Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2774


Chương 2774

“Sao ông biết hai đứa bé chắc chắn là con của Đường Bách Khiêm? Nói không chừng chúng là con của cậu ba Nguyễn đấy, không phải trước đó ông nói cậu ba Nguyễn và Tô Khiết đã kết hôn à?” Lúc này Quản gia Trọng cực kỳ không ưa Đường Bách Khiêm, ông ta vừa nghe thấy lời Lương nói thì cãi lại ngay.

“Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết kết hôn nửa năm trước, kết hôn được ba tháng thì ly hôn, mà hai đứa bé đó đã năm tuổi, thời gian không khớp.” Lương nhìn Quản gia Trọng, ông ta bỗng nhiên chẳng biết nói gì, khi nào Quản gia Trọng toàn năng lại trở nên thế này?

Đây là Quản gia Trọng toàn năng mà ông ta biết ư?

“Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết quen biết nhau năm năm trước hả? Hai người họ gặp nhau năm năm trước sao?” Quản gia Trọng cũng cảm thấy lý do phản bác của mình vừa rồi có chút không hợp lý, nhưng dù bây giờ thời gian không khớp, có lẽ năm năm trước Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết đã quen biết nhau, còn ở bên nhau nữa.

“Không, năm năm trước Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết chưa quen nhau, hai người họ chưa bao giờ gặp nhau.” Lương lắc đầu, người ngoài đều không biết chuyện đã xảy ra ở khách sạn năm đó, lúc ấy Tô Khiết đã bắt người ta xóa toàn bộ video giám sát, đến cả Nguyễn Hạo thần cũng không tra ra, cho nên Lương cũng không điều tra được chuyện đó trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn có thể tra được chuyện của năm năm trước vì họ biết Đường Vũ Kỳ, hơn nữa bây giờ Nguyễn Hạo thần cũng đã biết chuyện đó, cũng có vài người khá thân với Nguyễn Hạo thần biết, vì thế ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn mới có thể điều tra được.

Người ngoài thật sự sẽ rất khó điều tra.

“Sao ông biết chắc chắn họ không quen nhau? Sao ông biết năm năm trước hai người họ chưa bao giờ gặp nhau? Biết đâu là do ông không biết, do ông không tra được thì sao?” Quản gia Trọng không chịu thua, những lời này của Quản gia Trọng có vẻ như tranh cãi, thực sự không quá phù hợp với hình tượng Quản gia Trọng toàn năng.

Thật ra Quản gia Trọng cũng không phải thật sự nghi ngờ năng lực của Lương, ông và Lương đã quen nhau lâu rồi, ông cũng biết rõ năng lực của Lương. Những thứ Lương tra được, hơn nữa còn đích thân đến báo cáo với thành chủ, gần như không thể sai được.

Chủ yếu vì Quản gia Trọng quá ghét tên Đường Bách Khiêm đó, ông không muốn đứa con là của Đường Bách Khiêm. Ông mong đứa con là của Nguyễn Hạo thần hơn, dù sao bây giờ cô cả nhà họ Đường cũng thích Nguyễn Hạo thần.

Vả lại tên Đường Bách Khiêm đó còn hại cô cả nhà họ Đường bị mọi người mắng chửi, chỉ tính điểm này thôi đã không xứng, không xứng!

Cho dù Lương nói mình đã điều tra lầm, cô cả nhà họ Đường không phải công chúa của họ, nhưng ông đã quen với việc quan tâm cô ấy trong khoảng thời gian này, vì vậy phản ứng đầu tiên là muốn bảo vệ cô ấy.

Lương nhìn Quản gia Trọng, khóe môi khẽ giật, chẳng lẽ Quản gia Trọng này là giả? Hay ông ta bị người khác nhập vào người?

Dù Lương vừa chính tai nghe thấy cũng không dám tin Quản gia Trọng toàn năng sẽ nói ra những lời như vậy.

Lương nhất thời không biết nên trả lời thế nào!

“Thành chủ, ông nghĩ con cô cả nhà họ Đường là của ai?” Quản gia Trọng không hề để ý đến tâm trạng của Lương lúc này, ông ta còn quay sang hỏi thành chủ nhà mình.

Quản gia Trọng toàn năng đã hoàn toàn buông thả bản thân!

Lương lại sốc, Quản gia Trọng tự nổi điên thì thôi, bây giờ còn hỏi thành chủ vấn đề đó? Lẽ nào Quản gia Trọng thật sự bị thứ gì nhập vào người ư?
 
Chương 2775


Chương 2775

Khóe môi Lương giật mạnh, Quản gia Trọng nổi điên, chẳng lẽ ngay cả thành chủ cũng sẽ nổi điên cùng ông ta? Sao thành chủ có thể trả lời câu hỏi này được?

Khóe môi Lương giật mạnh, Quản gia Trọng nổi điên, chẳng lẽ ngay cả thành chủ cũng sẽ nổi điên cùng ông ta? Sao thành chủ có thể trả lời câu hỏi này được?

Đó là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Nếu nó có thể khiến thành chủ nhà họ trả lời thì chắc chắn là chuyện lớn, không còn là vấn đề ngây thơ, không có ý nghĩa như Quản gia Trọng.

Hơn nữa, đến tận bây giờ những người ngoài như họ hoàn toàn không biết rốt cuộc con của cô cả nhà họ Đường là của ai, họ cũng không có bằng chứng gì có thể chứng minh con của cô cả nhà họ Đường là của ai, cho nên thành chủ nhà họ càng sẽ không dễ dàng tỏ thái độ.

Nhưng Trương Minh Hoàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc phân tích: “Đứa con chưa chắc là của Đường Bách Khiêm, cũng chưa chắc là của Nguyễn Hạo thần.”

Lương sững sờ, xin hỏi thành chủ vô cùng sáng suốt nhà họ đưa ra kết luận này từ đâu? Rõ ràng Đường Bách Khiêm người ta đã công khai giấy xét nghiệm ADN với con mình rồi, đây có thể là giả à?

Vả lại chuyện ông ta điều tra lần này sẽ không sai, năm năm trước Nguyễn Hạo thần và Tô Khiết không hề quen biết nhau, cũng chưa gặp nhau bao giờ, mà Tô Khiết và Đường Bách Khiêm đã biết nhau từ trước, mối quan hệ giữa họ vẫn luôn cực kỳ thân thiết.

Trong tình huống này, dù là ai cũng sẽ có xu hướng tin đứa con là của Đường Bách Khiêm hơn chứ?

Tại sao thành chủ lại cho rằng đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, còn nghĩ chúng có thể là con của Nguyễn Hạo thần?

Lương nghĩ thành chủ vô cùng sáng suốt nhà họ có thể đã bị Quản gia Trọng kéo đi lệch hướng rồi.

“Ông nhìn đi, thành chủ cũng nói đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, có thể là của Nguyễn Hạo thần kìa.” Quản gia Trọng đắc ý, từ trước đến giờ ông ta luôn tin tưởng vào lời nói của thành chủ nhà mình, hơn nữa lúc này lời thành chủ nói còn vừa ý ông ta, Quản gia Trọng bèn nở nụ cười tươi như hoa.

Khóe miệng Lương giật mạnh, nhất thời không biết phải nói gì, ông ta đã đưa ra hết bằng chứng nhưng thành chủ và Quản gia Trọng đều làm như không thấy, ông ta còn có thể làm gì nữa?

“Nếu con của cô cả nhà họ Đường không phải của Đường Bách Khiêm, vậy thì chúng ta cũng không cần khách sáo với Đường Bách Khiêm.” Quản gia Trọng nghĩ đến việc thành chủ ra lệnh cho mình đi làm trước đó, ông ta cảm thấy bây giờ mình có thể đi làm ngay lập tức.

“Quản gia Trọng, có một số việc vẫn cần phải điều tra rõ ràng.” Lương vốn không định nói thêm gì, nhưng khi nghe thấy lời nói của Quản gia Trọng, ông ta vẫn không thể nhẫn nhịn.

Theo ý của Quản gia Trọng có vẻ là hoàn toàn không quan tâm, lỡ như đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm thì sao? Mặc dù bây giờ đã điều tra rõ cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ! Nhưng…

Theo ý của Quản gia Trọng có vẻ là hoàn toàn không quan tâm, lỡ như đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm thì sao? Mặc dù bây giờ đã điều tra rõ cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ! Nhưng…

Nhưng ông có thể nhìn ra thành chủ vẫn rất quan tâm đ ến cô cả nhà họ Đường, ngộ nhỡ Quản gia Trọng làm chuyện gì có hại cho cô cả nhà họ Đường, tới lúc đó chỉ sợ sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

“Điều tra, tất nhiên phải điều tra.” Quản gia Trọng lập tức liếc nhìn Lương: “Nhưng chuyện gì cần làm vẫn phải làm!”

Quản gia Trọng là quản gia toàn năng của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên không phải người làm theo cảm tính, nhưng rõ ràng ông ta đã làm thế trong chuyện này.

Ông vừa nghĩ đến những bình luận mắng chửi cô cả nhà họ Đường trên mạng là lại không kìm được tức giận, tất cả những việc này đều do Đường Bách Khiêm mà ra. Nếu đứa con không phải của Đường Bách Khiêm, hành vi thâm độc và vô sỉ này của Đường Bách Khiêm không thể tha thứ được.
 
Chương 2776


Chương 2776

Nếu đứa con thật sự là của Đường Bách Khiêm, mọi việc Đường Bách Khiêm đã làm càng không thể tha thứ. Do đó, bất kể Đường Bách Khiêm có phải là ba đứa bé hay không, có một số việc nhất định phải làm.

Đương nhiên Lương hiểu ý của Quản gia Trọng, ông ta nhìn sang thành chủ nhà mình, muốn nghe ý kiến của thành chủ.

Lương nghĩ chắc hẳn thành chủ sẽ không làm bậy theo Quản gia Trọng, chung quy đây cũng là việc riêng của cô cả nhà họ Đường người ta, người ngoài không tiện nhúng tay vào.

Nếu người ngoài càng làm nhiều, chỉ sợ lúc đó chỉ tốn công mà không có kết quả, huống hồ họ vẫn chưa biết rõ tình hình của cô cả nhà họ Đường, Lương cảm thấy họ xen vào chuyện của cô cả nhà họ Đường thật sự không ổn lắm.

Nhưng thành chủ luôn anh dũng oai phong lúc này lại không nói lời nào, hoàn toàn không có ý định ngăn cản Quản gia Trọng, nhìn dáng vẻ của thành chủ rõ ràng là ủng hộ cách làm của Quản gia Trọng.

Lương chỉ có thể gắng gượng nuốt xuống những lời đã lên tới khóe miệng. Nếu thành chủ cũng như vậy, đương nhiên ông ta không thể nói gì thêm.

Ban đầu chuyện tìm công chúa là do ông ta nhầm lẫn, tuy thành chủ không nói gì, nhưng Lương biết chắc chắn thành chủ cảm thấy thất vọng. Thật ra Lương cũng lo lắng thành chủ sẽ bị sốc nặng vì một số việc, sau đó không gượng dậy nổi.

Ít khi thấy thành chủ có tâm trạng quan tâm đ ến những việc khác, đây cũng là chuyện tốt.

“Thành chủ, giờ tôi đi xử lý chuyện này luôn nhé?” Giờ phút này Quản gia Trọng chỉ muốn đi giúp cô cả nhà họ Đường, nhưng ông ta vẫn hỏi ý kiến của thành chủ nhà mình một lần nữa.

“Ừ.” Trương Minh Hoàng khẽ cau mày: “Trước hết cứ điều tra rõ ràng đã.”

“Vâng, tôi hiểu rồi.” Quản gia Trọng lập tức hiểu ý của thành chủ nhà mình, thành chủ bảo ông điều tra rõ ràng không phải lo lắng sẽ làm Đường Bách Khiêm bị oan. Với những chuyện Đường Bách Khiêm đã làm, bất kể Đường Bách Khiêm vì lý do gì, bất kể Đường Bách Khiêm có thân phận gì, bất kể Đường Bách Khiêm và cô cả nhà họ Đường có quan hệ như thế nào, tất cả đều không thể tha thứ được.

Do đó, vấn đề về tên Đường Bách Khiêm này cần phải giải quyết ổn thỏa. Thành chủ bảo ông điều tra rõ ràng, hiển nhiên là lo lắng sẽ làm tổn thương đến cô cả nhà họ Đường.

Vì vậy thành chủ thật sự rất quan tâm tới cô cả nhà họ Đường.

Dĩ nhiên Lương cũng nghĩ đến những điều mà Quản gia Trọng nghĩ. Lương cảm thấy chuyện mình điều tra đã đủ rõ ràng, nhưng rất hiển nhiên thành chủ thấy vẫn chưa đủ, thành chủ muốn biết thêm về cô cả nhà họ Đường.

Dù cô cả nhà họ Đường không phải con gái của thành chủ, thành chủ vẫn muốn biết.

Lúc này Lương càng không không tiện nói thêm gì nữa.

Sau khi Quản gia Trọng và Lương rời đi, Trương Minh Hoàng ngồi một mình trong phòng, ông ta nhìn về phía trước, chỉ là ánh mắt ấy hơi ngây dại, có chút đờ đẫn như thể không có tiêu điểm, không biết được ông ta đang nghĩ gì.

Ông ta ngồi trên ghế, tấm lưng thẳng tắp nhưng nhìn có vẻ hơi cứng đờ. Ông ta cứ ngồi bất động ở đó một lúc rất lâu.

Khi nãy ở trước mặt Quản gia Trọng và Lương, ông ta không nói lời nào, cũng không tỏ ra khác thường, nhưng chỉ chính ông ta biết khi nghe Lương nói cô cả nhà họ Đường không phải con gái ông, khoảnh khắc ấy ông cảm thấy thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng chán nản.

Lúc đầu việc tìm con gái không có quá nhiều căn cứ. Vốn dĩ lúc Quản gia Trọng nhắc tới chuyện đó, ông đột nhiên cảm thấy mình nên có một đứa con gái, đến tận bây giờ ông vẫn có một khả năng hơn hẳn người thường, dự cảm của ông luôn rất chính xác. Trước kia ông đã dự cảm trước được nguy hiểm trong rất nhiều chuyện, kể cả lần bị hãm hại vào hai mươi lăm năm trước.
 
Chương 2777


Chương 2777

Có điều vì lần đó người nọ là người thân cận của ông, cuối cùng ông không muốn tin mà thôi. Hơn nữa, ông cũng không ngờ người nọ lại ác độc như thế nên vẫn chủ quan, cuối cùng mới có thể suýt mất mạng.

Khi Quản gia Trọng nhắc tới con, trong đầu ông chợt nảy lên một ý nghĩ ông nên có một đứa con gái. Lúc đó ông cứ tưởng là vì khả năng “biết trước” của mình thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, rất có thể đó chỉ là một ý nghĩ trong lòng ông. Ông muốn có một đứa con gái, một đứa con gái của ông và bà ấy, ông nghĩ sở dĩ lúc ấy ông “biết trước” điều đó có thể vì ý nghĩ mãnh liệt trong lòng ông ám chỉ.

Mà ông lại ngỡ là thật.

Khóe môi Trương Minh Hoàng khẽ nhếch, có thể mơ hồ nhìn ra là độ cong của nụ cười mỉm, nhưng nụ cười ấy chỉ khiến người ta cảm thấy vô cùng cay đắng.

Nói cho cùng, tất cả cũng chỉ là đòi hỏi xa vời của ông. Hai mươi lăm năm ông vẫn chưa tìm được bà ấy, giờ còn muốn mình và bà ấy sẽ có một đứa con gái?

Ông không chỉ đòi hỏi xa vời, quả thực là mơ mộng hão huyền!

Dưới tình huống năm đó, ông đã trong trạng thái chín phần chết một phần sống, nếu không nhờ Quản gia Trọng đi nhanh thì e rằng ông đã chết lâu rồi. Tất nhiên lúc Quản gia Trọng cứu ông, ông bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải thể chất ông tốt, nếu không phải ông lo lắng cho bà ấy, chỉ sợ ông đã không chịu nổi.

Một người phụ nữ yếu ớt như bà ấy có liên quan tới ông trong tình huống đó, sao người kia có thể bỏ qua cho bà ấy được?

Quản gia Trọng cũng đã nói, năm ấy ngoại trừ cứu ông ra, những người khác ở nơi đó đã chết hết.

Ông không biết vì sao người phụ nữ ấy lại xuất hiện ở đó, nhưng ông cũng biết bà ấy có liên quan đến mình, khả năng một người còn sống sót trong tình huống đó không lớn lắm.

Nhưng ông không tin bà ấy cứ vậy đã chết.

Những năm qua ông vẫn đang tìm kiếm trong hy vọng, nhưng suốt hai mươi lăm năm vẫn không tìm được gì. Hai mươi lăm năm đủ để ông đối mặt với thực tế, lúc đó bà ấy không có khả năng còn sống và bỏ đi một mình, vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi. Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!

Vì thế bà ấy đã chết lâu rồi, chỉ là ông không muốn tin thôi. Do đó, suốt hai mươi lăm năm qua, ông vẫn luôn đòi hỏi xa vời!

Đòi hỏi xa vời là một kỳ tích không có khả năng xảy ra, bây giờ ông còn mơ mộng hão huyền cho rằng mình sẽ có một đứa con gái?

Một đứa con gái của ông và bà ấy?

Thật ra, nếu ông sẵn sàng đối mặt với thực tế, biết rõ điều đó là không thể, năm đó bà ấy không thể sống sót thì làm sao có thể có con gái được?

Hai mắt Trương Minh Hoàng càng lúc càng mờ, ánh mắt càng lúc càng hờ hững. Ông ta lẳng lặng ngồi thẳng ở đó, yên tĩnh nhưng cô đơn, nhìn như đã tuyệt vọng không còn chút niềm tin.

Cả đời này, ông sẽ chỉ sống cô độc hết quãng đời còn lại, không có bà ấy, càng không có khả năng có con gái.

Ông thật lòng thích cô bé nhà họ Đường ấy, ông đã cực kỳ thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Khi Trọng nói cô có thể là con gái của ông, ông đã không thể kìm được kích động và háo hức.

Nhưng đến cuối cùng vẫn là đòi hỏi xa vời của ông, đó không phải con gái ông, đó là con gái nhà họ Tô, ba con bé là Tô Trung Phương, không phải ông.

Cho dù cô bé đó không phải con gái ông, ông vẫn không muốn nhìn cô bị người khác bắt nạt, do đó vừa rồi ông mới bảo Quản gia Trọng đi điều tra Đường Bách Khiêm, sau đó dạy cho cậu ta một bài học.

Ông là người ngoài, không nên xen vào những việc đó, nhưng ông vẫn bảo Quản gia Trọng đi làm.
 
Chương 2778


Chương 2778

Hiếm khi ông tán thưởng và yêu mến một người đến thế, nhưng đó không phải con gái ông, vậy nên ông không thể cưỡng cầu.

Chuyện này chỉ có thể như vậy, cũng chỉ có thể dừng tại đây thôi. Tiếc rằng ông chưa được gặp cô bé đó đã xuất hiện một đứa con gái giả rồi.

Trình Nhu Nhu không thể là con gái ông được, dù phong thái của Trình Nhu Nhu giống hệt bà ấy, dù đã có kết quả xét nghiệm ADN, ông cũng có thể khẳng định Trình Nhu Nhu không phải con gái ông.

Đúng, ông không hề có con gái!

Có lẽ từ đầu ông đã không nên đi tìm con gái!

Tấm lưng thẳng thắp của Trương Minh Hoàng khẽ run rẩy, đôi mắt hờ hững từ từ nhắm lại. Ông nhớ lại những bức chân dung mình đã vẽ mấy ngày qua, và trong những bức chân dung đó, ông đã vẽ con gái mình.

Nhưng những bức chân dung đó không giống cô bé nhà họ Đường chút nào.

Trước đây ông nhất quyết cho rằng, những bức chân dung ông vẽ suốt hai mươi lăm năm qua là người mà ông nhung nhớ.

Ông cho rằng những thứ xuất hiện trong tâm trí mình đều là cô, nhưng giờ nghĩ lại, mọi thứ chỉ là ảo tưởng, là đòi hỏi xa vời của ông.

Tất cả là do ông quá hy vọng cô bé nhà họ Đường là con gái mình, do tâm trí ông ám chỉ nên ông mới vẽ gương mặt đó.

Ông còn tự nhủ với mình rằng cô cả nhà họ Đường trông rất giống bà ấy, nhưng thật ra là ông vẽ cô cả nhà họ Đường, ông vẫn luôn lừa mình dối người.

Lúc này Trương Minh Hoàng đã hoàn toàn phủ định những ý nghĩ trước kia của mình, ông càng nghĩ càng cảm thấy nặng lòng, càng nghĩ càng tuyệt vọng.

Ông đã được định trước sẽ cô độc cả đời nên bây giờ ông không nghĩ gì cả, trên thế giới này đã không còn điều gì để ông lưu luyến nữa.

Lúc này ông ta nhắm chặt hai mắt, hơi dựa vào sofa. Tuy không nhìn thấy vẻ cô đơn trong mắt ông ta, nhưng bộ dạng đó lại khiến người ta cảm nhận được một sự tuyệt vọng tột cùng.

Ông ta giờ đây như muốn tách mình ra khỏi thế giới này. Ông ta không muốn đi ra, cũng không cho phép bất cứ ai đi vào.

Tìm một người suốt hai mươi lăm năm vẫn không có tin tức, lúc đầu ông ta cứ ngỡ mình sẽ có một đứa con gái, cuối cùng lại phát hiện mình tốn công vô ích, hai điều này như một cú sốc nhân đôi với Trương Minh Hoàng.

Vì lẽ đó, vết thương, nỗi đau, sự cô độc và tuyệt vọng trong ông giờ phút này đã vượt xa lúc trước.

Nếu Quản gia Trọng có mặt ở đây lúc này, nhìn thấy thành chủ nhà mình như thế, chắc chắn ông ta sẽ hoảng sợ.

Mà ở nơi khác, Đường Lăng tới Bệnh viện số 1 để kiểm tra camera theo dõi ngày hôm qua. Xem video theo dõi của Bệnh viện số 1 là một việc rất dễ với Đường Lăng, nhưng anh cảm thấy muốn tìm ra thông tin hữu ích có thể sẽ không dễ dàng vậy đâu.

Nhưng thật bất ngờ, khi Đường Lăng xem video theo dõi khoảng thời gian hôm qua cậu hai Trác đến bệnh viện, anh lập tức phát hiện ra vấn đề.

Trong video, cậu hai Trác vừa vào bệnh viện thì gặp một người phụ nữ tại chỗ quẹo trên cầu thang. Lúc ấy người phụ nữ này đã đưa cho cậu hai một thứ, chắc hẳn là tài liệu hồ sơ gì đó, cậu hai Trác không mở túi tài liệu ra ngay, cũng không xem kỹ mà bỏ vào túi, sau đó cậu hai Trác vẫn luôn mang chiếc túi đó bên người.
 
Chương 2779


Chương 2779

Lúc đó, khi họ đang trao đổi công việc trong đại sảnh, chiếc túi của cậu hai Trác được đặt trên bàn trà, vì vậy nếu trong túi tài liệu đó thật sự chứa máy nghe trộm, cuộc đối thoại giữa họ hoàn toàn có thể bị người khác nghe lén toàn bộ.

Đường Lăng biết Trác Thanh sẽ không bao giờ cố tình làm vậy, thế nên chắc chắn Trác Thanh không biết trong túi tài liệu có máy nghe trộm, nhưng có thể khiến Trác Thanh không xem mà bỏ vào túi ngay, thứ nhất là tài liệu này hẳn rất quan trọng, thứ hai, người đưa tài liệu cho Trác Thanh hẳn là người anh ta tin tưởng.

Người phụ nữ trong video đưa lưng về phía camera nên chỉ quay được phía sau của cô ta, Đường Lăng không nhìn thấy mặt cô ta, nhưng cô ta mặc đồ bác sĩ nên chắc là bác sĩ của Bệnh viện số 1.

Lông mày Đường Lăng khẽ chau lại, người trong Bệnh viện số 1 có quan hệ khá tốt với Trác Thanh, có thể để anh ta tin tưởng?

Đường Lăng biết Trác Thanh luôn làm việc cẩn thận.

Đường Lăng nhìn chằm chằm hình ảnh trong video, khi người phụ nữ trong video hơi xoay người, mặt nghiêng qua, cuối cùng Đường Lăng cũng nhìn thấy sườn mặt của cô ta, mặc dù chỉ là sườn mặt nhưng Đường Lăng vừa nhìn là nhận ra ngay.

Người phụ nữ này là bạn học của Trác Thanh, hồi còn đi học từng theo đuổi anh ta, lúc đó cô ta theo đuổi Trác Thanh rất gắt gao. Khi ấy Trác Thanh mới hai mươi tuổi, là độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, người phụ nữ đó theo đuổi Trác Thanh được nửa năm thì anh ta đồng ý.

Sau đó hai người ở bên nhau, lúc ấy Trác Thanh dẫn người phụ nữ đó đến gặp họ. Nếu Trác Thanh đã đưa cô ta đến gặp họ có nghĩa là trong lòng Trác Thanh nhận định người phụ nữ đó.

Nhưng sau này không biết vì lý do gì, cuối cùng hai người vẫn chia tay. Lúc đó Trác Thanh rất suy sụp, không nói gì cả nên anh không biết đã xảy ra chuyện gì.

Đến tận bây giờ Trác Thanh cũng chưa quen một người bạn gái nào khác.

Mặc dù Trác Thanh không nói gì, nhưng anh biết trong lòng Trác Thanh vẫn chưa quên người phụ nữ đó.

Có điều, những năm qua, có vẻ hai người không qua lại gì với nhau, tại sao người phụ nữ đó lại đưa tài liệu cho Trác Thanh?

Tại sao lại vào ngày hôm qua?

Nhưng mấy năm qua dường như hai người không hề liên lạc, tại sao người phụ nữ đó lại đột nhiên gửi tài liệu cho Trác Thanh?

Tại sao lại là ngày hôm qua?

Chuyện này quá trùng hợp khiến Đường Lăng không khỏi nghi ngờ.

Đường Lăng chỉ gặp người phụ nữ đó một lần, ấn tượng khá tốt, Đường Lăng cảm thấy cô ấy không phải là loại người giở trò.

Hơn nữa người phụ nữ đó không liên quan gì đến nhà họ Đường, cũng không liên quan đến Khiết Khiết, cô ấy không có lý do gì để làm vậy!

Nhưng có một điều Đường Lăng có thể chắc chắn, vấn đề nằm trong tập tài liệu đó. Không ngờ Trác Thanh cũng nhận ra điều này, sở dĩ trước kia Trác Thanh giấu anh chắc chắn cũng là để bảo vệ người phụ nữ đó.

Chỉ là không biết chuyện này là do cô ấy tự làm, hay là bị ai xúi giục?

Hay là bị ai lợi dụng?

“Đây không phải bác sĩ Viên của khoa thư bệnh viện chúng tôi sao? Sao bác sĩ Viên lại có quen biết với cậu Trác vậy? Hơn nữa hình như quan hệ rất tốt, tại sao bác sĩ Viên lại đến bệnh viện nhà họ Trác?” Một chủ nhiệm đi cùng Đường Lăng đến cũng nhận ra Viên Ngữ bèn vô thức nói ra, bác sĩ bệnh viện nhà họ Trác đương nhiên giỏi hơn bác sĩ ở Bệnh viện Số một rất nhiều.

Nếu quen biết cậu Trác, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ cách vào bệnh viện nhà họ Trác.

 
 
Chương 2780


Chương 2780

Đường Lăng nghe chủ nhiệm nói vậy, ánh mắt hơi loé lên, không cần anh hỏi nhiều, câu này của chủ nhiệm đã đủ nói lên rằng Viên Ngữ đến tìm Trác Thanh không phải vì công việc, cho nên tài liệu khi đó Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh cũng không phải tài liệu liên quan đến công việc.

Không phải tài liệu công việc vậy là gì khiến Trác Thanh nhận lấy không chút do dự như vậy, hơn nữa cất luôn vào túi xách của mình cũng thèm nhìn.

Dù sao Viên Ngữ đã rất lâu không liên lạc với Trác Thanh, đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta còn đưa đồ cho anh ta, nếu là đồ bình thường Trác Thanh chưa chắc đã nhận.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Và quan trọng hơn là thứ gì lại khiến Trác Thanh không kiểm tra ngay tại chỗ.

Khoé môi Đường Lăng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, xem ra chuyện này đã được tính kế từ trước, nếu không phải Viên Ngữ tính toán thì chắc chắn sau lưng Viên Ngữ có người đã tính kế tất cả.

Đường Lăng không biết Viên Ngữ đã đưa thứ gì có Trác Thanh, vậy nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, camera giám sát không nghe được âm thanh, mà khi đó Viên Ngữ đưa lưng lại với camera, vậy nên Đường Lăng không biết Viên Ngữ đã nói gì với Trác Thanh.

Nhưng từ video giám sát có thể nhìn ra sắc mặt Trác Thanh lúc đó hơi lạnh lùng, mà lúc đó anh ta không nói lời nào.

Là Trác Thanh giấu giếm anh trước, bây giờ Đường Lăng cũng không tiện gọi điện hỏi, dù sao cũng là anh em của anh.

Bây giờ chỉ có thể điều tra từ các khía cạnh khác trước.

Mà bên kia, Trác Thanh mở túi xách lấy tập tài liệu đó ra.

Lúc lấy tập tài liệu đó, mắt Trác Thanh hơi nheo lại. Hôm qua anh đến Bệnh viện Số một rồi gặp Viên Ngữ, Viên Ngữ đưa tài liệu này cho anh. Cô ấy nói với anh rằng đây là những bức thư anh viết cho cô ấy lúc đầu, bây giờ cô ấy trả lại cho anh.

Cô ấy nói mối quan hệ giữa hai người đã kết thúc từ lâu nên cô ấy giữ những thứ này lại cũng vô ích.

Ngày hôm qua, lúc nhìn thấy cô ấy anh cũng hơi bất ngờ, hai người đã xa cách tám năm, tám năm này cũng không liên lạc với nhau.

Mặc dù tám năm không liên lạc nhưng đây là mối tình đầu của anh, cũng là mối tình duy nhất cho đến nay nên anh không thể quên được. Vậy nên khi cô ấy đưa tài liệu cho anh, tâm trạng anh khi ấy rất phức tạp.

Có chút thất vọng, cũng có chút đau buồn, dù sao đã từng là người phụ nữ anh hết lòng yêu thương, dù sau này có xảy ra chút chuyện khiến họ chia tay, nhưng hồi đó anh thật sự đã dành rất nhiều tình cảm.

Khi ấy anh 20 tuổi, anh đã làm rất nhiều điều một người bạn trai nên làm khi yêu, trong đó cũng có việc viết thư cho cô ấy. Lúc đó hai người học cùng trường, gần như ngày nào cũng có thể gặp nhau, nhưng anh vẫn cảm thấy còn điều chưa nói hết, hoặc là có những lời không thể nói trực tiếp nên anh lựa chọn viết thư.

Trong thời gian đó, anh đã viết cho cô ấy rất nhiều thư, khi chia tay cô ấy trả lại anh rất nhiều món quà anh đã tặng, nhưng cô ấy vẫn giữ lại những bức thư đó.

Không ngờ tám năm sau, cô ấy lại trả thư cho anh.

Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy trái tim cô đơn tám năm lại bắt đầu đau.

Bởi vậy lúc đó anh không nói gì, cũng không mở tập tài liệu ra, không hề nhìn đã cất thẳng vào túi.

Anh vốn tưởng cô ấy thực sự chỉ đơn giản là trả lại đồ cho mình, mặc dù điều đó không hề cần thiết sau tám năm xa cách, hơn nữa hành vi đột ngột của cô ấy hơi kỳ lạ, nhưng khi đó anh không hề nghi ngờ gì.

Không ngờ lại là… Trác Thanh lấy tất cả tài liệu trong túi ra, đúng là những bức thư hồi đó anh viết cho cô ấy, nhưng trong những bức thư ấy còn có máy nghe lén loại nhỏ.
 
Chương 2781


Chương 2781

Mặc dù Trác Thanh đã nghĩ tới khả năng này từ lâu, nhưng khi tận mắt nhìn thấy kết quả này, trái tim anh vẫn đau nhói.

Tám năm, đã tám năm rồi họ cắt đứt mọi liên lạc, không ngờ hôm qua cô ấy lại xuất hiện trước mặt anh chỉ để lợi dụng anh.

Khoé môi Trác Thanh hiện lên một tiểu Ảnh giễu cợt, cô ấy được lắm, tám năm trước là vậy, bây giờ vẫn vậy. Lẽ nào ngoài lợi dụng ra, cô ấy không còn gì với anh sao?

Trác Thanh lấy máy nghe lén ra, nắm chặt trong tay, anh nắm quá chặt gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trông cực kỳ đáng sợ.

Trác Thanh hơi nheo mắt lại muốn che giấu cảm xúc trong mắt, chỉ là dù anh nhắm mắt nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không thể che giấu, đó là sự đau lòng không nói nên lời.

Anh không hiểu, thật sự không hiểu vì sao cô ấy lại đối xử với mình như thế?

Năm đó cô ấy theo đuổi anh để lợi dụng anh, bây giờ cô ấy vẫn lợi dụng anh, lần này thậm chí cô ấy còn lợi dụng anh để tính kế người anh em của anh.

Mà anh còn vô thức muốn bảo vệ cô ấy, còn nói dối người anh em của mình vì cô ấy.

Trác Thanh mở mắt sau đó lấy điện thoại ra, do dự một lát rồi vẫn gọi cho Đường Lăng. Anh cần cho Đường Lăng một lời giải thích, một câu trả lời thoả đáng.

“Anh cả, em xin lỗi.” Điện thoại vừa kết nối, Trác Thanh đã nói nhanh: “Máy nghe lén là em mang vào nhà họ Đường.”

“Ở trong tập tài liệu Viên Ngữ đưa cho em?” Mắt Đường Lăng hơi loé lên, sau đó làm rõ sự việc. Chuyện này rất quan trọng, cần phải tìm ra người giúp Đường Bách Khiêm trong nước, nếu không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh ta không cho phép bất luận kẻ nào làm hại Khiết Khiết, tuyệt đối không được!

Anh ta không cho phép bất luận kẻ nào làm hại Khiết Khiết, tuyệt đối không được!

Việc Viên Ngữ đưa máy nghe lén cho Trác Thanh nhất định phải điều tra, vậy nên anh ta phải làm rõ chuyện này.

Trác Thanh càng nghe những lời này của Đường Lăng càng cảm thấy áy náy, xem ra anh ấcả đã biết. Chắc anh ấy đã xem camera giám sát của bệnh viện, anh ấy nóng lòng đi kiểm tra như vậy cho thấy việc này rất nghiêm trọng, cấp bách, vừa nãy anh không nên nói dối anh cả.

“Vâng.” Giờ phút này đương nhiên Trác Thanh không thể giấu nữa, đương nhiên Trác Thanh cũng không giải thích quá nhiều, đã gây ra hậu quả ngày hôm nay, anh không thể nói là mình không biết chuyện này.

“Anh cả, có cần em làm gì không?” Giọng Trác Thanh trầm thấp rõ ràng, lỗi là do anh gây nên, bây giờ anh cần nghĩ cách bù đắp.

“Em chia tay Viên Ngữ cũng nhiều năm rồi phải không?” Đường Lăng ở đầu dây bên kia khẽ cau mày: “Bao năm qua hai người có liên lạc không?”

“Xa cách tám năm, tám năm qua chúng em không hề liên lạc với nhau, cũng không gặp mặt, đột nhiên hôm qua cô ấy xuất hiện trước mặt em rồi đưa tập tài liệu đó cho em, nói là vài thứ từ hồi đại học của chúng em. Lúc đó em nhớ lại một số chuyện trước kia nên không nghi ngờ gì.” Đương nhiên Trác Thanh hiểu Đường Lăng hỏi mình câu này là có ý gì, vậy nên lần này Trác Thanh trả lời rất rõ ràng, chi tiết.

Trác Thanh hơi khựng lại, đôi mắt rõ ràng trầm xuống, khi lên tiếng lần nữa giọng nói càng trầm hơn: “Anh cả, hôm qua em đến bệnh viện làm gì chỉ cần là người xem livestream đều biết. Vậy nên cô ấy đã suy tính dùng máy nghe lén này để nghe lén chuyện nhà họ Đường, chắc cô ấy nghĩ rằng sau chuyện này em sẽ đưa Minh Hạo về, nghĩ em sẽ đến nhà họ Đường.”

Dưới tình huống này đương nhiên Trác Thanh không thể bao che nữa, chuyện này có thể nói là cực kỳ rõ ràng.

“Nhưng tại sao cô ấy lại làm vậy? Cô ấy không có quan hệ gì với nhà họ Đường, cũng không có quan hệ gì với Khiết Khiết, cô ấy không có lý do gì đối phó với nhà họ Đường cả, hơn nữa anh vừa điều tra rồi, cô ấy cũng không có quan hệ gì với Đường Bách Khiêm, vậy nên tại sao cô ấy phải giúp Đường Bách Khiêm?” Sau khi Đường Lăng điều tra camera rồi điều tra những chuyện khác của Viên Ngữ luôn. Anh vốn tưởng Viên Ngữ có quan hệ gì với Đường Bách Khiêm hay có giao dịch gì đó, nhưng theo những gì anh tra được thì hai người đó không có quan hệ gì.
 
Chương 2782


Chương 2782

Anh cũng không tra được Viên Ngữ có giao dịch gì với Đường Bách Khiêm.

Theo những gì anh tra được, mạng lưới quan hệ của Viên Ngữ thật sự rất đơn giản, bạn bè bình thường cô ấy kết giao cũng chỉ là một vài đồng nghiệp ở bệnh viện tương đối thân thiết. Trong những năm nay thậm chí Viên Ngữ còn không tham gia họp lớp, không hề liên lạc với bạn học cũ.

Tại sao một người phụ nữ như vậy lại hại nhà họ Đường? Tại sao lại hại Khiết Khiết? Lúc này Đường Lăng cũng nghĩ không ra.

Trác Thanh sững người, chuyện vừa nãy đã cho anh một cú sốc rất lớn, vậy nên anh không nghĩ nhiều, cũng không nghĩ tới những vấn đề này, bây giờ nghe Đường Lăng nói anh cũng thấy kỳ lạ.

Đúng là Viên Ngữ không có lý do làm vậy.

Nhưng Trác Thanh nhớ lại chuyện xảy ra tám năm trước, nghĩ tới cô ấy lợi dụng mình, lừa dối mình, sắc mặt anh lại sa sầm. Từ trước đến nay cô ấy không hề đơn thuần, đơn giản như cô ấy thể hiện ra ngoài, nếu không tám năm qua anh cũng không bị cô ấy lừa xoay vòng vòng.

Nhưng cuối cùng Trác Thanh vẫn không nói ra những lời này.

“Anh cả, chuyện này giao cho em đi, em sẽ điều tra rõ ràng.” Trác Thanh thầm thở dài, trong mắt rõ ràng đã có sự tuyệt vọng, anh có thể không so đo chuyện cô ấy lừa mình tám năm trước, nhưng anh nhất định phải điều tra rõ chuyện ngày hôm nay.

Cho dù vì anh cả hay vì bản thân, anh cũng phải điều tra kỹ càng.

“Cũng được, em nói chuyện với người ta đi, mặc dù anh không biết năm đó tại sao hai người chia tay, anh cảm thấy có vấn đề gì cũng nên nói rõ ràng, ấn tượng của anh về Viên Ngữ vẫn luôn khá tốt.” Đường Lăng cũng biết chuyện này để Trác Thanh ra mặt thì thích hợp hơn.

Mặc dù Trác Thanh chưa bao giờ nhắc tới chuyện năm đó, nhưng Đường Lăng biết Trác Thanh vẫn chưa quên được Viên Ngữ, cho dù đã tám năm nhưng Trác Thanh cũng không quên được. Bao năm nay Trác Thanh dồn hết tâm sức để làm việc, gần như đã trở thành một người cuồng công việc, Đường Lăng biết Trác Thanh làm vậy là để trốn tránh.

Bây giờ có cơ hội này để Trác Thanh nói chuyện đàng hoàng với Viên Ngữ cũng tốt, anh vốn có ấn tượng khá tốt với Viên Ngữ, vừa nãy sau khi điều tra Viên Ngữ, anh càng cảm thấy Viên Ngữ là một cô gái đơn giản, dịu dàng tốt bụng, thật sự rất hợp với Trác Thanh.

Mặc dù máy nghe lén là Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, nhưng Đường Lăng cảm thấy đây không phải lỗi của Viên Ngữ, có thể cô ấy bị người khác lợi dụng.

Sau khi Trác Thanh cúp máy thì tìm một số điện thoại khác trong danh bạ, một dãy số mà tám năm rồi không gọi nhưng vẫn ở trong danh bạ anh. Thật ra dãy số này dù không lưu trong danh bạ thì anh cũng nhớ, nhớ rõ ràng, dạy số này như đã khắc sâu trong tim anh, không bao giờ quên được.

Anh đột nhiên phát hiện, thật ra năm đó có rất nhiều chuyện anh chưa bao giờ quên, cũng không quên được, chỉ là tám năm qua anh luôn tự dặn lòng không được nghĩ tới, anh vẫn luôn trốn tránh nó.

Anh lướt ngón tay trên điện thoại, lướt qua dãy số đó nhưng chưa gọi.

Tám năm rồi, tám năm nay anh không hề liên lạc với cô, giờ đột nhiên gọi vào dãy số này anh phát hiện mình có chút sợ hãi.

Sau khi gọi được, anh sẽ nói gì? Đúng, anh phải hỏi chuyện may nghe lén, anh phải hỏi rốt cuộc cô muốn làm gì? Trác Thanh thầm thở dài, sau đó vẫn bấm gọi đi, nhưng anh không phát hiện lúc bấm vào dãy số đó, ngón tay anh hơi run rẩy.

Điện thoại đổ chuông vài lần đối phương mới nghe máy.

“Alo.” Giọng Viên Ngữ vọng lại, rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như năm đó mỗi lần cô thì thầm vào tai anh, cũng dịu dàng mềm mại như bây giờ.
 
Chương 2783


Chương 2783

Cô mang lại cho người khác cảm giác rất dịu dàng, ít nói nhưng chuyện năm đó cô làm lại rất cố chấp và kiên trì, giống như khi đó cô đã theo đuổi anh vậy.

Lúc đầu anh vẫn luôn phớt lờ cô, nhưng cô vẫn kiên trì, kiên trì suốt nửa năm cho đến khi anh đồng ý.

Anh đồng ý nhưng không ngờ mọi thứ đều là trò lừa đảo của cô, cô lừa anh, cô lợi dụng anh.

Cô dùng vẻ ngoài dịu dàng ít nói của mình để mê hoặc anh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Trác Thanh lại trầm xuống, so với lúc trước còn u ám hơn một chút!

“Trong túi tài liệu hôm qua cô đưa tôi có gì?” Trác Thanh vừa mở miệng đã chất vấn, hơn nữa giọng điệu còn rất lạnh lùng.

Đầu bên kia điện thoại rõ ràng Viên Ngữ đã sửng sốt, cô không ngờ Trác Thanh lại gọi cho mình, càng không ngờ anh sẽ hỏi chuyện này. Trong tập tài liệu đó đều là những bức thư trước đây anh viết cho cô, hôm qua cô đã nói với anh rồi, sau khi xem xong chắc anh sẽ hiểu, tại sao còn hỏi cô? Hơn nữa cô nghe ra sự phẫn nộ trong giọng nói của anh, sao anh lại tức giận như vậy? Nếu anh tức giận vì cô trả thư cho anh thì hôm qua anh đã nên tức giận rồi, không thể nào hôm nay mới chất vấn cô, vậy nên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết? Hay là nói trong túi tài liệu còn có thứ gì mà cô không biết? Tim Viên Ngữ chùng xuống, cô nghĩ đến một khả năng, cô lập tức hiểu ra chuyện gì, có lẽ là người đó đã bỏ thứ gì vào trong túi hồ sơ mà cô không biết.

Nghe giọng điệu của Trác Thanh, Viên Ngữ hiểu chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng.

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Viên Ngữ vô thức thẳng người, bàn tay cầm điện thoại của cô vô thức siết chặt, chỉ là càng siết chặt càng phải dùng sức, tay cô càng không khỏi run lên.

Lại thế này, tám năm trước thế này, bây giờ cũng thế này, người kia chơi không chán những trò này à? Chỉ là cô không có cách nào khác, tám năm trước không có, bây giờ cũng không có.

“Có chuyện gì vậy?” Viên Ngữ cố gắng khiến bản thân bình tĩnh, cố hết sức để giọng nói của mình giống như bình thường, không lộ ra quá nhiều điều khác thường.

“Có chuyện gì? Cô hỏi tôi có chuyện gì? Chuyện cô làm mà cô không biết à?” Trác Thanh nghe cô nhẹ nhàng hỏi “có chuyện gì”

mà ngực càng thêm bí bách, bực bội, chuyện cô làm còn hỏi anh là có chuyện gì? “Tôi không hiểu anh đang nói gì?” Viên Ngữ cầm chặt điện thoại quá nên tay hơi tái xanh, cô dùng hết sức mới khống chế được cho giọng mình không run, không lộ ra quá nhiều điều kỳ lạ.

“Cô không hiểu?” Trác Thanh bật cười, anh bị tức quá mà bật cười, chuyện cô làm đến giờ vẫn còn giả vờ không hiểu với anh? Đúng, người phụ nữ này giỏi nhất là giả vờ, giả vờ đơn thuần, trong sáng, dịu dàng, năm đó cô đã lừa anh bằng những điều này, bây giờ cô vẫn muốn dùng nó để lừa anh sao? Cô cho rằng anh vẫn là cậu bé ngu ngốc năm đó à? “Viên Ngữ, ở trước mặt tôi cô không cần giả vờ, không cần thiết, vì tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cô lâu rồi.” Sắc mặt Trác Thanh lúc này cực kỳ âm trầm, giọng nói cũng lạnh lùng cực điểm, chỉ là dưới sự lạnh lùng ấy còn có lửa giận không kiềm chế được.

Đầu bên kia điện thoại, người Viên Ngữ không khỏi run lên, sắc mặt cũng hơi thay đổi, đôi mắt hiện lên vẻ đau đớn không thể kiểm soát.

Cô biết, cô biết hết, tám năm trước sau khi xảy ra chuyện đó, cô biết anh không còn tin cô nữa, nhưng bây giờ chính tai cô nghe thấy lời này của anh, tim cô vẫn rất đau, thật sự rất đau.

“Thế nào? Bị tôi vạch trần rồi không cãi được nữa à?” Trác Thanh không nghe thấy giọng cô, đôi mắt hơi nheo lại, tám năm trước cô cũng thế này.

Viên Ngữ cắn chặt môi cố gắn kiềm chế bàn thân không cho mình khóc ra, không cho mình phát ra âm thanh kỳ quái để bị anh nghe thấy.

“Nói đi, tại sao trong túi hồ sơ lại có máy nghe lén?” Trác Thanh thấy cô vẫn luôn im lặng thì mặt biến sắc, sau đó chủ động vạch trần điều mình muốn nghe, anh muốn nghe xem cô giải thích thế nào.

Sắc mặt Viên Ngữ đột ngột thay đổi, cô đã đoán được chuyện này có lẽ sẽ nghiêm trọng, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này, người kia bỏ máy nghe lén vào trong túi hồ sơ? Máy nghe lén? Nghe lén ai? Trác Thanh sao? Nhưng tại sao phải nghe lén Trác Thanh? Chuyện này có phần không hợp lý, Viên Ngữ nhận ra chuyện này có thể không đơn giản như vậy.
 
Chương 2784


Chương 2784

Lúc này Viên Ngữ vì quá kinh ngạc nên quên hết phản ứng, vì thế cô cũng không trả lời Trác Thanh, hơn nữa cô cũng không hiểu vì sao người đó lại giấu cô lén bỏ máy nghe lén vào túi hồ sơ.

Khi người đó yêu cầu cô trả thư lại cho Trác Thanh, cô còn tưởng là để cô và Trác Thanh hoàn toàn dứt sạch, mặc dù chuyện đã trôi qua tám năm, trong tám năm nay cô không hề liên lạc với Trác Thanh, những bức thư đó cô giữ lại là muốn lưu giữ chút hồi ức cuối cùng, cô không muốn trả lại Trác Thanh, cô không nỡ.

Cô không thể hiểu được yêu cầu của người đó, nhưng cô cũng không thể từ chối, chỉ là cô không ngờ người đó lại bỏ máy nghe lén vào túi hồ sơ tài liệu.

Vì vậy cô hoàn toàn không thể trả lời câu hỏi của Trác Thanh.

“Viên Ngữ, cô nghĩ mỗi lần xảy ra chuyện cứ im lặng là được sao?” Ngực Trác Thanh phập phồng lên uống, vẻ mặt rất lạnh nhưng trong lòng lại rất tức giận.

Tám năm trước cũng vậy, khi anh biết chuyện cô làm, cô cũng im lặng không nói một lời, thậm chí một lời giải thích cũng không có.

“Viên Ngữ, chuyện này liên quan đến nhà họ Đường, liên quan đến cô cả nhà họ Đường, cô cho rằng cô không nói thì không có chuyện gì sao? Tôi khuyên cô nên nói rõ mọi chuyện đi.” Trác Thanh biết chuyện hôm nay không như chuyện tám năm trước, tám năm trước ah có thể nhịn, nhưng chuyện hôm nay liên quan đến nhà họ Đường, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua được.

Sắc mặt Viên Ngữ lại thay đổi, nhà họ Đường? Sao còn có liên quan đến nhà họ Đường? “Ý anh là gì? Viên Ngữ thật sự không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe giọng điệu Trác Thanh cô cũng hiểu chuyện này còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ.

“Ý gì à? Cô hỏi tôi là có ý gì? Cô biết hôm qua tôi đến Bệnh viện Số một làm gì, có lẽ cô cũng đoán được sau khi tôi xong việc sẽ đưa đứa bé về, tôi sẽ đến nhà họ Đường. Vậy nên cô bỏ máy nghe lén vào trong túi hồ sơ, tôi mang túi hồ sơ đến nhà họ Đường, đương nhiên cô sẽ nghe lén được cuộc trò chuyện của chúng tôi khi ở nhà họ Đường. Viên Ngữ, mấy năm không gặp, cô càng ngày càng lợi hại.” Trác Thanh nghe lời hỏi lại của Viên Ngữ không khỏi nở nụ cười chế giễu, mọi chuyện đều do cô làm mà cô còn hỏi anh có ý gì.

“Đến nhà họ Đường?” Viên Ngữ nghe thấy tn này càng ngạc nhiên hơn nên không kìm được hỏi lại. Hôm qua cô có xem livestream, đương nhiên biết Trác Thanh đến bệnh viện để giúp đứa trẻ đó, nhưng có liên quan gì đến nhà họ Đường? Chuyện này có liên quan gì đến cô cả nhà họ Đường? Lẽ nào đứa bé đó là con cháu nhà họ Đường? Chẳng lẽ đứa bé là con của Đường Lăng? Nên Trác Thanh đón đứa bé xong mới đến nhà họ Đường?

Lẽ nào đứa bé đó là con cháu nhà họ Đường? Chẳng lẽ đứa bé là con của Đường Lăng? Nên Trác Thanh đón đứa bé xong mới đến nhà họ Đường? Không đúng, nếu Đường Lăng thật sự có con, mà đứa bé đã về nhà họ Đường rồi thì không có lý do gì phải giấu giếm, nhưng cô chưa nghe nói Đường Lăng có con bao giờ!!!

Viên Ngữ đột nhiên nhớ lại bài báo liên quan đến cô cả nhà họ Đường sáng nay cô nhìn thấy, mắt Viên Ngữ đột nhiên mở to, vậy đứa bé là con của cô cả nhà họ Đường sao? Vậy ba đứa trẻ thì sao? Thật sự là Đường Bách Khiêm như trong bài báo nói ư? Nếu là vậy thì Trác Thanh sẽ không tức giận chất vấn cô như vậy, vì thế đứa bé là con cô cả nhà họ Đường, nhưng ba đứa bé không phải Đường Bách Khiêm.

Nhưng bây giờ bài báo lại nói ba đứa bé là Đường Bách Khiêm, hơn nữa còn có xét nghiệm DNA để chứng minh.

Hôm nay tin tức đột nhiên có chuyện này khiến mọi người đều chấn động, chuyện này quá đột ngột, quá bất ngờ, thậm chí quá khó tin.

Đứa trẻ nhìn khoảng 5 tuổi, tại sao bài báo không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn mà lại phải là ngày hôm nay? Vậy nên chắc chắn có liên quan đến máy nghe lén, chắc chắn hôm qua người nhà họ Đường đã nói đến chuyện này bị người kia nghe được nên hôm nay mới bị lộ tin này.
 
Chương 2785


Chương 2785

Cho nên những bài báo hôm nay liên quan đến cô cả nhà họ Đường đều có liên quan đến máy nghe lén hôm qua, chẳng trách Trác Thanh lại tức giận chất vấn cô như thế.

Cô biết rất rõ mối quan hệ giữa Trác Thanh và Đường Lăng, với Trác Thanh mà nói, Đường Lăng còn quan trọng hơn người thân của Trác Thanh.

Bây giờ Viên Ngữ đã hoàn toàn ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Viên Ngữ, cô đừng nói với tôi cô không biết tôi sẽ đến nhà họ Đường.” Giọng Trác Thanh thoáng trầm xuống, anh nghe lời cô nói trong lòng càng thêm chút hy vọng.

Có lẽ cô không biết, hoặc có lẽ cô chỉ bị người khác lợi dụng.

Anh cả nói đúng, Viên Ngữ không có quan hệ gì với nhà họ Đường cả, cũng không có quan hệ gì với cô cả nhà họ Đường. Hơn nữa chuyện liên quan đến hai bé, nhà họ Đường cũng giấu rất kỹ, ngay cả mấy anh em họ gần đây cũng mới biết từ anh ba, người ngoài không thể biết được. Vậy nên Viên Ngữ thật sự không thể biết được quan hệ của Minh Hạo với nhà họ Đường.

Cho nên trong lời chất vấn của Trác Thanh lúc này đã bớt đi sự tức giận hung hãn khi nãy.

Anh muốn nghe cô giải thích.

Chỉ cần cô giải thích thì anh sẽ nghe, cũng sẽ tin, cho dù tám năm trước cô lừa anh, bây giờ anh vẫn lựa chọn tin tưởng cô.

Viên Ngữ lại im lặng, trước đó cô không biết đứa nhỏ là con của cô cả nhà họ Đường, cũng không biết hôm qua Trác Thanh sẽ đến nhà họ Đường, nhưng Viên Ngữ biết chắc chắn người kia biết.

Chắc chắn người đó biết hôm qua Trác Thanh đến nhà họ Đường nên mới bảo cô đến trả thư cho Trác Thanh, thật ra trả thư chỉ để che đậy, mục đích thật sự của người đó là máy nghe lén.

Chỉ là tại sao người đó lại muốn nghe trộm chuyện nhà họ Đường? Những bài báo hôm nay lẽ nào cũng do người đó tung ra? Mắt Viên Ngữ hơi loé lên, cô biết rất rõ người đó có khả năng này.

Chỉ là Viên Ngữ không hiểu người đó làm vậy có lợi ích gì, rốt cuộc mục đích của người đó là gì? “Viên Ngữ, nói đi, cô giải thích cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi.” Trác Thanh không nghe thấy Viên Ngữ nói, sắc mặt lại trầm xuống.

“Tôi không có gì để giải thích cả.” Viên Ngữ hít sâu một hơi, thầm cắn răng. Bây giờ cô đã biết hết mọi chuyện nhưng cô không thể giải thích.

Người đó đang nắm giữ số phận cô trong tay, vậy nên cho dù cô biết tất cả cũng không thể nói một chữ, cô nhất định phải nghe lời người đó, tám năm trước là vậy, bây giờ vẫn là vậy.

Cô không có sự lựa chọn khác.

“Không có gì để giải thích? Ý cô là máy nghe lén là do cô bỏ vào túi hồ sơ? Mọi chuyện đều do cô sắp đặt?” Trác Thanh nghe thấy câu này của cô mà tức nổ phổi, giọng nói cũng lập tức nâng cao hơn.

Không có gì để giải thích? Ý là cô thừa nhận mọi chuyện đều do cô làm? “Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Viên Ngữ nhắm hờ mắt lại, che giấu nỗi đau đang tràn ngập trong mắt, cô không thể giải thích, không giải thích được, cô không được nói gì cả.

“Viên Ngữ…” Trác Thanh vẫn luôn bình tĩnh giờ đây đã phải hét lên.

Đầu dây bên kia, Viên Ngữ bị giọng nói của anh làm cho tai tê dại, cô biết anh giận, rất giận, nhưng cô thật sự không có cách nào khác.

“Được, nếu mọi chuyện là do cô làm thì lý do là gì? Cô hãy cho tôi một lý do.” Mặc dù Trác Thanh giận nhưng cũng không quên mục đích thật sự của cuộc gọi này, anh phải giúp anh cả điều tra rõ ràng vấn đề này.

“Cô nói cho tôi biết vì sao cô lại đặt máy nghe lén trên người tôi? Tại sao cô lại nghe lén cuộc trò chuyện của nhà họ Đường?”

Trác Thanh lại lần nữa trầm giọng chất vấn, chuyện này cô giải thích không rõ không được.
 
Chương 2786


Chương 2786

“Không có lý do gì cả.” Viên Ngữ từ từ mở mắt ra, trong mắt vẫn tràn ngập sự đau đớn, cô không muốn như vậy, thật sự không muốn nhưng cô không còn sự lựa chọn nào khác.

Cô yêu anh, rất yêu, rất yêu, cô chưa bao giờ muốn xa anh, nhưng tám năm trước cô không thể không đồng ý với lời đề nghị của người đó, sau đó phối hợp cùng người đó để diễn cho Trác Thanh xem, để Trác Thanh hiểu lầm cô sau đó chia tay.

Trong tám năm qua, lúc nào cô cũng nghĩ về anh, cô muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh đến phát điên nhưng lại không dám đi gặp.

Sau tám năm, cuối cùng cô cũng được thấy anh nhưng không ngờ mọi chuyện lại trở nên tồi tệ thế này.

Tám năm nay, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô, khi nghe thấy giọng anh, cô rất vui không ngờ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trác Thanh, em xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Lúc này Viên Ngữ đang cắn chặt môi để khống chế bản thân, không cho mình bật khóc.

“Không có lý do?” Trác Thanh cười lạnh lùng ra tiếng: “Chuyện lớn thế này mà cô nói với tôi rằng không có lý do? Viên Ngữ, cô còn có thể qua loa hơn nữa không?”

Cậu hai Trác thật sự tức điên, điện thoại sắp bị anh bóp biến dạng.

“Còn chuyện gì nữa không? Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây…” Bàn tay cầm điện thoại của Viên Ngữ không ngừng run rẩy, cô không nỡ cúp máy, cô vẫn muốn nghe thấy giọng anh, cho dù giọng anh đầy sự giận dữ chất vấn thì cô cũng muốn nghe.

Nhưng cô sợ mình sắp không kìm được nữa, sợ mình không kìm được khóc ra, vậy nên cô muốn cúp máy.

Cậu hai Trác vốn đã đầy bụng lửa giận, lại nghe thấy câu này của cô, anh thật sự muốn ném điện thoại ra ngoài!

Cậu hai Trác vốn đã đầy bụng lửa giận, lại nghe thấy câu này của cô, anh thật sự muốn ném điện thoại ra ngoài! Nhưng cậu hai Trác vẫn cố kìm chế, nghĩ đến những lời Đường Lăng nói lúc trước, anh ấy nói đã tra rõ mọi chuyện về Viên Ngữ nhưng không phát hiện ra điều bất thường.

Với năng lực của Đường Lăng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì không thể không tra ra.

“Vậy cô nói cho tôi biết, máy nghe lén đó từ đâu ra? Ai đưa cho cô?” Cuối cùng cậu hai Trác cũng phát hiện ra vấn đề, thật ra đây mới là câu hỏi mấu chốt nhất.

“Tôi không biết gì cả.” Cơ thể cứng ngắc của Viên Ngữ không khỏi run lên, cô hiểu ý anh, anh muốn cho cô cơ hội giải thích nhưng cô thật sự không thể nói.

“Máy nghe lén không phải cô tự mua, nếu cô tự mua thì Đường Lăng không thể không tra ra, vậy nên rốt cuộc là ai đã đưa cho cô?” Cậu hai Trác nhận ra vấn đề này không hề đơn giản, nếu Đường Lăng muốn tra thì với khả năng của Viên Ngữ không thể che giấu.

“Tôi nói rồi, tôi không biết gì cả.” Viên Ngữ vẫn nói câu đó, không biết gì cả vì cô không thể nói.

“Viên Ngữ, rốt cuộc cô đang bao che cho ai? Cô đang bảo vệ ai?” Cậu hai Trác hiển nhiên đã tức giận, nhưng dù vậy anh vẫn muốn cho cô một cơ hội giải thích.

Chỉ cần cô nói ra sự thật.

“Cậu hai Trác, tôi thật sự không có gì để nói. Không phải vừa nãy anh nói Đường Lăng đã điều tra tôi rồi đó sao? Nếu Đường Lăng đã không tra được thì tôi càng không có gì để giải thích. Nếu anh có gì nghi ngờ thì các anh có thể tự tra lần nữa.” Viên Ngữ thật sự không muốn bảo vệ người đó, cô hận người đó nhưng cô lại không thể không bao che cho người đó.

Quả thực người đó làm việc rất cẩn trọng, ngay cả Đường Lăng cũng không phát hiện ra dấu vết.
 
Chương 2787


Chương 2787

Câu này của Viên Ngữ cũng coi như một lời nhắc nhở, cô không thể nói nhưng cô hy vọng Đường Lăng sẽ điều tra lần nữa, đến lúc đó nếu Đường Lăng tự điều tra thì sẽ không liên quan gì đến cô.

“Được lắm Viên Ngữ, cô được lắm.” Lúc này cậu hai Trác cũng hoàn toàn nhận ra không thể hỏi được gì từ miệng Viên Ngữ, người phụ nữ này cố chấp, cứng đầu đến mức nào, anh là người rõ nhất.

Đúng như Viên Ngữ nói, chi bằng anh tự điều tra.

Nước mắt đã ngưng lại trong mắt Viên Ngữ, nước mắt không ngừng tụ lại, cuối cùng không tự chủ được chảy xuống, Viên Ngữ sợ mình khóc thành tiếng, sợ bị Trác Thanh nghe thấy nên đã cúp máy.

Cậu hai Trác nhìn điện thoại bị cúp, trong lòng hơi mờ mịt, anh không ngờ Viên Ngữ lại cúp điện thoại của anh, rốt cuộc người phụ nữ này có trái tim không?

Cuộc gọi này anh không hỏi được gì, cuối cùng lại bị ôm đầy một bụng lửa giận, người phụ nữ này vẫn khiến người khác phải giận như trước, không, còn khiến người khác giận hơn.

Anh cả điều tra cô cũng không phát hiện ra vấn đề gì, anh tin năng lực của anh cả, nhưng vừa nãy cô không phủ nhận, mặc dù cô cũng không trực tiếp thừa nhận nhưng anh có thể cảm nhận được cô biết điều gì đó, nhưng cô lại không nói gì.

Rốt cuộc cô đang bao che cho ai?

Cậu hai Trác cảm thấy người Viên Ngữ đang bao che chính là người đứng sau giở trò quỷ.

Tại sao Viên Ngữ phải bao che cho người đó?

Hơn nữa nếu thật sự có người đó thì tại sao anh cả không tra ra được?

Xem ra chuyện này còn phức tạp hơn anh nghĩ.

Sau khi định thần lại, cậu hai Trác lại gọi cho Đường Lăng: “Anh cả, em không hỏi được gì nhưng em cảm thấy hình như cô ấy biết gì đó, vậy nên anh hãy điều tra lại đi, điều tra rõ ràng có lẽ sẽ có phát hiện mới.”

“Thế nào? Nói chuyện không vui à?” Đường Lăng nghe thấy kết quả từ Trác Thanh không thất vọng lắm, mà ngược lại còn nói đùa: “Trác Thanh, em thật sự không biết dỗ con gái.”

“Tại sao em phải dỗ? Em gọi để chất vấn chuyện hôm qua mà.” Sắc mặt Trác Thanh thoáng chốc thay đổi, gân cổ lên đáp lại.

“Tôi đã điều tra Viên Ngữ nhưng không phát hiện điều gì bất thường, vậy nên chắc chắn Viên Ngữ không có vấn đề gì, em chất vấn như vậy người ta không giận mới lạ.” Đường Lăng nghe thấy lời Trác Thanh không khỏi thầm lắc đầu.

“Nhưng em thấy cô ấy biết chuyện này, có thể không phải cô ấy lén bỏ máy nghe lén voà nhưng chắc chắn cô ấy biết ai cho vào. Nhưng cô ấy không nói mà lại bảo vệ người đó.” Khi cậu hai Trác nói lời này, có cảm giác cắn răng nghiến lợi.

Rốt cuộc cô đang bảo vệ ai?

Là ai có thể khiến cô bảo vệ như vậy?

“Anh nghĩ chắc chắn trước đó Viên Ngữ không biết trong túi tài liệu có máy nghe lén, vậy nên chuyện này hẳn là không liên quan đến Viên Ngữ.” Đường Lăng tin vào điều mình tra được, anh cũng tin trực giác của mình, Viên Ngữ không phải người giỏi bày mưu tính kế.

“Nhưng cô ấy biết là ai mà không nói.” Đây là điều cậu hai Trác tức giận nhất, anh tức vì Viên Ngữ giấu mình, càng tức vì Viên Ngữ bảo vệ người khác.

“Em nói đúng, Viên Ngữ biết người đó là ai nhưng không nói, chúng ta có thể tự điều tra lại. Chỉ cần tra ra hôm qua ai bảo Viên Ngữ đi trả thư cho em thì anh nghĩ chúng ta cũng gần như có thể tìm ra người đó.” Đường Lăng đã có kế hoạch cho vấn đề này.

“Bây giờ anh đang điều tra hôm qua Viên Ngữ đã liên lạc với ai hay đi gặp ai. Nhưng đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, phải nói rằng kẻ đứng sau này ẩn nấp rất kỹ.” Khi Đường Lăng nói câu này, lông mày không khỏi khẽ cau lại: “Người đó chắc chắn rất thông minh, hơn nữa rất hiểu chúng ta.”
 
Chương 2788


Chương 2788

“Anh cả, câu này của anh có ý gì? Có phải anh đã nghi ngờ người nào rồi không?” Cậu hai Trác hiển nhiên là sững sờ, nghe giọng điệu của anh cả có phải đã nghi ngờ người nào rồi không?

“Vẫn chưa, vậy nên còn cần điều tra.” Mắt Đường Lăng hơi híp mắt, giọng nói cũng có chút lạnh lùng: “Dù kẻ đó lợi hại đến đâu anh cũng phải lôi ra bằng được, dù đó là ai anh cũng sẽ không tha.”

“Đó là đương nhiên, dù kẻ đó là ai cũng không thể bỏ qua.” Cậu hai Trác cũng đã bình tĩnh lại, trong giọng nói có chút lạnh lùng âm trầm, dám tính kế sau lưng anh, tính kế nhà họ Đường, anh sẽ không tha cho người đó.

“Trác Thanh, tại sao năm đó em lại chia tay Viên Ngữ?” Đường Lăng chuyển chủ đề.

Cậu hai Trác ngẩn người, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, câu hỏi này là nỗi đau lớn nhất đối với anh. Tám năm nay anh đã dồn hết tâm sức vào công việc, cả ngày lẫn đêm anh đều ở trong phòng phẫu thuật, anh không cho mình thời gian để nghĩ.

Tám năm nay anh đã dồn hết tâm sức vào công việc, cả ngày lẫn đêm anh đều ở trong phòng phẫu thuật, anh không cho mình thời gian để nghĩ.

Nhưng dù là vậy, mỗi khi rảnh rỗi anh vẫn sẽ nghĩ đến, mỗi lần nghĩ tới là tim anh lại đau không chịu được.

Năm đó anh thật sự yêu cô, anh đã lên kế hoạch cho tương lai hai người, thậm chí anh còn đã nghĩ xong khi nào cầu hôn cô, anh còn nghĩ họ sẽ sinh một trai một gái sau khi kết hôn, anh suy nghĩ mọi điều quá tươi đẹp.

Vậy nên sau khi biết chuyện, điều này với anh mà nói thật sự rất tàn nhẫn, rất đau buồn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh thật sự không dám tin cô sẽ làm chuyện đó, anh thật sự không dám tin cô sẽ đối xử với anh như vậy.

Anh thật sự không dám tin tưởng, cô theo đuổi anh, tiếp cận anh không ngờ chỉ để lợi dụng anh, hơn nữa cô còn luôn lừa dối anh.

“Anh cả, em không muốn nói về chuyện trước đây nữa, chuyện đã qua rồi.” Giọng Trác Thanh có chút buồn bã, năm đó khi phát hiện ra chuyện này anh rất giận, cũng rất buồn. Nhưng bây giờ đã tám năm trôi qua, anh phát hiện mình đã không còn hận cô nữa, thậm chí cũng không trách cô.

“Trác Thanh, anh hỏi em chuyện này là muốn hiểu rõ hơn về quan hệ cá nhân trước đây của Viên Ngữ, hơn nữa anh cảm thấy có một số chuyện em cũng nên điều tra rõ ràng đi, có lẽ giữa hai người năm đó có điều hiểu lầm.” Đương nhiên Đường Lăng biết tâm trạng Trác Thanh lúc này, nhưng bây giờ sau khi điều tra một vài chuyện liên quan đến Viên Ngữ, anh phát hiện chuyện năm đó hơi kỳ lạ.

Khi đó họ tận mắt nhìn thấy sự đau đớn và ủ rũ của Trác Thanh sau khi chia tay Viên Ngữ. Họ cũng biết năm đó Trác Thanh thật lòng với Viên Ngữ, vậy nên không thể là Trác Thanh chủ động đề nghị chia tay, chắc chắn là bên phía Viên Ngữ xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng khiến Trác Thanh không thể chấp nhận và tha thứ.

Nhưng bây giờ anh đã điều tra Viên Ngữ, phát hiện cô là một cô gái rất đơn giản, cũng cực kỳ tốt bụng, hơn nữa nếu năm đó Viên Ngữ chủ động theo đuổi, hơn nữa còn kiên trì lâu như vậy, có thể thấy Viên Ngữ cũng thật sự thích Trác Thanh.

Nếu là vậy, chắc Viên Ngữ không thể làm ra chuyện có lỗi với Trác Thanh, vậy nên Đường Lăng cảm thấy khả năng có điều gì hiểu lầm trong chuyện năm đó.

Bây giờ làm rõ chuyện năm đó không chỉ có thể hiểu được mối quan hệ cá nhân của Viên Ngữ trước đây, mà còn có thể tìm lại một số sự thật năm đó.

“Anh cả, chuyện năm đó em tận mắt chứng kiến, không có hiểu lầm.” Mắt Trác Thanh chớp động, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, anh nghĩ đến cảnh mình nhìn thấy năm đó lại không khỏi tự cười giễu bản thân.

Hiểu lầm? Không có gì là hiểu lầm cả, vì anh đã tận mắt nhìn thấy những điều đó.
 
Chương 2789


Chương 2789

“Mối quan hệ cá nhân của cô ấy thực sự không phức tạp, khi còn học đại học cô ấy cũng không có nhiều quan hệ thân thiết…”

Trác Thanh khựng lại, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, đôi mắt cũng nặng nề hơn.

Nếu có thể, anh thật sự không muốn nhắc lại chuyện năm đó, anh không muốn nhắc đến người đó nữa, nhưng để giúp anh cả nhanh chóng tra ra sự thật, anh biết mình không thể che giấu.

“Cô ấy có một người đồng hương tên là Lý Kiệt, cũng là đàn anh của cô ấy. Tám năm trước Lý Kiệt mở studio riêng ở thành phố A, hơn nữa còn mở một cửa hàng vật liệu xây dựng. Không biết tình hình bây giờ thế nào, hẳn là Lý Kiệt sẽ biết rõ tình hình Viên Ngữ hơn…” Khi nói đến đây, Trác Thanh lại dừng lại, giọng nói rõ ràng hơn khàn, anh thật sự không muốn nói ra lời này.

Nhưng điều này anh lại không thể không thừa nhận, anh phải thừa nhận rằng mình không hiểu nhiều về Viên Ngữ, ít nhất là không hiểu cô nhiều bằng Lý Kiệt.

Với Viên Ngữ mà nói, Lý Kiệt cũng quan trọng hơn anh rất nhiều.

Thật ra anh biết cho dù anh không nhắc đến Lý Kiệt thì với quan hệ của Viên Ngữ và Lý Kiệt, chắc chắn anh cả cũng đã tra ra anh ta, chỉ là anh cả đã nhắc đến chuyện năm đó nên anh không thể không nói.

“Lý Kiệt?” Đường Lăng ở đầu dây bên kia điện thoại sửng sốt: “Trong những người có qua lại với Viên Ngữ, anh không tra thấy có người tên Lý Kiệt. Em nói Lý Kiệt là đồng hương của Viên Ngữ, còn là đàn anh, quan hệ hẳn là khá tốt đúng không? Nhưng sao anh không tra ra người này, hơn nữa nếu Lý Kiệt làm việc ở thành phố A thì không có lý do gì bao nhiêu năm không liên lạc đúng không?”

Trác Thanh hoàn toàn chết lặng, anh tưởng sau khi xảy ra chuyện năm đó, chắc chắn Viên Ngữ sẽ ở bên Lý Kiệt. Bao năm nay anh trốn tránh nên không quan tâm bất cứ chuyện gì về cô, vậy nên không biết tình hình của cô.

Trác Thanh chưa bao giờ nghĩ Viên Ngữ sẽ không ở bên Lý Kiệt, thậm chí họ còn không có quan hệ.

Sao có thể?

Sao có thể như vậy?

Năm đó rõ ràng anh đã nhìn thấy Viên Ngữ ở cùng Lý Kiệt, hơn nữa chính cô cũng thừa nhận với anh rằng người cô yêu là Lý Kiệt.

Sở dĩ Viên Ngữ theo đuổi anh, tiếp cận anh thật ra là để giúp Lý Kiệt, lợi dụng quan hệ của anh để giúp Lý Kiệt khởi nghiệp.

Đương nhiên cô cũng thành công, Lý Kiệt vừa mới tốt nghiệp đã thành công có một studio riêng, còn có một cửa hàng vật liệu xây dựng quy mô lớn, lúc đó họ đã dùng tên anh để lôi kéo quan hệ sau lưng anh.

Đối với một người trẻ tuổi từ vùng nông thôn tới vừa mới tốt nghiệp thì đúng là Lý Kiệt có một khởi đầu thành công, mà sau khi giúp đỡ Lý Kiệt thành công, Viên Ngữ đã đá anh.

Nếu là vậy thì sao Viên Ngữ không ở cùng Lý Kiệt.

Đầu Trác Thanh trống rỗng, không thể suy nghĩ thông suốt, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh không nhờ sự việc lại thế này.

Tại sao? Tại sao lại như thế?

Lẽ nào sau đó hai người họ lại chia tay?

“Trác Thanh, có chuyện gì vậy?” Đường Lăng không nghe thấy Trác Thanh trả lời bèn hỏi, anh rõ ràng nhận ra lời nói vừa rồi của mình có ảnh hưởng không nhỏ đến Trác Thanh.

“Anh cả, anh tra ra Lý Kiệt không hề có quan hệ với Viên Ngữ sao? Anh tra khi nào? Anh đã phát hiện bao lâu rồi?” Trác Thanh tỉnh táo lại, vô thức hỏi nhanh vài câu. Mặc dù năm đó anh đã tận mắt thấy rất nhiều chuyện, và Viên Ngữ cũng đã tự nói với anh vài điều.

Nhưng anh vẫn không kìm được muốn làm rõ vấn đề này.

“Anh đã điều tra tất cả mọi thứ về Viên Ngữ, bao gồm cả tình hình ở quê nhà hay trường học của cô ấy, đương nhiên cũng có những năm gần đây nữa, nhưng không phát hiện người tên là Lý Kiệt em nói.”
 
Chương 2790


Chương 2790

Đường Lăng đã đọc kỹ thông tin tra được liên quan đến Viên Ngữ, anh rất chắc chắn không có người nào như Trác Thanh nói.

Đường Lăng xem kỹ càng tỉ mỉ những tài liệu anh tra được về Viên Ngữ, anh khẳng định không có người mà Trác Thanh nhắc đến. Anh điều tra được gì đều nói luôn cho anh ta nghe: “Hơn nữa dựa vào những gì tôi điều tra được, Viên Ngữ hoàn toàn không có đàn anh đàn chị cùng quê nào. Viên Ngữ là người thôn họ, cũng là người đầu tiên trong xã họ thi đỗ vào trường học của các cậu.”

“Không thể nào, không thể nào, chuyện này nhất định sai ở đâu rồi!” Trác Thanh đột nhiên trở nên kích động. Chuyện năm đó anh ta nhớ rõ mồn một, sao có thể không có kẻ tên Lý Kiệt này được.

Nếu thật sự không có kẻ tên Lý Kiệt này, vậy sự việc năm đó rốt cuộc là thế nào?

Người đàn ông năm đó là ai?

Hơn nữa Viên Ngữ còn chính miệng nói cho anh ta biết, cô thích người đàn ông đó.

“Trác Thanh, tôi cảm thấy cậu nên điều tra lại chuyện năm đó, có thể năm đó thật sự xảy ra chuyện cậu không biết.” Đường Lăng là người rất thông minh, tuy rằng Trác Thanh không nói rõ nhưng anh cũng đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Trác Thanh nói kẻ tên Lý Kiệt này có thể là người khiến năm đó anh ta và Viên Ngữ chia tay. Nhưng bây giờ theo những gì anh điều tra được, trên đời này vốn không có kẻ nào tên Lý Kiệt, chí ít là người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời của Viên Ngữ.

“Anh cả, chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?” Giờ phút này, bàn tay cầm điện thoại của Trác Thanh không khống chế được run lên. Anh ta quá hiểu năng lực của anh cả. Nếu anh cả không điều tra ra Lý Kiệt, vậy chứng tỏ người này thật sự không có giao thoa gì với Viên Ngữ.

Anh ta đột nhiên hiểu ra, hình như chuyện năm đó có gì không đúng. Nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu, rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?

Anh ta không biết, anh ta không nghĩ ra.

“Trác Thanh, chuyện này cần cậu tự tìm hiểu, hơn nữa cũng nên do cậu tìm hiểu.” Đường Lăng có thể hiểu tâm trạng hiện giờ của anh ta. Anh cũng hiểu mấy năm nay Trác Thanh chưa từng quên Viên Ngữ, hơn nữa anh ta vẫn luôn canh cánh chuyện năm đó trong lòng, thế nên anh ta nhất định phải tự điều tra làm rõ chuyện này.

“Anh cả, anh không điều tra ra chuyện năm đó sao?” Trác Thanh ngây người hỏi. Lúc này anh ta cũng tỉnh táo hơn một chút nên mới nghĩ đến việc này. Với năng lực của anh cả, nếu tiến hành điều tra toàn diện về Viên Ngữ, không thể nào không tra được tin tức gì về chuyện năm đó.

Tuy rằng chuyện năm đó do nhà họ Trác xử lý nhưng chỉ cần anh cả muốn điều tra, không thể nào không thu được gì.

“Không, tôi không điều tra được gì về chuyện năm đó. Nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, mới hỏi cậu rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì?” Rõ ràng là Đường Lăng đã sớm nhận ra vấn đề trong đây. Năm đó, Trác Thanh quyết tâm cắt đứt tình cảm với Viên Ngữ nhất định là vì đã xảy ra chuyện gì cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng anh thật sự không điều tra được gì.

Chuyện này vốn đã kỳ lạ, hiện giờ nghe ý Trác Thanh nói thì đương sự quan trọng nhất của năm đó lại là kẻ không tồn tại, chuyện này lại càng thêm kỳ lạ.

“Sao lại như vậy? Là ai? Là ai giấu nhẹm mọi chuyện? Rốt cuộc là ai?” Trác Thanh hơi nheo mắt lại. Chuyện đến nước này, anh ta cũng đã nhận ra điểm kỳ quặc trong đó.

Chuyện năm đó anh ta tận mắt nhìn thấy, Viên Ngữ cũng không có ý che giấu. Khi đó cô còn chính miệng nói với anh ta rằng cô yêu Lý Kiệt. Thế nên chắc chắn không phải Viên Ngữ đang giấu diếm điều gì, vì chuyện gì anh ta cũng biết cả, cô hoàn toàn không có lý do làm vậy.

Hơn nữa cô nhất định không có năng lực che giấu đến mức không để lộ sơ hở như vậy được, thậm chí đến cả anh cả cũng không điều tra ra được.
 
Chương 2791


Chương 2791

Cho nên rốt cuộc là ai?

Là ai tài giỏi như vậy? Là ai sẽ làm như vậy?

Có phải kẻ tên Lý Kiệt kia không?

Nhưng kẻ đó rõ ràng không có lý do làm vậy, mà hình như anh ta cũng không giống người có năng lực làm việc đó.

“Năm đó có ai muốn ngăn cản hai người đến với nhau không?” Thật ra Đường Lăng cũng muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đã che giấu sự thật. Anh cảm thấy, tìm ra kẻ đã che giấu sự thật tám năm về trước này có thể sẽ phát hiện được càng nhiều chuyện hơn.

“Không có.” Trác Thanh lắc đầu theo bản năng: “Năm đó em thật lòng muốn cưới Viên Ngữ, bằng không sẽ không dẫn cô ấy tới ra mắt các anh. Hơn nữa sau đó sinh nhật bà nội, em còn dẫn cô ấy tới nhà lớn của nhà họ Trác.” Trác Thanh nghĩ lại chuyện năm đó, vẻ mặt thoáng bình tĩnh lại. Năm đó anh ta yêu rất chân thành, rất đơn thuần, thật lòng thật dạ với Viên Ngữ.

“Người nhà họ Trác không phản đối sao?” Ánh mắt Đường Lăng chợt lóe lên, nhanh miệng hỏi. Nhà họ Trác có truyền thống học y, cũng khẳng định là gia đình giàu có. Họ có thể chấp nhận một cô gái xuất thân nông thôn như Viên Ngữ sao?

“Không, không ai phản đối. Khi đó bà nội gặp được Viên Ngữ thì rất vui mừng, ba mẹ em cũng không phản đối, bọn họ đều rất thích cô ấy.” Trác Thanh nhớ lại tình hình khi đó, người nhà họ Trác rất nhiệt tình với Viên Ngữ.

“Sau đó mẹ em còn bảo em dẫn Viên Ngữ đến nhà ăn cơm hai lần, bọn họ ở chung với nhau rất hòa thuận.” Có lẽ anh ta cảm thấy chưa đủ đáng tin nên lại nhanh miệng nói thêm một câu.

“Sau đó thì chuyện kia xảy ra khi nào? Bao lâu sau khi cậu dẫn Viên Ngữ rời khỏi nhà họ Trác?” Đường Lăng hơi cau mày, anh cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như lời Trác Thanh nói.

Nhà giàu như kiểu nhà họ Trác, trong nhà có rất nhiều chuyện phức tạp khó nói.

“Khoảng ba tháng sau đó.” Trác Thanh ngẫm nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng trả lời. Dù rằng chuyện này đã trôi qua tám năm nhưng có rất nhiều chuyện khi đó anh ta vẫn nhớ như in.

“Anh cả, anh nghi ngờ nhà họ Trác đã làm gì Viên Ngữ sao? Nhưng ba mẹ em không hề phản đối bọn em yêu nhau, bọn họ cũng mong em hạnh phúc. Hơn nữa nếu khi đó Viên Ngữ bị ép buộc, nhà học Trác cũng chẳng có thứ gì có thể ép cô ấy làm như vậy.” Không phải Trác Thanh đang bảo vệ người nhà mà là chuyện như năm đó, nếu Viên Ngữ bị ép thật thì rốt cuộc là thứ gì mới có thể khiến cô làm ra chuyện đó?

Dù nhà họ Trác không đồng ý cho hai người ở bên nhau, dù nhà họ muốn ép cô rời khỏi, cũng tuyệt đối không có khả năng ép cô phải làm ra chuyện kia.

Khi đó anh ta bắt gian tại trận, hơn nữa Viên Ngữ còn nói thẳng vào mặt anh ta, cô không yêu anh ta.

Viên Ngữ làm như vậy đồng nghĩa với việc hủy hoại tất cả tình cảm giữa hai người, cũng là hủy hoại chính bản thân cô.

“Tôi không rõ tình hình cụ thể, thế nên chuyện này cần cậu tự điều tra rõ ràng.” Đường Lăng không biết gì về chuyện năm đó, nên đương nhiên không thể tự ý quyết định.

Nghe Trác Thanh nói, Đường Lăng biết chuyện Viên Ngữ làm năm đó đã gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Rốt cuộc là vì lý do gì mới khiến cô làm như vậy?! Quyết tuyệt như vậy!?

“Được, em sẽ điều tra rõ ràng.” Trác Thanh thầm thở ra một hơi, giọng nói đã trở nên trầm hơn rất nhiều. Vì trước đây chứng cứ xác thực, mà Viên Ngữ cũng chính miệng nói không yêu anh ta nên anh ta không nghi ngờ gì. Bao năm qua anh ta vẫn luôn trốn tránh, chưa từng điều tra chuyện này.

Nếu bây giờ phát hiện nhiều chỗ đáng ngờ như vậy thì anh ta đương nhiên phải điều tra rõ ràng.

Có thể là năm đó anh ta thật sự hiểu lầm cô.
 
Chương 2792


Chương 2792

“Trác Thanh, đừng manh động, có vài chuyện không thể gấp được. Dù chuyện năm đó do ai làm thì người đó nhất định không đơn giản.” Đường Lăng không yên tâm dặn dò anh ta. Anh sợ Trác Thanh xúc động dẫn đến manh động, đến khi đó lại không hay.

“Anh cứ yên tâm, em biết phải làm thế nào.” Trác Thanh nghe thấy lời Đường Thanh nói thì hơi trầm giọng đáp lại. Cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh lại, đồng thời nhận rõ tầm nghiêm trọng của việc này. Anh ta biết hiện giờ bản thân thật sự không nên hành động theo cảm tính, nhất định không thể để người khác lừa bịp như tám năm trước nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Trác Thanh khá là rối rắm. Chuyện này đã trôi qua tám năm, tám năm này anh ta vẫn luôn trốn tránh, cố lơ đi chuyện xảy ra trong cuộc sống của Viên Ngữ, tránh né mọi chuyện có liên quan đến cô, càng từ chối nhắc đến chuyện xưa.

Anh ta cho rằng sự thật năm đó giống như những gì anh ta nhìn thấy. Nhưng mà anh ta không ngờ tới những gì anh ta thấy tận mắt kia chưa chắc đã là thật.

Anh cả không tra ra Lý Kiệt, đây chính là sơ hở lớn nhất của chuyện này, dù sao thì năm đó rõ ràng là Viên Ngữ và Lý Kiệt là một cặp.

Chuyện đã qua tám năm, bây giờ anh ta lật lại điều tra đương nhiên sẽ tốn chút thời gian. Thời gian dài như vậy, sợ rằng có vài việc đã bị che giấu không còn dấu vết, nếu không thì anh cả đã điều tra ra gì đó rồi.

Bây giờ anh ta mới điều tra, e rằng không dễ dàng tra được manh mối. Nhưng dù là vậy anh ta vẫn phải làm, nhất định phải điều tra rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trác Thanh đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng nhiên nhận được một tin nhắn, do Đường Lăng gửi tới – “Tôi điều tra được một chuyện, không biết có liên quan đến chuyện năm đó hay không. Ba của Viên Ngữ mất vào tháng 9 tám năm trước.”

Rõ ràng là Đường Lăng nhớ ra chuyện này nên thông báo luôn cho Trác Thanh biết. Trước nay anh không làm chuyện vô ích, nếu anh đã gửi tin nhắn này cho Trác Thanh, chứng tỏ anh cảm thấy chuyện này có liên quan đến chuyện năm đó.

Sau khi Trác Thanh đọc xong tin nhắn, anh ta bỗng chốc cứng đờ người, tháng 9 của tám năm trước?

Năm đó chuyện kia xảy ra vào cuối tháng 8, tức là sau khi anh ta và Viên Ngữ chia tay không bao lâu thì ba của cô mất.

Nhưng khi đó anh ta không hề nghe Viên Ngữ nói ba cô bị bệnh gì.

Trác Thanh suy nghĩ một lát, vẫn bấm gọi lại cho Đường Lăng: “Lý do?”

“Bệnh viện ghi chép lại là do tai nạn xe cộ, không cấp cứu thành công nên chết. Năm đó ông ta chết trên đường đi cấp cứu, không hề nhập viện nên không có nhiều thông tin, bác sĩ cũng không viết tỉ mỉ trên bệnh án. Tôi chỉ điều tra được vậy thôi.”

Đường Lăng thấy Trác Thanh gọi lại hỏi cố là biết anh nghi ngờ đúng, chỉ là chuyện anh điều tra được thật sự không nhiều.

“Anh cả, anh đang nghi ngờ gì?” Giọng nói hiện giờ của Trác Thanh có hơi khàn khàn. Anh ta đột nhiên phát hiện hình như có rất chuyện tám năm trước anh ta không hề hay biết.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Viên Ngữ xuất thân nông thôn, quê quán cách thành phố A rất xa, nên ba cô ta không thể nào sống ở thành phố A được. Cho dù là ông ta vừa khéo lên thành phố thăm con gái, sau đó bị tai nạn xe cộ, vậy thì chuyện này cũng quá trùng hợp. Hơn nữa tôi đã bảo Tào Du điều tra toàn bộ tai nạn xe cộ báo cảnh sát xảy ra trong thành phố vào ngày hôm đó, không hề có tên ba của Viên Ngữ. Một vụ tai nạn lớn như vậy mà đôi bên đều không báo cảnh sát? Không hợp lẽ thường.” Đường Lăng phân tích những manh mối anh điều tra được. Chuyện này quá trùng hợp, hơn nữa không hợp lý, nhất định là có vấn đề.

“Cậu là bác sĩ, cậu hiểu rõ lĩnh vực này nhất. Nếu còn thắc mắc gì có thể đến bệnh viện điều tra thử, có lẽ sẽ phát hiện ra tin tức hữu dụng.” Đường Lăng có thông minh đến đâu cũng không hiểu những chuyện liên quan đến y học. Thế nên dựa vào tài liệu bệnh viện cung cấp, anh chỉ nhìn ra vấn đề mặt ngoài. Nhưng Trác Thanh lại khác, là một bác sĩ xuất sắc tài năng, nếu có vấn đề gì anh ta nhất định phát hiện được.
 
Chương 2793


Chương 2793

“Được, em sẽ điều tra ngay, anh gửi tên bệnh viện cho em đi.” Trác Thanh thoáng giật mình, vấn đề càng nhiều càng chứng tỏ chuyện năm đó có chỗ kỳ lạ. Thế nên, anh ta nhất định phải tra rõ.

Trác Thanh lại cúp điện thoại. Lần này anh ta không chìm đắm trong đau thương nữa mà nhanh chóng đứng dậy. Sau khi thấy tên bệnh viện Đường Lăng gửi tới thì lập tức rời khỏi phòng làm việc của anh ta.

Cùng lúc đó, ở bệnh viện cấp một, Viên Ngữ đang ngồi trong phòng làm việc.

Sau khi nhận cuộc gọi của Trác Thanh, cô thật sự cảm thấy không khỏe. Bên ngoài còn có rất nhiều người bệnh đang chờ cô khám, chờ cô chữa bệnh, nhưng với trạng thái hiện giờ của cô không thể nào khám bệnh cho họ được.

Thế nên Viên Ngữ không gọi người bệnh tiếp theo vào khám.

Đúng lúc này, trong ngăn kéo của cô truyền đến tiếng chuông điện thoại.

Sau khi nghe thấy tiếng chuông này, Viên Ngữ chợt run người. Đó không phải tiếng chuông điện thoại của cô vì điện thoại của cô đang ở ngay trên bàn. Đó là một cái điện thoại khác, mà kẻ biết số điện thoại này chỉ có duy nhất một người, người kia.

Viên Ngữ không muốn nghe điện thoại của người này, nhưng cô biết cô không thể không nghe. Cô mở ngăn kéo lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, thậm chí còn không phải dãy số gọi cho cô vào hôm qua.

Cô biết trước nay người này làm việc cẩn thận, không lộ sơ hở. Một khi đã làm chuyện gì thì nhất định không để lại bất cứ dấu vết nào.

Cái điện thoại này do một người bệnh đến khám hôm qua đưa cho cô. Lúc cô nhận được nó cô đã cứng đơ người, mà ngay lúc đó, cô đã đoán được là người kia. Vì tám năm trước người kia cũng dùng cách này liên lạc với cô.

Hôm qua khi cô nhận được điện thoại, lòng cô bỗng trở nên nặng nề. Vì cô hiểu rõ, người kia tìm cô nhất định không phải chuyện tốt lành gì, vẫn luôn là vậy!!

Nhưng cô không thể không nhận điện thoại. Sau khi người bệnh rời khỏi, cô lập tức nhận được cuộc gọi tới, người đó bảo cô trả hết những bức thư Trác Thanh viết cho cô lại cho anh ta.

Lúc đó cô cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu người kia muốn làm gì. Nhưng người kia cũng không giải thích gì, chỉ bảo cô làm theo là được. Đây là tác phong nhất quán xưa nay của người này!!

Lúc đó, cô hơi mơ hồ, không hiểu người đó có ý gì, nhưng người đó không để lại bất cứ lời giải thích dư thừa nào mà chỉ bảo cô dựa theo đó mà làm, từ trước đến giờ người đó luôn hành xử như vậy!!

Những lá thư năm đó cô giữ lại hết, để chúng ở trong ngăn kéo phòng làm việc. Mặc dù cảm thấy không nỡ nhưng cô cũng không dám làm trái lời người nọ, nên cô đã lấy hết những lá thư đó kẹp tạm trong túi tài liệu ở trên bàn và ngồi đợi Trác Thanh.

Lúc ấy, cô hoàn toàn không biết sự hiện diện của máy nghe lén, thư là do cô xếp, túi tài liệu cũng là của cô, cô không hề hay biết người nọ đã dùng cách nào để đặt máy nghe lén vào đó, nhưng giờ ngẫm nghĩ lại cô cũng sáng tỏ được một chút.

Cô nghĩ đến túi tài liệu được đặt sẵn trên bàn đó, tối hôm trước cô phải tiếp khá nhiều bệnh nhân, mà người nọ có thể nhờ bệnh nhân đem điện thoại cho cô thì tất nhiên cũng có thể thông qua bệnh nhân mà lén nhét máy nghe lén vào túi tài liệu khi cô không chú ý.

Tác phong làm việc của người nọ luôn rất kín kẽ.

Có điều, bây giờ người nọ lại gọi điện cho cô với mục đích gì?

Viên Ngữ thật sự muốn đập nát điện thoại cho xong, nhưng cuối cùng cô không dám làm vậy, đành phải nhận điện thoại.

“Anh muốn gì? Anh còn muốn thế nào nữa?” Điện thoại vừa được kết nối, Viên Ngữ không nhịn được hét lên: “Anh rốt cuộc còn muốn tôi phải làm gì nữa?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom