Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1525


CHƯƠNG 1525

Văn Bội Cầm sợ tới mức không dám nói lời nào, chỉ đành ngã ngồi dưới gốc cây.

Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiết Khôi xúc đất, trái tim của Văn Đào lại đập mạnh thình thịch.

Không có cách nào để ngừng nỗi hoảng sợ lại!

Núi Giang Nguyên được xem là một trong những danh lam thắng cảnh ở Giang Thành, thỉnh thoảng sẽ có người đam mê leo núi đến leo núi, nếu như bị bắt gặp thì chẳng phải sẽ bại lộ sao?

Văn Đào chỉ muốn lấy được gia sản nhà họ Văn, không muốn lấy mạng ai cả.

“Nhanh lên!” Văn Đào lên tiếng thúc giục.

Tiết Khôi đã đào rất chăm chỉ.

Có nhiều hố sâu nhanh chóng bị anh ta đào ra.

Nhưng vẫn không thấy dấu vết của gia sản nhà họ Văn đâu.

Văn Đào tức giận bước đến trước mặt Văn Bội Cầm: “Bà đang cố tình gạt tôi đúng không? Nơi này không có bất kỳ thứ gì cả!”

Văn Bội Cầm lắc đầu nói: “Chính là chỗ này, cứ tiếp tục đào là được.”

“Đó là một chiếc hộp gỗ nhỏ. Lúc còn trẻ, khi Cung Hiển vừa mới sáng lập nhà họ Văn đồng thời cũng là một tín đồ sùng đạo, cho nên ông ấy đã bỏ ra rất nhiều tiền để thỉnh một đạo sĩ.”

Văn Bội Cầm nói ra bí mật thứ nhất của nhà họ Văn: “Mẹ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng mẹ biết rằng nơi chôn giấu này đã tồn tại cả một thế hệ.”

Văn Đào đành phải để cho Tiết Khôi tiếp tục đào.

Tiết Khôi cảm thấy rất mệt mỏi, khi đang định nghỉ ngơi thì cái xẻng trong tay đập vào thứ gì đó và phát ra tiếng động như mọi người mong muốn.

Mặc dù rất nhỏ, nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.

Văn Đào và Văn Bội Cầm cũng bước tới.

Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Tiết Khôi giống như được bơm máu gà, dùng sức đào mạnh, ngay sau đó, anh ta đã đào được một chiếc hộp gỗ phủ đầy bụi bẩn.

Văn Bội Cầm kích động nói: “Đúng rồi, chính là cái này!”

Trên mặt Văn Đào hiện lên một nụ cười tươi như trút được gánh nặng.

Tiết Khôi càng thêm phấn kích mà tự lẩm bẩm: “Hộp gỗ này sẽ chứa cái gì đây? Sổ tiết kiệm? Cổ phần của nhà họ Văn?”

Đoàng!

Đột nhiên, tiếng súng vang lên.

Lần này, Văn Đào đã lắp thêm bộ giảm thanh.

Sau đầu của Tiết Khôi bị thủng một lỗ máu, mềm nhũn ngã xuống.

Văn Đào cất khẩu súng lục đi, bật cười lạnh lùng: “Vất vả cho anh rồi, đã đào nhiều cái hố như vậy, đúng lúc có thể chôn anh xuống đó.”

Nói xong, Văn Đào đẩy thi thể của Tiết Khôi xuống hố sâu và bắt đầu chôn cất.

Văn Bội Cầm ở bên cạnh vô cùng sợ hãi, cố gắng hết sức để bịt miệng mình lại, ngăn cản tiếng hét của bản thân.
 
Chương 1526


CHƯƠNG 1526

Sau khi chôn xong, anh ta hứng thú vội vàng mở hộp gỗ kia ra.

Nhưng sau khi mở nó ra, anh ta lập tức trợn tròn hai mắt.

Không phải sổ tiết kiệm hay hợp đồng cổ phần công ty.

Chỉ có một tờ giấy.

Văn Đào mở ra xem, sau đó đặt mông xụi lơ trên mặt đất.

“Cái này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Khuôn mặt của Văn Đào trở nên nhăn nhó, rống lên đầy giận dữ với Văn Bội Cầm.

Chỉ thấy tờ giấy trong tay anh ta viết ba câu nói.

Tất cả đều là lời tiên đoán dành cho nhà họ Văn.

Điều thứ nhất, song long hí châu.

Dự đoán Văn Cung Hiển sẽ có hai đứa con trai trong tương lai.

Điều thứ hai, hai hổ tranh chấp.

Biểu thị hai đứa con trai của Văn Cung Hiển sẽ chém giết lẫn nhau.

Điều thứ ba, họa phúc tương y.

Chỉ ra rằng sau này nhà họ Văn nếu không một bước lên trời thì sẽ rơi xuống địa ngục.

Vẻ mặt Văn Bội Cầm bình tĩnh: “Ba lời tiên đoán này chính là ba lời khuyên nhủ mà đạo sĩ kia đã dành tặng cho ba con, cũng chính là gia sản quý giá nhất của nhà họ Văn.”

Ầm!

Nghe Văn Bội Cầm nói thế, Văn Đào lập tức sững người và nhìn bà ta với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Bà, nói cái gì? Đây chính là di sản của nhà họ Văn sao?”

Một tiếng rầm vang lên, Văn Đào vứt chiếc hộ gỗ trong tay xuống rồi tiến dần về phía Văn Bội Cầm.

Khuôn mặt anh ta đờ đẫn, gần như gớm ghiếc khiến Văn Bội Cầm sợ hãi.

Bà ta vừa lùi về sau vừa nói: “Con không nghe nhầm đâu, đây chính là di sản của nhà họ Văn.”

“Đây là ba cuộn giấy ghi chép lại những thăng trầm huy hoàng của nhà họ Văn, chẳng lẽ không đáng được trân quý sao?”

“Nhưng vô dụng!”

Vẻ mặt Văn Đào hơi dữ tợn, thậm chí có chút sát khí: “Đây không phải là gia sản nhà họ Văn mà tôi muốn!”

Bỗng nhiên, Văn Bội Cầm khóc lớn, trên mẳt bà ta đầy nước mắt: “Văn Đào, con tỉnh đi, nhà họ Văn đã diệt vong, toàn bộ tiền tài đều quyên cho các tổ chức từ thiện rồi, căn bản không có di sản của nhà họ Văn gì cả.”

“Cái mà con cho là di sản của nhà họ Văn, với cha con-Văn Nam Thành mà nói chỉ là sự giàu có thôi.”

“Không, bà lừa tôi, nhất định là bà đang lừa tôi.”

“Di sản của nhà họ Văn chắc chắn đang được giấu ở nơi khác, bà chỉ không muốn nói cho tôi biết thôi đúng không? Đồ tiện nhân này!”

Vẻ mặt của Văn Đào bỗng chốc trở nên gớm ghiếc. Anh ta vung tay tóm chặt lấy cổ Văn Bội Cầm.
 
Chương 1527


CHƯƠNG 1527

“Mau nói cho tôi di sản thật sự của nhà họ Văn đang ở đâu? Nếu không tôi sẽ giết bà!”

Văn Bội Cầm dùng sức nắm lấy cánh tay của Văn Đào, bà không ngừng lắc đầu, khó khăn phun ra một câu.

“Điên rồi, con đúng là…điên rồi!”

“Không nói phải không? Vậy thì bà đi chết đi!”

Văn Đào siết chặt hai tay, lực giãy giụa của Văn Bội Cầm lập tức giảm xuống.

Bà ta nhìn Văn Đào với ánh mắt kinh hoàng và tuyệt vọng.

Người đích thân giết bà ta lại là con ruột của bà.

Bốp!

Bỗng nhiên, một hòn đá bắn tới đập thẳng vào cơ thể Văn Đào.

Máu tươi tuôn ra, cả người Văn Đào run lên rồi ngã ra sau.

Văn Bội Cầm cũng được giải thoát.

“Ai? Ai ở đó?”

Văn Đào khó khăn bò dậy, anh ta hung tợn nhìn xung quanh.

Ở cách đó không xa, một nam một nữ xuất hiện.

Sau khi nhìn ra khuôn mặt của họ, Văn Đào lập tức biến sắc.

“Vương Nhất?”

Văn Đào không hiểu, sao Vương Nhất có thể đuổi kịp đên đây.

Hơn nữa có vẻ họ đã bám theo bọn hắn từ rất lâu rồi.

“Thấy tôi thì ngạc nhiên lắm sao?”

Vương Nhất bình thản nói, tay anh còn đang nghịch mấy viên đá.

Vút vút!

Lời vừa dứt, mấy viên đá liền b ắn ra.

Tốc độ nhanh như chớp, trong phút chốc bắn lên vai trái, vai phải và đầu gối trên cái chân lành lặn còn lại của anh ta.

“A….”

Cơn đau dữ dội khiến anh ta đau đớn kêu lên.

Văn Bội Cầm chứng kiến tất cả, tuy đau lòng nhưng bà ta vẫn không cầu xin Vương Nhất tha cho Văn Đào.

Vừa rồi anh ta đã định gi3t chết mẹ mình đấy!

Nếu tính cả cái chân đã bị Văn Thái đánh gãy từ nhiều năm trước thì toàn bộ tứ chi của Văn Đào đã bị huỷ, anh ta nằm sõng soài trên mặt đất như một phế nhân.

“Đau lắm sao?”

Vương Nhất tiến đến trước mắt Văn Đào, trịch thượng nhìn anh ta.

“Từ khi anh quyết định cấu kết với nhà họ Tiết, bắt cóc dì Văn và Mộng Đình thì đời anh đã xác định rồi.”

Ánh mắt của Vương Nhất rất bình thản, như đang nói về một chuyện bình thường vậy.

 
 
Chương 1528


CHƯƠNG 1528

Tuy tứ chi đã bị huỷ nhưng Văn Đào vẫn nở một nụ cười vặn vẹo, anh ta nhìn chằm chằm Vương Nhất: “Vương Nhất, sao anh cứ chắn đường tôi hết lần này tới lần khác vậy. Nếu người khác cũng đối xử với tôi như thế thì chẳng lẽ tôi không được phép báo thù sao?”

Vương Nhất lắc đầu: “Không phải là tôi đang cản đường anh, mà là anh không tự buông tha cho bản thân.”

“Còn về cái gọi là di sản của nhà họ Văn, tôi lại nghĩ nó khá có giá trị đấy chứ.”

Vương Nhất cầm tờ giấy lên, anh đọc nội dung bên trên rồi cười: “Dự đoán quả nhiên không sai, đặc việt là tờ cuối cùng.”

“Nhà họ Văn vốn đã có cơ hội một bước lên thời, nhưng đáng tiếc, vì sự ngu ngốc của bản thân mà lãng phí cơ hội.”

Văn Bội Cầm đứng cạnh nghe thế liền biết rằng Vương Nhất đang nói tới hôn sự của Văn Thái và Lý Mộng Đình.

Cuộc hôn nhân của họ là nguyên nhân dẫn tới sự diệt vong của nhà họ Văn.

Vốn dĩ, khi Lý Mộng Đình gả vào nhà họ Văn, Vương Nhất đã định ra tay giúp nhà họ Văn quật khởi.

Kết quả là Lý Mộng Đình lại bị Văn Thái bạo lực gia đình.

Nhà họ Văn chỉ muốn lợi dụng Lý Mộng Đình để tiến vào thị trường Thiên An thội.

Đây là chuyện khiến Vương Nhất không thể nhịn nổi.

Vì vậy, nhà họ Văn đã diệt vong.

Nhìn như Vương Nhất là thủ phạm, nhưng thực chất bọn họ mới là người tự tay huỷ hết tất cả.

Tuy Văn Đào biết chuyện này nhưng anh ta không bình luận.

Anh ta biết việc sai lầm nhất mà người anh trai ngoài giá thú kia đã làm chính là cưới Lý Mộng Đình.

Chủ đề cũng dừng ở đây.

Văn Đào run run nói: “Bây giờ cả tay chân của tôi đều bị anh huỷ rồi, anh còn định làm gì nữa? Giết tôi? Tha cho tôi?”

Vương Nhất nhàn nhạt nói: “Tôi đã tha cho nhà họ Văn vô số lần rồi, nhưng chính các người không biết quý trọng và cứ đối địch với tôi nê mới có kết cục thế này.”

“Anh nhất định phải chết!”

Nghe thế, Văn Bội Cầm đứng cạnh trầm mặc xoay người đi.

Dù Văn Đào là kẻ đã muốn giết mẹ mình nhưng Văn Bội Cầm vẫn không nỡ nhìn con trai mình bị giết.

Lúc này, Văn Đào lại bật cười “Giết tôi thì có tác dụng gì chứ? Dù sao đến cuối cùng, anh cũng phải xuống địa ngục với tôi thôi!”

“Không chỉ anh, mà cả vợ anh, con gái anh, và tất cả những người liên quan tới anh đều phải xuống địa ngục cùng tôi! Tôi đi trước thì có hại gì chứ? Hahahahaha….”

Cuối cùng, Văn Đào điên cuồng cười lớn.

Ánh mắt Vương Nhất loé lên.

“Anh có ý gì?”

Loại nụ cười điên cuồng này quả thực khiến Vương Nhất cảm thấy trong lòng ớn lạnh.

Văn Đào nhìn Vương Nhất và cười lạnh: “Vương Nhất ơi Vương Nhất à, anh tưởng hiện giờ anh đã an toàn rồi sao, anh vĩnh viễn không biết ai mới là kẻ thù thực sự của anh và người đó đáng sợ tới mức nào đâu!”
 
Chương 1529


CHƯƠNG 1529

“Nói vậy thì anh biết sao?”

Ánh mắt Vương Nhất loé lên một tia hàn ý.

Không chỉ Văn Đào nói điều này, quản gia nhà họ Đổng cũng từng nói những câu tương tự.

Phục kích hơn 30 năm mà vẫn chỉ là một quân cờ.

Đằng sau vẫn còn một thiên la địa võng, chỉ là Vương Nhất vẫn chưa phát hiện ra thôi.

“Nói cho anh thì sao?”

Trên mặt Văn Đào lộ ra chút giễu cợt.

Anh ta phải khiến Vương Nhất biết kẻ địch của mình mạnh đến mức nào.

“Kẻ thù của anh là….”

Văn Đào sắp mới miệng nói ra rồi.

Vút!

Bỗng nhiên, một tiếng xé gió vang lên từ cách đó không xa.

Dù là Vương Nhất hay Lãnh Nhan đều biến sắc.

Vì bọn họ cảm nhận được một cỗ khí tức cường đại.

Ít nhất thì Lãnh Nhan phải vật vã một thời gian.

Vương Nhất tựa hồ nghĩ ra gì đó, anh vội nói với Lãnh Nhan: “Nhanh bảo vệ hắn ta!”

Nhưng đã quá muộn!

Bốp!

Một hòn đá bắn lên đầu Văn Đào, anh ta chết ngay tại chỗ.

Bùm!

Ngay sau đó, cả người Vương Nhất toát ra một cổ sát khí cực độ.

Anh tức giận quay người.

Xuyên qua những bóng cây, anh nhìn thấy một bóng đen đang lạnh lùng đứng đó.

Vương Nhất chỉ mới nhìn vào đôi mắt kia một cái mà cả người liền cảm thấy lạnh toát.

Đó là một đôi mắt thế nào?

Đầy tử khí!

Như thể mọi thất tình lục dục đều bị huỷ.

Lãnh Nhan cũng phát hiện ra người đó, cô ta hét lên theo bản năng: “Thiếu chủ cẩn thận!”

Ngay sau đó, cô ta biến mất tại chỗ!

“Đừng đuổi theo!”

Vương Nhất vừa hét lên thì Lãnh Nhan đã đuổi theo.

Bóng người đó cũng lập tức biến mất.

“Chết tiệt….”

Vương Nhất nghiến răng rồi quay đầu nói với Văn Bội Cầm: “Dì Văn, phiền dì cứu Mộng Đình ra, tôi sẽ quay về ngay!”
 
Chương 1530


CHƯƠNG 1530

Văn Bội Cầm kinh ngạc rất đầu, bà ta không để ý tới cái chết của Văn Đào nữa mà nhanh chóng chạy xuống núi.

Lúc này, sâu trong núi Giang Nguyên, hai bóng người đang truy đuổi với tốc độ cực nhanh.

Tốc độ của Lãnh Nhan đã đến cực điểm nhưng vẫn không thể đuổi kịp bóng người kia.

Bỗng nhiên, bóng người kia không chạy nữa mà lạnh lùng quay đầu nhìn cô.

Trong phút chốc, Lãnh Nhan giật mình, cô ta không dám lơ là mà siết chặt con dao trong tay.

Rồi sau đó, cô ta dùng toàn bộ sức lực đâm về phía bóng người kia.

Nhưng bóng đen đang mặc một chiếc áo choàng đen kia chỉ cần vươn tay đã búng được vào con dao găm của Lãnh Nhan.

Keng!

Ngón tay và dao găm va chạm, hai người tiếp xúc mới nhau, bỗng nhiên, từ điểm giao nhiên của hai người, một cơn gió mạnh nổi lên từ tứ phía.

Dao găm của Lãnh Nhan cũng gãy nát.

Lúc này, sắc mặt Lãnh Nhan cũng trắng bệch.

Vừa nãy, cô ta đa dùng toàn lực để công kích, thế mà đối phương chỉ cần dùng một ngón tay đã có thể hoá giải được đòn công của cô ta.

Chứng tỏ thực lực của đối phương hơn cô ta rất nhiều!

“Anh rốt cuộc là ai!”

Nhưng Lãnh Nhan nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta lạnh lùng hỏi.

Bóng đen không đáp, chỉ nhún một cái, cả người lập tức xuất hiện trên đầu Lãnh Nhan.

Vụt vụt vụt!

Chiếc áo choàng trên lưng anh ta trải rộng ra trông giống như một con dơi đen tối và hung dữ đang dang rộng đôi cánh.

Hai mắt Lãnh Nhan bỗng co lại, cô ta kinh ngạc kêu lên: “Là anh?!”

Dáng vẻ này, cô ta quá quen rồi!

Lúc trước, tại đại viện của nhà họ Tống, khi cô ta định giết Lý Tinh Sở thì hắn ta lại được một người đàn ông y hệt thế này cứu sống!

Đó chính là người đàn ông trước mặt!

Người đàn ông dơi đã xuất hiện trên đầu cô ta, đôi mắt lạnh lùng kia nhìn chằm chằm vào cô.

Dưới ánh mắt như vậy, thế mà Lãnh Nhan lại không thể bùng lên đấu chí.

Thực lực của hai người quá khác biệt.

Nhưng cô ta không thể ngồi yên trước tình huống này.

Lãnh Nhan nghiến răng, cô ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nắm đấm.

Người dơi biến nắm tay thành móng vuốt rồi tóm lấy Lãnh Nhan.

Xoẹt!

Lưng Lãnh Nhan bị tóm lấy, áo khoác da bó sát màu đen biến thành từng mảnh văng tung tóe khắp bầu trời.
 
Chương 1531


CHƯƠNG 1531

Sau lưng Lãnh Nhan cũng biến thành bộ dạng huyết nhục mơ hồ, máu tươi tuôn ra như suối.

Cô ta ngã khỏi cây và đập mạnh xuống đất.

Người dơi cũng từ trên cao rơi xuống, xuất hiện bên cạnh Lãnh Nhan và lạnh lùng nhìn cô.

Ánh mắt Lãnh Nhan kinh hãi tới cực điểm, cô ta không ngừng kéo cơ thể trọng thương của mình về phía sau.

Trừ thiếu chủ ra, cô ta chưa từng gặp phải kẻ địch mạnh như vậy.

Cô ta căn bản không có dũng khí để tiến lên đấu lần nữa.

Lúc trước ở đại viện nhà họ Tống, một mặt thì người đó muốn dẫn Lý Tinh Sở, một mặt khác thì hắn ta muốn đi nên không đánh nghiêm túc.

Hoặc lần này cũng không đánh nghiêm túc.

Người dơi chỉ đánh một đòn đã có thể khiến Lãnh Nhan bỏ mạng.

Nhưng anh ta lại không làm thế mà chỉ lạnh lùng nhìn Lãnh Nhan, sau đó rời đi.

Ánh mắt cuối cùng khiến Lãnh Nhan cảm thấy rất kỳ lạ, như thể đang nhìn đồng loại.

“Lãnh Nhan!”

Lúc này, tiếng của Vương Nhất bỗng vang lên từ đằng sau.

Vương Nhất chạy tới, nhìn thấy Lãnh Nhan đang không ngừng chảy máu, anh lập tức biến sắc.

“Cô sao thế?”

Vương Nhất quỳ xuống.

Lãnh Nhan nghiến răng nói: “Thiếu chủ, người này chính là người đàn ông Dơi mà chúng ta từng gặp ở đại viện nhà họ Kim, hắn rất mạnh!”

Vương Nhất lắc đầu: “Trước hết đừng nói chuyện này, chúng ta đi trước đã.”

“Anh đỡ Lãnh Nhan dậy rồi liếc nhìn miệng vết thương trên lưng Lãnh Nhan. Bỗng hai mắt anh hơi loé lên.

Máu của Lãnh Nhan tuy đỏ.

nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện màu máu hơn đỏ trầm.

Lúc trước, khi Khương Nhã My bị bác “u hồn” tấn công, máu chảy thành dòng.

Màu máu cũng đỏ trầm thế này.

Nhưng chỉ không nhạt như Lãnh Nhan.

Cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhất, Lãnh Nhan tò mò hỏi: “Thiếu chủ sao thế ạ?”

“Không có gì.”

Vương Nhất thu lại ánh mắt rồi nhàn nhạt nói.

Vương Nhất đưa Lãnh Nhan xuống núi.

Luc snafy, Văn Bội Cầm đã cứu Lý Mộng Đình ra, hai người đang ôm nhau khóc.

Nhìn thấy Vương Nhất, Lý Mộng Đình liền khóc sưng cả mắt.

“Vương Nhất, xin lỗi….”

Cô ta liên tục xin lỗi.

Vương Nhất lắc đầu: “Có gì mà xin lỗi, mấy ngày này cô đừng đi làm nữa, nghỉ ngơi cho khoẻ đi.”
 
Chương 1532


CHƯƠNG 1532

Hai tiếng bị bắt tới nhà kho bỏ hoang này là thời khắc đen tối nhất cuộc đời Lý Mộng Đình.

Lý Mộng Đình cắn môi, cô ta lấy hết dũng khí nói với Vương Nhất: “Anh hiểu nhầm rồi, tôi nói xin lỗi nghĩa là tôi đã không còn trong sạch nữa…..”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương Nhất sững người, lúc này anh mới phát hiện Lý Mộng Đình đã khóc rất dữ, đến bây giờ mắt cô ta vẫn còn vương ánh lệ.

Đặc biệt là khi nghĩ tới toàn bộ quá trình đều bị Vương Nhất chứng kiến, Lý Mộng Đình chỉ muốn chết đi.

Vương Nhất bình tĩnh nói một câu: “Không sao.”

Thái độ bình thản như thế càng khiến Lý Mộng Đình muốn khóc hơn.

Nhưng nghĩ lại, lần đầu của cô ta đã trao cho Văn Thái từ lâu rồi.

Lúc đó đã cô ta không còn trong sạch, so với bây giờ thì khác gì chứ?

Nghĩ thế, Lý Mộng Đình chỉ thầm thở dài.

Về sau, mỗi khi đối mặt với Vương Nhất, cô ta càng thấy mình kém cỏi hơn.

Sau khi đưa Lãnh Nhan về chỗ của cô ta để nghỉ ngơi, Vương Nhất liền rời đi.

Anh vốn định giúp Lãnh Nhan băng bó như lại bị cô ta từ chối.

Tối hôm đó, Vương Nhất gọi điện cho Hồng Phật.

“Thiếu chủ.”

Từ giọng nói âm trầm của Vương Nhất, Hồng Phất có thể cảm nhận được tâm trạng của anh không tốt lắm.

Vương Nhất nhàn nhạt hỏi: “Cô xuất thân từ tổ chức sát thủ nhỉ, những sát thủ trong tổ chức có những đặc điểm gì?”

Nhắc tới tổ chức sát thủ, có vẻ Hồng Phất hơi sợ hãi nhưng vẫn nhớ lại: “U Hồn là một tổ chức khoa học thần bí, nhưng dưới trướng của nó lại có rất nhiều tổ chức sát thủ. Tôi và chị Lãnh Nhan đến từ cùng một tổ chức sát thủ. Nếu nói về đặc điểm của bọn họ thì rất nhiều sát thủ đã tiếp nhận thí nghiệm cải tạo để trở nên mạnh hơn.”

“Thí nghiệm cải tạo?”

Nghe thế, Vương Nhất lập tức sững người rồi hỏi tiếp: “Nghĩa là sao?”

Loại tin tức kiểu này, dù là cơ quan tình báo quốc gia cũng khó mà tra ra được. Chỉ có những thành viên thật sự trong tổ chức mới biết.

Hồng Phất tiếp tục nói: “U Hồn cũng tính là kim chủ của rất nhiều tổ chức sát thủ. Tôi cũng không rõ lắm nhưng bọn họ đã tồn tại từ rất lâu rồi.”

Vương Nhất lập tức hiểu ra.

Thí nghiệm khoa học luôn cần rất nhiều tiền.

Cũng có nghĩ, cái tổ chức “U Hồn” mà anh hiểu chỉ là một góc của tảng băng.

Cũng bì có tiền nên mới có thể thu nạp nhiều loại tổ chức sát thủ.

Vương Nhất bỗng hỏi: “Vậy những sát thủ từng bị cải tạo có gì khác với người bình thường.”

Hồng Phất nghĩ một lúc rồi nói: “Nhìn chung vẫn là người, nhưng trong cơ thể bọn họ được trộn lẫn rất nhiều nguyên tố kim loại vi lượng nên màu máu có thể xem như hơi có màu rỉ sét, Nhưng tôi cũng chưa từng tiếp nhận thí nghiệm cải tạo, thật sự rất đáng sợ.”

Sau khi cúp máy, Vương Nhất trầm mặc hồi lâu.
 
Chương 1533


CHƯƠNG 1533

“Lãnh Nhan đã từng tiếp nhận cải tạo sao….”

Những ngày tiếp theo yên ả trôi qua.

Trong khoảng thời gian này, Vương Nhất lại hỏi Hồng Phất về chuyện của tổ chức sát thủ, cuối cùng trong đầu anh cũng đã hình thanh ra một chuỗi sát xuất sát thủ chủ yếu.

Đầu tiên, họ chọn ra những đứa trẻ đủ tiêu chuẩn và đào tạo từ khi còn nhỏ. Đến khi chúng có thể tự mình nhận nhiệm vụ sẽ được đưa vào danh sách trong kho dữ liệu.

Đẳng cấp thấp nhất của sát thủ là D, cao nhất là S.

Cần phải chấp hành từng nhiệm vụ một để thăng cấp.

Những cỗ máy giết người như Lãnh Nhan chỉ là thiếu số.

Phần lớn sát thủ thăng được hai cấp đã không tệ rồi.

Mỗi sát thủ đều mơ ước được trở nên mạnh hơn.

Họ tiếp nhận cải tạo, tuy hơi hại cơ thể nhưng sẽ mạnh hơn lúc trước rất nhiều.

Hồng Phất cũng nhắc tới một cụm từ.

Người cải tạo.

Họ chính là kết tinh của thí nghiệm khoa học của “U hồn”

Phần lớn đều thất bại, nhưng cũng có những sản phẩm thành công.

Sau khi thành công, “U hồn” sẽ cấy một quả bom chip vào não của người cải tạo.

Có hai điều kiện để bom phát nổ.

Một là tiết lộ bí mật của tổ chức.

Hai là chết.

Vương Nhất đã từng gặp hai tên sát thủ.

Sau khi chết, quả bom chip trong đầu họ liền phát nổ. Nếu ai không biết thì có khả năng sẽ bị kéo chết theo.

Nghe tới đây, Vương Nhất càng chắc chắn rằng Lãnh Nhan đã từng tiếp nhận cải tạo.

Nói thế nghĩa là có khả năng trong đầu cô ta cũng bị cấy bom chip.

Sắc mặt Vương Nhất bỗng trở nên nghiêm trọng.

Nếu thế thì phiền rồi.

Sau khi biết tất cả mọi chuyện, thậm chí Vương Nhất còn nghi ngờ rằng, đến một ngày nào đó, Lãnh Nhan sẽ phản bội anh.

“Không được, phải tranh thủ thời gian tra thân phận của Lãnh Nhan.”

Vương Nhất tự nhủ.

Lãnh Nhan đã theo anh nhiều năm như vậy, anh chưa một lần nghi ngờ cô ta.

Nhưng anh cũng không biết quá nhiều thông tin về Lãnh Nhan.

Anh chỉ biết cô ta từng là sát thủ dưới trướng U Hồn và từng là sát thủ số một thế giới thôi.

Ngay lúc này, Lý Mộng Đình bỗng gọi điện thoại tới.

“Vương Nhất, anh mau tới đây đi, ba tới rồi…..”
 
Chương 1534


CHƯƠNG 1534

Giọng Lý Mộng Đình hơi gấp gáp, còn có chút ngại ngùng.

“Ba tới rồi sao?”

Vương Nhất lập tức ngừng suy nghĩ về Lãnh Nhan mà vội vàng quay về chỗ của Lý Mộng Đình.

Sau khi Văn Đào chết, Lý Mộng Đình liền đón Văn Bội Cầm về khách sạn của cô ta.

Vương Nhất vừa bước vào thì thấy Lý Thiên Dương ngồi đối diện với Văn Bội Cầm, Văn Bội Cầm đang ngại ngùng nhìn ông ta.

“Ba.”

Vương Nhất cảm thấy sai sai nên lập tức lên tiếng.

Vương Nhất vừa tới, bầu không khí ngượng ngùng liền biến mất.

Lý Thiên Dương cười cười đứng dậy: “Tiểu Nhất tới rồi à.”

“Sao ba lại tới đây?”

Vương Nhất hỏi.

Lý Mộng Đình thấp giọng nói bên tai Vương Nhất: “Hôm qua tôi nói với ba chuyện tái tổ chức gia đình, ba rất kích động. Hôm nay liền lấy danh nghĩa tới thăm tôi để đến đây, còn không thèm đi làm nữa.”

Sao Vương Nhất không hiểu ý của Lý Thiên Dương được, anh cười cười: “Ba, dù ba có nhớ con gái thì cũng không thể cúp làm chứ.”

Lý Thiên Dương phất tay: “Ba đã giao hết việc công ty cho cấp dưới rồi, hôm này vừa hay có thể sang đây một chuyển.”

Nói xong, ông ta tiếp tục nhìn về phía Văn Bội Cầm: “Bà Văn, bà rất giống một người mà tôi từng thích.”

“Hả?”

Những lời đường đột của Lý Thiên Dương khiến Văn Bội Cầm ngây người, hai má của bà đỏ lên.

Vương Nhất và Lý Mộng Đình cũng trợn tròn mắt, không ngờ Lý Thiên Dương lại thẳng thắn như vậy.

“Ba! Ba kiềm chế chút đi!”

Lý Mộng Đình chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Ngược lại, Vương Nhất thì cười haha.

Khí chất ôn nhu như nước của Văn Bội Cầm quả thật rất giống vợ trước của Lý Thiên Dương, cũng chính là mẹ ruột của Lý Khinh Hồng-Lý Hạ Lan.

Văn Bội Cầm hoàn hồn, bà ta cười ngượng: “Ông Lý, thật ra tôi không phải mang họ Văn, tôi họ Tiết….”

“Ra là bà Tiết.”

Lý Thiên Dương tự nhiên sửa lại cách xưng hô.

Thấy bầu không khí đã bình thường, Vương Nhất liền kéo Lý Mộng Đình ra ngoài.

“Để hai người lớn bọn họ tự xử đi, duyên đến thì sao cũng được.”

Vương Nhất và Lý Mộng Đình đều đến bộ phận trung tâm.

Vừa vào văn phòng, Vương Nhất liền nhận được điện thoại từ Lý Khinh Hồng.
 
Chương 1535


CHƯƠNG 1535

Giọng của cô rất nghiêm túc.

“Gần đây Giang Thành không còn yên bình nữa, có rất nhiều thế lực bên ngoài tiến vào Giang Thành, anh chú ý an toàn đấy.”

Vương Nhất nhìn chồng báo cáo dày cộp trên bàn, toàn bộ đều là về những thế lực ngoại bang tới Giang Thành.

Đến cả Thiên An, nơi Lý Khinh Hồng đang ở cũng có thế lực bên ngoài xâm nhập chứ đừng nói chi là Giang Thành.

Anh cười cười: “Anh mạnh thế này mà em còn lo sao, ngược lại em mới là người cần chú ý an toàn đấy.”

Lòng Lý Khinh Hồng liền trở nên ấm áp, nhưng cô vẫn nói: “Vì anh rất mạnh nên mới dễ dàng bị người khác tấn công.”

“Được, anh sẽ cẩn thận.”

Vương Nhất chỉ có thể đồng ý.

Lý Khinh Hồng lại nói: “Khả năng cao là các thế lực bên Yên Kinh cũng sẽ đến Giang Thành.”

Nghe thế, hai mắt Vương Nhất bỗng sáng lên.

“Vương tộc Yên Kinh sao…”

Trong chín đại vương tộc ở Yên Kinh, Vương Nhất đã gặp nhà họ Lâm, nhà họ Tần, nhà họ Đường rồi, anh rất mong được gặp sáu nhà còn lại đấy.

Đồng thời anh cũng hiểu tại sao lại phát sinh tình huống thế này.

Đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu rồi!

Ba đại cảnh Nam, Đông, Tây đều phái cao thủ tới đâu.

Đây không chỉ là một cơ hội với Giang Thành mà vương tộc ở Yên Kinh cũng sẽ không bỏ qua một cơ hội phát triển gia tộc như vậy.

Lúc trước Tần Nam của nhà họ Tần đã nói, nhà họ Tần và chúa tể Tây Cảnh-Mục Lang từng có giao tình.

Không chừng, lần này đích thân Mục Lang sẽ tới đại hội Bắc Cảnh.

Vương Nhất nở nụ cười lạnh.

Gặp lại người quen cũ đúng là khiến người ta phấn khích mà.

Trước tình cảnh như thế, tam đại hào môn của Giang Thành sẽ thay đổi như thế nào đây, đúng là khiến người khác mong chờ.

Đương nhiên.

Còn có “U Hồn” ẩn mình trong bóng tối cũng sẽ hành động gì đó.

Và….

Tiêu Minh!

Giang Thành trong tương lai sẽ rất náo nhiệt đây.

Giang Thành trong tương lai cũng sẽ gặp nhiều sóng gió.

Loạn thế, xuất anh hùng!

…..

Cùng lúc này, tại sân bay quốc tế Giang Thành.

Một chiếc máy bay đang từ từ hạ cánh.
 
Chương 1536


CHƯƠNG 1536

Nhưng khiến người ta ngạc nhiên đó là cả máy bay chỉ có hai vị khách.

Một chủ nhân và một tuỳ tùng.

Hiển nhiên là có người đã bao máy bay.

Trong lối VIP.

Một người phụ nữ cổ điển có nhan sắc tuyệt trần cùng với một ông lão mặc đồ thời Đường chầm chậm bước ra.

Người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, dưới chân mang một đôi giày cao gót cao khoảng 7cm.

Nó không chỉ khiến cô ta cao hơn rất nhiều mà còn tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô ta.

Nhìn từ xa, cô ta trông như một cô gái bước ra từ bước hoạ cung đình.

Xinh đẹp, động lòng, khiến lòng người say đắm.

“Trời Giang Thành xanh hơn Thiên An.”

Bỗng nhiên cô ta dừng lại rồi nhìn lên trời cảm thán.

Trên mặt cô ta là một nụ cười khó giải thích.

“Cô chủ, trời Yên Kinh cũng không kém gì.”

Ông lão cũng dừng lại và cười.

Người phụ nữ mỉm cười lắc đầu: “Bác Diệp, bác không hiểu tâm trạng lúc này của cháu rồi.”

“Không phải vì vật, mà là vì người.”

Bác Diệp cười hỏi: “Giang Thành có cố nhân của cô chủ sao?”

“Không tính là cố nhân, là kẻ thù.”

Người phụ nữ nhìn về phía đằng xa, cô ta mỉm cười rạng rỡ: “Vương Nhất, Diệp Thúy Như này tới rồi.”

Sau khi Kim Thúy Như…

Không, bây giờ nên nói là sau khi Diệp Thúy Như nói ra cái tên ‘Vương Nhất’, trong đôi mắt già nua của ông lão phía sau lập tức lóe lên một tia sáng.

Trên khuôn mặt vốn như giếng cạn không sóng cũng hiện lên một chút kinh ngạc.

Tất nhiên ông ta đã từng nghe qua cái tên này.

Còn không chỉ một lần!

Anh đã từng suýt chút nữa trở thành chồng của cô chủ.

Ngồi không có được cô chủ quốc sắc thiên hương như vậy mà lại còn chạy trốn khỏi hôn lễ của mình trong đêm đại hôn, khiến cô chủ mang tiếng bị tân lang vứt bỏ, quả thực là đại nghịch bất đạo.

Tuy nhiên, cô chủ dường như lại rất chung tình với chàng trai trẻ tên Vương Nhất này.

Giống như tình yêu, nhưng là hận thù nhiều hơn.

Oán hận anh, lần nào cũng mềm lòng.

“Đây có lẽ là tình yêu của cô chủ, yêu hận đan xen, viết ra bài hát ly biệt.”

Ông lão thở dài trong lòng, nhìn Diệp Thúy Như vẫn đang giữ nụ cười trên khuôn mặt với ánh mắt phức tạp.
 
Chương 1537


CHƯƠNG 1537

“Cô chủ, như vậy thật sự đáng sao? Tráng niên tài tuấn trong thiên hạ nhiều như vậy, cô chủ hà cớ gì cứ để tâm đến cậu ta.”

“Nếu không phải vì người đó sớm đã trở thành con rể của Lý Thị, Diệp Vô Lệ tôi đã sớm tìm đến Lý Thị, bắt sống về thay cô chủ rồi.”

Diệp Thúy Như cười nhẹ: “Bác Diệp, đừng trách cháu nói thẳng, tráng niên tài tuấn trong thiên hạ, người có thể so sánh với anh ta không quá hai bàn tay, người có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cháu lại càng giảm đi một nửa.”

“Nếu đã không thể khiến anh ta yêu cháu, vậy thì hãy khiến anh ta hận cháu, còn hơn hai người quên đi nhau trong giang hồ.”

“Hơn nữa, bác Diệp, bác không phải đối thủ của anh ta.”

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Vô Lệ trở nên bình thản hơn, hừ mạnh một tiếng.

Không phải đối thủ sao?

Thân là cường giả top 5 của vương tộc Yên Đô, Diệp Vô Lệ có ngạo khí của riêng mình.

Không đánh giá cao bản thân, càng không xem thường đối thủ, đó là quy tắc hành sự của ông ta.

Việc Vương Nhất có thể được cô chủ nhìn trúng, chứng tỏ bản thân anh cũng đủ ưu tú.

Trong chín đại vương tộc Yên Đô, một mình Vương Nhất trêu chọc ba gia tộc Lý Thị, Vương Thị và Thái Thị mà vẫn sống yên ổn, đủ để chứng minh sức mạnh của anh.

Chỉ với phần khí thế này, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ Yến Kinh, có mấy người trẻ tuổi có được chứ?

“Vương Nhất, thật sự muốn cùng cậu so tài một phen, xem xem ai mạnh ai yếu.”

Diệp Vô Lệ tự lẩm bẩm trong lòng.

“Bác Diệp, đi thôi, người đón chúng ta tới rồi.”

Diệp Thúy Như chỉ vào một nhóm người phía trước và cười nói.

Biểu cảm trên mặt Diệp Vô Lệ trở nên nghiêm nghị hơn một chút.

Cô chủ vừa mới trở về Diệp Thị.

Trong chuyến đi Giang Thành lần này, cô chủ đã gánh vác rất nhiều, tất cả mọi người trong nhà đều đợi xem trò cười của cô chủ.

Không thành công thì thành nhân!

Phía trước có rất nhiều người đang đứng đón ở cửa.

Có rất nhiều ông trùm kinh doanh lớn đến cửa tìm kiếm sự hợp tác.

Có những người nổi tiếng trong thể chế muốn mượn sức ảnh hưởng của Diệp Thị để lên một tầng cao mới.

Tuy nhiên, người có sức ảnh hưởng lớn nhất, vẫn là hai phe cánh lớn.

Tổng phụ trách thương hội Giang Bình, Nhậm Gia Luân.

Cùng với hội trưởng hiệp hội võ đạo Giang Thành, Hồng Giác Hải.

Hai phe cánh lớn này chiếm mất nửa giang sơn trong số những người chào đón.

Căn bản không ai dám cướp việc chào đón trước bọn họ.

“Cô chủ Diệp, Diệp quản gia.”

Nhậm Gia Luân và Hồng Giác Hải đích thân đón máy bay với nụ cười ấm áp trên mặt.
 
Chương 1538


CHƯƠNG 1538

Diệp Vô Lệ lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, lãnh đạm nói: “Cao thủ võ đạo đại diện nhà họ Diệp tôi tham gia đại hội Bắc Cảnh?”

Hồng Giác Hải mỉm cười, chỉ vào phía sau người và nói: “Đều đã sắp xếp xong rồi, hai vị xem qua.”

Diệp Thúy Như và Diệp Vô Lệ cũng nhìn qua theo.

Phía sau Hồng Giác Hải, từng thành viên của hiệp hội tỏa ra khí tức mạnh mẽ đứng thành hai hàng, khí thế phi phàm.

Hồng Giác Hải cười tự hào: “Đây đều là những tinh anh trong hiệp hội võ đạo của tôi. Lấy một chọi một trăm, không thành vấn đề, cô chủ Diệp, cô thấy thế nào?”

Diệp Vô Lệ thầm gật đầu.

Mặc dù Yến Kinh là thủ đô của nước H, nhưng thực lực tổng thể của Yến Kinh và những thành phố khác đang không ngừng bị thu hẹp.

Diệp Vô Lệ nói: “Có những cao thủ này, Diệp Thị tôi nhất định có thể làm nên chuyện ở đại hội Bắc Cảnh.”

Nhậm Gia Luân cũng nói: “Cô chủ Diệp nhìn trúng ai, chi phí mời bọn họ lên vũ đài do tôi trả.”

Nghe thấy vậy, Hồng Giác Hải vui mừng trong lòng.

Vừa định nói, Diệp Thúy Như lại lắc lắc đầu với vẻ đầy thất vọng.

“Chất lượng không được.”

Ồ!

Lời này vừa được nói ra, không chỉ Diệp Vô Lệ sững sờ trong giây lát.

Mà Nhậm Gia Luân và Hồng Giác Hải cũng thay đổi sắc mặt.

Nụ cười trên mặt Hồng Giác Hải lập tức đông cứng lại, hiện ra một chút tức giận theo bản năng.

Nhưng nghĩ đến sức mạnh của Diệp Vô Lệ, cùng với thân phận tôn quý kia của Diệp Thúy Như, ông ta chỉ đành kìm nén xuống.

Kiên trì đến cùng mà hỏi: “Cô chủ Diệp quyết định những người nào không được, chúng tôi đổi, hiệp hội võ đạo Giang Thành cái khác thì không có chứ người thì đông.”

Lời này vừa được nói ra, ở phía sau cho dù là những ông trùm kinh doanh hay là những người nổi tiếng trong thể chế đều ném ra ánh nhìn ngưỡng mộ.

Người có đủ tự tin để nói những lời này chỉ có hiệp hội võ đạo Giang Thành và thương hội Giang Bình nhỉ?

Diệp Vô Lệ cũng gật đầu, nói: “Cô chủ, cô tới chọn người, mục đích của Diệp Thị chúng ta chính là đứng nhất đại hội Bắc Vực, trực tiếp lấy được danh hiệu Bắc Cảnh Long Thủ Hộ Giả.”

Vốn dĩ lần này người đại diện Diệp Thị tham gia đại hội Bắc Cảnh không phải là Diệp Thúy Như mà là một người tên là Diệp Ân Thi.

Cô ta là chị họ của Diệp Thúy Như, rất bài xích đối với vị thiên kim cô chủ vừa mới trở về gia tộc này.

Diệp Thúy Như một mình trấn áp toàn hiện trường, nói ra lời nói hùng hồn ‘sẽ thay Diệp Thị đoạt được vị trí thứ nhất đại hội Bắc Cảnh.’

Thận trọng cẩn thận một chút, là việc mà Diệp Thị nên làm.

Nào ngờ Diệp Thúy Như lại lắc lắc đầu, bác bỏ toàn bộ.
 
Chương 1539


CHƯƠNG 1539

“Tất cả đều không được.”

“…”

Lần này, không chỉ có Hồng Giác Hải tức giận, mà ngay cả những cường giả tinh anh kia cũng đều tức giận rồi.

Cho dù cô từ Yến Kinh đến cũng không thể coi thường người khác như vậy được!

Hơn nữa, cô chỉ là một công chúa lưu lạc vừa mới trở về Diệp Thị.

Trước đây chỉ là một thiên kim của nhà họ Kim nhỏ nhoi ở Thiên An.

Nhìn thấy vẻ mặt của những người này, khóe miệng Diệp Thúy Như nhếch lên cười nhạt: “Sao, các người không phục? Tự cho rằng mình rất mạnh?”

Hồng Giác Hải nén giận nói: “Hồng mỗ không dám, Hồng mỗ chỉ muốn mời Cô chủ Diệp nói rõ, trong lòng cô, người gọi là cường giả được định nghĩa như thế nào!”

Nghĩa là nếu cô không ưa thì tự cô đi mà tìm.

Thật không ngờ, Diệp Thúy Như lại mỉm cười, nói với Hồng Giác Hải: “Được thôi, người của hiệp hội võ đạo các ông có thể về nhà rồi, tôi không ưng người nào cả.”

Câu nói này vừa được nói ra, ngay cả Diệp Vô Lệ cũng cảm nhận được áp lực.

Quá ngông cuồng rồi!

Các cậu chủ và cô chủ nhà họ Diệp đều không ngông cuồng như vậy!

Hồng Giác Hải hơi sững sờ, lập tức nổi giận nói: “Nếu Cô chủ Diệp đã không ưng bọn tôi, tự nhiên sẽ có người ưng, thế nhưng, Hồng mỗ cũng rất tò mò, Cô chủ Diệp sẽ tìm loại người nào để thay Diệp Thị các cô tham gia thi đấu!”

Diệp Thúy Như gật đầu: “Được, các ông cứ theo tôi, đưa tôi đến tòa nhà Cự Phong, tập đoàn Lệ Tinh chi nhánh Giang Thành.”

Nhậm Gia Luân ở một bên sửng sốt, nghĩ đến chuyện mấy ngày trước hai thành viên cấp dưới của ông ta phát sinh xung đột với người của tập đoàn Lệ Tinh.

Nhưng ông ta không nói gì, cùng mấy người Diệp Thúy Như đến tập đoàn Lệ Tinh.

Lúc này Vương Nhất đang phê duyệt văn kiện.

Lý Mộng Đình bước vào: “Vương tổng, có khách muốn gặp.”

Vương Nhất cau mày: “Hôm nay tôi không sắp xếp gặp gỡ khách hàng mà?”

Lý Mộng Đình nói: “Là một người phụ nữ tên Diệp Thúy Như muốn gặp.”

“Diệp Thúy Như?”

Vương Nhất sững sờ một lúc, trong đầu hoàn toàn không có ấn tượng.

Trực tiếp từ chối: “Không gặp.”

Lý Mộng Đình bấm điện thoại và thông báo cho quầy lễ tân ở cửa rằng không gặp.

Không lâu sau, Lý Mộng Đình lại bước vào.

Lần này, sắc mặt có chút không tự nhiên.

“Vương tổng, cô Diệp Thúy Như kia nói, cô ta vốn tên là Kim Thúy Như…”

“Kim Thúy Như?”

Nghe vậy, trên khuôn mặt Vương Nhất cũng mang theo vẻ kinh ngạc nồng đậm.
 
Chương 1540


CHƯƠNG 1540

Anh biết rằng Kim Thúy Như không phải người nhà họ Kim mà là một đứa trẻ mồ côi được nhà họ Kim nhận nuôi.

Cô ta thật sự mang họ gì, anh cũng không biết.

Không ngờ rằng là họ Diệp!

Vương Nhất chỉ có thể nói: “Để cô ta vào đi.”

Vương Nhất yên lặng chờ đợi trong văn phòng, rất nhanh, cánh cửa mở ra.

Diệp Thúy Như mặc một bộ sườn xám màu tím, bước vào một cách nho nhã đoan trang.

Theo sau là một ông lão và hai người đàn ông trung niên, một mặc trang phục thời Đường màu đen, một mặc âu phục.

“Vương Nhất, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Diệp Thúy Như ngồi xuống trước mặt Vương Nhất một cách rất tự nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười phức tạp mà vui vẻ.

“Kim Thúy Như…”

Kể từ lúc tạm biệt ở hậu viện nhà họ Kim cũng đã được một khoảng thời gian rồi.

Lúc này lặp lại, ánh mắt Vương Nhất lại có chút sững sờ.

Lý Mộng Đình đứng bên cạnh cũng đầy vẻ kinh ngạc nhìn Kim Thúy Như.

Vẻ ngoài của cô ta không thay đổi, trên người cô ta vẫn mặc bộ sườn xám tôn dáng màu tím đặc trưng kia.

Nhưng Vương Nhất lại cảm thấy rằng trên người cô ta đã có sự biến hóa kinh thiên động địa.

Trên người cô ta có thêm loại khí chất trước đây chưa từng có.

Quý khí.

Quý khí toát ra từ khắp người, giống như công chúa của một nước, xinh đẹp nhất thiên hạ.

Ánh mắt Vương Nhất lại nhìn về phía ông lão tóc trắng phía sau.

Thực ra, vào khoảnh khắc ông lão kia bước vào, Vương Nhất đã cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ, trong lòng nhận định ông ta là một cao thủ.

Có thể được một cường giả cấp đỉnh như vậy bảo vệ, thân phận của Kim Thúy Như chắc chắn rất cao quý.

Tương tự, Diệp Vô Lệ cũng cảnh giác nhìn Vương Nhất.

Từ trên người người thanh niên này, ông ta cũng cảm nhận được một loại mênh mông như biển rộng sao trời, không khỏi nhích người một chút về phía Kim Thúy Như để bảo vệ.

Kim Thúy Như nhẹ nhàng cười: “Tôi đã không còn là Kim Thúy Như nữa, tôi họ Diệp, đến từ Diệp Thị, vương tộc Yên Đô.”

Sắc mặt Vương Nhất nghiêm nghị.

Vương tộc Yên Đô, Diệp Thị.

Anh lại nghe thấy một vương tộc có họ Diệp.

Chỉ nghe thấy Diệp Thúy Như cười khúc khích: “Nhưng, nếu là anh, tiếp tục gọi tôi là Kim Thúy Như cũng không sao, tôi thuận theo.”

“Vẫn nên gọi cô là Diệp Thúy Như đi.”

 
 
Chương 1541


CHƯƠNG 1541

Vương Nhất lập tức phủ quyết.

Từ giờ phút này trở đi, anh đã hiểu.

Kim Thúy Như trong quá khứ đã chết rồi.

Người ngồi trước mặt anh bây giờ là một thể xác mới.

“Cô tìm tôi có chuyện gì sao?”

Vương Nhất có chút cảnh giác mà hỏi.

Dù anh đã thân cư cao vị nhưng mỗi lần đối mặt với người phụ nữ này, anh đều không dám lơ là.

Đây là một người phụ nữ có thể khiến công ty của Lý Khinh Hồng sụp đổ chỉ với dăm ba câu.

Rất nguy hiểm.

Diệp Thúy Như khẽ cười: “Anh xem anh kìa, vẫn cảnh giác với tôi như vậy, yên tâm đi, chuyện lần trước tôi sẽ không làm lần thứ hai đâu.”

Diệp Thúy Như vẫn muốn nói chút chuyện xưa với Vương Nhất, nhưng Nhậm Gia Luân phía sau đã nhìn Vương Nhất với vẻ kinh ngạc.

Đây chính là chủ nhân thật sự của tập đoàn Cự Phong, vậy mà còn là người đứng đầu tập đoàn Lệ Tinh chi nhánh Giang Thành.

Hồng Giác Hải càng không thể nhịn được nữa, cắt ngang chuyện cũ của Vương Nhất và Diệp Thúy Như, ông ta không nhịn được mà cười giễu cợt, nói: “Cô chủ Diệp, đây chính là ‘cao thủ’ mà cô tìm? Tôi muốn biết, anh ta có thể dùng tay không giết được một con gà không?”

Trong giọng điệu mang theo sự giễu cợt không chút che đậy.

Ánh mắt càng thêm khinh thường mà nhìn Vương Nhất.

Diệp Vô Lệ không nói gì.

Hồng Giác Hải chưa luyện ra nội kình, căn bản không hiểu thế giới trong giang hồ là như thế nào.

Lúc này, Vương Nhất căn bản chưa giải phóng ra khí thế, vì vậy trong mắt Hồng Giác Hải, Vương Nhất chính là một người bình thường.

Ánh mắt Diệp Thúy Như hơi lạnh lùng, nhìn về phía Hồng Giác Hải: “Anh ta chính là người tôi tìm, sao, ông có ý kiến sao?”

Hồng Giác Hải mỉm cười: “Người mà Cô chủ Diệp chọn, làm sao tôi dám có ý kiến?”

“Không hổ là Cô chủ Diệp, người được chọn trúng quả nhiên ‘mạnh mẽ’, mọi người nói có phải không?”

Hồng Giác Hải lại nhìn về phía những tinh anh phía sau lưng ông ta, cười lớn nói.

“Hahaha……”

Lập tức, các cao thủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành đều cười rộ lên.

“Cô chủ Diệp có con mắt độc đáo, vô cùng vượt xa người thường.”

“Tôi chúc Cô chủ Diệp thắng ngay từ trận đầu, dũng cảm tranh đấu đến cùng ở đại hội Bắc Cảnh, hahaha…”

“Anh ta có cầm nổi dao không? Đã từng giết người chưa?”

Những lời chế giễu khắp trời ùn ùn kéo đến với Diệp Thúy Như.

Mặc dù sắc mặt Diệp Thúy Như tái xanh nhưng vẫn không phản bác, chỉ nhìn thẳng vào Vương Nhất.

“Anh sẽ giúp tôi, đúng không?”
 
Chương 1542


CHƯƠNG 1542

Mặc dù Vương Nhất không biết Diệp Thúy Như đến tìm anh có chuyện gì, nhưng từ trong lời đối thoại của Hồng Giác Hải, anh vẫn lờ mờ đoán ra được một chút.

“Cô muốn tôi đại diện cho Diệp Thị cô tham gia đại hội Bắc Cảnh?”

Diệp Thúy Như trịnh trọng gật đầu: “Một mình anh, hơn hẳn tất cả bọn họ.”

Lời này vừa được nói ra, đám người Hồng Giác Hải càng cười vui vẻ.

Vương Nhất cũng cười.

Anh đã đoán trước được hình thức tổ chức của các đại gia tộc ở đại hội Bắc Cảnh lần này như thế nào rồi.

Các hào môn bản địa Giang Thành đều có cao thủ của riêng họ nên không hoang mang.

Một số gia tộc nhỏ, muốn trổ hết tài năng thì phải bỏ một số tiền lớn mời cao thủ về.

Về phần chín đại vương tộc của Yến Kinh đều không muốn phái cường giả của gia tộc mình đi tham gia, một khi xảy ra thương vong chính là tổn thất cực lớn.

Vì vậy, bọn họ sẽ thuê các cường giả bên ngoài thay bọn họ xuất trận.

Ai giành được vị trí đầu tiên là có thể có được danh hiệu Bắc Cảnh Thủ Hộ Giả, che chở một phương.

Sau khi Bắc Cảnh Thủ Hộ được định đoạt, tứ đại cảnh Đông, Nam, Tây, Bắc sẽ tiến hành đối đầu tiếp, người thắng sẽ có được danh hiệu ‘long chủ’.

Thế nhưng, cái gọi là đại hội Bắc Cảnh này, rất nhiều gia tộc lại xem đây như là một cơ hội tốt để bay vọt lên trời, nhưng trong mắt Vương Nhất, đây không khác gì là một trò chơi của trẻ con.

Anh chính là long chủ.

Nào có chuyện long chủ đi tham gia loại chuyện này?

“Xin lỗi, tôi không hứng thú.”

Vương Nhất khéo léo từ chối: “Cô tìm người khác đi.”

“Hahaha……”

Vương Nhất vừa từ chối, đám người Hồng Giác Hải lại phát ra tiếng cười chói tai.

“Cô chủ Diệp, không dễ gì mới ưng ý được một ‘cao thủ’, mà lại bị từ chối rồi, thân phận cô chủ nhà họ Diệp của cô thật không dễ dùng!”

“Anh ta là sợ chết, có điều lại rất thông minh, không nhảy vào vùng nước đục này.”

Diệp Thúy Như vẫn ngồi trước mặt Vương Nhất, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

Tuy nhiên, Vương Nhất nhìn thấy móng tay của cô ta đã cắm sâu vào da thịt.

Trầm mặc một hồi, anh nhìn Diệp Vô Lệ một cái: “Vị tiền bối bên cạnh cô đây là một cao thủ, sao cô không để ông ấy thay cô tham gia thi đấu?”

Diệp Thúy Như nghiến răng nói: “Người trong nhà hạ lệnh cho tôi, không được mời cao thủ của Diệp Thị xuất trận.”

Lúc này Vương Nhất mới hiểu được thì ra Diệp Thúy Như trở về gia tộc đã bị gạt bỏ.

Lúc này, Hồng Giác Hải đi tới và nói với Diệp Thúy Như: “Cô chủ Diệp, trước đó cô đã phớt lờ chúng tôi, hiện tại muốn quay lại nhưng cô không thể với được rồi.”

Diệp Thúy Như đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

 
 
Chương 1543


CHƯƠNG 1543

Vương Nhất lại đột nhiên gọi cô ta lại: “Đợi đã!”

Diệp Thúy Như quay lại nhìn anh, chờ anh nói.

Chỉ thấy ánh mắt của Vương Nhất nhìn về phía Hồng Giác Hải, chậm rãi nói: “Cho dù tôi không tham gia loại trò chơi trẻ con này nhưng dựa vào những con mèo con chó đẳng cấp thấp như các ông, căn bản không thắng nổi.”

“Diệp Thúy Như cũng không nói sai, các ông dựa vào đâu mà cười cô ta?”

Giọng điệu Vương Nhất bình tĩnh nhưng lại giống như sấm rền, ầm ầm vang dội bên tai mọi người.

Nhậm Gia Luân sững sờ.

Hồng Giác Hải sững sờ.

Tất cả các cao thủ của hiệp hội võ đạo Giang Thành đều sững sờ.

Ngay cả Diệp Thúy Như cũng nhìn Vương Nhất với vẻ mặt phức tạp.

Cho dù bọn họ là kẻ thù của nhau, cho dù cô ta hết lần này đến lần khác chạm vào giới hạn của anh.

Nhưng chỉ cần cô ta gặp khó khăn, Vương Nhất sẽ giúp đỡ.

Bởi vì tâm ý của hai người bọn họ là tương thông.

Chỉ có đối phương mới có thể làm tổn thương đối phương.

Những người khác, không được.

Sau khi im lặng một hồi, trên khuôn mặt của Hồng Giác Hải cùng với tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều hiện lên vẻ tức giận.

Bọn họ đã bị xúc phạm.

“Cậu là cái thá gì, dám nói bọn tôi là con chó con mèo?”

“Chúng tôi là con chó con mèo vậy cậu là thứ gì? Loài giun dế dưới đất? Sinh vật phù du dưới nước?”

“Thằng nhãi ngu dốt, nói năng ngông cuồng!”

Tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo Giang Thành đều nhao nhao mắng chửi, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ tức giận.

Hồng Giác Hải không muốn bỏ qua cho Vương Nhất chút nào: “Thật là to gan, vậy mà lại dám nói đại hội Bắc Cảnh thần thánh là trò chơi của trẻ con, cậu đây là bất kính với Tây Cảnh Chi Chủ – Mục Lang đại nhân.”

Nghe thấy lời nói của Vương Nhất, ngay cả Diệp Vô Lệ phía sau Diệp Thúy Như cũng lắc đầu.

Sự đánh giá về Vương Nhất trong lòng cũng giảm xuống không ít.

Ông ta rất thất vọng.

Vậy mà cô chủ lại ưa được người đàn ông nói năng lung tung như vậy.

Thật là một trò hề!

Diệp Vô Lệ biết rằng, dựa vào câu nói này của Vương Nhất, có thể quy chụp cho anh là ‘coi thường võ giả thiên hạ’ cũng không quá đáng.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Nhậm Gia Luân cũng lộ ra nụ cười nhạt.

Thật trùng hợp, ông ta cũng có chút chuyện muốn tính sổ với Vương Nhất.

Nếu Vương Nhất trở thành võ giả đại diện cho Diệp Thị, ông ta thật sự không tiện ra mặt.
 
Chương 1544


CHƯƠNG 1544

Nhưng bây giờ thì khác, có sự chống lưng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, Diệp Thúy Như đã thất thế, chỉ là con hổ giấy, sao có thể giữ được Vương Nhất?

“Các vị có điều không biết, người này không chỉ đắc tội với Hội trưởng Hồng của hiệp hội võ đạo Giang Thành mà ngay cả thương hội Giang Bình của tôi, cậu ta cũng không xem ra gì!”

Nhậm Gia Luân chỉ vào Vương Nhất, cười nhạt và nói.

“Hả? Sao cậu ta không xem Hội trưởng Nhậm ra gì?”

Trên mặt Hồng Giác Hải có vẻ kinh ngạc, nhưng cười trên nỗi đau của người khác lại nhiều hơn.

Hiệp hội võ đạo của ông ta và thương hội Giang Bình cùng nhau gây áp lực, anh căn bản không chống lại nổi và sẽ phải trả giá cho việc ăn nói lung tung của mình.

Nhậm Gia Luân cười nhạt, nói: “Thương hội Giang Bình của tôi có ý tốt giúp đỡ tập đoàn Cự Phong của cậu ta, không ngờ cậu ta lại không biết tốt xấu, không chỉ bảo thuộc hạ Hồ Hoàng Việt đá hội viên của thương thội Giang Bình tôi ra khỏi ban đổng sự mà còn hại tôi bị thiệt hại mất hai hội viên là Bạch Đức Long và Từ Lộc, chúng ta nợ cũ thù mới cùng tính một lượt đi!”

“Cái gì? To gan như vậy!”

Trong mắt của Hồng Giác Hải đầy sự ngạc nhiên, không nhịn được mà nhìn Vương Nhất thêm vài lần.

Đắc tội với thương hội Giang Bình mà tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh chi nhánh Giang Thành dưới tên anh lại không bị phá sản?

Đây là kỳ tích mà!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Đột nhiên, Hồng Giác Hải lại nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hồ Hoàng Việt không phải là người của nhà họ Hồ ở Giang Thành sao?”

Nhậm Gia Luân gật đầu: “Không sai, nhưng ông ta chỉ là quân cờ của nhà họ Hồ, tiểu tử này tên là Vương Nhất, tôi đã điều tra lý lịch của cậu ta, chỉ là một đứa con nuôi của một gia tộc nhỏ đẳng cấp thấp ở Thiên An, nhưng lại có quan hệ tốt với Hồ Hoàng Việt .”

“Dựa vào mối quan hệ của Hồ Hoàng Việt, cậu ta quen biết được La Chí Viễn, tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng, tập đoàn Cự Phong cũng là dựa vào cục diện mà Hồ Hoàng Việt sắp xếp mới ngồi vững được vị trí chủ tịch.”

“Về phần chi nhánh của tập đoàn Lệ Tinh tại Giang Thành, đó là bởi vì vợ cậu ta là chủ tịch tập đoàn Lệ Tinh, Lý Khinh Hồng.”

“Trong đây có quan hệ gì, chắc hẳn mọi người đều biết.”

Nghe thấy những lời của Nhậm Gia Luân, Hồng Giác Hải và tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo đều rất ngạc nhiên.

“Hóa ra, cậu ta căn bản không có năng lực gì? Tất cả đều dựa vào Hồ Hoàng Việt và vợ cậu ta – Lý Khinh Hồng!”

Nghe đến đây, ánh mắt mà mọi người nhìn Vương Nhất đều đầy vẻ khinh thường.

Diệp Thúy Như đi tìm một phế vật như vậy tham gia đại hội Bắc Cảnh, cũng là não hỏng rồi!

Cả Vương Nhất và Diệp Thúy Như đều không lên tiếng.

Diệp Vô Lệ cũng không nói gì.

Bọn họ đều biết một số chuyện mà Vương Nhất đã làm, căn bản không vô dụng như bọn họ nói.

Lúc này, trong mắt Diệp Thúy Như, bọn họ giống như một đám hề.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom