Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1604


Chương 1604


Cũng vô cùng ấm áp.


Hai người đi vào trong bệnh viện băng bó vết thương, nhìn như là người bị tàn phế một cánh tay.


Nhưng chủ yếu là Châu Vũ tàn thế, vết thương của cô ấy đau đớn đến nỗi khó có thể chịu được. Nhưng dường như Hắc Ảnh lai không sao cả.


Anh ta thường xuyên bị thương, chút nhỏ này vốn không là gì cả. Nhưng đối với Châu Vũ mà nói lại không giống như Vậy.


Khả năng tự lành lại của anh ta rất mạnh, ngày thứ hai vết thương của cô ấy vân còn thấm máu và cần phải đi thay băng, nhưng anh ta đã kết thành một tầng vảy máu rồi.


Từ nhỏ đến lớn bệnh viện đều rất ngạc nhiên trước khả năng hồi phục của .


anh ta, cả thấy y học rất kỳ tích. | Nhưng anh ta lại ghét bỏ nó.


Mỗi lần bị Phó Minh Nam giày vò sống dở chết dở, nếu như là người khác thì sẽ chết hoặc là nằm liệt trên giường một tháng. Nhưng anh ta chỉ cần một tuần là bắt đầu lành lại.


Anh ta không biết khả năng hồi phục này rốt cuộc là cứu anh ta hay là hại anh ta.


Châu Vũ bị thương ở tay, làm chuyện gì cũng bất tiện, ngay cả đi vệ sinh hay là kéo cái quần bông thôi cũng tốn chút sức lực.


Mấy lần ở trong nhà vệ sinh, cô ấy làm đi làm lại đến nôi đầu đầy mồ hôi.


Cô ấy như vậy còn khăng khăng đi trượt tuyết, Hắc Ảnh nói như thế nào cô ấy cũng không nghe.


“Không thể để qua mấy ngày nữa sao? Vết thương của em vấn chưa khỏi.”


“Không được, tôi đã lập kế hoạch hôm nay đi trượt tuyết, không ai có thể thay đổi được. Nếu như anh khôngđi – cùng với tôi thì tôi sẽ tự đi một mình”: Cô ấy tính toán ngày tháng, sinh | mệnh của cô ấy còn khoảng bốn ngày – nữa.


Không đúng.


Nói chính xác hơn thì bốn ngày sau cô ấy bắt đầu dần dần ngủ mê man, sau đó trở thành người thực vật, từ nay về sau không tỉnh lại nữa.


Hắc Ảnh không thay đổi được cô ấy, hơn nữa vết thương ở cánh tay cũng không ảnh hưởng đến việc trượt tuyết, chỉ là hơi khó khăn khi mặc quần áo trượt tuyết.


Hắc Ảnh dẫn cô ấy đi đến nơi trượt tuyết, bọn họ cần phải thay quần áo trước. Nhưng Hắc Ảnh đợi ở bên ngoài mãi không thấy cô ấy, biết cô nhóc này vân còn đang loay hoay với quần áo.


Đồ óc heo, không biết gọi người đến giúp sao?


Anh ta do dự một chút, cuối cùng sải bước đến gần phòng thay đồ nữ.


– Bên trong đều là những phòng ngăn cách nhỏ và cũng không nhìn thấy cái gì. Có mấy cô gái đứng ở bên ngoài nhìn thấy, họ hoảng sợ hét lớn.


“Đồ lưu manhI”


“Đây là phòng thay đồ nữ, anh ra ngoài đi!”


“Gọi lại lân nữa thì tôi sẽ rút lưỡi của cô ra đấy.”


Hắc Ảnh lạnh lùng liếc mắt, toàn thân tràn ngập hơi thở đáng sợ.


Những người phụ nữ đó để ngậm miệng lại, không biết tại sao mà không một ai dám thở mạnh, sau lưng đều rét run lên.


Anh ta giống như ác quỷ đến từ địa ngục, khiến người ta không kìm được mà khuất phục.


Anh ta gõ cửa từng phòng, cuối cùng cũng tìm thấy Châu Vũ.


Giống như anh ta nghĩ, cô ấy đang vật lộn mặc quần áo.
 
Chương 1605


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1605

“Anh… Sao anh đến đây? Đây là phòng thay đồ nữ…”

Cô ấy vẫn còn chưa nói xong, Hắc Ảnh đã bắt đầu giúp cô ấy mặc quần áo.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Đánh em làm gì?”

“Em đứng dại ra đó làm gì?”

“Đẹp còn không cho người ta nhìn?”

Cô cong môi, tức giận nói.

“Đàn ông đẹp thì làm được cái gì chứ, huống hồ… Anh cũng không thích khuôn mặt này.”

Hắc Ảnh hờ hững nói, giọng anh có chút âm u.

Nghe anh nói vậy, Châu Vũ có hơi ngẩn ra, dường như anh ấy không thích bản thân giống với Cố Thành Trung.

Cô cứ quên hỏi anh, rốt cuộc anh và Cố Thành Trung có mối quan hệ như thế nào, tại sao anh lại căm hận nhà họ Cố như vậy?

“Anh là anh em với Cố Thành Trung ư? Vì sao em chưa từng nghe chị Trúc Linh nói anh ta có anh em song sinh?

Sao cứ anh luôn nhắm vào nhà họ Cố?”

“Em biết nhiều như vậy để làm gì?”

“Chỉ là muốn hiểu rõ anh hơn một chút, nhiều hơn một chút mà thôi.”

Cô thành thật trả lời.

Nghe vậy, Hắc Ảnh cụp mắt, hàng mi thật dài rủ xuống, che dấu tia gợn sóng trong đáy mắt.

Cô không biết anh đang suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, bảo vệ bước đến, nói với bọn họ đã có một người đàn ông xông vào đây.

Châu Vũ vội lên tiếng hòa giải, nói rằng tay mình bị thương, mặc quần áo không tiện cho nên bạn trai cô mới tiến vào.

Cô phải khuyên can mãi, bọn họ mới không phải đi đến cục cảnh sát, thế nhưng lần này không thể tiếp tục vào sân trượt tuyết được nữa rồi.
 
Chương 1606


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1606

Châu Vũ bất đắc dĩ lôi kéo Hắc Ảnh rời đi, trong mắt cô không giấu được thất vọng.

Hắc Ảnh thấy cô không vui thì quay đầu muốn trở về, dự định ấn đám người kia xuống nền tuyết, đánh cho một trận.

Vừa đơn giản, thô bạo, nhưng lại gọn gàng, dứt khoát.

Ngay tại đây, trực tiếp dùng vũ lực đánh cho bọn họ phục.

Châu Vũ vội ôm lấy anh: “Anh, anh đừng có kích động như vậy được không? Kích động là ma quỷ đó! Bình thường, anh làm việc cũng vậy à?”

“Ừm, thấy ai không vừa mắt là đánh.”

Anh ta đã nói như vậy, cô cũng không cách nào phản bác, chẳng lẽ lúc nào cũng cương vậy à?

“Đổi chỗ khác là được, cần gì đánh nhau? Bọn họ bị thương, em phải đền tiền thuốc men. Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng. Anh không thể bình Tĩnh một chút được à?”

“Em nói cái gì?”

“Anh không thể bình tĩnh một chút được à?”

“Câu trước nữa.”

“Lỡ như anh bị thương, em không chỉ đền tiền thuốc men mà còn thấy đau lòng.”

Đau lòng vì mất tiền nha…

>Một người đánh một đám, ai bị thương nghiêm trọng hơn? Chắc chắn chính là đứa ngu ngốc một thân một mình đi đánh với người ta.

Cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiên, của cải cô dành dụm được đều ở đây, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vân có thể sống qua mấy ngày này.

Còn lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó thật sự phải ăn không khí mà sống rồi, uống gió Tây Bắc ở đây chắc viêm họng luôn quá.

“Vậy thì đi.”

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


“Em cười cái gì hả? Rõ ràng là em thất bại, ba bước té ngã một lần, năm bước lộn nhào một trận, vậy mà còn cười hệt như thăng đần béo ú.”

Nghe anh nói vậy, tươi cười trên môi Châu Vũ lập tức cứng lại.

Trong mắt anh, cô chính là thằng đần béo ú à?
 
Chương 1607


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1607

“Anh thì biết cái gì? Quan trọng là có tham gia, anh hiểu không? Vì em không có thời gian học thôi, bằng không, em chắc chắn có thể tự do trượt đấy! Trước kia cứ luôn nghe nói nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết, giờ rốt cuộc cũng cảm nhận được rồi.”

“Cái gì gọi là nghiện màu xanh da trời, nghiện màu trắng của tuyết?”

“Chính là lặn xuống tận đáy biển sâu, đùa vui trong tuyết. Là hai môn thể thao có thể giúp người ta giải tỏa tâm hồn nhất, anh sẽ tìm được con người khác của mình. Anh thử nghĩ xem, dưới đáy biển, có rất nhiều cá vây quanh anh, tất cả phiền não tự dưng sẽ tan biến, hệt như một con cá tự do tự tại ngao du khắp nơi, những chuyện rắc rối trên thế giới nào có liên quan đến anh.”

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Anh lên tiếng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay anh vô cùng ấm, khiến cô cảm thấy rất an toàn: “Đợi chuyện ở đây chấm dứt, chúng ta đi phía Nam, tìm một cái hải đảo, tự do lặn xuống nước, em thấy sao?”

“Anh… Anh đang hứa hẹn với em sao?”

“Hứa hẹn?”

Nghe từ này, Hắc Ảnh cảm thấy vô cùng lạ lãm.

Anh chưa từng hứa hẹn với bất kỳ ai, thế nên hai chữ này đặc biệt có trọng lượng.

Hứa hẹn không phải giao dịch, không phải trao đổi đồng giá, mà nó là một lời hứa cho tương lai, một sự mong đợi.

Cần phải có thời gian dài để thực hiện.

Mà anh… Anh có tương lai sao? Anh có thể làm chủ tương lai của mình?

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh.

Thời gian trôi qua từng phút một, Châu Vũ căng thẳng đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, rốt cuộc, bên tai cũng vang lên lời của Hắc Ảnh.

“Ừ, là hứa hẹn.”

“Hứa hẹn với em sao?”

“Ừm, là hứa hẹn với em, anh sẽ dẫn em đi biển, đi lặn, đi làm một con cá.”

“Không, bây giờ là hai con, anh phải cùng em lặn xuống biển đấy!”

Cô vui vẻ nói, mặc dù biết chuyện này không thể nào thực hiện được, dù sao thì cô cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, thế nhưng cô vẫn rất vui.

Dù cho anh có nói cô là thằng đần béo ú thì cô cũng nhận, bởi vì… Cô thật sự rất vui, có một khoảnh khắc, sinh tử đã không còn quan trọng, chỉ có người trước mắt mới là quan trọng nhất.
 
Chương 1608


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1608

Cô cảm thấy mình điên rồi, là anh hại chết cô, nhưng trong lòng cô lại không có chút oán hận nào.

Cô chỉ hi vọng có thể dùng khoảng thời gian ngắn ngủi ở đây, dạy anh thế nào là tình, thế nào là cái thiện trong tâm hồn mỗi con người.

Đợi sau khi cô chết đi, anh còn có thể nhớ hình bóng của cô, anh vẫn nhớ trong sinh mạng của mình, từng xuất hiện một thiếu nữ xinh đẹp, vui tươi, dạy một người vô tình như anh biết thế nào là tình cảm.

Vậy là đủ rồi.

Đủ lắm rồi…

Cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Đêm nay, cô không uống trà sữa, mà uống một chung rượu, cùng ca hát với những du khách Tây ba lô kia.

Một điệu hát dân gian, cùng một bài dân ca Pháp, vậy mà lại hòa hợp một cách khó hiểu.

Cô uống một chút rượu, chếnh choáng say, miệng khẽ lặp đi lặp lại một làn điệu êm dịu mà thấm đẫm tình cảm.

Những chẳng biết từ lúc nào, nhạc khí dân tộc chợt đổi, là phong cầm.

Cô híp mắt, nhìn thấy Hắc Ảnh không biết lấy từ đâu ra một cây phong cầm, thổi một cách du dương.

Vậy mà anh ấy có thể bắt được nhịp điệu của cô, mặc dù chỉ mới nghe có một lần mà thôi.

Một người hát, một người thổi đệm, những người còn lại dân dần an tĩnh, cẩn thận hưởng thụ bữa tiệc thính giác.

Châu Vũ rất vui, cô uống hơn hai chung, cuối cùng thiếp đi vì say, ngả vào ngực anh.

Cô nhắm mắt lại, thì thào nói: “Hắc Ảnh, Hắc Ảnh..”

Cô say rồi, và cô đang gọi tên anh.”

Hắc Ảnh ôm cô ấy đi trên hành lang dài dằng dặc của khách sạn, trong lòng cảm thấy hỗn loạn rối tinh rối mù.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


không nể nang ném thẳng cô ấy lên giường, muốn quay đầu rời đi.

Phòng của anh ta ở bên cạnh, hai người ở sát cạnh nhau.

Nhưng không ngờ lúc anh ta quay lại, cô ấy lại kéo lấy tay anh ta, nói: “Đừng đi…”

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, ai nghe thấy cũng yêu thương.

.. Anh ta dừng bước chân, quay lại nhìn cô gái đang say xỉn trên giường.

Cô ấy vẫn đang mở to hai mắt, đôi mắt đen nhánh mơ màng rơi lên trên người mình.
 
Chương 1609


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1609

Đôi mắt đảo qua, cực kỳ quyến rũ.

Nhưng mà gương mặt đó, lại vô cùng trong sáng, khiến người ta không dám có chút ham muốn nào, ngược lại còn cảm thấy bản thân mình là loại bỉ ổi.

Trong phòng đang bật máy sưởi, chỉ chốc lát đã trở nên nóng nực, cô ấy không chịu nổi, bắt đầu cởi áo khoác, khăn quàng cổ rồi tới áo len.

Nếu còn tiếp tục cởi, sẽ cởi đến bộ đồ mùa thu bằng vải lanh bên trong.

Anh ta hơi nhướng mày, không có ngăn lại mà lạnh giọng nói.

“Em còn cởi tiếp, tôi không đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì tiếp theo đâu.

Tôi là đàn ông đấy!”

“Đồ ngốc, tôi đã uống say rồi, anh không biết sao?”

Châu Vũ dùng chút lý trí còn lại của mình nói.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Nhưng chỉ những khi ở bên cạnh Châu Vũ, anh ta mới thấy hạnh phúc.

Rất muốn nhiệt tình ôm ấp, hôn hít, mạnh mẽ chiếm hữu.

Tan vào cơ thể, quấn chặt lấy nhau.

Muốn trở thành người đàn ông duy nhất của cô ấy, lưu luyến triền miên đến chất.

Anh ta muốn làm những chuyện khiến anh ta hạnh phúc, chẳng hạn như những gì anh ta muốn làm bây giờ.

Đôi mắt anh ta dần trở nên sâu thăm, bên trong tràn ra một tia nguy hiểm, ngập tràn dục vọng.

Giây tiếp theo, anh ta liền đè cô gái nhỏ nhắn xuống thân mình.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bông tuyết như lông ngỗng bên ngoài cửa sổ, trong phòng, nhiệt độ †ăng cao, ái muội không ngừng lan tràn.

Sau nửa đêm, Châu Vũ miệng khô lưỡi rát, bởi vì trước đó uống nhiều rượu, bây giờ đã tỉnh táo không ít.

Cô ấy mơ mơ màng màng bật dậy, mở đèn đầu giường lên, vội vàng uống một chút nước cho bớt căng thẳng.

Sau khi tỉnh lại, cô ấy có chút choáng váng.

Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh, nhất thời không biết mình có nhìn nhâm hay không.

Trong đầu cô ấy đột nhiên hiện ra một ý nghĩ khủng khiếp.

Anh ta là một người xấu, giữ anh ta lại sẽ chỉ làm hại nhiều người hơn.
 
Chương 1610


Chương 1610

Nếu mình giết anh ta, sau đó tự sát, sẽ không liên lụy đến ai cả.

Ý tưởng này vừa nảy ra, đã bị cô bóp nghẹt trong đầu.

Làm sao cô ấy có thể có suy nghĩ kinh khủng như vậy.

Anh ta quả thật đáng chết, nhưng…tuyệt đối không thể chết trong tay của mình.

Cô ấy không có quyền đứng trên đỉnh cao của đạo đức để xử phạt người khác, điều này không công bằng.

Không…

Chỉ vì không muốn anh ta chết mà thôi.

Cho dù anh ta tội ác tày trời, nên chết quách đi.

Nhưng là người ai cũng ích kỷ mà.

Khóe miệng cô ấy hiện lên một nụ cười chua xót, tự mình nhìn thấu trái tim mình.

Cô ấy đứng dậy, không khỏi rùng mình, căn phòng rất ấm, không hề mảy may cảm thấy hơi lạnh khi bước chân trần xuống sàn nhà.

Cô ấy đi đến bên giường, ngắm nhìn hoa tuyết như lông ngồng vấn đang thi nhau rơi xuống.

Đống tuyết trên mặt đất càng lúc càng cao, dấu giày nơi cửa ra vào đã bị vùi lấp.

Vì sao lại có nhiều người thích tuyết rơi như vậy?

Bởi vì tuyết không nhiễm tì vết, là thứ mang tới sự thanh bình, ai ai cũng thích, bởi vì nó có thể che đi sự xấu xal Cô ấy mở ra một khe hở, đưa tay hứng những bông tuyết rơi.

Bông tuyết nhanh chóng tan đi, sau đó biến thành một giọt nước, rồi trượt xuống.

Chính vào lúc cô ấy đang lùi người lại, đằng sau chạm phải một thân hình nam tính cao lớn ấm áp.

Anh ta từ đằng sau ôm lấy cô ấy, hai †ay vòng qua vùng bụng dưới phẳng lỳ của cô, ngón tay không chút cố ky vẽ từng vòng tròn trêu chọc.

Đôi môi mỏng vùi vào hốc vai của cô ấy, hơi thở nóng rây, cực kỳ trêu người.

“Tỉnh rượu rồi?”

“Ừm.”

Cô ấy khẽ thì thâm một tiếng, có chút ngại ngùng, dù sao cô ấy cũng chưa từng phóng khoáng như vậy.

Thân thể trần truồng, bị người ta ôm hôn.

Hai má cô ấy ửng hồng, vội vàng thu tay lại nói: “Ngủ đi.”

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay nhỏ nhăn đã rơi vào lòng bàn tay anh ta.

“Giúp em sưởi ấm một lát.”

“Anh biết chăm-sóc người khác sao?”

“Bởi vì em đối với tôi như vậy.”

Giọng nói của anh ta vẫn bình thản điềm nhiên như mọi khi.

Mỗi khi tay anh ta tê cứng, Châu Vũ đều như thế này, hai tay nắm chặt lấy tay anh ta, không ngừng hà hơi ấm.

Châu Vũ nghe đến đây, không nhịn được mỉm cười, tên này thế mà cũng có lúc biết báo đáp, nhận tình trả tình.

Cô ấy có hơi xấu hổ, ậm ừ một lát sau đó đi ngủ.
 
Chương 1611


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1611

Quấn chặt lấy chiếc chăn bông, chỉ lộ mỗi cái đầu.

Ánh mắt cô ấy không biết nên nhìn về hướng nào, bởi vì cứ luôn lo lắng sẽ vô tình nhìn thấy thứ mình không nên thấy.

Sau khi Hắc Ảnh lên giường, rất tự nhiên mà ôm lấy cô ấy, kéo cô ấy vào trong lồng ngực mình.

Cô ấy muốn vùng vãy, nhưng lại bị anh ta ngăn lại.

“Nếu em không muốn làm thêm lần nữa thì đừng có chọc tôi. Tôi vẫn còn rất sung sức, nhưng chỉ sợ em chịu không nổi.”

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Cô ấy còn chưa kịp kể hết câu, thì đã bị Hắc Ảnh cắt ngang.

“Ngu ngốc.”

“Vậy anh có nghe hay không? Anh không nghe em sẽ giận đấy!”

Cô ấy phồng hai má lên, giả vờ tức giận nói.

Hắc Ảnh khẽ im lặng, rõ ràng anh ta không hề sợ cô gái này, bóp chết cô ấy đơn giản hệt như bóp chết một con kiến.

Nhưng… nhưng vì sao lại muốn tuân theo ý muốn của cô ấy.

Cô ấy…

Cô ấy bây giờ giống hệt như một con mèo, phải vuốt ve bộ lông của cô ấy.

Được rồi được rồi, đàn ông tốt không tính toán với phụ nữ.

“Em kể tiếp đi.”

Châu Vũ nhìn thấy dáng vẻ lực bất tòng tâm của anh ta, liền cười tươi như nở hoa, cảm thấy một đêm như thế này thật sự rất đẹp.

Có hơi ấm, có tuyết rơi dày đặc, có giường có anh…

Thật tuyệt.

Sau khi Châu Vũ kể xong câu chuyện người đẹp ngủ trong rừng, lập _ tức hối thúc Hắc Ảnh mau mau kể lại cho cô ấy nghe.

Đôi lông mày ưa nhìn của anh ta nhíu lại thật chặt, cả khuôn mặt tối sâm lại như đáy nồi, có cảm giác như bị ép bắt vịt trên nóc nhà.
 
Chương 1612


Chương 1612

“Không thể… đổi thành cái khác sao?”

Nếu như là hát, anh ta còn có thể khoe giọng được một chút, dù sao thì anh ta cũng nhận được sự giáo dục cao cấp.

Nhưng mà, loại kỹ thuật dỗ dành trẻ con thế này, anh ta thật sự không làm được.

“Nếu anh không kể, em sẽ giận thật đấy.”

Cô ấy cố tình quay người lại, quấn chặt người trong chăn bông không thèm để ý đến anh ta.

Anh ta không hề động đậy, chính vào lúc cô ấy nghĩ răng có khi nào anh ta đã ngủ rồi không, cuối cùng người đàn ông cũng nhúc nhích.

Xoay người, bàn tay to dày nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo xinh xắn của cô ấy.

“Ngày xửa ngày xưa … có một nàng công chúa, lúc vừa ra đời cha của nàng “Sao lại là cha? Phải gọi là phụ vương!”

“Được rồi được rồi, quốc vương mời một đám tiên nữ.”

“Không… pháp sư!”

“Mời các pháp sư, nhưng không có mời một người có danh tiếng rất xấu.

Làm cho mụ pháp sư đó oán hận trong lòng, sau đó còn dám đến nguyền rủa công chúa. Vào năm nàng mười tám tuổi, sẽ bị con thoi đâm phải, chìm vào giấc ngủ, chỉ có nụ hôn tình yêu đích thực từ hoàng tử mới có thể đánh thức nàng. Sau đó công chúa thực sự chìm vào giấc ngủ, trăm năm sau có một chàng hoàng tử xuất hiện, hôn nàng một cái, công chúa tỉnh dậy, hai người trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn”

“Hết rồi à?”

Sau khi Hắc Ảnh kể xong, Châu Vũ liền cảm thấy khó hiểu.

Câu chuyện cô kể tận hai mươi phút, làm sao đến lượt anh lại có thể rút ngắn thành một phút vậy?

Những từ ngữ trau chuốt đẹp đế đi đâu rồi?

Vẻ đẹp người gặp người yêu của công chúa và hoàng tử sao không thấy miêu tả?

Còn cả xây dựng tâm lý của mụ phù thủy độc ác kia nữa?

“Cách tóm tắt khi sử dụng ngôn ngữ, không hiểu à?”

Người đàn ông vô cùng nghiêm túc nói.

“Ha ha? Anh nói bớt nói xén thì đã đành, vậy mà còn ăn nói ngang ngược như vậy! Vậy em hỏi anh, nếu như em là nàng công chúa kia, anh có biến thành hoàng tử đến đánh thức em không?”

“Em không phải là người đẹp ngủ trong rừng, tôi cũng không phải là hoàng tử.”

“Giả dụi”

“Thế giới của tôi không có giả dụ, chỉ có kết quải”

“Anh..”

Châu Vũ bị anh chọc giận đến cứng người, quả là kẻ khô khan không biết lãng mạn, giả dụ một lần thì chết sao.

Cô ấy tức giận đến phồng mang trợn má, quay đầu không thèm nhìn anh ta.

Hắc Ảnh có hơi bất lực nói: “Chuyện cổ tích đều là giả dối hết, cũng chỉ để lừa dối những cô gái ngây thơ như em thôi.”

“Cho nên em mới bị anh lừa đến thảm thương!” Châu Vũ dịu giọng đi: “Hắc Ảnh, em rất muốn biết, lúc trước khi anh đóng giả làm Dương Việt để lừa dối em, anh đối với em… thật sự chỉ là gặp dịp thì chơi, hay là… có một chút chút động lòng nào không?”
 
Chương 1613


Chương 1613

“Anh…. anh quen biết em lâu như vậy, đã từng thích em bao giờ chưa?

Cho dù chỉ trong chốc lát thôi cũng được?”

Lúc trước khi cô ấy xem phim ảnh, đều thấy nữ chính đều rất cố chấp tra hỏi câu này.

Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, trong chốc lát vốn dĩ chỉ là giả thôi.

Lúc đó cô ấy còn khit mũi chế nhạo, nhưng bây giờ cô ấy thực sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng Hắc Ảnh cô ấy có vị trí như thế nào.

Dù chỉ trong chốc lát, cũng đã tốt lắm rồi!

Hắc Ảnh bị câu hỏi này điểm trúng huyệt, bởi vì vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên vừa nghiêm túc vừa trông chờ, gương mặt chỉ lớn chừng một bàn tay hiện rõ bi thương không thể nào miêu tả hết được.

Cô ấy… đang buồn.

Trong đôi mắt lấp lánh như lưu ly, bi thương không không thể khống chế lan ra.

Rung động…

Vì sao lại rung động?

Trái tim của anh ta đã sớm rơi xuống biển sâu, đóng băng như sắt đá.

Ngoại trừ hơi thở, đã không còn nhịp đập vì bất cứ điều gì nữa.

Anh ta là một con rối, một con rối thì không cóủ tư cách để có cảm xúc của chính mình.

-Ngay cả tình cảm cũng là thứ xa xỉ, anh ta là một cái bóng, vĩnh viên đi đằng sau cuộc đời của người khác, sống dưới cái bóng của người khác, thậm chí không dám dễ dàng phơi bày tính cách và tình cảm thật của mình dưới ánh mặt trời.

Đi đến miền bắc xa xôi này, không có ai biết Cố Thành Trung của Đà Nẵng, anh ta mới dám sống thật với chính mình vài ngày.

Anh ta hèn mọn đáng thương như vậy, hỏi anh ta về chuyện tình cảm, không cảm thấy quá buồn cười sao?

“Châu Vũ, tôi không có tim.”

“Không có tim… ý anh là gì?”

Cô ấy chưa từng nghe câu trả lời như vậy bao giờ, mỗi một chữ đều rất xa lạ.

Đôi mắt cô ấy lấp lánh, giọng nói run rẩy.

Hắc Ảnh nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, nơi đáy mắt hiện lên một màn đen kịt.

“Tôi có thể ngủ với em, nhưng tôi không thể yêu em.”

– “Mạng của tôi không nằm trong sự kiểm soát của tôi, sống rất đau khổ, nhưng tôi lại không thể chết. Tôi không cần tình cảm, tôi chỉ cần quyền lực. Chỉ khi tôi đủ mạnh mẽ, tôi mới có thể đứng trên tất cả mọi thứ!”

“Mạng sống của mỗi người không thể nào bị nắm trong tay người khác được! Cho dù, cả ông trời tuyên bố thời gian của em không còn nhiều, đến tận giây phút cuối cùng, em cũng sẽ ngẩng cao đầu mà sống!”

ˆ. Cô ấy lo lắng nói, không đồng ý với suy nghĩ của anh ta.

Anh ta có thể là chính mình, anh ta có thể có cảm xúc, anh ta có thể yêu chính mình cũng có thể yêu người khác!

“Em không phải tôi, em vĩnh viễn không hiểu được tôi đã trải qua những gì: “Vậy anh nói cho em biết đi, em muốn biết, em muốn biết hết tất cả mọi thứ về anh. Cho dù em không giúp được gì cho anh, nhưng em có thể nghe anh thổ lộ…”
 
Chương 1614


Chương 1614

“Thổ lộ…”

Anh ta lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng, thật đáng giêu cợt.

“Em không có thực lực, sao có thể giúp tôi. Thổ lộ, chính là thứ vô dụng nhất. Chỉ cần nói vài câu, là có thể xoa dịu nỗi đau của tôi sao? Em thật quá ngây thơ.”

Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, cô ấy đã sững sờ một lúc lâu không thể hoàn hồn lại được.

Qua một lúc lâu sau cô mới định thần lại, cô nhìn lại bản thân, thâm cười không thành tiếng.

Lúc này chỉ toàn một màu đen, không nhìn thấy gì cả.

Cô thật sự quá ngây thơ, thế mà lại nghĩ bản thân mình có thể cảm hóa cục đá này!

Anh ta căn bản không hiểu tình cảm, không hiểu nhân tình.

Anh ta không biết chia sẻ, không biết thổ lộ, không hiểu tấm lòng của người khác.

Tất cả mọi việc đều do bản thân gánh chịu, người khác không đủ tư cách can thiệp.

Cô ấy bị chặn ngoài cánh cửa trái †im, nói với cô rằng tất cả những điều này là vô ích.

Thực sự vô ích… nhưng cô ấy muốn chia sẻ cảm xúc, nói với anh ta rằng cho dù có đau khổ cũng không để một mình anh ta phải đối mặt, mình sẽ ở bên cạnh anh ta.

Anh ta… không phải Cố Thành Trung, cho dù cô ấy có giống hệt chị Trúc Linh không xa không rời, làm cảng tránh gió của anh ta.

Nhưng dù sao anh ta cũng không phải là Cố Thành Trung, cũng không hiểu những thứ như tình yêu!

Anh ta không cần tình yêu, anh ta cần một đối tác đắc lực có tiền có quyền, không cần gì hơn.

Vì vậy anh ta có thể ngủ với mình, nhưng sẽ không rung động với mình, bởi vì ngoại trừ khoái cảm thể xác, những chuyện còn lại cô ấy không thể giúp đỡ được gì cho anh ta cả.

Mà khoái cảm thể giác, thì chỉ cần là phụ nữ đều có thể cho anh ta, mình là cái gì chứ?

Cô ấy từng cho rằng mình là độc nhất vô nhị, nhưng bây giờ xem ra bản thân mình không đáng giá một đồng!

Nhưng trong lòng cô ấy, lại xem anh ta là người duy nhất.

Tình cảm không bình đẳng sẽ nhận lại được cái gì?

Nhận lấy những vết thương đầy rẫy khắp mình, còn anh ta thì dửng dưng như không.

Cả hai người lâm vào trầm tư, không khí có vẻ như trâm xuống nặng nề thêm vài phần.

Hắc Ảnh định nói gì đó, nhưng mà chỉ khẽ hé miệng, cuối cùng không biết bản thân mình nên nói gì cho phải.

Anh ta, không có gì để nói.

Một lúc lâu sau, trong không khí ngập tràn âm thanh của cô ấy.

Tiếng nức nở rất nhỏ, có chút trầm khàn, thậm chí kèm theo tiếng khóc.

“Hắc Ảnh, nếu như có một ngày em trở thành công chúa ngủ trong rừng, không cần biết có cứu được.

“Em không yêu cầu bất cứ thứ gì từ anh, em dạy anh nói chuyện yêu đương miễn phí, anh chỉ… anh chỉ cần đáp lại em như vậy là được rồi, được không?”

Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy véo lấy một ngón tay của anh ta, khẽ lôi kéo.

Động tác thận trọng dè dặt như vậy, khiến trái tim anh ta bị tổn thương nặng nề.

Tại sao anh ta lại … khó chịu như vậy?
 
Chương 1615


Chương 1615

Cuối cùng, anh ta chỉ mím môi không nói lời nào, bởi vì … cổ họng anh ta đau như bị xé rách, đau đến nóng rát, căn bản không thốt ra được lời nào.

Châu Vũ đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời của anh ta, trái tim như rơi vào trong hầm băng lạnh buốt.

Cô ấy run rẩy thu tay lại, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nữa.

Sợ nhìn thấy sự tàn nhãn trong đáy mắt anh ta, sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng của chính mình trong đôi mắt anh ta.

Chính vào giây phút cô lui người ta, người đàn ông đột nhiên bắt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Đôi môi nóng rẫy đè ép xuống, không cho cô ấy bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo chiếm giữ.

Cô vốn định vùng vãy chống lại, nhưng nghĩ thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, có thể tùy hứng được mấy lần?

Dứt khoát, tiếp tục tùy hứng đi!

Châu Vũ mệt mỏi, lại thêm tác dụng của thuốc, đầu váng mắt hoa quay cuồng, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta.

Mãi hơn mười giờ ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Vốn dĩ hôm nay cô ấy định đi ngắm cảnh, nhưng rõ ràng cảm thấy thân thể của mình yếu ớt mệt mỏi, ý thức hỗn loạn, không nhấc xốc tinh thần lên được.

Cứ tưởng phải vài ngày nữa mới phát tác, không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy.

“Hôm nay không đi chơi à?”

Cô ấy luôn ồn ào, từ bao giờ lại trâm lặng ngoan ngoãn như thế này.

Châu Vũ ép mình vực dậy tinh thần: “Không đi chơi nữa, chạy bên ngoài mấy ngày liên tục, mệt quá rồi, hôm nay…hôm nay chúng ta nặn người tuyết đi.”

“Nặn người tuyết?”

Hắc Ảnh nhíu chặt chân mày.

“Đừng nói cái này mà anh cũng chưa từng chơi chứ? Rốt cuộc anh có tuổi thơ không vậy.”

“Không có.”

Anh ta không ngần ngại nói thẳng, ngược lại khiến Châu Vũ không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.

– “Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến chuyện lúc trước của anh nữa, chắc chắn là _ không vui. Không cần biết lúc trước anh là người như thế nào, nhưng mà bây giờ anh ở bên cạnh em, em sẽ làm cho anh vui vẻ, dù sao… em cũng là cô giáo của anh mà. Nếu như yêu đương mà không vui, thì cân gì yêu đương nữa chứ? Hai người hành hạ dày vò lần nhau sao?

Còn lâu em mới thèm!”

“Đi thôi, em dẫn anh đi nặn người tuyết, nặn cao như người thật vậy, rất có cảm giác thành tựu đấy!”

Tỉnh thần của cô ấy khá hơn đôi chút, kéo anh ta xuống lầu ăn sáng rồi ra ngoài.

Châu Vũ dạy anh ta nặn tuyết, sau đó xếp từng khối từng khối lại với nhau.

Bên cạnh cũng có người đã nặn xong rồi, trên mũi còn gắn thêm một củ cà rốt, không cũng ra dáng lắm.
 
Chương 1616


Chương 1616

Hắc Ảnh không hiểu chơi cái này có gì vui đâu, xếp hai quả cầu tuyết lại với nhau.

Nhưng mà, thấy cô ấy chơi vui như vậy, anh ta dường như cảm thấy lãng phí thời gian cũng là một việc rất có ý nghĩa.

Cô ấy thích là được rồi.

Cho dù anh ta cảm thấy chuyện này rất trẻ con, rất lãng phí thời gian, nhưng vậy thì sao chứ?

Cô ấy cười là được rồi, tất cả đều rất xứng đáng.

Chẳng mấy chốc đã nặn thành người tuyết, Châu Vũ đưa điện thoại di động cho anh ta nói: “Nhanh lên, chụp ảnh cho eml”

Hắc Ảnh ngoan ngoãn ấn nút chụp, cô ấy cực kỳ phấn khích kiểm tra kết quả, cuối cùng mặt đen lại ngay lập tức.

Anh ta không dùng app chỉnh hình để chụp ảnh đã đành, ngay cả canh góc chụp cũng không biết nốt.

Cô ấy chỉ chiếm một góc nhỏ xíu ở góc dưới cùng bên phải, phần còn lại đều là tuyết và bầu trời!

Anh chàng này rốt cuộc có biết chụp ảnh hay không đây!

Châu Vũ dạy anh ta cách chụp ảnh cho con gái, dạy anh ta cách làm sao để chỉnh sửa, làm sao để dùng app.

“Đây chính là tôn trọng tối thiểu dành cho người chụp ảnh!”

“Tuổi em cũng không lớn lắm, sao _ mà lắm lý lẽ như vậy?”

“Vậy thì là do anh không căn bản không hiểu con gái, anh và Cố Thành Trung là anh em, sao không giống nhau chút nào cả vậy. Anh nhìn người ta xem, được dạy dỗ tốt như vậy, còn anh giống hệt đầu lừa ấy, vừa bảo thủ vừa cứng đầu.”

“Đừng so sánh tôi với Cố Thành Trung, hắn không xứng.”

Sắc mặt Hắc Ảnh lập tức sa sâm xuống, cực kỳ nhạy cảm đối với cái tên kia.

“Sao anh lại ghét anh ấy đến như vậy?” Cô ấy vần chưa hỏi nguyên nhân.

“Nếu như năm đó, người bị đưa đi là hắn ta, tôi cũng sẽ không biến thành như thế này.”

“Anh nói thế này là logic gì vậy? Đưa anh ấy đi, vậy chẳng phải anh ấy chính là anh bây giờ sao? Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, cũng không phải anh ấy hại anh thành như vậy, căn bản là vì trong lòng anh cảm thấy bất công, anh muốn có một người gánh vác sự bất bình của anh. Có khác gì thoái thác tội lỗi chứ.”

Vừa dứt lời, cô ấy vội vàng bịt chặt miệng của mình.

HÌnh như cô ấy nói nhiều quá rồi.

Sắc mặt Hắc Ảnh khó coi tới cực điểm, một tay siết chặt điện thoại, màn hình đi động liền phát ra tiếng rắc rắc nứt vỡ.

“Điện thoại di động của em……

Anh ta buông tay ra, điện thoại di động rơi xuống thảm tuyết, nhưng màn hình và bên cạnh đã có chút biến dạng.

Trời ạ, sức lực của người đàn ông này có phải quá mạnh không?

“Lần sau, nếu em còn dám nói bậy bạ, cái tôi bẻ nát chính là cổ của em.”

Nói xong, anh ta quay người bỏ đi, không thèm quay đầu nhìn lại.

Cô ấy thậm chí không kịp tiếc thương điện thoại di động của mình, nhìn bóng lưng anh ta lạnh lùng rời đi, trái tim co rút dữ dội.

Anh ta vẫn chưa đi xa, đằng sau truyền đến âm thanh của Châu Vũ.
 
Chương 1617


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1617

“Đứng lại.”

Anh ta không đứng lại.

Từ khi nào, việc anh ta đi hay ở lại do một cô gái quyết định vậy chứ?

“Này, Hắc Ảnh! Anh có thể tức giận với em, có thể nổi trận lôi đình với em, nhưng anh không thể vứt bỏ em được!

Cho dù anh cao cao tại thượng, nhưng anh thân là một người đàn ông, anh không nên vứt bỏ lại một cô gái như thế này!”

.. Hắc Ảnh nghe thấy lời này, dường như có một bàn tay, đang bóp nghẹt trái †im anh ta.

Thân làm một người đàn ông, không thể vứt bỏ lại một cô gái!

Anh ta dừng bước chân, không hiểu tại sao, tâm trí đầy hõn loạn.

Hình như anh ta thay đổi rồi, hình như vẫn không thay đổi, loại cảm giác này thật quá xa lạ.

Châu Vũ thấy anh ta đứng lại, thở phào ra một hơi.

[Diendantruyen.Com] Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


mình, cuộc sống của anh rất cô độc, anh không thể nào có được những thứ đó. Bất kỳ ai cũng có quyên có những thứ này, chỉ cần anh vẫn còn sống, chỉ có người chết là không có tư cách đó! Anh căm hận Cố Thành Trung, chẳng lẽ không phải vì ngưỡng mộ anh †a sao? Ngưỡng mộ anh ta cái gì cũng có đủ, nhưng anh chỉ có thống khổ, chỉ có cô độc?”

“Bên cạnh anh ta có Hứa Trúc Linh không xa không rời, còn anh, ngay cả người để nói chuyện cũng không cói”

“Anh nói thổ lộ rất vô dụng, thật ra nó rất hữu dụng, sẽ có người ở nguyên một chỗ chờ anh đến chia sẻ. Cho dù không thể giúp được anh, nhưng có thể cho anh một cái ôm ấm áp, làm cho anh một tô mỳ bốc khói nghi ngút, cho anh một ngôi nhà! Rõ ràng anh rất muốn, nhưng anh lại từ chối hết lần này đến lần khác, anh con người này… thật giả dối, không thành thực chút nào!”

“Em tưởng rằng anh rất khó đoán, thì ra… anh cũng chỉ như vậy!”

Ở bên cạnh anh ta nhiều ngày như vậy, cũng hiểu ra được một vài chuyện.

Thật ra anh ta là… một người rất đáng thương, cô ấy muốn cố gắng toàn tâm toàn lực bảo vệ anh ta, nhưng mà cô ấy không đủ tư cách.

Ngay từ lúc bắt đầu, đã sớm bị loại bỏ rồi!

Hắc Ảnh nghe xong những lời này, một hồi lâu không quay người đáp lại.

Cơ thể vững chãi đứng trên mặt tuyết, giống như một tác phẩm điêu khắc.
 
Chương 1618


Cô ấy nhìn theo, tim đập rộn ràng đầy sợ hãi, sợ anh ta thật sự quay lại bóp cổ mình.

Cô căng thẳng dùng đôi tay siết chặt vạt áo của mình, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.

Hai người cứ căng thẳng như vậy hơn một phút, anh ta tiếp tục bước đi thật xa.

“Hắc Ảnh..”

Cô ấy vội vàng đuổi theo, muốn ngăn anh ta lại.

Nhưng nào ngờ chỉ nhận lại được một tiếng hừ lạnh của anh.

“Im miệng cho tôi, đứng yên đó không được nhúc nhích!”

“Anh… anh dọa em, không phải đã nói rồi sao? Không được dọa eml” Châu Vũ uất ức đến mức sắp khóc.

“Tôi sợ… tôi sợ tôi không thể khống chế cảm xúc của mình, tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương em, cho nên em cách xa tôi một chút!”

Anh ta không dám quay đầu lại, hai tay siết chặt thành năm đấm.

Những người dám nói ra sự thật gần như đã chết hết rồi.

Phó Minh Tước dám nói ra sự thật lần trước, cũng bị đánh nửa sống nửa chết.

Cô nhóc này lại không sợ chết, lại dám nói trúng chỗ đau của anh ta.

Cô ấy cho rằng rất hiểu rõ anh ta, thực tế là đang tự tìm đến cái chết.

Khám phá nội tâm của anh ta có gì hay ho chứ? Tất cả đều là thù địch giết chóc!

Cô ấy có thể tò mò về bất cứ ai, nhưng tuyệt đối đừng quan tâm đến anh ta, bởi vì anh ta rất nguy hiểm.

“Châu Vũ, đừng cho rằng em rất hiểu tôi, sự tàn nhãn của tôi không phải thứ em có thể chịu đựng được. Tôi có thể khiến em, tôi có thể khiến em chết không có chỗ chôn. Lời thật lòng… đời này, tôi không thích nghe nhất chính là thời thật lòng, ai có thể cứu tôi thoát khỏi địa ngục? Ai có thể thay đổi tình trạng hiện tại của tôi? Không ai cả, sự thật mà em nói đến, chính là hoàn cảnh đau đớn hiện tại của tôi!”

“Em biết rồi thì đã sao? Cho nên, nếu như em dám nói thêm một câu, tôi sẽ bẻ gãy hết răng của em, cắt đứt đầu lưỡi của em, đốt cháy cổ họng của em, khiến em cả đời này cũng không thể nói được nữa.”

“Tôi thích những cô gái trầm tĩnh ngoan ngoãn, nếu như em không im lặng, tôi sẽ dùng cách của mình để khiến em im lặng.”

“Hiểu rồi chứ?”

Những từ cuối cùng, giống như vọng lại từ địa ngục sâu thắm, mang theo thù địch vô tận.

Toàn thân trên dưới anh ta giống như mang theo một luồng khí quỷ dị xa lạ, giống như thây ma đáng sợ, giống như sứ giả địa ngục.

Anh ta chính là hiện thân của bóng tối!

Anh ta nói xong bèn sải bước rời đi, nghe thấy một câu cuối cùng của Châu Vũ.

“Anh có thể đi, nhưng em sẽ đứng ở đây đợi anh trở lại. Anh không tìm em, em sẽ vĩnh viễn đợi ở đây.”

Hắc Ảnh không trả lời, bỏ đi mà không hề nhìn lại một lần.

Châu Vũ nhìn bóng lưng dứt khoát của anh ta, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống lần nữa.

Cô ấy nhìn lại người tuyết sạch sẽ tinh khiết phía sau, khóe miệng nhếch lên.

Nhưng bây giờ, dường như nó đang cười nhạo chính cô.

Cô ấy cứ đứng mãi trước cửa chờ đợi, gió lạnh khiến đại não của cô ấy tỉnh táo hơn lúc nào hết.

Xung quanh không có một ai, bởi vì thời tiết quá lạnh.
 
Chương 1619


Ông chủ không chịu được nữa, nên ra ngoài thuyết phục cô ấy vào trong nhà sưởi ấm, nhưng cô ấy không chịu.

Ánh mắt của cô ấy luôn hướng về phía xa xăm, đợi anh ta quay trở lại.

Ông chủ thuyết phục cô ấy không được, nên rót một cốc nước nóng để cô ấy làm ấm cơ thể.

Cô không chịu ăn gì cả, thực sự không có tâm trạng để ăn.

Cô đợi một mạch từ giữa trưa cho đến khi trời trở tối.

Sau bốn giờ chiều, mặt trời bắt đầu lặn, chẳng mấy chốc đã khuất bóng.

Cô ấy đứng dưới ngọn đèn đường, cơ thể cứng đờ vì lạnh.

Cô ấy cảm thấy mình không cần phải đợi một giấc ngủ say rồi, bây giờ chẳng khác gì muốn bỏ mạng tại nơi này.

Lạnh… thực sự rất lạnh.

Nhưng cái lạnh của cơ thể không lạnh bằng một phần vạn của trái tim.

Trái tim của cô ấy, từ giây phút anh ta rời bỏ đi, đã đóng băng mất rồi, không thể nào tan chảy được nữa.

Anh ta… thật sự không cần mình nữa sao?

Mấy ngày nay cô cẩn thận chỉ dạy cực khổ như vậy, nhưng học sinh ngu ngốc này không hề để tâm một chút nào cả. Lúc này phải gõ lên bảng đen rút ra ý chính tự kiểm điểm lại mình.

Ngu ngốc.

Hắc Ảnh ngu ngốc!

Ánh mắt của cô ấy càng lúc càng mơ hồ, mí mắt rất nặng, như thể bị đeo chì vậy.

Cho đến khi, chút nhiệt lượng cuối cùng trên cơ thể cũng cạn kiệt.

Cuối cùng cô ấy không thể chịu đựng được nữa, thân thể ngã nhào ra Sau.

Cô ấy ngã xuống nền tuyết, thân thể không còn tri giác.

Tuyết… lại tiếp tục rơi, giống như lông ngỗng, nhẹ nhàng rơi lên mí mắt cô ấy.

Hình như cô ấy nghe thấy tiếng bước chân, rất gấp gáp, chạy về phía cô ấy.

Cô muốn đứng dậy xem thử người đó là ai, nhưng cô ấy không còn sức lực.

Cuối cùng, nặng nề nhắm mắt lại.

Châu Vũ cảm thấy cô ấy đã có một giấc mơ rất dài rất dài, mười tám năm qua của cô ấy giống như một cuộn phim đang tua nhanh lại trong trí nhớ.

Nhưng cuối cùng lại dừng lại nơi hình bóng Hắc Ảnh.

-Mười tám năm đầu tiên chỉ là ôn lại hồi ức ngắn ngủi, nhưng khi đến hình ảnh của anh ta, từ khi quen biết Dương Việt cho đến nay, mỗi một khung cảnh đều được chiếu đi chiếu lại nhiều lần.

Hết lần này đến lần khác.

Có người nói rằng, khi một người sắp chết, người đó sẽ nhìn thấy cuộc đời của mình.

Người nhìn thấy nhiều nhất, chính là người có tình cảm gắn bó sâu sắc nhất với mình.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, là để mình ghi nhớ thật sâu, cho dù đã uống nước canh Mạnh Bà, đến kiếp sau vần sẽ có cảm giác quen thuộc như khắc vào xương tủy.
 
Chương 1620


Như vậy có phải có nghĩa là, kiếp sau khi cô nhìn thấy Hắc Ảnh, sẽ cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu đó rồi?

Cũng tốt…

Nếu có gặp lại kiếp sau, cũng đừng bỏ lỡ nhau nữa, cuộc đời này thật sự quá ngắn ngủi rồi.

Cô ấy chưa tận hưởng trọn vẹn tình yêu.

Đầu óc cô ấy mơ hồ choáng váng, nghe thấy một âm thanh như sấm nổ giữa trời quang.

“Cô nói lại một lần nữa, nếu cô không cứu được cô ấy, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

“Cô nói với tôi như vậy cũng vô ích thôi, cô nghĩ rằng tôi không thể làm được gì anh đúng không? Nếu cô có thể điều chế ra được một viên thuốc giải, thì cũng có thể chế ra được viên thứ hai An cho tôi.

“Hắc Ảnh, anh bình tĩnh đi, cũng không phải tôi hạ độc cô ấy, rốt cuộc anh đã cho vào đó bao nhiêu thuốc tôi căn bản không biết rõ được! Tỉ lệ thuốc độc là bao nhiêu, thì cần bấy nhiêu tỉ lệ thuốc giải, anh bảo tôi phải điều chế kiểu gì? Huống hồ, Hứa Trúc Linh bị xâm nhập bằng đường hô hấp, mỗi ngày đến hít phải phấn hoa có hại, độc tố không nặng, có thể dễ dàng điều trị, nhưng cô ấy trực tiếp ăn luôn hoa khô, tôi không dám chắc được!”

“Được, cô thoái thác với tôi phải không? Nếu cô ấy chết rồi, mỗi ngày tôi sẽ khoét một lỗ trên mặt cô, làm cô chảy máu. Khuôn mặt xinh đẹp của cô, chẳng mấy chốc sẽ mưng mủ đáng ghê tởm!”

“Cô muốn giữ lại đứa trẻ trong bụng cô, tôi sẽ móc nó ra, ngâm vào trong thùng formalin, để cô ngắm nghía mỗi ngày, thấy sao hả?”

“Cô muốn tìm ra cha của đứa trẻ?

Mỗi ngày tôi sẽ đổi một người ngủ cùng với cô, để con của cô có rất nhiều cha, để cô sinh ra càng nhiều đứa con hoang!”

Tạ Quế Anh nghe xong những lời này, bị dọa đến thần hồn điên đảo, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.

Mấy ngày nay cô ta đã nghe kể, biết được Hắc Ảnh chính là con át chủ bài trong tay Phó Minh Nam, là một kẻ không có máu người.

Anh ta không có lương tri, không có tam quan đàng hoàng, anh ta là một đao phủ, hành hạ người khác tìm niềm Vui.

Hôm nay coi như cô ta đã được chứng kiến rồi, anh ta hoàn toàn không phải người, là con quỷ sa tăng!

. 0ô ta dám tin rằng, anh ta nói được, tuyệt đối có thể làm được.

“Bây giờ, cô vẫn có thể điều chế ra thuốc giải chứ?”

Anh ta bóp mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống.

“Tôi… tôi không biết…”

“Người đâu, lập tức sắp xếp phòng sinh, bây giờ thực hiện phẫu thuật…”

“Đừng mà, đừng!”

Tạ Quế Anh sợ đến mức thét lên, nhìn thấy bác sĩ trước cửa chuẩn bị hành động, lập tức quỳ xuống cầu xin.

“Tôi làm, tôi điều chế thuốc giải!”

“Trong vòng ba ngày, nếu cô ấy không thể tỉnh lại bình thường, tôi sẽ cho cô trải nghiệm thế nào là địa ngục trần gian thật sự!”

Hắc Ảnh chán ghét nhìn cô ta, anh ta chưa từng để bất kỳ ai vào trong mắt, thậm chí là cả Phó Minh Nam.
 
Chương 1621


Mặc dù Phó Minh Nam có thể nắm giữ tính mạng anh ta, nhưng cũng kiêng dè anh ta, dù sao thì chỉ có anh ta mới có thể giúp ông ta loại bỏ nhà họ Cố.

Rõ ràng anh ta không thèm để ai vào mắt, không quan tâm, nhưng không biết vì sao lại bất tri bất giác để tâm đến cô gái nhỏ này như vậy?

Anh ta xoay người nhìn lại thân ảnh nhỏ nhắn nằm trên giường bệnh, phát hiện cô ấy thế nhưng đang chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh ta chằm chằm.

“Hắc Ảnh, anh thật hung dữ, anh làm em sợi”

Hắc Ảnh thấy cô tỉnh lại, sải bước tiến lên, vòng tay gắt gao ôm chặt cô ấy vào lòng.

Bàn tay xuyên qua mái tóc đen dày của cô ấy, giữ chặt lấy sau gáy cô ấy.

Khuôn cằm của anh ta tỳ nhẹ lên trán cô ấy, cứ dùng lực ôm mãi như vậy.

Không có bất kỳ lời nào, chỉ có sự ấm áp.

Vòng tay của anh ta rất ấm, cách một lớp quần áo vẫn có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ.

Gòn hơi thở của cô ấy lại rất yếu ớt.

“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi……”

Anh ta một lần rồi lại một lần, không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần.

Châu Vũ nghe thấy mà có chút buồn bực, người đàn ông cao cao tại thượng như anh ta, thế mà lại thấp giọng nói xin lỗi với mình, còn nói rất nhiều lần như vậy.

Trong tình yêu không có đúng sai, anh ta không làm gì sai cả … là cô ấy, đã yêu một người không nên yêu, cho nên đã định trước sẽ không có kết cục tốt đẹp.

“Cuối cùng anh cũng quay lại, có phải không?”

Cô ấy nhắm mắt lại, tận hưởng hơi thở trong vòng tay anh ta.

“Em là đồ ngốc, thật sự đợi mãi ở đó vậy sao, sao lại ngu ngốc như vậy?”

“Cũng không phải ngày đầu tiên anh quen biết em, chuyện em đã quyết định, mười con trâu cũng không thể kéo lại được.

#Eiiil Hắc Ảnh muốn nói gì đó, nhưng lời đến cổ họng thì bị mắc kẹt, một chữ cũng không thể thốt ra được.

“Lần sau, tôi sẽ không tranh cãi với em nữa, bất cứ chuyện gì, tôi cũng đều xin lỗi trước, tôi sẽ bước về phía em trước.”

“Đây… đây mới đúng là dáng vẻ một người bạn trai nên có, cuối cùng em cũng dạy được anh rồi.”

“Dạy được rồi, sau đó thì sao? Sau đó chết trong vòng tay của tôi sao?

Thuốc giải tôi đưa cho em đâu!”

– Anh siết chặt hai vai cô, tách hai người ra.

Đôi mắt phượng của anh ta có hơi đáng sợ, ánh sáng thâm thúy bên trong dường như có khả năng giết người.

Cô ấy có hơi cắn rứt cụp mắt xuống, cuối cùng cũng bị phát hiện rồi.

“Em có biết mình đã hôn mê hai ngày rồi không?”

“Hai ngày? Vậy thời gian em tỉnh táo, có phải càng ít hơn không? Trời ạ, em vẫn còn rất nhiều vẫn chưa làm!”

Trái tim cô run lên, lập tức vén chăn muốn bước xuống, nhưng lại bị Hắc Ảnh dùng lực siết chặt lấy cổ tay.
 
Chương 1622


Chương 1622

“Tôi hỏi em, thuốc giải đâu?”

Châu Vũ có hơi đau, khó chịu chau mày.

“Câu trả lời… không phải anh đã đoán ra được rồi sao? Có cần em nói với anh không?”

“Tôi muốn biết nguyên nhân? Chỉ có một viên thuốc giải, em lại đem cho Hứa Trúc Linh? Có phải Cố Thành Trung ép em không? Nếu như Tạ Quế Anh không cứu được em, tôi sẽ giết Hứa Trúc Linh, để em uống máu của cô ta, tôi không tin như vậy không thể thuyên giảm độc tính của eml”

“Hắc Ảnh!”

Châu Vũ nghe thấy lời nói tàn nhân này, tức đến giận run cả người.

“Không có ai ép em cả, em cam tâm tình nguyện cho cô ấy. Lúc đó em đi tìm anh, chính là vì muốn cứu cô ấy! Cô ấy vì em mới biến thành như vậy, cô ấy không đáng chết. Người đáng phải chết đi chính là em, em chết rồi, thì không cần phải tiếp tục đau đớn vì thích anh như thế này. Chính vì em sắp chết, cho nên em mới không hận anh nữa, em không muốn những ngày cuối cùng của mình, phải sống trong hận thù nữa!”

“Em cầu xin anh, đừng làm tổn thương chị Trúc Linh nữa, được không?”

“Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì vậy. Tất cả mọi người đều muốn sống, đều sợ chết, nhưng rõ ràng em có thể sống tiếp, nhưng lại muốn chết thay cô ta, vì sao?”

“Hắc Ảnh, có vài thứ, còn quan trọng hơn cả sự sống, chính là bảo vệ những người mình yêu thương.”

“Hứa Trúc Linh quan trọng với em như vậy sao?”

“Chị ấy đối với em rất tốt, giống như người nhà vậy. Hơn nữa, nếu như không phải em, chị ấy sẽ không xảy ra chuyện, em không thể vì sợ chết, mà tước đi hạnh phúc cả đời của chị ấy. Hắc Ảnh, nếu như em hôn mê rồi, anh… anh cứ hỏa táng em đi, gửi tro cốt của em về cho ba mẹ có được không? Để em lá rụng về côi, đừng đi đến bước tro cốt không có chốn về.”

“Châu Vũ!”

Hai chữ này, gần như bị nghiền ra từ giữa kế răng, mang theo ý lạnh đáng sợ đến tận xương.

Hắc Ảnh không thể nào hiểu được cảm giác không màng sống chết của cô ấy, anh ta cảm thấy bất kỳ ai cũng không xứng khiến anh ta từ bỏ cuộc sống của mình.

Anh ta sống không dễ dàng gì, lúc trước chỉ một hai muốn chết đi, nhưng lại không thể chết được.

Vậy anh ta muốn làm một tai họa, loại tai họa ngàn năm.

Bây giờ anh ta không muốn chết nữa, anh ta muốn sống thật lâu, muốn chậm rãi tiến những kẻ đáng chết kia đi xuống suối vàng. _.

Anh ta nỗ lực như vậy để được sống, nhưng cô gái nhỏ mới mười tám tuổi trước mặt lại coi nhẹ chuyện sống chết, vẻ mặt không chút sợ hãi.

Rốt cuộc sao lại như vậy, là ai sai?

Được sống không tốt sao?

Chẳng phải cô ấy nói còn sống thì sẽ còn hy vọng thoát khỏi tất cả mọi thứ sao?

“Tôi sẽ cứu em!”

Lời này, dứt khoát mạnh mẽ, từng từ kiên định.

“Cứu cách nào?”

“Tạ Quế Anh sẽ điều chế thuốc giải.”

“Vừa nãy em đã nghe thấy rồi, chị ấy nói rất khó, nếu như không điều chế được thì sao?”

“Cô ta làm không được, tôi sẽ một đao chém chết cô ta, sau đó bắt Hứa Trúc Linh đến đây làm thuốc giải…”
 
Chương 1623


Chương 1623

“Đủ rồi! Nếu anh còn làm như vậy, bây giờ em sẽ chết ngay trước mặt anhI”

Cô ấy đập vỡ tấm kính trên chiếc bàn cạnh giường.

Mảnh kính vỡ đâm vào lòng bàn tay cô ấy, máu tươi lập tức chảy ra, rơi lên tấm ga trải giường trắng tinh, giống như hoa mận mùa đông, cực kỳ chói mắt.

Cô ấy không bận tâm đến vết thương, dùng đầu nhọn miếng kính vỡ chĩa vào cổ mình, chỉ cân dùng một chút lực là có thể bắn tung tóe máu ngay tại chỗ.

Hắc Ảnh trơ mắt đứng nhìn, hai nắm tay âm thầm siết chặt.

“Vì sao, tôi chủ muốn cứu em.”

Trong mắt anh ta hiện rõ vẻ bối rối, và cả… đau đớn.

“Tôi là vì tốt cho em, vì sao em lại đối xử với tôi như vậy! Tôi đã làm sai cái gì, em nói tôi nghel”

Câu cuối cùng gần như một tiếng gầm thét đau đớn, khiến người ta không khỏi kinh sợ.

“Hắc Ảnh, em cứu Hứa Trúc Linh, là vì em không muốn gánh tội ác trên lưng. Anh đã hại nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh không sợ sao? Bọn họ có ai tội ác tày trời, là kẻ đáng chết? Ai mà không có cha mẹ vợ con? Anh có thể đối xử tàn độc với bất cứ ai, nhưng…

đừng vì em mà làm vậy, em không gánh vác nổi!”

“Em không giết người khác, nhưng người ta vì em mà chết. Em có khác gì một kẻ giết người đâu, em không khác gì anh cả! Thay vì đau khổ cả một đời, sống trong ác mộng, chỉ băng em ra đi trong sạch thanh thản. Tay anh bẩn, nhưng đừng khiến tay em cũng dính đầy máu tươi! Cho dù, không phải em đưNgọc Diệp cho anh, nhưng mà anh lại vì em mà câm daol”

“Hắc Ảnh, rốt cuộc anh có hiểu không! Anh có thể cứu em, nhưng không thể làm tổn thương bất cứ ai.

Bằng không, em sẽ tự kết liều cuộc đời mình ngay bây giời”

“Đường… đường đường chính chính… thực sự quan trọng như vậy sao? Còn … quan trọng hơn cả mạng sống sao?”

Giọng anh ta hơi run rẩy.

“Đúng, có một số thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống.”

“Được, tôi đường đường chính chính cứu em, không liên lụy bất cứ ai, cho dù là Tạ Quế Anh.”

Châu Vũ nghe thấy lời này, cuối cùng thở phào một hơi.

Hắc Ảnh duỗi tay ra, nắm lấy mảnh gương vỡ trong lòng bàn tay cô ấy, kéo nó ra.

Cô còn chưa kịp nói hết những lời quan tâm, bên tai liền truyền đến một âm thanh lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Nhưng mà, đến khi em chết rồi, em chẳng biết gì nữa hết, tôi sẽ bắt Tạ Quế Anh và Hứa Trúc Linh chết cùng với em.”

“Anh…” Châu Vũ lập tức sốt ruột: “Sao anh lại cứng đầu như vậy?”

“Em còn sống, cảm thấy có tội. Em chết rồi, thì không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Nếu em không muốn con đường đầu thai của mình nhuốm đầy máu tươi, thì sống thật tốt cho ông đây.”

“Ông đây không phải đang thương lượng với em, mà là ra lệnh. Em còn sống, tôi sẽ không động đến bọn họ.

Nếu em chết rồi, tôi sẽ bắt bọn họ phải chôn chung. Em có lý lẽ của em, tôi có nguyên tắc sinh tôn của tôi.”

“Lý lẽ của em bảo em không thể sống tiếp, nhưng lý lẽ của tôi, lại có thể giúp tôi sống rất lâu, không bị ức hiếp.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom