Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Xuyên Thành Diễn Viên Tuyến Mười Tám, Nhờ Vào Hệ Thống Ăn Dưa Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 560


Trong phòng khách Văn gia vô cùng hỗn loạn, bác sĩ Lý lại bị gọi tới, vội vàng cấp cứu cho Văn lão gia, một hồi lâu sau Văn lão gia mới khôi phục hô hấp, xe cấp cứu cũng vừa tới, đưa ông ta đi bệnh viện.

Văn Hiên Minh và Phương Nguyệt Hinh cũng đi theo đến bệnh viện, tuy rằng vừa mới cãi nhau nhưng dù sao đi nữa ông ta cũng là ba của Văn Hiên Minh, không thể mặc kệ được.

Lục Yên Yên rất lo lắng, sợ Văn Hiên Minh sẽ tìm Lâm Trà tính sổ, nhưng Văn Hiên Minh cũng rất hiểu lý lẽ, nhìn thấy được sự lo lắng trên mặt các khách mời, anh nói thẳng ra: "Lâm Trà chỉ nói sự thật mà thôi."

Thấy ba mình hộc m.á.u rồi bất tỉnh nhân sự, anh đương nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng những chuyện này đều là do ông ta tự làm tự chịu, không thể trách Lâm Trà được.

Nếu như Văn lão gia thật sự chưa từng làm những chuyện đáng xấu hổ kia thì bây giờ cũng không đến mức như vậy....

Văn lão gia được đưa đến bệnh viện Hải Thị, kết quả chẩn đoán là trúng gió.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đột qụy khiến ông ta bị rối loạn chức năng tứ chi và rối loạn nhận thức.

Về sau Văn lão gia chỉ có thể ngồi xe lăn, không thể ngủ với con dâu, không thể uống được sữa bò ở trang trại nữa, cũng không thể trêu chọc các phu nhân ở biệt thự Lâm Ngữ nữa, lại càng không thể bức hôn Văn Hiên Minh và Mục Hi.

Về phần Mục Hi, sau khi nghe tin Văn lão gia trúng gió, đồng nghĩa với việc kế hoạch lấy Văn Hiên Minh ra làm lá chắn của cô ta cũng thất bại, chủ động rời khỏi Văn gia.

Nhưng chuyện cô ta mang thai con của Văn Hồng Quang lại bị người ta nặc danh phơi bày, cảnh sát lập tức bắt giữ cô ta với tội danh h.i.ế.p dâm, sau khi kiểm tra, biết được đứa bé trong bụng Mục Hi thật sự là của Văn Hồng Quang, cô ta chính thức bị kết án. Thế nhưng bởi vì cô ta đang mang thai, cộng với sự nhúng tay của Mục gia, cuối cùng Mục Hi hưởng án treo.

* Ngày hôm sau, các khách mời trở lại thôn Tình Xuyên, trả Quang Tông và hai đứa con của nó lại cho bà Hạ, nhân tiện cho bà xem tình hình của bốn con mèo nhỏ ở nhà mới.

Trong video phản hồi của nữ sinh đại học, mèo con đã học được cách dùng cát vệ sinh của mèo, nó đang ngồi xổm trên hố cát ra sức rặn.

Mèo con của bà cụ mặc một cái áo len thật dày, nằm trên đầu chú chó Đại Hoàng. Đại Hoàng vô cùng bối rối, nằm im không dám nhúc nhích, sợ sẽ đánh thức mèo con.

Mèo con tặng cho cậu bé thì nằm trong tòa thành Lego mà cậu bé xây dựng cho nó, vô cùng ngoan ngoãn.

Cuối cùng là mèo con tặng cho Phương Nguyệt Hinh, sau sự kiện tối hôm qua bị ném ra ngoài thì bây giờ trong nhà đã không còn ai có thể thương tổn nó, ngay cả quản gia Lưu vẫn luôn không thích chú mèo con này cũng đã bị Phương Nguyệt Hinh sa thải, giờ phút này mèo con đang ngồi trên tấm đệm lông xù màu trắng mềm mại, ngoan ngoãn lòng đỏ trứng sống.

Cả bốn chú mèo con đều tìm được chủ nhân phù hợp và sống rất tốt.

Bà Hạ thấy vậy mới yên tâm.

Có lẽ Quang Tông cũng rất hài lòng, nó không xem nữa mà bắt đầu tha hai đứa con nhỏ của mình vào trong ổ.

Bà Hạ cảm thấy lại nhờ tổ chương trình tìm thêm người nhận nuôi hai chú mèo con còn lại.

Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, khách mời lần lượt nói lời tạm biệt với các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp.

Hơn nữa, còn thông báo cho họ biết tập phát sóng tiếp theo cũng chính là tập cuối cùng, bởi vì là tập cuối cùng, cho nên sẽ lùi lại đến mười ngày sau mới ghi hình.

[Chương trình sắp kết thúc!]

[Có chút không nỡ! Theo dõi lâu như vậy, tôi thật sự không thể chấp nhận được chuyện chương trình đã sắp kết thúc!]

[Đề nghị chương trình làm thêm mùa thứ hai! Tôi nhất định sẽ kêu gọi mọi người ủng hộ]] [Nhưng có lẽ đến lúc đó cũng sẽ không có bao nhiêu khách mời dám đến tham gia-] [A... thế mà đã đến tập cuối rồi ư? Thật đáng mong đợi-] [Tôi cũng mong đợi-]
 
Chương 561


Lâm Trà trở lại tiểu khu Tử Kim Hoa, mười ngày kế tiếp lịch trình của cô vô cùng bận rộn.

Vai diễn trong "Lạc Hoa Ngâm" đã kết thúc, nhưng vì là nữ chính, cô phải tham gia chụp ảnh tuyên truyền, còn phải học thuộc lòng kịch bản, Thiên Diệu đã có thời gian khai máy, chính là sau khi "Cuộc sống Thư giãn" kết thúc.

Đồng thời, kịch bản thành công trên nền tảng và được xếp hạng là cấp S, điều này có nghĩa là nên tảng cũng sẽ tham gia đầu tư.

Hiện giờ, Lâm Trà đã là một ngôi sao hạng A thực sự, danh tiếng và độ nổi tiếng của cô vượt xa mức tưởng tượng mặc dù tác phẩm của cô còn chưa công chiếu.

Ngoài ra, bộ phim "Họa Cốt" dự kiến sẽ ra mắt vào dịp Tết Nguyên đán, Tôn Thiên Thiên đã mời rất nhiều đoàn đội đến để triển trai quá trình sản xuất hậu kỳ. Bọn họ đã tung một đoạn trailer ngắn lên mạng, hiệu quả vô cùng tốt, khán giả rất chờ mong bộ phim này.

Còn có đoạn quảng cáo trang sức của do Lâm Trà và Thẩm Túy quay đã được công chiếu, hình ảnh duy mỹ rực rỡ, nhất là phân cảnh Thẩm Túy ôm Lâm Trà, khiến cho vô số fan gào khóc.

[Rốt cuộc thì CP của tôi cũng phát kẹo rồi!]

[Mau ném cho hai người họ một cái kịch bản tình nhân đi! Tôi thật sự rất mong đợi!]

[Ủng hộ lầu trên, với giá trị nhan sắc của hai người bọn họ, không sợ không bán được vél]

[Túy Túy cũng đã trưởng thành rồi, mau tìm bạn gái đi, tôi thấy Lâm Trà thật sự rất phù hợp đó]...

Cư dân mạng không ngừng đẩy thuyền hai người bọn họ. Nhưng trong thực tế, Lâm Trà đã khá lâu rồi không gặp Thẩm Túy.

Nhìn thấy những bình luận đẩy thuyền kia, cô bất giác nhớ tới bữa tiệc lần đó, Thẩm Túy nói trong lòng anh nhớ mãi không quên một cô gái, Lâm Trà không khỏi cảm thấy trong lòng hơi trống trải. "Lâm Trà! Mày đang nghĩ cái gì vậy!"

Lâm Trà vỗ vỗ khuôn mặt của mình: "Mày phải về nhà! Cuối cùng mày vẫn phải trở về hiện thực, đừng suy nghĩ nữa!"

Gần đây tần suất Thẩm Túy xuất hiện trong đầu cô ngày càng nhiều. Lâm Trà luôn tự nói với mình là đừng nghĩ nữa, nhưng không hiểu sao vẫn cứ vô thức nhớ tới anh ta.

Lâm Trà cảm thấy, đây có lẽ chỉ là sự khao khát của cô đối với cái đẹp mà thôi, dù sao thì Thẩm lão sư cũng đẹp trai như vậy, ai mà không thích trai đẹp chứ?

Thế nhưng, vào ngày sinh nhật của Kim Đậu Đậu, Lâm Trà một lần nữa nhìn thấy Thẩm Túy, lúc này cô mới phát hiện hình như cảm giác của mình đối với anh không chỉ đơn giản như vậy!

Tiệc sinh nhật của Kim Đậu Đậu được tổ chức tại trang viên Kim Gia.

Sảnh tiệc lớn nhất trên tầng hai của biệt thự trang viên được mở ra làm nơi tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 23 cho con gái.

Quan hệ giữa Lục Yên Yên và Kim Đậu Đậu rất tốt, cô đến khá sớm.

Trong số những người đến sớm còn có anh họ của Kim Đậu Đậu - Thẩm Túy.

Kim Đậu Đậu thấy hai người xuất hiện liền chạy tới đòi quà.

Món quà Lục Yên Yên chuẩn bị cho Kim Đậu Đậu là một cái vòng cổ trị giá mười triệu, hai ngày trước cô vừa đấu giá được ở hội đấu giá Tô Phú, là một viên kim cương đen được bao quanh bởi một loạt viên kim cương nhỏ có kích cỡ khác nhau, tượng trưng cho các vì sao và mặt trăng, cũng ngụ ý cho tương lai của Kim Đậu Đậu.

Món quà của Thẩm Túy thì tương đối đặc biệt. Được đóng gói vô cùng tinh xảo, đựng trong một chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ chạm khắc phỉ thúy trong suốt, Kim Đậu Đậu thử ước lượng, rất nặng.

Quà chị Yên Yên tặng đã rất quý giá rồi, không ngờ quà anh họ tặng lại càng quý giá hơn!

Quả nhiên, mặc dù ngày thường anh ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn rất thương cô em gái này-

Kim Đậu Đậu vui vẻ mở hộp gỗ đàn hương khảm phi thúy ra. Nhìn thoáng qua, lại đột nhiên khép lại.

Kim Đậu Đậu dụi dụi mắt, lần nữa mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một chồng sách: "Nghiên cứu Tiếng Anh”"Nghiên cứu chính trị""Nghiên cứu toán học"...

Kim Đậu Đậu:???

Kim Đậu Đậu không thể tin vào mắt mình: "Sao anh lại tặng em thứ này!"
 
Chương 562


Thẩm Túy nhún nhún vai: "Hai ngày trước nghe dì nói em quá rảnh rỗi, định đăng ký cho em thi Tiếng Anh, vậy thì đọc thử những quyển sách này đi, rất bổ ích"

Điên à?

Kim Đậu Đậu nghe như sét đánh ngang tai, cô tưởng rằng mẹ cô chỉ nói đùa mà thôi?

Buổi tiệc sinh nhật tốt đẹp của cô giờ phút này đã tan thành mây khói!

Kim Đậu Đậu cảm thấy cô cần phải tránh xa Thẩm Túy một chút, nếu còn tiếp tục ở gần người anh họ này chắc cô sẽ điên lên mất!

Kim Đậu Đậu nở nụ cười gượng gạo, xách váy chạy đi tìm trưởng bối khác xin quà.

Kim Đậu Đậu đi rồi, Lục Yên Yên đứng bên cạnh Thẩm Túy tán gấu.

"Nghe Tôn Thiên Thiên nói, tuần trước lúc ở tầng hầm, Lâm Trà xém chút nữa đã bị Cao Tuấn Dật quấy rối, không biết là ai đã cứu cô ấy nhỉ?"

"Lúc đó anh còn nói muốn xuống xe lấy đồ, rõ ràng anh biết Cao Tuấn Dật nghe được tiếng lòng của Lâm Trà thì sẽ không buông tha cho cô ấy, vậy nên mới cố ý tìm cớ để xuống tầng hầm!"

Lục Yên Yên cảm thấy mắt nhìn người của mình rất chuẩn, cô nhìn thấy Thẩm Túy rõ ràng là có tình cảm với Lâm Trà.

Thế nhưng không biết tại sao gần đây Thẩm Túy lại chủ động xa lánh Lâm Trà, thái độ cũng trở nên xa cách, giữa hai người dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

Lúc này Lâm Trà vẫn chưa tới, Thẩm Túy và Lục Yên Yên đứng ở ban công tầng hai, ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn bao phủ lấy trang viên.

Thẩm Túy nhẹ nhàng vuốt ve ly champagne trong tay, nhìn những bọt khí bám vào vách ly thủy tinh đang chậm rãi bay lên, nổ tung và cuối cùng là biến mất hoàn toàn.

Một hồi lâu sau, Thẩm Túy mới nói: "Tôi đã làm tổn thương cô ấy."

"Ai?" Lục Yên Yên sửng sốt, sau đó mới ý thức được người Thẩm Túy đang nhắc tới chính là Lâm Trà. "Lần trước bỏ đi mà không nói một lời, là lỗi của tôi, là tôi đã phụ lòng cô ấy." Thẩm Túy chậm rãi nói.

Lúc đó Thẩm Túy bị buộc phải trở lại thế giới hiện thực của mình.

Hôm đó là sinh nhật Lâm Trà, Thẩm Túy vốn định tỏ tình với cô, nhưng anh còn chưa kịp nói gì thì đã bị ép rời đi. Cho đến hôm nay Thẩm Túy vẫn không biết rốt cuộc Lâm Trà đã trải qua một đêm đó như thế nào?

Lâm Trà phải trở về, đây là kết quả mà anh đã xác định được, nhưng hiện tại Lâm Trà vẫn không thích anh, hơn nữa còn quên hết mọi chuyện trong quá khứ, nếu như tình cảm vẫn chưa bắt đầu, vậy thì chấm dứt nó ngay từ đầu sẽ tốt hơn.

Những ký ức kia chỉ cần anh nhớ là đủ rồi. Cứ bình thường như thế này, chờ Lâm Trà trở lại thế giới hiện thực sẽ không khổ sở nữa.

Lục Yên Yên có thể nhìn ra được Thẩm Túy đang che giấu rất nhiều chuyện, nhưng nếu như anh đã không muốn nói thì cô cũng không tiện hỏi nhiều: "Những điều nên nói tôi cũng đã nói hết rồi, đến lúc đó anh đừng hối hận là được!"

*

Bảy giờ, tiệc sinh nhật bắt đầu, cũng đã có khá nhiều người đến.

Đa số đều là bạn bè của Kim Đậu Đậu ở trong nước, còn có một số ít là người trong giới hào môn, mọi người tụ tập lại trò chuyện với nhau, nào là thảo luận về các nhãn hiệu định chế cao cấp, túi xách kiểu mới, mỹ phẩm, trang sức...

Lúc Lâm Trà tới thì đã hơi muộn.

Cô vừa kết thúc một cảnh quay quảng cáo liền vội vàng chạy tới tiệc sinh nhật của Kim Đậu Đậu.

Quà cô tặng chính là truyện tranh BL mà cô sưu tầm được, trong đó có rất nhiều bộ đã ngừng xuất bản, không có trên thị trường, cô phải dựa vào hệ thống ăn dưa mới có thể tìm được.

"Chị Trà Trà! Chỉ có chị là hiểu em nhất!"

Kim Đậu Đậu ôm lấy những quyển truyện kia, nước mắt lưng tròng. Đều là sách, nhưng sao sách của Lâm Trà tặng và sách của Thẩm Túy tặng lại khác nhau như vậy chứ! Những vị khách còn lại cũng lục tục đến, Kim Đậu Đậu còn phải đi tiếp đón bạn bè, cô cất kỹ những quyển truyện kia, nói lời cảm ơn với Lâm Trà rồi rời đi.
 
Chương 563


Kim Đậu Đậu dùng chiếc hộp gỗ đàn hương chạm khắc phỉ thúy có giá trị hơn trăm vạn của Thẩm Túy để đựng truyện tranh Lâm Trà tặng, còn những quyển sách "Nghiên cứu Tiếng Anh" kia đã bị cô nhét vào trong góc bàn từ lâu rồi.

Lâm Trà không quen các tiểu thư nhà giàu kia, vì thế đi tới bên cạnh Lục Yên Yên, yên tĩnh đứng đấy ăn bánh ngọt.

Chỉ là bây giờ đã không giống ngày xưa nữa, dạo gần đây những tin tức liên quan đến Lâm Trà quá nhiều, nào là nữ chính ( Lạc Hoa Ngâm) rồi đến trailer tuyên truyền ( Họa Cốt), quảng cáo trang sức Casse... Rất nhiều người nhìn thấy Lâm Trà đều chủ động tới chào hỏi.

Lâm Trà mỉm cười đáp lại từng người một, nhưng cô không nhận ra ai cả.

Liễu Linh Nhi vừa tới cũng đi thẳng đến chỗ Lâm Trà.

Liễu Linh Nhi không quen Kim Đậu Đậu, nhưng nghe nói hôm nay Lâm Trà Lục và Yên Yên đều sẽ đến, cho nên cô ta cũng muốn đến góp vui.

Nhìn thấy Thẩm Túy cũng ở đây, Liễu Linh Nhi trêu ghẹo nói.

"Ơ! Couple tái hợp rồi- Nếu như fan nhìn thấy cảnh tượng này, không biết bọn họ sẽ hưng phấn đến cỡ nào!"

Gần đây Liễu Linh Nhi trở về trường học, rảnh rỗi sẽ lên mạng, đương nhiên biết được chuyện Lâm Trà và Thẩm Túy đang được cư dân mạng đẩy thuyền với nhau.

Mặc dù đa số mọi người đều cảm thấy couple này không có triển vọng, nhưng cho dù như thế cũng không ảnh hưởng đến việc fan đẩy thuyền. Chỉ trong mấy ngày qua, hai người đã lên hot search hơn mười lần.

Lâm Trà xấu hổ nhìn Thẩm Túy. Bởi vì biết Thẩm Túy đã có người trong lòng cho nên Lâm Trà không có chủ động bắt chuyện với anh. Còn Thẩm Túy thì vẫn bận rộn xã giao với các đại thiếu gia trong giới hào môn, từ đầu đến cuối cũng không hề để ý tới cô.

Bây giờ nghe thấy lời này của Liễu Linh Nhi, Lâm Trà mới ngượng ngùng nói: "Đó đều là fan nói lung tung... Tôi và Thẩm lão sư chỉ là bạn bè mà thôi." "Ít nhất cũng đã hợp tác với nhau ba lần, còn nằm viện cùng nhau, như vậy đã được tính là bạn bè rồi phải không?"

"Đúng vậy." Liễu Linh Nhi cũng không biết rõ về quan hệ giữa Lâm Trà và Thẩm Túy, chỉ là tùy tiện trêu ghẹo hai câu mà thôi, cô đẩy đẩy bả vai Lâm Trà: "Không thử xem sao? Thẩm lão sư đẹp trai như vậy, dù sao cũng không lỗ vốn đâu!"

Lâm Trà trừng to mắt: "Cô đã bị mấy tên tra nam kia lừa nhiều lần như vậy mà vẫn còn tin vào tình yêu à?”

Liễu Linh Nhi bĩu môi: "Thẩm lão sư cũng có phải tra nam đâu chứ!"

Hai người lại tiếp tục tán gẫu vài câu, đề tài dần dần đi xa. Lâm Trà len lén liếc nhìn Thẩm Túy một cái, thấy anh không có phản ứng gì thì cảm thấy hơi khó chịu.

Cô tiện tay cầm lấy một ly trà đá trên bàn, uống một ngụm.

[Hmm... Ngọt quá, cũng rất ngon]

[Chỉ có đồ ăn là tốt nhất, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng mình]

Lục Yên Yên trò chuyện với mấy khách khứa khác xong, vừa trở về đã nhìn thấy Lâm Trà ngồi ở bên cạnh bàn dài, vui vẻ uống hết một ly rồi lại một ly trà đá Hiroshima.

"Cô đừng uống nhiều như vậy!" Lục Yên Yên tốt bụng nhắc nhở: "Đây không phải trà, mà là rượu."

"Rượu?" Lâm Trà sửng sốt: "Nó rất ngọt mà!"

Lục Yên Yên cũng không có để ý xem rốt cuộc Lâm Trà đã uống bao nhiêu ly, dù sao đây cũng là tiệc sinh nhật của Kim Đậu Đậu, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhắc nhở hai câu liền rời đi.

Lâm Trà uống thêm hai ngụm nữa mới lưu luyến buông tay, ánh mắt chuyển sang các món đồ ăn nhẹ.

Thế nhưng ăn chưa được hai miếng thì đầu óc đã bắt đầu choáng váng.

[Thứ nước kia thật sự là rượu?]

Lâm Trà vỗ vỗ đầu, lảo đảo đi ra khỏi buổi tiệc.

Ở góc rẽ lầu hai có một toilet, cô rửa mặt xong thì đầu óc mới tỉnh táo hơn một chút. Thế nhưng Lâm Trà đã đánh giá tửu lượng của mình quá cao rồi. Từ đại sảnh đến toilet cùng lắm cũng chỉ có mấy chục mét, nhưng Lâm Trà càng đi càng choáng váng, chân cũng mềm nhữn ra, cô cảm thấy mình sắp đứng không vững nữa rồi.

Đi về phía trước thêm mấy bước nữa, Lâm Trà loạng choạng ngã xuống.

Một bàn tay nhanh chóng đỡ lấy cô.

Lâm Trà ngẩng đầu, là một người đàn ông xa lạ.

"Lâm Trà? Không sao chứ?" Đối phương dịu dàng hỏi.
 
Chương 564


Lâm Trà lắc lắc đầu: "Tôi không sao."

"Tôi đã xem trailer bộ phim mới của cô."

Người đàn ông nói tiếp: "Diễn rất tốt, còn có hai video quảng cáo, biểu hiện cũng rất tốt. Cô say rồi? Để tôi đỡ cô vào phòng nghỉ ngơi-"

Người đàn ông đỡ Lâm Trà.

Lâm Trà muốn hất tay anh ta ra, nhưng lại không có một chút sức lực nào.

"Không cần, anh buông tôi ra đi, tôi có thể..."

Lâm Trà giẫy giụa.

Người đàn ông cũng không buông tay ra mà nói: "Cô đã say thành như vậy rồi, có thể làm gì đây?”

Giọng nói của anh ta vang lên bên tai Lâm Trà, khoảng cách rất gần, khiến Lâm Trà cảm thấy rất khó chịu. Cô theo bản năng muốn kéo dài khoảng cách với đối phương, nhưng anh ta lại càng xích đến gần hơn.

Mắt thấy phía trước chính là phòng nghỉ, Lâm Trà giật mình, trong lòng có một dự cảm không tốt, cô muốn giãy giụa, nhưng cơ thể lúc này lại chẳng có một tí sức lực nào.

Bỗng nhiên cánh tay Lâm Trà bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ túm lấy, Lâm Trà đứng không vững, trực tiếp ngã vào trong một cái ôm ấm áp, đầu đập thẳng vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của đối phương, cô đau đến nhe răng.

"Ai? Là ai dám phá hỏng chuyện tốt của ông đây... Thẩm Túy?1"

Người đàn ông kia vô cùng bực bội, nhưng người tới lại là Thẩm Túy, anh ta không dám đắc tội, chỉ có thể nuốt cơn giận xuống.

"Cút, đừng để tôi nói lại lần thứ hai."

Giọng nói của Thẩm Tuý giờ phút này vô cùng lạnh lùng.

"Được được được..." Người đàn ông hoảng hốt, lập tức chạy trốn. Đợi người đàn ông kia đi rồi, Thẩm Túy mới cúi đầu, nhìn Lâm Trà đã say khướt trong lòng mình.

"Lâm Trà? Lâm Trà?"

Anh thử gọi mấy tiếng, Lâm Trà không hề có động tĩnh gì.

Thẩm Túy ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Lâm Trà, chắc chắn là đã uống không ít: "Không biết tửu lượng của mình sao? Còn uống nhiều như vậy làm gì!"

Rõ ràng là anh đang trách móc cô, nhưng trong giọng nói lại không hề có chút trách móc nào, chỉ có sự bất lực.

Lâm Trà không trả lời, thoải mái cọ cọ vào lồng n.g.ự.c Thẩm Túy, lẩm bẩm nói một câu: "Thẩm lão sư, vì sao anh lại thích cô gái kia... Cô ấy thật sự tốt như vậy sao?"

Động tác của Thẩm Túy khựng lại.

Lâm Trà lại lẩm bẩm: "Vì sao tôi dùng hệ thống mà vẫn không tìm ra cô gái đó chứ..."

"Vì sao phải tìm cô ấy?" Thẩm Túy đỡ Lâm Trà, chăm chú nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Lâm Trà bởi vì say rượu mà trở nên mơ màng, nhưng con ngươi vẫn trong suốt như cũ.

Cô nghe thấy câu hỏi này, ngượng ngùng cúi đầu: "Muốn nhìn xem cô gái mà anh tâm tâm niệm niệm rốt cuộc là người như thế nào."

Thẩm Túy im lặng một hồi lâu.

Trên hành lang chỉ có hai người bọn họ, vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Túy nặng nề nhìn Lâm Trà, ánh mắt dịu dàng: "Nhìn vào gương sẽ biết!"

"Cái gì?"

Lâm Trà nghe không hiểu anh có ý gì, cô đau khổ gãi gãi đầu.

Nhưng Thẩm Túy cũng không nói tiếp, ôm ngang người Lâm Trà lên.

Cảm nhận được cơ thể đột nhiên lơ lửng trên không trung, đầu óc Lâm Trà đã tỉnh táo hơn không ít, cô hét lên một tiếng rồi ôm chặt lấy Thẩm Túy.

"Em say rồi, trên lầu là phòng khách, anh đưa em lên đó nghỉ ngơi."

Hai người lên lầu. Thời gian càng dài, tác dụng của thứ rượu kia càng lớn.

Đợi đến phòng khách, Thẩm Túy buông Lâm Trà xuống, Lâm Trà đột nhiên kéo anh một cái, vì quá bất ngờ nên Thẩm Túy không đứng vững, hai người cứ như vậy mà ngã xuống giường.

Thẩm Túy trừng to mắt, một giây sau, bàn tay nhỏ bé của Lâm Trà đã mò đến trên cơ bụng của anh.

"Umm... Chắc quá”

Thẩm Túy:???

Hai tay anh đè lên Lâm Trà, yết hầu trượt xuống, cổ họng khô ran.

“Trà Trà... Đừng như vậy."

Anh nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này.

Nhưng Lâm Trà lại không hề nghe lời, bàn tay nhỏ của cô càng sờ càng nghiện.

"Cơ bụng... sáu múi -"

Thẩm Túy: "..."

"Lâm Trà, em... Em đừng như vậy!"

Thẩm Túy khàn giọng gằn từng chữ. Lời nói đứt đoạn lại có chút giống như đang rên rỉ: "Dù sao anh cũng là đàn ông, em đừng như vậy!"

"Nếu em cứ thích như vậy... Thì sẽ thế nào đây?

Lâm Trà đột nhiên dùng sức xoay người một cái, đè Thẩm Túy xuống bên dưới.

Cô chớp chớp mắt, trong đôi mắt lấp lánh mang theo chút sắc dục. Ngón tay thon dài mơn trớn trên gương mặt anh tuấn của Thẩm Túy, từ mũi đến xương quai hàm, rồi đến yết hầu, từ từ dời xuống bên dưới...
 
Chương 565


Bụng dưới Thẩm Túy căng cứng, năm ngón tay siết chặt, cổ họng có chút ngứa ngáy, anh nhắm chặt mắt lại.

"Anh sẽ không nhịn nổi."

Anh nói.

Ngón tay Lâm Trà đột nhiên dừng lại, dừng ở một vị trí vô cùng xấu hổ.

Thẩm Túy nhắm mắt lại, giờ phút này anh chỉ nghe thấy tiếng tim đập và tiếng hít thở dồn dập của mình.

Đột nhiên Lâm Trà lên tiếng: "Thẩm lão sư."

Giọng nói của cô không giống như đang say, rất nghiêm túc: "Tôi có cảm giác, hình như tôi thích anh"

"Ong" một tiếng, đầu óc Thẩm Túy nổ tung lên, anh trừng to hai mắt nhìn Lâm Trà.

Lâm Trà cho rằng Thẩm Túy không nghe rõ, nói lại một lần nữa: "Thẩm lão sư, em thích anh”

Chỉ một câu ngắn gọn, đơn giản, thẳng thắn, dứt khoát.

Thẩm Túy siết chặt nắm tay.

Một hồi lâu sau, Thẩm Túy đột nhiên cười tự giễu: "Ngu ngốc."

Lâm Trà:?

Cô nhíu mày, khó hiểu nhìn Thẩm Túy: "Anh mắng cái gì?"

Thẩm Túy không nhịn được, đè cô xuống, cả người anh đều bao trùm lấy cô.

Hai người hôn nhau triền miên.

Giữa chừng, Thẩm Túy nói nhỏ bên tai Lâm Trà: "Trà Trà, đừng đi có được không?"

Giọng nói kia lúc xa lúc gần, giống như chỉ là giấc mộng của Lâm Trà, nhưng cô lại theo bản năng nói một câu: "Được..." Trong lòng Thẩm Túy bây giờ như muốn nổ tung, anh chỉ hận không thể hoà cô vào trong xương tủy của mình, để hai người mãi mãi không thể tách rời.

Lâm Trà vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Thẩm Túy bỗng nhiên dừng lại, anh bắt lấy tay của cô.

"Không được..."

Thẩm Túy cắn răng, chua xót nói: "Em say rồi."

"Em không có say." Lâm Trà bĩu môi.

Thẩm Túy: "Bây giờ đang say, chờ sáng mai tỉnh dậy, chắc chắn em sẽ đổi ý."

Thẩm Túy không tin sau khi Lâm Trà tỉnh lại còn có thể tình nguyện ở lại. Lời nói của người say rượu không đáng tin!

Lâm Trà say, nhưng anh không có say.

Thẩm Túy đứng dậy, anh buông Lâm Trà ra, bàn tay nhỏ bé của Lâm Trà vươn tới, có chút lưu luyến không rời, nhưng động tác của Thẩm Túy nhanh hơn, anh kéo chăn bông tới, quấn quanh Lâm Trà.

Lâm Trà:???

"Thẩm Túy, anh điên à?"

"Anh thả em ra!"

"Thả em ra!"

"Đồ khốn!"

"Tôi nguyền rủa anh ăn mì không có gói gia vị! Đồ khốn kiếp!"...

Thẩm Túy không nghe được những lời tiếp theo.

Bởi vì anh cũng không khá hơn Lâm Trà bao nhiêu, vội vàng xông phòng tắm, ngâm nước lạnh hơn nửa giờ.

Sau khi từ phòng tắm đi ra, Thẩm Túy mới cảm thấy bình tĩnh hơn đôi chút.

Mà Lâm Trà cũng đã ngừng kêu gào rồi, vốn dĩ cô đang say rượu, lại nằm trong ổ chăn ấm áp, chỉ một lát liền ngủ thiếp đi.

Trở lại tiệc sinh nhật, tóc Thẩm Túy vẫn còn hơi ướt, những giọt nước trong suốt từ trên tóc rơi xuống, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

Kim Đậu Đậu nghi hoặc nhìn Thẩm Túy, lại nhìn lên ban công lầu hai: "Trời mưa sao? Rõ ràng là không có mà? Vậy anh bị sao vậy?"

Thẩm Túy lạnh lùng liếc cô một cái: "Xem ra số sách kia vẫn chưa đủ nhiều, hôm khác anh sẽ tìm thêm cho em mấy cuốn nữa."

Kim Đậu Đậu:???

Hôm nay là sinh nhật của em đó!

Anh có còn là người không!?

*

Ngày hôm sau, Lâm Trà tỉnh lại trong phòng khách biệt thự của trang viên Kim Gia.

Tối hôm qua uống say, lẽ ra lúc tỉnh dậy đầu óc phải vô cùng đau nhức mới đúng chứ? Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Trà mơ mơ màng màng nhớ ra lúc nửa đêm có người cho cô uống thuốc giải rượu, cho nên bây giờ đầu óc cô mới có thể tỉnh táo.

Tối hôm qua... Hình như đã xảy ra rất nhiều chuyện...

Nhưng xảy ra chuyện gì thì Lâm Trà lại không thể nhớ ra.

[Mình sẽ không phát điên chứ?]

Lâm Trà lo lắng mở to hai mắt: "Đây chính là tiệc sinh nhật của Kim Đậu Đậu mà"

Cô mở hệ thống ăn dưa ra, muốn nhìn xem rốt cuộc tối hôm qua mình đã làm cái gì, nhìn thấy cảnh tượng mình nhào vào Thẩm Túy, cánh tay còn sờ soạng trên người anh, mặt Lâm Trà lập tức đỏ lên, vội vàng đóng hệ thống ăn dưa lại.

[???]

[Tôi thế mà lại đi sờ soạng cơ bụng của Thẩm Túy? Còn kéo anh ấy lên giường!?]

[Xong rồi... Lần này xong thật rồi!]

Hai mắt Lâm Trà dại ra: [Tối hôm qua mình bạo như vậy... Sẽ không... Sẽ không có ngủ với Thẩm Túy chứ?]

Lâm Trà không dám tiếp tục xem nữa, nhưng cô có cảm giác rất có khả năng mình đã làm ra chuyện như vậy. Say rượu, trai đẹp, cơ bụng... Nếu như không có xảy ra chuyện gì thì mới là kỳ quái.

Nghĩ như vậy, Lâm Trà thấp thỏm đi xuống lầu.

Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên đều ở trong phòng khách, tối hôm qua tiệc sinh nhật kết thúc hơi muộn, vì vậy có một số bạn bè thân thiết với Kim Đậu Đậu ở lại đây.

Kim Đậu Đậu nhìn thấy Lâm Trà, nhiệt tình chào hỏi. Nhưng Lâm Trà nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình uống say bí tỉ, không biết đã làm ra chuyện gì, cô có hơi mất tự nhiên, chỉ đáp lại qua loa.

Kim Đậu Đậu cũng không hỏi nhiều, líu ríu trò chuyện với Lâm Trà về những chuyện thú vị trong bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, nhìn thấy Thẩm Túy xuống lầu, cô còn không quên chế nhạo.

"Cô không biết đâu, tối hôm qua anh họ tôi đi ra ngoài một chuyến, lúc trở lại thì quần áo đều nhăn nhúm, tôi nghi ngờ anh ấy đi làm chuyện xấu gì đó rồi bị người ta đánh!"

"Khụ khụ khụ..."

Lâm Trà đang uống sữa đậu nành thì nghe thấy lời này của Kim Đậu Đậu, cô ho sặc sua.

Cô không dám nhìn Thẩm Túy, chỉ có thể cúi thấp đầu lén nhìn anh một cái, thấy trên mặt anh không có biểu tình gì, cũng không để ý tới cô, trong lòng cô càng thêm thấp thỏm.

[Kim đại tiểu thư... ]

Tiếng lòng Lâm Trà mang theo chút tuyệt vọng: [Anh họ của cô không phải bị người ta đánh đâu... ]

[Mà chính là ngủ với tôi]

Kim Đậu Đậu: Hả?

Lục Yên Yên: Hả???

Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên đồng loạt trừng to mắt nhìn Lâm Trà và Thẩm Túy.

Từ tối hôm qua đến bây giờ cùng lắm cũng chỉ có mười mấy tiếng thôi mà! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
 
Chương 566


Lục Yên Yên và Kim Đậu Đậu kinh ngạc.

Ngay cả Thẩm Túy là người điềm tĩnh, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Không phải chứ... đã tới một bước kia đâu?

Tại sao ở trong lòng Lâm Trà lại thành hai người ngủ với nhau vậy?

Đối với chuyện này Lâm Trà hồn nhiên không biết gì, vẫn gian nan chuẩn bị...

[Tôi phải chịu trách nhiệm chứ?]

[Tối hôm qua hình như là tôi chủ động?]

[Nhưng mà phải làm sao nhỉ? Chẳng lẽ mạnh mẽ, chủ động áp sát Thẩm Túy rồi nói: Anh đã là người của tôi? Tối nay chúng ta tiếp tục tân hôn nhé?]

"Khụ khụ khụ..."

Thẩm Túy đang uống sữa đậu nành ho khan, ho đến nỗi đỏ cả mắt.

Cảnh này lọt vào trong mắt Lâm Trà thì biến thành - -

[Éc! Thẩm Túy cũng ấm ức!!!]

[Cũng đúng mà. Người ta là một người đàn ông vô cùng giữ mình, người ta tốt bụng đỡ mình đi nghỉ thế mà mình lại bổ nhào vào người ta... không ấm ức mới lạ... ]

[Nhưng cảm giác sờ vào cơ bụng kia thật sự rất thích... Nếu quả thật để cho tôi chịu trách nhiệm, thì sau này còn có thể sờ thêm mấy lần nữa đúng không... Éc, mong -]

"Phốc..."

Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên thật sự không nhịn được, bật cười.

Vô cùng giữ mình?

Rốt cuộc sao Lâm Trà lại thấy Trâm Túy vô cùng giữ mình vậy!

Lục Yên Yên và Thẩm Túy quen biết nhiều năm, trong ấn tượng của cô thì Thẩm Túy rõ ràng là một con hồ ly giảo hoạt Kim Đậu Đậu càng tức Thẩm Túy, vừa nghĩ tới toàn bộ đề thi nghiên cứu sinh tối hôm qua, cô lại cảm thấy Thẩm Túy đâu chỉ là hồ ly mà là ma quỷ mới đúng!

Nhất định phải có người bắt được loại ác ma này, nếu để ở ngoài sẽ hại cô!

Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên nháy mắt ra hiệu phát hiện việc này không đơn giản, trong lòng đều có ý định tác hợp hai người.

"Chị Yên Yên, gần đây bên cạnh em xảy ra một chuyện.

Kim Đậu Đậu vừa lấy bánh mì nướng sốt bơ cho cô ấy vừa ung dung nói: "Một người bạn của em ngủ với một người bạn của cô ấy, còn không muốn chịu trách nhiệm!"

Lâm Trà:!!!

Lâm Trà trừng to mắt, nhìn chằm chằm Kim Đậu Đậu.

[Sao người bạn này của Đậu Đậu... Sao giống mình thế?!]

[Trùng hợp, nhất định là trùng hợp thôi phải không?]

"Sao bạn cùng lớp của em lại có thể làm điều này?"

Lục Yên Yên có vẻ phẫn nộ, nhưng vẫn giữ tư thái ưu nhã như cũ, bình tĩnh ung dung dùng d.a.o rĩa cắt trứng chiên trong đĩa, lòng đỏ trứng vừa bị đ.â.m thủng khiến chất lỏng vàng óng ánh trong nháy mắt tuôn ra:

"Cởi quần người ta còn không chịu trách nhiệm, đây chắc chắn là hành vi của người phụ nữ cặn bã! Đậu Đậu, em không thể bắt chước hành vi đó đâu nhé! Gái ngoan như chúng ta thì nhất định phải chịu trách nhiệm!"

"Đúng vậy!"

Kim Đậu Đậu liên tục phụ họa, cô cảm thấy lời nói không đủ khẳng định, còn kích động gật đầu như giã tỏi.

[Nhưng... nhưng tôi không cố ý!]

Tiếng lòng Lâm Trà dần nhỏ đi, ánh mắt hoảng hốt không dám nhìn Thẩm Túy trước mặt.

[Tất cả là do trà đá Trường Đảo trong tiệc sinh nhật Đậu Đậu quá ngon, tôi còn tưởng là trà... Đó chỉ là hành vi lúc say rượu thôi, lúc ấy có thể làm vô số việc... ] "Cho dù uống say..."

Lục Yên Yên tăng âm lượng, găn từng chữ: "Cũng phải chịu trách nhiệm!!!"

"Đúng!"

Kim Đậu Đậu cũng tăng âm lượng, nghiêm nghị nói: "Chẳng lẽ người say rượu lái xe đ.â.m c.h.ế.t người thì không phải chịu trách nhiệm sao? Hợp đồng ký ở quán rượu không tính à? Không thể lấy say rượu là cái cớ được!"

"Trà Trà, tôi tin tưởng cô."

"Cô là một cô gái tốt!"

Đột nhiên Lục Yên Yên nhìn về phía Lâm Trà, ánh mắt lấp lánh.

Lâm Trà run rẩy một cái, tay cầm d.a.o nĩa cũng run rẩy. Nhưng dường như Lục Yên Yên không thấy mà nắm lấy hai vai Lâm Trà, nghiêm túc nói: "Cô rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện, ngây thơ, đáng yêu, ngủ với người khác nhất định sẽ không cư xử vô trách nhiệm như vậy đúng không??!"

"Hả?"

Lâm Trà bối rối, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào.

Cô... cũng không có ý định không chịu trách nhiệm đúng không?

Nhưng cho dù cô muốn chịu trách nhiệm... Thẩm Túy có muốn không?
 
Chương 567


Sáng sớm thức dậy Thẩm Túy thậm chí không ở trên giường, đến giờ cũng không nói gì với cô, rõ ràng là muốn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Lâm Trà đảo tròng mắt, ánh mắt len lén liếc về phía Thẩm Túy.

Nghe Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên một xướng một họa thế nhưng Thẩm Túy thờ ơ. Anh vẫn ưu nhã ăn xong bữa sáng trên bàn ăn, sau đó nhẹ nhàng lau đi vết dâu mỡ không tôn tại trên khóe miệng.

Từng động tác của anh đều thể hiện sự cao quý và tao nhã. Ánh năng ban mai chiếu vào anh qua cửa kính khiến anh giống như một hoàng tử lạc vào nhan gian, trông càng m.ô.n.g lung và không chân thật.

Ánh mắt Lâm Trà dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú của anh, dần dần đi xuống phía dưới, ngang qua yết hầu, dù hình ảnh phía dưới cổ áo bị áo sơ mi màu đen che kín không nhìn thấy, nhưng không hiểu sao Lâm Trà lại tưởng tượng ra bộ dáng Thẩm Túy không mặc quần áo lộ ra cơ bụng.

Lâm Trà:???

[Nghiệp chướng]

Lâm Trà vô cùng đau đớn trong lòng.

[Tôi thật sự là cầm thú! Liếc mắt một cái cũng có thể tưởng tượng ra nhiều thứ k.h.i.ê.u d.â.m như vậy!!]

Thẩm Túy ngây thơ không quan tâm đến dục vọng như thế sao cô lại ngủ với anh chứ!

Nhưng...

Trước mặt có một em trai đẹp trai như vậy mà không ngủ cùng thì cô ấy cũng không được đúng không?

Là một phụ nữ trưởng thành thích đọc truyện tranh 18+ và thỉnh thoảng có cả những bài báo khiêu dâm... Lâm Trà cảm thấy cô là người bình thường!

[Chịu trách nhiệm!] [Nhất định phải chịu trách nhiệm!]

[Nếu không chịu trách nhiệm thì tôi cũng quá khốn nạn]

Lâm Trà thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên vỗ tay hoan nghênh dưới bàn ăn.

ôi!

Xong rồi!

Hiển nhiên hai người rất hài lòng với sự hợp tác vừa rồi của mình

Mà Thẩm Túy đã ăn xong điểm tâm cũng không để ý tới Kim Đậu Đậu và Lục Yên Yên, mà nhìn Lâm Trà đầu tiên.

"Ăn xong chưa?"

"Hả?"

Lâm Trà ngẩng đầu nhìn Thẩm Túy, nhưng một giây sau trong đầu lại toàn hình ảnh khiêu dâm, cô nhanh chóng lắc đầu để khỏi nghĩ lung tung.

"Tôi có chuyện muốn nói với em một chút!" Thẩm Túy bình tĩnh nói.

Trái tim Lâm Trà lại đập thình thịch.

Thẩm Túy muốn nói chuyện với cô?

Chuyện gì vậy?

Chuyện tối hôm qua... sao?

Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, ăn hai miếng trứng chiên rồi lề mê đứng dậy đi theo Thẩm Túy tới ban công lầu hai.

Sự bừa bộn của bữa tiệc sinh nhật tối qua đã được dọn dẹp từ lâu, đại sảnh và ban công tầng hai đã trở lại ngăn nắp như xưa.

Xa xa là rừng trái cây xanh um tươi tốt trong trang viên, chung quanh còn có hồ nước sâu không thấy đáy, mặt trời mọc lên, ánh sáng ấm áp phủ kín mặt đất mùa đông.

"Thẩm lão sư..."

Trong lòng Lâm Trà thấp thỏm, không thèm quan tâm thưởng thức cảnh đẹp gì nữa. "Anh gọi tôi lên đây có chuyện gì sao?”

[Hẳn là chuyện tối hôm qua rồi?]

[Thẩm Túy muốn tôi chịu trách nhiệm, hay là muốn... ]

"Hôm qua chúng ta không làm chuyện gì cả!"

Đột nhiên Thẩm Túy nói.

Vẻ mặt Lâm Trà cứng đờ, khó tin nhìn về phía Thẩm Túy.

Thẩm Túy: "Tôi biết em uống say cho nên muốn nói cho em biết. Em đừng nghĩ nhiều."

Lâm Trà há miệng muốn nói gì nhưng cái gì cũng không nói.

Cô không nhìn thấy hệ thống cuối cùng cho nên không biết tối hôm qua cụ thể xay ra chuyện gì, nhưng ít nhất, Thẩm Túy đã giúp cô đến phòng khách là sự thật, việc cô chạm vào cơ bụng Thẩm Túy cũng là sự thật.

Cho dù thật sự chưa làm một bước nào tiếp theo, nhưng cũng không thể coi là "không có gì" chứ?

Lâm Trà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của Thẩm Túy, do dự hồi lâu mới thử hỏi: "Vậy... tối hôm qua là thật sao?"

Thẩm Túy rũ mí mắt xuống, Lâm Trà không thấy rõ biểu cảm của anh, chỉ thấy im lặng rất lâu mới nghe được giọng nói của anh: "Em uống say, cho nên coi như chưa từng xảy ra chuyện gì."

Uống say rồi...

Cho nên coi như không có phát sinh...

Không phải là sự chấp nhận tích cực, cũng không phải là sự từ chối tiêu cực.

Nói một cách đơn giản, khi bạn say, mọi hành động của bạn không thể coi là hành động của ý thức chủ quan.

"Tôi hiểu rồi."

Giọng nói của Lâm Trà không có chút cảm xúc nào, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc, ánh mắt đặc biệt kiên quyết:

"Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn muốn cảm ơn Thẩm lão sư về chuyện tối qua." "Không có gì." Thẩm Túy nhẹ giọng nói.
 
Chương 568


Cách đó không xa, Lục Yên Yên và Kim Đậu Đậu trốn sau cửa đại sảnh lầu hai nghe lén hai người nói chuyện.

"Vậy... đây là?" Kim Đậu Đậu đưa ra một câu hỏi trong lòng.

"Không phải rõ ràng sao?"

Lục Yên Yên bĩu môi: "Anh họ em sao có thể ngu ngốc như vậy! Rõ ràng thích Lâm Trà còn giúp cô ấy đối phó với rất nhiều tên cặn bã có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy, thế mà đến thời khắc mấu chốt lại lùi bước? Hay anh họ em không giỏi khoản đó vậy!"

"Em không biết!" Kim Đậu Đậu vô cùng bối rối, còn có chút mất mát.

*

Suy nghĩ của Lâm Trà không phức tạp như Lục Yên Yên và Kim Đậu Đậu, thậm chí cô còn điều chỉnh rất tốt.

Sau khi nói chuyện với Thẩm Túy xong, Lâm Trà xuống lầu ăn sáng, sau đó được Trần Vân đón đi theo các loại thông báo.

Cô không còn là kẻ ngốc nữa, giờ đây lịch trình hàng ngày của cô rất kín, sau khi hoàn thành việc ghi hình tập cuối cùng của é Cuộc sống thư giãn} thì cô sẽ gia nhập đoàn làm phim Lạc Hoa Ngâm)_ không được một giây nghỉ ngơi.

Vì quá bận rộn nên cô gần như không có thời gian để cảm thấy khó chịu với Thẩm Túy.

Lâm Trà nghĩ rất đơn giản: nếu Thẩm Túy muốn coi như không có chuyện gì xảy ra thì cô cũng vậy. Trên thực tế cô phải trở về, nên cho dù cô thật sự muốn chịu trách nhiệm cũng không chịu trách nhiệm được.

Một khi hạt đã nảy mầm và người ta rắc một nắm đất lên để chôn hạt và che đậy mọi dấu hiệu thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Hơn nữa cô thật sự bận rộn, không quan tâm những thứ này.

Sau khi rời khỏi trang viên Kim gia, Lâm Trà bận rộn với nhiều hoạt động. Trần Vân cố ý giới hạn lịch trình của mình trong tuần trước, sau đó sẽ có ba ngày nghỉ ngơi, Lâm Trà cũng cần tham gia lớp diễn xuất và học thuộc lời thoại.

Hoạt động cuối cùng của tuần này kết thúc trên thảm đỏ đêm Tinh Quang.

Lúc Lâm Trà tỉnh dậy thì đã ở trong phòng trang điểm của giải trí Tinh Huy. Hôm nay đã khác xưa, cô không còn là cô bé ngốc nghếch không thể mượn váy nữa, giờ cô là Tạp Tắc.

Với tư cách là người phát ngôn của AI, trang phục và đồ trang sức cho đêm Tinh Quang tối nay đều do Lam Huyết cung cấp.

"Lam Huyết cũng là một trong những nhà tài trợ cho đêm Tinh Quang lần này."

Lâm Trà đang trang điểm, Trần Vân ở một bên xem lịch trình sắp xếp của Lâm Trà: " Vì thế. đêm nay em sẽ đi thảm đỏ chung với Thẩm Túy."

Lâm Trà khựng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

"Đương nhiên là vì địa vị ở Lam Huyết và cả địa vị của Thẩm Túy nữa nên em cũng may mắn được thơm lây." Trần Vân nói: "Đây là một cơ hội tốt! Nhất định chúng ta phải nắm bắt!"

Lâm Trà hít sâu một hơi.

Chẳng qua là cùng Thẩm Túy đi thảm đỏ thôi mà, trước kia cũng không phải chưa từng đi cùng nhau.

"Yên tâm, không thành vấn đề."

Lâm Trà nói với Trần Vân cũng là động viên mình.

"À đúng rồi."

Đột nhiên Trần Vân nghĩ đến điều gì đó, mới vừa đi tới cửa lại quay trở lại: "Đêm nay, Lâm Sở Nhu cũng sẽ đến nhưng mà vị trí của hai người không gần nhau. Chị nhắc em trước đừng đừng để xảy ra chuyện gì ở tiệc tối nhé."

Lâm Trà gật đầu.

Mặc dù câu chuyện đã sụp đổ đến mức mẹ ruột của cô cũng không nhận ra, nhưng Lâm Trà có linh cảm rằng hệ thống sẽ sớm quay trở lại và câu chuyện sẽ sớm kết thúc.

Gặp được Lâm Sở Nhu là chuyện tất nhiên.

*

Trong phòng trang điểm Thiên Dự. "Đêm Tinh Quang này anh sẽ không đi, nhưng Lâm Trà cũng ở đây nên em ngoan ngoãn một chút."

Lâm Sở Nhu trang điểm được một nửa thì đột nhiên cửa phòng tạo hình bị đẩy ra, Lâm Chiêu Dật không đầu không đuôi nói một câu như vậy.

Lâm Sở Nhu thở nặng nề, n.g.ự.c phập phồng, Lâm Chiêu Dật đứng sau lưng cô ta nên không nhìn thấy một màn này, còn đang dặn dò:

"Phía sau Trà Trà có Lục Yên Yên và Tôn Thiên Thiên, gần đây nó còn thân thiết với cả thiên kim của tập đoàn Kim thị nên em đừng có mà gây chuyện với nó."

"Anh, anh không tin em à!"

Lâm Sở Nhu cười khổ: "Cô ta chỉ là em gái không có huyết thống của anh, em mới là em gái ruột của anh!"

Lâm Chiêu Dật nhíu mày, thấp giọng nói: "Anh không có ý này, anh chỉ..."
 
Chương 569


"Yên tâm" Lâm Sở Nhu không lưu tình cắt ngang lời Lâm Chiêu Dật: "Em chỉ đi thảm đỏ thôi em sẽ không liên quan gì đến cô ấy."

Qua gương trang điểm, Lâm Chiêu Dật cũng thấy rõ biểu cảm của Lâm Sở Nhu. Có thể vì gần đây nhân khí của cô không tốt nên hơi tức giận, lúc nói đến Lâm Trà cũng không kiêu hãnh và khoa trương như trước nữa mà kiềm chế rất nhiều.

Lâm Chiêu Dật lắc đầu, anh đã nói với cô những gì cần nói. Chỉ cần Lâm Sở Nhu nghe lời của anh, hẳn là buổi tối sẽ không gây ra chuyện gì.

Mà Lâm Sở Nhu đưa mắt nhìn Lâm Chiêu Dật đi xa mới thoải mái mở lòng bàn tay đang nắm chặt ra, lòng bàn tay đã bị móng tay cứa đỏ bừng.

Lâm Sở Nhu hít sâu để bình tĩnh lại mọi sự bất mãn và oán giận trong lòng.

Mục tiêu tối nay của cô không phải Lâm Trà mà là Bùi Hồng Vân.

Cô cẩn thạn nhớ lại những quý nhân xuất hiện trong mộng, lại phát hiện phần lớn bọn họ đã đứng về phía Lục Yên Yên và Lâm Trà, và sẽ không đến bên cạnh mình nữa.

Hạ Vân Tề, Thẩm Túy... đều là những người giúp đỡ cô ta rất nhiều ở trong mộng: Hạ Vân Tề cho cô hậu phương hào môn kiên cố, Thẩm Túy đưa cô vào giới điện ảnh sân khấu và cuối cùng trở thành ảnh hậu... Mà hôm nay hai người này, một người thành vị hôn phu của Lục Yên Yên, một người xào CP với Lâm Trà ở trên internet, thậm chí còn hợp tác với nhau nhiều lần.

Lâm Sở Nhu biết từ hai người này

Đã không có khả năng ra tay.

Tuy nhiên, còn có một cơ hội khác để thăng tiến trong giấc mơ - - Bùi Hồng Vân.

Bùi Hồng Vân cũng là ảnh đế, tuy hơi lớn tuổi nhưng anh ta tự chăm sóc dung nhan rất tốt. Năm anh ta 36 tuổi, anh ta nhận một bộ phim nghệ thuật và giành được cúp ảnh đế tam kim, ngay cả nữ chính không có tiếng tăm gì lúc ấy cũng nổi tiếng chỉ trong một đêm.

Lâm Sở Nhu trong mộng không nhận bộ phim đó bởi vì trong bộ phim nghệ thuật đó... có không ít cảnh khỏa thân, vì vậy mà cô ta bỏ cuộc.

Nhưng lần này, cô ta sẽ không bỏ cuộc.

Nhất định cô ta phải trở thành nữ chính của bộ phim đó, một lần nữa đi lên đỉnh cao!

*

Đêm Tinh Quang, muôn người mong chờ.

Mùa đông khắc nghiệt nhưng cũng không thể ngăn cản bước chân chờ đợi của các fan và phóng viên. Thảm đỏ còn chưa bắt đầu mà bên ngoài quảng trường đêm Tinh Quang đã chật như nêm cối, vô số đèn hiệu và ánh đèn tiếp viện hội tụ cùng một chỗ, hợp thành một dải ngân hà rực rỡ.

Mà phòng chờ của hội trường cũng náo nhiệt như vậy.

Các khách quý tham gia hoạt động đều ở phòng chờ chờ, để khách không bị nhàm chán, ban tổ chức đã chuẩn bị nhiều hoạt động trong phòng chờ, ngoài phòng thay đồ cần thiết còn có thể chơi mạt chược, bãy rập, đoán mệnh, còn có máy ném rổ.

Bốn người Triệu Tân Nam, Chương Thiếu Đằng, đạo diễn Phùng, đạo diễn Du đã tới, vì buồn chán nên bốn người chỉ mở bàn mạt chược để giải trí trong khi chờ đợi những vị khách khác.

"Nghe nói bộ phim mới của đạo diễn Chương sắp khởi quay? Anh ta lại nhận được đầu tư từ Thiên Dự? Ghê phết!" Đạo diễn Phùng ném một ống bốn, giọng điệu nghe có vẻ lãnh đạm, nhưng vẻ mặt lại có chút chua chát.

"Đâu có đâu có, tôi còn kém đạo diễn Phùng chán, « Họa Cốt » còn chưa ra mắt mà anh cũng đã chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo rồi!"

Đạo diễn Chương tự nhủ mình không thể lấy đủ hai món, anh liếc chúng và nói: "Vô dụng thôi, vứt chúng đi."

"Đạo diễn Triệu không phải cũng vậy sao?"

Đạo diễn Phùng lại nói: " Nước mắt thiên sứ thành công như vậy lại bán quyền phát sóng cho hai đài truyên hình. Không muốn nghỉ ngơi mà phải đi quay phim mới à?"

"Chúng ta còn trẻ hãy kiếm nhiều tiền hơn nhé!" Triệu Tân Nam vui vẻ nói: "Phim truyền hình không bằng điện ảnh của các anh, tôi phải quay nhiều một chút mới đủ kiếm tiền mua quan tài"

Đạo diễn Du nhìn chằm chằm bài, luôn cảm thấy ba người trước mặt này nhìn như đánh bài nhưng hình như trong lời nói có hàm ý. Nhưng ông nghe không hiểu nên chuyên tâm cầm bài, cầu một cái hồ.

"Bảy ống? Bài xấu thết" Đạo diễn Phùng tức giận vứt bỏ bảy ống trong tay.
 
Chương 570


Chương Thiếu Đằng lập tức cầm lấy bảy ống: "Ăn! Năm sáu bảy ống, Thuận Tử, cảm ơn đạo diễn Phùng!"

"Ơ! Ba cái!" Mắt Triệu Tân Nam cũng sáng lên: "Cùng ăn! Cảm ơn đạo diễn Chương!"

Cái này ngay cả địao diễn Phùng cũng không bình tĩnh nổi, nhìn Triệu Tân Nam đánh ra một cái ba vạn, lập tức cũng tới cái "Đụng”.

Chỉ có đạo diễn Du, đi hai vòng sửng sốt không ăn được gì. Tuy nhiên, sự cạnh tranh giữa ba người trước mặt đã bước vào cơn sốt và càng trở nên khốc liệt hơn.

"Ăn một bữa là không thể béo được! Sau khi bộ phim cuối cùng thành công, hãy nghỉ ngơi thật tốt nhé! Tôi và cô ấy đã hợp tác trong một bộ phim, tiếp theo cô ấy nhất định sẽ chọn đoàn làm phim của tôi!"

"Hừ, cậu đang nghĩ đến cái gì thế! Tôi đã làm việc với cô ấy hai lần! Chúng tôi đã tham gia các chương trình tạp kỹ và quay quảng cáo. Dù thế nào đi nữa, cô ấy vẫn luôn chọn tôi!"

"Chúng tôi chưa hợp tác cũng không sao! Kịch bản của tôi hay, ai có sáng suốt nhất định sẽ chọn tôi!"

"Chọn tôi! Đến đoàn làm phim của tôi!"

"Chọn tôi chọn tôi!"

"Nhất định là tôi!"

Lúc này đạo diễn Du đã hiểu.

Ba cái người này.

Người ta đang cướp người!

Nhưng gần đây có ai nổi tiếng đến mức làm cho ba vị đạo diễn kích động muốn đón về thế?

"Hoàn hảo, « Cuộc sống thư giãn mùa thứ hai » sang năm mới ghi hình. Tôi đã ký hợp đồng ba mùa với khách ngay từ đầu. Việc hợp tác diễn ra rất suôn sẻ và tôi không phải lo lắng về việc tìm khách -" Trong lòng đạo diễn Du vô cùng tự hào, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ba con mắt sắc bén như lưỡi d.a.o đ.â.m vào người mình.

Đạo diễn Du:???

Tôi cũng không có râu, làm gì nhìn tôi hung dữ như vậy?

Cảm giác có cái gì không đúng...

*

Bên kia là chiếc RV của Lâm Sở Nhu.

Chiếc xe chạy về phía hội trường đêm Tinh Quang, cửa trước chật ních fan và phóng viên. Tất cả các ngôi sao sẽ vào phòng chờ ở cửa sau, đến giờ lại lần lượt từ cửa trước đi vào hội trường.

Trên xe, ngoài Lâm Sở Nhu còn có hai nghệ sĩ thiên dự.

"Nhu Nhu, nghe nói cô đã lấy được vai nữ chính của bộ phim mới của đạo diễn Chương, người hợp tác là Bùi Hồng Vân! Cô giỏi quá!"

Người nói là Triệu Viện Viện, cũng là một thiên kim hào môn ở Hải Thành, bởi vì muốn làm minh tinh nên đã gia nhập Thiên Dự thông qua Lâm Sở Nhu.

Chỉ là diện mạo cô bình thường, diễn xuất cũng bình thường nên ở giới giải trí vẫn không nóng không lạnh. Gia đình cô không phải là một gia đình giàu có hàng đầu và không thể cung cấp cho cô nhiều tài nguyên, Triệu Viện Viện chỉ có thể dựa vào cố gắng của chính mình, nịnh nọt Lâm Sở Nhu tìm kiếm tài nguyên.

"Cô ấy xinh đẹp, diễn xuất tốt, đạo diễn Chương có thể có Nhu Nhu làm nữ chính là may mắn của anh ấy đấy!"

Một cô gái khác nói chuyện tên là Trần Di. Hoàn cảnh cũng tương tự Triệu Viện Viện, muốn nịnh nọt Lâm Sở Nhu để tìm kiếm tài nguyên tốt.

"Được rồi mà-" Lâm Sở Nhu hơi có chút thẹn thùng nói: "Chỉ là hứa hẹn ngoài miệng, còn chưa ký hợp đồng!"

Triệu Viện Viện ánh mắt lóe lên, tràn đầy chờ mong: "Nữ chính nhất định là của cô! Tôi nghe nói bộ phim này còn có rất nhiều nhân vật, Nhu Nhu, quan hệ của chúng ta tốt như vậy..." Lâm Sở Nhu cười lạnh trong lòng.

Biết ngay mà! Hai người này khen mình như vậy, chắc chắn là muốn lấy tài nguyên từ trong tay cô!

Tuy nhiên Lâm Sở Nhu cũng thích cảm giác được khen ngợi này, gật đầu đồng ý nói: "Hôm nay đạo diễn Chương cũng ở đây, đến lúc đó tôi giới thiệu với mọi người."

Triệu Viện Viện: "Thật sao? Nhu Nhu người thật tốt quá!"

Trần Di: "Nhu Nhu vốn là tốt rồi, nghe nói bộ phim này là đạo diễn Chương dốc hết tâm huyết ba năm làm việc. Nhu Nhu, nhất định cô có thể nổi tiếng nhờ bộ phim này đấy!"

Lâm Sở Nhu ôn nhu cười.

Mặc dù Lâm Sở Nhu đã qua thử vai nhưng không hiểu sao Chương Tử Đằng vẫn chưa ký hợp đồng với cô. Nhưng Lâm Sở Nhu cũng không sốt ruột, dù sao cũng có tiền của Thiên Dự, cô không tin Chương Thiếu Đằng sẽ bỏ cô.

Chuyện đã chắc chăn stám chín phần, mà cô còn là nhà đầu tư nên chắc nhét thêm hai người cũng không thành vấn đề.

"Khi phim của đạo diễn Chương lên sóng, Nhu Nhu sẽ có thể ổn định vị trí của mình trong ngành!"
 
Chương 571


Triệu Viện Viện ảo tưởng, vẽ một tương lai tốt đẹp: "Nếu bộ phim này có giải thưởng lớn thì cô chính là Tiểu Hoa giỏi nhất!"

"Nhưng, tôi nghe nói vai diễn của Lâm Trà trong ( Lạc Hoa Ngâm) cũng rất ổn."

Trần Di trầm ngâm một lát sau nói: "Hơn nữa trước đó cô ấy đã có vai trong bộ ( Họa Cốt), khởi đầu rất cao..."

Sắc mặt Lâm Sở Nhu và Triệu Viện Viện đột nhiên trở nên khó xử.

Trước đây khi Lâm Trà còn là thiên kim của Lâm thị, Triệu Viện Viện luôn phải nhìn sắc mặt cô, cho nên khi biết Lâm Sở Nhu mới là thiên kim thật thì cô ta lập tức đứng lên cùng Lâm Sở Nhu chèn ép Lâm Trà.

Trong mắt họ, Lâm Trà chỉ là một thiên kim giả đã bị đuổi khỏi gia đình giàu có từ lâu, họ nghe nói cô ấy làm việc không tốt trong giới giải trí, lẽ ra nên để yên. Bằng cách nào đó, cô ấy đã trở nên nổi tiếng và có được rất nhiều tài nguyên tốt!

Phải biết rằng, tuy Lâm Sở Nhu cũng nhận được lời mời đóng nữ chính điện ảnh, nhưng Lâm Trà đã đứng vững trước cô ta một bước trong giới điện ảnh. Dù cô diễn vai nữ phụ trong nhưng cũng là nhân vật phản diện, hàm lượng vàng cực cao!

Tại sao một đứa con gái giả bị đuổi khỏi gia đình giàu có lại giẫm lên đầu họ?

"Chắc chắn là do cô ta đã qua lại với Liễu Minh Khiêm!"

Triệu Viện Viện không cam lòng nói: "Mấu chốt là Liễu Linh Nhi ngốc nghếch kia, người ta muốn làm mẹ kế của cô ta mà cô ta còn thân thiết với Lâm Trà như vậy!"

"Lâm Trà cũng cặp kè với Thẩm Túy!"

Giọng Trần Di cực kỳ chua chát, nhắc tới hai chữ Thầm Túy thì vô cùng không cam lòng: "Lâm Trà chắc chắn rất giỏi quyến rũ đàn ông!"

Lâm Sở Nhu không nói gì, chỉ là nắm chặt nắm đấm, móng tay dài lại cắm vào trong thịt.

Cô ta từng cho rằng đối thủ của cô ta hẳn là Lục Yên Yên, nhưng hiện tại phát hiện độ nổi tiếng của cô ta trong giới giải trí còn không bằng Lâm Trà! Nhưng vì giữ hình tượng thiên kim hào môn, Lâm Sở Nhu không biểu hiện ra ngoài, nói một cách hiền lành: "Đây cũng là Lâm Trà có bản lĩnh mà."

Lúc này, chiếc xe dừng lại ở cửa sau hội trường đêm Tinh Quang. Ở đây rất nhiều bảo vệ, lục tục có minh tinh tiến vào hội trường.

Đến hội trường rồi.

Giọng nói của Lâm Sở Nhu càng tỏ ra không thèm để ý, mỉm cười nói: "Chúng ta xuống xe đi! Đạo diễn Chương đang ở phòng chờ, tôi dẫn mọi người đi gặp anh ấy-!"

Cuối cùng đạo diễn Du đạo tự tay Mạc Liên Hồ ba ván mới kết thúc ván bài của mấy vị đạo diễn.

Đạo diễn Du vui vẻ tính toán mười mấy đồng tiền nhỏ mình thắng được. Mọi người cũng không dám chơi nhiều vì chơi nhiều lại thành đánh bạc.

Chương Thiếu Đằng lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay, rồi nhìn về phía tiền sảnh. Đêm Tinh Quang lần này do Lam Huyết! tài trợ, rõ ràng Lâm Trà là người phát ngôn của Lam Huyết nên cô không thể không đến.

Nhưng đợi một hồi lâu, cũng không thấy cô đâu mà lại thấy Lâm Sở Nhu dẫn theo Triệu Viện Viện và Trần Di đi tới.

"Đạo diễn Chương." Lâm Sở Nhu lễ phép chào hỏi.

Chương Thiếu Đằng cười híp mắt bắt tay Lâm Sở Nhu, rồi giới thiệu với các đạo diễn khác:

"Đây là Lâm Sở Nhu, nữ chính bộ phim tiếp theo của tôi, có Hồng Vân là nam chính, đã thử vai rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa sẽ ký hợp đồng!"

Triệu Tân Nam chế nhạo: "Đội hình này của đạo diễn Chương là quyết tâm giành giải thưởng rồi!"

"Đương nhiên!" Chương Thiếu Đằng vô cùng kiêu hãnh. Đối với kịch bản lần này ông vô cùng kỳ vọng, đây chính là tác phẩm ông mài giữa ba năm.

Đối với năng lực đạo diễn của mình ông cũng có lòng tin, hiện tại Lâm Sở Nhu gia nhập liên minh nữ chính, ông còn có thể lấy được sự hỗ trợ tài chính của Thiên Dự: Hết thảy có thể nói là hoàn mỹ. Vấn đề duy nhất chính là đoàn làm phim có thể có diễn viên sập nhà sẽ ảnh hưởng đến việc phát sóng tác phẩm.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom