Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Trời Tối

Chương 100: C100: Không quan trọng


Bạch Tử là người phương Nam, lúc còn bé cũng rất ít khi nhìn thấy tuyết.

Gần như cô chỉ thấy qua một lần lúc cô mười tuổi, lúc ấy cha mẹ đưa cô và Bạch Tang đi du lịch ở phương Bắc.

Mãi cho đến khi Bạch Tử vì đi theo Mạnh Dĩ Lam mà ở lại thành phố B, cuối cùng cô mới nhìn thấy mùa đông thực sự.

Cả thành phố được bao phủ bởi tuyết trắng xoá, đó mới là danh xứng với thực, thật sự rất "lạnh".

Cũng vì thế mà Bạch Tử sâu sắc hiểu được, rằng một số sự việc hiếm khi xảy ra, sau khi hoàn cảnh thay đổi sẽ trở nên phổ biến, và thậm chí còn bị chán ghét.

Nhưng đối với Bạch Tử, sau khi quen với cuộc sống ở phương Bắc, mỗi lần nhìn thấy bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, cô vẫn vô thức cảm thấy vui vẻ và hưng phấn hệt như lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi.

Khi những hạt mưa rơi xuống gặp không khí lạnh sẽ hoá thành bông tuyết hoặc băng.

Bạch Tử có một cảm giác yêu thích khó tả đối với những sự vật và sự việc cực độ như thế này.

Cô thích ánh nắng chói chang vào buổi trưa, và cũng rất thích tuyết.

Hơn nữa, một khi đã thích thứ gì đó, Bạch Tử sẽ luôn luôn rất cố chấp.

Mặc dù bây giờ đã có rất nhiều ký ức bị mất đi, nhưng sở thích này vẫn là như thế.

Nhìn thấy vô số bông tuyết rơi xuống, Bạch Tử nhất thời ngơ ngác trong giây lát, hoàn toàn quên mất bản thân vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ khi biết mình cùng Mạnh Dĩ Lam đã hôn nhau trong buồng đu quay.

Mãi cho đến khi người trong lòng mình đột nhiên hắt hơi, cô mới phản ứng lại.

Bạch Tử đang quỳ trên ghế lập tức cúi đầu xuống, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt dựa vào bụng mình, hai tay cũng ôm chặt eo Bạch Tử.

Hai người trông thật thân mật, tựa như đôi tình nhân đang tận hưởng một đêm tuyết lãng mạn trên vòng đu quay.

Nhưng trên thực tế, lúc này toàn thân Bạch Tử đã ướt đẫm, cả người lạnh buốt và nhớp nháp, cô biết bản thân mình như vậy, lúc ôm vào lòng sẽ không thoải mái lắm.

Hơn nữa thời tiết lại càng lúc càng lạnh, Mạnh Dĩ Lam là người bình thường, cô ấy không nên lại gần cơ thể đang ướt sũng của mình như vậy.

Bạch Tử không nói gì, cô kéo tay người đang ôm mình ra, muốn để đối phương tránh khỏi cơ thể mình.

Mất đi thân nhiệt ấm áp của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lúc này trên người cũng dính đầy máu, bị một luồng không khí lạnh đột ngột bao quanh, khiến cả người cô run rẩy.

Bạch Tử hơi giật mình, ngay sau đó liền tự trách bản thân, rồi lại ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng, tiếp đến nghiêng người che chắn đối phương khỏi gió lạnh: "Tôi đưa cô xuống dưới."

Mạnh Dĩ Lam khẽ mở mắt, sắc mặt có hơi không ổn lắm.

Bạch Tử ngay tức khắc nhận ra Mạnh Dĩ Lam có gì đó không đúng, cô cũng không nói thêm gì nữa, nhìn xuống cửa sổ thăm dò một lát, rồi nhanh chóng lên kế hoạch cho lộ trình từ vòng đu quay đi xuống.

Bộ đàm bị hỏng, Bạch Tử không thể liên lạc với Du Vu Ý, cũng không cách nào tìm hiểu tình hình dưới chân núi.

Để tránh phát sinh trường hợp khẩn cấp, cô phải nhanh chóng đưa Mạnh Dĩ Lam về chỗ Hoa tỷ.

Không giống với Bạch Tử đang suy nghĩ ngày càng rõ ràng và bình tĩnh, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt sau nụ hôn kia, cộng thêm bị gió lạnh thổi đến mấy lần, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy rét run từ trong ra ngoài.

Thật ra trong những ngày Bạch Tử rời đi, Mạnh Dĩ Lam cũng đã dần kiệt sức rồi.

Thể chất của cô kém hơn trước rất nhiều, hiện tại được ở cùng một chỗ với Bạch Tử, cô không khỏi thả lỏng hoàn toàn về thể chất lẫn tinh thần, chỉ chưa đầy nửa ngày đã đổ bệnh.

Giống như một bức tường sắt đã đứng vững bấy lâu nay đột nhiên sụp đổ, những tòa nhà bằng gỗ bên trong bức tường gần như đã bị mối ăn mòn, sau đó bị cơn gió lốc thổi bay thành từng mảnh trong tích tắc.

Mạnh Dĩ Lam mặc dù đang rất mệt mỏi nằm trong lòng Bạch Tử, nhưng trên mặt lại mỉm cười nhẹ, tâm tình có vẻ như rất tốt, tuỳ ý để người đang ôm mình nhặt sợi dây thừng vừa mới được cởi ra, sau đó lại lần nữa buộc mình vào lưng đối phương.

Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.

Hơn một năm trước, cả hai bị một nhóm người biến dị chặn lại trên sân thượng tòa nhà công ty, khi đó Bạch Tử cũng buộc Mạnh Dĩ Lam vào người.

Nhưng điểm khác biệt chính là, Bạch Tử không còn cần buộc dây vào một vị trí cố định để mượn lực thả rơi xuống nữa, giờ đây cô đã hoàn toàn có khả năng cõng Mạnh Dĩ Lam lên xuống nhiều lần.

Bạch Tử đi tới cửa, nhỏ giọng nói với người đang nằm trên lưng mình: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."

Mạnh Dĩ Lam nghe thấy lời này, đột nhiên chòm về phía trước, nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tử, dường như sau khi xác nhận điều gì đó, cô mới chịu thả lỏng cơ thể, áp chặt gò má vào cổ Bạch Tử, không cử động nữa.

Những bông tuyết rơi xuống càng lúc càng dày đặc, Bạch Tử mẫn cảm nhận thấy thời tiết đã lạnh hơn trước rất nhiều, liền tăng tốc động tác của mình.

Khi đang cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên nóc buồng đu quay, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói buồn buồn của người kia vang lên bên tai: "Sao lại nói dối?"


Bạch Tử sững sờ, cẩn thận nắm lấy giá đỡ, từng bước một hướng về phía trung tâm vòng đu quay, trước câu hỏi đột ngột của Mạnh Dĩ Lam, cô bối rối: "Nói dối cái gì ah?"

"Cô bảo Hoa tỷ nói với tôi," thanh âm của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng, lộ ra chút ấm ức và tủi thân, "Cô không còn thích tôi nữa."

Bạch Tử nhíu mày, cô không nghĩ tới lúc này đối phương lại hỏi về vấn đề như thế.

Hơn nữa, khi nghe giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy trạng thái của đối phương lúc này giống hệt như khi đòi kẹo dâu, cô không chắc Mạnh Dĩ Lam có còn duy trì tỉnh táo hay không nữa.

Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời câu hỏi của mình, Mạnh Dĩ Lam sốt ruột lầm bầm: "Nói chuyện ah."

Vừa nói, cô vừa cố tình lung lay đôi chân dài của mình, khiến thanh sắt mảnh mai mà họ đang đứng chợt run lên.

Bạch Tử hoảng hốt, lập tức trả lời: "Tôi không có nói dối."

Nói như vậy là để ngăn cản những cử động thất thường của người phía sau, Bạch Tử thẳng người lại, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam bước về phía trung tâm của vòng đu quay.

Nhưng cô vừa mới di chuyển không được bao lâu, Bạch Tử liền cảm giác được người phía sau đột nhiên siết chặt lấy cổ mình, thậm chí eo mình cũng bị đôi chân dài của đối phương kẹp chặt, sau đó bên tai vang lên một thanh âm chất vấn lạnh lùng: "'Không có nói dối' là sao?"

Vừa rồi giọng điệu của người này còn mềm mại và êm ái hệt như một tiểu công chúa, bây giờ lại nghe như một sát thủ máu lạnh nửa đêm tới cửa.

Ngược lại Bạch Tử cũng không vì sự "đe dọa" của đối phương mà đổi giọng, cô thẳng thắn nói nhỏ: "Câu nói đó... tôi không bảo Hoa tỷ nói với cô, là tôi nói với chính mình."

"... Là sao hả?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi, tay chân ôm chặt lấy Bạch Tử, không hề thả lỏng chút nào.

Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Bạch Tử có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau càng ngày càng cao.

Bạch Tử lo lắng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam đến giữa vòng đu quay, dọc theo chiếc thang sắt rỉ sét leo xuống, rồi nói: "Lúc đó, tôi không muốn thích cô nữa."

Mạnh Dĩ Lam đang phát sốt, sau khi nghe được lời này liền cảm thấy căng thẳng, thậm chí đầu óc còn choáng váng hơn vừa rồi rất nhiều.

Cô siết chặt cổ Bạch Tử hơn một chút: "... Không muốn thích tôi? Tại sao chứ?"

Có vẻ như nếu câu trả lời khiến cô không hài lòng, cô sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ Bạch Tử.

Tuy nhiên, Bạch Tử lại im lặng, từng bước một leo xuống thang sắt mà không nói một lời.

Mạnh Dĩ Lam cũng không thúc giục, cô chỉ hồi hộp chờ đợi đối phương trả lời.

Cô nhìn ra được Bạch Tử không hề nói dối, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.

Cả hai đều không nói gì, xung quanh họ chỉ còn lại âm thanh của chiếc thang rỉ sét kêu cọt kẹt.

Tuyết rơi đầy lên người cả hai, gió lạnh không ngừng thổi qua, thân thể Mạnh Dĩ Lam vừa nóng vừa lạnh, cộng thêm cảm giác khó chịu trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi nhức, hốc mắt cũng có chút đau.

Mạnh Dĩ Lam vốn chưa bao giờ dễ khóc, nhưng hôm nay dường như tuyến lệ của cô đã đột ngột tiến hóa, dù Bạch Tử có nói gì hay là làm gì, cũng làm cô có cảm giác muốn rơi nước mắt.

Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang muốn âm thầm khóc, Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì lúc đó tôi đã nói rõ ràng là sẽ rời khỏi cô, nhưng tôi lại luôn nghĩ đến cô, làm cái gì cũng không tập trung được."

Trái tim vừa mới đau đớn đến sắp vỡ tung, dường như được một đôi bàn tay ấm áp dịu dàng bao bọc.

Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không dám thả lỏng, cô căng thẳng, tiếp tục nghe Bạch Tử chậm rãi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian đó, tôi theo Tiểu Ý đi khắp nơi hái thảo dược, có lần, tôi leo lên một vách đá rất cao, lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ và đã cười rất to... cười chẳng được bao lâu, rất nhanh tôi lại nhớ đến cô."

"... Nhớ đến tôi vì điều gì?" Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng hỏi.

"Muốn đưa cô đi khắp nơi để thư giãn," Bạch Tử nói, "Lo lắng cô luôn bận rộn với công việc mà kiệt sức."

Nước mắt Mạnh Dĩ Lam khẽ lăn dài, nhưng cô lập tức giơ tay lau đi.

Bạch Tử không chú ý tới động tác của người phía sau, cô nhanh chóng leo xuống, thành thật nói tiếp: "Bạch Tang gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Vĩnh Thái đối phó Hoành Á, lúc đó tôi rất lo bọn họ sẽ nhắm vào cô, sợ cô sẽ bị bọn họ làm hại."

Mạnh Dĩ Lam nín thở, không dám lên tiếng.

Cô lo lắng một khi thả lỏng, sẽ để đối phương nghe thấy mình nghẹn ngào.

"Về sau, tôi càng ngày càng ít nhớ đến cô," Bạch Tử nhẹ nhàng nói, "Lúc đó, tôi cho là mình bắt đầu không thích cô nữa, nhưng sau khi gặp Hoa tỷ, tôi mới nhận ra... rằng mình vẫn thích cô."

Không có những lời hoa mỹ ngọt ngào, chỉ có những tiếng lòng thành thật.

Mạnh Dĩ Lam biết, đối với Bạch Tử mà nói, đây không phải là những lời tâm tình được cố ý nói ra, mà đối phương chỉ là đang thành thật một cách ngốc nghếch về những gì trong lòng mình, khi bị cô chất vấn mà thôi.


Người này vẫn luôn như vậy, vẫn luôn không biết cách che giấu cảm xúc của mình.

Nỗi phiền muộn tích tụ nhiều ngày dường như đã được chữa lành bởi vài lời nói của Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn mang một chút oán giận, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại thế nào... hiện tại còn thích tôi sao?"

Bạch Tử nhíu mày, nhớ tới nụ hôn ban nãy, có chút buồn bực nói: "... Thích."

Mạnh Dĩ Lam quấn lấy không tha: "Thích đến mức nào?"

Bạch Tử không hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại muốn hỏi đến rõ ràng như vậy, nhưng cô cũng không cảm thấy cần phải che giấu cảm xúc của mình, thế là ngoan ngoãn trả lời: "Không biết."

Sau khi mất đi một số ký ức, Bạch Tử không còn nhớ tại sao Mạnh Dĩ Lam lại là "ánh sáng" của mình, cô đã hoàn toàn mất đi khái niệm cơ bản về việc mình thích Mạnh Dĩ Lam đến nhường nào.

"Đừng nói 'không biết'," Mạnh Dĩ Lam tức giận véo vai Bạch Tử, "Cô miêu tả một chút ah."

Nếu là trước đây, Mạnh Dĩ Lam nhất định không tin rằng mình sẽ bướng bỉnh truy hỏi xem Bạch Tử có thích mình không, đồng thời còn kiên trì hỏi xem đối phương thích mình đến nhường nào, thậm chí còn yêu cầu đối phương miêu tả tình yêu dành cho mình.

Hành động này vô cùng trẻ con, cơ bản không phải là một hành vi của người trưởng thành và có chút kiêu ngạo như Mạnh Dĩ Lam nên có.

Nhưng bây giờ, dù cho đầu óc vẫn đang choáng váng vì bị bệnh, thì cô vẫn không thể ngừng nói chuyện.

Trong thế giới đầy bấp bênh bây giờ, trải qua hơn hai tháng xa cách, Mạnh Dĩ Lam dường như đang rất cần tìm lại cảm giác an toàn quen thuộc, để có thể xoa dịu trái tim đã treo lơ lửng bấy lâu nay của mình.

Ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, rằng cô rất muốn cảm nhận được tình yêu không chút do dự mà Bạch Tử dành cho mình, dù là hành động hay lời nói.

Bạch Tử trước giờ vẫn luôn trả lời những câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, cô cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cô chỉ bối rối không hiểu tại sao đối phương lại hỏi rõ ràng như vậy: "Tôi không có cách nào đưa ra định lượng cụ thể", thậm chí cô còn cố gắng đo lường sự yêu thích của chính mình đối với Mạnh Dĩ Lam, hy vọng có thể đưa ra câu trả lời chuẩn xác nhất: "Tôi chỉ có thể nói, rằng hiện tại cô là người tôi thích nhất."

Có rất nhiều điều liên quan đến quá khứ mà cô không thể nào nhớ rõ, và cũng có quá nhiều điều không chắc chắn về tương lai.

Điều duy nhất cô có thể nắm chắc, chỉ còn lại hiện tại.

Và hiện tại, người mà Bạch Tử thích nhất chính là Mạnh Dĩ Lam.

Sau khi nhẹ nhàng bày tỏ cảm xúc, Bạch Tử cũng đã leo xuống chân của thang sắt, cô nghiêng người nhìn xuống một chút, đợi sau khi xác định chỗ đáp xong, rồi cô lại rón rén leo lên một cái giá đỡ gần đó.

Bạch Tử đã cẩn thận lựa chọn con đường an toàn nhất, để không làm Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái ngày càng không ổn định cảm thấy sợ hãi.

Nhưng cô lại không biết, rằng Mạnh Dĩ Lam đang vì cuộc trò chuyện vô cùng trẻ con vừa rồi của hai người, mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tay chân đang siết chặt lấy Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, nhưng mới vừa thả lỏng một lát, cô chợt nhớ tới lời Bạch Tử vừa nói, thế là nghiêng đầu ghé vào tai đối phương hỏi: "Vậy... bây giờ cô có còn muốn thích tôi không?"

Vừa hỏi xong, Bạch Tử liền ngừng động tác leo thang, cô dừng lại giữa không trung, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mạnh Dĩ Lam vốn đã thả lỏng cơ thể, bất giác lại trở nên căng thẳng, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng dữ dội, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương.

Cuối cùng, Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Không quan trọng."

Nói xong ba chữ này, Bạch Tử tăng tốc động tác, cõng Mạnh Dĩ Lam leo xuống bậc thang cuối cùng, rồi đáp xuống đất.

Thế nhưng mặc dù Bạch Tử cảm thấy nhẹ nhõm vì đã đáp xuống mặt đất an toàn, nhưng tâm của Mạnh Dĩ Lam bỗng bị kéo căng vì ba chữ kia: "'Không quan trọng' là sao hả?"

Câu trả lời không rõ ràng này khiến Mạnh Dĩ Lam như sắp phát điên, sắc mặt cô hơi thay đổi, giọng điệu hệt như đang thúc giục cấp dưới của mình nhanh chóng nộp báo cáo công việc trong cuộc họp ở Hoành Á: "Bạch Tử, suy nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời câu hỏi của tôi."

Bạch Tử vẫn không nói gì, cũng không cởi dây trói quanh hai người ra, mà là thận trọng nhìn xung quanh.

Cách đó không xa, thi thể Bạch Tang nằm ngửa trên vũng máu.

Bạch Tử đi tới, rút ​​con dao găm trong cổ họng hắn ra, lau sạch lưỡi dao, sau đó lưu loát cất vào thắt lưng.

Sau đó, Bạch Tử lại tiếp tục xem xét tình hình xung quanh, khi xác định trên đỉnh núi không có người nào, cô mới cõng Mạnh Dĩ Lam đi đến mấy căn lều vải gần đó.

Sau khi lượn quanh một vòng, Bạch Tử đi vào một căn lều chứa đầy vật dụng của phụ nữ, sau đó cởi dây thừng buộc mình và Mạnh Dĩ Lam ra, lại cẩn thận để đối phương ngồi lên túi ngủ, rồi mới trả lời vấn đề của Mạnh Dĩ Lam: "Tôi không muốn lừa dối chính mình nữa, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, muốn hay không muốn, đều không phải việc tôi có thể kiểm soát."

"Muốn thích" hay "Không muốn thích", dường như đó chỉ là những suy nghĩ ngẫu nhiên và chẳng có ý nghĩa gì.

Thế nên, không quan trọng.

Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nửa nằm trên túi ngủ, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Tử, bỗng nhiên có chút hoảng sợ.


Ngược lại với Mạnh Dĩ Lam, biểu hiện của Bạch Tử lại tương đối bình tĩnh, cô lấy từ trong túi ra một bộ quần áo sạch đưa cho Mạnh Dĩ Lam: "Có thể không quá phù hợp, cô mặc để giữ ấm trước đi, tôi đi xem thử có áo khoác nào dày hơn không."

Cũng không chờ Bạch Tử quay người đi, Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay kéo lấy quần áo của cô, ngang ngược nói: "Ở lại đây."

Nói xong, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu trực tiếp cởi quần áo, mặc kệ Bạch Tử có đồng ý hay không.

Bạch Tử sửng sốt một chút, lập tức xoay người lại, tiếp đến kéo cửa lều lên, đề phòng người sau lưng bị gió lạnh thổi trúng.

Chỉ trong chốc lát, tiếng xào xạc ngừng lại, có vẻ như Mạnh Dĩ Lam đã cởi bỏ quần áo xong.

Một lúc sau, Bạch Tử nghe được đối phương thấp giọng nói: "Cô cũng phải thay."

Bạch Tử còn chưa kịp trả lời, cô đã cảm giác được người phía sau đột nhiên tới gần, đồng thời không nói lời nào đã kéo quần áo của cô lên.

Bạch Tử lập tức uốn éo người muốn ngăn cản đối phương, nhưng hình như Mạnh Dĩ Lam đang rất tức giận, ghé vào tai cô, thấp giọng nói từng chữ: "Đừng, cử, động."

Mà điều làm Bạch Tử ngoan ngoãn dừng lại động tác không phải là cơn tức giận không biết từ đâu đến của Mạnh Dĩ Lam, mà là tiếng nức nở nghẹn ngào không thể nào che giấu được khi đối phương nói chuyện.

Bầu không khí bỗng nhiên hơi thay đổi, Bạch Tử cũng bởi vì tinh thần sa sút của đối phương mà cảm thấy có chút khó chịu.

Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam thay quần áo cho Bạch Tử, cô không chút do dự, vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa nhuần nhuyễn cởi chiếc áo dính đầy nước và máu của Bạch Tử ra.

Nhưng cũng không biết vì lý do gì, sau đó, phía sau lưng cô bỗng không còn động tĩnh gì nữa.

Bạch Tử có chút nghi hoặc, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trên lưng chợt mát lạnh.

Ngay sau đó, cô lập tức phản ứng kịp - Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa chiếm hữu nằm lên tấm lưng của mình.

Hơn nữa, Bạch Tử cũng ngay tức khắc chú ý tới, lúc này đối phương cũng đang không mặc quần áo giống mình.

Hai người đang gần gũi với nhau hơn bao giờ hết, Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng tất cả sự mềm mại cùng với sự chập trùng của cơ thể ấy, bằng chính tấm lưng của mình.

Toàn thân Bạch Tử run lên, máu nóng lập tức dâng lên đến đại não, cô căng lấy cơ thể: "Mạnh Dĩ Lam..."

Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng ôm chặt lấy eo Bạch Tử, dùng sức lực để môi mình khắc sâu vào gáy đối phương, sau đó hé miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn vào da thịt của đối phương.

Bạch Tử toàn thân mềm nhũn, cô đưa tay nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam, cắn chặt răng để ngăn chặn tiếng ngâm khẽ đang dâng lên trong cổ họng.

Mạnh Dĩ Lam cũng cảm thấy vô cùng khô nóng, cô không kìm chế được, di chuyển phần thân trên áp sát vào lưng Bạch Tử, sự đụng chạm cực kỳ thân mật này đã vuốt ve khiến toàn thân cô run rẩy.

Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự thôi thúc trong lòng, áp gò má mình vào sau ót Bạch Tử.

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tê dại nơi mái tóc ngắn nhẹ đâm vào một bên mặt, khàn giọng nói: "Tôi cảm thấy 'thích tôi' cũng tốt... đừng 'không quan trọng' nữa, có được không?"

Bạch Tử nghe xong có hơi sững sờ.

Sự bồn chồn nóng nảy trong lòng cô dường như đã lắng xuống một chút, cô cúi đầu mặc cho đối phương ôm mình, không có trả lời.

Mạnh Dĩ Lam cũng không nói thêm gì nữa, cô buông thả sức lực, hoàn toàn để thân mình dựa sát vào lưng Bạch Tử.

Cô yêu chết mất loại cảm giác gần gũi thân mật cùng Bạch Tử, tựa như đang tắm nắng giữa trời trưa, sau khi duỗi người thư giãn xong, rất có cảm giác thoải mái và mềm mại.

Thân thể Bạch Tử vẫn như lúc trước, vẫn ấm áp đến lạ thường, đầu óc Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng bỗng cảm thấy thoải mái dẫn đến hơi buồn ngủ, nhưng chẳng bao lâu, cô vì lạnh sống lưng mà không nhịn được, hắt hơi một cái.

Bạch Tử vốn vẫn im lặng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô lập tức cử động cơ thể: "Cô bệnh rồi, chúng ta phải tranh thủ xuống dưới."

Nói xong, cô xoay người lại, không để ý rằng mình và người phía sau đều trần như nhộng, vừa chịu đựng cảm giác bồn chồn trào dâng trong lòng, vừa dịu dàng mà nhanh nhẹn thay một bộ quần áo khô ráo cho Mạnh Dĩ Lam.

Sau khi Bạch Tử cũng thay xong bộ quần áo ướt sũng, cô lại đi đến nơi khác, tìm được một chiếc áo khoác lông đã cũ rồi mặc vào giúp Mạnh Dĩ Lam, còn ép cô ấy ăn chút bánh quy nén và cho cô ấy uống thuốc.

Cùng lúc đó, Bạch Tử cũng kiểm tra môi của Mạnh Dĩ Lam một chút.

Vết thương nhỏ bị mình cắn vẫn còn đó, nhưng có vẻ như cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng hay lây lan virus.

Bạch Tử đè nén nỗi lo âu trong lòng, lại lần nữa buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình.

Từ đầu đến cuối, Bạch Tử không hề nói một lời.

Ngược lại, Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái mê man, cũng không còn sức lực để nói chuyện, cô để mặc cho Bạch Tử săn sóc mình.

Lúc Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam ra khỏi lều vải, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, những bông tuyết bay lơ lửng trên không còn dày đặc hơn nhiều so với những gì nhìn thấy trên vòng đu quay vừa rồi.

Bạch Tử không dám lãng phí thời gian thêm nữa, cô biết thần chí của Mạnh Dĩ Lam đã không còn tỉnh táo, thế là liền sải chân đi xuống núi.

Thế nhưng, khi đi ngang qua cái đình nơi cô gặp Bạch Tang, từ xa xa cô đã nhìn thấy khu vực dưới chân núi có điều gì đó không ổn.

Để nhìn rõ ràng hơn một chút, Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên mái đình.

Rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng dưới chân núi, Bạch Tử theo bản năng cứng người lại, nín thở.

Tuyết vẫn rơi lả tả, giống như một tấm màn che khuất tầm nhìn của Bạch Tử.


Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng con đường vốn rộng rãi và vắng vẻ dưới chân núi, giờ đã chật cứng người.

Nói chính xác hơn chính là, lít nha lít nhít chật cứng... người biến dị.

Dù cách rất xa, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ nơi đó - tiếng gầm gừ gào thét như dã thú từ hàng trăm, hàng nghìn cái miệng.

Những người biến dị đó không ngừng lang thang dưới chân núi, có tên chạy vòng vòng, có tên quỳ thành nhóm ở một nơi nào đó, dường như đang cắn xé thứ gì.

Giống như châu chấu, lại giống như giòi kén, chúng vô thức xô đẩy lẫn nhau, như sóng triều không ngừng phun trào, thậm chí có tên còn hướng lên núi chạy đến.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, đầu óc Bạch Tử trở nên trống rỗng.

Cô không còn dám tưởng tượng Du Vu Ý ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì nữa, cho dù chính mình muốn đi qua khu vực đó cũng chắc chắn sẽ bị cắn đến thương tích đầy mình, huống hồ bây giờ mình còn cõng người trên lưng.

Lúc này, đột nhiên từ trên trời truyền đến một tiếng kêu chói tai.

Bạch Tử lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con chim đang bay lượn trên bầu trời giữa những bông tuyết.

Không hiểu sao Bạch Tử lại cảm thấy tư thế bay lượn của con chim này có vẻ quen thuộc.

"Chú Hồng..." Người phía sau đột nhiên khẽ nói.

Bạch Tử sửng sốt: "Đó là A Bạch?"

A Bạch, chú chim ưng trắng như tuyết được nuôi dưỡng bởi chú Hồng.

"... Đi theo nó." Mạnh Dĩ Lam lại nói.

Trong lòng Bạch Tử có chút bối rối ——

Vì sao chim ưng của chú Hồng lại ở đây?

Vì sao Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết trước nó sẽ xuất hiện, còn để mình đi theo nó?

Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nhưng kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: "Chuyện này tôi đã nói với chú Hồng trước rồi... hãy theo nó..."

A Bạch trên bầu trời dường như hiểu được lời của Mạnh Dĩ Lam, nó quay đầu bay một đoạn ngắn về phía đỉnh núi, sau đó tiếp tục bay lơ lửng trên không, như chờ đợi Bạch Tử đuổi kịp.

Bạch Tử từ mái đình nhảy xuống, nhanh chóng bước về hướng A Bạch rời đi, nhịn không được, hỏi: "Hoa tỷ nói cô giấu Hoành Á chuyện này..."

"Ừm, tôi không có báo cho cô mẫu," Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu kể cho Bạch Tử nghe tất cả những gì mình biết, "Chú Hồng lén lút đến giúp tôi... Hoành Á... không biết..."

Bạch Tử lại dừng bước.

Cuối cùng cô cũng ý thức được, rằng Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.

Dù là âm mưu của Bạch Tang hay là kế hoạch giải cứu cô ấy của mình, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.

Hoa tỷ, Lão Mao, chú Hồng... tất cả những người và sự việc này đều bị Mạnh Dĩ Lam thao túng từng chút một.

Kể cả mạng sống của chính Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử chợt nhớ tới ngày đó, ánh mắt kiên định của Mạnh Dĩ Lam khi cô ấy nói cô ấy không hề hối hận vì đã sửa chiếc máy kia.

Dường như có một tấm lưới khổng lồ đang dần được quăng về phía Bạch Tử, khiến cô có hơi khó thở.

Đột nhiên, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở phía sau thì thầm: "Tiểu Tử..."

Cách xưng hô quen thuộc này khiến Bạch Tử lập tức hoàn hồn lại.

Cô hít một hơi thật sâu, ép mình không được suy nghĩ nhiều, tiếp tục chạy về phía A Bạch.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Để ghi lại một chút, khi tôi viết cảnh hai người hôn nhau ở chương trước, tôi đã nghe bài hát Heaven của Ailee ra mắt năm 2012.

Đây là một bản tình ca khá hay, tôi đã nghe từ lâu và đặc biệt dịch nó.

Lời bài hát và giai điệu rất phù hợp với hai cô gái này (cảm ơn vì nó đã truyền cảm hứng cho tôi và khiến tôi tiếp tục viết).

Canh gà trích lời hôm nay:

Vạn vật đều có thời gian và không gian, vì vậy hãy kiên nhẫn một chút.

Editor bon chen:

Mình dán link bài Heaven của Ailee ở đây nha, bạn nào chưa nghe có thể nghe thử nhé, nhớ ghê thời điểm ra mắt bài này mình mới 18 tuổi🥹
 
Chương 101: C101: Cùng nhau trở về


Bạch Tử vội bước đi theo A Bạch, rất nhanh đã quay lại đỉnh núi.

Người ta nhìn thấy con chim ưng trắng đang bay lượn gần một con đường núi hẹp, thỉnh thoảng lại kêu lên như muốn hai người đi theo nó sang bên kia núi.

Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam đứng ở giữa ngã rẽ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài dò xét.

Cô phát hiện, hướng mà con đường núi sắp dẫn tới toàn là núi non, nhìn thoáng qua sẽ không thể thấy điểm cuối cùng.

Mà bây giờ, tuyết lại rơi ngày càng nhiều, xét theo tình hình này, ước chừng trong chốc lát sẽ không thể ngừng được.

Bạch Tử lo lắng thân thể Mạnh Dĩ Lam không chịu nổi, thế là liền lấy một số nhu yếu phẩm cần thiết trong lều trại, rồi mới theo A Bạch xuống núi.

Khác với con đường xi măng lúc lên núi, đường xuống núi gồ ghề nhấp nhô, mà lại nhiều gió và tuyết đan xen, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn.

Mặc dù Bạch Tử có thể chạy thật nhanh xuống núi, nhưng bởi vì cõng Mạnh Dĩ Lam đang bị bệnh trên lưng nên cô cố tình giảm tốc độ, thỉnh thoảng còn dừng chân để kiểm tra tình trạng thể chất của đối phương.

Quả nhiên đúng như Bạch Tử nghĩ, nơi A Bạch muốn dẫn hai người đến, ở rất xa.

Cô cõng Mạnh Dĩ Lam xuống núi, sau đó theo sát con chim kia liên tiếp vượt qua ba ngọn đồi mà không dừng lại.

Nhưng sau đó, A Bạch vẫn chưa có ý định dừng lại.

Nó thậm chí còn cao ngạo đứng trên cành cây, tựa như đang có chút không kiên nhẫn, nhìn Bạch Tử dừng lại bên đường mấy lần để kiểm tra tình trạng của Mạnh Dĩ Lam.

Cũng may Bạch Tử không phải người bình thường, nếu không rất có thể cô sẽ chết trên đường vì kiệt sức, và Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không qua khỏi vì cơn sốt cao mãi không thuyên giảm.

Khoảng hai giờ sau, Bạch Tử theo A Bạch đến một thung lũng sâu được bao quanh bởi những ngọn núi.

Trong thung lũng, tuyết đã đọng dày đến mức dẫm lên không tới đáy, nhưng trận tuyết vẫn chưa ngừng rơi, so với trận mưa lớn liên miên không dứt lúc nãy, còn tệ hơn nhiều.

Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, nhưng nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn còn rất cao.

Sau khi Bạch Tử lo lắng nhìn lên bầu trời tối đen, cô quyết định trước tiên phải cùng Mạnh Dĩ Lam tìm một nơi có thể tránh gió và sống sót qua trận tuyết này đã.

Cô không còn mù quáng đi theo A Bạch nữa, thay vào đó là bế Mạnh Dĩ Lam đến một cái cây gần như đã bị tuyết bao phủ.

Bạch Tử cẩn thận quấn chặt che kín cả người Mạnh Dĩ Lam, vừa định bước đi thì bị đối phương kéo lấy tay áo.

"Tôi đi tìm chỗ tránh tuyết," Bạch Tử nằm ở trên bề mặt tuyết, tiến đến bên tai Mạnh Dĩ Lam, khẽ nói: "Chờ khi tuyết ngừng, chúng ta lại đi."

Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô vẫn nhắm mắt, tay thì nắm chặt lấy quần áo của Bạch Tử không chịu buông ra.

Đợi một hồi, Bạch Tử mới dứt khoát "ve sầu thoát xác", trực tiếp cởi áo khoác ra.

Mạnh Dĩ Lam ôm chặt chiếc áo nằm bên gốc cây đại thụ, Bạch Tử chỉ mặc một cái áo mỏng manh đi tới một nơi cách đó năm mét, sau đó cô quỳ xuống và bắt đầu đào tuyết.

Mạnh Dĩ Lam đầy mệt mỏi và yếu ớt, vùi mặt vào trong áo khoác của Bạch Tử, dường như lại ngủ thiếp đi.

A Bạch đậu ở cành cây bên trên, nó nghi hoặc nhìn chằm chằm Bạch Tử, giống như đang thắc mắc cô ấy đang làm cái gì.

Mặc dù Bạch Tử lớn lên ở phương Nam, nhưng cha đã từng dạy cô và Bạch Tang kỹ năng sinh tồn trong tuyết từ nhiều năm trước.

Bạch Tử dù đã mất rất nhiều ký ức, nhưng cô vẫn nhớ rõ mọi điều mình học được từ cha - ít nhất cô còn nhớ rõ cách đào hang động tuyết để dùng làm nơi trú ẩn tạm thời.

Dù không có xẻng nhưng cơ thể Bạch Tử nóng ấm đến mức có thể làm tuyết tan thành nước, chỉ bằng một cái siết nhẹ của bàn tay.

Sau một lúc, Bạch Tử đã đào được một cái hang hẹp trong tuyết, có thể đủ để chứa cô và Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này tuyết rơi dày đặc hơn trước rất nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn của Bạch Tử.

Bạch Tử vội vàng ôm Mạnh Dĩ Lam trốn vào trong động tuyết, sau khi đặt đối phương xuống, cô quay đầu lại phát hiện A Bạch vốn kiêu ngạo đậu trên cành cây đã bay tới cửa hang từ lúc nào.

Trước khi tiến vào thung lũng, A Bạch đã bay lượn trên không trung rất lâu, chắc chắn nó cũng đã mệt mỏi rồi.

Bạch Tử ngồi xổm ở cửa hang nhìn về phía bầu trời, cô đoán có thể sắp có một trận bão tuyết kéo đến.

Sau đó, Bạch Tử nghiêng người sang, giả vờ như không thấy A Bạch đang trốn ở bên cạnh, cô cúi người nhóm củi chuẩn bị đun nước.

Quả nhiên, lúc Bạch Tử đang nằm sát trên mặt đất thổi lửa, thì A Bạch nhanh chóng tiến vào động tuyết.

Đốt lửa xong, Bạch Tử lấy ra một con thỏ rừng mà cô đã bắt được trên đường đi, ném tới bên chân A Bạch.

Lúc con thỏ vừa mới bị bắt, đầu của nó đã nhanh chóng bị Bạch Tử bẻ gãy.

Mặc dù trước khi rời khỏi đỉnh núi, Bạch Tử đã lấy một ít đồ hộp trong lều trại, đủ cho Mạnh Dĩ Lam ăn trong một hai ngày, nhưng khi nhìn thấy con thỏ béo chút chít nhảy trong tuyết, vì để đề phòng xảy ra chuyện chẳng may, Bạch Tử vẫn quyết định bắt nó.

Quả nhiên, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.

Nhưng mà, sau khi A Bạch cúi đầu nhìn con thỏ rừng kia, nó lại tỏ vẻ chán ghét rồi bước sang một bên, và bắt đầu chải vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó.

Thần thái của nó phảng phất một cảm giác không hề có chút hứng thú nào với món ăn mà Bạch Tử "dâng lên".

Bạch Tử không quan tâm A Bạch nữa, sau khi dùng khối tuyết chặn ở lối vào hang động, cô lại tranh thủ thời gian đun nước nóng.

Sau đó, cô đánh thức Mạnh Dĩ Lam còn đang mê man, dùng áo ngâm trong nước nóng để lau mặt cho cô ấy, ép cô ấy uống nước và ăn chút thức ăn, cuối cùng là dỗ dành cô ấy uống hết thuốc hạ sốt.


Sau vài lần bị hành sốt, mặc dù nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa giảm, nhưng cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, đây là một dấu hiệu khả quan.

Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử vô thức quay đầu lại, liếc thấy con thỏ chết trong góc đã biến mất, mà A Bạch thì đứng ở cạnh vặt lông thỏ, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như không có gì xảy ra.

Bạch Tử cũng lười để ý tới A Bạch, cô ôm Mạnh Dĩ Lam vào túi ngủ, sau đó quay người đào một góc nhỏ ở cửa hang, rồi thò đầu ra xem xét tình hình bên ngoài.

Thung lũng đã nổi lên một trận bão tuyết, tuyết bao phủ cả bầu trời, ngay cả Bạch Tử cũng nhìn không rõ cảnh vật xung quanh.

"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng.

Bạch Tử chặn cửa hang lại, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.

Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang nằm trong túi ngủ, xung quanh là quần áo bao bọc, cộng thêm hơi thở ấm áp của Bạch Tử, chẳng mấy chốc cô trở nên ngột ngạt đến đổ mồ hôi.

Mạnh Dĩ Lam buồn bực lẩm bẩm vài tiếng, cô ngọ nguậy đạp túi ngủ ra, rồi kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người mình sang một bên, để tay chân lộ ra bên ngoài.

Mặc dù vậy, cô vẫn ôm chặt nơi đang toả ra hơi ấm cũng chính là Bạch Tử, mãi vẫn không chịu buông ra.

Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam cảm lạnh nên nghiêng người ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương như đang dỗ dành một đứa bé.

Không lâu sau, Mạnh Dĩ Lam còn đang bất an và khó chịu cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Bạch Tử.

Tuy nhiên, lúc này Bạch Tử dù đã leo qua mấy ngọn núi, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trạng thái tinh thần cũng rất ổn định.

Mặc dù mắt trái của cô vẫn không nhìn thấy gì nhưng nó đã không còn đau nữa, cơ thể cô hình như cũng đang dần thích ứng với loại thuốc mà Mạnh Dĩ Lam đã bí mật đưa cho.

Đương nhiên, Bạch Tử biết rất rõ, trạng thái "yên ổn" hiện tại có thể chỉ là tạm thời mà thôi.

Có lẽ chỉ trong vài ngày nữa, cơ thể cô sẽ lại có những biểu hiện kỳ ​​lạ.

Bạch Tử hi vọng trước lúc đó, mình có thể đưa Mạnh Dĩ Lam bình an trở về bên chú Hồng.

Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh đám dị nhân đáng sợ đang tụ tập chật ních trên đường.

Sau khi bộ đàm bị hỏng, đến nay Bạch Tử vẫn không thể liên lạc được với Du Vu Ý.

Nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng nặng nề hơn, cô không khỏi bắt đầu âm thầm vạch ra kế hoạch cho hành động tiếp theo - sau khi đưa Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B an toàn, cô sẽ lập tức sửa chữa bộ đàm, sau đó nhanh chóng quay trở lại tầng hầm ở khu vực màu vàng để tìm Du Vu Ý, tìm đến khi gặp được mới thôi.

Bạch Tử nhắm mắt lại, buộc bản thân ngừng suy đoán lung tung về khả năng Du Vu Ý và những người khác có xảy ra chuyện gì hay không.

Bên ngoài, tiếng gió tuyết tựa như dã thú gầm rú, phiêu đãng khắp nơi trong thung lũng.

Một giấc này, Mạnh Dĩ Lam ngủ gần mười giờ.

Mai cho đến khi cơn bão tuyết dừng lại, cô ấy vẫn chưa thức dậy.

Cũng không biết qua bao lâu, A Bạch đã sớm kìm nén ý muốn rời khỏi động tuyết, nó liền nhảy lên người Bạch Tử, không ngừng dùng miệng mổ vào tay áo cô.

Thế là Bạch Tử cẩn thận buông Mạnh Dĩ Lam trong ngực ra, đứng dậy đào một cái hố ra vào ở cửa động, rồi thả A Bạch ra ngoài, sau đó lại đóng miệng hố lại, nhưng vừa nằm xuống liền phát hiện Mạnh Dĩ Lam đã bị mình đánh thức.

Lúc Mạnh Dĩ Lam vừa mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm trong phòng ngủ ở trên tàu.

Trong bóng tối, cô hoảng hốt giơ tay sờ lên hông của mình, chờ đến khi chạm vào cánh tay của Bạch Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Tử bên tai cô đã nhẹ giọng hỏi thăm: "Cảm thấy thế nào rồi?"

Mạnh Dĩ Lam xoay người ôm lấy Bạch Tử, mơ mơ màng màng dựa vào ngực đối phương, khàn giọng nói: "... Nóng."

Vừa dứt lời, hình như còn chưa thấy đủ nóng, cô lại nhấc chân ôm lấy đùi Bạch Tử.

Bạch Tử không hề nhúc nhích, nuông chiều theo động tác của Mạnh Dĩ Lam.

Cô biết người bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, rõ ràng là người ấy đã rất mệt mỏi, thế là cô tận tâm hết sức để giúp đối phương tìm được tư thế ngủ thoải mái, để đối phương có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút.

"Đây là hang động tuyết do tôi đào," Bạch Tử giải thích, "Đợi cô nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới xuất phát."

Mạnh Dĩ Lam lên tiếng, vừa nghi hoặc vừa hỏi: "Cô biết đào động tuyết hả?"

Giọng cô vẫn còn rất khàn, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn trước khá nhiều.

Bạch Tử sững sờ, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên hỏi cái này: "Cha tôi dạy tôi."

Nửa ngày sau, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi một vấn đề không liên quan: "Du Vu Ý... đã giúp cô tiêm thuốc sao?"

Bạch Tử vừa đưa tay khoác lại chiếc áo lông cho Mạnh Dĩ Lam, vừa đáp: "Ngày hôm đó sau khi tôi rời đi, mắt trái của tôi rất đau, cô ấy đã cho tôi thuốc."

Nghe xong, Mạnh Dĩ Lam giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt trái của Bạch Tử: "Gần đây sức khỏe cô thế nào?"

Bạch Tử nghiêng người qua để đối phương có thể chạm vào mình mà không cần giơ tay: "Khá hơn nhiều rồi, nhưng... trí nhớ của tôi trở nên không tốt lắm."

Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó có chút do dự hỏi: "Sao lại 'không tốt lắm'?"

Bạch Tử nói giảm nhẹ: "Không nhớ được một số đồ vật, chỉ là chuyện nhỏ thôi."


"Cô có..." Mạnh Dĩ Lam muốn hỏi Bạch Tử phải chăng đã quên chuyện gì liên quan đến mình hay không, nhưng khi lời nói vừa đến khoé miệng thì dừng lại, cô dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào má Bạch Tử, "Ví dụ như, đã quên cái gì?"

Bạch Tử cảm thấy ngưa ngứa, cô quay đầu tránh né sự đụng chạm của Mạnh Dĩ Lam, thản nhiên nói: "Tôi sẽ quên vị trí đặt đồ vật, có khi còn không nhớ mình đã nói gì."

Mạnh Dĩ Lam nghe xong, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.

Ngay lúc Bạch Tử cho rằng cô lại ngủ say, thì nghe đối phương hỏi: "Cô có nhớ... tôi đã từng nói với cô, rằng sau này sẽ dẫn cô đến thành phố Lăng Nam không?"

Bạch Tử nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Nhớ kỹ."

Lúc đó Mạnh Dĩ Lam vừa cứu Bạch Tử đang bị thương từ dưới lòng đất ra, vì để Bạch Tử an tâm nghỉ dưỡng, nên cô đã hứa sẽ đưa Bạch Tử đến thành phố Lăng Nam, để điều tra sự việc của nhiều năm về trước.

Nhưng bây giờ, Bạch Tử cảm thấy không còn cần thiết phải đến đó nữa.

Tuy nhiên, cô lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói tiếp: "Lúc trước tôi đã nhờ Hắc Cầu sắp xếp giúp... nếu sau này cô muốn, chúng ta có thể đi thuyền để trở về, sẽ nhanh hơn một chút."

Đột nhiên nhắc đến "sau này", Bạch Tử hơi không kịp phản ứng.

Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không dám hỏi sâu vào chi tiết.

Hiện tại, giữa hai người có rất nhiều chuyện quan trọng cần cẩn thận lựa lời nói với nhau, tựa như giữa hai người họ có một tấm màng mỏng ngăn cách, khiến tâm tình của cả hai không có cách nào hoàn toàn thông suốt.

Nhưng trùng hợp thay, cả hai đều nhắm mắt làm ngơ trước tấm màng mỏng này, như thể đang trốn tránh điều gì đó, đặc biệt là Mạnh Dĩ Lam.

Cô cố ý ho nhẹ một tiếng, sau đó ôm lấy eo Bạch Tử, có vẻ cứng nhắc chuyển chủ đề: "À mà, Hoa tỷ có nhắc với cô chuyện gì về Mao Mao không?"

Bạch Tử cũng rất ăn ý, không nhắc tới chuyện "sau này" nữa: "Sao thế?"

"Trừ việc chỗ vết thương trở nên trắng bệch ra thì không có việc gì lớn cả," Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, "Nó ở trên tàu ăn uống rất ngon lành, còn mập lên mấy cân, khỏe hơn rất nhiều."

Bạch Tử lộ ra nụ cười thoải mái hiếm thấy, lại hỏi: "Có tắm rửa cho nó không ah?"

"Tắm rồi nha," Mạnh Dĩ Lam tức giận nói: "Tôi tắm cho nó."

"Cô?" Bạch Tử sửng sốt.

"Không có cô ở đó, da chết của nó nhiều lắm," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "Nó đâu chịu để những người khác tắm cho."

Bạch Tử không ngạc nhiên chút nào, gật đầu: "Nó vẫn luôn rất sợ cô."

Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Sao lại sợ tôi?"

Bạch Tử không nhịn được, cười khẽ một tiếng, nhưng không có trả lời.

Nghe được tiếng cười của Bạch Tử, tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam cũng khá hơn: "Còn cô thì sao, cô có sợ tôi không?"

Bạch Tử không chút do dự trả lời: "Không sợ."

Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Những năm gần đây, tính tình của tôi càng ngày càng tệ, đa số mọi người đều ngại tiếp xúc với tôi."

Đặc biệt trong hai tháng vừa qua, hầu như tất cả mọi người ngoại trừ Hoa tỷ và chú Hồng ra, ai cũng đều sợ đến mức vội vàng tránh xa Mạnh Dĩ Lam.

Bạch Tử cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: "Tính tình của cô rất tốt."

Mạnh Dĩ Lam trong bóng tối khẽ xê dịch cơ thể đến gần người bên cạnh: "Cô học cách mở to mắt nói dối từ khi nào vậy hả?"

Bạch Tử nhíu mày lại, tỏ ra thái độ nghiêm túc, như đang thảo luận vấn đề học thuật nào đó, giải thích nói: "Cô rất tập trung vào công việc, khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ cảm nhận của những người xung quanh, nhưng cô lại luôn rất khách quan, đối sự bất đối nhân*. "

"Thật hả?" Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay Bạch Tử hỏi: "Cô cảm thấy tôi là người như thế nào?"

Bạch Tử không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Mạnh Dĩ Lam biết Bạch Tử đang cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào, thế là kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy đối phương nghiêm túc nói: "Cô là... một người rất mạnh mẽ, độc lập và có năng lực, khi đứng giữa đám đông, cô dường như đang tỏa sáng."

Tim Mạnh Dĩ Lam chợt thắt lại sau khi nghe lời nói của Bạch Tử.

"Còn nữa," Bạch Tử nói thêm, "Tôi cảm thấy cô..."

Cô cũng cảm thấy Mạnh Dĩ Lam là người rất rất dịu dàng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tử có hơi chùng xuống.

Sau khi được giải cứu khỏi trại giam, Bạch Tử vẫn nhớ rõ mọi điều mà Mạnh Dĩ Lam đã làm vì mình.

Cô có thể cảm nhận được tất cả sự dịu dàng của người này, mà không bỏ sót một dấu vết nào.

Ngay cả sau khi biết Mạnh Dĩ Lam đã sửa chữa chiếc máy kia, Bạch Tử vẫn chưa bao giờ thay đổi ý niệm rằng "Mạnh Dĩ Lam rất dịu dàng".

Mặc dù lúc đó Bạch Tử đã vô cùng tức giận và cảm thấy khổ sở.


Nhưng cơn tức giận của cô đến cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, đặc biệt là sau khi Mạnh Dĩ Lam xảy ra chuyện, những cảm xúc buồn khổ trong lòng Bạch Tử nháy mắt đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng tràn trề.

Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy một cảm giác đè nén nào đó vẫn đang tiếp tục kéo dài cho đến hôm nay.

Cảm giác đè nén này khác hẳn với những gì Bạch Tang mang đến cho cô trước đây, nhưng nó lại hiện hữu rõ ràng hơn.

Từ lúc đó trở đi, Bạch Tử phát hiện trong lòng mình dường như có gì đó đã dần thay đổi.

Đặc biệt là lúc trên vòng đu quay, trước khi đâm con dao găm vào cổ Bạch Tang, cô đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng.

Nghĩ đến đây, Bạch Tử bỗng giật mình.

Mạnh Dĩ Lam đã từng tránh né và không muốn đối mặt với mình, mà giờ đây lại phí hết tâm tư để giữ mình lại.

Nhưng bây giờ, Bạch Tử chợt nhận ra, không chỉ có Mạnh Dĩ Lam, mà cả chính cô cũng đã thay đổi.

Đối mặt với cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua này, Bạch Tử hơi ngơ ngác không biết phải làm sao.

Cô nghĩ rằng mình nên tìm cơ hội nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam, ngay cả khi hai người họ có thể vì điều này mà sinh ra sự ngăn cách.

Nhưng trước khi Bạch Tử lên tiếng, lời thì thầm nhẹ nhàng của Mạnh Dĩ Lam đã len lỏi vào tai cô: "... Cô cảm thấy tôi như thế nào?"

Bạch Tử đang mãi suy nghĩ vu vơ bỗng phát hiện, vào lúc này, trán của Mạnh Dĩ Lam và mình đang chạm vào nhau, ngay cả chóp mũi của nhau cũng gần như sắp cọ trúng.

Hương thơm xông vào mũi, hơi thở quẩn quanh.

Bạch Tử lập tức quên mất sự việc mà mình đã mất nửa ngày suy nghĩ, cô không được tự nhiên, ngửa đầu ra sau, cả người hoá thành khúc gỗ, rồi hoàn thành nửa câu nói còn lại: "... Tôi cảm thấy cô rất dịu dàng."

Mạnh Dĩ Lam nghe xong có chút ngẩn ra.

Cô nhớ tới Bạch Tử cũng từng nói với mình như vậy vào mấy tháng trước, lúc đó đối phương vừa mới bị tiêm thuốc xong.

Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam đã vội vàng bỏ đi cùng với vẻ mặt cứng đờ vì ngượng ngùng, không dám đối mặt với Bạch Tử.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe người đó lại nói những lời giống như vậy, trong lòng cô thực sự cảm thấy chua xót.

Từ đầu đến cuối, tình cảm của Bạch Tử dành cho cô, vẫn chưa từng thay đổi.

Mạnh Dĩ Lam muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.

Cuối cùng, không nói một lời, cô xích lại gần Bạch Tử, nhẹ nhàng chạm môi đối phương, dừng lại vài giây, rồi lui về phía sau.

Cơn sốt cao của Mạnh Dĩ Lam vừa mới hạ xuống, cơ thể không còn chút sức lực, nụ hôn của cô cũng không mang theo chút dục vọng nào cả.

Chỉ đơn giản là sau khi nghe được lời nói của Bạch Tử, cô không có cách nào kiềm chế được bản thân muốn gần gũi đối phương.

Tuy rằng không nhìn rõ mặt Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận được, sau khi nụ hôn này qua đi, nhịp thở của đối phương rõ ràng là nhanh hơn một chút.

Phản ứng này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất hài lòng, cô hơi nhếch khóe miệng, lại lần nữa đến gần đối phương hơn, lại lần nữa hôn lên môi Bạch Tử như đang vui đùa cái gì đó.

"Mạnh Dĩ Lam..." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy đối phương nhất định đang trêu chọc mình, cô ảo não nhíu mày lại, nhưng nhịp tim lại đập càng lúc càng nhanh theo cử chỉ của người trước mặt.

Tựa như đứng trên vách đá, Bạch Tử vốn muốn lùi lại mấy bước, tránh né móng vuốt đang vươn ra của ma nữ từ dưới đáy thung lũng, những cũng lại muốn trực tiếp nhảy xuống vực sâu ấy, rơi vào trong vòng tay ôm ấp của người kia.

Sau khi cảm nhận được sự bối rối của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vẫn im lặng, cô hơi che dấu ý cười của mình, rồi lại nghiêng người liên tục hôn lên miệng đối phương ba cái.

Trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa, càng ngày càng sâu, càng ngày càng lâu hơn.

Bạch Tử cắn chặt răng, cố gắng hết sức đè nén tiếng thét gào không ngừng thoát ra từ cổ họng, trong lúc này, cô nghĩ đến vết thương mà mình đã cắn trên môi Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng nghĩ đến những chuyện mình vừa định tìm cách để nói rõ ràng với đối phương.

Lý trí đang không ngừng giằng xé trái tim Bạch Tử, cố gắng hết sức ngăn cản cô tiếp nhận nụ hôn của Mạnh Dĩ Lam.

Tuy nhiên, lúc người trước mặt lại lần nữa đến gần, Bạch Tử hô hấp rối loạn rốt cục không nhẫn nại được nữa, cô nâng tay dùng sức ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam.

Mạnh Dĩ Lam vốn chỉ muốn đến gần bên cạnh Bạch Tử, lúc này lại mềm nhũn ra dưới vòng tay của đối phương, thậm chí có một vài suy nghĩ trong lòng cũng bộc phát ra.

Trong hang động ấm áp dễ chịu, không có gió lạnh, không có tuyết rơi.

Giờ khắc này, hai người chỉ còn có nhau, cùng với những tiếng thở dốc gấp gáp.

Mạnh Dĩ Lam đưa tay vuốt ve gò má Bạch Tử, thậm chí còn nằm sấp lên người đối phương, thuận theo dục vọng từ đáy lòng, dùng sức để môi lưỡi của cả hai thâm nhập vào sâu hơn.

Động tác của cô không còn đơn thuần như nụ hôn đầu, khiến Bạch Tử ngoan ngoãn nâng cằm lên.

Rất nhanh, người phía dưới không cách nào kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng kêu yếu ớt như thú non.

Mạnh Dĩ Lam có chút không thở nổi, nhưng cô lại níu chặt vạt áo của Bạch Tử, không chịu buông lỏng môi lưỡi đang còn quấn quýt của cả hai.

Phản ứng của Bạch Tử dần dần trở nên mãnh liệt hơn, hơi thở gấp gáp và động tác trên tay đều tiềm ẩn sự hoang dã và nguy hiểm, nhưng lại khiến Mạnh Dĩ Lam nằm ở phía trên càng thêm hưng phấn hơn.

Mạnh Dĩ Lam biết mình không phải thiếu nữ non nớt mười mấy tuổi, nhưng trải nghiệm lần đầu tiên này khiến cô cực kỳ chìm đắm và say mê.

Cảm giác tê dại như dòng điện đang chạy khắp cơ thể, cô cảm giác mình như một đóa hoa sương, tự động đung đưa mà không cần gió thổi, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mưu đồ câu dẫn người nằm ở dưới đến gần mình hơn.

Lý trí của Bạch Tử gần như đã bị nuốt chửng sạch sẽ, khi sự tiếp xúc dần dần trở nên sâu sắc hơn, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự xung động sâu trong lòng mình, tiếng gào thét nơi cổ họng rốt cuộc cũng tuôn ra.

Nhưng sau đó, hơi thở của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngừng lại, kéo theo đó là liên tiếp những tiếng ho khan.

Tuy rằng hơi thở quyến rũ vẫn tràn ngập trong không khí, nhưng tiếng ngâm nhẹ của Bạch Tử đã lập tức ngừng lại, sau khi lấy lại tinh thần, cô liền vội vàng đưa tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Dĩ Lam.

Người còn đang sốt rầu rĩ nằm nghiêng sang một bên, sau đó lại dụi đầu còn đang choáng váng vào cổ Bạch Tử, vừa không ngừng ho khan, vừa đột nhiên cười ra tiếng.

Bạch Tử vốn còn đang tự trách mình, lại nghe được tiếng cười bên tai, cô không khỏi cong lên khóe môi.

Hai người ngừng nói chuyện - dường như giữa hai người họ chưa bao giờ có những khoảnh khắc nhàn nhã và vui vẻ như vậy, tất cả đều lặng lẽ đồng thanh và ngầm tận hưởng cảm giác hiếm có này.

Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại ôm Bạch Tử ngủ thiếp đi.


Trong bóng tối, Bạch Tử rón rén kiểm tra môi Mạnh Dĩ Lam một chút, thấy vết thương đã lành lại, cô mới hơi yên lòng.

Sau khi sự ham muốn tan biến đi, tất cả những gì còn lại trong lòng Bạch Tử chỉ là sự ấm áp và cảm giác đè nén đan xen.

Cô nghĩ có lẽ chờ sau khi Mạnh Dĩ Lam khỏi bệnh, hai người nên nói chuyện rõ ràng một chút.

Có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, bao gồm cả việc sửa chữa chiếc máy dùng để bẫy cô, còn có những thay đổi kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng cô, và cả những sự trùng hợp kỳ lạ mà đối phương dường như đang kiểm soát.

Đến lúc đó, có lẽ Mạnh Dĩ Lam có thể giúp mình loại bỏ những nghi ngờ và phiền muộn trong lòng.

Sau khi khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị loại bỏ, có lẽ cô sẽ nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe về những dự định trong tương lai của mình.

Lúc này, trong trí tưởng tượng của Bạch Tử, mọi vấn đề tồn tại giữa cô và Mạnh Dĩ Lam dường như đã được giải quyết một cách êm đẹp.

Bên ngoài hang động, tiếng gió rít đáng sợ lại vang lên, bão tuyết dường như lại kéo đến.

Mạnh Dĩ Lam đang ngủ say giấc lần nữa đổ mồ hôi, có vẻ nóng quá, cô bất giác quay lưng về phía Bạch Tử, nhưng lại ôm chặt cánh tay của người đang ôm eo mình, không chịu buông ra.

Chờ lúc Mạnh Dĩ Lam tỉnh lại lần nữa, thì thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày.

Rõ ràng cô vẫn còn sốt nhẹ, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều.

Sau khi Bạch Tử giúp Mạnh Dĩ Lam mặc quần áo xong, liền đưa cô ra khỏi động tuyết.

Trận bão tuyết đã ngừng từ lâu, tuyết trong thung lũng cũng dày hơn nhiều so với lúc hai người mới đến.

Một lúc sau, A Bạch từ nơi nào đó bay về, nó lượn mấy vòng ở cách đó không xa, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng chói tai, như đang nóng lòng thúc giục hai người nhanh chóng xuất phát.

Nhìn thấy Bạch Tử lại lấy dây thừng ra, Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói: "Tôi đi bộ một lát."

Bạch Tử không để ý tới đối phương, lúc này rất bướng bỉnh nói: "Tôi cõng cô."

Nói xong, cô không nói thêm lời gì nữa, buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình, sau đó cầm túi đồ lên, tiếp tục cùng A Bạch đi về phía trước.

Trên con đường tuyết đọng rất dày, đối với người bình thường mà nói thì việc di chuyển vẫn rất bất tiện, nhưng vì tốc độ của Bạch Tử quá nhanh, chân còn chưa giẫm sâu trong tuyết thì đã chạy được một đoạn đường dài.

Đi được khoảng nửa tiếng, Bạch Tử đang ở sườn núi đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh quen thuộc.

Hết đợt này đến đợt khác, nó giống như một giai điệu nào đó trong bóng tối, khiến cô càng lúc càng hiếu kỳ hơn.

Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam trên lưng bước đi nhanh hơn, cô nhanh chóng cùng A Bạch leo lên đỉnh núi, nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi dừng lại, ngơ ngác đứng ở đó.

Phía xa xa kia không còn những dãy núi tầng tầng lớp lớp nữa, mà là một biển cả rộng lớn.

"Giai điệu đơn điệu" cô vừa nghe hóa ra là tiếng sóng vỗ vào vách đá.

"Là biển sao?" Vì quá tối nên Mạnh Dĩ Lam nhìn không rõ ở nơi xa, cô hỏi: "Tôi ngửi thấy mùi."

Đúng như cô ấy nói, cùng với tiếng sóng là hương biển tanh và mặn.

"Đúng vậy, biển rất rộng lớn." Bạch Tử vừa nói vừa đi về phía A Bạch đang lơ lửng cách đó không xa.

Gần như đã đến gần mép vách đá, Bạch Tử cuối cùng phát hiện ra, trên mặt biển cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ cao bằng chỗ cô đang đứng, hình như đã thật lâu trước đó, nó đã bị tách ra khỏi ngọn núi này do sự chuyển động của vỏ trái đất.

Hòn đảo rất nhỏ, chỉ có một biệt thự trên đồng cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, ngoài ra không còn gì khác.

Ngọn núi và hòn đảo được nối với nhau bằng một cây cầu treo dài, nhưng cây cầu treo này rõ ràng đã được xây dựng từ nhiều năm trước, những sợi cáp sắt phủ đầy rỉ sét màu đen vàng.

Lúc này, mặt cầu đã phủ đầy tuyết đọng, khi gió mạnh thổi qua, toàn bộ cây cầu đung đưa giữa không trung.

Sau khi A Bạch hét lên, nó bay dọc theo cây cầu treo đến hòn đảo nhỏ đối diện.

Bạch Tử còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Dĩ Lam đã ôm chặt lấy cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Đi qua đi, chúng ta ở đây."

Bạch Tử sững sờ tại chỗ, không có động tĩnh gì.

Một lần nữa cô nhận ra, rằng người phía sau từ đầu đến cuối đã nắm vững mọi thứ trong tay.

Những bông tuyết lại lần nữa rơi xuống, nhưng Bạch Tử chợt cảm thấy vành tai ấm áp, là Mạnh Dĩ Lam đang dùng răng khẽ cắn nhẹ cô một chút.

"Sao vậy?" Cô nghe thấy người phía sau nghi hoặc hỏi: "Không thoải mái hả?"

Mặc dù cả hai đều chưa nói rõ ràng về mối quan hệ của mình, nhưng thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với cô rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian này, hai người đã cố gắng hết sức để đến gần nhau hơn, nhưng lại vẫn cứ không ngừng trốn tránh lẫn nhau.

Bạch Tử không có trả lời, cuối cùng nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía cầu treo.

Một lúc sau, cô cố chịu đựng cảm giác đè nén trong lòng, như lơ đãng nói: "Tôi cứ tưởng đưa cô về thành phố B."

"Trước khi trở về, chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày..." Mạnh Dĩ Lam cười nhẹ, ánh mắt hơi thay đổi, hai tay ôm thật chặt cổ Bạch Tử, dịu dàng bổ sung thêm, và không cho người kia phản bác ——

"Còn nữa, không phải là 'đưa tôi về', mà là 'chúng ta cùng nhau trở về'."

Chú thích:

Đối sự bất đối nhân*: Có nghĩa là lấy con người làm trọng tâm khi giải quyết vấn đề, chỉ bằng cách giải quyết vấn đề của con người trước tiên, chúng ta mới thực sự giải quyết được vấn đề một cách căn bản. "Trị sự vật chứ không phải người", khi phê phán hay khen ngợi người khác, họ chỉ tập trung vào sự việc, sai hay đúng, đen hay trắng, rõ ràng không có bất kỳ yếu tố cảm xúc nào.



Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!

Canh gà trích lời hôm nay:

Bây giờ bạn là người trẻ nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom