Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 280: C280: Không rõ lắm


Biến hóa đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người đều hồ đồ.

Ai có thể ngờ được, người mà hồi nấy bọn họ giễu cợt lại quen biết với Huống Trung Đường?

Mà qua nét mặt của Huống Trung Đường, mọi người đều cảm giác hai người kia có ân oán.

Huống Trung Đường chính là người có thể chiến thắng cả Chu Vạn Bằng, vậy người trẻ tuổi này lại có thân phận gì? Thực lực gì?

Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, Huống Trung Đường đã đánh ra một kích toàn lực, lao thẳng về phía Trần Trường An.

Uy lực của một kích này khiến trong lòng Chu Vạn Bằng cũng chấn động, khá lắm, có thâm cừu đại hận gì mà còn hung ác hơn cả trận chiến vừa rồi với mình?

Tốc độ của Đại Hoàng cực nhanh, ngay lúc Huống Trung Đường ra tay, nó đã dẫn Cố Tiên Nhi sang một bên.

Bằng không thì, chỉ riêng uy lực còn sót lại của một chưởng này của Huống

Trung Đường, e rằng Cố Tiên Nhi sẽ trực tiếp mất mạng, nói cho cùng nàng ta cách Trần Trường An quá gần.

Âm!

Một tiếng vang thật lớn nổ tung, một luồng sức mạnh kinh khủng lập tức khuếch tán xa mấy chục dặm.


Đám người vốn còn đang hóng hớt ở núi Vạn Khô trong nháy mắt đồng loạt bay ngược ra ngoài, không ai may mắn thoát khỏi.

Chẳng ai có thể ngờ, Huống Trung Đường lại đột nhiên lao xuống dưới đất đánh nhau, xoay sở không kịp, sao bọn họ có thể ngăn cản được uy lực còn sót

của một chiêu của cường giả Bất Tử Cảnh.

"** mé, quá kinh khủng đi? Ta đã cách xa như vậy rồi, chỉ mỗi uy lực còn lại thôi, ta... ta suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng”.

"Ngươi mới chỉ mất nửa cái mạng thôi, xem bên kia đi, những người kia mất cả cái mạng rồi”.

"** má, nhiều người như vậy? Chết bao nhiêu vậy?”

"Không rõ lắm, e là phải quá ngàn người!"

"Huống Trung Đường với người tên là Trân Trường An kia có thâm cừu đại hận gì à? Vừa rồi đối chiến với Chu Vạn Bằng, Huống Trung Đường cũng không có nghiêm túc như vậy đi?"

"Không biết nữa, ta... ta không quá dám qua nhìn xem".

"Hình như không còn động tĩnh gì nữa, đi qua xem sao?”


"Này... cũng được”.

Có một ít người tu vi không tệ lắm, lá gan tương đối lớn muốn quay về nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng chỉ có Chu Vạn Bằng rõ ràng chuyện vừa mới phát sinh.

Chu Vạn Bằng đứng trên không trung nên nhìn được rõ ràng. Chu Vạn Bằng cảm thấy đến chính mình cũng không thể đỡ nổi một kích toàn lực này của Huống Trung Đường, thế nhưng, người gọi là Trần Trường An ở bên dưới đâu?

Không hề nhúc nhích, đối phương thế mà không nhúc nhích?

Đến tột cùng người này là ai? Thực lực mạnh mẽ đến như vậy?

"Quả nhiên, ta biết, ta biết ngay mà”.

"Năm đó không thể, hiện tại cũng không thể.

"Mặc kệ ta cố gắng thế nào, vì sao vẫn không thể được?”

"Ngươi nói cho ta, rốt cuộc là vì sao chứ?”

Hai mắt Huống Trung Đường đỏ đậm nhìn Trần Trường An, hắn ta thật sự không quá kiềm chế được.

Đã nhiều năm như vậy, Huống Trung Đường cho rằng mình đã đủ mạnh, nhưng vì sao, trước mặt Trần Trường An, kết quả lại vẫn y hệt năm đó?

Trần Trường An bất đắc dĩ mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Huống Trung Đường: "Ngươi hà tất như vậy?”
 
Chương 281: C281: Nghe được lời


"Chẳng phải năm đó ta đã nói với ngươi rồi sao, ngươi không làm ta bị thương được".

"Mặc kệ ngươi cố gắng thế nào cũng không làm nên chuyện gì". "Hà tất phải chấp nhất chứ?"

Nghe được lời Trần Trường An nói, Huống Trung Đường hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định, nói ra: "Không, ta nhất định phải chiến thắng ngươi".

"Bất luận như thế nào, ta cũng muốn để ngươi thua một lần". "Đường đường chính chính đánh bại ngươi”. "Ta không tin thật sự không có cách nào thương tổn đến ngươi mảy may".

Một khi tính cách gàn bướng của Huống Trung Đường trỗi dậy, Đại Đế tới cũng không kéo được.

Đại Hoàng cũng không nhìn nổi, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Ngươi so đo với hắn làm cái gì? Đại Đế còn không thương tổn được đến hắn, ngươi nói xem, chẳng phải tự ngươi tạo thêm ngột ngạt cho mình à?”

Đại Đế?

Đại Đế cũng không thương tổn được đến Trần Trường An sao?

Huống Trung Đường không hề kinh ngạc với chuyện này, bởi vì từ rất sớm trước kia, hắn ta đã có suy đoán như vậy.

Nhưng Chu Vạn Bằng trên bầu trời, cùng với mấy người đằng sau chạy tới hóng chuyện đều đồng loại trợn mắt há hốc mồm, hai mắt tràn ngập khiếp sợ.


Đại Đế không gây thương tổn được Trần Trường An, ý nghĩa bao hàm trong lời này rất rất nhiều.

Nhân tài như thế nào mới có thể khiến Đại Đế không tổn thương đến được?

Phải biết, sau khi đột phá đến cảnh giới Đại Đế, dù mới vào Đại Đế, thực lực đều sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Nếu Đại Hoàng không hề nói láo, thực lực của Trần Trường An chắc chăn là Đại Đế đỉnh phong.

Hiện giờ, toàn bộ Thái Huyền Giới, chắc chắn có tồn tại cường giả cảnh giới Đại Đế đỉnh phong, nhưng có mấy người, là ai, không phải chuyện người bình thường có thể biết được.

Nhưng bây giờ, trước mặt bọn hắn e rằng chỉ có một vị cường giả như vậy.

Mà thứ không sợ chết như Huống Trung Đường còn dám ra tay với nhân vật như vậy? Hắn ta điên rồi phải không?

"Ngươi từng thua chưa?”

Từng thua chưa à?


Nghe lời nói này, Trần Trường An lắc đầu. Hắn quả thực chưa từng thua ai, nói cho cùng, điều kiện của thân thể này còn đang phơi bày ra đây, muốn bị đánh bại

rất khó.

Nhưng Trần Trường An cũng không nói, qua nhiều năm, thật ra hắn chưa từng thắng ai, bởi vì hắn không hề ra tay.

"Nói cách khác, người thua ngươi không chỉ có mình ta?" "Đại Đế cũng là như vậy?"

"Ừ",

"Được, hahahaha!"

"Như thế thì trong lòng ta thoải mái hơn rồi".

"Nhưng ta vẫn sẽ không bỏ qua, những người khác không được không có nghĩa là Huống Trung Đường ta cũng không được".

"Trân Trường An, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định sẽ khiến ngươi bị thương, dù... dù chỉ là vết thương bé tẹo, ta nhất định phải làm được".

Huống Trung Đường không hề từ bỏ chấp niệm này, nhưng giờ, có lẽ phần chấp niệm này đã biến thành động lực.

Bởi vì hắn ta biết thực lực chân chính của Trần Trường An, trong lòng đã có mục tiêu đại khái.

"Thật ra, muốn thương đến hắn rất đơn giản".

Một câu nói đột nhiên của Đại Hoàng khiến Trần Trường An ngẩn ngơ, thương đến hẳn rất đơn giản?
 
Chương 282: C282: Đương nhiên là vì


Trần Trường An cau mày nhìn sang Đại Hoàng, hắn luôn cảm thấy tên khốn kiếp này không thả ra được quả rắm thơm nào.

"2 Phải làm như thế nào””", rõ ràng Huống Trung Đường trở nên hưng phấn hơn.

"Ngươi hôn hắn một cái, tổn thương trong lòng hắn nhất định cực lớn". Lời này vừa nói ra, cả người Huống Trung Đường hồ đồ.

** mẹ, đây là ý kiến đặc biệt thần kỳ long trời lở đất gì vậy? Có còn đạo lý không hả?

Cố Tiên Nhi một bên cũng nhịn không được nở nụ cười, không thể không nói, dù ý kiến này của Đại Hoàng rất ngu ngốc, nhưng nó thực sự cực có lực sát

thương.

Bị một tên đàn ông hôn một cái, ở sâu trong nội tâm Trần Trường An sẽ lưu lại bóng ma.

Trong lòng Trần Trường An chỉ muốn trực tiếp lột da hầm thịt Đại Hoàng, mẹ nó không nói lời nào thì ngươi sẽ chết à?

Nói nhăng nói cuội gì vậy? Nói như nói?. truyện xuyên nhanh

Trần Trường An trừng mắt nhìn Đại Hoàng, sau đó phát hiện Huống Trung Đường đang nhìn mình chằm chằm tự hỏi.

Hắn ta... Đang tự hỏi? Mẹ nó rốt cuộc hắn ta đang tự hỏi cái mẹ gì?


"Huống Trung Đường, tốt nhất ngươi nên quên đi hết những suy nghĩ vớ va vớ vẩn kia cho ta".

"Nếu không thì, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi có cơ hội khiêu chiến lần nữa", Trần Trường An lạnh giọng nói.

"Ngươi đang nói cái gì vậy, Huống Trung Đường ta là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể làm ra chuyện cẩu thả như thế".

"Truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười cho thiên hạ?”

"Vả lại, ta còn chưa từng hôn ai đâu, ta không thể tặng lần đầu tiên này cho ngươi được".

Suốt đời Huống Trung Đường ngoài chiến đấu ra thì chỉ có đang trên đường đi đến nơi chiến đấu, nhi nữ tình trường? Đối với hắn ta mà nói, là chuyện vô cùng

khủng bố.

Cho nên mặc dù đã sống nhiều năm, đến nay hẳn ta vẫn chưa từng tiết dương khí, vẫn còn nụ hôn đầu tiên.

"Lười đến nói lung tung với ngươi, ta còn có việc, đi trước".

"Giờ đã đi rồi? Đi làm gì?" "Thành Đan Đế, đi thăm ông bạn già". Thành Đan Đế?

Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt Huống Trung Đường vui mừng nói: "Ta cũng muốn đến thành Đan Đế, thế chẳng phải là trùng hợp à”.


Hả?

Hắn ta cũng muốn đi?

Hắn ta đi làm gì? Đến thành Đan Đế tìm người đánh nhau?

"Ngươi chạy tới thành Đan Đế tìm người đánh nhau, ngươi điên rồi à? Đó chính là một đám điên luyện đan, ngươi chạm bọn họ một chút, có tin sẽ có một đống người tìm ngươi phiền toái?"

Có lẽ thực lực của rất nhiều luyện đan sư không phải quá cao, nhưng mạng lưới giao thiệp của họ lại vô cùng rộng, nói cho cùng, rất nhiều thế lực đều cần

những luyện đan sư này luyện chế đan dược.

Luyện đan sư có đẳng cấp càng cao, mạng lưới giao thiệp của người đó lại càng cứng rắn, trùng hợp, kiểu người như vậy gần như đều tụ tập ở thành Đan Đế.

"Ngươi thật sự cho rằng ta bị ngu à?” "Ta đi thành Đan Đế không phải để đánh nhau". "Vậy thì vì cái gì?"

"Đương nhiên là vì... Hả? Ngươi không biết?", Huống Trung Đường kinh ngạc nhìn Trần Trường An.

"Ta đã bảo là ta đi thăm bạn cũ, ta phải biết cái gì?"

"Khoảng thời gian trước, Bất Tử Đan Đế đột nhiên rộng rãi mời chào luyện đan sư có thực lực tụ tập về thành Đan Đế, nghe nói hình như là vì bảo vật nào đó".

"Bảo vật có thể khiến Bất Tử Đan Đế coi trọng như vậy, tất nhiên ta cũng phải đi xem một lần".

"Huống hồ, nhiều luyện đan sư tụ tập lại như vậy, nếu may mắn, kết bạn được với một hai vị luyện đan sư cao cấp, chẳng phải cũng là chuyện tốt sao?"

Vì một loại bảo vật nào đó?

Đù má, tên khốn kiếp này sẽ không ra tay với Thai Châu của mình chứ?
 
Chương 283: C283: Không nhận bạn


Trước đó quả thực Trần Trường An không hề biết thành Đan Đế còn xảy ra chuyện như vậy.

Hiển nhiên, Dược Nghịch Mệnh luyện hóa suốt nhiều năm nhưng vẫn bó tay với hạt châu này, rơi vào đường cùng, chỉ đành tụ tập nhiều người, xem thử họ có thể tìm ra được cách hay ho gì không.

Tuy rằng trình độ luyện đan của những người kia không bằng ông ta, nhưng nói không chừng sẽ có ai đó có biện pháp.

Chỉ có chính Trần Trường An rõ ràng, mặc kệ Dược Nghịch Mệnh tìm bao nhiêu người cũng không có tác dụng gì.

Ngoài Trần Trường An ra, không một ai có thể luyện hóa dung hợp hạt châu này.

"Nếu ngươi đã muốn đi thì đi cùng thôi”.

"Đúng rồi, bạn tại thành Đan Đế của ngươi là ai? Chắc chắn là luyện đan sư đỉnh cấp đúng không? Bằng không thì giới thiệu cho ta với?"

"Giới thiệu? Cũng được, chẳng qua quá lâu không gặp mặt, ta không biết giờ ông ta có thay đổi không, ngộ nhỡ người ta không nhận bạn như ta thì sao, Trần Trường An cười nhạt.

Không nhận bạn?

Nhân vật như Trần Trường An mà còn có người không nhận hắn là bạn sao?

"Vậy đối phương ít nhiều có hơi..."


Đang nói, Huống Trung Đường cảm thấy có điểm gì là lạ, bạn của Trần Trường An, chẳng lẽ là...

"Đù má, ngươi muốn đi thăm Bất Tử Đan Đế?" "Sao hả?"

"Không có việc gì không có việc gì, ta biết ngay mà, bạn của ngươi sao lại tầm thường được".

"Không giới thiệu không giới thiệu, nhân vật như vậy, ta hiện tại có hơi không nịnh bợ được".

Bất Tử Đan Đế có tiếng không dễ ở chung, hơn nữa không cho ai mặt mũi, dù cường giả Đại Đế có tới cũng phải xem ông ta có bằng lòng không.

Suốt nhiều năm, bên người Bất Tử Đan Đế ngoài một đệ tử thân truyền ra, ông ta không cho bất kỳ kẻ nào tới gần, tính tình vô cùng kỳ lạ.

Nhân vật như vậy, Huống Trung Đường không dám tiến lên tự chuốc nhục nhã.

"Tiền bối, vấn bối Chu Vạn Bằng không ngờ có thể may mắn thấy được nhân vật như tiền bối, không bằng..."

"Cút xéo".

"Dạ được!"

Chu Vạn Bằng vốn muốn tiến lên chào hỏi, nói không chừng có thể kết bạn với vị cường giả cấp bậc Đại Đế hư hư thực thực này.


Nhưng Trần Trường An không có hứng thú với Chu Vạn Bằng, cũng lười lãng phí thời gian.

Chỉ hai chữ đơn giản liền khiến cường giả đệ nhất Khánh Châu, người đã từng là thần thoại bất bại xoay người chạy, làm những người khác được mở mang kiến thức.

"Mẹ nó đây mới thật sự là cường giả".

"Hôm nay xem như ta được mở rộng tầm mắt. Hai chữ, không, chuẩn xác mà nói, thật ra một chữ cút là đủ rồi, Bất Tử Cảnh tầng thứ tám thì thế nào? Nhìn thấy

cường giả cấp bậc này còn không phải cụp đuôi trốn chạy?"

"Chuyến đi này thật không tệ, thật là chuyến đi không tệ. Kiếp này may mắn có thể thấy được cường giả cảnh giới Đại Đế, ta có thể khoác lác cả một đời".

"Hiện tại ta phải đi trở về, ta đã không khống chế nổi xúc động khoe khoang của ta".

"Ta cũng quay về, ta nhất định phải nói chuyện này cho tất cả người ta quen biết. Hahaha, bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng ghen tị ta".

Trần Trường An không thèm quan tâm đến những người này, mà tiếp tục tiến về thành Đan Đế.

Hôm nay, thành Đan Đế hết sức náo nhiệt. Có lời triệu tập của Bất Tử Đan Đế, khắp Thái Huyền Giới, phàm là luyện đan sư có chút bản lĩnh đều chạy tới nơi này.

Trong khoảng thời gian ngắn, thành Đan Đế vô cùng náo nhiệt, tiếng người huyện náo.

"Các ngươi nói xem, rốt cuộc là Bất Tử Đan Đế thu được bảo vật gì mà lại hào phóng cho nhiều người như vậy đến nghiên cứu?”

"Cái này thì khó mà nói, nhưng có thể làm cho Bất Tử Đan Đế triệu tập nhiều người như vậy, e rằng không phải vật phàm.

"Hầy, đáng tiếc, ta không phải luyện đan sư, bằng không thì thật muốn gặp qua bộ mặt thật của bảo vật này”.
 
Chương 284: C284: Trách nhiệm của ngươi rất nặng


"Chờ đi, chắc chắn sẽ có tin tức truyền tới”. Phủ Đan Đế.

Dược Nghịch Mệnh đứng trong phòng luyện đan của mình, nhìn lò luyện đan trước mắt, chau mày, hình như có nỗi buồn rầu không thể nói ra.

"Hơn ngàn năm, đến tột cùng ngươi là thứ gì, vì sao vẫn không hề biến hóa?"

"Chẳng lẽ không phải là vật của giới này? Đến từ thượng giới, cho nên ta mới không thể luyện hóa sao?"

"Rốt cuộc do lai lịch của ngươi quá bất phàm, hay thực lực của ta không đủ?"

Nhìn hạt châu trong lò luyện đan, Dược Nghịch Mệnh lâm vào hoài nghi bản thân sâu sắc.

Suốt đời này của ông ta, nghịch thiên mà đi, sáng tạo ra hết kỳ tích này đến kỳ tích khác, không có bất kỳ chuyện gì có thể đánh bại ông ta.

Thật không ngờ, sau khi ông ta công thành danh toại, lại gặp phải vấn đề nan giải như vậy. truyện ngôn tình

"Sự phụ". "Vào đi". "Vâng”.


Đệ tử thân truyền của Dược Nghịch Mệnh, cũng là con nuôi của ông ta, mang tên Dược Duyên.

Không biết Dược Nghịch Mệnh là cố ý hay vô tình, cái tên này thoạt nhìn như là biểu lộ rõ ràng duyên phận giữa hai người, nhưng người không biết còn tưởng rằng tên Dược Viên...

Dược Duyên cung kính đứng sau lưng Dược Nghịch Mệnh, mở miệng nói: "Sư phụ, bây giờ bên trong thành Đan Đế đã có không ít luyện đan sư tới, hơn nữa còn có rất nhiều người đến xem trò vui".

"Có cần con phải sai người đuổi hết những kẻ đến xem trò kia đi không ạ?"

Dược Duyên rất rõ ràng, Dược Nghịch Mệnh không thích bị quá nhiều người quấy rầy, giờ lại có nhiều người không liên quan đến việc này tới như vậy, y lo lắng

sư phụ bởi vậy mà không thoải mái.

"Được rồi, dù sao bọn họ cũng chỉ hóng hớt ở trong thành thôi, không tới được phủ Đan Đế này của chúng ta".

"Đúng rồi, người tên là Vân Tiêu kia đến chưa?", Dược Nghịch Mệnh hỏi. Vân Tiêu?

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt Dược Duyên xuất hiện chút gợn sóng, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.

Vân Tiêu, một luyện đan sư thiên tài xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây, đang lúc nổi bật.

Hơn nữa, lần này còn là người Dược Nghịch Mệnh chủ động điểm danh phải báo cho, ngay cả Dược Duyên cũng ước ao phần vinh hạnh đặc biệt này.

"Sư phụ, trước mắt vẫn chưa phát hiện người này, hẳn là đường xá quá xa nên chậm trễ".

"Ừ, nếu người này vào thành thì cho ta biết một tiếng". "Sư phụ, ngài... rất xem trọng Vân Tiêu này sao?", Dược Duyên tò mò hỏi.

Xem trọng à?

Cả đời này, những người được Dược Nghịch Mệnh xem trọng quả là không nhiều lắm, cho nên ông ta không có bất kỳ dự định thu học trò gì cả.


Về phần Dược Duyên, hoàn toàn là bởi vì hai người có duyên phận, không phải vì Dược Duyên có thiên phú.

Nhưng Vân Tiêu này lại khiến Dược Nghịch Mệnh dâng lên chút hứng thú, có lẽ, nói không chừng người này có khả năng truyền thừa y bát của ông ta.

"Trước khi gặp được người này, khó mà khẳng định được".

"Ta cần phải quan sát cẩn thận thêm".

"Bằng không thì tương lai, thành Đan Đế này e là không có ai kế thừa". "Dược Duyên, phải chăng trong lòng ngươi có oán hận?"

Nghe được lời này, Dược Duyên vội vàng quỳ xuống, đáp: "Sư phụ, mệnh của con là ngài cho, ngài muốn làm việc gì, Dược Duyên sao dám oán hận”.

"Do con không có đủ thiên phú, không thể kế thừa y bát của sư phụ".

Nếu Dược Duyên thật sự có thiên phú, Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ không đặc biệt đi chú ý Vân Tiêu. Đáng tiếc, thiên phú luyện đan của Dược Duyên quả thật có hạn, nhưng Vân Tiêu này thì khác, Dược Nghịch Mệnh cảm thấy tiềm lực của người này là vô hạn.

Chỉ có điều, rốt cuộc có muốn lựa chọn Vân Tiêu hay không, ông ta phải đợi đến sau khi gặp được người này mới ra quyết định. Suy cho cùng, nếu phẩm hạnh của Vân Tiêu này tồi tệ, dù thiên phú có tốt đến đâu, Dược Nghịch Mệnh cũng sẽ không lựa chọn đối phương”.

"Dược Duyên, nếu ta thu Vân Tiêu làm đồ đệ, ngươi chính là Đại sư huynh, sau này phải cố gắng ở chung với hắn ta".

"Sớm muốn gì thành Đan Đế này đều phải giao cho hai người các ngươi, tuổi tác của Vân Tiêu còn nhỏ, không thể lâu dài ở lại nơi này, cho nên, thành Đan Đế còn cần ngươi phụ trách".


"Trách nhiệm của ngươi rất nặng".

"Sư phụ yên tâm, ta biết nên làm như thế nào, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng".

"Chẳng qua... Sư phụ, ngài là cảnh giới Đại Đế, còn đang lúc tráng niên, tại sao lại đột nhiên tính toán như vậy?"

"Với thực lực của ngài, sống thêm vài vạn năm nữa cũng đâu khó lắm?"

Dược Duyên vô cùng kỳ quái, tu vi của Dược Nghịch Mệnh là cảnh giới Đại Đế, đến loại cấp bậc này, sống trên vạn năm là chuyện cực kỳ dễ dàng.

Huống chỉ Dược Nghịch Mệnh còn là một vị luyện đan sư cấp Đế, có thể sống lâu hơn nữa, vì sao lại đột nhiên cho người ta cảm giác ông ta muốn dặn dò hậu sự là thế nào?

Tuy ý nghĩ như vậy có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng Dược Duyên cảm nhận được điều đó từ trên người Dược Nghịch Mệnh.

Chẳng lẽ sư phụ vẫn còn chuyện gì chưa nói với y sao? "Có một số việc sau này ngươi sẽ biết, đi xuống trước đi". "Đợi sau khi Vân Tiêu đến, ngươi lại đến gọi ta".

"Dạ sư phụ, đệ tử xin được cáo lui trước!"
 
Chương 285: C285: Năm ngày sau


Năm ngày sau.

Phủ Đan Đế.

Bấy giờ, những luyện đan sư có danh tiếng tại Trung Thiên Vực đều tụ họp tại phủ Đan Đế. Ở bên ngoài bọn họ vô cùng nổi bật, nhưng ở chỗ này, ai nấy đều

thành thật yên phận, không dám có chút xấc xược.

Từ trước đến nay chỉ có người khác chờ bọn họ, nào có chuyện bọn họ chờ đợi người khác.

Nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều yên lặng chờ đợi Bất Tử Đan Đế Dược Nghịch Mệnh xuất hiện.

Khoảnh khác Dược Nghịch Mệnh xuất hiện, ai ai cũng chấn động trong lòng.

Mặc dù đều là luyện đan sư, nhưng trong số bọn họ, người thực sự được gặp Dược Nghịch Mệnh không nhiều.


Nói cho cùng, Dược Nghịch Mệnh đã có tiếng tăm từ lâu, hơn nữa từ vài ngàn năm trước đã đạt tới cảnh giới Đại Đế, cộng thêm tính cách quái gở của ông ta, nên không phải ai cũng có cơ hội nhìn thấy ông ta.

"Gặp qua Đan Đết"

"Gặp qua Đan Đết"

Tất cả mọi người đều rất cung kính cúi chào Dược Nghịch Mệnh, không có bất kỳ ai do dự trong lòng.

Cả đời Dược Nghịch Mệnh là một câu chuyện truyền kỳ, huống hồ về mặt luyện đan, lại càng không ai có thể so được với ông ta. Nhân vật như vậy chính là †ấm gương của tất cả luyện đan sư, là vị thần trong lòng bọn họ!

Dược Nghịch Mệnh nhẹ gật đầu với mọi người, tìm kiếm gì đó trong đám người.

Không tới à?

Mấy ngày nay, Dược Nghịch Mệnh vẫn đang đợi Vân Tiêu, đáng tiếc, đến thời gian ước định mà Vân Tiêu vẫn chưa từng xuất hiện.

Dù sao thì cũng đã hẹn trước mọi người, Dược Nghịch Mệnh sẽ không bởi vì chờ đợi một người mà nuốt lời, đó cũng không phải là tính cách của ông ta.

Có lẽ, thành Đan Đế mà tất cả luyện đan sư đều hướng tới này, không có hấp dẫn gì với Vân Tiêu. "Sư phụ, quả thực không hề có tin tức Vân Tiêu vào thành, nếu không để con

cho người đi hỏi thăm một chút?", Dược Duyên dò hỏi.

"Không cần", Dược Nghịch Mệnh lắc đầu, ông ta không phải người thích cưỡng cầu kẻ khác, tới thì tốt, mà không tới cũng chẳng sao.

Những luyện đan sư khác nghe thấy hai chữ Vân Tiêu này cũng đều sững sờ. Mặc dù Vân Tiêu này quả thực có tiếng thiên tài, đang cực kỳ nổi bật, nhưng cũng không đáng để cho nhân vật như Dược Nghịch Mệnh xem trọng chứ?


Nói cho cùng cũng chỉ là một nhân tài mới nổi thôi, đủ để khiến Dược Nghịch Mệnh chú ý như vậy?

Tuy mọi người không hiểu, nhưng đều ăn ý không hỏi quá nhiều, trước mắt bọn họ không thể chờ đợi được nữa, bọn họ muốn xem bảo bối mà Bất Tử Đan Đế cũng không hiểu nổi rốt cuộc là vật thế nào.

"Lần này gọi chư vị đến đây, các ngươi cũng đều biết là chuyện gì".

"Hơn hai ngàn năm trước, ta tình cờ thu được một hạt châu, một hạt châu ta hoàn toàn xem không hiểu".

"Sau khi trở về, ta vẫn luôn muốn luyện hóa nó. Nhưng đã trôi qua nhiều năm, hạt châu không hề có biến hóa gì".

"Cho nên, lần này ta gọi chư vị tới, chính là muốn hợp lực mọi người, thử xem có thể luyện hóa vật này hay không".

"Sau khi thành công, tất nhiên ta cũng sẽ không bạc đãi mọi người", Dược Nghịch Mệnh trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không nói quá nhiều lời dông dài.

"Đan Đế khách khí, có thể tham dự vào đã là vinh hạnh của chúng ta".

"Chính xác, được Đan Đế để mắt tới, may mắn có thể hợp tác với Đan Đế, đây đã là phúc ba đời”.


"Hahaha, Đan Đế, con người của ta thích nói thẳng, dù sao ta cũng sẽ khách khí với ngài, ngài chính là có không ít đồ tốt đấy!"

"Hahahaha, lời này không hề giả. Chẳng qua, ta tò mò về hạt châu kia hơn, rốt cuộc là hạt châu kiểu gì mà có thể khiến Đan Đế bó tay chịu trói".

Dược Nghịch Mệnh không nói nhiều, trực tiếp vung tay lên một cái, một lò luyện đan trống rỗng xuất hiện chỗ đất trống ngay trước mặt.

Khoảnh khắc mọi người trông thấy lò luyện đan, ánh mắt đều sáng ngời. Đây chính là lò Thất Chuyển Càn Khôn mà Đan Đế sử dụng sao?

Phải biết rằng, một luyện đan sư giỏi cũng cần một lò luyện đan tốt, bởi như vậy, xác suất thành đan sẽ tăng lên nhiều, cũng có thể dễ dàng luyện chế ra đan dược cao cấp hơn.

Trước tiên không đề cập tới hạt châu bên trong lò luyện đan này, chỉ riêng lò luyện đan này cũng đủ để đông đảo luyện đan sư chảy nước miếng.

Mọi người quan sát một phen, rồi mới bắt đầu đánh giá đến hạt châu trong lò luyện đan.
 
Chương 286: C286: Không sao


"Hạt châu này óng ánh trong suốt, lại không cảm thấy bất kỳ hơi thở nào, như thể không hề có bất kỳ sóng năng lượng nào".

"Chính xác, thoạt nhìn như là một hạt châu bình thường đến không thể bình thường hơn”.

"Càng là như vậy càng chứng tỏ vật này bất phàm, bởi vì chúng ta hoàn toàn không nhìn thấu".

"Không sai, nếu là hạt châu thông thường thì sao nhiều năm như vậy lại không thể luyện hóa nổi, vật này nhất định bất phàm.

"Hay là để luyện hóa vật này thì cần ngọn lửa đặc thù nào đó mới được?"

"Ngọn lửa của Đan Đế chính là Bất Diệt Linh Hỏa, đến lửa này còn không được thì cần ngọn lửa đặc thù như thế nào nữa?"

"Này... Liệu có phải do Bất Diệt Linh Hỏa và thứ này không tương khắc nhau không? Cho nên không thể luyện hóa, đổi thành ngọn lửa khác thử xem sao?"

"Được, vậy để ta đi thử xem. Đúng lúc đoạn thời gian trước ta vừa thu phục Thanh Liên Linh Hỏa, để xem có thể luyện hóa vật này hay không".

Lúc này, một người chợt bước lên một bước, trong tay người đó hiện lên một ngọn lửa màu xanh lá, chính là Thanh Liên Linh Hỏa kia.

Sau khi Thanh Liên Linh Hỏa tiến vào lò luyện đan, đối phương lập tức dùng hết sức lực, muốn luyện hóa Thai Châu.


Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, Thai Châu này vẫn không hề biến hóa, cuối cùng, người này không thể không từ bỏ.

"Hầy, xem ra Thanh Liên Linh Hỏa này của ta không được". "Vậy để ta đi thử một chút". "Ta cũng tới”.

Mỗi người đều nếm thử, lúc này Dược Nghịch Mệnh cũng ở bên cạnh xem xét cẩn thận, nhưng kết quả cuối cùng lại làm cho người ta thất vọng.

Toàn quân bị diệt, không ai có thể luyện hóa vật này. "Tại sao có thể như vậy? Cái này rốt cuộc là thứ gì mà khó khăn như thế?"

"Nói bừa, Đan Đế luyện hóa nhiều năm như vậy cũng không thành công, dựa vào chúng ta mới làm được chút ít mà có thể thành công hay sao?”

"Vậy còn có những biện pháp gì khác không? Cũng không thể cứ thế từ bỏ đị?"

"Để suy nghĩ xem đã, mọi người cùng nhau nghĩ cách đi". Có thể trở thành luyện đan sư cao cấp, bọn họ tất nhiên đều không phải là hạng người dễ dàng bỏ cuộc, mặc dù mọi người chịu chút đả kích, nhưng đã

nhanh chóng phấn chấn lại.

Rất nhiều luyện đan sư đỉnh cấp tụ tập cùng một chỗ bàn bạc với nhau, cảnh tượng này không thể không nói là cực kỳ đồ sộ.

Dược Nghịch Mệnh ở bên cạnh không hề ngăn cản, cũng không nói gì nhiều, trái lại ông ta cảm thấy hình ảnh như vậy rất tốt.

Nếu luyện đan sư có thể vẫn luôn duy trì sự nhiệt tình như vậy, duy trì việc chung sức hợp tác như này, đối với toàn bộ luyện đan mà nói, đây là chuyện tốt.

Mọi người kiếm củi ngọn lửa bùng, mà không phải là tự quét tuyết trước cửa. Về chuyện này, Dược Nghịch Mệnh có hơi tự tỉ, bởi tuy ông ta là Đan Đế,

nhưng cống hiến ông ta làm ra cho giới luyện đan đã ít lại càng ít, chỉ có tên tuổi thôi!

"Sư phụ, Vân Tiêu tới”.

Đột nhiên, lời nói của Dược Duyên khiến ánh mắt Dược Nghịch Mệnh biến đổi, Vân Tiêu vẫn đến sao?

Mặc dù muộn một chút, nhưng cũng không muộn quá lâu.

Lúc này, một người trẻ tuổi đi vào phủ Đan Đế, người trẻ tuổi kia mặc một thân áo đỏ, mặt như Quan Ngọc, khí chất bất phàm.


Vân Tiêu xuất hiện cũng đưa tới sự chú ý của những người khác.

"Người này chính là Vân Tiêu?"

"Không sai, là hắn ta, ta đã thấy hắn ta".

"Hắn ta bao nhiêu tuổi rồi? Tu vi gì, luyện đan sư phẩm giai nào?"

"Nghe nói Vân Tiêu này hình như mới chỉ hai mươi hai tuổi, thế mà tu vi hiện †ại của hắn ta đã đến Thần Thông cảnh tầng thứ bảy? Thiên phú tu luyện của tên

này cũng tốt như vậy?"

"Ta nhớ đại khái nửa năm trước, tu vi của tên này hình như chỉ là Thần Thông cảnh tầng thứ ba, có nửa năm mà tăng lên bốn tầng cảnh giới?"

"Đúng rồi, nửa năm trước phẩm giai luyện đan sư của hắn ta hình như là luyện đan sư cấp Địa".

Luyện đan sư cấp Địa hai mươi hai tuổi sao?

Cấp bậc luyện đan sư của Thái Huyền Giới gần như giống hệt cấp bậc của công pháp, theo thứ tự là: cấp Tiểu Hoàng, cấp Huyền, cấp Địa, cấp Thiên, cấp Vương, cấp Hoàng, cấp Đế.

Người bình thường đến cuối đời chỉ có thể đạt tới luyện đan sư cấp Chúa, nói cho cùng, số luyện đan sư đột phá đến Đại Đế chỉ mình Dược Nghịch Mệnh, những người khác không thể đột phá đến Đại Đế, tất nhiên không thể thành luyện đan sư cấp Đế.


Nhưng bây giờ, bất kể là thiên phú tu luyện hay thiên phú luyện đan của Vân Tiêu này đều làm cho người ta sợ hãi thán phục, nói không chừng sau này kẻ này có thể trở thành luyện đan sư cấp Đế.

"Vãn bối Vân Tiêu gặp qua Đan Đế".

"Đường xá xa xôi, thực lực chịu hạn chế, cho nên ta mới chậm một chút".

Dược Nghịch Mệnh thấy Vân Tiêu này không siểm nịnh không tự ti, cũng không kiêu ngạo tự phụ, tự cao tự đại, trong lòng hết sức hài lòng. Nhưng dù nào cũng chỉ vừa mới gặp nhau, ông ta không thể khẳng định tâm tính phẩm hạnh của người này như thế nào.

"Không sao, có thể tới là tốt rồi".

Dược Nghịch Mệnh gật đầu cười, không để ý việc Vân Tiêu đến trễ, sau đó thuật lại tình huống cho hắn ta một lần.

"Không phải chứ, Đan Đế nhìn Vân Tiêu này với con mắt khác? Đây là tình huống gì?"

"Thiên phú và khả năng của Vân Tiêu quả thật có tư cách này, không phải sao?"

"Điều này cũng đúng, nhưng đây chính là Đan Đế, dù Vân Tiêu có là kỳ tài ngút trời, cuối cùng vẫn là một người trẻ tuổi thôi, ta luôn cảm giác dường như Đan Đế có suy nghĩ khác biệt gì đó”.

"Chẳng lẽ là... thu đồ đệ?"
 
Chương 287: C287: Không phải chỉ là một hạt châu


Khi ý nghĩ ấy nảy ra trong đầu, các luyện đan sư đều vô cùng chấn động. Dược Nghịch Mệnh là một nhân vật như thế nào, cả đời này ông ta chỉ thu nhận một người học trò, chính là Dược Duyên, mà ấy còn là bởi quan hệ giữa ông †a và Dược Duyên không bình thường.

Trước kia có biết bao nhiêu người muốn bái nhập vào Đan Đế Môn, song đều bị cự tuyệt.

Mà bây giờ, Đan Đế lại muốn nhận Vân Tiêu làm đồ đệ? Liệu đây có phải là ảo giác của bọn họ không?

Tuy mọi người sinh lòng ngờ vực, nhưng không dám suy nghĩ nhiều, dù sao việc cấp bách hiện giờ là xử lý hạt châu.

Vân Tiêu cũng không ngờ Đan Đế mời mình đến là vì hạt châu này.

Điều khiến hắn ta ngạc nhiên hơn nừa là không chỉ Đan Đế không thành công mà nhiều luyện đan sư cao cấp ở đây đều thất bại?

Vân Tiêu cau mày nhìn hạt châu trong lò luyện đan, nó... Không phải chỉ là một hạt châu bình thường sao?


“Xin hỏi tiền bối, ta có thể cầm hạt châu này xem xét được không?”, Vân Tiêu nói với giọng cung kính.

“Được”. “Đa tạ.

Dược Nghịch Mệnh thu Bất Diệt Linh Hỏa trong lò luyện đan lại, sau đó Vân Tiêu cầm lấy hạt châu ra xem.

Sau khi quan sát tỉ mỉ nhiều lần, hắn ta đưa ra kết luận.

“Tiền bối, đây... Chỉ là một hạt châu bình thường, chẳng qua cứng rắn hơn các hạt châu khác mà thôi”.

Hắn ta vừa nói xong thì sắc mặt của các luyện đan sư ở đây đều thay đổi, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Vân Tiêu.

“Ý của ngươi là bao nhiêu người bọn ta cùng với Đan Đế đều nhìn nhầm rồi?”

“Hay là ngươi cảm thấy hiểu biết nhiều hơn bọn ta?”

“Nếu ngươi nói đó chỉ là một hạt châu bình thường, vậy thì ta hỏi ngươi, rốt cuộc là hạt châu bình thường gì có thể bị linh hỏa nghìn năm thiêu mà không hề hấn gì?”

“Trên đời này lại có hạt châu bình thường như thế sao?”

“Quả nhiên là tuổi trẻ vô tri, tiểu tử, ngươi có thiên phú, nhưng chung quy vẫn thiếu kinh nghiệm”.

Kết luận của Vân Tiêu khiến mọi người bất mãn, nhưng dường như Vân Tiêu không hề quan tâm những người khác nói gì mà vẫn khăng khăng giữ nguyên ý kiến của mình.


“Có lẽ ta còn trẻ không hiểu biết, nhưng ta vẫn cảm thấy nó chỉ là một hạt châu tâm thường”.

Thật ra Dược Nghịch Mệnh cũng từng nghĩ như vậy, nhưng ông ta không tin một hạt châu bình thường có thể cứng rắn đến mức ấy.

Dược Nghịch Mệnh lấy lại hạt châu từ tay Vân Tiêu, quan sát nó một lúc lâu, rồi nói: “Có khi nào có một khả năng là thứ này không phải là đồ vật ở Thái Huyền

Giới?”

Nói xong tất cả mọi người đều sửng sốt, không phải là đồ vật ở Thái Huyền Giới, lẽ nào lại là từ thượng giới rơi xuống đây?

Có lẽ đúng là có khả năng ấy thật, chỉ có đồ vật ở thượng giới mới có được tính chất cứng rắn đến vậy, khiến cho mọi người bó tay hết cách.

“Đan Đế, ý của ngài là muốn luyện hóa hạt châu này thì không thể dùng linh hỏa bình thường, mà cần phải dùng ngọn lửa cao cấp hơn mới được sao?”

“Ta cảm thấy Đan Đế nói có lý, đồ vật từ thượng giới thì đương nhiên Thái Huyền Giới chúng ta không thể hiểu thấu”.

“So với lời của Vân Tiêu, thì ta tin tưởng phán đoán của Đan Đế hơn”.


Dù gì cũng là Đan Đế, lời nói của ông ta có sức ảnh hưởng nhất định, huống hồ bọn họ cũng cho rằng sự suy đoán của Đan Đế chính xác hơn của Vân Tiêu.

Vân Tiêu cũng ngẩn ra tại chỗ, hẳn ta nhìn hạt châu trong tay Đan Đế mà trầm †ư, chẳng lẽ mình nhìn nhầm thật, hạt châu ấy không tầm thường, hơn nữa còn là đồ vật ở thượng giới?

“Các vị, nếu thứ này đã khó có thể luyện hóa, chỉ bằng thôi vậy”.

“Mọi người khó có được một lần tụ hợp lại với nhau, ta có thể cho phép các ngươi ở lại phủ Đan Đế của ta thêm vài ngày, coi như trao đổi những tâm đắc trong việc luyện đan”.

Bọn họ có thể ở lại phủ Đan Đế?

Chuyện tốt như thế mà bỏ lỡ thì e rằng cả đời này không còn cơ hội nữa.

“Đa tạ Đan Đế, nhưng mà bọn ta vẫn muốn tiếp tục thử xen”.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom