Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 49


Lúc về chúng tôi đi xe của Chu Gia Dã, cậu ấy uống rượu, người lái xe vẫn là trợ lý của cậu ấy, còn cậu ấy ngồi ở ghế sau với tôi.


Tôi vừa lên xe đã nhìn thấy chuỗi sao và con hạc giấy kia, là chuỗi dây mà tôi buộc vào ngón tay út của Chu Gia Dã nhân lúc cậu ấy ngủ say hôm lễ Giáng sinh. Hôm đó sau khi tỉnh lại cậu ấy đã nhìn thấy nó, nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, chỉ im lặng lấy xuống, rồi đặt ở đâu tôi cũng không biết. Song tôi cũng không để ý, dù gì nó cũng không phải để đeo trên tay, tôi chỉ gấp chơi thôi.


Có điều tôi không ngờ cậu ấy lại treo nó trong xe.


Tôi nhìn chằm chằm, hỏi cậu ấy: “Có người bạn nào ngồi trên xe của cậu không?”


“Có.” Mùi hương trên người Chu Gia Dã rất gần, tối nay cậu ấy uống rượu, hương rượu trên người vẫn chưa tan.


“Không ai cười cậu à?”


Tôi không nghĩ cậu ấy sẽ treo trong xe, bây giờ tôi nhìn vào cũng tự cảm thấy hơi bủn xỉn.


Nhưng phản ứng Chu Gia Dã vẫn như thường, không để tâm mấy: “Tôi bị người ta cười còn ít sao?”


Tôi chợt nhớ đến những lời mình vừa nghe đám bạn cười trêu cậu ấy trên bàn rượu, lập tức ngậm miệng lại.


Trợ lý của Chu Gia Dã ngồi ở ghế trước thì không nhịn được nữa mà cười thành tiếng, hẳn là ngày thường anh ấy còn nghe được nhiều thứ hơn tôi.


Nếu là trước đây, chắc chắn cậu ấy sẽ đi chỉnh người khác một trận rồi dọa nạt hỏi người nọ cười cái gì, bất cứ ai cũng có thể làm bạn với cậu ấy, dù là người quản lý hay trợ lý cũng không ngoại lệ, nhưng lúc này cậu ấy lại không có phản ứng gì, cũng không biết có phải vì cậu ấy say nên chẳng có tinh thần gì hay không.


Đầu cậu ấy tựa bên cửa sổ xe, sau khi đèn trong xe tắt đi, chỉ còn lại ánh đèn dọc đường chiếu vào lúc sáng lúc tối. Nét mặt nghiêng nghiêng của Chu Gia Dã như đang ngủ say trong bóng đêm, chỉ là tay cậu ấy vẫn nắm lấy cổ tay của tôi, mãi không buông ra.


Trên đoạn đường yên tĩnh này, tôi mượn ánh đèn đường ngoài cửa sổ xe nhìn tay Chu Gia Dã. Tay cậu ấy rất đẹp, ngón tay thon dài, vừa mảnh vừa thẳng, móng tay cũng gọn gàng tròn trịa. Thế nhưng trong lòng bàn tay cậu ấy có một vết sẹo đã liền, là sẹo để lại trong lúc quay phim. Cậu ấy chưa bao giờ để tôi thấy nỗi đau của bản thân, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy vết sẹo này.


Tôi nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo đã lành kia, nhưng không biết có phải do tôi đã đánh thức cậu ấy hay không, cậu ấy lật tay giữ lấy tay tôi, nắm trọn vào lòng bàn tay.


Tôi ngẩng đầu nhìn trộm cậu ấy.


Chu Gia Dã vẫn dựa vào cửa sổ xe, ánh đèn đường ngoài cửa sổ chốc sáng chốc tối chiếu lên mặt cậu ấy, tôi không thấy rõ cậu ấy còn ngủ hay đã tỉnh.


Trong xe quá yên tĩnh, chỉ có tiếng xe chạy trên đường hướng về phía trước, tôi không dám nói chuyện, sợ làm ồn đến cậu ấy nên chỉ dùng ngón tay véo đầu ngón tay cậu ấy.


Chu Gia Dã không phản ứng.


Tôi tiếp tục véo.


Cuối cùng lần này cậu ấy đã có phản ứng nhưng không nhúc nhích, chỉ cất tiếng với chất giọng trầm khàn: “Lâm Ý.”


“Tớ đây.”


Cậu ấy ngừng một lát.


Rồi lại nói tiếp: “Đừng gây sự, để tôi yên tĩnh một lát.”


“Ồ.”


Tất nhiên trợ lý của Chu Gia Dã rất hiểu cậu ấy, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị ơi, tôi bật nhạc cho chị nhé, chị thích nghe nhạc của ai?”


Tôi suy nghĩ thử, tạm thời không nghĩ ra ai cả, bèn nói một cái tên ai cũng biết: “Châu Kiệt Luân đi.”


“Ok.”


Song tôi không ngờ, ca khúc đầu tiên vang lên trong danh sách phát là bài Lan Đình Tự mà tôi từng nghe loáng thoáng ở trường, đang hát câu: “Chữ tình khó giải, đặt bút thế nào cũng không đúng, mà tôi lại thiếu một đời thấu hiểu người.”


Tôi lại nhớ đến bức ảnh lên hot search hôm nọ, là bức ảnh năm cậu ấy vừa thi đại học xong. Cậu ấy nghịch chiếc bật lửa trong ánh đèn lờ mờ của phòng VIP, ngọn lửa rực sáng phản chiếu trong mắt, dáng vẻ của Chu Gia Dã trông vừa lạnh lùng vừa uể oải.


Tôi hỏi Chu Gia Dã học hút thuốc từ khi nào, cậu ấy nói là vào năm thi đại học xong.


Trong xe yên ắng, thuận tiện để tôi đã nghe hết toàn bộ ca khúc này.


Khi nghe đến đoạn kết, tôi mới biết hoá ra câu cuối cùng của bài hát này là: “Tôi chờ tiếng sấm xuân đến gợi nhắc về người em yêu.”


Xe chạy tới nhà cậu ấy rồi đậu trong gara, đèn trong xe sáng lên, bấy giờ Chu Gia Dã mới chầm chậm mở mắt, trông cậu ấy hơi mơ màng và buồn ngủ khi vừa tỉnh dậy sau cơn say.


Tôi xuống xe trước, tạm buông tay Chu Gia Dã, cậu ấy nhìn thoáng qua, cũng không nói gì.


Chu Gia Dã quay sang dặn dò trợ lý, tôi vào thang máy lên lầu trước.


Sau đó đứng ngẩn người trước cửa nhà cậu ấy.


Con số trên thang máy lại hiện lên, cửa thang máy mở ra, tôi quay đầu nhìn Chu Gia Dã đang đi về phía mình.


Cậu ấy nhấn mật mã, khóa cửa mở ra, cậu ấy hỏi tôi: “Cậu đã nhớ chưa?”


“…”


Tôi chớp mắt, thật thà đáp: “Chưa.”


Cậu ấy cúi đầu thản nhiên nhìn tôi: “Cậu thì nhớ được gì chứ?”


Chu Gia Dã đẩy cửa bước vào, lấy đôi dép lê mua cho tôi hôm cùng đi siêu thị lần trước trong tủ giày ra, đến khi tôi thay dép xong, cậu ấy vẫn đứng cạnh khoá cửa, tôi chẳng rõ cậu ấy đang làm gì, thò đầu nhìn thử, đúng lúc cậu ấy nghiêng người tránh ra, nhường lại vị trí: “Cậu tự lấy dấu vân tay đi.”


Tôi ồ một tiếng: “Khoá cửa nhà cậu xịn ghê.”


Chu Gia Dã đưa tay xoa đầu tôi, giọng trầm trầm: “Tự nhớ là lấy dấu tay nào nhé.”


Khi tôi lấy dấu vân tay xong thì cậu ấy đã vào phòng, tôi bám cửa thò đầu vào nhìn Chu Gia Dã, thấy cậu ấy đã cởi áo khoác và áo len ra, bây giờ đang cởi áo sơ mi bên trong.


Tôi vội quay đầu định rời đi, cậu ấy lên tiếng gọi tôi lại: “Lâm Ý.”


Tôi đưa lưng về phía cậu ấy, cũng không dám quay đầu lại: “Cậu nói đi.”


“Đóng cửa lại cho tôi.”


“…”


Tay tôi đóng sầm cánh cửa sau lưng lại, tỏ vẻ không nói lên lời.


Tôi không hề có ý rình trộm.


Tôi quay về căn phòng dành cho khách lần trước tôi từng ngủ lại. Thật ra tôi mới đến đây vài ngày trước, quần áo ở nhà chúng tôi cùng đi siêu thị mua vẫn còn đó. Chúng đã được giặt sạch, được gấp lại và cất trong tủ.



Tôi ngửa đầu nằm xuống, chìm vào chiếc giường êm ái bên dưới, nhìn đèn chùm trên trần nhà, tôi vẫn cảm thấy như đang bị ảo giác.


Có điều, bụng tôi đói cồn cào.


Khi Chu Gia Dã gửi tin nhắn hỏi tôi có muốn đến đón cậu ấy không, lúc ấy tôi đang định đứng lên tìm đồ ăn.


Từ nhỏ tôi có thói quen xấu là hay nhịn đói, hiếm khi nào ăn cơm đúng bữa, không có tâm trạng sẽ không ăn, lúc nào tâm trạng vui vẻ thì chờ đói mới chịu ăn. Sau này đi học cấp ba ở thành phố Nam Đài mấy năm, gặp được người dì tốt bụng, tôi mới bắt đầu tập cách ăn cơm đúng giờ, chỉ là ám ảnh thời thơ ấu khó tiêu tan, nó ăn sâu trong linh hồn tôi, một khi không ai chăm nom thì tôi sẽ mặc kệ, nhất là mấy ngày nay trong ký túc xá chỉ có một mình nên cái tính tùy tiện của tôi càng lộ rõ.


Tôi bò dậy đến nhà bếp ngó thử, nhiều thứ lần trước mua vẫn còn cấp đông trong tủ lạnh, nhưng tôi cũng không biết nấu cơm, tôi nhìn lướt qua những nguyên liệu nấu ăn khiến tôi bó tay trong tủ, cuối cùng tôi chọn đóng cửa tủ lại.


May là nhiều đồ ăn vặt mua lần trước vẫn chưa ăn hết.

Thế nên lúc Chu Gia Dã đi ra, cảnh đầu tiên cậu ấy thấy là tôi ngồi trên sô pha vừa chơi điện thoại vừa ăn đồ ăn vặt.


Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, trên người thoang thoảng hương thơm ấm áp và hơi nước âm ẩm, cậu ấy hỏi: “Đói bụng à?”


Tôi đang mải mê xem gì đó trong điện thoại, không ngẩng đầu, chỉ ừ một tiếng.


Kết quả là Chu Gia Dã rút điện thoại của tôi ném sang một bên, tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, ngơ ngác ngẩng đầu lên, cậu ấy hỏi: “Có phải buổi tối cậu lại không ăn cơm đúng không?”


Giọng nói của cậu ấy lạnh nhạt, làn da vừa mới tắm xong vẫn còn đọng hơi nước, mái tóc được sấy khô trở nên mềm mại, ánh đèn màu trắng ấm áp đang chiếu trên nước da và đường nét trắng ngần tựa lông thiên nga của Chu Gia Dã.


Chỉ là nét mặt cậu ấy rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn tôi rất bình tĩnh, màu mắt của cậu ấy cũng nhạt theo. Hình bóng của tôi phản chiếu trong mắt Chu Gia Dã, như thể tôi đang soi một tấm gương lạnh lẽo.


Tôi cảm nhận được bầu không khí quanh người cậu ấy trầm xuống, có hơi chột dạ: “Lúc ấy tớ không đói bụng...”


“Cậu nói với tôi như thế nào?”


Cậu ấy nhíu mày, vẫn bình tĩnh nhìn tôi.


Tôi mím môi, cảm giác như mình mình đã làm sai chuyện gì đó.


Cậu ấy nói tiếp: “Cậu nói cậu sẽ ăn uống đàng hoàng, ngủ nghỉ có giờ giấc, sẽ sống thật tốt, Lâm Ý, cậu có thể nói được làm được không?”


Tôi cúi đầu không dám nhìn cậu ấy, tôi biết quả thực lần này mình đã làm sai.


Tôi đã hứa hẹn với Chu Gia Dã để đổi lấy sự thỏa hiệp của cậu ấy, nhưng chỉ mới ngày đầu tiên mà tôi đã vi phạm lời hứa, thậm chí còn bị cậu ấy phát hiện.


Tôi cúi đầu nhìn vạt áo cậu ấy, vì chột dạ nên chỉ dám nhỏ giọng nói: “Sau này tớ sẽ không như vậy nữa.”


“... Chu Gia Dã.”


Cậu ấy phớt lờ tôi.


“Lời tớ nói không phải để gạt cậu.”


Qua một lúc lâu, Chu Gia Dã cũng đứng lên, giọng cậu ấy vẫn còn lạnh nhạt, nhưng không lạnh như vừa rồi: “Cậu đi tắm đi, tắm xong ra ăn cơm.”


“Ừm.”


Tới lúc tôi vào phòng tắm mới thấy đồ đạc trong này đã đầy đủ hơn lần trước tôi đến ở tạm, cậu ấy còn mua máy sấy tóc mới cho tôi.


Lần trước chúng tôi đi siêu thị không mua những thứ này, rõ ràng mấy ngày nay cậu ấy đã chuẩn bị trước, tôi còn tưởng đêm nay cậu ấy mới thỏa hiệp.


Nhưng hình như cậu ấy còn mềm lòng hơn cả tưởng tượng của tôi.


Tôi tắm rửa xong rồi thay quần áo đi ra ngoài, Chu Gia Dã còn ở trong phòng bếp, hơi nóng bốc lên hầm hập, ngoài cửa sổ là đêm đông lạnh giá.


Dáng người cậu ấy cao lớn, lúc đứng trước bàn bếp và kệ chén lại có cảm giác đối nghịch lạ thường, có lẽ hơn một năm nay tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy trong màn hình, Chu Gia Dã là ánh sao lấp lánh giữa biển người mênh mông, thế nên cảnh tượng này trông giống ảo ảnh hơn.


Dường như đêm đen ngoài cửa sổ đã cô đơn vạn năm, chỉ cần chạm vào sẽ khiến tôi như đang sắp sửa rơi vào vực sâu nghẹt thở. Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu ấy đứng dưới ánh đèn ấm áp, thao tác thuần thục nấu cơm tối cho tôi, hơi nước giăng kín thủy tinh, ánh sáng rơi trên vai cậu ấy, tôi chỉ đi ngang phòng bếp nhìn thoáng qua cũng khiến tôi cảm thấy mình có thể lưu lại chốn nhân gian mãi mãi.


Mũi tôi cay cay, chỉ lặng lẽ đứng đây nhìn cậu ấy.


Chu Gia Dã quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt cậu ấy vẫn lạnh nhạt như cũ, cứ thế đi lướt qua tôi: “Ra ăn cơm.”


Tôi theo cậu ấy ra ngoài ngồi xuống, nhỏ giọng nói với cậu ấy: “Chu Gia Dã, cậu cũng đâu cần phải hung dữ thế...”


Cậu ấy cười khẩy một tiếng: “Thế này mà hung dữ ư?”


Tôi gật đầu như giã tỏi.


Cậu ấy ấn đầu tôi một cái: “Tôi thấy cậu được voi đòi tiên thì có.”


“Ồ.”


Tôi khụt khịt mũi, hơi nước phủ kín đôi mắt lúc ở phòng bếp còn chưa tan đi, tôi cầm lấy đũa, Chu Gia Dã khựng lại một giây, đưa tay nâng mặt tôi nghiêng về phía cậu ấy.


Tôi chớp mắt nhìn cậu ấy, hơi nước trên mi mắt vẫn chưa tan hết.


Nhưng tôi thấy sắc mặt Chu Gia Dã chợt trở nên dịu dàng, cậu ấy đến lại gần hơn một chút để nhìn tôi, mặt đối mặt ngang với tầm mắt tôi, bàn tay đang nâng mặt tôi nhẹ nhàng lau bên khoé mắt, nhiệt độ trên đầu ngón tay ấm áp như thể phải chống chọi qua đêm đông dài đằng đẵng này.


Cậu ấy mím môi, vẻ mặt trầm lặng hơn trước gấp vạn lần.


Cơ mà ngón tay cậu ấy lại dịu dàng hơn, đôi mắt nâu hiền hoà ấy phản chiếu khuôn mặt tôi, một lúc sau, Chu Gia Dã khẽ thở dài, giọng nói bất lực thì thầm như dỗ dành: “Không phải tôi muốn hung dữ với cậu.”


Cậu ấy vẫn nâng mặt tôi, chỉ là ánh mắt nhìn tôi vẫn nặng trĩu như thế.


Tôi ngoan ngoãn gật đầu.


Hồi lâu sau, Chu Gia Dã đưa tay nhẹ nhàng xoa tóc tôi, thở dài não nề: “Lâm Ý, anh đầu hàng em thật rồi, đã được chưa?”
 
Chương 50


*Từ chương này tuy nam - nữ chính không trực tiếp nói lời tỏ tình, nhưng họ đã thể hiện cho đối phương thấy tình cảm của mình nên ngôi ba của nam chính sẽ đổi thành “anh” và xưng hô là “anh-em/em-anh” nhé.


Đợt này Chu Gia Dã được ở lại Đế Đô đến trước Tết. Khoảng thời gian này anh không có lịch quay, thời điểm vào đoàn phim là chuyện của năm sau, còn những công việc linh tinh thì cơ bản sau một ngày là có thể về.


Tôi trở về trường một chuyến để mang theo máy tính bảng đến đây, lúc anh không có ở nhà thì tôi cũng phải làm việc của mình.


Hẳn là mấy ngày đó tâm trạng của tôi cực kỳ tốt, tốt đến mức nhìn thấy hơi nước ngưng tụ trên cửa kính thành những giọt sương cũng cảm thấy thú vị, thế là chụp lại đăng lên Weibo.


Dạo này tôi chia sẻ tình hình nhiều hơn, có người hỏi tôi có phải đang yêu không.


Ngay lập tức, tinh thần hào hứng muốn chia sẻ của tôi đã tắt ngấm đột ngột như tên trộm bị bắt quả tang. Tôi cẩn thận hỏi vì sao, người nọ trả lời tôi: [Cảm giác bạn ngày càng trở nên vui vẻ hơn, chắc là trong cuộc sống có chuyện vui đúng không? Bây giờ xem Weibo của bạn cũng có thể thấy bạn đã tràn ngập sức sống hơn trước, cảm giác như bạn đã tìm được lý do để sống thật tốt.]


Tôi xem lại những bài đăng trên Weibo trước đây, càng lướt về trước tôi càng cảm thấy chúng thực sự thiếu sức sống, nhất là những năm tôi tốt nghiệp cấp ba, khi ấy tôi bi quan đến mức từng chữ đều thể hiện tâm trạng nặng nề và bức bối không thở nổi của mình.


Sương mù giăng kín cửa sổ, tôi ngẩn người thật lâu nhưng không nghĩ đến những chuyện đã qua.


Chỉ là lớp sương trên cửa kính đã bị tôi vẽ vời đến mức mất hình dáng ban đầu, tôi lại viết tên Chu Gia Dã vài lần, viết tới nét cuối cùng, tôi mới nhớ ra mình từng làm hành động này rất nhiều lần trước đây.


Thời gian Chu Gia Dã ra ngoài cũng không lâu, bình thường anh sẽ về ngay trong ngày hoặc cùng lắm là sang ngày hôm sau. Trước khi đi anh sẽ cho cơm đã nấu vào hộp bảo quản rồi cất trong tủ lạnh, lúc muốn ăn thì chỉ việc lấy ra hâm nóng.


Chu Gia Dã thật sự rất nghiêm khắc, buổi tối về nhà việc đầu tiên anh làm là đi kiểm tra tủ lạnh, xem thử tôi có ăn cơm không.


Còn kiểm tra cả thùng rác nữa cơ!


Anh muốn xem tôi có lén đổ đi không.


Đến khi Chu Gia Dã kiểm tra xong thì tôi mới dám tới gần, anh quay đầu lại thấy tôi đứng nghiêm trang như một học sinh tiểu học, anh không hề nghĩ xem có phải bản thân đã quá khắt khe hay không, ngược lại còn khen tôi: “Hôm nay rất ngoan.”


Điều tôi muốn nghe là câu rất ngoan này ư, tất nhiên không phải.


Chu Gia Dã nhận ra vẻ hờn dỗi trên mặt tôi, anh nhướng mày bông đùa: “Sao đây, chê anh nấu cơm dở, bắt em ăn hết nên em tủi thân hả?”


Tôi quay đầu mặc kệ anh, tiếp tục ôm máy tính bảng giải trí.


Kết quả là người này vẫn chưa chịu thôi, anh đưa tay lấy máy tính bảng của tôi để ra xa: “Coi sát rạt vậy, em không sợ hư mắt à?”


Tôi liếc qua chiếc máy tính bảng bị Chu Gia Dã lấy đi, ở khoảng cách này tôi gần như không thấy rõ mặt mũi của người trong đó, cuối cùng tôi nhịn hết nổi, quay đầu muốn bóp cổ anh: “Chu Gia Dã, em không phải trẻ con, anh cũng đừng ấu trĩ thế chứ!”


Chu Gia Dã bị tôi nhào đến nằm vật ra ghế sô pha, trên mặt anh tràn đầy niềm vui sướng khi đã thực hiện được trò đùa quái đản của mình.


Thấy anh như nước đổ lá khoai, tôi véo mặt anh, vậy mà anh vẫn còn lòng dạ làm mặt quỷ với tôi, khiến tôi tức không chịu nổi.


Tôi trừng mắt nhìn anh.


Anh nhướng mày cười với tôi, như thể đang khiêu khích.


Nếu đã không dây vào được thì tốt nhất nên tránh đi, tôi nhấc người dậy định lấy máy tính bảng về phòng, nhưng vừa mới ngồi dậy đã bị Chu Gia Dã thuận tay kéo về. Chân tay anh dài, chẳng cần tốn sức cũng có thể giam tôi lại chỉ với một cánh tay, mà tay anh chỉ vòng qua người tôi một khoảng vừa đủ, không để da kề da quá nhiều.


Sự thân mật của anh với tôi cũng chỉ dám đến mức này thôi. Giống như hôm đó anh dẫn tôi rời đi, chỉ dám nắm cổ tay chứ không nắm tay.


Anh khẽ cười bên tai tôi: “Dễ giận hờn thế, sau này anh biết dỗ thế nào đây?”


Tôi: “Anh khỏi cần dỗ.”


Chu Gia Dã hơi nhổm người dậy, tự lấy máy tính bảng về rồi đặt vào trong lòng tôi. Anh nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc mới rối của tôi ra sau tai, sau đó anh lại nằm xuống, cầm lấy điện thoại của mình.


Tôi quay đầu nhìn anh, qua một hồi lâu mới gọi tên anh, anh ừ một tiếng, bỏ điện thoại ra, hỏi tôi sao thế.


Tôi đặt máy tính bảng xuống, ngồi xổm trước mặt anh: “Em có thể phỏng vấn anh một lát được không?”


“Phỏng vấn ai cơ?”


“Anh đó.”


“Cái này phải xem người em phỏng vấn có thân phận gì, mức thu phí khác nhau đấy.”


“…”


Ánh mắt tôi thật sự có thể bóp chết anh.


Còn Chu Gia Dã lại cười rất vui vẻ, độ cong khóe mắt và chân mày như sắp chạm đến trời luôn rồi. Cũng may lần này anh biết điểm dừng, nằm nghiêng người đối diện với tôi: “Em muốn hỏi anh điều gì?”


“Anh sẽ trả lời hết chứ?”


Anh rất thành thật: “Sẽ không.”


“Chu Gia Dã.”


“Ừm.”


Tôi ngừng một lát, hơi cúi đầu không biết nên mở lời như thế nào, nhìn bàn tay đặt trên đầu gối mình: “Từ nhỏ anh đã được rất nhiều người thích đúng không?”


“Em cảm thấy sao?”


“Có rất nhiều nữ sinh đúng không?”


Anh cười một tiếng: “Ừ.”


“…”


Tôi cúi đầu, bắt đầu nghịch ngón tay: “Trước khi quen biết anh, em từng nghe người khác kể rất nhiều về anh, họ đều nói anh là người tốt. Họ kể rằng lúc anh học cấp hai đã rất nổi tiếng, giáo viên lẫn các bạn đều quý mến anh, tính cách hòa đồng, cũng nhiệt tình giúp người. Trước kia em không hiểu, nhưng bây giờ em cảm thấy anh thật sự là người dễ nói chuyện, dù em nói gì anh cũng sẽ lắng nghe.”


Tôi cúi đầu từ đầu tới cuối, ngón tay trái bị tôi gảy muốn tróc da.


Chu Gia Dã nắm lấy tay tôi, kéo tôi đến trước mặt, anh ngăn hành động cố tình cạy tróc móng tay của tôi rồi nói: “Anh dễ nói chuyện, nhưng mà không phải chuyện gì anh cũng nghe.”


“Nhưng những lời em nói anh đều nghe cả.”


Anh thấp giọng cười: “Anh có thể không nghe sao?”


Tôi mím môi, vẫn cúi đầu không dám nhìn anh: “Vậy sau này anh có nghe lời em em nói không?”


Anh tạm thời không lên tiếng.


Tôi nói tiếp: “Có phải anh vẫn đang nghĩ, đợi sau này em tìm được người mình thích, hoặc là đợi em không để ý đến anh nữa, anh sẽ để em tự do ra đi. Giống như Hoa Hoa, đợi đến lúc có chủ nhân nhận nuôi nó, đợi nó trải qua cuộc sống hạnh phúc thì lãng quên anh, anh nói về sau nó đã quên anh rồi, nó cũng sẽ là bé mèo rất hạnh phúc…”


Ngày hôm đó ở bên bờ hồ phim trường Tô Thành, ánh mặt trời rực rỡ chói loá, gió xuân khô hanh thổi qua khiến người ta héo hon khô cạn, rõ ràng buồn lòng đến thế nhưng lại chẳng rơi nổi một giọt nước mắt.


Làn gió nóng bức, thổi vào mắt nhưng lại không hề ấm áp tí nào.


Hôm đó gió lớn thổi tóc tôi rối tung, anh lấy dây chuyền buộc tóc cho tôi, những lời anh nói hôm đó không phải tôi không hiểu.


Giống như lúc này Chu Gia Dã đang ở cạnh tôi, nhưng tôi vẫn có thể thấy khoảng cách giữa tôi và anh.


Anh nói hãy thử đi, nhưng anh vẫn không chắc chắn lắm.


Tay tôi vẫn bị anh nắm trong lòng bàn tay, còn anh vẫn im lặng, không phản bác những gì tôi nói.


“Chu Gia Dã.”


Anh khẽ ừ một tiếng.


Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, bấy giờ mới nhận ra anh vẫn đang nhìn tôi, đôi mắt nâu dịu dàng ấy vẫn luôn nhìn tôi. Tôi bỗng thấy chóp mũi cay cay, vốn định hỏi khi nào anh mới chịu chấp nhận tôi nhưng đến lúc lên tiếng lại biến thành: “Em có thể hôn anh không?”


Anh vẫn nắm tay tôi, dòng thời gian như thể đã ngừng lại.


Ngoài cửa sổ là gió đông lạnh giá, vạn vật trở nên héo úa, nắng chiều chập chờn khiến con người ta cảm thấy hỗn loạn.


Trong mắt anh có cảm xúc bình tĩnh và xúc động khó lòng hiểu được, tôi nhìn bóng dáng phản chiếu của bản thân trong đôi mắt ấy, không phân biệt rõ đó là tôi trong mắt anh hay tôi đang nhìn thấy chính mình.



Nhưng đến khi chỉ còn cách môi anh một khoảng rất gần thì tôi không thể tiếp tục được nữa.


Tôi nhắm mắt lại, chỉ hôn phớt lên gò má bên môi anh.


Tôi rút tay lại, không quên lấy điện thoại và máy tính bảng rồi ôm về phòng. Tôi không nhìn Chu Gia Dã ở sau lưng, anh cũng không ngăn cản tôi.


Tối đó, Chu Gia Dã lại định ra ngoài. Bạn bè của anh rất nhiều, hiếm được dịp anh rảnh rỗi ở Đế Đô nên lúc nào cũng có người hẹn anh ra ngoài.


Tôi đi tắm sớm chui vào chăn làm ổ, lúc tôi ôm điện thoại tính tìm ít tiểu thuyết để đọc thì Chu Gia Dã đã thay quần áo, đẩy cửa ra hỏi tôi có muốn đi chung không.


Tôi từ chối anh.


Anh đang cài nút áo sơ mi, đến khi anh cài xong thì cả căn phòng vẫn yên ắng như cũ.


Anh đi tới chống một tay bên giường, cúi người xác nhận với tôi lần nữa: “Không đi với anh thật à?”


Tôi cũng chẳng thèm quay đầu, thản nhiên lướt màn hình điện thoại: “Không đi, trời lạnh lắm, em không muốn ra ngoài.”


Anh không nhúc nhích, hình như anh còn định nói gì đó.


Vì tôi đưa lưng về phía Chu Gia Dã nên không nhìn thấy biểu cảm của anh, qua một lát, anh không nói thêm gì nữa, trước khi đi còn đóng cửa phòng giúp tôi.


Tôi nghe cũng thấy tiếng đóng cửa ở bên ngoài, xác định Chu Gia Dã đi thật rồi.


Sau đó tôi làm bộ lướt điện thoại như không có việc gì, nhưng cuối cùng tôi không giả vờ nổi nữa.


Đêm đó trời rất lạnh, nhiệt độ giảm xuống âm độ C, tôi cứ nghịch điện thoại trong trạng thái lơ đễnh. Trong danh bạ cũng chỉ có bấy nhiêu số điện thoại, lướt tới lướt lui vẫn không nhận được tin nhắn nào chưa đọc, cũng không có cập nhập mới trong vòng bạn bè.


Vậy mà tôi vẫn cứ lướt một cách máy móc, dường như cả buổi tối đã bị tôi lãng phí vào chuyện đâu đâu nhưng tôi lại không hề có cảm giác buồn ngủ.


Đến gần mười hai giờ, điện thoại của tôi bỗng sáng lên, một số máy lạ gọi đến hiển thị dãy số thuộc khu vực Đế Đô, tôi chỉ do dự một giây rồi bắt máy.


“Alo? Em có ở nhà không, Chu Gia Dã nhà em…”


Mới nói được nửa câu, điện thoại bị người khác giật lấy bấm cúp máy.


Cả căn phòng yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động.


Một lát sau, số lạ kia lại gọi tới, tôi liền bấm nghe máy mà không cần suy nghĩ, thế nhưng người ở đầu bên kia không lên tiếng, hình như không nhận ra cuộc thoại kết nối lại nhanh tới thế, tôi nghe thấy giọng Chu Gia Dã: “Anh đừng làm phiền…”


Giọng của người nọ tôi đã nghe nhiều nên cũng quen, là Trình Giác: “Phải rồi, là tôi dài tay, vậy cậu tự về đi.”


Lúc này Trình Giác mới nhận ta cuộc gọi đã kết nối, anh ấy nói với tôi: “Thôi không có việc gì, lát nữa em mở cửa nhé, anh “ném” Chu Gia Dã về cho em.”


Mười mấy phút sau, tôi mới biết Trình Giác nói “ném” về là có ý gì.


Tôi vừa mở cửa đã thấy anh ấy đang vác một người khắp người nồng mùi rượu, Trình Giác vào cửa liền hỏi tôi: “Em gái, anh ném cậu ấy lên sô pha hay ném lên giường đây?”


Anh ấy liếc Chu Gia Dã trên vai rồi nói: “Thôi, để anh ném người lên giường cho em, cậu ấy to con thế này em kéo không nổi đâu.”


Thế là Chu Gia Dã thật sự bị anh ấy ném lên giường, không có chút dịu dàng nào cả.


Trình Giác phủi tay, nhe răng cười vui vẻ với tôi: “Đêm nay phải phiền em chăm sóc cậu ấy rồi, nhà anh cũng có việc nên đi trước đây, bái bai.”


Quá trình diễn ra chưa tới mười phút, tôi nhìn Chu Gia Dã bị ném lên giường, bắt đầu thấy lo lắng.


Tôi đâu biết chăm sóc người say rượu.


Tuy trước đây từng có trường hợp bạn cùng phòng đi quán bar uống say, nhưng mọi người đều là con gái, giúp đỡ nhau cũng thuận tiện, nâng tay đỡ chân hoàn toàn không có vấn đề gì. Giờ đây thật tình tôi rất lo lắng với chiều cao và cân nặng này của Chu Gia Dã.


Trông anh có vẻ rất khó chịu, cứ nhíu mày suốt, ánh đèn là màu ấm nhưng khi chiếu xuống mặt anh lại như ánh nắng thiêu đốt, đau đớn vô cùng.


Tôi muốn thử xem có thể đánh thức anh không, lúc Trình Giác gọi hình như anh vẫn tỉnh.


Nhưng dù tôi có chọc thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không hề có phản ứng gì, tôi lại thở dài.


Tôi chỉ còn cách dựa vào kinh nghiệm chăm sóc bạn cùng phòng say rượu lúc trước, cởi giày và áo khoác giúp anh, nhét cánh tay và chân vào chăn, tiếp đến lau mặt mũi cho anh, thấy sắc mặt anh sau đó thả lỏng hơn nhiều.


Tôi còn làm được gì khác không?


Anh đang ngủ.


Tôi ngẩn người nhìn Chu Gia Dã, điện thoại của anh đặt bên cạnh, màn hình hiển thị có người gửi tin nhắn cho anh, cơ mà tôi không biết mật khẩu điện thoại nên không xem được gì. Thấy điện thoại anh không còn nhiều pin, tôi cầm sang bên cạnh sạc cho anh.


Anh vẫn đang ngủ, trông có vẻ thoải mái hơn ban nãy nhiều. Tay anh lộ ra ngoài chăn, một lần nữa tôi lại nhìn thấy vết sẹo do lúc anh quay phim bị thương để lại, những mệt mỏi và vết thương của mình anh chưa bao giờ để tôi nhìn thấy chúng, đây chỉ là lần thứ hai tôi trông thấy.


Tôi cầm tay của anh để nhìn gần hơn, ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo kia, sau đó, tôi cảm giác được bàn tay anh hơi co lại.


Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt ngủ.


“Chu Gia Dã?”


Anh không có phản ứng gì.


Tôi nắm tay anh, không dám chạm vào vết sẹo kia nữa, nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh, dường như tôi cảm nhận được giấc mơ của anh chẳng mấy vui vẻ.


Hoá ra dù vết sẹo đã lành lặn, nhưng nó vẫn khiến anh cảm thấy đau ư?


Không biết đêm đó đã trôi qua bao lâu, tôi chỉ biết lúc Chu Gia Dã tỉnh dậy thì sắc trời bên ngoài vẫn còn tối nhưng tôi không biết là mấy giờ, cũng không thể xác định trời sắp sáng hay vẫn đang đêm khuya.


Giấc ngủ của tôi xưa giờ vẫn cứ chập chờn, tôi còn ngồi cạnh giường với tư thế nằm sấp xuống ngủ, nó khiến tôi không chìm vào giấc ngủ sâu được, vậy nên khi Chu Gia Dã khẽ động đậy, tôi cũng tỉnh theo.


Tôi mơ màng mở mắt ra, tầm mắt còn đang mơ hồ liền chạm mắt với Chu Gia Dã.


Bàn tay tôi vẫn nắm tay anh, nhưng cánh tay tôi tê rần, đã mất cảm giác.


Anh hỏi tôi: “Sao em lại ở đây.”


Giọng anh vừa trầm vừa khàn.


Tôi dụi mắt: “Ngủ quên mất.”


“Sao không về phòng ngủ?”


“Không biết nữa.”


Tầm mắt anh rơi vào bàn tay tôi đang nắm, không nói gì, rồi tiếp tục kể chuyện tối hôm qua: “Tối qua uống với họ quá chén, ban đầu anh định đến nhà Trình Giác mà anh ấy không cho.”


Anh dừng một chút: “Có làm em sợ không?”


Tôi lắc đầu: “Không.”


Người anh vẫn còn mệt, yếu ớt nằm ở đó. Khi nhìn vào mắt anh, bỗng dưng tôi muốn hỏi rằng: “Vết sẹo liền rồi cũng sẽ đau sao?”


“Đau chứ.” Anh trả lời tôi dứt khoát, ánh mắt luôn nhìn tôi.


“Đau đến mức nào?”


Giọng anh khàn khàn, như thể sắp khát khô kiệt sức, song ánh mắt anh vẫn nhìn tôi: “Hễ cứ nghĩ đến sẽ thấy đau.”


“Lâm Ý.”


“Ừ.”


“Câu buổi chiều em hỏi anh, nói lại lần nữa đi.”


Tôi nhìn xuống vết sẹo đã lành trên tay anh, lần này tôi không dám mở lời.


Có điều, lần này không cần tôi mở lời, anh cứ thế đáp lại: “Được chứ, sau này em muốn thế nào cũng được hết.”


Tôi nắm tay anh, trong cảnh đêm mông lung chỉ có ánh đèn ngôi sao trên tủ đầu giường phát sáng, trong sự yên tĩnh không tiếng động này, sợi tóc mềm mại của anh tán loạn, gò má anh lộ ra trong ánh sáng, dịu dàng đến mức tôi có ảo giác rẳng tôi hiến tế linh hồn của mình.


Trong giây phút đó, ngay tại khoảnh khắc anh vừa dứt lời, tôi bật dậy nhào về phía anh rồi hôn xuống.


Môi anh rất mềm, mềm tựa như lớp da non mọc lại dưới vết sẹo dày đặc, vừa mềm mại vừa non nớt. Chỉ là hơi thở của anh rất trầm, còn có mùi rượu vẫn chưa tan đi, ngoài cửa sổ là đêm đông lặng ngắt như tờ, nhiệt độ xuống dưới âm độ, nỗi lòng héo hon cuối cùng cũng đã tàn lụi trong đêm dài đằng đẵng.


Năm nay là là năm thứ chín tôi và Chu Gia Dã quen nhau.


------


Tác giả có lời muốn nói:


Có thể kết thúc tại đây rồi (đùa thôi).
 
Chương 51


Thế nhưng ngay khi tôi vừa hôn Chu Gia Dã đã bị anh đẩy ra.


Anh nói bây giờ khắp người anh toàn mùi rượu nên không thể hôn tôi, đợi lần sau rồi lại hôn, anh muốn lưu lại một ký ức đẹp hơn cho nụ hôn đầu.


Tôi mặc kệ, anh liền đưa tay bóp lấy mặt tôi, không cho tôi cử động.


Tôi và anh cứ giằng co như thế vài giây, tôi đành phải từ bỏ, bởi vì sức lực của tôi quả thật không khoẻ bằng anh. Anh là người rất dễ nói chuyện, cũng rất dễ thỏa hiệp, nhưng đối với một số nguyên tắc nhỏ nhặt không đáng kể thì anh lại cực kỳ so đo và cương quyết.


Tôi bèn véo mặt anh trút giận, sau đó dứt khoát nằm lì trên người anh ngủ tiếp, định đè chết anh.


Nhưng ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi nhận ra bản thân đang nằm trong ổ chăn ngủ vô cùng thoải mái, chăn cũng đắp rất kỹ, trên giường chỉ có một mình tôi, giống như tối hôm qua chỉ có một mình tôi đắp chăn ngủ cả đêm.


Tôi đi tìm anh, nghe thấy trong bếp có tiếng động, có vẻ Chu Gia Dã đang nấu gì đó, hơi nóng hầm hập.


Tôi chạy bước nhỏ đến sau lưng anh, dường như anh đã nhận ra, đang định nghiêng người thì tôi giang tay ôm anh, động tác nghiêng người của anh dừng lại ở đó, cụp mắt nhìn tôi.


“Chu Gia Dã, có phải tối qua anh uống nhiều rượu lắm đúng không?” Tôi ôm anh hỏi.


Anh không nhìn tôi nữa, ngẩng đầu mở tủ lấy muối bên trong ra: “Ừ.”


“Vậy những lời tối qua anh nói, có phải là không giữ lời đúng không?”


Anh đặt muối xuống.


Quay lại nhìn tôi, giây tiếp theo, mạnh tay cốc đầu tôi: “Em muốn quỵt nợ à?”


Tôi ôm trán: “Em không có, oan cho em quá.”


Lúc này anh mới định bỏ qua cho tôi, quay người tiếp tục cầm lọ muối lên.


Tôi lại giang tay ôm anh, song lại bị anh ghét bỏ: “Bỏ tay ra.”


“Không muốn.”


“Đừng ở đây vướng víu tay chân.”


“Anh xem con người anh thật xấu xa mà, tối qua không cho em hôn, giờ cũng không cho em ôm, em nghĩ anh uống nhiều nên nói linh tinh thì có, giờ tính đổi ý không thừa nhận… đừng đừng đừng, đừng mà, em sai rồi, em sai thật rồi, em không nói nữa.”


Chu Gia Dã tắt bếp, lau tay, quay người bế cả người tôi khiêng trên vai, tôi níu chặt vai anh không dám buông.


Anh ném tôi lên sô pha, bấy giờ tôi mới dần tỉnh táo lại từ cơn hoảng loạn vì mất trọng lượng.


Chu Gia Dã ngồi xổm trước mặt tôi, mặt đối mặt cách tôi rất gần, làm cho tôi cảm thấy nguy hiểm hơn cả cảm giác mất trọng lượng vừa rồi.


Kết quả câu đầu tiên anh ấy hỏi tôi là: “Em đã đánh răng rửa mặt sau khi ngủ dậy chưa?”


Tôi lắc đầu.


Anh gật đầu, đứng dậy rời đi: “Được, không cho hôn, em ngồi đây chơi một lát, đừng tới phá đám anh.”


“…”


Mà tôi cũng không vào phòng bếp phá đám anh nữa, sau khi rửa mặt xong tôi tự nằm chơi điện thoại một mình, điện thoại của anh còn để ở trong phòng, cứ rung suốt, có người gửi tin nhắn cho anh. Tôi không biết mật khẩu nên không biết ai đang tìm anh.


Có điều tiếng rung đó nghe lâu cũng hơi phiền, khi Chu Gia Dã gọi tôi đi ra ăn cơm thì tôi liền đưa điện thoại của anh cho anh: “Có người tìm anh suốt.”


Chu Gia Dã cầm lấy nhìn lướt qua, rồi lại ném sang bên cạnh.


Tôi tò mò hỏi: “Anh không trả lời sao?”


“Em trả lời giúp anh đi?”


“… ?”


Chu Gia Dã mở khóa điện thoại rồi ném cho tôi.


Tôi vừa nhìn, là Trình Giác, nhắn từ tối hôm qua đến tận bây giờ, khung chat toàn lời khó coi, cuối cùng chốt một câu: “Không phải chứ, giờ mà còn chưa dậy, xem ra sự chuẩn bị của chú em tốt đấy, tôi đã bảo đợt này cậu về nhà đảm bảo kiếm được khoản hời không lỗ mà”.


Tôi không dám đọc nữa.


Chu Gia Dã lại ném điện thoại sang một bên.


Tôi nhìn vết sẹo trên tay anh, vẫn không cầm lòng được mà hỏi: “Chu Gia Dã, anh sẽ không nuốt lời thật chứ?”


Chu Gia Dã xới cơm đặt trước mặt tôi: “Sao anh lại nuốt lời?”


“Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, tối qua còn bị em đè lên người ngủ cả đêm, sao anh phải nuốt lời?”


“... Vậy em có nặng không?”


“Nặng.”


“…”


Một lúc sau, Chu Gia Dã không kìm được bật cười thành tiếng, anh đưa tay véo khuôn mặt đầy hờn dỗi của tôi, cười khẽ: “Không thể nuốt lời được rồi, Lâm Ý, từ nay về sau anh chỉ có thể là của em thôi.”


Tôi và Chu Gia Dã dành phần lớn thời gian ở trong nhà anh.


Tôi không thích ra ngoài lắm, nhất là vào trời đông giá rét như thế này, kiểu gì cũng phải khoác thêm mấy lớp quần áo, ngoài đường lạnh cóng, ra ngoài trong kiểu thời tiết này quả là cực hình đối với tôi. Với lại vì tình hình hiện giờ của Chu Gia Dã nên tôi cũng không tiện đi theo anh ra ngoài, trừ khi người gặp mặt là bạn bè trong nhóm tụ họp mà anh quen.


Vì thế ngoài những lúc làm việc ra thì đa số thời gian rảnh rỗi của anh đều dành để ở nhà với tôi.


Tôi viết luận văn, anh ở bên cạnh nhìn tôi viết.


Tôi viết tiểu thuyết anh cũng muốn xem, nhưng tôi thấy xấu hổ, không cho phép anh xem. Anh bị tôi che mắt mà vẫn cười, nắm lấy tay tôi để bên môi hôn, hơi thở của anh rất nóng, dán lên đầu ngón tay lại khiến mặt tôi nóng bừng lên.


Vài ngày sau, bạn Chu Gia Dã hẹn anh đi chơi bóng rổ, anh rất muốn đi, còn tôi thì không.


Nhưng dù không muốn thì cũng phải đi, Chu Gia Dã xách tôi lên thay quần áo, mặc áo khoác, thêm khăn quàng cổ, thêm mũ, quấn cả tôi trong ngoài kín kẽ như một cương thi, sau đó dẫn tôi ra ngoài.


Đến sân bóng rổ, anh bảo tôi ngồi bên cạnh ôm đồ cho anh, tôi kéo khăn quàng cổ xuống cho thoáng khí: “Rõ ràng là anh tới chơi bóng rổ, vậy em ở đây làm gì?”


Chu Gia Dã kéo khăn quàng cổ của tôi lên, cố ý che miệng tôi lại: “Sợ em ở nhà nhớ anh quá, không nỡ rời xa anh.”


“… ?”


Đây là lời mà con người có thể thốt ra sao?


Bạn anh lấy quả bóng rổ ném sang đây cho anh, cười nói: “Chu Gia Dã, có cần phải dính người thế không, hồi trước cậu chơi bóng rổ tích cực hơn ai hết, giờ khó khăn lắm mới hẹn được cậu đi đánh bóng, mà tới đây cậu còn phải đút cơm chó cho bọn tôi nữa.”


Chu Gia Dã nhận bóng, lúc đi qua anh nói một câu thẳng thắn vô tư: “Hết cách rồi, tôi không thể rời xa cô ấy.”


Vừa dứt câu, đám bạn bè của anh ở bên cạnh hú hét lấy làm lạ, tiếng ồn ào này rất giống khi xưa.

Tôi tới đây cũng không có việc gì làm, đúng là chỉ việc ngồi đó xem anh chơi bóng.


Thật ra thế giới của anh rất dễ hiểu.


Bóng rổ, bạn bè, có rất nhiều thứ khiến anh thích thú.


Trước đây lúc ở trường, nếu anh không học bài thì cũng đang chơi bóng rổ, muốn tìm anh chỉ cần đi dạo quanh sân bóng rổ một vòng, nhưng người đến xem anh chơi bóng quá nhiều, mỗi lần tôi đi ngang qua đều phải cách trở cả biển người mới có thể nhìn thấy anh, tiếng hoan hô trên sân bóng ngập tràn trong tai của tôi, khi ấy tôi cứ ngỡ rằng đó đã là khoảng cách xa xôi nhất giữa tôi và anh.


Anh từng dạy tôi chơi bóng rổ, hôm ấy tại hội thao anh đã thắng hạng nhất cho tôi, để tôi đi lên chọn phần thưởng, cuối cùng tôi chọn quả bóng rổ không chút do dự, sau đó chạy bước nhỏ trở về trước mặt anh và đưa nó cho anh.


Vẻ mặt anh y như gặp ma vậy, suýt nữa khiến mình sặc chết chỉ với một hơi thở, anh hỏi tôi lấy bóng rổ làm gì. Anh còn tưởng tôi muốn có phần thưởng nên mới vất vả giành chiến thắng giúp tôi, mà tôi quay đầu chọn một thứ chẳng có ích gì cho bản thân nhưng lại là thứ anh thích.


Thật tình, tôi cũng không biết là tại sao, tôi chỉ nghĩ rằng phần thưởng đối với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn Chu Gia Dã.


Anh chơi bóng rổ thật sự rất đẹp trai, thảo nào hồi đó sân bóng rổ của trường luôn chật như nêm cối, nói cách khác, những người nhiệt huyết luôn tỏa sáng bất kể họ có làm gì đi chăng nữa.


Nhưng ngày đó anh dạy tôi chơi bóng lại không tập trung vào bóng rổ, anh kiên nhẫn chỉ dạy trong suốt quá trình, động tác gì, dùng lực ở đâu, thả tay như thế nào, anh kiên nhẫn đến mức như muốn dạy tôi chơi bóng rổ thật. Cơ mà tôi không học được, ném mấy lần đều bị quá tay, anh cũng không cười cợt, chỉ đi nhặt bóng về hỏi tôi: “Lâm Ý, cậu muốn làm lại một lần nữa không.”


Tôi đã thử hết lần này đến lần khác, còn anh thì ở bên cạnh tôi.


Sau đó cuối cùng cũng có một quả đập trúng khung bóng, tuy ném không vào, nhưng đó là quả gần khung nhất trong vô số cú ném quá tay của tôi, tôi mừng rỡ quay đầu lại, thấy anh cầm chai nước, dáng vẻ đầy lười biếng, đôi mắt nhuốm màu ánh hoàng hôn ấy chỉ lặng lẽ nhìn tôi, vẫn luôn dõi theo tôi.


Bị anh nhìn khiến tim tôi đập rất nhanh, tôi hỏi anh thấy thế nào, có tiến bộ không.


Anh cúi đầu vặn chai nước, giọng điệu hiếm khi không còn vẻ bất cần như ngày thường, chỉ khẽ nói tạm được.


Chỉ là ngày hôm đó thật ngắn ngủi, không bao lâu sau khi kết thúc nội dung trò chơi là đến lễ bế mạc, anh cũng chỉ có thể dạy tôi đến đó. Tôi và anh ai nấy tự về hàng ngũ lớp của mình để tập hợp. Lúc giải tán trở về lớp, người người nhốn nháo, khoảng cách giữa tôi và lớp anh cách nhau quá xa, tôi tìm trong đám đông thật lâu cũng không nhìn thấy anh.


Nhưng mà thế giới của anh thật sự rất dễ hiểu, chỉ có bóng rổ và bạn bè.


Chu Gia Dã giành chiến thắng với quả bóng cuối cùng, bóng đập trên sân bóng bình bịch cùng với tiếng reo hò thỏa chí của anh, anh đi về phía tôi với vẻ mặt đầy thoả mãn.


Tôi vội đưa nước cho anh, nhưng anh không nhận, chỉ cúi người ôm lấy tôi.


Anh vẫn đang thở hổn hển, tiếng hít thở lên xuống không ngớt, nhịp tim cũng đập rất mạnh, tất cả đều lọt vào tai tôi. Anh ôm rất lâu mới buông ra, đám bạn anh tới lấy nước vẫn còn cười trêu anh, nói chẳng trách dạo này anh ở Đế Đô mà khó hẹn quá.


Bọn họ không gọi nữa, lôi kéo nhau đi thay đồ, Chu Gia Dã cũng thay quần áo rồi đi ra, nhận lấy điện thoại tôi cầm giúp anh trong tay, anh ngồi xuống cạnh tôi, lúc này mới hỏi: “Em buồn ngủ không, ngồi đây nhàm chán lắm nhỉ?”


Tôi lắc đầu.


Anh nở nụ cười: “Thật hay giả đấy, lúc em ra ngoài trông chẳng tình nguyện tí nào.”


“Lừa anh đó.”


“Không phải em không thích vận động à? Cũng không thích ra ngoài nữa?”


“Nhưng anh thích.” Tôi nhìn anh: “Hồi học cấp ba, sân bóng rổ của trường có quá trời người tới xem anh chơi bóng, nhưng mà em hiếm khi đi xem, bây giờ đúng lúc có thể xem bù.”


Chu Gia Dã nhướng mày: “Tại sao không xem?”


Tôi cúi đầu: “Người tới xem anh nhiều lắm, như vậy sẽ khiến em có cảm giác anh cách em rất xa.”


Chu Gia Dã bước đến nắm tay tôi, tôi véo ngón tay anh và nói rằng không sao: “Nhưng có một khoảnh khắc khiến em có cảm giác anh ở rất gần em.”


Trong thùng bên kia sân bóng còn mấy quả bóng rổ, tôi chạy tới cầm một quả bóng rổ về, chạy lon ton hệt như năm đó tôi ôm bóng chạy về phía anh, đưa bóng rổ tới trước mặt anh.


Anh ngẩng đầu nhìn tôi, còn tôi cười với anh: “Chu Gia Dã, anh dạy em chơi bóng rổ một lần nữa đi.”


Yêu thầm một người chính là như vậy, bạn chỉ có thể luôn dựa vào tâm ý của người ấy để đoán. Hôm nay người ấy cười với bạn rốt cuộc là thích bạn hay chỉ là đúng lúc tâm trạng hôm đó tốt thôi? Người ấy đi ngang qua lớp bạn để chào bạn, rốt cuộc là người ấy cũng thích bạn hay chỉ tình cờ nhìn thấy bạn? Người ấy đối tốt với bạn, là cũng thích bạn, hay tính người ấy vốn như thế?


Bạn sẽ không bao giờ biết câu trả lời.


Chỉ có ngày người ấy cũng thích bạn, đó mới là câu trả lời chính xác.


Thế giới của anh rất dễ hiểu, anh có rất nhiều người bạn, anh thích chơi bóng rổ nhất. Ngày hôm đó tôi ôm quả bóng rổ chạy về phía anh, sau đó anh kéo cổ tay tôi đi ngang qua đường chạy ngược hướng với đám đông, dẫn tôi đến sân bóng dạy tôi chơi bóng rổ, đó chính là câu trả lời chính xác của anh.


-----


Tác giả có lời muốn nói:


Chương 18 là lần đầu tiên Chu Gia Dã rung động.


Đoạn hôm đó Chu Gia Dã dạy Lâm Ý chơi bóng rổ không được viết ở phần cấp 3 của quyển 1, chỉ viết đến cảnh Chu Gia Dã kéo cổ tay Lâm Ý, muốn dạy cô chơi bóng rổ là dừng.


Mãi cho đến hôm nay!


Sau khi biết tâm ý của Chu Gia Dã, lại quay ngược về trước kia khi Lâm Ý yêu thầm, không thể xác định rốt cuộc là mình hiểu lầm tự đa tình hay đó là câu trả lời chính xác, đến tận hôm nay Lâm Ý mới tỏ tường đáp án. Vì vậy, tôi nghĩ ngôi thứ ba quá thiên về góc nhìn của Thượng Đế rồi, không phù hợp với những gì tôi muốn diễn đạt TvT.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom