Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 680: Tôi Bị Cậu Đoán Trúng Rồi


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Anh đi à? Anh đi đâu chứ?" Hoắc Tư Kiệt rất nghi ngờ.

"Tôi không biết, có thể là thiên đường, cũng có thể là địa ngục" Tô Kiềm Mặc cười gượng.

Hoắc Tư Kiệt tất nhiên hiểu ý của Tô Kiêm Mặc.

Khi ở nhà, cậu ấy có nghe Tô Lạc Ly và bố mình nói qua về chuyện Tô Kiềm Mặc bị bệnh tim rất nặng.

"Chuyện này...!thế nào..." Hoắc Tư Kiệt nhất thời nghẹn lời, không tìm ra được lời nào để nói.


"Theo vai vế có phải cậu nên gọi tôi một tiếng anh họ không?"
Tô Lạc Ly đã nói cho Tô Kiêm Mặc biết chuyện của Hoắc Vũ Long nhưng không nói kỹ, bỏ qua phần mẹ của bọn họ bỏ trốn.

"Anh lớn hơn tôi, tôi đương nhiên phải gọi anh là anh họ rồi"
"Trước khi tôi đi có mấy lời muốn căn dặn cậu, cậu sẽ nghe chứ?"
"Đương nhiên, anh nói đi."
Cho dù anh em bọn họ không lớn lên cùng nhau, quan hệ cũng vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng khi biết Tô Kiềm Mặc chẳng còn sống được bao lâu, Hoắc Tư Kiệt vẫn thấy khó chịu.

"Tôi và chị tôi sống nương tựa vào nhau từ nhỏ, trong nhà họ Tô chẳng có ai để ý tới chúng tôi.

Mẹ kế đối xử với chúng tôi rất tệ, bố tôi thì quá nhu nhược, cũng không biết cách bảo vệ chúng tôi, cho nên chúng tôi chỉ có nhau là người thân thôi."
Hoắc Tư Kiệt cúi đầu, trong hốc mắt đã hơi ướt.

Nếu cậu ấy sớm biết về mối quan hệ này thì tốt biết bao.


Nói không chừng cậu ấy và Tô Kiềm Mặc có thể trở thành anh em tốt.

Nhưng bây giờ thật sự quá muộn rồi.

"Khi biết chúng tôi còn có một người cậu
trên đời này, tôi đã rất vui mừng.

Cho dù đến bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội được gặp cậu và mợ nhưng tôi biết bọn họ chắc chắn là người tốt.

Sau khi tôi đi rồi, hi vọng cậu có thể giúp tôi cố gắng chăm sóc chị tôi."
Hoắc Tư Kiệt nghiêm túc gật đầu.

"Anh yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng chăm sóc cho chị họ."
"Sau khi tôi đi, chị tôi chắc chắn sẽ rất khó chịu, có lẽ cậu ở bên cạnh chị ấy có thể an ủi cho chị ấy phần nào.

Còn có một việc nữa..."
Tô Kiềm Mặc đột nhiên ngập ngừng muốn nói lại thôi.


Hoắc Tư Kiệt nhìn ra được vẻ rối rắm lại phức tạp trên mặt Tô Kiêm Mặc.

"Chuyện liên quan tới Hân Hân sao?"
Tô Kiềm Mặc bị nói trúng tâm sự thì ngại ngùng cười.

"Tôi bị cậu đoán trúng rồi."
"Thật ra...!tôi biết...!anh thích Hân Hân?"
"Tôi biết cậu cũng thích Hân Hân."
Hai anh em họ đột nhiên nhìn nhau cười.

"Chúng ta không hổ danh là anh em họ, ngay cả người thích cũng giống nhau." Hoắc Tư Kiệt trêu chọc.

"Nếu cậu thích Hân Hân, vậy không cần phải che giấu nữa, tỏ tình với cô ấy đi."
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 681: Không Ngờ Trên Tờ Giấy Vẽ Cậu!


Trong phòng vẽ tranh ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp.

Tô Kiêm Mặc kinh ngạc khi thấy người hiểu rõ Mục Nhất Hân nhất vẫn là Hoắc Tư Kiệt.

Ngay cả chị em tốt cùng phòng ký túc với Mục Nhất Hân còn không biết cô ấy đi đâu nhưng cậu ấy lại có thể biết rõ như lòng bàn tay.

Tô Kiềm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng vẽ tranh, thật sự nhìn thấy Mục Nhất Hân.

Bởi vì là cuối tuần, trên thực tế phòng vẽ tranh không mở cửa nhưng Mục Nhất Hân là tổ trưởng tổ vẽ tranh, cô ấy có chìa khóa của phòng vẽ tranh nên có thể ra vào bình thường.


Mục Nhất Hân ngồi trên ban công phòng vẽ tranh, trên đầu gối đặt bảng kẹp vẽ, bút chì rơi bên cạnh cô ấy, có mấy tờ giấy đã vẽ rơi xuống đất.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, điềm tĩnh của cô ấy làm gương mặt 
không đánh phấn càng thêm trắng trẻo, sáng bóng hơn.

Cô ấy đã ngủ thiếp đi.

Tô Kiêm Mặc rón rén đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, đi tới bên cạnh Mục Nhất Hân.

Cậu ngồi xổm xuống nhặt một tờ giấy vẽ trên mặt đất lên.

Không ngờ trên tờ giấy vẽ cậu! 
Không sai, đúng là cậu.

Tô Kiềm Mặc nhìn hình của mình trên tờ giấy vẽ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.

Cậu lập tức cuộn tờ giấy vẽ và nhét vào trong tay áo của mình.

Tô Kiêm Mặc ngước mắt nhìn Mục Nhất Hân.


Cô ấy đang ngủ rất say giống như trên đời này không ai có thể làm phiền cô ấy vậy.

Trong thời gian huấn luyện quân sự, Tô Kiếm Mặc nhìn lướt qua Mục Nhất Hân thấy cô ấy luôn cười to như chẳng có ai bên cạnh, nụ cười kia giống như nụ cười của thiên sứ vậy.

Cậu đột nhiên kích động muốn hôn cô ấy.

Tô Kiêm Mặc sống mười chín năm, còn chưa biết cảm giác hôn là thế nào.

Cậu đột nhiên cảm giác tim mình đập rộn lên, vội che ngực nhưng vẫn lặng lẽ xích lại gần Mục Nhất Hân.

Cô ấy vẫn nhắm mắt, lông mi thỉnh thoảng động nhẹ.

Tô Kiềm Mặc ghé sát môi Mục Nhất Hân và nhắm mắt lại, cuối cùng hôn lên môi cô ấy.

Trong nháy mắt đó, cậu cảm giác trời đất quay cuồng.

Mỗi cô ấy ngọt ngào, mềm mại như kẹo vậy, làm Tô Kiêm Mặc lưu luyến trong mùi vị 
ngọt mềm này mà không muốn rời đi.

Nhưng cậu còn chưa hoàn toàn mất lý trí, vội vàng rời khỏi môi Mục Nhất Hân.


"Oa.

.

" Mục Nhất Hân mở miệng ngáp một cái.

Chắc cô ấy quên mất mình đang ở trên ban công, vừa động đã suýt nữa ngã xuống.

"Cẩn thận!" Tô Kiêm Mặc lập tức giữ cô ấy lai.

Mục Nhất Hân cũng giật mình khi nhìn thấy cậu.

Tô Kiềm Mặc không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, vội vàng nhét tờ giấy vẽ vào sâu hơn vào trong tay áo.

.


 
Chương 682: Tôi Đỡ Hơn Nhiều Rồi


"Sao cậu lại ở đây?" 
"Tôi...!đi ngang qua, thấy cậu ngủ ở đây nên định qua nhắc cậu, trời lạnh mà mở cửa sổ như vậy, cẩn thận kẻo bị cảm đấy" 
Tô Kiềm Mặc nói trải lương tâm. 
Nhưng Mục Nhất Hân nghe được lời này lại thấy ngọt ngào. 
Điều này chứng tỏ cậu ấy lo lắng cho mình! 
"Cảm ơn, tôi chỉ tới vẽ một lát, kết quả chẳng biết thế nào lại ngủ mất." Mục Nhất Hân ngượng ngùng cười, "Cậu...!gần đây sức khỏe của cậu thế nào?" 

"Tôi đỡ hơn nhiều rồi." 
"À, vậy thì tốt" 
Hai người nói xong lại dường như không còn gì để nói vậy. 
"Tôi...!Tôi sắp đi rồi." Thật lâu sau, Tô Kiếm Mặc cuối cùng cũng lên tiếng. 
"Cậu đi à? Cậu sắp đi đâu vậy?" Mục Nhất Hân lập tức từ trên ban công nhảy xuống. 
"Tôi đi...!đi ra nước ngoài" 
"Cậu ra nước ngoài à? Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe thím nói qua vậy?" Mục Nhất Hân hơi bất ngờ. 
"Tôi vừa tạm thời quyết định, muốn ra ngoài xem thử." 
"À...!vậy...!bao giờ cậu về?" 
"Tôi cũng không biết, có thể phải rất lâu đấy." Tô Kiềm Mặc không dám nói cậu sẽ không bao giờ quay lại nữa. 
"Ô.." Mục Nhất Hân không khỏi thất vọng. 
"Tôi chỉ muốn qua chào cậu, không có ý gì khác đâu.


Tôi nói xong rồi, đi trước đây." Tô Kiêm Mặc cũng không biết mình còn có thể nói gì nữa, chẳng lẽ lại kết thúc như vậy à? 
"Ôi!" Mục Nhất Hân vội vàng gọi cậu lại, "Cậu chờ đã!" 
"Cậu còn có việc gì à?" 
"Tôi...!gần đây tôi đang vẽ tranh, vốn muốn 
tặng cho cậu nhưng bây giờ còn chưa về Xong.

Ngày mai...!ngày mai cậu lại tới đây, tôi tặng bức tranh cho cậu được không? Coi như là quà chia tay cậu" 
Tô Kiêm Mặc do dự một lát rồi vẫn gật đầu. 
"Được." 
"Vậy chúng ta hẹn chắc nhé, thứ bảy tuần sau cũng vào giờ này, tôi sẽ chờ cậu ở đây." 
"Ừ, vậy tôi về trước đây." Lần này Tô Kim Mặc xoay người đi thật. 
Mặc dù Mục Nhất Hân hơi khó chịu nhưng cô ấy nghĩ Tô Kiêm Mặc không đến mức ra nước ngoài không trở lại, nhiều lắm là đi hơi lâu thôi. 

Cô ấy không quá đau buồn, ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tranh vẽ rơi xuống đất.

Bởi vì cô ấy vẽ quá nhiều tranh về Tô Kiếm Мас. 
Cho nên dù có mất một tờ, cô ấy cũng không biết. 
Qua năm ngày, Ôn Khanh Mộ trở về.

Chuyện đầu tiên anh làm là lập tức nhắn tin cho Tô Lạc Ly. 
Cho dù trước đó anh có báo trước cho Tô Lạc Ly biết mình có lẽ không có thời gian gọi video và điện thoại cho cô nhưng anh vẫn lo lắng cô sẽ nghi ngờ. 
"Em yêu, em đang làm gì vậy? Anh nhớ em quả.".


 
Chương 683: Đây Là Buổi Hẹn Hò Cuối Cùng Của Bọn Họ rồi


Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu mới có tin trả lời. 
"Em đang quay phim, quay phim và vẫn luôn quay phim.

Cuối cùng anh đã có thời gian rảnh rỗi." 
"Ừ, buổi tối anh có thời gian sẽ gọi video cho em.

Em làm việc trước đi." 

Ôn Khanh Mộ gửi tin xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật may là Tô Lạc Ly không 
nghi ngờ gì. 
Nhìn tài liệu chất đống như núi trên bàn, Ôn Khanh Mộ không xử lý ngay mà gọi Doãn Cẩn vào. 
"Cậu giúp tôi liên lạc với đội chế tạo mô hình cơ thể người." 
"Sếp cần đội chế tạo mô hình cơ thể người ạ?" Doãn Cẩn rất kinh ngạc.

Gần đây Ôn.

Khanh Mộ càng lúc càng kỳ lạ. 
"Không sai" 
"Sếp Ôn, sếp định làm gì vậy?" Doãn Cẩn không khỏi tò mò hỏi. 
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi.


Sau khi cậu liên hệ được thì gửi cách thức liên lạc cho tôi là được, tự tôi sẽ liên hệ." 
"À, được, vậy tôi sẽ đi tìm ngay" 
Doãn Cẩn rời khỏi văn phòng.

Cho dù anh ta không biết ôn Khanh Mộ tìm đội chế tạo 
mô hình cơ thể người làm gì nhưng vẫn đi làm.

Nói không chừng sếp muốn dỗ cho Tô Lạc Ly vui vẻ thôi. 
Ôn Khanh Mộ ngồi trong phòng làm việc, hai tay đỡ đầu mình. 
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ quá mức lao tâm lao lực như bây giờ. 
Thật ra suy nghĩ cẩn thận thì đây chưa chắc đã là kết cục tốt nhất. 
Nhưng anh vẫn cố chấp đi về phía trước. 
Ôn Khanh Mộ nhìn đống tài liệu rồi nhanh chóng cầm lên, đặt ở trước mặt và bắt đầu nghiêm túc xem. 
Giờ hẹn với Mục Nhất Hân đã đến.


Trong tuần qua, Tô Kiêm Mặc kiên trì đi học, nghiêm túc ghi chép từng bài giảng của giáo viên, bởi vì có lẽ đây là lần cuối cùng cậu gặp mặt giáo viên, lúc tan học còn tặng giáo viên một món quà nhỏ. 
Mà trong một tuần này, cậu có nhiều thời gian hơn, không tiếp tục thiết kế lại tới Studio làm váy cưới.

Bởi vì có các bạn học giúp đỡ nên tiến độ may váy cưới rất nhanh, cũng cho cậu có nhiều thời gian làm việc khác. 
Lại là thứ bảy, lại là sân trường vắng vẻ. 
Tô Kiềm Mặc cố ý thay một chiếc áo sơ mi 
màu hồng nhạt.

Cậu rất ít khi mặc màu sắc tươi sáng như vậy. 
Đây là buổi hẹn hò cuối cùng của bọn họ rồi..


 
Chương 684: Chúng Ta Có Nên Đi Theo Không


Tô Kiếm Mặc tới phòng vẽ tranh theo đúng thời gian đã hẹn nhưng không thấy bóng dáng của Mục Nhất Hân đâu. 
Trong phòng vẽ tranh không có bóng người nào. 
Tô Kiêm Mặc đi vào xem, thấy trên ban công còn có bút chì do Mục Nhất Hân để lại.

Chắc cô ấy đang ở gần đây. 
Mà phía dưới tòa nhà tổng hợp. 

Mấy người mặc thường phục giống vệ sĩ đang trao đổi gì đó. 
"Chúng ta có nên đi theo không?" 
"Tôi nghĩ tốt nhất đừng đi theo, người ta yêu đương, chúng ta lén lút nhìn cũng không tốt låm." 
"Nhưng sếp ăn dặn dò chúng ta phải theo dõi từ xa, không thể để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của chúng ta" 
"Chúng ta chờ ở dưới tầng cũng vậy thôi.

Đây là trường học mà, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu." 
Đám vệ sĩ cuối cùng vẫn quyết định ở lại dưới tầng.

Bọn họ cũng biết tình hình của Tô Kiềm Mặc. 
Lần trước Tô Kiềm Mặc ở trong phòng vẽ tranh hôn Mục Nhất Hân, trên thực tế đám vệ sĩ đều nhìn thấy. 
Một thiếu niên chẳng còn sống được bao lâu hôn cô gái cậu yêu, cảnh tượng như vậy thật đẹp lại rất đau buồn. 

Đám đàn ông vạm vỡ như bọn họ cũng không khỏi xúc động. 
Tô Kiềm Mặc ở trong phòng vẽ tranh chờ 
một lát vẫn không thấy Mục Nhất Hân quay lại, vì vậy quyết định ra ngoài tìm thử. 
Trong tòa nhà tổng hợp vắng vẻ, trên nguyên tắc ở đây sẽ không mở cửa vào thứ bảy và chủ nhật.

Bác bảo vệ ở tầng một rất khoan dung với những sinh viên này, có sinh viên qua dùng phòng học vào những ngày này, bác ấy đều không cản. 
Dù sao cũng có rất ít sinh viên như vậy. 
"Hân Hân!" Trong hành lang trống trải, Tô Kiêm Mặc gọi một tiếng chỉ nghe có tiếng mình vọng lại. 
Vào thứ bảy, chủ nhật, tòa nhà tổng hợp lạnh lẽo đáng sợ. 
Lúc này, Mục Nhất Hân đang soi gương trang điểm trong nhà vệ sinh nữ. 
Tô Kiềm Mặc sắp đi, cô ấy đương nhiên phải trang điểm cho mình thật xinh đẹp, để lúc cậu ở nước ngoài có thể nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình. 
Trong gương đột nhiên xuất hiện mấy người đàn ông lạ mặt.


Mục Nhất Hân giật mình, lập tức xoay người lại! 
"Chỗ này là nhà vệ sinh nữ, các anh đi nhầm chỗ rồi.

Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh!" 
Vừa nhìn quần áo của mấy người đàn ông này là biết không phải sinh viên trong trường.

Trong bọn họ có kẻ còng lưng, có kẻ xoa râu mép, trông không giống người tốt. 
"Bọn anh muốn tới nhà vệ sinh nữ, có vấn đề gì à em gái?" Người đàn ông đi đầu có vẻ vô cùng cường tráng, bắp tay cuồn cuộn. 
"Các anh muốn làm gì?" Mục Nhất Hân cầm lấy túi đựng đồ trang điểm của mình che trước ngực, cảnh giác nhìn mấy người này..


 
Chương 685: Tôi Sẽ Báo Cảnh Sát!


"Bọn anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn em chơi đùa với mấy người bọn anh thôi! Ha ha ha..."
Một gã đàn ông nhỏ bé miệng nhọn, tại khỉ phía sau nói. 
"Tôi sẽ báo cảnh sát!"
Mục Nhất Hân lập tức cầm lấy điện thoại di động của mình, kết quả lại bị người ta cướp mất! 
"Anh làm gì vậy? Trả lại cho tôi!" 
Người đàn ông cường tráng kia ném luôn 

điện thoại của Mục Nhất Hân xuống đất, dùng chân đạp mạnh lên.

Màn hình điện thoại của cô ấy lập tức bị vỡ. 
"Tôi nói cho các anh biết, ở đây là trường học đấy, các anh đừng làm bừa!" Mục Nhất Hân mất điện thoại nên không có cách nào liên hệ với bên ngoài, cô ấy bắt đầu thấy sợ roi. 
"Bọn anh chính là tới trường học để tìm các sinh viên như em đấy! Em gái đến đây nào, cho anh hôn một cái, để anh nếm thử xem miệng em ngọt thế nào!" 
Gã đàn ông nhỏ bé lập tức tới gần. 
"A...!đừng động vào tôi! Tôi gọi người đấy!" 
"Em cứ gọi đi, trong tầng này chẳng có ai, em có là rách cổ họng cũng vô dụng thôi!" 
Người đàn ông cường tráng kéo áo của Mục Nhất Hân, áo cô lập tức bị xé rách, lộ ra áo lót màu hồng. 
Mục Nhất Hân vội vàng dùng tay che trước ngực mình. 
"Ồ, áo lót màu hồng à? Nhìn qua đúng là trắng trẻo mềm mại đấy! Anh không nhịn được cũng muốn thử một cái!" 
"Tao cũng sắp chảy nước miếng rồi!" Mấy người đàn ông anh một cầu tôi một lời, khỏi phải nói cũng biết là những lời bẩn thỉu thế nào. 

"Có ai không? Có ai không? Cứu tôi với!" Mặc dù biết trong tòa nhà tổng hợp này có lẽ không có ai nhưng Mục Nhất Hân vẫn kêu to. 
Cô ấy chỉ là một cô gái không có cách nào thoát khỏi mấy gã đàn ông to lớn này! 
"Em kêu đi, kêu lớn tiếng vào! Kêu càng lớn.

tiếng càng tốt.

Lát nữa em cũng phải kêu như vậy mới được đấy!" 
Một gã đàn ông đứng canh ở cửa nhìn ra ngoài, sau đó gật đầu với gã đàn ông cường tráng nhất ở phía trước. 
Giờ phút này, Tô Kiêm Mặc đã đến gần nhà vệ sinh nữ, đột nhiên nghe được giọng nói của Mục Nhất Hân. 
Lúc này, tiếng cười càn rỡ của đám đàn ông càng lớn hơn, cũng khiến Tô Kiềm Mặc chú ý.

Cậu lập tức chạy tới. 
Cậu nhìn thấy mấy người đàn ông này đang vây quanh Mục Nhất Hân. 

Tô Kiềm Mặc lập tức quát to: "Thả cô ấy ra!" 
Mục Nhất Hân đã khóc rồi.

Cô ấy là cô chủ yêu kiều từ nhỏ tới lớn được người nhà cưng chiều, đã bao giờ gặp phải loại chuyện này chứ? 
"À, thằng nhóc này muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à?" 
"Một thằng thư sinh cũng học đòi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân như trong phim, đúng là không biết tự lượng sức mình.

Tạo 
khuyên mày cút ngay đi, đừng làm chậm trễ chuyện tốt của bọn tao!".


 
Chương 686: Gã Nhỏ Con Ngã Luôn Xuống Đất!


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Tôi yêu cầu các anh thả cô ấy ra, chỗ này là trường học đấy!" Tô Kiêm Mặc nghiêm giọng mắng.

"Ối chà, giọng điệu của thằng nhóc này không nhỏ đâu.

Chúng ta có nên cho nó biết mặt trước không nhỉ?"
Chúng nói xong, có hai người lại vây quanh Tô Kiềm Mặc.


Lúc này Tô Kiêm Mặc mới ý thức được mình không nên kích động như vậy.

Đáng lẽ cậu phải xuống phòng bảo vệ trước.

Nhưng lúc này cậu muốn quay lại cũng không kịp nữa rồi.

Khi cậu vừa định ra tay đã bị người ta gạt chân ngã xuống đất.

Mấy gã đàn ông kia cười nghiêng ngả.

"Mày chỉ có bản lĩnh như vậy mà dám chống lại bọn tao à, thật không biết tự lượng sức!" Gã đàn ông nhỏ bé giẫm một chân lên trên mặt Tô Kiềm Mặc.

Tô Kiềm Mặc nằm trên mặt đất cảm thấy nhục nhã, chỉ hận mình không có năng lực bảo vệ cô gái mình yêu.


Người đàn ông cường tráng khẽ sờ mặt Mục Nhất Hân, "Thằng nhóc, chẳng phải mày muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy hôm nay bọn tao lại chơi cô gái mày yêu trước mặt mày nhé?"
"Ôi, vẫn là đại ca có ý hay! Cứ để thằng nhóc này nhìn đi!"
Người đàn ông cường tráng xé mạnh một cái, một tay áo của Mục Nhất Hân đã bị xé làm đôi, lộ ra bờ vai tuyệt đẹp.

Tô Kiêm Mặc phẫn nộ, cả người run rẩy khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Mục Nhất Hân.

Không thể được, cậu tuyệt đối không cho phép đám người này làm nhục cô gái mà cậu yêu!
"A.." Tô Kiêm Mặc đột nhiên nổi giận hét lên một tiếng, nắm lấy chân gã nhỏ con đang đạp lên mặt cậu và kéo mạnh.

Gã nhỏ con ngã luôn xuống đất!
Tô Kiềm Mặc giống như phát điên bổ nhào về phía gã đàn ông cường tráng nhất kia.

Nhưng cậu không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lại thêm gã còn có người giúp đồ.


Cậu bị ngã xuống hết lần này tới lần khác nhưng vẫn đứng lên.

Tô Kiềm Mặc giống như người chiến sĩ vĩnh viễn không bị đánh ngã vậy.

Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị đánh ngã, nằm trên mặt đất thở hồng hộc.

Đám người kia thấy tình hình không ổn lập tức trốn đi.

Mục Nhất Hân không để ý tới quần áo của mình bị xé rách, vội vàng đỡ Tô Kiêm Mặc từ dưới đất lên.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 687: Bây Giờ Truyền Máu Còn Kịp Không


Các bác sĩ và y tá đang tiến hành cấp cứu, Chu Lễ Thành cũng có mặt trong đó.

Nhưng khi ông ta kiểm tra các chỉ tiêu của Tô Kiềm Mặc thì không khỏi thở dài. 
"Sợ là không được rồi." 
Thật ra lúc Ôn Khanh Mộ nhận được điện thoại đã ý thức được vấn đề này.

Bây giờ Tô Kiêm Mặc chỉ đang dùng máu của anh.


truyền cho để duy trì chút sức sống cuối cùng mà thôi. 
"Mọi người không cần cấp cứu nữa, ra ngoài đi." Chu Lễ Thành nói với các bác sĩ. 
Các bác sĩ và y tá đều hiểu Tô Kiềm Mặc đã trải qua không biết bao nhiêu lần cấp cứu, sợ rằng lần này không thể cứu được nữa.

So với tạo thành tổn thương cho cơ thể của cậu còn không bằng để cậu ra đi lành lặn. 
Các bác sĩ và y tá đều đi ra ngoài. 
Ôn Khanh Mộ đi tới bên giường, nhìn Tô Kiếm Mặc còn đeo mặt nạ dưỡng khí. 
"Kiếm Mặc, anh là anh rể đây.

Em có thể nghe thấy anh nói không?" 
Tô Kiêm Mặc chậm rãi mở mắt ra, "Chị...!Chị..." 
"Cô ấy sẽ tới ngay thôi.


Anh gọi điện thoại cho cô ấy rồi, cô ấy đang trên đường tới đây.

Em phải đợi cô ấy đấy!" 
Tô Kiêm Mặc chớp mắt một cái.

Cậu thậm chí không còn sức để nói chuyện nữa, chỉ muốn giữ lại chút sức lực cuối cùng để nói với Tô Lạc Ly mấy câu. 
"Em phải cố chống đỡ tới khi chị em đến, biết chưa?" 
Tô Kiềm Mặc lại chớp mắt. 
Ôn Khanh Mộ vội đi tới trước mặt Chu Lễ Thành. 
"Bây giờ truyền máu còn kịp không?" 
Chu Lễ Thành vạch mí mắt của Tô Kiếm Mặc lên, lại xem các chỉ tiêu của cậu. 
"Tôi nghĩ không kịp nữa đâu.

Đồng tử của cậu ấy đã bắt đầu giãn ra, huyết áp cũng đang giảm xuống.


Bây giờ sợ là khó có thể truyền bất kỳ chất lỏng nào vào trong cơ thể cậu ấy, cậu ấy chỉ còn giữ lại một hơi thở mà thôi." 
"Sao có thể như vậy được? Không phải ông đã nói là một tháng sao?" Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra đột ngột như vậy. 
"Một tháng chỉ là trên phương diện lý luận.

Nếu trong thời gian này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm cậu ấy quá kích động hoặc vận động mạnh..." Chu Lễ Thành không nói tiếp. 
"Tôi không quan tâm ông dùng cách gì, ít nhất phải làm cậu ấy sống thêm mấy tiếng nữa!" Ôn Khanh Mộ đưa ra tối hậu thư. 
"Được, tôi sẽ thử xem!" 
Ôn Khanh Mộ đứng bên cửa sổ vừa bắt đầu gọi điện thoại. 
"Cậu lập tức đưa thứ tôi nhờ cậu chuẩn bị qua đây, không được chậm trễ một phút nào hết!".


 
Chương 688: Cố Gắng Hít Sâu Một Hơi


Ôn Khanh Mộ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, khi bấm đến số điện thoại cuối cùng, anh ngập ngừng mất mấy giây. 
"Alo, tôi đồng ý với anh, anh lập tức tới đây di." 
Một giờ sau, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng tới bệnh viện. 
Mục Nhất Hân và cô cùng xông vào trong phòng cấp cứu. 
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Tô Kiềm Mặc đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, cô đột nhiên dừng lại, cố gắng hít sâu một hơi. 
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh cô và bóp vai cô. 

"Cậu ấy còn đang chờ em đấy.

Em đừng khóc, Kiêm Mặc nhìn thấy sẽ đau khổ." 
Tô Lạc Ly cắn chặt môi mình và gật đầu thật mạnh, sau đó đi tới bên giường. 
"Kiêm Mặc, chị đây, chị tới rồi, em mở mắt nhìn chị đi." 
Tô Lạc Ly đã nói mình không được khóc nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào. 
Nghe được giọng nói của Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc lại chậm rãi mở mắt ra. 
Tô Lạc Ly dè dặt tháo mặt nạ thở oxy của Tô Kiêm Mặc ra, cho cậu tiện nói chuyện. 
Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Mục Nhất Hân. 
"Hân Hân, chú giao cho cháu một nhiệm 
"Chuyện gì ạ?" Mục Nhất Hân ngước đối mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ. 
"Kiếm Mặc thích thiết kế trang phục nhất, đúng không? Cậu ấy có rất nhiều bản thiết kế ở trong Studio thời trang, cháu đi lấy giúp cậu ấy, nói không chừng cậu ấy sẽ có căn dặn." 
Mục Nhất Hân cúi thấp đầu.


Lúc này cô ấy tất nhiên không muốn rời đi, bởi vì cô ấy còn có rất nhiều điều muốn nói với Tô Kiêm Мас. 
"Hân Hân, cháu nghe lời đi.

Cháu yên tâm, Kiêm Mặc sẽ chờ cháu về.

Cậu ấy còn muốn tận mắt nhìn bản thiết kế của cậu ấy." 
"Được, vậy cháu đi đây.

Chú phải bảo cậu ấy chờ cháu về, chờ cháu đấy." 
"Ừ, chú biết rồi, cháu đi đi" 
Mục Nhất Hân vội vàng chạy ra. 
"Chị, em xin lỗi, em sắp phải rời khỏi chị rồi.


Chúng ta từ nhỏ tới lớn ở cùng với nhau, sống nương tựa vào nhau.

Bây giờ em có việc phải đi trước, chỉ còn lại một mình chị..." 
Tô Kiềm Mặc vừa lên tiếng, Tô Lạc Ly đã không kìm được nước mắt của mình nữa. 
"Chị, thật may vì bây giờ chúng ta có cậu, chị cũng có anh rể, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc cho chị.

Em đã nói với Hoắc Tư Kiệt rồi, sau này cậu ấy chính là em trai chị.

Thật ra trong cuộc đời chị sẽ không thiếu đi thứ gì cả".


 
Chương 689: Cố Gắng Hít Sâu Một Hơi


Ôn Khanh Mộ liên tục gọi mấy cuộc điện thoại, khi bấm đến số điện thoại cuối cùng, anh ngập ngừng mất mấy giây. 
"Alo, tôi đồng ý với anh, anh lập tức tới đây di." 
Một giờ sau, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng tới bệnh viện. 
Mục Nhất Hân và cô cùng xông vào trong phòng cấp cứu. 
Khi Tô Lạc Ly nhìn thấy Tô Kiềm Mặc đeo mặt nạ dưỡng khí nằm trên giường bệnh, cô đột nhiên dừng lại, cố gắng hít sâu một hơi. 
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh cô và bóp vai cô. 

"Cậu ấy còn đang chờ em đấy.

Em đừng khóc, Kiêm Mặc nhìn thấy sẽ đau khổ." 
Tô Lạc Ly cắn chặt môi mình và gật đầu thật mạnh, sau đó đi tới bên giường. 
"Kiêm Mặc, chị đây, chị tới rồi, em mở mắt nhìn chị đi." 
Tô Lạc Ly đã nói mình không được khóc nhưng vừa mở miệng, giọng nói vẫn nghẹn ngào. 
Nghe được giọng nói của Tô Lạc Ly, Tô Kiêm Mặc lại chậm rãi mở mắt ra. 
Tô Lạc Ly dè dặt tháo mặt nạ thở oxy của Tô Kiêm Mặc ra, cho cậu tiện nói chuyện. 
Ôn Khanh Mộ đi tới trước mặt Mục Nhất Hân. 
"Hân Hân, chú giao cho cháu một nhiệm 
"Chuyện gì ạ?" Mục Nhất Hân ngước đối mắt lưng tròng nhìn Ôn Khanh Mộ. 
"Kiếm Mặc thích thiết kế trang phục nhất, đúng không? Cậu ấy có rất nhiều bản thiết kế ở trong Studio thời trang, cháu đi lấy giúp cậu ấy, nói không chừng cậu ấy sẽ có căn dặn." 
Mục Nhất Hân cúi thấp đầu.


Lúc này cô ấy tất nhiên không muốn rời đi, bởi vì cô ấy còn có rất nhiều điều muốn nói với Tô Kiêm Мас. 
"Hân Hân, cháu nghe lời đi.

Cháu yên tâm, Kiêm Mặc sẽ chờ cháu về.

Cậu ấy còn muốn tận mắt nhìn bản thiết kế của cậu ấy." 
"Được, vậy cháu đi đây.

Chú phải bảo cậu ấy chờ cháu về, chờ cháu đấy." 
"Ừ, chú biết rồi, cháu đi đi" 
Mục Nhất Hân vội vàng chạy ra. 
"Chị, em xin lỗi, em sắp phải rời khỏi chị rồi.


Chúng ta từ nhỏ tới lớn ở cùng với nhau, sống nương tựa vào nhau.

Bây giờ em có việc phải đi trước, chỉ còn lại một mình chị..." 
Tô Kiềm Mặc vừa lên tiếng, Tô Lạc Ly đã không kìm được nước mắt của mình nữa. 
"Chị, thật may vì bây giờ chúng ta có cậu, chị cũng có anh rể, bọn họ sẽ cố gắng chăm sóc cho chị.

Em đã nói với Hoắc Tư Kiệt rồi, sau này cậu ấy chính là em trai chị.

Thật ra trong cuộc đời chị sẽ không thiếu đi thứ gì cả".


 
Chương 690: Em Đừng Bỏ Rơi Chị Như Thế Này!


Nhưng khi thời khắc này thực sự đến, Tô Lạc Ly phát hiện cô vẫn chưa sẵn sàng, cô vẫn không thể chấp nhận được cái chết của Tô Kiêm Mặc.

"Kiếm Mặc! Em mau tỉnh lại đi! Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, sao em có thể nhẫn tâm bỏ lại chị một mình! Tỉnh lại đi!" 
Tô Lạc Ly khóc lớn, vừa khóc vừa lay người Tô Kiềm Mặc.

Nhưng Tô Kiềm Mặc đã không thể trả lời cô nữa rồi.


"Kiếm Mặc, em tỉnh lại đi, nói vài lời với chị có được không? Chỉ vài lời thôi, em đừng bỏ rơi chị như thế này!" 
"Ly Ly, em đừng vậy!" 
Ôn Khanh Mộ không biết an ủi Tô Lạc Ly như thế nào, bản thân anh nói gì cũng cảm thấy tái nhợt yếu ớt.

"Anh cứu thằng bé đi, cửu thằng bé có được không? Đừng để thằng bé chết, thằng bé không thể chết được, thằng bé không thể bỏ lại em một mình được!" Tô Lạc Ly ôm chặt lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ.

Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.

"Ly Ly, em bình tĩnh một chút, em tỉnh táo lại được không? Cậu ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!" 
“Không, không phải như vậy, không phải như vậy!” Tô Lạc Ly bịt tai mình lại hét lớn.


Cô lại lao về phía người Tô Kiềm Mặc lần nữa.

"Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa có được không, em nói chuyện với chị đi, chị không thể không có em, em biết mà! Kiếm Mặc!" 
Nhìn thấy Tô Lạc Ly luôn trong trạng thái không tỉnh táo, Ôn Khanh Mộ từ từ giơ tay lên và đánh về phía gáy của Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cơn đau từ gáy truyền xuống dưới, tầm mắt đen lại rồi ngất đi.

Ôn Khanh Mộ vội vàng đỡ lấy cô, "Ly Ly, mọi chuyện sẽ ổn thôi, bây giờ anh thật sự không thể chăm sóc được em, em ngủ một giấc đi.


Nói rồi, Ôn Khanh Mộ hôn lên má Tô Lạc Ly.

Một bóng người chạy như bay trong bệnh viện, và vào mấy người cũng không quay đầu lại.


"Con bé này có chuyện gì vậy, thật mất lịch sự, va vào người ta ngã ra rồi cũng không nói một câu xin lỗi!" 
Mục Nhất Hân không hề để ý đến lời nói của những người này, lao thẳng vào phòng cấp cứu nơi Tô Kiềm Mặc vừa được đưa vào.

Cô ấy đang ôm tập bản thiết kế của Tô Kiêm Mặc.

Suốt chặng đường miệng cô ấy luôn lẩm bẩm.

"Chờ tối, Kiêm Mặc, cậu nhất định phải chờ tôi!".


 
Chương 691: Cậu Nói Ai Chết


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi Mục Nhất Hân chạy đến phòng cấp cứu liền phát hiện y tá đang dọn dẹp phòng cấp cứu.

Cô ấy hoàn toàn choáng váng.

"Người đâu? Kiếm Mặc đâu?" 
Một cô y tá quay người lại, mắt cũng đỏ hoe.

"Cô đang tìm Tô Kiêm Mặc sao? Cậu ấy đã đi rồi.



"Đi rồi! " Mục Nhất Hân đương nhiên hiểu được y tá nói đi rồi là có ý gì.

Khoảnh khắc đó, cô ấy đột nhiên mất trong tâm và ngã quỵ trên mặt đất.

"Này, cô gái, cô có sao không?" 
Y tá vội vàng chạy đến và cố gắng đỡ cô ấy dậy.

Nhưng cơ thể của Mục Nhất Hân lại nặng 
như vậy, có đỡ thế nào cũng không dây được.

Tập bản thiết kế mở ra, bản vẽ lần lượt nằm rải rác trên sàn nhà.

Mục Nhất Hân nhìn lên trần nhà khóc lớn, khóc đến mức không biết gì cả! 
Đi rồi, cậu cứ thế mà đi rồi, còn không kịp nói một câu nào với cô ấy.

"Tại sao cậu không chờ tôi? Tại sao? Tại sao cậu lại không chờ tôi?" 

Nhà họ Tô.

Bởi vì công ty rượu Tô ký đang phát triển rất tốt, nhà họ Tô bây giờ đã khác xưa rồi, sau khi kiếm được tiền, họ lập tức mua một căn nhà lớn hơn.

Chỉ mới chuyển nhà được mấy ngày, trang trí cũng vô cùng xa hoa.

Vương Vãn Hương thoải mái ngồi trên ghế 
sofa, trên tay ôm một con mèo Ba Tư, mấy ngày trước có người tặng nó cho bà ta.

Tô Khôn ngồi trên chiếc ghế mây thưởng thức trà, dáng vẻ thoải mái tự tại.

Người giúp việc vội vàng chạy vào.

"Ông chủ, bà chủ, có người đến báo rằng Tô Kiêm Mặc đã chết rồi.


Tách trà trên tay Tô Khôn lạch cạch một tiếng rồi rơi xuống đất.


"Cậu nói ai chết?" 
"Tô Kiềm Mặc.


Tô Khôn có chút hoang mang, tuy rằng từ lâu đã biết một ngày nào đó Tô Kiềm Mặc sẽ chết, nhưng là trong lòng vẫn là hơi sửng sốt.

Vương Vãn Hương không hề có biểu cảm gì.

"Chén trà đó là do bà Chu tặng đấy, hơn một nghìn một chiếc, ông làm rơi như vậy đấy à?" 
"Bà nghe thấy cậu ta nói gì chưa? Kiếm Mặc mất rồi!" 
"Mất thì mất, chết thì chết, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ chết thôi! Chết sớm đầu thai sớm!" 
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 692: Hay Là Làm Ở Nhà Cũ


"Tôi nói cho ông biết, tuyệt đối không được đặt linh đường ở nhà chúng ta! Nhà chúng ta là nhà mới, mới chuyển đến có mấy ngày 
mà đã làm tang lễ rồi, đen lắm!" 
Tô Khôn sờ đầu mình.

"Hay là làm ở nhà cũ?" 
"Như vậy cũng không được! Ông không biết bây giờ căn biệt thự trước đây chúng ta ở đang tăng giá sao? Sau này còn có thể bán với giá tốt, nếu người ta biết trong nhà từng làm đám tang thì ai còn mua căn biệt thự đó nữa!" 
Vương Vãn Hương hai tay chống hông trông giống như một con gà chọi.

“Vậy bà cũng không thể đặt linh đường ở ngoài đường chứ?” Tô Khôn cũng có chút bực mình.

"Thằng con trai của ông thứ nhất chưa lập gia đình, thứ hai không có con cái, theo quy củ ở quê chúng ta, nó có thể còn không được phép vào khu mộ tổ! Hơn nữa, hai năm nay chúng ta cũng không có qua lại gì, bảo Tô Lạc Ly tự mình tổ chức đi!" 
“Bà-~” Tô Khôn chỉ vào Vương Vãn Hương không nói được lời nào.


"Tôi làm sao chứ? Nếu như không có tội thì có lẽ ông đã phải ăn xin ngoài đường từ lâu rồi, sao còn lo cho con trai ông được!" 
Vương Vãn Hương quay sang người giúp việc: "Nói với người đưa tin ở cửa là biết rồi, linh đường cứ để cho Tô Lạc Ly tự mình làm, chúng ta không quan tâm!" 
Người giúp việc không còn cách nào khác chỉ đành đi trả lời.

Doãn Cẩn nghe được lời này vội vàng báo cáo với Ôn Khanh Mộ.

"Đám súc vật này! Ngay cả linh đường cũng không cho đặt!" Ôn Khanh Mộ nghiến răng nghiến lợi.

"Giờ chúng ta phải làm gì?" 
"Đặt linh đường ở khu Rainbow.


"Sếp Ôn, chuyện này không hợp quy củ? Dù là người nhà nhưng dù sao cậu Tô cũng mang họ Tô, khu Rainbow là tài sản riêng của anh, nếu như đặt linh đường ở bên đó thì không tốt cho anh.


"Ôn Khanh Mộ tôi mà còn sợ chuyện này sao? Sau này chuyển quyền sở hữu đất khu Rainbow cho mợ chủ không phải căn nhà này sẽ mang họ Tô rồi hay sao? Làm theo ý của tôi, không được chậm trễ!" 
"Vâng!" 
Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly trở lại khu Rainbow, khi đó Tô Lạc Ly vẫn đang hôn mê.

Tô Lạc Ly hôn mê bốn tiếng mới tỉnh lại, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy.

"Kiếm Mặc, Kiếm Mặc đâu rồi?" 
Lê Hoa luôn canh giữ bên giường của cô.


"Mợ chủ, xin mẹ hãy nén đau thương, cũng đừng quả buồn, dù sao thì người chết cũng không thể sống lại được.


Nước mắt của Tô Lạc Ly tí tách rơi.

Thằng bé chết rồi, lần này thằng bé chết thật rồi, không bao giờ quay lại nữa.

Tô Lạc Ly chợt nghe thấy tiếng khóc, còn không phải là tiếng khóc của một người mà là của rất nhiều người cùng một lúc.

"Lệ Hoa, âm thanh gì vậy? Sao trong nhà lại có nhiều người như vậy?" 
"Thưa mợ, cậu chủ đặt linh đường ở trong nhà, ngay phòng khách ạ" 
“Cái gì?” Tô Lạc Ly kinh ngạc nhìn Lê Hoa, tất nhiên cô biết điều này là trái quy củ.

Cô kết hôn với Ôn Khanh Mộ, mặc dù cô thường bảo Tô Kiêm Mặc coi nơi này như 
nhà của mình, nhưng chủ căn nhà này dù sao cũng mang họ Ôn! 
"Cậu Tô thật đáng thương, người bên nhà 
mợ nói rằng họ mới mua nhà nên không thể làm đám tang được, làm đám tang rất đen đủi.


"Nhà cũ thì sao? Nhà cũ là được chứ gì?" 
"Nói nếu nhà cũ làm đám tang thì sẽ không bản được giá tốt nữa.



Tô Lạc Ly đập mạnh vào tấm ván giường, người thân ruột thịt của mình cơ mà, không ngờ lại nhẫn tâm như vậy.

"Mợ yên tâm đi, cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi, cậu chủ chuyển quyền sở hữu căn nhà này cho mợ, chủ căn nhà này đã mang họ Tô rồi.


Tô Lạc Ly nhìn thoáng qua bộ quần áo đơn giản bên cạnh giường, cầm lên chuẩn bị thay.

"Thưa mơ, mơ không cần phải vội vàng xuống đâu, cả nhà ông Hoắc đã tới rồi, đều đang ở bên dưới rồi ạ" 
"Không, tôi muốn ở cùng thằng bé đoạn đường cuối cùng này" 
Tô Lạc Ly mặc bộ quần áo trắng đi xuống cầu thang.

Phòng khách đã được trang hoàng thành linh đường, di ảnh của Tô Kiềm Mặc được đặt ở giữa, cậu trong bức ảnh thanh xuân trẻ trung, tươi cười rạng rỡ.

Nhìn thấy bức ảnh đó, Tô Lạc Ly lại nước mắt đầm đìa.

Cậu còn trẻ như vậy, còn sán lạn như vậy, hồn nhiên như vậy, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cậu như thế? 
Không ngừng có người vào linh đường thăm viếng, Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi phụ trách tiếp khách, hầu hết đều là giáo viên và bạn học của Tô Kiêm Mặc.

.


 
Chương 693: Thế Mà Chết Thật Rồi


Tô Lạc Ly gần như không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Tô Kiềm Mặc, liên tục đốt tiền giấy.

Nước mắt cô sắp cạn rồi.

Bởi vì biết tin tức về cái chết của Tô Kiêm Mặc, ở nhà cũng không đặt linh đường, nên Tô Khôn ít nhiều vẫn có chút mong nhớ.

"Chúng ta không đặt linh đường ở nhà, nhưng vẫn phải đi viếng chứ?" 

Vương Vãn Hương nâng mắt nhìn ông ta, biết mình không đồng ý lập linh đường, ông ta đã không vừa lòng rồi.

"Đi đi đi, tôi biết trong lòng ông không vui, tôi mang thêm ít tiền giấy cho cậu ta là được chứ gì?" 
"Gọi Vân Vân và Diệu Diệu về! Cả nhà cùng đi! Chuyện này nhất định phải nghe tôi!" Cuối cùng Tô Khôn cũng lộ ra một chút khí phái của người làm chủ gia đình.

Vương Vãn Hương không có lựa chọn nào khác chỉ đành gọi điện cho Tô Nhược Vân.

“Alo, Vân Vân, Tô Kiêm Mặc đã chết rồi, con tranh thủ thời gian quay về đi, gia đình.

chúng ta sẽ đến viếng” Vương Vãn Hương nói rất nhẹ nhàng, như thể người chết không phải người thân của bà ta vậy, mà là một người không có quan hệ gì.

"Mẹ, mẹ nói ai chết?" 
"Tô Kiềm Mặc ấy! Chính là đứa em trai đó của con! Chúng ta mang cho nó một ít tiền giấy" 
Tô Nhược Vân ở đầu dây bên kia im lặng, cô ta mở to mắt không thể tin được những gì mình vừa nghe là thật.


Thế mà chết thật rồi? 
"Vân Vân, Vân Vân?" 
"Dạ, con đây.


"Khi nào thì con có thời gian thế?" 
"Ô, cái đó, mẹ, mấy ngày nay con rất bận, thật sự không rảnh.

Mẹ giúp con mua thêm chút tiền giấy sau đó tặng một vòng hoa, mang thêm chút tiền qua.


“Được rồi.

” Vương Vãn Hương không nói gì mà cúp máy luôn.


"Ông thấy chưa, vẫn là Vân Vân nhà chúng ta hiểu chuyện, Vân Vân không có thời gian đi, bảo tôi mua thêm chút tiền giấy, tặng thêm một vòng hoa nữa, còn đưa thêm chút tiền!" Vương Vạn Hương vội vàng khoe khoang đứa con gái ngoan ngoãn của mình.

Sau khi cúp máy, Tô Nhược Vân hoàn toàn thẫn thờ.

Cô ta lập tức hoảng loạn gọi một cuộc điện thoại.

"Không phải tôi đã dặn là phải cẩn thận một chút sao? Tại sao lại chết người rồi? Là 
anh làm chết người, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu!" 
"Cô Tô, cô đang nói cái gì vậy? Lúc đó chúng tôi rất cẩn thận, chỉ nói thêm vài câu xúc phạm mà thôi, thậm chí còn không ra tay.

"Có thật như vậy không?".


 
Chương 694: Chương 696


Bỏ qua đọc tiếp chương 697 nhé các bạn @@@.



 
Chương 695: Tô Khôn Đồ Súc Vật!quot;


"Đương nhiên rồi!" 
Tô Nhược Vận cúp điện thoại, đặt điện thoại lên ngực.

"Không liên quan đến mình, là cậu ta tự phát bệnh mà chết, không liên quan đến 
mình, không có bất cứ quan hệ gì với mình cả!" Miệng cô ta lẩm bẩm.

Linh đường.


Doãn Cẩn vội vàng bước vào và nói nhỏ vài câu vào tai Ôn Khanh Mộ.

Lúc đó Ôn Khanh Mộ đang ở bên cạnh Tô 
Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ nghe xong liền ngồi Xổm xuống.

"Bố em đến rồi, có cho ông ta vào không?" 
Nghe thấy tiếng bố, Tô Lạc Ly sững sờ.

"Ông ta xứng làm bố sao?" 
Ngoài cửa, Tô Khôn đứng bên ngoài cùng Với Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu.

Vương Vãn Hương mặc một chiếc váy liền thân màu đen, mặc dù quần áo màu đen nhưng bà ta trang điểm rất đậm, tay, cố và tại đều đeo đồ trang sức sáng màu sặc sỡ.


Tô Nhược Diệu càng quá đáng hơn, lại mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, sợi dây chuyền vàng lớn quanh cổ càng sáng chói 
rực rỡ.

"Mẹ, Tô Lạc Ly sống rất tốt đấy, lại còn có căn nhà lớn như vậy!" 
"Ai nói không phải chứ, ngày nào cũng chỉ 
biết khóc lóc nghèo khổ, ai mà biết được cô ta bám được vào ông chủ lớn nào!" 
“Hai người có thể cầm mồm đi được không!” Tô Khôn ở bên cạnh bất an nói.

Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Hoắc Vũ Long nhìn ra ngoài cửa, vừa nhìn đã nhận ra Tô Khôn của năm đó! 
Mặc dù thân hình hơi béo, tuổi tác cũng lớn rồi nhưng ông vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này.

Hoắc Vũ Long lập tức bước qua, đẩy mạnh vai Tô Khôn.

"Tô Khôn, đồ súc vật!" 

"Người này là ai? Sao vừa mở miệng liền 
mắng người thế?" Vương Vãn Hương lao lên trước.

Tô Khôn loạng choạng vội vàng đứng vững lại, khi đang định mắng lại thì đã nhìn thấy người trước mặt, lập tức nuốt lời nói lại.

"Thì ra là ông.


"Là tôi, may mà ông còn nhớ tôi, ông đưa chị tôi đi, khiến chị ấy chết không rõ ràng, bây giờ cháu trai tôi cũng chết rồi, hôm nay tôi phải tính sổ với ông!" 
"Này, đừng đừng đừng, chị gái ông bị bệnh mà chết, liên quan gì đến tôi chứ, Kiêm Mặc cũng bị bệnh chết, liên quan gì đến 
tôi!".


 
Chương 696: Cộng Thêm Tuổi Tác Càng Không Chiếm Ưu Thế


"Nếu như ông đã đưa chị ấy đi rồi thì phải chăm sóc tốt cho chị ấy, tại sao còn trăng hoa bên ngoài! Nếu như không phải ông không đối xử tốt với chị ấy thì đứa con đầu lòng của chị ấy sao có thể bị sảy sao.

Nếu không phải nhà họ Tô các người muốn có con trai thì Kiếm Mặc cũng sẽ không bị bệnh!" 
Hoắc Vũ Long gầm lên với Tô Khôn.


"Tất cả những chuyện này đều là do ông gây ra, đồ súc vật! Nói ông là súc vật còn làm ô uế hai chữ này ấy chứ!" 
"Chuyện này sao có thể trách tôi? Bà ấy không sinh được con trai sao có thể trách tôi? Bà ấy sảy thai sao có thể trách tôi được?" Lời phản bác của Tô Khôn càng khiến Hoắc Vũ Long giận dữ hơn, đấm một đấm vào sống mũi của Tô Khôn.

“Ôi, đánh người rồi, đánh người rồi, có ai không?” Vương Vãn Hương hét lớn.

Hoắc Vũ Long là người học võ, Tô Khôn 
mấy năm gần đây sống trong nhung lụa, sao có thể là đối thủ của ông chứ, cộng thêm tuổi tác càng không chiếm ưu thế.

Một lúc sau, Tô Khôn đã bị đánh đến mức mặt dính đầy máu.


Tô Nhược Diệu vốn muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng nhìn thấy Hoắc Vũ Long khí thế đùng đùng, lập tức có người sang một bên.

Hoắc Vũ Long biết đây là linh đường, ồn ào quá mức cũng không tốt.

"Con trai mất rồi, ngay cả linh đường cũng không cho đặt, khi còn sống không nuôi thằng bé thì thôi đi, thế mà ngay cả linh đường cũng không cho đặt! Ông cũng xứng đáng với mấy tiếng bố thằng bé gọi ông sao?" 
Hoắc Vũ Long túm lấy cổ áo của Tô Khôn, đá mấy phát vào lưng ông ta rồi đá ông ta vào trong linh đường.

Vương Vãn Hương và Tô Nhược Diệu cũng rụt rè bước vào.

Tô Lạc Ly nhìn ba người đi vào, chậm rãi đứng lên.


"Bố, khi bố nghe con gọi bố, bố không có một chút áy náy nào sao?" 
"Kiêm Mặc! Bố có lỗi với con!" Tô Khôn mặt đầy máu khóc thảm thiết.

"Đúng, đương nhiên là bố có lỗi với thằng bé rồi! Nếu như không vì bố thì thằng bé không cần phải chịu khổ như vậy! Trong mơ bố không sợ thằng bé đến tìm bố sao? Hỏi xem tại sao năm đó bổ lại không làm phẫu thuật cho thằng bé?" 
Vương Vãn Hương quỳ xuống "bụi" một tiếng.

"Kiêm Mặc! Cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đốt thật nhiều tiền giấy cho cậu, để cậu ở bên đó có thật nhiều tiền để tiêu! Cậu tuyệt đối đừng đến tìm tôi, tôi cũng không có cách nào cả!".


 
Chương 697: Đội Đưa Tang Gọn Gàng Mà Trang Nghiêm


Nghe những gì Vương Vãn Hương nói, Tô Lạc Ly chậm rãi đi đến bên cạnh Vương Vãn Hương.

"Sao hả, bà sợ rồi à? Bà đến đây thăm viếng mà vẫn ăn mặc trang điểm lộng lẫy như vậy 
à!" 
Tô Lạc Ly nhìn Tô Nhược Diệu, "Thế mà cậu vẫn còn mặc áo màu đỏ?" 
"Tôi không kịp thay! Tôi đến đã là tốt lắm rồi đấy! Đã nể mặt rồi!”Tô Nhược Diệu híp mắt khinh thường.

Tô Lạc Ly cười lạnh, nhìn ba người tới thăm viếng.


"Người đâu! Lột áo của cậu ta ra, sau đó ném ra ngoài!" 
Lập tức có hai người bước tới, mỗi người một bên giữ chặt lấy Tô Nhược Diệu.

"Này, các người đang làm gì vậy? Giữa ban ngày ban mặt, tôi xem ai dám!" Tô Nhược 
Diệu quát lớn.

Nhưng hai người này hoàn toàn không nghe anh ta nói, thẳng tay lôi anh ta ra ngoài.

"Còn bà ta nữa! Không phải thích trang điểm như vậy sao? Vậy thì hãy trang điểm cho bà ta thật tốt!".

Hai người nữa đến lôi Vương Vãn Hương ra ngoài.

"Tôi sẽ báo cảnh sát, tôi phải kiện các người!" 
Tô Khôn bước tới trước mặt Tô Lạc Ly, "Con muốn làm gì vậy?" 
"Sao, bố xót à? Chỉ như vậy thôi mà bố đã cảm thấy xót rồi à.


Năm đó cậu ta bắt nạt chị em bọn con như thế nào chứ? Sao bố lại không xót bọn con?" 
"Con--" 
"Nể mặt bố là bố con, nên con không bảo họ đưa bố ra ngoài nữa, không tiễn.


Cuối cùng Tô Lạc Ly liếc nhìn Tô Khôn rồi quay trở lại vị trí của mình.

Tô Khôn nhìn những khuôn mặt hung dữ xung quanh rồi lập tức bỏ đi.

Ngoài cổng, Tô Nhược Diệu chỉ mặc một chiếc quần đùi, toàn thân đã bị lột sạch rồi, cả người run lên vì lạnh.

Còn mặt của Vương Vãn Hương thì bị vẽ như con mèo mướp, tất cả đồ trang sức trên tay, cổ và tại của bà ta cũng bị tháo ra.

Tô Khôn hối hận thở dài và dẫn họ đi.

Ba ngày sau là ngày đưa tang, hôm đó trời bỗng đổ mưa phùn.


Bầu trời u ám, như thể đang đau lòng, khóc vì Tô Kiêm Mặc.

Đội đưa tang gọn gàng mà trang nghiêm.

Tô Lạc Ly khóc lóc thảm thiết, mấy ngày túc trực bên linh cữu cũng không thấy cô buồn như vậy, khi đưa tang cô không thể kìm lòng được nữa.

May là Ôn Khanh Mộ đã kịp thời bế cô đi.

Khi trở về nhà, Tô Lạc Ly ngủ một ngày một đêm.

Trên thực tế, cô không hề thực sự chìm vào giấc ngủ, luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

.


 
Chương 698: Em Muốn Đi Ngủ


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cô chỉ là không muốn mở mắt, không muốn chấp nhận sự thật mà thôi.

Kể từ sau mẹ cô chết, Tô Kiềm Mặc dường như là chỗ dựa tinh thần của cô, chính xác mà nói, cô sống vì em trai mình.

Tất cả sự nhẫn nhịn và mọi nỗ lực của cô đều là vì Tổ Kiếm Mặc!
Bây giờ Tô Kiềm Mặc đã không còn nữa rồi, thậm chí cô còn không biết mình có thể
làm gì.


Ôn Khanh Mộ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, phát hiện Tô Lạc Ly đang ngồi trên giường ôm đầu gối, mắt ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước.

Anh nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh cô, ôm vai cô.

"Ly Ly, em ăn chút gì đi, em đã không ăn gì mấy ngày rồi"
Tô Lạc Ly ngơ ngác lắc đầu.

"Em cứ tiếp tục như vậy sao được? Kiếm Mặc mà biết sau khi cậu ấy đi em liền trở nên như vậy, em cảm nghĩ cậu ấy có thể yên tâm được sao?"
Nghe thấy tên của Tô Kiêm Mặc, nước mắt của Tô Lạc Ly ngay lập tức trào ra.

"Ly Ly ngoan, đừng khóc nữa được không?"
Tô Lạc Ly vẫn khóc, có thể nào cũng không
thể ngừng lại được.


Ôn Khanh Mộ không biết phải làm sao, không biết phải an ủi Tô Lạc Ly như thế nào, khiến Tô Lạc Ly phấn chấn trở lại.

Điện thoại đặt trên tủ đầu giường đổ chuông, Ôn Khanh Mộ liếc mắt nhìn, là điện thoại của Từ Tinh Như.

Ôn Khanh Mộ trực tiếp cúp máy.

"Đi đóng phim đi, khiến bản thân có việc gì đó để làm, sẽ tạm quên đi những chuyện không vui này được không?"
Tô Lạc Ly vẫn thẫn thờ lắc đầu.

"Vậy em muốn làm gì? Ra ngoài giải sầu sao? Anh sẽ đi cùng em."
"Em muốn đi ngủ."
Ôn Khanh Mộ rất bất lực gật đầu, "Được, vậy em ngủ đi, ngủ dậy rồi thì ăn chút gì đó nhé?"
Tô Lạc Ly nằm xuống, Ôn Khanh Mộ đắp chăn cho cô.

Tô Lạc Ly cũng không trả lời Ôn Khanh Mộ, liền nhẹ nhàng nhắm mắt lại.


Ôn Khanh Mộ lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô rồi rời khỏi phòng ngủ.

Anh gọi điện cho Dạ Bân.

"A Khanh, tôi cũng đang định gọi điện cho cậu đây, Lạc Ly nhà cậu thế nào rồi?"
"Tình hình rất kém, không nói chuyện, không ăn uống gì, chỉ ngủ thôi.

Bộ phim cô ấy đang quay gần đây lùi lại đi, bộ dạng này của cô ấy trong thời gian ngắn không thể ra ngoài quay phim được."
"Được rồi."
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 699: Chị Họ Chị Đừng Khóc Mà!


Hoắc Tư Kiệt vội vàng chạy tới ngay lập tức.

cũng không biết Ôn Khanh Mộ tìm cậu ấy có ích gì không, bởi vì là anh em họ nên Hoắc Tư Kiệt và Tô Kiềm Mặc cũng có chút giống nhau.

Hy vọng Hoắc Tư Kiệt có thể mang lại một chút an ủi cho Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ đưa Hoắc Tư Kiệt đến phòng của Tô Lạc Ly.


"Ly Ly, em xem ai đến thăm em này?" 
“Chị họ!” Hoắc Tư Kiệt thân thiết gọi một tiếng rồi đi vào phòng.

Tô Lạc Ly ngồi dậy liền nhìn thấy Hoắc Tư Kiệt cười với mình.

"Tiểu Kiệt.

.


"Chị họ, anh rể nói gần đây chị không ăn uống gì cả, chị cứ tiếp tục như vậy sao 
được? Chị ăn chút gì đi.


Dì Phương bưng bát cháo gà vào, đặt trên tủ đầu giường rồi rời đi.


Hoắc Tư Kiệt bừng cháo gà lên, đặt trước mặt Tô Lạc Ly.

"Chị nể mặt em chút đi, khó khăn lắm em mới tới chơi một lần.


Tô Lạc Ly nhận lấy bát, chậm rãi ăn cháo.

"Gần đây Tiểu Nhã có rất nhiều bài tập, khi nào con bé được nghỉ sẽ đến thăm chị.


Tô Lạc Ly yên tâm mỉm cười.

Ôn Khanh Mộ đứng bên ngoài quan sát mọi việc diễn ra trong phòng qua khe cửa, may mà cô vẫn còn những người thân này.

Sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt ít nhiều gì cũng khiến Tô Lạc Ly được an ủi, Tô Lạc Ly ăn hết cháo rồi đặt bát lên bàn.

"Chị họ, khoảng một tuần trước khi anh họ xảy ra chuyện, anh ấy đã đến tìm em" 

Tô Lạc Ly cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Kiệt.

"Đã nói gì với em?" 
"Anh ấy bảo em sau này phải chăm sóc cho chị thật tốt, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của em, chị yên tâm đi, anh họ có thể làm gì cho chị thì em cũng có thể làm được.


Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.

"Chị họ, chị đừng khóc mà!" 
Hoắc Tư Kiệt hối hận xanh ruột, cậu ấy thật sự không nên nhắc tới Tô Kiêm Mặc.

"Thằng bé vẫn lo cho chị nhất, không tấm về chị nhất, thằng bé hiểu chuyện như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với thằng bé như vậy?".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom