Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2109


Chương 2109

Trước mặt người ngoài, anh ta là chủ nhân của dòng họ Kettering giết người không nương tay, thống trị gia tộc London, vinh quang tối thượng.

Thân phận và địa vị của anh ta không kém gì chị Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, vốn sẽ có một cuộc sống tươi đẹp tuyệt vời, nhưng hắn…dường như đã trải qua mọi thăng trầm của cuộc đời.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng bây giờ của hắn, cái người bị anh ta làm cho đau lòng lại muốn ôm chặt anh ta vào lòng.

Cô cúi mình xuống, ôm lấy hắn.

“Người chết không thế sống lại, nếu Hứa Trúc Linh biết anh đau khổ như vậy, cô ấy cũng sẽ không vui. Cô ấy đã ra đi rồi, người còn sống đã cũng quên mất, chắc gì đó là chuyện không tốt.

Nếu anh cứ nhớ đến, há không phải càng thống khổ hơn sao? “

Cô không ngừng an ủi, hy vọng rằng Diên có thể suy nghĩ thoáng ra một chút, đừng cứ cố chấp như vậy nữa.

“Trúc Linh…

Anh ta không nghe rõ, vẫn đang gọi tên Hứa Trúc Linh.

Lê Sa bất lực, chính vào lúc này, canh giải rượu do khách sạn chuẩn bị đã được mang đến.

Nhưng câu hỏi của cô cũng vừa xuất hiện, canh giải rượu này làm sao này có thể đưa vào miệng Diên.

Anh ta còn không chịu ngoan ngoấn uống canh giải rượu, lần nào cũng day đầy lên quần áo và chăn mềm, cứ như vậy chăn cũng ướt đẫm, buổi tối làm sao ngủ được?

Cô do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng dứt khoát uống một ngụm canh giải rượu, truyền miệng đưa sang cho hắn.

Cánh môi hồng nhẹ nhàng áp lên đôi môi mỏng của hắn, sau đó đầu lưỡi linh hoạt tách ra khe hở, cẩn thận truyền canh tỉnh rượu qua.

Trong món canh giải rượu này có thêm chút chanh chua chua, cũng có chút vị nhân nhãn, không ngon chút nào.

Việc truyên canh qua miệng rất lâu, tuy tốn nhiều thời gian nhưng phương pháp này cũng được coi là thành công.

Lúc này, cô cũng không quan tâm đến việc xấu hổ, dù sao thì Diên cũng không tỉnh táo, dù làm gì thì anh ta đều không biết.

Cô tiếp tục truyền qua từng ngụm từng ngụm, lúc đầu anh ta còn bồn chồn không yên, nhưng dần dần trở nên yên lặng.

Bây giờ anh ta đã yên ổn nằm trên giường, như một đứa trẻ đang chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi rất dài và dày, hơn nữa da dẻ cũng rất trắng, mịn màng và căng bóng.

Hốc mắt sâu, sống mũi cao, đường nét thanh tú ưa nhìn.

Khuôn mặt cả anh ta hoàn mỹ quá mức, đảo lộn dung mạo của mọi người, quả là một nét đẹp phi giới tính.

Một người đàn ông như vậy, cô chỉ thấy trong truyện tranh, không ngờ rằng ở ngoài đời cũng thực sự tồn tại người như vậy.

Cô nhìn đến mức say sưa, không biết rằng canh giải rượu đã uống hết rồi, nhưng cô vấn chưa đứng dậy rời đi.

Lúc này, đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền của anh ta lại từ từ mở ra.

Bên trong là một màu xanh thẳm, tựa như một đại dương vô tận.

Màu sắc quá tỉnh khiết.

Cô nhìn con ngươi của anh ta từ từ co rút lại, màu xanh lam ban đầu dần dần trầm xuống, như bị nhuốm màu mực. : Đợi đã…

Anh ta tỉnh rồi?
 
Chương 2110


Chương 2110

Risa ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trước mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Hồi lâu sau cô vẫn không tỉnh táo lại, đầu óc hãy còn ở trong trạng thái “đơ máy”.

Diên phản ứng đầu tiên, nhíu chặt chân mày.

Vậy mà lại có một người phụ nữ đang nằm sấp trên người cậu ta.

Cậu ta nghỉ hoặc rằng có phải mình đang nằm mơ hay không, uống nhiều nên mắt mờ, không thì sao người phụ nữ này lại có thể là Risa?

Cậu ta cho rằng đây là một giấc mơ.

“Xem ra anh lại nhớ em rồi.”

Giọng điệu của cậu vang lên một cách trong lành tự nhiên, sau đó đôi tay †o lớn vòng lấy cơ thể của cô, tiện thể ôm cô vào lòng.

Cậu ta khế cựa mình, đặt cô lên trên giường, Lúc này Risa mới có phản ứng, cả người cứng đơ.

Cô không dám ngọ nguậy lung tung, bởi vì giờ phút này người đàn ông đã nhắm mắt, trông có vẻ như là cậu ta muốn ngủ.

Cậu ta nghĩ mình đang nằm mơ, cô cũng không thể vạch trần, nếu không sẽ rất ngượng ngùng.

Cô kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến lúc tiếng hít thở của cậu trở nên đều đều, mới rón ra rón rén, định bước xuống giường.

Nhưng cậu ta lại khóa hai tay, ôm cô chặt hơn.

Cô hoàn toàn không thể trốn thoát, cẩn thận cựa quậy.

Nhưng… Hai người ôm nhau chặt như thế, bất kì một hành động nhỏ nào của cô cũng bị người đàn ông cảm nhận được.

Cảm giác trong lòng ngực Jane De chân thật đến thế.

Diên sửng sốt, trải nghiệm của giấc mơ này có phần chân thật quá rồi nhỉ.

Cậu ta ý thức được điều không thích hợp, nhíu chặt chân mày, mở to đôi mắt.

Lúc này đây, sương mù đã tan, ánh mắt của cậu ta lão luyện và tỉnh khôn.

“Risa?”

Cậu cất lên hai tiếng, giọng nói trâm thấp khàn khàn.

Trái tim của Risa đập một tiếng thịch, lập tức hiểu rằng cậu đã tỉnh táo hoàn toàn.

Tác dụng của canh giải rượu này cũng mạnh quá rồi nhỉ?

“Trùng… Trùng hợp ghê… Anh cũng ở đây hả?”

Risa ngẩng đầu cười ngượng ngùng, muốn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ.

Nhưng vừa nói ra câu ấy, bầu không khí càng xấu hổ hơn.

Diên cẩn thận hồi tưởng lại, mới nấy… Risa vừa làm gì?

“Em mới vừa hôn anh? Hôn trộm anh à?”

“Đâu có!”

Cô vội vàng xua tay, gấp gáp mà bảo: “Em không có thừa dịp anh say rượu để “sàm sỡ” anh lung tung đâu.
 
Chương 2111


Chương 2111

Anh uống say, em muốn cho anh uống canh giải rượu mà thôi.”

“Dùng thìa không tiện, nên… nên là em…”

Cô chột dạ cúi đầu, không biết vì sao, nếu nói theo lí thì cô là con gái, chịu thiệt nhiều hơn, nhưng sao cô lại sợ thế này,

Cứ có cảm giác như là cô nhân cơ hội người ta hôn mê bất tỉnh, “sàm sỡ” người ta, ham muốn sắc đẹp của người †a vậy.

Chỉ trách rằng người đàn ông này quả thật rất đẹp, làm cho bản thân cô cũng có cảm giác tội lỗi.

“Nên là, em dùng miệng luôn phải không?”

Diên hơi đau đầu nói, không ngờ đây chẳng phải là mơ, mà là hiện thực.

Gan của cô cũng lớn lắm rồi nhỉ, cô nam quả nữ, cứ vậy mà môi chạm môi luôn.

Cô không sợ sau khi say rượu cậu sẽ làm bậy hay sao?

“Em cũng to gan đấy, em không sợ anh uống nhiều quá, rồi làm gì em à?”

Cậu ta la bảo.

Không phải là cô tin tưởng cậu, mà là cô không biết làm thế nào để bảo vệ bản thân trước một người đàn ông.

“Anh làm gì được em chứ?”

Risa không trả lời, mà ngờ vực hỏi lại anh.

Nhưng cô vừa nói xong thì đã hối hận.

Còn làm gì được chứ, mình là đồ ngốc hả? Hỏi câu ngu ngốc thế này?

Gô rất hối hận, nhưng chẳng còn kịp nữa, Một người phụ nữ hỏi một người đàn ông rằng anh có thể làm gì được tôi thì quả thật là một điều nhục nhã.

Sắc mặt của Diên sa sầm, lập tức lật người đè cô dưới thân.

Trên cơ thể cậu ta tràn ngập hơi thở nguy hiểm thần bí, khiến cho người khác vừa mê muội vừa sợ hãi.

“Em nói xem, anh có thể làm gì được em?”

Cậu trông không giống đàn ông, cũng chẳng có cái kia, nên cô mới không biết lo sợ như vậy.

Cậu phải giáo dục lại cô, để cho cô biết, đàn ông không phải thứ dễ trêu vào.

Đầu đau đớn, cậu nhảy thẳng xuống khỏi giường.

Cậu ôm đầu, khó khăn thở hổn hển một cách đau khổ.

Cơn ác mộng đó vẫn không thể gạt đi, lì lợm bám riết lấy cậu.

Cậu cho rằng mình có thể qua được cửa ải này, nhưng thực tế là không thể.

Cậu ta không có cách nào tha thứ cho cơ thể bẩn thỉu của mình, để chạm vào cơ thể của một cô gái trong trắng.

“Anh sao vậy?”

Risa bị cậu dọa sợ, vội vàng đứng dậy.

Diên quay lưng về phía cô, âm thanh †râm trâm thở hổn hển, hệt như một con dã thú bị thương.

“Không sao, anh muốn đi tắm, anh bảo phục vụ lấy cho em một bộ quần ao.”

Risa nghe vậy, lập tức hiểu ra rằng, dù cho cô muốn hiến thân thì Diên cũng không cho cô cơ hội này.
 
Chương 2112


Chương 2112

Cô sẽ kết hôn với Samegawa Akane, cô không yêu anh ta, nên muốn làm bậy một lần, nhưng mà… cậu lại từ chối.

Một người đàn ông từ chối người phụ nữ trên giường, là… điều vô cùng nhục nhã.

Là vì Hứa Trúc Linh ư?

Cô ngồi quỳ trên giường, nước mắt âm thầm rơi xuống.

Khi Diên tắm rửa xong, tỉnh táo lại và quay về phòng, trong phòng đã trống rồng.

Canh giải rượu đặt trên chiếc tủ đầu giường, có đè một tờ giấy ở bên dưới.

“Uống canh giải rượu đi nhé, không thì hôm nay anh sẽ bị đau đầu đấy, em đi đây”

Diên xoa huyệt Thái Dương hơi nhói đau, như là nhận ra được điều gì, chắc chắn cô ấy đã hiểu lầm.

Nhưng, chuyện thế này chẳng có cách nào nói với người khác.

Cậu ta yếu ớt thở dài, uống hết số canh giải rượu còn dư lại.

Risa đi ra khỏi tòa nhà khách sạn, cô không bắt xe, đi bộ không có mục đích.

Bóng đêm dần bao phủ, đèn đường kéo dài chiếc bóng của cô, hiện lên nét cô đơn.

Có vài người đàn ông tới bắt chuyện, cô nói tiếng Nhật, khiến họ hiểu lầm rằng hai bên bất đồng ngôn ngữ.

Vào lúc này, một chiếc xe Cayenne màu đen đi theo sau lưng cô.

Cô đi chậm, xe cũng chạy chậm. Cô có muốn không phát hiện ra nó cũng khó.

Cô quay đầu nhìn, người lái xe chính là Samegawa Akane.

Anh ta cũng không gọi cô lên xe, cũng không nấp ở chỗ tối để cô không phát hiện, cứ vậy mà chầm chậm đi theo.

Anh ta chạy xe quá chậm, những chiếc chạy sau bấm còi liên tục, anh ta cũng không để ý tới.

Cuối cùng có người không nhịn được nữa, xuống xe đi tới gõ cửa kính xe của anh ta.

Samegawa Akane ngước mắt nhìn Risa, bên dưới đôi kính gọng đen là một đôi mắt tĩnh mịch đáng sợ.

Anh ta mặc vest, đi giày da, trông rất hào hoa phong nhã, như một vị thân sĩ tao nhã.

Nhưng Risa không hiểu, nếu anh hoàn toàn vô hại, thì sao có thể giúp nhà vua xử lý nhiều việc như vậy.

Thân vương Akihito trong mắt nhân dân là một người đàn ông tốt, ôn tôn nhã nhặn, tốt bụng và rộng lượng.

Trong mắt của Risa, vị hôn phu của cô là một nhà trí thức, khôn khéo tài giỏi, làm việc nhanh gọn, thậm chí… còr có hơi cố chấp và đáng sợ.

Nhà vua có bốn người anh em, chỉ có mình anh ta có phong hào, gọi Akihito.

Thật ra anh ta là vị hoàng tử ít xuất sắc nhất trong hoàng thất, không được xem trọng.

Khi còn bé, cô vào cung chơi, trông thấy anh ta bị người khác bắt nạt, cô đã bước ra giúp đỡ.

Bởi vì cô là con vợ lẽ, tuy ở nhà không khó khăn nhiều như vậy, nhưng dù sao vấn thua chị gái.

Cô rất thấu hiểu tâm trạng của Samegawa, nên họ có hay qua lại, trở thành bạn tốt.

Cô khích lệ anh trở nên xuất sắc, cổ vũ anh đọc nhiều sách để trở thành nhà trí thức, cổ vũ anh tập boxing để rèn luyện sức khỏe.
 
Chương 2113


Chương 2113

Khích lệ đến cuối cùng, quyền thế của anh mạnh như chẻ tre, chỉ có đi lên không có lùi lại, địa vị như ánh mặt trời ban trưa.

Nhà vua kế vị, nhờ có anh ta bình ổn bên trong, xử lý bên ngoài.

Nhà vua hỏi anh ta có nguyện vọng gì, anh ta nói…

“Thân muốn cưới Risa.”

Từ đó về sau, cô thưởng thức được cái gì gọi là gieo nhân gặt quả.

Thật ra anh ta cố chấp ngang ngược, chiếm giữ một cách ích kỷ, không cho bất kỳ ai làm trái ý mình.

Anh ta là người nắng mưa thất thường, sở thích khó đoán, khiến cho các quan chức cấp cao của Nội các đau đầu đủ điều.

Có những lúc cô cũng không thể nghĩ ra, rốt cuộc anh ta muốn cái gì!

Chỉ trông thấy Samegawa Akane dừng xe, người phía sau thấy xe đứng lại, tức giận đến mức chỉ tay vào mũi anh ta, nói: “Anh chạy xe kiểu gì vậy?

Chạy chậm thế này, anh bảo cho mọi người đi sau vượt qua xe anh như thế nào đây?

“Đường này cũng đâu phải đường một chiều.” Anh ta nói một cách thản nhiên.

“Dù cho không phải là đường một chiều, thì anh cũng không thể như vậy chứ, một chiếc xe của anh chiếm cả một làn…”

“Tôi đã nói rồi, đường này không phải đường một chiều, tôi không thích người nói nhiều.”

Người kia còn chưa nói xong, Samegawa đã bắt lấy tay anh ta.

Dùng một chút sức là đã bóp cho anh ta gào khóc kêu la.

“Sao anh lại như vậy? Anh đánh người à!”

“Ừ, tâm tình tôi không tốt, nên muốn trút giận.”

Samegawa chẳng hề nói đạo lí, cứ thế ra tay.

Các chủ xe đi phía sau lần lượt xuống xe, không thể trơ mắt nhìn chuyện này, ào ào ra tay.

Nhưng nhiều người như thế, cũng đánh không lại Samegawa, cuối cùng quần áo của anh vẫn thẳng thớm như lúc đầu.

“Đừng đánh nữa.”

Risa sốt ruột, vội vàng ra mặt ngăn cản.

Như rằng Samegawa vấn luôn chờ đợi câu này của cô, tiếng nói của cô vừa dứt, anh ta lập tức dừng tay.

Anh ta nhìn cô, không nói lời nào, chỉ mở cửa bên ghế phụ ra.

Cô cắn răng, cuối cùng cũng phải chui vào xe một cách không cam tâm †ình nguyện.

“Anh…” Những tài xế còn lại thấy anh định bỏ đi, vẫn còn muốn nói gì đó, Samegawa Akane ngoái đầu lại nhìn một cách lạnh lùng.

Ánh sáng sắc bén bị kính xe khúc xạ, khiến cho người ta lập tức lạnh sống lưng.

Chỉ chớp mắt, đã câm như hến.

Samegawa Akane lên xe, không nói một lời, chạy xe với tốc độ rất nhanh.

Cô sợ tới mức vội vàng bắt lấy tay vịn, sợ mình bị quăng ra ngoài.

“Samegawa Akane, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Cô phấn nộ nói.

“Nói đi, em đã làm gì rồi.”
 
Chương 2114


Chương 2114

“Tôi và Diên đi khách sạn thuê phòng, được chưa? Không phải là anh có thể điều tra được hành tung của tôi à? Tôi thuê phòng đấy, tôi có bản ghi chép chỉ phí tiêu dùng, anh đều biết cả mà”

“Với lại, anh theo dõi tôi suốt cả chặng đường, trong lòng anh biết rõ, vì sao lại tới hỏi tôi?”

Cô giận đùng đùng nói.

Đúng lúc này, đột nhiên xe ngừng lại.

Phanh gấp, lốp xe trượt trên mặt đường sinh ra lực ma sát, làm cho cô bị văng mạnh về phía trước, xém chút nữa đã va vào kính thủy tinh trước mặt, sau đó cơ thể lại bật mạnh trở về.

Cô choáng váng đầu óc, chỉ chút nữa đã không thể phân biệt phương hướng.

Samegawa Akane nện một quyền thật mạnh lên vô lăng, nói: “Chẳng lẽ em không có gì để giải thích sao?”

“Tôi không có gì để giải thích, thậm chí tôi còn muốn trao lần đầu tiên của †ôi cho người khác, anh vừa lòng với câu trả lời này chưa?”

“Nikkyo Risa, em đang khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi sao?”

Anh ta đỏ mắt, chứa bên trong toàn là sự đáng sợ và tàn khốc.

Vị hôn thê của anh ta, trắng trợn nói với anh ta rằng, cô muốn ngủ với người đàn ông khác.

Chuyện này quả thật là một trò hề.

“Đúng vậy, tôi đã nói là tôi không yêu anh, tôi không muốn lấy anh, anh không nghe hiểu được tiếng người à?

Tôi vẫn luôn xem anh như anh trai, như bạn bè, tôi tôn trọng anh, tôn sùng anh, còn anh lại đối xử với tôi như vậy đó sao?”

“Nhưng em đã nói là em muốn lấy tôi, em đã nói mà.”

Người đàn ông dùng giọng trầm thấp gào lên.

“Samegawa Akane, đó là lời tôi nói lúc còn chơi trò cô dâu chú rể, lúc tôi mới mấy tuổi đầu, anh vẫn còn nhớ tới bây giờ sao? Tôi thấy tình cảnh của anh giống tôi, không kiêm lòng được nên tới giúp anh. Tôi không kêu anh cưới tôi, mà tôi mong anh có thể sống cuộc sống anh mong muốn.”

“Nhưng cuộc sống mà tôi mong muốn, là được ở bên em.”

“Anh… Tôi nói không lại anh, lời anh nói toàn là lời ngụy biện.”

Risa tức giận nói, trước giờ anh ta không bao giờ hỏi thăm bàn bạc, mà là làm xong chuyện mới thông báo.

Anh ta không hỏi cô, có thích cái này hay không.

Sẽ không hỏi cô, em thích ăn cái gì.

Thứ anh ta đưa cho cô, đều là thứ mà anh ta trân quý, nhưng cô lại không hề thích.

Trước giờ anh ta chưa bao giờ hỏi ý nghĩ nằm ở sâu trong lòng cô, lần nào cũng áp đặt ý nghĩ của mình lên người cô.

Cô mệt mỏi.

Cô không thể thở nổi, cảm giác như bản thân mình đang nói chuyện với một con trâu.

Ý nghĩa của đàn gảy tai trâu, chắc là như vậy.

Anh ta gọi đó là yêu, nhưng lại là chiếm giữ một cách ích kỉ.
 
Chương 2115


Chương 2115

“Anh biết anh là gì với tôi không?

Chắc anh đã từng nghe câu dưa hái xanh thì không ngọt nhỉ? Anh mặc kệ nó có ngọt hay không, anh chỉ muốn quả dưa đó phải là của anh mà thôi. Tôi không có cách nào chống lại hôn lễ của chúng ta, tôi sẽ lấy anh, vậy anh cũng đừng quan tâm quả dưa là tôi đây ngon hay dở, đã bị người khác ăn rồi hay chưa.”

“Tôi chịu đựng anh, anh cũng chịu đựng tôi, chúng ta đều mở một mắt nhắm một mắt, không được sao?”

“Chẳng lẽ, em không thể yêu tôi sao? Tôi yêu em vậy mà.”

Samegawa nói với vẻ mặt đau khổ.

“Thế nào là “em yêu tôi”? Lẽ nào anh yêu tôi, thì tôi phải yêu anh sao?

Samegawa, tôi hỏi anh, tôi yêu gì nhất?”

“Em yêu… tự do nhất.”

“Đúng vậy, còn anh cho tôi thứ gì, đổi một chiếc lồng sắt nhốt tôi à?” Cô trào phúng nói.

“Khi bé tôi giúp đỡ anh, nói với anh, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn mới có được tự do. Tốc độ trưởng thành của tôi không nhanh được như anh, trông thấy anh từng bước đi lên, đi đến vị trí hiện tại, làm một người bạn, tôi rất mừng cho anh. Thân vương Akihito ơi, nhà vua và Nội các đích thân trao tặng phong hào cho anh, vinh quang nhường nào.

“Tôi cảm thấy, tuy em cách sự tự do của em một khoảng xa xôi, nhưng tôi vân muốn cố gắng hơn nữa.”

“Tôi cho rằng anh là tấm gương của tôi, nhưng anh muốn cưới tôi, anh muốn nhốt tôi lại trong phủ Thân vương. Tôi rất ghét gia tộc mình, tôi cũng rất ghét hoàng gia. Tôi bị những quy tắc của gia tộc bó buộc hai mươi mấy năm. Anh còn muốn tôi bị những quy tắc của hoàng gia nuốt chửng nữa sao?”

“Tôi có thể cho em những thứ tốt nhất!”

Samegawa Akane nói với cảm xúc hơi kích động.

Nikkyo Risa nghe vậy, bật cười thành tiếng.

“Đó đều là những thứ tôi xem thường.”

Cho đến giờ anh ta vẫn không biết cô muốn gì, trước giờ chưa từng cho cô (những thứ cô muốn), thậm chí còn muốn giam cầm cô.

Nói xong chữ cuối cùng, hai người đều rơi vào một sự im lặng tĩnh mịch.

Bầu không khí ngừng chuyển động, bên trong xe vô cùng áp lực.

Màu mắt của Cung Xuyên sâu xa, dùng sức nắm chặt nắm đấm.

“Nikkyo Risa, đừng phản bội tôi, nếu không tôi sẽ làm cho em hối hận.”

Anh nói một cách sâu xa, đây là uy hiếp.

Nikkyo Risa nhìn bên ngoài cửa kính, không đáp lời, nhưng lại dần dần ướt nhòe đi đôi mắt.

Cô mở cửa sổ, gió buổi đêm thổi vào bên trong, thổi khô tất cả những giọt nước mắt.

Cuối cùng cô vẫn phải ngoan ngoãn theo anh ta quay về, cô không có năng lực để kháng cự.

Diên năm trên chiếc giường mềm mại ở khách sạn, đau đầu xoa bóp huyệt Thái Dương.

Cậu liên tục gọi điện cho Nikkyo Risa, nhưng cô ấy không nghe.

Vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của cậu vang lên, cậu vội vàng kích động bắt máy.

“Nikkyo Risa…”

“Là tôi.”

Halley thản nhiên nói, bên trong lời nói lại chứa đựng sự thất vọng không thể che lấp được.
 
Chương 2116


Chương 2116

“Halley, anh sao vậy?”

“Chuyện ở Đà Nẵng tôi đều biết, cậu ở đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, về đi.”

“Cô ấy… vân khỏe chứ?”

“Ừm, chẳng qua là… cô ấy đưa ra một quyết định, tôi không thể định đoạt, nên chỉ có thể tìm đến cậu.”

“Quyết định gì?”

Diên sốc lại tinh thần hỏi. ) Sau khi Halley nói xong, Diên nằm trên giường lập tức bật dậy, vô cùng khiếp sợ.

“Sao? Anh nói thật à, cô ấy thật sự đã nói vậy ư”

“Ừ, ý của cô ấy đã quyết định, nên tôi mới hỏi cậu. Có lẽ… đây là cơ hội cuối cùng của cậu, tôi muốn tác thành cho cậu.”

Halley cố lấy can đảm để nói.

Tác thành cho người mà mình yêu, việc này cần phải có dũng khí rất lớn.

Nghe vậy, Diên rơi vào im lặng.

Hồi lâu sau, cậu ta nói: “Tôi về ngay, theo sát cô ấy giúp tôi, trăm ngàn lần đừng để cô ấy làm việc gì ngốc nghếch”

Cậu ta lập tức xuất phát, vội vàng quay về London.

Bên Cố Thành Trung dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với Ayako Nekkeikawa, làm cho Ayako Nekkeikawa đã hoàn toàn thất thủ.

Mỗi một bước đi trong kế hoạch biển thủ Tập đoàn Cố Linh cũng gặp trục trặc.

Đã sắp đến bước ngoặt quan trọng cuối cùng, nếu Hiệp hội thương mại vẫn còn tôn tại, vậy thì mọi người đều có sức mạnh để cạnh tranh quyền kinh tế.

Tin từ Hà Nội gửi về, làm cho Ayako Nekkeikawa đẩy nhanh tốc độ.

Ayako Nekkeikawa vừa đắm chìm trong “cám dỗ” mà Cố Thành Trung đã chủ động thân thiết, vừa phải đối diện với áp lực từ gia tộc.

Cô ấy biết rõ rằng, khởi nguồn cho một công cuộc to lớn, cần phải làm tất cả vì gia tộc.

Nhưng… cô không nỡ.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn quyết định, làm theo ý của người trong gia tộc, không được nhân từ nương tay.

Hơn nữa vào lúc này, Samegawa Akane tìm đến cửa, bảo rằng phải bảo vệ nhà họ Gố chu toàn, xem như là cảm ơn ân tình Cố Thành Trung đã cứu Nikkyo Risa.

Nghe thấy thông tin này, cô ấy vui mừng khôn xiết, lập tức báo với gia tộc đây là ý của Thân vương Akihito, gia tộc cũng không tiện nói gì.

Cô ấy cũng có cớ để rút tay về, cô sợ ép Tập đoàn Cố Linh quá mức, sẽ làm cho Cố Thành Trung không vui.

Cuối cùng Tập đoàn Cố Linh cũng có cơ hội xả hơi, kinh tế và cổ phiếu đều ổn định trở lại.

Sau khi biết tin, Cố Thành Trung vô cùng cảm kích, mời cô ấy đến nhà họ Cố ăn cơm.

Đây là lần đầu tiên Cố Thành Trung mời cô ấy về nhà.
 
Chương 2117


Chương 2117

Cô ấy rất vui mừng, chọn chiếc váy xinh đẹp nhất, xịt loại nước hoa đàn ông thích nhất, đánh một lớp trang điểm tỉnh tế.

Cô gái trong gương, dáng người phía trước cong cong phía sau nảy nở, chiếc eo thon xinh đẹp khoảng chừng một vòng tay, dáng đi tha thướt, từng bước đi đều như có sen nở dưới chân.

Ông trời ban cho cô vẻ ngoài xinh đẹp nhất, làm điên đảo chúng sinh.

Đối với đàn ông mà nói, đây quả thật là một thanh kiếm sắc bén, giúp cô làm chuyện gì cũng dễ thành công.

Cô hưởng thụ lợi ích mà khuôn mặt mang lại, đồng thời cũng đau khổ, vì cô không thể tình thấy người đàn ông xứng đôi với cô.

Mãi đến khi gặp được Cố Thành Trung, cô mới hiểu rằng, điều gì là điều cô muốn.

Cô đã chuẩn bị tất cả xong xuôi, gồm cả việc ngủ qua đêm ở biệt thự của nhà họ Cố.

Cố Thành Trung cũng đã chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, như một con hổ oai hùng đang săn mồi, đã đặt sẵn mồi nhử ở cửa hàng, đang đợi sơn dương đi vào.

Anh không hề chờ mong vào buổi hẹn này, anh chỉ nghĩ rằng, mời người ta về nhà, nếu cô đồng ý đến, mà lại trễ như vậy, chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng để ngủ lại.

Nhưng… anh khó xử.

Anh chẳng có chút hứng thú nào với cô gái này.

Thậm chí anh còn nghi ngờ răng mình có phải đàn ông hay không, nhan sắc của Ayako Nekkeikawa xinh đẹp, body thì không có chỗ để chê, đàn ông nhìn thấy đều không thể rời mắt.

Nhưng anh nhìn thấy, thì lại có cảm giác ngu ngốc nhạt nhão.

Vì thế, anh đã chuẩn bị riêng vài bức ảnh của Hứa Trúc Linh, ngắm nhìn mỗi ngày để hòng tìm kiếm chút kí ức.

Mỗi lần ngắm thì vẫn có một chút ấn tượng, nhưng ngay sau đó sẽ không còn nữa.

Nhưng trong tiềm thức anh vấn biết, body của Hứa Trúc Linh không nóng bỏng bằng Ayako Nekkeikawa, cũng không không xinh đẹp, không thông minh tài giỏi như cô ta.

Theo lí thuyết, nếu nhìn Hứa Trúc Linh, sau đó nhìn sang Ayako Nekkeikawa, chắc chắn sẽ bị giật mình, nhưng anh lại chẳng có lấy một cảm giác nào.

Chẳng lẽ… bốn năm đã bóp méo hết mắt thẩm mỹ của anh?

Lúc anh đang hoài nghi, Phó Lâm đẩy cửa bước vào.

“Anh đang làm gì vậy? Ở một mình lại chuẩn bị một bữa tối dưới nến?

Không đúng, có hai bộ dao rĩa, anh mời ai vậy?”

Phó Lâm nhạy bén hỏi một cách nghỉ hoặc.

Anh ấy chỉ đến để lấy vài món đồ, nhưng không ngờ lại nhìn thấy chuyện này.

“Mời Ayako Nekkeikawa, đợi con mồi căn câu.”

“Anh định bán đứng cơ thể? Không được, anh phải giữ mình trong sạch, không được phản bội Hứa Trúc Linh.”

Phó Lâm sốt ruột.

“Đây chẳng phải là kế hoạch chúng ta đã bàn bạc và quyết định từ lâu rồi sao? Phá lệ, lợi dụng tình cảm của cô ta dành cho anh để ra tay”

“Không giống!” Phó Lâm vội vàng nói: “Lúc ấy anh chưa quên Hứa Trúc Linh, dù anh có lợi dụng Ayako Nekkeikawa, anh cũng hiểu là chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm, chắc chắn sẽ có điểm dừng, ví dụ như chuyện tiếp xúc cơ thể. Nhưng bây giờ anh là một người đơn độc, anh làm gì em cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng anh không thể, anh không thể phủ bỏ trách nghiệm với Hứa Trúc Linh.”
 
Chương 2118


Chương 2118

“Nhưng cô ấy đã chết rồi.”

“Chết rồi thì sao? Em nói cho anh biết, dáng vẻ bây giờ của anh, vốn dĩ không phải Cố Thành Trung!”

“Thế nào? Một người phụ nữ chết đi, anh không còn là chính anh nữa à?”

Anh nói một cách trào phúng, màu mắt trở nên u ám, màu sắc làm người sợ hãi chảy xuôi bên trong.

Lời nói này của Phó Lâm, nghe rất chói tai.

Anh chính là Cố Thành Trung, thân phận, vẻ ngoài, tính cách, đều là Cố Thành Trung, ai cũng không thể phủ nhận.

Chỉ vì Hứa Trúc Linh chết, thì anh không còn là Cố Thành Trung nữa hay sao? Đây là thứ lập luận chó má gì vậy.

Phó Lâm nghe vậy thì bật cười, như là đang cười nhạo anh.

Sau khi nghe thấy, Cố Thành Trung hỏi: “Em đang cười anh à?”

“Tất nhiên rồi, anh hưởng thụ thành công do Hứa Trúc Linh dạy dỗ ra, nhưng anh lại cho rằng cô ấy chết thì chỉ là chết, anh không cảm thấy buồn cười sao?”

“Thành công gì?”

“Cố Thành Trung mà Ayako Nikkeikawa yêu, là người do Hứa Trúc Linh thay đổi từng chút từng chút. Anh cho rằng cái dáng vẻ đó của anh vào bốn năm trước sẽ có người thích à?

Tính tình thì lạnh nhạt, sát phạt rõ ràng, không phân biệt đúng sai, chỉ chạy theo lợi ích.”

“Anh hám lợi, là một doanh nhân tiêu chuẩn, trái tim anh tăm tối, lòng dạ thâm sâu, anh đã hãm hại rất nhiều người, không bao giờ muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ ai khác. Anh của bốn năm trước, chính là Ayako Nikkeikawa của bây giờ, cách làm việc hay tác phong, như in một khuôn, anh thích Ayako Nikkeikawa không?”

“Anh không thích, thậm chí anh còn ghét những người phụ nữ như vậy. Tại sao cô ấy yêu anh. Vì anh chính trực ngay thẳng, có trách nhiệm, biết gánh vác, có nhiệt huyết, anh kiên cường dũng cảm, chỉ tiến tới chứ không lùi bước, có thể vì người mình yêu mà chẳng màng sống chết. Con gái ở cả cái Đà Nẵng này đều đang nói rằng, dễ có được bảo vật vô giá, nhưng khó thể có được Cố Thành Trung!”

“Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không? Là người đã chết trong miệng của anh, đã biến một kẻ máu lạnh, trở thành Cố Thành Trung đầy sức sống của hôm nay, anh là người được cứu vớt, anh có tư cách gì bảo người đã cứu vớt anh là thứ bỏ đi chứ? Bộ dạng trước kia của anh, hệt như em của lúc ban đầu, không ai yêu, cả anh… cũng không yêu bản thân mình.”

Phó Lâm hùng hổ, từng chữ từng chữ đều mạnh mẽ, chỉ vào mũi của Cố Thành Trung nói.

Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.

Người mà Ayako Nikkeikawa thích là người đàn ông do Hứa Trúc Linh dạy dõ ra, không liên quan gì đến bộ dạng của anh vào bốn năm trước.

Nhưng tính cách bây giờ của anh đã dừng lại ở bốn năm trước, tất cả chuyện liên quan đến Hứa Trúc Linh đều quên.

Anh hưởng thụ thành quả do người khác mang lại, nhưng… lại không chấp nhận tất cả những gì người con gái này đã bỏ ra.

Nhưng… tại sao anh lại chỉ quên mỗi mình cô, tại sao chứ!
 
Chương 2119


Chương 2119

“Được, em nói rất rõ ràng, anh hỏi em, tại sao anh có thể nhớ tất cả, như lại chỉ quên mỗi mình cô ấy. Cô ấy thay đổi anh thành dáng vẻ như thế này, tại sao lại vứt bỏ anh, một mình bỏ đi?”

“Em cho rằng anh thích bộ dạng bây giờ của anh sao? Trong đầu của anh chẳng có gì, anh không thể nhớ được cô ấy, kể cả là bóng hình cũng không. Mọi người đều đang nói về cô gái đó, nhưng anh chẳng biết tí gì về cô ấy! Làm sao để yêu, làm sao để hận? Anh cố gắng không nghĩ về cô gái đó, chỉ tập trung vào chuyện làm việc, nhưng mọi người cũng không buông tha cho anh.”

“Anh không muốn quên, nhưng anh không thể nghĩ ra, nếu em không nói cho anh, thì làm sao anh có thể nhớ ra Hứa Trúc Linh, nhớ ra người phụ nữ đã chết đó, người đã thay đổi anh thành bộ dạng này rồi lại buông tay mặc kệ.”

Cảm xúc của Cố Thành Trung hơi kích độ, nhưng đang nổi điên hất đổ bàn ăn.

Đầu anh bây giờ đau đớn như đang nổ tung, anh thật sự đã rất rất cố gắng để suy nghĩ.

Anh có cảm giác, từ sau khi mình tỉnh lại, mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.

Mỗi lần nghĩ đến Hứa Trung Linh, dây thần kinh trong cơ thể đều phải đứt đi mấy sợ, thứ đau đớn này là thứ khó thể nói thành lời.

Anh vẫn muốn ra vẻ bình thường, làm những việc nên làm.

Đĩa sứ trên bàn rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ lanh lảnh.

Anh đau khổ quỳ hai gối trên đất, ôm đầu một cách đau đớn.

“Anh cả?”

Phó Lâm thấy vậy, lập tức bước lên.

Cơ thể anh run rẩy, thét lên với giọng đau đớn.

“Hứa Trúc Linh…”

Rốt cuộc cô là ail”

“Tại sao tôi lại quên cô, tại sao?

Quên mất cô, tôi sống không hề yên ổn, chẳng bằng nhớ được cô, đau khổ tột cùng…”

Ạ..”

Anh khàn giọng hét lên, đồng tử dần dần mất đi tiêu điểm, rơi vào hôn mê.

Phó Lâm vội vàng ôm anh về phòng, mời bác sĩ gia đình đến.

Cuối cùng, vì thiết gì không đầy đủ, nên đã đưa anh đi thẳng tới bệnh viện.

Nguyên Doanh chụp CT đầu cho anh, phát hiện thần kinh của anh căng thẳng cao độ, vỏ ngoài đại não hoạt động quá mức, dễ phát triển thành nhiều chứng bệnh.

“Cậu ấy không thể chịu thêm kích thích, cậu xem sóng điện não của cậu ấy đi, dù đang hôn mê, nhưng chỉ cần nhắc đến Hứa Trúc Linh một lần, thì thần kinh của cậu ấy sẽ căng thẳng một lần”

Tiếng của anh ta vừa dứt, sóng điện não của Cố Thành Trung lập tức nhảy vọt lên cao.

Còn tiếp tục như vậy, anh sẽ dễ bị đột tử do thần kinh căng thẳng quá mức, cơ thể đã tới mức cực hạn, không thể chịu thêm gánh nặng nào, “Thật ra cậu ấy rất đau khổ, chỉ là…

mấy ngày hôm nay vẫn luôn ra sức chống đỡ mà thôi, cũng không biết điều gì, khi nào sẽ xảy đến”

“Xem ra… là tôi đã trách lầm anh ấy.”

Sắc mặt của Phó Lâm lộ ra vẻ áy náy, đúng lúc này tiếng di động của Cố Thành Trung vang lên.

Anh ta do dự một lúc, bấm luôn ngày sinh nhật của Hứa Trúc Linh, mở được khóa điện thoại.
 
Chương 2120


Chương 2120

“Hửm? Anh ấy không đổi mật khẩu?

Vẫn nhớ con số này ư?” Anh ta sửng sốt.

Cuộc gọi này là của Ayako Nikkeikawa gọi tới, lúc này anh ta mới nhớ ra Cố Thành Trung đã giăng xong “bây rập”.

Anh ta vội vàng bắt máy, Ayako Nikkeikawa đã ra khỏi nhà, bảo rằng nửa giờ sau sẽ tới.

Anh ta im lặng suy nghĩ một hồi rồi võ vai Nguyên Doanh: “Anh trai tôi giao cho cậu, tôi phải đi gặp đồ đê tiện diêm dúa kia.”

“Sao cơ, cậu muộn đi hiến thân hay Có Thành Trung á?”

“Không đến mức đóm tôi chỉ yêu vợ của tôi, trừ vợ của tôi, tôi chẳng thèm ai cả”

“Vậy cậu?”

Nguyên Doanh hơi khó hiểu.

Phó Lâm cười cười, dáng vẻ như đã có tính toán trước, Nguyên Doanh cũng không hỏi thêm nhiều, biết anh ta chắc chắn sẽ tự có cách.

Phó Lâm rất hiểu Cố Thành Trung, bây giờ anh đã quên mất Hứa Trúc Minh, miệng mồm cay nghiệt, đối xử với người khác cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều, suốt ngày xụ mặt, làm người trông thấy là sợ hãi, đâu ra vẻ dịu dàng như hồi trước nữa.

Cố Thành Trung hồi trước khó giả dạng, nhưng bây giờ anh ta có thể làm cho Cố Đình Sâm và Úy Lam đều không thể phân biệt ai mới là người thật.

Anh thay quần áo của Cố Thành Trung, cầm lấy điện thoại và ví, gọi Khương Anh Tùng đến đón mình quay lại.

Anh ta cũng gọi về biệt thự, bảo họ chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon nhất, dặn dò nhà bếp chuẩn bị thỏa đáng.

Trên xe, Khương Anh Tùng báo cáo công việc gần đây của công ty, và dự định hôm nay của Cố Thành Trung.

Anh tính toán khiến cho Ayako Nikkeikawa hoàn toàn buông bỏ phòng bị, làm cô ta hoàn toàn tin tưởng anh.

Kế hoạch đẳng sau của Cố Thành Trung đó là nắm bắt tài liệu nội bộ quan trọng của Công ty Nhật Kinh, Phó Viên đã bắt đầu thử vượt tường lửa, chỉ cần lấy được tài liệu, sẽ lập tức xâm nhập phá hoại, khiến cho nội bộ Công ty Nhật Kinh rối loại, thế cho nên trong khoảng thời gian này không thể ra tay với Phòng Thương mại Đà Nẵng.

Đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua ho Ayako Nikkeikawa, chia rẽ cô ta và Công ty Nhật Kinh, từ đó trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tuy là Cố Thành Trung đã quên Hứa Trúc Linh, nhưng lại chưa bao giờ quên là ai đã hại cô.

Tuy ngoài mặt anh nói là vì nhà họ Cố, thật ra… anh chỉ muốn tìm công bằng cho Hứa Trúc Linh, anh chỉ đang tự thuyết phục mình mà thôi.

Phó Lâm biết được tất cả những việc này từ Khương Anh Tùng, không kiềm được mà thổn thức.

Anh thật sự cho rằng Cố Thành Trung đã quên mọi thứ, thành một kẻ quên ơn máu lạnh bội bạc.

Nhưng bây giờ anh mới biết, có người mặc dù trong đầu đã không còn nhớ, nhưng trái tim sẽ mãi mãi ghi nhớ.

Chỉ cần trái tim còn đập, sẽ không thể nào bỏ qua.

Đúng là anh đã quên mất Hứa Trúc Linh, nhưng trái tim anh sẽ không yêu thêm bất kì người nào.
 
Chương 2121


Chương 2121

Phó Lâm vừa nghe lười nói của Khương Anh Tùng, vừa xem điện thoại của Cố Thành Trung, phát hiện mỗi loại mật khẩu đều là sinh nhật của Hứa Trúc Linh.

Anh ta còn phát hiện một thứ thú vị, đó là ghi chú của Cố Thành Trung.

Ngày 21, ngày đầu tiên tôi tỉnh lại, họ nói vợ tôi đã mất. Rõ ràng tôi chưa bao giờ kết hôn, lấy đâu ra vợ chứ? Còn nữa, rốt cuộc là cô gái nào không biết sống chết dám tiếp cận tôi? Chán sống sao?

Ngày 22, tôi đã quên một người, quên mất một người mà tôi không không nên quên nhất. Hứa Trúc Linh, rốt cuộc em là ai2 Ngày 23…

Bên trên có vẽ một hình người nho nhỏ, chữ của Cố Thành Trung không đẹp, nhưng tài vẽ tranh thì như là một †ay “hoa sĩ nguệch ngoạc”, mắt thẩm mỹ của Phó Lâm thật sự cũng không dám khen, bởi vì quả thật là rất xấu.

Đôi mắt to, mũi cao, miệng nhỏ nhắn, mái tóc dài.

Nhìn riêng từng phần thì không xấu, nhưng gộp chung lại một chỗ, mắt thì không đều, mũi thì lệch, còn miệng cũng bị cong xuống.

Quả thật là rất xấu.

Bên dưới Cố Thành Trung còn viết: “Tôi rất muốn biết rốt cuộc em có dáng vẻ gì, mà có thể khiến tôi an phận thủ thường lâu như vậy, nếu em không còn, tôi nghĩ tôi sẽ an phận thủ thường cả một đời. Tôi vốn là người có dã tâm, nhưng tại sao… lại bị em mài đi hết?”

Ngày 24, Hứa Trúc Linh, tôi không biết em có dáng vẻ gì, nhưng… lại rất nhớ em. Tôi đã trông thấy những món đồ liên quan đến em trong phòng nghỉ, hơi thở của em ở đó, mãnh liệt hơn cả ở biệt thự. Tôi thấy nội y của em rồi, rất con nít nhưng… cũng rất đáng yêu, toàn là đồ hình mèo, em quả thật là một cô nhóc.

Ngày 25, tôi và Ayako Nikkeikawa gặp nhau, tôi rất áy náy, như là có lỗi với em vậy.

Ngày 26, điện thoại tôi kết nối với wifi của tiệm bánh bao Dương Kí, tôi không kiêm được mà bước vào tiệm, ông chủ nói lâu lắm rồi không thấy chúng ta đến đây. Ông ấy ngồi đối diện tôi, hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị về em… không, là về chúng ta. Tôi im lặng ăn bánh bao, nghe ông ấy nói những lời này, bỗng nhiên tôi muốn khóc. Một “ông lớn” như tôi muốn khóc, có phải là buồn cười lắm không.

Ngày 27, vì hôm qua kết nối được wifi, tôi không kiêm được đi tới từng cửa hàng, hỏi thăm tất cả mọi thứ về em, ừm, tôi rút ra được kết luận, em ăn rất khỏe, rất thích ăn, chắc chắn… là cũng rất ngon.

Ngày 28, những tiệm em từng đi ăn nhiều thật đấy, hôm nay tôi cũng tiếp tục đi ăn, tôi sẽ béo mất thôi. Tôi đang nghỉ hoặc rằng, vì sao tôi có thể duy trì dáng người đến bây giờ, chắc là một kì tích.

Ngày 29, hôm nay tôi đi siêu thị, bởi vì tôi nghe cô giúp việc nói, chúng ta thường xuyên đi mua thức ăn. Tôi đứng ở tủ kem trước quầy thu ngân, tôi nhìn thấy thứ gì đó ở bên trong, bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện một câu nói: “Ô kìa, tăng giá rồi, hồi trước chỉ có mười lăm nghìn thôi!” Tôi nghĩ, hắn là em đã từng ăn que kem này.

Nhật ký không nhiều lắm, nội dung viết mỗi ngày đều rất đơn Diên, nhưng Phó Lâm lại không thể đọc tiếp, mỗi lần xem một đoạn là trái tim bị đâm đau đớn.

Mấy hôm nay, ngoài mặt Cố Thành Trung tỏ vẻ bực mình, bắt mọi người không được thảo luận bất kì việc gì về Hứa Trúc Linh.

Anh như một con quái vật máu lạnh, bảy ngày sau khi Hứa Trúc Linh ra đi, sức sống vẫn dồi dào, như đã biến thành một người khác.

Nhưng có ai biết rằng, những hành động nhỏ anh làm sau lưng, tất cả đều đang tưởng nhớ về cô gái này.

Thật sự là anh không thể nhớ, chứ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sự tồn tại của cô.

Anh chỉ lạnh lùng ở ngoài mặt, chứ thật ra trái tim vẫn vô cùng nóng bỏng.

Xem ra, mọi người đều đã hiểu lầm anh, không một ai có tư cách để nói anh.

Phó Lâm nắm chặt di động, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp, hễ nhớ tới dáng vẻ đau đớn vừa rồi của Cố Thành Trung, trong lòng rất rối bời.
 
Chương 2122


Chương 2122

“Ngày thường, thời gian Cố Thành Trung ở cùng cậu là dài nhất, bình thường anh ấy có từng nhắc đến Hứa Trúc Linh không?”

“Không ạ, cuộc sống của anh Trung rất bình thường, có điều… có nhiều thời gian là anh ấy ở riêng một mình”

“Ở riêng?”

“Vâng, thường hay thân thờ một mình trong phòng nghỉ. Nhà họ Quý dọn dẹp sạch sẽ những gì liên quan để cô Hứa trong biệt thự, nhưng trong phòng làm việc của chủ tịch thì không. Giá sách trong phòng nghỉ của anh Trung vẫn còn mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình và vài quyển tạp chí thời thượng hồi trước cô Hứa mang tới. Vẫn còn giữ phong cách trang trí của cô Hứa, màu ga giường cô ấy thích. Tôi vốn định cho người đổi đi, sợ anh ấy không vui, nhưng anh Trung lại không nói thêm gì nhiều, chỉ nói…”

“Nói gì?”

“Tiên sinh trông thấy nội y hình mèo của cô Hứa, khinh thưởng bảo là đồ con nít”

Phó Lâm nghe vậy, nhịn không được cười lên.

Tên quỷ kiêu ngạo Cố Thành Trung này, ngoài miệng thì nói là đồ con nít, nhưng trong lòng thì lại thấy đáng yêu.

Hai người nói chuyện câu có câu không, cuối cùng cũng về tới biệt thự, vê nhanh hơn Ayako Nikkeikawa một chút.

Anh ta lập tức sắp xếp xuống dưới, không thể xảy ra sự cố.

Anh ta chờ đợi để bắt đầu, sau khi tất cả xong xuôi, Ayako Nikkeikawa cũng đến nơi.

Anh ta rất ga lăng ra ngoài mở cửa xe giúp cô ta, cô ta vô cùng vui mừng, trên khuôn mặt hiện lên sắc thẹn thùng, đỏ cả mặt.

Phó Lâm cũng được mở rộng tâm mắt, quen với việc người phụ nữ này kiêu ngạo trên cao, đột nhiên trông thấy dáng vẻ em gái ngây thơ này lại hơi buồn nôn.

Anh ta cố nén sự ghê tởm, sắc mặt không hề thay đổi, bắt chước Cố Thành Trung.

Cái chứng mặt liệt này cũng tiện cho mình đấy chứ, không cần phải làm ra nhiều biểu tình phong phú, tránh bị người khác phát hiện.

“Ngại quá, tôi tới trễ.”

Lúc ra khỏi nhà, cô ta cảm thấy bộ váy trên người không được đẹp, đổi đi đổi lại, cuối cùng thời gian bị kéo dài.

“Tôi chờ em là việc nên làm, em có thể đến là được rồi.”

Anh ta dịu dàng nói, cố gắng thể hiện sự ga lăng.

Cô ta mừng thầm trong lòng, nhận thấy sự thay đổi của Cố Thành Trung đối với mình, chứng tỏ là sức hấp dẫn của mình rất lớn.

Hứa Trúc Linh vừa chết, anh lập tức thay đổi tình yêu.

Tuy nói là mất trí nhớ, vậy thì cũng chứng minh rằng họ yêu nhau không đủ sâu đậm, người kia vừa chết thì đã quên mất, đúng là ông trời tác hợp, khiến hai người họ ở bên nhau.

Anh ta vươn tay, chủ động mời Ayako Nikkeikawa.

Cô ta hơi kinh ngạc, vì trong khoảng thời gian này bọn họ cũng có đi ăn và xem phim cùng nhau, nhưng chưa bao giờ có tiếp xúc cơ thể.

Tuy anh thể hiện rất thân thiết, nhưng cơ thể lại không hề có ý định đến gần thêm bước nào.
 
Chương 2123


Chương 2123

Cô cũng từng lén chủ động, nhưng tay vừa chạm vào ống tay áo anh, thì anh lại cúi người nhặt đồ, như là vô ý làm rơi.

Nhưng cô ta lại không dám chủ động tiếp, vì cô ta thẹn thùng, và cả sự kiêu ngạo trong lòng cô ta không cho phép cô ta hạ mình thêm lần nữa.

Lần này gặp nhau, “Cố Thành Trung”

lại chủ động, cô lập tức vươn tay.

Phó Lâm trông thấy dáng vẻ thắng lợi của cô ta, trong lòng âm thầm nói.

“Chị vợ yêu dấu, anh không cố ý đâu”

Hai người bước vào, đầu bếp đã bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thịt bò Kobe vận chuyển qua đường hàng không ngay trong ngày, và cả cá hồi sashimi tươi ngon nhất.

Sau khi hỏi cô ta muốn độ chín của bò như thế nào và dùng nước chấm gì, anh lập tức bảo đầu bếp nấu.

Sashimi được thái ngay tại chỗ, mỗi một lát đều rất mỏng, vừa vào miệng sẽ lập tức tan ra.

Ayako Nikkeikawa rất vừa lòng với bữa cơm này, vì tất cả đều là món cô ta thích.

Lúc đã ăn được kha khá, Phó Lâm nhẹ nhàng võ tay, một chiếc xe đẩy đồ ăn được đẩy lên, bên trong còn có một món ăn được đậy lại.

“Món tráng miệng sau khi ăn cơm Si Cô ta tò mò hỏi, rồi lại cảm thấy không giống, bởi vì nó thật sự rất lớn.

Phó Lâm không nói gì, vờ tỏ vẻ sâu xa, tạo cảm giác giống Cố Thành Trung.

Nghiêm túc và trong trọng, nhưng vân có sự thâm tình thoảng qua, khiến cho người ta mê muội.

Anh ta tự mình đẩy xe đựng thức ăn đến trước mặt Ayako Nikkeikawa, sau đó mở ra.

Bên trong là hoa hồng đỏ nằm trong biển khói.

Tuy cách theo đuổi con gái này đã cũ rích, nhưng lại làm hoài không chán, vô cùng có ích.

Ayako Nikkeikawa từng nhận được vô số hoa, nhưng cô ta cảm thấy chỉ có duy nhất bó này là đẹp nhất.

Cô ôm bó hoa lên, không kiêm được đưa lên mũi ngửi, hương thơm xông vào cánh mũi.

Cô ta không để ý tới Phó Lâm cong khóe môi.

Tạ Quân, trong tay anh ta vân còn một số chất gây ảo giác tinh chế, vừa vặn bây giờ có chỗ dùng tới. Hương hoa, bỏ thêm chút đồ gia vị vào bên trong.

Tuy nhiên không biết rằng nó có nảy sinh không có tác dụng hay không, nhưng có thể làm thần kinh của cô mơ hồ trong vài ngày.

Tâm trạng cô vui vẻ nhận những bông hoa kia, liếc nhìn sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm.

Cô đang chờ đợi, chờ đợi “Cố Thành Trung” chủ động lưu lại chính mình.

Nhưng lại giả vờ rụt rè nói: “Cái kia…thời gian cũng không còn sớm, em về đây…

Ngay khi giọng nói được cất lên, bên ngoài vàng lên tiếng sấm sét, sau đó là mưa lớn.

Bây giờ là mùa hè, có mưa rào là chuyện rất bình thường.

Ngày khi trời đổ mưa, Ayako Nikkeikawa hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ đến cả ông trời cũng phối hợp như vậy ư?

Có thể thấy được, họ là cặp trời sinh, không ai có thể tách lìa được.

Nhưng Phó Lâm rất thích thú khi nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, ngay cả ông trời cũng tạo cho anh ta một cơ hội, giữ lại người phụ nữ khốn kiếp này, tạo thành một trò chơi.

“Mưa lớn như thế, trên đường không an toàn. Ở đây nhiều phòng lắm, em không ngại chứ?”
 
Chương 2124


Chương 2124

“Cái này…cái này không ổn lắm?

Nếu bị truyền ra ngoài, không tốt lắm…”

“Anh sẽ chịu trách nhiệm cho em.

Anh là Cố Thành Trung, em biết anh là người như thế nào mà.”

Ayako Nikkeikawa khế rung động khi nghe những lời khẩn thiết này này.

Anh chưa bao giờ chủ động như vậy, cũng chưa từng nói những lời thẳng thừng như vậy.

Trong khoảng thời gian này, anh luôn làm cho người ta nhìn không thấy sờ không rõ cảm giác, cảm giác anh ấy ngay cạnh mình bình dị gần gũi, rồi lại cảm thấy anh không thể chạm được.

Cô không thể hiểu ra ý của ảnh ta, nhưng bây giờ… anh là đang bày tỏ tâm trí của mình?

“Vậy… người vợ đã chết của anh thì sao? Cả Đà Nẵng này đều biết, hai người rất yêu nhau, người bên ngoài đều ghen ty. “

“Cô nên biết rằng, tôi bị mất trí nhớ, tôi căn bản không nhớ nổi người phụ nữ này chút nào, thậm chí còn nghĩ rằng mình bị điên. Làm sao tôi có thể lấy một người phụ nữ vô giá trị như vậy, cô ta không thông minh như cô, xinh đẹp cũng không bằng cô, cũng không thông minh hào phóng. Cô ta làm cái gì cũng sai, thật khó để trèo lên được nơi thanh lịch.

“Nhưng anh đã yêu cô ấy rất sâu đậm? Đó không phải là giả, anh đã yêu một kẻ vô tích sự, một nữ nhân rất bình thường.”

Ayako Nikkeikawa cân nhắc nói.

“Gô nên biết hoàn cảnh của tôi ngay lúc đó, lúc đầu ở kinh đô đồn đãi tôi không tốt, tôi xấu xí, già nua, thất thường, thậm chí về phương diện kia cũng không được. cô xuất hiện bên cạnh tôi, nguyện ý cho sưởi ấm cho tôi.

Thời điểm một người suy sụp, vẫn có người đứng bên cạnh, đó là lý do tại sao tôi muốn cưới cô ấy ngay từ đầu. “

“Bây giờ anh sa sút tỉnh thân như thế, có phải là rất vong ân phụ nghĩa hay không?”

Cô vui đùa nói, khóe mắt hiện lên nét quyến rũ.

“Tôi không phải người vô ơn, bốn năm qua tôi ngoan ngoãấn nghe lời cô ấy, tôi không nghĩ ai có thể làm tôi như thế này. Tôi không vô ơn, mà là tôi rất tỉnh táo và biết điều gì là phù hợp với mình. Tôi và Trúc Linh về cơ bản là những người đến từ hai thế giới khác nhau, nếu cưỡng ép phải ở cùng một chỗ với nhau, chỉ khiến trái tim của nhau mệt mỏi mà thôi. “

“Cô nên biết rằng, nếu như không phải tôi quá coi thường, Cố gia không có khả năng thiếu hụt như thế. Cô ấy bỏ đi, tôi buông tay chân, cô cũng không yếu thế.

“Em rất ngưỡng mộ tài năng của anh, anh thông minh giỏi giang, làm việc không dây dưa dài dòng. Lại bình tĩnh thấy đáo, làm việc rất chu toàn. Em vẫn luôn cảm thấy, trong kinh doanh em đã rất lợi hại, cho đến khi gặp anh, anh thực sự làm em có vài phần kính trọng.”

Ayako Nikkeikawa không ngần ngại ca ngợi anh, để diễn tả sự hảo cảm của mình đối với anh ta.

Phó Lâm mím môi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Giờ phút này, anh ta phải nhìn đầy trìu mến, đôi mắt mờ ảo, để cô rơi vào đó.

Hắn đã lừa gạt không ít nữ nhân, ngay cả khi Ayako Nikkeikawa khó tính như thế nào, anh ta ta vẫn tự tin đối phó.

“Vậy thì bây giờ em đã hiểu, tại sao em lại ngưỡng mộ anh như vậy, chúng †a là người trong thiên hạ.”
 
Chương 2125


Chương 2125

“Miệng lưỡi trơn tru…miệng lưỡi trơn tru!” Ayako Nikkeikawa hờn dõi lên tiếng: “Làm sao em biết được, anh có phải hay không vì Thương Hội Đà Nẵng, cố ý dùng mỹ nam kế với em?”

cô buông tay buông chân, thăm dò rõ lai lịch của anh ta, sau cũng lớn mật đứng lên.

Cô dùng ngón tay móc chiếc cà vạt của anh, kéo nó ra một chút, động tác này mập mờ vô cùng.

Phó Lâm cố nén buồn nôn, tiếp tục diễn trọn vẹn cái tuồng nay.

“Điều này phụ thuộc vào việc em có làm cho nó ra hay không.”

“Cô có thể làm được, tôi rất muốn xem thử.”

“Vậy thì rất đơn Diên.”

Phó Lâm phát ra tiếng khi cô quỳ xuống đất, thanh trầm ổn và mạnh mẽ, anh ta không nói lời nào trực tiếp ôm ngang Ayako Nikkeikawa lên.

Cô lại càng hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ anh ta, lúc này mới ổn định lại tinh thần.

Không có bất KỲ người phụ nữ nào có thể chống lại sự tấn công bất ngờ của các nam nhân.

Hắn đi thẳng lên lầu, cô lập tức đỏ bừng đỏ mặt, nhưng cô lại không có ý ngăn cản.

Hai người đến phòng ngủ, anh ta trực tiếp đặt cô lên giường.

Sau đó anh ta đứng dậy, ấm giọng nói: “Phòng ngủ chính cho cô, tôi ngủ ở phòng thứ hai.”

“Cái gì?”

Những lời này khiến Ayako Nikkeikawa bối rối, không phải cùng nhau ngủ một chỗ sao?

“Tôi là một chính nhân quân tử, không thể động thủ với cô được.”

Hắn thản nhiên nói.

Nữ nhân ưa thích nam nhân, đôi khi đúng đắn đôi khi thì thô bạo.

Thủ đoạn muốn cự tuyệt nhưng lại ra vẻ mới chào, thế nào cũng không bao giờ chán.

Ayako Nikkeikawa trong nội tâm vừa mới nãy còn muốn bị mèo con cào cho, lòng ngứa ngáy mong chờ chuyện tiếp theo, không nghĩ tới anh ta ta vậy mà đúng đắn đứng lên, khiến cô cảm thấy rất khó chịu.

“Cố Thành Trung, anh không phải sử dụng mỹ nam kế với em ư?

“Nếu tôi thành công, chẳng phải sẽ khiến người khác nghĩ rằng, tôi có mưu đề khác với cô ư?”

“Vậy nói không chừng, nếu như anh không thành công rồi sao?”

Cô ra vẻ khiêu khích nói.

“Oh?”

Ngữ điệu lên cao, có chút ý vị thâm †rường.

Hắn tháo cà vạt, cởi áo khoác, sau đó mở từng cúc áo sơ mi, lộ ra cơ ngực cường tráng bên trong.

Ayako Nikkeikawa xấu hổ cúi đầu xuống, rồi lại nhịn không được ngước đầu lên nhìn.

Két—— Âm thanh của khóa thắt lưng đã được kéo ra và ném trên mặt đất, như thể mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

anh ta cúi người đè xuống, nhưng trong lòng lại khẩn trương vô cùng.

Tại sao bên ngoài vẫn chưa có động tính gì?

Mắt thấy hai cái miếng sắp chạm nhau, vẫn không có động tĩnh gì.

Cuối cùng, bất đắc dĩ, cánh môi chạm vào nhau, trong lòng anh ta điên cuồng muốn đem Cố Thành Trung đánh một trận.
 
Chương 2126


Chương 2126

Để bảo vệ tình yêu của cậu ta với Hứa Trúc Linh, anh ta đã hi sinh quá nhiều.

Mắt thấy tình cảnh hiện tại, anh ta chỉ có thể đâm lao theo lao, nếu không tiếp tục bước tiếp theo sẽ khiến cho Ayako Nikkeikawa nghĩ hoặc, nhưng nếu tiếp tục, anh ta lại cảm thấy có lỗi với Chu Đình Liễu.

Tại thời điểm anh ta vạn phần khó xử, thì bên ngoài vàng lên tiếng súng nổ.

Đã đến rồi!

Hắn mừng thầm trong lòng, lập tức đứng dậy mặc quần áo vào.

Ayako Rikyogawa cũng sửng sốt, làm sao lại có tiếng súng.

Chỉ nhìn thấy một vài người đàn ông mặc đồ đen từ trên trời lao xuống với dây thừng buộc trên người, bọn chúng đến là để ám sát họ.

Phó Lâm vội vàng bảo vệ Ayako Nikkeikawa phía sau, chiến đấu một mình, vẫn bình an vô sự không mất một cọng tóc nào.

Đối thủ rất tức giận, chỉ có thể nổ súng, nhưng hơi chệch hướng, bắn về phía của Ayako Nikkeikawa.

Phó Lâm lao tới, viên đạn bắn xuyên qua vai của anh ta, ghim vào trong máu thịt.

Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó trực tiếp nhấc chăn lên ném về phía đám người đó, ngăn cản tâm mắt của bọn chúng.

Những người ở tầng dưới cũng nghe thấy động tĩnh, lần lượt chạy đến, anh ta †a cùng với Ayako rút lui thành công.

“Anh… anh không sao chứ?”

Cô đã vô cùng sợ hãi, đau lòng muốn chết.

Phó Lâm vô cùng đau đớn, nhưng anh ta không biểu hiện ra trên khuôn mặt, vân cố nén đau, trên trán tạo thành một mạnh mồ hôi lớn.

Bác sĩ đi đến, đề nghị tranh thủ thời gian nhanh chóng đến bệnh viện, không thể trì hoãn, ông cầm máu trước cho Phó Lâm, chờ đợi xe cấp cứu đến.

Một phen dày vò, cuối cùng viên đạn cũng được rút ra, người cũng đã an †oàn.

Mà trong toàn bộ hành trình Ayako đều ở bên cạnh anh ta, một tấc cũng không rơi.

Cô thậm chí còn lo lắng hơn cả Phó Lâm, trực tiếp ra lệnh cho người của mình đi điều tra.

Cuối cùng biết được kết quả hóa ra là… phần còn lại của Phòng Thương hội đã làm điều đó, những người đó nghĩ rằng Cố Thành Trung đã từ bỏ Phòng Thương hội, bí mật âm mưu với cô để phá hủy nơi đó, vì vậy họ đã lựa chọn hành động đầu tiên.

Sau khi cô nghe được tin tức này, cô không khỏi bật cười, đó thực sự là một cơ hội trời cho.

Cố Thành Trung chưa bao giờ bỏ qua cho Phòng Thương hội, trong cuộc đàm phán với cô ấy cũng nói tới, Phòng Thương hội sẽ không buông tha cho.

Cô thực sự khâm phục sự dũng cảm này dù biết rằng đó là ngõ cụt.

Cô cũng không có ý định hạ thủ với Phòng Thương hội, càng không muốn hủy hoại hình tượng trong lòng Cố Thành Trung.

Lại không nghĩ đến, những người trong Thương hội biết phải làm gì, chủ động đẩy Thành Trung về phía mình, như vậy cũng thật sự vẹn toàn đôi bên.

Đây là cơ hội hoàn hảo để giành chiến thắng trước Cố Thành Trung.
 
Chương 2127


Chương 2127

Khương Anh Tùng canh giữ bên giường thuyết phục cô trở về, chuyện này không thể truyền ra được, nếu không sẽ gây náo loạn cả Đà Nẵng.

Việc cả hai ra vào bệnh viện cùng nhau, quá dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Ayako vì Cố Thành Trung mà cân nhắc, cuối cùng thì đáp ứng ra về.

Cô hôm nay coi như cũng có chỗ thu hoạch, biết được tâm ý của Cố Thành Trung đối với mình, cũng biết về Phòng Thương hội, chẳng qua cô có chút khổ sở, nên hôm nay cái gì cũng làm không thành…

Nhưng…

Cô theo bản năng bịt miệng lại, nở một cười đầy mỹ mãn.

Cuối cùng có chút tiến triển, cũng không tính là chuyện xấu, từ từ rồi đến, như vậy mới càng thú vị.

Phó Lâm bị thương không nghiêm trọng lắm, anh ta chẳng qua chỉ giả vờ hôn mê để đánh lừa tất cả mọi người thôi.

Nguyên Doanh băng bó vết thương cho anh ta, nói: “Cố Thành Trung tỉnh lại rồi, không có chuyện gì nghiêm trọng, nhưng cậu ta sau khi tỉnh lại liền nhốt mình trong tiểu khu, cũng không biết đang suy nghĩ gì.”

“Tôi vì anh ấy, có thể hi sinh nhiều hơn.”

“Tôi hiểu rồi, cậu đi gặp cậu ta đi, nhân tiện nói cho cậu ta biết tin tức tốt này.”

Phó Lâm đi thăm Cố Thành Trung, nhưng gõ cửa mãi không thấy đáp, định gọi người giữ cửa đến mở, nhưng ngay vào lúc này, cửa từ bên trong được mở ra.

Anh ngoại trừ khuôn mặt nhợt nhạt ra, cũng không có bất cứ điều gì khác thường.

“Anh bị làm sao vậy? Có khỏe không?”

“Tôi đang bị thương.”

“Cho là anh bị thương, có khỏe không? Lúc tỉnh lại cơ thể có cảm thấy khó chịu không.”

“Không có.”

“Anh làm sao vậy? Tích chữ như vàng ư?” Phó Lâm nhíu mày, có chút không với.

“Cậu về trước đi, tôi đang mệt.”

Khuôn mặt nhìn không chút thay đổi, cũng không biết tâm tình của anh bây giờ như thế nào.

ĐI”

Phó Lâm có chút khó hiểu, nhìn sang Nguyên Doanh, anh ta cũng vô tội nhún vai.

“Cậu ta tỉnh lại liên thành bộ dạng mất hồn mất vía, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu ta có phải bị cậu kích thích không?

“Vậy thì có nên gửi anh ta đến khoa tâm thần hay không, dù sao tôi cũng sẽ giả dạng làm anh ta một thời gian, dù sao tôi cũng biết kế hoạch ứng phó sau này.

“Quên đi, cậu cũng nên cùng cậu ta trở về xem một chút.”

Phó Lâm bất đắc dĩ, đi theo anh ta trở về, Cố Thành Trung lái xe, nhưng anh ta đang bị thương nên ngồi bên cạnh anh.

“Đêm này đã xảy ra chuyện gì. “

Phó Lâm đem tất cả kế hoạch của mình nói ra hết.

Cố Thành Trung suy nghĩ một lúc, theo kế hoạch ban đầu, không có ai trong Thương Hội làm phản, nhưng đây không phải là chuyện xấu, điều này khiến Ayako Nikkeikawa tin tưởng anh hơn.

“Tiếp theo anh có thể chịu được không? Em có thể không? Em có thể giả dạng làm anh.”

“Không cần, tôi có thể tự mình đến, tôi biết phải làm gì sau này.”
 
Chương 2128


Chương 2128

“Sao anh sau một giấc ngủ tỉnh lại, cảm thấy…anh rất kỳ quái?”

“Làm sao?”

“Có vẻ như… một người khác, từ vẻ mặt vô cảm ban đầu trông rất đáng sợ, bây giờ lại nói ngắn gọn như vậy, không muốn nói chuyện với người ta sao? Vì sao có cảm giác, anh từ bệnh viện ra, nhìn trông vô hồn như vậy?

” Không có gì.”

Anh thản nhiên nói, hai mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vững vàng lái xe.

Anh dường như không thay đổi bất cứ điều gì, rồi lại như là cái gì cũng thay đổi.

Phó Lâm mím môi không nói thêm gì, hết thảy đều giao cho anh xử lý.

Cố Thành Trung trở lại phòng ngủ, trực tiếp kiểm tra giám sát hình ảnh nhiệt, thấy Ayako Nikkeikawa đã lên giường của mình, hung hăng cau mày, suốt đêm để người làm thay chăn bông, từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ rồi mới dọn vào.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn trang điểm, tủ đầu giường và tủ quần áo hồi lâu.

Thiếu cái gì đó, rất nhiều thứ còn thiếu.

Đêm đó, anh ta giày vò Khương Anh Tùng, mua rất nhiều đồ vật về.

Anh…đặt từng cái một.

Trước bồn rửa mặt có các loại sữa dưỡng thể và các sản phẩm chăm sóc da thường được Hứa Trúc Linh sử dụng trước đây.

Trước tủ đầu giường có một bàn trang điểm lớn đựng mỹ phẩm của cô, anh còn mua một cây son mới nhất của mùa.

Trong tủ quần áo, có thêm rất nhiều quần áo của Trúc Linh, cô ấy thích những đôi giày nhỏ màu trắng và quần jean, cũng rất ưa thích váy dài. Và phụ kiện trang sức của cô ấy, cái gì cần có đều có.

Đúng rồi, dưới giá sách có một cái hộp, tất cả đều là đồ ăn vặt của cô ấy được giấu kỹ, chẳng qua là đã ăn xong, Qúy Thiên Kim đã không cất đi.

Anh mua rất nhiều đồ ăn vặt nhỏ, nhập khẩu đắt đỏ, một ít mì cay và vân vân.

Trên giá sách đầy tạp chí thời trang, tiểu thuyết lãng mạn và một số cuốn sách kỳ quặc.

Dưới gối có một cái máy tính bảng, cô thích năm ở trên giường nhấc chân đuổi theo kịch, đuổi mấy tiếng đồng hồ, hoàn toàn quên mất chính mình.

Anh bối rối hoảng hốt, Phó Lâm không có khả năng không biết được sau khi chìm vào giấc ngủ rồi lại bị đánh thức, chứng kiến trong phòng rực rỡ hẳn lên, khôi phục lại hình dáng khi hai người còn sinh sống với nhau.

“Cô đây là…

Cố Thành Trung dường như không nhìn thấy rõ người này, nói với chính mình.

“Sách dạy nấu ăn, Trúc Linh cũng có một cuốn sổ nhỏ, thích ghi chép một chút.”

Anh mua rất nhiều so nhỏ đẹp mắt, đặt ở tủ đầu giường.

“Cố Thành Trung…có phải nhớ tới rồi sao? Có phải anh nhớ khi ra điều gì phải không?”

Phó Lâm cao hứng đến mức bấu chặt lấy vai ảnh, kích động hỏi.

Nhưng đôi mắt của Cố Thành Trung nhìn về phía anh ta lại hết sức bình thản, giống như không hề bận tâm chuyện gì.

Anh khẽ nói: “Tôi nhớ ra rồi thì như thế nào?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom