Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1788


Chương 1788

Đối với bọn họ mà nói, hai bên đều có khả năng là sự thật!

Lý Khinh Hồng cũng nhìn sang Vương Nhất: “Video này ai gửi cho anh?”

Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, cũng có khả năng là video giả!

Vương Nhất khế mỉm cười, phản ứng rất bình thản.

“Là thật hay giả, trong lòng em chắc đã có kết luận.

Vương Nhất mím môi, nhìn sang Mã Y Lợi, hờ hững nói.

Video này là Hạ Lãm gửi cho anh, sẽ không giả được.

Còn nội dung trong video, lại là Hạ Lấm phái người đi tìm những người bị hại đó, bảo bọn họ nói ra chân tướng của sự việc.

“Chúng ta đi thôi, tới tập đoàn Di Hương.”

Vương Nhất dấn Lý Khinh Hồng định rời đi.

Mã Y Lợi còn tưởng Vương Nhất và Lý Khinh Hồng chột dạ sợ hãi, vậy nên chặn bọn họ lại.

“Đứng lại cho tôi, video này là giả, các người còn muốn trốn sao?”

Vụt vụt vụt!

Vào lúc này, những chiếc xe chạy về phía này.

Một người trung niên uy nghiêm dân một đám người xuống xe.

“Hạ gia chủ?”

Mã Y Lợi bông sững người.

Hạ Lãm là người nổi tiếng ở Giang Thành, mọi người đều biết ông ta.

Hạ Lãm hờ hững liếc nhìn cô ta: “Cô nói video của ai là giả?”

“Là anh ta…

Mã Y Lợi đang muốn chỉ Vương Nhất, đột nhiên đầu nổ oành, giống như bị người ta đập mạnh.

Ánh mắt của cô ta lập tức trở nên kinh sợ, không dám xin mà nhìn Vương Nhất và Hạ Lãm.

“Video, video này là…”

Hạ Lãm hờ hững nói: “Là tôi gửi cho cậu Vương, cũng là tôi đang điều tra.”

Chuyện liên quan tới Vương Nhất, ông ta đích thân làm.

Mã Y Lợi lại bị dọa sợ, bụp một tiếng ngã ra sàn, ánh mắt nhìn sang Vương Nhất vô cùng kinh sợ.

Người đàn ông này rốt cuộc có lai lịch gì?

Ngay cả Hạ gia chủ cũng chạy tới chạy vặt cho anh?

Video Hạ Lãm đích thân gửi cho Vương Nhất, chắc chắn không sai được.

Tất cả người tiêu dùng lần này không còn nghỉ ngờ gì nữa.

“Thật không ngờ còn có nội tình như này!”

“Người tiêu dùng luôn là quần thể thế yếu!”

“Hoàn tiền!”

Tất cả khách sạn mua ở cửa hàng đều nổi giận.

Thật sự coi bọn họ là khỉ để diễn trò mà!
 
Chương 1789


Chương 1789

Hạ Lãm nhìn sang Vương Nhất: “Cậu Vương, cậu định xử lý như nào?”

Vương Nhất liếc nhìn cửa hàng, hờ hững nói: “Đóng cửa đi.”

Trên mặt Mã Y Lợi vô cùng kinh sợ, cô ta còn trông chờ vào cửa hàng này để kiểm tiền!

Vừa muốn cầu xin, Vương Nhất bỏ lại một câu càng khiến cô ta suýt nữa ngất đi.

“Phong sát toàn bộ cửa hàng có sản phẩm dòng Mị Ma, tôi muốn cả Giang Thành, không nhìn thấy một cửa hàng nào bán sản phẩm dòng Mị Ma nữa.”

Ánh mắt của Vương Nhất lạnh lẽo, dửng dưng nói.

Hạ Lãm lập tức xử lý.

Phong sát tất cả thị trường, cái này nghe thì rất điên cuồng, trong tình huống bình thường là không thể làm được.

Nhưng bây giờ trong tay có video, chỉ cần truyền sự việc ra, người bên trên chắc chắn sẽ hạ lệnh tiến hành phong sát.

Hết cách, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.

Vậy nên Lý Khinh Hồng luôn trung thực trong kinh doanh.

Rất nhanh, mệnh lệnh truyền xuống.

Đây là một dự án lớn, không phải có thể hoàn thành trong một ngày hai ngày được, nhưng đợi khi Vương Nhất và Lý Khinh Hồng tới tòa nhà Di Hương thì đã có một tin tức được tung ra, đã có mười mấy cửa hàng bán sản phẩm dòng Mị Ma đã đóng cửa.

Điều này đối với tập đoàn Di Hương mà nói, đả kích trí mạng.

Lý Khinh Hồng đưa Vương Nhất tới dưới tòa nhà tập đoàn Di Hương thì lái xe rời đi.

Lý Khinh Hồng muốn đi theo, nhưng bị Vương Nhất từ chối.

Lý do là em là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh, tập đoàn Di Hương là đối thủ cạnh tranh trực tiếp, người ta sẽ không cho em đi vào.

Vương Nhất trực tiếp đi vào tập đoàn Di Hương.

Lễ tân ở cửa cản anh lại: “Xin lỗi, hôm nay chủ tịch hạ lệnh, không tiếp bất cứ ai.”

Vương Nhất mỉm cười: “Là nội bộ tập đoàn Di Hương loạn thành một bát cháo rồi sao?”

Lễ tân kinh ngạc trọn to mắt: ‘Anh sao lại biết…

Cô ta nói xong thì bịt miệng lại.

Vương Nhất không có nói chuyện, thoáng cái bị đóng mười mấy cửa hàng, có thể không loạn sao?

Thật sự có thể dùng từ lột da rút gân để hình dung.

“Cô nói với chủ tịch của các cô, tôi là đến để giải quyết chuyện này.”

Vương Nhất mỉm cười nói với lẽ tân.

“Thật sao? Vậy thì giúp việc lớn rồi!”

Lễ tân lập tức nở nụ cười đón tiếp, dân Vương Nhất tới phòng chờ, cô ta đi thông báo.

Rất nhanh thì dẫn một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, dáng vẻ coi như xinh đẹp quyến rũ đi ra.

Vương Nhất giới thiêu: “Vị này là chủ tịch của tập đoàn Di Hương chúng tôi, Hứa Diễm, Hứa tổng, có phương án gì có thể nói với Hứa tổng.”

Hứa Diễm đánh giá Vương Nhất vài lần, do dự một lát, vấn đưa tay về phía Vương Nhất.

“Chào anh, tôi tên Hứa Diễm, nếu tiện đi tới văn phòng của tôi nói chuyện?”
 
Chương 1790


Chương 1790

“Được.”

Vương Nhất trực tiếp đứng dậy đi về phía trong.

Thấy Vương Nhất tự tin như vậy, Hứa Diễm cũng buông bỏ sự cảnh giác trong lòng.

Anh nhất định là nhìn trúng thương hiệu của công ty cô ta, muốn hợp tác.

Chỉ là thị trường bên ngoài lao đao, rất nhiều cửa hàng dưới trướng tập đoàn Di Hương đều bị đóng cửa.

Đi vào phòng làm việc, chỉ có Vương Nhất và Hứa Diễm.

Hứa Diễm đi thẳng vào vấn đề nói ra ưu thế của thương hiệu của cô ta.

“Hiện nay sản phẩm dòng ‘Mị Ma’ dưới trướng công ty chúng tôi là sản phẩm chăm sóc da bán chặt nhất ở thị trường của cả thị trường Giang Chiết, chắc đi đầu cũng có thể nhìn thấy quảng cáo của chúng tôi, cho nên chọn chúng tôi, là chính xdm Vương Nhất mỉm cười: “Vậy ư? Nhưng sao tôi nghe nói, một tiếng trước, mười mấy cửa hàng dưới trướng tập đoàn của các cô đã bị đóng cửa cùng lúc?”

Biểu cảm trên mặt Hứa Diễm cứng đờ, sau đó mỉm cười tự nhiên: “Đầy đều là chuyện nhỏ, không tính là gì.’ Khựng lại một chút, Hứa Diễm lại nói: “Tôi nghe lễ tân nói, anh tới để giải quyết chuyện của chúng tôi, mạo muội hỏi một câu, anh định giải quyết như nào?”

Khóe miệng của Vương Nhất cong lên, mỉm cười trào phúng, nói ra suy nghĩ của mình.

“Rất đơn giản, tập đoàn Di Hương các cô dừng sản xuất sản phẩm dòng ‘Mị Ma, hơn nữa công khai xin lõi tập đoàn Lệ Tinh, thừa nhận là các cô ăn cắp công thức của sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ’ của tập đoàn Lệ Tỉnh, quấy nhiều thị trường và tổn hại nghiêm trọng tới quyền lợi của người tiêu dùng, chuyện này cứ giải quyết vậy đi.”

Xoạt!

Lời này vừa dứt, biểu cảm trên mặt Hứa Diễm trực tiếp thay đổi.

Cô ta nheo mắt, đánh giá Vương Nhất: “Anh nói gì? Anh không phải tới giải quyết phiền phức cho chúng tôi sao?”

Vương Nhất cười rạng rỡ: “Đúng vậy, không sai, tôi tới giải quyết phiền phức cho các cô, làm theo những gì tôi nói, chuỗi cửa hàng dưới trướng tập đoàn của các cô sẽ không bị cưỡng chế đóng cửa, cách này rất trực tiếp giải quyết phiền phức của cô một cách hiệu quả, không phải sao?”

Ở trong một khoảng thời gian rất dài khi Vương Nhất nói xong, biểu cảm trên mặt Hứa Diễm đều duy trì trạng thái sững sờ.

Một lát sau cô ta mới hoàn hồn lại, vô thức lùi lại một bước, nhìn Vương Nhất hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Vương Nhất cười hờ hững: “Quên mất tự giới thiệu, tôi tên Vương Nhất, vợ của tôi là Lý Khinh Hồng, cô ấy là chủ tịch của tập đoàn Lệ Tinh.”

Am! Vừa nghe một chữ tập đoàn Lệ Tỉnh, Hứa Diễm lập tức hiểu được mục đích Vương Nhất tới đây.

Vương Nhất quả thật là tới giải quyết vấn đề khó của tập đoàn Di Hương, anh không nói dối.

Chỉ là cách giải quyết đi ngược lại với con đường Hứa Diễm nghĩ trong lòng.

Cô ta sẽ tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa bị vạn người chửi rủa!

“Vương Nhất…

Sắc mặt Hứa Diễm lúc trắng lúc đỏ, sau đó hỏi: “Mười mấy cửa hàng trong tay tôi bị đóng cửa, cũng là do anh giở trò?”

Vương Nhất mím môi, lạnh nhạt nói: “Coi như là có chút liên quan.”

“Anh…

Hứa Diễm trợn to mắt, hận không thể tát Vương Nhất hai cái.
 
Chương 1791


Chương 1791

Thì ra lôi thôi nửa ngày thì ra tên đầu sổ ở ngay trước mắt!

“Anh làm như vậy quá đáng quá rồi? Mọi người đều là quan hệ cạnh tranh, cần gì âm hiểm như thế?”

Hứa Diễm tức giận nói.

Vương Nhất mỉm cười: “Các cô ăn cắp sản phẩm của tập đoàn Lệ Tinh tôi, đổi lại một lớp bao bì, đổi tên khác, tôi đánh sập mấy chuôi cửa hàng của cô, không quá đáng nhỉ?”

Hứa Diễm nghe vậy thì tức sôi máu: “Anh có bằng chứng gì nói chúng tôi ăn cắp?”

Bất luận là Mã Y Lợi, hay Hứa Diễm, đối với chuyện ăn cắp công thức, chỉ có 4 chữ: chết không nhận tội.

Không cho chứng cứ là không được.

Vương Nhất mỉm cười: “Trước khi cô ăn cắp sản phẩm của công ty chúng tôi, có từng nghĩ tới một điểm, tôi đã xin giấy phép quyền sáng chế không?”

“Quyền sáng chế?!”

Lời của Vương Nhất khiến Hứa Diễm sững người.

Trên mặt cô ta có sự hoảng loạn trong nháy mắt, rõ ràng bị lời của Vương Nhất dọa rồi.

Ở thời đại vi phạm bản quyền diễn ra thường xuyên, hình như càng cần quyền lợi bảo vệ như quyền sáng chế.

Bất cứ sản phẩm gì cũng có thể xin quyền sáng chế, bao gồm cả hàng hóa bán ra thị trường.

Mỗi khi nghiên cứu ra một sản phẩm mới, các công ty tập đoàn đều sẽ tới cơ quan chức năng xin cấp quyền sáng chế.

Chỉ có một nhà của bọn họ, nếu không là xâm phạm bản quyền.

Không cần nghỉ ngờ gì nữa, sản phẩm dòng Mị Ma dưới trướng tập đoàn Di Dương của cô ta đã ăn cắp sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ’ của tập đoàn Lệ Tinh.

Nhưng lúc đó cô ta không biết sản phẩm dòng Thiên Sứ đã xin cấp quyền sáng chế!

Nếu sự việc làm lớn cô ta rất có khả năng đối mặt với trách nhiệm pháp luật.

Nghĩ tới đây, biểu cảm của Hứa Diễm trở nên rất khó coi.

Nhưng rất nhanh, cô ta vấn không muốn tin sự thật của chuyện này.

“Không thể nào, theo tôi biết, Lý Khinh Hồng vấn chưa kịp tới cơ quan chức năng xin cấp quyền sáng chế, chúng tôi đã nghiên cứu ra sản phẩm dòng ‘Mị Ma rồi, anh là vu cáo!”

Hứa Diễm chết không thừa nhận, thậm chí lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói: “Mị Ma không có ăn cắp công thức của Thiên Sứ, mà là chúng tôi tự nghiên cứu ra, trừ phi anh có thể lấy ra giấy phép về quyền sáng chế đối với sản phẩm dòng Thiên Sứ ra, nếu không tôi sẽ không thỏa hiệp.

Lời này nới cực kỳ tự tin, bởi vì cô ta rất chắc chăn, Lý Khinh Hồng căn bản chưa kịp đi xin cấp quyền, cô ta đã nghiên cứu rồi.

Vì chuyện này, trước đó cô ta còn âm thâm phái người đi nghe ngóng.

Cho nên đầu óc của cô ta có sỏi!

“Vậy u?”

Vương Nhất lại cười hờ hững: “Vợ tôi khoảng thời gian đó luôn bận việc khác, cho nên mãi không có thời gian đi xin cấp quyền, nhưng không đại biểu tôi không nghĩ tới tầng quan hệ này.”

Lời này vừa dứt, ánh mắt của Hứa Diễm lập tức trở nên ngỡ ngàng: ‘Anh có ý gì?”

Vương Nhất mỉm cười: “Ý của tôi là giấy chứng nhận quyền sáng chế vốn ở trong tập đoàn Lệ Tinh của chúng tôi, nếu cô muốn xem, tôi có thể gọi người đi lấy.”
 
Chương 1792


Chương 1792

Hứa Diễm sững người, thì ra bây giờ anh không lấy ra được!

Vì vậy, trên mặt cô ta lại nở nụ cười: “Tôi tưởng là chuyện gì? Sói tới tay không, ai không biết, trọng điểm là anh có thể lấy ra chứng minh không?”

Vương Nhất bỗng bật cười: “Cô không tin?”

Hứa Diễm cười lạnh hai tiếng, đương nhiên sẽ không tin.

Vương Nhất lắc đầu: “Vậy được, còn một cách trực tiếp hơn.”

Vương Nhất rút điện thoại ra, ấn số điện thoại liên lạc với cơ quan chuyện cấp quyền sáng chế: “Nếu cô không tin, bây giờ tôi có thể gọi điện cho bên cơ quan, bảo nhân viên nội bộ kiểm tra quyền sáng chế của sản phẩm Thiên Sứ của tập đoàn Lệ Tỉnh.”

“Có điều, nếu dính tới cơ quan nhà nước, tôi không thể nhàm chán đi xác nhận như vậy”

. Vương Nhất đổi sáng vấn đề khác, cười nhìn Hứa Diễm: “Tôi sẽ đưa chuyện các người ăn cắp sản phẩm của tập đoàn Lệ Tỉnh cho cơ quan chức năng.”

Thấy Vương Nhất nở nụ cười hờ hững, Hứa Diễm không dám hó hé, thậm chí nuốt từng ngụm máu.

Cô ta thậm chí nhìn thấy Vương Nhất đã ấn số điện thoại của cơ quan chuyên xử lý giấy tờ về quyền sáng chế.

Tự tin như này, lẽ nào thật sự có giấy sáng chế thật sự?”

“Không đúng, anh ta đang dọa mình!”

Hứa Diễm từng học một chút tâm lý học, tình huống lúc này hai bên đều không có băng chứng, nhưng đã đi vào giai đoạn cần tâm tư tỉ mỉ.

Ai sợ hãi trước thì người đó sẽ thua.

“Nếu đã như vậy, vậy anh gọi đi.”

Hứa Diễm cố tỏ ra điềm tĩnh, cô ta muốn nhìn xem, Vương Nhất rốt cuộc có dám gọi cuộc điện thoại này không.

Vốn tưởng áp lực đã quay lại bên phía Vương Nhất, không ngờ Vương Nhất mỉm cười, trực tiếp gọi cho số điện thoại này.

Ngay lập tức, Hứa Diễm hoảng thần, muốn đi giật điện thoại của Vương Nhất.

“Đưa điện thoại cho tôi!”

Vương Nhất né ra, Hứa Diễm vồ hụt, suýt nữa ngã.

Sắc mặt của cô ta cực kỳ khó coi.

Nếu Vương Nhất thật sự nháo sự việc tới cơ quan chức trách, vậy thì bất luận có quyền sáng chế hay không, cơ quan đều sẽ điều tra triệt để chuyện này.

Sản phẩm dòng Mị Ma của cô ta là ăn cắp lại sản phẩm dòng Thiên Sứ.

Điểm này là không cần nghỉ ngờ.

“Sao thế? Biết sợ rồi sao?”

Vương Nhất nheo mắt đánh giá Hứa Diễm, cười lạnh không thôi.

Chỉ là phản ứng này, Vương Nhất về cơ bản có thể chắc chắn, Hứa Diễm là ăn cắp.

Lúc này, trên mặt Hứa Diêm tràn ngập sự phần nộ: “Đừng tưởng răng tôi sợ anh, tôi chỉ là không muốn khiến tập đoàn của tôi tổn thất nghiêm trọng mà thôi.”

“Bây giờ vẫn không đủ nghiêm trọng sao?”

Vương Nhất cười: “Chuỗi cửa hàng dưới trướng của cô cũng có mười mấy quán đóng cửa, doanh thu tháng sau đoán chắc sẽ giảm mạnh, trừ phi cô có thể tàn nhẫn, đóng thị trường ở khu Giang Chiết, đi tới thành phố phía Bắc để phát triển.
 
Chương 1793


Chương 1793

“Anh..”

Hứa Diễm tức điên, cô ta sao có thể đi tới thành phố phía Bắc phát triển chứ?

“Đúng rồi.”

Vương Nhất lại nhớ ra cái gì đó, nụ cười trên mặt càng sâu: “Chất lượng sản phẩm dòng Mị Ma của cô có vấn đề rất lớn nhỉ?

Rất nhiều người tiêu dùng sau khi dùng xong thì phần mặt xảy ra trạng thái hủy dung, nếu tôi gọi điện tới cơ quan an toàn chất lượng sản phẩm, cô thật sự xong đời Si rOI.

Vương Nhất nhanh chóng lục tìm số điện thoại của Châu Khải trong danh bạ.

Bây giờ ông ta thăng thức rồi, các ngành đều dính một tí.

Tin rằng ông ta sẽ rất vui lòng tiếp quản chuyện này.

Sắc mặt của Hứa Diễm cực kỳ khó coi.

Bất luận là cơ quan chuyên về bằng sáng chế, hay là cơ quan an toàn chất lượng, bất luận bên nào cũng phải chết.

Không cần nghỉ ngờ gì nữa, Vương Nhất đã ép Hứa Diễm vào đường cùng, cách vách đá chỉ có một bước chân.

Rầm!

Vào lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, bí thư vội vàng chạy vào.

“Hứa tổng, không hay rồi, chuôi cửa hàng bị niêm phong dưới trướng tập đoàn của chúng ta đã vượt qua hai mươi cửa hàng rồi! Hiện nay tập đoàn đã rơi vào trạng thái tổn hại nặng nề!”

Ầm!

Bông chốc, sắc mặt Hứa Diễm trở nên tái nhợt, giống như rút hết sức lực toàn thân, cô ta thật sự ngồi phịch ra ghế bà chủ.

Vương Nhất châm một điếu thuốc, hờ hững nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của cô rồi, có cắt hàng hay không? Nếu không, không chỉ tập đoàn Di Hương của tôi sẽ phá sản, cô cũng phải ngồi tù.”

Nói tới cuối cùng, mắt của Vương Nhất đã hơi nheo lại, trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh.

Hứa Diễm mặt xám như tro.

Đã tới nước này, cô ta không thỏa hiệp cũng không được.

“Hạ lệnh đi, chúng ta không làm sản phẩm dòng Mị Ma nữa, hơn nữa tới tập đoàn Lệ Tinh đích thân xin lõi.”

SA 2n Sắc mặt của thư ký thay đổi: “Nhưng bên phía đại cổ đông phải ăn nói làm sao…

Ba chữ ‘đại cổ đông vừa dứt, lập tức vẻ mặt Hứa Diêm hoảng sợ, thư ký cũng ý thức được mình lỡ lời, vội vàng bịt miệng của mình.

Vương Nhất nheo mắt đầy nguy hiểm: “Đại cổ đông gì?”

“Không có gì..”

Hứa Diễm cật lực che đậy: “Tôi đã hạ lệnh tập đoàn không sản xuất sản phẩm dòng ‘Mị Ma nữa, anh mau khiến chuỗi cửa hàng của tôi đừng đóng cửa!”

Vương Nhất móc điện thoại ra, gọi điện cho Hạ Lãm.

“Thông báo sự việc cho cơ quan chuyên về quyền sáng chế và cơ quan an toàn chất lượng cho tôi, tôi muốn tất cả chuỗi cửa hàng của bọn họ đóng cửa!”

Mắt của Vương Nhất u ám, sắc mặt xanh mét.
 
Chương 1794


Chương 1794

Trên người càng tỏa ra sát khí như có như không.

Vốn cho rằng chuyện ăn cắp công thức đến tập đoàn Di Hương là kết thúc, không ngờ lại còn kẻ đứng sau.

Một câu đại cổ đông’ của thư ký khiến Vương Nhất ý thức được đằng sau cả chuyện này còn có người khác đang thao túng.

Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, đây không phải phong cách của Vương Nhất.

Vậy nên Hứa Diễm rõ ràng đã chọn thỏa hiệp, nhưng Vương Nhất vần tàn nhãn đánh sập tập đoàn Di Hương.

“Đừng!”

Sắc mặt của Hứa Diễm thay đổi, hét lên một tiếng, chuẩn bị đi giật lại điện thoại của Vương Nhất lần nữa.

Bụp!

Lần này Vương Nhất tùy tiện đá một cước.

Đã rất thu lực, nhưng Hứa Diễm vấn kêu thảm một tiếng, bị đạp ngã ra sàn.

Thư ký ở một bên bị dọa ngu, không dám cử động, chỉ nhìn Vương Nhất với ánh mắt kinh sợ.

Cô ta rõ ràng vì sự nhất thời kích động của mình, nói sai lời mới gây ra cục diện này.

Hứa Diễm lại bò tới trước mặt Vương Nhất, ngước nhìn anh, thần sắc vô cùng hoảng sợ: “Tôi đã nghe lời của anh, không sản xuất sản phẩm ‘Mị Ma’ nữa, anh không thể đuổi cùng giết tận với tôi!”

“Vậy cô nói cho tôi biết, đại cổ đông là ai?”

Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt lạnh lùng.

Sau khi thư ký nhắc tới đại cổ đông, Vương Nhất cũng dần dần phát hiện sự không đúng của cả sự việc.

Bởi vì tốc độ quật khởi của sản phẩm dòng Mị Ma thật sự quá nhanh, sản phẩm dòng “Thiên Sứ’ được mọi người chấp nhận là kết quả khi Lý Khinh Hồng kinh doanh từng bước, nhưng ‘Mị Ma’ này lại giống như nuốt chửng đồ ăn, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường.

Chỉ dựa vào một tập đoàn Hi Dương, còn lâu mới đủ.

Tập đoàn Di Hương, chỉ là công ty ở vẻ bề ngoài, sau lưng còn có thế lực đang thao túng.

Hứa Diễm mặt như tro tàn, không ngừng lắc đầu.

“Tôi không thể nói, nói ra tôi sẽ chết…”

Vương Nhất hờ hững nói: “Yên tâm, cô nói, tôi bảo đảm cô không chết.”

“Anh biết cái gì chứ?”

Hứa Diễm lại kích động hét lên một tiếng: “Bọn họ không phải muốn giết tôi, mà là ép ¡ tôi tới đường cùng, cuối cùng cái chết mới là giải thoát!”

Thư ký đứng ở một bên cũng run rẩy, dáng vẻ hình như rất sợ hãi.

Vương Nhất nheo mắt lại: “Xem ra, ‘đại cổ đông sau lưng các cô, là nhân vật lớn có quyền có thế ở Giang Thành, đúng không?

Hứa Diễm và thư ký không lên tiếng, chỉ mặc nhận.

Phạm vi ít đi rất nhiều, trong đầu Vương Nhất có một vài người.

Nhưng anh vẫn muốn từ trong miệng Hứa Diễm biết được người đó là ai.

“Cô không có lựa chọn.”
 
Chương 1795


Chương 1795

Vương Nhất hờ hững nói: “Nói với tôi đối phương là ai, tôi sẽ tìm người đó gây phiền phức, nếu cô không nói, cô phải thay kẻ đó gánh tội, không chỉ công ty của cô sẽ xong đời, cô còn phải vào tù, cô tự mình chọn đi”

Nói xong, anh cũng mặc kệ Hứa Diễm lựa chọn, một mình rút thuốc.

Sắc mặt Hứa Diễm khó coi, giống như đang tiếc hành đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Thư ký cũng như vậy, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Tôi nói!”

Cuối cùng, thư ký không chịu được trước, sắc mặt tái nhợt nhìn Vương Nhất: “Tôi nói cho anh người đó là ai.”

Sắc mặt Hứa Diễm thay đổi, muốn ngăn thư ký lại.

Thư ký lại hất tay của Hứa Diễm ra: “Hứa tống, tôi còn trẻ, không thể bị phong sát!”

Thấy thư ký kích động như vậy, Hứa Diễm đanh mắt hồi lâu, cuối cùng cũng thở dài.

“Được rồi, tôi nói cho anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi, sau khi tôi nói cho anh, anh phải dùng việc phong sát các chuỗi cửa hàng dưới trướng tập đoàn Di Hương.”

“Được”

Vương Nhất đồng ý.

Hứa Diễm hít sâu một hơi, từ từ nói ra một cái tên: “Ông ta tên Vương Hạn Kiệt, đến từ Vương thị Yên Đô, đồng thời ông ta còn là cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình.

“Vương Hạn Kiệt?”

Hai mắt Vương Nhất hơi nheo lại.

Về tình về lý, anh đều nên ghi nhớ cái tên này.

Bởi vì ông ta không chỉ là cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình, còn tới từ Vương Thị Yên Đô.

“Mục đích ông ta làm như vậy là gì?”

Vương Nhất hỏi.

Hứa Diễm lắc đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ biết, tổng phụ trách của thương hội Giang Bình, hội trưởng Nhậm Gia Luân tới tìm tôi, nói ông ta có cách khiến tập đoàn của tôi một phát chiếm lĩnh thị trường.”

“Trước đó tập đoàn Di Hương của tôi chỉ là một công tỷ nhỏ không có tiếng tắm, cũng sản xuất đồ mỹ phẩm, nhưng không thể so với tập đoàn Lệ Tinh, điều kiện của ông ta tôi không thể từ chối, nên gia nhập vào trong thương hội Giang Bình.”

“Bọn họ bảo tôi ăn cắp sản phẩm dòng “Thiên Sứ’ của tập đoàn Lệ Tinh các anh, bởi vì bọn họ định áp chế tập đoàn Lệ Tinh ở trên thị trường, phải có một sản phẩm mới xuất hiện, thay thế vị trí của dòng “Thiên Sứ, vì vậy sản phẩm chăm sóc da dòng ‘Mị Ma ra đời.”

“Bọn họ cũng thật sự làm đúng như lời hứa với tôi, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, đè sản phẩm ‘Thiên Sứ’ của tập đoàn Lệ Tỉnh xuống, ông ta nói với tôi, tôi chỉ cần không ngừng sản xuất sản phẩm ‘Mị Ma!

bảo đảm kênh cung ứng, quảng cáo còn ra kênh bán, bọn họ sẽ giúp tôi giải quyết, sau đó thì có cục diện như ngày hôm nay.’ Vương Nhất gật đầu, thì ra sau lưng có bóng dáng của thương hội Giang Bình.

Thương hội Giang Bình là một trong 8 đại thương hội cả nước, khống chế thị trường đồ trang điểm của Giang Thành, thật sự dễ như trở bàn tay.

Tin tức quảng cáo bôi đen tập đoàn Lệ Tinh, cũng là thương hội Giang Bình bảo tập đoàn Di Hương làm.

“Tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh rồi, anh có thể tha cho tôi rồi chứ?”

Hứa Diễm run rẩy nói.
 
Chương 1796


Chương 1796

“Được.”

Vương Nhất hứa, lập tức gọi điện cho Hạ Lãm, bảo ông ta dừng ra tay với tập đoàn Di Hương.

Nếu đã tìm được hung thủ đứng sau, tập đoàn Di Hương cũng không cần đuổi cùng giết tận, trừng phạt là được.

Rất nhanh, bên phía Hứa Diễm nhận được tin, chuỗi cửa hàng dưới trướng còn lại 8 cửa hàng may mắn.

Vốn 8 cửa hàng này cũng là sắp bị phong sát.

Chỉ vì một câu của Vương Nhất.

Bỗng chốc, ánh mắt Hứa Diêm nhìn Vương Nhất tràn ngập kinh hãi.

Cô ta coi như đã hiểu, người thanh niên trước mắt anh có sức ảnh hưởng không yếu hơn Vương Hạn Kiệt.

Cô ta lập tức gọi điện cho quản lý của 8 cửa hàng đó, lập tức bỏ hết tất cả sản phẩm dòng Mị Ma khỏi kệ.

Vương Nhất lại cho Hứa Diễm một tấm danh thiếp: “Các cô là buôn bán tại cửa hàng, mà tập đoàn Lệ Tinh của chúng tôi chủ yếu là kinh doanh ở các shop trên mạng, hai cái kết hợp, hiệu quả chắc sẽ không tồi.”

“Cô cầm tấm danh thiếp này đi tìm một người tên Lý Mộng Đình, cô ấy sẽ phụ trách quy trình liên quan tới sản phẩm dòng “Thiên Sứ’ khi lên khi ở các chuôi cửa hàng của các cô.”

Hứa Diễm ngây ngốc nhìn Vương Nhất, do dự một chút, cô ta vân nhận lấy tấm danh thiếp này.

Đây coi như là một chút ‘bồi thường’ của Vương Nhất cho sự thức thời của cô ta.

Đi ra khỏi tập đoàn Di Hương thì Lý Khinh Hồng gọi điện cho anh, hỏi sự việc giải quyết xong chưa.

“Giải quyết xong rồi, nhưng anh có chút việc phải đi làm.”

Vương Nhất mỉm cười, sau đó lái xe tới địa điểm của thương hội Giang Bình.

Vốn anh niệm tình thương hội Giang Bình cũng là thương hội đứng dưới tên anh, tất cả đều do Thương Si quản lý, không truy cứu hành vi của Nhậm Gia Luân.

Nhưng bây giờ anh không thể không gõ đầu rồi.

Thế Giới Chị Nhấn.

Trung tâm thành phố Giang Thành.

Do hai tòa nhà ghép thành, điểm giao nhau ở giữa cực kỳ giống một con mắt nhìn về bầu trời.

Thế Giới Chi Nhấn từ đó mà thành tên.

Đồng thời, nơi này còn là một nơi các thế lực có sức ảnh hưởng lớn ở.

Thương hội Giang Bình.

Nó là một trong 8 đại thương hội.

Cũng là trung tâm thương nghiệp của thành phố G.

Người có thể ra vào nơi này, về cơ bản đều là nhân vật có tiếng tăm trong thương giới thương thành.

Tuy cả thương hội Giang Bình cũng là của anh, nhưng anh vấn bị bảo vệ ngăn lại.

Giống với trụ sở chính của thương hội Hồng Ưng, thương hội Giang Bình sẽ có khả năng canh phòng rất gắt.

‘Yo, đây không phải là chồng cũ phế vật của Diệp Thúy Như hay sao?”
 
Chương 1797


Chương 1797

Đột nhiên, đăng sau truyền tới một tiếng trào trúng của phụ nữ.

“Hửm?”

Vương Nhất nhíu mày, quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một cô gái chói mắt như công chúa, bước xuống từ trong chiếc thương vụ Lincoln phiên bản dàu, đi đôi giày cao gót, cao ngạo đi về phía anh.

Khi nhìn Vương Nhất, cô ta cao ngạo hất cằm lên, ánh mắt nhìn Vương Nhất tràn ngập sự khinh thường và tức giận.

Chính là Diệp Ân Thi của vương tộc Diệp Thị.

Đăng sau cô ta còn có hai vệ sĩ có thực lực mạnh mẽ.

Vương Nhất liếc cái thì nhìn ra, tuy chưa luyện ra nội kình, nhưng cách biệt đã không còn xa.

Cường giả như này, cho dù là ở hiệp hội võ đạo, cũng cực kỳ hiếm có, nhưng lại bị Diệp Ân Thị coi thành vệ sĩ bảo vệ, thật sự có chút phí của trời.

Có điều cũng có thể nhìn ra, địa vị của Diệp Ân Thị ở Diệp Thị cao quý hơn, so với Diệp Thúy Như còn hơn.

Tuy nhiên Vương Nhất chỉ lạnh nhạt liếc nhìn, hoàn toàn đi mất hứng thú.

Diệp Ân Thi có cao quý hơn nữa, xinh đẹp hơn nữa, ở trong mắt anh cũng như một cây cỏ dại bên đường.

Vương Nhất trực tiếp đi qua trước mặt cô ta một cách đường hoàng, mắt không thèm nhìn.

Ngay lập tức, một ngọn lửa giận không tên bạo phát từ đáy lòng của Diệp Ân Thi.

Cô ta trực tiếp gầm lên một tiếng: “Vương Nhất, anh đứng lại cho tôi!”

Vương Nhất quay đầu, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta: “Còn có chuyện gì sao?”

Diệp Ân Thị tức tối xông về phía Vương Nhất, hăn học trừng mắt với anh: “Anh trước đó vậy mà dám đối với tôi như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”

Trên mặt Diệp Ân Thi tràn ngập sự phần nộ, Vương Nhất nhíu mày: “Tôi làm gì cô chứ?”

Lời này vừa dứt, Diệp Ân Thỉ trực tiếp sững người.

Ngay sau đó, cô ta nhìn trông càng túm chặt hơn.

Hận không thể tát Vương Nhất một cái: “Anh vậy mà quên chuyện gì rồi?”

Vương Nhất nghe vậy thì cũng mỉm cười: “Xin lỗi, con người tôi trí nhớ không tốt, không coi trọng chuyện không quan trọng, cô hay là nhắc nhở tôi một chút?”

“Anh…

Lời này vừa dứt, Diệp Ân Thi trực tiếp nổi giận, cô ta tức tới run người.

“Được, tôi nhắc nhở anh, anh vậy mà dám đạp tôi xuống tầng!”

Diệp Ân Thị mặt mày tức giận trừng Vương Nhất.

Vừa nhắc tới, Vương Nhất đã nhớ ra.

“Thì ra là vì chuyện này!”

Trước đó khi Diệp Thúy Như tổ chức cho Vương Thị, Lạc Thị liên hợp với Diệp Thị cùng nhau săn giết Tần Thị, nửa đường giết ra một Diệp Ân Thi, không chỉ tát Diệp Thúy Như một cái, còn muốn ra tay với Lý Khinh Hồng.

Vương Nhất có thể bất động trước cái đánh của Diệp Thúy Như, nhưng không thể chấp nhận Lý Khinh Hồng bị đánh.
 
Chương 1798


Chương 1798

Vì vậy, dưới sự can thiệp của Hồng Giác Lâm cao thủ đứng thứ hai ở hiệp hội võ đạo, trực tiếp đạp Diệp Ân Thi một cước xuống cầu thang.

Điều này đối với Vương Nhất mà nói thật sự còn nhỏ hơn con kiến, nhưng đối với Diệp Ân Thi cơ thể vàng ngọc mà thôi, lại là sỉ nhục không thể chấp nhận!

“Lần trước, có Diệp Thúy Như và Lý Khinh Hồng bảo vệ anh, lần này anh một mình bị tôi tóm được, coi như anh xui xẻo!”

Diệp Ân Thi lạnh lùng nhìn Vương Nhất, nói.

Diệp Ân Thi cản ở trước mặt Vương Nhất, vẻ mặt mang theo sự kiêu ngạo, nói cái gì cũng không cho Vương Nhất đi vào.

Ánh mắt của Vương Nhất lạnh đi: “Bây giờ tôi có việc gấp phải đi tìm tổng phụ trách của thương hội Giang Bình, không rảnh dây dưa với cô.

Diệp Ân Thi nghe vậy lập tức kinh ngạc nhìn Vương Nhất.

Không ngờ anh cũng muốn đi tìm tổng phụ trách của thương hội Giang Bình, có mục đích giống như cô ta.

Nhưng rất nhanh, Diệp Ân Thị lại cười lạnh, trên mặt thậm chí còn treo hàn ý.

“Anh cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì, hội trưởng Nhậm cũng là người anh có thể gặp sao?”

“Với lại, ân oán giữa tôi và anh còn chưa tính xong, anh cảm thấy anh đi vào được tòa nhà này sao?”

Vương Nhất nghe vậy thì bồng mỉm cười: “Nếu kim đồng ngọc nữ’ xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Diệp Thị chỉ có chút sự nhận thức và trình độ như này, thứ cho tôi nói thẳng, cái danh ngọc nữ’ này của cô có thể nhường cho Diệp Thúy Như rồi, cô không xứng!”

Âm!

Lời này vừa dứt, Diệp Ân Thi trực tiếp trợn to mắt, vẻ mặt vô cùng khó tin mà nhìn Vương Nhất.

Đừng nói cô ta sốc, ngay cả mấy vệ sĩ võ đạo của cô ta cũng nhìn Vương Nhất với ánh mắt ngây ngốc.

Diệp Ân Thi kinh ngạc khi Vương Nhất biết cô ta là ngọc nữ’ của Diệp Thị, càng kinh ngạc hơn khi anh lại dám sỉ nhục cô như thế.

“Anh nói cái gì? Một kẻ ở rể Lý Thị không có địa vị như anh lại dám nói tôi không xứng?”

Hoàn hồn, Diệp Ân Thi tức tới run người: “Tôi không xứng? Lẽ nào Diệp Thúy Như xứng sao?”

Vương Nhất gật đầu: “Theo tôi thấy, cô ta quả thật thích hợp thay thế cô hơn.”

Câu nói này triệt để chọc cho Diệp Ân Thi bùng lên sát khí ở trong lòng.

Biểu cảm trên mặt cô ta lập tức trở nên âm trầm.

Trong đầu chỉ còn lại một câu.

Thay thế cô…

Thay thế cô!

Toàn thân Diệp Ân Thị run rẩy kịch liệt, trong mắt tràn ngập sự tối tắm, thậm chí hiện ra sát ý.

Không sai.

Câu nói này của Vương Nhất triệt để đâm trúng chuyện Diệp Ân Thi sợ hãi nhất ở trong lòng.

Luận tướng mạo, Diệp Thúy Như không kém cô ta, luận âm mưu quỷ kế, Diệp Thúy Như càng là tổ tông.

Diệp Ân Thi có ưu thế duy nhất hơn Diệp Thúy Như, chính là sức ảnh hưởng của gia tộc.
 
Chương 1799


Chương 1799

Tất cả mọi người đều hướng về cô ta, tất cả mọi người đều dựa vào cô ta.

Nhưng cô ta biết rõ, một khi để Diệp Thúy Như đứng vững chân ở Diệp Thị, chút ưu thú này của cô ta cũng không còn.

Vậy nên cô ta mới nóng lòng muốn đuổi Diệp Thúy Như ra ngoài.

Cô ta thật sự sợ Diệp Thúy Như sẽ thay thế mình!

“Anh cho răng mình rất hiểu tôi sao?”

Diệp Ân Thi nhìn chăm chăm Vương Nhất, ánh mắt lạnh lùng.

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi không có hứng thú tìm hiểu cô, hy vọng cô đừng tự làm mất mặt.

Nói xong, anh lại đi về phía tòa nhà.

“Đứng lại!”

Diệp Ân Thi cực kỳ tức giận chạy đuổi theo Vương Nhất, cô ta vô cùng phấn nộ.

Trong mắt Vương Nhất xẹt qua hàn quang, người phụ nữ này quấy nhiễu như này đã khơi gợi sát ý của anh.

Mẫu chốt Diệp Ân Thi vẫn không biết nguy hiểm đã tới, cô ta chỉ huy mấy vệ sĩ võ đạo của cô ta: “Dạy dỗ anh ta một trận cho tôi, không cần nương tay, cái đạp lần trước, tôi muốn trả lại gần nhiều lần.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Cô ta không hề lo lắng năm vệ sĩ của mình sẽ thua, trực tiếp đi vào trong tòa nhà.

Vì vậy, năm vệ sĩ võ đạo chặn đường đi của Vương Nhất.

Vương Nhất nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo: “Cho các anh năm giây, rời khỏi trước mắt tôi.

Năm người không tránh ra, ngược lại trên mang mang theo vẻ trào phùng: “Dám sỉ nhục cô chủ của nhà chúng tôi, không ai cứu được anh hết!”

Ầm!

Ngay sau đó, khí thế của năm người đồng loạt tăng lên, năm cỗ khí thế mạnh mẽ phóng thích ra, mạnh tới cực điểm.

Bọn họ từ trên cao nhìn xuống Vương Nhất.

Ở trong mắt bọn họ, Vương Nhất đã là một người chết.

Bảo vệ của tòa nhà cũng biết năm người này không phải là người bọn họ có thể chọc vào, lúc này cũng không ngăn cản.

“Vậy sao?”

“Tuy nhiên, khóe miệng Vương Nhất nhếch lên, nở nụ cười tàn nhấn.

“Nếu cô chủ nhà anh kêu các anh ra tay với tôi, vậy thì đừng trách tôi phế đi tay của các anh.”

Sau khi dứt lời, khí thế của Vương Nhất bỗng bạo phát, đâm mạnh một quyền.

“Nhanh quá!”

Năm người đó ngay lập tức bị dọa giật mình, theo phản xạ có điều kiện ngăn cản nó.

Tốc độ của bọn họ đã đủ nhanh, nhưng vẫn chậm.

Bụp!

Năm người ngã ra đất giống như xiếc chồng người, đồng đống lên sắp cao hơn Vương Nhất rồi.

Một màn này đâm sâu vào trong tim của nhóm người xung quanh.

Bọn họ sớm đã nhìn thấy sự xung đột của Vương Nhất và Diệp Ân Thi.
 
Chương 1800


Chương 1800

Nhưng bọn họ cũng cảm thấy Vương Nhất xong đời rồi, tuy nhiên sự thật lại đối lập hoàn toàn.

“Là Diệp Ân Thi đánh giá tôi quá thấp, hay là quá tự tin đối với các anh?”

Giọng nói của Vương Nhất lạnh lùng, đi thẳng tới trước mặt của năm tên vệ sĩ đó, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Cuối cùng, ánh mắt của năm người này trở nên kinh sợ.

Bọn họ không ngờ Vương Nhất ở trong mắt bọn họ có thể thuận tay gi ết chết, thực lực lại đáng sợ như thế.

“Dừng tay!”

Nhìn ra động tác chuẩn bị phế người của Vương Nhất, bảo vệ của tòa nhà cuối cùng cũng ngồi được nữa, xông ra.

Đây là vệ sĩ của Diệp Ân Thi, nếu bị người ta phế, anh ta cũng phải chịu trách nhiệm.

“Anh gì ơi, nơi này là Thế Giới Chi Nhãn, khu vực tài chính trọng yếu, không thể xảy ra loại chuyện không có tố chất như này!”

Anh ta rất nghiêm túc mà nói với Vương Nhất.

Vương Nhất bỗng bật cười: “Xung đột kéo dài lâu như vậy, giờ anh mới đi ra, có hơi thất trách quá rồi?”

Bảo vệ đương nhiên nghiêng về phía Diệp Ân Thi, không thể giương mắt nhìn Vương Nhất ra tay.

“Anh mau rời đi, tôi sẽ không cho anh vào tòa nhà đâu.’ Bảo vệ mặt mày nghiêm nghị.

Nụ cười trên mặt càng sâu: “Xin lỗi, người tôi muốn phế, tòa nhà tôi cũng muốn vào.”

Vừa dứt lời, anh nhấc chân, giãm nhẹ một cước vào vai của năm người.

Răng rắc răng rắc…

Âm thanh vang lên, nhưng lại tiếng xương nứt khiến người ta rợn tóc gáy.

7 5 Cả đại sảnh tầng một, đều là tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan của năm tên vệ sĩ kia.

Tên bảo vệ đó ngây đơ luôn, trên trán toát đầy mồ hôi.

“Anh vậy mà dám ở trước mặt mọi người làm người khác bị thương?”

Vương Nhất mỉm cười: “Anh có thể đi trích xuất camera, xem thử ai ra tay trước, tôi chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!

Nói xong thì anh móc điện thoại ra, gọi điện thoại: “La Chí Viễn, tới chỗ tôi một chuyến.”

10 phút sau, một chiếc Lincoln dáng dài dõ ở bên dưới Thế Giới Chi Nhấn.

Mấy người trung niên mặc vest đi ra từ trong xe.

Chính là La Chí Viễn.

Ông ta nhìn thoáng cái thì nhìn ra cục diện trước mắt, lạnh nhạt liếc qua tên bảo vệ đó: “Tôi là người phụ trách của thương hội Hồng Ưng, La Chí Viễn, bây giờ có chuyện muốn thương lượng với hội trưởng Nhậm, có thể đi vào chứ?”

Tên bảo vệ đó trợn to mắt, đã bị dọa ngu.

Vậy mà là tổng phụ trách của thương hội khác, địa vị ngang bằng với hội trưởng Nhậm!

Người này anh ta sao dám cản?

Chỉ có thể chê mặt nhìn Vương Nhất và La Chí Viên nghênh ngang đi vào trong tòa nhà.

Ở một bên khác, tầng cao nhất của Thế Giới Chỉ Nhấn, Nhậm Gia Luân đang bàn luận cái gì đó với Diệp Ân Thi.
 
Chương 1801


Chương 1801

Nhắc tới Vương Nhất cũng muốn gặp mình, Nhậm Gia Luân bỗng nhiên cười.

“Yên tâm đi, cậu ta không lên được đâu…”

Rầm!

Tiếng cười của Nhậm Gia Luân chưa dứt, cửa phòng làm việc đã bị người khác đạp từ bên ngoài Vương Nhất dân đám hội viên cấp cao của thương hội Hồng Ưng như La Chí Viên, mặt mày không cám xúc đi vào.

“Aï? Dám xông vào phòng làm việc của tôi?”

Phòng làm việc không chỉ bị người khác xông vào, còn dùng cách thô bạo như đạp cửa, Nhậm Gia Luân lập tức mặt mày tức giận đứng lên gầm lên.

Nhưng sau khi nhìn thấy Vương Nhất và đám người La Chí Viễn, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

“Vương Nhất? Là anh?!”

Diệp Ân Thi cũng có vẻ mặt hết sức kinh ngạc, không dám tin mà thốt lên.

“Anh không phải nên bị vệ sĩ của tôi dạy dõ rồi hay sao? Sao lại lên đây…”

Diệp Ân Thi buột miệng nói ra.

Giống như nhớ ra cái gì đó, cô ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt: “Các vệ sĩ của tôi đâu?”

Vương Nhất khẽ mỉm cười: “Vệ sĩ của cô như thế nào, tới bên cửa sổ nhìn không phải là biết sao?”

Sắc mặt Diệp Ân Thi cực kỳ khó coi, sắc mặt thay đổi, nhưng vân đứng dậy đi tới bên cạnh cửa sổ sát sàn, nhìn xuống bên dưới.

Thật ra, sau khi nhìn thấy Vương Nhất hoàn hảo không tổn thương đi vào, trong lòng cô ta đã có suy đoán đại khái.

Chỉ là cô ta không muốn tin sự thật này.

Tuy tầng này rất cao, nhưng từ trên nhìn xuống, vẫn là có thể thu trọn cảnh tượng bên dưới vào trong mắt.

Cô ta nhìn thoáng cái thì nhìn thấy năm người năm ngay ngắn, không phải là 5 vệ Sĩ võ đạo của cô ta thì là aï?

Xung quanh còn có không ít người vây quanh, đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm nói chuyện riêng.

Thậm chí còn có tiếng xe cấp cứu.

“Chuyện này sao có thể chứ?!”

Đôi mắt tuyệt đẹp của Diệp Ân Thi trợn to, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.

Đây là cao thủ võ đạo cô ta tỏ số tiền lớn tuyển về, so với vệ sĩ bình thường, thậm chí là lính giải ngũ cũng hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Vốn cho rằng có thể dạy dỗ Vương Nhất, không ngờ người ngã xuống lại là bọn họ.

Hơn nữa, tính thời gian, bọn họ nhìn trông đã nằm rất lâu rồi.

Chứng tỏ Vương Nhất không tốn sức lực thì đã giải quyết được năm người này.

Khiến người ta bàng hoàng.

“Vương Nhất, anh dám ra tay với người của tôi, hống hách quá rồi đấy?”

Diệp Ân Thi quay đầu, chấn vấn kèm theo sự đè nén sự phần nộ.

Vương Nhất mỉm cười: “Tôi còn tưởng cô Diệp sẽ nói chuyện này với hội trưởng Nhậm, để khơi dậy tác dụng của việc phô trương sức mạnh để cảnh báo, nhưng nhìn trông cô Diệp không có nói chuyện này ra.”
 
Chương 1802


Chương 1802

Lời này vừa dứt, sắc mặt Diệp Ân Thị lập tức vô cùng khó coi.

Cô ta đã kể chuyện này cho Nhậm Gia Luân, chẳng qua chỉ là phiên bản Vương Nhất bị dạy dỗ, không ngờ sự thật lại hoàn toàn ngược lại.

Điều này khiến cô ta có hơi mất mặt.

“Có điều ấy à, tôi đã phế một cánh tay của năm vệ sĩ đó của cô, giữa chúng ta hòa.

Vương Nhất nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại khiến Diệp Ân Thị tức gần chết.

“Hai người đang bàn chuyện sao?”

Vương Nhất nhìn Diệp Ân Thị và Nhậm Gia Luân, hỏi.

Nhậm Gia Luân không lên tiếng.

Vương Nhất coi như mặc nhận rồi, trực tiếp nói với Diệp Ân Thi: “Mặc kệ cô có chuyện gì, tạm gác qua một bên trước, cô có thể đi trước, tôi có việc tìm hội trưởng Nhậm bàn bạc.”

Vương Nhất nói hai chữ ‘bàn bạc’ đầy thâm ý, khóe miệng còn nở nụ cười đầy thâm ý.

Ánh mắt của Nhậm Gia Luân lập tức lạnh đi, cảnh giác nhìn Vương Nhất.

“Dựa vào đâu ta phải ra ngoài…”

Diệp Ân Thi mặt mày phấn nộ đứng dậy, Vương Nhất lại lạnh nhạt liếc nhìn cô ta.

Ngay lập tức, Diệp Ân Thi như rơi vào hầm băng, cả người rùng mình.

Cô ta đã không có sự bảo vệ của năm vệ sĩ, nếu Vương Nhất thật sự muốn làm gì cô ta, Diệp Ân Thi căn bản không thể chống trả.

Loại tình huống này, cô ta chỉ có thể tạm thời rút lui.

Cô ta lập tức đứng dậy, nói với Nhậm Gia Luân: “Hội trưởng Nhậm, hôm khác tôi lại tới.

Lúc đi qua bên cạnh Vương Nhất, Diệp Ân Thi còn không quên hăn học trừng mắt với anh.

“Được rồi, chúng ta bàn chuyện chính đi.”

Vương Nhất mỉm cười ngồi xuống ở trước mặt Nhậm Gia Luân, nụ cười trên mặt lại khiến Nhậm Gia Luân cảm thấy cực kỳ áp lực.

Loại áp lực này từ nhiều mặt, bất luận là ép Diệp Ân Thi rời đi, hay đằng sau có tọa trấn của La Chí Viễn – tổng phụ trách của thương hội Hồng Ưng, đều khiến ông ta gia tăng áp lực.

“Cậu muốn bàn bạc cái gì?”

Nhậm Gia Luân lạnh mặt, giả bộ trấn định hỏi.

Thật ra chuyện Vương Nhất còn sống, nằm ngoài dự liệu của Nhậm Gia Luân.

Bởi vì trước lúc này, ấn tượng của ông ta về Vương Nhất vẫn dừng ở giai đoạn tỉ võ trong hiệp hội võ đạo ở Giang Thành vào lần đó.

Thiên La Quân đó chết rồi, Đầu Trọc bị đưa tới hiệp hội võ đạo Giang Thành.

Tổng hội trưởng Hồng Giác Hải trong cơn phần nộ phái cao thủ La Văn đứng thứ chín trong hiệp hội võ đạo đi giết Vương Nhất.

Ông ta căn bản không cảm thấy Vương Nhất có thể sống được, kết quả lại là Vương Nhất không những còn sống, còn đánh bại chiến thần La Văn.

“Tôi muốn bàn bạc cái gì, hội trưởng Nhậm không biết sao?”

Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sắc lạnh, nói như ám chỉ.
 
Chương 1803


Chương 1803

Sắc mặt của Nhậm Gia Luân bỗng có hơi hoảng hốt, bởi vì ông ta từ trong mắt Vương Nhất nhìn thấy sát ý cuồn cuộn.

Ông ta lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói: “Tôi Sao có thể biết chứ?”

“Còn nữa, cậu bàn chuyện thì bàn chuyện, người của thương hội Hồng Ưng tới làm gì?”

Tuy giữa 8 đại thương hội đều thuộc dưới trướng của Thương Sĩï, nhưng giữa mỗi thương hội đều sẽ vì tài nguyên mà không ngừng đấu đá lẫn nhau.

Thương hội Hồng Ưng và thương hội Giang Bình cũng như vậy.

Nhậm Gia Luân rất không muốn thấy La Chí Viễn.

La Chí Viên đứng ở đằng sau Vương Nhất, cười lạnh nhạt: “Hội trưởng Nhậm đừng kích động, hôm nay tôi tới không phải để gây phiền phức, đơn thuần chỉ là quá lâu không gặp hội trưởng Nhậm, cho nên cùng tới gặp rồi.”

“Hai người nói chuyện của hai người, coi như chúng tôi không tồn tại là được.”

Giọng nói thản nhiên đó của La Chí Viễn lại trong vô hình gia tăng áp lực cho Nhậm Gia Luân.

Quá lâu không gặp nên tới gặp?

Lừa quỷ à?

Là tới trợ trận cho Vương Nhất!

Hơn nữa sao có thể coi như không tồn tại chứ?

Nhậm Gia Luân lại nhìn sang Vương Nhất: “Tôi thật sự không biết cậu tới làm gì, cho chút gợi ý?”

Vương Nhất gật đầu: “Được, tôi cho ông chút gợi ý.”

Vương Nhất khựng lại một chút rồi nói: “Tập đoàn Di Hương.”

Nhậm Gia Luân nghỉ hoặc nói: “Tập đoàn Di Hương là tập đoàn dưới trướng thương hội Giang Bình tôi, sao thế?”

Vương Nhất vấn không tức giận, chỉ mỉm cười: “Ông lướt tin tức xem thử.”

Do dự một lát, Nhậm Gia Luân vấn mở điện thoại ra lướt tin tức.

Nhưng rất nhanh thì ông ta bị một tin tức làm cho sửng sốt.

Tập đoàn Di Hương tuyên bố sẽ không sản xuất sản phẩm chăm sóc da dòng ‘Mị Ma’ nữa, hơn nữa công khai xin lõi tập đoàn Lệ Tinh, là họ sao chép sản nghiệp dòng ‘Thiên Sứ”.

Hơn nữa tập đoàn Di Hương tuyên bố đã hợp tác với tập đoàn Lệ Tinh, cố gắng phát triển cửa hàng trải nghiệm trực tiếp, bán sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ”.

“Chuyện, chuyện này rốt cuộc là sao?”

Vẻ mặt Nhậm Gia Luân hết sức khó tin, sâu trong đôi mắt còn ánh lên một tia tức giận.

Vương Nhất cười mím môi: “Tập đoàn Di Hương quang minh chính đại ăn cắp sản phẩm của xí nghiệp khác, thương hội Giang Bình lại không quản, lẽ nào ông thật ra là biết chuyện này, nhưng ngầm cho phép?”

Nói xong, anh nhìn Nhậm Gia Luân với ánh mắt sắc bén.

Sắc mặt Nhậm Gia Luân càng lúc càng khó coi: “Sao có thể chứ? Tôi không biết chuyện này.”

Vương Nhất mỉm cười: “Được, không cần giảo biện, tôi đã nghe nói từ chỗ Hứa Diễm rồi, ý tứ chính là cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình các ông, Vương Hạn Kiệt, bây giờ ông ta đang ở đâu?”

Nhắc tới ba chữ Vương Hạn Kiệt, sắc mặt Nhậm Gia Luân có nét khó coi trong nháy mắt.

Nhưng rất nhanh, ông ta lại khôi phục bình thường, nói với Vương Nhất: “Cậu từ đầu nghe nói cái tên này? Tôi đối với thương hội Giang Bình có quyền quản lý tuyệt đối, tôi chính là cổ đông lớn nhất”
 
Chương 1804


Chương 1804

Vương Nhất nheo mắt, trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh: “Xem ra hội trưởng Nhậm là muốn bao che cho Vương Hạn Kiệt.”

Bị ánh mắt của Vương Nhất nhìn, Nhậm Gia Luân lập tức lạnh toát cả người, có loại cảm giác bị dã thú nhìn.

La Chí Viễn ở đằng sau lạnh nhạt nói: “Hội trưởng Nhậm tốt nhất đừng vì một chút lợi ích nhỏ mà đắc tội với nhân vật lớn không tưởng tượng được.”

Nếu nói lời của Vương Nhất chỉ khiến Nhậm Gia Luân có áp lực, vậy lời của La Chí Viên khiến trong lòng ông ta không có tự tin.

Theo lý mà nói, tuy Vương Nhất là chồng của Lý Khinh Hồng, là con rể của Lý Thị, nhưng đó là kẻ Lý Thị không thừa nhận, Nhậm Gia Luân không cần siết sợ anh.

Nhưng đừng quên, La Chí Viên cũng là tồn tại cùng cấp với Nhậm Gia Luân.

La Chí Viễn lại có cung kính với Vương Nhất như thế, thậm chí là thần phục.

Điều này thì có chút ý vị sâu xa.

Nhậm Gia Luân không ngốc, nhìn La Chí Viễn chẳm chăm: “Ý của ông là nói, kêu tôi đừng đắc tội với Vương Nhất.”

La Chí Viên không lên tiếng, chỉ mỉm cười hờ hững, dừng đúng lúc.

Vương Nhất tùy tiện ngồi xuống sô pha: “Như vậy đi, tôi cho ông 10 phút suy nghĩ, rốt cuộc có nói Vương Hạn Kiệt ở đâu hay không, nói hay không nói, đều sẽ có kết quả khác nhau.”

Nói xong thì anh trực tiếp uống một ly trà nóng, nhấp một ngụm.

Sóng nước trong ly trà lan ra, giống như nội tâm bất an của Nhậm Gia Luân.

Nhậm Gia Luân mặt ngoài trấn định, thực chất cực kỳ hoảng loạn.

Cổ đông lớn nhất của thương hội Giang Bình là Vương Hạn Kiệt, Vương Nhất nói ra câu này thì đủ để Nhậm Gia Luân kinh ngạc.

Khả năng quan sát của Vương Nhất khiến người ta sốc.

Cuộc chiến thị trường của sản phẩm dòng ‘Mị Ma’ và sản phẩm dòng ‘Thiên Sứ”, người bình thường đều sẽ cảm thấy sự cạnh tranh khốc liệt của hai tập đoàn lớn, nhưng Vương Nhất lại từng bước tra tới đầu Vương Hạn Kiệt.

Nhưng Nhậm Gia Luân vân không định nói thật.

“Vương Hạn Kiệt mà cậu nói, chỉ là một hội viên cấp cao của thương hội tôi, chỉ có một ít cổ phần, không phải cổ đông lớn nhất.

La Chí Viên đứng dậy, Vương Nhất lại mỉm cười xua tay, ngăn ông ta lại.

Tay anh vấn cầm ly nóng: “Mọi chuyện, đợi 10 phút rồi nói.”

La Chí Viễn biết, ông chủ lớn muốn sử dụng quyền của phía trên.

Nhậm Gia Luân không nói, chỉ là cảm thấy giá trị của Vương Nhất không bằng Vương Hạn Kiệt.

Nhưng ông ta biết thân phận thật sự của ông chủ lớn, sợ rằng sẽ hối hận?

Rất nhanh, 10 phút đã hết.

Nhậm Gia Luân vấn không có gì để nói.

Vương Nhất cũng vừa hay uống hết ly trà nóng này.

“Được, ông từ chối tôi, chức tổng phụ trách của thương hội Giang Bình này của ông, không cần làm nữa.”
 
Chương 1805


Chương 1805

Vương Nhất nói với Nhậm Gia Luân.

Lời này vừa rồi, bất luận là Nhậm Gia Luân hay La Chí Viên đều có vẻ mặt cực kỳ sửng sốt.

Đều bị câu nói này dọa rồi.

Ông chủ lớn muốn cách chức Nhậm Gia Luân sao?

Cách chức tổng phụ trách của một thương hội, đây là chuyện chưa từng có trong lịch sử.

Quá điên cuồng!

Một lúc lâu sau, Nhậm Gia Luân mới hoàn hồn, cười ha hả.

“Cậu nói cái gì, cậu muốn cách chức một tổng phụ trách như tôi? Cậu có biết mình đang nói gì không?”

Trên mặt Nhậm Gia Luân căn bản không sợ hãi, ngược lại anh cảm thấy rất buồn cười.

Giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất trên đời!

“Đương nhiên biết rõ, vị trí tổng phụ trách của thương hội Giang Bình của ông, gjao cho La Chí Viễn làm.”

Vương Nhất nói với vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Cả nước tổng cộng có tám đại thương hội, sinh tử tồn vong của bọn họ đều chỉ trong một ý nghĩ của Vương Nhất, càng đừng nói một tổng phụ trách của một thương hội cỏn con.

Trên thực tế, Vương Nhất còn từng suy nghĩ số lượng thương hội quá nhiều, có lẽ có thể hợp lại chỉ còn vài cái.

Những điều này đều nằm trong sự quản lý của Vương Nhất.

Chỉ đáng tiếc, Nhậm Gia Luân căn bản sẽ không nghĩ tới tầng quan hệ này.

Đừng nói ông ta, ngay cả La Chí Viên cũng không đoán được tầng quan hệ này.

Ông ta chỉ biết thân phận của ông chủ lớn tôn quý, quen biết với ngài Thương Sĩ, không biết Vương Nhất có loại quyền hạn này.

“Ha ha ha…”

Nhậm Gia Luân bông cười cười to, biểu cảm trào phúng lại coi thường mà nhìn Vương Nhất: “Cậu có phải sau khi lấy cô Lý, cảm thấy cả thế giới đều là của cậu hay không.”

Thường hay có người giàu bạo sau một đêm thì sẽ vênh váo tự đắc, lại không hay biết, bản thân vẫn sống ở tầng thấp nhất của xã hội.

Bây giờ ở trong mắt Nhậm Gia Luân, Vương Nhất là người như vậy, lấy trưởng công chúa của Lý Thị thì không biết mình họ gì rồi.

“Tỉnh lại đi, tuy cô Lý của Lý Thị là vợ cậu, nhưng cậu căn bản chưa từng được gia chủ của Lý Thị thừa nhận, cái gì cũng không phải, còn nói năng cuồng vọng muốn cách chức tôi?”

Vẻ mặt Nhậm Gia Luân đầy sự khinh thường, theo ông ta thấy, Vương Nhất là một thẳng hề.

Ngay cả La Chí Viên cũng không nhịn được mà đi tới, ghé vào tai Vương Nhất nói nhỏ: “Ông chủ lớn, chèn ép đúng lúc thương hội Giang Bình là được, đổi tổng phụ trách, chuyện này căn bản là không thế!”

Nói xong, ông ta lại kiên nhãn giới thiệu với Vương Nhất.

“Tổng phụ trách của mỗi thương hội đều là do ngài Thương Sĩ đích thân hạ lệnh, chỉ có đại nhân Thương Sĩ mới có tư cách quyết định sự biến động nhân viên cấp bậc này, trừ phi thân phận của ông chủ lớn lớn hơn ngài Thương Si!”

“Ngay cả La Chí Viễn cũng hiểu nhiều hơn cậu!”

Nhậm Gia Luân cười, đi tới trước mặt Vương Nhất, căn bản không hề sợ hãi: “Trừ phi cậu có thể mời ngài Thương Sĩ tới, để ngài ấy đích thân cách chức tôi, nếu không cậu không làm được.”

Ông ta về căn bản đã ăn chắc Vương Nhất không làm gì được ông ta.
 
Chương 1806


Chương 1806

Như vậy, ông ta cũng không cần nói ra Vương Hạn Kiệt đang ở đâu.

Lúc này, Vương Nhất lại mỉm cười rút điện thoại ra: “Nếu là như vậy, vậy thì càng đơn giản, tôi gọi điện cho Thương Si không phải là được rồi hay sao?”

“Cái gì, gọi điện cho Thương Sĩ?”

Lời nói gây sốc tận óc!

Nói xong câu này, tất cả mọi người đều ngây dại.

Một lát sau, Nhậm Gia Luân mới phản ứng lại, mở miệng mắng.

“Cậu là cái thứ gì, cũng xứng gọi điện cho ngài Thương Si?”

“Cậu có số điện thoại của ngài Thương Sï sao?”

Nhậm Gia Luân tức quá hóa cười, mở miệng mắng chửi Vương Nhất.

Sắc mặt của La Chí Viên cũng khó coi.

Số điện thoại của ngài Thương Sĩ bọn họ cũng có, nhưng không dám chủ động gọi.

Bình thường đều là có chuyện gì thông báo, ngài Thương Sỉ mới gọi tới.

Bây giờ Vương Nhất nói gọi điện cho ngài Thương Sĩ, ai sẽ tin chứ?

Vương Nhất mỉm cười, không nói chuyện.

Anh tùy tiện ấn một dãy số, cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối.

“Tôi đã cách chức tổng phụ trách của Nhậm Gia Luân ở thương hội Giang Bình rồi, đổi thành La Chí Viễn nhận chức.”

Nói xong thì cúp máy.

Hiện trường chết lặng, Nhậm Gia Luân và La Chí Viễn đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Anh gọi điện thoại cho ai thế?

Đột nhiên, Nhậm Gia Luân cười lạnh một tiếng: “Giả bộ khá giống đấy!”

Ông ta còn muốn nói gì đó, đột nhiên!

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại đầy chói tai vang lên, Nhậm Gia Luân bỗng sững người.

Nhìn số hiển thị thì ông ta bị dọa tái mặt, ngay cả điện thoại cũng làm rơi xuống sàn.

“Điện thoại của ông rơi xuống sàn rồi.”

Vương Nhất nhắc nhở đầy trêu tức.

Tiếng chuông điện thoại vấn đang tiếp tục.

Nhưng Nhậm Gia Luân ngay cả can đảm nghe máy cũng không có.

La Chí Viễn cúi đầu nhìn, vừa thấy số gọi tới kia, ông ta cũng bị dọa giật mình.

Chỉ thấy trên màn hình ghi ba chữ!

Ngài Thương Sĩ!

“Vậy mà thật sự là ngài Thương Sĩï?!”

Trái tim của La Chí Viên rung lên, không nhịn được mà quay đầu, liếc nhìn Vương . Nhất.

Ông chủ lớn vậy mà thật sự gọi điện cho Thương Si.
 
Chương 1807


Chương 1807

“Tôi khuyên ông mau nghe đi, Thương Si rất có quan niệm thời gian, tất cả mọi việc chỉ nói một lần, lần đầu tiên không nghe, quá hạn thì phế”

Giọng nói lạnh nhạt của Vương Nhất lại truyền tới, Nhậm Gia Luân lúc này mới phản ứng lại, nhưng vẻ mặt lại càng thêm kinh sợ.

Thương Sĩ cho thể trở thành Thương Sĩ, không chỉ do khả năng của ông ta hơn người, càng là vì ông ta có thể lợi dụng thời gian mỗi giây mỗi phút một cách có hiệu quả.

Bí mật này chỉ có cao tầng của thương hội biết, không ngờ Vương Nhất cũng biết.

“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp…”

Trên mặt Nhậm Gia Luân miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó cầm điện thoại lên, run rẩy ấn nghe.

“Ngài, ngài Thương Sï? Có chuyện gì không?”

“Bây giờ ông đang ở đâu?”

Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp của một người đàn ông.

Chỉ nghe giọng nói, Nhậm Gia Luân đã cảm thấy áp lực.

Đây là giọng của Thương Si.

“Tôi ở trụ sở chính của thương hội Giang Bình.”

Nhậm Gia Luân cố khiến mình trấn định, cố gắng khiến giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh.

“Ở trụ sở chính thì tốt, ông lập tức công bố một mục biến động nhân viên.”

Thương Sĩ lạnh nhạt nói: “Bắt đầu từ hôm nay, ông rời khỏi vị trí tổng phụ trách, chức vị sẽ do La Chí Viên lên thay.”

Am!

Lời này vừa dứt, đồng tử của Nhậm Gia Luân co rút, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Ông ta quay đầu lại, nhìn Vương Nhất đầy khó tin.

Vương Nhất đang mỉm cười với ông ta.

Lúc này, tim của Nhậm Gia Luân đập thình thịch, sợ hãi giống như cỏ dại mọc quanh người!

Ngài Thương Sĩ, thật sự cách chức ông ta!

La Chí Viễn cũng rất sững sờ, ông ta chỉ biết ông chủ lớn và ngài Thương Si quen nhau, nhưng không ngờ ngài Thương Sĩï lại nghe lời của ông chủ lớn như thết Trái tim của Nhậm Gia Luân run rẩy, nói với Thương Sĩ ở trong điện thoại: “Ngài Thương Sĩ, tôi không làm sai gì cả!”

“Không làm sai gì sao?”

Thương Sĩ cười lạnh: “Tự mình nghĩ xen có đắc tội với ai không nên đắc tội hay không?”

Giọng nói của Thương Sĩ trầm thấp, tất cả mọi người trong phòng đều nghe thấy.

“Ông chủ lớn, đây là chuyện gì?”

La Chí Viên sửng sốt nói.

Vương Nhất mỉm cười: “Trước đây chưa từng nhắc tới ông sao? Thương Sĩ nợ tôi ân tình”

“Ân tình?!”

Nghe vậy, La Chí Viễn và Nhậm Gia Luân đều sốc.

Chẳng trách ngài Thương Sĩ lại không chút do dự mà nghe lời của ông chủ lớn, thì ra là ngài Thương Si nợ anh ân tình.

Nhậm Gia Luân mặt như tro tàn, ngồi phịch xuống sô pha.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom