Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

Chương 185: C185: Chap 75 đạo cổ thất thế máu của kẻ bị nguyền rủa


Hắc nói xong cũng là lúc đám hắc khí được hắn toả ra cũng đã bị hắn hấp thụ lại. Một bộ giáp đen tuyền hiện ra, với hoạ tiết đầu lâu và rất nhiều hoạ tiết khác. Hắc sờ qua bộ giáp rồi nói:

- Nó là Hỗn Loạn Chiến Giáp! Và như cái tên của nó, ta và nó sẽ đem thế giới này đến hỗn loạn!

Thông Tuệ đột nhiên nhận được thông báo tin nhắn, trưởng lão trong thánh địa đã gấp rút xin chỉ thị tác chiến với loại sinh vật lạ. Thông Tuệ quay sang nói thầm với Chí Dũng và Nhẫn Dạ:

- Hai vị tiền bối! Hư Không Giới gặp rất nhiều sinh vật lạ tấn công, cần chỉ thị tác chiến ạ.

Chí Dũng gật đầu rồi ra hiệu Nhẫn Dạ trở lại trận chiến, sau đó hắn gọi Cơ Minh ra rồi nói:

- Ngươi nhìn trước tương lai hộ ta xem là Hư Không Giới qua khỏi nạn này được không?

Cơ Minh đen mặt gào lên:

- Sao ngài không bảo ta hồi sinh Vô Cực huynh đi!

Chí Dũng biết Cơ Minh hiều lầm liền cho hắn xem tình hình Hư Không Giới hiện tại. Hắn xem xong liền ngồi xuống, cắn ngón tay hắn lấy máu bôi lên trán rồi lúc sau hắn nói:

- Cánh Phải, Cửa Đông, Cửa Nam. Đó là tất cả những gì ta có thể nói.

Chí Dũng nghe xong cũng liền vạch ra kế hoạch, một hồi sau hắn đã gửi đi tin nhắn. Vừa gửi xong thì một tia sáng bắn roẹt qua, nhìn theo hướng đó Chí Dũng thấy Hắc đã dùng bộ giáp kì lạ nào đó mà tấn công Đạo Cổ. Hắn liền tức giận vác 10 quả The Zero ra mà hét lên rất lớn:


- Đạo Cổ tiền bối lùi ra xa chút!

Tần Lãnh sau khi biết uy lực cũng nhanh chóng tốc biến về sau, Đạo Cổ thấy vậy liền hô lên:

- Xích Quang Minh!

Hàng ngàn sợi xích lao ra quấn lấy người tên Hắc, Đạo Cổ có mặt ở phía sau cũng là lúc 10 quả The Zero của Chí Dũng bay đến nơi. Hắc thấy vậy tức giận gào lên:

- Tên khốn nhà ngươi dùng ám khí…

Liên tục mười vụ nổ xảy ra, trực tiếp đưa một nửa cái trung cấp thế giới này đi về với cát bụi. Đạo Cổ cũng há hốc mồm, ngạc nhiên với uy lực như vậy của mấy cục bé như cục đá. Hắn hỏi:

- Cục đá đó mạnh như vậy thì sao lại là ám khí chứ?

Chí Dũng liền chẹp miệng lắc đầu rồi nói:

- Đấy là bom chứ không phải cục đá, nó là vũ khí hủy diệt chứ không phải ám khí.

Một tia sáng lại roẹt qua, Đạo Cổ lập tức lao ra đỡ cho mọi người, Hắc tức giận gào lên:

- Tên khốn! Nhãi nhép như ngươi mà dám làm ta bị thương?

Đòn vừa rồi khiến Hắc trực tiếp bỏ lại một chân để chạy trốn, Đạo Cổ tuy đã kịp đỡ cho mọi ngươi nhưng cũng rất gấp gáp nên đã bị tia sáng quét qua bả vai. Khiến hắn rất đau đớn, ở dưới âm phủ thiếu niên kia cũng nghe thấy tiếng nổ rất lớn. Hắn lại ôm đầu gào lên:

- Ta là ai chứ? Ta muốn gạch tên cho ai vậy? Sao ta không thể nhớ được gì hết?

Hắn liên tục đấp xuống đất khiến Nhất Điện bị san bằng, từ trần nhà một giọt máu rời xuống trán của thiếu niên ấy. Hắn biết mình cần gạch tên cho ngươi nào đó tên Dương Vô Cực rồi phải đi đến tìm Mạnh Bà. Hắn liền vui vẻ trở lại mà gạch tên của kẻ kia rồi chạy đi tìm Mạnh Bà. Giọt máu kia cũng đã khiến thiếu niên ấy mạnh lên rất nhiều, một đường hắn đi hắn cũng phá sạch mấy cái Điện nữa. Ở gần cầu Nại Hà, Diêm Vương sau khi nghe quỷ sai báo cáo liền tức giận gào lên:

- Tên đó là ai được chứ? Mà tên Nam Tào với tên Bắc Đẩu chết tiệt kia nữa! Sổ sinh không đưa mà chỉ đưa sổ tử, muốn Thập Điện Diêm La ta tức chết đấy à?

Mạnh Bà từ từ đi ra đầu cầu rồi nói:

- Người có cần phải tức giận như vậy không Diêm Vương?. 𝐓г𝓊𝘺ệ𝘯‎ ha𝘺‎ l𝓊ô𝘯‎ có‎ 𝑡ại‎ ⩶‎ 𝐓R𝓊‎ M𝐓R𝖴Y𝚎𝑁.V𝘯‎ ⩶

Diêm Vương liền thở dài đáp:

- Hắn thật sự là quỷ đấy!


Mạnh Bà khó hiểu hỏi:

- Vậy ta với ngài là gì?

Diêm Vương liền cứng họng, một hồi lão lại nói:

- Ý ta là hắn không phải con người ấy, chả tên con người nào làm được như vậy cả.

Mạnh Bà lại khó hiểu hỏi:

- Nhưng hắn chết rồi thì giờ hắn là hồn ma hoặc là vong linh chứ đâu phải người?

Diêm Vương liền gào lên:

- Nàng có thể bớt đùa được không vậy? Hắn, một mình hắn thôi đã phá nát năm trong mười cái điện của Thập Điện Diêm La rồi đấy.

Mạnh Bà cũng ngạc nhiên đáp:

- Mạnh như vậy sao?

Diêm Vương gật đầu lia lịa, Mạnh Bà lại chẳng mảy may đáp:

- Mà thôi kệ đi, hắn đến đây rồi cũng chẳng đánh nhau nổi. Giờ thì hắn chắc vẫn còn sức đánh tiếp đấy!

Câu Mạnh Bà vừa nói cũng là lúc Hắc lên tiếng như vậy:

- Giờ thì chắc ngươi vẫn còn sức đánh ta tiếp nhỉ Đạo Cổ?


Đạo Cổ ôm vết thương mà gào lên:

- Ngươi đừng tưởng như thế là đã hết! Cổ Y!

Đạo Cổ hét lên tên của Cổ Y, Hắc phì cười rồi gào lên một cách điên cuồng:

- Hahahaha! Đường đường là một trong Tam Đại Chí Tôn cũng có ngày bị điên à?

Thời gian liền được ngưng lại, nhưng Đạo Cổ vẫn đứng dậy được mà nói:

- Cảm ơn cậu Cổ Y, giờ thì nghỉ ngơi chút đi, để ta lo phần còn lại!

Đạo Cổ liền lao tới vung Quang Minh Chi Phủ về phía Hắc, khi lưỡi rìu gần chạm đến cổ Hắc thì hắn liền tóm lấy được cây rìu mà cười phá lên rồi nói:

- Lần này thì ngươi chết chắc!

Sau đó hắn tung một cú đấm thẳng vào bụng Đạo Cổ khiến Đạo Cổ bay đi và đập mạnh xuống đất. Hắc vẫn bay trên trời ngạo nghễ nói:

- Dừng thời gian với ta thì cũng phải có thực lực chứ? Hahahaha!

Đòn vừa rồi của Hắc trực tiếp khiến Đạo Cổ bii trọng thương, tình thế càng ngày càng tệ hơn khi chiến lực mạnh nhất cũng gục xuống.
 
Chương 186: C186: Chap 76 máu của kẻ bị nguyền rủa


Đạo Cổ sau khi lĩnh trọn một đấm của Hắc vừa rồi thì cũng đã đuối sức. Đạo Cổ khó nhọc ngồi dậy, hắn khó khăn nói:

- Đánh với một kẻ hồi phục liên tục, sao ta thắng được chứ?

Rồi hắn tự đấm vào mặt mình mà nói:

- Đạo Cổ! Gì vậy chứ? Một trong Tam Đại Chí Tôn cũng chùn bước được à? Nếu không giết được hắn thì ta cùng hắn phong ấn thêm cả triệu năm nữa là được!

Hắc liền có hiện ra trước mặt Đạo Cổ, hắn nghiêng đầu nói:

- Có phải ngươi định cùng ta phong ấn thêm nữa đúng không?

Đạo Cổ liền tức giận gào lên:

- Tên khốn!

Bàn tay hắn đã nắm chặt lại có ý định tấn công Hắc nhưng lại bị hắn dùng bóng tối trói chân trói tay lại. Lúc này Hắc mới ngẩng mặt lên rồi cười lớn, hắn gào lên:

- Còn kẻ nào có thể ngăn được ta nữa chứ? Hahahaha!


Một ánh sáng loé lên, Tần Lãnh vung kiếm thực hiện đòn tất sát. Mắt hắn đỏ rực rồi gào lên:

- Phạt Thiên!

Chớp mắt hắn đã đứng sau lưng Hắc, rồi hắn ngã xuống cũng là đòn cuối cùng hắn có thể đánh trong trận chiến này. Hắc lại cười rồi nói:

- Hahahaha! Khá lắm khá lắm! Chỉ một tên Võ Đế Ngũ cảnh đỉnh phong mà có thể vung ra một kiếm gần như là Tịch Mệnh Cảnh. Ngôn Tình Hài

Hắc bóp cổ Tần Lãnh rồi nhấc hắn lên cao mà nói:

- Vậy thì đấy sẽ là kiếm chiêu cuối cùng trong đời ngươi!

Đang định ra tay kết liễu Tần Lãnh thì Hoàng Tuyền lao đến. Với Hoàng Tuyền Chi Thủy, hắn gào lên:

- Ngươi đừng hòng!

Một đấm của Hắc lao đến, dư chấn của nó cũng đủ khiến đống nước còn lại bị hất văng đi. Thiên Tôn và Thiên Hà cũng lao đến, hai người cũng đã thực hiện lại chiêu thức mà đã hạ bao nhiêu cường giả. Cả hai đồng thanh hô lên:

- Toả Liên Hủy Diệt!

Thiên Tôn lao đến ôm theo Hắc bay lên trên trời, ở dưới Thiên Hà đã vận sẵn chiêu thức. Thiên Hà dịch chuyển Thiên Tôn về rồi cả hai cũng b ắn ra một đoá liên hoa bay đi. Vụ nổ rất lớn xảy ra, nhưng cũng chẳng xi nhê gì với Hắc, hắn cũng rất nhanh chóng hạ gục hai người. Những chiến lực mạnh nhất của Hư Không Giới bấy giờ ngày một ít. Cơ Minh tuy tu vi cao nhưng hắn lại không giỏi về khoảng đánh đấm. Hằng Thiên vì kết trận nên tinh lực cũng tiêu hao cực nhiều, giờ chỉ còn vài người là còn có thể đứng dậy. Nhưng chiến lực gần như chẳng bỏ nhét kẽ răng cho tên điên kia. Hắc đã đi đến nơi mà các nóc nhà của mấy người kia ẩn nấp, hắn thấy vẫn có kết giới nên liền có ý định phá hủy. Nhẫn Dạ và Chí Dũng cũng đã kịp tới ngăn cả hắn, đẩy hắn ra xa bằng không gian chi đạo thì ngay lúc ấy Chí Dũng cũng ném đến mấy thùng The Zero. Những vụ nổ liên tiếp xảy ra, nó khiến một phương thiên địa này bụi bay đầy trời, và gần như trung cấp thế giới này lại bị cạo đi một lớp đất. Chí Dũng vẫn liên tục ném bom đến, nhưng rồi đạn dược cũng cạn. Hắn thấy bạn mình vì không chế tên Hắc quá lâu và đang có dấu hiệu xuy nhược, hắn liền đẩy hắn vào bên trong kết giới. Chí Dũng thở dài mà nói:

- Ngươi đâu phải cố gắng như vậy đâu? Còn bây giờ để ta lo, giờ mới là sân chơi của ta!

Nói xong từ chục cái nhẫn trữ vật hắn đeo trên ngươi hiện ra một đống con rối. Chúng trào ra như thể nước lũ vậy, Hắc thấy vậy cũng khoái chí mà cười lớn rồi nói:

- Kiến thì vẫn là kiến một đàn kiến vẫn chỉ là kiến mà thôi.

Những con rối đang từ từ hợp nhất lại, nó đang trở lên cường đại hơn. Sau cùng cũng chỉ có một vạn con robot hiện ra, Chí Dũng móc tay khiêu khích Hắc mà nói:

- Có ngon thì bá vô đây mà húp!

Những khẩu súng tỉa mạnh nhất hắn chế tạo đều được đưa cho những người ở trong kết giới. Chí Dũng cũng bay nên điều khiển một con to nhất mà nói lớn:


- Ta dánh riêng thứ này cho ngươi! Sàn Đấu Hoàng Gia!

Rồi đám robot kia liên tục lao vào tấn công Hắc bằng mọi giá, cứ giết hết tên nay sẽ có tên khác thế vào. Mọi người đều đang cố gắng hết sức của mình, trận chiến đang dần đi đến hồi kết. Ở dưới âm phủ thiếu niên kia cũng vừa chạy tới cầu Nại Hà mà lớn tiếng gào lên:

- Mạnh Bà! Ai là Mạnh Bà vậy?

Một người phụ nữ trẻ đẹp bước ra, chỉ mặc hai lớp áo mỏng. Người đó liền đáp với giọng điệu lười nhác:

- Tìm ta à? Có chuyện gì mà một tên vong linh đến tìm ta vậy?

Thiếu niên kia im lặng một hồi, hắn gần như chẳng biết gì, hắn chỉ biết mình cần tìm Mạnh Bà chứ không hề biết phải làm gì. Hắn lại ôm đầu gào lên:

- Tại sao ta không nhớ gì?

Lúc ấy tiếng khóc của vài người con gái đã khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn đứng dậy, thân hình hắn đang dần dần hiện rõ ra chứ không còn là một cái bóng đen xì nữa. Một thanh niên tuấn tú hiện ra, hắn mỉm cười mà kẽ nói:

- Ta cần trở về, ta là Dương Vô Cực! Đến lúc ta phải trở về rồi!

Mạnh Bà liền mỉm cười rồi nói tiếp:

- Mừng là ngươi lấy lại được kí ức, còn lấy thêm một đại cơ duyên!


Dương Tử liền hỏi:

- Ta với người từng quen nhau à Mạnh Bà?

 Mạnh Bà lắc đầu đáp:

- Chưa từng, nhưng ngươi được định sẵn phải đi một con đường riêng rồi. Chúng ta chỉ là nhưng kẻ giúp đỡ ngươi thôi.

Dương Tử liền hỏi Mạnh Bà:

- Nhưng sao lúc ở Nhất Điện chỉ nhờ một giọt máu rơi xuống ta có thể nhớ được rất nhiều chuyện vậy?

Mạnh Bà liền vui vẻ đi vào trong nhà rồi nói vọng ra:

- Chờ ta chút đã nào!

Cầm quyển sổ ra, Mạnh Bà nói với giọng điệu nghiêm túc:

- Đấy là máu của Thôn Phệ Chi Thần!
 
Chương 187: C187: Tịch mệnh cảnh


Dương Tử sau khi nghe Mạnh Bà nói đó là máu của Thôn Phệ Chi Thần thì hắn khó hiểu hỏi lại:

- Mạnh Bà! Thôn Phệ Chi Thần lại là ai vậy?

Mạnh Bà mỉm cười giải thích cho hắn:

- Đó là kẻ một mình có thể chống lại hơn 3 cái Siêu Việt Thế Giới, sau này bị toàn bộ các Siêu Việt Thế Giới hợp lực truy kích và trọng thương tại một mảnh hư không. Thân xác hắn đã hoá thành cái vỏ bọc cho nơi này, và ngươi đã kiến thiết cũng như dựng nên Hư Không giới cùng hai thằng nhóc kia.

Dương Tử suy nghĩ một hồi mới hỏi:

- Vậy nó có tác dụng gì không ạ?

Mạnh Bà bấm tay rồi lắc đầu nói giọng điệu tiếc nuối:

- Cái này thì chỉ có ngươi tự khám phá mới biết được mà thôi, nếu ta nói cho ngươi thì sẽ không còn thứ đó nữa.

Dương Tử lại gãi đầu hỏi:

- Ta không nhận ta thông minh xuất chúng, nhưng người nói hình như có chút khó hiểu quá rồi thì phải. Với cả, thứ đó là gì vậy ạ?

Mạnh Bà lấy ra một bát canh rồi nói:


- Chuyện đấy chỉ ngươi tìm hiểu mới biết, giờ thì mau uống bát canh này rồi trở về đi.

Dương Tử gật đầu nói:

- Vậy thì ta sẽ uống nó.

Mạnh Bà đưa cho hắn uống rồi mới thở dài nói:

- Haizz! Cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi, nếu mà bị canh lấy đi kí ức thì chúng ta lại phải chờ đợi rồi.

Vừa dứt câu thì một luồng sáng đã hiện lên đưa Dương Tử đi đến con đường dẫn tới Luân Hồi Chi Môn. Khi Dương Tử đang nói chuyện với Mạnh Bà thì ở trận chiến trong Hư Không Giới đã gần như xác định được thắng bại. Hắc sau khi ra tay với mọi người thì hắn cũng có ý định ra tay với mấy cái nóc nhà của mấy vị Võ Đế. Thì đã bị Tru Đế và Sát Thần lao ra ngăn cản, chúng huyễn hoá hình người rồi nói:

- Ngươi đừng hòng đụng vào họ!

Rồi Tru Đế lao lên trước, nhưng cũng chỉ một cú đấm của Hắc thì Tru Đế đã bị đánh bật đi. Sát Thần thấy vậy liền gào lớn rồi lao lên:

- Tru Đế tỷ! Để ta đến thay!

Nhưng cũng một cú đấm của Hắc cũng đủ khiến nó bay đi, Sau đó hắn gần như phá hủy đi Tru Đế và Sát Thần. Hắn đã liền tục lao đến công kích vào kết giới, khiến kết giới đang nứt dần và có dấu hiệu chuẩn bị vỡ. Lúc này Hắc mới bay ra xa, tụ ra một chưởng lực cự lớn, lớp kết giới đã dần vỡ ra. Đòn chưởng lực ấy vẫn tiếp tục lao đến, những người phụ nữ kia. Giữa tình cảnh ấy Bắc Phi và Yên Nhi vẫn dũng cảm đứng lên, Hoa Lan cũng lập tức lấy ra một thần khí rồi nói:

- Hai muội đứng ra sau đi!

Bắc Phi liền nói:

- Vậy còn tỷ?

Hoa Lan liền gắng gượng nói:

- Ta vẫn còn chịu được! Hai muội mau đưa họ chạy đi!

Yên Nhi vẫn cố quay lại tăng cường thêm cho thần khí, khiến nó càng trở lên kiên cố hơn. Bắc Phi liền quay lại gào lên:

- Yên Nhi!

Cô nàng liền quay lại ném độc dược vào Hắc rồi kéo Yên Nhi cùng Hoa Lan chạy đi. Chỉ ngay vài giây sau đòn chưởng lực kia của Hắc đã phá nát thần khí kia. Dư chấn hất văng mấy cô nàng đi, hắn đáp xuống đất từng bước chân cũng khiến mặt đất xung quanh vỡ vụn. Dư chấn của đòn đánh kia cũng khiến Dạ Hi và Linh cùng với Hình Ân bất tỉnh. Sau khi dốc sức tạo ra trận pháp và chữa trị cho mọi người thì họ cũng đã tới giới hạn, vì vậy mà chỉ một dư chấn cũng có thể khiến họ bất tỉnh. Bắc Phi đã rơi nước mắt, giọt nước mắt này không phải vì buồn. Giọt nước mắt ấy rơi vì thất vọng, nàng thất vọng chính bản thân mình vì đã không tiếp tục điều Dương Tử đã đổi cả tính mạng dành lại cho họ. Lúc ấy nàng rơi nước mắt rồi nhỏ tiếng nói trong bất lực:


- Xin lỗi vì không thể ở bên huynh lâu thêm chút.

Yên Nhi thật sự khó rồi, nàng đã bật khóc, nàng khóc nức nở như một đứa bé. Nàng rất nhớ hơi ấm của Dương Tử, nàng nhỡ những cái ngày mà cả gia đỉnh quây quần bên nhau. Nàng vẫn rất muốn hạ sinh cho Dương Tử một đứa con, nhưng lúc này có lẽ là không thể rồi. Các nàng đã kiệt sức ngất đi, dù tu vi có cao xuy cho cùng họ cũng là phận chân yếu tay mềm nên chẳng thể chịu đựng được lâu như những người khác. Hắc dơ tay ra tụ chưởng lực, hắn cười rồi nói:

- Các ngươi là điểm yếu duy nhất của chúng nhỉ? Vậy thì chết đi được rồi đấy!

Hắn b ắn ra một chưởng lực rồi cười lớn, đời vốn không như mơ. Lúc hắn đang phá bỏ thần khí của Hoa Lan, những giọt nước mắt của những người Dương Tử yêu thương nhất đã rơi xuống ngực hắn. Cũng nhờ vậy mà lúc chạy đến Luân Hồi Chi Môn hắn cũng đã có được ánh sáng dẫn đường. Ngay lúc chưởng lực lao đến, Dương Tử kịp thời xuất hiện một tay hất văng đi. Nơi mà chưởng lực đáp xuống ngay sau đó có một vụ nổ vô cùng lớn xảy ra. Dương Tử ôm theo Bắc Phi, Yên Nhi và Hoa Lan rồi nói:

- Mấy hảo cô nương vất vả rồi, còn lại để ta đi.

Đặt nhẹ Hoa Lan sang một bên, hắn nhẹ nhàng đỡ cho Yên Nhi và Bắc Phi nằm cạnh chỗ Dạ Hy, Linh Nhi và Hình Ân. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Chờ ta thêm một chút nữa thôi nhé, sẽ sớm quay trở lại với các muội.

Hắn âm trầm quay lại, sát khí toả ra không ngừng mà nói:

- Còn giờ thì đến lượt ngươi, ngươi dám làm họ bị thương!

Hắc vẫn cười mà nói:

- Cũng chỉ là mấy con kiến, giết thì đã sa…

Một cước tung ra, Dương Tử đạp thẳng mặt tên Hắc khiến hắn bay đi rất xa. Hắn lại chỉ lắc đầu nói:

- Vẫn chưa hẳn đã quen với sức mạnh như vậy, nhưng thôi! Có lẽ ngươi cũng biết nghiêm túc rồi mà nhỉ? Hỗn Độn Thần Thể! Khai!


Cổ Luân của Dương Tử hiện ra, nó sáng và rực rỡ hơn bao giờ hết. Hắc đứng dậy, tuy người đã bị thương nhưng hắn vẫn có thể hồi phục. Hắn ngạc nhiên hỏi lại Dương Tử:

- Ngươi có Cổ Luân?

Dương Tử thu lại Tru Đế và Sát Thần âm trầm đáp:

- Sao? Kiến có thứ giống ngươi nên thấy nhục à?

Với sức mạnh của Tịch Mệnh Cảnh hiện tại, Dương Tử lập tức có thể tái tạo lại Tru Đế và Sát Thần. Hắn hợp nhất lại, rồi lấy ra Phá Diệt Mâu rồi nói:

- Nhưng cũng chẳng sao! Vì ngươi sẽ còn thấy nhục hơn khi chết dưới tay ta!

Hắc vận ra Cổ Luân của mình rồi gào lớn:

- Kiến cỏ ngông cuồng! Ngươi quên ngươi từng chết dưới tay ta rồi sao?

Dương Tử liền chẳng mảy may đáp lại:

- Và giờ ngươi tạo ra kẻ có thể giết ngươi! Phá Diệt Mâu! Vực Địa! Oanh Tạc Giới Giới Vực!
 
Chương 188: C188: Tịch mệnh cảnh


Mở ra giới vực của Phá Diệt Mâu, thế trận của cả cuộc chiến lúc này đã trở lại vạch xuất phát. Khí thế của Dương Tử tuy chỉ mới là bán bộ Tịch Mệnh Cảnh, nhưng thực lực lúc này cũng đã vượt xa so với lúc hắn vẫn còn là Võ Đế. Hắc đã lờ mỡ cảm nhận được tu vi hiện tại của Dương Tử, hắn biết rằng Dương Tử mới chỉ là một tên bán bộ Tịch Mệnh liền cười lớn rồi nói:

- Cũng chỉ có vậy, dù có thế nào đi nữa thì vẫn chẳng thể thay đổi được gì. Ngươi vẫn chưa đạt đến cảnh giới của ta, thì cũng không khác lúc trước là mấy đâu! Hahahaha.

Dương Tử nhếch mép cười rồi đáp lại với giọng điệu mỉa mai:

- Vậy ngươi nghĩ ta bị đần hả? Thế ngươi nghĩ ta gọi ta vực địa để làm cái gì?

Hắc lúc này mới nhận ra mà ngạc nhiên thốt nên:


- Ngươi định dùng nó để…

Chưa để hắn nói hết câu Dương Tử liền mở lối thoát khỏi vực địa mà đáp lại lời hắn:

- Đúng! Đương nhiên là để cầm chân ngươi rồi!

Dứt câu hắn cũng nhanh chóng rời đi, Hắc liền tức giận tung đòn về phía Dương Tử vừa rời đi. Nhưng mọi đòn đánh của hắn ở trong vực địa này của Phá Diệt Mâu gần như vô tác dụng. Dương Tử vừa ra ngoài hắn liền tính toán:

- Vực địa của Tru Đế có thể giảm mọi uy lực xuống mức thấp nhất và khiến kẻ địch bị hút dần linh khí. Vực địa của Sát Thần lại từ từ ăn mòn kẻ địch và gia cố mọi thứ ở trong, kết hợp lại tạo ra vực địa của Phá Diệt Mâu thì ta cũng chỉ còn chưa đầy bốn tiếng nữa. Vẫn là phải nhanh lên mới được!

Nói xong hắn bay vút đi, chỉ thoáng chốc sau hắn đã dừng lại ở một tiểu thế giới nọ. Tuy đã chết nhưng đột nhiên tiểu thế giới đó mây đen kéo đến không ngừng khiến cho cả một cái tiểu thế giới biến thành một màu đen kịt. Lôi kiếp lần này mạnh đến bi3n thái, nó có thể đưa cả một tiểu thiên thế giới về với cát bụi. Thậm chí kể cả trung thiên thế giới cũng chưa chắc vẹn toàn sau khi đỡ trọn đòn lôi kiếp đó. Nó mạnh đến mức Dương Tử phải há mồn ra thốt nên:

- Mẹ kiếp! Thứ lôi kiếp quỷ quái gì thế này?

Một quả cầu tích tụ năng lượng của lôi kiếp to gần gấp đôi cái tiểu thiên thế giới này hiện ra. Hắn ngồi xuống kết lại pháp quyết, lôi kiếp cùng ngày hiện ra càng rõ. Hắn lại tiếp tục kết ra ấn quyết rồi hắn gào lớn:


- Thiên Địa Vĩnh Sinh! Số Kiếp Bất Tận! Vĩnh Sinh Cùng Thiên! Bất Tử Cùng Địa! Tịch Mệnh Cảnh! Tấn!

Quả cầu kia đã trực tiếp lao xuống, Dương Tử cũng đã vào trạng thái lĩnh hội khiến hắn thất thần một lúc. Dương Tử sau một hồi thất thần, hắn hồi thần rồi lập tức lao vào đỡ lấy toàn bộ quả cầu kia. Một vụ nổ lớn xảy ra giữa tinh không, cái tiểu thiên thế giới Dương Tử tìm được đã trực tiếp đi mây về gió và cưỡi chó về với cát bụi. Lúc này hắn cũng thấy bản thân mình có sự thay đổi rất lớn, mắt hắn độ nhiên sán bừng lên. Sau đó cả cơ thể hắn cũng phát sáng, luồng sức mạnh lúc này của Dương Tử toả ra chỉ là kẻ mới tấn thăng, nhưng nó cũng đủ bóp méo không gian xung quanh. Hắn vội và bay về chiến trường rồi lẩm bẩm nói:

- Chết tiệt! Vậy mà tốn nhiều thời gian của ta như vậy! Dư định chỉ dùng hai tiếng hơn thôi ai ngờ đã trôi qua hơn phân nửa tiếng thứ tư rồi. Vẫn phải nhanh chóng lên mới được!

Nói xong thân ảnh hắn loé lên rồi trực tiếp biến mất vào hư không. Nhín có vẽ rất nhanh nhưng trong quá Dương Tử đọc khẩu quyết thì hắn đã ngộ ra được rất nhiều điều nên càng tốn thời gian hơn. Thoáng chốc hắn đã có mặt ở chiến trường, vừa đặt một chân xuống mặt đất Dương Tử ngay lập tức cảm nhận được một rung chấn vô cùng khủng khiếp. Là do Hắc phá vỡ vực địa đi ra, Sát Thần và Tru Đế sau một hồi hợp nhất và ngăn cản tên đia kia trong vực địa, nhưng không được bổ xung linh khí nên đã bị tách nhau ra. Dương Tử cầm lại Tru Đế và Sát Thần rồi hắn nhìn Hắc và nói với giọng điệu đầy mỉa mai châm biếm:

- Kiến cũng có thể đạt đến trình độ của ngươi rồi này! Kiến cũng đã ngang hàng với ngươi rồi đấy! Ngươi làm gì được ta nào?

Mắt Hắc đỏ lòm rồi tung chưởng lự.về phải Dương Tử mà gào lên:


- Kiến vẫn là kiến, ngươi với ta vẫn rất cách biệt!

Dương Tử chỉ lách nhẹ người, để né đòn đó một vụ nổ xảy ra và một đống khói bụi. Dương Tử liền kéo Sát Thần và Tru Đế lao lên, tiếng thương lạch cạch dưới đất khiến chi Hắc phải bắn bừa do chính đám khói bụi do chính hắn gây nên. Dương Tử ngay lập tức chớp thơi cơ rồi hắn tung vài chiêu của Vô Cực Kiếm Pháp lên người hắn. Hắn gào lên đau đớn, từ trong lớp khói bụi một chiếc thương đang từ tự hiện ra con rồng ở đầu thương và vẫn còn lao đến phía Hắc. Hắn nhanh tay rút ra thanh đoản đao, xong hắn tung kiếm rồi hô lên:

- Hắc Nguyệt Trảm!

Hắc lại tiếp tục áp sát đấm nhau với Dương Tử rồi nói:

- Ngươi vẫn là kiến mà thôi, cũng chẳng có gì khác cả haha!
 
Chương 189: C189: Chap 79 chiến đấu


Chưa để Hắc cười quá lâu Dương Tử ngay lập tức hợp nhất Tru Đế và Sát Thần lại. Vì chủ nhân của mình đã đề thăng cảnh giới mới, hai thần khi lúc này cũng đã tấn thăng. Một luồng áp lực mạnh mẽ toả ra, đất đá xung quanh đều bị thổi bay đi. Phá Diệt Mâu hợp nhất, Dương Tử cũng khá trầm trồ hỏi Phá Diệt Mâu:

- Này! Hai ngươi cũng hưởng không ít lợi từ ta nhỉ?

Tru Đế liền đáp:

- Dạ đúng vậy ạ! Bây giờ một lần Oanh Tạc Thiên Địa của chúng ta cũng đủ thổi bay nơi này rồi ạ!

Sát Thần cũng phụ hoạ theo:

- Đúng đấy ạ, ta và tỷ ấy đã đề thăng tiến đến phẩm cấp cao hơn rồi ạ.


Dương Tử liền suy nghĩ rồi nói:

- Vậy thì lại phải đưa hắn đi chỗ khác hả?

Dứt câu hắn liền bị Hắc vung thanh đoản đao trên tay đánh đến. Dương Tử liền tránh né rồi đạp bay hắn lên trời. Lúc ở trên không Hắc gào lên rồi tung vài đòn Hắc Nguyệt Trảm về phía Dương Tử. Hắn né tránh được,rồi lập tức chĩa Phá Diệt Mâu lên trời và thẳng hướng Hắc đang rơi xuống. Dương Tử thi triển cả năng lực của Cổ Luân mà nói:

- Oanh Tạc Thiên Địa!

Một vòng tròn lớn hiện ra sau lưng hắn, hàng vạn vệt sáng xuất hiện, loé lên rồi lại vụt tắt. Chỉ thấy Hắc đã bị đánh bay đi rất xa, rồi vài khắc sau rất nhiều vụ nổ xuất hiện. Tạo lên một khung cảnh hỗn loạn đến cùng cực, Dương Tử thi triển Hỗn Độn Thần Nhãn xong. Hắn liền tách Tru Đế và Sát Thần ra, cầm Sát Thần hắn phi mạnh về phía trước. Một con rồng hiện ra và bao bọc lấy Sát Thần, nó rất nhanh chóng lao thẳng đến phía Hắc. Sau lớp khói bụi, Hắc cảm nhận được sát ý liền gào lên:

- Hắc Nguyệt Hủy Diệt!

Một nhát chém dài hiện ra sau câu nói của Hắc, ngay lúc ấy Dương Tử đã đổi chỗ với Sát Thần và tung ra Vô Cực Kiếm Pháp - Diệt của mình. Hắc đã không kịp đỡ và ngay lập tức dính phải đòn đó và bị văng đi rất xa và rơi xuống một trung thiên thế giới gần đó. Dương Tử cũng khá ngạc nhiên với sức mạnh hiện tại, hắn bấy giờ vẫn đang cố thích nghi với luồng sức mạnh mới. Hắc đứng dậy, hắn đi ra khỏi đống đổ nát mà gào lên:

- Hắc Phệ!

Một màn sương đen xuất hiện và nó bao bọc lấy Dương Tử, hắn liền lập tức bay đi và thoát ra khỏi màn sương đen kia. Nhưng rồi vẫn không kịp mà bị nó bao bọc lấy, Hắc liền đưa tay về hướng màn sương đen kia mà giựt mạnh tay lại. Lúc này màn sương như hoá thành một quả cầu mà bị lực hút từ Hắc giựt về phía trung thiên thế giới kia. Hắc sau khi dựt về liền gào lên lần nữa:

- Vô Tận Hắc Hoả!

Một ngọn lửa đen bùng lên từ lòng bàn tay của Hắc, hắn mỉm cười ném thật mạnh về phía màn sương đen mà nói:


- Kiến thì vẫn là kiến! Nên kết thúc ở đây thôi!

Lúc Vô Tận Hắc Hoả sắp chạm tới màn sương thì một cây thương lao ra, Hắc cũng biết điều gì sắp đến nên đã kịp rút đoản đao ra đỡ lấy một đòn tấn công bất ngờ của Dương Tử. Thấy vậy Dương Tử liền dùng Hoan Ảnh Cước vòng ra sau tung một cước vào thẳng lưng của Hắc. Ngay lúc ấy Cửu Địa Liên Công Thân cũng đã đề thăng thành Cửu Thiên Liên Công Thân. Lập tức sát thương của chín cú đá áp thẳng lên lưng của tên Hắc khiến hắn đập mặt xuống đất. Dương Tử thì cũng thê thảm không kém, Hoan Ảnh Cước là do hắn học của tiền bối nào đó để lại chứ không phải hắn sáng tạo ra nên không thể kiểm soát việc bị phản phệ. Dương Tử lúc này một chân đã tê nhức, hắn cắn răng thầm nghĩ: " Hoan Ảnh Cước này mới chỉ cước thứ ba mà đã mạnh vậy, phản phệ cũng lớn. Thêm cả Cửu Địa Liên Công Thân nữa đến thần thể này của ta cũng khó mà chịu được". Hắc sau khi ăn đá đã đứng dậy, hắn loạng choạng bước ra sau rồi nôn ra thứ gì đó như máu. Hắn lau mấy vết còn lại trên miệng liền tức giận gào lên với Dương Tử:

- Kiến hôi! Mấy cú đá lại uy lực như vậy, đến lão tử cũng không chống nổi.

Dương Tử tuy chân vẫn tê nhức không ngớt nhưng vẫn mạnh miệng đáp lại:

- Ta đã nói rất nhiều rồi mà nhỉ? Kiến cũng có thể cắn chết được ngươi đấy!

Hắc liền cười phá lên rồi rút ra một thanh hắc kiếm mà nói:

- Được lắm! Một con kiến không biết điều thì cũng phải chết! Đấy là Hắc Tuyệt Kiếm! Là thanh kiếm gắn với sinh mạng ta, lấy ra coi như ngươi cũng đủ tự hào nửa đời còn lại! Chỉ tiếc rằng sẽ không có ngày đó đâu!


Dứt câu hắn liền bất ngờ tung ra một đòn Hắc Nguyệt Trảm về phía Dương Tử. Kì lạ ở chỗ, đòn Hắc Nguyệt Trảm lần này lại mạnh khủng khiếp. Chân Dương Tử kịp lúc hồi phục liền bứt tốc tránh né, hắn liền lấy Sát Thần ra rồi gào lên:

- Vô Cực Thương Kĩ! Thiên Diệt!

Ngọn thương được Dương Tử phóng ra như phá hủy mọi thứ xung quanh. Hắc cũng bị đánh bật đi, Dương Tử dưới sự phản phệ của Cửu Thiên Liên Công Thân thì tay cũng đã tê liệt. Dưới cái hố to lớn kia Hắc liền toả ra thứ khí tức gì đó, một màn hắc khí trào ra không ngừng. Nó bay vút lên trời như thể muốn nuốt trọn những thứ phát ra ánh sáng vậy. Dương Tử nhanh chóng đem theo cánh tay đang bị tê liệt của mình nhảy nhanh ra sau. Hắn đau đớn nhìn về phía Hắc đang toả ra màn hắc khí kia mà nói:

- Chết tiệt! Vậy mà đòn vừa rồi khiến tay ta đau như vậy!

Thân thể Hắc lúc này cũng được màn hắc khí kia nâng lên, hắn mở mắt ra rồi gào lên:

- Lần này dù có là lão già kia ở thời kì đỉnh cao cũng không cứu được ngươi! Hahahaha!
 
Chương 190: C190: Chap 80 hồi kết của cội nguồn đau khổ


Hắc đã hoàn toàn tiến nhập vào trạng thái mạnh nhất của hắn. Sau khi gào lên Hắc lập tức dùng màn hắc khí kia vung thanh Hắc Tuyệt Kiếm thẳng về phía Dương Tử. Lúc này Dương Tử chỉ biết ôm tay né tránh, tuyệt kĩ hắn vừa thi triển cộng với Cửu Thiên Liên Công Thân khiến lần này hắn thật sự cảm nhận được đau đớn. Hắn vác theo cái cánh tay như tàn phế của mình né đòn của Hắc. Bấy giờ màn hắc khí càng ngày càng nhiều hớn, nó trực tiếp bao trọn tên Hắc ở trong. Hắn gào lớn rồi nói:

- Ta sẽ cho ngươi xem hình thái mạnh nhất của ta! Hahahaha!

Màn hắc khí kia như đang cứng lại, nó trở thành thân thể mới của tên Hắc. Hắn liên tục vung thanh Hắc Tuyệt Kiếm và chém ra rất nhiều đòn Hắc Nguyệt Trảm. Khiến Dương Tử chật vật né tránh, hắn cúi đầu xuống thoát khỏi một nhát chém thì liền nhảy lên quay người né thêm hai nhát chém nữa bay tới. Hắn liên tục né tránh, sau khi né tránh dưới cường độ cao như vậy Hỗn Độn Thần Nhãn của hắn cũng có chút chịu không nổi rồi. Hắn nhảy ra ngoài tầm tấn công của Hắc mà sờ lên mắt rồi nói:

- Vậy mà lại nhiều hắc khí ẩn dấu trong mỗi đòn Hắc Nguyệt Trảm như vậy. Quỷ kế cũng không tồi nhỉ?

Hắc liền cười lớn rồi đáp:

- Hahahaha! Sao quỷ kế của ta bằng đám nhân loại chuyên lật mặt như các ngươi được?

Dương Tử xoay xoay vai, hắn lắc đầu rồi từ từ bay lên, hợp nhất Tru Đế và Sát Thần lại. Hắn ầm trầm đáp:


- Quỷ kế đối với ngươi giờ cũng vô ích!

Hắn nhắm mắt lại, Phá Diệt Mâu liên tục rung lên, hắn đột nhiên mở mắt rồi hô lớn:

- Oanh Tạc Thiên Địa!

Hắc tức giận gia tăng thêm hắc khí mà gào lên:

- Lại là chiêu này! Uy lực mạnh mẽ nhưng ta không tin ngươi không phải trả giá để có được sức mạnh ấy!

Lần này không chỉ còn là một cái vòng nữa, mười cái vòng tròn trận pháp sáng lên sau bóng lưng của thiếu niên ấy. Hàng triệu luồng sáng loé lên rồi biến mất trực tiếp đưa trung thiên thế giới này đi về với cát bụi. Dương Tử cũng bị phản phệ, hắn ho khan ho có đờm kèm theo ho ra đừng hụm máu lớn. Khí huyết toàn thân hắn gần như xuy giảm toàn bộ, linh khí và thể khí gần như đã chạm đáy. Ngay sau đó hắn lập tức nhai ngấu nghiến đan dược rồi dùng Thôn Phệ Chi Pháp ngộ ra từ Thôn Thiên Chưởng. Dược lực nhanh chóng lan truyền ra toàn thân thể và nhanh chóng chữa thương cho hắn. Hắn thở dốc rồi nói:

- Công pháp nghịch thiên nhưng thể lực thì nghịch mệnh! Ta vẫn là không kham nổi a, công pháp này tiêu hao thể lực quá nhiều không thể tùy tiện dùng được!

Hắc lúc này xuất hiện sau lớp khói bụi kia, người hắn cũng đầy thương tích và cũng đang dốc sức hồi phục. Dương Tử lúc này lại lấy Phá Diệt Mâu ra mà nói lớn:

- Chiêu này tuy chưa luyện thành, phản phệ cũng lớn nhưng ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được nếm thử nó!

Thân ảnh Dương Tử lúc này như đang thôn phệ mọi vật xung quanh, hắn từ từ truyền năng lượng vào hô lớn:

- Phá Diệt Mâu! Mâu Diệt Thương Thiên!

Phá Diệt mâu lao đến, thân ảnh của một con cổ long hiện ra bao bọc và lao theo hướng mâu lao đi. Hắc lúc này vẫn chưa hồi phục xong, hắn lập tức dùng màn hắc khí tạo ra rất nhiều chiếc khiên với ý định cản lại Phá Diệt Mâu. Như một đòn này của Dương Tử vẫn là tiếp tục nào tới, trong đó như ẩn chứa trong đó Thôn Phệ chi lực. Hắc liền tức giận gào lên:


- Kiến hôi chết tiệt!

Hắn liền dính trọn đòn đó mà lao thẳng đến một đại thiên thế giới rộng lớn mà mình từng hấp thụ sinh mệnh lực. Dương Tử lúc này cũng nhanh chóng đáp xuống, đan dược hắn nhai ngấu nghiến như chết đói. Thôn Phệ Chi Pháp lại được thôi động, một lần này trực tiếp khiến hắn khụy xuống và gần như muốn ngần đi. Vội vàng hắn mới lấu ra một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy mà uống vào. Thể lực nhanh chóng được hồi phục cùng kèm theo những vết thương chưa được chữa lành cũng nhanh chóng được hồi phục. Dương Tử chống tay đứng dậy, hắn cười khẩy rồi giễu cợt tên Hắc:

- Hình thái mạnh nhất cũng chỉ có thế một đòn này cũng đủ làm ngươi trọng thương rồi.

Vừa lúc Phá Diệt Mâu quay lại tay Dương Tử, Hắc đột ngột xuất hiện và tung đến rất nhiều cú đấm khiến hắn bay đi rất xa và phá nát ngọn núi cạnh đó. Dương Tử ôm đầu đứng dậy, vậy mà vẫn để ngươi đâm đến một nhát kiếm. Ngay lúc dùng toàn lực đấm bay Dương Tử đi Hắc đã nhanh chóng đâm thanh Hắc Tuyệt Kiếm vào mạn sườn bên phải của Dương Tử. Hắn đứng dậy và đi ra khỏi đống đấy đá, hắn tức giận gào lên:

- Vậy mà lại để ngươi đâm ta một nhát! Hahahaha!

Sát khí mà Dương Tử lần này toả ra nhiều hơn mấy lần trước gấp mấy chục lần. Cả bầu trời bị sát khí của Dương Tử làm chuyển màu, mưa cũng đã đổ xuống báo hiệu cho một trận chiến đẫm máu sắp tới. Dương Tử tức tốc biến mất, hắn liền xuất hiện trước mặt Hắc mà thi triển Vô Cực Kiếm Pháp Diệt vào thẳng ngươi tên Hắc. Những vệt sáng xuất hiện, nhanh chóng lấy ra Sát Thần thương, hắn quay nhanh lưng lại mà thi triển một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc vào thẳng người của tên Hắc. Những đòn đánh vừa rồi đều được Dương Tử thực hiện trong vài hơi thở khiến tên Hắc cũng không kịp đỡ. Những ánh sáng kia biến mất chỉ để lại những vết rách không gian cắt thẳng vào thân thể của tên Hắc. Hắn cũng đã kịp nhận ra và nhanh chóng quay lại đỡ lấy chiêu thức Thiên Long Ngậm Ngọc của Dương Tử. Hắn liền cưới lớn mà đáp:

- Vậy mà chỉ trong vài hơi thở đã ra được nhiều đòn như thế. Kiến cỏ như ngươi cũng là kẻ có thực lự…

Đòn Thiên Long Ngậm Ngọc bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng Hắc, do vừa này những vết rách đã đưa Sát Thần thương xuyên qua mấy vết rách mà xuất hiện sau lưng hắn. Hắc không kịp đỡ liền bị con rồng hiện ra đấy đẩy đi và đập vào ngọn núi đằng xa xa. Hắc lau đi vệt đen dính trên miệng, tay hắn vừa rút Sát Thần thương ra rồi ném đi, tay còn lại thi triển một pháp quyết mà nói:


- Quả nhiên! Ngươi là kẻ kế thừa của lão già đó! Vậy thì càng phải giết chết ngươi!

Không thấy Dương Tử đáp lời Hắc nhìn lại thì đã không còn thấy bóng dáng của Dương Tử đứng đó nữa. Từ trên trời hắn kéo theo Tru Đế khổng lồ lao xuống người Hắc. Pháp quyết vừa kết thành đã đỡ cho tên Hắc đòn này, hắn lập tức biến mất. Vung lên thanh Hắc Tuyệt Kiếm, một loạt vệt kiếm rất dài với màu đen tuyền hiện ra. Dương Tử đang ở trên không liền dùng tay không hô lên:

- Thôn Thiên Quyền Pháp!

Những cú đấm của hắn sau khi chám vào những vệt kiếm kia liền thôn phệ một khoảng không hề nhỏ xung quanh cú đấm. Dương Tử lộn ngược người ra sau rồi chật vật đỡ lại thanh kiếm của Hắc. Hắn thầm nghĩ: " Với cách ta vận dụng Thôn Thiên Chưởng vào khoảng không gian nhỏ hơn cũng đã đủ hữu dụng rồi. Nhưng cũng khá khó khăn khi ta không thể kiếm soát được phản phệ." Ngay lúc Dương Tử đang phân tâm Hắc bất ngờ xuất hiện rồi tung ra một cú đá thẳng vào người Dương Tử khiến hắn đập mạnh xuống đất. Dương Tử đứng dậy, dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt hơn hắn tức giận nói:

- Vậy mà vẫn sống, ngươi khác gì con đỉa không?

Hắc cũng đáp lại:

- Cảm ơn đã khen ta!
 
Chương 191: C191: Hồi kết của cội nguồn đau khổ


Dương Tử thở dài đáp lại:

- Vậy mà còn mặt dày hơn cả ta.

Hắc liền nhởn nhơ đáp lại:

- Cũng bình thường thôi, không bằng ngươi được.

Vừa nói hắn lại tiếp tục hấp thụ hắc khí để to lớn trở lại, Dương Tử nhấc Sát Thần lên rồi ngoảnh mặt lại nói:

- Dù sao thì sớm muộn cũng phải giết ngươi, dù có đánh đổi bằng mạng sống ta một lần nữa!

Hắn dậm chân xuống đất, đám hắc khí đang lan tới gần hắn cũng bị chấn bay đi. Mảnh đất hắn dẫm cũng đã nát bét, hắn nhắm mặt lại rồi hít một hơi thật sâu. Hắc vẫn đang hấp tụ hắc khí để to lớn hơn, Dương Tử thở ra một hơi dài rồi lập tức biến mất. Xuất hiện ngay sau lưng Hắc chỉ trong chớp mắt, lúc hắn bị đánh bật đi đã ngờ ngợ nhận ra được Hoan Ảnh Cước không chỉ là những cú đá. Chắc hẳn hắn đã luyện được cước thứ tư trong chín cước. Đến Dương Tử cũng không khỏi ngạc nhiên trước tốc độ này mà thốt lên:

- Nhanh quá!


Nhưng vì vẫn chưa thành thạo nên hắn đã bị bay đi rất xa, Hắc vừa rồi chỉ cảm thấy lành lạnh ở sau lưng chứ cũng chẳng theo kịp tốc độ của Dương Tử. Hắn khó hiểu hỏi:

- Tên kia đã đi đâu rồi? Hắn lại có thể biến mất trước mặt ta sao?

Dương Tử lúc này đã bám được vào cái cây gần đó mà dứng lại, hắn chống tay xuống gối mà chân không ngừng run lên. Hắn cố kiềm chế lại rồi cảm thán:

- Vậy mà cước này lại là tốc độ, nhưng lại nhanh quá mức. Ta dùng nó vẫn là có chút miễn cưỡng rồi. Hắn liền thi triển lại một lần nữa mà chạy về lại nơi hắn đang giao đấu với Hắc. Chớp mắt sau hắn đã đến nơi, lần này tuy phanh lại kịp nhưng đất đá có bao nhiêu thì đều bay hết kên mặt Hắc. Hắn tức giận gào lên:

- Mẹ Kiếp! Kiến con chết tiệt kia!

Sau đó Dương Tử lại biến mất rồi liên tục thi triển công pháp đánh vào người Hắc. Dưới áp lực tấn công liên tục đến từ Dương Tử, ngay lúc này Hắc đang có chút đuối sức. Hắn thầm nghĩ: " Thứ sức mạnh quái quỷ gì vậy, dường như nó đang ăn mòn ta". Phá Diệt Mâu lại được Dương Tử hợp nhất, hắn lại bay lên định dùng lại Oanh Tạc Thiên Địa. Hắc ngay lúc ấy chớp lấy thời cơ, cơ thể đồ sộ kia của hắn cứ như bị bóp chặt lại. Tốc độ của hắn nhanh một cách bất thường, hắn giơ hai bàn tay ra. Một làn hắc khí bao bọc lấy hai tay của Hắc dần hình thành bộ móng vuốt. Hắn lao đến phía Dương Tử rồi gào lên:

- Hắc Trảo!

Dương Tử dính phải đòn đó khiến chiêu thức hắn định thi triển bị ngắt quãng vào phải nhận lấy phản phệ. Hắc cười lớn rồi nói:

- Uy lực mạnh! Phản phệ không có nhưng ta chỉ cần không cho ngươi dùng chiêu đó là được rồi! Hahahaha!

Hắc bất ngờ rên lên một tiếng:

- Hự!

Hắn quay lại nhìn chỉ thấy thân ảnh Dương Tử đang nằm dãy dụa kia dần biến mất. Để lại một Dương Tử bình thường đang cắm kiếm vào bụng hắn. Hắn quay lại tung đến hắc trảo rồi gào lên:

- Vậy mà lại là phân thân!


Dương Tử nhảy ra đằng sau rồi bứt tốc đá đến phía Hắc hai cú đá vô cùng uy lực. Hắc cũng bao bọc hắc khí vào tay mà làm chệch hướng hai đòn tấn công ấy. Mặt đất xung quanh hoàn toàn bị phá hủy khi Hắc làm chệch hướng hai cú đá kia. Dương Tử lập tức biến mất, hắn lúc này đứng ở phía đối diện với Hắc. Hắn mất kiên nhẫn mà thốt lên:

- Mẹ kiếp! Vẫn là một tên tiểu cường không thể chết!

Sát khí của Dương Tử ngày càng toả ra nhiểu hơn, hắn thở ra một hơi rồi nói:

- Bĩnh tĩnh chút vậy! Sớm muốn gì ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!

Hắn ẩn mình vào trong làn sát khí ấy, Hắc tuy có thể nhìn thẩy Dương Tử nhưng hắn cũng chẳng thể biết Dương Tử có định tấn công mình hay không. Nếu ai đó muốn tấn công người khác thì chắc chắn phải để lộ ra sát ý. Ý muốn trở thành hành động tấn công sẽ để lộ ra sát khí. Nhưng bây giờ cả cái thế giới này gần như ngập trong sát khí và trong cả sát ý của Dương Tử. Hắn có tấn công hay không thì cũng chẳng ai biết, Hắc lúc này đã hấp thụ hắc khí liền tục. Hắn vặn vẹo cơ thể rồi từ bóp chặt lấy bản thân, hình thái của hắn dáng thay đổi. Mảnh khảnh hơn, nhanh hơn nhưng uy lực lại chẳng hề giảm sút. Sát khi của hắn và Dương Tử toả ra lúc này như đang tự đánh nhau. Lượng sát khí của hai kẻ này toả ra gần như bóp méo cả thế giới nơi hai kẻ ấy đang đứng. Dương Tử cầm lên Tru Đế chĩa thẳng về phía Hắc mà nói:

- Xem ra hình thái tối thượng kia cũng chỉ là bốc phét thôi à?

Hắc cũng gật gù đáp lại:

- Ta cũng không nghĩ con kiến cỏn con như ngươi lại có thể ép ta để lộ ra hình thái cuối cùng như vầy.

Dương Tử từ trên trời ném xuống Sát Thần thương mà gào lên đáp lại:


- Vậy đây là quà của ta dành cho ngươi!

Một đòn Thiên Long Ngậm Ngọc đang lao thẳng tới phía của Hắc. Nhưng hắn lại khá ung dung, chỉ dùng Hắc Trảo thì liền có thể đỡ lại đòn tấn công của Dương Tử. Ngay lúc hắn đang tự đắc thì từ trên trời Tru Đế không lồ đang lao xuống phía hắn. Hắc liền dùng hai tay đỡ lại, hắn gào lớn:

- Ngươi còn trò gì khác không vậy? Chỉ có nhiêu đó thôi sao?

Từ sau lưng hắn Dương Tử đáp lời với giọng điệu âm trầm:

- Còn chứ!

Hắn gào lên:

- Thôn Thiên Chưởng!

Hắc lúc ấy không phản ứng kịp và gần như nhận lầy toàn bộ đòn đánh tất sát ấy của Dương Tử
 
Chương 192: C192: Hồi kết của cội nguồn đau khổ


Đòn Thôn Thiên Chưởng vừa rồi được đánh ra khiến Hắc mất đi phân nửa cơ thể. Dương Tử thì cũng chẳng khá hơn là bao, hắn bị phản phệ và nôn ra máu không ngừng. Vội vàng hắn lấy đan dược rồi nhai ngấu nghiến, Thôn Phệ Chi Pháp cũng được dùng đến. Vết thương của Dương Tử nhanh chóng hồi phục lại, hắn từ từ đứng dậy. Thở ra một hơi dài hắn gào lên:

- Mẹ kiếp! Như vậy vẫn chưa chết, ngươi là tiểu cường không thể chết hả?

Hắc khó khăn đáp lại:

- Đu…úng đấy thì đã sao nào?

Hắn đang hấp thụ hắc khí và hồi phục một cách nhanh chóng. Dương Tử nhanh chóng rút thương ra và gào lên:

- Vô Cực Thương Pháp! Nhất Danh Chi Thương!

Luồng sức mạnh của Dương Tử toả ra lúc này càng trở lên mạnh mẽ hơn. Hắn cầm lấy Tru Đế và hô lớn:


- Vô Cực Kiếm Pháp! Nhất Danh Chi Kiếm!

Sát khí cũng được Dương Tử thu lại, có thể nói bây giờ chính là trạng thái toàn thịnh nhất của Dương Tử thời điểm hiện tại. Hắn nhìn cơ thể mình rồi thở dài mà nói:

- Như vậy vẫn chưa đủ!

Hắc có chút ngạc nhiên hỏi:

- Với ngươi như vậy vẫn chưa đủ?

Dương Tử không đáp, hắn nhắm mắt lại, những luồng sáng hiện ra từ sau lưng hắn. Hắn mở mắt ra, Cổ Luân xoay nhanh hơn bao giờ hết, Dương Tử hô lên:

- Vô Cực Kĩ Pháp! Thái Cổ Vạn Luân!

Cổ Luân của Dương Tử to lớn hơn bao giờ hết, xung quanh hắn đại đạo từ loại đều được huyễn hoá ra. Hắc có chút lạnh ngươi nhưng vẫn mạnh mồm đáp:

- Thì ra ngươi vẫn còn ẩn dấu thực lực à?

Dương Tử đáp lại:

- Nhờ ngươi thôi! Đánh nhau với ngươi ta ngộ ra khá nhiều điều, và điều nào cũng chỉ để giết được ngươi!


Khí trường của Dương Tử toả ra đã thổi bay đất đã xung quanh. Hắc lúc ấy cũng cười lớn rồi đáp lại:

- Giết ta? Đâu có dễ đến thế!

Cơ thể hắn liên tục thay đổi, hắc khí đang được hắn hấp thụ vào một cách nhanh chóng. Dương Tử thì cũng chẳng có ý định chờ Hắc biến đổi xong. Hắn liền ném một thương đến, thương này mang uy lực của rất nhiều đại đạo khiến tác động của nó đến nhưng thứ xung quanh càng kinh khủng hơn. Sát Thần thương vẫn lao đến, ngay lúc sắp chạm vào đầu của Hắc thì hắn đã kịp thời dùng tay chặn lại, uy lực của cú ném kia khiến đất đá xung quanh bị đập nát. Khói bụi bay mịt mù, một tiếng cười lạnh lẽo cất lên, lúc này Hắc đã hoàn toàn hấp thụ triệt để hắc khí trong người và đám hắc khí toả ra ngoài. Hắn cười phá lên rồi gào lớn:

- Ngươi mạnh! Ngươi rất mạnh! Nhưng ta sẽ là kẻ mạnh hơn ngươi! Hahahaha!

Một đôi cánh từ từ hiện ra sau lớp khói bụi kia, thân hình Hắc đã mảnh khảnh hơn, có lẽ nhanh hơn nhưng uy lực sẽ không thể nào tụt giảm. Dương Tử cũng cười mà đáp lại:

- Vậy ra ngươi giấu bài cũng rất kĩ đấy!

Hắc lập tức hoà mình vào bầu trời đêm, hắn biến mất nhưng âm thanh vẫn văng vẳng đáp lại lời nói của Dương Tử:

- Cũng chẳng thể bằng ngươi!


Dứt câu hắn ngay lập tức tấn công ra sau lưng Dương Tử, ngay lúc chạm đến đã kịp lách nhẹ người qua bên trái. Sẵn tay cầm Tru Đế hắn lập tức vung kiếm đến phía Hắc, vừa vung đến Hắc cũng rút ra một thanh kiếm đỡ lại đòn tất công bất ngờ của Dương Tử. Hai người nhìn nhau nhưng Dương Tử thì không chỉ nhìn cho vui, Sát Thần thương lập tức trở về. Một đòn Thiên Diệt lập tức được thi triển với tốc độ nhanh chóng đến đáng kinh ngạc. Chỉ một giây sau đó nó lập tức lao đến găm thẳng vào ngươi của Hắc. Cũng chỉ trong chốc lát Hắc đã dùng đôi cánh chặn lại đòn Thiên Diệt của Dương Tử. Long Tổ cũng hiện ra, nó lập tức phun lửa vào thẳng người Hắc. Lửa của Long Tổ vẫn phun ra liên tục nhuộm đỏ cả một mảnh thế giới này. Dương Tử lập tức xuất hiện sau lưng Hắc và thi triển Hoan Ảnh Cước mà đáp thẳng hai trong bốn cước hắn học được thẳng bào người hắc. Bị đẩy lùi đi, Hắc cười rồi nói:

- Cũng rất mạnh đấy! Ngươi vẫn chỉ có mấy chiêu trò đấy thôi à?

Giọng nói của Dương Tử phát ra sau lưng Hắc, hắn liền đề phòng. Quay người lại Hắc liền nhảy ra phía sau, chớp lấy thời cơ Dương Tử lập tức thi triển Diệt trong Vô Cực Kiếm Pháp. Hắc ngay lúc ấy dùng đôi cánh bao bọc bản thân lại mà cắm thanh kiếm xuống đất. Hắc khí theo đường dẫn của thanh kiếm xuyên thẳng qua đất đá và đến dưới chân Dương Tử. Bùm một cái, âm thanh một vụ nổ phát ra, Hắc ngay lập tức bao bọc hắc khí vào bàn tay rồi vung đến hai đòn Hắc Trảo về phía đám khói bụi. Dương Tử bị hắc khí làm giảm tầm nhìn nên đã không kịp tránh mà dính phải đòn đánh của Hắc. Hắn khụy người xuống, tay vừa lau đi vệt máu dính trên mặt vừa nói:

- Ngươi cũng đâu có chiêu trò gì mới đâu?

Làn hắc khí vẫn bay lởn vởn xung quanh Dương Tử, hắn liền dùng Thôn Phệ Chi Pháp hấp thụ sạch sẽ. Dương Tử cười khẩy rồi nói với Hắc:

- Chút hắc khí này cũng ngon phết đấy, ít nhất cũng chẳng làm hại ta!

Hắc nghe vậy lập tức rút thanh kiếm lên khỏi mặt đất mà lao về phía Dương Tử. Dương Tử cũng chẳng kém cạnh, hắn cũng nhanh chóng cầm ra Tru Đế mà lao đến. Nhưng nhát chém liên tục được tung ra, tiếng binh khí va chạm vào nhau kêu lên không ngừng.
 
Chương 193: C193: Chap 83 hồi kết của cội nguồn đau khổ


Sau một hồi âm thanh binh khí va chạm vào nhau kết thúc. Dương Tử và Hắc lúc này người ai cũng chi chít vết thương, cũng đều chém đối phương nhiều như nhau. Dương Tử thầm nghĩ: " Nếu cứ thế này, danh pháp của thương và kiếm cũng sẽ sớm hết. Ta cũng không còn cơ hội thắng hắn thêm lần nào nữa." Hắc từ từ hấp thụ hắc khí để hồi phục lại vết thương, nhưng có vẻ như chẳng được bao nhiêu. Dương Tử lúc này đang ăn đan dược cũng ngay lập tức nhận ra. Hắn nghĩ:" Có vẻ như hắn đã hấp thụ gần như toàn bộ hắc khí rồi, nên mới hồi phục lâu như vậy. Bù lại hắn có sức mạnh và tốc độ có phần nhỉnh hơn cả ta." Nghĩ xong hắn thở dài nói:

- Nghĩ cũng không nghĩ nữa! Thôn Phệ Chi Pháp!

Vết thương của hắn một hai lần cũng đều hồi phục nhanh hơn tên Hắc. Dương Tử cũng rất nhanh chóng cầm lên Sát Thần và Tru Đế lao thẳng đến phía của Hắc. Hắn cũng nhanh chóng sử dụng đến vài loại thương kĩ bao bọc lên Sát Thần mà ném thẳng về phía Hắc. Hắc lúc này tuy chưa hồi phục hoàn toàn nhưng vẫn đứng lại đối mặt với đòn tấn công của Dương Tử. Hắn rút thanh Hắc Tuyệt Kiếm ra rồi gào lên:

- Hắc Tuyệt Trảm!

Một luồng cuồng phong lớn lao ngay theo sau nhát kiếm khí đó đón đầu Sát Thần thương của Dương Tử. Ngay lúc đó Dương Tử cũng cầm chắc Tru Đế rồi gào lên:


- Vô Cực Kiếm Pháp! Kiếm Hà!

Một dòng sông như hiện ra, mặt nước mềm mại và trong xanh đến kì lạ. Tựa như dòng sông trong các câu thơ người ta hay miêu tả. Nhưng không chỉ có vậy, ẩn trong dòng sông đó là kiếm khí mãnh liệt như hung thú có thế hạ sát bất cứ ai coi thường nó. Và kẻ coi thường nó là Hắc, hắn nhìn thấy chỉ có một dòng sông đang lao đến thì chỉ cười rồi gào lên:

- Ngươi yếu đến mức đấy rồi sao?

Ngay cái lúc hắn giơ tay ra chặn lại kiếm hà, vừa chạm vào dòng nước của kiếm hà. Tay của hắn đã trực tiếp bị kiếm khí tàn phá đến mức gần như chẳng thể phục hồi. Hắc đau đớn rống lên từng hồi một cách vô cùng giận dữ. Hắn nhìn Dương Tử rồi gào lên:

- Tiểu nhân bỉ ổi! Vậy mà lại chơi ám chiêu!

Dương Tử cầm thương lao đến đáp lại Hắc với vẻ hiển nhên:

- Có là tiểu nhân thì sao? Giết được ngươi thì tiểu nhân cũng chẳng có gì phải ngại!

Một cú Thiên Long Ngậm Ngọc lao đến thẳng người Hắc, hắn nhanh chóng đứng dậy. Nén lại cơn đau, hắn chạy nhanh đến nhặt lại thanh Hắc Tuyệt Kiếm bị đánh bay khi nhận lấy Kiếm Hà của Dương Tử. Hắn nhanh chóng cầm Hắc Tuyệt Kiếm lên vung đến một đòn kiếm kì lạ hơn những đòn trước đó. Dương Tử lách người né tránh, hắn lập tức có mặt ở điểm Sát Thần thương lao đến. Hắn sút thẳng vào đầu thương chuyển hướng Sát Thần lao thẳng về phía Hắc. Ngay lúc đá xong Dương Tử dùng đến Hoan Ảnh Cước mà tức tốc chạy đi. Chỉ chớp mắt hắn có mặt sau lưng Hắc, những quyền cước liên tục được tung ra. Hắc cũng chẳng kịp đỡ lại, vừa lúc Sát Thần thương lao đến cắm thẳng vào ngực tên Hắc. Khiến hắn nôn ra một thứ chất lỏng rất giống máu, hắn lại tức giận gào lên:

- Mẹ kiếp! Ahhhhhhh! Con kiến hôi chết tiệt!


Hắn rút Sát Thần thương ra rồi ném nó bay đi rất xa. Chất lỏng kia được Hắc hấp thụ ngược lại vào trong bản thân. Thương thế của hắn nhanh chóng hồi phục, Dương Tử ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi ăn thứ đó đấy à?

Hắc tức giận đáp:

- Ta hấp thụ nó! Chảy trong cơ thể của ngươi là máu còn ta là hắc khí thuần khiết nhất! Thứ sinh ra cùng với tia sáng đầu tiên của thế giới này!

Dương Tử cũng chẳng có quá nhiều ngạc nhiên, thứ hắn quan tâm bây giờ là làm sao để giết được tên kia nhanh nhất có thể. Danh kiếm và danh thương của hắn sắp hết, Cổ Luân cũng gần như đạt đến giới hạn. Đại đạo mà hắn huyễn hoá ra cũng đang dần biết mất rồi, hắn có chút lo lắng nghĩ:" Vậy mà còn hết sớm hơn ta dự đoán, nhưng hình thái này khiến thể lực của ta cũng có chút miễn cưỡng mới chống đỡ được.". Tuy đầu nghĩ là thế nhưng Dương Tử vẫn mạnh miệng đáp lại:

- Vậy thì để ta cho ngươi thấy thế nào là ánh sáng mạnh mẽ nhất mà ta có!


Thu lại Sát Thần và Tru Đế, Phá Diệt Mâu lần nữa được hợp nhất. Với sức lực đang ở đỉnh cao nhất hiện tại của mình, Dương Tử lập tức thi triển đòn Oanh Tạc Thiên Địa với sự vận chuyển của Cửu Thiên Liên Công Thân. Vòng tròn trận pháp sau lưng Dương Tử lúc này sáng hơn bao giờ hết, hắn nhắm mắt lại nghĩ đến từng loại đại đạo mà bao bọc nó lên cả cái trận pháp sau lưng mình. Sau một hồi hắn mở mắt ra gào lên:

- Oanh Tạc Thiên Địa!

Dưới sự gia trì của ba ngàn đại đạo, đòn này trực tiếp đưa thế giới nơi họ đang đứng trở thành cát bụi. Không chỉ có thế, một đòn này của Dương Tử trực tiếp tạo ra vết rách không gian khiến các đại đao bị xung đột và nổ tung khi chúng gần nhau. Một đòn này cũng khiến cho Dương Tử gần như cạn sạch linh khí và thể khí. Hắn nhanh chóng cầm ra đan dược mà nhai ngấu nghiến, sau một hồi hắn khó nhọc đáp xuống một trung thiên thế giới mới. Hắn nói với một giọng điệu mệt mỏi:

- Chắc hắn chết rồi chứ nhỉ?

Phản phệ của Cửu Thiên Liên Công Thân đã ập đến, máu người có vài lít mà hắn đã liên tục nôn ra máu mấy bãi to đùng rồi. Hắc chưa chết, hắn vẫn chưa chết, khi đòn Oanh Tạc Thiên Địa của Dương Tử lao đến cũng là lúc hắc dốc toàn lực trở về trạng thái hắc khí nhanh nhất có thể để có thể tự động hấp thụ hắc khí hồi phục lại cho cơ thể. Hắn sau một hồi bị những vụ nổ liên tục hành xác thì cũng đã rơi xuống trung thiên thế giới mà Dương Tử đang đứng.
 
Chương 194: C194: Chap 84 hồi kết của cội nguồn đau khổ


Dương Tử vẫn đang cố gắng hồi phục với ý định tiến lên ra đòn để kết liễu Hắc. Còn phía Hắc, sống chết hắn vẫn chưa quá rõ ràng, tuy đã chuyển đồi sang hình thái toả ra hắc khí nhưng uy lực đòn vừa rồi của Dương Tử cũng chẳng phải hư danh. Ngay lúc hắn đứng dậy và bước gần đến chỗ Hắc, Dương Tử cảm nhận được bản thân đã hết thời gian rồi. Danh thương và Danh kiếm cũng đã hết hiệu lực, hắn có chút tức giận. Cầm Sát Thần thương lên Dương Tử ném ra một thương lao đến chỗ Hắc. Vừa lúc sắp đầu thương sắp chạm đến người Hắc thì hắn đã bật dậy và dùng Hắc Tuyệt Kiếm hất văng Sát Thần thương bay đi. Hắn thở dốc mà nói:

- Một đòn đó của ngươi đưa ta đi thăm quỷ môn quan hơi lâu đấy nhỉ?

Dương Tử vẫn đang thi triển Thôn Phệ Chi Pháp, hắn bắt đầu có chút dấu hiệu suy kiệt sau thời gian dài chiến đấu. Có thể là linh khí chưa cạn, thể khí vẫn còn nhưng thể lực của hắn gần chạm đáy rồi. Hắn bây giờ rất muốn nhắm mắt lại, hắn chủ muốn ngủ thôi. Hắn quá mệt rồi, sao hắn và người thân hắn cứ phải chiến đấu với một kẻ như vậy chứ. Hắn vẫn liên tục tự hỏi trong đầu, đột nhiên hắn tự đầm mình một cú rất mạnh. Khiến Hắc cũng ngạc nhiên, chỉ đôi chút ngạc nhiên sau đó hắn lại cười phá lên rồi mà hỏi Dương Tử:

- Ngươi bị gì vậy? Đừng nói là bị điên rồi đấy nhé? Hahahahahaha!

Dương Tử không tức giận hắn bình tĩnh đáp lại:

- Không chắc nữa! Chỉ là lúc nãy ta có một số suy nghĩ bỏ cuộc thôi, nhưng giờ thì có lẽ là không rồi!


Dứt câu Sát Thần thương lập tức được Dương Tử thu lại về trên tay mà phi ra. Hắn cũng nhanh chóng chạy theo hướng thương bay, Hắc lúc này cũng rất đề phòng. Một kẻ có thể đấu tay đôi với hắn mà không có cơ thể hấp thụ như hắn. Thật sự có chút không bình thường, một tay hắn vận ra Hắc Trảo, tay kia cũng cầm lên Hắc Tuyệt Kiếm vung đến một đòn kiếm khí kì lạ lúc trước. Đòn kiếm khí ấy lao đến không chỉ hất văng Sát Thần thương đi mà còn đủ lực tác động đến Dương Tử ở sau Sát Thần. Không quá kinh ngạc vì những điều kì lạc của Hắc, Dương Tử nhanh chóng né tránh và lập tức vung đến một đòn Diệt trong Vô Cực Kiếm Pháp của mình. Đòn tấn công lao tới vừa đúng lúc Hắc vung tay đánh ra một đòn Hắc Trảo lao về phía Dương Tử. Hắn cũng nhanh chóng trở lại trạng thái từng chiến đấu với Dương Tử, có điều thời gian để trở lại trạng thái đó cũng không hề ngắn. Hắc Trảo và Diệt lao vào với nhau chúng tạo ra một vụ nổ không hề nhỏ. Ngay trong chớp mắt ấy Dương Tử đã dùng lấy thời gian đại đạo để tạm dừng lại thời gian trong một khoảng ngắn. Và với tốc độ sẵn có, Dương Tử nhanh chóng áp sát được vào người Hắc. Một đòn tất sát được tung ra, ngay lúc Hắc trở về trạng thái kia đã dính phải một đòn tất sát của Dương Tử lao đến. Đòn này của Dương Tử cũng chẳng mang tên gì, nó chỉ là một nhát chém bình thường, nhưng lại nhanh và mạnh đến mức kì lạ. Hắc dính phải đòn đó bị văng ra xa, hắn đau đớn gào lên:

- Đau đấy! Kiếm vừa rồi của ngươi chẳng màu mẽ như những kiếm vừa rồi. Uy lực còn tăng chứ không giảm!

Dương Tử nhàn nhạt đáp lại:

- Cũng chỉ là một kiếm ngẫu hứng chém ra thôi, ta cũng chỉ không ngờ một kiếm đấy lại gần như đưa ta đến cực cảnh kiếm đạo.

Hắc cũng có chút ngạc nhiên, hắc khí vẫn đang tràn ra để hắn hấp thụ. Hắn hỏi:

- Cực Cảnh Kiếm Đạo? Ngươi cũng không khác lão già đó nhỉ?

Dương Tử tụ lực vào kiếm, hắn đáp lại:

- Có lẽ ta cũng biết lão già mà ngươi nói là ai đấy! Thật tình thì ta cũng khá ghét hắn đấy. Nhưng cũng khá quý trọng hắn! Haizz ai bảo lão già chết tiệt vậy mà lại đưa cho ta trọng trách lớn như vậy. Nên ta đánh phải chấp nhận nó và cũng phải giết ngươi mới không phụ lòng lão già ấy!

Hắc gượng cười, hắn đáp lại:


- Hahaha! Ngươi cũng quen lão già chết tiệt đó à?

Dương Tử đáp lại:

- Cũng có chút quen biết, hừm có lẽ là rất thân thiết chăng. Ta cũng chẳng biết nữa!

Hắc cười rồi đáp lại:

- Vậy thì ngươi càng phải chết!

Hắn vung đến một đòn Hắc Trảo và biết mất ngay trước mắt Dương Tử. Vừa đỡ được Hắc Trảo Dương Tử lập tức quay người lại vung kiếm đến khoảng không trên đầu mình. Hắc nhanh chóng đỡ được mà nhảy lùi ra sau, hắn khó chịu nói với Dương Tử:

- Khá khen cho ngươi vì có thể chống đỡ đến mức này, nhưng có lẽ phải kết thúc ở đây thôi!


Hắc lại biến mất, hắn chỉ thoáng hiện ra rồi tấn công Dương Tử, tuy nhìn thì có vẻ là hắn tàng hình nhưng tốc độ của hắn đã nhanh lên một cách đáng kinh ngạc. Thật sự khiến anh main nhà chúng ta chất vật chống đỡ, ngay lúc Dương Tử vừa đỡ một đòn đánh trước mặt mình, thì Hắc đã có mặt ở sau lưng hắn tấn công một đòn rất mạnh. Dương Tử chẳng kịp đỡ nên đã dính đòn rồi bị dư chấn đánh bay đi, đòn vừa rồi của khiến Dương Tử bị thương nặng. Xương tay hắn gần như vỡ vụn khi đã giơ Sát Thần thương lên để đỡ lại đòn vừa rồi. Hắn đau đớn ngồi dậy, Hỗn Độn Thần Thể cùng dường như có chút không chịu nổi mà còn dấu hiệu sắp biến mất. Dương Tử khó chịu nói lớn:

- Vậy mà lại làm ta gãy đi một cánh tay! Ngươi cũng thật sự là khó chịu đấy tên khốn ạ!

Hắc cười khẩy, hắn nhởn nhơ đáp lại:

- Kiếm đạo là thứ ngươi tự hào nhất giống lão già kia đúng không. Vậy thì phế đi hai tay của ngươi xem ngươi còn cầm kiếm được nữa không?

Dứt câu hắn lập tức biến mất, hắn di chuyển rất nhanh tạo ra một con cuồng phong kéo theo cát bụi dưới đất bay lên. Trong cơn cuồng phong đó chỉ thấy thanh âm của Dương Tử đau đớn gào lên, hắn thật sự đã bị Hắc phế đi hai tay.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom