thần thông hồi phục cửa mộ về nguyên trạng, hắn thiêu đốt thần đăng ở trước cửa mộ sau đó còn không quên tạo thêm nhiều phong ấn cho nơi này, tránh âm khí thoát ra ngoài.



Đạo Chích lắc đầu, nhìn mà tỏ ra khó hiểu, thầm nhủ Diệp Thành làm quá, lãng phí bao nhiêu bảo vật.


Đi thôi!



Diệp Thành quay người kéo theo Đạo Chích và bay về một hướng.



Có điều Diệp Thành không nhận ra sau khi bọn họ rời đi ở nơi rất sâu bên trong cổ mộ có tiếng xích sắt va chạm vào nhau, đó là âm thanh từ những đoạn xích sắt trên quan tài đá, chỉ vì quan tài bằng đá đang rung nên có vẻ như có thứ gì đó muốn xông ra ngoài.

Ra khỏi lòng đất, Diệp Thành không ngồi lại trị thương nữa mà đưa Đạo Chích bay thẳng ra khỏi cổ tinh chết chóc.



Bước vào tinh không rộng lớn, hắn nhìn về phía hư vô mờ ảo, thầm nghĩ không biết phía Kiếm Thần đã tìm được Đại Sở chưa, hai trăm năm quá dài, không biết cố hương Đại Sở liệu có còn được bình an.



Gác lại mọi suy nghĩ, hắn lấy tinh không đồ Kiếm Thần tặng ra, cẩn thận xác định phương hướng.



Lại nhìn tới Đạo Chích, hắn ta theo sát phía sau hắn không rời như một cái đuôi, thi thoảng lại lấy chiếc gương đồng lấy được từ trong cổ mộ ra, so với chiếc đèn cổ bằng đồng thau lúc trước thì chiếc gương đồng này có giá trị hơn nhiều.



Không biết đi được bao lâu bỗng thấy Đạo Chích dừng lại, hắn ta vô thức quay đầu nhìn tinh không phía sau.



Chẳng hiểu sao hắn ta luôn cảm thấy đằng sau có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơn nữa còn đi theo hắn ta suốt chặng đường khiến hắn ta cảm thấy sau lưng có gió thổi vù vù khiến người ta rùng mình.











 
Chương 3440: “Con lừa này rất tự tin”


“Đây là sự nghiệp vĩ đại”.



“Đúng là rất vĩ đại”, Diệp Thành tặc lưỡi, phất tay lấy một viên thần châu ra, cho nó bay vào đầu mày của Đạo Chích: “Đây là Chí Dương thần châu, có thể xua đuổi tà vật cõi âm, tặng ngươi phòng thân”.



Advertisement

“Ta đã nói mà!”, Đạo Chích cười toe toét, dung hợp Chí Dương thần châu, cả người lập tức cảm thấy có tinh thần hơn hẳn, đến bước đi cũng tự tin hơn rất nhiều, khí tức Chí Dương toả ra luồng nhiệt ấm khắp người.



“Sau này đừng đụng đến đồ của âm phủ nữa, cũng bớt vào cổ mộ đi”, Diệp Thành đưa một túi đựng đồ cho Đạo Chích: “Ta không muốn phải mang thi thể ngươi về Đại Sở”.



“Đúng là Thánh chủ Thiên Đình có khác, ra tay thật hào phóng”, Đạo Chích mở túi đựng đồ ra cười hì hì: “Nhiều nguyên thạch thế này đủ cho tiểu gia đây chơi được rất lâu rồi, còn trộm mộ làm gì nữa”.



“Ta thích cái tính này của ngươi đấy”.



“Nói thật, ta vẫn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào ta”, Đạo Chích cất túi đựng đồ đi, lại gãi đầu nhìn về phía sau: “Đã nói là giao dịch với âm phủ rồi, cũng đã đốt tiền giấy cho các ngươi rồi mà”.



“Con lừa kia to thật”, Diệp Thành làm như không nghe thấy câu lẩm bẩm của Đạo Chích, hắn nhìn về phía trước với ánh mắt sâu xa, lời nói cũng đầy ẩn ý.



Nghe vậy, Đạo Chích dời mắt, nhìn theo ánh mắt Diệp Thành về hướng tinh không phía trước.



Ở đó có một con lừa đang phách lối đi lại trên tinh không, cái đuôi ngúng nguẩy có nhịp, bộ lông mượt mà phát sáng, toàn thân được khí tức huyền diệu bao quanh, rất thần kỳ.



Đạo Chích xoa cằm, quan sát từ trên xuống dưới: “Ta chưa từng thấy con lừa nào phách lối như nó luôn”.



“Nó không đơn giản đâu”, Diệp Thành lãnh đạm nói: “Tu vi Chuẩn Thánh, trong cơ thể còn có huyết mạch bá đạo, có lẽ là máu kỳ lân, đến Thánh Nhân cũng chưa chắc hạ gục được nó”.


“Thời buổi này làm sao thế nhỉ, lừa cũng thành tinh nữa”, Đạo Chích không khỏi cười gằn.



“Nhìn cái gì, tránh ra”, khi hai người nói chuyện thì con lừa đó đã đi tới, mở miệng lại nói được tiếng người, bước đi mạnh mẽ, cái đầu ngẩng lên thật cao, điều nực cười không phải những điều này, mà là ánh mắt nó nhìn Diệp Thành và Đạo Chích, đôi mắt lừa chỉ nhìn nghiêng chứ không thèm nhìn thẳng vào họ.



“Con lừa này rất tự tin”, Diệp Thành sờ cằm, vẻ mặt đầy ẩn ý.



“Lão phu bấm đốt tay rồi, mang về hầm hẳn là mùi vị rất được”, Đạo Chích cũng làm ra vẻ mặt nghiêm túc.



“Đủ cho hai chúng ta ăn rất lâu đấy”.



“Không sao, ta ăn được nhiều”.



“Này, ta bực rồi đấy nhé”, con lừa tức tối, lập tức phát điên, ngang ngược quay người, móng sau của lừa đá thẳng về phía Diệp Thành và Đạo Chích với lực cực kỳ mạnh.

Đạo Chích rất tự giác trốn sau lưng Diệp Thành, con lừa này đã thành tinh, vả lại còn có máu kỳ lân trong người, tu vi Chuẩn Thánh, một cú đá thôi cũng có thể khiến hắn ta biến thành một đống bùn.



 
Chương 3441: “Có người chuyển kiếp, ngươi không nhận ra hả?”


Hắn ta sợ con lừa đó không có nghĩa là Diệp Thành cũng sợ, Diệp Thành vung một chưởng lên, hất ra thật mạnh.



Ầm!



Advertisement

Một chưởng một đá va vào nhau, tinh không nổ ầm.



Diệp Thành vẫn đánh giá thấp con lừa này, Thánh thể cường hãn là thế nhưng tay hắn va chạm với móng của nó cũng vẫn đau đớn.



Con lừa cũng nhe răng ngoác miệng, cảm thấy móng mình tê dại, không ngờ một cảnh giới Hoàng lại có thân thể và sức chiến đấu mạnh đến thế này, nó có tu vi Chuẩn Thánh cũng bị đánh toàn thân run rẩy.







Ngươi lợi hại!



Con lừa phách lối lập tức sợ hãi, quay đầu bỏ chạy, bởi vì móng sau của nó đã bị Diệp Thành đánh cho tê dại, đến nỗi tư thế khập khiễng bỏ chạy cũng trở nên hơi buồn cười, cảnh tượng rất vui tai vui mắt.




Diệp Thành xoa xoa tay, không đuổi theo, hắn còn phải tìm người chuyển kiếp, không có thời gian chiến đấu với nó.



Nhưng hắn và Đạo Chích còn chưa lên đường tìm người chuyển kiếp thì con lừa vừa chạy mất dạng ấy đã quay lại, hơn nữa còn cụp đuôi bỏ chạy, bốn móng di chuyển cực kỳ nhanh.



Diệp Thành và Đạo Chích nhướng mày, nhìn ra được con lừa đang bị đuổi giết, nếu không cũng không chật vật đến thế.



Quả nhiên, phía sau nó là ba bóng người đang đuổi theo, một tên thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím, đều có tu vi Chuẩn Thánh, khuôn mặt ai cũng đen như than.




Vút! Vút! Vút!



Tên thanh niên áo trắng cùng hai lão già áo tím bay vút qua Diệp Thành và Đạo Chích nhanh như chớp, tiếng mắng chửi vọng khắp tinh không: “Con lừa chết bằm kia, đừng để lão tử bắt được ngươi”.



“Tới sớm không bằng tới đúng lúc”, Diệp Thành đưa Đạo Chích vào Hỗn Độn Thần Đỉnh rồi cũng đuổi theo.



“Này, ngươi định làm gì vậy? Muốn ăn thịt lừa à?”, trong Hỗn Độn Thần Đỉnh vang lên tiếng gọi sửng sốt của Đạo Chích: “Chúng ta có thời gian chẳng bằng đi tìm người chuyển kiếp, dây dưa với con lừa này làm gì?”



“Có người chuyển kiếp, ngươi không nhận ra hả?”, Diệp Thành lập tức đáp lại.



“Người chuyển kiếp?”, mắt Đạo Chích sáng lên, lập tức nhìn ra thế giới bên ngoài, lướt qua con lừa, hắn ta nhìn thấy ba người đang đuổi giết nó, ánh mắt dừng lại trên người thanh niên áo trắng trong ba người.



“Hắn chạy nhanh quá, không nhìn rõ”, Đạo Chích ho khan: “Là người nào của Đại Sở chuyển kiếp vậy?”



 
Chương 3442: Chẳng mấy chốc, tinh không lại trở nên im ắng.  


“Vậy ta sẽ cho ngươi được thấy rõ hơn”, tốc độ của Diệp Thành tăng vọt, hắn giống như thần mang, hai ba bước đã đuổi kịp hai lão già và một thanh niên, sau đó hắn xoay người, bay ngược về phía sau.



“Thân pháp thật lợi hại”, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím giật mình thảng thốt, tốc độ bay ngược còn nhanh hơn bọn họ, trong khi bọn họ là cảnh giới Chuẩn Thánh, còn vị này chỉ là cảnh giới Hoàng.



Advertisement

“Nhìn rõ chưa?”, Diệp Thành truyền âm cho Đạo Chích.



“Hình như ta nhìn thấy một cái đầu trọc”, Đạo Chích xoa cằm với biểu cảm thâm trầm.



“Có cần giúp không?”, bên ngoài, Diệp Thành vẫn đang bay ngược, hứng thú nhìn thanh niên áo trắng, nói rồi hắn còn nháy mắt khiến hắn ta sững sờ, tên này từ đâu ra vậy?



“Tiểu hữu, giúp chúng ta bắt con lừa đó, lão hủ sẽ tặng cho ngươi một Chuẩn Thánh binh”, thanh niên kia còn chưa lên tiếng thì lão già bên cạnh hắn ta đã cất lời, nói đến con lừa kia, mặt ông ta lại đen sì.



“Được thôi!”, Diệp Thành lập tức quay người lại, từ bay ngược chuyển về bay thẳng, đuổi theo con lừa kìa.



“Đuổi theo đi, đuổi theo nữa đi”, phía trước, con lừa đang chạy vui vẻ, vừa chạy vừa quay lại nói vọng về phía sau.

Nhưng vừa quay lại đã sửng sốt, bởi đón chào đón nó là một bàn tay khổng lồ, giáng thật mạnh vào mặt nó.



Woa! Rát đấy!



Con lừa bay vút đi ngay, lộn nhào mấy chục lần trên không trung mới dừng lại, đầu ong ong như bị lừa đá, ồ đúng rồi, nó là lừa mà.



Chỉ trong vài giây ngắn ngủi tên thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím đã đuổi kịp, trong tay mỗi người cầm một cây gậy rang sói, không nhiều lời lập tức hành động.



Bụp! Bụp!




Tinh không lập tức trở nên sôi động, tiếng đập bụp bụp vang lên không ngớt.



Con lừa bi thảm, đầu còn đang ong ong đã bị đánh không kịp trở tay.



Diệp Thành dừng lại, thích thú nhìn nó, không hiểu sao nhìn nó bị đánh bầm dập mà lòng hắn lại có cảm giác sảng khoái không giải thích được, suýt nữa thì không nhịn được tiến lên đạp vài phát.



Chẳng mấy chốc, tinh không lại trở nên im ắng.



Con lừa quỳ xuống, bị thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím đánh choáng váng, hơn nữa còn bị xích sắt trói chặt, như vậy rồi ba người vẫn chưa yên tâm, lại tăng thêm vài phong ấn nữa trên xích sắt.







Sau khi phong cấm hoàn toàn con lừa, thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím mới ngồi xổm xuống, sau khi lục lọi một hồi mới nhìn tới chiếc chuông đeo trên cổ nó.

Chiếc chuông này không phải vật bình thường mà là một pháp khí giống như túi đựng đồ.



 
Chương 3443: “Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”,


Chuông lắc lư phát ra âm thanh lanh lảnh, tất cả bảo vật bên trong đều được đổ hết ra ngoài.



Woa!

Advertisement



Đạo Chích vừa mới ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh đã kinh ngạc trợn tròn mắt, liên tục nuốt nước bọt.



Không chỉ hắn ta trợn tròn mắt mà mắt Diệp Thành cũng sáng lên, nếu trách chỉ có thể trách trong chiếc chuông túi đựng đồ của con lừa kia có quá nhiều bảo vật, không nói nguyên thạch, đan dược, chỉ riêng pháp khí cấp bậc Chuẩn Thánh thôi cũng đã không ít.



Lại nhìn đến thanh niên áo trắng và hai lão già áo tím kia, lúc này họ đang lục lọi trong đống bảo vật như đang tìm kiếm thứ gì đó, hơn nữa thứ đó còn rất quan trọng với bọn họ.



“Nếu biết con lừa này giàu có như vậy, lúc trước đã nên cướp nó từ sớm”, Đạo Chích ngoác miệng cảm thán.

“Đúng là không nhìn ra”, Diệp Thành thở dài, hắn không nhìn ra chiếc chuông trên cổ con lừa đó là pháp khí túi đựng đồ, nếu để hắn biết trong đó có nhiều bảo vật thì nó đã phải quỳ sớm hơn rồi.



“Tìm được rồi”, khi hai người đang nói thì tiếng hô vui vẻ của lão già áo tím từ cách đó không xa vọng lại, trong tay ông ta là một viên thần châu màu tím phi phàm, xung quanh có đạo uẩn huyền bí, bọn họ đuổi giết con lừa này điên cuồng như thế chắc hẳn là vì viên thần châu ấy.



“Cuối cùng cũng đòi lại được bảo vật gia truyền”, lão già áo tím còn lại thở phào nhẹ nhõm.



“Có được nhiều bảo vật như vậy, không định chia cho chúng ta với à?”, Đạo Chích tiến lại gần, nhìn đống bảo vật rồi xoa xoa tay nhìn hai lão già áo tím.




“Tiểu hữu thích cái nào thì cứ lấy đi”, hai lão già áo tím rất hào phóng, không hề keo kiệt chút nào.



“Chỉ chờ câu này của ông thôi đấy”, Đạo Chích cười khà khà, lấy một cái bao tải lớn ra, đó là một túi đựng đồ cỡ lớn, thấy gì là lấy cái đó, không chút khách sáo.



Lúc này hai lão già áo tím không còn bình tĩnh được nữa, không khách sáo với ngươi là ngươi cũng thành thật luôn.



Vì thế bọn họ cũng ra tay, giơ tay vơ đống bảo vật chất thành núi vào túi đựng đồ, tốc độ không hề chậm hơn Đạo Chích, nhưng Đạo Chích cũng không tầm thường, tay chân cực kỳ nhanh nhẹn.



Nhìn ba người họ, thanh niên áo trắng không khỏi bật cười, cảm kích nhìn Diệp Thành bên cạnh: “Lần này may nhờ có đạo hữu giúp đỡ, nếu không bảo vật gia truyền nhà ta khó mà đòi lại được”.

“Chuyện nhỏ thôi”, Diệp Thành ngoáy tai, nếu không vì ngươi là người chuyển kiếp thì lão tử cũng lười để ý.



 
Chương 3444: “Đánh ngươi là điều đương nhiên”.  


“Không biết sư phụ của đạo hữu là ai?”, thanh niên áo trắng cười ấm áp, trong lòng vẫn rất kinh ngạc, một cảnh giới Hoàng mà lại có thể một chưởng hất bay một Chuẩn Thánh, sức chiến đấu này quá hung hãn.



“Tự học thành tài”, Diệp Thành nhún vai, trong lòng hắn cũng rất ngạc nhiên cảm thán trước thanh niên áo trắng, hắn ta là người chuyển kiếp có thiên phú vượt bậc nhất trong những người chuyển kiếp hắn tìm được cho tới giờ, hai trăm năm đã lên Chuẩn Thánh, tốc độ tiến cấp này khiến người ta không thể theo kịp.



Advertisement

“Người có được thiên phú như đạo hữu đây đúng là hiếm gặp”, thanh niên áo trắng cũng không truy hỏi kỹ.



“Đạo hữu cũng không tệ”, Diệp Thành cười ung dung, phất tay tế ra tiên quang cho nó bay vào đầu mày của thanh niên áo trắng.



Lập tức, giây trước thanh niên áo trắng còn nở nụ cười ấm áp, lúc này đã đột nhiên run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay ôm đầu, đau đớn rên rỉ.



Thấy vậy, hai lão già áo tím đang giành bảo vật với Đạo Chích đều biến sắc, lập tức tế ra pháp khí bản mệnh, quát lên ầm trời: “Ngươi đã làm gì thần tử nhà ta?”



“Không làm gì cả, đánh thức thần trí của hắn thôi, một lát nữa là ổn”, Diệp Thành nở nụ cười thản nhiên.



“Nói láo”, hai lão già áo tím ngự động pháp khí bản mệnh, hợp lực áp về phía Diệp Thành, bọn họ biết thực lực của Diệp Thành nên không dám xem thường, lập tức bộc phát ra sức chiến đấu đỉnh phong.


Diệp Thành lắc đầu bất lực, hắn vẫy tay, lòng bàn tay có bí pháp tự diễn hoá, một chưởng lăng thiên trấn áp hai lão già áo tím, mà pháp khí bản mệnh của bọn họ cũng bị Hỗn Độn Thần Đỉnh áp chế.



Một lời không hợp là hành động, trận chiến đến nhanh mà đi cũng nhanh.



Hai lão già áo tím kinh hãi, bị cấm chế giữ chặt không thể động đậy, Diệp Thành thâm sâu khó lường, mạnh một cách đáng sợ, một chưởng đã trấn áp được bọn họ, sức chiến đấu này có thể so sánh cùng Thánh Nhân.



Diệp Thành khẽ mỉm cười, hắn chỉ phong cấm hai người lại, không giải thích nhiều, bởi chuyện này cũng chẳng thể giải thích rõ.

Ưm!



Thanh niên áo trắng vẫn quỳ ở đó, ôm đầu rên rỉ, tiên quang hoà vào, ký ức kiếp trước không ngừng mở ra, hắn ta nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, cũng nhớ lại tên trước đây của mình: Long Ngũ.



Đạo Chích lại nổi tính tinh nghịch, lấy con dao cạo ra chạy tới, hồn nhiên cạo trọc đầu Long Ngũ, sau đó còn điểm thêm sáu chấm tròn trên đầu hắn ta.



“Sạch bong sáng bóng, thế này thuận mắt hơn nhiều”, Diệp Thành sờ cằm, đúng là cảnh đẹp ý vui.



“Tên này tỉnh lại liệu có đánh ta không!”, Đạo Chích ho khan một tiếng.



“Đánh ngươi là điều đương nhiên”.











 
Chương 3445: “Không biết đã tìm được chưa?”  


“Rốt cuộc các ngươi là ai?”, hai lão già áo tím không chịu nổi nữa, giận dữ quát lên rung chuyển tinh không, cạo đầu rồi lại đánh người, sự sỉ nhục lộ liễu này bảo họ làm sao không tức giận.



“Người dân nước ta hung hãn, quen là sẽ ổn thôi”.



Advertisement

“Oa”, Diệp Thành vừa dứt lời Đạo Chích đã bay ra, bị Long Ngũ một chưởng hất văng.



Long Ngũ đã có lại trí nhớ, hắn ta đứng dậy, không nhìn Đạo Chích mà ngơ ngác nhìn Diệp Thành, cho dù kiếp trước hắn ta luôn bất cần đời thì lúc này hai mắt cũng rưng rưng.



Kiếp trước và kiếp này, hai trăm năm như một giấc mộng, khi tỉnh lại vẫn được gặp lại cố hương kiếp trước, đây hẳn là món quà mà trời cao ban tặng, hạnh phúc đến bất ngờ khiến hắn ta không kịp chuẩn bị.



“Chào mừng trở lại”, Diệp Thành mỉm cười, vẫn như mỗi lần có người chuyển kiếp được giải trừ phong ấn, trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự thăng trầm.



“Huynh đệ tốt”, Long Ngũ chợt tiến lên ôm lấy Diệp Thành, nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.



“Hơ…”, nhìn thấy cảnh này, hai lão già đang bị phong cấm đều thảng thốt, chuyện gì thế này, tình huống gì đây, sao lại khóc? Sao còn ôm nhau nữa?

Không ai giải thích cho họ, cũng chẳng ai có thể giải thích cặn kẽ, dù có giải thích cặn kẽ thì cũng không ai tin.



Tinh không không biết đến lúc nào mới yên tĩnh trở lại, hai lão già áo tím được giải trừ phong cấm, một nhóm năm người lên đường, ồ không đúng, trong đó còn có một con lừa bị đánh ngất, trói gô lại.



Cảnh tượng hơi buồn cười, Diệp Thành và Long Ngũ đi cạnh nhau ở phía trước, hai ông lão áo tím đi theo phía sau, trong tay mỗi người đều cầm một sợi xích sắt, một người kéo con lừa bị đánh ngất, một người kéo Đạo Chích bị đánh ngất, dù là Đạo Chích hay con lừa thì đều bị trói.



Đúng vậy, Đạo Chích đã bị Long Ngũ đánh ngất, mặt mũi tím tái sưng vù, khắp người toàn là dấu chân.



Vậy mới nói tên này có tầm nhìn xa, biết trước Long Ngũ tỉnh lại sẽ đánh mình nên mới đánh Long Ngũ trước, ta đánh ngươi một trận, ngươi đánh ta một trận, như vậy mới không bị thiệt.



“Ngươi nói cửu Hoàng Đại Sở và Chư Thiên Kiếm Thần đang đi tìm Đại Sở?”, phía trước, Long Ngũ và Diệp Thành trò chuyện suốt dọc đường, thân là tàn hồn của Thái Hư Long Đế, Long Ngũ biết rất nhiều bí mật.



“Đó đã là chuyện từ một trăm năm trước rồi”, Diệp Thành nhìn vào hư vô: “Không biết đã tìm được chưa?”



“Theo như ngươi nói, Đại Sở bị mất liên lạc với Chư Thiên Vạn Vực, không biết đã đi về đâu, muốn tìm cũng không dễ”, Long Ngũ trầm ngâm lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Cho dù tìm được, muốn kéo Đại Sở về Chư Thiên Vạn Vực cũng cần không ít thời gian”.



“Hy vọng Đại Sở đã bị tổn hại bản nguyên có thể gắng gượng được đến lúc đó”, Diệp Thành hít sâu một hơi.



“Nếu Chư Thiên Kiếm Thần và cửu Hoàng của Đại Sở đã ra tay thì chắc chắn Đại Sở sẽ bình an vô sự”.



“Có lẽ vậy!”



“Kiếp trước và kiếp này, người khiến ta bất ngờ nhất vẫn là ngươi”, trong nụ cười của Long Ngũ ẩn chứa hàm ý sâu xa: “Thiên địa sơ thuỷ vạn vật hoá linh, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Vực này, ngươi là người đầu tiên giết được Đại Đế”.



“Giết Đại Đế không phải ta mà là chín mươi triệu anh hồn của Đại Sở”, Diệp Thành nở nụ cười.



 
Chương 3446: “Sao lại trói ta?


“Nói đến anh hồn của Đại Sở, hai trăm năm qua ngươi đã tìm được bao nhiêu người rồi?”, Long Ngũ quay sang nhìn Diệp Thành.



“Những anh hồn chuyển kiếp tới Đại Sở đều đã tìm thấy hết, anh hồn chuyển kiếp đến Chư Thiên Vạn Vực cũng đã tìm được không ít, nhưng so với chín mươi triệu thì vẫn chẳng là gì” giọng điệu Diệp Thành buồn bã: “Không biết bao nhiêu người đã chuyển kiếp thành người phàm, cũng không biết bao nhiêu người đã chết”.



Advertisement

“Ngươi đã cố gắng hết sức rồi”, Long Ngũ vỗ vai Diệp Thành, hắn ta có thể tưởng tượng được một mình Diệp Thành cô độc tìm kiếm vất vả nhường nào, Chư Thiên Vạn Vực quá lớn, cả đời này cũng chưa chắc đã tìm được hết.



“Đường vẫn còn dài”, Diệp Thành mỉm cười mệt mỏi và tang thương.



“Ngươi… đã tìm được Đông Phương Ngọc Linh chưa?”, Long Ngũ nhìn vào Diệp Thành không chớp mắt, cuối cùng vẫn hỏi tới cô ấy, tim hắn ta đập thình thịch không ngừng, chỉ sợ hỏi xong sẽ nhận lại tin xấu.



“Xin lỗi, ta vẫn chưa tìm được”, Diệp Thành khẽ lắc đầu.



“Sẽ tìm được thôi”, Long Ngũ vẫn luôn không đáng tin nở nụ cười hơi miễn cưỡng, đôi mắt sâu thẳm hơi mông lung, đến giờ hắn ta vẫn còn nhớ cảnh Đông Phương Ngọc Linh chết trong lòng mình dưới chân tường thành Nam Sở.



Đoạn đường còn lại im lặng đến lạ, Diệp Thành và Long Ngũ đều giữ sự yên tĩnh một cách rất ăn ý.


Bầu không khí có chút kỳ lạ khiến hai lão già áo tím phía sau cũng cảm thấy kỳ quái, nhìn bóng lưng của Diệp Thành và Long Ngũ, bọn họ không chỉ một lần gãi đầu gãi tai, bối rối khó hiểu.



Không biết đến khi nào con lừa và Đạo Chích mới tỉnh lại.



Phải nói là hai tên này cũng coi như huynh đệ hoạn nạn có nhau, đầu tiên là bị đánh ngất sau đó bị trói lại, bây giờ thì bị hai lão già áo tím kéo đi, bức tranh này cũng rất vui tai vui mắt.



“Chuông của lão tử đâu?”, con lừa kia kêu to, đó là toàn bộ gia sản của nó, vừa tỉnh lại đã không còn gì, vất vả mấy trăm năm lại trở về thuở ban đầu.

“Sao lại trói ta?”, Đạo Chích còn hét to hơn cả con lừa kia, nước bọt văng khắp tinh không.



Trước tiếng hét như sói tru của hai tên này, dù là hai lão già áo tím hay Long Ngũ và Diệp Thành phía trước đều thẳng thừng phớt lờ, không biết vì sao nhìn hai tên đó như vậy, trong lòng họ còn rất vui.







“Đồ khốn kiếp, đồ chết bằm, lão tử đã làm gì ngươi chứ?”, trong tinh không toàn là tiếng thét chói tai giận dữ, con lừa đó rất tức giận, nhìn chằm chằm Diệp Thành phía trước.



Nó hận Diệp Thành đến ngứa răng, nếu không vì hắn thì nó sẽ không bị nhóm Long Ngũ bắt được, bảo bối cũng không bị lột sạch như thế, bây giờ nếu thả nó ra chắc chắn nơi đây sẽ náo loạn.



Diệp Thành liếc nhìn phía sau, ánh mắt lướt qua Đạo Chích rồi nhìn đến con lừa đang gào thét kia: “Thân mang huyết mạch hoàng tộc kỳ lân, con lừa này không đơn giản, sao các ngươi lại có quan hệ không tốt với nó vậy?”











 
Chương 3447: “Cương thi cổ mộ?”  


“Trời sinh coi thường cấm chế của kết giới, thú vị đấy”, Diệp Thành tặc lưỡi cảm thán.



“Cứ gọi hắn là Kỳ Vương đi”, Long Ngũ thản nhiên nói: “Nhắc đến tên Kỳ Vương, cả tinh vực này không ai không biết, hầu như mỗi cổ tinh đều bị hắn ta ghé thăm, chưa từng thất thủ”.



Advertisement

“Kỳ Vương, cái tên này thật cao sang, đẳng cấp”.



“Cực kỳ ngang ngược”.



“Có chuyện này ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, ta… Hửm?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã khẽ cau mày, vô thức quay đầu, nheo mắt nhìn về nơi sâu trong tinh không phía sau.



Long Ngũ cũng dừng lại, dường như cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, đôi mắt gần như nheo lại thành một đường, khả năng cảm nhận của Thái Hư Long Hồn vẫn rất tốt, có người đang theo dõi họ.



Hai người lần lượt dừng lại khiến hai lão già áo tím có phần khó hiểu, họ cũng nhìn về phía sau giống như Diệp Thành và Long Ngũ, đến Kỳ Vương và Đạo Chích cũng quay lại, đặc biệt là Đạo Chích, sắc mặt có gì đó không đúng lắm, hắn ta luôn cảm giác sau lưng rờn rợn, toàn thân lạnh lẽo u ám.



Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!



Khi mấy người đang tập trung nhìn thì tinh không đã rung lên, chậm rãi mà nhịp nhàng, có lẽ là thân thể quá nặng nên mỗi khi đặt chân xuống là tinh không lại rung chuyển.



Chẳng bao lâu, một bóng người mờ ảo hiện ra trước mắt họ, giống như đến từ một thời đại xa xôi.



Đó là một người mặc áo giáp như một vị tướng quân, toàn thân tràn ngập tử khí Âm Minh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, bước chân hơi cứng ngắc, giống như vừa ra khỏi mộ, toàn thân bị bao phủ bởi một lớp bụi, hơn nữa trên người đã có nhiều chỗ bị thối rữa.



Diệp Thành lại càng nheo mắt sâu hơn, hắn ngửi thấy một luồng khí tức quen thuộc từ trên người kẻ đó, rất giống với khí tức trong cổ mộ ở cổ tinh chết chóc, nói chính xác hơn thì chính là mùi đó.


“Cương thi cổ mộ”, Long Ngũ cau mày, có một vài ký ức của Thái Hư Long Đế, hắn ta dường như đã nhìn thấu người kia.



“Cương thi cổ mộ?”



“Cổ thi thành linh, cực kỳ cường đại”, Diệp Thành trầm giọng, người đang bước tới từ tinh không phía xa kia có khí tức tương tự với Thần Tướng, điều khác là linh trí còn mạnh hơn Thần Tướng.



“Ông ta nhắm tới chúng ta rồi”, con lừa tên Kỳ Vương vô thức lùi về sau một bước, vẻ mặt còn hơi sợ hãi: “Mấy tên chết bằm các ngươi, ai đã lấy đồ của ông ta hả?”



“Đạo Chích”, Diệp Thành lạnh giọng gọi, ánh mắt sắc bén nhìn vào Đạo Chích.



“Ta… Ta chỉ lấy một chiếc gương đồng”, Đạo Chích tái mặt, lấy chiếc gương đồng từ trong túi áo ra.



“Nói nhảm”, Diệp Thành chửi ầm lên, giơ tay giật lấy gương đồng, sau đó chạy thẳng về một hướng tinh không như một tia tiên quang, sau đó hắn nói vọng lại: “Tìm chỗ trốn đi”.

Hắn bỏ chạy, cương thi cổ mộ cứng ngắc xoay cổ, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm Diệp Thành.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom