Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1607


Chương 1607

“Cái gì?”

Nghe vậy, sắc mặt của Hồ Hoàng Việt cũng thay đổi rõ rệt: “Ngài nghi ngờ con gái mình đang ở nhà họ Hồ?”

“Không sai, địa chỉ hiện tại của tổ trạch nhà họ Hồ ở đâu?”

Vương Nhất hỏi.

Hồ Hoàng Việt lập tức nói địa chỉ, Vương Nhất nhanh chóng đạp chân ga chạy như bay.

Vừa lái xe vừa nói với Hồ Hoàng Việt: “Tôi biết trong lòng ông nghĩ gì, muốn trở về nhà họ Hồ một chuyến thì dẫn theo con gái của ông đi cùng!”

Hồ Hoàng Việt nhếch môi cười: “Vẫn là ngài Vương hiểu tôi.”

Trước đó, ông ta còn đang do dự, đại thọ 70 tuổi của Hồ Cương, ông ta có nên dẫn Tô Thắm cùng về không.

Có lời nói này của ngài Vương, trong lòng ông ta lập tức đã có câu trả lời.

Cho dù là vì con gái mình hay vì ngài Vương thì ông ta cũng nên đi một chuyến đến đó.

Vì bản thân mình nhiều hơn.

“Lát nữa lại đây một chuyến, đừng quên quà mừng thọ, nhất định phải vừa dày vừa nặng.”

Giọng nói của Vương Nhất cực kỳ lạnh lùng.

“Nếu như lão già Hồ Cương kia đã tự mình tìm đường chết thì tôi sẽ thành toàn cho ông ta.”

“Vâng, ngài Vương!”

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt của Vương Nhất trở nên lạnh lùng.

Điện thoại của Hồ Vĩnh Như đổ chuông nhưng không ai trả lời, nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Hồ Vĩnh Như không thể tự mình ra tay với Tử Lam được.

Vậy thì chỉ còn lại mấy người trong nhà họ Hồ kia.

Anh gọi Lãnh Nhan tới.

Cùng lúc đó, ở đại viện nhà họ Hồ.

Những nhân vật nổi tiếng từ mọi tầng lớp ở Giang Thành đều lần lượt chúc mừng Hồ Cương.

Hồ Vĩnh Hiên cũng giống như mặt trăng được các vì sao bao lấy, được rất nhiều người trẻ tuổi của nhà họ Hồ vây quanh.

“Vẫn là anh họ Vĩnh Hiên lợi hại, sử dụng chút mẹo nhỏ đã có thể khống chế người phụ nữ Hồ Vĩnh Như kia.”

“Vĩnh Hiên mới là người thừa kế chính thống nhất của nhà họ Hồ, ả phụ nữ đầu hàng kẻ địch kia làm sao xứng đáng chứ?”

Tất cả mọi người đều a dua nịnh nọt, cố gắng lấy lòng Hồ Vĩnh Hiên.

Thậm chí có không ít người bắt đầu khoe khoang con gái của mình, rất nhiều phụ nữ với dung mạo xinh đẹp quyến rũ nhìn về phía Hồ Vĩnh Hiên, ánh mắt dịu dàng như có thể nhỏ ra nước.

Dù sao Hồ Vĩnh Hiên cũng là gia chủ tương lai của nhà họ Hồ, được gia chủ tương lai nhà họ Hồ để ý cũng đủ mang lại lợi ích to lớn cho gia tộc mình.

Bản thân Hồ Vĩnh Hiên cũng có chút lâng lâng.

 
 
Chương 1608


Chương 1608

Rầm!

Tuy nhiên ngay sau đó, cánh cổng đại viện đang đóng chặt của nhà họ Hồ bị hất tung lên không trung.

Một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội bọc sắt đâm thẳng vào rồi ngừng lại trong sân đậu, mấy chiếc xe hơi sang trọng đều bị cán nát nhừ như tờ giấy.

“Martha mới mua của tôi!”

“Chiếc xe Jeep kia ở đâu tới vậy?”

Tất cả mọi người đều tức giận hét lớn.

Ngay cả Hồ Cương và Hồ Vĩnh Hiên cũng rất tức giận.

Vừa định lên tiếng mắng chửi thì nhìn thấy bảng số xe, toàn bộ hiện trường nhất thời yên tĩnh.

Giang Chiến 00001!

Đây chính là bảng số xe vô cùng hiếm hoi!

Biển số xe đặc biệt của Chiến Vực Giang Thành.

Hơn nữa nhìn những con số ở mặt sau, chỉ có người có giữ chức vụ cao trong Chiến Vực Giang Thành mới xứng đáng với biển số vô giá như vậy!

“Đây là lão đại nào trong Chiến Vực đây?”

Những người nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Giang Thành đều trợn tròn mắt, há hốc miệng.

Một số người kính nể nhìn về phía Hồ Cương.

“Không hổ là gia chủ của nhà họ Hồ, ngay cả nhân vật lớn của Chiến Vực cũng có thể mời tới, thật có thể diện!”

Nhưng sắc mặt của Hồ Cương lại thẫn thờ, thậm chí đầu óc còn hơi choáng váng.

“Tôi không mời người của Chiến Vực!”

Lần trước, suýt chút nữa đã bị thủ lĩnh Tiêu Hồng Cương của Chiến Vực Giang Thành buộc tội phản quốc, nhà họ Hồ của ông ta nhìn thấy người của Chiến Vực giống như chuột thấy mèo, làm sao dám mở tiệc mời người của Chiến Vực đến dự chứ?

“Không phải gia chủ nhà họ Hồ mời thì chiếc xe kia tới đây làm gì?”

Mọi người đều cảm thấy bối rối.

Lạch cạch.

Đúng lúc này, cửa xe Jeep mở ra.

Một đôi chân thon dài xinh đẹp trong bộ đồ bó sát màu đen bước ra.

Đôi mắt của những người đàn ông có mặt tại đây đều nhìn thẳng.

Trong Chiến Vực Giang Thành còn có phụ nữ sao?

Nhưng chờ khi người nọ hoàn toàn bước ra thì hầu hết những đàn ông có mặt đều như phát điên.

Lãnh Nhan mặc một chiếc áo da màu đen bó sát càng làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo nhất.

Gương mặt trái xoan cũng thỏa mãn tất cả ảo tưởng của đám đàn ông.

Một người phụ nữ như vậy thật sự chính là cực phẩm.
 
Chương 1609


Chương 1609

Nhưng sắc mặt của các thành viên trong nhà họ Hồ đều thay đổi kịch liệt.

“Là cô ta?!”

Ngay cả Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên cũng bị dọa sợ hết hồn.

Bọn họ nhận ra Lãnh Nhan, nhưng những người nổi tiếng ở Giang Thành có mặt tại đây lại không biết cô ta.

Bọn họ còn tưởng rằng Lãnh Nhan đang chơi cosplay.

Có người lập tức bước đến với khuôn mặt tươi cười.

“Người đẹp, ăn mặc gợi cảm như vậy sao?”

Người đàn ông kia theo bản năng ôm lấy bả vai của Lãnh Nhan.

Cảm giác mềm mại của chiếc áo da càng khiến anh ta yêu thích không nỡ buông tay, cũng càng thích Lãnh Nhan hơn.

Trái tim của tất cả thành viên trong nhà họ Hồ đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Trong lúc nhất thời, không người nào lên tiếng nhắc nhở về tính nguy hiểm của Lãnh Nhan.

Ngoài dự đoán, Lãnh Nhan lại không lập tức ra tay.

Cô ta ngước mắt lên, đôi mắt ngấn máu tươi thản nhiên liếc nhìn đối phương.

Người đàn ông kia ngây người nhìn.

Ba giây sau, nụ cười trên mặt anh ta càng sâu hơn.

“Còn đeo cả kính áp tròng huyết sắc, cũng biết chơi lắm đấy?”

Người đàn ông vươn tay ra chạm vào má của Lãnh Nhan.

Lãnh Nhan cũng chỉ khẽ cười, ngăn cản anh ta: “Tôi khuyên anh không nên làm như vậy, trừ phi anh không cần tay của mình nữa.”

Người đàn ông hơi sững người, ngọn lửa tà ác trong lòng càng khó kiềm chế được.

“Đủ mạnh, tôi thích.”

Bàn tay của người đàn ông vươn tới gò má của Lãnh Nhan.

Ngay khi anh ta định chạm vào thì Lãnh Nhan đột nhiên nắm chặt cổ tay anh ta.

Cùng lúc đó, tay còn lại nắm chặt cánh tay của anh ta, lập tức dùng lực.

Răng rắc!

Toàn bộ cánh tay của người đàn ông bị Lãnh Nhan bẻ gãy ngay tại chỗ.

“A…”

Tiếng hét chói tai thảm thiết như mổ heo vang vọng giữa bầu trời đêm đen tối.

Toàn bộ đại viện nhà họ Hồ vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Cánh tay của người đàn ông vừa tán tỉnh Lãnh Nhan đã bị gãy hết xương, thậm chí cánh tay còn bị uốn cong thành một hình vòng cung vô cùng méo mó.

Ngay cả một số người vây xem cũng không nhịn được há hốc mồm, như thể cánh tay của họ cũng bị bẻ gãy như vậy.

Cùng lúc đó, ánh mắt những người có mặt tại đây nhìn Lãnh Nhan đều trở nên cực kỳ kinh sợ.

Hiển nhiên, người phụ nữ này không phải đang chơi cosplay, cô ta thật sự giết người không gớm tay.
 
Chương 1610


Chương 1610

“Cô ta thật sự là người của Chiến Vực sao? Người của Chiến Vực sẽ không xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?”

“Thân thủ của cô ta còn mạnh hơn nhiều so với một số cao thủ trong Chiến Vực. Cô ta đến nhà họ Hồ chắc hẳn để gây rối rồi.”

Trong đầu nghĩ đến hai câu này, những vị khách có mặt nhát gan sợ phiền phức không dám nán lại lâu.

Dù sao người đến cũng là người của Chiến Vực.

Không thể trêu chọc!

“Hồ gia chủ, nếu đã gửi quà mừng thọ, rượu chúc thọ cũng uống xong rồi thì chúng tôi cũng nên xin phép từ biệt.”

“Tôi cũng vậy, ong Hồ, ngài chậm rãi uống.”

Một số nhân vật có tiếng tăm đều lần lượt cáo từ.

Lúc rời đi, bọn họ còn đi vòng qua Lãnh Nhan, rất sợ Lãnh Nhan sẽ đột nhiên ra tay với bọn họ.

Chẳng mấy chốc, đại viện nhà họ Hồ đã vắng vẻ hơn, trừ một số người của nhà họ Hồ thì chỉ có một ít khách khứa ở lại xem náo nhiệt.

Mặc dù Lãnh Nhan đã thể hiện ra thực lực cường đại của mình, nhưng bọn họ vẫn không tin Lãnh Nhan có thể bình an vô sự mà rút lui khỏi đây.

Dù sao nhà họ Hồ cũng là một gia đình giàu có ở Giang Thành.

Hơn nữa, hai gia tộc lớn như nhà họ Hạ và nhà họ Lục còn chưa đến.

Mà mọi người trong nhà họ Hồ lúc này cũng đã kịp thời phản ứng lại, căm giận trừng mắt nhìn Lãnh Nhan.

“Cô thật sự to gan lắm, chỉ là một vệ sĩ tầm thường mà cũng dám tới nhà họ Hồ của tôi gây chuyện!”

“Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của ông nội tôi, không nên thấy máu tanh, nếu như không đưa ra một lời giải thích hợp lý thì cô đừng hòng rời khỏi đây!”

Hồ Vĩnh Hiên cũng tức giận gầm lên.

Ông nội vừa mới giao lại vị trí gia chủ đời sau cho anh ta, anh ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút.

Lãnh Nhan thản nhiên liếc nhìn đối phương.

Bị đôi mắt đỏ rực của Lãnh Nhan nhìn chằm chằm, Hồ Vĩnh Hiên thật sự có cảm giác như bị dã thú hung tàn nhìn thẳng.

“Giải thích? Được, tôi cho anh.”

Lãnh Nhan lạnh lùng bật cười, bóng dáng của cô ta lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của nhiều người, cô ta xuất hiện trước mặt Hồ Vĩnh Hiên như một bóng ma.

Sắc mặt Hồ Vĩnh Hiên đại biến: “Người đâu, mau bảo vệ tôi!”

Nhưng mà đã quá muộn.

Lãnh Nhan đã tát một cái thật mạnh vào mặt Hồ Vĩnh Hiên, trực tiếp đánh bay anh ta, máu thịt văng khắp nơi.

“Lời giải thích này đã đủ chưa? Không đủ thì còn nữa.”

Lãnh Nhan thản nhiên cầm tờ khăn lau trắng trên bàn của tân khách lên, ung dung lau chùi vết máu trên tay.
 
Chương 1611


Chương 1611

Tất cả mọi người có mặt tại đây đều chết lặng, như thể bọn họ đã mất khả năng nói chuyện.

Hồ Vĩnh Hiên chân trước vừa nhậm chức gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Hồ, chân sau đã bị Lãnh Nhan đánh như một con chó chết.

Khuôn mặt già nua của Hồ Cương tràn đầy tức giận.

“Con đàn bà thối kia, hôm nay là đại thọ 70 tuổi của tôi nhưng cô lại tới đây gây chuyện, bây giờ mặc kệ có ai tới ứng cứu, cô cũng không thể rời đi!”

“Đi? Lão già kia, ông quá đề cao bản thân rồi.”

Lãnh Nhan liên tục cười lạnh: “Hôm nay ông cũng đừng hòng trải qua được buổi thọ yến này, không bằng tổ chức tang yến đi.”

Bùm!

Ngay khi lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chết lặng ngay tại chỗ.

Vào giờ khắc này, cuối cùng bọn họ cũng biết Lãnh Nhan lái chiếc Jeep của Chiến Vực đến để làm gì.

Chính là tới giết chết Hồ gia chủ!

Ngay sau đó, Lãnh Nhan lại nhìn về phía chiếc xe Jeep Chiến Vực kia và cất cao giọng nói.

“Thiếu chủ, không thấy tung tích của Tử Lam đâu cả, chúng ta có nên dùng chút thủ đoạn phi thường không?”

Sau đó, tất cả mọi người đều thấy một dáng người mơ hồ ngồi ở hàng ghế sau của chiếc xe Jeep.

Anh vẫn bình tĩnh thản nhiên khoát tay, rõ ràng ngầm đồng ý.

Những người có mặt tại đây đều trợn mắt há hốc mồm.

Một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy mà chỉ là một vệ sĩ thôi, vậy thì người mà cô ta gọi là “thiếu chủ” còn có thực lực mạnh mẽ đến thế nào?

Mọi người trong nhà họ Hồ run bần bật.

Người có thể khiến Lãnh Nhan cung kính gọi một tiếng “thiếu chủ” chỉ có duy nhất một người.

Cha của Vương Tử Lam.

Vương Nhất.

Anh đến tìm con gái mình!

Bùm!

Một khắc sau, đôi mắt Lãnh Nhan trở nên lạnh lùng, trực tiếp lao thẳng đến trước mặt Hồ Cương, nắm chặt cổ họng ông ta, nâng toàn bộ lên.

“Nói! Các người đã giấu con gái của thiếu chủ ở đâu? Nếu không nói thì đêm nay tôi cũng không ngại giết sạch cả nhà họ Hồ đâu!”

Giọng nói của Lãnh Nhan lạnh thấu xương, tràn ngập sát khí, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống mấy độ.

“Cô, buông ra, buông tay!”

Hồ Cương bị Lãnh Nhan bóp cổ giống như chó chết, cả người gần như không thể hô hấp được.

Hai chân quẫy đạp loạn xạ, giống như người chết đuối mắc kẹt trong bùn lầy.

“Buông ông nội ra!”

“Nơi này là nhà họ Hồ, cô đám động thủ với gia chủ sao, quả thực chán sống rồi!”
 
Chương 1612


Chương 1612

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người trong nhà họ Hồ đều vô cùng hoảng sợ.

Nhưng bọn họ vẫn nôn nóng gào lên, cố gắng dùng sức ảnh hưởng của gia tộc để đe dọa đối phương.

Trên mặt Lãnh Nhan cũng lộ ra sát khí: “Xem ra các người rượu mời không uống mà lại thích uống rượu phạt.”

“Nếu đã muốn chết thì để tôi thành toàn!”

Ngay sau đó, Lãnh Nhan dùng sức ném mạnh Hồ Cương ra khỏi tay mình.

Cơ thể của Hồ Cương lập tức đập vào vách tường như con diều bị đứt dây.

Trang phục tượng trưng cho đồ thọ trên người cũng bị máu tươi đỏ thẫm nhuộm dần.

“Ông nội!”

Tức khắc, tất cả mọi người đều chạy đến bên cạnh Hồ Cương, đỡ ông ta đứng dậy.

Ngay cả Hồ Vĩnh Hiên cũng cực kỳ phẫn nộ nhìn Lãnh Nhan: “Cô thật là độc ác, ngay cả ông lão cũng ra tay!”

Lãnh Nhan càng cười lạnh lùng hơn: “Tử Lam cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi mà các người lại nỡ xuống tay, tại sao tôi không thể động thủ được chứ?”

“Cô…”

Hồ Vĩnh Hiên nghẹn họng không đáp trả được.

Đột nhiên anh ta cảm thấy hối hận về những gì mình đã làm với Vương Tử Lam trước đây.

Nhưng tại thời điểm này, hoàn toàn không được thừa nhận.

Anh ta tức giận chất vấn: “Cô có chứng cứ gì chứng minh rằng nhà họ Hồ đã bắt cóc con gái của Vương Nhất?”

“Không có chứng cứ.”

Lãnh Nhan nghiêm mặt nói.

Hồ Vĩnh Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu nói tiếp theo của Lãnh Nhan đã khiến anh ta trực tiếp rơi vào tuyệt vọng.

“Thiếu chủ từng nói, chuyện liên quan đến con gái ngài ấy, thà giết lầm ngàn người cũng không thể bỏ sót bất cứ ai.”

Toàn bộ hiện trường không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người đều câm như hến, trở nên chột dạ.

Đây chính là muốn đại khai sát giới rồi!

Nếu không tìm được con gái của Vương Nhất trở về, cho dù Giang Thành có trở thành một tòa thành chết thì anh cũng sẽ không chút tiếc nuối!

Nếu như Vương Nhất thật sự hiểu lầm thì coi như không có gì, nhưng anh nhất định không tìm lầm, đứa nhỏ kia đang ở ngay tại nhà họ Hồ!

Đúng là tìm đường chết mà!

“Còn không mau đề cao cảnh giác, gọi tất cả vệ sĩ tập hợp, mang theo súng ống!”

Hồ Vĩnh Hiên tức giận quát lớn, nhanh chóng gọi vệ sĩ đến đây.

Ngay lập tức, Lãnh Nhan và chiếc xe Jeep kia đều bị bao vây.

Hồ Vĩnh Hiên nhìn Lãnh Nhan nói: “Cho dù cô rất mạnh, nhưng cô chỉ có một người, tuyệt đối không thể thắng nổi nhiều tinh anh như vậy của nhà họ Hồ chúng tôi, huống hồ chúng tôi còn có súng…”
 
Chương 1613


 

Chương 1613

Đối với những vệ sĩ của nhà họ Hồ này, Lãnh Nhan căn bản không thèm đếm xỉa, thậm chí còn không thèm liếc nhìn bọn họ.

Cô ta đi thẳng đến chiếc xe Jeep kia.

“Thiếu chủ, ngài ngồi một lát, tôi đi giải quyết bọn họ.”

Cửa kính xe được kéo xuống, để lộ sườn mặt sắc bén như dao của một người đàn ông.

Thật sự là Vương Nhất!

“Giải quyết trong vòng một phút, tôi không có nhiều thời gian như vậy.”

Vương Nhất thản nhiên dặn dò một câu.

Nói xong, anh kéo cửa kính lên, hoàn toàn không có ý định bước xuống xe.

Không những thế, anh còn nhắm hai mắt dưỡng thần.

Như thể anh đã sớm biết trước được kết quả.

Tất cả mọi người đều cảm thấy Vương Nhất điên rồi.

Bọn họ đều biết chuyện Vương Nhất phá hủy tổ trạch nhà họ Hồ.

Nhưng sự việc này cũng đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho nhà họ Hồ, bọn họ đã bỏ ra rất nhiều tiền để thuê cao thủ và vệ sĩ chất lượng.

Hiện tại, mỗi vệ sĩ có mặt tại đây đều rất mạnh mẽ, dáng người cường tráng, sức lực rất mạnh.

Nếu muốn giải quyết trong vòng một phút là chuyện không thể nào!

Chưa kể thủ lĩnh của bọn họ còn là một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng.

Anh ta nói bằng chút tiếng Trung sứt sẹo của mình: “Chủ nhân của cô chỉ là một bệnh phu, chỉ biết trốn trong xe, để một mình cô xung trận chiến đấu!”

Những người khác cũng cảm thấy như vậy.

Tin đồn về việc Vương Nhất hùng mạnh thế nào cuối cùng hóa ra cũng chỉ là tin đồn.

Hiện tại, bọn họ đã nhìn thấy người, nhưng anh lại làm một con rùa rụt cổ, chỉ biết trốn trong xe để cho nữ vệ sĩ một mình xông pha ra trận.

Bọn họ thậm chí còn nghi ngờ liệu lần trước có phải Lãnh Nhan đã phá hủy tổ trạch nhà họ Hồ hay không?

Nhưng sau đó lại đặt hết công lao lên người Vương Nhất.

Dù sao thì tất cả mọi người trong nhà họ Hồ khi nhìn thấy Lãnh Nhan cũng giống như chuột thấy mèo vậy.

Lãnh Nhan không tức giận, chỉ liếc nhìn tên thủ lĩnh người nước ngoài và nói: “Đám binh tôm tướng cá các người thì cần gì đích thân thiếu chủ phải ra tay? Làm như vậy chỉ bẩn tay của ngài ấy thôi!”

“Cái gì?!”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Các thành viên trong gia tộc họ Hồ thậm chí còn tức điên hơn.

Hồ Vĩnh Hiên giận dữ bật cười: “Khẩu khí cũng lớn lắm, cô có biết Hank là ai không? Anh ta là cựu đội trưởng của thủy quân lục chiến đế quốc Anh. Còn cô có danh hiệu gì?”

Lãnh Nhan không nhịn được bật cười, cũng không có chút hứng thú nói chuyện.

Hank nói với Lãnh Nhan: “Xuất phát là một quý ông của giới quý tộc Anh, tôi không đánh phụ nữ, vậy để người của tôi thao luyện, chơi đùa với cô chút đi.”
 
Chương 1614


Chương 1614

Anh ta cực kỳ xem thường Lãnh Nhan.

Bởi vì Lãnh Nhan là phụ nữ.

Vốn dĩ không cần anh ta ra tay thì cũng sẽ bị đánh bại thôi.

Đương nhiên, anh ta càng xem thường Vương Nhất.

Ngoài trừ Hank, tất cả vệ sĩ của nhà họ Hồ đều đồng loạt xông về phía Lãnh Nhan.

Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Lãnh Nhan hiện lên một nụ cười khát máu.

“Cũng may nơi này không phải chiến trường, nếu không các người đã sớm mất mạng rồi.”

Vừa dứt lời, Lãnh Nhan lao về phía đám đông như hổ dữ xông vào bầy cừu.

Tàn sát.

Đơn phương tàn sát.

Bọn họ thậm chí không có cơ hội nổ súng.

Lãnh Nhan lập tức hạ gục tất cả vệ sĩ của nhà họ Hồ.

Chỉ còn lại duy nhất Hank.

Hank trợn mắt há hốc mồm, nhìn Lãnh Nhan như thể nhìn thấy quỷ.

Ngay cả một số huấn luyện viên cũng không có loại sức mạnh này!

Đúng lúc này, cửa kính sau của chiếc xe Jeep hạ xuống.

Vương Nhất thò đầu ra, gật đầu với Lãnh Nhan.

“Không tồi, năm mươi bảy giây, có tiến bộ.”

Lãnh Nhan lập tức kích động, đỏ bừng mặt: “Cảm ơn thiếu chủ!”

Đột nhiên, Vương Nhất lại nhìn về phía Hank và khẽ nhíu mày: “Tại sao vẫn còn một người?”

Lãnh Nhan đang muốn giải thích thì Vương Nhất đột nhiên liếc nhẹ Hank.

Chỉ một cái liếc mắt thản nhiên này đã khiến trái tim Hank chịu một cú đả kích vô cùng mạnh.

“Anh ta, anh ta…”

Hank nhìn chằm chằm sườn mặt của Vương Nhất, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, cả người đột nhiên run bần bật.

“Là ẩn, ẩn…”

Đôi môi của Hank mím chặt lại, từng mảng mồ hồi lạnh chảy dài từ trên trán xuống.

Anh ta rất muốn nói hoàn chỉnh một câu, nhưng nỗi sợ hãi mãnh liệt kia thật sự khiến ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên xa xỉ đối với anh ta.

Mọi người có mặt đều ngạc nhiên nhìn Hank. Làm sao thế, tại sao vừa nhìn thấy Vương Nhất thì lại giống như nhìn thấy quỷ dữ vậy?

Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ biết được Hank là cựu đội trưởng của thủy quân lục chiến đế quốc Anh.

Mấy năm trước, một cuộc chiến quy mô nhỏ đã bùng nổ.

Người đối đầu với bọn họ chính là chiến đội Long Tức của nước H.

Và thủ lĩnh dẫn dắt đám người kia chính là Ẩn chủ Trấn Bắc của Bắc Cảnh.
 
Chương 1615


Chương 1615

Trong trận chiến ấy, toàn quân của Hank đã bị tiêu diệt, chỉ còn mỗi mình anh ta sống sót.

Trong khi bên phía Bắc Cảnh lại không có bất cứ thương vong nào!

Trận chiến đó vĩnh viễn trở thành ác mộng của Hank. Lúc ở trên chiến trường, anh ta đã từng liếc nhìn từ xa và thấy được sườn mặt của Trấn Bắc Ẩn chủ.

Giống hệt với người đàn ông đang ngồi trong chiếc xe Jeep kia!

Anh chính là Ẩn chủ!

Hank gần như sắp không thể thở nổi.

Đặc biệt là khi Vương Nhất liếc mắt nhìn mình, trái tim anh ta suýt chút nữa đã ngừng đập.

Thình thịch!

Một cựu đội trưởng của thủy quân lục chiến Anh như Hank vừa bị Vương Nhất liếc nhìn một cái đã sợ đến mức choáng váng.

Một màn này đã gây sốc nặng tới tất cả mọi người.

Đám người thuộc dòng chính của nhà họ Hồ như Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính đều ngơ ra luôn.

Trong mắt của mỗi người đều ánh lên sự kinh sợ, còn có người bị dọa cầm không nổi đôi đũa trong tay, rơi cạch một tiếng xuống đất.

Từ sau chuyện nhà tổ của nhà họ Hồ bị đập phá diễn ra vào lần trước, nhà họ Hồ trở nên coi trọng lực lượng cảnh vệ của nhà mình.

Bảo vệ biên chế lại, ai cũng là toàn năng mọi mặt, không những thực lực mạnh mẽ, khả năng phản trinh sát cũng rất giỏi.

Thậm chí không tiếc tốn tiền, mời Hank – cựu đội trưởng đội lục chiến hải quân.

Mỗi năm số tiền mà bọn họ tiêu vào những vệ sĩ này, mỗi người vượt một triệu đô la.

Đây là một con số trên trời.

Vì thế hy vọng khi có kẻ địch mạnh tới xâm phạm nữa, bọn họ có thể thể hiện thực lực không tồi, bảo vệ thể diện của nhà họ Hồ.

Kết quả chỉ một nữ tài xế lái xe thì đánh cho bọn họ lăn nóc, không có sức đánh trả.

Mà Hank thủ lĩnh của bọn họ thì càng tệ.

Bị Vương Nhất lạnh nhạt liếc một cái thì bị dọa ngất.

Kết quả này đừng nói nhà họ Hồ không thể chấp nhận, ngay tới một vị khách ở đây cũng không thể chấp nhận.

Đây là vệ sĩ ‘tinh anh’ mỗi năm tốn hàng triệu đô la mời tới sao?

Quá sỉ nhục hai chữ ‘tinh anh’ rồi!

Bọn họ cảm thấy sửng sốt, đồng thời cảm thấy sợ hãi.

Một Lãnh Nhan thì giết cho nhà họ Hồ không còn manh giáp!

Trong xe còn một Vương Nhất chưa ra tay đó!

Tất cả khách khứa đến tham gia tiệc mừng thọ của nhà họ Hồ lũ lượt đứng dậy cáo từ.

“Khụ khụ, Hồ gia chủ, tôt đột nhiên nhớ ra trong nhà có tí việc, hôm khác sẽ tới viếng thăm sau!”

“Vợ tôi đã về nhà nấu cơm, tôi về nhà ăn.”

“Hồ gia chủ, ông tự cầu nhiều phúc đi!”
 
Chương 1616


Chương 1616

Tất cả khách khứa lũ lượt rời đi.

Bọn họ không những sợ thực lực đáng sợ mà thủ hạ của Vương Nhất thể hiện, còn vì bọn họ nhận ra thân phận của Vương Nhất.

Chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, người đứng đầu ở chi nhánh Giang Thành của tập đoàn Lệ Tinh.

Chỉ hai thân phận này thôi thì đủ khiến những khách khứa đó dừng bước.

Dù sao trong số khách mời, có khá nhiều các ông trùm của thương giới.

Bọn họ và nhà họ Hồ nhiều nhất chỉ là qua lại trong việc kinh doanh, không có thù hận ở mặt bản chất với Vương Nhất, nếu do nhà họ Hồ, cùng lúc đắc tội với hai xí nghiệp cực lớn như tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh, điều này có hơi được không bằng mất.

Sắc mặt của Hồ Cương cực kỳ khó coi, vội vàng níu kéo.

“Các vị xin dừng bước, hôm nay là đại thọ 70 của tôi, tôi cược cả tôn nghiêm của nhà họ Hồ, tuyệt đối không cho phép có ai phá hỏng niềm vinh dự này.”

“Chuyện này là nỗi nhục của nhà họ Hồ tôi, về sau truyền ra ngoài, tôi có mặt mũi gì đứng vững ở Giang Thành?”

“Vậy nên tối nay không phải cậu ta chết thì là ta chết!”

Giọng nói của Hồ Cương vang dội, mang theo sự phẫn nộ cực đoan, văng vẳng ở trong biệt thự của nhà họ Hồ.

Các khách khứa của nhà họ Hồ vừa định đi, lúc này lại dừng bước.

Bọn họ cũng muốn biết nhà họ Hồ dựa vào đâu mà chặn Vương Nhất, Vương Nhất dựa vào đâu mà tới khiêu chiến một đại hào môn.

“Vương Nhất!”

Ngay sau đó, giọng của Vương Nhất nâng lên quãng tám, tức giận chiếc Jeep đó.

“Nếu cậu muốn gây sự, vậy thì xuống xe, trốn ở trong xe làm rùa rụt cổ, tính là đàn ông gì chứ?”

“Ông muốn chết…”

Lãnh Nhan nổi giận, muốn một đao kết thúc ông ta.

Trong xe lại truyền ra tiếng quát trầm thấp.

“Lùi xuống!”

Giọng nói rền vang, tất cả mọi người có mặt ở đây lập tức thay đổi.

Đây là ở trong xe đó!

Giọng của Vương Nhất xuyên qua cửa sổ xe truyền ra bên ngoài, nhưng vẫn giống như sấm sét vang dội, có thể thấy lực xuyên thủng mạnh cỡ nào.

Lãnh Nhan giết người như ngóe, sau khi nghe thấy tiếng quát này, vậy mà ngoan ngoãn như cừu con, lùi sang một bên.

Giọng của Vương Nhất lại truyền ra.

“Kêu tôi xuống xe thì đại biểu tôi đích thân giải quyết chuyện này, ông có lá gan này không?”

Tâm thần của tất cả mọi người run rẩy.

Vẻ mặt Hồ Cương cực kỳ khinh thường: “Chỉ là một thằng ở rể, có gì đáng sợ? Xuống xe cho tôi!”
 
Chương 1617


Chương 1617

Cạch!

Hồ Cương vừa dứt lời, cửa xe của chiếc xe Jeep mở ra.

Một bóng người từ từ đi xuống.

Trăng treo trên cao, ánh sáng vạn trượng.

Cái bóng của Vương Nhất bị kéo dài vô hạn, anh như u linh trong đêm tối, từ từ cất bước.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy đôi mắt tràn ngập sát ý.

Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Vương Nhất.

Lãnh Nhan lùi sang một bên, cũng như hộ vệ trung thành nhất, bước theo bước chân của Vương Nhất, cùng đi tới.

Ầm!

Ngay lập tức, sát ý vô tận ập tới.

Phàm là ai bị ánh mắt của Vương Nhất quét trúng thì tay chân đều cứng ngắc, tới cử động cũng không dám cử động.

Ánh mắt Hồ Cương hốt hoảng, sau đó hoàn hồn lại, trên mặt sát ý đằng đằng.

“Vương Nhất, lần trước cậu đập nhà tổ của tôi, khiến nhà họ Hồ tôi trở thành trò cười của cả Giang Thành, lần này cậu lại gây sự trong ngày đại thọ 70 của tôi, thật sự coi nhà họ Hồ tôi là quả hồng mềm à?”

Đám tiểu bối của nhà họ Hồ như Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh cũng tức giận nhìn Vương Nhất.

Vương Nhất lại trực tiếp phớt lờ, giọng điệu lạnh nhạt.

“Con gái của tôi đang ở đâu?”

“Vương Nhất, con trai của anh không ở chỗ tôi, nếu anh cũng tới chúc thọ cho ông nội tôi, tôi hoan nghênh, nhưng nếu anh tới gây chuyện nhà họ Hồ tôi không để bụng thể hiện thực lực ở trước mặt anh đâu!”

Trong lòng Hồ Vĩnh Hiên rất tự tin.

Không chỉ vì nhà họ Hồ vốn rất mạnh, còn vì anh ta là gia chủ đời tiếp theo.

Tuy nhiên Vương Nhất vẫn không quan tâm, lạnh nhạt nhắc lại một câu.

“Con gái của tôi đang ở đâu?”

Ngay lập tức mặt mày Hồ Vĩnh Hiên rất tức giận: “Anh vậy mà phớt lờ tôi?”

Vương Nhất nói với vẻ không cảm xúc: “Tôi cho các người thời gian nửa tiếng, trả con gái của tôi lại cho tôi, tôi tha cho nhà họ Hồ một con đường sống.”

“Nếu không tất cả bồi táng!

Ầm!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người sốc.

Mỗi người có mặt tại đâu đều có thể cảm nhận rõ được sự giận dữ và sát ý của Vương Nhất.

Không khó nghi ngờ, anh thật sự tới tìm con gái.

Nhưng nhà họ Hồ không thể thừa nhận!

Trước đó bọn họ đã nói, Vương Tử Lam không ở chỗ bọn họ, nếu lại sửa lời, như này không phải là vả mặt hay sao?
 
Chương 1618


Chương 1618

“Khẩu khí thật lớn, tôi ngược lại nhìn xem cậu lấy cái gì khiến cho tất cả người của nhà họ Hồ tôi bồi táng!”

Hồ Cương tức giận nói: “Cậu cho rằng những vệ sĩ vừa rồi là toàn bộ lực lượng của nhà họ Hồ tôi hay sao?”

“Sai rồi!”

Hồ Cương chuyển đổi lời nói, nhìn Vương Nhất nói: “Vệ sĩ và hộ vệ chỉ là lực lượng thể hiện cho người ngoài nhìn, không có một hào môn lại giao sinh tử tồn tại vào những vệ sĩ này.”

“Cường giả mới là chỗ dựa của hào môn! Thời khắc sinh tử đủ để thay đổi đại cục!”

Nghe thấy lời nói cực kỳ kiêu ngạo của Hồ Cương, Vương Nhất mỉm cười: “Lẽ nào ông muốn kêu cường giả của nhà họ Hồ ông ra ngoài?”

“Không sai.”

Trên mặt Hồ Cương nở nụ cười lạnh: “Nếu cậu còn không rời đi, tôi không để bụng để bọn họ ra tay một lần, tới lúc đó cái không bảo đảm được chính là cái mạng nhỏ của cậu.”

Vừa dứt lời thì ông ta phất tay.

Vụt!

Ngay sau đó, gần như tất cả mọi người ở đây đều cảm nhận được một cơn gió lạnh rợn người nổi tới đây.

Bọn họ nổi hết gai ốc.

Tuy nhiên rất nhanh thì bọn họ nhìn sang hai bên trái phải theo phản xạ có điều kiện.

Lập tức đồng tử co rút.

Chỉ thấy hai góc trái phải của ngôi biệt thư có thêm hai người.

Bọn họ như u linh ma quỷ không sờ được, không biết xuất hiện ở trong biệt thự của nhà họ Hồ từ khi nào.

Hai người trông gần như giống hệt nhau, chỉ có điều một người mặc đồ trắng, một người mặc đồ đen.

Trong lòng đều ôm một thanh trường đao yêu dị, hai mắt nhắm chặt.

Tuy bọn họ nhắm mắt, nhưng ai cũng có loại cảm giác bọn họ vẫn có thể phát giác dấu vết của mọi người ở đây.

Vương Nhất cũng nheo mắt, đánh giá hai người này.

Lãnh Nhan càng như gặp phải kẻ địch mạnh, đã rút ra dao găm, sẵn sàng chờ đợi.

Có thể khiến Lãnh Nhan có loại phản ứng lại, cơ bản có thể coi như cường giả hiếm có.

“Là Nam Bắc Song Đao!”

Đột nhiên ở đây có người thốt lên, giọng điệu kèm theo sự run rẩy kinh hãi.

Rất nhanh lại có người giải thích kỹ hơn.

“Nam Bắc Song Đao, quanh năm lăn lộn ở các thành phố của thành phố G, chỉ cần có tiền, đơn hàng của ai cũng nhận.”

“Bọn họ là song thai, nghe nói có giao tình khá sâu với hội trưởng Hồng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, khi không giết người thì mắt nhắm.”
 
Chương 1619


Chương 1619

Ánh mắt của Vương Nhất lại dừng trên người bọn họ, nhìn khoảng 2-3 giây thì mất đi hứng thú.

Lãnh Nhan ở một bên lại có vẻ mặt nghiêm nghị.

Cao thủ bình thường có thể khiến ánh mắt của thiếu chủ dừng lại hơn 1 giây thì đều là những người xuất sắc.

Mà Nam Bắc Song Đao này lại nhìn tới 2-3 giây.

Tuy lúc này Nam Bắc Song Đao hiện thân nhưng không có ra tay, thậm chí ngồi khoanh chân ở trên nóc nhà, chưa động đao, thậm chí chưa từng mở mắt.

Bọn họ cảm nhận được khí tức của Vương Nhất, chỉ là một người bình thường.

Nhìn thấy Nam Bắc Song Đao, Hồ Cương cũng cười ha hả.

“Như thế nào, Vương Nhất, có phải bị dọa sợ vỡ mật rồi không?”

“Nam Bắc Song Đao này là cao thủ nhà họ Hồ tôi tự mình bồi dưỡng, chỉ là được phái ra ngoài, quanh năm lăn lộn ở các nơi của thành phố G.”

“Vừa kiếm tiền cũng vừa thăm dò tình hình của các hào môn khác, nhà họ Thẩm của Thiên An, là diễn ra như vậy.”

Vương Nhất ngộ ra, trên mặt nở nụ cười mỉa mai.

“Chẳng trách tập đoàn Cự Phong của nhà họ Thẩm lại bị nhà họ Hồ các người tú hú chiếm tổ, không ngờ là dựa vào hai quân bài trắng đen này?”

“Hỗn láo!”

Nghe thấy nhận xét của Vương Nhất, Hồ Cương nổi giận, nhưng vẫn không kêu hắc bạch song đao ra tay.

Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, là một ngày tốt.

Bất luận là người mình thấy máu, hay là người của đối phương thấy máu, đều không cát tường.

Cho nên có thể không động thủ thì Hồ Cương tuyệt đối sẽ không động thủ.

Dọa cho Vương Nhất rời đi, như vậy là tốt nhất.

“Vương Nhất, hôm nay là ngày đại thọ của tôi, tôi không so đo với cậu, dẫn vệ sĩ của cậu mau chóng cút, tôi có thể tha cho cậu một mạng!”

Vương Nhất vẫn không nhúc nhích, thậm chí cười trào phúng: “Ông muốn tha cho tôi nhưng tôi không muốn tha cho ông, Lãnh Nhan có câu nói không sai, hay là tiệc mừng thọ hôm nay của ông đừng tổ chức nữa, tổ chức đám tang đi!”

Ầm!

Câu nói này triệt để gợi lên sát ý trong lòng Hồ Cương.

Một số khách mời ở đây cũng cảm thấy Vương Nhất điên rồi.

Nam Bắc Song Đao đã xuất hiện, Vương Nhất vậy mà còn dám nói năng ngông cuồng như vậy, không cần mạng nữa sao?

“Vương Nhất, anh thật to gan, còn không mau quỳ xuống xin lỗi ông nội tôi, như vậy mới có thể tha cho anh rời đi!”

Hồ Minh Chính đột nhiên chỉ vào Vương Nhất quát.

Có Hồ Minh Chính dẫn đầu, đám tiểu bối như Hồ Khánh Vinh, Hồ Liễu Liễu cũng lũ lượt lên tiếng.

“Cho dù là vợ anh Lý Khinh Hồng cũng không dám ngông cuồng đối địch với nhà họ Hồ!”
 
Chương 1620


Chương 1620

“Ông nội, dứt khoát một không làm hai không dừng, giết anh ta đi!”

Bởi vì có Nam Bắc Song Đao ở đây, các tiểu bối của nhà họ Hồ không sợ gì hết.

Tuy nhiên Nam Bắc Song Đao là một người bảo thủ, xem trọng thể hiện của mình hơn tính mạng.

Đại thọ 70 cả đời chỉ có một lần, ông ta không muốn kết thúc qua loa như vậy.

“Vương Nhất, con gái của cậu thật sự không ở đây, cậu mau rời đi, tôi không làm khó cậu!”

Hồ Cương tức giận nhìn Vương Nhất, quát.

“Đừng vì chuyện không có mà kéo cả mạng của mình vào!”

Hồ Vĩnh Hiên cũng thuận theo lời của Hồ Cương mà nói.

Tuy anh ta cũng rất muốn giết Vương Nhất, nhưng anh ta biết, anh ta chỉ là gia chủ thế hệ sau của nhà họ Hồ.

Trước khi Hồ Cương chưa thoái vị, anh ta chỉ là gia chủ của đời sau.

Vị trí này sẽ bị cướp đi bất cứ lúc nào, anh ta buộc phải lấy lòng ông nội.

Nụ cười trên mặt Vương Nhất thu lại từng chút, thay vào đó là sự nghiêm nghị.

“Tôi giao con gái cho Hồ Vĩnh Như, nhưng tới chỗ các người thì điện thoại của cô ta không gọi được, nói cho tôi biết Hồ Vĩnh Như đang ở đâu thì tôi rời đi.”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, không cho cơ hội mặc cả.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ do Hồ Cương lần đầu đều nổi giận.

Hồ Vĩnh Như đã bị bọn họ giam lỏng, giao ra Hồ Vĩnh Như thì chẳng phải đại biểu Vương Tử Lam cũng ở đây hay sao?

Giấu đầu lòi đuôi.

Bọn họ tuyệt đối không thể thừa nhận.

“Xem ra cậu là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”

Hồ Cương không trả lời câu của Vương Nhất, hơn nữa trong mắt lóe lên hàn quang nghiêm nghị.

Sự nhẫn nại của ông ta đã mài mòn hết.

Vương Nhất không nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn sang bọn họ càng thêm âm trầm.

Phản ứng của nhà họ Hồ khiến anh càng thêm chắc chắn, Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam ở đây.

“Vậy thì không còn gì để nói nữa.”

Vương Nhất mặt mày không cảm xúc nói: “Sau đêm nay, Giang Thành không còn nhà họ Hồ nữa.”

Không ai nghi ngờ lời của Vương Nhất.

Ai cũng biết vinh nhục hưng suy của bốn đại hào môn ở Thiên An đều có liên quan tới Vương Nhất.

Nhưng là dựa vào sức ảnh hưởng của Lý Khinh Hồng!

Chỉ dựa vào một mình Vương Nhất, bọn họ thật sự không nghĩ ra dựa vào đâu mà tiêu diệt được nhà họ Hồ.

Trên gương mặt già nua của Hồ Cương đầy phẫn nộ, còn mang theo vẻ khinh thường.

“Vương Nhất, nếu cậu cố chấp muốn chết thì tôi khiến tập đoàn Cự Phong và chi nhánh tập đoàn Lệ Tinh của cậu phá sản!
 
Chương 1621


Chương 1621

Trái tim của mọi người rung lên, thương giới của Giang Thành sắp xảy ra động đất rồi sao?

tập đoàn Cự Phong đứng sừng sững nhiều năm không đổ ở Giang Thành, rất nhiều công ty tập đoàn dựa vào tập đoàn Cự Phong mà sinh ra.

Tập đoàn Lệ Tinh càng không cần nói, tập đoàn bản địa của Thiên An, dạo gần đây mới khai thác thị trường Giang Thành, coi như trở thành ‘vị khách quý mới’ của thương giới Giang Thành.

Nhà họ Hồ phẫn nộ, cuối cùng muốn ra tay với hai cự bá này rồi sao?

Hồ Vĩnh Hiên lại biết nguyên nhân ông nội nói như vậy.

Cho dù tới bước này, ông ta vẫn không muốn thấy máu ở đại thọ 70 tuổi của mình.

Ngay cả Hồ Vĩnh Hiên cũng bắt đầu có hơi sốt ruột, hận không thể nhanh chóng khiến Vương Nhất chết ở đây.

Mọi người muốn xem phản ứng của Vương Nhất.

Tuy nhiên trên mặt Vương Nhất không có vẻ hoảng hốt gì cả, thậm chí còn mang một chút mỉa mai.

“Ông chắc chắn là tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh của tôi phá sản không? Chứ không phải là tập đoàn của nhà họ Hồ ông?”

“Ha ha ha…”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người của nhà họ Hồ phát ra một tràng tiếng điên cuồng.

Giống như nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên đời, vẻ mặt ai cũng đầy ý mỉa mai.

Ngay cả Hồ Cương cũng cười.

“Cậu không biết sự cường thịnh của nhà họ Hồ tôi ở Giang Thành, chuyện ngay cả nhà họ Hạ, nhà họ Lục cũng không làm được, chỉ dựa vào tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh của cậu thì có thể cắt đứt chuỗi kinh tế của nhà họ Hồ tôi ư?”

“Ông nội, anh ta đâu phải người Giang Thành, không biết sức ảnh hưởng của nhà họ Hồ chúng ta ở Giang Thành, hào môn của Thiên An đều là đồ bỏ đi, sao có thể so sánh với hào môn ở Giang Thành của chúng ta chứ?”

Trên mặt Hồ Vĩnh Hiên nở nụ cười, nói.

Ngay cả một số khách khứa ở đây cũng không tin.

Tuy tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh là xí nghiệp lớn, nhưng muốn cắt đứt chuỗi kinh tế của nhà họ Hồ, đâu có dễ như vậy?

Gần như không thể!

Vương Nhất cũng khẽ mỉm cười: “Một khoảng thời gian trước, bất luận là nhà họ Kim, hay nhà họ Thẩm cũng giống như các người, khinh thường tôi, mà bây giờ nhà bọn họ bị lật đổ, một nhà đã bị tiêu vong.”

Tiếng cười im bặt.

Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên cảm thấy bị mạo phạm, mặt mày đầy sự phẫn nộ.

“Đó là do hào môn của Thiên An các cậu quá yếu, nhà họ Hồ tôi không thể đi theo vết xe đổ của bọn họ!”

Trong lời nói của Hồ Cương tràn đầy tự tin.

Các khách mời khác cũng cảm thấy không thể.

Cùng là vùng đất ở thành phố G, Thiên An chỉ là nơi phất lên sau, Giang Thành lại là tỉnh thành.

Hào môn của hai nơi đương nhiên không thể so sánh.
 
Chương 1622


Chương 1622

Tổng thể lại mà nói, hào môn của Giang Thành mạnh hơn hào môn của Thiên An.

Cùng một chuyện, không thể xuất hiện ở trên người của nhà họ Hồ.

“Vậy sao…”

Vương Nhất lại không hề lo lắng, hờ hững hỏi ngược một câu.

“Xem ra ông vẫn cố chấp theo ý của mình.”

Trên mặt Hồ Cương nở ý cười lạnh.

Ông ta rút điện thoại của mình ra: “Có tin một cuộc điện thoại của tôi, bất luận là tập đoàn Cự Phong hay tập đoàn Lệ Tinh, ngày mai đều sẽ chìm vào bùn lầy không?

Khách khứa ở đây mặt mày hết sức sửng sốt.

Thương trường chìm nổi, nếu khiến tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh phá sản, vậy thì đả kích là rất lớn.

Giết người không thấy máu!

Vương Nhất mỉm cười lắc đầu.

“Được, tôi cho cậu nhìn xem tôi có thể làm được hay không?”

Hồ Cương lập tức gọi vào một dãy số.

Trái tim của tất cả mọi người đều treo ngược lên.

Ầm!

Tuy nhiên vào lúc này lại một chiếc Lincoln dáng dài lao thẳng vào biệt thự của nhà họ Hồ.

Động tĩnh mãnh liệt cũng thu hút sự chú ý của Hồ Cương.

Cũng không thực hiện cuộc gọi nữa.

Ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm chiếc xe đó.

Lúc này từ trong xe truyền tới tiếng chất vấn vang dội của một người đàn ông.

“Là lão già nào dám nói khiến tập đoàn Cự Phong phá sản?”

“Giọng nói này là…”

Ngay lập tức, vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên sững sờ.

Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Hồ càng vô cùng đặc sắc.

Khóe miệng của Vương Nhất lại hơi cong lên, nở nụ cười.

Một người trung niên mặc vest bước xuống, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu đen đi theo.

“Hồ Hoàng Việt!”

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm ông ta.

Vậy mà là kẻ bị nhà họ Hồ vứt bỏ!

Hồ Minh Chính, Hồ Vĩnh Hiên mặt mày thay đổi.

Cơ mặt Hồ Cương thậm chí còn co giật, trong mắt lan ra tơ máu.
 
Chương 1623


Chương 1623

Kẻ bị vứt bỏ không được công nhận này của nhà họ Hồ, không ai cảm thấy ông ta sẽ tới, không ngờ ông ta tới thật.

Ông ta vì ai mà tới?

“Mày còn có mặt mũi tới?”

Hồ Cương tức giận nhìn Hồ Hoàng Việt.

So với dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, muốn ăn Hồ Hoàng Việt của Hồ Cương thì sắc mặt của Hồ Hoàng Việt lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Mọi người đều nói người tốt không sống lâu, người xấu sống ngàn năm, hôm nay là ngày đại thọ 70 của ông, tôi sao có thể không tới?”

Về lại nhà họ Hồ, Hồ Hoàng Việt cũng vô cùng cảm khái.

Người của nhà họ Hồ cực kỳ tức giận, biết ông ta trở về thì không có chuyện tốt gì rồi.

Quả nhiên, câu đầu tiên nói khi trở về đã khiến người khác tăng huyết áp.

Ánh mắt của Hồ Cương nhìn chằm chằm vào cô gái ở bên cạnh Hồ Cương.

“Đây là ai!”

Ánh mắt Hồ Hoàng Việt đầy dịu dàng liếc nhìn Tô Thắm, giọng nói vang dội.

“Nó là con gái của tôi!”

Oành!

Lời này vừa dứt, đồng tử của tất cả mọi người đều co rút.

Ai cũng biết, 20 năm trước, cái đêm Hồ Hoàng Việt bị đuổi khỏi nhà họ Hồ, vợ của ông ta đã chết trong vụ tai nạn xe.

Con gái của ông ta và ông ta lạc mất nhau.

Không ngờ là cô gái này, hơn nữa đã lớn như vậy rồi!

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt rất khó coi.

Hồ Cương còn đanh giọng chất vấn: “Mày và nhà họ Hồ tao sớm đã không còn quan hệ, còn trở về làm cái gì?”

Hồ Hoàng Việt liếc nhìn Vương Nhất, cười lớn nói.

“Lần này trở về, tôi có ba việc!”

“Cứu con gái của cậu Vương!”

“Cướp lại chức gia chủ.”

“Cuối cùng…”

“Lo liệu ma chay cho ông!”

Giọng của Hồ Hoàng Việt đầy rõ ràng, giống như tiếng sấm, văng vọng ở trong khắp biệt thự của nhà họ Hồ.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều đơ ra, không dám tin mà trợn to mắt.

Lời nói của Hồ Hoàng Việt quá mức sắc bén, đừng nói những người khác của nhà họ Hồ, dù là Hồ Cương cũng sửng sốt, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Hồ Hoàng Việt.

 
 
Chương 1624


Chương 1624

Hoàn hồn trở lại, Hồ Cương giống như thấy ma, nhìn chằm chằm Hồ Hoàng Việt, tức tới mức cả người đều run rẩy.

“Mày… mày nói cái gì?!”

“To gan!”

Hồ Vĩnh Hiên cũng mặt mày phẫn nộ quát lớn một tiếng, tức giận nhìn Hồ Hoàng Việt.

Anh ta cũng tức giận!

Ba việc mà Hồ Hoàng Việt nói, việc này đại nghịch bất đạo hơn việc kia, việc này quá đáng hơn việc kia.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt phẫn nộ.

Đặc biệt là anh ta, Hồ Vĩnh Hiên!

Không dễ gì mới thiết kế kéo được Hồ Vĩnh Như xuống ngựa, bây giờ lại lòi ra một Hồ Hoàng Việt.

Thật sự là không để anh ta vào trong mắt.

“Hồ Hoàng Việt, ông chẳng qua chỉ là một kẻ bị nhà họ Hồ vứt bỏ, có tư cách gì bước chân vào cửa lớn của nhà họ Hồ chứ?”

Hồ Minh Chính nhìn Hồ Hoàng Việt tức giận quát.

Anh ta còn nhớ Vương Nhất cướp đi tập đoàn Cự Phong, Hồ Hoàng Việt lại là thủ hạ của Vương Nhất, cho nên cùng trút giận lên người bọn họ.

“Không chỉ ông tới, còn mang theo con gái tiện chủng đó của ông cùng tới, ông là một lòng muốn làm ông nội tức chết đúng không?”

Hồ Khánh Vinh cũng vô cùng tức giận nhìn Hồ Hoàng Việt.

Nghe thấy những lời này, Tô Thắm không nhịn được mà rụt ở đằng sau Hồ Hoàng Việt.

Trước khi tới nhà họ Hồ, Hồ Hoàng Việt đã nói thân phận thật sự của cô ta.

Cô ta thật ra không phải tên Tô Thắm, mà có tên Hồ Thắm, là công chúa nhỏ của nhà họ Hồ.

Tối nay tới nhà họ Hồ là đi khôi phục thân phận.

Nhưng từ sự mắng mỏ và mỉa mai của mọi người nhà họ Hồ thì thấy, cô ta không những không phải công chúa nhỏ của nhà họ Hồ, còn bị coi là tiện chủng.

Trong mắt Hồ Hoàng Việt xẹt qua hàn quang, chỉ vào Hồ Minh Chính và Hồ Khánh Vinh.

“Người đâu, vả miệng!”

Vệ sĩ ở đằng sau lập tức đi tới, tát mạnh vào miệng Hồ Khánh Vinh và Hồ Minh Chính một trận.

Cả biệt thự của nhà họ Hồ đều là tiếng tát bốp bốp, khiến mọi người sợ hãi.

Rất nhanh hai người bọn họ bị tát tới máu thịt mơ hồ, ngay cả răng máu cũng b ắn ra.

Hồ Vĩnh Hiên thì càng tức giận mà quát: “Hồ Hoàng Việt, ông dám động thủ?”

Hồ Hoàng Việt mặt mày lạnh tanh, mỉm cười không chút hơi ấm.

“Thắm là con gái của tôi, há là người để các người có thể mắng chửi, tôi thấy các người mới là một đám tiện chủng!”

“Ông nói cái gì?”

“Hỗn láo!”

Lời này vừa dứt, cả nhà họ Hồ đều bùng nổ.
 
Chương 1625


Chương 1625

Khách khứa mà nhà họ Hồ mời tới cũng sốc mất quá nửa, chỉ còn lại vài người to gan, tiếp tục xem.

Bất luận sự việc cuối cùng ra sao, đại thọ 70 tuổi này của Hồ Cương đã không tổ chức được nữa.

“Lẽ nào không phải sao?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh nói: “Các người không phải vẫn cho rằng tôi là Hồ Hoàng Việt của trước kia chứ? Tôi sớm đã muốn làm vậy rồi, là cậu Vương cho tôi cơ hội này.”

Hồ Hoàng Việt nhìn sang Vương Nhất, Vương Nhất hờ hững gật đầu với ông ta.

Hồ Hoàng Việt tiếp tục nói: “Bắt đầu từ bây giờ, không có sự cho phép của tôi, các người ai dám nói thêm một câu, bất luận nam hay nữ, vả miệng đang chờ!”

Những lời này không chỉ bá đạo, căn bản không để nhà họ Hồ vào trong mắt.

Hồ Cương đột nhiên xua tay, mặt mày âm trầm nhìn Hồ Hoàng Việt.

“Từ lần cắt đứt quan hệ trước, chúng ta đã không còn quan hệ, mày lấy thân phận gì lo liệu ma chay cho tao!”

Hồ Cương dùng chuyện cắt đứt quan hệ ba con để đuổi Hồ Hoàng Việt đi, không ngờ Hồ Cương căn bản không nhúc nhích, trên mặt mang theo vẻ mỉa mai.

“Ông còn tưởng tôi dùng thân phận của nhà họ Hồ quay trở lại nơi này ư? Sai rồi, tôi là dùng thân phận thủ hạ của cậu Vương quay lại nơi này! Các người giấu con gái của cậu Vương, hôm nay còn muốn sống rời đi sao?”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt quét qua mọi người, giọng nói đanh thép.

“Tối nay, không chỉ nhà họ Hồ phải diệt, tất cả người tham gia sẽ vì chuyện này mà mất đi tính mạng!”

Ầm!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người trong biệt thự đều run rẩy cơ thể, nhìn Hồ Hoàng Việt với ánh mắt khó tin.

Mà người của nhà họ Hồ đã ra tay với Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam như Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh thì không khỏi tâm thần run rẩy.

Một giây vừa rồi, cả người bọn họ đều đang run rẩy.

Bọn họ nghe ra ý trong lời Hồ Hoàng Việt, nhà họ Hồ tối nay buộc phải máu chảy thành sông.

Mà ông ta là tiên phong, xông lên làm việc cho Vương Nhất.

Đây không phải là Vương Nhất lợi dụng ông ta, ngược lại là cho ông ta toại nguyện, cho ông ta cơ hội.

Ông ta muốn làm như vậy từ lâu!

Những hình ảnh trong quá khứ giống như cưỡi ngựa xem hoa hiện ra trước mắt Hồ Hoàng Việt.

Cho dù là ông ta cũng không nhịn được run rẩy cơ thể.

“Vợ, tối nay tôi có thể báo thù thay cho bà rồi!”

Hai mắt Hồ Hoàng Việt đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn cất lên.

Vô số đêm ông ta giật mình tỉnh từ trong giấc mơ, trong đầu đều là hình ảnh vợ của ông ta nằm trong vũng máu.

Bây giờ đại thù cuối cùng sắp được báo rồi.

Nhưng Hồ Cương căn bản không để trong lòng, thậm chí vẻ mặt hết sức khinh thường.

“Hồ Hoàng Việt, cho dù mày bây giờ dám quay về Giang Thành, còn là chủ tịch đại diện của tập đoàn Cự Phong, vậy thì như nào chứ, mày là đối đầu với nhà họ Hồ, nhà họ Hồ một trong ba đại hào môn của

Giang Thành, mày chắc chắn muốn vì một thằng ở rể của vương tộc Yên Đô cỏn con mà cược cả tính mạng của mày và con gái mày vào không?!”
 
Chương 1626


Chương 1626

Có Nam Bắc Song Đao ở đây, Hồ Cương căn bản không sợ.

Hồ Hoàng Việt có dẫn theo nhiều vệ sĩ hơn nữa cũng sẽ bị Nam Bắc Song Đao giải quyết trong nháy mắt.

Nhưng hôm nay là đại thọ 70 của ông ta, ông ta vẫn không muốn thấy máu.

Biểu cảm trên mặt Hồ Cương dịu đi một chút, nhìn Hồ Hoàng Việt nói.

“Hồ Hoàng Việt, tao cho mày một cơ hội rời đi, chỉ cần bây giờ mày rời đi, tao coi như mày chưa từng tới, như thế nào?”

Hồ Vĩnh Hiên cũng lạnh lùng nhìn ông ta.

“Ha ha ha.”

Cái đáp lại ông ta là tiếng cười điên cuồng của Hồ Hoàng Việt.

Cười đủ rồi, ông ta nhìn Hồ Cương với vẻ mặt khinh thường.

“Cậu Vương không đi, tôi sao có thể rời đi trước chứ?”

Ngay lập tức, sự kiên nhẫn của Hồ Cương cũng bị mài mọn hết.

“Nếu mày cũng muốn chết, vậy thì đừng trách tao, trước tiên khiến tập đoàn Cự Phong phá sản, tao xem mày lấy đâu ra tự tin đó?”

Hồ Cương mặt mày tức giận quát to, nói xong thì gọi một cuộc điện thoại.

Không ngờ Hồ Hoàng Việt lại tranh trước Hồ Cương một bước, gọi một cuộc điện thoại.

Ông ta chỉ nói hai từ ngắn gọn.

“Ra tay.”

Thì cúp máy.

Hồ Cương bị chọc tức tới bật cười: “Sao hả, mày còn chuẩn bị lá bài gì sao?”

Hồ Hoàng Việt mỉm cười: “Tôi tới giúp cậu Vương trợ trận, nếu không có tí chiêu bài, làm sao dám tới?”

Hồ Cương lắc đầu, căn bản không tin Hồ Hoàng Việt có bản lĩnh và lực lượng để lay động nhà họ Hồ.

Ông ta phất tay, đang muốn hạ lệnh Nam Bắc Song Đao có thể ra tay.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên.

Hồ Cương nghe máy, chỉ có điều mặt mày cực kỳ bực tức.

“Tôi không phải nói rồi hay sao, hôm nay không có chuyện gì quan trọng thì đừng làm phiền tôi…”

“Cái gì?”

Chỉ nghe thấy âm lượng của Hồ Cương lập tức nâng lên quãng tám, nét tự giận trên mặt đã biến mất, thay vào đó là vẻ kinh hãi.

“Sao lại như vậy? Tập đoàn Viễn Dương tại sao muốn đưa chúng ta vào danh sách đen?”

Nghe thấy lời của Hồ Cương, những người khác của nhà họ Hồ cũng đều thay đổi sắc mặt.

Tập đoàn Viễn Dương có thể nói là đối tác hợp tác lớn nhất của nhà họ Hồ.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom