Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1748


Chương 1748

Vì thế, Bạch Trịnh vội vàng cắt ngang: “Được rồi được rồi, làm kiểm tra trước đã, đợi kiểm tra xong lại kể tiếp!”

Mọi người lúc này mới hoảng hốt.

Nhưng thái độ của bọn họ đối với Vương Nhất đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn cảm giác cảnh giác sợ hãi trước đó nữa, trong ánh mắt mang theo tôn trọng và kính sợ.

“Thưa ngài, mời ngài đứng ở giữa dụng cụ kiểm tra.”

Một tinh vệ làm một tư thế mời, nói với Vương Nhất.

Vương Nhất gật gật đầu, phối hợp đứng vào dụng cụ trước mặt.

Vèo!

Lập tức một luông ánh sáng chiếu ra, từng tia hồng ngoại chiếu vào từng vị trí trên người Vương Nhất.

Mà màn hình máy tình ở trước mặt Bạch Trịnh, rất nhanh đã hiển thị phác đồ rà quét của Vương Nhất.

Vừa thấy nội dung, đám người Bạch Trịnh lập tức hoảng sợ, toát ra một thân mô hôi lạnh.

Trong cơ thể Vương Nhất, vậy mà có ấn giấu một vài mảnh đạn và lưỡi dao.

Những mảnh đạn và lưỡi dao này hòa vào trong thân thể Vương Nhất, căn bản là không có cách nào phẫu thuật lấy ra được.

Thậm chí có mấy cái cách rất gần mấy cơ quan tim, phổi, chỉ cần lệch một chút thôi, sẽ là vết thương chí mạng!

Nếu là người bình thường chịu những vết thương này, đừng nói là nhiều lưỡi dao và mảnh đạn như vậy, chỉ cần một mảnh thôi cũng đã chết rồi.

Vương Nhất sao có thể sống đến bây giờ?

Còn tràn đầy sức sống, nhảy nhót tung tăng như vậy?

“Ngài, ngài có thể xuống rồi.”

Bạch Trịnh phục hồi tinh thần lại, giọng nói vô cùng kinh hãi, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

“Có tìm được nguyên nhân máy cảnh báo vang lên không?”

Vương Nhất cười hỏi.

“Tìm, tìm ra được rồi, mảnh đạn và lưỡi dao là những vật kim loại, đã kích hoạt máy cảnh báo.”

Ánh mắt Bạch Trịnh trở nên sùng kính, đột nhiên cong lưng, khom lưng chín mươi độ về phía Vương Nhất.

“Rất xin lỗi, thưa ngài, ngài không phải nhân vật nguy hiểm, mà là đại anh hùng!

Chúng tôi rất xin lỗi ngài!”

Soạt soạt soạt!

Phía sau Vương Nhất, tất cả các tỉnh vệ đều rất kính nể, đồng loạt khom lưng với Vương Nhất.

Hoàn cảnh đồ sộ vô cùng.

Vương Nhất cười lắc đầu: “Làm gì vậy? Các người cũng không làm sai gì, vì sao lại phải xin lôi?”

“Bởi vì, bởi vì ngài là chiến sĩ, là anh hùng, tham gia vô số chiến dịch lớn nhỏ, những vết thương trên người chính là minh chứng tốt nhất, là vinh quang to lớn nhất!”

Hai mắt Bạch Trịnh đỏ lên, giọng nói mang theo chút nức nở.

Những người khác vẻ mặt cũng đều áy náy.
 
Chương 1749


Chương 1749

Kích hoạt cảnh báo chính là vì những mảnh đạn và lưỡi dao trong người Vương Nhất, bọn họ lại đối xử với Vương Nhất như nhân vật nguy hiểm.

Là bọn họ sai!

“Đứng lên hết đi.”

Vương Nhất cười tươi rói: “Bây giờ tôi chỉ là một người bình thường, hơn nữa, các người làm như vậy là đúng, cho dù là ai tới cũng không thể đặc cách, rõ ràng sao?”

“Rối”

Bạch Trịnh dân đầu, tất cả mọi người cùng hô to.

Vương Nhất định rời đi chỗ này.

Bạch Trịnh đột nhiên nói với bóng lưng Vương Nhất: “Xin hỏi tên quý danh của ngài là gì?”

Vương Nhất không quay đầu lại, mà phất phất tay.

“Tôi chỉ là một người dân bình thường, có biết tên hay không cũng thế”

Giọng nói của Vương Nhất truyền lại.

“Nhưng các người phải nhớ kỹ lòng kiêu ngạo của mình, mỗi một người tham gia quân ngũ, đều đã làm rất tốt!”

“Rõ!”

Bạch Trịnh lớn tiếng hô lên.

Lời nói của Vương Nhất không nặng, nhưng lại ấn chưa một loại ma lực đặc thù, khiến cho tâm thần của bọn họ chấn động.

Sinh ra làm người, không phụ triệu người dân.

Lấy máu thịt cơ thể, đúc thành bức tường thành bất diệt.

“Cúi chào!”

Bạch Trịnh hô vang một tiếng.

Soạt soạt soạt!

Tất cả mọi người dành cho bóng lưng Vương Nhất một quân lễ rất dài.

Màu quốc kỳ đỏ rực tung bay, ánh mặt trời chiếu rọi, trên mặt mọi người đều phủ lên một tầng vàng rực.

Sơn trang Anh Liệt, đám người Lý Khinh Hồng đợi rất lâu, Vương Nhất còn chưa trở ve.

Ngụy Thương Kiều cười cười: “Chúng ta không cần chờ nữa đâu, chắc chắn cậu ta đã bị coi thành nhân vật nguy hiểm bị bắt lại rồi, chúng ta ăn trước thôi.”

Lý Thế Nhân gật gật đầu: “Vậy ăn trước đi, nhiều người chờ cậu ta như vậy, cũng rất kỳ cục.”

Lý Thế Nhân đã gọi người đưa đồ ăn lên.

Tuy rằng trong lòng Lý Khinh Hồng rất tức giận, nhưng cũng không có cách nào, vấn cứ nhìn đăm đăm ra cửa.

Qua một lúc lâu, ngay cả cô cũng đã tuyệt vọng.

Vương Nhất sẽ không quay lại sao?

“Bà nói ai bị coi là nhân vật nguy hiểm bị bắt lại thế?”

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một giọng nói đàn ông nhàn nhạt.
 
Chương 1750


Chương 1750

Tức khắc, tất cả mọi người đều kinh ngạc, theo bản năng quay đầu lại.

Chỉ thấy trên người Vương Nhất hoàn hảo không có tổn thất gì đứng ở cửa, nhàn nhạt nhìn bọn họ.

“Vương, Vương Nhất?”

Ánh mắt Ngụy Thương Kiều vô cùng chấn động, kinh ngạc hô lên: “Sao nhanh như vậy cậu đã quay lại rồi? Không phải là nhân vật nguy hiểm sao?”

Lý Thế Nhân cũng rất kinh ngạc.

Nhưng ông ta không biểu hiện ra ngoài.

“Tôi quay về bà rất ngạc nhiên sao?”

Vương Nhất biết đức hạnh của Ngụy Thương Kiều, cười lạnh hỏi.

Ngụy Thương Kiều vấn không tin, còn véo mạnh mình một cái.

Cảm nhận được đau đớn, đầy mặt là vẻ không thể tưởng tượng.

Vương Nhất thật sự đã trở lại.

Bị đưa đi gần nửa tiếng.

Nửa tiếng có thể làm cái gì chứ?

Cho dù bị bắt vì trộm cắp, làm báo cáo ghi chép cũng phải mất ít nhất hai ba tiếng đồng hồ.

. Thực sự là không thể tưởng tượng nổi.

“Cậu làm cách nào mà ra được? Không phải trốn ra ngoài đấy chứ?”

Nguy Thương Kiều suy đoán.

Vừa rồi rõ ràng bà ta nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên khắp sơn trang Anh Liệt, đều là do Vương Nhất mà ra.

Trận hình lớn như vậy, Vương Nhất chắc chắn sẽ bị coi là nhân vật nguy hiểm bị bắt đi!

Vương Nhất nhàn nhạt nói: “Khiến bà thất vọng rồi, vốn bọn họ cũng coi tôi là nhân vật nguy hiểm, nhưng khi nghe tôi nói trước đây từng đi lính, lại thả tôi ra.”

Vương Nhất không nói ra chuyện mảnh đạn và lưỡi dao trong cơ thể đã kích hoạt cảnh báo, dù sao nghe xong cũng rất rợn người.

Thì ra là như vậy!

Mọi người lập tức hiểu rõ.

Chỉ là vấn hơi không thể tưởng tượng được.

Tuy rằng trước đây từng là lính, ít nhiều gì nhà nước cũng phải cho chút đặc quyền.

Nhưng cũng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ!

Vừa nghe trước kia từng đi lính, đã thả người ra rồi.

Trừ phi trước kia là nhân vật lớn trong quân đội.

Nhưng có phải là Vương Nhất không?

Vẻ mặt Ngụy Thương Kiều có hơi khinh thường.

Vừa nhìn anh đã không hề giống nhân vật lớn.

“Chồng à!”

Một tiếng gọi kích động vang lên, Lý Khinh Hồng kích động trực tiếp ôm lấy Vương Nhất.

Lý Mộng Đình và Lý Tuyết Nhi cũng rất kích động.
 
Chương 1751


Chương 1751

Dù sao các cô đã cảm thấy mấy năm nữa sẽ không gặp lại được Vương Nhất.

“Ba, mẹ, hai người đừng lo lắng.”

Vương Nhất nói với Lý Thiên Dương, nghe vào giống như đang chào hỏi.

Còn không quên gật đầu với Lạc Thanh Hiền, xem như chào hỏi.

Mẹ vợ cũng rất vừa lòng, mỉm cười đáp lại, cũng không nói gì cả, “Nếu đã không có việc gì, vậy thì vào bàn đi, buổi tiệc hôm nay, chủ yếu là vì mấy người đấy.”

Lý Thế Nhân bảo Vương Nhất lại đây ngồi xuống.

Nhiều người như vậy đều ở đây, Lý Thế Nhân cũng không tiện lộ ra ác ý của mình.

Tuy răng Lý Thế Nhân và Vương Nhất xem như kẻ địch, nhưng điểm xuất phát của hai người cũng chưa sai, đôi khi cũng hiểu được nhau, cũng tán dương đối phương.

¡ Hai người không nói gì cả, đạt thành một hiệp nghị — đó chính là ở trước mặt nhiều người, cho dù có bao nhiêu thù hận, đều có thể buông xuống, giả bộ như dáng vẻ của con rể và bố vợ.

Đồ ăn rất đẹp mắt, nhưng chú ý của mọi người đều đặt vào rượu.

Lý Thế Nhân cố ý dùng Mao Đài Lý Khinh Hồng mang đến, bảo Ngụy Thương Kiều rót cho môi người một ly.

Đầu tiên là Lý Khinh Hồng và Vương Nhất.

Sau đó là Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm.

Tiếp đó là Lý Thanh Hiền.

Cuối cùng mới là Ngụy Thương Kiều.

Trình tự rót rượu này, là thể hiện thành ý Ngụy Thương Kiều muốn xin lỗi.

Nhưng Ngụy Thương Kiều rất khó chịu.

Nói thế nào chồng của bà ta cũng là chủ nhân của Lý thị, sao lại có thể khiêm tốn như thế chứ.

Bực mình thì có bực mình, Ngụy Thương Kiều vân làm theo.

Gương mặt còn mang theo ý cười: “Đều là người một nhà, mọi người không cần cầu nệ.

Lời này là nói cho mấy người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm địa vị không sánh bằng bà ta nghe.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ý tứ là, buổi tiệc hôm nay tuy rằng là tiệc xin lỗi của Lý Thế Nhân, nhưng cũng đừng có làm quá.

Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình cũng đều được quan tâm mà sợ, vội vàng nói: “Không sao cả, chúng tôi tự rót rượu.”

“Tôi cũng không biết tửu lượng của mọi người thế nào, nên tự mình rót đi.”

Ngụy Thương Kiều cười ha ha nói, thật sự không định rót rượu.

Bụp!

Vương Nhất lại đập bàn một cái, dọa cho Ngụy Thương Kiều nhảy dựng lên.

“Làm sao thế?”

Sắc mặt Ngụy Thương Kiều âm trầm nhìn Vương Nhất.

Chỉ thấy Vương Nhất không thuận theo, không tha nói: “Dì Ngụy, dì không nghe thấy ba vợ của tôi nói gì sao, phải rót cho tất cả mọi người, rót theo thứ tự, không biết tửu lượng thì liên quan gì, rót đầy là được.

Lời này vừa nói ra, Lý Khinh Hồng đã biết Vương Nhất muốn vả mặt bà ta, cũng không mở miệng.
 
Chương 1752


Chương 1752

Sắc mặt Ngụy Thương Kiều có hơi khó coi.

“Phải rót đầy.”

Lý Thế Nhân mở miệng, Ngụy Thương Kiều mới căng da đầu tiếp tục rót.

Nhưng sao bà ta phải rót rượu chứ?

Rót tượng trưng là được rồi.

Vương Nhất lại ngăn bà ta lại lần nữa: “Chúng tôi có văn hóa trên bàn tiệc của chúng tôi, đã là thật lòng xin lôi, vậy phải rót đầy, dì Ngụy, bà không rót đầy sao!”

Ngụy Thương Kiều hận không thể cho Vương Nhất hai cái tát, nhưng vấn nở nụ cười trên mặt, rất cẩn thận rót rượu.

Trong chốc lát, không nắm được lực, rượu tràn ra ngoài.

Vương Nhất cười ha ha nói: “Dì Ngụy à, rót rượu, phải chú ý một chữ ổn, không thể cứ rót thế nào cũng được, nếu không chính là không tôn trọng khách, bà tự phạt ba ly đi.”

Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, chỉ có Vương Nhất cười nhạt.

Ánh mắt của những người khác trên bàn tiệc đánh giá Vương Nhất.

Có kinh ngạc, có sợ hãi, cũng có vẻ mặt tức giận.

Nguy Thương Kiều là ai cơ chứ?

Là vợ sau của của Lý Thế Nhân chủ nhà của Lý thị!

Tuy rằng địa vị chắc chắn không bằng người vợ trước Lạc Thanh Hiền cao cao tại thượng, nhưng tốt xấu gì cũng là nữ chủ nhân của Lý thị.

Ai dám hùng hổ dọa người như vậy chứ?

Nhưng Vương Nhất lại cố tình một hai bắt Ngụy Thương Kiều phải tự phạt ba ly.

Còn làm trò trước mặt Lý Thế Nhân.

Không thể nói là không to gan được.

Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Nhất, ý bảo không cần làm Ngụy Thương Kiều tức giận.

Sắc mặt Lạc Thanh Hiền và Lý Khinh Hồng thật ra lại rất nhẹ nhàng, làm ra vẻ không sao cả.

Với cách nói chuyện trước đó của Ngụy Thương Kiều, hai người đều muốn dạy dõ Nguy Thương Hồng một chút.

Người bị kẹp ở giữa khó chịu nhất đương nhiên là Lý Tuyết Nhi.

Một người là mẹ của mình, một người khác cố tình lại là anh rể.

Rất khó vứt bỏ Phục hồi tinh thần lại, gương mặt Ngụy Thương Kiều đã hiện lên giận dữ: “Đây là ai quy định?”

Vương Nhất dường như không nhận thấy Ngụy Thương Kiều tức giận, nhàn nhạt nói: “Đây là quy củ do tổ tiên đặt ra, nếu là tiệc tạ lôi, thì phải có dáng vẻ của người tạ lỗi, nếu không sao có thể gọi là tiệc xin lõi chứ.

Vương Nhất chắc nịch nếu Lý Thế Nhân đã tổ chức tiệc xin lỗi, thì căn bản không có cơ hội để phản bác.

Lý Thế nhân nhàn nhạt liếc Ngụy Thương Kiều một cái: “Uống đi.”

Sắc mặt Ngụy Thương Kiều lúc trắng lúc đỏ, hàm răng nghiến chặt.

Lý Thế Nhân cũng đã nói như vậy rồi, vậy thì bà ta chỉ có thể uống.
 
Chương 1753


Chương 1753

Chắng qua, oán hận trong lòng với Vương Nhất lại càng lớn.

Ngụy Thương Kiều hít sâu một hơi, giơ chén rượu lên, bóp mũi, một hơi cạn sạch.

Uống xong một ly, đầu óc Ngụy Thương Kiều đã hơi choáng váng.

Tuy rằng ly rất nhỏ, nhưng cũng không thể chịu nổi rượu trắng này!

“Còn hai ly nữa.

Vương Nhất chỉ hai ly con lại, cười ha ha nói.

Ngụy Thương Kiều hung ác cắn đầu lưỡi một chút, dùng đau đớn để duy trì sự tỉnh táo của mình.

Ánh mắt lạnh như băng quét qua Vương Nhất một cái, cầm lấy hai cái ly gần nhất lần nữa uống cạn.

Uống xong cả ba ly, Ngụy Thương Kiều đã không ổn, một cô cồn xông thẳng lên đầu.

Bộp bộp!

Vương Nhất dẫn đầu vỗ tay, cười nói: “Dì Nguy, thật là rộng rãi.”

Anh lại nhìn về phía Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình: “Dì Ngụy cũng đã uống ba ly, để thể hiện thành ý rồi, bây giờ có thể uống.”

Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình nhìn nhau, không hiểu sao, ly rượu này, bọn họ thấy nó nặng tựa ngàn cân.

Nhưng bọn họ vấn phải uống hết.

Ngụy Thương Kiều đã ngồi trở lại vị trí cũ, biểu tình trên mặt không nhìn ra vui buồn, nhưng trong lòng đã quyết tâm, sau này nhất định sẽ trả thù.

Lý Khinh Hồng ý vị thâm trường liếc Vương Nhất một cái.

Buổi tiệc hôm nay tên gọi là tiệc tạ lỗi, nhưng thật sự bọn họ thật sự có thể hạ mình tới xin lỗi sao.

Lý Thế Nhân có lẽ có thể, nhưng Ngụy Thương Kiều chắc chắn sẽ không.

Như vậy đối với bà ta mà nói là cực kỳ nhục nhã.

Nhưng lời Vương Nhất nói khiến cô hoàn toàn gạt bỏ ý nghĩ này.

Văn hóa trên bàn tiệc sao?

Đó chỉ là lấy cớ thôi.

Lý Thế Nhân cầm một chén rượu, nói với Lý Thiên Dương: “Thiên Dương, về thân phận của Khinh Hồng, tôi thật sự xin lôi, cũng là cảm ơn anh, cũng có phần xin lõi, tôi nhận lỗi với anh.”

Nói xong, Lý Thế Nhân uống hết ly rượu trước mặt.

Lý Thiên Dương cười khổ một tiếng: “Tất cả những việc làm của gia chủ đều là vì gia tộc, huống hồ mọi chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi đã không còn ngại nưa.

Vương Nhất và Lý Khinh Hồng lập tức liếc Lý Thiên Dương một cái.

Nói là không để ý, thật sự là không để ý sao?

Lạc Thanh Hiền bỗng nhiên cầm lấy ly rượu: “Nết thật sự phải xin lỗi, vậy người phải xin lõi nhất là tôi. Bởi vì, người đưa ra quyết định đưa Khinh Hồng đi, là tôi.”

Hai Theo lời nói của Lạc Thanh Hiền, vẻ mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Là bà?”

Biểu tình trên mặt của Lý Khinh Hồng biến đổi, biểu hiện trên mặt đột nhiên trở nên có hơi khó coi.

Mấy người Vương Nhất, Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình đều cảm thấy kinh ngạc nhìn Lý Thanh Hiền.

Bọn họ vấn luôn cho rằng người nghĩ ra cách này là Lý Thế Nhân.
 
Chương 1754


Chương 1754

Không ngờ tới lại là Lý Thanh Hiền.

Đối với chất vấn của Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền bình tĩnh gật đầu: “Là mẹ, bởi vì mẹ rất muốn có con.”

“Mẹ không thể để cho người khác biết bí mật mẹ không thể sinh đẻ, nếu bí mật này bị lộ ra ngoài, không chỉ là đối với Lý thị, mà còn đối với Lạc thị nhà ta, đều có tính hủy diệt rất lớn”

Lạc Thanh Hiền nhỏ giọng nói: “Vừa vặn, mẹ vừa nghe tin con được sinh ra, đã định bế về đây, bề ngoài tính cách của con giống mẹ, nhưng tính tình bên trong lại giống Hạ Lan.”

Nhắc tới người tên ‘Hạ Lan này, tất cả mọi người đều rơi vào trầm mặc.

Nhất là Lý Thiên Dương, trên mặt càng trần đầy vẻ nhớ thương.

Lý Hạ Lan.

Bà ta mới là mẹ đẻ của Lý Khinh Hồng.

Là vợ đầu tiên của Lý Thiên Dương.

Cũng là người vợ mà ông ta yêu nhất.

Nhưng mà sau khi mất đi Lý Khinh Hồng, không bao lâu bà ta lại qua đời vì bệnh tật.

“Người tôi có lỗi nhất, chính là cô ấy.”

Lạc Thanh Hiền chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Thiên Dương, sau đó thấp hèn cúi đầu: “Nghiệp chướng của tôi rất nặng, không xin được tha thứ, chỉ mong sẽ được Khinh Hồng đối xử tử tế “

“Những ngày sau này, nếu không có chuyện gì, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người, cho dù là chuyện nguy hiểm gì, tôi sẽ ngăn chặn giúp mọi người, đây là điều duy nhất tôi có thể làm để chuộc lõi.”

Lý Thiên Dương vội vàng bả Lạc Thanh Hiền ngẩng đầu lên: “Cô Lạc, tôi còn phải cảm ơn cô đã nuôi dưỡng Khinh Hồng.”

“Nuôi dưỡng?”

Lạc Thanh Hiền tự giễu cười cười: “Tôi luôn luôn là một người mẹ không đủ chuẩn.

Vương Nhất buông đũa.

Từ trên người Lạc Thanh Hiền, anh thật sự có thể cảm nhận được sự ăn năn.

Có lẽ trên người Lý Thế Nhân cũng có, nhưng ông ta là gia chủ của Lý thị, sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lý Khinh Hồng.

Lúc này, Lý Khinh Hồng cần phải biểu hiện một trạng thái.

Lý Khinh Hồng trâm mặc một lát, nhìn Lạc Thanh Hiền rất lâu sau, đột nhiên lắc lắc đầu.

“Nếu bà xin lỗi ba tôi đã nhận lời, tôi cũng không hận bà nữa, cứ sống tốt thôi, đây mới là ăn năn nhất.

Tất cả nguyện vọng, đều đã bao hàm trong câu nói ngắn gọn này.

Tất cả mọi người sống sao cho tốt, tất cả mọi người không quên những người đã ra đi.

“Có một người thì ngoại lệ.”

Lý Thế Nhân đột nhiên cất lời, ngay sau khi Lý Khinh Hồng nói xong.

Không khí ở hiện trường vốn đã dịu đi, nháy mắt lại trở lên ớn lạnh.

Đôi mắt Lý Khinh Hồng lạnh lùng, nhìn chẵm chăm Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân chậm rãi nhìn về phía Vương Nhất đang nhàn nhạt uống rượu dùng bữa: “Tất cả mọi người đều có thể sống tốt, chỉ riêng cậu ta, không thể sống tốt.”
 
Chương 1755


Chương 1755

Nghe vậy, Vương Nhất chậm rãi ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nhìn ông ta.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều phát hiện ra sát ý của đối phương.

“Rốt cuộc ông muốn thế nào! Vì sao ông lại không thể bỏ qua cho anh ấy?”

Hai mắt Lý Khinh Hồng đỏ hoe, cảm xúc kích động hét lớn.

Ánh mắt Lạc Thanh Hiền cũng lạnh xuống: “Cho dù ông có không thích cậu ấy, cậu ấy cũng là con rể của ông, tôi thật sự không nghĩ ra được lý do gì mà ông lại muốn giết cậu ấy.”

“Các người muốn biết lý do phải không?

Được, tôi nói cho các người biết.”

Lý Thế Nhân nhàn nhạt nhìn Vương Nhất: “Các người không biết cậu ta có quan hệ với thế lực có dạng gì, tôi sẽ không cho phép loại nhân vật nguy hiểm như vậy tồn tại.”

“Lần này đại hội ở phía Bắc, chính là cơ hội rất tốt, nên tôi đã tự mình tới, mong chờ quyết đấu cùng cậu.”

Hai mắt Lý Thế Nhân híp lại, giọng nói khàn khàn nói.

Lời nói điêm nhiên của Lý Thế Nhân vang vọng cả nhã gian, ngay lập tức khiến nơi này trở nên yên ắng.

Cơ thể của Lý Mộng Đình thậm chí còn run.

Bởi vì cô ta cảm nhận được, một cõ sát khí lạnh lẽo cũng lập tức tỏa ra, khiến cả người cô ta rét lạnh.

Đám người Lý Khinh Hồng, Lạc Thanh Hiền càng có ánh mắt khó tin mà nhìn Lý Thế Nhân.

Thật ra Lý Khinh Hồng phát hiện chỗ kỳ lạ từ lâu rồi.

Bất luận là Vương Thị, Tân Thị hay Diệp Thị, người phái ra đều giống như những thế hệ trẻ như Kim Thúy Như, Diệp Ân Thi, Tân Vũ, Vương Lâm.

Chỉ có Lý Thị là do gia chủ Lý Thế Nhân của Lý Thị đích thân dân đội.

Điều này khó tránh sẽ không khiến người khác sinh lòng nghỉ ngờ.

Đường đường là Lý Thế Nhân gia chủ của Lý Thị, lại muốn tranh với những tiểu bối như Diệp Thúy Như, Diệp Ân Thi?

Như này nói ra ngoài thật sự trái thân phận!

Nhưng bây giờ bọn họ biết rồi, Lý Thế Nhân đích thân tới Giang Thành, căn bản không phải nhằm vào đại hội Bắc Cảnh.

Đại hội Bắc Cảnh chỉ là một bàn đạp, mục đích chủ yếu nhất vân là giết Vương Nhất.

Vậy nên ông ta cũng dẫn theo một nửa Ám Ảnh Long Vệ.

Bên cạnh Vương Nhất còn có nữ vệ sĩ rất mạnh, Lãnh Nhan.

Một nửa Ám Ảnh Long Vệ này, thực lực của Lãnh Nhan về cơ bản có thể bị phớt lờ.

Còn lại thì là Lý Thế Nhân ra tay với Vương Nhất.

“Ông dám làm anh ấy bị thương!”

Lý Khinh Hồng biết được sự thật thì rất phần nộ, kích động tới mức trên cổ nổi gần xanh, ánh mắt vừa tức giận và sợ hãi.

Ánh mắt của Lạc Thanh Hiền cũng tối đi: “Nó là người tôi bảo vệ, ông muốn động vào nó, hỏi qua tôi chưa?”

“Không cần hỏi bài”

Lý Thế Nhân nhìn thẳng vào Lạc Thanh Hiền, trong mắt không có chút sợ hãi: “Tôi muốn làm chuyện gì, trước giờ chỉ xem có muốn làm hay không, trước giờ không nhìn có thể làm hay không.”

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây thay đổi sác mặt.
 
Chương 1756


Chương 1756

Ánh mắt của đám người Lý Thiên Dương Lý Mộng Đình càng trở nên sợ hãi.

Đây chính là Lý Thế Nhân.

Quy tắc ở trước mặt ông ta chỉ là vật trang trí.

Chỉ xem có muốn làm hay không, không nhìn có thể làm hay không.

Thật bá khí!

Lý Khinh Hồng lập tức quay đầu nói với Vương Nhất: “Vương Nhất anh đừng sợ, có em ở đây, ông ta không dám làm tổn thương anh.”

Tuy nói như vậy nhưng cô lại không có chút tự tin nào.

Bởi vì cô ở trước mặt Lý Thế Nhân, chỉ là dựa vào việc Lý Thế Nhân hổ then với cô.

Chính vì hổ thẹn, mới thỏa hiệp vô điều kiện.

Nhưng ngày hôm nay, Lý Thế Nhân không có loại cảm giác hổ then đó nữa?

Lý Khinh Hồng lấy đâu ra tự tin?

Căn bản không có khả năng kháng cự.

Bốp!

Vương Nhất lại để đũa xuống, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lý Thế Nhân, nheo lại đầy nguy hiểm.

“Thế lực dính dáng? Nhân vật nguy hiểm?

Xem ra ông biết chút gì đó?”

Giọng của Vương Nhất lạnh nhạt, từ từ đứng dậy.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi Vương Nhất đứng dậy, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực gia tăng.

Giống như bọn họ đứng ở trên chiến trường chém giết ngập trời.

Khí chế đè tới mức bọn họ sắp không thể hít thởi Vương Nhất nhạy bén cảm nhận được một câu nói của Lý Thế Nhân.

Có dính dáng với thế lực gì?

Đây không phải là nói ‘Võng Lượng’ hay sao?

Dơi ở bên cạnh ông ta.

Đồng thời Dơi xuất thần nhập quỷ, thực lực mạnh mẽ.

Tất cả mọi chuyện đều chỉ về phía Lý Thế Nhân.

Lý Thế Nhân là người của tổ chức ‘Võng Lượng?

Sát ý ngưng tụ vào lúc Vương Nhất tạo ra cả kết giới.

“Ông có liên quan hệ gì với Võng Lượng?”

Vương Nhất lạnh lùng mở miệng, từng bước đi về phía Lý Thế Nhân.

Ngụy Thương Kiều kinh sợ lùi sang một bên.

Trừ kinh sợ, trong mắt bà ta còn có kích động.

Bởi vì Vương Nhất và Lý Thế Nhân cuối cùng cũng sắp đối kháng chính diện rồi!

Đây thật sự là tìm chết!

Lý Thế Nhân cười lạnh nhạt: “Muốn biết sao? Vậy thì lên lôi đài của đại hội Bắc Cảnh, đánh một trận với tôi, đánh thắng thì nói cho cậu.”
 
Chương 1757


Chương 1757

Mắt của Vương Nhất càng híp lại.

“Ông đây là… đang khiêu chiến tôi sao?”

Lý Thế Nhân sờ cằm: “Là cậu khiêu chiến tôi, bởi vì tôi sẽ đứng ở vòng cuối cùng.”

Vương Nhất khẽ mỉm cười, chỉ có điều nụ cười đó không có độ ấm.

“Thú vị… Được, tôi chấp nhận, có điều tới lúc đó tôi sẽ không nương tay.”

“Sống chết do số trời.”

Âm!

Năm chữ vừa dứt, sắc mặt của tất cả mọi người đều trở nên kinh sợ.

“Đừng!

Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi cùng lúc sửng sốt kêu lên, hơn nữa đi tới bên cạnh của người mình.

Sau khi hét lên, bọn họ cũng sững người.

Hai chị em nhìn nhau, ánh mắt đều ngỡ ngàng.

Chỉ thấy Lý Khinh Hồng ở bên cạnh Vương Nhất, ôm chặt cánh tay của Vương Nhất.

Mà Lý Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh Lý Thế Nhân, kéo chặt cánh tay của Lý Thế Nhân.

Khoảnh khắc vừa rồi cũng là bọn họ hét lên trong vô thức.

Cũng không muốn người thân bị thương chảy máu, thậm chí mất đi tính mạng.

Bông chốc, bọn họ lại ở thế đối lập.

Đợi khi ý thức được điểm này, sắc mặt của Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi đều trở nên tái nhợt.

“Sao lại biến thành như này…”

Bọn họ lẩm bẩm tự nói.

Nếu Vương Nhất và Lý Thế Nhân thật sự gặp nhau ở trong đại hội Bắc Cảnh, bất luận ai chết ai sống, hai chị em sau này phải dùng hình thức nào để gặp mặt?

Kẻ địch?

Hay là bạn?

“Vương Nhất, anh đã đồng ý với em, không tham gia đại hội Bắc Cảnh, hơn nữa anh cũng bị hiệp hội võ đạo phong sát rồi, làm sao tham gia được?”

Lý Khinh Hồng lo lắng nên hỏi.

Vương Nhất mỉm cười ôn hòa: “Anh không tham gia, nhưng có vài chuyện anh phải đi làm, anh sẽ không thua!”

Vương Nhất rất tự tin, Lý Khinh Hồng lại không ngừng lắc đầu.

“Đây không phải vấn đề thua hay không thua…

Lý Khinh Hồng vấn muốn nói gì đó, lại phát hiện ánh mắt của Vương Nhất căn bản không đặt trên người cô.

Đồng tử của anh phản chiếu bóng dáng của Lý Thế Nhân, giống như cả thế giới chỉ còn lại anh và Lý Thế Nhân.

Lúc này Lý Khinh Hồng biết, cô không khuyên được rồi.

“Chuyện của hai chúng ta đợi khi đại hội Bắc Cảnh bắt đầu rồi nói, hôm nay là bữa tiệc tạ tội.”

Vương Nhất lại ngồi trở lại, Lý Khinh Hồng tâm sự trùng trùng cũng quay lại.
 
Chương 1758


Chương 1758

Tút tút tút!

Vào lúc này, tiếng còi cảnh báo trong sơn trang Anh Liệt vang lên, truyền tới tiếng nhạc hành quân quên thuộc.

“Sao vậy?”

Ngụy Thương Kiều hỏi người ở ngoài cửa.

Người đó nói: “Bọn họ chấp hành nhiệm vụ quay về rồi.”

“Cái gì?!”

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người đều có vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Người có lai lịch lớn nhất trong sơn trang Anh Liệt là aï?

Không phải là Lý Thế Nhân, mà là người chấp hành nhiệm vụ của Ẩn Vu!

Bọn họ vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, ngay cả thành chủ của Giang Thành cũng phải tới nghênh đón!

Còn có rất nhiều nhân vật lớn!

Ngụy Thương Kiều lập tức nhìn sang Lý Thế Nhân: “Ông không phải muốn gặp đội trưởng của bọn họ hay sao? Bây giờ là một cơ hội rất tốt.”

Lý Thế Nhân đứng dậy, gật đầu: “Là một cơ hội tốt.”

Ông ta bày tiệc ở trang sơn Anh Liệt là vì một điểm rất quan trọng, hôm nay là ngày dự bị của Ẩn Vu quay về.

“Cùng nhau đi xem thử.”

Đám người Lý Thiên Dương, Lý Khinh Hồng cũng có dáng vẻ tò mò, dù sao bọn họ cũng chưa từng thấy đội hình như này.

Nghe vậy, Vương Nhất lại kéo Lý Khinh Hồng: “Không cần đi góp náo nhiệt, bọn họ đều là lính mới, chúng ta ở lại ăn cơm.”

Xoạt!

Lời vừa dứt, trên mặt tất cả mọi người đều có vẻ kinh ngạc.

Ngay cả Lý Thế Nhân và Lạc Thanh Hiền cũng hơi ngây người.

Những người như Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình càng càng như thấy ma.

Dự bị của Ẩn Vu, chỉ thấp hơn người đã chính thức biên chế trong Ẩn Vu thôi.

Cho dù không thể xông pha biên cương chấp hành nhiệm vụ, một số nhân vật nguy hiểm trong nước cũng là do bọn họ xuất ma.

Một đám người như vậy, ở trong miệng của Vương Nhất lại thành ‘lính mới’?

“Thật sự càn quấy!”

Nguy Thương Kiều lạnh lùng lên tiếng.

Vừa rồi bà ta nghẹn rất lâu, rượu mới vừa uống đã tiêu hóa hết, cho nên luôn không nói chuyện.

Bây giờ bà ta đã tỉnh rượu, chuyện đầu tiên là muốn trả thù Vương Nhất trêu đùa bà ta.

Vẻ mặt của Lý Thiên Dương cũng nghiêm trọng: “Nhất, lời như này không thể nói linh tinh, bọn họ đều là người bảo vệ đất nước được mọi người kính phục, không phải lính mới gì cả.”

“Lời như này nói lúc riêng tư thì được, ở bên ngoài thì đừng nói linh tinh, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
 
Chương 1759


Chương 1759

Lý Khinh Hồng cũng trịnh trọng nói.

Còn chưa thoát ra khỏi chuyện quyết chiến giữa Vương Nhất và Lý Thế Nhân, Lý Khinh Hồng không muốn Vương Nhất xảy ra chuyện nữa.

Đối với điều này, Vương Nhất chỉ cười hờ hững, không có lên tiếng.

Dự bị của Ẩn Vu, đối với anh mà nói quả thật là lính mới.

Lúc đầu khi không có việc anh và Khương Nhã My còn cùng nhau thao luyện bọn họ.

Bây giờ năm năm trôi qua, thành viên dự bị của Ẩn Vu lúc đầu anh dạy cũng chắc đã trở thành trụ cột trung lưu.

Có điều nhìn thấy Vương Nhất, bọn họ vẫn phải chào một tiếng chào huấn luyện viên!

Đám người Lý Thế Nhân, Ngụy Thương Kiều, Lý Thiên Dương định đi nghênh đón.

Ngụy Thương Kiều quay đầu hỏi Vương Nhất: “Các người thật sự không đi sao?”

“Tôi không đi.”

Vương Nhất lạnh nhạt xua tay.

Đâu có chuyện huấn luyện viên của huấn luyện viên đi nghênh đón bọn họ chứ?

Không ra cái thể thống gì!

Lý Khinh Hồng cũng ở lại, đút cơm cho Vương Tử Lam.

“Vậy cậu ở đó đi.”

Nguy Thương Kiều cười lạnh lùng: “Những người đó là anh hùng có biết bao nhân vật lớn muốn gặp cũng không gặp được, cậu căn bản không biết mình đã bỏ lỡ cái gì.”

Vương Nhất không đáp lại, tự mình ăn đồ ăn.

Nhóm người bọn họ đi ra khỏi sơn trang.

Trên mặt môi người đều mang vẻ kích động.

Dù là Lý Thế Nhân cũng muốn móc nối quan hệ với Ẩn Vu.

Dù sao, Lý Thị là vương tộc mới, nội tình chắc chắn không thể so với với những vương tộc lâu đời như Tần Thị, Vương Thị, Diệp Thị.

Tần Thị tại sao là ứng viên giành quán quân của đại hội Bắc Cảnh lần này, nguyên nhân rất lớn là Tần Thị có quan hệ rất tốt với Mục Lang người thủ hộ biên cảnh phía Tây.

Móc nối quan hệ tốt với ông trùm của Chiến Vực, chỗ tốt là không thể tưởng tượng.

Hai bên đường thậm chí trên cái cây đều cắm cờ Tất cả xe hơi trong sơn trang đều xuất động toàn bộ, hình thành đội hình.

Đằng sau lại là đội hình chỉ chít, sớm đã đứng thẳng.

Người cầm đầu chính là Bạch Trịnh.

Vẻ mặt của anh ta nghiêm nghị, đang chờ đợi.

Cách đó không xa, mấy chiếc trực thăng từ từ bay từ bên đó tới.

“Thật hoành tráng.”

Ngụy Thương Kiều nhìn một cái, vẻ mặt rất kích động.

Tuy Lý Thế Nhân duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng cũng không thể kìm nén sự vui mừng trong lòng.

Đám người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình, Lý Tuyết Nhi càng như thế.
 
Chương 1760


Chương 1760

Cảnh tượng như này, cả đời cũng không thấy được một lần!

Lý Thế Nhân dẫn bọn họ đi tới trước mặt tướng quân Bạch Trịnh: “Ngài Bạch, tôi là Lý Thế Nhân, cùng nhau tới chào đón các anh hùng về nhà.

Bạch Trịnh sớm đã nghe nói đại danh của Lý Thế Nhân, tới từ vương tộc Yên Đô Lý Thị của Yên Kinh, thái độ rất lịch sự.

“Cảm ơn.”

Bọn họ cũng đứng ở trong hàng chào đón.

Cách đó không xa, lại có mấy chiếc xe tới.

“Là xe của thành chủ Giang Thành, thành chủ Giang Thành tới rồi!”

Lý Mộng Đình chỉ vào những chiếc xe đó kinh ngạc thốt lên.

Một người trung niên vội vàng xuống xe, đăng sau còn có rất nhiều nhân vật lớn mặc vest đi theo.

“Ngay cả người của ba đại hào môn cũng tới rồi”

Lý Mộng Đình lại cảm thán.

Hạ Lãm, Lục Viên, Hồ Hoàng Việt cũng tới.

Có điều bọn họ không nhìn thấy đám người Lý Thiên Dương.

Tất cả mọi người đều nhìn đội ngũ trực thăng ở bên trên.

Vù vù vù!

Gió lớn thổi tới, tóc của mọi người đều bị thổi bay.

Trực thăng hạ cánh!

Dự bị của Ẩn Vu sắp xuống máy bay!

Vù vù vù!

Dưới sự ánh nhìn của mọi người, những chiếc trực thăng hạ xuống.

Mỗi chiếc trực thăng vũ trang có mười người đi xuống.

Tổng cộng bốn mươi tới năm mươi người.

Đây chính là thành viên dự bị của Ẩn Vu.

Mỗi người bọn họ đều mặc áo chống đạn đặc chiến màu đen, ủng chiến màu đen dày nặng, giấm trên đất phát ra âm thanh két két.

Bốn mươi tới năm mươi người này xếp thành bức tường người, kết nối lại.

Bông chốc, tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại khí tức cường giả mạnh mẽ.

Dự bị của Ẩn Vu, mỗi người đều có thực lực lấy một địch trăm!

Đội viên chính thức của Ẩn Vu thì một người có thể chống lại thiên quần vạn mã.

Dù sao Ẩn chủ cũng đi ra từ Ẩn Vu.

“Chào mừng Ẩn Vu trở về!”

“Chào!”

Nhìn thấy một màn này, tướng quân Bạch Trịnh gầm lên một tiếng, dẫn đầu chào.

Cảnh vệ đông nghẹt ở đằng sau cũng đồng loạt chào.
 
Chương 1761


Chương 1761

Khung cảnh rất hoành tráng.

Bốp bốp…

Tiếng võ tay không dứt.

Bọn họ vì sự bình yên của đất nước mà đổ máu đồ mồ hôi, theo lý nên có được tiếng vỗ tay!

“Chúng ta cũng vô tay.”

Lý Thế Nhân nói với người ở đăng sau.

Đám người Lý Thiên Dương, Lý Mộng Đình, Nguy Thương Kiều cũng đều võ tay.

Nhưng chỉ là một hạt cát trong biển khơi mà thôi.

Thành viên dự bị của Ẩn Vu cũng nở nụ cười, vây tay đón nhận.

Bạch Trịnh đích thân nghênh đón bọn họ.

Rõ ràng là đã quen biết, bọn họ đập ngực của mình, coi như là chào hỏi.

Thành chủ Giang Thành, gia chủ của ba đại hào môn như Hạ Lãm, cũng đi tới trước mặt bọn họ, nắm tay biểu đạt cảm ơn.

“Vị này là Phạm Minh Khôi thành chủ của Giang Thành.

“Vị này là Hạ Lãm gia chủ của nhà họ Hạ.”

“Vị này là…”

Bạch Trịnh đích thân giới thiệu tất cả khách tới nghênh đón.

Cuối cùng, đi tới chỗ Lý Thế Nhân.

Biểu tình của Bạch Trịnh trịnh trọng hơn một chút: “Vị này là ngài Lý Thế Nhân – gia chủ của Lý Thị ở Yên Kinh và người thân bạn bè của ông ấy!”

Giới thiệu Lý Thế Nhân, rõ ràng long trọng hơn so với giới thiệu Hạ Lấm.

Thành viên dự bị lập tức bắt tay với Lý Thế Nhân: “Chào ông.

Bạch Trịnh ở một bên khẽ nói: “Bọn họ đều là được đặc biệt điều về.”

“Đặc biệt?”

Lý Thế Nhân nghi hoặc.

Bạch Trịnh nói thông tin dự bị của Ẩn Vu trở về cho Lý Thế Nhân: “Đại hội Bắc Cảnh sắp bắt đầu, bọn họ cũng được mời tham gia, tham gia với tư cách giám khảo của lần đại hội này.”

“Trời ạ!”

“Thật sao?”

Lời này vừa dứt, Lý Mộng Đình và Ngụy Thương Kiều đều có vẻ mặt kinh ngạc.

Như vậy, cảnh tượng của đại hội Bắc Cảnh sẽ rất long trọng, cạnh tranh cũng rất kịch.

liệt.

Bạch Trịnh trực tiếp đi tới trước mặt thành viên dự bị của Ẩn Vu, cười rồi nói: “Các vị, đi đường vất vả, phòng đã sắp xếp xong, tôi dân mọi người đi.”

Lý Thế Nhân cũng nhân cơ hội mời: “Vừa hay tôi đã bao cả sơn trang Anh Liệt, nếu không chê, các vị có thể cùng vào ăn trưa.”

Đám người Ngụy Thương Kiều cũng kích động chờ đợi bọn họ trả lời.

Không phải ai cũng có cơ hội ăn cơm với thành viên dự bị của Ẩn Vu.
 
Chương 1762


Chương 1762

Thông tin thân phận của bọn họ đều bảo mật, cái có thể nói chỉ có biệt danh.

Một người đàn ông làn da ngăm đen cầm đầu lại lắc đầu: “Vân chưa tới lúc ăn cơm nghỉ ngơi, trước chuyện đó, chúng tôi còn một chuyện phải làm!”

Những người khác cũng đều có vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị.

Đám người Lý Thế Nhân lập tức quay đầu nhìn sang tướng quân Bạch Trịnh.

Đã quay về rồi, bọn họ không biết còn có chuyện gì.

Tướng quân Bạch Trịnh cũng có vẻ mặt nghiêm nghị: “Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ trở về, bọn họ đều sẽ đi bái lạy bức tượng điêu khắc của thành viên chính thức của Ẩn Vu, để kiên định với mục tiêu của mình.

Lý Thế Nhân cũng hiểu rồi: “Vậy chúng ta cũng nên đi cùng, cùng nhau bái lạy.”

Lý Mộng Đình lại đột nhiên lên tiếng hỏi: “Vậy tượng của Ẩn chủ có phải cũng ở trong đó không?”

Câu hỏi này vừa dứt, tất cả mọi người đều nhìn cô ta với vẻ kinh ngạc.

Sau đó, trong mắt của mỗi người đều tràn ngập sự sùng bái.

Bao gồm cả tướng quân Bạch Trịnh.

Tuy phản ứng của Lý Thế Nhân không lớn như thế, nhưng sắc mặt cũng có chút thay đổi.

Ẩn chủ.

Người thủ hộ của nước H.

Chiến thần được công nhận trong tim tất cả mọi người!

Sức ảnh hưởng của Ẩn chủ là tuyệt đối, nếu có thể có được sự coi trọng của Ẩn chủ, vậy chắc chắn giống như ngồi tên lửa, một bước lên trời.

Chỉ đáng tiếc, Ẩn chủ đã thoái ẩn, căn bản không biết anh là ai.

“Tượng Ẩn chủ, đương nhiên ở bên trong, còn là lớn nhất, bức tượng rõ ràng nhất”

Bạch Trịnh nghiêm nghị nói.

Lý Thiên Dương gật đầu: “Vậy nhất định phải đi bái lạy!”

“Trước đây chúng ta lạy Quan công, lạy Tân Quỳnh, bây giờ đổi thành lạy Ẩn chủ, Ẩn chủ linh hơn Quan công Tần Quỳnh.

Lý Mộng Đình hơi nói đùa.

Dự bị của Ẩn Vu đi ở trên cùng, cuối cùng là tướng quân Bạch Trịnh và người của anh ta, cuối cùng mới là đám người Lý Thế Nhân.

Ở nơi này, thân phận tới từ Yên Kinh của bọn họ căn bản không tính là gì.

Đi tới đăng sau trang viên, bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy những bức tượng đá cao 3-4m.

“Đây chính là bức tượng điêu khắc của thành viên chính thức của Ẩn Vu sao?

Lý Mộng Đình kinh ngạc hỏi.

Bạch Trịnh gật đầu, nghiêm nghị nói: “Không sai, bọn họ đều lập công lao to lớn ở trên chiến trường, đáng được người đời ghi nhớ.”

Ở một bên khác, dự bị của Ẩn Vu đã đi tới trước mặt những bức tượng đá này, bái lạy từng bức.

Tướng quân Bạch Trịnh và đám người Bạch Trịnh cũng đi theo bái lạy.

Rất nhanh đã tới trước mặt một bức tượng điêu khắc ở chính giữa, lớn nhất và bắt mắt nhất.

 
 
Chương 1763


Chương 1763

“Tượng Ẩn chủ…”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên bức tượng đá này, vẻ mặt ngưng trọng.

Đám người Lý Mộng Đình phát hiện, vốn những dự bị của Ẩn Vu có vẻ mặt trịnh trọng đó khi đối mặt với tượng Ẩn chủ, thần sắc của mọi người đều trở nên kích động.

Đây là một loại sùng bái gần như mù quáng, giống như theo đuổi ngôi sao.

“Huấn luyện viên!”

Người đàn ông da đen ở chính giữa lớn tiếng hô lên, bắt đầu bái lạy.

“Huấn luyện viên!”

Thành viên dự bị đăng sau cũng hét to một tiếng.

Đám người Bạch Trịnh, Lý Thế Nhân cũng quỳ lạy.

Sau khi đứng dậy, Lý Mộng Đình nhìn kỹ tượng Ẩn chủ, nghi hoặc nói: “Con sao cảm thấy tượng Ẩn chủ này giống với Vương Nhất?”

“Giống sao?”

Lý Thiên Dương chợt sững người, cũng có hơi kinh ngạc, nhìn lại, cũng cảm thấy có hơi giống.

Không phải là nói tượng ngũ quan, mà là một loại cảm giác.

Tượng đá không thể tỉ mỉ giống như tượng khắc bằng ngọc, tượng Ẩn chủ này chỉ là một đường nét đại khái.

Nhưng đường nát của gương mặt này cũng rất giống Vương Nhất.

Có điều Lý Thế Nhân và Ngụy Thương Kiều không phát hiện.

Tướng quân Bạch Trịnh mỉm cười nói với người đàn ông da đen đó: “Huấn luyện viên Thiết Ngưu, có phải có thể đi nghỉ ngơi ăn cơm rồi không?”

Người đàn ông da đen này có biệt danh là “Thiết Ngưu”, dùng lực lượng mạnh mẽ để đặt tên.

Thiết Ngưu mỉm cười: “Các anh em, đi, đi ăn cơm!”

“Các vị, đợi đã.”

Đột nhiên, Ngụy Thương Kiều mỉm cười ngăn cản.

Bông chốc, đám người Thiết Ngưu đều nhíu mày nhìn Ngụy Thương Kiều.

Bạch Trịnh cũng nhíu chặt mày: “Bà muốn làm gì?”

Ngụy Thương Kiều không hề hoảng hốt, mỉm cười rồi nói: “Tôi tới đây, tôi muốn nói một chuyện cho các vị”

Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương nhìn nhau, trong lòng lập tức trở nên bất an.

“Có chuyện gì?”

Thiết Ngưu hỏi.

Chỉ nghe thấy Ngụy Thương Kiều cười rôi nói: “Các vị đều là anh hùng trong lòng chúng tôi, chính vì có sự tồn tại của các vị mới có thể bảo vệ được sự bình yên tứ hải của nước H, người dân có cuộc sống sung túc.

“Chúng tôi đều ôm tâm ý chân thành nhất đi nghênh đón các vị, nhưng có một số người lại không để các vị vào mắt!”

Vụt!

Nguy Thương Kiều vừa nói xong câu này, sắc mặt của Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình thay đổi, vẻ mặt phân nộ nhìn bà ta.
 
Chương 1764


Chương 1764

Bọn họ thế nào cũng không ngờ, loại trường hợp này Ngụy Thương Kiều lại dám cáo trạng bẩn.

Có điều, đây cũng là chỗ hơn người của Ngụy Thương Kiều.

Đời người là một ván cược, cược thắng, sống thoải mái, cược thua, không còn lại gì.

Điều may mắn là lần cược trước, Ngụy Thương Kiều cược thắng.

Cho nên bà ta trở thành chủ mẫu của Lý Thị.

“Hửm?”

Câu nói này cũng thu hút sự chú ý của tất cả các dự bị của Ẩn Vu.

Ngay cả tướng quân Bạch Trịnh trong mắt cũng vụt qua một tia lạnh lẽo.

“Có chuyện này sao?”

Đại tướng quân Bạch Trịnh đi tới trước mặt Ngụy Thương Kiều, lông mày nhướn lên: “Bà nói đi, là chuyện gì?”

Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Thương Kiều cực kỳ vui sướng.

Ngụy Thương Kiều biết, mình lại cược đúng rồI.

Nguy Thương Kiều nói ra chuyện Vương Nhất và Lý Khinh Hồng còn cả Lạc Thanh Hiền không đi ra nghênh đón hơn nữa còn thêm mắm thêm muối.

Cố gắng không bóp méo sự thật, nhưng lại nói phóng đại.

Gán cho Vương Nhất hành vi không tôn trọng dự bị của Ẩn Vu.

“Bà nói linh tĩnh! Vương Nhất đâu từng nói lời như này?”

Lý Mộng Đình cắt ngang lời của Lý Mộng Đình, vẻ mặt rất tức giận.

Đồng thời, cô ta vấn rất sợ.

Dù sao giờ không thể quậy được, nhiều thành viên dự bị của Ẩn Vu ở đây như vậy.

“Các người đừng nghe Ngụy Thương Kiều nói linh tinh, quả thật anh trai tôi không tới, nhưng anh ấy tuyệt đối không có loại suy nghĩ này…”

Lý Mộng Đình tốn hết tâm tư đi giải thích, nhưng lại bị một câu của Ngụy Thương Kiều kháy ngược.

“Lẽ nào điều tôi nói là sai sao? Cậu ta không chỉ không đi, cậu ta còn sỉ nhục dự bị của Ẩn Vu!”

Ngụy Thương Kiều mỉa mai nói: “Cậu ta vậy mà nói ‘những tên lính mới’? Cũng không nhìn xem mình có dáng vẻ gì, sao lại dám?”

Sắc mặt của Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương rất khó coi.

Bọn họ không có gì để nói nữa.

Bởi vì Vương Nhất quả thật đã nói lời như này.

Sắc mặt của Bạch Trịnh và Thiết Ngưu đều tối sầm.

Bọn họ có lẽ có thể không để ý lời trước đó của Ngụy Thương Kiều, dù sao có đến nghênh đón hay không, đều là tự do của người ta.

Nhưng sỉ nhục thì không được!

“Người đó ở đâu? Buộc phải nói rõ trước mặt!”

Bạch Trịnh tức giận nói.
 
Chương 1765


Chương 1765

Ngụy Thương Kiều mỉm cười nói: “Cậu ta đang ăn cơm ở nhã gian của chúng tôi, có điều cậu ta là thăng ở rể không được thừa nhận của nhà chúng tôi, các vị muốn như nào cũng được.”

Bạch Trịnh cười lạnh: “Không khoa trương . như thế, chỉ là muốn hỏi, cậu ta dựa vào đâu dám nói như thế”

Hạ Lãm, Lục Viên và Hồ Hoàng Việt ở sau cùng đều có vẻ mặt nghi ngờ mà đơ ra.

Thằng ở rể của Lý Thị, không phải là cậu Vương hay sao?

Lẽ nào còn có người ở rể khác?

Ôm lòng tò mò, bọn họ cũng đi theo.

Trên mặt Ngụy Thương Kiều nở nụ cười âm hiểm.

“Vương Nhất, lần này tôi xem cậu giải thích như nào!”

Nguy Thương Kiều không hề lo lăng lý do của mình sẽ bị lật, bởi vì trong nhã gian có camera.

Lời Vương Nhất nói đều được camera ghi lại.

Anh không thoát được!

Lý Mộng Đình và Lý Thiên Dương lo lắng đi theo, trong lòng lo lắng thay cho Vương Nhất. Trước đó bọn họ đã nhắc nhở Vương Nhất, đừng nói loại lời này, không ngờ bị coi thành điểm yếu rồi.

Lý Thế Nhân chỉ bình tĩnh nhìn mọi chuyện, cũng không ngăn cản.

Đối với ông ta mà nói, Ngụy Thương Kiều làm tất cả chuyện này đều có lợi với ông ta.

Rất nhanh, bọn họ quay trở lại sơn trang Anh Liệt.

Lúc này Lý Khinh Hồng và Đường Tử Lam đã ăn xong, ở một bên ngắn phong cảnh.

Vương Nhất và Lạc Thanh Hiền lại mỉm cười nhìn bóng lưng của hai mẹ con, thư thái uống rượu.

Rầm!

Vào lúc này, cửa mở ra.

Ngụy Thương Kiều dân một đám người đi vào, chỉ vào Vương Nhất nói: “Chính là người này!” “Nếu các người không tin, có thể trích xuất camera, xem thử cậu ta rốt cuộc có nói hay không!”

Ngụy Thương Kiều nói rất đanh thép, đám người Lý Mộng Đình càng thêm lo lắng.

Nhìn thấy nhiều người đi vào, Lý Khinh Hồng lập tức thay đổi sắc mặt, giấu Vương Tử Lam ra đằng sau, cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm cái gì?”

“Không có gì, chỉ hỏi chút chuyện.”

Bạch Trịnh cười lạnh đi về phía Vương Nhất.

Nguy Thương Kiều thở dài: “Khinh Hồng, chồng của cô nói chuyện không biết chừng mực, đắc tội với những anh hùng này!”

Bạch Trịnh vốn muốn trực tiếp hỏi thẳng, nhưng vừa nhìn thấy tướng mạo của Vương Nhất, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi.

“Là, là anh?!”

Vương Nhất ngẩng đầu, mỉm cười với Bạch Trịnh: “Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi.”

Bạch Trịnh lập tức quay đầu, nghiêm nghị nhìn Ngụy Thương Kiều: “Người ôm lòng bất kính mà bà nói là cậu ấy?”

Ngụy Thương Kiều gật đầu: “Phải, lời cậu ta nói, ngay cả tôi cũng không nghe nổi.”

Bạch Trịnh do dự: “Đợi đã, tôi đi thông báo.

Bạch Trịnh nói xong thì đi ra khỏi phòng.
 
Chương 1766


Chương 1766

Đám người Thiết Ngưu không đi vào, mà đợi ở bên ngoài.

Còn đám người Hạ Lãm thì ngay cả tư cách đi vào cũng không có, vươn cổ lên nhìn.

“Sao thế? Người đâu?”

Thấy Bạch Trịnh không đưa người ra, Thiết Ngưu nhíu mày, hỏi.

Vẻ mặt Bạch Trịnh nghiêm nghị: “Anh Thiết, đối phương có thể có lai lịch lớn, tôi không đủ tư cách đi thẩm vấn, hay là anh tự mình đi vào xem?”

Lời này khiến Thiết Ngưu nhướn mày: ‘Ai, lai lịch lớn cỡ nào?”

Thiết Ngưu là người từng trải, căn bản không tin có ai còn lợi hại hơn bọn họ.

Thiết Ngưu chỉ vào cười ở đăng sau: “Cậu, đi xem thử, xem anh ta có lai lịch gì.”

Những dự bị của Ẩn Vu này chỉ là học sinh do Thiết Ngưu dẫn dắt, anh ta là huấn luyện viên.

Tuy nhiên chưa tới một phút thì anh ta đi ra.

Thiết Ngưu trợn to mắt: “Cậu sao ra nhanh như thế?”

Da đầu của học sinh đó tê dại: “Huấn luyện viên, anh tự mình đi nhìn xem đi, anh ta nói với cấp bậc của anh ta, chúng tôi chỉ là một đám trẻ ranh!”

“Cái gì?”

Lời này vừa dứt, mặt mày Thiết Ngưu rất phần nộ: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem người này là ai…

Nói xong thì anh ta đùng đùng khí thế đi vào: Ai hống hách như vậy-—”

Khi Thiết Ngưu đi vào, Vương Nhất cũng vừa hay ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiếng gầm vốn đầy phấn nộ của Thiết Ngưu im bặt.

Sau đó, anh ta giống như thấy ma, không dám tin mà nhìn Vương Nhất.

Miệng còn mấp máy vài cái, nhưng một câu cũng không nói ra được.

Ngụy Thương Kiều không nhìn thấy biểu cảm của Thiết Ngưu, cười rồi nói: “Nói sai thì phải trả giá, nên làm như nào, không cần tôi nói rồi nhỉ?”

Ngụy Thương Kiều giống như đã nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất bị đưa đi, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

Rầm!

Ngay sau đó, Thiết Ngưu giãm mạnh lên mặt đất, quát to một tiếng: “Tất cả mọi người, vào hết đây, tất cả mọi người trong phòng, đi ra ngoài đợi.”

Giọng nói như sấm sét, tất cả mọi người đều đơ ra.

Lời này là bảo đám người Lý Thế Nhân ở trong phòng đi ra ngoài hết sao?

Mà học sinh đợi ở bên ngoài đi vào hết?

Ngụy Thương Kiều ngu rồi: “Không phải, chúng tôi còn phải ăn cơm, ra ngoài làm gì?

“Tôi nói, ra ngoài!”

Thiết Ngưu bỗng quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Thương Kiều.

Nụ cười trên mặt anh ta bà ta mất sạch, chỉ có sự hung sát vô tận, thậm chí thấp thoáng có thể thấy tơ máu lan ra.

“ÁI”

Bị Thiết Ngưu liếc nhìn, hai chân Ngụy Thương Kiều mềm nhữn, vậy mà ngồi phịch trên sàn nhà.
 
Chương 1767


Chương 1767

Khi quay đầu lại, sát ý trên mặt Thiết Ngưu đã biến mất, trở nên vô cùng kích động.

“Huyến…”

Thiết Ngưu vừa muốn gọi Vương Nhất là huấn luyện viên, Vương Nhất lại khẽ xua tay, hờ hững liếc nhìn anh ta.

Vì vậy Thiết Ngưu nuốt lại lời muốn nói, dáng vẻ nhìn trông cực kỳ khó chịu.

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh Vương Nhất, nhìn thấy biểu cảm của Thiết Ngưu.

Căn bản là loại biểu cảm kích động khi nhìn thấy thầy giáo!

Cô lập tức sững người.

Thiết Ngưu hoàn hồn lại, phát hiện trong phòng vẫn không trống trải, lần nữa gầm lên: “Tôi nói, ra ngoài! Nghe không hiểu à?”

Ào ào ào!

Học sinh ở ngoài cửa xông vào hết, ngơ ngác nhìn tình hình bên trong.

“Đi thôi.”

Lý Thế Nhân kéo Ngụy Thương Kiều ra ngoài.

Lý Khinh Hồng cũng chỉ có thể bế Vương Tử Lam ra ngoài.

Còn cả Lạc Thanh Hiền, Lý Thiên Dương và Lý Mộng Đình.

Ngụy Thương Kiều vô thức liếc nhìn, phát hiện Vương Nhất vần ngồi ở trong, lập tức lên tiếng: “Cậu không nghe thấy người ta nói sao? Nơi này phải trống!”

Vương Nhất uống một ly rượu: “Cậu ta nói các người ra ngoài, không nói tôi.”

Ngụy Thương Kiều cảm thấy tức cười: “Con người cậu rất kỳ lạ, vị đại nhân này nói rõ ràng là tất cả mọi người trong phòng, cậu cũng bao gồm trong đó.”

Bụp!

Thiết Ngưu đấm một quyền vào bức tường trước mặt Ngụy Thương Kiều.

Ngay lập tức đấm thủng một lô lớn.

Thiết Ngưu lạnh lùng liếc nhìn Ngụy Thương Kiều: “Cút!”

Nguy Thương Kiều suýt nữa lại bị dọa ngồi bệt ra sàn, vội vàng bò dậy rời đi.

Lý Thế Nhân nhìn thấy, ánh mắt lạnh lùng.

Người phụ nữ này lại làm ông ta mất mặt.

Căn phòng vốn rất lớn, nhưng thoáng cái đi vào nhiều người như vậy, rõ ràng có hơi chật.

Thiết Ngưu mặt mày kích động nhìn Vương Nhất, mà các học sinh của anh ta lại chờ đợi với ánh mắt kinh ngạc.

Bọn họ muốn biết huấn luyện viên có lúc nào kích động như này?

Bạch Trịnh cũng rất kích động.

Anh ta biết lai lịch của Vương Nhất bất phàm, Thiết Ngưu rất có khả năng biết thân phận của Vương Nhất.

Cuối cùng, có một học sinh không nhịn được, chỉ vào Vương Nhất hỏi: “Huấn luyện viên, anh ta là người nói chúng ta là lính mới sao? Anh ta là ai?”

“Chào huấn luyện viên!”

Thiết Ngưu căn bản không nghe thấy lời của học sinh đó, chạy tới trước mặt Vương Nhất, kích động gọi một tiếng.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom