Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 700: Cả Người Gầy Đi Rất Nhiều


"Chị họ! em! " 
"Tiểu Kiệt, em về đi, chị muốn ở một mình" 
“Thôi được rồi, chị họ, chị đừng buồn quá” Hoắc Tư Kiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lạc Ly rồi bước ra khỏi phòng.

Đối mặt với Ôn Khanh Mộ, Hoắc Tư Kiệt hơi tự trách.


"Anh rể, chị ấy lại khóc rồi, vốn dĩ rất tốt, còn ăn thức ăn nữa, em thật sự không nên nhắc đến chuyện của anh họ!" 
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cũng đã khiến cho cô ấy ăn cháo rồi, anh cử xe đưa em về” Ôn Khanh Mộ sờ đầu Hoắc Tư Kiệt.

Lái xe đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi rồi.

Sau tang lễ, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn gác lại mọi việc, ở nhà với Tô Lạc Ly, nhưng Tô Lạc Ly lại ngày càng kém hơn.

Kể từ đó, cô hoàn toàn gục ngã, ngày nào cũng ủ rũ, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.

Cả người gầy đi rất nhiều.

Nhiều lúc, Tô Lạc Ly sống vì Tô Kiềm Mặc, mỗi bước đi của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc, mà giờ đây chỗ dựa tinh thần của cô đã không còn nữa rồi, đương nhiên rất khó phấn chấn trở lại.

Cô nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chưa hề bước ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa trong phòng cũng luôn đóng kín.


Ôn Khanh Mộ đã dùng rất nhiều biện pháp cùng không làm cho Tô Lạc Ly vui lên được.

"Ly Ly, bộ phim Bên Kia Ngọn Núi của em đã được công chiếu rồi, anh cùng em đi xem nhé?" 
"Ly Ly, gần đây có một bộ phim hài rất hay, chúng ta cùng xem nhé?" 
"Ly Ly, gần đây Như Ý đã học được một kỹ năng mới, em có muốn xem không?" 
Mục Nhiễm Tranh đã tới, Hoắc Tư Nhã đã tới, Mạnh Gia Gia cũng đã tới, rất nhiều người đã tới rồi, nhưng tiếc là đều vô dụng.

Ôn Khanh Mộ hết đường xoay sở, anh không biết làm thế nào để giúp Tô Lạc Ly vượt qua giai đoạn này, nhưng giai đoạn khó khăn này cô nhất định phải vượt qua.

“Cậu chủ, bên ngoài có một người đàn ông họ Giản nói là muốn gặp mợ chủ” Lê Hoa bước tới bảo.

"Họ Giản?" 
Ngoài Giản Ngọc ra thì còn có thể là ai nữa? 

Ôn Khanh Mộ đột nhiên cau mày, thành thật mà nói anh luôn có ác cảm với Giản Ngọc.

"Cho anh ta vào đi.


Nhỡ may tên nhóc đó có cách gì có thể làm cho Tô Lạc Ly tốt lên thì sao? Anh vẫn phải thử xem sao.

Giản Ngọc vẫn mặc chiếc áo khoác màu xám, đeo đôi găng tay màu đen, hai người gặp nhau có chút gượng gạo.

"Lệ Hoa, dẫn anh ta đến phòng của mợ chủ".


 
Chương 701: Sống Vì Bản Thân Mình


“Mời theo tôi.

” 
Lý Hoa dẫn Giản Ngọc đi thẳng lên lầu.

Giản Ngọc nhìn Ôn Khanh Mộ cũng không nói gì, chỉ đi theo Lê Hoa.

cửa phòng được mở ra, trong phòng tối om.


Tô Lạc Ly ngồi trên giường không nói một lời như thể linh hồn của cô đã bị lấy mất.

“Mợ chủ, mợ chủ, có khách đến gặp mờ” Lê 
Hoa gọi mấy lần cũng không thấy Tô Lạc Ly có phản ứng gì.

Giản Ngọc gật đầu với Lệ Hoa rồi bước vào, Lê Hoa ra khỏi phòng.

"Cục cưng, anh đến thăm em đây, nhưng tiếc là lần này anh không mang hoa hồng đến cho em được, em biết đấy, vị kia của em ấy à, cho dù anh có mang đến thì anh ta cũng sẽ vứt đi thôi.


Giản Ngọc cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ hài hước.

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn bất động.

"Cục cưng, em cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, Kiêm Mặc đã chết rồi, em cử chìm đắm trong sự đau khổ vì cái chết của cậu ấy sẽ không công bằng với những người còn sống đang yêu thương em.



Tô Lạc Ly vẫn thờ ơ.

"Em vẫn luôn sống vì cậu ấy, từ bây giờ trở 
đi em nên sống vì bản thân mình, làm những chuyện em muốn làm, đã nghe thấy chưa?" 
Lúc này Tô Lạc Ly mới từ từ chuyển sang nhìn Giản Ngọc.

"Sống vì bản thân mình?" 
"Đúng vậy, sống vì bản thân em, không cần phải nghĩ đến Kiêm Mặc nữa.

Đối với Kiếm Mặc mà nói, cậu ấy không thể chạy nhảy, không có một trái tim khỏe mạnh, bây giờ đi rồi cũng là một loại giải thoát" 
"Anh Ngọc, chỉ cần em nhắm mắt là dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé, thằng bé đang cười với em.


"Không, em nhìn nhầm rồi, cậu ấy đang khóc với em, bởi vì nhìn thấy bộ dạng này của em, nên cậu ấy rất đau lòng!" 
“Thật sao?” Tô Lạc Ly ôm đầu gối của mình.


"Cục cưng, em phải phấn chấn lên, cậu ấy đang ở trên trời dõi theo em đấy.


Mặc dù ánh mắt của Tô Lạc Ly vẫn còn hơi ngơ ngác, nhưng cuối cùng cũng có một chút hy vọng.

Một lúc sau, Lê Hoa đến gõ cửa.

"Anh Giản, cậu chủ nói rằng cũng đã đến giờ rồi, mợ chủ cần được nghỉ ngơi" 
Giản Ngọc không nhịn được mỉm cười, "Anh biết ngay là người đàn ông này không hào phóng như vậy, quả nhiên là có giới hạn.

thời gian, cô đi báo với anh ta, tôi sẽ xuống ngay thôi.

".


 
Chương 702: Em Tỉnh Táo Lại Được Không


“Vâng, anh Giản” Lê Hoa ra ngoài.

"Cục cưng, không phải em đã lựa chọn sống với Ôn Khanh Mộ sao? Bộ dạng này của em có xứng đáng với anh ta không? Anh phát hiện trạng thái của Ôn Khanh Mộ cũng rất kém.


Tô Lạc Ly ngẩng đầu nhìn Giản Ngọc, "Vậy sao? Anh ấy rất không tốt sao?" 
"Đúng vậy, rất không tốt, bởi vì em không tốt, nên anh ta cũng không tốt, còn nữa! Quên đi, mọi người nhìn thấy em như vậy đều không tốt, đừng để mọi người lo lắng cho em nữa, được không?" 

Tô Lạc Ly từ từ thở ra một hơi.

“Anh đi đây” Giản Ngọc Vỗ vai Tô Lạc Ly rồi bước ra khỏi phòng ngủ.

Ôn Khanh Mộ đi tới đi lui dưới lầu, lẩm bẩm: "Nói gì mà lâu như vậy?" 
“Đã nói xong rồi.

” Giản Ngọc chậm rãi từ trên lầu bước xuống.

"Tôi có chuyện tìm anh.

".

Truyện Teen Hay

Giản Ngọc kinh ngạc, Ôn Khanh Mộ lại có chuyện tìm anh ta? 
Sau khi Giản Ngọc rời đi, Tô Lạc Ly vẫn như cũ, mặc dù cô biết Ôn Khanh Mộ cũng đang lo lắng cho bản thân, cô cũng rất muốn phấn chấn trở lại, nhưng khi vừa nghĩ đến cái chết của Tô Kiềm Mặc, cô liền không tự chủ được.

Lại một ngày đêm trôi qua.

Ôn Khanh Mộ đột nhiên đẩy cửa bước vào, sau đó lại đột ngột kéo rèm cửa, ánh mặt trời nhanh chóng chiếu rọi vào! 
Ánh sáng đột ngột khiến cho Tô Lạc Ly không thể mở mắt được.

"Không muốn!" 
Ôn Khanh Mộ lại bước đến bên giường, lật chăn của Tô Lạc Ly ra! 
"Ly Ly, Kiểm Mặc đã chết rồi, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Em tỉnh táo lại được không?" 
"Không, thằng bé sẽ trở lại, thằng bé sẽ trở 

lại trong giấc mơ của em.

Em muốn đi ngủ, em muốn mơ thấy thằng bé!" 
"Sẽ không đâu, em sẽ không mơ thấy cậu ấy đâu, cậu ấy nhìn thấy bộ dạng này của em chỉ hận em thôi, sao có thể đồng ý gặp em chứ!" 
“Không! Không phải như vậy!” Tô Lạc Ly vừa hét vừa bịt tai lại.

Ôn Khanh Mộ kéo cánh tay của Tô Lạc Ly ra và lôi cô ra khỏi giường.

"Em tỉnh táo hơn được không? Anh đưa em đến một nơi!" 
"Em không muốn đi đâu cả, em muốn ngủ!".


 
Chương 703: Để Cô Ấy Ở Đây Một Mình Một Lát


"Em nhất định phải đi! Kiếm Mặc để lại một món quà cho em" 
Sau khi nghe được câu này, Tô Lạc Ly cuối cùng cũng có chút tinh thần.

"Quà gì?" 
"Đi rồi em sẽ biết, em mau tắm rửa thay quần áo đi!" 
Cuối cùng, Tô Lạc Ly đã tắm rửa và thay quần áo nhờ sự giúp đỡ của Ôn Khanh Mộ.


Ôn Khanh Mộ lái xe chở Tô Lạc Ly đến studio của STONE.

Tất cả các bạn cùng lớp của Tô Kiềm Mặc đều có mặt ở đây, khi nhìn thấy Tô Lạc Ly họ đã giật mình, Tô Lạc Ly, người từng tỏa sáng huy hoàng trên màn ảnh, giờ lại gầy gò đến mức không giống người.

Lâm Chi Hàng đưa Tô Lạc Ly đến văn phòng của Tô Kiềm Mặc, cửa mở ra, đối diện với cánh cửa là một bộ váy cưới.

Gió bập bùng làm tung bay từng mảnh lụa.

"Chị Lạc Ly, khi Kiếm Mặc biết rằng cậu ấy chỉ còn một tháng, việc duy nhất cậu ấy làm chính là quay lại để may một chiếc váy cưới, không làm gì cả, chỉ may váy cưới thôi.


"Sau này chúng em biết được chuyện này đã cùng nhau giúp cậu ấy làm, nhưng cậu ấy đi quá vội, chiếc váy cưới vẫn chưa kịp hoàn thành.

Đây là mấy ngày hôm nay chúng em vội làm xong, hoàn toàn làm theo bản thiết kế và chi tiết cậu ấy dặn.



Tô Lạc Ly nhẹ nhàng bước vào phòng làm việc, bước đến trước chiếc váy cưới, khẽ vuốt lớp vải mềm mại.

Ôn Khanh Mộ đóng cửa lại.

"Để cô ấy ở đây một mình một lát.


Tô Lạc Ly đứng trước chiếc váy cưới, như thể nhìn thấy bộ dạng Tô Kiềm Mặc đang may váy cưới vậy, lúc lại ngẩng đầu lên cười với cô.

Cô sống vì cậu, sao cậu lại không biết chứ? 
Họ là những người nghĩ về nhau nhất.


Nước mắt từng giọt rơi trên chiếc váy cưới.

Tô Lạc Ly ngồi sụp xuống trước chiếc váy cưới, không ngừng khóc.

Đã ba giờ trôi qua, khi Ôn Khanh Mộ mở cửa ra, Tô Lạc Ly vẫn đang ngồi trên mặt dát.

Anh bước tới và ngồi xổm xuống.

"Ly Ly, tại sao Kiếm Mặc lại muốn may váy cưới cho em? Cậu ấy hy vọng khi chúng ta kết hôn, em có thể mặc chiếc váy cưới đẹp nhất để kết hôn với anh.

Cậu ấy hy vọng em được hạnh phúc mà không phải chán nản như bây giờ".


 
Chương 704: Chỉ Cần Đi Theo Anh Là Được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tô Lạc Ly nhào vào lòng ôn Khanh Mộ khóc thảm thiết.

Ôn Khanh Mộ vuốt ve mái tóc mềm mại của cô.

"Mọi thứ rồi sẽ qua, sẽ trở nên tốt đẹp thôi, chúng ta sẽ luôn hạnh phúc ở thế giới khác nhau, chỉ là không thể nhìn thấy nhau mà thôi.


"Ly Ly, em còn có anh.



Tô Lạc Ly vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.

Ôn Khanh Mộ lau nước mắt cho Tô Lạc Ly.

Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly lên xe, Tô Lạc Ly tựa vào ghế phụ lải không nói gì.

Một lúc lâu sau, cô nhìn ra cửa sổ và phát hiện đây không phải là đường về nhà.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" 
Ôn Khanh Mộ quay đầu cười với cô, "Em đến sẽ biết ngay thôi" 
Tô Lạc Ly không ngờ là Ôn Khanh Mộ lái xe suốt hơn hai tiếng đồng hồ mới đến nơi, mà nơi mà Ôn Khanh Mộ đưa cô đến là núi Thương Khung.

Chỉ là lần trước cô đi vào từ phía khác của ngọn núi mà thôi.


Tô Lạc Ly khó hiểu nhìn Ôn Khanh Mộ, Ôn 
Khanh Mộ nắm lấy tay cô.

"Chỉ cần đi theo anh là được.


Ôn Khanh Mộ cầm chiếc còi lên thổi, một lúc sau, tất cả động vật anh nuôi đều tập trung lại, đã lâu rồi không gặp lại chúng, chúng sống rất tốt ở ngọn núi này.

Dưới sự hộ tống của các loài động vật, cả hai cùng nhau đến trung tâm ngọn núi.

Núi Thương Khung là tên gọi chung của 
một vùng núi rộng lớn, được tạo thành từ nhiều ngọn núi nhỏ, bên trong có rất nhiều ngọn đồi thấp.

Ôn Khanh Mộ đưa Tô Lạc Ly lên đỉnh núi.

"Em nhìn xuống dưới đi.



Tô Lạc Ly liếc mắt nhìn xuống, bên dưới lại là dòng suối trong vắt! 
Tuy nhiên độ cao gần hai chục mét cũng khiến người ta hơi chóng mặt.

Tô Lạc Ly vội vàng thu hồi tầm mắt và bước chân.

"Anh định làm gì thế?" 
“Em có dám nhảy xuống không?” Vẻ mặt của Ôn Khanh Mộ không có chút gì giống như đang nói đùa.

"Nhảy xuống?" 
[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
.


 
Chương 705: Đã Chuẩn Bị Xong Chưa


Tô Lạc Ly suy nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu.

Chết một lần đi, không chết một lần thì làm sao biết còn sống là chuyện tốt đẹp đến nhường nào? 
Ôn Khanh Mộ ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng.


"Đã chuẩn bị xong chưa?" 
Tô Lạc Ly hít một hơi thật sâu và gật đầu.

"Khi anh nói nhảy, chúng ta sẽ cùng nhau nhảy về phía trước.


Tô Lạc Ly trực tiếp nhắm mắt lại, nếu là lúc bình thường, sợ rằng cô sẽ không có dũng khí nhảy xuống nhỉ? 
Ôn Khanh Mộ quay đầu cưng chiều nhìn Tô Lạc Ly, đồ ngốc này, sao anh có thể để em chết được? 
"Ba, hai, một, nhảy!" 
Hai người cùng nhau nhảy về phía trước, ngay lúc nhảy xuống, Ôn Khanh Mộ vội vàng ôm chặt Tô Lạc Ly vào lòng.


Khi mất trọng tâm thì trong lòng con người sẽ tràn đầy sợ hãi.

Tất cả mọi thứ trong quá khứ giống như nhấn nút tua trong một bộ phim, vù vù vụt qua.

Có lẽ khi rời khỏi thế giới này, mỗi người đều sẽ có những phiến đoạn như vậy nhỉ, mọi ký ức tốt đẹp và đau khổ sẽ đều dâng trào trong khoảnh khắc này.

Nhưng Tô Lạc Ly rõ ràng nhớ rằng cô vẫn còn rất nhiều việc phải làm, người đàn ông cô yêu, sự nghiệp diễn xuất cô yêu!  
Không, cô không thể cứ chết đi như thế này.


"Bum-_" 
Hai người cùng nhau rơi xuống suối khiến nước bắn tung tóe, Ôn Khanh Mộ vẫn ôm chặt lấy Tô Lạc Ly.

Vì lúc xuống nước không chuẩn bị nên khi 
Tô Lạc Ly ngoi lên khỏi mặt nước liền ho dữ dội.

"Ly Ly, em sống lại rồi".


 
Chương 706: Chương 708


"Hân Hân, đã lâu không gặp.

" Tô Lạc Ly chào hỏi Mục Nhất Hân với vẻ thân thiết.

Ánh mắt Mục Nhất Hân hơi né tránh, cô ấy chậm rãi đi đến trước mặt Tô Lạc Ly, khẽ gọi một tiếng "thím".


Tô Lạc Ly rót một cốc nước cho Mục Nhất Hân.

"Hân Hân, dạo này cháu bận lắm hả?" 
Mục Nhất Hân cầm cốc nước lắc đầu, cô ấy vẫn cúi đầu, dường như không dám nhìn Tô Lạc Ly.

Ngày đưa tang Tô Kiêm Mặc, người khóc đau lòng nhất dĩ nhiên là Tô Lạc Ly, nhưng ngoài Tô Lạc Ly ra phải kể tới Mục Nhất Hân.

Vì thế Tô Lạc Ly nghĩ bụng chắc Mục Nhất 
Hân cũng rất buồn bã, cô muốn an ủi cô ấy, nhưng cứ cảm thấy Mục Nhất Hân là lạ.

"Hân Hân, Kiêm Mặc đã ra đi nhiều ngày như vậy rồi, cháu đừng canh cánh trong lòng nữa, thực ra thím biết tuy Kiêm Mặc vẫn luôn từ chối cháu, nhưng trong lòng thằng bé có cháu.



Mục Nhất Hân khóc thút thít, "Thím, cháu xin lỗi, cháu có lỗi với thím" 
"Cô bé ngốc, cháu nói lời ngốc nghếch gì vậy?" 
"Thím, nếu không phải tại cháu, Kiêm Mặc sẽ không.

" Mục Nhất Hân khóc òa lên.

Tô Lạc Ly vội rút mấy tờ giấy ăn trên mặt bàn, giơ lên mặt Mục Nhất Hân lau nước mắt cho cô ấy.

"Đừng khóc, có chuyện gì nói cho thím nghe nào" 
Mục Nhất Hạn nức nở mấy tiếng, "Thím, 
đều tại cháu không tốt, cháu không nên hẹn cậu ấy, cháu thật sự không nên hạn cậu ấy" 
Bởi vì dạo trước vẫn đắm chìm trong đau khổ vì Tô Kiềm Mặc qua đời nên Tô Lạc Ly không kịp suy nghĩ gì cả, ngày Tô Kiềm Mặc qua đời, hình như Mục Nhất Hân cũng ở đó thật.


Chẳng lẽ hai người họ vẫn luôn ở cùng nhau? 
"Ngày đó cậu ấy tạm biệt cháu, cháu nói trong tay cháu còn một bức vẽ chưa về xong nên hạn cậu ấy cuối tuần gặp, nhưng ai ngờ cháu cháu cháu! " 
Mục Nhất Hân ngắc ngứ từ "cháu" một lúc, mãi mà không nói tiếp được.

"Đừng nôn nóng, cháu cứ nói từ từ thôi" Tuy Tô Lạc Ly nói như vậy nhưng trong lòng cô đã sốt ruột phát điện, cô chỉ lo đau buồn mà không biết nguyên nhân vì sao Tô Kiêm Mặc đột nhiên qua đời.

"Cháu ngồi trong phòng vẽ chờ cậu ấy, lúc ấy cháu đến rất sớm, cậu ấy vẫn chưa đến, cháu định vào WC chỉnh trang lại những ai ngờ gặp phải lưu manh!" 
"Lưu manh? Ở trường học của bọn cháu?" 
"Vâng, ngay trong WC nữ, bọn họ có bốn người, cháu cũng không biết bọn họ vào được tòa nhà tổng hợp bằng cách nào, lúc ấy cháu sợ lắm, chỉ biết hô to mãi, sau đó Kiêm Mặc đến, sau đó cậu ấy đánh nhau với bọn họ, mấy tên lưu manh đó muốn! ".


 
Chương 707: Đây Không Phải Là Một Sự Trùng Hợp


Mục Nhất Hân cắn môi, cô ấy còn chưa nói hết nhưng Tô Lạc Ly đã hiểu ra.

"Ai ngờ Kiêm Mặc lại nguy kịch, cháu gọi xe cứu thương ngay.

Thím, thím mắng cháu, đánh cháu cũng được, đều tại cháu, cháu không nên hẹn cậu ấy!" 

Tô Lạc Ly xoa mặt Mục Nhất Hân, "Hân.

Hân, chuyện này không trách cháu được, đó là sự cố, cháu đừng tự trách mình, được không?" 
"Nhưng thím ơi, cháu thật sự rất áy náy, cháu không biết phải bù đắp sự áy náy trong lòng như thế nào! Lúc ấy cháu không nên hộ, nếu cậu ấy không nghe thấy tiếng là của cháu thì có lẽ đã.


"Hân Hân, cháu nói mấy tên lưu manh đó muốn sỉ nhục cháu, còn cháu cứ hô to mãi?" 
"Đúng vậy ạ" Mục Nhất Hân suy nghĩ kỹ lại thì thấy hình như không đúng lắm, "Thím ơi, thím nói vậy làm cháu chợt nhớ ra, nếu bạn họ thật sự muốn làm chuyện xấu thì chẳng phải nên ngăn cản cháu hộ sao?" 
"Đúng thế, điều này kỳ lạ quá! Lúc làm chuyện xấu, người ta chỉ làm như bọn họ khi đã đưa cháu đến một nơi cực kỳ hoang vắng, có gào rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, nhưng khi đó là ban ngày, bọn cháu lại ở trường học 
Mục Nhất Hân bỗng vỗ đùi một cái.


"Thím ơi, thím nói vậy làm cháu nhớ ra rồi! 
Bọn họ toàn nói những lời bẩn thỉu nhưng không hề ra tay, còn nói cứ để cháu hộ, hình như đang chờ ai đó, cháu nhớ cháu hộ rất lâu, mãi đến khi Kiếm Mặc tới, bọn họ vẫn chỉ cợt nhả trêu chọc, cùng lắm là kéo quần áo của cháu chứ không định làm thật!" 
Tô Lạc Ly động não suy nghĩ, chẳng lẽ đây hoàn toàn không phải là một sự cố 
"Thím ơi, cháu càng nghĩ càng thấy lạ! Cháu nhớ có một người trong đám bọn họ nói với Kiêm Mặc cái gì mà đứa con gái mày thích, làm sao bọn họ biết cháu quen Kiêm Mặc? Hình như bọn họ còn biết quan hệ của bọn cháu! Lúc Kiêm Mặc tới cháu cứ khóc suốt, không nói một câu nào, Kiêm Mặc cũng mải ngăn bọn họ nên không nói chuyện với cháu, làm sao bọn họ biết được?" 
Nghĩ kỹ lại Mục Nhất Hân rất sợ hãi, hình như đây không phải là một sự trùng hợp.

"Có lẽ chuyện này hoàn toàn không phải là một sự cố.

" Dường như Tô Lạc Ly đã có đáp án.

Tô Lạc Ly lập tức gọi điện thoại cho Ôn Khanh Mộ, kể đầu đuôi câu chuyện cho anh.


nghe.

Công ty Quốc tế Tinh Hoàng.

Nhìn thấy Tô Lạc Ly tới, Từ Tinh Như giật nảy cả mình, bởi vì trước đó Dạ Bạn đã thông báo với cô ta tạm dừng toàn bộ công việc của Tô Lạc Ly.

.


 
Chương 708: Chương 710


Từ Tinh Nhà dĩ nhiên cũng nghe nói về chuyện Tô Kiêm Mặc em trai Tô Lạc Ly, cho nên tạm thời cô ta sẽ không sắp xếp công việc cho Tô Lạc Ly.

"Lạc Ly, sao hôm nay cô lại rảnh rỗi tới đây? Có chuyện gì à?" 
"Chị Tinh Như, không có việc gì, em chỉ muốn hỏi chị xem dạo này bên Tô Nhược Vẫn có động tĩnh gì không thôi.



Tuy dạo này Tô Lạc Ly cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma Tô Kiềm Mặc qua đời, nhưng sắc mặt cô vẫn có vẻ hơi tiều tụy.

"Ồ, vậy hả" Nhắc đến Tô Nhược Vân, Từ Tinh Như đúng là một lời khó nói hết, "Dạo này cô xem tin tức không?" 
"Em có xem một số tin tức, nhưng em cảm thấy tin tức không toàn diện bằng hiểu biết của chị.


Từ Tinh Như gật đầu, "Trong hơn một tháng cô không làm việc, Tô Nhược Vân thật sự như cá gặp nước, cô ta cướp đi vai diễn của cô trong Trinh Hậu truyện, bây giờ đã quay phim được một tháng rồi.


Tin này Tô Lạc Ly đã biết qua bản tin giải trí.

Thậm chí cô còn biết trong bản tin giải trí, nói cô kiêu căng, có xích mích với đạo diễn, ý vào thân phận Ánh hậu của mình mà chèn ép diễn viên trong đoàn phim cho nên mới bị đoàn phim thay người.


Bởi vì cô vẫn đang tạm dừng công việc cho nên công ty dĩ nhiên không cần trả lời chuyện này.

"Lạc Ly, không chỉ có thế, mấy hợp đồng đại diện thương hiệu vốn thuộc về cô cũng bị cô ta cướp đi, trong đó bao gồm thương 
hiệu quốc tế Louis, vốn dĩ bên họ đã bàn bạc với tôi rồi, nhưng không biết bao giờ cô mới quay lại làm việc.

Tôi không thể làm gì khác ngoài nói với đối phương rằng tạm thời không thể chắc chắn, ai ngờ chớp mắt một cái đã bị Tô Nhược Vân cướp đi.


Từ Tinh Như cảm thấy rất bất lực với những chuyện này, dù sao cô ta cũng chỉ là một người quản lý.

"Thì ra là thế 

"Không chỉ có thế, bởi vì Bên Kia Ngọn Núi” phát sóng nên rất nhiều chương trình mời cô đến làm khách, còn có một số chương trình đã lên lịch từ trước, nhưng bởi vì cô! Cho nên Tô Nhược Vân lấy danh nghĩa giúp đỡ, nhưng lại vơ vét không ít lợi ích!" 
Tuy thủ đoạn cạnh tranh này khiến người ta cảm thấy rất khó chịu, nhưng cũng hết cách, trong giới giải trí chính là như vậy.

Tô Lạc Ly hít một hơi sâu, "Chị Tinh Như, bây giờ em đi làm trở lại được rồi.


Đôi mắt Từ Tinh Như lập tức sáng lên, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tô Lạc Ly, cô ta còn đoán tạm thời Tô Lạc Ly chưa thể đi làm trở lai.

"Tiến độ bây giờ của Trịnh Hậu truyện đến đầu rồi? Lúc nào quay xong, khoảng bao giờ lên sóng?".


 
Chương 709: Hay Là Chúng Ta Chọn Kịch Bản Khác


"Cô cũng biết diễn xuất của Tô Nhược Vân rồi đấy, một tháng nay cô ta và bên tổ đạo diễn quay không suôn sẻ chút nào, nhưng tháng này còn đỡ, nếu tiếp tục như vậy thì ít nhất cũng phải năm tháng nữa, thời gian.

lên sóng càng không xác định được, có lẽ cuối năm nay hoặc là sang đầu năm sau" 
"Lần trước lúc em chọn kịch bản, chẳng phải còn có một bộ phim truyền hình dài tập tên là Duy Nương sao? Bây giờ họ chọn được diễn viên chưa?" 
Lúc trước khi Tô Lạc Ly chọn kịch bản, cô phân vân giữa hai kịch bản này, cuối cùng cô chọn "Trinh Hậu truyện” có bố cục khá lớn, cũng là đề tài đang khá thịnh hành.


"Vẫn chưa chọn được, nhưng đoàn đội của kịch bản này không nổi tiếng, đề tài cũng khá bị hạn chế, bây giờ thịnh hành phim cung đấu nên kịch bản này nhiều lần bị bỏ XÓ, cô muốn đóng à?" 
Từ Tinh Như cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

"Đúng vậy, chị đi bàn bạc với bên đó đi, chuyện cát-xê không quan trọng, nhưng bên đó nhất định phải quay xong trong vòng năm tháng, hơn nữa phải lên sóng cùng lúc với Trinh Hậu truyện.


Lúc này Từ Tinh Như mới đoán được ý đồ của Tô Lạc Ly.

"Cô muốn đối đầu trực diện với Tô Nhược Vân?" 
"Đúng vậy!" Đôi mắt Tô Lạc Ly sáng ngời, cô chưa bao giờ tràn ngập ý chí chiến đấu như bây giờ.

"cũng đến lúc cần đọ sức rồi.


Nhưng Lạc Ly này, tuy kịch bản này khá ổn, nhưng đề tài 
bị hạn chế quá! Nếu so với phim cung đấu của Tô Nhược Vân thì rất khó có phần thắng, hay là chúng ta chọn kịch bản khác?" 
Tô Lạc Ly lắc đầu với vẻ kiên định, "Chỉ còn kịch bản này thôi, nếu chọn kịch bản khác thì không kịp thời gian, không sao, chỉ cần diễn hay thì dù đề tài gì cũng không thành van de.


"Được, tôi lập tức đi liên hệ ngay" 
"Còn mấy hợp đồng kiểu như quảng cáo hay đại diện thương hiệu, nhận được thì cứ nhận, không được để cho một số người nhân cơ hội nhảy vào.


Từ Tinh Như khoác tay lên vai Tô Lạc Ly, "Tôi sẽ kề vai chiến đấu cùng cô.



Trò chuyện với Từ Tinh Như xong, Tô Lạc Ly liền về khu Rainbow.

Lúc này Ôn Khanh Mộ cũng đã trở về, sắc mặt anh hơi nghiêm nghị, Tô Lạc Ly lờ lời đoán được điều gì, hai người cùng nhau vào thư phòng.

"Ly Ly, anh đã kiểm tra tất cả camera giám sát của mấy con phố gần trường học, mấy tên lưu manh đó nhảy qua tường vào trong trường học, bọn họ không đi cửa chính của tòa nhà tổng hợp mà nhảy cửa sổ vào, anh đã tìm được mấy tên lưu manh đó rồi.


"Bọn họ nói gì? Là ai sai khiến bọn họ làm?".


 
Chương 710: Em Đã Quyết Định Rồi!


"Ngoài Tô Nhược Vân còn có thể là ai? Cô ta đã làm một lần thì sẽ không sợ làm lần
thứ hai! Em chỉ không ngờ cô ta vì vai diễn và đại diện thương hiệu mà dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy!"
Tô Lạc Ly nắm chặt tay thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, cô chưa bao giờ hận cô ta như vậy!

Từ nhỏ đến lớn cô ta đều bắt nạt bọn họ đã đành, nhưng hôm nay cô ta thậm chí còn không buông tha cả Tô Kiềm Mặc!
"Dựa vào chuyện này để buộc tội cô ta không dễ dàng, đầu tiên chúng ta không có đầy đủ chứng cứ, thứ hai cho dù có chứng cứ chứng minh là cô ta làm, nhưng bản thân Kiêm Mặc có bệnh, cho dù phán định tội danh của Tô Nhược Vân thì cũng không phải tội nặng.

"
Ôn Khanh Mộ phân tích kỹ càng sau đó nhìn về phía Tô Lạc Ly: "Nhưng Ly Ly, em yên tâm giao chuyện này cho anh đi, không đến một tháng, anh cam đoan Tô Nhược Vân sẽ biến mất khỏi thế giới này!"
Ôn Khanh Mộ nói rất hùng hồn, nhưng người có thể nói ra những lời này trên đời này ngoài anh ra thì không có người thứ hai.

"Không, em sẽ đích thân giải quyết chuyện này.


"
Ánh mắt Tô Lạc Ly sáng rực, nhưng ôn Khanh Mô phát hiện anh không quen biết một Tô Lạc Ly như vậy, một Tô Lạc Ly tràn ngập thù hận.

"Ly Ly, em muốn làm thế nào?"
"Em muốn đập nát từng thương hiệu trong tay cô ta!"
Tô Lạc Ly nghiến răng nhả ra từng chữ.


Lúc này cô mới phát hiện trước kia mình chỉ luôn nghĩ rằng chuyện quá khứ đã qua rồi, nhưng một số người lại nhiều lần chọc vào cô!
Cô tuyệt đối sẽ không nhượng bộ và thỏa hiệp!
"Ly Ly! Hay là giao cho anh đi? Anh lo! "
"Không có gì phải lo cả, em đã quyết định rồi!".


 
Chương 711: Em Ăn Cơm Chưa


Tuy trong đầu Doãn Cẩn có rất nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng anh ta cũng không hỏi, bởi vì trước giờ Ôn Khanh Mộ không cho phép người khác có ý kiến với mệnh lệnh của mình.

Ôn Khanh Mộ lại vùi đầu vào những tài liệu kia, anh có quá nhiều chuyện phải làm, không thể lười biếng dù chỉ một giây.

Buổi tối anh vẫn về nhà đúng giờ, vừa vào nhà liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.


"Cậu chủ, cậu về rồi, có thể ăn tối rồi.


"Mợ chủ đâu?" 
"Có vẻ tối nay mợ chủ phải đi ghi hình tiết mục, nói không ăn cơm ở nhà" Lê Hoa trả lời thành thật.

"Ờ! " Ôn Khanh Mộ có chút thất vọng, "Bây giờ tôi không muốn ăn, cử để đó đi, lát nữa tôi muốn ăn sẽ ăn sau.


Ôn Khanh Mộ lên gác với vẻ mệt mỏi phờ phạc, nhìn phòng ngủ trống trải, anh không nhịn được thở dài một hơi.

Tô Lạc Ly lại bắt đầu bận rộn, chưa biết chừng mấy ngày nữa lại phải đi quay phim, anh không ngờ vừa kéo Tô Lạc Ly ra khỏi vực sâu, Tô Lạc Ly lại rơi vào một vực sâu khác.

Mười một giờ đêm Tô Lạc Ly mới trở về.


Dì Phương và Lê Hoa đều đã đi nghỉ, cô rón rén vào phòng ngủ, vốn tưởng Ôn Khanh Mộ đã ngủ rồi, nhưng đẩy cửa lại trông thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên giường xem điện thoại.

Dây thần kinh căng thẳng của Tô Lạc Ly lập tức thả lỏng.

"Hóa ra anh chưa ngủ?" Tô Lạc Ly Xoa bóp cái cổ hơi mỏi, đi đến bên giường.

"Em ăn cơm chưa?" 
"Em ăn rồi, em đi tắm rửa đây, anh ngủ sớm đi" Vừa nói Tô Lạc Ly vừa vào phòng tắm.

Ôn Khanh Mộ vẫn chờ Tô Lạc Ly tắm rửa.

Xong, lúc này mới nằm xuống cùng Tô Lạc Ly.


"Ly Ly, chúng ta bàn bạc một chuyện được không?" 
"Bàn bạc chuyện gì?" Tô Lạc Ly điều chỉnh tư thế, rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ.

"Dạo này em đừng quay phim được không?" 
Tuy Ôn Khanh Mộ biết điều đó là không thể, nhưng anh vẫn muốn thử xem.

"Sao thế? Anh muốn em ở bên anh sao?" 
"Ừm, hai chúng ta toàn ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, coi như em nghỉ ngơi một thời gian vì anh được không?" Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ vô cùng dịu dàng, vừa nói anh vừa vuốt tóc Tô Lạc Ly.

.


 
Chương 712: Đúng Là Rất Lâu Rồi


Tô Lạc Ly chu miệng: "Nhưng hôm nay em đang định nói với anh rằng ngày kia em sẽ phải vào đoàn phim 
Ôn Khanh Mộ tất nhiên không tránh khỏi có chút thất vọng.

"Vậy bỏ đi, ngủ thôi.

" Ôn Khanh Mộ đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức tối om.

Dường như Tô Lạc Ly cũng ý thức được điều gì đó, cô dịch người sán lại gần Ôn Khanh Mộ hơn.


"Anh không vui à?" 
"Không, em đừng suy nghĩ lung tung" 
Tô Lạc Ly Xoay người cưỡi lên người Ôn Khanh Mộ, hai tay chống hai bên đầu Ôn Khanh Mộ.

"Lần này em tới Diêm Thành quay phim, nếu buổi tối xong việc sớm vẫn có thể về nhà, anh cũng có thể đến thăm em, có thể đi về trong ngày luôn".

"Ừm.

" Ôn Khanh Mộ cười gượng, không nói gì thêm.

Mặc dù cách rất gần, nhưng dù sao cũng không bằng có thể ở bên nhau mỗi ngày! 
Khi ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối, bọn họ nhìn chăm chú vào mắt nhau, dần dần ngẩn ngơ.

Họ đã không nhớ rõ lần thân mật gần nhất là bao giờ.


Ôn Khanh Mộ đi công tác rất lâu, sau khi trở về lại đúng lúc bà dì của Tô Lạc Ly đến thăm, về sau hai người lại cãi nhau, sau đó lại xảy ra một loạt chuyện.

Sau khi Tô Kiềm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly không gượng dậy nổi, trong khoảng thời gian ấy Ôn Khanh Mộ tất nhiên sẽ không lỗ mãng.

Đúng là rất lâu rồi.

Tô Lạc Ly cúi người hôn lên môi Ôn Khanh Mộ, gần như trong khoảnh khắc cô chạm vào anh, Ôn Khanh Mộ cảm thấy có một dòng điện chạy dọc cơ thể.

Anh nghiêng người đè Tô Lạc Ly dưới thân, hôn cô một cách mãnh liệt.

Tô Lạc Ly duỗi hai tay ôm lấy cổ Ôn Khanh Mộ.

Sau cuộc mây mưa, Ôn Khanh Mộ ôm Tô Lạc Ly vào lòng, hôn lên tóc cô.

Tô Lạc Ly đẩy mặt Ôn Khanh Mộ ra, "Được rồi, đừng làm loạn nữa, trời sắp sáng rồi đấy.



"Ly Ly, nếu như, anh nói là nếu như, anh chỉ còn sống được mấy tháng, em có muốn ở bên anh từng giây từng phút không?" 
"Nhưng chẳng phải bọn anh sẽ không chết sao?" 
"Đồ ngốc, anh nói là nếu như, chính vì không có cái nếu như này cho nên mới gọi là giả thiết.

" Ôn Khanh Mộ thân mật xoa cằm Tô Lạc Ly.

"Tất nhiên rồi, cho dù không phải như vậy, em cũng muốn ở bên cạnh anh từng giây từng phút, nhưng như vậy chăng thực tế chút nào!" 
Ôn Khanh Mộ nâng cằm Tô Lạc Ly rồi hôn lên bờ môi mềm mại của cô.

"Có câu nói này của em là đủ rồi, ngủ đi.

Để anh ôm em ngủ được không?".


 
Chương 713: Cũng Có Thể Là Do Tôi Suy Nghĩ Nhiều


Tô Lạc Ly cười ngọt ngào, hạnh phúc thiếp đi trong ngực Ôn Khanh Mộ.

Tô Lạc Ly vào đoàn phim bắt đầu quay phim, công việc của Ôn Khanh Mộ cũng càng thêm bận rộn.

Tuy Tô Lạc Ly nói khoảng cách rất gần, có thời gian sẽ trở về, nhưng vừa vào đoàn phim, cô giống như ngôi sao nữ có khối lượng công việc khổng lồ, tiến hành quay phim với tốc độ khẩn trương, với hy vọng phim của mình có thể lên sóng cùng lúc với phim của Tô Nhược Vân.


Bộ phim “Duy Nương” này cũng là phim dài tập, cho nên tiến độ quay phim vô cùng khẩn trương.

Quay suốt hơn một tháng, lúc này Tô Lạc Ly mới có thời gian nghỉ ngơi, vì đã hơn một tháng không gặp Ôn Khanh Mộ nên cô vội vàng tức tốc trở về.

Bởi vì tối qua xong việc khá muộn nên sáng hôm sau cô mới về nhà, vừa vào nhà Lê Hoa đã hỏi cô: "Mợ chủ, có phải mợ cãi nhau với cậu chủ không?" 
Tô Lạc Ly cảm thấy câu hỏi này vô cùng kỳ lạ, tuy một tháng nay cô không liên lạc nhiều với Ôn Khanh Mộ, nhưng nói là cãi nhau thì quả thực không có.

Bởi vì quay phim với tiến độ khá khẩn trương nên cô và Ôn Khanh Mộ thường xuyên liên lạc qua Wechat.

"Không, sao cô tự dưng hỏi như vậy?" 
Lê Hoa gãi đầu với vẻ tò mò, "Không thật sao ạ?" 
"Không thật.



"Nhưng dạo này tôi cảm thấy hình như cậu chủ không vui, không phải không vui mà cực kỳ không vui, trong hơn một tháng cô đi, tôi không nhìn thấy cậu ấy cười bao giờ! Hơn nữa, dạo này cậu ấy không thích ăn cơm, thỉnh thoảng không ăn cơm tối, thỉnh thoảng chỉ ăn mấy miếng" 
"Ô! Hóa ra là vậy.

Nghe thấy vậy trong lòng Tô Lạc Ly dĩ nhiên cảm thấy khó chịu.

"Còn nữa ạ, dạo này cậu chủ rất hay thở dài, không biết cậu ấy thở dài vì chuyện gì, có thể là do chuyện công ty khá phiền phức, cũng có thể là do tôi suy nghĩ nhiều" 
Tâm trạng của Lê Hoa đến nhanh mà đi cũng nhanh, Tô Lạc Ly vừa trở về cô ấy lại trở nên phấn khởi.

"Mợ chủ, buổi trưa mợ muốn ăn gì để tôi làm, dạo này tôi rảnh rỗi không chịu nổi nên cùng dì Phương học mấy món ăn!" Lệ Hoa nóng lòng khoe khoang tài nghệ nấu ăn của mình, 
"Ừm! Hôm nay không cần cô làm đâu, tôi tự làm" 
"Hả?" 

Tô Lạc Ly xoa đầu Lệ Hoa, "Để tối cô trổ tài sau nhé, buổi trưa tôi làm vài món mang đi cho cậu chủ.


Lê Hoa lập tức hiểu ý, "Ha ha, vẫn là mợ chủ tốt với cậu chủ, món ăn mợ làm chắc chắn cậu ấy sẽ ăn thêm hai bát, không không, là ba bát!" 
Tô Lạc Ly mang vali lên gác, thu dọn qua loa một chút, thay sang một bộ quần áo thoải mái rồi xuống lầu.

Trong phòng bếp dì Phương vẫn làm trợ thủ cho Tô Lạc Ly.

.


 
Chương 714: Tôi Biết Rồi Dì Phương


Hình như dì Phương cũng cảm thấy Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ xảy ra chuyện gì đó nên toàn nói bóng nói gió về chuyện này.

"Mợ chủ, dì Phương tôi là người từng trải, mợ hãy nghe lời khuyên của tôi này, mợ đừng chăm chăm vào công việc như thế nữa, thời gian mợ và cậu chủ ở bên nhau không ngắn, bây giờ cũng đã một thời gian kể từ lần trước mơ sảy thai rồi, cũng là thời điểm thích hợp để sinh con.


Lời nói của dì Phương lập tức chạm vào chỗ đau của Tô Lạc Ly.


Động tác của cô khựng lại một lát.

"Mợ chủ, thanh niên thời nay như hai người rất chuộng lối sống không con, thu nhập gấp đôi, sống thế giới của hai người, nhưng về lâu dài tình cảm của hai người dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc phai nhạt, lúc này cần một đứa con để điều hòa" 
Dì Phương vẫn tự nói một mình.

Tô Lạc Ly tiếp tục nấu cơm, không ngắt lời bà.

"Cô gái hàng xóm nhà chúng ta tự cho rằng bản thân rất tiên phong, một lòng với lối sống không con, thu nhập gấp đôi, sống thế giới của hai người.

Hai năm trước tình cảm của hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, họ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, nhưng sau đó thì sao, dần dần họ bắt đầu cãi nhau, người nhà đều khuyến họ sinh con.

Mợ đoán xem sau đó thế nào?" 
Tô Lạc Ly cười lúng túng nhìn dì Phương.

"Họ sống chết không nghe, luôn tự cho mình là đúng, kết quả lại trì hoãn ba năm 

rồi năm năm, cô gái này đã hơn ba mươi, nhìn người khác đều có con cô ấy cũng hâm mộ, liền muốn sinh một đứa con, tuy nhiên không sao mang thai được, về sau hai người họ cũng chia tay nhau.


Với Tô Lạc Ly, câu chuyện này thực sự như một đòn giáng nặng nề.

"Mợ chủ, tôi chỉ muốn nói với mợ là, đừng để sau này phải hối hận.


"Tôi biết rồi dì Phương" Tô Lạc Ly lên tiếng phụ hoạ.

Dì Phương không hề phát hiện vẻ gượng gạo của Tô Lạc Ly.

Cô và Ôn Khanh Mộ đã quyết định không sinh con, cô không muốn để con mình phải đau khổ cả đời, huống chi mọi thứ về con hai người đều là ẩn số.


Tô Lạc Ly làm mấy món ăn Khanh Mộ thích ăn, cho vào trong hộp giữ nhiệt rồi ngồi xe đến tập đoàn Dark Reign.

Cô chuẩn bị hai bộ bát đũa để cùng ăn với Ôn Khanh Mộ.

Thực ra cô nghĩ, khoảng thời gian gần đây cô thực sự quá bỏ bê Ôn Khanh Mộ.

Khi Tô Kiềm Mặc qua đời, cô chỉ lo bị thương mà không suy nghĩ đến Ôn Khanh Mộ.

Bây giờ cô lại tất bật đi quay phim, không quan tâm đến Ôn Khanh Mộ, cô không khỏi có chút tự trách.

.


 
Chương 715: Vẻ Mặt Vô Cùng Ngạc Nhiên!


Đến tập đoàn Dark Reign, cô vẫn đi vào từ cửa sau, đi thang máy lên thắng văn phòng của Ôn Khanh Mộ, nhưng thang máy lại dừng ở tầng dưới văn phòng của anh một tầng.

Tô Lạc Ly nghĩ thầm, cải thang máy này chắc hỏng mất rồi, thế là định đi bộ lên, dù sao cũng chỉ có một tầng.

Vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô bỗng nghe thấy một giọng 
nói quen thuộc.

"Tôi cần ba bản của báo cáo này, lát nữa cần dùng trong cuộc họp, sắp phải đưa ra phương án cho quý sau rồi, mọi người hãy tranh thủ thời gian, cuộc họp ngày mai sẽ thảo luận.



"Vâng, phó tổng giám đốc Lãnh.


Tô Lạc Ly dừng bước, từ từ nhìn về phía phát ra giọng nói.

Cô nhìn thấy gì? 
Thậm chí Tô Lạc Ly hoài nghi mắt mình bị mù! 
Giản Ngọc? Không ngờ là Giản Ngọc! 
Anh ta mặc đồ vest màu đen phẳng phiu, tóc cũng cắt ngắn rất nhiều, trông chỉnh tề như một quý ông tài giỏi.

Giản Ngọc dặn dò cấp dưới xong, vừa ngước mắt liền trông thấy Tô Lạc Ly, anh ta 
không nhịn được nhếch khóe môi bên trái, vẫn là nụ cười ma mị lúc trước.

"Đi làm việc đi" Giản Ngọc Vỗ vai cấp dưới rồi đi về phía Tô Lạc Ly.

"Anh Ngọc, sao anh lại ở đây?" 
"Sao thế? Anh không thể xuất hiện ở đây bởi vì nơi này là địa bàn của chồng em ư?" 

"Không, em không có ý đó, ban nãy em nghe thấy người kia gọi anh là phó tổng giám đốc Lãnh, em chỉ cảm thấy! " 
Tô Lạc Ly bắt đầu nói năng lộn xộn, cô thực sự không thể chấp nhận được chuyện Giản Ngọc nhậm chức ở tập đoàn Dark Reign.

"Đúng vậy, bây giờ anh là phó tổng giám đốc tập đoàn Dark Reign.


"Đáng lẽ anh phải đang! " 
"Đáng lẽ anh phải đang trộm mộ ở ngôi mộ của một vương gia hay hoàng để nào đó đúng không? Ha ha ha! " Giản Ngọc bật cười.

Tô Lạc Ly cười hơi gượng gạo.

"Anh chán cuộc sống phiêu bạt không nơi nương tựa rồi, muốn đổi cách sống khác.

" Giản Ngọc cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tô Lạc Ly, "Thật là hâm mộ Ôn Khanh Mộ có một người vợ hiền thảo như em.


Tô Lạc Ly mỉm cười xấu hổ, "Chưa biết chừng sau này Vợ anh còn hiền thảo hơn ấy chứ, anh không cần hâm mộ anh ấy đâu, nếu anh đã muốn ổn định, đổi cách sống khác thì hãy chăm chỉ làm việc đi, biết đâu tương lai em sẽ giới thiệu Vợ cho anh!" 
"Vậy anh phải cảm ơn bà chủ của anh trước rồi, thôi anh đi làm việc đây.



Giản Ngọc đi đến văn phòng của mình.

Tô Lạc Ly ngây người nhìn theo bóng lưng anh ta vài giây rồi mới hoàn hồn, lúc này cô mới lên tầng đi đến văn phòng của Ôn Khanh Mộ.

.

Truyện Ngược
Ôn Khanh Mộ đang bận rộn trong văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là Doãn Cấn.

"Thư ký Doãn, trưa nay tôi không muốn ăn cơm, nếu tôi đói sẽ gọi cậu sau" 
"Vì sao lại không muốn ăn cơm, anh khó chịu hả?" 
Nghe thấy giọng nói này, Ôn Khanh Mộ ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!.


 
Chương 716: Hôm Nay Em Ăn Cùng Anh


Ôn Khanh Mộ lập tức đặt cái bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lạc Ly.

Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với vẻ hơi thất vọng, "Mất công em làm cho anh nhiều 
món ngon như vậy, đành để lát nữa anh đói rồi ăn sau vậy.


"Bây giờ anh đói rồi, không tin em sờ thử đi.


" Ôn Khanh Mộ cầm lấy tay Tô Lạc Ly đặt lên bụng mình, "Xẹp lép rồi!" 
"Vậy ban nãy sao anh lại nói không ăn cơm?" 
"Cái đó! Ngày nào thư ký Doãn cũng chuẩn bị đồ ăn rất khó ăn!" 
Lúc này Doãn Cẩn đang làm việc trong văn phòng không nhịn được hắt hơi hai cái, "Ai mắng mình ấy nhỉ?" 
"Được rồi, trưa rồi, ăn cơm thôi.

" Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ cùng đi vào phòng nghỉ.

Phòng nghỉ vẫn như cũ, Tô Lạc Ly cũng coi như quen thuộc, cô bày từng khay thức ăn lên mặt bàn.

"Hôm nay em ăn cùng anh.


Ôn Khanh Mộ hưng phấn cầm lấy đũa, "Em được nghỉ à?" 

"Ừm, đúng vậy, sáng nay mới về, vừa về liền nghe nói khi em không ở nhà ai đó không vui nên vội vàng tới đây dỗ dành anh ấy" 
"Ai vậy? Có phải Lê Hoa không? Lúc về anh sẽ trừ lương cô ấy!" Ôn Khanh Mộ tiện tay gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.

Tô Lạc Ly nấu ăn dĩ nhiên không có gì để bắt bẻ.

"Ban nãy em gặp anh Ngọc trong công ty! " Tô Lạc Ly vừa gắp thức ăn cho Ôn Khanh Mộ vừa nói.

Rõ ràng Ôn Khanh Mộ khựng lại giây lát rồi sau đó lại tiếp tục ăn từng miếng lớn.

"Ừm, sao vậy?" 
"Sao anh ấy lại ở công ty? Hơn nữa còn là phó tổng giám đốc?" Những câu hỏi này đang đợi Ôn Khanh Mộ giải đáp.

"Anh chiêu mộ anh ta!" Ôn Khanh Mộ nói với giọng hời hợt.


"Chiêu mộ?" 
Sao Tô Lạc Ly cử cảm thấy dùng từ này không hợp lý lắm.

"Đúng vậy, em còn nhớ lần trước anh ta bắt Cóc em, hack điện thoại của Doãn Cẩn nhắn tin cho em không? Anh phát hiện anh ta rất có thiên phú, nhưng vẫn còn kém xa anh!" 
Tô Lạc Ly không nhịn được liếc Ôn Khanh Mộ một cái, người đàn ông này sao lại thích khen mình thế cơ chứ? 
"Vì thế anh gọi anh ta tới đây, con người của anh rất rộng lượng mà!" Ôn Khanh Mộ 
vừa nhướng mày vừa nói.

"Anh nói vào chuyện chính được không, đừng tự khen mình nữa.

".


 
Chương 717: Là Em Sờ Đùi Anh Trước Mà!


"Anh tự khen mình sao? Rõ ràng anh đang trình bày sự thật!" 
"Được rồi, làm phiền anh không trình bày sự thật nữa mà hãy giải thích rõ ràng cho em chuyện của anh Ngọc, OK?" 
"Chuyện này có gì mà phải giải thích? Diễn biến câu chuyện là như vậy đấy, anh sắp xếp anh ta dưới trướng, kiểm soát mọi hành động của anh ta, anh ta sẽ không có cơ hội ra tay với em nữa, đúng không nào?" 
Tô Lạc Ly nhét một miếng cơm vào trong miệng.

"Em biết ngay gì mà rất có thiên phú này nọ đều là lừa người mà, nguyên nhân căn bản là như vậy!" 

"Hà hà! Bị em nhìn thấu mất rồi.

" Ôn Khanh 
Mộ tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Nhưng Tô Lạc Ly vẫn không khỏi lo lắng.

"Dạo trước anh Ngọc suýt nữa! Anh ấy vẫn rất chống đối anh đúng không? Cử giữ anh ấy bên cạnh, anh không sợ anh ấy làm chuyện bất lợi với anh à?" 
"Anh sợ anh ta chắc? Anh ta sợ anh mới đúng! Ngày đó nếu không phải anh ta lợi dụng em gài bẫy anh, anh sẽ rơi vào tay anh ta sao? Anh cho em biết, mười anh ta cũng không thắng nổi anh đâu!" Ôn Khanh Mộ tỏ ra kiêu ngạo.

Ôn Khanh My duỗi cánh tay dài khoác vai Tô Lạc Ly, "Em cứ yên tâm đi, bây giờ anh ta cũng quay đầu là bờ rồi, anh ta ngày ngày trộm mộ tiếp xúc với người chết, trong mộ có nhiều cơ quan như vậy, có ngày bị treo lên cũng chưa biết chừng, làm sao tốt bằng chỗ anh được, anh ta làm phó tổng giám đốc lương một năm năm triệu, anh ta phải đào bao nhiêu ngôi mộ mới có thể kiếm được năm triệu chứ!" 
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Tô Lạc Ly vẫn cảm thấy Giản Ngọc là kiểu người có "chí riêng", sẽ không vì tiền mà thay đổi bản thân.


"Anh ta ở chỗ anh được ăn ngon mặc đẹp, cuối năm còn được chia hoa hồng, trừ phi anh ta là kẻ ngu mới từ chối! Em không cần lo lắng đâu! Anh sẽ có chừng mực!" 
"Đây là chuyện của công ty anh, em sẽ không can thiệp, nhưng em vẫn phải nhắc nhở anh hãy cẩn thận một chút.


Tô Lạc Ly đặt tay lên đùi Ôn Khanh Mộ.

"Em làm gì thế? Hay là chúng ta vận động trước rồi ăn cơm sau?" Ôn Khanh Mộ cười xấu xa với Tô Lạc Ly.

"Vận động cái đầu anh!" Tô Lạc Ly lập tức rút tay về.

"Là em sờ đùi anh trước mà!" 
Tô Lạc Ly đỏ bừng mặt tiếp tục ăn cơm.


Ăn cơm xong, Tô Lạc Ly thu dọn bát đũa, Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường, để Tô Lạc Ly ngồi trên đùi anh, lúc đang định nói chuyện thì điện thoại của Ôn Khanh Mộ kêu một tiếng.

Anh liếc nhìn với vẻ bất lực.

Tô Lạc Ly nhìn thấy trên màn hình hiển thị lời nhắc một rưỡi chiều phải họp.

"Anh mau nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa còn phải họp.

".


 
Chương 718: Cúp Tân Thượng Quan Trọng Lắm À


"Cho anh ôm thêm một lát đi, lâu lắm rồi anh không được ôm em" Ôn Khanh Mộ vùi đầu vào cổ Tô Lạc Ly.

"Về nhà rồi ôm, dù buổi trưa anh không ngủ cũng phải chợp mắt nghỉ ngơi một lát, buổi chiều mới có tinh thần" Tô Lạc Ly vuốt ve gương mặt Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu vén tóc mai của Tô Lạc Ly ra sau tai, "Vậy anh nghe em" 
"Ngoan!" Tô Lạc Ly xoa đầu Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ lập tức trừng to mắt.


"Đây là câu nói của anh cơ mà!" 
"Ai nói thì là của người đó!" 
Ôn Khanh Mộ cười xấu xa bóp mông Tô Lạc 
"Buổi tối tắm rửa sớm chờ anh về nhé.

" Vừa nói anh vừa nháy mắt với Tô Lạc Ly.

Ý tử không thể rõ hơn được nữa.

Tô Lạc Ly chỉ coi như không nhìn thấy, lập tức đứng dậy, "Mau nghỉ ngơi đi!" 
Ôn Khanh Mộ chỉ vào mặt mình, Tô Lạc Ly lập tức lại gần hôn lên mặt anh, "Em đi đây.



Sau khi Tô Lạc Ly rời đi, ánh mắt Ôn Khanh Mộ lại lộ vẻ cô đơn.

Dù sao buổi chiều cũng không có việc gì, Tô Lạc Ly quyết định đến Studio của Công ty 
thời trang STONE, đến nơi, Tô Lạc Ly nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình của các bạn học.

.

Truyện Tiên Hiệp
Dường như mọi người vô cùng hăng hái, nỗ lực bao lâu nay, cửa hàng của Công ty thời trang STONE sắp có thể khai trương rồi! 
"Chị Lạc Ly, giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em rồi, hơn nữa yêu cầu vô cùng hà khắc, rất nhiều bạn học phải sửa nhiều lần mới miễn cưỡng đủ điểm.


"LOVE đâu thể cứ ra mẫu mới mãi được?" Đối với một thương hiệu, đổi mới quá nhanh cũng không phải chuyện tốt.


"Cuộc thi Cúp Tân Thượng của nước ta sắp bắt đầu rồi! Đây là cuộc thi số một trong nước, có lẽ ông ấy muốn tham gia cuộc thi chăng?" Lâm Chi Hàng trả lời, "Ông ấy lấy tác phẩm của chúng em để kiếm tiền đã đành, còn muốn tham gia cuộc thi nữa! Đáng ghét quá!" 
"Cúp Tân Thượng quan trọng lắm à?" 
"Tất nhiên là quan trọng rồi, cúp Tân Thượng vẫn luôn là cuộc thi quan trọng nhất trong nước, mấy năm nay còn hoành tráng hơn, thu hút rất nhiều nhà thiết kế nước ngoài tham gia, giáo sư Lâm đã từng giành giải nhất hai lần của Cúp Tân Thượng đấy ạ!” 
"Vậy lần này STONE của chúng ta cũng tham gia đi!" 
Tô Lạc Ly ngoắc tay ra hiệu Lâm Chi Hàng, Lâm Chi Hàng lập tức lại gần, Tô Lạc Ly nói kế hoạch của mình cho Lâm Chi Hàng.

Buổi tối Tô Lạc Ly nấu cho Ôn Khanh Mộ cả bàn món ngon như thường, Ôn Khanh Mộ về rất sớm, hai người ăn cơm tối xong, ôn Khanh Mộ liền giục Tô Lạc Ly về phòng.

"Sao vậy? Buổi tối em còn muốn xem TV!" 
"TV đẹp hơn hay anh đẹp hơn?".


 
Chương 719: Ngày Mai Em Không Đi Làm


Tô Lạc Ly phì cười chọc vào trán Ôn Khanh Mộ. 
"Trình độ ghen tuông của anh lên một tầm cao mới rồi đấy, đến TV mà anh cũng ghen à? Vậy anh cứ ghen đỏ mắt luôn đi!" 
Ôn Khanh Mộ bế bổng Tô Lạc Ly lên, "Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!" 
Ôn Khanh Mộ vừa cười xấu xa vừa bể Tô Lạc Ly vào phòng tắm. 
"Này, em tắm rồi mà!" 

Tô Lạc Ly mím môi vùi vào trong ngực Ôn 
Khanh Mộ không dám ngẩng đầu. 
Ôn Khanh Mộ lập tức đổi hướng, bể Tô Lạc Ly đến bên giường, đè lên người cô. 
"Anh biết em nghe lời anh mà!" 
"Em đi tắm bởi vì buổi chiều đi ngủ, cả người đổ mồ hôi, cho nên mới...!Chứ không phải vì anh đầu" Tô Lạc Ly nói một đằng nghĩ một nẻo quay đầu đi. 
"Không phải vì anh à?" Ôn Khanh Mộ vươn 
móng vuốt của mình về phía hông Tô Lạc Ly. 
"Á...!Anh đừng làm loạn...!Ngứa!" 
Tô Lạc Ly lập tức xin tha. 
"Có phải vì anh không?" 
"Phải phải phải! Vì anh được chưa?" 

Ôn Khanh Mộ dán mặt lại gần Tô Lạc Ly, một tay chống người, không đến mức khiến 
Tô Lạc Ly cảm thấy áp lực. 
"Anh biết ngay em vì anh mà" 
"Anh đang ép người ta thì có!" 
"Bây giờ em không dỗ dành anh đi, ngày mai em còn muốn dậy nữa không hả?" Ôn Khanh Mộ vừa nói vừa vuốt tóc Tô Lạc Ly. 
"Ngày mai em không đi làm" 
"Ồ...!Hóa ra vợ anh...!Khà khà khà! Bề tôi đã rõ!" 
Tô Lạc Ly nói xong câu này liền hối hận vô cùng, "Anh đừng, em không có ý đó...!Đừng làm loạn, á." 
Ôn Khanh Mộ không quan tâm gì nữa, anh không nhịn được từ lâu rồi. 
Môi anh rơi xuống làn da trơn mịn trắng nõn của cô, rất muốn hôn khắp từng tấc da của cô, ghi nhớ xúc cảm đặc biệt này. 

Anh muốn khắc sâu tất cả vào trong trí nhớ của mình. 
Bàn tay Ôn Khanh Mộ tùy ý lướt trên làn da của Tô Lạc Ly, trong phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng thở dốc. 
Hơn một tháng không thân mật nhưng ôn Khanh Mộ có thể nhịn được, dường như không vội vàng chút nào mà chỉ từ từ cọ xát. 
Ôn Khanh Mộ dịu dàng cởi áo ngủ của Tô Lạc Ly. 
"Áo mưa..." Giọng Tô Lạc Ly vang lên. 
Ôn Khanh Mộ đang nóng hừng hực lập tức cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh. 
Anh ủ rũ nhìn chằm chằm Tô Lạc Ly, dừng tất cả động tác. 
Trên mặt Tô Lạc Ly mang vẻ thẹn thùng đặc trưng của con gái, "Sao vậy?".


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom