Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1485


CHƯƠNG 1485

Vương Nhất bỗng mỉm cười nói với cô ta: “Đi mặc thử đi, xem thử có vừa người không.”

Nghe thấy lời của Vương Nhất, Hạ Trân vội vàng lắc đầu: “Tôi không được…”

“Tại sao không được.”

Sau đó Hạ Trân đã trầm mặc, nhìn chiếc váy cưới Vân Thường trước mắt.

Trên mặt Vương Nhất vẫn nở nụ cười khẽ: “Không thử thì làm sao biết mình không mặc được?”

Anh biết Hạ Trân đang sợ cái gì, vậy nên luôn khích lệ cô ta.

Có lẽ do sự khích lệ của Vương Nhất có tác dụng, Hạ Trân không sợ nữa.

Nhưng vẫn trầm mặc: “Những món quà đó thật sự là tặng cho tôi sao?”

Cô ta đang lo lắng, những món quà này đều tặng cho Hạ Chi Tinh.

Theo cô ta thấy, Hạ Chi Tinh mới là công chúa của tối nay, xinh đẹp mà chói mắt.

Bất luận là nước mắt thiên sứ hay váy cưới Vân Thường đều rất xứng với cô ta.

Vương Nhất tăng thêm sự tự tin cho cô ta: “Bây giờ Y Si đã chữa khỏi bệnh của cô rồi, cô xứng đáng với những thứ này.”

Hạ Trân cuối cùng cũng lấy hết can đảm, từ từ đi ra.

Lúc này, đám người Hạ Chi Tinh đã bị những món quà đắt giá này mà cho mụ mị đầu óc, cực kỳ kích động.

Nhìn thấy Hạ Trân đi ra, tất cả mọi người đều sững người, sau đó cười.

“Hạ Trân, cô đi ra làm cái gì, lẽ nào cô cho rằng những món quà này là tặng cho cô sao?”

Hạ Chi Tinh chỉ vào Hạ Trân mà cười ợt.

Những người khác cũng cười theo.

Hạ Trân có sợ hãi trong giây lát, nhưng rất nhanh đã dũng cảm ngẩng đầu lên.

“Những cái này là quà tặng cho tôi!”

Từ sau khi tim bị bệnh thì cô ta rất ít khi lớn giọng nói chuyện.

Nhưng hôm nay, Y Si đã chữa khỏi bệnh cho cô ta, cô ta chưa từng nói ra một câu lớn tiếng như bây giờ.

Loại cảm giác này rất sướng.

Trên mặt Hạ Trân cũng nở nụ cười tự tin.

Đối diện với sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh đó, còn cả chiếc váy Vân Thường kia, cô ta không còn cảm giác tự tin nữa.

Đám người Hạ Chi Tinh ngây người, vẻ mặt lập tức trở nên khinh thường.

“Cô cũng không nhìn xem mình như nào, xứng để mặc lên chiếc váy cưới xinh đẹp này sao? Rõ ràng là chuẩn bị cho tôi.”

Những người khác cũng đồng loạt nói.

“Chi Tinh, đi thử đi.”

“Giang Thành có cậu chủ vừa có năng lực vừa si tình, chỉ có Lục Kiệu của nhà họ Lục, anh ta không phải từng theo đuổi cô hay sao?”

Câu nói này càng trong vô hình chung tăng thêm tự tin của Hạ Chi Tinh.
 
Chương 1486


CHƯƠNG 1486

Trước đây Lục Kiệu từng theo đuổi cô ta, vốn cô ta muốn chảnh một lúc rồi mới đồng ý.

Kết quả Lục Kiệu trực tiếp hết hứng thú với cô ta, điều này khiến Hạ Chi Tinh đau lòng rất lâu.

Không ngờ anh ta vẫn nhớ tới cô ta.

Trong lòng Hạ Chi Tinh rất vui, mặt mày tươi cười đi về phía chiếc váy cưới đó.

Lãnh Nhan nhíu mày, không muốn đưa cho cô ta, nhưng Vương Nhất cũng đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu.

Lãnh Nhan lúc này buông tay.

Hạ Chi Tinh cầm chiếc váy cưới đó giống như có được bảo vật, chạy vào phòng để thay.

Những người khác cũng có vẻ mặt mong chờ để xem dáng vẻ sau khi Hạ Chi Tinh mặc váy cưới lên.

Tuy nhiên trôi qua rất lâu mà Hạ Chi Tinh cũng không đi ra.

Mấy bạn nữ đi vào trong phòng xem, rất nhanh thì truyền ra tiếng nói sửng sốt.

“Chi Tinh, cô làm sao vậy?”

“Chiếc váy cưới này quá bé, tôi không mặc được, cũng không cởi ra được, mau giúp tôi.”

Giọng nói của Hạ Chi Tinh kèm theo tiếng nức nở.

Vật vã rất lâu thì Hạ Chi Tinh mới mặt mày u ám bước ra khỏi phòng.

Trả lại váy cưới cho Lãnh Nhan: “Váy cưới rách nát gì chứ, ngay cả size của tôi cũng không biết.”

Bạn của cô ta vội vàng an ủi: “Váy cưới không mặc được cũng không sao, ở đây không phải còn có dây chuyền kim cương hay sao?”

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh lúc này mới tốt hơn một chút, chuẩn bị cầm lấy nước mắt thiên sứ đeo vào.

Kết quả phát hiện không đeo được.

Hạ Chi Tinh có hơi cáu, tức giận nhìn sang Lãnh Nhan: “Các người là như nào đây? Váy cưới nhớ sai size của tôi cũng thôi đi, ngay cả dây chuyền tôi cũng không đeo được.”

Cô ta coi Lãnh Nhan thành quản lý của cửa hàng xa xỉ phẩm.

Chỉ thấy Lãnh Nhan khẽ mỉm cười: “Rất đơn giản, vì bất luận là váy cưới hay dây chuyền đều không tặng cho cô, tất cả đều là cô tự mình đa tình.”

“Cô nói cái gì?”

Lời của Lãnh Nhan khiến Hạ Chi Tinh chỉ vào Hạ Trân: “Không tặng cho tôi, lẽ nào là tặng cho kẻ bệnh tật này sao?”

Ánh mắt của Lãnh Nhan lạnh đi không ít: “Xin hãy chú ý tới ngôn từ của cô!”

Nói xong thì cô ta đi tới trước mặt Hạ Trân: “Cô Hạ, mời thay quần áo và dây chuyền.”

Hạ Trân lập tức kinh ngạc, quay đầu liếc nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ mỉm cười gật đầu với cô ta, Hạ Trân lúc này mới vui vẻ ôm váy cưới và dây chuyền đi vào phòng.

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh cực kỳ khó coi: “Không thể như vậy, tôi không tin những thứ này là tặng cho cô ta!”

Bên cạnh có người khuyên: “Đợi đi, đợi cô ta đi ra chúng ta xem trò hề của cô ta.”
 
Chương 1487


CHƯƠNG 1487

Vương Nhất cũng luôn đợi Hạ Trân có thể đi ra.

Anh không thể cùng với Hạ Trân có một cuộc tình khắc cốt ghi tâm, nhưng có thể cho cô ta mặc váy cưới, đeo dây chuyền kim cương, làm một cô gái đẹp nhất.

Cạch!

Cuối cùng cửa phòng đã mở hé ra.

Hạ Trân lo lắng xách vạt váy cưới từ từ đi ra.

Cô ta mặt mày lo lắng, sợ váy cưới mặc trên người mình không được đẹp.

Tuy nhiên, sau khi cô ta đi ra, cả căn phòng lại yên lặng lạ thường.

Tất cả những ánh nhìn vốn tập trung trên người Hạ Chi Tinh thì giờ đây đều tập trung trên người Hạ Trân.

Hạ Chi Tinh còn trợn to mắt, bàn tay cầm ly rượu cũng đang run rẩy kịch liệt.

Hạ Trân của lúc này giống một công chúa hơn cô ta.

Thoáng cái bị nhiều người nhìn như vậy, Hạ Trân có hơi lo lắng, không nhịn được mà nhìn sang Vương Nhất: “Mặc vào rất kỳ lạ sao?”

Vương Nhất nhìn rất lâu, gật đầu: “Có hơi lạ.”

Gương mặt nhỏ của Hạ Trân lập tức đỏ bừng.

Cô ta biết ngay không hợp mà!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Khi cô ta đang chuẩn bị chạy về chuẩn bị thay ra, Vương Nhất lại chỉ: “Chỗ kỳ lạ ở đây.”

Vương Nhất chỉ vào chân của Hạ Trân, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Bản thân cô ta cũng cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trên ciếc váy cưới trắng tinh của cô ta lại đi một đôi giày vải phai màu.

Nhìn trông rất không ăn nhập.

Vương Nhất quay đầu liếc nhìn Lãnh Nhan, Lãnh Nhan lại phất tay.

Ngay lập tức một người đàn ông lại rút ra một chiếc hộp, mở ra xem, là một đôi cao gót màu trắng có đính kim cương vụn màu bạc.

“Cởi giày đi.” Vương Nhất nói.

“Á?”

Hạ Trân xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.

Vương Nhất lại không quan tâm, tự mình cởi giày của Hạ Trân ra.

“A…”

Cô ta sửng sốt thốt lên một tiếng, vô thức lùi lại một bước.

Vương Nhất đi đôi cao gót vào chân của Hạ Trân, vì vậy, cô ta cao thêm không ít.

Loại cảm giác không ăn nhập của trước đó lập tức biến mất.

Vương Nhất gật đầu hài lòng: “Như vậy mới giống một công chúa.”

Hạ Trân vẫn là lần đầu tiên đi giày cao gót, có chút đứng không vững, vô thức vịn vào cánh tay của Vương Nhất.

Trên mặt Vương Nhất nở nụ cười: “Mặc rồi thì tự mình đi thử.”
 
Chương 1488


CHƯƠNG 1488

Hạ Trân do dự một lát, vẫn lấy hết can đảm, đi từng bước.

Rất nhanh thì cô ta đã thích ứng được với độ cao của giày cao gót, trở nên linh hoạt hơn.

Nhìn một màn này, Hạ Chi Tinh lúc này mới hiểu, tất cả những thứ này đều đặt làm theo size của Hạ Trân, lập tức trong lòng bốc lên ngọn lửa đố kỵ.

Tuy Hạ Trân là con gái của gia chủ nhà họ Hạ, nhưng ở trong mắt Hạ Chi Tinh, cô ta mới là công chúa duy nhất của nhà họ Hạ.

“Một kẻ bệnh tật sắp chết vì bệnh có tư cách gì so bì với mình chứ?”

Suy nghĩ này tồn tại ở trong lòng Hạ Chi Tinh mười mấy năm, sớm đã cắm rễ.

Nhưng Hạ Trân của lúc này, cho dù cô ta là con gái cũng có loại cảm giác choáng váng chói mắt.

Trên đầu đội vương miện thủy tinh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương chói mắt, khoác trên mình chiếc váy cưới Vân Thường, càng khiến cô ta giống với công chúa thật sự.

Vạt váy dài quét đất, giống như quý tộc sắp xuất giá.

Lúc này, cả căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Không ai còn liếc nhìn Hạ Chi Tinh nữa, giống như cô ta bị lãng quên.

Tất cả đàn ông đều bị khí chất cao quý xinh đẹp này chinh phục, tất cả các cô gái đều giống như đom đóm tranh nhau đọ sáng cùng trăng, thua chị kém em.

“Đẹp quá.”

Vương Nhất khen từ tận đáy lòng, Lãnh Nhan ở một bên thậm chí khẽ vỗ tay.

Bốp bốp…

Lúc đầu, tiếng vỗ tay chỉ có lác đác, nhưng theo sự trôi qua của thời gian, tất cả bạn bè của Hạ Chi Tinh cũng vỗ tay.

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh cực kỳ vặn vẹo, trong mắt chỉ còn lại ngọn lửa đố kỵ.

Cộp! Cộp! Cộp!

Cô ta giẫm đôi cao gót, tức giận đi về phía Vương Nhất: “Những thứ này đều là anh tặng cô ta?”

Ánh mắt Vương Nhất lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

Câu hỏi ngược lại càng khiến Hạ Chi Tinh suýt nữa tức tới ngất đi.

Đột nhiên, cô ta nhớ ra cái gì đó, trên mặt không còn tức giận nữa, mà có chút trào phúng nhìn sang Hạ Trân.

“Tôi hiểu rồi, thật ra số tiền này là cô bỏ ra?”

“Cô cố tình mua những món quà này, sau đó gọi một nhân vật nhỏ không có tiếng tăm gì tới tặng cho cô, vì để muốn thắng? Cô, anh anh, các người đều là diễn viên!”

Hạ Chi Tinh dùng tay chỉ Lãnh Nhan, cao ngạo nói.

Lời này vừa dứt, sắc mặt của những người xung quanh hơi thay đổi, Hạ Trân còn không ngừng lắc đầu.

“Tôi không có, hôm nay tôi cũng không biết anh Vương sẽ tới!”

Vẻ mặt của Hạ Chi Tinh càng thêm mỉa mai: “Đồ cô mua chắc chắn là hàng fake, cái này cũng muốn so với tôi ư?”

 
 
Chương 1489


CHƯƠNG 1489

Theo cô ta thấy, Hạ Trân vì nhiều năm bị bệnh, về cơ bản không có tiền tiêu vặt gì cả, cho nên tích lũy của cô cũng rất ít, sao có thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy?

Trừ hàng fake, cô ta không nghĩ được cái khác.

Một bạn nữ không nhìn nữa, không nhịn được mà nói: “Chi Tinh, sợi dây chuyền và chiếc váy cưới này đều là hàng thật.”

“Ngay cả cô trước đó cũng nói là thật…”

Lại có người nói.

Hạ Chi Tinh lập tức nổi giận: “Các người im miệng hết cho tôi.”

Ánh mắt của cô ta vô cùng u ám: “Tôi nói là giả thì nó là giả, còn cần các người nói sao?”

Đùa gì chứ, cô ta đương nhiên biết cái này là thật, nhưng cô ta không vui khi nó mặc trên người Hạ Trân, càng không vui khi một mình Hạ Trân chiếm hết hào quang của cô ta.

“Các người không tin đúng không? Tôi xé cho các người xem!”

Hạ Chi Tinh mặt mày mỉa mai đi tới trước mặt Hạ Trân, chuẩn bị xé chiếc váy cưới trên người cô ta.

“Á! Chị làm cái gì?”

Mặt mày Hạ Trân thay đổi, vội vàng đưa tay ngăn cản.

“Tôi cho cô mua đồ giả này!”

Biểu cảm của Hạ Chi Tinh trở nên dữ tợn, đánh nhau với Hạ Trân.

Hạ Trân sức yếu, không phải đối thủ, lập tức bị Hạ Chi Tinh đẩy ngã ra sô pha.

Xoẹt—

Sau một tiếng chói tai vang lên, chiếc váy cưới trên người Hạ Trân bị xé ra một góc.

Vẫn may chỉ là góc ở bên tà, không có lộ hàng.

Nhưng Hạ Trân vẫn cực kỳ đau lòng.

Đây là món quà quý giá đầu tiên trong cuộc đời của cô ta, ấy vậy mà bị hủy rồi.

Nghĩ tới đây, hai mắt của cô ta đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.

“Ha ha ha… tôi nói là giả mà? Vừa xé thì rách?”

Hạ Chi Tinh thở phì phò nói, vừa rồi vì xé rách một góc đó đã tiêu tốn rất nhiều sức của cô ta.

Nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Hạ Trân thì cô ta cảm thấy rất vui.

Vương Nhất không có nhúng tay, chỉ yên lặng nhìn.

Nếu anh muốn ra tay, Hạ Chi Tinh căn bản không có cơ hội đụng vào Hạ Trân.

Anh không ra tay là muốn Hạ Trân hiểu, khóc lóc không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả.

Giống như bây giờ, quần áo trên người bị Hạ Chi Tinh xé, cô ta không đứng lên phản kháng, mà ngồi lau nước mắt.

Vì vậy, Vương Nhất không định ra tay, mà dẫn dắt Hạ Trân.

“Chiếc váy cưới này cô có biết đáng bao nhiêu tiền không? Cô xé hỏng một góc thì phải bồi thường theo giá gốc.”

Vương Nhất nhìn Hạ Chi Tinh, hờ hững nói.
 
Chương 1490


CHƯƠNG 1490

“Ha!”

Hạ Chi Tinh không hề sợ, thậm chí còn cười lạnh một tiếng: “Chiếc váy cưới này là anh tặng cho cô ta, quà đã tặng giống như nước hắt đi, sao có thể nói giá gốc?”

“Tôi không chỉ muốn xé váy cưới của cô ta, tôi còn muốn đập sợi dây chuyền kim cương của cô ta!”

Nói xong, Hạ ông ta tiếp tục đi về phía Hạ Trân.

Vương Nhất vẫn không nhúc nhích, cũng không tức giận, mà bình tĩnh nhìn Hạ Trân.

“Tôi tặng cho cô quà sinh nhật quý giá nhất, không phải sợi dây chuyền kim cương này, cũng không phải chiếc váy cưới này, ma là ý nghĩa của cuộc sống trên cõi đời này.”

Anh hờ hững nói: “Thế giới này không chỉ có lương thiện, còn có nhiều hơn là sự bắt nạt, chèn ép, tôi có thể dẫn dắt cuộc đời của cô, nhưng lĩnh ngộ như nào phải dựa vào bản thân cô.”

Lúc này, Hạ Chi Tinh đã đi tới trước mặt Hạ Trân, dùng sức túm lấy sợi dây chuyền kim cương trên cổ của cô ta.

Hạ Trân lập tức hoảng: “Buông tay, đừng giật đứt dây chuyền của tôi.”

Hạ Chi Tinh cười lạnh nói: “Cầu xin tôi đi, cô cầu xin tôi thì tôi không giật đứt dây chuyền của cô!”

Hạ Trân lập tức rơi vào trong trầm mặc.

Hạ Chi Tinh nhân cơ hội gào lên: “Mau cầu xin tôi! Nếu không tôi lột quần áo của cô ra!”

Nước mắt của Hạ Trân lại rơi ra, khẽ nói một câu: “Tôi xin chị…”

Hạ Chi Tinh sững người, không ngờ Hạ Trân nói thật.

Ngay sau đó, tay của cô ta bỗng dùng sức.

Xoạt!

Dây chuyền kim cương trên cổ của Hạ Trân lập tức bị giật đứt.

Những viên kim cưỡng li ti rơi hết ra.

Thời gian dường như ngưng đọng ở khoảnh khắc này, mắt của Hạ Trân lập tức trợn to, không dám tin mà nhìn những viên kim cương đứt ở trên đất.

Những người khác cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, không ai ngờ được, Hạ Chi Tinh lại bắt nạt Hạ Trân như này.

Nhưng không có ai đứng ra nói chuyện giúp Hạ Trân.

Vương Nhất cũng như vậy, vẫn lạnh nhạt nhìn.

Hạ Trân hơi run rẩy.

Hạ Chi Tinh cười đầy khinh thường: “Dáng vẻ này mới là sinh nhật mà cô nên đón, muốn cướp hào quang của tôi, đợi thêm mười năm nữa đi!”

“Ha ha ha…”

Hạ Chi Tinh cười lớn rồi xoay người.

Hạ Trân vẫn ngồi bất động ở trên đất.

Ngay sau đó, cô bỗng đứng dậy, cất bước đi về phía Hạ Chi Tinh.

“Hửm?”

Cảm nhận được nguy hiểm, Hạ Chi Tinh vô thức quay đầu.
 
Chương 1491


CHƯƠNG 1491

Nhưng chưa kịp nhìn rõ sau lưng có gì hai mắt của cô ta hoa lên.

Sau đó tóc đau nhói.

Hạ Trân túm chặt tóc của Hạ Chi Tinh, dùng sức lớn giật đứt mấy sợi tóc.

Cô ta giật tóc của Hạ Chi Tinh rồi trực tiếp quăng xuống đất.

Xoạt!

Bàn thủy tinh vỡ vụn, Hạ Chi Tinh cũng ngã trong đống thủy linh, cứa rách da.

“Á!”

Máu lập tức chảy ra, Hạ Chi Tinh đau tới hét ầm lên.

Cả căn phòng yên lặng lạ thường.

Một màn này gây tác động mạnh cho mắt của tất cả mọi người.

Bọn họ thậm chí có người đã quên hít thở.

Trong ấn tượng của bọn họ, Hạ Trân luôn là người yếu ớt lắm bệnh, vâng vâng dạ dạ.

Thậm chí bọn họ ngay cả dáng vẻ Hạ Trân tức giận trông như nào cũng không tưởng tượng được.

Nhưng Hạ Trân của lúc này hoàn toàn làm thay đổi nhận thức của bọn họ.

Vương Nhất lại hơi nhếch khóe môi lên, trên mặt nở nụ cười hờ hững.

Hạ Trân cuối cùng đã bước ra khỏi điểm mấu chốt nhất trong cuộc đời.

Đó chính là phẫn nộ.

Phẫn nộ khiến người ta can đảm.

Phẫn nộ khiến người ta mạnh mẽ.

Đây mới là món quà sinh nhật tốt nhất mà Vương Nhất tặng cho Hạ Trân.

“Á… tóc của tôi…”

Hạ Chi Tinh nhếch nhác nằm trên đất, kêu la oai oái.

Nhìn vết thương rải rác trên cánh tay, trên người, Hạ Chi Tinh vừa sửng sốt vừa tức giận.

“Cô dám đánh tôi?”

Hạ Chi Tinh mặt mày tức giận đứng dậy, nhanh chóng đi về phía Hạ Trân.

Hạ Trân hoàn hồn lại thì ngây ra trong giây lát, giống như đang kinh ngạc bản thân vậy mà cũng làm ra được chuyện như này.

Nhưng nhìn dây chuyền kim cương bị đứt tung trên đất, Hạ Trân lại nổi giận.

“Tôi biết chị luôn bắt nạt tôi yếu ớt lắm bệnh, thường xuyên lấy tôi ra đùa giỡn, nhưng tôi không quan tâm, những năm nay tôi chịu đựng đã quen rồi. Nhưng tại sao chị lại muốn hủy hoại đồ mà anh Vương tặng cho tôi?”

Hạ Trân cũng không hề yếu thú mà đi về phía Hạ Chi Tinh, trong mắt còn có nước mắt, những hơn thế là sự phẫn nộ.

“Tôi đã nói cầu xin chị rồi, tại sao chị còn muốn giật đứt dây chuyền của tôi? Chị có phải thật sự cảm thấy tôi dễ bắt nạt không?”

Trong mắt cô ta ẩn hiện ngọn lửa phẫn nộ, nhìn chằm chằm Hạ Chi Tinh, giống như cả thế giới chỉ còn lại cô ta và Hạ Chi Tinh.

Hạ Chi Tinh bỗng dừng bước, hơn nữa bắt đầu lùi lại.
 
Chương 1492


CHƯƠNG 1492

“Cô, cô muốn làm gì?”

Lúc này, cô ta vậy mà cảm thấy sợ.

“Chị biết hai món đồ này có ý nghĩa quan trọng với tôi tới nhường nào không? Bây giờ bị chị hủy hoại, chị lấy gì đền tôi? Bán chị đi cũng không đền nổi!”

“Chị Trân, bình tĩnh…”

Trên trán Hạ Vinh toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì anh ta bỗng ý thức được.

Hạ Trân của trước kia có bệnh tim, chạy mấy bước thì sẽ thở không nổi, cảm xúc càng không thể dao động kịch liệt.

Vậy nên mới có nhiều người bắt nạt cô ta, bởi vì bọn họ biết, bất luận bắt nạt ác cỡ nào, một kẻ bệnh tật như Hạ Trân cũng không thể phản kháng.

Nhưng bây giờ khác rồi, bệnh của cô ta đã khỏi sơ bộ rồi.

Ai còn dám tiếp tục bắt nạt cô ta nữa?

“Tránh ra.”

Sắc mặt của Hạ Trân vô cùng lạnh lùng.

Cuối cùng Hạ Vinh tránh ra, tất cả mọi người đều tránh ra.

Hạ Trân đi tới trước mặt Hạ Chi Tinh, tát mạnh một cái.

“Á!”

Cái tát này Hạ Trân tát rất mạnh, Hạ Chi Tinh lập tức kêu lên một tiếng.

Do chân đi giày cao gót, cô ta không khỏi lùi lại mấy bước.

Giẫm vào một mảnh vỡ thủy tinh, lập tức vấp chân, cả người ngã về phía sau.

Đằng sau vừa hay là chiếc bánh kem cắt được một nửa.

“Cẩn thận!”

Bụp—

Cả người Hạ Chi Tinh ngã vào chiếc bánh kem, kem bơ, hoa quả đổ hết lên người của Hạ Chi Tinh.

“Á—”

Trên người đều là kem bơ, Hạ Chi Tinh cũng không thể chịu được nữa, phát ra tiếng kêu xé ruột.

Hạ Trân vẫn bình tĩnh nhìn, giống như như này mới làm giảm cơn giận trong lòng.

Nhìn một màn này, người xung quanh đều không khỏi rùng mình.

Hạ Trân trước kia ai cũng có thể bắt nạt đã không tồn tại nữa.

“Xảy ra chuyện gì rồi!”

Nghe thấy tiếng kêu của Hạ Chi Tinh, đám người Hạ Lãm, Hạ Tuân cũng chạy tới.

Tuy nhiên, vừa vào cửa thì bị một màn trước mắt làm cho sốc — Hạ Chi Tinh nên đón sinh nhật cả người đều là bánh kem, ngã ở dưới đất một cách vô cùng nhếch nhác, Hạ Trân vốn nên ngoan ngoãn vâng lời lại nhìn Hạ Chi Tinh với vẻ mặt đầy tức giận.
 
Chương 1493


CHƯƠNG 1493

Cho dù là đám người Hạ Lãm cũng có hơi ngây người, không dám tin một màn trước mắt.

Mắt thấy Hạ Nham tới, Hạ Chi Tinh cũng không nhịn được nữa, ấm ức khóc thành tiếng: “Ba, cô ta rất quá đáng, vậy mà dám đánh con!”

Khóe mắt của Hạ Nham cũng giật mạnh, cục diện hiện nay không phải là con gái của ông ta đang bắt nạt Hạ Trân, mà là Hạ Trân đang bắt nạt con gái của ông ta.

Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta trở nên vô cùng u ám, tức giận nhìn Hạ Trân: “Mấy đứa đều là chị em, cháu vậy mà dám ra tay?”

Sắc mặt của Hạ Trân hơi thay đổi, nhưng vẫn cứng rắn giải thích: “Là chị ấy hiếp người quá đáng trước, không những xé rách váy cưới của cháu, còn giật đứt dây chuyền của cháu.”

Hạ Nham đang muốn quở trách, Vương Nhất nói trước: “Điểm này tôi có thể chứng minh, Trân là tự bảo vệ mình.”

“Nếu các người muốn ra mặt cho cô gái này, tốt nhất hoàn thành một chuyện trước.”

Không đợi bọn họ lên tiếng, Vương Nhất lại chỉ vào nước mắt thiên sứ đứt làm hai ở dưới đất và chiếc váy cưới Vân Thường trên người Hạ Trân, cười ha ha nói: “Con gái ông xé rách chiếc váy cưới có giá trị khoảng ba mươi sáu tỷ và dây chuyền nước mắt thiên sứ có giá mười lăm tỷ, tổng gộng lại năm mươi mốt tỷ, quẹt thẻ hay tiền mặt?”

Hạ Nham vừa nghe thì tức tới xanh mặt.

Hạ Chi Tinh càng tức giận quát: “Sợi dây chuyền và chiếc váy này đều là quà sinh nhật anh tặng cho tiện nhân này, sao còn phải đền?”

Vương Nhất vẫn không tức giận, cười lạnh nhạt nói: “Đúng là quà tôi tặng cho Trân, nhưng tôi chưa mua, chiếc váy và sợi dây chuyền này đều là nhà bán cầm tới cho Trân thử, kết quả bị cô xé hỏng giật đứt, không nên đền sao?”

“Cái gì?!”

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hạ Chi Tinh à Hạ Nham đều thay đổi.

“Anh chơi tôi!”

Hạ Chi Tinh tức giận nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất cười lạnh: “Là do lòng đố kỵ của cô đang tác quái, trông đã xấu thì đừng học theo công chúa người ta mặc váy cưới, người xấu lại thích kiếm chuyện!”

“Anh!”

Hạ Chi Tinh bị câu này của Vương Nhất làm cho nghẹn họng không nói được lời nào.

Lúc này hai người đàn ông ở đằng sau Lãnh Nhan một trước một sau đi lên, trên mặt bọn họ cũng tràn ngập sự tức giận.

“Tôi là quản lý của tiệm váy cưới Vân Thường.”

“Tôi là quản lý trưởng của tiệm Cartier cao cấp.”

“Mau chóng đền tiền!”

“Trừ năm mươi mốt tỷ cộng lại từ hai món đồ, còn có phí phục vụ, phí tổn thất tinh thần, tổng cộng là sáu mươi tỷ!”

Hạ Tuân lập tức lùi lại một bước: “Khụ khụ, anh cả, chuyện này em không tham gia.”

Nói xong thì dẫn Hạ Bình đẩy sang một bên.

Hạ Lãm cũng lạnh lùng đứng đó, căn bản không có ý ra mặt.
 
Chương 1494


CHƯƠNG 1494

Con gái của ông ta bị bắt nạt rất thảm, ông ta cũng biết, nhưng luôn không có cách dừng hiện tưởng này.

Bây giờ xem ra, cơ bản là không thể rồi.

Hạ Chi Tinh mặt mày tức giận: “Nếu tôi không trả thì sao?”

Không phải cô ta không muốn trả, mà là cô ta thật sự không có tiền.

Mỗi tháng cô ta đều tiêu hết sạch tiền, đâu có tích nhiều tiền như vậy.

Hạ Nham cũng như vậy, Hạ Chi Tinh tiêu tiền thoải mái, di truyền từ ông ta.

Hai người trong một lần không lấy ra được sáu mươi tỷ.

Nghe tới đây, Vương Nhất đã cười: “Vậy thì hết cách rồi, câu nói trước đó của Hạ Chi Tinh tôi cảm thấy cũng khá hay, dù bán cô cũng không đền nổi vậy thì bán cô đi.”

“Cái gì?!”

Lời của Vương Nhất đã dọa cho Hạ Chi Tinh biến sắc, gương mặt nhỏ trở nên tái nhợt.

Hạ Nham còn tưởng Vương Nhất đang nói đùa, lập tức tức giận quát lên: “Cậu dám uy hiếp?”

Vương Nhất sững người, sau đó bật cười: “Các người sẽ không cho rằng tôi đang nói đùa với các người chứ?”

“Tôi nghiêm túc đó.”

Vương Nhất nhìn Hạ Chi Tinh nói đầy nghiêm túc: “Trước kia cô không phải luôn bắt nạt Trân bị bệnh nặng hay sao? Vậy thì tốt, tôi cũng khiến cô trải nghiệm cảm giác mất đi cơ quan nào đó trên người sẽ như thế nào.”

Vụt!

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hạ Nham đã thay đổi, Hạ Chi Tinh thì bị dọa ngã bịch ra đất, vô cùng run rẩy.

Vương Nhất chơi thật với bọn họ.

“Ra tay!”

Ngay sau đó, ánh mắt của Vương Nhất lạnh đi.

Lãnh Nhan ở đằng sau lập tức đi về phía Hạ Chi Tinh.

Loại chuyện này cô ta sẽ không đích thân làm, nhưng người nguyện ý làm thì có.

“Không, cứu mạng…”

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh thay đổi, không thèm nghĩ ngợi mà chạy về sau.

Lãnh Nhan thuận tay ném ra một con dao.

Bụp!

Con dao không sai lệch đâm vào bên cạnh gò má của Hạ Chi Tinh.

Lưỡi dao ánh lên hàn quang, phản chiếu gương mặt tái nhợt của cô ta.

Bụp!

Cô ta bị dọa tới mức ngồi bệt trên đất, dưới người có một mảng vàng khè.

Cô ta vậy mà bị dọa đái cả ra.

“Đừng bán tôi, đừng bán tôi, tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa…”
 
Chương 1495


CHƯƠNG 1495

Hạ Chi Tinh ôm mặt khóc lóc, thật sự sợ rồi.

“Ba, ba mau lấy tiền ra, nếu không con thật sự sẽ bị bán đi!” Cô ta lại nhìn sang Hạ Nham, giọng điệu gần như van xin.

Gò má của Hạ Nham giật mạnh, sau đó nhìn sang Hạ Lãm: “Em ba, chia lợi nhuận gia tộc của tháng sau anh có thể ứng trước không?”

Hạ Lãm làm theo việc công: “Cái này thì không được, chia lợi nhuận gia tộc phát khi nào thì chia lúc đó, đâu thể ứng trước?”

Hạ Nham lập tức mặt xám như tro, lại ngoảnh đầu nhìn sang Hạ Trân: “Trân, Chi Tinh nói thế nào cũng là chị của cháu, cháu tha cho nó một lần đi.”

Hạ Chi Tinh gật đầu lia lịa, cũng quỳ xuống trước Hạ Trân: “Trân, chị biết sai rồi, sau này đổi lại em bắt nạt chị có được không? Chị học tiếng chó sủa.”

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Hạ Chi Tinh thật sự nằm bò ở trước mặt Hạ Trân, học tiếng chó sủa.

Phì!

Nhìn bộ dạng học tiếng chó sủa của Hạ Chi Tinh, Hạ Trân đã cười.

Thấy vậy, Hạ Chi Tinh càng ra sức sủa, thậm chí nhấc một chân lên, học cách chó đi tè.

Tuy nhiên ngay sau đó, nụ cười trên mặt Hạ Trân lập tức biến mất.

“Chị đi chết đi.”

Sắc mặt của Hạ Chi Tinh lập tức cứng đờ, bị dọa tới mức nói không thành lời.

Nhìn một màn này, Hạ Nham chỉ có thể nghiến răng, lấy ra giấy tờ đất: “Đây là hai căn biệt thự đứng tên của nhà tôi, chắc đủ 60 tỷ rồi.”

Ông chủ của hai cửa tiệm trực tiếp cầm lấy, không thèm quay đầu mà rời đi.

“Đi mau, đứa con trời đánh!”

Hạ Nham đã không còn mặt mũi tiếp tục ở lại đây, dẫn Hạ Chi Tinh rời khỏi biệt thự của nhà họ Hạ.

Giao ra giấy tờ đất có nghĩa trước khi bọn họ được chia lợi nhuận gia tộc vào tháng sau, về cơ bản đều phải ở khách sạn.

Tất cả các bạn bè của Hạ Chi Tinh không biết tại sao, trong lòng cũng rất bất an.

Bởi vì bọn họ trước kia cũng không ít lần bắt nạt Hạ Trân.

Khi đang muốn rời đi, Hạ Trân lại gọi bọn họ lại: “Các người không ở lại đón sinh nhật với tôi sao? Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi.”

Mọi người nghe vậy, trên mặt nặn ra một nụ cười khó coi hơn khóc: “Ở lại, ở lại!”

Vương Nhất ở một bên nhìn, cũng hài lòng gật đầu.

Anh không chỉ khiến Hạ Trân thoát ra được nút thắt đó, cũng khiến trong lòng cô ta dấy lên một loại dã tâm.

Những người khác đón sinh nhật với Hạ Trân, Hạ Trân lại chạy tới trước mặt Vương Nhất, cảm giác từ tận đáy lòng.

“Anh Vương, cảm ơn anh!”

Lúc này, Hạ Trân đã khôi phục nụ cười đơn thuần lương thiện trước đó.
 
Chương 1496


CHƯƠNG 1496

Điều này khiến Vương Nhất yên tâm hơn, anh thật sự sợ Hạ Trân sẽ đi theo hướng của Kim Thúy Như.

Hạ Trân vẫn là Hạ Trân của trước đây, lương thiện, đơn thuần nhưng phải xem người đó là ai.

“Nhạc Si tới!”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền tới giọng nói kích động hoảng hốt của quản gia.

“Cái gì? Nhạc Si cũng tới rồi?

Hạ Lãm vội vàng đi đón.

Chỉ thấy Nhạc Si mặc đồ trắng, phóng thái xuất trần đi tới.

“Không biết cô Nhạc Si tới nhà họ Hạ của tôi là có chuyện gì?”

Hạ Lãm hạ thấp tư thái xuống, ba con Hạ Tuân, Hạ Bình ở đằng sau thì đã trợn mắt há hốc mồm.

Nhạc Si mỉm cười gật đầu với Vương Nhất và Y Si, coi như chào hỏi.

Sau đó cô ta mỉm cười rồi nói: “Nghe nói hôm nay là sinh nhật của con gái ông, Nhạc Si tới làm phiền.”

“Không phiền, không phiền.”

Hạ Lãm đâu thể không hiểu ý của Nhạc Si, rõ ràng là tới chúc mừng Hạ Trân nên mặt mày đỏ bừng vì kích động.

Trên đời này người có thể mời được Nhạc Si tới chúc mừng sinh nhật, liệu có được mấy người?

Hạ Trân nhìn Nhạc Si, cô ta cũng ngây người.

Cô ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ hoàn mỹ như này.

Người phụ nữ như này mới là phụ nữ thật sự!

“Là Nhạc Si!”

“Thật sự không ngờ có một ngày tôi vậy mà có thể nhìn thấy Nhạc Si ngoài đời thật!”

“Tôi rất thích cô ấy!”

Những nam nữ ở lại chúc mừng sinh nhật cho Hạ Trân cũng kích động tới mức mặt mày đỏ bừng.

Nhạc Si mượn piano của nhà họ Hạ, đàn một bài chúc mừng sinh nhật đơn giản cho Hạ Trân rồi rời đi.

Trước khi đi còn khẽ gật đầu với Vương Nhất.

Người ở đây lúc này mới biết, Nhạc Si căn bản không phải đến vì nhà họ Hạ, mà là vì Vương Nhất…

Lúc này, ánh mắt Hạ Lãm nhìn Vương Nhất càng thêm cung kính.

Chỉ có Hạ Bình thì có vẻ mặt hơi nghiêm trọng.

Anh ta có một loại áp lực rất lớn đối với Vương Nhất.

“Anh Vương, cảm ơn anh.”

Sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, khi Hạ Trân tiễn Vương Nhất ra ngoài thì bày tỏ lời cảm ơn với Vương Nhất.

Vương Nhất vui vẻ chấp nhận: “Tôi nhận lời cảm ơn của cô, Hạ Trân của bây giờ đã không phải là Hạ Trân của trước kia.”

Hạ Trân lắc đầu: “Không, vẫn là Hạ Trân của trước kia.”
 
Chương 1497


CHƯƠNG 1497

“Hửm?”

Vương Nhất nhíu mày.

Chỉ thấy Hạ Trân mặt mày nghiêm túc: “Anh vẫn là đối tượng yêu đương mà tôi muốn theo đuổi, cho dù anh có gia đình cũng như vậy, nhưng tôi sẽ không để anh làm khó.”

Vương Nhất chợt sững người, dẫn Y Si và Lãnh Nhan nhanh chóng rời đi.

“Có kết quả chưa?”

Trên xe, ánh mắt của Vương Nhất trở nên sâu thẳm.

Sắc đêm của Giang Thành rực rỡ hơn Thiên An, cũng đen tối hơn.

Lãnh Nhan hiểu rõ, chuyện Vương Nhất hỏi là chuyện người đứng sau xí nghiệp bắt cóc Lý Khinh Hồng.

Cô ta lắc đầu: “Vẫn chưa có kết quả, nhưng đã có chút manh mối.”

“Nói.”

Ánh mắt của Vương Nhất đanh lại.

“Nhà họ Văn.”

Lãnh Nhan từ từ nói ra.

Vương Nhất nghe vậy thì lập tức thay đổi sắc mặt: “Nhà họ Văn không phải đã diệt vong rồi hay sao?”

Lãnh Nhan lắc đầu, vẻ mặt có hơi nghiêm trọng: “Nhà họ Văn quả thật đã diệt vong, nhưng người chết của cả nhà họ Văn chỉ có Văn Nam Thành và Văn Thái mà thôi, những dư đảng khác của nhà họ Văn vẫn mai danh ẩn tích sống ở trong Giang Thành.”

Lãnh Nhan khựng lại rồi lại nói: “Thiếu chủ có nhớ một người không?”

“Em trai của Văn Thái, Văn Đào.”

“Văn Đào?”

Nghe thấy Lãnh Nhan nói ra người này, ánh mắt của Vương Nhất cũng đanh lại.

Anh nhớ cái tên này.

Cậu chủ thứ hai của nhà họ Văn.

Văn Thái là đứa con do Văn Bội Cầm và người yêu thật sự của bà ta sinh ra.

Mà Văn Đào lại là đứa con do Văn Nam Thành cưỡng ép để Văn Bội Cầm mang thai, coi như là người thừa kế chính thống của nhà họ Văn.

Giữa hai người vì vị trí gia chủ sau này mà từng xảy ra đấu đá.

Nhưng cuối cùng lại là Văn Thái là con riêng mà giành được chiến thắng, Văn Đào thất bại trong tiếc hận.

Thắng làm vua thua làm giặc, đối với kẻ thua, Văn Thái không có lòng thương tiếc, cho dù đối phương là em trai của anh ta.

Anh ta đánh gãy một chân của Văn Đào, đuổi Văn Đào ra khỏi nhà họ Văn.

Văn Đào luôn ôm hận trong lòng, cho tới khi Lý Mộng Đình sắp gả cho Văn Thái, anh ta mới xuất hiện, muốn lợi dụng cách chiếm đoạt Lý Mộng Đình để trả thù Văn Thái.

Sau đó nhà họ Văn diệt vong, anh ta cũng không có ở hiện trường.

Vương Nhất đã rất lâu không nghe thấy tin tức của Văn Đào.

“Cô nghi ngờ là cậu ta sao?”

Lãnh Nhan lắc đầu: “Hiện nay còn chưa bất cứ bằng chứng nào chỉ chắc chắn là do Văn Đào, nhưng điều có thể khẳng định là do dư đảng của nhà họ Văn làm.”
 
Chương 1498


CHƯƠNG 1498

“Đây là tài liệu chi tiết hiện nay về các dư đảng còn lại của nhà họ Văn.”

Lãnh Nhan đưa cho một bản báo cáo.

Vương Nhất nghiêm túc xem.

Kết quả phát hiện, phần lớn mọi người đều rời khỏi Giang Thành, có người định cư ở khu vực thành phố G và những thành phố khác, chỉ có một mình Văn Đào vẫn ở Giang Thành.

Hơn nữa, không lâu trước đó từng xuất hiện ở Thiên An.

Vương Nhất gập bản báo cáo thông tin này lại: “Những tư liệu này chỉ có thể xác định Văn Đào bị tình nghi rất lớn, không thể hoàn toàn chắc chắn là anh ta, gọi người tiếp tục điều tra.”

Ở Giang Thành chơi hai ngày thì Lý Khinh Hồng mang Vương Tử Lam về Thiên An.

Trước khi rời đi, Vương Nhất đặc biệt dặn dò Lý Khinh Hồng, anh không ở bên cạnh, phải chú ý an toàn.

Vì để bảo vệ Lý Khinh Hồng, Vương Nhất còn đặc biệt để Thiết Diện và Hồng Phật ở lại Thiên An, ngoài ra có hiệp hội võ đạo ở Thiên An do Diệp Kình Hiên cầm đầu.

Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy bất an trong lòng.

Lý Khinh Hồng lại mỉm cười: “Anh cũng vậy.”

Cô bổ một quả táo, cắt vỏ táo thành rải dài: “Nhìn vỏ táo này đi, nếu anh làm chuyện có lỗi với em thì em sẽ cắt bỏ giống như cắt vỏ táo này.”

Vương Nhất dở khóc dở cười, cô vẫn nhớ chuyện của Khương Nhã My.

Xong việc, Vương Nhất lại đặt một phòng cho Khương Nhã My, không hề ở cùng nhau.

Dõi theo hai mẹ con Lý Khinh Hồng rời đi, Vương Nhất và Phương Huệ, Lý Mộng Đình đi tới chi nhánh ở Giang Thành.

Phía trụ sở chính, Lục Tiếp phái nhóm Cốt Can tới, hỗ trợ cho chi nhánh ở Giang Thành đang phát triển.

Cộng thêm sự hỗ trợ của tập đoàn Cự Phong, chi nhánh ở Giang Thành ngay từ đầu đã vượt xa xí nghiệp bản địa khác của Giang Thành.

Khi Khương Nhã My muốn rời đi, tiếp tục đi tìm kiếm Tiêu Minh, lại bị Vương Nhất cản lại.

“Cô ở đây đi, chuyện của Tiêu Minh tôi cũng sẽ đi tìm.”

Vẻ mặt của Vương Nhất rất nghiêm túc.

Anh sợ Khương Nhã My lại gặp phải người của “Võng Lượng”.

Hơn nữa người của tổ chức bọn họ rất có khả năng không phải con người.

“Vương Nhất, tôi có thể xin nghỉ vài ngày không? Tôi muốn đi thăm mẹ nuôi của tôi.”

Lý Mộng Đình báo cáo với Vương Nhất.

Cô ta đến Giang Thành, nguyên nhân rất lớn là vì Văn Bội Cầm mà tới.

Nhưng sau khi tới Giang Thành, cô ta luôn vì nguyên nhân công việc không có thời gian đi thăm Văn Bội Cầm, trong lòng rất là áy náy.

Lẽ thường tình của con người, Vương Nhất trực tiếp đồng ý: “Lát nữa tôi đi cùng với cô, tôi cũng muốn đi thăm bà ta.”

Anh vẫn nhớ chuyện của Văn Đào, nếu Văn Đào luôn ở Giang Thành, nhất định sẽ đi tìm Văn Bội Cầm.
 
Chương 1499


CHƯƠNG 1499

Dù sao Văn Bội Cầm là mẹ của Văn Đào.

Tuy Lý Mộng Đình ngạc nhiên, nhưng không từ chối.

Mua ít đồ viếng thăm, Vương Nhất và Lý Mộng Đình đi thẳng tới bệnh viện nơi mà Văn Bội Cầm làm việc, lại biết được bà ta hôm nay không trực ban.

May mà hỏi được địa chỉ.

Sau khi nhà họ Văn diệt vong, Văn Bội Cầm đã quyên góp toàn bộ tài sản của nhà họ Văn cho để làm từ thiện.

Bản thân cũng không sống ở biệt thự, mà chuyển tới căn nhà cũ trước kia.

Ngõ Tiết Gia.

Đây là nhà cũ của Văn Bội Cầm, ở Giang Thành coi như là ngôi làng trong thành phố.

Căn nhà không tệ lắm, nhưng đều do nhân công xây dựng, không thể so sánh với những căn nhà trong trung tâm thành phố.

“Mẹ!”

Lý Mộng Đình ấn chuông cửa: “Là con, Mộng Đình.”

“Tới rồi.”

Bên trong truyền tới tiếng ho của Văn Bội Cầm.

“Mộng Đình, cậu Vương, hai người sao lại tới đây?”

Nhìn thấy Vương Nhất và Lý Mộng Đình, Văn Bội Cầm rõ ràng rất vui, lập tức mời bọn họ đi vào.

Một khoảng thời gian không gặp, Vương Nhất lại phát hiện, cơ thể của Văn Bội Cầm trở nên không tốt lắm, cứ ho suốt.

“Mẹ, mẹ cảm sao?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Mặt mày Lý Mộng Đình lo lắng hỏi.

Văn Bội Cầm cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười: “Bệnh tuổi già thôi.”

Lý Mộng Đình cũng không cố hỏi, đưa đồ bổ đã mua cho bà ta: “Mẹ, sức khỏe của mẹ không tốt, ăn nhiều những đồ bổ này ạ.”

Văn Bội Cầm mỉm cười: “Con đến thì đến thôi, mua những đồ bổ đắt tiền như này làm gì?”

“Ai tới rồi?”

Đột nhiên, một người đàn ông chống gậy đi ra.

Nhìn thấy người này, Vương Nhất và Lý Mộng Đình đều rất kinh ngạc.

“Văn Đào?!”

Người đi ra vậy mà là Văn Đào, người mà Vương Nhất luôn lưu tâm mấy ngày nay.

“Là các người?”

Nhìn thấy Vương Nhất và Lý Mộng Đình, Văn Đào cũng rất kinh ngạc, rõ ràng không ngờ bọn họ lại tới.

“Anh ở đây làm cái gì?”

Bởi vì chuyện ở quán bar lần trước, Lý Mộng Đình có ấn tượng rất không tốt với Văn Đào.

Văn Bội Cầm vội vàng đi tới hòa giải: “Mộng Đình, Đào là con trai của mẹ, sau khi nhà họ Văn diệt vong thì nó sống cùng với mẹ?”
 
Chương 1500


CHƯƠNG 1500

“Sống cùng nhau?”

Nghe vậy, Lý Mộng Đình trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt cảnh giác.

Mắt của Vương Nhất cũng hơi nheo lại, đánh giá Văn Đào.

Hai đứa con trai do Văn Bội Cầm sinh ra đều là nhân vật nguy hiếm có tâm lý vặn vẹo.

Văn Đào cười hờ hững: “Tôi biết hai người không thích tôi, tôi cũng rất ghét hai người, nhưng đó đều là chuyện của trước kia.”

“Nhà họ Văn đã diệt vong, tôi không còn là cậu chủ của nhà họ Văn nữa, mẹ tôi cũng không còn là chủ mẫu của nhà họ Văn, chỉ là một gia đình bình thường mà thôi.”

Lời của Văn Đào khiến Vương Nhất và Lý Mộng Đình rất kinh ngạc.

Đây là cải tà quy chính rồi sao?

Văn Đào lại nhìn sang Lý Mộng Đình: “Nếu cô còn vì chuyện ở quán bar mà ghi hận tôi, tôi có thể xin lỗi cô.”

“Xin lỗi.”

Văn Đào cúi người trước Lý Mộng Đình.

“Không, không cần, anh mau đứng dậy…”

Lý Mộng Đình rất không thích ứng được, vội vàng bảo Văn Đào đứng lên.

Nhìn thấy một màn này, Văn Bội Cầm rất vui, vội vàng bảo bọn họ ngồi xuống.

“Mấy đứa ngồi xuống đi, cơm sắp xong rồi.”

“Mẹ, con tới giúp mẹ.”

Văn Đào dường như không muốn ở chung với bọn họ, cũng chống gậy, khập khiễng đi vào phòng bếp.

Lý Mộng Đình đứng ở đó giống như gặp ma, một lúc sau thì quay đầu liếc nhìn Vương Nhất: “Anh ta thật sự thay đổi rồi sao?”

Cô ta rất khó hình dung Văn Đào của bây giờ và Văn Đào ở quán bar vào buổi tối hôm nay thành một người.

“Chắc vậy.”

Vương Nhất mỉm cười uống một ngụm nước.

Khi quay đầu nhìn bóng lưng của Văn Đào ở trong bếp thì lại nheo mắt lại.

Anh cảm thấy sự việc không đơn giản như thế.

Rất nhanh, đồ ăn đã nấu xong.

Bốn người vào bàn.

“Wow, thơm quá!”

Thẩm Mộng Đình ngửi một hơi, vui vẻ nói.

Trên bàn bày kín đồ ăn gia đình, màu sắc rực rỡ, trông sạch sẽ hơn quán ăn bên ngoài.

Văn Bội Cầm mỉm cười rồi nói: “Những món này đều do Đào nấu.”

Vậy nên Vương Nhất và Lý Mộng Đình càng thêm kinh ngạc nhìn Văn Đào, không ngờ anh ta còn nấu ăn giỏi.
 
Chương 1501


CHƯƠNG 1501

Lần này, Lý Mộng Đình cuối cùng cũng tin Văn Đào đã thay đổi, mỉm cười nói: “Thật không ngờ anh nấu ăn ngon như vậy.”

Văn Đào lạnh nhạt nói: “Lúc nhỏ ba tôi đối với mẹ tôi không tốt, một ngày ba bữa của tôi đều tự mình giải quyết.”

“Thật đáng thương.”

Lý Mộng Đình thương tiếc nói, nhưng rất nhanh đã mỉm cười: “Dù sao bây giờ nhà họ Văn đã diệt vong, cũng không có ai làm những chuyện quá đáng đó nữa.”

Chuyện cũ của nhà họ Văn, bất luận là đối với Văn Bội Cầm, hay là Văn Đào cũng không phải hồi ức tốt đẹp, hai người cũng không cần khổ sở nữa.

Văn Bội Cầm rất nhanh lại hỏi tới Lý Mộng Đình: “Mộng Đình à, sao lại rảnh rỗi tới Giang Thành vậy?”

“Do công việc yêu cầu, tập đoàn Lệ Tinh đang mở chi nhánh ở Giang Thành nên con phải qua đây.”

Lý Mộng Đình mỉm cười rồi nói: “Lần này chắc sẽ ở đây rất lâu.”

“Đó là chuyện tốt.”

Văn Bội Cầm và Lý Mộng Đình nói chuyện.

Văn Đào nghe thấy Lý Mộng Đình cũng sẽ ở lại đây lâu, trong mắt vụt qua một tia tàn ác.

Vương Nhất bắt được rõ ràng, đôi mắt cũng hơi nheo lại.

“Mộng Đình à, hôm nay con tới vừa hay, lát nữa người nhà của mẹ cũng sẽ tới, cũng có dẫn con của bọn họ tới, vừa hay giới thiệu con cho bọn họ.”

Văn Bội Cầm cười nói.

“Người nhà sao?”

Vương Nhất và Lý Mộng Đình đều ngây người.

Trong mắt Lý Mộng Đình lại xẹt qua một tia kháng cự.

Cô ta sao nghe không ra lời này của Văn Bội Cầm là gì cơ chứ.

Đây là tìm bạn trai cho Lý Mộng Đình!

Cô ta cười miễn cưỡng nói: “Mẹ, con không cần bạn trai.”

Người cô ta thích ở ngay bên cạnh cô ta.

Vương Nhất lại chú ý được, khi nhắc tới người nhà của Văn Bội Cầm, Văn Đào cười không dấu vết.

Ting ting!

Vào lúc này, có tiếng gõ cửa!

Văn Bội Cầm để đũa xuống: “Tới rồi, mẹ đi mở cửa.”

Rất nhanh Vương Nhất nhìn thấu hai nam hai nữ đi vào.

Người trẻ hơn là một nam một nữ, hai người còn lại thì tuổi tác tương đương với Văn Bội Cầm, nhưng trông già hơn.

“Giới thiệu một chút, bọn họ là anh cả, chị hai của mẹ và con của bọn họ.”

“Đây là con trai của em, Văn Đào, nó là con gái nuôi của em, Lý Mộng Đình, vị này coi như là anh trai của Lý Mộng Đình, Vương…”
 
Chương 1502


CHƯƠNG 1502

Văn Bội Cầm còn chưa giới thiệu xong Vương Nhất, chị hai của bà ta – Tiết Lan mất kiên nhẫn cắt ngang lời của bà ta.

“Tiết Bội Cầm, cô giả ngốc với chúng tôi có đúng không, thật sự cho rằng chúng tôi tới nhà cô là để làm khách à? Tiền đâu? Chúng tôi cầm tiền sẽ rời đi.”

Tiết Lan vừa mở miệng thì đòi tiền, khiến Văn Bội Cầm trực tiếp ngây người.

Vương Nhất kinh ngạc liếc nhìn Văn Bội Cầm.

Văn Bội Cầm vốn không phải họ Văn, mà là họ khác, sau khi gả vào nhà họ Văn, bị cưỡng ép đổi thành họ Văn.

Bà ta vốn họ Tiết, tên là Tiết Bội Cầm.

“Đúng thế, Bội Cầm, trước kia gả vào hào môn một chút chỗ tốt cũng không nhớ chúng tôi, bây giờ sa sút rồi thì muốn quay về gia tộc, chúng tôi thu giữ cô đã đủ nhân từ rồi, đừng giả bộ ngu ngơ để lừa chúng tôi.”

“150 triệu tiền thuê nhà, mau giao ra!”

Anh cả của bà ta – Tiết Nguyên cũng đòi tiền Văn Bội Cầm.

Văn Bội Cầm mặt mày khó xử: “Tiền thuê nhà có thể để thư thư thêm mấy ngày nữa không, 150 triệu em thật sự không lấy ra được.”

Lý Mộng Đình đã nổi điên rồi, đè thấp giọng: “Cái căn nhà rách nát này mà 150 triệu một tháng, bọn họ sao không đi cướp ngân hàng…”

Vương Nhất lại ra hiệu cô ta đừng nói chuyện, yên lặng quan sát.

“Cái gì? Còn thư thư?”

Tiết Lan nổi giận, đang muốn chỉ vào Văn Bội Cầm mà mắng.

Người thanh niên đeo kính ở một bên lại chợt xua tay: “Mẹ, nói thế nào cũng là dì hai của chúng ta, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống từ từ nói, vừa hay bụng con cũng hơi đói.”

“Đúng, đúng, ăn cơm trước đã!”

Văn Bội Cầm cảm kích liếc nhìn anh ta, lại không phát hiện ánh mắt của anh ta luôn đặt trên người Lý Mộng Đình, nhìn tới mức khiến Lý Mộng Đình cả người không được tự nhiên.

“Vậy chúng ta ăn cơm trước.”

Cô gái nhỏ tuổi nhất cũng nhìn chiếc đồng hồ nổi tiếng trên cổ tay Vương Nhất, nói.

Tiết Lan và Tiết Nguyên biết, con trai và con gái của bọn họ nhìn trúng Lý Mộng Đình và Vương Nhất, lúc này cũng nói: “Được, vậy thì ăn cơm trước đã.”

Bọn họ lần lượt ngồi vào chỗ, con trai của Tiết Lan – Mạnh Khôi ngồi ở bên cạnh Lý Mộng Đình, con gái của Tiết Nguyên – Tiết Cẩm Tiên ngồi ở bên cạnh Vương Nhất.

“Chào cô, tôi tên Mạnh Khôi, trước đây đi du học ở nước ngoài, vừa trở về tháng trước.”

Mạnh Khôi vô tình tiết lộ thân phận vừa trở về từ nước ngoài của anh ta và đưa tay một cách nho nhã về phía Lý Mộng Đình.

“Chào anh.”

Lý Mộng Đình mặt không cảm xúc đáp lại một câu.

Điều này khiến trong lòng Mạnh Khôi rất tức giận.
 
Chương 1503


CHƯƠNG 1503

Ở một bên khác, Tiết Cẩm Tiên cũng chịu buồn bực ở chỗ Vương Nhất.

Tiết Cẩm Tiên đề nghị muốn xem thử đồng hồ trên cổ tay Vương Nhất, lại bị Vương Nhất từ chối.

Mạnh Khôi lập tức thu lại lời nói khách sáo, trực tiếp đánh giá vóc dáng của Lý Mộng Đình: “Gương mặt và vóc dáng được 7 điểm, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, xứng với tôi.”

Tiết Cẩm Tiên thì trợn ngược mắt: “Không phải chỉ là một cái đồng hồ lởm rồi sao, ngoài cái đồng hồ này còn có cái gì chứ? Bày đặt.”

Lý Mộng Đình cũng bị tức điên rồi.

Một kẻ được cái mã trở về từ nước ngoài lại dám chỉ tay múa chân với cô ta.

Cô ta đã từ chối mấy người trở về từ nước ngoài rồi đó!

Lập tức vỗ bàn đứng dậy: “Cực phẩm ở đâu ra thế, cũng không soi gương xem mình trông như nào?”

Tiết Lan và Tiết Nguyên lập tức trợn to mắt: “Bội Cầm à, hai người trẻ tuổi mà cô dẫn tới hình như không hiểu phép lịch sự, như này làm sao xứng với con của chúng tôi?”

“Tôi xứng cái đầu các người, cút ra ngoài mau, mẹ nuôi tôi không hoan nghênh các người.”

Lý Mộng Đình muốn đuổi người.

Tiết Lan và Tiết Nguyên càng tức giận, nhìn sang Văn Bội Cầm: “Hai người này không phải người cô sắp xếp xem mắt cho con của nhà chúng tôi để nịnh nọt nhà chúng tôi sao? Sao lại không biết điều như vậy?”

Văn Bội Cầm vội vàng giải thích: “Anh chị hiểu lầm rồi, bọn họ là tới thăm em, không phải đối tượng xem mắt mà em sắp xếp cho con của anh chị.”

Vừa nghe thấy câu này, Vương Nhất và Lý Mộng Đình lập tức cạn lời.

Bọn họ cảm thấy cũng tốt hơn một chút.

Vừa nghe không phải đối tượng xem mắt, mặt mày của Tiết Lan và Tiết Nguyên lập tức lạnh đi.

“Bội Cầm à, không phải người làm anh chị này không coi cô là em gái, vốn định nể tình cô sắp xếp đối tượng xem mắt cho con nhà chúng tôi, giảm một nửa tiền thuê nhà cho các người, nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi không khách sáo.”

“150 triệu tiền thuê nhà, không thể thiếu một xu, mau giao ra đây!”

Tiết Lan và Tiết Nguyên bắt ép.

Sắc mặt của Văn Bội Cầm cực kỳ khó coi: “Có thể bớt một chút không, 150 triệu cũng đủ thuê một căn chung cư trăm mét vuông ở trong trung tâm thành phố rồi.”

“Cái gì, cô còn chê nhà của chúng tôi tồi tàn? Vậy cô có giỏi thì đừng ở đây, không trả tiền thì mau chóng cút cho tôi!”

Tiết Lan nói xong thì muốn đuổi đám người Văn Bội Cầm.

Vương Nhất và Lý Mộng Đình coi như đã hiểu rồi.

Sau khi nhà họ Văn diệt vong, Văn Bội Cầm sống không tốt.

Về tới nhà họ Tiết, vốn tưởng đoàn viên với người nhà, không ngờ lại bị bài xích ra khỏi cửa nhà.

Ngay cả căn nhà cũ cũng là nhà họ Tiết cho Văn Bội Cầm thuê.

Căn bản không coi bà ta là người nhà, mà một khách thuê nhà — Không, không bằng khách thuê bình thường.
 
Chương 1504


CHƯƠNG 1504

Bọn họ cố ý làm khó Văn Bội Cầm, cố ý nâng cao tiền thuê nhà tới 150 triệu một tháng.

“150 triệu một tháng, các người sao không đi ăn cướp?”

Lý Mộng Đình nổi giận tại chỗ, tức giận nhìn Tiết Lan và Tiết Nguyên.

Nếu là 15 triệu một tháng thì cô ta trả thay cho Văn Bội Cầm.

Nhưng 150 triệu thì có hơi quá đáng.

Mạnh Khôi cũng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lý Mộng Đình: “Nếu cô không phải đối tượng xem mắt mà dì hai sắp xếp cho tôi, ở đây không có lượt cô nói chuyện, im mồm cho tôi!”

“Anh nói cái gì? Có tin tôi không khách sáo với anh không?”

Thẩm Mộng Đình có dáng vẻ muốn động thủ, Vương Nhất vội vàng ngăn cô ta lại.

Anh không ra mặt trả số tiền này thay cho Văn Bội Cầm, mà nhìn sang Văn Đào vẫn ngồi đó uống canh.

“Đào, con về phòng trước đi.”

Văn Bội Cầm bỗng nói với Văn Đào.

Văn Đào thật sự đi vào phòng mà không ngoảnh đầu.

Điều này khiến Vương Nhất càng lưu tâm hơn.

“150 triệu, một đồng cũng không thể thiếu.”

Tiết Cẩm Tiên nhìn Văn Bội Cầm nói.

Văn Bội Cầm mặt mày khó coi: “Nhưng em thật sự không lấy ra được 150 triệu.”

“Vậy nhà các người ra ngoài đường ngủ.”

Tiết Nguyên trực tiếp gọi điện thoại.

Lập tức có mấy người đàn ông cao to bắt đầu chuyển đồ trong nhà đi.

Trên quần áo của bọn họ viết bốn chữ “đồ cần chuyển đi.”

Không cần nghi ngờ gì nữa, đám người Tiết Nguyên trực tiếp gọi công ty chuyển nhà tới.

“Các người làm cái gì? Dừng tay!”

Sắc mặt của Lý Mộng Đình thay đổi, lập tức đi tới ngăn cản.

Nhưng một cô gái như cô ta, sức đâu có lớn, rất nhanh đã bị đẩy ngã ra đất.

Cô ta bò dậy muốn tiếp tục ngăn cản, Mạnh Khôi cười ha hả nói: “Cô tên Lý Mộng Đình đúng chứ, tôi thấy cô nhận dì hai là mẹ nuôi, cũng là tới vì di sản của nhà họ Văn đúng không?”

“Di sản của nhà họ Văn?”

Lý Mộng Đình chợt sững người.

Mắt của Vương Nhất cũng hơi nheo lại.

Anh không ngăn cản là vì căn nhà ở đây trở thành tòa nhà sắp sụp đổ, anh hoàn toàn có thể sắp xếp một căn chung cư ở trung tâm thành phố cho Văn Bội Cầm.

Nhưng không ngờ lại moi ra được một manh mối lớn như này.

“Mẹ kiếp đừng diễn với tôi, tiện nhân thấy tiền sáng mắt như cô tôi thấy nhiều rồi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom