Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1888


Chương 1888

Nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng ác độc của cô ta, vậy mà Diệu Miêu lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.

Cho dù khi cô đối mặt với Cố Thành Trung hay Phó Thiết Ảnh, cô đều không có cảm giác khiếp đảm như vậy.

Cảm giác sợ hãi ấy đến từ sâu trong lòng, lan tràn ra tất cả xương cốt, chân tay.

Sau đó, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rút một khẩu súng ngắn ra, không nói hai lời lập tức bắn một phát xuyên qua vai Diệu Miêu.

Cô bị thương, đau đớn kêu lên một tiếng.

“Nói, đồng lõa là ai?”

“Mắt cô bị mù à? Chỉ có một mình tói.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thấy cô như thế, lông mày khẽ nhăn lại, lập tức nở nụ cười mang đầy thâm ý.

† “Thôi được rồi, hôm nay tâm trạng ôi tốt, không so đo với vô, cô cũng không phải là người đầu tiên đến hội quán dò xét vào ban đêm, tôi vừa đến nơi này, cũng không muốn kiếm thêm phiền toái, cô về đi, có điều… phải mang † heo chút đồ quay vêt.”

Nói xong cô ta giơ tay lên, một con gao găm Thụy Sĩ lập tức xuất hiện từ † rong tay áo.

Con dao sắc bén, tỏa ra ánh sáng ạnh lo dưới ánh trăng.

“Cô muốn làm gì?”

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chỉ cười không đáp lời.

Khi cô ta đi đến trước mặt Diệu Miêu, cô cố giấy dụa muốn trốn tránh, nhưng lại bị người ta giữ chặt tay chân.

Cô ta tháo khẩu trang của Diệu Miêu xuống, khi trông thấy khuôn mặt xinh xắn của Diệu Miêu, cô ta không nhịn được bật cười.

Gương mặt này, chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn rất ngây thơ, có vẻ như chỉ mới mười tám mười chín tuổi.

Nhưng trong đôi mắt kia lại có vẻ cực kỳ quyến rũ.

Vừa xinh đẹp lại vừa ngây thơ, đúng là dung mạo bồ tát, tấm lòng hồ ly.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử giơ tay lên chém xuống, gương mặt Diệu Miêu lập tức đau đớn, dòng máu tươi nóng hổi chảy xuống, giống như thiêu đốt da thịt cô.

Cô ta… Vậy mà cô ta lại rạch mặt cô.

Hai mắt Diệu Miêu lập tức đỏ bừng lên, không có người phụ nữ nào là không để ý đến vẻ ngoài của mình cả.

“Cô trừng mắt với tôi làm gì? Tôi bảo cô đến đây sao? Nếu như đã dám làm, vậy thì phải có can đảm gánh chịu hậu quả, cũng nên để cô ghi nhớ thật lâu, miễn cho sau này loại chó mèo nào cũng dám chạy đến nơi tôi ở.”

“Người đâu, vứt cô ta ra ngoài.”

Dứt lời, cô ta giơ quạt lên che mặt, rồi quay người nhẹ nhàng rời khỏi chỗ này.

Hai mắt Diệu Miêu trợn trừng như sắp nứt ra nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô ta, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm.

Người phụ nữ này, cô nhất định sẽ khiến cô ta nợ máu trả bằng máu.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử vừa mới về đến phòng, lập tức nói với đàn em: “Phái người đi theo cô ta, điều ra xem rốt cuộc Hacker kia có thân phận gì.”

Diệu Miêu che miệng vết thương lại, lảo đảo quay về, trên đường đi cô rẽ dọc rẽ ngang vô số hẻm nhỏ, nhưng mà vần không thể cắt đuôi được người đi theo.

Giống như đối phương đã cài máy theo dõi trên người cô vậy.
 
Chương 1889


Chương 1889

Cô bị thương, nên leo tường rất khó khăn, di chuyển vô cùng chậm chạp.

Đúng vào lúc đó, không ngờ lại có một chiếc xe chặn ngang ngõ nhỏ, cô thấy thế thì vội vàng chạy trốn.

Chính vì chiếc xe đột nhiên xuất hiện kia, đã khiến người theo dõi cô tốn một chút thời gian.

Đợi đến khi bọn họ vào trong ngõ hiểm, người đã biến mất.

Tín hiệu trên điện thoại lập tức yếu đi, chứng tỏ Diệu Miêu đang từ từ thoát khỏi bọn họ theo đuổi.

Có người phá hệ thống!

Diệu Miêu lảo đảo đi về nhà họ Cố,nhưng cô không thể trèo tường được, đang lúc không biết phải làm sao để mở cửa, thì đột nhiên Phó Thanh Viên lại mở cửa cho cô.

“Miêu Miêu!”

“Cậu… Cậu ra đây chỉ là trùng hợp thôi sao?”

Cậu ta vừa mới đến gần, Diệu Miêu đã không chống đỡ nổi nữa, lập tức ngã vào trong ngực cậu ta, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Cô không dám đến bệnh viện, suốt quãng đường về miệng vết thương vẫn chưa được cầm máu.

Phó Thanh Viên vội vàng đỡ cô về phòng, bởi vì mất máu quá nhiều nên cô đã rơi vào hôn mê.

Phó Thanh Viên trông thấy dáng vẻ vết thương chồng chất của cô, trong lòng vô cùng đau đớn giống như bị dao cứa.

Cậu ta biết cô bị bắt lại, lập tức muốn lái xe đến cứu cô, thì trông thấy cô đã trốn thoát được.

Giữa đường gặp được cô, cậu ta không dám xuất hiện, chỉ có thể đi sau lưng giúp đỡ một chút.

Sau đó cậu ta vội vàng về nhà trước một bước, lo lắng đợi cô quay về.

Cậu ta biết chắc chắn cô bị thương, nhưng không ngờ vết thương lại nghiêm trọng như vậy.

Vết thương trên vai có thể xử lý tốt, nhưng còn vết thương trên mặt thì…

Nửa đêm cậu ta gọi bác sĩ riêng đến nhà, còn năn nỉ ông ta đừng nói với Cố Thành Trung, lén lúi chữa trị cho Diệu Miêu.

Bác sĩ Alexander, nhận tiên của chủ nhà, nhưng lại phải làm việc cho hai nhà.

Ông ta dễ mềm lòng, nghĩ rằng cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tâng cho nên đành phải đồng ý.

Khi ông ta xử lý vết thương trên mặt cho Diệu Miêu, lại phát hiện ra thuốc cầm máu bình thường đều không có tác dụng, căn bản miệng vết thương không có bất kỳ chiều hướng khép lại chút nào.

Bởi vì Hứa Trúc Linh mang thai, Cố Thành Trung đã dựng lên một phòng phẫu thuật y tế nhỏ cỡ ở sân sau với đầy đủ trang thiết cơ bản có thể cung cấp đủ cho ông ta tiến hành thao tác.

Ông ta lập tức lấy máu tươi mang đi xét nghiệm. Sau đó, ông ta phát hiện bên trong có một vài thành phần dược liệu hóa học ngăn cản quá trình làm lành vết thương. Nếu như không kịp thời xử lý thì thậm chí còn có thể có khả năng bị lở loét.

Chữa trị lâu không khỏi, chắc chắn sẽ để lại vết sẹo xấu xí.

“Cũng may đã trở về trước. Nếu như đến bệnh viện bình thường, chắc chăn bác sĩ sẽ coi như vết thương bình thường mà xử lý, kê cho một vài loại thuốc thông thường. Nhưng những loại thuốc này, về căn bản là không có tác dụng, mà ngược lại còn bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất. Tôi qua phòng thuốc lấy chút thuốc trước, cậu xử lý giúp vết thương ở trên vai. Tôi sẽ đến ngay.”

Phó Thanh Viên vội vàng gật đầu, sau đó cởi áo của Diệu Miêu ra, muốn xử lý vết bẩn nơi vết thương.
 
Chương 1890


Chương 1890

Nhưng áo vừa mở ra, Diệu Miêu đột nhiên có phản ứng kịch liệt. Cả bàn tay nhỏ của cô bị máu dính bẩn sống chết năm chặt lấy tay cậu ta, cũng không biết sức lực có được từ đâu.

Cô ấy không hề mở mắt, rõ ràng vẫn đang trong cơn mê man. Đây là phản ứng vô thức.

“Đừng… Đừng động vào tôi.:Xin ông đấy, đừng động vào tôi. Tôi sẽ… Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông. Đừng mà, đừng mà…”

“Diệu Miêu?”

Lời nói của cô ấy mang theo tiếng nức nở, dường như đang trải qua chuyện tuyệt vọng nhất.

Khóe mắt còn chảy ra những giọt nước mặt tựa như pha lê, thấm ướt cả búi tóc.

Phó Thanh Viên nhìn thấy vậy thì trong lòng giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt.

Rốt cuộc cô ấy đã trả qua chuyện gì?

“Diệu Miêu, tôi đang giúp cậu. Vết thương của cậu không thể để kéo dài thêm nữa.”

“Đừng mà… Tôi sẽ ngoan ngoãn làm việc. Tôi không đi học nữa, tôi cũng sẽ không ăn nhiều như vậy nữa. Tôi… Một ngày tôi sẽ chỉ ăn một bữa. Xin ông, đừng như vậy…”

“Diệu Miêu, Diệu Miêu…”

“Đừng mà, xin ông…”

Cô ấy vần luôn miệng khổ sở van nài, vẻ mặt vô cùng đau khổ.

Cuối cùng Phó Thanh Viên cũng không kìm được mà ôm cô ấy vào trong lòng. Bàn tay to lớn của cậu ta vuốt ve lên mái tóc mượt mà của cô, dùng giọng nói ấm áp, nói: “Là tôi. Tôi là Phó Thanh Viên. Tôi là đồ ngốc của cậu. Tất cả người trên thế giới này đều có thể làm hại đến cậu, nhưng tôi thì không.

Diệu Miêu, tôi muốn giúp cậu, đừng từ chối tôi.”

“Phó… Phó Thanh Viên.”

Lời của cậu ta, dường như cô ấy đã nghe được.

“Đồ ngốc… Đồ ngốc Phó Thanh Viên… Tôi sẽ không vứt bỏ cậu. Tôi giữ cậu, cậu đừng sợ, tôi sẽ không vứt bỏ cậu.”

“Ừ, tôi biết. Vậy tôi cũng không bỏ cậu, được không? Hiện giờ tôi cũng đã có thể coi là một người đàn ông rồi, tuy tôi không có đầu óc kinh doanh như bọn họ, cũng không có công phu đánh đấm giỏi như bọn họ, nhưng tôi vẫn sẽ như trước đây dùng toàn bộ sức lực bảo vệ cho cậu, cố gắng bằng toàn bộ khả năng của tôi mang tất cả đến cho cậu.”

“Chỉ cần là thứ cậu muốn. Chỉ cần là thứ tôi có thể có.”

“Diệu Miêu, buông tay. Tôi xử lý vết thương giúp cậu.”

Vào đúng lúc ánh trăng sáng nhất, ánh trăng trong veo và lành lạnh xuyên qua ô cửa sổ, chiếu lên người hai người họ.

Bọn họ giống như những con nhím với gai nhọn mang trên mình chẳng chịt vết thương. Chỉ có ôm lấy nhau, bọn họ mới có thể cảm nhận được da thịt nơi vùng bụng mềm mại nhất của nhau.

Đó là nơi mềm mại, ấm áp nhất trên cả người họ, chỉ lộ ra cho người mà mà họ yêu quý.

Diệu Miêu dường như nghe hiểu lời Phó Thanh Viên nói, từ từ buông bỏ sức lực, không còn ngăn cản hành động của cậu ta nữa.

Phó Thanh Viên xé áo Diệu Miêu, đệ lộ ra bờ vai gầy.

Một phát bắn xuyên vào máu thịt, nhưng vẫn còn may, chưa bị thương vào đến xương.

Máu đã không còn chảy nhiều nữa, kết thành một tầng vảy máu đông dày.

Cậu ta làm sạch vết bẩn xung quanh, cố gắng nhẹ tay hết sức có thể, nhưng vần làm Diệu Miêu thấy đau.

Cô ấy nhíu chặt mày, từ trong miệng truyền ra tiếng hô hấp đau đớn.
 
Chương 1891


Chương 1891

Trái tim Phó Thanh Viên cũng theo đó mà quặn thắt lại, cậu ta đã quá sơ ý rồi.

Nếu như cậu ta biết Diệu Miêu muốn đi điều tận gốc về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì chắc chắn cậu ta sẽ ngăn cô ấy lại.

Rất nhanh sau đó, bác sĩ đã tới.

Phó Thanh Viên vô thức kéo chăn lên, che chắn lại vai của Diệu Miêu.

Bác sĩ nóng lòng cứu người, không để ý đến động tác nhỏ này của cậu ta.

Ông ta bôi thuốc lên trên miệng vết thương trên mặt, sau đó băng bó lại, dùng gạc bịt kín lại.

Tiếp theo đó, ông ta bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị xử lý vết thương trên vai.

Nhưng Phó Thanh Viên lại một mực giữ chặt chăn.

“Cậu năm… Cậu làm thế này là đang làm gì vậy? Không phải tìm tôi đến cứu người sao?”

Phó Thanh Viên nghe thấy lời của ông bác sĩ thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, cuối cùng nghiên răng nghiến lợi mở chăn ra, chỉ để lộ ra chỗ bị thương trên bả vai.

Nếu còn kéo xuống tiếp thì chính là cảnh xuân trong lòng người.

Phần áo bị cậu ta xé có hơi to. Cậu †a nhìn thì được, người đàn ông khác thì không được.

“Nếu như mắt ông dám nhìn lung tung đến nơi khác, tôi lập tức khoét mắt ông ra.”

Giọng Phó Thanh Viên tràn ngập mùi đe dọa.

Bàn tay cầm nhíp của bác sĩ run rẩy.

Đây còn là cậu năm mà ông quen thuộc sao?

Không phải là một tên ngốc sao?

Sao có thể nói ra những lời ác động như vậy?

“Cậu… Cậu năm?”

“Nhanh lên, đừng ngẩn ngơ ở đó nữa.

Phó Thanh Viên thúc giục…

Bác sĩ cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng xử lý vết thương của Diệu Miêu.

Bận rộn suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã xử lý xong, trên trán bác sĩ cũng đầy mồ hôi.

“Chuyện hôm nay, trời biết, đất biết, ông biết, tôi biết, cô ấy biết. Nếu như có người thứ sáu biết được, đừng trách tôi không khách sáo.”

“Gậu năm… Đầu cậu… Cậu đã trở về bình thường rồi, phải không?”

Bác sĩ nắm rất rõ hồ sơ bệnh án của mỗi người trong căn nhà này. Trước đây, bệnh viện đã chẩn đoán cục máu bầm trong đầu của Phó Thanh Viên có dấu hiệu tiêu biến, nói không chừng có thể hồi phục thành người bình thường.

Ông ta không ngờ chuyện này lại là thật.

“Cậu năm, cậu bảo tôi câm miệng cũng được, nhưng không bằng để tôi chụp não cho cậu, kiểm tra lại một chút.

Cậu được như thế này thì đúng là kỳ tích của y học. Bệnh hơn mười năm mà vẫn có thể hồi phục bình thường, cũng để tôi được thơm lây.”

“Được.”

Phó Thanh Viên cũng muốn biết tình hình phục hồi hiện giờ của bản thân.
 
Chương 1892


Chương 1892

Cậu ta đi theo bác sĩ đến căn phòng ở phía sau làm kiểm tra toàn thể.

Vẻ mặt bác sĩ kinh ngạc: “Cục máu bầm đã hoàn toàn biến mất rồi. Cậu năm, có phải cậu đã nhớ hết, cũng có thể phán đoán bình thường rồi không?”

““

“Cơ thể cậu rất tốt, phần nam tính cũng rất mạnh, nên tìm vợ rồi. Từ cậu con trai biến thành đàn ông trưởng thành, có rất nhiều lợi ích đó…”

“Ông nói nhiều quá.”

Phó Thanh Viên nhíu mày, ánh mắt không vui.

Lúc này vị bác sĩ mới nhận thấy bản thân đã nhiều lời, cười khan hai tiếng, không dám nói thêm gì nữa.

Ông ta oán thầm trong lòng, vấn là cậu năm trước đây đáng yêu, còn thường xuyên cho ông ta bánh quy để ăn.

Phó Thanh Viên trở lại trong phòng lần nữa, nhìn dáng người nhỏ bé nằm trên giường. ; Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng tiết lộ bản thân từ đâu đến, làm việc cho ai hay đã trải qua những gì.

Mà ngược lại, cô ấy lại hiểu rõ từng việc về Phó Thanh Viên. Cảm giác không đúng này khiến cho cậu ta cảm thấy rất không thoải mái.

Rốt cuộc cô ấy đã trải qua chuyện gì mới khiến cô ấy trở thành dáng vẻ của ngày hôm nay, ghét bỏ đàn ông, thậm chí đến mức căm thù.

Hơn nữa, tuổi còn trẻ mà ra tay đã ác độc, mấy vụ án đều là do cô ấy gây ra.

“Diệu Miêu, rốt cuộc cô che giấu bí mật gì?”

Phó Thanh Viên thở dài, đi đến trước giường, sửa lại chăn cho Diệu Miêu.

Trước đây, cậu ta vẫn luôn ngây ngốc, giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi. Hiện giờ tâm trái đã từ từ hồi phục, ghi nhớ tất cả những chuyện xảy ra †rong những năm này.

Mọi thứ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cũng rất mơ hồ, không biết làm sao để bước đi trên con đường tương lai.

Bàn tay to lớn của cậu ta xoa má Diệu Miêu, khóe môi không nhịn được mà cong lên thành nụ cười.

Cho dù trong lòng cậu ta đang mờ mịt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy, dường như cậu ta cũng đã nhìn thấy ánh sáng chỉ đường.

May mà không tiếp tục ngây nCô ngốc nghếch nữa, bằng không thật sự sẽ bỏ lỡ mất rồi.

Ông trời để cậu ta tỉnh lại vào lúc này, còn không phải là đang ám thị điều gì đó sao?

Phó Thanh Viên mặc nguyên quần áo nằm bên cạnh Diệu Miêu, bàn tay to lớn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Tối nay sẽ là một giấc mơ đẹp.

Ngày hôm sau, Diệu Miêu yếu ớt tỉnh lại, các giác quan trên người đều từ từ có lại được.

Đau…

Con mẹ nó, đau thật sự.

Những ký ức tối qua tràn về, người phụ nữ điên đó không chỉ nổ súng vào cô ấy mà thậm chí còn rạch một đường lên mặt cô ấy.

Mặt!

Diệu Miêu giật mình, vội vàng đưa †ay sờ lên má, sau đó phát hiện ra bên trên có dính một miếng gạc. Xem ra vết thương đã được xử lý qua rồi.

Cô ấy lại đưa tay sờ lên bả vai, phát hiện cũng đã được băng bó.

Là ai làm?
 
Chương 1893


Chương 1893

Lẽ nào Hứa Trúc Linh đã phát hiện ra thân phận của cô ấy rồi sao?

Diệu Miêu muốn ngồi dậy thì lại phát hiện có một bàn tay đang đặt trên bụng cô.

Tay của đàn ông?

Vừa xoay người, Diệu Miêu liền nhìn thấy khuôn mặt vô hại của Phó Thanh Viên. Lúc cậu ta ngủ, trông giống như một đứa trẻ vậy.

Lông mi dài, trông giống như một cánh quạt tỉnh tế.

Đây là phòng cậu ta.

Đúng rồi, tối qua là cậu ta xuống mở cửa. Sao cậu ta biết được cô ấy sắp về?

Vết thương này được băng bó rất chuyên nghiệp. Phó Thanh Viên không biết những chuyện này. Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Diệu Miêu muốn gọi tên ngốc này dậy để hỏi cho rõ ràng. Nhưng cô ấy không ngờ từ phía bên ngoài truyên đến tiếng bước chân, chuyện này dọa cho cô ấy sợ đến lập tức nghiêng người nằm xuống quay lưng lại với cửa.

Vì vậy, Diệu Miêu và Phó Thanh Viên mặt đối mặt với nhau, mà tay cậu vẫn đặt trên người cô ấy.

“Phó Thanh Viên, mặt trời đã lên cao lắm rồi, sao còn không xuống ăn sáng? Hôm nay có món cháo quẩy mà em thích nhất…

Cửa bị đẩy mở ra, lời còn chưa nói xong, Hứa Trúc Linh đã nhìn thấy hai người đang bên nhau ở bên trong.

Cô đến gọi Phó Thanh Viên dậy trước. Trên đường đến phòng Phó Thanh Viên, Hứa Trúc Linh còn đang nghĩ, hai người đúng là bạn tốt, đến ngủ nướng cũng giống như đã hẹn trước với nhau.

Hứa Trúc Linh còn định qua gọi Phó Thanh Viên dậy trước, sau đó qua phòng gọi Diệu Miêu.

Nhưng cô không ngờ hai người lại ở cùng nhau.

“Chuyện này…”

Hứa Trúc Linh cảm thấy vô cùng bất ngờ và không thể tin được, nhưng lại không dám hét lên, cố gắng bịt chặt miệng.

Cô rón rén bước tới, sợ sẽ quấy rầy bọn họ.

Cô muốn xem thử quần áo trên người họ có còn không. Tuy hai người này đều giống như trẻ con, nhưng cơ thể lại đều đã trưởng thành cả rồi.

Nhỡ may đầu óc không hiểu sự đời, nhưng cơ thể ngược lại lại đã có phản ứng trước. Dù sao, hành vi dã thú của đàn ông cũng đều bắt nguồn từ bản năng.

Nếu như Phó Thanh Viên dám động vào Diệu Miêu, chắc chắn cô phải bảo Cố Thành Trung dạy dỗ lại cậu ta về cách làm người.

Diệu Miêu nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần thì sợ đến cuộn tròn người.

Nếu như Hứa Trúc Linh đi tới nhìn thấy bộ dạng này của bản thân,vậy chắc chắn sẽ nổi lên nghi ngờ.

Đến lúc đó sẽ kinh động đến Cố Thành Trung, nếu như cô ấy không chịu khai ra bà chủ, vậy chắc chắn cô ấy sẽ không còn đường sống.

Hay là đánh ngất Hứa Trúc Linh, tranh thủ cơ hội mà bỏ trốn?

Diệu Miêu nắm chặt tay thành năm  đấm, trong lòng đã đưa ra quyết định.

Mắt nhìn thấy Hứa Trúc Linh sắp đi đến bên giường, Diệu Miêu đã chuẩn bị nhảy lên, nhưng cô ấy không ngờ Phó Thanh Viên lại ôm chặt lấy cô, dùng tay ấn đầu cô xuống, ẩn vào trong lòng cậu ta.
 
Chương 1894


Chương 1894

Như thế này thì Hứa Trúc Linh sẽ không nhìn thấy được vết thương trên mặt Diệu Miêu nữa.

Hứa Trúc Linh thăm dò nhìn thử, còn vén mở một góc chăn, phát hiện quần áo hai người vẫn nguyên vẹn trên người, trong thùng rác cũng không có đồ gì khả nghỉ. Lúc này cô không kìm được mà thở phào một hơi.

Chỉ là hai đứa trẻ đơn thuần ngủ với nhau, không có bất kỳ chuyện gì khác lạ.

Suy nghĩ của hai người họ đều rất đơn thuần, mà ngược lại là bản thân cô, không làm sao trong sáng được.

Cho dù là như vậy, đợi hai người họ tỉnh dậy, vấn phải giáo dục lại cho tốt.

Con trai không được ngủ cùng con gái.

Hứa Trúc Linh không làm phiền hai người họ nữa, đi ra bên ngoài, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Cửa phòng đóng lại, Diệu Miêu cũng thở phào, ngẩng đầu nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn đang ở sát ngay bên cạnh.

Gậu ta vẫn nhắm nghiền hai mắt như cũ mà vòng tay lại ôm chặt thêm một chút. Xem ra à hành vi vô thức mà thôi.

Diệu Miêu đẩy người Phó Thanh Viên ra, nhanh chóng ngồi dậy, chuẩn bị bỏ trốn.

Chính vào lúc này, bên tai lại truyền đến giọng nói vừa tỉnh ngủ của Phó Thanh Viên, giọng nói có hơi ngỡ ngàng.

“Diệu Miêu, cậu lại định nhảy cửa sổ à?”

“A2? Cậu tỉnh rồi à?”

“Ừ. Cậu dậy mà sao không gọi tôi?”

Phó Thanh Viên tiếp tục giả ngốc, đưa tay dụi mắt.

“Vết thương của tôi…”

“Tôi bảo bác sĩ băng bó cho cậu. Tôi bảo ông ấy không được nói cho người khác biết, ông ấy cũng đã đồng ý với tôi rôi.”

“Tôi không tin ông ta. Tôi phải rời đi một thời gian. Hơn nữa, trên mặt tôi còn có vết thương, cũng không tiện gặp Trúc Linh. Nếu như bị Cố Thành Trung nhìn thấy bộ dạng này của tôi thì lại càng phiền phức.”

“Diệu Miêu, cậu còn chưa nói cho tôi biết, tối qua rốt cuộc cậu đã đi làm gì?

Sao lại khiến cả người toàn là máu?

Dọa tôi sợ muốn chết.”

“Đúng rồi. Cậu không nói chuyện này thì tôi cũng quên mất. Tôi bắt buộc phải nhắc nhở Hứa Trúc Linh, Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử này là một người rất tàn nhãn, không hề dễ đối phó, có thể đến Cố Thành Trung cũng phải khuất phục trong tay cô ta. Tôi phải nói cho Hứa Trúc Linh biết, để cô ấy cẩn thận với người phụ nữ rắn độc này, cẩn thận nọc độc chết người.” : “Diệu Miêu không giả vờ nữa sao?”

“Hiện giờ tôi không để ý được nhiều chuyện như vậy. Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử gây bất lợi cho Cố Thành Trung thì tôi có thể mặc kệ, nhưng muốn gây bất lợi cho Hứa Trúc Linh, thì cũng phải bước qua thi thể của tôi mới được.

Băng không, cô ta đừng mong làm hại Trúc Linh.”

“Cậu… Rõ ràng Diệu Miêu không quen biết với Trúc Linh, vì sao lại giúp chị ấy như vậy?”

“Bởi vì bà chủ từng cứu mạng tôi, đối xử với tôi giống như con gái ruột của chính mình. Bà ấy là bố mẹ tái sinh của tôi. Bản lĩnh hiện giờ của tôi đều là do bà ấy dạy tôi, cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng. Tôi chẳng có gì để báo đáp, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực để bảo vệ người mà bà ấy muốn bảo vệ.

 
 
Chương 1895


Chương 1895

“Thật ra… Tôi rất đố ky với Hứa Trúc Linh. Cô ấy có thể dễ dàng có được trái tim của bà chủ. Thậm chí cô ấy còn chẳng biết đến sự tồn tại của bà chủ, không biết bà ấy đã bỏ ra bao nhiêu vì cô ấy. Cô ấy có thể hưởng thụ tất cả tình yêu của bà chủ, mà tôi chỉ muốn được chia một thìa trong đó cũng cảm thấy rất khó.”

“Bà chủ của cậu không yêu cậu sao?”

“Yêu. Nhưng không phải tình yêu của mẹ và con gái, mà là tình yêu cô trò. Bà ấy đối với tôi luôn rất nghiêm khác, nhưng đối với Hứa Trúc Linh lại vô cùng khoan dung. Tôi ngưỡng mộ cô ấy, lại không ghen tị với cô ấy, mà ngược lại, tôi cũng sẽ yêu cô ấy. Yêu ai yêu cả đường đi, cậu hiểu ý của câu này không?”

“Tôi hiểu. Những lời cậu nói tôi đều hiểu!” Nơi tận sâu trong đáy lòng Phó Thanh Viên thầm nói. Nhưng trên mặt cậu ta lại lộ ra vẻ mặt mù mờ, gật đầu như hiểu mà lại như không hiểu.

Diệu Miêu lắc đầu cười khổ. Sao cô ấy có thể mong mỏi tên ngốc này hiểu mình chứ?

Những chuyện thảm hại này của mình, Diệu Miêu cũng không hy vọng người khác biết được.

Tốt nhất là chôn vùi trong bụng cô ấy, ngoại trừ bà chủ, không ai biết đến.

“Diệu Miêu, cậu muốn rời khỏi nơi này sao?”

Phó Thanh Viên nghiêm túc hỏi.

“Không muốn. Nơi này rất tốt. Có tên ngốc là cậu ở bên tôi, tôi cảm thấy tôi đã ở nhiều nơi như vậy rồi, chỉ có nơi này là tốt nhât, cũng giống như một gia đình nhất.”

“Vậy cậu đừng đi nữa, có được | không?”

“Không được. Vết thương này của tiỔI,..

“Cứ nói là lúc chúng ta trêu nhau không cẩn thận quẹt phải. Tôi bảo bác sĩ giúp nói dối. Chắc chắn có thể giấu được. Còn vết thương trên vai, chỉ cần không cởi áo ra thì ai mà biết được?”

“Trúc Linh và anh Thành Trung đều tin tưởng tôi. Bọn họ biết tôi sẽ không nói dối. Vì vậy chắc chắn sẽ tin.”

“Trước giờ cậu chưa từng nói dối.

Nhưng vì tôi mà năm lần bảy lượt nói dối. Cậu không cảm thấy có lỗi với họ sao?”

“Bởi vì tôi biết Diệu Miêu là người tốt, sẽ không làm hại chúng tôi.”

“Người tốt…”

Diệu Miêu nghe thấy lời này thì không nhịn được mà muốn cười.

Cô ấy thật sự không gánh nổi danh hiệu “người tốt” này.

“Tôi bằng lòng làm người tốt trước mặt cậu. Nhưng cậu không thể quá mức tin tưởng người khác. Ngoại trừ bố mẹ, anh em ruột của cậu, vợ con đầu ấp †ay gối thì đừng tin người khác.” Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!

“Tôi… Tin tôi lúc này, đừng tin tôi cả đời. Tôi nói dối đã thành quen rồi, có thể tùy tiện nói ra thành lời, không đảm bảo một ngày đó sẽ xoay cậu xoay vòng vòng. Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Cậu mau đi tìm bác sĩ thống nhất lời nói. Xong rồi thì đến phòng tôi tìm tôi. Tôi phải thay đồ.”

“Được.”

Phó Thanh Viên nhẹ giọng trả lời.

Trong lòng cậu ta có chút khó chịu, đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, nhưng vừa vụt sáng rồi lập tức biến mất, Diệu Miêu không hề nhìn thấy ánh mắt này.

Phó Thanh Viên giúp Diệu Miêu nói dối, không giấu nổi Cố Thành Trung, nhưng lại có thể nhẹ nhàng lừa được Hứa Trúc Linh.

Phó Thanh Viên vô cùng hiểu Cố Thành Trung. Người thông minh như vậy không thể nào không cảm nhận được dấu hiệu.
 
Chương 1896


Chương 1896

Quả nhiên, Cố Thành Trung đã biết được Diệu Miêu bị thương từ trong miệng người làm trong nhà, hơn nữa †rong căn phòng còn có mùi máu tanh.

Cố Thành Trung còn chưa truy hỏi bác sĩ mà không ngờ Phó Thanh Viên lại tự mình gọi điện cho anh.

Lúc Cố Thành Trung nhận được điện thoại của cậu ta ở tập đoàn, cả người anh đều bị sốc.

“Anh, em có chuyện muốn bàn với „ anh.

“Bệnh của cậu?”

“Bệnh của em đã khỏi rồi. Em muốn bàn bạc với anh.”

“Được.”

Điện thoại vừa ngắt, Phó Thanh Viên liền ngồi xe đến tập đoàn.

“Anh, em muốn nói chuyện của Diệu Miêu với anh.”

“Anh muốn biết chuyện của cậu hơn.

Cậu thật sự khỏi rồi? Bố mẹ có biết không? Không được. Phải nói tin này cho bố mẹ biết, chắc chắn họ sẽ rất vui.

Mẹ vẫn luôn cảm thấy mang nợ với cậu, muốn bù đắp cho cậu. Nếu biết cậu đã khỏi bệnh, chắc chắn bà ấy là người vui nhất.” : Khoảng thời gian này bận đến sức đầu mẻ trán, đây cũng coi như là tin tốt duy nhất.

Anh muốn gọi điện thoại cho Cố Đình Sâm lại bị Phó Thanh Viên ngăn lại.

“Hiện giờ em vấn chưa muốn nói cho họ biết. Em còn có chuyện phải làm.”

“Chuyện gì?”

“Diệu Miêu đến nhà họ Cố là có mục đích, nhưng cô ấy không phải người xấu mà là làm lệnh của người khác đến bảo vệ chị dâu. Điểm này, em có thể lấy tính mạng của mình ra để đảm bảo. Anh ba có thể điều tra lai lịch của cô ấy, nhưng xin anh đừng làm cô ấy bị thương, có được không?”

Cố Thành Trung nghe thấy lời này thì nhíu chặt mày lại.

Phó Thanh Viên là đang lên tiếng xin anh, anh anh tha cho một người phụ nữ.

“Cậu đối với Diệu Miêu…”

“Em nghĩ… Em thích cô ấy rồi.”

Phó Thanh Viên mím môi, ngập ngừng một lát rồi mới nói ra được, hai má cũng đỏ lên. : Người em trai này của anh cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi. Hiện giờ lại đã hồi phục bình thường nên biết chuyện tình cảm nam nữ cũng là bình thường.

“Diệu Miêu dường như không đơn giản, không phải dạng người lương thiện, người mà cậu có thể khống chế được.”

“Em biết. Nhưng bản tính của cô ấy không xấu. Thật ra em không hề năm chắc. Trên người cô ấy có quá nhiều bí mật, ẩn giấu quá khứ không cho người khác biết. Muốn đi vào được trái tim của cô ấy thì cần phải tốn nhiều công sức. Nhưng em sẽ không nản lòng. Em tin bản thân có thể làm được.”

“Cậu cứ như vậy mà chắc chắn cô ta là người xứng đáng?”

“Thật ra em có thể cảm nhận được cô ấy và em là cùng một loại người, dường như bị cả thế giới này vứt bỏ, lại được một người cứu lại. Tình cảm mà cô ấy dành cho chủ của cô ấy giống như em với anh Minh Tước vậy. Với người đã mang tới cho mình cuộc sống mới thì có bán mạng cho người,đó cũng được. Em nghĩ nếu như cô ấy không phải một nửa của em, thì sợ là đời này em cũng không tìm được người thích hợp như vậy nữa.”

“Nếu như anh không tra ra manh mối, có phải cậu vẫn muốn tiếp tục giả ngốc giả điên không?”

Phó Thanh Viên nghe thấy câu này của anh thì chân chừ một lát, cuối cùng vân là nặng nề gật đầu.
 
Chương 1897


Chương 1897

“Lần sau không được lặp lại nữa.”

Anh lạnh giọng nói: “Nếu như không phải vì cậu, anh sẽ không để người có lai lịch không rõ ràng ở lại bên cạnh Trúc Linh. Tốt nhất là cậu đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót, băng không anh cũng sẽ không bỏ qua dù chỉ là một người.”

“Anh yên tâm, anh ba. Em dám dùng tính mạng của em để thề. Em chịu trách nhiệm cho nhân phẩm của Diệu Miêu.

Nếu như cô ấy làm chuyện sai, có lỗi với nhà họ Cố, hại chị dâu, em sẽ lấy cái chết để tạ tội.”

Phó Thanh Viên nói ra từng chữ, giọng nói chân thành.

Cố Thành Trung có thể nghe ra được sự quyết tâm trong giọng nói của cậu ta. Xem ra cậu ta đã quyết tâm phải bảo vệ Diệu Miêu rồi.

Anh bất lực, chỉ có thể âm thầm tăng thêm tay chân, bảo Phó Thiết Ảnh trong lúc bảo vệ Hứa Trúc Linh thì đồng thời cũng phải trông chừng xem Diệu Miêu có hành động gì khả nghi không.

Phó Thanh Viên thấy anh thở dài thì cũng âm thầm thở phào.

Lúc cậu ta về đến nhà, Diệu Miêu cũng đang vội vàng đi ra. Nhìn thấy cậu †a bình ta vô sự trở về, cô ấy lập tức chạy tới.

“Gậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết tôi tìm cả phòng không thấy cậu, tôi còn tưởng cậu đi đã đi lạc, làm tôi sợ muốn chết.”

Phó Thanh Viên lộ ra nụ cười thật thà: “Tôi ra ngoài mua kẹo bông gòn mà cậu thích ăn nhất. Không phải cậu đang đau sao? Ăn kẹo vào sẽ không đau nữa.”

Cậu ta lấy đồ ăn vặt ra, đưa đến trước mặt Diệu Miêu.

Sau khi Diệu Miêu nhìn thấy thì hai mắt đỏ lên, rưng rưng nước.

Tên ngốc này, đó là lời cô ấy lừa Phó Thanh Viên.

Nào có cái lý ăn kẹo là sẽ không đau nữa chứ.

Diệu Miêu không kìm được cảm xúc của bản thân, ôm chặt lấy cậu ta, dùng giọng điệu ra lệnh, nói: “Sau này không được chạy lung tung. Băng không…

Băng không tôi sẽ tức giận. Tôi nói cho cậu biết, hậu quả khi tôi tức giận đáng sợ lắm đấy.”

“Gậu, cậu tức giận rồi, có phải sẽ rời xa tôi không?”

Giọng nói của Phó Thanh Viên yếu ớt vang lên.

Từng từ từng chữ trong câu nói này của cậu ta gõ vào trong trái tim Diệu Miêu, khiến lưng cô ấy cũng cứng đờ lại tại chỗ.

Diệu Miêu buông lỏng người Phó Thanh Viên ra, nhìn cậu ta bằng ánh mắt chân thành.

Trong ánh mắt ấy ánh lên một luồng ánh sáng, là luồng ánh sáng sang nhất.

Cô thở ra một hơi, nói: Không. Cho dù có tức giận hơn nữa, tôi cũng sẽ không bỏ cậu lại.”

“Được.”

Phó Thanh Hằng nghe thấy câu nói này của Diệu Miêu, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cậu ta đã đồng ý với Cố Thành Trung, lần theo tìm hiểu nguồn gốc, từ trong tay Diệu Miêu tìm ra người chủ đăng sau Diệu Miêu rốt cuộc là ai.

Cậu ta đã cài thiết bị theo dõi lên trên người Diệu Miêu, kể cả thiết bị liên lạc, đồng hồ hay máy tính của cô ấy đều đã được cài thêm hệ thống theo dõi tín hiệu.

Chỉ cần cô ấy liên lạc với người chủ của cô ấy thì chỗ cậu ta lập tức có được địa chỉ IP.
 
Chương 1898


Chương 1898

Buổi chiều hôm đó, Diệu Miêu gọi điện thoại cho người đó, nội dung hiển thị rỡ ràng trên máy tính của cậu ta. Đối phương là nữ, giọng nói hình như là một người phụ nữ trung niên.

Địa chỉ định vị là ở một khách sạn ở phía Đông thành phố.

Cậu ta không muốn đánh rắn động cỏ. Phải định vị thêm mấy lần nữa, xem thử phạm vi của bà ta.

Cậu ta phát hiện, mỗi ngày Diệu Miêu đều sẽ báo cáo hành tung của Hứa Trúc Linh với người đó. Mà mỗi lần lại định vị ra địa điểm khác nhau. Mà nơi định vị được nhiều nhất lại là biệt thự Nhật Kinh, nơi ở của Nhật Kinh Xuyên Hi.

Người đó không có nơi ở cố định, thường là ở những khách sạn không chính quy, không cần chứng minh thư.

Cho nên rất khó tra ra người này là ai.

Điều mà Phó Thanh Viên thấy hứng thú hơn là quá khứ của Diệu Miêu. Cậu ta muốn nghe được một vài manh mối từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng lại chẳng có được điều gì.

Ngày thứ bảy, Phó Thanh Viên dám chắc chăn vị trí, bảo Cố Thành Trung mai phục ở cửa của biệt thự Nhật Kinh.

Quả nhiên đã bắt được một người phụ nữ.

Trên mặt bà ta lại có một vết sẹo xấu xí kéo dài từ đuôi mày đến bên cạnh mũi, đại khái khoảng mười xen-ti-mét, trông có phần dọa người.

Ngoại trừ vết sẹo này, gương mắt này giống hệt với Quý Thiên Kim.

“bo Cố Thành Trung sững người, nhíu chặt mày.

“Diệu Miêu đã bị bại lộ rồi, phải không?” Giọng nói của bà ta cực kỳ khàn, nghe vô cùng kỳ dị.

“Diệu Miêu không phản bội bà, mà là tôi có cảnh giác. Bà… Là mẹ đẻ của Trúc Linh, phải không?”

“Ừm. Tôi cho rằng còn cần một thời gian nữa chúng ta mới mới có thể gặp mặt. Nếu đã gặp rồi, vậy thì nói chuyện đi”

“Vâng. Con rể đưa mẹ vê. Nếu như Trúc Linh biết được mẹ còn sống, cô ấy nhất định sẽ rất vui.”

“Không cần. Tùy ý tìm một nơi là được. Tuyệt đối đừng để con bé biết tôi còn sống.”

Bạch Nhược Minh Lan vội vàng nói.

Giọng nói run rẩy trong đêm đen lại càng mang tới vẻ kỳ quái đáng sợ, giống như tiếng ma đang khóc.

Bà ấy ý thức được giọng bản thân khó nghe, đưa tay che lấy miệng, một tay khác muốn lấy máy biến đổi giọng nói ra nhưng lại đã kìm lại.

Cố Thành Trung lập tức sắp xếp ở một địa điểm khác. Bạch Nhược Minh Lan căng thẳng như vậy, chắc chắn là có lý do của bà ấy.

Cố Thành Trung cho mọi người rút đi, kính cẩn hỏi: “Mẹ vợ, rốt cuộc mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng mẹ còn sống, vì sao không nhận mẹ con với Trúc Linh?”

“Tôi là nỗi sỉ nhục của nhà họ Quý.

Một gia đình quan chức chính trị, trung thành với đất nước, nhưng ngoại trừ người phụ nữ phản nghịch là tôi, đã thích một người không nên thích, sa chân vào con đường sai lầm.”

“Khi đó, lúc tôi đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Quý thì tôi coi như đã chết rồi. Tôi và Dạ Lang làm việc dưới tay Phó Minh Nam. Dạ Lang bày mưu tính kế, được gọi là Gia Cát Lượng sống, trong ngoài giới không có ai không thần phục. Cũng chính là một tay ông ta gây dựng nên chợ đen.”

“Thế giới ngâm ngày càng lớn mạnh. Nhưng Phó Minh Nam lại lo sợ Dạ Lang sẽ đe dọa đến địa vị của ông ta, cho nên đã quyết định diệt cỏ tận gốc. Tôi có hai người con gái, cậu biết đấy. Ngày hôm đó, Ngọc Diệp còn đang chơi đùa ở nhà họ Phó, mà Phó Minh Nam lại đưa ngày bao vây lấy cửa nhà tôi.”
 
Chương 1899


Chương 1899

“Tôi dẫn theo con rời đi, giao cho một người thân tín, nhờ chăm sóc, còn bản thân lại bị bắt được. Cũng vì vậy mà trở thành bộ dạng của ngày hôm nay.”

Bà ấy xoa mặt, cắn răng nghiến lợi nói.

Một người phụ nữ bị hủy đi dung nhan, bị cướp mất giọng nói, chuyện này so với giết chết bà ta thì còn đau khổ hơn.

“Vậy Da Lang đâu? Bố vợ đã đi đâu rồi?”

“Ông ta đã vứt bỏ tôi lại mà bỏ trốn IOIfM Bạch Nhược Minh Lan yếu ớt nói.

“Sao lại như vậy? Có phải có hiểu nhầm gì không?”

“Có hiểu nhầm?” Giọng Bạch Nhược Minh Lan chứa đầy sự thù địch: “Phó Minh Nam treo tôi ở trên cây. Mặt trời nóng như thiêu đốt. Tôi chịu khổ đợi ba ngày mà không đợi được. Ông ta tưởng tôi đã bị phơi nắng đến chết, cho nên đã vút tôi lại ở một bãi tha ma. Nhưng sau đó trời đổ mưa, tôi sống lại. Sau đó, tôi đi tìm con gái tôi, nhưng Quân Linh lại đã biến mất rồi.”

“Ngọc Diệp có Phó Minh Thành liêu mạng bảo vệ, tôi cũng coi như là có thể yên tâm. Tôi cô đơn một mình, không quyền không thế, về căn bản là không thể cứu con bé ra được, chỉ có thể trông mong vào Phó Minh Thanh có thể bảo vệ con bé lâu hơn một chút. Nhưng hồng nhan bạc phận, vấn là chết mất rồi.”

“Sau này, Phó Minh Nam che đậy chân tướng sự việc, nói chúng tôi chết vì bạo bệnh. Tôi lưu lạc ở bên ngoài, vừa đi tìm Quân Linh, vừa tích góp thế lực, muốn đi cứu Ngọc Diệp. Nhưng tôi chẳng thể ngờ, đợi đến lúc tôi có được năng lực trong tay thì Ngọc Diệp đã bị | Phó Minh Nam ép chết.”

“Sau này, tôi tìm được Hứa Trúc Linh, biết được con bé là con tôi. Nhưng hiện giờ tôi người không ra người, ma không ra ma, nhiều năm như vậy cũng không tròn được ơn dưỡng dục. Tôi không dám xuất hiện. Từ nhỏ con bé đã không có mẹ ruột, lớn rồi cũng không có, cũng chẳng sao cả. Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của con bé. Tôi cũng biết cậu là một đứa trẻ tốt, có thể bảo vệ được cho nó.”

“Cho nên, tôi biết con bé ở đâu nhưng không dám bước ra để gặp mặt.

Chỉ có thể ở trong bóng tối, âm thâm ngắm nhìn con bé nhiều hơn một chút.

Tôi hiểu Thiên Kim, đứa em gái song sinh của tôi. Chỉ cần lộ ra một chút tin tức, chắc chắn em ấy sẽ biết Quân Linh là con gái của tôi. Con bé không hèn mạt giống tôi, yêu người không nên yêu.

Cho nên nhà họ Quý sẽ không nhúng tay vào chuyện làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”

“Tôi không thể làm chỗ dựa cho con bé, nhưng nhà họ Quý thì có thể. Nhìn  con bé sống tốt, vậy thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”

Bạch Nhược Minh Lan nói đến đây, yếu ớt thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Bà ấy sợ thất lễ trước mặt hậu bối, vội vàng đưa tay lau đi.

Cố Thành Trung rót trà cho bà ấy, nói: “Vậy vì sao bây giờ mẹ vợ lại bắt đầu có động tĩnh?”

“Bởi vì bầu trời Đà Nẵng sắp thay đổi rồi.” Sắc mặt Bạch Nhược Minh Lan trở nên nghiêm túc: “Diệu Miêu là người của tôi, gọi là chủ tớ nhưng trên thực tế là quan hệ mẹ con. Con bé cũng là một người đáng thương. Tôi sớm đã nghe nói đến chuyện Công ty Nhật Kinh muốn giành quyền lực kinh tế. Vậy chắc chắn sẽ ra tay với cậu. Tôi có thể mặc kệ cậu, nhưng tôi không thể mặc kệ con gái tôi không lo.”

“Hai người là vợ chồng, tôi giúp cậu cũng bằng với giúp con bé.”

“Tin tức của mẹ vợ thật nhanh nhạy.

Đúng là gân đây con rể vì chuyện của Công ty Nhật Kinh mà bận sứt đầu mẻ trán. Chỉ là con rể không hiểu, vì sao mẹ vợ lại thường xuyên đến nơi ở của ông Nhật Kinh? Có phải có ân oán gì với ông ta không?”
 
Chương 1900


Chương 1900

“Thù giết chồng.”

“Bố vợ, ông ấy…” Cố Thành Trung kinh ngạc.

“Chồng tôi chết trong tay ông ta. Tôi phải báo thù. Chỉ là thực lực của tôi chưa đủ, vẫn chưa tìm thấy cơ hội.”

Bạch Nhược Minh Lan năm chặt lấy chiếc cố, trong mắt tràn ngập hận thù đến xương tủy.

“Sau chuyện đó, tôi biết được sở dĩ Dạ Lang không đến cứu tôi là do đã bị Nhật Kinh Xuyên Hi giết chết. Là ông ta.

Thù giết chồng, không độ trời chung!

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cùng chết với ông ta rồi. Để Trúc Linh biết được tôi là mẹ đẻ của nó thì sẽ chỉ tăng thêm nỗi đau mà thôi.”

“Mẹ cần con rể làm gì giúp mẹ không?”

“Không cần. Đây là chuyện của tôi và ông ta, cũng nên nên giải quyết rồi.”

“Nhật Kinh Xuyên Hi đó có vấn đề gì với bố vợ mà phải giết chết bố vợ?”

“Bởi vì Dạ Lang cản trở đường của ông ta. Truyện trong đó, tôi cũng không tiện kể chỉ tiết cho cậu. Dù sao chuyện này, cậu đừng nhúng tay vào. Tôi sẽ xử lý tốt. Diệu Miêu đã đi tìm hiểu qua Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử rồi. Cũng là một nhân vật ra tay độc ác, suýt chút nữa đã hủy đi dung nhan của Diệu Miêu. Cậu phải đối phó cẩn thận. Tôi có thể tiết lộ cho cậu một vài tin tức. Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử còn có một người em gái tên là Lê Sa. Tài năng và ngoại hình đều không thua kém cô chị. Nhưng tư tưởng của nhà Nhật Kinh lại quá bảo thủ, địa vị cao thấp giữa con trưởng với con thứ lại quá rõ ràng.”

“Bên phía hoàng gia đã nhìn trúng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, nhưng cô ta phải kế thừa gia tộc, bắt buộc phải ở rể.

Người của hoàng gia mà ở rể thì sẽ khiến cho người ta chê cười. Cho nên, em trai của nhà vua đã nhìn trúng em gái của cô ta, Minh Nhật Lê Sa. Nhưng Minh Nhật Lê Sa không thích dạng công tử bột đó, cho nên đã trốn ra ngoài. Lê Sa đó đã trốn đến Đà Nẵng. Vì vậy mới kinh động đến Nhật Kinh Xuyên Lăng | Tử đến trước.”

“Nếu Công ty Nhật Kinh đã chú ý đến tôn tỉ trưởng thứ như vậy, vì sao còn để tâm đến người em gái này như thế?”

“Bởi vì việc xấu hổ của gia tộc không được xảy ra thêm lần thứ hai.

Thứ con ngoài dã thú như Nhật Kinh Xuyên Hi đã khiến nhà Nhật Kinh có vết nhơ ở Hà Nội, tạo thành đề tài bàn tán lúc rảnh rồi của giới quý tộc. Nhưng bọn họ lại không thể giết chết Nhật Kinh Xuyên Hi. Hiện giờ Nhật Kinh Lê Sa bỏ trốn, nếu kết hợp với người khác thì chỉ sợ là danh tiếng của nhà Nhật Kinh sẽ không thể giữ được. Hơn nữa, còn có hôn ước với Thân vương, nếu như có sai sót gì, bị nhà vua nắm được thì đó không còn là chuyện đùa nữa rồi.”

“Mẹ vợ hình như rất hiểu vê chuyện của Công ty Nhật Kinh? Mẹ vợ từng tới Hà Nội rồi sao?”

“Chưa”

Sắc mặt Bạch Nhược Minh Lan lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn. Hình như Cố Thành Trung đã hỏi điều gì đó không nên hỏi.

Cố Thành Trung cũng là người thức thời, biết bà ấy không thích bản thân can thiệp quá nhiều, vì vậy cũng ngậm miệng lại.

“Con lập tức đi điều tra tung tích của Nhật Kinh Lê Sa.”

“Tôi có manh mối, cậu có thể điều tra ra nhanh hơn. Nhật Kinh Lê Sa không hiếu thắng như chị của cô ta mà tôn sùng tự do. Cô ta vô cùng ưu tú, chỉ là có Xuyên Lăng Tử ở phía trước, cho dù cô ta có ưu tú hơn nữa thì cũng sẽ bị ngăn lại tỏa sáng.”

“Con rể hiểu. Có lẽ Nhật Kinh Lê Sa này chính là chìa khóa để chúng ta có thể đánh thắng bất ngờ. Cảm ơn mợ vợ.

Con rể vô cùng cảm kích.”
 
Chương 1901


Chương 1901

“Đừng để Trúc Linh biết được chuyện tôi với cậu gặp mặt, hiểu rồi chứ?”

“Con rể hiểu. Con rể sẽ giữ bí mật giúp mẹ vợ. Nhưng con hiểu Trúc Linh.

Cho dù hiện giờ mẹ vợ có dáng vẻ thế này, Trúc Linh cũng sẽ không ghét bỏ.

Từ nhỏ cô ấy đã không có được tình yêu thương của bố mẹ đẻ, ở nhà họ Hứa gặp vô số khó khăn. Mẹ không biết là cô ấy hy vọng có được tình yêu hoàn chỉnh của mẹ thế nào đâu. Cô ấy ngưỡng mộ những đứa trẻ khác.”

“Mẹ cảm thấy cô ấy không thích. Đó chỉ là suy nghĩ của mẹ mà thôi. Bất kể mẹ xuất hiện lúc nào, bất kể mẹ xuất hiện bao lâu, đối với cô ấy mà nói đều là một loại ban ơn.”

Tiếng Cố Thành Trung dừng lại, trên mặt Bạch Nhược Minh Lan dần dân lộ ra vẻ phức tạp và đau khổ, dường như bà ấy đang đấu tranh gì đó.

Sao bà ấy có thể không muốn gặp Hứa Trúc Linh chứ? Bà ấy luôn canh cánh trong lòng, nhưng mỗi lần lại chỉ dám ở trong bóng tối lén lút nhìn.

Chứng kiến Hứa Trúc Linh từ từ lớn lên, nhìn thấy cô ấy càng ngày càng xinh đẹp, Bạch Nhược Minh thường xuyên lặng lẽ rơi nước mắt.

Nhưng mà, cho dù bọn họ nhận nhau thì không lâu sau đó cũng sẽ là sinh ly từ biệt. Vậy thì cần gì phải thế chứ?

“Lòng tôi đã quyết, cậu không cân khuyên tôi. Cậu quay về đi. Coi như chúng ta chưa từng gặp gỡ.”

Bà ấy lau khóe mắt. Nước mắt mới vừa từ trong mắt rơi ra liền lập tức bị bà ấy lau sạch.

Bà ấy là một người hiếu thắng, không cho phép bản thân được yếu đuối.

Bà ấy tên là Bạch Nhược Minh Lan, nhưng trên người lại chảy dòng máu của nhà họ Quý.

Cố Thành Trung đứng dậy chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ đến gì đó.

“Mẹ vợ, có người nhờ con rể hỏi mẹ một câu.”

“Câu gì?”

“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trả qua chuyện gì mới khiến cô ta biến thành dáng vẻ hiện giờ?”

“Chuyện này…”

Bạch Nhược Minh Lan ngẩn người, [ một hồi lâu không tiếp lời.

Bà ấy nhíu mày, liếc nhìn Cố Thành Trung: “Là Phó Thanh Viên hỏi phải không?”

“Chính là người em trai thứ năm của con. Cậu ấy là người đáng để nhờ cậy cả đời.”

“Tôi từng nghe Diệu Miêu nhắc tới.

Quả thật là người không tệ. Đáng tiếc là một kẻ ngốc. Hây, có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới không tính toán những chuyện đó của con bé.”

“Rốt cuộc Diệu Miêu đã trải qua chuyện gì?” ; “Tôi từng đồng ý với con bé, không thể tiết lộ với bất kỳ ai. Đây là lời hứa của tôi với con bé. Người em trai thứ năm đó của cậu có lòng thì tự mình từ từ mở lòng của Diệu Miêu. Diệu Miêu cũng là người đáng thương, nhưng lòng dạ con bé không xấu.”

“Được, con sẽ chuyển lời.”

Cố Thành Trung cung kính nói, xoay người rời đi.

Anh nói lại nguyên vẹn lời của Bạch Nhược Minh Lan với Phó Thanh Viên.

Phó Thanh Viên nghe vậy thì trong lòng run rẩy mạnh mẽ.

Chắc chắn cô ấy đã gặp phải chuyện vô cùng tuyệt vọng, không thể nhắc tới.

Vết thương này chôn sâu trong tim, nhìn thì giống như đã khỏi hoàn toàn, chỉ cần bị người khác nhắc tới, thì chẳng khác nào rắc muối vào vết thương.
 
Chương 1902


Đây chính là cái gai trong tim Diệu Miêu, tương lai cũng sẽ trở thành cái trong lòng cậu ta.

“Cậu định làm thế nào? Nói cho Diệu Miêu biết là cậu đã trở lại bình thường hay là tiếp tục như thế này?”

“Cứ như bộ dạng hiện giờ đi. Chí ít thì em có thể khiến cô ấy buông bỏ phòng bị.”

“Nhưng sớm muộn thì chuyện cũng sẽ bị moi ra.”

“Không sao, cứ từ từ. Thứ em có là thời gian, trong nhất thời không vội. Hơn nữa, em có lòng tin với bản thân.”

Phó Thanh Viên cố gắng cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười sáng lạn.

Cho dù thế giới hiểm ác, bố mẹ ruột đã tạo nên một bóng đen cực lớn đối với tuổi thơ của cậu ta, nhưng cậu ta vẫn mang theo trái tim chân thành, vân là dáng vẻ tốt đẹp của chàng thiếu niên.

Cố Thành Trung nhìn cậu ta và minh có vài điểm giống nhau về tướng mạo.

Nhưng Phó Thanh Viên giống mẹ hơn, thanh tú, đẹp trai, tràn ngập tuổi trẻ.

Anh nghĩ, nếu như bản thân sống đơn giản nhẹ nhàng một chút, không trải qua nhiều chuyện thị phi như vậy thì cũng sẽ trở thành người giống như Phó Viên. : Trước đây Phó Thiết Ảnh là hình ảnh xấu nhất của anh, mà hiện tại Phó Thanh Viên là nỗi khát khao tốt đẹp nhất mà anh từng có.

Mỗi người chỉ có một lần hai mươi tuổi. Một khi bỏ lỡ rồi thì sẽ không có nữa.

Điều duy nhất mà anh có thể làm chính là bảo vệ tuổi hai mươi của Phó Thanh Viên, cũng coi như hoàn thành giấc mơ của chính mình.

Anh võ vai Phó Thanh Viên, cổ vũ cậu ta, nói: “Anh ủng hộ cậu.”

“Em cảm ơn anh. Đúng rồi. Chuyện tung tích của Nhật Kinh Lê Sa mà anh nói đến đó, có lẽ vệ tỉnh định vị mà em vừa nghiên cứu ra có thể giúp được cho anh”

Lúc cậu ta không có việc gì thì sẽ buôn bán các loại khoa học kỹ thuật đen tối, nghiên cứu ra các loại phần mềm ứng dụng kỳ dị, hiếm lạ.

Gần đây cậu ta dùng 3D mô phỏng lại bản đồ của Đà Nẵng. Mỗi con đường đều chân thật như ngoài đời. Chỉ riêng việc lập mô hình đã tốn rất nhiều công sức. ; Nhưng cậu ta cũng không có việc khác để làm. Lúc Diệu Miêu ở bên cạnh ngủ gà ngủ gật, ăn vặt thì cậu liên xây dựng những khuôn mô phỏng chân thật.

Cậu ta dựa vào những manh mối mà Bạch Nhược Minh Lan cung cấp, bước đầu xác định là ở phía Đông thành phố. Đây cũng là nguyên nhân mà gần đây Bạch Nhược Minh Lan đi lại ở đó.

Có lẽ Nhật Kinh Lê Sa là trốn qua nên không có giấy tờ chứng minh thông tin cá nhân có thể dùng. Vậy thì không thể ở lại các khách sạn, nhà trọ chính quy.

Phó Thanh Viên ngồi trước máy tính, thực hiện một loạt các thao tác, cuối cùng đã xác định được mấy chấm đỏ.

“Bước đầu xác định ở khu vực này, phía Đông thành phố. Có mười hâm cầu, ba mươi hai nhà trọ không chính quy. Nhưng người nhiều thì lắm tai mắt, chắc chắn có rất nhiều người thuộc tầng lớp thấp kém ra vào. Nếu Nhật Kinh Lê Sa xinh đẹp, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Ngoài ra, loại bỏ mười hai căn nhà không có người ở, có lẽ cô ta cũng không có đủ nhãn nại để cạy khóa đi vào.”

“Nếu như có người thu nhận, thì ở đây có bốn khu nhà ở tâm trung, một khu biệt thự cao cấp với mật độ thấp, còn lại là ba khu cấp thấp. Mỗi một khu đều có sắp xếp các điểm quan sát, kiểm tra camera, chắc chắn sẽ tìm thấy.

Kết nối mấy cái này lại, có bao nhiêu điểm ăn xin, em cũng có thể biết được.

Nếu như thật sự không được thì đi tóm một tên ăn xin hỏi thử.”

Từng lời Phó Thanh Viên nói ra, Cố Thành Trung nhìn cậu ta với ánh mắt vô cùng bất ngờ.
 
Chương 1903


Chương 1903

Anh biết Phó Thanh Viên rất thành thạo đối với phương diện khoa học kỹ thuật. Nhưng anh không ngờ cậu lại giỏi đến như vậy. Quả nhiên mỗi người đều có sở trường riêng.

Khả năng này của cậu ta, bất lể là công ty nào cũng đều muốn cướp vê.

“Sao cậu làm được?”

“Bởi vì nhà họ Gố giàu có, muốn có những thông tin thực địa không hề khó, cho người khi khảo sát thực địa. Em cũng đã hack vào trong hệ thống cấp cao. Em nắm rõ mỗi một camefa giám sát ở mỗi đoạn đường. Công tác chuẩn bị trước đại khái hết khoảng một tháng.

Việc mô phỏng tôn của em hơn nửa tháng. Hơn nữa, những bản đồ này sẽ cập nhật theo thời gian thực, chỗ nào phá dỡ, con đường nào đã được duy tu, chỗ em đều có thể nắm được ngay lập TUG “Sau này chúng ta cũng có thể phát triển phần mềm bản đồ của riêng mình.

Chắc chắn sẽ hữu dụng hơn ảnh toàn cảnh. Những cái này đều là tâm nhìn 3D, mô phỏng chân thực.”

“ý tưởng không tệ. Quả thật là một cơ hội kinh doanh. Nhưng hiện giờ anh chưa rảnh để làm những chuyện này.

Trước mắt cần đối phó với Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trước mới được.”

“Hình ảnh thực tế trong hội quán dưới chướng của cô †a, em cũng có. Tất cả các camera, máy quét hồng ngoại, còn cả người được phân công, đại khái em đều nắm rõ.”

“Cô ta ở phòng riêng ở tâng ba. Dạ Miêu từng đến thăm dò. Nếu như cô ta không biết tốt xấu, vậy thì cho vài bài học.”

Lúc Phó Thanh Viên nói những lời này, sắc mặt đã trâm xuống, giống như đang tức giận.

“Tuổi tác không lớn nhưng làm việc lại quyết đoán hung ác. Cô ta gây chuyện với cậu sao?”

“Cô ta làm Diệu Miêu bị thương, còn hạ độc trên dao, muốn hủy hoại nhan sắc của Diệu Miêu.”

Phó Thanh Viên tức giận nói.

“Anh ba, chuyện của Nhật Kinh Lê Sa giao cho em. Anh cho em thời gian ba ngày, cho dù cô ta trốn vào trong đất, em cũng có thể tìm ra cô ta.”

“Được. Cậu chú ý an toàn.”

Phó Thanh Viên nhận nhiệm vụ, nói dối Diệu Miêu là phải đến nhà cũ ở mấy ngày, ở bên Cố Đình Sâm và Úy Như, ba ngày sau sẽ về.

Diệu Miêu nghe vậy thì bĩu môi, có hơi không vui.

Nếu như Phó Thanh Viên không có ở đây thì buồn chán thế nào chứ.

“Bắt buộc phải đi sao? Sao trước đây không thấy cậu tích cực như vậy?”

“Mẹ nhớ tôi, bố mới cũng nhớ tôi.”

“Nhất định phải là ba ngày sao?

Không thể về sớm một chút sao? Cũng không thể đưa tôi đi cùng sao?”

“Mẹ tôi nói rồi, chỉ có thể dẫn theo vợ về. Nhưng Diệu Miêu nói xem, cậu không phải vợ tôi, tôi cũng không thể nói lung tung ở bên ngoài được.”

Cậu ta nghiêng đầu, bộ dạng khó xử, làm cho Diệu Miêu chẳng nói được câu nào.

Cuối cùng cô ấy đã lĩnh hội được cái gì gọi là cầm đá tự ném chân mình rồi.

Thậm chí Diệu Miêu còn nghi ngờ có phải tên nhóc này cố ý chọc giận bản thân hay không.

“Được rồi. Cậu đi đi. Đi rồi thì đừng về nữa. Đồ ngốc thối tha, cậu cũng bắt đầu biết chế giễu tôi rồi. Sao không thấy cậu nhớ rõ những câu khác của tôi như vậy?”
 
Chương 1904


Chương 1904

“Diệu Miêu giận rồi sao? Vì sao Diệu Miêu lại giận? Thanh Viên nói sai gì rồi sao? Vậy rốt cuộc Diệu Miêu là vợ của tôi, hay là không phải?”

“Cậu…”

Diệu Miêu nói không nên lời, vậy mà lại á khẩu trước Phó Thanh Viên.

“Đi thôi đi thôi, cái tên không tim không phổi này!”

Diệu Miêu vẫy tay, xoay người rời đi.

Phó Thanh Viên nhìn bóng lưng của cô, cậu ta không nhịn được nữa mà bật cười.

Cậu ta cũng muốn chứng minh rằng mình có năng lực, có thể bảo vệ cô ấy.

Hai giờ sau đó, cậu ta chạy tới khu vực thành đông, Cố Thành Trung giao cấp dưới cho cậu ta, bảo cậu ta phải làm cẩn thận, không được để cho đám Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử phát hiện ra.

Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử chưa quen với Đà Nẵng cho lắm, Đà Nẵng rộng lớn, nếu muốn tìm một người đang lẩn trốn thì cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Cậu ta bắt đầu tìm kiếm ở các khách sạn nhỏ và không chính thống trước, Nhật Kinh Lê Sa là con cháu nhà quyền quý, nếu không phải bị ép thì chắc chắn sẽ không đi đến những nơi này đâu.

Khả năng lớn nhất là bị người ta bắt cóc hoặc đang ở trong khách sạn.

Ngày đầu tiên cậu ta đã đi điều tra rất nhiều nhưng vân không có manh mối nào.

Ngày hôm sau, có người đến báo lại là ở trong khu dân cư có một người đàn ông đưa một cô gái vô cùng xinh đẹp về nhà mình, hàng xóm còn đang nói ra nói vào.

Phó Thanh Viên nhìn thấy hy vọng, cậu ta lập tức chạy qua đó.

Sau khi điều tra thì cô gái đó đúng thật là Nhật Kinh Lê Sa.

Cô ta vội vàng chạy trốn, không kịp đổi tiền, đến Đà Nẵng rồi nhưng trên người chẳng có đồng nào cả.

Cô ta cũng không dám tìm công ty của đám Nhật Kinh nhờ giúp đỡ, thầm nghĩ đi trốn tai họa, chờ bọn họ tìm không được rồi từ bỏ thì sẽ mặc cô làm gì thì làm.

Cô ta đói bụng vài ngày, được một người đàn ông tốt bụng đưa về nhà.

Trong nhà chỉ có hai người là anh ta và mẹ già, người đàn ông đã kết hôn được một năm, nhưng vợ anh ta lại không may mất sớm. Trong mắt hàng xóm, người đàn ông này là một đứa con hiếu thảo, cũng là một người chồng tuyệt vời.

Lúc trước vợ mắc bệnh nặng, người đàn ông chăm sóc chu đáo, thiếu chút nữa là dùng hết tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng vợ anh ta không gắng gượng được nữa, cuối cùng buông tay rời khỏi thế gian.

Anh ta vì chuyện này mà buồn phiền một lúc lâu, rõ ràng là ban ngày nhưng người trong khu dân cư thường xuyên bắt gặp anh ta say rượu đi dạo ở cạnh vườn hoa, rồi họ dẫn anh ta về nhà.

Người đàn ông này suy sụp tỉnh thần thật lâu rồi dần tỉnh lại, bắt đầu một cuộc sống mới.

Hàng xóm thấy anh ta hiền lành chững chạc, mặc dù anh ta đang chịu tang vợ nhưng họ vẫn muốn giới thiệu phụ nữ cho anh ta.

Hôm nay anh ta dẫn cô gái đó về, tuy vợ anh ta mới mất không lâu nhưng không ai nói xấu anh ta cả, mà ngược lại là cùng nhau nhất khen ngợi anh ta.

Bọn họ cảm thấy hai người là một đôi được trời nên duyên, người đàn ông tài giỏi, người phụ nữ xinh đẹp vô cùng.

Phó Thanh Viên nhìn đống tài liệu này, người đó là một nhân viên IT, đi sớm về trễ, công việc ổn định, tiền lương không cao.

Anh ta đeo kính, dáng người gầy guộc, trông cũng giống người có văn hóa.

Nhưng những món đồ trên người anh ta ít nhất cũng phải tâm hơn năm mươi triệu.

Đây là khu nhà bình thường, giá phòng không cao lắm.
 
Chương 1905


Chương 1905

Sau khi điều tra thì phát hiện căn phòng này là của người vợ đã mất.

Điều khiến Phó Thanh Viên kinh ngạc là người đàn ông này đã mua bảo hiên với giá cao cho vợ mình, do cô ấy qua đời nên đã chiếm được một khoản tiền rất lớn từ công ty bảo hiểm.

Nhưng khi hỏi hàng xóm xung quanh lại không có ai biết việc này cả.

Trong lòng Phó Thanh Viên hiểu rằng, cậu ta sẽ nhanh chóng biết được người này là người tốt thật hay chỉ giả vờ tốt bụng.

Màn đêm dần buông xuống, Chu Phong Huy đưa Nhật Kinh Lê Sa đi ăn cơm chiều, anh ta chọn một nhà hàng Tây sang trọng.

Trên đường đi, Chu Phong Huy rất lịch sự, không có bất kỳ hành động nào quá mức.

Lúc lên xe, anh ta còn chu đáo mở cửa xe cho cô ta, đưa tay che trần xe lại, sợ cô ta đụng đầu phải. Ặ Tuy người đàn ông rất cẩn thận săn sóc nhưng Nhật Kinh Lê Sa vẫn thấy rất chướng mắt, cô ta rất cảm ơn những người này, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện khác.

Chồng chưa cưới của cô ta rõ ràng là em trai của hoàng đế.

Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ mang một đĩa bánh ngọt lên, bảo đây là một món quà nhỏ của nhà hàng.

Lúc cô ta ăn thì đụng phải một thứ gì đó cưng cứng, ra là một cái hộp.

Cô ta mở hộp ra, không ngờ bên trong là một chiếc nhãn.

“Gái này…

Nhật Kinh Lê Sa kinh ngạc không thôi.

“Lê Sa, gả cho anh đi, từ lần đầu tiên gặp nhau là anh đã yêu em rồi, mẹ của anh cũng rất thích em, em gả cho anh có được không?”

Chu Phong Huy quỳ xuống, thái độ thành khẩn, những người xung quanh đang hô hào, cổ vũ cô ta đồng ý.

“Chu Phong Huy, anh mau đứng lên, chúng ta không hợp nhau đâu. Tôi chỉ tôn kính anh như anh trai. Tôi ở nhờ nhà anh vài hôm, sau này tôi cũng sẽ trả thù lao cho anh.”

“Lê Sa, chẳng lẽ em không hiểu tấm lòng anh dành cho em ư?”

“Anh, anh mau đứng lên.”

Nhật Kinh Lê Sa muốn kéo anh ta đứng lên, nhưng vừa đứng dậy là cô ta cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Chu Phong Huy nhân cơ hội bước lên phía trước, ôm cô ta vào lồng ngực mình, thuận thế đeo nhân vào ngón vô danh của cô ta.

“Anh…

Nhật Kinh Lê Sa trừng to mắt, cô ta nhìn thấy phía sau chiếc mắt kính đen là đôi mắt tràn ngập sự đắc ý.

Lúc này cô ta mới hiểu ra, kinh nghiệm sống của mình không nhiều, cô ta đã gặp phải một con sói đội lốt cừu.

Trong lòng cô ta rất gấp gáp, nhưng thân thể lại chẳng có chút sức nào, cuống họng yếu đuối, muốn hét cũng hét không được.

“Bạn gái của tôi rất vui vẻ, cô ấy đã đồng ý cầu hôn của tôi rồi, nhưng cô ấy uống nhiều quá, hơi say rồi, tôi muốn dẫn cô ấy đi về. Cám ơn mọi người nhiều!”

Chu Phong Huy giả vờ nói lời cảm ơn, như vậy thì trong mắt người ngoài là cô ta tự nguyện, cho dù lúc chuyện này bị lộ ra thì Chu Phong Huy cũng có cái cớ để phủ nhận.

Nhật Kinh Lê Sa nhanh chóng căn răng, cô ta giấy dụa không ngừng nhưng lại không thoát khỏi cái ôm của anh ta được.
 
Chương 1906


Chương 1906

Chu Phong Huy vội vã ôm cô ta lên | phòng trên, dáng vẻ anh ta như đang rất gấp vậy.

Cô ta cũng cảm nhận được sự thay đổi bên trong cơ thể mình, đó là khô nóng khó nhịn.

Không ổn rồi, đây không đơn giản chỉ là thuốc mê, bên trong còn bỏ thêm thứ khác nữa.

Chẳng lẽ sự trong sạch của mình lại mất trong tay một tên bỉ ổi như thế sao?

Cô ta không đòi hỏi cao sang như bà ngoại, nhất định phải tìm được tình yêu đích thực của đời mình, nhưng cũng không thể rơi vào tay tên giả vờ lịch sự như thế được!

Chu Phong Huy mở cửa, vội vàng ném cô ta lên giường, anh ta nở nụ cười hèn mọn bỉ ổi.

Anh ta âm thầm xoa tay, bắt đầu cởi quần áo, cởi xong nhanh chóng nhào lên người Nhật Kinh Lê Sa.

Cô ta chỉ cảm thấy rất mắc ói.

Lúc anh ta nhào qua đây, cô ta thấy rất ghê tởml Ngay khoảnh khắc cô ta tuyệt vọng, thậm chí là nghĩ tới cái chết thù không ngờ lại có người đạp cửa.

Sau đó, người đàn ông đang nằm sấp kia bị người ta túm mạnh xuống đất.

Cô ta nhìn thấy một người đàn ông, do ngược sáng nên bóng dáng người đó trở nên cao lớn vô cùng.

Phó Thanh Viên thẳng tay dẫm đạp người ở dưới đất, nhìn bộ dạng nam nữ không ưa của anh ta, ngay cả vợ chưa cưới của điện hạ mà anh ta cũng dám hãm hại!

“Anh là ai, sao anh dám đánh tôi hả, như thế là phạm pháp đấy…”

Chu Phong Huy tức giận nói, nhưng khi nhìn thấy khí thế trên người Phó Thanh Viên thì giọng nói nhỏ dần.

“Cứu tôi!”

Nhật Kinh Lê Sa bước xuống giường, cô ta căng thẳng nắm lấy góc áo của Phó Thanh Viên, khổ sở nhìn cậu ta.

“Trói lại rồi dân đi.”

Phó Thanh Viên thấy cô ta có vấn đề, quần áo lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Đôi mắt cô ta mơ màng nhìn cậu ta, long lanh như có nước.

Cậu ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, đầu óc ngu ngơ.

Mình…mình có thể giúp gì được chứ?

“Tôi…tôi phải làm sao?”

“Tôi…tôi bị bỏ thuốc, rất là khó chịu, giúp tôi, giúp tôi với…”

Cô chớp đôi mắt mê người, nói.

Phó Thanh Viên nghe vậy thì trái tim run rẩy, phản ứng đầu tiên là cố gắng đẩy Nhật Kinh Lê Sa ra, sau đó cậu ta quay lưng, nghiêm túc nói: ‘Cô Nhật Kinh, tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ không làm chuyện này đâu, cô đừng ép tôi!”

“Cô, cô mà còn như vậy là tôi mặc kệ cô luôn đấy. Hoặc là tôi có thể gọi ai đó vào cho cô, để cô bớt khó chịu.”

Trong lòng của cậu ta chỉ có một mình Diệu Miêu, cho dù người phụ nữ trước mắt quyến rũ gợi cảm cách mấy, cậu ta cũng sẽ không rung động.

Nhật Kinh Lê Sa nghe nói như thế, không khỏi cảm thấy ngây ngốc.

Rốt cuộc là cậu ta đang suy nghĩ cái gì vậy?

“Giúp tôi, anh giúp tôi xả bồn nước lạnh với, tôi muốn ngâm mình trong đó một lát, anh đang nghĩ cái quái gì thế.

Anh muốn nhưng tôi không muốn đâu!
 
Chương 1907


Chương 1907

“Nhật Kinh Lê Sa hổn hển nói.

Phó Thanh Viên nghe thế thì thở phào một hơi, vội vàng chạy đi xả nước lạnh cho cô ta.

“Ôm tôi…Ôm tôi qua đó đi…!”

Cô hạ thấp thân thể xuống, ngượng ngùng nói.

Bây giờ cơ thể cô ta mềm nhũn, hai | chân chẳng có chút sức nào cả, sao có thể trông mong cô tự đi tới đó được?

“Hả?” Cậu ta sửng sốt, ngơ ngác cả buổi trời mới trả lời: ‘À, tới liền, tới liền đây”

Cô ta nói cái gì thì cậu ta làm cái đây, y như một thăng ngốc.

Cậu ta vội vàng ôm cô ta vào trong bồn tắm lớn, sau đó lúng túng đứng bên cạnh.

“Giờ, giờ tôi phải làm gì?”

Nhật Kinh Lê Sa rất muốn hung dữ trừng cậu ta một cái, nhưng với trạng thái hiện tại của cô ta, có trừng cũng chẳng đáng sợ chút nào.

“Còn mai đi ra ngoài, anh định nhìn tôi tắm đấy à?”

“Tôi, tôi đi ngay, tôi đứng ngoài cửa chờ cô, cô đừng sợ, không có ai làm phiền cô nữa đâu.”

“Nhớ, nhớ bảo người ta mang quân áo lên đây cho tôi, quần áo của tôi hư rồi.” Cô suy yếu nói, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng.

Cô ta không kìm chế được, một tiếng “Ưm’ phát ra từ trong kế răng, cô ta thẹn thùng căn chặt môi dưới, còn người nghe thì run rẩy không thôi.

Nhưng cậu ta chẳng có chút dục vọng nào cả, ngược lại là anh ta cảm thấy mình rất có lỗi với Diệu Miêu.

Cậu ta lập tức rời khỏi đó, đóng cửa lại rồi mới thở dài một hơi.

Cuối cùng anh ta cũng không làm chuyện gì có lỗi!

Cũng may Chu Phong Huy không bị bỏ nhiều thuốc, cô ta ngâm nước lạnh hai tiếng đồng hồ mới dần ổn định.

Lúc bước ra khỏi bồn tắm, hai chân cô ta mềm nhữn Vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy trên giường có để sẵn vài bộ quần áo với nhiều kích cỡ để cô ta lựa chọn cho phù hợp với bản thân.

Nhật Kinh Lê Sa có chút kinh ngạc, người đàn ông tỉ mỉ chu đáo như thế bây giờ rất hiếm.

Cô thay đồ, mở cửa phòng ra thì thấy Phó Thanh Viên đang đứng đó.

Không ngờ cậu ta đứng đây thật, ai có thể không nói chuyện, đứng yên đó trong hai tiếng đồng hồ mà chẳng có chút ý đồ xấu xa nào?

“Anh…”

Cô ta khiếp sợ, nói không thành câu.

“Cô ổn chưa? Có còn khó chịu không, có muốn đi khám bác sĩ không?”

“Rốt cuộc anh là ai, tại sao lại tới cứu tôi?”

“Chuyện này nói ra thì rất dài, giải quyết chuyện của cô trước đã. Giờ nên xử lý tên Chu Phong Huy kia như thế nào.”

“Tôi không ngờ được mình lại nhìn lầm anh ta, anh ta thật sự là kẻ xấu.”

“Không chỉ có mình cô nhìn nhầm đâu, anh ta đã lừa rất nhiều người.”

Phó Thanh Viên nói hết tội của Chu Phong Huy ra, sở dĩ anh ta kết hôn với người vợ trước là bởi vì biết được thân thể của cô ấy yếu đuối, cộng thêm cô ấy có một căn phòng ngon lành nữa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom