Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 740


Chương 740

Cô nghĩ bất kể xảy ra chuyện gì, một hai giờ không giải quyết được, ba bốn giờ không giải quyết được, vậy chắc hẳn năm, sáu giờ có thể làm được rồi chứ?

Mỗi lần cô gọi điện thoại chỉ nghe được giọng nói lạnh lùng kia.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Tất cả tin nhắn mà Tô Lạc Ly gửi đi đều như hòn đá chìm xuống đáy biển, không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Trời vừa sáng, Tô Lạc Ly đã thay quần áo tới tập đoàn Dark Reign.

Lúc này, người trong tập đoàn Dark Reign còn chưa đi làm, Tô Lạc Ly vẫn chờ ở bên ngoài văn phòng chủ tịch.

Cô không liên lạc được với Ôn Khanh Mộ, chắc những người khác trong công ty có thể liên lạc được với người đi cùng anh chứ?

Nếu không có tin tức của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly không thể yên tâm được.

Trong công ty có thể lần lượt nghe được tiếng bước chân, mọi người đã bắt đầu đi làm.

“Lạc Ly, sao em lại ở đây?” Giọng nói của Giản Ngọc vang lên.

Tô Lạc Ly nhìn thấy Giản Ngọc như nhìn thấy chúa cứu thế vậy. Bây giờ anh ta là phó chủ tịch tập đoàn Dark Reign, lời nói tất nhiên rất có trọng lượng.

“Anh Ngọc, đêm qua khi em và anh ấy đang gọi video thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đến bây giờ em vẫn không liên lạc được với anh ấy. Anh có thể thử liên lạc với người đi công tác cùng anh ấy được không?”

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly lo lắng, ngược lại rất bình tĩnh.

“Em đừng sốt ruột, anh sẽ lập tức liên hệ với những người khác, em tạm thời về nhà chờ tin tức của anh.”

“Không, em sẽ chờ ở đây. Em đã liên lạc với anh ấy suốt cả đêm mà không được!”

“Có lẽ điện thoại của anh ta hết pin thì sao?”

“Cho dù điện thoại hết pin, anh ấy biết em lo lắng chắc chắn sẽ dùng điện thoại của người khác để liên hệ với em! Anh ấy nhớ số điện thoại di động của em!”

Giản Ngọc dường như không biết an ủi Tô Lạc Ly thế nào, “Vậy em vào trong văn phòng chờ một lát vậy.”

“Được, anh phải mau lên đấy!”

Tô Lạc Ly vào văn phòng của Ôn Khanh Mộ và cứ đi qua đi lại, trong lòng thầm cầu nguyện cho anh không có việc gì.

Đại khái qua một giờ, Giản Ngọc bước đến với vẻ mặt khó có thể cân nhắc.

“Sao rồi anh? Anh có liên lạc được không? Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lạc Ly lập tức đi tới, lo lắng hỏi.

“Lạc Ly, em tạm thời bình tĩnh đã, có lẽ tình hình không được tốt lắm.”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Lạc Ly càng sốt ruột hơn. Nếu ngay cả Giản Ngọc cũng thấy khó giải quyết thì chắc chắn phải là chuyện lớn!

“Người ta nói có sự cố đột ngột xảy ra nhưng không nói cụ thể là sự cố gì. Chính quyền địa phương muốn bọn anh lập tức qua đó một chuyến. Anh đã đặt được vé máy bay và sẽ lập tức lên đường.”

Giản Ngọc nhíu mày có vẻ tâm sự nặng nề.

“Chính quyền địa phương à? Chuyện gì có thể kinh động tới cả chính quyền địa phương chứ?”
 
Chương 741


Chương 741

“Lạc Ly, em cứ ở đây chờ tin tức của anh. Nếu có tin tức gì, anh sẽ lập tức báo cho em biết.”

“Em đi cùng anh!”

“Em có hộ chiếu sao?”

Cuối cùng Tô Lạc Ly không đi cùng Giản Ngọc vì không có hộ chiếu, không thể ra nước ngoài nhưng anh ta lại không thể chờ thêm giây phút nào cả.

Tô Lạc Ly vẫn luôn ở trong nhà chờ tin tức, lặng lẽ cầu nguyện cho Ôn Khanh Mộ không có việc gì.

Cô vừa lo lắng còn vừa tự an ủi mình, Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, năng lực của anh ấy vượt xa con người, những chuyện nhỏ nhặt không thể gây ảnh hưởng cho anh ấy được.

Nhưng cho dù nghĩ vậy, Tô Lạc Ly vẫn gần như không ngủ suốt ba ngày.

Đến ngày thứ tư, Giản Ngọc cuối cùng đã trở về.

Tô Lạc Ly thậm chí không để ý tới chuyện đi dép, vội vàng chạy từ trên tầng xuống.

“Anh Ngọc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giản Ngọc chỉ cúi đầu không nói lời nào.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh nói mau đi!” Tô Lạc Ly thấy dáng vẻ Giản Ngọc như vậy thì đoán được đại khái không phải là chuyện gì tốt.

“Ôn Khanh Mộ đâu? Anh ấy không về với anh à? Anh ấy bị thương đúng không? Bây giờ anh ấy đang ở bệnh viện à? Em sẽ tới bệnh viện ngay!”

Bởi vì Giản Ngọc không nói lời nào nên Tô Lạc Ly chỉ có thể tự nói tự trả lời. Cô nghĩ đến kết quả xấu nhất là Ôn Khanh Mộ bị thương nặng nên vừa nói xong đã chuẩn bị chạy ra ngoài. Giản Ngọc nắm lấy cánh tay cô giữ lại.

“Em không cần đi bệnh viện đâu, anh ta không có ở đó.”

“Vậy anh ấy ở đâu? Anh nói mau nói đi, đừng làm em sốt ruột nữa!”

Giản Ngọc lặng lẽ đi tới ghế sa lon và ngồi xuống. Tô Lạc Ly lập tức đi theo.

“Anh nói đi mà!”

“Chúng ta có thể tìm một chỗ vắng người nói chuyện này được không?”

Tô Lạc Ly nhìn dì Phương và Lê Hoa rồi kéo Giản Ngọc lên phòng làm việc trên tầng, còn khóa cả cửa lại.

“Bây giờ anh có thể nói được chưa?”

“Lạc Ly, anh hi vọng em có thể bình tĩnh một chút.”

“Em không thể bình tĩnh được. Anh có biết ba ngày qua em đã sống thế nào không? Anh nói nhanh đi, đừng úp úp mở mở nữa!”

Tô Lạc Ly cảm giác mình sắp phát điên rồi.

“Ôn Khanh Mộ… anh ta bị đàn sói trắng trong núi tuyết tấn công, bất hạnh… qua đời rồi.”

Giản Ngọc cố gắng nói chậm lại. Anh ta biết điều này quá tàn nhẫn nhưng lại là sự thật.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể như vậy được, anh đang lừa em! Chắc chắn là anh đang lừa em, anh đang nói đùa với em thôi!”

Sao Tô Lạc Ly có thể tin được chuyện này là sự thật chứ? Cô nắm chặt lấy tay áo của Giản Ngọc.

“Lạc Ly, em bình tĩnh lại đi! Những gì anh nói đều là thật!”
 
Chương 742


Chương 742

“Không phải là thật được! Anh ấy sẽ không chết, anh ấy không phải con người thì làm sao có thể chết được chứ? Chắc anh ấy vô tình lạc đến chỗ nào đó thôi. Anh lập tức phái người đi tìm anh ấy đi!”

Tô Lạc Ly ra sức lắc đầu.

“Không có ai có thể làm anh ta bị thương nhưng em cũng biết sợi dây chuyền mà anh từng đưa cho em trước đây và cả chiếc lược làm bằng nanh sói đều có thể khiến anh ta bị thương, bởi vì sói trắng là kẻ địch trời sinh của ma cà rồng.”

Giản Ngọc chậm rãi nói.

Tô Lạc Ly im lặng lắng nghe, hai mắt thất thần.

“Chỗ núi tuyết mà Ôn Khanh Mộ tới đúng lúc là nơi ở của sói trắng, anh ta cũng vừa vặn gặp phải. Nếu chỉ có một con có lẽ anh ta sẽ chạy thoát nhưng anh ta lại gặp phải cả một đàn, cho nên…”

“Anh đừng nói nữa! Em không nghe, đây không phải là sự thật, anh chỉ đang kể chuyện cổ tích thôi!” Tô Lạc Ly bịt tai không muốn nghe tiếp, bởi vì những chuyện này đều là chuyện vô căn cứ.

“Lạc Ly! Em bình tĩnh lại đi, những gì anh nói đều là sự thật!”

“Anh đang lừa em, anh không đi tìm anh ấy thì em sẽ tự đi tìm anh ấy! Anh ấy chắc chắn không chết!”

Tô Lạc Ly không biết mình có thể làm được gì, cứ đi lòng vòng trong phòng làm việc.

“Em muốn đi tìm anh ấy, em chắc chắn có thể tìm được anh ấy! Anh ấy sẽ không chết đâu.”

Cô lẩm bẩm vài từ và chuẩn bị ra ngoài nhưng vừa tới cửa thì hai chân mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

“Lạc Ly!” Giản Ngọc kêu lên một tiếng, lập tức chạy tới bế cô lên.



Giản Ngọc tiễn bác sĩ ra khỏi phòng ngủ. Người này là bác sĩ được mời từ bệnh viện Q.M tới.

“Mợ chủ không có gì đáng ngại, chẳng qua mấy ngày qua không nghỉ ngơi tốt, thiếu ngủ nghiêm trọng, hơn nữa có lẽ bị kích thích nên mới ngất xỉu thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là không sao.”

Bác sĩ báo cáo với Giản Ngọc.

“Được, tôi biết rồi.”

Giản Ngọc tiễn bác sĩ xong lại quay vào trong phòng ngủ. Tô Lạc Ly đã chậm rãi mở mắt ra, đờ đẫn nhìn lên trần nhà.

Trong tay cô vẫn cầm điện thoại áp bên tai, giọng nói trong điện thoại di động không ngừng truyền đến.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.”

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly như vậy cũng không chịu nổi, đi tới và ngồi xuống bên giường.

“Em đừng gọi điện thoại nữa, em không gọi được đâu. Điện thoại di động của anh ta bị rơi trong núi tuyết, bọn anh cũng không tìm được.”

Hai hàng nước mắt chậm rãi tràn ra qua khóe mắt Tô Lạc Ly.

“Em tưởng mình tỉnh lại sẽ không có chuyện gì cả. Em tưởng mình đang nằm mơ, không ngờ lại là sự thật.”

“Lạc Ly, nếu chuyện đã như vậy, em cũng nên chấp nhận thực tế đi.”

Giản Ngọc thật sự không nghĩ ra được lời nào để an ủi Tô Lạc Ly.

“Anh ấy đâu?”

“Anh ta… bị bầy sói cắn xé… nên… xương cốt không còn.”
 
Chương 743


Chương 743

Tô Lạc Ly nhắm mắt lại, mặc cho nước mắt trào ra, “Người đã chết mà ngay cả thi thể cũng chẳng còn… Vậy em phải tổ chức tang lễ cho anh ấy thế nào chứ?”

“Em cũng biết Ôn Khanh Mộ không phải là con người, chuyện lễ tang vẫn thôi đi, càng ít người biết chuyện này càng tốt.”

Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy ngực mình đau thắt lại như có thứ gì đó hết lần này tới lần khác nghiền nát trái tim cô.

Cuối cùng cô vẫn khóc thành tiếng, “Em thậm chí không thể làm lễ tang cho anh ấy sao?”

“Lạc Ly, ma cà rồng chết cũng có cách thức riêng của bọn họ. Kiếp trước của bọn họ là con người nhưng từng chết một lần, cho nên sau khi trở thành ma cà rồng mà chết sẽ không có lễ tang, cũng không có mộ, làm vậy chỉ giam cầm linh hồn của bọn họ thôi.”

Tô Lạc Ly gào khóc.

Điều làm Giản Ngọc ngạc nhiên là khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ chưa từng khóc lớn tiếng như vậy.

Không có lễ tang, không có thi thể, không có mộ.

Ôn Khanh Mộ qua đời dường như không còn liên quan tới thế giới này nữa, chỉ có liên quan với một mình Tô Lạc Ly thôi.

Hai ngày sau, luật sư mang theo di chúc của Ôn Khanh Mộ khi còn sống tới khu Rainbow.

Lúc này, Tô Lạc Ly đầu bù tóc rối, đã hai ngày không hề rửa mặt chải đầu, mắt vẫn còn sưng đỏ.

“Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ đã viết di chúc từ trước, cô không định nghe sao?”

“Có gì hay mà nghe chứ.” Tô Lạc Ly chỉ ôm đầu gối của mình ngồi trên ban công.

“Biết đâu anh ta nhắn lại gì đó với cô trong di chúc thì sao?”

Nghe Giản Ngọc nói thế, rốt cuộc Tô Lạc Ly cũng ngẩng đầu lên, cô vào phòng vệ sinh sửa sang lại bản thân, thay quần áo khác rồi đến phòng đọc sách.

Luật sư mặc âu phục thẳng thớm trông thấy dáng vẻ ấy của Tô Lạc Ly cũng cảm thấy thương xót thay cho cô.

“Mợ chủ, sếp Ôn từng để lại một bản di chúc, bản di chúc này có hiệu lực khi anh ấy được xác nhận thiệt mạng hoặc mất tích từ năm ngày trở lên. Hiện tại sếp Ôn đã mất tích quá năm ngày, vì vậy tôi có nhiệm vụ phải giao bản di chúc này cho mợ.”

Bởi vì thân phận của Ôn Khanh Mộ không tầm thường, cho nên thông báo với bên ngoài là anh mất tích trong núi tuyết, chứ không nói anh đã chết.

“Anh ấy viết gì trong di chúc?” Tô Lạc Ly nhìn luật sư với ánh mắt tràn ngập mong chờ.

Luật sư nhìn bản di chúc dày cộp: “Mợ chủ, tôi nói đơn giản cho mợ vậy, sếp Ôn để lại toàn bộ động sản và bất động sản đứng tên anh ấy cho mợ, chỉ định mợ là người thừa kế duy nhất và có hiệu lực vĩnh viễn.”

“Còn gì nữa không?” Hiển nhiên đây không phải là điều Tô Lạc Ly muốn biết.

“Còn nữa không ư?” Luật sư lật giở di chúc: “Không có, tất cả động sản và bất động sản đứng tên sếp Ôn có trong đây đều được đánh dấu, nói cách khác hiện giờ toàn bộ tài sản của sếp Ôn đều thuộc về mợ.”

“Anh ấy không để lại lời nhắn nào cho tôi ư?”

“Cái này… không có.”
 
Chương 744


Chương 744

Tô Lạc Ly thở dài một hơi, nếu viết di chúc trước thì chắc chắn sau đó cũng không biết sẽ có ngày mình chết, đương nhiên cũng không nói gì với cô rồi.

Cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, luật sư vội ngăn lại.

“Mợ chủ, mợ cần phải ký tên vào di chúc.”

“Anh ấy đã đi rồi, tôi cần nhiều tiền như vậy có ích gì?”

Luật sư vội vàng nhìn sang Giản Ngọc nhờ anh ta giúp đỡ.

“Lạc Ly, em ký tên đi, đừng làm luật sư khó xử, có lẽ tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ này đều là tâm huyết của Ôn Khanh Mộ, chắc chắn em cũng không muốn tâm huyết cả đời của anh ta biến mất đúng không?”

Tô Lạc Ly nhìn di chúc luật sư đưa ra, sau đó cô ký tên.

“Được rồi, mợ chủ, vậy tôi đi trước. Xin mợ nén bi thương, biết đâu còn có thể chuyển biến.”

Luật sư an ủi Tô Lạc Ly một câu rồi mang di chúc đi.

Giản Ngọc nhẹ nhàng vỗ vai Tô Lạc Ly: “Đừng đau buồn quá, người chết không thể sống lại, có lẽ đây là ý trời.”

Tô Lạc Ly từ từ ngước lên nhìn Giản Ngọc, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại nỗi mờ mịt.

“Ý trời? Anh nói với em đây là ý trời?”

“Lạc Ly… em đừng như vậy…”

“Vậy em hỏi anh em còn có thể thế nào nữa? Trước khi gặp anh ấy, em cho rằng Kiêm Mặc là hy vọng duy nhất để em sống tiếp, sau đó Kiêm Mặc ra đi, em chỉ còn lại anh ấy, giờ anh ấy cũng rời bỏ em, anh bảo em phải làm thế nào đây?”

Tô Lạc Ly vừa mở miệng là nước mắt tuôn rơi.

“Anh ấy là hy vọng duy nhất của em trên thế giới này, vậy mà đến cả một chút hy vọng như thế ông trời cũng không cho em! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em như thế?”

“Em tỉnh táo lại đi, anh ta vốn không phải con người, em và anh ta thuộc về hai thế giới, không thể ở bên nhau được!” Giản Ngọc nắm vai Tô Lạc Ly và lay mạnh.

“Thì sao chứ? Bọn em muốn ở bên nhau đấy! Cho dù anh ấy là thế hệ sau bị phong ấn, hay thậm chí là ma cà rồng thật sự thì em cũng muốn ở bên anh ấy!”

Tiếng gào của Tô Lạc Ly khiến Giản Ngọc hoàn toàn sững sờ.

“Vô số lần em cho rằng mình sẽ phải vào địa ngục ngay lập tức, chính anh ấy kéo em ra khỏi vực sâu địa ngục, tại sao lại không để em yêu anh ấy? Tại sao không để bọn em được bên nhau?”

Tô Lạc Ly quay đầu nhìn chiếc ghế Ôn Khanh Mộ từng ngồi kia.

Dáng vẻ của anh khi cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ của anh ngồi đó ăn sáng, dáng vẻ khi đọc sách, khi nổi ý xấu trêu chọc cô, từng hình ảnh hiện lên trước mắt.

“Ôn Khanh Mộ! Chẳng phải anh đã nói phải ở bên em vĩnh viễn sao? Chẳng phải anh đã hứa với em mỗi năm đều phải dành thời gian đi du lịch với em sao? Anh đã hứa với em nhiều việc như thế mà, anh thực hiện đi! Bây giờ anh cứ thế ra đi, anh có còn là đàn ông nữa không?!”

Tô Lạc Ly gào lên với chiếc ghế ấy, giống như Ôn Khanh Mộ vẫn còn ở đó.

“Anh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Ôn Khanh Mộ, anh là đồ lừa đảo! Đồ khốn nạn!”

Tô Lạc Ly gào thét khàn cả giọng, cô vứt toàn bộ sách vở trên bàn xuống đất.

Giản Ngọc không ngăn cô lại mà chỉ lẳng lặng đứng nhìn, cô cần phát tiết cảm xúc.
 
Chương 745


Chương 745

Điều khiến Giản Ngọc không ngờ tới là khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly cũng không hề điên cuồng như thế này.

Tô Lạc Ly lấy hết sách trên giá xuống rồi vứt lên mặt đất hệt như phát điên, chỉ cần cô nhìn thấy thứ gì thì đều không may mắn thoát khỏi!

“Anh cho rằng anh cao thượng lắm à? Để hết tiền bạc lại cho em thì em sẽ vui vẻ à? Em nói cho anh biết, anh tính sai rồi!”

“Ôn Khanh Mộ, em hận anh! Anh là tên lừa đảo khốn khiếp, đời này em sẽ không tha thứ cho anh!”

“…”

Tô Lạc Ly vừa mắng vừa phá hủy căn phòng này, cuối cùng đến khi cô mệt rã rời mới dừng lại.

Hiện giờ phòng đọc sách đã thành một mớ hỗn độn.

Tô Lạc Ly đứng cạnh chiếc ghế kia khóc lóc nức nở.

“Em sẽ không tha thứ cho anh, trừ phi anh có thể trở về…” Cô vẫn cứ lẩm bẩm.

Điện thoại của Giản Ngọc đổ chuông, anh ta buộc phải đi ra ngoài nghe máy.

Điện thoại từ công ty gọi tới, có rất nhiều việc cần anh ta xử lý.

Giản Ngọc đành đi xuống dưới nhà: “Dì trông chừng cô ấy, đừng để cô ấy rời khỏi tầm mắt, tôi đi một lát rồi về.”

Sau khi dặn dò dì Phương và Lê Hoa, Giản Ngọc đi khỏi khu Rainbow.

Dì Phương và Lê Hoa cùng lên tầng, thấy phòng đọc sách vô cùng bừa bộn bèn chuẩn bị vào dọn dẹp.

“Mợ chủ, mợ đừng vậy mà. Cậu chủ chỉ là mất tích thôi, chưa biết chừng còn có thể tìm được cậu chủ.” Lê Hoa trấn an.

“Đúng đấy, mợ chủ, đừng đau buồn quá, cậu chủ sẽ ở hiền gặp lành thôi.”

“Đi ra ngoài.” Tô Lạc Ly chậm rãi nói với cặp mắt vô hồn.

“Mợ chủ!”

“Tôi bảo mấy người đi ra ngoài!” Ngay sau đó Tô Lạc Ly gắt lên.

Dì Phương vội kéo Lê Hoa ra ngoài.

“Cứ để mợ chủ yên lặng một mình đi.”

Lê Hoa gật đầu, bây giờ cũng không còn cách nào khác cả.

Tô Lạc Ly không biết mình ngồi cạnh ghế bao lâu, thấy sàn nhà bừa bãi, cô mới từ từ đứng dậy.

Cô nhặt từng quyển sách dưới đất lên đặt lại chỗ cũ.

Cô dọn dẹp rất lâu, cuối cùng phòng đọc sách cũng khôi phục lại như xưa.

“Em dọn xong phòng đọc sách cho anh rồi, anh trở lại đi, được không? Em không mắng anh nữa, anh không phải đồ lừa đảo, anh sẽ thực hiện lời hứa của mình, phải không?”

Nhưng đáp lại cô không có gì khác ngoài sự lặng thinh.

Toàn bộ công ty đều biết Ôn Khanh Mộ đã mất tích suốt năm ngày liền, hơn nữa di chúc của anh đã có hiệu lực, bây giờ cả Tập đoàn Dark Reign đứng tên Tô Lạc Ly.

Trước đó Ôn Khanh Mộ đã bàn giao sẵn, toàn bộ công việc trong công ty đều giao cho Giản Ngọc xử lý.
 
Chương 746


Chương 746

Giản Ngọc đang ở trong phòng làm việc xử lý giấy tờ khẩn cấp.

“Sếp Giản, Quốc tế Tinh Hoàng xảy ra chuyện rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hiện tại Giản Ngọc bận tối mắt tối mũi.

Trước đây, Giản Ngọc luôn cho rằng Ôn Khanh Mộ không có gì đặc biệt, thế nhưng bây giờ khi anh ta thật sự ngồi ở vị trí này, anh ta mới âm thầm bội phục đối phương.

Có thể điều hành một công ty lớn thế này, người bình thường cũng khó có thể làm được.

“Là sếp Dạ xảy ra chuyện. Sếp Dạ ngủ với một nghệ sĩ trong công ty, làm người ta mang bầu, nghệ sĩ đó đến nhà họ Dạ làm ầm lên, trong cơn tức giận ông cụ Dạ đuổi anh ấy ra nước ngoài. Bây giờ cả công ty đều biết chuyện này rồi, may mà nghệ sĩ đó không nổi tiếng lắm.”

Đối với một người lăn lộn trong giang hồ bao lâu nay như Giản Ngọc, chuyện như thế này quả thật là làm ô nhiễm lỗ tai của anh ta.

“Sao Ôn Khanh Mộ lại chơi với loại người như Dạ Bân này thế không biết?” Giản Ngọc lẩm bẩm.

“Hiện giờ Quốc tế Tinh Hoàng không có ai đáng tin cậy, sếp Giản anh phải mau chóng quyết định cử ai đến đó.” Doãn Cẩn nói.

“Bây giờ bên trụ sở chính chúng ta thật sự không điều nhân viên đi được, trước kia Dạ Bân có cấp dưới nào dùng được không thì đề bạt lên.”

“Cũng có người như thế, trợ lý của sếp Dạ được anh ấy cất nhắc, nghe nói cũng rất ưu tú.”

“Vậy chọn người đó, bây giờ mọi việc của Quốc tế Tinh Hoàng giao hết cho anh ta giải quyết, không cần báo cáo.”

“Vâng.”

Chuyện của trụ sở chính Dark Reign mà Giản Ngọc còn không lo liệu hết được, bên phía Quốc tế Tinh Hoàng chỉ có thể trì hoãn một thời gian.

Xử lý xong chuyện của công ty đã là mười hai giờ đêm, Giản Ngọc lập tức trở về khu Rainbow, anh ta vẫn không yên tâm Tô Lạc Ly.

Theo lời dặn của anh ta, dì Phương và Lê Hoa thay phiên nhau trông chừng Tô Lạc Ly.

“Lạc Ly thế nào rồi?” Giản Ngọc hỏi dì Phương.

Dì Phương thở dài, nói: “Vẫn thế, không ăn không uống gì cả, cứ lẩm bẩm một mình hoặc khóc lóc mãi thôi. Khuyên thế nào cũng không được, đến tối mãi mới dỗ được mợ chủ uống vài ngụm cháo.”

“Bây giờ thì sao?”

“Vẫn đang trong phòng ngủ, cứ ôm gối của cậu chủ thôi. Cậu Giản, cậu mau nghĩ cách đi, mợ chủ cứ tiếp tục như thế thì không được.”

“Dì đi nghỉ đi, có tôi ở đây rồi.” Nói xong, Giản Ngọc đi lên phòng.

Cửa phòng không đóng mà hơi hé ra, Giản Ngọc nhìn xuyên qua khe cửa thấy Tô Lạc Ly ôm gối ngồi thừ ra trên giường.

Anh ta mở cửa bước vào, Tô Lạc Ly giật nảy mình, ngẩng phắt lên nhìn anh ta.

“Anh về rồi à? Ăn tối chưa?”

“Anh ăn rồi.” Giản Ngọc không ngờ tự nhiên Tô Lạc Ly lại nói chuyện với mình, anh ta đi đến mép giường và ngồi xuống, đang định lên tiếng.

Tô Lạc Ly lập tức nhào tới ôm chặt lấy anh ta.

“Anh về rồi, tốt quá, em biết anh sẽ không thất hứa mà, anh nhất định sẽ trở về!”
 
Chương 747


Chương 747

Giản Ngọc sững sờ, đồng thời cũng ôm lấy cô.

“Mấy ngày trước em cãi nhau với anh, còn đuổi anh sang phòng cho khách ngủ. Thật ra em biết không có chuyện anh làm gì xằng bậy bên ngoài đâu mà, anh sẽ không phản bội em, nhưng em tùy hứng đấy! Anh yên tâm đi, em sẽ không đuổi anh sang ngủ ở phòng cho khách nữa đâu.”

Bấy giờ Giản Ngọc mới nhận ra trạng thái tinh thần của Tô Lạc Ly không ổn định, cô coi anh ta thành Ôn Khanh Mộ.

Tay anh ta từ từ buông lỏng, ai dè Tô Lạc Ly lại cầm tay anh ta vòng lên eo cô lần nữa.

“Đừng buông ra! Có phải anh vẫn giận em không? Không phải trước đây anh thích ôm em nhất à? Vậy thì em đi, đừng buông tay ra được không? Em nhớ anh lắm, mấy ngày xa anh mà em cảm giác như đã mấy thế kỷ trôi qua vậy.”

Giản Ngọc đau đầu, anh ta không biết ứng đối thế nào với Tô Lạc Ly với trạng thái tinh thần bất thường như thế này.

“Lần trước đi du lịch, anh mua đồ ngủ cho em, có vài bộ em chưa mặc cho anh xem, hôm nay em mặc đấy, anh thích không?”

“Thích.”

“Em cũng biết đồ lưu manh nhà anh nhất định sẽ thích mà, sau này anh muốn em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó, không chống đối anh nữa.”

Tô Lạc Ly thả tay Giản Ngọc ra rồi nâng mặt anh ta lên: “Anh gầy đi rồi, mai em nấu món gì ngon bồi bổ cho anh nhé?”

“Được.”

Cuối cùng Tô Lạc Ly mỉm cười nhắm mắt lại, dường như đang chờ đợi gì đó.

Giản Ngọc đấu tranh tâm lý không thôi, anh ta là một người đàn ông trưởng thành, dĩ nhiên biết buổi tối hai vợ chồng sẽ làm gì, cũng biết Tô Lạc Ly đang chờ đợi cái gì.

Nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của Tô Lạc Ly, Giản Ngọc cảm thấy trái tim quặn đau.

Thật ra, lúc này đây, anh ta hoàn toàn có thể lên giường với Tô Lạc Ly thay Ôn Khanh Mộ, có lẽ sáng mai khi tỉnh lại, hết thảy mọi việc sẽ đổi khác.

Nhưng sao anh ta có thể cam tâm tình nguyện làm kẻ thay thế cho một người khác.

Giản Ngọc nhanh chóng đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng Tô Lạc Ly lại nắm tay anh ta.

“Đã muộn thế này rồi anh còn đi đâu? Có phải anh vẫn còn giận em không?”

Giản Ngọc xoay người lại, nâng cằm Tô Lạc Ly lên: “Tô Lạc Ly, em nhìn rõ xem, anh là ai!”

Tô Lạc Ly chợt rùng mình, khi cô nhìn thấy rõ Giản Ngọc thì ngay lập tức đẩy anh ta ra và cầm chiếc chăn bên cạnh lên che cơ thể mình.

“Sao lại là anh?”

“Vẫn luôn là anh! Ôn Khanh Mộ chết rồi, em tỉnh táo lại đi! Em sẽ không được gặp lại anh ta nữa! Điều duy nhất em có thể làm bây giờ chính là lên tinh thần và sống tiếp!”

Giản Ngọc nói xong thì tông cửa xông ra ngoài.

Tô Lạc Ly lại ôm chăn bật khóc, cô làm sao vậy? Đến cả Ôn Khanh Mộ mà cô cũng nhận lầm nữa ư?

Mới vài ngày không thấy mà cô lại nhận lầm anh ư?

Giản Ngọc trở lại phòng ngủ cho khách, mấy ngày nay anh ta phải ở lại đây, bởi vì anh ta không biết Tô Lạc Ly sẽ còn làm gì nữa.
 
Chương 748


Chương 748

Anh ta gác hai tay ra sau gáy, chằng thèm cởi quần áo ra mà nằm lên giường luôn.

Anh ta không biết mình làm đúng hay sai, nhìn dáng vẻ của Tô Lạc Ly lúc này, anh ta cũng không biết khi nào cô mới có thể vực dậy được.

Bỗng nhiên cảm giác ngoài cửa có tiếng bước chân, Giản Ngọc không nghĩ lung tung nữa mà bật dậy ngay lập tức, hình như âm thanh phát ra từ phòng đọc sách, như là có người đang lục lọi gì đó.

Giản Ngọc đẩy cửa phòng đọc sách ra, quả nhiên thấy được Tô Lạc Ly trong phòng.

Trông cô vô cùng nôn nóng mà lật giở từng quyển sách, kéo mở từng ngăn tủ.

Tô Lạc Ly đã thay bộ đồ ngủ quyến rũ trước đó.

“Lạc Ly, em đang tìm gì đấy?”

Tô Lạc Ly không trả lời anh mà cứ tiếp tục tìm kiếm.

“Chồng à em xin lỗi, ngay cả anh mà em cũng nhận làm, anh yên tâm sau này sẽ không thế nữa đâu. Em sẽ cầm ảnh của anh mỗi ngày nhìn mấy chục lần, không, mấy trăm lần! Tuyệt đối sẽ không nhận lầm nữa, tuyệt đối không. Em thề đấy, anh đừng giận em mà!”

Tô Lạc Ly vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.

“Lạc Ly, giờ này rồi mà em vẫn chưa ngủ thế!”

Giản Ngọc đi tới giữ cổ tay của Tô Lạc Ly.

“Không được, em không thể ngủ được, em phải tìm được ảnh của anh ấy mới ngủ được!”

Tô Lạc Ly hất tay Giản Ngọc ra rồi lục lọi tiếp.

“Ảnh?”

Một lúc lâu sau, Tô Lạc Ly ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu bật khóc lần nữa.

“Không có, không có gì hết, thậm chí đến cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho em!”

Tô Lạc Ly ngồi bó gối gào khóc, Giản Ngọc không còn nhớ đây là lần thứ mấy cô gào khóc như thế nữa.

“Tại sao ngay cả ảnh chụp chung của chúng ta cũng không có nổi một tấm? Em luôn bận bịu với công việc, thậm chí còn không chụp chung với anh một bức hình nào cả!”

Đột nhiên, Tô Lạc Ly dùng mu bàn tay lau nước mắt rồi nhanh chóng đứng dậy.

Giản Ngọc còn không hiểu là chuyện gì thì Tô Lạc Ly đã đẩy anh ta ra rồi chạy ra khỏi phòng, trở lại phòng ngủ.

Giản Ngọc đuổi theo ngay, anh ta phát hiện Tô Lạc Ly trở về phòng để tìm điện thoại di động.

“Không có ảnh thì chúng ta còn có lịch sử trò chuyện, đúng, lịch sử trò chuyện!”

Tô Lạc Ly hưng phấn cầm điện thoại lên, mở lịch sử trò chuyện với Ôn Khanh Mộ ra, thế nhưng bên trong lại trống rỗng!

Điều này quả thật là sấm sét giữa trời quang với Tô Lạc Ly!

Ký ức của cô và Ôn Khanh Mộ chỉ còn lại một chút lịch sử trò chuyện như vậy thôi.

“Có phải là anh xóa lịch sử trò chuyện của bọn em không? Có phải là anh không?”

Tô Lạc Ly cầm điện thoại chỉ vào Giản Ngọc và chất vấn.

“Lạc Ly, em không thể tỉnh táo một chút được sao? Tô Lạc Ly kiên cường trước kia đi đâu rồi? Anh phải nói bao nhiêu lần nữa em mới tin anh ta đã chết!”

Giản Ngọc không biết mình phải nói bao nhiêu lần nữa mới có thể đánh thức Tô Lạc Ly.
 
Chương 749


Chương 749

“Em đang hỏi anh có phải anh xóa lịch sử trò chuyện với bọn em không cơ mà?”

“Anh ta đã chết rồi, cần lịch sử trò chuyện thì có ích gì?”

“Em biết là anh mà! Có phải chính anh trù tính không? Từ ngày đầu tiên bước vào Tập đoàn Dark Reign, anh đã bắt đầu âm mưu của mình rồi! Có phải anh giết anh ấy không?”

Tô Lạc Ly xông đến trước mặt Giản Ngọc: “Nhất định là anh giết anh ấy đúng không? Anh trả lời đi!”

“Không phải!”

“Không phải anh thì còn có thể là ai! Anh làm thế chẳng phải để lấy được em à? Để lấy em anh không tiếc bất cứ giá nào, cho nên anh giết anh ấy! Nhất định là vậy! Anh muốn em quên anh ấy, cho nên anh mới xóa luôn cả lịch sử trò chuyện!”

Tô Lạc Ly vừa khóc vừa siết chặt cổ áo của Giản Ngọc.

“Lạc Ly, em thật sự cảm thấy anh là một người vô tình vô nghĩa như vậy ư?”

Nhưng dường như Tô Lạc Ly không nghe thấy Giản Ngọc nói gì.

“Không phải anh muốn có được em sao, anh muốn ngủ với em đúng không? Được, anh đến đây, em cho anh! Nhưng anh phải trả anh ấy lại cho em, anh trả anh ấy lại cho em được không hả?”

Nói rồi Tô Lạc Ly buông cổ áo của Giản Ngọc ra, bắt đầu cởi quần áo của mình.

“Bây giờ em cho anh luôn, anh muốn ngủ thế nào thì ngủ, nhưng em xin anh trả anh ấy lại cho em!”

Giản Ngọc lập tức cầm tay Tô Lạc Ly ngăn cô cởi quần áo tiếp.

“Tô Lạc Ly!” Giản Ngọc gào lên rồi bế Tô Lạc Ly ném lên giường và đắp chăn cho cô.

“Em ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh táo lại sẽ không sao nữa.”

“Ngày mai tỉnh lại anh ấy sẽ về chứ?”

Giọng Giản Ngọc nghèn nghẹn: “Phải, bây giờ em ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai anh ta sẽ trở về.”

“Được, em ngủ ngay đây.” Tô Lạc Ly lại rất nghe lời, lập tức nhắm mắt lại.

Giản Ngọc không ngờ lời nói của mình lại có tác dụng đến vậy, nhưng có thể khiến cô ổn định lại, ngủ một giấc thật ngon cũng đáng.

Chỉ một lát sau Tô Lạc Ly đã ngủ rồi.

Bấy giờ Giản Ngọc mới thở phào một hơi, anh ta tắt đèn, trở lại phòng mình.

Chuyện này khó giải quyết hơn anh ta tưởng tượng.

Nghĩ đến lúc Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly cũng chỉ yên lặng rơi nước mắt, tuy cũng không ăn không uống gì như nhưng chí ít cũng không làm ầm ĩ.

Còn bây giờ, cô giống như bị mất trí, dường như cô không thể nào chấp nhận được sự thật Ôn Khanh Mộ đã qua đời, trong lòng cứ ngóng trông anh có thể trở lại.

Tô Lạc Ly dường như mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ Ôn Khanh Mộ vẫn luôn ôm cô, còn cô cứ cười mãi.

Khi cô mở mắt ra, trên mặt vẫn còn vương nét cười.

“Chồng ơi, anh về rồi đấy à?” Tô Lạc Ly bật dậy.

Nhưng người đứng ở cửa là dì Phương.

“Mợ chủ, mợ dậy ăn chút gì đi, tôi làm cháo gà mợ thích ăn nhất này.”

“Chồng tôi đâu? Anh ấy về chưa?”

“Mợ chủ… cậu chủ không về nữa.”
 
Chương 750


Chương 750

“Dì nói linh tinh! Anh ấy sẽ trở về!” Tô Lạc Ly lập tức vén chăn xuống giường: “Giản Ngọc đâu, bảo Giản Ngọc tới gặp tôi!”

Nghe được tiếng hô bên này, Giản Ngọc vội vàng chạy tới.

Tô Lạc Ly trông thấy Giản Ngọc thì đi chân trần chạy đến trước mặt anh ta: “Anh ấy đâu? Chẳng phải anh nói em ngủ một giấc thì anh ấy sẽ về sao? Anh nói hôm nay anh ấy sẽ trở lại mà? Anh ấy đâu rồi?”

Giản Ngọc không ngờ Tô Lạc Ly lại coi lời nói dối rõ rành rành như thế là thật.

“Lạc Ly, anh ta sẽ không trở về. Anh nói với em một lần cuối cùng, em hết hy vọng đi, anh ta sẽ không trở về!”

“Không phải! Không phải như vậy, anh ấy sẽ trở về, nhất định anh ấy sẽ trở về! Em phải đi ngủ, vừa rồi anh ấy còn ôm em.”

Tô Lạc Ly lải nhải, cô lại nằm lên giường và lẩm bẩm không ngừng.

“Cậu Giản, phải làm sao bây giờ? Mợ chủ cứ tiếp tục thế này thì sao được?”

“Tôi phải mời bác sĩ tâm lý cho cô ấy.”

Bác sĩ tâm lý nhanh chóng đến đây, đối phương đi vào phòng ngủ nhưng chẳng mấy chốc lại đi ra, hơn nữa còn lắc đầu liên tục.

“Bác sĩ, tình hình cô ấy thế nào?”

“Tình hình của cô Ôn không ổn chút nào, cô ấy không hề để ý tôi nói gì mà chỉ liên tục nói rằng mình buồn ngủ, chồng cô ấy sắp về.”

“Vậy bây giờ không có cách nào ư?”

“Hiện nay cô ấy bị kích thích quá độ, không muốn chấp nhận hiện thực, cứ tự làm tê liệt bản thân. Việc này vô cùng nguy hiểm, rất có khả năng cô ấy sẽ rơi vào trạng thái cực đoan.”

“Cực đoan gì cơ?”

“Tự sát. Bây giờ cô Ôn đã có khuynh hướng tự sát mức độ nhẹ, nhìn mặt ngoài cô ấy vẫn luôn sống trong ảo giác của chính mình, nhưng trên thực tế trong lòng cô ấy lại rất rõ ràng, một khi mắc kẹt giữa ảo giác và hiện thực không có cách nào thoát ra được, cô ấy sẽ lựa chọn tự sát.”

Giản Ngọc bối rối: “Vậy chẳng phải là không có cách nào ư?”

“Tôi thử giao tiếp với cô ấy, nhưng cô ấy không hề để ý đến tôi. Anh cũng đừng lo lắng quá, chưa biết chừng cô ấy có thể tự thoát ra ngoài, chẳng qua trong khoảng thời gian này phải trông chừng cô ấy thật kỹ. Đây là giai đoạn phản ứng gay gắt cấp tính, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Vậy cũng tốt.”

Giản Ngọc chuyển toàn bộ công việc đến khu Rainbow để xử lý, anh ta không thể rời khỏi Tô Lạc Ly một giây nào cả, bởi vì anh ta lo cô sẽ tự sát.

Thế nhưng anh ta cảm thấy khả năng này không cao. Trong ấn tượng của anh ta, cái chết của Tô Kiêm Mặc hẳn là phải khiến Tô Lạc Ly đau đớn hơn chuyện của Ôn Khanh Mộ, nói cho cùng Tô Kiêm Mặc là em trai ruột thịt sống nương tựa với cô từ nhỏ.

Love Valley.

Mục Chỉ Huyên mở cửa phòng của Ôn Khanh Mộ ra, thấy anh vẫn cuộn mình trong chăn thì lắc đầu.

“Tiểu Mộ, con đã ngủ vài ngày rồi, con cũng đâu thể cứ ngủ mãi như thế được chứ?”

Lúc này Ôn Khanh Mộ mới từ từ mở mắt ra.
 
Chương 751


Chương 751

“Mẹ, con về được mấy ngày rồi?”

“Mười ngày rồi. Ngày nào con cũng hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, cứ tiếp tục như thế thì sao được? Bố con với Kiêm Mặc sắp về rồi, con cứ nghĩ kỹ xem nên nói thế nào với Kiêm Mặc đi….”

Mục Chỉ Huyên nhìn con trai mình đầy lo lắng, có những việc bà không cũng không muốn nhưng lại không làm được gì.

Vốn dĩ bà không ủng hộ cách làm của Ôn Hạo, nhưng khi bà tiên đoán được Tô Lạc Ly sẽ giết Ôn Khanh Mộ, bà quyết định ủng hộ chồng mình.

“Cũng mười ngày rồi, hẳn là cô ấy đã không sao nữa rồi.”

Ôn Khanh Mộ nghĩ, lúc trước khi Tô Kiêm Mặc qua đời, Tô Lạc Ly cần một tháng để vực dậy, lần này đổi thành anh, có lẽ mười ngày là đủ rồi.

“Con nói gì?” Mục Chỉ Huyên không nghe rõ Ôn Khanh Mộ nói gì.

“Không nói gì ạ.” Cuối cùng Ôn Khanh Mộ vẫn ngồi dậy: “Khi nào bố và Kiêm Mặc trở lại ạ?”

“Sắp rồi.”

Trong lúc hai người họ nói chuyện thì nghe thấy có âm thanh từ tầng dưới.

“Hẳn là về rồi đấy, con sửa sang lại xuống ngay đi, mẹ đi xem thế nào.” Mục Chỉ Huyên vỗ lên mu bàn tay Ôn Khanh Mộ rồi đi xuống dưới.

Ôn Hạo đi đằng trước, Tô Kiêm Mặc theo sau ông ấy.

Tô Kiêm Mặc không chết, nói chính xác hơn là ở thế giới loài người cậu đã chết rồi, còn ở thế giới ma cà rồng thì cậu vẫn còn sống.

Trên khuôn mặt cậu vẫn là nụ cười trong trẻo ấy, chẳng qua đôi mắt đen như đá hắc diệu kia đã biến thành màu xanh lam trong vắt.

“Bác ơi, bọn cháu về rồi đây ạ!” Có thể thấy được Tô Kiêm Mặc vô cùng vui vẻ.

Có thể sống lại, hơn nữa không cần quan tâm trái tim có thoải mái hay không, đương nhiên Tô Kiêm Mặc vui vẻ rồi.

Sau này cậu cũng không cảm thấy tim mình đau đớn, bởi vì trái tim của cậu không đập nữa rồi.

“Về là tốt rồi, chuyến đi có thuận lợi không?”

“Năng lực tự chủ của Kiêm Mặc tốt hơn những người khác rất nhiều, cho nên hoàn thành sớm hơn dự định vài ngày.” Ôn Hạo ở bên cạnh giải thích.

Đã lâu không gặp vợ mình, thế nên ông ấy đi tới ôm Mục Chỉ Huyên ngay.

Bởi vì Tô Kiêm Mặc vừa mới biến thành ma cà rồng, cho nên cậu cần một khoảng thời gian để làm quen với thân phận mới, nhất là phải thích ứng sức kiềm chế với máu.

“Bố, Kiêm Mặc.” Ôn Khanh Mộ đã đứng ở phòng khách từ bao giờ.

Ôn Hạo nhìn anh một cái rồi đi vào luôn.

“Anh rể? Sao anh lại đến đây?” Tô Kiêm Mặc vô cùng ngạc nhiên.

“Hai bác cháu đi đường vất cả, mau vào uống nước rồi nghỉ ngơi đi.” Mục Chỉ Huyên vội vàng đứng ra hòa giải giúp Ôn Khanh Mộ.

“Anh rể, chị em đâu rồi? Anh để chị em ở nhà một mình ư?”
 
Chương 752


Chương 752

Ôn Khanh Mộ xoay người lên phòng, ngay lập tức Tô Kiêm Mặc đi theo anh vào trong phòng.

“Anh nói gì đi chứ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh đến bên này, thế chị em thì sao? Anh ở vài ngày rồi về hay là…”

“Anh không đi nữa.” Ôn Khanh Mộ ngồi ủ ê trên giường và nói.

“Không đi nữa? Thế là sao, vĩnh viễn không đi nữa ư? Vậy chị em phải làm sao? Chị em có biết chuyện này không?”

Tô Kiêm Mặc sốt ruột hơn, sở dĩ cậu có thể sống yên tâm ở thế giới ma cà rồng như thế này cũng là bởi cậu biết Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh Tô Lạc Ly, cho nên cậu không có gì phải lo lắng cả.

Nhưng bây giờ Ôn Khanh Mộ lại nói với cậu rằng anh phải trở lại thế giới ma cà rồng và không đi nữa?

“Đúng vậy, về sau anh ở đây, chị em có người khác chăm sóc rồi.” Ôn Khanh Mộ xoa mặt.

“Anh đùa gì thế? Hơn nữa không có anh thì chị em chưa điên lên à? Chị ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại bỏ chị ấy lại ư?”

Tô Kiêm Mặc xông lên tóm cổ áo của Ôn Khanh Mộ và xách anh lên.

Bây giờ cậu đã là ma cà rồng, đương nhiên là khỏe hơn Ôn Khanh Mộ rất nhiều.

“Kiêm Mặc, giờ em khỏe mạnh thật đấy.”

Tô Kiêm Mặc ném Ôn Khanh Mộ lên tường, Ôn Khanh Mộ lại trượt xuống dưới đất.

“Anh đối xử với chị em như vậy à? Anh mau trở về đi!”

“Anh không về được.”

“Tại sao lại không về được?”

“Bởi vì em!”

Tô Kiêm Mặc há miệng mà không nói nên lời, cậu yên lặng hồi lâu, rồi mới hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Anh không phải là ma cà rồng chân chính, anh không có năng lực biến đổi em trở thành ma cà rồng, cho nên anh nhờ bố. Điều kiện của bố anh là, ông ấy có thể giúp anh, em có thể biến thành ma cà rồng không còn phải xem duyên số, nhưng từ nay về sau anh phải trở lại thế giới của ma cà rồng. Mọi chuyện là như vậy đấy.”

Ôn Khanh Mộ ngồi trên giường chán nản, trông anh chẳng có chút sức sống nào.

Tô Kiêm Mặc cũng ngồi xuống: “Tại sao lại như vậy? Vậy chỉ em phải làm sao?”

“Em yên tâm, anh đã để lại tất cả mọi thứ của anh cho cô ấy, còn tìm cho cô ấy một người đàn ông. Có phải anh rất vĩ đại không?” Ôn Khanh Mộ nở nụ cười đắng chát.

Tô Kiêm Mặc thấy Ôn Khanh Mộ như thế thì cũng không đành lòng: “Anh rể, em xin lỗi, nếu em biết trước là như thế thì lúc đó em sẽ không cầu xin anh.”

Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Kiêm Mặc: “Không sao, anh làm thế cũng không hoàn toàn là vì em. Anh và chị em ở bên nhau cũng sẽ không hạnh phúc, chia ly là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt?”

“Anh là thể kết hợp bị phong ấn, theo lẽ thường anh và cô ấy không nên có con cháu, dù có cũng đều là một ẩn số. Sau khi chị em biết thân phận của anh, anh và cô ấy đã thỏa thuận với nhau là không sinh con, nhưng anh biết điều này là quá tàn nhẫn với cô ấy.”

Tô Kiêm Mặc im lặng lắng nghe, cậu cũng không xen miệng vào được.

“Thật ra, anh nhận ra được cô ấy rất muốn có con, cô ấy không nói chỉ vì không muốn anh khổ sở thôi. Như thế này cũng tốt, cô ấy có thể sinh sống như một người bình thường.”
 
Chương 753


Chương 753

Những lời này giống như đang nói với Tô Kiêm Mặc, nhưng lại càng như nói cho chính anh nghe vậy.

Anh vẫn luôn dùng những lời này an ủi chính mình.

“Vậy giờ chị em…”

“Anh dày công bố trí tất cả, cô ấy cho rằng anh đã chết, tin rằng qua một thời gian nữa cô ấy sẽ vực dậy, sau đó quên anh đi và bắt đầu cuộc sống mới.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Ôn Khanh Mộ vẫn kỳ vọng Tô Lạc Ly đừng quên mình.

“Anh nghĩ chị em quên được sao?”

“Sao lại không quên được? Ngay cả một bức ảnh anh cũng không để lại cho cô ấy, lịch sử trò chuyện cũng xóa sạch rồi! Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Nhưng anh có thể xóa bỏ ký ức của chị ấy sao?”

Ôn Khanh Mộ nhìn đôi mắt trầm lặng của Tô Kiêm Mặc.

Tô Kiêm Mặc bỗng nở nụ cười: “Chỉ mong đúng như anh nói, chị em có thể sống hạnh phúc một lần nữa.”

Bữa trưa do Mục Chỉ Huyên tự mình xuống bếp, khi ăn thử miếng đầu tiên, vẻ mặt của Tô Kiêm Mặc trở nên hết sức phức tạp.

Ôn Khanh Mộ vỗ gãy cậu: “Em sẽ quen thôi.”

May mà ở đây có Tô Kiêm Mặc, anh còn có thể tìm một người để nói chuyện.

“Ngày mai người của gia tộc Butt sẽ đến đây, con chuẩn bị sẵn sàng đi.” Giọng Ôn Hạo lạnh tanh.

“Vâng.” Trái lại Ôn Khanh Mộ đồng ý một cách thoải mái.

Điều này khiến Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên vô cùng bất ngờ.

Tô Kiêm Mặc không biết gia tộc Butt là gì, cũng chưa bao giờ nghe thấy Ôn Hạo nhắc đến. Cậu lờ mờ cảm thấy có gì đó khác thường, thế nên ăn trưa xong lập tức đi tìm Ôn Khanh Mộ.

“Gia tộc Butt là thế nào vậy?”

Trên mặt Ôn Khanh Mộ treo nụ cười nhộn nhạo bất cần đời, anh vỗ nhẹ lên vai Tô Kiêm Mặc.

“Về sau em có chị dâu rồi, sau đó đừng gọi anh là anh rể nữa.”

“Anh sắp kết hôn ư?” Bấy giờ Tô Kiêm Mặc sực hiểu.

“Đúng vậy, anh sắp kết hôn rồi. Daisy của gia tộc Butt đẹp lắm, khi cô ấy đến em sẽ biết, hơn nữa dáng người cực kỳ nóng bỏng! Em cứ bận việc của em đi, anh buồn ngủ rồi.”

Ôn Khanh Mộ ngã xuống giường và ngủ ngay lập tức.

Tô Kiêm Mặc thấy anh như thế thì vô cùng lo lắng.

Lúc xuống dưới nhà, cậu nhìn thấy Mục Chỉ Huyên đang ở phòng khách chờ mình.

“Kiêm Mặc, cháu biết chuyện Tiểu Mộ sắp kết hôn rồi à?”

“Anh ấy nói với cháu rồi. Nhưng bác à, các bác không cảm thấy làm thế là rất tàn nhẫn sao? Anh ấy và chị cháu yêu nhau thật lòng, chia rẽ anh chị ấy như thế…”

Tô Kiêm Mặc cũng không biết thế là đúng hay sai, bởi vì đây vốn là một chuyện hết sức phức tạp.
 
Chương 754


Chương 754

“Bác cũng như cháu, cảm thấy như vậy rất tàn nhẫn. Nhưng hai bác cũng không còn lựa chọn nào khác, mà đó cũng là chuyện tốt với chị cháu, cô ấy có thể sống cuộc sống của người bình thường.”

“Thế còn anh rể? Để anh ấy lấy một người phụ nữ anh ấy không yêu ư?”

Mục Chỉ Huyên cụp mắt, đôi mắt màu xanh lam của bà toát lên vẻ bi thương.

“Thật ra xét đến cùng cũng là lỗi của hai bác, lúc trước các bác không nên sinh nó ra. Cháu cũng biết con bác không phải là ma cà rồng chân chính, năng lực của thằng bé yếu hơn bất kỳ ma cà rồng nào. Nếu trở lại thế giới ma cà rồng, nó có thể bị nghiền chết ngay lập tức, vì thế các bác cần tìm cho nó một gia tộc hùng mạnh làm hậu thuẫn cho nó.”

“Cho nên các bác muốn anh ấy lấy Daisy của gia tộc Butt?” Cuối cùng Tô Kiêm Mặc cũng hiểu được.

“Đúng vậy, gia tộc Butt là một gia tộc rất có uy danh, họ mới có thể bảo vệ Tiểu Mộ chu toàn cả đời.”

“Thế nhưng hôn nhân không có tình yêu sẽ hạnh phúc sao?”

Tuy Tô Kiêm Mặc còn nhỏ, nhưng có những việc cậu vẫn hiểu.

“Thật ra, Tiểu Mộ và Daisy cũng quen biết nhau, hai đứa cũng xem như biết nhau đã lâu. Daisy vẫn luôn thích Tiểu Mộ, dần dà sống chung, bác tin hai đứa nó sẽ có tình cảm với nhau.”

“Chỉ mong vậy.” Tô Kiêm Mặc không muốn nhiều lời, rốt cuộc cậu có thể sống lại cũng nhờ có Ôn Hạo, thế cho nên cậu không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện nhà họ.

Ngày hôm sau, gia tộc Butt xuất hiện ở Love Valley đúng như đã hẹn.

Tô Kiêm Mặc không thể không thừa nhận, gia tộc Butt là một gia tộc mạnh mẽ, điều này có thể cảm giác được từ khí thế toát ra từ bọn họ.

Gia tộc Butt là người phương Tây, tóc vàng, mắt xanh, da trắng. Đôi mắt xanh lam đặc trưng của ma cà rồng khảm trong hốc mắt của đối phương giống như ngọc lưu ly màu lam, đẹp không sao tả xiết.

Cặp mắt màu xanh kết hợp với mái tóc vàng óng lại càng tôn nhau lên, thích hợp hơn người da vàng tóc đen như họ nhiều.

Tô Mặc Kiêm cũng gặp được Daisy trong truyền thuyết, Ôn Khanh Mộ đứng bên cạnh huých tay Tô Kiêm Mặc một cái.

“Thế nào? Có phải rất đẹp không? Dáng người cũng tuyệt lắm, đúng không?”

Tuy Tô Kiêm Mặc thấy Ôn Khanh Mộ đang cười, nhưng cậu lờ mờ cảm giác nội tâm anh đang nức nở?

Daisy quả thật rất đẹp, mái tóc dài và thẳng màu vàng rực trút xuống như thác trở nên chói ngời vô cùng dưới ánh mặt trời, đôi mắt xanh thẳm của cô ta cũng đẹp hút hồn.

Đúng là một mỹ nhân phương Tây điển hình.

Đúng như Ôn Khanh Mộ nói, vóc dáng của cô ta cực kỳ nóng bỏng, đường cong hình chữ S hoàn mỹ hiển lộ vẻ đẹp của người phụ nữ.

“Ôi, Daisy thân mến, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau!”

Ôn Khanh Mộ giang hai tay ra nghênh đón Daisy, đối phương lập tức nhào vào lòng anh.

“Honey, anh vẫn đẹp trai như trước kia, thậm chí còn đẹp trai hơn khi còn nhỏ ấy chứ! Trời ạ, anh cứ như yêu tinh ấy!”

Daisy không hề che giấu niềm ái mộ của mình dành cho Ôn Khanh Mộ.

Thấy cảnh này, dù là gia tộc Butt hay Ôn Hạo và Mục Chỉ Huyên đều vô cùng hài lòng.

Bởi vì gia tộc Butt đến thăm, Love Valley trở nên cực kỳ náo nhiệt, trên cơ bản tất cả mọi người đều tới để tham gia tiệc đính hôn của Ôn Khanh Mộ và Daisy.

Love Valley là địa bàn của Ôn Hạo, rất nhiều ma cà rồng ở đây đều do Ôn Hạo chuyển hóa hoặc được ông ấy giúp đỡ, cho nên ông ấy có được danh vọng rất cao ở khu vực này.
 
Chương 755


Chương 755

Con trai ông ấy đính hôn, đương nhiên mọi người đều sẽ đến.

Trong tiệc đính hôn, Ôn Khanh Mộ uống say mèm. Vốn dĩ tửu lượng anh đã không cao, vậy mà ai mời rượu anh cũng không từ chối, dĩ nhiên là say rồi.

“Tiểu Mộ, con uống nhiều rồi, đi lên phòng nghỉ ngơi một lát nhé?” Mục Chỉ Huyên nhìn con trai đầy lo lắng.

“Con chưa say! Con chưa say thật mà!”

“Bác à, bác để cháu, cháu đưa anh ấy đi nghỉ ngơi.” Daisy nói ngay lập tức.

“Cũng được, cháu biết phòng của nó rồi đấy, bên này đông khách, cháu đưa nó về phòng trước đi.”

Daisy gật đầu, cô ta đỡ Ôn Khanh Mộ trở về phòng.

Ôn Khanh Mộ nằm trên giường mà vẫn còn lẩm bẩm: “Tôi chưa say, tôi còn uống tiếp được, nào, uống!”

Daisy ngồi ở mép giường, vuốt ve gương mặt của anh.

“Anh đúng là càng ngày càng đẹp trai, honey, anh khiến em si mê quá!”

“Đừng chạm vào tôi, tôi kết hôn rồi!” Ôn Khanh Mộ hất tay Daisy ra.

“Kết hôn rồi?” Daisy cười e thẹn: “Đúng vậy, chúng ta sắp kết hôn rồi, ngay tháng sau thôi. Thật ra trong lòng em, chúng ta đã kết hôn rồi.”

Rồi Daisy dịch lại gần Ôn Khanh Mộ, đặt tay lên ngực anh.

“Trái tim đập mạnh quá! Anh biết không? Khi anh còn nhỏ, em đã rất thích tim anh đập đấy!”

Ôn Khanh Mộ cầm tay Daisy ném ra xa.

“Ly Ly sẽ không vui! Đừng chạm vào tôi, không ai được chạm vào tôi, Ly Ly biết sẽ không vui!”

Daisy cau mày: “Ly Ly? Cô ta là ai?”

Đương nhiên Ôn Khanh Mộ sẽ không trả lời cô ta, bởi vì anh uống say rồi.

“Mặc kệ cô ta là ai! Anh yên tâm, em không phải là người đàn bà nhỏ nhen, anh sinh sống trong xã hội loài người nhiều năm có người đẹp bầu bạn cũng khó tránh khỏi, ai bảo anh là đàn ông chứ. Nhưng mà sau này anh chỉ có em thôi.”

Daisy kề mặt lên ngực Ôn Khanh Mộ, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh.

Nhịp tim ấy khiến cô ta mê mẩn, khiến cô ta muốn ngừng mà chẳng được.

“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ ôm Daisy vào trong ngực: “Anh nhớ em lắm, em biết không?”

Lần đầu tiên bị đàn ông ôm như thế, Daisy ngây thơ cũng hơi rộn ràng cảm xúc.

“Anh nóng vội thế ư? Nhưng không sao, con người em rất cởi mở, dù sao tháng sau cũng kết hôn rồi mà. Nhưng anh phải dịu dàng với em đấy, bởi vì đây là lần đầu tiên của em.”

Daisy đứng thẳng dậy, hai tay cô ta đặt lên cúc áo của Ôn Khanh Mộ, bắt đầu cởi từng chiếc cúc ra.

Trên mặt Daisy mang theo sự e thẹn của một cô gái nhỏ, trước khi biến thành ma cà rồng, cô ta mới chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi.

Sau khi trở thành ma cà rồng, cô ta mới biết đến chuyện nam nữ.

Daisy cởi cúc áo Ôn Khanh Mộ ra, để lộ bộ ngực rắn chắc.
 
Chương 756


Chương 756

Cô ta sờ nhẹ: “Dáng người anh thật đẹp.”

“Cô đang làm gì vậy?” Một giọng nói không hài lòng vang lên từ phía cửa.

Daisy giống như nai con bị giật mình, ngồi bật dậy từ trên giường.

Tô Kiêm Mặc thấy áo Ôn Khanh Mộ đã bị cởi cúc thì lập tức hiểu ý đồ của Daisy!

Cậu lao vào, chắn trước mặt Ôn Khanh Mộ.

“Là một người con gái, có phải cô nên biết tự trọng không?”

Daisy lúc đầu còn hơi ngại ngùng, nhưng thấy Tô Kiêm Mặc không khách sáo thì cô ta ngửa đầu lên.

“Tôi nghĩ hành vi của cậu hơi quá đáng rồi đấy, tôi là vợ chưa cưới của anh ấy, bây giờ chúng tôi xảy ra chuyện gì hình như cũng không liên quan đến cậu.”

“Chưa cưới thì không phải là vợ!”

“Tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn!”

Đương nhiên Daisy không muốn bị người khác phá hỏng chuyện tốt như thế này.

“Nhưng bây giờ hai người chưa kết hôn, cô không phải vợ anh ấy!”

“Tôi thật sự không hiểu người phương Đông các cậu làm vậy thì có ý nghĩa gì? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn, hơn nữa tôi không bận tâm thì một người ngoài như cậu có gì mà bận tâm?”

Daisy quan sát Tô Kiêm Mặc từ trên xuống dưới một lượt.

“Lẽ nào tư tưởng cởi mở của người phương Tây các cô là không biết liêm sỉ sao? Thật ngại quá, chúng tôi là người phương Đông nên không thể hiểu được, anh ấy cũng là người phương Đông.” Tô Kiêm Mặc chỉ vào Ôn Khanh Mộ và nói.

Daisy hung hăng trừng mắt nhìn Tô Kiêm Mặc, giậm chân rồi ra khỏi phòng Ôn Khanh Mộ.

Ôn Khanh Mộ vẫn đang nằm trên giường tự lẩm bẩm một mình.

“Ly Ly, anh xin lỗi, anh có lỗi với em. Tránh ra, đừng đụng vào tôi, tôi đã kết hôn rồi, vợ tôi sẽ không vui.”

Nghe những lời nói lúc say này của Ôn Khanh Mộ, Tô Kiêm Mặc không nhịn được cười, đồng thời lại có chút đau lòng.

Sáng hôm sau khi Ôn Khanh Mộ tỉnh lại, anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh ngồi dậy, vừa nhìn đã thấy Tô Kiêm Mặc đang ngồi trong phòng mình.

“Cậu ở trong phòng anh làm gì?”

Ôn Khanh Mộ lúc này mới phát hiện cúc áo sơ mi của mình đã bị cởi ra hết, anh lập tức che ngực như một liệt nữ trong trắng.

“Tối qua…”

“Tối qua suýt nữa anh đã bị người ta ngủ rồi!”

“Anh thất thân rồi?”

Mặt Ôn Khanh Mộ hơi nhăn nhó.

Tô Kiêm Mặc không khỏi bật cười: “Anh là đàn ông chứ có phải cô gái mới lớn chưa chồng đâu mà thất thân với không thất thân cái gì?”

“Danh tiết của đàn ông cũng rất quan trọng! Nếu bị chị cậu…”

Ôn Khanh Mộ buột miệng nhưng rồi không nói nữa.

Tô Kiêm Mặc biết Ôn Khanh Mộ đang nghĩ gì.

 
 
Chương 757


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 757

“Tối qua Daisy muốn đưa anh về phòng. Anh uống nhiều quá đến mức không còn biết gì nữa. Nếu em không đến kịp thì có lẽ hai người đã thật sự làm chuyện đó rồi.”

“Vậy thì anh vẫn chưa thất thân.” Ôn Khanh Mộ vẫn thấy khá may mắn.

“Nhưng anh rể này, tháng sau hai người kết hôn rồi, sau khi kết hôn sẽ là vợ chồng. Thật ra Daisy nói đúng, đây là chuyện sớm muộn thôi.”

Ôn Khanh Mộ vò đầu: “Kết hôn rồi tính sau.”

“Anh biết tối qua sau khi uống say anh vẫn luôn nói gì không?”

Ôn Khanh Mộ ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc, vẻ mặt mờ mịt.

“Anh nói đừng đụng vào tôi, tôi có vợ rồi, vợ tôi sẽ không vui, tôi không thể có lỗi với vợ.”

Đương nhiên Ôn Khanh Mộ không biết mình đã nói những lời này, bây giờ nghe xong trong lòng anh thấy rất vui vẻ.

“Anh rể, em không có tư cách để phán xét chuyện này, nếu anh thấy làm như vậy có lợi cho đôi bên thì anh làm. Nhưng anh đã sắp kết hôn rồi, anh hãy quên chị em đi, nếu không dù là với anh hay với Daisy đều là một sự tổn thương.”

Tô Kiêm Mặc nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Ôn Khanh Mộ, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.

Hai bên đã bàn bạc xong chuyện cưới xin của tháng sau, gia tộc Butt chuẩn bị về nước.

Ôn Khanh Mộ cũng thay quần áo, ít nhất thì chú rể tương lai là anh đây cũng phải đi tiễn người ta.

“Cậu Ôn, chúng tôi đã bàn bạc xong mọi chuyện, Daisy của chúng tôi cũng sắp làm cô dâu rồi.”

“Vâng thưa ông Butt, chúng tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ trong một tháng này, đảm bảo khiến Daisy hài lòng.”

Daisy đi tới chỗ Ôn Khanh Mộ: “Honey, một tháng nữa em sẽ là cô dâu của anh.”

“Ừm, một tháng nữa gặp lại.”

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con


Thật hiếm khi biệt thự yên tĩnh thế này, dì Phương đang chờ ở tầng dưới.

“Lạc Ly đâu? Cô ấy có làm loạn nữa không?”

“Hình như mợ chủ đã ổn hơn, mấy tiếng tối nay không hề làm loạn, bây giờ mợ đang ngủ trong phòng ạ.”

“Đã ngủ rồi?” Điều này khiến Giản Ngọc thấy hơi lạ, bởi vì buổi tối là lúc Tô Lạc Ly làm loạn nhất, không ầm ĩ đến một, hai giờ sáng thì không ngủ.

“Vâng thưa cậu Giản, hiếm khi mợ chủ không làm loạn, cậu cũng về ngủ một giấc thật ngon đi.”
 
Chương 758


Chương 758

“Được, dì cũng nghỉ ngơi đi, có thể cô ấy đã tự suy nghĩ thông suốt, hoặc cô ấy mệt rồi. Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.”

Dì Phương gật đầu rồi về phòng.

Công ty có quá nhiều việc nên Giản Ngọc cũng hơi mệt. Mặc dù khi Ôn Khanh Mộ đi đã nói một lượt cho anh ta biết phải làm thế nào, nhưng khi làm thì thật sự vẫn rất phức tạp.

May mà là anh ta, chứ đổi lại là người khác thì chắc đã từ bỏ lâu rồi.

Giản Ngọc về phòng dành cho khách, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao Tô Lạc Ly lại đột nhiên không làm loạn nữa?

Thông thường khi tinh thần bị kích thích, chẳng phải đều cần một yếu tố gì đó kích thích lần nữa mới bình thường trở lại được sao?

Giản Ngọc càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn, lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, tốt nhất vẫn nên đi xem một chút.

Anh ta gõ cửa phòng ngủ nhưng không ai đáp lại bèn đẩy cửa đi vào, không ngờ trên giường cũng không có người!

“Lạc Ly!” Giản Ngọc cất tiếng gọi, khi anh ta gọi thì đồng thời cũng nghe thấy một tiếng “cạch” giòn giã, hình như là thứ gì đó rơi xuống đất.

Âm thanh phát ra từ phòng tắm!

Giản Ngọc vội chạy vào, Tô Lạc Ly nằm dựa vào bồn tắm, máu trên cổ tay cô đang chảy từng giọt vào bồn.

Giản Ngọc đưa Tô Lạc Ly đến bệnh viện ngay lập tức.

May mà anh ta phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Giản Ngọc ngồi trên băng ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy quá mệt mỏi.

Trước đây anh ta sống cuộc sống tự do tự tại, khi muốn đi trộm mộ thì đi trộm mộ, khi không muốn thì đi khắp nơi dạo chơi.

Giản Ngọc trước giờ vẫn luôn là một chú chim ưng tự do, bầu trời là phương hướng của anh ta, nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy mình đã bị mất phương hướng.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, Chu Lễ Thành bước ra khỏi đó.

“Cậu Giản.”

“Cô ấy thế nào?”

“Mợ chủ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cũng may vết thương không sâu, phát hiện tương đối kịp thời nên không có ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi vài ngày là được. Mợ chủ bị ngất là do trạng thái tinh thần không ổn, lại thêm hạ đường huyết.”

“Vậy thì tốt.” Trái tim treo lơ lửng của Giản Ngọc cuối cùng cũng hạ xuống, nếu Ôn Khanh Mộ biết chuyện này chắc sẽ đến đây bóp chết anh ta mất.

“Nhưng có một chuyện tôi hy vọng cậu được biết, mợ chủ có thai rồi.”

Giản Ngọc vừa thở phào nhẹ nhõm, nghe thấy tin tức chấn động này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Lễ Thành.

“Có… có thai?”

“Đúng vậy, mợ chủ đã mang thai, vừa tròn năm tuần.”
 
Chương 759


Chương 759

Tin này đến quá đột ngột, trước khi Ôn Khanh Mộ đi đã cùng Giản Ngọc dự đoán trước rất nhiều khả năng.

Nhưng điều duy nhất họ không ngờ tới là Tô Lạc Ly sẽ mang thai.

Tô Lạc Ly được đưa vào phòng bệnh VIP, Giản Ngọc nhìn cô thấy cô vẫn chưa tỉnh, ở đây đã có y tá chăm sóc nên anh ta cũng yên tâm, sau đó vội vàng đến phòng làm việc của Chu Lễ Thành.

“Viện trưởng Chu, tôi phải xác nhận lại với ông chuyện Lạc Ly mang thai! Ông có chắc cô ấy thực sự mang thai không?”

“Tôi chắc chắn một trăm phần trăm cô ấy đã mang thai, và thai nhi đã được năm tuần! Cậu Giản, chuyện này có gì lạ đâu, trước đây cô ấy đã từng mang thai, chỉ là đứa bé đã không còn nữa.”

Chu Lễ Thành vẫn nhẹ nhàng, nho nhã như cũ.

“Cô ấy không thể mang thai, sao cô ấy có thể mang thai con của Ôn Khanh Mộ được?”

Giản Ngọc cảm thấy không thể tin được!

Chu Lễ Thành không biết nói gì, trước khi đi, Ôn Khanh Mộ đã nói hết mọi chuyện cho ông ta.

Ôn Khanh Mộ yêu cầu sau này Chu Lễ Thành phải nghe theo sự sắp xếp của Giản Ngọc.

“Đứa bé này không thể giữ! Tuyệt đối không thể giữ! Chắc ông cũng biết rõ thân phận của Ôn Khanh Mộ, vậy nên tuyệt đối không được giữ.”

“Vậy cậu Giản, cậu muốn mợ chủ bỏ đứa bé sao?”

“Không phải tôi muốn, mà là không thể giữ đứa bé này lại! Với thân phận của Ôn Khanh Mộ, đứa bé này đã được định trước tất cả đều là ẩn số! Tôi muốn ông nghĩ cách giấu Lạc Ly làm phẫu thuật nạo thai, phá bỏ đứa bé này.”

Chu Lễ Thành suy nghĩ một lát: “Lẽ nào không nói cho mợ chủ biết cô ấy đã mang thai sao?”

“Đương nhiên không thể nói! Lạc Ly là người mềm lòng lại cứng đầu, nếu biết mình mang thai chắc chắn cô ấy sẽ không cho chúng ta động đến đứa bé!”

Giản Ngọc quá hiểu Tô Lạc Ly.

“Vậy được rồi, khi nào mợ chủ tỉnh tôi sẽ cho người nói với cô ấy rằng trong quá trình kiểm tra sức khoẻ, phát hiện trong người cô ấy có một khối u, cần phải mau chóng phẫu thuật cắt bỏ.”

Chu Lễ Thành chỉ có thể làm theo ý của Giản Ngọc, mặc dù làm vậy hơi tàn nhẫn nhưng dường như đây là cách duy nhất.

“Được, ông phải mời bác sĩ giỏi nhất đến làm phẫu thuật cho cô ấy, nhất định phải giấu cô ấy.”

“Cậu yên tâm, tôi biết rồi.”

Cả đêm Giản Ngọc không hề chợp mắt, anh ta ngồi trong phòng bệnh của Tô Lạc Ly suy nghĩ rất nhiều.

Dù đã đưa ra quyết định, nhưng dù sao tim anh ta cũng làm từ thịt.

Anh ta cứ yên lặng như vậy ngồi cả đêm, suy nghĩ cả đêm nhưng vẫn chưa thể gỡ rối được vấn đề trong đầu.

Y tá bước vào kiểm tra tình hình của Tô Lạc Ly.

“Thế nào rồi?”

“Ồ, khá ổn, vết thương không có vấn đề, nhưng chắc còn quá yếu nên đến bây giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh lại.” Y tá hạ thấp giọng, sợ đánh thức Tô Lạc Ly.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom