Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1042


CHƯƠNG 1042

Vương Nhất lại trầm mặc hồi lâu, sau đó chậm rãi lắc đầu: “Không cần.”

Nói xong câu đó, anh bước vội bước ra khỏi bệnh viện.

Lúc này trên không trung vừa ánh lên ánh bạc, ánh sáng mặt trời cũng vừa lên.

Vương Nhất châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, lúc này mới móc ra điện thoại đang rung nhẹ: “Có kết quả rồi sao?”

“Ông chủ, đã tra ra được rồi!”

Giọng nói của La Chí Viễn trầm thấp: “Hồ Minh Chính của nhà họ Hồ kết hợp với ông trùm của thành phố Giang, lão Lại của Bất Dạ Hoàng Thành tông xe Hoàng Việt!”

“Hồ Minh Chính, Bất Dạ Hoàng Thành…”

Vương Nhất chậm rãi nhả ra một vòng khói, trầm ngâm một lúc sau, đột nhiên nói: “Cùng tôi đến Bất Dạ Hoàng Thành một chuyến.”

“Dạ, ông chủ!”

Bên kia điện thoại, giọng nói của La Chí Viễn kích động, cực kỳ hào hùng.

Cho dù ông trùm số một thành phố Giang, Bất Dạ Hoàng Thành thì thế nào?

Ở trước mặt ông chủ, vẫn chỉ là giấy mà thôi!

Chỉ chốc lát sau, La Chí Viễn tự mình chào đón Vương Nhất và Lãnh Nhan lên xe, đến Bất Dạ Hoàng Thành.



Bất Dạ Hoàng Thành.

Câu lạc bộ đêm lớn nhất thành phố Giang.

Không tiếp khách bình thường, chỉ tiếp đãi những nhân vật hào môn thân phận sang quý, cũng chính vì có bối cảnh hào môn, mới không có ai dám chọc vào.

Nhưng hôm nay, một chiếc Mercedes-Benz Big G ngừng trước cửa Bất Dạ Hoàng Thành, Vương Nhất nhàn nhạt lướt qua cửa lớn của Bất Dạ Hoàng Thành, nói: “Đâm vào cho tôi.”

La Chí Viễn rõ ràng, ba người định xông vào Bất Dạ Hoàng Thành, cũng không hề do dự chút nào, khởi động vận tốc tối đa, đâm thẳng vào.

Ầm —-

Một tiếng vang lớn, cửa lớn của Bất Dạ Hoàng Thành bị đâm cho nát nhừ.

“A —-”

Nhân viên của Bất Dạ Hoàng Thành hoảng sợ tới mức gương mặt thay đổi, kinh hoảng chạy thoát ra.

Nhưng mà, Mercedes-Benz Big G vẫn không hề dừng lại, đâm vào vách tường, chỉ nghe một tiếng bùm, lầu một vốn nguy nga lộng lẫy nháy mắt đổ sập, một đống hỗn độn.

Tất cả mọi người vô cùng kinh hãi nhìn chiếc Big G này, đây là Bất Dạ Hoàng Thành, thế mà có người dám đâm vào.

Cửa xe vừa mở, ba người Vương Nhất, Lãnh Nhan, La Chí Viễn đi ra, ánh mắt nhàn nhạt quét qua mọi người: “Muốn sống thì cút ngay.”

Nhìn một màn này, tất cả nhân viên đều không muốn chết vội chạy ra ngoài.

“Không tốt, ông chủ Lại, một chiếc Mercedes-Benz Big G, đâm thẳng vào Bất Dạ Hoàng Thành!”

Quản lý đại sảnh vẻ mặt kinh hoảng đi vào lầu hai báo cáo.
 
Chương 1043


CHƯƠNG 1043

Trên sô pha bọc da, một người mặc áo sơ mi đầu trọc đang ngồi, trên mặt lại có một vết sẹo hung ác, nhìn qua hung thần ác sát, đúng là người đứng đầu của Bất Dạ Hoàng Thành, lão Lại.

Nghe vậy, anh ta cũng rất tức giận, bực bội hét lên: “Ai mà to gan như vậy, dám tới Bất Dạ Hoàng Thành của tôi gây sự!”

“Là một người trẻ tuổi và một mỹ nữ xinh đẹp, còn có một người đàn ông trung niên.”

Quản lý đại sảnh vội vàng báo lại: “Sếp Lại, tôi cứ cảm thấy người tới không có ý tốt, có cần tăng cường an ninh không?”

“Tăng cường an ninh thì chắc chắn phải cần rồi, sau này, đừng có báo lại với tôi mấy cái vấn đề vớ vẩn như thế nữa.”

Lão Lại nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra ba người này là ai, cũng không để trong lòng.

“Dạ.”

Quản lý đại sảnh rất nhanh đã rời đi.

Lão Lại quay đầu, nhìn sòng bạc rộng lớn và phòng đấu giá, rơi vào trầm tư.

Bất Dạ Hoàng Thành ngoài mặt không chỉ là câu lạc bộ đêm, còn là sòng bạc và phòng đấu giá lớn nhất thành phố Giang, chỉ vì lấy lòng những người thuộc tầng lớp thượng lưu của thành phố Giang.

Kẻ thù của anh ta rất nhiều, chỉ có thể nhờ vào bối cảnh của những hào môn này, mới có thể khiến kẻ thù chùn bước.

Cho nên, anh ta nhất thiết phải tạo quan hệ tốt với hào môn của thành phố Giang.

Nghĩ vậy, anh ta liền cầm microphone, đứng lên bàn trà, cười lớn nói: “Các vị khách quý, đều là bạn lâu năm của tôi, hôm nay lão Lại vui vẻ, tất cả rượu đều sẽ miễn phí!”

Lời này vừa nói ra, tất cả trai gái ở đây đều không nhịn được vỗ tay: “Lại tổng, hào phóng!”

Bùm —-

Vừa dứt lời, cửa lớn của lầu hai ầm ầm đổ sập.

Một bóng dáng cả người đều là máu, bị ném mạnh vào, vừa vặn ném vào một bàn đánh bạc, tức khắc khiến cho bàn đánh bạc vỡ làm đôi.

Tất cả nam nữ ở đây thân phận sang quý đều sửng sốt một lúc, đột nhiên hét lên chói tai.

“A —-”

Nhìn một màn này, trên mặt lão Lại cũng hiện lên một tia tức giận.

“Người nào!”

Ở trong mắt anh ta, ba bóng dáng chậm rãi bước vào, cầm đầu là một thanh niên, ánh mắt như nhìn người chết quét qua cả phòng, khiến người không rét mà run.

Theo ba người Vương Nhất đi vào, cả sòng bạc trở nên yên tĩnh không tiếng động.

Ánh mắt mọi người đều tràn ngập sợ hãi nhìn họ, đặc biệt là Vương Nhất, luồng sát khí như có như không trên người kia khiến bọn họ sởn tóc gáy.

Lúc này, vừa vặn có người mặc quần áo đen của vệ sĩ dưới lầu một vọt vào, đánh một quyền rất mạnh về phía bọn họ.

Vương Nhất và Lãnh Nhan đều không quay đầu, người sau còn nhẹ nhàng rút ra một con dao găm, trực tiếp đâm vào tay của anh ta, khiến anh ta lăn xuống cầu thang.
 
Chương 1044


CHƯƠNG 1044

Nhìn một màn này, khách khứa ở đây đều sợ đến không dám thở mạnh.

“Ai là lão Lại?”

Đột nhiên, Vương Nhất nhàn nhàn mở miệng, quét mắt qua tất cả mọi người.

Tất cả khách khứa đều đồng loạt lui về sau một bước, nhìn về phía lão Lại mặc áo sơ mi hoa.

Sắc mặt lão Lại rất khó coi, kìm nén tức giận hỏi: “Cậu là ai?”

Bất Dạ Hoàng Thành là địa bàn của anh ta, lại có người dám xông tới trước mặt anh ta, há có thể không khiến anh ta tức giận?

“Tôi là ai có quan trọng không?”

Vương Nhất lạnh lùng cười: “Tôi hỏi anh, hôm qua, có phải anh sai người của mình cố ý đâm vào một người?”

Lão Lại nhớ lại một chút, gương mặt trở nên rất khó coi: “Thì ra cậu tới là vì báo thù cho Hồ Hoàng Việt?”

“Biết thì tốt.”

Vẻ mặt Vương Nhất nhàn nhạt.

“Lão Lại, anh như vậy không được đâu.”

Trong sòng bạc, một người đàn ông mặc toàn hàng hiệu không nhịn được nhếch khóe môi nở nụ cười: “Không chỉ làm việc không sạch sẽ, xong việc còn bị người ta trả thù.”

Dừng một chút, anh ta liếc Vương Nhất một cái, còn nói thêm: “Xem dáng vẻ của người ta, có vẻ cũng không thèm để anh vào mắt.”

Lời này vừa nói ra, nam nữ xung quanh đều không nhịn được nở nụ cười.

Tư thế vừa rồi, đúng là dọa bọn họ nhảy dựng lên, nhưng khi bọn họ biết đám người Vương Nhất là vì Hồ Hoàng Việt, thì không còn sợ hãi gì nữa.

Ai cũng biết, Hồ Hoàng Việt là kẻ bỏ đi của nhà họ Hồ, địa vị thấp kém.

Báo thù cho ông ta, có thể mạnh đến cỡ nào chứ?

Lão Lại không còn mặt mũi, sắc mặt lại càng khó coi hơn, vội vàng đảm bảo: “Các vị khách quý, mọi người yên tâm, ba người này, tôi sẽ không tha cho ai cả!”

Vương Nhất không thèm để ý đến anh ta, ánh mắt dừng lại trên người tên công tử vừa nói chuyện kia: “Anh là ai?”

Người sau cũng không hề e ngại, hài hước cười: “Tôi là Hồ Khánh Vinh, con trai thứ ba của nhà họ Hồ.”

Anh ta cho rằng bản thân mình tự giới thiệu, Vương Nhất sẽ cảm thấy sợ hãi, không ngờ tới nghe thấy anh ta không chỉ là người nhà họ Hồ, còn là dòng chính nhà họ Hồ, sát ý trong mắt lại càng sâu.

“Cũng không cần phí thời gian, anh đã là người nhà họ Hồ, vậy thì chắc chắn là biết anh trai anh Hồ Minh Chính ở đâu đúng không?”

Hồ Khánh Vinh sửng sốt, sau đó sắc mặt âm trầm: “Anh tìm chết à?”

Anh ta đã giới thiệu bản thân đến từ nhà họ Hồ, Vương Nhất còn dám ra tay với anh ta, thật là không thèm để anh ta vào mắt.”

“Cậu Hồ yên tâm, đây là Bất Dạ Hoàng Thành, cậu ta sẽ không dám làm gì ngài!” Lão Lại lập tức hét lên.

“Phí lời!”
 
Chương 1045


CHƯƠNG 1045

Hồ Khánh Vinh cho lão Lại một cái tát, tức giận nói: “Nếu tôi ở địa bàn của anh thì thế nào, anh cũng không thể thoát khỏi quan hệ.

“Dạ dạ…”

Bị tát, lão Lại không dám tỏ vẻ gì cả, một bụng tức chỉ có thể trút lên người Vương Nhất, hung tợn nói: “Nhóc con, cậu dám tới Bất Dạ Hoàng Thành của tôi gây chuyện, có tin tôi sẽ khiến cậu không chịu nổi không?”

Vương Nhất cười cười, vươn ba ngón tay.

“Thứ nhất, tôi không phải đến gây sự, tôi đến để trả thù.”

“Thứ hai, hôm nay người phải chết là anh, không phải tôi.”

“Thứ ba —-”

Vương Nhất đưa mắt nhìn về trên người Hồ Khánh Vinh: “Tôi khuyên anh tốt nhất nói ra nơi ở của Hồ Minh Chính, nếu không, anh sẽ có kết cục giống như anh ta.”

“Nhóc con, ăn nói cuồng vọng!”

“Lão Lại, lập tức giết nó cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, lão Lại và Hồ Khánh Vinh lập tức giận dữ đến cả người phát run, mặt khác, nhưng người cao quý của thành phố Giang còn lại đều nhìn Vương Nhất như nghĩ đến cái gì đó, cảm thấy gương mặt của anh có hơi quen.

Đôi mắt nguy hiểm của lão Lại nheo lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất nói: “Nếu cậu cuồng vọng như vậy, tôi sẽ cho cậu sự thật bên trong của Bất Dạ Hoàng Thành!”

Bộp bộp!

Vừa dứt lời, anh ta liền vỗ tay hai cái.

Tức khắc, bốn phương tám hướng có những người đàn ông tay cầm dao tiến vào, bao vây cả ba người Vương Nhất.

Thấy một màn này, lão Lại cũng không nhin được cười ra tiếng: “Cậu cho rằng Bất Dạ Hoàng Thành của tôi chỉ có mấy người dưới lầu kia sao? Sai rồi, người của ông đây, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của cậu!”

Vốn tưởng rằng Vương Nhất sẽ sợ, không ngờ tới Vương Nhất còn chẳng thèm nhíu mày một cái, nói thẳng: “Phế tất cả đi, chặt một bàn tay!”

“Dạ, thiếu chủ!”

Vẻ mặt Lãnh Nhan không có biểu hiện gì, thân hình nháy mắt biến mất tại chỗ.

“Không biết lượng…”

Thấy Vương Nhất vậy mà để một cô gái ra tay trước, lập tức không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Nhưng chữ ‘sức’ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng, hiện trường lại đột ngột vang lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.”

“A!!”

Sắc mặt lão Lại biến đổi, đột nhiên quay đầu lại: “Sao lại thế này?”

Người đàn ông khác thấy vậy, cũng sợ tới mức không cầm nổi đao, loảng xoảng loảng xoảng rơi xuống đất.

Chỉ thấy ở giữa có một người tay trái nắm chặt cổ tay tay phải.
 
Chương 1046


CHƯƠNG 1046

Cổ tay phải của anh ta, vậy mà cả một bàn tay, đã không thấy đâu nữa.

Máu tươi phun trào ra như suối, bắn lên người anh ta.

“A!”

Lúc này, lại vang lên một tiếng thét thảm thiết.

Một người nữa cũng y như vậy, nắm cổ tay ngã xuống.

Hiện trường bị bao phủ bởi một tầng sợ hãi, tất cả khách khứa đều vội vàng rời khỏi hiện trường, ngay cả đám người lão Lại gọi tới, cũng chỉ là một đám ô hợp, sau khi hai người trúng chiêu, thế mà cũng chạy trốn cùng với khách khứa, lập tức giải tán.

“Đừng chạy, quay lại cho tao!”

“Lũ phế vật các người, ai dám chạy thì chỉ có đường chết!”

Lão Lại tức giận đến nỗi gào thét, nhưng chẳng thể làm gì được.

Ánh mắt Vương Nhất vẫn nhàn nhạt như trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta: “Còn người nữa không?”

Sắc mặt lão Lại lúc này mới trở lên hoảng hốt, phịch một tiếng ngã ngồi dưới đất, liên tục lui về phía sau.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi…”

“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhận tiền làm việc, chỉ có vậy mà thôi.”

Vương Nhất căn bản lại chẳng hề dao động, vẫn nhàn nhạt nhìn anh ta: “Anh có biết không, chỉ vì anh, hiện giờ Hồ Hoàng Việt còn đang hôn mê trên giường bệnh, anh có biết không, con gái ông ấy suýt chút nữa lại mất đi ba của mình lần nữa!”

Nói đến câu sau, giọng nói của Vương Nhất như sấm, chấn động khiến tâm thần anh ta run rẩy.

“Làm cho sạch sẽ một chút.”

Cuối cùng, Vương Nhất hạ lệnh.

“Dạ.”

Lãnh Nhan lên tiếng, sau đó gương mặt không có biểu cảm đi đến trước mặt lão Lại.

“Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”

Giọng nói của lão Lại đột nhiên trở nên thê lương, nhưng Lãnh Nhan vẫn lôi anh ta ra ngoài cửa.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên im bặt, không còn tiếng động nữa.

Khi Lãnh Nhan lại đi vào, trong tay cầm một chiếc khăn tay, đang nhẹ nhàng lau gì đó.

Thình thịch!

Nhìn một màn này, hai chân Hồ Khánh Vinh mềm nhũn, phịch một tiếng ngã ngồi xuống đất, gương mặt trắng bệch.

“Hồ Minh Chính đang ở đâu?”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Đôi môi Hồ Khánh Vinh, lại không nói ra được câu nào.

Vì thế, Vương Nhất quay đầu, nhìn về phía Lãnh Nhan: “Gọi Hồng Phật vào đây.”

Rất nhanh, chỉ mười phút sau, Hồng Phật cầm một hộp sữa chua tung tăng chạy tới, vẫn đi đôi giày thêu màu đỏ, mặc trang phục của Ngũ Độc.

“Chủ nhân, gọi tôi làm gì?” Hồng Phật chớp đôi mắt to đáng yêu, cười hì hì nói.
 
Chương 1047


CHƯƠNG 1047

Vương Nhất nhíu mày, Lãnh Nhan lập tức tát mạnh một cái lên đầu cô ta: “Nói chuyện cẩn thận.”

Hồng Phật ăn đau, chỉ đành ủy khuất nói lại một lần nữa: “Ngài Vương, có chỉ đạo gì ạ.”

Vương Nhất nhìn về phía Hồ Khánh Vinh: “Nghĩ cách cho tôi, khiến anh ta mở miệng nói thật.”

Đôi mắt Hồng Phật sáng ngời, lập tức vỗ ngực: “Cứ giao cho tôi.”

Hồ Khánh Vinh nhìn cô nhóc chỉ cao một mét hai, không hiểu vì sao, trong lòng lại phát lạnh.

Chỉ thấy Hồng Phật cười hì hì, móc từ trong ngực ra một cái bình thủy tinh trong suốt, chỉ vào một con sâu lông tròn tròn bên trong nói: “Biết đây là cái gì không?”

Không đợi Hồ Khánh Vinh nói chuyện, Hồng Phật đã kiêu ngạo tự hỏi tự đáp: “Cái này gọi là sâu Hồng Thiết Tuyến, còn là một con sâu cái đã mang thai đó.”

“Loại sâu này có một đặc tính, chính là cứ có lỗ sẽ chui vào, nếu anh không nói ra, tôi sẽ cho nó bò vào lỗ mũi của anh, nó sẽ ở trong thân thể anh đào một cái hang, sau đó sẽ sinh ra rất nhiều rất nhiều sâu Hồng Thiết Tuyến con, chúng sẽ coi tim, phổi, thận của anh là nhà, sau đó chờ chúng lớn lên, chúng sẽ phá vỏ mà ra, chui từ trong thân thể anh ra, a, hình ảnh đó đẹp đến cỡ nào chứ!”

Nói rất hào hứng, gương mặt Hồng Phật còn đỏ ửng, say mê đến thất thần.

Hồng Phật nói rất hào hứng, Hồ Khánh Vinh lại sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trán không ngừng chảy mồ hôi.

Như thế nào cũng không thể tượng tượng ra được. một cô bé như búp bê sứ như vậy, điều khiến cô ta hưng phấn lại là cái này…

Nhưng Vương Nhất vẫn mang gương mặt không có biểu tình gì, đây đúng là điều anh coi trọng ở Hồng Phật.

Mọi người đối với những thứ mình không biết luôn tràn ngập sợ hãi, cổ thuật của Hồng Phật, có thể phóng đại sợ hãi sâu bên trong của mỗi người.

“Đến đây đi! Để các cục cưng của tôi chui vào thân thể anh, xây nhà, đẻ trứng! Cùng nhau đi vào sự ôm ấp của thần cổ đi!”

Giọng nói của Hồng Phật càng lúc càng kích động, trên mặt đỏ ửng, cũng càng lúc càng điên cuồng.

Đôi tay cô ta run rẩy, vặn mở nắp bình.

Con sâu Hồng Thiết Tuyến trong bình cũng như cảm ứng được gì đó, nháy mắt khi nắp bình được vặn ra, đã bò đến tay Hồng Phật, phát ra từng tiếng kêu vang.

“Đừng đến đây, mau vứt nó đi đi!”

Hồ Khánh Vinh liên tục kêu gào, không ngừng lui về phía sau.

“Anh không cảm thấy nó rất đáng yêu sao?”

Nghe xong Hồ Khánh Vinh nói, vẻ mặt Hồng Phật lập tức không vui, dùng ngón trở nhẹ nhàng chọc chọc cái đầu bụ bẫm của Hồng Thiết Tuyến.

“Không muốn nó chui vào cơ thể của anh, vậy nói thật đi, nếu không tôi đảm bảo, trong vòng ba ngày, nó sẽ chui từ trong ngực anh ra!

Gương mặt Hồng Phật nháy mắt biến đổi, lạnh lùng nói.

“Cái này…”

Hồ Khánh Vinh có hơi buông lỏng, nhưng có vẻ chuyện rất lớn nên anh ta vẫn không nói ra.

Vương Nhất nhíu mày: “Ra tay!”
 
Chương 1048


CHƯƠNG 1048

“Được ạ!”

Hống Phật rất ham mê để cho các cục cưng chui vào trong thân thể, huýt một tiếng sáo.

Hưu!

Sâu Hồng Thiết Tuyến vừa rồi còn khỏe mạnh, ngay khi tiếng sáo vừa ra, lập tức trở nên vô cùng phấn khởi, hóa thành một tia chớp màu đỏ, chui vào lỗ mũi Hồ Khánh Vinh.

“Khụ…”

Hồ Khánh Vinh chỉ cảm thấy lỗ mũi mình tắc một chút, lúc sau liền chảy ra một dòng chất lỏng đặc sệt không giống nước mũi, đó là chất thải của Hồng Thiết Tuyến.

“A…”

“Ọe…”

Anh ta quỳ rạp dưới đất, đôi tay nắm chặt yết hầu, dùng sức nôn khan.

Chính là cho dù anh ta phun thế nào, cũng không thể nôn ra sâu Hồng Thiết Tuyến.

“Há há.”

Nhìn một màn này, Hồng Phật cười liên tục, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.

Ánh mắt kia, tựa như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật do cô ta tạo ra.

Hồ Khánh Vinh liều mạng uống nước, uống đến nỗi bụng phình to ra, nhưng loại cảm giác bụng khó chịu này vẫn tồn tại như trước.

“Đừng uổng phí sức lực nữa, sinh lực của loại sâu Hồng Thiết Tuyến này rất ngoan cường, cho dù anh có uống bao nhiêu nước, cũng không dìm chết được nó đâu.”

Hồng Phật ở một bên nói.

Thình thịch!

Thân thể Hồ Khánh Vinh phủ phục dưới đất, anh ta cảm nhận được đau đớn kinh khủng.

“Đó là nó đang đào lỗ trong lục phủ ngũ tạng.”

Hồng Phật cười hì hì nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên nhanh chóng nói ra đi, nếu không, cùng lắm là sau năm phút nữa, nó sẽ đào một cái lỗ trong nội tạng của anh, đẻ trứng sâu, đến lúc đó, cho dù anh nói ra cũng vô dụng thôi.”

Những lời này kích thích Hồ Khánh Vinh rất sâu, anh ta vậy mà bị dọa đến phát khóc: “Tôi nói! Tôi nói!”

“Hồ Minh Chính ở nhà tổ nhà họ Hồ!”

Nháy mắt, ánh mắt của Vương Nhất run lên: “Đây là ý của Hồ Minh Chính hay là do nhà họ Hồ sai khiến?”

Hồng Phật cười hì hì nhắc nhở: “Còn năm phút nhá.”

Hồ Khánh Vinh hoảng sợ, nào dám giấu giếm gì nữa, nói hết tất cả ra.

“Sau khi Hồ Minh Chính vứt bỏ tập đoàn Cự Phong, gia chủ giận tím mặt, vì để tự bảo vệ mình, Hồ Minh Chính nói ra sự tồn tại của Hồ Hoàng Việt, gia chủ biết được ông ta hiện tại là người giàu nhất Thiên An, không thể chịu đựng được một tên bỏ đi đã bò lên được độ cao này, để lại quyền cho Hồ Minh Chính, để anh ta cứ việc báo thù, nên mới có vụ tai nạn giao thông này!”

“Tôi đã nói hết những gì mình biết, mau lấy sâu ra, tôi thật sự đau không chịu nổi rồi!”

Hồ Khánh Vinh gào rống nước mắt nước mũi đầy mặt, mỗi thời mỗi khắc, anh ta đều có thể cảm nhận được nội tạng đang bị gặm nhấm.
 
Chương 1049


CHƯƠNG 1049

Ánh mắt Vương Nhất mang theo ánh sáng lạnh, trầm ngâm một lúc lâu. sau đó gật gật đầu với Hồng Phật.

Hồng Phật thở ngắn than dài: “Thân là một người đàn ông, vậy mà không có cốt khí như vậy!”

“…”

Hồ Khánh Vinh suýt chút nữa chửi ầm lên, hóa ra trong bụng không hề có sâu con!

Tuy rằng trong lòng có bất mãn, nhưng Hồng Phật vẫn huýt một tiếng sáo, sâu Hồng Thiết Tuyến chậm rì rì bò ra khỏi lỗ tai Hồ Khánh Vinh.

Vương Nhất nhìn cô ta một cái, nói: “Đừng vội vàng, sẽ có cơ hội cho cô biểu hiện.”

Hồng Phật trên mặt vui vẻ: “Ý của anh là có thể để mấy cục cưng của tôi ăn no sao?”

Vương Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hồ Khánh Vinh một cái: “Tôi chết có thể miễn, tội sống khó tha!”

“Rõ!”

Ánh mắt Lãnh Nhan đột nhiên lạnh đi, đột nhiên tiến lên.

“A!”

Trong Bất Dạ Hoàng Thành vang lên một tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.

Mười phút sau, Vương Nhất ra khỏi Bất Dạ Hoàng Thành, La Chí Viễn, Lãnh Nhan và Hồng Phật theo sát phía sau, mang theo Hồ Khánh Vinh đã chết ngất đi nhét vào cốp xe, chạy về phía nhà họ Hồ.

Một màn này, vừa lúc bị một đôi nam nữ trẻ tuổi cách đó không xa nhìn thấy, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Hai người họ một người là Lục Chung, một người là Hạ Chi Tinh, họ cũng là người từ trong Bất Dạ Hoàng Thành chạy ra, cũng không rời đi ngay, mà ở lại đây quan sát.

Trong thành phố Giang, người dám xông vào Bất Dạ Hoàng Thành như thế không nhiều lắm, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ cần nhanh chóng thông báo với gia tộc của mình.

“Tôi nhớ ra rồi!”

Nhìn theo chiếc Mercedes-Benz Big G rời đi, trong mắt Lục Chung đột nhiên hiện lên một chút ánh sáng.

“Trong hôn lễ của nhà họ Văn, tôi đã thấy anh ta, anh ta tên Vương Nhất, vợ anh ta là Lý Khinh Hồng!”

Nghe vậy, Hạ Chi Tinh cũng rất kinh hãi: “Chẳng trách, tôi bảo sao lại quen mặt như vậy.”

Nhà họ Văn cường thịnh cũng suy bại, nguyên nhân của hôn lễ đó, trên thực tế, là bởi vì người trẻ tuổi tên Vương Nhất kia.

Vừa nhớ tới nhà họ Văn đã bị hủy diệt, hai người cảm thấy không rét mà run.

“Mau quay về báo cho gia chủ, Vương Nhất ra tay với nhà họ Hồ!”

Trong mắt Lục Chung hiện lên một tia khói mờ, rất nhanh Lục Chung và Hạ Chi Tinh đường ai lấy đi.



Bên kia, bốn người Vương Nhất cũng đã tới trước cửa nhà họ Hồ.

Mắt lạnh nhìn về phía tòa nhà màu đỏ trước mặt, bàn tay Vương Nhất vung lên: “Phá dỡ cho tôi!”

“Rõ, ông chủ!”

La Chí Viễn xuống xe, móc ra một chiếc bộ đàm: “Có thể tiến vào!”
 
Chương 1050


CHƯƠNG 1050

Ầm ầm ầm —-

Cùng một tiếng vang lớn, mặt đất đột nhiên rung lắc.

Bụi bặm bay đầy trời, giữa đường chân trời xa xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một đội tháo dỡ đang chầm chậm đi về phía này.

La Chí Viễn chỉ kiến trúc màu đỏ thắm trước mặt, hô to một tiếng: “Phá bỏ!”

Rầm rập —-

Mười chiếc máy xúc đất đột ngột cùng tiến vào, cứ đập phá lung tung như vậy, tường bao quanh nhà họ Hồ đổ sập trong khoảnh khắc.

“Sao lại thế này!”

Một người đàn ông trung niên nổi giận đùng đùng đi ra, nhìn tường bao bốn phía đã sập, cùng với cả dàn máy xúc đất xung quanh, sắc mặt biến đổi rất lớn, lạnh giọng quát: “Các người là ai? Dám phá nhà họ Hồ chúng tôi!”

“Công văn mới nhất vừa phê duyệt, nhà họ Hồ các người đã xây dựng kiến trúc trái pháp luật, yêu cầu dỡ bỏ!”

La Chí Viễn lạnh lùng nói.

“Ông thối lắm, nhà họ Hồ nhà chúng tôi là hào môn của thành phố Giang, ai dám phá nhà chúng tôi chứ!”

Người đàn ông trung niên kia giận không át được, nhanh chóng bước lên, ngăn lại trước mặt máy xúc, vẻ mặt kiêu ngạo khí thế: “Hôm nay tôi sẽ đứng ở đây, muốn xem xem, các người ai có thể bước đến một bước!”

Trên máy xúc đất, một công nhân đội mũ bảo hộ có hơi khó xử nhìn La Chí Viến một cái.

Người nọ che phía trước, máy xúc đất không thể tiếp tục được.

Ánh mắt La Chí Viễn lại lạnh nhạt, căn bản không thèm để ý: “Cứ tiếp tục đi!”

Công nhân gật gật đầu, thật đúng là mặc kệ ông ta.

Ầm ầm —-

Vì thế, bóng đen to lớn che trời lấp đất tiến về về phía người đàn ông trung niên.

“Ông… ông đúng là lớn mật!”

Cảnh tượng này dọa tên đàn ông trung niên kia sợ khiếp vía, mặt mày trắng bệch hết cả, hai chân cũng run lẩy bẩy.

Nhưng ông ta không lùi bước, vẫn đứng nguyên tại chỗ rống lớn.

Tới tận lúc này rồi mà ông ta vẫn tin rằng đối phương không dám cán qua người ông ta.

“Ngu ngốc.”

La Chí Viễn nở nụ cười khinh khỉnh, không hề mềm lòng dù trước mặt là một mạng người.

Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, trên lưng ông lớn nào mà chẳng cõng mấy mạng người chứ?

Huống hồ chi, nhà họ Hồ chính là kẻ chủ mưu hãm hại Hồ Hoàng Việt, ông ta cần gì phải mềm lòng nương tay?

Ầm ầm…

Trước tiếng la hét phẫn nộ của người đàn ông trung niên, máy xúc không hề dừng lại, trái lại còn nghênh ngang tiến về phía trước như một con quái vật khổng lồ.

Khoảng cách mười mét được rút gọn trong nháy mắt.
 
Chương 1051


CHƯƠNG 1051

Khi máy xúc chạy tới trước mặt ông ta, khi phần gầu to lớn như búa tạ lơ lửng trên đỉnh đầu, ông ta mới hiểu ra đối phương thật sự dám cán nát ông ta.

Ông ta tức khắc sợ tới tái xanh mặt mày, không thèm để ý xem lúc trước mình đã kiêu căng cỡ nào, chỉ biết lăn qua một bên, cắm đầu chạy trối chết.

Ầm ầm…

Chiếc máy xúc hiên ngang lướt qua trước mặt ông ta, một chiếc, hai chiếc… Mười chiếc!

Cỡ chừng mười chiếc xếp hàng lao tới.

Những nơi chúng đi qua, không còn lấy một ngọn cỏ.

Gã đàn ông trung niên kia sợ tới mức chảy đầy mồ hôi hột, hai chân run lẩy bẩy, đũng qu.ần ẩm ướt, nhuốm màu vàng vàng.

La Chí Viễn đi ngang qua người ông ta, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn lấy một lần.

“Phá hủy chỗ này cho tôi!”

Ông ta vừa cất tiếng ra lệnh, mười chiếc máy xúc lập tức giơ cao gần, hùng hổ đập mạnh xuống căn nhà trong khu trang viên biệt thự.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, cả biệt thự chấn động mãnh liệt, căn nhà đã bị dỡ xuống một phần.

Mấy hòn đá vụn lớn nhỏ thi nhau rơi xuống, căn biệt thự vốn sang trọng giờ phút này đã biến thành một căn nhà sắp sụp.

“Chuyện gì thế, động đất hả?”

Biệt thự rung chấn không ngừng đã làm kinh động tới những người bên trong, vội chạy ra với vẻ mặt hoảng hốt và lo lắng.

Nhưng khi nhìn thấy mười chiếc máy xúc, cả đám bị dọa choáng váng.

Sau một hồi ngây người, biểu cảm của họ lập tức trở nên dữ tợn.

“Mấy người khinh người quá đáng, đang yên đang lành dựa vào đâu mà lại dỡ nhà của chúng tôi!”

“Dừng tay, nhà sập thì chúng tôi biết ở đâu?”

“…”

Cả đám lòng đầy căm phẫn, trên mặt hiện lên biểu cảm tức giận.

La Chí Viễn lại bật cười khinh miệt: “Khinh người quá đáng? Tôi thấy các người làm chuyện xấu quen tay tới nỗi đã quên mất mình làm gì rồi.”

Vừa dứt lời, tất cả người nhà họ Hồ trố mắt nhìn nhau, bên trong hiện rõ vẻ chột dạ.

Thân là nhà giàu ở Thành phố Giang, nhà họ Hồ đã quen thói hoành hành ngang ngược, nào đâu nhớ nổi bản thân đã làm ra chuyện gì.

Nhưng họ có thể khẳng định một điều, người đàn ông trung niên trước mặt họ đây chắc chắn là tới để trả thù.

Ai ngờ La Chí Viễn lại xoay lưng, cúi người cung kính mở cửa xe, hỏi Vương Nhất đang ngồi bên trong.

“Ông chủ lớn, tôi làm vậy, anh có hài lòng không?”

Vương Nhất đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra, bình thản đáp “Hủy hết toàn bộ đi.”
 
Chương 1052


CHƯƠNG 1052

“Rõ!”

La Chí Viễn ứng tiếng, sau đó vung tay lên: “Hủy hết toàn bộ!”

Ầm…

Vì vậy, máy xúc càng thêm ra sức dỡ bỏ nhà tổ nhà họ Hồ.

Người nhà họ Hồ há hốc miệng, không ngờ người đàn ông trung niên hiên ngang phong độ kia lại không phải đầu sỏ, kẻ chủ mưu chân chính vẫn còn ngồi trong xe,

Nhìn nhà tổ lung lay sắp đổ, cả đám hét lớn: “Đừng hủy, tôi bảo mấy người đừng hủy!”

Nhưng kẻ chủ mưu này không vô ăn chay, anh thò đầu ra khỏi cửa sổ, nhổ mạnh một ngụm nước bọt: “Mau cút cho ông, nếu không sẽ hủy luôn mấy người đó!”

Tất cả người nhà họ Hồ sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ đành quay đầu bảo nhau: “Mau mời gia chủ tới!”

Lúc này, trên tầng ba của nhà tổ nhà họ Hồ.

Một ông cụ chừng hơn sáu mươi tuổi, mày kiếm mắt sáng đứng bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn mười chiếc máy xúc bên ngoài, mặt mày tối đen như mực.

Đó chính là gia chủ nhà họ Hồ, Hồ Cương,

“Ông, bọn họ nhất định là vì cháu mà tới, ông nhớ bảo vệ cháu đấy!”

Đứng đằng sau ông ta là một thanh niên mặt mày bất an, đó là Hồ Minh Chính.

Hồ Cương quay đầu nhìn anh ta, không hứa sẽ bảo vệ, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay xuống mặt bàn.

“Nhà tổ này đã có tuổi thọ gần sáu mươi năm, cũng tới lúc thay mới rồi, hành động này của họ trái lại giúp chúng ta tiết kiệm không ít tiền dỡ nhà.”

Đôi mắt Hồ Cương sâu tựa biển, miệng lẩm bà lẩm bẩm, sau đó, trong đôi mắt tối tăm bỗng lóe lên một chùm sáng rực rỡ.

“Nhưng nhà tổ này được xây dựng từ lức ta còn rất trẻ, lòng đã sớm nảy sinh tình cảm sâu đậm với nó, chúng dám dỡ nhà tổ ngay trước mặt ta, ta nhất định phải bắt chúng trả giá đắt!”

Dứt lời, ông ta nhanh chân bước xuống lầu.

Hồ Minh Chính đứng bên cạnh thấy vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, dù thế nào thì anh ta cũng an toàn rồi.

“Dừng tay! “

Trên tầng một căn biệt thự bỗng truyền tới tiếng rống giận đầy vang dội.

Khí thế mạnh mẽ tới nỗi khiến đốc công chỉ huy máy xúc giật nảy mình, phải tạm dừng việc phá dỡ căn nhà.

Hồ Cương cất bước vững vàng đi ra ngoài, thổi râu trừng mắt, tức giận nhìn mọi người.

“Là gia chủ! “

“Dám kinh động tới gia chủ, họ chết chắc rồi!”

Trên mặt người nhà họ Hồ tràn ngập phấn khởi, gia chủ của họ chính là định hải thần châm của nhà họ Hồ, trên người ông như có ma lực đặc biệt, dù cục diện có rối rắm cỡ nào, chỉ cần gia chủ ra mặt, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết êm xuôi.

Hồ Minh Chính đi theo phía sau Hồ Cương, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ánh mắt trở nên cứng đờ.

Anh ta chưa gặp La Chí Viễn bao giờ, nhưng anh ta biết chuyện này nhất định có liên quan tới Hồ Hoàng Việt.
 
Chương 1053


CHƯƠNG 1053

“Anh là ai, sao dám tới nhà họ Hồ của tôi dây chuyện?”

Hồ Cương trưng ra dáng vẻ lạnh lùng, hỏi.

Chí Viễn bật cười, khinh thường đáp: “Một nhà họ Hồ nho nhỏ cũng xứng biết tên của tôi?”

“Làm càn!”

Vừa nói xong, mấy thành viên còn lại trong nhà họ Hồ tức khắc gầm lên, phóng mắt cả Thành phố Giang cũng chưa thấy ai dám bất kính với gia chủ của họ như vậy.

Hồ Cương cũng híp mắt, đánh giá La Chí Viễn một lượt, sau đó lắc đầu: “Anh không phải kẻ chủ mưu thật sự, không xứng bàn chuyện với tôi.”

Chí Viễn bị những lời này chọc cười, giận dữ nói: “Ông biết tôi là ai không…”

Khoảnh khắc ông ta định báo thân phận là tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng ra, bên tai chợt nghe thấy tiếng sập cửa.

Quay đầu nhìn lại, Vương Nhất đã tiến lại gần dưới sự bảo vệ của Lãnh Nhan và Hồng Phật.

“Vậy tôi xứng không?”

Anh bâng quơ hỏi một câu, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Hồ Cương nhưng ánh mắt lại lạnh tới cùng cực.

“Cậu là ai?”

Hồ Cương cảm thán sự trẻ tuổi của Vương Nhất, đồng thời vắt óc suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc anh và nhà họ Hồ có mối thâm cừu đại hận gì mà lại muốn hủy nhà tổ của họ.

Hồ Minh Chính đứng phía sau sợ mới biến sắc, tay chỉ vào Vương Nhất, mặt mày kích động: “Ông, chính là anh ta, chính anh ta đã âm mưu quỷ kế để lừa lấy tập đoàn Cự Phong từ tay của cháu!”

Hồ Cương tức khắc hiểu thấu mọi chuyện, bỗng dưng xoay người tát một cái vào mặt Hồ Minh Chính, nét mặt già nua run run: “Đồ vô dụng! Thịt dâng tới miệng còn bị kẻ khác cướp mất.

“…”

Hồ Minh Chính ôm má, biểu cảm sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt, nỗi căm hận Vương Nhất cũng càng thêm sâu sắc.

“Tôi không có hứng nhìn nhà mấy người dạy con, dạy cháu, giao Hồ Minh Chính ra, đồng thời bảo tất cả thành viên nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu với Hồ Hoàng Việt, vậy thì tôi sẽ tha cho nhà họ Hồ các người một mạng!”

Vương Nhất bỗng mở miệng, giọng điệu ung dung thong thả lại mang theo khí thế không cho phép từ chối.

Hồ Cương giật nảy mình, sắc lạnh xẹt qua đáy mắt, ông ta đã nhìn thấu ý định của Vương Nhất rồi, anh tới đây là để báo thù cho Hồ Hoàng Việt.

Chỉ là, yêu cầu đưa ra quá khắc nghiệt, không chỉ phải giao ra Hồ Minh Chính, mà còn muốn toàn bộ người nhà họ Hồ lần lượt quỳ xuống dập đầu tạ tội với Hồ Hoàng Việt, đúng là khinh người quá đáng.

“Ông, anh ta chỉ là thằng ở rể không biết trời cao đất rộng thôi, không đáng sợ đâu, mau giết anh ta đi!” Hồ Minh Chính đứng bên cạnh la hét.

Bốp!

Hồ Cương lại quăng cho anh ta một bạt tay, giận tím mặt nói: “Thằng phế vật như mày câm miệng lại cho tao!”

Không đáng sợ?
 
Chương 1054


CHƯƠNG 1054

Hồ Cương không phải Hồ Minh Chính, ông ta đã sống hơn sáu mươi năm rồi, từng gặp rất nhiều người trẻ tuổi, nhưng không một ai có thể gây áp lực lớn cho ông ta như Vương Nhất.

Hơn nữa, ông ta không nhìn thấu được thanh niên này, tựa như mắt phàm đối diện với biển sao trời mênh mông rộng lớn vật, lực bất tòng tâm.

“Nếu tôi không đáp ứng cái nào hết?”

Hồ Cương lạnh lùng mở miệng, căm tức nhìn Vương Nhất.

“Không cho phép các người không đáp ứng!”

Ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lùng, miệng hét lớn: “Nội trong hôm nay, phá dỡ toàn bộ nhà cửa thuộc quyền sở hữu của nhà họ Hồ, dù trong nhà có người sống cũng vẫn phá, không được bỏ sót!”

“Cậu dám!”

Hồ Cương giận dữ, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, tức tối nhìn Vương Nhất.

Nhưng không một ai đáp lại ông ta, mười chiếc máy xúc đồng loạt khởi công, thế không thể đỡ, đâm thẳng vào nhà tổ.

Ầm…

Một tiếng động thật lớn vang lên, bụi mờ bay đầy trời.

Nhà tổ đã vượt qua sáu mươi năm mưa gió của nhà họ Hồ, sụp rồi.

Thấy nhà tổ đã trở thành một đống phế tích, mọi người trong nhà họ Hồ trợn mắt, không thể tin nổi, miệng mấp máy hồi lâu cũng chẳng thốt nên lời.

Sau khi máy xúc phá dỡ sạch sẽ căn nhà thì lập tức rời đi, để lại một đống đổ nát thê lương.

Hồ Cương giương mắt nhìn chằm chằm hồi lâu mới hoàn hồn, tức đến hai mắt đỏ bừng, ngửa mặt lên trời hét một tiếng dài.

“A…”

“Vương Nhất, mày khinh người quá đáng!”

“Chỉ vậy thôi đã giận rồi? Thế thì để tôi cho ông xem một thứ sẽ khiến ông càng thêm tức giận nhé.”

Vương Nhất nở nụ cười lạnh lùng, sau đó phất tay: “Trả cháu trai cưng lại cho gia chủ nhà họ Hồ đi!”

Khóe miệng Lãnh Nhan khẽ nhếch, lạnh nhạt quét mắt liếc đám người nhà họ Hồ một cái, sau đó xoay người chạy về phía sau.

Nghe anh nói vậy, ánh mắt Hồ Cương rung lên, đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Mày đã làm gì Khánh Vinh?”

Ông ta có tổng cộng ba người cháu, Hồ Minh Chính là cháu ngoại của ông ta, không phải dòng chính.

Hồ Khánh Vinh mới là cháu nội của ông ta, hai đứa cháu khác thì đang du học nước ngoài, chưa về nhà.

Dưới gối chỉ có một thằng cháu, nay lại chậm chạp mãi chưa chịu về, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Vương Nhất bật cười ha hả: “Ông sẽ biết ngay thôi.”

Đúng lúc này, Lãnh Nhan đóng cốp sau lại, kéo một gã người be bét máu như tha con chó chết tới.

Trên người tên đó máu me đầm đìa, lúc kéo lê trên đất để lại một vệt máu dài thấy mà kinh.

Lập tức, vô số ánh mắt khiếp sợ cũng như hoảng hốt đổ dồn về phía Lãnh Nhan.

Bịch!

Lãnh Nhan tùy tiện vung tay, ném cái người mình đầy máu trong tay mình tới trước mặt Hồ Cương.
 
Chương 1055


CHƯƠNG 1055

“Khánh Vinh! “

Nhìn người nằm dưới chân mình, Hồ Cương la lên thất thanh, không tin nổi nhìn chằm chằm người nọ.

Cháu ngoan của ông ta thế mà lại thê thảm tới vậy!

“Khánh Vinh, con làm sao vậy!”

Một người đàn bà đứng tuổi rống lên một tiếng thống thiết, hai mắt đỏ bừng nhào tới bên cạnh Hồ Khánh Vinh, ôm chặt lấy gương mặt be bét máu thịt của anh ta, hai hàng nước mắt chảy dài trên má.

Những người khác trong nhà họ Hồ cũng trố mắt nhìn, suốt bao năm cuối cùng lại xuất hiện một người dám ra tay với người nhà họ Hồ!

Chỉ mình Hồ Minh Chính sợ tới mức hai chân nhũn ra, mém chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Anh ta không ngờ kết cục của Khánh Vinh khi lọt vào tay Vương Nhất lại thê thảm tới vậy!

“Vương Nhất! Dám đụng tới cháu ngoan của tao, mày chết chắc rồi!”

Sát ý lập tức dâng trào trong người Hồ Cương, bùng nổ ngút trời.

“Gia chủ, con cầu xin ngài, nhất định phải báo thù cho Khánh Vinh, con chỉ có mỗi một đứa con trai là nó thôi!”

Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp kia khóc nức lên, quỳ xuống trước mặt Hồ Cương, chỉ còn kém dập đầu với Hồ Cương nữa thôi.

“Yên tâm, nó là cháu trai của tôi, tôi sẽ không để hung thủ nhởn nhơ đâu!”

Hồ Cương đồng ý, sau đó giương đôi mắt đỏ bừng nhìn Vương Nhất, cất giọng khàn khàn: “Có thù oán gì thì nhắm vào tao đây, tại sao lại xuống tay với cháu trai của tao!”

Mặt Vương Nhất không hề biến sắc, dáng vẻ của người phụ nữ kia đúng là khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng với một người đã biết tiền căn hậu quả như anh, căn bản sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà giơ cao đánh khẽ.

Tuy Hồng Phật đã lấy giun tóc đỏ ra, nhưng tội sống khó tha, Lãnh Nhan đã cắt đứt tứ chi của anh ta, anh ta sẽ tàn tật cả đời.

Nhưng, đây mới là bắt đầu thôi!

Vương Nhất nở nụ cười mỉa mai: “Tức giận không, phẫn nộ không? Lúc Hồ Hoàng Việt xảy ra tai nạn xe, cảm giác của tôi cũng giống vậy đấy, chắc chắn ông không hề biết ông ấy vì bảo vệ con gái của mình mà đã dời tất cả va chạm khi tai nạn xảy ra sang người mình!”

“Con gái?”

Vừa nghe tới đây, tất cả người nhà họ Hồ biến sắc, khóe mắt Hồ Cương giật giật liên hồi.

Chuyện cũ hiện ra trong đầu, đôi mắt u ám tới độ có thể hóa thành nước: “Không thể nào! Vợ và con gái nó đã chết từ hai mươi năm trước rồi!”

“Đúng thế, bởi vì mệnh lệnh của ông nên ông ấy đã chẳng còn chút cảm tình nào với gia tộc này, thứ còn lại chỉ là nỗi oán hận cả đời không thể tiêu tan, chính ông đã hại chết vợ của ông ấy!”

Âm lượng của Vương Nhất lại lớn hơn vài phần, có lẽ do anh cũng có vợ có con nên có thể đồng cảm với sự bi thương của Hồ Hoàng Việt lúc ấy: “Nhưng chắc chắn ông không biết rằng, con gái của ông ấy vẫn còn sống, không chỉ còn sống, mà còn là bạn của tôi!”

“Ông dám ra tay với bọn họ, đơn giản là tự, tìm, đường, chết!”
 
Chương 1056


CHƯƠNG 1056

Khi nói câu sau, giọng điệu Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, sát khí ngút trời thoát ra khỏi cơ thể, thổi quét khắp bốn phía.

Chỉ một khoảnh khắc thôi cũng đủ khiến mỗi một người phải run rẩy từ tận linh hồn.

Hồ Cương cũng cảm nhận được áp lực cực lớn này, nhưng sống lưng ông ta vẫn thẳng tắp như cũ, mắt trừng trừng nhìn Vương Nhất: “Thế nên nó đã nhờ mày báo thù nhà họ Hồ, đúng không?”

“Ông sai rồi, ông ấy chưa bao giờ nghĩ thế!”

Ánh mắt Vương Nhất tối lại, khàn giọng đáp: “Ông ấy chỉ muốn rời khỏi nhà họ Hồ, từng bước từng bước trở thành nhà giàu số một Thiên An dựa vào chính sức lực của mình, tất cả chỉ để khả năng tìm thấy con gái cao hơn thôi, chính các người mới là kẻ không chịu buông tha ông ấy!”

Vẻ chột dạ thoảng qua trong mắt Hồ Cương, sau đó lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, thờ ơ: “Chẳng lẽ tao đã làm sai? Cá lớn nuốt cá bé, thân là nhà giàu số một nhưng không có được khí phách cũng như năng lực tương đồng với nó, bị anh chị em bắt nạt cũng đáng.”

“Từ nhỏ tao đã dạy chúng rằng, kẻ thua cuộc sẽ bị đánh, chỉ có không ngừng trở nên mạnh mẽ, mói ư có thể quang minh chính lại lớn lên, chỉ khi anh chị em trong nhà không ngừng tranh đấu với nhau thì tài năng mới được bộc lộ.”

“Nhìn nhà họ Hồ hiện tại của tao đi!”

Hồ Cương bỗng xoay người, vung tay hô to: “Nhà họ Hồ của tao ở Thành phố Giang từ một gia tộc nhỏ nhoi đã chậm rãi trở thành nhà giàu số một, luôn đứng trên đỉnh, dựa vào đâu, tất cả là dựa vào cách dạy dỗ đặc biệt của tao, mày có tư cách gì mà bảo tao làm sai?”

Ông ta kích động, liến thoắng không ngừng, căn bản không hề nhận ra cái sai của mình trước giờ.

Ánh mắt Vương Nhất cũng trở nên lạnh như băng: “Ông thật sự nghĩ như vậy?”

“Đương nhiên rồi!”

Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Hồ Cương bày ra bộ dạng tất nhiên là vậy, còn cười mỉa một tiếng: “Hồ Hoàng Việt chỉ là con vịt dưới đáy, thế mà dám chống lại cuộc hôn nhân mà bọn tao đã sắp xếp tốt cho nó, còn tự tiện đào hôn, đúng là đại nghịch bất đạo!”

Những lời Hồ Cương nói đã thành công khơi gợi sát ý trong người Vương Nhất: “Cá lớn nuốt cá bé, tốt, tốt lắm, đại nghịch bất đạo, quá tuyệt, nếu đã vậy, tôi sẽ thuận theo suy nghĩ của ông, cho ông biết đâu mới là cường đại chân chính!”

Nghe vậy, trong lòng Hồ Cương khẽ run lên, nhưng ngay sau đó, vẻ tức giận bò lên mặt.

“Chỉ bằng bốn người chúng mày? Một nam, một nữ, một già và một trẻ?”

Ông ta hung tợn trừng mắt nhìn bốn người Vương Nhất, trong mắt tràn ngập sự khinh thường, đắc chí vung tay, tức khắc, trước cửa nhà họ Hồ xuất hiện mười mấy chiếc xe.

Khoảng chừng hơn trăm người bước xuống xe, bao vây lấy bốn người Vương Nhất.

Nhưng bốn người trước mặt không một ai thấy hoảng sợ.

Lãnh Nhan và Hồng Phật đã sớm cảm thấy bất mãn với những lời Hồ Cương nói, nếu không phải Vương Nhất đã hạ lệnh, hai người họ đã ra tay giết chết ông ta từ lâu.

Về phần Chí Viễn, tuy không có võ, nhưng cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, cục diện nhỏ nhoi này chưa đủ để dọa ông ta sợ.

Còn Vương Nhất lại rơi vào trầm tư, như đang suy nghĩ gì đó, bỗng, như nhớ ra điều gì, anh hỏi: “Tiêu Hồng Cương cũng ở Thành phố Giang, chắc là gần đây nhỉ?”

Lãnh Nhan lập tức gật đầu.

Người khác không biết Tiêu Hồng Cương này là ai, nhưng Lãnh Nhan lại biết rất rõ đó là anh em ruột của Tiêu Thiết ở Thiên An, hai anh em họ là Binh Vương tiếng tăm lẫy lừng.
 
Chương 1057


CHƯƠNG 1057

Vương Nhất nhướng mày: “Gọi anh ta tới đây đi, đừng làm lộ thân phận của tôi! “

“Vâng, thưa thiếu chủ!”

Lãnh Nhan nghe vậy, lập tức đi sang chỗ khác gọi điện thoại.

Chỉ có Chí Viễn và Hồng Phật nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người kia, lòng bọn họ tức khắc rung lên.

Hồ Cương thấy Lãnh Nhan mở di động gọi điện, có vẻ như muốn kêu người tới thì nở nụ cười khinh miệt.

“Còn muốn gọi thêm người tới ư, đây là Thành phố Giang, có thể gọi ai tới nào?”

Hồ Minh Chính cũng buông lời đe dọa: “Vương Nhất, mày chết chắc rồi!”

Trong mắt bọn họ, Vương Nhất căn bản chẳng kêu nổi ai cả, bởi vì đây là Thành phố Giang, và nhà họ Hồ bọn họ chính là nhà giàu số một Giang Thanh, thế lực nơi này họ nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Ra tay gi.ết c.hết bọn chúng!”

Hồ Cương quắc mắt, uy nghiêm hét lớn, hơn trăm người đồng loạt lao về phía đám Vương Nhất.

Rầm rầm…

Đúng lúc này, mặt đất bỗng rung lên, tựa như có dòng lũ thép đang trào về phía này.

“Hả?”

“Có động đất sao?”

Cảm nhận được chấn động nhẹ truyền đến từ dưới chân, tất cả mọi người đều sửng sốt, vô thức nhìn về hướng phát ra trận động đất.

Vừa nhìn đã khiến bọn họ vô cùng choáng váng.

Ở phía chân trời xa xôi, khói bụi bay cuồn cuộn, dường như có thứ gì đó đang chạy về phía này.

Khi đến gần, chúng cũng dần dần bắt đầu thành hình cụ thể.

Từng chiếc xe bán tải màu xanh đậm, mỗi một chiếc đều chở theo người đàn ông thiết huyết sẵn sàng xuất phát, vẻ mặt nghiêm túc và kiên nghị.

Chỉ nhìn từ xa, tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng hơi thở thiết huyết nồng đậm.

Trong lúc hoảng hốt, mọi thứ dường như đã quay lại thời kỳ chiến tranh tàn khốc.

Mưa bom bão đạn, gào thét rung trời.

Thình thịch đùng đùng…

Nhìn về hướng mà bọn họ đến có vẻ như đang tiến về phía này, khoảng chừng một trăm vệ sĩ nhà họ Hồ đều sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

Vũ khí trong tay rơi xuống đất loảng xoảng, thậm chí có một số người rất vô dụng, đáy quần đã ươn ướt màu vàng, không tự chủ được bản thân.

Ken két…

Ngay sau đó, những người đàn ông thiết huyết bước xuống xe, trong vòng chưa đầy hai giây, bọn họ đã đứng thành hàng ngay ngắn.

Khẩu súng đã lên đạn, chĩa vào người nhà họ Hồ.

“Đây là…”

Hồ Cương cũng bị chiến trận lớn như vậy làm cho sợ hãi, cả người không ngừng run rẩy, lẩm bẩm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…”
 
Chương 1058


CHƯƠNG 1058

Về phần Hồng Phật và La Chi Viễn, bọn họ đã sớm sợ ngây người, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Vương Nhất, tràn ngập vẻ không thể tin nổi.

Trước đây, La Chi Viễn chỉ cảm thấy thân thủ của ông chủ rất lợi hại, hơn nữa biết “Thương Si”, một trong Thất Si của nước H. Nhưng không ngờ anh còn có năng lực lớn như vậy.

Lúc này, một người đàn ông khôi ngô và cường tráng bước ra từ trong hàng ngũ, vóc dáng giống hệt Tiêu Thiết.

Đó chính là Tiêu Hồng Cương, trong quân đội được mệnh danh là “Đạp Thiên Binh Vương”.

Anh ta vô tình hay cố ý liếc nhìn Vương Nhất và Lãnh Nhan, sau khi phát hiện người sau lưng đang mỉm cười với mình thì nhanh chóng đứng thẳng lưng, từ xa cung kính chào theo kiểu quân đội.

Sau đó, anh ta sải bước đến trước mặt Hồ Cương, lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông biết đây là nơi nào không?”

Nhìn lướt qua, Hồ Cương mờ mịt lắc đầu, giống như linh hồn đã bị xuyên thấu.

“Khu vực này thuộc quyền quản lý của tôi, gia đình tôi sống ở gần đây.”

Tiêu Hồng Cương châm một điếu thuốc và hút một hơi: “Vợ con tôi còn đang ngủ say, nhà họ Hồ của ông mang theo nhiều người như vậy muốn làm gì đây?”

Bùm!

Lời này vừa thốt lên, Hồ Cương như rơi vào trong động băng, vội vàng lắc đầu: “Tôi gọi nhiều người đến đây là vì…”

Khi thấy những bức tường xung quanh sân sụp đổ, ông ta nhanh trí đáp: “Là muốn sửa lại tường!”

Tiêu Hồng Cương giả vờ như không nghe thấy, sau đó vỗ nhẹ lên vai Hồ Cương: “Hồ gia chủ, bây giờ thành phố Giang đang rất thái bình, đừng làm xáo trộn.”

“Phải, phải…”

Hồ Cương bị vỗ một cái thì trực tiếp ngã xuống đất, quần cũng ướt đẫm, ông ta sắp bị dọa sợ đến phát khóc.

Mặc dù trong lòng không muốn nhưng ông ta vẫn rưng rưng rống giận: “Lui hết về cho tôi, chỉ sửa chữa một bức tường thôi, sao lại huy động nhiều người đến vậy?”

Hơn trăm tên vệ sĩ nào dám ở lại, vừa nghe được chỉ thị thì lập tức chuồn nhanh hơn cả chuột.

Tiêu Hồng Cương xoay người rời đi.

Chỉ là khi sắp đi đến trước mặt Vương Nhất, anh ta dừng lại rồi chào theo kiểu quân đội một lần nữa.

Khi Tiêu Hồng Cương rời đi, bầu không khí căng thẳng trong nhà họ Hồ ngay lập tức biến mất.

Chỉ là Hồ Cương vẫn đang ngồi dưới đất, hai chân run rẩy, hai tay ôm ngực, hô hấp dồn dập.

“Ông nội!”

“Gia chủ!”

Những người còn lại trong nhà họ Hồ nhất thời tỏ vẻ lo lắng, đi đến kiểm tra tình hình.

“Mau, mau đỡ tôi đứng lên…”

Hồ Cương ôm ngực, ho khan dữ dội.

Lúc về già, ông ta vốn dĩ đã bị đau tim, vừa rồi suýt chút nữa còn bị Tiêu Hồng Cương dọa sợ chết khiếp, tim giống như đi tàu lượn siêu tốc.

Hồ Minh Chính núp ở phía sau, hai chân đã không thể cử động nổi.
 
Chương 1059


CHƯƠNG 1059

Chỉ những người này, đừng nói là người nhà họ Hồ, thậm chí tất cả thế lực trong thành phố Giang cũng không đủ xử lý bọn họ.

Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất, trong mắt nghi ngờ, người vừa rồi thật sự là do Vương Nhất gọi đến sao?

Nếu không thì tại sao lại không nói câu nào?

Hay… chỉ đơn giản là hành động của nhà họ Hồ quá lớn, đã làm phiền đến bọn họ?

Suy nghĩ một chút, Hồ Minh Chính toát mồ hôi lạnh sống lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Lúc này, Vương Nhất sải bước tiến lên trước, lạnh lùng nhìn Hồ Cương: “Hồ gia chủ, đây chính là cậy mạnh hiếp yếu mà ông luôn tôn sùng. Hiện tại, ông còn cảm thấy chính xác không?”

Lúc này, Hồ Cương đang ngồi trên một cái ghế, họ hàng nhà họ Hồ đang ôm ngực ông ta, cố gắng giúp xoa dịu căng thẳng trong lòng.

Nhưng lời nói của Vương Nhất lại khiến ông ta tức giận một lần nữa.

“Cậu cho rằng như vậy sẽ làm tôi sợ hãi à?”

Ông ta tức giận nhìn Vương Nhất: “Thật là một thằng nhóc may mắn, đúng lúc thủ lĩnh Lý lại đến đây. Nếu không, cậu cho rằng mình có thể sống sót bước ra khỏi nhà họ Hồ của tôi sao?”

Khi nói những lời này, mặc dù trong lòng ông ta cũng rất nghi ngờ, trước đây cũng đã có những trận chiến lớn hơn lần này nhưng lúc đó thủ lĩnh Lý đều không ra mặt, tại sao lần này lại xuất hiện?

Ông ta có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn trong chuyện này, nhưng cũng không thể liên hệ cùng Tiêu Hồng Cương và Vương Nhất được.

“Ông nội!”

Sau lưng, Hồ Minh Chính lo lắng hô to một tiếng.

Ngay cả anh ta cũng cảm thấy không đúng, bất cứ chuyện nào cũng chú trọng số mệnh, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.

Vừa rồi nhuệ khí của nhà họ Hồ đã bị quét sạch, lúc này, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vương Nhất có chút hoảng sợ.

“Không được hoảng loạn!”

Hồ Cương phất tay lên, có hơn chục người xông ra bao vây Vương Nhất: “Tôi đã nói rồi, hôm nay bốn người đừng hòng rời khỏi nhà họ Hồ!”

Lần này ông ta đã có kinh nghiệm, chỉ cử hơn mười người, cho dù bị Tiêu Hồng Cương phát hiện thì đối phương cũng không nói được lời nào.

Khóe miệng Vương Nhất hiện lên một tia giễu cợt: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ cho ông thấy thế nào mới là sức mạnh thật sự!”

Nói xong, anh sải bước về phía Hồ Cương.

Lãnh Nhan và Hồng Phật một trái một phải theo sát phía sau.

“Giết bọn họ cho tôi!”

Hồ Cương thấy ba người Vương Nhất còn dám chủ động đi về phía mình thì tức giận hét lớn.

“Giết!”

Hơn mười tên vệ sĩ đồng loạt xông về phía ba người Vương Nhất.
 
Chương 1060


CHƯƠNG 1060

Lãnh Nhan và Hồng Phật cũng đồng thời ra tay, mỗi người phụ trách một nửa.

Bất cứ nơi nào mà lưỡi đao trong tay Lãnh Nhan lướt qua thì mọi người đều bị chặt cụt tay cụt chân.

Hồng Phật chỉ thổi một tiếng sáo, sau đó không quan tâm gì nữa, bản thân cầm một hộp sữa chua uống ngon lành.

Nhưng mà, những người có ý đồ bắt cô ta đều chết cóng ngay tại chỗ, thất khiếu chảy máu một cách quỷ dị.

Chi chi…

Chỉ nghe thấy tiếng ve sầu kêu khóc vang lên, ánh mắt của mỗi tên vệ sĩ đều đồng loạt trở nên trống rỗng, một con ve sầu vàng mập mạp chui ra…

Xung quanh rơi vào yên lặng, tất cả người nhà họ Hồ nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng kinh hãi.

Mà Vương Nhất cũng chậm rãi đi đến trước mặt Hồ Cương, trịch thượng nhìn ông ta, ánh mắt lãnh đạm không chút tình người.

“Cá lớn nuốt cá bé, bây giờ ông là kẻ yếu, tôi có nên gi.ết ch.ết ông không nhỉ?”

Giờ phút này, rốt cuộc Hồ Cương cũng cảm thấy sợ hãi.

Phịch!

Ông ta ngồi bệt xuống đất, sắc mặt hoảng sợ đến cực điểm.

“Đừng, đừng giết tôi, chân lý của tôi sai rồi!”

Đáng tiếc, ánh mắt Vương Nhất vẫn lạnh lùng như trước.

Anh biết Hồ Cương không thật sự thừa nhận chân lý cá lớn nuốt cá bé là sai, chẳng qua ông ta sợ tình hình hiện tại, lo lắng tính mạng của mình đang bị đe dọa nên mới tạm thời thỏa hiệp thôi.

Nhưng Vương Nhất cũng không có ý định nói chuyện đạo lý với ông ta, nắm đấm của người nào mạnh thì người đó chính là chân lý.

“Chúng ta quay lại chuyện chính đi.”

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Hai điều kiện lúc trước tôi đã nói, ông có đồng ý không?”

Hồ Cương nghiến răng không nói lời nào, vẻ mặt u ám, hai mắt của Hồ Minh Chính ở phía sau cũng tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.

Tất cả mọi người đều biết hai điều kiện của Vương Nhất là có ý gì, đó là giao nộp Hồ Minh Chính, sau đó tất cả người nhà họ Hồ đều phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với Hồ Hoàng Việt.

Cả nhà họ Hồ nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Nhất, nhưng tình thế cấp bách, chỉ có thể đập vỡ răng rồi nuốt vào bụng thôi.

Hồ Cương im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Nhất: “Cho dù nhà họ Hồ chấp nhận chuyện này, nhưng tôi có thể thay đổi hai điều kiện không?”

Dù giao Hồ Minh Chính ra, hay tất cả mọi người nhà họ Hồ lần lượt quỳ lạy tạ tội với người mà bọn họ đã bỏ rơi thì đều đang chà đạp lên sự tôn nghiêm của nhà họ Hồ.

Là chủ một gia đình, ông ta tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!

Những người còn lại trong nhà họ Hồ vừa tức giận vừa hoảng sợ nhìn về phía Vương Nhất, hy vọng anh có thể thay đổi chủ ý.

Nhưng Vương Nhất lại nhếch khóe miệng lên, mỉm cười lạnh lùng: “Hồ gia chủ, ông đang cò kè mặc cả với tôi sao?”

Hai mắt Hồ Cương lập tức trở nên rét lạnh, ông ta hiểu được ý tứ trong lời nói nhưng vẫn trầm giọng nói: “Vương Nhất, nếu tha thứ được thì nên rộng lượng một chút, cần gì phải đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy?”
 
Chương 1061


CHƯƠNG 1061

“Tha thứ cho người được thì nên rộng lượng?”

Vương Nhất bị những lời này chọc cười, nhưng nụ cười của anh lại rất lạnh lùng: “Hai mươi năm trước, khi ông có mưu đồ giết vợ của Hồ Hoàng Việt thì tại sao không nghĩ tới câu này? Lúc ông dung túng cháu ngoại mưu sát Hồ Hoàng Việt thì tại sao không nghĩ đừng đẩy mọi chuyện đến đường cùng như vậy?”

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của Hồ Cương cũng vô cùng khó coi.

Lúc ấy, khi đuổi Hồ Hoàng Việt ra khỏi nhà họ Hồ, ông ta chưa từng nghĩ Hồ Hoàng Việt sẽ trở thành người giàu nhất, càng không ngờ sau lưng lại có một người trẻ tuổi đáng sợ như vậy.

“Còn có một cách khác.”

Vương Nhất đột nhiên nói.

Trong mắt Hồ Cương lập tức nổi lên tia hy vọng, ông ta hỏi: “Cách nào?”

“Nhà họ Hồ diệt vong.”

Sự trêu tức trong mắt Vương Nhất dần dần biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thâm sâu.

La Chi Viễn đứng sau lưng đã đút một tay vào túi, chỉ cần Vương Nhất nói một câu, dựa vào thân phận là người phụ trách của ông ta thì muốn tiêu diệt nhà họ Hồ chỉ cần một cuộc điện thoại thôi.

Quả nhiên, vẻ mặt Hồ Cương tỏ ra lạnh lùng, trong mắt mang theo sát khí dày đặc: “Chỉ dựa vào các người mà cũng muốn tiêu diệt nhà họ Hồ của tôi sao?”

“Nhà họ Hồ, lập nghiệp ở huyện Hồ trong thành phố Giang khởi đầu là kinh doanh vải, dần dần trở thành một gia tộc nhỏ ở thành phố Giang, dựa vào liên minh với cường hào ác bá lão Lại đã ám sát không ít những người đứng đầu của các gia tộc cạnh tranh với mình, hoặc người thừa kế có thực lực cho đến khi sa sút, tôi nói đúng không?”

Hồ Cương vừa nói xong thì Vương Nhất đột nhiên cười tủm tỉm nói những lời này.

Ngay lập tức, sắc mặt của tất cả người nhà họ Hồ đều thay đổi rõ rệt, sắc mặt của bản thân Hồ Cương cũng trắng bệch: “Cậu, sao cậu biết được?”

Lịch sử khởi nghiệp của gia tộc chỉ có một mình ông ta mới biết được.

Vương Nhất khẽ cười: “Tôi đã nói rồi, cũng chỉ có các người tự cho mình thanh cao, còn ở trong mắt tôi thì các người không khác gì so với người nhà họ Văn cả.”

“Đúng rồi, nhân tiện nói một tiếng, lão Lại đã chết, Bất Dạ Hoàng Thành đã bị niêm phong, cho nên các người đừng nghĩ đến việc nhờ ông ta giúp đỡ.”

Toàn bộ nhà họ Hồ đều chết lặng.

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn Vương Nhất, chỉ có sắc mặt của Hồ Cương và Hồ Minh Chính lại trắng bệch.

Môi hở răng lạnh, lão Lại đã chết, có phải tiếp theo sẽ đến lượt Hồ Minh Chính không?

“Còn muốn tôi tiếp tục nói không? Muốn tiêu diệt nhà họ Hồ của ông thật sự rất dễ dàng.”

Lúc này, Vương Nhất cũng không nóng vội, sau đó nhìn về phía Hồ Cương, khẽ mỉm cười: “Nhà họ Hồ tiêu diệt hay là đồng ý với hai điều kiện kia. Hồ gia chủ, ông tự mình quyết định đi.”

Toàn bộ nhà họ Hồ đều tràn ngập sợ hãi sâu sắc, ánh mắt của những người khác nhìn về phía Hồ Minh Chính đột nhiên tràn đầy hận thù.

“Gia chủ, tại sao cả nhà họ Hồ phải gánh vác mọi thứ vì việc mà Hồ Minh Chính đã làm chứ?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom