Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1445


CHƯƠNG 1445

Hai trong số đó tiến về phía Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ổn vang lên.

“Cả tôi cũng bị mời ra ngoài sao?”

“Ồ?”

Hạ Phi Long lập tức cau mày, sau đó nhìn về phía phát ra âm thanh liền thấy Vương Nhất đang ngồi trong góc, từ đầu đến cuối không phát ra tiếng nào.

Vì Vương Nhất ngồi ở góc khuất, lại không lên tiếng nên Hạ Phi Long vào phòng lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra anh.

Trong phút chốc, anh ta biến sắc, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng: “Vương Nhất?”

Mọi người đều sững người, bạn trai của Lý Tuyết Nhi và Cậu Hạ quen biết nhau sao?

Bạch Dĩnh ngây người, còn tưởng Hạ Phi Long vì Vương Nhất nên mới đuổi bọn họ đi, cô ta vội vàng giải thích: “Cậu Hạ, bọn tôi và anh ta không thân, có chuyện gì thì anh cứ tính sổ với Lý Tuyết Nhi và bạn trai cô ta là được, không liên quan tới bọn tôi!”

Hạ Phi Long lạnh mặt: “Vả miệng!”

Hai người mặc đồ đen lập tức tiến về phía Bạch Dĩnh.

Chát chát…..Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Rất nhanh, hai bên mặt của Bạch Dĩnh đều sưng vù lên, chồng cô ta không dám nói một lời.

Hạ Phi Long lại nhìn về phía Vương Nhất rồi từng bước từng bước tiến tới chỗ anh: “Anh tới Giang Thành thì thôi, còn dám tới chỗ tôi, anh không sợ chết sao?”

Giọng của Hạ Phi Long ẩn chứa một luồng sát khí.

Vương Nhất vẫn cười bất cần: “Tôi không muốn gây chuyện không có nghĩa là tôi sợ anh, ngược lại, anh là người sợ tôi mới đúng.”

Vương Nhất vừa dứt lời, đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ.

Điên rồi.

Bạn trai Lý Tuyết Nhi điên rồi.

Dám nói chuyện với Cậu Hạ như thế.

Hạ Phi Long cũng nghĩ như bọn họ, ánh mắt anh ta càng thêm lạnh lùng.

Anh ta đang định nói gì đó thì Vương Nhất đã lấy từ trong túi ra một tấm thẻ vàng và một chiếc huy hiệu nhỏ bằng vàng ròng.

“Hai thứ này đủ để làm anh nghe tôi nói thêm mấy câu rồi nhỉ?”

Nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về hai thứ trên bàn.

Bọn họ không biết cái huy hiệu màu vàng kia là gì nhưng còn tấm thẻ vàng kim kia, bọn họ quá quen rồi!

Thẻ VIP cao cấp nhất của Đồng Tước Đài!

Trong phút chốc, tất cả mọi người đều sững sờ, không ai nói được lời nào.

Vương Nhất có thẻ VIP nghĩ là nhưng món ăn và rượu được đưa tới lúc trước chính là vì nể mặt Vương Nhất nên mới tặng.

Ánh mắt của Lý Tuyết Nhi lại rơi trên chiếc huy hiệu kia.

“Huy hiệu Vương thị!”

Hạ Phi Long lập tức cảm thấy áp lực nặng nề.
 
Chương 1446


CHƯƠNG 1446

Lúc trước, trong buổi đấu giá ở Giang Thành, anh ta và Vương Nhất cùng tranh Huy hiệu Vương thị, kết quả anh ta là người thua.

Chỉ cần Vương Nhất có chiếc huy hiệu này cũng đồng nghĩa với việc anh là người của nhà họ Vương ở Yên Kinh.”

Thấy Hạ Phi Long trầm mặc, bọn Bạch Dĩnh, Lương Hà, Từ Thảo càng thêm kinh ngạc.

Vương Nhất cất thẻ VIP và huy hiệu Vương thị vào, sau đó cười haha: “Vì vậy, nể mặt tôi đi, anh ta là bạn của tôi.”

Anh chỉ tay vào Châu Phong.

Ánh mắt Hạ Phi Long lập tức rơi lên người Châu Phong, trên mặt hiện lên chút kinh ngạc.

Châu Phong cũng không nói nên lời vì câu nói của Vương Nhất.

Ngoài sự bàng hoàng ra, trong mắt anh ta còn hiện lên sự cảm kích sâu sắc.

Vương Nhất cứu anh ta rồi!

Hạ Phi Long trầm mặc một lúc, cuối cùng phất tay: “Thả họ ra đi.”

Anh ta nhìn Châu Phong: “Nếu anh đã là bạn của anh ta thì việc này cho qua đi.”

Nói xong, Hạ Phi Long sải bước rời đi.

Hạ Phi Long đã đi được một lúc lâu nhưng phòng bao vẫn chìm trong im lặng.

Châu Phong là người đầu tiên hoàn hồn, anh ta đến trước mặt Vương Nhất rồi cúi người thật sâu.

“Anh Vương, cảm ơn anh!”

Tất cả mọi người đều nghe thấy Châu Phong dùng cách xưng hô rất lịch sự.

Vtn cười cười phất tay: “Chuyện nhỏ thôi.”

Mọi người quay vào bàn, không khí vẫn vui vẻ như lúc trước.

Hệt như khi Bạch Dĩnh vừa bước vào.

Nhưng lúc này, trên bàn ăn dường như có điều gì đó thay đổi.

Trung tâm của cuộc trò chuyện.

Lúc trước, những lời mọi người nói đều liên quan tới Bạch Dĩnh và Châu Phong. Còn hiện tại thì nhân vật chính lại là Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi.

“Lương Hà, thực ra lúc nãy…..”

Lương Hà đẩy cô ta ra.

“Haha, Tuyết Nhi, thì ra bạn trai cậu lợi hại như thế?”

“Từ Thảo, tôi…..”

“Tuyết Nhi, bạn trai cậu làm công việc gì vậy?”

“Chi Du….”

“Hai người đúng là trời sinh một cặp đó.”

Từ Thảo và Vương Chi Du không thèm liếc Bạch Dĩnh một cái mà điên cuồng nịnh bợ Lý Tuyết Nhi, cố gắng hoá giải sự xấu hổ lúc trước.

Sao Lý Tuyết Nhi chấp nhận được chứ, cô ta bình tĩnh nói: “Không giả vờ nữa, Vương Nhất không phải là bạn trai tôi đâu, anh ấy là anh rể của tôi.”

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều biến sắc, nét mặt Châu Phong càng thêm kỳ lạ.
 
Chương 1447


CHƯƠNG 1447

Lương Hà trợn mắt, cười nói: “Đừng giả vờ nữa, anh ấy chính là bạn trai cậu mà, lúc trước tôi thất lễ, muốn xin lỗi ban trai cậu.”

“Anh ấy thật sự là anh rể của tôi, cuộc điện thoại vừa nãy là do chị tôi gọi đến.”

Lý Tuyết Nhi thành thật nói: “Nếu không, mấy người cảm thấy còn ai có thể khiến anh rể tôi để tâm như thế?”

Mọi người ngẫm lại, lúc này mới dám xác định Vương Nhất chính là anh rể của Lý Tuyết Nhi.

Lương Hà còn định nói thêm gì đó thì Châu Phong đã liếc nhìn cô ta, ngăn cô ta hỏi ra.

Anh ta cầm ly rượu tiến tới chỗ Vương Nhất: “Anh Vương, tôi mời anh một ly.”

Vương Nhất vui vẻ cụng ly.

Châu Phong một hơi cạn sạch.

Chỉ là hương vị của ly rượu này có chút phức tạp.

Người đàn ông này hút thuốc lá đặc chế chiến vực, dùng thẻ VIP của Đồng Tước Đài, Hạ Phi Long vừa hận vừa sợ Vương Nhất.

Còn có gì mà anh ta chưa phát hiện chứ?

Châu Phong không cố tìm hiểu, anh ta nhận ra anh ta không thể tưởng tượng nổi.

Bầu trời bao la, làm sao đo được bằng thước?

Nhưng Châu Phong biết một điều, nhất định phải trở thành bằng hữu với Vương Nhất chứ không được trở thành kẻ thù!

Bạch Dĩnh, người hoàn toàn bị ngó lơ, tức giận hét lớn: “Mấy người câm miệng cho tôi!”

Trong phút chốc, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Bạch Dĩnh.

“Mấy người đúng là không cho tôi chút mặt mũi nào cả, buổi họp lớp này do tôi tổ chức cơ mà, mấy người dám làm lơ tôi sao!”

Bạch Dĩnh tức giận nhìn bọn Lương Hà, Từ Thảo, cuối cùng cô ta tức giận nhìn Lý Tuyết Nhi.

Họ ngây người nhìn cô ta, trong mắt không hề tức giận, giống như đang xem một con chó sủa vậy.

Bọn Lương Hà, Từ Thảo tiếp tục vây quanh Lý Tuyết Nhi nói chuyện.

Thấy thế, cơn giận của Bạch Dĩnh càng bùng lên.

Cô ta lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Lý Tuyết Nhi và Vương Nhất: “Hai người cút khỏi đây cho tôi, chỗ này không hoan nghênh hai người.”

Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi đã hút hết sự chú ý của mọi người giành cho cô ta, chỉ cần đuổi họ đi thì bọn Lương Hà mới tiếp tục nịnh bợ cô ta.

Lý Tuyết Nhi cau mày: “Lần này là vì lí do gì?”

Bọn Lương Hà, Từ Thảo cũng thầm tức giận, ánh mắt của Châu Phong cũng lạnh đi không ít.

Từ sau khi Vương Nhất để lộ thân phận thì bọn họ liền cảm thấy Bạch Dĩnh như kẻ ăn mày học đòi mặc long bào vậy, từ trong ra ngoài đều nồng nặc khí chất nhà giàu mới nổi.

Bạch Dĩnh cười lạnh: “Tôi nói rồi, buổi họp lớp hôm nay là do tôi tổ chức, tôi muốn ai cút thì người đó phải cút.”

Lý Tuyết Nhi đang định lên tiếng thì quản lý của Đồng Tước Đài liền lạnh mặt tiến lên.
 
Chương 1448


CHƯƠNG 1448

“Muốn đi thì cũng là cô đi. Cô là cái thá gì mà dám bảo ngài Vương cút?”

Nghe thế, Bạch Dĩnh tức giận nói: “Ông nói cái gì, tôi là khách hàng đó!”

“Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy để tổ chức tiệc, thế mà ông dám bảo tôi cút, ông muốn mất việc đúng không?”

Bạch Dĩnh không hề ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề qua vụ việc Hạ Phi Long vừa rồi và vẫn cao cao tại thượng.

Quản lý của Đồng Tước Đài nói: “Phòng bao này có gì liên quan tới cô sao? Ngài Vương ở đây nên tất cả mọi thứ đều miễn phí. Chút tiền của cô căn bản không đáng một đồng.”

Lời này đã nói đúng trọng tâm. Tuy Bạch Dĩnh là người đặt phòng nhưng họ đã ăn hết những món cô ta gọi rồi.

Bây giờ, những thứ bọn họ ăn đều là đồ Đồng Tước Đài nể mặt Vương Nhất mà tặng.

“Cái gì? Không thể nào!”

Sắc mặt Bạch Dĩnh tệ tới cùng cực: “Không cần nể mặt anh ta, tôi có tiền, tôi thiếu chút tiền đó sao?”

Quản lý bị câu này của cô ta chọc cười: “Cô cảm thấy chút tiền của chồng cô là đủ để bá chủ thiên hạ rồi à?”

“Thứ cho tôi nói thẳng, chút gia sản của chồng cô còn không đáng giá bằng thẻ VIP của ngài Vương kia kìa.”

“Đuổi ra ngoài cho tôi!”

Quản lý phất tay, bảo vệ lập tức xông lên tống Bạch Dĩnh ra ngoài.

Bao Tiến là chồng cô ta cũng bị liên luỵ.

Bạch Dĩnh hét lớn.

“Mấy người dám đuổi tôi, đúng là điên rồi!”

“A! Anh dẫm lên váy của tôi rồi, anh đền nổi không?”

Chát!

Bảo vệ cho Bạch Dĩnh một cái bạt tai: “Cô còn dám hét nữa thì tôi sẽ vả sưng mặt cô!”

Bạch Dĩnh lập tức ngậm miệng.

Hai người bị vứt ra ngoài.

Bao Tiến lấm lem bùn đất, vẻ mặt vô cùng u ám.

Bạch Dĩnh vẫn đang mắng: “Một lũ nghèo khỉ mắt mù, chồng ơi, chúng ta không ngu như bọn họ….”

Bốp!

Bao Tiến đá Bạch Dĩnh ngã lăn ra đất, sau đó túm tóc cát cô ta một cái.

“Tất cả đều tại đồ điếm nhà cô, tưởng có chút đồng cắc là có thể lên trời rồi sao, tiền là của cô sao? Cô là cái thá gì chứ?”

“Ông đây phải đánh chết cô!”

Bao Tiến tát mạnh vào mặt Bạch Dĩnh, sau đó, Bạch Dĩnh hét lên thảm thiết.

“Ly hôn, cô phải ra đi tay trắng cho tôi!”

Cuối cùng, ông ta lạnh lùng nói một câu rồi lái xe rời đi.
 
Chương 1449


CHƯƠNG 1449

Một bên khác, sau khi cơm nước no nê, mọi người liền rời khỏi Đồng Tước Đài.

Vương Nhất đang định dẫn Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm về thì Châu Phong lại đuổi theo.

“Ngài Vương, đợi một chút!”

Ba người Vương Nhất tò mò nhìn Châu Phong.

Châu Phong cười khổ: “Tôi tới để xin lỗi, ngài Vương, thật sự xin lỗi.”

“Tại sao phải xin lỗi?”

Châu Phong nói: “Vì ban đầu anh nói mình là bạn trai của Tuyết Nhi, tôi tin anh cũng cảm nhận được địch ý từ tôi.”

Nghe thế, Vương Nhất mỉm cười: “Rất nhiều người có địch ý với tôi, nhưng anh là người chân thành nhất.”

Vương Nhất lấy bao thuốc đặc chế chiến vực từ trong túi ra rồi ném vào tay Châu Phong.

Châu Phong vội vàng nhận lấy, anh ta nhìn theo hướng bọn Vương Nhất rời đi, ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng.

Đôi khi, muốn một người chân thành với mình cũng rất đơn giản.

Sau khi tiễn Lý Tuyết Nhi và Tô Thắm về biệt thự, Vương Nhất liền lái xe về khách sạn.

Sau đó, anh nhận được điện thoại từ Khương Nhã My.

“Vương Nhất, anh ở đâu….”

Giọng cô ta có chút yếu ớt, nghe như đã bị thương.

Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Khương Nhã My, vẻ mặt của Vương Nhất lập tức thay đổi, anh vội hỏi: “Nhã My, cô đang ở đâu.”

“Bờ sông cạnh Thế Giới Chi Nhãn.”

Khương Nhã My thở hổn hển.

Nghe vậy, Vương Nhất lập tức nói: “Tôi sẽ tới ngay, cô đừng cúp máy.”

Bên kia dường như không có âm thanh, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt và tiếng gió rít.

Vương Nhất lập tức đạp ga, lái xe về phía Thế Giới Chi Nhãn ở Giang Thành.

Thế Giới Chi Nhãn là một công trình mang tính biểu tượng ở Giang Thành, nổi tiếng với hình dáng như một con mắt đang nhìn lên bầu trời.

Xung quanh là bờ sông, cứ hễ đến đêm thì nơi đây có gió rất lớn.

Vương Nhất tăng tốc độ đến cực hạn, trước khi đến Giang Thành, anh và Khương Nhã My đã có chút mâu thuẫn.

Khương Nhã My phát hiện Tiêu Minh chưa chết, liền muốn Vương Nhất cùng đi tìm Tiêu Minh.

Nhưng Vương Nhất lại nghi ngờ anh ta không còn là Tiêu Minh mà bọn họ từng quen nữa.

Cứ thế, hai người cãi vã rồi Khương Nhã My một mình đến Giang Thành tìm Tiêu Minh.

Xem ra trên đường, cô ta đã bị ai đó tấn công.

Anh không ngừng lẩm bẩm trong lòng: “Nhã My, cô đừng xảy ra chuyện gì đó….”

Hai mươi phút sau, Vương Nhất chạy tới bờ sông bên cạnh Thế Giới Chi Nhan.

Đập vào mắt anh là một đống máu kinh người.
 
Chương 1450


CHƯƠNG 1450

Trên đá hai bên và cây liễu bên bờ sông có những vết đao rất rõ ràng, có vẻ như cả hai đã đánh nhau tại đâu.

Vương Nhất ngồi xổm xuống, anh dùng ngón tay lau vết máu trên mặt đất, ánh mắt đột nhiên trở nên ngưng trọng.

Máu này có màu đỏ sẫm.

Nhưng máu người phải trải qua một thời gian dài khô và đông lại mới biến thành màu đỏ sẫm.

Đột nhiên, Vương Nhất phát hiện một vết máu khác, vết máu này có màu đỏ tươi kéo dài về phía trước.

Vương Nhất lập tức đi dọc theo vết máu.

Chẳng bao lâu, anh tìm thấy Khương Nhã My đang dựa vào thân cây.

Cô ta vẫn mặc chiếc áo khoác da đen thường mặc, nhưng hiện giờ nó đã dính đầy máu.

Sắc mặt cô ta tái nhợt như tờ giấy, vừa nghe thấy tiếng bước chân, Khương Nhã My liền yếu ớt mở mắt ra.

Nhìn thấy Vương Nhất, cuối cùng cô ta cũng yên tâm mỉm cười rồi lại nhắm mắt lại.

“Nhã My!”

Vương Nhất vội vàng chạy tới đỡ cô ta dậy.

Lúc cô ta đứng dậy, Vương Nhất mới nhận ra trên lưng Khương Nhã My có một vết đao dài 30 cm, hệt như đang bị một con rết xấu xí quấn quanh.

Ngoài ra trên bụng còn có một vết đạn.

Viên đạn không vào quá sâu nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối ca.r

“Chuyện gì đã xảy ra? Sao cô lại bị tấn công?”

Vương Nhất sầm mặt hỏi.

Khương Nhã My hít một hơi thật sâu rồi từ từ nói.

“Tiêu Minh đã từng xuất hiện ở đây.”

“Sau đó thì sao?”

“Tôi đi theo anh ấy nhưng lại bị mất dấu, vừa quay đầu thì bị ai đó tấn công rồi.”

“Cô có thấy kẻ tấn công trông như thế nào không?”

Vương Nhất hỏi.

Khương Nhã My lắc đầu: “Họ mặc một thân đồ đen, mang mặt nạ, chắc là người của U Hồn.”

“Bọn họ có hai người. Một người dùng đao đấu cận chiến, một người dùng súng đánh lén trong bóng tối. Sau khi trúng đạn thì tôi mới bị trọng thương.”

Vương Nhất không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vết máu đen trên đường.

Đồng thời, anh vẫn còn một câu hỏi nữa chưa hỏi.

Tại sao họ đã giết Khương Nhã My bị trọng thương nhưng lại không giết cô ta.

Vương Nhất cõng Khương Nhã My lên trên lưng: “Đi thôi, tới chỗ của tôi.”

Sau khi trở về khách sạn, anh đặt Khương Nhã My lên giường.

Tấm trải giường trắng như tuyết ngay lập tức bị nhuộm đỏ vì máu.
 
Chương 1451


CHƯƠNG 1451

“Đừng cử động, tôi đi lấy băng gạc và thuốc sát trùng.”

Ngay sau đó, Vương Nhất mang theo thuốc sát trùng, băng gạc, nhíp, cộng thêm một cái khăn tắm màu trắng quay lại, sau đó anh nhẹ nhàng cuộn lại áo da của Khương Nhã My lên.

Vùng bụng dưới bị trúng đạn đang máu me be bét.

Vương Nhất nhìn cô ta một cái: “Nhịn một chút, ở đây không có thuốc tê, cô sẽ rất đau đó.”

Khương Nhã My cầm khăn lên rồi cắn: “Làm đi.”

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng.

Thấy thế, Vương Nhất không còn do dự nữa, anh trực tiếp xuống tay.

“A……”

Cái nhíp còn chưa tiến vào nhưng Khương Nhã My đã run rẩy kịch lên, sau đó cô ta còn hét lên.

Cô ta cắn chặt chiếc khăn, hai tay nắm lấy ga giường, lực đạo mạnh tới nỗi sẽ rách tấm ga.

Vương Nhất nhìn thấy, nhưng không dừng lại, mà tiếp túc đưa nhíp đi vào sâu hơn.

“A!”

Khăn trong miệng Khương Nhã My rơi ra, gân xanh trên tay cô ta nổi lên, trên người đổ đầu mồ hôi lạnh khiến cô ta trông như vừa được vớt lên từ dưới sông.

Đúng lúc này, một cánh tay duỗi ra trước mặt Khương Nhã My.

Khương Nhã My không chút suy nghĩ cắn lên cánh tay đó.

Cả người Vương Nhất cũng run lên.

Nhưng anh vẫn tập trung tinh thần gắp viên đạn ra.

Lúc này, Khương Nhã My cũng ngừng run, cô ta nhả miệng ra.

Cánh tay Vương Nhất rỉ máu, trên tay có một hàng dấu răng rõ ràng.

Vương Nhất vội vàng dùng băng gạc quấn vết thương lại.

“Còn sau lưng nữa!”

Khương Nhã My nói

Cô ta xoay người

Nhìn khóa kéo trên áo khoác da của Khương Nhã My, Vương Nhất hơi do dự.

“Còn chần chờ gì nữa?”

Khương Nhã My nghiến răng nói: “Xem cũng xem rồi, có phải anh chưa xem bảo giờ đâu!”

Vương Nhất cứng người, anh biết cô ta đang nhắc tới chuyện hồi trước anh đi nhầm vào phòng thay đồ

“Xin lỗi.”

Vương Nhất kéo khoá xuống rồi bôi thuốc sát trùng lên.

Lần này, Khương Nhã My không kêu nữa, bởi vì cô ta đã ngất đi rồi.



Không biết đã bao lâu trôi qua, Khương Nhã My từ từ tỉnh dậy.

Vương Nhất đang ngồi trên sô pha uống rượu, một bên cánh tay anh quấn một lớp băng dày.

“Dậy rồi à?!
 
Chương 1452


CHƯƠNG 1452

Vương Nhất nhìn Khương Nhã My.

Khương Nhã My áy náy nói: “Xin lỗi, cắn anh thành thế này.”

Vương Nhất lắc đầu: “Xin lỗi gì chứ, hồi ở Bắc Cảnh, không phải chúng ta đều như thế này sao?”

Khương Nhã My im lặng.

Ở Bắc Cảnh, người bị thương là quan trọng nhất.

Mọi người sẽ giang tay ra để đối phương căn và cùng nhau chịu đau.

Cô ta đến bên cạnh Vương Nhất rồi rót một ly rượu: “Có lẽ tôi nên nghe lời anh, không cần hấp tấp như vậy.”

Cô ta nhấp một ngụm rồi lại tự rót cho mình hết ly này tới ly khác.

Cuối cùng nốc hết bình rượu.

Choang!

Chai rượu bị ném xuống đất, vỡ tan tành.

Hai mắt Khương Nhã My đỏ lên,

“Đã ba năm trôi qua rồi, anh ấy vẫn là vết sẹo trong lòng tôi. Tôi đã bao lần tự nhủ với bản thân rằng anh ấy sẽ không quay lại, nên tìm một người mới rồi, chúng tôi không nên bỏ lỡ nhau nữa.”

Vương Nhất im lặng, sau đó nở nụ cười: “Nhưng chúng ta lại không thể xuyên không.”

“Cô uống say rồi.”

Vương Nhất cõng Khương Nhã My lên giường, còn anh thì ngồi trên sô pha ngắm bình minh.

Cốc cốc cốc!

Không biết đã trôi qua bao lâu, Vương Nhất lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ai?”

Vừa mở cửa, Vương Nhất liền thấy Lý Khinh Hồng cùng Vương Tử Lam đang đứng trước cửa, mỉm cười nhìn anh.

“Khinh Hồng?”

Vương Nhất biến sắc, cả người lập tức tỉnh táo.

Thấy Lý Khinh Hồng tới, anh thực sự muốn ngất tại chỗ.

“Khinh Hồng, sao em lại tới đây?”

Vương Nhất hỏi theo phản xạ có điều kiện, sững sờ như vừa gặp ma.

Lý Khinh Hồng nhíu mày: “Hôm nay là cuối tuần, chúng ta đã nói là cuối tuần đưa Tử Lam đến chỗ anh rồi mà.”

Lúc này Vương Nhất mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần.

Anh lập tức có cảm giác, thảm hoạ sắp ập tới.

Khương Nhã My đang nằm trong phòng anh, nếu Lý Khinh Hồng nhìn thấy thì với tính cách của cô, không biết sẽ gây ra chuyện gì đây.

Vương Nhất hít một hơi thật sâu rồi nặn ra một nụ cười: “Khinh Hồng, em tới chỗ Phương tổng và Mộng Đình được không….”

Ánh mắt Lý Khinh Hồng lập tức thay đổi, cô thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ tới tình huống trong phòng.
 
Chương 1453


 

CHƯƠNG 1453

Trong phút chốc, sắc mặt cô tái mét.

Nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

“Tránh ra!”

Cô lạnh lùng nói.

Vương Nhất không còn cách nào khác đành phải tránh sang một bên.

Lúc này, anh cảm thấy thế giới muốn sụp đổ.

Sau khi Lý Khinh Hồng vào cửa, cô kinh ngạc nhìn thấy Khương Nhã My đang nằm trên giường.

Sau khi ngây người vài giây, cô tức giận rống lên: “Vương Nhất!”

Âm thanh này cũng đánh thức Khương Nhã My.

Cô ta mở mắt ra, thấy Lý Khinh Hồng đang trừng mắt nhìn mình liền lập tức trở nên hoảng hốt,

“Không phải, cô Lý, không phải như cô nghĩ đâu…..”

Khương Nhã My vội vàng xuống giường giải thích, nhưng vì quá kích động nên vết thương đã được băng bó lại rách ra, máu tươi tuôn ra như suối.

Cô ta đau đớn ngã xuống đất.

“Nhã My!”

Vương Nhất vội vàng chạy tới đỡ cô ta lên.

Lý Khinh Hồng như bị sét đánh.

Cô lập tức rơi nước mắt.

“Được, Vương Nhất, anh được lắm, tôi tin tưởng anh như thế mà anh lại đối xử với tôi thế này.”

Lý Khinh Hồng cực kỳ đau lòng, cô ôm Vương Tử Lam định rời đi.

Vương Tử Lam không muốn đi: “Mẹ ơi, mình đi đâu thế? Ba ở đây mà…”

“Anh ta không phải ba của con! Con không người ba như vậy!”

Lý Khinh Hồng bế Vương Tư Lam rời đi.

Vương Tử Lam lập tức bật khóc: “Con muốn ba cơ!”

Lý Khinh Hồng vẫn không nhìn lại, cô chỉ ôm Vương Tử Lam rời đi.

Vương Nhất lập tức đuổi theo: “Khinh Hồng, em đừng hiểu lầm, cô ấy đang bị thương…..”

“Cô ta ngủ với anh rồi, còn hiểu nhầm gì nữa.”

Lý Khinh Hồng nhìn Vương Nhất với ánh mắt căm hận.

“Khinh Hồng…”

Vương Nhất muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lý Khinh Hồng ngắt lời: “Cút ngay, bây giờ tôi không muốn gặp anh!”

Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu.

Hiện tại Lý Khinh Hồng ghét Vương Nhất đến tận xương tủy.

Động tĩnh bên ngoài cũng thu hút sự chú ý của Phương Huệ và Lý Mộng Đình. Họ vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Lý Khinh Hồng nước mắt lưng tròng rời đi.

“Lý tổng, cô tới khi nào vậy…. có chuyện gì vậy?”

“Tránh ra!”
 
Chương 1454


CHƯƠNG 1454

Phương Huệ định đuổi theo để hỏi, nhưng lại bị Lý Khinh Hồng quát nên không dám tiến lên.

Nhưng khi quay lại và nhìn thấy Khương Nhã My bên cạnh Vương Nhất, họ đã hoàn toàn hiểu ra.

“Xin lỗi.”

Khương Nhã My áy náy nói.

Nếu ngày hôm qua cô ta không gọi cho Vương Nhất và quấy rầy anh thì đã không xảy ra chuyện thế này.

Nhưng cô ta cũng không còn cách nào khác. Nếu không có Vương Nhất thì có lẽ cô ta đã mất máu mà chết rồi.

“Không sao, tôi sẽ đi giải thích sau.”

Vương Nhất không để tâm lắm.

Phương Huệ và Lý Mộng Đình bước vào, thấy tấm ga trải giường nhuốm máu trong phòng và gương mặt tái nhợt của Khương Nhã My, họ liền biết mình đã hiểu nhầm rồi.

Lúc này họ có chút nôn nóng: “Lý tổng hiểu lầm rồi, sao anh không giải thích?”

Vương Nhất lắc đầu: “Bây giờ giải thích cô ấy cũng không chịu nghe, chờ cô ấy bình tĩnh lại rồi đi.”

Ở bên kia, Lý Khinh Hồng đã đi một quãng khá xa, Vương Tử Lam trong lòng cô cũng đang khóc đòi ba.

Lý Khinh Hồng cứ đi cứ đi nhưng trong lòng cảm thấy có chút hối hận.

Cô cũng biết người phụ nữ trong phòng là chị dâu của Vương Nhất-Khương Nhã My.

Đồng thời, cô cũng nhìn thấy tấm ga trải giường nhuốm máu và vết thương trên người của Khương Nhã My, cô biết rõ giữa hai người không có chuyện gì, là cô đã hiểu lầm.

Nhưng cô cũng là một người phụ nữ mà!

Chồng mình ở cùng phòng với một người phụ nữ khác, dù biết chuyện không ra gì nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đột nhiên, cô dừng lại.

Vương Tử Lam rụt rè nói: “Mẹ ơi, chúng ta trở về tìm ba nhé?”

Lý Khinh Hồng quay đầu, thấy con đường vắng không có ai đuổi theo.

Ngay lập tức, cơn giận dữ đã lắng xuống lại bùng lên.

“Khốn nạn, còn không biết đuổi theo!”

Lý Khinh Hồng tức giận bừng bừng, cô không định quay lại mà định đợi Vương Nhất tới chỗ mình chủ động xin lỗi.

Chừng nào Vương Nhất còn chưa tới thì cô sẽ không trở về.

“Mẹ ơi, tiếp theo chúng ta đi đâu?” Vương Tử Lam hỏi

Lý Khinh Hồng mỉm cười: “Mẹ dẫn con đến công viên giải trí.”

Sau đó, họ leo lên một chiếc taxi: “Đi công viên giải trí Giang Thành.”

Vương Nhất dặn dò Hồ Hoàng Việt truy tìm tung tích của Lý Khinh Hồng.

Khi biết Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đến công viên giải trí, Vương Nhất liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh biết Khinh Hồng đã nhận ra mình hiểu lầm anh, nhưng cô sĩ diện nên muốn đợi anh tới xin lỗi.

“Tôi đi trước đây.”
 
Chương 1455


CHƯƠNG 1455

Khương Nhã My vẫn áy náy, sau khi băng bó vết thương xong, cô ta định rời đi.

Vương Nhất kéo cô ta lại: “Cô đi làm gì, giữa chúng ta cũng không có chuyện gì. Nếu cô rời đi thì ngược lại sẽ khiến Khinh Hồng cảm thấy có gì đó.”

“Cô cứ tiếp tục ở khách sạn tĩnh dưỡng đi, bây giờ tôi đi xin lỗi.”

Nói xong, Vương Nhất liền rời khỏi khách sạn.

Cùng lúc đó, một chiếc Buick màu đen cách taxi của Lý Khinh Hồng không xa.

Người trong xe gọi điện thoại: “Đã xác nhận người phía trước là vợ và con gái của Vương Nhất.”

“Rất tốt.”

Một giọng nam u ám đột nhiên vang lên trong điện thoại: “Bắt bọn họ tới đâu, tôi phải cho hắn biết nỗi đau mất vợ là như thế nào.”



Lý Khinh Hồng đưa Vương Tử Lam đến công viên giải trí, lúc này hai người đàn ông đang từng chút một tiếp cận họ.

Vương Tử Lam đang ngồi trên đu quay trong khi Lý Khinh Hồng đang nghỉ ngơi bên ngoài.

Đột nhiên, cổ cô lạnh toát, toàn thân cứng đờ.

Một con dao găm lạnh lẽo đang đặt dưới cổ cô.

Hai người đàn ông đến ngay sau lưng cô.

Lý Khinh Hồng lập tức đứng lên, cảnh giác hỏi.

Một người đàn ông lãnh đạm nói: “Chủ nhân của tôi muốn nói chuyện với cô, cô phối hợp một chút thì bọn tôi sẽ không làm gì cô.”

Lý Khinh Hồng cực kỳ bình tĩnh: “Được, tôi sẽ đi gặp chủ nhân của anh, nhưng anh phải tha cho con gái của tôi.”

Người đàn ôngbật cười: “Đừng có mơ, con gái của cô cũng phải đi theo.”

“Cô nói thử xem, ngay khi vòng đu quay này kết thúc, cô bé bước ra và không thấy mẹ mình nữa thì nó sẽ nghĩ như thế nào?”

Người kia cười lớn.

Hai mắt Lý Khinh Hồng lập tức đỏ lên, cô cắn vào mu bàn tay của người đàn ông.

“A!”

Bàn tay của người đàn ông đang cầm dao bỗng ứa máu, hắn ta hét lên.

Ngay sau đó, sắc mặt của hắn liền trở nên vặn vẹo: “Tiện nhân, dám cắn tao, vậy thì mày phải chết!”

Người đàn ông dùng dao đâm vào cổ Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng vô thức nhắm mắt lại.

Nhưng rất lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cô lại mở mắt ra.

Vương Nhất đã xuất hiện bên cạnh cô từ lúc nào không rõ, một tay anh đang giữ chặt cổ tay người đàn ông.

“Mày dám động vào cô ấy.”

Trong mắt Vương Nhất tràn đầy sát ý.
 
Chương 1456


CHƯƠNG 1456

“Vương Nhất!”

Lý Khinh Hồng lập tức bật khóc.

Nhìn Vương Nhất xuất hiện ở bên cạnh cô, Lý Khinh Hồng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Cô không thể không kích động.

Buổi sáng bắt gặp Khương Nhã My ở trong phòng Vương Nhất đã đủ khiến cô cảnh tỉnh rồi.

Mặc dù biết đó là hiểu nhầm, nhưng cô vẫn không có ý định xin lỗi.

Kết quả Vương Nhất không hề đuổi theo, cô còn nghĩ Vương Nhất không yêu cô, kết quả vào thời khắc quan trọng anh lại xuất hiện bên cạnh cô.

“Lý tổng!”

Phương Huệ và Lý Mộng Đình cũng đuổi kịp.

Nhìn thấy cảnh tưởng này, lập tức kéo Lý Kinh Hồng về sau.

“Ba!”

Vương Tử Lam ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, cũng phát hiện ra hình bóng của Vương Nhất, lập tức kích động vẫy tay với anh.

Vương Nhất cũng mỉm cười vẫy tay với cô bé.

Đợi đến khi cô bé quay qua, nụ cười trên mặt Vương Nhất cũng lập tức biến mất, thay vào đó là một luồng sát khí đông cứng lại.

“Buông tay, mẹ nó, anh là ai mà dám động vào tôi?”

Người đàn ông chỉ cảm thấy cổ tay mình sắp bị bóp đến mức biến dạng rồi, vừa đau đớn hét lên, vừa chửi mắng.

“Là người muốn mạng của anh.”

Biểu cảm của Vương Nhất rất lạnh nhạt, ngay sau đó, bàn tay của anh đột nhiên rung rung.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã vang lên, xương cổ tay của người đàn ông đã bị Vương Nhất bóp nát.

“A…”

Người đàn ông theo bản năng muốn hét lên, nhưng Vương Nhất lại bịt miệng ông ta lại, không để cho ông ra hét lên.

Người đàn ông hoàn toàn không còn phát ra tiếng, cổ rũ xuống, ngồi trên ghế.

Bởi vì lúc Vương Nhất bịt miệng ông ta lại, đã bẻ gãy cổ ông ta trước.

Người bên ngoài nhìn vào, giống như anh chỉ vỗ vào cổ đối phương, không thể nhìn ra anh đã giết người.

Phương Huệ, Lý Mộng Đình, Lý Kinh Khuyết nhìn thấy cảnh tượng này mà không thể tin được.

Bọn họ đều từng nhìn thấy dáng vẻ lúc Vương Nhất ra tay, nhưng chứng kiến một lần nữa, vẫn cảm thấy tinh thần chấn động.

Vương Nhất lại nhìn về phía một người đàn ông khác.

Anh ta đã bị dọa sợ, nhìn Vương Nhất với khuôn mặt không thể tin được.
 
Chương 1457


CHƯƠNG 1457

Tất cả những chuyện lúc nãy chỉ xảy ra trong một tia chớp, anh ta còn không biết Vương Nhất ra tay như thế nào, cộng sự của anh ta đã chết rồi.

“Đừng, đừng qua đây…”

Người đàn ông rút dao ra, trên trán, trên mặt đều là mồ hôi.

Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng: “Dẫn Tử Lam đi ăn bánh ngọt đi, lát nữa anh sẽ qua.”

Lý Khinh Hồng gật đầu, biết Vương Nhất muốn đưa người đàn ông kia đến một nơi không có người.

Thứ chờ đợi anh ta chính là địa ngục, sống không bằng chết.

Vương Nhất đi đến trước mặt người đàn ông, nắm cánh tay anh ta, kéo đến một con hẻm nhỏ, âm u khuất, không có người.

“Đừng, đừng giết tôi…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Anh ta bại liệt ở trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt sợ hãi nhìn anh.

“Nói, là ai phái anh đến.”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống anh ta.

Vẻ mặt người đàn ông tái nhợt, lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nói…”

“Vậy sao?”

Vương Nhất ở một nụ cười không mang theo một chút ấm áp nào: “Anh sẽ nói.”

Vừa dứt lời, anh giật lấy con dao của đối phương, giơ thẳng vào miệng anh ta.

Người đàn ông vô cùng kinh hãi, cứ nghĩ Vương Nhất muốn đâm thẳng con dao vào miệng anh ta, không ngờ Vương Nhất chỉ khua khua.

Soạt soạt soạt!

Một lúc sau, tất cả răng của người đàn ông đều bị Vương Nhất đánh gãy.

Như vậy, có thể ngăn anh ta cắn lưỡi tự sát.

Trong miệng người đàn ông toàn là máu, nhưng khuôn mặt Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh, giống như chỉ làm một chuyện rất bình thường.

Cuối cùng anh ta cũng nhận ra một chuyện, người đàn ông này không phải là người mà anh ta có thể đắc tội.

“Tôi không có nhiều thời gian, nên hi vọng trong vòng một phút anh có thể nói cho tôi biết người sai khiến anh, nếu không…”

Vương Nhất ngồi xổm xuống, đột nhiên nắm lấy mấy ngón tay của người đàn ông, cười: “Tôi bẻ gãy mười ngón tay của anh.”

Người đàn ông không nói gì, rõ ràng là không tin.

Vì vậy, Vương Nhất đột nhiên dùng lực.

Răng rắc!

Năm ngón tay của anh ta đều đã bị Vương Nhất bóp gãy.

Người đàn ông không hét lên, bởi vì anh ta đã ngất đi.

Bên cạnh là nhà vệ sinh, Vương Nhất kéo anh ta đi vào trong, nhét đầu anh ta vào bồn cầu.

Ào ào ào…
 
Chương 1458


CHƯƠNG 1458

Người đàn ông đột nhiên tỉnh lại, cả người đều bốc lên mùi hôi thối.

“Ai phái anh đến, nếu không, năm ngón tay còn lại của anh sẽ không còn nữa.”

Vương Nhất mặt không biểu cảm nói.

Người đàn ông nhìn anh với vẻ mặt sợ hãi, nhưng vẫn không nói gì.

Răng rắc!

Vương Nhất lại bẻ gãy năm ngón tay còn lại của anh ta.

Trên mặt anh có thêm một nụ cười hờ hững: “Rất tốt, vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp, nhưng, anh có biết tôi đến từ đâu không?”

“Tôi đến từ biên giới phía Bắc.”

Vương Nhất tự hỏi tự trả lời: “Ở biên giới phía Bắc, đối phó với tù binh bị bắt, có rất nhiều hình phạt tàn khốc. Tôi biết rất rõ những hình phạt này, nên, tôi có một trăm cách có thể khiến anh sống không bằng chết.”

Keng!

Nói xong, anh đá con dao trên mặt đất lên, bắt đầu cắt tóc người đàn ông.

Rất nhanh, tóc đã bị cắt.

Vương Nhất giới thiệu: “Cách thứ nhất gọi là vẽ tranh da đầu.”

“Chính là xem da đầu như một tấm vải, dao chính là bút, vẽ bức tranh mà mình thích.”

Cuối cùng ánh mắt của người đàn ông cũng trở nên vô cùng sợ hãi.

“Không, đừng…”

Cuối cùng anh ta cũng bắt đầu cầu xin.

Vương Nhất lắc đầu: “Đây không phải là điều tôi muốn nghe.”

Nói xong, anh cầm con dao đâm xuống.

“A…”

“U, u!”

Trong con hẻm nhỏ âm u, truyền đến tiếng gào thét thảm thương.

Mười phút sau.

Con dao trong tay Vương Nhất đã dính đầy máu.

Trên da đầu người đàn ông, đã có thêm một vài bức tranh trừu tượng…ngay cả Vương Nhất cũng không biết mình vẽ gì.

Cuối cùng người đàn ông cũng sụp đổ: “Tôi nói! Tôi nói!”

“Là Hồ Vĩnh Hiên!”

….

Trong cửa hàng bánh ngọt.

Cô bé đang vui vẻ ăn bánh ngọt.

“Ba!”

Nhìn thấy Vương Nhất đi đến, Vương Tử Lam lập tức vui mừng vẫy tay.
 
Chương 1459


CHƯƠNG 1459

Trên mặt Lý Khinh Hồng vẫn còn mang theo sự lo lắng: “Sao rồi.”

Trên mặt Vương Nhất mang theo một nụ cười rất thoải mái: “Đã giải quyết xong rồi.”

Ăn xong bánh ngọt, định rời đi, Vương Nhất lại bảo mấy người Lý Khinh Hồng đi trước.

Anh gọi điện thoại cho Lãnh Nhan: “Đến công viên Giang Thành đón tôi.”

Lãnh Nhan lái xe đến: “Thiếu chủ, đi đâu?”

Lần này, cô ta khiêm tốn hơn một chút, không lái Rolls-Royce, mà là một chiếc BMW bình thường.

“Đi đến chỗ ở của Hồ Vĩnh Hiên.”

….

Cùng lúc đó, ở trong một ngôi biệt thự xa hoa nào đó ở Giang Thành.

Một người đang ông đang lo lắng đi đi lại lại, vừa đi, còn không quên nhìn thời gian.

Chính là Hồ Vĩnh Hiên.

“Sao vẫn chưa đến….”

Ông ta cau này, liên tục nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ.

Vù…

Đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng lửa bị tắt.

“Đến rồi!”

Mắt Hồ Vĩnh Hiên sáng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Nhưng lúc đi ra đến cửa, ông ta lập tức sững sờ.

Không phải là Buick, mà là một chiếc BMW màu đen.

Hồ Vĩnh Hiên đột nhiên có một linh cảm không tốt.

Cửa xe được mở ra, một nam một nữ đi ra.

“Vương Nhất? Lại là cậu?”

Nhìn rõ người đến, vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên thay đổi, xoay người muốn bỏ chạy.

Xoạt!

Lập tức, Vương Nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt Hồ Vĩnh Hiên, bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên cao.

“Nghe nói, cậu muốn ra tay với vợ của tôi?”

Lời nói của Vương Nhất rét lạnh, trong mắt hiện lên một tia sát khí.

Lúc này, ánh mắt Vương Nhất lạnh lùng giống như một con dã thú hung dữ, mang theo cả sát khí.

Hồ Vĩnh Hiên biết kế hoạch của mình đã bị bại lộ, không chỉ bại lộ, còn bị Vương Nhất phát hiện.

Ánh mắt của anh ta vô cùng sợ hãi, liều mạng lắc đầu.

Dùng hết toàn bộ sức lực, mới nặn ra được mấy chữ từ trong cổ họng.

“Không…tôi…”

Bịch!

Trong lúc Hồ Vĩnh Hiên phủ nhận, ánh mắt Vương Nhất đã lạnh đi.

Dùng lực ném một cái, Hồ Vĩnh Hiên giống như một con diều đứt dây, đập mạnh vào bức tường của ngôi biệt thự.
 
Chương 1460


CHƯƠNG 1460

Ầm!

Cùng với tiếng vang lớn, bức tường của ngôi biệt thự bị Hồ Vĩnh Hiên đập vào đã xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Cơ thể Hồ Vĩnh Hiên từ từ trượt xuống, cổ họng ngòn ngọt, miệng phun ra máu.

Thịch! Thịch! Thịch!

Tiếng bước chân trầm thấp giống như âm thanh của cái chết.

Hồ Vĩnh Hiên đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cảnh tượng trước mặt khiến đồng tử của anh ta lập tức co rút lại.

Vương Nhất mặt không chút biểu cảm đang đi về phía anh ta, Lãnh Nhan ở phía sau, thậm chí còn rút ra một con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo, quay quay ở trong tay.

“Người của cậu đã khai ra rồi, cậu chính là người đứng phía sau sai khiến bọn họ, cậu còn muốn phủ nhận sao?”

Giọng nói của Vương Nhất vô cùng u ám và lạnh lùng, trong ánh mắt mang theo sự tàn ác.

Lúc anh nhìn từ trên cao xuống, đã phát hiện có một chiếc xe đi theo Lý Khinh Hồng.

Đây cũng là lý do tại sao anh phải lập tức đi đến công viên.

Nếu như anh không phát hiện ra, hoặc đến chậm một bước, Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đã bị đưa đi rồi.

Bất kể là ai muốn hại người thân của anh, Vương Nhất đều không bỏ qua.

“Cái gì mà người tôi thuê, tôi vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi dù chỉ một bước, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy!”

Ánh mắt Hồ Vĩnh Hiên mang theo sự sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự tức giận.

Oành!

Vương Nhất không giải thích thêm với anh ta nữa, lao thẳng về phía Hồ Vĩnh Hiên.

Hồ Vĩnh Hiên sự hãi hét lên một tiếng: “Em gái, xảy ra chuyện rồi!”

Rất nhanh, cửa biệt thự đã được đẩy ra, một cô gái tóc dài mặc đồ ngủ bằng vải lụa đi ra.

“Dừng tay!”

Cô ta tức giận hét lên, đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Lúc này Vương Nhất mới dừng lại, dửng dưng liếc nhìn Hồ Vĩnh Như: “Chuyện này không liên quan đến cô, tránh ra.”

Cơ thể gầy yếu của Hồ Vĩnh Như vẫn đứng chắn trước mặt Vương Nhất.

Trên mặt cô ta toàn là sự tức giận, trừng mắt nhìn Vương Nhất: “Chúng tôi với anh không thù không oán, tại sao lại đánh anh trai tôi?”

“Không thù không oán?”

Vương Nhất cười khẩy một tiếng: “Cô tự hỏi người anh trai tốt của mình xem, rốt cuộc đã làm gì.”

Hồ Vĩnh Như đột nhiên quay đầu lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Hồ Vĩnh Hiên.

Cô ta cảm nhận được sát khí của Vương Nhất, nếu như không phải anh trai cô ta đã làm chuyện gì chạm đến vảy ngược của anh, chắc chắn Vương Nhất sẽ không hung ác như vậy.
 
Chương 1461


 

CHƯƠNG 1461

Hồ Vĩnh Hiên sắp khóc đến nơi rồi: “Anh ta nói anh thuê sát thủ để tìm cách bắt cóc vợ và con gái của anh ta.”

“Cái gì? Đàn chị Lý Khinh Hồng?”

Vẻ mặt Hồ Vĩnh Như lập tức thay đổi, vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Hồ Vĩnh Hiên.

Hồ Vĩnh Hiên lại nói: “Nếu như anh làm thì thôi đi, nhưng anh không hề làm!”

“Em gái, em có thể làm chứng cho anh, cả ngày hôm nay anh đều ở trong biệt thự, đợi một vị khách quan trọng đến.”

Nghe thấy vậy, Hồ Vĩnh Như cũng gật đầu: “Điều này tôi có thể làm chứng, hôm nay chúng tôi đều không rời khỏi biệt thự dù chỉ một bước.”

Vẻ mặt Vương Nhất vẫn lạnh nhạt: “Hai người là anh em sinh đôi, đương nhiên sẽ nói giúp cho nhau, hôm nay ai ra mặt cũng vô dụng, cậu ta nhất định phải chết!”

Nói xong, đẩy Hồ Vĩnh Như ra.

Hồ Vĩnh Như bị đẩy, loạng choạng, cô ta hét lớn: “Mau chạy đi!”

Hồ Vĩnh Hiên cũng không kịp suy nghĩ, chạy vào trong biệt thự.

Hồ Vĩnh Như lại gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh đã có mấy chiếc xe dừng lại, một đám vệ sĩ xông ra, bao vây lấy Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Có vệ sĩ của nhà họ Hồ, trong lòng Hồ Vĩnh Như yên tâm hơn rất nhiều, nhưng vẫn cảnh giác nhìn Vương Nhất.

“Vương Nhất, tôi không biết đàn chị Khinh Hồng đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi không muốn làm lớn chuyện, anh lập tức dẫn người của anh rời đi, tôi sẽ bảo người của tôi lui ra!”

Hồ Vĩnh Như nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, cảm xúc vô cùng kích động.

Vương Nhất lạnh lùng liếc nhìn Hồ Vĩnh Như: “Nhà tổ nhà họ Hồ các cô cũng đã bị tôi dỡ, chỉ dựa vào mấy người này cũng có thể ngăn cản được tôi sao?”

Đương nhiên Hồ Vĩnh Như biết chuyện này, vẻ mặt của cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.

Nhưng, cô ta vẫn lớn tiếng hét lên: “Ra tay!”

Soạt soạt soạt!

Vệ sĩ ở xung quanh lập tức xông về phía Vương Nhất và Lãnh Nhan.

Vương Nhất vẫn không hề di chuyển, cơ thể Lãnh Nhan lại biến mất tại chỗ.

Soạt soạt!

Lãnh Nhan biến thành một đường tàn ảnh, xuyên qua đám vệ sĩ.

Rất nhanh, tất cả vệ sĩ đã nằm dưới đất.

Cảnh tượng này đã khiến linh hồn của Hồ Vĩnh Như chấn động.

Cô ta cứ nghĩ những bảo vệ này ít nhất cũng có thể kéo dài được một chút, không ngờ, nhanh như vậy tất cả đã ngã xuống.

Cả người cô ta run rẩy, từng bước từng bước lùi về sau, nhìn bọn họ với ánh mắt kinh hãi.

Lãnh Nhan đã mạnh như vậy, còn Vương Nhất thì sao?

“Yên tâm đi, bọn họ vẫn còn sống, mục tiêu của tôi chỉ có một mình Hồ Vĩnh Hiên.”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn cô ta, sải bước đi đến.
 
Chương 1462


CHƯƠNG 1462

Trong lòng Hồ Vĩnh Như vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Vương Nhất: “Anh không thể đi vào, chúng tôi không làm gì cả!”

Bị ngăn cản hết lần này đến lần khác, trên mặt Vương Nhất cũng xuất hiện một tia tức giận.

“Sát thủ cũng đã khai ra rồi, người đứng phía sau sai khiến chính là anh trai của cô, cô còn nói không làm cái gì.”

“Cái này là sự thật!”

Hồ Vĩnh Như cũng kích động hét lên với Vương Nhất: “Hôm nay chúng tôi phải gặp mặt thành viên của thương hội Giang Bình, đã hẹn gặp ở đây, nhưng vẫn chưa đợi được bọn họ đến, các anh đã không phân rõ phải trái, trắng đen mà xông đến, còn đánh anh trai tôi bị thương, còn có vương pháp không!”

Mắt cô ta đỏ lên, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng tức giận.

Vương Nhất do dự một lúc, dừng bước lại.

Lãnh Nhan kinh ngạc hỏi: “Thiếu chủ, anh sao vậy?”

Vương Nhất lại xua tay, vẻ mặt sâu xa, nheo mắt lại, đánh giá Hồ Vĩnh Như.

Trong mắt cô ta chỉ có sự sợ hãi, cùng với sự tức giận, không giống như đang giả vờ, mà là thật sự tức giận.

Anh lẩm bẩm: “Lẽ nào, người đàn ông kia, trước khi chết đã nói dối, không phải do bọn họ làm.”

“Các anh nhầm lẫn rồi!”

Hồ Vĩnh Như mặt tràn đầy sự tức giận: “Cho dù anh là người nắm giữ tập đoàn Cự Phong, cũng không thể làm loạn như vậy.”

Nghe thấy âm thanh ở bên ngoài, Hồ Vĩnh Hiên cũng đi ra, nhìn thấy vệ sĩ nằm đầy trên mặt đất, anh ta lập tức bị dọa sợ.

Sau đó tức giận giải thích với Vương Nhất: “Tôi không biết ai đã hãm hại tôi, nhưng tôi thật sự không làm, tôi với em gái hẹn người của thương hội Giang Bình đến để thảo luận công việc, cứ nghĩ là bọn họ đến, không ngờ lại là hai người.”

Vương Nhất đột nhiên rơi vào trầm tư, nhưng bẫn không muốn rời đi như vậy.

“Nếu như không phải là anh làm, tại sao tên sát thủ kia lại nói ra tên của anh?”

“Sao tôi biết được.”

Hồ Vĩnh Hiên gần như bật khóc.

Hồ Vĩnh Như lạnh lùng nói: “Nếu như các anh không tin, có thể đợi người của thương hội Giang Bình đến, rồi tìm chứng cứ từ chỗ bọn họ.”

Vương Nhất vẫn ở lại, cùng đợi người của thương hội Giang Bình đến.

Một lúc sau, hai chiếc xe Lincoln Limousine dáng dài dừng trước của biệt thự.

“Người của thương hội Giang Bình đến rồi!”

Nghe thấy tiếng động, mấy người Vương Nhất lập tức đứng dậy.

Họ thấy có hai người trung niên mặc vest đen đi xuống từ cửa xe của chiếc Lincoln.

Sau lưng mỗi người trung niên, đều có khoảng hai đến ba người có dáng vẻ thư ký.

“Bạch tổng, Từ tổng.”

Hồ Vĩnh Như lễ phép chào hỏi bọn họ.
 
Chương 1463


CHƯƠNG 1463

Trên gương mặt Bạch tổng và Từ tổng lập tức nở nụ cười: “Cô Hồ không cần đa lễ.”

“Vị này là?”

Rất nhanh sau đó, ánh mắt Bạch tổng và Từ tổng chuyển sang người Vương Nhất.

Hồ Vĩnh Như lập tức giới thiệu: “Vị này là chủ nhân thật sự của tập đoàn Cự Phong, ngài Vương, Vương Nhất.”

Cùng với đó, cô ta lại giới thiệu cho Vương Nhất: “Hai vị này là thành viên của thương hội Giang Bình, ngài Bạch Đức Long và ngài Từ Lộc.

Nét mặt Vương Nhất chẳng hề thay đổi, cũng như không hề có ý định bước lên chào hỏi.

Bạch Đức Long và Từ Lộc nheo mắt, đánh giá Vương Nhất: “Anh là chủ nhân thật sự của tập đoàn Cự Phong sao?”

Hồ Vĩnh Như cố gắng mỉm cười: “Bạch tổng, Từ tổng, trước hết tôi muốn xác nhận lại vài chuyện với các ông. Hôm nay người mà hai anh em chúng tôi phải gặp là các ông sao?”

Bạch Đức Long vui vẻ gật đầu: “Dĩ nhiên.”

Nháy mắt Vương Nhất im lặng không nói gì, sắc mặt thay đổi liên tục.

Bây giờ anh hơi nghi ngờ không biết có phải mình tìm nhầm người không.

“Sao vậy?”

Bạch Đức Long và Từ Lộc cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ nên lên tiếng hỏi.

“Không có gì.”

Hồ Vĩnh Như lắc đầu cười: “Chắc là đã xảy ra hiểu nhầm gì đó với ngài Vương.”

Vương Nhất không nói thêm, chỉ bảo: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người.”

Nói xong, anh định rời khỏi đó.

Hồ Vĩnh Hiên lập tức chặn đường anh, gương mặt tràn đầy tức giận: “Anh định rời đi như thế sao?”

“Vậy cậu nghĩ phải thế nào?”

Vương Nhất nhíu mày, hỏi ngược lại.

Hồ Vĩnh Như cũng bước lên một bước: “Chuyện này liên quan đến danh dự của bọn tôi, chúng tôi muốn biết, rốt cuộc ai đang muốn hãm hại bọn tôi.”

“Ngoài ra vợ của anh cũng là đàn chị của tôi có người muốn gây khó khăn cho chị ấy, còn đổ tội cho bọn tôi, tôi chắc chắn phải điều tra rõ ràng!”

Nét mặt cô ta trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói.

Trái lại Vương Nhất lại liếc nhìn Hồ Vĩnh Như mấy lần, sau đó hơi do dự rồi vẫn kể mặt mũi của hai sát thủ kia.

Nghe xong, Hồ Vĩnh Như lắc đầu: “Bọn tôi không biết hai người đó, còn về anh, quả thật anh trai tôi có ý định trả thù anh, nhưng đã bị tôi ngăn cản.”

“Chuyện liên quan đến thương nghiệp thì phải giải quyết trên thương trường.”

Vương Nhất gật đầu: “Xin lỗi, tôi đã hiểu nhầm các cô rồi.”

Nói xong anh đang định đi thì lại bị Bạch Đức Long và Từ Lộc lên tiếng ngăn cản: “Có vẻ, Hồ Hoàng Việt cũng chỉ làm công thôi, bây giờ anh là chủ nhân thật sự của tập đoàn Cự Phong, vậy cứ ở lại đây đi.”

“Tôi cần anh đồng ý vài việc.”
 
Chương 1464


CHƯƠNG 1464

Lời hai người vừa nói, tràn đầy hàm ý ra lệnh.

Vương Nhất nhíu mày: “Chuyện gì?”

Bạch Đức Long cười nhạt: “Rất đơn giản, tôi muốn mời anh tham gia vào thương hội Giang Bình, không phải đồng ý từ hai phía thì pháp luật mới có hiệu quả, mà chỉ cần chúng tôi ra lệnh cho anh là được.”

Mặc dù Từ Lộc không muốn nói chuyện, nhưng vẻ mặt của ông ta cũng đủ để chứng minh tất.

Nghe thế, Vương Nhất cứ như nghe thấy một câu chuyện vô cùng buồn cười, anh không nhịn được bật cười: “Ông muốn tôi tham gia vào thương hội Giang Bình sao?”

“Đúng thế.”

Bạch Đức Long vừa cười vừa nói: “Chỉ cần anh tham gia vào thương hội Giang Bình của tôi, tập đoàn Cự Phong của anh sẽ được thương hội chúng tôi chú trọng nâng đỡ. Hơn nữa hàng năm, chỉ cần bỏ ra mười phần trăm cổ quyền của tổng cổ phần là được.”

Từ Lộc bên cạnh bổ sung: “Thuộc hạ của Hồ Hoàng Việt đúng là không biết tốt xấu, không chỉ từ chối ý tốt của chúng tôi, mà còn xé rách điều kiện của chúng tôi, đá Vĩnh Hiên, Vĩnh Như và thành viên trong ban lãnh đạo cấp cao ra ngoài, quả đúng là không coi chúng tôi ra gì!”

Ông ta vừa nói xong, ngay lập tức sắc mặt Hồ Vĩnh Như thay đổi: “Từ tổng, Bạch tổng, các ông đừng nói nữa…”

“Sao lại không nói?”

Bạch Đức Long hỏi lại, sau đó ra vẻ kiêu ngạo: “Hôm nay bọn tôi đến đây để chống lưng cho các người, vốn dĩ còn định đến tập đoàn Cự Phong để đòi lời giải thích, nhưng bây giờ chủ nhân thật sự của nó ở đây rồi, trái lại bớt rất nhiều chuyện.”

Ông ta lại nhìn về phía Vương Nhất: “Giờ thế nào, anh có chấp nhận rời khỏi thương hội Hồng Ưng để tham gia vào thương hội Giang Bình hay không?”

Từ Lộc cũng nhìn nhìn Vương Nhất với ánh mắt cảnh cáo: “Tôi khuyên cậu tốt nhất nên nghĩ thật kỹ, chỉ cần tập đoàn Cự Phong của anh vẫn còn ở Giang Thành, tốt nhất nên chấp nhận lời mời của chúng tôi, nếu không anh cứ chờ tập đoàn mình bị đóng cửa đi.”

“Từ tổng, anh ta không chỉ là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, mà còn là…”

Hồ Vĩnh Như đang định nói chuyện Vương Nhất còn là chồng của Lý Khinh Hồng thì bị Vương Nhất ngắt lời.

Anh cười nhạt, nhìn Bạch Đức Long và Từ Lộc đầy trêu tức: “Nếu tôi nhận lời, chắc các ông sẽ đưa thêm yêu cầu đúng không?”

“Đó là chuyên đương nhiên.”

Bạch Đức Long cười lạnh, nói: “Thương hội Giang Bình của chúng tôi tốn nhiều thời gian và công sức với tập đoàn Cự Phong của anh như vậy, đương nhiên phải có đền bù.”

Ông ta giơ hai ngón tay: “Hai điều kiện, đầu tiên khai trừ Hồ Hoàng Việt, sau đó bồi thường cho chúng tôi 150 tỷ.”

Vương Nhất bị bọn họ chọc cười: “Có vẻ các ông vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ rồi.”

“Hửm?”

Bạch Đức Long và Từ Lộc đều ngây người.

Vương Nhất chỉ Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên, nói: “Người ra lệnh đá người ban giám đốc ra không phải Hồ Hoàng Việt mà là tôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom