Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1708


CHƯƠNG 1708

Khương Nhã My đột nhiên rơi vào trầm tư.

Cô ta biết Vương Nhất đang nói đến việc lần trước cô ta tự ý đi điều tra tung tích của Tiêu Minh, suýt nữa xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nếu như Vương Nhất không đến kịp lúc, cô ta sẽ bị chết vì mất máu quá nhiều.

“Nhưng, sao anh dám chắc bọn họ đã nhìn chăm chằm vào Lãnh Nhan?” Khương Nhã My không cam tầm hỏi.

“Đã nhìn chằm chăm từ lâu rồi.”

Vương Nhất thờ ơ nói: “Lúc trước, có một sát thủ dùng sâu tên là Hồng Phật đến từ tổ chức sát thủ dưới trướng ‘Võng Lượng tìm đến, nói bọn họ đã ra quyết định bắt Lãnh Nhan trở về từ lâu.”

“Chứng tỏ người của bọn họ đã thâm nhập vào, Hồng Phật bị bọn họ lợi dụng mà không hề hay biết, kết quả tốt nhất chính là hi vọng tôi và Lãnh Nhan trở mặt thành thù, mất đi sự bảo vệ của tôi, Lãnh Nhan một thân một mình đương nhiên sẽ bị bọn họ bắt đi”

“Đối phương nhất định đã từng tiếp xúc với Lãnh Nhan, mới khiến Lãnh Nhan bất an như vậy, tại sao tôi không tương kế tựu kế, để Lãnh Nhan làm thanh kiếm của tôi, đánh vào nội bộ?”

“Nhưng…

Khương Nhã My vấn lo lắng sau này Lãnh Nhan ở vào tình thế nguy hiểm.

Vương Nhất lại xua tay: “Không cần nói nữa, đây là chiến tranh, tôi là Ẩn chủ, không được làm trái quân lệnh!”

Cuối cùng Khương Nhã Mỹ không nói thêm gì nữa, thở dài, trong lòng cầu nguyện cho Lãnh Nhan.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Hội trưởng Hồng Giác Hải gọi La Văn-người xếp thứ chín trong mười cường giả mạnh nhất đến phòng làm việc.

“ông…

Hồng Giác Hải hình như muốn mắng La Văn, nhưng lời vừa đến bên miệng, vẫn nhịn xuống, thở dài.

“Đứa cháu trai La Hữu của ông đã bị tên Vương Nhất kia gi ết chết, tại sao ông không gi ết chết cậu ta? Hay ông cố ý bỏ qua cho cậu ta?”

Nói đến câu cuối cùng, khuôn mặt Hồng Giác Hải tràn đầy sự nghiêm túc.

Nếu như vậy, ông ta sẽ không bỏ qua cho La Văn.

La Văn lắc đầu: “Tôi không cố ý bỏ qua, mà là thật sự không phải là đối thủ của anh Vương.

Hồng Giác Hải đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Sao có thể, ông là cao thủ đứng thứ chín trong hiệp hội, lại không phải là đối thủ của cậu ta?”

“Không sai.”

La Văn nghiêm mặt nói: “Nên tôi cảm thấy cái chết của cháu tôi có phải có sự bất thường gì đó, một cường giả, sẽ không ra tay với người yếu hơn, chứ đừng nói đến chuyện giết người.”

Vẻ mặt Hồng Giác Hải không được tốt lắm: “Ông đang nghỉ ngờ về quyết sách của tôi sao?”

La Văn lập tức chắp tay: “Thuộc hạ không dám.”

“Được rồi, được rồi, ông ra ngoài trước đi.”

Hồng Giác Hải đột nhiên cảm thấy bực bội hất tay, đuổi La Văn đi.

Lúc này, một tên thuộc hạ đi vào, đưa đến một danh sách.
 
Chương 1709


CHƯƠNG 1709

“Hội trưởng, đây là danh sách võ giả đại diện các gia tộc tham gia đại hội Bắc Cảnh, xin ngài hãy xem qua.”

Đại hội Bắc Cảnh được tổ chức ở Giang Thành, hiệp hội võ đạo Giang Thành, đương nhiên cũng trở thành chủ nhà.

Bất kỳ danh sách cường giả đại diện cho các gia tộc tham gia đại hội nhất định phải thông qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của hiệp hội võ đạo.

Thân phận, những chuyện lúc trước đã trải qua là những điều quan trọng nhất.

Một khi có người ghét bỏ tiền án đều sẽ bị hủy bỏ tư cách.

“Ừ, để tôi xem.”

Hồng Giác Hải cầm lấy danh sách, xem một cách cẩn thận.

“Nhà họ Hạ, Nam Bắc quyền ngư phu.

“Nhà họ Lục, ông Phương.”

“Nhà họ Hồ, từ bỏ quyền…bỏ quyền?”

Lúc nhìn đến danh sách của nhà họ Hồ, mặt Hồng Giác Hải lập tức biến sắc: “Tại sao nhà họ Hồ lại từ bỏ quyền? Lúc trước không phải đã nói là Nam Bắc Song Đao xuất chiến sao?”

Tên thuộc hạ lau một hôi: “Cái này hả, hội trưởng, mấy ngày trước Nam Bắc Song Đao đã bị giết ở bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ Hồ.”

“Cái gì? Đã bị giết? Ai giết?”

Hồ Giác Hồng đứng bật dậy, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận.

“Là Vương Nhất.”

Brùm!

Cái tên này vừa được nói ra, Hồng Giác Hải đã lập tức nổi giận.

Đây đã là lần thứ ba ông ta nghe thấy cái tên này.

“Lại là Vương Nhất, cậu ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả sư đệ đồng môn của tôi cũng giết!”

Sát khí lượn lờ quanh người Hồng Giác Hải, ánh mắt vô cùng u ám.

Nếu như Vương Nhất ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Anh biết Nam Bắc Song Đao có quan hệ với Hồng Giác Hải, nhưng không ngờ lại là sư huynh đệ đồng môn.

“Hội trưởng, trước tiên hãy bình tĩnh, không cần nôn nóng, bên dưới đều là danh sách của Vương tộc ở Yên Đô.”

Thuộc hạ nhắc nhở, Hồng Giác Hải chỉ có thế cố gắng đè ngọn lửa trong lòng xuống, tiếp tục xem.

Xem hết Lý Thị, Vương thị, Tần thị, Lạc thị.

Lúc xem đến Diệp thị, Hồng Giác Hải đột nhiên sững sờ.

Chỉ thấy trong danh sách cường giả đại diện Diệp thị tham gia lại viết tên Vương Nhất.

“Lại là Vương Nhất, cùng với Diệp Thúy Như kia, đúng là không đặt tôi vào mắt!”

Khuôn mặt Hồng Giác Hải tràn đầy sự tức giận.

Sau đó, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ: “Đi, đi điều tra tất cả tài liệu, hồ sơ của Vương Nhất, tôi muốn xem xem, cậu ta lợi hại đến mức nào.”
 
Chương 1710


CHƯƠNG 1710

“Vâng!”

Tên thuộc hạ lập tức đi khám xét hồ sơ.

Lúc này Hồng Giác Hải mới có chút nguôi giận.

Ông ta phải điều tra ra được những chuyện trước đây của Vương Nhất, tốt nhất là có điểm đen, sau đó có thể không cho phép anh tham gia.

Thân là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, mặc dù ông ta không thể trực tiếp can thiệp vào quá trình của đại hội Bắc Cảnh, nhưng ghét bỏ Diệp Thúy Như vẫn có thể làm được.

Nhưng, lúc ông ta đang dương dương đắc ý, cửa đột nhiên bị mở ra.

Vân là một tên thuộc hạ, anh ta vội vội vàng vàng đi vào.

Trên mặt còn mang theo sự sợ hãi.

“Hội trưởng, không hay rồi, máy tính bị vi-rút rồi!”

“Cái gì? Tại sao máy tính lại bị virut?”

Nụ cười trên mặt Hồng Giác Hải lập tức biến mất, khóe mắt giật mạnh một cái.

“Tôi cũng không biết, tôi vừa điều tra hồ sơ về tên Vương Nhất kia, màn hình toàn là dấu hỏi, sau đó máy tính loạn lên, màn hình biến thành màu xanh!”

Hồng Giác Hải chạy ra ngoài xem, quả nhiên nhìn thấy một chiếc máy tính màn hình xanh.

Mở lại như thế nào cũng không có tác dụng.

Hồng Giác Hải vô cùng tức giận hỏi: “Cậu chắc chắn không tra ra được bất kỳ hồ sơ, tin tức nào của Vương Nhất kia?”

“Đúng vậy, tất cả đều là dấu hỏi.”

“Lạ thật đó, lẽ nào là trùng hợp?”

Rầm!

Đúng lúc này, cửa của hiệp hội võ đạo bị đạp ra, một người đàn ông mặc vest, đi giày da, khuôn mặt lạnh lùng đi vào.

Anh ta lấy ra một tờ giấy chứng nhận.

“Tôi là người của cơ quan lưu trữ hồ sơ, lúc nãy có cảnh báo, nói ở chỗ các ông có người định xâm phạm hồ sơ nhân vật cấp Sss.

Vừa nghe thấy cơ quan lưu trữ hồ sơ, sự tức giận trên mặt Hồng Giác Hải lập tức biến mất, thay vào đó là một nụ cười lấy lòng.

“Hóa ra là cán bộ của cơ quan lưu trữ hồ sơ, xin lỗi vì không ra nghênh đón được.”

Hồng Giác Hải giả vờ không hiểu ý của đối phương, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

Ông ta mặc dù là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, trên vạn người, nhưng vẫn phải giả vờ lấy lòng một vài nhân viên cấp cao của của cơ quan nhà nước.

Không có cách nào khác, một câu nói của người ta có thế quyết định chức hội trưởng của hiệp hội võ đạo có phải là ông ta hay không.

Người đàn ông không hề hài lòng về chuyện này, lạnh lùng nói: “Không cần đón tiếp, tôi đến để cảnh cáo các ông một câu, mặc dù các ông có mật khẩu của hệ thống lưu trữ hồ sơ, nhưng cũng không thể tùy tiện truy cập, đặc biệt là hồ sơ của một số nhân vật lớn cấp SSS, chỉ cần xem một chút đã phạm tội!”

“Vâng, vâng, vâng, đều tại thuộc hạ của tôi làm việc không tốt, tôi nhất định sẽ phê bình, và dạy dỗ lại…”

Hồng Giác Hải gật đầu giống như con gà mổ thóc, thái độ vô cùng cung kính.
 
Chương 1711


CHƯƠNG 1711

Đột nhiên, ông ta sững sờ, sau đó giữ người của cơ quan lưu trữ hồ sơ lại: “Lãnh đạo, ngài nói rõ ràng một chút được không, cái gì mà hồ sơ của nhân vật lớn cấp SsS”’ Người đàn ông lập tức cau mày: “Tôi cứ nghĩ ông đã nhận ra được sai lầm của mình, không ngờ vấn chưa ý thức được!”

Anh ta kiên nhãn giải thích: “Lúc nấy ông đã động vào cảnh báo an toàn của hồ sơ cấp quốc gia, chứng tỏ ở chỗ các ông có người định lấy trộm thông tin hồ sơ của nhân vật lớn cấp SSS, nếu như không nể mặt ông là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành, bây giờ ông đã bị bắt rồi!”

Biểu cảm của người đàn ông rất nghiêm túc, giải quyết việc công.

Hồng Giác Hải sợ đến mức ngây người, tên thuộc hạ còn bị dọa sợ đến mức run rẩy.

“Nhân vật lớn cấp SSS? Không phải là Vương Nhất kia chứ?”

Hồng Giác Hải lẩm bẩm.

Người đàn ông lắc đầu, nghiêm túc nói: “Tôi cũng không biết nhân vật lớn kia tên là gì, có thân phận gì, chỉ biết hồ sơ thân phận của anh ấy, cả nước chỉ có một người có thế xem, người khác đều không có tư cách xem!”

Bùm!

Lời này vừa được nói ra, đầu của Hồng Giác Hải và tên thuộc hạ lập tức trống rõng, phần áo sơ mỉ ở sau lưng đã ướt đấm mô hôi.

Cả nước chỉ có một người đủ điều kiện xem hồ sơ…

Vậy không phải là…

Hồng Giác Hải đã không dám nghĩ tiếp, thật sự không thể tin được.

Nhưng ông ta vẫn không muốn tin người này là Vương Nhất: “Lãnh đạo, có lẽ nào bị nhầm lẫn ở đâu không? Người tôi muốn điều tra chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi của Lý thị Vương tộc ở Yên Đô thôi! Sao có thể có thân phận cao quý như vậy?”

Ông ta đã biết Vương Nhất là đứa con rể ở nhờ nhà vợ của Lý thị, nhưng không tin Vương Nhất có thân phận cao quý như vậy.

Phải biết là, ngay cả gia chủ của Lý thị, Lý Thế Nhân, hồ sơ thân phận cũng không đạt được cấp độ SSSI “Cái này tôi không biết.”

Người đàn ông thờ ơ nói: “Các ông chỉ cần biết, thân phận của nhân vật lớn kia rất cao quý, bất kể người nào lén lút xem hồ sơ thân phận của anh ấy, hệ thống an toàn quốc gia sẽ tự động gửi một loại virut có khả năng phá hoại cực mạnh, cho dù xa như thế nào, cũng có thể làm cho chiếc máy tính kia bị hỏng trong nháy mắt!”

“Hảo”

Câu này khiến Hồng Giác Hải vô cùng kinh ngạc.

Ông ta và tên thuộc hạ nhìn nhau, trước đó bọn họ còn nghĩ là trùng hợp.

Không ngờ lại là chuyện tất yếu!

Vừa kiểm tra thông tin hồ sơ của Vương Nhất, máy tính lập tức bị virut?

Đúng là chưa bao giờ nghe qua, không thể tin được!

“Lần này chỉ là nhắc nhở, lần sau còn tự ý kiếm tra hồ sơ, chính là muốn ngồi tù, cho dù ông có là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Thành cũng không ngoại lệ, trái lại còn mắc phải trọng tội!”

Sau khi cảnh cáo xong, người đàn ông rời đi.

Hồng Giác Hải và tên thuộc hạ vân còn ở trong trạng thái ngơ ngác, chết lặng.

“Hội trưởng, chúng ta có cần kiểm tra hồ sơ của Vương Nhất kia nữa không?”
 
Chương 1712


 

CHƯƠNG 1712

Tên thuộc hạ thận trọng hỏi.

Hồng Giác Hải đánh mạnh vào đầu anh ta một cái, tức giận nói: “Còn điều tra cái gì, trực tiếp gạt gạch tên cậu ta đi, không cho phép Vương Nhất thay thế Diệp thị của Vương tộc tham gia!”

Tên thuộc hạ bị người của cơ quan lưu trữ hồ sơ dọa sợ: “Hội trưởng, như thế này không tốt đâu? Ngộ nhỡ Vương Nhất kia thật sự có lai lịch rất đáng sợ thì sao? Hơn nữa bên phía cô Diệp cũng không dễ lừa.”

Khuôn mặt Hồng Giác Hải đột nhiên tràn đầy sự tức giận: “Cái gì mà có lai lịch đáng sợ, chắc chắn người của cơ quan lưu trữ hồ sơ đã có sự nhầm lân, cậu ta có thể là ¡ nhân vật lớn gì chứ?”

Cho dù thế nào, Hồng Giác Hải sẽ không nghĩ Vương Nhất là nhân vật lớn trên vạn người kia.

“Mau đi làm đi!”

Hồng Giác Hải tức giận nói: “Gạch tên cậu ta đi!”

“Được rồi…”

Không có cách nào khác, tên thuộc hạ chỉ có thể đi làm.

Vương Nhất và Diệp Thúy Như không biết tên của mình đã bị gạch bỏ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Nhất và Lý Khinh Hồng giao Vương Tử Lam nhờ Lý Mộng Đình chăm sóc, sau đó vội vàng đi về phía Lục Địa Thiên Thành.

Lục Địa Thiên Thành chính là dự án đang được tập đoàn Viên Dương khai thác.

Mà tập đoàn Viên Dương chính công ty chỉ nhánh của Diệp thị ở Giang Thành.

\ Có một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da đứng ở cửa đón tiếp.

Nhìn thấy Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, lập tức đi lên đón tiếp.

“Anh Vương, cô Lý!”

“Ông là?”

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đều kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên này.

“Anh Vương có thể chưa từng nghe nói về tôi, nhưng tôi đã được nghe nói về anh Vương và cô Lý.

Người đàn ông trung niên cười haha nói: “Tôi tên là Diệp Phú Quý, là người phụ trách tập đoàn Viễn Dương, cô chủ đã căn dặn tôi ở đây đợi hai người, có hai chuyện phải làm”

“Diệp Phú Quý”

Vương Nhất lẩm bẩm, đột nhiên có ấn tượng.

Lúc trước, ở đại viện nhà họ Hồ, Hồ Hoàng Việt vì ông ta mà không chút do dự khai chiến với nhà họ Hồ, doanh nghiệp khổng lồ đã hợp tác nhiều năm với nhà họ Hồ, tập đoàn Viên Dương.

Người phụ trách chính là Diệp Phú Quý.

Vương Nhất cười: “Nhớ ra rồi, ông có quen biết với Hồ Hoàng Việt đúng không?”

Thái độ của Diệp Phú Quý vô cùng khiêm nhường: “Hồ đổng, ông ấy cũng là đối tác của cô chủ, đương nhiên, vây giờ tập đoàn Viên Dương cũng đã thiết lập lại quan hệ hợp tác với nhà họ Hồ.”

Vương Nhất gật đầu, lúc đồng ý giao vị trí gia chủ nhà họ Hồ cho Hồ Hoàng Việt, ngày hôm sau Hồ Cương đã thoái vị, Hồ Hoàng Việt kế thừa vị trí gia chủ.

Đương nhiên tập đoàn Viên Dương sẽ lập tức khôi phục quan hệ hợp tác với nhà họ Hồ.

“Nói đi, hai việc gì?”

Vương Nhất hỏi.
 
Chương 1713


CHƯƠNG 1713

Diệp Phú Quý cười, lấy ra một bản hợp đồng: “Cô chủ căn dặn, vì để cảm ơn anh Vương và thể hiện thành ý của cô ấy, tập đoàn Viên Dương sẽ dốc toàn bộ sức lực giúp chỉ nhánh của tập toàn Lệ Tinh phát triển, tất cả hợp đồng trong đây, tập đoàn Lệ Tỉnh đều là người được lợi.”

Vương Nhất đọc và kiểm tra hợp đồng, hợp đồng không có vấn đề gì, nhưng cũng không nói cảm ơn.

Diệp Thúy Như làm như vậy, là điều đương nhiên.

“Còn việc thứ hai?”

Cả quá trình Lý Khinh Hồng đều đứng ở bên cạnh nhìn, trong lòng vô cùng xúc động.

Rõ ràng cô mới là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tỉnh, nhưng không cần nói một câu nào đã có thể hợp tác với tập đoàn Viên Dương.

Tất cả những thứ này đều là công lao của Vương Nhất!

Người ta nể mặt Vương Nhất, mới hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh.

“Việc thứ hai chính là dân hai người đến văn phòng của cô chủ, buổi thảo luận sẽ được diễn ra tại phòng làm việc của cô chủ.

Vương Nhất gật đầu: “Đi thôi.”

Đang định đi vào, phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Vương Nhất, sao anh lại ở đây?”

Lời này vừa được nói ra, lông mày Vương Nhất lập tức nhướng lên, quay đầu lại nhìn.

Phía sau chỉ thấy một chàng trai trẻ, đẹp trai đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt lạnh lùng, ánh mắt kia lạnh hận không thể gi ết chết anh.

“Vương Lâm, là anh?”

Đôi mắt Vương Nhất nheo lại một cách rất nguy hiểm, từ sâu trong đôi mắt lóe lên một tia sắc nhọn.

Trên áo vest của chàng trai trẻ cài một chiếc huy hiệu màu vàng rực rỡ, chính là huâần chương Vương thị tượng trưng cho thân phận.

Bên cạnh anh ta còn có năm cường giả với hơi thở vô cùng mạnh.

Mặc dù bọn họ đã cố ý thu lại khí thế, nhưng vẫn đem đến cho người khác một cảm giác uy hiếp không giận mà uy.

Đây chính là uy lực của cường giả, chỉ cần đứng ở đó, cũng đã đủ khiến người khác khiếp sợ.

Vương Nhất đoán năm người này có lẽ chính là cường giả đại diện Vương thị xuất chiến.

“Là Tôi”

Vương Lâm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất: “Đây không phải là nơi anh có thể đến, cút ra ngoài cho tôi!”

“Láo xược!”

Diệp Phú Quý lập tức hét lên, vẻ mặt không hề lương thiện nhìn chăm chăm vào Vương Lâm: “Anh Vương là khách quý mà cô chủ mời đến, địa vị không thấp hơn cậu, cậu dám bất kính với anh Vương?”

Ánh mắt Vương Lâm rơi vào người Diệp Phú Quý, đột nhiên cười khẩy: “Ông không biết tôi là ai?”

Diệp Phú Quý cau mày, đang định trả lời, Vương Lâm đã lắc đầu: “Cũng đúng, người phụ trách một công ty chỉ nhánh nhỏ nhoi, còn không được xem là nòng cốt của Diệp thị Vương tộc, sao có thể nghe qua tên của tôi?”

Câu nói này tràn đầy sự kiêu ngạo, Diệp Phú Quý đột nhiên cảm thấy bị sỉ nhục, kiêm cơn tức giận nói: “Cậu là ai?”

Vương Lâm cười: “Nể mặt ông giúp Thúy Như quản lý công ty chi nhánh, tôi sẽ nói cho ông biết.”
 
Chương 1714


CHƯƠNG 1714

“Tôi tên là Vương Lâm, đến là Vương thị Vương tộc ở Yên Đô, đồng thời cũng là chồng chưa cưới của Thúy Như.”

Soạt!

Câu này vừa được nói ra, Diệp Phú Quý quả nhiên biến sắc, còn không dám tức giận.

Người này lại đến từ Vương thị ở Yên Đô, hơn nữa còn là chồng chưa cưới của cô chủ, người này quả thật ông ta không thể động vào.

Vương Nhất không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.

Cùng đến từ Vương tộc ở Yên Đô, Lý Khinh Hồng và Vương Nhất quả thật hoàn toàn khác biệt.

Người trước không hề có sự kiêu ngạo đến từ vương công quý tộc, còn người sau lại vểnh đuôi lên đến tận trời.

“Đi thôi, không cần quan tâm đ ến anh ta.

Vương Nhất thờ ơ liếc nhìn anh ta, không để anh ta ở trong lòng.

Lý Khinh Hồng và Diệp Phú Quý cũng không quan tâm đ ến anh ta, đi thẳng vào tòa nhà Viên Dương.

“Đứng lại cho tôi!”

Vương Lâm hét lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí.

Vương Nhất không thèm để ý đến anh ta, vẫn sải bước đi về phía trước.

. Lý Khinh Hồng và Diệp Phú Quý cũng như vậy.

Vương Lâm vô cùng tức giận.

Đây là tập đoàn Viễn Dương, Diệp Phú Quý lại là người phụ trách tập đoàn Viên Dương, đương nhiên Vương Lâm sẽ bắt đầu từ chỗ ông ta.

“Diệp Phú Quý, ông còn dám đi về phía một bước, có tin tôi sẽ khiến ông không thể làm người phụ trách của tập đoàn Viên Dương nữa không?”

Nghe thấy vậy, cuối cùng Diệp Phú Quý cũng dừng lại, quay đầu tức giận nhìn Vương Lâm.

Nhưng ông ta vẫn không nổi giận, mà hít một hơi thật sâu, nói với Vương Lâm.

“Cho dù anh là chồng chưa cưới của cô chú, cũng không thể quyết định thay cho cô chủ, anh Vương là khách quý của cô chủ, anh tự mình làm chủ, không sợ cô chủ tức giận sao?”

“Ông còn dám lấy Thúy Như ra uy hiếp tôi, tôi thấy ông chán sống rồi!”

Khuôn mặt Vương Lâm tràn đầy sự tức giận, nói với Diệp Phú Quý.

Anh ta lấy điện thoại ra, đang định sử dụng mối quan hệ của mình để đuổi việc Diệp Phú Quý.

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói tức giận, lạnh lùng.

“Dừng tay!”

Tất cả mọi người đều nhìn sang, chỉ thấy Diệp Thúy Như mặc trang phục công sở sải bước đi đến, vẻ mặt u ám đến mức có thể vắt ra nước.

“Thúy Như!”

Nhìn thấy Diệp Thúy Như đi ra, Vương Lâm quét sạch khói mù trên mặt, trên mặt cũng dần hiện lên nụ cười ôn hòa.

Anh ta đi đến bên cạnh Diệp Thúy Như, bàn tay ôm lấy Diệp Thúy Như một cách rất tự nhiên.

Diệp Thúy Như lại lùi về phía sau một bước, không cho Vương Lâm chạm vào.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Vương Lâm tràn đầy sự tức giận, nhưng lại không thể hiện ra mặt.
 
Chương 1715


CHƯƠNG 1715

“Chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Diệp Thúy Như u ám, tức giận nói.

Diệp Phú Quý không dám làm trái, kể lại chuyện vừa xảy ra.

Diệp Thúy Như nghe xong, trên mặt hiện lên sự tức giận hiếm thấy.

“Vương Lâm, Vương Nhất là khách tôi mời đến, anh dựa vào cái gì mà đuổi anh ta đi?”

Diệp Thúy Như không lập tức nói ra Vương Nhất chính là ứng cử viên đại diện cho Diệp thị của cô ta xuất chiến, bây giờ vẫn chưa phải là lúc tuyên bố.

Nói xong, lại nhìn Vương Nhất và Lý Khinh Hồng, áy náy nói: “Để hai người chê cười rồi, đi theo tôi.”

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lạnh lùng liếc nhìn Vương Lâm, quay người đi vào sảnh.

Nhìn thấy Diệp Thúy Như nói chuyện với Vương Nhất như vậy, nhưng lại không cho mình lên tầng, ngọn lửa vô danh trong lòng Vương Lâm ngày càng lớn, đã vào giai đoạn sắp nổ.

Trên người anh ta đều là sát khí, nhưng lại được che giấu rất tốt, không bộc phát ra ngoài.

Bởi vì anh ta biết, bây giờ không phải là lúc nổi giận.

“Thúy Như tập hợp tất cả Vương tộc, là muốn đánh úp Tần thị, điều này chỉ xem thực lực, tôi xem lát nữa anh ta làm như thế nào!”

Vương Lâm quay đầu nhìn năm cường giả đại diện cho Vương thị xuất chiến, rất có khí thế.

Dẫn mấy người Vương Nhất đi đến phòng làm việc của Diệp Thúy Như, Diệp Phú Quý lập tức rời đi.

Đây là buổi tụ họp của Vương tộc, không phải là cuộc họp mà một người không phải trung tâm của Vương tộc như ông ta có thể tham gia.

Ông ta hận không thể rời đi càng sớm một chút.

Phong làm việc của Diệp Thúy Như rất lớn, bên trong cùng là một cửa sổ sát đất khổng lồ, trong suốt, có thể thu cả vòng kinh doanh buôn bán của Giang Thành vào mặăt.

“Phòng làm việc khá tốt.”

Vương Nhất đánh giá.

Diệp Thúy Như mỉm cười, không nói gì, chỉ tiếp tục pha trà.

Cuối cùng Vương Lâm cũng đến, ngồi đối diện với Vương Nhất.

Lúc này Lạc Thanh Thủy vẫn chưa đến, nên buổi trò chuyện không được tính đã hoàn toàn bắt đầu.

Mặc dù Diệp Thúy Như không nói chuyện với Vương Nhất, nhưng sự chú ý hoàn toàn đặt lên người Vương Nhất, không thèm nhìn người chồng chưa cưới là anh ta.

Cuối cùng Vương Lâm không chịu được nữa, kìm nén sứ tức giận nói với Diệp Thúy Như: “Thúy Như, bây giờ em là vợ chưa cưới của anh, ở bên ngoài ít nhất phải có dáng vẻ của một người vợ chưa cưới nên 4u co.

Trong mắt Diệp Thúy Như lóe lên tia lạnh lùng.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng kinh ngạc nhìn Vương Lâm, ngay cả bọn họ cũng đã nhìn ra, Diệp Thúy Như đã có chút tức giận.

“Vợ chưa cưới?”

Diệp Thúy Như lạnh lùng nói: “Vậy được, tôi đưa ra một vài yêu cầu nếu anh muốn lấy tôi, “Thứ nhất, anh nhất định phải ở rể, nếu không tôi sẽ không gả cho anh.”

Bùm!

Câu này vừa được nói ra, vẻ mặt Vương Lâm lập tức thay đổi.
 
Chương 1716


CHƯƠNG 1716

Chỉ là điều kiện thứ nhất mà anh ta đã không làm được.

Anh ta đường đường là người thừa kế Vương thị lại đi ở rể, cái này nếu như truyền ra ngoài, sẽ mất mặt đến mức nào?

Đôi mắt Diệp Thúy Như lạnh lùng nói tiếp.

“Thứ hai, tất cả sự nghiệp, thẻ ngân hàng đều phải giao cho tôi bảo quản, anh chỉ cần ở nhà là được.”

“Thứ ba, chúng ta không cần phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, sau này ở cùng phòng, anh không được lên giường, trải đệm nằm dưới đất!”

Ba điều kiện, trực tiếp khiến Vương Lâm không còn chút tính khí nào.

Sắc mặt Vương Nhất cũng có chút thay đổi.

Ba điều kiện này, anh nghe cảm thấy vô cùng quen.

Đây không phải là điều kiện năm năm trước Diệp Thúy Như đã đưa ra với anh khi anh đến ở rể nhà họ Kim.

“Nếu đã không làm được, thì im miệng lại cho tôi, sau này ở bên ngoài, không được nói tôi là vợ chưa cưới của anh, tôi không chấp nhận!”

Diệp Thúy Như thờ ơ nói, giọng nói rất lạnh lùng.

Sắc mặt Vương Lâm vô cùng khó coi: “Ba điều kiện này, tôi nghĩ chỉ cần là một người đàn ông đều sẽ không đồng ý?”

Nếu đồng ý, sẽ mất hoàn toàn tôn nghiêm của một người đàn ông.

“Anh sai rồi, đã có người làm được.”

Diệp Thúy Như thờ ơ nói: “Hơn nữa còn phục tùng vô điều kiện.”

“Ai?”

“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”

Diệp Thúy Như nói xong, Vương Lâm theo bản năng nhìn về phía Vương Lâm, khuôn mặt tràn đầy sự không thể tin được.

“Anh đã đồng ý?”

Vương Nhất gật đầu: “Đã đồng ý.

Nhớ lại quá khứ, Vương Nhất cũng có vẻ xúc động.

Lúc đó, anh đến nhà họ Kim ở rể, chỉ một lòng trả ơn.

Nhưng lại vô tình bước vào trái tim của Kim Thúy Như.

Cô ta vẫn luôn dùng cách của mình để bày tỏ tâm ý của mình với Vương Nhất.

Cho dù, cả đời này bọn họ không có khả năng.

Khuôn mặt Diệp Thúy Như cũng hiện lên sự phức tạp, đột nhiên nhìn Lý Khinh Hồng nói: “Hãy đối xử với anh ấy thật tốt.”

Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói: “Chắc chắn.”

Hồi này Vương Lâm cũng không dám nói gì.

Ở một số phương diện nào đó, anh ta quả thật không bằng Vương Nhất.

Rất nhanh, Lạc Thanh Thủy cũng đã đến.

Như vậy, người đại diện của tứ đại vương tộc đều đã đến đủ.

Diệp Thúy Như trở nên nghiêm túc nói: “Các gia tộc đều đã đến đủ, vậy bắt đầu cuộc họp thôi.”
 
Chương 1717


CHƯƠNG 1717

Diệp Thúy Như đang định tuyên bố, cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

Sau đó, giọng nói giêu cợt của một người phụ nữ vang lên.

“Diệp Thúy Như, cô có tư cách quyết định bắt đầu sao?”

Cộc! Cộc! Cộc!

Tiếng giày cao gót lanh lảnh vang lên, một người phụ nữ đẹp không thua kém gì Diệp Thúy Như, ngẩng đầu ngưỡng ngực đi vào.

Ngũ quan của cô ta tinh tế, hơn nữa nếu so sánh với Diệp Thúy Như sẽ có thêm mấy phần quyến rũ.

Chỉ là ánh mắt đảo đảo, lóe lên một tia xảo quyệt một cách khó hiểu, rõ ràng người phụ nữ này vô cùng tâm cơ.

“Diệp Ân Thi!”

Nhìn vị khách không mời mà đến này, sắc mặt Diệp Thúy Như lập tức trở nên u ám.

“Diệp Ân Thi?”

Vương Nhất sững sờ, không biết người phụ nữ này là ai.

Vẻ mặt Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy lại trở nên vô cùng nghiêm túc.

Lý Khinh Hồng nhỏ giọng nói với Vương Nhất: “Trước khi Diệp Thúy Như trở về Diệp thị, cô ta chính là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của Diệp thị, cùng với một người đàn ông khác của Diệp thị tên là Diệp Bất Phàm, được gọi là kim đồng ngọc nữ.

“Chỉ là gần đây Diệp Thúy Như trở về Diệp thị, giành mất ánh hào quang của cô ta, hai người từ trước đến nay vấn luôn mâu thuần, người lúc đó phản đối kịch liệt Diệp Thúy Như trở lại Diệp thị chính là người mà cô ta dẫn theo.

Lạc Thanh Thủy ở bên cạnh nói thêm.

“Vậy sao…”

Nghe thấy vậy, Vương Nhất cũng nhìn Diệp Ân Thi này thêm mấy lần.

Nếu như thật sự giống như những gì mà bọn họ nói, vậy Diệp Ân Thị này chắc chắn không phải là một người bình thường.

“Haha, Diệp Thúy Như, nhìn thấy tôi có phải rất kinh ngạc?”

Diệp Ân Thi đến trước mặt Diệp Thúy Như cười nói: “Suy cho cùng, cô cũng vừa mới trở về gia tộc, tôi rất không yên tâm về cô, nên xin ba cho tôi đến Giang Thành giám sát cô.”

“Cô không cần quan tâm đ ến tôi, cô nói chuyện của cô, tôi ở bên cạnh nghe.

Nói xong, Diệp Ân Thi thật sự kéo ghế qua, cười haha nhìn tất cả mọi người.

Diệp Thúy Như cố găng kiềm chế cơn tức giận trong lòng, đối với Diệp Ân Thi, cô ta vân lựa chọn bấm bụng chịu đựng.

Diệp Thúy Như cũng không sợ Diệp Ân Thi, trực tiếp coi Diệp Ân Thi là không khí, chỉ tập trung nói chuyện của mình.

“Đợi đãi Trước khi hai người thảo luận, tôi còn có một vấn đề muốn hỏi cô.”

Lúc nghe được một nửa, Diệp Ân Thi đột nhiên ngắt lời Diệp Thúy Như, nhìn cô ta hỏi: “Vậy cô đã chiêu mộ được một cường giả thích hợp cho Diệp thị chưa?”

“Nếu như vẫn chưa tìm được, vậy thì ngại quá, cô không có tư cách tổ chức buổi thảo luận lần này.”

Bầu không khí trong phòng làm việc, trở nên cứng nhắc và lạnh lẽo chỉ vì câu nói này của Diệp Ân Thi.
 
Chương 1718


CHƯƠNG 1718

Cho dù là Vương Nhất, Lý Khinh Hồng, hay là Lạc Thanh Thủy và Vương Lâm, khuôn mặt ai cũng tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Diệp Ân Thi.

Bọn họ không ngờ đến, Diệp Ân Thị lại chất vấn Diệp Thúy Như một cách không chừa chút mặt mũi nào, hơn nữa còn tuyên bố, cô ta không có tư cách?

Mà ánh mắt của Diệp Thúy Như cũng trở nên vô cùng u ám, vô cùng lạnh lùng.

Cho dù đối diện với người mà cô ta rất ghét-Vương Lâm, cô ta cũng không lộ ra biểu cảm này.

Từ đó có thể thấy, ở trong lòng cô Diệp Ân Thi buồn nôn đến mức nào.

“Tôi có tư cách hay không, không đến lượt cô phán xét.’ Cô ta lạnh lùng nói.

“Vậy nói không chừng.

Diệp Ân Thi cười khẩy nói: “Cô trở về Diệp thị mới được bao lâu, ông nội không yên tâm về cô, bảo tôi giám sát cô, bây giờ tôi hỏi cô có chiêu được cao thủ không, không quá đáng chứ?”

Diệp Thúy Như không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Diệp Ân Thi càng trở nên u ám.

Vương Nhất nhìn thấy cảnh tượng này, biết mặc dù Diệp Thúy Như đã trở về Diệp thị, nhưng người Diệp thị đối xử với cô ta chẳng ra sao cả.

Gọi sang là giám sát, thực ra là can thiệp mọi phương diện.

Nếu như Diệp Thúy Như không chiêu mộ được cao thủ để tham gia đại hội Bắc Cảnh, vậy thì Diệp thị chắc chắn sẽ bị đào thải, bị loại.

“Không cần bận tâm, tôi đã tìm được người thích hợp rồi.”

Diệp Thúy Như thu lại khí thế trên người, thờ ơ nói: “Hơn nữa, người tổ chức cuộc thảo luận này là tôi, cô mới là người không có tư cách!”

“Vậy sao? Vậy cao thủ cô mời đến đang ở đâu?”

Đối diện với sự chế giễu của Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi không hề tức giận, nụ cười trên mặt càng sâu hơn.

Trước khi đến, cô ta đã tìm hiểu qua, Diệp Thúy Như bắt tay với Vương thị, Lạc thị, đánh lén Tần thị rất có khả năng được tiến cử cho chức vô địch, nên mới mở một buổi thảo luận.

Trên thực tế lại do cường giả đại diện cho gia tộc của mình xuất chiến nói là tính.

Gia tộc nào có tuyển thủ tham gia mạnh hơn, người đó sẽ có quyền lên tiếng.

Tôn sùng cường giả, cường giả tối cao.

Nhưng, Diệp Ân Thi không hề nhìn thấy cường giả nào phía sau Diệp Thúy Như.

Cô ta nghĩ đến bây giờ Diệp Thúy Như còn chưa chiêu một được một cao thủ nào!

Diệp Thúy Như thờ ơ liếc nhìn cô ta: “Tôi nói chiêu mộ được rồi thì là chiêu mộ được rồi, còn phải nhận được sự đồng ý của cô sao?”

“Vậy cô gọi anh ta ra đi!”

Diệp Ân Thi tiếp tục ép Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như càng mơ hồ, lấy lệ như thế này, cô ta càng tin vào phán đoán trong lòng mình.

“Không sai, tôi cảm thấy cô Diệp nói rất đúng.

Vương Lâm đột nhiên lên tiếng nói: “Thúy Như, cảnh ngộ của em anh cũng đã nghe qua, ngày đầu tiên đến Giang Thành, cùng với hiệp hội võ đạo Giang Thành chia tay trong sự không vui, không chiêu mộ được cao thủ, cái này không hề mất mặt, anh có thể giúp em.

Lúc nói những lời này, trên mặt Vương Lâm mang theo sự kiêu ngạo.
 
Chương 1719


CHƯƠNG 1719

Mặc dù Diệp Thúy Như là vợ chưa cưới của anh ta, nhưng do thái độ lạnh lùng của cô ta với anh ta, Vương Lâm quyết định bắt tay với Diệp Ân Thi, để đàn áp Diệp Thúy Như.

“Chồng tôi là người đại diện cho Diệp thị xuất chiến.”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lý Khinh Hồng.

Ngay cả Diệp Thúy Như cũng rất kinh ngạc.

Cô ta không ngờ Lý Khinh Hồng lại nói giúp cô ta.

Khuôn mặt Diệp Ân Thị tràn đầy sự kinh ngạc nhìn Lý Khinh Hồng, không biết tại sao, trên khuôn mặt cô ta tràn đầy sự sợ hãi.

Không đụng chạm với Lý Khinh Hồng, Diệp Ân Thị nhìn Diệp Thúy Như: “Những điều cô ta nói đều là thật hả?”

Diệp Thúy Như muốn tự mình công bố chuyện này, nhưng Lý Khinh Hồng đã tuyên bố giúp cô ta, nên chỉ có thể gật đầu.

“Đúng vậy.”

“Hahaha..”“

Đột nhiên, Diệp Ân Thi bật cười haha.

Ngay cả Vương Lâm cũng cười.

“Diệp Thúy Như, em không cần vì giữ thể diện cho mình, đã tùy tiện tìm một người thật giả lân lộn ở đây đúng không?”

Trên khuôn mặt Diệp Ân Thi mang theo ý cười chế giẽu, nhìn Diệp Thúy Như nói.

“Anh ta là đứa con rể đi ở rể của Lý thị, không liên quan gì đến Diệp thị của em.”

Vương Lâm cũng phụ họa theo.

Chuyện Vương Nhất đồng ý lời mới của Diệp Thúy Như, ngoài Vương Lâm và Diệp Thi Ân, những người khác đều đã biết, nên không quá kinh ngạc.

“Nhưng tôi thật sự là người đại diện cho Diệp thị xuất chiến.”

Vương Nhất bất lực lắc đầu, cầm cốc nước trước mặt lên uống một ngụm.

Thấy Vương Nhất đồng ý, nụ cười trên mặt Vương Lâm và Diệp Ân Thị lập tức biến mất, nhìn anh giống như nhìn thấy ma.

Nhìn chằm chằm rất lâu, cuối cùng Diệp Ân Thi xua tay: “Không thể nào, nhất định là các người đã thông đồng với nhau trước rồI.

“Đúng, nếu không sao có thể mời được anh ta?”

Vương Lâm cũng không tin.

Đối với chuyện này, Vương Nhất cũng không giải thích, chỉ bất lực liếc nhìn Diệp Thúy Như và Lý Khinh Hồng.

Nói thật nhưng người ta lại không tin!

“Diệp Thúy Như, cô đừng quên trên người mình đang gánh trách nhiệm gì, cô đã thê ở trước mặt tất cả những người của Diệp thị, nhất định sẽ đại diện cho Diệp thì giành được ngôi vị quán quần của đại hộ Bắc Cảnh, bây giờ ngay cả cao thủ cô cũng không chiêu mộ được, bảo tôi tin tưởng cô thế nào đây?”

Diệp Ân Thi lạnh lùng nhìn Diệp Thúy Như.
 
Chương 1720


CHƯƠNG 1720

Rất nhanh, cô ta lại chuyển chủ đề: “Nhưng cũng không sao, tôi mời được cao thủ là được rồi.”

Vừa dứt lời, Diệp Ân Thi vỗ tay: “Vào đi.”

Cửa phòng làm việc được đẩy ra, một người đàn ông mặc vest đi giày da đi vào.

Lông mày lưỡi mác, tư thế oai hùng, không giận mà uy, trên người lại khoác áo choàng của hiệp hội võ đạo.

“Ông ta là người xếp thứ hai trong hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Lâm?”

Giây phút nhìn thấy người đàn ông này, Diệp Thúy Như đột nhiên biến sắc.

“Hồng Giác Lâm?”

Ánh mắt Vương Nhất cũng hơi lạnh đi, từ trên người người đàn ông trung niên này, anh cảm nhận được một luồng hơi thở của cường giả.

Hơn nữa, ngoại hình của ông ta cũng rất giống Hồng Giác Hải.

Diệp Ân Thi khẽ cười: “Lần này Hồng hội trưởng là một trong những người bên phía tổ chức của đại hội Bắc Cảnh, tôi không mời được, nhưng, tôi và hội trưởng Hồng đã nói chuyện rất vui vẻ, ông ấy đã đồng ý với tôi, cao thủ trong hiệp hội dưới tên của ông ấy sẽ để mặc tôi tùy ý chọn.

“Vì vậy tôi chọn cao thủ xếp vị trí thứ ba trong hiệp hội, cũng chính là ông Hồng đây, ồ, đúng rồi, ông ấy là em trai của hội trưởng Hồng.”

Lời nói của Diệp Ân Thi đã chứng thực phán đoán của Vương Nhất.

Hồng Giác Lâm chính là em trai của Hồng Giác Hải.

“Hừ”“

Hồng Giác Lâm với phong thái của một cao thủ khẽ hừ một tiếng, căn bản không đặt những người này vào mắt.

Vương Lâm cũng nhìn Hồng Giác Lâm với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, phía sau anh ta có năm cao thủ, nhưng hơi thở cảm nhận được lại ngang bằng với Hồng Giác Lâm.

Nói cách khác, năm người này cộng lại, mới có thể chống lại một Hồng Giác Lâm.

Trong lòng Diệp Thúy Như có thêm chút áp lực, vẻ mặt khó coi nhìn Diệp Ân Thi.

Trên mặt Diệp Ân Thi mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Ông Hồng đây sẽ là cao thủ xuất chiến cho Diệp thị tôi, nhưng, đổi lại, tôi sẽ là người lãnh đạo Diệp thị, cô chỉ có thể giúp đỡ tôi, hiểu chưa?”

Diệp Ân Thị nhìn Diệp Thúy Như chất vấn nói.

Trên mặt cô ta mang theo nụ cười nắm chắc phần thắng.

Đây là cướp quyền.

Trên mặt Diệp Thúy Như dần hiện lên sự tức giận, đang định từ chối.

Vương Nhất lại kéo cô ta lại: “Nghe xem cô ta nói như thế nào?”

Vì vậy, Diệp Thúy Như nói với Diệp Ân Thi: “Nghe ý kiến của cô trước.

Diệp Ân Thi cười, nói: “Muốn đánh lén Tần thị, thực ra rất đơn giản, một cách, đánh luân phiên.”

Diệp Ân Thi nói tiếp: “Tôi có thể nhờ hội trưởng Hồng lén lút thao tác một chút, để Tân thị gặp chúng ta ở vòng đấu loại, mấy vòng sau, chắc chắn sẽ tan tác.”

“Đánh luân phiên? Cô biết có bao nhiêu người đại diện cho Tần thị xuất chiến không?”

Lý Khinh Hồng là người đầu tiên phản bác: “Ngoài ra, quân địch giả tưởng của mấy người chỉ tưởng tượng đến một Tần thị, đã quên mất thế lực địa phương ở Giang Thành rồï? Cho dù là họ Hạ, nhà họ Lục, cũng đều không phải là người dễ đối phó.”
 
Chương 1721


CHƯƠNG 1721

Bị người khác phản bác, sắc mặt Diệp Ân Thị không được tốt lắm, nhưng vẫn nói: “Cho dù đối diện với ai, đều phải chia bảng”

“Vậy thì chia bảng trước đi.”

Vương Nhất cũng đồng ý với ý kiến của Diệp Ân Thi.

Điều này khiến cô ta nhìn Vương Nhất thêm mấy lần.

Rất nhanh đã chia xong.

Vòng một, Lạc thị Vòng hai, Vương thị Vòng ba, Diệp thị.

Cộng thêm một Lý thị một lòng quyết tâm giành chiến thắng.

Bốn vòng tập kích, Tần thị nhất định sẽ sụp “đổ.

Diệp Ân Thi rất hài lòng về kế hoạch của mình.

Vương Nhất lại lắc đầu, cười nói: “Không cần phiền phức như vậy, nghe theo tôi.”

“Vòng thứ nhất tôi lên, vòng thứ hai tôi lên, vòng thứ ba tôi vẫn lên, nếu như các người không cẩn thận gặp phải tôi, thì hãy chủ động nhận thua, các người không có cơ hội đâu.”

Vương Nhất nói xong câu này, cả phòng làm việc đều trở nên yên tĩnh.

Không ai ngờ đến, Vương Nhất sẽ đứng ra phản bác lại Diệp Ân Thi, hơn nữa lời phản bác lại hoang đường như vậy.

Lý Khinh Hồng, Diệp Thúy Như, Lạc Thanh Thủy đều từng nhìn thấy Vương Nhất ra tay, không nghĩ Vương Nhất chém gió, mà thật sự có lòng tin.

Nhưng Diệp Ân Thi không biết, thậm chí còn cảm thấy tức cười: “Chỉ là một đứa con rể ở rể của Lý thị, để anh ngồi ở đây nghe đã rất cho anh mặt mũi rồi, ai cho anh dũng khí dám nói những lời ngông cuồng?”

Cảm nhận được sự tức giận trong lời nói của Diệp Ân Thi, Vương Lâm nhân cơ hội nói: “Cô Diệp, anh ta ở đây thật sự quá cản trở, hay là ném anh ta ra ngoài.

Diệp Ân Thi gật đầu, nhìn về phía Diệp Thúy Như: “Quả nhiên là các người đã thông đồng với nhau, anh ta làm gì có tư cách làm cường giả của Diệp thị tôi? Mau bảo anh ta ra ngoài đi, nếu không đợi tôi đích thân đuổi đi, thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.”

Vốn dĩ cứ nghĩ Diệp Thúy Như sẽ sợ hãi, nhưng không ngờ Diệp Thúy Như lại không có một chút sợ hãi nào.

Ngay cả vợ của Vương Nhất-Lý Khinh Hồng cũng rất bình tĩnh.

Diệp Ân Thi sa sầm mặt mày: “Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không khách khí!”

“Không cần cô Diệp và Hồng đại sư ra tay, cường giả của Vương thị tôi cũng đủ xử lý anh ta rồi.”

Trong mắt Vương Lâm lóe lên sự lạnh lùng, anh ta đã muốn đối phó với Vương Nhất từ lâu.

Vừa dứt lời, năm cường giả phía sau Vương Lâm khẽ động.

Nhưng năm người bọn họ không cùng lên, mà từng người lên một.

Cơ thể vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết ai mạnh ai yếu.

Bịch!

Ông ta giơ một tay ra, đặt lên vai Vương Nhất.

Nhưng ông ta vân chưa dùng lực, ông ta hi vọng Vương Nhất có thể tự mình rời đi, như vậy sẽ tiết kiệm được sức lực của ông ta.
 
Chương 1722


CHƯƠNG 1722

Nhưng, Vương Nhất vấn điềm tĩnh uống trà, thậm chí còn không thèm nhìn, cũng không hề liếc nhìn người kia.

“Cho ông ba phút, bỏ cái móng heo của ông ra khỏi vai tôi.”

“Tìm cái chết!”

Câu này vừa được nói ra, bàn tay đang đặt trên vai Vương Nhất của người đàn ông đột nhiên dùng lực.

Răng rắc!

Chỉ nghe thấy tiếng xương gãy giòn tan vang lên, bàn tay đang cầm cốc trà của Vương Nhất không biết đã bặt xuống từ lúc nào, đang nắm chặt lấy cổ tay người đàn ông.

Cổ tay người đàn ông, đã bị bẻ gãy 90 độ, láng máng có thể nhìn thấy xương trắng.

Trong phòng làm việc, tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông to con vang lên.

Ông ta loạng choạng lùi về phía sau ba bước, cổ tay bị bẻ gãy, cả cánh tay đều co cứng.

“Cái gì?”

Vương Lâm nhìn thấy một màn này thì không thể nào tin được, kinh hãi đến mức đứng phắt dậy.

“Lão ngũ!”

Bốn cao thủ phía sau Vương Lâm cũng chấn động, sau khi hoàn hồn, tiến lên đỡ ông ta dậy.

Diệp Ân Thị cũng mở to đôi mắt xinh đẹp, biểu cảm như thấy ma.

Bởi vì quá kinh ngạc mà cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi mở ra.

Hồng Giác Lâm ở phía sau khế nheo mắt lại, vẻ mặt ngưng trọng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ông ta đã nghe về người đàn ông tên Vương Nhất này từ trước, không chỉ giết được La Hữu, một thành viên của hiệp hội võ đạo, mà ngay cả La Văn, người đứng thứ chín trong hiệp hội cũng không phải đối thủ của anh ta.

Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không phải người thường.

Vương Nhất cầm tách trà lên, nhấp nhẹ một ngụm: “Cũng may là ông ta không dùng sức, nếu không giờ toàn bộ cánh tay đã bị gãy rồi.”

“Ngông cuồng!”

Bốn cao thủ vô cùng phần nộ, trong mắt đầy sát ý, đi về phía Vương Nhất.

Trước giờ họ không cho Vương Nhất là cao thủ, cảm thấy không đến phiên họ phải ra tay, nên mới để một người không tập luyện đến nơi đến chốn như lão ngũ lên trước, không ngờ chỉ trong nháy mắt, cổ tay lão ngũ đã bị bẻ gãy.

“Vương Nhất, không được hấp tấp…

Lý Khinh Hồng đứng một bên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Thực lực của năm người này so với Ám Ảnh Long Vệ không khác biệt là bao.

Diệp Thúy Như cũng hét lên: “Dừng tay, chỗ này là phòng làm việc của tôi.”

Nhưng tên cầm đầu của năm người kia giận dữ gầm lên, cắt ngang lời của cô ta: “Câm miệng cho tôi!”

“Thăng oắt này bẻ gấy tay của lão ngũ, nợ máu phải trả bằng máu!”

Vương Lâm cũng tràn đầy lửa giận, đây chính là cao thủ đại diện cho nhà họ Vương xuất chiến, hiện giờ lại bị gấy một tay, như vậy chẳng phải sẽ làm giảm sức cạnh tranh của nhà họ Vương sao!

“Ném anh ta xuống lầu!”

Vương Lâm gầm lên, chỉ có cách này mới có thể dập tắt lửa giận của anh ta.
 
Chương 1723


CHƯƠNG 1723

Vương Nhất khẽ đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Các người không phải nói là cao thủ hàng đầu sao, được, giờ tôi sẽ cho các người biết thế nào là cao thủ thực sự.”

Vừa nói, Vương Nhất vừa chậm rãi đứng lên, chờ bốn người còn lại đến bao vây tấn công.

Bốp!

Vương Nhất ngang nhiên ra tay, nện nắm đấm vào bụng lão nhị, một trong số bốn người xông lên.

“Khụ!”

Lão nhị trúng một trưởng, cả người cong như con tôm, đến nước miếng cũng đã văng cả ra.

“Lão nhị!”

Tên lão đại hét lên, sau đó nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt càng thêm phần nộ: “Mày muốn chết?”

“Thay vì quan tâm đến kẻ khác, không bằng quan tâm chính mình đi.”

Giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất vang lên, người ta chẳng nhìn thấy bóng người của anh đâu nữa.

Tên lão đại quay người lại như một phản xạ có điều kiện, nhưng lại bị Vương Nhất tung một cước đá văng ra ngoài.

Thình thịch!

Thân hình của tên cầm đầu liên tục lùi về phía sau, cuối cùng đập vào cửa sổ sát đất.

Răng rắc!

Cửa sổ kính sát đất xuất hiện đầy vết nứt.

Thân hình của tên lão đại như được khảm lên cửa sổ kính sát đất, mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

Nếu Vương Nhất dùng thêm một chút lực, ông ta đã rơi xuống luôn rồi.

Ông ta cẩn thận nhìn xuống dưới, sau đó lại quay đầu nhìn lại, một cảnh tượng xuất hiện khiến hai mắt của ông ta như sắp tách ra làm đôi…

Vương Nhất đá mạnh vào đầu gối của lão tam lão tứ.

Lực đạo mạnh đến mức lập tức khiến lão tam lão tứ quỳ xuống trước mặt Vương Nhất.

“Vương Lâm, đây là tuyển thủ đại diện cho nhà họ Vương hả? Hơi yếu nhỉ!”

Vương Nhất không biết tự lúc nào đã ngồi lại vị trí ban đầu, cầm tách trà trong tay, vẻ mặt trêu tức nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm tức giận đến mức mặt mày Xanh mét, nhưng hơn thế là một loại sợ hãi xuất phát từ nội tâm.

Năm người này là những cao thủ được anh ta tuyển chọn kỹ lưỡng.

Không ngờ khi đối mặt với Vương Nhất một đòn cũng không chịu được!

“Vương Nhất, anh dám đánh người của tôi, chán sống rồi hả?”

Vương Lâm nổi giận đùng đùng, quát Vương Nhất.

Sắc mặt Diệp Thúy Như cũng vô cùng khó coi, cô ta nói với Vương Nhất: “Dạy cho họ một bài học được rồi, sao lại làm họ bị thương?”

Hiện tại bọn họ cùng ngồi trên một chiếc thuyền, làm bị thương bất kỳ tuyển thủ nào cũng là một tổn thất.

Vẻ mặt Vương Nhất vấn bình tĩnh, như không có chuyện gì xảy ra: “Họ không lên được cũng không sao, tôi lên là được.”
 
Chương 1724


CHƯƠNG 1724

“Làm càn!”

Diệp Ân Thị giận dữ hét lên.

Diễn biến của sự việc hoàn toàn khác với những gì cô ta nghĩ.

Cô ta muốn hất Vương Nhất biến đi, nhưng không ngờ, Vương Nhất lại bộc lộ thực lực mạnh như vậy.

“Ai làm càn?”

Vương Nhất đột nhiên lạnh lùng nhìn sang.

Trong nháy mắt, Diệp Ân Thi như rơi xuống hố băng, cả người run rẩy kịch liệt.

Ánh mắt ấy rất lạnh, lạnh đến mức không mang theo chút hơi ấm nào.

Diệp Ân Thị lại nhìn Hồng Giác Lâm đang đứng bên cạnh: “Ngài Hồng, ông mau ra tay dạy cho anh ta một bài học.”

Cô ta cũng không ngờ thực lực của Vương Nhất lại mạnh vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô ta.

Nhưng Hồng Giác Lâm vẫn thản nhiên đứng nhìn, lạnh lùng nói: “Xin lỗi, cô Diệp, nhiệm vụ của tôi là đại diện cho nhà họ Diệp tham gia thị đấu, những chuyện khác tôi không quan tâm.”

“Ông…

Diệp Ân Thi cứng họng, nhất thời không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị yếu thế sau khi tiết lộ thân phận là vương tộc Yên Đô.

Nhưng chẳng còn cách nào khác, kẻ mạnh có lòng kiêu ngạo của kẻ mạnh, ông ta chỉ thay nhà họ Diệp tham gia thi đấu, sẽ không nhúng tay vào những việc khác.

Nghe vậy, Vương Nhất cũng thản nhiên nhìn Hồng Giác Lâm: “Ông cũng có thể quay về được rồi, tôi sẽ đại diện cho nhà họ Diệp tham gia thi đấu, không tới phiên ông.

Bùm!

Lời này vừa nói ra, Hồng Giác Lâm lập tức tức giận.

Ông ta không có ý làm khó dễ Vương Nhất, thế mà đối phương lại không biết tốt xấu chọc giận ông ta!

“Diệp Thúy Như, ngài Hồng là cao thủ tôi mời đến, có ý tốt muốn giúp cô, người của cô lại dám vô lễ với ông ấy?”

Hồng Giác Lâm không nói chuyện, Diệp Ân Thi chủ động gây khó dê Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như không hề để tâm, thậm chí vẻ mặt còn mang theo sự giêu cợt: “Hình như tôi đã nói trước đó rồi mà, Vương Nhất là cao thủ tôi mời đến, mọi chuyện đều là do cô tự ý làm.”

Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Ân Thị đông cứng lại.

Đúng vậy, Lý Khinh Hồng và Diệp Thúy Như đã nói từ trước, Vương Nhất là tuyển thủ đại diện cho nhà họ Diệp, nhưng Diệp Ân Thi không tin.

Sắc mặt Diệp Ân Thi vô cùng khó coi, cô ta không ngờ Vương Nhất lại chính là cao thủ đại diện cho nhà họ Diệp.

Cô ta còn tưởng Diệp Thúy Như đã thông đồng với bọn họ!

Hồng Giác Lâm nhìn Diệp Ân Thị bằng ánh mắt không mấy thiện ý: “Cô Diệp, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Diệp Ân Thị và ông ta đã thỏa thuận sẽ đại diện cho nhà họ Diệp tham gia thi đấu, đồng thời đổi lấy phần thường hậu hĩnh.

Nhưng thực tế, ông ta thậm chí còn không đủ tư cách để thay mặt nhà họ Diệp.

Chuyện này đối với ông ta chính là một sự sỉ nhục!
 
Chương 1725


CHƯƠNG 1725

Dưới sức ép của Hồng Giác Lâm, sắc mặt Diệp Ân Thi càng trở nên khó coi, thân hình nhỏ bé khẽ run rẩy.

Cô ta không giải thích được.

Bởi vì cô ta không nghĩ Diệp Thúy Như lại mời được cao thủ.

Ngoài ra, Diệp Ân Thi cũng biết một chút về quan hệ giữa Vương Nhất và Diệp Thúy Như.

Hai người họ chính là tình cũ.

Với quan hệ này, mà Vương Nhất còn đi giúp Diệp Thúy Như, đây là điều Diệp Ân Thị không ngờ tới.

Cũng không thể giải thích được, dưới tình thế cấp bách, Diệp Ân Thi gọi điện cho hội trưởng hiệp hội võ đạo, Hồng Giác Hải.

Chuyện Diệp Thúy Như không thể mời được cao thủ là Hồng Giác Hải nói cho cô ta biết, nên cô ta mới chắc chắn như vậy.

Diệp Ân Thi trong lòng cũng nghẹn đầy lửa giận.

Rất nhanh, điện thoại đã kết nối.

Diệp Ân Thi nén giận hỏi: “Hội trưởng Hồng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy, giúp tôi điều tra một chút, người đại diện cho nhà họ Diệp tham gia thi đấu là ai?”

Giọng nói của Hồng Giác Hải truyền đến: “Vốn dĩ không phải là Vương Nhất sao, nhưng thân phận của Vương Nhất không tra ra được, chúng tôi nghi ngờ thân phận của anh ta là giả, nên đã gạch tên anh ta ra, anh ta không đủ tư cách tham gia đại hội Bắc Cảnh.”

Diệp Ân Thị lập tức bị lời nói của Hồng Giác Hải làm cho sững sờ.

Sau khi định thần lại, cô ta cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, xác nhận lại lần nữa: “Hội trưởng Hồng, ông nói thật sao?”

“Dĩ nhiên, Hồng Giác Hải tôi đã nói dối khi nào chưa?”

Hồng Giác Hải cười sang sảng nói.

Lệnh này là do chính ông ta ban ra, sao có thể giả được?

Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Diệp Ân Thị lập tức nhếch lên: “Diệp Thúy Như, tôi vừa gọi điện cho hội trưởng Hồng xác nhận, Vương Nhất không phải tuyển thủ đại diện cho nhà họ Diệp!”

“Cái gì? Sao có thể thế được?”

Nghe vậy, mặt Diệp Thúy Như cũng hơi biến sắc.

Cô ta lập tức đứng lên, đi tới trước mặt Diệp Ân Thi, nghiến răng hỏi: “Rõ ràng là tôi đã báo danh cho Vương Nhất, sao lại thế được?”

Ban đầu, cô ta không ngại đắc tội với hiệp hội võ đạo Giang Thành, nhưng cũng phải đợi Vương Nhất đồng ý.

Bây giờ, khó khăn lắm Vương Nhất đồng ý, cô ta cũng đã báo danh lên rồi, cuối cùng lại nhận được kết quả thế này.

Đánh cho cô ta một cái không kịp trở tay!

Đừng nói là Diệp Thúy Như, ngay cả nhóm người Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy cũng vô cùng kinh ngạc.

Đến bản thân Vương Nhất cũng ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh, anh đã tìm ra lý do.

Nhất định là Hồng Giác Hải đã gây cản trởi Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Thúy Như lúc này, Diệp Ân Thi vô cùng vui vẻ, cười nói: “Tên của Vương Nhất đúng là đã được báo lên, nhưng không qua vòng kiểm tra hồ sơ, hồ sơ của anh ta hiện ra một loạt dấu chấm hỏi!”
 
Chương 1726


CHƯƠNG 1726

“Trong khoảng thời gian năm năm, chuyện gì cũng có thể xảy ra, cho nên hội trưởng Hồng nghỉ ngờ thân phân của anh ta là giả, để đảm bảo đại hội Bắc Cảnh diễn ra đúng kế hoạch, tất cả những nhân tố bất bình thường đều phải được loại bỏ, nên ông ấy đã gạch tên của Vương Nhất đi!”

Diệp Thúy Như vẫn im lặng, sắc mặt rất khó coi.

Khoảng thời gian trống năm năm đúng là một vấn đề nghiêm trọng.

Cách đây rất lâu, cô ta đã điều tra thân phận của Vương Nhất, tất cả đều đầy đủ, chỉ trừ năm năm ở giữa để trống.

Không ngờ đây lại trở thành cái cớ để ngăn Vương Nhất dự thi.

Mọi người đều ghen tị với cô ta, ai cũng muốn đuổi kẻ ngoại lai này đi.

Cô ta chỉ đang thay mặt những người đó nói nên lời trong lòng thôi.

Vương Nhất, Lý Khinh Hồng và những người khác đều rơi vào trâm mặc.

Cho dù độc ác xấu xa, lòng dạ rắn rết thì cô ta cũng chỉ muốn sống mà thôi.

Nếu muốn sống tốt thì nhất định phải leo lên đỉnh cao nhất.

Về điểm này, Lý Khinh Hồng không bằng Diệp Thúy Như.

Thứ mà hai người theo đuổi không giống nhau.

Chỉ trong nháy mắt, Diệp Ân Thi đã kịp phản ứng lại.

Cô ta nổi giận: “Dòng máu không chứng tỏ được điều gì, thứ nhà họ Diệp cần bây giờ là năng lực, năng lực của tôi mạnh hơn cô, cô phải nghe theo tôi.”

“Bây giờ, tôi ra lệnh cho cô rót cho tôi một tách trà!”

Diệp Ân Thi trịch thượng nhìn Diệp Thúy Như, lạnh lùng ra lệnh.

Diệp Thúy Như ngồi yên tại chỗ, không nhúc nhích.

“Tự tìm chết!”

Trong đáy mắt của Diệp Ân Thị lóe lên sát khí, cô ta đột nhiên đứng dậy, tát mạnh vào mặt Diệp Thúy Như.

Bốp!

Âm thanh giòn tan vang lên, một vệt máu chảy ra từ khóe môi Diệp Thúy Như.

Nhưng cô ta không kêu đau, càng không có ý định đứng dậy, chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Sắc mặt Diệp Ân Thi càng trở nên khó coi, lại giơ tay lên tát tiếp.

“Dừng tay!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Khinh Hồng không biết đã đứng lên từ lúc nào, bắt lấy tay cô ta.

“Người nhà họ Lý cũng dám quản chuyện của nhà họ Diệp chúng tôi? Buông tay ra!”

Diệp Ân Thi tức giận, quát Lý Khinh Hồng.

“Cô ấy đã làm rất tốt, cô dựa vào cái gì tát cô ấy?”

Lý Khinh Hồng nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Ân Thị cả kinh, nhưng vẫn tức giận nói: “Đến một cao thủ cô ta cũng không mời được, người duy nhất là do tôi mời đến, cô ta có tư cách gì dẫn dắt nhà họ Diệp tham gia đại hội Bắc Cảnh? Tát cô ta mấy cái thì có gì sai?”

Lý Khinh Hồng lạnh lùng nói: “Vấn đề nằm ở hiệp hội võ đạo, không liên quan đến cô ấy, cô còn dám ra tay, tôi sẽ không khách khí với cô đâu.”
 
Chương 1727


CHƯƠNG 1727

Diệp Ân Thị giận dữ cười: “Cô tưởng có Lý Thế Nhân chống lưng, tôi sẽ sợ cô sao?”

Nói xong, cô ta giơ tay định đánh Lý Khinh Hồng thật.

Trước kia, cô ta cũng từng là thế hệ trẻ ưu tú của nhà họ Diệp, đương nhiên ngang hàng với Lý Khinh Hồng.

Chỉ là bởi vì ba mẹ Lý Khinh Hồng một lòng bảo vệ, những thanh niên khác không dám chọc đến Lý Khinh Hồng.

Bùm!

Nhưng cô ta vừa giơ tay lên, cả người như diều đứt dây, bị đá bay xa hơn chục mét.

Cửa phòng làm việc lập tức mở ra, ngoài cửa có một cái cầu thang, Diệp Ân Thi trực tiếp lăn xuống.

Mọi người đều quay ra nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt kinh hãi.

“Ai, ai dám đá tôi…”

Ở dưới lầu, cả người Diệp Ân Thị như sắp rời ra, không đứng dậy nổi nữa.

Hồng Giác Lâm kinh hãi nhìn Vương Nhất, toát mồ hôi lạnh.

Vừa rồi lúc Vương Nhất ra tay, anh ta . không hề có cảm giác gì!

Vương Nhất đi đến lối vào hành lang, nhìn xuống Diệp Ân Thi đang nằm bẹp dí như con gián.

“Là anh?”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Diệp Ân Thi vừa giận vừa sợ, chỉ hận không thể giết chết Vương Nhất.

“Nếu như là chuyện khác, tôi sẽ không bao giờ ra tay với cô, nhưng động đến vợ tôi thì không được.”

Vương Nhất lạnh lùng nói: “Cô ấy muốn đánh cô, cô không được phép đánh lại, chỉ có thể đứng yên cho cô ấy đánh, nếu không tôi sẽ ra tay, đến lúc đó không chỉ hai cái tát là xong đâu, nghe rõ chưa?”

Giờ phút này, Vương Nhất toát ra một luồng sát khí nồng nặc, khiến Diệp Ân Thị toàn thân run rẩy.

Vương Lâm, Lạc Thanh Thủy và người nhà họ Diệp nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.

Nhờ sự giúp đỡ của Hồng Giác Lâm, Diệp Ân Thị khập khễnh đứng dậy.

Cô ta không muốn ở lại đây dù chỉ một giây nào nữa.

“Diệp Thúy Như, được, cô giỏi lắm, lại dám gọi chồng cũ đến đánh tôi, không có sự giúp đỡ của tôi, để xem cô tự mình làm được cái gì!”

Sau khi bỏ lại câu này, Diệp Ân Thi vội vàng xuống lầu, đến thang máy cũng không dám đi.

“Thúy Như, mặt em không sao chứ?”

Diệp Ân Thi vừa đi, Vương Lâm đã lập tức đến cạnh Diệp Thúy Như, hỏi han ân cần.

Diệp Thúy Như nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lùng: “Sao vừa nãy lúc con điếm kia đánh tôi thì sao anh không nói gì, bây giờ cô ta đi rồi anh mới nói?”

“Đó là vì…”

Vương Lâm cứng miệng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Dù sao anh ta cũng không thể nói rằng mình sợ Diệp Ân Thi, đúng không?

Không phải nhân tài ưu tú của gia tộc nào cũng có thể đại diện cho gia tộc đó tham gia đại hội Bắc Cảnh.

Vương Lâm cũng không phải là người giỏi nhất Vương thị, mặc dù anh ta có thể đến Giang Thành, nhưng đó là vì anh ta đã mặt dày cầu xin ông nội cho mình một cơ hội.

Ai bảo Diệp Thúy Như đại diện cho Diệp thị cơ chứ?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom