Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1022


CHƯƠNG 1022

“Ngoài ra, chú ý thêm động thái của nhà họ Nhan, tôi đá Nhan Tề chú của Nhan Dịch Phi xuống đài, bọn họ sẽ không để yên.”

“Được!”

Tăng Quốc Vinh đáp một tiếng, sau đó rời đi.

Vương Nhất một mình đứng ở trước cửa sổ sát sàn cực lớn, cúi nhìn cảnh sắc của Thiên An, trong mắt là một khoảng sâu thăm thẳm.

Tuy Thiên An đã được anh chỉnh đốn gần hết, nhưng anh cảm giác, sóng ngầm vẫn dâng trào, hơn nữa so với khi còn ba đại hào môn trước kia, còn nguy hiểm hơn.

Tất cả mọi chuyện chỉ vì anh.

Cục diện của Thiên An vì anh mà thay đổi, mà danh tiếng ở bên ngoài của anh chỉ là người chồng ở rể của một tổng giám đốc.

Danh của con người, bóng của cây, những người không phục anh, mãi mãi đều sẽ không phục anh.

Không lâu sau, thư ký Tiêu Đào của phòng tổng giám đốc tới, cầm tới một xấp hợp đồng dày cộp.

“Vương tổng, Lý tổng nói rồi, cho phép phòng làm việc của anh độc lập ở đây, hơn nữa để anh chịu trách nhiệm bộ phận thương mại, đây là danh sách của bộ phận.”

Vương Nhất nói cảm ơn, sau đó xem sơ qua một lượt, cười khổ một tiếng.

Tất cả nghiệp vụ đều là chuyện của một câu nói của anh, căn bản không cần anh quá nhọc lòng.

Trong danh sách có một cái tên thu hút sự chú ý của anh.

Lý Mộng Đình.

Cô ta vậymà cũng nhận chức ở tập đoàn Lệ Tinh.

Hơi do dự, Vương Nhất chỉ vào cái tên này rồi hỏi Tiêu Đào: “Cô ấy không phải nên nhận chức ở tập đoàn Ẩn Long hay sao, sao lại tới đây rồi?”

Trước đó khi tập đoàn Ẩn Long vẫn do Kim Thành Vũ quản lý, anh ta đào hết tất cả mọi người nhà họ Lý đi, bao gồm cả Lý Mộng Đình, từ trước đến nay, cô ta đều nhận chức ở Ẩn Long.

Tiêu Đào nói thật: “Cô ấy đã từ chức ở tập đoàn Ẩn Long, lý do là không muốn làm việc dưới trướng ba mình, sợ miệng lưỡi người khác, cô ấy định từ tầng thấp đi lên.”

“Chỉ có điều, bởi vì là người mới tới, luôn bị làm khó bắt nạt.”

“Thì ra là vậy.”

Ánh mắt của Vương Nhất trở nên dịu đi, sự thay đổi của Lý Mộng Đình, anh ta cũng nhìn thấy.

“Bộ phận thương mại ở đây, tôi đi tìm cô ấy một chuyến.”

Vương Nhất đứng dậy, hỏi.

“Mời đi theo tôi.”

Tiêu Đào nói xong thì đi ra khỏi phòng làm việc.

Trong quá trình thang máy đi xuống, một người phụ nữ đẫ.y đà đi vào, nhìn thấy Vương Nhất, trong mắt cũng hiện ra tia ngạc nhiên: “Yo, đây không phải Vương tổng sao? Đi tuần trăng mật với Lý tổng về rồi à?”

Chính là Thành Trâm.

Vương Nhất ánh mắt bình thản, giả bộ như không nghe ý công kích của cô ta.
 
Chương 1023


CHƯƠNG 1023

Tiêu Đào cũng lạnh mặt: “Thành tổng, mọi người đều cùng một công ty, cúi đầu không gặp ngẩng đầu gặp, đừng khiến cho quan hệ trở nên căng thẳng.”

Thành Trâm chợt sững người, sau đó khẽ cười một tiếng: “Điều thư ký Tiêu nói tôi đương nhiên biết, tôi không phải là đang vun vén quan hệ với Vương tổng hay sao?”

Vương Nhất lúc này mới liếc nhìn Thành Trâm: “Có chuyện gì không?”

“Lời này thì xa lạ rồi.”

Thành Trâm cười khúc khích nói: “Tôi tìm Vương tổng, cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn trao đổi với anh, bộ phận thuộc quyền của hai phó tổng giám đốc như chúng ta, đổi một chút.”

Vương Nhất lập tức biết cô ta đánh chủ ý gì, bộ phận thương mại nhiều mồi, đương nhiên có lợi để kiếm.

Anh lập tức xua tay: “Chuyện này tôi quyết định không được, cô tự đi nói với Lý tổng.”

Thành Trâm mặt mày tức giận, có thể nói với cô ta còn cần đi tìm anh sao?

Nhưng hiện nay có việc cầu xin người khác, chỉ đành nhẫn nhịn: “Chuyện này không phải là do tôi không đối phó được với Lý tổng hay sao, mọi người đều là thương nhân, có lợi là được, chỉ cần anh đồng ý, tôi có thể chia cho anh 30% hoa hồng mỗi năm!”

Thương mại là mạch chính của một công ty, nếu nắm giữ được, cho dù là Lý Khinh Hồng, cũng không làm gì được cô ta, vậy nên cô ta chia cho Vương Nhất 30% hoa hồng năm, cũng phải lấy được.

Với số cổ phần công ty của cô ta, 30% đã có 900 tỷ rồi, khi cô ta tưởng rằng Vương Nhất nhất định sẽ đồng ý, Vương Nhất lại nhìn cô ta giống như nhìn kẻ ngốc.

“Tôi thiếu chút tiền đó sao?”

Lời này vừa dứt, Thành Trâm lập tức trợn to mắt, không ngờ Vương Nhất vậy mà từ chối.

Ting—

Vào lúc này, thang máy đứng yên, Tiêu Đào liếc nhìn Thành Trâm, nhắc nhở: “Vương tổng, đến bộ phận thương mại rồi.”

Vương Nhất không thèm liếc nhìn cô ta, đi lướt qua người cô ta, do không gian nhỏ hẹp, vai của Vương Nhất đập mạnh vào cô ta.

Ngay lập tức, Thành Trâm suýt nữa ngã ra, chất vật giữ được cơ thể, biểu cảm trên mặt cuối cùng cũng trở nên phẫn nộ.

“Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu đã không đồng ý vậy anh đi làm tư lệnh một mình đi!”

Thành Trâm cười lạnh, phần lớn người của bộ phận thương mại đều là người cô ta từng ban ơn, cô ta không tin Vương Nhất có thể điều khiển được.

Ở một bên khác, Vương Nhất dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Đào đi tới bộ phận thương mại.

Vừa đẩy cửa bước vào thì nhìn thấy một người phụ nữ vênh váo tát mạnh một cái vào mặt của một cô gái khác.

Cô gái đó ngũ quan thanh tú, vẻ mặt tú lệ, chính là Lý Mộng Đình.

Bộ phận thương mại nhiều lợi nhuận, nhưng cũng rất bận rộn, vốn Lý Mộng Đình đang thảo luận kịch liệt với một người phụ nữ có dáng dấp quản lý, cũng không ai để ý.

 
 
Chương 1024


CHƯƠNG 1024

Nhưng cái tát giòn tan này đánh xuống, lập tức cả văn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn sang.

Lý Mộng Đình cũng bị cái tát này đánh cho ngu luôn, sững sờ nhìn một lúc lâu, lúc này mới phản ứng lại, lập tức cũng tức giận: “Chị dựa vào đâu mà đánh tôi?”

“Tôi đánh cô thì làm sao? Công việc giao cho cô, có cái nào làm ra hồn không?”

Người phụ nữ tát Lý Mộng Đình trông khoảng 27-28 tuổi, mặt rỗ, đang cười lạnh nhìn Lý Mộng Đình, giống như cô ta đánh người là chính xác: “Báo cáo quý làm không tốt, tổng kết báo cáo lại dài dòng, đánh cô còn là coi trọng cô đó, nếu không muốn làm thì cút cho tôi!”

Lý Mộng Đình ôm mặt, không nói một lời, trong mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng lại nhịn không cho rơi xuống.

Vương Nhất đứng ở ngoài cửa, lạnh lùng nhìn, trong lòng chơi chua xót.

Lý Mộng Đình đã thay đổi rất nhiều, ngay cả tính cách của cô ta cũng thay đổi rồi, nếu là trước kia, đâu thể nhịn được loại sỉ nhục này?

Những người khác trong bộ phận, cũng đều thích thú nhìn Lý Mộng Đình bị bắt nạt, không một ai đi lên nói giúp cô ta.

“Cô ta là ai?”

Vương Nhất mặt mày lạnh lùng, chỉ vào người phụ nữ ra tay đánh người kia.

“Cô ta tên Bạch Ngọc, là quản lý nhỏ của bộ phận thương mại.”

Tiêu Đào cũng lạnh mặt nói, nhìn ra được, cũng không phải rất ưa cô ta: “Cô ta là người do Thành Trâm phái tới, ỷ mình có phó tổng giám đốc chống lưng, nhiều lần bắt nạt nhân viên dưới trướng.”

Khựng lại một chút, lại đè thấp giọng nói: “Hơn nữa, giữa cô ta và Lý Mộng Đình còn có ân oán ở mặt tình cảm, cô ta là đàn chị thời đại học của Lý Mộng Đình, chỉ có điều một người bạn trai của Bạch Ngọc lúc đó nhìn trúng Lý Mộng Đình, đá cô ta đi, từ đó bắt đầu ghi hận Lý Mộng Đình.”

Vương Nhất lúc này mới hiểu tại sao Bạch Ngọc lại nhằm vào Lý Mộng Đình như vậy, nhưng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Hành vi của cô ta, các cô không quản sao?”

Sắc mặt của Tiêu Đào hơi thay đổi, vẻ mặt áy náy nói: “Xin lỗi, anh Vương, Bạch Ngọc đó che giấu rất tốt, mỗi lần khi chúng tôi muốn tra, cô ta đều thoát, hơn nữa không ai chỉ tội cô ta!”

Vương Nhất lạnh mặt không nói gì, không khó nhìn ra, là cô ta dùng quyền lực ép người dưới trướng không nói ra chân tướng sự việc.

“Tôi là lãnh đạo của bộ phận thương mại, xử cô ta như nào, chắc tôi nói là được nhỉ?” Đột nhiên, anh lại nói.

Tiêu Đào vô thức gật đầu, lập tức hiểu ý đồ của Vương Nhất, vội vàng khuyên: “Anh Vương, đừng manh động, vô duyên vô cớ sa thải người khác sẽ để lại điểm yếu—”

Vương Nhất lại mỉm cười lạnh nhạt: “Tôi đương nhiên sẽ không tùy ý đuổi việc người khác.”

Ở một bên khác, Lý Mộng Đình nghe theo lệnh của Bạch Ngọc, chỉ có thể cầm tất cả văn kiện quay về sửa.

“Làm lại hết một lượt tất cả công việc, hôm nay không làm xong thì không được tan làm! Lý tổng hôm nay đã quay lại rồi, nếu làm chậm trễ cuộc họp ngày mai, đợi bị đuổi đi!”

Bạch Ngọc hằn học bỏ lại câu này, nhàn nhã ngồi ở trước máy tính, chơi bài.

“Chị Bạch, chị thật lợi hại, vừa tới thì phải có dáng vẻ vừa rồi, lần này cô ta chắc ngoan ngoãn rồi.”

“Đúng vậy, chị Bạch, tan làm định như nào, không bằng mấy chị em mời chị ăn cơm?”

“Trên bàn ăn, nói cho bọn em nghe chuyện hồi đại học cô ta hạ tiện như nào.”
 
Chương 1025


CHƯƠNG 1025

Lý Mộng Đình vừa quay lại vị trí, không ít cô gái đều mặt vẻ nịnh nọt bây tới, giọng nói không nặng không nhẹ, vừa hay có thể khiến Lý Mộng Đình nghe thấy.

Bạch Ngọc cũng rất hưởng thụ loại cung phụng này, liếc nhìn Lý Mộng Đình đang vùi đâu sửa văn kiện, thong dong nói: “Được, lát nữa ăn cơm nói nói cho các cô biết hồi đại học cô ta câu dẫn đàn ông như nào.”

Lý Mộng Đình ngồi ở chỗ mình, muốn cưỡng ép bản thân không nghe những lời vớ vẩn đó, nhưng sau đó bọn họ càng nói càng quá đáng, mắt của cô ta cũng đỏ hoe.

Vào lúc này, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai của cô ta.

Động tác nhẹ nhàng, giống như an ủi, sự ấm ức trong lòng Lý Mộng Đình lập tức mất hết.

Cô ta ngẩng đầu nhìn, chỉ liếc nhìn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

“Vương Nhất—”

Cô ta khóc gọi tên của Vương Nhất, sau đó phát hiện dáng vẻ mình khóc rất xấu, muốn dừng tiếng khóc, nhưng không nín được.

Lần nào vào lúc cảm xúc của cô ta gần sụp đổ, anh sẽ luôn vừa hay xuất hiện ở trước mặt, rất giống lúc nhỏ.

Đám người Bạch Ngọc cũng chú ý tới tình hình bên đó, lập tức người nào người nấy đều sững ra, ánh mắt kỳ quái đánh giá Vương Nhất.

Bọn họ chưa từng gặp Vương Nhất, cũng không biết chuyện tập đoàn đã có thêm một phó tổng giám đốc, bật cười: “Tôi tưởng như nào, mới vừa nhận chức thì câu dẫn được đàn ông của bộ phận khác rồi.”

“Thật đê tiện.”

“Làm đồng nghiệp với người như này, thật là quá mất mặt.”

Những người phụ nữ khác cũng lũ lượt phụ họa.

Sắc mặt của Lý Mộng Đình cực kỳ khó coi, vội vàng nói với Vương Nhất: “Anh sao lại ở đây, mau rời khỏi nơi này, tôi tự lo được.”

Vương Nhất mỉm cười: “Không sao cả, biết cô nhận chức ở Lệ Tinh nên tới xem cô.”

Dứt lời, ánh mắt của anh dừng ở trên màn hình máy tính, mỉm cười rồi nói: “Công việc gặp phải vấn đề gì sao?”

Lý Mộng Đình chần chừ một chút rồi vẫn ừ một tiếng.

“Tôi sửa giúp cô.”

Vương Nhất nói xong, ngón tay gõ lạch cạch.

“Anh đừng—”

Lý Mộng Đình đang muốn lên tiếng ngăn cản, bỗng nhiên vừa nhìn máy tính, lập tức sững người, ở phần sườn của cô, Vương Nhất sửa đổi và thêm thắt, một văn kiện hoàn mỹ đã hoàn thành.

10 phút sau, Vương Nhất đứng dậy, mỉm cười rồi nói: “Cô làm không tồi, chỉ là cần chú ý một số chi tiết nhỏ là được.”

Lý Mộng Đình sững người hồi lâu, lời này giống như lời cấp trên nói với cấp dưới, nhưng nói ra từ trong miệng của Vương Nhất, vậy mà rất phù hợp.”

Một nhân viên nữ lại phì cười: “Chị Bạch, người này vậy mà giúp cô ta làm việc.”
 
Chương 1026


CHƯƠNG 1026

Tuy Bạch Ngọc không lên tiếng, nhưng vẻ khinh thường trên mặt đã nói rõ tất cả.

Lý Mộng Đình in văn kiện Vương Nhất đã làm ra, sau đó đưa đến trước mặt Bạch Ngọc: “Tôi đã dựa theo yêu cầu của chị, sửa lại rồi.”

Bộp!

Tuy nhiên, Bạch Ngọc lại không thèm liếc nhìn, ném những văn kiện này xuống đất.

“Chị làm cái gì vậy?” Lý Mộng Đình lập tức thay đổi sắc mặt.

“Làm cái gì ư? Đương nhiên quay về làm lại.”

Bạch Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Mới quá 10 phút thì cô đã giao lại, chất lượng sửa chữa có thể tốt được sao!”

Nói xong, lại nhìn sang Vương Nhất, quát lớn: “Tôi mặc kệ anh là người của bộ phận nào, nơi này là bộ phận thương mại, cút ra ngoài cho tôi!”

Vương Nhất lạnh nhạt quét qua cô ta, chỉ một ánh mắt này đã khiến trái tim của Bạch Ngọc run sợ.

Có một khoảnh khắc, cô ta cảm thấy mình đã đắc tội với người không nên đắc tội.

Nhưng thoáng cái sau đó thì cô ta hoàn hồn lại, tiếp tục mắng: “Lý Mộng Đình, kêu người đàn ông chó má của cô cút ra khỏi đây, thời gian làm việc, cấm yêu đương!”

“Bạch Ngọc, chị đủ rồi!”

Lý Mộng Đình không nhịn được nữa, đập mạnh vào bàn, tức giận nhìn Bạch Ngọc: “Anh ta không phải là bạn trai của tôi, anh ta đã kết hôn rồi!”

“Tôi biết chị ghét tôi, nhưng chuyện trước kia đã qua rồi, chị tại sao cứ phải nhằm vào tôi như vậy?”

“Hơn nữa, hai người chia tay đâu phải là tôi gây ra, là bạn trai của chị theo đuổi tôi, có liên quan gì tới tôi chứ!”

“Cô còn dám cãi?”

Thấy Lý Mộng Đình vậy mà còn dám nhắc đến chuyện xấu trước kia, sắc mặt của Bạch Ngọc cực kỳ khó coi: “Lập tức tự tát một cái, nếu không cô đợi bị đuổi đi!”

Lý Mộng Đình thay đổi sắc mặt: “Cái gì, chị muốn tôi tự tát tôi một cái sao?”

Bạch Ngọc cười lạnh: “Nói sai thì phải trả giá, hơn nữa tôi có thể nói cho cô biết, tôi nhận được tin tức, giám đốc mới của bộ phận chúng ta là sắp nhận chức, cô không muốn tôi nói chuyện của cô cho giám đốc thì ngoan ngoãn nghe lời của tôi!”

Hai mắt của Lý Mộng Đình đỏ ngầu, nắm đấm siết chặt lại, nhưng vì tiền đồ của bản thân, vẫn nghiến răng thỏa hiệp: “Được, tôi đánh!”

Nghe vậy, Bạch Ngọc lúc này mới cười lạnh, mấy người phụ nữ ở đằng sau cũng thích thú nhìn Lý Mộng Đình.

Cô ta giơ bàn tay lên, tát mạnh vào mặt của mình

Bốp—

Đột nhiên, một bóng người bỗng đưa tay, nắm lấy tay của Lý Mộng Đình.

“Tôi không cho phép.”

Vương Nhất nhìn cô ta, lắc đầu.

“Vương Nhất—”

Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất, mũi chợt cay xè, nước mắt suýt nữa rơi ra.

Cô ta đã không nhớ nữa, đây là lần thứ mấy Vương Nhất đứng che gió chắn mưa cho cô ta.
 
Chương 1027


CHƯƠNG 1027

Trước kia lúc nhỏ, cô ta bị bọn trẻ bắt nạt, luôn là Vương Nhất giúp cô vớt lại thể diện, lần nào về nhà mặt mày cũng bầm tím, cô ta hỏi anh không sao chứ, anh luôn cười ngốc nghếch lắc đầu nói không sao.

Mà một người giống anh trai như vậy, có khả năng trở thành bạn đời trong tương lai của cô ta nhất, lại bị cô ta đẩy ra.

Đợi khi phản ứng lại thì đã muộn rồi, anh sớm đã lấy người khác làm vợ.

Đối với con người của Vương Nhất, Lý Mộng Đình luôn có tình cảm biệt đặc — luôn có thể tác động tới nơi mề.m mại nhất trong sâu thẳm trái tim của cô ta.

“Chắc kiếp này sẽ không kết hôn nữa.”

Nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt nắm bàn tay của cô ta, trong lòng Lý Mộng Đình chán trường mà nghĩ.

Vương Nhất lắc đầu, bình tĩnh nói: “Tôi không cho phép, cô không thể tổn thương bản thân như vậy.”

Lý Mộng Đình cắn chặt răng, vẫn để tay của mình xuống.

Bạch Ngọc lập tức không vui rồi, lập tức đứng dậy, tức giận chỉ Vương Nhất: “Anh là ai, nơi này là bộ phận thương mại, anh là quản lý của nơi này hay tôi là quản lý!”

Vương Nhất buông tay Lý Mộng Đình ra, lạnh lùng nhìn sang Bạch Ngọc: “Thứ nhất, bất luận là cái gì, cô cũng không nên cố tình nhằm vào một cô gái vừa nhận chức, huống chi cô ấy vốn đã làm rất tốt.”

“Thứ hai càng không nên đánh người!”

Vừa dứt lời, anh từ từ đi về phía Bạch Ngọc, đôi mắt lạnh lùng nhìn khiến cô ta sợ hãi trong lòng.

Nhưng lại nghĩ lại, cô ta là quản lý của bộ phận thương mại, lại có phó tổng giám đốc chống lưng, từng sợ ai chứ?

Vì vậy, lại chỉ vào Vương Nhất mà mắng: “Anh rốt cuộc là người của bộ phận nào, gọi lãnh đạo của các anh đến đây!”

Vương Nhất lạnh nhạt nói: “Tôi chính là lãnh đạo.”

“Ha!”

Lời này vừa dứt, Bạch Ngọc trực tiếp cười: “Anh dám giả mạo lãnh đạo? Lãnh đạo cấp cao không dám nói, lãnh đạo tầng trung tôi đều biết, chưa từng thấy anh!”

Lý Mộng Đình đứng ở một bên, rất muốn nhắc nhở Bạch Ngọc vợ của anh là tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, nhưng nghĩ tới hành vi chị ta đối xử với cô ta trước đó, vẫn nhịn không nói.

Vương Nhất mỉm cười, khuỵu người xuống, nhặt từng trang văn kiện Vương Nhất làm giúp Lý Mộng Đình lên: “Chúng tôi việc nào nói việc nấy, cô nói, những cái này đều là rác?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Chuyển rời chủ đề của Vương Nhất đã khiến Bạch Ngọc ý thức được anh ta đang giả mạo lãnh đạo, lúc này, vẻ mặt càng thêm trào phúng, lạnh nhạt nói: “Chữ nào cũng sáo rỗng, chỉ cần là người, làm cũng tốt hơn cái này, anh nói đi, đây không phải rác thì là gì?”

“Thật là vật tụ theo loài, người tụ theo bầy, người phụ nữ như nào thì xứng với người đàn ông thế đó.”

“Lãnh đạo của anh là ai, tôi đi tìm người đó, với năng lực của anh, hoàn toàn không xứng làm việc ở tập đoàn Lệ Tinh!”

Cô ta mặt mày kiêu ngạo, thể hiện hoàn toàn cảm giác ưu việt khi làm lãnh đạo tầng trung.
 
Chương 1028


CHƯƠNG 1028

Lý Mộng Đình kéo góc áo của Vương Nhất, ý bảo không cần ra mặt giúp cô ta nữa, cô ta biết Bạch Ngọc là đang nhằm vào cô ta, bất luận cô ta làm tốt thế nào đều sẽ bị Bạch Ngọc coi như không đáng một xu.

Vương Nhất lại mỉm cười, lại nhìn sang Bạch Ngọc: “Nhưng theo tôi thấy, vừa hay ngược lại, mấy văn kiện này Lý Mộng Đình đã hoàn thành rất tốt, trừ một vài chi tiết nhỏ, gần như không có chỗ nào cần sửa, sao ở chỗ cô lại bị cô coi như không đáng một xu!”

“Cái này…”

Sắc mặt của Bạch Ngọc mất tự nhiên trong nháy mắt, rất nhanh vẫn tùy ý nói: “Năng lực của các người như nhau, cảm thấy cô ta tốt cũng không gì để nói.”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn, lại không ẩn chứa một chút độ ấm: “Vậy cô có biết, tôi là ai không?”

“Anh là ai?”

Bạch Ngọc không hề sợ, hỏi ngược lại.

Cô ta là quản lý của bộ phận thương mại, lại là người của Thành Trâm, có thể trừ phó tổng giám đốc ra, không ai có thể khiến cô ta sợ hãi—

Lý Mộng Đình hơi an tâm một chút, tuy nhiên khi cô ta tưởng Vương Nhất sẽ nói anh là chồng của Lý tổng, Vương Nhất lại khẽ mỉm cười: “Tôi chính là giám đốc của bộ phận thương mại, cấp trên của cô.”

“…”

Lời này vừa dứt, cả văn phòng chết lặng, không chỉ tất cả mọi người của bộ phận thương mại, ngay cả Lý Mộng Đình cũng sững người.

Sau đó, cô ta nhìn Vương Nhất giống như thấy ma, buột miệng nói ra: “Anh là giám đốc thương mại sao?!”

Tình hình của tập đoàn Lệ Tinh cô ta cũng biết một chút, Tôn Kiều – một trong ba phó tổng giám đốc đã từ chức, còn để trống một vị trí phó tổng giám đốc, nghe nói trước trung thu đã chọn được ứng cử viên cho vị trí phó tổng giám đốc, chỉ là vẫn chưa công khai mà thôi.

Người này là Vương Nhất sao?

Sau khi sững sờ, Lý Mộng Đình cảm thấy hợp lý.

Vợ của Vương Nhất là Lý Khinh Hồng, vị trí phó tổng giám đốc nhất định để lại cho người bên gối của mình.

Chỉ là điều khiến Lý Mộng Đình sửng sốt không phải chuyện này, mà là Vương Nhất vậy mà sẽ đồng ý nhận chức ở Lệ Tinh.

Theo như cô ta biết, chủ nhân cũ của tòa nhà, người giàu nhất Thiên An đều cung kính với Vương Nhất, chỉ cần anh bằng lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành chủ tịch của một xí nghiệp lớn, phó tổng giám đốc cỏn con, thật là ủy khuất anh rồi.

Còn về Bạch Ngọc trực tiếp ngây ra, không biết làm gì mà đứng đực ở đó, ngay cả ly cà phê trong tay đổ cũng không phát hiện.

Cô biết, cấp trên của cô ta hôm nay sẽ đến bộ phận thương mại, nhưng chưa từng nghĩ, Vương Nhất là một trong ba phó tổng giám đốc!

Lúc này, biểu cảm của cô ta trở nên cực kỳ đặc sắc, miệng mấp máy mấy lần, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Giám đốc thương mại đích thân giúp một thực tập sinh vừa nhận chức sửa văn kiện? Mà cô ta, vậy mà chỉ văn kiện do chính tay giám đốc thương mại sửa, mắng là rác?!

Gò má của cô ta giật mạnh, biến thành màu xanh tím.

Tiêu Đào ở ngoài cửa chứng kiến cả quá trình cảm thấy rất sửng sốt trước thủ đoạn của Vương Nhất.
 
Chương 1029


CHƯƠNG 1029

Vô duyên vô cớ là không thể đuổi việc một người cấp bậc quản lý, nhưng nếu người quản lý đó mạo phạm anh thì sao?

Vậy nên anh che giấu thân phận, không có nói ngay mình là giám đốc thương mại, cho tới lúc này mới để lộ thân phận!

Bạch Ngọc hoàn hồn, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất, hét xé lên: “Tôi không tin, đàn ông như anh không thể là giám đốc thương mại!”

Tiêu Đào trực tiếp sa sầm mặt mày, ngay cả cô ta cũng không dám mạo phạm anh Vương, một quản lý cỏn con sao dám?

Cô ta nhanh chóng đi tới trước mặt Bạch Ngọc, tát mạnh một cái vào mặt của cô ta: “Dám bất kính với anh Vương, tôi thấy cô là chán sống rồi!”

“Thư ký Tiêu?!”

Bạch Ngọc bị cái tát này làm cho chảy máu ở khóe miệng, nhưng nhìn thấy người đó là Tiêu Đao thư ký của phòng tổng giám đốc, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Ngay cả thư ký của chủ tịch cũng đích thân ra mặt rồi, chứng tỏ đã được xác thực, người đàn ông cô ta luôn mỉa mai, luôn xem thường đó là giám đốc thương mại, cấp trên của cô ta!

Nghĩ tới đây, da đầu của cô ta tê dại, hận không thể tát mình hai cái thật mạnh, sớm biết anh là giám đốc thương mại thì cô ta không nói rồi.

Sớm biết giám đốc thương mại quen biết với Lý Mộng Đình, cô ta đã không làm khó Lý Mộng Đình.

Nhưng mọi thứ chỉ là sáo rỗng.

“Anh, anh Vương… lãnh đạo…”

Cô ta nặn ra nụ cười khó coi hơn khóc, nhìn Vương Nhất cầu xin: “Vừa rồi là hiểu lầm, hiểu lầm…”

“Ổ, hiểu lầm.”

Vương Nhất ngộ ra, cười trào phúng với cô ta: “Cô vừa rồi nói, văn kiện tôi sửa là rác rưởi? Hay là vị trí phó tổng giám đốc này cho cô làm?”

“Là bản mẫu tiêu chuẩn, tiêu chuẩn…”

Bạch Ngọc sắp bị dọa khóc rồi, liên tục sửa lời.

“Cô vừa rồi, tát cô ấy, còn uy hiếp cô ấy quỳ xuống xin lỗi?”

Vương Nhất vẫn cười lạnh nhạt, chỉ vào Lý Mộng Đình nói.

Bụp—

Bạch Ngọc quỳ sụp xuống ở trước mặt Vương Nhất, cúi sâu đầu.

Lần này, cô ta cuối cùng cũng bị dọa khóc rồi, âm thanh run rẩy.

“Lãnh đạo, tôi sai rồi, cầu xin anh, tha cho tôi!”

Một màn này kí.ch thích sâu sắc cho tất cả nhân viên của bộ phận, tim bọn họ đập thình thịch, giống như muốn nhảy vọt cổ họng.

Quản lý Bạch Ngọc vênh váo vậy mà quỳ giống như chó ở trước mặt Vương Nhất, cầu xin sự tha thứ của anh, tam quan của bọn họ cũng sụp xuống theo, tan tành.

Đặc biệt là mấy tay sai của Bạch Ngọc, càng bị dọa sợ không dám nói một câu.

Nơi có người thì có chuyện, nơi có chuyện thì có đấu đá, ỷ lớn hiếp nhỏ, là thói hư tật xấu của con người — Bọn họ không làm sai, chỉ là nịnh nọt mà thôi, chỉ có điều đã chọc phải người mạnh hơn.
 
Chương 1030


CHƯƠNG 1030

“Lãnh đạo, cầu xin anh, tha cho tôi lần này đi, tôi không dám nữa.”

Bạch Ngọc cúi đầu cầu xin, bị dọa sợ tới mức không dám thở mạnh, suýt nữa quỳ lạy Vương Nhất rồi.

Nhìn bộ dạng thê thảm lúc này của Bạch Ngọc, mọi người cho rằng Vương Nhất hoặc ít hoặc nhiều sẽ tha thứ cho cô ta, không ngờ Vương Nhất mặt mày vẫn lạnh lùng: “Bây giờ biết sai rồi, không cảm thấy quá muộn sao?”

Trong lòng mọi người sửng sốt, lãnh đạo mới của bọn họ lẽ nào đánh đuổi cùng giết tận sao?

Lời tiếp theo của Vương Nhất đã chức thực suy nghĩ của bọn họ.

“Là quản lý, nên đoàn kết một lòng, tập trung sức mạnh của mọi người, làm tốt việc của bộ phận, chứ không phải kết bè kết phái, giúp đỡ kẻ xấu, bắt nạt một thực tập sinh vừa vào làm, càng không nên đánh người!”

“Nếu Lý Mộng Đình có sai trước thì cũng thôi, nhưng cô ấy không hề sai, mức độ hoàn toàn công việc rất tốt, cô dựa vào đâu nói đây là rác?”

Từng câu từng chữ, đều giống như búa tạ, gõ vào tim của Bạch Ngọc, từng bước đánh cô ta xuống vực sâu.

Ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt u ám của Vương Nhất, lập tức kinh sợ vội vàng cúi đầu.

Vương Nhất thấy vậy, cũng không truy cứu nữa, trực tiếp nói: “Công việc này không phù hợp với cô, cô viết sẵn đơn thôi việc, còn có thể tới phòng tài vụ nhận ít tiền lương, nếu bị tôi đuổi thì cái gì cũng không có, để lại vết nhơ trong lý lịch.”

Lời này đã đủ nể mặt Bạch Ngọc rồi, nhưng lọt vào tai của Bạch Ngọc, lại giống như bị sét đánh, quỳ tới bên cạnh Vương Nhất, cầu xin: “Đừng, lãnh đạo, anh cho tôi thêm một cơ hội, kêu tôi làm cái gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi việc tôi!”

Cô ta để có được vị trí quản lý này, không biết đã tặng bao nhiêu quà, sao có thể bị đuổi như vậy chứ?

Thỏ chết cáo sầu, môi hở răng lạnh, thấy Bạch Ngọc bị đuổi việc, những nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng bị dọa không biết làm sao, âm thầm cầu nguyện Vương Nhất đừng truy cứu lỗi của bọn họ.

Tuy nhiên, sợ cái gì tới cái đó, ngó lơ lời của Bạch Ngọc, Vương Nhất bỗng nhiên nhìn sang bọn họ: “Mấy người cũng như vậy, tự viết đơn xin thôi việc, đừng đợi tôi đuổi các người, giữ lại chút mặt mũi cho mình.”

Ầm!

Lời này vừa dứt, mấy nhân viên nữ kia lập tức mặt mày sững sờ ngồi phịch trên ghế, ruột gan cũng xanh lè.

Lúc này, Bạch Ngọc dường như hiểu được cái gì đó, bỗng nhiên túm chặt tay của Lý Mộng Đình: “Mộng Đình, nể tình chúng ta học chung một trường đại học, cầu xin giúp tôi đi, tôi thật sự không thể mất đi công việc này.”

Mấy nhân viên nữ từng cười nhạo Lý Mộng Đình kia cũng như tỉnh mộng, lũ lượt chạy tới bên cạnh Lý Mộng Đình, liên tục cầu xin.

“Mộng Đình, trước đó đều là chúng tôi không tốt, cô đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng để trong lòng.”

“Lý Mộng Đình, sau này cô là ba mẹ tái sinh của tôi, tôi quỳ xuống trước cô…”

“Chúng tôi thật sự biết sai rồi!”

Lý Mộng Đình bị vây ở giữa cũng giống như nằm mơ, mãi không hoàn hồn được.

Nhưng rất nhanh, ánh mắt của cô ta dần dần trở nên rõ ràng, lạnh lùng liếc nhìn bọn họ: “Không thể!”

Trong lòng đám người Bạch Ngọc sửng sốt, nhìn Lý Mộng Đình đột nhiên nổi giận thì lập tức ngây ra.
 
Chương 1031


CHƯƠNG 1031

“Ngày đầu tiên tôi nhận chức thì bị các người làm khó, chỉ vì hồi đại học bạn trai của chị vì theo đuổi tôi mà đá chị, điều này công bằng với tôi sao?!”

“Tôi sẽ không tha thứ cho bạo lực nơi công sở không ngừng nghỉ như này, nếu đổi lại thành người khác, có phải sẽ bị các người ép tới cùng đường rồi không?”

“Tôi không tin ngẩng đầu ba tấc có thần linh, nhưng tôi tin, làm được chuyện xấu, tóm lại sẽ đụng phải người có thể xử lý kẻ đó!”

“…”

Cả phòng làm việc cực kỳ yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp có lực của Lý Mộng Đình, nhẹ nhàng đáp lại.

Cô ta của lúc này, tràn ngập chính nghĩa, lên án thay cho tất cả mọi người chịu sự đối xử bất công ở chốn công sở.

Đặc biệt là một câu cuối cùng.

Chuyện như này không phải là một mình Lý Mộng Đình gặp phải, phần lớn mọi người đều gặp phải, chỉ có điều bọn họ phần lớn vì nhu nhược, chọn cách im lặng chịu đựng.

Thế giới này, luôn có nhiều nhân vật nhỏ bé, cũng chính vì như vậy mới tạo thành sự bất công như này.

Vương Nhất tán thưởng liếc nhìn Lý Mộng Đình, gai nhọn trước kia đã được mài phẳng, cô ta có được sự trưởng thành thật sự.

Khác với những nữ nhân viên khác, Bạch Ngọc ngây ngốc rất lâu, lúc này mới phản ứng lại, sắc mặt tái nhợt, không phải vì sợ hãi, mà bị tức mình xuống nước cầu xin cô ta, cô ta dựa vào đâu còn vênh váo như vậy?

Hồi đại học cũng như vậy, khi cô ta bị đá, khổ sở cầu xin ở trong mưa, sự hèn mọn đó, loại cảm giác bị giẫm đạp đó, cô ta đến này còn nhớ!

Bạch Ngọc nhìn Lý Mộng Đình, vẻ mặt từng chút từng chút trở nên vặn vẹo, ngọn lửa trong mắt nuốt chửng cô ta.

“Lý Mộng Đình, cô chẳng qua là dựa vào cơ thể ti tiện này của cô, bò được lên giường của anh ta, Vương tổng mới giúp cô như vậy, không có anh ta, cô là cái thá gì chứ!”

Lời nói ác độc như vậy vừa dứt, sắc mặt của Lý Mộng Đình lập tức thay đổi, trong mắt Vương Nhất cũng xẹt qua ý lạnh.

“Tôi đã nói rồi, anh ta không phải là bạn trai của tôi, tôi cũng chưa từng bò lên giường của anh ta!” Lý Mộng Đình đỏ mặt tía tai giải thích, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút chột dạ.

Nếu thật sự nói tới tình cảm, là sự tương tư và hối hận đơn phương từ cô ta.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao cô ta chọn tập đoàn Lệ Tinh, cho dù không có được, nhìn từ xa cũng tốt rồi.

“Đã là lúc này rồi, cô còn diễn với tôi ư?”

Biết Bạch Ngọc không hết hy vọng, chẳng còn gì để mất, chỉ vào Lý Mộng Đình lạnh lùng nói: “Cô chính là tiện nhân lẳng lơ, cô cho rằng có Vương tổng chống lưng thì tôi sợ cô sao?”

“Tôi nói cho cô biết, tôi không thể đi, người phải đi là cô!”

Lý Mộng Đình cho dù tính cách không nóng nảy như trước kia, nhưng đâu thể chịu được loại mắng chửi này, lập tức nổi giận.

Đang muốn lên tiếng, lại bị Vương Nhất cản lại.
 
Chương 1032


CHƯƠNG 1032

Anh không hề sợ hãi mà uống ngụm trà, thong dong nói: “Cả bộ phận đều do tôi quản lý, cô sao biết cô không đi được?”

Bạch Ngọc hờ hững liếc nhìn Vương Nhất, cũng không có sự cung kính đối với anh như trước đó: “Đuổi việc một lãnh đạo tầng trung, trừ Lý tổng có quyền như vậy ra, người khác đều không được, chuyện này buộc phải để cho hai phó tổng giám đốc còn lại biết.”

Nói xong, cô ta đi ra khỏi văn phòng.

Tiêu Đào thấy vậy, sắc mặt cũng hơi thay đổi: “Cô ta nhất định là đi tìm Thành tổng rồi.”

Vương Nhất lại mỉm cười hờ hững: “Vậy thì để cô ta gọi.”

Tiêu Đào mặt mày kinh ngạc, Thành Trâm nói thế nào cũng là một phó tổng giám đốc, Vương Nhất vậy mà không hề để vào trong lòng.

Không lâu sau, tiếng giày cao gót lăng lệ giẫm xuống từ xa truyền tới gần, Thành Trầm mặt mày u ám đi vào.

“Ai muốn đuổi việc người của tôi?”

Khi Bạch Ngọc gọi kẻ chống lưng cho mình, Thành tổng – Thành Trâm, toàn bộ sự việc lại mở ra một bước ngoặt.

“Thành tổng?!”

“Thành tổng, chị đến rồi!”

Không chỉ Bạch Ngọc có vẻ mặt giễu cợt mà mấy nữ nhân viên bị đuổi việc kia trong mắt cũng có hy vọng trở lại.

“Ừm.”

Thành Trâm khẽ gật đầu, liếc nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn vào mặt Vương Nhất: “Vương tổng, anh muốn đuổi việc người của tôi?”

Lý Mộng Đình đứng ở một bên, lòng bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng.

Trước đây khi còn ở tập đoàn Ẩn Long, chức vụ cao nhất cũng chỉ là chủ quản, hiếm khi gặp được phó tổng giám đốc thực sự, bây giờ vừa mới gặp, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ cho cô ta áp lực rồi.

Ngược lại, Vương Nhất ngồi ở vị trí của mình như không có chuyện gì xảy ra, nhàn nhạt cười nói: “Làm sai thì bị phạt. Người của cô cũng thế.”

“Vương tổng thật là oai phong lẫm liệt, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng lấy được Lý tổng làm vợ, thì cả tập đoàn này đều là của anh sao?” – Thành Trâm cười giả tạo châm chọc.

Wow…

Lời vừa dứt, ngoại trừ một số người biết chuyện, tất cả mọi người trong văn phòng đều kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Bao gồm cả Bạch Ngọc, trên trán đổ càng nhiều mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng, người đàn ông này là chồng của Lý tổng!

Mọi người trong Tòa nhà Quốc tế đều biết Lý tổng đã kết hôn, nhưng họ chưa bao giờ gặp chồng cô, không ngờ chính là người này.

Bạch Ngọc càng cảm thấy may mắn vì mình gọi Thành Trâm tới, nếu không thì chỉ có một mình cô ta đấu với Vương Nhất, bị chơi đùa chết lúc nào cũng không hay, vợ anh ta là Lý Khinh Hồng mà…

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy, tôi rất tôn trọng vợ tôi.”

Thành Trâm tiếp tục cười khẩy, không nói gì thêm, theo cô ta thấy, Vương Nhất chỉ là một tên ở rể phất lên nhờ vợ mà thôi.

 
 
Chương 1033


CHƯƠNG 1033

“Mấy lời khách sáo thì miễn đi. Năng lực làm việc của Bạch Ngọc ai ai cũng rõ, không thể đuổi việc cô ấy được.”

Thành Trâm nói rõ điều kiện của mình.

Áp lực của Lý Mộng Đình tăng nhanh, lúc này Tiêu Đào cũng không dám nói gì, cô ấy chỉ là thư ký, không thể so với phó tổng giám đốc.

Vương Nhất không hề nể mặt Thành Trâm chút nào, mặt đầy khó hiểu nhìn cô ta: “Thành tổng, cô không thấy tay của cô dài quá sao? Đây là phòng thương mại. Cô có phải là giám đốc phòng thương mại không?”

“…”

Thành Trâm nhất thời câm nín, ánh mắt nhìn Vương Nhất càng ngày càng lạnh.

Nói thế nào cô ta cũng là cây đa cây đề dưới hai đời chủ tịch, bộ phận bình thường đều sẽ nể mặt cô ta.

Vì vậy, bộ phận nào cũng ít nhiều có người của Thành Trâm, Bạch Ngọc là một trong số đó, mà được sắp xếp vào một nơi béo bở như phòng thương mại thì càng được xem trọng, bị Vương Nhất nhổ đi thì đã là gì?

Nhưng cô ta không biết rằng cho dù lần này không ra tay thì những người mà cô ta sắp xếp vào phòng thương mại sau này cũng sẽ bị Vương Nhất quét sạch từng người một, cái đám này coi như tiêu rồi.

“Vương tổng thật sự muốn gây khó dễ với tôi.” – Thành Trâm thờ ơ nói.

Những người có mặt không ai dám xen vào, không ai nghĩ rằng chỉ một cuộc xung đột nhỏ lại diễn biến thành cuộc đối đầu trực diện giữa hai phó tổng giám đốc.

Vương Nhất nở nụ cười: “Không phải tôi gây khó dễ cho cô, mà là cô, tự gây khó dễ cho chính mình.”

“Ý anh là gì?”

Thành Trâm nén giận hỏi.

Cô ta thực sự hận Vương Nhất đến tận xương tủy, chưa nói đến việc khiến cô ta rất mất mặt trong lần tuyển chọn phó tổng giám đốc vừa rồi, lần này đổi phòng ban với anh ta, lại vấp phải trở ngại, bây giờ còn muốn nhổ hết người cô ta cài cắ.m vào phòng thương mại, sao mà không tức giận cho được?

Vương Nhất nở nụ cười nói: “Chúng ta đều là phó tổng giám đốc, trực tiếp xen vào ân oán của nhân viên cũng không tốt. Chi bằng để họ tự mình giải quyết?”

“Anh nói xem, giải quyết như thế nào?”

Thành Trâm muốn biết anh ta lại giở trò gì.

“Tôi nghi ngờ khả năng làm việc của Bạch Ngọc, nên hãy cho cô ta làm một tài liệu giống hệt, rồi so sánh với tài liệu của Lý Mộng Đình. Năng lực mạnh hay yếu nhìn là biết ngay.”

Vương Nhất cười nói: “Nếu Bạch Ngọc hơn Lý Mộng Đình, tôi không có gì để nói. Nhưng nếu Lý Mộng Đình mạnh hơn Bạch Ngọc, vậy thì thật xin lỗi, vị trí của Bạch Ngọc sẽ do Lý Mộng Đình tiếp nhận!”

“Được!”

Thành Trâm đồng ý.

Vương Nhất nhìn Lý Mộng Đình: “Sao, em có tự tin không?”

Lý Mộng Đình nhìn Vương Nhất đầy cảm kích: “Có!”

Cô ấy hiểu rằng Vương Nhất đang cho cô ấy một cơ hội để thể hiện năng lực của mình, anh thực sự có thể cho Lý Mộng Đình thăng tiến, nhưng dù sao dựa vào quan hệ thì dễ bị người ta nói ra nói vào.
 
Chương 1034


CHƯƠNG 1034

Nhưng chỉ cần cô ấy thể hiện năng lực của mình thì không ai dám hé răng nửa lời.

Bạch Ngọc vô cùng chột dạ, cô ta thăng tiến nhờ tặng quà đút lót, làm sao có thể so được với Lý Mộng Đình?

Tuy nhiên, bây giờ cô ta đâm lao thì phải theo lao, chỉ đành cắn răng làm tài liệu.

Rất nhanh tài liệu đã chuẩn bị xong, Vương Nhất cười nói: “Vậy thì để cho Thành tổng làm trọng tài, tôi sẽ không làm, tránh bị người ta nói là thiên vị.”

Nụ cười trên mặt Vương Nhất khiến Thành Trâm cảm thấy hơi lấn cấn, nhưng cũng phải cầm lên xem

Tuy nhiên, chỉ lướt qua một lần, gương mặt cô ta trở nên khó coi.

Chỉ cần nhìn vào phần đầu, là có thể thấy cái nào tốt hơn và cái nào kém hơn, chứ còn chưa tính tới phần sau.

Sắc mặt Thành Trâm càng ngày càng khó coi, cuối cùng nhìn về phía Bạch Ngọc, nhịn không được mà tát cô ta một cái, gầm lên: “Đồ vô tích sự, cho cô một cơ hội mà cũng không biết nắm bắt!”

Bạch Ngọc che mặt bị tát không dám nói lời nào.

Tát xong, cô ta nhìn Vương Nhất nở nụ cười, hai má co giật kịch liệt: “Được, Vương tổng, xem như lần này tôi nhận thua, chúng ta đợi lần sau rồi xem.”

Có thể thấy lần này cô ta rất tức giận, cấp dưới vô dụng, nhưng người xấu hổ là cô ta.

Không muốn ở lại lâu hơn nữa nên lao ra khỏi văn phòng phòng thương mại.

Ngay cả Thành Trâm cũng từ bỏ cô ta, Bạch Ngọc cũng mất đi vẻ ngạo mạn trước đó, bê một chiếc hộp chậm rì rì bước ra ngoài.

Toàn bộ văn phòng im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả nhân viên đều ngơ ngác nhìn Vương Nhất, đột nhiên, họ nhìn Lý Mộng Đình.

Vương Nhất cũng trịnh trọng tuyên bố: “Từ nay về sau, Lý Mộng Đình sẽ thay Bạch Ngọc làm chủ quản phòng thương mại. Mọi người có phản đối gì không?”

“Không có!”

Các nhân viên khác đồng thanh hô lên.

Sau mấy ngày làm việc chung với nhau, Lý Mộng Đình đối xử chân thành với mọi người, cũng không bao giờ tức giận vô cớ, tốt hơn gấp mấy lần so với Bạch Ngọc chỉ biết lợi dụng địa vị bắt nạt người khác.

Lý Mộng Đình cũng mỉm cười, hơi cúi đầu chào mọi người.

Cuối cùng nhìn về phía Vương Nhất, từ tận đáy lòng nói: “Cảm ơn.”

Cô ấy biết những chuyện này đối với Vương Nhất có thể không đáng nói, nhưng đối với cô ấy mà nói, đó chính là bước ngoặt của cuộc đời mình.

Vương Nhất xua tay, lại lộ ra thân phận: “Tôi là Vương Nhất, đồng thời cũng là người lãnh đạo trực tiếp của mọi người, nhưng mọi người cũng đã thấy tôi luôn đối xử công bằng với tất cả.”

“Ai có năng lực sẽ được thăng tiến, vì vậy hãy nỗ lực lên. Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất.”

Vương Nhất sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người: “Không được để những chuyện bắt nạt cấp dưới như của Bạch Ngọc xảy ra. Nếu tôi biết được sẽ xử lí mạnh tay!”

“Vâng, phó Vương tổng!”

Tất cả các nhân viên trong mắt đầy sự tôn trọng, đồng thanh đáp lại.

Vương Nhất khẽ gật đầu, sau đó rời đi nơi này trong ánh mắt kính sợ của mọi người.
 
Chương 1035


CHƯƠNG 1035

Khi Vương Nhất bước vào văn phòng tổng giám đốc, vừa hay Lý Khinh Hồng đang đóng máy tính, kết thúc một ngày làm việc của mình.

Thêm Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam, bốn người họ cùng nhau lái xe về nhà của Bác Trương.

Không lâu sau, đã tới nhà Bác Trương, Lý Khinh Hồng mua quà xong liền đi đến gõ cửa.

“Bác Trương, cháu đây.” – Vương Nhất cười nói.

“Ra rồi đây.”

Một giọng nói già nua vọng ra từ trong nhà.

Sau đó cánh cửa mở ra, Bác Trương bước ra với nụ cười trên môi: “Tiểu Nhất đến rồi à.”

Vương Nhất mỉm cười chỉ vào Lý Khinh Hồng và ba người phía sau anh.

“Bác Trương, đây là vợ cháu, Lý Khinh Hồng, người này bác đã từng gặp rồi, Lý Tuyết Nhi, đây là con gái cháu, Vương Tử Lam.”

“Chào bác Trương.”

Lý Khinh Hồng lịch sự đi tới chào hỏi.

Bác Trương vừa nhìn thấy liền cười không khép miệng được: “Chào cháu, chào cháu, Tiểu Nhất, cháu cưới được một cô vợ tốt đấy.”

Vương Nhất cười cười, không phủ nhận.

“Đúng rồi, Tiểu Thắm đâu ạ?”

Sau khi vào nhà, Vương Nhất không thấy bóng dáng Tô Thắm đâu.

Lý Tuyết Nhi cũng nhìn ngang ngó dọc, cô ấy muốn cùng Tô Thắm đến Thành phố Giang làm việc mà.

Bác Trương cười nói: “Trung thu này ông Hồ dẫn Tiểu Thắm đi Thành phố Giang chơi. Hôm nay chắc sẽ về ăn cơm tối.”

“Ra là vậy.”

Vương Nhất nhìn thời gian, đã gần đến bữa tối, nên cũng an tâm.

Anh đoán đúng, Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm nhận nhau trước Tết Trung thu, nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này để dẫn con gái đi chơi.

“Mấy đứa ngồi một lát, cơm nước sắp chuẩn bị xong rồi.”

Bác Trương nói rồi vào bếp nấu cơm.

“Để cháu giúp bác!” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Lý Khinh Hồng cũng xoay người vào bếp, mặc kệ Bác Trương can ngăn, cùng nhau bưng đồ ăn ra.

Nhưng mà, bọn họ chưa bắt đầu ăn cơm, mà chờ Tô Thắm trở về cùng nhau ăn cơm.

Nhưng mà một lúc lâu sau Tô Thắm vẫn chưa trở lại, cũng không gọi điện thoại về.

“Sao Tô Thắm không quay lại, không phải xảy ra chuyện gì chứ?”

Lý Tuyết Nhi nhìn đêm đen bên ngoài lo lắng nói.

“Đừng nói linh tinh!”

Lý Khinh Hồng mắng, sau đó nét mặt của cô ấy dịu đi, bắt đầu trò chuyện với Bác Trương.
 
Chương 1036


CHƯƠNG 1036

Vương Nhất tuy không nói gì, nhưng nhìn thấy đồ ăn đã nguội lạnh cũng có chút lo lắng.

“Bác đi hâm nóng thức ăn.”

Bác Trương mỉm cười đứng dậy, nhưng đúng lúc này, một tiếng điện thoại chói tai vang lên.

Vương Nhất nhìn thấy tên người gọi đột nhiên cau mày, là Hồ Hoàng Việt gọi.

Anh nhấn nút trả lời, đang định hỏi sao Tô Thắm vẫn chưa về nhà, thì đầu dây bên kia vang lên một tiếng khóc thê lương.

“Anh Vương Nhất, bây giờ anh ở đâu, chú Hồ… chú Hồ cứu em nên bị xe tông!”

“Cái gì?!”

Vương Nhất nghe thấy giọng nói Tô Thắm, lập tức biến sắc, đột nhiên đứng lên.

“Hai người đang ở đâu?”

Anh trầm giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Tô Thắm báo địa chỉ, Vương Nhất lập tức nói: “Bọn anh sẽ tới ngay!”

“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Lý Khinh Hồng lo lắng hỏi.

Bác Trương cũng căng thẳng nhìn Vương Nhất: “Tiểu Thắm xảy ra chuyện gì sao?”

Vương Nhất lắc đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Tiểu Thắm không sao, là Hồ Hoàng Việt, ông ấy bị tai nạn xe.”

“Tai nạn?”

Vừa dứt lời, vẻ mặt của mọi người đều trở nên hoảng sợ.

“Bác Trương, đừng lo lắng, nhất định sẽ không sao đâu.”

Vương Nhất lên tiếng an ủi, sau đó nhìn về phía Lý Khinh Hồng: “Em đưa Tử Lam và Tuyết Nhi về nhà trước đi, anh đi Thành phố Giang một chuyến.”

Lý Khinh Hồng vội vàng gật đầu, nhưng Lý Tuyết Nhi lại lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Không, Tô Thắm là bạn em, em không thể để cô ấy một mình!”

Vương Nhất im lặng một hồi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý: “Được, em đi cùng anh.”

Sau đó, liền gọi hai cuộc điện thoại.

“Cùng tôi đi Thành phố Giang một chuyến.”

“Kiểm tra giúp tôi, tại sao Hồ Hoàng Việt lại gặp tai nạn ô tô trên đường cao tốc Minh Giang, nói cho tôi càng nhanh càng tốt!”

Hai cuộc điện thoại này lần lượt được gọi cho Lãnh Nhan và La Chí Viễn, nhưng giọng điệu của Vương Nhất vô cùng ảm đạm.

Lãnh Nhan vốn đã lo được lo mất, lo lắng Vương Nhất sẽ không tin tưởng mình, lúc này nhận được điện thoại, lập tức chạy nhanh tới chỗ đó.

Về phần La Chí Viễn, biết cấp dưới đắc lực của mình bị tai nạn xe hơi thì nổi trận lôi đình, lập tức ra lệnh cho người điều tra.

Bốn mươi phút sau, Vương Nhất đến hiện trường.

Khi xuống xe, sắc mặt đột nhiên ảm đạm hơn, trên người hiện lên một tia sát khí nhàn nhạt.

Một chiếc xe thương vụ Mercedes-Benz lật ngửa, xung quanh là những mảnh kính vỡ và xăng bị rò rỉ.
 
Chương 1037


CHƯƠNG 1037

Hồ Hoàng Việt nằm ở một bên dính đầy máu, Tô Thắm quỳ ở một bên, khóc như mưa.

“Tô Thắm!”

Lý Tuyết Nhi xuống xe và hét lên.

Tô Thắm ngẩng đầu liên tục vẫy tay: “Bên này!”

Vương Nhất đang định lên tiếng thì đột nhiên nhìn thấy xăng không ngừng rò rỉ, sắc mặt biến sắc, hét lớn: “Nhanh rời khỏi đó!”

Tô Thắm không biết chuyện gì đang xảy ra, quay đầu lại theo bản năng.

Tí tách tí tách…

Xăng rơi từng giọt từng giọt như vòi nước không được vặn chặt.

Động cơ vẫn chạy, toả ra nhiệt lượng.

“Bùm…”

Chớp mắt, chiếc xe ô tô đang lật ngửa bất ngờ phát nổ.

Giống như sấm sét trên mặt đất, nhiệt lượng dâng trào phóng thẳng lên trời, cả chiếc xe bị nổ tung lên cao hơn mười mét!

Ngọn lửa cực lớn lan về phía Tô Thắm dọc theo đường rò rỉ xăng, ngay lập tức chiếm toàn bộ con ngươi của cô ấy.

Vụ nổ đến rất đột ngột, Tô Thắm không hề có chuẩn bị trước, chỉ trơ mắt nhìn vụ nổ nổ ra.

“Tô Thắm…”

Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng bị doạ cho ngơ người, gào thét thảm thiết.

Giữa ánh lửa đá bay, hai bóng người lập tức xuất hiện bên cạnh Tô Thắm, một người ôm Tô Thắm chạy, người còn lại cứu Hồ Hoàng Việt đang thương nặng và bất tỉnh.

Tô Thắm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt góc cạnh gần trong gang tấc, nhất thời sững sờ.

Bùm!

Chiếc xe vọt lên độ cao hơn mười mét rầm rầm rơi xuống, nổ tung thành tro tàn, một đám mây hình nấm nhỏ từ từ bay lên trên bầu trời đêm đen kịt.

Vương Nhất ôm Tô Thắm lăn lộn mấy vòng trên mặt đất mới đứng dậy được, ôm Tô Thắm trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu.”

Sau khi trải qua sinh tử, bỗng chốc nghe thấy giọng nói trầm thấp của Vương Nhất, tâm trạng của Tô Thắm cuối cùng cũng sụp đổ, ôm lấy Vương Nhất bật khóc.

Ở bên kia, Lãnh Nhan cũng cẩn thận đặt Hồ Hoàng Việt xuống, liếc mắt nhìn Vương Nhất, thấy anh gật đầu với mình, tâm trạng lo lắng của Lãnh Nhan cuối cùng cũng thả lỏng.

Vương Nhất nhìn chằm chằm ngọn lửa phía xa, sắc mặt vô cùng ảm đạm: “Mau đưa đi bệnh viện!”

Xe cấp cứu chậm rãi đến chở Hồ Hoàng Việt đi, Vương Nhất và những người khác vội vã chạy theo đến bệnh viện.

Bác sĩ thông báo bệnh nhân bị chấn thương rất nặng, máu chảy nhiều, cần phải phẫu thuật.

Nhìn nhưng con chữ “Đang phẫu thuật” gai mắt trước mặt, sát khí trong lòng Vương Nhất lên đến cực điểm.
 
Chương 1038


CHƯƠNG 1038

Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh Tô Thắm, không ngừng an ủi cô ấy, Lãnh Nhan cũng cảm nhận được sự tức giận không lời của Vương Nhất, không dám nói lời nào.

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, La Chí Viễn báo tin tức vừa điều tra được.

“Sếp lớn, điều tra ra rồi, là do nhà họ Hồ làm ra.”

Bùm!

Khi La Chí Viễn vừa dứt lời, sát khí trong mắt Vương Nhất lập tức lên tới đỉnh điểm.

“Nhà họ Hồ…”

Giọng nói của anh trầm thấp đến đáng sợ, đôi mắt của anh càng thêm hung ác, đáng sợ, như một con dã thú đã thức tỉnh.

La Chí Viễn tiếp tục kể toàn bộ sự việc: “Khi Hồ Hoàng Việt đưa con gái trở lại Thiên An, hai chiếc ô tô đã tấn công ông ta. Khi họ tông vào ông ta, ông ta ôm chặt bảo vệ con gái mình trong tay. Bản thân bị thương nặng, nhưng con gái ông ta thì không bị thương.”

Nói tới đây, giọng nói của La Chí Viễn cũng run lên, kìm nén cơn tức giận ngập trời.

Vương Nhất im lặng, đây chính là người làm cha làm mẹ.

Khi cái chết đang đến gần, điều đầu tiên nghĩ tới không phải là bản thân, mà là con cái của chính mình.

“Sếp lớn, cần tôi tiêu diệt nhà họ Hồ không?”

La Chí Viễn ngưng một lát, hỏi tiếp.

Vương Nhất lắc đầu, trong mắt hiện lên tia sáng lạnh: “Để anh ra tay chẳng phải là hời cho bọn họ sao? Nợ máu phải trả bằng máu!”

Đầu bên kia điện thoại, La Chí Viễn sửng sốt: “Ý sếp lớn là…”

“Tôi tự ra tay.”

Vương Nhất trầm giọng nói: “Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là cứu sống Hồ Hoàng Việt, bất kể trả giá bao nhiêu, cũng phải cứu sống ông ta!”

“Vâng, sếp lớn!”

La Chí Viễn cúp máy.

Vương Nhất trở lại bên người Tô Thắm, nhìn đôi mắt đỏ bừng cùng khuôn mặt hốc hác của cô ấy, trong lòng anh cũng khó chịu.

Hồ Hoàng Việt vừa mới tìm được người con gái thất lạc đã lâu thì gặp tai nạn xe cộ, không loại trừ khả năng vĩnh viễn chia lìa, đối với ông ấy mà nói, quá tàn nhẫn.

Đúng lúc này, đèn trong phòng cấp cứu từ đỏ sang xanh, bọn Vương Nhất lập tức đứng lên, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình huống thế nào?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Bác sĩ thở dài: “Ca mổ đã hoàn tất, nhưng tình trạng bệnh nhân rất không ổn định, cần phải theo dõi thêm.”

Tô Thắm nghe thấy thế, cực kỳ thống khổ, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.

“Tô Thắm!”

Lý Tuyết Nhi nhanh chóng đỡ Tô Thắm đã ngất xỉu, bác sĩ lập tức kiểm tra tình hình.

Vương Nhất nhìn phản ứng dữ dội của Tô Thắm, sắc mặt hơi biến đổi, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là cô ấy đoán được cái gì đó?

Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm cùng được chuyển đến một phòng bệnh cao cấp với đầy đủ tiện nghi, một lúc sau, Tăng Quốc Vinh cũng đến, nhìn Hồ Hoàng Việt nhắm mắt và sắc mặt tái nhợt, mắt ông ta lập tức đỏ lên.
 
Chương 1039


CHƯƠNG 1039

“Quân khốn nạn, tôi sẽ không tha cho chúng!”

Vương Nhất đè vai ông ấy lại, ánh mắt lành lùng: “Thủ phạm không trốn thoát được đâu, quan trọng nhất bây giờ là để cho ông ấy hồi phục.”

Tăng Quốc Vinh gật đầu: “Tôi đi tìm bác sĩ giỏi nhất.”

Vương Nhất cũng đang định đi ra ngoài, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gọi yếu ớt.

“Anh Vương Nhất…”

Vương Nhất khựng lại một chút, dừng bước, nhìn về phía Tô Thắm đã tỉnh lại: “Bác sĩ nói chỉ là em quá hoảng sợ, không chịu được kí.ch thích nên ngất đi.”

Tô Thắm hai mắt đỏ hoe, nhìn Hồ Hoàng Việt đang nằm trên chiếc giường liền kề, hỏi: “Anh Vương Nhất, chú Hồ … chú ấy sẽ ổn thôi đứng không?”

Vương Nhất cười ngồi xuống bên cạnh cô ấy, xoa đầu cô ấy: “Tất nhiên rồi.”

Tô Thắm trầm mặc, đột nhiên nói: “Thật ra em biết hết.”

Vương Nhất sững sờ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: “Em biết gì?”

“Chú Hồ, chính là ba của em đúng không?” – Tô Thắm dùng ánh mắt đỏ hoe hỏi.

Vương Nhất khẽ mở miệng, không biết có nên thừa nhận hay không, nhưng do dự hồi lâu mới gật đầu: “Đúng vậy, ông ấy là người cha thất lạc từ lâu của em.”

Sau khi được khẳng định, khóe miệng Tô Thắm nhếch lên, cô vui vẻ cười: “Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy chú Hồ, em đã cảm thấy trên người chú ấy có một cảm giác khiến người ta không khỏi thấy thân thiết, giống như…em và chú ấy đã biết nhau lâu rồi.”

“Nhưng em không xác định, sợ nhận sai người, em không hận ba em, trước kia em vẫn luôn thử suy nghĩ, ông trời cho em sống đến bây giờ, có phải là vì cho em và ông ấy trùng phùng…em vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc đó, vì vậy cuộc sống có thế nào em vẫn có thể sống, em muốn tiếp tục sống để gặp lại ông ấy.”

Nghe được những lời từ tận đáy lòng của Tô Thắm, Vương Nhất trầm mặc một hồi lâu, Lý Tuyết Nhi ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nói nên lời, Tô Thắm là con gái của Hồ Hoàng Việt.

Cô ấy ngẩng mặt lên, nở nụ cười tự đáy lòng: “Em hiểu ý của mọi người, sợ sự thật quá tàn nhẫn, em không thể chấp nhận được, nhưng kỹ năng diễn xuất của mọi người quá tệ…nhất là ba, em và chú Hồ mới gặp nhau được mấy lần mà ông đã đồng ý cho chú Hồ dẫn em đến Thành phố Giang chơi, nếu chú ấy không phải là ba em thì còn có thể là gì?”

“Sự thật chứng minh em đã đoán đúng. Khi tai nạn xe cộ xảy ra, điều đầu tiên ông ấy nghĩ đến là em chứ không phải bản thân ông ấy. Chỉ có bố mẹ mới bảo vệ em như vậy.”

Vương Nhất giờ mới nhận ra rằng, nói tới đây Tô Thắm đã nước mắt đầm đìa.

Cô ấy nắm lấy tay Vương Nhất, nắm thật chặt, mang theo tiếng nấc nghẹn ngào nói: “Vậy nên ông ấy sẽ không sao, đúng không? Em không muốn không có ba!”

Câu nói này như một thanh kiếm sắc bén, xuyên qua trái tim của Vương Nhất.

Anh hít một hơi thật sâu và trầm giọng nói: “Anh hứa với em, ba em sẽ sống!”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất im lặng hồi lâu, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại: “Nhã My, cô có bận không?”

“Anh nói đi.”
 
Chương 1040


CHƯƠNG 1040

Trong điện thoại, giọng nói luôn lạnh lùng của Khương Nhã My truyền đến.

“Một người bạn của tôi bị ô tô tông và bị thương nặng. Bác sĩ ở Thành phố Giang không đủ năng lực khiến ông ấy bình phục…

Giọng nói Vương Nhất có chút vội vàng.

Khương Nhã My trầm mặc một hồi, sau đó đột nhiên nói: “Anh quay đầu lại.”

Vương Nhất sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi quay người lại, chỉ thấy Khương Nhã My mặc áo khoác trắng, chậm rãi đi lên từ cầu thang.

Ánh mắt vẫn lạnh lùng, hai tay đút túi quần, lạnh lùng vô cùng.

Vương Nhất lập tức trợn to hai mắt, không thể tin được nhìn Khương Nhã My: “Nhã My, sao cô lại ở đây?”

Ngay cả khi Khương Nhã My đồng ý ngay lập tức, cũng phải mất 40 phút để đi từ Thiên An đến Thành phố Giang.

Khương Nhã My nhướng mày, tiến lên nói: “Lãnh Nhan đã nói cho tôi biết rồi, cho nên tôi và anh cùng nhau đi Thành phố Giang.”

Vương Nhất theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy Lãnh Nhan đi theo phía sau như một cái bóng, khẽ nở nụ cười với Vương Nhất.

Trong lòng Vương Nhất cũng có một tia ấm áp, nhẹ giọng nói với Lãnh Nhan: “Thực xin lỗi.”

Lãnh Nhan không để bụng lắc đầu: “Thiếu chủ không cần xin lỗi, là do tôi có chuyện giấu diếm.”

Những người quan tâm đến bạn sẽ là những người đầu tiên đến bên bạn bất kể khi nào và ở đâu.

“Chuyện không thế trì hoãn được, nhanh đến xem thử bệnh nhân!”

Vương Nhất nhanh chóng đi vào phòng bệnh với Khương Nhã My.

Ngay khi cánh cửa mở ra, Lý Tuyết Nhi đang cùng Tô Thắm nói chuyện, theo bản năng ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Khương Nhã My, sắc mặt liền vui vẻ.

“Chị dâu?! Sao chị lại tới đây!”

Trên trán Vương Nhất lập tức xuất hiện ba vạch đen: “Cô ấy là chị dâu của anh, đừng bắt chước anh gọi lung tung!”

Khương Nhã My không thèm để ý, nhanh chóng đi đến bên người Hồ Hoàng Việt, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay ông ấy bắt mạch, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.

Sau đó, cô ấy mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Ông ấy còn cứu được!”

“Thật vậy à?”

Khương Nhã My nói, khiến Vương Nhất có hy vọng rất lớn, Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi cũng tỏ ra vui mừng.

Khương Nhã My vui vẻ gật đầu: “Là thật, hiện tại tôi đã có thể bắt đầu trị liệu, nhưng cần một phòng không có người.”

Nghe xong lời Khương Nhã My nói, Tô Thắm lập tức xuống giường, vẻ mặt thành khẩn nói: “Chị gái này, vậy tôi sẽ rời khỏi đây.”

Sắc mặt Lý Tuyết Nhi lập tức thay đổi rất lớn: “Tô Thắm, cô vừa mới tỉnh lại, sao dám xuống giường chạy loạn?”

Tô Thắm hơi mỉm cười, lắc đầu nói: “Tuyết Nhi, cảm ơn cô quan tâm, tôi không sao rồi.”
 
Chương 1041


CHƯƠNG 1041

Vương Nhất lại lắc lắc đầu: “Có chuyện gì lớn đâu, lại mở một gian phòng bệnh là được rồi.”

Tô Thắm vẫn lắc đầu như trước: “Số lượng phòng bệnh có hạn, vẫn nên để lại cho những người bệnh cần phòng đi.”

Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi nhìn nhau, cũng không nói gì nữa.

Con nhà nghèo biết lo việc nhà từ sớm, đã trả qua nỗi khổ không có tiền, cho dù hiện tại có một người ba giàu có bậc nhất, cũng không quên nguồn gốc.

Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi rời khỏi phòng bệnh, Vương Nhất lúc này mới nói với Khương Nhã My: “Vậy làm phiền cô.”

Nói xong thì đóng cửa lại.

Anh tin rằng với kỹ thuật chữa bệnh của Khương Nhã My, có thể đảm nhận vị trí bác sĩ chính của Ẩn Vu, kỹ thuật chữa bệnh đã lên đến đỉnh cao, có cô ta ra tay, Hồ Hoàng Việt nhất định sẽ bình phục.

Lòng Vương Nhất hoàn toàn thả lỏng. tiếp sau đây, chính là báo thù.

Anh tiếp tục gọi điện thoại cho La Chí Viễn: “Điều tra một chút, xem ngọn nguồn của chuyện này, phải chính xác đến từng cá nhân!”

“Vâng, thưa ông chủ!”

La Chí Viễn rõ ràng, cả một nhà họ Hồ, cũng không đủ để làm Vương Nhất vừa lòng.

Chỉ có thể chính xác đến từng cá nhân, mới có thể nhắm vào trả thù.

Ngắt điện thoại, Vương Nhất cùng Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm chờ ở bên ngoài.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt trời đã sáng, nhưng cửa phòng bệnh vẫn chưa mở ra.

Bọn họ đã đợi gần sáu tiếng đồng hồ, hai cô gái nhỏ cũng không chợp mắt cả đêm rồi.

Trong lúc đó, Lý Khinh Hồng có gọi cho bác Trương một lần, dò hỏi xem có chuyện gì, Vương Nhất giấu chuyện của Hồ Hoàng Việt.

Lúc này, cửa mở ra, Khương Nhã My vẻ mặt mệt mỏi đi ra.

“Thế nào?”

Đám người Vương Nhất, Tô Thắm đồng thời bước lên.

Khương Nhã My thoáng nghiêng người, nghiêm mặt nói: “Đã qua nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cần tĩnh dưỡng, hết hôm nay ông ta chắc hẳn sẽ tỉnh lại.”

“Thật vậy à?”

“Chị dâu, tốt quá rồi!”

Cả Tô Thắm và Lý Tuyết Nhi đều hiện lên tươi cười.

Vương Nhất cũng thở phào một hơi, cục đá treo trong lòng cũng hoàn toàn thả xuống.

Khương Nhã My bước lên, nhìn anh một cái, hỏi: “Tiếp theo, anh định làm thế nào?”

“Đương nhiên phải tìm một cách nói…”

Trong mắt Vương Nhất một mảng lạnh giá, giọng nói cũng mang theo hơi lạnh.

“Cần tôi hỗ trợ không?”

Khương Nhã My nhoẻn miệng cười, cô ta có thể cảm nhận được tức giận trong lời nói của Vương Nhất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom