Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2249


Chương 2249

Nhưng mấy ngày nay khi cô ta xem tin tức, thì phát hiện Cố Thành Trung đang sống tại Khu du lịch Hương Sơn, chẳng qua là để diễn màn niềm nở trước mặt người khác mà thôi.

Anh đưa một người phụ nữ vô cùng bình thường xuống xe, tất cả những tấm hình hai người họ nắm tay nhau đều bị lộ, mà hơn hết hai người đó còn dọn đến ở cùng nhau.

Mọi người đều thất vọng, một màn diễn cảnh lãng mạn bị lộ ra trước ống kính, kết quả là giá trị trên thị trường chứng khoán của nhà họ Cố sụt giảm rất nhiều.

Không chỉ Bạch Minh Châu có ý kiến mà ban giám đốc cũng đứng ngồi không yên Ngày trước thật không dễ mới chấp nhận Hứa Trúc Linh, thật không ngờ bây giờ lại có thêm một người phụ nữ vô danh nữa…

Tên của người phụ nữ đó.

Mấy lão già này thực sự rất đau đầu, nhưng không dám nói gì cả, tất cả bọn họ chỉ dám làm một báo cáo nhỏ rồi gửi lên cho Cố Chí Thanh.

Thế nhưng Cố Chí Thanh vấn chưa giết anh, Bạch Minh Châu là người đầu tiên không thể ngồi yên được nữa, tình bạn giữa cô ta và Hứa Trúc Linh kéo dài bao nhiêu năm rồi, đã từng nhìn cô gặt hái tình yêu, lấy chồng rồi sinh con.

Vậy mà cô qua đời chưa bao lâu, hài cốt còn chưa kịp lạnh, thật không ngờ Cố Thành Trung lại ở bên này vui vẻ với Tình yêu mới.

“Hoặc là các người tránh ra, hoặc là gọi tên Cố Thành Trung cặn bã đó ra đây gặp tôi, nếu không đừng trách tôi không lịch sự! Cái quái gì vậy, Trúc Linh vừa mới đi có bao lâu chứ, vậy mà có thể bắt đầu di tình biệt luyến (yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới) rồi?”

“Tránh ra, đừng ép tôi động thủ. Cố Thành Trung, anh ra đây cho tôi, anh có bản lĩnh thì đám làm dám nhận, bước ra đây đối chất với tôi này.” “Khỉ thật, tôi còn nghĩ anh tốt như thế nào, nhưng không ngờ Trúc Linh vừa rời đi, anh đã lộ nguyên hình rồi, có phải ở như vậy nên anh cảm thấy quá tịch mịch hay không? Anh thật đúng là không biết xấu hổ, tôi sẽ không cho anh mặt mũi nữa, anh có biết người bên ngoài đang bàn tán như thế nào về Trúc Linh hay không? Cái đồ cặn bã này, lăn ra đây cho tôi…”

Hứa Trúc Linh nghe thấy giọng nói quen thuộc này ngay khi vừa xuống lầu, trong chốc lát hai mắt sáng lên ngay lập tức.

“Minh Châu!”

Hai mắt cô sáng bừng lên, chạy vội vàng xuống lầu.

“Cô là Annie, có phải không? Hôm nay tôi sẽ nói cho cô biết cái giá phải trả khi cô dám ức hiếp Trúc Linh của chúng tôi!”

Bạch Minh Châu bắt đầu xắn tay áo, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Nhưng cô ta không ngờ rằng khi hai người vừa gặp nhau, cô ta còn chưa kịp làm gì thì cô đã chạy đến ôm chặt cô ta rồi dùng đầu vùi vào bộ ngực lớn của cô †a. “Minh Châu, thật vui khi được gặp lại cậu, tớ nhớ cậu rất nhiều. Cậu không biết đâu, khi quay lại Đà Nẵng suýt chút nữa tớ sẽ chết, sau đó bị Cố Thành Trung nhốt ở trong nhà, theo dối mọi lúc mọi nơi. Hiện tại bây giờ thân phận của tớ không dễ dàng đi lại, tớ sắp nhàm chán đến chết rồi đây nè.”

“Hừ, sao ngực của cậu lại lớn như vậy?”

Cô nhận ra có điều gì đó không đúng lắm, cô hoài nghi ngẩng đầu nhìn cái thứ như sóng nước trào dâng ở trước mặt.

“Hả? Còn có mùi sữa…”

Cô mới sinh con nên biết rằng chỉ sau khi sinh con thì mới xuất hiện sữa, trên người cô bây giờ vẫn còn thoang thoảng ít nhiều mùi sữa.

“Hả? Cậu kết hôn rồi ư? Này, vậy cậu kết hôn rồi và cũng đã có hai con rồi nhỉ. Diên đã nói chuyện này với tớ rồi, chồng của cậu tên gì vậy? Để tớ nghĩ xem… Ôn Mạc Ngôn, có đúng không?”
 
Chương 2250


Chương 2250

Cô cứ tự lẩm bẩm một mình, cố gắng lục tìm trong ký ức, tên của một số người tự nhiên nhảy ra.

Bạch Minh Châu cứ bị cô chơi đùa như vậy, người trước mặt cô ta… có phải là kẻ thiểu năng không?

“Não của cô bị hỏng rồi sao? Cô nói cho tôi biết tôi kết hôn thì có liên quan gì đến cô? Chính cô, cô có biết mình đang làm gì không? Người ta mới mất vợ có bao lâu, vậy mà cô dám đi dụ dỗ người ta?”

Cô ta nắm lấy cổ áo Hứa Trúc Linh trong tay, trực tiếp nhấc chân cô khiến chân cô phải nhón lên.

“Oa, Minh Châu vẫn thật đẹp trai, tớ yêu cậu quá.”

Cô định ôm cô ta, nhưng lại bị Bạch Minh Châu đẩy ra.

“Cô là ai, chúng ta có quen nhau không? Cô bị thần kinh à?”

Bạch Minh Châu cau mày dữ tợn, cô có dáng vẻ vô tội giống với Hứa Trúc Linh, ngay cả cách nói chuyện và ánh mắt của cô đều rất quen thuộc.

Cảm giác không thể lừa được người được, nhưng khuôn mặt lại hoàn toàn khác.

Cô ta vậy mà lại đẩy cô ra nên chỉ có thể cau mày không hài lòng nhìn cô ta.

Sau đó, Hứa Trúc Linh mới nhận ra rằng danh tính hiện tại của cô là Annie, chứ không phải là Hứa Trúc Linh.

Nhưng làm như thế nào để có thể giải thích chuyện này?

“Cậu vừa sinh em bé à?”

“Sao vậy?” Bạch Minh Châu trừng mắt nhìn cô.

“Không có gì, không có gì, chỉ cần xác nhận chút thôi…”

Kiểm tra một chút xem có phải cô ta thai trong ba năm không.

Hứa Trúc Linh bắt đầu ấp úng, nói rằng cô là bạn tốt của Hứa Trúc Linh và chắc chắn không dụ dỗ Cố Thành Trung, nhưng là cô đang bị bệnh tâm thần và cần điều trị. Đến Hương Sơn là một trong những phương pháp điều trị, để anh giải tỏa cảm xúc khao khát của mình. Bạch Minh Châu nghe xong sửng sốt trước những gì cô nói…

Hứa Trúc Linh nói liên tục không nghỉ, nói rất nhiều, không ngờ rằng đến cuối cùng Bạch Minh Châu lại ngây người nhìn mình.

Cô đưa tay khua khua trước mặt cô ấy: “Cô sao vậy? Cô có nghiêm túc nghe tôi nói không?”

Bạch Minh Châu lúc này mới định thần lại, vội vàng cúi đầu xuống, lúc đó mới day day khóe mắt.

Ngẩng đầu lên, lông mi hơi ướt.

“Không có gì đâu, chỉ là thấy cử chỉ và thần thái của cô rất giống chị ấy.”

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, trái tim cô ấy rất đau.

Suýt chút nữa thì cô ấy đã thú nhận thân phận của mình, nhưng sau đó cô ấy nghĩ đến lời dặn dò của Cố Thành Trung,bây giờ là thời kỳ đặc biệt, càng ít người biết càng tốt, cô ấy thậm chí còn không đến nhà họ Lý, chỉ vì sợ sơ sót bị lộ.

“Cô có thể coi tôi như cô ấy, tôi rất thích cô, cô chính là bạn của tôi.” “Cô không phải là cô ấy, và không ai có thể thay thế cô ấy. Vì vậy, tôi hy vọng cô biết thân biết phận, thứ không thuộc về cô đừng có hòng lấy được. Nếu cô không tôn trọng người đã chết, thì đừng trách tôi không khách sáo, cho dù có phải trở mặt với Cố Thành Trung, tôi cũng không để cô yên ổn!”

Giọng cô ấy chùng xuống, và cô ấy nói rất gay gắt.

Hứa Trúc Linh chưa thấy Bạch Minh Châu như thế này bao giờ, trước đây cô ấy cũng đã từng hung dữ khi đánh nhau với bọn lưu manh, nhưng cô ấy chưa bao giờ vô lý như bây giờ.
 
Chương 2251


Chương 2251

Cô không mảy may nghi ngờ gì về câu nói này, tình cảm năm năm trước của họ đã không phân biệt, những năm đó trôi qua, họ đã sớm thành người thân trong gia đình rồi.

Nếu cô ấy phải chịu ấm ức ở nhà họ Ôn, thì cho dù với sức trói gà không chặt, cô ấy cũng phải vác dao tới đó làm ầm ï lên.

Cô ấy không mất mát nhiều khi thay đổi thân phận, ngược lại còn có có cái nhìn sáng suốt, thấy được rất nhiều người thật tâm với mình.

Bạch Minh Châu không phải người đầu tiên đến mắng oô, cô tin chắc răng cũng không phải là người cuối cùng.

Những người giúp việc trong gia đình ủng hộ cô, Phó Lâm cũng tôn trọng cô, và Bạch Minh Châu giúp đỡ bản thân vô điều kiện, vì sợ rằng cô sẽ “chết không an lòng.”

Bao nhiêu người, người vừa đi chưa được bao lâu dã thay đổi lòng.

Nhưng bây giờ cô ấy hiểu rằng, người thật lòng với bạn sẽ không thay đổi dù đã qua bao lâu đi chăng nữa.

Cố Thành Trung sẽ không thay đổi, và họ cũng vậy.

Cho dù năm năm nay cô đã quên, nhưng trái tim cô vẫn vậy, cô vẫn yêu Cố Thành Trung, trân trọng những người bạn hiện tại, và cố gắng đối xử tốt với bản thân.

“Tôi hiểu rồi, bạn của cô……cũng rất yêu cô.”

“Tôi biết, không cần cô nhiều chuyện. Về Cố Thành Trung, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy, nói xong tôi sẽ đi.”

“Anh ấy còn đang nghỉ ngơi, cô có gì thì nói với tôi đi.”

“Cô thật giống Trúc Linh, giống thì giống nhưng rốt cuộc cô không phải là cô ấy, cũng đừng như con tu hú đẻ nhờ.

Tôi không cần cô chuyển lời, nếu anh ấy chưa dậy, tôi sẽ đợi anh ấy dậy.

Cô ấy ngôi trên ghế sô pha và bật TV, như thể cô ấy không đợi được người sẽ không đi.

Hứa Trúc Linh mỉm cười, dáng vẻ đằng đẳng sát khí của cậu ấy vẫn đẹp như vậy.

Cô ấy rất chăm chỉ chuẩn bị đồ ăn nhẹ và trái cây, đều là đồ mà cô ấy quý trọng, và cô ấy không nỡ ăn chúng, mỗi ngày chỉ gọt một ít.

“Xem cái này được không? Gần đây rất hot.”

Cô ấy nhìn vào TV, hai mắt sáng lên, nhìn Bạch Minh Châu đầy mong đợi.

“Có hay không? Ở kênh nào?”

“Gần đây, thể loại phim về đạo đức gia đình rất hot, tên là Tô Đại Cường làm con quỷ. Tôi vừa mới xem xong bộ phim ăn khách trước đó, không biết có bộ phim nào mới để xem không nữa, nhưng không ngờ bộ phim này đã làm tôi nhìn bằng con mắt khác.

Vì vậy hai người ngồi ở trên sô pha, vừa căn hạt dưa, vừa phấn nộ vì Tô Đại Cường.

Thực tế đã chứng minh rằng Tô Đại Cường có tác dụng gia tăng tình cảm.

Tôi và cô đã từng là kẻ thù, nhưng bây giờ cô và tôi đều không thích Tô Đại Cường, thì chúng ta là bạn.

Không có gì phải lo lắng, không phải là mắng “Tô Đại Cường” một trận có thể giải quyết, nếu vẫn không giải quyết được, vậy thì thêm một trăm năm mươi nghìn, lại mắng một trận.
 
Chương 2252


Chương 2252

Hai người xem một cách say sưa, và ngay sau đó, nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa và mời họ xuống ăn.

Hai người họ không muốn rời khỏi TV, vì vậy họ câm máy tính bảng và cùng nhau xem tiếp.

Bạch Minh Châu vừa xem phim vừa đợi Cố Thành Trung cho đến chập tối anh ấy mới xuống dưới nhà.

Cố Thành Trung vừa đi xuống đã nhìn thấy hai người vừa ăn cam vừa theo dõi phim truyền hình, vừa uống nước.

“Bạch Minh Châu, cô đến có việc gì?”

“Ồ, anh xuống rồi à? Chờ tôi xem xong trailer của tập này đã.”

Cô nói, sau khi xem xong liền đóng video lại nháy mắt với Hứa Trúc Linh, bảo cô nhanh chóng rời đi.

Cô ấy rất biết điều, lặng lẽ rời đi.

“Sao?” “Amnie Halley nói rằng hai người không có gì, tôi hy vọng như vậy, và tốt nhất là như vậy. Nếu tôi phát hiện ra rằng anh làm điều gì đó đáng xấu hổ, thì đừng trách tôi không khách sáo.

Trúc Linh vừa mất chưa được bao lâu, xương còn chưa lạnh, anh đối xử với cậu ấy như vậy, vậy tôi Bạch Minh Châu Đặt cũng chỉ nói tới đây, tôi sẽ liều mạng với anh, cho anh xuống địa ngục tạ lỗi với Trúc Linh.”

“Tôi biết rồi, Trúc Linh có người bạn như cô thật là hạnh phúc.”

“Hạnh phúc cái cức ấy, gặp người sau của anh là hết hạnh phúc rồi, tôi thật hối hận khi hồi đó ủng hộ hai người đến với nhaul”

Bạch Minh Châu hai mắt đỏ lên.

Hứa Trúc Linh đang nép trên cầu thang, nghe thấy lời này sống mũi cay cay.

“Cố Thành Trung, anh phải hứa với tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Trúc Linh, nếu không anh chết không được yên, muôn kiếp không được đầu thai!”

“Được rồi, tôi có thể hứa với cô, nếu kiếp này tôi phụ Hứa Trúc Linh, tôi Cố Thành Trung sẽ sống không bằng chết, muôn kiếp không được đầu thai!”

“Được, đây là lần cuối tôi tin anh, nếu không……Đừng trách tôi không khách sáo.”

Bạch Minh Châu từ phía sau lấy ra một khẩu súng, nặng nề đập lên bàn trà.

Cô ấy dấu Mạc Ngôn tới đây thực ra là đã hạ quyết tâm phải chết rồi. Nếu Cố Thành Trung thực sự trở nên cặn bã và làm điều gì có lỗi với Hứa Trúc Linh, cô ấy sẽ lợi dụng lúc đối phương không để ý bắn chết đôi cẩu nam nữ này, sau đó tự sát.

May mắn thay, cô ấy không phat hiện ra bất cứ điều gì, truy hỏi người giúp việc cũng chứng minh họ trong sáng, cô ấy chính xác là đang chữa bệnh cho Cố Thành Trung.

Buổi tối hai người cũng không ngủ cùng một phòng, về chuyện gì xảy ra ở Hòa Thiên, tin tức bị phong tỏa, đến bây giờ vẫn chưa thấy.

Nhưng hôm qua là sinh nhật của Trúc Linh, Cố Thành Trung ghé lại chỗ cũ chắc không phải vì tình yêu mới, nếu không đi lúc nào chả được, bây giờ cũng không phải là khoảng thời gian lá phong đỏ nhất.

Cô ấy tạm thời đã tin, nhưng nếu bọn họ vẫn chưa rõ ràng, đừng trách cô Vô lý.

Bạch Minh Châu quay lưng bỏ đi, Cố Thành Trung nhìn cô cầm súng lúc lâu, mỉm cười bất lực.

Anh ấy bây giờ có chút dở khóc dở cười, không nói ra được nồi khổ của mình.

Vợ đúng là của riêng mình, nhưng anh cảm thấy mình là một kẻ cặn bã và muốn kết hôn lần hai.

Ăn mặn ba năm rồi, không ngờ là con thỏ nuôi lớn bỗng sợ người lạ, không cho ăn cũng được, chạm vào một tí cũng có cảm giác mắc tội tày trời rồi.

Cái gì mà một lần được trở về trước khi giải phóng? Bây giờ đúng như thế.
 
Chương 2253


Chương 2253

Lục Hạo lại tới cảnh cáo anh đừng làm những việc có lỗi với Hứa Trúc Linh, anh ấy thực sự rất oan ức, cũng rất đáng thương.

Bạch Minh Châu vừa đi, anh còn chưa kịp thở, không ngờ ông cụ lại gọi tới.

Câu đầu tiên chính là……

“Bố đã triệu tập đại hội đồng cổ đông và lấy lại vốn cổ phần của Trúc Linh. Hiện tại bố là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Cố Thị. Bố quyết định để Phó Lâm kế thừa vị trí của mình, con thích làm gì thì làm.”

“Bố, con lại làm gì rồi?” “Con làm cái gì trong lòng con không rõ sao? Con dâu bố tốt như thế mà mới đi chưa được bao lâu, con đã tìm được tình yêu mới, định chơi trò gì vậy? Muốn quyền thừa kế thì con mau đuổi người phụ nữ kia đi. Cách bốn năm năm, con nói con đã tìm được tình yêu đích thực rồi, bố tin được chắc. Bây giờ con tìm được thấy thứ vô tích sự chưa?

“Bố, cô ấy không phải là đồ vô tích “Vậy thì là con! Đồ chó chết!” Ông cụ phẫn nộ nói.

Cố Thành Trung cảm thấy bất lực khi nghe điều này, anh vò đầu bứt tóc, cũng không biết phải nói gì.

“Bố, con biết mình đang làm gì.”

“Con biết á? Bố thấy từ sau khi Trúc Linh bỏ đi, con nói năng lung tung, con có thực sự biết mình đang làm gì không?” Cố Đình Sâm mắng xối xả, như thể con trai không phải con ruột.

“Bố tới đây không phải để bàn bạc với con, mà là muốn thông báo cho con mau xử lý cái người trong nhà con đi, nếu không con đừng có quay về Tập đoàn Cố Thị nữa.”

“Cô ấy……biết một số bí mật của Trúc Linh, con muốn giữ cô ấy lại, sau này con sẽ giải thích rõ ràng với mọi người sau……”

Cố Thành Trung chưa nói xong, Cố Đình Sâm đã vội vàng ngắt lời.

“Con đừng nói với bố những điều linh tinh vô nghĩa đó nữa, bố thấy đầu óc con bị mu muội rồi. Đồ chó chết, nếu con dám làm chuyện có lỗi với Trúc Linh, thì con chờ chết đi.”

Nói xong, Cố Đình Sâm liên cúp điện thoại.

Cố Thành Trung day day thái dương, lời nhắc nhở trong điện thoại, cũng là tin tức hôm nay.

Ông cụ nói được làm được, liền từ bỏ chức danh chủ tịch của mình, lui về quan sát, đồng thời tuyên bố Phó Thiết Ảnh là tân quyền chủ tịch.

Cư dân mạng đang theo dõi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Có người nói anh ta không có lương tâm, vợ mới chết đã tìm người phụ nữ khác.

Lại có người nói rằng anh ta bị điên, làm những điều không ai có thể tưởng tượng được.

Anh không thèm tiếp tục xem nữa, ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Anh nghe thấy tiếng bước bốn, Hứa Trúc Linh đi xuống rồi.

“Anh không sao chứ?”

Tất nhiên cô biết áp lực của anh, mắt nhìn mà lòng thấy đau.

“Trúc Linh…..Lân này anh hình như……thất nghiệp thật rồi.”

Anh mỉm cười bất lực và nhún vai.

“Vậy thì anh không trả nổi năm triệu tiền lương của em sao?”

Đây là điều đầu tiên cô nghĩ đến.

“bốc là vẫn trả được, dù sao tài sản cá nhân của anh vẫn còn rất nhiều”

Anh chưa kịp nói xong, Khương Anh Tùng vội vàng gọi điện thoại tới.
 
Chương 2254


Chương 2254

“Anh ạ, không ổn rồi, tất cả bất động sản và các công ty vận chuyển do anh đứng tên đều đã bị phong tỏa, là người của ông cụ ra tay.”

Sắc mặt Cố Thành Trung trùng xuống, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói.

“Bây giờ xem ra, anh không trả nổi IÒI Tí “Ngoài ra, nhà của anh cũng bị đóng băng rồi.”

“Nhà nào?”

“Gái nhà mà anh bây giờ đang sống dÔ “Nhà này không đứng tên của tôi sao?”

“Nhưng cũng có tên của cô Linh.

Bây giờ ông Cố sắp kiện anh, muốn phân chia tài sản cho cô Linh. Tài sản sẽ do Tòa án thanh lý, tạm thời không thể ở. Căn nhà bốc bốn sẽ được giữ lại, nhưng trong thời gian Tòa án thanh lý tài sản, không thể ở đây được/ Anh Tùng chưa nói xong thì đám người làm đã lần lượt đi vào.

“Thưa anh, chúng tôi nhận được điện thoại của ông cụ, bảo chúng tôi đến nhà lão gia giúp đỡ.”

Chỉ trong vòng có nửa tiếng đồng hồ, căn biệt thự lớn đã không còn bóng người.

bống bao lâu người của Tòa án cũng đến, khách sáo với anh và mời tất cả mọi người ra ngoài.

Bọn họ đứng ở cổng, tay kéo vali, đến xe còn không có, cuối cùng vấn là Anh Tùng lái xe đến đón người.

“Vậy bây giờ……phải làm sao? Hay đi ra hàng ăn với tôi?”

“Anh quên thân phận hiện tại của anh rồi à? Nếu đi rồi, e rằng sẽ bị người †a xua đuổi.”

“Cậu nói cũng đúng, vậy thì tôi cũng rất nghèo, tôi không thể mua nhà ở đây, vậy chúng ta sống ở đâu?”

“Anh ạ, nếu anh không chê, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi.”

Anh Tùng nói.

“Ông cụ lần này thật sự rất tức giận, còn hạ lệnh cho người không được trở về nhà cũ. Bây giờ ở Đế Đô thanh danh của anh giảm mạnh, e rằng…… tình hình không tốt cho lắm.”

“Tang gia chi khuyển sao? Tôi có chút nghỉ ngờ, rốt cuộc tôi có phải là con đẻ của ông ấy không, sao lại đối xử với tôi độc ác như vậy?”

“Hay là……anh nói cho ông cụ biết tôi vẫn còn sống đi, nếu không đây cũng không phải giải pháp mà?”

Hứa Trúc Linh đưa ra ý kiến.

Sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, bắt đầu lưỡng lự.

Anh Tùng cũng bắt đầu ủng hộ: “Đúng đấy, hay là nói cho ông cụ đi, chuyện này khá là phiền phức, ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của anh.”

“Thôi nói chuyện sau đi, về khách sạn trước đã, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”

Anh khẽ nói.

Rất nhanh mọi người đã đến khách sạn, ở phòng tổng thống.

Hứa Trúc Linh cảm thấy áy náy, cảm ơn liên tục.

Mấy ngày sau, Cố Thành Trung không biết đang bận cái gì, cả ngày ngồi trước máy tính.

Cô thỉnh thoảng đến nhà hàng xem, khi ra ngoài đội mũ và đeo khẩu trang, sợ người khác nhận ra mình, đánh đập cô ấy như thể cô ấy là tiểu tam.

Nhưng cô không bao giờ ngờ được răng, trên đường trở về vẫn bị người ta bốn lại.

Cô bị người ta dùng thuốc mê, bỏ vào cốp xe, cũng không biết đưa đi đâu.

Khi tỉnh táo lại, trước mắt là một đoạn video, còn có một người phụ nữ hung dữ.

“Cô chính là Annie Halley?”
 
Chương 2255


Chương 2255

“Cô…… cô là ai? Tôi không biết Cô cố gắng vùng vây, nhưng sợi dây xiết quá bốt nên cô không thể thoát ra được.

“Tên tôi là Fukuhara Yui, lần này tôi đến đây để thay chủ nhân của tôi làm một việc.”

“Chủ nhân của cô…… là ai?”

Những người đến từ quốc gia R à?

Cô lờ mờ có một dự cảm xấu.

Đúng lúc này, màn hình trước mặt đột nhiên bật sáng, sau một trận tuyết rơi dần dần trở nên rõ ràng, bên trong xuất hiện một cô gái xinh đẹp vô cùng.

Cô sửng sốt khi nhìn thấy chính mình, sau đó cau mày dữ tợn: “Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Cố Thành Trung lại giữ cô lại bên cạnh, ngoại trừ khuôn mặt này thật sự rất giống con tiện nhân đói”

Cô ta nghiến răng nói.

Khi Hứa Trúc Linh nghe thấy điều này, cô ấy run lên câm cập vì sợ hãi.

Gô biết người phụ nữ trước mắt cô là ai rồi.

Ayako Nikkeikawal Cô ta suýt chết, chính là vì cô ấy.

Cô ta còn muốn thọc gậy bánh xe, nhớ nhung chồng của người khác, thật là vô liêm xỉ.

“Cô……cô là Ayako Nikkeikawa?”

“Cô biết tôi à?” Cô ta nhếch mép cười ngông cuồng: “Nếu đã biết, nên biết ta tàn nhẫn thế nào chứ, nếu cô hợp tác với tôi, có lẽ tôi còn có thể để cho cô sống sót ra khỏi cánh cửa này.”

“Hợp tác thế nào?”

“Cô làm thế nào để tiếp cận Cố Thành Trung? Nói thật với tôi!”. “Cố Thành Trung chính là một thăng điên.

Anh ta nhầm tôi với vợ anh ta. Một khi bị kích động, anh ta sẽ phát điên. Tôi cũng bất lực. Anh trai anh ta đã cho tôi rất nhiều tiền, bảo tôi đóng giả làm Hứa Trúc Linh. Tôi … một thời gian nữa tôi sẽ về nước, tôi sẽ không ở lại Đế Đô lâu nữa, đừng làm hại tôi.”

Nên thừa nhận thua thì phải nhận thua, Hứa Trúc Linh chớp mắt, không nói dối một lời.

Câu chuyện đích thị là như thế, chỉ là cô đã che dấu đi phần quan trọng nhất mà thôi.

Fukuhara Yui quan sát cô ấy, và sau đó nói với Ayako Nikkeikawa: “Thưa cô, cô ta không nói dối, và không có chuyển động nào từ máy phát hiện nói dối.”

“Máy phát hiện nói dối?”

Hứa Trúc Linh ngay lập tức trở nên căng thẳng, có một vật công nghệ cao đang ngồi dưới mông cô ấy?

Vậy chỉ cần nói dối một chút, bốc bốn sẽ chết rất thảm?

Sắc mặt cô bỗng dưng tái mặt, mồ hôi lạnh toát ra toàn thân vì sợ hãi.

Cố Thành Trung có phát hiện ra mình bị mất tích không đây, mau mau đến cứu mình đi.

Ayako Nikkeikawa rất hài lòng với kết quả này: “Cô thật là một cô gái thật thà, hiện tại tôi có chuyện muốn cô làm thay tôi, ngoại trừ cô ra thì không ai có thể làm được”

“Có chuyện gì vậy?”

Lưỡi cô run lên nói.

“Tôi muốn mạng của Cố Thành Trung, nhưng bây giờ tôi không thể rời Hà Nội, ở Đà Nẵng cũng không có người đủ năng lực để có thể tiếp cận anh ta.

Sớm muộn gì tôi và anh ta cũng sẽ có một trận chiến, tôi phải tắm sự nhục nhã mà anh ta mang đến trong vũng máu. Yui, đưa đồ cho cô ấy.”
 
Chương 2256


Chương 2256

Fukuhara Yui gật đầu, và đưa cho cô một cái lọ nhỏ màu trắng, bên trong chứa nhiều viên thuốc nhỏ, chắc khoảng hơn ba mươi viên.

“Đây là cái gì?”

Cô bị ép phải nhồi nhét, rõ ràng là rất nhẹ, nhưng rơi vào tay, cô ấy lại cảm thấy nặng.

Cô nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám thừa nhận, khi nói câu này lưỡi cô xoắn cả lại.

“Không để anh ta chết, nhưng sẽ khiến anh ta sống không bằng chết.

Hàng ngày, cô chỉ cần cho vào cơm của anh ta, nhìn anh ta ăn. Một tháng sau tôi tự có sự tính toán.”

“Không được, đó là hại người, tôi không thể giúp cô làm chuyện này được!”

Hứa Trúc Linh không cần suy nghĩ, liền ném lọ thuốc ra ngoài.

Những viên thuốc đen đó lăn xuống đất, như những con bọ xấu xí.

“Vui?”

Thấy cô chống cự, Ayako Nikkeikawa, không nhin được cơn tức giận nheo mắt hạ lệnh.

Fukuhara Yui hiểu ngay, cô ta bước tới và bẻ miệng cô ấy, cũng không biết đã cho cái gì vào miệng cô.

Cô muốn nôn ra, nhưng bị Fukuhara Yui chặn lại và trói tay cô lại.

“Cô đã cho tôi ăn cái gì vậy?” “Đây là loại thuốc mới được Công ty dược phẩm Nhật Kinh nghiên cứu và phát triển, là loại thuốc gây mê mới nhất, nhưng nó chưa được hoàn thiện, thời gian gây mê quá dài, và tác dụng phụ rất lớn. Bây giờ cô chưa cảm thấy gì đâu, mấy ngày nữa cô sẽ thấy đau, sẽ mất cảm giác, các cơ quan trong cơ thể cô sẽ từ từ kiệt sức, cho đến khi mất nước và chết.”

“Nhưng cô sẽ không cảm thấy đau đớn, nhưng cô có thể mở to mắt cảm nhận cái chết sắp đến, cảm giác đó không phải rất tuyệt sao?”

Hứa Trúc Linh nghe xong câu này, mặt mày tái mét như tờ giấy.

Đây đâu phải là thuốc mê, đây rõ ràng là loại thuốc độc mới nhất.

Một viên nhỏ mà lại có tác dụng lớn như vậy.

“Vậy……vậy còn thuốc giải thì sao?”

“Thuốc giải tất nhiên ở chỗ tôi rồi, bệnh khởi phát một tuần mới xuất hiện triệu chứng rõ ràng. Lúc đó cô vẫn không đến chỗ tôi lấy thuốc giải, thì không cần nghi ngờ gì nữa cô sẽ chết thật”

“Vậy cô đã cho Cố Thành Trung uống thuốc gì? Nếu như anh có một loại thuốc mạnh như vậy, tại sao lại không cho Cố Thành Trung uống loại thuốc này?”

“Tôi đương nhiên có kế hoạch của mình. Tôi không thể để anh ta chết dễ dàng như vậy. Giữa chúng tôi vẫn còn một khoản. Tôi muốn anh ta thú nhận trước mặt mọi người, anh ta đối xử với tôi ác như vậy, tôi muốn anh ta chuộc tội với tôi.”

Ayako Nikkeikawa nói một cách hăn học, khuôn mặt xinh đẹp gần như biến dạng.

Hứa Trúc Linh nhìn chằm chằm vào màn hình, gai ốc nổi hết cả lên.

Femmae Fatale là gì? Là nói tới bố của cô ấy.

“Rốt cuộc cô có làm hay không?”

“Tôi làm thì……có lợi ích gì?”

Cô siết chặt bàn tay nhỏ bé, đôi mắt trong veo, cố nén lại nỗi sợ hãi tột cùng.

Dù sao thuốc độc cũng đã uống, cô còn sợ gì nữa?

Ayako Nikkeikawa bắt gặp ánh mắt của cô, sửng sốt trong giây lát, ánh mắt này có chút quen thuộc.

Cô ta hình như đã nhìn thấy ở người nào đó.
 
Chương 2257


Chương 2257

Nếu không có khuôn mặt khác lạ này, cô ta thật sự sẽ nghĩ hai người là cùng một người.

Thật sự.. quá giống nhau.

Cô ta sợ mình giận cá chém thớt với cô ấy, nên cố gắng nhịn cơn tức giận nói: “Tôi có thể cho cô hưởng vinh hoa phú quý đến vô tận, cô muốn thứ gì tôi sẽ cho cô thứ đó.”

“Thôi được, đưa trước cho tôi một trăm năm mươi tỷ, phòng trường hợp khẩn cấp, bây giờ tôi nghèo lắm, sắp không sống nổi qua ngày nữa rồi.”

“Cô đang đòi tiền tôi đấy à?”

“Không nên sao?” Cô nhướng mày nói: “Coi như là ứng trước thôi, không được sao?

Ayako Nikkeikawa nghe xong thì sững sờ, nhưng rồi bình tĩnh trở lại, trên đời này làm gì có người giàu có nào mà không tham lam?

Mà máy phát hiện nói dối lại không đưa ra bất kỳ cảnh báo nào, cho thấy răng đây là tất cả những gì cô ta muốn.

Chỉ cần có khát khao thì mọi thứ đều dễ thực hiện rồi.

“Được rồi, Yui, đưa tiền cho cô ta.”

“Vâng, Missy.”

Yui đưa cho cô một tấm thẻ, và sau đó đưa cho cô một lọ thuốc khác.

Gô không biết làm cách nào để thoát ra khỏi tầng hầm này, Yui đã cho cô vào lề đường, và cô thuê một chiếc xe để rời đi.

Khi lên xe, mồ hôi nhễ nhại, ướt hết cả quần áo.

Sắc mặt cô tái nhợt như tờ giấy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tấm thẻ màu vàng, hơi thở gấp gáp.

Người lái xe lo lắng hỏi nhiều lần, cô ấy đều không nghe thấy, toàn bộ tâm trí rối bời.

Cuối cùng khi đến thành phố, cô vội vàng xuống xe.

Cô hơi chóng mặt, không phân biệt được đông tây nam bắc.

Cuối cùng cô ngã dập mông xuống đất, nhìn người trên đường qua lại, xe cộ qua lại không ngớt, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, xuýt chút nữa cô bị chóng mặt hạ đường huyết, không ngờ có người chạy đến bên cạnh và ôm chặt cô vào lòng.

Cô có thể thấy rõ người đến là Cố Thành Trung.

Nhưng…… băng qua đường rất nguy Cô ấy không nói nên lời, đầu lưỡi tê cứng, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng, cô ấy được đưa đến bệnh viện để tiêm đường glucose, ăn một chút gì đó, cô ấy mới dịu trở lại.

“Em đã đi đâu vậy?” Đợi cô ấy tỉnh lại, Cố Thành Trung liền hỏi.

“Tôi lạc đường, Đế Đô lớn như vậy, tôi tìm mãi mà không thấy đường về nhà, vừa đói vừa khát.”

Cô ấy không nói việc hôm nay đã gặp Ayako Nikkeikawa, cô ấy phải bình tính và suy nghĩ xem mọi việc nên làm như thế nào mới được.

Cố Thành Trung nghe xong thở phào nhẹ nhõm: “Trách anh, bây gì anh chẳng có cái gì, cho người đi theo em cũng không được”

“Không sao…..tôi mượn tiền sư phụ rồi, sau đây chúng ta không cần lo thiếu tiền nữa rồi. Chắc là anh có nhiều việc muốn làm, khoản tiền này anh cầm lấy trước.”

“Làm sao anh có thể tiêu tiên của phụ nữ?”
 
Chương 2258


Chương 2258

Cố Thành Trung không nghĩ ngợi gì liền từ chối. “Tôi không phải bảo anh tiêu tiền vô ích, bây giờ anh không có bất cứ một khoản tiền nào, làm việc gì cũng không thể quay vòng vốn, đưa trước cho anh ứng phó đã. Ngoài ra, tôi còn phải tính lãi suất, lãi suất rất cao, một tháng phải trả gấp đôi số tiền gốc, có là anh phải trả tôi. Tôi đi vay tiền còn tốt hơn tôi đi ăn trộm tiên của nhà hàng bị Chu Đình tố giác chứ?”

Cố Thành Trung cảm thấy khó chịu khi nghe điều này.

Anh làm sao mà thiếu tiền được, cho dù thực sự lâm vào cảnh phải vay tiền, thì số tiền vay được dựa vào mối quan hệ sâu rộng của anh đã có thể giúp anh đi lên từ bàn tay trắng rồi.

Nhưng tấm thẻ này là thành ý của cô, cô đã phải hạ mình để vay tiền người ta.

Cô ấy không muốn mình phải đi vay tiền, vì vậy cô ấy mới phải hạ mình vay trước.

Anh nắm chặt chiếc thẻ, khoản tiền này một đồng anh cũng sẽ không động tới, nhưng vẫn sẽ trả cho cô cả gôc lẫn lãi.

“Thôi được, anh cứ nhận trước đã.”

Anh khó khăn lắm mới thốt ra được những từ này.

Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy đã cười hạnh phúc.

Cô yêu cầu bệnh viện khám sức khỏe cho mình nhưng kết quả khám đều bình thường, không phát hiện được bệnh gì.

Cô ấy không dám nghĩ mình may mắn, cô ấy là người rõ nhất Ayako Nikkeikawa là người như thế nào, để đạt được mục đích cô ta sẽ không từ một thủ đoạn nào.

Chỉ có thể chứng minh rằng thuốc của cô ta đến cả máy xét nghiệm cũng không phát hiện ra, sợ rằng……chết chắc rồi.

Cô ấy về nhà với tinh thần có chút hốt hoảng, về nhà là lên giường lăn ra ngủ, ngủ đến mười một giờ đêm mới tỉnh dậy vì đói bụng.

Khoảng thời gian này vẫn cứ phải ăn ăn uống uống đi!

Ngay khi cô tỉnh dậy, giọng nói của Cố Thành Trung đã vang lên bên tai cô.

“Em tỉnh rồi à? Đói rồi nhỉ, anh đi làm đồ ăn cho em.”

Cô ấy gật đầu.

Đồ ăn nhanh chóng được đưa tới, cô ăn rất nhanh, như thể cô ấy đã bị đói mấy ngày liền.

Ăn xong, cô liếm môi, do dự hồi lâu, ngại ngùng nói: “Tôi muốn ăn nữa……”

“Vẫn chưa no à?”

“Có thể……có thể ăn anh được không?” Cô lấy hết can đảm và nói một cách yếu ớt. Cô ấy là người sắp chết rồi, cô ấy muốn biết chồng mình là người như thế nào!

Cố Thành Trung nghe thấy vậy, cơ thể run lên, thật sự khó có thể tin được lời nói này phát ra từ miệng cô ấy.

Đột nhiên, tinh thần hoảng hốt mà quên mất tiếp lời Sợ nhất là…… không khí bỗng nhiên yên ăng.

Hứa Trúc Linh bối rối nuốt nước bọt, dũng khí mà khó khăn lắm cô mới lấy được cuối cùng cũng tan tành trong tích tắc.

Cô cúi đầu xua tay: “Vậy…… anh đi tám trước đi.”

Cô định ra khỏi giường, nhưng Cố Thành Trung đã nắm lấy cổ tay cô.

“Em nói lại lần nữa đi.”

Đôi mắt anh sâu thẳm nhìn cô chằm chăm, trong đó toát lên một ánh nhìn khó hiểu.

Với niềm khao khát nhưng cũng kèm theo sự thất vọng, như cảm giác sợ bọt vỡ tung tóe, anh cẩn thận hỏi cặn kẽ.
 
Chương 2259


Chương 2259

Hứa Trúc Linh bỗng nhiên dúm dó, muốn nói rằng mình chưa nói gì, nhưng cô cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, nếu để lại bao nhiêu tiếc nuối, rời đi thật đáng tiếc.

Cô hít một hơi thật sâu, lần này nói từng từ rõ ràng nói: “Cái đó…… tôi có thể ăn thịt anh được không?”

“Loại nào?”

Anh tiến lại gần, ấn thẳng tay còn lại lên đầu giường.

Cô bị mắc kẹt trong một vòng tay nhỏ của anh, chỉ cần một chút cử động cũng có thể chạm vào bộ ngực săn chắc và cánh tay khỏe mạnh Hơi thở của cô rối loạn, nhưng hơi thở nam tính đặc trưng của đàn ông lại có sức lan tỏa, bao quanh cô từ mọi hướng, khiến mặt cô đỏ bừng, nhiệt độ †oàn thân tăng cao, như thể toàn bộ máu trên cơ thể đang đổ dồn lên đầu.

Mắt cô không biết phải nhìn vào đâu.

Cô siết chặt đôi tay nhỏ bé trên eo, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Không dài dòng nữa, khoảnh khắc đêm xuân ngắn ngủi đáng giá nghìn vàng.

Cô thở ra một hơi ngột ngạt và ngước đôi mắt mây trong veo ánh lên sự sợ hãi.

Bàn tay nhỏ bé run rẩy nắm chặt áo sơ mi của anh, không nói gì thêm, anh lập tức bắt đầu cởi cúc, cởi quần áo.

Cô gái này rất thẳng thắn phải không?

Chân mày Cố Thành Trung càng thêm nhu lại, hôm nay từ lúc trở về cô ấy đã bắt đầu trở nên là lạ, mồm nói là đi lạc, nhưng mà anh điều người ra ngoài tìm lâu như vậy, lại tìm không thấy người đâu.

Cả người bối rối như mất hồn, nói năng lộn xộn.

Hơn nữa, đối với chuyện này cô luôn luôn rất sợ hãi, sợ tiếp xúc da thịt với mình, cảm thấy cô ấy như đánh mất chính mình, tình cảm không ổn định.

Tối nay có chuyện gì, tự nhiên lại chủ động như vậy.

Anh ấy thậm chí không nghĩ về chuyện ấy, anh liền siết chặt tay cô để ngăn cản hành động lỗ mãng của cô.

Lần này đến lượt Hứa Trúc Linh sững SỜ.

Mình đã chủ động đến thế này, nhưng lại bị ngăn cản? Có ý gì vậy?

“Anh thế này là……”

“Nói đi, hôm nay rốt cuộc sảy ra chuyện gì, có phải bị người ta bắt nạt không, từ lúc về đến giờ tâm hồn cứ †reo ngược cành cây như vậy?”

“Không”

Cô vội vàng nói.

“Không muốn nói cho anh biết à?”

“Sao con người anh lại lắm chuyện vậy? Rốt cuộc anh có phải là đàn ông không, không phải là anh rất muốn làm chuyện đó cùng tôi sao? Tôi đã chủ động như vậy rồi mà anh vận nhịn được à?

“Em vốn nhút nhát, làm việc gì cũng phải nhìn trước ngó sau, hôm nay tự nhiên lại hành động như thế này, khiến anh không nghi không được. Anh quá hiểu em mà, sau khi em mất trí nhớ, cả người lúc nào cũng lo sợ dúm dó như con chuột, từ bao giờ đã trở nên to gan như vậy?”

“Nếu không giải thích rõ ràng, đừng có mơ được ngủ với anh.”

“Hả?”

Hứa Trúc Linh mở to mắt nhìn anh.

“Anh này, anh có nhầm lẫn gì không? Tôi ngủ với anh…… đùa gì vậy?”
 
Chương 2260


Chương 2260

“Gọi chồng đi!”

Anh nói với giọng ra lệnh, lông mày nhíu xuống và rõ ràng là không hài lòng với cách xưng hô này.

“Không ngủ thì thôi, muốn làm gì thì làm!”

Tất cả ham muốn trong lòng Hứa Trúc Linh đều tan biến, sự kiên nhẫn của cô cũng hao mòn, cô thực sự không ngờ vào giờ phút quan trọng này Cô Thành Trung lại coi trọng nguyên tắc như vậy.

Đúng là một trang nam tử, khâm phục anh, anh thật là năm tử, thật……thẳng thắn!

Có chuyện gì nói sau không được chắc? Bầu không khí tốt như vậy loáng cái biến mất rồi.

Cô tức giận đến bất lực, muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng lại phát hiện lồng ngực của anh ta giống như hàn sắt, không thể phá hủy, nóng như thiêu đốt, không thể lay chuyển chút nào.

“Anh như thế này là sao……

Cô chưa kịp nói hết câu, Cố Thành Trung đã cúi người đè cô xuống, đôi môi mỏng không ngừng xâm chiếm, cướp đoạt, xục sạo khắp cơ thể cô.

Cô không chống lại được, có chút choáng váng.

Cơ thể…… càng lúc càng mềm ra, suy nghĩ cũng dần dần không kiểm soát được.

Cái này……cái gì với cái gì, người đàn ông lúc trước vẫn còn chính trực như vậy, giờ phút này biến thành sói, động tác hoang dại đến đáng sợ, toàn thân toát ra khát vọng chỉnh phục.

Anh ta không nói một lời nào, và bắt đầu một cách trực tiếp và lỗ mãng.

Xoẹt một tiếng, quần áo rơi thành từng mảnh trên mặt đất.

“Này, đi ngủ thì ngủ yên đi! Anh xé quần áo của tôi làm gì vậy, không rẻ đâu, sao anh lại bạo lực như vậy?”

Nàng chống cự giấy dụa, có chút kinh hãi, cảm thấy được Cố Thành Trung tràn đầy thú tính, toát ra dục vọng nguyên thủy nhất, như muốn ăn mình sạch sẽ.

Cô quên mất một điều, đàn ông ngoài ba mươi giống như sói và hổ, thân hình nhỏ bé của cô liệu có thể chống chọi nổi.

Trong nháy mắt, tất cả quần áo của họ đều biến mất.

Cô ấy sợ hãi, trở nên mất bình tĩnh, đôi mắt cô ấy nhấp nháy.

“Tôi…..tôi sợ rồi, tôi muốn đi tắm, lần sau chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Muộn rồi.”

Đôi mắt của Cố Thành Trung đỏ sọng, bên trọng chứa đầy đau khổ đan xen với dục vọng.

Lúc này anh vẫn có thể duy trì lý trí, chỉ sợ mình phát điên sẽ làm cho cô ấy sợ hãi, cũng sợ làm cô đau.

Cô ấy không biết mình đã phải chịu đựng khổ sở như thế nào, từ khi biết cô ấy quay lại, ngày đêm bên nhau, chung giường chung gối, nếu không có ham muốn gì thì mình có phải là đàn ông nữa không?

Anh đã phải kiềm chế, lo sẽ làm cô sợ, lần này là cô chủ động dâng hiến, vậy thì anh không khách sáo nữa.

Mặc kệ lý do của cô là gì, mặc kệ nguyên tắc của bản thân, anh biết rõ ràng vào thời điểm này rằng anh vô cùng khao khát cơ thể của cô.

Khao khát……

Linh hồn và thể xác hợp nhất.

Thằng nhỏ muốn trốn thoát, đã quá muộn rồi, và đêm này đã được định sẵn là phải bị ăn sạch sẽ.

Sau một đêm bận rộn, Cố Thành Trung không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cuối cùng, thằng nhỏ đã kiệt sức và ngủ xỉu đi trong lòng.
 
Chương 2261


Chương 2261

Ngủ cũng không yên phận, luôn miệng rên la đau nhức, toàn thân đau nhức.

Cố Thành Trung thỏa mãn ôm lấy cô bé từ phía sau, lưng áp vào trong ngực của anh, nhiệt độ thực, không có bất cứ sự ngăn trở nào, tiếp xúc thẳng vào linh hồn.

Ngọc mềm trong lòng, cuộc sống thật viên mãn một cách lạ thường.

Ngày hôm sau, Hứa Trúc Linh tỉnh dậy với cơ thể đau nhức, cảm giác như bị xe tải cán qua.

Cô tự hỏi mình đã làm gì đêm qua.

Đêm qua, dòng ký ức cuồn cuộn hiện về, cô thân thờ nhìn lên trân nhà.

Gô……cô và Cố Thành Trung đã ân ái với nhau rồi phải không?

Không, chắc chắn là một giấc mơi Cô ấy che mặt muốn nhắm mắt, đây chắc là một giấc mơ, cô ấy chưa tỉnh dậy nhưng……cô ấy đã chạm vào một bức tường bằng da thịt.

Nhiệt độ thực.

Cô hoảng sợ nhìn sang, một người sống to lớn đang ngủ say bên cạnh, thở phì phò phun lên da thịt cô.

Cô ấy mím chặt miệng, và gần như sợ hãi quay lưng lại. Trời đất ơi, ma dẫn lối quỷ đưa đường, cô thật sự đã ngủ cùng Cố Thành Trung rồi à?

Thấy Cố Thành Trung vấn đang ngủ say, cô muốn vén chăn, xuống giường nhưng không ngờ người đàn ông kia lại đưa tay ra, đem cô đang ở mép giường ôm vào lòng, ghì thật chặt.

Anh không mở mắt, nói bằng thứ âm thanh trầm thấp, ưu nhã: “Muốn ăn cái gì, anh bảo người làm.”

Cô nghe được lời này, trong nháy mắt sinh ra ảo giác, tựa như sáng nào bọn họ cũng thảnh thơi, thoải mái như Vậy.

Cô đột nhiên không hoảng loạn nữa, trước tối hôm qua, quả thật không có chuẩn bị, chưa sẵn sàng đã vội vàng quyết định.

Nhưng sau khi sự việc xảy ra, cô cũng không hề cảm thấy quá tồi tệ, vội vội vàng vàng trả lời cũng rất tốt, bất ngờ cũng không đáng sợ, nói không chừng, đây lại là một khởi đầu tuyệt vời.

Cô cũng không có kháng cự chuyện giường chiếu như vậy, co người lại, xoa ngực anh rất tự nhiên, giống một con mèo nhỏ nũng nịu, tìm một vị trí hết sức thoải mái.

“Vấn chưa đói, tối hôm qua ăn muộn, chính là vẫn còn mệt một chút.”

“Vậy thì ngủ thêm một lát, anh cũng muốn ôm em vuốt ve một chút.”

Bàn tay của anh dịu dàng vuốt tóc cô, lời nói dịu dàng, động tác cẩn thận.

Anh chậm rãi mở mắt, nhìn cô, khóe miệng không tự giác mỉm cười.

Giống như một con sói vừa được ăn no nê, có chút chưa đủ thỏa mãn, vẫn nhớ mãi tư vị đó.

Gò má của cô trong chớp mắt đỏ bừng, xấu hổ gục đầu xuống.

Mặt đỏ tim đập, mang tai cũng đỏ một mảng.

Cô nghĩ, cuộc đời này chắc hẳn không còn gì để nuối tiếc nữa rồi.

“Cố Thành Trung, em có thể nhờ anh một việc không?”

“Em không cần khách khí với anh, việc của em chính là việc của anh, nào có chuyện nhờ được không?”

Hứa Trúc Linh nghe lời này liền an tâm.

“Cục cưng của chúng ta tên Hứa Đoàn Tử, sinh đủ tháng nhưng vấn rất yếu, Diên chăm sóc em rất yên tâm, nhưng dù sao anh ấy cũng không phải cha ruột của con, em hy vọng chờ sau khi mọi việc ở đây ổn thỏa, anh sẽ đón Đoàn Nam về.”
 
Chương 2262


Chương 2262

“Cái này là đương nhiên, chúng ta một nhà bốn người, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.”

“Còn nữa, mặc dù Tiểu Hy không phải con đẻ của chúng ta, nhưng chúng †a nuôi dưỡng nó nên không thể bên nặng bên nhẹ. Người ngoài đều biết thân thế của nó, em sợ sau khi lớn lên nó sẽ bị người ta cười nhạo, bắt nạt, cái này phải nói, vậy nên nếu như có người dám bắt nạt nó, anh phải cứng rắn một chút. Con trai chúng ta, nên phạt vẫn phải phạt, ngay cả Đoàn Nam cũng không thể dung túng.”

Cố Thành Trung nghe lời này, trán không tự chủ cau lại. Lời này của cô là có ý gì?

Làm sao lại có cảm giác như là cô đang dặn dò trăng trối vậy? Bây giờ vẫn còn sớm, cô căn bản không phải là người lo xa nghĩ rộng, làm sao đột nhiên nghĩ đến sự việc của nhiều năm sau?

Hứa Trúc Linh cũng không phát hiện ra sắc mặt của anh thay đổi, suy nghĩ một chút, bàn tay nhỏ vẽ vòng vòng trên ngực anh, tiếp tục nói: “Trước đây, anh với anh cả Cố Triệt vì quyền thừa kế mà ồn ào, rất không vui, trong nhà nhiều con trai chính là có cái khuyết điểm này.

Anh xem bây giờ, anh, anh hai Cố Thiện Ninh, còn có Phó Ảnh, Phó Thanh Viên, đều rất hòa thuận. Anh hai trông coi công ty con, cũng không muốn về nước, Phó Ảnh giúp anh xử lý tập đoàn Cố Linh còn có .J&©, Phó Thanh Viên giỏi ở một lĩnh vực riêng, không hề có mưu đồ cho những thứ này, mỗi người đều có sở trường riêng.”

“Anh nhất định phải giáo dục hai con thật tốt, không hy vọng bọn chúng thành tài, sau này có nhiều thành tựu to lớn, chỉ hy vọng bọn chúng có thể trưởng thành, anh yêu thương em, em kính trọng anh, hòa hòa thuận thuận, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, như vậy thật tốt.”

“Trúc Linh, em nhìn anh.”

Gố Thành Trung nắm cằm cô, để cô ngẩng đầu nhìn mình.

Gô tránh né không kịp, bị Cố Thành Trung thấy được bản thân đang rơi lệ đầy mặt.

Cô vội vàng lau lau khóe mắt, giả bộ không có việc gì.

“Nói cho anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không phát sinh gì cả”

“Hứa Trúc Linh! Em cho là lời nói quỷ quái này có thể lừa gạt được anh sao? Ngày hôm qua, có phải em đã gặp ai không?”

“Em… em không có.”

“Em thật sự cho là anh không điều tra ra được gì sao?” Cố Thành Trung hạ thấp giọng, mang theo lạnh nhạt và tức giận.

Nhất định là cô đang có chuyện giấu mình.

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, trong lòng càng hoảng hốt sợ sệt, oa một tiếng khóc lên.

“Cố Thành Trung, em bị hạ độc, em sắp chết!”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh vội vàng hỏi.

Hứa Trúc Linh vừa khóc thút thít vừa chật vật trả lời: “Em, ngày hôm qua em bị bắt cóc, là người của Ayako Nikkeikawa, cô ta bắt em hạ độc anh, em không làm cô ta liền cho em uống, nói rằng đây là một loại thuốc mê mới, uống xong không bao lâu sẽ chết.

Mất đi cảm giác đau, sau đó nội tạng suy kiệt, mất nước mà chết.”

“Cô ta bắt em hạ độc anh để đổi lấy thuốc giải, em làm sao có thể làm được việc này, ra khỏi cửa em liền vất, bây giờ đang đợi chết!”

“Hu hu, bây giờ nếu em không dặn dò chút gì đó, sau này sợ sẽ không còn cơ hội nữa.”

Cô khóc giống như một đứa trẻ, bờ vai run rẩy, bất lực và đáng thương.

Từ hôm qua cô vấn luôn lo lắng sợ hãi, trái tim chịu áp lực to lớn.

Trong nháy mắt, tim Cố Thành Trung thắt lại, đau lòng ôm chặt lấy cô.
 
Chương 2263


Chương 2263

Không ngờ cô lại cất giấu tâm tư nặng nề như vậy, thảo này lại như thế này.

Anh vừa xoa lưng cô, vừa trấn an: “Không sao, anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì, bây giờ chúng ta đi tìm thuốc kia luôn.”

“Tìm nó làm gì, anh cũng không thể hy sinh bản thân, đổi thuốc giải cho eml”

“Ngu ngốc, Nguyên Doanh và Ngọc Vy đều là quân y, dụng cụ chữa bệnh của bệnh viện thành phố đều là tân tiến, nếu như không được thì đưa đến đồn trú của quân y, dù sao cũng sẽ tìm được phương pháp giải quyết. Ngoài ra, em cũng phải đi bệnh viện làm kiểm tra.”

“Vô dụng… tìm không ra.”

“Vậy thì tỉ mỉ tìm từng tí một, anh không tin, tìm không ra dấu vết nào.”

Anh căn răng nghiến lợi nói, năm tay dùng sức siết chặt.

Anh đúng là đánh giá thấp Ayako Nikkeikawa, vây cánh còn không đầy đủ, lại dám ở Đà Nẵng làm loạn!

Anh đưa Hứa Trúc Linh đến chô đó, tìm được viên thuốc, đưa cho Nguyên Doanh kiểm tra.

Sau đó lại đưa Hứa Trúc Linh đi kiểm tra thân thể, không tìm được cái gì.

Anh không dám xem thường, mặc dù chưa từng nghe qua loại thuốc mê này, nhưng thà tin răng có còn hơn không.

Cuối cùng, dứt khoát lấy máu, đưa đến trụ sở chính của quân y làm hóa nghiệm, do quen biết với nhà họ Bạch và nhà họ Quý nên không tới một ngày đã có kết quả.

“Như thế nào?”

Trong điện thoại, Cố Thành Trung tâm rối như tơ hỏi, gấp như là con kiến trên chảo nóng vậy.

“Có 2 kết quả kiểm tra đều được đưa ra, cậu muốn nghe cái nào?”

“Báo cáo máu” lòng anh như lửa đốt nói.

“Quả thật có thành phần của thuốc, là thành phần thường được dùng trong thuốc an thần và thuốc gây mê, còn có một vài loại mới, tạm thời không tìm ra thành phần. Có lẽ là một loại thuốc mê công dụng mạnh, bây giờ bệnh nhân hẳn là còn chưa có cảm giác gì, thời gian dài cảm giác đau sẽ biến mất.

Trong thời gian ngắn, thận bị ứ quá nhiều nước, suy kiệt mà chết.”

“Kiến nghị tốt nhất là đưa bệnh nhân đi kiểm tra, đây không phải là hiện tượng tốt lành gì.”

“Vậy… Có phương pháp cứu không?”

“Đây cũng là nghiên cứu y học tân tiến nhất của Nhật Bản, trước kia đã từng mở họp báo, nói là cột mốc lịch sử mới của thuốc mê, dùng vào việc trong quân đội, vô cùng kinh khủng. Nhưng không có nghiên cứu hoàn thiện, tiến triển cụ thể còn không biết, nếu như cậu biết bệnh nhân này, đem cô ấy tới đây, đối với sự tiến bộ trong y học quân sự của quốc gia chúng rất… “

Nguyên Doanh cũng không biết là ai, lại quan tâm lợi ích quốc gia.

Lỗ tai Cố Thành Trung ù ù, không nghe rõ cậu ta đang nói gì, điện thoại di động cũng rơi trên mặt đất. Anh ngơ ngác nhìn chai thuốc trong tay mình, ánh mắt thâm thúy, bản thân đã có tính toán…

“Cậu có nghe tôi nói không? Nói nhiều như vậy, còn chưa nói với cậu, viên thuốc cậu đưa tới cho tôi là làm sao. Hồ sơ chữa bệnh của cậu vấn luôn là bí mật, đều do tôi và Ngọc Vy cùng xử lí, bây giờ Ngọc Vy bụng to, ở nhà đợi sinh, lúc bàn giao công tác vô tình tiết lộ cho một người của Fukuhara Yui.”

“Tin tức cậu bị bệnh về tinh thần sợ là Ayako Nikkeikawa đã biết, cậu uống chai thuốc này một tuần, cả người rất dễ kích động, bực bội, làm rối loạn thần kinh, suy nghĩ của cậu, hơn nữa sẽ khiến cho các kinh mạch quan trọng ở đầu quả tim của cậu ứ máu, cậu vốn dĩ đã thay tim, mặc dù mức độ phù hợp của tim rất cao, không có bất kỳ hiện tượng bài xích nào, nhưng cũng sẽ không chịu nổi dày vò như vậy.”
 
Chương 2264


Chương 2264

“Uống nửa tháng sau, hành vi cử chỉ của cậu sẽ rất kỳ quái, khác với người thường, làm ra cái hành động điên rồ gì đều có thể hiểu được. Đến lúc đó, tin tức Cố Thành Trung bị điên chỉ sợ sẽ truyền khắp toàn bộ Đà Nẵng.”

“Tôi đã biết.”

Nguyên Doanh nói rất nhiều, cuối cùng đổi lấy chỉ có hai chữ nhàn nhạt.

“Thuốc này cậu lấy ở đâu, có phải là người bên cạnh cậu trà trộn vào và thu thập được thông tin không?”

“Tôi sẽ tự mình giải quyết tốt, cậu không cần lo lắng, thuốc này có thuốc giải không?”

“Ngoài việc kết hợp thuốc, tôi còn phải tự mình kiểm soát, có lẽ có thể dễ dàng nghiên cứu ra được. Nhưng mà trước kia, công dụng của cái thuốc mê đó quá mạnh, cũng không dám tùy tiện đưa vào thị trường quân dụng, thật sự là quá bá đạo!

“Khiến cho các chiến sĩ kiên cường không cảm giác được đau đớn chảy máu, còn có thể đứng dậy tiếp tục hăng hái chiến đấu, cho đến khi máu tươi chảy hết, hoặc là bị đánh trúng vào chỗ hiểm, thật sự là quá kinh khủng!”

Nguyên Doanh vẫn không nhịn được xúc động.

Nhật Bản nổi danh nhờ y dược, dù là khoa học công nghệ y khoa, hay là sản phẩm y học, đều khiến cho mọi người phải cảm thán.

Mặc dù nước nhà cũng đang phát triển nhanh chóng, nhưng cũng cân thời gian.

Cố Thành Trung nghe xong, trong lòng đã có tính toán.

Việc nào nặng, việc nào nhẹ, anh đã biết.

“Tôi còn có việc, cúp trước.”

Anh vội vã nói xong, liền cúp điện thoại.

Hai ngày này chờ đợi kết quả, Hứa Trúc Linh ăn không ngon ngủ không yên, cả người đều gầy đi một vòng.

“Trúc Linh, có kết quả rồi.”

Hứa Trúc Linh nghe được lời này, lập tức lên tỉnh thần, nói: “Thật sao?

Như thế nào, có phải em sẽ chết không?”

“Ô hay, trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky, cái gì cũng dám nói? Anh còn chưa chết, làm sao sẽ để em đi trước?”

Cố Thành Trung bất đắc dĩ trừng mắt, nói: “Thuốc Ayako Nikkeikawa đưa cho em, quả thật rất bá đạo, nhưng có lẽ sẽ có thuốc giải. Một tuần sau, em liền đi yêu cầu thuốc giải tương ứng, chúng ta tiếp tục lập kế hoạch.”

“Cô ta chắc chắn sẽ không đưa cho em, em cũng sẽ không cho anh uống…”

“Thuốc đó, anh đã uống.”

“Cái gì?”

Hứa Trúc Linh trợn to hai mắt, không thể tin nổi nhìn anh.

Trong chớp mắt, đầu óc cô quay cuồng.

Hồi lâu cô mới kịp phản ứng lại, lập tức kéo tay anh lao ra cửa.

“Đi đâu vậy?”

“Rửa dạ dày! Còn nữa, số thuốc còn lại đâu, đưa cho eml”

“Trúc Linh, em nghe anh nói, thuốc này chậm nhất là nửa tháng mới có tác dụng, anh vấn không đến nổi nguy hiểm tính mạng. Nhưng mà thuốc của em, thời gian dài sẽ hòa tan với máu, rất khó trị tận gốc!”
 
Chương 2265


Chương 2265

“Vậy em cũng không thể trơ mắt nhìn anh trúng độc, lấy mạng của anh đổi mạng của eml”

“Trúc Linh, chỉ có duy nhất biện pháp này, nếu không cả hai chúng ta ai cũng không sống nổi. Thuốc anh đã uống, anh sẽ không đưa cho em. Anh sẽ kiên trì dùng, ngày mai em đi tìm Fukuhara Yui đàm phán, một tuần sau thì yêu cầu thuốc giải, nếu không em sẽ không làm nữa. Trúc Linh, bây giờ không phải là lúc do dự, chỉ cần chúng †a ở cùng nhau, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Cố Thành Trung, anh có thể tin tưởng bản thân, nhưng mà anh đem hy vọng lớn như vậy đặt ở trên người em, em sợ… Em sợ em không làm được. Em không lợi hại giống như anh, đầu óc em đần độn, làm cái gì cũng không tốt, anh làm sao có thể đem tính mạng của mình giao cho em…”

“Trúc Linh, lần này em nhất định phải làm tốt, đúng như em nói, mạng của anh ở trong tay eml”

Anh đè bả vai cô, ép buộc cô nhìn mình.

Hai mắt cô mờ đi, nước mắt giàn giụa, toàn bộ đều đỏ hoe.

“Được rồi, đừng khóc, còn khóc nữa sẽ rất khó coi.”

“Hu Hu… bọn chúng có máy phát hiện nói dối, em không thể nói dối, em sẽ bị phát hiện.”

“Vậy thì không nói dối, tránh nặng †ìm nhẹ.”

Anh sờ đầu cô: ‘Để em đi đàm phán một mình, quả là làm khó em, thật xin lỗi, Hứa Trúc Linh nghe thấy anh xin lỗi, càng khó chịu hơn, anh vốn có thể không có chuyện gì, nhưng lại bởi vì mình mà biến thành bộ dạng này, còn nói xin lỗi cô.

Nếu sớm biết thành ra như vậy, cô sẽ không trở lại, cô chỉ gây phiền toái cho anh.

Rõ ràng mình không có năng lực gì, làm việc gì cũng không xong, tại sao Cố Thành Trung vẫn yêu mình?

Cô không biết bản thân trước kia có muốn biết hay không, nhưng cô bây giờ dù thế nào cũng không hiểu.

“Cố Thành Trung… em muốn biết, mấy năm nay, anh rốt cuộc có từng hối hận không?”

“Trừ khoảng thời gian mất trí nhớ đó, anh nghĩ cả cuộc đời này đều sẽ không hối hận.”

Anh dịu dàng cười nói, cho dù là sống chết trước mắt, chỉ cần có em ở bên cạnh, cũng có thể ung dung đối mặt.

Cô thở ra một hơi, siết chặt nắm tay, lần này bọn họ sẽ cùng nhau chiến đấu.

Hôm sau, Hứa Trúc Linh tìm được tung tích của Fukuhara Yui, cô ta luôn làm việc ở bệnh viện thành phố, nhưng không ai nghĩ rằng cô ta lại là người của Ayako Nikkeikawa.

Fukuhara Yui thấy cô rất bất ngờ, sợ bản thân bị bại lộ, lập tức đưa cô đến nhà kho bệnh viện.

“Tại sao cô lại ở đây?” Cô ta cau mày thật chặt, sợ thân phận của minh bị Nguyên Doanh phát hiện sẽ gặp nguy hiểm.

Cô ta nào ngờ Nguyên Doanh đã sớm biết, án binh bất động, chờ cá mắc câu.

“Fukuhara Yui, cái tên này tìm quá dễ, tìm được đến đây chẳng có gì lạ.”

Cô cố gắng giả vờ bình tĩnh, nói: “Tôi đồng ý hạ độc, một tuần sau cô cho tôi toàn bộ thuốc giải, cô thấy thế nào?”

“Đương nhiên là một nửa, nhỡ đâu cô vạch trần chúng tôi thì sao?”

“Không, tôi muốn toàn bộ!” Cô nói rõ ràng từng chữ từng chữ một, không chút sợ sệt nhìn vào mắt Fukuhara Yui.

Cô ta thấy thế lại cau mày thật chặt, cảm thấy có chút không ổn.
 
Chương 2266


Chương 2266

“Trước tiên cô đừng vội từ chối tôi, tôi yêu cầu đương nhiên là có lý do của tôi, tôi không thích tính mạng của mình bị người khác nắm chặt trong tay! Tôi cũng điều tra được thuốc cô cho Cố Thành Trung là thuốc gì, anh ta đúng là có bệnh về tinh thần, nhưng lúc đó là bởi vì vợ quá cố qua đời, tỉnh thần trong thời gian ngắn trở nên thất thường. Các cô muốn mượn cơ hội này, khiến cho anh ta hoàn toàn điên luôn, đúng không?”

“Đến lúc đó, Cố Thành Trung thân bại danh liệt, bị mọi người khinh bỉ, Ayako Nikkeikawa liền có thể ra tay.’ “Gô rốt cuộc muốn làm gì?”

Fukuhara Yui không có ý tốt nhìn cô.

Ngày đó gặp, cô ta còn run sợ lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt. Nhưng hôm nay gặp lại, lại lấy ra khí thế làm người khác kinh ngạc, còn áp chế được mình.

Cô khẽ nâng cằm, mặt mày lạnh nhạt quét qua, rõ ràng tính mạng bản thân đang nằm trong tay người khác, nhưng khi đứng ở đây lại có cảm giác không thể nắm bắt, còn dám hung hăng đàm phán với các cô như vậy!

“Tôi nói rồi, cho tôi toàn bộ thuốc giải, tôi sẽ làm việc cho các cô. Ngoài ra tôi còn muốn tiền, tiền nhưng lại là đồ tiết Hứa Trúc Linh cố ý lộ vẻ tham tiền, để cho bọn chúng lầm tưởng rằng mình hám lợi.

“Cô muốn bao nhiêu?”

“Không thì… cô làm trung gian, giúp cho tôi và Ayako Nikkeikawa gặp mặt, dù sao cô chẳng qua cũng chỉ là kẻ dưới, không thể đại diện cho suy nghĩ của Ayako Nikkeikawa, tôi không muốn nói với côi”

“Cô… Fukuhara Yui không nghĩ tới mình không được Hứa Trúc Linh coi trọng, tức nghiến răng nghiến lợi, Sở dĩ cô ta ở nơi này mãi không đi là vì sợ mình bị phát hiện, cũng sợ cô ta bỏ lỡ tin tức quan trọng nào đó, nếu để Ayako Nikkeikawa biết được sẽ trách mình.

Cô ta đành phải gọi điện thoại cho Ayako Nikkeikawa, dùng tiếng Nhật hỏi thăm mấy câu, cuối cùng không phục đem điện thoại di động đưa cho Hứa Trúc Linh.

“Gô chủ cả đồng ý nói chuyện điện thoại với cô.”

Cô cầm lấy điện thoại di động, tim khẩn trương đến mức sắp nhảy ra ngoài, nhưng vấn không thay đổi sắc mặt, giả vờ bình tĩnh.

“Cô Ayako, xin chào”

“Gô muốn làm cái gì? Muốn toàn bộ thuốc giải, còn muốn thêm tiền, tôi mới cho cô một trăm năm mươi tỷ, nhanh như vậy đã tiêu hết rồi?”

“Cô cả Ayako trước tiên đừng vội tức giận, cô trước hết nghe tôi nói xong đã. Sở dĩ tôi đến gần Cố Thành Trung, cũng là vì muốn hưởng giàu sang. Anh ta coi tôi là vợ quá cố Hứa Trúc Linh, vô cùng thương yêu tôi. Bây giờ bởi vì tôi mà bị bạn bè xa lánh, đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Tôi vốn cho là bản thân có thể lên chức trở thành vợ của tổng tài, không ngờ rằng anh ta lại trở thành một kẻ nghèo rớt mùng tơi.” “Tôi cầm tiền, cũng là để giúp anh ta vượt qua khó khăn, khiến anh ta cho rằng tôi là thật lòng đối với anh ta, dù sao đóng kịch thì cũng phải giống một chút. Bây giờ Cố Thành Trung không tin bất kỳ ai, chỉ tin tưởng tôi. Vừa cho uống chỗ thuốc kia mấy ngày, anh ta đã bắt đầu đa nghỉ rồi, thật là lợi hại.”

“Gô đưa cho tôi thuốc giải, tôi cũng không muốn tính mạng của mình bị nắm trong tay người khác. Anh ta cũng đã trở thành dáng vẻ này rồi, tôi cũng không có cách nào làm rồi lại phản bội, bán đứng các cô, anh ta là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, bán đứng các cô tôi cũng sẽ không có kết quả tốt.

Tôi chỉ muốn sống thật tốt, Sau khi làm giúp cô thêm việc này, lại có một khoản.”

“Annie Halley, theo tôi được biết, cô cũng không phải là người tham tiền, tại sao lần này đột nhiên yêu tiền rồi?”

“Tôi không yêu tiên, nhưng mà tôi không ưa một người, nói ra thì chúng ta coi như là có có cùng kẻ thù.”

Lần này không có máy phát hiện nói dối, cô có thể muốn nói cái gì thì nói cái đó, chủ động ra tay là được, quyền chủ động tất cả đều ở trong tay mình.

“Ồ? Là ai?” Trong nháy mắt cô ta thích thú, hỏi.
 
Chương 2267


Chương 2267

“Cô cũng biết, đời này của tôi không có yêu thích cái gì, chỉ thích làm một đầu bếp, tuổi còn trẻ đã được làm đầu bếp ba sao của Michelin, luôn luôn ngưỡng mộ thầy Gordon, nhưng tôi cũng không phải là học trò kiệt xuất nhất của ông ấy, từ trước đến nay tôi với Hứa Trúc Linh chưa từng gặp mặt, nhưng cô ta lại luôn là cái gai trong lòng tôi.

“Học trò thầy thương yêu nhất không phải tôi, mà là Hứa Trúc Linh đã chết. Tôi cố gắng như vậy, ưu tú như vậy, nhưng kết quả là vẫn không quan trọng bằng một đứa đã chết, tôi có thể không tức giận sao?”

“Hứa Trúc Linh có cái gì? Không có giấy chứng nhận dinh dưỡng, không có giấy chứng nhận đầu bếp cao cấp, nếu là cô ta có những cái hư danh này, tôi còn có thể so một lần, đè cô ta xuống, nhưng cô ta lại không có gì cả, mà vẫn có thể ở trong cái vòng này thuận buôm xuôi gió, tôi không cam lòng!”

Cô siết chặt nắm tay, giọng cũng dữ tợn hơn rất nhiều.

Ayako Nikkeikawa sau khi nghe xong, khóe miệng nhếch lên cười nghiền ngâm, cô ta cũng không nghĩ tới khắp nơi đều có kẻ thù của Hứa Trúc Linh.

“Nói tiếp đi, tôi cảm thấy rất hứng thú với câu chuyện của cô.”

“Bởi vì thân hình của tôi gần giống cô ta, nhưng mà mặt của tôi lại kém hơn rất nhiều, tôi không cam lòng, nhưng không nghĩ tới Cố Thành Trung vừa nhìn thấy tôi liền hiểu lầm, thậm chí mê muội trong đó khó mà tự kêm chế được. Đây trái lại cho tôi một cơ hội, giúp tôi trả thù cô ta.”

“Tôi muốn ngủ với đàn ông của cô ta, đoạt vị trí mợ chủ Cố của cô ta, thật tốt biết bao?”

Cô cười nói, cố gắng làm một người xấu.

“Vậy cô làm được chưa?”

“Đàn ông thì ngủ cùng rồi, nhưng mà tôi cũng không hề cảm thấy hứng thú với vị trí mợ chủ Gố, dẫu sao bây giờ anh ta chả có gì cả, tôi tội gì phải cùng anh ta trải qua cuộc sống khốn khổ, cuối cùng lại còn phải kiếm tiền nuôi anh ta.”

“Cô… đã ngủ với anh ấy?” Ayako Nikkeikawa nghe được lời này, cắn răng nghiến lợi nói.

Trước kia cô ta phí hết tâm tư trang điểm, là vì muốn để Cố Thành Trung nhìn mình lâu hơn một chút, nhưng không nghĩ tới bây giờ anh ta lên năm trên một đứa xấu như vậy, tâm lý cô ta có chút suy sụp.

“Ánh mắt của Cố Thành Trung sao lại kém như vậy, ngủ với mày! Con đĩ này!”

Hứa Trúc Linh bị chửi đến đầu óc quay cuồng, bởi vì thật sự là quá đột ngột, các cô không phải đang nói chuyện rất nghiêm túc sao?

Cô có chút lúng túng, nghĩ tới điều gì đó.

Dù sao Ayako Nikkeikawa đã muốn rất lâu rồi, muốn mà không được, không nghĩ tới bây giờ Cố Thành Trung lại nằm trên người khác, tâm tình không ổn định mà thôi.

Cô lập tức nói: ‘Nhưng mà ở trên giường hắn vấn gọi tên Hứa Trúc Linh, cô nói có tức hay không? Cô muốn Cố Thành Trung thân bại danh liệt, tôi muốn Hứa Trúc Linh chết không được yên lòng, đạt được cái mình muốn mà thôi.”

“Bây giờ phải xem xem rốt cuộc cô có nguyện ý hợp tác với tôi hay không, muốn một người bạn hỗ trợ lẫn nhau, cả hai đều có lợi, hay là muốn một con sói con không cam chịu, băng mặt mà không bằng lòng?”

“Sợ là cô còn không hiểu tôi, tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”

“Tôi sớm có nghe đồn về cô, giống nhau, tôi cũng rất ghét bị người khác uy hiếp, nhất là uy hiếp tính mạng, khiến cho tôi rất không thoải mái. Fukuhara Yui là người của cô, chỉ có thể hoạt động ở bệnh viện, nhưng tôi không như vậy, tôi có thể chăm sóc bên cạnh anh ta, tôi có thể cho cô tin tức mới nhất.
 
Chương 2268


Chương 2268

Tôi cũng không có uy hiếp cô, chẳng qua là hy vọng cô cả Ayako giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống mà thôi.

“Mồm miệng của cô rất lợi hại, tốt hơn con đĩ kia rất nhiều, nói chuyện cũng rất êm tai. Một tuần sau, tôi muốn nhìn thấy Cố Thành Trung phát bệnh, lúc đó tôi sẽ cho cô thuốc giải.”

“Được, tôi sẽ tự mình đến lấy, bảo người của cô cung kính chờ tôi.”

“Yui sẽ phối hợp với cô, có chuyện gì cứ việc sai khiến.”

Dứt lời, hai người cúp điện thoại, Hứa Trúc Linh đắc ý nhìn Fukuhara Yui.

Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi, cảm giác giống như là ăn phải ruồi vậy, là cái kiểu dù rất chán ghét nhưng lại không dám nói ra.

Cái này miêu tả như nào nhỉ?

Chính là thích cái dáng vẻ cô không thích tôi, nhưng lại không thể làm gì được tôi.

Nếu như không phải là cô ta bắt cóc mình, thì cô với Cố Thành Trung sẽ đến nỗi rơi vào nguy hiểm sao?

“Cô có tiền không? Tôi muốn bắt taxi về.”

Fukuhara Yui căm hận nghiến răng, lấy ra ba trăm nghìn đưa cho cô.

“Không được, ít quá đi.”

“Ba trăm nghìn cũng không đủ, cô muốn đi từ phía đông sang tây thành phố à?” Fukuhara Yui tức giận nói.

“Tôi muốn thuê xe buýt, chính là cái loại thuê cả xe, đưa anh ta đi xung quanh một vòng, xem ít phong cảnh, không được sao?”

NGOIc.

Fukuhara Yui nghe được lời này, tức giận mãi cũng không nói lên lời.

Hứa Trúc Linh cũng mặc kệ cô ta, đưa tay ra, ý tứ rất rõ ràng là muốn tiền.

Cô ta mở ví tiền ra nhìn một chút, đang muốn lấy tiếp ba trăm nghìn, nhưng mà Hứa Trúc Linh lại không hề khách khí, trực tiếp cầm lấy ví, lấy ra mấy tờ ba trăm nghìn bên trong.

“Cô thật là quá đáng!”

“Hạng tôm tép thì phải chú ý lời nói của mình, bây giờ tôi cùng một cấp bậc với cô chủ của cô, cô đừng so với tôi.

Tôi có thể lấy được tư liệu từ chỗ Cố Thành Trung, cô có thể sao? Tôi biết rõ việc ăn, uống, đi vệ sinh của anh ta, cô biết không? Dù cô đi tố cáo với Ayako Nikkeikawa cũng vô dụng, cô ta chẳng lẽ còn có thể không dùng tôi, dùng cô sao?”

Hứa Trúc Linh nói khó nghe, nhưng mà một câu liền nói trúng.

Cô rất hiểu Ayako Nikkeikawa, vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, nếu mình phù hợp như vậy, cô ta nhất định sẽ lợi dụng. Fukuhara Yui lại là biết điểm này, chỉ có thể giận mà không dám nói gì, tức giận nhìn Hứa Trúc Linh, nhìn cô phóng khoáng xoay người rời đi.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cùng với cái chết của Mã Tề, sát khí của Trần Phi Vũ cũng bớt đi được một chút, nhưng vẫn đủ khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

Một tiếng “âm” vang lên, bóng đen không khỏi nuốt nước miếng, anh ta cảm thấy lòng bàn chân chảy từng đợt mồ hôi lạnh, hơi lạnh xuyên thẳng lên tận tim gan.

Trần Phi Vũ liếc nhìn Akimoto Masako, sau đó nở một nụ cười.

Akimoto Masako hừ nhẹ rồi xoay đầu sang chỗ khác nhưng vẫn không bỏ đi.

Có lẽ cô ấy cũng biết nếu không có sự đồng ý của Trần Phi Vũ, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội rời đi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom