Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1647


CHƯƠNG 1647

Ở trước mặt cậu Vương, Nam Bắc Song Đao không phải là phế vật hay sao?”

“Cậu Vương, tìm được cô Hồ Vĩnh Như rồi!”

Đột nhiên, một vệ sĩ của nhà họ Hạ vội vàng lao ra.

Vương Nhất lập tức hỏi: “Ở đâu?”

Tên vệ sĩ đó phất tay, hai vệ sĩ đưa Hồ Vĩnh Như chạy tới.

Cô ta tóc tai xõa ra, quần áo cũng không chỉnh tề lắm, nhìn dáng vẻ đã chịu không ít giày vò.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Vương Nhất thì cô ta túm chặt lấy tay của anh.

“Tử Lam… Tử Lam bị đưa tới hầm nhốt lại rồi!”

“Cái gì? Tầng hầm?”

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt của Vương Nhất lập tức thay đổi.

Vẻ mặt Hồ Vĩnh Như tràn ngập sự áy náy: “Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, là tôi không bảo vệ được Tử Lam, mang con bé tới nhà họ Hồ”

Đúng vậy, nếu không phải Hồ Vĩnh Như đưa Vương Tử Lam đến nhà họ Hồ thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như này.

Nhưng điều này không thể trở thành lý do để Vương Nhất trách móc Hồ Vĩnh Như.

Ngược lại, anh phải cảm ơn Hồ Vĩnh Như đã bảo vệ con gái của anh.

“Cảm ơn cô đã bảo vệ Tử Lam.”

Vương Nhất cảm ơn từ tận đáy lòng.

Chính vì Hồ Vĩnh Như bảo vệ Vương Tử Lam mới đi tới mức đối đầu với nhà họ Hồ, bị giam lỏng.

Lúc này, vệ sĩ của nhà họ Lục, nhà họ Hạ và Hồ Hoàng Việt đều lục đục quay trở lại, nói với Vương Nhất: “Không phát hiện tầng hầm gì cả.

Sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên âm trầm, quay đầu lại, từ từ nhìn sang đám người Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên.

“Tầng hầm ở đâu?”

Giọng của anh vô cùng lạnh lùng, nhiệt độ của cả biệt thự nhà họ Hồ giảm thấp, rất nhiều người còn bị rùng mình.

Hồ Cương không trả lời câu hỏi của Vương Nhất, mà nhìn chằm chằm anh, nói: “Vương Nhất, cậu là muốn đuổi cùng giết tận đối với nhà họ Hồ tôi sao?”

“Tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi!”

Vương Nhất nổi giận, giọng nói lập tức nâng lên quãng tám.

Trong mắt anh là ngọn lửa đang cháy.

Phàm là ai bị quét trúng thì không ai không run rẩy.

“Từ bước đầu tiên khi tôi bước vào nhà họ Hồ thì tôi chỉ muốn tìm lại con gái của tôi, không có bất cứ ý nghĩ gì với nhà họ Hồ các người.”

“Là các người luôn ép tôi!”

“Các người tốt nhất cầu nguyện con gái tôi không sao, nếu con bé thiếu một cọng tóc, nhà họ Hồ các người đều phải bồi táng!”

Giọng của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, căn bản không có chút nhân tính.
 
Chương 1648


CHƯƠNG 1648

Đừng nói cả nhà họ Hồ, tới cả Lãnh Nhan ở một bên cũng không dám thở mạnh.

Trước đây thiếu chủ cũng từng tức giận như này, hơn nữa lần nào cũng có liên quan tới người thân.

Người thân chính là vẩy ngược của thiếu chủ!

ầm ầm ầm…

Vào lúc này, ở cửa lại có một đoàn xe chạy tới, đều là xe thương vụ.

Một đại đội chạy tới, có hộ vệ cầm súng, cũng có tinh anh thương nghiệp mặc vest chỉn chu.

Nhưng tất cả đều là ông trùm bình thường không hay xuất hiện, hiện nay lại tập trung đầy đủ.

“Ông Hạ! Chúng tôi tới muộn!”

“Gia chủ, ngài không sao chứ?”

Bọn họ tới bên cạnh Hạ Lãm, bao vây lấy Hạ Lãm, tiến hành bảo vệ.

Đây là thủ vệ của nhà họ Hạ và chủ tịch công ty dưới trướng của nhà họ Hạ.

Quanh đây còn có mấy người đàn ông có khí tức mạnh mẽ, ở một bên nhìn như hổ rình mồi.

Bọn họ là cường giả nhà họ Hạ chiêu mộ, tất cả đều có thực lực như cấp bậc của ông Ông.

Cho dù có chút chênh lệch với Nam Bắc Song Đao, nhưng khoảng cách cũng sẽ không quá lớn.

“Là người của nhà họ Hạt”

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều có vẻ mặt tuyệt vọng.

Bao gồm cả đám người Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính.

Đặc biệt là sát khí sắc lạnh trên người Vương Nhất khiến bọn họ có loại cảm giác bị dồn vào đường cùng.

Lúc này Hồ Cương cũng toát mồ hôi lạnh, cơ thể cũng hơi run rẩy.

Nam Bắc Song Đao chết, cơ bản cũng tuyên bố nhà họ Hồ sẽ đi vào bước diệt vong.

Còn phản kháng nữa cũng không còn ý nghĩa.

Hít sâu một hơi, Hồ Cương đứng dậy, nói với Vương Nhất: “Tôi có thể đưa cậu đi, nhưng cậu phải đồng ý tha cho nhà họ Hồ tôi!”

“Nếu con gái tôi không sao.’ Ánh mắt Vương Nhất lạnh lẽo, không hề có bất cứ nhượng bộ nào.

Đám người Hồ Cương lập tức mặt mày xám như tro.

Trước đó Vương Tử Lam bị Thành Trâm đưa đi, với mức độ oán hận của Thành Trâm đối với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, chắc chắn sẽ không đối xử tốt với Vương Tử Lam…

Dưới sự dẫn dắt của Hồ Cương, Vương Nhất cất bước đi tới tầng hầm.

“Tao cho mày khóc này, tao cho mày khóc này!

Trong tầng hầm u tối, bỗng nhiên truyền tới tiếng mắng chửi đầy tức giận của một người phụ nữ.

Sau đó là tiếng khóc thê thảm của một cô bé.

“Dì ơi, đừng đánh cháu, cháu không khóc nưa…

Nơi này chỉ là một hầm để xe, không phải tầng hầm theo nghĩa nghiêm ngặt.

Đi qua rất nhiều chiếc xe sang, nhưng ở đằng sau một chiếc xe cuối cùng lại là một căn phòng nhỏ.

Cửa căn phòng khép hờ, thấp thoáng phản chiếu ra ánh đèn hơi yếu, có thể nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ và một cô bé.

Người phụ nữ chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tỉnh trước kia, Thành Trâm.

Cô bé kia đương nhiên là con gái của Vương Nhất, Vương Tử Lam.
 
Chương 1649-1650


CHƯƠNG 1649

“Mau làm việc! Đừng lề mề! Nếu không tao đánh chết mày!”

Trong tay Thành Trâm cầm một cái thắt lưng, quất mạnh vào bên người Vương Tử Lam.

Âm thanh cực lớn lập tức dọa cho cô bé run rẩy, khóc rất thương tâm.

“Dì ơi, cháu cầu xin dì, đừng đánh cháu, cháu làm, cháu làm ngay.”

Trên mặt Vương Tử Lam đầy nước mất, trên cánh tay thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy vết máu, nhìn kiểu này trước đó đã bị quất mấy cái.

Tay của cô bé túm chặt một xô nước to, ở phía trước không xa là một cái hố phân thông thẳng xuống đất.

Tất cả hệ thống chất thải của biệt thự nhà họ Hồ đều tập trung về hố ga này, sau đó cùng nhau xả vào trong đường ống.

Sau khi Thành Trâm bị đuổi thì quay về Giang Thành, dựa vào mối quan hệ trước kia, tới nhà họ Hồ làm bảo mẫu dọn vệ sinh.

Nếu hỏi tại sao lại chọn nghề này.

Bởi vì nơi này là nhà họ Hồ, cô ta hy vọng có thể lấy lòng được cậu chủ của nhà họ Hồ, sau đó giúp cô ta trả thù Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Không ngờ bị cô ta bứt được con gái của bọn họ, Thành Trâm đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội như này.

Có điều cô ta cũng không định đánh Vương Tử Lam, mà bắt cô bé giúp cô ta làm việc.

Làm không xong việc thì quất một cái, còn không cho ăn cơm.

Cô bé chưa ăn cơm tối, cực kỳ đói bụng, tay chân cũng không có sức.

Cô bé trượt chân vì trợn, ngã ra đất.

Bụp!

Xô nước đựng đầy nước xách trong tay cô bé cũng đổ ra đất.

Thành Trâm lập tức nổi giận: “Tiểu súc sinh, mày làm gì đấy?”

Bốp!

Thành Trâm quát mạnh một cái vào cái xô sắt ở bên cạnh Vương Tử Lam.

Âm thanh chói tai phát ra đã dọa cô bé co rúm người trên đất.

“Đừng đánh cháu, xin lõi, xin lôi…”

“Cháu rất đói, cháu thật sự không còn sức “Cháu muốn ba! Ba ơi, ba ở đâu…”

Vương Tử Lam khóc rất đau lòng.

Thành Trâm hừ lạnh một tiếng: “Ba mày sẽ không tới đâu, cho dù tới bây giờ cũng sẽ bị nhà họ Hồ gi ết chết rồi!”

“Từ nay trở đi, mày là nô lệ nhỏ của tao, sau này tất cả công việc bẩn thỉu, mệt nhọc, đều do mày làm hết, không muốn làm thì ăn roi, đánh chết mày!”

Thành Trâm không hề kiêng ky mà hù dọa, nước mắt trong mắt Vương Tử Lam càng nhiều hơn.

Thành Trâm cầm một cái bánh bao chay trên bàn lên, sau đó ném vào trong hố ga.

Ngay lập tức, cái bánh bao chay đã dính chất bẩn khó ngửi.

Thành Trâm ra lệnh: “Mày không phải đói hay sao? Đi, nhặt cái bánh bao chay đó lên an.

Mùi thối khiến Vương Tử Lam bịt mũi lại, ngẩng đầu liếc nhìn Thành Trâm.

CHƯƠNG 1650

Nguồn thiếu chương.
 
Chương 1651


CHƯƠNG 1651

Nếu để Lý Khinh Hồng biết anh suýt nữa làm mất con gái, cô sẽ liêu mạng với anh.

Bịch bịch bịch!

Đằng sau cũng truyền tới tiếng bước chân dồn dập.

Đám người Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Vĩnh Như cũng chạy tới.

Nhìn thấy một màn ba con đoàn tụ này, trong lòng tất cả mọi người đều thở phào một hơi.

Điều bọn họ sợ nhất là Thành Trâm hành hạ Vương Tử Lam.

Nếu thật sự tới bước này, nhà họ Hồ diệt vong, gần như là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.

Có điều vấn may, Vương Tử Lam không sao.

Như này còn chừa lại một đường sống cho nhà họ Hồ.

Thành Trâm ngược lại giống như thấy ma, vẻ mặt hết sức khó tin mà nhìn Vương Nhất.

Theo cô ta, Vương Nhất căn bản không thể xông vào nhà họ Hồ.

Cho dù có tới cũng sẽ bị nhà họ Hồ giết.

Dù sao đây là nhà họ Hồ một trong ba đại hào môn của Giang Thành!

Nhưng điều cô ta không ngờ là Vương Nhất không chỉ không sao, còn tìm được chỗ của cô ta.

Trong nháy mắt, Thành Trâm bị dọa mất hết hồn vía, cả người đều đang run rẩy.

Nhưng vào lúc này Vương Nhất không rảnh quan tâm Thành Trâm.

Anh đang không ngừng dõ Vương Tử La “Tử Lam không khóc, người phụ nữ xấu đó ba xử lý cô ta thay cho con.

Không dễ gì Vương Tử Lam không khóc nữa.

Vương Nhất mới từ từ xoay người lại.

Khoảnh khắc xoay người đó, đôi mắt của Vương Nhất cực kỳ lạnh lẽo.

Ở trong mắt anh, Thành Trâm đã là một người chết.

“Thiếu chủ, tôi giúp anh giết cô ta…

Lãnh Nhan chuẩn bị ra tay.

Vương Nhất lại cản cô ta lại: “Cô đi trông Tử Lam, tôi đích thân ra tay.

Lãnh Nhan lập tức lùi sang một bên.

Cô ta biết thiếu chủ thật sự tức giận rồi.

Thậm chí so với lúc ở bên ngoài biệt thự nhà họ Hồ còn tức giận hơn.

Bầu không khí của cả tầng hầm cũng tụt xuống 0 độ.

Trên đời này không ai dám động vào con gái của Vương Nhất anh!

“Vương Nhất, anh vậy mà còn sống…”

Khi Vương Nhất xuất hiện thì Thành Trâm đã biết chuyện lớn không hay rồi.

“Thành Trâm, trước đó tôi tha cho cô một mạng, cô còn xuất hiện ở trước mặt tôi, còn dám ra tay với con gái tôi, tôi thấy cô chán sống rồi!”

Vương Nhất cất bước đi về phía cô, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

“Nơi này là nhà họ Hồ, anh… anh đừng làm bừa!”

 
 
Chương 1652


CHƯƠNG 1652

Thành Trâm bị dọa không nhẹ, nhanh chóng chạy về phía Hồ Cương.

Vốn muốn cầu xin sự che chở của nhà họ Hồ, đâu biết Hồ Cương lại tức giận gầm lên một tiếng, tát cô ta một cái vào mặt.

“Im mồm cho tôi!”

Thành Trâm bị tát một cái thì đơ ra, ôm mặt hỏi: “Hồ gia chủ, tại sao đánh tôi?”

Vẻ mặt Hồ Cương cực kỳ tức giận, trách mắng: “Cô hại nhà họ Hồ tôi thành như này, còn hỏi tôi tại sao đánh cô?”

Thành Trâm hoàn toàn đơ ra: “Tôi không có hại nhà họ Hồ, sao lại nói câu như này chứ?”

“Còn không biết mình sai ở đâu!”

Hồ Cương cực kỳ tức giận đã tát Thành Trâm một cái khiến cô ta ngã ra đất.

Đám người Hồ Vĩnh Hiên, Hồ Minh Chính cũng tức giận nhìn Thành Trâm.

Đột nhiên quên mất chính bọn họ đã đưa ra đề nghị nhốt Vương Tử Lam ở phòng tôi.

Thành Trâm chỉ là một vật hy sinh đáng thương.

Hồ Cương chỉ vào Thành Trâm, lạnh lùng nói: “Người phụ nữ này mới là tên đầu sỏ ra tay với con gái cậu, muốn xử lý cô ta như nào thì tùy ý cậu, nhưng đừng liên lụy tới nhà họ Hồ!”

Vương Nhất lạnh lùng nhìn, không lên tiếng.

Anh sao lại không biết rõ, chính vì có nhà họ Hồ chống lưng, Thành Trâm mới không kiêng ky như thế.

Vương Nhất nhìn sang Vương Tử Lam, hỏi: “Người phụ nữ này bất nạt con như nào?”

“Dì ấy bắt con làm việc sống, còn bắt ăn cái bánh bao chay đó!”

Vương Tử Lam chỉ vào cái bánh bao chay đen xì ở trong hố ga.

Xoạt!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ánh mắt của Vương Nhất lập tức trở nên rét lạnh: “Muốn chết!”

Thành Trâm theo bản năng muốn chạy, Vương Nhất lại túm mạnh tóc của cô ta, sau đó dùng sức giật lại.

Trong tầng hầm yên tĩnh truyền ra tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan của Thành Trâm.

Mái tóc của Thành Trâm bị Vương Nhất gần như dùng sức giật đứt.

Trên mặt đất có một nhúm đen xì, đều là tóc của cô ta.

Thành Trâm đang năm dưới đất kêu la lăn lộn.

Bụp!

Vương Nhất nhấc chân, giãm mạnh vào mặt Thành Trâm.

Mặt của Thành Trâm dính sắt vào đất, ngũ quan trở nên méo mó.

Tất cả mọi người của nhà họ Hồ ở đằng sau đều không nhịn được mà hít một hơi khó lạnh.

Thủ đoạn của Vương Nhất quá tàn nhãn!

“Nghe nói cô bắt con gái tôi ăn bánh bao chay trong hố ga?”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống cô ta, giọng nói lạnh nhạt “Vậy được, cô ăn nó cho tôi.”

“Không ăn thì tôi giãm nát đầu của cô.

Âm!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn sang cái bánh bao chay đó, lập tức sắc mặt thay đổi.

Cái bánh bao chay đó dính đầy chất bẩn được bài tiết ra, đã bị ruồi nhặng bu lên.
 
Chương 1653


CHƯƠNG 1653

Đừng nói ăn, chỉ chạm vào thôi thì cũng muốn lấy mạng rồi!

Tất cả mọi người đều không ngờ Thành Trâm lại ác như thế, bắt Vương Tử Lam ăn loại bánh bao chay như này.

“Không thể nào! Tôi sẽ không ăn.”

Nam Bắc Song Đao không cử động được, nhưng vấn rất cứng mồm.

Cô ta có thể đồng ý bất cứ điều kiện gì, chỉ duy nhất ăn cái bánh bao chay này, cô ta kiên quyết không đồng ý!

“Khá có cốt khí…”

Vương Nhất khẽ mỉm cười.

Nhưng nụ cười này lọt vào trong mắt người khác, lại cực kỳ rợn người.

“Không ăn, vậy thì tôi giãm nát đầu của cô.

Ngay sau đó, chân của Vương Nhất bỗng dùng sức.

Rắc rắc!

Ngay lập tức, tất cả mọi người đều nghe thấy âm thanh xương bị chèn ép.

Thành Trâm cảm thấy đầu của mình bị nghiền nát, đau tới mức cô ta kêu không ngừng.

“Á… đầu của tôi, đầu của tôi, sắp vỡ rồi…”

Cơ thể của cô ta đã xuất hiện trạng thái vặn vẹo nhẹ, chứng tỏ nếu Vương Nhất dùng thêm sức thì đầu của cô ta sẽ thật sự bị giãm nát!

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, bất luận là phía nhà họ Hồ, hay đám người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt đều cảm thấy đầu của mình cực kỳ đau đớn.

Ngũ quan của Thành Trâm cũng bị chèn ép tới biến dạng!

Cuối cùng, cô ta không nhịn được nữa, gào lên một tiếng.

“Tôi ăn, tôi ăn!”

Thành Trâm gần như vừa giấy dụa, vừa nói ra câu nói này.

Tất cả mọi người nghe vậy, vô thức lùi lại một bước, trợn to mắt, nhìn cô ta với ánh mắt vô cùng khó tin.

Lẽ nào Thành Trâm thật sự muốn đi nhặt cái bánh bao chay bẩn đó để ăn sao?

Vương Nhất cười hờ hững: “Coi như cô biết điều.”

Vương Nhất dịch chân ra.

Lúc này Thành Trâm mới như được giải thoát, năm khiêng ở trên đất.

Cô ta của lúc này mặt đầy chất bẩn, tóc tai rối xù, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.

Răng của cô ta cũng sắp nghiến ra máu, cả người đang run rẩy.

Hai mắt nhìn sang Vương Nhất thì tràn ngập thù hận.

Cô ta cảm thấy vô cùng ấm ức, vì cái gì mà cô ta phải đi ăn cái bánh bao chay thối dính đầy chất thải kia chứ!

Nhưng nếu không nghe lời, cô ta không hề nghỉ ngờ, Vương Nhất thật sự dám một cước giâm nát đầu của cô ta.

So với việc sống, cái gì cũng là chuyện nhỏ.

Nên chọn như nào đã có kết quả rồi.
 
Chương 1654


CHƯƠNG 1654

Chỉ thấy Thành Trâm giống như con chó bò về phía hố ga tỏa ra mùi hôi thối kia.

Vo ve…

Ruồi nhặng ở đây giống như cảm nhận được sự tồn tại của Thành Trâm, chúng bu lại chỗ của cô ta.

Thành Trâm đưa tay ra, chuẩn bị nhặt cái bánh bao chay bẩn đó lên.

Nhưng mùi lạ tỏa ra từ chỗ đó khiến cô ta không nhịn được mà nhíu mày, lại rút tay của mình về.

“Mau lên, tôi không có nhiều thời gian đợi cô.

Giọng của Vương Nhất lại truyền tới.

Thành Trâm vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy Vương Nhất đã đi tới đăng sau cô ta.

Hơn nữa đã nhấc một chân lên.

Nếu cô ta không nhặt lên ăn, anh thật sự sẽ giãm chết cô ta.

Nghĩ tới đây, cô ta cả người run rẩy, không có một chút do dự.

Khẽ cắn răng, tay đưa về phía trước.

Bụp!

Cô ta thò tay và trong hố ga hôi thối, cầm cái bánh bao chay đó lên.

Đồng thời trên tay cô ta cũng dính lượng lớn chất thải.

Nhất thời cô ta giống như một nguồn ô nhiêm biết đi, tất cả mọi người đều không khỏi bịt mũi lại.

Thành Trâm vô cùng ấm ức, cầm lấy chiếc bánh bao chay đó cơ thể run rẩy dữ dội.

Vẻ mặt của Hồ Cương, Hồ Vĩnh Hiên càng vô cùng kinh sợ.

Nếu người ngược đãi Vương Tử Lam là bản thân, bây giờ người chịu trừng phạt có phải cũng biến thành chính mình không?

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm Thành Trâm, muốn nhìn xem cô ta có phải thật sự sẽ ăn hay không.

Thành Trâm há miệng mấy lần đều không có dũng khí ăn.

Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Cô không dám ăn, chứng tỏ vấn chưa vượt qua cửa ải trong lòng, không bằng để tôi giúp cô nhỉ.

Nhìn nụ cười trên mặt Vương Nhất, cả người Thành Trâm run rẩy.

“Anh muốn làm gì?”

Vương Nhất nhìn cô ta nói: “Tôi cho cô ba giây, ăn nó, nếu không cô sẽ mất mạng!”

Nói xong thì anh xoay người lại, bắt đầu đếm ngược.

nBạ.”

“Hai…”

Mỗi một tiếng đếm ngược, trái tim của Vương Nhất có loại cảm giác bị người ta bóp trái tim, cực kỳ kinh sợ.

Đó là đếm ngược của cái chết.

Ép như này, Vương Nhất căn bản không phải có loại tâm lý tìm kiếm cái lạ, chỉ là đơn thuần lấy đạo của người để trị lại người mà thôi.

Nếu không anh cũng sẽ không xoay người, anh cũng không muốn nhìn hình ảnh Thành Trâm ăn bánh bao chay.
 
Chương 1655


CHƯƠNG 1655

“Một!

Một tiếng cuối cùng của Vương Nhất vừa dưt, giọng nói lập tức trở lạnh.

Cùng lúc này, cái chân đó của anh cũng hạ xuống, giống như trường mâu, giảm thẳng vào đầu của Thành Trâm.

“Đừng!”

Thành Trâm hét lên một tiếng, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi Một cước đó của Vương Nhất căn bản không phải dọa cô ta, mà thật sự muốn lấy mạng của cô ta.

“Tôi ăn, tôi ăn là được chứ gì? Đừng giết 149) Thành Trâm cuối cùng cũng sụp đổ, bóp mũi, há miệng ra, ăn xuống.

“0e.”

Lúc này, Vương Nhất đã xoay người đi, không có nhìn Thành Trâm.

Chỉ nghe thấy đăng sau không ngừng truyền tới tiếng nôn ọe từng trận của Thành Trâm.

Mặc kệ âm thanh đó khiến người ta buồn nôn cỡ nào, từ đầu tới cuối Vương Nhất cũng không quay đầu, cất bước đi về phía trước.

Ánh mắt lạnh tanh, sâu trong đôi mắt mang theo sát ý mãnh liệt. Tất cả mọi người đều vô thức nhường một đường, ai cũng biết Vương Nhất là đi về phía Hồ Cương.

“Cậu muốn làm gì? Cậu không phải nói, chỉ cần Thành Trâm ăn cái bánh bao chay này thì tha cho nhà họ Hồ tôi hay sao?

Hồ Cương không ngừng lùi lại, đồng thời trên mặt tràn ngập lửa giận.

Hai mắt Vương Nhất nhìn chằm chăm Hồ Cương, nói từng câu từng chữ: “Tôi nói khi nào, xử lý xong Thành Trâm thì tha cho nhà họ Hồ của ông?”

“Nếu không có nhà họ Hồ các người chống lưng, một con chó của nhà có tang như cô ta dám ngang ngược vậy u?”

“Tội của các người quá lớn!”

Âm!

Lời này vừa dứt, không chỉ có Hồ Cương, tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều thay đổi sắc mặt.

Trong ánh mắt của Hồ Vĩnh Hiên tràn ngập sự kinh hãi.

Đây là phán tử hình với nhà họ Hồ!

“Vương Nhất, cậu đừng hiếp người quá đáng!”

Hồ Cương tức giận gầm lên với Vương Nhất.

Vương Nhất căn bản không đếm xỉa, mà nhìn sang Hồ Vĩnh Như ở góc trong cùng.

“Cô và anh ta là anh em, tại sao cô bị giam cầm, anh lại không sao?”

Cho dù là trả thù, Vương Nhất cũng phải làm cho rõ ràng.

Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như đều có địa vị rất cao ở nhà họ Hồ, địa vị của Hồ Vĩnh Như thậm chí còn cao hơn một chút, tại sao lại bị giam lỏng.

Mà Hồ Vĩnh Hiên vần khỏe re.

Anh cảm thấy vấn đề năm ở đây.

Hồ Vĩnh Như trầm mặc một lúc, vô thức nhìn sang Hồ Vĩnh Hiên.

Sắc mặt Hồ Vĩnh Hiên tái nhợt, liều mạng lắc đầu với Hồ Vĩnh Như, hy vọng em gái của anh ta đừng nói ra sự thật.
 
Chương 1656


CHƯƠNG 1656

Tuy nhiên, Hồ Vĩnh Hiên vân đánh giá thấp tâm lý trả thù của Hồ Vĩnh Như.

Nhìn hồi lâu, sắc mặt của Hồ Vĩnh Như lập tức trở nên u ám, chỉ vào Hồ Vĩnh Hiên nói: “Là anh ta làm lộ Tử Lam là con gái của anh, cũng là anh ta đề xuất việc dạy dô Tử Lam một trận, lúc này mới cho người phụ nữ đó cơ hội xen vào, vì anh ta muốn tranh đoạt chức gia chủ, sợ tôi cản ở trước mặt anh ta!”

Sau khi Hồ Vĩnh Như nói xong, sắc mặt của Hồ Vĩnh Hiên trắng bệch.

Hiệu được nguyên nhân kết quả, ánh mắt Vương Nhất lạnh tanh, nhìn sang Hồ Vĩnh Hiên: “Anh đã không cứu được nữa.”

Nói xong thì anh cất bước đi về phía Hồ Vĩnh Hiên.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tiếng bước chân nặng nề giống như lá bùa đòi mạng.

Hồ Vĩnh Hiên bị dọa cho thay đổi sắc mặt: “Vương Nhất, anh muốn làm gì?”

Sắc mặt Vương Nhất rất bình tĩnh: “Xem ra lần trước tôi nên giết anh, anh chính là một tai họa.

Cảm nhận được sát ý trong lời nói của Vương Nhất, Hồ Vĩnh Hiên bị dọa cho run rẩy.

Lúc này, Hạ Lãm bước lên một bước, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Hồ Vĩnh Hiên: “Cậu Vương, loại người này cần gì cậu ra tay chứ, tôi giải quyết thay cho cậu.”

Vương Nhất không từ chối: “Cũng được, sau ngày hôm nay, không còn nhà họ Hồ nữa!

Mấy chữ này giống như ma âm, quấn quanh ở trong tim của môi người nhà họ Hồ.

Hồ Vĩnh Hiên thì bị dọa mềm oặt ra đất.

Vẻ mặt Hạ Lãm cực kỳ lạnh lùng, gật đầu với một ông lão mặc áo choàng xám ở bên cạnh.

Trước đó không thể giúp được gì, Hạ Lãm hổ thẹn trong lòng, bây giờ tóm lại phải bỏ ra tí sức.

Ông lão mặc áo choàng xám đó là cao thủ của nhà họ Hạ.

Tuy không bằng Nam Bắc Song Đao, nhưng vẫn có sức đánh một trận với ông Phương “Không, các người không thể giết tôi…”

“Tôi còn trẻ như vậy, tôi còn có tiền độ tươi sáng, tôi không muốn chết!”

Vẻ mặt Hồ Vĩnh Hiên tràn ngập sự tuyệt vọng, sợ hãi và không cam lòng.

Ông lão mặc áo choàng xám mặt mày lạnh nhạt: “Cậu buộc phải chết.”

Âm!

Ngay sau đó, ông lão mặc áo choàng xám ¡ tung ra một quyền, đánh thắng vào mặt của Hồ Vĩnh Hiên.

“Vĩnh Hiên!”

Hồ Cương bi thương hét lên một tiếng, theo phản xạ có điều kiện muốn lao tới.

Hồ Vĩnh Hiên là gia chủ đời sau do ông ta lựa chọn, hơn nữa còn trẻ như vậy, nếu chết như thế thì nhà họ Hồ thật sự xong đời rồi.

So sánh thì Hồ Cương thà hy sinh bản thân cũng muốn bảo vệ thế hệ thanh niên.

Nhưng không ai đếm xỉa với ông ta.

Ông lão mặc áo choàng xám đánh một quyền vào phần mặt của Hồ Vĩnh Hiên.

“Dừng tay!”

Đột nhiên lại truyền tới tiếng hét lăng lệ.

Lần này, vẻ mặt của Vương Nhất đanh lại, quát một tiếng: “Nghe lời cô ta, dừng tay!”
 
Chương 1657


CHƯƠNG 1657

Lúc này Hạ Lãm mới hô dừng với ông lão mặc áo choàng xám.

Ông lão mặc áo choàng xám thu lại năm đấm đã tung ra.

Người trong võ đạo đều biết, lực đánh ra muốn thu hồi là rất khó, cái này cần khả năng khống chế cơ thể rất giỏi.

Cũng chỉ có cường giả tuyệt thế mới có thể làm được tới mức xuất lực thu lực hoàn mỹ.

Sự chênh lệch cảnh giới của ông lão mặc áo choàng xám và cường giả tuyệt thế cách nhau cực kỳ xa, lúc này thu lực rất miên cưỡng.

Nhưng cho dù như vậy, một năm đấm của ông lão mặc áo choàng xám cũng dừng cách phần mặt của Hồ Vĩnh Hiên chưa tới 1cm.

Lực đạo trên nắm đấm đã đánh ra trước.

Bức tường đăng sau Hồ Vĩnh Hiên lõm vào, không ngừng có đá vụn rơi xuống.

Hồ Vĩnh Hiên đã bị dọa ngốc, ngay cả hô hấp cũng không dám.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng ở trên người Hồ Vĩnh Như ở đăng sau.

Hét lên một tiếng này, cô ta quỳ bịch một tiếng ở trước Vương Nhất, cúi đầu rất thấp.

“Vương Nhất, tôi biết tôi và anh là kẻ địch, nhưng anh có thể nể tình tôi bảo vệ con gái của anh, tha cho anh trai tôi không?”

“Tuy anh ta làm chuyện rất quá đáng, nhưng anh ta tội không đáng chết!”

Vương Nhất rơi vào trầm mặc.

Hạ Lãm lập tức xua tay với ông lão mặc áo choàng xám, sự quyết định của Vương Nhất chính là sự quyết định của ông ta.

“Phải, phải đó!”

Lúc này Hồ Vĩnh Hiên cũng phản ứng lại, giọng nói run rẩy nói.

Ánh mắt Vương Nhất càng lạnh, rõ ràng không định tha cho Hồ Vĩnh Hiên như vậy.

Lúc này, Vương Tử Lam chạy tới, cô bé hiểu chuyện đỡ Hồ Vĩnh Như dạy, nói với Vương Nhất bằng giọng non nớt: “Ba, ba đồng ý lời thỉnh cầu của dì Hồ đi?”

Lời của Vương Tử Lam hữu dụng hơn bất cứ cái gì, sự lạnh lẽo trong mắt Vương Nhất lập tức biến mất, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.

“Được, ba đồng ý.”

Vương Nhất lại nhìn sang Hồ Vĩnh Hiên, lạnh lùng nói: “Nể mặt em gái của anh, lần này tôi tha cho anh, lần sau anh còn không hối cải, ai cầu xin cũng vô dụng!”

“Cảm ơn!”

Trong mắt Hồ Vĩnh Như rơi ra nước mắt, cảm kích từ tận đáy lòng.

Hồ Vĩnh Hiên liên tục gật đầu, anh ta cúi đầu, cũng không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Trên mặt anh ta tràn ngập sự oán độc, đã tới mức không chết không thôi với Vương Nhất.

Khi tất cả mọi người đều cảm thấy Hồ Vĩnh .

Hiên sẽ không sao thở phào nhẹ nhõm thì Vương Nhất lại mở miệng.

“Nhưng tôi có nói tha cho anh sao?”

Ánh mắt Vương Nhất đầy lạnh lùng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, ra tay với con gái của tôi thì phải trả cái giá tương ứng.”
 
Chương 1658


CHƯƠNG 1658

Sau khi Vương Nhất dứt lời, anh cất bước đi tới trước mặt Hồ Vĩnh Hiên, lạnh lùng nhìn anh ta.

Trên mặt Hồ Vĩnh Hiên tràn ngập vẻ kinh hãi: “Em gái tôi cũng đã cầu xin thay cho tôi rồi, anh còn muốn như nào nữa?”

Vương Nhất đánh giá hố ga hôi thối đó, mỉm cười: “Nơi này không tồi.”

Nói xong thì xách anh ta lên, ném anh ta vào trong hố ga.

Tầng hầmu tối tràn ngập tiếng kêu thảm thiết đầy suy sụp của Hồ Vĩnh Hiên.

Đám người Hồ Vĩnh Như, Hồ Cương, Hạ Lãm trọn to mắt, họ nhìn tới ngây cả ra.

Tất cả mọi người đều cho răng Hồ Vĩnh Hiên sẽ không sao, mà tính mạng của Hồ Vĩnh Hiên quả thật không sao.

Nhưng không ai ngờ Vương Nhất sẽ ném thẳng Hồ Vĩnh Hiên vào trong hố ga.

Còn không bằng giết anh ta đi cho rồi!

Mọi người ở đây có ai trải qua chuyện như này, còn không băng tìm một miếng đậu phụ đập đầu chết luôn đi.

Chỉ thấy bộ quần áo sạch sẽ trên người Hồ Vĩnh Hiên lập tức dính đầy chất bẩn màu vàng sâm.

Giống như ném một tảng đá lớn vào mặt hồ yên tĩnh, nước thải trong hố ga cũng bắn đầy mặt đất.

Tất cả mọi người đều vô thức lùi lại một bước, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn anh ta.

Chỉ thấy trên mặt, trên tóc, trên quần áo của Hồ Vĩnh Hiên đều dính chất thải, cực kỳ thối.

“0e.

Một màn này còn kinh tởm hơn 666 ăn bánh bao chay, ở đây có không ít người cuộn trào dạ dày, lập tức ói hết đồ ăn lúc tối ra.

Lãnh Nhan thì bịt mắt của Vương Tử Lam lại, không để cô bé nhìn thấy hình ảnh kinh tởm này.

Hồ Cương lập tức mặt mày vô cùng phân nộ, tức giận nhìn Vương Nhất: “Vương Nhất, cậu dám đối xử với cháu tôi như vậy, thật sự là tìm chết!”

“Là ai tìm chết?”

Bbb đáp lại đầy bá khí: “Nể mặt của cô Hồ, tôi đã tha cho cái mạng chó của anh ta, chỉ ném anh ta vào trong hố ga, sao hả, lẽ nào ông muốn đi xuống với anh ta?”

Vừa dứt lời, Vương Nhất cất bước đi về phía Hồ Cương.

Sắc mặt của Hồ Cương thay đổi, lập tức thu lại khí thế trước đó, không dám cãi một lời.

Trong lòng Hồ Khánh Vinh cũng rất ấm ức.

Nhà họ Hồ có khi nào bị đối xử như vậy chứ?

Điều quan trọng nhất là bọn họ còn không dám phản kháng.

Hồ Vĩnh Như cũng hơi há miệng, vẻ mặt hết sức khó tin.

Nhưng đây là tội Hồ Vĩnh Hiên đáng phải nhận, Vương Nhất tha mạng cho anh ta đã đủ nhân từ rồi.

Hoàn hồn lại, Hồ Cương tức giận quát lớn: “Còn không mau kéo cậu chủ lên!”

Các vệ sĩ của nhà họ Hồ lại không ai dám đi lên.

Quá thối.

Chỉ có thể để tự anh ta bò lên.

Cuối cùng Hồ Vĩnh Hiên tự mình bò lên, nhưng mọi người vần cách xa anh ta 10m.
 
Chương 1659


CHƯƠNG 1659

Điều này khiến Hồ Vĩnh Hiên rất tổn thương, càng thêm oán hận Vương Nhất.

“Vương Nhất, lần này anh tha cho tôi, đợi tôi trở thành gia chủ, nhất định sẽ không tha cho anh…

Hồ Vĩnh Hiên thê trong lòng.

Hồ Vĩnh Hiên được đưa đi tắm rửa, mùi thối cả người quả thật không thích hợp ở lại.

“Vương Nhất, thù cũng đã báo, con gái cũng tìm được, cháu tôi cũng bị cậu dạy dô một trận, cậu có thể bảo người của cậu rời đi rồi chứ?”

Hồ Cương đè nén lửa giận trong lòng, chất vấn.

¡ Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng tiễn vị ôn thần này đi.

Vương Nhất đang muốn đồng ý, đột nhiên một tiếng ọc ọc vang lên tại đây.

Vương Nhất phát hiện âm thanh truyền tới từ bụng của Vương Tử Lam.

Mặt Vương Tử Lam đỏ bừng, rất ngại ngùng mà nói: “Ba, con đói.”

Vương Nhất bế cô bé lên, xoay đầu nhìn sang Hồ Cương: “Con gái tôi đói bụng, tới chỗ ông ăn trực một bữa, không để bụng chứ?”

Hồ Cương cũng sắp phun ra một ngụm máu rồi, nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Vương Nhất, ông ta không dám không nghe.

Ra khỏi tầng hầm, Vương Nhất bế Vương Tử Lam tới bàn ăn.

Cô bé thấy trên bàn có nhiều đồ ăn ngon thì không hề khách sáo, ăn từng miếng to.

Bản thân Vương Nhất cũng rót một ly rượu, từ từ thưởng thức.

Đại thọ 70 của Hồ Cương, đồ ăn ngon là khỏi cần phải nói.

“Các người ngây ra đó làm gì? Cùng nhau ăn đì!”

Vương Nhất thúc giục.

Anh phát hiện nhiều bàn như vậy, chỉ có anh và Vương Tử Lam ngồi.

Những người khác vậy mà đứng hết bên cạnh anh, nhìn bọn họ ăn.

Bọn họ liên tục lắc đầu.

“Không không không, cậu Vương, cậu ăn, cậu ăn.”

“Chúng tôi đã ăn rồi, không đói!”

“Mau chóng ăn xong, mau chóng rời đi!”

Không chỉ có Hồ Vĩnh Như đứng, đám người Hồ Cương, Hạ Lãm cũng đứng, giống như người hầu chăm sóc ông chủ.

Bộp!

Vương Nhất để đũa xuống, ngẩng mặt lên: “Các người đứng như vậy nhìn tôi ăn, tôi làm sao ăn nổi!”

“Ngồi đi, cùng nhau ăn!”.

“Vậy được…”

Lãnh Nhan ngồi xuống trước.

Sau đó là đám người Hạ Lãm, Hồ Hoàng Việt.

Cuối cùng Hồ Cương cũng không nhịn được nữa, ngồi xuống ăn cơm.

“Như vậy mới đúng.”
 
Chương 1660


CHƯƠNG 1660

Vương Nhất mỉm cười, cầm ly rượu lên, nâng ly về phía Hồ Cương.

“Ông cụ, hôm nay là đại thọ 70 của ông, chúng ta buông bỏ ân oán, tôi chúc ông đại thọ 70 vui vẻ.”

“Cảm, cảm ơn…

Hồ Cương không thể không cầm ly rượu lên, cụng ly với Vương Nhất.

Sau ly rượu này, bầu không khí ở đây trở nên dịu hơn một chút.

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi tới là để tìm con gái, giao ra sớm thì tốt biết bao, bớt phiền phức như này, có phải không?”

“Phải phải…

Hồ Cương cười trừ, liên tục gật đầu.

Trong đầu của ông ta lúc này lại dấy lên một tâm lý rất lạ.

Chỉ cần lấy lòng Vương Nhất, nhà họ Hồ vẫn có thể sống tốt.

Ầm ầm ầm!

Vào lúc này, ở cửa biệt thự nhà họ Hồ lại có một chiếc xe bọc thép chạy tới.

Một người đàn ông vóc dáng cao lớn nhảy xuống từ trên xe.

Chào kiểu quân đội với Vương Nhất.

Vậy mà là thủ lĩnh của chiến khu Giang Thành, Tiêu Hồng Cương Hồ Cương lập tức đứng dậy, vẻ mặt rất kích động.

“Thủ lĩnh Tiêu, ngài sao lại tới đây? Mau, mau vào!”

Thái độ ân cần đó suýt nữa là quỳ xuống trước Tiêu Hồng Cương..

“Ông Hồ, ông làm gì thế?”

Tiêu Hồng Cương nhíu mày, trong ấn tượng, anh ta và Hồ Cương không qua lại.

Chuyện nhà tổ của nhà họ Hồ vào trước đó, Tiêu Hồng Cương còn dẫn đội tới chấn nhiếp.

Lý do là các vệ sĩ của nhà họ Hồ gây ảnh hưởng với việc vợ và con gái của anh ta nghỉ ngơi.

Lần đó suýt nữa dọa chết Hồ Cương!

Hồ Cương chợt sững người: “Hôm nay là đại thọ 70 của tôi, thủ lĩnh Tiêu lẽ nào không phải tới chúc thọ tôi sao?”

Hồ Cương cũng đã mời Tiêu Hồng Cương, chỉ là Tiêu Hồng Cương không có hồi đáp.

“Tôi là tới tìm Ẩn… anh Vương lấy lại xe Jeep.’ Tiêu Hồng Cương lau mồ hôi trên trán, suýt nữa làm lộ thân phận thật sự của long chủ.

Anh ta nói xong thì nhìn sang Vương Nhất: “Anh Vương, lát nữa do tôi đưa anh trở về, không vấn đề gì chứ?”

Vương Nhất xua tay: “Không thành vấn đề”

Cuộc đối thoại của hai người khiến Hồ Cương sững sờ, suýt nữa thì kêu thành tiếng.

Vương Nhất… hình như nhìn trông rất thân với thủ lĩnh Tiêu!?

Lúc này ông ta nghĩ tới chuyện trước đó Tiêu Hồng Cương dẫn lính tới chấn nhiếp nhà họ Hồ.

Quá trùng hợp rồi!

Lẽ nào là Vương Nhất gọi tới?

Ý nghĩ này vừa dấy lên, bản thân Hồ Cương cũng sững sờ.
 
Chương 1661


CHƯƠNG 1661

Lúc này Tiêu Hồng Cương gầm lên một tiếng: ‘Anh Vương đang dùng bữa, xếp hàng, đi đều bước, bảo vệ anh Vương!”

Xoạt xoạt xoạt!

Người mà Tiêu Hồng Cương dẫn tới lập tức đứng sang hai bên, cả nhà họ Hồ lập tức được vây kín.

Chỉ vì Vương Nhất dẫn con gái ăn cơm ở nhà họ Hồ!

Hồ Cương đã ngây ra.

Bản thân Tiêu Hồng Cương cũng không định ngồi vào chỗ, định đích thân trấn thủ nhà họ Hồ.

Lúc này, Vương Nhất cầm đũa lên, gọi: “Gọi các anh em cùng nhau ăn uống đi, rượu và đồ ăn ở đây khá ngon.”

Tiêu Hồng Cương hơi chần chừ, lập tức đáp lễ: “Rõ!”

Sau đó gọi tất cả mọi người vào bàn.

“Xếp hàng, ngồi vào chỗ, ăn cơm!”

Tiêu Hồng Cương gầm lên.

‘Dạ”

Cả biệt thự của nhà họ Hồ đều vang vọng tiếng đáp inh tai nhức óc.

Rồi tất cả các binh lính cầm bát lên, vùi đầu vào ăn.

Cả quá trình không chút âm thanh cũng không có, chỉ có âm thanh bát đũa va chạm lạch cạch.

Kỷ luật nghiêm minh!

Hồ Cương hoàn toàn nhìn tới ngây luôn.

Ông ta tốn mọi tâm tư cũng không mời được thủ lĩnh chiến vực Tiêu Hồng Cương, một câu nói của Vương Nhất vậy mà ăn cơm ở tiệc mừng thọ của ông ta?

Cả biệt thự của nhà họ Hồ cực kỳ yên tĩnh.

Rõ ràng là đại thọ 70 của ông cụ Hồ, lại một chút âm thanh gì không có.

Bọn họ không dám lên tiếng!

Thủ lĩnh của chiến khu Giang Thành, Tiêu Hồng Cương đang dẫn lính của anh ta ăn cơm ở nhà họ Hồ.

Ai dám lên tiếng?

Nhưng Hồ Cương lại không hề bất mãn.

Ngược lại còn rất vui, kích động tới mặt đỏ bừng.

Đây là thủ lĩnh chiến khu, bao nhiêu gia tộc bỏ ra bao nhiêu tiền, tặng bao nhiêu quà cũng không ngờ được nhân vật lớn hàng đầu.

Bây giờ lại ăn cơm ở đại thọ 70 của ông ta.

Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì sẽ có mặt mũi cỡ nào chứ!

Tương đương móc nối quan hệ với thủ lĩnh Tiêu, nhà họ Hồ không chỉ không bị diệt vong, sau này ngược lại sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Nhưng ông ta không bị niềm vui làm mụ mị đầu óc.

Thủ lĩnh Tiêu Hồng Cương thay đổi chủ ý, chỉ vì một câu của Vương Nhất.

Rất đơn giản, một câu gọi rất bình thường.

Vì điều này, Hồ Cương về căn bản chắc chắn, Vương Nhất và Tiêu Hồng Cương có quan hệ rất tốt.
 
Chương 1662


CHƯƠNG 1662

Nhiều lính ăn cơm như vậy, tốc độ ăn khá nhanh, đồ ăn trên bàn rất nhanh đã hết.

Hồ Cương đỏ mặt tía tai gầm lên: “Mau, mau đi nấu, rượu ngon đồ ăn ngon, mang hết lên!”

Hồ Cương của lúc này căn bản không có dáng vẻ của gia chủ một nhà, càng giống một ông chủ đang chào mời khách của quán rượu.

Rất nhanh, đồ ăn và rượu được mang tới.

Không biết tại sao, Hồ Cương lúc này không hề hận Vương Nhất nữa, ngược lại nhìn anh rất thuận mắt.

Nếu không phải Vương Nhất đã kết hôn, cô ta cũng muốn phối hôn cháu gái Hồ Vĩnh Như của mình cho anh.

“Cậu Vương, thủ lĩnh Tiêu, những món ăn này hợp khẩu vị của hai người chứ?”

Hồ Cương mặt mày tươi cười hỏi.

Thấy Vương Tử Lam ăn rất ngon lành, Vương Nhất hờ hững gật đầu: “Tạm được.

Tiêu Hồng Cương cũng gật đầu.

“Rượu này không tồi.”

Hai câu đánh giá khiến Hồ Cương sướng vô cùng.

Cô ta quên mất hôm nay là tiệc mừng thọ 70 của mình, giống như một nhân viên phục vụ già, đợi ở một bên hầu hạ.

Móc nối tốt quan hệ với thủ lĩnh Tiêu, nhà họ Hồ muốn không phát triển cũng khó!

“Anh Vương, tôi kính anh một ly!”

Đột nhiên, Tiêu Hồng Cương chủ động cầm ly rượu lên, kính rượu Vương Nhất.

“Ồ được.”

Vương Nhất dửng dưng cầm ly rượu lên, cụng ly.

Quá trình rất đơn giản, Hồ Cương lại nhìn tới toát mồ hôi lạnh.

Nghĩ tới mọi ân oán trước đây của mình và Vương Nhất, ông ta suýt nữa bị dọa ngất.

Ngay cả thủ lĩnh Tiêu cũng phải kính rượu Vương Nhất, chứng tỏ địa vị của Vương Nhất cao hơn thủ lĩnh Tiêu!

Tuy Hồ Cương không phải người trong quân đội, nhưng đối với quy tắc bên trong thì vẫn rất rõ.

Tới cấp bậc như bọn họ, đều là người có thân phận, trước giờ sẽ không chủ động kính rượu người khác.

Trừ phi đối phương là người mình kính trọng.

“Cũng kính sư tỷ Lãnh Nhan của cậu một ly.

Vương Nhất lại thản nhiên nói một câu.

Tiêu Hồng Cương cầm ly rượu ngoan ngoãn kính rượu Lãnh Nhan.

“Sư tỷ Lãnh Nhan, sư đệ kính sư tỷ một ly.”

Lãnh Nhan cũng nâng ly tỏ ý.

Hồ Cương ở một bên nhìn mà mồ hôi lạnh chảy ào ào.

Từ giọng điệu ra lệnh vừa rồi, ông ta về căn bản có thể chắc chắn, thân phận của Vương Nhất cao hơn Tiêu Hồng Cương.

Cuối cùng Vương Nhất lại chỉ vào Hồ Cương.

“Hôm nay là đại thọ 70 của Hồ gia chủ.”
 
Chương 1663


CHƯƠNG 1663

Tiêu Hồng Cương hờ hững liếc nhìn Hồ Cương, cũng không đứng dậy, cầm ly rượu lên, lạnh nhạt nói: “Sinh nhật vui vỏ!”

Chỉ một câu sinh nhật vui vẻ đơn giản, Hồ Cương lại giống như được phần thưởng của hoàng đế, kích động tới mức mặt mày đỏ bừng.

“Thủ lĩnh Tiêu khách sáo quá rồi!”

Bây giờ ông ta không những không tức giận Vương Nhất, ngược lại còn cảm kích.

“Ông nội, anh ta sao vấn ở nhà chúng ta?

Đám lính quèn này từ đâu chui ra?”

Đột nhiên, đăng sau truyền tới một tiếng chất vấn đầy phân nộ.

Hồ Vĩnh Hiên tắm rửa xong đi ra.

Nhìn thấy nhiều lính ăn cơm ở nhà mình như vậy, ngay lập tức tiến hành đuổi người.

“Nơi này là nhà họ Hồ, đám lính quèn các người muốn làm gì?”

Hồ Cương lập tức nổi giận.

Ông ta tát một cái vào mặt Hồ Vĩnh Hiên, còn đạp mạnh anh ta một cước.

“Mẹ kiếp cháu sao lại nói chuyện với thủ lĩnh Tiêu thế hả? Còn không mau quỳ xuống cho ông!”

Bốp bốp…

Cả biệt thự nhà họ Hồ đều tràn ngập tiếng măng chửi của Hồ Cương, còn cả tiếng tát.

Mặt của Hồ Vĩnh Hiện bị đánh sưng.

Hồ Vĩnh Như ngồi ở chỗ của mình mà ôm mặt, vẻ mặt rất bất lực.

Cô ta không dễ gì mới cứu được anh trai của mình, bây giờ lại tìm chết.

Hồ Vĩnh Hiên cũng sắp bị đánh chết rồi, không dễ gì mới đợi được Hồ Cương dừng lại.

Anh ta không dám tin mà trợn to mắt: “Ông nội, ông đánh cháu làm gì? Người ông phải đánh nên là Vương Nhất và đám lính quèn này!

“Im mồm cho ông!

Hồ Cương bị dọa mất hết hồn vía, lệnh người đánh thật mạnh Hồ Vĩnh Hiên.

Đánh chết luôn cũng được!

Vương Nhất cũng không nhìn nổi nữa, xua tay: “Đang ăn cơm, làm gì thế?”

Hồ Cương lúc này mới bảo người dừng tay.

Cô ta nặn ra nụ cười: “Cậu Vương, thủ lĩnh Tiêu, làm phiền hai người ăn cơm, thật sự xin lõi.”

Mắt của Hồ Vĩnh Hiên cũng trợn to.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Sao anh ta đi tắm một lần thì ông nội lại cung kính với Vương Nhất như thế?

Hồ Vĩnh Hiên rất ương ngạnh nói: “Ông nội, cháu là gia chủ đời tiếp theo, đuổi bọn họ đi không phải là chuyện nên làm hay sao?”

Bốp!

Hồ Cương không nhịn nổi nữa, lại động thủ.

“Suýt nữa quên chuyện này, bắt đầu từ bây giờ, cháu không còn là gia chủ đời tiếp theo của nhà họ Hồ nữa!”
 
Chương 1664


CHƯƠNG 1664

“Cái gì?

Hồ Vĩnh Hiên nghe vậy thì lập tức đứng dậy.

Anh ta trợn to mắt: “Ông nội, ông nói gì thế? Sao lại đột nhiên nuốt lời?”

Hồ Vĩnh Hiên gấp tới mức như con kiến bò trên chảo nóng.

Anh ta có thể bị đánh, có thể bị mắng, nhưng không thể không có vị trí gia chủ đời sau!

Nếu không anh ta trước đó làm mọi thứ công cốc hết!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lúc này, Vương Nhất cũng để đũa xuống, ánh mắt nhìn sang.

Ánh mắt của Vương Nhất quét qua, Hồ Cương lập tức run người, càng thêm kiên định với ý định phế Hồ Vĩnh Hiên.

“Cháu đắc tội với cậu Vương, còn sỉ nhục…

thủ lĩnh Tiêu, còn muốn làm gia chủ đời sau à? Năm mơi”

Hồ Cương mở miệng mắng, rất tự nhiên nhìn sang Hạ Vĩnh Như, vẻ mặt ôn hòa nói: “Vĩnh Như, gia chủ đời sau giao cho cháu.”

Vốn ông ta định giao cho Hồ Vĩnh Như, nhưng Hồ Vĩnh Như mang Vương Tử Lam trở về, đương nhiên phải trừng phạt Hồ Vĩnh Như.

Ánh mắt của Hồ Vĩnh Hiên ngây dại, sau đó trong mắt tràn ngập thù hận.

“Không, như vậy không công băng, sao đột nhiên cho nó? Nó là một ả tiện nhân theo phe địch!”

Anh ta điên cuồng gào lên.

“Đưa nó xuống cho tôi!”

Hồ Cương tức giận quát một tiếng, lập tức có hai vệ sĩ đưa Hồ Vĩnh Hiên xuống.

Nghe thấy tiếng gầm của Hồ Vĩnh Hiên, trong lòng Hồ Vĩnh Như rất là khó chịu.

Nếu không phải bị ép tới bất đắc dĩ, cô ta căn bản không muốn nhìn thấy hình ảnh anh em tương tàn.

Cô ta lắc đầu: “Ông nội, chí hướng của cháu căn bản không đặt vào vị trí gia chủ, vị trí này cháu không làm được.”

“Hả? Không làm được?”

Sắc mặt Hồ Cương thay đổi.

Hồ Vĩnh Như là ứng viên thích hợp nhất của vị trí gia chủ đời sau, cô ta không làm, ai làm?

Vương Nhất mỉm cười: “Không phải còn có một ứng viên thích hợp hơn hay sao?”

Khi nói chuyện, ánh mắt của Vương Nhất đã nhìn sang Hồ Hoàng Việt.

Ngay lập tức, vẻ mặt Hồ Cương đã thay đổi.

Hồ Hoàng Việt.

Là đứa con do chính tay ông ta đuổi khỏi nhà họ Hồ, hiện nay lại giao vị trí gia chủ đời sau cho nó sao?

Ánh mắt hai bên giao nhau, bầu không khí lập tức trở nên trầm lắng.

Sắc mặt của Hồ Hoàng Việt và Hồ Cương đều trở nên khó coi, hai người lập tức nhìn đi chỗ khác.

Mà những người khác của nhà họ Hồ cũng giống như dự cảm được cái gì đó, biểu cảm trên mặt cũng trở nên phức tạp.

20 năm trước, Hồ Hoàng Việt giống như chó nhà có tang bị đuổi khỏi nhà họ Hồ, thậm chí còn lái xe đầm chết vợ chưa cưới của ông ta.
 
Chương 1665


CHƯƠNG 1665

Giữa hai bên sớm đã kết thù hận không thể điều tiết.

Mà người cua nhà họ Hồ đối mặt với Hồ Hoàng Việt, trong đầu sớm đã có một loại nhận thức thâm căn cố đế.

Kẻ bị vứt bỏ!

Ông ta là kẻ bị nhà họ Hồ vứt bỏ!

Một kẻ bị vứt bỏ, sao có thể quay lại nhà họ Hồ, quản lý nhà họ Hồ chứ?

Không thực tế lắm.

Nhưng bây giờ chuyện không thể thực hiện này lại thật sự sắp xảy ra.

Điều này khiến người ta cảm thấy khó tin.

Hạ Lãm liếc nhìn Hồ Hoàng Việt, hiểu được trường hợp như này bọn họ không nên xuất hiện.

Vì vậy cúi người với Vương Nhất.

“Cậu Vương, nhà họ Hạ tôi đi trước!”

“Tôi cũng đi.”

Tất cả các khách mời lũ lượt rời đi.

Ăn xong cơm, Tiêu Hồng Cương cũng dân lính của anh ta canh ở bên ngoài.

Trong biệt thự chỉ có người của nhà họ Hồ, Vương Nhất và ba con Hồ Hoàng Việt.

Vương Nhất cũng không can thiệp, ở một bên xem, để mặc sự việc diên ra.

Hồ Cương trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí, đi tới trước mặt Hồ Hoàng Việt.

Ánh mắt bộc trực của ông ta nhìn vào Hồ Hoàng Việt, lần đầu tiên trong mắt không có thù hận và sự tức giận.

“Trở về đi, trở về làm gia chủ của nhà họ Hồ.”

Hồ Cương nhìn Hồ Hoàng Việt, nói.

Xoạt!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn sang Hồ Hoàng Việt.

Gia chủ đã tỏ rõ ông ta bằng lòng buông bỏ khúc mắc với Hồ Hoàng Việt, bây giờ chỉ xem Hồ Hoàng Việt đáp lại như nào.

Đừng nói bọn họ, ngay tới Tô Thắm và Vương Nhất cũng nhìn ông ta.

Muốn biết Hồ Hoàng Việt sẽ đáp như nào.

Ông ta đã cho Hồ Hoàng Việt đường trải thảm, chuyện còn lại thì xem bản thân ông ta.

Trầm mặc hồi lâu, Hồ Hoàng Việt bông nhiên nhếch miệng cười mỉa.

Khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười này, trái tim của tất cả mọi người của nhà họ Hồ đều trùng xuống.

“Thật là nực cười.

Khóe miệng Hồ Hoàng Việt nở nụ cười tự giêu: “20 năm trước, là chính tay ông đuổi tôi ra khỏi nhà họ Hồ, còn lấy đi tính mạng của vợ tôi, lúc đó ông có từng nhớ tôi là con trai của ông không? Các người có từng nhớ tôi là anh em ruột thịt của các người không?”

Ánh mắt của Hồ Hoàng Việt lập tức trở nên sắc bén, không chỉ nhìn sang Hồ Cương, còn nhìn sang những anh chị em đã trải qua chuyện đó như Hồ Khánh Vinh.

Phàm là người bị ánh mắt của Hồ Hoàng Việt quét trúng, ai cũng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của ông ta.
 
Chương 1666


CHƯƠNG 1666

Trong đó cũng có người không phục đã không nhịn được mà lên tiếng: “Tuy nhà họ Hồ chúng tôi đuổi ông đi, nhưng cũng không có đuổi cùng giết tận với ông, nếu không ông đã chết từ lâu rồi!”

“Đúng thế! Cậu còn không hiểu sự biết ơn!”

“Đồ vô ơn!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người lũ lượt lên tiếng phản bác.

“Đuổi cùng giết tận?”

Nụ cười trên mặt Hồ Hoàng Việt càng thêm quỷ dị: “Các người không đuổi cùng giết tận, là vì các người không để tâm, ở trong mắt của các người, tôi ngay cả giá trị bị các người giết cũng không có, các người dám nói là vì nhân chứ mới tha cho tôi không?”

“Ở trong mắt các người, tôi chỉ là một món đồ chơi làm cho các người vui, khi tôi xây dựng sự nghệp, các người có bao nhiêu lần âm thầm cản trở?”

Tất cả mọi người lại á khẩu.

Đúng vậy, khi Hồ Hoàng Việt xây dựng sự nghiệp, bọn họ quả thật đã cho thêm không ít áp lực.

Rất nhiều vụ làm ăn sắp bàn bạc thành công thì mất trắng.

“Bây giờ nhà họ Hồ sắp diệt vong, cần sự giúp đỡ của tôi, lại kêu tôi trở về làm gia chủ?”

Hồ Hoàng Việt cười lạnh nói: “Cuộc sống hiện nay của tôi rất tốt, chức gia chủ này tôi không thèm!”

Tôi không thèm!

Ba chữ này giống như Thái Sơn đ è xuống, đề nặng trên người Hồ Cương.

Ông ta lập tức vô thức nhìn sang Vương Nhất, phát hiện ánh mắt của Vương Nhất cũng trở nên lạnh lẽo.

¡ “Nhà họ Hồ nếu không chọn ra gia chủ mới, hay là tiêu diệt là được rồi.’ Vương Nhất hờ hững nói.

Âm!

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Hồ Cương lập tức trở nên tái nhợt.

Sống chết của nhà họ Hồ chỉ trong một ý nghĩ của Vương Nhất.

Hồ Cương sẽ không ngu ngốc cho rằng chỉ dựa vào một bữa cơm thì có thể loại bỏ tâm lý ghét bỏ trong lòng Vương Nhất về nhà họ Hồ.

Hồ Cương hít sâu một hơi, nói với Hồ Hoàng Việt: “Hoàng Việt, chuyện năm đó là ba sai, con trở về đi!”

Trong giọng điệu của Hồ Cương tràn ngập sự van xin.

Là gia chủ của nhà họ Hồ, lúc này đã đủ hèn mọn.

Nhưng Hồ Hoàng Việt vân không mảy may.

Cuối cùng Hồ Cương nghiến răng nói: “Muốn như nào thì con mới chịu quay về?”

Hồ Hoàng Việt lạnh lùng’nói: “Ông phái người giết vợ của tôi, giữa tôi và ông có thù giết vợ không đội trời chung, trừ phi ông chết thì tôi về nhà họ Hồi!”

Oành!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người của nhà họ Hồ đã nổ tung.

“Hồ Hoàng Việt, ông đừng hiếp người quá đáng!”

“Ông là cái thá gì, vậy mà dám kêu gia chủ đi chết?”

“Gia chủ, đừng cầu xin ông ta làm gia chủ, hãy để chị họ Vĩnh Như làm đi!”

Đám người Hồ Khánh Vinh, Hồ Liêu Liễu mặt mày cực kỳ tức giận, liên tục gào moôm.
 
Chương 1667


CHƯƠNG 1667

Hồ Cương lại dùng sức phất tay, lập tức mọi người yên lặng.

Lúc này Hồ Cương không có bạo phát giống như bình thường. .

Ngược lại, ông ta vô cùng bình tĩnh.

“Lời này là thật sao?”

Hồ Cương nhìn Hồ Hoàng Việt với đôi mắt đầy tĩnh lặng, lên tiếng.

Có lẽ là nhìn ra sự quyết tuyệt trong mắt Hồ Cương, cơ thể của Hồ Hoàng Việt cũng hơi run rẩy.

Tô Thắm cũng hơi sợ, không nhịn được mà kéo áo của Hồ Hoàng Việt: “Ba, đủ rồi…”

Hồ Hoàng Việt dùng sức gật đầu: “Lời này là thật!”

“Được, ba tin con!”

Hồ Cương không chút do dự mà nói: “Ba phái người đâm chết vợ của con, mối thù này buộc phải có một kết thúc.”

“Ba nguyện dùng mạng mình để tạ tội, nhưng con phải đồng ý với ba, đợi sau khi ba chết, chôn ba ở phần đất của nhà tổ nhà họ Hồ lúc đầu, đó là nơi ba sống, cũng là nơi con trưởng thành!”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.

Ngay cả Vương Nhất cũng có cái nhìn khác về Hồ Cương.

Hồ Cương có hơi cố chấp, hơi tàn nhấn, nhưng mọi chuyện ông ta làm đều là vì gia tộc.

Ông ta là một người truyền thống, nguyện ý dâng hiến mọi thứ vì gia tộc.

Bao gồm cả tính mạng của mình.

Hồ Hoàng Việt cũng vẻ mặt không dám tin, nhìn chăm chằm Hồ Cương: “Ông thật sự nguyện ý một mạng đổi một mạng?”

“Đương nhiên, ba đã 70 rồi, nửa người đã sắp xuống lõ, cái mạng tàn này chết không đáng tiếc.”

Vẻ mặt Hồ Cương rất hiên ngang, không hề . sợ hãi trước cái chết.

Nhưng trên gương mặt già nua của ông ta, tất cả mọi người vần nhìn ra một chút không nố.

Cuối cùng, ánh mặt của ông ta dừng trên người Hồ Hoàng Việt, ánh mắt vô cùng phức tạp.

“Hoàng Việt, ba biết con hận ba, nhưng một chuyện mà cả đời này ba làm sai nhất chính là đuổi con ra khỏi nhà họ Hồ và giết hại vợ của con.”

“Tại đây, ba nói một tiếng xin lôi với con.

“Ba nguyện dùng cái chết của mình để tạ tội, để an ủi linh hồn trên trời của vợ con, cũng hy vọng con thay ba bảo vệ nhà họ Hồ thật tốt, đây là nguyện vọng duy nhất của ba.

Ngay sau đó, Hồ Cương gầm lên một tiếng.

“Lấy đao ra đây!”

“Gia chủ…”

“Ông nội…”

Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Hồ đều ươn ướn, mọi người thất thanh kêu lên.

Không chỉ bọn họ, ngay cả Vương Nhất cũng nhìn một màn này với ánh mắt kinh ngạc.

Anh không ngờ vì bảo toàn nhà họ Hồ, Hồ Cương vậy mà thật sự nguyện ý hy sinh mạng sống của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom