Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1585


Chương 1585

Bịch bịch bịch.

Mà đổi thành một bên, có Tần Chiến làm gương, gần như là tất cả người lớn vương tộc Yên Đô đều quỳ xuống đất.

Đồng thời, đầu gối của bọn họ đều bị cong vẹo với một độ cong đáng sợ, dường như còn có thể nhìn thấy cả xương trắng.

Đó là kết quả sau một cú đá của Vương Nhất.

Vương Nhất đã nương tay, nếu không thì nửa người dưới của bọn họ sẽ phải tàn phế.

Nhìn một vòng, đám người vương tộc Yên Đô đều quỳ dưới đất, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

“Các người cứ quỳ gối ở đây mà nhận lỗi đi.”

Vương Nhất quay đầu nhìn chằm chằm vào La Văn, bỗng nhiên lại nở một nụ cười trêu tức: “Nghe nói bọn họ gọi ông là chiến thần?”

La Văn giật mình, nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh mà nói: “Đúng vậy, bọn họ đều gọi tôi là chiến thần.”

Những võ giả có biệt danh riêng đều là võ giả mạnh.

Đó là danh hiệu mà mọi người dựa vào đặc điểm của ông ta để đặt cho ông ta.

Biệt danh của La Văn chính là chiến thần.

Vương Nhất cười nói: “Trùng hợp lắm, mọi người cũng gọi tôi là chiến thần, không biết là cấp bậc chiến thần của ông cao hay là cấp bậc chiến thần của tôi cao đây.”

La Văn ngẩn ra, rồi sau đó khinh thường mà cười nhạo: “Từ nhỏ tôi đã đã luyện võ, bây giờ đã bảy mươi tuổi, cường giả chết trong tay tôi tổng cộng hơn trăm người, thằng nhóc nhà cậu lông còn chưa mọc đủ mà lại dám so sánh với tôi à?”

“Nhiều như vậy ư?”

Vương Nhất cười: “Tôi xuất thân từ biên giới phía Bắc, chỉ luyện võ mới năm năm, người chết dưới tay tôi phải xếp một hàng dài hơn cả triệu người.”

“Hahaha…”

Nghe thấy câu nói của Vương Nhất, La Văn liên tục cười to.

Ông ta cười đến nỗi nước mắt đều chảy ra.

“Thằng nhóc kia, cậu là đang xem thường ông đây chưa từng đi lính à. Cho dù như vậy thì tôi cũng biết biên giới phía Bắc là nơi nguy hiểm nhất ở nước H, nhưng cũng là nơi mạnh nhất ở nước H.”

“Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là có Ẩn chủ giữ gìn biên giới phía bắc.”

“Ẩn chủ còn không dám tuyên bố mình giết cả triệu người, cậu chỉ là một thằng nhóc tham gia quân đội được năm năm thế mà lại dám nói bừa như thế?”

Dừng một chút, La Văn lại hỏi.

“Nếu như cậu đã là người luyện võ, vậy thì tôi hỏi cậu, có bao nhiêu cường giả chết trong tay cậu?”

“Cường giả…”

Vương Nhất suy nghĩ một hồi, anh liền nói ra một con số.

“Có chín người.”

Phốc.

Vừa mới nói con số này xong, La Văn lại cười to.

 
 
Chương 1586


Chương 1586

“Chỉ có chín người mà thôi, cậu không thấy ngại khi lấy ra so sánh với tôi à? Cậu mà coi là chiến thần cái gì chứ, tự xưng hả?”

Biểu cảm của La Văn rất hào hứng.

Những người đang vây xem cũng lắc đầu.

Cái gì gọi là nói khoác?

Chính là đây.

Vương Nhất cười cười không giải thích.

Dưới chí tôn đều là sâu bọ.

Trong mắt anh, chỉ có người trên chí tôn mới xứng đáng được gọi là cường giả.

Chín người mà Vương Nhất đã giết đều là cường giả cửu đại chí tôn đến từ các cường quốc phương tây.

Vượt qua bốn đại dương và thực hiện kế hoạch đồ long.

Một mình Vương Nhất đứng trên núi Hằng Sơn tiếp đón.

Một đêm đại chiến, cửu đại chí tôn bỏ mạng, Ẩn chủ nước H thắng trận.

“Đừng có nói nhảm nữa, cho dù cậu có là ông trời, đã giết cháu của tôi thì tôi cũng phải lấy mạng cậu.”

La Văn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong mắt ông ta, Vương Nhất chỉ là một cái xác.

Ông ta chỉ sai lầm một lần, lần tiếp theo chính là lúc mà đầu và thân Vương Nhất phải lìa xa.

Vương Nhất bình tĩnh nói: “Được thôi, tôi sẽ để cho ông chiêm ngưỡng như thế nào là chiến thần chân chính.”

Vương Nhất đứng yên bất động, một tay thả lỏng đặt ở phía sau, lạnh lùng nhìn La Văn.

La Văn kinh ngạc: “Cậu định làm cái gì?”

Vương Nhất cười khẽ: “Không phải là ông đã nói tôi giết chết cháu trai của ông à, tôi sẽ để cho ông biết rằng cách nói này của ông ngu ngốc tới cỡ nào, bởi vì cường giả chân chính khinh thường việc giết người yếu hơn mình nhiều.”

“Tôi đứng ở đây chấp ông một tay, ông có thể kiên trì đánh một hiệp với tôi không?”

Âm thanh của Vương Nhất vang dội, giống như chiếc chuông ngân vang, màng nhĩ của những người ở đây đều bị chấn động kịch liệt.

Giờ phút này, tầm mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung vào Vương Nhất.

Lời nói của anh quá kiêu căng.

Kiêu căng đến nỗi không hề xem trọng chiến thần La Văn.

Không chỉ đứng yên bất động mà còn chấp La Văn một tay.

Làm như vậy là sỉ nhục La Văn trần trụi.

Sắc mặt La Văn âm trầm, nhìn chằm chằm Vương Nhất.

Trong mắt của ông ta không ngừng có sát khí phun trào.
 
Chương 1587


Chương 1587

Ngay cả bọn người vương tộc Yên Đô Tần Chiến đang quỳ ở dưới đất cũng cảm thấy Vương Nhất đã điên rồi.

“Cậu cho rằng cậu là ai, lại dám nói chuyện với ông La như thế, đúng là chán sống mà.”

“Ông La, cậu ta dám không coi ông ra gì.”

Bọn họ ồn ào lên tiếng, ý đồ muốn kích thích lửa giận của La Văn.

Trên thực tế căn bản không cần bọn họ phải thổi gió, chỉ dựa vào lời nói này của Vương Nhất là đã đủ kích thích ngọn lửa giận trong La Văn.

“Thằng nhóc này, nếu cậu đã muốn chết, thế thì tôi sẽ thành toàn cho cậu.”

La Văn hung tợn nhìn chằm chằm vào Vương Nhất, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thương hại mà nhìn Vương Nhất.

Trong suy nghĩ của bọn họ, cho dù Vương Nhất có dùng cả tay lẫn chân thì cũng không thể nào chạy thoát khỏi La Văn.

Chứ đừng nói chi là anh chấp một tay sau lưng, gắn gượng đánh một hiệp.

Có lẽ là đến lúc đó người không thể kiên trì nổi một hiệp là anh mới đúng.

Vương Nhất vẫn rất bình tĩnh, đứng thẳng như một cây sậy.

Tay trái vẫn chấp sau lưng.

Anh nói được thì làm được, nói là nhường một tay thì sẽ nhường một tay.

“Muốn chết rồi!”

La Văn hét to một tiếng, trong nháy mắt liền biến mất, sau đó xuất hiện trước mặt Vương Nhất giống như một bóng ma.

Năm ngón tay dang rộng tóm lấy cổ chân Vương Nhất.

Vẫn là tay móc tim.

Đám người lắc đầu, đã đoán được thảm kịch của Vương Nhất.

La Văn có thể sai lầm một lần, nhưng sẽ không sai lầm lần thứ hai.

Nhưng ngay sau đó, chỉ nghe thấy bộp một tiếng, tay phải của Vương Nhất bắt lấy cổ tay La Văn một cách chính xác.

“Có chuyện gì?”

Sắc mặt của La Văn liền thay đổi, trong mắt tràn đầy vẻ chấn động.

“Chuyện này, chuyện này sao có thể?”

Cảnh tượng này cũng khiến đám người vương tộc Yên Đô Tần Chiến rung động sâu sắc, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Vương Nhất lại có thể dùng một tay bắt lấy cổ tay La Văn,z

Nhưng sự kinh ngạc vẫn chưa dừng lại ở đây.

Chỉ nhìn thấy Vương Nhất bỗng nhiên dùng sức.

Răng rắc.

Tiếng xương gãy khiến người khác hoảng sợ lại vang lên.

Cổ tay của La Văn bị vặn cong 180 độ, còn có thể nhìn thấy cả xương ở bên trong.
 
Chương 1588


Chương 1588

Rầm.

Sau đó, Vương Nhất đá chân thật mạnh.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể La Văn giống như con diều bị đứt dây bay ngược ra ngoài.

Dọc đường còn đụng ngã một cây đại thụ, thân cây bị cắt ngang giữa, ngã xuống mặt đất.

Bụi bay tung tóe.

Phốc.

Cổ họng La Văn tanh tưởi, phun ra một ngụm máu tươi.

“Tôi đã nói rồi, đối phó với ông không cần phải dùng tay dùng chân, một cái tay là đủ.”

Vương Nhất thì rất bình tĩnh, trông như anh đang làm một chuyện nhỏ nhặt không có ý nghĩa.

Lần này, La Văn không còn vẻ khinh thường và mỉa mai như lúc nãy nữa.

Bây giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ và chấn động sâu sắc.

Còn nhóm vương tộc Yên Đô, điển hình là Tần Chiến luôn kêu gào hô hoán để La Văn giết Vương Nhất, lúc này miệng căm như hến, hoảng sợ không dám thở mạnh.

Trong số đó, người sợ hãi nhất là ba mẹ Lý Tử Hàm.

Bọn họ vốn là người Lý thị.

Những chuyện mà trước đó Vương Nhất đã làm ở Lý thị, bọn họ biết rõ mồn một.

Nỗi sợ tăng lên gấp bội.

“Không, tôi không tin!”

Trên gương mặt già nua của La Văn đầy vẻ bàng hoàng, biểu cảm vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ mà nhìn Vương Nhất.

Lúc nói ra lời này, thân thể ông ta run rẩy dữ dội.

Ông ta không thể kiềm chế được nỗi sợ của mình.

Chỉ bởi vì ông ta nổi danh đã lâu, không muốn nhìn thẳng vào cảm giác sợ hãi này.

Vương Nhất lạnh nhạt cười nói: “Không tin thì ông có thể thử thêm một lần nữa, tôi cho ông thêm cơ hội khiêu chiến với tôi.”

Mỗi một hành động đều mang theo cảm giác khinh thường, như người trên nhìn kẻ dưới.

Dường như anh mới chính là cường giả, mà La Văn chỉ là sâu bọ vô nghĩa.

La Văn vừa phẫn nộ lại sợ hãi, không hề do dự mà đứng dậy lại vọt về phía Vương Nhất một lần nữa.

Bộp.

Nhưng kết quả vẫn vậy, Vương Nhất nắm chặt cổ tay.

Chỉ có điều lần này Vương Nhất lựa chọn phản công.

Anh hung hăng đạp một đạp thật mạnh vào cơ thể gầy gò của La Văn, cả người bị đau nằm rạp dưới đất.

Ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy một luồng gió bắn ra bốn phương tám hướng.

Dưới tình thế cấp bách, La Văn thế mà lại hoảng sợ nhắm tịt mắt.
 
Chương 1589


Chương 1589

Trong khoảnh khắc này, ông ta cảm thấy cái chết đang đến gần mình.

Vương Nhất muốn giết ông ta chẳng qua chỉ là chuyện một cái đá.

Nhưng mà một hồi lâu sau, bàn chân đủ để lấy mạng ông ta vẫn chậm chạp chưa rơi xuống.

La Văn không khỏi mở mắt.

Lúc mở mắt ra, ông ta run rẩy toàn thân.

Chỉ nhìn thấy bàn chân của Vương Nhất như dán vào mặt ông ta, cách mặt ông ta chưa tới một cm.

Chỉ cần Vương Nhất đạp xuống một chút nữa thì ông ta sẽ bị dẫm chết tươi.

Khoảnh khắc này, thời gian như đứng im, vương tộc Yên Đô đứng cách đó không xa nhìn đến ngây người, hoàn toàn không thể tin nổi.

Thân thể của bọn họ cũng run rẩy theo.

Bọn họ đã chứng kiến thực lực của Vương Nhất.

Bọn họ nghĩ rằng đây chính là thực lực chân chính của Vương Nhất.

“Cậu… cậu…”

La Văn hoảng sợ nhìn Vương Nhất, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có.

Vương Nhất đứng từ trên cao nhìn ông ta.

“Bây giờ ông đã tin tưởng tôi không phải là hung thủ giết chết cháu trai ông chưa?”

Anh lạnh nhạt hỏi.

Ừng ực.

Cổ họng La Văn giật giật.

Trong nháy mắt khi nãy, ông ta quả thật cảm thấy cái chết đang đến gần mình.

La Văn liên tục gật đầu.

Cuối cùng, ông ta cũng đã tin tưởng hung thủ giết chết cháu trai của ông ta là một người khác.

Lúc này, Vương Nhất mới thu chân lại, thản nhiên nói: “Tôi sinh ra là vương, không phải bất cứ người nào cũng đáng để tôi giết. Đừng nói là La Hữu, cho dù là ông thì cũng không có tư cách chết dưới tay tôi.”

La Văn không nói gì, chỉ chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt nhìn Vương Nhất mang theo vẻ phức tạp.

Hung thủ sát hại La Hữu quả thật không phải là Vương Nhất.

Bởi vì đối với anh mà nói, La Hữu quá yếu.

Vương Nhất không thèm giết anh ta.

Cường giả có sự kiêu ngạo của cường giả, quang minh lỗi lạc, sao có thể làm ra loại chuyện ám sát được chứ?

“Tại sao lại không giết tôi?”

La Văn kìm lòng không được mà hỏi.

Vương Nhất đứng thẳng, quay đầu nhìn ông ta: “Ông báo thù cho cháu trai, tại sao ta lại phải muốn giết ông? Chỉ là bởi vì ông hành xử quá thô lỗ nên dễ dàng bị người khác lợi dụng.”
 
Chương 1590


Chương 1590

Nói xong, anh lại tiếp tục đi về phía đám vương tộc Yên Đô Tần Chiến.

Bọn người Tần Chiến bị dọa sắp ngất tới nơi.

Còn có mấy người không có gan sợ đến nỗi tè cả ra quần.

“Anh Vương…”

Xưng hô với Vương Nhất cũng đã thay đổi.

Vương Nhất lại tát một tát vào mặt bọn họ, trên mặt mang nụ cười ấm áp.

“Sau này, các người có còn dám mắng vợ và con gái của tôi không?”

Vương Nhất cười hỏi.

Bọn họ lắc đầu: “Không dám, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.”

“Lý Khinh Hồng gã cho anh chính là quyết định sáng suốt nhất.”

Có một người chồng có thực lực mạnh như thế, đời này đã đủ rồi.

Vương Nhất lại lắc đầu, phản bác.

“Sai, tôi kết hôn với cô ấy chính là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời này của tôi.”

“Các người tiếp tục quỳ ở đó đi, tôi phải đi đón con gái tôi.”

Vương Nhất xoay người rời đi.

Cùng lúc đó ở nhà họ Hồ.

Có một chiếc xe thương vụ lao vùn vụt chậm rãi đậu lại, Hồ Vĩnh Như ôm Vương Tử Lam bước xuống xe.

Cô bé nhìn tới nhìn lui một hồi, nhìn tòa kiến trúc lạ lẫm, cô bé rụt rè hỏi: “Chị Hồ ơi, ở đây là đâu vậy ạ?”

Hồ Vĩnh Như cười nói: “Đây là nhà của chị, hôm nay là sinh nhật của ông chị, em cứ ở đây đi, cứ đợi ở đây chờ ba đến đón em, có được không nào?”

“Vâng ạ…”

Vương Tử Lam nhỏ giọng đáp lời.

Cô bé vẫn còn sợ người lạ, có lẽ là đợi đến lúc cô bé lớn hơn một chút nữa thì tốt rồi.

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, ở nhà họ Hồ không có ai, Hồ Vĩnh Như dẫn Vương Tử Lam đi vào trong một căn phòng.

Vương Tử Lam rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, vào nhà người khác cũng không chạy lung tung giống như trong nhà mình, cô bé cứ thu mình trong một góc xem truyện cổ tích.

Hồ Vĩnh Như cũng ở một bên.

Không biết tại sao Hồ Vĩnh Như lại thích Vương Tử Lam vô cùng.

Đường nét trên gương mặt của Vương Tử Lam giống Lý Khinh Hồng, rất xinh đẹp, không khỏi để hình dung sau khi Vương Tử Lam lớn lên thì sẽ tuyệt sắc đến cỡ nào.

Nhưng để Hồ Vĩnh Như yêu thích không phải là ở điểm này, mà là sự ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người của đứa nhỏ.

Vì vẻ ngoan ngoãn ấy mà tình mẹ trong Hồ Vĩnh Như trỗi dậy.

Cô ta bất giác nghĩ tới tuổi mình cũng không còn nhỏ nữa.
 
Chương 1591


Chương 1591

Đã đến lúc nên có một tình yêu không cần phải oanh oanh liệt liệt, chỉ cần êm ái, sau đó sinh ra một đứa nhỏ mập mạp đáng yêu là được.

Bất tri bất giác, khóe miệng Hồ Vĩnh Như xuất hiện nụ cười.

Cô ta rũ mắt xuống, đi đến ngồi cạnh Vương Tử Lam.

“Đang xem cái gì đó?”

Cô ta cười hỏi.

“Truyện cổ tích Andersen.”

Vương Tử Lam chỉ vào bìa sách rồi nói.

“Để chị đọc cho em nghe nha, có được không?”

Hồ Vĩnh Như cẩn thận hỏi.

Một đứa nhỏ chỉ mới năm sáu tuổi mà đã có khả năng phân biệt đúng sai.

Cô ta muốn biết là trong mắt Vương Tử Lam, mình là người tốt hay người xấu.

Vương Tử Lam ngẩng đầu lên nhìn cô ta, sau đó lại nheo mắt nở nụ cười: “Dạ được.”

Sau đó liền đưa quyển truyện cổ tích cho Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Như vui vẻ đọc hết câu chuyện này đến câu chuyện khác.

Rất nhanh sau đó, Vương Tử Lam xoa xoa mắt, cảm thấy hơi buồn ngủ.

“Sao ba vẫn còn chưa đến nữa?”

Cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không vội mà, ba sắp đến đón em về nhà rồi.”

Trong đôi mắt nhìn Vương Tử Lam của Hồ Vĩnh Như tràn đầy cưng chiều.

Nhưng sâu trong đôi mắt lại là vẻ lo lắng nồng đậm.

Mặc dù cô ta và Vương Nhất là mối quan hệ thù địch, nhưng đứng ở lập trường của mình, cô ta không hy vọng Vương Nhất không xảy ra chuyện gì.

“Nhất định phải sống sót trở về…”

Cô ta cầu nguyện trong lòng.

Vương Tử Lam khoác tay: “Không nghe truyện cổ tích nữa đâu, trước khi đi ngủ ba không có kể chuyện cổ tích cho em nghe.”

Hồ Vĩnh Như tò mò hỏi: “Vậy bình thường ba em kể cho em nghe cái gì?”

“Kể chuyện của ba ạ.”

Nhắc đến chuyện này, Vương Tử Lam lại cười tươi hơn: “Ba có rất nhiều câu chuyện cũ, ba là một anh hùng vĩ đại.”

Lời này vừa mới nói ra, trong lòng Hồ Vĩnh Như liền nhộn nhạo, nhịn không được mà hỏi: “Vậy Tử Lam có còn nhớ rõ không ba của em có những trải nghiệm gì?”

Vương Tử Lam nghiêng đầu suy nghĩ: “Có cái quên mà cũng có cái nhớ.”

“Vậy thì nói cho chị nghe những gì mà em nhớ đi.”

Trái tim của Hồ Vĩnh Như bỗng nhiên đập thình thịch.

“Vâng ạ.”
 
Chương 1592


Chương 1592

Vương Tử Lam lập tức nói: “Ba năm trước ba đi lính đã giết rất nhiều kẻ thù trên chiến trường…”

Cô bé hớn hở kể, cảm giác buồn ngủ trước đó đã bay sạch sành sanh.

Hồ Vĩnh Như nghiêm túc lắng nghe.

Nghe một hồi, hai mắt cô ta nhịn không được mà mở to, trong lòng nhấc lên vô vàn con sóng lớn.

Lúc còn đang du học ở nước ngoài thì cô ta đã biết tới truyền thuyết của người kia.

Trong đầu hiện lên hết từ ngữ này đến từ ngữ khác.

Tham gia quân ngũ năm năm, chiến công vô số.

Là chiến thần hộ quốc trẻ tuổi nhất kể từ khi xây dựng quốc gia đến nay.

Anh đứng trên vạn người.

Danh hiệu Ẩn chủ.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ẩn chủ là Vương Nhất.”

Hồ Vĩnh Như trợn tròn mắt.

Mặc dù có chút thay đổi nhỏ trong câu chuyện của Vương Tử Lam đã kể, nhưng mọi chuyện đều hoàn toàn trùng khớp với Ẩn chủ biên giới phía Bắc.

Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Tử Lam đã hoàn toàn dập tắt suy đoán của Hồ Vĩnh Như.

“Nhưng mà những câu chuyện ba em kể, em đã từng xem trong phim tài liệu ở trường.”

Áp lực trên người Hồ Vĩnh Như giảm bớt, trên mặt mang theo vẻ tự giễu.

Những câu chuyện này của Vương Nhất chắc chắn được xem từ những bộ phim tài liệu về Ẩn chủ.

Về phần Vương Tử Lam nói đây là chuyện tình cũ của ba, chắc chắn là vì Vương Nhất muốn dỗ con gái ngủ nên cố ý tạo hình tượng Ẩn chủ cho mình.

Dù sao thì bất cứ người ba nào cũng hi vọng hình tượng của mình sẽ vĩ đại trong lòng con cái.

Cạch.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.

Hồ Vĩnh Hiên mặc đồ tây, mang giày da bước vào, vừa định hỏi cái gì đó, bỗng nhiên lại nhìn thấy Vương Tử Lam trong ngực Hồ Vĩnh Như, hai mắt lập tức mở to.

“Con bé này là ai vậy?”

Hồ Vĩnh Như cười nói: “Là con gái có một đàn chị nọ, em vừa mới gặp con bé nên mang về nhà, một lát nữa đợi ba nó đến đón nó.”

“À con gái của đàn chị em à…”

Hồ Vĩnh Hiên thở phào một hơi, vừa định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên lại ngây ra một lúc.

Ngay sau đó, sắc mặt của anh ta liền thay đổi, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hồ Vĩnh Như: “Con gái của đàn chị em, không phải là Lý Khinh Hồng à?”

Hồ Vĩnh Hiên lại nhìn Vương Tử Lam: “Nó là con gái của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng?”

Hồ Vĩnh Như gật đầu: “Đúng vậy, có chuyện gì thế?”

Oành.

Lúc mà Hồ Vĩnh Như gật đầu, đầu óc Hồ Vĩnh Hiên như nổ tung, có một loại cảm giác muốn ngất đi.
 
Chương 1593-1594


Chương 1593

Anh ta vội vàng khóa cửa lại, kéo rèm cửa lên.

Sau đó, anh ta cứng rắn kéo Vương Tử Lam từ bên cạnh Hồ Vĩnh Như ra, khắp khuôn mặt đều là vẻ hốt hoảng.

“Em à, em bị điên rồi hả, thế mà lại đưa con gái của bọn họ đến nhà họ Hồ?”

Hồ Vĩnh Như nhíu mày: “Cô bé chỉ ở đây một lúc mà thôi, chờ Vương Nhất đến đón là được rồi.”

Hồ Vĩnh Hiên thật sự muốn bóp chết Hồ Vĩnh Như cho rồi.

“Em thông minh một đời sao lại có thể hồ đồ nhất thời vậy chứ, một chút cũng không được, Vương Nhất và nhà họ Hồ chúng ta có thù không đội trời chung, em còn đưa con gái của cậu ta đến đây, nếu như bị ông nội biết được thì cô bé này sống không nổi đâu.”

“Chúng ta vừa mới trở về từ nước ngoài, những người trong gia tộc không phục em vẫn còn nhiều lắm, rất rất nhiều, người nào cũng đang soi mói em, chờ đến lúc em phạm phải sai lầm. Còn em thì hay rồi, chủ động mắc lỗi.”

“Bây giờ bữa tiệc sinh nhật của ông cụ đã sắp bắt đầu, em định xử lý con gái của bọn họ như thế nào đây?”

Hồ Vĩnh Như im lặng một lúc rồi nói: “Em cứ để nó ở đây vậy, không có chuyện gì đâu.”

Mặc dù Vương Tử Lam không hiểu bọn họ có ý gì, nhưng cô bé biết mình ở đây sẽ mang đến phiền phức cho Hồ Vĩnh Như.

Cô bé vội vàng nói: “Chị Hồ ơi, không sao đâu, em có thể ở đây một mình mà, cũng sẽ không phát ra âm thanh nào hết, chị cứ đi đi.”

Hồ Vĩnh Như nhìn Hồ Vĩnh Hiên: “Anh thấy con bé ngoan chưa.”

Ùng ục…

Vừa mới nói xong, cái bụng nhỏ của Vương Tử Lam liền kêu lên.

Vương Tử Lam lập tức che bụng lại, có hơi đáng thương mà nhìn Hồ Vĩnh Như.

Thấy thế, Hồ Vĩnh Như chỉ có thể ôm lấy cô bé: “Đưa con bé đến tiệc sinh nhật của ông luôn đi, chỉ cần anh không nói, em không nói thì không có ai biết con bé là con của Vương Nhất.”

“Thôi được rồi.”

Hồ Vĩnh Hiên chỉ có thể gật đầu, nhưng nhìn Hồ Vĩnh Như đi ra ngoài, trong mắt Hồ Vĩnh Hiên lóe lên một tia lạnh lùng

“Này, em chờ một lát.”

Sự lạnh lùng lóe lên trong mắt Hồ Vĩnh Hiên một lúc rồi biến mất, anh ta lập tức đuổi theo.

“Có chuyện gì?”

Lực chú ý của Hồ Vĩnh Như đều đặt trên người Vương Tử Lam trong ngực mình, mảy may không hề phát hiện sự tàn nhẫn trong mắt Hồ Vĩnh Hiên.

Hồ Vĩnh Hiên nghiêm túc nói: “Dẫn con bé đến tiệc sinh nhật của ông thật sự không có vấn đề gì chứ? Nhưng mà anh nghe nói trong thế hệ trẻ tuổi nhà họ Hồ có một vị lãnh đạo đối đầu với em, tập trung tất cả mọi người lại với nhau, chỉ cần em phạm sai lầm thì bọn họ sẽ bắt tay nhau mà tấn công.”

Mặc dù Hồ Vĩnh Như là người ưu tú nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở nhà họ Hồ, vừa mới về nước là đã nhận được lời mời của thương hội Giang Bình.

Với thành tựu này, bất cứ một người trẻ tuổi nào ở nhà họ Hồ cũng không có được, dù là Hồ Vĩnh Hiên.

Cho nên, không có bất ngờ gì xảy ra, gia chủ nhà họ Hồ đời tiếp theo chính là Hồ Vĩnh Như.

Nhưng có một vấn đề chí mạng.

Chương 1594

Nguồn lỗi chương!
 
Chương 1595-1596


Chương 1595

Hồ Vĩnh Như ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Em đã nói rồi, em không có hứng thú với việc cạnh tranh vị trí gia chủ, gia chủ đời tiếp theo là ai thì có liên quan gì với em?”

Hồ Vĩnh Hiên vô cùng kinh ngạc, sau đó lại cười lạnh: “Em không có hứng thú với vị trí gia chủ, nhưng những người khác sẽ không cảm thấy như vậy, em đã trở thành chướng ngại vật lớn nhất trong lòng bọn họ.”

Ánh mắt của Hồ Vĩnh Như cũng lạnh dần, nhưng mà không nói chuyện.

Hồ Vĩnh Hiên lại thở dài: “Bây giờ nhà họ Lục và nhà họ hạ cũng đã tới rồi, chúng ta ngồi xuống đi.”

Hồ Vĩnh Hiên ngồi xuống trước, tiếp theo là Hồ Vĩnh Như ôm Vương Tử Lam ngồi xuống.

“Vĩnh Như, cô bé trong ngực cô từ đâu ra vậy?”

Một người trẻ tuổi nhà họ Hồ khác ngồi cùng bàn tò mò hỏi.

Hồ Vĩnh Như cười nói: “Là con của bạn tôi, anh ấy không rảnh nên nhờ tôi trông nom một chút.”

“À, con của bạn hả…”

Nhóm nam nữ ngồi cùng bàn gật gật đầu, bỗng nhiên lại có người hỏi: “Tên là gì vậy?”

Hồ Vĩnh Như không trả lời ngay, Vương Tử Lam lại đột nhiên lên tiếng: “Tử Lam, cháu tên là Tử Lam.”

Hồ Vĩnh Như lập tức kinh ngạc nhìn Vương Tử Lam, thầm khen ngợi sự thông minh của cô bé.

Người bình thường chắc chắn sẽ nói cả tên lẫn họ, nhưng Vương Tử Lam thì không giống như thế, chỉ nói tên chứ không nói họ.

Cô bé cũng cười cười với Hồ Vĩnh Như.

“Đúng vậy, con bé tên là Tử Lam.”

Hồ Vĩnh Như cười gật đầu.

Quả nhiên bọn họ đều ngượng ngùng cười rồi thôi.

“Hóa ra tên là Tử Lam à, trông thật là xinh đẹp.”

Sau đó, không có người nào tiếp tục hỏi thăm Vương Tử Lam nữa, mà là di chuyển lực chú ý đến một người trẻ tuổi khác của nhà họ Hồ.

“Mọi người nói thử xem, hôm nay là sinh nhật lần thứ bảy mươi của ông cụ, cái tên con rơi Hồ Hoàng Việt nhà chúng ta có trở về không đây?”

Người nói chuyện chính là Hồ Khánh Vinh, trước đó bị Vương Nhất đánh trọng thương ở Bất Dạ Hoàng Thành, bây giờ miễn cưỡng mới khôi phục lại được.

Lại là một tiếng cười nhạo: “Cái tên phế vật đó dám trở về nữa à, nếu như không phải theo một người chủ tốt thì đến bây giờ cũng không dám về Giang Thành đâu, chỉ sợ là vừa mới về là đã bị chúng ta đánh cho tàn phế, haha…”

Anh ta là Hồ Minh Chính.

Lúc này, Hồ Thanh Thanh làm một động tác im lặng.

“Xuỵt, mọi người nhỏ tiếng thôi, ông nội tới kìa.”

Một chiếc xe Lincoln màu đen mới toanh chậm rãi lái vào đại viện nhà họ Hồ.

Một ông cụ tóc trắng mặc đường trang màu đỏ chót xuất hiện với sự hộ tống của vệ sĩ hai bên, vẻ mặt sáng sủa.

Đó chính là Hồ Cương, gia chủ nhà họ Hồ.

Chương 1596

Nguồn lỗi chương!
 
Chương 1597


Chương 1597

Nó là con gái của Vương Nhất.

Sau khi Hồ Vĩnh Hiên nói ra câu nói này, bầu không khí vui vẻ rôm rã lập tức trở nên ngượng ngùng.

Tất cả những người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, trên mặt mang theo vẻ khó tin mà xì xào bàn tán.

“Không thể nào, là con gái của Vương Nhất à?”

“Tôi nghe nói đúng là Vương Nhất có một đứa con gái, chắc là đứa nhỏ này nhỉ.”

“Sao con gái của cậu ta lại xuất hiện ở nhà họ Hồ chúng ta vậy?”

“Hôm nay là tiệc thọ yến của ông nội, mang súc sinh này đến đây không phải là đang khiến cho ông nội phải khó chịu à?”

Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận, tất cả mọi người đều nhìn Hồ Vĩnh Như bằng ánh mắt quái dị.

Bản thân Hồ Vĩnh Như cũng bất ngờ, đôi mắt xinh đẹp trừng to nhìn chằm chằm vào Hồ Vĩnh Hiên.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì không biết Hồ Vĩnh Hiên đã chết bao nhiêu lần.

“Anh à, anh…”

Có làm như thế nào Hồ Vĩnh Như cũng không ngờ rằng người đâm cô ta một nhát lại là anh trai sinh đôi của cô ta.

“Tại sao?”

Hồ Vĩnh Như lấy lại tinh thần, cô ta phẫn nộ chất vấn.

Hồ Vĩnh Hiên cũng nhìn Hồ Vĩnh Như, trên mặt mang theo nụ cười lạnh.

“Anh làm vậy là vì muốn tốt cho em thôi.”

“Chúng ta đều là người nhà họ Hồ, phải phân rõ lập trường, ai là kẻ thù, ai là người một nhà, không được đảo loạn lập trường.”

Hồ Vĩnh Như vô cùng phẫn nộ: “Em không có đảo loạn lập trường, em và Vương Nhất vẫn là kẻ thù, nhưng mà đứa nhỏ thì vô tội.”

Hồ Vĩnh Hiên thở dài lắc đầu: “Anh nể tình hai chúng ta là anh em sinh đôi cho nên mới vạch trần em, không thể để em tiếp tục mắc sai lầm.”

“Nhưng hình như em lại không chịu nghe lời anh, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể để ông nội quyết định.”

Sau đó, Hồ Vĩnh Hiên nhìn Hồ Cương: “Ông nội à, em cháu đã đưa con gái của Vương Nhất đến đây làm hỏng tâm trạng của ông, mong ông tha tội cho.”

Lúc này, sắc mặt của Hồ Cương đã đen như đáy nồi, giận giữ hét lên với Hồ Vĩnh Như: “Rốt cuộc thì chuyện này là sao hả?”

Biểu cảm hung dữ của Hồ Cương đã dọa Vương Tử Lam trong ngực.

“Bọn họ là ai thế, thật là đáng sợ…”

Cô bé ôm chặt lấy cổ Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Như vội vàng dỗ dành: “Tử Lam không sợ, có chị ở đây.”

Sau đó lại nhìn Hồ Cương, cũng không nói ra nguyên nhân tại sao mình lại ôm Vương Tử Lam đến đây, mà là nói.

“Ông nội, cho dù con bé là con gái của Vương Nhất thì con bé cũng là vô tội, mọi người đã lớn hết rồi, chẳng lẽ không thể bỏ qua cho một đứa nhỏ được ư?”

“Còn dám cãi lại ông nội?”
 
Chương 1598


Chương 1598

Hồ Minh Chính hét to một tiếng.

Anh ta hận Vương Nhất đến tận xương tủy, lúc này nhìn thấy con gái Vương Nhất, hận không thể muốn giết chết cô bé.

“Ông nội, cháu cảm thấy em họ Vĩnh Như đưa con gái của tên phế vật ấy đến đây chính là muốn gây khó dễ cho ông, cho dù năng lực của Vĩnh Như ưu tú, địa vị lại cao, nhưng mà cũng không nên vượt mặt ông.”

Có câu nói này của Hồ Minh Chính, mọi người lập tức phụ họa theo.

“Đúng vậy, huống hồ gì ngày hôm nay còn là tiệc mừng thọ ông, càng không nên để con nhỏ súc sinh này làm hỏng tâm trạng.”

“Ném nó ra ngoài đi.”

“Ném ra ngoài.”

“Ném ra ngoài đi.”

Trong lúc nhất thời, tất cả đám người nhà họ Hồ đều lớn tiếng gầm thét, ai cũng muốn đuổi Vương Tử Lam ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cô bé bị dọa sợ không nói nổi tiếng nào.

Những khách khứa đến đây tham gia tiệc mừng thọ cũng đã nghe thấy chuyện nhà tổ nhà họ Hồ bị một người trẻ tuổi tên là Vương Nhất phá dở.

Bọn họ cũng hùa theo.

“Gia chủ Hồ, thể diện của gia tộc quan trọng hơn bất cứ thứ gì, bây giờ con của kẻ thù đang trong tay các người, ông không định làm gì à?”

Sắc mặt của Hồ Cương ngày càng âm trầm, trong mắt lóe ra sự lạnh lẽo.

Thấy tình hình này, Hồ Vĩnh Hiên thừa cơ nói: “Ông nội, nghe nói là trước đó ông đã có suy nghĩ muốn truyền vị trí gia chủ lại cho em cháu, có phải là thật như vậy không?”

Bây giờ lại nhắc tới chuyện này, lại càng là đổ dầu vào lửa.

Hồ Cương nổi giận rồi.

Đúng là lúc trước ông ta đã có suy nghĩ này.

Mà suy nghĩ này còn rất mãnh liệt.

Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như thế, Hồ Cương đã hoàn toàn dẹp bỏ suy nghĩ này.

Cho dù năng lực của Hồ Vĩnh Như có ưu tú, thân phận có cao đến đâu, nhưng lại đưa con của kẻ thù đến gia tộc, mà còn đưa đến vào ngày mừng thọ của ông ta, đây chính là đại nghịch bất đạo.

Hồ Cương tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

“Nói hươu nói vượn, ông nói như vậy khi nào hả?”

Hồ Cương trừng mắt nhíu mày, trên gương mặt già nua tràn đầy lửa giận, trợn nhìn Hồ Vĩnh Hiên.

Hồ Vĩnh Hiên không chỉ không sợ, ngược lại trong lòng con phấn khởi, rèn sắt khi còn nóng mà nói: “Nếu như em gái đã không nằm trong phạm vi được cân nhắc, vậy thì ông sẽ lựa chọn ai để kế thừa vị trí gia chủ?”

Làm sao Hồ Cương có thể nghe không ra ý tứ trong câu nói của Hồ Vĩnh Hiên, ông ta nheo mắt quan sát anh ta thật cẩn thận.
 
Chương 1599


Chương 1599

Hồ Vĩnh Hiên và Hồ Vĩnh Như là anh em, đều du học từ nước ngoài trở về.

Mặc dù năng lực của Hồ Vĩnh Hiên không xuất chúng bằng Hồ Vĩnh Như, nhưng thắng ở chỗ có dã tâm, làm việc gì cũng có mục đích mãnh liệt.

Trong số những người trẻ tuổi, chỉ có anh ta là thích hợp nhất.

Có vẻ như cũng không có ai có thể chọn.

Hồ Cương chỉ có thể nói: “Nếu như cháu đã hỏi, vậy thì ông cũng mượn cơ hội để công bố chuyện này luôn.”

Hồ Cương liếc nhìn toàn trường, giọng nói lanh lảnh.

“Tôi đã già rồi, qua bữa tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi ngày hôm nay tôi sẽ đến độ tuổi hưởng thọ, nhà họ Hồ vẫn chưa thành công vang dội, cần phải tìm một người thừa kế vị trí gia chủ đời tiếp theo để dẫn dắt nhà họ Hồ đi đến thắng lợi huy hoàng.”

Oành.

Lời này vừa mới nói ra, biểu cảm của tất cả những người có mặt ở đây đều trở nên kích động vô cùng, thậm chí gương mặt còn đỏ bừng.

Ứng cử viên cho vị trí gia chủ nhà họ Hồ đời tiếp theo sắp được công bố rồi ư?

Biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên cũng trở nên phấn khích.

Rốt cuộc thì thời khắc lịch sử này cũng đã đến.

Chỉ nghe thấy Hồ Cương ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Một người phù hợp với vị trí gia chủ, ngoại trừ năng lực xuất chúng thì còn phải nhận được sự tin tưởng của mọi người.”

“Tất cả người nhà họ Hồ, mỗi người một phiếu, chọn ra người mà các người cảm thấy thích hợp nhất, người này chính là gia chủ đời tiếp theo.”

Ánh mắt của đám người nhà họ Hồ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hồ Vĩnh Hiên lại lộ ra nụ cười đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Bọn người Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh, Hồ Thanh Thanh lập tức nhìn về phía Hồ Vĩnh Hiên.

“Cháu chọn anh họ Vĩnh Hiên.”

“Cháu cũng chọn anh họ Vĩnh Hiên.”

Bọn người Hồ Minh Chính và Hồ Khánh Vinh lần lượt cho thấy mình lựa chọn Hồ Vĩnh Hiên.

Rất nhanh, ngoại trừ Hồ Vĩnh Như không có ý kiến thì tất cả mọi người đều lựa chọn Hồ Vĩnh Hiên.

Không một người nào lựa chọn Hồ Vĩnh Như.

Nhìn thấy kết quả này, Hồ Cương liền tuyên bố quyết định sau cùng.

“Hồ Vĩnh Hiên sẽ là người đảm nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Hồ đời tiếp theo.”

Bôm bốp.

Cả khoảng sân liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Những người ủng hộ Hồ Vĩnh Hiên vui mừng không thôi, dường như bọn họ mới chính là gia chủ.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện đang diễn ra, nếu như lúc này mà còn không hiểu có chuyện gì thì Hồ Vĩnh Như chính là kẻ ngốc.

Chỉ là lúc này trong lòng cô ta lạnh buốt vô cùng, giống như trái tim bị người khác đâm mạnh một dao.

“Người âm thầm tập hợp tất cả người nhà họ Hồ để đối đầu với em chính là anh đúng không?”
 
Chương 1600


Chương 1600

Hồ Vĩnh Như nhìn Hồ Vĩnh Hiên đang tràn đầy phấn khởi, lạnh lùng hỏi.

Hồ Vĩnh Như và Hồ Vĩnh Hiên là anh em sinh đôi, không có ai là đèn đã cạn dầu.

Chỉ là so sánh với Hồ Vĩnh Như, hào quang của Hồ Vĩnh Hiên bị che lấp nhiều hơn.

Cách đây không lâu, Hồ Vĩnh Hiên đã từng đề cập một chuyện với Hồ Vĩnh Như.

Đó là trong nhà họ Hồ có người không phục thành tựu của cô ta, âm thầm tập trung tất cả những người nhà họ Hồ lại để đối đầu với cô ta, có ý đồ muốn kéo cô ta xuống nước.

Hồ Vĩnh Như chẳng thèm quan tâm tới chuyện này.

Thứ nhất là vì kiêu ngạo, tính tình Hồ Vĩnh Như tự cao tự đại, ngoại trừ hai đàn chị Lý Khinh Hồng và Kim Thúy Như ra, so về âm mưu qủy kế thì không có ai là đối thủ của cô ta.

Nhưng Hồ Vĩnh Như lại không ngờ rằng anh trai mình chính là người không phục mình nhất.

Cũng chính là kẻ đứng sau kêu gọi tất cả người nhà họ Hồ chống đối mình.

Điều này nằm ngoài suy đoán, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng hợp tình hợp lý.

Hồ Vĩnh Hiên mỉm cười với Hồ Vĩnh Như: “Em gái ngoan của anh, rốt cuộc em cũng đã ý thức được rồi, nhưng mà đã trễ, ông nội đã giao vị trí gia chủ lại cho anh.”

Ánh mắt của Hồ Vĩnh Như dần dần lạnh xuống: “Không phải là em đã nói với anh ít nhất một lần à? Em sẽ không tranh giành với anh, bởi vì em không có hứng thú với vị trí gia chủ nhà họ Hồ, tại sao anh lại hãm hại em như thế?”

Nói xong câu nói cuối cùng, trên mặt Hồ Vĩnh Như đều là biểu cảm phẫn nộ, còn có vẻ khó tin.

Đến bây giờ cô ta cũng không dám tin Hồ Vĩnh Hiên chính là người đứng sau lưng mà đâm cô ta một nhát.

Đó chính là anh trai ruột cùng một mẹ với cô ta.

Khác trứng tanh lòng, cô ta chưa từng nghĩ đến chuyện tính toán anh mình, không ngờ lại bị anh mình tính kế trước.

Bây giờ, Hồ Vĩnh Như đã hoàn toàn mất đi khí thế.

Hồ Vĩnh Hiên cười lạnh: “Đó là do người khác cảm thấy, còn anh thì mãi mãi không cảm thấy như vậy, bởi vì người đó là em, thà rằng tin tưởng những lời hứa hẹn của chính khách chứ anh không tin vào lời đảm bảo của em.”

Lời nói của Hồ Vĩnh Hiên như lưỡi dao đâm thẳng vào lòng Hồ Vĩnh Như.

Cô ta lạnh buốt cả người, thân thể run rẩy dữ dội.

“Anh… hận em?”

Hồ Vĩnh Như không thể tưởng tượng nổi mà hỏi.

Lúc này, cô ta lại nhìn thấy được sự hận thù từ trong đôi mắt lạnh lẽo của Hồ Vĩnh Hiên.

Anh ta hận em gái ruột của mình?

Hồ Vĩnh Như thực sự rất bất ngờ, vẻ mặt mông lung.

“Là hận à?”

Hồ Vĩnh Hiên cũng đang gặm nhắm loại cảm xúc này, sau đó nhếch miệng cười nói: “Vậy thì tạm thời gọi là “hận” đi.”

“Em rõ ràng là em gái của anh, nhưng từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng thông minh hơn anh, em chính là mục tiêu mà anh muốn theo đuổi, vĩnh viễn luôn đi phía trước anh.”
 
Chương 1601


Chương 1601

“Anh đã từng nhắc đi nhắc lại với mình rất nhiều lần rằng đây chính là em gái của mày đó, nó ưu tú mày nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng, nhưng mà dần dần lớn lên, anh phát hiện đây chỉ là đang tự an ủi bản thân mình mà thôi, căn bản không làm được gì.”

Biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên bỗng nhiên vặn vẹo, hung ác nhìn Hồ Vĩnh Như.

“Anh là một người đàn ông, còn là một người anh trai, nào có chuyện em gái lại tài giỏi hơn anh trai mình chứ? Em có biết cảm giác này không, thật sự rất mất mặt.”

“Em là vật cản chân anh, đương nhiên anh phải tiêu diệt em.”

Nói đến đây, biểu cảm của Hồ Vĩnh Hiên đã trở nên bình tĩnh như thường, đồng thời còn lắc đầu với Hồ Vĩnh Như.

“Cho nên anh đã đề nghị chúng ta cùng nhau trở về nước, ở thành phố Wall, nơi đó chính là nơi mà em thoải mái tung cánh, anh chỉ có thể đi theo sau lưng em, nhưng mà ở trong nước thì không giống.”

“Trong nước chú trọng đạo lý đối nhân xử thế, về điểm này anh thành thạo hơn em nhiều, em đắc tội với nhiều người, mà anh thì kết thân với nhiều người.”

“Em cũng không biết cách lôi kéo người khác, bởi vì em khinh thường. Nhưng cho dù một cá nhân có mạnh đến đâu đi nữa thì làm sao có thể so bì với một tập thể cơ chứ?”

Hồ Vĩnh Hiên chỉ vào một nhóm người trẻ tuổi, trong đó có Hồ Minh Chính, Hồ Khánh Vinh: “Nhìn thấy không, bọn nó đều là người ủng hộ anh và chán ghét em.”

“Vốn dĩ anh nghĩ rằng rất khó để đối phó với em, xem ra là do anh đánh giá cao em rồi.”

Hồ Vĩnh Hiên khinh thường cười nói: “Nếu như chỉ dựa vào những thứ này thì chưa chắc anh sẽ thắng em, nhưng mà vào thời khắc mấu chốt em lại đi một bước cờ hỏng, thế mà lại ôm con gái của Vương Nhất đến đây, không phải là em đang tự tìm cái chết đó à?”

Nghe đến đó, Hồ Vĩnh Như hít sâu một hơi.

Cô ta chấp nhận hiện thực tàn khốc.

Đây mới chính là bộ mặt thật sự của anh trai mình.

“Ngày hôm đó, lúc Vương Nhất muốn giết anh em đã không nên cứu anh.”

Giọng nói của Hồ Vĩnh Như vẫn rất phẫn nộ.

Hồ Vĩnh Hiên trào phúng trả lời: “Sai lầm lớn nhất của em đó chính là không phòng bị người thân.”

“Em nên học hỏi đàn chị Kim Thúy Như nhiều hơn đi, chính là bởi vì cô ta không quan tâm đến thân thích, nên cô ta mới đủ mạnh.”

“Thế nhưng cô ta cũng đã phải trả giá cho hành vi của mình, cô ta sống một cuộc sống rất cô độc.”

Hồ Vĩnh Như vô cảm phản bác: “Không có người nào hiểu chị ấy, người duy nhất hiểu chị ấy chính là kẻ thù, chị ấy là một cô gái đáng thương.”

“Đàn chị Lý Khinh Hồng mới chính là mục tiêu mà em theo đuổi.”

“Vậy à, nhưng mà hiện tại em đã mất hết khí thế rồi, còn ôm đứa con của kẻ thù đến tham gia tiệc mừng thọ ông nội, đúng là tự tìm đường chết.”

Hồ Vĩnh Hiên cười lạnh nói, sau đó lại nhìn Hồ Cương đang mang vẻ mặt âm trầm.

“Ông nội, cái con nhỏ súc sinh này phải xử lý như thế nào đây, mời ông quyết định.”

Hồ Cương nhìn Vương Tử Lam, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn.
 
Chương 1602


Chương 1602

Hồ Minh Chính nói thẳng: “Ông nội, cái tên Vương Nhất đó không chỉ làm hại nhà họ Hồ chúng ta mà còn cướp đi tập đoàn Cự Phong vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Hồ, bây giờ con gái của cậu ta đang ở trong tay chúng ta, nhất định không thể bỏ qua cho nó.”

“Đúng vậy gia chủ Hồ, không bằng cứ giao súc sinh này cho tôi xử lý đi, tôi sẽ khiến ba mẹ nó phải hối hận.”

Đột nhiên trong đám khách lại vang lên một tiếng nói thâm độc của người phụ nữ.

Đám người nhìn theo nơi phát ra âm thanh, chỉ nhìn thấy đôi mắt của cô ta lạnh lùng như con rắn độc, ánh mắt nhìn Vương Tử Lam đầy vẻ tàn nhẫn.

Hồ Cương ngây ra một lúc: “Cô không phải là phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh à?”

“Đúng vậy, nhờ ơn của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng mà tôi mới sa sút đến tình trạng như vậy.”

Nếu như có Vương Nhất ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc.

Bởi vì cô ta chính là Thành Trâm, là một trong ba phó tổng giám đốc tập đoàn Lệ Tinh.

Có lẽ là đã nhìn ra vẻ hung ác trong mắt đối phương, Hồ Cương nhẹ gật đầu.

“Được, vậy thì giao cho cô xử lý.”

Bỗng nhiên lại nói: “Nhưng ngày hôm nay là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của tôi, không nên nhìn thấy máu, cô đưa cái con súc sinh đó đi đi, đến lúc đó cô muốn làm như thế nào thì làm như thế đó, chỉ cần đừng chơi chết là được rồi.”

Nghe vậy, Thành Trâm vô cùng phấn khích.

“Cảm ơn gia chủ Hồ, chúc gia chủ Hồ thọ tỷ Nam Sơn.”

Nói xong, cô ta nhanh chân đi về phía Hồ Vĩnh Như đang ôm Vương Tử Lam trong ngực.

Vương Tử Lam hoảng sợ dúi đầu vào ngực Hồ Vĩnh Như.

Hồ Vĩnh Như cảnh giác nhìn Thành Trâm: “Cô muốn làm cái gì?”

“Đưa nó cho tôi.”

Thành Trâm hung hãn nói, đưa tay muốn giành lấy cô bé.

“Nằm mơ đi.”

Hồ Vĩnh Như ôm chặt lấy Vương Tử Lam.

Chỉ là lúc này, trong lòng cô ta dâng lên một loại cảm giác bất lực.

Cô ta hối hận vì đã đưa Vương Tử Lam đến đây.

Bốp.

Thành Trâm lập tức tát một bàn tay vào má Hồ Vĩnh Như, đánh bay cả mắt kính trên mặt cô ta, khóe miệng cũng bị rỉ máu.

“Đây chính là mệnh lệnh của gia chủ Hồ chẳng lẽ cô muốn chống lại mệnh lệnh của ông nội cô à?”

Thành Trâm giận giữ nói.

“Chị Hồ ơi.”

Vương Tử Lam khóc không thành tiếng.

Vừa khóc vừa nhìn Hồ Vĩnh Như: “Chị Hồ ơi, chị không sao chứ?”

“Chị không sao đâu.”

Hồ Vĩnh Như lau vết máu bên khóe miệng.
 
Chương 1603


Chương 1603

Lau máu xong lại mỉm cười với Vương Tử Lam: “Yên tâm đi, có chị ở đây, chị sẽ không để cho bọn họ đưa em đi đâu.”

Lúc này, cô ta có cảm giác như mình được làm mẹ.

Đối mặt với nhiều người như thế, Hồ Vĩnh Như tuyệt nhiên không e ngại.

Có lẽ cái được gọi là tình yêu vĩ đại chính là như thế.

“Em gái, đừng càn quấy nữa!”

Hồ Vĩnh Hiên lập tức hét lớn.

Mặc dù anh ta tính kế Hồ Vĩnh Như, nhưng nói thế nào thì Hồ Vĩnh Như cũng là em gái song sinh của mình, anh ta không thể trơ mắt nhìn Hồ Vĩnh Như đứng ở phe đối lập với gia tộc.

“Cô bé chỉ là con gái của Vương Nhất, vì một cô bé mà liều mạng như vậy, có đáng giá không?”

Hồ Vĩnh Hiên lạnh lùng nói: “Hơn nữa, đây là mệnh lệnh của ông nội, không thể làm trái.”

“Vĩnh Như! Ngay cả lời của ông mà cháu cũng không nghe sao?”

Hồ Cương tức giận hét lớn: “Mau vứt tiểu súc sinh đó đi, quay lại bên cạnh ông!”

Hồ Vĩnh Như lau sạch vết máu ở khóe miệng, cố chấp nghiến răng, lắc đầu nói: “Cháu đã đồng ý với anh ấy, phải bảo vệ tốt con gái của anh ấy, kiên trì cho đến khi anh ấy đến, cháu nói được thì phải làm được!”

“Hồ Vĩnh Như!”

Hồ Vĩnh Hiên vô cùng giận dữ, trừng mắt nhìn cô ta.

Hồ Minh Chính và đám người Hồ Khánh Vinh đã không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm: “Ông nội, nếu nó không muốn giao tiểu súc sinh kia ra thì cứ cưỡng ép tách họ ra, không phải tốt hơn sao?”

Nghe vậy, Hồ Cương cũng gật đầu, lập tức gọi vệ sĩ đến.

“Tách hai đứa nó ra!”

Ầm ầm!

Trong nháy mắt, các vệ sĩ của nhà họ Hồ nhanh chóng xông vào, bao vây lấy Hồ Vĩnh Như và Vương Tử Lam.

Thành Trâm lập tức lùi sang một bên để tránh làm tổn thương đến người vô tội.

Ánh mắt Hồ Vĩnh Như nhìn chằm chằm Hồ Cương: “Ông nội, chẳng lẽ ngay cả một cô bé mà ông cũng không buông tha? Đây là khí khái và lòng dạ mà một gia chủ nên có sao? Sau này truyền đến hậu thế thì mặt mũi của ông đặt ở đâu?”

“Còn dám uy hiếp ông?”

Hồ Cương tức giận đến mức ngực kịch liệt phập phồng, hét lớn một tiếng: “Còn không mau ra tay!”

Tất cả vệ sĩ đều lao về phía Hồ Vĩnh Như, chuẩn bị dùng vũ lực để tách cô ta ra khỏi Vương Tử Lam.

“Đừng bước lại đây!”

Hồ Vĩnh Như đột nhiên hét lên, không biết từ đâu lấy ra một cây kéo, mạnh mẽ kề sát vào chiếc cổ thon dài của mình.

Bởi vì quá kích động, những đường gân xanh chậm rãi nổi rõ trên cổ, giống như những con rắn nhỏ không ngừng ngọ nguậy, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bị cây kéo cắt đứt.

Hồ Vĩnh Hiên rống lên một tiếng: “Tất cả đứng lại!”

Các vệ sĩ của nhà họ Hồ cũng vô cùng sợ hãi.

Không ai dám tiến thêm bước nữa.
 
Chương 1604


Chương 1604

Sắc mặt Hồ Cương tối sầm lại, trầm giọng hỏi: “Vĩnh Như, vì tiểu súc sinh này mà cháu bằng lòng hy sinh cả tính mạng của mình sao?”

Hồ Vĩnh Như một tay ôm Vương Tử Lam, một tay cầm cây kéo kề sát vào cổ, không ngừng lùi về sau, hét lớn: “Đừng ép buộc cháu! Cháu chỉ muốn rời khỏi đây!”

“Ông nội, nếu như ông lại gọi người tiến tới nữa thì cháu sẽ chết trước mặt ông.”

“Cháu là hội viên của thương hội Giang Bình, còn được đích thân hội trưởng Nhậm mời. Nếu bức tử cháu thì nhà họ Hồ cũng sẽ không thể tồn tại, ông xác định phải làm vậy sao?”

Lúc này, Hồ Vĩnh Như còn có thể giữ đầu óc tỉnh táo, dùng tính mạng của bản thân như một quân bài để mặc cả, quả thực dũng khí rất đáng khâm phục.

Lúc này, Hồ Cương có hơi do dự, nhìn chằm chằm Hồ Vĩnh Như, khuôn mặt tái mét.

Mặc dù nhà họ Hồ là một trong ba gia tộc hùng mạnh nhất, nhưng nếu so sánh với thương hội Giang Bình thì chỉ là hạt muối bỏ biển, không đáng nhắc tới.

Nếu một hội viên trung cấp qua đời thì tổn thất thật sự rất lớn, một khi Nhậm Gia Luân nổi giận, niêm phong kiểm tra tất cả công ty dưới trướng của nhà họ Hồ thì bọn họ xem như xong đời.

Giọng điệu của Hồ Cương có chút hòa hoãn: “Vĩnh Như, cháu đừng kích động, bỏ cây kéo xuống trước đã, có chuyện thì cứ từ từ nói thôi!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Ông thả chúng cháu trước đi!”

Thái độ của Hồ Vĩnh Như rất cứng rắn.

Nhưng Hồ Vĩnh Hiên đột nhiên tiến lên một bước, mỉm cười nhìn cô ta.

“Em gái, em thật sự cho rằng chỉ cần uy hiếp tính mạng của bản thân thì có thể bảo toàn được mạng sống của hai người sao?”

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Hồ Vĩnh Hiên chậm rãi đi về phía Hồ Vĩnh Như.

“Nếu như muốn tự sát thì cứ làm đi, nhưng con gái của Vương Nhất chắc chắn sẽ rất thảm hại.”

“Em có biết cô bé sẽ đón nhận kết cục gì không? Nó không chỉ bị đánh đập dã man mà chúng ta còn sẽ liên hệ với những tên buôn người, lừa bán nó đi. Có thể lần sau gặp lại, cô bé sẽ trở thành một tên ăn xin cụt tay cụt chân trên đường phố.”

Mỗi một câu nói của Hồ Vĩnh Hiên vang lên, Hồ Vĩnh Như đều run rẩy.

Vương Tử Lam nằm trong lòng càng khóc dữ dội hơn.

“Em không muốn bị bán, em không muốn làm ăn xin, em muốn ba, em muốn mẹ!”

Hồ Vĩnh Hiên bật cười ha hả nói: “Thế nào, em còn muốn tự sát không?”

“Đừng nói nữa, anh im miệng đi!”

Sắc mặt Hồ Vĩnh Như tái nhợt, đánh rơi cây kéo trong tay nghe loảng xoảng, ôm chặt Vương Tử Lam vào lòng.

“Không sao hết, Tử Lam, ba em sẽ lập tức đến đây đón em…”

Chỉ có thể nói một câu như vậy, Hồ Vĩnh Như cũng không thể nói thêm được nữa.

Cô ta chỉ là một cô gái bình thường, hiện tại lại đứng ở phe đối lập với nhà họ Hồ, cô ta căn bản không có bất kỳ phần thắng nào.

Vào khoảnh khắc Hồ Vĩnh Như vứt bỏ cây kéo, nụ cười trên mặt Hồ Vĩnh Hiên lập tức biến mất, anh ta phất tay ra hiệu.
 
Chương 1605


Chương 1605

“Ra tay.”

Ngay sau đó, tất cả vệ sĩ đồng loạt xông đến, tách Vương Tử Lam và Hồ Vĩnh Như ra.

Vương Tử Lam nhất thời bật khóc lớn.

“Đừng, Tử Lam! Các người mau dừng tay!”

Hồ Vĩnh Như dường như cũng phát điên, tức giận lao về phía Vương Tử Lam.

Chẳng qua vệ sĩ của nhà họ Hồ đã nắm chặt hai tay của cô ta, hơn nữa còn dùng phương thức nhục nhã đè Hồ Vĩnh Như xuống đất.

“Chị! Những tên xấu xa này, không được bắt nạt chị!”

Vương Tử Lam khóc lớn.

Vệ sĩ giao Vương Tử Lam cho Thành Trâm.

Lúc Thành Trâm nhận người, cô ta lập tức nhéo mạnh vào mặt Vương Tử Lam khiến cô bé hét lớn vì đau đớn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Vĩnh Như đang bị ấn đầu xuống đất cũng phải chảy nước mắt.

Cô ta nhìn về phía Hồ Vĩnh Hiên: “Anh, em cầu xin anh, anh thả con bé ra đi, con bé vẫn còn là một đứa nhỏ thôi!”

Hồ Vĩnh Hiên không dao dộng, phất phất tay: “Dẫn cô chủ xuống nghỉ ngơi!”

“Vâng!”

Hồ Vĩnh Như vùng vẫy kịch liệt, nhưng vẫn không ngăn được thảm kịch xảy ra.

Đến cuối cùng, đôi mắt của cô ta đỏ rực lên, cô ta hét lớn với với Hồ Cương và đám người Hồ Vĩnh Hiên đang đứng ở xa.

“Ba của cô bé là Ẩn chủ Bắc Cảnh, bảo vệ Đại Hạ, nếu như các người đối xử với con gái của anh ấy như vậy thì anh ấy nhất định sẽ không buông tha cho các người đâu!”

Tiếng hét nhỏ dần, Hồ Vĩnh Hiên không thèm để ý, lại nhìn về phía Thành Trâm: “Buổi tiệc thọ của ông nội sắp được tổ chức rồi, cô mau chóng mang tiểu súc sinh này tới nhốt trong phòng tối ở tầng hầm đi.”

“Vâng, cậu Hồ.”

Thành Trâm ôm Vương Tử Lam đi về phía căn hầm của tổ trạch nhà họ Hồ.

Vương Tử Lam khóc rất nhiều.

“Tôi không muốn đến phòng tối, tôi xin lỗi, hãy tha cho tôi đi.”

Thành Trâm tát mạnh vào mặt Vương Tử Lam, Vương Tử Lam lập tức thành thật.

Trong lòng Thành Trâm dâng lên một cảm giác sảng khoái vì đã báo được thù, lạnh lùng cười nói: “Mày không sai, muốn trách thì trách ba mẹ của mày đi, nợ của bọn họ sẽ do mày trả!”

“Ba ơi…”

Vương Tử Lam kêu lên một tiếng nức nở, sau đó bị Thành Trâm mang đến tầng hầm.

Trong đại viện nhà họ Hồ, bữa tiệc linh đình, một mảnh cát tường.



Ở bên kia, xe của Vương Nhất đã đến ngoại thành.

Anh cũng không biết hiện tại nhà họ Hồ đang ở đâu, chỉ có thể gọi điện cho Hồ Vĩnh Như.

Nhưng không ai bắt máy.
 
Chương 1606


Chương 1606

Vương Nhất không hề hay biết, lúc này Hồ Vĩnh Như đã bị nhà họ Hồ khống chế, không chỉ bị nhốt trong phòng, bị người thân giam cầm, mà ngay cả điện thoại di động và các thiết bị liên lạc khác cũng đã bị tịch thu.

Vương Nhất liên tục gọi điện mấy lần cũng không có người bắt máy, cuối cùng dứt khoát tắt máy.

Anh lập tức biết đã xảy ra chuyện không ổn.

Do dự một lúc, Vương Nhất bấm số gọi cho Hồ Hoàng Việt.

Bíp bíp bíp…

Điện thoại vang lên mấy tiếng, sau đó nhanh chóng được Hồ Hoàng Việt bắt máy.

“Ngài Vương, có chuyện gì vậy?”

Giọng nói của Hồ Hoàng Việt trầm thấp, có thể nhận ra tâm trạng của ông ta không tốt lắm.

Vương Nhất dò hỏi: “Bây giờ ông đang ở đâu?”

Hồ Hoàng Việt đáp: “Bây giờ tôi còn đang ở tập đoàn Cự Phong, sắp tan tầm rồi.”

Vương Nhất trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “Hôm nay tâm trạng của ông không được tốt lắm?”

Hồ Hoàng Việt cũng không giấu diếm điều gì, thành thật nói hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Hồ Cương.

Nghe vậy, ánh mắt của Vương Nhất lộ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay là đại thọ 70 tuổi của Hồ Cương?”

“Phải.”

Hồ Hoàng Việt nói: “Không chỉ tất cả mọi người trong nhà họ Hồ đều phải có mặt, mà những nhân vật nổi tiếng thuộc mọi tầng lớp ở Giang Thành cũng sẽ đến dự.”

Giọng nói của Hồ Hoàng Việt trầm thấp, mang theo chút phiền muộn, dường như đang có tâm sự.

Vương Nhất đương nhiên biết vì sao Hồ Hoàng Việt lại sầu não như vậy.

Nhà họ Hồ chính là một gia tộc được tôn trọng vì sự cường giả, không có chút tình cảm gia đình hay tình người nào tồn tại trong đó.

Nhà họ Hồ đã hại vợ con ông ta ly tán, thậm chí còn vứt bỏ ông ta, phải nói trong lòng ông ta không thể nào không oán hận họ.

Nhưng tất cả oán hận đều đã tan thành mây khói vì lần quỳ gối trước của Hồ Cương.

Suy cho cùng thì Hồ Cương cũng là ba của Hồ Hoàng Việt.

Đại thọ 70 tuổi của cha già, ông ta là con trai nhưng không thể đi, có thể tưởng tượng được trong lòng ông ta rối rắm như thế nào.

Nhưng vào giờ phút này, Vương Nhất không có thời gian quan tâm đến tâm trạng của Hồ Hoàng Việt, anh trực tiếp hỏi: “Nếu tất cả các thành viên của nhà họ Hồ đều có mặt thì Hồ Vĩnh Như cũng sẽ tham dự, đúng không?”

“Đương nhiên.”

Hồ Hoàng Việt gật đầu một cái, đột nhiên như nhớ ra điều gì, giọng nói của ông ta trở nên cực kỳ nghiêm túc.

“Ngài Vương, có phải Hồ Vĩnh Như đã chọc giận ngài không?”

“Không có, tôi chỉ nhờ cô ấy chăm sóc Tử Lam, nhưng tôi lại không thể liên lạc được với cô ấy.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom