Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Tuyệt Đại Long Y

Chương 201: C201: Triệu lâm mặt mày bình tĩnh


Giọng nói tự tin lại phóng khoáng.

“Hôm nay bận quá, còn chưa kịp cảm ơn cô.” Triệu Lâm giải thích.

“Chuyện nhỏ thôi mà, nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi thì có thể mời tôi ăn cơm bất cứ lúc nào.” Giang Tước Nhi mặc chiếc váy mỏng màu đen, dáng người quyến rũ.

“Bây giờ có tiện không?” Triệu Lâm hỏi.

“Buổi tối mà mời con gái đi ăn cơm là không ổn lắm?” Giang Tước Nhi ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thuận tay cầm ly rượu mơ bên cạnh lên nhấp một ngụm.

“Nếu là người khác thì chắc chắn là không tiện.” Triệu Lâm cười nói.

“Ha ha ha, là tôi thì là tiện hả?” Giang Tước Nhi hỏi.

“Đúng vậy, dù sao cũng là vị hôn thê của tôi mà” Triệu Lâm nói.

“Ồ?” Giọng Giang Tước Nhi có hơi ngạc nhiên.


Triệu Lâm không nói nữa, mà chờ xem phản ứng của cô ta.

“Tôi cho rằng sẽ mất thêm vài ngày hoặc là một tuần nữa anh mới đoán ra được.” Giang Tước Nhi không hề ngạc nhiên khi Triệu Lâm đoán được thân phận của cô ta, vấn đề còn lại chỉ là thời gian thôi.

Đây vốn dĩ là một ván cờ mà cô ta cố ý bày ra.

Nếu không thì cô ta cần gì phải đi dùng họ Giang?

Và cần gì phải chế tạo nhiều trùng hợp với Triệu Lâm như vậy chứ?

Mục đích của cô ta là dùng một cách nhẹ nhàng để nói cho Triệu Lâm biết là mình không có ý xấu, sẵn lòng dùng một loại hành vi “tốt đẹp” để tiếp xúc với

Triệu Lâm.

“Vậy tối nay cô có đi hay không? Chúng ta tâm sự cho rõ ràng?” Triệu Lâm hỏi thẳng.

“Anh ăn chưa?” Giang Tước Nhi hỏi.

“Chưa ăn.” Triệu Lâm đáp.

“Có kiêng kị món gì không?” Giang Tước Nhi hỏi lại. “Không có.” Triệu Lâm trả lời.

“Tôi đang ở phòng tổng thống 2601, tầng 26, khách sạn Thanh Ca. Anh đến đây đi.” Giang Tước Nhi nói.

“Khụ... khụ...” Nghe thấy địa điểm gặp mặt là khách sạn, Triệu Lâm vô thức ho khan. “Ha ha ha, anh ngại ngùng đấy hả?” Giang Tước Nhi cười nhạo.

“Cô một cô gái còn không sợ, tôi sợ cái gì?” Nghe vậy, Triệu Lâm không nhiều lời nữa.


Nhà họ Trần nhanh chóng gọi tài xế đưa Triệu Lâm đi khách sạn Thanh Ca. Vì đảm bảo sự an toàn cơ bản của anh, bọn họ thậm chí còn tăng thêm hai vệ sĩ.

Triệu Lâm không hề có ý kiến.

Sau khi đến khách sạn Thanh Ga, Triệu Lâm nhìn kiến trúc quen thuộc, trong lòng dấy lên đủ loại cảm xúc.

Mới mấy ngày trước thôi...

Anh còn gây ầm ï tại nơi đây.

Tuy rằng Lý Thanh Nham đã đưa khách sạn Thanh Ca cho anh, nhưng thực tế thì anh còn chưa ký hợp đồng sang nhượng. Lần trước anh mặc tây trang đến đây, lần này anh lại ăn mặc bình thường, quản lý ca trực thấy anh cứ tưởng anh là khách.

Muốn đi lên phòng tổng thống thì cần phải xác nhận tên họ và cần khách ở phòng tổng thống xác nhận.

Sau khi làm thủ tục xong, quản lý ca trực chủ động dẫn đường. Khi thang máy đến tầng 26, người phụ nữ hơn ba mươi tuổi dáng người đ ẫy đà vừa dẫn đường vừa cười nói: “Không biết vì sao tôi cứ cảm thấy cậu hơi quen mắt, dường như là từng gặp ở đâu rồi.”

Quản lý ca trực không nói đùa. Cô ta cứ cảm thấy là Triệu Lâm quen quen.

Triệu Lâm mặt mày bình tĩnh.


Cô ta nghĩ lại thì thấy lời mình là lạ, vội vàng bổ sung: “Chắc là cậu từng tới khách sạn chúng tôi rồi hả?”

“Ừ” Triệu Lâm đáp.

Cô ta gật đầu, dẫn anh đi qua khu an ninh đầu tiên, rồi ấn chuông cửa phòng Giang Tước Nhi.

Cửa phòng được mở ra một khe hở, để lộ nửa bên người mặc đồ ngủ của Giang Tước Nhi, cổ ngọc thiên nga, cổ áo ngủ màu trắng, phối với khuôn mặt được trang điểm tinh xảo và nụ cười nghịch ngợm, khiến đối phương giống như một cô mèo hoang quyến rũ chết người.

“Anh nhanh thật đấy!” Giang Tước Nhi ngạc nhiên cười, đôi mắt dường như có thể câu hồn.

Triệu Lâm nhếch môi, vốn định phản bác, nhưng chợt nhớ ra là có người ngoài ở đây, nên không nói thêm gì nữa.

Quản lý ca trực nghe một câu nói mang theo ý ngầm như thế thì hơi thay đổi sắc mặt. Cô ta mỉm cười với Triệu Lâm và Giang Tước Nhi rồi quay chiếc mông đầy đặn được phủ bởi chiếc váy màu đen nghề nghiệp bước đi.

Giang Tước Nhi nhìn theo đôi chân phúng phính mang tất đen và chiếc mông xinh đẹp như quả đào của đối phương bằng ánh mắt thưởng thức.
 
Chương 202: C202: Triệu lâm ngẩn người


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Quyến rũ?”

Triệu Lâm ngẩn người.

Giang Tước Nhi mở cửa phòng, có mùi hương như có như không bay vào trong mũi Triệu Lâm.

Sau khi đóng cửa phòng, Giang Tước Nhi tiếp tục nhớ lại: “Người phụ nữ kia cao khoảng 1m71, nặng khoảng... khoảng 60kg. Ở cái thời đại coi gầy là đẹp này, loại phụ nữ giống như cô ta thậm chí có hơi béo. Nhưng nếu xem từ góc độ thẩm mỹ bình thường, đôi chân dài nở nang không một chút mỡ thừa kia khi được phủ thêm đôi tất đen, lại từ tròn trịa trở nên thon gọn vừa phải, phối thêm với đôi giày cao gót màu đen đế đỏ kia... Tôi không biết lúc nấy anh có để ý đến chiếc mông giống như quả đào, chỉ cần bóp một cái là sẽ có nước chảy ra kia của cô ta hay không... Thật sự là quyến rũ chết người!”

Giang Tước Nhi nghiêm túc đánh giá. Lúc nói chuyện, cô ta còn không quên quay đầu lại nhìn một cái.

Nghe lời miêu tả của cô ta, cộng thêm mùi thơm lạ lùng như có như không trên người Giang Tước Nhi, Triệu Lâm cũng không nhịn được bắt đầu nhớ lại người phụ nữ xinh đẹp lúc nấy...

Lúc nãy trên đường đi, anh vẫn luôn nghĩ phải nói chuyện thế nào với Giang Tước Nhi, vậy nên chưa từng để ý đến người phụ nữ kia.


Giang Tước Nhi ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại trong phòng khách, đôi chân xinh đẹp tự nhiên mà duỗi ra, bắt chéo lại, ngón chân cái hoàn mỹ hơi rụt lại, dường như đang cào ngứa lòng người.

Cô ta nằm dựa trên sô pha, tiếp tục nói: “Dáng người cô ta vốn dĩ rất có sức hút, khuôn mặt lại là khuôn mặt trứng ngỗng. Những năm tháng thiếu nữ, dáng vẻ mềm yếu ngây ngô của cô ta chắc chắn đã từng khiến nhiều người nảy sinh ý muốn bảo vệ. Có điều, hiện giờ cô ta ba mươi bốn ba mươi lăm tuổi, tuy rằng khuôn mặt chỉ nhuốm một ít sương gió, nhưng mà khi có trang điểm thêm vào... Anh biết tôi cảm nhận được gì không?”

Lúc nói chuyện, Giang Tước Nhi nhìn về phía Triệu Lâm với ánh mắt phấn khích, như là phát hiện ra một bí mật to lớn gì đó.

Triệu Lâm không nhịn được lướt nhanh qua đôi chân và cổ áo cô ta, rồi lập tức cúi đầu hỏi: “Cảm nhận được cái gì?”

“Điên cuồng!” Trên mặt Giang Tước Nhi hiện lên ý cười xấu xa.

Triệu Lâm nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.

“Anh đừng ngạc nhiên, mỗi người đều có d*c vọng của riêng mình. Anh đừng tưởng trên thế giới này, chỉ có đàn ông các anh mới là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới. Thật ra ai cũng giống nhau cả thôi.” Giang Tước Nhi cười nói.

“Dường như cô rất có kinh nghiệm.” Triệu Lâm nói.

“Cũng thường thôi, tôi chỉ ngủ với hơn mười người phụ nữ thôi mà.” Giang Tước Nhi nằm dựa trên sô pha. Lúc nói những lời kia, trong mắt cô ta sóng sánh nước, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, phối với áo ngủ cổ áo rộng thùng thình và đôi chân hoàn mỹ không chút tì vết...

Giang Tước Nhi đâu còn dáng vẻ cô giáo đứng đắn ở ban ngày nữa?

Thật sự là một người khác hoàn toàn!

Triệu Lâm có chút không thích ứng với sự tương phản cực kì lớn của cô ta. Hơn nữa, anh cảm thấy thân thể của mình...


Có chút xao động!

Đây là chuyện bình thường. Anh mới hơn hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi tinh lực tràn đầy.

Giang Tước Nhi thấy Triệu Lâm không đáp thì nói tiếp với giọng điệu quyến rũ.

“Anh biết chúng ta có hôn thư hay không?” Giang Tước Nhi hỏi.

“Biết.” Triệu Lâm gật đầu.

“Trước khi gặp anh, từng có rất nhiều người thích tôi, đàn ông, phụ nữ, đủ loại người hết. Có điều... tôi chỉ chấp nhận phụ nữ chịu nghe lời tôi thôi. Anh biết tại sao không?” Giang Tước Nhi nhẹ giọng hỏi.

Triệu Lâm nhéo nhéo giữa mày, nhắm mắt lại, có chút khó chịu.

“Bởi vì tôi là vị hôn thê của anh. Trước khi hoàn thành hôn ước, thân thể của tôi chỉ có thể thuộc về anh thôi.” Dứt lời, Giang Tước Nhi từ từ đứng dậy, tự nhiên mà cởi hai nút váy ngủ màu trắng trên người mình.

Chiếc váy ngủ màu trắng kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất.


Thân thể xinh đẹp hơn cả tranh sơn dầu phương tây lẳng lặng hiện ra.

Thân thể Giang Tước Nhi không có một chút mỡ thừa, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, dáng người cân đối, vừa phải, nhiều thêm là béo, ít đi là gầy.

So với vòng eo nhỏ chỉ dùng một tay là có thể ôm hết và đôi chân thon dài đầy đặn, thì phần trên thân thể như một kèn lệnh đánh thức d*c vọng của động vật.

Cô ta bước chân nhẹ nhàng, gây ra tiếng vang rất nhỏ.

Triệu Lâm vẫn luôn nhéo mày mình, hô hấp hơi dồn dập, cơ bản là không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Lúc này, thân thể bạch ngọc ấm áp nhuốm màu đỏ thắm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

Triệu Lâm cảm nhận được.
 
Chương 203: C203: Giống như củi khô lửa bốc


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Anh ngước mắt nhìn sang thì thấy Giang Tước Nhi đang không mặc đồ ngồi bên cạnh anh, còn dùng bàn tay mềm mại ấm áp mịn màng đặt lên trên mặt anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Triệu Lâm có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cô ta.

Hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên dồn dập.

Thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt Giang Tước Nhi sáng ngời, chứa đầy dụ dỗ và nhiệt tình vừa phải.

Thật sự là một người khác hoàn toàn!

Triệu Lâm có chút không thích ứng với sự tương phản cực kì lớn của cô ta. Hơn nữa, anh cảm thấy thân thể của mình...

Có chút xao động!

Đây là chuyện bình thường. Anh mới hơn hai mươi tuổi, đang ở cái tuổi tinh lực tràn đầy.

Giang Tước Nhi thấy Triệu Lâm không đáp thì nói tiếp với giọng điệu quyến rũ.

“Anh biết chúng ta có hôn thư hay không?” Giang Tước Nhi hỏi.


“Biết.” Triệu Lâm gật đầu.

“Trước khi gặp anh, từng có rất nhiều người thích tôi, đàn ông, phụ nữ, đủ loại người hết. Có điều... tôi chỉ chấp nhận phụ nữ chịu nghe lời tôi thôi. Anh biết tại sao không?” Giang Tước Nhi nhẹ giọng hỏi.

Triệu Lâm nhéo nhéo giữa mày, nhắm mắt lại, có chút khó chịu.

“Bởi vì tôi là vị hôn thê của anh. Trước khi hoàn thành hôn ước, thân thể của tôi chỉ có thể thuộc về anh thôi.” Dứt lời, Giang Tước Nhi từ từ đứng dậy, tự nhiên mà cởi hai nút váy ngủ màu trắng trên người mình.

Chiếc váy ngủ màu trắng kia cứ thế mà rơi xuống mặt đất.

Thân thể xinh đẹp hơn cả tranh sơn dầu phương tây lẳng lặng hiện ra.

Thân thể Giang Tước Nhi không có một chút mỡ thừa, giống như là một tác phẩm nghệ thuật, dáng người cân đối, vừa phải, nhiều thêm là béo, ít đi là gầy.

So với vòng eo nhỏ chỉ dùng một tay là có thể ôm hết và đôi chân thon dài đầy đặn, thì phần trên thân thể như một kèn lệnh đánh thức d*c vọng của động vật.

Cô ta bước chân nhẹ nhàng, gây ra tiếng vang rất nhỏ.

Triệu Lâm vẫn luôn nhéo mày mình, hô hấp hơi dồn dập, cơ bản là không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình.

Lúc này, thân thể bạch ngọc ấm áp nhuốm màu đỏ thắm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.

Triệu Lâm cảm nhận được.

Anh ngước mắt nhìn sang thì thấy Giang Tước Nhi đang không mặc đồ ngồi bên cạnh anh, còn dùng bàn tay mềm mại ấm áp mịn màng đặt lên trên mặt anh.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Triệu Lâm có thể nhìn thấy toàn bộ thân thể cô ta.

Hô hấp của anh bỗng nhiên trở nên dồn dập.

Thấy dáng vẻ này của anh, đôi mắt Giang Tước Nhi sáng ngời, chứa đầy dụ dỗ và nhiệt tình vừa phải.


Bàn tay đặt trên mặt Triệu Lâm của cô ta như là một lời mời gọi. Mời gọi dã tính trong cơ thể Triệu Lâm.

Trong phút chốc, Triệu Lâm như trở về lần đầu tiên ăn vụng trái cấm với Lữ Nam Nam.

Nhiệt huyết xông thẳng lên đầu anh. Trái tim đập thình thịch nhanh hơn.

Dường như trên thế gian này ngoài bọn họ ra, tất cả các thứ khác đều đã biến mất.

“Để tôi thử nghiệm cảm giác làm phụ nữ một lần, được không?” Giang Tước Nhi sáp lại bên tai anh, nói một câu giống như cây búa từ trên trời rơi xuống, đánh nát một tia lý trí cuối cùng của Triệu Lâm.

Triệu Lâm đột nhiên dùng sức ôm chặt cô ta vào trong lòng ngực mình.

Cô ta cứ như vậy mà ngồi xuống, nhẹ nhàng nhích thân thể của mình.

Hai người điên cuồng nhiệt liệt hôn môi.

Giống như củi khô lửa bốc.

Triệu Lâm cảm thấy máu trong cơ thể mình đang xao động, cái loại cảm giác kịch liệt kia đánh mạnh vào, khiến anh gần như biến thành thú hoang.

Không chỉ là khí huyết, mà ngay cả chân khí trong đan điền của anh cũng giống như vậy.

Chân khí trong đan điền của anh giống như nước sôi trào, bắt đầu tán loạn khắp nơi, từng sợi chân khí... gần như không khống chế được mà chảy đến khắp người anh.


Trong phút chốc, cũng chỉ khoảng hai ba mươi giây thôi, d*c vọng trong Triệu Lâm càng thêm dữ dội, đôi mắt đỏ lên, cả người đều run rẩy.

Lúc Giang Tước Nhi chủ động hơn nữa, định tiến thêm một bước với anh, thì chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón trỏ của anh đột nhiên lập lòe tia sáng khó có thể thấy.

Đồng thời, một sợi chân khí lạnh lẽo từ ngón tay cái lướt nhanh khắp người, chảy vào trong đan điền.

Ngay khoảnh khắc này... Triệu Lâm vốn đang nhiệt tình, đôi mắt mông lung, chợt tỉnh táo lại, cả người lập tức cứng đờ.

“Anh sao vậy?” Giang Tước Nhi vẫn luôn nhắm mắt nhiệt tình hôn môi với anh. Sau khi cảm nhận được cơ thể anh cứng lại, cô ta nghĩ lầm là anh đang rất kích động.

Ngay sau đó, Triệu Lâm đột nhiên đứng dậy, ném cô ta lên ghế sô pha, con ngươi run rẩy nhìn chằm chằm Giang Tước Nhi.

“Cô... cô..."

Triệu Lâm thở hồng hộc, mím chặt môi, nhìn chằm chằm cô ta.

Sau khi bị ném xuống, trong mắt Giang Tước Nhi lướt qua vẻ là lạ, nhưng vẫn mờ mịt như cũ, muốn nói lại thôi: “Anh... sao vậy? Anh... cảm thấy tôi rất tùy tiện hả?”
 
Chương 204: C204: Cô ta chính là yêu tinh


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Triệu Lâm cổ họng nhấp nhô, nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô nàng trước mắt. Trong đầu anh chỉ có hai chữ.

Yêu tinh!

Cô ta chính là yêu tinh!

Nếu không phải chiếc nhãn ngọc mà ông nội để lại cho mình nhắc nhở kịp thời, thì chắc là anh sẽ mãi mãi không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

“Đừng giả vờ nữa, tôi phát hiện rồi!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm thân thể tựa như tác phẩm nghệ thuật của Giang Tước Nhị, lạnh lùng nói.

Sau đó, anh dường như ngửi được mùi gì, lập tức thay đổi vẻ mặt, tâm mắt nhìn quanh phòng, sau đó bật hệ thống lọc không khí trong phòng.

Giang Tước Nhi cứ lẳng lặng mà nhìn anh làm mọi thứ.

Nói đến nước này rồi, đôi mắt vốn dĩ mơ màng say đắm của cô ta cũng dần trong trẻo trở lại.

“Xin lỗi, chắc là tôi... không nhịn được.” Trên mặt Giang Tước Nhi hiện lên vẻ áy náy.

Câu nói này dễ khiến người ta mơ màng.


Triệu Lâm hít nhẹ một hơi, xác nhận mùi thơm lạ lùng kia tan hơn phân nửa, chợt vận dụng “hỏa nhãn kim tinh” tìm tòi một vòng.

Rất nhanh sau đó, anh thấy được lư hương đặt trên bàn.

Dưới cái nhìn của hỏa nhãn kim tỉnh, có làn khói mà mắt thường không thể thấy được liên tục bay ra từ lư hương.

Anh đi lên bấm nút đóng lư hương.

Sau khi cắt đứt làn khói, anh hít sâu một hơi, ngồi trên ghế sô pha đối diện Giang Tước Nhi. Anh bắt đầu nhớ lại từ lúc mới thấy Giang Tước Nhi, cho đến khi hai người xảy ra một màn dữ dội kia.

“Ghê gớm thật đấy!” Triệu Lâm nhìn chằm chằm Giang Tước Nhị, nói với giọng điệu rất nghiêm túc.

“Ghê gớm ở chỗ nào?” Khoảnh khắc thấy anh phát hiện lư hương, vẻ mặt áy náy và ánh mắt mơ màng trên Giang Tước Nhi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tự tin và nghịch ngợm.

Cô ta không chút ngại ngùng bày ra vóc dáng xinh đẹp của mình ngay trước mặt Triệu Lâm, thậm chí còn thích thú mà bắt chéo chân ngồi đối diện với Triệu Lâm.

“Mời cô mặc đồ vào trước đãt” Triệu Lâm nói thẳng.

“Đây là yêu thích của tôi!” Giang Tước Nhi từ chối.


Triệu Lâm nhếch môi.

Nếu đối phương không ngại ngùng thì anh có gì phải ngại ngùng?

Đồng thời, trong lòng anh vẫn đang ngạc nhiên cảm thán trước thủ đoạn của Giang Tước Nhi.

Ngay từ lúc bắt đầu, cô ta đã bố trí một cách đơn giản để đưa mình vào bẫy.

Hương được đốt trong lư hương có tên là “D*c Tình”, là một loại dược rất cao cấp nhắm vào đàn ông.

Trong truyền thừa mà Triệu Lâm thừa kế, giới thiệu về D*c Tình là bất cứ người đàn ông nào ngửi được mùi của dược hơn ba mươi giây, đều sẽ rơi vào

trạng thái phấn khích.

Cả người sẽ vô thức tiến vào trạng thái say đắm, biến thành một con thú hoang liên tục thả ra d*c vọng.

Điều làm Triệu Lâm phải ngạc nhiên cảm thán là từ lúc anh đi vào phòng với Giang Tước Nhi, cô ta luôn dùng “quản lý ca trực xinh đẹp” dẫn đường anh rơi vào trong ảo tưởng tình sắc.

Cô ta đang đánh giá quản lý ca trực hả?

Không phải!

Cô ta đang dùng lời nói dẫn đường, phối hợp với “D*c Tình”, khiến anh dần rơi vào trạng thái “ý loạn tình m3”.

Tiếp theo, cô ta còn cố ý dụ dỗ anh. Thậm chí không ngần ngại bịa ra một đoạn lời nói. Ví dụ như cô ta từng ngủ rất nhiều phụ nữ.
 
Chương 205: C205: Ví dụ như


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Cô ta bằng lòng chịu thua, chỉ mong Triệu Lâm cũng để cho cô ta hưởng thụ sự vui sướng của phụ nữ.

Dù khi đã tỉnh táo lại, nhưng cứ nhớ đến những lời kia thì Triệu Lâm vẫn cảm thấy rất có sức hấp dẫn.

Nếu không phải nhẫn ngọc ông nội để lại cảm nhận được tiên khí thượng cổ trong thân thể anh đang trôi mất, bổ sung thêm cho anh, khiến anh trở nên tỉnh táo, thì hôm nay dù anh có bị Giang Tước Nhi hút hết tiên lực, đến cuối cùng cũng sẽ không hiểu rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì.

Thậm chí anh còn sẽ say mê đối phương.

Cô ta chắc chắn có được loại thủ đoạn khác khiến anh “nghiện” và “say mê” cô ta.

Nghĩ đến đây, Triệu Lâm nhìn về phía đối phương với ánh mắt tràn đầy kiêng kị.

Yêu tinh! Cô ta tuyệt đối là yêu tinh! “Bây giờ tôi không thể cho cô tiên khí thượng cổ được.” Triệu Lâm nói.

Sau khi bị Triệu Lâm vạch trần toàn bộ, Giang Tước Nhi rũ mắt xuống, hỏi: “Ý của anh là sau này sẽ cho tôi?”


“Có thể nói đây là mục đích tới đây của tôi.” Triệu Lâm đáp. “Sau này là khi nào?” Giang Tước Nhi muốn một thời gian cụ thể. “Khi tôi bước vào cảnh giới thứ tư” Triệu Lâm nói.

“Rất khó để lên cảnh giới thứ tư Tam Thanh Công.” Giang Tước Nhi mặt mày lạnh nhạt, hiển nhiên là cái đề nghị này rất bình thường với cô ta.

“Theo tôi tìm hiểu, hiện giờ chỉ có hai cách để cho cô tiên khí thượng cổ.

Thứ nhất, khi tôi tu luyện đến tầng thứ tư, có thể diễn hóa ra tiên khí thượng cổ và phân cho cô.

Thứ hai, gi@o hợp âm dương với cô, thông qua thân thể để cho cô.

Nhưng mà hiện nay tôi chỉ mới đạt tới cảnh giới thứ hai, nếu gi@o hợp âm dương với cô thì tiên khí thượng cổ trong cơ thể tôi sẽ bị cô đoạt lấy.

Từ đó, tôi sẽ mất đi khả năng tăng lên cảnh giới thứ ba, cảnh giới thứ tư.”

Triệu Lâm nghiêm túc giải thích, bày ra thành ý của bản thân.

“Còn có hai cách khác nữa.” Giang Tước Nhi ngẩng đầu nhìn anh.

Triệu Lâm nhìn lại cô ta.

Giang Tước Nhi nói: “Sau khi anh lên cảnh giới thứ ba, tiên khí thượng cổ trong cơ thể anh có thể thông qua chuyển hóa tinh hoa trong thiên địa tự mình diễn hóa ra một bộ phận. Anh có thể gi@o hợp âm dương với tôi, cho tôi bộ phận tiên khí thượng cổ diễn hóa kia. Vậy thì anh có thể lên cảnh giới thứ tư, và tôi cũng lấy được thứ tôi muốn.”

Nghe vậy, Triệu Lâm nghiêm túc tự hỏi.

Theo truyền thừa về cảnh giới thứ ba, đúng là có nội dung liên quan đến năng lực tự mình diễn hóa tiên khí thượng cổ.


Có điều, khuyết điểm là sẽ gây ảnh hưởng đến tốc độ tăng lên cảnh giới thứ tư của anh.

“Về mặt lý luận, tôi có thể đồng ý với cô, nhưng tôi cũng có vài yêu cầu.” Triệu Lâm nói.

“Ví dụ như?” Giang Tước Nhi mở ngăn kéo bàn, lấy một gói thuốc lá, yên lặng châm cho mình một điếu, lười biếng nắm trên sô pha.

“Một năm sau khi tôi lên cảnh giới thứ ba, nếu tôi vẫn không thể lên cảnh giới thứ tư, thì tôi mới có thể... thông qua gi@o hợp âm dương đưa tiên khí thượng cổ cho cô.” Triệu Lâm cân nhắc rồi nói.

“Khi nào anh có thể lên cảnh giới thứ ba?” Giang Tước Nhi rít một hơi thuốc lá.

“Nếu cô đưa ngọc bài của cô cho tôi thì chắc là trong vòng hai tháng.” Triệu Lâm nói.

Mấu chốt để tăng lên cảnh giới thứ ba nằm ở tiên khí thượng cổ. Anh đã có nó từ chỗ nhà họ Trần.

'Thêm nữa là tích lũy chân khí trong cơ thể. Và khối ngọc bội trên người Giang Tước Nhi là một thứ rất quan trọng để bổ sung chân khí.

Giang Tước Nhi gật đầu, rít thuốc lá hết hơi này đến hơi khác.


Triệu Lâm ngồi ở đối diện, lẳng lặng mà thưởng thức cực phẩm trước mắt. Cơ thể không tì vết, thuần khiết như thánh vật.

Lại cực kì quyến rũ, khiến tim người ta đập thình thịch.

Đôi môi đỏ mọng phối hợp với dáng vẻ hít mây nhả khói, tạo nên vài phần cuồng dã dữ dội.

Giang Tước Nhi gật đầu, nói: “Tôi cảm nhận được anh rất có thành ý.”

Từ lúc Triệu Lâm đưa ra điều kiện đến tận bây giờ, anh chưa hề nói cô ta phải trả giá cái gì mới có thể đạt được những gì anh nói.

Về bản chất là biểu hiện của thành ý. “Đây là lời cảm ơn của tôi vì cô đã cứu mẹ tôi.” Triệu Lâm nói.

“Tôi cần phải trả giá cái gì?” Giang Tước Nhi nhìn anh, hỏi thẳng.
 
Chương 206: C206: Tôi không làm được


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Là cô đánh thức cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần hả?” Triệu Lâm hỏi. “Đương nhiên, ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa?” Giang Tước Nhi nói.

“Nhà họ Trần từng trả giá rất nhiều cho nhà tôi. Tôi cần cô giúp tôi lấy cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần ra ngoài!” Triệu Lâm nói.

“Tôi không làm được.

Với cảnh giới hiện nay của tôi, tôi chỉ có thể phong ấn cổ vương, để nó ngủ say lần nữa.

Về phần lấy nó ra... phải đợi tôi lên cảnh giới tiếp theo mới được.

Nhưng muốn lên cảnh giới tiếp theo, thì cần phải có tiên khí thượng cổ.

Nếu tôi có thể lấy cổ vương ra thì cần gì phải đi quyến rũ anh?

Thật ra thì con cổ vương kia có tác dụng rất lớn với tôi.”

Giang Tước Nhi nói thẳng.

Cô ta có hai mục đích khi đánh thức cổ vương trong cơ thể ông cụ Trần.

Mục đích thứ nhất là buộc nhà họ Trần đưa “chìa khóa” mà Triệu bán tiên để lại nhà họ Trần cho cô ta, thù lao là cô ta sẽ giúp ông cụ Trần lấy ra cổ vương bị phong ấn trong cơ thể.

Rất hiển nhiên, ông cụ Trần thà chết cũng không muốn giao “chìa khóa”.


Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của Giang Tước Nhi.

Mục đích thứ hai là bắt được cổ vương.

Nếu ông cụ Trần chết thì cổ vương sẽ “trốn” ra khỏi cơ thể ông ấy.

Nếu cô ta có thể bắt được cổ vương thì sẽ có khả năng lên cảnh giới tiếp theo.

Có điều, cái giá phải trả là ông cụ Trần sẽ chết.

Hiển nhiên là Giang Tước Nhi không hề quan tâm đ ến điều này.

“Vậy cô phong ấn giúp tôi đi.” Triệu Lâm nói.

“Được thôi, nhưng mà anh phải dùng thân phận người con cháu duy nhất còn lại của nhà họ Triệu đảm bảo rằng nhà họ Trần sẽ không gây tổn thương tôi, đồng thời dùng thân phận người con cháu duy nhất còn lại của nhà họ Triệu yêu cầu nhà họ Trần không được để lộ tin tức của tôi cho bất cứ kẻ nào, ngoài hai nhà họ Trần và họ Triệu.” Giang Tước Nhi đưa ra yêu cầu.

Nghe vậy, Triệu Lâm vô thức nhíu mày.

Anh nhìn về phía Giang Tước Nhi, trong mắt lộ ra vẻ suy ngẫm.

Có người đang đuổi giết cô ta?

Không thể để lộ thân phận của cô ta?


Triệu Lâm đột nhiên nhớ đến lời nói của ông cụ Triệu và anh em nhà họ Trần.

Mười lăm năm trước, nhà họ Giang bị giết sạch trong một đêm.

Chỉ có một mình Giang Tước Nhi chạy thoát.

Xem ra trên lưng cô ta phải gánh vác rất nhiều thứ.

Chính vì vậy, cô ta mới sốt ruột tăng lên thực lực của mình?

“Yên tâm đi, những người đang tìm tôi, tạm thời không có tinh lực đối phó tôi." Giang Tước Nhi nhìn thoáng qua là biết Triệu Lâm đang suy nghĩ cái gì. Cô ta bình tĩnh giải thích: “Hiện nay bọn họ không thể làm gì tôi, nhưng lại có thể gây phiền

phức cho tôi.”

“Tôi sẽ nói chuyện lại với ông cụ Trần và hai người chú. Nếu bọn họ đồng ý thì tôi sẽ liên lạc với cô.” Triệu Lâm nói.

“Lần này nhà họ Nguyên rất vội vàng trong việc dùng sát thủ. Nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ hơn và lớn gan hơn thì dì Kiều chắc chắn phải chết.

Chắc là bọn họ đang chuẩn bị tiếp tục ám sát dì Kiều, thậm chí là ám sát anh. Anh nhân lúc còn sớm nghiêm túc nói chuyện với cậu anh đi.

Nếu cậu anh không trả thù thì sắp tới anh sẽ còn gặp phiền phức nhiều hơn nữa.”

Giang Tước Nhi hút xong điếu thuốc trong tay, nhắc nhở. Triệu Lâm nheo mắt, mặt mày trở nên nặng nề hơn nhiều. Nhà họ Nguyên?

Thế lực ám sát mẹ mình là nhà họ Nguyên?

Nhà họ Nguyên nào?

Ánh mắt Triệu Lâm đột nhiên trở nên sắc bén. Anh hỏi thẳng Giang Tước Nhi: “Có thể nói sơ về nhà họ Nguyên cho tôi nghe được không?”

“Anh không biết hả?” Giang Tước Nhi rất ngạc nhiên, nhìn Triệu Lâm từ trên xuống dưới.
 
Chương 207: C207: Nghe bốn chữ kia


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

“Chỉ biết sơ sơ thôi.” Triệu Lâm trả lời qua loa. Nghe vậy, Giang Tước Nhi mỉm cười, dường như đoán ra được gì đó, cười nói: “Chắc chắn là nhà họ Trần và dì Kiều cảm thấy anh rất yếu, không muốn nói cho anh biết, đúng không?”

“Bọn họ chỉ nói sơ qua thôi, hôm nay bận đủ chuyện, chưa kịp nói rõ ràng.” Triệu Lâm mặt mày bình thường, đương nhiên là sẽ không thừa nhận rồi.

“Nhà họ Nguyên và nhà họ Kiều đều là thế gia Trung Nguyên.” Giang Tước Nhi hời hợt nói.

Thế gia Trung Nguyên...

Nghe bốn chữ kia, Triệu Lâm nheo mắt lại.

Trung Nguyên là một khu vực.

Về phần thế gia, thế gia là một gia tộc có truyền thừa.

“Nói tiếp đi!” Triệu Lâm còn muốn biết thêm chuyện khác nữa. “Giao dịch coi trọng công bằng.

Tôi đã cho anh biết rất nhiều thứ rồi. Nhưng anh lại không cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn, dù là vật chất hay là thân thể.

Vậy nên, giao dịch hôm nay đến đây là kết thúc.


Trừ khi... anh lấy ra được thứ mà tôi cảm thấy hứng thú.”

Giang Tước Nhi nằm trên sô pha, nói với giọng dịu dàng xen lẫn khiêu khích. “Ngoài tiên khí thượng cổ ra, cô còn muốn gì trên người tôi?” Triệu Lâm hỏi.

“Mấy năm qua vì chạy trốn, trên người tôi còn vết thương ngầm trong cơ thể, cần anh chữa trị.” Giang Tước Nhi nói.

Nghe vậy, Triệu Lâm tập trung tinh thần, dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn kỹ Giang Tước Nhi.

Ngay sau đó, anh nhìn thấu hết tình trạng thân thể của Giang Tước Nhi. Gân mạch tắc nghẽn...

Nội tạng bị thương...

Thậm chí có chỗ còn vương máu bầm và chân khí.

“Đều là một vài triệu chứng sót lại khá là phiền phức. Tôi cần chuẩn bị một ít dược liệu.” Triệu Lâm giải thích.

Giang Tước Nhi gật đầu, hỏi: “Đêm nay anh ngủ ở đây hay là...” “Không được, tôi phải đi về nhà.” Triệu Lâm chủ động đứng dậy.

“Không ở lại hả?” Giang Tước Nhi lười biếng lật người, trong mắt mang theo vẻ quyến rũ.

Đúng là yêu tinh mê người!

Lần này anh không trả lời, mà quay đầu bỏ đi luôn.

“Vậy tôi không tiễn anh.”

Triệu Lâm không quay đầu lại, phất tay bỏ đi.

Sau khi Triệu Lâm đi rồi, Giang Tước Nhi nhìn theo bóng dáng anh, mặt mày bình tĩnh, một lúc lâu sau đôi môi dần cong lên, yên lặng đứng dậy từ ghế sô pha, đi vào trong phòng tắm.

Phòng tắm rất lớn, còn có một chiếc gương có thể soi toàn thân.


Cô ta đứng trước gương, rất nghiêm túc mà ngắm thân hình quyến rũ của mình.

Sau khi xem xong phía trước, cô ta lại nhẹ nhàng quay người, ngắm chiếc lưng xinh đẹp của mình.

Một lúc lâu sau, Giang Tước Nhi cầm điện thoại trong phòng tắm, gọi điện thoại cho nhân viên chăm sóc khách hàng của riêng phòng tổng thống.

“Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

“Tôi ở phòng 2601. Lúc nãy hình như có một vị quản lý ca trực dẫn khách đến phòng tôi. Cô có thể giúp tôi hỏi cô ấy tên gì không? Nếu có thể thì mời cô ấy đến phòng tôi. Tôi cần cô ấy giúp tôi xử lý một vài chuyện.” Giang Tước Nhi nói.

“Vâng, xin đợi một lát.” Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời.

Sau khi tắt máy, Giang Tước Nhi về tới phòng khách, yên lặng mặc đồ ngủ vào, rồi mở lư hương mà Triệu Lâm đóng lại lúc nấy ra, đồng thời tắt hệ thống lọc không khí.

Một mùi thơm lại dần lan tràn khắp cả phòng.

Giang Tước Nhi lấy một tờ chỉ phiếu từ trong ngăn kéo ra, ghi một chuỗi số 0 lên, rồi đặt lên trên bàn.

Một lát sau, tiếng chuông cửa phòng vang lên. Giang Tước Nhi cầm điều khiển từ xa mở cửa phòng. Vị quản lý xinh đẹp lúc nấy bước vào trong phòng.

Sau khi thấy Giang Tước Nhi, cô ta hỏi: “Chào cô, cô có chuyện gì cần tôi giúp đỡ xử lý vậy?”

“Ừ, tôi có vài chuyện cá nhân.” Giang Tước Nhi mặt mày tự nhiên, vẫy tay gọi cô ta lại chỗ mình.


Quản lý ca trực xinh đẹp đi đến giữa phòng khách, thân thiết nói: “Là chuyện gì, cô cứ nói đi.”

“Cởi giày cao gót đi! Tôi không thích nói chuyện với người cao hơn mình quá nhiều.” Giang Tước Nhi nói.

Quản lý ca trực ngây người, ý cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng vẫn cởi giày cao gót ra.

Giang Tước Nhi gật đầu nói: “Tôi muốn đêm nay cô ở lại đây mát xa cho tôi. Chi phiếu trên bàn là thù lao đêm nay của cô.”

Quản lý ca trực nhìn lên trên bàn, thấy một chuỗi số 0 được viết trên chỉ phiếu. Cô ta có chút ngạc nhiên.

Lúc này, Giang Tước Nhi yên lặng c ởi đồ ngủ của mình, thân hình quyến rũ hiện ra trước mắt quản lý ca trực.

Lúc nhìn thấy vóc dáng gần như hoàn mỹ của Giang Tước Nhi, đối phương giật mình.

Bên trong không khí có loại mùi hương như có như không.

Hô hấp của người phụ nữ hơn ba mươi tuổi kia dần trở nên dồn dập...
 
Chương 208: C208: Xảy ra chuyện gì hả


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Sáu giờ sáng hôm sau, người giúp việc nhà họ Trần gõ nhẹ cửa phòng Triệu Lâm.

Triệu Lâm thức dậy, mới biết là Vương Thánh Thủ tới đây.

Lúc anh tới phòng họp, Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ và Vương Thánh Thủ đã đợi anh được một lát.

“Xảy ra chuyện gì hả?” Triệu Lâm đóng cửa phòng, hỏi thẳng vào vấn đề.

Vương Thánh Thủ cũng lớn tuổi rồi, mà mới sáng sớm đã chạy đến đây, chắc chắn là đã xảy ra chuyện.

Nếu không thì vì sao không đợi đến trưa hoặc tối rồi nói chuyện?

Mặt mày anh em nhà họ Trần khá là khó coi.

Vương Thánh Thủ thở dài nói: “Bọn tôi gặp một ít khó khăn trong việc tìm kiếm dược liệu và tài liệu, chắc là không thể gom hết dược liệu trong vòng nửa tháng.”

“Ông có đi hỏi thăm Hương Giang và các thế lực ở nước ngoài không? Giá cả không phải là vấn đề.” Trần Long Tượng chủ động nói.

“Hỏi thăm hết rồi, có thể thêm tiền để mua sắm tài liệu dược liệu này kia, chỉ có duy nhất một dược liệu là gần như tuyệt chủng.” Vương Thánh Thủ khó xử nói.

“Là gì?” Trần Cửu Kỳ hỏi. “Thanh Sơn Ngọc Hương.” Vương Thánh Thủ đáp.


“Nghe nói hai năm trước trong phòng đấu giá Hương Giang có xuất hiện loại dược liệu kia mà?” Hiển nhiên, Trấn Cửu Kỳ rất có ấn tượng với nó.

Hai năm trước ở phòng đấu giá Hương Giang, nó được bán với mức giá cao ngất, khoảng hơn hai mươi triệu tệ.

Lúc ấy, khắp cả nước đều cho rằng đám người mua là điên rồi.

Và lúc ấy cũng là lần cuối cùng Thanh Sơn Ngọc Hương xuất hiện công khai bên ngoài.

“Hình như có người nào đó đang liên tục thu mua nó.” Vương Thánh Thủ thở dài, nói.

Trong nhất thời, anh em nhà họ Trần cũng im lặng. Nếu là vấn đề tiền bạc thì dễ giải quyết rồi. Vấn đề bây giờ là dù có thêm tiền thì cũng không có ai bán.

Mà bệnh của ông cụ Trần lại không thể kéo dài thêm nữa, nếu không thì sẽ có nguy hiểm đến mạng sống.

“Hay là phát Huyền Thưởng Lệnh, tăng gấp đôi giá cả thử xem?” Trần Long Tượng thử nói.

“Tôi cũng định làm vậy."

Mọt la them tiên treo thương.


Hai là tôi tự mình đi đến thôn duy nhất trồng ra Thanh Sơn Ngọc Hương để †ìm mua. Tuy rằng hy vong mong manh, nhưng có lẽ vẫn có cơ hội.

Có điều, mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý.” Dứt lời, Vương Thánh Thủ nhìn về phía Triệu Lâm.

So với anh em nhà họ Trần, người thật sự có thể quyết định sống chết của ông cụ Trần chính là Triệu Lâm.

Trên mặt anh em nhà họ Trần hiện lên vẻ lo lắng. Còn Triệu Lâm thì từ đầu đến cuối đều không nói gì.

Vương Thánh Thủ nói xong thì đi về phòng khách nghỉ ngơi. Trong phòng họp chỉ còn lại anh em nhà họ Trần và Triệu Lâm.

“Tiểu Lâm, con có chuyện gì muốn nói hả?” Trần Long Tượng hỏi.

Lúc nấy Triệu Lâm vẫn luôn im lặng, cứ nghe rồi gật gật đầu.

“Vâng, vị nhà họ Giang kia nói với con, muốn con dùng thân phận con cháu duy nhất nhà họ Triệu thề rằng không được tiết lộ các tin tức liên quan tới cô ta, ngoài nhà họ Trần và nhà họ Triệu ra, vậy nên lúc nãy con không tiện nói cho lắm.” Triệu Lâm giải thích.

“Cô nàng nhà họ Giang kia đồng ý lấy cổ vương ra hả?” Trần Cửu Kỳ nghe thấy thiện ý từ trong lời nói của Triệu Lâm, con ngươi co rút lại, dường như nhận ra được gì đó.

Trần Long Tượng cũng tập trung nhìn về phía Triệu Lâm.

Nếu thật sự là như vậy thì đây tuyệt đối là một tin tức tốt.

Có điều, Triệu Lâm lại yên lặng lắc đầu.

Hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ ngây người.

Triệu Lâm nói: “Cô Giang tỏ ra rất có thành ý. Tuy hiện nay cô ta không thể lấy cổ vương ra, nhưng cô ta đồng ý hợp tác với con, tạm thời phong ấn cổ vương trong cơ thể ông cụ. Vậy thì ông cụ có thể sống lâu thêm một chút, không cần phải sốt ruột như trước nữa.”
 
Chương 209: C209: Tối nay anh có rảnh không


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

/images/2024-0308.gif

Nghe vậy, trong mắt hai anh em Trần Long Tượng, Trần Cửu Kỳ sáng rực lên.

Đối với bọn họ mà nói, đây là một tin tức cực kì tốt.

“Chúng ta cần phải trả giá cái gì?” Trần Long Tượng hỏi thẳng.

Ông tin chắc rằng Giang Tước Nhi có nhu cầu của riêng mình khi đưa ra điều kiện kia.

Triệu Lâm nói: “Không liên quan gì nhiều đến nhà họ Trần. Cô ta chỉ muốn lấy một vài thứ từ trên người con thôi.”

“Vậy con phải cẩn thận một chút. Năm xưa nhà họ Giang bị hủy trong một đêm, lại chỉ có một mình cô ta sống tốt đến tận bây giờ, còn có thực lực cao nữa, chứng tỏ cô ta không đơn giản một chút nào.” Trần Cửu Kỳ nhắc nhở.

“Đúng vậy, tối qua con suýt nữa rơi vào bẫy của cô ta.” Triệu Lâm nhéo nhéo mày.

Bởi vì cái cảnh kiều diễm tối qua, khiến anh về nhà ngủ, ngủ mơ thấy những cảnh tương đối khó chịu.

“Có chuyện gì vậy?” Nghe vậy, Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ lập tức quan †âm hỏi thăm.


Triệu Lâm giải thích đơn giản về chuyện đối phương giăng bây muốn nảy sinh quan hệ với mình. Anh em nhà họ Trần nghe rồi gật đầu.

“Ừ, xem ra là cô ta không có ý xấu gì cả. Nếu thật sự có ý xấu thì... sẽ không dùng D*c Tình Hương.” Trần Cửu Kỳ nói.

“Chỉ là một sự trao đổi về lợi ích thôi. Hiện nay cô ta cũng chỉ có một mình. Theo lý mà nói thì nhà họ Triệu cũng là một trong các chỗ dựa của cô ta. Nếu cô †a hại Tiểu Lâm thì chẳng khác gì đặt mình vô cảnh không một ai giúp đỡ.” Trần Long Tượng nói rất hiện thực.

Triệu Lâm đồng ý gật đầu.

Anh không nghĩ sâu được như hai người chú.

Bây giờ ngẫm lại...

Giang Tước Nhi cứu mẹ anh cũng được, bày tỏ thiện ý với anh cũng thế, từ bản chất mà nói đều là hy vọng giữ một mối quan hệ tốt đẹp với nhà họ Triệu.

Cơ bản thì anh và Giang Tước Nhi thuộc loại quan hệ cùng phe. Tiền đề là tiên khí thượng cổ vẫn luôn ở trong tay Triệu Lâm.

Nếu Triệu Lâm đưa tiên khí thượng cổ cho Giang Tước Nhi thì khó mà nói mối quan hệ giữa hai người sẽ biến thành cái dạng gì.

“Tuy rằng cùng phe với cô ta, nhưng mà con phải cẩn thận hơn nữa mới được... Triệu Lâm nói.

Anh em nhà họ Trần thấy anh hiểu rõ vấn đề thì cũng bớt lo lắng hơn vài phần.

Trần Long Tượng hỏi: “Cô ta có nói khi nào sẽ đến phong ấn cổ vương trong cơ thể ông cụ không?”

Triệu Lâm cầm giấy bút trên bàn lên, nhanh tay viết một số dược liệu, nói: “Cô †a mắc một vài bệnh ngầm, con phải chữa bệnh cho cô ta. Giao dịch coi trọng công bằng, con định chữa bệnh xong thì sẽ bảo cô ta cùng con đi phong ấn cổ vương, chắc là vài ngày nữa thôi.”

“Ừ, chú lập tức đi chuẩn bị.” Trần Long Tượng nhìn thoáng qua dược liệu, thấy đều là dược liệu bình thường thì lên tiếng.

Trời gian dần trôi qua. Đến tám giờ sáng, Triệu Lâm ngồi xe đến bệnh viện.


Anh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, từ trên núi cao cao đến Trung Châu Thị phồn hoa.

Trong mắt Triệu Lâm có vài phần ảm đạm. Hôm nay anh định đi bệnh viện xin từ chức.

Anh không thể gửi sự an toàn về tánh mạng của mình lên sự lương thiện của nhà họ Nguyên.

Quan trọng nhất là... Sau một đêm tự hỏi, Triệu Lâm đã hiểu rõ một chuyện.

Hai mẹ con anh đã không thể nào quay lại được cuộc sống bình đạm yên ổn của trước kia nữa rồi.

Bọn họ đã chính thức bước vào chính giữa vòng xoáy.

Nếu tới lúc này rồi mà anh còn muốn tiếp tục cùng mẹ sống loại cuộc sống trước kia, thì chẳng khác gì bịt tai trộm chuông, tự tìm đường chết.

Đối với những thay đổi sắp tới, suy nghĩ duy nhất của anh là dần dần ổn định cuộc sống vốn đã trở nên hỗn loạn của mình.

Nhưng nếu muốn ổn định thì anh cần phải có đủ năng lực.

Mà năng lực thì cần phải có thời gian và sự tập trung.

Nghĩ đến đây, trong mắt anh khó giấu được cảm xúc đau buồn. Bình tĩnh mà xem xét, Lăng Nhạn Nam đối xử cực kì tốt với anh.


Dù là khi anh vừa mới vào bệnh viện thực tập, cô ấy kiên nhẫn giảng dạy tri thức y học và đào tạo anh, hay là tranh thủ lợi ích cho anh.

Thậm chí khi anh xảy ra xung đột với cha con nhà họ Vương, cô ấy cũng che chở anh.

Theo lý mà nói, sự giúp đỡ dành cho mình của Lăng Nhạn Nam, gần như có thể so sánh với “chị gái”.

Nhưng bây giờ, vì sự an toàn của mình, hay là vì sự an toàn của cô ấy, anh đều phải đi.

Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Lăng Nhạn Nam khi nghe mình nói từ chức là anh lại cảm thấy đau đầu.

“Tingl Zalo của Triệu Lâm chợt có tiếng thông báo.

Lý Sơ Ảnh: “Hello! Chào buổi sáng, anh thức dậy chưa?”

Triệu Lâm: “Thức dậy rồi, đang trên đường đi bệnh viện.” Lý Sơ Ảnh gửi một cái icon cực kì đáng yêu qua.

Lý Sơ Ảnh: “Tối nay anh có rảnh không? Tôi hỏi trước để hẹn ~”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom