Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1565


CHƯƠNG 1565

Nghe giọng điệu của Dơi, nó có vẻ như đang cười.

Diệp Thúy Như rất ngạc nhiên, nhưng cũng có chút lo lắng hỏi.

“Anh tìm tôi có chuyện gì?”

Dơi điềm nhiên nói: “Tôi muốn bàn chuyện hợp tác với cô.”

“Hợp tác gì?”

Diệp Thúy Như cực kỳ cảnh giác.

Nhưng Dơi đã đứng dậy: “Lát nữa tôi sẽ đến nói chuyện với cô, cô chỉ cần hứa với tôi một điều là được…”

Dơi đến gần Diệp Thúy Như và thì thầm điều gì đó vào tai cô.

Nghe xong, Diệp Thúy Như tái mặt vì sốc, sợ hãi lùi lại một bước.

“Không thể! Tôi không thể hứa với anh!”

Diệp Thúy Như nghiến răng, cảm xúc rất kích động.

Hắn đã sớm đoán được Diệp Thúy Như sẽ từ chối, Dơi cũng không tức giận, chỉ là chậm rãi nói.

“Cô là một kẻ tham vọng, là kẻ mưu đồ việc lớn. Không khó để đoán rằng ông già đi theo cô có vẻ như đang bảo vệ cô, nhưng trên thực tế, ông ta là gián điệp của Diệp Ân Thi được cử đến để theo dõi cô.”

“Vậy thì đã sao?”

Diệp Thúy Như nghiến răng nói.

Dơi nhàn nhạt nói: “Tôi có thể giúp cô giải quyết ông ta.”

“Không cần.”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nói.

“Cô sẽ đồng ý. Còn cụ thể hợp tác cái gì thì chờ sau khi cô đồng ý đã.”

“Đây là thông tin liên lạc của tôi. Nghĩ thông suốt rồi thì đến tìm tôi.”

Dơi nói xong liền mở cửa sổ, trực tiếp nhảy xuống.

Diệp Thúy Như vội vàng đến bên cửa sổ để xem.

Bên dưới xe cộ đông đúc, nhỏ như con kiến, nào có bóng dáng người nào ở đây?

Diệp Thúy Như ngồi phịch xuống đất.

Cô ta mơ hồ cảm thấy mình dường như bị cuốn vào một vòng xoáy khủng khiếp.

Mà từ năm năm trước, cô ta đã dấn thân vào vòng xoáy này rồi.



Cho dù là Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành hay chuyện đã xảy ra với Diệp Thúy Như, Vương Nhất vẫn không hề biết.

Lúc này, có hai tin nhắn trước mặt anh.

Sau nhà họ Diệp, nhà họ Lý, nhà họ Vương và nhà họ Tần lần lượt đến Giang Thành.

Nhà họ Lý do chính Lý Thế Nhân dẫn đầu.

Đại diện nhà họ Vương vẫn là Vương Lâm.

Họ Tần do Tần Vũ dẫn dắt, cùng đồng hành có Tần Hồng Long và Tần Nam.
 
Chương 1566


CHƯƠNG 1566

“Tần Vũ…”

“Ba…”

Miệng Vương Nhất không ngừng lẩm bẩm, khóe miệng nở một nụ cười khe khẽ.

Anh rất mong được gặp Lý Thế Nhân.

Và hội ngộ với bạn cũ Tần Hồng Long.

Đồng thời, trong lòng anh cũng nhớ tới Tần Vũ.

Nhạc Si có liên quan đến anh ta.

Reng reng reng!

Suy nghĩ của Vương Nhất bị kéo lại bởi tiếng chuông điện thoại chói tai.

Là Tăng Quốc Vinh gọi.

“Bên Thiên An có chuyện gì sao?”

Vương Nhất hỏi.

Tăng Quốc Vinh nói: “Mọi thứ đều ổn, chỉ là mọi thứ đều như cậu dự đoán. Nhà họ Lục đã đến để tìm kiếm sự hợp tác.”

“Thế à?”

Nghe vậy, khóe miệng Vương Nhất nở một nụ cười nhàn nhạt: “Kết quả ra sao?”

“Cho dù là nhà họ Lương, nhà họ Tôn hay nhà họ Diệp và nhà họ Đồng, đều tăng gấp đôi điều kiện hợp tác.”

“Bên phía cô chủ Lý còn thẳng tay yêu cầu nhà họ Lục phí hợp tác cao ngất trời, trả tiền xong mới có thể hợp tác, hơn nữa lợi nhuận hợp tác là 8:2.”

“Công ty mẹ Lệ Tinh 8, nhà họ Lục 2.”

Tăng Quốc Vinh cười đắc ý: “Nhà họ Lục lần này chảy máu không ít, lại còn muốn tính kế cậu, thật đúng là không biết tốt xấu!”

Vương Nhất cười nói: “Bọn họ có lòng tốt gửi tiền cho chúng ta như vậy, chúng ta đương nhiên phải nghênh đón cho chu đáo, cho bọn họ nếm chút ngon ngọt.”

“Vâng!”

Tăng Quốc Vinh cúp điện thoại và đi làm.

Vương Nhất đang ngồi trên ghế, trên khuôn mặt nở nụ cười nắm được toàn cục.

Anh đã sớm biết dã tâm của nhà họ Lục, muốn lợi dụng anh để đi lên, nhưng Vương Nhất sao có thể để bọn họ thành công dễ dàng như vậy?

Ở phía bên kia, trên đường cao tốc từ Thiên An đến Giang Thành, một chiếc xe thể thao đang phóng với tốc độ cao.

Lục Kiệu vừa lái xe, vừa gọi cho ông nội Lục Viên.

“Lục Kiệu, hợp tác với bên Thiên An như thế nào rồi?”

Trong điện thoại, Lục Viên rất lo lắng.

Nếu có thể thâu tóm được thị trường Thiên An, thực lực nhà họ Lục bọn họ trong thời gian ngắn sẽ được nâng cao rất nhiều.
 
Chương 1567


CHƯƠNG 1567

Lục Kiệu cười nói: “Hợp tác rất thành công. Không phải con đã nói rồi, chỉ cần nhà họ Lục chúng ta quy phục Vương Nhất, chúng ta muốn gì cũng có thể có được.”

“Chỉ là cái giá phải trả tương đối cao.”

Lục Kiệu kể hết tất cả tổn thất khi hợp tác với các gia tộc khác.

Lục Viên im lặng một lúc, sau đó mắng mỏ: “Ả Lý Khinh Hồng kia miệng to gớm, dám ra điều kiện khắc nghiệt như vậy!”

Lục Kiệu không quan tâm: “Không sao, chỉ cần chúng ta có thể hợp tác, nhà họ Lục chúng ta sẽ kiếm được tiền.”

“Sắp tới Đại hội miền Bắc rồi, lập tức kêu gọi cao thủ nhà họ Lục ở các thành phố khác lần lượt trở về, gia tộc cần bọn họ đóng góp.”

Lục Viên gật đầu: “Không sai, sau Đại hội miền Bắc, nhà họ Lục chúng ta sẽ phất lên, ha ha ha…”

Mỗi ngày trôi qua, Vương Nhất có thể cảm nhận rõ ràng rằng số lượng người có địa vị ở Giang Thành đang tăng lên từng chút một.

Hầu như mỗi ngày đều đang tăng lên với tốc độ trung bình.

Vương Nhất đã cảm nhận được điều này vào ngày đầu tiên anh đến Giang Thành.

Giang Thành lúc này còn ghê hơn tình hình rồng cá lẫn lộn của Yên Kinh.

Ngay cả Vương Nhất cũng nghi ngờ lỡ tay ném một viên gạch là có khi có thể gi3t chết vài nhân vật chính trị có máu mặt hoặc những người giàu có từ các tỉnh khác nào đó hay không.

“Hoàng tộc Yên Đô đến Giang Thành chỉ có bốn nhà, nhà họ Lý, nhà họ Tần, nhà họ Vương và nhà họ Diệp, năm gia tộc kia không tới.”

Lý Khinh Hồng cầm một bản báo cáo, sắc mặt nghiêm túc nhìn Vương Nhất.

Cô mới đến Giang Thành ngày hôm qua, mang theo cả Vương Tử Lam.

Vương Nhất không quan tâm có bao nhiêu hoàng tộc Yên Đô đến, chỉ nhẹ nhàng ôm Lý Khinh Hồng.

“Hửm…”

Lý Khinh Hồng kêu lên, hai má cô lập tức đỏ bừng: “Anh đang làm gì vậy?”

Vương Nhất cười nói: “Hiếm khi em mới tới Giang Thành, lại nói mấy chuyện công việc này làm gì.”

“Vậy anh muốn nói gì…”

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Khinh Hồng đỏ bừng, cô không dám nhìn vào mắt Vương Nhất.

Với tính cách như vậy, mặc dù hai người đã sớm tới bước cuối cùng, nhưng Lý Khinh Hồng vẫn không thể quen với ánh mắt như thiêu như đốt của Vương Nhất.

“Em nói xem? Em trai của Tử Lam…”

Vương Nhất đã nhẹ nhàng cắn vào tai Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng run rẩy, vội nói: “Lần này, em sẽ không rời đi. Trụ sở chính đã ổn định. Em tới để phụ trách chi nhánh!”

“Tử Lam gần đây cũng nghỉ phép, lần này em sẽ ở lại thật lâu, đợi đến buổi tối được không, không phải bây giờ…”

Lý Khinh Hồng gần như đang cầu xin.

“Ba, mẹ, con muốn đi công viên giải trí…”

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, Vương Tử Lam hưng phấn xông vào.
 
Chương 1568


CHƯƠNG 1568

Tuy nhiên, nhìn thấy cha mẹ đang dính lất nhau, Vương Tử Lam sững người một lúc, sau đó che mắt lại.

“Con không thấy gì hết nha, ba mẹ tiếp tục đi, ngày mai đi công viên giải trí cũng không sao…”

Bị con nhóc này phá bĩnh, mặt Lý Khinh Hồng đỏ bừng, cô nhìn anh chằm chằm.

Vương Nhất cũng không còn cách nào khác đành phải phẫn uất đứng lên.

Lý Khinh Hồng chỉnh lại quần áo cho thẳng thớm, do dự một lúc lâu rồi mới lấy ra một bản báo cáo và đưa nó cho Vương Nhất.

“Cái này là cái gì?”

Vương Nhất bối rối.

Mặt Lý Khinh Hồng vẫn đỏ bừng: “Mở ra sẽ biết.”

Vương Nhất mở nó ra xem, nhưng chỉ liếc qua một cái, tài liệu rơi xuống đất một cái bộp.

Hô hấp Vương Nhất trở nên dồn dập, không thể tin nhìn Lý Khinh Hồng.

“Khinh Hồng, em… mang thai ư?”

Giọng anh run rẩy, toàn thân anh khẽ run.

Lý Khinh Hồng khẽ gật đầu, ừ một tiếng.

“Lần trước sau khi vừa trở về, em liền cảm thấy có chút khó chịu, hơi nôn khan, liền đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói em có rồi.”

Vương Nhất nhẩm tính thời gian, chuẩn không cần chỉnh.

“Tuyệt quá!”

Lúc này, ngay cả Vương Nhất cũng không kìm được kích động, vội vàng đỡ Lý Khinh Hồng ngồi xuống.

“Mau ngồi xuống, về sau đừng động đến chuyện của công ty, yên tâm dưỡng thai đi.”

Lý Khinh Hồng không thể nhịn cười trước dáng vẻ căng thẳng và phấn khích đó của anh.

“Em đâu phải mang thai mười tháng, đi không được nữa đâu, vừa mới có thai thôi mà.”

“Vậy cũng phải chú ý sức khoẻ.”

Vương Nhất vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mang thai là một quá trình dài, cả năm tới anh cũng sẽ không rời xa em.”

“Dạ.”

Trái tim của Lý Khinh Hồng rất ấm áp.

Năm năm trước, ký ức về việc mang thai Vương Tử Lam hiện lên trong tâm trí cô, khiến cô vô cùng cảm thán.

Khi đó, cô bối rối và bất lực, vô số lần có suy nghĩ phá nó đi.

Nhưng bây giờ, cô không còn cảm thấy như vậy nữa, ngược lại, cô rất bình thản.

Bởi vì Vương Nhất đã ở bên cạnh cô.

Vương Nhất có tâm trạng rất tốt, gọi Vương Tử Lam: “Đi, ba sẽ đưa con đi khu vui chơi.”

Vương Tử Lam rất vui, đột nhiên nhìn Lý Khinh Hồng một lần nữa: “Mẹ thì sao ạ?”

Ngay khi Lý Khinh Hồng đang định nói về việc đi cùng nhau, Vương Nhất đã cắt ngang lời cô: “Mẹ muốn ở nhà nghỉ ngơi, ba đi với con là được rồi.”

Lý Khinh Hồng lập tức khó chịu, muốn mắng Vương Nhất, nhưng hai cha con đã đóng cửa và rời đi.

Lý Khinh Hồng trông vẫn còn khó chịu: “Sớm biết thế em không nói anh biết đâu…”

Nhưng sau khi nghĩ lại, cảm giác được che chở này thực sự rất tốt.

Nét tức giận trên mặt Lý Khinh Hồng tan biến, cô cầm một tờ tạp chí tài chính lên đọc.



Lúc này, ở Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành.

Hồng Giác Hải ảm đạm nhìn các thành viên của hiệp hội đang xếp hàng bên dưới.

Tổng cộng có mười người, đại diện cho mười cao thủ hàng đầu của Hiệp hội Võ Đạo.

Hồng Giác Hải liếc nhìn họ một cái, rồi nói: “Tên Vương Nhất kia đã giết thành viên của Hiệp hội Võ Đạo chúng ta, đúng là khinh người quá đáng. Nợ máu phải trả bằng máu!”
 
Chương 1569


CHƯƠNG 1569

“Nợ máu phải trả bằng máu!”

Mười cao thủ hàng đầu cũng có ánh mắt u ám, đồng thanh rống lên.

Hồng Giác Hải lại nói: “Tin tức từ Nhậm Gia Luân của Thương hội Giang Bình nói rằng Vương Nhất là một cao thủ, mọi người đừng coi thường anh ta!”

Mười cao thủ đều mang nụ cười chế nhạo trên khuôn mặt.

Một ông lão mặc đồ Đường ở ngoài cùng bên trái chậm rãi bước ra, trên mặt mang theo nụ cười khinh khỉnh.

“Định nghĩa kẻ mạnh của mỗi người mỗi khác!”

“Hội trưởng Nhậm của Thương hội Giang Bình không hiểu võ thuật, cho nên trong suy nghĩ hắn, Vương Nhất là cao thủ, mà chúng ta đều là cao thủ đức cao vọng trọng trong giới võ đạo, hắn chẳng qua chỉ là tên tép riu mà thôi.”

Ông lão mặc đồ Đường nói với vẻ mặt khinh thường.

Những người khác cũng ào ào hùa theo.

“Ngài La Văn nói không sai, cái gì gọi là cường giả? Mỗi người mỗi khác!”

“Hội trưởng, La Hữu là con trai của ngài La Văn, cậu ấy là một thần đồng võ thuật, giờ lại ngã xuống như vậy, ông ấy đau lòng biết bao!”

“Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tôi cầu xin, để ngài La Văn tự mình báo thù cho La Hữu!

Ta cầu xin, để ngài La Văn đích thân báo thù cho con trai!”

Cuối cùng, chín thanh âm khác đồng thanh như sấm, cùng nhau khẩn cầu.

La Văn đứng thẳng người, mặc đồ Đường, khắp người toát ra vẻ sát khí.

Hồng Giác Hải xua tay, gật đầu đồng ý: “Vậy thì khổ cho ngài La phải đi một chuyến, nhân lúc xương thịt La Hữu còn ấm, máu vẫn chưa khô, phải giết tên khốn nạn kia, dùng máu trả nợ máu!”

La Văn lập tức chắp tay: “Cảm ơn hội trưởng Hồng!”

Bên kia, Vương Nhất vẫn không biết nguy hiểm đang đến gần, mang theo Vương Tử Lam đến khu vui chơi chơi các trò chơi.

Chơi mệt, Vương Nhất đi mua kem cho Vương Tử Lam.

Tuy nhiên, không ngờ khi anh quay lại, Vương Tử Lam đã biến mất.

Cách đó không xa, lũ trẻ đang tranh cãi kịch liệt.

“Mẹ tôi không phải con đĩ! Ba tôi cũng không phải phế vật, ba tôi là anh hùng!”

Vương Nhất tăng nhanh tốc chạy tới, chỉ thấy đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, chỉ trỏ bọn trẻ con ở trung tâm.

Ở đó, một nhóm nam sinh lớn hơn đang vây xung quanh Vương Tử Lam lăng mạ con bé.

“Mày là đồ con hoang nhà họ Lý không thèm nhận, mẹ mày bị thứ rác rưởi làm ô uế nên mới sinh ra mày!”

Vương Tử Lam nắm chặt tay, trừng mắt nhìn bọn chúng: “Các người không được phép nói như vậy về ba mẹ tôi!”

“Bọn tao không những nói mà còn đánh mày đấy!”

Nói rồi, một thằng bé giống như ông giời con thực sự giơ tay muốn đánh Vương Tử Lam.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, một giọng nói tức giận vang lên.
 
Chương 1570


Chương 1570

Tiếng hét này đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người nhìn sang.

Một người phụ nữ trông có vẻ đầy học thức với cặp kính mắt nổi giận bước tới.

Vóc dáng không cao, chỉ có thể dùng từ nhỏ nhắn để hình dung, nhan sắc chỉ dừng ở mức thanh tú.

Lại là người duy nhất đứng ra ngăn cản.

Nhưng điều khiến Vương Nhất kinh ngạc không phải là điều này, mà là thân phận của người phụ nữ ấy.

Hồ Vĩnh Như nhà họ Hồ.

Thế mà cô ta lại ở đây.

Hồ Vĩnh Như đã xuất hiện, Vương Nhất không ra mặt nữa.

Có điều bởi vì chuyện này mà ấn tượng của Hồ Vĩnh Như trong lòng anh đã thay đổi một chút.

“Dì là ai?”

Thế mà mấy đứa nhỏ kia lại không hề sợ Hồ Vĩnh Như, đứa nhỏ cầm đầu còn chỉ vào Hồ Vĩnh Như mà hét to.

Hồ Vĩnh Như đen hết cả mặt: “Mấy đứa là con cái nhà ai, cả một đám mà lại bắt nạt một bạn nữ, thật là quá đáng.”

“Bọn tôi là con nhà ai…”

Mấy đứa nhỏ đều bật cười.

Chỉ có đều là cười rất khinh thường.

Đứa nhỏ đứng đầu chỉ vào một tên đàn em: “Nói cho dì ta biết đi, chúng ta là con nhà ai?”

Sau đó, có một đứa nhỏ nhỏ tuổi hơn bước ra, đi tới trước mặt Hồ Vĩnh Như rồi nói: “Dì nghe cho rõ đây, chúng tôi đến từ Yên Kinh, là con cháu của vương tộc Yên Đô, tôi tên là Lý Tử Hàm đến từ Lý thị.”

“Còn đó là Tần Tuấn đến từ Tần thị, còn người kia là đến từ Vương thị.”

Lý Tử Hàm lại chỉ vào đứa nhỏ đứng đầu lớn tuổi nhất.

Ặc.

“Là con cháu vương tộc Yên Đô?”

Nghe vậy, sắc mặt của Hồ Vĩnh Như liền thay đổi, cô ta vô thức lùi lại một bước.

Những người đang vây xem xung quanh cũng hít vào một hơi lạnh.

“Chẳng trách lại ngang tàn hống hách như thế, hóa ra là con cháu vương tộc Yên Đô…”

“Xem như cô bé kia không may, chọc phải ai không chọc lại chọc phải vương tộc Yên Đô…”

“Mấy đứa nhỏ này tập trung ở một chỗ, nói rõ phụ huynh của bọn nó cũng ở cách đây không xa.”

“Đi nhanh đi, bọn nhỏ này không dễ trêu chọc đâu.”

Sau khi biết được những đứa nhỏ đó là con của vương tộc Yên Đô, đa số những người đang vây xem đều không dám ngăn cản, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mà xoay người đi ngay.

Bọn họ đều là người bình thường, một câu nói của vương tộc Yên Đô liền có thể khiến bọn họ ban nhà nát cửa.

Vương Nhất lại nhẹ nhàng giữ chặt một người trung niên, anh cười hỏi: “Chào chú, làm phiền hỏi một chút, lúc nãy có chuyện gì xảy ra vậy?”
 
Chương 1571


Chương 1571

Anh muốn biết tại sao Vương Tử Lam lại bị trẻ con vương tộc Yên Đô nhắm vào, thậm chí thiếu chút nữa là bị đánh.

Trong mắt của người trung niên có vẻ e dè: “Tôi cũng không rõ nữa, hình như là đứa nhỏ đứng đầu tên là Tần Tuấn cùng với đứa bé Lý thị đang nói chuyện gì đó ở trong nhà của bọn nó, cái gì mà dì út của nó 5 năm trước rời khỏi gia tộc, bị một tên phế vật làm bẩn, sinh ra một đứa con hoang…”

“Sau khi bé gái đó nghe thấy thì không ngừng cãi lại, cuối cùng bị bọn nó bao vây.”

Nói đến đây, ông ta còn nói thêm: “Cậu đừng có xen vào chuyện của người khác, mau chóng rời khỏi đây đi, phụ huynh của đám trẻ đó đang ở gần đây, đều đến từ vương tộc ở Yên Kinh đó.”

“Cảm ơn chú.”

Vương Nhất cười nói cảm ơn, ngay khoảnh khắc anh quay đầu lại, ánh mắt của anh liền trở nên tối đen một mảnh.

Dám đánh con gái của anh, muốn chết rồi.

Ở một bên khác, những đứa trẻ vừa công khai thân phận của mình đang nhìn Hồ Vĩnh Như với ánh mắt khinh thường.

“Con nhỏ này chính là con của dì út đê tiện nhà tôi và cái tên phế vật kia, chúng tôi phải dạy dỗ nó một trận. Nếu dì thức thời thì tốt nhất đừng có quan tâm.”

Mặc dù Tần Tuấn là đứa trẻ đứng đầu cùng với những đứa nhỏ khác không nói chuyện, nhưng bọn nó vẫn cười lạnh mà nhìn Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Như vô cùng phẫn nộ: “Cho dù các cháu là con cháu vương tộc Yên Đô thì cũng không thể bắt nạt một bé gái như vậy được, huống hồ chi cô bé còn là…”

Hồ Vĩnh Như nói không được nữa, quay đầu nhìn Vương Tử Lam.

Cô ta đã âm thầm điều tra thông tin của Lý Khinh Hồng, đương nhiên biết Vương Tử Lam là con gái của đàn chị Lý Khinh Hồng.

Hồ Vĩnh Như được xem như là một người thông minh ở nhà họ Hồ, lúc này nổi giận tự nhiên mang theo một cổ khí thế.

Đám trẻ con vương tộc Yên Đô cũng chỉ là những đứa nhỏ, bọn nó nhanh chóng bị khí thế của Hồ Vĩnh Như hù dọa.

Biểu cảm lập tức thay đổi.

“Dì, dì lại dám xen vào chuyện của người khác…”

“Dì chờ đó cho tôi.”

Tần Tuấn co chân chạy trước, nhưng lại bị cục đá ở trên đất ngán ngang, bịch một tiếng ngã lăn quay.

Mấy đứa nhỏ khác cũng đồng loạt té xuống đất, đầu gối bị rách da chảy máu.

“Đau quá…”

Tần Tuấn bị đau bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, òa một tiếng rồi khóc to.

Tần Tuấn vừa mới khóc, những đứa nhỏ khác cũng khóc theo.

Trong lúc nhất thời, tiếng khóc to rõ này hấp dẫn ánh mắt của nhiều người.

Trong số đó, bao gồm cả ba mẹ của bọn nó.

“Có chuyện gì vậy?”

Một cặp vợ chồng mặc đồ gấm bước tới, sắc mặt âm trầm lên tiếng hỏi.
 
Chương 1572


Chương 1572

Chính là ba mẹ của Tần Tuấn.

“Tử Hàm, con sao vậy?”

Lại có một cặp vợ chồng đi tới vội vàng ôm lấy Lý Tử Hàm đang té ngã dưới đất.

“Ai bắt nạt con, nói với ba mẹ, ba mẹ sẽ báo thù cho con.”

Lý Tử Hàm lập tức chỉ vào Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam: “Mẹ ơi, ba ơi, hai người không biết đâu, cái con nhỏ đó chính là con gái của dì út Khinh Hồng và cái tên đàn ông đầu đường xó chợ kia sinh ra, còn cái dì đó đã giúp đỡ đứa con hoang ấy đẩy ngã bọn con xuống đất.”

“Cái gì?”

Lời này vừa mới nói ra, sắc mặt của ba mẹ cậu ta liền âm trầm.

Cặp ba mẹ họ Tần và họ Vương cũng có biểu cảm y hệt, lạnh lùng nhìn Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam.

Trong đôi mắt của Vương Nhất đứng cách đó không xa lóe lên một tia lạnh lùng.

Anh nhìn thấy rất rõ, rõ ràng là mấy đứa nhỏ kia tự mình ngã xuống.

Hồ Vĩnh Như vội vàng giải thích: “Không có, là do bọn nó tự té…”

“Cô nói nhảm.”

Còn chưa nói xong là đã bị ba mẹ Lý Tử Hàm đánh gãy lời.

Bọn họ hung dữ nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Như: “Con trai tôi đã nói như vậy rồi, vậy thì chắc chắn là cô đã đẩy bọn nó, chẳng lẽ bọn nó có thể tự mình ngã xuống à?”

“Tôi thấy chắc cô chán sống rồi, lại dám động tay động chân với con cháu Tần thị chúng tôi, cô là người của gia tộc nào?”

Sắc mặt của Hồ Vĩnh Như vô cùng khó coi, Vương Tử Lam thì lại không biết nên nói gì, cô bé rất nhớ ba.

“Còn không chịu nói?”

Mẹ Tần Tuấn bước thẳng tới trước mặt Hồ Vĩnh Như, hung hăng đánh cô ta một bạt tay.

Gương mặt Hồ Vĩnh Như đau rát, cô ta kiên trì nói.

“Tôi là Giang Thành, người nhà họ Hồ.”

Trên mặt ba cặp vợ chồng vương tộc Yên Đô tràn đầy khinh thường: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là người nhà họ Hồ à.”

Trước khi đến Giang Thành bọn họ đã tìm hiểu cặn kẽ, biết tất cả tam đại hào môn hiện tại của Giang Thành.

Nhà họ Hồ là một trong số đó.

“Chỉ là nhà họ Hồ nhỏ bé mà lại dám ra tay với con cái vương tộc Yên Đô chúng tôi, đúng là chán sống rồi.”

“Còn không mau kêu cái đứa con hoang đó quỳ xuống với con chúng tôi.”

Thái độ của các bậc phụ huynh vô cùng phách lối, bọn họ làm như đây là chuyện đúng đắn.

Hồ Vĩnh Như che chở cho Vương Tử Lam, cắn chặt môi, không muốn thỏa hiệp.

Các cặp ba mẹ vương tộc Yên Đô lại càng nổi giận: “Không quỳ có đúng không, được thôi, chờ người của chúng tôi đến nhà họ Hồ thì mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu.”

 
 
Chương 1573


Chương 1573

“Đừng mà.”

Hồ Vĩnh Như hoảng hốt, có người lớn của tam đại vương tộc Yên Đô ở đây, ngay cả một người cô ta cũng không thể ngăn cản.

Cô ta chỉ có thể thỏa hiệp.

“Được thôi, tôi quỳ.”

Hồ Vĩnh Như cắn chặt răng, hai mắt đỏ hoe, bản thân từ từ quỳ xuống.

Lý Tử Hàm Tần Tuấn và mấy đứa nhỏ lạnh lùng nở nụ cười.

Nhưng một khắc sau, có một bàn tay nhanh như chớp nắm lấy bả vai của cô ta, không cho cô ta quỳ xuống.

Hồ Vĩnh Như vừa nhìn thì lập tức như nhìn thấy cứu tinh, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

“Vương Nhất?”

“Ba ơi.”

Vương Tử Lam cũng rất kích động, trên gương mặt không còn chút e dè nào nữa.

Vương Nhất vội vàng đi đến trước mặt bọn họ, lạnh nhạt quét mắt nhìn đám người vương tộc Yên Đô đang ngơ ngác.

“Từ lúc nào mà con gái của Vương Nhất này đến lượt các người bắt nạt vậy?”

“Vương Nhất?”

Ba mẹ Lý Tử Hàm kinh ngạc kêu lên, trong ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất lại mang theo chút hoảng sợ.

Bởi vì những đứa nhỏ này mà người của tam đại vương tộc, Lý thị, Tần thị, Vương thị đều lần lượt xuất hiện.

Nhưng đa phần bọn họ đều không phải là thành viên chủ chốt của gia tộc, đối với chuyện của Lý Khinh Hồng nhà Lý thị, bọn họ chỉ có nghe nói mà thôi, chứ còn chưa thật sự gặp được Vương Nhất.

Nhưng ba mẹ Lý Tử Hàm thì không giống như vậy.

Mặc dù bọn họ không phải là người quan trọng của Lý thị nhưng đã từng gặp Vương Nhất.

Một mình Vương Nhất đàn áp toàn bộ Lý thị, còn dọa Lý Tinh Sở phải trốn vào trong quan tài, đoạn ký ức đó vẫn còn rất mới mẻ đối với bọn họ.

Bọn họ còn tưởng rằng người đưa Vương Tử Lam đến khu trò chơi là Lý Khinh Hồng.

Bọn họ không sợ Lý Khinh Hồng, nhưng sợ Vương Nhất.

“Cảm ơn cô đã bảo vệ con gái tôi.”

Vương Nhất ôm lấy Vương Tử Lam, sau đó nói lời cảm ơn với Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Như lắc đầu: “Tôi cũng chỉ là trùng hợp phát hiện mà thôi, đứa nhỏ này là con gái của đàn chị Khinh Hồng, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ rồi.”

Vương Nhất biết rằng xuất phát từ sự sùng bái đối với Lý Khinh Hồng nên Hồ Vĩnh Như mới bảo vệ cho Vương Tử Lam, nhưng Vương Nhất vẫn bày tỏ lòng biết ơn.

Vương Nhất lại nhìn đám phụ huynh kia, anh cười nói: “Nghe nói là các người muốn kêu con bé quỳ xuống?”

Ba mẹ Lý Tử Hàm không dám lên tiếng nữa, ngược lại là ba mẹ Tần Tuấn biết Vương Nhất chính là người chồng 5 năm trước đã làm vấy bẩn Lý Khinh Hồng, bọn họ vô cùng xem thường.
 
Chương 1574


Chương 1574

“Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là thằng chồng của Lý Khinh Hồng đó à, anh Lý, đây chính là cái tên ở rể nhà anh đó hả?”

Mẹ Tần Tuấn là nhìn về phía ba mẹ Lý Tử Hàm, trên mặt mang theo vẻ trào phúng.

Hai người kia liều mạng ra hiệu cho mẹ Tần Tuấn đừng nói nữa, nhưng mà cô ta làm như không nhìn thấy, miệng vẫn như được gắn súng máy mà bắn liên hồi.

“Tôi nghe nói chồng có Lý Khinh Hồng là một tên phế vật, ngày hôm nay đã gặp mặt rồi, quả nhiên là y như lời đồn, cậu cùng với con gái của cậu đúng là ba nào con nấy.”

“Nhưng mà cậu tới cũng đúng lúc lắm, ba người các người quỳ xuống hết đi, khi nào con trai tôi tha thứ cho các người thì lúc đó các người mới có thể đứng dậy.”

Người đàn ông Vương thị chẳng qua cảm thấy cái tên Vương Nhất nghe khá quen tai, nhưng mà lại không nhớ được, cho nên cũng không để ở trong lòng, vẫn cười lạnh mà nhìn bọn họ.

Hồ Vĩnh Như tức giận nhìn bọn họ, Vương Tử Lam vừa ôm cổ Vương Nhất vừa nói những câu không hoàn chỉnh.

“Ba ơi, bọn họ mắng mẹ đó, còn mắng ba nữa, con bị mắng thì không sao hết, nhưng mà bọn họ không thể mắng ba mẹ được.”

Khắp gương mặt của cô bé đều là lửa giận.

Vương Nhất không để ý đến tiếng la hét của đám người kia, anh chỉ hôn một cái lên gương mặt Vương Tử Lam.

“Ba biết rồi, chờ một lát nữa bọn họ sẽ phải trả một cái giá đắt.”

“Hahaha…”

Lời này vừa mới nói ra, ngoại trừ ba mẹ Lý Tử Hàm thì tất cả mọi người đều bật cười.

Trên mặt bọn họ đều mang theo vẻ kiêu ngạo: “Chúng tôi là người vương tộc Yên Đô, địa vị cao hơn hai ba con các cậu đến mức không thể đếm nổi, cậu có thể làm gì để khiến cho tôi trả giá đắt đây?”

Trong số đó, mẹ của Tần Tuấn là hung hăng nhất, cũng là người ra vẻ xem thường nhất.

Vương Nhất không trả lời, anh chỉ bỗng nhìn về phía gò má trái sưng tấy của Hồ Vĩnh Như: “Mặt của cô là do cô ta đánh?”

Hồ Vĩnh Như nhẹ gật đầu, tức giận mà không dám nói gì.

Nhưng mà ngay sau đó, Vương Nhất liền nhanh chân bước tới trước mặt mẹ Tần Tuấn, hung hăng đánh một bạt tai thật mạnh.

Chát.

Một cái tát này tát rất mạnh, ngay cả răng cũng rơi ra hai cái, miệng của cô ta toàn là máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, dù là người Lý thị, Tần thị hay là Vương thị, bọn họ cũng không thể tin nổi mà mở to mắt nhìn.

Lúc lấy lại tinh thần, bọn họ vô cùng tức giận.

“Cậu lại dám ra tay, có biết chúng tôi là ai không hả?”

“Cậu dám đánh tôi, tôi muốn các người phải tan nhà nát cửa.”

Mẹ Tần Tuấn như là bị điên, cho dù miệng chảy máu nhưng vẫn cứ chửi ầm lên với Vương Nhất.

Vương Nhất cười nhạt, hoàn toàn không để trong lòng.
 
Chương 1575


Chương 1575

“Ngay cả Vương Lâm, Tần Hồng Long, Lý Tinh Sở nhìn thấy tôi thì còn phải đi đường vòng, các người chỉ là những nhân vật râu ria không đáng nhắc tới của vương tộc mà cũng dám kêu to gọi nhỏ với tôi?”

Vừa mới dứt lời, Vương Nhất liền đi về phía bọn họ.

Có mẹ của Tần Tuấn làm ví dụ, những người còn lại liền lui về phía sau.

“Cậu, cậu muốn làm cái gì?”

Bọn họ đều không phải là thành viên chủ chốt của gia tộc, căn bản không có vệ sĩ bảo vệ.

Nếu như Vương Nhất muốn động tay động chân với bọn họ, bọn họ chắc chắn sẽ trốn không thoát.

Vương Nhất chỉ cười lạnh: “Không làm gì hết, chỉ là muốn các người quỳ xuống xin lỗi con gái tôi.”

Ách.

Lời này vừa mới nói ra, bọn họ liền lộ ra vẻ hãi hùng, lớn tiếng nói: “Cậu không thể bắt chúng tôi làm như vậy, đây là chuyện giữa mấy đứa trẻ con với nhau, nên để bọn nó tự giải quyết đi.”

Ngụ ý chính là để sắp nhỏ Vương Tử Lam tự mình giải quyết.

Những người còn lại cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, biện pháp này là tốt nhất.”

Ánh mắt của Hồ Vĩnh Như âm trầm hơn, vội vàng nói với Vương Nhất: “Không nên đồng ý với bọn họ, bọn họ có ý đồ để con của bọn họ đánh con gái anh.”

Làm sao Vương Nhất có thể không hiểu ý của bọn họ được chứ?

Nhưng anh lại suy tư một hồi lâu, vẫn là gật đầu: “Các người nói đúng, chuyện giữa trẻ con với nhau thì nên để trẻ con tự giải quyết.”

Bọn họ liền sửng sốt, thế mà anh lại đồng ý.

Sau đó, đám người ấy đều cười lạnh một tiếng.

Đám nhóc Tần Tuấn, Lý Tử Hàm cũng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Lam.

Ánh mắt đó giống như là đang nhìn con mồi.

“Vương Nhất, anh làm như vậy là đang đẩy con gái mình vào trong hố lửa đó.”

Khắp khuôn mặt Hồ Vĩnh Như đều là lửa giận.

Vương Nhất không để ý đến cô ta, mà là để Vương Tử Lam xuống, nhìn cô bé bằng ánh mắt dịu dàng.

Nghe thấy sẽ để cho bọn nó tự giải quyết với nhau, trên mặt cô bé lập tức có chút sợ hãi, thậm chí còn ôm chặt lấy đùi của Vương Nhất.

“Ba ơi, con sợ lắm…”

Vương Nhất cười nói: “Tử Lam, ba biết là con sợ, nhưng con phải học được cách kiên cường. Là con gái của Vương Nhất ta, con không thể nhút nhát.”

“Người khác dám mắng con, con cứ đánh lại, người khác dám đánh con, con cứ đánh cho bọn họ đầu rơi máu chảy.”

“Xảy ra chuyện gì thì ba gánh.”

Câu nói này không thể nói là không kiêu ngạo, ngay cả Hồ Vĩnh Như cũng ngơ người.

Mặc dù Vương Nhất đang cười, nhưng nụ cười đó lại không hề có chút nhiệt độ.

Vết sẹo như vết dao trên mặt cũng mang theo vẻ lãnh khốc.

Chắc chắn Hồ Vĩnh Như không biết rằng khi ở biên giới phía bắc, Vương Nhất cũng dạy quân của anh như thế.

Quân của Vương Nhất này, không có một ai là nhút nhát.
 
Chương 1576


Chương 1576

“Những thứ mà ba đã dạy cho con, đây là lúc để con phát huy tác dụng.”

Vương Nhất vỗ vỗ vào bả vai Vương Tử Lam: “Ba con ra trận, muốn bảo vệ cho mẹ thì đầu tiên phải bảo đảm mình không bị bắt nạt.”

“Con cứ đánh bọn nó đi, đánh cho bọn nó bầm dập, đến khi nào bọn nó không dám ức hiếp con mới thôi, ba luôn dõi theo con.”

Mặc dù giọng nói của Vương Nhất trầm thấp, nhưng giống như mang theo một loại ma lực đặc thù, Vương Tử Lam vốn rất sợ hãi lập tức không còn sợ nữa, căm tức nhìn mấy đứa trẻ vương tộc là Tần Tuấn, Lý Tử Hàm.

Chẳng ai ngờ rằng Vương Tử Lam lại dám đứng trước mặt nhiều bé trai như thế mà lại không hề hoảng sợ.

Đám phụ huynh bên kia vô cùng hoảng hốt.

“Vương Tử Lam, mày và ba mày đều là con hoang.”

Tần Tuấn, Lý Tử Hàm cùng với mấy đứa nhóc còn lại đều lộ ra vẻ hung hăng nhào về phía Vương Tử Lam.

Bọn nó lớn tuổi hơn Vương Tử Lam, vóc người cũng cao lớn hơn Vương Tử Lam, số lượng cũng nhiều hơn.

Nhưng Vương Tử Lam căn bản không hề hoảng sợ.

Trong mắt cô bé có hai ngọn lửa nhỏ đang cháy hừng hực.

“Tôi là con của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, tôi không cho phép các cậu mắng ba và mẹ tôi!”

Nổi giận hét to một tiếng, Vương Tử Lam trực tiếp xông tới đánh một đấm vào mặt Tần Tuấn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba mẹ Tần Tuấn và Lý Tử Hàm kinh ngạc vô cùng.

Ngay cả bản thân Tần Tuấn và Lý Tử Hàm cũng giật mình mà nhìn về phía Vương Tử Lam đang xông đến chỗ bọn nó.

Bọn nó chiếm ưu thế về số người, đồng thời tuổi của mỗi người còn lớn hơn cô bé, vóc người của cô bé lại kém hơn nhiều, nhưng lại dám chủ động tấn công.

Tần Tuấn, Lý Tử Hàm lấy lại tinh thần, trên mặt nở nụ cười lạnh.

Đúng là không biết sống chết.

Hai đứa nhỏ nhìn nhau, sau đó xuất chiêu.

Vương Tử Lam chợt dừng bước lại, thân thể nhẹ nhàng lui về phía sau một bước.

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm không chỉ đánh hụt mà còn bởi vì thiếu chút nữa do quán tính mà ngã sấp xuống.

“Cái gì?”

Ba mẹ Tần Tuấn và ba mẹ Lý Tử Hàm kinh ngạc vô cùng.

Ngay cả Hồ Vĩnh Như cũng phải mở to mắt mà nhìn.

Một cô bé gần 6 tuổi mà lại linh hoạt như thế?

Nhìn thấy cảnh tượng này, khoé miệng của Vương Nhất hơi cong lên, xuất hiện một nụ cười nhạt.

Vương Tử Lam là con gái của anh, thiên phú còn tốt hơn cả anh.

Nếu như được luyện tập từ nhỏ, sau này lớn lên có thể là nữ chiến binh đầu tiên của nước H.
 
Chương 1577


Chương 1577

Vương Tử Lam vốn rất chăm chỉ luyện tập, cho nên Vương Nhất có đủ lòng tin với cô bé.

“Bắt tay bọn nó lại.”

Vương Nhất đứng sau lưng từ tốn nói.

Vương Tử Lam nghe vậy, bộp một phát bắt lấy cánh tay của Tần Tuấn và Lý Tử Hàm.

“Chuyện này…”

“Làm sao có thể chứ?”

Tình huống này làm đám phụ huynh kia chấn động.

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm bị bắt cánh tay lại cũng có vẻ bối rối.

Vương Nhất lại lên tiếng: “Đánh bọn nó đi.”

Bốp.

Nắm tay nhỏ của Vương Tử Lam đánh mỗi người một đấm, đánh vào mặt của Tần Tuấn và Lý Tử Hàm.

Máu mũi lập tức phun trào.

Nhưng cơn đau cũng đã khơi dậy sự khát máu của bọn nó.

“Lại dám đánh tao?”

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm vô cùng tức giận, lại tiếp tục xông về phía Vương Tử Lam.

“Ngồi xuống, dùng chân đá bọn nó.”

Vương Nhất thản nhiên nói.

Xoẹt.

Vương Tử Lam nhanh nhẹn ngồi thấp xuống, duỗi chân ra.

Bịch.

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm lập tức ngã chõng vó, ngã đến nỗi cả người đều là vết thương.

“Oa…”

“Mẹ ơi.”

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm đau đến nỗi bật khóc.

Mấy đứa nhỏ khác thì nhìn Vương Tử Lam với vẻ mặt hoảng sợ, ngay cả Tần Tuấn và Lý Tử Hàm còn bị đánh thành như vậy chứ đừng nói chi là bọn nó.

“Tuấn à.”

“Tử Hàm.”

Sắc mặt của mẹ Tần Tuấn và mẹ Lý Tử Hàm lập tức thay đổi, vội vàng ôm lấy con mình.

Đồng thời, ánh mắt của bọn họ trở nên thâm độc mà nhìn Vương Tử Lam.

“Cái đứa con hoang này lại dám đánh con của bọn tao, tao đánh chết mày.”

Bọn họ tức giận đến cực điểm, vung tay về phía Vương Tử Lam.

Bốp.

Nhưng tay còn chưa đến trước mặt Vương Tử Lam thì đã bị một bàn tay khác hất đi.

Thân thể hai người giống như con diều bị đứt dây ngã xuống đất, miệng đều là máu.
 
Chương 1578


Chương 1578

Chẳng biết từ lúc nào Vương Nhất đã đến bên cạnh Vương Tử Lam, lạnh nhạt nhìn bọn họ.

“Đây không phải là do các người đã nói à? Mâu thuẫn giữa trẻ con thì để trẻ con tự mình giải quyết, người lớn lại dám nhúng tay vào, tôi cũng không ngại đánh nhau với các người một trận.”

Mặc dù giọng điệu của Vương Nhất bình thản, nhưng tất cả bọn họ đều cảm nhận được một luồng sát khí ập tới, bọn họ không khỏi run lên.

Suỵt.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có âm thanh người vây xem hít một hơi lạnh.

Vương Nhất ra tay quá tàn ác.

Đối phương là người vương tộc Yên Đô, thế mà anh lại dám đánh mạnh như vậy.

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm nhìn mẹ của bọn nó bị đánh bay, sợ đến nỗi hoảng loạn một cử động cũng không dám.

Vương Tử Lam thừa cơ đánh ngã bọn nó, tức giận nhìn bọn nó.

“Các cậu có còn dám nói tới ba mẹ tôi, có còn dám nói tôi không hả?”

Tần Tuấn và Lý Tử Hàm hoảng sợ, liên tục cầu xin tha thứ.

“Không dám, chúng tôi không dám nữa…”

Hồ Vĩnh Như sợ đến đơ người.

Con gái của Vương Nhất lại lợi hại như thế.

Mặc dù có Vương Nhất chỉ đạo vài câu, nhưng nếu như không có bản lĩnh thật sự thì không thể nào đánh bại mấy đứa nhóc này.

Lúc này, Vương Nhất ôm lấy Vương Tử Lam, ánh mắt liếc nhìn tất cả mọi người.

“Nếu như chuyện của bọn trẻ đã được giải quyết, vậy thì cũng đến lượt chúng ta giải quyết với nhau.”

Vương Nhất lạnh nhạt nhìn bọn họ, giọng nói thờ ơ.

“Con cái không có giáo dục là tội của ba mẹ, nếu như con của các người mở miệng một tiếng tiện nhân, một tiếng con hoang, vậy thì điều này đã chứng minh các người sỉ nhục chúng tôi.”

“Tôi muốn tất cả các người phải quỳ xuống và thề rằng từ nay về sau không được sỉ nhục vợ tôi, ngay cả nghĩ cũng đừng có nghĩ.”

Giọng nói của Vương Nhất lanh lảnh như một chiếc chuông to vang vọng.

Đám người lớn vương tộc Yên Đô ngoại trừ chấn kinh ra, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ.

Bọn họ đều đến từ vương tộc Yên Đô, đi đến đâu cũng được người khác tôn sùng.

Nhưng một tên con rể không được Lý thị thừa nhận lại dám kêu bọn họ quỳ xuống?

“Dám ra lệnh vương tộc Yên Đô chúng tôi quỳ xuống, cậu là người đầu tiên.”

Ba mẹ Tần Tuấn giận quá hóa cười, chỉ vào Vương Nhất rồi quát lên.

Anh ta tên là Tần Chiến, được xem như là một người có địa vị cao trong chi nhánh Tần thị ở Yên Đô, lần này may mắn đi theo Tần Vũ, Tần Hồng Long đến Giang Thành.

Đối với anh ta, Vương Nhất vẫn bình tĩnh như cũ.

“Thật ngại quá, con người tôi có thể không coi trọng cái gì, duy nhất thứ mà tôi không thể không coi trọng đó chính là vợ và con gái tôi.”
 
Chương 1579


Chương 1579

“Các người không chỉ phải quỳ xuống, mà con của các người đã mắng con hoang, tiện nhân bao nhiêu lần thì các người phải đánh bấy nhiêu lần.”

Lời này vừa mới nói ra, người cầm đầu vương tộc là Tần Chiến tức giận không thể kiểm soát.

“Cậu ta bị điên rồi hả?”

“Cho dù là Lý Khinh Hồng ở đây thì cũng không dám nói chuyện với chúng ta như thế.”

“Lẽ nào lại phải làm như vậy, cậu xem vương tộc Yên Đô chúng tôi là cái gì?”

Tiếng cãi vã ở đây đã thu hút một nhóm người vây xem.

Nhưng sau khi biết bọn họ đến từ vương tộc Yên Đô, không có ai là không kiêng kị, bọn họ đều cho rằng chàng trai trẻ này bị điên rồi.

Vương Nhất hoàn toàn không thèm để ý, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào đám người đó.

“Nếu như các người đã không muốn quỳ, vậy thì tôi sẽ khiến cho các người phải quỳ.”

“Đều xuất thân từ Lý thị như Khinh Hồng, nhưng cái miệng lại độc ác như thê vậy thì tôi sẽ bắt đầu từ người Lý thị.”

Ánh mắt của Vương Nhất bỗng nhiên nhìn về phía ba mẹ Lý Tử Hàm.

Ánh mắt bình thản, nhưng bọn họ lại run lên vì lạnh.

Bị Vương Nhất tiếp cận, bọn họ có một loại cảm giác như dã thú để mắt đến mình, trong lòng sợ hãi.

Vùn vụt.

Khí thế trên người Vương Nhất tăng lên đến cực hạn, trong vòng mười mét mà vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí cường đại bộc phát từ trên người anh.

“Đừng quá tuyệt tình.”

Đúng lúc này, đột nhiên lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Ở phía sau cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát già nua, lại tràn đầy phẫn nộ.

Tiếng quát giận dữ này vừa mới dứt, tất cả mọi người đều chấn động.

Màng nhĩ của những người bình thường ở đây đều ứa máu.

Vương Nhất che kín lỗ tai của Vương Tử Lam.

Cơ thể đứa nhỏ vẫn còn đang trong thời kỳ phát triển, căn bản không thể chịu nổi tiếng la này.

Vương Nhất nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một tia sát ý.

Quay đầu lại nhìn, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lão già tóc trắng mặc áo trắng bay phấp phới.

Khoảng bảy mươi tuổi, nhưng lại tràn trề sinh lực, toát ra khí phách hiên ngang.

Vương Nhất thật sự rất kinh ngạc, ở Giang Thành nhỏ bé như thế mà lại có cường giả cấp bậc này.

“Là trưởng lão La Văn trong Hiệp hội Võ đạo.”

Đột nhiên, trong đám đông có người la lên, người đó đã nhận ra ông ta.

“Hiệp hội Võ đạo?”

Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc xung quanh, Vương Nhất nhíu chặt lông mày.

Vài ngày trước anh vừa mới gặp một thành viên trong Hiệp hội Võ đạo, sao bây giờ lại có người đến đây?
 
Chương 1580


Chương 1580

Nhưng Vương Nhất cũng không thể phủ nhận rằng Hiệp hội Võ đạo hiện tại không còn tầm thường như trước kia.

Điều tra ngọn nguồn, chẳng qua là đại hội biên giới phía bắc sắp bắt đầu.

Quyết định người giành chức quán quân vẫn là vũ lực.

Đây chính là lĩnh vực mà Hiệp hội Võ đạo Giang Thành am hiểu.

Mặc dù nói có liên quan đến võ sĩ mà đã có một làn sóng võ thuật trên toàn quốc.

Các tỉnh thành lớn đều có Hiệp hội Võ đạo.

Nhưng đại hội biên giới phía bắc được tổ chức ở Giang Thành, Hiệp hội Võ đạo Giang Thành là chủ nhà, đương nhiên những người nhờ vả bọn họ cũng tương đối nhiều.

Chỉ là Vương Nhất không ngờ rằng tại sao bọn họ lại năm lần bảy lượt đến tìm mình?

Đám người vương tộc Yên Đô cũng hoảng sợ nhìn La Văn.

Cường giả như thế này, cho dù là trong vương tộc của bọn họ thì cũng phải xem như là khách quý.

“Cậu chính là Vương Nhất?”

Ánh mắt của La Văn như chim ưng, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương tủy.

“Là tôi, ông là…”

Lúc Vương Nhất đang định hỏi lại, La Văn đột nhiên lại trừng to hai mắt, khi Vương Nhất thừa nhận thân phận của mình, ông ta lại đột ngột ra tay.

Bộp.

La Văn lập tức biến mất, một khắc sau liền xuất hiện trước mặt Vương Nhất, hung hăng đánh một quyền về phía Vương Tử Lam trong ngực Vương Nhất.

Vương Nhất đã giết cháu trai La Hữu của ông ta, ông ta cũng muốn để Vương Nhất phải nếm thử nỗi đau mất con.

“Muốn chết à!”

Làm sao Vương Nhất có thể không nhìn ra ý đồ của La Văn?

Trong mắt lập tức lóe lên sát ý nặng nề.

Anh không có lựa chọn nào khác, anh cần phải bảo vệ Vương Tử Lam trong ngực mình.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy nắm đấm của La Văn xẹt ngang bên trái Vương Nhất.

Kình khí mạnh mẽ trực tiếp chém đứt một sợi tóc của Vương Nhất.

Rầm.

Ngay lập tức, khoảng đất mà Vương Nhất đang đứng lại lõm xuống.

Có những khe hở như mạng nhện dần dần lan rộng.

Hít.

Nhìn thấy năng lực phá hoại kinh khủng như thế, mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.

Đám người vương tộc nhìn thấy cảnh tượng này, ngơ ngác một lúc lâu, trên mặt liền xuất hiện vẻ lạnh lùng.

Cao thủ này đến vì Vương Nhất.

 
 
Chương 1581


Chương 1581

Căn cứ vào khái niệm kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, đương nhiên bọn họ đứng cùng một trận tuyến.

Đòn tấn công thất bại, La Văn không hề nhụt chí.

Lúc nãy chỉ là thăm dò thực lực của đối phương, đúng như là hội trưởng đã nói.

Vương Nhất này không phải là người bình thường.

Vương Nhất thả bàn tay đang che mắt Vương Tử Lam, chỉ về phía Hồ Vĩnh Như rồi nói: “Tử Lam, con đi chơi với chị Hồ nha?”

Vương Tử Lam cũng biết là bọn họ gặp phải nguy hiểm, cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy ba thì sao ạ?”

Vương Nhất mỉm cười sờ đầu Vương Tử Lam: “Ba sẽ trở lại ngay thôi.”

“Vậy được ạ, phải nhanh nha…”

Cô bé có hơi không nỡ.

Vương Nhất giao Vương Tử Lam cho Hồ Vĩnh Như: “Chăm sóc con gái giúp tôi.”

Hồ Vĩnh Như gật đầu, sau đó lại nhìn La Văn, cô ta nghiêm túc nói: “Sao anh lại chọc phải Hiệp hội Võ đạo vậy, La Văn đó chính là cao thủ đứng thứ mười trong hiệp hội.”

“Vậy à?”

Vương Nhất kinh ngạc nhìn La Văn.

Không phải là bởi vì sợ hãi, mà là anh thật sự khâm phục những chuyện của Giang Thành.

Cao thủ xuất hiện lại mạnh như thế, vậy thì những cao thủ đang ẩn mình trong góc tối thì sao đây?

“Các thế lực đỉnh tiêm lộ ra ở Giang Thành chỉ có tam đại hào môn, trên thực tế Hiệp hội Võ đạo được xem như là thế lực lớn thứ tư, mười cao thủ đứng đầu hiệp hội mỗi một người đều có thực lực tiêu diệt cả một gia tộc. Anh đánh không lại ông ta đâu, vẫn là nên đến nhà họ Hồ với tôi đi.”

Hồ Vĩnh Như nghiêm túc nói với Vương Nhất.

Vương Nhất khẽ cười: “Tôi còn chưa đến mức phải nhờ nhà họ Hồ các người cứu giúp, đừng nói là người đứng thứ mười, cho dù là người đứng thứ nhất đến đây thì tôi cũng không quan tâm.”

Hồ Vĩnh Như nhìn anh, chắc chắn là cảm thấy anh bị điên rồi.

“Mặc dù tôi và anh không ưa gì nhau, nhưng mà tôi cũng không có ghét anh, mong anh còn sống mà trở về, con bé không thể mất ba.”

Hồ Vĩnh Như nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu rồi nhanh chóng ôm Vương Tử Lam đi khỏi.

“Muốn chạy à?”

Trong mắt La Văn lóe lên một tia sát ý, điên cuồng xông tới.

Bóng dáng Vương Nhất lướt qua, ngăn cản trước mặt La Văn.

Lúc ngước mắt lên, ánh mắt của anh đã sớm trở nên rét lại.

“Tôi nói chứ tôi và Hiệp hội Võ đạo Giang Thành các người không có thù hằn gì với nhau, các người cứ năm lần bảy lượt đến tìm tôi gây phiền phức thì cũng thôi đi, còn muốn ra tay với con gái tôi?”

Câu nói này của Vương Nhất còn chưa dứt, đôi mắt của La Văn đã đỏ ngầu, hận không thể chém Vương Nhất thành trăm mảnh.

“Còn nói là không có thù à? Không phải là cậu đã ức hiếp người trong Hiệp hội Võ đạo chúng tôi ư?”

La Văn lạnh giọng nói, nhiệt độ xung quanh đều giảm xuống mấy độ.
 
Chương 1582


Chương 1582

Đám người vương tộc Yên Đô dùng một ánh mắt thương hại mà nhìn Vương Nhất.

Rốt cuộc là cái tên này đã chọc phải bao nhiêu người, ngay cả Hiệp hội Võ đạo Giang Thành cũng hận không thể giết anh ngay lập tức.

Vương Nhất nhíu chặt mày: “Tôi và Hiệp hội Võ đạo các người chỉ đánh nhau một lần, sao lại trở mặt?”

“Còn chống chế.”

Trên gương mặt già nua của La Văn đều là lửa giận: “Đứa cháu trai mà tôi tâm đắc nhất đã chết dưới tay cậu.”

Ồ.

Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của ba mẹ Tần Tuấn, Lý Tử Hàm trong nháy mắt trở nên kinh hãi.

Vương Nhất đã giết thành viên của Hiệp hội Võ đạo?

Người có thể gia nhập vào Hiệp hội Võ đạo đều là cao thủ trên vạn người.

Bọn họ cảm thấy may mắn vì mình đã không xảy ra xung đột với Vương Nhất, nếu không thì chết như thế nào còn chưa biết.

Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Vương Nhất là một người luyện võ thì sao chứ, ai cũng biết là người của hiệp hội võ đạo rất bảo vệ người của mình.

Anh chết chắc rồi.

Trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười lạnh, vì mối thù đã được báo, chờ đợi La Văn ra tay.

Vương Nhất lại cau mày: “Cháu của ông là ai?”

“La Hữu.”

Nghe thấy cái tên này, ánh mắt của Vương Nhất giật giật.

Anh đã nhớ ra là ai.

Mặc dù lúc trước La Hữu không coi ai ra gì, nhưng sau khi bị dạy dỗ thì thái độ rất khiêm tốn, Vương Nhất vẫn khá tán dương.

“Cậu ta chết rồi?”

Vương Nhất vô cùng kinh ngạc, anh khó mà tin được.

“Cậu đừng có giả mù sa mưa!”

La Văn tức tối nhìn Vương Nhất: “Hữu chết rất thê thảm, không chỉ đầu và thân mỗi thứ một nơi, mà đầu còn bị để vào trong bao bố gửi đến Hiệp hội Võ đạo, đây là thị uy.”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi thật sự không giết La Hữu, ngày hôm đó so tài với tôi xong thì cậu ta liền rời khỏi cao ốc Cự Phong.”

La Văn thờ ơ nói: “Cậu không âm thầm phái cao thủ ám sát nó à, nhưng tôi nghe nói rằng bên cạnh cậu có một nữ sát thủ rất thành thạo việc ám sát.”

Ông ta đang nói tới Lãnh Nhan.

Vương Nhất vẫn lắc đầu: “Cô ta cũng sẽ không làm ra chuyện đó, mặc kệ ông có tin hay không, tôi đã nói là tôi không giết La Hữu, người giết La Hữu là một người hoàn toàn khác, bọn họ chỉ đang đổ tội cho tôi thôi.”

“Không phải là cậu thì còn là ai nữa?”
 
Chương 1583


Chương 1583

Tần Chiến hét lên: “Chỉ có cậu mới có hiềm nghi lớn nhất, cậu chính là tên tội phạm giết người.”

Nói xong, Tần Chiến lại nhìn La Văn: “Ông La, chúng tôi đến từ vương tộc Yên Đô, lần lượt là Tần thị, Vương thị, Lý thị. Chúng tôi sẵn sàng ra tay hỗ trợ giết chết tên này.”

Đám người còn lại cũng lạnh lùng nhìn xem.

Lời nói này đã khơi dậy sát ý của Vương Nhất.

Anh nhìn bọn họ bằng vẻ mặt lạnh lẽo: “Nếu đã như vậy, tôi phải để các người quỳ xuống trước.”

Ngay sau đó, anh nhanh chân đi đến phía bọn người Tần Chiến.

Vương Nhất bước từng bước đi tới, mỗi khi ánh mắt lạnh lùng ấy đảo qua, đám người Tần Chiến đều có cảm giác sợ hãi trong lòng.

Dường như bọn họ chính là một chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng bao la, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị con sóng dập làm cho lật nhào.

Nhưng ngay sau đó liền truyền đến tiếng hét giận dữ của La Văn.

“Lại dám đánh người trước mặt tôi, xem như tôi không tồn tại à?”

La Văn đạp một đạp thật mạnh xuống đất.

Nơi nào bị La Văn dậm qua đều xuất hiện một khe hở.

Mà ông ta lại giống như một mũi tên nhanh chóng phóng về phía Vương Nhất.

Nắm đấm xòe ra, chụp vào đầu Vương Nhất.

“Là chiêu thức đã làm nên tên tuổi của ông La Văn, dùng tay móc tim.”

Đám người vây xem đồng loạt kêu lên, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung rất căng thẳng.

Từng có cường giả đã chết vì một chiêu này của La Văn.

Lúc đó, năm ngón tay của La Văn đã chụp vào đầu người kia.

Da đầu đều bị kéo xuống, cảnh tượng tàn nhẫn đến nỗi không thể tàn nhẫn hơn.

Nhưng mà đối mặt với đòn tấn công này, Vương Nhất lại không thèm ngó ngàng, anh vẫn vững vàng đi về phía Tần Chiến và đám người vương tộc Yên Đô.

Nhìn thấy La Văn sau lưng Vương Nhất, mặc dù trong lòng Tần Chiến hoảng loạn, nhưng càng nhiều hơn lại là hưng phấn.

Vẫn còn không ngừng kêu gào.

“Cho dù cậu có kết hôn với Lý Khinh Hồng thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật cậu chính là một tên vô dung, tôi không tin cậu có thể khiến tôi quỳ xuống.”

Lúc này, La Văn đã đến gần Vương Nhất.

Vương Nhất vẫn như là không nhìn thấy, anh chỉ cười lạnh.

“Phải không?”

Âm thanh lạnh nhạt vừa mới dứt, Vương Nhất nhẹ nhàng đá một đá vào đầu gối Tần Chiến.

Răng rắc.

Tiếng xương vỡ vụn khiến người khác phải rùng mình đột ngột mang lên.

“A…”

Cùng lúc đó chính là tiếng kêu thảm thiết của Tần Chiến.

 
 
Chương 1584


Chương 1584

Tất cả mọi người đều nhìn thấy bắp chân phải của Tần Chiến bị vặn xoắn lại giống như bị khoang bằng máy điện.

Anh ta không khỏi quỳ rạp xuống đất.

Mà lúc này, tay La Văn cũng đã đến gần đầu Vương Nhất.

Mọi người đều lắc đầu, thậm chí còn có người ngoảnh đầu đi không dám chứng kiến cảnh tượng máu me sắp xảy ra.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Nhất quá cứng đầu.

Cho dù có bị La Văn bẻ gãy đầu thì cũng muốn để vương tộc Yên Đô quỳ xuống.

Lần này thì hay rồi.

Người ta chỉ mất thể diện, mà Vương Nhất thì mất cả mạng.

Ngay cả trên mặt La Văn cũng xuất hiện một nụ cười dữ tợn.

“Đi chết đi!”

Bàn tay ông ta hung hăng chợt vào đầu Vương Nhất.

Nhưng lại bắt hụt.

Theo quán tính mạnh mẽ, thiếu chút nữa là ông ta đã ngã xuống đất.

“Cái gì?”

“Chiến thần La Văn lại thất bại?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trợn tròn cả mắt.

La Văn tay móc tim được mệnh danh là chiến thần lại chụp hụt?

Không thể tin nổi.

Bản thân La Văn cũng khó tin mà nhìn bàn tay mình.

Rõ ràng là lúc nãy ông ta đã chụp vào đầu Vương Nhất.

Vương Nhất ngay trước mặt ông ta, vỏn vẹn chỉ cách mấy bước chân.

Nhưng La Văn lại cảm thấy cả hai cách xa nhau tận chân trời góc biển.

Chẳng lẽ lúc nãy là cái bóng của cậu ta?”

“Tốc độ của cậu ta còn hơn mình?”

Suy nghĩ xuất hiện trong đầu khiến La Văn vô cùng kinh hoàng.

Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài một giây liền bị La Văn ném đi.

Không có khả năng.

Trên đời này không thể có một ai như vậy xuất hiện.

Cho dù là Hồng Thiên Nhai là hội trưởng hiệp hội võ đạo.

Còn lâu mới đạt đến cấp độ này.

“Con người ai cũng có thất bại, có lẽ là do mình hụt tay mà thôi.”

La Văn tự an ủi mình như thế.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom