Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 1505


CHƯƠNG 1505

Mạnh Khôi nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt khinh thường: “Dì hai tôi gả vào nhà họ Văn, vèo một cái trở thành chủ mẫu của nhà họ Văn, chắc chắn biết di sản của nhà họ Văn ở đâu, ngoài lý do này cô tiếp cận dì hai tôi vì cái gì nữa?”

Mạnh Khôi nói xong, Tiết Nguyên, Tiết Lan và Tiết Cẩm Tiên đều nhìn cô ta với nụ cười lạnh.

Lý Mộng Đình trợn to mắt: “Các người đang nói cái gì, nhà họ Văn đã diệt vong, tiền bạc của nhà họ Văn, mẹ nuôi cũng đã quyên góp cho tổ chức từ thiện hết, di sản của nhà họ Văn ở đâu ra nữa?”

“Nhà họ Văn đã diệt vong, nhưng Văn Nam Thành vẫn giấu một món di sản, cụ thể ở đâu chỉ có dì hai và Văn Thái biết.”

Mạnh Khôi giải thích xong lại nhìn sang Văn Bội Cầm: “Dì hai, dì không thể không có lương tâm như vậy được, nhà họ Tiết nuôi dì lâu như vậy, dì vừa gả vào hào môn thì quên chúng cháu cũng thôi đi, di sản của nhà họ Văn này dì không thể nuốt riêng được!”

Giọng điệu của Tiết Lan ôn hòa hơn: “Bội Cầm, nâng tiền thuê phòng lên 150 triệu một tháng, thật ra là do bất lực, cô gả vào nhà họ Văn, không co kéo chúng tôi thì nói mà nghe được sao? Vẫn nên lấy ra đi.”

Người nhà của bà ta một lòng muốn chèn ép bà ta, khiến vẻ mặt Văn Bội Cầm tràn ngập sự đau khổ.

Bà ta rơi nước mắt nói: “Cái này đều là giả, em không biết nhà họ Văn có di sản gì, Nam Thành cũng chưa từng nói cho em nó nằm ở đâu.”

“Không, ông ta chắc chắn từng nói với cô, chỉ là cô không để trong lòng.”

Tiết Nguyên mặt mày tức giận túm lấy vai của Văn Bội Cầm, lay mạnh: “Cô mau nhớ lại!”

“Anh dừng tay!”

Văn Bội Cầm giãy thoát, mặt mày đầy nước mắt: “Em thật sự không nhớ! Anh chị là muốn ép chết em sao?!”

Khuyên nhủ không có tác dụng, Tiết Nguyên, Tiết Lan sớm đã có vẻ mặt lạnh lẽo.

“Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng tôi đuổi cô ta ra ngoài.”

Chuyển hết đồ đạc, người của công ty chuyển nhà lại lôi Văn Bội Cầm ra ngoài.

“Dừng tay!”

Lý Mộng Đình bỗng hét lên một tiếng.

Cả căn nhà rơi vào yên tĩnh.

Hai mắt của cô ta đỏ ngầu nhìn những người của nhà họ Tiết, tức giận nói: “Các người không phải muốn đòi tiền hay sao, tôi cho!”

Mạnh Khôi mặt mày mỉa mai: “Cô có tiền sao?”

Lý Mộng Đình cười lạnh móc ra một cái thẻ ném xuống đất: “Trong thể có 300 triệu, tôi trả hai tháng tiền thuê nhà, được rồi chứ?”

Lý Mộng Đình ở Thiên An hoặc ít hoặc nhiều cũng coi là một cô chủ nhỏ, chút tiền này vẫn trả được.

Chỉ là bỏ ra trong ấm ức.

Mạnh Khôi lập tức nhìn Lý Mộng Đình với vẻ mặt đầy kinh ngạc, không ngờ cô ta thật sự lấy ra được nhiều tiền như vậy.

Sau khi trả tiền xong, người của công ty chuyển nhà lại chuyển đồ đạc về chỗ cũ.

Đám người Tiết Lan và Tiết Nguyên cũng rất nhanh đã rời đi.

Trước khi đi, bọn họ hằn học cảnh cáo Văn Bội Cầm.
 
Chương 1506


CHƯƠNG 1506

“Hai tháng sau chúng tôi sẽ lại tới, tới lúc đó tiền thuê nhà tăng lên 300 triệu một tháng, không trả thì các người vẫn phải cút.”

Văn Bội Cầm mất hết hồn vía ngồi trên sô pha, Lý Mộng Đình vẫn ở trong cơn giận dữ.

Vương Nhất vẫn nhìn với ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng ánh mắt dùng ở trên cửa phòng của Văn Đào.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, chỗ ở của mẹ con sẽ giúp mẹ giải quyết.”

Lý Mộng Đình đi tới an ủi: “Con sẽ mua cho mẹ một căn nhà ở Giang Thành, sau này mẹ ở đó.”

Nước mắt của Văn Bội Cầm lập tức trào ra, lắc đầu: “Mộng Đình, mẹ không thể tiếp tục liên lụy con, con và cậu Vương mau rời đi.”

Lý Mộng Đình cũng lắc đầu, khẽ mỉm cười nói: “Mẹ, nếu không có mẹ và Vương Nhất, bây giờ con đã gả vào nhà họ Văn, con sẽ bị bạo hành gia đình, bị đánh cho cả người đầy thương tích, là hai người đã cứu con.”

“Vương Nhất con không báo đáp được, mẹ thì con có thể báo đáp.”

Ăn xong cơm, Vương Nhất định rời đi.

Lý Mộng Đình lắc đầu: “Vương Nhất, anh đi trước, tôi sợ mấy ngày tới bọn họ vẫn sẽ tới quấy nhiễu mẹ, mấy ngày nay tôi ở đây.”

Vương Nhất cũng không nói gì, chỉ nói một câu “mọi chuyện hãy cẩn thận” thì rời đi.

Trong phòng của Văn Đào.

Thấy Vương Nhất rời đi, Văn Đào gọi một cuộc điện thoại.

“Khôi à, chuyện di sản của nhà họ Văn chúng ta phải tính kế lâu dài, mẹ tôi trong một chốc một lát cũng không nhớ ra, phải làm chút chuyện gì đó kích thích thần kinh của mẹ tôi.”

“Cậu có cách gì hay?”

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Khôi.

Văn Đào nhìn thấy Lý Mộng Đình ở bên cạnh Văn Bội Cầm ở trong phòng khách, nói: “Anh không phải nhìn trúng Lý Mộng Đình đó sao? Trước đây tôi cũng nhìn trúng, mấy ngày tới cô ta sẽ ở nhà của chúng tôi, chúng ta xử lý cô ta trước.”

Nghe vậy, Mạnh Khôi cũng cười u ám: “Đào à, cậu vẫn không chết tâm, nhớ mong người phụ nữ trước kia của anh cậu.”

Lý Mộng Đình không biết kế hoạch của Văn Đào và Mạnh Khôi, mỗi ngày sống cuộc sống chỉ có hai việc.

Ngõ Tiết Gia cách xa tòa nhà Cự Phong, Lý Mộng Đình phải dậy sớm 1 tiếng mới có thể tới đúng giờ.

Phương Huệ giao cho Lý Mộng Đình một bản danh sách các xí nghiệp.

“Đây là danh sách các xí nghiệp lớn tới cửa tìm kiếm hợp tác, buổi chiều cô gặp mặt bọn họ, khảo sát những xí nghiệp nào thích hợp, xí nghiệp nào không phù hợp.”

“Được.”

Lý Mộng Đình cầm bản danh sách rồi đi tới phòng đàm phán.

Lại phát hiện trong phòng đã có một người đàn ông chờ sẵn.

Anh ta mặc chiếc sơ mi hoa, hai cúc trên cùng để mở, thấp thoáng có thể thấy khuôn ngực, trên mặt còn nở nụ cười tà mị có sức sát thương rất lớn với các cô gái, không phải Lục Kiệu thì là ai?

“Lục Kiệu, anh ở đây làm gì?”
 
Chương 1507


CHƯƠNG 1507

Lý Mộng Đình lập tức thay đổi sắc mặt, không nhịn được mà lùi lại một bước.

Khi đang gọi bảo vệ, Lục Kiệu lại mỉm cười: “Xem ra cô Lý không có lòng làm việc với tôi, ngay cả đối tác hợp tác tới cửa hợp tác cũng muốn đuổi đi.”

“Đối tác hợp tác?”

Nghe vậy, Lý Mộng Đình lập tức thay đổi sắc mặt, tìm kiếm trong bản danh sách chi tiết.

Quả nhiên tìm được tập đoàn Triều Dương dưới trướng nhà họ Lục.

Lý Mộng Đình không thèm nghĩ ngợi, mặt mày không cảm xúc từ chối thẳng: “Tập đoàn Lệ Tinh chúng tôi không hợp với các người, anh bị loại.”

Lục Kiệu sớm đã biết là vậy, anh ta mỉm cười đưa một bản văn kiện: “Xem thử cái này.”

Lý Mộng Đình cầm lấy xem, lập tức thay đổi sắc mặt.

“Cô Lý chắc không biết nhỉ, nhà họ Lục tôi đã nương nhờ anh Vương.”

“Nếu đã là người mình, hợp tác với nhau, cùng nhau kiếm lợi, không quá đáng chứ?”

“Đây là thành ý của nhà họ Lục tôi.”

Trên văn kiện viết, nguyện ý nhượng 20% cổ phần để mở vốn cho chi nhánh của tập đoàn Lệ Tinh ở Giang Thành.

Lý Mộng Đình không thể từ chối, chỉ đành đánh dấu chọn ở đằng sau nhà họ Lục.

Nụ cười trên mặt Lục Kiệu càng sâu: “Cô Lý, hợp tác vui vẻ.”

Nói xong thì rời khỏi phòng đàm phán.

Đi ra bên ngoài tập đoàn Cự Phong, anh ta gọi điện thoại cho ông nội Lục Viên của mình.

“Ông nội, đã lấy được hợp tác của chi nhánh Lệ Tinh một cách rất thuận lợi.”

“Rất tốt!”

Trong điện thoại truyền ra giọng nói kích động của Lục Viên: “Bước tiếp theo là mở ra thị trường ở Thiên An, ngày mai cháu tới Thiên An một chuyến, lấy được hợp tác của những gia tộc thần phúc Vương Nhất, giá trị hợp tác của bọn họ có lợi nhuận hơn cổ phần của tập đoàn Triều Dương.”

“Vâng, ông nội.”

Trong mắt Lục Kiệu cũng có dã tâm ngưng tụ.

Nếu anh ta có thể nuốt được những xí nghiệp gia tộc thần phục Vương Nhất, vậy thì thực lực của nhà họ Lục sẽ mạnh hơn trước.

Đến lúc đó, là lúc nhà họ Lục cắn trả Vương Nhất.

Reng reng reng!

Rất nhanh, anh ta lại nhận được một cuộc gọi lạ.

“Alo? Ai đó?”

Lục Kiệu nhíu mày, hỏi.

“Cậu cả Lục, còn nhớ tôi không?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười phóng khoáng của một người đàn ông.

Lông mày của Lục Kiệu càng nhíu chặt, cảm thấy giọng nói này quen tai, nhưng không nhớ ra là ai.

Người đàn ông lại nói: “Cho một gợi ý, nhà họ Văn.”
 
Chương 1508


CHƯƠNG 1508

Lúc này Lục Kiệu đã biết: “Cậu là Văn Đào?”

“Không sai.”

Văn Đào cười nói: “Tôi có một hợp tác, muốn mời cậu Lục cùng nhau hoàn thành.”

“Hợp tác gì?”

Lục Kiệu hỏi.

Văn Đào nói ra kế hoạch trong lòng.

Lục Kiệu nghe xong, trên mặt cũng nở nụ cười: “Được, nhưng nói trước, chuyện này tôi sẽ không ra mặt, nếu thành thì tôi gia nhập với các cậu, như thế nào?”

“Được.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Văn Đào đáp ứng một cách thoải mái: “Tôi đợi ngày nhà họ Lục trở thành đệ nhất hào môn của Giang Thành.”

Lục Kiệu cũng cười vẽ ước mơ: “Nếu thật sự có ngày này, nhà họ Lục tôi sẽ không bạc đãi cậu, nhà họ Văn vẫn còn!”

Lý Mộng Đình giao văn kiện của nhà họ Lục cho Vương Nhất.

Vương Nhất xem, không có đánh giá gì cả, chỉ cười nói: “Đàm phán với các công ty cả buổi sáng, cô đi nghỉ ngơi một lát đi.”

Lý Mộng Đình rời đi, trên mặt Vương Nhất lúc này nở nụ cười hờ hững.

Nhà họ Lục cuối cùng cũng bắt đầu hành động rồi.

Họ nghĩ anh không phát giác ư?

Anh gọi điện thoại cho Tăng Quốc Vinh ở tít Thiên An.

“Mấy ngày nữa nhà họ Lục sẽ có người tới hợp tác, ông thông báo cho nhà họ Tôn, nhà họ Lương, nhà họ Diệp, nhà họ Đồng, đừng từ chối hợp tác của nhà họ Lục nhưng phải nâng cao mức hợp tác.”

“Ừ, lợi dụng thì dùng nhà họ Lục là xí nghiệp nơi khác là được.”

Tăng Quốc Vinh lập tức kinh ngạc: “Cậu Vương, như này không phải phân biệt khu vực sao?”

Vương Nhất mỉm cười: “Bọn họ ở Giang Thành, mà chúng ta ở Thiên An, nguy hiểm hợp tác sẽ rất cao, bọn họ không bỏ được máu thì phải làm sao?”

Tăng Quốc Vinh cũng đã cười: “Ha ha, không hổ là cậu Vương.”

Danh sách các xí nghiệp mà Phương Huệ cho Lý Mộng Đình có 40-50 nhà.

Sau khi Lý Mộng Đình sàng lọc nhanh từng nhà thì khoanh vùng chính xác được mười mấy công ty, sau đó gặp mặt từng công ty.

“Cho công ty tiếp theo vào.”

Lý Mộng Đình nói với cấp dưới.

Rất nhanh, một nam một nữ đi vào.

Trên mặt hai người mang theo sự kích động.

Nhưng vừa nhìn thấy Lý Mộng Đình thì sắc mặt của bọn họ đã thay đổi.

“Sao lại là cô?”

“Là các người!”
 
Chương 1509


CHƯƠNG 1509

Lý Mộng Đình cũng kinh ngạc thì thấy đôi nam nữ trẻ tuổi này.

Không hổ là oan nhà ngõ hẹp, người tới bàn bạc hợp tác lại là Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên từng gặp trước đó.

Khóe miệng của Lý Mộng Đình hơi nhếch lên, nở nụ cười trào phúng.

“Các người đại diện cho xưởng chế tạo Tiết Dung?”

“Là chúng tôi, làm sao?”

Thấy nụ cười lạnh trên mặt Lý Mộng Đình, Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên đều có vẻ mặt rất khó coi.

Lúc đó khi gặp mặt, Mạnh Khôi còn cho rằng Lý Mộng Đình cùng lắm là lãnh đạo bù nhìn cấp cao, không ngờ lại là người đại diện của tập đoàn Lệ Tinh.

Chẳng trách có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.

“Không sao cả, thông báo cho công ty tiếp theo chuẩn bị đi vào.”

Lý Mộng Đình cười như không cười nói.

Câu trước là nói cho Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên, câu sau là nói với cấp dưới.

Mạnh Khôi lập tức thay đổi sắc mặt: “Đợi đã, phương án của chúng tôi còn chưa nộp, sao lại tới công ty tiếp theo?”

Lý Mộng Đình uống một ngụm cà phê: “Phương án không cần nộp, bởi vì các người đã bị loại, tập đoàn Lệ Tinh của chúng tôi từ chối hợp tác với xí nghiệp có nhân phẩm không tốt.”

Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên đâu thể không nhìn ra Lý Mộng Đình đang lấy việc công báo thù riêng, ánh mắt lập tức trở nên u ám.

“Lý Mộng Đình, cô đừng hiếp người quá đáng, đừng tưởng cô đại diện cho tập đoàn Lệ Tinh thì có thể ức hiếp chúng tôi.”

“Tôi bắt nạt các người đấy thì sao nào?”

Lý Mộng Đình để ly chiếc ly xuống, bỗng hắt cà phê vào văn kiện ở trên tay Mạnh Khôi Tiết Cẩm Tiên.

Ngay lập tức văn kiện bị cà phê làm ướt, màu sắc cũng biến thành màu tối.

“Văn kiện của các người đã ướt rồi, không nhìn rõ chữ, cầm ra ngoài đi.”

Lý Mộng Đình xua tay đuổi giống như đuổi ruồi.

Gương mặt của Mạnh Khôi lập tức đỏ bừng: “Tiện nhân, cô tìm chết…”

Tiết Cẩm Tiên đã chuẩn bị ra tay rồi.

Tuy nhiên Lý Mộng Đình đã gọi bảo vệ tới.

Bụp!

Một nhóm bảo vệ xông vào, đuổi Mạnh Khôi Tiết Cẩm Tiên ra ngoài.

Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên gần như là bị ném ra khỏi tòa nhà Cực Phong.

Anh ta dùng tay lau vết máu ở khóe miệng, vết thương trên mặt vẫn đang nhâm nhẩm đau.

“Tiện nhân đáng chết!”

Tiết Cẩm Tiên cũng có ánh mắt vô cùng oán độc.

Mạnh Khôi cản Tiết Cẩm Tiên lại: “Cẩm Tiên, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”

“Cô ta là quản lý cấp cao của tập đoàn Lệ Tinh, cứng đối cứng, chúng ta không phải đối thủ.”
 
Chương 1510


CHƯƠNG 1510

“Vậy phải làm sao? Nuốt không cục tức này sao?”

Biểu cảm của Tiết Cẩm Tiên cực kỳ phẫn nộ.

“Không vội, dù sao cô ta sắp trở thành nô lệ của anh rồi…”

Trên mặt Mạnh Khôi nở nụ cười lạnh, đôi mắt lạnh lẽo, gọi vào một số điện thoại.

Rất nhanh đã truyền tới giọng nói phẫn nộ của Văn Đào: “Tôi không nói không có chuyện gì thì đừng liên quan tới tôi hay sao? Bị người khác phát hiện thì làm sao?”

Mạnh Khôi lập tức cười nịnh nọt: “Cậu Văn, chuyện này buộc phải nói với cậu.”

Anh ta nói thông tin Lý Mộng Đình là người đại diện đàm phán của tập đoàn Lệ Tinh cho Văn Đào.

Văn Đào nghe xong thì cũng kinh ngạc: “Cái gì? Chức vụ của cô ta cao vậy sao?”

Mạnh Khôi lại hỏi: “Cậu Văn, kế hoạch cậu nói trước đó còn thực hiện không?”

Văn Đào lập tức rơi vào trong trầm mặc.

Vốn anh ta tính kế Lý Mộng Đình chỉ là vì muốn k1ch thích ký ức của mẹ anh ta, để mẹ anh ta nói ra di sản của nhà họ Văn giấu ở đâu.

Nhưng bây giờ sau khi biết Lý Mộng Đình là người đại diện hợp tác của tập đoàn Lệ Tinh thì anh ta lại có hơi do dự.

Một khi sự việc bại lộ, cái chờ đợi anh ta là cái chết thật sự.

Bởi vì sau lưng Lý Mộng Đình là Vương Nhất mạnh mẽ hơn.

“Cậu Văn, tiện nhân đó thật sự quá ngông cuồng, vậy mà cầm cà phê hất vào phương án hợp tác của chúng tôi, buộc phải cho cô ta biết mặt!”

Lúc này Mạnh Khôi lại nói: “Buộc phải ra tay nhân khoảng thời gian này khi cô ta sống ở nhà dì hai, nếu không thì rất khó ra tay.”

Câu nói này đã nói động tới Văn Đào.

Anh ta lại căn nhắc một trận, khẽ nghiến răng, nói: “Được, ra tay trong hôm nay và ngày mai, đợi xong việc, tôi thông báo cho anh, anh tới là được.”

“Được!”

Mạnh Khôi li3m môi, ánh mắt cực kỳ nóng rực.

Văn Đào lại nhắc nhở: “Đừng quên mang máy quay, tôi muốn để tất cả mọi người biết được sự ti tiện của người phụ nữ đó!”



Giao báo cáo cho Vương Nhất thì Lý Mộng Đình tan làm, lái xe trở về nhà của Văn Bội Cầm.

Lúc này, Văn Bội Cầm cũng tan làm về tới nhà.

“Mẹ, con đã mua hoa quả.”

Lý Mộng Đình mỉm cười để hoa quả đã mua ở dưới sàn.

Văn Bội Cầm đang nấu cơm: “Con ngồi một lát, sắp có cơm rồi.”

Lý Mộng Đình phát hiện Văn Đào cũng tập tễnh giúp Văn Bội Cầm nấu cơm nên đứng dậy định giúp đỡ.
 
Chương 1511


CHƯƠNG 1511

Nhưng bị Văn Đào đuổi ra ngoài: “Cô là khách, đâu thể để khách nấu cơm được.”

Lý Mộng Đình cũng không miễn cưỡng, đợi ở bên ngoài.

Rất nhanh thì cơm đã xong, món ăn rất phong phú.

Lý Mộng Đình vào bàn ăn một miếng, gật đầu, nhìn sang Văn Đào: “Ngon, sau này anh dạy tôi đi.”

Sau khi phát hiện Văn Đào cải tà quy chính, Lý Mộng Đình cũng thấy anh ta không khó coi nữa.

Văn Đào mỉm cười: “Được, sau này dạy cô.”

Lý Mộng Đình lại nhìn sang Văn Bội Cầm: “Mẹ, mẹ không muốn tìm một người ở bên mẹ nữa sao?”

Văn Bội Cầm sững người, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Mẹ dù muốn tìm cũng không ai muốn.”

Thứ nhất là Văn Bội Cầm đã lớn tuổi, thứ hai là người chồng ban đầu của bà ta – Văn Nam Thành chết rồi, nói ra không dễ nghe, thứ ba còn có một đứa con trai là Văn Đào.

Ai sẽ muốn chứ?

Lý Mộng Đình suy nghĩ, đột nhiên nói: “Bây giờ ba con cũng độc thân, con cảm thấy hai người khá xứng đôi, nếu em thật sự trở thành mẹ con, con sẽ rất vui.”

Lý Mộng Đình mặt mày nghiêm túc.

Cô ta không nói đùa.

Mẹ của cô ta – Châu Mỹ Ngọc đã làm chuyện quá đáng như vậy, về sau chắc sẽ phải sống ở trong tù.

Trong khoảng thời gian này cô ta cũng từng tới thăm Châu Mỹ Ngọc mấy lần, nói nếu như biểu hiện tốt, có thể được giảm án, phóng thích trước hạn.

Tuy nhiên trong lòng Châu Mỹ Ngọc vẫn tràn ngập oán hận đối với Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.

Thậm chí cũng hận đứa con gái ruột như cô ta.

Khuyên mấy lần không có tác dụng, Lý Mộng Đình cũng đã từ bỏ.

Nhưng không có mẹ, trong lòng Lý Mộng Đình cũng trống trải.

Nếu Lý Thiên Dương và Văn Bội Cầm có thể ở bên nhau, vừa hay bù đắp chỗ thiếu hụt của Châu Mỹ Ngọc.

Văn Bội Cầm vẫn lắc đầu từ chối: “Không được.”

Lý Mộng Đình để bát đũa xuống: “Mẹ, ba con rất tốt, con cảm thấy có thể tìm cơ hội tiếp xúc thử, nếu hợp thì ghép thành gia đình.”

Trong mắt Lý Mộng Đình tràn ngập sự cầu xin.

Văn Bội Cầm không chống đỡ được, chỉ đành mỉm cười đồng ý: “Được, có cơ hội thì gặp.”

Lý Mộng Đình lại nhìn sang Văn Đào: “Mẹ anh và ba tôi gặp nhau, sau này ghép lại thành gia đình, tôi gọi anh là anh trai, anh không có ý kiến chứ?”

Văn Đào nhíu mày, vừa muốn từ chối, nhưng vừa nghĩ tới hiện nay phải thuận theo ý của cô ta nên cũng mỉm cười đồng ý.

“Tốt quá rồi!”

Lý Mộng Đình cảm động tới hai mắt hơi đỏ, phá lệ ăn hai bát cơm.

Sau khi ăn cơm xong thì Lý Mộng Đình nói tin này cho Vương Nhất.
 
Chương 1512


CHƯƠNG 1512

Vương Nhất cũng bày tỏ sự tán thành: “Được, nếu dì Văn có thể ghép thành gia đình với ba, đến lúc đó tổ chức một đám cưới lớn đầy phong quang.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Lý Mộng Đình cười rồi gật đầu.

Còn muốn nói gì thì bỗng nhiên cảm thấy đầu rất choáng, ngay cả điện thoại cũng rơi cộp xuống đất cũng không phát hiện.

Vương Nhất ở đầu dây bên kia cảm thấy không đúng, sắc mặt lập tức thay đổi, gọi mấy tiếng: “Mộng Đình? Mộng Đình?”

Văn Đào đi tới, cúp máy, sau đó ném điện thoại của Lý Mộng Đình vào trong nước.

“Anh…”

Tuy đầu óc vừa đau vừa choáng nhưng Lý Mộng Đình lúc này vẫn chưa ngất.

Nhìn thấy một màn này, cô ta muốn nói gì đó nhưng hai mắt tối đen, ngất đi.

Văn Đào lại liếc nhìn Văn Bội Cầm cũng ngất đi, anh ta bỏ thuốc mê liều nặng ở trong đồ ăn.

Sau khi chắc chắn hai người hoàn toàn ngất đi, anh ta gọi điện thoại cho Mạnh Khôi.

“Alo, có thể tới rồi.”

“Tôi cũng đã tới cửa rồi.”

Trong điện thoại truyền tới tiếng của Mạnh Khôi.

Nói xong thì cửa vang lên.

Văn Đào đi mở cửa, Mạnh Khôi và Tiết Cẩm Tiên đã đi tới.

Thấy Lý Mộng Đình ngất ở sô pha, hai người lập tức có vẻ mặt dữ tợn.

“F*ck, cô không phải rất kiêu ngạo sao? Kiêu ngạo nữa đi xem nào?”

“Tiện nhân, dám sỉ nhục chúng tôi, bây giờ rơi vào trong tay tôi, xem tôi xử lý cô như nào!”

Tiết Cẩm Tiên thậm chí tát mạnh một cái vào mặt Lý Mộng Đình.

Bốp một cái, trực tiếp tát chảy máu.

“Được rồi được rồi, mau chóng ra tay.”

Văn Đào chống gậy tới đi, kìm bọn bọn lại: “Lần này không tiện ở lâu, trước khi Lý Mộng Đình ngất đi là đang nói chuyện điện thoại với Vương Nhất, bây giờ anh ta có thể đã phát giác, mang bọn họ rời đi.”

Mạnh Khôi vác Văn Bội Cầm, Tiết Cẩm Tiên cũng cõng Lý Mộng Đình, cùng nhau lên xe của Mạnh Khôi.

“Công cụ mang đủ rồi chứ?”

Văn Đào lại hỏi.

Mạnh Khôi cười rồi khởi động xe: “Đương nhiên mang rồi, lát nữa chụp ảnh.”

Vương Nhất phát giác được điều không đúng, lập tức hành động, chạy tới nhà của Văn Bội Cầm.

Đồng thời gọi Lãnh Nhan tới.

Nửa tiếng sau, hai người trước sau đi tới nhà của Văn Bội Cầm.
 
Chương 1513


CHƯƠNG 1513

Bụp bụp bụp!

Vương Nhất dùng sức gõ cửa, nhưng trong nhà không có ai mở cửa.

Bụp!

Ngay sau đó, ông ta nhấc chân đáp mạnh.

Cửa lớn lập tức vỡ tan.

“Mộng Đình, dì Văn!”

Sau khi vào cửa, Vương Nhất gọi to, nhưng không nhận được bất cứ sự đáp lại nào.

“Thiếu chủ, nhìn bên này.”

Giọng nói của Lãnh Nhan truyền ra từ nhà vệ sinh.

Vương Nhất đi vào xem, chỉ thấy bồn cầu xả nước không ngừng có xoáy nước.

Hai chiếc điện thoại không ngừng xoay vòng ở bên trong.

Là điện thoại của Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm.

“Không tốt, xảy ra chuyện rồi!”

Sắc mặt của Vương Nhất lập tức trở nên vô cùng u ám, bên trong còn vụt qua tia sát ý lạnh lẽo.

Trước đó anh cảm thấy Văn Đào cải tài quy chính quá kỳ quặc, sớm đã có nghi ngờ với anh ta.

Không ngờ anh ta lại ra tay nhanh như vậy.

Reng reng reng!

Đột nhiên, điện thoại của Vương Nhất đổ chuông.

Là một số điện thoại lạ.

Anh còn tưởng là hung thủ bắt cóc Lý Mộng Đình và Văn Bội Cầm, lập tức nghe máy.

Tuy nhiên trong điện thoại lại truyền tới một giọng nói bình tĩnh đầy quen thuộc.

“Vương Nhất, tôi là Hồ Vĩnh Như.”

“Có chuyện gì sao?”

Giọng điệu của Vương Nhất có hơi lạnh nhạt.

Hồ Vĩnh Như cũng nghe ra Vương Nhất đang sắp nổi giận, cũng không có chọc giận Vương Nhất nữa, trực tiếp nói ra lời muốn nói.

“Liên quan tới chuyện đàn chị Khinh Hồng gặp phải, đã có tin tức.”

“Là ai?”

Ánh mắt của Vương Nhất chợt tối đi.

Hồ Vĩnh Như từ từ nói ra một cái tên quen thuộc.

“Văn Đào.”

Ầm!

Lời này vừa dứt, khí thế toàn thân của Vương Nhất không theo khống chế mà bùng phát, một cỗ sát khí dày đặc chấn động cả căn phòng

Dù là Lãnh Nhan cũng vô thức lùi lại một bước.

Hồ Vĩnh Như tiếp tục nói: “Tôi đã sử dụng một vài mối quan hệ ở phía trên và tài nguyên, tìm được file gốc quay từ máy quay, tôi bây giờ gửi vào điện thoại của anh.”
 
Chương 1514


CHƯƠNG 1514

Rất nhanh thì trong điện thoại của Vương Nhất nhận được một video.

Anh mở ra xem.

Trên ban công, một bóng dáng khập khiễn tiếp xúc với hai người đàn ông, cho hai người một cái túi đen.

Không cần hỏi, bên trong nhất định đựng đầy tiền mặt.

Hồ Vĩnh Như hờ hững nói: “Dựa theo phán đoán của tôi, mục đích của Văn Đào không phải trả thù đàn chị Khinh Hồng, mà là trả thù anh.”

“Người thân là điểm yếu của anh.”

Vương Nhất trầm mặc một lúc, sau đó lên tiếng: “Cảm ơn, tôi nợ cô một ân tình.”

Sau đó cúp máy.

Anh quay đầu nhìn sang Lãnh Nhan: “Thông báo cho Hồ Hoàng Việt, nhà họ Hạ, nhà họ Lục, sử dụng mọi tài nguyên và kênh thông tin trong tay, tìm kiếm tung tích của Văn Đào, tôi muốn định vị của bọn họ!”

“Rõ!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Tình hình cấp bách, Lãnh Nhan lập tức ra lệnh.

Sau đó, Vương Nhất lo lắng chờ đợi.

Anh không có nói tin này cho đám người Phương Huệ, tránh gây hoảng loạn.

Nhưng trôi qua rất lâu, vẫn không có bất cứ kết quả nào.

Lúc này, Lãnh Nhan đi tới: “Thiếu chủ, mười phút trước ở dãy núi Giang Nguyên nhận được tín hiệu của một chiếc xe hơi lái vào sâu trong dãy núi, nhưng rất nhanh thì biến mất, chắc là đám người Văn Đào.”

Vương Nhất lập tức phản ứng lại, đối phương nhất định thường xuyên đổi xe để tránh điều tra.

Anh trầm mặc một lúc, lại nói: “Không đúng, đây là giả.”

Reng reng reng!

Đột nhiên, điện thoại của Vương Nhất lại đổ chuông, lại là một dãy số điện thoại lạ.

Vương Nhất mặt mày u ám nghe máy: “Alo?”

“Vương Nhất sao?”

Trong điện thoại truyền tới tiếng cười ha hả của Văn Đào.

Vương Nhất trực tiếp nói: “Văn Đào, tôi biết mục đích cuối cùng của cậu là tôi, cho nên những người khác là vô tội, cậu thả Mộng Đình và dì Văn ra.”

Cho dù gặp phải tình huống như này, anh cũng không mất đi sự bình tĩnh.

Văn Đào lại mỉm cười: “Vương Nhất à, tôi mạo hiểm bị phát hiện để làm chuyện này, ngụy trang lâu như vậy, không phải là để đánh gục anh hay sao?”

“Nhìn thấy anh lo lắng, nhìn thấy anh đau khổ thì tôi rất thoải mái.”

“Đi tra định vị điện thoại.”

Vương Nhất nói với Lãnh Nhan.

Văn Đào tiếp tục cười nói: “Không cần tốn công phí sức, tôi dùng điện thoại công cộng, không truy vết được tôi đâu.”
 
Chương 1515


CHƯƠNG 1515

Vương Nhất trầm mặc một lát, hỏi: “Cậu muốn gì?”

Văn Đào nói: “Tôi nói rồi, tôi muốn anh đau khổ.”

“Nhà họ Văn vì anh mà vong, tôi muốn trả thù anh mà thôi.”

Vương Nhất vẫn dửng dưng: “Không chỉ vậy, cậu còn muốn di sản của nhà họ Văn, đúng không?”

“…”

Văn Đào trầm mặc một lúc, giọng điệu trở nên lạnh nhạt không ít: “Không sai, di sản của nhà họ Văn mới là cái tôi muốn.”

“Thả bọn họ ra, tôi nói cho cậu.”

Vương Nhất bình tĩnh nói.

Đầu bên kia trầm mặc một lúc, đột nhiên truyền tới giọng nói ú ám của Văn Đào.

“Vương Nhất, anh bớt lừa tôi, di sản của nhà họ Văn chỉ có mẹ tôi biết, chỉ là mẹ tôi quên mà thôi, tôi bắt Lý Mộng Đình chỉ để k1ch thích ký ức của mẹ tôi mà thôi.”

Văn Đào nói: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ k1ch thích anh, lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Tút tút tút…

Nói xong thì cúp máy.

Vương Nhất mặt mày u ám, nói với Lãnh Nhan: “Tiếp tục tìm kiếm, bọn họ rất có khả năng sẽ bị giết.”

Lãnh Nhan vội vàng xuống tầng.

Khoảng 30 phút sau, điện thoại của Vương Nhất lại đổ chuông.

Lần này là một dãy số điện thoại lạ.

Hơn nữa là video call.

Vương Nhất biết, vẫn là Văn Đào, anh nghe máy không chút do dự.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là nhà kho bỏ hoang u ám ẩm ướt.

Nơi này không có ánh nắng mặt trời, chỗ nào cũng u ám.

Gương mặt của Văn Đào hiện ra, anh ta mỉm cười với Vương Nhất: “Như thế nào, chỗ này của tôi không tệ nhỉ?”

Vương Nhất sa sầm mặt mày không nói chuyện.

Bởi vì anh nhìn thấy Văn Bội Cầm ở đằng sau.

Lúc này Văn Bội Cầm đã tỉnh, đang bị trói ngược ở trên ghế.

Miệng của bà ta dán băng dính, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.

Bà ta không ngờ con trai của bà ta vậy mà sẽ làm ra loại chuyện bắt cóc mẹ.

Đồng thời, Vương Nhất còn phát hiện bên cạnh Văn Đào còn có hai người đứng cạnh.

Trên mặt đều đội mũ trùm màu đen, nhưng từ vóc dáng, Vương Nhất vẫn nhìn ra là một nam một nữ.

“Văn Đào, cậu thật là bị điên rồi, vậy mà bắt cóc mẹ ruột của cậu.”

Trong mắt Vương Nhất dấy lên lửa giận.

Văn Đào ngồi nhãn rỗi ở trên chiếc ghế, cười ha hả nói: “Tuy bà ấy sinh ra tôi, nhưng tôi chưa từng cho rằng bà ấy là mẹ tôi.”
 
Chương 1516


CHƯƠNG 1516

“Bởi vì bà ấy, tôi trước kia mới phải chịu nhiều sỉ nhục như thế, bà ấy chỉ là một món đồ chơi của ba tôi, một nô lệ.”

“Một người phụ nữ có thân phận thấp hèn, chẳng qua có chút nhan sắc, làm sao xứng làm mẹ của tôi?”

Trên mặt Văn Đào tràn ngập sự khinh thường và khinh miệt, Văn Bội Cầm ở đằng sau nghe thấy những lời này, khóc sưng cả mặt.

Khựng lại một chút, Văn Đào lại cười: “Vương Nhất, anh không phải nói tôi bị điên sao? Vậy tôi làm chút chuyện điên hơn.”

Anh ta chĩa camera về phía chiếc giường bên cạnh.

Bên trên có một cô gái trẻ trung xõa tóc, áo sơ mi không chỉnh tề.

Chính là Lý Mộng Đình.

Tay chân của cô ta cũng cố định ở bốn góc, trên miệng cũng dán băng dính.

Lúc này, cô ta lờ đờ tỉnh lại, nhìn thấy hoàn cảnh của mình, lập tức ánh mắt trở nên cực kỳ sợ hãi.

“Ưm ưm ưm…”

Cô ta ra sức giãy dụa, nhưng căn bản không giãy thoát được khỏi xích sắt ở trên tay chân.

Văn Đào đã cười.

“Vương Nhất, lát nữa anh không được tắt video call, tôi muốn cho anh nhìn thấy cái gì mới là điên.”

Nói xong câu đó, Văn Đào lập tức đi về phía Lý Mộng Đình.

Đồng thời nhìn sang Tiết Khôi đang ở bên cạnh: “Bắt đầu đi.”

“Ha ha, được.”

Tiết Khôi xoa xoa hai tay, nhìn về phía Lý Mộng Đình với đôi mắt rực lửa.

Ngay cả Tiết Cẩm Tiên ở bên cạnh cũng lạnh lùng nhìn sang.

Tuy nhiên, cả hai người đều đang đeo mặt nạ đen trên đầu nên Vương Nhất tạm thời không nhận ra bọn họ là ai.

“Ưm ưm…”

Nhìn thấy Văn Đào và Tiết Khôi một trái một phải đi về phía mình, ánh mắt của Lý Mộng Đình trở nên cực kỳ hoảng sợ, trong miệng không ngừng phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Văn Bội Cầm ở bên cạnh càng giãy dụa kịch liệt hơn, dùng sức lắc đầu nguầy nguậy.

Bà ta muốn ngăn cản con trai mình làm ra những chuyện heo chó cũng không bằng đối với Lý Mộng Đình.

Nhìn thấy cảnh này, biểu cảm trên gương mặt của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, trong mắt lại lóe lên sát khí dày đặc.

“Văn Đào, anh muốn làm gì?”

Giọng nói của anh cực kỳ trầm thấp.

Văn Đào nhìn vào ống kính mỉm cười: “Hai nam một nữ, còn có thể làm gì nữa. Vương Nhất, anh không được phép cúp máy, nếu không tôi sẽ lập tức gi3t chết cô ta!”

Vương Nhất hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cơn lửa giận trong lòng, nói: “Mục tiêu của anh là tôi, anh cứ việc nhắm về phía tôi đi, đừng liên lụy người vô tội.”
 
Chương 1517


CHƯƠNG 1517

Vẻ mặt Văn Đào lập tức trở nên khinh thường: “Nhắm đến anh? Anh cho rằng tôi ngu đến vậy sao?”

“Hiện tại toàn bộ Thiên An đều là của anh, hơn một nửa giang sơn của ba gia tộc lớn ở Giang Thành cũng đều nghe lệnh anh. Nếu tôi nhắm đến anh thì chẳng phải tự tìm đường chết à?”

“Tôi chỉ có thể xuống tay với những người bên cạnh anh. Vốn dĩ người nằm ở đây phải là vợ anh, Lý Khinh Hồng, còn có con gái của anh nữa. Thật đáng tiếc đã bị anh cứu được. Không còn cách nào khác, tôi đành phải rút lui và xuống tay với Lý Mộng Đình thôi.”

Văn Đào nhìn Vương Nhất, trong mắt mang theo sự châm chọc: “Nhắc mới nhớ, chẳng phải trước đây cô ta luôn khinh thường anh sao? Thậm chí vì tiền mà không tiếc dâng hiến lần đầu tiên cho anh trai tốt của tôi, anh hoàn toàn có thể mặc kệ sống chết, thưởng thức trò hề của cô ta? Tại sao lại tức giận như vậy?”

Nghe Văn Đào nhắc đến những chuyện trước kia, vẻ mặt của Lý Mộng Đình vô cùng đau khổ, nước mắt chảy giàn dụa trên khuôn mặt như nước lũ vỡ đê.

Cô ta cũng nhìn về phía ống kính, lắc đầu nguầy nguậy, trong miệng liên tục phát ra những tiếng “ô ô”.

Ý bảo Vương Nhất không cần lo cho mình.

Nhìn miếng băng keo dán trên miệng Lý Mộng Đình, Văn Đào bật cười: “Ồ, đúng rồi, suýt chút nữa đã quên, lúc này làm sao có thể bịt miệng của cô ta được chứ? Phải để cô ta lên tiếng mới đúng.”

Nói xong, Văn Đào xé băng keo dán trên mặt Lý Mộng Đình xuống.

Lý Mộng Đình lập tức nhìn về phía ống kính: “Vương Nhất, đừng lo cho em, mau chóng tìm được bọn họ rồi băm thây thành ngàn mảnh đi!”

Bốp!

Kết quả vừa nói xong, Tiết Cẩm Tiên đã tát cô ta một cái thật mạnh.

“Con đàn bà khốn khiếp, câm miệng!”

Vương Nhất vừa nghe thấy giọng nói của Tiết Cẩm Tiên thì lập tức nhận ra hai người đeo mặt nạ kia là ai.

Sắc mặt anh trở nên vô cùng u ám: “Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên, các người không sợ liên lụy đến nhà họ Tiết sao?”

Thấy Vương Nhất nhận ra mình, sắc mặt của Tiết Cẩm Tiên và Tiết Khôi cũng hơi thay đổi, dứt khoát tháo khăn trùm đầu xuống.

Bọn họ hung dữ nói: “Nhà họ Tiết của tôi hiện tại đang được thế lực của nhà họ Văn âm thầm che chở, anh còn muốn uy hiếp chúng tôi sao?”

Sắc mặt Vương Nhất âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.

Mặc dù nhà họ Văn đã diệt vong nhưng cũng chỉ có hai người Văn Cung Hiển và Văn Thái đã chết, những người khác vẫn đang sống rất tốt.

Ngay cả lực lượng bảo vệ của nhà họ Văn vẫn đang tồn tại.

Có thể thấy nhà họ Tiết đã sớm cấu kết với tàn dư của nhà họ Văn, vẫn luôn chờ đợi cơ hội để trả thù.

Lúc trước, Vương Nhất không đuổi cùng giết tận nhà họ Văn vì chừa lại thể diện cho Văn Bội Cầm, cho nên anh đã thả cho họ một con đường sống.

Hiện tại xem ra lại là một tai họa.

“Thông báo cho nhà họ Hạ dẫn người đến tiêu diệt nhà họ Tiết và tàn dư của nhà họ Văn, tuyệt đối không để sót bất cứ ai!”

Giọng nói của Vương Nhất vô cùng lạnh lùng, tựa như đã mất sạch nhân tính.

“Vâng!”
 
Chương 1518


CHƯƠNG 1518

Lãnh Nhan nhận lệnh, sau đó lập tức gọi điện cho Hạ Lãm.

Ở bên kia, Văn Đào, Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên đều ngẩn người, nhất thời có chút hoảng loạn.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại bật cười thật lớn.

“Vương Nhất, anh không cần phô trương thanh thế đâu!”

Văn Đào nhìn Vương Nhất cười nói: “Nếu tôi đã hạ quyết tâm chuyện này thì tôi nhất định sẽ xử lý tốt hậu sự.”

“Những người còn lại của nhà họ Văn đều đã trốn hết rồi, người nhà họ Tiết cũng vậy. Chờ cho đến khi mọi chuyện êm xui mới trở lại, anh dựa vào cái gì để tiêu diệt chúng tôi?”

“Người đáng chết nhất chính là anh!”

Văn Đào ngông cuồng bật cười.

Lúc này, Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên cũng bước đến cạnh Lý Mộng Đình, không ngừng tát mạnh vào mặt cô ta.

“Con đàn bà đê tiện, vốn dĩ nhìn thấy cô đẹp nên muốn chơi đùa với cô một lát, không ngờ cô lại cao ngạo đến vậy.”

“Chờ lát nữa sẽ cho cô biết sự lợi hại của chúng tôi!”

Lý Mộng Đình bị đánh nên liên tục thét chói tai.

“Được rồi, đã nói nhiều như vậy, màn kịch chính cũng nên bắt đầu rồi. Nhớ lời tôi nói, tuyệt đối đừng ngắt video, nếu không cô ta sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này.”

Văn Đào bật cười, bắt đầu cố định camera, nhắm thẳng vào Lý Mộng Đình.

Đột nhiên, anh ta nhìn về phía Văn Bội Cầm đang tràn ngập đau đớn.

Văn Đào lại bước đến, nghiêm túc nói: “Chỉ cần bà nói cho tôi biết gia sản của nhà họ Văn ở đâu thì tôi sẽ bỏ qua cho người đàn bà này.”

Văn Bội Cầm không nói nên lời, chỉ có thể âm thầm rơi lệ.

Văn Đào đợi một lúc lâu, khi thấy Văn Bội Cầm vẫn không nghĩ ra thì lập tức nhìn về phía Tiết Khôi.

“Bắt đầu đi.”

“Dừng tay!”

Đồng tử của Vương Nhất co rụt lại, vội vàng hét bảo dừng lại.

Nhưng mà mọi chuyện vẫn quá muộn màng.

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Lý Mộng Đình phát ra từ trong điện thoại di động.

Khóe mắt Vương Nhất muốn nứt ra, hai mắt trở nên đỏ tươi.

Không biết đã qua bao lâu, Văn Đào và Tiết Khôi lại bước đến trước ống kính.

Lý Mộng Đình với mái tóc rối bù nằm ở một bên, dường như đã ngất xỉu.

Khắp người đều phủ đầy vết thương, toàn thân giống như bị co rút, không ngừng run rẩy.

Văn Đào bật cười thành tiếng: “Đây chỉ là vòng đầu tiên thôi. Nếu như mẹ tôi vẫn không nhớ được gia sản của nhà họ Văn ở đâu thì có lẽ cô ta sẽ chết ngay tại đây.”

Vương Nhất trầm giọng nói: “Văn Đào, xem như tôi cầu xin anh, hãy buông tha cho cô ấy đi, cô ấy vô tội mà.”
 
Chương 1519


CHƯƠNG 1519

Văn Đào tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Anh vừa nói cái gì? Lặp lại một lần nữa.”

Vương Nhất không chút do dự lặp lại: “Tôi cầu xin anh.”

“Ha ha ha…”

Văn Đào điên cuồng cười không ngừng: “Vương Nhất à Vương Nhất, anh cũng có ngày phải hạ mình nhỏ giọng cầu xin tôi.”

“Nếu anh đã cầu xin tôi như vậy thì làm sao tôi có thể dễ dàng thỏa mãn anh được. Tôi muốn anh tận mắt nhìn thấy em gái của mình chết trước mặt anh.”

“Lấy dây nịt da đến đây!”

Trong mắt Văn Đào thoáng lóe lên một tia hung dữ.

Tiết Khôi cầm một sợi dây nịt da đến, Tiết Cẩm Tiên lại xách theo một xô nước lạnh và tạt lên người Lý Mộng Đình.

Rào!

Một xô nước lạnh được dội xuống, trong nháy mắt Lý Mộng Đình lại tỉnh dậy, nằm co quắp trên mặt đất, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh.

“Dừng tay!”

Vương Nhất cũng không thể chịu nổi nữa, anh rống lên một cách điên cuồng.

Rầm!

Đúng lúc này, Lãnh Nhan vội vội vàng vàng chạy vào: “Đã tìm được nhà họ Tiết và tàn dư của nhà họ Văn!”

“Giết sạch toàn bộ!”

Vương Nhất khàn giọng nói.

Vương Nhất theo bản năng nói xong, lập tức sửa lại lời nói: “Giết sạch toàn bộ tàn dư của nhà họ Văn, nhà họ Tiết thì giữ lại mạng của vài người!”

Lãnh Nhan chuyển lời tới Hạ Lãm.

Ở bên kia điện thoại, ba người Văn Đào, Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên nghe vậy thì cực kỳ kinh hoảng.

Văn Đào cảm thấy bất an, vội vàng gọi điện thoại cho những người còn lại của nhà họ Văn, kết quả mọi người vẫn đang yên ổn.

Trong mắt Văn Đào chợt lóe lên một tia hung ác, vẻ mặt càng thêm dữ tợn.

“Vương Nhất, đến lúc này rồi mà anh còn dám lừa gạt tôi, người của nhà họ Văn đều đang sống tốt!”

Mạnh Khôi cũng gọi điện thoại đi, giọng nói của Tiết Nguyên nhanh chóng vang lên.

Tiết Khôi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con mẹ nó, tiếp tục đi.”

Anh ta quyết định trút hết mọi giận dữ trong lòng lên người Lý Mộng Đình.

Lúc này, Tiết Cẩm Tiên cũng bước tới, ánh mắt háo hức nói: “Anh, anh cũng đã đánh nhiều như vậy rồi, để em cũng thử xem.”

“Được.”

Tiết Cẩm Tiên cầm dây nịt da lên, đi về phía Lý Mộng Đình với nụ cười giễu cợt trên môi.
 
Chương 1520


CHƯƠNG 1520

Lý Mộng Đình sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, cuối cùng thu mình vào một góc tường, vẻ mặt cực kỳ kinh hãi.

“Chờ đã!”

Văn Đào đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó cũng bước đến trước mặt Lý Mộng Đình, để cô ta nhìn thấy mặt của Vương Nhất trong video.

“Mộng Đình, vừa rồi cô nói Vương Nhất không cần lo cho cô, có phải thật không?”

“Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc có muốn anh ta quan tâm cô không?”

Nhìn Vương Nhất đang ở gần trong gang tấc trên màn hình, ánh mắt của Lý Mộng Đình lập tức trở nên đờ đẫn.

Sau một hồi im lặng, cô ta vẫn không nhịn được mà rơi lệ.

“Xin lỗi, Vương Nhất, em không chịu nổi nữa, anh mau tới cứu em!”

“Ha ha ha…”

Câu nói của Lý Mộng Đình khiến Văn Đào bật cười thành tiếng.

“Thấy chưa? Khi đối mặt với sợ hãi, không người nào có thể chịu đựng một mình cả. Trước đây, khi tôi một mình đối mặt với sợ hãi, có ai đã từng giúp tôi chứ?”

Biểu tình của Văn Đào đột nhiên trở nên dữ tợn, anh ta nhìn về phía Vương Nhất, nhìn về phía Lý Mộng Đình, thậm chí nhìn cả Văn Bội Cầm.

Gương mặt của Vương Nhất vẫn không chút thay đổi, nói: “Người đánh gãy chân của anh là anh trai ngoài giá thú tên Văn Thái kia, không phải chúng tôi.”

“Tôi biết là do Văn Thái!”

Văn Đào gầm lên: “Nhưng hiện tại anh ta đã chết, tôi cũng muốn người khác thử nếm trải qua cảm giác như vậy.”

Vẻ mặt Vương Nhất lạnh lùng: “Xem ra anh đã hết cứu chữa được rồi.”

Văn Đào không quan tâm, anh ta vẫn nhìn Văn Bội Cầm ở bên cạnh: “Mẹ yêu quý của tôi, mẹ đã nhớ ra chưa? Gia sản của nhà họ Văn đến tột cùng đang ở đâu?”

Lúc này, biểu tình trên khuôn mặt của Văn Bội Cầm đã trở nên đờ đẫn, nước mắt khô cạn, trong mắt căn bản không còn tiêu cự.

Văn Đào cười nói: “Nếu đã như vậy thì cứ tiếp tục đi.”

Văn Đào tránh sang một bên, trên mặt Tiết Cẩm Tiên nở một nụ cười dữ tợn, chuẩn bị quất dây nịt da xuống.

Nhưng ngay sau đó, Vương Nhất lại đột nhiên lên tiếng: “Sao bây giờ các người không thử gọi điện thoại qua xem người nhà của các người còn ở đó hay không?”

“Hả?”

Lúc này, Văn Đào mới kinh ngạc phát hiện ra Vương Nhất đã không còn ở trong khách sạn mà đang ở trong xe, dường như đang muốn đi đâu đó.

Sắc mặt Văn Đào đột nhiên cứng đờ, vội vàng gọi điện thoại.

Nhưng lần này chỉ nghe thấy tiếng bíp bíp của chế độ chờ.

Văn Đào cúp máy, tiếp tục gọi lại.

Vẫn không có người nào nhấc máy.
 
Chương 1521


CHƯƠNG 1521

Bùm!

Nhất thời, đầu óc Văn Đào như muốn nổ tung, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Anh ta trừng mắt nhìn Vương Nhất: “Anh đã làm gì người nhà họ Văn của tôi?”

Trên mặt Vương Nhất mỉm cười lạnh lùng: “Anh đoán xem?”

Trong lòng Tiết Khôi cảm thấy hốt hoảng, cũng bắt đầu gọi điện thoại đi.

Vậy mà lại có người bắt máy, nhưng những gì truyền đến tai anh ta chỉ là một tràng tiếng kêu la thảm thiết và những tiếng súng trầm thấp.

Đùng đùng!

Thình thịch thình thịch!

Cũng có một vài tiếng kêu thảm thiết rồi đột nhiên im bặt.

“Ông nội, ba, mẹ, mọi người bị sao vậy?”

Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên tái mặt vì hoảng sợ, vội vàng hét lên.

Nhưng không có người nào đáp lại họ.

“Vương Nhất…”

Vào giờ khắc này, Văn Đào, Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên đều nhìn Vương Nhất với vẻ mặt đầy căm hận.

Vương Nhất cũng không đáp lại bọn họ mà chỉ nhìn về phía trước.

Rầm!

Bọn họ nghe được tiếng đóng cửa xe.

Ngay sau đó, giọng nói cung kính của Hạ Lãm vang lên.

“Ngài Vương, dựa theo sự phân phó của ngài, tất cả tàn dư của nhà họ Văn đều đã chết hết.”

“Mọi người trong nhà họ Tiết đã bị chế phục, nhưng chúng tôi chưa xuống tay.”

Vương Nhất gật đầu: “Được.”

Nghe cuộc đối thoại lần này, cho dù là Văn Đào hay Tiết Khôi, Tiết Cẩm Tiên đều ngẩn cả người.

Sau đó, Vương Nhất liếc nhìn ống kính: “Tôi đã nói nếu các người dám bắt dì Văn và Mộng Đình thì tôi nhất định sẽ bắt cả nhà các người phải chôn cùng.”

Nói xong, anh xoay ống kính lại, phơi bày hiện trường trước mặt cho Văn Đào thấy.

Chỉ nhìn thoáng qua, đôi mắt Văn Đào lập tức đỏ lên.

“Vương Nhất!”

Ngay sau đó, anh ta phát ra tiếng gầm thét giận dữ.

Vương Nhất cười nhạt, tiếp tục chuyển ống kính quay về phía người của nhà họ Tiết.

“Ba!”

“Ba!”

Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên đồng thời hét lớn.

Trong máy quay, Tiết Nguyên và Tiết Lan đang quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tràn ngập sự kinh hoảng.

“Con trai, con đang ở đâu, mau tới cứu ba!”

“Nếu con không đến thì chúng ta sẽ chết đó.”
 
Chương 1522


CHƯƠNG 1522

Tiết Nguyên và Tiết Lan liên tục cầu xin.

Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên nhất thời hoảng sợ, nhìn về phía Vương Nhất đầy hung dữ: “Mau thả ba mẹ của tôi ra!”

Vương Nhất thản nhiên nói: “Bây giờ đã biết sai rồi sao? Đã quá muộn.”

Sắc mặt của Tiết Khôi và Tiết Cẩm Tiên đột nhiên xám xịt như tro tàn.

Vương Nhất lại nói: “Đương nhiên, chỉ cần các người nói rõ vị trí hiện tại thì tôi có thể cân nhắc thả bọn họ đi.”

“Tôi nói, tôi nói! Đừng làm tổn thương ba mẹ tôi!”

Tiết Cẩm Tiên là người đầu tiên biết sợ hãi, vội vàng cầu xin tha thứ.

Ầm!

Vừa dứt lời, Tiết Cẩm Tiên đã bị Văn Đào dùng gậy đánh ngã xuống đất.

“Mày dám nói?”

Anh ta nhìn Tiết Cẩm Tiên với vẻ mặt dữ tợn.

“Cậu Văn, chúng ta cũng chỉ là một gia tộc nhỏ, không thể không có ba mẹ!”

Tiết Cẩm Tiên bật khóc thành tiếng.

Tiết Khôi cũng hơi do dự: “Đúng vậy, cậu Văn.”

“Được rồi, vậy các người nói đi.”

Văn Đào lại ngồi xuống chiếc ghế mây một lần nữa.

“Cảm ơn cậu Văn!”

Khuôn mặt Tiết Cẩm Tiên tràn đầy sự cảm kích, sau đó nói: ‘Ở núi Giang Nguyên…”

Đoàng!

Còn chưa nói hết câu thì Tiết Cẩm Tiên đã không còn nói được nữa.

Bên trong nhà kho trống rỗng đột nhiên vang lên một tiếng súng đinh tai nhức óc.

Hai mắt Tiết Cẩm Tiên trở nên đờ đẫn, mềm nhũn ngã xuống.

“A!”

Nhìn thấy Tiết Cẩm Tiên chết thảm, sắc mặt Lý Mộng Đình và Tiết Khôi càng thêm tái nhợt vì sợ hãi.

Vương Nhất cũng không ngờ Văn Đào thật sự sẽ nổ súng bắn chết Tiết Cẩm Tiên, anh cũng hơi sửng sốt.

Văn Bội Cầm càng trợn to hai mắt, nhìn cảnh tượng này mà không thể tin được.

“Còn muốn nói nữa không?”

Văn Đào liếc nhìn Lý Mộng Đình và Tiết Khôi một cách vô cảm.

Tiết Khôi lập tức im bặt không dám nói.

Cảnh tượng nổ súng thật sự đã k1ch thích Văn Bội Cầm.

Đồng tử của bà ta đột ngột co lại.

Rồi sau đó, trong miệng bà ta vùng vẫy kịch liệt tiếng r3n rỉ “ư ư” phát ra không ngừng từ miệng bà ta.
 
Chương 1523


CHƯƠNG 1523

Văn Đào dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ta xé miếng băng dán trên miệng bà ta: “Mẹ nhớ ra rồi sao?”

“Mẹ nhớ ra rồi!”

Văn Bội Cầm vội vàng nói: “Gia sản của nhà họ Văn ở trên núi Giang Nguyên!”

Câu nói của Văn Bội Cầm khiếnVăn Đào lập tức ngẩn người.

Núi Giang Nguyên.

Chẳng phải đang ở gần đây sao?

Ánh mắt của Vương Nhất cũng nghiêm lại.

Tài sản của nhà họ Văn là thứ mà Văn Đào, Tiết Khôi cùng với toàn bộ nhà họ Tiết đang âm mưu muốn chiếm được.

Nhưng anh ta có thể chắc chắn rằng bất cứ tài sản nào của nhà họ Văn cũng đều đã bị Văn Bội Cầm quyên cho cơ quan từ thiện.

Cho nên, tài sản này không phải là tiền…

Chỉ là ngay cả Văn Đào hay nhà họ Tiết dường như cũng đều không biết bí mật này.

Văn Đào kịp thời phản ứng lại, đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Bà đừng hòng gạt tôi!”

Văn Bội Cầm nôn nóng: “Mẹ không gạt con. Văn Đào, như vậy không phải chuyện tốt gì cả, con mau chóng thu tay lại và đi tự thú đi.”

“Tự thú cái rắm!”

Văn Đào dán lại băng keo lên miệng Văn Bội Cầm.

Đồng thời liếc nhìn Vương Nhất: “Anh cũng may mắn lắm, kịch hay sẽ hạ màn tại đây, nếu có năng lực thì cứ đến bắt tôi đi.”

Nói xong, anh ta lập tức cúp điện thoại.

“Núi Giang Nguyên…”

Vương Nhất suy tư một lúc lâu.

Địa chỉ mà Tiết Cẩm Tiên nói ra mặc dù có chút mơ hồ.

Nhưng từ đoạn video vừa rồi, Vương Nhất đã biết được bọn họ đang ở trong một nhà kho chứa khí thải.

Rất dễ tìm thấy nhà kho khí thải ở gần núi Giang Nguyên.

Anh lập tức nói với Lãnh Nhan: “Đừng để ý đến nhà họ Tiết nữa, cứ để bọn họ lưu lạc đầu đường đi, không cần phải đuổi cùng giết tận, chúng ta đi tới núi Giang Nguyên.”

Ở bên kia.

Văn Đào chống gậy đứng dậy, dặn dò Tiết Khôi: “Giấu hai người bọn họ vào trong xe, sau đó anh đi cùng tôi đến núi Giang Nguyên tìm gia sản.”

Tiết Khôi còn đang suy nghĩ về người nhà mình: “Cậu Văn, ba mẹ tôi vẫn đang gặp nguy hiểm.”

Văn Đào vỗ vỗ một cái: “Đã là lúc nào rồi mà anh còn lo lắng chuyện không đâu. Nơi này không tiện ở lâu, rời khỏi đây cùng tôi.”

Thấy Tiết Khôi không chịu nhúc nhích, trong mắt Văn Đào thoáng lóe lên một tia sắc bén, nhưng anh ta vẫn nói: “Khôi, anh nghĩ xem, nếu như anh lấy được gia sản của nhà họ Văn thì anh muốn thế nào mà chẳng được? Còn cần gì dựa vào ba mẹ mình nữa?”

Tiết Khôi hơi bị thuyết phục.
 
Chương 1524


CHƯƠNG 1524

Văn Đào nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Hơn nữa bây giờ anh muốn rút lui cũng đã quá muộn rồi. Anh và tôi chính là đồng phạm, một khi mọi chuyện bại lộ thì anh cũng chỉ có thể ngồi chờ vào tù thôi.”

“Bây giờ chỉ còn cách gia sản của nhà họ Văn một bước nữa. Rút lui hay tiến lên tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh.”

Tiết Khôi nghe vậy thì trên mặt cũng lộ vẻ khó xử: “Được rồi, tôi sẽ làm!”

Nói xong, anh ta dặt Lý Mộng Đình vào hàng ghế sau của xe, vì cần phải hỏi Văn Bội Cầm địa chỉ cụ thể ở núi Giang Nguyên nên họ sắp xếp bà ta ngồi ở ghế phó lái.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Văn Đào thoáng hiện lên một tia sắc lạnh.

“Ngu xuẩn.”

“Tôi mới là người thừa kế chính thống của gia sản nhà họ Văn, tôi còn cần phải chia cho anh sao?”

Văn Đào âm thầm lấy một khẩu súng lục ra và nạp đạn vào nó.

Mười phút sau khi họ rời đi, Vương Nhất và Lãnh Nhan cũng chạy đến kho hàng bỏ hoang.

Nhìn thấy bên trong không một bóng người, Vương Nhất thở dài nói: “Vẫn đến trễ một bước.”

“Đi núi Giang Nguyên.”

Vương Nhất lại nói với Lãnh Nhan.

Hai người lái xe lên đường núi.

Vì không muốn bứt dây động rừng, Vương Nhất và Lãnh Nhan lái xe đến giữa sườn núi rồi chọn cách đi bộ lên trên.



Cùng lúc đó, Văn Đào, Tiết Khôi và Văn Bội Cầm cũng đã đến đỉnh núi Giang Nguyên.

Văn Đào chống gậy nên đi lại khó khăn trên con đường núi gập ghềnh hiểm trở.

Hai tay Văn Bội Cầm cũng bị trói, tốc độ của ba người rất chậm.

Vương Nhất và Lãnh Nhan dễ dàng theo dõi.

Tuy nhiên bọn họ cũng không lộ diện.

Họ cũng muốn biết cái gọi là gia sản của nhà họ Văn là gì.

“Vị trí chính xác ở đâu?”

Văn Đào hung dữ nhìn Văn Bội Cầm hỏi.

Văn Bội Cầm dường như không thể nhớ rõ nên vẫn luôn cau mày.

Văn Đào cảm thấy hơi mơ hồ, càng ngày càng hoảng loạn: “Nói chuyện đi, không lẽ bà đang đùa với tôi sao?”

Văn Bội Cầm lắc đầu: “Chính là ở chỗ này, ở gần đây thôi.”

Văn Đào nửa tin nửa ngờ nhìn Văn Bội Cầm, nhưng chuyện đã tới nước này, anh ta chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.

Anh ta liếc nhìn Tiết Khôi, Tiết Khôi đành phải cầm xẻng lên và bắt đầu xúc đất.

Văn Đào đứng một bên quan sát, đồng thời nói với Văn Bội Cầm: “Nếu như không có ở đây thì tôi sẽ chôn sống bà đấy!”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom