Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2183


Chương 2183

Thư ký Lưu nghe tiếng nói của Tổng giám đốc nhà mình thì bị dọa run lên. Dáng vẻ lúc này của Tổng giám đốc thật đáng sợ, anh ta sắp không giữ được tay lái nữa rồi.

Ngay cả cơ thể của Cố Ngũ cũng phải run lên, đại ca đang tức điên rồi?

“Thật sự có thể sẽ như vậy.” Bên kia điện thoại, Tô Khiết suy nghĩ, sau đó rất nghiêm túc trả lời. Minh Hạo là con trai ruột của cô, địa vị của nó ở trong lòng cô không ai có thể thay thế được.

Nếu như Nguyễn Hạo thần thật sự làm ra chuyện gì không thể tha thứ với con trai của cô, cô thật sự có thể trở mặt với anh.

Đương nhiên, lời này hơn một nửa là Tô Khiết đang nói đùa. Lúc này cách điện thoại, cô cũng có thể cảm giác rõ ràng Nguyễn Hạo thần đang tức muốn hộc máu.

Nói thật, cô quen biết Nguyễn Hạo thần lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh tức đến thế. Cô thấy cho dù là lần đầu tiên cô gặp Nguyễn Hạo thần ở khách sạn đã cưỡng ép anh, Nguyễn Hạo thần cũng không tức đến nổ phổi thế này.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo có thể chọc Nguyễn Hạo thần tức thế này, đúng là rất lợi hại.

Chỉ là từ trước đến nay Nguyễn Hạo thần luôn bình tĩnh trầm ồn, khôn khéo hơn cả hồ ly, chẳng lẽ anh không ý thức được chuyện này có gì đó không thích hợp sao?

Bây giờ cô đã quyết định ở bên anh, nếu đã vậy cô nhất định sẽ thật lòng thật dạ với anh, tuyệt đối không còn bất cứ suy nghĩ gì với người đàn ông nào khác.

Nhưng anh cứ gặp Đường Minh Hạo là giống như phát điên, chưa kịp suy nghĩ kỹ càng cẩn thận đã gọi điện thoại mách tội với cô.

Thật ra lúc này anh không chỉ mách tội, mà còn đang nghi ngờ cô, nghi ngờ tình cảm của cô đối với anh, nghi ngờ sự trung thành của cô.

Nói cách khác, anh vẫn không tin tưởng cô!

Về điểm này, Tô Khiết cảm thấy cần phải để anh biết rõ ràng, không thể để anh cứ giữ lòng hoài nghi như vậy.

Cho nên, lúc này Tô Khiết không giải thích nhiều, cô muốn để anh tự biết rõ, cũng để anh tự mình hiểu tận gốc vấn đề.

Đương nhiên Tô Khiết không giải thích cũng bởi vì Đường Minh Hạo.

Tối hôm nay Đường Minh Hạo tới Hồng Nguyệt Lâu rồi để Nguyễn Hạo thần thanh toán tiền, nhưng cuối cùng lại không gặp mặt anh. Thằng bé chưa muốn nhận ba, bây giờ cô cũng không dám lén quyết định thay Đường Minh Hạo.

Cho nên, chuyện khác phải đợi Đường Minh Hạo trở về hỏi rõ ràng rồi tính sau.

Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc buổi tối hôm nay ở Hồng Nguyệt Lâu cụ thể đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ba Nguyễn nghe Tô Khiết nói vậy thì sửng sốt, đôi mắt vô thức trợn lên, siết chặt bàn tay cầm di động, nhất thời hơi thở cũng dần trở nên hơi nặng nề.

Cậu ba Nguyễn hít vào thở ra, lại hít vào thở ra, cố gắng để mình bình tĩnh lại. Anh âm thần cắn chặt răng, chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa: “Ý của em là, em thật sự có thể trở mặt với anh vì nó?”

Giờ phút này, giọng nói của cậu ba Nguyễn hơi run run, khi nói những lời này, đôi mắt anh tràn ngập lửa giận đang cháy ngùn ngụt.

Lúc này, thư ký Lưu lái xe ở phía trước bị doạ sợ đến không dám nhúc nhích, đến thở mạnh cũng không dám, chuyện này là thế nào?

Anh ta cảm thấy Tổng giám đốc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn thịt người.

Cố Ngũ lại hơi nhúc nhích, anh ta lùi lại cạnh cửa xe, cả người như nép vào cửa xe. Bây giờ anh ta thật sự muốn nhảy khỏi xe, anh ta tình nguyện nhảy xe cũng không muốn ngồi cùng đại ca.
 
Chương 2184


Chương 2184

Bây giờ đại ca thật sự quá đáng sợ, quá khủng bố!!

“Nguyễn Hạo thần, anh có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút hay không?” Tô Khiết thầm thở dài một hơi, thấy hơi bất đắc dĩ. Ngày thường rõ ràng bình tĩnh như vậy, khôn khéo là thế, vì sao mỗi lần gặp phải chuyện này lại hoàn toàn thay đổi như trở thành người khác.

Anh cứ thích vô duyên vô cớ ghen tuông, bình thường ghen thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ còn ghen cả với con ruột của mình?

Liệu anh còn có thể ấu trĩ hơn nữa được không?!

Giờ này trong đầu anh ngoài ghen tuông thì không còn gì khác sao?

“Bình tĩnh? Bây giờ em bảo anh bình tĩnh?” Cậu ba Nguyễn bỗng bật cười, đương nhiên là tức đến bật cười. Cô một lòng bảo vệ Đường Minh Hạo, cô còn bảo anh bình tĩnh?!

Dưới tình cảnh này, anh phải bình tĩnh thế nào đây?

Lúc này anh mà còn có thể bình tĩnh, vậy thì anh không phải một người đàn ông bình thường nữa.

“Sao em cứ bảo vệ thằng trai bao kia như vậy? Thằng nhóc kia làm ra chuyện như vậy, em lại thấy nó không làm sai sao? Em thấy nó đúng hả?” Từ trước đến nay, cậu ba Nguyễn luôn vô cùng vô cùng bình tĩnh, nhưng khi đàn ông ghen thì sẽ không còn chút lý trí. Lúc này, cậu ba Nguyễn tức đến sắp nổ phổi, có vài lời nếu không nói ra, anh chắc chắn sẽ bị nghẹn chết, anh cảm thấy mình có thể sẽ tức điên!

Tô Khiết: “…”

Nguyễn Hạo thần vừa nói gì?

Trai bao? Anh nói con trai mình là trai bao?!

Nguyễn Hạo thần mới nói gì?

Trai bao? Anh nói con trai anh là trai bao?

Nguyễn Hạo thần con trai cô là trai bao!

Nguyễn Hạo thần, anh dám nói lại lần nữa không?

Tô Khiết hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng của mình, nhắc nhở mình phải bình tĩnh, giờ Nguyễn Hạo thần chẳng khác gì đứa bé ba tuổi, nên cô có nổi giận với anh cũng vô ích.

Đầu bên kia cậu ba Nguyễn không nghe thấy câu trả lời của cô, thì tâm trạng càng không vui, cô không nói gì có nghĩa là bị anh nói trúng tim đen rồi.

“Em thích tên trai bao đó?” Giờ rõ ràng cậu ba Nguyễn đang rất tức giận, người đã mất hết lý trí, nên lại thốt ra một câu như thế.

Thư ký Lưu nghe tổng giám đốc nhà mình nói thế, thì mắt hơi lóe lên, sao tổng giám đốc lại hỏi mợ chủ như thế, anh ấy hỏi vậy chẳng khác nào đang nghi ngờ, không tin tưởng mợ chủ.

Chắc chắn mợ chủ sẽ nổi giận!

Mợ chủ là người kiêu ngạo, lại là độc lập như thế, chắc chắn không muốn mình bị người khác nghi ngờ, nhất là người mà mình tin tưởng.

Giờ mợ chủ đã chấp nhận tổng giám đốc, nên chắc chắn sẽ tin tưởng anh ấy, thế mà anh ấy lại nghi ngờ mợ chủ, e rằng chuyện này sẽ khiến cô ấy đau lòng.

Thư ký Lưu cảm thấy tổng giám đốc thật sự quá kích động rồi, anh ấy không nên nói những lời này mới phải.

Hơn nữa tổng giám đốc nói người ta là trai bao gì đó, anh ấy chưa từng gặp mặt Đường Minh Hạo, sao lại người ta là trai bao thế?
 
Chương 2185


Chương 2185

Anh cảm thấy tổng giám đốc nên gặp mặt Đường Minh Hạo trước, rồi hẵng quyết định!

Đầu bên kia, Tô Khiết nghe Nguyễn Hạo thần nói thế thì bật cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, từ tốn nói từng câu từng chữ: “Trước giờ em luôn thích trai bao nhất, chẳng lẽ anh không biết à?”

Lúc nãy Nguyễn Hạo thần nói con trai cô là trai bao, giờ còn nghi ngờ cô nữa? Cô thật sự không còn gì để nói nữa rồi.

Nguyễn Hạo thần: “…”

Cô đang thẳng thắn thừa nhận ư?

Giờ cậu ba Nguyễn không biết diễn tả tâm trạng của mình thế nào, anh lớn thế này rồi, nhưng chưa từng buồn bực như lúc này.

Anh cảm thấy lời thừa nhận thẳng thắn của cô lúc nãy như một nhát dao, đâm thẳng vào trái tim anh, khiến anh đau nhói.

“Nên Đường Minh Hạo vừa về, em, em sẽ…” Cậu ba Nguyễn vẫn muốn hỏi thêm một câu nữa, anh muốn hỏi cô, có phải Đường Minh Hạo vừa về, cô sẽ lựa chọn anh ta đúng không.

Nhưng cuối cùng cậu ba Nguyễn vẫn không hỏi, vì anh không nói ra được.

Mặc dù cậu ba Nguyễn vẫn chưa nói hết, nhưng người thông minh như Tô Khiết vẫn hiểu rõ hàm ý của anh.

“Anh đang muốn hỏi em có phải sẽ lựa chọn Đường Minh Hạo đúng không?” Tô Khiết bổ sung nửa câu tiếp theo của anh, rõ ràng Nguyễn Hạo thần đang nghĩ như vậy.

Cậu ba Nguyễn mím chặt môi, nhất thời im lặng.

“Nguyễn Hạo thần, em nói cho anh biết, dù là lúc nào, thì Minh Hạo cũng là người quan trọng nhất trong tim em.” Tô Khiết nói chắc như đinh đóng cột, bởi vì chuyện này vốn chẳng có gì khả nghi cả.

Tất nhiên trong tim cô, con trai cô là người quan trọng nhất rồi.

Nhưng giờ cô cố ý nói câu này cho Nguyễn Hạo thần nghe.

Cô nói vậy vẫn chưa rõ à? Nếu Nguyễn Hạo thần đừng vì ghen tuông mà mất đi lý trí, chỉ cần anh tin cô, thì cô nghĩ có lẽ anh sẽ bình tĩnh suy nghĩ kỹ lưỡng câu nói này của cô.

Đến lúc đó chắc hẳn Nguyễn Hạo thần sẽ biết được mọi chuyện.

Tất nhiên, nếu Nguyễn Hạo thần chỉ nghĩ đến việc ghen tuông, vẫn luôn hiểu lầm cô, vậy thì chứng tỏ anh hoàn toàn không tin cô.

Cậu ba Nguyễn nghe Tô Khiết nói thế thì cả người nhất thời cứng đờ, tay không ngừng nắm chặt điện thoại, thoáng chốc điện thoại đã bị bóp đến móp méo. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng chất lượng điện thoại khá tốt, vẫn có thể duy trì cuộc gọi được.

“Vậy còn anh?” Cậu ba Nguyễn đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi một câu như thế, cô nói Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất trong tim cô, vậy còn anh?

Trong tim cô, anh có vị trí thế nào? Từ đầu đến cuối cô đặt anh ở đâu?

“Bản thân anh vẫn chưa hiểu rõ à?” Mắt Tô Khiết khẽ lóe lên, thái độ của cô vẫn chưa đủ sáng tỏ à? Rõ ràng cô đã đồng ý với anh, muốn ở bên anh rồi mà.

Thái độ như vậy vẫn chưa đủ ư?

Hễ là người hiểu rõ cô thì đều biết, cô luôn một lòng một dạ với mọi người và mọi chuyện, không bao giờ có suy nghĩ hai lòng.

Giờ Nguyễn Hạo thần lại hỏi cô câu này?
 
Chương 2186


Chương 2186

Rốt cuộc anh không tin tưởng cô đến nhường nào?

Nguyễn Hạo thần hơi ngẩn người, nhất thời không nói gì nữa, anh nhíu chặt mày, như thể đang suy tư điều gì đó.

Mà lúc này Đường Minh Hạo cũng trở về, đang bước vào nhà.

Tô Khiết thấy bạn nhỏ Đường Minh Hạo đã về, thì mỉm cười nói với Nguyễn Hạo thần ở đầu bên kia: “Cục cưng Minh Hạo nhà em về rồi, anh còn chuyện gì nữa không? Nếu không em cúp máy trước đây.”

Dám bôi nhọ con trai cưng của cô, còn không tin tưởng cô nữa, cô phải nói rõ chuyện này với anh mới được, tất nhiên phải tìm lúc nào đó gặp mặt để nói rõ.

Đương nhiên giờ cô phải hỏi Đường Minh Hạo trước là đã xảy ra chuyện gì?

Tô Khiết nói xong, Nguyễn Hạo thần chưa kịp phản ứng lại, cô đã cúp máy.

Cậu ba Nguyễn nhìn cuộc gọi đã bị cắt đứt với vẻ mặt mơ màng!

Anh gọi cô để làm gì chứ?

Để anh hứng chịu một bụng lửa giận ư?

Cô cứ thế cúp điện thoại của anh?

Hơn nữa cô vừa mới nói gì?

Cô nói cục cưng Minh Hạo của cô về rồi?

Cục cưng Minh Hạo của cô?

Cô có thể gọi anh ta thân mật hơn nữa không?

Quả nhiên là trai bao!

Hơn nữa vì Đường Minh Hạo quay về, mà cô cúp điện thoại của anh.

Đợi đã.

Cô mới nói Đường Minh Hạo về rồi?

Ý cô là Đường Minh Hạo tới tìm cô?

Không ngờ Đường Minh Hạo còn ngang nhiên tới tìm cô?

Đúng là muốn chết mà!

“Chúng ta tới nhà chính nhà họ Đường.” Cậu ba Nguyễn cất điện thoại đã bị anh bóp đến hơi biến dạng, rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Tên Đường Minh Hạo này dám tới tận nhà tìm cô?

Được! Được lắm!

Anh cũng muốn xem thử, rốt cuộc Đường Minh Hạo đó là thần thánh phương nào?

Để xem Đường Minh Hạo đó có bản lĩnh thế nào?

“Tổng giám đốc, tôi cảm thấy anh nên bình tĩnh lại trước đã, nếu anh đi gặp mợ chủ với tình trạng này, e rằng sẽ không ổn.” Giờ thư ký Lưu đã bị tổng giám đốc nhà mình dọa đến mức run lẩy bẩy, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên khuyên nhủ anh ấy một chút.

Lúc nãy tổng giám đốc nói mợ chủ như thế, chắc chắn sẽ khiến cô ấy sẽ tức giận, hơn nữa giờ rõ ràng anh ấy cũng đang nổi nóng, nếu anh ấy đi gặp mợ chủ trong tình trạng này, ngộ nhỡ hai người đánh nhau thì sao?
 
Chương 2187


 

Chương 2187

“Sao lại không ổn? Chẳng lẽ giờ tôi không thể đi tìm cô ấy à?” Giờ cậu ba Nguyễn thật sự đang nổi nóng, nên không nghe lọt câu nào cả, hơn nữa anh đã mất hết lý trí, cũng không nghe ra hàm ý trong câu nói của thư ký Lưu.

Thậm chí Nguyễn Hạo thần còn không suy nghĩ kỹ câu nói lúc nãy của Tô Khiết.

“Tất nhiên tổng giám đốc có thể đi tìm mợ chủ, nhưng tôi cảm thấy giờ tâm trạng anh không được ổn cho lắm, tôi nghĩ anh nên điều tra rõ chuyện này, rồi hẵng đi gặp mợ chủ.” Thư ký Lưu nghe thấy tiếng quát của tổng giám đốc nhà mình, thì cả người khẽ run lên, nhưng vẫn liều lĩnh lấy can đảm, cố gắng thuyết phục anh ấy.

“Giờ tôi phải đi điều tra rõ chuyện này, tên Đường Minh Hạo đó tìm tới nhà rồi, tôi có thể không đi tới đó à?” Nếu là bình thường, chắc chắn cậu ba Nguyễn sẽ phớt lờ thư ký Lưu, nhưng giờ anh không thể so với lúc bình thường được.

“Đường Minh Hạo tìm tới nhà rồi? Ý lão đại là anh ta tới nhà họ Đường rồi?” Lần này Cố Ngũ cũng không khỏi kinh ngạc bật thốt.

“Ừm.” Nguyễn Hạo thần buồn bực đáp lại, lúc nãy Tô Khiết nói rất rõ, Đường Minh Hạo tới rồi.

Tai anh không có vấn đề, nên chắc chắn không thể nghe nhầm.

Thật ra lúc nãy Tô Khiết nói cục cưng Minh Hạo về rồi, từ về rồi hoàn toàn khác với từ tới rồi.

Mới nãy Tô Khiết nói câu đó là muốn nhắc nhở Nguyễn Hạo thần rằng, ý từ về rồi ở đây là nói Đường Minh Hạo luôn sống trong nhà họ Đường.

Nhưng rõ ràng giờ cậu ba Nguyễn hoàn toàn mất hết lý trí, bị ghen tuông làm cho mù quáng, nên không hề nghĩ tới điều này.

“Đường Minh Hạo có thể tùy ý tới nhà họ Đường thế ư? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với mợ chủ vậy?” Thư ký Lưu sửng sốt, không khỏi hỏi thêm một câu.

“Có lẽ Đường Minh Hạo là đồng nghiệp của cô ấy ở nước M, hơn nữa nhà họ Đường cũng không phải nơi nghiêm cấm gì, nên chắc chắn bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy đều có thể vào được.” Cậu ba Nguyễn không nghĩ gì nhiều về câu nói của thư ký Lưu, tất nhiên, anh nói thế cũng không sai.

“Cũng đúng.” Thư ký Lưu vô thức gật đầu, tổng giám đốc nói cũng có lý.

“Lão đại, rốt cuộc Đường Minh Hạo là ai?” Mắt Cố Ngũ sáng lên, anh luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó hơi sai sai, nhưng rốt cuộc sai ở đâu, thì anh nhất thời không nói ra được.

Nhưng giờ Cố Ngũ ngày càng tò mò về thân phận của Đường Minh Hạo này.

“Tôi không biết.” Cậu ba Nguyễn vốn đang nổi nóng, vừa nghe Cố Ngũ nhắc đến Đường Minh Hạo thì càng tức hơn: “Anh ta chỉ là một thằng trai bao.”

Lúc cậu ba Nguyễn nói câu này, rõ ràng hơi nghiến răng nghiến lợi.

Đường Minh Hạo chỉ là một trai bao, nhưng lúc nãy trong điện thoại, Tô Khiết đã nói cô thích trai bao.

Cô thích trai bao?

Cô bắt đầu thích trai bao từ khi nào?

Cô thích Đường Minh Hạo ư?

Cậu ba Nguyễn càng nghĩ càng buồn bực.

“Mợ chủ rất thích Đường Minh Hạo ư?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi hỏi một câu, anh cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, nên muốn làm rõ một chút.

Mặc dù anh và mợ chủ không tiếp xúc nhiều, nhưng anh đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô, cũng từng điều tra một số tài liệu về cô, nên khá hiểu con người cô.

Anh cảm thấy nếu mợ chủ đã đồng ý ở bên lão đại rồi, thì không thể nào thích người đàn ông khác được.
 
Chương 2188


Chương 2188

Mợ chủ không phải hạng người đó!

Nên anh cảm thấy có khi nào lão đại đã hiểu lầm chuyện gì rồi không?

Liệu bọn họ có bỏ sót thông tin quan trọng nào đó trong chuyện này không?

Cậu ba Nguyễn nghe Cố Ngũ nói thế, thì nhanh chóng dời mắt, nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, như muốn lăng trì Cố Ngũ ngay.

Cố Ngũ đang cố ý xát muối vào vết thương anh đúng không?

“Lão đại, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.” Cố Ngũ rùng mình ngay, ánh mắt của lão đại thật đáng sợ.

“Lão đại, có khi nào anh hiểu lầm chuyện gì không?” Cố Ngũ ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định liều mạng hỏi thêm câu nữa.

“Hiểu lầm? Tôi cũng hy vọng đây chỉ là hiểu lầm.” Cậu ba Nguyễn ngẩn người, thầm thở dài, anh cũng mong mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

Nhưng đây có thể là hiểu lầm ư?

Lúc nãy Tô Khiết đã nói rất rõ, trong tim cô, Đường Minh Hạo mãi mãi là người quan trọng nhất.

Còn chuyện nào khiến anh đau lòng hơn chuyện này?

Giờ cậu ba Nguyễn hoàn toàn không suy nghĩ chuyện nào khác, anh không bao giờ nghĩ Đường Minh Hạo sẽ là con trai mình.

Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không nghĩ đến điều này.

Giờ anh đã biết sự tồn tại của bé cưng Vũ Kỳ, cũng biết mình có một cô con gái, cảm thấy ông trời đã yêu thương anh lắm rồi, nên chưa bao giờ dám nghĩ mình vẫn còn một cậu con trai.

Dù gì chuyện sinh đôi một trai một gái là cực kỳ hiếm, với xác suất một trên chục triệu thậm chí là trăm triệu.

Cậu ba Nguyễn hoàn toàn không ngờ chuyện tốt như thế lại rơi xuống đầu mình.

Đây vốn là chuyện anh không dám mơ tưởng đến.

Nên chuyện này không thể trách cậu ba Nguyễn được.

Cố Ngũ nghe lão đại nhà mình nói thế thì nhất thời không nói gì nữa, dù gì giờ anh không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy nên điều tra rõ ràng trước đã rồi hẵng nói tiếp.

Mà lúc này ở nhà họ Đường.

“Mẹ, con đã đấu cho mẹ mấy món bảo bối này.” Đường Minh Hạo dâng hết đồ mình vừa đấu về, tới trước mặt Tô Khiết.

“Đồ là do con đấu, nhưng tiền là do Nguyễn Hạo thần trả.” Tô Khiết nhìn cậu bé, dù trên mặt đang nở nụ cười, nhưng vẻ mặt lại hơi phức tạp.

Đường Minh Hạo sửng sốt một lát, rồi khẽ ho một tiếng: “Nguyễn Hạo thần tố cáo với mẹ nhanh thế cơ ạ!”

Đường Minh Hạo là một anh bạn nhỏ thông minh, nên đoán ra ngay: “Chú ấy nhanh thật.”

“Nên con có thể giải thích với mẹ một lát rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Mặc dù lúc nãy khi cậu ba Nguyễn gọi tới, Tô Khiết đã ra sức bảo vệ con trai mình, nhưng Đường Minh Hạo phải cho cô một lời giải thích về chuyện hôm nay.

Cậu bé chỉ là một đứa trẻ, thế mà dám chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối?

Hồng Nguyệt Lâu là nơi cậu bé có thể phá rối à?
 
Chương 2189


Chương 2189

Nếu Nguyễn Hạo thần không trả tiền giúp cậu bé, rất có thể Hồng Nguyệt Lâu sẽ bắt cậu bé lại ngay, cho dù lúc đó cậu bé đi thanh toán, thì cũng sẽ bị mấy người trong đó đánh một trận.

“Con tới đó cùng dì Bách Hà, con đã đấu mấy món đồ, nhưng không mang theo tiền, nên nhờ chú ấy trả tiền giúp con ạ!” Đường Minh Hạo khẽ cười, rõ ràng cậu bé đang né tránh vấn đề chính.

Tô Khiết nghe cậu bé nói đi cùng Bách Hà thì thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng một mình Đường Minh Hạo chạy tới Hồng Nguyệt Lâu phá rối chứ.

“Con đã đấu mấy món đồ? Còn không mang theo tiền? Chuyện này đơn giản thế cơ à? Có phải con tới đó vì Nguyễn Hạo thần đúng không?” Tô Khiết là người thông minh, nên nhanh chóng hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.

Con trai là do cô sinh ra, cũng do một tay cô nuôi nấng, cô còn không hiểu rõ cậu bé ư?

“Vâng, con tới đó là vì chú ấy, chẳng phải con chỉ cướp mấy món đồ, rồi nhờ chú ấy trả tiền thôi ư? Thế mà chú ấy lại tố cáo với mẹ? Thật nhỏ mọn.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vừa nghĩ đến việc Nguyễn Hạo thần tố cáo với mẹ cậu bé, thì rất bất mãn.

“Con đã làm sai còn cãi lý nữa à?” Tô Khiết nhìn Đường Minh Hạo, vẻ mặt hơi nghiêm khắc.

“Con chỉ giúp chú ấy thôi, chú ấy không biết cảm kích con thì thôi, còn nói xấu sau lưng con nữa, hừ.” Đường Minh Hạo không chịu thua, cậu ba Nguyễn tố cáo sau lưng cậu bé thì có tài cán gì?

“Con giúp chú ấy?” Tô Khiết nghe con trai nói vậy thì sửng sốt, cậu bé làm thế mà gọi là giúp à?

Rõ ràng đang cố ý chọc tức Nguyễn Hạo thần!

“Mẹ, mẹ quen Nguyễn Hạo thần cũng lâu rồi đúng không?” Đường Minh Hạo nhìn mẹ mình, đôi mắt đen láy thoáng qua tia sáng.

“Hả?” Tô Khiết thấy bộ dạng này của con trai thì biết cậu bé đang có ý định nào đó, nhưng cô không hiểu hàm ý của con trai.

“Tạm thời chúng ta không nói đến chuyện năm năm trước, mà chỉ nói hiện tại, sau khi mẹ về nước đã kết hôn với Nguyễn Hạo thần, hơn ba tháng sau hai người ly hôn, rồi chú ấy lại theo đuổi mẹ, đến giờ cũng hơn nửa năm rồi, chú ấy đã tặng mẹ món quà nào chưa?” Đường Minh Hạo nghiêm mặt, bắt đầu nghiêm túc giúp mẹ phân tích.

Tô Khiết không nói gì, nói thật hình như cậu ba Nguyễn chưa từng tặng cô món quà gì.

“Hai người quen lâu như vậy, mà ngay cả một món quà chú ấy cũng không tặng, chú ấy còn muốn lấy vợ nữa không? Thật không biết chú ấy đang nghĩ gì nữa.” Đường Minh Hạo cười chế giễu, cậu bé cảm thấy Nguyễn Hạo thần hoàn toàn không biết cách theo đuổi phụ nữ, đã thế còn muốn cưới mẹ cậu bé, Nguyễn Hạo thần cứ từ từ mà mơ đi.

“Con đang giúp chú ấy tặng quà cho mẹ, chú ấy không cảm kích con thì thôi, còn tố cáo nói xấu con nữa, thật không thể tha thứ.” Đường Minh Hạo nói câu này rất thuyết phục.

Tô Khiết: “…”

Hình như con trai nói thế cũng rất có lý.

“Bé cưng nói rất đúng.” Sở Bách Hà đậu xe xong mới đi lên đây, đúng lúc nghe Đường Minh Hạo nói thế thì cười đến híp mắt, cậu bé nói quá đúng.

Cậu ba Nguyễn quen Khiết Khiết cũng lâu rồi, về cơ bản gần đây coi như hai người đã xác định quan hệ, hơn nữa anh cũng biết chuyện của Vũ Kỳ rồi, hai người đã tiến triển đến mức có con với nhau, thế mà cậu ba Nguyễn vẫn chưa tặng quà cho Khiết Khiết?

Thật không thể tha thứ.

Cậu ba Nguyễn như vậy cũng muốn cưới vợ? Anh nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp rồi đấy?

Cậu ba Nguyễn có rất nhiều tình địch, nếu anh không cố gắng, thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác cướp mất, chẳng hạn như anh Mặc ở phòng bao số 10.
 
Chương 2190


Chương 2190

Vừa nhìn đã biết anh Mặc đó đang có ý với cô cả nhà họ Đường.

Anh Mặc vừa có tiền lại vừa đẹp trai, mặc dù thỉnh thoảng nói hơi nhiều, nhưng suy cho cùng vẫn rất tốt.

“Chị chỉ biết nuông chiều thằng bé thôi.” Tô Khiết nhìn Sở Bách Hà, không khỏi lắc đầu, nếu chỉ có mình Minh Hạo, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như thế, nhưng nếu có thêm Sở Bách Hà, thì không gì là không thể.

“Dù gì chị cũng rảnh rỗi, nên dẫn Minh Hạo tới đó xem náo nhiệt.” Sở Bách Hà mỉm cười, thấy Khiết Khiết nhà cô không nổi giận, nên cũng không lo lắng nữa.

“Hơn nữa tối nay thật sự rất náo nhiệt.” Sở Bách Hà ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, uống hết một ly nước, rõ ràng anh mắt đang hiện lên tia phấn khích.

“Chị và Minh Hạo cùng đi hãm hại Nguyễn Hạo thần, thì có thể không náo nhiệt ư?” Tô Khiết khẽ cười, tối nay hai người này làm lớn chuyện như thế, thì có thể không náo nhiệt à?

“Không chỉ có chị và Minh Hạo, mà còn có thêm người nữa, người đó còn lợi hại hơn tụi chị.” Sở Bách Hà nhìn Tô Khiết bằng ánh mắt sáng rực, rõ ràng đang muốn kể cho cô nghe chuyện tối nay.

Tô Khiết liếc nhìn cô ta, cũng không để tâm cho lắm, cô hiểu rõ tính Sở Bách Hà, cô ta là người thích xem náo nhiệt, hơn nữa còn sợ rằng thiên hạ không loạn.

Những nơi như Hồng Nguyệt Lâu thì có cảnh náo nhiệt, hay xuất hiện một hai nhân vật lợi hại cũng là chuyện thường tình, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến cô.

“Khiết Khiết, em không biết đâu, hôm nay người đó liên tục nhắm vào Nguyễn Hạo thần ở Hồng Nguyệt Lâu, vừa bắt đầu đã giành đồ rất kịch liệt với anh ấy, đó phải gọi là điên cuồng, còn điên cuồng hơn bé cưng Minh Hạo nữa.” Sở Bách Hà thấy Tô Khiết không để tâm cho lắm, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hứng thú muốn kể chuyện của cô.

Tất nhiên, Sở Bách Hà biết, chỉ cần nhắc đến Nguyễn Hạo thần, chắc chắn Khiết Khiết sẽ cảm thấy hứng thú.

“Thế à?” Tô Khiết nghe Sở Bách Hà nói người kia liên tục nhắm vào Nguyễn Hạo thần, thì khẽ nhíu mày, có người nhắm vào anh ở Hồng Nguyệt Lâu ư? Xảy ra chuyện gì vậy?

“Tất nhiên rồi, có thể nói người đó thể hiện rất rõ ý đồ nhắm vào cậu ba Nguyễn.” Rõ ràng Sở Bách Hà hơi nhấn mạnh, cô không hề nói quá một chút nào.

“Nhưng người đó không hề chiếm được chút tiện nghi, cuối cùng còn bị cậu ba Nguyễn hãm hại rất thảm.” Sở Bách Hà nói đến đây thì không khỏi bật cười: “Chị nói cho em biết, chị chưa từng gặp người nào ngốc như thế, bị cậu ba Nguyễn bẫy một lần đã đủ ngốc rồi, nhưng anh ta liên tục bị cậu ba Nguyễn bẫy rất nhiều lần, có lần còn bị bẫy tới 5550 tỷ, em nói thử xem có phải anh ta bị ngốc không? Đúng quá tên ngốc con nhà giàu mà.”

“Mặc dù anh ta hơi ngốc, nhưng thật sự rất giàu, là một tên nhà giàu chính hiệu, hơn nữa còn rất đẹp trai, còn đẹp hơn cả phụ nữ, lần đầu tiên chị nhìn thấy đàn ông đẹp đến thế.” Sở Bách Hà nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy anh Mặc, có lẽ cô đã chấn động trước vẻ đẹp của anh, bởi gì anh thật sự quá đẹp.

“Người đó là ai vậy?” Tô Khiết nghe Sở Bách Hà nói thế cũng cảm thấy hứng thú, tất nhiên vấn đề cô quan tâm nhất vẫn là chuyện người đó nhắm vào Nguyễn Hạo thần.

E là rất ít người dám ngang nhiên nhắm vào Nguyễn Hạo thần, sợ rằng thân phận người đó cũng không đơn giản.

“Chị không biết, chị không quen anh ta, hơn nữa cậu ba Nguyễn cũng thế.” Nhắc đến chuyện này, Sở Bách Hà không khỏi nhíu mày: “Chị chỉ biết anh ta họ Mặc, nhưng anh ta lại nói anh ta quen em.”

“Họ Mặc? Anh ta quen em?” Tô Khiết sửng sốt, họ Mặc? Còn quen cô?

Sao cô không nhớ mình có quen một người họ Mặc thế?

Cô thật sự không biết mình có quen một người vừa đẹp trai lại vừa giàu có.

 
 
Chương 2191


Chương 2191

“Sao thế? Em cũng không biết à?” Sở Bách Hà thấy Tô Khiết phản ứng như thế thì biết có lẽ cô cũng không quen người đàn ông này.

Vậy thì chuyện này thật kỳ lạ!

Dụng ý của người đàn ông đó càng khiến người khác cảm thấy khó hiểu!

“Nhưng anh ta nói anh ta biết em mà, hơn nữa anh ta còn gọi em là Thấm Nhi một cách thân mật nữa?” Sở Bách Hà nghĩ đến chuyện ngày trước, không nhịn được cười: “Nhưng lúc anh ta gọi em là Thấm Nhi thì cũng hoàn toàn bị lộ rồi, ai thân thiết với em đều sẽ không gọi em là Thấm Nhi.”

“Vâng.” Đầu mày Tô Khiết khẽ nhấc lên, câu này Sở Bách Hà nói rất đúng, thường những ai thân quen với cô đều sẽ không gọi cô là Thấm Nhi, cho dù ở nhà họ Đường, Đường lão phu nhân bình thường cũng sẽ gọi cô là Khiết Khiết, chỉ khi nào có người ngoài mới kêu cô là Thấm Nhi.

“Chị nghĩ lúc đó anh Mặc kia cố ý gọi em là Thấm Nhi thân mật như vậy, có thể là anh ta muốn đả kích cậu ba Nguyễn, không ngờ lại tự chuốc lấy thất bại, cậu ba Nguyễn vốn đang ghen tức hiện rõ trên mặt, sau khi nghe thấy anh ta gọi em là Thấm Nhi thì không thấy vẻ ghen ghét đó đâu nữa rồi, chị sẽ bị anh ta làm cho chết cười mất thôi.”

Sở Bách Hà nghĩ đến tình huống lúc đó liền cảm thấy buồn cười: “Chị thấy anh Mặc này buồn cười thật đấy.”

“Có điều, khi anh ta nhắc đến em, dáng vẻ của anh ta có vẻ rất thân thiết với em, Khiết Khiết, em có chắc là em không biết anh ta không?” Sở Bách Hà nghĩ đến phản ứng của người đó khi nhắc đến Đại tiểu thư nhà họ Đường liên cảm thấy rất kỳ lạ.

“Em không nhớ là em có quen người như vậy, họ Mặc, lại còn cả những đặc điểm mà chị nói nữa, trong số những người em quen cũng không có ai phù hợp với những điểm đó.” Tô Khiết khẽ nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không thể nghĩ ra ai như vậy.

“Kỳ lạ thật, vậy tại sao anh ta lại nói rằng anh ta biết em, mà khi anh ta nhắc đến em, anh ta hoàn toàn coi em như người mình vậy, hơn nữa chị nghĩ anh ta cũng vì em nên mới nhắm vào cậu ba Nguyễn.” Sở Bách Hà hơi dừng lại, đôi mắt cô đột nhiên sáng lên: “Khiết Khiết, em nghĩ liệu anh ta có phải là người hâm mộ em không? Vì thích em nên mới nhắm vào cậu ba Nguyễn mọi lúc.”

“Thích em? Không phải chứ? Em chưa bao giờ nghe nói đến ai như vậy, với cả theo mô tả của chị, em có thể chắc chắn là trước đây em chưa từng gặp anh ta. Một người chưa từng gặp thì thích cái gì chứ?” Tô Khiết cho răng khả năng này khó xảy ra.

“Cũng không hẳn, lúc đó anh ta đang nói về đại tiểu thư nhà họ Đường, bây giờ bên ngoài có rất nhiều tin đồn về đại tiểu thư nhà họ Đường, cho nên có thể sau khi anh ta nghe tin về em đã yêu thầm em rồi.” Sở Bách Hà vẫn kiên quyết với quan điểm của mình, chuyện tình cảm đôi lúc thực sự không thể nói đạo lý được.

“Yêu thầm em? Sau đó nhắm vào cậu ba Nguyễn? Có thể sao?” Ánh mắt Tô Khiết lóe lên, liệu có khả năng như Sở Bách Hà nói sao?

“Có thể, đương nhiên là có thể, em không biết có nhiều người sẽ phát điên vì yêu, giống như vị thiếu gia nhà giàu vừa có tiền vừa đẹp trai lại phóng túng đấy, hơn nữa anh ta lại là loại người ngu ngốc nữa, thực sự là chuyện gì cũng làm được. ” Sở Bách Hà càng nghĩ càng thấy có khả năng mà cô thấy nó còn rất phù hợp với phong cách của vị họ Mặc kia.

“Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm ra lai lịch của người đó.” Tô Khiết không tiếp lời Sở Bách Hà, cô cảm thấy khả năng Sở Bách Hà nói không cao lắm.

Tô Khiết luôn làm mọi việc theo lý trí, kể cả chuyện tình cảm cũng vậy, nên cô không hiểu loại tình yêu có thể điên cuồng mà không cần gặp gỡ như thế.

Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy!

Người đó nhắm vào cậu ba Nguyễn mọi lúc ở Hồng Nguyệt Lâu, công khai đối đầu với cậu ba Nguyễn, sau đến khi kết thúc phiên đấu giá, cậu ba Nguyễn vẫn chưa tìm ra thân phận của người đó.

Chỉ riêng chuyện này, cô đã cảm thấy người đàn ông đó không hề đơn giản.
 
Chương 2192


Chương 2192

Thân phận không đơn giản, năng lực cũng không đơn giản, đương nhiên thực lực còn có thể khiến người ta kinh ngạc hơn.

Với năng lực của cậu ba Nguyễn mà còn không tìm được ra người này, sau lưng anh ta chắc chắn có thế lực rất lớn chống đỡ, đủ để có thể che giấu thân phận của anh ta.

“Ừm, em nói đúng, trước tiên phải làm rõ thân phận của người đó, nhưng người họ Mặc vốn dĩ không nhiều, họ Mặc mà lợi hại như thế thực sự chưa từng nghe qua, vừa nãy trên đường về chị mới gửi tin nhắn cho Mộ Dung Tri, nhờ anh ấy tìm giúp, xem có thể điều tra được gì không.” Khi Sở Bách Hà nói đến chuyện chính, trên khuôn mặt cũng rõ thêm vài phần nghiêm túc.

“Nhưng chị nghĩ cậu ba Nguyễn chắc chắn cũng sẽ cho người đi điều tra, với năng lực của cậu ba Nguyễn, nếu dốc toàn lực điều tra, chắc chắn không có chuyện gì có thể qua mắt cậu ba Nguyễn.” Sở Bách Hà biết rõ khả năng của cậu ba Nguyễn, cô cũng vô cùng tin tưởng vào điều đó.

“Em nghĩ mọi chuyện có thế không đơn giản như vậy đâu.” Tô Khiết lại không lạc quan như cô nghĩ: “Em thấy chuyện này khá kỳ lạ, gần đây có người nhắm vào nhà họ Đường, lần nào em điều tra cũng là có người của Quỷ Vực Chi Thành nhúng tay vào, chị nghĩ xem liệu có phải là người của Quỷ Vực Chi Thành không?”

“Người của Quỷ Vực Chi Thành?” Sở Bách Hà giật mình, giọng nói vô thức vút cao lên: “Em nói người của Quỷ Vực Chi Thành đối đầu với nhà họ Đường ư? Tại sao?”

“Em không biết, đến giờ em vẫn chưa tìm ra manh mối hữu ích nào.” Đôi mắt Tô Khiết hơi nhíu lại, sắc mặt có chút nghiêm trọng:

“Chuyện của Quỷ Vực Chi Thành không dễ điều tra như vậy đâu.”

“Chuyện của Quỷ Vực Chi Thành đương nhiên không dễ điều tra, nếu người có mặt lúc tối nay thật sự là người của Quỷ Vực Chi Thành, vậy thân phận của hắn ở Quỷ Vực Chi Thành là như thế nào? Có thể huy động 9000 tỷ một lúc thì chắc chắn địa vị không hề thấp đúng không?” Sở Bách Hà không có ý trêu đùa như ban nãy nữa mà bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

“Vâng, 9000 tỷ không phải là số tiền nhỏ, em nghĩ cho dù cả bộ phận của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A thì ngay lập tức cũng không thể lấy ra nhiều tiền như thế được, nên thân phận của người họ Mặc đó…” Câu nói của Sở Bách Hà đã nhắc nhở Tô Khiết, có lúc quyền lợi của một

người mới có thể quyết định khả năng chi phối tài chính của anh ta.

“Theo em, vị họ Mặc này có thể đến từ trụ sở Quỷ Vực Chi Thành không?” Sở Bách Hà lúc này quá mức kinh ngạc, hai mắt mở to, giọng nói cũng đầy ngạc nhiên.

“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể trực tiếp huy động 9000 tỷ tiền mặt, trên thế giới có lẽ không có nhiều người làm được như vậy, cho nên anh ta rất có thể nằm trong trụ sở Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa còn nắm vị trí quan trọng.” Lời nói của Tô Khiết lúc này rất chắc chắn, hơn nữa phân tích cũng rất toàn diện.

“Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành là Trương Minh Hoàng, truyền thuyết nói hắn là một nhân vật rất lợi hại, nhưng hắn chắc phải tâm hơn 40, gần 50 tuổi, về mặt tuổi tác thì không đúng…” Sở Bách Hà càng lúc càng cau chặt mày: “Chẳng nhẽ anh ta là con trai của thành chủ?”

“Thành chủ Quỷ Vực Chi thành có con trai? Không phải nói đến bây giờ ông ta vẫn chưa lấy vợ sao?” Tô Khiết sửng sốt, lúc trước chuyện của Đường Lăng đã khiến cô nghi ngờ Quỷ Vực Chi Thành, lúc đó Mộ Dung Tri đã giúp cô điều tra ra rất nhiều chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, thực ra là rất nhiều chuyện về vị thành chủ trong truyền thuyết của Quỷ Vực Chi Thành.”

Lúc đó Mộ Dung Tri đã nói rằng Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vốn luôn độc thân, còn có người đồn rằng Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã xuất gia rồi.

“Đúng vậy, Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đúng là chưa lấy vợ, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng đến việc ông ta có con.” Khóe môi Sở Bách Hà rõ ràng cong lên khi cô nói câu này: “Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu mà.”
 
Chương 2193


Chương 2193

“Ý chị là sao?” Tô Khiết nghe thấy ý tứ rõ ràng trong lời nói của Sở Bách Hà, hơn nữa ý này của Sở Bách Hà là đang có thành kiến rất lớn với Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành?

Khi đó Mộ Dung Tri vô cùng ngưỡng mộ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, không ngừng nói những điều tốt đẹp về Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành mà?

Người có thể khiến Mộ Dung Tri ngưỡng mộ có lẽ sẽ không tệ như thế chứ?

“Em chưa nghe nói sao? Gần đây Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã tìm lại được con gái của mình, Quỷ Vực Chi Thành đã nhận lại một công chúa, chuyện này đã gây tiếng vang lớn đấy, lần này vì một công chúa, Quỷ Vực Chi Thành có thể sẽ công bố cực kỳ khoa trương, hoàn toàn không giống với tác phong khiêm tốn của Quỷ Vực Chi Thành ngày trước, có thể thấy Thành chủ coi trọng đứa con gái này thế nào, nhưng chỉ nghe nói nhận lại con gái chứ không nói gì đến mẹ của nó, chắc hẳn là một đứa con ngoài giá thú rồi, vậy nên mới nói, đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp đâu.”

“Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành có con gái ngoài giá thú?” Nghe Sở Bách Hà nói, Tô Khiết hơi nhướng mày: “Em nhớ lúc trước Mộ Dung Tri có nói Thành chủ này có người yêu sâu đậm, nói không chừng đứa con gái này là do người đó sinh ra thì sao?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.

“Ai biết được, nhưng dù sao thì lần này chuyện Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành nhận lại con gái cũng là chuyện rất lớn, như muốn cho cả thiên hạ biết vậy, hơn nữa gần đây Quỷ Vực Chi Thành còn không ngừng cho cô công chúa này ra mặt ở mọi người, cũng không biết rốt cuộc là có ý gì?”

Sở Bách Hà hơi dừng lại, sau đó khẽ thở dài: “Chị đã nhìn thấy vị công chúa này một lần rồi, thực sự mà nói, chị không thích cô ta lắm, cô quá được cưng chiều, còn quá làm màu, quá giả tạo, có cảm giác như bạch liên hoa vậy.”

“Nhưng dù sao người ta cũng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, lần này Quỷ Vực Chi Thành lại trịnh trọng nhận công chúa, cũng muốn cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết, có thể thấy được cô công chúa này được Thành chủ cưng chiều thế nào, cho nên đương nhiên cũng không có ai dám động vào công chúa đâu.”

“Cô ta gây chuyện với chị à?” Tô Khiết khẽ đảo mắt nhìn Sở Bách Hà, cô hiểu Sở Bách Hà, nếu công chúa không động vào Sở Bách Hà thì chắc hẳn cô ấy sẽ không có thành kiến với vị công chúa này đâu.

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là hơi giả tạo, chị nhìn không quen, lúc đó cô ta va vào chị, làm đổ rượu của chị, vốn dĩ cũng không phải chuyện gì to tát, xin lỗi một câu là xong thôi, nhưng cô ta không những không xin lỗi, mà còn giả vờ vô tội, giả vờ đáng thương.” Khóe môi Sở Bách Hà hơi cong lên: “Chị cũng chả thèm tính toàn với cô ta.”

“Em cũng từng nghe Mộ Dung Tri nói Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành này lợi hại đến mức nào, mỗi lần Mộ Dung Tri nhắc đến vị Thành chủ, anh ấy đều bày ra dáng vẻ rất ngưỡng mộ, em không nghĩ rằng con gái của Thành chủ lại như vậy, người ta nói hổ phụ sinh hổ tử, xem ra cũng không hẳn là như vậy.” Sở Bách Hà không thèm tính toán, nhưng trong lòng vẫn có chút thành kiến, vốn dĩ cô không phải loại người tùy tiện ức hiếp người khác, lúc đó rõ ràng là công chúa Quỷ Vực Chi Thành va phải cô, còn giả vờ vô tội đáng thương, thực sự khiến cô chán ghét.

Khi đó cô đang ở cùng Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm khuyên cô nhẫn nhịn một chút, người kia là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, không thể động vào, cũng không động vào được.

Lúc đó cô cũng vì giữ thể diện cho Đường Bách Khiêm, cuối cùng mới không so đo.

“Đây là chuyện nhà người ta, không liên quan gì đến chúng ta, sau này chị và công chúa có lẽ cũng không gặp lại nhau nữa, đừng nghĩ nữa, chị cũng không thể chạy đến Quỷ Vực Chi Thành gây chuyện với công chúa nhà người ta mà phải không? ” Tô Khiết vừa đùa vừa an ủi Sở Bách Hà.

“Ai nói sẽ không gặp lại? Mộ Dung Tri sẽ lập tức tiếp quản công ty nhà mình, Ngụy Khang không phải sẽ tổ chức tiệc lớn sao? Đến lúc đó, công chúa Quỷ Vực Chi Thành sẽ đến thôi.” Sở Bách Hà nghĩ đến chuyện này đã thấy buồn bực.

“Làm sao chị chắc chắn là cô công chúa này nhất định sẽ đi? Mộ Dung Tri mời người của Quỷ Vực Chi Thành đến sao?”
 
Chương 2194


Chương 2194

Tô Khiết hơi ngạc nhiên, mặc dù Mộ Dung Tri rất ngưỡng mộ Thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng Ngụy Khang không có giao dịch làm ăn gì với Quỷ Vực Chi Thành, Mộ Dung Tri cũng không có giao tình gì với Quỷ Vực Chi Thành, theo lý mà nói không có khả năng anh sẽ mời người của Quỷ Vực Chi Thành chứ?

“Em không biết đúng không? Lần này người từ Quỷ Vực Chi Thành chủ động tham gia, mục đích chỉ để cho công chúa của họ lộ diện, đó chắc hẳn là chủ ý của công chúa, bởi vì Quỷ Vực Chi Thành trước giờ chưa từng làm như vậy, vị công chúa này chắc sợ rằng người khác không biết cô ta là ai.” Sở Bách Hà không nhịn được muốn vẽ lên một nụ cười lạnh.

“Cô ấy cố ý làm vậy sao?” Tô Khiết lúc này có chút kinh ngạc, Quỷ Vực Chi Thành trước giờ luôn kín tiếng, bởi vì bản thân Quỷ Vực Chi Thành đã có thực lực rất mạnh, trước giờ Quỷ Vực Chi Thành luôn cao ngạo không qua lại vớ người ngoài.

Vị công chúa này lại làm ngược lại, có phải cô ta có ý đồ thì khác không?

“Có thể có ý đồ gì đặc biệt sao, cô ta vốn hư vinh, cô ta muốn khoe khoang, muốn thấy người khác ngưỡng mộ, nịnh nọt mình.” Sở Bách Hà tỏ vẻ khinh thường: “Loại phụ nữ đó là đáng khinh bỉ nhất.”

“Không phải thế chứ? Cô ấy là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, còn cần phải tìm người đến nịnh nọt mình sao?” Tô Khiết chớp chớp mắt, cảm thấy câu nói của Sở Bách Hà có hơi khoa trương.

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, bản thân ở địa vị cao như vậy, còn cần quan tâm đến chuyện này sao?

Công chúa của Quỷ Vực Chi Thành chính là một vị trí mà không ai chạm đến được, căn bản không cần phải làm thế!

“Thật mà, chị không ngoa chút nào đâu, lần trước chị đã tận mắt chứng kiến rồi, lúc đó cô ta đứng giữa một đám phụ nữ, cái đuôi của cô ấy chỉ muốn vểnh lên tận trời thôi.” Sở Bách Hà thấy Tô Khiết không tin, liền nhanh chóng nói thêm một câu: “Em nhất định phải tham gia bữa tiệc của Ngụy Khang, đến lúc đó em chắc chắn sẽ gặp cô công chúa này, rồi em sẽ thấy.”

Tô Khiết cười cười, không nói thêm gì nữa, cô thấy công chủ Quỷ Vực Chi Thành không liên quan gì đến cô, cho nên cô không có hứng thú gặp công chúa.

Tuy nhiên, lần này cô chắc chắn phải đến dự yến tiệc của Ngụy Khang, dù sao đây cũng là sự kiện quan trọng của Mộ Dung Tri để bắt đầu tiếp quản công ty.

“Phải rồi, em có một chuyện này, lúc trước cậu ba Nguyễn đã xem mọi camera của Hồng Nguyệt Lâu để tìm Minh Hạo, nhưng không phát hiện ra bé cưng Minh Hạo, thằng bé nói nó không cố ý trốn tầm nhìn của camera ở Hồng Nguyệt Lâu, em nói xem có phải có người đứng sau gây chuyện không?” Sở Bách Hà nói đến chuyện camera liền thuận miệng nói với Tô Khiết: “Chuyện này chị đã nói với Mộ Dung Tri rồi, anh ấy nói anh ấy sẽ điều tra xem, nhưng gần đây Mộ Dung Tri bận việc ở công ty, sợ là bận quá không làm được, chị đang nghĩ có nên bảo cậu ba Nguyễn điều tra xem có chuyện gì không.”

Tô Khiết nghe Sở Bách Hà nói thế, nhanh chóng nheo mắt lại, mặt mày nghiêm túc hơn: “Ừ, nhất định phải điều tra rõ chuyện này.”

“Khiết Khiết, có phải là người của Quỷ Vực chi thành không? Người bình thường chỉ sợ không dám giở trò dưới mắt cậu ba Nguyễn, mà người bình thường cũng không có khả năng giấu được cậu ba Nguyễn.” Sở Bách Hà cảm thấy chuyện này không đơn giản như mặt ngoài.

“Có lẽ, anh Mặc mà em nói có khả năng là người của Quỷ Vực chi thành, cho nên chuyện theo dõi có phải là do anh ta giở trò gì không?” Tô Khiết chưa từng gặp qua anh Mặc mà Sở Bách Hà nói, cho nên có một vài chuyện không thể khẳng định được, chỉ có thể đoán.

“Trông không quá giống, anh Mặc kia nhìn là biết ngay là loại người tự do phóng khoáng, thích làm gì làm đó, nếu anh ta đã dám công khai đối đầu với cậu ba Nguyễn ngay bên ngoài thì chắc là không thể nào lại lén giở trò xấu sau lưng được, em cảm thấy anh ta không giống loại người như thế.” Mắt Sở Bách Hà hơi lóe lên: “Tuy tối hôm nay anh ta luôn nhắm vào Nguyễn Hạo thần, nhưng mà em cũng không cảm nhận được quá nhiều ác ý trong hành động của anh ta.”
 
Chương 2195


Chương 2195

“Hơn nữa em cảm thấy anh ta không giống loại người âm hiểm đó, anh ta bị cậu ba Nguyễn chơi thảm đến thế, thiệt hai hơn chín nghìn tỷ, nhưng mà khi anh ta gặp mặt cậu ba Nguyễn, em cũng không thấy anh ta có vẻ tức giận gì, cũng có nghĩa anh ta là một người rộng rãi.” Tuy bình thường Sở Bách Hà có hơi xốc nổi nhưng nhìn người lại rất chính xác.

Đường Minh Hạo luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện đột nhiên nhìn Sở Bách Hà nói: “Dì Bách Hà, đừng nói là dì thích anh ta đó nha?”

“Con ăn nói bậy bạ gì đó?” Sở Bách Hà trừng mắt nhìn Đường Minh Hạo: “Con nít đừng có nói bậy.”

“Con nói bậy sao? Đây là lần đầu tiên con thấy dì Bách Hà khen một người đàn ông khác đến thế đó, lúc trước dì Bách Hà luôn nói đàn ông không phải thứ tốt lành gì.” Đường Minh Hạo hơi híp mắt lại, trên mặt nở nụ cười có ý nghĩa sâu xa.

“Minh Hạo nói cũng không sai, đây cũng là lần đầu tiên chị nghe em khen một người đàn ông đó, đừng nói là thích người ta thật đó nha?” Tô Khiết cũng trêu chọc.

Lúc Sở Bách Hà còn nhỏ, ba của cô từng có vợ bé khác ở bên ngoài, khi đó ba cô vì muốn ly hôn với mẹ cô mà đã dùng một số chiêu trò bẩn thỉu thấp kém, cho nên Sở Bách Hà luôn có cái nhìn xấu về đàn ông.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô nghe Sở Bách Hà nhận xét về một người đàn ông như thế.

“Em chỉ nói sự thật thôi, phân tích giúp hai người, hai người là có ý gì đây hả?” Sở Bách Hà giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn hai người.

“Dì Bách Hà, dì xác định không phải là vì anh Mặc kia đẹp sao? Con từng nghe dì khen anh Mặc kia đẹp không chỉ một lần.” Đường Minh Hạo lại càng cười tươi hơn, lộ rõ ý trêu chọc.

“Đúng rồi, lúc nãy cậu ba Nguyễn gọi điện thoại mách lẻo với chị đã nói gì thế?” Sở Bách Hà nói không lại Đường Minh Hạo, lập tức cố ý chuyển sang đề tài khác.

Đường Minh Hạo nghe Sở Bách Hà nói thế cũng nhanh chóng quay sang nhìn Tô Khiết, cậu bé cũng rất muốn biết rốt cuộc cậu ba Nguyễn đã nói như thế nào.

“Thật ra cũng không có nói gì, anh ấy chỉ nói Minh Hạo đi đấu giá, cuối cùng lại bắt anh ấy trả tiền thôi.” Tô Khiết ngẩn ra, vẫn quyết định giấu giếm thay cậu ba Nguyễn, dù sao bây giờ hai cha con đã như nước với lửa, cô cũng không thể đổ thêm dầu vào lửa, nhất quyết không thể nói mấy câu Nguyễn Hạo thần đã nói cho bé Hạo biết.

“Không thể nào? Cậu ba Nguyễn cố ý gọi điện thoại đến để mách lẻo, vậy mà lại không nói gì hết?” Sở Bách Hà không tin chho lắm: “Lúc trước ở Hồng Nguyệt Lâu, khi em nhắc đến Đường Minh Hạo với cậu ba Nguyễn, cậu ba Nguyễn có phản ứng đáng sợ lắm, cứ như muốn đi giết người bất cứ lúc nào vậy”

“Vì sao chứ?” Tô Khiết sửng sờ, sao Nguyễn Hạo thần lại thù địch với bé Hạo đến thế?

“Chị hỏi em thì em hỏi ai? Em cũng thấy rất thắc mắc đó.” Sở Bách Hà hơi mím môi, việc này Khiết Khiết cũng không biết thì sao cô biết được.

“Mẹ, có phải Nguyễn Hạo thần gọi điện thoại cho mẹ nói xấu con không?” Đường Minh Hạo không quan tâm đến mấy chuyện khác, bây giờ cậu bé chỉ muốn biết Nguyễn Hạo thần đã nói gì về cậu.

“Không có, cục cưng nhà mẹ đáng yêu như vậy…” Tô Khiết thật sự không dám nói nhưng lời Nguyễn Hạo thần từng nói cho bé Hạo biết.

“Mẹ đừng giấu nữa, thật ra con đều nghe hết rồi, trước khi con bước vào, con đã đứng ngoài cửa nghe được một lúc.” Đường Minh Hạo hừ lạnh: “Rốt cuộc ông ấy đã nói gì về con?”

Tô Khiết: “…”

Lúc trước bé Hạo đã đứng bên ngoài nghe lén, vậy rốt cuộc bé Hạo đã nghe được bao nhiều?

“Có phải ông ấy nói con là trai bao không?” Đường Minh Hạo thấy mẹ vẫn chưa chịu nói, lập tức hỏi thẳng.
 
Chương 2196


Chương 2196

Đúng là Đường Minh Hạo đã đứng bên ngoài nghe lén một lúc, đương nhiên cậu bé không thể nào nghe được lời Nguyễn Hạo thần nói, nhưng mà cậu bé nghe mẹ nói trai bao gì gì đó, cho nên cậu bé đoán chắc chắn Nguyễn Hạo thần đã nói cậu bé là trai bao.

Tô Khiết sửng sốt, hơi trợn tròn mắt, bé Hạo còn nghe được cái này sao?

“Quả nhiên.” Đường Minh Hạo nhìn phản ứng của mẹ lập tức hiểu ra cậu bé đã đoán đúng rồi, Nguyễn Hạo thần thật sự nói cậu bé như thế.

Nguyễn Hạo thần lại dám nói cậu là trai bao?

Đúng là không thể tha thứ!

“Phụt, ha ha ha…” Sở Bách Hà bật cười: “Cậu ba Nguyễn nói bé Hạo là trai bao, cậu ba Nguyễn dám ăn dám nói thật đó, lại nói con trai của anh ta là trai bao, hai người nói coi nếu cậu ba Nguyễn biết được sự thật rồi sẽ có phản ứng như thế nào đây? Ha ha ha, cười chết mất, cười sắp tắt thở rồi!”

“Ông ấy mới là trai bao, cả gia phả nhà ông ấy mới là trai bao.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất tức giận, cực kỳ cực kỳ tức giận.

“Bé Hạo, gia phả nhà cậu ba Nguyễn cũng có con, con đang tự mắng chính mình đó, ha ha ha, bé Hạo, con đáng yêu quá đi.” Sở Bách Hà ngẩn ra, rồi lại tiếp tục cười to.

Cô biết bây giờ bé Hạo thật sự đang rất tức giận, nhưng mà mấy lời bé Hạo nói cũng rất buồn cười, cô không nhịn được phải bật cười.

Tô Khiết cũng cong môi, cô rất hiếm khi nhìn thấy cảnh con trai giận đến dậm chân thế này, hai cha con này đúng ra được đúc ra từ một khuôn, tính tình cũng giống hệt nhau.

“Đúng rồi, sau đó cậu ba Nguyễn còn nói gì nữa?” Lúc này Sở Bách Hà đã bị gợi lên lòng tò mò, hai cha con này thật sự rất thú vị.

“Không nói gì nữa, sau đó Minh Hạo đã quay về nên chị cúp máy luôn.” Tô Khiết nhịn không được lắc đầu, Sở Bách Hà đúng là một người thích mọi chuyện trở nên rối ren.

“Chỉ vậy thôi? Chị cứ thế mà cúp máy à?” Sở Bách Hà chớp mắt: “Cậu ba Nguyễn cứ thế mà bỏ qua? Dựa theo tính cách của cậu ba Nguyễn, sao có thể cứ thế mà bỏ qua được chứ?”

“Chắc chắn không được, chị đoán chắc anh ấy đang chạy lại đây.” Tô Khiết rất hiểu Nguyễn Hạo thần, câu nói cuối cùng khi nãy là cô cố ý nói cho Nguyễn Hạo thần nghe, cô tin chắc sau khi Nguyễn Hạo thần nghe được câu nói đó chắc chắn sẽ chạy đến.

“Chắc chắn không được, chị đoán chắc anh ấy đang chạy lại đây.” Tô Khiết rất hiểu Nguyễn Hạo thần, câu nói cuối cùng khi nãy là cô cố ý nói cho Nguyễn Hạo thần nghe, cô tin chắc sau khi Nguyễn Hạo thần nghe được câu nói đó chắc chắn sẽ chạy đến.

Mà chỉ cần Nguyễn Hạo thần chạy đến chắc chắn có thể nhìn thấy bé Hạo, đến lúc đó tất cả hiểu lầm đều sẽ được xóa bỏ, đương nhiên hai cha con này cũng có thể gặp mặt nhau một cách thẳng thắn.

Bé Hạo cũng đã quậy đủ rồi, chuyện này cũng nên kết thúc.

Nhưng bây giờ lại để bé Hạo biết Nguyễn Hạo thần nói cậu bé là trai bao, mà bé Hạo rõ ràng đang rất tức giận, cho nên chỉ sợ bé Hạo sẽ không chịu nhận Nguyễn Hạo thần một cách dễ dàng rồi.

Nhưng Nguyễn Hạo thần chắc chắn đã chạy đến, chỉ cần Nguyễn Hạo thần chạy đến đây, gặp được Đường Minh Hạo, có một số việc phải gặp mặt mới dễ giải quyết.

Đường Minh Hạo nghe Tô Khiết nói thế, lập tức thay đổi sắc mặt: “Con không muốn nhận ông ấy, ông ấy có đến con cũng sẽ không gặp, ông ấy mắng con là trai bao, con không thèm nhận ông ấy đâu.”

Quả nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo có phản ứng rất kịch liệt.

“Bé Hạo, đó là ba ruột của con, hai người cuối cùng cũng phải nhận nhau thôi.” Tô Khiết khẽ thở dài, cô cũng có hơi sốt ruột, nhưng cô biết cũng thể ép bé Hạo được.
 
Chương 2197


Chương 2197

Từ nhỏ bé Hạo đã không có ba ở bên, cậu bé vô cùng ngoan ngoãn, nhưng cũng rất nhạy cảm, cậu bé vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi tình thương của ba, cho nên có một số việc cô không thể ép buộc quá đáng, vẫn cần Minh Hạo tự nghĩ thông, thật sự đón nhận Nguyễn Hạo thần.

“Nhưng cậu ba Nguyễn sắp đến rồi, con không muốn gặp cũng không được.” Sở Bách Hà thấy phản ứng của Đường Minh Hạo, hai mắt hơi lóe lên: “Cậu ba Nguyễn đã đến đây, con cảm thấy con còn có thể trốn sao?”

“Ai nói con không trốn ông ấy được chứ?” Đường Minh Hạo căng chặt mặt, trong mắt có thêm chút cứng đầu: “Con sẽ không thua ông ấy, chắc chắn sẽ không thua ông ấy.”

Tô Khiết đảo mắt, liếc mắt nhìn Sở Bách Hà: “Đã lúc này rồi mà em còn đổ thêm dầu vào lửa?”

“Em chỉ muốn khuyên bé Hạo, không ngờ lại có hiệu quả ngược lại.” Sở Bách Hà nhìn Tô Khiết cười, nhưng nụ cười kia nhìn có hơi giả.

“Có ma mới đi tin em.” Tô Khiết trừng mắt nhìn cô, Sở Bách Hà thích xem trò hay, Sở Bách Hà nói câu đó rõ ràng là muốn kích thích Đường Minh Hạo.

Dù sao Đường Minh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, hơn nữa bây giờ Minh Hạo còn đang rất tức giận, Sở Bách Hà vừa kích thích, Đường Minh Hạo không mắc lừa mới là lạ đó.

“Bà chủ, cậu ba Nguyễn đến.” Ngay lúc này, giọng nói của quản gia từ dưới lầu vọng lên, bởi vì giọng của ông quản gia rất lớn, mà lúc trước khi Sở Bách Hà bước vào cũng không đóng cửa, cho nên mấy người trong phòng đều nghe thấy.

“Con phải đi trốn, hai người không được nói chuyện của con cho Nguyễn Hạo thần biết đó, nếu ai mà dám nói chuyện của con cho Nguyễn Hạo thần, con nghỉ chơi với người đó.” Đường Minh Hạo nghe ông quản gia nói thiếu chút nữa đã nhảy bật lên, theo bản năng muốn trốn đi, nhưng mà cậu bé vẫn không quên uy hiếp hai người phụ nữ trong phòng.

“Cục cưng, con muốn nghỉ chơi với mẹ luôn sao?” Tô Khiết hơi cong môi, giả vờ như yếu đuối đáng thương lắm.

“Nếu mẹ chọn Nguyễn Hạo thần, cũng có nghĩa là trong lòng mẹ, ông ấy còn quan trọng hơn con.” Đường Minh Hạo nhìn mẹ, trong lời này đã không còn vẻ đe dọa như lúc trước, nhưng lại có chút buồn tủi.

“Bé Hạo, con biết rõ trong lòng mẹ, con và em luôn là quan trọng nhất.” Tô Khiết khẽ thở dài, giống như cũng có một chút buồn bã.

“Mẹ, mẹ đừng giúp Nguyễn Hạo thần kéo dài thời gian nữa, bây giờ con không muốn nhận ông ấy, cho nên hai người không được nói cho Nguyễn Hạo thần biết chuyện về con, nếu không thì hai người đã phản bội bán đứng con.” Đường Minh Hạo lập tức vạch trần ý đồ của Tô Khiết, hơn nữa lần này cậu bé còn nói nặng hơn, ngay cả mấy từ phản bội, bán đứng cũng đã nói ra rồi.

“Nghiêm trọng vậy sao?” Sở Bách Hà hơi hoảng sợ, nghiêm trọng đến thế à?

“Đúng, nghiêm trọng thế đây, cho nên hai người phải suy nghĩ cho kỹ.” Đường Minh Hạo gật đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.

Đường Minh Hạo nói xong, lập tức nhanh chân chạy ra khỏi phòng, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Sở Bách Hà và Tô Khiết.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Sở Bách Hà trợn tròn mắt nhìn Tô Khiết, hỏi ý kiến của Tô Khiết.

“Em hỏi chị?” Tô Khiết liếc nhìn cô, lúc nãy cô còn cố ý nói khích Đường Minh Hạo mà.

“Em cũng không ngờ bé Hạo lại nghiêm trọng hóa vấn đề đến thế, chúng ta thật sự không thể nói cho cậu ba Nguyễn biết sao?” Đúng là Sở Bách Hà có chút cố ý, nhưng cô thật sự lại không ngờ bé Hạo lại nghiêm túc đến thế, rất nghiêm túc.

Bây giờ cô thật sự cũng không dám bán đứng bé Hạo.

Cô hiểu rất rõ tính tình của bé Hạo, nếu cô bán đứng bé Hạo, sau này bé Hạo sẽ thật sự không thèm để ý đến cô nữa, bé Hạo chắc chắn sẽ nói được làm được.
 
Chương 2198


Chương 2198

“Còn có thể làm gì nữa đây? Thằng bé Minh Hạo rất ngoan, nhưng cũng rất nhạy cảm, nếu lúc này mà chúng ta nói cho Nguyễn Hạo thần biết chuyện về bé, bé chắc chắn sẽ cho rằng chúng ta yêu bé chưa đủ nhiều, thật ra bé vẫn không muốn nhận Nguyễn Hạo thần cũng là vì sợ Nguyễn Hạo thần yêu bé chưa đủ nhiều.” Tô Khiết rất hiểu Đường Minh Hạo, cho nên cô có thể hiểu ý của Minh Hạo.

“Thật ra trong lòng bé còn ao ước tình yêu này hơn bất cứ người nào khác, nhưng bé lại quá sợ hãi, thiếu đi tình yêu của ba trong suốt năm năm thật ra đã ảnh hưởng rất lớn đến bé, bé còn nhạy cảm hơn mấy đứa trẻ khác nhiều, cũng suy nghĩ nhiều hơn mấy đứa trẻ khá, bé không giống Vũ Kỳ.” Tô Khiết cũng rất đau lòng cho Minh Hạo: “Chị sẽ tìm cơ hội nói chuyện với cậu bé, xem xem có thể tháo bỏ khúc mắc của cậu bé không.”

“Thằng bé này cũng làm người ta đau lòng thật.” Sở Bách Hà khẽ thở dài, cô thật sự rất đau lòng cho Minh Hạo, cậu bé bình thường quá ngoan, rất có chủ kiến, cho nên rất dễ làm người ta quên mất nội tâm yếu ớt của cậu bé.

“Vẫn là Vũ Kỳ tốt hơn, vô tư vô lo, ngày nào cũng vui vẻ.” Sở Bách Hà nghĩ đến bé Kỳ, trên mặt cũng hiện lên chút cảm xúc khác thường: “Em thật sự rất hâm mộ Vũ Kỳ, có một tuổi thơ vui vẻ đúng là rất tốt.”

“Đúng rồi, Vũ Kỳ đâu rồi?” Sở Bách Hà nhắc đến Vũ Kỳ, mới nhớ đến từ sau khi cô về đến giờ vẫn không thấy bé Kỳ đâu cả.

“Mợ dẫn con bé đến nhà ông Lý rồi.” Vì bị chuyện trong Hải Thành làm chậm trễ nên Đường Vân Thành vẫn chưa quay về, hai hôm nay Phạm My vẫn luôn đến sân bay chờ, nhưng tối nay ông Lý lại có việc, mời Phạm My sang đó, Phạm My thấy Vũ Kỳ ở nhà một mình nên dẫn Vũ Kỳ đến nhà ông Lý chơi.

“Bà Đường.” Dưới lầu, Nguyễn Hạo thần đã vào phòng khách, nhìn thấy bà cụ đang ngồi xem TV trong phòng khách một mình, anh lễ phép chào hỏi.

Lúc này tuy Nguyễn Hạo thần rất muốn nhanh chóng lên lầu gặp Tô Khiết, cũng rất muốn nhanh chóng gặp được tên Đường Minh Hạo kia, nhưng anh vẫn lễ phép chào hỏi bà cụ Đường.

Bà cụ Đưởng dời mắt sang nhìn anh hỏi: “Trễ thế này rồi cậu đến đây làm gì?”

Hôm trước ông cụ Đường đuổi thẳng cổ Nguyễn Hạo thần đi, tuy ông cụ Đường không nói nhiều, nhưng bà cụ Đường cũng đã đoán được chắc chắn là hai ông bà già nhà họ Nguyễn lại làm chuyện quá đáng gì đó, cho nên bây giờ bà cụ Đường cũng chẳng niềm nở gì với Nguyễn Hạo thần, nhưng cũng không đuổi anh đi ra ngoài.

“Con đến tìm Khiết Khiết, Khiết Khiết có ở nhà không?” Nguyễn Hạo thần cười, rất lễ phép khách khí.

“Có.” Có câu nói không đánh người niềm nở, bà cụ Đường thấy Nguyễn Hạo thần tươi cười, cũng không thể xụ mặt nữa: “Nhưng mà có bạn của Khiết Khiết ở cùng nữa.”

“Bạn? Bạn gì vậy ạ?” Mắt cậu ba Nguyễn hơi lóe lên, theo bản năng hơi thêm.

“Là đồng nghiệp cũ của Khiết Khiết.” Bà cụ Đường cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, bà cụ Đường đang nói đến Sở Bách Hà.

Nhưng mà rất rõ ràng điều cậu ba Nguyễn không nghĩ không giống với những gì bà cụ Đường nghĩ, cũng không phải nghĩ đến cùng một người.

“Bà Đường, con có thể lên đó gặp Khiết Khiết không?” Lúc này Nguyễn Hạo thần rất sốt ruột, tâm trạng cũng lập tức xấu đi, nhưng mà mặt anh lại không có vẻ khác thường gì, vẫn mỉm cười nhìn bà cụ Đường.

“Cậu đi lên đi.” Bà cụ Đường suy nghĩ, cuối cùng cũng không nhẫn tâm cản anh, cho dù hai ông bà nhà họ Nguyễn có sai, Nguyễn Hạo thần cũng không sai, hơn nữa Nguyễn Hạo thần chính là ba ruột của hai cục cưng, bà nghe Khiết Khiết nói Nguyễn Hạo thần đã nhận Vũ Kỳ rồi, cho nên có một số việc bà cũng thể tiện cản trở.

Lúc này bà cụ Đường cũng không nghĩ đến chuyện của bé Hạo, bởi vì bé Kỳ đã nhận Nguyễn Hạo thần, bà cảm thấy bé Hạo cũng sẽ nhận Nguyễn Hạo thần.
 
Chương 2199


Chương 2199

Nguyễn Hạo thần được bà cụ Đường cho phép, thở phào nhẹ nhõm, sau đó không hề dừng lại lâu, bước nhanh lên lầu.

Bà cụ Đường nhìn thấy hành đọng của anh thì ngẩn ra, sau đó lại nhịn không được bật cười, cho dù những chuyện khác ra sao, nhưng Nguyễn Hạo thần thật sự yêu thương Khiết Khiết.

Chỉ cần hai người yêu nhau thật lòng, mấy chuyện khác đều có thể giải quyết.

Lần trước khi Nguyễn Hạo thần đến đây đã thừa lúc bà cụ không để ý lén đến phòng của hn, cho nên anh biết phòng Tô Khiết ở nơi này, lên lầu cũng không hề chậm chạp, Nguyễn Hạo thần chạy thẳng đến phòng Tô Khiết.

Lúc này cửa phòng Tô Khiết đã đóng lại, lúc nãy khi Đường Minh Hạo đi ra ngoài đã đóng.

Nguyễn Hạo thần đi đến ngoài cửa lập tức ngừng lại, anh thầm thở hắt ra, cố gắng nhịn xuống xúc động lập tức mở cửa, sau đó gõ cửa.

“Mời vào.” Trong phòng, một giọng nói vọng ra.

Nguyễn Hạo thần nghe được giọng nói kia thì hơi sững sờ một chút, bởi vì giọng nói đó không phải là giọng Tô Khiết, mà là giọng của Sở Bách Hà, Sở Bách Hà cũng ở trong phòng cô, cho nên không phải chỉ có cô và Đường Minh Hạo ở riêng trong phòng sao?

Lúc này, cuối cùng cậu ba Nguyễn cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng anh cũng nhẹ nhàng hơn một chút, anh nhanh chóng mở cửa phòng.

Sau đó anh lại phát hiện, trong phòng chỉ có Tô Khiết và Sở Bách Hà, không có tên Đường Minh Hạo nào đó.

Nguyễn Hạo thần chớp chớp mắt, sau đó đảo mắt nhìn lướt quanh phòng vài lần, nhưng vẫn không phát hiện ra người nào khác.

“Cậu ba Nguyễn, anh đang tìm gì đó? Không lẽ anh nghi ngờ trong phòng Khiết Khiết đang giấu đàn ông khác à?” Sở Bách Hà nhìn thấy hành động của Nguyễn Hạo thần, nhịn không được trêu chọc anh.

“Lúc nãy không phải em nói Đường Minh Hạo đang ở đây sao? Tên đó đâu?” Nguyễn Hạo thần cũng không vòng vo, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề, anh vẫn chưa hỏi rõ về chuyện của tên Đường Minh Hạo kia, trong lòng cứ cảm thấy khó chịu.

“Đi rồi, Minh Hạo đi từ lâu rồi, cậu ba Nguyễn, anh đến bắt gian hả? Chỉ tiếc anh đến chậm quá rồi.” Sở Bách Hà là người thích làm lớn chuyện, bây giờ cô cũng đã biết Nguyễn Hạo thần đến đây để làm gì, cho nên lập tức vạch trần anh.

“Đi rồi? Tên đó đi thật rồi sao?” Nguyễn Hạo thần nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, rõ ràng là đang hỏi Tô Khiết, anh không tin lời Sở Bách Hà nói, anh muốn nghe chính miệng Tô Khiết nói.

“Đương nhiên là đi thật rồi, cậu ba Nguyễn hỏi vậy là có ý gì hả? Không lẽ anh còn tưởng Khiết Khiết giấu người đó sao?” Sở Bách Hà không chờ Tô Khiết nói gì, lại tiếp tục nói.

Lúc nãy bé Hạo đã nói nặng đến thế, có một vài lời Tô Khiết cũng không tiện nói, cho nên bây giờ có một vài câu sẽ do cô nói ra, dù sao cô cũng không có quan hệ gì với cậu ba Nguyễn.

Cậu ba Nguyễn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, rõ ràng là đang chờ Tô Khiết trả lời.

“Đừng nói là anh thật sự nghĩ rằng em đã cho người đó trốn đi đó nha?” Tô Khiết bị anh nhìn chằm chằm, cũng có hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến mấy lời Đường Minh Hạo đã nói, cô cũng không còn cách nào khác.

Nhưng mà Tô Khiết cũng có ý thăm dò khi nói ra những lời này, đừng nói là Nguyễn Hạo thần thật sự nghĩ rằng cô đã giấu người ở nơi khác đó nha?

Nguyễn Hạo thần thật sự không tin tưởng cô sao?

“Lúc trước em nói Đường Minh Hạo đến đây tìm em, tên đó từ nước M xa xôi chạy đến, khó khăn lắm mới gặp mặt được, sẽ bỏ đi nhanh như vậy sao? Sở Bách Hà còn chưa đi, tên đó sẽ bỏ đi trước à?” Nguyễn Hạo thần thật sự không tin, dựa vào hành động của tên Đường Minh Hạo lúc trước, cộng với những lời Tô Khiết từng nói hôm đó, anh cảm thấy khả năng Đường Minh Hạo bỏ về trước cũng không quá cao.
 
Chương 2200


Chương 2200

“Ai nói với anh là Đường Minh Hạo là vội vã từ nước M xa xôi chạy về đây?” Tô Khiết ngẩn ra, nhịn không được bật cười, xem ra Nguyễn Hạo thần cũng không hề suy nghĩ cẩn thận những lời cô từng nói lúc trước.

Anh chỉ biết vội vàng chạy về?

Anh vội vàng chạy đến đây để làm gì?

Thật sự vội vàng đến bắt gian sao?

Nguyễn Hạo thần sửng sốt, hơi khó hiểu nhìn cô, không lẽ không phải thế à?”

Không lẽ anh nói sai rồi?

Anh nói sai chỗ nào?

“Nguyễn Hạo thần, anh đang nghi ngờ điều gì? Nghi ngờ sự thủy chung trong tình yêu của em?” Tô Khiết nhìn thấy phản ứng của anh cũng thở phào, người đàn ông này mà ghen lên đúng là không còn chút lý trí nào nữa.

Hơn nữa xem ra anh thật sự nghi ngờ cô!

Điểm này là Tô Khiết hơi tức cười, cũng hơi tức giận.

“… Không có…” Nguyễn Hạo thần ngẩn ra 0.5 giây, sau đó phủ nhận, nhưng anh đã do dự 0.5 giây, cũng có nghĩa là có vấn đề.

“Nguyễn Hạo thần nếu anh thật sự nghi ngờ lòng thủy chung trong tình yêu của em, em chỉ muốn nói cho anh biết…” Từ trước đến giờ Tô Khiết luôn quan sát rất tinh tế, sao có thể bỏ sót chút do dự khi nãy của Nguyễn Hạo thần, cô đột nhiên cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

“Nói với anh điều gì? Chia tay sao? Tô Khiết, anh nói cho em biết, đừng tùy tiện nói ra hai chữ đó.” Nguyễn Hạo thần nghe Tô Khiết nói thế, nheo mắt lại, đột nhiên ngắt lời cô.

Tô Khiết nhìn anh, hai mắt hơi lóe sáng: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, anh sai rồi, Tô Khiết em đã quyết định chuyện gì rồi thì sẽ dốc hết lòng hết sức, cũng chắc chắn sẽ cực kỳ chung thủy, cho nên nếu em đã đồng ý với anh thì chắc chăn sẽ không chân trong chân ngoài.”

Tô Khiết bổ sung những lời bị Nguyễn Hạo thần đánh gãy lúc nãy, cô vốn chỉ muốn tỏ rõ thái độ cho anh biết, nói đúng ra cũng có thể xem là một loại tỏ tình, nhưng kkhông ngờ anh lại nhắt lời cô, hơn nữa còn hiểu lầm cô đến thế.

“Nhưng mà rõ ràng điều mà hai chúng ta suy nghĩ không giống nhau, cho nên bây giờ chúng ta nên bình tĩnh suy nghĩ lại đi.” Bây giờ Tô Khiết thật sự có hơi tức giận, anh chưa hiểu rõ tình hình đã ghen bậy ghen bạ thì thôi đi, nhưng anh lại còn nghi ngờ cô? Còn dám hiểu lầm cô đến thế?

Nếu Nguyễn Hạo thần thật sự tin tưởng cô, chắc chắn sẽ không nghi ngờ cô như vậy, cũng chắc chắn sẽ không xảy ra loại hiểu lầm thế này.

Cô vừa mới nhớ đến một việc, cô nhớ có một hôm co đang mơ màng ngủ lại bị Nguyễn Hạo thần đánh thức, sau đó Nguyễn Hạo thần tức giận rặng hỏi cô Đường Minh Hạo là ai.

Lúc đó cô đã nói cho Nguyễn Hạo thần biết, Đường Minh Hạo là con trai của cô, nhưng Nguyễn Hạo thần lại không tin.

Lúc đó anh không tin lời cô, anh vẫn luôn hiểu lầm rằng cô đang nói dối, hiểu lầm cô đang lừa anh, anh vẫn luôn cho rằng Đường Minh Hạo là người yêu của cô.

Cho nên khi anh nghe Sở Bách Hà nhắc đến Đường Minh Hạo mới có dáng vẻ như nhìn thấy kẻ thù như thế.

 
 
Chương 2201


Chương 2201

Khi đó anh không tin cô thì thôi đi, nhưng mà không lẽ bây giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ lại chút nào sao?

Anh đã nhận Vũ Kỳ rồi, Minh Hạo cũng họ Đường, không lẽ anh không thể nghĩ nhiều hơn một chút sao?

Anh nhớ Đường Minh Hạo rất rõ, nhưng lại quên sạch lời cô từng nói.

Người đàn ông này?

Cô cũng không biết nên nói anh thế nào nữa.

“Anh đi đi.” Mắt Tô Khiết hơi lóe lên, sau đó dời mắt đi, không nhìn anh nữa.

Tô Khiết biết cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, trong lòng Nguyễn Hạo thần đã có nhận định riêng của anh, mà bé Hạo lại quyết tâm không muốn nhận Nguyễn Hạo thần, hơn nữa lúc nãy bé Hạo còn nói nặng đến thế.

Tô Khiết biết cần phải giải quyết chuyện giữa hai cha con, tuy Nguyễn Hạo thần nghi ngờ cô, nhưng Nguyễn Hạo thần cũng là vì ghen mất đi lý trí, điều này cũng có nghĩa là Nguyễn Hạo thần rất để ý đến cô.

Vì để ý nên mới mất bình tĩnh, mới có thể xúc động như thế, thậm chí còn có chút gây rối vô cớ.

Lúc trước cô cũng từng hiểu lầm Nguyễn Hạo thần, cũng chưa biết rõ tình hình đã vì bé Kỳ mà ghen với Nguyễn Hạo thần.

Lúc đó cô cũng xúc động, cũng gây rối vô cớ.

Cho nên khi tình cảm mặn nồng sẽ rất dễ ghen tuông, hơn nữa ghen tuông đến mất đi lý trí.

Cho nên cô cũng không thể nào trách Nguyễn Hạo thần được.

Vậy thì bây giờ cách duy nhất chính là giải quyết vấn đề giữa hai cha con.

Tô Khiết nghĩ đến một cách, cô muốn làm theo hướng ngược lại.

Bây giờ rõ ràng Đường Minh Hạo đang rất giận Nguyễn Hạo thần, không muốn nhận Nguyễn Hạo thần, cô hiểu rất rõ tính tình của Minh Hạo, cũng biết tình huống này cho dù ai khuyên cũng không có ích gì.

Cô cũng hiểu Đường Minh Hạo không muốn nhận Nguyễn Hạo thần chủ yếu là vì sợ Nguyễn Hạo thần không yêu cậu bé, nhưng mà Đường Minh Hạo lại rất ủng hộ chuyện của cô và Nguyễn Hạo thần, bé Hạo nhà cô vẫn muốn cô được hạnh phúc. Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc full và miễn phí nhé.

Nếu giữa cô và Nguyễn Hạo thần xảy ra cãi cọ vì chuyện của Minh Hạo, bé Hạo chắc chắn sẽ sốt ruột, đến lúc đó bé Hạo chắc chắn sẽ chủ động xuất hiện nhận Nguyễn Hạo thần.

Cô thật sự rất vất vả vì hai cha con này.

“Có ý gì?” Bây giờ Nguyễn Hạo thần cũng không nghĩ được nhiều đến thế, cho nên anh không hiểu được ý đồ thật sự của Tô Khiết, anh chỉ nghe thấy Tô Khiết muốn đuổi anh đi.

Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà đuổi anh đi?!

“Khiết Khiết, chị đừng giận, có chuyện gì từ từ nói, đừng xúc động.” Sở Bách Hà cũng tưởng Tô Khiết nói thật, cũng có hơi quýnh, khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau, cũng không thể vì con trai ruột của mình mà xảy ra hiểu lầm được.

“Anh đi đi, chúng ta bình tĩnh suy nghĩ lại.” Tô Khiết cũng không dám nói quá rõ ràng, cô không biết bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở chỗ nào nữa?

Nói không chừng Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, nói không chừng Đường Minh Hạo đã nghe được lời cô nói.

Một bên là con trai ruột của cô, một bên là người đàn ông cô đã xác nhận, hai người có mâu thuẫn, cô bị kẹp ở giữa dễ dàng lắm sao?

Cô dễ dàng sao?
 
Chương 2202


Chương 2202

“Ý của em là đang trách anh bây giờ chưa đủ bình tĩnh?” Nguyễn Hạo thần hơi híp mắt lại, trong mắt có chút nguy hiểm, cô đang chê anh? Chê anh chưa đủ bình tĩnh?

Cô vì tên Đường Minh Hạo kia mà chê anh?

“Anh cảm thấy bây giờ anh đang bình tĩnh sao?” Tô Khiết nhìn anh, hơi buồn cười, bây giờ anh rõ ràng đang quýnh lên, giống hệt Minh Hạo lúc trước, anh thế này mà gọi là bình tĩnh sao?

“Anh không bình tĩnh? Đúng, anh không bình tĩnh, nếu bây giờ anh mà còn bình tĩnh nữa thì anh không phải là đàn ông.” Nguyễn Hạo thần thầm cắn răng, giọng nói cũng lớn hơn, giọng nói kia giống như đang rống lên.

Tô Khiết bị anh quát, lập tức ngẩn ra.”

“Bình tĩnh, hai người đều bình tĩnh lại, đừng cãi nhau.” Sở Bách Hà há hốc mồm, chuyện gì thế này? Sao lại cãi nhau rồi, đây đều chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.

Có hiểu lầm thì giải thích rõ ràng là được, nhưng bay giờ Sở Bách Hà lại không thể giải thích, dù sao lúc nãy Đường Minh Hạo vừa mới uy hiếp cô xong, không cho phép cô nói với Nguyễn Hạo thần.

Nhưng nếu hai người thật sự vì Đường Minh Hạo mà cãi nhau, vậy đúng là cái mất nhiều hơn cái được.

Làm sao đây? Bây giờ phải làm sao đây?

“Tô Khiết, bây giờ anh hỏi em, rốt cuộc thì em chọn Đường Minh Hạo hay là chọn anh?” Mắt Nguyễn Hạo thần tối xuống, đột nhiên nhìn Tô Khiết hỏi, Nguyễn Hạo thần kiên quyết ác liệt hỏi ra câu này.

Tô Khiết hơi giật mình, chọn anh hay chọn Đường Minh Hạo, chuyện này hoàn toàn không cần phải chọn mà!!

“Hả? Cái này sao mà chọn? Đây hoàn tòn không thể chọn được!” Sở Bách Hà cũng ngơ ngẩn, bắt Khiết Khiết đi chọn giữa hai người này? Điên rồi à?

Cậu ba Nguyễn đưa ra câu hỏi vớ vẩn gì thế?!

“Không thể chọn được sao? Hay là em vẫn chọn Đường Minh Hạo, nếu đã như thế…” Nguyễn Hạo thần vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Khiết, anh cũng ngừng lời lại, anh thật sự không nói được những lời tiếp theo nữa.

Anh không muốn nhìn thấy kết quả như thế này nhất, nhưng mà cô lại nói, trong lòng cô, Đường Minh Hạo luôn là quan trọng nhất, anh còn hy vọng xa vời gì nữa?

Cũng đúng như những gì Tô Khiết đoán, bây giờ Đường Minh Hạo đang trốn ở gần đây, mà sau khi Nguyễn Hạo thần đi vào cũng không đóng cửa phòng lại, cho nên Đường Minh Hạo nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên trong.

Nghe Nguyễn Hạo thần nói, Đường Minh Hạo cứng đờ người lại, cậu bé vẫn còn rất giận Nguyễn Hạo thần, nhưng mà cậu bé không muốn giữa mẹ và Nguyễn Hạo thần xảy ra hiểu lầm vì cậu bé.

Cậu bé không muốn làm mẹ giận, cậu bé càng không muốn làm mẹ không được hạnh phúc, lúc trước cậu bé còn từng nghĩ, nếu mẹ tìm được hạnh phúc rồi, nếu chồng của mẹ không thích cậu bé và em, cậu bé sẽ tự nuôi em.

Mà bây giờ người mẹ chọn vừa khéo chính là ba ruột của cậu bé, ít nhất cậu bé không cần phải băn khoăn về mặt này, tình hình bây giờ đã tốt hơn những dự đoán lúc trước của cậu bé rất nhiều, cậu bé còn chưa thỏa mãn gì nữa chứ?

Cậu còn làm rối chuyện làm gì nữa?

Đường Minh Hạo hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ đứng dậy, cậu bé cảm thấy cậu bé nên đi ra ngoài, ra ngoài đối mặt với Nguyễn Hạo thần!

Đường Minh Hạo hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ đứng dậy, cậu bé cảm thấy cậu bé nên đi ra ngoài, ra ngoài đối mặt với Nguyễn Hạo thần!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom