Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1728


CHƯƠNG 1728

Nói thật khi hai chị em nhà họ Diệp đấu đá tranh giành quyền lực, Vương Lâm hoàn toàn không nghĩ rằng Diệp Thúy Như có thể chiến thắng!

Thậm chí cô ta còn chẳng thể chiếm ưu thế.

Vì dù sao, Diệp Thúy Như vừa mới quay về gia tộc, cho dù là các mối quan hệ, vốn liếng, tiền tài hay quyền lực đều kém hơn Diệp Ân Thi.

Lúc rơi vào thế yếu, chút huyết mạch thuần khiết của Diệp Thúy Như còn gây ra tai họa.

Vương Lâm thở dài, giọng điệu ẩn ý: “Thúy Như, tôi biết em muốn chèn ép Diệp Ân Thi, nhưng bây giờ em vẫn chưa cứng đối cứng được đâu!”

“Ồ? Vậy anh có ‘Ý hay nào không?”

Diệp Thúy Như nhìn anh ta với vẻ mặt chế giêu.

Vương Lâm lập tức nói suy nghĩ trong lòng mình: “Chuyện em nên làm nhất bây giờ là nhanh chóng đính hôn với anh, đợi sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ có thêm sức mạnh của gia tộc Vương thị, đến lúc ấy chuyện chèn ép Diệp Ân Thị là chuyện rất dễ dàng.”

Diệp Thúy Như nghe xong, không chỉ không vui mừng, mà trái lại ánh mắt cô ta càng trở nên lạnh lẽo.

“(9U/Elạ Cô ta hét lên với Vương Lâm.

Vương Lâm hoảng sợ, thấy Diệp Thúy Như đang nổi giận, anh ta cũng không dám chọc giận cô ta thêm mà đưa năm người bị thương rời đi.

Trước khi đi, anh ta vẫn không quên liếc xéo Vương Nhất.

Lần này, Diệp Thúy Như cũng không có cách nào can thiệp.

Ánh mắt của Vương Nhất lại không có gì bất ngờ.

Điều tra hồ sơ của anh?

Ai có tư cách này?

Thật không ngờ, bản thân lại bị coi là làm giả thân phận!

Lý Khinh Hồng nói với Vương Nhất: “Nếu đã không đi được thì tốt nhất hãy ở lại với chúng em.”

Lý Khinh Hồng biết chuyện gì đã xảy ra trong năm năm kia nhưng cũng sẽ không nói ra.

“Cho nên, người đại diện cho nhà họ Diệp tham gia thi đấu chỉ có thể là ngài Hồng của hiệp hội võ đạo!”

Diệp Ân Thị mang niềm vui sướng của kẻ thắng trận, nói với Hồng Giác Lâm.

Sắc mặt Hồng Giác Lâm lúc này đã khá hơn chút.

Diệp Ân Thị lại quay sang nói với Diệp Thúy Như: “Nhưng ngài Hồng là người do tôi tìm tới, người đại diện cho nhà họ Diệp đương nhiên phải là tôi, cô không có tư cách này!”

Sắc mặt Diệp Thúy Như vô cùng khó coi, cô ta lạnh lùng nói: “Diệp Ân Thi, cô cho là dùng thủ đoạn đê hèn này thì tôi sẽ nhận thua sao?”

“Thứ chảy trong cơ thể tôi là dòng máu chính thống của nhà họ Diệp, cho dù lưu lạc bên ngoài hơn hai mươi năm, tôi vẫn là người kế thừa chính đáng nhất của nhà họ Diệp, tôi sẽ không bao giờ nhận thua!”

Giọng của Diệp Thúy Như trầm thấp, đầy khí thế, khiến Diệp Ân Thị nhất thời bị dọa sợ.

Sắc mặt cô ta cũng trở nên khó coi.

Diệp Thúy Như có thể trở về nhà họ Diệp là vì dòng máu của cô ta là chính thống nhất trong số những người trong nhà.

Nhìn bóng lưng Vương Lâm rời đi, trong mắt Diệp Thúy Như bõng lóe lên một tia sát khí lạnh lẽo, cô ta muốn giế t chết người kia.

Anh ta lại dám có ý định kết hôn với cô ta, đúng là muốn chết!
 
Chương 1729


CHƯƠNG 1729

Thậm chí anh ta còn chẳng bằng Lý Tinh Sở.

“Cảm ơn”

Đợi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng đến, Diệp Thúy Như bày tỏ lòng biết ơn với Vương Nhất.

Vương Nhất xua tay: “Không cần cảm ơn tôi đâu, nếu muốn cảm ơn thì cứ cảm ơn vợ tôi đi.

Diệp Thúy Như cười: “Tôi biết rồi.”

Tuy nhiên, khi quay sang Lý Kinh Hồng, cô ta cũng chẳng nói cảm ơn mà chỉ thản nhiên nói: “Tôi không ngờ cô sẽ nói đỡ giúp tôi.

Lý Khinh Hồng mỉm cười hơi mỉa mai: “Chẳng lẽ trong mắt cô, tôi là người lòng dạ hẹp hòi đến thế sao?”

Diệp Thúy Như giật mình, cô ta chợt lắc đầu: “Không phải thế, tôi nghĩ rằng cô vấn còn hận tôi, vì tôi đã khiến cho tập đoàn của cô phá sản…”

“Đó là vì cô có tài, không cần xin lõi tôi.”

Không ngờ Lý Khinh Hồng lại ngắt lời cô: “Vả lại, trong cái rủi có cái may, sau khi phá sản bây giờ tôi cũng đã xây dựng được công ty mới, phát triển hơn trước kia.”

Nghe vậy, Diệp Thúy Như cũng cười, không nói thêm.

“Bây giờ cô định làm gì?”

Không biết Lạc Thanh Thủy lấy một viên kẹo cao su ở đâu, bà ta đứng cạnh vừa thổi bong bóng vừa hỏi.

Diệp Thúy Như tức khắc cau mày.

Đáng lẽ hội nghị hôm nay sẽ khiến cho mọi người đoàn kết hơn, đáng tiếc lại bị Diệp Ân Thị phá hỏng.

Cô ta đã mất quyền đại diện cho Diệp thị để tham gia đại hội Bắc Cảnh, hơn nữa Vương Nhất cũng đã khiến cho năm cao thủ của Vương Lâm bị thương theo các mức độ khác nhau.

Tỉnh cảnh này như một mớ hỗn độn.

“Diệp Ân Thi, cô ta thật đáng chết…”

Diệp Thúy Như nắm chặt tay, vẻ mặt tràn ngập lửa giận.

“Có lẽ không tệ như cô nghĩ đâu.”

Bông nhiên Vương Nhất lên tiếng, anh ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Anh có cách gì sao?”

Diệp Thúy Như hỏi.

Lý Khinh Hồng nhíu mày, Vương Nhất đã bị hiệp hội võ đạo cấm cửa, anh còn có cách gì nữa sao?

Vương Nhất cười nhạt: “Rất đơn giản, nếu tôi không thể lên đấu, vậy đổi người là được, đúng không?”

Vừa nói xong, mọi người vốn đang dựng tai nghe lại dời mắt chẳng còn hứng thú.

Họ còn tưởng rằng Vương Nhất nghĩ ra cách gì hay.

Cách anh nói chẳng khác gì không nói!

“Anh cho rằng tôi không nghĩ đến cách này sao? Nhưng bây giờ hầu hết các cao thủ mạnh đều đã có chủ, hơn nữa đại hội Bắc Cảnh cũng sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi đâu tìm đây?”

Diệp Thúy Như bất đắc dĩ nói.

Không bột đố gột nên hồ, chuyện đã thế này, cô ta cũng chẳng còn cách nào khác.

Vốn dĩ Lý Khinh Hồng cũng không đồng ý cho Vương Nhất ra mặt, trái lại tình cảnh bây giờ lại khiến cô ta cảm thấy rất hài lòng.
 
Chương 1730


CHƯƠNG 1730

“Nếu anh không thể tham gia cuộc thi, vậy Cứ ngoan ngoấn làm người xem thôi, cố gắng hết sức là được, còn đâu nghe ý trời vậy!”

Lý Khinh Hồng nghiêm túc nói với Vương Nhất.

Bụp!

Lạc Thanh Thủy thổi một cái bong bóng, nó vỡ rồi dính đầy miệng bà ta: “Có lẽ, vốn dĩ không thể liên minh các vương tộc được đâu.

Vương Nhất đồng ý với cách nói này.

Môi một nhà trong số chín vương tộc lớn đều coi lợi ích quan trọng nhất, nếu bắt tay hợp thành liên minh, chắc chắn họ sẽ cãi cọ xem ai được lợi nhiều, ai được lợi ít.

Vốn dĩ hôm nay sẽ giải quyết các vấn đề liên quan đến phân chia lợi ích.

Nhưng bây giờ sắp giải tán đến nơi rồi, còn lợi ích gì nữa cơ chứ?

“Không được!”

Diệp Thúy Như khăng khăng: “Có lẽ các anh sẽ không buồn vì chuyện này, nhưng với tôi, tôi cần phải giành được vị trí đứng đầu trong đại hội lần này!”

“Tại sao?”

Vương Nhất hỏi.

Diệp Thúy Như hơi do dự, nhưng cô ta vấn kể rõ lý do.

“Tôi đến Giang Thành vì anh, nhưng Diệp Ân Thị đầu têu khiến tất cả mọi người đều phản đối, mấy người cô ta ép tôi phải ký giấy cam kết, nếu không giành được vòng nguyệt quế dành cho người đứng đầu tại đại hội Bắc Cảnh thì tôi sẽ bị đuổi khỏi Diệp thị”

Nghe vậy, trong nháy mắt sắc mặt của Vương Nhất thay đổi, anh không nói gì nữa.

Lý Khinh Hồng cũng quen rồi, chỉ e rằng cả đời này Diệp Thúy Như cũng sẽ không thể quên cái danh Vợ cũ.

Đương nhiên, cô ta cũng chẳng bao giờ lên được chính thức.

Có điều chuyện này lại khiến cho Lạc Thanh Thủy hơi cảm thấy khó chịu.

“Tôi đang thắc mắc không biết tại sao cô lại có lòng tốt như thế, muốn lập liên minh các vương tộc khác để cùng tấn công Tần thị, hóa ra là chỉ vì bản thân cô thôi!”

Lạc Thanh Thủy tức giận: “Tự cô ký giấy cam kết, có liên quan gì đến chúng tôi đâu? Tôi muốn rút lui!”

Vốn dĩ Lạc Thanh Thủy chỉ đến ngồi không, đương nhiên bà ta không muốn tham gia với Diệp Thúy Như.

Thấy tất cả mọi người đều không đồng ý với mình, Diệp Thúy Như quay về chỗ cũ.

Cô ta không nói gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn hiu quạnh và cả không cam lòng của cô ta.

Lý Khinh Hồng thở dài.

Thật ra, cô ta và Diệp Thúy Như đều thuộc cùng một loại người.

Vốn dĩ cô ta cũng sẽ hắc hóa giống như Diệp Thúy Như, nhưng sau đó cô ta lại không như vậy.

Bởi vì bên cạnh cô ta có Lý Tuyết Nhi và Vương Tử Lam.

Còn cả Vương Nhất.

Còn cô ta thì chẳng có cái gì.

Từ đầu đến cuối cô ta đều cô đơn một mình.

Vương Nhất cứ như một mặt trời ấm áp tràn ngập ánh sáng, thu hút cô ta bước ra khỏi bóng tối.
 
Chương 1731


CHƯƠNG 1731

Mỗi khi thấy Diệp Thúy Như như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô ta đều cảm thấy giống như mình mới là kẻ thứ ba.

Dù sao, nếu không có cuộc gặp gỡ tình cờ vào năm năm trước, Vương Nhất cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc đời của cô.

Anh bảo vợ mình tên là Kim Thúy Như, anh con rể ở rể của nhà họ Kim.

Có lẽ thời gian năm năm, dưới tấm lòng chân thành và sự bảo vệ của Vương Nhất, đã có thể khiến cho Diệp Thúy Như cởi bỏ màu sắc bảo vệ trên người.

Nhưng chuyện tình cảm thì ai có thể hiểu rõ được đây?

Lý Khinh Hồng sẽ không thương hại hay tội nghiệp cô ta.

“Chờ chút! Ở chỗ tôi vẫn còn một người.”

Vương Nhất vẫn luôn im lặng lại chợt lên tiếng.

Diệp Thúy Như vốn đang buồn râu lập tức ngẩng đầu lên.

Ngay cả Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.

“Anh còn ai?”

Vương Nhất hơi nheo mắt, nhìn Diệp Thúy Như, nói: “Ở chỗ tôi có một người có thể giải quyết chuyện này giúp cô.”

“AI?”

Diệp Thúy Như hỏi.

Vương Nhất nói ra chuyện của hiệp hội võ đạo Thiên An.

“Bây giờ hiệp hội võ đạo Thiên An thuộc về tôi, hội trưởng đương nhiệm là Diệp Kình Hiên của gia tộc họ Diệp, sức mạnh tổng hợp của anh ta không hề kém hiệp hội võ đạo Giang Thành, nếu cô không chê thì tôi có thể gọi họ đến đây.”

Ầm!

Anh vừa nói xong, không chỉ Diệp Thúy Như, mà ngay cả Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy, cũng nhìn Vương Nhất đầy khó tin.

Họ chỉ biết hầu như các thế lực ở Thiên An đều đã cúi đầu trước Vương Nhất, nhưng không ngờ, anh nắm cả hiệp hội võ đạo.

“Diệp Kình Hiên…”

Diệp Thúy Như nhíu mày, cô ta đã từng nghe thấy cái tên này, nhưng chưa từng gặp người thật.

Sau khi im lặng một lúc lâu, cô ta nói với Vương Nhất: “Chuyện đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào khác, ngựa chết cũng phải cứu thành ngựa sống, tôi tin người của anh!”

Vương Nhất cười: “Được, vậy tôi lập tức gọi anh ta đến đây.”

“Kinh Hồng, em đi với dì trước đi, đợi giải quyết xong mọi việc, anh lại tới.”

“ừm.”

Lý Khinh Hồng và Lạc Thanh Thủy nhanh chóng rời khỏi đó.

Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Vương Nhất và Diệp Thúy Như.

“Cảm ơn.

Diệp Thúy Như lại nói cảm ơn với Vương Nhất.

Vương Nhất nhìn cô ta: “Cô không cần cảm ơn tôi, không phải tôi giúp cô vì chuyện ngày trước, mà chỉ giúp cô xử lý chuyện trong gia tộc, rồi sau đó nói sau.”
 
Chương 1732


CHƯƠNG 1732

“Cảm ơn.”

Bông nhiên Diệp Thúy Như ch ảy nước mắt, cô ta vừa khóc vừa cười.

“Cô khóc gì chứ?”

Sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Diệp Thúy Như không trả lời câu hỏi của Vương Nhất, mà chỉ nhìn anh, nói: “Vương Nhất, chỉ cần anh hiểu rõ một chuyện, dù cho tôi có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không gây bất lợi cho anh, được chứ?”

“Cô có ý gì?”

Ánh mắt Vương Nhất hơi thay đổi, anh nhíu mày hỏi.

Trước kia Diệp Thúy Như cũng ngầm ám chỉ như vậy, nhưng chẳng bao lâu sau, cô ta đã khiến cho công ty của Lý Khinh Hồng bị sụp đổ.

Bây giờ khi nghe thấy vậy, trong lòng Vương Nhất cảm thấy có linh cảm không lành.

Nhưng Diệp Thúy Như lại chẳng giải thích gì thêm.

Vương Nhất thầm để ý, sau đó chờ Diệp Kình Hiên đến đây.

Khoảng 40 phút sau, Diệp Kình Hiên bước vào văn phòng.

“Ngài Vương, đã lâu không gặp!”

Theo sau anh ta là Đồng Yên Nhiên, cô ta vân mặc một chiếc váy đỏ như xưa, khi thấy Vương Nhất, gương mặt cô ta tràn ngập vui sướng.

“Đã lâu không gặp.”

Vương Nhất chào hỏi, sau đó đến trước mặt Diệp Kình Hiên, đấm một phát vào đống cơ bắp sắp nổ tung của anh ta, cười nói: “Có vẻ trong khoảng thời gian này anh cũng không lười biếng, tiến bộ nhiều đấy.”

Diệp Kình Hiên cũng chỉ mỉm cười: Ngài Vương, tôi không dám lười biếng, dạo gần đây tôi vấn luôn huấn luyện theo phương pháp của giáo quan Khương, đã luyện được nội kình.”

“Vậy sao?”

Vương Nhất nheo mắt: “Đến đây, đốc hết sức đấm tôi một phát.”

Diệp Kình Hiên không từ chối, anh ta đốc hết sức, đấm thật mạnh về phía Vương Nhất.

Rầm!

Vương Nhất dùng tay đỡ nắm đấm kia, vậy mà anh lại cảm nhận được một tia kình đạo mạnh mẽ.

Vẻ mặt anh tràn đầy kinh ngạc: “Khá đấy, đây đúng là nội kình rồi.”

Nghe thấy Vương Nhất tán thành, Diệp Kình Hiên cũng vô cùng kích động.

“Tôi gọi mọi người đến đây để đại diện cho Diệp thị tham gia vào đại hội Bắc Cảnh, lần này cô ta là người đại diện cho Diệp thị.”

Vương Nhất chỉ vào Diệp Thúy Như.

“Kim Thúy Như?”

Bồng nhiên sắc mặt của Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên đều thay đổi nhanh chóng.

Diệp Thúy Như cũng nhìn chăm chăm Diệp Kinh Hiên, rồi bỗng đến gần anh ta, hỏi: “Anh là Diệp Kình Hiên đúng không?”

Vẻ mặt Diệp Kình Hiên vô cùng ngạc nhiên: “Đúng thế, sao vậy?”

“Cái vòng tay này của anh ở đâu ra?”

Diệp Thúy Như nhìn chăm chăm cái vòng mà Diệp Kình Hiên đang đeo trên cổ tay, giọng nói run rẩy.
 
Chương 1733


CHƯƠNG 1733

Giọng nói của Diệp Thúy Như trở nên run rẩy, thậm chí đôi mắt cô ta còn ánh nước mắt.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt cô ta không hề rời khỏi chiếc vòng tay mộc mạc trên cổ tay Diệp Kình Hiên.

“Hả?”

Sự kỳ lạ của Diệp Thúy Như cũng khiến cho Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên để ý.

Hai người nhìn nhau, đều đọc được sự › ngạc nhiên và nghỉ ngờ trong mắt người kia.

Vương Nhất cũng hiểu tính tình của Diệp Thúy Như, cảm xúc của cô ta hiếm khi biểu hiện rõ ràng như thế này.

Kể cả trước mặt họ hàng người thân, sắc mặt cô ta đều không hề thay đổi chứ đừng nói với người ngoài.

Họ không ngờ, Diệp Thúy Như lại quan tâm đ ến một chiếc vòng tay.

“Vòng tay?”

Diệp Kình Hiên cũng hơi ngạc nhiên, anh ta cúi đầu nhìn rồi tự bật cười.

“Cái này hả, đây là món quà mà người mẹ đã qua đời đưa cho tôi, là di vật của bà ấy, tôi vẫn luôn đeo trên tay, giữ gìn cẩn thận.”

Khi nói đến mẹ của mình, trên mặt Diệp Kình Hiên nở một nụ cười ấm áp.

Ngay khi Diệp Kình Hiên nói đến ‘Người mẹ đã mất, cả người Diệp Thúy Như khế run.

Sau đó từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống đất, còn cô ta xụi lơ, ngã xuống ghế sofa.

“Cô Kim… cô Diệp, cô làm sao thế?”

Phần ứng khác thường với Diệp Thúy Như cũng khiến cho Diệp Kình Hiên chú ý, nét mặt hắn tràn đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.

Sự hiểu biết đối với Diệp Thúy Như của Diệp Kình Hiên vấn dừng lại vào lúc cô ta là con yêu nữ nhà họ Kim ở Thiên An, đến tận hôm nay, hai người mới chính thức gặp lại nhau.

Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên nhìn họ với anh mắt ngạc nhiên, vốn muốn kể chuyện đại diện Diệp thị đi tham gia đại hội Bắc Cảnh cũng không có mở miệng.

Chỉ vì chiếc vòng tay của Diệp Kình Hiên.

“Diệp Kình Hiên, cũng có họ Diệp…”

Nghĩ đến mối liên quan đó, con ngươi của Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên co rụt, hai người cảm thấy giật mình.

Nếu suy đoán này là thật, vậy rất có thể họ sẽ biết được thân phận thật sự của Diệp Thúy Như.

Không biết vì sao, thấy Diệp Thúy Như lặng lẽ khóc lóc, chẳng hiểu sao trong lòng Diệp Kình Hiên lại cảm thấy đau xót.

Một linh cảm không thể miêu tả rõ ràng chạy đến trái tim anh ta.

Thịch thịch…

Thịch thịch thịch!

Bông nhiên trái tim anh ta nhảy vọt.

Chờ cảm xúc của Diệp Thúy Như hơi ổn định lại, cô ta lấy ra một chiếc vòng tay từ trong túi.

“Đây là của tôi.”

Diệp Thúy Như đặt chiếc vòng vào tay Diệp Kình Hiên.

Thấy cái vòng bạc màu này, cả người Diệp Kình Hiên cũng hơi run rẩy.

“Chiếc, chiếc vòng này là…
 
Chương 1734


CHƯƠNG 1734

Diệp Kình Hiên trợn trừng mắt, nhìn hai chiếc vòng tay với màu sắc khác nhau, anh ta ngập ngừng chẳng thể nói hết một câu.

Chiếc vòng này đã phai màu, nhưng trông vấn còn rất sạch sẽ.

Nó giống hệt chiếc vòng Diệp Kình Hiên đang đeo.

Rõ ràng chúng đều đến từ cùng một người!

“Ngày tôi tách khỏi mẹ mình, bà ấy đã để lại chiếc vòng này cho tôi, bà ấy nói tôi phải giữ gìn nó cẩn thận, còn nói với tôi, sau này có thể dùng nó để tìm kiếm đứa em trai bị thất lạc của tôi.”

Diệp Thúy Như kể lại với giọng điệu bình tĩnh.

Tuy rằng cô ta đã bình tĩnh như trước, nhưng trên mặt vấn còn vương nước mắt.

Vương Nhất đứng cạnh nhìn, đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Thúy Như kích động như vậy.

Cô ta kể rất nhẹ nhàng, như khi lọt vào tai Diệp Kình Hiên lại như sét đánh.

Khi nhìn thấy hai chiếc vòng tay giống nhau, anh ta cũng biết Diệp Thúy Như chính là chị gái ruột của mình.

Nhưng kể cả thế, sau khi nghe Diệp Thúy Như nói xong, Diệp Kình Hiên vẫn cảm thấy vô cùng xúc động.

Đường đường là người đàn ông cao tám thước, thế mà anh ta lại khóc huhu.

“Chị ơi!”

Diệp Kình Hiên quỳ mạnh trước mặt Diệp Thúy Như.

Tuy Diệp Thúy Như không khóc như lúc nãy, nhưng đôi mắt cô ta cũng rưng rưng.

“Hóa ra người tôi muốn tìm lại là cậu, Diệp Kình Hiên, cậu họ Diệp, đáng lẽ trước kia tôi phải nghĩ đến mới đúng…

Diệp Thúy Như lẩm bẩm, sau đó vội vàng đỡ Diệp Kình Hiên dậy.

Mà Đồng Yên Nhiên đứng bên cạnh đã kinh ngạc đến đờ cả người.

Giống như họ nghĩ, Diệp Thúy Như chính là chị gái của Diệp Kình Hiên.

“Đúng là không ngờ họ lại là người trong cùng một nhà…”

Sau khi tỉnh táo lại, Vương Nhất cũng cảm thán rất nhiều.

Đồng Yên Nhiên cũng cảm động đến mức hai mắt đỏ ửng, cô ta thật lòng mừng cho anh trai mình.

“Vốn dĩ tôi còn tưởng, anh Kình Hiên là con riêng của lão già kia, nhưng không ngờ Kim Thúy Như lại là chị gái của anh ấy…”

Khi Đồng Yên Nhiên tỉnh táo lại, cô ta nghĩ mà thấy sợ.

Ba cô ta là Đồng Kiệt, lúc trước ông ta ngủ với mẹ của Kim Thúy Như!

Nếu Kim Thúy Như biết tin này từ trước, liệu nhà họ Đồng còn yên ổn đến hôm nay sao?

Chắc chắn nhà họ sẽ bị Kim Thúy Như phá hủy!

Dù cho có là Vương Nhất cũng mất rất lâu mới có thể hiểu rõ các mối quan hệ bên trong.

Diệp Thúy Như là người của Diệp thị còn Diệp Kình Hiên là em trai của Diệp Thúy Như.

Hai người là chị em cùng mẹ khác cha.

Trong đó có liên quan đến cả bốn thế lực lớn, nhà họ Kim, nhà họ Diệp, nhà họ Đồng, Diệp thị, quả thật còn rắc rối hơn cả bánh quai chèo.

Tuy nhiên, có một điều khiến Vương Nhất cảm thấy nghỉ ngờ, nếu họ là chị em, vậy sao họ lại bị tách ra?

Hơn nữa tại sao tên gốc của Diệp Thúy Như là Kim Thúy Như, mà không phải ‘Đồng Thúy Như’ vậy?

Diệp Thúy Như cũng hiếm khi thể hiện tình cảm chân thành, trước mặt cô ta đã chất một đống giấy ăn.
 
Chương 1735


CHƯƠNG 1735

Mắt cô ta đỏ ửng, khóc sưng cả mắt.

Diệp Kình Hiên cũng khóc, nhưng chẳng ai cười nhạo anh ta.

“Kình Hiên, tại sao mẹ lại mất?”

Diệp Thúy Như hỏi, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

Đồng Yên Nhiên đứng bên cạnh hoảng sợ, cô ta lập tức lùi ra đằng sau.

Ai cũng biết, Diệp Thúy Như hỏi như thế để làm gì.

Báo thù cho mẹ mình!

Mà oô ta lại là con gái ruột của Đồng Kiệt nếu bị Diệp Thúy Như biết thì cô có mười cái mạng cũng không đủ!

Diệp Kình Hiên cười: “Mẹ tự sát, người ép mẹ tự sát cũng đã chết rồi.

“Vậy sao…”

Sát ý trên người Diệp Thúy Như biến mất không còn dấu vết.

Cô ta quay đầu liếc nhìn Đồng Yên Nhiên.

Ánh mắt cô ta rất bình thường nhưng lại khiến cho Đồng Yên Nhiên sợ khiếp vía.

Khi cô ta vấn còn là Kim Thúy Như, cô ta đã biết mình là người của Diệp thị ở Yên Kinh.

Chắng qua lúc ấy tình hình nguy cấp nên để lấy lòng nhà họ Kim, cô ta cố ý đổi tên mình thành họ Kim.

Cô ta đã điều tra thông tin của Diệp Kình Hiên, biết anh ta là con riêng của Đồng Kiệt.

Diệp Kình Hiên ẩn núp ở nhà họ Đồng lâu như vậy, chính là để báo thù cho mẹ mình.

Trong lòng Diệp Thúy Như biết rất rõ mẹ của anh ta chết như thế nào.

Cũng may bây giờ Đồng Kiệt đã chết, nếu không, bây giờ ông ta mà rơi vào tay của Diệp Thúy Như, chắc chắn ông ta sẽ còn chết thảm hơn.

Diệp Kình Hiên không nhịn được hỏi: “Chị ơi, trước kia sao chị lại ở nhà học Kim mà không ở cùng với em?”

Nếu Diệp Thúy Như ở cùng với anh ta từ khi họ còn nhỏ, thì có lẽ anh ta sẽ không bị nỗi hận che mờ mắt.

Diệp Thúy Như nhìn về phía chân trời, từ từ nói.

“Mẹ của chúng ta tên là Diệp Tâm, là một người hầu rất bình thường ở Diệp thị.”

“Nhưng có một ngày, có một người gọi là Diệp Thiên Vũ ở Diệp thị đã làm nhục bà ấy, thế nên mới có chị.”

“Làm sao chị và mẹ có thể sống dưới thân phận cao quý của Diệp thị? Mẹ đã giấu chị năm năm, cuối cùng vân không thể giấu được nữa, trong một đêm giông bão, hai mẹ con chị đã bị đuổi ra khỏi nhà.

“Nói đến đó cũng thấy mỉa mai, chị ngoài ý muốn đến thế giới này, nhưng lại là người có huyết mạch tinh khiết nhất Diệp thị, đây cũng là lý do họ mời chị quay về!”

Vương Nhất và Diệp Kình Hiên đều yên lặng nghe Diệp Thúy Như kể về thân thế của mình.

Khi nghe đến cái tên Diệp Thiên Vũ, trong lòng anh khẽ giật mình.

Khi Lý Khinh Hồng giới thiệu Diệp Ân Thi, cô ta đã từng nhắc đến một người đàn ông khác.

Diệp Bất Phàm.

Chẳng lẽ Diệp Thiên Vũ là ba của Diệp Bất Phàm hay sao?

Diệp Kình Hiên lại yên lặng bất ngờ, không ngắt lời cô ta.
 
Chương 1736


CHƯƠNG 1736

“Sau khi đến Thiên An, chị và mẹ vấn đi lang thang, màn trời chiếu đất, thậm chí để cho chị ăn no, mẹ còn quỳ trước cửa hàng của người khác suốt một ngày, sau đó có một người tốt bụng không nhìn được nữa, cho bà ấy ăn một bát mỳ nóng, nhưng mẹ chẳng ăn miếng nào đã nhường hết cho chị. Trong mắt chị, bà ấy là người mẹ tốt nhất trên đời.”

Diệp Thúy Như nhớ lại: “Nhưng cùng lúc ấy, đã có một chuyện xảy ra.”

“Mẹ đi làm rất nhiều công việc ở bên ngoài, trong đó có một việc là làm tiếp rượu ở quán KTV, tối hôm đó bà ấy không quay về là chị đã biết có chuyện gì đó xảy ra, đợi khi chị chạy đến thì đã thấy mẹ năm ở hấp hối dưới đất, người cưỡng hi3p đã đi rồi.”

¡ “Từ đó về sau, bụng mẹ lớn dần, sau đó có em.

Diệp Thúy Như nhìn về phía Diệp Kình Hiên.

Cả người Diệp Kình Hiên, anh ta gào lên giận dữ: “Đồng Kiệt, ông chết vấn chưa hết tội!”

Vương Nhất im lặng, không nghỉ ngờ gì nữa, người cưỡng hi3p chính là Đồng Kiệt.

Đồng Yên Nhiên chẳng dám ngẩng đầu.

Gia đình nhà họ nợ Diệp Thúy Như!

“Sau khi sinh Kình Hiên, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không thể nuôi cả hai đứa trẻ.”

“Ngày ấy mẹ nói, phải bỏ rơi một đứa, và chị chính là đứa trẻ bị bỏ rơi.”

Diệp Thúy Như kể câu chuyện này với giọng điệu bình tĩnh.

Sắc mặt Vương Nhất thay đổi.

Lúc ấy, cùng lắm Diệp Thúy Như mới chỉ khoảng năm tuổi đúng không?

Hai mắt Diệp Kình Hiên đỏ ngầu, giọng anh ta khàn khàn: “Chị ơi, em rất xin lỗi chị…”

Lúc ấy quan niệm trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, nhưng có lẽ Diệp Tâm sẽ đối xử bình đẳng với cả hai chị em.

Nhưng điều kiện gia đình bà không cho phép, nên cuối cùng bà vấn chọn bỏ rơi con gái ruột Diệp Thúy Như.

“Mẹ có một người họ hàng được gả đến nhà học Kim, cũng coi như có chút thân thiết, mẹ cầu xin mãi nhà họ Kim mới chịu nhận tôi.”

Diệp Thúy Như nhẹ nhàng nói: “Lúc chia tay, mẹ tặng chiếc vòng tay này cho chị, bảo chị giữ gìn cẩn thận, sau này lớn lên có thể dùng nó để tìm em trai, chị vẫn luôn tìm em, nhưng cũng may bây giờ tìm được rồi, đáng tiếc mẹ không thể nhìn thấy cảnh này.

Sau này là khoảng thời gian của Kim Thúy Như.

Diệp Thúy Như đã kể hết thân thế của mình, nhưng ngay cả người biết hết toàn bộ chân tướng cũng cảm thương với cô ta.

Không có ai vừa sinh ra đã độc ác, Diệp Thúy Như gặp nhiều chuyện khó khăn hơn người khác, nên cô ta càng hiểu rõ để sinh tồn thì thắng làm vua thua làm giặc.

Diệp Kình Hiên là một người đàn ông cao lớn nhưng lại khóc không thành tiếng.

“Chị ơi, bây giờ chúng ta nhận nhau rồi, chị chính là chị gái của em, sau này không ai có thể bắt nạt chị!”

Diệp Kình Hiên cắn răng nói.

Diệp Thúy Như mỉm cười: “Vậy nếu sau này có một ngày, một trong hai người là chị và ngài Vương phải chết thì em sẽ giúp ai?”

“Chuyện này…”

Diệp Kình Hiên lập tức rơi vào tình thế khó xử.

“Nói đùa thôi.”
 
Chương 1737


CHƯƠNG 1737

Diệp Thúy Như nói nửa đùa nửa thật.

Vẻ mặt Vương Nhất trở nên nghiêm túc, anh liếc mắt nhìn Diệp Thúy Như: “Cho nên, vốn dĩ cô quay lại Diệp thị để nắm quyền, sau đó trả thù cái người tên là Diệp Thiên Vũ, đúng không?”

“Đúng vậy! Tôi muốn báo thù! Không thể để mẹ chết không nhắm mắt!”

Diệp Thúy Như nói với giọng lạnh lùng, trong mắt chứa đầy sát ý.

Cô ta nói xong, lúc này Vương Nhất mới hiểu nguyên nhân Diệp Thúy Như quay về Diệp thị.

Chỉ là để báo thù!

“Bây giờ mới giống cách nói chuyện của co.

Vương Nhất nói với Diệp Thúy Như: “Tuy nhiên bây giờ nếu như cô muốn đối đầu với Diệp Ân Thi và Diệp Bất Phàm thì sẽ gặp rất nhiều thiệt thòi.”

Diệp Thúy Như cười nhạt: “Chắc tôi chưa yếu đến mức cần anh lo lắng cho sự an toàn của mình đúng không?”

“Tôi sẽ không đánh mà không chắc chắn, bây còn còn thiếu vốn liếng nhưng đợi một khoảng thời gian dài là được, huống hồ, tình cảnh này vấn còn đỡ hơn lúc tôi ở nhà họ Kim.”

Vì vậy, Vương Nhất không khuyên cô ta thêm nữa, ai cũng có mong muốn riêng.

Diệp Kình Hiên lập tức tỏ thái độ: “Chị, chị đi đâu thì em đi đó, em cũng đến Yên Kinh!”

Diệp Thúy Như cười: “Em là em trai chị, đương nhiên phải quay về.”

“Nhưng bây giờ chị vần cần em giúp một việc.”

Diệp Thúy Như chuyển đề tài, cô ta nhìn Diệp Kình Hiên nói: “Vẫn chưa có ai đại diện cho Diệp thị của chị tham gia Đại hội Bắc Cảnh.

“Chị, vậy cứ để em đi.”

Đương nhiên Diệp Kình Hiên hiểu ý Diệp Thúy Như, anh ta lập tức đồng ý.

Diệp Thúy Như lại lắc đầu: “Mỗi mình em chưa đủ.”

Cô ta cũng từng gặp những cao thủ khác, tuy răng Diệp Kình Hiên không hiếu thắng như nhiều võ giả nội kình, nhưng anh ta còn kém xa những cao thủ thật sự.

Chưa nói đến những người khác, chỉ mỗi Diệp Vô Lệ cũng đủ để đè bẹp anh ta.

Diệp Kình Hiên nói thẳng: “Chị, chị đừng lo, lần này đến Giang Thành, em sẽ dấn theo một vài cao thủ tại võ đạo Thiên An, chắc sẽ đủ người thôi.”

Vương Nhất xua tay: “Bao nhiêu người cũng được, mang cả tôi theo còn tốt hơn.”

Nghe thế, ngay lập tức gương mặt Diệp Thúy Như tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chẳng phải phía hiệp hội võ đạo đã cấm cửa anh rồi sao? Vậy anh tham dự thế nào?”

Vương Nhất cười nhạt: “Người họ cấm là ‘Vương Nhất, đổi thân phận khác là được đúng không?”

“Đổi thân phận?”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên sắc bén lên.

“Hay đấy, đổi cả tác phong luôn.”

Vương Nhất cười: “Tôi đổi cả tên lân gương mặt là hiệp hội võ đạo Giang Thành sẽ không thể nói gì được nữa.”

“Không được, không thể làm thế”

Diệp Thúy Như lắc đầu: “Hệ thống thông tin tại hiệp hội võ đạo móc nối với hồ sơ, chỉ cần đổi tên hay đổi mặt là thân phận thật của anh sẽ bị phát hiện.”
 
Chương 1738


1738

Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên cũng cảm thấy kế hoạch này thật điên rồ.

Vương Nhất vần kiên trì: “Đấy là với người bình thường thôi, bất cứ chuyện gì, nếu cấp bậc cao đến mức không thể điều tra là có thể vượt qua bất cứ hiệp ước nào.”

Anh vừa nói xong, mọi người giật mình nhìn về phía Vương Nhất.

Trái tim Diệp Thúy Như nhảy nhót mạnh mẽ: “Anh có ý gì?”

Vương Nhất không giải thích thêm mà chỉ nói thắng: “Cô báo tên của tôi và thân phận mới đi, bây giờ tôi được gọi là..Ẩn chủ!”

“Cái gì? Ẩn chủ?”

Nghe thế, Diệp Thúy Như trợn mắt há mồm, cô ta chợt hét lên sợ hãi: “Anh là Ẩn chủ?”

Diệp Kình Hiên và Đồng Yên Nhiên cũng nhìn Vương Nhất đầy khó tin.

Điều này khiến cho người khác vô cùng ngạc nhiên!

Vương Nhất thản nhiên nói: “Tôi chỉ nói, thân phận mới của tôi gọi là Ẩn chủ’, chưa nói tôi là Ẩn chủ!”

“Phù, làm tôi giật cả mình.”

Diệp Kình Hiên là người đầu tiên tỉnh lại.

Đồng Yên Nhiên cũng rất sợ hãi.

Chủ yếu do cái tên Ẩn chủ quá khiếp người, cực kỳ chấn động!

Ẩn chủ nước H là người bảo vệ tối cao!

Ai dám dùng danh nghĩa của Ẩn chủ cơ chứ?

Diệp Thúy Như lại liếc nhìn Vương Nhất đầy ẩn ý.

Cô ta đã nói hết thân thế cho Vương Nhất, nhưng lại chẳng hề biết gì về thân phận của anh.

Nhưng giờ cô ta lại cảm thấy, mình đã chạm đến rất gần.

Một ngày sau, Hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Văn phòng hội trưởng.

Hồng Giác Hải đang tra cứu tài liệu.

Cấp dưới của ông ta ông tài liệu vội chạy vọt vào phòng: “Hội trưởng, Diệp thị đã nộp tên của người đai diện mới.”

Hồng Giác Hải lập tức công việc xuống, cười: “Ô2 Để tôi xem thử xem tuyển thủ mới là aï?”

Trước kia ông ta âm thầm chơi xấu Diệp Thúy Như, để phía chính phủ không chấp nhận thân phận của Vương Nhất nhưng mới qua mấy ngày, họ đã tìm được tuyển thủ mới.

“Tìm người trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn là loại dưa vẹo táo nứt”

Hồng Giác Hải nghĩ như vậy rồi mở danh sách.

Ngoại trừ em trai Hồng Giác Lâm của ông ta thì người đại diện cũng biến thành Diệp Ân Thi.

“Hay đấy, có vẻ cô Diệp đã chèn ép được Diệp Thúy Như kia như mong muốn.”

Hồng Giác Hải rất hài lòng, tiếp tục đọc danh sách.

“Diệp Kinh Hiên…”

Hồng Giác Hải thấy tên của Diệp Kình Hiên tên.

Bông nhiên ông ta cảm thấy cái tên này có vẻ quen quen.
 
Chương 1739


Sau đó ông ta nhanh chóng nghĩ ra.

“Đây chẳng phải là hội trưởng mới của hiệp hội võ đạo Thiên An sao? Một thằng nhóc tép riu!”

Hồng Giác Hải vừa sợ vừa giận.

Với lý lịch và tuổi tác thì quả thật Hồng Giác Hải có thể coi Diệp Kình Hiên là một thằng nhóc tép riu.

Thiên An ở cạnh Giang Thành, nên ở Thiên An xảy ra chuyện gì là Giang Thành sẽ biết trước.

Hiệp hội võ đạo khắp nơi đều như vậy.

Vốn dĩ hội trưởng của hiệp hội võ đạo Thiên An là gia chủ nhà họ Nhan, Đồng Chi Thu.

Nhưng không biết tại sao, Đồng Chị Thu lại bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, không có hội trưởng canh giữ, cả bên trong và bên ngoài hiệp hội đó đều loạn như rắn mất đầu.

Sau này, một người trẻ tuổi tên là Diệp Kình Hiên đột nhiên đứng lên trở thành hội trưởng mới của hiệp hội võ đạo.

Sau này ông ta không biết thêm tin gì về hiệp hội võ đạo Thiên An.

“Không ngờ đại diện cho Diệp thị lại ra mặt!”

Sắc mặt Hồng Giác Hải trở nên rất khó coi.

Ông ta chưa từng tiếp xúc với người tên Diệp Kình Hiên này, nên không hiểu rõ sức mạnh của anh ta.

Nếu anh ta là một cao thủ thì xong rồi.

“Hội trưởng, ông có muốn đá Diệp Kình Hiên này ra không?”

Cấp dưới của ông ta đề nghị.

Hồng Giác Hải lập tức đập mạnh vào đầu anh ta: “Anh ngu thế, chúng ta có thể cấm cửa Vương Nhất vì hồ sơ của anh ta không sạch sẽ, anh cho răng người khác cũng giống anh ta sao?”

“Hơn nữa chúng ta hiệp hội võ đạo, đều chịu sự quản lý của ngài Võ Sĩ ‘Chiến Thần Môn. Nghe nói lần này ngài Võ Si cũng đến đại hội Bắc Cảnh, không thể làm chuyện như thế!”

Vừa nghe thấy ba chữ ngài Võ Sĩ, trong nháy mắt cấp dưới cảm thấy vô cùng áp lực.

Ngài Võ Sĩ là một huyền thoại!

Hồng Giác Hải tiếp tục đọc mặt sau của danh sách.

Mặt sau đều là người của hiệp hội võ đạo Thiên An.

“Hả? Ẩn chủ?”

Bỗng nhiên, một cái tên ở mặt sau khiến cho Hồng Giác Hải chú ý.

Trong nháy mắt, ông ta trợn mắt khó tin, lưng áo ướt đầm mồ hôi.

“Ẩn chủ? Thế mà lại là Ẩn chủ?”

Cấp dưới cũng vô cùng hoảng sợ: “Có phải ai giả mạo không?”

Anh ta thầm suy đoán.

Hồng Giác Hải lập tức tát một phát vào đầu anh ta: “Ai dám giả mạo Ẩn chủ? Đây là tội lớn!”

Ẩn chủ là người bảo vệ của nước H, bốn ranh giới Đông Tây Nam Bắc đều phải nghe lệnh của người đó.

Nếu đây là Ẩn chủ thật, vậy Mục Lang bảo vệ biên giới phía Tây cũng chẳng đáng nhắc đến.

“Nhanh, nhanh đi điều tra thông tin liên quan đến thân phận của Ẩn chủ!”

Giọng nói Hồng Giác Hải trở nên run rẩy.
 
Chương 1740


1740

Tên cấp dưới lập tức run rẩy click vào tài liệu thân phận của Ẩn chủ…

Màn hình máy tính nhanh chóng cho ra kết quả.

Nhưng điều kiến cho Hồng Giác Hải và cấp dưới ngạc nhiên là tất cả toán dấu chấm hỏi.

Hồng Giác Hải lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Hóa ra là cao thủ ẩn danh!”

Cấp dưới thắc mắc, hỏi: “Hội trưởng Hồng, trên máy tính vấn chưa hiển thị kết quả, sao ngài lại biết đây là cao thủ ẩn danh?”

“Có nói anh cũng không hiểu.”

Hồng Giác Hải cười: “Con đường võ đạo, chỉ có tấm lòng kiên định mới có thể đột phá. Cho nên có rất nhiều võ giả gặp phải bình cảnh, đều sẽ lựa chọn lánh đời, không quan tâm đến chuyện trên tục thế này, chỉ tập trung tu luyện võ đạo, người như thế chúng ta không thể tra được thông tin.

Nói xong, Hồng Giác Hải còn tiện tay click mở một danh sách địa diện cho Tần thị xuất chiến: “Ví dụ như cao thủ tên ‘Tề Lân’ này, tất cả thân phận của anh ta đều là dấu hỏi chấm, tên Vương Nhất đâu?”

Cấp dưới hiểu ra.

Hồ sơ của Vương Nhất là toàn là dấu chấm hỏi, còn cao thủ ẩn danh này chỉ là danh hiệu, chứ đừng nói là điều tra.

Người như thế, anh dám nói là người lai lịch không rõ ràng sao?

“Nhưng mà người này đúng là to gan, dám lấy danh của Ẩn chử, chẳng lẽ anh ta còn mạnh hơn cả Ẩn chủ sao ?”

Cấp dưới cảm thán.

Hồng Giác Hải cười: “Không thể nào, Ẩn chủ là người có một không hai, tôi đoán có năm tới sáu năm nay người này không ra sơn nên không biết danh tiếng của Ẩn chủ.”

“Hóa ra là thế.”

Cấp dưới cũng thoải mái.

Gần năm năm nay, Ẩn chủ là chiến thần mới quật khởi trong đội quân, chiến hồn bất diệt.

Những cao thủ ẩn danh chưa từng nghe qua cũng là chuyện bình thường.

Reng reng reng!

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Hồng Giác Hải vừa nghe, cơ quan hồ sơ gọi.

“Hồng Giác Hải, ông thật to gan, lại dám tự tiện điều tra hồ sơ mật, hiệp hội võ đạo các ông đừng hòng dùng hệ thống hồ sơ thông tin này nữa!”

Tút tút tút!

Hồng Giác Hải còn chưa kịp nói gì, điện thoại đã tắt.

Khi tỉnh táo lại lòng Hồng Giác Hải nóng như lửa đốt, ông ta nói với cấp dưới: “Nhanh lên, xem hệ thống hồ sơ thông tin còn dùng được không?”

Cấp dưới vừa vào, đã hiện lên một dòng chữ đỏ chói.

Trên đó có bốn chữ lớn: Không có quyền hạn.

Ngay lập tức Hồng Giác Hải hồn bay phách lạc: “Xong rồi xong rồi, hệ thống hồ sơ thông tin này là cách nhanh nhất để hiệp hội võ đạo chúng ta điều tra thông tin, nếu bị đóng, vậy chẳng phải không thể tra được người khác sao?”

Cấp dưới nói: “Hội trưởng, chắc là lần trước tôi điều tra hồ sơ của Vương Nhất, bị cơ quan hồ sơ cho vào danh sách đen.”
 
Chương 1741


1741

“Vương Nhất! Tôi thề không độ trời chung với cậu!”

Hồng Giác Hải nghiến răng nghiến lợi, ước được cầm đao chạy đến chỗ Vương Nhất.

Dĩ nhiên Vương Nhất không biết chuyện xảy ra trong hiệp hội võ đạo, sau khi tìm chỗ ở cho Diệp Kình Thiên và Đồng Yên Nhiên xong Vương Nhất quay về khách sạn.

Lý Khinh Hồng đứng cạnh Vương Tử Lam, nhưng cô đã thay một bộ vest.

Vương Nhất sửng sốt: “Em muốn ra ngoài sao?”

Lý Khinh Hồng gật đầu, còn giục Vương Nhất nhanh đi thay quần áo.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Vương Nhất hỏi.

Lý Khinh Hồng nói: “Lý Thế Nhân tổ chức một bữa tiệc, hình như muốn xóa bỏ thù hận năm xưa, không chỉ mời nhà em, còn mời cả ba em đến nhà họ.”

“Mời cả ba sao?”

Bông nhiên Vương Nhất nheo mắt.

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng trở nên nghiêm trọng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Vậy đi xem ông ta muốn làm gì.”

` Vương Nhất thản nhiên nói.

Mặc đồ xong, Vương Nhất dân theo Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam đến gặp Lý Mộng Đình.

Biết được gia chủ nhà họ Lý muốn mời khách đến từ Yên Kinh đến ăn cơm, Lý Mộng Đình rất lo lắng và kích động.

Kích động vì có thể nhìn thấy gia chủ Yên Đô trong truyền thuyết.

Lo lắng vì địa vị hai bên cách nhau quá xa.

Lý Thiên Dương cũng rất lo lắng.

Nhưng vấn dẫn theo Văn Bội Cầm.

Vương Nhất cười an ủi nói: “Ba, đừng lo lắng ông ta tổ chức buổi tiệc này là muốn xin lỗi chuyện năm xưa, ngoài ra còn muốn mua chuộc lòng người ba.”

“Xin lỗi? Mua chuộc? Đừng nói đùa!”

Vừa nghe lời này, Lý Thiên Dương càng sợ hãi.

Hai mươi năm trước ông ta rời xa rời quê hương Yên Kinh đến Thiên An, có thể nói ông ta luôn sống dưới cái bóng của Lý Thế Nhân.

Ông ta giận mà không dám nói, càng không dám hận.

Chỉ có sợ hãi.

Văn Bội Cầm cũng rất sợ hãi.

Lúc bà ta là bà Văn vẫn luôn nghe thấy danh tiếng của Lý Thế Nhân nhưng chưa từng gặp.

Bà ta không tư cách!

“Không nói đùa thật mà!”

Vương Nhất cười khổ nói: “Ba, bà Văn…

không, phải gọi là mẹ rồi, hai người không cần sợ hãi như vậy, cứ bình tĩnh.”

Lý Khinh Hồng cũng khuyên nhủ: “Đúng Vậy, nếu xảy ra chuyện gì có con đây.”
 
Chương 1742


1742

“Hơn nữa, Lý Thế Nhân cũng bắt đầu bồi thường rồi, chẳng lẽ ba lại không nhận?”

Vương Nhất nhìn Lý Thiên Dương với ánh mắt quái dị, nói. Sắc mặt Lý Thiên Dương thay đổi: “Tôi đồng ý nhận bồi thường của ông ta bao giờ?”

“Lúc hợp tác với tập đoàn Ẩn Long đó!”

Vương Nhất nói: “Mấy ngày trước, chẳng phải tập đoàn Đông Điện của Lý thị đã tìm đến để hợp tác sao?”

Xoẹt!

Vừa nói xong, sắc mặt Lý Thiên Dương thay đổi, mở to mắt nhìn: “Hóa ra đó là sự bồi thường của ông ta sao, tôi còn nghĩ do tập đoàn Ẩn Long của chúng ta mạnh nên bọn họ muốn hợp táo!”

Vương Nhất cười cười, không nói gì.

Tuy gần đây Tập đoàn Ẩn Long phát triển khá tốt nhưng cũng chưa là gì trong khu vực Giang Chiết.

Tập đoàn Đông Điện của Lý thị, không chỉ nổi tiếng ở Yên Kinh, mà còn trên khắp cả nước.

Tập đoàn Đông Điện và tập đoàn Ẩn Long hợp tác, ngoại trừ Lý Thế Nhân muốn bồi thường Lý Thiên Dương ra, còn đâu hai bên không thể hợp tác.

Văn Bội Cầm lo lắng: “Ông đồng ý hợp tác với gia chủ họ Lý, cũng đồng nghĩa với việc chấp nhận bồi thường của ông tal!”

Lý Thiên Dương thở dài, vẻ mặt u buồn.

Vương Nhất chẳng quan tâm: “Đi thôi.”

Đám người đi đến một khu ở ngoại ô có tên là Sơn trang Anh Liệt.

Đây nơi Lý Thế Nhân tổ chức tiệc.

Bởi vì đại hội Bắc Cảnh sắp khai mạc, nó cũng có nghĩa là có rất nhiều nơi sẽ hot lên.

Mà Sơn trang Anh Liệt đúng là một trong số đó.

Lý Thiên Dương lái xe, vẻ mặt nghiêm túc: “Sơn trang Anh Liệt này là một sơn trang cổ, đã có lịch sử vài trăm năm, nghe nói, đây là căn cứ huấn luyện bí mật nhất của binh đoàn Ẩn Vu của nước H.”

“Giỏi thế sao?”

Trong mắt Lý Mộng Đình hiện lên vẻ kích động.

Cảnh sắc núi rường lướt qua xe, có thể thấy một người đang núp trong rừng tượng.

“Đây tượng vệ sĩ tỉnh anh của Ẩn Vu.

Lý Khinh Hồng nói.

Bông nhiên Vương Tử Lam vỗ tay trong lòng Vương Nhất, vẻ mặt tràn đầy ý cười: “Chờ sau này con lớn, nhất định con sẽ trở thành một anh hùng như ba.

“Ngoan quá.”

Vương Nhất sờ đầu Vương Tử Lam.

Sau đó anh lại nhìn về phía Sơn trang Anh Liệt.

Anh cũng cảm nhận được rất nhiều cảm xúc khi thăm lại chốn xưa.

Những người đã từng là chiến hữu.

Mọi người… Có khỏe không?

5 năm trước, anh được Ẩn chủ cũ cứu từ dưới sông, sau đó đến đây tham gia vào Ẩn Vu, làm một thành viên dự bị.

Vương Nhất để lại rất nhiều ký ức thanh xuân ở đây.

Môi tấc đất, đều chôn giấu máu và nước mắt của Vương Nhất.

Lúc trước có một đám người, sau này chỉ còn lại Khương Nhã My và anh là thành viên chính thức của Ẩn Vu.

Cảnh còn người mất, nhưng là để lại truyền thuyết về Ẩn chủ.

“Tương truyền, Ẩn chủ cũng đi ra từ đây”

Gương mặt Lý Thiên Dương vô cùng nghiêm túc: “Lúc ấy có một nhóm người ưu tú, lấy danh nghĩa tân binh, được đặc cách tham gia vào đội hình chính thức của Ẩn Vu, sau này họ đã lập vô số công lao trên chiến trường, trở thành Ẩn chủ của nước Ipl”
 
Chương 1743


1743

Trên mạng có rất nhiều phim tài liệu về Ẩn chủ.

Nhưng lúc Lý Thiên Dương giảng lại, tất cả mọi người đều nghe vô cùng nghiêm túc.

Vương Nhất cũng nghe rất nghiêm túc, nhưng anh lại có nhiều cảm xúc hơn.

Đây nơi thuộc về vinh quanh của anh, nhưng với anh thì đây chỉ là quá khứ mà anh sắp lãng quên.

Bây giờ anh chỉ là người bình thường.

Đương nhiên, chỉ cần đất nước yêu cầu anh vẫn sẽ trở thành Ẩn chủ nước H.

“Đến rồi.”

Xe dừng trước sơn trang, mấy người Vương Nhất đi vào bên trong.

Sơn trang quy định, xe lạ không thể lái vào trong.

Kế cả xe nào, đến từ đâu cũng không được vào.

Cũng có chút màu sắc của quân đội.

“Đằng trước có xe.’ Lý Mộng Đình chỉ về phía trước, hét lên.

Mấy người Vương Nhất nhìn theo tiếng hét, thấy có rất nhiều xe quân dụng đang đỗ hai bên người.

Bên trên còn cắm quốc kỳ đỏ tươi.

“Đó là biểu tượng gì vậy?”

Bọn họ để ý thấy trên những chiếc xe đều có một biểu tượng hình rồng.

“Đó là huy hiệu của đội quân Ẩn Vu.”

Vương Nhất bỗng lên tiếng.

Ngay lập tức, kể cả Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình, hay Lý Khinh Hồng và Văn Bội Cầm đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt ngạc nhiên.

“Sao anh biết?”

Lý Mộng Đình buột miệng nói.

Vương Nhất cười: “Những ai từng đi lính đều biết biểu tượng này.”

Lúc này mọi người mới hiểu ra, cũng không liên hệ Ẩn Vu với Vương Nhất.

Dù sao, chỉ có những người giỏi nhất mới có thể được vào Ẩn Vu.

“Khinh Hồng, mọi người đến rồi sao?”

Bông nhiên, phía sau vang lên tiếng phụ nữ cười.

Họ quay đầu thì thấy Ngụy Thương Kiều mặc một bộ sườn xám đi đến.

Bà ta không chào mấy người Lý Thiên Dương mà coi họ như không khí.

Lý Khinh Hồng cười nhạt, cũng không nói gì.

Ngụy Thương Kiều còn nói thêm: “Tuy rằng chúng tôi là đứng ra mời mọi người ăn cơm, nhưng mọi người vẫn phải tuân thủ quy định của Sơn trang Anh Liệt.”

“Mỗi người đều phải được kiểm tra, không thể mang bất cứ khẩu súng hay viên đạn nào vào trong, một vài loại chất lỏng cũng bị cấm, đương nhiên tôi không bị kiểm tra.”

Nói xong, Ngụy Thương Kiều đi lướt qua mặt họ: “Tôi đợi mọi người ở trong sơn trang, mấy người các anh đừng để ai bị giữ lại, nếu không rất phiền toái.

Mấy người Lý Khinh Hồng nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì, họ xếp hàng chờ tiến hành kiểm tra an toàn.

Vương Nhất là người cuối cùng, khi anh bước qua cửa an toàn bằng tia hồng ngoại, bông nhiên tiếng kêu cảnh báo vang lên.

Ngay lập tức, mọi người đều nhìn Vương Nhất với ánh mắt khó tin.

Cảnh vệ xung quanh cũng nhìn Vương Nhất như thấy kẻ địch.

Păng păng pằng!

Họ giơ súng, nhắm vào Vương Nhất.

“Không được nhúc nhích!”

“Hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống đất!”
 
Chương 1744


Chương 1744

Hiện trường vang lên âm thanh cảnh báo chói tai.

Tất cả cảnh vệ đều đã sẵn sàng nghênh đón quân địch, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Như thể anh là một con quái vật đáng sợ vậy.

Hai người Lý Khinh Hồng, Lý Thiên Dương cũng hoảng sợ, không thể ngờ tới nhìn Vương Nhất.

Dù sao cũng đã kích hoạt cảnh báo rồi đó!

Trong nhận thức của mọi người, chỉ có nhân vật nguy hiểm mang theo súng ống, mới có thể kích hoạt báo động.

Chắng lẽ Vương Nhất là nhân vật nguy hiểm?

Trong đầu mọi người đều hiện lên một ý nghĩ như vậy, ngay cả bọn họ cũng hoảng sợ.

Lúc này, một người đàn ông mặc quần áo nhung, trên mũ có một ngôi sao năm cánh màu đỏ, bước chân vội vã đi về phía Vương Nhất.

Người đàn ông cao lớn lực lưỡng này vừa đi ra, xung quanh lập tức dấy lên ồn ào.

“Đây không phải là tổng phụ trách của căn cứ huấn luyện Sơn trang Anh Liệt, đại tướng quân Bạch Trịnh sao? Sao lại cả anh ta cũng đến đây chứ?”

“Bình thường chỉ có khi thành viên chấp hành nhiệm vụ của Ẩn Vu trở về mới ra đón, bọn họ sùng bái nhất chính là Ẩn chủ!”

“Ngay cả tướng quân Bạch Trịnh đều đã ra rồi, xem ra đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Khắp nơi đều là tiếng xì xào bàn tán của các cảnh vệ.

Bởi vậy có thể thấy được, vị Bạch Trịnh tướng quân này, ở trong lòng bọn họ có uy tín rất lớn.

“Tất cả im miệng! Nghỉ, nghiêm!”

Bạch Trịnh hô lớn một tiếng, toàn trường lập tức lặng ngắt như tờ.

Đôi mắt anh ta nhìn quét toàn bộ hiện trường, lớn giọng nói: “Vốn dĩ loại chuyện này tôi cũng sẽ không ra mặt, nhưng tôi vừa nhận được thông báo, thành viên dự bị của căn cứ huấn luyện Ẩn Vu chấp hành nhiệm vụ đã trở lại, khoảng một tiếng sau sẽ đến đây dưỡng sức, vậy nên, không thể xuất hiện bất kỳ sơ suất nào, không thể tha cho bất kỳ một đối tượng khả nghỉ nào!”

Bùm!

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động rồi.

Đây là lý do mà tướng quân Bạch Trịnh ra mặt sao?

Đây là căn cứ huấn luyện tăng cường của Ẩn Vu không sai, nhưng bọn họ không thường ở đây, hàng năm đều ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ.

Mỗi lần trở về, đều sẽ là chuyện lớn, sẽ dùng chiến trận cao cấp nhất để nghênh đón.

Lúc này, sao có thể để cho một nhân vật không rõ thân vật khả nghi đi vào chứ?

Nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người xung quanh đều trở lên nghiêm túc, cả lòng bàn tay cũng đã xuất hiện mồ hôi lạnh.

Vương Nhất cũng rõ nguyên nhân vì sao cảnh vệ của sơn trang Anh Liệt lại nghiêm túc như vậy.

Không phải bởi vì Lý thị tổ chức tiệc rượu ở đây.

Mà là bởi vì thành viên dự chấp hành nhiệm vụ của Ẩn Vu đã trở lại!

Vương Nhất lại càng không hoảng hốt, trấn định thản nhiên đứng đó.

Bạch Trịnh đi đến trước mặt Vương Nhất, nhàn nhạt nhìn anh một cái: “Làm phiền cậu, đưa đồ cầm trong tay cho chúng tôi kiểm tra, chúng tôi nghỉ ngờ trên người của cậu có mang theo vật phẩm nguy hiểm như súng ống hoặc bom mìn.
 
Chương 1745


Chương 1745

Vương Nhất cũng không nói gì, rất phối hợp mở túi ra.

Đồ bên trong tất cả đều là rượu để tặng.

Lý Thế Nhân mời khách ăn cơm, Lý Khinh Hồng tất nhiên phải chuẩn bị quà tặng ông ta, không thể ăn không bữa cơm của người ta được.

Tướng quần Bạch Trịnh tự mình kiểm tra, không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Anh ta cho Vương Nhất một ánh mắt, ý bảo anh đã qua cửa kiểm tra.

Tích tích tích!

Lần này Vương Nhất tay không bước tiếp, nhưng máy cảnh báo vẫn vang lên.

Không chỉ một cái, mà tất cả máy cảnh báo của sơn trang đều vang lên, hiện trường lần này cực kỳ hoành tráng.

“Cái này…”

Nhìn một màn này, đừng nói là mấy người Lý Khinh Hồng, ngay cả Bạch Trịnh cũng sợ ngây người.

Từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy người nào tay không đi vào mà máy cảnh báo vân còn vang.

“Tướng quân, có phải cảm biến của máy cảnh báo hỏng rồi không?”

Trong đó có một cấp dưới nghĩ ngờ hỏi.

“Không thể nào!”

Bạch Trịnh không hề do dự mà phất tay, cau mày nói: “Máy cảnh báo không có khả năng bị hỏng, vậy thì chỉ có một nguyên nhân, có thứ nguy hiểm giấu trên người cậu ta!”

Ồ!

Lời này vừa nói ra, hiện trường lập tức nâng cảnh giới lên cao nhất.

Từng đôi mắt mang theo hoảng sợ, không thể tưởng tượng được nhìn Vương Nhất.

Trong cơ thể có giấu thứ nguy hiểm sao?

Vậy thì đã tăng lên đến tình trạng khẩn cấp cấp SSS rồi!

Bây giờ là thời kỳ khoa học kỹ thuật, kiểu vũ khí gì cũng đều có.

Quốc tế thứ ba là một nơi không có người quản lý, thường xuyên xuất hiện phạm nhân cực kỳ tàn ác, cấy bom vào cơ thể của chính mình, chỉ cần một người có thể hủy diệt một tiểu đội.

Bọn họ trực tiếp xem Vương Nhất thành loại phạm nhân như vậy.

Lý Khinh Hồng cũng sợ tới mức mặt mày tái nhợt, đi đến bên cạnh Vương Nhất, nói: “Vương Nhất, rốt cuộc là chuyện gì thế, cơ thể anh sao lại có thứ nguy hiểm chứ?”

Thật sự là không thể tưởng tượng được!

Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương cũng nhìn Vương Nhất như thấy ma vậy.

Đột nhiên, Lý Mộng Đình nhớ ra cái gì đó, nói với Vương Nhất: “Trước đây không phải anh nói, bị vướng vào một vụ án quốc tế quy mô rất lớn sao? Còn có đặc công bảo vệ anh, có phải nguyên nhân là từ lúc đó không?”

Rất lâu trước đây, khi Vương Nhất mới trở lại Thiên An, lúc đó Lý Mộng Đình còn đang yêu một phú nhị đại tên là Trần Cảnh.

Lúc đó có một người phụ nữ ra tay, bảo vệ Vương Nhất.

Sau đó, Lý Mộng Đình biết người phụ nữ đó là Lãnh Nhan, nhưng đến giờ vấn nghĩ là đặc công nhà nước phái tới bảo vệ Vương Nhất.
 
Chương 1746


Chương 1746

Vương Nhất cười nhẹ, nói thẳng với Vương Nhất: “Không có thứ gì cả, chỉ là mấy mảnh đạn vỡ mà thôi.”

Mảnh đạn vỡ?

Mọi người đều không tin!

Biểu tình của Bạch Trịnh nghiêm túc: “Việc này rất quan trọng, mời cậu theo chúng tôi đi một chuyến, chúng tôi phải tiến hành quét toàn thân của cậu, nhìn xem rốt cuộc trong cơ thể cậu có cái gì!”

Cứ như vậy, Vương Nhất bị đưa đi.

Mấy người Lý Khinh Hồng còn lại được cho vào, tiến vào bên trong sơn trang Anh Liệt.

Bên trong một gian phòng của sơn trang.

Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều đang uống trà.

Thân là con gái của bọn họ, Lý Tuyết Nhi tất nhiên cũng được mời, hơn nữa đã đến từ sớm.

Thấy mấy người Lý Khinh Hồng đi vào, Lý Tuyết Nhi vui vẻ tiến lên.

“Chị, mọi người đến rồi à?”

“Hả, anh rể đâu rồi?”

Lý Tuyết Nhi nhìn xung quanh, cũng chưa nhìn thấy Vương Nhất, lập tức lòng có nghỉ ngờ.

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng khó coi: “Anh rể em bị đưa đi rồi, nguyên nhân là do trong cơ thể có giấu thứ nguy hiểm, không qua được cửa an ninh.”

“Trong cơ thể có thứ nguy hiểm? Sao có thể?”

Nghe vậy, Lý Tuyết Nhi giật cả mình.

Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều quay đầu nhìn qua, cũng rất ngạc nhiên.

Rất nhanh, Ngụy Thương Kiều cười cười: “Mẹ đã nói rồi, an ninh ở đây rất chặt chẽ, ngay cả nước cũng không chảy lọt, mẹ thấy, cậu ta chắc chắn bị coi là nhân vật nguy hiểm nên bị bắt lại, Khinh Hồng, con nhanh chóng tái giá đi!”

“Bà im đi!”

Gương mặt Lý Khinh Hồng đầy lửa giận.

“Bà thì biết cái gì?”

Lại một giọng nói nhàn nhạt vang lên, ngập tràn ý trào phúng.

Tất cả mọi người theo tiếng nói nhìn lại, Ngụy Thương Kiều như chuột nhìn thấy mèo vậy, trên mặt lập tức đầy hoảng sợi!

Trên cầu thang xoắn ốc của lầu hai, có một người phụ nữ điềm tĩnh chậm rãi đi xuống.

Đúng là Lạc Thanh Hiền.

Bà ta nhàn nhàn liếc mắt qua mọi người: “Thằng nhóc kia từng đi lính, trong cơ thể có hai ba mảnh đạn vỡ, không phải quá bình thường sao? Theo tôi thấy, thật ra lại là một vinh dự.”

Thật sự là như vậy sao?

Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau.

Căn cứ huấn luyện bên kia.

Vương Nhất bị đưa vào một phòng quét.

Bên trong là máy quét hồng ngoại tiên tiến nhất, có thể xác định chính xác cấu tạo Các cơ quan trong cơ thể.
 
Chương 1747


Chương 1747

“Cởi quần áo ra.”

Bạch Trịnh châm một điếu thuốc, lạnh lùng ra lệnh.

“Rầm!”

Vương Nhất cởi áo ra, để lộ ra những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể.

“Đã đủ chưa?”

Vương Nhất cười nhạt hỏi.

Khi nhìn thấy những vết sẹo trên người Vương Nhất, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chỉ thấy trên người Vương Nhất đầy sẹo, lỗ đạn che kín cả cơ thể.

Ngoại trừ cái này ra, còn có không ít vết thương vừa khâu lại.

Không khó tưởng tượng, đây là bị một đao chân thật chém ra.

Sau đó lại dùng kim chỉ khâu lại.

Chăng chịt khắp cả cơ thể.

Đừng nói là những cấp dưới kia, ngay đến cả người có chức vụ cao như đại tướng quân Bạch Trịnh, cũng cảm thấy chấn động.

“Những, những vết thương này từ đâu mà có?”

Giọng nói của Bạch Trịnh còn run run, hỏi.

Vương Nhất cười nhạt: “Khi đánh giặc có được.

Anh chỉ vào vết thương gần trái tim nhất nói: “Vết thương này gần tim nhất, một viên đạn đã xuyên qua đây, cũng may tôi cao số, Diêm Vương không dám nhận, còn sống.

Vương Nhất cười cười.

“Vết này thì sao?”

Một cảnh vệ cấp dưới chỉ vào một vết sẹo bỏng lớn sau lưng Vương Nhất hỏi.

“Cái đó sao? Cái này là vì cứu người, lúc ấy quân địch đang có ưu thế chiếm đóng căn cứ, đốt phá khắp nơi, tôi chạy tới cứu sĩ quan chỉ huy ra, lúc ấy thịt cũng bị đốt cháy.”

Vương Nhất cười nói.

“Vậy, vết này thì sao?”

Ánh mắt của một cảnh vệ khác dừng lại trên một vết chém hỏi.

“Đây là do đối phương cho một cường giả ra chiến trường, đó là một vị đao vương, anh ta chém tôi một đao, tôi bẻ gãy đao của anh ta, giết chết anh ta!”

“Đây là…

Sau một lúc lâu. Vương Nhất kiên nhấn giảng giải lai lịch từng vết sẹo trên người cho đám cảnh vệ.

Ngay cả tướng quân Bạch Trịnh cũng nghe đến nhập tâm, như thể đã lạc vào trong câu chuyện vậy.

Không thể tưởng tượng được.

Thật sự là không thể tưởng tượng được.

Trên người Vương Nhất, vậy mà có nhiều vết sẹo như vậy.

Đây quả thực là cả người đầy vinh dự!

Bạch Trịnh cũng rất muốn nghe Vương Nhất tiếp tục kể, nhưng đột nhiên anh ta nhận ra, anh ta là đến đây kiểm tra cho Vương Nhất, không phải đến nghe kể chuyện!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom