Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2269


Chương 2269

Trần Phi Vũ nhếch miệng cười lạnh lẽo, sau đó quay đầu nhìn bóng đen kia, nói: “Mày là ai? À, đừng nói mày không hiểu tiếng Trung, vừa nấy suốt quá trình tao đều dùng tiếng Trung nói chuyện với Tống Huyền. Nếu mày không hiểu tiếng Trung thì đã không trốn ở kế bên để nghe trộm.”

“Tôi… Tôi tên là Alberta Oden.” Bóng đen bước ra khỏi chỗ nấp, dưới ánh trăng có thể nhìn thấy mái tóc vàng và khuôn mặt rất tuấn tú nhưng sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như ma cà rồng trong truyền thuyết phương Tây.

Trần Phi Vũ nhìn đánh giá anh ta, tiếp tục hỏi: “Ai kêu mày tới đây?”

Alberta im lặng, nếu .Josh biết anh ta phản bội mình thì anh ta sẽ chết không nơi chôn thây, hơn nữa người thân của anh ta cũng sẽ bị liên lụy.

“Là .Josh kêu anh ấy đến.”

Akimoto Masako ở bên cạnh bất ngờ cất tiếng nói.

Lần trước khi làm khách ở thành Hoyle, cô đã phát hiện ra bóng của Alberta, mặc dù kỹ thuật ẩn thân của Alberta rất giỏi nhưng làm sao có thể qua mắt được Akimoto Masako – người cũng là một cao thủ của Kiếm Thánh và Thiên Mệnh m Dương Sư?

Sắc mặt Alberta thoáng chốc thay đổi, đột nhiên quay đầu nhìn Akimoto Masako, tức giận nói: ‘Ngài .Josh hết lòng đối đãi cô, vậy mà cô lại phản bội ngài, nếu để ngài ấy biết được thì nhất định sẽ không tha cho cô đâu!”

Akimoto Masako khinh thường hừ nhẹ. Cô biết rõ những âm mưu của Josh đối với cô, sao cô có thể xem sự đối đãi của .Josh là thật được?

Lý do cô dễ dàng nói ra tên .Josh là vì cô muốn Trần Phi Vũ đấu với dòng họ Hoyle, như vậy sẽ có lợi cho cô.

Còn về sự trả thù của dòng họ Hoyle? Trước khi đến đây, Akimoto Masako đã tính toán kỹ lưỡng rằng sẽ có quý nhân giúp đỡ hóa dữ thành lành, cho dù dòng họ Hoyle thực sự trả thù cô cũng không sợ.

“Ha ha” Trần Phi Vũ cười chế giêu: “Thay vì quan tâm đến việc dòng họ Hoyle trả thù Akimoto Masako như thế nào, mày nên nghĩ xem làm cách nào để cứu cái mạng của mình thì hơn.”

Alberta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ không thể nói nên lời.

“Bây giờ tao hỏi và mày trả lời. Nếu câu trả lời không vừa ý tao thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” Khi Trân Phi Vũ nói xong, trong mắt lóe lên một tỉa sắc bén, mũi kiếm vụt nhẹ chỉ thẳng vào trán Alberta, ánh sáng lóe lên.

Đột nhiên, một luồng sát khí mạnh mẽ nhưng vô hình bao trùm lấy Alberta.

Alberta càng lúc càng sợ hãi, vội nói: “Xin anh cứ hỏi.”

“Tốt lắm.” Trần Phi Vũ nhướng mày hỏi: “Josh bảo mày làm gì?”

“Ngài ấy… ngài ấy nhờ tôi gửi thư cho Tống Huyền, nói với Tống Huyền rằng sẽ có người đến điều tra anh ta, để anh ta chuẩn bị trước.” Alberta nghiến răng nói ra tất cả mọi chuyện, dù sao Akimoto Masako cũng đã nói ra tên của Josh, anh ta cũng không cần lo sợ, trước mắt tốt hơn hết là nên nói ra tất cả và tự cứu mạng mình đã.

“Mượn dao giết người là một thủ đoạn rất hay. Mặc dù từ lâu tao đã cảm thấy .Josh không phải là người đơn giản, nhưng không ngờ rằng cô ta lại muốn giết tao.” Trần Phi Vũ cười thích thú: “Hình như tao đâu có gây thù chuốc oán gì với cô ta đâu nhỉ? “

“Mối quan hệ giữa anh Trân và cô Masako không bình thường, vì thế nên…

Đó là lý do tại sao ngài .Josh lại muốn loại bỏ anh.” Alberta lập tức nói ra hết những gì mình biết, anh ta nói xong không kiềm được nhìn về phía Akimoto Masako.
 
Chương 2270


Chương 2270

Akimoto Masako đỏ mặt, cô nhìn Alberta một cách lạnh lùng, giống như cô có thể giết anh ta bất cứ lúc nào.

Alberta giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, trong lòng anh ta thầm than thở, đứa ngu cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa cô ta và Trần Phi Vũ không bình thường, cô ta còn không muốn người khác nói ra, phụ nữ quả thật là kỳ lạ.

“Câu hỏi cuối cùng.” Trần Phi Vũ nhướng mày hỏi: “Rốt cuộc là ai đã gửi thư mời, có liên quan gì đến dòng họ Hoyle không?”

“Chuyện này thì tôi không biết…”

Alberta cười khổ: “Địa vị của tôi trong dòng họ Hoyle không cao, tính ra tôi cũng chỉ là vệ sĩ của .Josh. Cho dù thư mời thực sự là do dòng họ Hoyle đưa, tôi cũng sẽ không thể nào tiếp cận được thông tin bí mật như vậy.”

Trần Phi Vũ gật đầu, hài lòng với những gì Alberta nói vì anh cảm thấy Alberta không nói dối.

“Anh Trần, tôi… tôi có thể đi được chưa?” Alberta lo lắng hỏi.

Thả anh ta đi?

Nếu thả Alberta đi, anh ta chắc chắn sẽ tiết lộ thân phận thật của mình, như vậy sẽ gây ra rất nhiều rắc rối.

Khóe môi Trần Phi Vũ cong lên tạo ra một nụ cười, anh đang chuẩn bị trả lời thì đột nhiên một tiếng “Xoẹt” lớn vang lên, Akimoto Masako rút kiếm ra, sát khí tràn ngập xung quanh.

Alberta ngạc nhiên nhìn Akimoto Masako, trước khi anh ta kịp phản ứng, một Akimoto Masako khác nhẹ nhàng xuất hiện sau lưng anh ta, thanh kiếm dài sắc bén cắt ngang cổ anh ta, máu bắn ra ngay lập tức, tựa như một bông hồng đỏ tươi nở ra dưới ánh trăng.

Thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ.

Alberta ôm chặt cái cổ toàn là máu, vẻ mặt kinh ngạc đây đau đớn, Akimoto Masako rõ ràng còn đứng cách đó mười mét, tại sao trong nháy mắt lại có thể chém cổ mình được?

Khoảnh khắc tiếp theo, Akimoto Masako đứng cách đó mười mét đang từ từ biến mất dưới ánh trăng.

Hóa ra là ảo ảnh!

Alberta đột nhiên trợn to hai mắt, mở miệng muốn nói gì đó thì ‘ùm’ một tiếng ngã vào vũng máu, không hề phát ra một tiếng động nào nữa.

Trần Phi Vũ lắc đầu cười: ‘Kỹ thuật sử dụng ảo ảnh của cô không tệ, nhưng anh ta không hề xúc phạm cô, tại sao cô lại phải giết anh ta?”

“Ai nói tên đó không xúc phạm tôi?”

Akimoto Masako thu lại kiếm, lạnh lùng nói: “Anh ta nói tôi và anh… Hừ, anh ta chết cũng không hết tội!”

“Anh ta nói không sai.” Trần Phi Vũ đùa giốn nói: “Quan hệ giữa tôi và cô không bình thường.”

Lông mày Akimoto Masako nhướng lên, tức giận nói: ‘Đừng nói nhảm…

HN Trước khi cô nói xong, Trần Phi Vũ đã ôm cô vào lòng, đôi môi đỏ tươi của cô bị Trân Phi Vũ chiếm lấy.

Cô không thể phản kháng, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Khác với hai lần hôn trước, Trần Phi Vũ tham lam mút đôi môi đỏ mọng của Akimoto Masako rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới, hôn lên chiếc cổ trắng ngần của Akimoto Masako.

Cả người Akimoto Masako run lên, hai tay cô bất ngờ năm chặt lấy quân áo của Trần Phi Vũ, không kiêm được nâng cằm lên, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ.

Không biết qua bao lâu, Trân Phi Vũ mới buông Akimoto Masako ra.
 
Chương 2271


Chương 2271

Akimoto Masako thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lui về phía sau hai bước, chỉ cảm thấy trên cổ bết dính lại, cô hừ lạnh một tiếng, trong mắt hiện lên sát khí, lạnh lùng nói: “Tôi nhất định sẽ giết anh, anh cứ đợi đó!”

Sau đó, cô ấy đột ngột quay người lại rồi đi vào bóng tối.

Nhìn thấy dáng vẻ của cô, Trần Phi Vũ cười nói: ‘Lần sau gặp lại sẽ không đơn giản chỉ hôn như vậy thôi đâu.”

Akimoto Masako giật mình, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

Dưới ánh trăng, sau khi nhìn theo bóng lưng của Akimoto Masako, Trần Phi Vũ thu hồi tầm mắt, tiếp đó lại bước đến bên cạnh thi thể của Mã Kỳ.

“Tống Huyền bỏ chạy rồi, nếu đoán không lầm thì anh ta chắc sẽ đi tìm người của tòa thành. Nghe nói người mạnh nhất trong tòa thành chính là Giáo hoàng, sức mạnh của ông ta ít nhất cũng ở mức cao thủ, điều đó cho thấy Giáo hoàng là một kẻ thù mạnh, tôi cần phải chuẩn bị trước.”

Suy nghĩ một lát, Trần Phi Vũ đỡ lấy đầu Mã Kỳ bỏ vào thế giới trong tranh, định đến lúc đó sẽ khiến tòa thành kinh ngạc.

Sau đó, Trần Phi Vũ quay người lại và đi theo hướng của Akimoto Masako.

Không, nói chính xác là đang đi theo hướng của thành Hoyle, vì Josh đã cử người mưu tính anh ấy, vậy thì tất nhiên anh ấy không thể bỏ qua dễ dàng cho Josh như vậy được.

Lại nói về Akimoto Masako, nếu cô dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến thành Hoyle thì tốc độ còn nhanh hơn cả xe hơi, nhanh như sấm chớp trong đêm tối.

Lúc cô đang nghiêm túc suy nghĩ miên man thì phát hiện vòng eo thon thả của mình đang bị ai đó giữ chặt, tốc độ di chuyển đột nhiên tăng nhanh.

Không phải do cô tự tăng tốc, mà là đối phương đang dẫn cô phóng như tên bắn về phía trước.

Akimoto Masako kinh ngạc, có thể yên lặng tiếp cận khi cô đang chạy hết tốc lực, chứng tỏ năng lực của đối phương chắc chắn rất mạnh, nếu đối phương muốn giết cô thì cô nhất định sẽ không có cơ hội đánh trả.

Trong lúc cô đang sợ hãi, định dùng hết sức giãy dụa, đột nhiên bên tai truyên đến một giọng nói quen thuộc: “Là tôi”

Akimoto Masako sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn sang thì thấy người đột nhiên xuất hiện chính là Trần Phi Vũ.

Cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, cơ thể tự nhiên không còn vùng vây nữa mà nhẹ nhàng dựa vào đối phương, nhưng lập tức lại khó khăn giấy dụa, phòng bị nói: “Anh tới đây làm gì?”

Sau khi cố thoát ra vài lần, cuối cùng cô cũng để Trần Phi Vũ ôm mình, như vậy có thể đến thành Hoyle nhanh hơn.

“Josh đã nói trước với Tống Huyền rằng tôi nhất định sẽ trả thù, hơn nữa tôi luôn cảm thấy .Josh không đơn giản, lúc trước có lẽ anh ta đã nói dối tôi.” Trân Phi Vũ nói xong, đột nhiên hôn lên gò má ửng hồng của Akimoto Masako, say mê nói: “Thơm quá.”

Akimoto Masako đỏ mặt, cô tức giận nhìn Trân Phi Vũ, nghiến răng nói: “Nếu không phải tôi đánh không lại anh thì tôi đã chặt anh thành tám khúc rồi.”

Trân Phi Vũ hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa của cô, cười nói: “Nói cách khác, nếu cô đã không thể đánh lại tôi thì cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng.”
 
Chương 2272


Chương 2272

“Anh… ưm…’ Trước khi Akimoto Masako nói hết câu, Trân Phi Vũ một lần nữa chiếm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, lời nói phía sau đều đã bị chặn lại.

Trong thành Hoyle, .Josh đang ngồi trong đại sảnh, vừa uống rượu vang vừa mỉm cười đắc ý: “Xem ra bây giờ Trần Phi Vũ đã đến thánh đường Sophia, lại bị Tống Huyền giết chết rồi. Chậc, đây là cái giá phải trả cho việc dám giành phụ nữ với Josh này. Lại nói đến cô Mẫn Mẫn Tuệ, cô ấy đẹp như viên ngọc sáng, thật tiếc tôi chưa kịp nếm thử cô ấy, hi vọng Tống Huyền nể mặt hòa thượng Barquee mà tha mạng cho cô ấy, để tôi còn có cơ hội bù đắp cho những hối tiếc này.”

Josh cười lớn.

Đột nhiên, bên ngoài đại sảnh truyền đến tiếng bước chân.

dosh lập tức quay lại nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp bước vào, cả đại sảnh cũng bỗng nhiên sáng hơn vì sự xuất hiện của cô ấy.

Đó là Akimoto Masako.

“Cô Masako, cô vừa đi ra ngoài à?”

dosh cười vui vẻ, cô ta còn chưa kịp nghĩ vì sao Akimoto Masako lại đi vào từ bên ngoài thì đã lập tức đứng dậy nghênh đón, cô ta vừa định nói chuyện thì đột nhiên sửng sốt, vô cùng kinh ngạc đứng sững tại chỗ.

Gô ta nhìn thấy một vài dấu đỏ xuất hiện trên chiếc cổ trắng ngần của Akimoto Masako, trông cực kỳ bắt mắt.

Trong lòng .Josh đột nhiên cảm thấy kinh ngạc cũng có cả khó chịu và ghen ti, nhưng cô ta vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: “Cô Masako, cô đã đi đâu vậy?”

Akimoto Masako nhớ lại chuyện trên suốt quãng đường đi Trần Phi Vũ đã chiếm tiện nghi của mình thì đỏ mặt.

Cô phớt lờ Josh, đi thẳng qua sảnh đến phòng khách.

Josh lo lắng, định gọi Akimoto Masako.

Đột nhiên từ bên ngoài truyền đến một giọng nói chế giêu, hơn nữa còn là tiếng Trung: “Tất nhiên là Masako vừa đi cùng tôi rồi.”

Giọng nói này vừa mạnh mẽ vừa lạnh lùng, cả người Akimoto Masako run lên, đi nhanh về phía phòng khách, dáng vẻ giống như đang muốn chạy trốn vậy.

Josh hoàn toàn kinh ngạc, cô ta quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa, trên mặt hiện lên vẻ khó tin, giọng nói này…

sao có thể được?

Bóng người cao ráo từ ngoài cửa bước vào, khóe miệng còn đang nở nụ cười.

Đúng là Trần Phi Vũ!

Josh giống như gặp ma, lập tức lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nói: “Trần Phi Vũ, anh… anh vẫn chưa chết sao?”

“Tất nhiên là cô muốn tôi chết trong tay Tống Huyền rồi.” Trân Phi Vũ cười, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lẽo: “Đáng tiếc đã khiến cô thất vọng.”

Josh phản ứng rất nhanh, lập tức ổn định tâm trạng, võ trán làm ra vẻ kinh ngạc: “Anh Trần thật biết nói đùa, có thể nhìn thấy anh an toàn quay về khiến tôi vui mừng không kịp nữa là. Lẽ nào Tống Huyền không có ở thánh đường Sophia sao? Còn cô Mãn Mãn Tuệ thì sao?”

“Đúng là Tống Huyền đã rời khỏi thánh đường Sophia, còn về Mãn Mẫn Tuệ, xem ra giờ này có lẽ cô ấy đang ở thánh đường Sophia.”

“Thì ra là vậy, tốt lắm. Cũng may Tống Huyền không ở trong nhà thờ, anh Trần đây mới có thể thoát được một kiếp.’ Ngoài mặt .Josh thở phào nhẹ Vũ, trong lòng .Josh càng thêm sợ hãi, đến bây giờ vẫn chưa có tên nào xuất hiện cứu cô ta, chứng tỏ toàn bộ người của cô ta đều đã bị hạ gục. Trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, cô ta khó khăn nói: ‘Đừng… đừng giết tôi, tôi… tôi có thể nói cho anh biết… thông tin về thư mời…”
 
Chương 2273


Chương 2273

Cố Thành Trung nghe được những lời này, chóp mũi cay cay, trái tim run rẩy từng hồi.

Anh trầm mặc, yếu hầu lăn lên trượt xuống, cưỡng ép nuốt xuống tất cả những nỗi cay đắng.

Đàn ông đổ máu không rơi lệ, dù cho hốc mắt đã đỏ bừng lên nhưng anh vẫn cố kìm nén để nước mắt không rơi.

Anh tiến lên, ôm cô thật chặt trong lông ngực, vùi đầu trong hõm vai cô.

lại không ở thánh đường Sophia chứ, chết tiệt, lại để cho Trần Phi Vũ giữ được mạng sống.

Còn Alberta làm cái quái gì vậy, Tống Huyền đã không có ở thánh đường Sophia thì tại sao tên đó không về sớm để báo tin cho mình biết?

Trần Phi Vũ dường như nhìn ra Josh đang suy nghĩ gì, anh liên nói: “Còn có một người thoát không được một kiếp, tôi nghĩ cô chắc chắn là biết anh ta.”

“Ai?” Trong lòng .Josh nổi lên dự cảm chẳng lành.

“Alberta.

Vẻ mặt của .Josh thay đổi rõ ràng, cô ta đang định nói gì đó thì bóng dáng của Trần Phi Vũ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ta, đưa tay bóp cổ cô ta rồi nhấc bổng cô ta lên.

Cảm giác đau đớn ập đến, .Josh hít thở khó khăn, trên trán nổi gân xanh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng, cô ta vô cùng sợ hãi, nói không rõ ràng: “Buông… buông tôi ra…’ Ánh mắt Trần Phi Vũ lạnh lùng, không những không buông .Josh ra, ngược lại còn bóp chặt hơn, anh nhìn vẻ mặt càng ngày càng đau đớn của .Josh nói: “Cô cử Alberta bí mật đi gửi thư cho Tống Huyền, muốn mượn tay Tống Huyền để giết tôi. Cô có mưu kế hay nhưng tiếc là những kẻ giở mánh khóe sau lưng tôi đều không có kết quả tốt Anh nhìn cô từ thiếu nữ mười tám đẹp.”

Cảm nhận được sát khí của Trân Phi tuổi, đơn thuần thiện lương, cái gì cũng không hiểu.

Sau đó, dần dần trưởng thành, biến thành dáng vẻ vợ hiền mẹ đảm như bây giờ.

Cô sẽ bảo vệ người khác, đau cũng sẽ nhãn nhịn chịu đựng, giả vờ thành dáng vẻ vân đạm phong khinh*.

*Vân đạm phong khinh: lãnh đạm như mây, nhẹ nhàng như gió “Trúc Linh, tay phải của em, lại không thể cầm dao được nữa. Anh xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Giọng nói của Cố Thành Trung như Vỡ vụn.

Hứa Trúc Linh mới vừa tỉnh lại, nghe được tin dữ này, cả người ngây như phông, cơ thể bị anh ôm trong ngực cũng cứng dờ lại.

Cô hoảng hốt rất lâu, mới thở phào nhẹ nhõm nói. Cũng may là anh không Sao, cuối cùng cũng ngăn cản được, nếu như anh thực sự vì giết người mà xảy ra chuyện, vậy thì tay em coi như hy sinh vô ích rồi. Không sao đâu, nhà hàng cũng không thiếu đầu bếp, thân phận của anh mà phối hợp với một đầu bếp cũng khiến cho người khác chê cười rồi, dù sao người ngoài cũng cứ chỉ chỉ chỏ chỏ tay nghề của em mãi. Vừa hay, nhân lúc rảnh rỗi em cũng phải học làm sao để trở thành một quý cô chứ, phải thử trải qua cuộc sống tiêu xài phung phí của nhà giàu, không thể bạc đãi bản thân được.”

Cô cố ý làm bộ như vân đạm phong khinh không để tâm đến vết thương của bản thân, nói chuyện một cách hóm hỉnh hài hước, tựa như chuyện chẳng có gì quan trọng vậy.

Có quan trọng không?

Đương nhiên là có quan trọng.

Nhưng so với Cố Thành Trung thì quả thực nhỏ nhặt không đáng kể.

Chỉ là bị thương tay phải thôi, cũng chẳng phải bị gấy, vẫn còn là được.

 
 
Chương 2274


Truyện sẽ được cập nhật vào ngày mai. Team Тrцуe л 3.оn e cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ chúng mình!. Chúc các bạn luôn an lành và mạnh khỏe trong mùa dịch ạ!

Hiện tại có rất nhiều trang web copy tự động của Тruуeл 3. оne. Nên nội dung này chỉ là để chống copy tự động, mong cả nhà thông cảm. Cảm ơn cả nhà!

Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng, Xèo đôi cánh, xèo đôi cánh

Ɓươm bướm baу đôi ba vòng, Ɓươm bướm baу đôi ba vòng

Ɛm ngồi xem, em ngồi xem …… hahaaha !!

Kìa con gái kìa , kìa con gái kìa,Gủ đi chơi, gủ đi chơi

Ɓa tháng sau em có bầu, Ɓa tháng sau em có bầu

Mang zề nuôi, mang zề nuôi …… hahaaga~~

Anh thjch con ghệ mập ăn nhiều nó mới mập …Ăn xong rồi zo ấp ấp xong rồi lại nằm

Anh thjck con ghệ ốm không ăn nó mới ốm …Không sướng lúc khi ôm mình mẩу như cọng gôm

Anh thjck con ghệ lùn tui lùn nhưng rất sung …Hơi khó lúc khi hun muốn hun phải khôm xuống

Anh thjck con ghệ cao nhìn em như người mẫu …Ϲhân dài cao đến nách zo cửa lại đụng đầu

Anh thjck con ghệ ngầu nhìn giống xã hội đen …Xâm mình 3 4 chỗ mang zề ba má khen

Anh thjck con ghệ đen hàm răng em rất trắng …Tối ngủ phải mở đèn nếu kO chỉ thấу trăng Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!Anh thjck con gái ..Oh уead!! tui cũng thjck con gái ..Oh уead!! ông già thjck con gái ..Oh уead!!
 
Chương 2275


Chương 2275

Sau khi Yui thấy Hứa Trúc Linh rời đi, mới thở phì phò hướng về phía Ayako Nikkeikawa ở đầu bên kia điện thoại nói: “Cô chủ cả, trong mắt người đàn bà này không cô, căn bản không coi cô ra gì. Nhìn thái độ của cô ta, thật sự rất quá đáng.” “Không sao, tôi đã không còn được như trước kia nữa rồi, trước kia tôi không thể nhãn nhịn, nhưng bây giờ vì trả thù, chút chuyện này tính là cái gì. Cô ta rất hữu dụng với tôi, tối thiểu là cô ta đến gần Cố Thành Trung không tốn chút sức lực nào. Cô ta muốn cái gì cô cho cái đó, tôi chỉ sợ cô ta cái gì cũng không muốn vậy mới khó làm.”

“Nhưng mà…”

Fukuhara Yui còn muốn nói gì nữa nhưng Ayako Nikkeikawa đã không nhịn được mà cúp điện thoại.

Hứa Trúc Linh về đến nhà với vô số điều bất tiện ùa đến, dù sao tay trái không phải là tay thuận của cô, làm việc gì cũng thấy không tự nhiên cho lắm.

Bây giờ đang ăn cơm, đều bắt đầu dùng thìa.

Cũng may Cố Thành Trung từ chối khéo bất kỳ sự thăm hỏi của bất cứ ai vậy nên thế giới của hai người mới có thể yên tĩnh.

Mặc dù hai người đổi sang khách sạn khách nhưng không thể so với biệt thự, cũng không có người giúp việc.

Nhưng nơi này được trang bị đầy đủ, không có người quấy rây, Khương Anh Tùng thỉnh thoảng tới thăm họ một chút.

Cố Thành Trung dốc lòng chăm sóc cô, cũng học nấu canh để bổ sung dinh dưỡng cho vết thương mau lành.

Vết thương cũng không quá đau, đang đang từ từ lành lại.

Bởi vì nguyên nhân dùng thìa bằng tay trái, Cố Thành Trung đều làm thức ăn mềm, dễ múc.

Nhưng mà cô không thích ăn hành gừng tỏi, lại không nhặt ra được, chỉ có thể ủy khuất nhìn anh, Cố Thành Trung thấy vậy cười một tiếng, nhận lấy chén của cô, cẩn thận giúp cô gắp ra.

“Em lớn đầu thế này rồi, còn kén ăn như vậy nữa.”

“Lớn thì làm sao? Vậy em không phải tiểu bảo bối của anh sao?”

Hứa Trúc Linh tức giận liếc mắt.

“Không phải bảo bối, là tổ tông nhỏ.

Tổ tông, há miệng nào.”

.

Cố Thành Trung đút hết cơm lại tiếp tục đút canh, chăm sóc cô vô cùng tỉ mỉ chu đáo.

Nhưng đến khi màn đêm buông xuống, Hứa Trúc Linh lại phát hiện vấn đề khó khăn.

Bất kể là c0i qu4n áo tắm, hay là mặc đồ ngủ lên giường cũng rất phiền phức.

Ngay cả đi toilet, kéo quần thôi cũng có đủ loại bất tiện phát sinh.

Cô đang chuẩn bị ngồi xuống toilet, chậm rãi c0i qu4n, cởi đến lúc cả người luống cuống cả lên, không nghĩ tới Cố Thành Trung trực tiếp xông vào, hỗ trợ cô từng bước một.

Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngưng đọng, Hứa Trúc Linh tròn mắt.

Lê mề một lúc lâu, cô mới nhớ rằng bọn họ là vợ chồng, làm bất kỳ hành động thân mật nào cũng đều là hợp pháp cả.

Nhưng… Sao cứ cảm thấy không được tự nhiên vậy chứ?

Sao cứ có cảm giác biết thái là sao?
 
Chương 2276


Chương 2276

“Nhanh nào, đợi lái nữa là anh làm giúp em đấy.”

“Không cần không cần, em tự làm!”

Cô xua tay lia lịa.

“Anh không chỉ có như vậy thôi đâu, còn phải giúp em tắm rửa mặc quân áo nữa, ngoan.” Anh xoa xoa đầu cô, ôn nhu nói.

Hứa Trúc Linh kinh ngạc: “Anh, anh thật sự không cần phải vất vả như thế, em có thể tự mình làm! Không tin anh xeml”

Cô chập choạng đứng dậy, bắt đầu vén quần lên, hết bên trái rồi đến bên phải, cũng phải mất vài phút mới vén xong, sau đó lại kéo khoá rồi cài cúc áo.

Cúc áo dường như cố ý chống đối lại cô, làm thế nào cũng không cài được, khiến cô nôn nóng đến toát cả mồ hồi đầu.

Cố Thành Trung không thể nhìn được nữa, cả người ngồi xổm theo kiểu quý ông giúp cô cài cúc áo.

“Trúc Linh, là vợ chồng với nhau, em ngại ngùng với anh làm gì chứ? Nếu anh đi lại khó khăn, em cũng sẽ chăm sóc anh như vậy.”

Nhưng thực sự rất khó xử!

Anh xoa đầu cô, ánh mắt đầy cưng chiều:”Ngoan, nghe lời.”

Cô bĩu môi, vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trong lúc tắm, Cố Thành Trung mở vòi nước nóng, bắt đầu giúp cô tắm.

Vừa ngồi xuống, mặt cô đã đỏ bừng, nhờ nhiệt độ trong phòng tắm khá cao, nếu không cô thật sự không biết phải giải thích thế nào.

Đã là vợ chồng lâu năm, mà còn đỏ mặt tía tai.

Tay cô từ đầu đến cuối đều không hề đụng vào nước, anh còn giúp cô gội đầu.

Trong suốt quá trình đều cẩn thận hỏi cô, anh có dùng lực quá mạnh hay không, hoặc là có kéo tóc của cô không.

Ánh mắt cô lấp lánh, khẽ lắc đầu.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, mùi thơm của dầu gội cũng rất dễ chịu.

Tắm xong, anh mặc áo ngủ cho cô, sau đó cẩn thận giúp cô sấy tóc.

Tóc của cô đã lâu rồi không cắt, từ lúc mang thai đến nay, từ chỗ vai đã dài đến thắt lưng.

Cô đột nhiên nghĩ đến câu ‘ đợi tóc của em dài đến thắt lưng”.

“Cố Thành Trung….. Bị tàn tật thật ra cũng không có gì là xấu, ít nhất em nhận được đãi ngộ tốt như thế, chuyện gì cũng không cần làm, thích thật.”

Gô thờ ơ nhún vai, biết anh vấn luôn canh cánh trong lòng về chuyện vết thương ở tay của cô, không thể tự tha thứ cho bản thân.

Mặc dù anh không nói gì, nhưng nửa đêm thỉnh thoảng cô tỉnh dậy, sẽ nhìn thấy Cố Thành Trung đứng hút thuốc ở ban công.

Cửa kính ở ban công đóng chặt, trong phòng không ngửi được một chút mùi thuốc lá nào.

Anh là người rất ít hút thuốc, chỉ những lúc buồn bực mới hút.

Trước đây bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng anh chưa bao giờ suy sụp như vậy.

Bởi vì…anh chưa bao giờ làm hại đến cô, cũng chưa từng nghĩ đến việc đó.

Nhưng lần này, anh đã không kiềm chế được, làm cô bị thương.
 
Chương 2277


Chương 2277

Mà còn là ở tay.

Một đầu bếp, không thể cầm dao, thì cuộc đời của cô coi như chấm dứt.

Cho dù là Hứa Trúc Linh, hay An Ny, thì sự nghiệp của cô cũng sẽ kết thúc ở đây.

Thầy Gordon khi nghe được tin này, đã đặc biệt gọi điện đến hỏi thăm, thở ngắn than dài.

Ông ta vẫn luôn coi cô là học trò thân truyền, nhưng bây giờ không có ai kế thừa áo bào của ông ta.

Cô rất thích nấu ăn, nhưng nấu ăn thì có ích gì chứ?

“Cố Thành Trung…..anh biết tại sao em muốn làm đầu bếp không?”

“Tại sao?”

“Ban đầu, chỉ đơn giản là thích ăn, ăn những món ngon, ăn nhiều rồi thì tự học nấu. Từ đó em nhận ra bản thân dường như rất giỏi việc này, rồi từ từ tiếp cận nó. Thật ra em cũng không muốn trở thành đầu bếp, nhưng vì muốn nghiên cứu ra nhiều món ăn mới, nên mới nâng cao tay nghề của bản thân, nó làm cho món ăn của em ngon hơn.”

“Em làm như thế….đều là vì anh, em thích anh khen em nấu ăn ngon, thích nhìn anh ăn hết chúng, thích nhìn anh ăn no đến nỗi phải kéo em đi dạo sau bữa ăn, thích anh cùng em đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, cùng anh tìm món lẩu nào ngon.”

“Anh thích ăn món Trung, em sẽ nấu món Trung, anh thích món Phương Tây, em sẽ nấu món bít tết rượu vang đỏ.

Mỗi nước đều học một chút, rồi làm thử một lần, sau đó nấu cho anh ăn.”

“Sau này đứa bé lớn lên, sẽ nấu cho nó ăn. Đứa bé sẽ mang hộp cơm đến trường, người khác khen mẹ nó nấu ăn rất ngon, nó sẽ rất vui vẻ.”

“Anh xem, em không có ở đây, anh sẽ không ăn đủ bữa, sẽ bị đau bao tử.

“Cho nên, sau này không cầm được dao thật ra cũng không sao cả, làm đầu bếp cũng không phải mục tiêu cuối cùng của em, thứ em muốtn….từ trước đến nay đều là vì anh thôi. Có anh ở bên cạnh, em mới có động lực nấu ăn, không có anh….em nấu cho ai ăn chứ?”

Anh nhẹ nhàng giúp cô sấy tóc, âm thanh của máy sấy rất nhỏ, sức gió vừa phải.

Mắt nhìn phía trước, từng câu từng chữ cô nói đều rất tỉ mỉ.

Anh đã hút thuốc mấy ngày nay, hút xong thì nhìn bầu trời với bộ dạng đây bất lực, giống như bị cuộc sống đánh bại, cuối cùng là không thể đứng dậy nữa.

Mỗi lần hết thất thần, anh lại đi tắm, tắm rửa sạch sẽ không để sót một chút mùi thuốc lá nào trên người, cũng đem quần áo đi ngâm, mùi nước giặt hoàn toàn che khuất mùi thuốc lá.

Cô giả vờ ngủ, anh sẽ ôm cô thật lâu, cuối cùng thì chìm vào giấc ngủ.

Cô không muốn điều này trở thành tâm bệnh của anh, khiến anh luôn cảm thấy áy náy trong lòng, không thể thoát ra.

Cô không ngẩng đầu, không biết vẻ mặt lúc này của anh như thế nào.

Cô lo lăng, lúc này cũng không biết nói gì.

Bầu không khí…trở nên nặng nề.

Cuối cùng, tắt máy sấy, tóc cũng khô, thế giới dường như im lặng đến bất thường.

“Trúc Linh, sau này anh nấu cơm cho em ăn được không, ngày ba bữa.”

“Được, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy. Sau này đứa nhỏ đem cơm đến trường, cũng là do anh đảm nhiệm.”
 
Chương 2278


Chương 2278

“Được.”

Cố Thành Trung nói đầy vẻ tự tin.

Hứa Trúc Linh nghe được câu này thì thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cả hai đều vui vẻ.

Cô không ngờ Cố Thành Trung sẽ phấn chấn lên nhanh như vậy, hành động cũng rất nhanh.

Có thể nghiên cứu các món ăn, các cách chiên rán, v.v..

Anh ấy thậm chí còn đăng ký một cuộc thi chứng chỉ dinh dưỡng.

Hôm sau trong nhà có rất nhiều sách luyện thi cấp chứng chỉ năng lực bác sĩ dinh dưỡng. Khương Anh Tùng đem từng chồng từng chồng để lên bàn trong nhà, còn mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, mời ba bốn đầu bếp, đầu bếp phương Tây, đầu bếp Trung Quốc, thợ dạy làm bánh,…..

Hứa Trúc Linh kinh ngạc, cô cảm thấy Cố Thành Trung cho dù là thiên tài, thì cũng không thể học hết cách làm các món ăn trong thời gian ngắn được, cũng không thể thi đạt chứng chỉ tay nghề.

Cô ngồi trên sô pha, nhờ Khương Anh Tùng mua cho năm ký hạt dưa, vừa cắn hạt dưa, vừa xem Thành Trung đọc sách, sau đó học nấu ăn.

Anh chỉ biết mấy món ăn đơn giản thường ngày, không có tiêu chuẩn, hiện tại cũng như vậy, nhưng lại có một phong cách nấu ăn của một đầu bếp.

Tổng tài cao quý lạnh lùng trong giây lát biến thành đầu bếp?

Trong năm ngày, cuối cùng cô cũng đã cắn xong năm ký hạt dưa, trên đầu lưỡi và trong miệng nóng ran sưng rộp, còn Cố Thành Trung vậy mà lại lấy được giấy chứng nhận, nấu ăn cũng rất ngon, súp cũng ngon không kém.

Tốc độ học tập này, khiến người khác không thể theo kịp được.

“Thì ra cũng không khó.”

Anh lờ mờ nói.

Hứa Trúc Linh sững sờ, cô mất bao lâu mới có được chứng chỉ tay nghề, mất bao lâu mới thông suốt tám nền ẩm thực chính trong nước, sau đó mới bắt đầu tiếp cận với các món ăn nước ngoài.

Nhưng Gố Thành Trung mấy ngày nay, lý thuyết và thực hành lại nắm vững tất cả?

So sánh một chút thì, bản thân cô không đáng để nhắc tới, được chưa?

Thật sự thì không so sánh thì không biết, một khi so sánh thì bị dọa mất thôi.

“Cố Thành Trung….anh có phải là người không vậy? Không phải là người ngoài hành tỉnh đấy chứ?”

Cô kinh hãi nhìn anh.

“Nói thừa, anh làm chồng của em nhiều năm như vậy, có phải người hay không không lẽ em không biết?”

“Vậy…..em có từng nói là sùng bái anh chưa?” Cô chắp hai tay tạo thành chữ thập, ánh mắt lấp lánh, giống như một fan nhỏ nhìn thấy thần tượng của mình vậy!

“Không có.”

Cố Thành Trung suy nghĩ một lúc, cô từng nói yêu anh, từng cảm thấy đau lòng vì anh, nhưng chưa từng nói sùng bái anh.

Lúc trước anh dạy cô học, có lúc cô sẽ ninh bợ lấy lòng anh, gọi anh là Cố đại thần.

“Trời ạ, trước đây em chỉ biết anh là người rất giỏi trong việc kinh doanh, không ngờ anh lại có thiên phú trong lĩnh vực nấu ăn lợi hại đến như vậy. Từ nay về sau, anh chính là thân tượng của em, là nam thần của eml”

Cố Thành Trung nghe vậy, bên ngoài †ỏ vẻ ung dung bình thản, làm ra vẻ cao ngạo lạnh lùng.
 
Chương 2279


Chương 2279

Anh lờ mờ gật đầu, cốc đầu cô: “Suy cho cùng, một người đàn ông ưu tú như anh không có nhiều đâu, em có biết bây giờ em nhặt được báu vật rồi không?

Phải biết trân trọng, đối xử tốt với anh, biết không?”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng bàn tay to lớn giấu trong tay áo, khẽ siết chặt, vì phấn khích.

Được cô vợ nhỏ khen một chút, anh hận không thể bay lên trời.

Nếu như anh có một cái đuôi, nhất định sẽ cao ngạo vểnh lên.

Anh thầm vui vẻ trong lòng, vô cùng thích thú, giống như được ăn mật ngọt.

Sau khi cô ăn xong, hài lòng thỏa dạ, nhìn Cố Thành Trung rửa nồi rửa bát.

Vì ở khách sạn không được thuận tiện, Cố Thành Trung liền đưa cô đến nơi khác.

Là một ngôi nhà nhỏ biệt lập ven hồ, một toà nhà kiểu phương Tây hai tầng, thuộc một tiểu khu cao cấp, đầy đủ các loại thiết bị.

Đây là khu vực điển hình của người giàu, không có nhiều người ở đây, hầu hết người mua bất động sản ở đây đều không sống trong này, chỉ là muốn cất giữ mà thôi.

Phong cảnh ven hồ rất đẹp, mặc dù là mùa thu, nhưng không có một chút cảm giác hiu quạnh, cây cối vẫn tràn trề sức sống, nhiều loại hoa được chăm sóc kỹ lưỡng tranh nhau nở rộ.

Màn đêm buông xuống, có tiếng của đài phun nước, buổi tối cũng có người dắt chó đi dạo.

Ở đây thật sự rất thanh thản dễ chịu.

“Sao anh có nhà ở đây?”

“Ông nội đã giải ngân tài sản riêng của anh.”

“Vậy sao anh không về nhà, lại đến đây ở?”

“Không phải em muốn có một trang viên hướng ra biển, có hoa nở vào mùa xuân sao? Anh cũng có một căn hướng biển, nhưng nó vẫn đang trong quá trình hoàn thiện, trang thiết bị chưa hoàn thiện, nên anh mới chưa đưa em đến đó. Ở đây là phù hợp nhất, đưa em đi xem ban công, có thể nhìn thấy toàn bộ hồ nước, cây cối ở đây chiếm năm mươi phần trăm, rất thích hợp để sinh sống.”

Anh dẫn cô lên ban công lầu hai, đúng lúc ánh tà chiều ngã về phía tây, ánh mặt trời chiếu lên mặt hồ, tựa như một tầng lá vàng, gợn sóng lấp lánh.

Chỉ mới ở tầng hai, đã có thể thu cả cảnh hồ nước vào tâm mắt, đồng cỏ xung quanh, vô cùng mỹ lệ.

Dưới lầu cũng có một khu vườn nhỏ, trong đó có rất nhiều loại hoa hồng nổi tiếng và nhiều loại khác.

Cô cảm thán, nhà ở bờ biển chưa hẳn đã dễ chịu hơn ở đây.

“Chỗ này….em rất thích.”

“Ừ, nơi này thuộc sở hữu của em, mấy năm trước anh đã đầu tư khi đất được khai phá, hiện tại là em đứng tên.”

“Thật hả?”

Cô có chút bất ngờ.

Cố Thành Trung vẫn luôn biết bản thân mình muốn gì, nhưng cô lại sắp quên mất, cuộc sống an nhàn đối với anh mà nói thật sự rất xa xỉ.

Cô không nhớ rõ, nhưng Cố Thành Trung vần luôn ghi nhớ, vẫn luôn cố gắng, chưa từng bỏ cuộc.

Cô thật sự muốn một cuộc sống an nhàn sao? Nếu trong cuộc sống không có anh, cho dù an nhàn thế nào cô cũng không muốn.

Vài ngày sau, buổi sáng cả hai cùng đi mua đồ ăn, trở về anh là người nấu ăn, giặt quần áo, dọn vệ sinh.
 
Chương 2280


Chương 2280

Một lần cô đột nhiên tỉnh dậy lúc ngủ trưa, nghe thấy bên ngoài có tiếng động, còn Cố Thành Trung đáng lẽ phải ngủ cùng cô lại không thấy bên cạnh, cô không khỏi có chút nghi hoặc.

Âm thanh phát ra từ phòng bếp, bây giờ cũng không phải thời gian nấu ăn, anh làm gì trong đó.

Cô ló đầu nhìn vào, chỉ thấy….

Cố Thành Trung thế mà lại đang cố gắng dùng tay trái để cắt rau.

Chắc hẳn là anh chỉ mới luyện tập cách đây không lâu, dao thật sự rất bén, cắt trực tiếp vào ngón tay anh.

Anh cũng chỉ nhíu mày một chút, tuỳ ý cầm lấy một miếng băng dán lên coi như đã xử lý xong.

Anh tiếp tục cắt rau.

Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần….

Cô biết, Cố Thành Trung muốn cảm nhận nỗi khổ của cô, nếu không thể thay thế, thì cùng nhau vượt qua.

Cô nhìn hai bàn tay của mình, tay phải vẫn còn băng vải, ngón tay có thể cử động nhẹ.

Cô nghĩ, cho dù con đường phía trước có khó khăn, cô cũng sẽ vượt qua nó.

Bởi vì có Cố Thành Trung, sẽ có kỳ tích.

Cô lặng lẽ về phòng, cuối cùng không ngủ được.

Bốn giờ chiều, anh trở lại phòng nhìn thấy cô đã tỉnh dậy.

“Ngủ không ngon?”

“Không có, mới vừa tỉnh, ngủ rất ngon, sợ tối sẽ ngủ không được.”

“Không sao, tối chúng ta đi xem phim, giết thời gian. Anh có chuẩn bị cho em chút trái cây, để anh bưng lên cho em.”

“Khoang đã…tay anh sao lại bị thương vậy.”

Cô biết rõ nhưng cố tình hỏi.

Cô chỉ thấy anh đứt một ngón tay, nhưng bây giờ cả năm ngón đều đeo băng dán.

Tên ngốc này, trước đó còn khen anh thông minh nữa chứ, năm ngón tay nối liền với tim, nhất định là rất đau!

“Không sao, lúc đóng cửa vô tình bị kẹp tay, mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Anh cười nói.

“Sau này….cẩn thận một chút.”

Cô không vạch trần, nhưng trong lòng rất đau.

Hàng tuần Fukuhara Yui sẽ liên lạc với cô, muốn lấy mẫu máu của Cố Thành Trung để xét nghiệm.

Cô đã làm theo những gì cô ta nói, sau đó báo lại những việc mà Cố Thành Trung đã làm gần đây.

Chỉ là giặt quần áo nấu cơm làm những việc nhỏ nhặt, Fukuhara Yui có chút thích thú khi nghe thấy.

“Thiếu gia Cố Thành Trung, thế mà lại làm những việc này, bị truyền ra ngoài không sợ bị chê cười à. Cả ngày làm những việc vặt này, còn muốn vùng dậy khiêu chiến với đại tiểu thư, đúng là chuyện vớ vẩn!”

Fukuhara Yui nói không thèm nhìn.

Hứa Trúc Linh nghe vậy, tức giận.

“Tôi không có tiền.”

Cô bất mãn nhìn cô ta, chìa bàn tay nhỏ ra, giống như đi đòi nợ.

“Gô có ý gì?”

Fukuhara Yui dè dặt nhìn cô.
 
Chương 2281


Chương 2281

“Xin cấp trên phát tiền đó!”

“Tôi phải xin đại tiểu thư….’ Fukuhara Yui còn chưa nói xong, đã bị Hứa Trúc Linh ngắt lời: “Xin là chuyện của cô, nhưng hiện tại cứ tiếp tục, Yatsuko Nikkeikawa nhất định sẽ đưa cho tôi. Cô tạm ứng cho tôi trước, tôi biết cô có tiền, đi theo bà ấy chắc cũng đã để dành được một ít.”

“Chuyển khoản Alipay wechat, thẻ ngân hàng hay tín dụng đều được!”

“Tôi….tôi không có tiền, để tôi nói đại tiểu thư trả cho cô.”

“Không được, bây giờ tôi cần gấp, nếu không tuần tới tôi sẽ không đưa mẫu.”

“Cô…cô đúng là hiếp người quá đáng, hơn một trăm tám mươi tỷ mà đã xài hết rồi à? Cố Thành Trung đã nghèo đến nước này rồi sao, đến mức không nuôi nổi cô?”

“Cần cô quan tâm à, tôi muốn tiền, đưa đây nhanhl”

Trái tim Eukuhara Yui run rẩy, âm thầm lấy điện thoại.

Hứa Trúc Linh không chút khách sáo, Wechat, QQ, Alipay, thẻ ngân hàng, thẻ tín dụng của cô ta đều lấy đi, đem tất cả số dư trong tài khoản chuyển hết vào tài khoản của mình, còn lấy luôn tiên trong ví cô †a.

Fukuhara Yui tức giận, căm hận nhìn Hứa Trúc Linh rời đi, nhịp chân đi ra một cách mất hết tính người.

Người phụ nữ này, thật quá đáng.

Thường ngày cô ta khóc lóc kể lể với Yatsuko Nikkeikawa, nhưng Yatsuko Nikkeikawa lại ủng hộ hành động của Hứa Trúc Linh, một người ham tiền là chuyện tốt.

Tay cô bị phế, đương nhiên cô sẽ đòi hỏi cho mình một số tiền.

“Cho thêm đi.”

“Tiểu thư…tôi không có tiền.”

“Tài chính của tôi có chút túng thiếu, cô theo tôi nhiều năm như vậy, chắc hẳn cũng đã dành dụm được không ít. Cô cứ đưa trước, sau này tôi sẽ trả gấp đôi cho cô. Cô là người thân cận bí mật của tôi duy nhất ở Đà Nẵng, cô là người có công lớn, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”

Fukuhara Yui nghe vậy, có nỗi khổ nói không nên lời, chỉ có thể đồng ý.

Hứa Trúc Linh vui vẻ trở về, nhìn con số lớn lên một chút trong thẻ ngân hàng trong lòng rất vui vẻ!

Khi trở về nhà, cô phát hiện Phó Lâm tới, sắc mặt thâm trâm, đang cùng Cố Thành Trung trò chuyện trong phòng khách.

Vừa vào cửa, lập tức cảm giác được không khí âm u, cực kì nghiêm túc.

“Phó Lâm đến rồi à? Chị đi rót trà cho em.”

“Không, chị dâu, em đi ngay.”

Anh đứng dậy nhìn Cố Thành Trung một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi.

“Anh ta bị sao vậy? Lại có chuyện gì sao?”

“Anh ta đã tìm ra tung tích của Phó Minh Nam và đến nước € để chữa trị.

Chân anh ta bị gãy và vẫn đang đi chữa trị ở khắp nơi. Nghe nói nước € có kỹ thuật như vậy, khả năng cứu được đôi chân, ít ngày nữa sẽ vào.” “Từ khi Phó Minh Tước qua đời, anh ta đã dành rất nhiều tâm sức cho Phó Minh Nam, đặt vô số tai mắt ở Hà Nội, cuối cùng cũng có tin tức. Phó Minh Nam cũng rất lo lắng cho mình về sau sẽ bị tàn tật, ông ta biết rõ sẽ rất nguy hiểm nếu rời khỏi Hà Nội, nhưng ông ta vẫn cố gắng hết sức . Bên cạnh anh ta tất cả đều là quân đội, cô sẽ gặp phải hạng người gì, trong lòng rõ ràng nhất, anh cũng không cách nào đảm bảo, mình còn sống để trở về hay không, Lần này đến… là muốn giải thích cho anh một chuyện. “
 
Chương 2282


Chương 2282

“Có phải là… là chuyện của Chu Đình? “

Giọng Hứa Trúc Linh khẽ run lên.

Anh im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi gật đầu.

Lúc này, cô như nhìn thấy một Cố Thành Trung khác.

Vì trách nhiệm, không tiếc dốc sức liều mạng, trọng tình trọng nghĩa, trên người trọng trách quá nặng, không còn cách nào song toàn, nên phải bỏ bớt một phần.

Anh ta không có ý định buông tha cho Chu Đình mà còn có suy nghĩ xấu, nếu như không còn cách nào sống sót trở về, anh ta hy vọng rằng Cố Thành Trung sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt và bảo vệ cô ấy đến suốt cuộc đời.

“Chu Đình có biết chuyện này không?”

“Chắc chắn không biết, anh cũng không biết họ xử lý như thế nào.

Anh bước tới, ôm chặt lấy cô: “Tất cả chúng ta đều có những khó khăn riêng, Trúc Linh…”

Anh chọn cách im lặng, không nói gì.

Chu Đình và Phó Lâm đều có những khó khăn của riêng họ.

Sau khi khai giảng bắt đầu, việc học nặng nề, hơn nữa cha hiệu trưởng lại đặc biệt chăm sóc, lên lớp ham chơi đều không được.

Mà Phó Lâm muốn quản lí Tập đoàn Cố Linh, còn muốn chú ý Tập đoàn .J&C, mỗi ngày đều rất bận rộn, cả hai có rất ít thời gian yêu nhau.

May mắn thay, cả hai đều thông cảm cho nhau và không phàn nàn gì, họ cũng dành thời gian để ăn trưa và xem phim vào buổi tối.

Cô kết thúc tiết học cuối cùng vào lúc bốn giờ chiều nay và chuẩn bị về nhà, cô không ngờ khi rời phòng học lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Này, Chu Đình, người yêu của cô đến rồi. Cô thật hạnh phúc khi được ở bên vị thiếu gia thứ tư của nhà họ Cố.

Hiện tại anh ấy đã là tổng giám đốc của Tập đoàn Cố Linh, tương lai cô sẽ là vợ của tổng giám đốc!”

cô ấy tùy ý trả lời, căn bản không nghe.

Mọi người đều biết cô và Phó Lâm đã đính hôn, họ sợ Tập đoàn Cố Linh, sợ Phó Lâm, không dám nói luyên thuyên.

Cô không quan tâm đến những lời nói giả dối đó, khi yêu anh, anh vẫn nổi tiếng là kẻ xấu, không ra gì.

Dạo gần đây anh ấy bận lắm, sao hôm nay anh đến sớm như vậy, hơn nữa cũng không chào hỏi trước.

“Sao anh lại tới đây?”

“Hôm nay không có chuyện gì quan trọng, anh muốn gặp em.” Phó Lâm nhìn cô, nhếch miệng tươi cười.

Chu Đình nghe nói như thế dĩ nhiên rất vui vẻ, hai người mỗi lần đi hẹn hò đều rất vội vàng.

“Sao anh không gọi trước để em thay quần áo!”

Cô siết chặt một góc áo phông, có chút buồn bực.

Sớm biết như vậy em sẽ mặc váy và đi giày cao gót, với một chiếc áo khoác dal “Trông em đẹp như thế này, nếu em ăn mặc lại, như vậy không phải muốn hút mất hồn anh sao? Đi, chúng ta đi ăn cơm.”

Anh nắm tay cô, hai người đi loanh quanh trong khuôn viên trường, đón nhận không ít ánh mắt của nhiều người hâm mộ.

Có hai câu chuyện tuyệt vời ở đại học Đà Nẵng, một cái là Hứa Trúc Linh và một cái là Chu Đình.

Như thể đã định sẵn một thời gian dài trong tương lai.
 
Chương 2283


Chương 2283

Họ đi ăn tối, xem phim và đi dạo ven hồ.

Anh ấy tắt máy, cả quá trình cũng không có điện thoại quấy rây, nhưng trong nháy mắt đã gần tám giờ, cô phải đi về.

“Cái đó… em phải về nhà.”

Cô chỉ vào giờ trên điện thoại, nói với vẻ miễn cưỡng.

Phó Lâm nhìn cô thật sâu, tỏ vẻ không muốn.

Ngày mai anh sẽ bay đến nước €.

Anh đi theo bên cạnh Phó Lâm lâu như vậy, quen hết bạn bè thân thích của anh ta.

Đám người này không kém gì Phó Minh Tước, hơn nữa luôn trung thành với Phó Lâm, cho dù hao tổn đi một ít, những người còn lại sẽ không dễ gì đối phó.

Phó Minh Tước cũng không thể toàn thây trở ra, cho dù không chết cũng phải lột da, việc này nham hiểm vô cùng, anh †a cũng không biết chính mình có mấy phần chiến thắng.

Nhưng bây giờ chính là khoảng thời gian Phó Minh Nam suy yếu nhất, rời xa nơi trú ngụ của Ayako Nikkeikawa, đến một đất nước xa lạ, không có nhiều sự hỗ trợ về nhân lực và vật chất, ông ta chỉ có thể liều mạng chiến đấu.

Cố Thành Trung từng có giao dịch kinh doanh với một ông lớn ở Diêm Thành, thủ đô của nước €, đã nhờ ông ta và người đó bắt chuyện, có thể ông †a sẽ giúp được.

Thừa dịp ông ta bệnh, lấy mạng ông ta, đây không chỉ là để hoàn thành sự giao phó của Phó Minh Tước trước khi chết, mà còn để giải thích nỗi thống khổ mà anh ta phải chịu đựng trong suốt ba mươi năm qua.

Phó Minh Nam một ngày không chết, anh ngày nào cũng ngủ không ngon, mỗi lần mơ đều là một quá khứ đen tối.

Ông ta giống như một cơn ác mộng, ăn sâu bén rễ, khó có thể dứt ra.

Trừ khi ông ta chết, Phó Lâm không thể nghĩ ra cách thứ hai.

Người này không đáng làm cha, không xứng làm thầy, không hề có nhân tính.

Nếu ông trời không trừng phạt ông †a, vậy ông ta sẽ chấp nhận anh ấy.

Anh không dám nói cho Chu Đình biết kế hoạch của mình, cô nhất định sẽ ngăn cản.

Hôm nay …. là chia tay.

“Ừm, em tiên anh.”

Anh cúi đầu và im lặng vài giây trước khi chậm rãi ra.

Bên trong xe, chẳng biết sao bâu không khí nặng nề.

Hai người một câu cũng không nói, Chu Đình cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, thậm chí bị ép đến choáng ngợp.

Cô muốn phá tan sự im lặng, thế nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Giác quan thứ 6 của phụ nữ luôn nhạy cảm, cô ấy nhận thức được điều đó, nhưng cô ấy không biết bắt đầu từ đâu.

Chẳng mấy chốc chiếc xe đã dừng lại phía trước nhà Chu, ở đây ít xe cộ qua lại và mọi thứ đều yên tĩnh.

“Muốn … muốn đi vào nhà uống một tách trà không? Hôm trước mẹ em vần còn nhắc tới anh.”

“Không được.”

Anh mím môi, lập tức mở miệng từ chối.
 
Chương 2284


Chương 2284

Lời từ chối của anh khiến Chu Đình không biết nên nói gì.

Cô ấy đã bị sốc trong vài giây trước khi gật đầu, và nói: ‘Vậy thì em… Vậy thì em sẽ đi xuống.”

Cô ấy cởi thắt dây an toàn và định mở cửa xe đi xuống, lại không nghĩ Phó Lâm bất ngờ nắm lấy cổ tay cô ấy và kéo cô ấy lại.

Cô mất cảnh giác ngã vào vòng tay anh, còn chưa kịp phản ứng, thì không ngờ đôi môi mỏng của người đàn ông đã đè lên.

Xâm chiếm, cướp đoạt, tấn công bất ngờ.

Cô dần chìm trong nụ hôn nồng cháy này, hô hấp dồn dập, hơi thở lên xuống, cả người như rơi xuống biển trôi theo dòng chảy, chỉ là một con thuyền đơn độc tội nghiệp.

Bàn tay của người đàn ông, âm thầm đi tới…

Đêm nay, anh điên cuồng phá lệ, cô muốn dừng lại, nhưng lại không còn chút sức lực nào phản kháng.

Tựa lưng ghế từ từ hạ xuống, giải phóng thêm không gian. Toàn bộ bên trong xe ngập tràn duc v0ng…

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, duc v0ng trong xe cũng tan dần, chỉ còn mồ hôi hai người hòa trộn với nhau. Cũng may kính xe là loại kính một chiều, bên trong xe có thể nhìn được bên ngoài, nhưng bên ngoài không thể nhìn vào bên trong được. Ngoài đường thỉnh thoảng có vài chiếc xe đi qua, khiến tim cô như chạy lên cổ họng, sợ chết khiếp, vậy mà người đàn ông này cứ như dã thú vậy, không biết tiết chế.

Cô xụi lơ trong cái ôm của anh, thở hổn hển từng hơi.

“Hôm nay anh sao vậy? Em có cảm giác anh rất lạ?”

“Muốn em thôi, lâu rồi chưa ăn mặn.

có chút không nhịn được.”

Cô không nhìn thấy ánh mắt của anh, không biết được dòng sóng ngầm đang từ từ dâng lên trong đáy mắt của anh, thâm trâm như mực.

Anh luyến tiếc vuốt má cô, xúc cảm rất tuyệt. Anh tham lam không nỡ buông bỏ, sợ sau này không còn cơ hội nữa. Sống sót quay về rồi cưới cô, là động lực duy nhất của bản thân.

Chu Đình nghe thấy lời anh nói, trừng mắt giận dữ. Gô hiểu, anh là người có nhu cầu cao, nhưng cũng không thể vội vàng như thế được. Chỉ vài trăm mét nữa là đến nhà rồi, thế mà cũng đợi không kịp. Cũng may không có nhiều xe đi lại, nếu không mai chắc chắn lên báo rồi.

Đợi đã, lên báo sao?

Đột nhiên như nhớ đến điều gì đó, cô ngồi bật dậy, hỏi anh: “ Ở đây có máy quay an ninh, có khi nào chúng ta bị chụp ảnh không. Xong rồi, xong rồi, có phải em sẽ bị lên báo hay không?”

Cô ngồi dậy, lộ ra cảnh xuân vô hạn.

Ánh mắt người đàn ông lại nóng rực lên. Cô cảm nhận được điều đó, dọa đến toàn thân run rẩy, nhanh chóng cầm lấy quần áo mặc vào, rụt rè nhìn anh.

“Đừng…đừng đến nữa, em không chịu được nữa rồi.”

Gô vừa dứt lời, anh liên bỏ đi suy nghĩ trong đầu, để ý đến sức khỏe của cô. Anh giương tay vuốt đầu cô: “Anh lập tức cho người đi xóa đoạn giám sát đó. sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Vậy thì tốt”

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này chuông điện thoại lại vang lên.

trước đó bố Chu đã gọi mấy cuộc rồi, nhưng lúc đó cô đang bận nên không nghe máy. Lần này là mẹ Chu gọi, cô do dự một lúc rồi bắt máy.
 
Chương 2285


Chương 2285

“Tiểu Đình à, cuối cùng con cũng nghe máy rồi.”

“Mẹ à, con sắp về đến nhà rồi, mẹ không cần phải lo đâu.”

“Bố con cứ bắt mẹ phải gọi cho con, bảo rằng con không máy. Con bây giờ đang ở đâu? Ở cạnh Phó Lâm sao?”

Chu Đình chột dạ, bất giác nhìn sang Phó Lâm, lại còn đang ở hiện trường phạm tội nữa, mặt cô chợt ửng đỏ.

“Vâng…” Cô do dự trả lời: “Anh ấy đang ở bên cạnh con, xe bọn con sắp đến nhà rồi.” “Sắp rồi sao? Vậy thì tốt, bảo cậu ấy lên nhà ngồi đi, môi lân đưa con về đều không vào nhà nghỉ ngơi chút. Đừng để ý đến bố mẹ, ông ấy miệng thì cứng nhưng lại mềm lòng, vân rất quan tâm đến cuộc sống tình cảm của con. Sợ con tính tình cứng nhắc, không xử lý tốt quan hệ nam nữ, đến lúc đó hỏng việc rồi, sau này sẽ không có ai dám lấy con nữa.” Mẹ Chu trêu đùa.

Chu Đình tai nghe điện thoại mắt nhìn sang Phó Lâm, nội dung trò chuyện cô đều nghe thấy rồi, vừa nấy cô cũng mời anh rồi, nhưng anh từ chối. Lúc này cô cũng không rõ, anh đang nghĩ gì.

Phó Lâm do dự một lát, sau đó gật đầu.

“Mẹ, 5 phút nữa con về đến nhà.”

“Được, mẹ rửa hoa quả cho con.”

Cúp máy xong, Chu Đình ngay lập tức mặc quần áo.

Vừa mặc quần áo xong, lại bị Phó Lâm kéo đến hôn một trận.

“Ôi, em vừa mới tô lại son xong.” Cô bất đắc dĩ nói tiếp.

“Rất ngon”

Anh cười nói, năm chặt lấy tay cô.

Thấy anh cười, cô thở phào một hơi, cứ cảm thấy bầu không khí hôm nay trầm mặc một cách kỳ lạ, nhưng cô lại không biết vấn đề ở đâu. Mặt anh vấn luôn ủ rũ, bây giờ xem như là cười rồi.

“Phó Lâm, có phải công ty xảy ra chuyện gì hay không?

“Không có, chỉ là mệt thôi, đừng nghĩ linh tinh, đi thôi.”

Anh khởi động xe, tiếp tục phóng xe về phía trước.

Rất nhanh là về đến cổng nhà, mẹ Chu đang ở phòng khách xem thời sự, rời đi tầm mắt, nhìn Phó Lâm một cái rồi bình tĩnh thu lại ánh mắt. Nhìn thì có vẻ điềm tĩnh như không, nhưng vẫn dựng thẳng tai lên nghe trộm mọi người nói chuyện trong phòng khách. Mẹ Chu cũng đã chuẩn bị xong hoa quả, nhìn thấy hai người họ tay trong tay trở về thì cũng dịu dàng cười. Mẹ vợ thấy con rể càng ngày càng thuận mắt, ngoại trừ tuổi có hơi lớn, còn lại về cơ bản thì không còn gì bắt bẻ được. Hơn nữa lớn tuổi cũng chưa chắc không tốt, biết yêu thương, chăm sóc người khác, tốt hơn nhiều so với mấy đứa con trai 20 tuổi đầu miệng còn hôi sữa.

“Cũng lâu rồi Phó Lâm chưa đến đó, lần sau đừng ăn cơm bên ngoài nữa, đến đây đi, cũng lâu rồi con chưa nếm tay nghề của dì đó.”

“Được ạ, nếu lần sau không bận thì cháu sẽ đến cùng với Chu Đình ạ.”

“Hai đứa con ra ngoài làm gì vậy? 9 giờ rồi mới về nhà.”

Mẹ Chu thuận miệng nói một câu.

Chu Đình chột dạ, chỉ thấy máu trong người trong nháy mắt dồn hết lên não, gương mặt đỏ rặng cúi thấp xuống.
 
Chương 2286


Chương 2286

“Cái đứa này, sao lại…”

Mẹ Chu còn chưa hỏi hết câu, thì tỉnh mắt phát hiện những dấu hôn trên cổ của cô. Chu Đình cũng chú ý đến ánh mắt của bà, thân mình cứng nhắc, mi mắt rủ xuống. Xong rồi, xong rồi, bị mẹ phát hiện rồi, thật xấu hổ mà.

Mẹ Chu là người từng trải, một mặt vui vẻ, một mặt cũng rất đau lòng, dẫu sao cũng là con gái nhà mình. Bà không tiếp tục hỏi nữa, nói lảng sang chuyện khác. Phó Lâm nói chuyện một lúc, mẹ Chu liền để cho anh về, còn dặn anh lái xe cẩn thận.

Chu Đình tiên anh ra đến cổng: “Vậy anh lái xe cẩn thận nhé, em vào nhà đây”

Anh không nói lời nào, chỉ lắng lặng nhìn cô.

“Sao vậy? Anh đừng nhìn em như thế, rất kì lạ….”

“Chu Đình, anh có một người bạn, bạn gái cậu ấy không từ mà biệt, em nghĩ cậu ấy nên làm thế nào?”

“Ai vậy, anh vận còn người bạn nào mà em không biết sao? Nam hay nữ vậy. có quan hệ gì với anh?” Chu Đình nhăn mày, hỏi liền 4 câu hỏi trí mạng.

Phó Thiết Ảnh bất đắc dĩ, mạch suy nghĩ của phụ nữ vĩnh viễn đều đáng sợ và kỳ lạ như vậy. “ Là Khương Anh Tùng, chuyện của cậu ấy với Thanh Tuyền em cũng biết rồi đó, năm đó cậu ấy không từ mà biệt, bây giờ cậu ấy hình như hối hận rồi, lẽ ra nên bớt ít thời gian nói lời từ biệt. Bây giờ cậu ấy đang làm việc ở chỗ anh, vấn luôn nhắc đến chuyện này, anh sắp bị cậu ấy làm phiền chết rồi, cho nên muốn hỏi thử ý kiến em.

Chu Đình nghe xong thì gật nhẹ, thì ra là Khương Anh Tùng, vậy cô yên tâm rồi. Đối với chuyện của hai người bọn họ, cô cũng biết được đại khái. “Thanh Tuyền làm chuyện có lỗi với cậu ấy, Khương Anh Tùng bất chấp những hiềm nơi. Bởi vì Cố Thành Trung cần cậu ấy nghỉ trước đó cùng cô ấy đi du lịch khắp giúp đỡ, cậu ấy lựa chọn bạn bè, quay về công ty, bỏ rơi Thanh Tuyền. Thực ra….không từ mà biệt cũng có điểm tốt, ngược lại từ biệt rồi càng thêm đau lòng. không nói gì cả, mỗi người đều có thể đoán được, nếu vấn còn yêu nhau, phỏng đoán tất nhiên là tốt rồi.”

“Khương Anh Tùng cậu ấy sẽ nghĩ rằng, nếu như từ biệt rồi, Thanh Tuyền sẽ theo cậu ấy cùng về, yêu cậu ấy thì sẽ cùng cậu ấy vượt qua khó khăn.”

“Nhưng lỡ như từ biệt rồi, không như vậy thì sao? Thanh Tuyền sẽ vui vẻ, cậu ấy đi rồi, cuối cùng bản thân cô ấy cũng được tự do thì sao. Cho dù có 50% cơ hội, nhưng người yêu sâu đậm thì mãi mãi sẽ không để thua. Nếu Thanh Tuyền yêu cậu ấy, thì sẽ đến tìm cậu ấy.

Dầu sao thì Khương Anh Tùng cũng làm việc ở đây không rời đi đâu, chân là của Thanh Tuyền, cô ấy muốn đi đâu là do cô ấy, em nói có phải không.” Chu Đình suy nghĩ kỹ lại, lời anh nói cũng rất có lý, nhưng cô phát hiện toàn bộ quá trình, ánh mắt trầm lặng như nước vần rơi trên người cô, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

“Sao vậy, em nói sai gì sao?” Cô nghi ngờ nhìn anh, có chút khó hiểu.

“Không có gì.”

Anh nhàn nhạt thu lại ánh mắt, mi mắt rủ xuống che đi thần sắc đang dâng mắt trong mắt.

Anh liếc mắt nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, anh phải về rồi.”

“Đi đường nhớ chú ý an toàn, anh tắt máy nãy giờ, chắc có nhiều việc phải xử lí lắm”

Cô cười nói với anh, nhìn anh chằm chằm đến khi anh đi xa.

Xe vừa khởi động, thông qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy Chu Đình đang vây tay chào tạm biệt anh.

Tim anh, chợt đau nhói, giống như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào vậy.

Đau…

Đau đến nỗi không thể nói thành lời.

Chu Đình vừa vào đến phòng, lập tức bị mẹ Chu kéo sang một góc.
 
Chương 2287


Chương 2287

“Mẹ…”

Cô xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

Mẹ Chu không biết phải làm sao, nói với cô: “Nếu bố con mà biết chuyện này, chắc chắn cãi nhau với mẹ, nói mẹ không để ý tốt con. Mẹ hỏi con, có dùng biện pháp an toàn không hả? Con cũng không còn nhỏ nữ rồi, phải chú ý đề phòng, biết không hả?”

Đây đều là những lời nói khiến người †a phải xấu hổ, nhưng vì an toàn, không có ai thích hợp hơn bà nói những lời này.

“Gó…có dùng biện pháp an toàn.”

Cô ngượng ngùng trả lời.

“Vậy thì tốt, đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không bố con thật sự sẽ nháo đến lật trời luôn đấy.”

“Cảm ơn mẹ.”

Chu Đình chân thành nói.

Mẹ Chu dịu dàng nhìn cô, vuốt vuốt đầu cô: “Chỉ cần con hạnh phúc, mẹ làm gì đều được. Chỉ cần các con sống tốt, suy cho cùng thì bố mẹ cũng không thể ở cùng côn cả đời, chỉ có chồng con mới là người sống cùng với con cả đời.”

“Con đã biết.” Chu Đình gật đầu thật mạnh, cô tin rằng hai người họ sẽ hạnh phúc đến già, Hôm sau, Chu Đình vẫn theo thói quen đợi tin nhắn chào buổi sáng của Phó Lâm.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy, cô bèn gọi cho anh, thì thấy điện thoại tắt máy rồi.

Cô lập tức nhận ra có gì đó không đúng, gọi điện đến công ty anh, Khương Anh Tùng bắt máy nói anh vấn chưa đến, đã thu xếp xong công việc của mấy ngày tới rồi, nếu có chuyện gì khó giải quyết thì thông báo cho Cố Thành Trung ..

Chu Đình nhận được tin thì lông mày cau chặt. nghĩ đến điều gì đó liền tiếp tục hỏi: “Khương Anh Tùng…..anh đã bao giờ phàn nàn với người khác về cuộc sống tình cảm của anh chưa?”

“Việc này…..cô Chu nói đùa rồi, tôi không phải là người nói nhiều, chuyện này cũng không vẻ vang gì, nói ra để làm gì chứ?”

Khương Anh Tùng chua chát nói.

Nghe được lời này, trong đầu cô nổ “Anh Trung, anh có thể gặp em không, cầu xin anh đó!”

ầm ầm, giống như tiếng sét đánh vậy.

Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung bên cạnh, hơi khó xử: “Bây giờ phải làm Phó Lâm đã nói dối.

sao, cô ấy cũng đến tận cửa rồi.”

Với tính cách của Khương Anh Tùng sẽ không bao giờ phàn nàn với người khác, cho dù có nói thì cũng là nói với Cố Thành Trung mới đúng.

Người anh ấy nói rõ ràng không phải Khương Anh Tùng, mà là bản thân anh.

Anh mới là người muốn không từ mà biệt.

Cô làm gì còn tâm trí nghe giảng, bỏ luôn tiết học đi tìm Cố Thành Trung.

Hứa Trúc Linh không nghĩ rằng cô sẽ vội vàng chạy đến đây.

“Chị Trúc Linh, anh Trung, em biết hai người đang ở nhà, em cũng có thể hiểu, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, tâm trạng hai người không tốt, không muốn bị làm phiền. Nhưng bây giờ Phó “Ấy thế mà tên tiểu tử này còn chưa Lâm mất tích rồi, em biết anh Trung biết tung tích của anh ấy, em chỉ là muốn yên tâm thôi.”
 
Chương 2288


Chương 2288

“Xử lý xong chuyện tình cảm, bây giờ lại vứt lại cho anh cục diện rối rắm này, đúng là đau đầu.”

Cố Thành Trung bất lực sờ trán, người cũng tìm đến tận cửa rồi, chẳng lẽ lại để người ở ngoài cổng?”

Anh đi mở cửa, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của Chu Đình.

“Anh Trung, Phó Lâm….. anh ấy mất tích rồi, đúng ra mà nói, là em không biết hành tung của anh ấy.”

“Em ấy đi Triều Tiên rồi.”

“Ra nước ngoài để làm gì?”

“Bàn chuyện làm ăn thôi.”

“Nếu như bàn chuyện làm ăn, tại sao lại giấu em, anh Trung, anh là người thông minh nên đừng nói những lời nói này nữa, lừa em….thú vị lắm sao?”

Chu Đình hơi tức giận, hơi bất mãn nói.

Cố Thành Trung trâm mặc một lúc lâu, mới nói ra nguyên nhân sự việc.

“Cho nên, anh ấy đi liều mạng với Phó Trác, không dám nói với em, cho nên mới giấu em.”

“Anh ấy cũng đã nhờ anh, nếu anh ấy không quay về được thì để anh chăm sóc em, đúng không?”

“Rất tốt, rất giỏi.”

Mặt Chu Đình tái nhợt, tay cô nắm chặt lấy quần áo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé nát vậy.

Hứa Trúc Linh ngồi bên cạnh cô, võ nhẹ lưng an ủi.

“Ngày nào Phó Minh Nam chưa chết, Phó Lâm sẽ ăn ngủ không yên.

Quả thực cậu ấy làm như vậy rất đường đột, cũng không công bằng với em, chị cũng hiểu được tâm trạng bây giờ của em, bởi vì trước đây chị cũng từng trải qua rồi.”

“Đợi cậu ấy trở về, em đánh cậu ấy một trận, xả cơn tức này, như vậy cũng tốt.”

Hứa Trúc Linh lắp bắp nói, cô cảm thấy bây giờ cho dù có nói gì đi nữa cũng đều vô dụng.

Người bây giờ sống hay chết cũng không thể nói trước được. nếu sống mà quay về thì ai cũng vui vẻ, còn nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, vậy thì Chu Đình lòng rối như tơ vò, tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, khiến cô không kịp trở tay.

Cô không nghĩ rằng, vậy mà anh ấy lại không từ mà biệt, dấn thân vào chỗ hiểm, bỏ lại một mình cô.

Tên khốn nạn này!

“Em có tiết học, em đi học đây.

Đột nhiên Chu Đình đứng dậy, không khóc không nháo, cũng không nói tiếp đó sẽ làm gì.

“Để chị tiễn em…”

“Không cần đâu, chị Trúc Linh chị ở nhà dưỡng thương cho tốt, một thời gian nữa em sẽ đến thăm chị.”

“Vậy Phó Lâm…”

“Anh ta sao? Có liên quan đến em sao?”

Chu Đình lạnh lùng buông câu đó, quay người rời đi, cả quá trình ánh mắt cô lãnh đạm, đến một giọt nước mắt cũng không có.

Dường như trong nháy mắt, bọn họ như chưa từng quen, chưa từng bên cạnh nhau.

Chu Đình rời đi, Hứa Trúc Linh nói: “Làm sao bây giờ, em đã nói đàn ông các anh võ đoán, chuyện gì cũng tự mình gánh vác, đúng là bọn em không giúp đỡ được gì, nhưng cũng có quyên biết chuyện chứ, các anh thực sự rất quá đáng, tức chết em rồi.”

“Có thể đó là điều thông thường, không ai có thể thay đổi được.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom