Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1405


CHƯƠNG 1405

“Hơn nữa, người đàn ông giống như ngài Vương, hẳn là không chỉ có mình tôi thích đi, lúc trước cô làm cho công ty lâm vào nguy cơ lớn như vậy, cũng không phải là vì anh ta bị ma quỷ ám ảnh sao?”

Nghe vậy, Lý Mộng Đình sắc mặt khẽ biến: “Cô nói lung tung cái gì……”

“Tôi biết kết hôn với anh ấy là không thể, nhưng cố gắng để lại ấn tượng trong lòng anh ấy, vẫn tốt hơn.”

Phương Huệ nói xong liền rời đi.

Lý Mộng Đình một mình lẳng lặng đứng, không biết tại sao, trong lòng cô ta rất chua xót.

Vốn dĩ cô ta đã cắt đứt tâm tư của Vương Nhất, kết quả lại bị Phương Huệ câu dẫn.

Cô ta mới là người quen biết Vương Nhất lâu nhất, lại càng lúc càng xa.

“Mộng Đình, thang máy đang mở, chỉ chờ cô đó.”

Giọng Vương Nhất truyền đến.

Lúc này Lý Mộng Đình mới phục hồi tinh thần lại, làm thẻ, vào thang máy.

“Vương tổng, anh vào phòng trước đi, tôi vào phòng Mộng Đình đợi một lát.

Trong thang máy, Phương Huệ mỉm cười nói với Vương Nhất.

Vương Nhất cũng không hoài nghi, chỉ gật đầu: “Được.”

Cửa thang máy mở ra, Lý Mộng Đình và Phương Huệ đi ra ngoài trước.

Thang máy mãi cho đến đỉnh, Vương Nhất mới kéo hành lý đi ra ngoài.

Ầm!

Sau khi đóng cửa lại, Phương Huệ và Lý Mộng Đình từ trong thang máy đi ra.

Lý Mộng Đình trên mặt mang theo vẻ lo lắng: “Phương tổng, tôi cảm thấy vẫn là không …”

Cô thật sự muốn khuyên Phương Huệ.

Cô ấy đã thử rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng không thành công.

Quan niệm đàn ông kết hôn đều ăn vụng, dường như vô dụng với Vương Nhất.

Phương Huệ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Không thử thì làm sao biết được?”

“Cô muốn làm gì?”

Phương Huệ cười thần bí: “Cô xem là được rồi.”

Lúc này, Vương Nhất gửi cho Lý Khinh Hồng một tin nhắn vừa đến khách sạn, không có tin trả lời, liền đi tắm.

Vừa từ phòng tắm đi ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phương Huệ: “Ngài Vương, cơm vừa ăn xong có muốn cùng đi tập thể hình không?”

Vương Nhất đang muốn cự tuyệt, ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của Lý Mộng Đình: “Em nghe nói khách sạn này là khách sạn tốt nhất toàn thành phố, thiết bị tập thể hình cái gì cũng có, cùng đi đi.”

Hai người đều cùng nhau mời, Vương Nhất chỉ có thể đồng ý.

“Được.”

Vương Nhất tùy tiện mặc một cái áo ba lỗ bó sát người, cho dù không phải bó sát người, cũng lộ ra thân trên cường tráng của anh.

Vừa mở cửa, Phương Huệ và Lý Mộng Đình đã nhìn đến ngây người.
 
Chương 1406


CHƯƠNG 1406

Các cô không nghĩ tới, dáng người Vương Nhất lại bùng nổ như vậy.

Mà các cô không phát hiện, Vương Nhất nhìn thấy trang phục trên người các cô, cũng sửng sốt một chút.

Lý Mộng Đình ăn mặc rất bình thường, trái lại Phương Huệ, trên người mặc một bộ đồ hở rốn rất ngắn, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao bó sát người.

Hơn nữa vóc dáng của cô ấy vốn không tồi, thoạt nhìn cô ấy thường xuyên tập thể hình.

Cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của Vương Nhất, trong lòng Phương Huệ vui vẻ, ngoài mặt lại biết rõ còn cố hỏi: “Anh, nhìn cái gì?”

Nói xong, còn hơi cúi đầu.

“Xin lỗi!”

Vương Nhất vội vàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt áy náy.

Lý Mộng Đình phía sau nhìn đến cảnh này ngẩn người ra luôn, sau đó nghĩ đến hành động trước kia của mình, quả thực quá ngay thẳng.

Phương Huệ nửa đùa nửa thật nói:” Xin lỗi cái gì, lát nữa tôi có mấy động tác không chuẩn lắm, có thể xin anh giúp tôi chỉnh sửa một chút được không?”

“Được.”

Vương Nhất không nghĩ nhiều như vậy, một lời đồng ý.

Nhưng điều mà anh xem nhẹ chính là, dù là người phụ nữ ôn hòa cũng có chút tâm kế.

Trước đó Phương Huệ đã thông báo với lễ tân khách sạn, bảo khách rời đi trước, hiện tại phòng tập thể hình không có một bóng người.

Lý Mộng Đình ngồi một mình trên bóng tập thể hình, đồng thời quan sát tình huống của Phương Huệ và Vương Nhất.

Vương Nhất rất nghiêm túc chỉnh lại động tác của Phương Huệ, nhưng Phương Huệ lại vô tình hay cố ý tới gần Vương Nhất.

“Ôi…”

Đột nhiên, Phương Huệ kinh hãi kêu lên một tiếng.

Vương Nhất cúi đầu nhìn, chỉ thấy cô đã ngã ngồi trên mặt đất, hai tay nắm chặt mắt cá chân của mình.

Cắn chặt môi, bộ dáng lã chã chực khóc.

“Cô làm sao vậy?”

Vẻ mặt Vương Nhất giật mình.

“Tôi bị trẹo chân, anh có thể đến phòng tôi lấy một chai rượu thuốc dùm tôi không?”

Phương Huệ ngẩng đầu nhìn Vương Nhất.

“Ở trong hành lý bên cửa sổ.”

“Được, tôi đi lấy ngay.”

Vương Nhất đi xuống lầu.

Lý Mộng Đình lập tức chạy tới, vẻ mặt tràn đầy vẻ bội phục: “Ghê thật, Phương tổng, đây cũng là cô cố ý?”

Lý Mộng Đình nhìn mắt cá chân xanh tím của Phương Huệ.

“Đó là đương nhiên, nếu không hạ chút công phu, làm sao cá mắc câu được?”
 
Chương 1407


CHƯƠNG 1407

Phương Huệ một bên hít một hơi khí lạnh, một bên nói: “Nhìn đi, trong vali của tôi toàn là quần áo của tôi, tôi nghĩ, anh ấy sẽ hiểu ý của tôi.”

Lý Mộng Đình không nói chuyện, mà là nhìn về phía cuối thang máy.

Thật sự là như vậy sao?

Bên kia, Vương Nhất đang muốn mở cửa, đột nhiên điện thoại vang lên.

Lý Khinh Hồng gọi video tới

“Khinh Hồng”

Vương Nhất lập tức nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười.

“Ba ơi!”

“Anh rể!”

Khiến Vương Nhất ngoài ý muốn, đây lại là video nhiều người, trừ Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam ra, còn có Lý Tuyết Nhi.

Trong một cảnh quay, Lý Khinh Hồng mặc đồ nội thất, trong lòng ôm Vương Tử Lam.

Đứa nhỏ kia vẻ mặt tươi cười chào hỏi anh.

Mà một màn khác, mặt của Lý Tuyết Nhi cũng lộ ra.

“Anh rể, rốt cuộc anh cũng tới Giang Thành rồi, sao không nói cho em biết, mấy ngày nữa em có một buổi họp mặt bạn học, anh đi cùng em một chút đi.”

Vương Nhất cười gật đầu: “Được, anh rể đã nói với em, đến Giang Thành sẽ đi chơi với em.”

Nhìn một màn này, Lý Khinh Hồng cũng cười cười: “Cuối tuần em nghỉ, em cùng Tử Lam tới bên anh.”

“Được, em cũng vậy, công việc không cần quá mệt nhọc.”

Có Lý Tuyết Nhi là người vui tính cùng nói chuyện, cuộc gọi video lần này kéo dài rất lâu.

Từ đầu đến cuối, trên mặt Vương Nhất đều mang theo nụ cười, và trở lại trong phòng của mình.

Nghĩ đến Phương Huệ ở phòng tập thể hình, anh gửi tin nhắn cho Lý Mộng Đình: Giúp tôi đến phòng Phương tổng lấy rượu đưa cho cô ta, cảm ơn.

Trong phòng tập thể thao, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Vương Nhất vẫn chưa xuất hiện.

Phương Huệ đứng ngồi không yên, sắc mặt thay đổi: “Có chuyện gì vậy, tại sao đã lâu như vậy rồi mà còn chưa đến.”

Còn Lý Mộng Đình ở bên cạnh thì ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại.

“Có chuyện gì thế, sao lại có biểu cảm này?”

Dường như Phương Huệ đã nhận ra điều gì đó, trên mặt đầy vẻ thắc mắc.

“Phương tổng, cô nhìn đi…”

Lý Mộng Đình đưa tin nhắn của Vương Nhất vừa mới gửi tới cho Phương Huệ xem.

Phương Huệ ngạc nhiên.

Nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, giống như là một chiếc mặt nạ da người vô cùng tinh xảo.

Cứ ngơ ngác nhìn hồi lâu, sắc mặt của Phương Huệ lập tức trở nên hết sức khó coi.

“Tại sao chứ? Tôi chỉ kêu anh ta giúp tôi lấy thuốc rượu tan máu bầm mà thôi, sao lại kêu cô đến lấy chứ?”
 
Chương 1408


CHƯƠNG 1408

Vẻ mặt của Lý Mộng Đình phức tạp đỡ Phương Huệ: “Phương tổng, để tôi đưa cô trở về.”

Nói xong liền dìu Phương Huệ trở về căn phòng kế bên phòng Vương Nhất.

Sau khi đã bôi thuốc rượu xong, chân Phương Huệ vẫn còn sưng to y như cái bánh chưng.

Sau đó, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức.

“Không được, tôi muốn biết anh ta đang làm cái gì, ngay cả thời gian mang thuốc rượu đến cho tôi mà cũng không có.”

Lý Mộng Đình liền hốt hoảng: “Phương tổng, đừng mà…”

Nhưng lại không giữ chặt cô ta, cô ta nhảy lò cò đến trước cửa phòng Vương Nhất.

Cách một cánh cửa, cô ta nghe thấy trong điện thoại di động truyền đến tiếng cười của Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam, đồng thời còn có tiếng cười của Vương Nhất hòa lẫn vào.

Cô ta liền biết là Lý Khinh Hồng gọi điện thoại tới.

Phương Huệ lập tức ngơ ngẩn, bàn tay đang định gõ cửa cũng khựng lại, có làm như thế nào cũng không tiếp tục được.

Lý Mộng Đình bước ra nhìn thấy Phương Huệ im lặng nhìn cửa phòng của Vương Nhất, dường như đã hiểu ra cái gì đó, vội vàng chạy tới.

Phương Huệ vừa mới quay đầu lại, Lý Mộng Đình liền giật hết cả mình.

Thế mà cô ta lại khóc.

“Phương tổng…”

Lúc này, Lý Mộng Đình cảm thấy rất đau lòng, đỡ Phương tổng trở về phòng mình.

Đến khuya, mắt cá chân của Phương Huệ vẫn còn đau nhức, có làm thế nào cô ta cũng không ngủ được.

Đến cùng cô ta cũng đã hiểu tại sao trước đó Lý Mộng Đình không cho cô ta làm như vậy.

Cô ta cảm thấy mình giống như là một con thiêu thân lao đầu vào lửa, rõ ràng trong lòng tràn đầy niềm tin, lại bị hiện thực tàn khốc vả một phát cho tỉnh.

“Vương Nhất, tại sao chứ, tại sao ngay cả nhìn mà anh cũng không thèm nhìn tôi một cái…”

Phương Huệ lẩm bẩm một mình.

Sáng ngày hôm sau, ba người chạm mặt nhau ở đại sảnh khách sạn.

Trên mắt cá chân của Phương Huệ vẫn còn dán băng cá nhân, mặc dù không còn sung như tối hôm qua, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được vết bầm.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình rất ăn ý, cả hai đều không hề nhắc tới một chữ nào về chuyện của ngày hôm qua.

Ngược lại là vẻ mặt của Vương Nhất lại mang đầy áy náy: “Thật ngại quá Phương tổng, ngày hôm qua Khinh Hồng gọi điện thoại tới, nên tôi đã nhờ Mộng Đình đến lấy giúp.”

Phương Huệ cười nói: “Không sao đâu, tôi không ngại, lần sau hẹn lại.”

Thấy Phương Huệ không tức giận, Vương Nhất thở phào một hơi: “Được.”

“Cô bị điên rồi à?”

Lý Mộng Đình kéo mạnh Phương Huệ qua, trên mặt đầy vẻ khó tin: “Cô bị người ta cho leo cây, mắt cá chân cũng bị thương, còn muốn đến nữa à?”
 
Chương 1409


CHƯƠNG 1409

Phương Huệ yếu ớt nói: “Tôi đã nhớ anh ta năm năm trời, không thể cứ từ bỏ như thế được, đúng không?”

Lý Mộng Đình lập tức rơi vào trầm mặc, trong lúc nhất thời cô ta không biết nên nói cái gì cho phải.

“Đến chi nhánh tập đoàn thôi.”

Ba người bắt một chiếc xe taxi đến chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh.

Chi nhánh được xây dựng trong một tòa nhà thương mại ở tập đoàn Cự Phong, cũng giống như công ty mẹ thuê hai mươi tầng làm công ty.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng tăm của chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh đã góp phần làm tăng lên danh tiếng của tòa nhà Cự Phong.

Một tòa nhà thương nghiệp, công ty nào có sức ảnh hưởng lớn nhất thì được đặt tên theo công ty đó.

Trước kia đều là tập đoàn Cự Phong dẫn đầu một cõi, chưa từng có doanh nghiệp nào có thể vượt qua.

Hiện tại chi nhánh Lệ Tinh được thành lập khiến cho mọi người có thể nhìn thấy được hi vọng lớn mạnh.

Rất nhanh sau đó, các doanh nghiệp xung quanh lần lượt gửi thư hợp tác của công ty mình đến, nhưng đều bị Phương Huệ từ chối hết.

Những doanh nghiệp mà cô ta để ý đến đều nằm top đầu.

Hồ Hoàng Việt đến rất nhanh.

“Anh Vương, cô Phương, hội nghị bàn về kế hoạch hỗ trợ chi nhánh Lệ Tinh của tập đoàn Cự Phong sắp bắt đầu rồi, chỉ chờ người của ban quản trị chúng tôi thôi.”

Đối với Vương Nhất, ông ta vô cùng cung kính.

“Được.”

Vương Nhất thờ ơ gật đầu, sau đó ngồi xuống.

Lý Mộng Đình là trợ lý của Vương Nhất, đóng vai trò như là một thư ký, cô ta cầm trong tay bút ghi âm chuẩn bị ghi âm lại nội dung cuộc họp.

Nhưng thời gian dần dần trôi qua, trong tập đoàn Cự Phong ngoại trừ có mấy người trong ban quản trị ra thì ít nhất có một nửa người không đến.

Thời gian lại dần trôi, sắc mặt của Hồ Hoàng Việt trở nên âm trầm, nhìn về phía một cổ đông rồi hỏi: “Có chuyện gì vậy, một nửa người còn lại đâu rồi?”

“Hôm nay là cuộc họp lớn bàn về việc hợp tác giữa tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh, làm trễ nải thời gian, các người có chịu trách nhiệm nổi không hả?”

Sắc mặt của vị cổ đông đó cũng trở nên khó coi: “Chủ tịch, chỉ thiếu hai vị đổng sự Hồ cùng với người mà bọn họ mang theo.”

“Đổng sự Hồ?”

Vương Nhất nheo mắt hỏi.

“Chính là hai anh em Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên mà ngày hôm qua đã nhắc tới với ngài, cùng với người nhà họ Hồ mà bọn họ mang theo.”

Hồ Hoàng Việt nói.

Trong lòng Phương Huệ vẫn còn một bụng lửa giận của ngày hôm qua, trực tiếp khoác tay chặn lại: “Không chờ bọn họ nữa.”

Vương Nhất lại bỗng nhiên lên tiếng nói: “Không được, phải chờ, chúng ta không chỉ chờ, mà còn phải chờ bọn họ đến đây.”
 
Chương 1410


CHƯƠNG 1410

Những người quen thuộc với Vương Nhất đều biết trong lòng anh đã sinh ra cảm giác bất mãn.

Lại trôi qua mười lăm phút, cửa phòng họp mới được mở ra, một đám người khoan thai bước vào.

Người dẫn đầu chính là một nam một nữ, có dáng người gần giống nhau.

Người đàn ông thì tuấn tú, người phụ nữ thì xinh đẹp, đồng thời hai người còn có một đôi mắt phượng, người phụ nữ trông rất mạnh mẽ, người đàn ông lại có vẻ hơi âm trầm.

“Hai người bọn họ chính là hai người nhà họ Hồ vừa mới đi du học về, Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như.” Hồ Hoàng Việt bên cạnh nhỏ giọng nói.

Vương Nhất vẫn gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Hồ Hoàng Việt nhìn bọn họ với sắc mặt âm trầm: “Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Vĩnh Như, các người thật là lớn gan, có biết bao nhiêu người đang đợi các người, nếu như không có một lý do hợp lý thì tôi sẽ xử phạt các người.”

Hồ Vĩnh Như chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp ngồi xuống, bộ dạng như là không nghe thấy Hồ Hoàng Việt đang nói chuyện.

Vương Nhất nhìn Hồ Vĩnh Như lâu thêm một chút, cô ta trông rất giống với một người bạn cũ của anh.

Kim Thúy Như.

Hồ Vĩnh Hiên cười cười nói với Hồ Hoàng Việt: “Đổng sự Hồ, mọi người đều là người một nhà cả mà, cần gì phải nghiêm khắc như thế chứ, huống hồ gì tôi với em gái cũng chỉ là do sáng nay dậy trễ mà thôi, chứ cũng không phải là cố ý đến trễ.”

“Dậy trễ?”

Hồ Hoàng Việt giận dữ: “Hôm nay là hội nghị hợp tác giữa chúng ta và công ty con đoàn Lệ Tinh, hai người lại dậy trễ, đúng là không coi bên phía anh Vương ra cái gì mà.”

“Hợp tác?”

Nụ cười của Hồ Vĩnh Hiên mang theo vẻ xem thường nhìn Vương Nhất, Phương Huệ và Lý Mộng Đình, anh ta nói: “Hợp tác cái gì vậy, tại sao tôi lại phải tôn trọng bọn họ chứ?”

“Nói là hợp tác, nhưng thật ra là tập đoàn Cự Phong chúng ta hỗ trợ cho bọn họ, nếu như tôn trọng thì cũng phải là bọn họ tôn trọng chúng ta mới đúng.”

Hồ Vĩnh Hiên nói câu nói này vô cùng kiêu ngạo, căn bản không hề tôn trọng bọn người Phương Huệ.

Phương Huệ nổi giận đùng đùng: “Anh nói cái gì?”

“Chẳng lẽ là tôi nói sai à?”

Hồ Vĩnh Hiên nhìn thoáng qua phòng họp, nét xem thường trên mặt lại càng đậm hơn: “Sở dĩ tập đoàn Lệ Tinh cô muốn hợp tác với tập đoàn Cự Phong chúng tôi không phải là muốn mượn sức ảnh hưởng của chúng tôi để mở rộng thị trường ở Giang Thành à?”

“Tập đoàn Cự Phong đồng ý gặp mặt các người là đã tốt lắm rồi, còn trông mong chúng tôi đến đúng giờ, các người nói thử xem chuyện này làm sao có thể chứ?”

Hồ Vĩnh Hiên cười cười nhìn giám đốc tập đoàn đến trễ.

“Anh Hồ nói không sai.”

“Bọn họ chờ chúng ta là chuyện chắc chắn mà.”

Các giám đốc sau lưng đồng loạt phụ họa.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình tức giận, trên mặt đầy vẻ phẫn nộ, Vương Nhất lại không hề có dấu hiệu nổi giận.
 
Chương 1411


CHƯƠNG 1411

Sự chú ý của anh chỉ đặt trên người Hồ Vĩnh Như vẫn luôn giữ trầm mặc.

Hồ Hoàng Việt lạnh lùng liếc nhìn toàn trường.

Làm sao ông ta có thể không nhìn ra đây là do Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như dẫn đầu gây chuyện, là vì cái gì à, chính là vì muốn để việc hợp tác không được tiến hành thuận lợi.

Ông ta là chủ tịch tập đoàn Cự Phong, nếu như không ngăn cản bọn họ, chắc chắn sau này sẽ mất hết thể diện.

Hơn nữa đang ở trước mặt anh Vương, ông ta nhất định phải xử lý cho đến nơi đến chốn.

“Tất cả ngậm miệng lại cho tôi!”

Ông ta hét to một tiếng.

Một tiếng hét này phát ra, đúng là có thể khiến phòng họp trở nên yên tĩnh.

Tất cả các lãnh đạo cấp cao đều nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt kinh ngạc.

Lúc bọn họ cho rằng có thể kiềm hãm đám người này, đám lãnh đạo cấp cao ấy lại đồng loạt cười lạnh.

“Hồ Hoàng Việt, ông cũng chỉ là một chủ tịch bất tài vô dụng, có tư cách gì dám lớn tiếng với anh Hồ như thế?”

Một tên lãnh đạo cấp cao đầu trọc cười lạnh nhìn Hồ Hoàng Việt, người đó tên là Đồng Thắng.

Ông ta cũng là giám đốc doanh nghiệp do Hồ Vĩnh Hiên dẫn vào.

“Đúng vậy, tôi nhớ hình như đổng sự Hồ vẫn là người nhà họ Hồ mà, trong nhà còn phải dựa vào anh Hồ, thế mà trong công ty lại dám lớn tiếng với anh Hồ.”

Lại là một nữ giám đốc lên tiếng, vừa mở miệng liền trào phúng.

Trên bảng tên trước ngực cô ta viết hai chữ Hồ Liễu, cũng là người nhà họ Hồ.

Phương Huệ phía bên này cũng gây áp lực cho Hồ Hoàng Việt đang tức giận.

“Chủ tịch Hồ, đây chính là phép tắc tiếp khách của các người đó à? Nếu đã như vậy, tập đoàn Lệ Tinh tôi thà rằng không hợp tác.”

Có thể nhìn ra được Phương Huệ thực sự tức giận.

Hôm qua đã chịu đả kích về mặt tình cảm, ngày hôm nay về phương diện kinh doanh lại bị mỉa mai như thế, cô ta thật sự tức điên lên được.

Lý Mộng Đình xanh mặt đứng trong góc, đây là lần đầu tiên cô ta gặp phải một sự sỉ nhục như thế dành cho công ty của mình trong một khoảng thời gian làm việc khá dài.

Hồ Hoàng Việt vội vàng xoa dịu: “Phương tổng, mong cô đừng nóng giận, tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Ngay sau đó, ánh mắt của ông ta tối đi, mắt đảo nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây: “Nếu như ai dám nói thêm một câu nói nhảm, thông báo cho bộ phận nhân sự trực tiếp sa thải.”

Câu này vừa mới nói ra, trong phòng họp lại trở nên yên tĩnh một lần nữa.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bầu không khí vô cùng nặng nề.

Ba giây sau, dưới sự dẫn dắt của Đồng Thắng và Hồ Liễu, trên mặt đám lãnh đạo cấp cao đầy phẫn nộ.

“Ông lấy can đảm ở đâu ra mà dám đuổi việc chúng tôi?”

“Đúng vậy đó, tôi cũng muốn xem xem ông có dám đuổi việc chúng tôi không?”

“Đuổi việc quá nhiều lãnh đạo cấp cao trong công ty cùng một lúc, để tôi coi ông có dám đuổi không.”
 
Chương 1412


CHƯƠNG 1412

“Nếu như không có chúng tôi, có lẽ là phần lớn nghiệp vụ sẽ hoàn toàn chấm dứt.”

“…”

Đa số lãnh đạo cấp cao đều không ai sợ hãi, Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như thì lại làm như không có chuyện gì, cứ ngồi yên ở đó.

Thời gian nhận chức của Hồ Hoàng Việt quá ngắn, vị trí chủ tịch trước đó đều bị nhà họ Hồ nắm trong lòng bàn tay.

Trước đó Hồ Hoàng Việt dùng thủ đoạn gần như là cưỡng chế để thanh trừ một nhóm người của nhà họ Hồ, sớm đã để lại ấn tượng xấu trong tập đoàn.

“Chủ tịch Hồ, nên làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải sợ hậu quả.”

Vương Nhất bỗng nhiên lên tiếng nói, anh cũng đã bị tiếng ồn ào của đám người này làm cho bực bội.

Lúc trước anh cho rằng tập đoàn Cự Phong đã bị Hồ Hoàng Việt nắm trong tay, xem ra là do anh đã nghĩ đơn giản quá rồi.

Không phải là nói năng lực của Hồ Hoàng Việt không ổn, mà là có rất nhiều nguyên nhân ông ta không thể chống lại.

Câu nói này của Vương Nhất chẳng khác gì nói với Hồ Hoàng Việt rằng có anh ở đây, cứ việc xử lý.

Lòng tin của Hồ Hoàng Việt liền tăng lên, ông ta lập tức gọi điện thoại cho nhân sự, chỉ chỉ vào bọn người Đồng Thắng và Hồ Liễu: “Đuổi việc hết tất cả bọn họ.”

Bộ phận nhân sự nhất thời không kịp phản ứng: “Chủ, chủ tịch Hồ, ông nói cái gì chứ?”

“Đuổi việc tất cả bọn họ.”

Hồ Hoàng Việt nói năng hùng hồn, chỉ vào bọn họ mà nói.

Dừng lại một chút, ông ta lại chỉ vào Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như: “Còn có hai người bọn nó nữa.”

Anh Vương đã ủy quyền cho ông ta, hoặc là không làm, nếu như làm thì phải diệt cỏ tận gốc.

Cho nên, ông ta dứt khoát đuổi việc Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Hiên nhướng cao mày, còn Hồ Vĩnh Như thì không có phản ứng gì.

Chỉ là nâng đôi mắt xinh đẹp lên nhìn chăm chú vào Vương Nhất.

“Chủ tịch Hồ, làm như vậy không hay lắm đâu…”

Giám đốc nhân sự nơm nớp lo sợ, lúc này cô ta mới ý thức được dường như là mình đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu của ban quản trị.

Hồ Hoàng Việt hét lên: “Bớt nói nhảm đi! Bọn họ đã xúc phạm đối tác mà tôi tôn trọng nhất, đuổi việc nhanh lên đi.”

“Vâng vâng…”

Giám đốc nhân sự vội vàng rời đi.

Lần này, Đồng Thắng nổi giận rồi, tay vỗ mạnh vào bàn: “Hồ Hoàng Việt, ông làm phản rồi đúng không, đuổi việc tôi thì thôi chứ, mẹ nó thế mà ông còn muốn đuổi việc cả cô Hồ và anh Hồ, ông có tư cách gì chứ?”

Hồ Vĩnh Hiên đứng ngồi không yên, nụ cười trên mặt dần dần lạnh đi, nhìn Hồ Hoàng Việt chăm chú.

“Hồ Hoàng Việt, ông thật là to gan, ông lại dám sa thải cả tôi và Vĩnh Như.”
 
Chương 1413


CHƯƠNG 1413

Ngay lập tức những người đang la hét ầm ĩ không còn lên tiếng nữa, thay vào đó là nhìn Hồ Vĩnh Hiên với ánh mắt kính sợ.

“Tôi và Vĩnh Như vừa mới về nước, chúng tôi nhận được lời mời của thương hội Giang Bình mới gia nhập vào thương hội Giang Bình.”

“Ông đuổi việc chúng tôi chính là không tôn trọng thương hội Giang Bình, tốt nhất là ông nên suy nghĩ cho kỹ càng đi?”

Hồ Vĩnh Hiên đẩy đẩy kính mắt trên sống mũi.

Chỉ là động tác này cũng đã có thể khiến mọi người cảm thấy được một sự áp lực to lớn.

Vương Nhất cũng nheo mắt lại, Hồ Minh Chính và Hồ Khánh Vinh thật sự không có cửa để so sánh với hai anh em sinh đôi này.

Hồ Hoàng Việt cũng chịu phải áp lực vô cùng to lớn.

Trước tình huống này, cho dù La Chí Viễn có mặt ở đây thì cũng không giải quyết được.

Thấy cảnh này, Hồ Vĩnh Như đang ngẩn đầu lên lại nhấc mắt.

Hồ Hoàng Việt vô thức nhìn về phía Vương Nhất, phát hiện sắc mặt của Vương Nhất vẫn bình tĩnh y như cũ.

Anh ngồi trong góc khuất, không nói chuyện, căn bản không có ai chú ý đến, anh giống như là người tàng hình.

Thương hội Giang Bình chắc chắn là một con quái vật khổng lồ, nhưng người trước mắt lại là một nhân vật t0 lớn nằm ngoài sức tưởng tượng.

Những gì mà ông ta biết có hạn, chỉ biết hội trưởng La của thương hội Hồng Ưng đối với người này cung kính có thừa.

Cũng bởi vì có anh Vương, cho nên ông ta mới có thể trèo lên từng bước một, có được địa vị như hiện tại, còn có thể đoàn tụ với đứa con gái bị thất lạc.

Nên đứng về phe nào, trong lòng ông ta đã có đáp án từ lâu.

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt trở nên bình tĩnh, không hề hoang mang sợ hãi mà đối mặt với Hồ Vĩnh Hiên: “Cậu và cô Vĩnh Như đều bị sa thải.”

Lời này vừa mới nói ra, đám giám đốc sau lưng Hồ Vĩnh Hiên đều sững sờ.

Sau đó, nụ cười trở nên lạnh lẽo.

Hai thân phận đứng sờ sờ ở đó, thương hội Giang Bình và cậu chủ nhà họ Hồ đây đều không phải là người mà Hồ Hoàng Việt có thể chọc nổi.

Hồ Vĩnh Hiên đã cho ông ta cơ hội, nhưng mà Hồ Hoàng Việt vẫn muốn sa thải anh ta, đúng là không coi anh ta ra gì.

“Ông lặp lại một lần nữa xem.”

Hồ Vĩnh Hiên trợn to mắt, dường như đã có chút tức giận.

“Tôi nói là cậu đã bị sa thải, lỗ tai bị điếc rồi à?”

Lần này, giọng nói của Hồ Hoàng Việt trở lên nặng nề, đối chọi gay gắt với Hồ Vĩnh Hiên.

Trong căn phòng yên tĩnh đến nổi tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, yên lặng đến đáng sợ.

Vẻ mặt của mọi người đờ đẩn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hồ Hoàng Việt.

Chẳng có ai ngờ rằng Hồ Hoàng Việt lại dám đối đầu với Hồ Vĩnh Hiên.
 
Chương 1414


CHƯƠNG 1414

Một người là cậu chủ hào môn nhà họ Hồ vừa mới du học ở nước ngoài về, có một nguồn lực tài chính ở phố Wall, vừa mới về nước đã được người thương hội Giang Bình mời đến gia nhập vào thương hội Giang Bình.

Còn một người là con rơi của nhà họ Hồ, trong quá khứ được xem là một người yếu ớt và vô dụng, ngay cả vợ của mình cũng không thể bảo vệ nổi, bị người nhà họ Hồ làm hại, phải chật vật bước từng bước một mới có được kết quả như hiện tại. So sánh với nhà họ Hồ, vẫn như là giọt nước trong biển cả.

Có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ ra được sao Hồ Hoàng Việt lại dám?

Thương hội Giang Bình để bọn người Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như đến làm việc trong ban quản trị tập đoàn Cự Phong, vốn dĩ có ý muốn làm tan rã quyền lực trong tay Hồ Hoàng Việt.

Cái chức chủ tịch này của ông ta chính làm một con rối cho người khác, căn bản không có ai nghe lời ông ta.

Ông ta lấy cái gì để đấu với Hồ Vĩnh Hiên chứ?

Lúc này, Phương Huệ và Lý Mộng Đình đứng qua một bên, không hề nhắc tới chuyện hợp tác.

Bọn họ hiểu bọn họ đã bị cuốn vào cuộc tranh giành của hội đồng quản trị.

Cái loại tranh giành chia phe phái như thế này, tập đoàn Lệ Tinh cũng có, Phương Huệ đã từng trải qua.

Đã từng là ba phó tổng có chức có quyền, cô ta, Tôn Tuyết, Thành Bội, người cuối cùng sống sót chỉ có cô ta, cho nên cô ta biết được sự tàn khốc của nó.

Hồ Vĩnh Hiên sững sờ, bỗng chốc trên gương mặt xuất hiện vẻ lạnh lùng.

“Tôi đã lớn chừng này rồi, chỉ có ông là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như thế.”

Hồ Vĩnh Hiên nghiến răng ken két, gần như là anh ta nghiến răng mà nói ra câu nói này.

Mọi người biết là Hồ Vĩnh Hiên đã nổi giận rồi.

Một đứa con rơi từng là phế vật mà lại dám đối đầu với anh ta, đúng là chán sống mà.

Mặc dù khí thế của Hồ Hoàng Việt không hề thua Hồ Vĩnh Hiên, nhưng mà thật ra trong lòng của ông ta trống rỗng.

Sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Chỗ dựa lớn nhất của ông ta không phải là tài sản của ông ta, càng không phải là địa vị của ông ta, mà là Vương Nhất.

Tất cả những thứ mà ông ta đang có đều là do Vương Nhất cho, bao gồm cả mạng sống và tôn nghiêm.

Nhưng đối với Vương Nhất, ông ta hiểu biết rất ít, có thể nói là hoàn toàn không biết gì cả.

Những gì mà ông ta biết đó chính là hội trưởng La thương hội Hồng Ưng gọi anh Vương là “ông chủ lớn”.

Ngoại trừ cái đó ra thì không còn nữa.

Thương hội Hồng Ưng đứng ở vị trí cuối cùng trong số tám thương hội lớn trên cả nước.

Đối mặt với thương hội Giang Bình càng mạnh hơn, anh Vương có thể đứng vững không đây?

Vương Nhất ngồi ở trong góc, anh vẫn còn đang lướt điện thoại y như cũ, bộ dạng như là mọi chuyện không hề liên quan đến mình.

Điều này càng khiến Hồ Hoàng Việt thấp thỏm hơn nữa.

“Các người không chỉ đến trễ mà còn dám xúc phạm khách hàng mà tôi tôn trọng nhất, đây là phong thái mà một tập đoàn ưu tú nên có à?”
 
Chương 1415


CHƯƠNG 1415

Ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Hiên, hô hấp trở nên dồn dập.

“Trên đời này có đủ kiểu người, tập đoàn cũng vậy, tập đoàn thấp kém đối mặt với tập đoàn cao cấp như thế nào, đây là thứ mà bọn họ nên học.”

Bỗng nhiên, hiện trường lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Hồ Vĩnh Như, là người mà từ nãy đến giờ chưa nói một câu nào.

Đây chính là câu nói đầu tiên sau khi cô ta bước vào phòng.

Cô ta lạnh nhạt liếc nhìn Phương Huệ và Lý Mộng Đình, ánh mắt bình tĩnh không hề dao động.

“Tôi không phải là đang nói quý công ty đây là tập đoàn thấp kém, nhưng mà nó không bằng tập đoàn Cự Phong tôi là sự thật không thể chối cãi.”

“Giữa con người với nhau, hẳn là có cảm giác vượt trội, nếu không có sự phân biệt giữa vua và dân thường, quý tộc và người hầu, thế thì thế giới lộn xộn rồi. Chỉ đến trễ có mười lăm phút mà lại muốn đuổi việc chúng tôi, ai cho ông lá gan đó?”

Giọng nói của Hồ Vĩnh Như rất bình tĩnh, thậm chí là lúc nói chuyện cô ta còn đang vuốt v e mái tóc xanh.

Nhưng mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy một cảm giác áp lực nặng nề.

Lý Mộng Đình lại nhịn không được mà lui chân, lạnh hết cả người.

“Kim Thúy Như, cô ta rất giống với Kim Thúy Như…”

Cô ta tự lẩm bẩm.

Hồ Hoàng Việt cũng cảm nhận được áp lực to lớn, im lặng không nói lời nào.

Hồ Vĩnh Như vừa mới mở miệng, nét âm trầm trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lập tức phai đi không ít, nhìn Hồ Hoàng Việt với vẻ mặt mỉa mai: “Em gái tôi nói không sai, chỉ dựa vào những thứ này mà muốn đuổi việc chúng tôi, có phải là không phù hợp rồi không?”

Hồ Vĩnh Hiên căn bản không có giác ngộ của một người bị đuổi việc, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Hoàng Việt.

“Hồ Hoàng Việt, ông quá phách lối rồi đó, ông đã cống hiến gì cho tập đoàn này hả?”

Cảm thấy đã đến lúc rồi, Đồng Thắng nhảy ra chỉ vào Hồ Hoàng Việt: “Là một chủ tịch vô dụng, có tư cách gì mà ra lệnh cho chúng tôi?”

“Tôi thấy người nên đi nhất là ông đó.”

“Chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh cái gì chứ, không hợp tác cũng được, muốn hợp tác thì để tổng giám đốc chi nhánh tự mình đến đây bàn đi, nếu không thì không bàn nữa.”

Tất cả mọi người ầm ĩ lên tiếng vô cùng hùng hổ.

Sắc mặt của Phương Huệ và Lý Mộng Đình trở nên rất khó coi, vốn dĩ cho rằng lần phát triển chi nhánh này rất thuận lợi, không ngờ bước đầu tiên đã gặp trở ngại rồi.

Trong lúc nhất thời, Hồ Hoàng Việt và Phương Huệ bị mọi người chỉ trỏ, có một sự áp lực to lớn chưa từng có đặt lên người bọn họ.

Hồ Vĩnh Hiên gõ gõ ngón tay trên mặt bàn: “Hồ Hoàng Việt, ông trở về Giang Thành cố gắng làm ăn cũng không dễ dàng gì, phải cẩn thận một chút, chứ đừng có hại mình phải tán gia bại sản trong vòng một đêm.”

Hồ Hoàng Việt cắn chặt răng, trong lòng đã sinh ra suy nghĩ muốn nhờ anh Vương giúp đỡ.

Nhưng mà chỉ kéo dài một lúc, suy nghĩ này liền biến mất.
 
Chương 1416


CHƯƠNG 1416

Ông ta phải tự mình giải quyết.

“Các người câm miệng hết cho tôi!”

Hồ Hoàng Việt hét to một tiếng.

Bịch.

Sau đó, ông ta ném một chồng sổ sách thật dày lên trên bàn, mắt đỏ ngầu nhìn mọi người.

“Mở to mắt các người mà xem cho rõ đi lúc Hồ Minh Chính đảm nhiệm chức vụ, Cự Phong càng ngày càng đi xuống, mà sau khi tôi đảm nhiệm thì lợi nhuận mỗi tháng đều tăng trưởng.”

“Tôi không kể công, mà là muốn hỏi tại sao lại xuất hiện tình trạng càng ngày càng tệ hại như thế, bởi vì những đổng sự các người và chủ tịch quá vô dụng.”

“Huống hồ gì tập đoàn Cự Phong cũng không phải là của nhà họ Hồ các người, mà là của nhà họ Thẩm ở Thiên An, chỉ là do các người quản lý mà thôi, tu hú chiếm tổ chim khách, đây chính là sự ghê tởm của các người. Tôi đã quyết định sa thải các người, cho dù tổng phụ trách thương hội Giang Bình có đến đây thì cũng vô dụng thôi.”

Hồ Hoàng Việt đỏ bừng hết cả mặt, giọng nói khàn khàn gào thét nhìn chằm chặp vào tất cả mọi người.

Lúc này, khí thế của ông ta đã vượt qua cả Hồ Vĩnh Hiên, ngay cả Hồ Vĩnh Như cũng phải kinh ngạc nhìn ông ta.

Hồ Vĩnh Hiên cũng rất ngạc nhiên nhìn Hồ Hoàng Việt, rất nhanh, sắc mặt lại trở nên âm trầm một lần nữa.

“Hồ Hoàng Việt, xem ra là ông đã quyết tâm muốn đối chọi với tôi một lần, ông hỏi thử xem trong căn phòng này ngoại trừ ông thì còn có ai dám kêu tôi cút?”

“Cút.”

Hồ Vĩnh Hiên kiêu ngạo nói xong câu đó, không ngờ vừa mới dứt lời thì có người lạnh nhạt nói ra chữ này.

Là người thứ hai có mặt trong phòng dám kêu anh ta cút.

Xoẹt.

Ngay lập tức, tầm mắt của mọi người liền tập trung trên người Vương Nhất.

Hồ Vĩnh Hiên kinh ngạc.

Hồ Vĩnh Như ngơ ngác.

Tất cả đám lãnh đạo cũng không thể tin nổi.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình cũng kinh ngạc mà nhìn Vương Nhất.

Chẳng biết từ lúc nào, Vương Nhất đã đặt điện thoại di động xuống, đồng thời chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn Hồ Vĩnh Hiên.

“Anh Vương.”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Hoàng Việt kích động hai mắt đỏ bừng.

Chữ cút này không nặng, nhưng lại giống như một cái búa đập vào trái tim của mỗi người, mang theo khí thế cường đại làm cho Hồ Vĩnh Hiên sắp không thở nổi.

“Anh là ai?”

Hồ Vĩnh Hiên cau mày hỏi.

Nếu như Vương Nhất không lên tiếng, anh ta căn bản không hề phát hiện đến sự tồn tại của Vương Nhất.
 
Chương 1417


CHƯƠNG 1417

Vương Nhất châm chọc cười một tiếng: “Tập đoàn Cự Phong chính là của tôi, anh nói xem tôi là ai?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của mọi người liền thay đổi.

Hồ Vĩnh Hiên trợn tròn mắt, anh ta kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Ngay cả Phương Huệ và Lý Mộng Đình cũng giống như là nhìn thấy quỷ.

Tập đoàn Cự Phong là của Vương Nhất?

Sao có thể chứ?

Hồ Vĩnh Như híp mắt đánh giá Vương Nhất, không biết tại sao thế mà cô ta lại cảm nhận được một sự áp lực vô cùng lớn.

Hồ Vĩnh Hiên cũng như thế.

Lúc đối mặt với Vương Nhất, anh ta có một loại cảm giác như là sâu kiến đang ngước nhìn rồng to.

Rốt cuộc, trong mắt của Hồ Vĩnh Hiên đã xuất hiện một tia yếu ớt, đồng thời trên trán còn đổ mồ hôi to như hạt đậu.

Ánh mắt của Vương Nhất quá bình thản, bình thản đến mức như đang nhìn một cái xác.

Đồng Thắng sửng sốt cả nửa ngày, bỗng nhiên lại chỉ vào Vương Nhất rồi cười to.

“Hahaha, chết cười quá đi thôi. Cái thằng ranh này dám nói tập đoàn Cự Phong là của cậu ta, cậu có biết những người đang ngồi ở đây là ai không hả?”

Nói xong vẫn không quên chê Hồ Hoàng Việt: “Hồ Hoàng Việt, ở đây lại có một người muốn ngồi vào ghế của ông này, ông có muốn tôi giúp ông ném cậu ta ra ngoài không?”

Đồng Thắng đã nói đến điểm chính, những người đang căng thẳng đã dần lấy lại tinh thần, đồng loạt tức giận mắng chửi.

“Nếu như không phải có câu nói này của Đồng tổng, tôi đã bị hù dọa rồi đó, chỉ bộ dạng này của cậu ta làm sao có thể có được toàn bộ tập đoàn tập đoàn Cự Phong chứ?”

“Chủ tịch à, cái tội giả danh chủ tịch phải xử như thế nào đây, haha.”

“Không chỉ giả mạo chủ tịch mà còn dám quát anh Hồ, thằng ranh kia, cậu nhất định phải chết.”

Đồng Thắng và Hồ Liễu đều nhìn Vương Nhất với vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình lấy lại tinh thần, trong lòng của bọn họ liền sốt ruột.

Lúc nãy bọn họ cũng giống như thế, thiếu chút nữa là cho rằng tập đoàn Cự Phong là của Vương Nhất.

Chủ tịch chân chính người ta còn ở đây, sao Vương Nhất lại nói tập đoàn Cự Phong là của anh chứ?

Hồ Vĩnh Hiên thở phào một hơi, nhìn Vương Nhất với ánh mắt hung dữ: “Anh dám giả mạo làm chủ tịch dọa tôi, người đâu, bắt anh ta ném ra ngoài cho tôi.”

Cạch.

Cửa phòng họp mở ra, Hồ Vĩnh Hiên gọi vệ sĩ tới, một trái một phải mời Vương Nhất ra ngoài.

“Tôi xem xem ai dám.”

Hồ Hoàng Việt lại quát lên một tiếng, hai tên bảo vệ liền run rẩy lập tức dừng bước chân.

Hồ Vĩnh Hiên tức giận không thôi: “Hồ Hoàng Việt, ông lại dám đối đầu với tôi, không sợ thế lực sau lưng tôi sẽ để ông về hưu ngay lập tức hả?”

“Cậu là cái thá gì mà dám mời anh Vương ra ngoài?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh, sau đó lại nhìn Vương Nhất: “Anh Vương, tôi đuổi việc hết tất cả bọn họ, xử lý như thế, ngài đã thấy hài lòng chưa?”
 
Chương 1418


CHƯƠNG 1418

Vương Nhất lắc đầu: “Vẫn còn chưa đủ.”

Anh chỉ chỉ vào đám người Đồng Thắng và Hồ Liễu: “Có thể ném bọn họ ra ngoài, nhưng hai tên du học sinh không được xã hội dạy bảo thì giữ lại đi.”

Phốc.

Lời nói của Vương Nhất làm Phương Huệ và Lý Mộng Đình bật cười thành tiếng.

Không được xã hội dạy dỗ, dùng cái này để hình dung, quá là chính xác.

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, Hồ Vĩnh Như khẽ nhíu mày, trong mắt đầy vẻ không vui.

Hồ Vĩnh Hiên lại càng tức giận, căm tức nhìn Vương Nhất: “Anh nói cái gì.”

“Không được xã hội dạy dỗ, chẳng lẽ không đúng?”

Vương Nhất cười nói: “Còn tưởng là gia nhập được một thương hội Giang Bình thì có thể coi trời bằng vung ư? Nếu không thì để tôi nói cho các người biết một tin tức, có người cảm thấy tám thương hội lớn ở trong nước quá nhiều, chuẩn bị sát nhập mấy thương hội lại với nhau, thương hội Giang Bình còn đang trong thời kỳ quan sát.”

Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như nghe nói như thế, sắc mặt liền không bình thường.

Sửng sốt cả buổi trời, Hồ Vĩnh Hiên giận dữ: “Anh tưởng anh là ngài Thương Si chắc, nói cái gì mà sát nhập với không sát nhập?”

Thương Si năng lực kinh doanh kinh người, lúc anh ta và Hồ Vĩnh Như du học ở phố Wall đã từng nghe thấy tên tuổi người này, đồng thời còn rất khâm phục.

Nếu như Thương Si nghe thấy câu nói này, chắc chắn sẽ không hề do dự chút nào mà hợp lại hai thương hội lớn này.

Đây là sự biến động nhân sự chưa từng có.

“Anh Hồ, đừng có nghe cậu ta, cậu ta chỉ là một tên hề bốc phét mà thôi.”

Lúc Đồng Thắng nói câu này, trên mặt đầy vẻ xem thường mà nhìn Vương Nhất: “Hồ Minh Chính, chủ tịch tập đoàn cũ đang làm việc ở dưới lầu, Liễu, mau gọi người lên đây.”

Hồ Liễu cũng cười cười gật đầu: “Được, lại dám giả danh chủ tịch tập đoàn, một lát nữa sẽ khiến anh phải khóc thôi, dù có Hồ Hoàng Việt che chở cũng vô dụng.”

Nói xong thì liền đi xuống dưới mời Hồ Minh Chính.

Nhìn thấy bọn họ như thế, nụ cười trên mặt Vương Nhất lại càng sâu hơn, không hề có ý ngăn cản.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình không nỡ nhìn nữa, chỉ chờ nhân chứng đến đây thì sẽ bị vạch trần.

Hồ Vĩnh Hiên lạnh lùng nhìn Vương Nhất: “Chỉ cần chứng minh anh đang mạo danh, cho dù Hồ Hoàng Việt có bảo vệ thì anh cũng phải bị ném ra bên ngoài.”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ bắt chéo chân, bộ dạng như ông lớn.

“Tìm tôi có chuyện gì?”

Không lâu sau đó liền truyền đến giọng nói của Hồ Minh Chính.

Khắp khuôn mặt Hồ Liễu đều là ý cười: “Anh Hồ, ở chỗ chúng tôi có một tên hề đang bốc phét, nói toàn bộ tập đoàn Cự Phong này là của anh ta, anh đến xác nhận thử xem có phải là vậy không?”

Nói xong liền chỉ vào Vương Nhất.

Hồ Minh Chính giật mình, nhìn theo phương hướng mà Hồ Liễu đang chỉ, trong nháy mắt nhìn thấy Vương Nhất, sắc mặt của anh ta liền thay đổi nhanh chóng.
 
Chương 1419


CHƯƠNG 1419

“Là mày?”

Trên mặt Hồ Minh Chính tràn đầy lửa giận, nói xong liền nhào tới trước mặt Vương Nhất, gầm lên: “Cái tên lừa đảo này, mày còn đến đây làm gì?”

Vương Nhất cười nói: “Là anh đã dùng toàn bộ tập đoàn Cự Phong để đánh cược với tôi, cả nhà đều ngu ngốc, trách ai được đây?”

“Mày…”

Hồ Minh Chính nổi điên lên, hận không thể nhào vào đánh Vương Nhất.

Lần cá cược đó mãi mãi là một vết dao trong lòng anh ta, tuyệt vọng nhất đó chính là lúc sắp có kết quả, anh ta cảm thấy mình chỉ cách thắng lợi có một bước, trên thực tế thì vừa mới bắt đầu anh ta đã thất bại toàn tập.

Cuộc đối thoại của hai người làm tất cả những người có mặt trong phòng họp ngây sợ.

Đồng Thắng và Hồ Liễu cũng ngẩn ra.

Hình như tập đoàn Cự Phong thật sự là của anh.

Hồ Vĩnh Hiên vô cùng khó tin mà nhìn Vương Nhất.

“Còn chưa hiểu nữa à?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh: “Nhà anh Vương ở Thiên An, không phải là ở Giang Thành, cho nên mới mời tôi đến giữ vị trí chủ tịch, quản lý công ty thay ngài ấy. Hiện tại anh Vương đã lấy được thân phận người đứng đầu chi nhánh Lệ Tinh, đương nhiên tôi không còn là chủ tịch nữa, tất cả những thay đổi trong tập đoàn đều là do anh Vương quyết định.”

“Anh Vương, xin ngài đưa ra chỉ thị.”

Ông ta lập tức quay sang Vương Nhất.

Vương Nhất khoác khoác tay: “Cứ làm theo lời ông nói, sa thải hết tất cả những người nhà họ Hồ.”

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, bọn người Đồng Thắng và Hồ Liễu vô cùng chấn động.

“Thật, thật sự là chủ tịch?”

Ông ta lẩm bẩm.

Bịch.

Ngay sau đó, Đồng Thắng quỳ gối trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ: “Chủ tịch, tôi sai rồi.”

“Chủ tịch, chúng tôi cũng sai rồi.”

Vẻ mặt bọn người Hồ Liễu trở nên nhăn nhó.

Ngay cả biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên cũng âm trầm hơn: “Anh thật sự là chủ tịch?”

Vương Nhất không thèm để ý, anh nhìn về phía sắc mặt âm trầm của Hồ Vĩnh Như: “Toàn bộ kế hoạch là do cô nghĩ ra đúng không?”

“…”

Hồ Vĩnh Như im lặng không nói.

“Quá kém.”

Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Nhất khiến Hồ Vĩnh Như tức giận nghiến răng.
 
Chương 1420


CHƯƠNG 1420

“Anh nói cái gì?”

Dường như là cô ta bị sỉ nhục, cứ nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.

“Quá kém.”

Vương Nhất lặp lại một lần nữa, nhìn cô ta rồi nói: “Cô rất giống với một người quen của tôi, nhưng mà cô thua xa cô ta.”

Kém xa cô ta.

Bốn chữ này của Vương Nhất đã mang đến lực sát thương vô cùng to lớn đối với một người có tính tình kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu thua ai như là Hồ Vĩnh Như.

Hô hấp của cô ta lập tức trở nên dồn dập, nhìn chằm chặp vào Vương Nhất, cả người phát run.

Thấy Hồ Vĩnh Như như vậy, Hồ Vĩnh Hiên liền biến sắc, anh ta trấn an: “Em à, tỉnh táo lại đi…”

Hồ Vĩnh Như hất mạnh tay Hồ Vĩnh Hiên ra, trong mắt của cô ta chỉ còn có một mình Vương Nhất.

“Anh nói lại một lần nữa xem.”

Gương mặt xinh đẹp của Hồ Vĩnh Như trở nên vặn vẹo, trừng mắt nhìn Vương Nhất.

Hồ Vĩnh Hiên nhìn Vương Nhất và Hồ Hoàng Việt với sự phẫn nộ, uy hiếp nói: “Chọc giận tôi thì còn có hi vọng có thể sống sót, chọc giận em gái tôi thì các người chỉ có một con đường chết.”

Bọn họ cảm thấy rất ngột ngạt, duy nhất chỉ có Vương Nhất là vẫn thờ ơ lạnh nhạt mà cười: “Vậy à, cô ta có bản lĩnh gì chứ?”

Hồ Vĩnh Hiên cười lạnh: “Ở phố Wall, con bé được gọi là người phụ nữ thần bí đến từ phương Đông, tài trí song toàn, ở phố Wall đều có truyền thuyết của con bé, bởi vì em gái của tôi mà tôi mới có thể vào thương hội Giang Bình, vậy mà anh lại dám xúc phạm nó?”

Hồ Vĩnh Như không nói gì, nhưng ánh mắt tức giận đã đủ để chứng minh.

“Phố Wall?”

Vương Nhất ngạc nhiên một lúc, anh nhớ mang máng sau khi Lý Khinh Hồng tốt nghiệp đại học cũng đã đến phố Wall học tập một khoảng thời gian rồi mới về nước gầy dựng tập đoàn Lệ Tinh.

“Sao vậy, ghê gớm lắm à?”

Hồ Vĩnh Hiên nhìn Vương Nhất với vẻ mặt khinh thường: “Cho dù anh là người sở hữu tập đoàn Cự Phong chân chính thì cũng không có cách nào có thể so sánh với em gái tôi, chứ đừng nói chi là xua đuổi con bé.”

“Nó có mặt ở tập đoàn Cự Phong, chắc chắn sẽ mang đến tiền tài cho tập đoàn Cự Phong, nếu như phải nói thì vị trí chủ tịch này của anh cũng nên giao cho nó làm.”

Phương Huệ và Lý Mộng Đình không hề tưởng tượng nổi mà nhìn Hồ Vĩnh Như, có làm như thế nào cũng không ngờ rằng cô gái trông yên tĩnh lại có tài về mặt kinh doanh như thế.

Phố Wall chính là nơi mà đồng bào ở nước ngoài chọn làm địa điểm phát triển, chỉ cần đến phố Wall, sau khi về nước thì chính là tinh anh được đào tạo ở nước ngoài.

Chứ đừng nói là đã tạo ra thành tựu ở phố Wall.

Xem ra là cô gái này không hề tầm thường.

Hồ Hoàng Việt biết nhiều hơn một chút, nếu như không có chuyện gì xảy ra, cô ta và Hồ Vĩnh Hiên được nhà họ Hồ xem là người sẽ được gia tộc truyền lại vị trí gia chủ.
 
Chương 1421


CHƯƠNG 1421

Hồ Vĩnh Như lại ngồi xuống, hơi hất cầm lên, dùng ánh mắt của vương giả mà nhìn Vương Nhất.

Nhưng ánh mắt của Vương Nhất vẫn bình thản như cũ, chuyện mà Hồ Vĩnh Như lấy làm kiêu ngạo, anh cảm thấy nó chẳng đáng để nói tới.

Bởi vì hai người phụ nữ có thể gây ra biến đổi trong cuộc đời anh, người nào cũng tài giỏi hơn cô ta.

Anh nhìn Hồ Vĩnh Như, cười nói: “Nếu như cô đã đến từ phố Wall, vậy chắc chắn đã nghe qua hai cái tên, Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như.”

Trong mắt Hồ Vĩnh Như có vẻ kinh ngạc xuất hiện, nhưng mà rất nhanh nó lại trở về như cũ.

“Đương nhiên đã từng nghe nói.”

Cô ta từ tốn nói: “Hai đàn chị này lớn hơn tôi hai khóa, những gì mà tôi đã làm ở phố Wall, bọn họ cũng đã từng làm.”

“Vậy mà anh lại biết hai người bọn họ?”

Hồ Vĩnh Như nhìn Vương Nhất với vẻ nghiền ngẫm.

Lời này vừa mới nói ra, nụ cười trên mặt của Vương Nhất liền trở nên khác thường.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình cũng nhìn Vương Nhất và Hồ Vĩnh Như với ánh mắt quái dị.

Chẳng lẽ cô ta không biết Lý Khinh Hồng là vợ của Vương Nhất à?

Ngay cả Kim Thúy Như cũng như thế, năm năm trước thiếu chút nữa là đã trở thành vợ của Vương Nhất.

Vương Nhất không vạch trần, chỉ là tiếp tục hỏi: “Cô rất sùng bái bọn họ ư?”

“Đương nhiên rồi, hai người bọn họ được gọi là kinh điển sống của thế giới kinh doanh ở phố Wall, lúc trước khi bọn họ về nước có rất nhiều ông trùm kinh doanh phố Wall cảm thấy tiếc hận vì điều đó.”

“Lý Khinh Hồng chính là vợ tôi.”

Vương Nhất cười nói.

“…”

Lời này vừa mới nói ra, cả phòng họp liền trở nên yên tĩnh.

Sắc mặt của bọn người Phương Huệ và Hồ Hoàng Việt vẫn bình thường, còn đám người Hồ Vĩnh Hiên, Đồng Thắng và Hồ Liễu lại nhìn Vương Nhất giống như là nhìn quỷ.

Hồ Vĩnh Như khẽ mím môi, kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất châm một điếu thuốc, thờ ơ nói: “Ngay cả Kim Thúy Như tôi cũng rất thân, chút thành tích này của cô làm sao tôi có thể vừa mắt được chứ?”

“Tôi không tin.”

Hồ Vĩnh Như phẫn nộ nhìn Vương Nhất: “Anh đừng có sỉ nhục đàn chị của tôi.”

Vương Nhất không nói gì, anh chỉ tùy ý bấm gọi cho Lý Khinh Hồng.

“Em nghe đây, sao vậy?”

Rất nhanh, trong điện thoại liền truyền đến giọng nói bình thản của Lý Khinh Hồng: “Có phải là chi nhánh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?”

Vương Nhất cười cười nói nói: “Chuyện ngoài ý muốn thì không có, nhưng mà chuyện bất ngờ thì có không ít đó, ở đây có đàn em của em này, em có muốn nói chuyện một chút không.”

“Đàn em hả?”

Lý Khinh Hồng ngạc nhiên hỏi: “Đàn em nào vậy?”
 
Chương 1422


CHƯƠNG 1422

Vương Nhất trực tiếp đưa điện thoại di động qua, Hồ Vĩnh Như lại không dám nhận điện thoại của anh.

“Cô là ai thế?”

Giọng nói của Lý Khinh Hồng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Dựa vào trí thông minh của Lý Khinh Hồng rất dễ để đoán được bên phía Vương Nhất đã xảy ra chuyện gì đó.

Nghe thấy giọng nói này, Hồ Vĩnh Như run rẩy cả người, gương mặt xinh đẹp tái nhợt.

Cô ta quá quen thuộc với giọng nói này.

Chính là thần tượng của cô ta.

“Đàn, đàn chị…”

Giọng nói của Hồ Vĩnh Như phát run, trái tim đập thình thịch.

Sau đó, âm thanh của cô ta trở nên bình thường hơn nhiều: “Đàn chị, chị có còn nhớ em không, em là Hồ Vĩnh Như đây.”

“Hồ Vĩnh Như?”

Lý Khinh Hồng suy nghĩ một hồi, có chút ấn tượng và cái tên này, cô hỏi: “Đàn em mà Vương Nhất nói tới là cô à?”

“Là em.”

Giọng nói của Hồ Vĩnh Như lập tức trở nên kích động: “Đàn chị, chị biết em không?”

“Không biết.”

Lý Khinh Hồng tuyệt nhiên không cho Hồ Vĩnh Như thể diện, cô lạnh giọng nói: “Nhưng nếu như cô cản trở kế hoạch chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

Tút tút tút.

Nói xong liền cúp điện thoại.

Vương Nhất lướt tìm số điện thoại của Kim Thúy Như, anh cười nói với Hồ Vĩnh Như: “Năm năm trước suýt chút nữa là tôi đã kết hôn với Kim Thúy Như, cô có muốn tâm sự với cô ta luôn không?”

Hồ Vĩnh Như nhịn không được mà lùi bước, cô ta kinh ngạc hốt hoảng nhìn Vương Nhất.

“Rốt, rốt cuộc thì anh là ai?”

Giọng nói của cô ta mang theo hoảng sợ.

“Tôi là người đứng đầu công ty con của tập đoàn Lệ Tinh ở Giang Thành, tên là Vương Nhất.”

Vương Nhất cười nói với Hồ Vĩnh Như: “Đồng thời cũng là chủ tịch tập đoàn Cự Phong, chuyện hợp tác của hai bên là do một mình tôi quyết định. Còn bây giờ, các người đã bị sa thải.”

Hồ Vĩnh Như đã không còn vô lễ với Vương Nhất như trước, thay vào đó là sự e dè.

Một người cưới Lý Khinh Hồng, đồng thời thiếu chút nữa kết hôn với Kim Thúy Như, có thể là người bình thường được à.

“Chúng ta đi thôi.”

Hồ Vĩnh Như không hề do dự chút nào mà quay người rời đi.

“Em à.”

Hồ Vĩnh Hiên muốn gọi Hồ Vĩnh Như lại, nhưng cô ta đã đi rồi.
 
Chương 1423


CHƯƠNG 1423

“Các người còn muốn ở lại ư?”

Vương Nhất cười hỏi.

Hồ Vĩnh Hiên nhăn mặt.

“Chuyện này chưa xong đâu.”

Hồ Vĩnh Hiên hung hãn nói: “Những chuyện mà anh làm chắc chắn sẽ truyền đến tai thương hội Giang Bình, tập đoàn Cự Phong sắp xong rồi.”

Nói xong liền nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Sau khi Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như rời khỏi tòa nhà Cự Phong, bọn họ yên vị ngồi trên xe trở về nhà họ Hồ.

Trên đường đi, Hồ Vĩnh Như nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đến xuất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Biểu cảm trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lại dữ tợn: “Em à, chẳng lẽ chuyện này cứ bỏ qua như vậy à?”

Hồ Vĩnh Như liếc mắt nhìn anh ta: “Anh còn muốn như thế nào?”

Biểu cảm trên mặt của Hồ Vĩnh Hiên rất dữ tợn: “Em à, em đừng có quên trên người chúng ta gánh vác ý chí của gia tộc, chúng ta phải đoạt được tập đoàn Cự Phong trở về.”

“Nhưng chúng ta vừa mới đến đó không lâu thì đã bị đuổi ra rồi, tập đoàn Cự Phong của Hồ Hoàng Việt là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.”

Anh ta rất không cam lòng, nhất là Vương Nhất còn sỉ nhục anh ta, làm cho anh ta tức giận muốn điên lên được.

Nhưng anh ta nhìn sang Hồ Vĩnh Như, sắc mặt của cô ta vẫn bình tĩnh, bộ dạng như là không hề tức giận.

“Em không tức giận à?” Anh ta hỏi.

Hồ Vĩnh Như rất bình tĩnh: “Không phải là em thua bởi anh ta mà là em thua bởi đàn chị Lý Khinh Hồng và đàn chị Kim Thúy Như, tuyệt đối không mất mặt.”

Dừng lại một chút, cô ta lại nói: “Sau khi chuyện này qua đi, anh đừng hận anh ta, nếu không thì chỉ tự diệt vong mà thôi, có hiểu chưa?”

“Hiểu rồi.”

Hồ Vĩnh Hiên đáp lời, nhưng biểu cảm lại trở nên lạnh lùng.

Anh ta soạn một tin nhắn rồi gửi đi.

Ở tập đoàn Cự Phong, sau khi Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như đi khỏi, Hồ Hoàng Việt liền ngồi phịch xuống ghế.

Hai anh em này thật là khó lường, nếu như không phải gặp Vương Nhất thì chưa chắc Hồ Hoàng Việt có thể làm gì được bọn họ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khôi phục lại tinh thần, nhìn Vương Nhất rồi nói: “Anh Vương, để ngài chê cười rồi.”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Ông đã làm rất tốt, ít nhất là ông còn có thể gắn gượng trước khí thế mạnh mẽ của bọn họ. Trong kinh doanh, quan trọng nhất là cái gì, không cần tôi nhiều lời nhỉ?”

“Vâng anh Vương.”

Vương Nhất đã nói như vậy, Hồ Hoàng Việt cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Khí thế không chỉ cần trong việc đàm phán kinh doanh, chỉ cần là thương lượng với người khác thì đều cần khí thế.
 
Chương 1424


CHƯƠNG 1424

Lúc này, Phương Huệ hỏi: “Anh Vương, vậy chuyện hợp tác giữa tập đoàn Lệ Tinh và tập đoàn Cự Phong…”

Lúc này, cô ta mới nhắc tới chuyện hợp tác.

Vương Nhất cười nói: “Tôi đều đã ra mặt rồi, đương nhiên chuyện hợp tác giữa hai bên được thiết lập.”

Hồ Hoàng Việt cũng nói: “Sau này, cho dù tập đoàn Cự Phong có nghiệp vụ gì thì chắc chắn cũng sẽ nhớ tới Lệ Tinh, nhanh chóng thành lập mạng lưới quan hệ ở Giang Thành.”

Phương Huệ và Lý Mộng Đình nghe nói như thế cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Các người đến chi nhánh Lệ Tinh trước đi, tôi có chuyện cần bàn với chủ tịch Hồ.”

Vương Nhất đã kêu Phương Huệ và Lý Mộng Đình đi khỏi.

Hồ Hoàng Việt trở nên nghiêm túc hơn, chỉ cần là khi hai người bọn họ đơn độc nói chuyện với nhau thì chắc chắn có chuyện gì đó quan trọng.

Vương Nhất lại cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói chuyện với ông một lúc thôi, khoảng thời gian này tôi sẽ ở Giang Thành, hai ngày cuối tuần vợ tôi cũng sẽ đến Giang Thành một chuyến, cho nên bên phía thương hội Giang Bình có người đến thì phải thông báo cho tôi biết.”

Trong lòng Hồ Hoàng Việt tràn đầy lòng tin: “Vâng anh Vương.”

Ngụ ý của anh Vương Nhất, ngay cả thương hội Giang Bình cũng không thèm quan tâm.

“Còn có một chuyện.”

Ý cười trên mặt Vương Nhất càng sâu hơn: “Tuyết Nhi và Tô Thắm làm việc dưới tay ông, bọn họ như thế nào rồi?”

Hồ Hoàng Việt nói: “Hiện tại đang làm việc trong cấp cơ sở của tập đoàn, trước tiên phải rèn luyện bọn họ một chút, đợi đến khi học đủ rồi thì sẽ thăng chức.”

Vương Nhất nhẹ gật đầu: “Nhanh chóng để hai người bọn họ rèn luyện đi, sau này chi nhánh Giang Thành, thậm chí là cả tổng bộ Thiên An đều sẽ do Tuyết Nhi phụ trách, chắc ông cũng muốn Thắm kế nhiệm tập đoàn Cự Phong nhỉ?”

Hồ Hoàng Việt trịnh trọng gật đầu: “Vâng anh Vương.”

Sau khi Vương Nhất đi rồi, Hồ Hoàng Việt lập tức gọi điện thoại cho thư ký: “Lập tức thăng chức cho Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm lên tổng giám đốc và trợ lý tổng giám đốc.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!



Lý Tuyết Nhi còn không biết là mình đã được đề bạc, cô ta đang gọi điện thoại cho Vương Nhất.

“A lô anh rể, bây giờ anh đang ở đâu vậy?”

Điện thoại vừa mới được kết nối, Lý Mộng Đình liền hỏi.

“Cô nhìn ra phía sau đi.”

Vương Nhất nói.

Lý Tuyết Nhi kinh ngạc, vô thức nhìn lại.

Vương Nhất đang đứng sau lưng cô ta, mỉm cười nhìn cô ta.

“Anh rể.”

Lý Tuyết Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng, kích động nói: “Anh đến đây khi nào thế?”

“Tới từ lâu rồi, địa điểm làm việc sau này của tôi cũng ở tòa nhà Cự Phong, là chi nhánh Lệ Tinh dưới lầu mọi người đó.”

Vương Nhất cười nói.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom