Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1627


Chương 1627

Hợp tác của hai nhà cũng duy trì mấy năm.

Không ngờ lại bị đứt?

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt chưa sắp đón ngày tận thế.

Trên mặt Hồ Cương cũng mang theo vẻ sửng sốt.

Nhà họ Hồ có thể leo tới độ cao của hào môn, ngoài hành vi đen ăn đen của nhà họ Hồ, còn có một điểm rất quan trọng.

Đó chính là dựa vào tập đoàn Viễn Dương.

Tập đoàn Viễn Dương là chi nhánh của Diệp Thị – vương tộc Yên Đô ở Giang Thành.

Tấm tựa vương tộc Diệp Thị, tuy chỉ là một công ty con, nhưng khái niệm đầu gà đuôi phượng lại có sức ảnh hưởng rất lớn ở Giang Thành.

Giống như tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh, tập đoàn Viễn Dương không phụ thuộc về bất cứ một thương hội nào.

Nhưng tại sao thương hội Giang Bình dám ép bức tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh như thế, lại không dám ra lệnh cho tập đoàn Viễn Dương?

Bởi vì hậu đài!

Trừ thương hội Yên Đô ra, bảy đại thương hội khác có ai dám ra tay với xí nghiệp của vương tộc Diệp Thị chứ?

Cho dù chỉ là một công ty con?

Vội vàng gọi điện, Hồ Cương chủ động gọi vào số điện thoại của người phụ trách tập đoàn Viễn Dương – Diệp Phú Quý.

“Diệp tổng, tôi là gia chủ của nhà họ Hồ – Hồ Cương, chúng ta đang hợp tác tốt đẹp, tại sao lại đột nhiên cắt đứt hợp tác, còn muốn kéo vào danh sách đen nữa?”

Hồ Cương nghĩ nát óc cũng không thông.

Diệp Phú Quý cười lạnh một tiếng: “Trước đó chúng ta hợp tác rất tốt, nhưng sau khi phát hiện tiền án của nhà họ Hồ các ông thì tôi đột nhiên không muốn hợp tác với các ông nữa!”

Hồ Cương nghe vậy thì thay đổi sắc mặt.

“Đen ăn đen sao? Diệp tổng, chuyện này nói từ đâu ra chứ?”

Trước kia nhà họ Hồ đen ăn đen là không sai, nhưng đó là chuyện của rất lâu trước kia, nhà họ Hồ hiện nay sớm đã không làm những chuyện này nữa.

Diệp Phú Quý nói rất khí khái: “Chúng tôi phát hiện nhà họ Hồ các ông trước đây không chỉ thôn tính công ty của các nhà hợp tác chung, nhà họ Hồ các ông cũng vì vậy mà phát triển hơn, nếu tôi và tập đoàn Viễn Dương tiếp tục hợp tác với các ông, các ông cũng thôn tính cả tập đoàn Viễn Dương thì phải làm sao?”

Mặt mày Hồ Cương khó coi như ăn phải mướp đắng, vội vàng giải thích.

“Diệp tổng, nhà họ Hồ chúng tôi tuyệt đối không dám làm loại chuyện này, tóm lại, chúng tôi cũng không có lá gan này!”

Thôn tính công ty dưới trướng Diệp Thị!

Trừ phi chán sống rồi!

“Diệp tổng, chúng ta cũng có giao tình cũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì cậu nói thẳng, không cần quanh co.”
 
Chương 1628


Chương 1628

Hồ Cương tin chắc đằng sau nhất định có ẩn tình.

Diệp Phú Quý trầm mặc một lúc, thở dài: “Lão Hồ à, chúng tôi cũng không muốn làm như vậy, tôi tưởng các ông biết nguyên nhân trong này…”

Diệp Phú Quý ngập ngừng.

Hồ Cương lập tức không nhịn nổi nữa: “Diệp tổng, tôi không hiểu!”

Diệp Phú Quý chỉ có thể nói thật.

“Lão Hồ, ông nghĩ kỹ lại có phải mình đã làm chuyện gì đắc tội với cô chủ của Diệp Thị chúng tôi không? Cô ấy suýt nữa kêu tôi tiêu diệt nhà họ Hồ các ông!”

“Cô, cô chủ của Diệp Thị?!!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Bụp một tiếng, cả người Hồ Cương vậy mà xụi lơ trên đất, sắc mặt trắng bệch.

“Ông nội!”

Hồ Vĩnh Hiên vội vàng đi tới đỡ.

Khách khứa cũng trợn to mắt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hồ gia chủ sao lại giống như nhà họ Hồ bị tiêu diệt thế?

Hồ Cương khẽ xua tay, ý bảo mình không sao, nghiêm túc nghe tiếp.

Diệp Phú Quý trầm giọng nói: “Đắc tội tôi, một khoảng thời gian đợi tôi bớt giận thì chuyện nên hợp tác vẫn sẽ hợp tác, nhưng đắc tội cô chủ của Diệp Thị, thần tiên cũng khó cứu!”

“Nhưng tôi căn bản không quen biết cô chủ gì đó của Diệp Thị!”

Hồ Cương kêu oan: “Người duy nhất tôi biết của vương tộc Diệp Thị, chỉ có cậu.”

“Nhưng tôi chỉ là một quản gia người hầu của Diệp Thị!”

Diệp Phú Quý tức giận nói.

Hồ Cương hỏi: “Xin hỏi cô chủ đó của Diệp Thị tên là gì?”

Diệp Phú Quý nói: “Bây giờ cô chủ cũng ở Giang Thành, tên là Diệp Thúy Như!”

“Diệp Thúy Như?”

Hồ Cương sững sờ.

Ông ta căn bản chưa từng nghe tới cái tên này!

Vương Nhất lại lập tức hiểu được, quay đầu kinh ngạc liếc nhìn Hồ Hoàng Việt.

Không ngờ Hồ Hoàng Việt lại vịn vào quan hệ với Diệp Thúy Như.

Hồ Hoàng Việt cười ngại ngùng, đi tới bên cạnh Vương Nhất, đè thấp giọng, nhỏ tiếng nói.

“Vẫn phải nhờ quan hệ của cậu Vương!”

Hồ Hoàng Việt nói ra một lượt đầu đuôi sự việc.

Thì ra Hồ Hoàng Việt từ rất lâu đã móc nối quan hệ với Diệp Thúy Như, cũng biết trước kia Diệp Thúy Như là Kim Thúy Như của nhà họ Kim.

Móc được quan hệ, còn nể mặt của Vương Nhất.

“Dù sao cô chủ lệnh cho tôi hủy bỏ hợp tác với các ông, tôi không dám kháng lệnh!”

Diệp Phú Quý nói.
 
Chương 1629


Chương 1629

Sắc mặt Hồ Cương rất khó coi: “Vậy hợp tác giữa chúng ta duy trì lâu như vậy, dự án của các người phải làm sao?”

“Chuyện này ông đừng quan tâm, tôi đã có ứng viên thích hợp.”

Diệp Phú Quý nói ra tên của một công ty: “Do tập đoàn Cự Phong làm.”

Nói xong thì cúp máy.

Hồ Cương ngây ra như khúc gỗ nắm chặt điện thoại, giống như hiểu được cái gì đó, ông ta nhìn chằm chằm Hồ Hoàng Việt.

“Hồ Hoàng Việt, là mày…”

Hồ Hoàng Việt cười hờ hững: “Đương nhiên là tôi, đừng vội, đây chỉ là cái bắt đầu.”

Reng reng reng!

Cuối cùng, tiếng của Hồ Cương gấp gáp vang lên.

Có chuyện của tập đoàn Viễn Dương, khả năng chịu đựng của ông ta rất mạnh.

Không có gì bất ngờ, tất cả sẽ giải trừ hợp đồng với nhà họ Hồ.

Sắc mặt của Hồ Cương vô cùng tái nhợt, cả người lảo đảo.

Nghe thấy tin tức, đám người Hồ Vĩnh Hiên cũng có vẻ mặt khó coi, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hồ Hoàng Việt.

“Hồ Hoàng Việt, nhà họ Hồ tốt xấu gì cũng là nơi nuôi mày lớn, mày muốn động vào căn cơ của nhà họ Hồ, mày nhẫn tâm sao?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh một tiếng: “Tại sao không nhẫn tâm? Từ khoảnh khắc vợ tôi bị các người đâm chết, tôi không có ba chữ ‘không nhẫn tâm’ với các người!”

“Với lại, các người chọc giận cậu Vương, còn muốn sống ư?”

Hồ Hoàng Việt khựng lại rồi càng cười mỉa: “Đắc tội với tôi thì có thể sống, đắc tội với cậu Vương thì không thể sống!”

Hồ Cương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Hoàng Việt.

“Tốt, rất tốt! Hồ Hoàng Việt, mày không hổ là con trai của tao, lúc đầu tao không nên nương tay mềm lòng với mày, nên đâm chết mày!”

Hồ Hoàng Việt cười những đáy mắt không cười: “Không biết tại sao nhìn thấy ông tức giận như vậy thì tôi rất vui.”

Hồ Cương lại gầm lên một tiếng: “Nhưng mày tưởng rằng chỉ dựa vào những điều này thì muốn tiêu diệt nhà họ Hồ của tao ư?”

Hồ Hoàng Việt mỉm cười: “Đừng vội, hôm nay là ngày đại thọ 70 của ông, tôi còn chuẩn bị quà mừng thọ cho ông nữa!”

“Quà mừng thọ gì?”

Không biết tại sao trong lòng Hồ Cương cực kỳ bất an.

Hồ Hoàng Việt cười lớn, sau đó vỗ tay: “Đưa lên!”

4-5 vệ sĩ ở đằng sau đi tới xe ở ngoài cổng, khiêng một bóng đen khổng lồ đi vào.

Thứ này hình như rất nặng, cần 4-5 người khỏe mạnh hợp sức mới có thể di chuyển.

Khi bọn họ tới gần, mọi người mới nhìn rõ đây là thứ gì.

Lập tức toàn trường trở nên xôn xao!
 
Chương 1630


Chương 1630

Vậy mà là một cái chuông Tây Dương!

Quà mừng thọ lại tặng chuông, ý là đưa tang.

Có ý gì, không cần nói cũng biết.

“To gan!”

“Vậy mà dám tặng chuông cho ông nội!”

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều đồng loạt gầm lên.

Hồ Hoàng Việt lại cười to một tiếng: “Gõ chuông báo tang!”

Trong tay vệ sĩ đều cầm một cái gậy, gõ mạnh vào cái chuông.

Keng! Keng! Keng!

Tiếng chuông inh tai nhức óc vang vọng trong khắp biệt thự của nhà họ Hồ.

Lúc này nghe thì không thần thánh trang nghiêm như vậy, ngược lại ở dưới phông nền đêm lạnh như cắt, rõ ràng có hơi quỷ dị.

Tất cả mọi người ở đây đều trợn to mắt không dám tin.

Không ai ngờ được, Hồ Hoàng Việt không chỉ tham gia tiệc mừng thọ 70 của Hồ Cương, còn tặng quà mừng thọ.

Chỉ có điều là một cái chuông!

Dưới tiếng chuông vang dội, tất cả mọi người của nhà họ Hồ vậy mà đều có loại cảm giác, không chỉ ngày tận của ông cụ Hồ tới, ngày tận của cả nhà họ Hồ đã tới.

“Ha ha ha…”

Hồ Hoàng Việt thoải mái cười to, nhìn bầu trời đêm đen kịt, đanh giọng nói: “Vợ à, bà nghe thấy không? Lão già hại chết bà sắp đi chết rồi.”

“Chỉ có điều, bà là lên thiên đường, ông ta là rơi xuống địa ngục, mãi mãi không được siêu sinh!”

Hồ Hoàng Việt vừa khóc vừa cười, giống như bị điên.

Tô Thắm ở một bên nghe tiếng chuông này, vườn mắt cũng hơi đỏ, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô ta đã biết thân thế của cô ta, cũng biết tin mẹ cô ta sinh ra cô ta thì không lâu sau chết trong vụ tai nạn xe của nhà họ Hồ.

Giờ phút này cô ta nói không ra được cảm giác như nào.

Báo được đại thù?

Không phải.

Dù giết thêm nhiều người nữa, người đã chết cũng sẽ không sống lại.

Bọn họ chỉ có thể mang theo tiếc nuối tiếp tục sống.

Nhưng trong lòng bọn họ không còn đè nén nữa, sau này tới bia mộ của mẹ, có thể thoải mái nói ra câu ‘thật sự buông bỏ được đoạn quá khứ đó’.

Keng! Keng! Keng!

Chuông vẫn đang được gõ, nhưng người ở đây đều cảm nhận được một loại cảm giác khác thường lan ra bên trong.
 
Chương 1631


Chương 1631

Giờ phút này Hồ Hoàng Việt đã lau sạch nước mắt, đứng thẳng người, đối mặt với tất cả mọi người của nhà họ Hồ.

Đây là lần đầu tiên ông ta có tự tin đối với với nhà họ Hồ.

Cho dù là Vương Nhất cũng hình như lần đầu thấy Hồ Hoàng Việt như này.

“Hồ Hoàng Việt, mày dám tặng chuông cho tao, tao phải giết mày!”

Hồ Cương hoàn toàn nổi giận, hai mắt đỏ ngầu nhìn Hồ Hoàng Việt.

Hồ Vĩnh Hiên lập tức phất tay: “Người đâu, đập cái chuông này!”

Bụp bụp bụp!

Số vệ sĩ còn lại của nhà họ Hồ xông lên, đập nát cái chuông Tây Dương này.

Hồ Hoàng Việt không ngăn cản, mà cười lạnh nhìn.

Chuông đã gõ, cho dù bây giờ hủy chuông cũng vô dụng.

“Hôm nay nhà họ Hồ phải chết.”

Trong mắt Hồ Hoàng Việt mang theo sự tự tin.

“Chỉ dựa vào ông ư?”

Hồ Vĩnh Hiên mặt mày u ám nhìn ông ta.

Lúc này tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều cảm nhận được nguy cơ.

Cái tên năm đó bị nhà họ Hồ đuổi đi, hiện nay đã uy hiếp tới căn cơ của nhà họ Hồ.

Buộc phải loại bỏ!

Trên mặt Hồ Hoàng Việt vẫn nở nụ cười hờ hững.

“Như vậy thì đã tức giận rồi, so với những việc mà 20 năm trước các người mang tới cho tôi còn kém xa đấy!”

Hồ Hoàng Việt giơ ra ba ngón tay: “Nói mau, con gái của cậu Vương đang ở đâu? Nếu không tôi đánh sập kinh tế của nhà họ Hồ!”

Rất nhanh ba tiếng qua đi, không một ai lên tiếng.

Vương Nhất lập tức liếc nhìn Hồ Hoàng Việt, Hồ Hoàng Việt hiểu ý, lập tức gọi một cuộc điện thoại.

Rất nhanh, các phương diện của nhà họ Hồ đều chịu đả kích.

Toàn bộ lịch sử đen ăn đen trước kia của nhà họ Hồ bị vạch trần, hơn nữa gửi cho truyền thông.

Trên mạng đều là những tiếng chửi bới nhà họ Hồ.

Danh vọng của nhà họ Hồ tụt xuống đáy.

“Hồ Hoàng Việt, mau dừng tay cho tao!”

Hồ Cương nhìn Hồ Hoàng Việt tức giận gầm lên.

Ông ta thật sự sắp tức điên rồi.

Hồ Hoàng Việt cười lạnh: “Muốn tôi dừng tay cũng được, giao con gái của cậu Vương ra, sau đó tất cả mọi người quỳ xuống trước mặt cậu Vương xin lỗi!”

“Mày nằm mơ!”

Hồ Cương cực kỳ tức giận.

Ông ta dù có chết cũng không thể quỳ xuống dập đầu trước Vương Nhất.
 
Chương 1632


Chương 1632

“Vậy thì hết cách, nhà họ Hồ ông đợi bị diệt vong đi.”

Hồ Hoàng Việt lắc đầu, cảm thấy tội nghiệp cho sự ngu si của nhà họ Hồ.

Hồ Vĩnh Hiên nhìn Vương Nhất và Hồ Hoàng Việt, đột nhiên hiểu ra cái gì đó, cười lạnh một tiếng.

“Hồ Hoàng Việt, ông tưởng cục diện bây giờ vẫn là ông chiếm thế thượng phong sao?”

Hồ Hoàng Việt không hề sợ hãi: “Lẽ nào không phải sao?”

Tuy ông ta âm thầm bố trí mọi chuyện, nếu đối đầu chính diện, ông ta chắc chắn không phải đối thủ của nhà họ Hồ.

Nhưng thua là thua, không thể tìm lý do, vậy nên Hồ Hoàng Việt cũng rất có lòng tin.

Hồ Vĩnh Hiên chỉ vào Nam Bắc Song Đao ở hai bên trái phải, lạnh lùng nói: “Ông hình như nhầm lẫn một chuyện, nơi này là nhà họ Hồ, không ai dám gây sự ở nhà họ Hồ chúng tôi.”

“Một khi ông nội lệnh cho Nam Bắc Song Đao ra tay, các người không ai có khả năng sống.”

“Ông chết rồi, còn đấu với nhà họ Hồ tôi kiểu gì, cho dù ông bôi đen chúng tôi, chúng tôi vẫn có thể dựa vào sức ảnh hưởng mà xoay chuyển tình thế, ông chắc chắn muốn đấu tới chết với chúng tôi sao?”

Hồ Hoàng Việt không lên tiếng, liếc nhìn Nam Bắc Song Đao một đen một trắng, trên người hiện lên một chút áp lực.

Đúng vậy, Hồ Vĩnh Hiên nói không sai, ưu thế của ông ta chỉ chèn ép nhà họ Hồ ở mảng thương nghiệp.

Nếu ông ta bị Nam Bắc Song Đao gi ết chết, mọi thứ đều chỉ là nói suông.

Ông ta bảo Tô Thắm trốn ở đằng sau mình.

Nhìn thấy một màn này, Hồ Vĩnh Hiên đã cười: “Dựa vào ông vẫn không thể cấu thành uy hiếp với nhà họ Hồ, nếu biết điều thì mau chóng chủ động nói rõ với truyền thông, nói là ông vu oan cho chúng tôi.”

Thấy cục diện lại bị Hồ Vĩnh Hiên khống chế, Hồ Cương không khỏi cảm thấy may mắn với lực chọn thông minh khi mình chọn Hồ Vĩnh Hiên trở thành gia chủ đời tiếp theo, ông ta cũng quát to một tiếng.

“Không sai, nếu ép tôi quá, tôi cho Nam Bắc Song Đao giết tất cả các người.”

Hồ Hoàng Việt không nhịn được mà nhìn sang Vương Nhất.

Chuyện ở phương diện võ lực nằm ngoài phạm trù của ông ta.

Dùng sức một người đối kháng với cả gia tộc, thật sự có hơi làm khó anh rồi.

Vương Nhất từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng, thậm chí không thèm liếc nhìn Nam Bắc Song Đao như hổ rình mồi ở một bên, chỉ gật đầu với ông ta.

Hồ Hoàng Việt lập tức có lại tự tin.

Ánh mắt này chứng tỏ Vương Nhất giao chuyện này cho ông ta.

Đây là sân chơi chính của ông ta.

Tùy ý ông ta làm gì thì làm.

Anh là chỗ dựa của Hồ Hoàng Việt.

Một khi ông ta không chống đỡ được, Vương Nhất đương nhiên sẽ ra tay.

Ông ta cực kỳ tự tin, nhìn tất cả mọi người của nhà họ Hồ nói: “Sản nghiệp của nhà họ Hồ đã tụt giảm, tiếp theo là người của nhà họ Hồ các người rồi, tôi muốn đưa từng người vào tù!”
 
Chương 1633


Chương 1633

“Mày/ông dám!”

Hồ Cương và Hồ Vĩnh Hiên đều quát lớn.

Có chuyện của trước đó, Hồ Hoàng Việt dám nói như vậy, nhất định có bản lĩnh của ông ta!

Mà đám Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh đều hoảng.

Bình thường bọn họ ỷ mình là cậu chủ của nhà họ Hồ, làm không ít chuyện bắt nạt đàn ông chiếm đoạt phụ nữ, tùy ý một chuyện cũng đủ cho bọn họ ngồi tù rồi.

“Xem ra, ông cố chấp muốn chết!”

“Tiếp theo ông sẽ biết, dựa vào một mình ông làm sao đấu được với nhà họ Hồ của tôi!”

Hồ Vĩnh Hiên mặt mày nghiêm nghị, đang muốn kêu Nam Bắc Song Đao rat ay.”

Ầm ầm!

Đột nhiên, ở cửa nhà họ Hồ, lúc này lại có mấy chiếc xe sang chạy vào.

Một đám người ùn ùn đi tới.

Người trung niên cầm đầu cười sảng khoái một tiếng.

“Vậy cộng thêm nhà họ Hạ thì sao? Có thể đấu một trận với nhà họ Hồ chưa?”

“Hạ Lãm của nhà họ Hạ!”

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều sốc.

Sắc mặt của tất cả mọi người nhà họ Hồ đều cực kỳ khó coi.

“Còn có nhà họ Lục tôi nữa!”

Lại một giọng nói bình tĩnh truyền tới.

Một thanh niên dẫn một đám người ùn ùn đi tới.

Chính là Lục Kiệu của nhà họ Lục.

Ngay lập tức, thiên quân vạn mã ập tới với khí thế chấn động cửu tiêu.

Lúc này cả biệt thự của nhà họ Hồ im phăng phắc, tất cả mọi người đều trợn to mắt, không dám tin khi nhìn một màn này.

Đại não của bọn họ đều ngừng xoay.

“Trời ạ, tôi không bị hoa mắt đấy chứ? Hạ gia chủ, cậu cả Lục đều tới rồi.”

“Bọn họ là người đại diện cho nhà họ Hạ và nhà họ Lục tới đây sao?”

Khách khứa ở đây mang theo âm run rẩy, sửng sốt liên hồi, vẻ mặt bọn họ rất sốc.

Đại thọ 70 của gia chủ nhà họ Hồ, nhà họ Hạ và nhà họ Lục rõ ràng nói sẽ tới.

Mọi người đều tưởng là tới chúc thọ, không ngờ là tới xung đột!

Từ lời nói trước đó của bọn họ thì thấy, không khó nhìn ra, bọn họ là đến vì Vương Nhất.

Rất nhanh, ánh mắt bọn họ nhìn sang nhà họ Hồ trở nên kỳ quái.

Nhà họ Hạ và nhà họ Lục dắt tay nhau tới, bên phía nhà họ Hồ đỡ được sao?

Bất luận là Hạ Lãm hay Lục Kiệu, đằng sau đều dẫn theo rất nhiều người, khí thế hừng hực kéo tới, căn bản không giống tới chúc thọ.

Vậy chỉ còn một khả năng, tới gây sự.
 
Chương 1634


Chương 1634

Nhìn một màn này, trái tim của Hồ Hoàng Việt đập thình thịch, kích động tới mức mặt đỏ bừng, trong ánh mắt nhìn sang Vương Nhất tràn ngập sự sùng bái.

Không cần nghi ngờ gì nữa, nhà họ Hạ và nhà họ Lục đều vì Vương Nhất mà tới.

Chẳng trách Vương Nhất dám để một mình anh đỡ ở phía trước, bởi vì anh không hề sợ!

Mà đối với việc xuất hiện của nhà họ Hạ và nhà họ Lục, Vương Nhất căn bản lại có vẻ mặt hết sức bình tĩnh, căn bản không bất ngờ.

Lúc này có nhà họ Lục và nhà họ Hạ chống lưng, Hồ Hoàng Việt căn bản không sợ.

Ông ta lạnh lùng nhìn Hồ Cương, lạnh giọng nói: “Hồ gia chủ, bây giờ ông còn cảm thấy chúng tôi đấu không lại nhà họ Hồ không?”

Lúc này, sắc mặt của đám người Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính trước đó còn rất hung hăng đã trở nên vô cùng khó coi.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều cảm nhận được một loại áp lực rất lớn.

Nếu chỉ có một nhà họ Hạ, bọn họ sẽ không hoảng hốt như vậy.

Nhưng bây giờ nhà họ Lục cũng tới, số lượng hào môn hai đấu một, bọn họ chắc chắn rơi vào thế hạ phong!!

Huống chi nhà họ Hồ của bây giờ đã bị Hồ Hoàng Việt đả kích tới mức sa sút, căn bản không phải đối thủ.

“Hạ Lãm, ông tới tham gia tiệc mừng thọ của tôi còn mang nhiều người như vậy để làm gì?”

Hồ Cương giả bộ trấn định, lạnh lùng nhìn Hạ Lãm, giọng nói vô cùng lạnh lẽo.

“Ha ha ha, Hồ gia chủ, tôi không phải sợ có người sẽ gây bất lợi đối với ông khi diễn ra đại thọ 70 của ông hay sao? Đặc biệt phái người tới bảo vệ ông!”

Hạ Lãm cười to ba tiếng.

Nói xong thì phất tay: “Vây lại cho tôi!”

Xoạt xoạt xoạt!

Vệ sĩ của nhà họ Hạ được huấn luyện bài bản đi tới, bao vây cả biệt thự nhà họ Hồ.

“Hạ Lãm, ông đang bảo vệ tôi, hay là tới giết tôi?”

Hồ Cương lửa giận thiêu đốt, ánh mắt nhìn sang Hạ Lãm cũng sắp phun ra lửa.

Đám tiểu bối như Hồ Vĩnh Hiên cũng lạnh lùng nhìn, nhưng chỉ tỏ thái độ chứ không lên tiếng.

So với nhà họ Hạ chói lọi như mặt trời trưa, bọn họ thật sự không có tự tin!

Ông ta lại tức giận nhìn Lục Kiệu: “Cậu cũng tới bảo vệ tôi sao?”

Lục Kiệu cười vô hại: “Không phải.”

Mọi người của nhà họ Hồ cũng thở phào.

Nhưng câu tiếp theo của Lục Kiệu lại suýt nữa khiến bọn họ sặc chết.

“Tôi tới bảo vệ anh Vương.”

Nói xong thì lệnh người chặn lối vào của biệt thự nhà họ Hồ.

Lúc này người trong biệt thự đều không ra ngoài được.

Lục Kiệu đi tới bên cạnh Vương Nhất, mỉm cười: “Anh Vương, sớm biết anh muốn tới nhà họ Hồ thì nên thông báo trước với tôi, tôi tiện đi đón anh.”
 
Chương 1635


Chương 1635

Vương Nhất xua tay: “Tôi chỉ tới đón con gái của tôi, không có chuyện gì lớn cả.”

Lục Kiệu nghe vậy thì sửng sốt: “Vậy thì càng cùng nhau tìm kiếm giúp.”

Dáng vẻ nói cười thoải mái của hai người rơi vào trong mắt của mọi người nhà họ Hồ trở nên cực kỳ kinh hãi.

Lục Kiệu là đang lấy lòng Vương Nhất sao?

Chỉ thấy trên mặt Lục Kiệu nở nụ cười nịnh bợ.

Bọn họ biết Lục Kiệu nhiều năm như thế, nhưng chưa từng thấy anh ta nở nụ cười với một người trẻ tuổi như vậy.

“Cậu Vương, tôi tới muộn!”

Lúc này Hạ Lãm cũng đến bên cạnh Vương Nhất, trầm giọng nói.

Đám Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên đều nhìn tới ngu luôn.

Hạ gia chủ địa vị cao quý vậy mà cũng đi xin lỗi Vương Nhất?

Mọi người ở đây thậm chí nghi ngờ tai của mình xuất hiện ảo giác!

Vương Nhất lãnh nhạt gật đầu: “Không sao.”

Biệt thự của nhà họ Hồ, tất các khách khứa đều giống như nằm mơ, vẻ mặt cực kỳ khó tin mà nhìn ông ta.

Mọi người đều đồn anh chỉ là con rể ở rể của vương tộc Lý Thị, nhưng sức ảnh hưởng mà Vương Nhất thể hiện lúc này, cho dù là nhà họ Hồ một trong ba đại hào môn cũng phải cam bái hạ phong!

Đầu tiên là Hồ Hoàng Việt xông pha khói lửa vì anh, bây giờ người đại diện gia chủ của hai hào môn còn lại như nhà họ Lục, nhà họ đều tới đủ, tới trợ trận.

Vốn vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên hết sức khinh thường, nhưng lúc này trên mặt anh ta lai tràn ngập sự kinh sợ.

Mà bọn họ làm sao biết được Vương Nhất có ơn với nhà họ Hạ, đừng nói mời bọn họ tới, dù dâng hiến cả nhà họ Hạ cũng sẽ không từ chối.

Còn về nhà họ Lục, bọn họ thần phục Vương Nhất, đã đạt được quan hệ hợp tác với rất nhiều gia tộc và xí nghiệp ở Thiên An, thậm chí có hợp tác với cả trụ sở chính của tập đoàn Lệ Tinh, đối với nhà họ Lục mà nói là một bước bay lên trời.

Nhà họ Lục nếm được chỗ tốt, tạm thời không định tạo phản, mà tiếp tục thần phục.

Vương Nhất cũng vạch trần bọn họ, mượn sức ảnh hưởng của nhà họ Lục để củng cố sức ảnh hưởng của anh ở Giang Thành.

“Hạ Lãm, Lục Kiệu, tôi khuyên hai người một câu, tốt nhất tránh xa cậu ta ra!”

Hồ Cương mặt mày đầy phẫn nộ, tức giận nhìn Hạ Lãm và Lục Kiệu: “Tên oắt này năm lần bảy lượt đối đầu với nhà họ Hồ tôi, hôm nay còn là đại thọ 70 của tôi, nếu không cho cậu ta biết mặt, sau này truyền ra ngoài, nhà họ Hồ tôi còn có mặt mũi nào đứng ở Giang Thành?”

Vương Nhất hờ hững nói: “Tôi không có ý đối đầu với các người, tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi.”

“Nếu con gái của tôi bình an vô sự, tôi đương nhiên sẽ rời đi.”

Ý tứ chính là nếu con gái tôi thiếu một cọng tóc, nhà họ Hồ cũng không cần thiết tồn tại nữa.

Tim của Hồ Cương trùng xuống, nhưng vẫn tức giận nói: “Tôi nói rồi, ở đây không có con gái của cậu, bây giờ cậu rời đi ngay.”

“Có hay không, không phải ông nói là được, phải lục soát mới biết.”
 
Chương 1636


Chương 1636

Vẻ mặt Vương Nhất rất bình tĩnh, hạ lệnh.

“Cho người tìm kiếm một lượt mọi ngóc ngách ở nhà họ Hồ, một chút manh mối cũng không được bỏ qua.”

“Được!”

Ba người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt, Lục Kiệu cùng lên tiếng.

Hồ Cương lại tức giận gầm lên một tiếng: “Đứng hết lại cho tôi! Nơi này là nhà họ Hồ, sao có thể để mặc các người làm bừa?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh lùng: “Nếu nhà họ Hồ không có con gái của cậu Vương, ông tại sao phải chột dạ, không cho chúng tôi kiểm tra?”

Hồ Cương vẫn với vẻ mặt tức giận: “Tôi nói rồi, nơi này là nhà họ Hồ, còn là ngày quan trọng tổ chức đại thọ 70 của tôi, nếu cho các người tra, mặt mũi của nhà họ Hồ tôi biết để đi đâu?”

“Nếu các người kiên trì muốn lục soát, vậy thì đừng trách nhà họ Hồ tôi vô tình, không tiếc lưỡng bãi câu thương với hai nhà các người, cũng phải cá chết lưới rách với các người!”

Thật ra lúc này Hồ Cương đã có hơi hối hận vì chuyện ông ta tại sao không giao con gái của Vương Nhất ra ngay từ đầu, bây giờ chỉ có thể cố chống đỡ.

Nhưng sự việc tới nước này, cũng hết cách rồi.

Trên người Hồ Cương tràn ngập khí thế, hai mắt sắc lạnh.

Ánh mắt của Hạ Lãm cũng dần tối đi: “Tôi có thể hiểu rằng, khai chiến không?”

Hồ Cương khẽ phất tay: “Tùy ý các người nghĩ sao thì nghĩ, tóm lại nhà họ Hồ không thể để cho các người lục soát!”

“Vậy thì khái chiến đi, nhà họ Hạ tôi theo!”

“Nhà họ Lục tôi sợ ông chắc?”

Hạ Lãm và Lục Kiệu cùng lên tiếng quát, căn bản không hề sợ.

Vừa dứt lời, Hạ Lãm và Lục Kiệu đã tự đi gọi một cú điện thoại.

“Dặn dò xuống dưới, triệu tập tất cả cao thủ mà nhà họ Hạ chiêu mộ, tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một, chờ nghe lệnh!”

“Bảo người của các bộ phận chú ý, bắt đầu từ bây giờ thay đổi chính sách phát triển, toàn lực thôn tính tất cả sản nghiệp dưới trướng nhà họ Hồ, không chừa lại gì cả.”

Nghe thấy nội dung hai cuộc điện thoại này, tất cả mọi người của nhà họ Hồ, bao gồm cả Hồ Cương và Hồ Vĩnh Hiên đều thay đổi sắc mặt.

Không ít người trên mặt còn có vẻ kinh hãi.

Một Hồ Hoàng Việt nhiều nhất mang tới chút cản trở cho kinh tế nhà họ Hồ, vẫn không thể để làm đứt chuỗi kinh tế của cả nhà họ Hồ.

Nhưng nhà họ Lục và nhà họ Hạ thì khác!

Hai nhà này nhà nào cũng là hào môn không yếu hơn nhà họ Hồ.

Những năm nay theo sự sa sút của nhà họ Văn, nhà họ Hồ – nhà họ Hạ – nhà họ Lục dần hình thành cục diện kiềng ba chân.

Bất luận hai nhà nào qua lại khá gần gũi, cũng đủ để gây nên sự cảnh giác cao độ và coi trọng của nhà thứ ba.
 
Chương 1637


Chương 1637

Nhưng bây giờ nhà họ Hạ và nhà họ Lục bắt tay, muốn chèn ép nhà họ Hồ, điều này khiến bọn họ có loại cảm giác đại họa giáng xuống.

Đặc biệt là Hồ Cương.

Cá chết lưới rách chỉ là cái ông ta dùng để uy hiếp nhà họ Lục và nhà họ Hạ, không ngờ bọn họ thật sự khai chiến!

Khách khứa thậm chí đều ngu luôn, mặt mày tái nhợt.

Ba đại gia tộc khai chiến, thương nghiệp nhất định chịu liên lụy, nhà bị hủy diệt trước sẽ là công ty xí nghiệp phụ thuộc nhà họ Hồ.

Ngay cả Hồ Vĩnh Hiên, cũng cảm nhận được áp lực to lớn, trong lòng sinh ra cảm xúc hối hận.

Lợi dụng Vương Tử Lam đạp Hồ Vĩnh Như xuống thì được rồi, tại sao muốn ra tay với con gái của anh ta chứ?

Hồ Liễu Liễu mặt mày tái nhợt, đi tới trước mặt Hồ Cương, giọng nói run rẩy nói: “Ông nội, hay là chúng ta nói ra sự tình, trả con gái của anh ta cho anh ta!”

“Khốn khiếp!”

Hồ Cương lại tát một cái vào mặt cô ta, khiến cô ta ngã ra đất.

Hồ Vĩnh Hiên cũng đi tới bên cạnh Hồ Liễu Liễu, lạnh lùng nói: “Đầu óc của em bị ngu à? Trước đó không nói, bây giờ mới nói, con gái của anh ta sớm đã bị người phụ nữ tên Thành Trầm đó hành hạ rồi.”

“Lời nói dối này không thể nói ra, nói ra thì nhà họ Hồ của chúng ta thật sự tiêu đời, hiểu chưa?”

Nghe thấy phân tích của Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Liễu Liễu cũng tái nhợt mặt mày, gật đầu liên tục.

“Không thể nói, tuyệt đối không thể nói!”

Cả nhà họ Hồ chết lặng, không ai lên tiếng.

Hồ Cương nhìn Hạ Lãm và Lục Kiệu nói: “Các người chắc chắn muốn vì một thằng ở rể cỏn con mà khai chiến với nhà họ Hồ tôi sao?”

Tất cả mọi người đều nghe ra, nhà họ Hồ có chút thiếu tự tin.

Hạ Lãm và Lục Kiệu đều không lên, chỉ là lạnh lùng nhìn.

Hồ Cương bỗng nhiên chỉ vào Vương Nhất, tức giận nói: “Nếu các người chỉ vì cậu ta là con rể của vương tộc Lý Thị ở Yên Đô thì muốn nịnh nọt cậu ta, tôi nói cho các người biết, căn bản không cần thiết.”

“Sắp diễn ra đại hội Bắc Cảnh rồi, cuối cùng sẽ rơi vào nhà ai cũng không biết, các người đặt cược vào người của cậu ta, thật sự lãng phí thời gian!”

Theo ông ta thấy, nhà họ Lục và nhà họ Hạ sẽ giúp Vương Nhất, muốn thông qua thân phận anh là con rể của Lý Thị, mọc nối quan hệ với Lý Thế Nhân – gia chủ của Lý Thị.

Nhưng chuyện này căn bản không thể!

Sau khi Hồ Cương nói xong, Hạ Lãm và Lục Kiệu đều nhìn ông ta với ánh mắt đáng thương.

“Hồ Cương, nhà họ Hồ rơi vào trong tay ông, phải vong!”

“Bởi vì ông chỉ để tâm tới cái lợi bé tí trước mắt, không biết nhìn xa!”

“Hồ Hoàng Việt là như vậy, bây giờ cậu Vương cũng như vậy.”

Hạ Lãm nhìn Hồ Cương, đanh giọng nói.

“Ông mãi mãi không biết nguyên nhân nhà họ Hạ tôi giúp cậu Vương là gì. Cậu ấy là người lĩnh đạo trời sinh, nhân cách mị lực không ai sánh bằng, khiến người khác không nhịn được muốn đi theo cậu ấy!”

Hạ Lãm không nhịn được nhìn sang Vương Nhất, vẻ mặt cực kỳ khát khao nói.

Mọi người mặt mày ngỡ ngàng.

Một người đàn ông đầy khát khao nhìn sang một người đàn ông khác.

Trừ khi khuynh hướng của ông ta có vấn đề thì chính nhân cách mị lực của đối phương đã chinh phục ông ta.

Lục Kiệu cũng cảm thấy trên người Vương Nhất có loại cảm giác này, nhưng cô ta chọn không phải là đi theo, mà là giành lấy.

Điều này đã định sẵn kết quả về sau của anh ta và Hạ Lãm sẽ khác nhau.
 
Chương 1638


Chương 1638

Hồ Cương cũng không ngờ Hạ Lãm nói ra những lời này, sau ngỡ ngàng, vẻ mặt hết sức khinh thường.

“Ông từ khi nào trở nên dễ lừa như vậy, cậu ta là thằng ở rể dựa hơi vợ, không có vợ của cậu ta, cậu ta sớm đã bị kẻ thù đánh chết, lấy đâu ra nhân cách mị lực chứ?”

Hồ Cương hạ thấp Vương Nhất, nhưng Vương Nhất không tức giận, chỉ nhìn với vẻ mặt vô cảm.

Đối với điều này, Hồ Hoàng Việt chỉ lắc đầu bất lực.

Người ba này của ông ta không chỉ vô tình, còn rất cố chấp, chuyện đã nhận định thì sẽ không thay đổi.

Ví dụ như ông ta trước kia yếu ớt vô dụng, bây giờ ông ta phát triển tới mức như hiện nay, ở trong mắt Hồ Cương cũng vẫn yếu ớt vô dụng.

Đây có lẽ là một loại bi ai.

“Bớt nói nhảm!”

Hồ Cương cảm xúc kích động tức giận nhìn mọi người: “Nếu hai nhà các người quyết định khai chiến thì đừng trách tôi vô tình, mấy người các người hôm nay cũng phải chết hết ở đây!”

Sau khi dứt lời, cả biệt thự nhà họ Hồ gió lạnh rít gào, tản ra một luồng sát ý.

Chuỗi kinh tế của nhà họ Hồ bị đứt hết, nhưng nhà họ Hồ vẫn có tự tin như này, điều này khiến Hạ Lãm và Lục Kiệu thay đổi sắc mặt.

“Hồ gia chủ, ông còn muốn cố chấp sao?”

Lục Kiệu tức giận quát.

Hồ Cương cười lạnh một tiếng: “Các người cho rằng các người đánh sập kinh tế của nhà họ Hồ tôi thì tôi không thể chuyển bại thành thắng sao?”

“Nói cho các người biết, tôi không thua! Từ đầu tới cuối đều không thua, bởi vì chỉ cần các người chết, nhà họ Hồ tôi quật khởi là tất nhiên!”

“Tối nay là tai họa của nhà họ Hồ tôi, có khi lại là cơ duyên của nhà họ Hồ tôi nhỉ?”

Tất cả mọi người đều có vẻ mặt sững sờ, loại thời khắc sinh tử tồn vong này, Hồ Cương vậy mà còn muốn cơ duyên?

Nhưng rất nhanh, tất cả mọi người đều hiểu sự tự tin của Hồ Cương từ đâu mà ra.

Nam Bắc Song Đao, lúc này đã đứng dậy, hơn nữa hai mắt nhắm chặt đã mở ra.

Lúc này tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực vô cùng.

Đây chính là uy áp của cường giả.

Dưới tình huống khắp nơi đều là người bình thường tay trói gà không chặt, loại cường giả này có thể bỏ qua pháp luật, cao cao tại thượng ngự trị tính mạng của người bình thường.

“Không tốt, cường giả của nhà họ Hồ bọn họ đi ra rồi, mau hộ tống cậu Vương rời đi!”

Sắc mặt của Hạ Lãm thay đổi, quay đầu nói với Lục Kiệu.

Lục Kiệu sớm đã bị dọa không dám nhúc nhích.

Nam Bắc Song Đao, mắt của hai ngườu đang nhìn chằm chằm anh ta.

Lúc này anh ta như rơi vào hầm băng, giống như chiếc thuyền lá trong cơn bão, sẽ bị lật bất cứ lúc nào.

Lãnh Nhan luôn chú ý tới động thái của Nam Bắc Song Đao, lúc này thấy bọn họ mở mắt, con dao trong tay Lãnh Nhan cũng siết chặt.

Vẻ mặt cô ta nghiêm nghị: “Thiếu chủ, hai người này là anh em song sinh, có cảm ứng tâm linh, nếu cùng ra tay, tôi khả năng sẽ phải ứng phó rất tốn sức!”

Ngay cả Lãnh Nhan cũng nói ra lời như này, đủ thấy được sự mạnh mẽ của Nam Bắc Song Đao.

Vương Nhất cũng thoải mái đứng dậy, vỗ vào vai của Lục Kiệu, lại nói với Hạ Lãm: “Các người dẫn người lục soát mọi ngóc ngách của nhà họ Hồ đi, có tôi ở đây, hai người này không làm các người bị thương được.”
 
Chương 1639


CHƯƠNG 1639

Vương Nhất vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy anh điên rồi.

Ngay cả Lục Kiệu và Hạ Lãm cũng cảm thấy Vương Nhất điên rồi.

Hung danh của Nam Bắc Song Đao đã vang khắp thành phố G, vong hồn chết dưới song đao của bọn họ không đếm xuể, Vương Nhất lấy đâu ra tự tin đó.

Mọi người của nhà họ Hồ thì càng bật cười.

“Tôi thấy anh ta bị dọa ngu rồi, thực lực của Nam Bắc Song Đao chỉ yếu hơn hội trưởng Hồng của hiệp hội võ đạo Giang Thành một chút, họ là người anh ta có thể đối kháng được sao?”

“Tôi cảm thấy không cần để hai người ra tay, tùy ý một người thì có thể kết thúc anh ta.

Ngay cả Hồ Cương cũng cười.

“Thật ra lần trước khi cậủ đập nhà tổ của nhà họ Hồ chúng tôi thì tôi nên gọi Nam Bắc Song Đao trở về, chỉ cần có bọn họ ở đây, cậu không làm được chuyện gì cả.

Vẻ mặt của người nhà họ Hồ đều hết sức khinh thường.

Ánh mắt của Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính thì càng lạnh lẽo khi nhìn Vương Nhất.

Theo bọn họ thấy, lần trước Vương Nhất đập nhà tổ của bọn họ chính là lúc lực lượng cảnh giới của nhà họ Hồ yếu nhất.

Bây giờ tất cả thành viên của nhà họ Hồ đông đủ, Vương Nhất căn bản không có cơ hội.

Ngay cả Hồ Hoàng Việt cũng trở nên lo lắng, ông ta đương nhiên biết nhà họ Hồ cường thế như này không chỉ dựa vào thủ đoạn đen ăn đen, còn dựa vào cường giả tuyệt thế tọa trấn.

Ông ta đứng ở cách trăm mét, nhưng vẫn cảm nhận được một cô khí thế mạnh mẽ khiến cả người ông ta run rẩy.

Tô Thắm ở đăng sau thì ôm chặt Hồ Hoàng Việt.

Vào lúc này, một vệ sĩ của nhà họ Lục hoảng hốt chạy tới.

“Cậu, cậu Lục, ông Phương của nhà họ Lục tới rồi!”

Lục Kiệu lập tức vui mừng: “Mau mời ông Phương vào!”

Vương Nhất mặt mày ngạc nhiên nhìn anh ta, Lục Kiệu lập tức nở nụ cười nói: “Anh Vương, anh yên tâm, ông Phương là một trong nhiều cường giả tọa trấn của nhà họ Lục chúng tôi, tuy không phải đỉnh tiêm, nhưng bảo vệ tính mạng của anh thì vẫn dư sức!”

“Vậy sao?”

Vương Nhất mỉm cười, không lên tiếng.

Lúc này đã có nhóm vệ sĩ của nhà họ Hạ, . nhà họ Lục và Hồ Hoàng Việt xông vào nhà họ Hồ, Vương Nhất cũng không đi vào.

Nhưng trái tim của anh treo lên cao.

Anh rất sợ Tử Lam xảy ra chuyện ngoài ý muon.

Nếu không cả đời này anh sẽ không tha thứ cho mình!

Hồ Cương gầm lên một tiếng: “Chặn bọn họ!”

Hồ Vĩnh Hiên dẫn tất cả các vệ sĩ xông về phía bọn họ.

Nhưng số lượng vệ sĩ của nhà họ Hồ có hạn, trước đó bị Lãnh Nhan xử lý một tốp, ngay cả thủ lĩnh Hank cũng bị một ánh mắt của Vương Nhất dọa ngất đi, thật sự không cản được.

Hồ Cương mặt mày lo lắng: “Nam Bắc Song Đao, mau ra tay, giết bất cứ ai trong bọn họ!”
 
Chương 1640


CHƯƠNG 1640

Bắt giặc bắt vua trước!

Chỉ cần bất cứ ai trong ba người Hạ Lãm, Lục Kiệu, Vương Nhất chết thì đám người này sẽ giống như đám ô hợp quần long không đầu, không cần phải sợ.

Xoạt xoạt!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nam Bắc Song Đao trước đó không nhúc nhích, lập tức ra tay.

Chỉ thấy hai tàn ảnh một đen một trắng lao về phía ba người Vương Nhất, Hạ Lấm.

Trái tim của Hạ Lãm và Lục Kiệu đều vọt tới cổ họng.

“Muốn chết…

Ánh mắt Lãnh Nhan đanh lại, khi định ra tay.

Vương Nhất lại cản cô ta lại.

Anh mỉm cười: “Cường giả của nhà họ Lục tới rồi, cô ra tay làm gì?”

Lãnh Nhan lập tức hiểu ý, thiếu chủ là muốn tiêu hao lực lượng của nhà họ Lục nên lúc này cũng không ra tay nữa.”

“Ông Ông, mau cứu chúng tôi!”

Vẻ mặt của Lục Kiệu cực kỳ hoảng sợ.

Bởi vì anh ta nhìn thấy Nam Đao trong Nam Bắc Song Đao vậy mà lao về phía anh ta.

Bắc Đao còn lại thì lao về phía Vương Nhất.

Keng!

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, phía trước ba người Vương Nhất, Lục Kiệu bỗng xuất hiện một bóng người già nua.

Chính là cao thủ của nhà họ Lục, ông Ông.

Thời cơ ông ta xuất hiện vừa đúng lúc, vừa hay là lúc Nam Bắc Song Đao hiện thân.

Hai tay của ông ta túm lấy cổ tay của Nam Bắc Song Đao, sau đó hai tay dùng sức cùng lúc.

Xoạt!

Vì vậy, đao trong tay Nam Bắc Song Đao thay đổi quỹ đạo di chuyển ban đầu.

Một cái thì lướt qua yết hầu của Lục Kiệu.

Lục Kiệu có thể cảm nhận được cổ của mình có sự lạnh lão trong nháy mắt, anh ta bị dọa ngồi phịch xuống đất.

Vương Nhất vần bình tĩnh đứng đó, lưỡi đao chém vào bên trái của anh.

Mấy sợi tóc đứt, lặng lẽ rơi xuống.

Trong nháy mắt, Nam Bắc Song Đao lại biến mất tới chỗ cách 10m, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Bắc Đao trong Song Đao cười âm hiểm, nói: “Khách khanh của nhà họ Lục, lão Phương, vật săn mà Nam Bắc Song Đao chúng tôi nhìn trúng, ông cũng dám nhúng tay?”

Ông Phương tóc tai bạc trắng, mặc áo bào trắng, hai mắt nghiêm nghị.

“Chỉ cần có lão phu ở đây, tuyệt đối sẽ không cho các người làm tổn thương cậu chủ.”

“Còn cả anh Vương!”

Lúc này Lục Kiệu đã đứng dậy từ trên đất, chỉ vào Vương Nhất rồi nói với ông Ông.

“Hừ”“
 
Chương 1641


CHƯƠNG 1641

Ông Ông liếc nhìn Vương Nhất, tuy không buông lời mỉa mai, nhưng vẻ mặt rất khinh thường mà hừ khẽ một tiếng.

“Lát nữa cậu đi theo đằng sau tôi, đừng rời khỏi khoảng cách một bước với tôi, nghe hiểu chứ?”

Nhìn ra được, ông ta rất kháng cự đối với việc bảo vệ Vương Nhất.

Trong lời nói tràn ngập ý ra lệnh.

Lục Kiệu đi tới bên cạnh Vương Nhất, cười nói: “Anh Vương, cao thủ cường giả của nhà họ Lục tôi như thế nào?”

Vương Nhất sau đó liếc nhìn ông Phương, nói một câu đơn giản.

“Tạm được.”

“Cái gì?”

Sắc mặt của Lục Kiệu chợt cứng đờ.

Cao thủ của nhà anh ta đã cứu anh một mạng, anh ta còn muốn dựa vào chuyện này tiếp tục kiếm tí lợi ích từ trên người Vương Nhất.

Không ngờ Vương Nhất lại thản nhiên nói, tạm được?

Ông Phương cũng nổi lửa trong lòng, nhưng không nói chuyện.

Nhưng vì câu này của Vương Nhất, ông Phương sẽ không bảo vệ anh nữa!

Lục Kiệu suy nghĩ rồi nói với ông Phương: “Bất luận như nào, ông phải bảo vệ anh Vương thật tốt, đừng để Vương Nhất bị thương!”

Lục Kiệu đã đang ám thị rồi, ông Phương cũng gật đầu.

“Vâng, thiếu gia.”

Lục Kiệu nói xong thì đi ra khỏi biệt thự của nhà họ Hồ.

Nơi này đã biến thành chiến trường, không thích hợp cho cậu chủ cơ thể quý như vàng như anh ta ở đât.

Ông Phương đã hiểu ý của anh ta, chính là phải khiến Vương Nhất bị thương, chảy máu, nói cho anh biết, đây là cái giá không thuận theo nhà họ Lục.

Đương nhiên Vương Nhất không thể chết.

Ông Phương cười lạnh một tiếng, cố ý cách xa Vương Nhất mấy bước.

Vương Nhất cũng không để tâm, nhìn sang Lãnh Nhan: “Bảo vệ đám Hạ gia chủ, Hồ Hoàng Việt, Thắm.

Lãnh Nhan gật đầu, nhìn Bắc Đao.

Nam Bắc Song Đao cùng nhau tới, Lãnh Nhan có hơi tốn sức, nhưng nếu chỉ có một người, Lãnh Nhan có 100% năm chắc đánh trọng thương thậm chí giế t chết người còn lại.

Bắc Đao lúc này cũng không dám nhúc nhích, đối mặt với Lãnh Nhan, ông ta cũng cảm nhận được áp lực to lớn.

Ông ta nhìn sang Nam Đao.

Nam Đao lập tức hiểu ý, lạnh lùng nhìn ông Phương: “Xem ra muốn giết bọn họ thì phải giết ông trước.”

Ông Phương cười lạnh một tiếng: “Vậy cậu thử xem?”

“Không biết sống chết!”

Âm!

Ngay sau đó, Nam Đao lập tức bạo phát, loan đao trong tay giống như lưỡi hái đoạt mạng, giết về phía ông Phương.
 
Chương 1642


CHƯƠNG 1642

Bất luận tốc độ hay lực đạo đều nhanh hơn trước rất nhiều.

Ông Phương lập tức có vẻ mặt kinh ngạc.

Ông ta vậy mà không phải đối thủ!

Xoạt!

Loan đao phản chiếu ánh trắng lạnh lẽo, không ngừng phóng to trong mắt ông Phương.

Ông Phương đã cảm nhận được cái chết giáng xuống, không tiếp tục đối kháng nữa.

Keng!

Tuy nhiên ngay sau đó, loan đao của Nam Đao giống như bị thứ gì đó va chạm, run rẩy mạnh.

Cũng ảnh hưởng tới Nam Đao, ông ta chỉ đành thu đao lại, kéo giãn vị trí.

Ông Phương và Nam Đao đều cúi đầu xuống, muốn biết là thứ gì ngăn cản ông ta.

Tuy nhiên, chỉ nhìn thấy một viên đá nhỏ.

“Đá?”

Nam Đao và ông Phương đều có vẻ mặt hết sức khó tin, vô thức nhìn sang Vương Nhất.

Chỉ thấy Vương Nhất vẫn đứng thẳng ở đó, trong tay nghịch vài viên đá, mỉm cười nói với ông Phương.

“Không dọa sợ chứ?”

Toàn thân ông Phương run rẩy, khi ánh mắt lại nhìn sang Vương Nhất thì đã tràn ngập sự sững sờ.

Không thể tin được!

Thật sự không thể tin được!

Vậy mà dùng một viên đá chặn ở liên kích của Nam Đao.

Chỉ dựa vào thủ đoạn này thì ông Phương hiểu, bản thân nhìn nhầm rồi.

Người thanh niên trước mắt này căn bản không cần ông ta bảo vệ.

Ngược lại mình còn phải để anh bảo vệ!

Nực cười với suy nghĩ trước đó của cô, còn muốn khiến Vương Nhất chảy máu bị thương.

Lúc này mặt của ông Phương đỏ bừng, cực kỳ hổ thện.

Người càng sốc hơn còn có Nam Đao.

Trong ánh mắt ông ta nhìn sang Vương Nhất thậm chí tràn ngập sợ hãi.

Chỉ thấy cổ tay cầm đao của ông ta hơi run rẩy, nếu lúc này có người đứng ở đằng sau Nam Đao thì sẽ phát hiện hổ khẩu của ông ta bị rách.

Những giọt máu đỏ chói mắt chảy dọc theo cổ tay của ông ta, nhỏ xuống đất.

May mắn bây giờ là buổi tối, không ai nhìn thấy Nam Đao chảy máu.

Không cần nghỉ ngờ gì cả, Nam Đao bị thương trong giao phong cách không với Vương Nhất vào vừa rồi.

Viên đá đập vào mặt đao của ông ta, lực lượng mạnh mẽ khiến hổ khẩu của ông ta tê dại, suýt nữa làm rơi đao của ông ta.

Đây còn là Vương Nhất tùy ý ném ra một viên đá, ngay cả giao phong còn chưa tính tới.

Nếu đối đầu trực diện, ông ta sẽ như nào?

Nam Đao căn bản không tưởng tượng được.
 
Chương 1643


CHƯƠNG 1643

“Nam Đao, cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau giết tên Vương Nhất đó!”

Đăng sau truyền tới tiếng gầm tức giận của Hồ Cương.

Ánh sáng tối tờ, cho nên người của nhà họ Hồ và khách khứa trong biệt thự không nhìn thấy lúc Vương Nhất ra tay.

Nhưng thời gian chừa cho nhà họ Hồ không còn nhiều nữa.

Cao thủ của nhà họ Lục đã tới, cường giả của nhà họ Hạ cũng đang trên đường.

Nếu đợi nhà họ Lục và nhà họ Hạ tới đủ thì người bị vây bắn biến thành bọn họ.

Vậy nên buộc phải trong khoảng thời gian này giết Vương Nhất hoặc một người trong đám Hạ Lãm.

“Bắc Đao, qua đây với anh.”

Nam Đao xé một mảnh vải, quấn lấy cổ tay đang chảy máu của mình, gọi Bắc Đao cùng tới.

Bắc Đao nghỉ hoặc một chút, nhưng vấn đi tới đứng bên Nam Đao.

Hai người đứng chung với nhau, lập tức cho người khác một loại cảm giác rất huyền ảo.

Vương Nhất cũng hơi nheo mắt lại, đánh giá Nam Bắc Song Đao.

Hai người đứng chung, khí thế mạnh hơn rất nhiều so với một mình Nam Đao.

Ông Ông ở một bên nhắc nhở: “Cậu phải cẩn thận, chỗ đáng sợ của Nam Bắc Song Đao nằm ở việc hai người bọn họ ra tay cùng lúc.”

“Bọn họ là anh em song sinh, cho nên tâm ý tương thông, còn có kỹ năng tổ hợp, tôi không phải đối thủ.”

Vương Nhất căn bản không để lời của ông Phương vào trong lòng, cười đầy hừ hững: “Tôi biết ông không phải đối thủ của bọn họ, vậy nên ông vân là mau trở về đợi lệnh đi!”

Lời này vừa dứt, ông Phương lập tức sửng sốt trong lòng.

Lẽ nào cậu t đã đoán ra kế hoạch của ông ta mình và Lục Kiệu từ trước ư?

“Tiền bối, cậu tự mình cẩn thận!”

Ông Ông đã không còn vẻ khinh thường với Vương Nhất như trước đó, ngược lại giống như đối với tiền bối của mình, nghiêm túc dặn dò.

Trong võ đạo không phân chia vai vế, chỉ phân chia mạnh yếu.

Cường giả trẻ tuổi cũng có thể được người yếu lớn tuổi gọi là tiền bối’.

Vương Nhất căn bản không để ý, cứ đứng ở đó.

Vì vậy, ông Phương lập tức rời khỏi biệt thự của nhà họ Hồ.

Lúc này, Lục Kiệu đang ở trong xe chờ đợi.

Nhìn thấy ông Phương đi ra, Lục Kiệu đầu tiên là sững người, sau đó vẻ mặt tràn ngập ý cười.

“Không hổ là ông Phương, cường giả của nhà họ Lục tôi, nhanh như vậy thì đã kết thúc rồi.”

Ông Phương lại lắc đầu: “Cậu chủ, cậu hiểu lầm rồi, tôi không bảo vệ cậu Vương, ngược lại là cậu Vương đang bảo vệ tôi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Lục Kiệu lập tức hết sức kinh ngạc, hai mắt trợn tròn.
 
Chương 1644


CHƯƠNG 1644

Trên mặt ông Phương không có bất cứ biểu cảm gì cả: “Cậu Lục, sau này ở trước mặt cậu Vương, vấn là bớt chút tâm tư, tâm tư thần phục cậu Vương sẽ khá tốt.”

Lục Kiệu ngây ra hồi lâu, sau đó mặt mày rất u ám.

Anh ta có hơi hối hận khi rời khỏi biệt thự nhà họ Hồ sớm như vậy, căn bản không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Ông Phương dường như cũng không có ý nói chuyện, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn vẻ mặt của Lục Kiệu.

Từ trong vẻ mặt của Lục Kiệu thì ông ta biết Lục Kiệu sẽ không nghe theo kiến nghị của mình.

“Không nghe lời người già, chịu thiệt ngay trước mắt…”

Ông Ông thở dài, sau đó rời khỏi nhà họ Hồ.

Cùng lúc đó, biệt thự của nhà họ Hồ.

Vệ sĩ mà nhà họ Hạ, nhà họ Lục và Hồ Hoàng Việt dân tới đã hoàn toàn xông vào nhà họ Hồ, tùy ý tìm kiếm tung tích của Vương Tử Lam và Hồ Vĩnh Như.

Nhìn thấy một màn này, mắt của Hồ Cương cũng sắp phun ra lửa.

“Nam Bắc Song Đao, giết cậu ta cho tôi!”

“Được!”

Nam Bắc Song Đao mặt mày không cảm xúc đáp một tiếng.

Ngay sau đó hai người bọn họ đều cầm đao, nhanh chóng lao về phía Vương Nhất.

Tốc độ quá nhanh, mắt của người bình thường chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của bọn họ, giống như sóng điện lóe lên.

“Không tốt, mau đi cứu cậu Vương!”

Hạ Lãm thấy vậy thì mặt mày rất lo lắng Ông ta nhìn đồng hồ, viện quân của nhà họ Hạ vần chưa đến!

Trái tim của Hồ Hoàng Việt và Hạ Lãm cũng vọt tới tận cổ họng.

Cách rất xa, một luồng khí lướt qua khiến quân áo của bọn họ phát ra tiếng phần phật.

Tuy nhiên điều khiến bọn họ kinh ngạc là Lãnh Nhan căn bản không ra tay.

Hơn nữa vẻ mặt bình tĩnh, giống như đã nhìn thấy kết cục.

Xoạt!

Một chút hàn quang sáng vạn trượng.

Ở trong mắt của tất cả mọi người thì nhìn thấy hai đao quang lập lòe ánh sáng sắc lạnh lướt qua.

Đao trong tay Nam Bắc Song Đao xuất hiện ở trước sau Vương Nhất.

Một đao thì đâm về phía sau tim của Vương Nhất.

Một đao chém về phía cổ của Vương Nhất.

Một đâm một chém, sát ý cuồn cuộn, hoàn toàn không cho anh đường sống.

“Cậu Vương!”

“Anh Vương Nhất!”

Hồ Hoàng Việt và Tô Thắm hét lên.

“Ha ha!”

“Anh ta cuối cùng cũng phải chết!”

Ở bên phía nhà họ Hồ, Hồ Vĩnh Hiên lại cực kỳ vui mừng.
 
Chương 1645


CHƯƠNG 1645

Hồ Cương thì vẻ mặt vặn vẹo: “Đợi tên oắt đó chết, tiếp theo thì tới lượt các người, hôm nay tất cả các người đều không thể sống rời khỏi nhà họ Hồ.”

Hồ Cương cũng không quan tâm đại thọ 70 của mình nữa, trong lòng chỉ có phần nộ.

Đối mặt với công kích của Nam Bắc Song Đao, Vương Nhất từ đầu tới cuối đều không nhúc nhích.

Khi hai đao một trước một sau sắp đâm Vương Nhất, anh mới ngẩng đầu lên, lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ.

Một ánh mắt này, bất luận là Nam Đao hay Bắc Đao cũng có loại cảm giác sợ hãi.

Giống như người bọn họ đối đầu là cường giả có thực lực hơn xa bọn họ.

Nhưng rất nhanh thì bọn họ tĩnh tâm ngưng thần.

“Ảo giác mà thôi!”

Nam Bắc Song Đao thầm nói ở trong lòng, sau đó tiếp tục chém xuống.

Nhanh hơn, chuẩn hơn.

Tuy nhiên ngay sau đó, Vương Nhất đã ra tay.

Anh căn bản không có ý tránh né, hai tay trực tiếp tung quyền.

Bụp bụp!

Chỉ nghe thấy hai tiếng vang khẽ, hiện trường cực kỳ yên ắng.

“Chuyện này sao có thể chứ?”

Nhìn thấy một màn này, trên mặt của tất cả mọi người nhà họ Hồ đều tái nhợt.

Đám người Hồ Hoàng Việt, Nam Đao cũng ngây người.

Bản thân bọn họ thì càng có vẻ mặt vô cùng kinh hãi.

Loan đao trong tay Nam Bắc Song Đao không còn.

Không chỉ không còn, còn xuất hiện ở trong tay Vương Nhất một cách quỷ dị.

Vương Nhất nghịch một chút hai thanh đao trong tay, mỉm cười hờ hững.

“Các người gọi là Nam Bắc Song Đao đúng không? Kỹ thuật dùng đao không qua ải!”

“Cậu…”

Nhìn một màn này, hai mắt của Nam Bắc Song Đao trở nên vô cùng kinh hãi.

Lúc này tứ chỉ bọn họ lạnh toát, vô cùng cứng ngắc, ngay cả chạy cũng không chạy được.

Có thể thần không biết quỷ không hay trong vô thức đoạt mất loan đao trong tay bọn họ, chứng tỏ thực lực của Vương Nhất cao hơn bọn họ!

Giống như hai thiếu nhi vừa mới đi học đang đi đường xảy ra xung đột với người trưởng thành khỏe mạnh, hai bên căn bản không phải cùng một cấp bậc.

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Nam Đao nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt không dám tin mà đánh giá Vương Nhất.

Lúc này ông ta vậy mà đang run rẩy.

“Người giết ông!”

Vương Nhất vừa dứt lời thì nhấc chân, tung một cước.

Bụp!

Cơ thể của Nam Đao giống như đứt dây, lảo đảo, bay thẳng ra rất xa.
 
Chương 1646


CHƯƠNG 1646

Cùng lúc đó, anh lại túm lấy cổ họng của Bắc Đao, nhấc ông ta lên, lạnh lùng nhìn ông ta.

“Nếu là bình thường, tôi không để bụng mà chơi với các người, nhưng bây giờ tôi đang tìm con gái của tôi, các người ra tay với tôi là ngăn cản tôi tìm con gái, xin lôi.”

Giọng nói Vương Nhất vô cùng lạnh lẽo, ngay sau đó bàn tay túm Bắc Đao bông dừng sức.

Rắc!

Yết hầu của Bắc Đao bị Vương Nhất vặn gấy, ngã ra một cách yếu ớt.

Cơ thể của Bắc Đao không có bất cứ dấu hiệu của sự sống, ông ta đã tắt thở.

“Bắc Đao!”

Nam Đao bị ném ra ngoài nhìn thấy Bắc Đao chết thảm, lập tức hét lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu.

“Tôi giết cậu!”

Ông ta giống như không cần mạng, liều chết lao về phía Vương Nhất.

Vương Nhất lạnh nhạt quét qua, sau đó nhón chân nhảy lên.

Loan đao trên đất được Vương Nhất cầm lên.

Bụp!

Dùng sức đá, thanh loan đao đó hóa thành một đạo tàn ảnh, lao nhanh về phía lồ ng ngực của Nam Đao.

Phụt!

Thanh đao này như mũi tên, đâm xuyên qua ngực của Nam Đao.

Ngay lập tức, máu thịt b ắn ra, máu me tràn ngập.

Bụp!

Loan đao căm mạnh vào bức tường của biệt thự nhà họ Hồ, vốn lưỡi đao màu trắng thì đã được nhuộm đỏ bởi máu.

Mà thi thể của Nam Đao cũng bị mang qua đó, bị ghim chết ở trên bức tường cao.

Thi thể vẫn đang lắc trái lắc phải.

Máu tươi nhỏ tí rách xuống, rơi xuống trán của Hồ Cương.

Thi thể của Nam Đao treo ở trên đỉnh đầu của Hồ Cương.

VẤn Cơ thể Hồ Cương mềm nhữn, trực tiếp ngồi phịch xuống đất.

Hai chân hơi run rẩy, quần ướt một mảng.

Bị dọa tè ra quần rồi!

Đám người Hạ Lãm nhìn tới ngây cả ra, sau đó bông bật cười ha ha.

“Cái gì mà Nam Bắc Song Đao, ở trước mặt cậu Vương không chịu nổi một kích!”

Không ai ngờ được, Nam Bắc Song Đao mạnh mẽ ở trong mắt người đời, ở trước mặt Vương Nhất lại không chịu nổi một kích.

Chỉ ba chiêu thì bị Vương Nhất giải quyết hết.

Lúc này, tất cả mọi người của nhà họ Hồ mặt xám như tro, ngay cả Hồ Vĩnh Hiên cũng bụp một tiếng ngồi bệt trên đất.

Nhà họ Hồ, lần này thật sự xong đời rồi!

“Hồ gia chủ, còn có ai nữa thì gọi hết ra đi, phái hai tên phế vật đi ra, tính là gì chứ!”

Hạ Lãm càng trực tiếp buông lời mỉa mai.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom