Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1062


Chương 1062

“Em còn chưa ôm anh đó.”

Cố Thành Trung nghiêm túc nói, có vẻ như nếu không ôm một cái thì anh sẽ không lái xe.

Cô bĩu môi, miễn cưỡng ôm lấy anh một cái, nhưng mà phút chốc thì lại ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của nước hoa trên người anh.

“Nước hoa nữ? Anh đã làm gì?”

Cô nằm nhoài trên cổ áo của anh rồi cẩn thận ngửi, mùi không nồng lắm có vẻ như không phải là một cô gái quyến rũ thông thường, hơn nữa người đó còn hiểu biết khá rõ về nước hoa.

Tập đoàn Phát Đạt chuyên phát triển mỹ phẩm cao cấp, cũng có rất nhiều loại nước hoa, trước đây cô cũng đã từng nói qua về nước hoa nên đương nhiên cũng biết một chút.

Mùi hương này rất cao cấp, không nồng chút nào mà khá độc đáo.

Rất ít khi ngửi thấy mùi nước hoa trên người của Cố Thành Trung, vì anh không bao giờ xã giao với phụ nữ, anh rất quy củ, luôn luôn tránh xa họ.

“Đi thăm mẹ, trong phòng của mẹ, em đã quên mất bà ấy rất thích hoa hồng sao?”

“Anh hai mua nước hoa?”

“Bác sĩ Anh đã điều chế nó”

“Không ngờ bác sĩ Anh lại đa tài như vậy, ngay cả cái này cũng biết.

Hương thơm không nồng nhưng lưu lại rất lâu, anh đến nhà anh hai chắc cũng phải mất cả tiếng đồng hồ nhưng mà hương thơm vẫn còn đó”

ô ấy không làm bác sĩ mà làm điều chế nước hoa thì nhất “Sớm biết thì sẽ không nói cho em để em ghen một hồi!” Cố Thành Trung bất đắc dĩ nói, làm sao mà đề tài càng đi càng xa rồi.

“Em không ghen đâu, bởi vì em biết anh không có gan đó!” Cô cười cười nói.

“Hứa Trúc Linh, em không thể giả vờ ghen tuông làm anh vui sao?”

Anh không ngừng gõ đầu cô, nhưng mà lại không có dùng sức, trong mắt tràn đây cưng chiều, nụ cười nơi khóe mắt như tạc vào xương.

“Được rồi được rồi, về nhà đi, em sắp đói hết rồi. Hôm nay em đi bộ cả một ngày rồi, mệt chết đi được” Cô hét lên, nằm trên ghế phụ.

Xe chưa chạy được bao lâu thì cô mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Không biết trong mơ cô ăn cái gì ngon mà khóe miệng gợi lên một vòng cung ngọt ngào, đầu lưỡi liếm liếm môi, tựa hồ còn chưa ăn no.

Xe về đến nhà thì cô cũng chưa dậy.

“Cô gái này, rốt cuộc là mơ đến món gì ngon?” Cứ luôn liếm môi mình, đây rõ ràng là quyến rũ trần trụi.

Khi xe tắt máy, anh không nhịn được lại gần muốn lén lút hôn cô.

Môi chỉ vừa lướt qua, nhưng mà không ngờ Hứa Trúc Linh lại đổi khách thành chủ.

Tuy răng động tác vụng về, nhưng lại mang đến cho anh cảm giác tê dại, giống như bị kiến cắn nhẹ một cái, tuy đau nhưng mà cũng không đến nổi khiến anh khó chịu.

Hứa Trúc Linh mơ thấy cô đang ăn một bữa tiệc hoành tráng, ở đó có tất cả đều là loại thịt yêu thích của cô.

Thịt dăm bông, thịt bò, gan ngỗng, chả cừu…

Hơn nữa còn có đậu phụ Nhật Bản, cái này cũng không khỏi quá ngon đi? Cắn một miếng thì lại muốn thêm một miếng nữa.

Cô không nhịn được mà gặm cắn nhiều lần, rất đàn hồi.

Mà mà không biết tại sao, cô lại không thể cắn đứt Cô liếm nó như đang ăn kẹo mút.

Nụ hôn này… dần dần trở nên mãnh liệt, nhiệt độ bên trong xe càng ngày càng cao.

Cô dần nhận ra sự khác lạ, dường như ai đó đang vén quần áo cho cô.

Bàn tay to ấm và thô ráp, trên lòng bàn tay còn có những vết chai mỏng.

Bất cứ nơi nào nó đi qua thì nơi đó đều như ngọn lửa thảo nguyên hừng hực cháy.

Người cô không khỏi nóng lên, muốn mở mắt ra nhưng mà mí mắt nặng quá không mở ra được.

Cô vừa ăn lẩu vừa la nóng.

Đôi môi đỏ mỏng tràn ra những dòng chữ rời rạc.
 
Chương 1063


Chương 1063

“Ưm… nóng…”

Hai má cô đỏ bừng, trên trán xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Nồi lẩu này không ăn được nữa rồi, cảm giác như đang ở bên bếp lửa lớn, thân thể càng ngày càng nóng, dường như không còn là của mình nữa, thần kinh cũng không nghe theo mệnh lệnh của cô.

“A.”

Cô cảm thấy đau đớn, lúc này cô có sức để mở mắt.

Khi vừa mở mắt ra thì hai mắt mê ly.

Cô nhìn thấy một người người đàn ông trên người mình.

Hứa Trúc Linh không biết đã trôi qua bao lâu, hoàng hôn buông xuống chân trời, cuối cùng vầng trăng khuyết cũng treo ở trên đầu.

Quả nhiên ở trước cửa nhà mình thì có làm bất cứ điều gì mình muốn, bởi vì chỉ có anh mới có thể nhìn thấy camera giám sát.

Cô cũng không ngờ người đàn ông này lại lợi dụng lúc cô đang gặp nguy, thừa dịp cô đang ngủ mê man mà làm mấy chuyện không biết xấu hổ.

Cố Thành Trung cũng có chút tự giễu, anh là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, có định lực hơn người.

Anh vốn chỉ muốn lướt qua mà thôi, nhưng mà càng ngày càng mất kiểm soát, anh thậm chí còn không đánh thức cô.

Anh xoa xoa thái dương: “Lần này là do anh quá xúc động, từ trước đến nay anh chưa từng làm càn như vậy”

“Anh còn mặt mũi để nói sao, anh vậy mà không đánh thức em mà cứ làm xẵng làm bậy! Đồ cầm thú!”

Cố Thành Trung cũng không giải thích được, đầu óc không tỉnh táo chút nào, trong đầu chỉ có một giọng nói đang điên cuồng kêu gào.

Có lẽ là khó kìm lòng nổi, đã lâu rồi anh không bốc đồng như vậy, cũng không biết kiềm chế bản thân.

Hứa Trúc Linh không muốn để ý đến anh nữa, lần này cô thật sự đã dẫn vặt cô quá chừng, cô luôn miệng cầu xin thương xót nhưng mà anh dường như không nghe thấy, mãi đến khi cô khóc thì anh mới giảm bớt sức lực, ôm chặt lấy cô.

Cô mặc quần áo rồi đáng thương nằm xuống ghế.

Vốn là cô đang đói bụng, sau trận này thì cũng đói đến mức ngực muốn dán chặt vào lưng rồi.

Cố Thành Trung đỡ trán, biết mình làm sai nên đưa vẻ mặt lấy lòng qua.

Còn chưa kịp chạm vào đầu cô thì Hứa Trúc Linh đã trợn mắt, hung ác nói: “Đừng chạm vào em, bây giờ em vẫn còn rất tức giận!”

Anh co tay lại, bất đắc dĩ ngón tay chỉ có thể dọc theo theo sống lưng cô đi xuống.

Hành động này… rất trêu người.

Những đầu ngón tay hơi lạnh tạo thành sự tương phản rõ rệt với hơi nóng còn sót lại trên da cô.

Chạm vào từng đốt xương sống của cô từng chút một, cuối cùng dừng lại trên đốt sống đuôi.

“Đừng tức giận, buổi tối anh sẽ tự mình nấu cơm, được không?”

“Tôi muốn ăn lẩu thập cẩm, món lẩu này vô cùng khó, anh có thể làm được không?”

Thật ra Hứa Trúc Linh vẫn muốn tiếp tục giận dỗi, nhưng mà lần này cô đã bị chơi đùa hỏng rồi, đôi chân yếu ớt, vẫn còn đau.

Nhưng mà khi nghe thấy món ăn thì cô lập tức không còn nóng giận nữa, nghĩ đến giấc mơ đó thì cô lại rất muốn ăn lẩu.

Cố Thành Trung mỉm cười gật đầu, mặc quần áo vào rồi ôm chặt lấy lưng cô.

Vừa vào cửa liền thấy Phó Thanh Viên đứng ở trước cửa sổ, ôm má, không biết nhìn cái gì, nhìn rất nhập thần.
 
Chương 1064


Chương 1064

Nghe thấy tiếng bước chân thì cậu ta quay đầu lại nói: “Trúc Linh, chị đã về rồi sao, vừa rồi ở trên xe làm gì vậy? Sao vào cửa nhà rồi mà lại ở lâu như vậy không vào?”

“Cái gì?

Hứa Trúc Linh suýt sặc nước bọt của mình.

Chẳng lẽ Phó Thanh Viên vừa ngồi xổm trước cửa sổ để nhìn chiếc Xe sao?

Cô vội vàng giục Cố Thành Trung nhìn về phía cửa sổ, phát hiện đúng là có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét của xe, không nhìn rõ bên trong xe xảy ra chuyện gì nên cô mới yên tâm.

Phó Thanh Viên vẫn còn là một đứa trẻ, cô không thể làm bẩn đóa hoa thuần khiết của đất nước được.

“Hai người đang đánh nhau sao? Chiếc xe cứ rung rinh không ngừng, em muốn giúp hai người nhưng mà người giúp việc không cho em đi. Bọn họ nói đánh tới đánh lui thì quan hệ sẽ tốt hơn”

“Chị thua rồi sao? Tại sao lại cần người ôm?”

Hàng loạt câu hỏi này khiến cô không nói nên lời, cô muốn trực tiếp đào ra một cái lỗ trên mặt đất để chui vào “Người giúp việc cũng nhìn thấy?”

“Đúng vậy, tất cả đều biết, trong nhà không có nhiều người giúp việc cho nên em gọi hết bọn họ đến, sợ là không đánh lại anh Trung”

Hứa Trúc Linh nghe vậy liền lấy tay che mặt, ý nghĩ muốn tự tử cũng đã lóe lên trong đầu..

Cô lén la lén lút nhéo Cố Thành Trung thật mạnh, đều là do anh làm hại.

Cố Thành Trung tuy đau, nhưng mà trên mặt vẫn tươi cười.

Nhìn thấy đôi má của cô xấu hổ đến mức không thể kìm chế được mà ửng đỏ thì anh có chút hài lòng.

Dù sao thì cũng là anh quá lợi hại nên mới có thể chinh phục được một người phụ nữ không phải sao?

“Anh và Trúc Linh không phân thắng bại, bọn anh đã hòa”

“Làm sao phân biệt được thăng thua?”

“Không nói cho cậu biết, lớn lên cậu sẽ hiểu. Đừng đứng ở đây nữa, mau đi học đi, buổi tối chúng ta ăn lẩu”

“Thật sao, ăn thịt!” Phó Thanh Viên rất dễ dụ, vui vẻ chạy đi.

Cố Thành Trung bế cô lên lầu, gặp những người giúp việc xung quanh thì, họ đều cung kính chào hỏi.

Hứa Trúc Linh có thể nhìn thấy rõ ràng, trong mắt họ lộ ra ý cười khi nhìn hai người.

Ôi, lần này thực sự quá xấu hố.

Hứa Trúc Linh trở về phòng, nằm trên giường, cuốn mình vào trong chăn.

“Được rồi, đây cũng không phải là người ngoài, đều là người đã làm việc ở đây lâu rồi. Ngoài người làm vườn thì những người còn lại đều là phụ nữ mà”

“Như vậy cũng không được, Thanh Viên vẫn còn là một đứa trẻ, cậu ta nhìn thấy những chuyện này làm sao được”

ta không nhìn thấy đâu, hơn nữa cậu ta cũng không hiểu gì cả.

Anh biết là anh sai rồi, là do anh đã không kiềm chế được. Sau này anh sẽ không như vậy nữa có được không?”

“Chú ba Cố, bây giờ anh thực sự là ngày càng táo bạo hơn rồi. Nếu lần sau anh còn dám tái phạm thì em sẽ kéo lỗ tai của anh ra”

“Được rồi được rồi, vậy em cũng đừng nóng giận nữa, anh đi nấu cơm tối cho em, cần chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn”

“Phiền anh làm ngon một chút!”

“Ham ăn!” Anh chỉ vào đầu cô rồi cưng chiều nói.

Cô chỉ lấy lại sức sống sau bữa ăn tối.

Đối với Hứa Trúc Linh thì không có gì là không giải quyết được bằng một bữa lẩu, nếu có vậy thì hai bữa.

Nếu không hiệu quả thì chỉ cần uống thả ga trong một tuần thì đảm bảo sẽ tâm phục khẩu phục.

Ngày hôm sau, sáng sớm thì Bạch Minh Châu đã đến gặp cô, sau khi trở về thì Thiện Ngôn đã lập tức tập trung vào làm việc.

Anh ta có thể cảm nhận được mọi thứ mà Ôn Mạc Ngôn đã làm, vì vậy tiếp quản công ty rất thuận lợi.
 
Chương 1065


Chương 1065

Sự việc giữa anh ta và Christie cuối cùng cũng đi đến hồi kết, hai người đã quyết định phân chia rõ ràng.

Cho dù ông Ôn không thích Bạch Minh Châu đi nữa thì việc đã đến nước này ông ta cũng không thể phản bác nữa, dù sao thì này và muốn tổ chức hôn lễ.

Họ biết Thiện Ngôn không phải Ôn Mạc Ngôn nhưng mà người ngoài thì không biết.

Trong mắt người ngoài, người thừa kế nhà họ Ôn vẫn còn sống khỏe mạnh.

Để tránh Bạch Minh Châu không danh không phận, vì lẽ đó họ đã chuẩn bị đám cưới.

Bạch Minh Châu có chút không chấp nhận được, trong hôn lễ mà cô ấy mơ ước chỉ có một chú rể là Ôn Mạc Ngôn mà thôi.

Bây giờ hai người họ đã thay mận đổi đào.

Nhưng mà cô ấy không thể từ chối ông Ôn, ông Ôn rất coi trọng mặt mũi cho nên không thể để mẹ ruột của đứa trẻ Ôn Mạc Âu không danh không phận được.

Đây cũng là để hoàn thành tâm nguyện của Ôn Mạc Ngôn, được thành vợ thành chồng với cô ấy.

Thiện Ngôn không ép buộc cô ấy, anh ta biết những suy nghĩ trong lòng cô ấy cho nên đã cho cô ấy nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Cô ấy không thể nghĩ ra cách tốt nhất để vẹn tròn cho cả hai bên vì vậy cô ấy đã đến gặp Hứa Trúc Linh.

Bây giờ đứa bé Ôn Mạc Âu cũng đã đổi tên, thằng bé này đúng là xinh đẹp vô cùng.

Cố Hy nhà cô Hứa Trúc Linh cũng được, cả người tròn trịa nhiều thịt.

“Vì vậy, cậu có phải muốn nhẫn tâm không kết hôn với Thiện Ngôn?”

“Ừ, đây thật không công bằng với anh ấy, nhưng mà tớ cũng không thể hoàn toàn buông bỏ được. Mặc dù là hai người giống như như đúc nhưng mà tớ cũng không có cách nào để thuyết phục bản thân làm đám cưới với Thiện Ngôn”

“Ừ, nhưng đây là cách duy nhất. Cậu cũng không thể nói với mọi người rằng Ôn Mạc Ngôn đã chết, bây giờ trong thân thể anh ấy là một nhân cách thứ hai? Cậu không phải luôn cảm thấy mình nợ Thiện Ni rất nhiều sao? Có lẽ là nên bù đắp cho anh ấy một cái đám cưới Cô biết Bạch Minh Châu đang bài xích điều gì.

Đám cưới của các cô gái đều muốn gả cho người mình yêu nhất.

Đám cưới hoa lệ như vậy đều là để người ngoài nhìn.

Nhưng mà nhà họ Ôn đã yêu cầu cho nên cô ấy cũng không thể làm gì được, hôm nay chính Thiện Ngôn là người giúp cô ấy giải tỏa áp lực và để cho cô ấy suy nghĩ về điều đó.

“Một đám cưới có thể bù đắp cho những gì tớ mắc nợ không? Tớ mắc nợ anh ấy quá nhiều, không thể nào trả hết được” Cô ấy cười tự giễu.

“Có chút ít còn hơn không, chỉ có thể như vậy thôi. Cho dù Ôn Mạc Ngôn đã chết nhưng mà thân thể cũng thuộc về hai người bọn họ, linh hồn của anh ấy không có, nhưng mà… bản năng thân thể vẫn nên có.

Đôi mắt kia cũng là của Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn có thể nhìn thấy cậu mặc áo cưới thì Ôn Mạc Ngôn trên trời cũng có thể. Nếu không cậu gọi Ôn Mạc Ngôn trong ảo tưởng đi ra, tự mình hỏi?”

“Cậu biết… ảo tưởng của tớ là những suy tư trong lòng tớ mà, trong lòng tớ cự tuyệt thì Ôn Mạc Ngôn cũngsẽ không đồng ý”

“Ôn Mạc Ngôn yêu cậu sẽ đáp ứng. Lý do tại sao anh ấy có thể ra đi mà không lo lắng là vì anh ấy biết răng Thiện Ngôn sẽ yêu cậu và sẽ đối xử tốt với cậu như anh ấy đã làm, vì vậy anh ấy rất an tâm”

“Ôn Mạc Ngôn yêu cậu sẽ hy vọng cậu có danh có phận, hy vọng cậu trở thành vợ của anh ấy, và cũng hy vọng cậu trở thành một người mẹ danh chính Ngôn thuận của con cậu”

“Tình yêu đích thực không bao giờ là ích kỷ..” Hứa Trúc Linh nói từng chữ một.

Tình yêu không có ranh giới, làm sao có thể ích kỷ được?

Tình yêu ích kỷ là viển vông, hãy yêu bản thân mình nhiều hơn.

Khi Bạch Minh Châu nghe thấy lời này thì thân thể run lên kịch liệt.

Cô ấy nhắm mắt lại, những lời nói của Hứa Trúc Linh cứ văng vắng bên tai.

Tình yêu đích thực không bao giờ là ích kỷ…
 
Chương 1066


Chương 1066

Vì vậy Thiện Ngôn đã luôn trả giá cho bản thân một cách vô điều kiện.

Thật ra anh ta cũng rất đau đớn, cô ấy cũng biết điều đó nhưng mà không còn cách nào, cô ấy vẫn luôn yêu Ôn Mạc Ngôn.

Anh ta chưa bao giờ nói về nỗi khổ trong lòng, nửa năm nay anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô.

Tuy rằng ngoài miệng Ôn Mạc Ngôn nói hận chính mình, nhưng mà trong lòng lại yêu tha thiết, cái gọi là trả thù chẳng qua là tìm cớ trói buộc cô ấy mà thôi.

Vì vậy, để tác thành cho nhà họ Ôn và không làm cô ấy thất vọng cho nên anh đã chọn cái chết.

Tại sao tình yêu lại khó có thể song toàn, lẽ nào không có cách để vẹn toàn đôi bên sao?

Cô ấy ôm chặt Hứa Trúc Linh và lau nước mắt.

“Trúc Linh, cậu đã nhìn thấy dáng vẻ kiên cường của tớ chưa?”

“Tớ đã thấy, trước kia khi cậu yêu bác sĩ Doanh thì cậu cũng từ từ kiên cường lên. Khi cậu vì Ôn Mạc Ngôn chịu tủi thân thì cậu cũng đã kiên cường. Bây giờ thì cậu cũng đã chấp nhận sự thật răng Ôn Mạc Ngôn đã qua đời.”

“Không đủ.”

Cô ấy nhàn nhạt nói: “Cái này còn chưa đủ kiên cường. Lần này tớ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không khóc sẽ không hèn nhát nữa. Sau này tất cả những thứ mà Ôn Mạc Ngôn muốn bảo vệ đều là những thứ mà tớ muốn bảo vệ. Người tớ yêu thương, tớ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương họ”

“Tớ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ tất cả những người tớ yêu thương. Nếu đau thì tớ sẽ là người đau trước. Muốn chết thì tớ sẽ là người chết trước. Tớ không bao giờ muốn nhìn thấy một ai trong số mọi người ra đi trước mặt tớ nữa!”

Cô ấy nói từng chữ một.

“Những giọt nước mắt vô dụng này sẽ không bao giờ rơi nữa”

Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ phun ra trọc khí, ngồi thẳng người dậy.

Ngay lúc đó, Bạch Minh Châu dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Như được khoác lên mình những lớp áo giáp để bảo vệ trái tim yếu đuối.

“Minh Châu…”

Cô ngây người nhìn cô ấy, trong lòng có những cảm xúc phức tạp khó tả.

“Nhìn tớ như thế làm gì vậy, tớ vân là tớ mà thôi, tớ vẫn yêu thế giới này, vẫn yêu thương cậu. Tớ vẫn khao khát được yêu, và tớ sẽ yêu một người thật tốt. Chỉ là… sẽ không có tình yêu như là kiểu Ôn Mạc Ngôn nữa, ai cũng không thể thay thế được, ngay cả khi có là Thiện Ngôn người giống hệt anh ấy và cũng yêu tớ như vậy”

“Minh Châu, nếu tớ có thể mạnh mẽ như cậu thì tớ nhất định có thể bảo vệ con của tớ và Cố Minh Trung”

“Đừng..” Cô ấy lẩm bẩm: “Đừng như tớ. Tớ không còn cách nào.

khác ngoài việc phải mạnh mẽ lên thôi, nếu được ai đó nuông chiều thì cậu đừng tùy ý làm bậy. Cậu cũng không cần phải trưởng thành, chuyện kiên cường đó cứ để người khác gánh lấy, cậu cứ trở thành người mà mình muốn là được”

“Tại sao? Cố Thành Trung cũng đã nói với tớ điều này. Tớ trở nên mạnh mẽ hơn thì tớ cũng vẫn là tớ mà, như cậu đã nói…”

“Ngu ngốc, không ai có thể trở nên mạnh mẽ một cách vô cớ, nhất định sẽ trải qua một số chuyện không thể nào quên. Và những điều này hầu hết đều là chuyện… tan nát cõi lòng. Những người yêu thương cậu làm sao có thể đành lòng để cậu trải qua những điều như thế này? Ôn Mạc Ngôn đi rồi, tớ không thể không kiên cường. Tớ nói vậy, cậu có thể hiểu ý của Cố Thành Trung chưa?”

“Nhìn thấy cậu trở nên mạnh mẽ như vậy thì anh ấy sẽ rất buồn. Anh ấy cưới cậu về nhà từ khi cậu còn ngây thơ trong sáng nhưng là hiện tại cậu lại vì anh ấy mà trưởng thành. Đàn ông mà, ai cũng muốn thể diện”

Khi nghe điều này thì Hứa Trúc Linh dường như đã hiểu rất nhiều.

“Vậy thì cậu… cậu không thể quay lại sao?”

“Người yêu tớ không còn nữa. Nếu anh ấy có thể sống lại thì tớ có thể quay trở lại”

Cô ấy bất đắc dĩ mỉm cười, nụ cười này… thật khiến người ta xót xa.
 
Chương 1067


Chương 1067

Không ai trưởng thành mà không có lý do.

Bạch Minh Châu đã trải qua quá nhiều chuyện đau thương, hai lần thất bại trong tình cảm, cuối cùng cũng không chọn được một người đi cùng mình đến cuối đời.

“Từ nay về sau, cho dù có chuyện gì xảy ra thì tớ cũng sẽ ở bên cậu.

Chúng ta sẽ không chia lìa”

“Đương nhiên” Cô ấy nhoẻn miệng cười, đưa tay bóp má cô.

Cô dẫn Bạch Minh Châu đến nhà hàng, cô ấy chăm sóc bọn trẻ, còn Hứa Trúc Linh thì bận rộn ở phòng bếp.

Người đông như mắc cửi, Bạch Minh Châu đã giúp phục vụ đồ ăn trong khi đứa trẻ đang ngủ.

“Trời ạ, lúc đầu tớ nói cậu là đại gia còn tưởng là do Cố Thành Trung cho tiền, hiện tại mới phát hiện cậu có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!”

“Đương nhiên rồi, tớ cũng là chuyên gia kiếm tiền đó, tiếng tăm của tớ cũng không kém so với hai người thầy!”

“Này, dạy dỗ xong học trò thì thầy chết đói!

Gordon và Phó Bình Sinh cùng nhau lắc đầu: “Tuổi già bất hạnh!”

Cô bận đến năm giờ chiều, gọi điện thoại cho Cố Thành Trung, anh sẽ đến chỗ của Cố Thiện Linh.

Mỗi ngày thì anh Sau khi Bạch Minh Châu đưa cô về thì Thiện Ngôn cũng đến đón cô ấy và rời đi lầu sẽ đến đó sau khi tan sở.

“Tớ sẽ không đến đây trong vài ngày, bởi vì tớ còn đang bận chuẩn bị đám cưới, tớ sẽ gửi thiệp mời cho cậu khi đã chọn được ngày!”

Bạch Minh Châu cười nói, sau đó dẫn con trai về.

Trong xe, cô ấy thở ra một hơi rồi nói: “Chúng ta kết hôn đi”

Nghe vậy thì Thiện Ngôn không tự giác siết chặt tay cầm vô lăng.

“Em nói cái gì Anh ta nghỉ ngờ mình đã nghe nhầm, thận trọng hỏi lại.

“Thiện Ngôn, chúng ta cưới nhau đi. Tôi đã nợ anh quá nhiều, tôi biết anh muốn đám cưới này thuộc về anh, mà không phải là của Ôn Mạc Ngôn. Một đám cưới không thể bù đắp được những trả giá của anh dành cho t: “Không! Được rồi!”

Thiện Ngôn kích động tiến về phía trước ôm lấy cô ấy, anh ta dùng rất nhiều sức như muốn hòa tan cô vào cốt tủy mình..

“Đối với tôi mà nói thì, chỉ cần em có thể gả cho anh, vì anh mà mặc áo cưới là đủ rồi! Mọi thứ anh đã cho đi trước kia đều chỉ là một hạt bụi.

Chỉ cần em đáp lại tôi thì tôi đã… mãn nguyện rồi”

“Bạch Minh Châu, em xem, Thiệu Ngôn đã từng tràn đây ham muốn và muốn có được cái này cái kia, nhưng mà chỉ có một câu của em đã làm cho… thật thỏa mãn”

Bạch Minh Châu nghe vậy thì đôi mắt hơi ửng hồng.

Cô ấy không đợi nước mắt rơi xuống đã lau sạch.

Tình tình của Thiện Ngôn đã bị cô ấy dần bị bào mòn, anh ta đã không còn là một Thiện Ngôn hung bạo và tàn ác trước đây nữa.

Anh ta dường như thay đổi một chút, trở thành Ôn Mạc Ngôn thứ hai.

“Thiện Ngôn, cảm ơn anh”

Cô cảm kích nói, những lời này… cũng rất nặng.

“Em không cần nói cám ơn, tất cả đều là do tôi cam tâm tình nguyện!”

“Đi, chúng ta về nhà đi, nói cho Ôn Thanh Hoàn và mọi người trong nhà để mọi người chứng kiến hôn lễ của chúng ta!”

Sau khi Thiện Ngôn trở về thì đã ngay lập tức nói với mọi người về điều đó.
 
Chương 1068


Chương 1068

Trên thực tế thì anh ta đã bí mật chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới, ngay cả khách sạn cũng đã tìm hiểu xong rồi, nhà thờ nào, kiểu thiệp mời nào.

Đêm thật sâu, cô ấy ngủ không được nữa nên đứng dậy đi sang phòng bên cạnh xem con, không ngờ đèn trong phòng làm việc chưa tắt, cửa phòng khép hờ, hẳn là anh ta đã quên đóng nó lại.

Cô ấy đẩy cửa bước vào thì thấy Thiện Ngôn đã mệt mỏi ngủ gục trên bàn, máy tính vẫn chưa tắt.

Cô ấy nhẹ chân đi tới, muốn đến để đánh thức anh ta, nhưng mà cô ấy lại thoáng thấy màn hình máy tính.

Thiệp mời.

Anh ta tự thiết kế thiệp mời.

Cô dâu: Bạch Minh Châu.

Chú rể: Thiện Ngôn.

Thiện Ngôn…

Cô ấy sửng sốt, đúng lúc này thì một cơn gió lạnh thổi tới, Thiện Ngôn cựa quậy hắt hơi một cái.

Anh ta tỉnh dậy thì nhìn thấy Bạch Minh Châu đang đứng ở trước mặt mình.

Anh ta bối rối và phản ứng đầu tiên của anh ta là tắt máy tính.

“Em.. sao em lại ở đây?”

 

 

“Cửa phòng không đóng cho nên tôi nghĩ anh đang ngủ bên trong, muốn đánh thức anh trở về phòng ngủ”

Cô ấy nói nhỏ, hoàn toàn không đề cập đến cái thiệp mời trên máy tính.

“Tôi còn chưa làm xong, vừa nãy chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thôi không ngờ lại ngủ quên mất”

Anh ta thuận tay cầm ly cà phê nguội trên bàn lên, nhưng mà Bạch Minh Châu đã nhanh tay bưng lên trước.

“Từ nay đừng uống những thứ này nữa, nó không tốt cho sức khỏe.

Nếu anh thực sự muốn thức khuya thì hãy uống một chút trà xanh. Đã khuya lắm rồi, lễ cưới cũng không vội đâu, tôi cũng không chạy đâu, lúc nào tổ chức cũng được. Anh nhanh chóng đi về phòng nghỉ ngơi đi, nếu như anh làm tổn hại đến thân thể thì tôi cũng không tìm được chú rể thứ hai trong đám cưới của tôi rồi!”

Cô ấy dịu dàng nói, sau đó giúp anh ta thu dọn đống đồ lộn xộn trên bàn.

Anh ta ngây người nhìn, nhìn thân hình gầy gò của cô ấy, rất muốn từ phía sau nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Bàn tay… rõ ràng là không chịu được thò ra thăm dò, nhưng mà vừa định chạm vào thì Bạch Minh Châu lại đột nhiên xoay người lại.

“Đã dọn dẹp xong rồi, anh mau đi nghỉ ngơi đi”

Ngay lúc đó, tay anh ta như bị điện giật mà nhanh chóng thu lại.

“Ừ… xong rồi à?”

Anh chột dạ nói lắp bắp như thể anh ta đã làm một điều tồi tệ không thể tha thứ.

“Anh sao vậy? Sao mặt lại đỏ vậy?”

“Nóng..”

“Cũng đúng, bây giờ đang là mùa hè, anh mau đi nghỉ ngơi đi, tôi hâm một ly sữa cho anh”

Cô ấy đứng dậy bước ra ngoài, giọng nói trầm và khàn của Thiện Ngôn vang lên sau cánh cửa.

“Tôi… thật sự không còn cơ hội nào nữa Sao? Anh không để ý chuyện em có coi tôi như là người thay cho Ôn Mạc Ngôn hay không, tôi chỉ muốn ở bên cạnh chăm sóc em cả đời”

“Xin lỗi, tôi quan tâm, tôi không có cách nào xem anh và Ôn Mạc.

Ngôn thành một được… cho dù là cùng một thể xác!”

Sống lưng cô ấy cứng đơ.

Anh ta đã lâu không nhắc đến những lời này, đám cưới lần này anh ta… nhịn không được sao?
 
Chương 1069


Chương 1069

Cô ấy sợ rằng khi anh ta nhắc đến cái này thì cô ấy sẽ có cảm giác tội lỗi.

Cô nợ Thiện Ngôn quá nhiều rồi.

“Tôi… tôi chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, em cứ tự nhiên.”

Anh ta nói một cách vội vàng, giọng nói của anh ta… có chút run rẩy không thể nhận ra.

Sự bối rối và cay đắng chỉ có mình anh ta biết mà thôi.

Bàn tay bất giác nắm chặt, gân trên mu bàn tay nhảy loạn xạ, các đốt ngón tay trắng bệch.

Giọng cô ấy biến mất, cánh cửa đóng sầm lại.

Anh ta yếu ớt ngã ngồi trên ghế, đau đầu day day huyệt thái dương.

Vị đắng nơi khóe miệng càng ngày càng đậm, cuối cùn … khó có thể tiêu tan.

Màn hình máy tính đã biến thành màu đen và khuôn mặt của anh ta được phản chiếu trong đó.

Anh ta tự lẩm bẩm một mình: “Ôn Mạc Ngôn, anh đã chết hay chưa, tại sao đôi khi tôi dường như có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh, đôi khi lại hoàn toàn không cảm nhận được gì?”

Ngày hôm sau, anh ta đã vội vàng in thiệp mời ra rồi gửi cho bên in ấn.

Ban ngày thì Bạch Minh Châu không có chuyện gì làm cho nên cô ấy đã đến nhà hàng của Hứa Trúc Linh để giúp đỡ cô và chăm sóc bọn trẻ.

Chuyện liên quan đến đám cưới thì có anh em nhà họ Ôn sắp xếp, căn bản là cô ấy không có đất dụng võ.

Lúc ăn trưa, các mẫu thiệp mời đã được chuyển đến, cô ấy liếc nhìn những hoa văn được chạm khắc cẩn thận bên trong, tất cả đều do Thiện Ngôn thức khuya làm.

Còn chỗ tên…

Tên đã được đổi lại thành “Ôn Mạc Ngôn”.

Cô ấy nhìn thật sâu, cuối cùng nhẹ nhàng khép lại thiệp mời.

Điện thoại di động của cô ấy đổ chuông, đó là của Thiện Ngôn.

“Người phụ trách gọi cho tôi và nói răng họ đã gửi các mẫu cho em.

Em đã xem nó chưa? Em cảm thấy như thế nào? Có bất kỳ điều gì không hài lòng không?”

“Tôi rất hài lòng, tôi đã báo bên kia nhanh chóng in ra đi, có lẽ là ba ngày nữa sẽ xong.”

“Tôi chọn nước hoa và sô cô la làm bảng tay để làm quà được không?”

“Ừ, rất tốt”

“Bạch Minh Châu… tôi biết đây không phải là đám cưới mà em muốn, nhưng mà… dù sao đây cũng là đám cưới đầu tiên của em và nó cũng là… đám cưới đầu tiên của tính cách này của tôi. Lễ nào em không bày tỏ ý kiến của mình sao? Em có hài lòng với mọi thứ không? Hay là…em không quan tâm chút nào, em cho rằng đám cưới này có cũng được không có cũng được, em chỉ cần có mặt ở đó là được?”

“Thiện Ngôn… lý do tại sao tôi không có ý kiến là vì tôi thấy anh làm rất tốt. Anh hiểu rõ sở thích của tôi, các hoa văn chạm khắc trên thiệp mời đều là hoa mộc lan yêu thích của tôi. Thực ra thì… tôi đều để ý đến điều đó, bởi vì không có gì để xoi mói nên mới không có ý kiến gì”

“Em… em có để ý đến sao?”

“Ừ, sôcôla vẫn là Cát Tâm đúng không”

“Ừm, đúng vậy..” Giọng của Thiện Ngôn run lên vì kích động.

Anh ta luôn cho rằng cô ấy không để trong lòng, nhưng mà anh ta không ngờ cô ấy lại để ý đến như vậy.

“Thiện Ngôn, cảm ơn anh vì đám cưới mà anh đã chuẩn bị cho tôi.

Tôi rất thích nó, và tôi cũng sẽ trang điểm lộng lẫy để tham dự. Đây là đám cưới của chúng ta, là đám cưới duy nhất”

Nợ của cô ấy đối với anh ta chỉ có thể trả lại từng chút thôi!

“Tôi sẽ biến em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất!”

Thiện Ngôn nói từng chữ một.
 
Chương 1070-1071


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1070

“Tôi tin anh” Bạch Minh Châu cười nói.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh nhìn sang nói: “Xem ra các người ở chung cũng không tệ, cảm giác có chút… coi trọng như khách”

“Nhưng mà anh ấy không phải Ôn Mạc Ngôn”

“Ngày tổ chức hôn lễ đã được xác định, ông Ngôn nói càng sớm càng tốt, khoảng nửa tháng nữa sẽ tổ chức”

“Có vẻ như tớ sẽ phải cho cậu một phong bì thật lớn rồi!”

Ngày tổ chức đám cưới này nhanh chóng được ấn định, nửa tháng sau, vào đầu tháng bảy.

Thư mời nhanh chóng được gửi đến cho cô, Hứa Trúc Linh nhìn thấy tên trên thiệp mời, tên chú rể vậy mà lại là “Thiện Ngôn”

Dù rất khó hiểu nhưng cô cũng không hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Thiện Ngôn cũng nhận thấy những dòng chữ trên giấy mời.

Nửa đêm, anh ta đi tới đi lui trước cửa phòng cô ấy một lúc lâu nhưng mà cũng không tìm được can đảm để đi vào.

Cuối cùng, anh ta nản lòng muốn xoay người rời đi thì không ngờ cửa phòng mở ra, Bạch Minh Châu mang đôi mắt buồn ngủ bước ra.

“Tại sao anh ở đây?”

“Tôi ngủ không được, còn em… còn em thì sao?”

“Ngoài trời mưa, sấm sét, muốn đi xem con trai như thế nào. Còn anh nữa, anh không thích đóng cửa sổ ban công khi ngủ cho nên phải qua đóng cửa cho anh”

Vừa nói cô ấy vừa mơ màng đi về phía trước, hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, toàn thân nhữn ra.

Cô ấy nheo mắt nhìn không thấy bắc, nam, đông, tây, kết quả là cô ấy bị va vào tường, thân hình gầy gò bật ra sau.

“Ai da..” Bạch Minh Châu hét lên vì đau, trong giây tiếp theo lại rơi vào vòng tay ấm áp.

“Sao em bất cẩn vậy”

Giọng nói trầm thấp truyền đến tai cô ấy khiến cô ấy phải lắc đầu trong giây lát.

Anh ta kéo Bạch Minh Châu vào lòng, nhìn xuống vầng trán sưng đỏ của cô ấy thì cảm thấy đau lòng, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấm áp xoa cho cô ấy.

“Có đau không?”

Cô ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên cơ thể anh ta, Ôn Mạc Ngôn thích sạch sẽ, cho nên cũng sẽ dùng một số loại nước hoa nam, loại nào cũng nhẹ nhàng và thanh lịch, phù hợp với hình ảnh một quý ông của anh.

Nhưng mà Thiện Ngôn thì lại không thích những thứ nho nhã như vậy.

Chẳng biết từ bao giờ, anh ta lại từ từ chấp nhận mọi điều Ôn Mạc Ngôn đã làm, nhưng mà nếu không phải do tính cách của hai người khác nhau thì cô ấy thực sự sẽ khó mà phân biệt hai người.

Cô ấy lắc đầu liên tục rồi thoát khỏi vòng tay của anh ta: “Không sao đâu, tôi tỉnh hơn nhiều rồi”

“Đến đây, bôi thuốc” Anh nghiêm nghị nói.

Thiện Ngôn kéo Bạch Minh Châu vào phòng khách rồi tìm hộp thuốc để bôi thuốc cho cô ấy.

Thuốc mỡ lạnh được thoa lên trán cô ấy khiến cô ấy đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Bầu không khí buồn tẻ, đêm lạnh như nước…

Không ai trong số họ lên tiếng, thời gian lặng lẽ trôi qua.

“Được rồi”

Cuối cùng thì Thiện Ngôn mở miệng nhắc nhở thì cô ấy mới phục hồi tinh thần rồi vội vàng đứng dậy: “Tôi lên lầu nhìn con trai đãt”

Dứt lời thì cô ấy giống như bỏ trốn mà chạy trối chết.

Cô vào phòng con trai và thấy cậu bé vẫn đang ngủ rất say.

Theo thời gian lớn lên thì khuôn mặt cậu bé cũng từ từ nảy nở ra, chiếc mũi nhỏ và đôi mắt gần như tạc ra từ một khuôn đúc với Ôn Mạc Ngôn.

Chương 1071

Sau khi đóng cửa sổ thì cô ấy đi vào phòng ngủ của Thiện Ngôn.

Chính xác mà nói, đây là một phòng ngủ của Ôn Mạc Ngôn.

Vừa bước vào thì cô đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cho dù đã hơn nửa năm không vào đây.

Màu rèm cửa, cây xanh ngoài ban công, những cuốn sách trên giá sách đơn sơ…

Tất cả đều do chính anh ta thiết kế, giống như căn hộ ở Đà Nẵng.

Màu trắng đơn giản, trang nhã và sang trọng, trông không giống một người kinh doanh chút nào, cũng không giống một người giao du trên bàn rượu.

“Minh Châu”

Đúng lúc này thì một giọng nói thân thiết vang lên sau lưng.

Trái tim cô ấy run lên lập tức quay lại, nghĩ rằng cô ấy sẽ nhìn thấy Thiện Ngôn nhưng mà không ngờ đến… đó là ảo giác.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Tại sao em không yêu Thiện Ngôn, anh ấy không phải là anh nhưng dù sao thì anh ấy cũng là một phần của anh mà không phải sao?”

“Linh hồn khác biệt..”

“Khác ở chỗ nào?”

“Người đàn ông em yêu không giỏi nói chuyện, trong lòng chúng ta ai cũng có đau khổ, đều cầm dao tự đâm chính mình, nhưng mà chúng †a vẫn mỉm cười và giả vờ như không sao. Chúng ta nói rằng chúng ta không yêu nhau nhưng thực ra chúng ta yêu đến chết đi sống lại, tự hành hạ bản thân để hành hạ lẫn nhau”

“Em đã cùng anh trải qua quá nhiều chuyện, không phải biến thành người giống như vậy là có thể thay thế được. Kinh nghiệm và tình cảm là những thứ không thể thay thế, khi gặp nguy hiểm thì anh sẽ lao đến bên em ngay lập tức. Anh cũng sẽ không ngừng leo tường chỉ để lấy chăm sóc em khi em bệnh. Anh sẽ nhìn em đỏ mặt, ngượng ngùng và từ chối mọi sự lấy lòng của phụ nữ. Anh sẽ nấu ăn cho em, ngay cả khi hai chúng ta đang giận dỗi, thì anh cũng sợ em đói”

“Em hoàn toàn không thể đưa những kinh nghiệm này cho một người khác, ngay cả khi hai người hoàn toàn giống nhau”

“Nhưng mà, anh đã đi rồi, anh không thể ôm em nữa, cũng không thể cho em ấm áp, nhưng mà Thiện Ngôn thì có thể”

“Không… không giống nhau, anh có thể rời xa em nhưng anh không thể đẩy em vào vòng tay của người khác!”

Cô không ngừng khóc và nắm chặt tay anh ta.

Thiện Ngôn đứng ngoài cửa, nhìn rõ hết mọi chuyện, cô ấy đang nói chuyện với không trung một mình.

Anh ta đang dựa lưng vào tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất lực.

Đúng lúc này thì Cố Cố bước ra.

Anh ta dân theo Bạch Minh Châu trở về, khi nhận được tin này thì Ôn Thanh Hoàn cũng vội vã chạy đến để đích thân xử lý cuộc hôn nhân của anh ta, coi như bù đắp cho Ôn Mạc Ngôn.
 
Chương 1072-1073


Chương 1072

Cố Cố cũng theo cô ấy trở lại, lân này cô bé còn làm bé gái tung hoa cho anh ta.

Cô bé biết rõ ràng rằng cô bé có hai người cậu.

Người cậu cả rất hiền lành, thường đeo kính vàng, đi đường khờ khạo, gặp máu sẽ ngất xỉu.

Cậu thứ hai có tính tình không tốt lắm, cũng không thân với bọn họ nhưng cô bé biết rằng cậu hai cũng là một người tốt.

Cô bé ôm con búp bê, dụi mắt rồi chạy lại kéo tay anh ta.

“Cậu có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì đâu.”

“Mợ đang làm gì trong đó vậy? Sao lại khóc? Mợ đang nói chuyện với ai vậy?”

“Với cậu của cháu”

“Cậu? Cậu không biến mất sao?”

“Mợ của con vẫn có thể nhìn thấy cậu và trên thế giới chỉ có mợ con mới có thể nhìn thấy cậu con mà thôi: “Cậu hai không muốn mợ nhìn thấy đúng không? Cậu cũng thích mợ của con , muốn ở cùng mợ đúng không? Nhưng mà cậu không làm được! Giống như con rất muốn ở bên bố, nhưng mà con biết bố không yêu mẹ, bố chỉ yêu người khác vì thế nên bố sẽ không quay lại. Mợ thích cậu cả, còn cậu hai thì thích cậu, hai người không thể ở bên nhau đúng không?”

“Như vậy, tình yêu… thứ này thật kỳ quái, là yêu quái, nó sẽ hành hạ người ta.”

Thiện Ngôn nghe những lời trẻ con non nớt đó thì xoa đầu cô bé.

“Vậy thì cháu có đau lòng không?”

“Đau lòng chứ, bố không thể ở bên cháu đương nhiên cháu không vui, nhưng nếu mẹ không oán hận thì cháu cũng sẽ không oán hận. Nếu như hai người thật sự không thể như lúc ban đầu, nếu để cháu lựa chọn một người thì cháu nhất định sẽ chọn mẹ của mình. Nghĩ lại thì cháu còn mẹ thì cũng rất hạnh phúc rồi, cậu cũng nghĩ lại đi, dù mợ không yêu cậu nhưng… mà cậu hai vẫn tốt hơn cậu cả của cháu mà đúng không? Cậu hai vẫn có thể ở bên cạnh bầu bạn với mợ của cháu mà đúng không?”

Thiện Ngôn đã giật mình khi nghe điều này.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ sâu về vấn đề này.

Hóa ra… Ôn Mạc Ngôn đã có được trái tim của Bạch Minh Châu nhưng mà anh ta thì đã có được người của cô ấy.

Mặc dù, không thể nói là công bằng hay không.

Ôn Mạc Ngôn đã chiếm thân thể này hai mươi sáu năm.

Mà anh ta sẽ chiếm giữ mấy chục năm còn lại.

Vậy hiện tại thì anh ta còn oán hận cái gì nữa?

Anh ta đáng lẽ là một nhân cách chưa hoàn thiện nhưng mà lại có được nhiều điều như vậy, anh ta nên thỏa mãn mới đúng!

“Cố Cố, cảm ơn cháu, dường như cậu đã không còn khó chịu như vậy nữa”

“Vậy cậu phải nhanh lên đi, dưới đất lạnh lắm. Mà cháu có chuyện muốn nhờ cậu đó! Ngày mai… cậu có thể đưa cháu đi tham gia một hoạt động dành cho bố mẹ và con cái được không? Cháu muốn giải thưởng đó, đó là một món đồ chơi giống như gấu bông của cháu, cháu muốn để tìm một người bạn đồng hành cho nó”

“Sao con không gọi mẹ?”

“Cái này phải cần cả bố và mẹ cùng tham gia, mẹ không muốn tìm bố vì chuyện vặt vãnh này. Mẹ nói, nếu hai người đã xa nhau thì nên phân chia rạch ròi một chút. Cháu không muốn làm mẹ khó xử, hơn nữa mẹ sẽ cảm thấy buồn khi nhìn thấy bố, giống như… khi cậu nhìn mợ vậy!”

“Được rồi, vì cháu đã an ủi cậu nên ngày mai cậu sẽ đưa mợ của cháu đến tham dự”

“Một lời đã định, cậu không thể thất hứa!”

Cố Cố nghiêm túc treo móc với anh ta, sau đó thì vui vẻ trở về phòng mình.

Thiện Ngôn đứng dậy, Bạch Minh Châu đã tỉnh táo lại, ngồi trên mặt đất và ép mình như một quả bóng.

Anh ta thở ra một hơi rồi đi vào để dọn dẹp tàn cục do “Ôn Mạc Ngôn” để lại.

Chương 1073

Anh ta đưa khăn giấy cho cô ấy rồi nói: “Nếu như em thấy vật nhớ người như vậy thì em cứ sống trong phòng này đi. Tôi có thể tìm bất kỳ phòng nào ở cũng được”

“Anh ấy không còn ở đây nữa”

“Anh ấy ở trong trái tim em, em đang ở đâu thì anh ấy sẽ ở đó đúng không? Nếu em không quên được thì anh ấy sẽ không biến mất. Anh ấy sẽ xuất hiện trong tầm mắt của em mọi lúc mọi nơi, và sẽ cho em biết em đang nghĩ gì. Rốt cuộc là em đang nói chuyện với Ôn Mạc Ngôn hay là đang nói chuyện với bản thân mình?”

“Em đang nhìn cái gì, là Ôn Mạc Ngôn hay là một em khác?” Thiện Ngôn nặng nề nói.

Bạch Minh Châu mờ mịt.

Những lời này cứ quẩn quanh trong đầu cô ấy rất lâu.

Ôn Mạc Ngôn… là nội tâm của cô ấy sao?

Điều mà cô ấy không thể vượt qua là cái tin Ôn Mạc Ngôn đã qua đời, hay là bởi vì trong lòng cô ấy quá ám ảnh nên không thể buông bỏ được.

Nói không buông Ôn Mạc Ngôn được thì không bằng nói rằng cô ấy không thể tha thứ cho bản thân và không chịu buông tha cho bản thân…

“Tôi…

“Mỗi lần đều hỏi quyết định của Ôn Mạc Ngôn, trên thực tế… thì em chính là đang hỏi bản thân mình”

“Đủ rồi, câm miệng đi!”

Bạch Minh Châu đột nhiên đứng lên, tâm tình kích động, không khống chế được mà thẳng tay tát anh ta một cái.

Một tiếng vang vọng khắp căn phòng.

Khuôn mặt của Thiện Ngôn nghiêng sang một bên, những dấu tay trên khuôn mặt anh từ từ trở nên rõ ràng.

Bạch Minh Châu nhìn thấy cảnh này thì ngón tay liền run lên.

Cô ấy nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn anh ta.

tôi không biết… anh đang nói cái gì vậy, đừng nói nữa!

“Tôi… tôi không biết mình đang làm gì?”

“Không sao đâu, tôi không đau, tay em thế nào?”

Thiện Ngôn không để ý đến khuôn mặt đỏ bừng và sưng tấy của mình mà chỉ lo lắng siết chặt tay cô ấy.

Lòng bàn tay cô ấy cũng đã đỏ bừng, anh ta đưa tay xoa xoa: “Muốn đánh tôi thì em cứ nói, bạt tay của tôi cứng hơn của em rất nhiều, nếu em muốn để tôi đau thì em chỉ cần nói một tiếng thôi còn lại cứ để cho tôi. Tôi sẽ đánh đến khi em hài lòng mới thôi”

“Thiệu… Thiện Ngôn, anh… anh có thể đừng tốt với tôi như vậy được không?

Bạch Minh Châu bật khóc: “Mỗi lần anh đối xử tốt với tôi là tôi lại thấy khổ sở lắm. Nỗi hổ thẹn của tôi đối với anh như con kiến, từng chút… từng chút…”

Vượt qua hàng rào phòng thủ trong trái tim cô ấy.

Cô buộc mình phải phân biệt rõ ràng, cô ấy cảm thấy hổ thẹn với tình yêu của anh, nó giống như một con kiến, gặm nhấm từng chút, từng chút những rào cản trong lòng cô ấy, khiến cô ấy mở lòng ra để bù đắp cho anh ta nhiều hơn.

Cô ấy không muốn phản bội Ôn Mạc Ngôn, cũng không thể bỏ qua lòng tốt của anh ta.

Ngay cả khi… anh tàn nhẫn với bản thân cô ấy một chút thì cũng không sao.

“Bạch Minh Châu, để tôi nói sự thật cho em nghe, Ôn Mạc Ngôn…

có thể chưa chết.”

“Anh… anh nói cái gì?”

Bạch Minh Châu kích động nắm lấy tay áo của anh ta: “Anh nói lại lần nữa đi”
 
Chương 1074-1075


Chương 1074

“Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy. Tôi đối xử tốt với em… không chỉ cảm xúc, mà còn cả thể xác của tôi. Đó là một loại bản năng, không chỉ có tôi đang điều khiển cơ thể mà còn có Ôn Mạc Ngôn. Mặc dù nó rất yếu ớt, nhưng vẫn ở trong cơ thể này, tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng”

Thiện Ngôn cũng không thể xác định rằng Ôn Mạc Ngôn có còn sống hay không.

Có thể vẫn còn hơi thở, nhưng mà nói giống như rơi vào trạng thái thực vật, chìm vào giấc ngủ dài, không ai biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại.

Nhưng mà… để giảm bớt mặc cảm tội lỗi cho cô ấy, để cô tiếp tục chống đỡ thì anh ta chỉ có thể nói như vậy.

Ngay cả những điều tốt đẹp đó cũng xuất phát từ sự chân thành.

Cho dù mọi việc anh ta làm đều không liên quan đến Ôn Mạc Ngôn.

Tuy nhiên, chỉ cần cô ấy tin chắc rằng Ôn Mạc Ngôn vẫn còn tồn tại, thì… cô ấy liền có thể yên tâm.

Anh ta… anh ta cũng muốn cô ấy yên tâm chấp nhận bản mình là được rồi.

Yêu một người từ lâu nên cũng đã sớm cạn kiệt rồi, sao có thể giấu giếm, nói ra lời không chân thành?

“Anh… anh không nói dối tôi chứ? Ôn Mạc Ngôn thật sự còn sống?”

“Đúng vậy, anh ấy vẫn còn sống, nhưng tôi không biết làm cách nào để đưa anh ấy ra ngoài. Thôi miên, hôn mê, hiện tại cũng không có tác dụng gì cả, có lẽ cần một thời cơ khác”

“Thời cơ…

Cơ hội nào mới có thể khiến Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại?

Bạch Minh Châu lo lắng như con kiến bò trên chảo dầu nóng, hận không thể bổ não mình ra ngay lập tức để nghĩ ra cách.

Thiện Ngôn siết chặt vai cô ấy để cô ấy bình tĩnh lại.

“Nhất thời cũng đừng vội, tin tức này là một tin tốt, loại chuyện này cũng không thể gấp gáp. Chờ đến khi hôn lễ xong rồi thì chúng ta cùng nhau tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất để trị liệu nhé, chúng ta cùng nhau tìm Ôn Mạc Ngôn trở về có được không?”

“Thật sự, thật sự sao?”

“Đương nhiên là thật, tôi có thể nói dối bất cứ ai, nhưng mà không thể dối em được”

Tôi xin lỗi…

Bạch Minh Châu, tôi đã nói dối em vì tôi quá yêu em.

Khi nói lời này thì trong lòng anh ta cũng thầm lẩm bẩm.

Đôi mắt đó sâu thảm cô đơn, mờ mịt và phức tạp khóa chặt người cô ấy lại.

Tình yêu ẩn giấu khó quên.

Nỗi phiền muộn ẩn giấu trong lòng cứ đau đớn từng cơn.

Tình yêu đã trở thành một loại trói buộc, đây chính là tự tay anh ta buộc nó lại, rồi lại tự tay cởi nó ra rồi lại trói.

Cho dù anh ta là người duy nhất phải chịu đựng từ đầu đến cuối, miễn là cô ấy tốt là được rồi.

Thiện Ngôn xoa dịu Bạch Minh Châu rồi đưa cô ấy trở lại phòng.

“Này, em đi ngủ sớm đi. Nếu Ôn Mạc Ngôn trở về, nhìn thấy em tự làm hại mình như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận”

Anh vuốt tóc cô ấy như thể đang an ủi một đứa trẻ.

Bạch Minh Châu chớp chớp mắt, lo lắng nắm lấy tay anh ta: “Anh ấy thật sự sẽ quay lại sao? Anh có chắc là anh không nói dối không?”

“Không có, chẳng lẽ là em muốn tôi thề với trời đất thì em mới tin sao?”

“Không… không cần, em không sao, không cần biết chờ đợi bao lâu, miễn là còn hy vọng là được rồi.”

Cô ấy tự lẩm bẩm một mình rồi nhắm mắt lại.

Anh ta giúp Bạch Minh Châu đắp chăn bông, sau đó đứng dậy rời đi nhưng mà cô ất đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền bật dậy.

“Ôn Mạc Ngôn đã trở lại, còn anh thì sao? Thiện Ngôn, anh vẫn ở đây sao?”

Đột nhiên nghĩ đến điều này, nhân cách biến mất thì anh ta cũng sẽ biến mất?

Chương 1075

Trái tim của Thiện Ngôn run lên khi nghe cô ấy hỏi điều này, trong lòng thầm cảm ơn vì cô ấy vẫn nghĩ đến bản thân mình.

Anh ta không quay lại vì sợ cô ấy nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta.

“Tôi..” Anh ta cay đắng thít chặt cổ họng, cố nén đau buồn trong lòng, giả vờ bình tĩnh. Anh ta cố ý nhún nhún vai, giả vờ bình tĩnh, nhẹ như mây gió nói: “Tôi đương nhiên là sẽ ở trong cơ thể Ôn Mạc Ngôn, tôi sẽ không biến mất, tôi vẫn sẽ tồn tại. Có thể có một ngày nào đó anh †a hôn mê bất tỉnh thì tôi sẽ ra ngoài.”

“Thiện Ngôn… tôi xin lỗi”

Vậy thì nó giống như đang ngồi tù, anh ta khát vọng có được cơ thể này, khát vọng chứng minh ý nghĩa của sự tồn tại của mình.

Nhưng bây giờ… anh ta lại cam tình nguyện để Ôn Mạc Ngôn quay trở lại.

Anh ta sẽ sống cuộc đời tăm tối một lần nữa.

Điều này là không công bằng với anh ta.

Nhưng mà… c‹ t muốn Ôn Mạc Ngôn quay về, rất muốn rất muốn. Cô ấy biết mình thật ích kỉ, nhưng mà cô ấy thực sự không thể kìm được.

“Em không cần phải nói xin lỗi với tôi. Hiện tại đối với tôi thì mỗi một giây tồn tại thì đều là đang được lợi, tôi có thể kết hôn với em, nhìn em mặc áo cưới thì tôi cũng đã rất hạnh phúc rồi. Bạch Minh Châu, ngàn vạn lần đừng cảm thấy có lỗi với tôi, là em đã cho tôi nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, mọi thứ… đều là những gì tôi nên làm”

“Có lẽ, ý nghĩa tồn tại của tôi là đối tốt với em”

“Đi ngủ sớm đi. Ngày mai tôi còn cần em đi tham gia các hoạt động với người nhà của Cố Cố. Ngày mai chúng ta lại gặp, ngủ ngon”

“Chúc ngủ ngon”

Cô ấy miễn cưỡng nâng khóe miệng lên phun ra những lời nặng nề này.

Thiện Ngôn rời đi thì cánh cửa đóng lại, căn phòng rơi vào im lặng.

Trong căn phòng tối ánh trăng lạnh lẽo lọt vào trông thật lạnh.

Bạch Minh Châu vừa vui vừa… buồn xen lẫn.

Cả đêm cô ấy ngủ không ngon, cứ mãi nằm mơ.

Cô mơ thấy Ôn Mạc Ngôn rồi lại mơ thấy Thiệu Ngôn, hai người không ngừng nói chuyện bên tai, thân thể xoay tròn.

Lúc đầu cô còn có thể phân biệt được hai người họ, nhưng mà…

cuối cùng thì cô ấy lại không phân biệt nổi ai với ai, cô ấy không biết ai là Thiện Ngôn và ai là Ôn Mạc Ngôn.

Cuối cùng có một người đứng trước mặt cô ấy, đeo kính, mặc vest và đi giày da.

“Ôn Mạc Ngôn?”

Cô vui mừng khôn xiết, vội vàng đi về phía trước, chỉ thấy anh ta đút một tay vào túi quần, giơ tay về phía cô ấy, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.

“Thiện Ngôn?”

“Anh… anh là ai?”

“Tôi chính là tôi, Ôn Mạc Ngôn là tôi, Thiện Ngôn cũng là tôi, tôi… tôi là người mà cô thích. Dù cho sự khác biệt giữa hai người họ rõ ràng như thế nào thì họ đều trở thành người yêu cô. Ôn Mạc Ngôn cũng chỉ là Ôn Mạc Ngôn sao? Anh ta vì cô mà từng bước trở nên mạnh mẽ, vì tình yêu mà sinh lòng thù hận, sau đó trở nên bạo lực và tàn nhãn. Thiện Ngôn chỉ là Thiện Ngôn sao? Anh ta vốn không hoàn thiện, tính cách độc đoán và dễ đánh mất lý trí của mình. Nhưng mà vì cô nên anh ta đã trở nên ẩn nhẫn, chuyện gì cũng có tính toán”

“Không có linh hồn nào tồn tại mà không liên quan với nhau, là cô đã.. để bọn họ hòa vào nhau trở nên không thể đảo ngược và không thể tách rời, không phải sao?”

“Anh… anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu anh đang nói gì, anh im đi, tôi không muốn nghe những thứ vớ vẩn này!”

“Vì sao cô lại từ chối Thiện Ngôn? Anh ta và Ôn Mạc Ngôn không phải đều giống nhau sao? Hay là cô đang sợ hãi, sợ anh ta quá giống cho nên cô sẽ đem tình cảm dành cho Ôn Mạc Ngôn đặt trên người anh tạ?

Anh ta mỉm cười với cô ấy, nụ cười đó vô cùng xấu xa.
 
Chương 1076


Chương 1076

Đôi mắt đen như mực, còn có con ngươi mờ ảo ẩn chứa sự thấu triệt. Nó giống như vực sâu không đáy.

Anh ta dường như biết tất cả mọi thứ và nhìn thấu trái tim của cô ấy.

Đây… không phải là nội tâm của cô ấy, không phải!

“Anh đánh rắm, câm miệng cho tôi!”

Tính cách của Bạch Minh Châu vốn đã táo bạo, nếu cô ấy có thể động thủ thì không bao giờ chửi tục.

Cô ấy muốn xua đuổi kẻ xấu xa này đi, anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn cũng không phải Thiện Ngôn, anh ta là một con quỷ, chính là con quỷ trong lòng cô ấy.

Bạch Minh Châu lao đến, dùng hết sức lực, mạnh mẽ tấn công, dùng tay đấm mạnh vào người anh ta.

Nhưng mà… cô ấy lại xuyên qua cơ thể của anh ta.

Người đàn ông trước mặt từ từ biến thành gương mặt của một người phụ nữ.

Đó là… khuôn mặt của chính cô ấy.

Người đó u oán nhìn cô ấy, những giọt nước mắt ướt đẫm vẫn còn vương nơi khóe mắt.

“Minh Châu… tôi chính là cô, cô không nhìn thấy tôi sao? Mỗi ngày đều nhìn thấy tôi và hỏi nên làm như thế nào, không phải tôi đều đã nói cho cô hết rồi sao? Tôi không phải là Ôn Mạc Ngôn, tôi là tấm gương phản chiếu nội tâm của cô..”

“Trong lòng cô nghĩ đến câu trả lời nào thì tôi sẽ nói với cô câu trả lời đó. Cô đã buộc bản thân phải ghi nhớ sự khác biệt, tính cách, sở thích và chỉ tiết của họ, tất cả đều được ghi nhớ sâu sắc. Nhưng mà bây giờ cô cảm thấy rằng Ôn Mạc Ngôn cũng không hoàn toàn là Ôn Mạc Ngôn, còn về Thiện Ngôn thô bạo… cô cũng cảm thấy được tính tình của Thiện Ngôn trở nên dịu dàng.

“Cô sợ là bản thân cô đang yêu cả hai cái tính cách này, cho dù bọn họ có hợp lại thành một thể thì cũng không dung nạp được. Cô cho rằng cái này chính là không chung thủy trong tình yêu, không chung thủy với Ôn Mạc Ngôn”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bạch Minh Châu hét to.

“Người tôi biết đầu tiên là Ôn Mạc Ngôn, và người tôi yêu đều tiên cũng là anh ấy, Thiện Ngôn chỉ xuất hiện sau khi tôi đã yêu Ôn Mạc Ngôn rồi. Dù là một thể nhưng họ đúng là hai linh hồn khác nhau, tôi chỉ có thể yêu một người! Làm tôi có thể yêu hai người cùng lúc được, điều này hoàn toàn không tồn tại. Một tình yêu trọn vẹn thì làm sao có thể phân chia cho hai người được”

Cô ấy khóc lóc thảm thiết và trút hết nỗi uất hận trong lòng.

“Cho nên, cô không muốn bọn họ trở nên giống nhau, cô sợ là mình không khống chế được”

“Không phải, cô câm miệng đi, tôi khống chế được, tôi có thể phân biệt ai là ai, cô đừng nói lung tung!”

Bạch Minh Châu xông tới, nhưng mà cô ấy chỉ có thể xuyên qua cơ thể người đó.

Khuôn mặt vốn thuộc về cô ấy lại trở thành Ôn Mạc Ngôn.

“Làm ơn, đừng tra tấn tôi nữa, làm ơn..”

Trên mặt của Ôn Mạc Ngôn đầy vẻ đau lòng.

Lần này anh ta không hung hăng dọa người nữa mà chỉ chạm nhẹ vào mặt cô ấy.

Cảm giác rất chân thực, thậm chí trong lòng bàn tay của anh ta còn có nhiệt độ.

“Minh Châu, em đã quên Thiện Ngôn xuất hiện như thế nào rồi sao?

Anh ấy là nhân cách thứ hai của anh, nhưng anh ấy đã là phụ kiện của anh ngay từ đầu. Anh ấy không có một tâm tỉnh hoàn chỉnh, không có tam quan, thậm chí là không có kiến thức về xã hội này. Những gì anh ấy đang có chính là trí nhớ của anh, mọi thứ anh đã trải qua thì anh ấy đều có, kể cả cảm xúc anh yêu em”

“Em thả anh ấy ra vì thế em có ân cứu mạng với anh ấy. Mà vì sự can thiệp của anh cho nên anh ấy không thể không yêu em. Nếu nói răng anh ấy chính là một nhân cách khác đang dùng cách của anh để yêu thương em thì chẳng bằng nói là anh ấy chính là cái bóng của anh, anh ấy là người thay thế anh yêu em”

“Anh… ý anh là gì?”

Bạch Minh Châu mở đôi mắt mờ mịt của mình ra, khó hiểu.

Thực ra… trong lòng cô ấy đã mơ hồ có câu trả lời, nhưng cô ấy không muốn thừa nhận.
 
Chương 1077


Chương 1077

Không phải không muốn mà là không dám, cô ấy không thể tin được trên đời này lại có chuyện phi lý đến như vậy.

“Anh chính là Ôn Mạc Ngôn và cũng là Thiện Ngôn”

“Đúng vậy, Minh Châu, trên thực tế chúng ta đều là một người.”

Mặc dù anh ta đeo kính, nhưng anh ta lại nở một nụ cười giống như Thiện Ngôn, có chút tà khí.

“Thật ra thì em cũng đã sớm phát hiện rồi, tôi chăm sóc em hơn nửa năm, càng ngày càng giống Ôn Mạc Ngôn đúng không. Không phải là em đang thay đổi tôi mà là tôi có ký ức của Ôn Mạc Ngôn, tôi bất tri bất giác đã trở thành bộ dạng của anh ấy. Không phải tôi yêu em mà là tôi đang dùng cách của anh ấy để yêu em”

“Các người… các người đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu… tôi không hiểu!”

“Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn, Thiện Ngôn là Thiện Ngôn, không thể nhầm lẫn hai người đó với nhau được, không thể!”

Cô ấy đau đớn ôm đầu kêu gào thảm thiết.

Không thể nào.

Cô ấy sẽ không yêu hai người, cô ấy sẽ không như vậy.

“Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, còn Thiện Ngôn chính là Ôn Mạc Ngôn. Khuôn mặt mà cô nhìn thấy hàng ngày chính là bản thân cô trong trong trái tim cô! Cô đã quên ảo giác mỗi ngày của cô đã đều nói với cô điều gì rồi sao? Anh ấy đang thuyết phục cô, khuyên cô nên chấp nhận Thiện Ngôn. Từ tận đáy lòng cô cũng không thể phân biệt được, đúng không?”

Giọng nói này… không biết là của ai, là giọng nói của chính cô ấy hay là giọng nói của Ôn Mạc Ngôn, cô ấy không thể phân biệt được nữa rồi.

“Đừng nói nữa, làm ơn đừng nói nữa…”

Cô ấy che tai thật chặt, rõ ràng bịt chặt lỗ tai như vậy, nhưng mà…

nhưng mà giọng nói đó vẫn xuyên vào tai cô ấy.

Giống như một ma quỷ, dây dưa không rời với cô ấy, cô ấy muốn thoát khỏi nó, nhưng mà…

“AI Cuối cùng thì cô ấy đột nhiên tỉnh lại, bật dậy khỏi giường, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào cơ thể, mang theo nhiệt độ.

Cô ấy đột nhiên bật dậy làm cho Cố Cố đang ở bên cạnh sợ hết hồn.

“Mợ, mợ không sao chứ?”

“Cố Cố, cháu… sao cháu lại ở đây, Ôn Mạc Ngôn đâu? Còn bản thân mợ thì sao…”

Bạch Minh Châu hốt hoảng nhìn quanh, trong nhà không còn ai ngoài hai người họ.

Là mơ?

Đây là một giấc mơ?

Cô ấy thở ra một hơi dài, vò đầu bứt tóc thì thấy cả người ướt đắm mồ hôi, tóc tai ướt nhẹp.

Làm sao mà giấc mơ này lại kinh khủng như vậy hơn nữa còn… chân thật đến vậy.

“Mợ, mợ gặp ác mộng sao? Mợ còn khóc nữa”

“Khóc?” Bạch Minh Châu lau khóe mắt, quả nhiên cảm nhận được ẩm ướt.

“Đừng nhắc tới chuyện này, cháu tới đây làm gì?”

“Cậu bảo cháu đến đây để gọi mợ dậy, cậu mợ còn phải cùng cháu tham gia các hoạt động gia đình!”

Lúc này thì Bạch Minh Châu mới nhớ tới, tối hôm qua hình như Thiện Ngôn có nói với cô ấy rồi!

“Được, mợ sẽ đi tắm rửa ngay”

Cả người Bạch Minh Châu mồ hôi đầm đìa nên cô ấy muốn tắm rửa thật sạch.

Sau khi tắm xong thì cô ấy mặc quần áo sạch sẽ, nhìn mình trong gương vẫn còn sợ hãi không thôi, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cô ấy vỗ về da mặt để nó hồng hào lên một chút.

Trong giấc mơ, những lời nói đan xen của hai người đó lại hiện ra.
 
Chương 1078


Chương 1078

Ôn Mạc Ngôn là Thiện Ngôn, và Thiện Ngôn là Ôn Mạc Ngôn.

Rốt cuộc là cô ấy đang yêu một người hay hai người?

Đầu Bạch Minh Châu ngày càng đau, cô ấy cảm thấy rằng mình sẽ phát điên nếu cứ như thế này mãi.

Cô ấy nhìn mình trong gương và liên tục lặp lại một câu.

“Người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, người tôi yêu là Ôn Mạc Ngôn, và người tôi yêu luôn là Ôn Mạc Ngôn”

Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn và Thiện Ngôn là Thiện Ngôn.

Hai tâm hồn và hai nhân cách không thể lẫn lộn, mà cô ấy càng không thể bị lệch lạc hay lẫn lộn.

“Không phải, đó chỉ là mơ thôi. Chắc là do mình quá khát vọng việc để Ôn Mạc Ngôn trở về nên mới có một giấc mơ quái đản như vậy” Cô lấy tay hất một ngụm nước lạnh vào mặt để đầu óc tỉnh táo: “Mơ, đây chỉ là một giấc mơ, đừng hù dọa chính mình”

“Em sợ cái gì?” Lúc này, cô ấy lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng.

Trong gương, một người đàn ông dịu dàng mang theo kính gọng vàng hiện lên.

Bạch Minh Châu đột nhiên rất sợ nhìn thấy cảnh tưởng tượng này, cô ấy nhắm chặt mắt lại, sợ rằng hành động thứ hai tiếp theo của anh là cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười nhếch mép đặc biệt của Thiện Ngôn.

“Em không nghĩ tới anh… tại sao anh lại xuất hiện: “Em rõ ràng là đang nghĩ tới anh, Bạch Minh Châu. Không phải em rất muốn gặp anh sao? Tại sao không dám mở to mắt nhìn anh?”

Những lời này như thể đang vang vọng trong ốc tai, chân thật như Vậy.

Chỉ là không có nhiệt độ.

Những người do cô ấy tưởng tượng ra thì luôn không có nhiệt độ.

Hơi thở của người bình thường phun ra trong ốc tai thì có thể cảm nhận được nhiệt độ.

Mà ảo giác thì chỉ có những từ ngữ lạnh lùng.

Trước đây, cô ấy luôn coi đây là niềm an ủi, nhưng bây giờ… cô ấy rất sợ hãi.

Đây là Ôn Mạc Ngôn, hay là tâm tư của mình?

“Em đúng là rất nhớ anh, nhưng mà… em không thể chấp nhận việc anh chính là em. Rốt cuộc anh là Ôn Mạc Ngôn hay là… tâm tư trong lòng em?”

“Em mở mắt ra chẳng phải là sẽ biết sao?”

“Em..” Cô ấy run rẩy, không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Em không dám!”

Ôn Mạc Ngôn cười khẽ, tiếng cười thật dịu dàng.

Tuy nhiên nó lại mang theo một chút chế nhạo.

“Ai nói em không dám?”

Bạch Minh Châu quyết tâm năm chặt tay, mở mắt ra.

Không có gì trong gương.

Ảo tưởng đã biến mất, chỉ còn lại bản thân nhợt nhạt.

Chính mình…

Chỉ còn lại chính mình?

Ảo tưởng được sinh ra từ tâm tư của cô ấy, từ trong tận đáy lòng cô ấy, đây là câu trả lời của anh ta sao?

Bạch Minh Châu ngây người nhìn mình trong gương, bằng xương bằng thịt, có hiệt độ thực.

Cô ấy cười khổ, cô ấy thật sự đã ngã bệnh rồi, tâm bệnh cũng là bệnh.

Ngay khi cô ấy đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Minh Châu, em không sao chứ? Cố Gố vẫn đang đợi chúng ta đó?”

“Ồ, ra ngay bây giờ đây”

Cô ấy vội vàng đáp lại, sau đó thu dọn rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy mặt mày cô ấy tái nhợt vì sợ hãi thì Thiện Ngôn không khỏi nhíu mày: “Em sao vậy? Sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?”

“Tôi… tôi lại nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn”
 
Chương 1079


Chương 1079

“Em lại anh ấy?”

“Ừ, có lẽ anh đã nói đúng. Những gì tôi thấy đều là giả dối, anh ấy là chính tôi, tâm tư của chính tôi. Tất cả những vấn đề mà tôi không dám đối mặt đều được anh ấy nói ra hết rồi!”

“Em còn có thể chấp nhận cái chết của anh ấy rồi?”

Bạch Minh Châu nghe vậy liền mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói đến môi lại không nói được lời nào.

Cô ấy cũng nghĩ rằng mình không thể chấp nhận cái chết của Ôn Mạc Ngôn nên đã tạo ra ảo giác rằng anh ta vẫn luôn nói chuyện với mình.

Nhưng mà bây giờ… cô thực sự mơ hồ tin vào giấc mơ đó.

Cô ấy sợ mình không phân biệt được giữa hai người, dần dà gán ghép Thiện Ngôn và Ôn Mạc Ngôn lại với nhau sau đó sẽ dành hết tình cảm của Ôn Mạc Ngôn cho Thiện Ngôn.

Hóa ra… đây mới là ý nghĩa của mấy ảo giác kia..

Cô ấy nhìn Thiện Ngôn một cái thật sau, đột nhiên trở nên mờ mịt.

Nhìn đôi mắt thâm tình của anh, từng có thời gian nó quá đỗi quen thuộc, khắc sâu vào xương tủy, không thể nào quên.

Ánh mắt của Ôn Mạc Ngôn giống hệt ánh mắt của anh ta.

Người đang đứng trước mặt cô ấy rốt cuộc là ai?

Đó là Thiện Ngôn hay Ôn Mạc Ngôn, hay sự kết hợp của cả hai.

Môi cô ấy tái nhợt, run rẩy mở miệng: “Thiện… Thiện Ngôn, có lúc nào anh phân biệt được anh và Ôn Mạc Ngôn không?”

“Trước đây tôi phân biệt rất rõ ràng, tôi thẳng thắn, còn anh ấy thì nhát gan và rụt rè. Tôi tôn thờ vũ lực, nhưng anh ấy còn không dám vung nắm đấm. Tôi bạo lực và bốc đồng, còn anh ấy thì quá thận trọng.

Tôi rất cẩu thả, năng lực xã hội rất kém cỏi, mà anh ấy thì thích dọn dẹp nhà cửa, tôi ở trong b‹ “Tôi có thể nói rõ ràng rằng anh ấy là anh ấy và tôi là tôi. Tôi không thích làm người như anh ấy, tôi luôn cảm thấy mình tốt hơn anh ấy. Tôi là người tốt nhất để bảo vệ ở bên cạnh em”

“Nhưng bây giờ…

Anh ta nói xong thì nhíu lông mày lại, sau đó anh ta… ngập ngừng.

“Bây giờ thế nào?”

Khi Bạch Minh Châu hỏi điều này thì giọng nói của cô ấy có chút run rẩy, vẻ thận trọng tràn đầy đôi mắt.

Anh ta mím chặt môi, ánh mắt sâu thẳm rơi trên người cô ấy rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

“Tôi không biết nữa”

“Tại sao anh lại không biết mình là ai, chính mình mà anh cũng không biết?”

Bạch Minh Châu lo lắng, bản thân cô ấy không tìm được đáp án cho.

nên hy vọng Thiện Ngôn có thể cho mình một sự trấn an.

“Tôi không muốn trở thành một người như Ôn Mạc Ngôn, nhưng tôi học anh ấy cách để yêu em và để trở thành một người bình thường. Tôi không có người hướng dẫn, tôi chỉ xuất hiện một lần rồi thôi mà tất cả những gì tôi biết về thế giới này đều qua Ôn Mạc Ngôn… mắt của anh ấy là sách của tôi, lúc đầu tôi là chính mình, sau đó… tôi đã bị anh ấy dẫn dắt”

“Tôi giống như một vật thí nghiệm, một vật thí nghiệm thất bại, Ôn Mạc Ngôn là hoàn chỉnh. Tôi cũng không thể biết liệu tôi ảnh hưởng đến anh ấy hay anh ấy ảnh hưởng đến tôi”

“Không, anh là anh, Ôn Mạc Ngôn là Ôn Mạc Ngôn..” Bạch Minh Châu hơi kích động.

“Em sao vậy? Dường như em có chỗ nào đó không ổn, có phải là có chỗ không thoải mái không?”

Nhìn thấy Bạch Minh Châu như vậy thì Thiện Ngôn nhíu mày thật chặt, lo lắng cho thân thể của cô ấy.

Cô ấy cũng nhận ra mình đã mất bình tĩnh, ủ rũ thở ra một hơi, nói: “Không sao… tôi, có thể là do tôi căng thẳng quá mức”
 
Chương 1080


Chương 1080

Đôi mắt cô ấy chớp chớp, phải hít thở nhiều luồng không khí trong lành mới có thể xoa dịu trái tim đang bồn chồn của mình.

“Có lẽ Ôn Mạc Ngôn sắp trở lại cho nên em hơi xúc động, tối hôm qua ngủ không ngon, quầng thâm rất nặng. Đừng căng thẳng, thả lỏng thần kinh, mọi chuyện cứ giao cho tôi đi”

Anh ta chạm vào đầu Bạch Minh Châu, giọng nói vô cùng dịu dàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Sự dịu dàng và kiên nhãn của anh ta khiến Bạch Minh Châu càng thêm lo lắng, cô ấy thật sự nghĩ rằng Ôn Mạc Ngôn sẽ quay lại.

Trong lòng cô ấy không ngừng run lên vô thức lùi lại một bước, tránh né bàn tay của anh ta.

Bàn tay của Thiện Ngôn dừng trong không trung, không khí luồn vào.

giữa các ngón tay anh ta, mang theo hơi thở mát lạnh.

Rõ ràng là mùa hè và thời tiết ngày càng khô nóng, nhưng anh ta lại cảm thấy ớn lạnh.

Bạch Minh Châu chưa bao giờ trốn tránh chính mình.

Cơ thể anh ta như rơi vào một hầm băng, nhiệt độ cơ thể cũng rút đi một chút.

Ngón tay cứng ngắc, anh ta yếu ớt rụt lại, nói: “Đi thôi, Cố Cố vẫn đang đợi chúng ta”

Trong lời nói có lộ ta một chút chua xót.

Bạch Minh Châu mím môi, biết rõ hành động vừa rồi khiến anh ta bị tổn thương nhưng mà cô ấy không thể khống chế được.

Cô ấy đi theo Thiện Ngôn xuống lầu, Cố Cố đã ăn sáng xong và đang chờ xuất phát.

Bạch Minh Châu thật sự ăn không vô, thực sự không có cảm giác thèm ăn nên chỉ ăn một miếng bánh mì sau đó không muốn ăn nữa.

“Nhất định phải ăn xong, nếu không không được phép ra ngoài. “

Thiện Ngôn cúi giận tái mặt không hài lòng nói.

¡ no rồi Thiện Ngôn dường như không nghe thấy điều đó, cũng không hề bị lay chuyển.

Mà Cố Gố cũng nhìn cô ấy đầy mong đợi, nếu cô ấy không ăn xong thì họ sẽ không thể khởi hành, nếu như vậy thì họ sẽ bị trễ hoạt động.

“Mợ ơi, mợ ngoan ngoãn nghe lời cậu đi, ăn cơm cho thật ngon. Mợ nhìn xem, Cố Cố cũng đã xong hết rồi rồi, đây đều là những món ăn mà cậu đã tự tay làm từ sáng sớm đó. Giăm bông, trứng luộc, mứt và bánh mì, và sữa…”

Bạch Minh Châu nghe đến đây thì trong lòng khế run lên.

Không biết từ bao giờ, kỹ năng nấu nướng của Thiện Ngôn đã thành thục rồi, anh ta cũng đã không còn là sát thủ phòng bếp nữa.

Có lẽ nào… họ thực sự có thể nhập làm một?

Cô ấy nhíu mày thật chặt, cuối cùng cũng ép mình ăn xong, cô ấy không thể để Cố Cố thất vọng được.

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đi đến công viên giải trí bằng ô tô, sau đó họ còn nghiêm túc thảo luận để tạo ra thân phận giả giữa họ.

Hiện tại họ là bố mẹ của Cố Cố, mà cô bé thậm chí còn bí mật nhờ người ta làm giả giấy chứng nhận chứng minh rằng họ là một gia đình.

“Bố mẹ, đây này!”

Sau khi ra khỏi xe thì Cố Cố đã đổi cách xưng hô rồi.

Mà Bạch Minh Châu thì có chút khó chịu, cô ấy còn chưa có thời gian học cách làm một người mợ hoàn hảo, bây giờ cô ấy lại trở thành một người mẹ có một đứa con gái lớn như vậy rồi.

Dù như thế nào thì cũng vẫn không thể nào mở miệng nói chuyện được.

Cô ấy nhìn Thiện Ngôn, anh ta thì lại không có vẻ gì là khó chịu cả.

“Vào đi vợ”

“Cái gì?”

Khi cô ấy nghe thấy xưng hô này thì thật lâu không có phản ứng.

“Chuẩn bị trước, hơn nữa em cũng sắp gả cho tôi rồi. Về mặt pháp lý và đạo đức thì em là vợ của tôi rồi có phải không?”
 
Chương 1081


Chương 1081

Anh ta nắm tay Bạch Minh Châu, cô ấy muốn vùng ra nhưng lại bị anh ta ngăn lại: “Là một người chồng, việc nắm tay vợ mình cũng rất bình thường đúng không? Hay em muốn làm Cố Cố thất vọng? Đồ chơi của Cố Cố đã được ôm nhiều năm lắm rồi, thật hiếm khi tìm thấy thứ tương tự trong phiên bản giới hạn này, em coi như là thương hại con bé, cũng như… thương hại tôi được không?”

“Ôn Mạc Ngôn sắp trở lại, còn tôi cũng sắp biến mất, em cứ coi anh như là người gặp dịp thì chơi cũng được”

Hai chữ cuối cùng anh găn thật mạnh.

Cũng được…

Anh ta cũng không muốn quá nhiều, chỉ là một ảo tưởng hoa mỹ là tốt rồi.

Cho dù mọi thứ đều là giả dối, chỉ cần người bên cạnh là cô ấy thì anh ta cũng mãn nguyện rồi.

Những lời này nặng nề xuyên thủng màng nhĩ, rơi vào tim Bạch Minh Châu, cuối cùng hóa thành tảng đá đè cô ấy đến không thở nổi.

Cô ấy nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt anh ta lặng đi, trong mắt anh ta thì cô nhỏ bé như con thuyền cô độc.

Cô ấy lại nhìn Cố Cố, trong mắt cô bé cũng tràn đầy hi vọng, tay nhỏ đang nắm lấy tay mình cũng không tự giác nắm chặt.

“Mợ..” Cô bé thận trọng hô lên, vì sợ rằng Bạch Minh Châu sẽ đổi ý.

Bạch Minh Châu không khỏi ấn huyệt thái dương, nói: “Chồng, đi thôi”

Khuôn mặt căng thẳng của Thiện Ngôn dịu đi ngay lập tức, ý cười ấm áp được nhuộm lên giữa lông mày và mắt anh ta.

Giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng có được món đồ chơi mà mình mơ ước.

“Đi”

Anh ta nặng nề thốt ra một chữ, tất cả đều thỏa mãn.

Bàn tay to của anh ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu, lòng bàn tay tràn đầy nhiệt độ nóng bóng, từng chút sưởi ấm cho cô ấy.

Mới sáng sớm, trong khu vui chơi không có nhiều khách du lịch, nhưng mà đã có một đám người chen chúc nhau.

Trong khuôn viên công viên giải trí dành cho phụ huynh và con cái đang tổ chức một sự kiện, người về nhất có thể nhận được một con gấu phiên bản giới hạn đã không còn sản xuất từ vài năm nay và rất khó tìm thấy trên thị trường.

Đó là điều mà Cố Cố mơ ước.

Cố Thiện Linh không thể ở bên cô bé, nếu cô bé muốn gặp mẹ thì không thể gặp bố. Nếu gặp bố thì sẽ không thể nhìn thấy mẹ.

Họ đã nói với nhau sẽ chia tay trong êm đẹp, không còn yêu nhau nữa nhưng tình yêu dành cho cô bé cũng không một chút giảm đi.

Nhưng mà… họ lại không thể thoải mái gặp nhau và ăn cơm trên cùng một bàn.

Hơn nữa họ cũng không thể đưa cô bé đến công viên giải trí tham gia các hoạt động của bố mẹ và con cái được.

Cô bé biết rằng mỗi lần đi gặp bố thì mẹ cô bé sẽ rất buồn.

Vì vậy cô bé đã cố gắng không tìm bố mình, cô bé muốn con gấu bông để nó thay bố ở bên cô bé mãi mãi.

Bạch Minh Châu nhận thấy ánh mắt sáng ngời của cô bé, xem ra món quà này nhất định phải lấy được.

Cũng may là hai năm qua cô ấy vẫn luôn rèn luyện thân thể, chưa lúc nào buông bỏ nên thân thể cũng rất tốt. Nhìn cơ ngực của Thiện Ngôn cũng không phải là chuyện đùa, việc họ giành được vị trí số một cũng không có vấn đề gì.

Nhưng mà cô ấy đã bỏ qua một điều.
 
Chương 1082


 

Chương 1082

Hiểu ngầm…

Sự thấu hiểu ngầm giữa những người yêu nhau không cần lời nói, chỉ cần một hành động và một ánh mắt để hiểu đối phương đang nghĩ gì và phải làm gì tiếp theo.

Bước đầu tiên là rê bóng, buộc vào mỗi chân một quả bóng, đặt một quả bóng bay vào giữa rồi đưa đến chỗ con cái.

Người khác có thể đứng chung chiến tuyến nhưng với họ thì khó quá.

Sự hiểu ngầm giữa cô ấy và Thiện Ngôn thực sự khó có thể diễn tả bằng một từ.

“Đi theo tôi, cái gì đều nghe tôi nói, đừng nghĩ tôi là nhân cách thứ hai gì cả, em cứ xem tôi là Ôn Mạc Ngôn đi”

“Tôi… tôi không làm được”

“Em nhất định sẽ làm được!”

Anh ta đột nhiên siết chặt tay cô ấy: “Nhìn anh đi, từ giờ phút này anh là Ôn Mạc Ngôn. Bạch Minh Châu, anh yêu em, rất yêu em. Đi theo anh, cho dù trời sập, cho dù long trời lở đất thì cũng có anh, trong gió có anh, dưới mưa cũng có anh”

“Anh chưa từng biến mất, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, âm thầm bảo vệ em”

“Ôn Mạc Ngôn…”

Lời nói của anh ta như có ma lực, khiến cô ấy nhất thời run lên.

“Bố mẹ, nhanh lên, mọi người đều đã lấy được hai quả bóng rồi!”

Cố Gố lo lắng hét lên.

“Minh Châu, chúng ta sẽ cố gắng hết sức!”

Anh ta siết chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Minh Châu.

“Chân trái”“

Ngay khi anh ta vừa mở miệng thì Bạch Minh Châu đã vô thức theo nhịp điệu của anh ta.

Họ thường chú ý đến việc tập thể dục, mỗi bước đi rất ổn định và nhanh chóng, mà khoảng cách cũng rất lớn.

Những người khác ném đi ném lại hai hoặc ba lần thì họ đã kiệt sức, chưa nói đến việc rê mười quả bóng cùng một lúc.

Mà bọn họ lại có phương pháp và tốc độ nhanh chóng, nên khi hết giờ, người khác rê được năm quả bóng thì hai người họ cũng đã làm xong.

Sau khi kết thúc, mặt không đỏ cũng không thở dốc.

Khi trọng tài công bố vị trí đầu tiên, Cố Cố nhảy lên vì sung sướng, mà Thiện Ngôn cũng ôm chầm lấy cô bé.

“Bố thật tuyệt, mẹ cũng thật tuyệt!”

Cô bé vui vẻ bật thốt lên!

“Cố Cố cũng rất tuyệt, con đã cổ vũ cho bố mẹ trong suốt trò chơi!”

Thiện Ngôn cưng chiều vuốt ve mũi Cố Cố ,, lông mày và đôi mắt của anh ta đầy vẻ dịu dàng.

Khoảnh khắc đó thì Bạch Minh Châu dường như cảm thấy nhân cách của anh ta đã hoàn thiện, không còn cố chấp không tròn vẹn trước kia nữa, chỉ quan tâm đến suy nghĩ của bản thân mà hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của những người xung quanh.

Mà anh ta giờ đây đã hoàn toàn hòa nhập với môi trường xã hội và chấp nhận thân phận của Ôn Mạc Ngôn.

Anh ta đang sống tốt, mà mọi người xung quanh anh ta cũng dường như đã chấp nhận sự tồn tại của người này.

Anh ta không phải Ôn Mạc Ngôn.

Nhưng mà ông Ôn đã nhận con trai rồi, Ôn Thanh Hoàn cũng đã nhận em trai và Cố Cố cũng nhận cậu.

Chỉ có bản thân vẫn đang cố chấp không chịu thừa nhận.

“Em làm sao lại ngẩn người nữa rồi?”

Thiện Ngôn phát hiện cô ấy đang trong trạng thái xuất thần nên không thể không gõ nhẹ vào đầu cô ấy.

“Hả?” Bạch Minh Châu nhanh chóng phản ứng lại rồi nói: “Không có gì đâu, tôi đang nghĩ xem làm thế nào để hoàn thành việc miệng đối miệng cắn một quả táo”

“Không sao, vẫn còn có tôi”
 
Chương 1083


Chương 1083

“Anh cũng không phải là người toàn năng” Cô ấy tức giận trợn mắt.

“Trước mặt em tôi không phải toàn năng thì cũng phải trở nên toàn năng. Tôi không thể để cho người phụ nữ của mình coi thường chính mình được”

“Người phụ nữ của anh là ai?”

Mặt Bạch Minh Châu đỏ đến tận mang tai không nhịn được mà lườm anh ta một cái sắc lẹm.

“Dù sao thì em cũng tính là một nửa phụ nữ của tôi đi, dù sao thì tôi cũng biết tất cả những gì xảy ra giữa em và Ôn Mạc Ngôn, lúc đó tôi có thể nhìn thấy rõ ràng!”

Anh ta hạ giọng nói bên tai cô ấy.

Những lời này… giống như sấm sét.

Thân thể Bạch Minh Châu trở nên cứng đờ, hai má ửng đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Dường như máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, nóng đến mức thở hổn hển.

Trước đây cô ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề này, giờ anh ta lại đem chuyện này ra nói, thật sự là xấu hổ muốn nổ tung.

“Anh… anh là đồ nhìn trộm Ngông cuồng!” Cô ấy tức giận đến mức dậm chân.

“Này, này, tôi cũng không thể ngăn được, dù sao thì tôi cũng không thể che chắn nhận thức của mình!”

“Lưu mang, anh đừng chạy, hôm nay bà đây sẽ giết anh. Không phải anh rất thích nhìn lén sao, đừng chạy!”

Bạch Minh Châu giận dữ đá vào mông Thiện Ngôn, anh ta thấy thế thì sợ hãi bỏ chạy.

Hai người đang trong đám đông, người đuổi người chạy.

Cuối cùng, tất cả đều kiệt sức.

“Đừng chạy, vòng tiếp theo sắp bắt đầu rồi, chúng ta hãy tiết kiệm sức lực để chơi tốt một chút”

“Anh… là đồ lưu manh!”

“Tôi thực sự không muốn”

“Quên hết mọi thứ đi, không được phép nhớ, cũng không được phép nhắc tới”

“Quên đi? Rất khó đó, dù sao thì… đó cũng là lần đầu tiên của Ôn Mạc Ngôn, em cũng là lần đầu tiên, anh… anh cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống lúng túng như vậy, chỉ có thể nhìn mà không ăn được.

Tôi còn phải cảm nhận những gì mà Ôn Mạc Ngôn cảm nhận, tôi cũng chịu tội!”

“Đồ bỏ đi này uống quá say, thần trí không rõ, cũng mặc kệ em gào khóc, hơn nữa lần đầu tiên cũng đau kinh khủng…”

“Anh câm miệng lại cho tôi? Dao của tôi đâu kết thúc anh!”

Mỗi câu mà Thiện Ngôn nói đều kích thích thần kinh cô ấy.

? Hôm nay tôi muốn Hai người lại bắt đầu anh chạy tôi đuổi.

Ban tổ chức không tìm được người dự thi nên họ đã tìm ra Cố Cố.

“Bé Cố Cố, bố và mẹ của con đâu rồi? Trò chơi sắp bắt đầu rồi!”

“Bố mẹ con… ở đó đóI”

Cố Cố nhíu đôi lông mày nhỏ, rất khó chịu.

Người tổ chức nhìn sang thì hai người họ anh chạy tôi đuổi, dáng vẻ không chết không thôi!

“Chuyện này…”

Đây là thể hiện tình cảm hay bạo lực gia đình?

Người tổ chức đến hỏi thăm, Thiện Ngôn vội nói: “Đừng làm loạn nữa, nếu không thì món quà của Cố Cố sẽ mất đó! Chúng ta đều là người lớn rồi không được để con cái thất vọng”

“Cố Cố?” Lúc này thì cô ấy mới nghĩ đến con cái, nghiến răng nghiến lợi: “Anh chờ đó cho tôi, chờ đến khi sự kiện kết thúc, xem tôi làm sao xử lý anh!”

“Nếu tôi sớm biết điều đó thì sẽ không lắm mồm!”
 
Chương 1084


Chương 1084

Cả hai đi đến hiện trường thi đấu trò chơi ăn một quả táo cho đến khi chỉ còn lại lõi của hai vợ chồng, ai ăn xong trong thời gian ngắn nhất sẽ chiến thắng.

Ba vòng đầu tiên đều là vị trí đầu tiên, vì vậy họ có thể trực tiếp đến vòng cuối cùng.

Bạch Minh Châu nhìn Thiện Ngôn đang cười trước mặt mình, muốn đấm cho anh ta một đấm, tốt nhất là có thể làm cho anh ta ngất đi.

“Hãy kiềm chế cảm xúc của mình, đừng để Cố Cố phải thất vọng”

“Không kiếm được quà, tôi liền băm anh thành trăm mảnh!”

“Vậy thì cần phối hợp tốt đúng không? Chút nữa chúng ta cùng nhau giữ nó lại, em không được nhúc nhích cứ để anh ăn trước, sau đó anh giữ cho em ăn”

“Tôi hiểu rồi, nhiều lời quá”

“Anh đây không phải là sợ em hành động theo cảm tình à?” Anh cười ngượng nghịu.

Khi trọng tài thổi còi, hai người bắt đầu gặm táo, một bên cứng rắn đè nó lại một bên gặm, hiệu quả quả thực cao hơn rất nhiều.

Ít nhất thì quả táo cũng sẽ không đưa qua đưa lại.

Tốc độ của mọi người cũng đang dần tăng tốc.

“Có vẻ như bố mẹ của bạn nhỏ Cố Cố của chúng ta rất có ưu thế.

Hai người có vẻ như có thể nhìn ra điểm mấu chốt, có vẻ cũng rất hiểu nhau. Có vẻ như tình cảm giữa hai vợ chồng rất sâu sắc, đáng được khen ngợi!”

Trọng tài nhìn lần thứ hai, không khỏi nói.

Khi nghe thấy điều này thì Thiện Ngôn mỉm cười hạnh phúc, trong khi Bạch Minh Châu thì cứ trợn mắt khinh thường.

Hai người họ lại giành chiến thẳng, khoảnh khắc trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Bạch Minh Châu vui mừng như vỡ òa.

Đúng lúc này thì Thiện Ngôn bất ngờ đi đến và hôn lên môi cô ấy.

Cô ấy sững người.

Thiện Ngôn liếm liếm môi, gỡ vụn táo ra khỏi khóe miệng và thưởng thức nó một cách thích thú.

“Táo ngon quá.”

Anh ta mỉm cười tự nhiên với cô.

“Thiện Ngôn!”

“Anh đứng lại cho tôi, anh không được chạy, hôm nay tôi sẽ đánh anh đến mức mẹ anh nhận không ra”

“Em lại quên mất rồi, mẹ đã qua đời lâu lắm rồi, tôi cũng không còn nhớ gì về người mẹ đó”

“Anh..”

“Tôi muốn đánh anh đến mức chị anh không nhận ra anh, anh dừng lại cho tôi, đồ khốn nạn!” Cả hai lại bắt đầu cảm đầu cảm cổ rượt đuổi nhau.

Người tổ chức cũng muốn chúc mừng người đứng nhất chỉ là không tìm được người nào, nhưng mà vẫn có thể nghe thấy tiếng của hai người.

Người đó bước đến gần Cố Cố nói: “Mối quan hệ của bố mẹ con…

rất tốt, cách ở chung cũng rất… rất thú vị”

Cố Cố lè lưỡi đáng yêu.

Mặc dù hai người họ đang đánh nhau nhưng trong trò chơi họ cũng rất phối hợp.

Vòng thứ ba là chèo thuyền trên mặt nước, cả gia đình ba người cùng nhau vượt qua vòng này.

Những người khác đang hét lên một, hai, ba, cổ vũ, mà phía họ là…

“Anh là heo sao? Anh tập thể dục lâu như vậy, sức lực đi đâu hêt rồi? Chèo thuyền!”

“Thiện Ngôn, không phải anh là đàn ông sao, sức lực của anh đi đâu hết rồi?”

“Nhanh lên, chúng ta đang bị bỏ ở phía sau đó, còn nói giành hạng nhất gì chứ?”

“Ừm… Bạch Minh Châu, em cũng giúp có được hay không? Cố Cố còn nhỏ không còn nhiều sức lực thì cũng không nói, sao em cũng không động tay chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom