Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2649


Chương 2649

Ba mươi năm ở Hà Đông ba mươi năm ở Hà Tây, người này với cô, cũng chuyển đổi quá nhanh đi chứ?

“Không gọi.”

Lúc này, cô rất có khí thế.

Cố Thành Trung nhíu mày: ‘Không nghe lời có phải không?”

Anh trực tiêp lột sạch quần áo của cô, một cái tát nữa, mông lập tức ửng đỏ.

Hai bàn tay in rất rõ ràng, Cố Thành Trung chỉ đánh một bên, đau đến mức chảy nước mắt.

Cuối cùng khí thế gì đó cũng biến mất sạch, đành phải gọi một tiếng.

Cố Thành Trung nghe được thì rất vui vẻ, sau đó đẩy cô lên giường….

Lễ cưới của Phó Lâm bên này sau khi kết thúc, ba ngày sau lại đến Đà Nẵng tổ chức tiệc cưới, huyên náo sôi động, vô cùng vui vẻ.

Hứa Trúc Linh ở bên ngoài cũng được hơn một tháng, rất nhớ các con, về không bao lâu, liền mang theo ba đứa nhỏ cùng đi biển nghỉ mát.

Trời vừa bước sang hè, thời tiết cũng không quá nóng, câu cá ở bờ biển, ngắm phong cảnh cũng rất tuyệt.

Bởi vì bánh bao nhỏ còn quá nhỏ, nên phải ở nhà.

Cô đem theo hai đứa con trai, xách túi lớn túi nhỏ, chất đầy trên thùng xe xuống đất.

Còn Cố Thành Trung thì rất đơn giản, chỉ cần áo khoác và quần áo để thay, còn kem dưỡng da, kem chống nắng và nhiều thứ khác, thì chỉ cân nhờ vợ thoa là được rồi.

Đây xem như là lần đầu tiên gia đình đi du lịch, Hứa Trúc Linh không có chút tính toán gì, còn Cố Thành Trung đã lên kế hoạch thật tốt cho chuyến đi, chuẩn bị sẵn khách sạn, bữa sáng bữa tối ăn gì, đều đã được tính toán kỹ lưỡng.

Cảnh vật xung quanh có gì, chợ đêm ở đâu, bãi biển có hoạt động gì, anh đều đã nắm rõ mọi thứ.

Còn Hứa Trúc Linh chỉ việc đến đó, đến cả đứa bé cũng không cần giữ, chỉ cần cô không làm lạc nó là được.

Buổi sáng đến khu nghỉ mát bên bờ biển, ở đây trang thiết bị rất cao cấp, nên người bình thường không đủ năng lực để tiêu tiền ở đây.

Bọn họ đặc biệt chọn một vài người, sợ sẽ gặp đối tác làm ăn, thì kỳ nghỉ mát sẽ biến thành một cuộc họp kinh doanh.

Tiểu Hi và Niệm Noãn thay quần áo, ở bên ngoài chờ Hứa Trúc Linh.

“Mẹ, mẹ đã xong chưa, chờ mẹ thay quần áo, cũng sắp ăn trưa luôn rồi.”

Niệm Noãn đáng thương nói.

“Ba ba nói, con trai phải kiên nhẫn, vì con gái thay đồ cần thay cả giày, đội mũ, đeo kính mát, đeo bông tai, còn có…Bôi kem chống nắng, lên mặt, lên cổ, trên đùi….”

Cố Hi còn rất cẩn trọng dùng đầu ngón tay đếm.

Niệm Noãn bất lực trừng mắt: “Tại sao ba lại dạy cái này?”

“Ba nói, sau này anh cưới vợ, đều cần dùng đến. Vợ là cái gì, có thể ăn không?”

Tiểu Hi là một trong ba đứa nhỏ, gần gũi với Hứa Trúc Linh nhất, cũng là đứa chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Cố Thành Trung, là danh bất hư truyền sâu sắc nhất. Bé nghiêm túc, không thích cười, rất cẩn thận hoà nhã, giống như….Nhìn thấy thức ăn không có cử động gì, nối nghiệp thật sự của Hứa Trúc Linh, thật sự là người nối nghiệp trong tương lai!
 
Chương 2650


Chương 2650

Lúc này, Hứa Trúc Linh đã thay một chiếc váy đi biển đi ra.

Cô vừa mới thoa xong kem chống nắng ở bên trong, sợ bản thân phơi nắng bị đen, cũng thoa cho hai cậu con trai từ trên xuống dưới.

“Xong rồi, đi thôi.”

“Không dám.”

Hai cậu nhỏ đồng loạt lên tiếng.

“Không dám cái gì?”

“Sợ ba sẽ la chúng con, không được đưa mẹ đi chơi.”

Bọn chúng lập tức lùi lại sau vài bước, nhìn quần áo của Hứa Trúc Linh từ đầu đến chân.

Váy thắt eo! Cổ chữ V xẻ sâu!

Mẹ của chúng đang rất nổi bật!

“Suyt, nói nhỏ thôi, nếu để ba con chọn quần áo cho mẹ, nhất định sẽ vừa già vừa quê mùa. Ba con có chút mệt, đang nghỉ ngơi, chúng ta đi đến bãi cát, đi dạo một chút!”

Cô kéo hai cậu con trai, một trái một phải rời đi.

Tiểu Hi và Niệm Noãn nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ qua đôi mắt của đối phương.

Mẹ của chúng, đang thử đi lùi trên bờ vực của cái chết, thách thức sự kiên nhãn của ba vua giấm châu Á này!

Rất nhanh ba người đã đến bãi cát, không quá nhiều người, cũng có người đang quay phim.

Nắng vừa phải, cô gọi một ly nước dừa, nằm dài trên ghế, thư thả tắm nắng.

Hai cậu con trai đang đắp một pháo đài cách đó không xa, kỹ năng làm rất siêu phàm.

Ở đây trời biển cùng một màu, gió không quá lớn, lung linh huyền ảo.

Đúng lúc này, có người chủ động tiến lại gần.

“Người đẹp, đi một mình hả?”

“Hai đứa con của tôi ở bên kia.”

Cô liếc nhìn, một người nước ngoài tóc vàng, nhưng rất thông thạo tiếng Việt.

Vẻ mặt anh ta đầy vẻ kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.

“Trời đất! Chuyện này là thật sao?

Nhìn em trẻ tuổi xinh đẹp như thế, sao có thể là mẹ của hai cậu bé kia chứ?

Trời ơi, em lấy lại vóc dáng cũng quá suất sắc ấy chứ, dáng của em chuẩn như vậy, không có một chút thay đổi nào.”

“Em xinh đẹp như vậy, nói chưa kết hôn anh còn tin. Em có chắc chúng không phải con của người thân không?

Thật sự là con em sao?”

Hứa Trúc Linh ngượng ngùng khi được khen, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Người này nói quá đi thôi, sinh con ở †rong nước cũng xem là còn sớm.

“Là con của tôi.”

“Có thể mạo phạm hỏi một câu, em làm nghề gì vậy?”
 
Chương 2651


Chương 2651

“Tôi là đầu bếp, mở nhà hàng.”

“Trời, trùng hợp thật.”

“Anh cũng là?”

“Anh chuyên chụp các món ăn ngon, anh là nhiếp ảnh gia, bên kia có một nhà hàng Tây năm sao, anh đến đó chụp ảnh quảng cáo. Em nhất định rất nổi, một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể không nổi tiếng được. Anh còn chưa nếm thử tay nghề của em, cũng đã bị em chinh phục rồi.”

Hứa Trúc Linh cười ngượng ngùng, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, thật sự rất khó xử.

“Phải rồi, có thể kết bạn không? Anh thật sự rất vui khi gặp được em, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bạn tốt…”

“Cô ấy sẽ không trở thành bạn tốt với cậu đâu.”

Lúc này, phía sau truyên đến một giọng nói lạnh như băng, trong lòng Hứa Trúc Linh bắt đầu run rẩy, quay thật nhanh lại nhìn.

Cố Thành Trung mặc đồ rất đơn giản, áo ba lỗ trắng, quần đùi tối màu, trên tay còn bưng một khe đồ ăn, bên trên có trái cây nước uống.

Cô chưa từng nhìn thấy anh ăn mặc như thế này, rất giản dị, cũng đủ phô ra các cơ bắp trên cơ thể, đường nét đây vẻ đẹp.

Giống như hormone biết đi, rất hùng hồ mạnh mẽ.

Anh đeo kính râm, cả người đều nhìn thấy vẻ đẹp trai.

“Cố….Cố Thành Trung….’ Lúc này không phải lúc phấn khích, răng của cô đang run rẩy lên hết rồi.

Thôi rồi!

“Chào, anh là….’ “Chồng của cô ấy.”

“Hả? Đây là chồng của em à, rất hân hạnh khi được gặp anh.”

Anh ta đưa tay ra, Cố Thành Trung nắm lấy, nhưng không buông ra.

Mà càng siết chặt hơn.

“Đừng bắt chuyện với phụ nữ một cách tuỳ tiện, có thể cô ấy là một phụ nữ đã có gia đình. Cô ấy đã nói rồi, bản thân đã có con, còn không biết điều mà tránh xa một chút à?”

“Anh, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ đơn giản là muốn kết bạn thôi. Cho dù cô ấy đã kết hôn, thì cũng có thể kết bạn chứ.”

“Nhưng vợ của tôi không cần một người bạn như cậu, đừng nhìn chỗ không nên nhìn, cút xa một chút.”

Anh hất mạnh tay, người nọ lảo đảo lùi lại phía sau, sao có thể dám ở lại nữa, mặt xám xịt rời đi.

Hứa Trúc Linh lập tức đứng dậy, giống như một đứa nhỏ vừa phạm sai lầm, cúi đầu, bàn tay nhỏ bấu chặt vào váy, cũng không dám thở mạnh.

“Ăn mặc rất phô trương.”

Anh liếc nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt sắc bén, giọng nói trầm thấp.

Cô nghe vậy, da đầu tê tái, tim đập nhanh, muốn đào một cái hố để chôn bản thân.

Bây giờ Cố Thành Trung tức giận đến muốn nổ tung, trước đây chung quy nhìn thấy cô trước không lồi sau không vểnh, là một đứa trẻ chưa dậy thì, sẽ không bị người khác ngấp nghé.

Nhưng không ngờ, sau khi ở bên nhau, dung mạo càng xinh đẹp, duyên dáng mảnh khảnh xinh đẹp hơn, còn chưa kể đến tính tình thoải mái hào phóng.

Sau khi sinh con, không biết vì sao, những nơi dậy thì lại đều phát triển lân hai, hiện tại mặc váy thắt eo, nhìn trước nhìn sau, đường cong thon thả, lại đầy vẻ mê người.
 
Chương 2652


Chương 2652

Vừa vặn có một khuôn mặt ngây thơ trong sáng, lại cho người khác cảm giác đáng thương, khiến trong lòng người ta muốn phạm tội.

Anh vừa đi tới phía sau, đã nhìn thấy toàn bộ quá trình mà ánh mắt người đàn ông kia luôn dáng vào ngực cô, hết lần này đến lần khác nhìn vào chân cô, còn cô thì chậm chạp không nhận thấy điều đó.

Anh tức giận đến mức muốn đi qua, bóp chết hắn ta.

“Nhìn rất đẹp.”

Anh nhả ra một tràn khí, tán thành nói.

Hứa Trúc Linh sững sờ, ngước mắt hoảng sợ nhìn anh, cô còn tưởng anh sẽ tức giận mắng cô, bắt cô quay lại thay quần áo chứ.

“Mặc như vậy cũng được.”

“Thật sao?”

Cô vui mừng nhìn anh.

Mỗi cô gái đều có trái tim yêu cái đẹp, đều muốn mặc những chiếc váy xinh đẹp.

Mùa hè vốn là mùa mặc váy, cô thật sự không kiềm chế được.

Nếu để Cố Thành Trung chọn quân áo, nhất định sẽ đem cô che thật kín, có chút khó coi.

“Nhưng anh cũng có điều kiện, chỉ khi có anh mới được mặc như vậy. Nếu không có anh ở bên cạnh em, thì không được, biết chưa?”

“Rõ, thưa ông xã đại nhân.”

Cô vui vẻ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại: “Anh….sao anh đột nhiên thay đổi tính tình, cho phép em mặc quần áo lộ tay lộ chân này?”

“Trong lòng vẫn không muốn.”

“Vậy sao anh….còn….’ “Là vì em thích, không thể vì anh không thích, mà ích kỷ bắt em không được mặc cái này không được mặc cái kia. Con gái thích chưng diện là bản tính trời ban, ngay cả Niệm Noãn đã lớn như vậy, cũng biết váy màu hồng đẹp, váy màu trắng không đẹp. Em cũng lớn đến thế này rồi, chẳng lẽ anh phải kiềm chế bản tính của em sao?”

“Huống chỉ, nhìn xinh đẹp như vậy, anh cũng thích. Nhưng anh là đàn ông, anh cũng biết những người đàn ông khác cũng thích nó. Anh không thích bọn họ nhìn em bằng ánh mắt thèm muốn đó, nên anh phải ở đó, mới được mặc.”

” Sau này, em muốn làm gì thì có thể nói cho anh biết, không cần phải lén lút, điều này sẽ khiến anh cảm thấy….rất tổn thương, em là đang sợ anh.”

Câu nói cuối cùng, vang lên bên tai cô, giống như một âm thanh ma quái.

Cô lập tức lắc đầu, giải thích: ‘Em không phải sợ anh, em biết anh nhất định sẽ không vui, em sợ anh tức giận.

Cũng tại em không tốt…. không phải em muốn huênh hoang, em chỉ là thích váy, thật sự rất đẹp.”

“Anh hiểu rồi.”

Anh vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại váy, nói: “Vợ của anh mặc cái gì cũng xinh đẹp, anh không trách em chuyện gì cả. Anh cũng là lần đầu làm chồng, có chỗ nào không tốt, có thể nói cho anh biết. Anh sẽ cố gắng sửa chữa, sẽ không khiến em thất vọng.”

Hứa Trúc Linh nghe thế, trong lòng bỗng trở nên ấm áp. Anh ấy, lần đầu làm chồng, cũng đã rất hoàn hảo, có lẽ….là thiên bẩm!
 
Chương 2653


Chương 2653

“Không đâu, anh đã làm rất tốt rồi, anh không biết có biết bao nhiêu người hâm mộ em đâu.”

Hứa Trúc Linh ôm lấy anh thật chặt, chầm chậm nói từng chữ từng chữ mội.

“Anh chỉ là làm điều mình phải làm, em không chê là được.”

Bàn tay anh vuốt ve mái tóc của cô, giọng nói ôn nhu vang ở bên tai.

“Daddy mommy, hai người đang thì thầm gì với nhau vậy ạ, xếp lâu đài cùng chúng con đi, chúng con chẳng xếp được gì hết.”

“Tiểu Hi nCốc, không biết làm, ba mau tới hỗ trợ với.”

“Ba đến đây.”

Cố Thành Trung kéo cô tới, tay chân thành thục mà xếp ra một lâu đài.

Hai đứa bé há miệng trợn mắt mà nhìn, việc này tưởng chừng rất đơn giản nhưng thực ra siêu cấp khó khăn đó, nhìn Cố Thành Trung một cách bái phục, trong mắt ngập tràn vẻ ngưỡng mộ.

“Ba thật là lợi hại!”

“Daddy, có phải cái gì ba cũng biết không? Hình như chẳng có gì làm khó ba được cải”

“Ba, ba là người toàn năng ạ?”

“Không đâu, bởi vì mẹ có thể làm được một chuyện mà ba không làm được.”

“Là gì vậy ạ?”

“Sinh ra các con, khổ cực nhất vẫn là mẹ, nếu như không có mẹ, các con cũng không tới được thế giới này, cũng không có cơ hội cho ba thể hiện. Ba lợi hại như vậy, là bởi vì mẹ sinh các con đã rất cực khổ rồi, cho nên việc phân chia đều đều, chuyện chăm sóc các con, nên để ba làm.”

“Phải nhớ rằng mẹ là tốt nhất, nếu như không có mẹ, các con có thể vẫn là mấy tên nhóc quỷ đó.”

“Cám ơn mẹ ạ.”

Tiểu Hi và Niệm Linh hai miệng một lời đồng thanh nói.

Hứa Trúc Linh vô cùng cảm kích nhìn Cố Thành Trung, thực ra trong thời gian bọn nhỏ lớn lên, những gì Cố Thành Trung bỏ ra so với cô thì lớn hơn nhiều.

Anh là cha, càng là thầy vỡ lòng, dạy cho bọn trẻ tam quan đúng đắn.

Anh cũng chưa bao giờ keo kiệt thể hiện tình yêu với cô, kể cả khi có mặt của con trẻ, anh vân sẽ chiêu chuộng cô.

Hơn nữa sẽ nói rất rõ ràng cho bọn nhỏ, cho dù anh có yêu mấy đứa trẻ, cũng sẽ không vượt qua tình yêu đối với cô.

Bởi vì có mẹ thì mới có con, bọn trẻ cũng phải yêu mến kính trọng cô.

Bây giờ cô không chỉ có một Cố Thành Trung chiều chuộng mà còn có ba bảo bối đáng yêu, ngay cả Đoàn Tử hơi lớn như vậy, cũng sẽ nhường đồ ăn cho mẹ.

Ngay lúc này, loa phóng thanh trên bờ biển thông báo tin tức.

“Mời cha mẹ Dương Tư Điềm lập tức đến trạm cứu hộ, ngoài ra, các vị phụ huynh khác hãy để ý con trẻ đi cùng mình, đừng để chúng bị lạc.”

Loa phóng thanh vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Cố Thành Trung không phải là dắt tay hai đứa bé, mà là năm thật chặt bàn tay của Hứa Trúc Linh.

Cô sững sốt một hồi, mới hiểu được đây là ý gì.

Mà hai bảo bối nhìn nhau, lặng lẽ tự nắm lấy tay đối phương.
 
Chương 2654


Chương 2654

Hứa Trúc Linh tức giận trừng mắt nhìn Cố Thành Trung, ngay trước mặt mấy đứa trẻ, không thể khiêm tốn một chút sao?

“Anh có thể cho bé con sự giáo dục tốt nhất, chính là yêu em.”

Anh đột nhiên ở bên tai cô hạ thấp giọng khàn khàn nói.

Cô nghe thấy lời này, trái tim run lên từng hồi, chẳng biết tại sao trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.

Cả nhà bọn họ bốn miệng vui vẻ hòa thuận, nào ngờ có người ở trong bóng tối nhìn.

“Cậu chủ, cậu thật sự không đi lên chào hỏi sao? Hứa tiểu thư nếu là biết cậu tới, nhất định sẽ rất vui. tiểu thư Cythia, cũng sẽ rất vui vẻ, dâu sao cô chủ cũng lớn lên trong tay cậu.”

“Không được, tôi đứng xa nhìn họ thôi, biết bọn họ sống rất tốt, vậy là được rồi.”

Diên ở phía xa, nhìn họ chăm chú, trong mắt là một vẻ ôn nhu dịu dàng.

Chỉ có điều sự ôn nhu dịu dàng ấy không hạ trên bóng hình của Hứa Trúc Linh, mà là Cố Niệm Linh.

Cô bé đã cao hơn, nói chuyện cũng lưu loát hơn rất nhiều, dẫu sao hai người họ đã chia xa hơn tám tháng trời rồi.

Thu đi xuân tới, hôm nay sắc trời đã bước vào hạ.

Cô bé mặc váy đỏ, giống như công chúa nhỏ vậy.

Thấy cô bé dù rời khỏi anh nhưng vần có thể dung nhập vào Cố gia, anh cũng yên tâm rồi.

Có Hứa Trúc Linh và Cố Thành Trung chăm sóc, nhất định có thể cho cô bé hết thảy những điều tốt đẹp nhất.

Còn anh, ngay cả bản thân mình cũng không chăm sóc tốt, huống chỉ là có một đứa trẻ bên cạnh.

Bây giờ anh biến mình thành một cỗ máy cuồng công việc, ngoại trừ Kettering lớn mạnh, anh không có bất kỳ thời gian rãnh rồi nào.

Mặc dù Samegawa Akane nói sự mất tích của Risa không liên quan gì tới anh ta, nhưng anh tin rằng, nếu như không phải là anh ta ép cưới quá vội vã, sao lại khiến cho Risa rời đi cơ chứ?

Thời gian trôi qua lâu như vậy rồi, hoàn toàn không có chút tin tức nào, phái người đi tìm kiếm nhưng chẳng thu hoạch được gì, đúng là một đám phế vật.

Anh đi tìm William, Kỷ Thiên Minh, huy động tất cả các lực lượng cùng tìm kiếm, cũng không tìm được chút tin tức nào của Risa.

Cô tựa như đột nhiên bốc hơi trong không khí vậy. ‘ Anh thậm chí còn không dám xác định răng cô bây giờ rốt cuộc là sống hay đã chết.

Nếu như còn sống, tại sao đến bây giờ vẫn không tới tìm anh?

Hay là, cô đã tìm được một cuộc sống an nhàn, lấy chồng sinh con rồi ư?

Anh tình nguyện tin vế sau, ít nhất là cô còn sống, vậy thì anh mới có động lực để đi tiếp.

Chỉ là, khoản nợ của anh và thân vương Akihito, cần phải tính từng khoản từng khoản một cho rõ ràng.

Mà công ty Nhật Kinh ở Hà Nội vẫn phát triển một cách mạnh mẽ, nhưng vị trí chủ tịch vẫn bỏ trống ở đó, tất cả mọi chuyện đều do Yasui Yuuzora quán xuyến và xử lý.

Anh cũng mấy lần đi đến Hà Nội, đều im hơi lặng tiếng, không làm kinh động bất kỳ người nào.

Anh đến thăm hỏi Yasui Yuuzora trước tiên, muốn nhìn xem công ty Nhật Kinh có dấu vết gì hay không, nhưng cũng chẳng thu hoạch được gì.
 
Chương 2655


Chương 2655

Yasui Yuuzora cũng không phải người tuyệt tình, còn để cho anh tới nơi ở trước kia của Risa.

Trong phòng mỗi ngày đều có người quét dọn, như thể cô sẽ quay lại bất cứ lúc nào vậy.

Trên tủ đầu giường vân để tấm ảnh của cô, trong tấm ảnh, nụ cười của cô vẫn ngọt ngào như ngày nào.

Trong ngăn kéo có cuốn nhật ký cô viết, còn có cả những bức thư giữa hai người họ, cũng đều được cô lưu giữ cẩn thận.

Trong nhật ký của cô đều là những ghi chép ngắn gọn không dài dòng. Mỗi ngày đều đã làm gì, hôm nay học tập cái này, ngày mai học tập cái đó.

Có một khoảng thời gian cô không còn viết nhật ký, lúc ấy là cô đi Đà Nẵng, và quen biết anh.

Sau khi trở lại Hà Nội, mỗi một trang nhật ký cơ bản đều xuất hiện tên của anh.

Chỉ là…quá ngắn ngủi.

Mới ghi chép mấy tháng mà thôi, thế mà đã hoàn toàn kết thúc rồi.

Anh rất cảm kích Yasui Yuuzora để cho anh ra vào tự do, cho nên trong thời gian ngắn đã giao thương với công ty Nhật Kinh không ít, chỉ là gân đây nhà vua yêu cầu kiểm định nghiêm ngặt hải quan, cửa khẩu, mua bán giữa hai nước cũng dần bị giảm bớt, dường như ý thức được sau này sẽ có một trận chiến thương mại nên lặng lẽ làm công tác chuẩn bị.

Anh lần này tới Đà Nẵng, cũng chỉ là hợp tác đơn thuần.

Anh coi trọng thị trường này của nhà họ Ngôn, sản phẩm này ở nước ngoài bán rất chạy, lần này anh đã cùng Ngôn Phúc Lâm bàn bạc xong xuôi, để cho Hứa Trúc Linh đảm nhiệm đại diện phát ngôn cho chiến dịch tuyên truyền của loạt sản phẩm trang điểm mới ra mắt.

Hai vợ chồng bọn họ ở nước ngoài cũng rất có tiếng, không thua kém bất kỳ ngôi sao lưu lượng nào, hiệu ứng fans mà họ mang lại cũng rất lớn.

Anh cảm thấy tiềm năng rất tốt, cho nên đã hợp tác cùng Ngôn Phúc Lâm.

Cái này cũng đánh thức Ngôn Phúc Lâm, thời còn đi học Hứa Trúc Linh đã từng quay một đại ngôn nước hoa, nhận được phản ứng rất tốt, nhiều năm như vậy rồi mà còn có thể trở về con đường này vậy thì chắc chắn sẽ mang tới hiệu quả rất lớn.

Bởi vì chuyện này vận chưa hoàn toàn quyết định, cho nên Diên cũng không rời khỏi Đà Nẵng, vấn lưu lại đây mấy ngày.

Anh mới hoàn thành xong chút việc, muốn thăm Cythia một chút, không nhịn được lại tới.

Anh ta không làm kinh động đến ai, ngắm nhìn Oythia xong liền rời đi.

Laura muốn đi cùng anh, nhưng sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, anh bảo cô quay về khách sạn, anh muốn đi dạo quanh đây một chút.

Rảo bước trên những con phố nhộn nhịp, thành phố này đã quá đôi quen thuộc với anh, bên cạnh London thì nó không khác gì ngôi nhà thứ hai.

Lúc đầu anh tìm hiểu mọi thứ vê thành phố này cũng là vì Hứa Trúc Linh.

Anh đến đây cũng bởi đây là nơi là mà cô sống.

Những là lại không ngờ đến rằng mình sẽ nhớ mãi một thành phố chỉ vì một người con gái.

Môi con đường, mỗi nhà hàng, mỗi khu vui chơi đã từng đến anh đều nhớ rất rõ.

Những mảng kí ức này tựa như một hạt giống bén rễ nảy mầm và căm sâu trong tâm trí khiến anh không thể nào quên được.

Anh đi đến những nơi họ từng ghé, chỉ là không có dũng cảm bước vào, dừng lại một lúc lâu cuối cùng cũng đành quay lưng rời đi.
 
Chương 2656


Chương 2656

Anh cảm thấy tựa như mình đã mơ một giấc mộng xuân, trong giấc mơ ấy mọi thứ đều đẹp đế biết bao nhưng khi tỉnh giấc tất cả đều biến mất.

Anh nghĩ rằng Risa là sự cứu đỗi mà ông trời đã phái xuống cho anh để anh một lần nữa có thể vượt qua cái bóng của quá khứ để yêu một người.

Anh biết rằng lấy cô làm vợ là một điều không dễ dàng, anh đã phải chuẩn bị mọi thứ để có thể sẵn sàng chống lại cả một quốc gia.

Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nỗ lực bằng tất cả những gì mình có nhưng cuối cùng thì…

Nhưng nhân vật nữ chính trong câu chuyện đã biến mất như thể chưa từng †ồn tại.

Anh và Samegawa Akane coi nhau như cái gai trong mắt, chỉ hận không thể giết chết đối phương.

Hai người họ căm ghét nhau cũng chỉ vì một người con gái.

Nếu như không có sự tồn tại của đối phương, có lẽ Risa sẽ không biến bất, sẽ không lìa khỏi cõi đời hay bặt vô âm tín như bây giờ.

Dù là ở các nước phương Tây hay phương Đông thì hồng nhân họa thủy luôn là câu chuyện được nhắc đến muôn đời, nhưng anh ta không ngờ rằng có ngày anh lại vì một người con gái mà đánh mất bản thân.

Một mình anh ta từ sáng đến tối rõ rằng không làm gì, vậy mà thân thể lại vô cùng nặng nề.

Anh ta như một kẻ từ cõi chết trở về, thẫn thờ bước đi trên những con phố quen thuộc, sống bằng những kí ức cũ cùng niềm tin, anh ta thậm trí còn không biết ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì.

Nếu như cả đời này không tìm được tung tích của Risa, vậy anh phải đi đâu đây?

Căn phòng không một tia sáng le lói, anh ta dường như đã quá quen với màn đêm đen, đôi mắt của anh cũng đã dần thích nghỉ với bóng tối.

Anh ta tựa một bóng mạ, lang thang trong vô thức.

Rửa mặt xong, ngồi xuống trước giường.

Không biết tự khi nào trước đi ngủ anh đều phải uống một cốc rượu, rượu là cách giúp thần kinh anh tê liệt, tự thôi miên bản thân, khi đã thật sự thấm mệt anh mới có thể chìm vào giấc ngủ để đêm về sẽ không mơ thấy hình bóng người mà anh nhớ da diết, cũng không bị người đó mà thao thức cả đêm.

Rượu ngon hay không đối với anh cũng chẳng có mùi vị gì nữa, vì anh chúng đều giống nhau, chỉ là thuốc ngủ mà thôi.

Trước khi chìm vào giấc ngủ anh đều mong rằng sẽ không còn mơ thấy cô nữa nhưng trong giấc mơ cô vẫn xuất hiện mang theo nụ cười tựa như hoa nở, xinh đẹp động lòng người.

Vào lúc này, tại chỗ ở riêng của Phó Thanh Viên Anh ta thích ở một mình, hằng ngày bầu bạn cùng máy tính và những con số.

Gậu ta thường xuyên về nhà cũ thăm Cố Chí Thanh và Úy Lam, anh ta biết mình chỉ là đứa con hoang chẳng vinh dự gì nhưng Cố Chí Thanh chẳng hề bận tâm đến điều đó và coi anh ta như con ruột.

Úy Lam cũng dần dần chấp nhận, bản thân bà biết bà đã nợ Phó Thanh Viên quá nhiều, mọi tội lỗi vốn đều là do Phó Minh Nam gây ra, còn anh ta căn bản không có liên quan gì cả vậy mà đã phải gánh chịu quá nhiều thứ.

Mặc dù mang họ Phó những cậu ta vẫn là người của Cố gia.

Trên thế gian này, người thân nhất của anh chính là Phó Minh Tước những anh ta cùng đã đi rồi.
 
Chương 2657


Chương 2657

Anh mỗi ngày đều gặp Cố Thành Trung, giúp anh ta xử lí chuyện của công ty, hoàn thành phần công việc của mình. : Anh chưa bao giờ từ bỏ ý định tìm kiếm Tân Miêu, Nhược Minh Lan nói cho anh biết nững nơi Tân Miêu đi đến, cô ấy đã đi rất nhiều nơi và nơi ở lại ít ngày nhất chính là Đà Năng.

Cậu biết cũng cùng cũng sẽ có ngày cô ấy quay về.

Trước mắt, anh ta còn việc quan trọng hơn là thực hiện lời hứa với bạn là chăm sóc Risa và đứa bé sắp chào đời mẹ tròn con vuông.

Đã tám tháng trôi quá, cũng đã sắn đến ngày hạn đã ấn định.

Bệnh viện mà Yasui Yuuzora đích thân liên hệ chỉ cần nhập viện trước khi sinh, mọi công việc về bảo mật đều đã ổn thỏa cả rồi.

Ở đây có một người chuyên phụ trách việc chăm sóc Risa, một ngày ba bữa cơm được chuẩn bị đầy đủ, anh ta thường đi làm về muộn sẽ không lo cô bị đói.

Hôm nay đi trên đường chợt nhìn thấy bên đường có bán súng bắn bong bóng, cảm thấy Tân Miêu sẽ thích nó, nó rất hợp với căn phòng của một cô bé yêu màu hồng như cô.

Anh không kìm được bèn mua mỗi màu một chiếc.

Lúc mua cười đến ngây người, nghĩ đến lúc về nhà có thể gặp Tân Miêu.

Có điều trong lòng anh rất rõ, cô vẫn đang phiêu bạt ngoài kia, anh luôn sẵn sàng cho cô một mái nhà nhưng cô lại gạt đi.

Anh không dám trờ về quá muộn vì biết rằng Risa sẽ đợi anh.

Cô cô đơn, anh cũng cô đơn, hai người họ tựa như hai người ngồi giữa trời tuyết đang run lên vì lạnh, không ai cười nhạo ai, họ giống như những người thân trong gia đình, cảm thông, yêu thương, sản sẻ sự bất lực.

“Anh về rồi à.”

Risa nghe thấy tiếng mở cửa liên lập tức ôm cái bụng bầu của mình chạy tới.

Bụng cô ấy giờ rất lớn, trông chẳng hềcân xứng với dáng người nhỏ bé của cô, tưởng chừng như có thể đè bẹp cô.

Anh cũng vội vàng đến đỡ cô, cái thai cũng sắp đến ngày đẻ nên anh cũng vô cùng lo lắng dù sao thì anh cũng là người chăm sóc Risa từ tháng mang thai đầu tiên.

Thấy bụng cô mỗi ngày một to lên anh cũng rất vui, rất mong chờ ngày đứa bé chào đời.

Đứa trẻ này chào đời sẽ gọi anh là chú, anh sẽ là bậc cha chú.

“Cái này là cho tôi à? Có trẻ con quá không vậy? Tôi rất thích nó đó!”

Risa nhìn thấy khẩu súng bắn bong bóng, hai mắt sáng rực lên, nóng lòng muốn cầm lên xem thử.

Mặt Phó Thanh Viên hiện lên chút lúng túng, anh bối rối gãi đầu, Risa lập tức hiểu ra ngay cười cười nói: “Cái này là dành cho cô gái của anh đúng không?”

“Cô…cô đừng cười tôi, cô biết thừa là tôi tự mình đa tình mà, giờ cô ấy không ở đây nhưng mỗi ngày tôi vẫn đều mua vài món đồ cho cô ấy.”

Nói rồi anh ta lập tức ném hết mất thứ đó lên tủ ở hành lang.

Trên đó có một chiếc kẹp tóc hình trái tim của con gái, một chiếc băng đô có gạc nhỏ và một món đồ chơi của Peppa Pig. Anh ấy thậm chí còn mua bộ quần áo kiểu Lolita. Anh ấy nói rằng anh ấy đã nhìn thấy nó trong cửa hàng, thấy rất phù hợp với Tân Miêu nên anh đã tự mình mua nó.

Lúc anh ta mua thứ đó những người bán hàng đều nhìn anh ta với ánh mắt kì quát như thể anh ta là một tên biến thái vậy.

Thực ra anh ta cảm thấy bản thân mình đúng là một tên biến thái, dù Tân Miêu không ở đây nhưng lúc đi trên đường nhìn thấy thứ gì anh đều không kìm được mà nhớ đến cơ.
 
Chương 2658


Chương 2658

Anh đang mong đợi…..

Một ngày nào đó, khi trở về nhà với món quà nhỏ trên tay thì người ra mở cửa cho anh chính là cô, lúc đấy cô sẽ mặc trên người bộ đồ ngủ và đi đôi dép lê trong nhà.

Lúc mở cửa cho anh có khi còn chưa tỉnh ngủ hoặc nhìn anh phàn nàn cô ấy sắp chết đói rồi, bảo anh mau nấu cơm cho cô ăn.

Thế nào cũng được cả…….Chỉ cần người mở cửa là cô ấy là được rồi.

Sau đó anh sẽ tặng cô món quà như dâng lên vật báu, cô nhìn anh đầy kì quặc xem xem anh mua gì.

Cho dù cô ấy thích hay không, thì những món quà này vân nên đến tay người nên nhận chứ không phải là để hết ở đây, quà càng ngày càng nhiều đến mức chẳng còn chỗ để, nhưng để mất thì lại không lỡ.

Sự tồn tại của chúng lại giống như đang chế giêu anh vậy.

Chế giêu anh không có người để tặng nên vẫn quăng chúng ở góc này.

Risa nhìn thấy nỗi buồn trong đáy mắt anh ta, cô cũng rất thấu hiểu cảm xúc của anh bây giờ Cô mỗi ngày đều tìm đọc những tin tức về Diên, thỉnh thoảng khi không có tin tức gì mới thì lại lỗi mấy tin cũ ra đọc đi đọc đi đọc lại vài lần.

Sau khi đọc xong rồi, nội dung của mẩu tin thậm trí từng dấu chấm dấu phẩy cô đều nhớ rất rõ.

Nhưng làm như vậy để làm gì?

Người muốn gặp thì mãi chẳng thấy đâu, chỉ có thể tự ôm hy vọng rồi lại tự mình thất vọng.

Cô và Phó Thanh Viên đều là người rất đáng thương.

“Được rồi, được rồi, là mua cho tôi đúng không, mang tiếng ở cùng nhau lâu như vậy mà chưa mua cho tôi được cái gì cả, biết rõ là tôi không thể ra ngoài còn mang mấy cái này về trêu ghẹo tôi. Đây chẳng phải đồ chơi cho trẻ con sao, thôi coi như cũng hợp ý tôi.”

“Cô sẽ không thấy tủi thân chứ?”

“Không đâu, mới thế này đã thấy tủi thân thì tôi sinh con ở đây thì sao? Tôi thích súng bắn bong bóng này, đưa cho tôi đi, tôi muốn chơi.”

“Vậy….để lại cho tôi một cái đi, nhỡ Tân Miêu lại thích nó thì sao?”

Anh ấp úng nói, một chút sức lực cũng không có sợ rằng Risa sẽ cười nhạo mình.

Vừa rồi đúng là cảm thấy có chút tức giận nhưng bây giờ trong lòng lại không kìm được tình yêu dành cho cô.

Risa chỉ cười, không nói gì thêm, bắt đầu mở hộp gói hàng ra.

Súng bắn bong bóng này chạy bằng pin, chỉ một lúc sau cả căn phòng đã ngập tràn bong bóng, đủ lại màu sắc khác nhau, tưa như trong một giấc mộng tuyệt đẹp vậy.

Đẹp như vậy, nhưng cũng rất dễ vỡ, thời gian tồn tại quá ngắn ngủi, chỉ cần chạm nhẹ một cái lập tức vỡ tan thành bọt biển.

Cô trông có vẻ rất thích thứ và hạnh phúc, suốt tám tháng qua cô thường tự một mình nói chuyện với đứa bé trong bụng mình.

Nếu như trẻ c=nhỏ thật sự có thể được giáo dục ngay từ khi trong bụng mẹ, vậy thì e là đứa bé trong bụng cô sẽ là một đứa trẻ lắm mồm rồi Phó Thanh Viên ở bên cạnh ngập ngừng k nói, anh không biết có nên nói hay không.

Risa để ý đến sắc mặt anh khác lạ liền hỏi: “Sao vậy? Nhìn dáng vẻ ngập ngừng của anh kìa, có phải có điều khó nói không?”
 
Chương 2659


Chương 2659

“Không phải tôi, mà là…”

Anh ta mất một lúc cũng không biết nên nói thế nào.

Nghe thấy giọng điệu ấy, trái tim Risa run lên dữ dội, dường như cô đã đoán ra điều gì đó.

“Anh, có phải anh biết được tin tức gì về Diên không?”

Đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày cô nhận được thông tin cuối cùng về Diên, đã rất lâu rồi không không biết thêm tin tức gì về anh, không biết rằng anh đang bận rộn làm gì, đang ở đâu.

Phó Thanh Viên thởi dài đầy bất lực nói: “Anh ấy đang ở Đà Nẵng, hành tung rất kín kẽ, bởi vì nếu như bất kì báo đài nào biết về truyện này tôi e rằng anh ba cũng đều không biết. Anh ấy hình như không hề đi tìm chị dâu, bây giờ vẫn đang ở Đà Nẵng.

“Anh ấy đang ở Đà Năng! Vậy là cách tôi rất gân!”

Cô không dám tin rằng anh với cô đang ở cùng một thành phố.

“Anh ấy ở đâu?”

Anh vội vã nói: “Tôi vẫn băn khoăn không biết có nên nói cho cô không, tôi sợ rằng kẻ khác biết đến sự tồn tại của cô, dù sao đứa trẻ cũng chưa ra đời tôi không thể để cô mạo hiểm được. Hay là…thế này đi, tôi đưa cô đi tìm Diên, nếu anh ấy biết được cô đã mang tai con của anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không thể ngồi yên, đưa cô cao chạy xa bay.

“Nếu như cô đi cùng diên, đừng nói là công ty Nhật Kinh, kể cả thân vương Lê Sa có tới cũng không làm được gì.

Chỉ cần Diên che giấu thân phận thật của cô, thay đổi cho cô thân phận mới thì mọi vấn đề sẽ đều được giải quyết.”

Đột nhiên nghĩ ra cách này, Phó Thanh Viên trong lòng vốn còn vướng bận bây giờ liền cảm thấy không có gì khó khăn nữa rồi.

Anh hào hứng quay ra nhìn Risa, nhưng trên mặt cô không có chút vui vẻ nào, thậm chí … khóe mắt dần dần ứa ra nước mắt.

Hai hàng mi nhanh chóng bị ướt đấm bởi nước mắt.

Anh sững sờ nhìn cô khó hiểu. “Cô làm sao vậy? Lẽ nào đề xuất của tôi không tốt sao? Chẳng lé đó không phải là cách hoàn hảo nhất sao? Không ai biết rằng .Jane đã đến Đà Nẵng. Sau khi cô rời đi với anh ấy. Tôi sẽ nói dối Yasui Yuuzora là do tôi canh chừng không cẩn thận mới để cô mất tích. Không phải tại ông ấy, tôi sẽ đi tìm Tân Miêu, có Minh Lan ở đây rồi tôi cũng chẳng sợ công ty Nhật Kinh trả thù nữa.”

“Tôi không thể đi được.”

Cô khó khăn nói ra bốn chữ ấy, trái tim khó chịu như bị ai bóp nghẹn.

Bốn chữ ấy như nhát dao cứa vào †im cô.

Giống như, trước mắt cô là một cánh cửa, mà chỉ cần bước qua nó, một con đường rộng lớn sẽ mở ra, mọi thứ sẽ thay đổi cô có thể sống cuộc đời mình muốn và có thể hoàn toàn tránh xa lời nguyền của công ty Nhật Kinh.

Nhưng cô lại không thể!

Cô căm ghét công ty Nhật Kinh, nhưng cô ấy vẫn phải thừa nhận rằng công ty Nhật Kinh cũng là trách nhiệm của cô ấy.

Cô không thể thay đổi được thân phận của bản thận, cũng không thể ích kỉ trách cứ bố mẹ rằng tại sao lại sinh cô ra.

Nếu như cô không được sinh ra thì làm có cơ hội gặp được người đàn ông mà cô muốn ở bên đến trọn đời?
 
Chương 2660


Chương 2660

Cô đã đồng ý với ông nội (Yasui Yuuzora) rằng sau khi sinh đứa trẻ, cô sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm của mình.

Nếu như bây giờ cô rời đi, ông nội sẽ coi thường chính mình và cô cũng tự khinh bỉ chính bản thân.

Cô ấy không thể phản bội lời hứa của mình, nếu không có ông nội cô và đứa trẻ cũng sẽ không được an toàn như bây giờ.

Nếu như để Samegawa Akane biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này, cô và con chắc chắn sẽ không có đường lui.

“Tôi không thể rũ bỏ lời thê của mình, ngoại trừ ở lại đây cùng anh tôi không còn sự lựa chọn nào khác.” “Nếu tôi lén lút rời đi, công ty Nhật Kinh sẽ không thể chịu nổi cơn giận dữ của Samegawa Akane. Khi ông nội Yusora còn sống, không ai dám động đến công ty Nhật Kinh, nhưng ông già yếu rồi. Nếu ông ấy rời đi, thì sớm muộn gì công ty Nhật Kinh cũng sẽ bị hoàng tộc thôn tính. Tôi…”

…Tôi không thể rời đi được, tôi là người của công ty Nhật Kinh, cho dù tôi ghét cay ghét đắng thân phận của mình, tôi cũng không thể chối bỏ trách nhiệm mà mình phải làm.

Lúc lới những lời này, nước mắt đã lăn dài trên gò má cô.

Phó Thanh Viên không khỏi đau lòng đưa tay lên xoa đầu cô, Risa cũng không thể kìm nén được cảm xúc của mình, nước mắt không tự chủ được rơi xuống không ngừng.

“Cô, cô đừng khóc nữa, như vậy sẽ không tốt cho đứa trẻ đâu.”

Phó Thanh Viên vốn không giỏi an ủi người khác, nhìn thấy cô khóc đáng thương như vậy trái tim cũng không dễ chịu gì.

Dù có khuyên can, an ủi thế nào cũng vô ích, lúc này cô giống như một đứa trẻ phải đưa ra một lựa chọn khó khăn, cô đánh mất con búp bê mình yêu thích, không kìm được ở đây khóc lóc đến thương tâm.

“Nếu không, tôi đưa cô đi gặp anh ấy, chỉ cần đứng nhận từ xa, vậy là cũng tốt rồi.”

“Thật sao…thật vậy sao?”

Risa lập tức nín khóc, ngước đôi mắt ngấn lệ lên nhìn anh.

Đến Đắng lâu như vậy rồi nhưng cô chưa từng rời khỏi căn nhà này nửa  bước, thậm trí đến cả sàn ở tâng một có bao nhiêu viên gạch cô cũng biết rất rõ.

Có thể thấy, sự cô đơn có một sức mạnh to lớn có thể ép buộc con người ta đến mức này. Phó Thanh Viên kiên định gật đầu: “Tuy rằng rất khó khăn nhưng cũng không làm khó được tôi.

Tôi có thể nhiễu tất cả hệ thống giám sát ở đây đảm bảo rằng cô sẽ không bị camera quay lại. Nhưng cô không thể xuất hiện ở trước mặt anh ấy. Nếu như Diên nhất định không chịu buông tay thì tôi không chắc sẽ đưa cô trở lại ”.

“Được… Tôi nghe lời anh, có thể được nhận thấy anh ấy từ xa cũng là tốt lắm rồi.”

“Vậy được, giờ chúng ta đi ăn tối trước, sau đó ngủ một giấc để nạp đầy năng lương, được không?”

“Được.”

Lúc này, Risa giống như một đứa ngoan ngoãn, rất nghe lời Phó Thanh Viên, anh nói gì cô đều làm theo.

Anh bảo cô ăn nhiều hơn, cô sẽ ăn nhiều hơn, bảo cô đi ngủ sớm hơn, cô liền đi ngủ sớm. Cô rất mong được gặp người yêu của mình và dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn cô cũng có thể lấp đầy được nỗi nhớ thương vô bờ bến trong tim cô.

Sáng hôm sau, cố dậy từ sớm, Phó Thanh Viên rất giữ lời hứa. Tối qua anh đã đột nhập vào hệ thống giám sát của thành phố, theo dõi nhất cử nhất động.
 
Chương 2661


Chương 2661

Anh ta lái một con xe màu đen, kính xe là loại kính một chiều đảm bảo không ai nhìn thấy họ bên trong.

Cô cũng được cải trang rất cẩn thận, được che chắn kín đáo dưới tiết thời mùa hè nóng nực.

Cô đeo cặp kính râm, khẩu trang, đội chiếc mũ lưỡi trai, ôm chiếc bụng bầu đi lại rất khó khăn.

Nếu đi lại quá nhiều cô sẽ cảm thấy khó thở bởi bụng cô giờ đã quá to, nó đè lên các tim và phổi ở bên trên khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.

Phó Thanh Viên lo lắng nhìn cô, toàn thân cô toát dã mồ hôi, phải mặc nhiều áo như thế dưới thời tiết mùa hè nóng nực thế này thật khó mà chịu nổi.

Gô khẽ khua tay ý muốn nói rằng anh đừng lo lắng, cô có thể chịu được.

Gô thật sự rất muốn được nhìn thấy Diên, ông trời cũng không cảm được cô.

Phó Thanh Viên dẫn cô xuống sảnh của tập đoàn Phát Đạt, hai người trốn vào góc khuất, ngay đối diện với lối vào của tòa nhà.

Cô đứng đợi tầm 10 phút thì thấy Diên cùng Ngôn Phúc Lâm đi ra.

Hai người họ đứng ở cửa bàn luận về chuyện gì đó, sau đó hai người bắt †ay nhau.

Risa đứng từ xa, qua cặp kính râm say đắm ngắm nhìn hình bóng người đàn ông quen thuốc, nước mắt không kìm được rơi lã chã tựa dòng nước lũ ướt đẫm cổ áo.

“Cảm ơn anh Diên đã cho tôi cơ hội để tôi thử sức ở một thị trường mỹ phẩm rộng lớn ở nước ngoài như vậy.

Tôi chắc chắn sẽ đạt được những gì mình mong muốn.

“Tôi tin tưởng vào năng lực của anh, tôi cũng hy vọng bạn có thể để Hứa Trúc Linh đến tham gia quay phim đúng theo thỏa thuận. Điều này sẽ chỉ làm cho sự công khai này trở nên mạnh mẽ hơn và cho phép sự hợp tác của chúng ta thu được nhiều lợi nhuận nhất.”

“Được rồi, tôi suýt quên mất cố ấy đấy, tôi nghĩ cô ấy sẽ vui vẻ giúp tôi chuyện này thôi, không cần lo lắng đây.

Nhưng mà không nói cho cô ấy biết là ý của anh à?”

“Không đâu, lần này tôi đến Đà Nẵng, không muốn làm phiền đến ai An”

đâu.

Anh nhẹ nhàng nói.

Ngôn Phúc Lâm cũng không gặng hỏi nữa, đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với Diên như vậy, bên ngoài mọi người truyền tai nhau rằng Diên giống như quỷ Satan của địa ngục, ở London không biết anh ta đã khiến bao nhiêu doanh nghiệp phá sản.

Nhưng qua tiếp xúc mấy ngày nay, anh cảm thấy Diên không đáng sợ đến mức đấy, có điều tính tình quả thật rất lạnh lùng, dường như không có gì làm anh ta hứng thú, cũng không có ai hay chuyện gì làm anh ta phải để tâm.

Nhưng hiểu biết của anh ta lại rất nhạy bén.Nói về việc kiếm tiên quá thật khó ai có thể địch lại anh ta. Vậy nên cũng không có gì lạ khi anh ấy có thể vượt qua bao nhiêu anh chị em khác, trở thành người làm chủ một gia tộc lớn như Kettering để kết thúc cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Người ta đoán rằng những công ty bị anh bị anh làm cho phá sản, anh ta cản bản cũng không thèm để ý đến nên cũng chẳng quan tâm.

Đúng lúc này, Laura lái xe đến.

“Xe của tôi đến rồi.”

“Vậy anh đi cẩn thận.”
 
Chương 2662


Chương 2662

Anh ta trực tiếp lên xe, nhanh chóng cho kính xelên, người bên ngoài lập tức không nhìn thấy gì bên trong xe nữa.

Nhìn thấy anh lên xe rời đi, Risa gần như theo bản năng bước chân theo, chỉ muốn băng qua. đường để tìm anh.

Nhưng Phó Thanh Viên rất nhanh chóng, lập tức năm lấy vai cô kéo lại.

Cùng lúc đó, một chiếc xe điện chạy ngang qua đã suýt tông vào cô.

“Cô điên à, qua đường mà không nhìn sao? Muốn hại chết tôi à.”

Chủ nhân chiếc xe đầy tức giận quát.

Risa chấn tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của cô là đưa hai tay lên ôm lấy bụng.

Không sao đâu.

Phó Thanh Viên xin lỗi chủ xe xong lập tức kéo cô đi.

Laura định lái xe rời đi, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào anh lại yêu cầu cô dừng lại.

Anh đột nhiên mở cửa xe ra nhìn bốn bề xung quanh, như con mãnh thất lạc đứa con của mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Anh thậm trí còn ngăn một vãi cô gái lại để nhìn mặt họ.

Nhưng cuối cùng… đều không phải là cô.

Hồi nãy anh rõ rảng cảm nhận được hình bóng cô quanh đây, dường như trong không khí còn có cả hơi thở của cô.

Không giống với…cảm giác hoàn toàn khác, cô đấy dường như đang ở ngay cạnh anh.

Cho dù chưa tận mắt nhìn thấy cố, nhưng nhịp tim đập lại rất chân thật.

Nhưng tìm một vòng vẫn không thấy cô đâu.

Laura nhận ra được sự khác thường của anh, liền chạy theo sau anh.

Anh điên cuồng tìm kiếm, chỉ cân thấy cô gái trẻ có dáng hình nhỏ nhắn giống với Risa anh liền chạy đến nhìn họ khiến không ít người khó chịu.

Laura vội vàng ngăn anh lại, sợ anh sẽ bị người khác hiểu lầm, gây ra khung cảnh hỗn loạn.

“Tiên sinh, anh bình tình lại đi, cô Risa không có ở đây đâu.”

Laura biết rất rõ, người là anh đang †ìm chính là cô gái anh yêu sâu đậm.

Những lời này giống như một gáo nước lạnh làm Diên đột nhiên tỉnh ngộ.

Anh nhìn bốn bề xung quanh, mọi người đều nhìn anh với ánh mắt kì quái giống như đang.nhìn một kẻ điên vậy.

Không phải, đều không phải.

Anh hít sâu một hơi liền nói: “Trở về xe thôi.

Laura nhìn bóng lưng cô độc của anh, đột nhiên cảm thấy hình như mình có chút tàn nhẫn, đáng lẽ không nên thức tỉnh anh sẽ tốt hơn.

Hồi nấy anh rõ ràng tràn đầy kỳ vọng, nhưng hiện tại chỉ cân một câu nói đơn giản của mình lại khiến anh như rơi xuống vực sâu vạn trượng, đạp vỡ tất thảy những mộng tưởng.
 
Chương 2663


Chương 2663

Jane quay lại xe không nói một lời, thẫn thờ nhìn tòa nhà khuất dần ngoài cửa sổ.

Laura ngồi lái xe phía trước, cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng cũng không biết phải an ủi anh thế nào.

Trong xe, bầu không khí trâm mặc đến chết lặng.

Risa bị Phó Thanh Viên kéo về, suốt quãng đường cô không nói lấy một lời, trở về đến nhà lập tức vào phòng mình đóng cửa lại.

Phó Thanh Viên cũng không làm phiền cô, anh hiểu rằng trái tim cô đang đau biết nhường nào.

Anh ở ngoài ở phòng canh chừng, sợ rằng bên trong sẽ xảy ra chuyện gì Anh có chìa khóa dự phòng cho tất cả các phòng, dù sao thì cô ấy cũng đã mang thai được tám tháng, có gì bất thường xảy ra anh vẫn có thể năm bứt được.

Ngay khi anh thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị rời đi, anh nghe thấy một tiếng khóc thút thít từ trong phòng truyền ra.

Đầu tiên chỉ là tiếng khóc thút thít, sau đó chợt nức nở giống như một đứa trẻ.

Phó Thanh Viên ở bên ngoài nghe thấy, trong lòng chợt cảm thấy xót xa.

Việc này anh không thể giúp gì cô được, chỉ có thể tự cô cẩn bằng được cảm xúc của mình.

Risa rất hiểu chuyện, vì đứa trẻ trong bụng cô ấy sẽ không để bản thân như vậy quá lâu.

Cũng vì cô hiểu chuyện như vậy lại càng làm người khác đau lòng, trách nhiệm mà cô phải gánh trên vai là quá lớn, bắt đôi vai nhỏ bé của cô gánh vác thật sự là quá tàn nhãn.

Cái họ mà cô mang thật sự quá nặng nề rồi.

Quả nhiên, khi cơm trưa được nấu xong, cô liền ra khỏi phòng vì đứa trẻ trong bụng mà cố ăn thật nhiều.

Chỉ là cô bỗng trở nên im lặng.

Ở một nơi khác, Ngôn Phúc Lân đang cùng Hứa Trúc Linh thảo luận về vấn đề người đại diện, Hứa Trúc Linh đương nhiên sẽ không từ chối anh ta, Ngôn Phúc Lâm đối với cô mà nói giống như là gia định thứ hai vậy, Hứa Trúc Linh cũng vinh viễn coi Ngôn Phúc Lâm là anh trai của mình.

Để cô ấy có thể trở nên hoàn thiện như bây giờ không thể nào không kể đến công dạy dỗ của giáo sư Thẩm Thanh, cô sẽ luôn khắc ghi ân tình này †rong tim.

Sau khi họ kết thúc chuyến du lịch và quay trở lại, Hứa Trúc Linh không ngừng cố gắng bất cứ lúc nào, vì vậy cô đã đến tập đoàn Phát Đạt.

Cô đã lâu rồi không đến đây, ấy vậy mà lần này đến lại gặp một gương mặt quen thuộc.

Cô còn nhớ tên cô ấy là Lâm Thư, bằng tuổi mình Cô quen biết cô ấy từ lúc cô ấy hai mươi hai tuổi đến giờ đã hai mươi tư tuổi, cô ấy vẫn là thư kí riêng của Ngôn Phúc Lâm.

Hứa Trúc Linh đã từng gặp Ngôn Phúc Lâm nhiều lần nhưng lâu lắm chưa đến công ty, cho nên không quen với công việc. Lâm Thư vẫn ăn vận giống như hai năm trước, vẫn mặc độ âu phục màu đen, cột tóc cao và đeo một cặp kinh den.

“Cô Linh” Lâm Thư nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Ngôn còn đang họp, bảo tôi đứng đây đợi cô. Anh ấy bảo khi nào cô đến thì báo ngay cho anh ấy.”

“Không cần đâu, anh trai tôi đang họp, cô có việc gì thì đi làm đi. Tôi không sao, tôi đứng đây đợi anh ấy được mà.”

“Như vậy sẽ không được, cô là em gái của Tổng giám đốc Ngôn, Tổng giám đốc Ngôn đã dặn dò tôi kỹ càng.

Nếu tôi không báo cáo, anh ấy sẽ nổi giận”
 
Chương 2664


Chương 2664

Lâm Thư cười rồi đi vào phòng họp, không bao lâu thì Ngôn Phúc Lâm đã đi ra.

“Sao em đến sớm vậy? Đi đường vất vả rồi.”

“Không có, Cố Thành Trung ở nhà chăm sóc bọn nhỏ, ở nhà hàng cũng không có việc gì làm nên em đến đây trước. Công việc của anh quan trọng hơn, em chắc chắn phải nhiệt tình . Dù sao thì anh đã bỏ rất nhiều chi phí quảng cáo cho em.”

Gô nói một cách tinh nghịch dí dỏm.

“Chỉ biết lắm lời, anh sẽ không nói với em những điều vô nghĩa chính thức đó đâu, sáu bốn, em sáu anh bốn.”

“Nhiều thế?”

“Không chỉ là chỉ phí quảng cáo, mà còn là tỷ trọng doanh thu bán sản phẩm. Giống như việc anh tặng quà cho con của em, dù sao thì anh cũng là cậu.

Cậu rất quan trọng đối với sự trưởng thành của cháu. Niệm Noãn vẫn là cô chủ, là hòn ngọt quý trong tay, cần phải chiều chuộng.”

“Các cậu, các chú, các bác đều chiều chuộng Niệm Noãn, chả thèm quan tâm đến Cố Hy và Đoàn Nam. Con bé thật là hạnh phúc.”

“Đừng nói những lời chua ngoa như thế. Ai trong chúng ta mà không quan tâm đến các con? Vấn còn ba người anh trai, hai chú, một dì, một dượng, và bố mẹ chồng. Đặc biệt là chồng, hận không chiều được em lên trời. Nhiều năm như vậy, người ngoài nhắc đến em ai nấy đều tràn đầy sự ganh tị, anh nghe xong hơi chán rồi, hai em lại không thấy chán.”

Ngôn Phúc Lâm xoa đầu cô, đôi mắt ngập tràn sự cưng chiều.

Anh ta đã loại bỏ hết chuyện tình cảm, cho dù đó là tình cảm ngây thơ với Hứa Trúc Linh, nỗi nhớ bố ruột vẫn canh cánh trong lòng, hay cái chết của Thẩm Thanh.

Cách đây nhiều năm, anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện, nhưng hiện tại anh ta đang quản lý Tập đoàn Phát Đạt, nhìn thấy tập đoàn phát triển không ngừng, anh ta không còn thẹn với lòng nửa mà cảm thấy rất yên tâm.

Ít nhất, anh ta đã không để cơ nghiệp bao nhiêu năm của Phát Đạt bị hủy hoại trong tay mình.

Từ những khó khăn gian khổ ban đầu, lung lay sắp sụp đổ. Cho đến bây giờ lớn mạnh như gió bão, cuối cùng anh ta đã không phụ lòng với hai mươi năm dạy dỗ của bố mình.

“Em nghĩ anh chỉ là không ăn được nho, nói nho chua. Anh gần ba mươi tuổi rồi, không nghĩ đến việc kết hôn sao? Những cô gái tốt xung quanh anh cũng không cần à?” Cô ám chỉ rõ ràng như vậy, Lâm Thư ở bên cạnh cũng nghe ra, sắc mặt ửng hồng, cúi đầu lo lắng sợ hãi không dám nhìn bọn họ, đôi tay nhỏ bé khuấy động quần áo, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc như cô gái mới lớn, nhưng vẫn khống chế được không khí trầm lặng.

Mà phải nói Ngôn Phúc Lâm óc heo này, anh ta không nghe được ám chỉ gì cả, đành cười bất lực: ‘Ngày nào cũng bận công việc, lấy đâu ra thời gian để yêu đương. Còn chuyện cưới xin bây giờ cũng không có ai thúc giục nữa, anh cảm thấy thoải mái mà. Một người đàn ông ở tuổi ba mươi, anh thấy vẫn còn sớm.”

“Anh thấy sớm nhưng người khác thấy không còn sớm nữa, đồ nCốc!”

“Ai thấy không còn sớm nữa?”

Vẻ mặt Ngôn Phúc Lâm ngớ ngẩn, Hứa Trúc Linh muốn nói về Lâm Thư, nhưng Lâm Thư lại lo lắng nhìn cô và không ngừng lắc đầu, bảo cô đừng nói ra.

Cô bĩu môi một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn lấy Ngôn Phúc Lâm.
 
Chương 2665


Chương 2665

Đồ đầu gỗ này mà vẫn có người thích, đúng là kỳ tích.

“Anh, anh nói sai gì sao?”

Ngôn Phúc Lâm khó hiểu nhìn Hứa Trúc Linh, không hiểu tại sao bỗng nhiên cô lại trầm xuống.

“Không có gì…

Cô nói: “Anh, anh đi làm đi. Lâm Thư nói cho em biết quy trình kỹ thuật quay phim là được, em cũng muốn đến tham quan công ty xem có thay đổi gì không, em sẽ tìm anh sau.

“Cũng may, Lâm Thư rất quen thuộc với công ty. Ở dưới lầu cũng có rất nhiều cửa hàng đồ ngọt. Em cũng nên xem thử đi. Anh nhớ em cũng rất thích ăn đồ ngọt.”

“Vâng, vậy em đi đây.” Hứa Trúc Linh kéo Lâm Thư đi vào thang máy, cô không nhịn được nói: “Tại sao không nói cho anh ấy biết, cô không thổ lộ thì làm sao anh ấy biết. Anh ấy nghĩ mình có thể chờ đợi được, nhưng cô là con gái, cô biết tuổi thanh xuân của một cô gái là quý giá nhất, cô không thể cứ chờ đợi được. Cho dù cô có có thể chờ đi nữa, bố mẹ cũng không thúc giục sao?”

“Nhưng… nhưng tôi sợ, một khi mình thổ lộ, thì ngay cả cơ hội ở bên cạnh anh ấy cũng không còn nữa. Anh ấy rất tốt với tôi, nhưng anh ấy chỉ là thấy tôi còn trẻ tuổi… nên mới quan tâm tôi hơn.

Tôi… tôi cảm thấy anh ấy không thích tôi. Nếu như làm rõ, nhỡ anh ấy không thích tôi thật thì phải làm sao?”

Lâm Thư buồn bã u sầu, cảm giác yêu đơn phương một người thật khó chịu.

Điều hạnh phúc nhất đối với cô ta mỗi ngày là được đi làm và được nhìn thấy Ngôn Phúc Lâm.

Ban đầu cô ta chỉ làm một số công việc bình thường, sau đó nhận những văn kiện quan trọng, cuối cùng được Ngôn Phúc Lâm càng ngày tín nhiệm, bắt đầu để cô ta tiếp quản cuộc sống riêng tư.

Sắp xếp thức ăn, quần áo, chỗ ở và phương tiện đi lại, còn mang đồ đạc đến cho anh ta mỗi khi cần thiết.

Vì thường xuyên lui tới nên Lâm Thư có chìa khóa nhà, cô ta cũng biết rõ mật mã phòng làm việc, biết tất cả đồ lặt vặt trong ngăn kéo của anh ta.

Cô ta cảm thấy mình như là một người bạn gái thật sự, từ công việc đến cuộc sống đều chu đáo và đúng mực.

Nhưng đôi khi, Lâm Thư nhận thấy trong ánh mắt anh ta chỉ có công việc chứ không có bất cứ tình cảm gì đặc biệt dành cho mình.

Cách Ngôn Phúc Lâm nhìn vào đôi mắt của cô ta cũng giống như những người khác, giống như mọi nhân viên trong tập đoàn Phát Đạt.

Kiểu ánh mắt bình thường này cũng đủ khiến người ta điên cuồng.

Rõ ràng cô ta đã gia nhập cuộc sống của anh ta, mọi thứ đều rất ổn, cô ta biết anh ta thích uống cà phê gì, kiêng cử gì, ngày mai cần giấy tờ gì, nhắc nhở anh ta ăn cơm uống nước, cô đều biết hết…

Tuy nhiên, thân phận của cô ta chỉ là thư ký không phải bạn gái chứ đừng nói là vợ, điều này khiến người ta chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nực cười.

Cô ta tận hưởng cảm giác ở bên cạnh anh ta, chăm sóc anh ta từng li từng tí.

Nhưng một mặt cũng gánh chịu nồi đau, càng đến gần, càng không có danh phận, bó buộc trong mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới mà xót xa.

Cô ta không thể chọc thủng mảnh giấy cuối cùng, mà chỉ có thể đau đớn vùng vây bên trong tờ giấy.

“Vậy nếu cô không thổ lộ, cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đến cuối cùng anh ấy sẽ kết hôn trước đó.”

Đương nhiên cô ta không muốn điều này xảy ra, nhưng bản thân lại rụt rè và thiếu can đảm.
 
Chương 2666


Chương 2666

“Có lẽ thứ anh ấy tìm chưa phải thứ mình yêu thích. Nếu hai người chỉ ở bên cạnh nhau đến khi anh ấy đến tuổi lấy vợ, sinh con. Lẽ nào đây là kết cục mà cô mong muốn sao? Sau khi cô thổ lộ, nếu anh ấy không thích cô, thì cô không cần lãng phí thanh xuân của mình nữa.”

“Cô là con gái, tôi nghĩ cô không thích những bộ vest và quần tây cổ điển, kính gọng đen hay tóc đuôi ngựa.

Cô cũng thích váy, giày cao gót, thích mái tóc dài bồng bềnh và thích mang nhiều loại túi xách khác nhau đúng không?”

“Mặc dù tôi thực sự mong muốn cô ở bên anh trai tôi và tôi cũng muốn anh trai của tôi có thể nhận thấy tình yêu cô dành cho anh ấy. Nhưng nếu anh ấy thẳng thắng với cô thì cô không cân phải tốn thời gian cho anh ấy nữa. Điều anh ấy cần là vợ chứ không phải thư ký, cô đi rồi, nếu như cuộc sống anh ấy không có gì thay đổi, anh ấy sẽ tiếp tục tìm một thư ký mới.

“Còn nếu anh ấy cảm thấy sự ra đi của cô làm thay đổi chấn động địa cầu, có lẽ anh trai tôi thật sự không thể rời khỏi cô. Nếu không đủ can đảm để thực hiện điều này, cô chỉ có thể đứng tại chỗ với tư cách là một thư ký, cô hiểu không?”

Hứa Trúc Linh khuyên bảo hết sức tận tình.

Trong ánh mắt Lâm Thư lóe lên tia sáng mà trước nay chưa từng có .

Cô siết chặt nắm tay, có chút cảm động.

Hứa Trúc Linh cô nói rất đúng, nếu cô ta không đủ can đảm đi bước đi đó thì cô ta chỉ có thể đứng yên với tư cách là một thư ký.

Làm thư ký ba năm vẫn chưa đủ sao?

Cô ta thở phào một hơi rồi mạnh mế gật đầu: ‘ Tôi… hôm nay tôi sẽ tỏ tình.”

“Cố lên, nhanh chóng quay lại thang máy, tôi sẽ ủng hộ cô.” Thang máy lên đến lầu một, cô vội vàng giúp Lâm Thư bấm đến văn phòng tổng giám đốc cấp cao nhất.

Lâm Thư đứng ở trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, nhưng không thể lấy hết can đảm đi vào.

Hứa Trúc Linh luôn bên cạnh cổ vũ và tiếp tục động viên cô ta.

Lâm Thư hít một hơi thật sâu, cuối cùng can đảm tiến vào.

Ngôn Phúc Lâm đang làm việc, nghe thấy có người vào theo bản năng ngẩng đầu nhìn Lâm Thư, không thể không bối rối hỏi: “Sao lại quay về? Có phải để quên thứ gì không?”

“Không, không phải… chỉ là tôi có chuyện… muốn nói với Tổng giám đốc Ngôn.”

Cô ta lắp bắp, giọng nói run rẩy.

Cả người căng thẳng, có hơi mất thăng băng với những bước đi trống không.

Đôi bàn tay nhỏ bé bất an nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cảm giác ướt át khiến cô ta càng thêm thiếu tự tin.

“Ừ, cô nói đi”

Ngôn Phúc Lâm nghĩ rằng những gì Lâm Thư sắp nói ra chẳng qua chỉ là công việc nên không nghĩ nhiều, anh ta vừa làm việc vừa nghe cô ta nói.

“À… Tổng giám đốc Ngôn, anh có người mình thích chưa?”

“Hả? Sao cô lại hỏi vấn đề này, có phải Hứa Trúc Linh nói gì đó với cô phải không?”

“Anh… anh cứ trả lời đi.”

Lâm Thư căng thẳng vội vàng hỏi.
 
Chương 2667


Chương 2667

Mặc dù Ngôn Phúc Lâm cảm thấy việc cô ta làm thư ký mà hỏi những lời riêng tư như vậy có vẻ không hợp lý, nhưng nghĩ đến Lâm Thư đã ở bên anh ta hai năm, dù là ở công ty hay ở nhà, mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa.

Đột nhiên hôm nay cô ta hỏi điều này, có lẽ vì lo lắng cho anh ta.

Ngôn Phúc Lâm gập máy tính lại, nhìn cô ta rồi nói: “Sao thế? Cô muốn giới thiệu ai cho tôi à? Ở tuổi của tôi mà chưa có gia đình. Đó có phải là nguy cơ không?”

“Nói như vậy, là anh chưa có người mình thích phải không?”

Cô hơi hụt hãng một chút, nhưng đây không phải là kết quả quá tồi tệ.

Nếu anh ấy trả lời răng đã có người mình thích, thì bản thân cô cũng không biết phải giải quyết thế nào.

“Ừ, cô muốn giới thiệu ai à?”

“Tôi… chính tôi.”

“Hả? Ai?”

Ngôn Phúc Lâm sửng sốt, tưởng rằng mình nghe lầm, không thể không ngạc nhiên hỏi lại.

Lâm Thư nắm chặt mép quần áo, nhắm mắt lại không dám nhìn Ngôn Phúc Lâm, kêu lên thật to: “Tôi, Lâm Thư tôi… anh, anh có nên suy sét không?”

“Thư ký Thư đã uống rượu à?”

Sắc mặt Ngôn Phúc Lâm trở nên nghiêm túc và nói với giọng nghiêm nghị.

Nghe giọng nói nghiêm túc như vậy, lòng cô ta cũng lạnh đi.

Cô ta đã ở bên anh ta lâu như vậy, vui buồn của anh ta, cô ta hiểu hơn ai hết.

Rõ ràng là anh ta đang rất tức giận, đang cảm thấy mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới đã bị vượt quá giới hạn.

Lâm Thư run rẩy mở mắt, đôi mắt trong veo và ngây thơ, nhìn anh ta qua cặp kính gọng đen vô hồn.

“Thư ký Thư, cô có biết cô đang nói gì không?”

“Tôi… tôi biết chính xác mình những gì mình đang nói.” cô ta đứng thẳng lưng, nhìn lấy Ngôn Phúc Lâm không hề chớp mắt: “Tôi… tôi thích anh, tổng giám đốc Ngôn, anh có thích tôi không?

Một chút thôi cũng được.”

“Không.”

Anh ta nói không một chút do dự, anh ta chưa bao giờ nghĩ đến điều này.

Anh ta luôn coi cô thư ký của mình như em gái ruột, có thể chăm sóc cô ta và không bao giờ giao cho cô ta những nhiệm vụ khó khăn vì sợ cô ta không thể giải quyết được.

Năng lực làm việc của cô ta thật sự rất tốt, đó là lý do khiến anh ta có thể giữ một người phụ nữ làm việc ở bên cạnh mình.

Anh ta cho rằng cô ta sẽ không có suy nghĩ khác về mình như những người phụ nữ khác, nhưng anh không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại như thế này.

“Không có cũng không sao, vậy thì bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ vun đắp tình cảm, vẫn còn kịp.”

Lâm Thư mạnh dạn nói, dù sao cô †a cũng đã đi đến bước này nên không có gì là cô ta không dám nói.

Cô ta cảm thấy rằng đây là sự dũng cảm nhất trong hơn hai mươi năm qua của mình.

“Ra ngoài.”
 
Chương 2668


Chương 2668

Ngôn Phúc Lâm cau mày, giọng nói trở nên lạnh lùng, thắng thắng dùng giọng điệu ra lệnh đuổi người trước mặt mình.

Những lời này giống như một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân, dập tắt cảm xúc mãnh liệt của cô ta, thậm chí không còn một tia hy vọng nào.

Ánh mắt của cô ta dần mờ đi, cô ta đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt rưng rưng.

Cô ta quay người bỏ đi, sau khi ra ngoài mới dám khóc lên.

“Lâm Thư…”

Hứa Trúc Linh nhìn cô ta với vẻ lo lắng, vội vàng đuổi theo.

Lâm Thư lao ra khỏi tòa nhà, lúc cô ta đang đứng đón xe bên đường, Hứa Trúc Linh mới đuổi kịp.

“Lâm Thư, cô không sao chứ.”

“Cô Linh, cô nói đúng. Tôi trở thành bạn gái của anh ấy hoặc trở thành người xa lạ. Thay vì ở lại làm thư ký sẽ được gần bên anh ấy nhưng mọi thứ đều không thuộc về tôi. Cảm ơn cô đã khai sáng cho tôi, tôi cũng đã hiểu ra, cho dù tôi ở bên anh ấy thêm hai năm, thậm chí mười năm, anh ấy cũng sẽ không thích tôi.’ “Cho dù anh ấy biết tôi thích anh ấy, anh ấy cũng sẽ không động lòng với tôi.

Tôi… tôi sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh ấy nữa, tôi biết mình nên làm gì tiếp theo.”

Vừa nói dứt lời, cô ta che mặt khóc lóc rồi lên xe taxi.

Hứa Trúc Linh cũng không ngăn được nữa, Ngôn Phúc Lâm thật là không biết cách nói chuyện, vừa mở lời thì đã như nói chuyện với trời rồi, vậy còn chơi gì nữa?

Cô hơi luống cuống rồi tức giận quay về phòng làm việc.

Còn Ngôn Phúc Lâm, anh ta cũng có hơi phân tâm, cô vào lúc nào anh cũng không biết.

“Anh, anh đang làm cái gì vậy? Một cô gái tốt như vậy lại bị anh chọc tức rồi bỏ đi.”

“Anh không thích cô ta, thậm chí anh không biết rằng cô ta thích anh.”

“Ngay từ đầu người ta đã thích anh rồi, nếu không thì học thức người ta cao như vậy, tại sao lại tìm đến đây làm thư ký? Tại sao mỗi ngày cô ta đều ăn mặc như một cô gái bốn mươi vậy. Hai năm trước khi em đến công ty của anh chơi, nhìn thoáng qua cũng biết Lâm Thư thích anh rồi, nhưng anh lại không biết.

Không ngờ hai năm trôi qua rồi, anh vẫn không thay đổi chút nào, cuối cùng vấn không biết. Trong vòng hai năm qua, em không biết cô ta đã cho anh bao nhiêu cơ hội, nhưng anh vân chỉ coi cô ta là một thư ký. Anh, anh để tâm chút đi. Cũng tốt, nếu anh nói ra, sẽ không làm lãng phí thanh xuân của cô ta.

Anh… được rồi, được rồi, chuyện tình cảm của anh em không thể ép buộc, anh tự mình suy nghĩ đi.”

Hứa Trúc Linh tức giận đến mức muốn nổ tung nhưng cũng đành bất lực, dù sao đây cũng là vấn đề tình cảm cá nhân, không ai có thể ép buộc si được.

Tuy nhiên, cô cảm thấy Ngôn Phúc Lâm cũng không phải là không có tình cảm với Lâm Thư, nếu không tại sao anh ta lại quan tâm đến cấp dưới như vậy.

Chỉ là tính cách Ngôn Phúc Lâm thẳng thắng, anh ta không ý thức được điều đó.

Cô chỉ sợ, vì anh ta ngu nCốc mà bỏ lỡ mối quan hệ tình cảm này.

Ai có thể cam tâm tình nguyện đợi anh ta lâu như vậy mà không hề oán trách hay hối hận chứ?

“Anh à, nếu anh cảm thấy cuộc sống của mình thay đổi đến long trời lở đất đến nổi anh không chấp nhận được thì mong anh hãy nhìn nhìn nhận lại tình cảm của mình “Sẽ không có gì thay đổi.”

“Em cũng mong là như vậy.”

Cô khẽ thở dài, xoay người rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom