Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1688


CHƯƠNG 1688

Nhìn thấy nước mắt của Lý Khinh Hồng, Lý Thế Nhân vẫn thờ ơ: “Thể diện của gia tộc cùng với con gái của ba, hai cái không hề xung đột nhau.”

Nguy Thương Kiều vội vàng nói: “Khinh Hồng, đừng đấu với ba của con nữa, con không đấu lại ông ấy đâu. Vẫn nên phá đứa nhỏ trong bụng đi!”

Lý Khinh Hồng không nói gì, chỉ hướng ánh nhìn về phía Vương Nhất.

“Anh sẽ bảo vệ tốt mẹ con em chứ?”

Thân thể Vương Nhất run lên, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc.

“Nhất định!”

Nhận được câu trả lời của Vương Nhất, Lý Khinh Hồng không còn sợ hãi nữa.

Cô ta nhìn về phía Lý Thế Nhân: “Tôi không thể nào bỏ đứa nhỏ được.”

Câu trả lời này chính xác là những gì mà Ngụy Thương Kiều mong muốn.

Bà ta lập tức nói với Lý Thế Nhân: “Thế Nhân, con bé đang tỉnh, tuyệt đối sẽ không đồng ý, tốt nhất chúng ta hãy đánh con bé bất tỉnh và mang nó đi đi.”

Lý Thế Nhân gật đầu, lập tức ra lệnh cho tám Long vệ bóng tối: “Mang cô chủ đi, đến bệnh viện tốt nhất Giang Thành.”

“Ngoài ra, giế t chết nó!”

Lý Thế Nhân nhanh chóng chuyển chủ đề, chỉ vào Vương Nhất nói..

“Vâng, gia chủ.”

Tám tên tử sĩ lạnh lùng trả lời, chỉ dựa vào một ánh mắt mà bọn họ đã hiểu được công việc cần làm của mỗi người.

Hai tên tử sĩ bắt lấy Lý Khinh Hồng.

Sáu người còn lại cùng nhau xông về phía Vương Nhất.

Keng!

Một tiếng kim loại đinh tai nhức óc vang lên, trong tay sáu tên đồng loạt xuất hiện một con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đây chính là muốn trực tiếp lấy mạng Vương Nhất!

“Dám!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương Nhất giận dữ gầm lên một tiếng, như một con hổ dữ lao về phía sáu tên tử sĩ kia.

Bang bang!

Sự bao vây và áp chế của sáu tên tử sĩ không phải là đối thủ của Vương Nhất, bọn họ nhanh chóng bị Vương Nhất hạ gục nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lý Thế Nhân cũng giật mình.

Ngụy Thương Kiều lại càng hoảng sợ hơn.

Bọn họ biết Vương Nhất rất mạnh, nhưng không nghĩ anh lại mạnh đến vậy.

Trong nháy mắt đã tiêu diệt sạch sáu tên Long vệ bóng tối.

Lý Thế Nhân hét lớn: “Đừng dây dưa với nó nữa, mau mang cô chủ đi.”

“Còn muốn đi sao? Tất cả các người đều phải chết.”

Ánh mắt của Vương Nhất lạnh lùng, lời nói tựa như âm thanh của chết chóc.
 
Chương 1689


CHƯƠNG 1689

Vương Nhất có nhiều kinh nghiệm chiến đấu hơn bất cứ ai, anh đương nhiên biết sau khi đánh bại sáu tên Long vệ bóng tối thì phải nhanh chóng đến chỗ của Lý Khinh Hồng.

Gần như trong nháy mắt, anh đã xuất hiện bên cạnh Lý Khinh Hồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai tên Long vệ bóng tối kia.

Bị Vương Nhất nhìn thẳng trực diện, hai tên tử sĩ nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

Nhưng họ đã nhanh chóng phản ứng lại, dùng dao găm đâm về phía Vương Nhất.

“Chết đi.”

Vương Nhất sải bước về phía bọn họ, nhanh như chớp xuất hiện trước mặt một trong hai người.

Bộp!

Anh nắm lấy bàn tay đang cầm dao của người kia, sau đó đột nhiên dùng sức.

Rắo!

Cổ tay của tên tử sĩ kia lập tức bị Vương Nhất vặn gãy 180 độ.

Mơ hồ có thể nhìn thấy xương cánh tay màu trắng.

Gần như cùng lúc đó, Vương Nhất nắm chặt bàn tay vặn vẹo của đối phương và đâm thẳng vào cổ họng anh ta.

Phụt!

Con dao găm trực tiếp xuyên thẳng qua cổ họng anh ta.

Máu tươi văng tung tóe!

Một tên Long vệ bóng tối đã chết!

Nhìn thấy cảnh này, Ngụy Thương Kiều sợ hãi đến mức cả người run rẩy, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.

Lý Khinh Hồng cũng rất ngạc nhiên.

Mặc dù cô ta biết Vương Nhất mạnh.

Nhưng thật sự không ngờ anh lại mạnh mẽ đến vậy.

Trong nháy mắt có thể tiêu diệt Long vệ bóng tối!

Phải biết răng Long vệ bóng tối của Lý Thế Nhân có thực lực mạnh mẽ ngang ngửa với những binh lính trong quân đội!

Vậy mà cứ thế bị anh xử lý.

Thậm chí còn có máu tươi bắn tung tóe lên mặt cô ta.

“Oa oa..

Đột nhiên, Vương Tử Lam trong lòng bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi tới mức khóc thành tiếng.

Tiếng khóc cũng khiến Lý Khinh Hồng thoát khỏi cơn khiếp sợ, dần hồi phục lại tinh thần.

“Quên che mắt của Tử Lam lại rồi!”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi rõ rệt, cô ta nhanh chóng vươn tay che mắt Vương Tử Lam.

Nhưng đã quá muộn.

Đứa nhỏ sợ đến mức khóc lớn, trực tiếp thoát khỏi vòng tay của Lý Khinh Hồng, vừa khóc vừa chạy thẳng về phía cửa.

“Tử Lam!”

 
 
Chương 1690


CHƯƠNG 1690

Lý Khinh Hồng không còn cách nào khác đành phải chạy theo.

Thấy cảnh này, Lý Thế Nhân lạnh lùng nói: “Các người định để tuột mất cơ hội sao?”

Bảy tên tử sĩ còn lại đồng loạt hành động, giống như sáu tên trước, họ xông thẳng về phía Vương Nhất.

Còn sót lại một tên xuất hiện sau lưng Lý Khinh Hồng như bóng ma và bắt lấy cô ta.

“AI”

“Mau buông tôi ra, Vương Nhất, cứu em…”

Lý Khinh Hồng hoảng sợ hét lớn.

“Khinh Hồng!

Sắc mặt của Vương Nhất cũng thay đổi rõ rệt.

Không phải anh bất lợi trong việc bảo vệ, chỉ là anh đã quên cân nhắc đến nhân tố là Vương Tử Lam.

“ĐịỊ ¡ Lý Thế Nhân lập tức sải bước rời khỏi khách sạn.

Ngụy Thương Kiều đi thẻo sau, bọn họ bước vào thang máy.

Sáu tên tử sĩ thấy vậy cũng không ra tay nữa, nhanh chóng biến mất ngay tại chố.

“Khinh Hồng!”

Đôi mắt của Vương Nhất nhất thời đỏ bừng, ôm chặt Vương Tử Lam đang sợ hãi và lao nhanh xuống lầu.

Toàn bộ hành lang đều tràn ngập tiếng gào thét đầy sát khí của Vương Nhất.

“Lý Thế Nhân, nếu như Khinh Hồng xảy ra chuyện gì không hay thì tôi sẽ khiến Lý thị của các người chôn cùng em ấy!”

Vương Nhất dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống dưới lầu.

Nhưng những gì mà anh nhìn thấy chỉ là Lý Khinh Hồng đang bị bắt vào một chiếc Rolls Royce limousine.

“Ngăn nó lại!”

Lý Thế Nhân lấy điện thoại di động ra, thản nhiên nói.

Xoẹt xoẹt!

Bảy tên Long vệ bóng tối xuất hiện bao vây lấy Vương Nhất, ngăn cản không cho anh đuổi theo.

“Khinh Hồng!”

Vương Nhất điên cuồng gào lớn.

Anh biết cho dù không có sự ngăn cản của Long vệ bóng tối thì cũng đã quá muộn rồi.

Trong lúc anh quyết định gi ết chết toàn bộ đám Long vệ bóng tối kia thì chiếc Rolls Royce kia kêu một tiếng két và dừng lại.

Dường như có thứ gì đó đã chặn phía trước xe.

Vương Nhất nhìn xung quanh một chút và nhìn thấy được một cảnh tượng khiến anh cảm thấy không thể tin nổi.

Hai người phụ nữ hiên ngang đứng giữa Ì đường, chặn đường đi của chiếc Rolls Royce.

Nhận ra hai người phụ nữ này, Vương Nhất vui mừng đến mức rơi nước mắt.

“Bác gái, dì!”

Hai người phụ nữ chặn chiếc xe Rolls Royce không ai khác chính là Lạc Thanh Thủy và Lạc Thanh Hiền.

Một người là dì của Lý Khinh Hồng, người kia là mẹ của Lý Khinh Hồng.

Hai người này giống nhau đến bảy tám phần.
 
Chương 1691


CHƯƠNG 1691

Nhưng Lạc Thanh Thủy trông trưởng thành và quyến rũ hơn, còn Lạc Thanh Hiền lại mang đến cảm giác nhàn rõi, thanh nhã.

Không có gì có thể quấy rầy tâm tình của bà ta, cho dù Thái Sơn có sụp xuống trước mặt thì bà ta cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.

“Cút ngay!”

Mẹ vợ đến, Vương Nhất không chút kiêng ky đá bay một tên Long vệ rồi nhanh chóng bước đến bên cạnh Lạc Thanh Hiền, kích động nói: “Bác gái, dì, sao hai người lại đến đây ạ?’ Vào giờ phút này, Vương.Nhất vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác có thần binh từ trên trời giáng xuống giúp đỡ.

Trên mặt Lạc Thanh Hiền lộ ra một nụ cười điềm tĩnh, thản nhiên nói: “Giang Thành gió nổi mây vần, làm sao tôi có thể không đến chứ?”

Lạc Thanh Thủy đi đến bên cạnh Vương Nhất, tức giận liếc anh một cái: “Cậu có thể đáng tin cậy hơn không, còn nói sẽ bảo vệ tốt cháu gái lớn của tôi? Nếu không phải tôi tìm được chị gái trước thời hạn và đưa chị ấy đến Giang Thành thì sắp lớn chuyện rồi đấy!”

Trên mặt Vương Nhất tràn đầy áy náy: “Là con bảo vệ không chu toàn.”

“Thanh Thủy.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Thấy Vương Nhất thật sự xin lỗi, Lạc Thanh Hiền lập tức thản nhiên khiển trách một cau.

Lạc Thanh Thủy lập tức không dám nói tiếp nữa.

Một Lạc Thanh Thủy người gặp người sợ ở Yên Kinh nhưng khi đứng trước mặt chị gái của mình thì lại ngoan ngoãn và dịu dàng như một chú cừu nhỏ.

Điều này càng thể hiện rõ sức ảnh hưởng của Lạc Thanh Hiền.

Mà Lạc Thanh Hiền cũng chỉ vừa trở lại Yên Kinh thôi. Nếu như là trước đây thì sức ảnh hưởng còn bao lớn đây?

Hóa ra sau khi Lý Thế Nhân đại diện cho Lý thị đến tham gia đại hội Bắc Cảnh ở Giang Thành thì Lạc Thanh Thủy cũng tìm được Lạc Thanh Hiền, hai người cùng nhau đến Giang Thành.

Không ngờ đúng lúc gặp phải cảnh tượng Lý Khinh Hồng bị bắt đi.

Lạc Thanh Hiền cười nói: “Nhờ có Vương Nhất mà chị mới có thể hồi tâm chuyển ý, trở về Yên Kinh một lần nữa.

Lạc Thanh Thủy gật đầu: “Đây là một sự kiện to lớn. Sau khi chị trở lại Yên Kinh, danh tiếng của vương tộc Lạc thị đã đạt đến một tầm cao chưa từng có. Tất cả các gia tộc đều tranh giành để được gặp chị.’ “Lần này, tôi đại diện cho Lạc thị tới tham dự đại hội Bắc Cảnh, đúng lúc chị gái đi cùng tôi.

“Thì ra là vậy.”

Nghe vậy, Vương Nhất cũng gật đầu một cái.

Lạc thị ở Yên Kinh cũng chính là gia tộc của Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy, là một gia tộc lâu đời trong cửu vương tộc.

Như vậy thì các thế lực vương tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh đã trở thành năm gia tộc lớn.

Lý thị, Vương thị, Tân thị, Diệp thị, Lạc thị.

Có lẽ vì gia tộc của bác gái cũng nhập cuộc nên hiện tại Vương Nhất đã có chút mong chờ đại hội Bắc Cảnh.

“Đã xảy ra chuyện gì?”
 
Chương 1692


CHƯƠNG 1692

Lạc Thanh Thủy nheo mắt lại hỏi: “Tại sao cháu gái lón của tôi lại bị bắt đi?”

Vương Nhất lập tức kể lại việc Lý Khinh Hồng đang mang thai.

Bọn họ có quyền được biết.

“Cái gì? Cháu gái lớn lại mang thai? Bao lâu rồi? Là trai hay gái?”

Biết được tin tức này, Lạc Thanh Thủy rất kinh ngạc, Lạc Thanh Hiền cũng vui mừng.

Vương Nhất sờ sờ đầu: “Vừa mới mang thai, nhưng cha vợ không muốn giữ, bắt em ấy phải phá thai.

“Ông ta dám!”

Lạc Thanh Thủy hét lớn, khuôn mặt đầy tức giận.

Nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền cũng biến mất.

“Tôi không hoàn tục thì thôi, hiện tại tôi đã hoàn tục, bọn họ cũng không dám làm Vân “Kêu bọn họ xuống xe.” .

Lạc Thanh Hiền nói với Lạc Thanh Thủy.

Lạc Thanh Thủy thật sự phần nộ tới mức bước đến cạnh xe và đá mạnh vào cửa.

“Lý Thế Nhân, xuống xe cho tôi!”

Bên trong xe tối đen như mực, không nhận thấy bất kỳ động tĩnh nào.

Lạc Thanh Thủy lại tháo đôi giày cao gót trên chân ra, sau đó dùng gót giày đập mạnh vào kính chiếu hậu của chiếc Rolls Royce.

“Chị tôi kêu ông mau xuống xe!”

Rão!

Hai chiếc kính chiếu hậu lập tức bị gót giày sắc nhọn đập vỡ tan nát.

Lúc này, trên đường phố ngựa xe như nước, người đến người đi.

Âm thanh chói tai vang lên lập tức thu hút ¡ sự chú ý của rất nhiều người.

Một chiếc Rolls Royce đậu trên đường đã gây chú ý rồi, huống hồ Lạc Thanh Thủy còn đập vỡ kính chiếu hậu của chiếc xe nưa.

“Mẹ kiếp, người phụ nữ này cũng can đảm quá, còn dám đập nát kính chiếu hậu của xe Rolls Royce cơ đấy!”

“Không biết cô ta đã trả bao nhiêu tiền bảo hiểm, liệu có đủ cho cô ta bồi thường không?”

“Tôi nhớ một chiếc lốp xe Rolls Royce có giá 90 triệu đúng không?”

“Sao lại can đảm thế chứ?”

Người đi đường bàn luận rất sôi nổi, trợn tròn mắt nhìn Lạc Thanh Thủy.

Đây chính là Rolls Royce đấy!

Ai mà không né tránh nó khi lái xe chứ?

Người phụ nữ này thì hay rồi, còn dám chủ động đập vỡ đèn pha của Rolls Royce.

Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên cùng một suy nghĩ: Tiêu đề ngày mai trên khắp các mặt báo nhất định viết về bà ta!

Vương Nhất cũng có chút kinh ngạc nhìn Lạc Thanh Thủy, không ngờ bà ta sẽ dùng thủ đoạn tàn bạo như vậy để buộc Lý Thế Nhân xuống xe.

Nhưng nghĩ đến đây là dì của người kia thì cũng không ngạc nhiên nữa.
 
Chương 1693


CHƯƠNG 1693

Rất phù hợp với phong cách làm việc của bà ta!

Ánh mắt của Lạc Thanh Hiền hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến chiếc xe, bà ta chỉ nhìn chăm chăm người đang ngồi trong xe.

Cuối cùng, cửa xe cũng mở ra, Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều, còn có Lý Khinh Hồng bước ra khỏi đó.

Trên mặt Ngụy Thương Kiều tràn đầy tức giận: “Lạc Thanh Thủy, bà không muốn sống nữa sao? Ngay cả xe của Thế Nhân cũng dám đập.

Bốp!

Lạc Thanh Thủy tát mạnh vào mặt Ngụy Thương Kiều, khí thế càng mạnh mẽ hơn: “Con đàn bà khốn, chỗ này có phần cho bà lên tiếng sao? Cút sang một bên cho tôi!”

Nguy Thương Kiều nhất thời trợn to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lạc Thanh Thủy: “Bà, bà dám đánh tôi!”

Người đi đường xung quanh cũng ngẩn người.

Đập vỡ kính chiếu hậu của xe Rolls Royce không nói, thế mà còn dám đánh cả chủ xe nữa.

Có phải những thủ phạm gây họa thời hiện tại đều kiêu ngạo như vậy không?

“Thế Nhân, bà ta đánh em, bà ta không xem anh ra gì cả…

Bản thân Ngụy Thương Kiều không dám đối đầu trực diện với Lạc Thanh Thủy nên chỉ có thể đặt hết hy vọng lên người Lý Thế Nhân.

i Nhưng Lý Thế Nhân chỉ hét lớn một tiếng: “Lui ra!”

Ngụy Thương Kiều hoảng sợ, không nghĩ đến Lý Thế Nhân chẳng những không giúp mình mà còn bảo mình lui ra.

Nhưng bà ta không dám trái lời, chỉ đành phải cố gắng nén giận lùi sang một bên.

Chỉ thấy ánh mắt của Lý Thế Nhân lướt qua tất cả mọi người và dừng lại trên một bóng dáng xinh đẹp mà ông ta luôn ngày nhớ đêm mong.

Nguy Thương Kiều và Lý Khinh Hồng cũng nhìn theo, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lạc Thanh Hiền, sắc mặt của Ngụy Thương Kiều trở nên trắng bệch, trực tiếp trốn vào trong xe, cũng không dám ra ngoài nữa.

Bà ta cũng chỉ là một kẻ thứ ba, cho dù bây giờ đã thượng vị, nhưng đứng trước mặt Lạc Thanh Hiền thì bà ta cũng chỉ là một con quạ đen xấu xí thôi.

Lý Khinh Hồng cũng nhìn Lạc Thanh Hiền với ánh mắt phức tạp.

“Thanh Hiền.”

Lý Thế Nhân sải bước đi đến trước mặt Lạc Thanh Hiền, không thể tin được hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Tôi đến vì con gái của tôi, cũng là vì con rể nữa.



Giọng nói của Lạc Thanh Hiền bình tĩnh, nhưng lại có một sự uy nghiêm không thể kháng cự.

Bốp!

Vừa dứt lời, Lạc Thanh Hiền đã giơ tay lên và tát một cái thật mạnh vào mặt Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân không tránh không né, cố gắng chịu đựng cái tát này, gò má bên mặt nhất thời đỏ bừng và sưng vù lên.

Đột nhiên, tất cả mọi người đứng nhìn đều sững sờ.

“Cái tát này là tôi thay con gái đánh anh.”

 
 
Chương 1694


CHƯƠNG 1694

Lạc Thanh Hiền nhìn Lý Thế Nhân, giọng điệu vô cùng bình tĩnh. .

Hình ảnh đó, làm rung động sâu vào trong nội tâm tất cả mọi người có mặt.

Dù là mấy người Vương Nhất, Lý Khinh Hồng hay là người những qua đường, trái tim đều nhảy lên.

Biết Lý Thế Nhân là ai, cũng không ngờ, vợ chồng bọn họ gặp lại chuyện đầu tiên, chính là bị Lạc Thanh Hiền tát một cái.

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Lý Thế Nhân là ai chứ?

Gia chủ nhà họ Lý vương tộc Yên Đô!

Có thể nói là nhân vật lớn đứng trên đỉnh quyền lực của Yên Kinh Thế mà lại bị tát một cái rồi sao?

Nhưng mà nghĩ đến người tát Lý Thế Nhân là phụ nữ, vốn là vợ của ông ấy, thì giải thoát rồi.

Lý Thế Nhân có thể không ai bì nổi, một bước lên mây, nhưng mà trước mặt một người, vĩnh viên hèn mọn như con kiến hôi.

Người đó, chính là Lạc Thanh Hiền.

Người qua đường lại khiếp sợ vì hành động của Lạc Thanh Hiền.

Lý Thế Nhân từ trong Rolls-Royce bước ra, vậy chính là chủ xe Rolls-Royce.

Mấy người bọn họ đập phá đèn xe Rolls-Royce, không xin lỗi thì thôi, thế mà còn ra tay đánh người?

Có còn thiên lý nữa hay không?

Lạc Thanh Thủy ngây ngốc nhìn thật lâu, đợi tỉnh lại, đột nhiên kích động kêu một tiếng.

“Chị, đánh hay lắm!”

Từ trong mắt Lạc Thanh Thủy, tất cả mọi người thấy được một cảm giác sùng bái phát ra từ nội tâm ~ giống như là thiếu nữ mù quáng theo đuổi idol vậy.

Ở Yên Kinh, Lạc Thanh Hiền chính là ngôi sao duy nhất.

Đàn ông quỳ dưới váy thạch lựu của bà, như cá chép vượt sông, nhiều vô số kể.

Lý Thế Nhân, chỉ là một con cá duy nhất có thể vượt long môn mà thôi.

May mắn hơn một chút.

Ngụy Thương Kiều trốn trong xe, lạnh run.

Xuyên qua cửa kính chắn do, bà ta nhìn thấy Lạc Thanh Hiền đánh chồng mình rất rõ ràng.

Bà ta rất tức giận, nhưng bà ta cũng không dám lao ra đối chọi gay gắt với Lạc Thanh Hiền — cho bà ta mười năm nữa, bà ta cũng không có lá gan đó.

Bà ta đến cùng cũng là một người từ ngoài vào, cho dù bò lên đến độ cao như bây giờ, trước mặt vợ cả, bà ta cũng chỉ là một con quạ.

Phấn nộ, sợ hãi, loại tâm trạng mâu thuấn này tràn ngập trong lòng bà ta.

Mà Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, thì lại có chút có chút như đã qua mấy đời nhìn hình cảnh tượng này.

Nhất là Lý Khinh Hồng.

Cô biết rõ, cái tát này, là Lạc Thanh Hiền đánh thay cô.

Cái tát này, cô đợi quá lâu quá lâu.

Nhưng mà may mắn, cô đợi được rồi.

Bị Lạc Thanh Hiền đánh, Lý Thế Nhân không chút tức giận, ngược lại, ông ta cười lên.

“Đánh hay lắm.
 
Chương 1695


CHƯƠNG 1695

Người xung quanh hoài nghỉ lỗ tại mình nghe nhầm, khuôn mặt mờ mịt.

Người này đầu óc có vấn đề sao?

Bị đánh còn nói đánh hay lắm.

Trong ba chữ kia chứa đựng cảm xúc gì, chỉ có Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền biết.

Trên mặt Lý Thế Nhân mang theo vui vẻ như trút được gánh nặng.

Cái tát này, hai mươi năm trước ông đã nên nhận lấy.

“Hoàn tục rồi?”

Lý Thế Nhân mỉm cười nhìn Lạc Thanh Hiền, hỏi.

Lạc Thanh Hiền nhàn nhạt gật đầu: “Hoàn tục vì con gái tôi.”

Lý Thế Nhân lắc đầu: “Con bé không phải con gái bà, con bé là chúng ta cướp được.

Lời này vừa nói ra, Lạc Thanh Hiền lập tức rơi vào trầm mặc.

Bà đương nhiên không quên, bà không có khả năng sinh con, Lý Khinh Hồng là bà “cướp” được.

“Chính bởi vì thế, cho nên bây giờ tôi mới muốn dùng hết sức đền bù cho con bé.”

Sau nửa ngày, Lạc Thanh Hiền vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh nói: “Ông không thể ép con bé làm chuyện nó không muốn làm.’ “Nhất là, con bé vừa mới mang thai, cháu gái tôi có rồi, còn muốn thêm đứa cháu trai, con cháu đầy đàn.”

Càng nói, nụ cười trên mặt Lạc Thanh Hiền càng biến mất, thay vào đó, là một vẻ nghiêm túc.

Bà thừa nhận sự tồn tại của Vương Tử Lam, đồng nghĩa với việc đứng về phía Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Lý Thế Nhân nhíu nhíu mày, nói: “Bà hắn là hiểu, tôi là gia chủ nhà họ Lý, tôi phải phụ trách cho gia tộc của mình”

Không ngờ, khóe miệng Lạc Thanh Hiền lại cong lên một nụ cười chế nhạo.

“Đó là tôi bố thí cho ông.”

Uỳnh!

Lời này vừa dứt, biểu tình trên mặt Lý Thế Nhân biến mất.

Ai cũng cảm nhận được, không khí bốn phía đang từng chút từng chút cứng lại.

Lý Thế Nhân tức giận.

Vương Nhất định tiến lên, sợ Lý Thế Nhân sẽ tổn thương Lạc Thanh Hiền.

Lý Khinh Hồng lại kéo anh lại, lắc đầu.

“Anh quên mất bà ấy là ai rồi sao?”

Vương Nhất giật mình, đột nhiên nhớ ra, Lạc Thanh Hiền đã từng là đệ nhất mỹ nhân!

Trời cao cho bà tài hoa và vẻ ngoài, rồi lại cho bà một trò cười lớn.

Không thể sinh đẻ.

Một người phụ nữ không có năng lực sinh đẻ, khó trèo lên cao được.

Nhưng mà vấn không ảnh hưởng mọi người e ngại bà, kính ngưỡng bà.

Kể cả Lý Thế Nhân.

Nếu như không phải Lạc Thanh Hiền rời khỏi Yên Kinh, căn bản Lý Thế Nhân không có cơ hội quật khởi.

 
 
Chương 1696


CHƯƠNG 1696

Đổi lại mà nói, đây là Lạc Thanh Hiền bố thí cho Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân không có dây dưa quá nhiều ở vấn đề này, mà nhìn Lạc Thanh Hiền hỏi: “Tôi không ngờ chúng ta gặp lại thế mà đầy mùi thuốc súng.”

“Vậy thì bỏ qua cho con gái ông, cũng bỏ qua cho chính mình đi.

Lạc Thanh Hiền nhàn nhạt nói: “Hơn hai mươi năm trước ông vì gia tộc, đã trở thành một kẻ ác, không cần phải làm lại lần nữa.”

“Lần đầu tiên tôi là đồng lõa, nhưng mà lần thứ hai, tôi muốn chuộc tội.”

Lý Thế Nhân trầm mặc một lúc, cuối cùng vấn lắc đầu một cái, khẽ thở dài.

“Thanh Hiền, cuối cùng chúng ta cũng trở thành kẻ địch.”

Đàm phán thất bại, ánh mắt Lạc Thanh Hiền trở nên sắc bén: “Tôi đã chuẩn bị rồi.”

“Nhưng mà, bà lấy cái gì đến ngăn tôi?”

Lý Thế Nhân nhàn nhạt nhìn bà, hỏi: “Thế cục của Yên Kinh đã không còn như xưa nữa rồi, bà vừa mới hoàn tục, cho dù về nhà họ Lạc, người cầm quyền nhà họ Lạc bây giờ, cũng sẽ không cam lòng giao quyền lợi ra cho bà, bà không có chút cơ hội nào.”

Trong giọng nói Lý Thế Nhân nồng đậm tự tin.

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng trở nên nặng nẽ.

Quả thật, Lạc Thanh Hiền bây giờ, chỉ là một cái tên mà thôi, không có chút thực quyền nào.

Ngay cả đại biểu nhà họ Lạc đến Giang thành, cũng muốn dựa vào địa vị của em gái.

Đại khái cũng cảm thấy Lạc Thanh Hiền đã trở thành “bình hoa” rồi đi.

Nhưng mà, Lạc Thanh Hiền lại nở nụ cười.

Nụ cười này, phong tình vạn chủng, giống như năm tháng quay lại Yên Kinh hai mươi ba năm trước.

Lúc đó, bà vẫn là đệ nhất mỹ nhân cao cao tại thượng.

Ngay cả Ngụy Thương Kiều trong xe cũng không thể không thừa nhận, trước nhan sắc này, bà ta căn bản không cùng một hàng với Lạc Thanh Hiền.

“Bà cười cái gì?”

Lý Thế Nhân cau mày nói.

“Cười ông tự phụ.”

Lạc Thanh Hiền cười nói: “Ai bảo tôi muốn đấu với ông?”

“Tôi chỉ là một người bình thường vừa mới hoàn tục, tiền tài, quyền lợi, tôi đều không muốn, tôi chỉ muốn niềm vui quây quần, sẽ có người đấu với ông, huống hồ, ông không nhất định đấu lại được người đó.”

Lời nói này của Lạc Thanh Hiền cũng đã đủ rõ ràng, ánh mắt Lý Thế Nhân cũng trở nên sắc bén, quay đầu, nhìn về phía Vương Nhất ở bên cạnh Lý Khinh Hồng.

“Bà nói cậu ta?”

Lý Thế Nhân chỉ vào Vương Nhất, hỏi.

“Chẳng lẽ còn không đủ sao?”

Giọng nói của Lạc Thanh Hiền đột nhiên cao lên một quãng tám, tràn ngập uy nghiêm bê nghẽ thiên hạ.

Ánh mắt của bà sắc bén nhìn chằm chằm vào Lý Thế Nhân: “Cậu ấy là con rể của chúng ta, nhưng lùi một vạn bước mà nói, lúc ông ở cái tuổi của cậu ấy, ông đang làm gì? Giặt quần áo nấu cơm? Lau nhà làm giúp việc?”
 
Chương 1697


CHƯƠNG 1697

Ngôn từ Lạc Thanh Hiền sắc bén, khí thế như muốn đè Lý Thế Nhân xuống.

Dù là Lạc Thanh Thủy hay là Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều có một loại lôi giác.

Dù là Lạc Thanh Hiền vừa mới hoàn tục, Lý Thế Nhân đã là người đứng đầu nhà họ Lý, nhưng vần bị Lạc Thanh Hiền ăn đến gắt gao như trước.

Dưới sự chất vấn của Lạc Thanh Hiền, Lý Thế Nhân lập tức rơi vào trong trầm mặc.

Hồi lâu sau, ông ta mới nhàn nhạt liếc nhìn Vương Nhất, thản nhiên nói.

“Có lẽ bà nói đúng, ở cái tuổi của cậu ta, tôi không thể nào bì được với cậu ta, nhưng mà trên thế giới chỉ có một Lý Thế Nhân.”

Lời này là nói, Vương Nhất vĩnh viễn cũng không đạt được đến thành tựu của ông ta.

Lý Khinh Hồng không phục nói: “Sau này Vương Nhất nhất định sẽ vượt qua ông, công ty của tôi, cũng sẽ vượt qua nhà họ Lý”

Đối với cái này, Lý Thế Nhân chỉ cười.

Công ty của Lý Khinh Hồng đã làm đến rất lớn rồi, hơn nữa còn mở chỉ nhánh, nhưng mà so với tập đoàn Bắc Điện của nhà họ Lý mà nói, chênh lệnh như khe rãnh với đại dương.

“Ông không tin?”

Vương Nhất đột nhiên hỏi.

Lý Thế Nhân không trực tiếp trả lời Vương Nhất, chỉ là nói: “Đợi công ty mấy đứa, lúc nào đứng đầu Giang Chiết, thì lại hy vọng đến Yên Kinh.”

Vương Nhất cười lắc đầu.

Cho dù là đứng đầu Giang Chiết hay là đứng đầu Yên Kinh, với anh mà nói, chắng qua chỉ là một câu nói.

Chỉ là anh không muốn đạt đến nhanh như vậy, Lý Khinh Hồng sẽ không chấp nhận kết quả như vậy.

Cho nên chỉ có thể đi từng bước một.

“Ông cứ chờ xem, tập đoàn Lệ Tinh sau này sẽ tiến ra cả nước ngoài, tên sẽ vang khắp thế giới.”

Vương Nhất nhẹ giọng nói.

Lạc Thanh Hiền nghiêm túc nói: “Lý Thế Nhân, nể mặt chúng tôi đã từng có một đoạn tình vợ chồng, tôi khuyên ông một câu, đừng xem thường cậu ta.”

“Trước kia, tôi cũng xem thường ông giống vậy, làm tôi phải trả một cái giá nặng nề, bây giờ, người trẻ tuổi này, càng có thiên phú hơn ông.

Lý Thế Nhân khoát khoát tay: “Đi xa rồi, con bé là con gái tôi, đứa bé trong bụng, phải xóa sạch!”

Vương Nhất cười cười: “Ông có đi được không?”

“Hửm?”

Lý Thế Nhân đột nhiên nhìn về phía cách đó không xe, một đám đàn ông mặc đồng phục đi đến, nhanh chóng bao vây nơi này.

“Đều nhìn cái gì vậy, đều tránh ra.

Lập tức đuổi tất cả những người qua đường vây xem.

Hiện trường dựng lên chướng ngại vật.

Người đàn ông thanh niên đứng đầu đi đến, trong túi áo anh ta còn có một gói thuốc lá.
 
Chương 1698


CHƯƠNG 1698

Bên trên hộp thuốc lá là hình một cây súng bắn tỉa, nhìn qua cũng biết không phải là thuốc bình thường.

Mà là thuốc là cung cấp đặc biệt cho chiến vực, là loại có bao nhiêu tiền cũng không mua được…

Nhưng mà bao bì vẫn chưa được mở ra, rõ ràng cho thấy chủ nhân không nố hút, nhưng mà lại nghĩ muốn cho người khác biết đây là thuốc lá cung cấp đặc biệt cho chiến vực, cho nên để trong túi khoe khoang.

Người thanh niên làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng vừa nhìn thấy Vương Nhất, lập tức hoảng sợ, thiếu chút nữa đã kêu lên “Chào anh Vương” rồi.

Chính là người có “thể chất nổi tiếng” quen biết ở trong hội bạn học của Lý Tuyết Nhi trước kia, Châu Phong.

Bị một ánh mắt của Vương Nhất ngăn lại.

“Có chuyện gì?”

Châu Phong giải quyết việc công.

Vương Nhất châm một điếu thuốc: “Cũng không có gì, chỉ là dì nhỏ của tôi…”

Phát hiện ánh mắt sắp giết người của Lạc Thanh Thủy, Vương Nhất vội vàng đổi giọng: “Chị của tôi không cẩn thận đập đèn xe của một chiếc Rolls-Royce, cậu xem việc này giải quyết thế nào, phải bồi thường bao nhiêu tiền?”

Châu Phong lập tức nói: “Chuyện này không phải chuyện cục tôi quản lý, nhưng mà, chuyện rất nhỏ, mọi người có thể lựa chọn giải quyết riêng, hoặc là đến bộ phận giao thông đăng ký.

“Bồi thường? Bồi thường cái gì?”

Lạc Thanh Thủy không quan tâm nữa: “Bọn họ bắt cháu gái tôi đi, tôi làm bọn họ dừng lại còn không được sao?”

Nghe vậy, chân mày Châu Phong cau lại: “Có việc này?”

Ban ngày ban mặt bắt người, vấn đề này lớn rồi.

Ngụy Thương Kiều sợ chuyện ồn ào lớn lên, lén lúc móc ra một xấp tiền đưa cho Châu Phong: “Chúng tôi là người nhà họ Lý ở Yên Kinh, con bé là con gái của chúng tôi…”

Châu Phong nghiêm túc từ chối: “Thực xin lỗi, chuyện này ở chỗ chúng tôi không thông được, không cần biết mấy người từ đâu đến, đều phải đi một chuyến!”

“Cô đủ rồi!”

Liên quan đến chuyện bắt người trên đường, nghiêm trọng đến mức có thể dân đến nghỉ ngờ “bắt cóc”.

Ngụy Thương Kiều còn có ý đồ hối lộ, tội càng thêm một bậc.

Lý Thế Nhân lập tức quát bảo Ngụy Thương Kiều dừng lại.

Nguy Thương Kiều cũng sợ hãi, cả người run lên.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều cuối cùng cũng bị đưa đi.

Lúc Lý Thế Nhân đi qua trước mặt Lạc Thanh Hiền, Lạc Thanh Hiền cười cười: “Tôi nói rồi, xem thường cậu ta, ông phải chịu khổ.

Lý Thế Nhân không nói thêm gì, chỉ nói với Vương Nhất: “Đưa ba vợ mình vào đồn, cậu là người đầu tiên.”

Vương Nhất cười cười: “Nhưng mà tôi sẽ không nói xin lõi.”

Vương Nhất biết, bọn họ sẽ không sao, sẽ được thả ra rất nhanh.

Nhưng mà mục đích của Vương Nhất, chính là để bọn họ chịu chút đau khổ.

Nói cho bọn họ biết, nơi đây là Giang Thành, không phải là Yên Kinh.
 
Chương 1699


CHƯƠNG 1699

Nhưng mà, chiếc xe Rolls-Royce này phải bị giam lại rồi.

Mặt khác, Lạc Thanh Thủy cũng phải bồi thường 2 tỷ 4, để sửa chữa.

Nhưng mà chút tiền ấy đối với Lạc Thanh Thủy mà nói chỉ như chín con trâu mất một sợi lông.

“Anh Vương!”

Người vừa đi, Châu Phong lập tức kích động đi đến trước mặt Vương Nhất, lễ phép chào hỏi.

Anh ta kích động, thế mà có thể gặp được Vương Nhất ở đây.

“Sao anh lại ở chỗ này?”

Vương Nhất cười hỏi.

Vừa rồi anh là nhìn thấy Châu Phong đã đến, cho nên mới để Châu Phong xử lý chuyện này.

“Tôi thăng chức rồi!”

Châu Phong kích động nói: “Vốn hôm nay là ngày nghỉ, nhưng mà nhận được thông báo của cấp trên, nói cách tôi 200 mét xảy ra một chuyện đập phá xe ác ý, xe bị đập phá còn là xe sang, nên tôi mới đến xem một chút, không ngờ lại gặp được anh Vương.’ “Chúc mừng.”

Vương Nhất cười chúc mừng một câu, Châu Phong lại kích động đến không ổn.

Đột nhiên, anh ta nhớ ra cái gì đó, vội vàng móc thuốc lá cung cấp đặc biệt trong túi áo ra, thế mà lại mở bọc gói ra, đưa cho Vương Nhất. “Anh Vương, thuốc lá này ban đầu là anh tặng cho tôi, tôi cảm thấy quý giá vân luôn không nỡ hút, chỉ có lúc có mặt anh mới hút”

Nghe vậy, Vương Nhất bị chọc cười.

“Nào khoa trương đến vậy? Nếu như cậu thích, tôi cho người đưa cho cậu một đống.”

Đanng muốn nhận thuốc lá, nhìn ánh mắt có chút tức giận của Lý Khinh Hồng, anh lập tức trả lại.

“Tôi không hút đâu, bà xã mang thai.”

“Bà xã.

Châu Phong nhìn về phía Lý Khinh Hồng, lập tức giật nảy mình, rất cung kính cúi chào Lý Khinh Hồng.

“Chị là chị gái của Tuyết Nhi sao, chào chị dâu!”

“Tôi là Châu Phong cục quản lý, chị gọi tôi Tiểu Châu là được!”

Một tiếng “Chị dâu”, gọi đến mức Lý Khinh. ¡ Hồng cả người không được tự nhiên, vội vàng bảo Châu Phong không cần câu nệ, tự nhiên một chút.

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy nhưng lại nhìn thuốc lá trong tay Châu Phong thất thần.

Lạc Thanh Thủy vốn có hút thuốc, đương nhiên biết rõ độ quý giá của loại thuốc này.

Lạc Thanh Hiền không hút thuốc lá, nhưng mà bà ở vị trí cao lâu, cũng biết thuốc lá cung cấp đặc biệt bao nhiêu tiền cũng mua không được.

Thuốc lá này là Vương Nhất cho Châu Phong, chẳng lẽ, Vương Nhất có bối cảnh ở chiến vực?

Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy đồng thời thâm nghĩ, có bối cảnh chiến vực, này có thể xem như là bối cảnh thông thiên rồi.

Nói thế này đi, chín vương tộc lớn, đụng độ với những người quân đại viện kia, nên tỏ vẻ đáng thương vân phải tỏ vẻ đáng thương.

“Cậu đi làm việc đi.”
 
Chương 1700


CHƯƠNG 1700

Vương Nhất đuổi Châu Phong đi, sau đó thì đi đón Lạc Thanh Hiền và Lạc Thanh Thủy.

Đúng giờ cơm, bọn họ vào một nhà hàng tây phù hợp nói chuyện.

Lúc nói đến mục đích đến Giang Thành thì vẻ mặt của Lạc Thanh Thủy có chút nặng nề.

“Nhà họ Lạc cũng là đến vì đại hội Bắc Cảnh, nhưng mà, không phải là vì tranh vị trí thứ nhất, mà là vì nhắm vào nhà họ Tần vương tộc.

“Nhằm vào nhà họ Tần vương tộc?”

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng sững sốt một chút.

“Đúng.”

Sắc mặt Lạc Thanh Thủy rất nghiêm túc, nói ra một bí mất: “Kỳ thật không chỉ mỗi nhà họ Lạc chúng tôi, nhà họ Lý, nhà họ Vương, nhà họ Diệp, đều nói là đến vị trí thứ nhất, nhưng đến cũng vấn là vì nhắm vào nhà họ Tần.

“Vì sao?”

Vương Nhất hỏi.

Lạc Thanh Hiền nói: “hai đứa hẳn là cũng nghe được tiếng gió rồi, chủ trì đại hội Bắc Cảnh là người thủ hộ Tây Cảnh Mục Lang.

Mà quan hệ giữa Mục Lang và nhà họ Tần người bình thường không thể so được, những vương tộc khác cũng hoài nghĩ, Mục Lang liệu có hành động mờ ám, bảo vệ nhà họ Tần một đường lên vị trí đứng đầu.”

Vương Nhất nhíu mày lại: “Mục Lang không dám đâu?”

Người thủ hộ tứ đại cảnh, môi một cảnh đều phải phụ trách trấn thủ biên cương của mình Cho dù cảnh nào thất thủ, cũng sẽ mang đến tai nạn khó có thể tưởng được.

Đây cũng là nguyên nhân Vương Nhất cảm thấy Mục Lang không dám.

Lạc Thanh Thủy lại không nghe ra được ý tứ trong lời nói của Vương Nhất, vân không thể lạc quan như trước.

“Ai đoạt được vị trí thứ nhất, có thể trở thành người thủ hộ Bắc cảnh, này đối với gia tộc mà nói, có rất nhiều lợi ích, nếu như nhà họ Tần đoạt được ví trí đứng đầu, nhà họ Tần sẽ nhảy lên, đứng đầu vương tộc, đối với các gia tộc khác mà nói, là cực kỳ bất lợi.

Biểu cảm trên mặt Vương Nhất dần dần thu lại.

Chẳng biết tại sao, anh luôn luôn cảm thấy, sau lần đại hội Bắc Cảnh này, sẽ xuất hiện chuyện lớn ảnh hưởng đến sự rung chuyển của toàn cục.

“Cho nên, có một người, thông báo riêng cho tất cả gia tộc tham gia, nhà họ Vương, nhà họ Diệp và nhà họ Lạc, liên hợp lại đối kháng với nhà họ Tần.”

Lạc Thanh Thủy nói.

Nghe vậy, Vương Nhất giật mình: “Người này là ai?”

Lạc Thanh Thủy lắc đầu: “Vẫn không biết, nhưng có thể khẳng định, người đó là một người trong ba gia tộc lớn.”

Mắt Vương Nhất hơi híp lại, giữ bí mật danh tính, rõ ràng là không muốn để người khác biết.

Lý Khinh Hồng đột nhiên hỏi: “Vì sao nhà họ Vương không nằm trong đó.

Lúc này Vương Nhất mới phát hiện, vương tộc đến Giang Thành tổng cộng có năm nhà, chỉ có nhà họ Lý không bị tính vào.

Lạc Thanh Thủy lắc đầu: “Hai đứa không chú ý dân đầu nhà họ Lý là ai sao? Lý Thế Nhân đó!”

“Địa vị của người tổ chức kia cho dù có ngồi ngang hàng với Lý Thế Nhân, Lý Thế Nhân cũng không nghe người đó.”
 
Chương 1701


CHƯƠNG 1701

Mọi người gật gật đầu, ngâm lại cũng phải.

“Hơn nữa, hai đứa chẳng phải đại biểu cho nhà họ Lý sao?”

Lời nói của Lạc Thanh Thủy thay đổi, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Quả thật, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất, cũng đã từng đại biểu cho nhà họ Lý.

Nếu quả thật muốn tính, cũng là đại biểu nhà họ Lạc.

Ai bảo Lý Khinh Hồng một mình chiếm cứ hai vương tộc đây?

Lý Khinh Hồng áy náy cười cười: “Bọn con không tham gia đại hội Bắc Cảnh…”

“Không, hai đứa phải tham gia.”

Lời nói của Lý Khinh Hồng còn chưa dứt, một giọng nữ bình tĩnh truyền đến.

Giọng nói quen thuốc, làm cho sắc mặt . Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều thay đổi.

Chỉ thấy ở chỗ cửa lớn nhà hàng, một người phụ nữ mặc sườn xám cổ điển màu tím chậm rãi đi đến.

“Diệp Thúy Như?”

Nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Lý Khinh Hồng càng kinh ngạc đến kêu lên.

Lạc Thanh Hiền chưa từng gặp Diệp Thúy Như, Lạc Thanh Thủy lại từng gặp Diệp Thúy Như: “Cô chính là người tổ chức đứng sau kia?”

“Là tôi.”

Diệp Thúy Như tự nhiên nhẹ nhàng thừa nhận, rất tùy ý ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất.

Như vậy, bên trái Vương Nhất là Lý Khinh Hồng, bên phải là Diệp Thúy Như.

“Cô lại đến làm cái gì?”

Bởi vì lần trước hãm hại cô ta, Lý Khinh Hồng rất cảnh giác với Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như thản nhiên nói: “Lần này, tôi không phải là vì bản thân mình, mà là vì lợi ích của mọi người.”

“Bao gồm cả cô.”

Diệp Thúy Như chỉ vào Lý Khinh Hồng, thản nhiên nói.

Diệp Thúy Như nói ra lợi và hại trong đó.

“Bây giờ Bắc Cảnh còn chưa bắt đầu, các gia tộc lớn tham gia có cường giả nào còn chưa biết, nhưng mấu chốt là, người nào cũng biết nhà họ Tần có quan hệ tốt với người thủ hộ Tây Cảnh, cô dám nói trong chuyện này không có mờ ám sao?”

“Một khi nhà họ Tần trở thành người thắng đại hội Bắc cảnh, sẽ nhảy lên vị trí đứng đầu chín vương tộc lớn, đến lúc đó tất cả thế lực có thù hận với nhà họ Tần, đều bị lọt vào vòng thanh trừ đầu tiên!”

Lạc Thanh Thủy gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời này của Diệp Thúy Như.

Ánh mắt Lạc Thanh Hiền lại hơi nheo lại, từ trên người Diệp Thúy Như, bà ngửi được một loại cảm giác rất nguy hiểm.

“Chín vương tộc lớn, ai cũng không yếu hơn ai, trong lúc giúp đỡ nhau có va chạm là đương nhiên, nhưng mà, cái đó liên quan gì đến con gái tôi?”

Lạc Thanh Hiền giọng điệu bình thản chất vấn, liếc mắt đã nhìn thấy sơ hở trong lời nói của Diệp Thúy Như.
 
Chương 1702


CHƯƠNG 1702

Diệp Thúy Như cười cười: “Không hổ là đệ nhất nữ vương, bà nói không sai, giữa nhà họ Tần và Lý Khinh Hồng không có thù hận gì, nhưng mà với Vương Nhất, lại có mối thù lớn không thể nào hòa giải được!”

“Vương Nhất?”

Lập tức, ánh mắt mọi người tập trung lên người Vương Nhất.

Ngay cả bản thân Vương Nhất, cũng nheo mắt lại, trong mắt xẹt qua một chút sắc nhọn.

“Cô biết tôi?”

Vương Nhất nhìn chẳm chằm vào Diệp Thúy Như, có hàm ý hỏi.

Diệp Thúy Như mỉm cười lắc đầu: “Không điều tra rõ, nhưng mà sau khi quay về nhà họ Diệp, quyền lợi của tôi lớn hơn nhiều, cũng tra được không ít dấu vết để lại.”

“Nói ra nghe xem.”

Ánh mắt Vương Nhất rét lạnh.

Kim Thúy Như trước kia, anh có thể không để trong lòng.

Nhưng mà Diệp Thúy Như nhà họ Diệp, anh không thể xem thường như vậy.

Người vấn là người đó, nhưng mà thân phận và bối cảnh, mạnh hơn không chỉ là một chút.

Đây đối với Diệp Thúy Như mà nói, quả thật như hổ thêm cánh.

Diệp Thúy Như ném ra một xấp tài liệu, cùng với bức ảnh chụp năm năm trước: “Xem hết mấy cái này, mấy người sẽ hiểu.”

Vương Nhất cầm tấm hình kia xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Sắc mặt Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Thủy cũng thay đổi.

Bức ảnh này là một bức ảnh chụp chung trong bộ đội, khoảng chừng mấy trăm người.

Mà mọi người nhìn qua đã thấy được Vương Nhất.

Đương nhiên, còn có Tần Hồng Long nhà họ Tần.

“Vương Nhất, cùng một khóa với Tần Hồng Long?”

Khuôn mặt Lý Khinh Hồng không thể tưởng tượng được.

Lạc Thanh Thủy cũng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không tin.

Thì ra, từ năm năm trước, Vương Nhất đã có qua lại với với nhà họ Tần rồi.

“Đúng, bọn họ là cùng một khóa.”

Diệp Thúy Như khẽ cười; “Bọn họ đều quen một người nữ duy nhất, một người tên là Khương Nhã My, cuồi cùng, Tần Hồng Lon bị đánh gãy một chân, hung thủ chính là Vương Nhất.”

“Mối thù này, đủ chưa?”

Diệp Thúy Như nhếch mép, nụ cười trên mặt có ý tứ sâu xa.

Sắc mặt Lý Khinh Hồng thật sự không tốt, có một chút ghen tị, nhưng càng nhiều hơn là, cảm thấy khiếp sợ với chuyện này.

“Nói đến, hình như lần đó mấy người đến nhà họ Lý thì Tân Hồng Long cũng ở đó, lúc đó ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhất cũng rất không đúng, một vẻ sớm đã quen biết, thì ra là như vậy…”

Lạc Thanh Thủy bừng tỉnh.

Mà Lạc Thanh Hiền cũng hiểu rồi.

Giữa hai người vốn là huyết hải thâm cừu.

Kẻ thù gặp mặt, vô cùng đỏ mắt, Tần Hồng Long đương nhiên phải nhắm vào Vương Nhất rôi.
 
Chương 1703


CHƯƠNG 1703

Vương Nhất trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn về phía Diệp Thúy Như, ánh mắt lại lần nữa bình tĩnh: “Có thể tra được đến loại chuyện này, cô thật sự không phải là người bình thường.”

“Không sai, chân Tần Hồng Long, là tôi đánh gãy.

Vương Nhất thoải mái thừa nhận: “Nhưng mà phải chỉnh một chút, hai cái chân anh ta đều bị đánh gãy, cái chân còn lại, cũng là tôi đánh gãy.”

Uỳnh!

Lời này vừa nói ra, Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy không thể tưởng tượng được mà mở to hai mắt nhìn, ngay cả lời nói cũng không thốt ra được.

Ngay cả ánh mắt của Lạc Thanh Hiền, cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt còn vô cùng nặng nề.

Ngay cả bà cũng cảm thấy chuyện này lớn, có thể thấy được hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

“Chính là trong buổi tiệc gia đình, cái lần Ngụy Thương Kiều trúng độc phấn hoa kia.

So với mọi người, Vương Nhất rõ ràng rất bình tĩnh, giống như căn.bản không để Tần Hồng Long ở trong mắt.

“Anh ta sắp xếp hãm hại tôi, tôi đương nhiên sẽ không bỏ qua cho anh ta, trên đường anh ta trở về nhà họ Tần, tôi dùng xe nghiền đứt chân còn lại của anh ta.’ Lý Khinh Hồng vô cùng chấn động, nửa ngày mới nói ra được một câu.

“Cho nên, ngày đó anh ra ngoài một chuyến, chính là đi trả thù Tần Hồng Long?”

“Không sai.

Vương Nhất gật gật đầu.

Cũng chính là lần đó, anh thu phục được Hồng Phật.

“Trời ạ, cháu rể, cháu biết địa vị của Tần Hồng Long ở nhà họ Tần không?”

Lạc Thanh Thủy nhìn Vương Nhất, không thể tin được nói.

“Không biết.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Vương Nhất trả lời rất dứt khoát.

Lạc Thanh Thủy nói ra địa vị của Tần Hồng Long ở nhà họ Tần cho Vương Nhất.

“Trước khi cậu ta gãy chân, cậu ta giống như Tần Vũ, đều là người nối nghiệp tương lai được nhà họ Tần bồi dưỡng.”

“Cho dù cậu ta gãy chân, cậu ta vứt kiếm từ võ, cũng có được thành tựu nhất định, chỉ đứng sau đại thiếu gia nhà họ Tần Tần vũ.

“Vậy thì có làm sao?”

Vương Nhất cười nhạt một tiếng, hồn nhiên như không: “Người con muốn đánh, cho dù là gia chủ nhà họ Tần, cũng đánh không trượt phát nào.”

Những lời này có thể nói là vô cùng cuồng vọng, ngay cả Diệp Thúy Như cũng cảm thấy da đầu hơi run lên.

Đây chẳng phải là nói, nếu như thật sự chạm đến điểm mấu chốt, anh ngay cả gia ¡ chủ nhà họ Diệp cũng có thể giết?

Lạc Thanh Hiền lại thưởng thức nhìn Vương Nhất: “Không ai bì nổi, có phong phạm của mẹ năm đó.’ Lý Khinh Hồng lập tức hung dữ lườm bà ta một cái.

Cô không muốn có tiền có quyền đứng đầu, cô chỉ muốn người một nhà bình bình đạm đạm sinh sống.
 
Chương 1704


CHƯƠNG 1704

“Lần đại hội Bắc Cảnh này, Tần Hồng Long cũng là đến cùng với Tần Vũ, át chủ bài lớn nhỏ, bọn họ cũng sẽ không quên thâm cừu đại hận giữa anh và nhà họ Tần.

Diệp Thúy Như rất nghiêm túc nhìn Vương Nhất, nói rất chân thành: “Trước kia anh ở trong bộ đội thì bọn họ không làm gì được anh, bây giờ anh xuất ngũ rồi, chỉ là một người bình thường, bọn họ muốn giết anh, dễ như trở bàn tay!”

Vương Nhất liếc nhìn cô ta một cái, cười nhạt nói: “Thoạt nhìn có vẻ cô rất không hy vọng tôi bị nhà họ Tần g iết chết.”

Diệp Thúy Như hoàn toàn không ngờ Vương Nhất lại dám trêu chọc mình, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Nhưng mà chần chờ một chút, cô ta thế mà lại không phủ nhận.

Cô ta căn răng nói: “Anh đối với tôi mà nói, là kẻ địch cũng là tri kỷ, tôi không hy vọng anh chết!”

Đây là lần đầu tiền Diệp Thúy Như biểu lộ tình cảm trực tiếp như vậy với Vương Nhất.

Lý Khinh Hồng lạnh nhạt nhìn, cô không sao cả, cho dù là sau này thế nào, Diệp Thúy Như cũng là bại tướng dưới tay cô.

“Cho nên, nhà họ Tần không thể lấy vị trí đứng đầu.”

Diệp Thúy Như nói: “Trong đó, cho dù là nhà họ Vương, hay là họ Lý, còn có nhà họ Lạc, cũng đều có cường giả đại biểu cho bọn họ xuất chiến, duy chỉ có nhà họ Diệp tôi không có.

Vương Nhất trâm mặc một lúc, hỏi: “Cho nên, vị trí đó là cô cố ý để lại cho tôi sao?”

“Đúng, tôi vẫn luôn chờ anh.”

Vì vậy, Vương Nhất nhìn về phía Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên vẻ mặt hòa hoãn nói với Vương Nhất: “Tự anh quyết định, nhưng mà em hy vọng anh biết, anh đã có gia đình rồi, việc gì cũng lượng sức mà làm.”

Cô biết rõ sự mạnh mẽ của Vương Nhất, nhưng mà thiên hạ rộng lớn, cường giả có nhiều, cô không hy vọng Vương Nhất liều mạng.

“Cảm ơn.

Vương Nhất cảm kích từ sâu trong lòng, sau đó nhìn về phía Diệp Thúy Như: “Cô thuyết phục được tôi, tôi đồng ý tham chiến.”

“Thật sao?”

Nghe Vương Nhất nói xong, trên mặt Diệp Thúy Như lập tức lộ ra nét mặt tươi cười.

Áp lực cực lớn đè lên người cô ta, cuối cùng cũng thành công rồi.

Vương Nhất lại nói tiếp: “Nhưng mà, tôi hy vọng cô hiểu, thành ý của cô không chút đáng giá, tôi không phải vì thành ý của cô mà ra tay.

Sắc mặt Diệp Thúy Như hơi cứng lại một chút, quay về bình thường, nhìn Vương Nhất, hỏi: “Chẳng lẽ không phải anh bởi vì lỡ như nhà họ Tần đoạt được vị trí đứng đầu, chuyện đầu tiên làm là trả thù anh sao?”

Vương Nhất cười lạnh một tiếng: “Chỉ là một nhà họ Tân, còn không đáng được tôi để vào mắt, cho dù bọn họ lấy được quán quần, bọn họ có thể làm khó dễ được gì tôi?”

Giọng nói Vương Nhất bình tĩnh, căn bản không để nhà họ Tần vào mắt, đừng nói Diệp Thúy Như, Lý Khinh Hồng, ngay cả Lạc Thanh Hiền, cũng có chút hoảng hốt.

Cho dù là Lạc Thanh Hiền hai mươi năm trước, cũng không dám nói loại lời này, Vương Nhất anh, dựa vào cái gì mà dám?

“Sau này đừng nói mấy lời mạnh miệng này nữa, con sẽ học xấu.”

Lý Khinh Hồng cau mày, nói với Vương Nhất một câu.
 
Chương 1705


CHƯƠNG 1705

Vương Nhất cười cười, không giải thích gì.

Anh đồng ý lời mời của Diệp Thúy Như, đương nhiên có nguyên nhân của mình.

Khắng định không phải là nhà họ Tần.

Nhà họ Tần lớn mạnh, trong mắt anh, vẫn không đâu vào đâu như trước.

Chính thức làm Vương Nhất để ý, là cái danh xưng “người thủ hộ Bắc Cảnh” này.

Một người thủ hộ chân chính, hắn là từ chiến trận mà ra, trải qua những kinh nghiệm máu và nước mắt.

Chỉ là một gia tộc từng thăng đại hội Bắc Cảnh, có thể phán định là người thủ hộ Bắc Cảnh?

Thật là buồn cười!

Chiến trường biến đổi trong nháy mắt, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nếu như chỉ bằng với một cái đại hội đã quyết định như vậy, vậy thì Bắc cảnh nhất định sẽ thất thủ.

Thân là Ẩn chủ, Vương Nhất đương nhiên sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

“Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần anh đồng ý, với tôi mà nói chính là thành công.”

Diệp Thúy Như từ trong nội tâm nói.

“Như vậy, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành.”

Diệp Thúy Như lại nói với Vương Nhất: “Ngăn cản nhà họ Tần, vấn là tất cả vương tộc cùng nhau đối đầu thì tốt hơn, sáng ngày mai, tôi chủ trì, đến lúc đó người của các gia tộc lớn cũng đến, hy vọng mọi người có thể đến tham gia.’ Lý Khinh Hồng có chút do dự, nhưng Vương Nhất lại thuận miệng đồng ý: “Được.

Lý Khinh Hồng lập tức nhìn anh một cái, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Cô cũng không muốn có liên quan đến người vương tộc Yến Đô.

Vương Nhất nắm tay cô, trấn an nói: “Không sao, tin tưởng anh.”

“Vậy thì ngày mai gặp.”

Diệp Thúy Như nói xong cũng rời khỏi nhà hàng, bước lên một chiếc xe.

Trong xe, Diệp Vô Ngân cười hỏi: “Thế nào, vân thuận lợi chứ?”

Diệp Thúy Như gật gật đầu: “Rất thuận lợi, anh ta đã đồng ý.”

Trên mặt Diệp Vô Ngân cũng lộ vẻ vui mừng: “Như vậy, nhà họ Diệp chúng ta cũng có cao thủ thay thế xuất chiến.”

Diệp Vô Ngân vô cùng có lòng tin với Vương Nhất.

Chợt nhớ đến cái gì đó, Diệp Vô Ngân nói với Diệp Thúy Như: “Cô chủ, trong dòng họ lại có người đến, nói là không yên tâm với hành động của cô, muốn đến bên cạnh đốc xúc.”

“Là giám thị đi?”

Diệp Thúy Như cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn hỏi: “Ai?”

“Diệp Ân Thi.”

Ăn cơm xong, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng cũng tạm biệt Lạc Thanh Hiền.

Trên đường trở về, ánh mắt Vương Nhất thâm sâu.

Vốn, anh căn bản không muốn tham gia loại đại hội này.

Cho dù cuối cùng ai đoạt được vòng nguyệt quế, anh cũng sẽ âm thầm sử dụng quyền lực không cho phép người đó đến Bắc Cảnh.

Nhưng mà bây giờ anh đổi ý rôi.
 
Chương 1706


CHƯƠNG 1706

Thân phận Ẩn chủ của anh, cũng đã che giấu đủ sâu rồi, cũng nên công bố ra công chúng rồi.

Đương nhiên, không phải là bản thân anh tuyên bố, mà là dùng thân phận khác trở thành “người thủ hộ Bắc Cảnh.”

Vừa đến khách sạn, Vương Nhất đã nhận được điện thoại của Lãnh Nhan.

“Thiếu chủ, có thời gian không, tôi muốn tâm sự với anh.

Vương Nhất nhíu nhíu mày, có chuyện gì không thể nói trong điện thoại sao?

Nhưng anh vẫn nói: “Được, cô ở đâu?”

Lãnh Nhan lập tức nói: “Thiếu chủ, tôi đến đón anh!”

Mười phút sau, xe của Lãnh Nhan đến.

Vương Nhất ngồi vào ghế sau: “Chuyện gì”

Hai tay Lãnh Nhan nắm chặt tay lái, thật lâu không nói gì.

“Cô làm sao vậy?”

Vương Nhất phát hiện tâm trạng Lãnh Nhan có chút không đúng, liền hỏi.

Tay Lãnh Nhan nắm tay lái thả lỏng một chút, qua kính chiếu hậu, Vương Nhất nhìn thấy Lãnh Nhan cười cười.

“Không sao, tôi chỉ là muốn hỏi một chút thiếu chủ, tôi đã theo thiếu chủ bao lâu rồi?”

“Hơn năm năm rồi đi, sao thế?”

Vương Nhất nói.

“Thì ra nhanh như vậy, năm năm rồi…

Lãnh Nhan đầu dựa vào ghế, nhìn ra bầu trời xanh thẳm nói.

“Năm năm này, tôi đối với thiếu chủ chỉ có cảm kích, tôi nguyện ý vì thiếu chủ làm bất kỳ chuyện gì, kể cả đi tìm chết.”

“Thiếu chủ từng nói, đây chính là yêu.”

Lãnh Nhan nhớ lại, nói: “Nhưng mà, thiếu chủ, anh vẫn không hoàn toàn yên tâm về tôi, đúng không?”

Âm thanh vừa dứt, Lãnh Nhan nhịn không được quay đầu lại, nhìn về phía Vương Nhất.

Vương Nhất lập tức ngây người, anh nhìn thấy trong ánh mắt đỏ như máu của Lãnh Nhan có cả nước mắt.

Lãnh Nhan rõ ràng khóc rồi.

Dần dần, Vương Nhất cũng hiểu Lãnh Nhan muốn nói gì, anh lập tức rơi vào trong trầm mặc.

Thật lâu sau, anh mới xin lỗi: “Thật xin lôi.”

“Vì sao? Cũng bởi vì tôi sinh ra ở “Võng Lượng” sao?”

Giọng nói chất vấn của Lãnh Nhan mang theo run rẩy, huyết lệ từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thiếu chủ, anh có lẽ người đàn ông duy nhất tôi thích trên thế giới này, tôi không.

yêu cầu cái gì xa vời, tôi chỉ hy vọng, có thể luôn làm cái bóng của anh, chẳng lẽ bây giờ ngay cả nguyện vọng ấy cũng không thỏa mãn được sao?”

“Lãnh Nhan.

Lúc tâm trạng Lãnh Nhan đang kích động thì Vương Nhất đột nhiên quát một tiếng dừng cô ta lại.

Sau đó, anh lấy một miếng ngọc lục bích từ trong túi ra, đặt vào trong tay Lãnh Nhan.
 
Chương 1707


CHƯƠNG 1707

“Miếng ngọc này, tặng cho cô, trước kia trên chiến trường đã cứu mạng tôi.”

Lãnh Nhan run rẩy nhận lấy, Vương Nhất bước xuống xe.

Chất liệu ngọc rất tốt, hơn nữa còn mang theo chút ấm áp, nhưng mà ở giữa miếng ngọc, lại có một hố sâu.

Một lần trên chiến trường, viên đạn bắn tỉa của quân địch xuyên qua lồ ng ngực Vương Nhất.

Nhưng mà lại chạm vào đúng trên miếng ngọc này, cứu Vương Nhất một mạng.

Kể từ đó, Vương Nhất xem miếng ngọc này trở thành bùa hộ thân, nhưng bây giờ lại đưa cho mình.

Nước mắt Lãnh Nhan là từng giọt từng giọt rơi xuống.

Cô ta đã hiểu được ý của Vương Nhất rồi, đạp chân ra, rời khỏi chỗ này.

Nhìn xe Lãnh Nhan đi xa, ánh mắt Vương Nhất vô cùng sâu.

Sau lưng một người phụ nữ mặt áo da đen không tiếng động xuất hiện, chính là Khương Nhã My.

Ánh mắt của cô ta cũng sâu xa nhìn theo xe của Lãnh Nhan, hỏi: “Như vậy thật sự được sao, cô ấy theo anh năm năm, anh làm như vậy, là đang tổn thương cô ấy.’ Vương Nhất nhìn không chớp mắt, giọng nói trầm thấp.

“Chính là vì cô ấy theo tôi năm năm, tôi mới nguyện ý tin tưởng lòng trung thành của cô ấy, chỉ là cô ấy khó bước qua được cửa ải của chính mình.”

“Tôi giao miếng ngọc đó cho cô ấy, cũng như giao cho cô ấy một nhiệm vụ, cô ấy phải hoàn thành thật tốt.”

“Đợi sau khi cô ấy hoàn thành nhiệm vụ quay về, tôi tự mình đón gió tẩy trần cho cô ấy.

Khương Nhã My như là hiểu ra cái gì, con mắt xinh đẹp kinh ngạc: “Anh muốn để cô ấy đi nằm vùng? Vậy quá nguy hiểm rồi!”

“Đây là cách tốt nhất để cô ấy vượt qua tâm ma của mình.

Vương Nhất thản nhiên nói: “Cô ấy sinh ra ở đâu, quật khởi ở chỗ đó, con chip nổ trong đầu chính là bế tắc, chỉ có chính cô ấy mới có thể bước ra được bước kia.”

“Cô ấy không chỉ là cái bóng của tôi, còn là ngọn kiếm sắc nhất của tôi.

Khương Nhã My đương nhiên hiểu ý của Vương Nhất.

Vương Nhất đã từng nói với cô ta Lãnh Nhan đến từ ‘Võng Lượng”.

Trong đầu mỗi một sát thủ của Võng Lượng đều được cài một quả bom bằng con chíp nhỏ.

Một khi bị chết hoặc tiết lộ bí mật của tổ chức, lệnh nổ sẽ được kích hoạt, lúc đó trái bom chíp sẽ nổ tung.

Trong đầu Lãnh Nhan cũng được cài một quả.

Chuyện này thì Vương Nhất cũng bất lực, cho dù là bác sĩ cũng không có cách nào.

Phá đi xây lại là nhiệm vụ mà Vương Nhất giao cho Lãnh Nhan.

Nội gián hai bên, đi vào bên trong nội bộ, không chỉ vì anh, phần nhiều là vì bản thần Lãnh Nhan.

Mặc dù hiểu ý của Vương Nhất, nhưng Khương Nhã My vấn cảm thấy cách này rất điên khùng.

Cô ta nhìn Vương Nhất bằng một ánh mắt thật sâu: “Anh làm như vậy, sẽ hại chết cô ấy.

“Còn có cách nào tốt hơn không?”

Vương Nhất thờ ơ chất vấn: “Kẻ địch ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, chúng ta nhất định phải làm chút gì đó, nếu không lần nào cũng bị đối phương giành trước, giống như cô vậy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom