Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 3708: “Ngươi cũng không hỏi ta mà!”  


“Dao Trì, cô làm liều quá đấy”, Sở Linh Ngọc lên tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.



“Dao Trì?”, Diệp Thành sửng sốt, vô thức quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Cơ Tuyết Băng.



Advertisement

“Sao, đã ngủ với ta rồi giờ lại không nhận ra ta à?”, Cơ Tuyết Băng chớp đôi mắt đẹp.



“Có… Có lẽ là do hôm đó tối quá”, Diệp Thành ho khan một tiếng, cả người như bị sét đánh, hắn không ngờ Cơ Tuyết Băng chuyển kiếp lại là Đông Thần trong truyền thuyết.



“Thảo nào, chẳng trách lại có thực lực đáng sợ đến vậy”, ngẫm lại rồi Diệp Thành đưa tay đỡ trán: “Chẳng trách cô ấy lại muốn mời ta về nhà ăn đào, đào ở đây là bàn đào của Thánh địa Dao Trì, ta nên nghĩ tới sớm hơn mới phải, Đông Thần Dao Trì, đúng là xấu hổ chết mất”.



“Đông Thần Dao Trì, suýt nữa thì làm ta són ra quần”, Kỳ Vương ngoác miệng nhìn Cơ Tuyết Băng: “Nếu vị tiên tử này không nói thì ta cũng không biết bên cạnh mình còn có vị đại thần như vậy”.



“Ngươi cũng không hỏi ta mà!”



“Ta quyết định rồi, về nhà cô ăn đào đi”.

“Chúng ta, có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”, khi hai người nói chuyện thì Sở Linh Ngọc lại nhìn Diệp Thành chằm chằm.



“Gặp rồi, đương nhiên là gặp rồi”, Diệp Thành khẽ cười, tế tiên quang ra cho nó bay vào đầu mày của Sở Linh Ngọc.



Lập tức, thân thể mỏng manh của Sở Linh Ngọc run lên, cô ta lảo đảo, rên lên đau đớn.



Nhìn thấy cảnh này, Kỳ Vương không khỏi sửng sốt, không biết Diệp Thành đã làm gì Sở Linh Ngọc.



Cơ Tuyết Băng cũng cau mày, quay đầu nhìn Diệp Thành ở bên cạnh: “Ngươi làm gì cô ấy vậy?”




“Không làm gì cả, chỉ đánh thức ký ức cho cô ấy thôi”, Diệp Thành lấy bình rượu ra, trong lúc đó còn liếc nhìn thần hải của Cơ Tuyết Băng, phát hiện tiên quang ký ức bắn vào thần hải của cô ta lúc trước vẫn đang dạo quanh trong đó, giống như lạc đường, không tìm thấy lối ra.



Cơ Tuyết Băng im lặng, đôi mắt đẹp như nước có tiên quang trong trẻo nhìn Sở Linh Ngọc chăm chú, nói chính xác hơn là nhìn vào thần hải của cô ta, dường như có thể nhìn thấy tiên quang ký ức nhẹ trôi trong đó, chính đạo tiên quang ấy khiến cho Sở Linh Ngọc đau đớn như vậy, nhưng cô lại không biết đó là gì.



Diệp Thành cũng im lặng, vừa uống rượu vừa kín đáo quan sát Cơ Tuyết Băng.



Hắn vẫn không hiểu tại sao tiên quang ký ức có tác dụng với Sở Linh Ngọc mà lại không có tác dụng với Cơ Tuyết Băng, những điều này quá kỳ lạ, không thể tìm ra nguyên do.



Ưm!



Sở Linh Ngọc vẫn đang kêu rên đau đớn, theo tiên quang ký ức không ngừng dung hợp, một khoảng ký ức bị phủ bụi từ từ mở ra, cô ta nhớ lại chuyện cũ, cũng nhớ lại tên kiếp trước.









 
Chương 3709: “Ông ấy chạy thực sự quá nhanh”.  


Ký ức hiện về, chuyện cũ khi xưa quay trở lại nhưng lại là một mối tình duyên đầy tàn khốc, cái gọi là chuyện xưa quá khứ với cô ta là nỗi đau chua xót, đến sự mơ hồ và khiếp sợ đối với luân hồi chuyển kiếp cũng không thể che giấu được nỗi buồn xưa cũ.



Diệp Thành không nhúc nhích, mặc cho Sở Linh Ngọc vuốt ve mặt mình, hắn cũng biết không phải cô ta muốn vuốt ve mình mà là Hồng Trần, chỉ trách hai người họ có diện mạo giống hệt nhau.



Advertisement

Thấy hai người như vậy, Kỳ Vương hơi ngẩn ra.



Giờ phút này, đến Cơ Tuyết Băng cũng sững sờ, trong trí nhớ của cô ta, đây là lần đầu tiên đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần lộ ra vẻ mặt thê lương khiến người ta xót xa thế này.



Điều khiến cô khó hiểu nhất là Diệp Thành lại quen biết đồ nhi của Chư Thiên Kiếm Thần, hơn nữa có vẻ quan hệ của họ còn không bình thường, nếu không Sở Linh Ngọc cũng không đưa tay vuốt ve mặt hắn như vậy.



Không biết đến khi nào Sở Linh Ngọc mới rút tay về, cười ngây ngốc, đến giọt nước mắt rơi trên gương mặt cũng mang theo vẻ thê lương: “Trên đời không còn Hồng Trần nữa, vì sao còn bắt ta nhớ lại chuyện đau lòng đó?”



“Tiền bối đừng quá đau buồn nữa”, Diệp Thành cười nhẹ: “Hay là người vẫn đắm chìm trong nỗi đau quá khứ, đến nỗi dù khóc hay cười cũng chưa từng hỏi ta về ông ấy?”

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Sở Linh Ngọc chợt ngước mắt lên, đôi mắt bị nước mắt làm nhoè đi nhìn Diệp Thành đầy hy vọng, nếu cô ta có thể luân hồi, vậy vì sao Hồng Trần không thể chuyển kiếp sống lại chứ?



Cô ta buồn đau quá độ đến nỗi sau khi tỉnh lại vẫn suy nghĩ về quá khứ mà quên mất hỏi Diệp Thành trượng phu của mình có phải cũng vẫn còn sống như mình hay không.



“Trên đời này vẫn còn Hồng Trần”, nhìn thấy ánh mắt hy vọng của Sở Linh Ngọc, Diệp Thành lại nở nụ cười.

Lời nói của Diệp Thành khiến Sở Linh Ngọc quên đi thân phận của mình, cô ta đột ngột tiến lên nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói run run: “Ngươi nói, trên… trên đời này vẫn còn Hồng Trần?”



“Nếu không sao ta lại để tiền bối nhớ lại chuyện đau lòng đó nữa?”, Diệp Thành lấy thuỷ tinh ký ức ra, trong đó có lạc ấn hình bóng Hồng Trần, ghi lại từng khoảnh khắc sau khi hắn tìm được Hồng Trần.



“Chàng ở đâu?”, Sở Linh Ngọc cầm thuỷ tinh ký ức bằng cả hai tay, những giọt nước mắt pha lê không ngừng nhỏ lên thuỷ tinh, phản chiếu bóng hình Hồng Trần và mối tình duyên khi xưa của họ.



“Xin lỗi, ta để mất dấu rồi”, Diệp Thành ho khan: “Ông ấy chạy thực sự quá nhanh”.



“Ta sẽ tìm được chàng dù cho tới tận chân trời góc bể”, Sở Linh Ngọc lau nước mắt, cười ngây ngô, mất dấu không quan trọng, chỉ cần biết Hồng Trần còn sống là đủ rồi. Tuy Huyền Hoang rộng lớn, tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng ít ra cô ta còn có hy vọng sống tiếp.



“Lại thêm một chuyện công đức nữa”, Diệp Thành ngửa đầu uống một ngụm rượu, cuối cùng vẫn giấu Sở Linh Ngọc mối quan hệ giữa hắn và Hồng Trần, không biết nếu khi cô ta biết sẽ có biểu cảm thế nào.









 
Chương 3710: “Ta thích ngươi rồi đấy”.  


“Rất nhiều chuyện?”, Sở Linh Ngọc vô thức nhận lấy, sau khi nhìn thấy những cảnh tượng bên trong, với khả năng đoán định của cô ta mà cũng tái mặt, đó là cảnh tượng thế nào: Cả thiên địa đều tối tăm, vô số Thiên Ma tựa như đại dương bao la, nhấn chìm từng tấc sơn hải, chín mươi triệu tu sĩ Đại Sở đều đang chiến đấu, chiến đấu gần như bị xoá sổ, máu tươi nhuốm đỏ Đại Sở, xác khô trải khắp quê hương tươi đẹp đó.



“Sao lại thế này?”, Sở Linh Ngọc nhìn Diệp Thành, không cần tự mình trải qua chiến tranh ấy, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến lòng cô ta run lên, cô ta có thể tưởng tượng được sau khi mình và Hồng Trần chết, quê hương Đại Sở đã trải qua kiếp nạn gì và mọi người đã phải chiến đấu khó khăn nhường nào.



Advertisement

“Đều đã là chuyện cũ rồi”, Diệp Thành nở nụ cười tang thương: “Ta tới Chư Thiên Vạn Vực này cũng là để tìm họ, chỉ mong một ngày có thể đưa mọi người cùng về quê hương”.



“Hơn hai trăm năm rồi, chắc ngươi cũng đã chịu nhiều khổ cực lắm”, Sở Linh Ngọc mím môi.



“Chuyện nhỏ thôi”.



“Ta đưa ngươi đi tìm sư phụ, ông ấy có thể giúp được ngươi”.



“Không cần”, Diệp Thành mỉm cười xua tay: “Kiếm Thần tiền bối bây giờ đang ở quê hương Đại Sở, cửu Hoàng của Đại Sở cũng đang ở đó, Đại Sở xảy ra vấn đề nên họ không thể trở về trong một thời gian ngắn”.



“Cửu… Cửu Hoàng của Đại Sở?”, Sở Linh Ngọc ngẩn ra: “Các vị tiền bối đều vẫn còn sống?”



“Tiền bối tự tiêu hoá đi”, Diệp Thành lại ném ra một miếng ngọc giản khác: “Bên trong có kể lại rõ đó”.




“Này, có thể cho chúng ta biết, hai người… đang nói chuyện gì không?”, Kỳ Vương không nghe nổi nữa, ngập ngừng nhìn Diệp Thành rồi lại ngập ngừng nhìn Sở Linh Ngọc.



“Ta cũng muốn biết”, Cơ Tuyết Băng cũng cười nhẹ, nghe ra được vẻ bối rối, mơ hồ.



“Một ngày nào đó cô sẽ tự biết thôi”, Diệp Thành cười nhạt rồi lại nhìn Kỳ Vương, lấy chiếc chuông ra từ trong túi đựng đồ: “Trả bảo bối cho ngươi, đi tìm nơi nào chơi đi!”



“Thế này mới đúng chứ!”, Kỳ Vương cười sung sướng, so với việc nghe chuyện của nhóm Diệp Thành, nó càng quan tâm bảo bối của mình hơn, vẫn là câu nói đó, có tiền mới chơi vui được, đây gọi là tự do.


“Ta thích ngươi rồi đấy”.



“Vậy ta đi tìm Hồng Trần trước đây”, Sở Linh Ngọc cất thuỷ tinh ký ức, xoay người rời đi.



“Sau khi tìm được ông ấy, rảnh rỗi thì mau sinh con đi”, Diệp Thành ngoáy tai trêu chọc: “Chưa biết chừng con hai người lại giống ta, để ta làm cha nuôi cũng được đó”.



“Chết tiệt, ngươi lại ngứa da rồi phải không?”



“Đừng đùa, tiền bối đánh không lại ta đâu”.



“Vân Lam, cô không tới tham dự đại hội Dao Trì à?”, Cơ Tuyết Băng không khỏi xen vào.



“Gửi lời hỏi thăm tới Tiên mẫu cho ta nhé, hôm khác ta sẽ tới sau”, Sở Linh Ngọc vừa nói vừa bước lên hư không, trên mặt vẫn nở nụ cười ngọt ngào, đã lấy lại được phong độ khi xưa.









 
Chương 3711: “Chẳng phải còn có cô sao?


“Chúng ta về nhà cô ăn đào đi!”



“Vậy thì mau lên”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười, bước lên hư thiên trước tiên.

Advertisement



Diệp Thành lắc đầu đi theo, Kỳ Vương cũng theo sát phía sau, sợ bị lạc mất, vả lại đi giữa hai người họ cực kỳ hãnh diện, một người là thần nữ Dao Trì, một người là Hoang Cổ Thánh Thể, hai yêu nghiệt này như vệ sĩ của nó, đi đến đâu cũng rất oai phong.



Khi trời gần sáng, ba người mới đi vào một cổ thành, nơi này cách Thánh địa Dao Trì vẫn còn rất xa, họ cần phải sử dụng truyền tống trận, nếu không mười nghìn năm cũng chưa chắc về đến nơi.



Vì thời gian không đủ, suốt chặng đường đi Diệp Thành đều rất hung hãn, cứ tìm được người chuyển kiếp là hắn lại lôi đi không nói một lời, nhét vào đại đỉnh cho họ tự khôi phục ký ức kiếp trước.







Sau khi xong chuyện, người chuyển kiếp đã có ký ức kiếp trước được hắn phái đi phân tán khắp nơi.


Cứ thế, ba người vừa đi vừa dừng, đi qua không dưới một nghìn cổ thành, mỗi khi tới một cổ thành, Diệp Thành lại bận rộn, giống như con ngựa hoang đứt cương, chạy lăng xăng khắp nơi.



Kỳ Vương đã quen với việc này, đi cùng Diệp Thành suốt chặng đường, nó biết hắn đang tìm người.



Nhưng Cơ Tuyết Băng thì không hiểu lắm, cô không biết sao Diệp Thành lại quen nhiều người thế, hơn nữa tìm được ai cũng khiến người đó khóc, khóc xong lại cười lớn một cách khó hiểu.



Nhìn thấy nhiều hơn, cô không còn ngạc nhiên nữa, lại bắt đầu đọc vô tự thư, thi thoảng lại tự lẩm bẩm một mình, thậm chí là nói lảm nhảm như người có bệnh.



Phía trước lại có cổ tinh, hơn nữa còn cực kỳ rộng lớn, đừng nói là Kỳ Vương, đến Diệp Thành cũng phải giật mình, nó còn lớn hơn U Đô của Chu Tước Tinh mấy lần, thực sự là vương quốc.



“Đó là Đế Vương Thành”, còn chưa vào cổ thành, Cơ Tuyết Băng đang tập trung đọc sách đã khẽ nói: “Đi vào đây đừng có ngông nghênh quá, động đến sự tồn tại vô thượng, rất có thể sẽ bị trấn áp”.



“Chẳng phải còn có cô sao?”, Kỳ Vương cười chẳng hề biết xấu hổ: “Thần nữ của Thánh địa Dao Trì đến đâu người ta cũng phải nể mặt, biết đâu chúng ta còn nhặt được vài bảo bối ấy chứ”.



“Người trong kia tính tình không tốt đâu”, Cơ Tuyết Băng vừa đọc vô tự thiên thư, vừa điềm nhiên nói: “Khiêm tốn vẫn hơn, Thánh địa Dao Trì vẫn phải dè chừng Đế Vương Thành ba phần”.



“Đừng lãng phí thời gian nữa, ta muốn ăn đào lắm rồi”, Diệp Thành nóng ruột như Tôn Ngộ Không, đi vào cổ thành trước.



“Nóng vội cái gì, suốt chặng đường này chỉ có ngươi lề mề thôi đấy”, Kỳ Vương mắng: “Nếu không đã tới Thánh địa Dao Trì lâu rồi, tìm tìm kiếm kiếm, không biết ngươi còn bao nhiêu người thân họ hàng nữa”.

“Còn lảm nhảm nữa là ta đá chết ngươi đấy”, Diệp Thành mắng lại, âm thầm sử dụng Chu Thiên Diễn Hoá nhẩm tính, hắn không quên quan sát Đế Vương Thành, đúng là Lăng Tiêu Tiên Khuyết, có núi có non có cây có cối, tựa như chốn trần gian tiên cảnh, đâu đâu cũng có tiên khí lượn lờ, mông lung mờ ảo.



 
Chương 3712: “Hơi… ngượng ngùng rồi đấy”,


Những tu sĩ ra vào nơi đây không thiếu người mạnh, họ vừa đi vào không lâu đã thấy ba Đại Thánh, Thánh Vương và Chuẩn Thánh Vương nhiều vô số kể.



Hửm?

Advertisement



Nhìn một lúc Diệp Thành không khỏi cau mày, hai mắt hơi nheo lại, nhìn chằm chằm toà tiên khuyết lơ lửng trên hư thiên Đế Vương Thành, dường như có thể cách hư không mười nghìn trượng nhìn thấy bảo ấn lơ lửng trên tiên khuyết, tiên quang sáng rực, uy áp khắp chư thiên rộng lớn.



Đó là một pháp khí cường đại, có tiên khí bất diệt, nặng tựa như núi, còn có đạo tắc vô thượng bay múa, dù ở rất xa nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy run sợ, ngột ngạt khó tả.



“Đế binh”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.



“Đó là Thiên Khuyết Đế Vương Ấn”, Cơ Tuyết Băng cười bảo: “Chắc ngươi đã nghe tới Thiên Khuyết Đại Đế rồi, Thiên Khuyết Đế Vương Ấn là Cực Đạo Đế Khí của ngài ấy, được đúc thành từ đồng thau tiên kim, trên Đế lộ tranh hùng, nó đã nhuốm máu của vô số anh hùng, giúp chủ nhân chứng được đại đạo”.



“Tam thiên sinh tử nhất giới, chỉ nguyện tay không lấp đầy bầu trời”, Diệp Thành nhớ lại những lời bí mật mà Thái Hư Cổ Long đã nói khi xưa, bản thể của Thiên Khuyết Đại Đế là một hòn tiên thạch, trải qua tẩy luyện vô số năm từ tinh hoa của đất trời mới biến hoá thành người, suốt cuộc đời ngài đều hùng dũng, cuối cùng nghịch thiên lên ngôi Hoàng Đế, là người phong đế đầu tiên nối tiếp sau Hiên Viên Đại Đế, cũng là người vô địch Vạn Vực.


“Ngươi có tìm nữa không? Không tìm thì mau đi thôi”, Kỳ Vương đá Diệp Thành đang chìm trong hồi ức: “Lão tử đang chờ ăn quả bàn đào đây, ngươi mau lên đi”.



“Lát nữa sẽ xử lý ngươi sau”, Diệp Thành mắng xong thì bay về một hướng, trong thành có người chuyển kiếp, nhưng chỉ có một người, là nữ, không cần nhìn mặt người đó, hắn cũng biết là ai.



Một lúc sau, cả ba dừng lại trước một căn lầu gác rất lớn.



Lầu gác này có ba tầng, hầu hết đều có những tấm rèm sặc sỡ sắc màu đang rủ xuống, khí tức của hồng trần nồng đậm, còn chưa đi vào đã ngửi thấy mùi hương thơm nồng của nữ nhân, nhìn ra xa loáng thoáng còn có thể thấy các nữ tử duyên dáng đang đánh đàn, rót rượu, chơi đùa ở lầu hai và lầu ba.



Lối vào lầu gác có một nữ tu quần áo không chỉnh tề, phất khăn lụa lôi kéo từng nam tu, giọng nói ngọt xớt: “Đại gia, sao bây giờ mới tới vậy?”



“Lão phu bấm đốt rồi, đây hẳn là thanh lâu, nói một cách thô tục là lò luyện, thô tục hơn nữa thì là kỹ viện”, Kỳ Vương sờ cằm đầy ẩn ý.



“Hơi… ngượng ngùng rồi đấy”, Diệp Thành ho khan: “Nếu Huyền Hoàng biết không biết có tức ói máu không, con gái cưng của ngài ấy thật biết gây chuyện, lại còn chạy tới đây làm việc”.



“Ta nghĩ chuyện ăn đào có thể hoãn lại một lúc”, Kỳ Vương rất tự giác biến thành hình người, biến xong còn không quên lấy gương ra vuốt lại mái tóc lừa rối bù.



“Ta sang bên kia uống tách trà, các ngươi làm gì thì làm đi”, Cơ Tuyết Băng nói xong thì xoay người định đi.









 
Chương 3713: Giải trừ phong cấm


Không biết nếu con dân Đông Hoang biết thần nữ Dao Trì vào thanh lâu chơi sẽ bàn táo xôn xao thế nào.



Không biết để nhóm Hùng Nhị và Tạ Vân biết liệu họ có giơ ngón tay cái lên với hắn không, đưa người thương cũ vào kỹ viện, hắn đúng là người duy nhất ngàn năm có một.



Advertisement





Thanh lâu tự hình thành kết giới, vừa đi vào đã nghe thấy tiếng trống sắt và tiếng sáo trúc, nhìn thấy cảnh tượng ca múa tưng bừng.



Nơi đây sương khói mịt mù như thực như ảo, những tấm rèm được thêu hoa hải đường bằng chỉ bạc, gió thổi nhẹ đung đưa tựa như rơi vào biển vân hoan, mang lại cho người ta cảm giác như trong giấc mơ.



Cách bài trí của nơi này càng thêm sang trọng, sàn nhà được lát bằng bạch ngọc, mặt đất được đục thành hình hoa sen, từng đoá từng đoá kết lại thành hình sen năm nhánh, cánh hoa tươi non mơn mởn, đi chân trần trên đất cảm giác mềm mịn lan khắp toàn thân.



Kỳ Vương lại cảm thán, vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, thanh lâu như cửu tiêu tiên khuyết, thực sự rất hoành tráng, bảo sao có chỗ đứng trong Thiên Khuyết Đế Vương Thành này.

Diệp Thành cũng đang nhìn, hắn rất chắc chắn người chuyển kiếp đang ở trong này, nhưng với đạo hạnh của hắn không thể tìm ra được người chuyển kiếp đang ở gian phòng cụ thể nào, chỉ trách cấm chế của nơi này không cho phép hắn nhìn thấu.



Lại nhìn sang Cơ Tuyết Băng, tuy đeo giỏ sách và cầm cuốn vô tự thiên thư nhưng cô cũng đang nhìn tiên cung như mộng như ảo này, thân là nữ tử, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tới nơi này.



Nhưng sự tồn tại của cô khiến Diệp Thành và Kỳ Vương khá xấu hổ, cô vốn là đệ nhất mỹ nữ của Đông Hoang, nữ giả trang nam cực kỳ đẹp trai, đến mức dọc đường đi các nữ tu sĩ của thanh lâu đều nhìn ngắm mê mẩn, đứng cạnh cô, họ trở nên rất xấu xí.



“Hay là cô cứ ra ngoài uống trà đi!”, Kỳ Vương nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh với vẻ mặt nghiêm túc: “Có câu nói rất hay, không so sánh sẽ không có đau thương”.

“Ta muốn uống rượu hoa”, Cơ Tuyết Băng thản nhiên đáp lại, vẫn tò mò nhìn xung quanh.



“Đây là cô tự nói đấy nhé, sau này khi ta giải trừ phong cấm đừng chửi ta”, Diệp Thành ho khan.



“Giải trừ phong cấm? Giải trừ phong cấm gì?”, Cơ Tuyết Băng quay lại, ngờ vực nhìn Diệp Thành.



“Giải trừ phong cấm là…”



“Ba vị công tử trông lạ quá!”, Diệp Thành còn chưa nói xong, một nữ tu sĩ trang điểm xinh đẹp đã đi tới, tay cầm cây quạt nhỏ, lắc lư vòng eo như rắn nước, trang điểm đậm, dưới cằm còn có nốt ruồi đen, tuổi đã không nhỏ, dáng người cũng không đẹp lắm.



“Theo ta thấy chắc đây là tú bà của thanh lâu này”, Kỳ Vương không khỏi sờ cằm, phải nói rằng ánh mắt của hắn ta khá tốt, nữ tu sĩ đó thật sự là tú bà.









 
Chương 3714: “Vì sao phải chờ mười năm?”,


“Hơ, sợ chúng ta không trả được tiền à?”



“Ngươi cút sang một bên”, Diệp Thành đá Kỳ Vương sau đó phất tay lấy ra một bức tranh vẽ người chuyển kiếp, đưa cho tú bà nhìn: “Chúng ta tìm người này, gọi cô ấy ra đây đi”.

Advertisement



“Cô ấy chính là hoa khôi”.



“Cô ấy chính là hoa khôi?”, Diệp Thành sững sờ, không ngờ người chuyển kiếp còn là hoa khôi, nhưng nghĩ lại cũng đúng, với dung nhan tuyệt thế của cô ấy thì đúng là có đủ tư cách để làm hoa khôi.



“Xem ra ba vị đúng là lần đầu tiên tới”, tú bà cười ồm ồm: “Nhưng cũng khéo, tối nay hoa khôi sẽ múa trên nữ tiên đài, bỏ lỡ là phải chờ thêm mười năm nữa đấy”.



“Vì sao phải chờ mười năm?”, Kỳ Vương tò mò nhìn tú bà.



“Hoa khôi mười năm múa một lần, đây là quy định từ trước tới giờ”, tú bà tâng bốc.




“Nếu vậy thì chờ đi”, Diệp Thành nói xong thì cất bước rời đi, hắn đi thẳng tới bục cao có tiên quang rực rỡ ở chính giữa, không cần nói cũng biết chính là nữ tiên đài mà tú bà nói.



“Không còn chuyện của bà nữa đâu, đi chỗ khác chơi đi!”, Kỳ Vương xua tay rồi cũng đi theo Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, đôi mắt lừa to phát sáng, bởi nữ tu sĩ nào cũng đẹp như hoa.



“Ba Chuẩn Thánh mà cũng muốn thấy hoa khôi, không biết tự lượng sức mình”, tú bà nhìn về hướng ba người rời đi, liếc xéo thầm nói một câu rồi quay người đi mời gọi nam tu sĩ khác, khuôn mặt lập tức trở lại với vẻ tươi cười.


Bên này, nhóm Diệp Thành đã tìm được một chiếc bàn ở bên góc tường, yên lặng chờ người chuyển kiếp xuất hiện, nếu thanh lâu này không ở Đế Vương Thành thì hắn đã xông lên cướp người từ lâu rồi.



“Cô, cô, cả cô nữa, lại đây uống rượu với gia”, Kỳ Vương vừa ngồi xuống đã không an phận, chỉ bừa vào mấy nữ tu sĩ đi ngang qua, dung mạo của ai cũng xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha.



Ba nữ tu sĩ cười tươi như hoa, bước đi thong thả, tay phất khăn lụa, mùi hương thơm ngạt xộc tới, hơn nữa họ đều rất tự giác, trong đó có một người còn thẳng thừng ngồi luôn lên đùi Kỳ Vương.



Kỳ Vương cũng phóng túng, đôi mắt lừa híp lại, dáng vẻ như muốn giơ thương lên ngựa ngay tại chỗ.



So với hắn ta, Diệp Thành nghiêm túc hơn nhiều, một tay hắn chống cằm, tay còn lại nhàm chán gõ lên bàn, khiến cho nữ tu sĩ ngồi cạnh hắn rất ngượng ngập.









 
Chương 3715: “Ghét nhất là loại người này”


Nhưng dù trong lòng thầm mắng như vậy, nữ tu sĩ đó vẫn cười nịnh nọt, ở đây không được chọc giận khách, nếu không khi về sẽ bị trách phạt, không chừng còn có thể mất mạng, hơn nữa vị thư sinh nho nhã bên cạnh cô ta đây còn rất đẹp, nhìn rất bổ mắt.



“Đúng là nhạt nhẽo”, thấy phía Diệp Thành một người nhàm chán gõ bàn, một người chỉ vùi đầu đọc sách, Kỳ Vương không khỏi bĩu môi, cực kỳ chê Diệp Thành, thần nữ Dao Trì là nữ thì ta không nói, nhưng ngươi là nam tu sĩ, tới cũng tới rồi, còn giả vờ ngồi không ở đó làm gì?

Advertisement



“Hoa khôi nhà các cô làm việc ở đây bao lâu rồi?”, Diệp Thành mặc kệ Kỳ Vương, quay sang nhìn nữ tu sĩ bên cạnh, sau đó lấy một túi đựng đồ ra, bên trong có chứa nguyên thạch.



“Nghe các tỷ muội nói cô ấy được chủ nhân nhặt về”, nữ tu sĩ vội vàng nhận lấy túi đựng đồ, trong bụng vui như mở cờ: “Khi cô ấy tới còn chưa được mười tuổi, tính đến nay đã hai trăm năm”.



“Thời gian trùng khớp”, Diệp Thành khẽ nhấp một ngụm rượu, đưa mắt nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh, bất giác ho khan một tiếng rồi mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.



Đêm nay thanh lâu quả thực rất nhộn nhịp, người tới rất dông, hầu như không còn ghế trống, đến nhã gian ở lầu hai lầu ba cũng vậy, có yêu tu, cũng có ma tu, nhưng đều là nam tu sĩ, trong đó có không ít người khí tức mịt mờ, cũng có không ít Thánh Nhân và Chuẩn Thánh Vương, thậm chí là Thánh Vương.

Sự kiện lớn thế này có thể sánh với đại hội, chỉ là được tổ chức ở thanh lâu, Diệp Thành không khó tưởng tượng được tư thế múa của hoa khôi người chuyển kiếp ấy uyển chuyển đến mức nào mới có thể thu hút nhiều người đến xem như vậy.



“Thần tử Thiên Phạt”, khi Diệp Thành nhìn xung quanh thì nữ tu sĩ bên cạnh ngạc nhiên thốt lên, nhìn về cửa ra vào của thanh lâu và nói: “Cách cả tám mươi triệu dặm mà hắn ta cũng tới”.



Ở lối vào của thanh lâu có một bóng người mặc đồ trắng từ từ bước vào, trên tay cầm một chiếc quạt gấp bằng giấy, có thể nói là dáng vẻ hiên ngang, cử chỉ nhẹ nhàng, quanh người còn có tiên quang sáng chói.



Mái tóc hắn ta đen như thác nước, đôi mắt như sao, khí huyết dồi dào, huyết mạch cũng rất kỳ lạ, trời sinh dung hợp với thiên địa đạo, mỗi khi đặt chân xuống đất đều có đạo uẩn huyền diệu.




Tú bà đã đi ra nghênh đón, nở nụ cười tâng bốc, dường như biết người tới là thần tử Thiên Phạt.



Không chỉ bà ta mà hầu hết những người có mặt đều nhận ra hắn ta, nhất là nam tu sĩ thanh niên, họ đều nhìn hắn ta với ánh mắt kính nể, nữ tu sĩ trong thanh lâu thì đôi mắt long lanh phóng đãng, nhìn hắn ta mà lòng rạo rực.



Trước ánh mắt chú ý của mọi người bốn hướng, thần tử Thiên Phạt chỉ hơi nhếch miệng, nở nụ cười bỡn cợt, dường như rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người, hắn ta nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt đi lên lầu ba.



“Ghét nhất là loại người này”, Diệp Thành liếc nhìn, xuỳ một tiếng chẳng coi ra gì.









 
Chương 3716: “Sao thần tử nào cũng có đức tính thế này vậy?”


“Người tiếp theo còn kiêu ngạo hơn, lai lịch chắc cũng không vừa phải không?”, Diệp Thành điềm tĩnh nói, vừa nhìn thanh niên tóc tím đi vào từ lối vào thanh lâu, đúng là hắn ta rất kiêu ngạo, những nơi hắn ta đi qua, dù là nam tu sĩ hay nữ tu sĩ đều nhường đường, chỉ vì sau lưng hắn ta cũng có ba lão già đi theo, đều là cấp bậc Đại Thánh, khí thế áp đảo tất cả những người có mặt.



“Thưởng”, thanh niên tóc tím vừa đi vào đã cười huênh hoang, vung tay phất ra rất nhiều túi đựng đồ, bên trong đều chứa nguyên thạch, mà số lượng cũng không nhỏ, cả thanh lâu lập tức trở nên náo nhiệt.

Advertisement



“Thần tử của Thương Linh Điện”, nữ tu sĩ nhìn lướt qua đã nhận ra: “Cũng là Thánh Địa”.



“Huyết mạch không yếu hơn thần tử Thiên Phạt”, Kỳ Vương cũng quay đầu lại nhìn, trong mắt còn có vẻ dè chừng, cùng là Chuẩn Thánh nhưng một chưởng của thần tử Thương Linh có thể đánh hắn ta phải khóc.



“Thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng tới rồi”, nữ tu sĩ bên cạnh Diệp Thành lại lần nữa ngạc nhiên thốt lên, một thanh niên mắt màu bạc đi vào thanh lâu, theo sau là ba bậc Đại Thánh.



“Sao thần tử nào cũng có đức tính thế này vậy?”, Diệp Thành sờ cằm, nhìn thần tử Vũ Hoá Thần Triều vừa mới đi vào, thoạt nhìn thì thấy tao nhã tiêu sái, nhưng khoé miệng lại luôn nở nụ cười bỡn cợt đáng ghét, dáng vẻ không coi ai ra gì, sinh ra đã coi thường chúng sinh.



“Thưởng”, cũng như thần tử Thương Linh, thần tử Vũ Hoá Thần Triều cũng cười nhạo báng, rất hào phóng rải nguyên thạch, không hề coi nguyên thạch của nhà mình là tiền, rất phung phí, ngông nghênh.


Thanh lâu lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều nam tu sĩ cảm thấy ngượng ngùng, đều là tới thanh lâu nhưng sao khoảng cách lớn đến thế! Có tiền là có quyền, bọn họ không làm được.



Dưới con mắt chú ý của mọi người, thần tử Vũ Hoá Thần Triều đã bước lên cầu thang, đi thẳng lên nhã gian lầu ba.



Huyết mạch của hắn ta không phân cao thấp với thần tử Thương Linh và thần tử Thiên Phạt, đều là dòng cực kỳ bá đạo, khí huyết dồi dào như biển, ấn ký cổ xưa ở giữa hai hàng lông mày cũng lộ ra rất nhiều huyền cơ.



Bên ngoài thanh lâu vẫn không ngừng có người đi vào, nhưng hầu hết đều là tôm tép, dù gia thế bối cảnh hay tiền tài thì đều không thể so sánh với đám Thiên Phạt Thánh Địa, bọn họ tới đây để hóng hớt.



Diệp Thành lại nhàm chán gõ bàn, chờ đợi hơi sốt ruột.



Cơ Tuyết Băng vẫn đang cúi đầu đọc sách, ba đại thần tử tới mà cũng chẳng khiến cô ngước mắt lên nhìn.



Ngược lại là Kỳ Vương, hắn ta chơi rất vui, sờ mó khắp người nữ tu sĩ.



Tới rồi!



Không biết là ai hét lên câu này, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt nhìn lên nữ tiên đài.









 
Chương 3717: “Hai tên này điên rồi à?”


Thoáng chốc, trên đài như có sóng xanh gợn lên, cô bay lên dải băng, mũi chân nhón nhẹ, quần áo nhẹ bay tựa như Lăng Ba tiên tử, thoáng chốc lại khiến mọi người hô vang khen ngợi.



“Thưởng, ba trăm nghìn nguyên thạch”, nhã gian lầu ba có tiếng cười vang lên, lời còn chưa dứt đã thấy một túi đựng đồ bay ra, lơ lửng giữa không trung, bên trong có ba trăm nghìn nguyên thạch.



Advertisement

“Thần tử Thiên Phạt quả nhiên hào phóng”, phía dưới náo động, mọi người đều tặc lưỡi cảm thán.



“Thiên Phạt Thánh Địa giàu có, ba trăm nghìn thôi mà, còn chẳng bằng một sợi lông bòu”, có lão bối tu sĩ vuốt râu nói, ông ta biết rõ độ kinh khủng của Thánh Địa hơn đám thanh niên tu sĩ.



“Ta thích cảm giác được mọi người ngước nhìn này”, thần tử Thiên Phạt trong nhã gian cười nhạo báng.



“Thưởng năm trăm nghìn nguyên thạch”, hắn ta vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười nhàn nhạt phát ra từ nhã gian đối diện, sau đó một túi đựng đồ bay ra, lơ lửng trên không trung.



“Thần tử Thương Linh còn giàu có hơn nữa”, bên dưới lại huyên náo, bởi đó là một số tiền lớn.



“Thương Linh, ngươi thật giàu có”, sắc mặt thần tử Thiên Phạt chợt trở nên âm trầm.



“Bản thần tử vui lòng muốn thưởng, ngươi có ý kiến?”, thần tử Thương Linh nhếch môi, lười biếng ngả người vào ghế, giễu cợt nhìn nhã gian đối diện, dường như có thể nhìn thấy thần tử Thiên Phạt ở trong.




“Được, được lắm”, trong nụ cười của thần tử Thiên Phạt mang theo ý lạnh lùng, hắn ta phất tay, lại một túi đựng đồ nữa bay ra khỏi nhã gian, lơ lửng trong không trung: “Thiên Phạt Thánh Địa có thưởng, một triệu nguyên thạch”.







“Thương Linh Điện có thưởng, hai triệu nguyên thạch”, lời nói của thần tử Thương Linh nghe càng thản nhiên hơn.



“Ta thưởng ba triệu”.


“Năm triệu”.



“Bảy triệu, có gan thì tăng tiếp đi!”



“Tám triệu”.



“Hai tên này điên rồi à?”, nghe tiếng hét điên cuồng của hai tên, mọi người phía dưới đều giật mình, vung ra mấy triệu nguyên thạch một lúc, người bình thường không làm được như vậy.



“Sao ta có cảm giác như đang tham gia đấu giá ấy nhỉ?”, vẻ mặt không ít người đều trở nên kỳ lạ.



“Có tiền là có thể tuỳ hứng”, mọi người đều cười toe toét, vừa xem múa vừa xem kịch, thần tử của hai Thánh Địa tranh giành nhau ghen tỵ vì hoa khôi, tranh đấu rất quyết liệt.



“Nếu thần tử Vũ Hoá cũng tham gia thì mới là náo nhiệt”, mọi người đều dành thời gian nhìn lướt qua nhã gian của Vũ Hoá Thần Triều, ba nhà đấu với nhau, cảnh tượng ấy mới gọi là hoành tráng.



“Mười triệu”, trong tiếng bàn tán, thần tử Thiên Phạt giận dữ hét lên rung chuyển cả lầu các.

“Mọi người đều tới mua vui thôi, Thiên Phạt đạo hữu đừng nóng giận mà hại thân thể”, thần tử Thương Linh cười giễu, không thưởng nữa mà nói một câu khiến cho thần tử Thiên Phạt suýt thì tức ói máu.



 
Chương 3718: Quá trình chờ đợi này rất dài.  


“Giết giết giết”, thần tử Thiên Phạt đúng là đã tức muốn điên người, cắn răng nghiến lợi, hai mắt đầy sát khí, nhưng sắc mặt ba Đại Thánh sau lưng hắn ta thì lại khó coi, chỉ vì ghen tức tranh giành mà mất trắng số nguyên thạch lớn như vậy, thần tử của bọn họ đúng là bại gia chi tử, tính tình còn tồi tệ.



Sóng gió so tiền thưởng qua đi, mọi người lại tiếp tục thưởng thức điệu múa.

Advertisement



Thần tử Thiên Phạt và thần tử Thương Linh đấu tranh kịch liệt, nhưng Nam Minh Ngọc Thu đang múa thì không thèm nhìn một lần nào, đôi mắt đẹp thờ ơ, tựa như không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.



Hửm?



Đang múa, đuôi mắt cô liếc qua như có như không, bắt gặp một đôi mắt rất quen thuộc.



Sau khi nhìn quanh, cô phát hiện người đó ở trong góc, người đó chính là Diệp Thành.

Cô thất thần trong phút chốc, đôi mắt ấy, gương mắt ấy dường như cô đã từng thấy ở đâu, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy rất mãnh liệt, khiến đôi mắt đẹp của cô không khỏi nhoà đi.



“Tiên tử, không biết sau khi cô múa xong chúng ta có thể nói chuyện không?”, Diệp Thành mỉm cười, dùng thần thức để truyền âm.



Nam Minh Ngọc Thu không đáp lại, nhẹ nhàng vung tay áo dài, cơ thể mềm mại xoay vòng, càng xoay càng nhanh, váy dài xoè ra, giơ tay nhấc chân đều như dương liễu trước gió, duyên dáng thướt tha, xinh đẹp tuyệt trần.



Diệp Thành không làm phiền nữa, nhưng trong lòng thầm nghĩ một điệu múa của Nam Minh Ngọc Thu đáng giá nhiều tiền như vậy, muốn nói chuyện đàng hoàng thương lượng để đưa cô đi hiển nhiên là điều không thể.



Cây hái ra tiền thế này, khả năng cao thanh lâu sẽ không để cho cô đi, nơi đây lại là Đế Vương Thành, cứ thế cướp đi là điều không thể, muốn đưa đi chỉ có thể dùng đến Thiên Đạo, nhưng hơi mạo hiểm.



Thiên Đạo tuy huyền diệu nhưng cũng mang theo nguy hiểm, không cẩn thận thì đến tám phần sẽ bị liệt nửa người.



Tiếng hoan hô vẫn vang lên không ngớt, nhưng không còn nhiều người thưởng tiền nữa, Thiên Phạt Thánh Địa đã thưởng cả mười triệu nguyên thạch, trong tay chỉ có mấy nghìn hay mấy chục nghìn, bọn họ cũng xấu hổ không dám thưởng lần nữa.



Không biết đến khi nào tiếng sáo và tiếng đàn du dương mới chầm chậm dừng lại, điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển kết thúc, Nam Minh Ngọc Thu khẽ cúi người, nhẹ nhàng quay người rời đi, trước khi đi cô còn kín đáo liếc nhìn Diệp Thành ở trong góc.



Cô múa xong, mọi người vẫn còn chưa thoả mãn, rất nhiều nam tu sĩ đều trở nên thất thần, điệu múa này quá đẹp, họ muốn xem nữa phải chờ mười năm, quá trình chờ đợi này rất dài.



Diệp Thành đứng dậy, dưới sự chỉ dẫn của một nữ tu sĩ, hắn tới được biệt uyển phía sau thanh lâu.



 
Chương 3719: “Tỏ vẻ cũng không vừa”,


Biệt uyển này tự hình thành một thế giới lớn, yên tĩnh thoải mái, trồng đầy linh hoa dị thảo, còn có dòng suối chảy róc rách, mây mù mờ ảo, là biệt uyển dành riêng cho một mình Nam Minh Ngọc Thu.



Lần này hắn tới biệt uyển để gặp Nam Minh Ngọc Thu, và hắn đã phải bỏ ra rất nhiều tiền cho việc này.



Advertisement

Nhưng điều khiến hắn đau đầu là không phải chỉ có mình hắn muốn gặp Nam Minh Ngọc Thu, mà là cả đám, nói chính xác hơn là cả một đám đông nghìn nghịt, thần tử của ba đại Thánh Địa cũng nằm trong số đó, ngoài ra còn có rất nhiều Chuẩn Thánh Vương, Thánh Vương, thậm chí là Đại Thánh cũng đến rất đông.



“Quả… Quả là hơi xấu hổ”, nhìn thoáng qua đám đông trước mặt, Diệp Thành không khỏi ho khan một tiếng, nếu xếp hàng thì không biết tới Tết năm nào mới gặp được cô.







Tránh ra!



Khi Diệp Thành còn đang ngại ngùng thì từ sau đã vang lên tiếng nạt nộ, đợi hắn quay đầu lại thì liền nhìn thấy một bàn tay khổng lồ, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo đối phương thì bàn tay kia đã bạt sang một bên.



Lúc này Diệp Thành mới nhìn rõ đó là ai, ừm, đó là một người, một lão già mặc áo bào tím, chính là một Chuẩn Thánh Vương có phần cao ngạo, bước đi hống hách khoa trương.

Có điều tới khi nhìn thấy người trong biệt uyển xếp dài dằng dặc, ông ta mới bớt thể hiện đi.



Chuẩn Thánh Vương thì sao, đến biệt uyển cũng phải lép vế, nơi này không thiếu Thánh Vương và Đại Thánh, chỉ cần bất cứ ai trong đây cũng đủ để đạp chết ông, tu vi mới như vậy mà cũng dám thể hiện?



“Tỏ vẻ cũng không vừa”, Diệp Thành liếc nhìn lão già áo tím mà thầm cười.



“Nhìn, nhìn cái gì mà nhìn?”, lão già áo tím tính khí cũng không vừa, ông ta hằn học liếc nhìn Diệp Thành.



“Ông có gì mà giỏi, ta...”




“Tránh ra”, Diệp Thành còn chưa nói xong thì đã bị người phía sau kéo sang một bên.



“Tránh ra, đừng cản đường”, tiếng gằn tiếp theo liên tiếp vang lên, từng bóng hình nối tiếp nhau, Diệp Thành còn chưa đứng vững đã thấy từng bàn tay khổng lồ lần lượt lôi hắn sang một bên khiến vốn dĩ Diệp Thành đang đứng ở phía trước thì lúc này đã bị kéo về phía sau.



“Ừm!”, Diệp Thành đã đứng vững lại, có điều hoả khí của hắn cũng bốc lên.



“Ừm?”, nghe thấy giọng điệu không phục của Diệp Thành, đám người phía trước hắng giọng lườm hắn.



“A...hi hi”, Diệp Thành cười trừ.



Đây quả là tình huống ái ngại, nơi ngày ngoài ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì hắn là người có tu vi thấp nhất, ánh mắt của người khác nhìn hắn còn mang theo vẻ khinh miệt: Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn được thấy hoa khôi sao?









 
Chương 3720: “Một Chuẩn Thánh, ai cho hắn tự tin như vậy”


“Tiểu hữu, nói năng giữ miệng, cẩn thận vạ miệng”, một lão già áo đen hắng giọng lạnh lùng, tu vi của ông ta không phải là thấp, chính là một Thánh Vương, nếu không thì ông ta cũng sẽ không to gan mà lên tiếng.



“Tả hộ pháp của Hắc Long Giáo, bổn thần tử nhớ rồi đấy”, Thiên Phạt Thần Tử nhếch miệng nhìn sang lão già áo đen, nụ cười ghê rợn, “lần này quay về ta nhất định phải diệt Hắc Long Giáo”.

Advertisement



“Ngươi...”, lão già mặc hắc bào thay đổi hẳn sắc mặt, ông ta không nghĩ gì nhiều, lập tức quay người đi, ông ta quá hiểu tính cách của Thần Tử Thiên Phạt, nếu lần này đụng vào hắn thì hậu quả khôn lường.



“Các ngươi thì sao?”, Thần Tử Thiên Phạt quay đầu liếc nhìn một vòng, trong đôi mắt còn loé lên u quang.



“Ta...ta không dám làm khiến thần tử mất nhã hứng”, tất cả mọi người run rẩy, lần lượt quay người, không phải bọn họ sợ Thần Tử Thiên Phạt mà sợ Thiên Phạt Thánh Địa, đó là sự tồn tại đáng sợ, một khi đụng đến tên điên này thì sẽ mất mạng như chơi.



Đây là một cảnh tượng đáng châm chọc, một đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương đều vì lời nói của một Chuẩn Thánh mà dần bỏ trốn, sự uy nghiêm của bọn họ như một trò cười vậy.



Thế rồi trong biệt uyển rộng lớn ngoại trừ ba thần tử của ba thánh địa lớn ra thì chỉ còn lại một đám Đại Thánh không rời đi, ồ không đúng, còn có một người đang dò dẫm trong góc nữa.


Đó chính là Diệp Thành, hắn như không nghe thấy mệnh lệnh của Thần Tử Thiên Phạt, hắn không rời đi, cứ thế lắc đầu quầy quậy, nhìn trái ngó phải, tận hưởng khung cảnh xinh đẹp của biệt uyển.



“Còn không đi, muốn chết à?”, Thần Tử Thiên Phạt cười tôi độc, hắn nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.



“Một Chuẩn Thánh, đây là nơi mà ngươi nên đến sao?”, thần tử của Vũ Hoá Thần Triều cũng quay đầu lại, đôi mắt tôi độc, lại mang theo ý cợt nhả, bộ dạng cao cao tại thượng.



“Cũng không nhìn xem mình có đức hạnh gì”, lời nói của thần tử Thương Linh Điện càng thêm phần cay nghiệt, đôi mắt phượng híp lại nhìn Diệp Thành, trông bộ dạng còn tôi độc hơn cả Vũ Hoá Thần Tử.



“Không đi, đợi gặp hoa khôi đã”, nghe ba thần tử nói vậy, Diệp Thành vẫn coi như không, hắn lắc đầu tỏ ra không quan tâm.



“Tên này là ai mà lại to gan đến vậy?”, đám Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương trước đó bị đuổi ra khỏi biệt uyển đổ dồn ánh mắt nhìn Diệp Thành, mặc dù bọn họ đã ra khỏi biệt uyển nhưng vẫn đứng ở cửa biệt uyển quan sát, tất cả đều muốn biết rốt cục có thể thấy được hoa khôi mà khiến cả Thần Tử Thiên Phạt vô thiên vô pháp dọn đường hay không, nhưng nào ngờ lại thấy tên kì quái Diệp Thành kia.



“Một Chuẩn Thánh, ai cho hắn tự tin như vậy”, một đám lão bối lần lượt tặc lưỡi, đến cả một nhóm Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương và Thánh Vương còn bị đuổi ra ngoài mà một Chuẩn Thánh như hắn lại dám đắc tội với người ta, lẽ nào hắn không biết đến sự tồn tại của ba thánh địa lớn?



“Đây có lẽ là một tu sĩ tiểu bối chưa từng trải sự đời”, không ít người xoa cằm, “sinh ra giỏi giang không sợ người khác sao? Có điều lần này người mà hắn đụng tới lại không phải vừa”.



“Nói không chừng hắn cũng là thần tử của một Thánh Địa nào đó”, rất nhiều người thở dài.









 
Chương 3721: “Vị đạo hữu này, xin dừng bước”. 


Có điều, người này còn chưa kịp trấn áp Diệp Thành thì từ phía sâu trong biệt uyển có một giọng nữ nhân vang lên, “tiền bối Thiên Phạt, đây chính là Đế Vương Thành, xin đừng dùng võ ở đây”.



Nghe vậy, Đại Thánh liền cau mày, cuối cùng cũng bỏ tay xuống, thân là Thái thượng trưởng lão của Thánh Địa, ông ta sao có thể không biết sự đáng sợ của Đế Vương Thành, dám dùng võ thuật ở đây thì đừng nói tới Đại Thánh của ông ta, cho dù là Chuẩn Đế nhà ông ta tới cũng chưa chắc đã ra khỏi được cổ thành này.

Advertisement



Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Diệp Thành không hề e sợ, Cơ Tuyết Băng đã nói trước Thiên Khuyết Đế Vương Thành không phải sự tồn tại bình thường, không ai dám gây sự ở đây, nếu không phải vì vậy thì hắn đã chạy khỏi đây từ lâu rồi.



“Hoa Vũ Tiên Tử, lão bối nhà ta chỉ đùa thôi mà”, Thần Tử Thiên Phạt khẽ mỉm cười, hắn phất quạt với phong thái phong độ, một kẻ trước đó thể hiện như ác quỷ thì giờ lại như hai người khác nhau vậy.



“Vậy thì Hoa Vũ nghĩ nhiều rồi”, ở nơi sâu bên trong vang lên giọng nữ nhân, lời này đương nhiên do Nam Minh Ngọc Thu nói, cái tên Hoa Vũ rất giống với phong thái uyển chuyển của cô, như hoa như múa.



“Tại hạ là thần tử của Hoá Vũ Thần Triều, không biết có may mắn được thưởng trăng đêm tiêu với tiên tử không?”, thần tử Hoá Vũ cũng mỉm cười lên tiếng, hắn phất quạt nhẹ nhàng, tỏ ra phong thái ngời ngời.



“Tại hạ là thần tử của Thương Linh Điện, lần này tới đây mang theo một món bảo bối muốn cùng tiên tử thưởng ngoạn”, thần tử Thương Linh cũng không kèm phần, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Thiên Phạt và Thần Tử Hoá Vũ, suy cho cùng thì bọn họ đâu muốn thấy hoa khôi gì mà chỉ muốn tranh nhau mà thôi.


“vẫn mong tiểu hữu Hoa Vũ hiện thân”, rất nhiều Đại Thánh lên tiếng, người nào người nấy đều là lão bối, là sự tồn tại uy nghiêm nhường noà nhưng tất cả không ai dám lỗ mãng.



“Ta cũng muốn gặp”, Diệp Thành chạy tới.



“Hôm nay vậy thôi, mời chư vị về cho”, Nam Minh Ngọc Thu khẽ giọng nói.



Lời nói chậm rãi dễ nghe khiến những người có mặt ở đây tỏ ra ái ngại, đặc biệt là thần tử của ba thánh địa, người nào người nấy tối sầm mặt, tu sĩ cấp bậc Đại Thánh cũng không vui lòng.



Nhưng dù là vậy thì không ai dám tỏ ra phẫn nộ, nếu trách thì chỉ có thể trách nơi này là Đế Vương Thành.



Đi!



Thần Tử Thiên Phạt là người đầu tiên quay người đi, Hoá Vũ Thần Tử và Thương Linh Thần Tử cũng vậy.



Do thể diện mà không cần! Sắc mặt của ba người có thể dùng từ u ám để hình dung, tay áo dưới ống tay nắm chặt kêu lên răng rắc, bọn họ là thần tử của Thánh Địa, chưa bao giờ bị phớt lờ như vậy.



Nhìn sắc mặt của ba tên, những người trước đó bị đuổi ra ngoài hả hê thấy rõ, chẳng phải các ngươi mạnh lắm sao? Đuổi chúng ta ra ngoài thì các ngươi cũng đâu khá hơn.









 
Chương 3722: “Điều tra cho ta”


“Ừm?”, một câu nói của Nam Minh Ngọc Thu khiến cho người chuẩn bị rời đi đều quay người lại.



“Chuyện...chuyện gì vậy?”, tất cả mọi người đều sững sỡ, ánh mắt đổ dồn nhìn Diệp Thành, rõ ràng từ ‘đạo hữu’ trong lời nói của hoa khôi chính là tên này.



Advertisement

“Không gặp thần tử của ba thánh địa, không gặp rất nhiều Đại Thánh mà chỉ gặp một tên Chuẩn Thánh cỏn con”, rất nhiều người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết hoa khôi đang nghĩ gì.



“Khốn kiếp”, sắc mặt ba tên Thần Tử tôi độc hơn hẳn, chúng nghiến răng nghiến lợi chỉ muốn xông lên giết người, hoa khôi đã từ chối chúng và khiến chúng mất hết thể diện, lúc này lại muốn gặp một Chuẩn Thánh, đây đúng là nỗi sỉ nhục lớn đối với bọn chúng, rõ ràng coi chúng không bằng một tên Chuẩn Thánh.



“Đúng là ức hiếp người quá đáng”, Đại Thánh cũng nghĩ vậy, trong đôi mắt tất cả đều loé lên hàn mang, nếu không phải đây là Thiên Khuyết Đế Vương Thành thì bọn họ đã xông lên đại khai sát giới từ lâu rồi.



“Đa tạ tiên tử nể mặt”, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành lập tức tiến vào trong, đúng là niềm vui bất ngờ, Nam Minh Ngọc Thu mà gặp hắn thì mọi thứ dễ giải quyết hơn nhiều.



“Điều tra cho ta”, ba Thần Tử lập tức quay người và truyền âm lại cho hộ vệ phía sau, những kẻ cao cao tại thượng như chúng sao có thể dung tha, sát khí với Diệp Thành đã ở mức không thể nào kiềm chế được.

“Đúng là kì lạ”, một đám người lần lượt rút lui, người nào người nấy đầu như úng nước, bọn họ không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì và cảm thấy khó hiểu về hoa khôi.



Phía này, Diệp Thành đã tới trước rừng trúc ở phía sâu theo sự chỉ dẫn của một tiên nữ.



Rừng trúc im ắng, tiên khí dồi dào, đây chính là nơi phù hợp để tu thân dưỡng tính, ở nơi phía sâu trong rừng trúc chính là một lầu các nhỏ, Nam Minh Ngọc Thu đang ở đó.



Cô giống như vị tiên nữ từ cửu tiêu hạ phàm, thánh khiết vô ngần, đẹp như mộng như ảo.

Khi Diệp Thành tới, Nam Minh Ngọc Thu còn đang vẽ tranh, vả lại người mà cô vẽ chính là hắn, từng đường nét đều mang theo cái tâm của người vẽ, khiến dung mạo được phác hoạ sống động như thật.



“Không thể phủ nhận cô vẽ rất giống”, Diệp Thành ghé lên trước, hắn tỏ ra rất tự nhiên, cầm một chùm nho trên chiếc bàn bên cạnh mình, vừa ăn vừa quan sát.



“Có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu không?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa vẽ vừa hỏi.



“Cô nói xem?”, Diệp Thành mỉm cười sau đó tế ra kết giới bao quanh rừng trúc, tiếp đến hắn mới gảy ra một đạo tiên quang bay vào trán Nam Minh Ngọc Thu.



Đột nhiên cơ thể Nam Minh Ngọc Thu run rẩy, cây bút trong tay cũng rơi xuống, cô rên rỉ đau đớn.



Diệp Thành cũng không nhàn rỗi, hắn để chùm nho sang bên rồi nhặt cây bút vẽ tiếp bức tranh mà Nam Minh Ngọc Thu còn chưa vẽ xong.









 
Chương 3723: “Còn có cả chuyện này nữa à?”  


Cơn gió nhẹ khẽ thổi tới, cơ thể Nam Minh Ngọc Thu đã thôi run rẩy, đôi mắt dàn dụa nước mắt, cô thẫn thờ nhìn Diệp Thành đang vẽ, hắn giống hệt như trong kí ức của cô, lạc ấn trong linh hồn cô.



“Nam Minh Ngọc Thu, chào mừng cô quy vị”, Diệp Thành đang vẽ bất giác quay đầu lại mỉm cười.



Advertisement

“Rốt... rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ta còn sống, rõ ràng ta đã chết rồi cơ mà?”, có lẽ vì thần trí hỗn loạn khiến Nam Minh Ngọc Thu nói lắp không theo thứ tự.



“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”, Diệp Thành mỉm cười, hắn không giải thích mà tế ra một đạo thần thức cuốn theo biết bao câu chuyện xâm nhập vào thần hải của Nam Minh Ngọc Thu, mọi thứ phải đợi cô tiêu hoá dần dần.



“Luân hồi? Chuyển kiếp?”, sau khi đọc thần thức, Nam Minh Ngọc Thu như hoá đá, cô không biết rằng trên đời này còn có cả luân hồi, người đã chết còn có thể chuyển kiếp trùng sinh, đây giống như câu chuyện huyền ảo, cho dù với khả năng đoán định của một nữ nhân con gái của Huyền Hoàng thì cô cũng phải choáng váng.



“Ta cho rằng ta vẽ cũng đẹp đấy”, Diệp Thành đã vẽ xong, hắn ngắm nhìn bức tranh với khuôn mặt tận hưởng, mặc dù không bằng Nam Minh Ngọc Thu nhưng trông cũng không đến nỗi quá tệ.



“Ngươi còn trảm được cả Đại Đế?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành như nhìn một con quái vật.



“Cũng may không khiến Vạn Vực Thương Sinh thất vọng”, Diệp Thành mỉm cười phất tay lấy ra một thanh tiên kiếm, trên đó còn khắc rất nhiều phù văn cổ xửa, cấp bậc không phải quá cao, chỉ ở cảnh giới Thiên.



“Uyên Hồng”, Nam Minh Ngọc Thu vội nhận lấy, cô ôm nó trong lòng như ôm ấp người thân của mình, từng giọt nước mắt lã chã rơi, đó chính là thần binh của phụ hoàng cô và bây giờ cô lại lần nữa được thấy nó.




“Huyền Hoàng vẫn còn tại thế, gặp được ông ấy rồi khóc cũng chưa muộn”, Diệp Thành mỉm cười cầm vò rượu lên.



“Phụ hoàng còn sống sao?”, Nam Minh Ngọc Thu quay đầu nhìn Diệp Thành với ánh mắt không sao tin nổi.



“Không chỉ phụ hoàng của cô còn sống mà chín vị Hoàng của Đại Sở cũng còn sống”, Diệp Thành lại tế ra thần thức, chuyện luân hồi chuyển kiếp giải thích rõ ràng rồi thì cũng có thể giải thích được những chuyện xưa kia.



“Ta biết phụ hoàng vẫn còn sống mà”, Nam Minh Ngọc Thu lại bật khóc, vả lại còn là những giọt nước mắt đớn đau, sau bao năm tháng, cuối cùng cô cũng tìm cho mình được đáp án chính xác.






“Thôi không nói nhiều nữa, đi theo ta trước đã”, Diệp Thành ngắt lời cô, “thời gian của ta không có nhiều, Đế Vương Thành lại là sự tồn tại đặc biệt, dùng thiên đạo đưa cô đi”.



“Không cần”, Nam Minh Ngọc Thu vội nói.



“Sao? Cô không muốn đi sao?”, Diệp Thành thẫn thờ.



“Không phải ta không muốn đi mà vì không thể dùng thiên đạo trong Đế Vương Thành”, Nam Minh Ngọc Thu giải thích: “Cổ thành này có cực đạo đế binh trấn áp thiên địa, nếu ngông cuồng dùng thiên đạo sẽ gặp nạn rất nặng”.



“Còn có cả chuyện này nữa à?”



“Trên lịch sử từng có ví dụ đẫm máu”, Nam Minh Ngọc Thu nói tiếp, “đó chính là tiên vương của tiên tộc, cũng từng thức tỉnh tiên luân cấm pháp, chính bởi Đế Vương từng dùng tới thiên đạo nên đụng tới đế binh do vậy mà ngoài hoạ diệt thân ra thì còn khiến một bên lục đạo tiên nhãn bị chôn vùi”.









 
Chương 3724: “Vãn bối chỉ có bằng này”,


“Nói vậy thì ta phải thay cô chuộc thân rồi?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu hỏi thăm dò.



“Hiện tại xem ra muốn rời đi thì chỉ còn có thể như vậy thôi”, Nam Minh Ngọc Thu nhướng vai bất lực.



Advertisement

“Một điệu múa của cô đáng giá hàng chục triệu, muốn chuộc cô thì phải...phải bỏ ra không ít tiền nhỉ?”



“Ngươi thấy sao?”



“Hay là cô cứ ở đây cái đã”, Diệp Thành nói rồi quay người biến mất.



“Ngươi quay lại cho ta”, Nam Minh Ngọc Thu giơ tay lập tức lôi Diệp Thành lại, trong đôi mắt long lanh nước còn loé lên cả ánh lửa, “trong mắt ngươi tiền còn quan trọng hơn cả ta sao?”



“Vấn đề là ta không có nhiều tiền như vậy”, Diệp Thành vội giải thích: “bán ta đi cũng không đủ”.



“Nói gì thế chứ, ta nhìn thấy rồi”, Nam Minh Ngọc Thu lấy đi túi đựng đồ của Diệp Thành vả lại còn mở ra công khai, số lượng nguyên thạch bên trong không thể nào đếm xuể, nhiều đến mức khiến người ta phải hoa mắt.



“Đây không phải là tiền sao?”, Nam Minh Ngọc Thu trừng mắt với Diệp Thành, “còn dám nói với ta là không có tiền”.




“Vậy...vậy thì cô cũng phải để lại cho ta một ít chứ”, Diệp Thành ho hắng, “chuộc cô thì coi như ta trắng tay, vất vả kiếm chác hai trăm năm mà chẳng để lại được gì”.



“Vậy ngươi nhẫn tâm để ta lại Thanh Lâu sao?”



“Vậy cũng không có gì là không ổn, lúc nào rảnh rỗi ta vẫn có thể chạy tới đây tìm cô nói chuyện mà”.



“Sao ngươi không đi chết đi cơ chứ?”


“Vũ Nhi, chuyện gì khiến con bực bội như vậy?”, Nam Minh Ngọc Thu vừa dứt lời thì một giọng nói nữ nhân vang lên, lời nói này còn chưa dứt thì kết giới đã bị phá, một người bay vào trong.



Đó là một nữ tử mặc áo xanh, có thể gọi là phong hoa tuyệt đại, sắc vóc cũng không kém cạnh Nam Minh Ngọc Thu quan trọng nhất là tu vi của người này cao đến kinh người, chính là một Chuẩn Đế.



“Bái kiếm chủ mẫu”, thấy người tới, Nam Minh Ngọc Thu vội tiến lên trước hành lễ, cô tỏ ra vô cùng cung kính.



“Không cần đa lễ”, nữ tử áo xanh kia mỉm cười, ánh mắt dừng lại ở phía Diệp Thành, “nghe nói con từ chối Thần Tử của ba thánh địa và rất nhiều Đại Thánh nhưng lại gặp tiểu hữu đây, lão thân nghe thấy thú vị, giờ được gặp, xem ra mắt nhìn của con cũng không tồi”.



“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành ho hắng, hắn cũng vội tiến lên trước hành lễ.



“Hoang Cổ Thánh Thể, thần tàng của ngươi đâu? Vì sao lại chỉ có bản nguyên?”, nữ tử áo xanh ngồi xuống, bà ta nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hứng thú: “không phải khi sinh ra là sự kế thừa không có thần tàng chứ?”



“Chuyện...chuyện này nói ra dài lắm ạ”, Diệp Thành mỉm cười, “chúng ta có thể nói chuyện khác được không ạ? Ví dụ như vãn bối muốn chuộc thân cho Hoa Vũ, ví dụ như tiền chuộc có thể rẻ hơn một chút không?”









 
Chương 3725: “Nhiều hơn cũng chẳng để làm gì”,


“Không đủ”, nữ tử áo xanh kia không buồn nhìn túi đựng đồ, cứ thế lắc đầu mỉm cười khước từ.



“Vậy thì vãn bối thật sự hết rồi”.



“Vậy thì chẳng còn cách nào khác”.

Advertisement



“Đừng mà, chúng ta thương lượng tiếp được không?”, Diệp Thành xoa xoa tay, “đưa ra một điều kiện nào đó cũng được”.



“Nếu ngươi bỏ trốn không quay lại thì ta đi đâu tìm ngươi?”, nữ tử áo xanh lấy một ngón tay gại cằm, bà ta mỉm cười đầy hứng thú, vừa cười vừa nhìn Diệp Thành, “Huyền Hoang rộng lớn đến vậy, tìm người thật sự khó”.



“Không tìm được ta thì có thể tìm Chư Thiên Kiếm Thần, ta và ông ta biết nhau”, Diệp Thành mỉm cười, “còn Côn Luân Hư, Thần Điện, Cửu Hoang Thiên, Đại La Chư Thiên, Đại Hạ Thần Triều, nhắc đến tên ta thì họ sẽ nể mặt, bọn họ nợ ta một mối ân tình”.



“Ngươi nói ra bao nhiêu người như vậy, vì sao không nói đến Lục Đạo?”, nữ tử sáo xanh mỉm cười lên tiếng.



“Tiên tổ nhà ta tính khí không được tốt cho lắm”, Diệp Thành nói với giọng ý tứ, lại bắt đầu luyên thuyên: “Nếu như ông ấy biết có người đuổi theo ta đòi nợ thì sẽ nổi điên, con người ông ấy hành sự trước giờ luôn hung hãn, nếu lại chạy tới Đế Vương Thành tìm tiền bối đòi nợ thì không được ổn cho lắm”.



“Tổ tiên nhà ngươi cũng không phải chưa từng tới đây, lôi ông ta ra doạ lão thân, không dễ đâu”.



“Sao, tổ tiên của vãn bối còn từng tới Đế Vương Thành làm loạn sao?”, Diệp Thành kinh ngạc nhìn nữ tử áo xanh.




“Đừng đánh lạc hướng, nói tới chuyện tiền chuộc”, nữ tử sáo xanh nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm, “tiền chuộc không đủ nhưng dùng vật khác để thế vào cũng được, ví dụ như máu của Hoang Cổ Thánh Thể”.



“Vãn bối biết mà, biết ngay người cần máu của vãn bối mà”.



“Vậy ngươi có đồng ý không?”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành.



“Đồng ý”, Diệp Thành hất đầu, hắn coi như hiểu ra tính toán của người này.



“Được lắm”.




“Ta nói này, chuộc cô mà mất đi huyết thể thì cô có thể cho ta ngủ một đêm không?”, Diệp Thành gãi tai nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu.



“Cút”.







“Dám trêu ghẹo Vũ Nhi nhà ta ngay trước mặt lão thân, trong số cấp bậc Chuẩn Thánh, ngươi đúng là người đầu tiên”, nữ tử áo xanh mỉm cười liếc nhìn Diệp Thành: “Quả là gan dạ giống Lục Đạo”.



“Trêu… trêu cho vui thôi mà”, Diệp Thành cười khan, thoáng chốc trở nên thành thật hơn nhiều.



“Còn trẻ thật thích”, nữ tử áo xanh lại mỉm cười, hơi nâng tay lên, phất qua Thánh thể của Diệp Thành nhưng chỉ lấy đi ba giọt thánh huyết, nhỏ vào đoá sen thanh khiết.



“Chỉ lấy ba giọt?”, Diệp Thành sửng sốt, điều này có phần nằm ngoài dự đoán của hắn.



“Nhiều hơn cũng chẳng để làm gì”, nữ tử áo xanh chầm chậm đứng dậy, khẽ cười nhìn Nam Minh Ngọc Thu: “Năm đó con chỉ mới mười tuổi, giờ đây chớp mắt đã hai trăm năm, Vũ Nhi nhà ta cuối cùng phải đi rồi”.



“Hoa Vũ sẽ không bao giờ quên công ơn dạy dỗ của chủ mẫu”, Nam Minh Ngọc Thu vội vàng kính cẩn hành lễ.



 
Chương 3726: “Lâu rồi không gặp”


“Trước khi đi, chủ mẫu tặng cho con một cơ hội nữa, coi như là của hồi môn lão thân dành cho con”, nữ tử áo xanh nở nụ cười dịu dàng, bàn tay mảnh khảnh cầm hoa sen trắng có Thánh huyết, ấn nhẹ lên đỉnh đầu Nam Minh Ngọc Thu, dung nhập đoá sen trắng vào cơ thể cô.



“Đề hồ quán đỉnh”, Diệp Thành hơi nheo mắt, lập tức hiểu được ý định của nữ tử áo xanh, đó là dùng Chuẩn Đế đạo tắc và bản nguyên Thánh huyết, thay Nam Minh Ngọc Thu thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.

Advertisement



Huyết mạch của Nam Minh Ngọc Thu cũng rất kỳ lạ và đặc biệt, ít nhất thì hắn không thể nhìn thấu, vì vậy thần tàng ẩn giấu trong huyết mạch cực kỳ lớn, càng là huyết mạch mạnh mẽ thì thần tàng càng khó thức tỉnh, nữ tử áo xanh bèn dùng đại thần thông dẫn dắt thần tàng giúp cho cô.



“Đúng là tạo hoá”, Diệp Thành hít sâu một hơi rồi tránh sang một bên.



“Tiểu tử, đừng phụ Vũ Nhi nhà ta đấy”, giọng nói hư ảo lập tức truyền vào tai hắn, là giọng của nữ tử áo xanh, bà dùng thần thức để truyền âm, người ngoài không nghe thấy.



“Tiền bối đừng đùa, quan hệ của hai chúng ta rất đơn thuần”, Diệp Thành không khỏi ho khan.



Nữ tử áo xanh chỉ cười mà không nói gì thêm, Chuẩn Đế đạo tắc đã hoá thành một chuỗi trật tự rồi hoà vào trong cơ thể Nam Minh Ngọc Thu, hoà quyện cùng bản nguyên Thánh huyết, trợ giúp thức tỉnh thần tàng tiềm ẩn.


Thần thông của nữ tử áo xanh thực sự đã phát huy tác dụng, quanh người Nam Minh Ngọc Thu tràn ngập tiên quang, tiên hà lộng lẫy đang bay lượn, một luồng sức mạnh bí ẩn mà mạnh mẽ từ từ khôi phục, tuy tốc độ chậm nhưng thần tàng huyết mạch ấy lại khiến người ta cảm thấy rất ngột ngạt.



Diệp Thành âm thầm mở Tiên Nhãn, nhìn thẳng vào Nam Minh Ngọc Thu không chớp mắt, muốn xem thần tàng của cô, nhưng tiếc là hắn chỉ nhìn thấy một đám mây mù hỗn độn.



Bất lực, hắn đành rời mắt, nhẹ nhàng ra khỏi rừng trúc nhỏ, cầm vò rượu đi dạo quanh biệt uyển, thi thoảng sẽ tiện tay hái linh quả để ăn, thấy kỳ hoa dị thảo, hắn cũng sẽ thản nhiên hái vài bụi, bây giờ hắn đang nghèo rớt mồng tơi, nhìn thấy gì cũng là bảo bối.



Phải công nhận rằng trong biệt uyển này có rất nhiều bảo vật, hắn nhìn mà hoa mắt chóng mặt.



Vì vậy hắn tỏ ra không hề kiêng dè, lúc này nữ tử áo xanh đang thức tỉnh thần tàng cho Nam Minh Ngọc Thu, không có thời gian để ý đến hắn, hắn cũng rất tự nhiên, chẳng hề coi mình là người ngoài, cứ thích là lấy.



“Lâu rồi không gặp”, khi hắn đang nhìn chằm chằm một bụi linh thảo màu tím thì trong không trung dường như có một nói vang lên, vang vọng bên tai hắn, cực kỳ mờ ảo, hơn nữa còn rất già cỗi.



“Ai?”, Diệp Thành lập tức quay người lại, hơi nhíu mày nhìn xung quanh, nhưng không có ai.



“Lâu rồi không gặp”, giọng nói đó lại vang lên, vẫn mờ ảo như vậy, cũng vẫn già nua như thế, giọng nói không có uy nghiêm, thậm chí còn rất ôn hoà, có thể khẳng định là một người già.



Đột nhiên, hắn vô thức ngẩng đầu nhìn vào hư vô vời vợi, dường như có thể cách cả trăm nghìn trượng nhìn thấy Thiên Khuyết Đế Vương Ấn đang lơ lửng trên trời cao, hắn chắc chắn giọng nói ấy phát ra từ nơi đó, chính xác hơn là giọng nói ấy phát ra từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn.









 
Chương 3727: “Chủ mẫu nhà cô đối xử với cô rất tốt”


Nhưng câu nói này của hắn không nhận được câu trả lời từ Thiên Khuyết Đế Vương Ấn, nó chỉ lơ lửng trên hư thiên, Đế khi lan ra, Đế đạo pháp tắc đan xen, trấn áp vùng thiên địa này.



Diệp Thành khó hiểu, liên tục gọi nhưng Đế Vương Ấn vẫn không trả lời, dường như tất cả chỉ là ảo giác, giọng nói hư ảo khi nãy dường như là do hắn tưởng tượng ra.



Advertisement

Kỳ lạ, hắn lắc đầu rồi rời mắt, tiện tay hái đi bụi linh thảo màu tím, sau đó bước về phía rừng trúc nhỏ, giờ này chắc bên đó cũng đã xong chuyện.



Quả nhiên, vừa đi vào rừng trúc nhỏ, hắn nhìn thấy nữ tử áo xanh rút tay về, thở ra một hơi khí đục, với tu vi cấp Chuẩn Đế của bà mà sắc mặt cũng hơi tái nhợt.



Lại nhìn sang Nam Minh Ngọc Thu, cô cũng đã có thay đổi không nhỏ, thần tàng vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng huyết mạch lại khiến Thánh huyết sợ hãi, sức mạnh thần tàng ấy vẫn bí ẩn và mạnh mẽ như vậy.



Thấy thế, Diệp Thành không khỏi gãi đầu, hắn chỉ có bản nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, đến giờ vẫn chưa từng thấy thần tàng, nhưng hắn nghĩ thần tàng của Thánh thể chắc chắn rất bá đạo.



“Đa tạ chủ mẫu”, Nam Minh Ngọc Thu mở mắt, lại lần nữa hành lễ với nữ tử áo xanh, đôi mắt đẹp của cô lại càng trong sáng hơn, không nhuốm một chút vẩn đục trần thế.



“Thường xuyên quay về nhé”, nữ tử áo xanh cười hiền hậu, sau đó nhét túi đựng đồ Diệp Thành đưa mình cho Nam Minh Ngọc Thu rồi bà thở dài một hơi, từ từ biến mất, trước khi biến mất còn không quên nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy ẩn ý và vui mừng.



“Chủ mẫu nhà cô đối xử với cô rất tốt”, Diệp Thành chậm rãi bước tới với nụ cười trên môi.



“Nếu năm đó chủ mẫu không nhặt ta về thì có lẽ ta đã chết rồi”, Nam Minh Ngọc Thu mỉm cười: “Hai trăm năm nay bà ấy đã dạy ta tu đạo, truyền cho ta rất nhiều bí pháp vô thượng”.



“Thật may mắn”, Diệp Thành cũng thở dài cảm thán, khi nào mới có Chuẩn Đế đề hồ quán đỉnh cho hắn đây?



“Này, trả túi đựng đồ cho ngươi”, Nam Minh Ngọc Thu trả lại túi đựng đồ cho Diệp Thành.


“Tốt quá”, Diệp Thành cười toe toét, rất thản nhiên nhận lấy, đời người đúng là lúc trầm lúc bổng, vừa nãy còn nghèo rớt bây giờ đã lại giàu có, lại có thể đi chơi khắp nơi rồi.



“Đi thôi”, Nam Minh Ngọc Thu tức giận lườm hắn, quay người bước đi, sau một hai bước, dung mạo của cô đã thay đổi, vẫn là nữ cải trang nam, dung nhan vốn đã tuyệt thế, sau khi cải trang nam cũng đẹp trai như Cơ Tuyết Băng.



“Thú vị”, Diệp Thành tặc lưỡi, trong trí nhớ của hắn, nữ tử quê hương Đại Sở chỉ có Nam Minh Ngọc Thu và Cơ Tuyết Băng thích cải trang nam, hắn cũng đã quen từ lâu.



Hai người một trước một sau rời khỏi thanh lâu từ cổng phụ của biệt uyển, không thu hút sự chú ý của tứ phương.



Thanh lâu về đêm là náo nhiệt nhất, mây mù bao phủ, hương thơm của nữ tử tràn ngập, không có điệu múa của hoa khôi, các nam tu sĩ vẫn vui chơi như thường, vì nơi đây vốn là thiên đường của bọn họ.



Nhìn thấy thanh lâu nhộn nhịp, Nam Minh Ngọc Thu không khỏi lắc đầu mỉm cười, thật sự không hiểu vì sao chủ mẫu đường đường là Chuẩn Đế mà lại mở thanh lâu, còn cô thì cũng đã sống ở đây hai trăm năm.









 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom