Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 902


CHƯƠNG 902

Hồ Minh Chính lập tức vui mừng: “Cảm ơn anh họ! Cảm ơn anh họ!”

Nói xong, vội vàng luống cuống bò dậy, rời khỏi đây.

“Lão Hồ, ông hồ đồ hả!”

Tăng Quốc Vinh vẻ mặt tràn đầy biểu cảm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nghiến răng nói: “Mềm lòng không nhẫn tâm ra tay, ông không sợ lần này thả ông ta đi, ông ta lại đến báo thù ông sao?”

“Tôi không sợ.”

Hồ Hoàng Việt lắc đầy, sau đó mặt tràn đầy sự hổ thẹn nhìn Vương Nhất: “Xin lỗi, anh Vương, đã phụ sự kỳ vọng của anh!”

Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh, không hề để trong lòng: “Không cần xin lỗi, tôi nói rồi, tôi giao ông ta cho ông xử lý.”

“Cảm ơn anh Vương!”

Hồ Hoàng Việt lại cúi người, lúc nãy ông ta còn lo lắng Vương Nhất sẽ vì chuyện ông ta thả Hồ Minh Chính đi mà tức giận.

“Từ bây giờ, ông chính là người nắm quyền tập đoàn Cự Phong, tất cả mọi chuyện đều do ông xử lý.”

Vương Nhất ra lệnh nói.

“Vâng!”

Hồ Hoàng Việt vội vàng trả lời, biết Vương Nhất không muốn xuất đầu lộ diện, hơn nữa, người nhà anh ở Thiên An, không thể đảm nhiệm chức đổng sư trưởng của tập đoàn Cự Phong.

Vương Nhất hài lòng gật đầu, sau đó đi ra khỏi phòng họp: “Đi thôi, đi gặp con gái ông.”



Phía bên kia, Hồ Minh Chính rời khỏi tập đoàn Cự Phong với bộ dạng nhếch nhác, khuôn mặt sợ hãi của anh ta lập tức trở nên hung ác.

“Hồ Hoàng Việt, Vương Nhất, chuyện này không thể cứ cho qua như vậy, tôi nhất định sẽ khiến hai người hối hận!”

Sau khi đến Yên Kinh, dưới sự chỉ huy của Vương Nhất, xe của Hồ Hoàng Việt rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Đóng cửa xe lại, ông ta đánh giá phong cảnh bốn xung quanh.

Đây là một hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, Hồ Hoàng Việt lẩm bẩm: “Đây chính là nơi con bé sống…”

“Cô ấy vốn dĩ không sống ở đây, nhưng con trai của ba nuôi là một tên nghiện cờ bạc, đã lấy giấy tờ nhà đất đi đánh bạc, nên chỉ có thể về quê để sinh sống.”

Vương Nhất ở phía sau nói: “Vì trả nợ mà cô ấy còn phải bỏ học đại học.”

“Vậy sao…”

Vẻ mặt Hồ Hoàng Việt có chút phức tạp, trong những ngày tháng ông ta không có ở đây, con gái của ông ta đã phải sống vô cùng cực khổ.

Vương Nhất đi đến: “Lát nữa gặp cô ấy, đừng tỏ ra quá kích động.”

Hồ Hoàng Việt sao có thể không hiểu ý của câu nói này chứ, nhếch mép cười: “Yên tâm đi, anh Vương, tôi hiểu.”

Vương Nhất ừ một tiếng: “Vậy thì tốt.”

Nói xong, đã đi đến cửa nhà bác Trương, khẽ gõ cửa.

“Bác Trương, Thắm, là cháu, Vương Nhất đây.”
 
Chương 903


CHƯƠNG 903

“Đến đây.”

Trong nhà truyền đến một giọng nói lanh lảnh, rất nhanh, cửa đã được mở ra, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chính là Tô Thắm.

Lúc nhìn thấy Vương Nhất, cô ta nở nụ cười: “Anh Vương Nhất.”

“Muộn như vậy còn đến làm phiền, không làm phiền mọi người chứ?”

Vương Nhất hiếm khi nở nụ cười.

“Không có, không có, chỉ cần là anh Vương Nhất, muộn thế nào cũng không sao.”

Tô Thắm rõ ràng rất vui, vội vàng mời Vương Nhất vào, mình thì chạy vào nhà, vui vẻ hét lên: “Ba, anh Vương Nhất đến.”

Hồ Hoàng Việt ở phía sau ngây người nhìn bóng lưng của Tô Thắm, nhìn rồi lại nhìn, mắt ông ta đỏ lên.

“Thế nào, có phải là con gái của ông không?” Vương Nhất thu lại ánh mắt, hỏi.

Mắt Hồ Hoàng Việt ươn ướt, nghẹn ngào nói: “Đúng là giống hệt, là con bé!”

Nói xong đột nhiên đứng thẳng lên, cúi người thật sâu với Vương Nhất, trầm giọng nói: “Anh Vương, con gái của tôi, bao nhiêu năm nay đều được anh chăm sóc!”

Giây phút nhìn thấy Tô Thắm, tình cảm trong lòng Hồ Hoàng Việt lại dâng lên như dòng nước lũ, cho dù chỉ nhìn từ xa, biết được Tô Thắm không sao, ông ta cũng yên tâm rồi.

Cúi người xong, ông ta quay người, định rời đi.

“Ông đi đâu vậy?”

Lúc Hồ Hoàng Việt cúi người, Vương Nhất không nói gì, đến tận khi lúc ông ta muốn rời đi, anh mới khẽ lên tiếng.

Hồ Hoàng Việt cả người run rẩy, không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói: “Anh Vương, anh nói đúng, bây giờ con bé đang có một cuộc sống yên bình, gia đình hòa thuận, tôi không nên làm phiền con bé, chỉ cần biết được con bé không sao, là tôi đã hài lòng rồi…”

“Không phải không muốn gặp, mà là không dám gặp đúng không?”

Vương Nhất đột nhiên lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh.

Ở một góc không nhìn thấy được, Hồ Hoàng Việt lại run rẩy, trợn tròn mắt, ánh mắt trốn tránh.

Lời nói của Vương Nhất giống như một con dao sắc bén, xé toạc lớp ngụy trang của ông ta.

“Ông sợ ông không khống chế được bản thân mình, hay sợ bị cô ấy nhận ra sau đó oán hận ông?”

Giọng nói bình tĩnh của Vương Nhất lại truyền đến, Hồ Hoàng Việt nghe mà cả người càng thêm run rẩy.

“Anh Vương, hay là, hôm nay bỏ đi?”

Rất lâu sau ông ta mới quay đầu lại, nói với Vương Nhất.

Sau bao năm đi cách xa, càng gần càng sợ hãi, sợ hãi cái gì?

Là người không dám đối diện kia, còn cả đáy lòng không thể vượt qua được.

Nhưng, Vương Nhất khẽ vỗ vai ông ta: “Ông cảm thấy ông còn chỗ để lùi về sau không? Ông có đi hay không, không phải ông nói là được.”

Lời này vừa được nói ra, cơ thể ông ta lập tức cứng đờ, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau Vương Nhất, bác Trương và Tô Thắm đã đi ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn Hồ Hoàng Việt.

Đặc biệt là Tô Thắm, đứng sau Vương Nhất, tò mò đánh giá ông ta: “Chú là bạn của anh Vương Nhất hả, sao không đi vào?”

Nói xong, cô ta chú ý đến cách ăn mặc của Hồ Hoàng Việt.
 
Chương 904


CHƯƠNG 904

Bộ vest đắt tiền trị giá mấy chục triệu, chiếc đồng hồ của thương hiệu nổi tiếng, và thỉnh thoảng lại tỏa ra khí chất của người bề trên, không có gì phải nghi ngờ ông ta là một người giàu có và thành đạt.

Vì vậy, trên mặt cô ta có chút ngượng ngùng: “Nhà tôi không có gì đáng tiền, không tiếp đãi tốt hai người, thật sự xin lỗi…”

Con cái trong những gia đình nghèo khó phải lo liệu việc nhà từ rất sớm, cô ta đã nhìn ra Hồ Hoàng Việt và bọn họ không phải là người cùng một thế giới, phản ứng đầu tiên chính là tự ti.

Sắc mặt Hồ Hoàng Việt lập tứ thay đổi, vội vàng giải thích: “Không phải, cháu đừng hiểu nhầm, chú không phải vì chuyện này mà không đi vào, là chú…”

Hồ Hoàng Việt không nói tiếp nữa, ông ta vô cùng căng thẳng nhìn Tô Thắm, sợ bị Tô Thắm ghét mình, ông ta vội vàng tháo đồng hồ trên tay xuống, cởi chiếc áo vest đắt tiền xuống, sau đó mới thận trọng hỏi: “Như thế này có phải tốt hơn rất nhiều không?”

“Chú, chú làm gì vậy?”

Tô Thắm trợn tròn mắt, không thể tin được nhìn Hồ Hoàng Việt, cô ta chỉ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, người này, vì lựa theo ý cô ta mà ném tất cả những thứ đắt tiền trên người đi!

“Chú…”

Hồ Hoàng Việt đột nhiên có chút lắp bắp, nghẹn nửa ngày, mới nói được một câu: “Chú sợ cháu xa lánh chú.”

Thấy Hồ Hoàng Việt, một người chưa từng gặp gỡ, lại vì Tô Thắm mà làm đến mức này, bác Trương giống như hiểu ra điều gì đó, đi đến trước mặt Vương Nhất, dùng giọng nói mà chỉ hai người mới có thể nghe thấy hỏi: “Cháu tìm được ba của Thắm rồi?”

Vương Nhất chần chừ gật đầu, sợ bác Trương sẽ vì chuyện này mà đau lòng.

Ai biết được, trên mặt bác Trương lại hiện lên sự vui mừng, trên trán còn hiện lên sự vui vẻ, yên tâm:

Đây là một chuyện tốt, ba của Thắm…là người như thế nào?”

Ông ta lo lắng ba của Tô Thắm là loại người có tiền án, Vương Nhất lại cảm thấy yên tâm, cười nói: “Ông ấy là người giàu số một ở Thiên An, Hồ Hoàng Việt.”

“Người giàu số một ở Thiên An?”

Bác Trương lập tức trợn tròn mắt, khuôn mặt tràn đầy sự không thể tin được, lẩm bẩm: “Thắm, vậy mà lại là con của người giàu có…”

Cuối cùng, Hồ Hoàng Việt cũng đi vào nhà, Tô Thắm rất lịch sự rót cho ông ta một ly trà, lúc đưa trà, đột nhiên bật cười.

Hồ Hoàng Việt sững sờ: “Cháu cười cái gì thế?”

“Hả, ngại quá, cháu chỉ cảm thấy chú rất thú vị.”

Tô Thắm vội vàng dừng cười: “Hơn nữa, cháu còn cảm thấy chú rất quen.”

Khuôn mặt Hồ Hoàng Việt tràn đầy sự kích động, nhưng nghĩ đến lời nói của Vương Nhất, vẫn miễn cưỡng dừng sự kích động này lại, gãi đầu: “Vậy sao…”

Vương Nhất và bác Trương cố tình tạo không gian cho Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm, thường xuyên qua lại, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Hồ Hoàng Việt cũng không giấu thân phận giàu có của mình, dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ toàn bộ học phí cho Tô Thắm, nếu như bác Trương không ngăn lại, ông ta còn muốn tặng cả nhà.

Hồ Hoàng Việt cũng không ở lại quá lâu, rất nhanh đã rời đi, ông ta sợ ở lại quá lâu, sẽ không khống chế được cảm xúc của mình.

Vương Nhất đi đến nhà họ Lý, nói cho Lý Thiên Dương biết tin tốt này.
 
Chương 905


CHƯƠNG 905

Sau khi biết được tin này, Lý Thiên Dương cũng vô cùng vui mừng, là sự vui mừng cho Tô Thắm được phát ra từ tận đáy lòng.

Tất cả giống như đang đi đúng hướng.

Sau khi Vương Nhất đứng dậy rời đi, cửa sổ căn phòng thứ hai ở khu nhà họ Lý, lại lặng lẽ mở ra một khe hở, phản chiếu khuôn mặt trắng bệch, vô cùng căm hận của một người phụ nữ.

Đó chính là Châu Mỹ Ngọc.

Nhìn rất lâu, bà ta gọi một cuộc điện thoại.

“Tôi phải làm gì?”

Đầu bên kia điện thoại không có bất kỳ âm thanh gì, rất nhanh đã bị cúp máy, một phút sau, Châu Mỹ Ngọc nhận được một tin nhắn nặc danh.

Nội dung của tin nhắn là bốn chữ lớn đẫm máu.

“Giết Lý Thiên Dương.”

Vương Nhất không hề biết một ý định giết người đang chảy trong sự yên bình, lúc này anh đã vội vàng trở về nhà.

“Ba!”

Vừa mở cửa, Vương Tử Lam đã dang hai tay chạy đến.

Vương Nhất ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé, hôn lên mặt cô bé, lúc này mới buông cô bé ra, cười hỏi: “Mẹ đâu?”

Vương Tử Lam lập tức nhìn lên tầng, không vui bĩu môi: “Mẹ vừa về là bắt đầu làm việc, không có thời gian chơi với con.”

Vương Nhất lập tức mỉm cười: “Vậy ba chơi với con nhé?”

“Vâng!”

Vương Tử Lam lập tức tươi cười.

Chơi với Vương Tử Lam một lúc, cô bé cũng buồn ngủ, Vương Nhất cẩn thận bế cô bé lên, đi lên tầng.

Mở cửa ra, đúng lúc Lý Khinh Hồng từ trên ghế đứng dậy: “Tử Lam ngủ rồi?”

Vương Nhất gật đầu: “Vừa mới ngủ.”

Nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng cũng trở nên áy náy: “Công ty có chút bận, không có thời gian ở bên Tử Lam.”

“Không sao, đã có anh rồi.”

Vương Nhất cười lắc đầu, căn dặn: “Nhưng, không được cố quá.”

Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy ấm áp, đột nhiên nói: “Ngày mai anh đừng đi lên tầng cao nhất nữa? Đi với em đến Lệ Tinh.”

Ánh mắt Vương Nhất lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tại sao?”

“Bởi vì, em muốn để anh vào Lệ Tinh.”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng trở nên dịu dàng nói: “Đợi dự án xây dựng thành phố hoàn thành, giá thị trường của Lệ Tinh có sẽ tăng lên mấy lần, đợi tất cả đi vào quỹ đạo, em sẽ giao Lệ Tinh cho anh.”

Trong lòng Vương Nhất cảm thấy ấm áp, đem công ty mà mình vất vả gây dựng làm của hồi môn tặng cho người khác, cái này phải hào phòng đến mức nào?

Anh biết rất rõ, thứ mà tập đoàn Lệ Tinh đại diện không phải là tiền, mà là thứ Lý Khinh Hồng trân quý nhất.

 
 
Chương 906


CHƯƠNG 906

Cô gây dựng công ty này từ hai bàn tay trắng, không dùng một xu nào ở trong nhà, rời khỏi nhà bao nhiêu năm, nhưng không có ý định quay về nhà, đây không phải là chứng minh cho những người trong gia đình biết, không có bọn họ, cô cũng có thể sống rất tốt sao?

Nhưng, ánh mắt Vương Nhất lại trở nên nặng nề: “Đây không phải là lý do mà em sắp xếp cho anh vào Lệ Tinh đúng không?”

Lý Khinh Hồng đột nhiên trở nên trầm mặc, suy tư, hai tay đột nhiên nắm chặt lại, nhưng rất nhanh đã buông ra.

Rất lâu sau, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn Vương Nhất nói: “Bị anh nói trúng rồi, vì để đối phó với những người trong nhà của em.”

Ánh mắt Vương Nhất đột nhiên trở nên lạnh lùng, không nói gì, yên lặng đợi Lý Khinh Hồng nói tiếp.

“Nếu như anh muốn cùng em trở về Yến Kinh, nếu như không có chút chức vụ gì, bọn họ nhất định sẽ sỉ nhục anh mà không cần kiêng nể gì! Làm một phó tổng ở công ty em, sẽ tốt hơn một chút…”

Nghe thấy lời nói của Lý Khinh Hồng, ánh mắt Vương Nhất nhìn cô càng thêm dịu dàng.

Nhưng, anh chỉ khẽ cười, không từ chối.

Anh biết rất rõ sự lo lắng của Lý Khinh Hồng, mặc dù bây giờ ở thành phố Thiên An anh là một người có thể gọi là có quyền thế lớn nhất, nhưng trên thực tế không có ai biết thân phận của anh, đừng nói đến những người trong nhà họ Bạch kia.

Sợ ở trong mắt bọn họ, anh vẫn là đồ bỏ đi không có công việc.

Anh không hề quan tâm đến thái độ của nhà họ Bạch ở Yến Kinh, đối với anh mà nói, đối phương chỉ là nhà mẹ đẻ của Lý Khinh Hồng mà thôi.

“Nhà họ Bạch ở Yến Kinh, hi vọng mấy người đừng ép cô ấy quá, nếu không tôi không ngại là người ác một lần đâu…”

Trong đôi mắt u ám của Vương Nhất lóe lên một tia lạnh lẽo.

….

Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

Cùng đưa Vương Tử Lam đến nhà trẻ, Vương Nhất cùng với Lý Khinh Hồng đi đến tập đoàn Lệ Tinh.

Chỉ là, hai người đều nhạy bén, cảm nhận được tập đoàn Lệ Tinh ngày hôm nay hình như có chút không giống lúc trước.

Nhân viên đi đi lại lại, nhìn thấy Lý Khinh Hồng, lại không chào hỏi, chỉ gật đầu mà thôi.

Trong mắt Vương Nhất có chút u ám, quay đầu lại nhìn Lý Khinh Hồng, vẻ mặt Lý Khinh Hồng vẫn bình tĩnh, chỉ có bước chân của cô nhanh hơn một chút.

“Lý tổng!”

Đúng lúc này, Phương Huệ vội vàng đi đến tiếp đón, trên mặt mang theo sự nghiêm trọng.

“Xảy ra chuyện gì?”

Trên mặt Lý Khinh Hồng cuối cùng cũng hiện lên sự lạnh lùng.

Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, Lý Khinh Hồng là người gây dựng lên Lệ Tinh, tại sao nhân viên lại đột nhiên không hề tôn trọng cô?

Phương Huệ nhìn trái nhìn phải, xác định bốn xung quanh không có tai mắt, mới đè thấp giọng, nói với Lý Khinh Tuyết: “Thành tổng trở về rồi.”

Câu này vừa nói ra, ánh mắt Lý Khinh Hồng đột nhiên trở nên lạnh lẽo, biểu cảm cũng trở nên nghiêm trọng.
 
Chương 907


CHƯƠNG 907

Ngược lại, Vương Nhất có chút sững sờ: “Thành tổng là ai?”

Phương Huệ lo lắng nói: “Tập đoàn của chúng tôi tổng cộng có ba phó tổng, ngoài tôi và Tôn Kiều đã bị sa thải, còn một phó tổng nữa, chính là Thành tổng này.”

“Lúc Lý tổng gây dựng công ty cô ấy đã có rồi, là nguyên lão nhị triều, có quyền lên tiếng cao nhất, chỉ là quanh năm mở rộng thị trường ở thành phố Giang, không ở Thiên An.”

“Vậy sao…”

Nghe lời giới thiệu của Phương Huệ, Vương Nhất cũng chú ý hơn một chút.

“Hơn nữa, nghe nói lúc công ty mới được thành lập, vị trí chủ tịch vốn dĩ là của Thành tổng, chỉ vì Lý tổng được lòng người hơn, nên mới lấn áp được cô ấy.”

“Chuyện này Thành tổng vẫn luôn canh cánh trong lòng, mặc dù trên miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn oán giận Lý tổng, Lý tổng cũng nhìn ra được suy nghĩ của Thành tổng, nên mới cử cô ấy đi đến thành phố Giang để mở rộng nghiệp vụ…”

“Đủ rồi!”

Phương Huệ còn muốn nói gì đó, Lý Khinh Hồng lại hét lên, lạnh lùng liếc nhìn cô ta: “Lập tức mở cuộc họp các quản lý cấp cao, có một số thay đổi về mặt nhân sự.”

“Vâng, Lý tổng.”

Phương Huệ lập tức ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa.

Vương Nhất đứng phía sau Lý Khinh Hồng, vẻ mặt có chút nghiêm nghị.

Nếu như thật sự giống như Phương Huệ nói, vậy thì Thành tổng này đúng là một người không lương thiện.

Vị trí chủ tịch vốn dĩ đã nằm trong tay nhưng lại bị Lý Khinh Hồng giành mất, còn bị biến tướng lưu đày đến thành phố Giang, nói cách khác, sự oán giận ở trong lòng của Thành tổng này sẽ nhiều hơn bất kỳ người nào.

Lần này cô ta trở về làm gì?

Giúp đỡ?

Hay là….bức vua thoái vị?

Cuộc họp giữa các quản lý cấp cao được tiến hành rất trật tự, Lý Khinh Hồng ngồi ở vị trí chính giữa chiếc bàn hình bầu bục ở trong phòng họp, thư ký Tiêu Đào đứng bên cạnh, hai bên bàn, là những lãnh đạo được ngồi theo thứ tự chức vụ từ cao đến thấp.

Ánh mắt lạnh lùng của Lý Khinh Hồng lướt qua tất cả mọi người, lãnh đạm lên tiếng: “Tôi nói sơ qua về nội dung cuộc họp ngày hôm nay, sau khi Tôn Kiều từ chức, bây giờ trong công ty vẫn còn thiếu một phó tổng…”

Ồ…

Lời này vừa được nói ra, ánh mắt của tất cả lãnh đạo ở phía dưới đều trở nên sâu xa, tất cả mọi người đều hi vọng mình có thể ngồi vào vị trí phó tổng.

Nhưng, sau khi Lý Khinh Hồng dừng lại một lúc, tiếp tục nói: “Ở đây, tôi xin tuyên bố, anh Vương bên cạnh tôi, chính thức gia nhập vào tập đoàn Lệ Tinh, đảm nhiệm vị trí phó tổng đang còn trống.”

Lý Khinh Hồng vừa dứt lời, Vương Nhất đã bước lên một bước, mỉm cười với tất cả mọi người: “Tôi tên là Vương Nhất.”

Bên dưới vô cùng im lặng.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt nhìn Vương Nhất, trong lòng nổi lên sóng lớn.
 
Chương 908


CHƯƠNG 908

Vương Nhất là người như thế nào, tất cả mọi người của tòa nhà quốc tế đều nghe nhiều nên quen, không phải chính là chồng của chủ tịch Lý Khinh Hồng của bọn họ sao?”

Cái quái gì đây?

Nước phù sa không chảy ruộng ngoài?

Lãnh đạo của Lệ Tinh hầu hết đều là phụ nữ, lúc này bọn họ đều nhìn chằm chằm vào Vương Nhất và Lý Khinh Hồng với ánh mắt lạnh thấu xương, lần đầu tiên cảm thấy vô cùng bất mãn với Lý Khinh Hồng.

Nhưng, vì sự uy nghiêm của Lý Khinh Hồng lại không dám nói gì.

“Tôi phản đối!”

Đúng lúc này, một giọng nói to và vang từ bên ngoài cửa truyền vào.

Chỉ thấy một người phụ nữ chín chắn, tóc ngắn, mặc đồ công sở đi giày cao gót sải bước đi vào, đôi môi đỏ tươi, đôi mắt phượng hơi nheo lại, khí chất bề trên không hề thua kém Lý Khinh Hồng, đã chứng minh thân phận của cô ta.

Nguyên lão nhị triều của tập đoàn Lệ Tinh, Thành tổng-Thành Bội.

Lý Khinh Hồng khẽ nhướng mày, đôi mắt xinh đẹp nheo lại, mang theo sự nguy hiểm đánh giá Thành tổng.

Thành Bội cười như không cười, giống như ám chỉ điều gì đó, nói với Lý Khinh Hồng: “Lý tổng quên tôi rồi sao, ngay cả cuộc họp của các quản lý cấp cao quan trọng như thế này cũng không mời tôi?”

“Thành tổng!”

“Thành tổng, ngài đến rồi!”

“…”

Tất cả lãnh đạo lớn nhỏ vốn dĩ bất mãn với Lý Khinh Hồng, lúc này vừa nhìn thấy Thành tổng đẩy cửa vào lập tức ào ào đứng dậy như tìm được người đáng tin cậy, thái độ của bọn họ cung kính vô cùng.

Cảnh tượng này khiến Vương Nhất nheo mắt, có vẻ như quyền lực của Khinh Hồng ở tập đoàn vẫn chưa đủ lớn.

Vẻ u ám trong mắt Thành Trâm biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là nụ cười tươi như gió xuân, bất kể địa vị của đối phương lớn hay nhỏ, cô ta cũng vui vẻ gật đầu, dáng vẻ chiêu hiền đãi sĩ.

Tất cả các lãnh đạo cũng thở phào nhẹ nhõm, không khỏi nhìn Lý Khinh Hồng, người đang một thân một mình trên đài.

Một khi Thành tổng đến, chắc chắn sẽ gây ra mối đe dọa cho Lý Khinh Hồng, nếu không, trong những ngày đầu thành lập công ty, Lý Khinh Hồng đã không điều Thành tổng đến Thành phố Giang.

Rầm!

Phương Huệ vỗ bàn, nhìn Thành Trâm với biểu cảm khó chịu, bực tức hét lên: “Thành tổng, hãy chú ý tới ngôn từ của cô, bảo Lý tổng quên cô là ý gì?”

“Phương Huệ, thì ra là cô? Lúc tôi rời đi, tôi nhớ cô mới chỉ là một thực tập sinh vừa tốt nghiệp đại học đúng không? Thế mà bây giờ đã trở thành phó tổng rồi.”

Thành Trâm khẽ liếc Phương Huệ, mỉm cười: “Tuy nhiên, tôi khuyên cô nên lịch sự với tôi hơn. Ở công ty này, ngoại trừ Lý tổng, không ai có thể ngang hàng với tôi!”

“Cô…”

Gương mặt xinh đẹp Phương Huệ tràn đầy tức giận, đang định đi qua nói cho ra nhẽ, nhưng Lý Khinh Hồng quát lên ngăn lại: “Phương Huệ!”
 
Chương 909


CHƯƠNG 909

Phương Huệ quay đầu lại, lửa giận vẫn chưa tan: “Lý tổng, cô ta coi thường chị…”

“Quay lại.”

Lý Khinh Hồng giọng điệu lạnh lùng, nhưng lại mang theo vẻ uy nghiêm không thể từ chối.

Phương Huệ mặt đầy tức giận, nhưng nhưng vẫn không đi qua, đứng ở bên cạnh Lý Khinh Hồng.

Chỉ thấy Lý Khinh Hồng từ vị trí chủ tịch đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Thành Trâm: “Cô quay về mà không nói tiếng nào, không ai biết cả, đương nhiên cũng không thông báo cho cô.”

Thành Trâm cười khẩy: “Nói vậy vẫn là lỗi của tôi sao?”

“Chẳng lẽ không phải?” – Đôi mắt Lý Khinh Hồng lạnh lùng nhìn Thành Trâm, giọng nói lạnh lùng.

“Vậy được thôi.”

Thành Trâm chẳng thèm để ý cười mỉm, nhìn chằm chằm Lý Khinh Hồng cười nói: “Nhưng nếu tôi đã ở đây, vậy hội nghị cấp trung cao này có chỗ cho tôi lên tiếng chứ?”

“Đương nhiên.”

Dù Lý Khinh Hồng có ghét Thành Trâm đến mức nào, cô cũng không thể xem nhẹ vị trí phó tổng của cô ta.

Thành Trâm đi về phía bàn tròn hội nghị, lập tức một vị lãnh đạo chủ động nhường ghế: “Thành tổng, ngồi vào chỗ của tôi.”

“Cảm ơn.”

Thành Trâm không từ chối mà còn mỉm cười cảm ơn.

Cách nói chuyện tao nhã, phong thái của một người phụ nữ trưởng thành, so với Lý Khinh Hồng lạnh lùng và khó gần, quả thực Thành Trâm là người dễ gần hơn một chút.

Thành Trâm tao nhã ngồi vào chỗ ngồi, sau đó đưa mắt nhìn Vương Nhất, khẽ liếc mắt một cái, giọng điệu bình thản nói: “Người này, tôi là người thứ nhất không đồng ý!”

“Tôi cũng không đồng ý!”

“Thành tổng nói đúng, anh ta hoàn toàn không có năng lực làm phó tổng!”

“Lý tổng, chúng tôi biết anh ta là chồng của cô, nhưng cô làm vậy là quá vô lý!”

“…”

Bị mọi người bác bỏ, Vương Nhất không hề tức giận, anh vốn là người đột nhiên chen ngang, lại có thân phận là chồng của Lý Khinh Hồng, là người mà ai nhìn cũng cảm thấy Lý Khinh Hồng định phù sa không chảy ruộng ngoài, định cắm một cái đinh vào đây.

Lý Khinh Hồng chống tay lên bàn hội nghị, lạnh lùng hỏi: “Cho tôi một lý do để phản đối.”

Thành Trâm cảm thấy buồn cười trước câu nói này: “Còn cần lý do gì sao? Lý tổng, cô ngồi ở vị trí Chủ tịch lâu như vậy, chẳng lẽ không hiểu hai chữ “tị hiềm” nghĩa là gì sao?”

Lý Khinh Hồng nghe xong câu này ánh mắt liền lạnh đi, Vương Nhất cũng nghe được ẩn ý trong lời nói của Thành Trâm, vẻ mặt cũng hơi lạnh.

“Lý tổng, cô thích tìm mấy tên trai bao vô dụng. Đây là việc cá nhân của cô, tôi không quản được, nhưng cô trơ trẽn mang người nhà cô tới công ty, lại còn cho anh ta làm phó tổng, có hợp lý không?”

Thành Trâm bắt chéo hai chân, nhìn những lãnh đạo xung quanh: “Các vị ở đây đều là trụ cột của Lệ Tinh, coi như không có công lao cũng có khổ lao, chức vụ phó tổng, sao chạy tới chạy lui rồi lại về tay ông chồng bám váy vợ của cô, cô làm như vậy không sợ mọi người thất vọng ư?”

Những lời này có thể nói là vô cùng khôn khéo, Thành Trâm rất thông minh, không dùng sức mạnh của bản thân để đối đầu Lý Khinh Hồng, mà là đem tất cả lãnh đạo trung và cao cấp, kích động lòng bất mãn của họ để đối đầu với Lý Khinh Hồng.
 
Chương 910


CHƯƠNG 910

Ngay lập tức, tất cả các lãnh đạo trung và cao cấp đều tràn đầy tức giận, chỉ mũi giáo về phía Lý Khinh Hồng.

“Lý tổng, chuyện này cô phải cho chúng tôi một lời giải thích!”

“Đúng vậy, chúng tôi sẽ không làm nữa!”

“Đúng anh ta là chồng của cô, nhưng chúng tôi sẽ không đồng ý để anh ta làm phó tổng! Hơn nữa, chuyện này mà truyền ra sẽ hủy hoại danh tiếng của Lệ Tinh chúng ta!”

“…”

Tiếng đấu tranh càng lúc càng lớn, nhưng Lý Khinh Hồng lại chìm vào im lặng.

Vương Nhất cũng không nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh nhìn tất cả, không phải anh không muốn nói, mà là bởi vì… không thể nói.

Như Thành Trâm đã nói, giờ anh vẫn chưa là người của Lệ Tinh, trong phòng họp này chỉ có một người điều khiển, đó là Lý Khinh Hồng.

Thấy Lý Khinh Hồng không dám nói chuyện, Thành Trâm cho rằng cô sợ nên không khỏi nhếch khóe miệng, lén nở nụ cười giễu cợt.

“Lý tổng, tôi khuyên cô lý trí một chút. Tôi hiểu cô nóng lòng muốn tìm một công việc cho người chồng vô dụng của mình, nhưng cô không thể trực tiếp đưa chức phó tổng được.”

Thành Trâm hơi nâng cằm lên chỉ vào Vương Nhất từ đầu đến giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên cao giọng lên một quãng tám: “Nói cho tôi biết, anh ta xứng đáng làm phó tổng ở điểm nào?”

Lý Khinh Hồng vẫn im lặng, Vương Nhất đang ngồi ở phía sau, trong mắt cũng có chút lạnh lùng.

Sau một hồi im lặng, Lý Khinh Hồng đột nhiên nâng mắt lên, lạnh lùng liếc nhìn mọi người.

Ánh mắt sắc bén, đè ép tất cả mọi người, đột nhiên cả đám lãnh đạo bồn chồn, mất đi vẻ kiêu ngạo nãy giờ, trong mắt lộ ra vẻ cực kỳ bất an. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Thành Trâm, người vốn tràn đầy tự tin, cũng ngồi thẳng dậy và nhìn Lý Khinh Hồng với vẻ mặt nghiêm trọng.

Trong lòng cô ta cũng có một chút bất an.

Chỉ thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Khinh Hồng quét qua người mỗi một lãnh đạo phản đối, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh nhạt nói: “Không đưa là lời giải thích thì tất cả các người không làm việc nữa à?”

Tất cả mọi người đều ngơ ngác, cảm thấy da đầu râm ran một lúc, nhưng họ vẫn cứng đầu nói: “Đúng vậy, điều này không công bằng với chúng tôi, chúng tôi phải đấu tranh cho quyền lợi và lợi ích của chính mình!”

“Quyền lợi và lợi ích?”

Lý Khinh Hồng chế nhạo: “Những người không đóng góp gì cho công ty, mà cũng đòi nói tới quyền lợi và lợi ích?”

Mọi người bỗng sửng sốt một lúc, trên mặt Thành Trâm cũng lộ ra vẻ không chắc, không ngờ Lý Khinh Hồng lại dám nói ra lời như vậy trong hội nghị cấp trung – cao, không sợ mất lòng mọi người sao?”

Tuy nhiên, câu nói tiếp theo mới khiến mọi người tê tái da đầu.

“Nếu mọi người đã không muốn làm, vậy thì đi đi. Trước buổi trưa, mọi người chuẩn bị đơn từ chức giao cho tôi!”

Gì cơ!
 
Chương 911


CHƯƠNG 911

Ngay sau khi những lời này vừa dứt, như sét đánh ngang tai, tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả hai phó tổng Phương Huệ và Thành Trâm.

Bọn họ nghi ngờ lỗ tai của mình nghe nhầm, Lý Khinh Hồng muốn sa thải mọi người!

Phương Huệ vẻ mặt lo lắng, vội vàng can ngăn: “Lý tổng, chị đang nói cái gì vậy, sa thải nhiều người như vậy không chỉ khiến công ty không ổn định, mà hoạt động của tất cả các dự án cũng sẽ dừng lại!”

Tuy nhiên, vẻ mặt của Lý Khinh Hồng vẫn lạnh lùng: “Không thành vấn đề, chỉ cần đội ngũ cốt cán không thay đổi, tôi có thể chấp nhận bất kỳ sự thay đổi nào về nhân sự!”

“Thực ra, cho dù lần này không ra tay, trong tương lai tôi cũng sẽ bắt đầu thanh lý những con sâu có mức lương và năng lực không tương xứng này.”

Tất cả những lãnh đạo từng chống đối Lý Khinh Hồng vẻ mặt lần lượt như tro tàn, sắc mặt đờ đẫn.

Họ lấy từ chức để uy hiếp, hoàn toàn không phải muốn thực sự từ chức, mà chỉ muốn giành thêm quyền lực và lợi ích từ Lý Khinh Hồng.

Thành Trâm sững sờ không nói được tiếng nào, các ngón tay run lẩy bẩy.

Vốn dĩ mục đích của cô ta chỉ là muốn ra oai phủ đầu với Lý Khinh Hồng, nhưng không ngờ cô ta lại mạnh tay như vậy, vì người chồng vô dụng của cô ta mà định sa thải nhiều người như vậy, đúng là không ngờ tới!

Vẻ mặt cô ta bỗng nhiên trở nên hưng phấn: “Lý Khinh Hồng, đây là cô nói đấy, đừng hối hận!”

Vẻ mặt của Lý Khinh Hồng hờ hững: “Cô hỏi anh ấy xứng đáng làm phó tổng ở điểm nào đúng không?”

Thành Trâm có chút kiêng dè trước ánh mắt của Lý Khinh Hồng, nhưng nhìn sắc mặt Vương Nhất vẫn bình tĩnh, cô ta đành liều, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng à?”

“Thứ nhất, anh ta không phải là thành viên của Tập đoàn Lệ Tinh và hoàn toàn không hiểu gì về hoạt động kinh doanh của công ty.”

“Thứ hai, anh ta có đóng góp được gì cho Lệ Tinh không?”

“Thứ ba, có phải cô cảm thấy mình là chủ tịch thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn!”

Sau ba câu hỏi liên tiếp, Thành Trâm cũng từ từ đứng dậy, đối đầu gay gắt với Lý Khinh Hồng.

“Được rồi, tôi sẽ nói cho cô biết tại sao tôi lại để cho Vương Nhất làm phó tổng !”

“Hoàn toàn không phải bởi vì anh ấy là chồng của tôi, mà là bởi vì Tập đoàn Lệ Tinh nhờ có anh ấy mới có được ngày hôm nay!”

Lý Khinh Hồng tăng âm lượng giọng nói lên, chỉ vào Vương Nhất nói: “Cái khác không nói, chỉ nói đến 2640 tỷ tài trợ thôi, là do anh ấy kéo đầu tư.”

“Ai trong những người đang ngồi ở đây có khả năng này?”

Câu hơi mạnh mẽ như vậy, khiến tất cả mọi người ngu người.

Trong thời đại mà chỉ cần tụt lại là bị đánh bại, mọi người đều cố gắng leo lên cao.

Tổ trưởng bộ phận muốn làm lãnh đạo bộ phận, lãnh đạo bộ phận rất muốn vào hội cổ đông, các cổ đông nghĩ trăm phương ngàn kế trở thành phó tổng tập đoàn, mà các phó tổng … sẵn sàng nhắm vào Chủ tịch, muốn lật đổ Chủ tịch.

Phó tổng tiền nhiệm Tôn Kiều chán nản từ chức, vị trí phó tổng bị bỏ trống, ai cũng muốn leo lên ngồi.

Tuy nhiên, không ai ngờ rằng sự đóng góp của Vương Nhất đối với Tập đoàn Lệ Tinh lại lớn đến vậy.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ, như nhìn thấy ma giữa thanh thiên bạch nhật, kinh ngạc nhìn về phía Vương Nhất.

Mặt của Thành Trâm hết đỏ lên rồi trắng bệch, không dám tin lời Lý Khinh Hồng nói.

“2640 tỷ là do Vương Nhất kéo được đầu tư?!”
 
Chương 912


CHƯƠNG 912

Mọi người đều có nghi vấn cực lớn trong lòng.

Lúc đó, chủ tịch mười tập đoàn lớn ở Thiên An đích thân tới hiện trường, mọi người đều cho rằng là vì nể mặt Lý Khinh Hồng.

“Không thể nào!”

Lúc này, một vị lãnh đạo cấp trung mới tỉnh táo lại, run giọng hét lên: “Đó không phải là do Chủ tịch Lý mời chào được sao?”

Lý Khinh Hồng cười khẩy một tiếng: “Tôi không có mặt mũi lớn như vậy.”

Thành Trâm bên dưới cau chặt mày không nói gì.

Đúng vậy, một mình Lý Khinh Hồng sẽ không bao giờ có thể thu hút được nhiều tài trợ như vậy.

Dù sao thì, tập đoàn Lệ Tinh dù phát triển tốt đến đâu cũng chưa lên thị trường, không thể so sánh với mười doanh nghiệp khổng lồ đã lên sàn này.

“Chẳng lẽ thật sự là anh ta đưa tới?”

Lông mày của Thành Trâm nhíu chặt hơn, cô ta nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng với vẻ mặt u ám.

Lúc này, trong đầu cô ta nảy ra một suy đoán táo bạo.

Lúc cô ta được cử đến Thành phố Giang để mở rộng kinh doanh, tình cờ cô biết đến gia đình Lý Khinh Hồng.

Tuy không biết nhiều nhưng cũng biết Lý Khinh Hồng xuất thân từ một gia tộc quyền thế bí ẩn, lẽ nào đây là tác phẩm của gia tộc đứng sau cô ta?

Càng nghĩ lại càng thấy có khả năng.

Khóe miệng Thành Trâm nở một nụ cười đầy ẩn ý, bởi vì cô ta biết quan hệ giữa Lý Khinh Hồng và gia đình cô ta không tốt, có lẽ có thể mượn Lý Khinh Hồng làm nhánh cây để leo lên …

Nghĩ đến đây, trong mắt Thành Trâm cũng lộ ra vẻ phấn khởi, khẽ vỗ tay cho bản thân.

Dưới khí thế mạnh mẽ của Lý Khinh Hồng, tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có một mình Thành Trâm khẽ vỗ tay, ánh mắt Lý Khinh Hồng cũng hơi lạnh đi: “Cô làm gì đấy?”

“Khen ngợi cô đấy?”

Thành Trâm nói với vẻ đương nhiên: “Chủ tịch của chúng ta yêu thương, bảo vệ chồng như vậy, vẫn có thể xem là câu chuyện đáng để ca tụng.”

Lời nói mang theo ẩn ý, ánh mắt Lý Khinh Hồng hơi tối sầm lại: “Tôi đã nói hết chuyện phát triển của công ty, cô vẫn cho rằng tôi đang tạo đà cho anh ấy sao?”

“Chẳng lẽ không phải à?”

Thành Trâm chậm rãi đứng dậy, giày cao gót sải bước, bình tĩnh đến bên cạnh Lý Khinh Hồng, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Người khác không biết số tiền này đến bằng cách nào, tôi biết, chỉ là cô có thể dựa vào gia tộc của mình hoành hành ngang ngược được mấy lần nữa thôi?’

Ngay khi những lời này nói ra, đôi mắt Lý Khinh Hồng hơi nheo lại, trên mặt Vương Nhất hiện lên vẻ lạnh lùng.

Anh cũng nghe được những gì Thành Trâm nói, theo ý Thành Trâm, đây là uy thế từ việc Lý Khinh Hồng mượn sự trợ giúp từ vương tộc ở Yên Đô.

“Vậy nên chuyện này không tính.”

Thành Trâm lắc nhẹ ngón tay, cười nói: “Không phải là không thể cho chồng cô làm phó tổng . Phải đưa ra được lý do đủ để thuyết phục chúng tôi. Sự tài trợ giá trên trời này, đúng là đủ, nhưng đây thực sự là do anh ta tự kéo đầu tư tới ư?”

Lý Khinh Hồng quay mặt đi, tức giận đến nỗi bật cười.

Nếu tất cả chuyện này đều là do cô bịa ra bị phanh phui thì cũng không có gì để nói, nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Cô nói ra sự thật, nhưng không ai muốn tin, thế giới này sao vậy?

“Vậy thì cô muốn thế nào?” – Cô nhìn Thành Trâm và lạnh lùng hỏi.

“Rất đơn giản, hãy để chúng tôi xem thử khả năng thực sự của chồng cô. Hoặc là có điều gì đó khiến chúng tôi sáng mắt ra, hoặc có tài nguyên và mối quan hệ xứng đáng để chúng tôi tin phục, nếu không, cô sẽ phải trả giá cho hành vi ích kỷ của mình!”

Thành Trâm nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn: “Tuy rằng cô là chủ tịch, nhưng công ty không phải là nơi cô độc đoán, ở hội nghị bầu chủ tịch tới đây, cô phải từ chức! Về tư cách và sự từng trải, tôi phù hợp hơn cô!”
 
Chương 913


CHƯƠNG 913

Lý Khinh Hồng cũng lạnh lùng nhìn cô ta, lúc này, Thành Trâm mới bộc lộ tham vọng thực sự của mình.

“Lý tổng…”

Phương Huệ đứng ở một bên, ánh mắt đầy lo lắng.

Tập đoàn Lệ Tinh do một tay Lý Khinh Hồng thành lập, cô không thể tưởng tượng nổi một tập đoàn không có Lý Khinh Hồng sẽ như thế nào?

“Được.”

Trước khi Lý Khinh Hồng nói chuyện, giọng nói của một người đàn ông vang lên và đồng ý.

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về phía Vương Nhất, từ đầu đến cuối vẫn chưa từng nói lời nào mà ngồi ở trong góc.

Thành Trâm sững sờ một lúc, cô ta không ngờ rằng người đồng ý với cô ta chính là Vương Nhất!

Những lãnh đạo cấp trung và cấp cao khác cũng nhìn Vương Nhất như một kẻ ngốc, thật sự không biết sự tự tin của anh ta đến từ đâu.

Vợ mình bị éo vào đường cùng, anh không giúp thì thôi, lại còn gây thêm rắc rối, chỉ càng làm tăng tốc độ Lý Khinh Hồng từ chức thôi.

“Không tệ, có dũng khí.”

Thành Trâm nhìn Vương Nhất nở nụ cười, suy nghĩ kế hoạch đã thành công lóe lên trong mắt, sau đó nhìn Lý Khinh Hồng hơi chế giễu: “Xem ra chồng của cô còn “quả quyết” hơn cô, cô nói thế nào đây?”

Vốn tưởng rằng hành vi “chống đối vợ” của Vương Nhất nhất định sẽ khiến Lý Khinh Hồng nhảy dựng như sấm, nhưng không ngờ trên mặt Lý Khinh Hồng không có một chút tức giận nào, ngược lại còn cười một cách kỳ lạ: “Tôi không có ý kiến gì.”

Thành Trâm sững sờ, sau đó nụ cười châm biến trên mặt càng sâu: “Được rồi, lấy sơ yếu lý lịch của anh trình lên đi, để tôi xem có năng lực vượt trội hay mạng lưới quan hệ rộng rãi không!”

Vương Nhất lại lắc đầu: “Tôi không có sơ yếu lý lịch, cũng chưa từng đi học, nhưng tôi có thể gọi vài người tới, mọi người xem thử có đủ mặt mũi không nhé.”

“Được rồi, tuỳ anh muốn gọi gì thì gọi.”

Thành Trâm ngồi trở lại vị trí cũ, bắt chéo chân, ánh mắt đầy mỉa mai.

Theo cô ta thấy, Vương Nhất không có bất kỳ năng lực hay mối quanhệ nào.

Điều khiến mọi người buồn cười hơn nữa là Vương Nhất thật sự lấy điện thoại di động ra và gọi vài cuộc.

Những người có mặt gần như cười phá lên, một tên ở rể gì cũng không có, chỗ dựa lớn nhất của anh ta chính là Lý Khinh Hồng, có thể gọi người như thế nào tới đây?

Tuy nhiên, trong vòng năm phút, điện thoại của Tiêu Đào đổ chuông.

Nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, vẻ mặt của Tiêu Đào đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Thành Trâm hỏi: “Thư ký Tiêu, ai gọi vậy?”

“Bộ phận lễ tân, cô Vương từ Giải Trí Triêu Hòa tới đề nghị hợp tác.”

“Giải Trí Nhất Hòa?”

Tất cả các lãnh đạo cấp trung và cấp cao có mặt tại đây đều ngơ ngác nhìn nhau, mắt nhìn nhau rồi lắc đầu.

“Chưa từng nghe qua.”

Thành Trâm cũng cười lắc đầu: “Tôi chưa từng nghe nói về giải trí Nhất Hòa này, chắc là một công ty nhỏ không có danh tiếng nào đó. Dù sao thì tập đoàn Lệ Tinh chúng ta cũng là một doanh nghiệp top trên ở Thiên An, không phải một công ty nhỏ nào đó có thể hợp tác.”

Tiêu Đào vẻ mặt lãnh đạm, đột nhiên mở miệng nói: “Tiền thân của Giải Trí Triêu Hòa là giải trí Huy Hoàng dưới trướng nhà họ Bạch.”

Ngay sau khi những lời này vừa dứt, biểu cảm của Thành Trâm thay đổi rõ rệt, ngay cả cặp chân đang bắt chéo cũng buông xuống.

“Gì?!”
 
Chương 914


CHƯƠNG 914

Thành Trâm vốn dĩ là người Thiên An, đương nhiên đã từng nghe nói đến giải trí Huy Hoàng dưới trướng nhà họ Bạch, bây giờ đã có danh tiếng rất lớn ở Giang Chiết.

Chỉ là, cô ta rất tò mò, giải trí Huy Hoàng đã phát triển rất tốt, tại sao lại đổi tên thành giải trí Nhất Hòa chứ?

Hai từ Nhất Hòa này có ý nghĩa gì?

Không chỉ có một mình Thành Trâm kinh ngạc, tất cả những lãnh đạo trung và cao cấp ở hiện trường đều trợn tròn mắt.

Ngay cả Lý Khinh Hồng cũng kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Cô căn bản cũng không chú ý đến chuyện nhà họ Bạch, đương nhiên không biết chuyện giải trí Huy Hoàng đổi tên.

Chỉ có Phương Huệ là vẫn bình tĩnh, bởi vì lúc giải trí Huy Hoàng đổi tên, cô ta cũng có mặt ở đó.

Nhưng, dù sao Lý Khinh Hồng cũng là tổng giám đốc, sự kinh ngạc trong mắt lóe lên rất nhanh rồi biến mất, nói với Tiêu Đào: “Mau mời cô ta vào.”

“Vâng.”

Tiêu Đào gật đầu, sau đó đi truyền mệnh lệnh, rất nhanh, cửa phòng họp đã được mở ra, hai bóng người một trước một sau đi vào.

Một người đeo kính đen, người cao chân dài, khí chất rất khác biệt, không phải người mẫu cũng là minh tinh.

Một người mặc chiếc váy xẻ tà màu đỏ, thấp thoáng có thể nhìn thấy đôi chân xinh đẹp, đầy đặn thoắt ẩn thoắt hiện, đôi môi đỏ mọng, vừa đi vào, đôi mắt đào hoa đã lập tức nháy mắt với Vương Nhất.

Chính là Vương Thanh Hòa và Đồng Yên Nhiên.

Sau khi Vương Thanh Hòa nhận chức tổng giám đốc của giải trí Nhất Hòa, vì không có kinh nghiệm ở phương diện này, đúng lúc Đồng Yên Nhiên cũng bày tỏ sự hứng thú mãnh liệt, nên ra mặt giúp đỡ.

Mấy ngày hôm nay Đồng Yên Nhiên vẫn luôn đi theo Vương Thanh Hòa tham dự những sự kiện lớn nhỏ trong giới giải trí, không phải bữa tiệc từ thiện thì cũng là họp mặt với tuyến dưới, chơi rất vui.

“Vương Thanh Hòa, cô Vương?”

Nhìn Vương Thanh Hòa, Lý Khinh Hồng cũng vô cùng kinh ngạc, ông chủ của giải trí Huy Hoàng không phải là Bạch Vũ sao?

“Lý tổng.”

Vương Thanh Hòa mỉm cười, Đồng Yên Nhiên ở phía sau lần đầu tiên gặp Lý Khinh Hồng, sau khi kinh ngạc với khí chất và vẻ đẹp của cô, cũng bước lên một bước, đưa tay ra: “Tôi là trợ lý của Vương tổng, Đồng Yên Nhiên, gọi tôi là Yên Nhiên là được rồi.”

Lý Khinh Hồng bắt tay với Đồng Yên Nhiên, trong mắt mang theo sự kinh ngạc: “Cô là người nhà họ Đồng?”

Đồng Yên Nhiên mỉm cười mà không nói gì, vẫn gật đầu.

Vì vậy, vẻ mặt của một số lãnh đạo trở nên có chút nghiêm nghị.

Nhà họ Đồng cũng là một nhân vật lớn, ở Thiên An không ai dám động vào.

“Không thể nào! Nhà họ Bạch đâu?”

Trong mắt Thành Trâm mang theo sự kinh ngạc, lớn tiếng chất vấn.

Ấn tượng của cô ta với nhà họ Bạch, vẫn dừng lại ở thời điểm trước khi cô ta đi đến Giang Thành, lúc đó, nhà họ Bạch vẫn là một gia tộc hạng nhất ở Thiên An.
 
Chương 915


CHƯƠNG 915

Đồng Yên Nhiên liếc nhìn cô ta, đột nhiên nở một nụ cười xinh đẹp: “Nhà họ Bạch đã không còn nữa.”

“Cái gì?”

Câu này vừa được nói ra, đồng tử của Thành Trâm cũng đột nhiên co rút lại.

Cô ta không dám tin, một gia tộc hàng đầu, lại nói không còn là không còn nữa.

Vương Thanh Hòa đột nhiên đi đến trước mặt Lý Khinh Hồng, cười nói: “Lý tổng, bởi vì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp của chúng ta lúc trước, giải trí Nhất Hòa muốn ký hợp đồng dài hạn với quý công ty, từ ngày hôm nay, tất cả việc tuyên truyền sản phẩm của quý công ty đều do giải trí Nhất Hòa của tôi bao thầu, hơn nữa, giá cả cũng sẽ thấp hơn giá bình quân trên thị trường.”

Lý Khinh Hồng gật đầu: “Vậy thì, chúc hai công ty của chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.”

Vương Thanh Hòa và Lý Khinh Hồng bắt tay nhau, đại biểu cho sự hợp tác dài hạn giữa hai công ty.”

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thành Trâm trở nên vô cùng khó coi.

Cô ta không tin giải trí Nhất Hòa là do Vương Nhất tìm đến, trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Cái này không là gì cả!”

Cô ta xua tay, nghiến răng, vẻ mặt tái mét nói: “Tập đoàn Lệ Tinh vốn dĩ có hợp tác với bọn họ, sản phẩm mới ‘thiên sứ’ bán rất chạy, bọn họ cũng kiếm được rất nhiều tiền, hợp tác dài hạn là điều đương nhiên!”

“Tại sao cô nói lời mà không giữ lời chứ, thừa nhận năng lực của người khác khó như vậy sao?”

Phương Huệ nhướng mày, lớn tiếng hét lên.

Vương Nhất lại gọi cô ta lại: “Không sao, để cô ta hét, đây mới chỉ là sự bắt đầu.”

Nói xong, vẻ mặt vẫn mang theo sự đùa cợt liếc nhìn cô ta.

Lời nói và vẻ mặt của Vương Nhất khiến trong lòng Thành Trâm lập tức mất đi sự chắc chắn, mặc dù vẫn chưa đến mức hoang mang lo sợ, nhưng vẫn có sự thấp thỏm, bất an.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được, một người con rể vô dụng, không quyền không thế, sống dựa vào vợ mình sao có thể mời được một tập đoàn cấp bậc như thế này?

Một lúc sau, điện thoại của Tiêu Đào lại vang lên.

Lần này, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Lại làm sao?” Thành Trâm vội vàng hỏi.

Tiêu Đào cúp điện thoại, nhìn Thành Trâm với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác: “Thành tổng, cô tự cầu phúc đi, chủ tịch của rất nhiều doanh nghiệp đều đích thân đến.”

Két…

Cửa phòng họp được mở ra, một nhóm người hùng hổ đi vào.

Nhìn thấy những người này, vẻ mặt của Thành Trâm lập tức trở nên tái nhợt.

Bầu không khí trong phòng họp cũng trở nên vô cùng căng thẳng khi những người này xuất hiện.

“Gia chủ nhà họ Tôn, Tôn Chính Vũ!”

“Công ty Ẩn Long, Lý Thiên Dương!”

“Lương Nhật Tân nhà họ Lương!”

“Còn có…”
 
Chương 916


CHƯƠNG 916

“Tập đoàn Kim thị!”

Nói đến phía sau, giọng nói của Thành Trâm, rõ ràng trở nên run rẩy dữ dội, vô cùng sợ hãi.

Với sự dẫn đầu của Tôn Chính Vũ, Lương Nhật Tân, Kim Thành Phong, ánh mắt lạnh lùng của bọn họ liếc nhìn tất cả mọi người, sau đó đột nhiên quay người về phía Lý Khinh Hồng, thái độ kính trọng.

“Cô Lý, sau này cần nhà họ Tôn tôi giúp đỡ thì cứ việc lên tiếng!”

“Nhà họ Lương tôi cũng vậy, lúc trước Nhật Tân còn trẻ, bây giờ nghe theo chỉ thị của tập đoàn Lệ Tinh!”

“Khinh Hồng, tập đoàn của ba cũng vậy.”

Tất cả mọi người đều lần lượt bày tỏ thái độ, chỉ cần Lý Khinh Hồng đồng ý, việc hợp tác có thể đạt được bất cứ lúc nào.

Cảnh tượng này đã đâm sâu vào trái tim của Thành Trâm.

Cứ nghĩ giải trí Nhất Hòa là một doanh nghiệp lớn nhất, không ngờ những doanh nghiệp phía sau, doanh nghiệp này còn lớn hơn doanh nghiệp khác.

Nhà họ Tôn, tập đoàn Ẩn Long cũng bỏ đi, nhà họ Lương và nhà họ Kim phía sau, là hai trong bốn gia tộc lớn của Thiên An!

Hơn nữa, những tập đoàn này, không hề có quan hệ nghiệp dư nào với tập đoàn Lệ Tinh, lúc này tìm đến để thăm hỏi, chắc chắn sẽ không vì Lý Khinh Hồng mà đến.

Lẽ nào, thật sự là Vương Nhất gọi đến?

Đúng lúc này, Vương Nhất cũng thong thả đứng lên, nở một nụ cười xán lạn với Thành Trâm: “Thành tổng, không biết bây giờ tôi đã xứng chưa?”

Phịch!

Một câu của Vương Nhất, lập tức khiến Thành Trâm phải ngồi vị trí cũ, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.

Bởi vì, mấy người Tôn Chính Vũ, Lương Thành Tân, Kim Thành Phong đều lạnh lùng nhìn cô ta, bất kỳ ai đứng ra cũng có thể dạy dỗ Thành Trâm một bài học.

Cô ta nghiến răng, đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ phản kháng.

“Tôi thu lại sự nghi hoặc lúc trước đối với anh, xin lỗi!”

Một lời xin lỗi, khiến sắc mặt của những vị lãnh đạo trung và cao tầng bị cách chức cũng trở nên trắng bệch.

Bọn họ vốn dĩ đặt hi vọng lên người Thành Trâm, chỉ cần Thành Trâm có thể lật đổ được Lý Khinh Hồng, bọn họ có thể trở về tập đoàn Lệ Tinh.

Ai biết được, lần đầu tiên Thành Trâm trở về Thiên An gây rối đã thất bại thảm hại!

Đúng lúc này, Lý Khinh Hồng tuyên bố: “Mọi người đã không có ý kiến gì khác, vị trí phó tổng sẽ do Vương Nhất đảm nhiệm!”

“Ngoài ra, mấy người các người, trước bữa trưa phải nộp đơn từ chức cho tôi!”

“Tan họp!”

Không chút dấu vết lướt qua những lãnh đạo đã bị cách chức kia, Lý Khinh Hồng định rời đi.

Trong mắt Thành Trâm tràn đầy sự không cam lòng, liếc nhìn Vương Nhất, rời khỏi phòng họp đầu tiên.

Phương Huệ đi đến, nói tiếng ‘chúc mừng’, sau đó cũng trở về bộ phận của mình.

Tôn Chính Vũ, Lương Nhật Tân và những người khác cũng rời đi, chỉ còn Kim Thành Phong vẫn ở lại phòng họp.
 
Chương 917


CHƯƠNG 917

“Cô Lý, anh Vương, xin hãy dừng bước…”

Anh ta gọi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lại: “Thực ra, ngoài tôi, thì chị tôi cũng đến, chị ấy đợi trên khu vực dành cho khách trên tầng cao nhất!”

“Kim Thúy Như?”

Sau khi nghe thấy lời nói của Kim Thành Phong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều dừng lại, nhìn nhau.

Ở trong những trường hợp bình thường, Kim Thúy Như chưa từng dễ dàng lộ diện, có thể khiến cô ta ra mặt, đều là những chuyện rất quan trọng đối với cô ta.

Vương Nhất cũng không biết Kim Thúy Như tìm bọn họ làm gì, có thể bị người khác đoán được cô ta đang nghĩ gì, thì cô ta không còn tên là Kim Thúy Như nữa.

“Nói với cô ta, chúng tôi sẽ đến ngay lập tức.”

Nói một tiếng, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều đi vào trong thang máy, đi lên khu vực dành cho khách ở trên tầng cao nhất.

Đến tầng cao nhất, xuyên qua ô cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, Vương Nhất nhìn thấy một bóng người xinh đẹp, duyên dáng đang ngồi trên sofa ở khu vực dành cho khách, ung dung uống trà, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã của một cô chủ gia tộc lớn.

Vương Nhất không thể không thừa nhận, Kim Thúy Như là người phụ nữ duy nhất có thể so sánh với Lý Khinh Hồng trên mọi phương diện, cho dù là ngoại hình, địa vị, hay là tiền bạc, quyền thế.

Thậm chí về mặt mưu kế còn trên cơ Lý Khinh Hồng.

Còn về gia thế….nhà họ Kim, không phải là nhà của cô ta, cô ta chỉ được nhận nuôi mà thôi, Vương Nhất cũng không biết được thân phận thật sự của cô ta.

Người phụ nữ này, tập trung đầy đủ ngoại hình, quyền lực, kinh tế, mưu kế, và sự thần bí, từ một phương diện nào đó, cô ta còn cao quý và tao nhã hơn Lý Khinh Hồng.

Mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, tôn lên những đường cong cơ thể trên người cô ta một cách rõ ràng, tinh tế, đồng thời thể hiện sự quyến rũ của một người phụ nữ, ánh mắt lười biếng thi thoảng lại liếc nhìn qua một bên, càng khiến cho người khác một cảm giác khác biệt…cô ta giống như một đóa hoa sen đỏ tràn đầy sự mê hoặc, chỉ có thể nhìn, không thể đùa giỡn.

Nhìn thấy Vương Nhất, Kim Thúy Như đặt cốc trà xuống, ung dung đi đến trước mặt anh, chỉ vào cửa phòng làm việc đang bị khóa: “Mở cửa đi?”

Khuôn mặt Vương Nhất tràn đầy sự kinh ngạc: “Sao cô biết phòng làm việc của tôi ở đây?”

Phòng làm việc này là dành riêng cho chủ của tòa nhà, ngoài Tăng Quốc Vinh, Hồ Hoàng Việt, La Chí Viễn, chỉ có một mình Lý Khinh Hồng có thể tùy tiện đi vào đây, sao Kim Thúy Như có thể biết được?

Chỉ thấy Kim Thúy Như khẽ cười một tiếng: “Anh nghĩ tôi không biết anh chính là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế sao?”

“Cô biết?”

Vì vậy, vẻ mặt Vương Nhất rõ ràng càng thêm kinh ngạc.

“Biết từ lâu rồi.”

Kim Thúy Như thờ ơ nói: “Nếu như tôi không biết anh là chủ nhân của tòa nhà Quốc Tế, lúc trước sao còn lợi dụng thân phận của anh để lừa Kim Thành Vũ?”

Câu này vừa được nói ra, ánh mắt Vương Nhất lập tức lạnh đi.

Đúng vậy, Kim Thành Vũ vì quá muốn có được dự án xây dựng thành phố, mới bị Kim Thúy Như lợi dụng, đã đưa ra thông tin sai lệch, chủ của tòa nhà Quốc Tế là Văn Thái.

Nhìn cô ta một cái thật sâu, Vương Nhất mở cửa phòng làm việc, Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như cùng nhau đi vào.
 
Chương 918


CHƯƠNG 918

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng ngồi đối diện với Kim Thúy Như, nói thẳng vào vấn đề: “Nói đi, tìm chúng tôi làm gì?”

Kim Thúy Như khẽ cười: “Đương nhiên là chuyện hợp tác, tập đoàn Kim thị của tôi rất xem trọng sự hợp tác với hai người.”

“Nói đi.”

Giọng điệu của Lý Khinh Hồng vẫn bình tĩnh, vẻ mặt mang theo sự cảnh giác, đánh giá cô ta.

Thân phận của Kim Thúy Như đã đủ khiến Lý Khinh Hồng trở nên mẫn cảm, nhìn chung trong tất cả những người phụ nữ, cũng chỉ có một mình cô ta mới có thể khiến Lý Khinh Hồng đối xử đặc biệt như vậy.

Cộng thêm lúc trước bị Kim Thúy Như tính kế, mới thúc đẩy sự hợp tác giữa hai bên, sao có thể không cẩn thận với cô ta chứ?

Kim Thúy Như cười, không hề để tâm, nội dung thảo luận tiếp theo quả thật là chuyện hợp tác.

Mặc dù Lý Khinh Hồng phản bác một cách sắc bén mấy câu, thì cả quá trình cũng xem như suôn sẻ.

“Cuối cùng, tôi cảnh báo một câu, tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận.”

Kim Thúy Như ý tứ sâu xa nói một câu, sau đó đứng dậy rời đi.

Vương Nhất nheo mắt lại, luôn cảm thấy đây là sự uy hiếp của Kim Thúy Như.

Lý Khinh Hồng lạnh lùng hét lên một tiếng: “Đứng lại!”

Kim Thúy Như thật sự dừng lại, quay đầu qua, bình tĩnh liếc nhìn Lý Khinh Hồng: “Còn chuyện gì không?”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng lạnh như băng: “Nói rõ ràng rồi đi.”

Nhưng Kim Thúy Như lại xem thường: “Tôi đã nói đủ rõ ràng rồi.”

Nói xong, không thèm liếc nhìn Lý Khinh Hồng, sải bước đi về phía cửa.

Soạt!

Một bóng người lại xuất hiện trước mặt cô ta một cách kỳ lạ, thờ ơ nhìn cô ta.

Kim Thúy Như kinh ngạc, sau khi hoàn hồn lại, cũng không sợ hãi, khẽ cười nói: “Thế nào, anh ‘không nể tình cũ’ như vậy sao, còn không cho phép tôi đi?”

“Xin lỗi, chuyện quan trọng, nói rõ ràng rồi đi.”

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng, thờ ơ nói.

Kim Thúy Như trầm mặc một lúc, sau đó ngẩng đầu lên, đánh giá Vương Nhất: “Bảo tôi nói rõ ràng một chút cũng được thôi, tám giờ tối, ở đại viện nhà họ Kim, chỉ cho phép một mình anh đến!”

Lời này vừa được nói ra, vẻ mặt Vương Nhất có chút thay đổi, khuôn mặt Lý Khinh Hồng càng trở nên u ám.

Ở trước mặt cô, hẹn chồng của cô, điều này không phải là không để cô vào mắt sao.

“Kim Thúy Như, có phải cô nghĩ tôi không dám làm gì cô có đúng không?” Giọng nói của cô vô cùng lạnh lùng.

Có lẽ là sự đụng chạm của hai người phụ nữ ưu tú như nhau, Kim Thúy Như cũng hất cằm, đối đầu gay gắt: “Cô không còn lòng tin với chồng mình như vậy sao? Hay là, cô cảm thấy anh ấy sẽ bị tôi giành mất, dù sao, năm năm trước anh ấy cũng suýt nữa đã cưới tôi?”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng lập tức trở nên vô cùng không thân thiện, nhưng rất nhanh đã trở lại sự lạnh lùng: “Cô không cần kích động tôi, tôi chỉ tùy việc mà xem xét thôi, đi hẹn một người đàn ông đã có vợ, cô rất vẻ vang?”
 
Chương 919


CHƯƠNG 919

Nụ cười trên mặt Kim Thúy Như cũng lập tức biến mất, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, đột nhiên mất đi hứng thú nói chuyện tiếp.

“Tùy cô, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tóm lại, tám giờ tối nay, đại viện nhà họ Kim, quá hẹn không đợi.”

Nói xong, Kim Thúy Như quay đầu nhìn Vương Nhất, đẩy anh ta ra, nghênh ngang rời đi.

Sau khi Kim Thúy Như rời đi, Vương Nhất lập tức cảm thấy lo lắng nhìn Lý Khinh Hồng: “Khinh Hồng, em không sao chứ?”

Lý Khinh Hồng ngồi trên sofa, vẫn là dáng vẻ tức giận, nhìn Vương Nhất: “Buổi tối anh có đi không?”

Trong lòng Vương Nhất do dự, nhất thời anh cũng không đoán được ý tứ của Kim Thúy Như.

Anh sợ Kim Thúy Như phô trương thanh thế, nhưng lại sợ Kim Thúy Như thật sự làm chuyện mờ ám gì đó.

“Đi!”

Sau khi do dự một lúc, ánh mắt Vương Nhất mang theo sự kiên định nói.

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng có chút thay đổi, miệng hơi mở ra, giống như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói được gì.

“Thôi, anh đi đi.”

Mắt Lý Khinh Hồng đỏ hoe, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc.

Khuôn mặt Vương Nhất tràn đầy sự áy náy, nhưng không đứng dậy đuổi theo.

“Xin lỗi, Khinh Hồng, anh không cho phép xảy ra sự cố nào…”

Lý Khinh Hồng đã đi ra ngoài, ở bên ngoài đợi một lúc, thấy Vương Nhất vẫn không đuổi theo, lại nghiến răng, giậm chân, tức giận trở về phòng làm việc.

….

Rất nhanh, màn đêm đã buông xuống.

Lý Khinh Hồng tan làm, đi đón Vương Tử Lam, không hề gửi tin nhắn cho Vương Nhất.

Vương Nhất nhìn thời gian, vội vàng đi đến đại viện nhà họ Kim.

Lúc đến nơi, vừa đúng 8h, vầng trăng tròn đã treo trên cao.

Vương Nhất đi thẳng vào nhà họ Kim, giọng điệu lạnh lùng nói: “Kim Thúy Như đâu?”

Vẻ mặt Kim Thành Phong hơi thay đổi: “Chị họ đang trang điểm….”

“Cút ra!”

Vương Nhất hét lên một tiếng, kéo Kim Thành Phong ra, đi thẳng vào sân sau.

Sân sau nhà họ Kim là một rừng trúc, có nhà gỗ, còn có một hồ bơi, vốn dĩ thuộc về gia chủ nhà họ Kim, Kim Tuần, sau khi Kim Thúy Như ngồi lên vị trí gia chủ, đã thuộc về cô ta.

Két…

Vương Nhất đẩy mạnh cửa ra, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh kinh ngạc.

Kim Thúy Như mặc một cái váy trắng màu trắng mỏng, ngồi bên cạnh hồ bơi, nhưng, mái tóc dài ướt nhẹp được buông xõa, cô ta đang cuốn mái tóc dài của cô ta, chải đầu.

Lúc này, dường như cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất, cô ta hơi ngẩng đầu lên, sau đó nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa.

“Anh đến rồi?”
 
Chương 920


CHƯƠNG 920

Trăng lạnh như nước, chiếu lên khuôn mặt của Kim Thúy Như, càng làm tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ, đồng thời cũng có chút cảm giác cô đơn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc nãy cô ta vừa gội đầu vừa ngắm trăng…trung thu vẫn chưa đến, rốt cuộc phải buồn chán đến mức nào mới ngắm trăng một mình.

Khuôn mặt Vương Nhất có chút không tự nhiên, vội vàng thu ánh mắt lại: “Xin lỗi!”

Kim Thúy Như sững sờ, sau đó không để ý, khẽ cười một tiếng: “Không cần xin lỗi, thời gian tôi hẹn anh là 8h, anh chỉ đến đúng giờ mà thôi.”

“Đợi tôi một lúc.”

Nói xong, Kim Thúy Như đứng dậy trở về phòng, rất nhanh đã quay trở lại.

Mái tóc vốn đang ướt nhẹp đã được sấy khô, được búi cao bằng một chiếc cặp tóc, lộ ra chiếc cổ trắng nõn, đi đến trước mặt Vương Nhất: “Vào đi.”

Nhìn thấy Kim Thúy Như như thế này, cơn tức giận trong lòng Vương Nhất cũng giảm đi rất nhiều, khẽ gật đầu: “Được!”

Ai có thể ngờ được, phòng của Kim Thúy Như lại là một căn nhà gỗ đơn giản như vậy.

Diện tích có chút nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ đồ đạc.

Ngoài những thứ mà trong phòng một cô gái nhất định phải có ra, còn có một bộ dụng cụ dùng để pha trà, Kim Thúy Như thích trà đạo, đây là chuyện mà người trong giới thượng lưu ở Thiên An đều biết.

“Thiết Quan Âm hay là Long Tỉnh?”

Kim Thúy Như không quay đầu lại, hỏi.

“Không cần.”

Vương Nhất từ chối, anh đến nhà họ Kim chỉ để hỏi rõ mọi chuyện, nói xong, anh sẽ rời đi.

Kim Thúy Như nheo mắt lại, khẽ cười một tiếng: “Vậy uống Long Tỉnh đi.”

“…”

Đối với chuyện này, Vương Nhất chỉ có thể cười khổ.

Kim Thúy Như làm việc gì, chỉ quan tâm bản thân muốn làm gì, không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, cho dù người đó là Vương Nhất.

Rất nhanh, một cốc trà Long Tỉnh nghi ngút khói đã được bưng đến trước mặt Vương Nhất.

“Cảm ơn.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Vương Nhất nói cảm ơn, nhưng lại không uống, chỉ nhìn chằm chằm vào cô ta: “Bây giờ có thể nói chưa? Câu nói lúc buổi sáng có ý gì?”

Kim Thúy Như không trả lời câu hỏi này, đôi mắt xinh đẹp mang theo ý cười, đánh giá anh: “Chúng ta chưa từng bình tĩnh, hòa nhã ngồi uống trà với nhau đúng không?”

Vương Nhất không hiểu tại sao cô ta lại nói những lời như thế này, trầm mặc một lúc, sau đó vẫn gật đầu.

Năm năm trước, lúc ở rể nhà họ Kim, anh và Kim Thúy Như có ở với nhau một khoảng thời gian ngắn, chỉ là, lúc đó Vương Nhất vẫn chưa đến mức như thế này, ở trong mắt anh, Kim Thúy Như chính là một người phụ nữ rắn rết, tâm cơ, kín đáo.

Mỗi một câu mà cô ta nói đều phải suy nghĩ cẩn thận, sợ có ẩn chứa ý nghĩa khác hay không, mỗi một hành động mà cô ta làm, đều phải cẩn thận dè dặt, bởi vì phải lo lắng có phải cô ta đang bày trò gì hay không…cho dù ngủ, dưới gối lúc nào cũng giấu một con dao.
 
Chương 921


CHƯƠNG 921

Ở trong quá khứ, hai người vẫn luôn đan xen thù hận, sao có thể ngồi uống trà nói chuyện như thế này chứ?

Kim Thúy Như cũng gật đầu: “Đã không có thì càng phải trân trọng.”

Ánh mắt Vương Nhất mang theo sự nguy hiểm nheo lại: “Tôi có chút không hiểu, những lời cô nói rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả.”

Kim Thúy Như vẫn mỉm cười: “Người phụ nữ như thế này, mới thú vị không phải sao?”

Vương Nhất không trả lời, chỉ cười trừ.

“Đối với tôi mà nói, một người đàn ông như anh cũng rất thú vị.”

Kim Thúy Như lại đột nhiên lên tiếng, nhìn Vương Nhất nói.

Tóc dài ngang vai, khuôn mặt như trăng sáng.

Trên người còn có mùi hương nhàn nhạt, giống như mùi hương của trà, lại giống như mùi hương của cơ thể.

Vương Nhất vẫn không bị dao động, vẫn nhìn Kim Thúy Như với ánh mắt lạnh lùng.

“Trước khi trả lời câu hỏi của anh, anh trả lời tôi một vấn đề trước…”

Cô ta nheo mắt lại, lúc này cô ta đã thể hiện ra sự sắc bén.

“Anh cảm thấy tôi có từng thích anh không?”

Lời nói này của Kim Thúy Như khiến Vương Nhất hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không!”

“Vậy sao…”

Ánh mắt của Kim Thúy Như lập tức thay đổi, tất cả khí thế lập tức biến mất.

Cô ta nói tiếp: “Thích có rất nhiều kiểu, tình cảm sâu đậm là thích, lặng lẽ chúc phúc là thích, mèo với chuột….cũng là thích.”

“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Vương Nhất không kiên nhẫn ngắt lời Kim Thúy Như, giọng nói trầm thấp.

Sát khí đột ngột phóng ra khiến Kim Thúy Như run rẩy.

Hai tay cô ta nắm chặt lấy cốc trà, dùng lực rất lớn, trên cổ tay đã trắng bệch.

Nhưng một lúc sau, cả người cô ta đều được thả lỏng, vẻ mặt thản nhiên, chỉ nói một câu rất khó hiểu.

“Cá và tay gấu không thể có cả, thiên sức và ác quỷ, chỉ là một suy nghĩ.”

“Ai là cá, ai là thiên sứ?”

Vương Nhất đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Đương nhiên anh nghe ra được ý mà Kim Thúy Như muốn nói, chỉ là, anh sẽ không dễ dàng phụ họa theo lời nói của Kim Thúy Như.

Tình cảm đối với cô ta chỉ là một thủ đoạn để cô ta đạt được mục đích mà thôi.

Hôn nhân cũng vậy.

Kim Thúy Như chìm vào trong sự trầm tư, quay đầu liếc nhìn chiếc tủ ở đầu giường của cô ta.

Ở đó có một khung ảnh, nhưng, đã bị người khác cố tình úp xuống.

Nhìn rất lâu, cô ta mới quay mặt lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vương Nhất: “Nếu như có một ngày, tôi sẽ ra tay với Lý Khinh Hồng của anh, anh sẽ làm như thế nào?”

“Tôi sẽ giết chết cô.”

Vương Nhất cũng bình tĩnh nhìn cô ta, giọng điệu bình thường.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom