Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2425


Chương 2425

Tình hình thế này bình thường sao? Bình thường sao?

Hản là không bình thường đi?

Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì đôi mắt bất giác lóe lên, lão đại bị đánh thuốc mê rồi?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

“Ai bị đánh thuốc mê cũng có thể nhưng lão đại tuyệt đối là không.” Cố Ngũ trực tiếp phản bác.

Khóe môi Đường Minh Hạo cong lên, rõ ràng không cho là đúng lắm, chỉ là chính vào lúc này, cuối cùng đã có động tĩnh…

Điện thoại Cố Ngũ bỗng vang lên, hai người trong phòng lúc này đang tập trung tinh thân nhìn màn hình camera giám sát, đều nhìn chằm chằm vào xe của Nguyễn Hạo thần.

Điện thoại Cố Ngũ bỗng vang lên khiến họ đều giật bản.

Hai người gần như đồng thời nhanh chóng nhìn sang điện thoại anh ta, Cố Ngũ thấy hiển thị có điện thoại thì sững sờ: “Là điện thoại của lão đại.”

lão đại gọi điện thoại cho anh ta? lão đại cuối cùng đã có động tĩnh rồi.

“Tôi đã nói rồi, lão đại không thể nào bị đánh thuốc mê.” Cố Ngũ vẫn không quên đắc ý bổ sung một câu, anh ta đã nói mà, Đại Xuân dù có ngốc cũng không thể nào chuốc thuốc lão đại được.

“Ừ, chú nhận đi.” Đường Minh Hạo thấy Nguyễn Hạo thần cuối cùng đã có động tĩnh, nôn nóng ban nãy liền biến mất, đôi mắt nó nhìn Cố Ngũ, mặt lại lộ ra nụ cười.

“lão đại gọi điện thoại cho tôi, đương nhiên tôi phải nhận.” Cố Ngũ lẹ làng cầm điện thoại, không hề suy nghĩ sâu xa lời của nó.

“Chú nhận điện thoại xong thì nói với Nguyễn Hạo thần, tôi bây giờ đang nhìn ông ấy qua camera giám sát.” Khóe môi Đường Minh Hạo cong cong, câu đó rõ ràng có ý ám chỉ.

Nguyễn Hạo thần lúc này gọi điện thoại cho Cố Ngũ, nhất định là muốn hỏi anh ta xảy ra chuyện gì, nó không dễ dàng gì mới bố trí xong tất cả những chuyện này, tuyệt đối không thể để Cố Ngũ tiết lộ bí mật.

Nguyễn Hạo thần dựa vào bản lĩnh bước qua cửa này, nó đương nhiên tâm phục khẩu phục, nhưng nếu Cố Ngũ tiết lộ bí mật cho anh, nó sẽ không phục.

Ngón tay đang muốn ấn nút nhận nghe của Cố Ngũ cứng đờ, anh ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nó, khóe môi run run, nhưng lại không nói ra được chữ nào.

Tiểu ác ma quá ác rồi đi? Nếu anh ta thật sự nói với lão đại như vậy, anh ta còn giữ được mạng sao?

Cố Ngũ bỗng ý thức được mình vừa rồi đã kích động, vừa nãy anh ta nhìn thấy lão đại gọi điện thoại tới, kích động liên quên mất thằng nhóc năm tuổi bên cạnh mình này thực ra là một tiểu ác ma.

Kế hoạch đối phó với lão đại là do tiểu ác ma cẩn thận nghĩ ra, nó há có thể để anh ta phá hoại?

Trước đó tiểu ác ma cẩn thận đề phòng anh ta, đề phòng anh ta âm thềm báo tin cho lão đại.

Bây giờ tiểu ác ma đang canh giữ trước mặt, dù anh ta có nhận điện thoại của lão đại, cũng không thể nói ra tình hình hiện tại.

Không thể báo cáo tình hình thực tế, thì anh ta nhận điện thoại của lão đại còn có thể nói gì?

“Chú nhận đi, nhanh nhận đi.” Đường Minh Hạo thấy Cố Ngũ không nhận điện thoại, còn bắt đầu thúc giục anh ta.

“Không nhận, nhận rồi cũng không biết nên nói gì” Cố Ngũ lúc này trong lòng đắng chát, đẳng còn hơn cả hoàng liên.

 
 
Chương 2426


Chương 2426

“Nếu chú không nhận, Nguyễn Hạo thần nhất định sẽ hoài nghi, cho nên chú phải nhận.” Đường Minh Hạo nghe thấy điện thoại anh ta reo vang không ngừng liên biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách.

Nguyễn Hạo thần nhất định đã phát hiện bất thường, cho nên mới gọi điện thoại cho Cố Ngũ để xác nhận, nếu Cố Ngũ mãi không nhận, vậy anh nhất định sẽ biết bên trong thật sự có vấn đề.

“Tôi nhận rồi thì nói sao?” Đôi mắt Cố Ngũ trừng to, nhìn thẳng vào Đường Minh Hạo, lúc này sắc mặt anh ta thật sự một lời khó nói hết.

“Chú cứ nói không biết.” Đường Minh Hạo ngâm nghĩ, lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Chú cứ tỏ vẻ không biết gì cả với ông ấy.”

“Không, không được, tôi không thể lừa lão đại.” Cố Ngũ trực tiếp cự tuyệt, anh ta bây giờ không thể lén báo tin cho lão đại, trong lòng anh ta đã rất áy náy rồi, anh ta tuyệt đối không thể lại lừa lão đại nữa.

Anh ta rõ ràng đều biết, anh ta rõ ràng biết rất rõ tất cả những điều tiểu ác ma làm, anh ta phải nói không biết với lão đại thế nào đây.

Hơn nữa anh ta bây giờ đang nhìn tất cả qua camera giám sát, anh ta sao có thể tỏ vẻ không biết.

Không được, tuyệt đối không được.

Lần này Cố Ngũ rõ ràng không muốn lại khuất phục trước uy hiếp của tiểu ác ma Đường Minh Hạo nữa.

Cố Ngũ mãi không nhận, chuông điện thoại cuối cùng dừng lại.

“Được, vậy bây giờ chú nói cho Nguyễn Hạo thần biết hết đi, đến lúc đó tôi sẽ nói với ông ấy, tất cả đều do chú sắp đặt, là chú kêu người mai phục, là chú kêu người đào bẫy.” Mặt Đường Minh Hạo lại lộ ra nụ cười thiên sứ tiêu chuẩn.

Đôi mắt Cố Ngũ lập tức trừng to: “Cậu chủ nhỏ, sao cậu có thể mở to mắt nói dối như vậy, rõ ràng đều do cậu sắp đặt, tôi luôn trung thành với lão đại, nhất định sẽ không làm như vậy, lão đại sẽ tin tôi.”

“Chú chắc chứ?” Đường Minh Hạo nhìn anh ta, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tôi nghĩ ba điểm mai phục che giấu ở lối vào Diêm Môn, ngoại trừ Nguyễn Hạo thần, ngoại trừ chú, những người khác của Diêm Môn hẳn đều không rõ đi?”

“Đúng…” Cố Ngũ sững sờ, trả lời xong thì sắc mặt liền thay đổi: “Cậu, cậu có ý gì?”

“Diêm Môn các chú nhiều người như vậy đều không phát hiện, một đứa bé như tôi thì càng sẽ không thể nào phát hiện, cho nên, nhất định là có người lén nói với tôi.” Đường Minh Hạo nói thật nhanh, từng chữ từng chữ nhảy ra khỏi miệng, nghe vô cùng thoải mái.

Thực ra lời này của bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng không phải nói dối, thật sự là có người lén nói cho nó biết, nhưng người đó nhất định không phải Cố Ngũ, mà là cậu nó Đường Lăng, Đường Lăng lúc hôm qua quay về, phát hiện người Diêm Môn canh giữ bên ngoài, cho nên bèn nói một chút tình hình Diêm Môn vời nó, trong đó bao gồm cả chuyện ba điểm mai phục ở lối vào.

Chuyện của Nguyễn Hạo thần rất ít khi che giấu Đường Lăng, hơn nữa phương diện này vốn chính là sở trường của Đường Lăng, cho nên anh biết cũng không kỳ quái.

Cố Ngũ chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, da đầu tê rần, cậu chủ nhỏ thật sự là tiểu ác ma, quá ác độc rồi.

Anh ta rất muốn phản bác lời của tiểu ác ma Đường Minh Hạo, nhưng anh ta suy nghĩ nửa ngày lại không nghĩ ra được chữ nào.

Vì Cố Ngũ cảm thấy, anh ta vốn không cách nào phản bác những lời tiểu ác ma Đường Minh Hạo vừa nói.

Diêm Môn bọn họ nhiều người như vậy, mỗi ngày tới tới lui lui từ lối vào, không một ai phát hiện ba điểm mai phục đó, một đứa bé năm tuổi chỉ là lần đầu tiên tới, sao có thể phát hiện chứ?
 
Chương 2427


7

Chương 2427

Đây vốn là chuyện không hợp lẽ thường, cho nên tiểu ác ma nói có người lén nói cho nó biết liên càng thêm đáng tin.

Ở Diêm Môn, ngoại trừ lão đại, thì chỉ có anh ta biết chuyện đó, ngoại trừ anh ta thì gần như không ai có thể nói cho tiểu ác ma nữa.

Cho nên, đến lúc đó hiềm nghi của anh ta nhất định là lớn nhất, đến lúc đó dù anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tiểu ác ma vốn là đặc biệt giỏi lừa bịp, hơn nữa nó còn rất giỏi cáo trạng, đến lúc đó anh ta thật sự là chết chắc rồi.

“Cho nên, đến lúc đó nếu tôi nói với Nguyễn Hạo thần, tất cả những chuyện này đều là ý của chú, tôi tin ông ấy hẳn càng dễ tin tưởng.” Đường Minh Hạo thấy dáng vẻ còn khó coi hơn cả khóc của Cố Ngũ thì lại chậm rãi bổ sung một câu.

Thân thể Cố Ngũ rõ ràng cứng đờ, nếu đổi thành anh ta, anh ta cũng sẽ càng thêm tin tưởng cách nói này, dù sao thì cậu chủ nhỏ mới chỉ là đứa bé năm tuổi.

“Cậu chủ nhỏ, xin cậu bỏ qua cho tôi.” Cố Ngũ lúc này sắp khóc tới nơi rồi, anh ta hi vọng cậu chủ nhỏ có thể bỏ qua cho mình, đừng tra tấn anh ta nữa, anh ta sắp điên rồi.

“Dễ lắm, dễ lắm, chỉ cần chú làm theo những gì cậu đây nói, đảm bảo sau này chú sẽ ăn no uống say.”

Đường Minh Hạo vươn tay ra, vỗ vỗ vai Cố Ngũ như thật, còn rất ra dáng.

“Cậu chủ nhỏ, tôi không thích uống say.” Khóe môi Cố Ngũ giật mạnh, bất giác kháng cự, cuộc sống anh ta bây giờ đã rất rất tốt rồi, anh ta không cần cậu chủ nhỏ lại đặc biệt đối xử tốt với anh ta nữa.”

Hơn nữa anh ta thật sự không thích uống say.

Chiêu này của cậu chủ nhỏ có tác dụng với Đại Xuân, nhưng đối với anh ta thì vô dụng.

“Được, bây giờ có hai con đường trước mặt chú.” Đường Minh Hạo thấy không thuyết phục được Cố Ngũ thì lập tức thay đổi giọng điệu.

“Hai con đường nào?” Mắt Cố Ngũ sáng lên, có lựa chọn chính là một chuyện tốt, có hai con đường cũng tốt hơn một con đường tối tới cùng.

“Con đường thứ nhất, chú nghe lời tôi, đến lúc đó tôi sẽ gánh vác hết tất cả trách nhiệm.” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn rất có nghĩa khí, nói lời này cũng rất có khí thế.

Cố Ngũ nghe thấy lời trượng nghĩa của cậu chủ nhỏ nhà mình, thấy cậu ấy khí thế như vậy, cũng có chút bị chấn động.

Có chốc lát, anh ta cũng muốn không chút do dự gật đầu, chỉ dựa vào phần gánh vác này của cậu ấy, anh ta cũng bằng lòng phối hợp cậu ấy rồi.

Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

“Con đường thứ hai, chú không nghe lời tôi, đến lúc đó tất cả trách nhiệm tôi đều sẽ đẩy lên người chú.” Tuy nhiên, Cố Ngũ còn chưa kịp gật đầu, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại nhanh chóng nói ra con đường thứ hai.

Khóe môi Cố Ngũ trực tiếp giật giật, kích động ban nãy cũng chớp mắt biến mất, tiểu ác ma rốt cuộc vẫn là tiểu ác ma, mày không thể có ảo tưởng quá tốt đẹp với một tiểu ác ma được.

Nhưng hai con đường tiểu ác ma đưa ra cho anh ta phải chọn thế nào đây?

Con đường thứ hai nghe thì chính là đường chết, nhưng con đường thứ nhất sẽ có cơ hội sống sót sao?

Cố Ngũ thật sự không biết mình nên chọn thế nào.

Mà chính vào lúc này, điện thoại anh ta lại vang lên, lần này vân là điện thoại của Nguyễn Hạo thần.

“Tự chú quyết định đi, chú yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chú.” Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ một cái, sau đó dời mắt tới màn hình camera giám sát.
 
Chương 2428


Chương 2428

Trên màn hình, xe của cậu ba Nguyễn vẫn không nhúc nhích, vẫn dừng ở chỗ cũ, mà anh cũng vẫn không xuống xe.

Cố Ngũ nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì cạn lời, cái gì mà tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng anh ta chứ?

Cậu chủ nhỏ thế này còn gọi là không miễn cưỡng anh ta?!

Không, cậu chủ nhỏ thế này tuyệt đối là miễn cưỡng anh ta, cậu ấy rõ ràng là đang ép anh ta.

Đường Minh Hạo lúc này nhìn vào màn hình, không nhìn anh ta nữa.

Điện thoại Cố Ngũ vẫn reo, reo liên hồi, giống như bùa đòi mạng.

Cố Ngũ hung hăng hít vào một hơi, sau đó rốt cuộc ấn nút nhận, ấn xong, anh ta ngẫm nghĩ, lại tự giác ấn loa ngoài.

Đôi mắt Đường Minh Hạo lúc này như đang nhìn vào màn hình, nhưng nó lại vẫn để ý với tình hình bên Cố Ngũ, khóe mắt bạn nhỏ Đường Minh Hạo cũng đang quan sát anh ta.

Nó thấy Cố Ngũ nhận điện thoại, còn thuận tiện ấn loa ngoài, khóe môi nó rõ ràng cong lên.

Cố Ngũ kết nối điện thoại xong thì thâm thở ra một hơi, anh ta nói với chính mình, anh ta không phải khuất phục vì uy hiếp của cậu chủ nhỏ, anh ta là vì nghe thấy những lời trượng nghĩa của cậu chủ nhỏ ban nãy, anh ta là vì nhìn thấy phân trách nhiệm và khí thế của cậu chủ nhỏ nên mới quyết định phối hợp với cậu ấy.

“Chuyện gì?” Điện thoại kết nối xong, giọng nói lạnh lùng của cậu ba Nguyễn truyền tới.

Lúc này, giọng của cậu ba Nguyễn nghe không có mấy khác biệt với bình thường, nhưng nghe vào trong tai Cố Ngũ lại khiến anh ta kinh hồn khiếp đảm.

“lão đại? Anh tới rồi sao?” Cố Ngũ tránh nặng tìm nhẹ, không trực tiếp trả lời anh, mà là hỏi ngược lại một câu.

“Tôi tới Diêm Môn rồi, lối vào có mai phục, cậu không biết?” Cậu ba Nguyễn há lại dễ lừa cho qua như vậy, Cố Ngũ tránh vấn đề của anh, lần này anh hỏi càng thêm trực tiếp.

“lão đại, anh đã đến rồi, vậy em ra ngoài đón anh.” Cố Ngũ thực sự nói không ra những lời lừa lão đại, cho nên mới lại tránh đi câu hỏi của anh, hơn nữa anh ta nói muốn ra ngoài đón anh, những lời này vẫn là có chút ý tứ đặc biệt.

“Cậu dẫn Đường Minh Hạo ra ngoài.” Cậu ba Nguyễn dừng lại một chút, sau đó mới trả lời một câu.

Yêu cầu này của cậu ba Nguyễn thật là…

Đường Minh Hạo nghe thấy yêu cầu anh đưa ra cũng có chút nghệch mặt, không phải chứ?

Nguyễn Hạo thần không định vào?

Hơn nữa anh còn muốn đưa nó ra ngoài?

Nếu bây giờ nó ra ngoài, thì cái hố Đại Xuân đào trước đó há chẳng phải trở thành chuẩn bị cho nó sao.

Nguyễn Hạo thần cố ý đi?!

Cố Ngũ nghe thấy lời của lão đại, đôi mắt nhanh chóng nhìn sang Đường Minh Hạo, bờ môi Cố Ngũ rõ ràng cong lên, sắc mặt có vài phân vui vẻ khi người gặp họa.

Cái bẫy mà tiểu ác ma dốc lòng bố trí đến cuối cùng chẳng lẽ đều trở thành chuẩn bị cho mình sao?!

Vậy thật sự là quá vui rồi.

“Lúc này cự tuyệt thì lão đại sẽ càng nghi ngờ.” Cố Ngũ áp sát vào tai Đường Minh Hạo, cực lực đè thấp giọng nói.
 
Chương 2429


Chương 2429

Đường Minh Hạo đương nhiên cũng hiểu rõ, cho nên mới có chút khó xử, không biết nên kêu Cố Ngũ trả lời thế nào.

“Chú cứ nói tôi không phối hợp.” Nó bây giờ nhất định không thể ra ngoài, cho nên chỉ có thể cực lực nghĩ cách.

“lão đại, Đường Minh Hạo không phối hợp lắm.” Mắt Cố Ngũ lóe lên, cậu chủ nhỏ đã phân phó như vậy, anh ta đương nhiên phải nghe rồi.

“Ừ, tôi biết rồi” Cậu ba Nguyễn nghe thấy lời của anh ta xong thì cũng không hỏi gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.

“Gì? Ông ấy cứ cúp như vậy? Ý gì?” Đường Minh Hạo rõ ràng sững sờ, dù sao nó cũng chỉ là một đứa bé, lúc mấu chốt vẫn không bình tĩnh được, đặc biệt là lúc chuyện xảy ra ngoài ý muốn, không nằm trong tâm kiểm soát, nó rõ ràng có chút gấp gáp.

“Tôi cũng không biết, cuộc điện thoại vừa nãy mở loa ngoài, cậu cũng nghe thấy rồi, lão đại vừa nãy không nói gì cả đã cúp máy rồi.” Cố Ngũ cũng vô cùng ngoài ý muốn với hành động này của lão đại nhà mình, không rõ là tình huống gì.

Đường Minh Hạo chớp chớp mắt, lại chớp chớp, nghỉ hoặc càng thêm sâu, Nguyễn Hạo thần sao không ra bài như lẽ thường.

Tình hình này quá quỷ dị!

Đôi mắt Đường Minh Hạo lại dán vào camera giám sát, chính xác mà nói là dán vào xe của Nguyễn Hạo thần.

Chiếc xe vốn luôn đậu không chút động tĩnh gì đột nhiên động, đương nhiên, không phải cửa xe mở ra, mà là xe khởi động rồi.

“Chẳng lẽ Nguyễn Hạo thần muốn vào?” Đường Minh Hạo không hề chớp mắt nhìn vào màn hình, cho nên rõ ràng phát hiện xe hành động, thấy xe dường như di chuyển về phía trước một chút, mắt nó mơ hồ thêm vài phân chờ mong.

Cố Ngũ lúc này cũng hoàn toàn không rõ là chuyện gì, giây phút này, nhìn tình hình này, Cố Ngũ cũng cảm thấy lão đại hình như muốn đi vào.

“Nguyễn Hạo thần sẽ không phát hiện bẫy đi?” Đường Minh Hạo không nhịn được suy đoán: “Nguyễn Hạo thần có phát hiện bất thường hay không, cũng không biết cái bẫy chúng ta sắp đặt đi?”

Đường Minh Hạo cảm thấy như vậy có lẽ là có khả năng nhất.

“Cậu chủ nhỏ nói rất có lý.” Cố Ngũ cũng cảm thấy khả năng nó nói rất lớn.

Xe của cậu ba Nguyễn ban đầu không Tôh động quá lớn, lúc họ nói chuyện, xe chuyển động còn không tới nửa mét.

Cho nên xe của cậu ba Nguyễn vẫn cách cái bây một chút.

Đôi mắt Đường Minh Hạo nhìn chằm chằm màn hình, tâm trạng lại trở nên kích động, chỉ là tốc độ xe di chuyển thực sự quá chậm, nhìn rất nôn nóng, nó hận không thể cho người đi đấy một chút.

Tuy nhiên, xe cách bây ngày càng gần, ngày càng gần.

Nhưng chính vào lúc này, xe bỗng dừng lại, mắt Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, đang nghĩ hoặc không hiểu thì một giây sau, xe của cậu ba Nguyễn đã trực tiếp nhanh chóng lùi về sau.

Không giống lúc tiến tới ban nãy, tốc độ xe lùi rất nhanh.

Rất nhanh, xe của cậu ba Nguyễn đã biến mất trong màn hình camera giám sát.

“Gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao Nguyễn Hạo thần đi rồi? Sao ông ấy đi rồi?” Đường Minh Hạo hoàn toàn nghệch mặt, nó thế nào cũng không nghĩ tới anh lại đi như vậy.

Nguyễn Hạo thần kêu người bắt cóc nó tới, anh rõ ràng tới Diêm Môn tìm nó, sao anh không vào đã đi rồi?
 
Chương 2430


Chương 2430

Chuyện này không bình thường đi?

“Đúng vậy, sao lão đại đi rồi?” Cố Ngũ cũng hoàn toàn ngây ngốc, lão đại còn chưa nhìn thấy Đường Minh Hạo, sao có thể đi như vậy chứ?

“Ông ấy có phải có chuyện gì khác không?” Đường Minh Hạo bắt đầu suy đoán, giọng nó lúc này rõ ràng có chút trầm thấp, Nguyễn Hạo thần cứ đi như vậy, vậy kế hoạch của nó sẽ hoàn toàn vô ích rồi.

“Hắn sẽ không.” Cố Ngũ trực tiếp phủ định suy đoán của nó: “Mấy ngày nay lão đại vì điều tra chuyện của cậu, mà đẩy đi hết những chuyện khác, không thể nào biết rõ cậu ở Diêm Môn lại không vào mà đi làm những chuyện khác, hơn nữa vừa nãy trong điện thoại lão đại cũng không nói có chuyện khác”

“Nếu lão đại có chuyện quan trọng khác, nhất định cũng sẽ gọi điện thoại dặn dò một tiếng, dù sao thì cứ để cậu ở lại Diêm Môn như vậy cũng không thích hợp.” Cố Ngũ đi theo cậu ba Nguyễn nhiêu năm, vẫn là hiểu anh.

“Chú nói có phải là mẹ tôi quay về rồi không? Có phải mẹ gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo thần?” Đường Minh Hạo lại suy đoán, những chuyện khác Nguyễn Hạo thần có thể sẽ không quản, nhưng mẹ đối với ông ta mà nói nhất định là quan trọng nhất.

“Chú nói có phải mẹ tôi biết tôi bị bắt cóc rồi, gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo thần, sau đó ông ấy liên đi gặp mẹ tôi không?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất thông minh, cho nên lập tức liền liên hệ mọi chuyện lại.

“Cũng có khả năng.” Cố Ngũ gật đầu, cảm thấy khả năng này cũng rất lớn.

“Cậu chủ nhỏ, cậu vẫn là mau gọi điện thoại cho bà chủ đi, tránh cho bà ấy nôn nóng.” Cố Ngũ nghĩ tới khả năng này, trong lòng cũng kinh hoảng, nếu như vậy, sẽ thật sự to chuyện rồi.

“Được.” Đường Minh Hạo vội đáp, dù nó làm càn, nhưng lại phân rõ nặng nhẹ, nó nhất định không thể khiến mẹ lo lắng, không thể khiến mẹ nôn nóng.

Nó nhanh chóng lấy điện thoại mình ra, sau đó trực tiếp tìm số của mẹ, muốn gọi đi.

“Gì, không đúng?” Nhưng lúc ngón tay nó chạm tới màn hình thì lại dừng lại.

“Sao lại không đúng?” Cố Ngũ thấy nó dừng lại, bất giác khẽ cau mày.

“Điện thoại tôi luôn giữ trên người, nếu mẹ phát hiện không thấy tôi, nhất định sẽ gọi cho tôi trước nhất, hơn nữa em gái ở nhà, em ấy hiểu rõ tình hình, em ấy nhất định sẽ nói cho mẹ biết, bào nên hẳn không phải mẹ phát hiện không thấy tôi…” Đường Minh Hạo lúc này hồi thần, bình tĩnh phân tích, nó phát hiện vừa nãy mình quá nôn nóng, suy đoán vừa rồi căn bản không hợp lý.

Mắt Cố Ngũ lóe lên, cậu chủ nhỏ phản ứng quá nhanh, vừa nãy cậu ấy rõ ràng nôn nóng như vậy, lại vẫn có thể nghĩ nhiều như thế, nhưng không thể không thừa nhận, cậu chủ nhỏ nói rất đúng.

“Vậy lão đại rốt cuộc sao lại đột nhiên rời đi?” Cố Ngũ nhìn Đường Minh Hạo, biểu cảm thêm vài phân không hiểu, những khả năng cậu chủ nhỏ nói ban nãy đều sai, vậy lão đại sao lại rời đi chứ.

“Tôi gọi cho em gái hỏi thử trước.” Mặc dù Đường Minh Hạo phân tích mọi chuyện rõ ràng, nhưng vẫn không yên tâm lắm, bèn trực tiếp bấm gọi cho Đường Vũ Kỹ.

“Anh, tình hình bên anh thế nào rồi?” Điện thoại vừa kết nối, giọng Đường Vũ Kỳ đã truyền tới.

“Bên anh không có chuyện gì, anh bây giờ đang ở địa bàn của Nguyễn Hạo thần, là người của ông ấy dẫn anh tới.” Đường Minh Hạo nghe thấy lời của em gái liền biết bên nhà họ Đường không có gì, tất cả bình thường!!

Cho nên Nguyễn Hạo thần rốt cuộc là có chuyện gì?

Người nhà họ Đường vẫn chưa biết chuyện nó bị bắt cóc, vậy mẹ nhất định cũng không biết.

“Mẹ về chưa?” Đường Minh Hạo vẫn truy hỏi lần nữa.
 
Chương 2431


Chương 2431

“Vẫn chưa đâu, mẹ vẫn chưa về, hơn nữa mẹ cũng không gọi điện thoại về, anh, anh yên tâm đi, chuyện này mẹ không biết, bà cậu nội và ông cố , bà cố cũng không biết, vừa nãy em nói với bà cậu nội anh về phòng rồi, nhưng anh không muốn người khác làm phiền, cho nên, họ đều cho rằng anh ở trong phòng ấy.” Lúc công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói những lời này, giọng nói rõ ràng có chút kiêu ngạo: “Anh ơi, có phải em rất thông minh không?”

“Đúng, em thông minh nhất.” Đường Minh Hạo vẫn luôn không tiếc khen ngợi em gái nhà mình.

Cố Ngũ ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai bạn nhỏ thì khóe môi khẽ giật giật, cậu chủ nhỏ lợi hại, công chúa nhỏ cũng rất thông minh, thật sự không hổ là mầm mống của lão đại.

“Được rồi, anh cúp trước, có chuyện gì thì em cứ gọi cho anh.” Đường Minh Hạo dặn dò một chút rồi cúp máy.

“Bên kia không có gì.” Đường Minh Hạo cúp xong, lại nhìn sang Cố Ngũ: “Cho nên Nguyễn Hạo thần lúc nãy rời đi không thể nào là vì chuyện của tôi, chú cảm thấy còn có khả năng gì?”

“A, tôi nhớ ra rồi…” Mắt Cố Ngũ lóe lên, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, không nhịn được kinh hô thành tiếng.

“Gái gì?” Đường Minh Hạo thấy dáng vẻ này của anh ta thì bỗng có dự cảm không tốt lắm.

Không, là dự cảm vô cùng không tốt.

“Tôi biết rồi, lão đại nhất định là… Cố Ngũ thâm thở ra một hơi, nói cho chút vội.

Chỉ là anh ta còn chưa nói xong, cửa phòng bỗng bị đẩy ra.

Trong phòng, Đường Minh Hạo và Cố Ngũ nghe thấy tiếng đẩy cửa đều nhanh chóng rời mắt sang, sau đó liên thấy cậu ba Nguyễn đang đứng ở cửa.

“lão đại nhất định là đi cửa sau.” Cố Ngũ ngây ngốc nhìn lão đại nhà mình đang đứng ở cửa, vẫn là bổ sung câu vừa nãy cho xong.

Anh ta vừa nhớ ra, Diêm Môn bọn họ có cửa sau, cửa trước có bẫy, không đi được, lão đại nhất định sẽ chọn đi cửa sau.

Vừa nãy anh ta bị các khả năng của cậu chủ nhỏ dẫn đi chệch đường, cho nên quên mất chuyện cửa sau.

Nhưng rất rõ ràng, đợi anh ta nhớ ra thì đã muộn rồi, lão đại đã vào rồi.

Đương nhiên, dù anh ta có thể nhớ ra sớm cũng vô dụng, lão đại muốn vào từ cửa sau, cũng không ai có thể ngăn cản được anh.

“Lão đại, anh tới rồi.” Cố Ngũ hôi thân, vội đứng dậy, cười bôi nghênh đón.

Tình huống thế này anh ta hẳn nên biểu hiện thật tốt đi?!

Hi vọng có thể có chút tác dụng!!

Đường Minh Hạo ngồi đó không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm cậu ba Nguyễn, ban đầu là không phòng bị lại bị anh xuất hiện đột ngột làm ngây người.

Nhưng bây giờ, nó đã hồi thân rồi, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, nó muốn đợi anh mở miệng trước.

Con ngươi Nguyễn Hạo thần khẽ chuyển, nhìn sang nó, đi vào phòng, sau đó không đế ý tới nó nữa.

“lão đại, anh đến rất nhanh.” Cố Ngũ lúc này vô cùng chột dạ, hơn nữa vô cùng ngượng ngùng, anh ta hoàn toàn đang tìm chuyện để nói, muốn

hòa giải bâu không khí hiện tại.

Đương nhiên anh ta càng hi vọng lão đại có thể hiểu cho khổ tâm của anh ta, anh ta bị kẹp giữa lão đại và cậu chủ nhỏ thật sự rất khó xử.
 
Chương 2432


Chương 2432

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Con ngươi Nguyễn Hạo thần khẽ chuyển, lại nhìn sang Đường Minh Hạo, giọng nói trầm thấp nghe không ra cảm xúc, nhất thời không biết anh là đang kêu Cố Ngũ nói, hay là kêu nó nói.

Hơn nữa sau khi anh nhìn thấy nó cũng không biểu hiện bất thường gì, không có ngoài ý muốn, càng không có kinh ngạc, không có luống cuống, cũng không có vui mừng, dường như tất cả đều nằm trong ý liệu của anh.

Đường Minh Hạo thấy phản ứng như vậy của anh thì có chút ngây ngốc, khóe môi nó giật giật, không nói chuyện, bất kể lời vừa rồi của anh có phải hỏi nó hay không, nó đều sẽ không trả lời, giọng điệu này, thái độ này của anh, nó dựa vào cái gì mà trả lời chứ?

“lão đại, tình hình này có chút đặc biệt.” Cố Ngũ thấy Đường Minh Hạo không lên tiếng, liền vội mở miệng muốn giải thích.

“Có gì đặc biệt, tôi chính là Đường Minh Hạo, các người bắt cóc tôi, chỉ đơn giản như vậy.” Đường Minh Hạo vốn không định mở miệng nhưng nghe thấy lời của Cố Ngũ lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta, nó không muốn anh ta nói cho anh biết chuyện liên quan tới thân phận của nó.

Nó muốn xem xem anh có thể đoán được thân phận của nó hay không, đương nhiên, nó càng muốn biết anh biết thân phận của nó rồi sẽ có phản ứng gì?

Lúc này, Đường Minh Hạo vẫn đeo kính đen, kính đen của nó rất to, mặt nó lại rất nhỏ, kính đeo trên mặt nó gần như đã che hết nửa khuôn mặt, cho nên nhìn như vậy thì thật sự không nhìn ra chỗ nào giống với Nguyễn Hạo thần.

Dù sao thì chỗ giống nhất giữa họ là đôi mắt, mà mắt nó lúc này lại bị che khuất hoàn toàn.

Khóe môi Cố Ngũ giật giật, tiểu tổ tông ơi, cậu có thể yên lặng chút không?!

Lúc này, tiểu ác ma lại nhắc tới chuyện bắt cóc càng khiến Cố Ngũ có dự cảm vô cùng không tốt, lại thêm giọng điệu này, Cố Ngũ tuyệt đối tin tưởng tiểu ác ma muốn gây chuyện.

Đôi mắt Nguyễn Hạo thần dời sang Đường Minh Hạo, ánh mắt rơi trên người nó, sắc mặt vẫn lãnh đạm như thường, nhìn không ra cảm xúc gì, không ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Ông không phải muốn thấy cậu đây sao? Nói đi, tìm cậu đây làm gì?” Đường Minh Hạo bị Nguyễn Hạo thần nhìn như vậy thì trong lòng có chút ảo não, nó ảo não anh lúc này vẫn lãnh đạm, nó càng ảo não ánh mắt lãnh đạm như vậy của anh vẫn khiến nó có cảm giác áp bách sắp không thở nỗi.

Có một loại người, dù không nói năng gì cũng có khí thế khiến người ta khuất phục, Nguyễn Hạo thần chính là người như vậy.

Khí thể như vậy nó không có, ít nhất là nó bây giờ không có.

Cố Ngũ nghe thấy lời này của nó thì hung hăng hít vào một hơi, tiểu tổ tông ơi, cậu nói chuyện có thể để ý một chút được không?!

Tiểu ác ma nói chuyện với họ nói thế nào cũng được, nhưng bây giờ cậu đang nói chuyện với lão đại, lão đại là ba ruột của cậu, có con trai nào nói chuyện với ba mình như vậy không?

Con trai ở trước mặt ba mình lại tự xưng cậu đây, tiểu ác ma là đang ngứa mông đi?

lão đại có tức giận không đây?!

lão đại tức giận thì có thật sự đánh mông tiểu ác ma không đây?

Nguyễn Hạo thần nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì không có phản ứng gì, sắc mặt cũng không thay đổi, càng đừng nói tới đánh vào mông tiểu ác ma!!

“Nguyễn Hạo thần, ông bắt cậu đây tới rốt cuộc là muốn làm gì? Có gì mau nói…” Đường Minh Hạo thấy phản ứng của anh thì trong lòng càng buồn bực, tình huống gì đây? Phản ứng này của anh là có ý gì?
 
Chương 2433


Chương 2433

Anh muốn làm gì?!

Rõ ràng là anh cho người bắt cóc nó tới, dáng vẻ anh bây giờ là làm cho ai xem?

Cố Ngũ nghe thấy lời của Đường Minh Hạo thì cả kinh, anh ta bất giác nuốt ngụm nước miếng, hận không thể chạy tới bịt miệng nó, tiểu ác ma gọi thẳng tên lão đại thì không nói rồi nhưng tuyệt đối không được nói tục với lão đại.

lão đại ghét nhất người khác nói tục!!

Huống chi tiểu ác ma còn là con trai ruột của anh.

Nếu tiểu ác ma thật sự nói tục trước mặt anh, anh nhất định sẽ dạy dỗ cậu, ba dạy con là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

May mắn, may mắn tiểu ác ma không nói nữa.

Cố Ngũ rõ ràng thở phào một hơi, nhưng anh ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho tới bây giờ, anh ta vẫn chưa nói thân phận của tiểu ác ma với lão đại, lão đại vẫn chưa biết tiểu ác ma Đường Minh Hạo là con trai ruột của mình đâu.

Cố Ngũ cảm thấy anh ta phải nói thân phận của nó cho lão đại trước mới được!!

Giọng nói Đường Minh Hạo ngừng lại, trong phòng nhất thời trở nên vô cùng yên tĩnh, con ngươi Nguyễn Hạo thần khẽ chuyển, nhìn sang màn hình camera giám sát, trong màn hình đều là chỗ lối vào, cho nên có thể nhìn thấy rõ tất cả xảy ra ở chỗ lối vào từ đây!!

Hơn nữa, trong màn hình, anh cũng càng thêm chắc chắn tình hình mai phục và lỗ bẫy.

Khóe môi Nguyễn Hạo thần khẽ cong lên, nhưng lại không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì từ độ cong đó.

Cố Ngũ lúc này đang đứng cạnh anh, anh ta nhìn thấy rõ ràng độ cong đó của lão đại nhà mình, nhất thời sợ hãi hai chân mềm nhũn.

Cố Ngũ biết, lão đại nhất định đã biết tất cả mọi chuyện, lão đại nhất định cũng biết anh ta và tiểu ác ma ở đây luôn thông qua camera giám sát nhìn thấy tình hình ở cửa vào.

“lão đại, anh nghe em giải thích.” Cố Ngũ cảm thấy anh ta cần cầu xin một chút, cầu xin cho mình, cũng cầu xin cho tiểu ác ma!!

“Con lên kế hoạch những chuyện này, sắp xếp những chuyện này, không muốn nói thử xem sao?” Nhưng Nguyễn Hạo thần lại quay sang Đường Minh Hạo, anh cuối cùng xem như mở miệng, chủ động nói chuyện với nó.

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Nhưng giọng điệu này của anh hoàn toàn không giống đang nói với đứa bé năm tuổi, mà giống như cuộc đối thoại với người đồng tuổi.

Hơn nữa, lúc anh nói những lời này thì không tức giận chút nào, mà lại có vài phần chắc chắn.

Trong lòng Đường Minh Hạo vốn rất buồn bực, rất buồn bực, nhưng nghe thấy lời này của anh thì lại bỗng thấy thoải mái, mây đen bị che giấu trong lòng như thoáng chốc được đẩy đi.

Hơn nữa thái độ lúc này của anh cũng khiến nó rất hài lòng, không giống Cố Ngũ trước đó dỗ nó như đứa bé ba tuổi!!

“Ông biết tôi là ai sao?” Mặc dù Đường Minh Hạo trong lòng thoải mái hơn nhiều nhưng nó vẫn không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, mà hỏi ngược lại một câu.

“Con trai ba.” Anh nhìn nó, môi khẽ nhúc nhích, nói từng chữ vô cùng rõ ràng, giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, chắc chắn như đó là chuyện rất đương nhiên!!

Ánh mắt đầu tiên khi anh bước vào nhìn thấy nó thì đã hoàn toàn rõ ràng là chuyện gì rồi.
 
Chương 2434


Chương 2434

Trước đây anh chưa từng nghĩ tới phương diện đó, hoặc là anh căn bản không dám nghĩ, anh cho rằng ông trời cho mình một đứa con gái thì đã là rũ lòng thương lớn nhất với mình rồi, anh thế nào cũng không dám nghĩ tới, anh lại có một đôi long phượng thai.

Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh kinh ngạc, cũng vui mừng, Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ cùng tuổi, lại có thể khiến Tô Khiết luôn lo lắng, cho nên, thân phận của nó đã rất rõ ràng rồi.

Mặc dù nó luôn đeo kính đen, anh nhìn không rõ dáng vẻ nó.

Nhưng ánh mắt đầu tiên, anh đã chắc chắn thân phận của nó.

Thực ra, tâm trạng anh hoàn toàn không bình tĩnh như anh thể hiện ra ngoài, trong lòng anh ngược lại vô cùng chấn động, tậm trạng cực kỳ kích động, con trai anh, con trai của Nguyễn Hạo thần anh, con trai của anh và cô!!

Hơn nữa đứa con trai này của anh còn rất lợi hại, lại còn đào bẫy, thiết lập mai phục cho anh!!

Anh phải thừa nhận bẫy và mai phục đều cực kỳ thành công, nếu người vừa rồi đi vào không phải anh mà là người khác thì nhất định sẽ không phát hiện bất thường

Diêm Môn là địa bàn của anh, anh là lão đại Diêm Môn, tên nhóc này lần đầu tiên tới, còn là bị người của Diêm Môn bắt cóc tới, lại có thể khiến toàn bộ người của Diêm Môn nghe lời mình, hơn nữa còn có thể khiến người của Diêm Môn mai phục phục kích anh?!

Thậm chí ngay cả Cố Ngũ cũng nghe lời nó, lúc Cố Ngũ gọi điện thoại cho anh trước đó nhất định đã biết thân phận của tên nhóc này rồi, nhưng lại không nói gì với anh.

Trước đó anh ở lối vào Diêm Môn gọi điện cho anh ta, anh ta rõ ràng biết hết, rõ ràng đang nhìn anh qua camera giám sát, nhưng lại tránh nặng tìm nhẹ, không nói gì cả.

Bất kể tên nhóc này dùng cách gì, thì đó cũng là bản lĩnh của nó.

Nó quả thực có chút bản lĩnh, cho nên, anh sẽ không vì nó nhỏ mà hoài nghi năng lực của nó.

Anh rất tin tưởng, ở Diêm Môn, bất kể là Cố Ngũ, hay là những người khác, đều không có khả năng đào bẫy, lập mai phục cho mình, cũng không có khả năng chủ động giúp Đường Minh Hạo làm những chuyện này.

Cho nên, tất cả những chuyện này tuyệt đối đều là chủ ý của nó, tuyệt đối là do nó nghĩ ra, càng là nó phân phó từng cái một.

Cố Ngũ và những người khác chỉ có thể nghe nó phân phó.

Nếu tất cả đều do nó sắp xếp, vậy đứa con trai này thật sự khiến anh cảm thấy kiêu ngạo.

Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời vô cùng chắc chắn không chút nghi ngờ của Nguyễn Hạo thần thì thực ra rất hài lòng, nhưng nó không muốn mình thể hiện ra quá rõ ràng, không muốn để anh nhìn ra nó hài lòng.

Nó nhìn anh, cố ý nhếch môi: “Ông nghĩ thật đẹp, muốn nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy? Ông muốn nhận, tôi còn không thừa nhận đâu.”

“Khụ…” Cố Ngũ trực tiếp bị nước miếng của mình làm sặc, cái gì mà nhặt miễn phí đứa con trai lớn như vậy chứ, vốn chính là con trai của lão đại mà.

Nhưng đứa nhỏ đã lớn vậy rồi, lão đại lại còn không biết, chuyện này quả thực nói không thông.

“Con có thừa nhận hay không không quan trọng.” Nguyễn Hạo thần nhàn nhạt nhìn nó, giọng cực kỳ bình thản, cũng cực kỳ đáng đánh đòn, rất rõ ràng cậu ba Nguyễn không có chút tự giác dỗ con nít nào.
 
Chương 2435


Chương 2435

Thực ra suy nghĩ của cậu ba Nguyễn là, Đường Minh Hạo có thừa nhận hay không không quan trọng, dù sao nó vẫn là con trai anh.

Nhưng trong tình huống này anh nói ra lời như vậy thật sự rất khiến người khác hiểu lầm!!

“lão đại…” Cố Ngũ trực tiếp hiểu lầm, Đường Minh Hạo còn chưa lên tiếng, anh ta đã không nhịn được kinh ngạc hô lên, lão đại đã biết thân phận của nó, mà không thể dỗ tiểu ác ma này một chút sao? lão đại làm chi cứ muốn nói lời như vậy.

lão đại như vậy sẽ mất con trai đó?

Con trai ưu tú như vậy lão đại sao lại nỡ chứ?

Cố Ngũ biết, lão đại mà cứ như vậy, tiểu ác ma nhất định sẽ tức giận.

Hậu quả tiểu ác ma tức giận…

“Được, tôi không thừa nhận.” Đường Minh Hạo rõ ràng cũng không nghe hiểu suy nghĩ thật sự mà Nguyễn Hạo thần muốn biểu đạt, nó trực tiếp hừ lạnh ra tiếng, trong lòng vừa nãy đã thoải mái, bây giờ lại càng buồn bực.

Anh có ý gì? Cái gì mà kêu nó có thừa nhận hay không không quan trọng?

Anh đã nói nó có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, vậy nó không thừa nhận đấy.

Để anh tự đi nói với mẹ, còn có chuyện anh bắt cóc nó.

Anh chuyển mắt, lại nhìn nó một cái, thấy khuôn mặt nhỏ của nó rõ ràng trầm xuống, anh không nói gì, lại dời ánh mắt.

Nó thấy anh phản ứng như vậy thì trong lòng càng thêm không thoải mái, lại hừ lạnh một tiếng, sau đó cũng xoay người, cố ý không nhìn anh.

“Cậu còn định để họ mai phục bao lâu?” Ánh mắt Nguyễn Hạo thần lại rơi trên camera giám sát, nhìn mấy điểm mai phục.

“lão đại, tôi lập tức kêu họ quay về.” Cố Ngũ hung hăng hít vào ngụm khí lạnh, những chuyện này vốn đều do tiểu ác ma sắp xếp, mặc dù lão đại đã vào rồi, nhưng tiểu ác ma không lên tiếng, anh ta lại không nghĩ tới kêu mấy người mai phục quay về?

Cố Ngũ cảm thấy anh ta có khả năng đã trúng độc của tiểu ác ma rồi?

Anh ta lập tức lấy điện thoại gọi cho tiểu đội trưởng, kêu mọi người có thể thu binh rồi.

“Hừ.” Đường Minh Hạo nghe thấy Nguyễn Hạo thần triệt hết mọi người thì quay đầu trừng mắt anh một cái, hừ to một tiếng với anh.

“Hừ cái gì? Có gì thì nói.” Anh nhìn nó, mặt vẫn bình thản, giọng nói cũng vẫn lạnh lùng, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, hơn nữa lời này nghe còn có chút nghiêm khắc.

“Tôi không có gì muốn nói với ông hết, là ông bắt tôi tới đây, chúng ta có gì để nói?” Bạn nhỏ Đường Minh Hạo lúc này rất không thoải mái, chuyện Nguyễn Hạo thần kêu người bắt cóc nó, nó vốn còn không muốn tính toán với anh nữa.

Dù sao anh trước đó không biết thân phận của nó, nhưng bây giờ anh đã biết rồi, lại vẫn có thái độ này với nó?

Không thể tha thứ, nó cũng tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh.

“lão đại, chuyện này cũng không thể trách cậu chủ nhỏ, là người của chúng ta bắt cậu chủ nhỏ trước, hơn nữa mai phục thực ra là chủ ý của tôi, chỉ có tôi biết, cho nên đều là chủ ý của tôi.” Cố Ngũ thấy hai cha con giương cung bạt kiếm thì sợ tới kinh hồn táng đảm, liền đẩy tất cả mọi chuyện lên người mình.

Đường Minh Hạo nghe thấy lời của anh ta thì sững sờ, trước đó, nó còn dùng chuyện này để uy hiếp anh ta, anh ta lúc đó bị nó uy hiếp, thỏa hiệp, bây giờ anh ta lại chủ động đẩy hết trách nhiệm lên người mình?

Nó quá kinh ngạc, nhất thời quên cả nói chuyện.
 
Chương 2436


Chương 2436

“Chuyện mình làm mà muốn người khác gánh?” Nguyễn Hạo thần căn bản không tin lời của Cố Ngũ, lời này của cậu ba Nguyễn trực tiếp nói với nó.

“Tôi không kêu người khác gánh, chuyện tôi làm thì tôi nhận, đúng, đều do tôi làm, là tôi kêu người đào hố, là tôi kêu người thiết lập mai phục, là tôi kêu họ phục kích ông, ông có thể kêu người bắt cóc tôi, tại sao tôi không thể kêu người phục kích ông?” Đường Minh Hạo vốn còn đang kinh ngạc vì lời của Cố Ngũ, vừa nghe thấy lời của anh thì trực tiếp nổi giận, nó lúc nào thì kêu người khác gánh tội thay nó?

“Cậu đây tự làm tự chịu, không liên quan tới người khác.” Cuối cùng, bạn nhỏ Đường Minh Hạo còn đặc biệt kiêu ngạo nói một câu, giọng nói rõ ràng nâng cao thêm mấy phần.

Nói xong, nó còn đi tới trước mặt anh, đứng trước mặt anh ưỡn ưỡn ngực: “Ông muốn thế nào? Cứ tới đi? cậu đây tôi không sợ ông.”

Nguyễn Hạo thần nhìn nó, ánh mắt vẫn lạnh lùng như vừa rồi, bờ môi khẽ mím, không nói chuyện.

Hai người, một cao một thấp, một lạnh lùng một tức giận, cứ như vậy đối diện nhau, tình huống này khiến Cố Ngũ nhìn mà khiếp đảm.

“lão đại, cậu chủ nhỏ chỉ mới là đứa bé năm tuổi, chuyện này…” Cố Ngũ sợ đến chân mềm nhũn, hai người cương với nhau như vậy, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, cho nên anh ta vẫn là kiên trì muốn khuyên lão đại nhà mình một chút.

Dù sao thì cậu chủ nhỏ vẫn còn bé, cậu ấy còn chưa tới năm tuổi, trẻ con chưa tới năm tuổi hoàn toàn không hiểu chuyện, lão đại sao có thể so đo với một đứa bé chứ?

Cố Ngũ lúc này rõ ràng đã chủ động lược bỏ hành vi ác ma của Đường Minh Hạo trước đó.

“Tuổi nhỏ không phải lý do.” Chỉ là Nguyễn Hạo thần lại trực tiếp cắt ngang lời anh ta, nói thật lòng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, anh đã không xem nó như một đứa bé rồi.

Cậu ba Nguyễn cũng biết, nó không hi vọng người khác vì nó còn nhỏ mà bỏ qua năng lực của nó.

“lão đại, chuyện này thực ra không liên quan tới cậu chủ nhỏ, đều do em sai, anh nhìn những điểm mai phục đó, cậu chủ nhỏ căn bản không thể nào biết được, cho nên, đều là chủ ý của em.” Cố Ngũ thật sự rất lo lắng, đây đều là những lời Đường Minh Hạo đã nói lúc uy hiếp anh ta trước đó, anh ta lấy ra để thuyết phục lão đại nhà mình.

Anh ta cảm thấy lời anh ta nói ra lão đại nhất định sẽ tin, dù sao thì lúc đó anh ta đã nghĩ vậy.

“Đường Lăng biết.” Chỉ là, cậu ba Nguyễn không thèm liếc nhìn anh ta một cái, mắt vẫn nhìn Đường Minh Hạo, những lời này nghe như trả lời Cố Ngũ, nhưng lại chính là nói với Đường Minh Hạo.

Lời của cậu ba Nguyễn mặc dù đơn giản, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, những người khác có thể không biết, nhưng Đường Lăng biết, cho nên, chuyện này là do Đường Lăng nói với Đường Minh Hạo.

Lời của Cố Ngũ trực tiếp nghẹn lại, đôi mắt nhanh chóng dời tới Đường Minh Hạo, anh ta nhìn nó, đôi mắt bất giác chớp chớp, cho nên, là cậu Đường nói cho cậu chủ nhỏ?

Đúng, trước đó cậu chủ nhỏ nói là có người lén nói cho nó cậu ấy biết!!

Cho nên người cậu chủ nhỏ nói là cậu Đường?

Vãi cả linh hồn!!

Anh ta lại bị cậu chủ nhỏ chơi một vố rồi!!

“Đúng, ông đoán không sai, là cậu nói cho tôi biết.” Đường Minh Hạo không phủ nhận, thừa nhận dứt khoát, dáng vẻ không chút sợ hãi.

“Ông đừng dây dưa có những chuyện này hay không, cũng đừng kéo tới trên người người khác, ông cứ nói thẳng, ông muốn làm thế nào đi?” Đường Minh Hạo tiếp đó lại cực kỳ bá đạo bổ sung một câu, sau đó lại ưỡn cái ngực nhỏ của mình.
 
Chương 2437


Chương 2437

Nó là nam tử hán, nó không thèm sợ đâu!!

“Con cảm thấy ba sẽ làm thế nào?” Nguyễn Hạo thần không trực tiếp trả lời câu hỏi của nó, cậu ba Nguyễn nhìn thân thể nho nhỏ trước mặt, nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường, thực ra anh bây giờ thật sự không biết nên làm gì.

Đứa bé này mặc dù còn nhỏ, nhưng lại cực kỳ có chủ kiến, hơn nữa có thể nhìn ra nó rõ ràng có ý nhắm vào anh.

Đứa bé này độc lập, quật cường, có chủ kiến, nhưng lại cực kỳ mẫn cảm, cho nên…

Cậu ba Nguyễn lúc này thật sự cảm thấy có chút đau đầu.

Nó không phải Đường Vũ Kỳ, không thế dùng cách đối phó với Đường Vũ Kỳ đế dùng với nó.

Cậu ba Nguyễn bình thường hô mưa gọi gió trên thương trường, có thể nói là không gì không làm được, nhưng lúc này ngay trước mặt con trai mình, anh lại thật sự có chút thấp thỏm.

Anh thật sự không có kinh nghiệm.

Mặc dù trước đó anh đã nhận thân với Đường Vũ Kỳ, nhưng cô bé là công chúa nhỏ cực kỳ mềm mại đáng yêu, căn bản không có phiên não về phương diện này.

“Tôi làm sao biết ông muốn làm thế nào? Tôi chỉ biết ông bắt cóc tôi.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, khí thế tuyệt đối không nhượng bộ, tuyệt đối không thỏa hiệp, hơn nữa nó lại nhắc tới chuyện anh bắt cóc nó, rất rõ ràng nó vẫn chưa bỏ qua chuyện này.

“Đúng rồi, chuyện ông bắt cóc tôi, tôi vẫn chưa nói cho mẹ biết đâu, tôi cảm thấy mình nên nói với mẹ một tiếng, dù sao thì đây cũng là chuyện lớn.” Nó không thích cảm giác bị động, mà trong tình huống này, nó muốn nắm thế chủ động thì cách tốt nhất chính là làm lớn chuyện anh bắt cóc nó.

Nó có thể nhìn ra anh không để ý nó, nhưng anh sẽ để ý mẹ đi?

Khuôn mặt cậu ba Nguyễn vốn bình tĩnh khi nghe thấy nó muốn cáo trạng với Tô Khiết thì sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, sự bình thản ban đầu không còn nữa, anh nhìn nó, đôi mắt khẽ híp lại: “Chuyện giữa đàn ông với nhau, chúng ta tự mình giải quyết, cáo trạng với phụ nữ tính bản lĩnh gì chứ.”

Lúc này, giọng nói của cậu ba Nguyễn cũng không còn thản nhiên như trước nữa, mà thêm vài phần lo lắng.

“Không, tôi vẫn là một đứa bé, vẫn còn là một bé con, bé con gặp phải vấn đề thì nói cho mẹ biết là chuyện rất bình thường.” Đường Minh Hạo thấy sắc mặt anh cuối cùng đã thay đổi thì trong lòng không nhịn được đắc ý, nó biết dùng cách này đối phó anh thì nhất định sẽ có tác dụng mà.

Đã hữu dụng như vậy thì bạn nhỏ Đường Minh Hạo đương nhiên sẽ nghĩ cách lợi dụng một phen rồi!

Nhưng nó đắc ý lại cũng không nhịn được buồn bực, anh quả nhiên chỉ để ý mẹ, không để ý nó.

Cố Ngũ nghe thấy lời của nó thì khóe môi không nhịn được giật giật, cậu chủ nhỏ còn là một bé con?

Bé con gặp phải vấn đề thì phải nói với mẹ?

Lời này nghe không sai, nhưng dùng trên người cậu chủ nhỏ thì anh ta cảm thấy quá khiếp đảm.

Với năng lực của cậu chủ nhỏ, vốn không cần tìm bất kỳ ai giúp đỡ, cậu ấy tuyệt đối có thể tự mình giải quyết tất cả vấn đề, chuyện trước đó đã đủ để chứng minh tất cả.

Năng lực chiến đấu của cậu ấy đã hoàn toàn khiến họ không cách nào đáp trả.

Cậu chủ nhỏ lại còn muốn tìm cứu viện bên ngoài, hơn nữa còn là cứu viện mạnh mẽ như bà chủ?

Hành động này của cậu chủ nhỏ quá phạm quy rồi!!

Nếu để bà chủ biết lão đại bắt cóc cậu chủ nhỏ, hậu quả Cố Ngũ không dám nghĩ tới.

“Cậu chủ nhỏ, có chuyện gì thì thương lượng, có chuyện thì bình tĩnh thương lượng, vẫn là đừng làm bà chủ kinh sợ.” Cố Ngũ lại lên tiếng khuyên nhủ, anh ta thật sự hi vọng chuyện này có thể dàn xếp ổn thỏa, tốt nhất đừng để bà chủ biết.
 
Chương 2438


Chương 2438

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta vẫn là đừng nói với bà chủ, tránh cho bà chủ lo lắng.” Anh ta không dám đi khuyên lão đại nhà mình, chỉ đành khuyên Đường Minh Hạo, nhưng anh ta rõ ràng quên mất tiểu ác ma Đường Minh Hạo thực ra không dễ nói chuyện.

“Mẹ tôi gan lớn, sẽ không bị dọa, dù có dọa, cũng không phải là tôi dọa, là kẻ bắt cóc tôi dọa.” Đường Minh Hạo ngẩng đầu, mặc dù nhìn như trả lời Cố Ngũ, lại rõ ràng nói cho Nguyễn Hạo thần nghe.

Bạn nhỏ Đường Minh Hạo rất rõ ràng, tình huống kiểu này, dù nói cho mẹ biết thì mẹ cũng không có gì lo lắng, dù sao thì nó bây giờ cũng không có nguy hiểm gì.

“Cậu chủ nhỏ, cũng không thể nói vậy, chuyện này mà, tốt nhất là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.” Cố Ngũ vẫn quyết định làm người hòa giải, ý muốn nói đạo lý với tiểu ác ma Đường Minh Hạo.

“Đó là người lớn các người quá giả tạo, thế giới của trẻ con chúng tôi là đơn thuần nhất, có một nói một, có hai nói hai, tuyệt đối không nói dối.” Xưng hô tiểu ác ma của Đường Minh Hạo tuyệt đối không phải gọi suông, tuyệt đối là danh xứng với thực, một câu của tiểu ác ma trực tiếp chặn tất cả những lời của Cố Ngũ.

Anh ta ợ một cái, sau đó dùng sức vỗ ngực mình, nhưng anh ta vẫn cảm thấy ngực mình nghẹn khuất khó chịu.

Thế giới của trẻ con mà cậu chủ nhỏ vừa nói là đơn thuần nhất?! Đơn thuần nhất?!

Anh ta thừa nhận, thế giới của trẻ con là đơn thuần nhất, nhưng nó có liên quan gì với cậu chủ nhỏ?

Cậu chủ nhỏ sao lại mặt dày nói ra được những lời này?

“Tôi ngâm nghĩ, chuyện bắt cóc lớn như vậy, tôi nhất định phải nói cho mẹ biết, nếu không là không đúng.” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo cố ý bổ

sung một câu.

Nguyễn Hạo thần nhìn nó, đôi mắt híp lại lóe lên tia sáng, cậu ba Nguyễn mím môi, ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nói đi, con muốn làm gì? Hay là con có yêu cầu gì?”

Cậu ba Nguyễn vừa nói ra lời này liền chứng minh anh đã thỏa hiệp trước, đương nhiên anh cảm thấy vì bà xã của mình mà thỏa hiệp với con trai mình không phải là chuyện gì mất mặt.

Hơn nữa con trai anh có thể khiến anh chủ động thỏa hiệp, trong lòng anh kiêu ngạo vì đứa con trai này!!

“Không, tôi không có yêu cầu gì với ông cả, tôi chỉ muốn nói sự thật chuyện ông đã làm với tôi cho mẹ nghe” Tiểu ác ma Đường Minh Hạo nghe thấy anh thỏa hiệp thì trong lòng thâm đắc ý, nhưng đối với sự thỏa hiệp của anh, nó không định cứ bỏ qua như vậy.

Anh khẽ cau mày, anh cứ nhìn nó như vậy, bờ môi mím chặt, không nói gì nữa.

Thực ra cậu ba Nguyễn thật sự không biết xử lý chuyện của trẻ con.

Phải nói rằng dáng vẻ anh lúc này nhìn rất đáng sợ, ngay cả Cố Ngũ cũng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng tiểu ác ma Đường Minh Hạo không sợ, nó còn lấy điện thoại mình ra, tìm số của mẹ, ngón tay chuyển tới con số trên điện thoại.

“Cậu chủ nhỏ, đừng kích động.” Cố Ngũ nôn nóng, trực tiếp xông tới, muốn ngăn cản Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo vốn vẫn chưa bấm xuống, anh ta nhào qua như vậy, ngón tay nó run lên, thật sự bấm gọi.

Nó nhìn anh ta, đôi mắt chớp chớp, lại chớp chớp, mặt cạn lời, hơn nữa lúc này ánh mắt nó nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ đần.
 
Chương 2439


Chương 2439

Tên ngốc này làm gì vậy?

“Ai ui, mau cúp, mau cúp đi.” Cố Ngũ thấy điện thoại đã gọi đi thì nhất thời bị dọa ngây ngốc, đầu óc hoàn toàn không hoạt động nữa, không kịp suy nghĩ đã cúp điện thoại.

Đường Minh Hạo nhìn anh ta, môi bất giác giật giật, người này đầu óc có vấn đề đi?

Anh ta lúc này lại cúp điện thoại, mẹ nhất định sẽ lo lắng.

Con ngươi Nguyễn Hạo thần chỉ nhàn nhạt lướt qua Cố Ngũ một cái, ánh mắt đó của cậu ba Nguyễn rất thản nhiên, nhưng rõ ràng lại có ý tứ sâu xa.

Anh ta cứng đờ, ngây ngốc đứng đó, mặt mờ mịt.

Anh ta là ai? Anh ta đang ở đâu? Anh ta vừa rồi đã làm gì?

Đối diện với cái nhìn nhàn nhạt của lão đại nhà mình, thân thể Cố Ngũ run run, hai chân mềm nhũn, xém chút quỳ xuống.

Mà chính vào lúc này, điện thoại của Đường Minh Hạo bỗng vang lên, nó cầm điện thoại trong tay, nhìn hiển thị có điện thoại, chính là mẫu thân đại nhân thân ái của nó.

Đầu tiên nó trừng mắt Cố Ngũ một cái, sau đó lại nhìn sang Nguyễn Hạo thần.

“Nhận.” Anh không chút chậm trễ, cũng không chút do dự, một câu đơn giản lại trực tiếp.

Cuộc điện thoại vừa rồi của Đường Minh Hạo vừa gọi đã cúp, Tô Khiết nhất định sẽ lo lắng, cho nên cô mới đặc biệt gọi tới, nếu lúc này nó không nhận, cô nhất định sẽ lo lắng.

Mặc dù trước đó anh muốn ngăn cản nó cáo trạng với cô, nhưng anh sẽ không thể để cô lo lắng, cho nên cuộc điện thoại này nhất định phải nhận.

Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.

Cố Ngũ lúc này cứ ngây ngốc cứng đờ đứng đó, mặt như tro tàn, xong rồi, tiêu rồi, bà chủ gọi tới, lần này anh ta chết chắc rồi.

Khóe môi Đường Minh Hạo khẽ nhếch lên, sau đó trực tiếp bấm nút nhận nghe, nó suy nghĩ một lát, dứt khoát mở loa ngoài.

“bé cưng, sao vậy? Có chuyện gì sao?” Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của cô đã truyền tới, nghe vô cùng thoải mái.

Hai mặt Cố Ngũ nhanh chóng chuyển tới Đường Minh Hạo, nhìn chằm chằm vào nó, ra sức lắc đầu, ý bảo nó đừng nói chuyện bắt cóc.

Cậu ba Nguyễn lúc này cũng nhìn nó, đương nhiên, anh nhất định không thể giống Cố Ngũ, anh không làm gì cả.

Nhưng trong con ngươi anh lúc này lại rõ ràng mang theo vài phân căng thẳng và lo lắng.

“Mẹ, trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất?” Đường Minh Hạo không trực tiếp nói ra chuyện bắt cóc, mà là hỏi một vấn đề khác.

“Hử?” Đầu kia điện thoại, Tô Khiết có chút không hiểu: “bé cưng sao lại đột nhiên hỏi vậy?”

“Con chỉ muốn biết trong lòng mẹ ai là người quan trọng nhất, là con và em gái, hay là Nguyễn Hạo thần?” Đường Minh Hạo lúc này chính là cố ý, cho nên lúc hỏi ra câu này, còn đặc biệt nhìn Nguyễn Hạo thần một cái.

“…Con và em gái quan trọng nhất…” Tô Khiết không rõ tại sao lúc này con trai lại gọi tới để hỏi vấn đề này, nhưng cô suy nghĩ một lát, vân đưa ra đáp án, đáp án cho câu hỏi này rất đơn giản, hai đứa nhỏ của cô đương nhiên là quan trọng nhất.

Chỉ là lúc cô trả lời lại có giây lát khựng lại.

Đường Minh Hạo nghe thấy câu trả lời của cô xong thì lại cố ý nhìn sang Nguyễn Hạo thần một cái, ánh mắt đó rõ ràng đang khoe khoang.
 
Chương 2440


Chương 2440

Sắc mặt anh khẽ trầm xuống, nhưng đối với câu trả lời như vậy, cậu ba Nguyễn nói với chính mình, không thể tranh đấu ghen tuông với con trai, con gái của mình.

“Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.” Đường Minh Hạo ngẫm nghĩ một lát, điều chỉnh lời nói, sau đó lại mở miệng.

“Chuyện gì?” Giọng nói cô có chút ý cười, nói càng thêm dịu dàng.

“Mẹ, con bị bắt cóc rồi.” Đường Minh Hạo là đứa bé cực kỳ nhạy bén, nó cũng vô cùng hiểu rõ mẹ mình, nó biết chuyện này không thể giấu được cô, càng huống chi bây giờ điện thoại của nó cũng đã kết nối rồi.

Nếu bây giờ nó không nói chuyện bắt cóc cho mẹ biết, sau này mẹ biết được nhất định sẽ trách nó.

Cho nên, nó quyết định thắng thắn được khoan hồng, về phân Nguyễn Hạo thần sẽ có hậu quả thế nào, đó không phải việc nó có thể lo lắng.

Nó cảm thấy một mình anh chịu cơn giận của mẹ sẽ tốt hơn cả nó và anh đều bị mẹ trách phạt.

Nó cảm thấy, trong tình huống thế này có thể cứu được một người thì cứu một người, đương nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo nhất định là lựa chọn cứu chính mình.

“Con nói gì?” Đầu kia điện thoại, giọng Tô Khiết trực tiếp biến đổi, không còn dịu dàng như ban nãy nữa, cũng không còn ý cười nữa, cô trước nay luôn bình tĩnh trâm ổn, lúc này lại kinh hô ra tiếng, hơn nữa giọng điệu hoàn toàn thay đổi, cô thật sự bị dọa sợ rồi.

Theo tiếng kinh hô của cô còn có tiếng vang ‘bộp’ một tiếng truyền tới, có lẽ cô kinh hoảng nên đã làm rơi gì đó.

Cậu ba Nguyễn nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt nhanh chóng híp lại, rõ ràng có chút hơi thở nguy hiểm, tên nhóc thối này ngứa da đi? Lại dọa bà xã anh như vậy?

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt của cậu ba Nguyễn, trước nay nó trời không sợ đất không sợ lại cũng không nhịn được bất giác co rụt cơ thể, ánh mắt anh lúc này quá đáng sợ rồi.

Hừ, muốn dọa nó? Đường Minh Hạo nó sợ sao?

“Mẹ, là Nguyễn Hạo thần bắt cóc con” Nó vội bổ sung một câu với điện thoại.

“Con trai, con đừng sợ, mẹ lập tức tới cứu con, con biết mình đang ở đâu không?” Tô Khiết nhất thời còn chưa kịp hồi thân, cho nên không hiểu ra ngay lời của nó, cô bây giờ chỉ vội đi cứu con trai mình.

“Mẹ, là Nguyễn Hạo thần bắt cóc con.” Nó thâm thở ra một hơi, vội lặp lại lần nữa, nó biết nếu nó còn không nói rõ ràng với mẹ, nếu nó còn để mẹ lo lắng sợ hãi, Nguyễn Hạo thần e là có thể trực tiếp dùng ánh mắt gi3t chết nó.

Ánh mắt anh nhìn nó bây giờ thật sự ngày càng đáng sợ rồi.

“Cái gì? Con nói cái gì? Con nói là ai?” Tô Khiết lần này xem như đã hồi thần, nghe hiểu lời của nó, nghe hiểu thì hiểu, nhưng cô rõ ràng vẫn không thể tin.

“Con nói Nguyễn Hạo thần bắt cóc con?” Cô lại thử truy hỏi một câu.

“Dạ” Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu này của mẹ nhà mình thì rùng mình, trong lòng vô cùng khiếp đảm, đương nhiên nó là lo lắng thay cho Nguyễn Hạo thần, du sao cơn giận của mẹ chỉ nhắm vào anh, không phải nó.

“Nguyễn Hạo thần bắt cóc con? Nguyễn Hạo thần bắt cóc con trai của mẹ? Được, được lắm.” Tô Khiết cười, nhưng nụ cười kia làm cho người nghe rùng mình, hơn nữa lúc này giọng Tô Khiết nói chuyện càng làm cho người ta run sợ.

Cố Ngũ theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, tuy rằng lúc này bà chủ chỉ gọi điện thoại mà không có mặt ở đây nhưng Cố Ngũ vẫn muốn nhanh chóng chạy trốn.
 
Chương 2441


Chương 2441

Hai mắt Cố Ngũ theo bản năng nhìn phía lão đại nhà mình, sau đó Cố Ngũ nhìn thấy lão đại luôn không thay đổi sắc mặt lại… Thật sự làm cho người ta khó miêu tả được!

Đường Minh Hạo nghe giọng điệu của mẹ nhà mình thì tay cầm điện thoại không nhịn được run lên, Đường Minh Hạo có chút đồng cảm nhìn Nguyễn Hạo thần một cái, ánh mắt của Đường Minh Hạo hiện rõ suy nghĩ—— ông thảm rồi!!

“Bé cưng, con có sợ hay không? Con có bị thương không? Bọn họ không làm gì con chứ?” Tuy rằng Tô Khiết biết người của Nguyễn Hạo thần bắt cóc con trai nhưng trong giọng nói vẫn có chút lo lắng.

Tô Khiết không cần nghĩ cũng biết được chắc chắn Nguyễn Hạo thần không thể tự mình bắt cóc Đường Minh Hạo, nếu Nguyễn Hạo thần tự mình ra mặt, lúc Nguyễn Hạo thần nhìn thấy Đường Minh Hạo lần đầu tiên thì sẽ biết được chuyện gì xảy ra, chuyện bắt cóc gì đó chắc chắn không xảy ra.

Tô Khiết cũng nghĩ đến chuyện không phải Cố Ngũ làm, dù sao Cố Ngũ làm việc cẩn thận, nếu anh ta phát hiện Nguyễn Hạo thần muốn tìm Đường Minh Hạo lại chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, Cố Ngũ chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo thần, cũng không thể phát triển đến tình huống bắt cóc được.

Cho nên nhất định là Cố Ngũ nói người khác làm, những người đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, vì vậy mới thật sự bắt cóc Đường Minh Hạo.

Nếu những người đó không biết thân phận của Đường Minh Hạo, nếu Đường Minh Hạo không phối hợp hoặc là Đường Minh Hạo muốn chạy trốn thì có thể sẽ bị thương.

Lúc này Đường Minh Hạo mở loa ngoài, cho nên Cố Ngũ và Nguyễn Hạo thần ở trong phòng có thể nghe thấy Tô Khiết nói.

Cố Ngũ đứng ở trước mặt Đường Minh Hạo, Cố Ngũ dùng sức lắc đầu với Đường Minh Hạo, Cố Ngũ hận không thể trả lời thay cậu chủ nhỏ, nhưng Cố Ngũ biết câu trả lời của mình không có giá trị, bà chủ chắc chắn không tin tưởng anh ta, nói không chừng bà chủ càng thêm nghi ngờ.

Nguyễn Hạo thần dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua, ánh mắt kia mang theo sự uy hiếp rõ ràng, ý của cậu ba Nguyễn cũng rất rõ, cảnh cáo Đường Minh Hạo đừng nói bậy.

Đường Minh Hạo đối diện với ánh mắt mang theo sự uy hiếp cảnh cáo rõ ràng của Nguyễn Hạo thần kia, Đường Minh Hạo nhếch môi, từ nhỏ đến lớn cậu ghét nhất là người khác uy hiếp mình, Nguyễn Hạo thần uy hiếp cậu sao? Hừ!!

Cậu chưa bao giờ chấp nhận bất cứ uy hiếp gì!

Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo thần một cái, ánh mắt kia không hề nhường bước, Đường Minh Hạo nghĩ đến phản ứng lúc trước của Nguyễn Hạo thần nhìn thấy mình, nghĩ đến thái độ lúc trước của Nguyễn Hạo thần đối với mình.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo còn nghĩ tới lúc trước Nguyễn Hạo thần nói cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng.

Đường Minh Hạo tức giận, nếu lúc này Nguyễn Hạo thần nói mấy lời hay với cậu thì nói không chừng coi như xong, nhưng Nguyễn Hạo thần lại uy hiếp cậu, vậy thì chuyện này không thể bỏ qua được.

“Mẹ, sau khi bọn họ bắt cóc con thì bọn họ bịt miệng con lại, con suýt nữa nín thở đến chết, bọn họ còn đánh vào đầu con, suýt nữa đánh con đến choáng váng, bọn họ còn muốn giết con diệt khẩu.” Đường Minh Hạo trừng mắt nhìn cậu ba Nguyễn một cái, sau đó lập tức tố cáo với mẹ ruột mình qua điện thoại.

Mỗi câu nói của Đường Minh Hạo làm cho Cố Ngũ run lên một chút, lúc Đường Minh Hạo nói bọn họ muốn giết người diệt khẩu thì Cố Ngũ mềm nhũn hai chân rồi quỳ xuống, anh ta thật sự quỳ xuống trước mặt với cậu chủ nhỏ nhà mình.

Vì sao cậu chủ nhỏ nhà mình có thể nói như vậy chứ? Vì sao có thể tố cáo với bà chủ như thế?

Vừa rồi bà chủ rất tức giận, lúc này lại nghe thấy cậu chủ nhỏ nói, có lẽ nào?!

Cố Ngũ cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sát khí của bà chủ.
 
Chương 2442


Chương 2442

Cậu ba Nguyễn nghe thấy Đường Minh Hạo nói thì sắc mặt cũng trầm xuống, hiện tại Đường Minh Hạo không sao cả ở trước mặt anh, mấy người Diêm Môn nghe theo sự sắp xếp của Đường Minh Hạo phục kích anh.

Hơn nữa Diêm Môn có quy tắc của Diêm Môn, cậu ba Nguyễn biết người của Diêm Môi tuyệt đối không thể nào nghe theo một đứa bé làm chuyện như vậy.

Cho nên cậu ba Nguyễn vốn không tin lời Đường Minh Hạo nói.

Nhưng ở bên kia Tô Khiết không biết, Tô Khiết nghe thấy con trai nói thì trái tim nhảy lên: “Bọn họ? Bọn họ? Bé cưng, Nguyễn Hạo thần đâu?”

Tô Khiết thở dài một hơi, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng giọng nói của cô vẫn hơi cao.

Lúc trước tiểu đội trưởng nhận được điện thoại của Cố Ngũ thì đã rút lui, hiện tại mấy người đi tới cửa đúng lúc nghe thấy cuộc đối thoại, cả đám bị dọa đến chân mềm nhũn.

“Chúng ta, chúng ta đừng đi vào.” Tiểu đội trưởng nuốt nước miếng, giọng nói run run, đương nhiên lúc này anh ta cố gắng đè thấp giọng xuống.

“Tôi cũng nghĩ vậy, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, tôi cảm thấy chúng ta có thể đi ngủ.” Một người có cùng suy nghĩ với tiểu đội trưởng.

“Vậy còn chờ gì nữa, mau rút lui đi.”

Sau đó chỉ trong chớp mắt mấy người đã không nhìn thấy bóng dáng, chỉ có Đại Xuân tự kỷ còn đứng ở bên ngoài.

Đại Xuân nhìn cửa phòng đã đóng lại, sau đó nhìn sau lưng trống không, Đại Xuân suy nghĩ rồi cũng xoay người rời đi, đầu óc anh ta không tốt lắm, lúc không ngủ ngon giấc thì đầu óc càng chậm chạp, cho nên anh ta cũng cảm thấy mình đi ngủ một giấc.

Còn tình huống trong phòng, không phải anh ta có thể tham gia vào, đây là chuyện của lão đại và bà chủ, ai có thể tham gia vào chứ? Ai dám tham gia vào?

“Nguyễn Hạo thần ở đây.” Lúc này ở trong phòng Đường Minh Hạo nghe Tô Khiết nói thì hai mắt lại nhìn về phía Nguyễn Hạo thần: “Ông ấy ở bên cạnh con.”

“Bé cưng, con đưa điện thoại cho Nguyễn Hạo thần.” Tô Khiết thầm thở dài, đối với con trai, cô cố gắng nói chuyện dịu dàng, con trai vừa bị bắt cóc, cô không thể làm cho con trai sợ hãi.

Chuyện này không thể nói với con trai, chỉ có thể nói với Nguyễn Hạo thần.

“Vâng.” Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất ngoan ngoãn đồng ý, dáng vẻ vô cùng nghe lời, Đường Minh Hạo nhìn về phía cậu ba Nguyễn, trên mặt nở nụ cười: “Mẹ tôi nói ông nghe điện thoại.”

Cố Ngũ hít một hơi, ác ma đúng là ác ma, chỉnh ba ruột mình cũng không chút lưu tình!!

Lão đại thật là đáng thương!!

Đúng là thê thảm!!

Nguyễn Hạo thần liếc Đường Minh Hạo một cái, sau đó cầm lấy điện thoại trong tay Đường Minh Hạo.

Ánh mắt của cậu ba Nguyễn nhìn về phía Đường Minh Hạo không đơn giản, nhưng Đường Minh Hạo lại ra vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm.

Cậu có chỗ dựa, chỗ dựa của cậu là mẹ, chỉ cần có mẹ ở đây thì cậu còn sợ gì chứ?

“Alo.” Vừa rồi Nguyễn Hạo thần còn trâm mặt, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, nhưng lúc anh cầm lấy điện thoại, mở miệng nói chuyện thì sự lạnh lẽo trên mặt đã tan đi một nửa, giọng nói lạnh lẽo cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Nguyễn Hạo thần, anh bắt cóc con trai của em.” Nhưng Tô Khiết ở bên kia không nhìn thấy, đương nhiên cho dù Tô Khiết thấy được thì dưới tình huống này, cô cũng muốn biết rõ chuyện Đường Minh Hạo bị bắt cóc trước.
 
Chương 2443


Chương 2443

“Thằng bé cũng là con trai của anh.” Cậu ba Nguyễn thay đổi sắc mặt, thở dài một hơi, lúc này giọng nói thấp xuống lại còn mang theo sự tủi thân.

“Anh cũng biết thằng bé là con của anh, anh biết thằng bé là con của anh lại còn bắt cóc thằng bé?” Tô Khiết nghe anh nói xong thì quát lên một tiếng, Tô Khiết lớn giọng nói.

Giọng nói rất lớn, nhưng Tô Khiết ở bên kia có chút chột dạ, Tô Khiết là người thông minh, đương nhiên nghe được vừa rồi Nguyễn Hạo thần nói giống như chất vấn cô, cô cũng nghe ra được sự tủi thân trong giọng nói của Nguyễn Hạo thần.

Tuy rằng Đường Minh Hạo vẫn luôn không cho cô nói với Nguyễn Hạo thần, nhưng Tô Khiết nghe Nguyễn Hạo thần chất vấn thì vẫn có chút chột dạ.

Có lẽ bởi vì trong lòng chột dạ, Tô Khiết mới lớn giọng nói.

Nhưng rõ ràng Tô Khiết này đột nhiên lớn giọng quát lên có hiệu quả không tệ.

Cố Ngũ vừa đỡ bàn đứng lên lại nghe thấy tiếng quát của Tô Khiết thì cả người run rẩy, lúc này Cố Ngũ không chỉ mềm nhũn hai chân, hiện tại cả người Cố Ngũ cũng nhũn ra.

Đường Minh Hạo nghe thấy tiếng quát của mẹ thì theo bản năng rụt người lại, hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ nổi giận như thế.

“Lúc trước anh không biết.” Cậu ba Nguyễn ngẩn người, theo bản năng nói một câu, cậu ba Nguyễn cảm giác vô cùng oan uổng, nhưng ở trước mặt vợ mình thì có chịu oan uổng cũng phải chịu đựng.

Lúc này giọng của cậu ba Nguyễn thấp hơn một chút.

“Cho nên?” Ở bên kia Tô Khiết ngẩn người, sau đó lại hỏi một câu.

“Lúc trước anh không biết thằng bé là con của mình nên có thể làm cho người bắt cóc thằng nó sao?” Tô Khiết tạm dừng một chút, khi cô mở miệng nói thì không còn lớn tiếng như lúc trước, nhưng có thể nghe được cô tức giận qua giọng nói.

“Anh không biết thân phận của thằng bé nhưng không điều tra rõ trước lại cho người bắt cóc thằng bé? Thằng bé mới chỉ là một đứa bé năm tuổi? Anh bắt cóc một đứa bé năm tuổi, nếu anh làm thằng bé bị thương thì sao? Nếu anh làm thằng bé sợ thì làm sao bây giờ? Nếu anh để lại bóng ma tâm lý cho thằng bé thì sao?” Tô Khiết nghĩ đến tình huống kia thì không nhịn được lo lắng, nhưng bắt cóc không phải là chuyện nhỏ.

Bắt cóc là một việc rất nghiêm trọng, nếu sơ sót một chút cũng có thể tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Lúc Nguyễn Hạo thần không biết rõ thân phận của Đường Minh Hạo lại cho người bắt cóc Đường Minh Hạo, điều này khiến Tô Khiết rất tức giận.

Vừa rồi Đường Minh Hạo nói những điều đó, bởi vì cô quá mức sốt ruột, lo lắng nên không suy nghĩ, nhưng hiện tại cô nghĩ lại thì có lẽ Đường Minh Hạo đã thổi phồng lên.

Nhưng cho dù Đường Minh Hạo không bị thương, cũng không có nghĩa Nguyễn Hạo thần không làm sai.

Nguyễn Hạo thần nghe Tô Khiết nói thì im lặng, chuyện này là lỗi của anh, anh không nên dưới tình huống chưa điều tra rõ thân phận của Đường Minh Hạo đã nói Cố Ngũ bắt người về.

Nhưng trước đó cậu ba Nguyễn thật sự không nghĩ tới Đường Minh Hạo là con mình.

Cố Ngũ vốn nghe thấy Tô Khiết nói thì trong lòng không phục, cậu chủ nhỏ sẽ bị dọa sao? Cậu chủ nhỏ sẽ có bóng ma tâm lý?

Bọn họ không có bóng ma tâm lý là tốt lắm rồi.

Nhưng Cố Ngũ nghe đến cuối cùng thì trong lòng cũng có chút áy náy, chuyện này là sơ sót của anh ta.

Bà chủ là một người mẹ, con trai mình bị bắt cóc, cho dù người bắt cóc là ai, cho dù có tổn thương đứa bé hay không, bà chủ có phản ứng như vậy là hết sức bình thường.

Cho dù cậu chủ nhỏ lợi hại thế nào cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, ở trong mắt bà chủ thì cậu chủ nhỏ là bé cưng cần được bảo vệ, cần được yêu thương.

Có người bắt cóc bé cưng, bà chủ không nóng nảy mới là lạ.

“Nguyễn Hạo thần, lần trước anh tổ chức họp báo, Minh Hạo đúng lúc nghe thấy anh nghe nói không thích trẻ con, thằng bé nghe anh nói chán ghét trẻ con, Minh Hạo vốn là đứa bé nhạy cảm, bởi vì lời nói của anh mà trong lòng Minh Hạo vẫn luôn lo lắng, thằng bé lo lắng anh không thích mình, cho nên nó mới muốn thể hiện ở trước mặt anh, thằng bé muốn anh có thể công nhận mình, cho dù anh không thích trẻ con thì nó cũng muốn anh thừa nhận năng lực của nó, vì vậy thằng bé mới nói muốn thử thách anh, thật ra những thứ gọi là thử thách đó cũng chỉ vì muốn gây sự chú ý của anh.” Tô Khiết cũng biết rõ vấn đề của ba con bọn họ, Tô Khiết hiểu rõ suy nghĩ của Đường Minh Hạo.
 
Chương 2444


Chương 2444

Trong lòng Đường Minh Hạo vốn có chút lo lắng Nguyễn Hạo thần không thích cậu, không chấp nhận cậu, hiện tại Nguyễn Hạo thần còn bắt cóc Đường Minh Hạo, Tô Khiết có chút lo lắng quan hệ của hai ba con ngày càng căng thẳng.

Cho nên Tô Khiết nói chuyện này là vì muốn Nguyễn Hạo thần biết rõ để Nguyễn Hạo thần không nên trách Đường Minh Hạo, cô càng hy vọng Nguyễn Hạo thần có thể nghĩ cách xoa dịu quan hệ với Đường Minh Hạo.

Nhưng Tô Khiết không biết Nguyễn Hạo thần mở loa ngoài, cậu ba Nguyễn có thể nghe thấy những lời cô nói, Đường Minh Hạo cũng nghe được.

“Mẹ nói bậy, con không có.” Đường Minh Hạo chu miệng nhỏ, lập tức phản bác, cậu mới không muốn yếu kém ở trước mặt Nguyễn Hạo thần.

Cậu mới không muốn để Nguyễn Hạo thần biết suy nghĩ trong lòng mình.

Nguyễn Hạo thần không thích cậu, không nghĩ nhận cậu, vừa rồi Nguyễn Hạo thần còn nói cậu có thừa nhận hay không cũng không quan trọng, cho nên cậu mới không cần nhận Nguyễn Hạo thần.

Tô Khiết ở bên kia nghe giọng nói của Đường Minh Hạo thì sửng sốt: “Nguyễn Hạo thần, anh mở loa ngoài sao?!”

Tô Khiết đột nhiên không biết nói gì, cô vốn muốn cho Nguyễn Hạo thần biết suy nghĩ của Đường Minh Hạo, nhưng cô không nghĩ tới Đường Minh Hạo cũng nghe thấy lời cô nói!!

Từ nhỏ Đường Minh Hạo đã kiêu ngạo, Đường Minh Hạo còn vô cùng kiên cường, rất nhạy cảm, Tô Khiết sợ Đường Minh Hạo sẽ nghĩ nhiều.

“Em yên tâm đi, anh sẽ xử lý chuyện này.” Nguyễn Hạo thần biết rõ suy nghĩ của Tô Khiết, anh sẽ xử lý chuyện này, chắc chắn không cần cô nhọc lòng, càng sẽ không làm cho cô lo lắng.

“Ừ” Tô Khiết lên tiếng, cô tin chỉ cần Nguyễn Hạo thần muốn thì có thể xử lý tốt, nhưng Tô Khiết nghĩ đến chuyện Nguyễn Hạo thần bắt cóc Đường Minh Hạo thì không thể bỏ qua như thế?!

Lúc này Nguyễn Hạo thần mở loa ngoài, nếu chuyện bắt cóc cứ bỏ qua như vậy thì con trai chắc chắn sẽ không phục, không đồng ý, cho nên Tô Khiết lại bổ sung một câu: “Em vẫn chưa tính sổ với anh chuyện bắt cóc con trai em đâu, khi nào chúng ta gặp mặt thì em sẽ tính sổ với anh món nợ này.”

“Chuyện này là lỗi của anh, tất cả là lỗi của anh.” Nguyễn Hạo thần hiểu rõ Tô Khiết, cho nên biết được suy nghĩ của cô, chuyện này vốn là lỗi của anh, cho dù cô không tìm anh tính số, anh cũng phải xin lỗi cô.

“Anh xin lỗi.” Nguyễn Hạo thần suy nghĩ, sau đó trâm giọng nói một câu, cậu ba Nguyễn lớn như vậy nhưng hiếm khi xin lỗi người khác, lời xin lỗi này của cậu ba Nguyễn chứa rất nhiều tình cảm.

“Anh không cần xin lỗi em, anh nên xin lỗi con trai.” Tô Khiết nghe cậu ba Nguyễn xin lỗi thì ngẩn người, nhưng cô cảm thấy Nguyễn Hạo thần không có lỗi với mình, Nguyễn Hạo thần có xin lỗi cũng phải là xin lỗi con trai.

Nếu hiện tại Nguyễn Hạo thần trực tiếp xin lỗi con trai thì nói không chừng con trai sẽ tha thứ cho Nguyễn Hạo thần.

Đường Minh Hạo là con trai của cô, cô hiểu rõ con trai của mình nhất, từ trước đến nay Đường Minh Hạo luôn mạnh miệng mềm lòng.

“Cảm ơn em.” Chỉ là Nguyễn Hạo thần lại nói một câu, lúc cậu ba Nguyễn nói lời này thì hơi khàn giọng, trong giọng nói có rất nhiều cảm xúc.

Tô Khiết: “…”

Ở bên kia Tô Khiết nhất thời không biết nói gì, nói thật cô quen biết Nguyễn Hạo thần lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy Nguyễn Hạo thần như vậy, thật sự có chút không quen.

“Em vất vả rồi.” Nhưng cậu ba Nguyễn vẫn không định kết thúc, giọng nói trầm thấp của cậu ba Nguyễn lại truyền tới!

 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom