Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 862


CHƯƠNG 862

Bụp—

Bức tường đằng sau Nhan Tề vậy mà vô thanh vô tức có thêm một cái lỗ đen.

Một viên đá còn bốc khói, rơi trên đất.

Đột nhiên, toàn trường im phăng phắc.

“Ông đang dạy tôi làm việc sao?”

Vương Nhất cảm thấy buồn cười, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhan Tề.

Tất cả mọi người của hiệp hội võ đạo đều trợn to mắt, có một khoảnh khắc, bọn họ vậy mà cảm thấy cơ thể của Vương Nhất có thể khống chế thiên địa.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt thôi.

Đợi hoàn hồn lại, tất cả thành viên của hiệp hội đều nhếch môi cười lạnh, có nét mặt vui sướng khi thấy người khác gặp nạn mà nhìn Vương Nhất, giống như đã thấy hình ảnh anh thiếu tay thiếu chân nằm ở trên đất.

Nhan Dịch Phi còn phe phẩy cái quạt, nheo mắt lại, khẽ gật đầu.

Khi ở nhà họ Văn, anh ta đã biết sự mạnh mẽ trong thực lực của Vương Nhất.

Nhưng chỉ biết Vương Nhất rất mạnh, cụ thể mạnh cỡ nào, lại không biết.

Búng viên đá, trong hiệp hội người có thể làm được chuyện này có không ít, căn bản không tính là gì.

Vương Nhất lại tự cho rằng loại thủ đoạn này rất cao minh, vậy mà sử dụng ở trước mặt mọi người, không khác gì múa rìu qua mắt thợ, tự rước lấy nhục.

Hội trưởng Nhan Tề khuỵu người xuống, sửng sốt trong nháy mắt, cũng rất nhanh đã hoàn hồn, tức giận nhìn Vương Nhất: “Cậu, vậy mà dám ra tay với tôi?”

Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo, ông ta đi tới đâu cũng được người khác tôn kính, cho dù là gia chủ của một vài hào môn, ở trước mặt ông ta cũng phải cung kính như con cháu, nhưng bây giờ một thằng ở rể phế vật biết chút công phu cũng dám mạo phạm ông ta!

“Bao đại sư, đây chính là ‘khách quý’ mà ông mời tới sao? Vậy mà hỗn láo như vậy?”

Một ông lão có chức vị tương đương với Bao đại sư lạnh mặt quát to, có chút ý hỏi tội.

Những thành viên khác cũng phụ họa, mỉa mai giễu cợt.

“Ra tay ở trước mặt hội trưởng, thật sự không biết trời cao đất dày.”

“Hội trưởng, ngài ở một bên xem đi, tôi đi dạy dỗ tên cuồng vọng này!”

“Nên để tôi!”

Thành viên của hiệp hội võ đạo vậy mà tranh nhau trước sau muốn ra tay với Vương Nhất.

Chỉ có Diệp Kình Hiên lạnh lùng nhìn tất cả chuyện này, cảm thấy bi ai cho sự ngu xuẩn của những người này.

Thật ra, anh ta cũng không biết thực lực thật sự của Vương Nhất như nào, bởi vì từ khi anh ta biết Vương Nhất tới nay, vẫn chưa từng thấy Vương Nhất ra tay hết sức.

Lần nào cũng rất nhẹ nhàng, trong nháy mắt thì miểu sát đối thủ, điều này chứng tỏ Vương Nhất căn bản không đặt hiệp hội võ đạo vào trong mắt.

“Không cần vội, các người đều có cơ hội.”

Vương Nhất không hề để tâm trước sự tranh chấp của các thành viên hiệp hội, ngược lại cười nhẹ nhàng: “Đợi lát nữa đại hội bắt đầu, các người đều có thể khiêu chiến tôi.”
 
Chương 863


CHƯƠNG 863

Giọng điệu của anh rất bình thản, mang theo khí tức của người bề trên.

Điều này cũng khó trách, chuyện này nếu bị cao thủ trong Ẩn Vu, nhất định ngưỡng mộ tới đỏ mắt, thầm hận đám chó gà tép diu này, vậy mà có thể có cơ hội so chiêu với Vương Nhất!

Qua 5 năm, có người là cường giả cầu anh ra tay, tiện chỉ điểm con đường tu hành đột phá cảnh giới cho bọn họ, nhưng không có cơ hội.

Nhưng lời này lọt vào mắt của bọn họ, thì là một ý nghĩa khác.

“Thằng ở rể cỏn con, vậy mà dám không đặt cao thủ trong thiên hạ vào mắt!”

“Hội trưởng, loại người cuồng vọng như này không cần ngại ra tay, chúng tôi tới là được.”

Mọi người của hiệp hội đều lũ lượt bày tỏ sự trung thành.

Sắc mặt của Nhan Tề xanh lè, vẫn đang ghi hận chuyện Vương Nhất từ chối ông ta ở trước mặt mọi người, lúc này khẽ phất tay, nói: “Giao cho các người, đừng xảy ra án mạng.”

Dứt lời thì ra khỏi võ đạo quán, không hề lo lắng không xử lý được Vương Nhất.

Nhan Dịch Phi cũng tuyên bố: “Đại hội võ đạo, chính thức bắt đầu!”

Sau đó, cũng đi theo Nhan Tề ra khỏi võ đạo quán.

Ầm—

Cả võ đạo quán trở nên náo nhiệt, tất cả mọi người đều tự giác lùi lại một bước, vẻ mặt chân thành.

Ở trung tâm, là một lôi đài rất lớn.

Đằng sau lôi đài là một linh đài cung tế, bên trên bày rất nhiều qua hỏa bánh kẹo, thờ một bức tranh sơn dầu cực lớn.

Trong bức tranh sơn dầu cũng không gì cả, chỉ là một bóng lưng hùng vĩ.

Tóc dài bay bay, chắp tay sau lưng.

Vương Nhất chỉ vào bức tranh đó, thuận miệng hỏi: “Người trong tranh là ai?”

Vẻ mặt của Diệp Kình Hiên rất kính trọng, nghiêm túc nói: “Anh Vương, là ngài Võ Si!”

Vương Nhất chợt sững người, sau đó buột miệng nói: “Võ Sơn Hà ư?”

“Đúng vậy.”

Sắc mặt của Diệp Kình Hiên cực kỳ chân thành: “Ngài Võ Si vang danh thiên hạ, một mình phát dương quang đại võ đạo, phần lớn các thành phố trong cả nước đều có hiệp hội võ đạo, đều là tín đồ của “Chiến Thần Môn”.”

“Thì ra là vậy.”

Vương Nhất hiểu rồi gật đầu, quay đầu lại, lại cười như không cười nhìn bóng lưng của Võ Si.

Võ Si cũng đã danh vang thiên hạ, mà sư phụ của Võ Si như anh thì không ai hỏi tới.

Đây có tính là ‘dạy hết cho đồ đệ, sư phụ chết đói’ không?

Keng—

Vào lúc này, trong võ đạo quán vang lên tiếng chuông.

Một ông lão có tuổi, để râu trắng thần sắc nghiêm trang, sau đó lớn tiếng hô: “Tế trời đất, lạy Võ Si!”

“Tế trời đất, lạy Võ Si!”

Tất cả mọi người, bao gồm cả Diệp Kình Hiên đều quỳ lạy một cách thành kính.

Duy chỉ có Vương Nhất vẫn chắp tay đứng đó.
 
Chương 864


CHƯƠNG 864

Nhất thời, anh trở thành tiêu điểm của mọi người.

Dám người xung quanh lũ lượt mắng: “Phế vật anh còn đứng làm cái gì? Còn không mau quỳ lạy ngài Võ Si?”

Vương Nhất không nhúc nhích: “Tôi đâu phải là người của hiệp hội võ đạo, dựa vào đâu phải quỳ?”

Võ Si lạy anh còn được.

“Hỗn láo!”

Có người nổi giận, nói rồi thì muốn ra tay, nhưng lại bị ông lão cử hành nghi thức ngăn lại.

“Chớ nóng nảy, đợi đại hội bắt đầu, tự nhiên sẽ có lúc cậu ra tay.”

Nghi thức duy trì khoảng 5 phút thì kết thúc, ông lão cuối cùng lạy hình ảnh của Võ Si ba lạy, sau đó lạnh lùng nhìn sang Vương Nhất: “Cậu Vương, đại hội chính thức bắt đầu, do cậu thủ lôi đài thì như nào?”

“Có gì không thể chứ?”

Vương Nhất cười lạnh nhạt, cất bước đi tới trung tâm của lôi đài.

Người xung quanh đều cười lạnh, tranh nhau muốn làm người đầu tiên công lôi đài.

Sau một hồi tranh chấp, cuối cùng do một người đàn ông khoảng 30 tuổi là người đầu tiên công lôi đài.

“Oắt con, cậu xong đời rồi!”

Anh ta cười gằn, có lo nhưng không sợ mà lao tới trước mặt Vương Nhất, chuẩn bị ra tay—

Bụp—

Tuy nhiên, một giây sau thì bị Vương Nhất đá bay ra, cơ thể trực tiếp ghim vào trong tường, không nhúc nhích.

“Người tiếp theo.”

Vương Nhất vẫn đứng tại chỗ, thần sắc bình thản.

“…”

Đám người vốn đang phấn khích hô reo, biểu cảm lập tức ngưng đọng, ánh mắt sững sờ nhìn Vương Nhất.

Thực lực của người đầu tiên lên sân không yếu, sao một cước bị đạp bay rồi?

Cho dù Diệp Kình Hiên biết kết quả, trên mặt cũng không nhịn được mà hiện vẻ kính sợ.

“Ăn may, nhất định là ăn may.”

Dưới lôi đài, có người cười lạnh, cưỡng ép an ủi.

“Tôi lên!”

Lúc này, lại có người lên lôi đài, nhưng chưa tới nửa phút thì bị Vương Nhất đánh bay ra.

“Người tiếp theo.”

Giọng nói của Vương Nhất vẫn lạnh lùng.

Người dưới lôi đài đều không dám tin mà trợn to mắt, vẫn không tin mà lên lôi đài.

Kết quả vẫn như vậy, bụp bụp bụp bị giải quyết trong một chiêu.

“Người tiếp theo.”

“Người tiếp theo.”

“Người tiếp theo.”

“…”
 
Chương 865


CHƯƠNG 865

Trong võ đạo quán rộng lớn, không ngừng vang vọng tiếng nói lạnh nhạt của Vương Nhất.

Mà cơ thể của anh vẫn lặng lẽ đứng tại chỗ, ngay cả di chuyển cũng chưa từng.

Ực ực—

Cuối cùng, có người ánh mắt trở nên kinh sợ, nuốt nước bọt.

Tên này còn là người sao?

“Người tiếp theo.”

Sau khi tiếng cuối cùng vang lên, ánh mắt của Vương Nhất cuối cùng cũng trở nên mất kiên nhẫn.

“Từng người một quá lâu, hay là các người cùng lên đi, tôi đang vội!”

Đằng sau võ đạo quán là phòng trà phong cách cổ xưa, Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đang thưởng trà.

“Dịch Phi à, thật không hổ là đệ nhất thiên tài của nhà họ Nhan, hai ba câu thì lừa được tên nhóc đó tới.”

Nhan Tề thổi nước trà nóng hổi, sau đó nhàn nhã nhấp một ngụm, mỉm cười nói.

Nhan Dịch Phi mỉm cười, nói: “Bác quá khen rồi, Dịch Phi chỉ là ngã một keo, neo một nấc, không đi đường cũ mà thôi.”

Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đều họ Nhan, không cần nghi ngờ gì nữa, bọn họ có quan hệ họ hàng.

Nhan Tề cười rồi hỏi: “Ngã keo của ai? Neo một nấc của ai?”

“Đương nhiên là ba người Kim Thành Vũ, Lương Ý Hành, Thẩm Tử Kiên.”

Nhan Dịch Phi bỗng mỉm cười: “Người đời gọi bốn người chúng cháu là ‘tứ thiếu Thiên An’, lại không biết cháu căn bản xem thường bọn họ.”

“Vậy nên, cháu mượn lực lượng của hiệp hội để đối phó Vương Nhất.”

“Không sai.”

Trong mắt Nhan Dịch Phi vụt qua tia lạnh: “Có năng lực thì giết, không có năng lực thì bị giết, sát tâm bất biến, thao túng nô lệ mới là con đường cuối cùng.”

“Ha ha ha!”

Nhan Tề cười to vỗ tay: “Rất hay rất hay, cháu nói đúng, ở trong mắt cháu, cậu ta quả thật là một kẻ vô tri, chỉ là công phu quyền cước lợi hại mà thôi.”

“Nhưng, hội hiệp của chúng ta người tài rất nhiều, có lợi hại nữa cũng có thể lợi hại tới đâu chứ—”

Rầm—

Tiếng cười của Nhan Tề còn chưa dứt, cửa lớn của phòng trà lại rầm một tiếng, gãy làm đôi.

Cùng đổ xuống còn có một bóng người đầy máu, vậy mà là cao thủ có thực lực không yếu trong hiệp hội.

“Cái gì?!” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Nhan Dịch Phi và Nhan Tề đồng loạt thay đổi sắc mặt, trực tiếp đứng dậy.

“Hội… hội trưởng…”

Người ngã trên đất hơi thở hơi yếu, run rẩy nhấc tay của mình, túm chặt ống quần của Nhan Tề, miệng hơi há ra, giống như muốn biểu đạt cái gì đó.

“Cậu nói cái gì?! Lớn tiếng chút!”

Nhan Tề khuỵu người xuống, túm lấy vai của anh ta, quát.

Người đàn ông dùng hết sức toàn thân mới nói ta được bốn chữ.
 
Chương 866


CHƯƠNG 866

“Chúng ta… thua rồi!”

“Thua rồi sao?”

“Sao có thể chứ?”

Nhan Tề và Nhan Dịch Phi nghe rõ ràng, lúc này vẻ mặt cực kỳ sửng sốt.

“Hội trưởng, chuyện này là thật…”

Người đàn ông miệng nôn ra máu, lẩm bẩm tự nói: “10 người liên thủ cũng không làm tổn thương được anh ta!”

Bịch! Bịch! Bịch!

Sau đó, một bóng người cao ráo thong dong đi tới, tiếng bước chân trầm thấp, giống như búa tạ, gõ vào tim của Nhan Dịch Phi và Nhan Tề.

“Vương Nhất?!”

Đợi nhìn rõ người tới, Nhan Tề lập tức thay đổi sắc mặt: “Cậu sao lại không có chuyện gì cả?”

“Hội trưởng Nhan, đây là ‘cao thủ hiệp hội’ mà ông lấy làm tự hạo sao? Một người biết đánh cũng không có.”

Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười thoải mái điềm nhiên, ánh mắt sâu thẳm, đùa cợt mà thích chí nhìn bọn họ.

“Đi chết đi!”

Đằng sau Vương Nhất, bỗng nhiên có một bóng người lao tới, muốn nhân lúc anh không phòng bị, đánh lén Vương Nhất.

Tuy nhiên, từ đầu tới cuối, Vương Nhất không có quay đầu lại, giống như đằng sau không có ai.

Bụp—

Mắt thấy sắp đắc thủ rồi, đột nhiên, cả người anh ta run dữ dội, giống như bị một chiếc xe tải đâm vào, bay ngược ra.

Cái cột ở đằng sau cũng bị đập gãy, anh ta không nhúc nhích.

Mà lúc này, Vương Nhất cũng đi tới trước mặt Nhan Tề, mỉm cười lạnh nhạt.

Còn Nhan Dịch Phi, lại mang vẻ mặt kinh sợ nhìn Vương Nhất đi lướt qua mình, tứ chi đã cứng đờ không cử động được.

Bên ngoài phòng trà đã tập trung số lượng lớn cao thủ trong hiệp hội, chỉ có điều, bọn họ đều rên rỉ nằm trên đất, cũng không dám tới gần Vương Nhất một bước.

“Vương Nhất—”

Ngây ngốc hồi lâu, Nhan Tề cuối cùng cũng hoàn hồn, sắc mặt lập tức tức giận, gầm lên với Vương Nhất.

Vương Nhất bỗng mỉm cười: “Sao vậy, nhìn thấy người của ông toàn bộ nằm trên đất, tức giận rồi sao?”

“Vương Nhất, tôi muốn cậu chết!”

Nhan Tề tức tới mức nghiến răng cũng run rẩy, tuy ông ta không biết Vương Nhất làm sao đánh nhau với nhiều người như vậy mà không bị tổn thương, nhưng ông ta biết, từ khi bắt đầu thì ông ta đã đánh giá thấp người thanh niên này.

Nhan Dịch Phi cũng ngây dại, vốn dĩ anh ta cố ý bịp Vương Nhất, là vì để anh chịu sự vây đánh của tất cả thành viên trong hiệp hội, thực tế quả thật phát triển dựa theo những gì anh ta nghĩ, nhưng kết quả lại sai lệch quá lớn.
 
Chương 867


CHƯƠNG 867

Vương Nhất không hề bị tổn hại, còn đánh cho tất cả người của hiệp hội khắp người thương tích!

Thực lực của anh rốt cuộc mạnh tới mức độ nào?

“Xin hội trưởng ra tay, xử lý tên này!”

Đột nhiên, một thành viên ở ngoài cửa phát ra tiếng cầu xin đầy phẫn nộ.

Sau đó, càng lúc càng có nhiều người phụ họa.

“Xin hội trưởng ra tay!”

“Xin hội trưởng ra tay!”

“Xin hội trưởng ra tay!”

“…”

Giọng nói mang theo sự căm phẫn và sự bất lực.

Đối với bọn họ, mời hội trưởng ra tay chính là chính minh sự vô năng của họ.

Ở trong những tiếng hô hào, sự u ám trên mặt Nhan Tề dần tan đi, chỉ hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Nhất: “Tốt, rất tốt, cậu thành công châm lên lửa giận của tôi rồi!”

Sau khi dứt câu này, Nhan Dịch Phi ở đằng sau lặng lẽ lùi ra khỏi phòng trà, sắc mặt âm trầm bất định nhìn Vương Nhất.

Một cỗ khí thế như có như không bốc lên từ trên người Nhan Tề, từ trong phóng thích ra ngoài, ở phương diện nào đó, Vương Nhất có thể ép hội trưởng của hiệp hội võ đạo đích thân ra tay, bất luận là thắng hay thua, nói ra cũng cũng đủ kiêu ngạo.

“Hội trưởng ra tay, cậu ta xong rồi!”

“Hội trưởng chưa từng thất thủ, anh ta chỉ bắt nạt được chúng ta.”

“Hội trưởng, giết anh ta!”

Thấy hội trưởng ra tay, bầu không khí ở hiện trường cũng đạt tới đỉnh điểm, mỗi một người đều đỏ bừng mặt, vô cùng kích động.

Vương Nhất cũng không hề sợ hãi, cười lạnh một tiếng: “Ông tới, cũng là kết cục giống như vậy, vua của kiến cũng chỉ mạnh hơn kiến một chút thôi.”

“Tìm chết!”

Thấy mình đã ra tay, Vương Nhất vẫn không hề sợ, trong mắt của Nhan Tề cũng tràn ngập sát ý mãnh liệt.

Trong mắt của Diệp Kình Hiên cũng hiện ra sự lo lắng, không biết anh Vương có thể chặn được thế công bá đạo của hội trưởng không.

“Diệp Kình Hiên, nhìn cho rõ!”

Vương Nhất bỗng nhiên quát to một tiếng: “Cái gì mới là đỉnh phong của Bôn Lôi Quyền!”

Diệp Kình Hiên lập tức cả người chấn động, thần sắc lập tức trở nên kích động.

Trong nháy mắt, máu trong người anh ta cũng đang sôi sục: “Được! Anh Vương!”

Sắc mặt của Nhan Tề hơi thay đổi, ba chữ Bôn Lôi Quyền, ông ta hình như đã nghe thấy ở đâu đó.

Có điều theo ông ta thấy, cũng nhất định là công pháp vô dụng không chính thống, không để trong lòng.

Rầm!

Nhan Tề giẫm mạnh một cái xuống đất, mặt đất vậy mà xuất hiện một vết nứt, Nhan Tề cũng lập tức biến mất tại đó.
 
Chương 868


CHƯƠNG 868

Ngay sau đó, năm ngón tay cong thành móng vuốt, hướng thẳng tới cổ họng của Vương Nhất.

Ông ta muốn trực tiếp xé yết hầu của Vương Nhất, một kích trí mạng!

Vương Nhất vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.

“Bị dọa ngu rồi sao?”

Trong lòng Nhan Tề cười lạnh, không hề lưu tình mà móc tới, tuy nhiên lại móc hụt.

Vương Nhất ở trước mắt cũng biến mất.

“Không tốt!”

Trong lòng Nhan Tề lập tức trở nên vô cùng sợ hãi.

Vừa rồi chỉ là tàn ảnh, tốc độ của Vương Nhất quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua năng lực bắt kịp của mắt thường, vậy nên mới có ảnh hình giả Vương Nhất không nhúc nhích.

Vừa muốn lùi lại, đột nhiên sống lưng lạnh toát, cảm nhận được đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ta.

Vào lúc này, sát ý ngập trời cũng như thủy triều dâng lên, nuốt chửng Nhan Tề, ông ta chỉ cảm thấy bị ném vào trong một thứ nguyên không có âm thanh, tuyệt vọng và tĩnh mạch.

“Muốn chết, cho ông toại nguyện!”

Vương Nhất một quyền đánh mạnh vào lồng ngực của Nhan Tề.

Bụp—

Một âm thanh lớn vang lên, cả lồng ngực của Nhan Tề bị lõm sâu xuống.

Điều mấu chốt là ông ta vậy mà ngay cả cử động cũng không dám, hai chân run rẩy, từng hàng mồ hôi lạnh pha lẫn máu chảy ra từ khóe miệng, tí tích nhỏ xuống đất.

“Bôi Lôi Quyền!”

Ở đằng say, Diệp Kình Hiên kích động gọi ra tên.

Giọng điệu của Vương Nhất rất bình tĩnh: “Bôn Lôi Quyền dùng tốc độ – sự nhanh nhạy – chuẩn xác để đặt tên, luyện tới cuối cùng thì sẽ hóa phức tạp thành đơn giản, một quyền có thể đạt tới vạn quyền!”

Diệp Kình Hiên nhớ sâu sắc từng chữ mà Vương Nhất nói, cực kỳ sốc.

Đồng tử của Nhan Tề mở to, đứng ngây một phút thì mới ngã xuống.

Đột nhiên, ông ta dường như nhớ ra điều gì đó, đồng tử chợt co rút, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất trở nên vô cùng kinh hãi.

“Bôn Lôi Quyền, cậu là Võ Si…”

Bụp—

Nhan Tề dường như muốn nói cái gì đó, ngay lập tức cả người run rẩy, ngất đi.

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không hề để trong lòng.

Với địa vị của hiệp hội võ đạo, chỉ dựa vào Bôn Lôi Quyền, nhất định có thể đoán được có liên quan tới Võ Si.

Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, bọn họ tuyệt đối không ngờ anh là sư phụ của Võ Si.

Lúc này, trong mắt Nhan Dịch Phi tràn ngập sự kinh sợ, thậm chí cơ thể cũng run rẩy kịch liệt.

Không chỉ vì thực lực mà Vương Nhất thể hiện, còn vì sự ngã xuống của Nhan Tề.
 
Chương 869


 

CHƯƠNG 869

“Anh, anh vậy mà đánh bại bác cả của tôi!”

“Rất ngạc nhiên sao?”

Mí mắt của Vương Nhất hơi nhấc lên, vẻ mặt bình thản liếc nhìn anh ta: “Dựa theo quy tắc, tôi đánh bại người mạnh nhất của hiệp hội võ đạo, có phải có thể thay thế vị trí không?”

Lời này vừa dứt, đồng tử của Nhan Dịch Phi lập tức co rút, chỉ vào Vương Nhất, run rẩy nói: “Anh đến vì vị trí của hội trưởng sao?”

Vương Nhất lại cười hờ hững: “Vị trí hội trưởng của hiệp hội võ đạo cỏn con, còn không tư cách lọt vào mắt của tôi, nếu không phải vì thế lực, anh cảm thấy tôi sẽ tới tham gia loại đại hội trẻ con như này của anh sao?”

“Cái… cái gì? Trò trẻ con?”

Lời của Vương Nhất khiến tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều tắc nghẹn, phẫn nộ cực kỳ.

Bọn họ liều mạng tu hành đột phá cảnh giới, đánh bại đối thủ thì có thể lên vị trí cao hơn, vậy mà bị Vương Nhất nói là ‘trò trẻ con’?

“Lẽ nào không phải sao?”

Vương Nhất hỏi ngược lại: “Ở trong mắt tôi, các người chỉ là trò trẻ con, hay nói, ‘võ đạo’ mà các người thấy là loại này?”

Sỉ nhục.

Sỉ nhục trần trụi.

Từng câu từng chữ mà Vương Nhất nói đều giống như lưỡi dao đâm mạnh vào tim của bọn họ, máu chảy đầm đìa.

“Im miệng hết đi!”

Nhan Dịch Phi lúc này cũng hoàn hồn lại, quát to một tiếng, sau đó lại nhìn sang Vương Nhất: “Đúng vậy, hiệp hội võ đạo quả thật là cường giả vi tôn, nếu ai chiến thắng hội trưởng hiệp hội thì có thể thay thế vị trí, nhưng đây chỉ là quy tắc bề ngoài.”

Vương Nhất nhíu chặt mày, hỏi: “Còn có quy tắc gì?”

Nhan Dịch Phi tiếp tục nói: “Hiệp hội võ đạo của Thiên An chỉ là một trong một nhánh nhỏ của Giang Chiết, ai làm hội trưởng, do hội trưởng của tổng hội ở thành phố Giang Chiết quyết định.”

Anh ta nói như vậy, thứ nhất là sự thật thật sự là vậy, thứ hai là sao có thể thật sự để Vương Nhất ngồi lên vị trí hội trưởng chứ?

Mời Vương Nhất tới tham gia đại hội võ đạo, vốn là để anh bị dạy dỗ, cho dù kết quả hoàn toàn tương phản với điều anh ta nghĩ, nhưng cũng không thể để Vương Nhất được như ý nguyện.

Tuy nhiên, Vương Nhất sau khi trầm ngâm một lúc, đột nhiên nói: “Vậy thì kêu hội trưởng của tổng bộ gì đó quyết định đi, trước khi ông ta quyết định, các người vẫn phải phục tùng mệnh lệnh của tôi.”

Lời này vừa dứt, biểu cảm trên mặt Nhan Dịch Phi trực tiếp cứng đờ, vội ngăn cản: “Đợi, đợi đã, như vậy không phù hợp quy tắc—”

“Quy tắc sao? Tôi chính là quy tắc ở đây.”

Vương Nhất bỗng quay đầu, lạnh lùng nhìn Nhan Dịch Phi, trong mắt sát ý vụt qua: “Nếu tôi là người mạnh nhất ở đây, vậy vị trí hội trưởng do tôi ngồi!”

“Nếu người bên phía tổng hội không đồng ý, cứ việc bảo ông ta đến tìm tôi là được.”

Lời của Vương Nhất vô cùng bá đạo, nói cho Nhan Dịch Phi cũng run rẩy trong lòng.

Một màn miểu sát Nhan Tề trong nháy mắt vẫn in sâu trong lòng anh ta, tuy Nhan Tề không phải là người mạnh nhất của nhà họ Nhan, nhưng thực lực cũng không yếu, chứng tỏ đây vẫn không phải là thực lực thật sự của Vương Nhất, người như vậy, dù người của tổng hội tới, dám nói một chữ không?
 
Chương 870


CHƯƠNG 870

“Tham kiến hội trưởng!”

Đột nhiên, trong đám người truyền tới một tiếng gọi đầy cung kính.

Diệp Kình Hiên quỳ một chân xuống đất, cực kỳ kính phục.

Người xung quanh đều trợn mắt tức giận, muốn mở miệng chửi, lại lo ngại khí thế của Vương Nhất, cũng chỉ dám tức giận không dám nói ra, chỉ đành học theo dáng vẻ của Diệp Kình Hiên, đồng thanh nói.

“Tham kiến hội trưởng!”

Vương Nhất lại lắc đầu: “Người mà các người phải lạy, không phải tôi, mà là anh ta!”

Anh chỉ về một người.

Diệp Kình Hiên ở trong đám đông lập tức sững người: “Tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Vẻ mặt của Vương Nhất rất bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tôi không rảnh lo chuyện vặt của hiệp hội, để anh thay thế, sau này thấy anh ta như thấy tôi, nếu có làm trái, trực tiếp trục xuất!”

Giọng nói dõng dạc, vang vọng cả võ đạo quán, mãi không tan đi.

Ánh mắt của mọi người đều sửng sốt, đồng loạt không thể tin nổi mà nhìn sang Diệp Kình Hiên.

Bản thân Diệp Kình Hiên cũng sững người tại chỗ, vẻ mặt hết sức khó tin, sau khi hoàn hồn thì kích động tới đỏ bừng mặt: “Được, anh Vương!”

Từ nay về sau, anh ta có thêm một thân phận, tuy không thể trực tiếp hiệu triệu lực lượng của hiệp hội võ đạo, nhưng nhà họ Đồng, nhất định sẽ càng thêm kiêng kỵ anh ta.

Sau khi tuyên bố chuyện này thì Vương Nhất rời khỏi hiệp hội võ đạo, Diệp Kình Hiên đi theo.

Hai người đi tới một căn biệt thự, Vương Nhất mới nhìn sang anh ta: “Tiếp theo, tôi giao cho anh nhiệm vụ đầu tiên sau khi anh trở thành hội trưởng mới.”

“Chọn một số người có tố chất thiên phú tốt, hơn nữa phải trung thành, hợp thành đội ngũ bí mật, tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt nhất, khi tôi không ở Thiên An, lúc nào cũng phải bảo vệ người nhà bạn bè của tôi.”

Diệp Kình Hiên không hề do dự, trực tiếp đồng ý: “Chọn người không thành vấn đề, chỉ là ai sẽ huấn luyện bọn họ?”

Vương Nhất xua tay: “Cái này anh không cần quản, tôi tự nhiên sẽ phái người tới thao luyện bọn họ, anh cũng cùng tiếp nhận huấn luyện luôn.”

“Được!”

Diệp Kình Hiên không thèm nghĩ ngợi thì đã đồng ý, anh ta có chút tự tin, huấn luyện chắc sẽ không qúa mệt mỏi.

Vương Nhất nhìn biểu cảm trên mặt Diệp Kình Hiên , bỗng cười đầy ý vị: “Ngoài ra, thân tình nhắc nhở anh, giáo quan của các anh là nữ.”



Sau khi đánh tiếng với bên Khương Nhã My thì Vương Nhất đã rời đi.

Trước khi đi còn thương tiếc liếc nhìn Diệp Kình Hiên không đặt chuyện huấn luyện ở trong lòng, bây giờ không coi ra gì, đợi khi Khương Nhã My thật sự huấn luyện thì xui xẻo rồi.

Về tới tòa nhà Quốc Tế, một chiếc Lincoln dáng dài đỗ ổn định ở bên đường.

Tăng Quốc Vinh từ trong xe bước ra: “Cậu Vương, xe đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát tới Thành phố Giang.”

Vương Nhất gật đầu: “Bây giờ xuất phát.”
 
Chương 871


CHƯƠNG 871

“Được!”

Tăng Quốc Vinh mở cửa xe cho Vương Nhất, sau khi chui vào trong xe, rút ra một bản văn kiện giải giảng cho Vương Nhất.

“Cậu Vương, đây là thông tin thân phận của các thành viên chủ chốt của tập đoàn Cự Phong, cậu xem qua.”

Vương Nhất cầm lấy xem, đôi mắt hơi nheo lại, tên trong danh sách, trên là tổng giám đốc của tập đoàn, tới là chủ quản của các phòng ban, vậy mà đều họ Hồ.

Tổng giám đốc là một người tên Hồ Minh Chính, tuổi khoảng 30.

“Xem ra, nhà họ Hồ ngược lại nắm chắc cả tập đoàn Cự Phong, gần như là một tấm sắt cứng.”

Trong mắt Vương Nhất xẹt qua một chút hàn quang, lẩm bẩm tự nói.

Tăng Quốc Vinh giải thích: “Quản gia đó của Thẩm Thiên Sơn, trước khi quen biết Thẩm Thiên Sơn, luôn hoạt động ở Thành phố Giang, hơn nữa có quan hệ không cạn với Hồ Cương – gia chủ hiện nay của nhà họ Hồ.”

Vương Nhất không đả động gì, bỗng hỏi: “Hồ Hoàng Việt có ân oán gì với nhà họ Hồ?”

Từ thái độ của Hồ Hoàng Việt đối với nhà họ Hồ không khó nhìn ra, ông ta rất căm thù nhà họ Hồ, thậm chí là oán hận.

Tăng Quốc Vinh lắc đầu: “Cái này tôi không hỏi, cũng không có đi điều tra riêng, dù sao điều tra quá khứ của lão Hồ, không hay lắm…”

Vương Nhất hiểu rồi gật đầu: “Vậy thì đợi tiếp xúc với nhà họ Hồ từ từ từ tìm hiểu.”

Chiếc xe lao nhanh, rất nhanh thì tới Thành phố Giang.

Trên đường, Vương Nhất gửi tin nhắn không về nhà ăn cơm cho Lý Khinh Hồng, tin nhắn lại mãi không có hồi âm.

Vương Nhất hơi nhíu mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

“Cậu Vương.”

Khu nghỉ ngơi ở đường cao tốc đầu tiên của Thành phố Giang, Hồ Hoàng Việt sớm đã đợi nhiều giờ, Vương Nhất vừa xuống xe thì cung kính cúi người.

“Đi thôi, tới tập đoàn Cự Phong, đòi một lời giải thích.”

Thần sắc của Vương Nhất lạnh lùng, trong mắt không kèm theo chút độ ấm nào.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe Lincoln chạy tới dưới tòa nhà của tập đoàn Cự Phong.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan làm nên sẽ thấy cảnh nam nữ công sở vội vàng tan làm, nhưng bảo vệ của tập đoàn Cự Phong vẫn trong ánh mắt đầu tiên thì nhìn thấy Hồ Hoàng Việt xuống xe.

Lúc này, trong mắt hiện ra ý cười mỉa mai: “Đồ chó bị nhà họ Hồ đuổi đi kia lại quay lại rồi.”

Lời này nếu truyền ra, tuyệt đối sẽ khiến người ta sốc tới rớt tròn mắt, Hồ Hoàng Việt người giàu nhất Thiên An, ở trong mắt nhà họ Hồ của Thành phố Giang, vậy mà không được coi trọng như vậy, ngay cả bảo vệ cũng xem thường ông ta.

“Người giàu nhất Thiên An thì sao chứ? Nếu không phải trước khi ba của ông ta đi cho ông ta toàn bộ tài sản tích lũy trong nhà, ông ta lấy đâu ra vốn xây dựng sự nghiệp?”

Một bảo vệ khác cũng nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt mỉa mai.

Cuộc đối thoại của bọn họ, Hồ Hoàng Việt không nghe thấy, lúc này ông ta đang chạy tới trước cửa hàng ghế sau, mở cửa cho người khác.

Một màn này cũng làm cho hai vệ sĩ sửng sốt.
 
Chương 872


CHƯƠNG 872

Người của nhà họ Hồ đều biết chuyện của gia đình Hồ Hoàng Việt, nhưng nói thế nào Hồ Hoàng Việt tốt xấu gì cũng là người giàu nhất một thành phố, sao lại tới mức mở cửa xe cho người khác?

Đột nhiên, bọn họ có chút tò mò nhìn qua, muốn nhìn xem người có thể khiến Hồ Hoàng Việt mở cửa là ai.

Cửa xe từ từ mở ra, một người thanh niên với thân hình cao ráo, thần sắc lạnh lùng bước xuống, mặc bộ vest thoải mái của Armani toát lên vẻ cao quý, cử chỉ hành vi đều toát lên uy nghiêm không giận tự uy, càng khiến hai tên bảo vệ trợn to mắt, thầm nghĩ là cậu chủ của gia tộc lớn nào đó.

Mà Hồ Hoàng Việt và người trung niên hơi mập khác giống như môn đồng, cố ý đi sau một bước, một trái một phải đi ở hai bên.

Người thanh niên này đương nhiên là Vương Nhất, ba người cùng đi về phía tập đoàn Cự Phong.

“Đứng lại, làm cái gì!”

Tuy không biết người thanh niên này là ai, nhưng hai tên bảo vệ vẫn chặn ở trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất dừng bước, lại không lên tiếng, chỉ bình thản liếc nhìn bọn họ.

Hồ Hoàng Việt lập tức nổi giận, quở trách: “Ngay cả tôi cũng không biết sao, vị này là khách quý tôi mời tới, còn không mau tránh ra!”

Hai tên bảo vệ lại trợn ngược mắt, hoàn toàn không để Hồ Hoàng Việt vào mắt: “Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong là sản nghiệp của nhà họ Hồ, người không liên quan, không được vào!”

Hồ Hoàng Việt nổi giận, đang muốn quở trách, Vương Nhất lại ngăn ông ta lại, khẽ mỉm cười với bọn họ: “Tập đoàn Cự Phong, từ khi nào trở thành sản nghiệp của nhà họ Hồ rồi vậy?”

“Tập đoàn Cự Phong đều luôn là sản nghiệp của nhà họ Hồ, cậu có phải người Thành phố Giang không?”

Hai tên bảo vệ tò mò nhìn Vương Nhất, nếu là người Thành phố Giang, không thể không biết chuyện này.

“Tôi tới từ Thiên An.” Vương Nhất hờ hững nói.

Hai tên bảo vệ sững người, sau đó thở phào, ánh mắt bỗng trở nên khinh thường: “Tôi còn thấy lạ, cả Thành phố Giang có cậu chủ nào không biết tập đoàn Cự Phong là của nhà họ Hồ, thì ra là đồ nhà quê tới từ Thiên An.”

“Xin lỗi, tập đoàn Cự Phong của chúng tôi sử dụng hệ thống phân biệt mặt tối tân nhất, không phải là người của tập đoàn Cự Phong, không thể đi vào—”

Một tên bảo vệ khác đang dương dương đắc ý giới thiệu, Vương Nhất đi thẳng qua, đi tới bên một thiết bị tinh vi: “Là cái này sao?”

Thiết bị có một máy quét, bắn ra một tia hồng ngoại.

Hai tên bảo vệ thay đổi sắc mặt: “Đồ nhà quê, mau đứng lại—”

Tuy nhiên, còn chưa nói hết lời, mắt của bọn họ đã trợn tròn.

Vương Nhất đứng ở dưới máy quét, tia hồng ngoại sau khi quét xong gương mặt của anh, trên màn hình bỗng xuất hiện một tấm ảnh của Vương Nhất, bên dưới viết một dòng chữ đỏ khiến tất cả mọi người sững sờ.

“Thân phận nhận biết: chủ tịch, thông qua!”

“Cái gì?!”

Thấy thân phận của Vương Nhất thông qua kiểm tra, cằm của hai tên bảo vệ suýt nữa rơi xuống, khó coi giống như ăn hoàng liên.

Đặc biệt là hai chữ ‘chủ tịch’ to kia, càng gây chấn động mạnh tâm hồn của bọn họ, ánh mắt lần nữa nhìn sang Vương Nhất trần ngập sự kinh ngạc và tuyệt vọng.
 
Chương 873


CHƯƠNG 873

“Cậu, cậu là—”

“Chủ tịch?!”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào…”

Một tên bảo vệ rất không tin, nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Tôi không tin, chủ tịch của tập đoàn nên là anh Hồ Minh Chính mới đúng, từ đâu chui ra chủ tịch thứ hai?”

“Thiết bị sai rồi, nhất định là thiết bị sai rồi.”

Một tên bảo vệ khác cũng nói vậy, nhưng giọng nói run rẩy vẫn bán đứng anh ta.

Vào lúc này, từ trong tập đoàn có một người trung niên mặc vest đi ra, trên bản tên của ông ta, viết năm chữ ‘người phụ trách bộ phận’.

“Giang… Giang tổng?!”

Nhìn thấy người khác, tim của hai tên bảo vệ chấn động cực kỳ, vậy mà ngay cả người phụ trách bộ phận cũng bị kinh động rồi?!

Giang tổng lạnh lùng nhìn bọn họ, nhưng không thèm để ý, mà rảo bước đi tới trước mặt Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi là Giang Hoa tổng giám đốc kiêm người phụ trách của chi nhánh của tập đoàn Cự Phong ở Thiên An, tôi đã biết được mọi chuyện từ chỗ anh Thẩm.”

Nói xong, dùng súc cúi người.

“Ừ.”

Vương Nhất lạnh nhạt đáp một tiếng, không có nhìn hai tên bảo vệ đó nữa, đi thẳng vào trong.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đi theo sát đằng sau, Giang Hoa luôn cúi người cho tới khi ba người Vương Nhất đi vào thang máy, lúc này mới dám đứng lên.

Quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai tên bảo vệ kia.

Bụp!

Hai người ngồi phịch xuống dưới đất, bị dọa tới mức quỳ xuống xin tha: “Giang tổng, chúng tôi không phải cố ý…”

“Viết sẵn đơn từ chức, tới phòng tài vụ nhận tiền lương!”

Giang Hoa ném lại một câu, cũng xoay người đi vào công ty.

Thang máy đi lên từng tầng, Hồ Hoàng Việt cũng nhân cơ hội này mà kể tình hình cho Vương Nhất.

“Tập đoàn Cự Phong do quản gia của nhà họ Thẩm xây dựng lúc trẻ, đi đầu trong thời đại viễn thông trong nước, sau khi làm quản gia của Thẩm Thiên Sơn, bắt tay xây dựng chi nhánh, trụ sở chính luôn do nhà họ Hồ quản lý thay.”

“Hồ Minh Chính chỉ là tổng giám đốc của trụ sở chính tập đoàn Cự Phong, chứ không phải chủ tịch, chỉ vì nguyên chủ tịch định cư ở Thiên An, mãi không về nên tu hú chiếm tổ.”

“Thì ra là vậy.”

Vương Nhất lập tức hiểu được, chú Dương vốn là ẩn nấp ở nhà họ Thẩm, vì để lấy sự tin tưởng của Thẩm Thiên Sơn, chắp tay nhường tập đoàn Cự Phong, chỉ ngại do khu vực, không tiện quản lý trụ sở chính, lúc này mới cho nhà họ Hồ cơ hội.

Bây giờ nhà họ Thẩm cho Vương Nhất tất cả, vị trí chủ tịch đương nhiên cũng trở thành Vương Nhất, nhà họ Hồ muốn cướp đồ của Vương Nhất, thật sự là không tự lượng sức mình.

“Hồ Minh Chính đang ở đâu?” Vương Nhất hỏi.

“Đã tới rồi.”
 
Chương 874


CHƯƠNG 874

Ting một tiếng, thang máy dừng lại, dưới sự dẫn dắt của Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất đi về phía một phòng làm việc.

Còn chưa gõ cửa, cửa phòng làm việc lại tự mở ra, một thư ký vóc thân hình đẹp khẽ mỉm cười: “Ba vị, chủ tịch đã đợi nhiều giờ rồi.”

Ba người lập tức nheo mắt lại, ngược lại không vì Hồ Minh Chính biết trước bọn họ tới, vừa rồi thông tin của Vương Nhất đã được ấn định, sợ rằng sớm đã truyền tới tai của Hồ Minh Chính.

Điều mà đám người Vương Nhất bất mãn là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong chỉ có một người, đó là Vương Nhất, Hồ Minh Chính lại tự gọi mình là chủ tịch, thật sự không để Vương Nhất vào trong mắt.

Hồ Hoàng Việt ánh mắt lạnh lẽo, muốn nói gì đó lại bị Vương Nhất ngăn lại: “Trước tiên xem anh ta có bản lĩnh gì rồi nói.”

Hồ Minh Chính dám tu hú chiếm tổ, nhất định có bản lĩnh của anh ta.

Hồ Hoàng Việt lúc này mới nhịn xuống, đi theo Vương Nhất vào trong.

Rất nhanh, nhìn thấy người thanh niên khoảng trên dưới 30 tuổi xoay lưng lại, hai chân gác ở trên mặt bàn, vô cùng hống hách.

Chính là chủ tịch quản lý thay của tập đoàn Cự Phong, Hồ Minh Chính.

Anh ta thích thú nhìn Hồ Hoàng Việt: “Hồ Hoàng Việt, ông được đấy, lần này về Thành phố Giang, tôi tưởng là ông nghĩ thông, muốn quay về gia tộc, không ngờ là tới ép cung sao hả, đây chính là chỗ dựa mà ông mời tới sao?”

Nói xong, ánh mắt dừng trên người Vương Nhất, sự mỉa mai trong mắt không hề che đậy.

“Tôn trọng cậu Vương.”

Hồ Hoàng Việt mặt tối đi, quát lớn.

Vương Nhất lại xua tay, sau đó nheo mắt, đánh giá anh ta: “Anh chính là Hồ Minh Chính?”

Hồ Minh Chính không hề để bụng việc đánh giá của Vương Nhất: “Không sai, tôi biết cậu, cậu là Vương Nhất.”

“Ổ?”

Nghe vậy, sự kinh ngạc trong mắt Vương Nhất càng lớn, không ngờ anh ta vậy mà từng nghe nói về anh.

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười mỉa thích thú: “Hôm đám cưới của nhà họ Văn, tuy tôi không đi, nhưng sự tích của cậu lại truyền đi rất xa, tuy cái chết của nhà họ Văn không phải do cậu gây ra, nhưng không thoát khỏi liên quan tới cậu.”

Vương Nhất trầm mặc không nói, Thành phố Giang và Thiên An vốn là thành phố lân cận, chuyện xảy ra ở hai nơi, chỉ cần điều tra một chút thì có thể nắm rõ.

Nhưng câu nói sau của Hồ Minh Chính lại khiến Vương Nhất sững người.

“Tôi từng điều tra cậu, tất cả chỗ dựa của cậu đều tới từ vợ của cậu, cũng chính là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng, bỏ đi điều này, cậu chỉ là một kẻ ở rể không quyền không thế, có đúng không?”

Hồ Minh Chính tự cho rằng mình đâm trúng chỗ đau của Vương Nhất, nụ cười thích thú trên mặt càng sâu hơn.

Còn không quên mỉa mai Hồ Hoàng Việt một phen: “Hồ Hoàng Việt, ông rời nhà nhiều năm như vậy, còn tưởng có chút tiến bộ, không ngờ vẫn như trước đây, luôn cho tôi bất ngờ.”

Nói xong, anh ta bỗng chỉ vào Vương Nhất, giọng nói lập tức nâng cao tám nốt: “Ông xem người ông tìm tới, thân phận còn không bằng ông, ông còn trông mong anh ta đuổi tôi xuống ư? Đừng nằm mơ!”
 
Chương 875


CHƯƠNG 875

Hồ Minh Chính của lúc này, trên mặt tràn ngập sự kiêu ngạo và mỉa mai, nhìn tất cả mọi người.

Vương Nhất ngạc nhiên, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau cũng không vặn lại, mãi không nói được một câu.

Một lát sau, Vương Nhất thu lại vẻ mặt sửng sốt, cười lạnh nhạt: “Vốn tôi tưởng anh và những người khác không giống nhau, bây giờ xem ra, anh cũng không có chỗ nào đặc biệt.”

Từ lúc Vương Nhất trở về Thiên An đến nay, anh đã làm rất nhiều chuyện, chuyện nào cũng nhìn như ngoài dự liệu, thật ra trong tình huống hợp lý, vốn tưởng rằng Hồ Minh Chính này có thể chú ý một chút chi tiết, không ngờ là anh nghĩ nhiều rồi.

Hồ Minh Chính cũng bình tĩnh lại từ trong sự phấn khích, kỳ quái liếc nhìn Vương Nhất: “Cậu có ý gì?”

Vương Nhất ngồi xuống trước mặt anh ta, thuận miệng nói: “Tôi có muốn đuổi anh xuống ư? Từ đầu tới cuối đều là anh đang tự nói.”

Nghe vậy, Hồ Minh Chính cũng sững người, đúng vậy, Vương Nhất sau khi đi vào, chỉ hỏi anh ta một câu có phải là Hồ Minh Chính không, những điều khác, không nói một câu, tất cả đều là bản thân anh ta nói ra những điều nghĩ trong lòng.

Nhưng Hồ Hoàng Việt và Vương Nhất đến chỗ anh ta, ngoài muốn đuổi anh ta xuống, không có khả năng thứ hai!

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, ánh mắt bỗng nhiên trở nên khinh thường: “Ngay từ đầu, anh chỉ là tổng giám đốc quản lý thay của tập đoàn Cự Phong mà thôi, chứ không phải chủ tịch, nếu đã không phải thì ở đâu cách nói đuổi chứ?”

Hồ Minh Chính nghe ra ý trong lời Vương Nhất, lập tức nổi giận, quát một tiếng: “Cậu tìm chết!”

“Người tìm chết là anh.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn anh ta, giọng điệu bình thản: “Chỉ là tổng giám đốc thay thế thay mà thôi, lại tu hú chiếm tổ, ai cho anh lá gan làm như vậy?”

Bụp một tiếng, Vương Nhất đập một xấp văn kiện rất dày đã nhận của Tăng Quốc Vinh vào trước mặt Hồ Minh Chính.

Lực đạo lớn, ngay cả ly trà trên trán cũng theo đó mà rơi xuống đất, vỡ tan.

“Chủ tịch của chi nhánh ở Thiên An đã chuyển nhượng hợp đồng rồi, bên trên viết rõ ràng, do tôi làm chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, nhà họ Hồ cỏn con, cũng dám cướp đồ trong tay tôi ư?”

Vương Nhất giọng nói âm trầm, vô cùng lạnh lẽo, những câu chất vấn liên tiếp khiến cho đầu óc của Hồ Minh Chính trống rỗng, ngay cả tai cũng ù đi.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh ở đằng sau, nhìn đối phương, đều nhìn ra sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Sát khí trên người Vương Nhất, cho dù là bọn họ cũng cảm thấy sợ hãi.

Hồ Minh Chính cầm những văn kiện đó lên xem, quả nhiên là Thẩm Tử Kiện ký tên đóng dấu, nhường vị trí cho Vương Nhất.

Chủ tịch trước đó khi vẫn là Thẩm Thiên Sơn, nhà họ Hồ dựa vào sức ảnh hưởng ở Thành phố Giang, còn có thể chấn nhiếp nhà họ Thẩm, khống chế trụ sở chính của tập đoàn Cự Phong, bây giờ chủ tịch biến thành Vương Nhất, Vương Nhất có ý thức lãnh địa rất lớn, sao có thể cho phép đồ của mình rơi vào trong tay người khác.

Nhưng trong mắt Hồ Minh Chính vẫn vụt qua một tia không cam lòng: “Nếu tôi không trả thì sao?”

“Vậy kết cục của nhà họ Văn chính là kết cục của nhà họ Hồ anh!”

“Ha ha ha!”

Nghe thấy lời này, Hồ Minh Chính khinh thường mà cười thành tiếng: “Chỉ dựa vào một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ như cậu sao?”
 
Chương 876


CHƯƠNG 876

Đột nhiên, Hồ Minh Chính giống như nhớ ra cái gì đó, cười đầy quỷ dị: “Cậu sẽ không bị người khác mắng chỉ biết ăn bám, trong lòng không cân bằng chứ? Cho nên bức thiết muốn trở thành chủ tịch của một tập đoàn, đánh tan nghi ngờ của người bên ngoài?”

Vương Nhất bỗng bật cười, ngay cả giải thích cũng lười giải thích.

“Vậy được thôi, nể tình cậu làm người ở rể làm vất vả như vậy, tôi cho cậu một cơ hội cạnh tranh công bằng với tôi.”

Hồ Minh Chính từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất, giọng điệu bình thản, giống như cho cơ hội này là sự bố thí rất lớn cho anh.

“Ông chủ lớn, đừng phí lời với cậu ta, tôi giúp cậu giải quyết.”

Sắc mặt của Tăng Quốc Vinh ở đằng sau u ám, nói.

Vương Nhất lại khoát tay: “Anh chắc chắn?”

“Không sai, chúng ta chơi một trò chơi, tên của trò chơi là ‘bịt mắt bắt dê’.”

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười dữ dằn: “Đám phế vật nhà họ Thẩm đó quả thật giao vị trí chủ tịch cho cậu, nhưng không đại biểu cậu chính là chủ tịch thật sự, cho dù cậu có thỏa thuận chuyển nhượng, không có phiếu bầu của hội đồng cổ đông trong tập đoàn, cậu vẫn không làm được chức này.”

Vương Nhất không lên tiếng, nghe Hồ Minh Chính nói tiếp.

“Tôi cũng giống vậy, nếu không có phiếu bầu của những cổ đông này, là không ngồi được vào vị trí này. Vậy nên mới có trò ‘bịt mắt bắt dê’ này.”

“Cổ đông lớn nhỏ tổng cộng có 12 người, hai bên chúng ta đều có 12 ngày đi giành được sự ủng hộ của những cổ đông này, 12 ngày sau, ai có được nhiều phiếu bầu thì người đó làm chủ tịch mới, như thế nào?”

Vương Nhất còn chưa lên tiếng, Hồ Hoàng Việt lập tức phản đối: “Không được, như vậy không công bằng với chúng tôi, tập đoàn Cự Phong đều là người của cậu, cậu muốn có được sự ủng hộ của bọn họ là quá dễ dàng!”

“Đương nhiên không phải.”

Điều ngoài dự liệu, Vương Nhất lại lắc đầu: “Tập đoàn Cự Phong do một vị tiền bối tôi không nói được tên xây dựng, tương đương, những thành viên trong hội đồng cổ đông lúc đầu, tôi cũng không biết là ai, vậy nên đây là trò chơi đều công bằng với cả hai bên.”

Hồ Hoàng Việt vẫn không tin, đang muốn khuyên Vương Nhất đừng đồng ý, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Đương nhiên có thể.”

Hồ Minh Chính hơi sững người, không ngờ Vương Nhất lại đồng ý nhanh như vậy, rất nhanh thì cười lạnh: “Cược vị trí chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, quá nhỏ rồi, có muốn tăng cược cho trò chơi không?”

“Tăng như nào?”

Vương Nhất hơi nheo mắt lại, thần sắc thong dong.

Trên mặt Hồ Minh Chính lại nở nụ cười gằn: “Nếu cậu thua, tôi muốn tập đoàn Lệ Tinh của vợ cậu!”

“Không thành vấn đề!”

Hồ Minh Chính lập tức sững người, nụ cười trào phúng trên mặt Vương Nhất khiến trong lòng anh ta không tự tin.

Vương Nhất đưa một ngón tay ra, chỉ vào chân của anh ta: “Nếu như anh thua, tôi muốn một chân của anh.”

Hồ Minh Chính lập tức run rẩy trong lòng, có loại cảm giác bị dã thú để ý, nhưng rất nhanh thì anh ta lại dằn lòng, đồng ý.
 
Chương 877


CHƯƠNG 877

“Được! Để tránh gian lận, tôi mời bạn tốt lúc còn trẻ của người sáng lập tập đoàn Cự Phong làm nhân chứng!”

Vừa dứt lời, một ông lão tóc bạc đi vào, chống một cái gậy lịch sự, rất có khí chất, khẽ gật đầu với tất cả mọi người.

“Vậy thì… quyết như vậy đi!”

Vương Nhất và Hồ Minh Chính cùng lúc đứng lên, lạnh lùng nhìn đối phương.

Hồ Minh Chính đích thân tiễn ba người Vương Nhất xuống tầng, dõi theo bọn họ rời đi, khóe miệng nhếch lên hiện ra độ cong lãnh khốc, xoay người quay lại văn phòng.

Anh ta ngồi ở vị trí của chủ tịch, cười trầm thấp.

“Ha ha ha… ha ha ha!”

“Đồ ngu, thật sự là đồ ngu dễ bị trúng kế.”

Tiếng cười dần dần từ trầm thấp trở nên cao vút, trong mắt của Hồ Minh Chính vậy mà cười chảy nước mắt.

Ông lão tóc trắng yên lặng nhìn, khẽ cười nói: “Cậu Hồ, buồn cười chỗ nào?”

“Ông Hàn, ông là khách khanh của thương hội Hồng Ưng, không nhìn ra bí mật trong đó sao?”

Hồ Minh Chính cười đủ rồi, cười ha hả nhìn sang ông lão tóc bạc gọi là ông Hàn này.

Nếu Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh biết thân phận của ông lão, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì thân phận khách khanh tôn quý hơn hội viên cao cấp.

Bọn họ độc lai độc vãng, không thuộc về bất cứ thương hội nào, chỉ treo tên ở thương hội Hồng Ưng thì có thể hưởng quyền lợi của tất cả hội viên, mà số lượng khách khanh cũng rất ít, nếu không phải sau lưng có năng lượng cực lớn, thương hội tuyệt đối sẽ không thể trao thân phận ‘khách khanh’.

“Ông Hàn, trò chơi này nhìn trông công bằng, thật ra đối với tôi mà nói, có cách thắng chắc.”

Trên mặt Hồ Minh Chính nở nụ cười gian manh: “Tuy tôi không biết các tiền bối của nhóm cổ đông đầu tiên, nhưng ông nội của tôi rất thân với bọn họ, thông qua ông nội tôi giới thiệu, tôi muốn có được sự ủng hộ của bọn họ, thật sự dễ như trở bàn tay, tên Vương Nhất, cậu ta một phiếu cũng không có được!”

Vừa nghĩ tới 12 ngày thì có thể có được tập đoàn Lệ Tinh, trên mặt Hồ Minh Chính lộ ra thần sắc phấn khích.

Ông Hàn lại cười lạnh nhạt: “Cậu Hồ, có tự tin đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đừng xem thường bất cứ ai, đây là lời khuyên chân thành tôi dành cho cậu.”

“Tôi biết rồi, ông Hàn.”

Ngoài miệng Hồ Minh Chính nói như vậy, trong lòng lại rất không cho rằng vậy.

Một kẻ ở rể dựa vào phụ nữ để lên chức thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?



Vương Nhất ngồi lại vào xem Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt cũng lên xe.

Chỉ có điều, hai người kia trên mặt mang theo vẻ lo lắng, trong mắt tràn ngập sự khó hiểu.

“Ông chủ lớn, cậu tại sao lại đồng ý trò chơi của cậu ta, lấy trực tiếp không phải là được rồi sao?”

Hồ Hoàng Việt cũng nói: “Phải đó, ông chủ lớn, cậu ta đề xuất trò chơi này nhất định là có lợi đối với cậu ta, nói không chừng, sẽ xảy ra biến cố—”

Vương Nhất đâu có không hiểu ý của Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, nhưng anh vẫn cười hờ hững: “Điều mà các ông nói, tôi đều hiểu.”
 
Chương 878


CHƯƠNG 878

“Vậy cậu tại sao còn—”

Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đều lú rồi.

Vương Nhất không trả lời, chỉ nhìn bầu trời đêm dần tối đi, cười đầy thâm ý.

“Hồ Hoàng Việt, ông chắc rất hận Hồ Minh Chính đó nhỉ?”

“…”

Lời này vừa dứt, Hồ Hoàng Việt lập tức sững người, Tăng Quốc Vinh cũng nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, im miệng không nói.

Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt thay đổi, lập tức trở nên xám xịt.

Qua gương chiếu hậu tối mờ, ông ta có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất, đang nhìn chằm chằm ông ta.

Trầm mặc hồi lâu, Hồ Hoàng Việt gật mạnh đầu.

“Hận.”

“Tôi có thể cho ông cơ hội trả thù nhà họ Hồ, tiền đề là tôi phải biết tại sao.” Vương Nhất lạnh nhạt nói.

Hồ Hoàng Việt rơi vào trong trầm mặc, trong mắt có sự giãy dụa, nhưng nhìn ánh mắt bình thản của Vương Nhất, cuối cùng rầu rĩ thở dài.

Ông ta biết, tới bước này, ông ta không thể không nói.

“Cậu Vương, tôi cảm ơn cậu trước.”

Hồ Hoàng Việt nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Cậu là một ông chủ quan tâm thuộc hạ nhất mà tôi từng gặp.”

Ông ta đâu có nhìn không ra, Vương Nhất đồng ý ván cược của Hồ Minh Chính, chủ yếu là vì ông ta — Đúng vậy, Vương Nhất có thể trực tiếp cưỡng chế đoạt lấy, nhưng như vậy, kết cục của Hồ Minh Chính chỉ là bị đuổi khỏi tập đoàn Cự Phong, chỉ có vậy mà thôi.

Mà Vương Nhất lại thuận theo cái bẫy nhảy xuống, một khi thắng ván cược thì có thể khiến Vương Nhất trả cái giá lớn, điều này chẳng phải là vì Hồ Hoàng Việt trả thù hay sao?

Đôi mắt của Vương Nhất không một gợn sóng, không nói lời nào, coi như chấp nhận lời cảm ơn của Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt nhìn phong cảnh lùi lại ở xung quanh, thở dài: “Quá khứ của tôi rất phứ tạp, vậy nên tôi cũng nói ngắn gọn lại — Nói đơn giản, tôi coi nhà họ Hồ là nhà, nhưng nhà họ Hồ lại không coi tôi là người của mình.”

“Có ý gì?” Vương Nhất hơi nhíu mày.

“Cậu Vương, tôi nghĩ cậu nhất định có trải nghiệm sâu sắc — vào hào môn sâu như biển, từ đó tình thân là khách qua đường.”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt rất phức tạp: “Cách thức dạy dỗ của nhà họ Hồ cũ của chúng tôi có hơi khác với các gia tộc khác, từ nhỏ cổ vũ chúng tôi cạnh tranh tranh đoạt, chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân giành lấy, tụt lại thì sẽ bị đánh — Loại hiện tượng này, nhỏ như việc ăn cơm, lớn thì như công việc cuộc đời, đều nhúng tay hết.”

“Buổi tối ăn cơm, đứa trẻ con nếu chạy chậm thì không có cơm, nếu ai bị bắt nạt, phụ huynh sẽ không oán trách người đánh người, ngược lại sẽ khen, đồng thời tức giận mắng người bị đánh, tức giận vì sự yếu ớt của người đó.”
 
Chương 879


CHƯƠNG 879

“Đám trẻ con còn như vậy, giữa người lớn với nhau thì càng phổ biến, tất cả mọi người đều muốn tính kế loại bỏ đối phương, vì để có được tài nguyên có hạn trong gia tộc. Cả nhà họ Hồ không có bất cứ tình thân nào, giữa các anh chị em đâm xiên lẫn nhau là chuyện thường thấy.”

“Tôi của trước kia là người yếu nhất trong gia tộc, cũng là người bị bắt nạt thảm nhất.”

Nghe thấy Hồ Hoàng Việt nói, Vương Nhất và Tăng Quốc Vinh đều có vẻ mặt ngỡ ngàng, vẻ mặt xoắn xuýt.

Hồ Hoàng Việt là người giàu nhất Thiên An, lại có quá khứ như vậy.

Trong đầu của Vương Nhất bỗng hiện ra một câu: “Bạn mạnh là một loại ngông cuồng, bạn yếu chính là một loại tội.”

“Sau đó thì sao?” Tăng Quốc Vinh hỏi.

Hồ Hoàng Việt cười tự giễu, nói: “Người yếu đuối, ngay cả quyền lựa chọn cuộc sống của mình cũng không có, cuộc đời của tôi bị gia tộc coi như lợi ích mà giao dịch, bắt tôi lấy một người mình không yêu, rồi lúc đó vào ở rể.”

“Lúc đó, tôi đã có người yêu, lần đầu tiên phản đối quyết định của gia tộc, lén lút cùng với vợ của tôi rời khỏi Thành phố Giang, nhưng ở trên đường gặp phải sự truy sát của nhà họ Hồ.”

“Sau đó thì sao?”

Giọng nói của Vương Nhất âm trầm hỏi, trong giọng điệu, vậy mà mang theo một chút sát ý.

Đây là lần đầu tiên anh nảy sinh sát ý lớn như vậy đối với một gia tộc chưa từng hiểu.

Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt rất bình tĩnh: “Lực lượng của một mình tôi làm sao là đối thủ của cả nhà họ Hồ? Rất nhanh thì bị đuổi kịp, không chỉ tôi bị thương, người vợ đã mang thai đó của tôi cũng bị thương.”

“Đứa trẻ trong thai may mắn không bị thương, tôi liều chết cứu vợ của tôi ra, trốn tới Thiên An, vợ của tôi đã chết sau khi sinh ra đứa con của chúng tôi, từ lúc đó trở đi, tôi đã thề tôi phải trả thù nhà họ Hồ.”

Giọng nói của ông ta bình tĩnh, nhưng Vương Nhất lại cảm nhận được sự đè nén của thù hận cực lớn.

Đây là một gia tộc biến thái, không những thao túng cuộc đời của ông ta, còn nỗi hận giết vợ, chẳng trách nhà họ Hồ là gia tộc sinh ra ông ta nuôi ông ta lớn nhưng Hồ Hoàng Việt lại hận gia tộc này thấu xương.

“Vào lúc con gái của tôi 3 tuổi, nhà họ Hồ lại tới tìm tôi, khi chạy trốn, tôi và con gái bị lạc nhau, mãi tới bây giờ, tôi cũng chưa tìm được con gái đã thất lạc của tôi, lúc đó sự nghiệp của tôi đã có khởi sắc, được thương hội Hồng Ưng nhìn trúng, nhưng đây không phải là điều tôi muốn, nguyện vọng lớn nhất của tôi là tìm được con bé.”

Nói đến đây, hốc mắt của Hồ Hoàng Việt đỏ lên, giọng nói cũng mang theo một chút nghẹn ngào.

Tăng Quốc Vinh không lên tiếng, chỉ dùng sức vỗ vai của Hồ Hoàng Việt , từ hành động đó an ủi.

Vương Nhất lại bỗng nhiên hỏi: “Có ảnh của con gái ông không?”

Với khả năng của anh, muốn tìm một người, không phải chuyện khó.

“Có.”

Hồ Hoàng Việt rút ra một tấm ảnh nhăn nhúm: “Đây là con gái của tôi.”

Vương Nhất cầm lấy xem, cảm thấy cô bé trong ảnh có chút quen mắt.

Sau khi nhớ kỹ lại, đột nhiên buột miệng nói ra một cái tên.

“Tô Thắm?!”

Khi Vương Nhất buột miệng nói ra tên của Tô Thắm, Hồ Hoàng Việt lập tức thay đổi sắc mặt, túm chặt lấy cánh tay của Vương Nhất, giọng nói khàn khàn, cảm xúc kích động.
 
Chương 880


CHƯƠNG 880

“Cậu Vương, cậu biết con gái của tôi sao?”

Vương Nhất không đáp lại, chỉ nhìn chằm chằm tấm ảnh.

Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều không có cắt ngang, chỉ thấp thỏm nhìn Vương Nhất.

Nhìn hồi lâu, anh bỗng hỏi: “Con gái của ông tên là gì?”

“Hồ Thắm!”

Hồ Hoàng Việt không thèm nghĩ ngợi, nói ra một cái tên.

Vương Nhất suy nghĩ một lát: “Vậy cô ấy biết tên của mình không?”

Hồ Hoàng Việt lắc đầu: “Không biết, khi lạc nhau, con bé mới có 3 tuổi.”

“Vậy cô ấy có tên mụ mẫn cảm gì sao?”

“Nếu là tên mụ, tôi thường xuyên gọi con bé là Tiểu Thắm, con bé chắc biết mình tên là Tiểu Thắm.”

“Vậy thì đúng rồi.”

Vương Nhất khẽ thở dài, ánh mắt từ đầu tới cuối dừng trên cô bé trong ảnh.

Trên đời này không có hai bông hoa giống nhau, cô bé trong ảnh tuy còn nhỏ, nhưng từ đường nét của gương mắt thì thấy giống hệt với Tô Thắm.

Đồng tử của Hồ Hoàng Việt co rút, yết hầu chuyển động, hỏi: “Cô bé là ai?”

“Cô ấy là con gái nuôi của quản gia nhà họ Lý chúng tôi nhận nuôi.”

Vương Nhất trầm giọng nói: “Tôi trước đây từng tới nhà của bọn họ, cho nên có ấn tượng với vẻ ngoài lúc nhỏ của cô ấy.”

Anh mở điện thoại ra, tìm ảnh của Tô Thắm, đưa vào tay của Hồ Hoàng Việt.

Hồ Hoàng Việt vừa nhìn thì sững người, hai mắt lập tức đỏ lên, lẩm bẩm nói: “Giống, quá giống… thật sự giống hệt!”

Sau khi trả lại điện thoại cho Vương Nhất, Hồ Hoàng Việt hỏi: “Con bé bây giờ tên là gì?”

“Tên Tô Thắm.”Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Yết hầu của Vương Nhất chuyển động lên xuống: “Tôi có thể… gặp mặt con bé không?”

“Gặp cô ấy một lần đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng nhận nhau có lẽ không thích hợp lắm.”

Lời của Vương Nhất hoàn toàn cắt đứt hy vọng không dễ gì mới nhen nhóm của Hồ Hoàng Việt.

Ánh mắt của ông ta ngây ngốc, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Nhưng ánh mắt của Vương Nhất không hề dao động, thậm chí còn vì vậy mà trở nên nghiêm nghị: “Cô ấy từ bé và bác Trương nương tựa nhau mà sống, không biết ba của mình là ai, hiện nay cô ấy đã quen với cuộc sống bây giờ, ông lại đột nhiên chen vào cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mà cô ấy không dễ dàng mới có, không khác gì gây nên tổn thương cho cô ấy, khiến cô ấy càng thêm hận ông.”

Hồ Hoàng Việt cảm thấy lời Vương Nhất nói có lý, nhưng trong mắt vẫn ánh lên tia tuyệt vọng.

Đã biết con gái thất lạc của mình là ai, nhưng không thể nhận nhau, điều này đối với một người ba mà nói, cũng quá tàn khốc rồi.

“Phải từ từ, không vội được.”

Ánh mắt của Vương Nhất dịu đi một chút, nói: “Không phải không cho ba con hai người nhận nhau, mà là để hai người làm quen trước, như vậy đợi khi ông nói thân phận của ông, cảm xúc của cô ấy sẽ không dao động quá kịch liệt.”
 
Chương 881


CHƯƠNG 881

Hồ Hoàng Việt lau nước mắt ở trong mắt, khẽ gật đầu với Vương Nhất: “Cậu Vương, đại ơn không gì đền đáp, chỉ có cái mạng này, dù xông vào dầu sôi lửa bỏng, vạn chết không từ!”

Vương Nhất có thể cảm nhận được sự thật lòng của Hồ Hoàng Việt, giúp ông ta tìm được cô con gái thất lạc nhiều năm, ân tình này, ông ta sẽ báo cả đời.

Nhưng anh lại khẽ lắc đầu: “Ông làm việc cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi ông.”

Đồng thời, lại nhìn sang Tăng Quốc Vinh: “Ông cũng như vậy.”

“Cậu Vương—”

Trong lòng Tăng Quốc Vinh rất cảm động, còn có chuyện gì đáng chúc mừng hơn chuyện đi theo một chủ nhân tốt.

Trong lúc trời xui đất khiến, tâm nguyện của Hồ Hoàng Việt đã đạt được, sau đó, sự chú ý lại đặt vào ván cược của Hồ Minh Chính.

“Vậy tiếp theo, cậu Vương phải ở thành phố Giang một khoảng thời gian rồi.”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt dần trở nên sắc bén, giọng nói cũng trở nên lạnh giá: “Ngày mai tôi chạy vặt thay cho cậu Vương, đi gặp những thành viên của hội đồng cổ động đời đầu của tập đoàn Cự Phong.”

Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Không cần, chúng ta về Thiên An.”

“Hả?”

Lời này vừa dứt, Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều ngơ luôn, sững sờ nhìn Vương Nhất: “Không ở Thành phố Giang thì làm sao cá cược với Hồ Minh Chính?”

“12 ngày sau thì lại tới Thành phố Giang là được.”

Vương Nhất cười rất thản nhiên: “Tôi bảo đảm, ván cược của tôi và Hồ Minh Chính, 100% là tôi thắng.”

“Tại sao…”

Tăng Quốc Vinh thế nào cũng không hiểu, rời khỏi Thành phố Giang thì hoàn thành vụ cược kiểu gì?

Phải biết, cổ đông đời đầu của tập đoàn Cự Phong đều sống ở Thành phố Giang.

Ngược lại thì Hồ Hoàng Việt không có chút nghi ngờ, lập tức đồng ý: “Được, cậu Vương!”

“Về Thiên An, không phải bảo các ông không làm cái gì cả, các ông phải phái người bám theo Hồ Minh Chính một cách ngang nhiên, một ngày 24 tiếng, nửa bước cũng không rời.”

Vương Nhất ra lệnh: “Ngoài ra, nếu điều kiện cho phép, có thể quấy nhiễu, tóm lại khiến Hồ Minh Chính cảm thấy bực tức là được.”

“Chỉ cần các ông làm được hai điểm này thì tôi có thể đứng ở thế bất bại!”

Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt nhìn nhau, tuy không hiểu cách này có cái gì, nhưng nếu cậu Vương đã hạ lệnh, vậy nhất định có thâm ý của cậu ấy.

“Được!”

Vương Nhất vào 9 giờ tối thì về tới Thiên An, giờ này Lý Khinh Hồng đã về tới nhà, mà Vương Tiểu Lam vẫn chưa ngủ.

“Vợ, anh về rồi—”

Vương Nhất đang muốn gọi, bỗng nhiên ánh mắt đanh lại, bị đôi cao gót màu đỏ nằm rải rác ở ngoài cửa thu hút.

Hai chiếc cao gót, một chiếc nằm ngang, một chiếc nằm nằm lẻ loi ở trên đất.

Hơn nữa, hai chiếc giày cách nhau rất xa.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom