Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1545


CHƯƠNG 1545

Nhậm Gia Luân đi đến trước mặt Vương Nhất, chỉ vào anh và nói: “Nếu đã ở đây cùng với Hội trưởng Hồng của hiệp hội võ đạo Giang Thành rồi, tôi cũng nói thẳng, tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh chi nhánh Giang Thành này của cậu, bắt buộc phải gia nhập chi nhánh Giang Bình của tôi, nếu không, tôi lấy danh nghĩa tổng phụ trách thương hội Giang Bình ra đảm bảo, cậu không thể mở nổi hai tập đoàn này.”

Câu nói này vừa được nói xong, tất cả mọi người đều cười nhạt, nhìn Vương Nhất.

Nghĩ rằng Vương Nhất sẽ sợ.

Kết quả Vương Nhất căn bản không hề sợ hãi.

Anh thậm chí còn khẽ cười một tiếng: “Xem ra vị trí tổng phụ trách thương hội Giang Bình này, ông ngồi rất thoải mái rồi nhỉ?”

Nhậm Gia Luân không biết lời này của Vương Nhất là có ý gì, nhưng ông ta cảm nhận được sự châm biếm sâu sắc.

Lập tức thẹn quá hóa giận: “Cậu không xem người tổng phụ trách thương hội tôi đây ra gì sao?”

Vương Nhất cười lắc đầu: “Không, ông hiểu lầm ý tôi rồi, tôi nói ông chưa từng nghĩ qua, chiếc ghế dưới mông kia có ngày sẽ được đổi cho người khác sao?”

Nhậm Gia Luân sửng sốt, sau đó càng tức giận hơn.

“Cậu cho rằng cậu là Thương Si tiên sinh sao? Lại còn nói sa thải tôi!”

Vương Nhất cũng không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

Trong lòng anh đã có ý nghĩ này.

Tám đại thương hội quả thực có chút nhiều, không phải người tổng phụ trách của thương hội nào cũng đều cần cù chăm chỉ giống như La Chí Viễn.

Tuy nhiên, anh không có ý định ra tay với thương thội Giang Bình nhanh như vậy.

Lúc này, Hồng Giác Hải giễu cợt, nói: “Được rồi, tiểu tử, cậu đã sỉ nhục hiệp hội võ đạo Giang Thành của tôi, cho dù cậu tạm thời thay đổi chủ ý, đồng ý giúp Cô chủ Diệp tham gia đại hội Bắc Cảnh, chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Vương Nhất lắc đầu: “Tôi không có ý định đồng ý với cô ta, nhưng, tôi rất muốn để ông biết rằng thế nào là núi cao còn có núi cao hơn.”

Hồng Giác Hải sững người, sau đó càng cười to hơn.

“Một người bình thường đến võ đạo là gì còn không biết như cậu, cũng muốn giáo huấn bọn tôi?”

Nhưng ông ta vẫn đồng ý.

“Được thôi, tôi đồng ý với cậu, nhưng chúng tôi cũng không so võ đạo với cậu, tránh cho một đại mỹ nhân như hoa như ngọc Cô chủ Diệp đây lại nói bọn tôi bắt nạt cậu.”

Hồng Giác Hải chỉ vào Vương Nhất và nói: “Cậu là chủ tịch tập đoàn Cự Phong, chắc hẳn có khái niệm kiểm tra sát hạch đầu vào cho bộ phận bảo an các cậu chứ?”

Vương Nhất gật đầu: “Có khái niệm, chống đẩy, bắn súng, quyền thuật quân đội.”

Cho dù đó là tập đoàn Cự Phong hay là tập đoàn Lệ Tinh thì đều là xí nghiệp lớn, người được chọn cho bộ phận bảo an cũng có một điều kiện cứng.

Binh sĩ giải ngũ.

“Chúng ta hãy đấu cái này.”

Hồng Giác Hải nói: “Hội trưởng hiệp hội võ đạo tôi đây sẽ không ra tay, tôi sẽ để người có kỹ năng kém nhất trong số thuộc hạ của tôi đấu với cậu.”
 
Chương 1546


CHƯƠNG 1546

Vương Nhất bật cười khanh khách, hỏi: “Ông chắc chắn không cử người lợi hại nhất của bọn ông ra đấu với tôi? Nếu không tôi sợ ông lại nói tôi bắt nạt các ông.”

Vương Nhất vừa nói ra lời này, Hồng Giác Hải lập tức sửng sốt.

Ngay cả Nhậm Gia Luân cũng sửng sốt.

Sau đó liền lộ ra một nụ cười khinh bỉ, nhìn Vương Nhất với vẻ đầy chế giễu.

“Một người bình thường như cậu cũng dám nói hai chứ ‘bắt nạt’ với những võ giả bọn tôi đây? Chê mạng sống quá dài rồi đúng không?”

Lại nhìn về phía Lý Mộng Đình: “Này, người như vậy cũng có tư cách làm ông chủ của cô? Mau chuyển chỗ làm đi.”

Lý Mộng Đình cố nén ý cười, lắc lắc đầu và nói: “Tôi làm ở đây khá tốt, ông chủ cũng khá tốt với tôi, các ông tự cầu phúc cho mình đi.”

Cô ta đã chứng kiến Vương Nhất ra tay không chỉ một lần.

Không ra tay còn được, ra tay rồi nhất định có thương vong.

Làm sao đám người này có thể là đối thủ?

“Tập đoàn Lệ Tinh đều là một lũ ngu ngốc.”

Hồng Giác Hải cũng không ép buộc, chỉ là vẻ mặt càng khinh bỉ hơn.

Lại nhìn về phía Diệp Thúy Như: “Cô chủ Diệp, cô nói như vậy, xác định chọn cậu ta rồi sao?”

Nếu Vương Nhất không thể hiện thực lực thực sự của mình, Diệp Thúy Như đương nhiên cũng sẽ không vạch trần anh, bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, cho dù anh ta có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ lựa chọn anh ta.”

Lời nói này càng khiến khóe mắt của Hồng Giác Hải co giật mạnh.

Tát vào mặt.

Tát vào mặt mà.

Hiệp hội võ đạo Giang Thành của ông ta là sự đại diện cho võ lực cao nhất.

Xét về tình về lý, Diệp Thúy Như nên tìm đến ông ta.

Thế nhưng, Diệp Thúy Như không ưng bọn họ thì cũng thôi đi, vậy mà lại còn tìm đến một khúc củi vô dụng.

Ông ta nhất định phải khiến Diệp Thúy Như hối hận!

“Được, nếu không có vấn đề gì, vậy thì quyết định như vậy đi, so tài ba hạng mục chống đẩy, bắn súng và quyền thuật quân đội.”

Hồng Giác Hải liếc nhìn Vương Nhất, sau đó ánh mắt nhìn tới nhìn lui giữa rất nhiều võ giả phía sau.

Cuối cùng, lựa chọn một người đàn ông có thân thể cường tráng.

“Cậu đi!”

Người đàn ông vạm vỡ kia li3m li3m môi, sải bước đi ra.

Nhìn thấy dáng vẻ thanh tú nho nhã của Vương Nhất, trên mặt anh ta cười gằn một tiếng: “Đợi lát nữa, cậu đừng bị tôi dọa khóc đấy!”

Vương Nhất bật cười khanh khách, không thèm quan tâm, lại nhìn về phía Hồng Giác Hải: “Ông xác định, sẽ không đính thân xuất trận?”
 
Chương 1547


CHƯƠNG 1547

Hồng Giác Hải có chút tức giận.

Trước đó thì bảo ông ta cử ra người mạnh nhất xuất trận, hiện tại lại bảo ông ta đính thân xuất trận.

Thật là một thằng hề!

Ông ta không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Thúy Như: “Cô chủ Diệp, chẳng lẽ người mà cô lựa chọn chỉ biết múa mép khua môi thôi sao?”

Diệp Thúy Như mặt không biểu cảm mà nói: “Tôi đây là có lòng tốt nhắc nhở ông, tôi cảm thấy tốt nhất là ông nên nghe một chút, tránh lát nữa lại thua quá mất mặt.”

“…”

Lời này vừa nói ra, Hồng Giác Hải liền sững sờ.

Tất cả các thành viên của hiệp hội võ đạo cũng sững sờ.

Sau đó cười phá lên.

“Hahaha, Cô chủ Diệp, ngay cả cô cũng đùa theo rồi!”

“Cậu ta có thân phận gì, cũng xứng để hội trưởng bọn tôi đích thân ra tay sao?”

“Hội trưởng bọn tôi chưa từng tùy tiện ra tay, luôn không hứng thú đối với những kẻ vô danh.”

Các thành viên của hiệp hội võ đạo nhao nhao tâng bốc Hồng Giác Hải.

Hồng Giác Hải nghe vậy cũng cười nhạt một tiếng: “Cậu thấy rồi chứ, cường giả phải có khí phách của cường giả, tuyệt đối không tùy tiện ra tay, đặc biệt là đối với những người bình thường như các cậu.”

Vương Nhất lắc đầu: “Vậy thì không còn cách nào rồi.”

Nếu chỉ xem ba hạng mục này.

Vương Nhất tòng quân năm đầu tiên đã có thể dễ dàng đè bẹp bọn họ rồi.

Chống đẩy là hạng mục bắt buộc phải luyện ở chiến vực.

Bắn súng cũng vậy.

Càng không cần nói đến quyền thuật quân đội.

Kỹ năng chiến đấu ở chiến vực thống nhất trên toàn cầu!

Đúng lúc này, người đàn ông vạm vỡ kia đột nhiên nói: “Hội trưởng, thi tài hạng mục thứ ba, tôi có thể không dùng quyền thuật quân đội không, tôi không thích quyền thuật quân đội.”

Lời này vừa nói ra, lại có người cười thành tiếng.

“Haha, nói cũng đúng, thành viên của hiệp hội võ đạo chúng ta, ai mà không có bản lĩnh nhà nghề chứ? Quyền thuật quân đội quá ấu trĩ rồi.”

“Hội trưởng, hay là thay đổi quy tắc một chút, cậu ta dùng quyền thuật quân đội, chúng ta tùy ý phát huy đi.”

Bọn họ nhao nhao hùa theo.

Hồng Giác Hải gật đầu: “Quả thật vậy, người của tôi không biết nhiều về quyền thuật quân đội, tự do phát huy đi.”

Sắc mặt Vương Nhất lại trầm xuống: “Các ông xem thường quyền thuật quân đội?”

Quyền thuật quân đội là một hạng mục bắt buộc phải học ở chiến vực, mỗi một người từ Bắc Cảnh đi ra đều biết quyền thuật quân đội.

Vương Nhất còn căn cứ vào quyền thuật quân đội, cải tạo ra Bôn Lôi Quyền.
 
Chương 1548


CHƯƠNG 1548

Bọn họ lại coi thường quyền thuật quân đội?

Vương Nhất có thể cười cho qua chuyện trước sự mỉa mai của bọn họ, nhưng chỉ riêng câu này, anh không thể nhắm mắt làm ngơ.

Diệp Thúy Như cũng biết Vương Nhất đang tức giận, khóe miệng càng hiện lên một tia giễu cợt.

Hồng Giác Hải lại không cảm nhận được nguy cơ sắp đến, vẫn cười nhạt: “Tôi có nói như vậy sao? Bọn tôi là võ giả, nào có võ giả nào học quyền thuật quân đội? Không liên quan đến nhau mà.”

Lời này ý là quyền thuật quân đội quá thấp kém, căn bản không xứng để bọn họ học.

Thế là Vương Nhất châm một điếu thuốc: “Được thôi, các ông tùy ý chơi, tôi dùng quyền thuật quân đội.”

Hồng Giác Hải cười khẩy nhưng không thèm để ý đến anh.

Thay vào đó, ông ta nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ kia: “La Hữu, đợi lát nữa ra tay nhẹ một chút, cho bọn họ chút mặt mũi.”

Nói xong bèn quay người rời đi.

Nhậm Gia Luân lập tức lên tiếng hỏi: “Hội trưởng Hồng, ông không ở lại cùng xem sao?”

Hồng Giác Hải xua tay: “Loại trận đấu thực lực quá không cân sức này, tôi có cần phải ở lại xem không?”

“Thời gian này, còn không bằng trở về tu hành.”

Các thành viên khác cũng nhao nhao phụ họa.

“Hội trưởng nói đúng, La Hữu, mau chóng kết thúc cuộc thi, sau đó trở về tu hành.”

Bọn họ cũng lần lượt rời khỏi đây.

La Hữu hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Vương Nhất với ánh mắt vô cùng không thiện cảm: “Nếu không phải so tài với phế vật như cậu, tôi cũng sớm về tu hành rồi.”

Nhậm Gia Luân mỉm cười: “Nếu đã như vậy, tôi sẽ thay hội trưởng Hồng theo dõi!”

“Làm phiền rồi!”

Hồng Giác Hải rời khỏi tòa nhà Cự Phong.

Nhậm Gia Luân lại nhìn về phía Vương Nhất, cười như không cười: “Vậy thì bắt đầu chứ?”

Trên mặt ông ta mang theo nụ cười khẩy, chỉ cần Vương Nhất ngã xuống, chuyện ông ta sẽ gây áp lực với tập đoàn Cự Phong và tập đoàn Lệ Tinh cũng là chuyện chắc như đinh đóng cột.

“Bắt đầu đi.”

Vương Nhất đứng lên, chỉ lên lầu: “Phòng tập thể thao ở trên lầu.”

Rất nhanh, một nhóm người đã đến phòng tập thể thao.

Hiện tại, mọi người đều đang làm việc, phòng tập thể thao không có ai cả.

Nhậm Gia Luân nói: “Để tôi làm trọng tài.”

Diệp Thúy Như cau mày, định phản bác nhưng Vương Nhất lại cười cười: “Ai làm trọng tài đều như nhau.”

Ngụ ý là căn bản không sợ thiên vị.

“Tiểu tử khá ngông cuồng.”

Người đàn ông vạm vỡ cười nhạo một tiếng.
 
Chương 1549


CHƯƠNG 1549

Nhậm Gia Luân nói ra nội dung: “Thời gian trong vòng năm phút, xem xem mình có thể làm được bao nhiêu cái, không duy trì được năm phút coi như tự động nhận thua.”

Nói xong, trên mặt ông ta hiện lên một nụ cười khẩy.

Người bình thường có thể duy trì chống đẩy trong năm phút không cũng là một vấn đề.

Giọng nói vừa dứt, người đàn ông vạm vỡ đã bắt đầu rồi.

“Phù phù phù…”

Sau năm phút, người đàn ông vạm vỡ thở phù phù đứng dậy, nói: “Đổ chút mồ hôi.”

Nhậm Gia Luân không khỏi thán phục trong lòng.

Không hổ danh là người của hiệp hội võ đạo, cho dù là người kém nhất, duy trì chống đẩy trong vòng năm phút cũng chỉ đổ chút mồ hôi.

“Bốn trăm cái!”

Nhậm Gia Luân nói ra con số.

Năm phút, chống đẩy được bốn trăm cái.

Đã rất nhanh rồi.

Ngay khi mọi người cảm thấy rằng Vương Nhất căn bản không phải đối thủ.

Anh lại mỉm cười: “Chỉ như vậy sao?”

Sau đó, anh cởi bộ âu phục trên người ra, đưa cho Lý Mộng Đình.

“Quá đơn giản rồi. Để tôi cho nó thêm chút độ khó, một tay thì sao?”

“Một tay?”

Sau khi Vương Nhất nói ra câu này, hầu hết tất cả mọi người đều sững sờ.

Bao gồm cả võ giả của hiệp hội võ đạo kia.

Thực hiện chống đẩy bằng một tay, duy trì trong năm phút, còn phải vượt qua bốn trăm cái.

Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi!

“Không thể nào!”

Người đàn ông vạm vỡ lập tức lắc đầu, thậm chí còn có chút buồn cười nhìn Vương Nhất: “Không làm được thì không làm được, võ đã mẻ lại sứt làm gì?”

Ngay cả Lý Mộng Đình cũng cảm thấy Vương Nhất điên rồi.

Diệp Thúy Như cũng có chút do dự nhìn Vương Nhất: “Đừng ép bản thân, hai tay thì hai tay đi.”

Vương Nhất bất lực nói: “Tôi không ép bản thân.”

Thấy dáng vẻ Vương Nhất không giống như đang nói đùa, mọi người đều không nhịn được mà lùi lại một bước, nhường chỗ cho anh.

“Đây là do tự cậu nói đấy, chúng tôi không ép cậu.”

Nhậm Gia Luân cười khẩy nói, ông ta rất vui lòng nhìn thấy ảnh tượng như vậy.

Ông ta nóng lòng muốn thấy Vương Nhất thua cuộc.

Điều quan trọng nhất vẫn là ông ta không tin rằng Vương Nhất có thể chống đẩy bằng một tay.

Nhưng ngay sau đó, ông ta trợn tròn mắt.
 
Chương 1550


CHƯƠNG 1550

Vương Nhất thực sự dùng một tay chống đỡ toàn bộ cơ thể, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh, thật sự là rất thoải mái.

Tốc độ mỗi lần nâng lên hạ xuống đều rất nhanh.

Ngay lập tức, Nhậm Gia Luân trợn tròn mắt.

Người đàn ông vạm vỡ của hiệp hội võ đạo cũng trợn tròn mắt.

Lý Mộng Đình nhìn cảnh này như thể nhìn thấy ma quỷ.

Ngay cả Diệp Thúy Như cũng không khỏi ngạc nhiên.

Đây còn là sức mạnh của con người sao?

Chỉ có Diệp Vô Lệ trầm mặc bình tĩnh, không có chút kinh ngạc.

Giữa cao thủ ngoại giang hồ và cao thủ nội giang hồ có sự khác biệt rất lớn.

Người trước thì dùng lực.

Giống như trận đấu WWE được tổ chức trên thế giới, nhà vô địch quyền anh thế giới trong đó đủ mạnh đúng không?

Nhưng vẫn chỉ dừng lại ở giai đoạn dùng lực.

Người phía sau dùng khí.

Khí hóa thành sức mạnh, gọi là nội kình.

Chống đẩy bằng một tay quả thực rất đơn giản.

Sau khi làm được, Vương Nhất đã không còn giới hạn trong việc chống đẩy bằng một tay nữa.

Toàn bộ cơ thể của anh đều được chống đỡ bởi năm ngón tay.

Cùng với thời gian trôi qua, năm ngón tay dần giảm bớt từng ngón.

Anh cũng xem đây là một kiểu huấn luyện.

Cuối cùng chỉ còn một ngón tay chống đỡ toàn thân.

Mà lúc này Vương Nhất cũng chỉ hơi th ở dốc mà thôi.

Về phần Nhậm Gia Luân, cao thủ của hiệp hội võ đạo, cùng với Lý Mộng Đình và Diệp Thúy Như, bọn họ đều đã ngây người.

Không chớp mắt lấy một cái.

Rất nhanh, thời gian năm phút đã hết.

Vương Nhất không kiệt sức nằm bẹp trên mặt đất mà đứng dậy một cách rất tự nhiên.

Rất lịch sự hỏi mượn Lý Mộng Đình một tờ giấy ăn để lau mồ hôi trên trán.

Chỉ vậy mà thôi.

“Một, một ngàn không trăm ba mươi bảy cái?”

Nhậm Gia Luân trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được, còn dùng lực vỗ vỗ vào đồng hồ bấm giờ, nghi ngờ đồng hồ đã bị hỏng rồi.

Nghe thấy con số này, Vương Nhất mặc vest vào, lắc lắc đầu: “Thụt lùi rồi.”

Nghe thấy vậy, Lý Mộng Đình và Diệp Thúy Như đều nhìn Vương Nhất như thể nhìn thấy ma.

Như vậy?

 
 
Chương 1551


CHƯƠNG 1551

Mà vẫn thụt lùi?

Trước đây, phải mạnh như thế nào chứ?

Lúc này, Diệp Thúy Như mới nhớ tới một chuyện nhỏ cách đây đã lâu.

Lúc ấy không để ý nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ta thấy lạnh cả người!

Lúc đó Vương Nhất vừa mới trở về Thiên An, lúc cô ta còn gọi là Kim Thúy Như, đã từng động dụng mối quan hệ và tài nguyên của mình để thu thập một phần tư liệu chi tiết của Vương Nhất từ lúc sinh ra đến hiện tại.

Tất cả tư liệu đều có hết, duy chỉ có năm năm giữa là trống không.

Bất cứ cơ quan và phòng ban nào trong thể chế, cho dù tra thế nào cũng không thể tra được.

Như thể Vương Nhất đã bốc hơi khỏi nhân gian một cách vô căn cứ trong năm năm này!

Bây giờ cô ta đã hiểu rồi.

Không phải cô ta không tra được, mà là hồ sơ của Vương Nhất đã bị người khác cất giấu và bảo vệ!

Lúc này, Diệp Thúy Như đã ở rất gần với chân tướng.

Người có tư cách kiểm tra tư liệu của Vương Nhất trong cả nước, chỉ có một người!

Vương Nhất nhìn về phía Nhậm Gia Luân, cười haha và nói: “Cửa đầu tiên này, coi như tôi thắng rồi chứ?”

“…”

Nhậm Gia Luân không nói gì.

Người đàn ông vạm vỡ của hiệp hội võ đạo kia cũng không nói gì.

Mặt anh ta đen như đáy nồi.

Nhậm Gia Luân nói với người đàn ông vạm vỡ kia: “Tên tiểu tử đó từng đi lính, chống đẩy là một hạng mục bắt buộc học ở chiến vực, năm phút làm được con số này cũng không khó.”

“Vòng bắn súng tiếp theo mới là vòng khá quan trọng.”

Nhậm Gia Luân tỏ vẻ rất hiểu biết về chiến vực, Vương Nhất lại nghe thấy và lắc đầu.

Đúng là chống đẩy là hạng mục phải học nơi chiến vực nhưng làm được con số này.

Vương Nhất có thể khẳng định ngay cả Lãnh Nhan cũng không làm được.

Đừng nói là người khác.

Nghe thấy vậy, sắc mặt vốn khó coi của người đàn ông vạm vỡ kia cũng dịu đi một chút.

Vòng thứ hai là bắn súng, anh ta mỗi ngày đều luyện ám khí phi tiêu.

Anh ta cũng biết một chút về súng.

Muốn thắng Vương Nhất, quá đơn giản rồi.

Mặc dù Vương Nhất đã từng đi lính nhưng cũng chỉ là lính hậu cần, đã đừng đụng tới súng chưa thì không biết…

“Vòng thứ hai là bắn súng, để tôi nói một chút về quy tắc.”

Nhậm Gia Luân chỉ vào một đường thẳng và nói: “Các cậu đứng ở đây bắn, ai bắn trúng hồng tâm người đó thắng, nếu đều không bắn trúng hồng tâm thì xem ai cách gần hồng tâm hơn để phán định…”
 
Chương 1552


CHƯƠNG 1552

Nhậm Gia Luân vừa dứt lời, người đàn ông vạm vỡ liền cười, học theo lời nói vừa nãy của Vương Nhất: “Quá đơn giản, để tôi cho nó thêm chút độ khó.”

Nói xong, anh ta lùi về sau mười mét, cầm một khẩu súng lục giả lên, không thèm nhìn mà trực tiếp bắn.

Pằng!

Viên đạn cát phía trong bắn trúng hồng tâm.

Xì!

Đột nhiên xung quanh truyền tiếng hít thở mạnh.

Lý Mộng Đình trợn tròn mắt, không thèm nhìn mà đã bắn rồi, anh ta tự tin đến mức nào chứ?

Người đàn ông vạm vỡ nhún vai: “Bất kỳ võ giả nào cũng đều có thể làm được.”

Phía sau Diệp Thúy Như, Diệp Vô Lệ gật gật đầu.

Thật vậy, thị lực là một bộ phận cấu thành rất quan trọng của võ giả.

Quả thực mỗi một võ giả đạt tiêu chuẩn đều có thể làm được.

Vương Nhất lại thuận miệng nói một câu: “Cũng được.”

Nhậm Gia Luân và võ giả kia lập tức đầy vẻ tức giận.

“Con mẹ nó, cậu ngon thì lên đi?”

Vương Nhất cũng thuận tay cầm lên một khẩu súng lục giả, chơi đùa một lúc rồi đặt xuống.

Người đàn ông vạm vỡ kia không khỏi cười nhạo, nói: “Chưa từng đụng súng sao? Không biết sử dụng thế nào? Lại đây, tôi dạy cậu.”

Vương Nhất cười cười: “Khẩu súng này có độ giật quá lớn, tôi sợ quá ồn.”

Đột nhiên, tất cả mọi người nhìn nhau.

Đây là lý do gì vậy?

Chỉ nhìn thấy Vương Nhất thuận tay cầm cung tên lên, cười cười: “Tôi dùng cái này.”

Cung?

Thấy vậy, người đàn ông vạm cỡ cười càng lớn hơn.

“Tiểu tử, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cung còn khó hơn súng, cho dù là lực đạo hay là độ chính xác, độ khó đều cao hơn một bậc.”

Vù!

Lời nói vừa dứt, Vương Nhất đã bắn một mũi tên.

Mũi tên gỗ bắn qua trước mắt mọi người với tốc độ cực nhanh.

Tuy nhiên, nó lại bay thẳng ra cửa sổ bên cạnh.

Đừng nói là trúng hông tâm, ngay cả bia cũng không chạm vào được.

“Hahaha……”

Nhậm Gia Luân và người đàn ông vạm vỡ kia cười phá lên.

“Tôi nói mà, cho dù cậu không biết dùng cung tên thế nào đi nữa cũng phải chạm vào bia chứ? Sao lại bắn bay ra ngoài rồi? Nhỡ rơi xuống trúng người thì làm thế nào?”

Người đàn ông vạm vỡ của hiệp hội võ đạo cười nhạo.
 
Chương 1553


CHƯƠNG 1553

Sắc mặt Diệp Thúy Như có chút khó coi.

Lại có chút nghi ngờ phán đoán của mình.

Người từng đi lính, không thể kém như vậy được.

Nhậm Gia Luân trực tiếp nói với Vương Nhất: “Hạng mục bắn súng này, cậu thua.”

Vương Nhất thuận tay ném cây cung sang một bên, nói với Nhậm Gia Luân: “Được rồi, bảo người của ông xuống nhặt thứ phía dưới lên đi.”

Nhậm Gia Luân sững người một lúc: “Thứ gì?”

“Con chim di trú ngoài cửa sổ.”

Vương Nhất bắt chéo chân, cười haha mà nói.

Chim di trú ngoài cửa sổ?

Mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ.

Ngay cả Diệp Thúy Như cũng nhất thời không phản ứng kịp là ý gì.

Chim di trú nào ngoài cửa sổ?

Cầm chiếc ly giữ nhiệt, Vương Nhất nhấp một hớp trà kỷ tử ấm: “Phía dưới hẳn là có một con chim di trú bị tên bắn trúng mới phải.”

Bùm!

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hiểu, đầu lập tức bùng nổ!

Bây giờ đang vào thu, những con chim di trú đang bắt đầu di cư.

Vừa rồi ngoài cửa sổ, quả thực bọn họ nhìn thấy một đàn chim di trú bay ngang qua.

Chẳng lẽ Vương Nhất bắn không phải hồng tâm, mà là chim di trú sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra, tất cả mọi người đều ngây người, ớn lạnh rùng mình một cái.

“Làm thế nào mà có thể được?”

Mặt Nhậm Gia Luân lộ ra vẻ kinh hãi, hoàn toàn không tin.

Người đàn ông từ Hiệp hội Võ Đạo cũng không tin.

Dù bắn những vật thể chuyển động nhanh hay sử dụng cung tên đều đòi hỏi sức mạnh cực cao, ông ta tự thấy mình không thể làm được.

“Cậu ta đang lừa đảo!”

Ông ta lập tức buộc tội Vương Nhất là kẻ lừa đảo, nhưng tim lại đập thình thịch.

“Lừa đảo?”

Vương Nhất liếc xéo, hai tay vẫn cầm cái cốc giữ nhiệt, cười khanh khách.

“Không phải các ông đều tự xưng là cao thủ của Hiệp hội Võ Đạo sao? Bắn mục tiêu cố định thì có ý nghĩa gì? Đương nhiên, chỉ có bắn chim di trú bên ngoài mới có thể nhìn ra trình độ chứ.”

Nhậm Gia Luân mặt hết đỏ rồi tái, khi định thần lại, ông ta đột nhiên nói với thuộc hạ: “Anh, mau xuống lầu một chuYên, tìm xem có con chim di trú nào bị tên găm gần cao ốc Cự Phong không!”

“Vâng!”

Người đàn ông đó chạy xuống lầu bắt đầu tìm kiếm.

Rất nhanh đã quay lại.
 
Chương 1554


CHƯƠNG 1554

Trên tay anh ta đang cầm một con chim di cư đang chảy máu, không ngừng kêu gào.

“Hội, Hội trưởng Nhậm, thật sự có, ở công viên cách đây năm trăm mét…”

“Năm trăm mét? !”

Vừa nghe thấy khoảng cách này, trên mặt Nhậm Gia Luân tràn đầy kinh hãi.

Người đàn ông này suýt nữa quỳ xuống.

Từ một khoảng cách xa như vậy, bắn một con chim di cư đang bay với tốc độ cao không chỉ đòi hỏi độ chính xác tuyệt vời mà còn phải có lực rất mạnh.

Giống như ném tạ vậy.

Người bình thường cố gắng hết sức ném cũng chỉ được khoảng bảy tám mươi mét.

Còn mũi tên của Vương Nhất bắn thẳng lên trời cách đó năm trăm mét!

“Sao, sao có thể…”

“Chắc là giả nhỉ?”

Nhậm Gia Luân ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Vương Nhất nhìn thẳng vào Lý Mộng Đình: “Gọi người đến chữa trị cho con chim này.”

Mũi tên của anh chỉ làm xước móng vuốt của nó, không hề gây ra tổn thương nào đáng kể cho nó.

Băng bó lại là có thể bay lên trời.

Lý Mộng Đình mang con chim di trú đi, Vương Nhất lại nhìn vào vị đại thần Nhậm Gia Luân: “Hội trưởng Nhậm, vòng hai này, tôi có được tính là chiến thắng không?”

“Tính chứ…”

Nhậm Gia Luân vô thức nói ra, ngay lập tức đổi ý.

Ông ta mặt mày bực tức: “Không, không tính!”

Vương Nhất cũng không tức giận, cười hỏi ngược lại: “Tại sao không tính?”

“Vừa rồi tôi đã nói rõ ràng, phải bắn vào hồng tâm, ai bảo cậu bắn chim di trú bên ngoài? Vòng bắn tên này cậu thua!”

Khuôn mặt của người đàn ông kia nghe thấy thế thì liền biến sắc.

Sao lại thành ông ta thắng?

Diệp Thúy Như đứng dậy, lạnh giọng nói: “Vương Nhất bắn chim di cư bên ngoài, nhìn thế nào cũng khó hơn bắn mục tiêu là vật tĩnh?”

Trước khí thế áp lực từ người Diệp Thúy Như, Nhậm Gia Luân nói: “Quy tắc là quy tắc, nếu cậu ta không bắn trúng hồng tâm, thì cậu ta thua.”

Ánh mắt Diệp Thúy Như trở nên lạnh lùng: “Ông chơi tôi à?”

Giọng nói của cô ta cực kỳ lạnh lùng, trong đó còn mang cảm giác ớn lạnh, đối mặt với Diệp Thúy Như vào lúc này, Nhậm Gia Luân thực sự cảm thấy nổi gai ốc trong lòng.

Tuy nhiên, vì lợi ích của Thương hội Giang Bình của mình, ông ta chỉ có thể làm như vậy.

“Ông muốn chết…”

Diệp Thúy Như định nổi giận, nhưng Vương Nhất đã ngăn cô ấy lại.
 
Chương 1555


CHƯƠNG 1555

“Nhìn dáng vẻ thẹn quá hoá giận, chó cùng rứt giậu của họ đi, không phải là thú vị lắm à? Sao phải nghiêm túc thế??”

Anh bình tĩnh nhấp một ngụm trà kỷ tử, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhàn nhạt.

Sau đó, Diệp Thúy Như mới hiểu rằng Vương Nhất hoàn toàn không coi trọng cuộc thi này, mà chỉ mang tâm trạng như đang giết thời gian thôi.

Cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Nhậm Gia Luân: “Nếu Vương Nhất đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng mặc kệ, nhưng ở vòng sau, nếu ông lại thiên vị thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Cô đang đối mặt với tổng phụ trách của Thương hội Giang Bình, nhưng vẫn dùng thái độ coi thường như cũ đối mặt với ông ta.

Mà thái độ như thế không phải chỉ một hai lần.

Trước đây, La Chí Viễn, người phụ trách Thương hội Hồng Ưng, có mời cô ấy gia nhập, nhưng cô ấy đã ném thẳng lá thư mời quý giá vào thùng rác.

Há mà thèm để tâm đ ến Nhậm Gia Luân?

Thấy Diệp Thúy Như ngồi lại trên ghế sô pha, Nhậm Gia Luân thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Diệp Thúy Như tiếp tục nhằm vào chuyện đó, ông ta thực sự không thể làm gì được.

Ai bảo cô ta xuất thân từ hoàng tộc họ Diệp ở Yên Đô?

Đó là hoàng tộc đấy!

Người đàn ông kia cũng cảm thấy như mình đã thoát được một kiếp.

Nếu ông ta thua vòng xạ kích, vậy thì chẳng cần tiến hành vòng thứ ba làm gì nữa, dù có thắng cũng không thắng được.

Nhưng chẳng mấy chốc, họ lại đầy giận dữ.

Bởi vì Vương Nhất hoàn toàn không coi họ ra gì, chỉ chơi với họ như mèo vờn chuột.

“Hiếp người quá đáng!”

Trong lòng họ thầm mắng nhiếc.

“Sắp tới vòng thứ ba thực chiến rồi, để tôi xem cậu là đối thủ của cường giả võ đạo kiểu gì!”

Vương Nhất cười nhìn bọn họ: “Vòng thứ ba là gì?”

Nhậm Gia Luân hung ác trừng mắt nhìn anh: “Bắt đầu hiệp thứ ba, cậu sử dụng Quân Thể Quyền, La Hữu tự do phát huy!”

Diệp Thúy Như đột nhiên đứng dậy, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tức giận.

Nhưng Vương Nhất đặt cốc giữ nhiệt xuống: “Được thôi, nhưng ông phải đáp ứng với tôi một điều kiện. Nếu ông thua, phải thừa nhận rằng Quân Thể Quyền không yếu như các ông nghĩ.”

“Chắc chắn rồi.”

La Hữu nhịn nhục hai hiệp, rốt cục có cơ hội trút giận, hắn cười khẩy nói: “La Hữu tôi, ngưỡng mộ nhất là kẻ mạnh, kẻ mạnh hơn tôi, tôi đương nhiên sẽ thừa nhận.”

Nhưng anh có thể là đối thủ của hắn sao?

La Hữu không tin điều đó.

Chẳng mấy chốc, cả hai bước vào võ đài.
 
Chương 1556


CHƯƠNG 1556

La Hữu bày ra thế, tập trung nín thở.

Vương Nhất vẫn thản nhiên đứng như không có chuyện gì xảy ra.

Toàn thân anh đầy sơ hở!

“Đánh với tôi mà anh còn dám không tập trung, đúng là tự tìm đường chết!”

La Hữu cười khẩy.

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta dùng chân dẫm mạnh vào phía sau lưng anh.

Bùm!

Cả người lao về phía Vương Nhất như một quả tên lửa được phóng ra.

Khuỷu tay huých sang ngang, nhìn cái tư thế đó, là muốn đánh thẳng vào thái dương của Vương Nhất bằng khuỷu tay của mình.

Vừa ra đã là một đòn chí mạng!

Nhậm Gia Luân trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, như thể ông ta đã nhìn thấy hình ảnh Vương Nhất bị cùi chỏ đánh bất tỉnh.

Miễn là không dính đến mạng người, Thương hội Giang Bình có thể giải quyết êm đẹp.

Khoảng cách của cả hai ngày càng gần, nhưng Vương Nhất vẫn bất động.

“Thằng ngu!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm, La Hữu hung hăng giơ cùi chỏ lên, nhắm ngay thái dương của Vương Nhất mà nện thật mạnh.

“Vương Nhất!”

Ngay cả Diệp Thúy Như lúc này cũng có chút lo lắng.

Khi khoảng cách của khuỷu tay của La Hữu chỉ còn cách vài cm, Vương Nhất ngẩng đầu lên, liếc hắn ta một cách đầy lạnh lùng.

Đột nhiên giơ tay lên, thậm chí không chặn thèm chặn mà đấm thẳng vào nó.

Bốp!

Khoảnh khắc tiếp theo, La Hữu bị đập mạnh vào mặt, đập đầu xuống đất và ngã trên mặt đất.

“…”

Một sự im lặng chết chóc.

Nhậm Gia Luân chết lặng.

Ngay cả Lý Mộng Đình và Diệp Thúy Như, những người đã nhìn thấy Vương Nhất ra tay, cũng đều chết lặng, không thể tin được khi nhìn cảnh này.

Ngay cả sắc mặt Diệp Vô Lệ cũng có vẻ nghiêm túc.

Thậm chí trong mắt anh ta còn hiện lên chiến ý hừng hực.

Cô chủ nói đúng, đây quả thực là cao thủ.

Đừng thấy đây chỉ là một cú đấm, ngay cả Diệp Vô Lệ cũng phải thận trọng đối phó với nó.

Bất cẩn một chút thôi cũng sẽ chịu chung số phận.

Càng đáng sợ hơn chính là anh còn chưa tới ba mươi tuổi!
 
Chương 1557


CHƯƠNG 1557

Cao thủ mạnh trẻ tuổi như thế này, trên thế giới phải đếm trên đầu ngón tay!

Nhậm Gia Luân ngạc nhiên không nói nên lời.

Vốn dĩ ông ta còn đang đợi Vương Nhất bị La Hữu đánh bại, sau đó với sự uy hiếp của Hiệp hội Võ Đạo, ông ta có thể tự mình thôn tính Tập đoàn Cự Phong và công ty con của Lệ Tinh.

Nhưng ai mà ngờ.

Chỉ một cú đấm từ Vương Nhất, La Hữu đã bị xử lý.

Lúc này, Nhậm Gia Luân nghĩ đến lời cảnh báo “lòng tốt” của Vương Nhất trước đó, yêu cầu Hồng Giác Hải phái những người mạnh nhất ra, hoặc là để Hồng Giác Hải trực tiếp lên chiến đấu luôn.

Khi đó, không ai coi trọng nó, thậm chí còn cười nhạo.

Bây giờ, ông ta hối hận rồi.

Hồng Giác Hải nên nghe lời Vương Nhất!

Vương Nhất bước ra khỏi võ đài, không thèm nhìn La Hữu đang bất tỉnh.

Mỉm cười với Nhậm Gia Luân: “Đã đến lúc tuyên bố người chiến thắng chưa?”

Lúc này Vương Nhất mỉm cười với ông ta, Nhậm Gia Luân thực sự cảm thấy rất áp lực.

Dù cho ông ta muốn thiên vị La Hữu một lần nữa, cũng chỉ đành tuyên bố chiến thắng của Vương Nhất.

Một lúc sau, La Hữu mơ màng tỉnh lại.

Nghĩ về những việc trước đó, anh ta vô cùng sốc, nhanh chóng nhìn Vương Nhất.

Lúc này Vương Nhất đã mặc âu phục thẳng thớm, đi giày da, trên tay cầm một cái cốc giữ nhiệt, nhìn hắn ta cười.

“Tỉnh rồi à?”

Bên cạnh anh là Nhậm Gia Luân.

Chỉ là Nhậm Gia Luân không còn vẻ khinh thường như trước nữa, trong mắt ông ta càng lộ ra vẻ hoảng sợ.

Thậm chí ông ta còn có chút hối hận khi đến Tập đoàn Lệ Tinh cùng với Hồng Giác Hải.

La Hữu khó khăn đứng dậy, đột nhiên cảm thấy má đau dữ dội.

Vương Nhất đột nhiên nói: “Tôi đề nghị tốt nhất anh đừng sờ, càng sờ càng đau.”

La Hữu quyết định nghe theo Vương Nhất, không chạm vào nó.

Thay vào đó, anh ta nhìn Vương Nhất với vẻ mặt phức tạp, trên khuôn mặt không có sự khinh thường và chế giễu trước đó nữa.

“Đây là Quân Thể Quyền sao?”

La Hữu lớn tiếng hỏi.

Vương Nhất vui vẻ gật đầu: “Nói chính xác hơn, nó là bản cải tiến của Quân Thể Quyền, Bôn Lôi Quyền.”

“Bôn Lôi Quyền?!”

Nghe thấy ba chữ này, tâm trí của La Hữu ngay lập tức chấn động.

Như bị sét đánh ngang tai, anh ta mở to mắt nhìn Vương Nhất với vẻ không thể tin được.

“Ngài Vương đã sử dụng Bôn Lôi Quyền do ngài Võ Si sáng tạo ư?”
 
Chương 1558


CHƯƠNG 1558

Vương Nhất không nhịn được cười nói: “Bôn Lôi Quyền không phải do Võ Si sáng tạo, chẳng qua là do ông ấy khiến nó nổi danh mà thôi.”

Nghe thấy lời Vương Nhất nói, La Hữu biểu lộ càng hưng phấn, hắn ta càng thêm cung kính nhìn Vương Nhất.

“Ngài Vương là Chiến Thần Nhất Mạch ư?”

Vương Nhất lắc đầu: “Không phải.”

Chiến Thần Nhất Mạch vốn là tên gọi chung của thế lực võ đạo do Võ Si phát triển, không phải do anh quản.

La Hữu trông hơi thất vọng.

Vương Nhất lại nói: “Anh chỉ cần hiểu rõ một chuyện, võ học trong thiên hạ, bất luận cái gì đều có giá trị tồn tại, không nên khinh thường bất cứ loại võ công nào!”

“Lấy Quân Thể Quyền này làm ví dụ, Bôn Lôi Quyền này được cải biên từ Quân Thể Quyền đấy.”

“Cảm ơn Ngài Vương chỉ giáo.”

La Hữu hai tay nắm ôm quyền, trầm giọng nói: “La Hữu tôi ngưỡng mộ nhất là kẻ mạnh, trước đó là tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn.”

Vương Nhất phất phất tay, La Hữu nhanh chóng rời khỏi tòa nhà Cự Phong.

Nhậm Gia Luân cũng muốn rời đi, nhưng giọng nói khe khẽ của Vương Nhất từ phía sau vang lên.

“Tôi đã cho ông đi đâu?”

Sắc mặt Nhậm Gia Luân cứng đờ, sau đó ông ta quay người lại, trên mặt lộ ra một tia tức giận.

“Cậu không cho tôi đi, cậu muốn làm gì? Tôi cũng đâu có đấu với cậu.”

Đùa à, ông ta là một thương nhân lịch thiệp có văn hoá, sao có thể thô lỗ như Vương Nhất?

Diệp Thúy Như và Lý Mộng Đình cũng ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.

Đối phương là tổng phụ trách của Thương hội Giang Bình, Vương Nhất muốn làm gì?

Trên mặt anh lộ ra nụ cười hờ hững: “Ông không thi đấu với tôi, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, ông cũng muốn gây khó dễ cho tôi? Muốn Tập đoàn Cự Phong của tôi và Tập đoàn Lệ Tinh gia nhập Thương hội Giang Bình?”

Người Nhậm Gia Luân đột nhiên toát mồ hôi hột.

Trông dáng vẻ này là muốn tính sổ rồi đây!

Nhưng ông ta là tổng phụ trách của Thương hội Giang Bình, Nhậm Gia Luân không tin Vương Nhất có thể làm gì ông ta.

Gan ông ta lại to lên: “Ừ, đúng là tôi có ý này, thế thì đã sao?”

Vương Nhất mỉm cười: “Lần này tôi bỏ qua, nhưng tôi vẫn muốn cho ông một lời khuyên. Tập đoàn Cự Phong và Tập đoàn Lệ Tinh sẽ không thuộc về bất kỳ thương hội nào.”

“Nếu có ai muốn ép buộc họ gia nhập, chỉ cái ghế mà họ đang ngồi chỉ đành phải thay người thôi.”

Sau khi nghe những lời của Vương Nhất, sắc mặt Nhậm Gia Luân cũng trở nên khó coi.

Không ngờ Vương Nhất lại nói thẳng thừng như vậy, không tham gia bất kỳ thương hội nào?
 
Chương 1559


CHƯƠNG 1559

Ông ta không nhịn được hỏi: “Tôi không hiểu nổi là làm vậy thì các người được lợi ích gì.”

“Tham gia thương hội và trở thành thành viên của thương hội không chỉ mở ra các kênh hợp tác trong các trung tâm mua sắm trong tương lai mà nhiều công ty còn phải vật lộn để được vào. Tại sao cậu lại từ chối? Hay cậu coi thường Thương hội Giang Bình?”

Nói tới chuyện này, thái độ của Nhậm Gia Luân đã kìm xuống rất nhiều.

Thứ nhất, ông ta sợ thực lực của Vương Nhất, thứ hai, ông ta thật sự không muốn buông tha hai cục thịt mỡ này.

Trong số tám thương hội lớn cả nước, Thương hội Giang Bình đã được xếp hạng ở phía đầu rồi.

Trước ông ta, chỉ có Thương hội Ma Đô, Thương hội Quảng Thâm và Thương hội Yên Đô Cửu Vương mà thôi.

Thương hội Cửu Vương, đúng như tên gọi.

Đó là một thương hội được kiểm soát bởi hoàng tộc của Yên Kinh Cửu Đại Yên Đô.

Tuy nhiên, Vương Nhất lắc đầu: “Không phải.”

“Tám thương hội lớn cả nước đều không có tư cách khiến Tập đoàn Cự Phong và Tập đoàn Lệ Tinh quy phục. Đây mới là lý do thực sự khiến tôi từ chối!”

Nói đến đây, ánh mắt Vương Nhất sáng lên.

Đừng nói đến Nhậm Gia Luân, ngay cả Diệp Thúy Như ở bên cạnh cũng nhìn Vương Nhất với vẻ khó tin.

Điên rồi à.

Chắc chắn là điên rồi.

Tám thương hội lớn cả nước, mỗi thương hội đều có khả năng lật đổ nền kinh tế.

Đặc biệt là Thương hội Yên Kinh Cửu Vương, ngay cả nhà họ Diệp cô cũng tham gia Thương hội Cửu Vương để duy trì chuỗi kinh tế khổng lồ hàng năm của hoàng gia.

Vương Nhất lại cho rằng không có thương hội nào đủ tiêu chuẩn để thu phục Tập đoàn Cự Phong và Tập đoàn Lệ Tinh.

Nói ra phát là biết người này bị điên rồi.

Nhậm Gia Luân tức giận, vẻ mặt u ám nhìn Vương Nhất: “Được, câu này tôi sẽ ghi nhận, ngoại trừ Thương hội Hồng Ưng, bây giờ cậu là kẻ thù của bảy thương hội còn lại, cậu đã nghĩ kỹ chưa?”

Vương Nhất hạ lệnh đuổi khách: “Hiện tại, ông có thể đi.”

Nhậm Gia Luân sắc mặt khó coi, nhưng vẫn hừ một tiếng rồi rời khỏi cao ốc Cự Phong.

Diệp Thúy Như cũng đứng lên: “Tôi sẽ không từ bỏ.”

Nói xong cô ta cũng rời đi.

Vương Nhất biết cô ta đang ám chỉ điều gì, ngay lập tức phá lên cười.

Cho dù đến bao nhiêu lần, anh cũng sẽ không tham gia Đại hội miền Bắc.

Đồng thời.

Khi La Hữu đang lái xe đến Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành.

Ầm ầm!

Một chiếc xe tải lớn lao ầm ầm về phía anh ta.
 
Chương 1560


CHƯƠNG 1560

Ầm ầm!

Chiếc xe tải lớn giống như một con quái vật hung dữ, một bóng đen khổng lồ bao phủ anh ta.

La Hữu liếc mắt đã thấy chiếc xe tải lớn này có gì đó không ổn, trong mắt hiện lên vẻ u ám.

Anh ta bẻ tay lái.

Ầm rầm rầm!

Các bánh xe đã vẽ những đường cong ác liệt trên đường, các phương tiện xung quanh ào ào tránh xa hai chiếc xe này.

Tuy nhiên, chiếc xe tải lớn đó mạnh mẽ bẻ lái qua.

Rầm rầm rầm!

Chiếc xe tải lớn chất đầy hàng lắc lư như con rết.

Những vật liệu ống thép xây dựng khổng lồ được đặt ở phía sau đồng loạt lăn xuống, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Ống thép khổng lồ liên tục lăn về phía sau, các phương tiện phía sau nhìn thấy vội đạp phanh.

Muốn quay lại, nhưng đã quá muộn.

Ống thép lăn tới.

Rầm!

Một vụ tai nạn liên hoàn nghiêm trọng đã xảy ra trên đường.

Tiếng nổ, tiếng la hét và tiếng khóc vang lên không dứt.

Xuyên qua kính chiếu hậu, La Hữu có thể nhìn thấy thảm cảnh phía sau.

Mặt anh càng tối sầm lại.

Chiếc xe tải lớn này đang nhắm đến anh ta.

“Chết tiệt!”

La Hữu nghiến răng và đạp ga, cố gắng thoát khỏi chiếc xe tải lớn.

Tuy nhiên, chiếc xe đó thực sự đã được cải tạo, tốc độ không hề thua kém với chiếc xe của anh ta.

Bùm!

Xe tải lớn va chạm liên hoàn, thân xe nát bét.

Trên đầu chiếc xe tải vẫn còn sót một số ống thép cỡ đại, vụ va chạm trực tiếp làm những ống thép đó rơi xuống.

Sắc mặt La Hữu biến đổi cực nhiều.

Không nghĩ ngợi gì nữa, anh bỏ xe chạy thoát.

Người anh lăn xuống bãi cỏ của một công viên sinh thái và cứ lăn mãi.

Bùm!

Xe của La Hữu bị một ống thép đâm phải, trực tiếp biến thành một đống đồng nát.

Lạo xạo!

Chiếc xe tải cũng dừng lại, tài xế là hai bóng người mặc áo choàng đen, đuổi theo anh ta.
 
Chương 1561


CHƯƠNG 1561

La Hữu phát hiện ra hai người kia, không chút nghĩ ngợi quay người chạy đi.

Hai người đuổi theo như ma đuổi, La Hữu thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại.

Tuy nhiên, nhìn mãi nhìn mãi, vốn hai người đột nhiên trở thành một người.

Vẫn còn một kẻ khác đang trốn!

La Hữu cảm thấy bất an, chạy vào rừng với tốc độ nhanh hơn.

Như thể cảm nhận được điều gì đó, anh đột ngột ngẩng đầu lên.

Một bóng đen từ trên trời lao xuống, dùng dao đâm mạnh vào đầu anh ta.

Phụt!

Máu phun ra như suối, anh ta chết ngay tại chỗ.



Mười phút sau, Hiệp hội Võ Đạo Giang Thành.

Hồng Giác Hải đang ngồi trong văn phòng của mình, đi đi lại lại.

Ông ta đang đợi La Hữu quay về báo cáo.

Trong suy nghĩ của ông ta, mỗi một võ giả đều là thiên tài vạn người mới có một, đều là bảo bối.

Tuy nhiên, đã lâu quá rồi mà La Hữu vẫn chưa quay lại.

Ngay khi Hồng Giác Hải chuẩn bị ra lệnh cho người đến tập đoàn Cự Phong xem thử, cánh cửa đột nhiên “rầm” một tiếng mở ra.

Một võ giã của hiệp hội hoảng loạn xông vào.

“Hội, hội trưởng, có chuyện lớn rồi!”

Hồng Giác Hải trong lòng vốn đã khó chịu, hiện tại lại càng tức giận: “Chuyện gì mà hoảng hốt như vậy?”

Võ giả kia trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Vừa rồi có hai người áo đen tới hiệp hội, nhìn không rõ mặt, nhưng đều là cường giả hiếm có!”

“Người áo đen?”

Hồng Giác Hải cau mày thật chặt và hỏi: “Đến giao hữu à?”

Việc những người luyện võ học hỏi lẫn nhau là điều tất yếu.

Trong số một số phòng tập võ, việc tới khiêu chiến thường xảy ra.

“Không phải…”

Võ giả lắc đầu: “Hai người kia tới đưa đồ.”

“Đưa gì?”

Hồng Giác Hải càng nhíu mày sâu hơn, trong lòng ông ta vẫn có dự cảm không tốt.

“Cái này, cái này…”

Người thuộc hạ run rẩy lấy ra một chiếc túi vải dính đầy máu đen.

Hồng Giác Hải mở chiếc túi ra nhìn, đột nhiên gào lên một tiếng, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Chiếc túi trên tay ông ta cũng rơi phịch xuống đất.

Một cái đầu người đen thui lăn ra.

Đó là La Hữu.
 
Chương 1562


CHƯƠNG 1562

“A…”

Cấp dưới kia tái mặt vì sợ hãi, thét lên một tiếng.

Khi anh ta nhận lấy chiếc túi kia, nó dính đầy máu, nhưng không ngờ là một cái đầu!

“La Hữu!”

Đôi mắt của Hồng Giác Hải đỏ hoe, đau đớn hét lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, khắp người ông ta tràn ngập sát khí.

“Vương Nhất! Mày dám giết thành viên của Hiệp hội Võ Đạo tao, tao sẽ không tha cho mày!”

Trong suy nghĩ của ông ta, nếu La Hữu một mình tới đấu với Vương Nhất, Vương Nhất chắc chắn không phải là đối thủ của anh ta, chắc hẳn anh đã giết La Hữu bằng những thủ đoạn đê tiện nhất.

Lại còn trả lại cái đầu của La Hữu về, đúng là hiếp người quá đáng!

Reng reng reng!

Lúc này, điện thoại của Hồng Giác Hải reo lên.

Ra là Nhậm Gia Luân gọi.

“Nhậm Gia Luân!”

Giọng điệu của Hồng Giác Hải vô cùng tức giận, vừa giật lấy điện thoại là thét to lên.

Nhậm Gia Luân đang định báo cáo chuyện thi đấu với Hồng Giác Hải, chưa kịp nói gì thì nghe thấy tiếng gầm đầy sát khí của Hồng Giác Hải, doạ ông ta giật nảy mình.

“Hội trưởng Hồng, làm sao vậy, sao lại tức giận như vậy?”

Không phải là chỉ thua một trận đấu thôi à?

Việc gì phải tức giận như vậy?

Nhậm Gia Luân không biết tin La Hữu đã chết.

La Hữu đã chết!

Hồng Giác Hải hai mắt đỏ lên, khàn giọng nói: “Nói cho tôi biết, chuyện gì xảy ra, có phải là Vương Nhất gi3t chết La Hữu!”

Thực lực của La Hữu ở tầng chót trong lớp tinh anh, hiện tại công nghệ tiên tiến như vậy, muốn giết người một cách lặng lẽ là quá dễ dàng.

“Cái gì? La Hữu đã chết?”

Nghe vậy, Nhậm Gia Luân cũng tràn đầy sự hoài nghi.

Sau đó, ông ta kể với Hồng Giác Hải mọi thứ.

Sau khi nghe xong, Hồng Giác Hải càng khó tin hơn.

“Ông nói cái gì? Vương Nhất kia lại là cao thủ?”

“La Hữu bị một đấm đánh bại?”

Rầm!

Hồng Giác Hải đập mạnh lòng bàn tay xuống bàn, chiếc bàn gỗ cứng rắn vỡ tan thành từng mảnh.

Hồng Giác Hải đã luyện được nội công!

“Cho nên chính hắn đã giết La Hữu! Nhất định là hắn!”
 
Chương 1563


CHƯƠNG 1563

Ông ta tức giận đến mức cả căn phòng bao trùm trong luồng sát khí.

Nhậm Gia Luân lại nói: “Nhưng La Hữu đã rời đi trước tôi, Vương Nhất không giết cậu ta.”

“Trừ phi, là sai thuộc hạ làm!”

Nhậm Gia Luân ngưng lại, rồi bày tỏ suy đoán của mình.

Hồng Giác Hải lúc này đã mất đi lý trí, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.

Đó là: Vương Nhất giết La Hữu!

“Tôi sẽ khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu, để cho hắn hiểu rõ giết người của Hiệp hội Võ Đạo tôi sẽ có kết cục gì!”

Hồng Giác Hải cay đắng nói.

Nhậm Gia Luân mãi mà vẫn đầu óc mông lung, chỉ biết là Hiệp hội Võ Đạo sẽ ra tay Vương Nhất.

Như vậy chẳng phải là nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi à?

Một nụ cười nhanh chóng xuất hiện trên khuôn mặt của Nhậm Gia Luân.

Cùng một lúc.

Diệp Thúy Như đến khách sạn tốt nhất ở Giang Thành, Thiên Cung Nguyệt Viên.

Diệp Thúy Như đột nhiên cảm thấy hơi mệt nên cô ấy nói với Diệp Vô Lệ: “Bác Diệp, cháu về phòng nghỉ ngơi trước.”

“Vâng cô chủ.”

Diệp Vô Lệ gật đầu và nhanh chóng rời khỏi đây.

Diệp Thúy Như trở lại khách sạn, tắm nước lạnh.

Ngay khi cô ta vừa choàng áo choàng tắm màu trắng bước ra ngoài, cửa sổ khách sạn lại bị mở ra một cách kỳ lạ.

Vù vù vù!

Gió gào thét, thổi bay hai bên rèm cửa trắng xóa.

Diệp Thúy Như bối rối một lúc.

Trước khi tắm, cô nhớ đóng cửa sổ lại rồi.

Ngay khi cô định đóng lại, rèm cửa đột nhiên bị kéo ra.

Một người đàn ông mặc áo choàng đen đang đứng trên mái hiên, lạnh lùng nhìn cô.

“A…”

Diệp Thúy Như lập tức kêu lên một tiếng, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.

Cô ta thề rằng ngay cả khi Vương Nhất siết cổ cô và tính mạng của cô bị đe dọa, cô chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ.

Vào lúc này, Diệp Thúy Như cảm thấy rằng tất cả những cuốn sách cô ta đã đọc trước đây đều vô ích.

Thậm chí còn cảm thấy định luật Newton I là sai.

Sao mà một người có thể đứng lộn ngược trên mái hiên mà không bị ngã?

“Anh, anh là ai…”

Diệp Thúy Như cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh.

Nhưng có thể thấy rằng cô hoàn toàn không thể làm được.
 
Chương 1564


CHƯƠNG 1564

Dù thông minh đến đâu, cô ấy vẫn là một người phụ nữ yếu đuối, tay trói gà không chặt.

Trước sự sợ hãi, cô thậm chí không thể trốn thoát nổi.

Vù…

Người đàn ông mặc áo choàng lộn người và nhảy vào khách sạn.

Diệp Thúy Như nằm trên mặt đất, ôm chặt lấy chiếc khăn tắm trên người.

Cô không sợ chết, nhưng cô sợ sống còn tệ hơn chết.

Nhưng may mắn thay, người đàn ông kia không làm loại chuyện đó với Diệp Thúy Như, thậm chí không có bất kỳ suy nghĩ nào về nó.

Điều này khiến Diệp Thúy Như lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông ngồi xuống ghế sofa, rồi tự rót cho mình một ly rượu.

Diệp Thúy Như cũng nhân cơ hội thay một bộ quần áo cực kỳ bảo thủ, sau đó giả vờ bình tĩnh ngồi xuống trước mặt người đàn ông, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không báo cảnh sát, nói cho tôi biết anh là ai, làm nghề gì, đột nhập vào phòng của tôi định làm gì?”

Hai câu hỏi này chính là điều mà Diệp Thúy Như muốn biết, nếu đối phương muốn giết cô, cô căn bản trốn không thoát.

Người đàn ông không trả lời câu hỏi của Diệp Thúy Như ngay lập tức mà uống hết chai rượu ngoại rồi mới nhìn vào cơ thể của Diệp Thúy Như.

Diệp Thúy Như để hắn ta soi mói.

Bất cứ nơi nào ánh mắt của người đàn ông lướt qua, cô lại cảm thấy như bị kiến bò.

Cuối cùng, người đàn ông thu hồi ánh mắt, thanh âm cực kỳ khàn khàn: “Cô có thể gọi tôi là “Dơi”.”

“Dơi?”

Con ngươi của Diệp Thúy Như đột nhiên co rút lại, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Bởi vì cô nghe Vương Nhất nhắc đến cái tên này.

Năm năm trước, quay đoạn video hoàn chỉnh của Vương Nhất và Lý Khinh Hồng trong nhà kho, đồng thời âm thầm chôn giấu nhiều quân cờ.

Ngay cả Kim Thúy Như cô ta cũng bị lợi dụng.

“Anh chính là Dơi?”

Diệp Thúy Như nhìn người đàn ông mặc đồ đen.

Dưới tấm áo choàng là một chiếc mặt nạ sắt hung dữ và đáng sợ, hoàn toàn không nhìn thấy mặt người.

Không thể xác định đối phương là ai, Diệp Thúy Như đành phải từ bỏ việc dò xét thân phận của hắn mà đi thẳng vào vấn đề.

“Năm năm trước, chính anh phái người bắt cóc Vương Nhất, sau đó đổ tội cho tôi.”

Giọng điệu của Diệp Thúy Như rất lạnh lùng.

Dù biết rằng Dơi rất mạnh nhưng Diệp Thúy Như vẫn tức giận vì bị lợi dụng.

Từ trước đến nay, chỉ có cô ta lợi dụng người khác, rất ít người có thể lợi dụng cô ta!

Bất ngờ, Dơi lại lắc đầu.

“Không, người cô nhắc đến hẳn là “Dơi” đời trước và “Dơi” chỉ là một biệt hiệu mà thôi.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom