Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 2794


Chương 2794

“Cô yên tâm đi, lần này tôi gọi đến không yêu cầu cô làm gì cả, tôi chỉ muốn nói với cô là chuyện lần này cô làm rất tốt, hơn nữa cách xử lý sau đó cũng rất gọn lẹ, tôi thấy rất hài lòng về nó.” Giọng người đó từ trong điện thoại vọng ra, từng từ từng chữ, chậm rãi mà rành mạch.

“Tại sao anh phải đặt máy nghe lén ở trong túi tài liệu? Tại sao lại lợi dụng tôi chứ?” Viên Ngữ cố cắn chặt răng, dù thế nhưng vẫn không cách nào kiềm chế được cảm xúc của bản thân lúc này. “Tại sao lợi dụng tôi để lừa anh ấy?”

“Những điều không nên hỏi thì đừng hỏi, biết càng nhiều sẽ càng bất lợi cho cô.” Đầu dây bên kia vẫn là giọng nói từ tính như cũ, nhưng đã pha chút ý tứ cảnh cáo rõ rệt.

“Vì sao anh phải làm như vậy? Có ích lợi gì cho anh chứ?” Viên Ngữ thầm hít hà một hơi, nhưng lại không nhịn được hỏi lại một câu, Viên Ngữ nghĩ mãi không ra lí do người nọ phải làm việc đó.

“Tôi nói rồi, những điều không nên hỏi thì đừng hỏi.” Giọng nói bên kia rõ ràng đã lạnh xuống vài phần.

“Anh biết trước Trác Thanh sẽ đến nhà họ Đường, là vì muốn thu thập được tình hình của nhà họ, với lại những mẩu tin liên quan đến cô cả nhà họ Đường hôm nay có liên quan đến anh đúng không? Nhưng anh muốn đối đầu với nhà họ Đường cũng như đối đầu với cô cả nhà họ, đối với anh không đem lại lợi ích gì cả, suy cho cùng là anh có âm mưu gì?” Ánh mắt Viên ngữ lóe lên một tia rất nhanh, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, cô muốn moi được chút tin tức từ miệng của đối phương.

Ít nhất cô muốn nắm được thóp của đối phương, chứ không muốn rơi vào thế bị động như bây giờ.

“Sao nào? Muốn moi tin từ tôi? Chỉ dựa vào cô? Đúng là không biết tự lượng sức mình?” Thế nhưng đối phương lại quá thông minh, thoáng cái đã nhìn ra ý đồ của Viên Ngữ.

“Viên Ngữ, tôi khuyên cô đừng nên động tâm tư, bằng không cô cũng biết hậu quả rồi đấy.” Giọng nói ẩn ẩn mang theo ý cười, nhưng ngữ khí uy hiếp lại càng lộ ra rõ rệt.

Sắc mặt Viên Ngữ nhanh chóng biến đổi, trong lòng cô trầm xuống, đúng vậy, cô biết hậu quả chứ nên vốn dĩ cô chả thể làm được gì.

“Tôi biết trước đó Trác Thanh đã gọi điện cho cô, tôi cũng biết cô không tiết lộ gì cho Trác Thanh nên tôi thấy rất hài lòng, cho nên cô cứ yên tâm, chuyện đã hứa với cô tôi nhất định sẽ thực hiện.” Đầu dây bên kia một lần nữa vang lên giọng nói của người đó, nhưng lần này đã khôi phục lại vẻ từ tốn.

“Anh gọi điện cho tôi không phải chỉ vì những thứ này chứ.” Khóe miệng Viên Ngữ gợn lên tia cười lạnh, người này trước nay tác phong vô cùng cẩn thận, nếu không phải có chuyện quan trọng thì không bao giờ có cuộc gọi này.

“Đương nhiên, tôi có chuyện muốn giao cho cô.” Người đó không nhịn được cười khan thành tiếng.

“Còn có chuyện gì nữa?” Viên Ngữ nghe thấy lại có chuyện cần bàn giao, sắc mặt nhoáng cái đột biến, cô rất sợ người nọ lại bắt cô làm chuyện gì đó.

“Cô không cần kích động vậy đâu, thật ra chuyện đó cũng không có gì to tát cả, tôi muốn nhấn mạnh với cô là mọi chuyện phải tuyệt đối bảo mật, không thể rò rỉ ra bên ngoài.” Đầu dây bên kia, người nọ thu hồi lại ý cười, tăng thêm mấy phần nghiêm túc.

“Tôi sẽ không nói cho Trác Thanh hay bất kể ai cả, anh biết mà.” Viên Ngữ nhăn mày, nhất thời không hiểu người đó có ý gì.

“Đường Lăng không phải là Trác Thanh, nên không dễ gạt được đâu, nếu Đường Lăng đến hỏi, cô không qua mặt được anh ta đâu.” Giọng nói của người nọ vang lên, pha chút lạnh lẽo.

“Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Trong lòng Viên Ngữ không yên, bắt đầu xuất hiện một loại dự cảm không lành.

“Cô phải biết là, chỉ có người không thể mở mồm nói chuyện mới có thể giữ bí mật.” Lần này, giọng nói của người đó cực kì chậm chạp, lại phá lệ tàn nhẫn.

“Anh muốn giết tôi ư? Anh muốn tôi chết sao?” Cơ thể Viên Ngữ bất giác run rẩy, cô cảm thấy rất sợ hãi, cực kì sợ người đó, cô rõ hơn ai hết nếu người đó thực sự muốn làm gì thì chắc chắn sẽ làm cho bằng được.
 
Chương 2795


Chương 2795

“Cũng không nhất thiết là phải chết, chỉ cần không thể mở miệng nói chuyện là được, cô là bác sĩ, chắc hẳn cô biết cách.” Từng câu từng chữ được truyền lại một cách rõ ràng từ đầu bên kia, một chuyện tàn nhẫn đến thế mà đối phương lại có thể nói hời hợt như vậy.

“Anh có ý gì? Rốt cuộc ý anh là sao? Tóm lại anh muốn thế nào?” Viên Ngữ không thể tiếp tục kiềm chế được nữa, cô gào thật to, thật sự cô sắp bị người nọ ép cho phát điên rồi.

“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô là người thông minh, cô nên biết phải làm thế nào.” Người đó không thèm để ý đến lời gào thét mất khống chế của Viên Ngữ, vẫn nói một cách tàn nhẫn như cũ.

“Anh muốn ép tôi chết, muốn tôi chết phải không, lẽ nào tôi phải kết liễu mạng sống theo ý anh sao.” Giờ phút này, giọng Viên Ngữ đã bắt đầu run run, không, cô không thể chết, ít nhất không thể chết như này được.

“Viên Ngữ, cô yên tâm đi, chỉ cần cô làm theo những gì tôi nói, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành chuyện đã hứa với cô, tất nhiên nếu cô không làm theo hoặc tiết lộ tin tức cho bất kì ai, hậu quả tự ghánh.” Đầu bên kia tiếp tục vang lên ý tứ cảnh cáo.

“Nhưng mà nếu tôi chết, tôi còn nhìn được cái gì, làm sao mà tôi biết anh có làm hay không…” Lúc này, Viên Ngữ gần như suy sụp hoàn toàn, cô biết mình không thể phản kháng và cũng không phản kháng nổi.

Lúc này, Viên Ngữ gần như suy sụp hoàn toàn, cô biết mình không thể phản kháng và cũng không phản kháng nổi. “Vừa nãy tôi cũng đã nói, cô có thể không chết, tôi sẽ chừa đường sống cho cô, thế nên hãy động não đi, cô là người thông minh mà, tôi tin là cô đủ thông minh để hiểu ý mà tôi nói.” Giọng nói từ tốn của đối phương truyền đến, nhất là mang hàm ý ám chỉ ở câu cuối.

Ánh mắt của Viên Ngữ vụt sáng, rất nhanh một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô gần như đã hiểu sơ sơ ý của người nọ muốn nói rồi.

“Hiểu chưa? Hiểu rồi thì tốt.” Người nọ quả thật thông minh, mặc dù Viên Ngữ chưa mở miệng nhưng đã biết là cô đã hiểu, thế nên, giờ phút này, thông qua giọng nói có thể thấy ý cười như có như không của đối phương.

“Tại sao muốn làm như vậy? Tóm lại ý anh là sao? Tóm lại anh muốn làm gì?” Tuy Viên Ngữ đã hiểu hàm ý của đối phương, nhưng tuyệt nhiên không rõ lý do vì sao đối phương phải làm vậy.

Trong suy nghĩ của cô, hắn là một người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cô rõ hơn ai hết mạng của cô đối với người nọ mà nói chả là cái thá gì, cho nên hắn hoàn toàn không cần thiết phải làm mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.

“Cứ dựa theo những gì tôi nói mà làm là được, những chuyện khác không phải là chuyện cô nên hỏi.” Đầu bên kia, giọng nói đã tăng thêm mấy phần nghiêm túc cùng lãnh đạm.

“Với cả, sau khi cuộc gọi này kết thúc, lập tức tiêu hủy điện thoại, để đảm bảo rằng không để lại bất cứ dấu vết nào, Đường Lăng không phải là người tầm thường, nên tuyệt đối không thể để anh ta phát hiện ra có điều bất thường, nếu cô không làm được, tôi cũng không có cách nào hoàn thành việc như đã hứa.” Đối phương nói xong đã trực tiếp cúp máy, hiển nhiên là đối phương đã nắm chắc rằng Viên Ngữ nhất định sẽ nghe và làm theo.

Viên Ngữ nhìn chiếc điện thoại bị ngắt, trong phút chốc mọi thành lũy của cô hoàn toàn sụp đổ, cô không ngờ người đó sẽ bức ép cô đến bước đường này.

Nhưng cô phản kháng nổi không? Không thể, bởi vì cô biết cô mà không làm theo lời người đó nói thì sẽ phải gánh hậu quả như thế nào.

Nhưng nếu cô làm theo, lỡ đâu cô xảy ra chuyện thì còn những chuyện khác… Đang mải suy nghĩ thì điện thoại trong tay cô rung lên, Viên Ngữ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, thấy thông báo có tin nhắn mới, không cần nghĩ cũng biết đó là tin nhắn của người nọ gửi đến.

Người nọ làm việc luôn rất kín kẽ, một đoạn tin nhắn ghi âm được gửi đến, dù đây chỉ là điện thoại dùng tạm, dùng số điện thoại ảo nhưng người đó vẫn rất cẩn thận.
 
Chương 2796


Chương 2796

“Tôi khuyên cô đừng nên động tâm tư khác” một câu tưởng chừng như vô cùng đơn giản, nhưng lại thể hiện rõ ý tứ cảnh cáo cùng uy hiếp, hơn nữa cô chỉ vừa chớm xuất hiện suy nghĩ khác mà người đó đã ngay lập tức gửi tin nhắn đến, quả thật là một con người đáng sợ.

Viên Ngữ đương nhiên biết rõ mình không phải là đối thủ của người đó, nếu cô thật sự dám động tay động chân thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt thảm hại.

“Một khi tôi đã nói thì nhất định tôi sẽ làm, cô phải tin tôi, tôi không lừa cô đâu, không nhất thiết mà cũng chẳng đáng.” Người đó hiển nhiên đã bóc trần suy nghĩ trong lòng Viên Ngữ, lại một tin nhắn mới được gửi ngay sau đó, hệt như phong cách của người nọ.

Viên Ngữ đọc tin nhắn xong, hai con ngươi vụt qua tia sáng rất nhanh, đối với những gì người đó nói, cô hoàn toàn tin tưởng bởi vì từ trước đến giờ hắn chưa từng lừa gạt cô, những chuyện mà người đó đã hứa nhất định sẽ giữ đúng lời.

Hai mẩu tin nhắn xuất hiện đã chặt đứt triệt để những tâm tư khác vừa khơi dậy trong lòng cô, nói trắng ra là cô cũng không dám chống lại lời của người nọ.

Vì thế, hiện giờ cô chỉ còn cách làm theo lời mà người đó nói, không thể không nói người đó đáng sợ đến nhường nào, tất cả mọi chuyện đều được người đó sắp xếp đâu ra đấy.

Hơn nữa, người đó nắm mọi chuyện như lòng bàn tay, khiến người ta không dám và cũng không thể phản kháng.

Viên Ngữ đã hiểu ý tứ của người đó, sự việc đến bước đường này, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Viên Ngữ đưa mắt nhìn điện thoại trong tay, người nọ yêu cầu một việc cuối cùng là xử lí sạch sẽ chiếc điện thoại, mà còn không được để lại vết tích, Viên Ngữ hơi do dự một chút, sau đó đứng dậy, cô gỡ bỏ sim trong điện thoại ra, vứt xuống vòi nước, sau đó xả nó đi.

Trên thực tế, thứ dễ lộ nhất đó là sim điện thoại, nhưng Viên Ngữ biết một cái sim điện thoại cũng không phát hiện được bao nhiêu bí mật, bởi vì cô biết người đó luôn rất cẩn trọng nên sim điện thoại này chắc chắn dùng thân phận giả để làm, mà cũng chỉ làm tạm thời mà thôi.

Đến cả cái điện thoại cũng không có thương hiệu hay kí hiệu gì cả, vừa nhìn đã biết là hàng chợ bình thường, còn không biết người ta ở đâu, dựa vào cái gì mà điều tra.

Dù thế, nhưng người đó vẫn một mực yêu cầu cô phải tiêu hủy điện thoại, có thể thấy người đó thận trọng đến mức nào.

Năm đó, người nọ bố trí vô cùng kín kẽ, qua mặt cả Trác Thanh.

Nhưng, hiển nhiên người đó đã bị Đường Lăng phát hiện, có thể thấy Đường Lăng, con người này cũng rất lợi hại, ngược lại cô rất muốn để lại chút ít manh mối cho Đường Lăng nhưng cuối cùng cũng không dám mạo hiểm.

Cô sợ rằng từng đường đi nước bước của cô đều bị nắm rõ, đến lúc đó… Viên Ngữ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đập nát điện thoại, sau đó vứt cho dòng nước cuốn trôi.

Tại phòng làm việc bệnh viện số 1, Nguyễn Hạo thần cùng Tô Khiết sau khi nhận được điện thoại của Đường Lăng đều đã có mặt.

“Anh, có phát hiện gì mới sao?” Nguyễn Hạo thần nghĩ Đường Lăng gọi bọn họ đến vì đã phát hiện được manh mối gì đó.

“Anh tra được máy nghe lén là Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, em cũng gặp qua người đó rồi, là cô bạn gái thời đại học của Trác Thanh.” Đường Lăng thấy Nguyễn Hạo thần cùng Tô Khiết đến bỏ tài liệu trong tay xuống.

“Vì sao cô ta làm vậy?” Nguyễn Hạo thần ngẫm nghĩ rồi mới nhớ ra người tên Viên Ngữ đó, nhưng anh không hiểu lý do nào khiến cô ta phải làm vậy, Viên Nghĩ đâu có quan hệ gì với bọn họ, cùng lắm là người yêu cũ của anh hai mà thôi.
 
Chương 2797


Chương 2797

Ánh mắt Tô Khiết lóe lên tia sáng nhẹ, kết quả này cũng khiến cô có chút bất ngờ, như vậy nghĩa là người mà cậu hai Trác đang bảo vệ là cô người yêu cũ đó sao?

Dĩ nhiên, Tô Khiết lúc này cũng có chung nghi hoặc như Nguyễn Hạo thần, vì thế cô cảm thấy chuyện này e là không đơn giản như bề nổi của nó.

“Đúng vậy, Viên Ngữ không hề có động cơ làm việc đó, mà theo như những gì anh điều tra được, Viên Ngữ có lẽ không biết chuyện mà là bị người khác lợi dụng, theo suy luận thì chắc chắn đã có người liên lạc với Viên Ngữ vào hôm qua, nếu không Viên Ngữ sẽ không liên lạc với người suốt tám năm không gặp rồi hẹn Trác Thanh để trả thư tình dưới tình huống này, anh đã cho người đi điều tra tất cả những việc Viên Ngữ đã làm trong suốt ngày hôm qua, có thể nói là không chút kẽ hở.” Đường Lăng giải thích liền một mạch.

“Hôm qua Viên Ngữ ngoại trừ tiếp nhận bệnh nhân và nói vài câu với mấy bác sĩ trong bệnh viện ra, thì không gặp gỡ bất cứ một người nào khác, tôi đã kiểm tra tất cả các bác sĩ đã nói chuyện với cô ta, không hề phát hiện ra điều gì bất thường nên mới bảo bọn họ tới để cùng kiểm tra.” Đường Lăng trước giờ không muốn chịu thua, nhưng đối với chuyện này cho tới bây giờ anh ta thực sự không có phát hiện gì.

“Đại ca đã từng gặp Viên Ngữ sao? Cô ta nói sao?” Nguyễn Hạo thần cũng hơi kinh ngạc khi nghe thấy những gì Đường Lăng nói.

“Tôi không gặp cô ta, nhưng sau khi tôi biết máy nghe lén là của Viên Ngữ đưa cho Trác Thanh, thì đã lập tức nói chuyện với anh ta, sau đó Trác Thanh nói rằng anh ta sẽ đi hỏi Viên Ngữ . Suy cho cùng thì máy nghe lén là anh ta đưa về nhà họ Đường.

Hơn nữa cộng thêm mối quan hệ giữa hai người bọn họ, tôi tưởng rằng Trác Thanh sẽ có thể hỏi ra, chủ yếu là vì từ đầu tôi đã cảm thấy rằng chuyện này không liên quan gì đến Viên Ngữ, nên nghĩ rất dễ để biết được câu trả lời, nhưng… ” Câu nói của Đường Lăng ngừng lại, thầm hít một hơi, Đường Lăng đã biết trước đây đúng là anh ta đã nghĩ vấn đề một cách quá đơn giản rồi.

“Nhưng Viên Ngữ không hề nói gì cả.” Tô Khiết tiếp lời Đường Lăng: “Hơn nữa, cuộc điện thoại của Trác Thanh ngược lại đã đánh rắn động cỏ rồi.”

“Đúng vậy, bây giờ tôi cảm thấy chuyện này càng ngày kỳ lạ. Tôi vừa gọi điện thoại cho Trác Thanh xong, thiết nghĩ cần phải nói chuyện với Viên Ngữ. Cho dù Trác Thanh không hỏi được, tôi mà đi thì càng uổng công vô ích, vì vậy đã gọi điện bảo hai người tới đây, chính là muốn để Khiết Khiết xuất hiện, nói chuyện với Viên Ngữ thử xem sao, cô rất giỏi trong chuyện này, có thể sẽ biết được thêm gì đó từ cô ta. ” Đường Lăng biết rằng đã đánh rắn động cỏ rồi, cho nên không thể hành động hấp tấp được nữa, chỉ có thể chờ Tô Khiết tới.

Trên thực tế, khi Đường Lăng bắt đầu điều tra chuyện của Viên Ngữ, anh ta phát hiện có điều không ổn, liền lập tức gọi điện cho Tô Khiết, anh ta đã nghĩ đến việc nhờ cô đến nói chuyện với Viên Ngữ .

Nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Trác Thanh, biết được rằng anh ta không hỏi ra được gì hết, hơn nữa còn phát sinh thêm rất nhiều vấn đề, Đường Lăng cảm thấy cuộc nói chuyện này càng cần thiết hơn.

Đường Lăng chủ yếu là không nghĩ rằng Viên Ngữ không hé răng nửa lời, hơn nữa Trác Thanh từng nói cho rằng thực ra Viên Ngữ biết một số chuyện, nhưng lại không nói ra, chuyện này càng khó xử lý hơn.

Trong tình trạng này cũng không thể để Khiết Khiết giải quyết được.

“Bây giờ Viên Ngữ đang ở đâu?” Tô Khiết vội vàng hỏi, sắc mặt hơi thay đổi.

“Cô ta đang ở trong văn phòng làm việc, có khá nhiều bệnh nhân đã bốc số chỗ đó, nên cô ta luôn khám cho bệnh nhân, cô yên tâm, tôi đã sắp xếp người ở ngoài văn phòng để hễ phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường họ sẽ báo cho tôi ngay.” Khi nhận thấy có vấn đề, Đường Lăng cũng đã bố trí người canh gác bên ngoài văn phòng của Viên Ngữ .

“Tôi cũng đã yêu cầu bộ phận thông tin chú ý đến động tĩnh của điện thoại di động Viên Ngữ, có cuộc gọi đến và đi hoặc tin nhắn chúng ta đều có thể nắm rõ.” Phải nói là Đường Lăng đã sắp xếp hết tất cả những gì có thể rồi.
 
Chương 2798


Chương 2798

Từ khi Đường Lăng nhìn thấy camera đến nay thật ra cũng chưa lâu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có thể điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện của Viên Ngữ, còn có thể sắp xếp mọi thứ một cách chu toàn, e rằng cũng chẳng có mấy người có thể xử lý mọi việc nhanh gọn lẹ như vậy.

“Chuyện xảy ra ngày hôm qua anh không thể điều tra ra bất kì điều gì khác thường, có thể thấy người đó vô cùng khôn khéo và làm việc không để lại dấu vết gì. Vì vậy, dù người đó có muốn liên lạc với Viên Ngữ thì cũng sẽ không gọi đến số điện thoại mà bây giờ cô ta đang dùng được. Em sợ hắn ta sẽ dùng cách khác. Tô Khiết khẽ cau mày, về chuyện xảy ra ngày hôm qua, Đường Linh nói rằng Viên Ngữ chẳng có động cơ gì và không có khả năng làm thế. Vậy thì, hôm qua hẳn là đã có người liên lạc với cô ta.

Nhưng hiện tại với năng lực của Đường Lăng vẫn chưa thể điều tra ra, rõ ràng là người đó đã không dùng phương thức liên lạc bình thường.

Cho nên việc Đường Lăng chú ý tới điện thoại của Viên Ngữ cũng không có ích lợi gì.

“Tôi cũng đã nghĩ đến điều này, nhưng mà vẫn phải đề phòng.” Đường Lăng khẽ cong khóe môi, giọng nói lúc này rõ ràng rất trầm.

“Tôi có thể khẳng định chuyện xảy ra ngày hôm qua không phải do Viên Ngữ cố ý, cô ta bị người khác lợi dụng. Trác Thanh cũng nói, tuy rằng cô ta không nói gì, nhưng rõ ràng là biết một số chuyện, vậy chứng tỏ đúng là có một người nào đó đã bảo Viên Ngữ làm vậy, nhưng vì sao tôi không điều tra được gì hết, chẳng lẽ người đó còn có thể lên trời xuống lòng đất hay sao?

Khiết Khiết, cô hãy phân tích một chút chuyện này là sao vậy?” Đường Lăng đã xử lý nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống này, anh ta cảm giác mình gặp phải ma rồi.

“Em không biết người đó có thể lên trời xuống đất hay không, nhưng em biết chỉ cần hắn ta đã làm chuyện gì thì nhất định sẽ để lại dấu vết, cho dù người đó có cẩn thận đến đâu, có tính toán không chút sơ hở đến nhường nào, thì cũng không thể lọt qua lưới trời lồ ng lộng được.” Tô Khiết thật sự tin rằng ác giả ác báo: “Đi thôi, trước hết hãy đến văn phòng của Viên Ngữ, em sẽ tìm cô ta nói chuyện, mọi người kiểm tra văn phòng của cô ta xem có phát hiện được gì không.”

“Người đó làm việc cẩn thận không chút sơ hở như vậy, làm sao có thể để lại dấu vết trong phòng làm việc của Viên Ngữ để chúng ta tìm ra cơ chứ?” Đường Linh hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Tô Khiết.

“Đại ca, anh không tìm thấy gì có nghĩa là hôm qua người đó không trực tiếp xuất hiện, mà chỉ có thể điều khiển từ xa, có một số việc chỉ có thể để người khác làm thay cô ta.” chẳng hạn như việc để máy nghe trộm vào trong túi hồ sơ, người đó không dám tự mình xuất hiện, tất nhiên cũng không dám để người quá chuyên nghiệp tới làm, cho nên phòng làm việc của Viên Ngữ lại chính là nơi dễ để lại dấu vết nhất.” Tô Khiết vừa bước ra ngoài vừa nhanh chóng giải thích cho Đường Lăng.

“Những gì cô nói đều có lý, nhưng tôi đã điều tra tất cả những người hôm qua đã tiếp xúc với Viên Ngữ và không phát hiện ra điều gì bất thường.” Đường Lăng thừa nhận phân tích của Tô Khiết rất hợp lý, nhưng về chuyện của ngày hôm qua, anh ta đã điều tra tất cả những người có liên quan rồi.

“Những người anh điều tra chắc đều là bác sĩ, nhưng lại bỏ qua người ít bị nghi ngờ nhất đó chính là bệnh nhân.” Tô Khiết không hỏi cũng biết Đường Lăng đã điều tra những gì, cô phải thừa nhận người sắp xếp tất cả những chuyện ngày hôm qua thật sự rất thông minh.

“Bệnh nhân? Ý cô là bệnh nhân hôm qua Viên Ngữ đã khám?” Đường Lăng đương nhiên hiểu được ý của Tô Khiết.

“Đúng vậy, lợi dụng bệnh nhân để tới truyền tin là việc ít bị chú ý nhất và cũng khó bị phát hiện nhất, đặc biệt là những bệnh nhân thực sự đến khám bênh thì lại càng ít bị nghi ngờ.” Mặc dù Tô Khiết đang nói chuyện, nhưng bước chân không hề chậm lại mà còn tăng tốc.

“Tôi cũng đã kiểm tra những bệnh nhân mà Viên Ngữ đã khám vào ngày hôm qua. Mỗi bệnh nhân vào văn phòng của Viên Ngữ đều hoàn toàn phù hợp với người đã bốc số. Hơn nữa, tôi đã xem camera giám sát và không thấy có gì bất thường.”
 
Chương 2799


Chương 2799

“Anh đã điều tra những bệnh nhân hôm qua Viên Ngữ tiếp nhận, mỗi một người tiến vào văn phòng cô ấy đều khớp với thời gian Viên Quân Hạo treo máy, hơn nữa anh cũng đã xem qua camera, không phát hiện điều gì bất thường.” Vấn đề liên quan đến bệnh nhân Đường Lăng cũng đã sớm nghĩ tới, cũng đã điều tra, nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Có thể nói Đường Lăng đã điều tra tất cả mọi người liên quan đến Viên Ngữ ngày hôm qua.

“Nếu người kia để bệnh nhân truyền tin thay cho anh ta thì chuyện này cũng bình thường, những người bệnh kia sẽ không để lộ quá nhiều chuyện đáng nghi.” Tô Khiết biết Đường Lăng làm việc cẩn thận, Đường Lăng có thể sẽ hoài nghi đến bệnh nhân nhưng sẽ không đặt quá nhiều sự chú ý lên người họ, nếu bệnh nhân kia không lộ ra quá nhiều điểm khả nghi, có khả năng Đường Lăng sẽ không nghĩ tới.

Đường Lăng nghe Tô Khiết nói, đôi mắt liền mở to: “Nếu thật sự như vậy thì tâm tư người kia đúng thật kín đến mức khiến người khác phải sợ hãi, xem ra lần này chúng ta gặp cao thủ rồi.”

“Khiết Khiết, em nên đến sớm hơn mới phải.” Đường Lăng thầm thở dài một hơi, từ trước đến nay một người kiêu ngạo như Đường Lăng không thể không thừa nhận ở phương diện này anh thật sự không sánh bằng Khiết Khiết .

“Em vừa nhận điện thoại của anh đã đến với tốc độ nhanh nhất rồi.” Tô Khiết đưa mắt nhìn Đường Lăng, lời này của Đường Lăng nói ra thật nhẹ nhàng, tốc độ của cô đã rất nhanh rồi đấy, chẳng lẽ anh nghĩ cô lắp cánh bay thẳng đến sao?

“À, tốc độ của Khiết Khiết đã rất nhanh rồi.” Đường Lăng ý thức được mình nói sai, liên tục bổ sung, nghĩ nghĩ sau đó lại nói thêm một câu: “Sau khi anh phát hiện vấn đề vội gọi cho em đầu tiên, bởi anh biết Khiết Khiết là người lợi hại nhất.”

Đường Lăng nịnh nọt cũng trực tiếp quá đi.

Nguyễn Hạo thần luôn đi ở phía sau, không nói gì cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Đường Lăng đi ở phía trước thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Nguyễn Hạo thần hơi kinh ngạc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía Đường Lăng.

“Lão đại, bác sĩ Viên muốn đi phẫu thuật…” Người gọi đến là người Đường Lăng sắp xếp bên ngoài văn phòng của Viên Ngữ, Đường Lăng đã dặn có chuyện gì cũng phải báo cáo lại.

“Cô ấy muốn đi phẫu thuật? Chuyện là như thế nào?” Hai mắt Đường Lăng trầm xuống, Viên Ngữ là bác sĩ nội trú, theo anh biết thì hôm nay có rất nhiều người xếp hàng đợi Viên Ngữ khám, tại sao cô ấy lại muốn đến phòng giải phẫu vào thời điểm này?

“Mới có người đột nhiên ngất xỉu trong phòng làm việc của bác sĩ Viên, bác sĩ Viên muốn đưa người đi cấp cứu, chuyện này chúng tôi mà cản lại thì không hay cho lắm.” Thanh âm của người bên kia thấp xuống, mang theo sự cẩn thận và do dự.

Trong lúc nhất thời Đường Lăng không biết nên nói gì, đột nhiên có người ngất xỉu, đây cũng là chuyện nguy cấp, tình huống như vậy anh cũng không thể để người chặn Viên Ngữ lại, dù sao mạng người vẫn quan trọng hơn.

“Cậu liên hệ với bác sĩ khác đến hỗ trợ.” Đường Lăng cuối cùng vẫn không ra lệnh ngăn cản Viên Ngữ lại, mà để người kia nhanh chóng tìm bác sĩ khác.

Đương nhiên Đường Lăng cũng biết, tại bệnh viện nếu bệnh nhân đột nhiên xuất hiện tình huống này thì Viên Ngữ chắc chắn cũng sẽ tìm bác sĩ khác, trong tình huống này nhất định những bác sĩ khác cũng sẽ nhanh chóng xuất hiện, nhưng Đường Lăng vẫn dặn một câu.

Mắt Tô Khiết đột nhiên sáng lên, sau đó theo bản năng tăng nhanh tốc độ, nhưng bây giờ bọn họ đã ở tầng một, vì phòng giám sát ở tầng một nên Đường Lăng vẫn luôn ở tầng một để tiện theo dõi.

Mà Viên Ngữ lại ở tầng ba, tốc độ của họ có nhanh đến đâu cũng không có khả năng đi đến tầng ba ngay lập tức được, Tô Khiết cũng không biết bây giờ tình hình như thế nào cho nên cô cũng không thể đưa ra nhận định chính xác.

Dù sao mạng người quan trọng, không phải trò đùa, không thể có bất kỳ sai lầm.
 
Chương 2800


Chương 2800

Tô Khiết đi nhanh hơn khiến Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần cũng tăng nhanh tốc độ, ba người không đi thang máy vì hiện giờ không có bất kỳ thang máy nào dừng ở tầng một, bọn họ trực tiếp đi thang bộ, ba người nhanh chóng đi đến tầng ba.

Nhưng trong văn phòng Viên Ngữ ở tầng ba đã không còn thấy Viên Ngữ và bệnh nhân kia, rõ ràng Viên Ngữ đã mang bệnh nhân kia đến phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ Viên đi phòng phẫu thuật nào?” Đường Lăng thấy người anh sắp xếp bên ngoài còn một người, lập tức hỏi.

“A Dũng cũng đi theo, A Dũng nói tôi ở chỗ này trông chừng, tôi lập tức gọi điện cho A Dũng.” Thuộc hạ của Đường Lăng cũng phản ứng cực nhanh, lập tức cầm điện thoại gọi cho A Dũng.

“A Dũng, bác sĩ Viên đang ở đâu?” Đường Lăng vừa cầm điện thoại đã nhanh chóng hỏi, đột nhiên Đường Lăng cảm thấy chuyện này thật quá trùng hợp, vì sao bệnh nhân lại đột nhiên ngất xỉu ở thời điểm này?

“Lão đại, chúng tôi đang ở tầng năm, bác sĩ Viên đã mang bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.” A Dũng ngay lập tức trả lời.

“Chỉ có một mình bác sĩ Viên sao?” Đường Lăng vừa nói vừa đi về phía cầu thang bộ.

Giờ phút này anh càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng.

Mà sắc mặt Tô Khiết lúc này cũng thay đổi, Đường Lăng có thể nhận ra vấn đề thì tất nhiên cô cũng nhận ra được, đặc biệt khi nghe câu hỏi này của Đường Lăng, đột nhiên Tô Khiết có một dự cảm xấu.

Tô Khiết dùng tốc độ nhanh nhất đi theo Đường Lăng lên cầu thang, hi vọng đừng có chuyện gì xảy ra!

“Đúng vậy, bây giờ chỉ có mình bác sĩ Viên, bác sĩ Viên nói cô ấy đã liên hệ cho bác sĩ khác, tôi cũng mới gọi điện thoại cho chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm khoa nói sẽ lập tức đến ngay… Lão đại, chủ nhiệm khoa đã tới.” A Dũng bên kia thấy bác sĩ đang chạy tới.

Nghe được chủ nhiệm khoa đã tới, Đường Lăng vốn nên thả lỏng nhưng không biết vì sao lúc này tâm trạng anh một chút cũng không thả lỏng được.

Đường Lăng đưa mắt nhìn về phía Tô Khiết, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, càng ý thức được chuyện này không phải chuyện tốt.

“Phòng phẫu thuật tầng năm, Viên Ngữ đã mang bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, A Dũng nói chủ nhiệm khoa đã tới.” Đường Lăng sau khi cúp điện thoại giải thích đơn giản một chút, mặc dù Đường Lăng đã giải thích nhưng tốc độ dưới chân cũng không chậm lại chút nào, ngược lại còn nhanh hơn.

Tô Khiết không nói gì, sắc mặt càng nghiêm nghị hơn, mọi chuyện quá mức trùng hợp, nếu nói không có vấn đề gì, cô tuyệt đối không tin.

Hơn nữa, bây giờ một mình Viên Ngữ mang bệnh nhân vào phòng phẫu thuật khiến Tô Khiết lo sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Đường Lăng thấy dáng vẻ lúc này của Tô Khiết cũng không nói thêm gì, trong lúc nhất thời không khí cực kỳ nghiêm trọng.

Ba người đều không nói lời nào, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của ba người trên cầu thang, bầu không khí tương đối yên lặng khiến tiếng bước chân trở nên nặng nề, một tiếng lại một tiếng, khiến người ta hơi hoảng hốt.

Dù gì ba người cũng từng được huấn luyện qua, tốc độ rất nhanh, không lâu sau đã đến tầng năm, phòng phẫu thuật tầng năm cách thang bộ không xa, lúc Tô Khiết đến ngã rẽ thì thấy chủ nhiệm khoa mang theo hai bác sĩ nữa tiến vào phòng phẫu thuật.

“Khiết Khiết, đừng quá lo lắng.” Đường Lăng thấy mặt Tô Khiết nghiêm lại, nhịn không được khuyên một câu.

Nhưng Đường Lăng vừa nói xong trong phòng phẫu thuật liền truyền ra một tiếng kêu: “Bác sĩ Viên… Bác sĩ Viên cô sao vậy?”

Trong lòng Tô Khiết trầm xuống, mắt cũng hơi nheo lại, xem ra vẫn xảy ra chuyện, bọn họ vẫn chậm một bước.

Đường Lăng ngây người, anh thật không nghĩ tới, đối phương dưới mắt anh lại có thể làm ra chuyện này, hơn nữa còn thành công, chỉ không biết tình hình như thế nào.

Ba người nhanh chóng đi đến phòng phẫu thuật.

“Nhanh, nhanh cứu cô ấy, vẫn còn hi vọng.” Giọng nói của chủ nhiệm khoa truyền ra.

“Chủ nhiệm, tình hình này của cô ấy chúng ta căn bản không còn cách nào cả, vẫn nên mời chuyên gia đến đây đi.” Một bác sĩ đi cùng chủ nhiệm khoa lại đưa ra ý kiến ngược lại.
 
Chương 2801


Chương 2801

“Chủ nhiệm, bác sĩ Lý nói đúng, tình hình của bác sĩ Viên bây giờ, nếu chúng ta cưỡng ép cứu, chỉ sợ…”

“Tôi cũng biết cần mời chuyên gia, nhưng bây giờ là tình huống khẩn cấp thì đi đâu mời chuyên gia, bệnh viện chúng ta chỉ có giáo sư Lưu ở phương diện này là chuyên gia, nhưng giáo sư Lưu mấy ngày nay đã đi ra nước ngoài học tập, mà tình hình của bác sĩ Viên, coi như giáo sư Lưu ở đây cũng chỉ sợ…” Chủ nhiệm khoa tất nhiên đã kiểm tra, biết tình hình bây giờ của Viên Ngữ rất nghiêm trọng.

“Chúng ta bây giờ cũng chỉ giúp được một phần thôi.” Chủ nhiệm khoa thở dài: “Làm sao lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi mới giúp bác sĩ Viên đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật kiểm tra một chút, cũng không có vấn đề gì lớn, nếu tôi đoán không sai chắc là người khác đánh hôn mê, dựa vào trình độ của bác sĩ Viên cũng không khả năng không nhìn ra tình hình của bệnh nhân, cho nên tôi cảm thấy bác sĩ Viên cố ý, có thể bác sĩ Viên khiến bệnh nhân bất tỉnh.” Trong phòng phẫu thuật, một bác sĩ nhỏ giọng phân tích tình huống.

“Cậu có ý gì? Cậu muốn nói gì?” Lông mày chủ nhiệm khoa nhíu lại, kinh ngạc nhìn vị bác sĩ kia.

“Lúc chúng ta tiến vào, trong phòng phẫu thuật chỉ có bác sĩ Viên và bệnh nhân bị hôn mê, cho nên tôi nghĩ có thể bác sĩ Viên đã tiêm thuốc vào khiến tim xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy.” Vị bác sĩ kia dưới cái nhìn chăm chú của chủ nhiệm khoa cẩn thận nói ra suy đoán của mình.

Tô Khiết bên ngoài phòng phẫu thuật nghe được cuộc đối thoại của mấy người kia, mắt hơi trầm xuống, cô đã nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra nhưng không ngờ đối phương vậy mà lại muốn lấy mạng Viên Ngữ.

Tô Khiết tin tưởng vào phân tích của vị bác sĩ kia, thuốc khả năng cao là do Viên Ngữ tự mình tiêm vào, nhưng Tô Khiết biết Viên Ngữ chắc chắn không tự sát, Viên Ngữ bị người khác ép phải làm vậy.

Người đứng sau kia thực sự rất lợi hại.

Đường Lăng nghe cũng hiểu được vấn đề, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Trác Thanh.

Đường Lăng biết Trác Thanh thích Viên Ngữ, nếu Viên Ngữ xảy ra chuyện thật, anh cũng không biết ăn nói thế nào với Trác Thanh.

“…” Bên kia điện thoại trầm mặc, sau đó liền truyền đến âm thanh run rẩy của Trác Thanh: “Cô ấy thế nào?”

“Tiêm thuốc khiến tim xảy ra vấn đề, cậu là bác sĩ, tranh thủ thời gian đến đây đi, tôi nhớ về vấn đề tim mạch Hiểu Lam là chuyên gia, cậu đưa Hiểu Lam đến luôn đi.” Tuy đang trong tình huống khẩn cấp nhưng Đường Lăng vẫn sắp xếp cẩn thận mọi chuyện.

Đường Lăng thận chí còn nghĩ đến chuyện dẫn Hiểu Lam theo, nếu Hiểu Lam đến có lẽ còn hi vọng, Đường Lăng hết sức bội phục chuyên môn của Hiểu Lam.

Bên kia Trác Thanh không nói gì vội cúp điện thoại, sau đó bằng tốc độ nhanh nhất xông ra cửa, chạy đến văn phòng Trác Hiểu Lam.

Đúng lúc Trác Hiểu Lam không cần phẫu thuật, đang ở văn phòng.

“Theo em đi.” Trác Thanh đi đến cầm tay kéo tay Trác Hiểu Lam ra ngoài.

“Trác Thanh, em làm gì vậy? Chuyện gì thế?” Trác Hiểu Lam bị loạt hành động này của Trác Thanh dọa cho ngây người.

“Đi bệnh viện số 1 cứu người.” Trác Thanh lúc này chỉ cảm thấy tim như muốn vỡ ra, anh không có tâm trạng giải thích nhiều, anh chỉ muốn đi đến đó nhanh nhất có thể, anh chỉ muốn cứu Viên Ngữ, nhất định phải cứu cô.

“Trác Thanh, cứu ai? Em muốn đi đâu?” Trác Hiểu Lam bị Trác Thanh kéo xuống dưới lầu, Trác Hiểu Lam thấy Trác Thanh còn muốn kéo mình ra ngoài: “Sao không đưa người đến bệnh viện của chúng ta? Thiết bị và y bác sĩ của bệnh viện chúng ta tân tiến nhất.”

“Không kịp.” Trác Thanh cảm thấy hô hấp của mình ngày càng trở nên nặng nề, anh biết đưa Viên Ngữ đến bệnh viện bên mình sẽ tốt hơn, nhưng bây giờ anh không biết tình hình của cô như thế nào, không biết có thể di chuyển được hay không.

Nếu muốn đưa Viên Ngữ sang bệnh viện của họ phải được bác sĩ bên kia đồng ý, bác sĩ đồng ý mới có thể sắp xếp xe cấp cứu, muốn sắp xếp xong những chuyện này chắc chắn rất tốn thời gian.

Tim Viên Ngữ bây giờ xảy ra vấn đề, càng trì hoãn lâu càng không tốt.

Cho nên anh dẫnTrác Hiểu Lam đi cùng là tốt nhất.

“Trác Thanh, đây là lần đầu tiên chị thấy em gấp như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Muốn cứu người nào?” Sau khi Trác Hiểu Lam bị Trác Thanh kéo lên xe, nhịn không được mà hỏi một câu.

Lúc này sắc mặt Trác Thanh đã âm trầm đến mức đáng sợ, anh không trả lời mà lập tức khởi động xe, sau đó lập tức điều khiển xe di chuyển, tốc độ nhanh đến mức chút nữa khiến Trác Hiểu Lam cắm đầu về phía trước.

“Trác Thanh, em làm gì vậy? Quá nhanh rồi.” Trác Hiểu Lam hoảng hốt, cô ta cũng thường đi với vận tốc nhanh nên cô ta không phải sợ Trác Thanh đi quá nhanh, tốc độ này cô ta đã từng đi.

Nhưng bây giờ đang ở trong thành phố, khắp nơi đều là xe, đâu đâu cũng là người, Trác Thanh đi với tốc độ này rất dễ xảy ra chuyện.

Nhưng Trác Thanh căn bản không để ý đến cô ta, ngược lại còn lần nữa đi nhanh hơn, bây giờ anh không quản được nhiều như vậy, bây giờ anh chỉ muốn nhanh chóng đến cứu Viên Ngữ.
 
Chương 2802


Chương 2802

Trên đường gặp nhiều đèn giao thông nhưng Trác Thanh cũng không để ý, mặc kệ là đèn xanh hay đèn đỏ anh cũng đều lao thẳng về phía trước, thậm chí còn không giảm tốc độ, nếu phía trước có xe thì Trác Thanh cũng dùng mọi cách để vượt qua.

Cũng may bây giờ không phải là giờ cao điểm, lượng xe đi lại không quá nhiều, nhưng tốc độ này của Trác Thanh đã thu hút sự chú ý của cảnh sát giao thông.

Nhưng Trác Thanh vẫn không chút quan tâm, vẫn đi nhanh như cũ.

Đoạn đường đi hết nửa tiếng, Trác Thanh chỉ dùng mười phút đã đến nơi.

“Nhanh vậy sao?” Lúc Đường Lăng thấy Trác Thanh đã rất ngạc nhiên, nhưng tình hình bây giờ rất gấp, Đường Lăng cũng không nhiều lời: “Tôi đã chuẩn bị xong, bây giờ hai người có thể trực tiếp vào phòng phẫu thuật.”

Trước giờ Đường Lăng làm việc đều rất cẩn thận, sau khi gọi điện cho Trác Thanh, Đường Lăng đã nói chủ nhiệm khoa sắp xếp tất cả mọi thứ trong phòng phẫu thuật.

“Đây là cô cả Trác và cậu hai Trác sao? Thật tốt quá, thật sự tốt quá, cô cả Trác ở phương diện này là chuyên gia, có cô cả Trác bác sĩ Viên có thể…” Chủ nhiệm khoa thấy Trác Hiểu Lam và Trác Thanh thì kích động đến độ khoa tay múa chân.

“Người đâu?” Trác Thanh ngắt lời chủ nhiệm khoa, bây giờ anh không muốn nghe mấy lời nói nhảm này, anh chỉ muốn tranh thủ thời gian cứu người.”

“Ở trong phòng phẫu thuật, chúng tôi đã chuẩn bị xong, mời hai người.” Chủ nhiệm khoa mở cửa phòng phẫu thuật, đưa Trác Hiểu Lam và Trác Thanh vào.

Trác Thanh không do dự bước vào phòng phẫu thuật, Trác Hiểu Lam cũng đuổi theo, khi Trác Hiểu Lam thấy Nguyễn Hạo thần đứng trước phòng phẫu thuật thì mắt hơi thay đổi, nhanh chóng nhìn Nguyễn Hạo thần một chút, nhưng có lẽ do tình huống quá mức khẩn cấp nên Trác Hiểu Lam không nói chuyện với Nguyễn Hạo thần mà trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật.

Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ba người bị chặn lại bên ngoài.

“Anh sẽ đi điều tra lại những bệnh nhân hôm qua Viên Ngữ khám, xem có phát hiện gì không.” Đường Lăng biết tình hình của Viên Ngữ hiện giờ rất nghiêm trọng, cho nên anh biết thời gian phẫu thuật sẽ không ngắn, anh cũng không thể đứng đây chờ được.

“Bệnh nhân lúc nãy được Viên Ngữ mang vào phòng phẫu thuật tỉnh rồi sao?” Tô Khiết đưa mắt nhìn về phía Đường Lăng hỏi.

“Vừa tỉnh, em đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra, chuyện này em hiểu rõ nhất, để Hạo thần đi cùng em, đề phòng lại xảy ra chuyện.” Đường Lăng phân công, ai cũng làm việc mà bản thân hiểu nhất.

Vì mới xảy ra chuyện của Viên Ngữ nên Đường Lăng sợ rằng sẽ có chuyện khác xảy ra.

“Được.” Tô Khiết nhẹ nhàng gật đầu, Tô Khiết biết người bệnh kia chắc cũng không biết gì, có khả năng không thu được quá nhiều thông tin hữu ích, nhưng vẫn có chút chuyện cần hỏi lại cho chắc.

“Em mới nói trong văn phòng Viên Ngữ chắc sẽ để lại dấu vết gì đó, em hỏi bệnh nhân kia xong thì qua xem thử một chút xem sao, nhưng đối phương có thể ép Viên Ngữ tự sát thì chắc chắn có thể giải quyết sạch sẽ hậu quả, anh cảm thấy bây giờ đi cũng chưa có phát hiện gì.” Đường Lăng nghĩ đến khả năng Tô Khiết đưa ra ban nãy, lúc đầu anh vẫn ôm hi vọng lớn, nhưng bây giờ Viên Ngữ xảy ra chuyện như vậy, Đường Lăng cảm thấy không có khả năng tìm được gì ở văn phòng Viên Ngữ.

Nhưng dù là như vậy cũng phải đi tìm thử, biết đâu lại tìm được thứ gì đó.

“Em biết rồi, lát nữa em sẽ qua.” Tô Khiết cũng nghĩ như vậy, cho nên cô mới không vội vàng đến văn phòng của Viên Ngữ.

Tô Khiết đẩy cửa vào phòng bệnh, bệnh nhân mới tỉnh lại đang ngồi trên ghế, trên mặt đầy lo lắng, lúc nhìn thấy Tô Khiết đi vào, cô ta nhanh chóng đứng lên: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Các người định làm gì tôi? Các người muốn làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát bắt mấy người.”
 
Chương 2803


Chương 2803

“Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không làm gì cô cả, vị bác sĩ lúc nãy khám cho cô xảy ra vấn đề rất nghiêm trọng, hiện đang được cấp cứu, nhưng cô không có vấn đề gì.” Tô Khiết nhìn bệnh nhân kia cười nói, cô nói chuyện rất nhẹ nhàng ôn nhu, nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác áp lực.

“Cô ấy có chuyện? Cô ấy bị sao vậy?” Bệnh nhân kia ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn Tô Khiết.

“Tiêm thuốc khiến tim có vấn đề, tình hình rất nguy kịch, lúc ấy chỉ có hai người các cô ở trong phòng phẫu thuật…” Trên mặt Tô Khiết vẫn nở nụ cười, chỉ là trong lời nói hơi ám chỉ.

“Cô nói bậy bạ gì vậy, tôi cũng không biết gì cả, là cô ấy đánh tôi ngất xỉu, tôi đến khám bệnh, mới vào phòng khám đã bị cô ấy đánh ngất đi, sau đó tôi cũng không biết gì nữa, tôi cũng không làm gì cả, các người không thể đổ oan cho tôi.” Bệnh nhân này không ngốc, hiểu rõ ý của Tô Khiết, phẫn nộ nhìn cô.

“Nhưng lúc đó trong phòng phẫu thuật chỉ có hai người, nếu không phải cô làm gì thì chẳng lẽ cô ấy muốn tự sát?” Nụ cười trên mặt Tô Khiết đã biến mất, giọng nói cũng lạnh đi.

Mặc dù ban nãy bác sĩ nói Viên Ngữ có khả năng tự mình tiêm thuốc, nhưng dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của bác sĩ.

Nhưng vẫn có khả năng khác.

Ví dụ như tại sao Viên Ngữ lại đánh ngất bệnh nhân này, người kia đã liên hệ với Viên Ngữ như thế nào, uy hiếp cô như thế nào, có phải do bệnh nhân này truyền tin hay không?

Chỉ cần một chút khả nghi cũng không thể bỏ quả.

“Đó không phải chuyện của tôi, cái gì tôi cũng không biết, tôi chỉ đến khám bệnh, tôi không làm gì cả.” Bệnh nhân kia nghe Tô Khiết nói vậy thì luống cuống: “Mấy người không thể đổ oan cho tôi, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát.”

“Được thôi, báo cảnh sát đi.” Tô Khiết đưa điện thoại trên tay mình cho cô ta.

Bệnh nhân kia ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại gọi 113.

Tô Khiết thấy hành động của cô ta, chớp chớp mắt nói: “Cô đã gặp người nào trước khi vào phòng khám của bác sĩ Viên cảnh sát cũng có thể tra được.”

Câu nói này của Tô Khiết chính là muốn thử cô ta, Tô Khiết muốn xem cô ta sẽ có phản ứng như thế nào.

Động tác gọi điện thoại của bệnh nhân này dừng lại, đôi mắt nghi hoặc nhìn về phía Tô Khiết, cô ta dường như sợ Tô Khiết đổi ý nên nhanh chóng tiếp tục gọi điện báo cảnh sát.

Động tác dừng lại của bệnh nhân này rất nhanh, không quá lâu, cũng không quá rõ ràng.

“Không cần báo cảnh sát, cô có thể đi.” Tô Khiết thấy động tác của cô ta liền hiểu bệnh nhân này không biết gì, chỉ là một người đen đủi bị Viên Ngữ chọn trúng làm đạo cụ.

Cho nên không phải bệnh nhân này truyền tin cho Viên Ngữ, nếu không không thông qua người bệnh để truyền tin vậy người kia liên lạc với Viên Ngữ bằng cách nào? Ép buộc Viên Ngữ thế nào?

Đường Lăng luôn để người canh chừng bên ngoài văn phòng của Viên Ngữ, năng lực của Đường Lăng rất mạnh, nếu có người muốn lẻn vào văn phòng của Viên Ngữ là không thể.

Từ ngày Đường Lăng cho người ở ngoài canh gác, người kia chắc chắn không có khả năng thần không biết quỷ không hay đưa điện thoại khác cho Viên Ngữ, nhưng hôm qua người đó liên lạc cho Viên Ngữ, cho nên có thể hôm qua người đó đã đưa cho Viên Ngữ một chiếc điện thoại khác, hôm nay chiếc điện thoại đó vẫn còn trong văn phòng của Viên Ngữ.

Nghĩ vậy Tô Khiết nhanh chóng xoay ngươi đi ra ngoài.

“Phát hiện ra gì sao?” Nguyễn Hạo thần thấy phản ứng của cô cũng nhanh chóng đi theo.

“Ơ, hai người cứ đi như vậy sao, chuyện này sao lại như thế được, bác sĩ của mấy người đánh tôi ngất xỉu cũng nên cho tôi một lời giải thích rõ ràng chứ?” Bệnh nhiên kia thấy Tô Khiết cứ thế đi thì muốn ngăn lại, cô ta vô duyên vô cớ bị đánh ngất, chuyện này cũng không thể cứ thể mà bỏ qua được.
 
Chương 2804


Chương 2804

“Cô đi tìm ban lãnh đạo bệnh viện nói chuyện.” Tô Khiết không có thời gian để ý đến bệnh nhân này, nhưng phải công nhận cô ta cũng đủ xui xẻo.

Tô Khiết nhanh chóng đến văn phòng Viên Ngữ, cô cẩn thận tìm trong phòng một lần cũng không phát hiện có gì kì lạ, đương nhiên cũng không thấy cái điện thoại nào.

Tô Khiết đột nhiên dừng lại, mắt đảo qua toàn bộ văn phòng, sau đó đi về phía hồ nước phía trước.

Trong hồ rất sạch, không có gì cả.

Đột nhiên Tô Khiết ngồi xuống, trực tiếp rút ống nước thải ra, ống nước thải nối với đường ống nước.

Vì phía trong có rác và nước bẩn nên phần nối ống nước thải và ống nước cực kỳ bẩn, Tô Khiết không quan tâm đ ến chuyện này, định dùng tay thò vào.

“Để anh.” Nguyễn Hạo thần ngồi xuống cạnh Tô Khiết, lấy ống nước trong tay cô, sau đó lôi rác còn sót lại bên trong đó ra.

Trong số rác còn lưu lại bên trong, Nguyễn Hạo thần tìm ra vài miếng điện thoại vỡ.

Mặc dù Viên Ngữ đập vỡ điện thoại nhưng có một số mảnh vỡ khá lớn, vì đường ống có lưới chặn rác nên những mảnh vỡ lớn đó bị chặn lại.

“Xem ra người kia dùng điện thoại khác để liên hệ với Viên Ngữ.” Tô Khiết nhìn thấy mảnh vỡ điện thoại càng chắc chắn với suy đoán của mình: “Không thể không nói người kia rất lợi hại, có thể khiến Viên Ngữ phải tiêu hủy điện thoại.”

“Đáng tiếc không tìm được sim.” Nguyễn Hạo thần cẩn thận tìm nhưng không thấy sim điện thoại, chắc đã bị trôi vào cống thoát nước.

“Anh cho người đi tìm hiểu xem điện thoại này làm bằng gì, do ai sản xuất nhé? Biết đâu có thêm thông tin hữu ích.” Nguyễn Hạo thần cầm mấy mảnh vỡ điện thoại lên, lấy một tờ giấy bọc lại.

“Từng bước của người kia có thể nói là không chê vào đâu được, em cảm thấy chắc chắn đây không phải là nhãn hiệu phổ biến, rất có thể là chế tạo riêng, sợ không dễ tìm được.” Tô Khiết ý thức được sự lợi hại của người kia, cho nên cô cảm thấy đối phương không có khả năng để lại sơ hở rõ ràng như vậy.

“Vậy tra những chỗ chế tạo riêng, anh không tin không tìm ra được.” Mắt Nguyễn Hạo thần trầm xuống, giọng cũng lạnh đi, anh không tin người kia có thể giấu được tất cả.

“Chúng ta đến phòng giám sát xem băng ghi hình hôm qua xem, nếu em đoán không sai, điện thoại này chắc chắn là do bệnh nhân nào đó mang vào văn phòng đưa cho Viên Ngữ.” Tô Khiết đã tìm thấy điện thoại, đối với điều này càng thêm chắc chắn.

Bây giờ Viên Ngữ đã đập chiếc điện thoại này, vậy cách nhanh nhất chính là tìm ra người đưa chiếc điện thoại này cho Viên Ngữ.

Tô Khiết nhanh chóng đến phòng giám sát, Đường Lăng đang xem băng ghi hình ngày hôm qua, đúng lúc đến đoạn Viên Ngữ khám cho bệnh nhân.

“Mắt anh cũng muốn rơi ra đến nơi rồi mà vẫn chưa có phát hiện gì mới, em tìm được gì rồi sao?” Đường Lăng thấy Tô Khiết đến thì ngồi dậy hoạt động thân thể một chút.

“Hôm qua người kia có đưa cho Viên Ngữ một chiếc điện thoại, người đó dùng chiếc điện thoại này để liên hệ với Viên Ngữ.”

Tô Khiết đơn giản nói cho Đường Lăng một câu.

“Người kia đưa điện thoại cho Viên Ngữ kiểu gì? Vì sao anh không thấy?” Đường Lăng sửng sốt nhìn Tô Khiết, chẳng lẽ người kia có thể đi xuyên tường sao?

“Khả năng lớn nhất là lợi dụng bệnh nhân mang vào.” Tô Khiết vừa nói vừa ngồi xuống nhìn màn hình trước mắt, bắt đầu nhìn băng ghi hình.
 
Chương 2805


Chương 2805

“Anh đã quan sát hết tất cả bệnh nhân Viên Ngữ khám hôm qua một lần, không có phát hiện gì.” Đường Lăng không phải không tin Tô Khiết, mà anh thực sự không thấy gì.

“Anh tua lại băng ghi hình, em nhìn thử xem.” Đường Lăng biết Tô Khiết ở phương diện này cực kỳ am hiểu, anh không nhìn ra chưa hẳn Khiết Khiết đã không nhìn ra, cho nên Đường Lăng nhanh chóng tua băng ghi hình lại từ đầu.

Lúc này Tô Khiết ngồi trước màn hình, đôi mắt cô nhìn thẳng vào băng ghi hình trước mặt, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.

Tô Khiết là chuyên gia tâm lý, cho nên lực chú ý của cô đều đặt trên mặt những bệnh nhân kia, cô luôn chú ý đến vẻ mặt những người đó.

Đúng như Đường Lăng nói, sau khi cô nhìn tất cả biểu hiện của những bệnh nhân đó thì hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường.

“Khiết Khiết, em cũng không phát hiện ra chuyện gì sao? Xem ra anh không phải quá vô dụng.” Hôm nay Đường Lăng đã chịu quá nhiều đả kích đến nỗi cũng tự hoài nghi bản thân mình.

“Quay lại một lần nữa, mỗi bệnh nhân đều quay lại một lần.” Tô Khiết phân tích người kia thông qua bệnh nhân để đưa điện thoại cho Viên Ngữ, không phát hiện gì cũng không chứng minh được không có vấn đề.

Rất có thể cô không để ý đến chuyện gì đó, có thể cô không chú ý đến chi tiết nào đó, đôi khi một chi tiết nhỏ cũng có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

Lúc trước cô đã có suy nghĩ người phía sau kia rất thông minh, rất có thể hắn sẽ tìm một lý do thích hợp để khiến người mang đồ cho hắn cảm giác đó là một chuyện rất bình thường.

Nếu như vậy, người đưa đồ cho hắn sẽ không lộ ra biểu hiện gì quá khác lạ.

“Được.” Đường Lăng cũng không hỏi nhiều, cũng không nói thêm gì, theo ý của Tô Khiết tua băng ghi hình lại từ đầu.

Tô Khiết vẫn như cũ không nháy mắt nhìn chằm chằm màn hình, tiếp tục quan sát kỹ, chỉ là lần này Tô Khiết không quan sát lại nét mặt bệnh nhân, lần này cô quan sát tất cả những chi tiết nhỏ.

Đường Lăng giúp cô tua băng ghi hình, bỏ qua thời gian những bệnh nhân ngồi trong phòng làm việc Viên Ngữ, chỉ tua đến lúc những bệnh nhân ra vào văn phòng.

Đường Lăng đã xem mấy lần nên điều chỉnh băng ghi hình hết sức thành thạo.

“Dừng một chút.” Lúc Tô Khiết nhìn một bệnh nhân ra khỏi phòng Viên Ngữ thì hô một tiếng.

Tô Khiết vừa nói, Đường Lăng liền dừng hình ảnh lại.

“Sao vậy? Có vấn đề gì sao? Người này nhìn rất bình thường mà.” Đường Lăng cẩn thận nhìn người trên màn hình, không phát hiện ra điều gì khác lạ.

“Trong tay anh ta không có điện thoại, nhưng lúc anh ta đi vào trong tay có cầm một cái điện thoại di động.” Tô Khiết không chú ý đến nét mặt người đó, nét mặt người này hoàn toàn tự nhiên, không có chút gì đáng nghi.

“Thật sao?” Đường Lăng ngẩn người, sau đó nhanh chóng tua lại băng ghi hình, quả nhiên thấy lúc bệnh nhân này đi vào trong tai trái có cầm một chiếc điện thoại.

“Có thể bỏ vào trong túi mà, anh ta mặc áo khoác, chuyện như vậy cũng là bình thường, nhưng cũng không phải chỉ có mình anh ta, tại sao em lại cảm thấy anh ta có vấn đề?” Đường Lăng không phải không tin Tô Khiết, mà là khách quan phân tích.

Đường Lăng điều chỉnh lại lúc bệnh nhân này đi ra khỏi văn phòng Viên Ngữ: “Túi áo bên trái anh ta hơi trùng xuống, cho nên có thể điện thoại anh ta bỏ vào túi.”

Tô Khiết không giải thích mà điều chỉnh một góc khác trong camera, trong video, người kia đứng quay lưng lại với bọn họ nhưng vẫn có thể nhìn rõ túi áo của anh ta.
 
Chương 2806


Chương 2806

“Lúc anh ta đi vào túi bên trái đã trùng xuống so với bên phải, lúc anh ta đi ra khỏi văn phòng Viên Ngữ là như nhau, cho nên nếu điện thoại anh ta trong túi thì lúc anh ta đi vào điện thoại đã ở sẵn trong túi, lúc đi ra trong túi áo anh ta không có thêm bất kỳ vật gì, nếu lúc đi ra anh ta chuyển điện thoại vào túi quần thì sẽ càng rõ ràng hơn, nhưng theo như băng ghi hình thì không có, cho nên điện thoại anh ta cầm trên tay đã để trong văn phòng Viên Ngữ.”

Đường Lăng chăm chú nhìn, sau khi phân tích lại, mắt hơi nheo lại: “Khiết Khiết, em nói đúng, điện thoại kia của anh ta đúng là không lấy ra.”

“Đây là mảnh vỡ chúng tôi mới tìm được trong văn phòng Viên Ngữ, nhìn xem có giống điện thoại người kia cầm không.”

Nguyễn Hạo thần lấy mảnh vỡ điện thoại ra để lên bàn.

“Nhìn như vậy cũng không ra được, hơn nữa lúc đó người kia lại cầm điện thoại trong tay, điện thoại này cũng không quá lớn, cầm như vậy gần như không nhìn thấy gì. Chúng ta ngay cả điện thoại như thế nào cũng không biết thì sao có thể nhìn làm bằng chất liệu gì được?” Đường Lăng nhìn thoáng qua mảnh vỡ điện thoại, sau đó lại nhìn lên chiếc điện thoại bệnh nhân kia cầm trong băng ghi hình, anh cảm giác chuyện này không có khả năng.

“Chất liệu giống nhau, nhưng vẫn nên tìm chuyên gia đến xác nhận.” Tô Khiết trực tiếp đưa ra kết luận bằng giọng chắc chắn.

“Khiết Khiết, chuyện này em cũng có thể nhìn ra sao? Sao em biết?” Đường Lăng ngây ngốc, mặc dù anh biết Khiết Khiết nhà mình rất lợi hại, nhưng anh không ngờ Khiết Khiết lại lợi hại như vậy, điện thoại không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhìn được chất liệu sao?

“Khiết Khiết em lợi hại quá, anh ngày càng bội phục em.”

“Điều tra thêm những băng ghi hình khác của bệnh viện xem, xem người này có tiếp xúc với ai khác trong bệnh viện không, người kia vì muốn bệnh nhân đưa điện thoại cho Viên Ngữ, để bệnh nhân không hoài nghi nên chắc chắn sẽ tiếp xúc với người bệnh, khẳng định đã từng nói chuyện với nhau.” Tô Khiết nhìn Đường Lăng, giọng Đường Lăng có chút khoa trương rồi, bây giờ có manh mối này thì điều tra thuận theo đó là được.

“Được, anh lập tức tra.” Đường Lăng đã sớm mời hết người trong phòng giám sát ra ngoài, bây giờ trong đây chỉ còn ba người họ, cực kỳ thuận tiện cho việc điều tra.

Lần này Đường Lăng tìm người đưa điện thoại cho bệnh nhân, chỉ cần nơi nào có bệnh nhân này Đường Lăng đều không buông tha.

Thông qua băng ghi hình, họ phát hiện bệnh nhân này sau khi lên tầng ba đã lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Nhìn xem, lúc anh ta lần tầng đã có điện thoại.” Đường Lăng dừng lại lúc bệnh nhân kia lấy điện thoại: “Lùi lên một chút chắc sẽ có phát hiện mới.”

Lúc này Đường Lăng cực kỳ kích động, anh ngồi đây xem nửa ngày cũng không có phát hiện gì, cuối cùng bây giờ cũng có tiến triển.

Đường Lăng tiếp tục xem băng ghi hình, từ lúc bệnh nhân này vào bệnh viện đến lúc đi đăng ký, sau đó đến lúc anh ta lên tầng vào văn phòng của Viên Ngữ, Đường Lăng đều không bỏ sót, nhưng lại không phát hiện thêm gì.

Sau khi bệnh nhân này vào bệnh viện, ngoại trừ lúc đăng ký có tiếp xúc với người khác ra thì không có nói chuyện tiếp xúc với ai nữa.

“Xem ra người kia không phải đưa di động cho anh ta trong bệnh viện, thật đủ xảo quyệt, cũng cẩn thận quá rồi.” Đường Lăng cuối cùng cũng không tra được gì, sắc mặt trầm xuống.

“Tìm người này trước đã.” Tô Khiết hơi nheo mắt lại, đã không tìm được người đưa di động cho bệnh nhân này thì cũng phải tìm được bệnh nhân này trước.
 
Chương 2807


Chương 2807

Đến lúc đó ít nhất cũng có thể hỏi chút chuyện.

“Anh sẽ nói Cố Ngũ đi tìm, chuyện này Cố Ngũ hiểu nhất, phải nhanh chóng tìm ra người kia, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.” Nguyễn Hạo thần nói, loại tình huống này quan trọng nhất là tốc độ, bây giờ Viên Ngữ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ không thể không phòng bị được!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Nếu để cho người kia biết họ đã tra ra chuyện điện thoại di động, rất có thể người kia sẽ ra tay với bệnh nhân hôm qua.

“Hạo thần nói rất đúng.” Đường Lăng gật đầu: “Vậy để Cố Ngũ tìm đi, Cố Ngũ đi tìm cũng không thể để người kia phát hiện ra được.”

“Để người kia không phát hiện, để Cố Ngũ đi tìm, còn chúng ta tiếp tục xem băng ghi hình, dù sao hiện giờ tình trạng của Viên Ngữ như thế nào cũng không rõ, manh mối duy nhất chúng ta tìm được là người này, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.” Đường Lăng làm việc trước giờ đều cẩn thận, nhưng sau chuyện này có thể thấy người kia quá lợi hại, cho nên họ không thể không phòng bị.

“Được, tình huống hiện giờ cẩn thận cũng không thừa, dù sao chúng ta ngoài sáng còn kẻ thù lại ở trong tối.” Nguyễn Hạo thần đồng ý với Đường Lăng, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cố Ngũ, nhanh chóng giao phó rõ ràng cho Cố Ngũ.

“Hôm qua anh đã cho Tào Du đi điều tra tất cả các tuyến đường từ bệnh viện nhà họ Trác đến bệnh viện số 1.” Sau khi Nguyễn Hạo thần gọi điện thoại xong đột nhiên nói một câu.

“Anh hoài nghi người kia là người của bệnh viện nhà họ Trác?” Tô Khiết chuyển tầm mắt nhìn về phía Nguyễn Hạo thần, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Nguyễn Hạo thần nghe Tô Khiết nói vậy thì sửng sốt: “Anh nghĩ có người theo dõi Trác Thanh, theo dõi băng ghi hình trên đường có lẽ sẽ phát hiện ra gì đó.”

“À.” Tô Khiết nhẹ nhàng lên tiếng, cũng không nói gì, cô còn tưởng rằng Nguyễn Hạo thần tập trung một điểm.

“Người kia tìm bệnh nhân tại bệnh viện hỗ trợ, mà hôm qua bé Hạo nói Trác Thanh gặp Viên Ngữ nửa tiếng, cho nên có thể ở bệnh viện lân cận, có khả năng máy quay xung quanh đã quay lại. Chúng ta bây giờ không tiện ra ngoài, nếu không để Tào Du mang băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến cho chúng ta xem thử xem có phát hiện ra gì không.” Nguyễn Hạo thần không muốn ngồi yên ở chỗ này, cũng nên làm chút việc gì đó.

“Được, chủ ý này không tệ, vậy để Tào Du mang băng ghi hình đến cho chúng ta xem, nếu như đúng theo những gì Hạo thần suy đoán thì chắc chắn người kia tìm bệnh nhân kia ở bệnh viện gần đây.” Đường Lăng cực kỳ đồng ý với ý của Nguyễn Hạo thần.

“Chỉ sợ người kia tìm góc chết của máy quay.” Tô Khiết đối với chuyện này cũng không ôm hi vọng quá nhiều, cô cảm thấy người kia thông minh lại biết tính toán như vậy nên chắc chắn sẽ tìm góc chết của máy quay.

“Nhưng cũng cần nhìn băng ghi hình một chút xem có ai khả nghi không. Hoặc là người quen biết.” Tô Khiết cảm giác lúc cùng bệnh nhân kia tiếp xúc sẽ tránh đi nhưng hành động và vẻ mặt ít nhiều cũng sẽ có chút khác lạ, noi không chừng sẽ có phát hiện.

Tô Khiết suy đoán người kia có thể là người quen, vì thân phận của Minh Hạo không công khai, những người biết Minh Hạo cũng không nhiều, người biết Minh Hạo là người của nhà họ Đường lại càng ít.

Mà người kia lại cài máy nghe trộm lên người Trác Thanh, chắc chắn đoán được việc Trác Thanh sẽ đi nhà họ Đường, vậy người kia chắc chắn sẽ biết thân phận thực sự của Đường Minh Hạo.

Cho nên người kia không chỉ là người quen mà còn có thể là người hết sức quen thuộc.

“Em nghi ngờ là người quen sao?” Nguyễn Hạo thần tất nhiên hiểu ý Tô Khiết, lúc Nguyễn Hạo thần hỏi lại giọng nói hơi kỳ lạ, vì anh cũng đang nghi ngờ là người quen.

“Đúng, em nghi ngờ là khả năng này, vì em thấy người kia quá hiểu mọi thứ xung quanh chúng ta, có rất nhiều chuyện người ngoài không biết nhưng người kia lại biết.” Nguyễn Hạo thần không phủ nhận, kỳ thật anh vẫn luôn suy nghĩ đến chuyện này, thậm chí anh còn điều tra qua những người quen biết một lần, nhưng vẫn chưa xác định được đó là ai.
 
Chương 2808


Chương 2808

“Người đối với nhà họ Đường hiểu rất rõ, mà lại là kẻ thù của chúng ta?” Đường Lăng rõ ràng cũng hoài nghi, Đường Lăng tập trung vào hai điểm này, nhưng anh cũng chưa xác định được là ai.

Lông mày Tô Khiết nhíu lại, sau đó thấp giọng nói: “Chưa hẳn đã là kẻ thù.”

Trên đời này có nhiều chuyện không phải nhất định vì thù oán mới bị tổn thương.

“Nếu không phải là kẻ thù còn muốn hại cô cả của nhà họ Đường?” Đường Lăng ngẩn người, trên khuôn mặt hiện lên sự lạnh lẽo: “Vậy thì hắn ta đang muốn kết thù với nhà họ Đường chúng ta.”

“Trước tiên anh sẽ gọi điện cho Tào Du để cậu ta mang băng ghi hình đến đây, nếu đúng là người quen thì lại dễ điều tra hơn.”

Nguyễn Hạo thần trực tiếp gọi điện cho Tào Du để Tào Du mang tất cả băng ghi hình xung quanh bệnh viện đến.

Tào Du sau khi nhận được lệnh của Nguyễn Hạo thần đã nhanh chóng điều tra băng ghi hình, cho nên Nguyễn Hạo thần mới gọi điện, Tào Du đã nhanh chóng đưa băng ghi hình tới.

Tào Du đưa hết băng ghi hình trong bán kính mất km quanh bệnh viện, cho nên có chút nhiều, ba người liền chia nhau ra xem.

Ba người đều nhìn rất cẩn thận, xem kỹ từng chút một, không dám bỏ lỡ chi tiết nào, nhưng sau khi cả ba xem xong băng ghi hình cũng không thấy người quen nào xuất hiện, cũng không phát hiện ai đáng nghi.

“Tôi bên này không có gì đáng nghi cả.” Đông Lăng dừng động tác nhìn về phía Tô Khiết: “Nhi Nhi, em có phát hiện gì không?”

“Không có.” Tô Khiết lắc đầu, mắt vẫn nhìn về phía băng ghi hình, nhưng mỗi ngày người ra vào bệnh viện đều rất nhiều, cô nhìn đến đau nhức cả mắt cũng không phát hiện gì.

Đến bệnh viện không phải bệnh nhân cũng là người nhà bệnh nhân, cho nên ai cũng mang theo sự lo nghĩ, sốt ruột, khẩn trương, lo lắng, dưới tình huống như vậy thì càng khó phân biệt ai có vấn đề.

“Anh bên này cũng không có phát hiện.” Nguyễn Hạo thần đã xem hết băng ghi hình, cũng không có phát hiện gì.

“Xem ra người kia rất thông minh, hoặc là hắn ta tránh góc máy quay, hoặc là hắn ta đóng giả giống những người khác để đánh lừa chúng ta, mà máy quay bên ngoài cũng không rõ.” Đường Lăng thở dài một hơi, lần này bọn họ đúng là gặp phải cao thủ: “Bước này của người kia thật lợi hại.”

“Cứ tìm mãi như thế này cũng không ra vấn đề, vậy thì chúng ta đổi sang cách ngu ngốc hơn một chút vậy.” Tô Khiết hơi cười, chuyện gì cũng có sơ hở, cô không tin người kia thực sự không để lộ sơ hở nào.

“Cách gì?” Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần đều nhìn về phía Tô Khiết, trong tình huống này còn có cách gì sao?

“Cách ngu ngốc gì?” Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần đồng thời nhìn về phía Tô Khiết, tình huống như thế này rồi còn có thể có cách nào?

Hơn nữa Tô Khiết còn nói là cách ngu ngốc? Nhưng, cho dù là cách ngu ngốc, chỉ cần có tác dụng là được rồi, bởi vì là Tô Khiết đưa ra, trên mặt Đường Lăng và Nguyễn Hạo thần đều mang theo mấy phần mong chờ.

“Điều tra người đã từng xuất hiện trong camera giám sát nhưng không vào bệnh viện.” Tô Khiết nhìn thấy mong chờ trên mặt Nguyễn Hạo thần và Đường Lăng, khóe môi không nhịn được khẽ giật giật.

Cách này của cô thật sự không phải cách hay, e rằng không được như mong đợi của bọn họ.

“Khiết Khiết, anh không nghe nhầm đấy chứ? Có đến mấy nghìn người xuất hiện trong camera giám sát, trong đó không ít người không đi vào bệnh viện, cách này của em quả thật…” Mong chờ trên mặt Đường Lăng lập tức biến mất, cách này cũng giống như mò kim đáy biển, rất khó.
 
Chương 2809


Chương 2809

Nhiều người như vậy, cũng không thể bảo bọn họ điều tra từng người một? Không phải anh ta ngại phiền phức, anh ta chỉ sợ bọn họ điều tra quá nhiều sẽ gây chú ý, không đợi được bọn họ điều tra ra thì những người kia đã nghĩ ra chiêu hèn kế bẩn khác đối phó với bọn họ rồi.

“Có thể thêm một chi tiết nữa đó là người kia dừng lại xung quanh bệnh viện khá lâu, người kia muốn tìm người thích hợp, chắc chắn sẽ ở lại một khoảng thời gian.” Tô Khiết nói thêm một câu như vậy, thu nhỏ phạm vi đi rất nhiều.

“Nhưng quá nhiều người, sợ rằng không dễ tìm như vậy, Lão Ngũ gửi đến mười mấy video giám sát, trong video có đến mấy nghìn người.” Đường Lăng không nhịn được thở dài, cho dù Khiết Khiết đã thu nhỏ phạm vi, nhưng độ khó khăn vẫn rất lớn.

“Trước tiên tìm những người phù hợp điều kiện trong video này đã.” Tô Khiết chọn một video cô vừa xem qua: “Video theo dõi này có bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ, nhưng có một đoạn ở giữa anh ta không xuất hiện trong video giám sát.”

Tô Khiết đã sớm đoán được điểm này, vì vậy không cảm thấy bất ngờ chút nào: “Em đoán người kia tìm đến bệnh nhân kia trong khoảng thời gian này, vì vậy chỉ cẩn tìm ra người có điều kiện phù hợp trong khoảng thời gian này là được.”

“Khiết Khiết… em không nói sớm.” Đường Lăng liếc nhìn Tô Khiết, khóe môi không nhịn được giật giật, nếu là như vậy, chuyện này sẽ đơn giản hơn rất nhiều, anh ta cảm thấy vừa rồi Khiết Khiết cố ý không nói.

“Bận rộn lâu như vậy, cũng coi như không uổng phí, cuối cùng cũng tìm ra được một chút manh mối.” Đường Lăng thở dài một hơi, hôm nay anh ta buồn phiền lắm rồi.

“Tìm người xong rồi nói sau.” Mặc dù Tô Khiết đã thu nhỏ phạm vi, nhưng vẫn chưa tìm ra được người kia.

“Chỉ một video này, phạm vi đã được thu nhỏ rất nhiều, chúng ta cùng tìm, chắc hẳn sẽ nhanh chóng tìm ra thôi.” Đường Lăng tin tưởng vào phán đoán của Tô Khiết, nếu còn không tìm ra, như vậy thật sự không hợp lẽ trời.

Tô Khiết mở lại video kia, ba người đều nghiêm túc xem.

Mặc dù Nguyễn Hạo thần đã sai Cố Ngũ đi tìm người bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ hôm qua, nhưng chắc chắn Cố Ngũ cần thời gian tìm người, hơn nữa sợ rằng bệnh nhân kia cũng không biết nhiều.

“Người này.” Đột nhiên Nguyễn Hạo thần dừng video lại: “Rõ ràng người này có dừng lại một khoảng thời gian, hơn nữa cũng khớp với thời gian của người bệnh nhân đưa điện thoại di động cho Viên Ngữ, sau khi người bệnh nhân kia tiến vào bệnh viện, một lát sau người này mới xuất hiện lại trong video theo dõi, nhưng anh ta không tiến vào bệnh viện.”

“Ừ, Hạo thần nói rất đúng, quả thật người này phù hợp với tất cả phán đoán Khiết Khiết nói, rất đáng nghi.” Rõ ràng Đường Lăng cũng chú ý đến người này.

Tất nhiên Tô Khiết cũng chú ý đến, cô còn chú ý đến một số hành động của người này, rõ ràng vẻ mặt người này rất tự nhiên, nhưng bước đi hơi gấp gáp, tốc độ bước đi nhanh hơn người bình thường một chút, vì vậy Tô Khiết cũng nghĩ chắc hẳn chính là người này.

“Gửi cho Tào Du, để Tào Du đi điều tra thân phận của người này.” Nguyễn Hạo thần lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Tào Du, chuyện như này, để Tào Du đi điều tra là thuận tiện nhất, và chắc chắn cũng là nhanh nhất.

“Anh ba, tra ra chưa?” Điện thoại vừa thông, giọng nói của cậu năm Tào lập tức truyền đến.

“Tôi gửi hình ảnh một người trong video theo dõi đến cho cậu, cậu mau chóng điều tra thân phận của anh ta.” Nguyễn Hạo thần nói rồi cắt ảnh trong video, sau đó đánh dấu người khả nghi mà bọn họ tìm ra, gửi cho cậu năm Tào.

“Được, em biết rồi, em nhất định sẽ nhanh chóng tra ra.” Cậu năm Tào không nói hai lời, lập tức đồng ý, thật ra chỉ dựa vào một bức ảnh cắt từ trong video, rất khó có thể điều tra được.

“Cảm ơn.” Nguyễn Hạo thần cũng biết mức độ khó khăn trong chuyện này.
 
Chương 2810


Chương 2810

“Anh ba, nói cảm ơn với em làm gì chứ, không nói nữa, bây giờ em lập tức đi điều tra.” Trước giờ cậu năm Tào thường hay nói nhiều, nhưng lúc này lại không nói một lời vô ích, dứt khoát cúp điện thoại, sau đó lập tức đi điều tra.

Vừa cúp điện thoại của cậu năm Tào, điện thoại của Cố Ngũ gọi đến, xem ra năng suất làm việc của Cố Ngũ thật sự rất cao, nhưng trên người bệnh nhân hôm qua có bảng tên, vì có tên nên điều tra cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nguyễn Hạo thần nhận điện thoại rồi mở loa ngoài, để Đường Lăng và Tô Khiết cùng nghe.

“Lão đại, tìm được người rồi.” Giọng điệu Cố Ngũ hơi trầm thấp.

Nghe thấy câu này của Cố Ngũ, ba người trong phòng giám sát đều nhận ra được, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, có lẽ bọn họ đã chậm một bước.

“Tình huống như thế nào?” Mặc dù Nguyễn Hạo thần đoán được đã xảy ra chuyện, nhưng vẫn hỏi, cho dù như thế nào thì vẫn cần phải hiểu rõ chi tiết tình hình.

“Đã tìm được người, nhưng rất khó có thể hỏi ra được gì.” Cố Ngũ thở dài một hơi: “Buổi sáng hôm nay ông ta đột nhiên bị xuất huyết não, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, còn không biết có thể cứu được hay không.”

“Buổi sáng hôm nay, cậu chắc chắn sáng nay ông ta đột nhiên bị xuất huyết não?” Đôi mắt Nguyễn Hạo thần khẽ nheo lại, sắc mặt cũng hơi sầm xuống.

“Chắc chắn, sáng nay ông ta được đưa đến bệnh viện, sau khi đưa đến bệnh viện thì lập tức cấp cứu, vẫn luôn ở trong phòng phẫu thuật.” Giọng điệu của Cố Ngũ vô cùng chắc chắn, giải thích cũng rất kỹ càng.

“Được, tôi biết rồi.” Nguyễn Hạo thần khẽ trả lời, chuyện Cố Ngũ điều tra chắc chắn sẽ không sai.

Sáng nay bệnh nhân kia đột nhiên bị xuất huyết não, chứng tỏ người đằng sau kia đã hành động từ sớm, cho dù bọn họ không tra ra được bệnh nhân kia thì người đứng đằng sau kia cũng vẫn ra tay với bệnh nhân kia.

“Có lẽ không phải chúng ta chậm một bước, mà là chậm mấy bước.” Lúc này sắc mặt Đường Lăng nghiêm lại: “Vậy mà người kia lại coi mạng người như cỏ rác như vậy.”

Người kia ra tay với Viên Ngữ thì còn nghe được, dù sao chắc chắn người kia đã trực tiếp liên lạc với Viên Ngữ, chắc chắn Viên Ngữ biết một số tình huống của người kia, nhưng…

Người kia ra tay với Viên Ngữ thì còn nghe được, dù sao chắc chắn người kia đã trực tiếp liên lạc với Viên Ngữ, chắc chắn Viên Ngữ biết một số tình huống của người kia.

Nhưng người bệnh nhân ngày hôm qua vốn không biết rõ tình hình, vậy mà người kia vẫn ra tay độc ác với bệnh nhân kia như vậy.

Bọn họ tuyệt đối không tin sáng nay bệnh nhân kia đột nhiên bị xuất huyết não là phát bệnh trong tình huống bình thường, chắc chắn người đứng sau kia đã làm cái gì rồi.

“Người chúng ta vừa tra ra trong video kia…” Đôi mắt lạnh lẽo của Đường Lăng nheo lại, thật ra bệnh nhân kia cũng không biết nhiều, vậy mà vẫn xảy ra chuyện.

Như vậy e rằng người mang điện thoại di động cho bệnh nhân kia sẽ còn nguy hiểm hơn.

Người kia rất cẩn thận, mọi việc đều sắp xếp không chê vào đâu được, người xuất hiện trong video giám sát chắc chắn không phải là người đứng sau vạch ra kế hoạch này.

Người kia cẩn thận như vậy, chắc chắn sẽ không tự đến, càng không thể để mình bại lộ trong camera giám sát.

“Rất rõ ràng, người đứng đằng sau kia đã sắp xếp tất cả từ sớm, vì vậy chúng ta cũng không cần lo lắng bị anh ta biết được, bây giờ chúng ta phải cố hết sức tìm người trong video giám sát, hi vọng…” Nguyễn Hạo thần nói được một nửa thì dừng lại, tuy nhiên dù anh chưa nói hết lời, nhưng mọi người đều hiểu ý của anh.

 
 
Chương 2811


Chương 2811

Hi vọng còn kịp!

“Được rồi, anh lập tức sắp xếp.” Bây giờ Đường Lăng cũng có ý này, vì vậy không chậm trễ chút nào, lấy điện thoại di động ra gọi.

Chỉ là, điện thoại di động của Đường Lăng còn chưa thông, chuông điện thoại di động của Nguyễn Hạo thần đã vang lên.

“Là điện thoại của Tào Du.” Khi Nguyễn Hạo thần nhìn thấy tên trên màn hình, ánh mắt trở nên nặng nề, bây giờ Tào Du gọi điện thoại đến, rất có thể là nói về người xuất hiện trong video giám sát kia.

Dưới tình huống bình thường, trong thời gian ngắn như vậy chắc chắn chưa tìm được người, cho nên… Sau khi Đường Lăng và Tô Khiết nghe thấy lời nói của Nguyễn Hạo thần, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Nguyễn Hạo thần nhanh chóng ấn nút nhận cuộc gọi, cũng lập tức ấn mở loa ngoài.

“Anh ba, tìm được người trong video giám sát rồi, nhưng mà người đã chết.” Điện thoại vừa thông, giọng nói của cậu năm Tào lập tức truyền đến.

Mặc dù ba người sớm đã nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của cậu năm Tào thì vẫn rất sợ hãi, chết rồi? Vậy mà chết rồi?

Đây chính là một mạng người đấy, hơn nữa nhìn trong video giám sát, người kia cũng chỉ chừng ba mươi tuổi, còn trẻ như vậy, lại cứ thế mà chết đi.

Từ trong video giám sát thì thấy người kia rất khỏe mạnh, anh ta còn trẻ như vậy, cũng không thể đột nhiên bị xuất huyết não được.

“Chết như thế nào?” Lúc này ánh mắt Nguyễn Hạo thần đặc biệt lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh xuống mấy phần.

“Nhảy lầu, người nhà anh ta nói đột nhiên sáng nay anh ta phát điên, nhảy từ trên tầng hai mươi xuống, tử vong tại chỗ, đã báo cảnh sát, cũng đã xác định được thân phận người chết, Ngô Tân, ba mốt tuổi, là một người không có việc làm.” Cậu năm Tào là Cục trưởng cục cảnh sát, tất nhiên hiệu suất làm việc vô cùng cao.

“Điều tra xem hôm qua anh ta liên lạc với ai.” Nguyễn Hạo thần âm thầm thở dài một hơi, người đã chết, bây giờ chỉ có thể dùng những cách khác để điều tra.

“Hôm qua có hai người gọi điện thoại cho Ngô Tân, em đã liên lạc với hai người kia, đều là người bình thường thường xuyên đánh bài với Ngô Tân, hôm qua gọi điện thoại cho Ngô Tân là muốn gọi Ngô Tân đi đánh bài, theo như bọn họ nói, Ngô Tân vốn đã đồng ý, nhưng sau đó lại nói là có việc, không thể đến được, em đều đã điều tra hai người kia, đều là người cả ngày chơi bời lêu lổng, cũng không có vấn đề gì.” Không thể không nói, hiệu suất làm việc của cậu năm Tào rất cao, chuyện Nguyễn Hạo thần bảo anh ta điều tra, chuyện Nguyễn Hạo thần không bảo anh ta điều tra, anh ta đều đi điều tra cả.

“Vợ của Ngô Tân nói, Ngô Tân nhận được điện thoại của bạn đánh bài thì lập tức ra ngoài, nhưng Ngô Tân lại không đi đánh bài, rất rõ ràng là Ngô Tân nhất thời thay đổi dự định, chắc chắn sau khi Ngô Tân ra ngoài đã xảy ra chuyện, hẳn là lại có người liên lạc với Ngô Tân, nhưng phòng Thông Tấn lại không tra ra bất kỳ manh mối gì trong lịch sử trò chuyện và lịch sử nhắn tin.”

Rõ ràng cậu năm Tào đã điều ra vô cùng kỹ càng, có thể điều tra cái gì thì đều đã điều tra.

“Nhưng em tra ra được, đầu tiên Ngô Tân ngồi xe taxi đến đường Tân Viên, sau đó xuống xe, tiếp đó anh ta đi đến ngõ nhỏ vắng vẻ ở bên cạnh, nửa tiếng sau mới đi ra ngoài, sau đó lại ngồi xe taxi đến Bệnh viện số một, vì vậy, chắc chắn trong nửa tiếng này Ngô Tân đã gặp người nào đó, chắc chắn Ngô Tân lấy được chiếc điện thoại di động kia vào lúc đó, nhưng mà đường nhỏ kia rất hẹp, không có camera giám sát, vì vậy không tra ra được Ngô Tân gặp ai, em xem tất cả camera giám sát xung quanh lúc đó, không phát hiện bất kỳ người nào khả nghi.” Cậu năm Tào nói xong lời cuối cùng thì khẽ thở dài một hơi: “Anh ba, xem ra người đứng đằng sau kia rất lợi hại.”

“Ừ, tôi biết rồi.” Điểm này Nguyễn Hạo thần đã hiểu rõ từ lâu: “Cậu gửi video giám sát ở đường Tân Viên qua đây, tôi xem một chút.”
 
Chương 2812


Chương 2812

“Được, em lập tức gửi cho anh.” Cậu năm Tào cũng không nói thêm gì, lập tức gửi video giám sát qua.

Sau khi Nguyễn Hạo thần cúp điện thoại, mở video cậu năm Tào gửi đến ra, ba người cùng nhau xem lại tất cả video một lượt, lần này thật sự không có bất kỳ phát hiện gì, ngay cả Tô Khiết cũng không nhìn ra chút bất thường nào.

“Tất cả những gì chúng ta tra được đến đây đều bị cắt đứt hết, người kia giải quyết hết tất cả những người có liên quan đến ngày hôm qua.” Đường Lăng ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào ghế, giơ tay lên day trán, mấy tiếng xem video, đầu cũng sắp nổ tung rồi, nhưng cuối cùng vẫn là phí công vô ích.

“Bây giờ cũng chỉ có thể chờ Viên Ngữ.” Từ trước đến giờ Đường Lăng làm việc chu toàn, đây là lần đầu tiên bị động như vậy.

“Tình huống bên phía Viên Ngữ cũng không lạc quan lắm.” Tô Khiết nghĩ đến những chuyện người đằng sau kia làm, cũng không ôm hi vọng quá lớn với Viên Ngữ.

“Nhưng bây giờ có Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có khả năng rất lớn ở phương diện này, trong thời gian ngắn như vậy Trác Thanh đã dẫn Trác Hiểu Lam đến, bây giờ đích thân Trác Hiểu Lam phẫu thuật cho Viên Ngữ, chắc hẳn có thể cứu được Viên Ngữ.” Đường Lăng cũng không phải lạc quan mù quáng, mà là tin tưởng vào khả năng của Trác Hiểu Lam, khả năng của Trác Hiểu Lam hoàn toàn có thể khiến tất cả mọi người tin phục.

Cho dù người kia tính toán kỹ càng, chắc chắn cũng không ngờ được trong thời gian ngắn như vậy, Trác Hiểu Lam đã có thể đến làm phẫu thuật cho Viên Ngữ.

“Hơn nữa, lúc trước Chủ nhiệm đã nói, cũng may liều lượng thuốc mà Viên Ngữ bị tiêm vào không quá lớn, không đến mức khiến tim đột nhiên ngừng đập, vì vậy cơ hội cứu được vẫn rất lớn, tôi nghĩ mặc dù Viên Ngữ bị người kia ép tự sát, nhưng cuối cùng suy nghĩ muốn sống mạnh mẽ vẫn khiến cô ta giảm liều lượng thuốc.” Đường Lăng vẫn cảm thấy, có Trác Hiểu Lam thì khả năng Viên Ngữ tỉnh lại sẽ rất lớn.

Đường Lăng vẫn cảm thấy, có Trác Hiểu Lam thì khả năng Viên Ngữ tỉnh lại sẽ rất lớn.

“Cho dù Viên Ngữ giảm bớt liều lượng thuốc, nếu để lâu chắc chắn sẽ chết, vì vậy Viên Ngữ giảm bớt liều lượng thuốc cũng không có ý nghĩa quá lớn, trừ phi cô ta biết sẽ có người kịp thời cứu cô ta.” Tô Khiết nhìn Đường Lăng, đột nhiên nói ra một câu như vậy.

Đường Lăng hơi ngẩn ra, sau đó lập tức cười khẽ: “Chắc hẳn Viên Ngữ biết anh đang ở bệnh viện, biết anh sẽ lập tức thông báo cho Trác Thanh, biết Trác Thanh sẽ lập tức dẫn Trác Hiểu Lam đến, Viên Ngữ cũng là bác sĩ, Viên Ngữ càng hiểu rõ khả năng của Trác Hiểu Lam hơn, vì vậy Viên Ngữ đánh cược Trác Hiểu Lam sẽ đến cứu cô ta.”

Tô Khiết nghe thấy phân tích của Đường Lăng, không nói thêm gì nữa, chỉ là cô khẽ cau mày lại, là như vậy thật sao?

Cô có cảm giác dường như chuyện này không đơn giản như vậy.

Nhưng những gì Đường Lăng phân tích cũng không có vấn đề gì, phù hợp với lẽ thường.

Bây giờ cũng chỉ có thể chờ phẫu thuật kết thúc, xem tình trạng của Viên Ngữ rồi nói tiếp.

“Lão đại, phẫu thuật xong rồi.” Đúng vào lúc này, A Dũng nhanh chóng bước vào phòng giám sát, báo cáo tình huống bên ngoài cho Đường Lăng.

“Đi qua xem xem.” Đường Lăng nhanh chóng đứng dậy, đi ra khỏi phòng giám sát.

Tất nhiên Tô Khiết và Nguyễn Hạo thần cũng cùng đi theo.

Khi ba người đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật, đúng lúc Trác Hiểu Lam từ trong phòng phẫu thuật đi ra.

“Hiểu Lam, tình trạng Viên Ngữ sao rồi?” Đường Lăng vừa nhìn thấy Trác Hiểu Lam đã không nhịn được hỏi.

“Đã cứu được người rồi, nhưng mà vẫn chưa tỉnh.” Thoạt nhìn Trác Hiểu Lam hơi mệt mỏi, giọng điệu cũng hơi uể oải, phẫu thuật mấy tiếng, chắc chắn rất mệt mỏi.
 
Chương 2813


Chương 2813

“Vậy khi nào cô ta có thể tỉnh?” Đường Lăng nghe thấy đã cứu được người, thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện này tôi cũng không thể xác định, tùy theo từng người, có thể rất nhanh sẽ tỉnh lại, cũng có thể cần phải mấy ngày, thậm chí có thể…” Trên mặt Trác Hiểu Lam mang theo mấy phần bất đắc dĩ.

“Có ý gì?” Đường Lăng vốn dĩ đã hơi thả lỏng lại trở lên căng thẳng lần nữa, có ý gì? Chẳng lẽ người thì cứu được, nhưng có thể mãi mãi không tỉnh?

Nếu Viên Ngữ không tỉnh lại, vậy tất cả manh mối của bọn họ đều đứt đoạn, tất cả người biết chuyện ngày hôm qua đều không thể nói chuyện, như vậy muốn điều tra ra người đứng đằng sau lại càng khó khăn.

“Ý của cô là cô ta có thể mãi mãi không cách nào tỉnh lại, hơn nữa đây cũng là tình huống bình thường.” Tô Khiết đứng cạnh Đường Lăng đột nhiên hỏi, nếu như cô không nghe nhầm, ý cuối cùng Trác Hiểu Lam muốn nói chính là như vậy, có lẽ Viên Ngữ mãi mãi không thể tỉnh lại.

Mắt Trác Hiểu Lam khẽ đảo sang nhìn Tô Khiết, ánh mắt rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như đang nhìn không khí vậy: “Cô có thể hiểu là như vậy.”

Giọng nói của Trác Hiểu Lam cũng rất lạnh nhạt, vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt tựa như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

“Như vậy tôi có thể hiểu thành, điều cô muốn nói cho chúng tôi biết chính là rất có thể Viên Ngữ sẽ mãi mãi không tỉnh lại?” Đối với thái độ lạnh nhạt gần như coi cô thành không khí này của Trác Hiểu Lam, Tô Khiết cũng không tức giận, cô chỉ nói lại càng trực tiếp và rõ ràng hơn.

“Cô muốn tôi trả lời cô như thế nào?” Trác Hiểu Lam nhìn Tô Khiết, đột nhiên mỉm cười, chỉ là tiếng cười kia cũng rất lạnh nhạt.

“Chắc hẳn cô cũng biết những chuyện xảy ra sáng hôm nay, bây giờ manh mối quan trọng nhất đều nằm trên người Viên Ngữ, chúng tôi cũng hơi sốt ruột, cô mới làm phẫu thuật xong, chúng tôi không nên quấy rầy cô.” Mặc dù Đường Lăng rất quen thuộc dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Trác Hiểu Lam, nhưng lúc này vẫn hơi bất mãn với thái độ của Trác Hiểu Lam đối với Tô Khiết.

Lời này của Đường Lăng nghe rất khách khí, nhưng rõ ràng có ẩn ý.

“Tôi sẽ dốc hết sức cứu cô ta.” Trác Hiểu Lam khẽ quay người nhìn về phía phòng phẫu thuật, sau đó thở dài một hơi: “Vì Trác Thanh, tôi nhất định phải dốc hết sức mình, lúc trước Trác Thanh đều sắp sụp đổ rồi.”

“Cô biết chuyện của bọn họ?” Đường Lăng hỏi Trác Hiểu Lam.

“Biết, năm đó Trác Thanh từng dẫn cô ta đến nhà họ Trác, tôi từng gặp rồi.” Trác Hiểu Lam khẽ gật đầu, vẻ mặt rất tự nhiên.

“Vậy cô biết năm đó vì sao bọn họ lại chia tay không?” Thoạt nhìn dường như Đường Lăng vô ý hỏi lời này, nhưng thật ra là cố ý.

“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Trác Thanh không nói gì, tôi cũng không biết.” Trác Hiểu Lam lắc đầu, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, từ trước đến giờ Trác Hiểu Lam luôn lạnh lùng, phản ứng này cũng bình thường.

Đường Lăng cũng không nói thêm gì nữa, anh không điều tra ra được cái gì liên quan đến chuyện kia, Trác Hiểu Lam không biết cũng là bình thường.

“Với tình trạng hiện giờ của Viên Ngữ, dựa vào khả năng của cô, có nắm chắc hay không…” Đường Lăng suy nghĩ, vẫn không nhịn được hỏi ra.

“Không, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức.” Lần này Trác Hiểu Lam trả lời vô cùng dứt khoát, thậm chí cô ta còn cắt ngang lời Đường Lăng nói, không để Đường Lăng nói hết lời.

“Được, tôi biết rồi.” Đường Lăng hơi ngẩn ra, tình huống đã thế này, đương nhiên sẽ không hỏi thêm nhiều nữa.

Đường Lăng không hỏi nữa, dựa vào tính tình Trác Hiểu Lam, tất nhiên cũng không trả lời gì thêm, cô ta dứt khoát cất bước đi về phía trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom