Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 3056


Chương 3056

Nguyễn Bạc Vệ hơi nhíu mày, nhìn ông cụ Nguyễn có chút khó hiểu.

“Con nghĩ mình có thể khuyên được Hạo thần không? Có thể khuyên được nó trở về nhà họ Nguyễn không?” Ông cụ Nguyễn hỏi lần nữa ngay sau đó.

“Không thể.” Nguyễn Bạc Vệ lắc đầu, trả lời rất chắc chắn. Tuy rằng đã rất nhiều năm ông ta không quản đến con trai, nhưng ông ta vẫn biết rõ tính khí của con trai mình, chuyện mà Nguyễn Hạo thần đã quyết định thì không ai có thể khuyên nổi.

Người làm ba như ông tự cho rằng mình không có bản lĩnh lớn như vậy!

“Vậy con nghĩ dưới tình hình hiện giờ, phải làm thế nào mới có thể làm cho Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn? Nghĩa là phải làm gì mới có thể khiến cho Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn?” Đôi mắt của ông cụ Nguyễn hơi nheo lại, rõ ràng là vấn đề càng trở nên sâu sắc hơn.

Nguyễn Bạc Vệ sững sờ, khóe môi mím chặt, nhất thời không lên tiếng.

“Hạo thần là con trai của con, là cháu trai của ba, là người nhà họ Nguyễn chúng ta, ba rất kỳ vọng vào Hạo thần. Con cũng biết mấy năm nay ba đã luôn hết lòng hết dạ, toàn tâm toàn ý bồi dưỡng nó, mọi hy vọng của nhà họ Nguyễn đều gửi gắm trên người nó. Ba cũng không ngờ nó lại bốc đồng muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn như vậy.” Trái lại, ông cụ Nguyễn không ép Nguyễn Bạc Vệ trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, mà lại bắt đầu dùng chiêu bài tình thân.

“Thằng nhóc Hạo thần cũng không biết đã bị ai mê hoặc lại làm ra chuyện đoạn tuyệt như vậy. Nó là cậu cả của nhà họ Nguyễn, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, chưa từng chịu khổ. Cổ phần của Nguyễn thị ba cũng đã chuyển cho nó từ sớm, cả Nguyễn thị đều là của nó, bây giờ nó lại không cần gì. Nó không cần người ông này cũng không sao, nhưng đến cả Nguyễn thị nó cũng không cần. Nó không cần Nguyễn thị thì sau này phải dựa vào gì để sống, lẽ nào lại đi làm thuê cho người khác hay sao, mỗi tháng kiếm được vài triệu như vậy. Vừa nghĩ đến tình cảnh đó ba lại cảm thấy vô cùng đau lòng. Đứa cháu ba nâng niu trong lòng bàn tay không nên trải qua cuộc sống như vậy.” Ông cụ Nguyễn tiếp tục nói, dường như chính ông cũng sắp bị làm cảm động.

Vẻ mặt của Nguyễn Bạc Vệ cũng thay đổi rõ ràng. Sau chuyện xảy ra năm đó, ông ta vẫn luôn không quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần, trong lòng ông ta vẫn cảm thấy áy náy, ông ta biết bản thân có lỗi với con trai mình.

Ông ta hy vọng rằng con trai mình có thể sống tốt và hạnh phúc, vì vậy lời nói của ông cụ Nguyễn đã khuấy động đến phần nào tâm tư của Nguyễn Bạc Vệ lúc này.

Thực ra Nguyễn Bạc Vệ cũng không phải loại người tuyệt tình, chỉ là đả kích của chuyện năm đó thực sự quá lớn đối với ông ta, mấy năm nay ông ta cũng không thể nào thoát ra khỏi chuyện năm đó.

“Ba ngẫm nghĩ Hạo thần rời khỏi nhà họ Nguyễn, từ bỏ Nguyễn thị thì tình hình sẽ ra sao?” Nhìn thấy dáng vẻ của Nguyễn Bạc Vệ, ông cụ Nguyễn liền biết cách của mình đã đúng.

Ông cụ Nguyễn dừng lại một chút, rồi lại nói thêm một câu: “Con nghĩ thử, nếu là con, rời khỏi nhà họ Nguyễn thì sẽ như thế nào?”

Nguyễn Bạc Vệ ngẩn ra, nét mặt có chút thay đổi. Nếu là ông ta, rời khỏi Nhà họ Nguyễn thì thật sự là hai bàn tay trắng, đến tư cách tùy hứng ông ta cũng không được có. Nếu như không có nhà họ Nguyễn, mấy năm qua, ông ta vẫn luôn không làm gì, bỏ mặc tất cả, e là đã chết đói lâu rồi.

Đương nhiên, nếu không có nhà họ Nguyễn, ông ta cũng không thể sống trong viện dưỡng lão tốt nhất, yên tĩnh như vậy.

Ông cụ Nguyễn thấy cũng hòm hòm, cố tình khẽ thở dài, trầm giọng nói: “Hạo thần là cháu trai ruột của ba, ba không thể để nó chịu khổ ở bên ngoài, cho nên ba nhất định phải tìm ra cách để Hạo thần trở về.”

“Có thể có cách gì, thằng bé Hạo thần từ nhỏ đã cứng đầu.” Nguyễn Bạc Vệ nhíu chặt mày, ông ta không cho rằng có cách gì tốt. Đối với tính khí của Hạo thần, ông ta vẫn hiểu đôi chút.

“Cho nên chúng ta phải nghĩ cách.” Ánh mắt ông cụ Nguyễn nhanh chóng lóe lên, ở sâu nơi đáy mắt ẩn giấu một vẻ khác thường, nhưng rất nhanh liền biến mất: “Lần này ba tới chính là để bàn bạc với con, thật ra trong lòng ba đã có một cách.”
 
Chương 3057


Chương 3057

Bà cụ Nguyễn vẫn luôn im lặng đứng ở một bên, lúc này mới có một chút thay đổi đáng chú ý trên khuôn mặt.

“Cách gì?” Nguyễn Bạc Vệ cũng không để ý tới vẻ khác thường của bà cụ Nguyễn, mắt chỉ nhìn đến ông cụ Nguyễn.

“Cách gì?” Nguyễn Bạc Vệ hoàn toàn không để ý đến vẻ khác thường của bà cụ Nguyễn, mắt chỉ nhìn đến ông cụ Nguyễn, trên mặt có vài phần mong đợi. Đương nhiên, ông ta cũng không muốn con trai mình phải chịu khổ ở bên ngoài.

“Ba cũng biết thằng bé Hạo thần từ nhỏ đã cứng đầu, nếu nó đã mở họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, chắc chắn sẽ không dễ dàng thay đổi ý định như vậy. Vì vậy nhìn chung, Hạo thần chắc chắn không thể nào trở về nhà họ Nguyễn, trừ khi nhà họ Nguyễn xảy ra chuyện lớn gì.” Ông cụ Nguyễn lại khẽ thở dài lần nữa, vẻ mặt dường như có thêm phần phiền muộn.

“Chuyện lớn gì?” Hai mắt Nguyễn Bạc Vệ lóe lên, ông ta cũng đồng tình với lời nói của ông cụ Nguyễn. Nhưng chuyện lớn như thế nào mới có thể khiến Nguyễn Hạo thần quay trở về?

Huống chi, hiện tại nhà họ Nguyễn cũng không có chuyện hệ trọng gì.

“Mẹ cũng đã lớn tuổi, sống đến từng tuổi này cũng đủ rồi.” Bà cụ Nguyễn đứng ở một bên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.

Khi nói điều này, trông bà cụ Nguyễn rất tự nhiên, không nhìn ra bất kỳ điều gì khác thường.

Nguyễn Bạc Vệ nhanh chóng chuyển dời tầm mắt nhìn về phía bà cụ Nguyễn, chân mày Nguyễn Bạc Vệ nhíu chặt, dường như nghe không hiểu lời bà cụ Nguyễn nói.

“Nếu mẹ đột ngột qua đời, xảy ra chuyện lớn như thế này, chắc chắn Hạo thần sẽ quay trở về. Chỉ cần Hạo thần trở về, dưới tình hình đó, sẽ khá dễ làm cho nó ở lại.” Bà cụ Nguyễn nhìn vào mắt Nguyễn Bạc Vệ, nghe như tự lẩm bẩm, đương nhiên cũng là nói rõ hàm ý với Nguyễn Bạc Vệ.

“Hai người? Chuyện này sao có thể được? Không được.” Cuối cùng Nguyễn Bạc Vệ cũng hiểu ra, trong chốc lát sắc mặt tái nhợt vì kinh ngạc. Ông ta không ngờ chuyện lớn mà ba mẹ nói đến lại là ý này.

Đúng vậy, nếu bà cụ Nguyễn qua đời, đây quả thực là một chuyện hệ trọng đối với nhà họ Nguyễn, cho dù Hạo thần có như thế nào cũng buộc phải trở về nhà họ Nguyễn. Và tại tang lễ của bà cụ Nguyễn, nếu như tiếp tục nói công khai để Hạo thần ở lại nhà họ Nguyễn, quả thực đơn giản hơn nhiều.

Nhưng sao có thể làm như vậy được? Tuyệt đối không được!

“Bây giờ cũng không còn cách nào khác tốt hơn. Ba mẹ lo lắng việc Hạo thần đột ngột cắt đứt quan hệ với nhà họ Nguyễn là bị người ta mê hoặc, vì vậy lo lắng thời gian dài sẽ bất lợi đối với Hạo thần. Cho nên, ba mẹ cũng chỉ có thể làm thế này…” Bà cụ Nguyễn hít sâu một hơi: “Vì thằng bé Hạo thần, mẹ có ra sao cũng được. Dù sao mẹ cũng đã lớn tuổi, vốn cũng không còn sống được bao lâu nữa rồi.”

“Không được, không thể làm như vậy.” Nguyễn Bạc Vệ lắc đầu, chuyện này quá hoang đường, quả thực quá hoang đường!

“Dưới tình hình hiện giờ vốn không còn cách nào khác, ba mẹ cũng không thể nào trơ mắt nhìn Hạo thần mà không lo, nên chỉ có thể làm như vậy. Hôm nay ba mẹ tới đây chính là muốn con về nhà. Nếu mẹ con qua đời, con nhất định phải trở về làm chủ.”

Ông cụ Nguyễn hiển nhiên không hề muốn nghe Nguyễn Bạc Vệ từ chối, trực tiếp đưa ra quyết định.

“Hai người điên rồi, hai người quả thực điên rồi.” Trong mấy năm qua, đây qua lần đầu tiên Nguyễn Bạc Vệ hét lớn như vậy, ông ta cho rằng hai người này thật sự điên rồi.

“Con tưởng là ba mẹ muốn sao? Không phải hiện giờ ba mẹ cũng không còn cách nào khác sao? Ba mẹ làm như vậy đều là vì Hạo thần, chỉ cần tốt cho Hạo thần, hy sinh hai bộ xương già này cũng là đáng.” Ông cụ Nguyễn cũng trực tiếp hét lên, âm thanh còn lớn hơn tiếng hét của Nguyễn Bạc Vệ: “Nếu con có chí khí hơn một chút, mọi chuyện cũng sẽ không thành ra như thế này. Con nói xem những năm này con đã làm được gì cho Hạo thần? Con đã đóng góp được gì cho nhà họ Nguyễn, cho Nguyễn thị?”

Nguyễn Bạc Vệ giật mình, không biết là bị tiếng hét lớn của ông cụ Nguyễn dọa sợ, hay là đột nhiên nghĩ đến điều gì.
 
Chương 3058


Chương 3058

Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên bình tĩnh lại!

“Nếu ba mẹ có cách nào khác thì sao lại dùng đến cách này? Ba mẹ bị ép đến bất đắc dĩ.” Sắc mặt ông cụ Nguyễn trầm xuống, trong giọng nói cũng trở nên nặng nề thấy rõ.

“Bạc Vệ, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, vì Hạo thần ba mẹ có hy sinh điều gì cũng là đáng. Mẹ là bà nội của Hạo thần, những điều này đều là mẹ cam tâm tình nguyện.” Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, lời nói sâu sắc và thâm tình.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn bà cụ Nguyễn, khóe môi mấp máy, hẳn là muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén lại.

“Lần này mẹ tới đây cũng coi như là đến gặp mặt con lần cuối, con là con trai của mẹ, mẹ cũng không đành lòng…” Bà cụ Nguyễn dừng lại, dường như có điều gì đó không nói được.

Nguyễn Bạc Vệ nhìn bà cụ Nguyễn, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi liên tục.

“Mẹ cùng ba con đến đây cũng vì để đón con về, dù sao con cũng phải đứng ra trong chuyện này, đến khi Hạo thần trở về cũng phải do con khuyên Hạo thần mới được.” Giọng điệu và vẻ mặt của bà cụ Nguyễn lúc này giống như lời trăng trối giao phó.

“Con…” Nguyễn Bạc Vệ mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng sau một từ “con” lại giống như bị mắc kẹt trong cổ họng.

“Mẹ biết chuyện năm đó là một đả kích lớn đối với con, mẹ biết con đã rất đau đớn trong suốt những năm qua, mẹ cũng biết con không muốn trở về nhà và sợ trở về nhà. Nhưng lần này, con không thể không quay về, mẹ đi rồi, dù sao con cũng phải tiễn mẹ…” Bà cụ Nguyễn càng nói giọng càng trầm xuống, nghe vào khiến người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

“Bạc Vệ, bây giờ trở về nhà cùng ba mẹ, được không?” Giọng nói của bà cụ Nguyễn lúc này rõ ràng là đang cầu xin.

“Nhất định phải làm như vậy sao?” Cuối cùng Nguyễn Bạc Vệ khôi phục lại giọng nói của mình, chỉ là lúc này giọng nói của ông ta có hơi khàn khàn.

“Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy. Cho nên con trở về cùng ba, được không?” Ông cụ Nguyễn lại cầu xin.

“Luôn có người phải hy sinh. Tuổi tác của mẹ đã cao, vì cháu trai, vì con trai, mẹ sẵn sàng làm như vậy.” Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, mắt ngấn lệ: “Bạc Vệ, mẹ mất rồi con nhất định phải sống tốt, con và Hạo thần đều phải sống thật tốt, như vậy mẹ cũng có thể yên lòng.”

Cơ thể Nguyễn Bạc Vệ cứng đờ, không biết bị lời nào của bà cụ Nguyễn làm xúc động, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt.

“Đi thôi, bây giờ cùng chúng ta về nhà đi.” Bà cụ Nguyễn đến gần bên cạnh Nguyễn Bạc Vệ, muốn đẩy xe lăn cho Nguyễn Bạc Vệ. Bà cụ Nguyễn giúp Nguyễn Bạc Vệ sửa sang lại một chút, rất dịu dàng và yêu thương!

“Chờ một chút.” Nguyễn Bạc Vệ dường như đột nhiên bừng tỉnh, ông ta nhìn bà cụ Nguyễn với vẻ mặt có hơi phức tạp.

“Có chuyện gì vậy?” Bà cụ Nguyễn nhìn ông ta trìu mến.

“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ một lát.” Nguyễn Bạc Vệ lại nói, giọng có vẻ kiên quyết, dường như đưa ra quyết định gì đó. Hai mươi mấy năm qua, ông ta vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình, che đậy mọi thứ với bên ngoài, không quan tâm đ ến Nguyễn Hạo thần, hơn nữa còn chống đối với ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn. Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên ông ta mở miệng gọi mẹ.

“Con không muốn trở về sao? Khi khác thì bọn mẹ không miễn cưỡng, nhưng chuyện này con nhất định phải quay về. Sau khi sự việc qua đi, nếu con không muốn ở nhà thì có thể tiếp tục trở lại đây, nhưng bây giờ, con cần phải trở về.” Giọng nói của bà cụ Nguyễn lúc này vô cùng trìu mến và dịu dàng khác thường.

“Con suy tính một chút, mẹ cho con chút thời gian để con suy tính một chút.” Nguyễn Bạc Vệ nắm chắc xe lăn, như muốn nói lên điều gì đó.
 
Chương 3059


Chương 3059

“Được, mẹ không ép con, con cần suy nghĩ mẹ cho con thời gian suy nghĩ, nhưng chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, tiếp tục kéo dài sẽ không tốt cho Hạo thần.” Bà cụ Nguyễn lại tiếp tục khuyên nhủ một cách sâu sắc.

“Con biết, con sẽ không suy nghĩ quá lâu, hai người ở bên ngoài đợi con… đợi con một lát.” Giọng của Nguyễn Bạc Vệ rất thấp, lời nói cuối cùng có vẻ hơi chật vật.

“Được, được, mẹ không ép con, mẹ sẽ không ép con.” Bà cụ Nguyễn gật đầu đồng ý, có vẻ như không muốn Nguyễn Bạc Vệ khó xử.

“Vậy chúng ta sẽ đợi con ở bên ngoài, khi nào con suy nghĩ xong rồi thì gọi cho chúng ta.” Bà cụ Nguyễn đứng thẳng người, liếc nhìn Nguyễn Bạc Vệ có chút quyến luyến, sau đó xoay người bước ra ngoài.

Ông cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, môi mấp máy mấy cái, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng sau cùng vẫn nén xuống mà không nói ra điều gì.

Tuy nhiên, ông cụ Nguyễn đã nán lại vài giây mới rời khỏi phòng.

Sau khi ông cụ Nguyễn ra khỏi phòng, nhìn thấy bà cụ Nguyễn đang đứng bên ngoài, ông đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Như vậy thật sự có thể sao?”

Lúc này, giọng nói của ông cụ Nguyễn có phần nặng nề, mơ hồ có thể nghe thấy một chút buồn khổ và không đành lòng!

“Tính cách của Bạc Vệ tôi là người hiểu rõ nhất, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Khuôn mặt bà cụ Nguyễn lúc này rất nghiêm túc. Thực ra, bà ta cũng không muốn như vậy, bà cũng có chút không đành lòng, nhưng vì tình hình chung chỉ có thể làm như vậy.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Nhiều năm như vậy, nó sống như vậy cũng rất đau khổ, hẳn là nó cũng muốn sớm được giải thoát. Tất nhiên, nếu nó không muốn, chúng ta thật sự cũng không thể ép được nó.” Giọng nói của bà cụ Nguyễn lúc này rất thấp.

Lúc này, giọng nói của bà cụ Nguyễn rất thấp, cũng chỉ có ông cụ Nguyễn có thể nghe thấy. Lúc này bà ta nói thì nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng bà ta rất chắc chắn, bà ta biết mọi chuyện sẽ phát triển theo kế hoạch của mình.

Mấy năm nay, Nguyễn Bạc Vệ đã luôn sống trong đau khổ. Đặc biệt là sau vụ tai nạn xe, Nguyễn Bạc Vệ quả thực sống không bằng chết. Hồi đó, Nguyễn Bạc Vệ đã từng tự tử, nhưng được phát hiện sớm và cấp cứu kịp thời.

Khi đó, ông cụ Nguyễn đã mắng Nguyễn Bạc Vệ một trận dữ dội, và về sau Nguyễn Bạc Vệ quả thật không tái diễn chuyện như vậy lần nào nữa.

Nhưng bây giờ, Nguyễn Bạc Vệ có một lý do rất tốt, rất chính đáng. Trong cuộc nói chuyện vừa rồi, bà cụ Nguyễn cũng đã nhìn ra tâm tư của Nguyễn Bạc Vệ, cho nên chuyện này sẽ không có bất ngờ gì quá lớn.

Nét mặt ông cụ Nguyễn sa sầm lại, môi mím chặt, không nói gì thêm.

Bà cụ Nguyễn cũng không nói lời nào, hai người cứ như vậy lặng lẽ đứng bên ngoài phòng của Nguyễn Bạc Vệ.

Trong phòng, Nguyễn Bạc Vệ lấy ra một lọ thuốc nhỏ từ trong gối, trong lọ có đầy thuốc.

Đây là một số loại thuốc ngủ, ngày thường Nguyễn Bạc Vệ nói mình bị mất ngủ và yêu cầu bác sĩ kê đơn.

Bác sĩ cũng sợ xảy ra chuyện, mỗi lần đều chỉ kê một hai viên.

Nguyễn Bạc Vệ thực sự bị mất ngủ, nhưng thuốc ngủ mà ông ta kêu bác sĩ kê cho vẫn luôn giữ lại không uống.

Chuyện năm đó là một đả kích quá lớn đối với ông ta. Sau khi Mộng Thu Quỳnh rời đi, ông ta chìm sâu vào đau khổ và tự trách bản thân. Lúc đó ông ta đã mất hết ý chí, mỗi ngày đều không có ý tưởng.

Cứ như vậy kéo dài mười mấy năm, sau này khi bị tai nạn xe, ông ta cho rằng đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho mình.

Ông ta đã sớm cảm thấy cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì, ông ta đã sống đủ lâu rồi. Sau vụ tai nạn xe, ông ta trở thành người tàn tật, lại càng mất hết can đảm, lúc đó ông ta liền nghĩ đến việc muốn tự tử.
 
Chương 3060


Chương 3060

Chỉ là sau khi được cứu, nghe tiếng mắng của ba và tiếng khóc của mẹ, ông ta chỉ có thể lựa chọn sống cho qua ngày.

Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng có thể được giải thoát.

Nguyễn Bạc Vệ cầm lọ thuốc ngủ lên, trực tiếp đổ thuốc vào miệng, cũng không quan tâm nhiều hay ít, ông ta cứ đổ hết vào miệng, sau đó cầm cốc nước trên bàn uống xuống.

Sau đó, ông ta bình tĩnh đặt cốc nước trở về, đặt lọ thuốc ngủ xuống bàn, tiếp đó lấy ra một cây bút, nhân lúc vẫn còn tỉnh táo, ông ta viết nhanh vài lời trăng trối.

Nguyễn Bạc Vệ viết không nhiều, cho nên sau khi viết xong lời trăng trối vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say, ông ta dùng sức gõ vào bàn một cái, sau đó hướng về phía ngoài hét lên một tiếng.

Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn luôn đứng ở bên ngoài, vẫn luôn yên lặng lắng nghe động tĩnh bên trong, nghe thấy tiếng hét của Nguyễn Bạc Vệ, cả hai sững người một lát, rõ ràng là không ngờ mọi chuyện lại nhanh như vậy.

Nhưng bà cụ Nguyễn vẫn nhanh chóng phản ứng lại, sau đó nhanh chóng mở cửa bước vào.

Bà cụ Nguyễn nhìn Nguyễn Bạc Vệ, mặt nở nụ cười yêu thương: “Bạc Vệ, con nghĩ kỹ rồi, bây giờ muốn cùng chúng ta trở về sao?”

Khi bà cụ Nguyễn hỏi điều này cũng là đang âm thầm quan sát tình hình của Nguyễn Bạc Vệ, bà cụ Nguyễn nhìn thấy đôi mắt của Nguyễn Bạc Vệ đang khép hờ, nhưng dường như không thể mở ra được.

“Mẹ, con vừa uống một lọ thuốc ngủ.” Nguyễn Bạc Vệ cố gắng gượng mở mắt ra, cầm lấy lọ đựng thuốc ngủ ban nãy đưa cho bà cụ Nguyễn xem: “Cả một lọ.”

“Bạc Vệ, sao con lại? Sao con lại có thể làm như vậy?” Bà cụ Nguyễn kêu lên, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Nguyễn Bạc Vệ, trông rất kích động, nhưng trong lòng lại thầm thở phào.

“Mẹ, nếu thật sự cần ai đó hy sinh, vậy thì hãy để con ra đi, sức khỏe của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, còn con chỉ là một kẻ tàn tật.

Thực ra con đã sớm không còn muốn sống, chỉ là con không muốn hai người quá đau lòng.” Nguyễn Bạc Vệ còn lưu lại một chút sự thanh minh sau cùng, làm lời từ biệt cuối cùng.

“Bạc Vệ, sao con lại ngốc như vậy? Con như vậy bảo chúng ta phải làm sao đây?” Bà cụ Nguyễn nằm sấp lên người Nguyễn Bạc Vệ khóc không thành tiếng, nhưng giọng nói của bà cụ Nguyễn cũng không lớn, bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy tiếng động gì khác thường.

Bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn cũng không gọi bác sĩ đến để cấp cứu cho Nguyễn Bạc Vệ.

Thứ Nguyễn Bạc Vệ uống là thuốc ngủ, bây giờ chỉ mới qua có mấy phút, nếu cấp cứu thì hoàn toàn có thể cứu được.

Nhưng bà cụ Nguyễn và ông cụ Nguyễn đã không làm vậy.

Lúc này đầu óc của Nguyễn Bạc Vệ hoạt động quá chậm, cũng không để ý đến điều này, ông ta chỉ cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể được giải thoát, hơn nữa cái chết của mình còn có chút ích lợi đối với nhà họ Nguyễn và Hạo thần.

Ông ta cảm thấy chết như vậy cũng đáng!

“Nếu chỉ có cách này mới có thể khiến cho Hạo thần trở về, vậy hãy để con hy sinh đi. Con là ba của Hạo thần, con mất đi thì Hạo thần chắc chắn sẽ phải trở về, đến khi đó hai người có thể giữ Hạo thần ở lại, tất cả mọi chuyện đều sẽ được giải quyết vẹn toàn.” Có thể Nguyễn Bạc Vệ lúc này còn cảm thấy mình khá vĩ đại.

“Mấy năm qua, con đã luôn không quan tâm đ ến Hạo thần và không làm tròn trách nhiệm của một người ba, cuối cùng con đã có thể làm chút chuyện vì nó, cũng có thể bù đắp phần nào tội lỗi của mình, và cuối cùng con cũng có thể giải thoát rồi.” Hai mắt của Nguyễn Bạc Vệ lúc này đã không còn có thể mở ra được, giọng nói càng ngày càng nhỏ, sắp không thể nghe thấy được gì nữa.
 
Chương 3061


Chương 3061

Bà cụ Nguyễn lúc này đã đứng thẳng người, nhìn Nguyễn Bạc Vệ hai mắt đã nhắm nghiền, không nói gì, cũng không tiếp tục gọi Nguyễn Bạc Vệ, đương nhiên cũng không gọi bác sĩ.

Ngược lại, sắc mặt ông cụ Nguyễn có chút không đành lòng, không biết trong lòng buồn khổ vì không nỡ, hay là vì áy náy, không khỏi mắng chửi: “Đồ thứ hèn mạt, từ nhỏ đến lớn chẳng chút tác dụng gì.”

Bà cụ Nguyễn nhìn ông cụ Nguyễn, nhíu mày.

Nguyễn Bạc Vệ vốn đã nhắm mắt, ngón tay khẽ động, mí mắt cũng nâng lên, sau đó thì thầm: “Ba, con xin lỗi, con đã làm ba thất vọng!”

Ông cụ Nguyễn nghe được lời này, cơ thể cứng ngắc rõ rệt, ánh mắt bỗng chốc trở nên nặng nề hơn.

Cuối cùng con trai cũng nói lời xin lỗi ông, nhưng con trai ông không biết rằng, thực ra tất cả những điều này là do ông ta đã tính toán sẵn.

Bà cụ Nguyễn cũng không ngờ cuối cùng Nguyễn Bạc Vệ lại nói ra những lời như vậy, cơ thể bà cụ Nguyễn cứng đờ trông thấy, vẻ mặt cũng tức tốc thay đổi.

“Bạc Vệ, Bạc Vệ…” Bà cụ Nguyễn thấp giọng gọi Nguyễn Bạc Vệ, giọng nói đau xót, lần này nhìn có vẻ không giống giả bộ.

Nhưng lần này Nguyễn Bạc Vệ không còn đáp lại nữa, đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

“Bạc Vệ, là mẹ có lỗi với con.” Dù lòng dạ bà cụ Nguyễn sắc đá đến đâu cũng không kìm được nước mắt, lần này bà ta đã thật sự khóc.

“Được rồi, đừng khóc nữa.” Ông cụ Nguyễn nhìn bà cụ Nguyễn, trong lời nói trầm thấp có chút nổi nóng.

Sự việc đã thế này rồi thì còn khóc gì nữa, hơn nữa khóc thế này nếu bị người ta nghe thấy thì dễ dẫn tới sự nghi ngờ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ gặp phải những rắc rối không đáng có.

“Nó là con trai tôi, làm sao tôi có thể không đau lòng.” Trên mặt bà cụ Nguyễn vẫn còn đọng lại một vài giọt nước mắt, nhưng bà ta đã ngừng khóc.

“Đây vốn là chủ ý do bà nghĩ ra, lúc này lại lòng dạ đàn bà.” Ông cụ Nguyễn cau mày nhìn, có chút bực mình, đương nhiên trong lòng vẫn có chút áy náy.

Đúng như lời bà cụ Nguyễn vừa nói, đó dù sao cũng là con trai của ông, con trai ruột, hơn nữa còn là con trai duy nhất của ông, nói không chút đau lòng chắc chắn là điều không thể.

Nhưng bây giờ không phải lúc để đau lòng, còn có chuyện quan trọng hơn.

“Bây giờ ông đang trách tôi sao? Chủ ý là tôi đưa ra nhưng ông cũng đã đồng ý, bây giờ ông còn trách ngược lại tôi.” Cũng không biết là vì trong lòng buồn bực hay là áy náy, tóm lại tâm trạng của bà cụ Nguyễn lúc này không tốt lắm, nghe thấy lời chỉ trích của ông cụ Nguyễn, rõ ràng là có chút tức giận.

“Được rồi, đừng nói những điều này nữa, bây giờ phải bắt đầu thu xếp những chuyện đằng sau.” Nhưng lúc này Bà cụ Nguyễn vẫn rất lý trí, bà ta biết bây giờ không phải lúc tức giận.

Sự việc là do họ lên kế hoạch, việc đã đến mức này, cũng chỉ có thể tiếp tục.

Về phần con trai, tuy rằng không đành lòng, tuy rằng áy náy nhưng bà ta cũng không còn cách nào khác.

Nếu có thể, bà ta cũng không muốn như thế này, nhưng bây giờ thật sự không còn cách nào khác.

Cũng chỉ có như vậy mới có thể làm cho Nguyễn Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn. Dù sao Nguyễn Bạc Vệ cũng là ba ruột của Nguyễn Hạo thần, ba ruột mất Nguyễn Hạo thần không thể không trở về, chỉ cần Nguyễn Hạo thần trở về thì bọn họ sẽ có cách.

Ông cụ Nguyễn thậm chí còn nghĩ ra một kế hoạch rất hay khác, kế hoạch đó không chỉ có thể làm cho Nguyễn Hạo thần trở về nhà họ Nguyễn lần nữa, mà còn có thể khiến Nguyễn Hạo thần đồng ý cưới công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Đến lúc đó, mọi thứ đều sẽ vẹn toàn, mọi thứ sẽ được như mong muốn! Vừa lòng đẹp ý!
 
Chương 3062


Chương 3062

Đầu bên kia điện thoại vấn tiếp tục nói rõ ràng từng chỉ tiết:” Lúc đó, nhìn ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn như thể họ đang chờ đợi điều gì đó … “Lúc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đang trong căn phòng của Nguyễn Bạc Vệ rồi rời đi. Nguyễn Bạc Vệ chắc chắn vẫn chưa xảy ra chuyện gì, bởi vì sau đó Nguyễn Bạc Vệ gọi bọn họ vào trong. Sau lần thứ hai bọn họ vào. trong căn phòng đó thì đã ở lại rất lâu mới rời đi.”

“Sau khi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời khỏi, nhân viên y tá đi vào một lần, nói rằng lúc đó Nguyễn Bạc Vệ đang ngủ. Buổi tối lúc đang ăn, đi tới chỗ của Nguyễn Bạc Vệ lay gọi nhưng ông ta không tỉnh dậy. Lúc đó mới phát hiện Nguyễn Bạc Vệ đã qua đời rồi.”

“Nguyên nhân.” Sắc mặt của Nguyễn Hạo thần trở nên u ám, nhìn có một chút đáng sợ. Hai chữ này nghe như sắp bóp ch3t người nghe vậy.

Anh hỏi thì đơn giản, nhưng người ở đầu dây bên kia có thể hiểu ngay ý anh: “Dùng thuốc ngủ có liều lượng lớn.”

Người kia đột nhiên ngưng lại nói thêm một câu: “Sẽ chẳng có ai chặn tin tức về việc Nguyễn Bạc Vệ dùng thuốc ngủ liều lượng lớn đâu.”

“Ông ta muốn chặn thì có thể chặn được sao?” Giọng nói của Nguyễn Hạo thần có chút cợt nhã, thật khó có thể giáu việc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đi gặp Nguyễn Bạc Vệ. Nếu như ông cụ Nguyễn để người khác chặn tin Nguyễn Bạc Vệ sử dụng thuốc ngủ liều lượng lớn thì cũng chỉ để người ta thêm nghỉ ngờ thôi.

Điều tra không ra đương nhiên là không có ván đề gì rồi, nhưng một khi đã điều tra ra được thì sẽ để lộ ra ông cụ Nguyễn chột dạ như thế nào.

Ông cụ Nguyễn chắc hẳn là biết chẳng thể giấu anh nên cũng chẳng giấu làm gì. Ngược lại như thế cũng không để ai phải nghi ngờ gì.

Chỉ là Nguyễn Hạo thần quá hiểu ông cụ Nguyễn rồi, Nguyễn Hạo thần cũng rất rõ tình trạng sức khỏe của Nguyễn Bạc Vệ.

Nguyễn Bạc Vệ sống trong viện dưỡng lão cũng đã hai năm rồi. Nguyễn Bạc Vệ cũng chẳng có tự sát, lần trước Nguyễn Bạc Vệ quay về nhà họ Nguyễn hạ thuốc mê. Nguyễn Bạc Vệ lại quay về viện dưỡng lão. Lúc đó Nguyễn Bạc Vệ cũng chẳng có gì để làm, chẳng lẽ bây giờ đột nhiên tự sát?

Vì vậy, chắc chắn không phải là ý của Nguyễn Bạc Vệ. Nếu là Nguyễn Bạc Vệ tự sát, vậy chắc hẳn là do ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn.

“Vẫn còn một chuyện này cũng rát kì quái.” Giọng từ đầu dây bên kia lại vang lên.

“Chuyện gì?” Nguyễn Hạo thần hơi cau mày, thêm một chút bắt ngờ, lại là chuyện gì nữa đây.

Nguyễn Hạo thần hiểu rất rõ người ở đầu dây bên kia, người bình thường thì sự việc tuyệt đối sẽ không để anh ta dùng đến hai từ kì quái.

Có thẻ để anh ta cố ý nhắc đến, mà lại có khẩu khí như thế này chắc chắn là rất quan trọng. Hoặc là sự việc rất nghiêm trọng.

“Lúc đó vẫn còn một người đã đi tìm Nguyễn Bạc Vệ, lúc người đó đi kiếm ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn vẫn còn đang ở trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ. Người đó đợi ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời khỏi mới đi vào trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ.

Thân thủ của người đó rất tốt, làm việc cũng rất thận trọng. Nếu không phải tôi đi điều tra sự việc thì e rằng rất khó để phát hiện.”

“Người nào vậy?” Mắt Nguyễn Hạo thần chớp chớp, đây là việc mà Nguyễn Hạo thần hoàn toàn không nghĩ đến.

Mắy năm nay, có thẻ nói là Nguyễn Bạc Vệ đã cắt đứt tất cả các mối quan hệ bên ngoài, thậm chí Nguyễn Bạc Vệ còn không gặp đứa con trai ruột của ông ta nữa.
 
Chương 3063


Chương 3063

Lúc này còn có người nào đến tìm Nguyễn Bạc Vệ nữa chứ?

“Điều kì lạ nằm ở đây, tôi không điều tra ra thân phận của người đó.” Người ở đầu dây bên kia nói ra những lời này chẳn có chút thất vọng nào, ngược lại còn rất phán khích: “Kì quái thật?”

Mắt của Nguyễn Hạo thần rủ xuống, vậy chắc đúng là kì quái rồi, với năng lực của anh ta vậy mà lại không điều tra ra thân phận của người đó sao?

“Thử nói xem Nguyễn Bạc Vệ có phải bị người đó giết không?” Người ở đầu dây bên kia lại hỏi một câu.

“Không thẻ nào.” Nguyễn Hạo thần không do dự chút nào trực tiếp đáp lại, anh hiểu rõ ông cụ Nguyễn. Cái chết của Nguyễn Bạc Vệ không có liên quan gì với ông cụ Nguyễn.

Ông cụ Nguyễn biết Nguyễn Bạc Vệ đột nhiên chết trong viện dưỡng lão như vậy sẽ không bao giờ bình tĩnh như thế!

“Cũng phải, người đó cũng có lẽ có ý đồ xấu gì, chỉ là điều tra không ra thân phận của người đó thì có chút nghi ngờ thôi.”

Người ở đầu dây bên kia bình tĩnh nói. Rõ ràng vừa nãy lời anh ta nói đều không nghĩ là thật.

*Đi điều tra lại về thân phận của người đó đi.” Nguyễn Hạo thần biết cái chết của Nguyễn Bạc Vệ với người đó chắc là không có liên quan gì đâu, nhưng lúc này đột nhiên có sự xuất hiện đột ngột như vậy, càng kì lạ hơn là điều tra không ra thân phận của người đó!

Nguyễn Hạo thần càng như vậy thì càng không yên tâm, càng phải điều tra rõ ràng mới được.

“Được, tôi sẽ tranh thủ đi điều tra lại.” Lần này người ở đầu dây bên kia không còn trực tiếp nói như lần đầu tiên nữa.

Nguyễn Hạo thần nghe được lời đó rồi lắc lắc đầu một cái. Nghe khẩu khí của anh ta cũng không có chắc chắn lắm?

Nhiều năm như vậy rồi, Nguyễn Hạo thần vẫn là lần đầu tiên nghe khẩu khí của người đó như vậy. Có thể thấy người lần trước gặp Nguyễn Bạc Vệ sợ là cũng chẳng đơn giản gì.

Trương Minh Hoàng ở trong phòng vẽ, quản gia Trọng dùng vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Lúc tôi đến phòng của Nguyễn Bạc Vệ thì Nguyễn Bạc Vệ đã tắt thở rồi.”

Trương Minh Hoàng lắc lắc đầu, hai mắt nhìn về phía trước nói: “Làm sao mà tự nhiên chết?

Tại sao lại vào đúng ngay lúc này?

Chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi, khiến ông ta không thể không nghỉ ngờ được.

“Điều tra ra kết quả nói là dùng thuốc ngủ liều lượng lớn, viện dưỡng lão đưa ra kết quả là tự sát.”

Trương Minh Hoàng nghe được giọng ông ta có gì đó không đúng nên liếc mắt sang nhìn.

“Lúc ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn rời không lâu là tôi tiền vào trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ, mà lúc đó Nguyễn Bạc Vệ đã chết rồi. Thân thẻ cũng bắt đầu lạnh dần rồi…” Lời của quản gia Trọng còn chưa nói xong, nhưng mà ý của ông ấy cũng đã quá rõ ràng rồi.

Trương Minh Hoàng trước giờ luôn lạnh lùng như thế, xử lý việc chẳng chút hoảng sợ. Những năm nay chẳng có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tư của ông ta được. Chỉ là lúc này ông ta nghe được lời của quản gia Trọng, sắc mặt của ông ta có chút kinh ngạc: “Ý ông là hai vị của nhà họ Nguyễn lúc ở trong phòng thì Nguyễn Bạc Vệ đã chết rồi sao?”

Những lời này của Trương Minh Hoàng, trong giọng nói có chút ngạc nhiên.

“Đúng.” Quản gia Trọng đáp lại, khẩu khí rất chắc chắn. Bởi vì lúc đó ông đã đi qua căn phòng của Nguyễn Bạc Vệ. Sự thật là như thế.

“Ông có nghi ngờ rằng cái chết của Nguyễn Bạc Vệ có liên quan đến hai vị ở Nhà họ Nguyễn không?” Đôi mắt của Trương Minh Hoàng nheo nheo lại. Trước giờ ông ta không phải là người hay cảm thông nhưng sự việc hôm nay lại làm cho ông ta vô cùng kinh ngạc.
 
Chương 3064


Chương 3064

Người ta nói hỗ dữ không ăn thịt con, huống hồ chỉ hiện tại thân thể của Nguyễn Bạc Vệ cũng đã tàn tật rồi. Người cứ thế mà ở lại viện dưỡng lão. Căn bản là chẳng ảnh hưởng gì đến hai vị Nhà họ Nguyễn kia. Hai vị Nhà họ Nguyễn đó cần gì phải giết hại Nguyễn Bạc Vệ?

“Không nghi ngờ, mà là khẳng định”. Quản gia Trọng hít một hơi, lời nói của ông ấy có vẻ nặng nề. Chuyện như thế này ông áy nói ra đều cảm tháy rát sốc nhưng biết đó thực sự là sự thật.

Vẻ mặt của Trương Minh Hoàng có chút thay đồi!

“Lúc tôi đi vào thì cơ thẻ của Nguyễn Bạc Vệ đã lạnh rồi, nói trắng ra là Nguyễn Bạc Vệ đã chết được một khoảng thời gian rồi.

Dựa vào suy đoán thì Nguyễn Bạc Vệ đã ngừng thở được khoảng mười mấy phút rồi. Mà lúc sau tôi đi vào phòng của Nguyễn Bạc Vệ thì ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đã rời khỏi chưa đến 5 phút. Nếu như ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn cứ ở trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ, không thể nào không phát hiện ra được khác thường…” Quản gia Trọng nói xong rồi ngưng lại, sau đó lại tiếp tục phân tích.

“Nếu như ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn chỉ đi vào một chút thì vẫn có thẻ nói hai vị đó có thể phát hiện ra điều gì đó, nhưng lại ở trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ rất lâu. Cũng có thể nói rằng, ông cụ Nguyễn phải nhìn tháy Nguyễn Bạc Vệ ngừng thở mới rời đi…”

Quản gia Trọng thầm thở nhẹ: “Hoặc là nên nói, ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn khẳng định rằng Nguyễn Bạc Vệ đã chết rồi và cũng không còn cách nào đề cứu nữa mới rời đi.”

Mắt của Trương Minh Hoàng nheo lại, mặt của ông ta cũng trở nên lạnh lùng hơn: “Vì vậy, là ông cụ Nguyễn đã giế t chết Nguyễn Bạc Vệ sao?”

“Thuốc cũng có thể không phải ông cụ Nguyễn hạ nhưng chuyện này khẳng định là có liên quan đến bọn họ. Bởi vì bọn họ ở trong phòng của Nguyễn Bạc Vệ rát lâu. Không thể nào không phát hiện khác thường được. Vả lại bọn họ biết nhưng lại muốn kéo dài thời gian. Cố tình trì hoãn để không có cách nào cứu được. Dù gì cũng chỉ là thuốc ngủ, chẳng phải thuốc độc nên cũng có thể cứu được mà.”

“Có liên quan đến chuyện mà chúng ta điều tra?” Mắt của Trương Minh Hoàng vẫn cứ lạnh lùng như thế. Mặc dù chuyện này có vẻ quá sốc nhưng dù sao đó cũng là chuyện của Nhà họ Nguyễn, chẳng liên quan gì đến ông ta. Việc mà Trương Minh Hoàng chú ý đó chính là việc đó có liên quan đến việc mà ông ta điều tra hay không!

Bởi vì chuyện này thực sự quá trùng hợp rồi, nhưng khi quản gia Trọng đi tìm Nguyễn Bạc Vệ thì ông ta lại xảy ra chuyện.

Bởi vì chuyện này thực sự quá trùng hợp rồi, nhưng khi quản gia Trọng đi tìm Nguyễn Bạc Vệ thì ông ta lại xảy ra chuyện.

Nhưng mà có vài điều không thể nói.

Cho dù chuyện năm đó có điều bí ẩn khác, cho dù Nguyễn Bạc Vệ thật sự biết một ít, cũng không thẻ nói ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn đến diệt khẩu.

“Vậy nên không liên quan đến chuyện chúng ta đang tra xét.” Quản gia Trọng nhanh chóng trả lời, ông ta suy nghĩ một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy phải có liên quan đến việc Trình Nhu Nhu đến nhà họ Nguyễn?”

Ánh mắt Trương Minh Hoàng dịch chuyển, nhìn Quản gia Trọng, trước nay Trương Minh Hoàng chưa từng quan tâm đ ến chuyện liên quan đến Trình Nhu Nhu.

“Lần trước Trình Nhu Nhu đến nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn đã quyết định hôn sự của Nguyễn Hạo thần và Trình Nhu Nhu, lần này Trình Nhu Nhu đến chắc chắn cũng là vì hôn sự, hơn nữa Trình Nhu Nhu rõ ràng có một chút hiều lầm, Trình Nhu Nhu cho rằng chuyện nước R là ý của thành chủ, cho rằng đó là do thành chủ trút giận thay, với tính tình của Trình Nhu Nhu chắc.

chắn sẽ tận lực khoe khoang chuyện này, ông cụ Nguyễn vốn luôn muốn kết thân với Quỷ Vực Chi Thành, nếu biết thành chủ rất thương yêu Trình Nhu Nhu, thậm chí còn coi trọng, ông cụ Nguyễn chắc chắn sẽ vội vã thúc đẩy cuộc hôn nhân này…”
 
Chương 3065


Chương 3065

Quản gia Trọng dừng một chút, nhìn thành chủ của mình, quan sát biểu hiện của thành chủ mình, nhìn thấy thành chủ mình cũng không có chút phản ứng nào, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhưng máy ngày trước Nguyễn Hạo thần vừa mới tổ chức họp.

báo tuyên bố chấm dứt quan hệ với nhà họ Nguyễn, nếu như vậy, Nguyễn Hạo thần chắc chắn sẽ không về nhà họ Nguyễn, chắc chắn sẽ không chịu sự quản lý của ông cụ Nguyễn, ông cụ Nguyễn muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, nhất định sẽ nghĩ cách để Nguyễn Hạo thần quay về, nếu Nguyễn Bạc Vệ qua đời, Nguyễn Hạo thần nhát định sẽ quay về.”

“Ý của ông là, vì nguyên nhân này, nên tự mình hại chết con ruột?” Trương Minh Hoàng cũng không phải là người nhiệt tình, cũng không phải là loại người có lòng thông cảm tràn lan, ngược lại Trương Minh Hoàng ở trong mắt người ngoài từ trước đến giờ đều rất lạnh lùng.

Nhưng ai cũng biết Trương Minh Hoàng là người bao che nhất, người của ông ta, ông ta tuyệt đối không để cho người khác bắt nạt, người của ông ta ông ta sẽ thật lòng bảo vệ.

Anh em bạn bè, cũng như vậy, đừng nói chỉ là người thân nhất, cho nên Trương Minh Hoàng thật sự không thể hiểu chuyện này.

“Người với người thật sự không giống nhau.” Quản gia Tr ọng lúc đầu cũng không dám tin chuyện này, nhưng khi ông ta trải qua, sự thực chứng minh rất tàn nhẫn.

“Nguyễn Hạo thần này thực sự rất đáng thương.” Từ trước đến giờ Trương Minh Hoàng vốn cũng không có lòng thông cảm quá nhiều lúc này thật sự có chút đồng cảm với Nguyễn Hạo thần rồi!

“Cho nên Nguyễn Hạo thần mới chấm dứt quan hệ với nhà họ Nguyễn!” Quản gia Trọng trở về nói một câu như vậy, ý tứ cũng rất rõ ràng.

“Chỉ là, chuyện xảy ra như vậy, Nguyễn Hạo thần nhất định phải trở về, Ông cụ Nguyễn nếu nghĩ cách bức Nguyễn Hạo thần trở về, chắc chắn còn có chuyện khác đang chờ Nguyễn Hạo thần, không biết tiếp theo Nguyễn Hạo thần có tránh được không?” Quản gia Trọng âm thầm thở dài một hơi: “Có câu nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng Ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn này trước tiên bức chết con trai của mình, bây giờ lại muốn bức chết cháu trai của mình.”

“Nào có dễ dàng chét như vậy…” Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên: “Người cô cả nhà họ Đường vừa ý, sẽ không kém cỏi như thế.”

“Đó là dĩ nhiên, tôi chỉ đang làm một phép suy luận.” Quản gia Trọng nhìn tháy thành chủ của mình, vẻ mặt sững sờ, bây giờ cho dù thành chủ biết cô cả nhà họ Đường là con gái của Tô Trung Phương, không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vẫn tỏ thái độ rất không bình thường như cũ với lớn bé nhà họ Đường.

Vào lúc này, Quản gia Trọng thật sự không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu.

Ông ta vốn cho là cô cả nhà họ Đường chính là con gái của thành chủ, dù sao sau khi cô cả nhà họ Đường quay về nhà họ Đường, vẫn luôn không có bắt kỳ thông tin nào liên quan đến cha của cô cả nhà họ Đường, Quản gia Trọng ôm hi vọng rất lớn với chuyện này.

Nhưng không ngờ, bỗng nhiên lại trồi lên một nhà họ Tô, trồi lên một Tô Trung Phương.

Thực ra bây giờ Quản gia Trọng đã không còn ôm hy vọng gì với chuyện này, cho dù năm đó Đường Thắm Nhi đi tìm Nguyễn Bạc Vệ, nhưng chuyện Đường Thám Nhi và Tô Trung Phương là sự thực, năm đó lúc Đường Thắm Nhi theo Tô Trung Phương quay về nhà họ Tô đúng là đang mang thai, chỉ là Bà cụ Tô không đồng ý cho Đường Thắm Nhi bước vào cửa, Tô Trung Phương không có cách nào khác mới mang theo Đường Thắm Nhi rời đi.

Lúc đó hai người cũng đã nhận giấy đăng kí kết hôn, những thứ này đều là sự thật, không phải giả.

Thực ra, còn có một cách cuối cùng có thể xác nhận trực tiếp, đó chính là để Tô Khiết và thành chủ làm giám định cha con, nhưng bọn họ không có cách nào lấy được đồ vật có thể làm giám định cha con trên người của Tô Khiết.

Đối với người khác bọn họ đúng là có thể dùng một vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng đó là cô cả nhà họ Đường, với thái độ của thành chủ đối với nhà họ Đường, ông ta không dám mạo hiểm đi làm chuyện gì.
 
Chương 3066


Chương 3066

“Chỉ là không biết ông cụ Nguyễn còn có thể làm chuyện gì khác không? Không biết Nguyễn Hạo thần này sẽ đối phó ra sao.”

Quản gia Trọng nghĩ đến tình hình nhà họ Nguyễn thì không nhịn được lắc đầu, tại sao có thể có người như vậy, thực sự là không thể nào hiểu được.

“Thành chủ, có muốn nhắc nhở Nguyễn Hạo thần một chút hay không?” Trong lòng Quản gia Trọng chung quy vẫn có chút không đành lòng, Ông cụ Nguyễn và Bà cụ Nguyễn làm việc thật sự không có điểm máu chót, chuyện gì cũng có thẻ làm được.

“Ông có thể nghĩ đến, anh ta chắc chắn có thể nghĩ đến, không cần ông nhắc nhở.” Khóe môi Trương Minh Hoàng hơi nhếch lên, trong giọng nói dường như thoáng mang theo vài tâm trạng không giống nhau.

Quản gia Trọng nghe giọng nói của thành chủ mình, sửng sốt, trong lúc nhát thời tuyệt nhiên không có cách nào hiểu được quan điểm của thành chủ mình?

“Thành chủ, bây giờ Nguyễn Bạc Vệ chết rồi, manh mối này đã đứt đoạn mắt.” Quản gia Trọng suy nghĩ một chút cũng không thể hiểu quan điểm của thành chủ mình, cho nên vẫn quyết định nói đến việc chính trước tiên.

Đương nhiên, manh mối Nguyễn Bạc Vệ đã mắt, chuyện này thật sự không nên tra xét nữa, dù sao cũng không có những phương diện khác có thể tra xét.

Lúc đó Tô Khiết có thể về nhà họ Tô, đã giải thích rõ với nhà họ Tô nhất định là không có gì khác thường, lúc đó Tô Khiết vẫn là một đứa bé, chắc chắn cô không biết cái gì.

Hai mắt Trương Minh Hoàng nhìn về phía trước, không nói gì, trong lúc nhất thời không biết đang suy nghĩ gì.

Rất lâu sau, Quản gia Trọng nhìn tháy thành chủ của mình vẫn cứ ngồi ngơ ngác như vậy, bát động cũng không nói gì, sắp biến đổi thành pho tượng, Quản gia Trọng không nhịn được kêu một tiếng: “Thành chủ.”

Trương Minh Hoàng bỗng nhiên hoàn hồn, ánh mắt xoay chuyển: “Vậy thì không tra xét nữa.”

Quản gia Trọng hơi run, không nghĩ thành chủ sẽ trả lời như vậy, Quản gia Trọng đi theo bên người Trương Minh Hoàng gần bốn mươi năm, hiểu rất rõ Trương Minh Hoàng.

Quản gia Trọng biết, thành chủ mình trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ điều ông ta muón làm, cũng chưa bao giờ thay đổi, vì sao lần này bỗng nhiên lại từ bỏ cơ chứ?

“Còn có cơ hội.” Trương Minh Hoàng không biết nghĩ tới điều gì, lông mày chậm rãi giơ giơ lên: “Tôi cảm tháy không cần dồn hết tâm trí vào việc này.”

Quản gia Trọng có chút choáng váng khi nghe lời nói của thành chủ, lời này của thành chủ là có ý gì?

Không cần dồn hết tâm trí?

Sẽ có cơ hội?

Cái gì không cần dồn hết tâm trí?

Sẽ có cơ hội gì?

“Thành chủ…” Quản gia Trọng có chút không hiểu, không nhịn được muốn hỏi lại vài câu.

“Được rồi, ông đi ra ngoài đi.” Chỉ là lần này Trương Minh Hoàng trực tiếp ngắt lời ông ta.

Tuy trong lòng Quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nhìn biểu hiện của thành chủ mình coi cũng không tệ, ít nhất cũng không phải loại lãnh đạm không hề có sức sống như trước đây.

Quản gia Trọng âm thầm thở một hơi, sau đó đi ra.

 
 
Chương 3067


Chương 3067

Nước R.

Đường Lăng thay máy bộ quần áo ở trong phòng, vẫn cảm tháy không hài lòng, nhưng lần này anh tới nước R cũng chỉ đêm theo mấy bộ quần áo, muốn đổi bộ khác cũng không có.

Cho nên cũng chỉ có thể gắng gượng thôi, Đường Lăng chăm chú nhìn vào gương sửa sang, từ tóc đến quân áo, hết sức cẩn thận.

Trên mặt Đường Lăng vẫn luôn cười, là nụ cười thật sự vui vẻ, cặp mắt thâm thúy thường ngày có chút phán khởi, cũng có chút chờ mong.

Lúc này cậu cả nhà họ Đường đúng hoàn toàn là một thiếu niên chuẩn bị đi hẹn hò, tâm trạng vừa kích động vừa sót sắng, thậm chí còn chút thấp thỏm.

Sáng sớm nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và Lâm Bối, khóe môi Đường Lăng lại không nhịn được nhéch lên, rõ ràng thái độ của Lâm Bối đối với anh đã hoàn toàn không giống với lúc trước.

Thậm chí cô còn biết quan tâm đ ến anh!

Cô có nói ngày hôm nay sẽ gặp anh trong buổi tiệc!

Cho nên Đường Lăng sửa soạn khá hơn một chút, thời gian còn sớm, anh đã đi đến khách sạn mà đại vương tử đã đặt trước.

Lúc Đường Lăng đến, đại vương tử còn chưa đến, nhưng Lâm Bối đã đến rồi.

Lúc Đường Lăng nhìn thấy Lâm Bối đứng gần cửa, khóe môi không nhịn được nhéch lên, đặc biệt là lúc Đường Lăng vừa xuống xe đã chạm mắt Lâm Bồi đang nhìn qua, trong lòng Đường Lăng không nhịn được vui mừng!

Lúc Đường Lăng nhìn thấy Lâm Bối đứng gần cửa, khóe môi không nhịn được nhếch lên, đặc biệt là lúc Đường Lăng vừa xuống xe đã chạm mắt Lâm Bối đang nhìn qua, trong lòng Đường Lăng không nhịn được vui mừng!

Cho nên thực sự là Lâm Bối đang chờ anh.

Lâm Bối nhìn thấy Đường Lăng xuất hiện thì rốt cuộc mới hạ xuống được tảng đá trong lòng. Cô âm thầm thở phào một hơi, vốn dĩ bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra.

Anh trở về rồi, anh đã bình an mà trở về, trở về là tốt rồi!

Bởi vì bên kia Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa trả lời Đường Lăng, chuyện hôm nay Đường Lăng đi gặp Karoo ngoại trừ Lâm Bối thì không còn ai khác biết cả.

Mà chuyện Karoo bị giết, Quỷ Vực Chi Thành bên kia cũng không công khai cho nên người ngoài vẫn chưa biết.

Lâm Bối vẫn chưa nhận được bất kì tin tức nào cho nên vẫn rất lo lắng.

Vốn dĩ cô muốn gọi điện thoại cho Đường Lăng nhưng trong lòng cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ Đường Lăng còn đang đàm phán với Karoo, cô sợ cô gọi điện thoại sẽ làm phiền Đường Lăng.

Cô càng sợ gọi không được, cô sợ nghe được tin tức xấu cho nên cô vẫn luôn chờ.

Bây giờ nhìn thấy Đường Lăng vẫn ổn thì cô rốt cuộc cũng yên tâm.

Đôi mắt Đường Lăng nhìn Lâm Bối, trên mặt mang theo ý cười, trực tiếp đi về phía Lâm Bối.

Lâm Bối nhìn Đường Lăng đi về phía cô, vốn dĩ Đường Lăng lớn lên rất xinh đẹp, bây giờ cười lên như vậy, đón lấy ngọn đèn mà đi tới, Lâm Bối vậy mà lại nhìn tới ngây người.

Cho tới khi Đường Lăng đã đi đến trước mặt cô thì cô mới phản ứng lại, may là ở đây không còn nhiều người, hẳn là không ai phát hiện anh thất thố.

“Đang đợi tôi sao?” Đường Lăng đi đến bên cạnh cô, hơi tới gần tai cô, nhẹ giọng nói nhỏ, trong thanh âm còn mang theo ý cười.
 
Chương 3068


Chương 3068

“Anh Đường, đại vương tử bảo tôi tiếp đãi Anh Đường.” Lâm Bối hoàn hồn, sau khi phản ứng lại thì âm thầm ảo não vì sự thất thố của bản thân, nghe thấy thanh âm Đường Lăng mang theo ý cười, còn có chút mập mờ, trong lòng Lâm Bối liền cả kinh.

Không, giữa cô và Đường Lăng không nên như thế này, cô và Đường Lăng không thể có gì cả.

Nếu đã không thể thì cô không nên để Đường Lăng hiểu lầm, cô nên giữ khoảng cách với Đường Lâm.

Cho nên những lời vừa rồi hoàn toàn chỉ là ngữ khí giải quyết việc chung, trên mặt cũng không có biểu tình nào khác thường.

Đường Lăng ngẩn người, hai mắt nhìn cô, giờ phút này cô lại khôi phục dáng vẻ khi ở nước Z trước kia, bình tĩnh lý trí, còn lạnh lùng vô tình, lúc nào cũng duy trì loại xa cách này với anh.

Rõ ràng là buổi sáng không phải như thế này?

“Anh Đường, mời.” Lâm Bối khẽ buông mắt xuống, tránh đi ánh nhìn chăm chú của anh, cô phát hiện bản thân không chịu nổi ánh nhìn như vậy của Đường Lăng.

Con ngươi Đường Lăng khẽ híp lại nhưng anh nghĩ dù gì thì bây giờ cũng có người ngoài, thân phận của Lâm Bối là Tiểu vương tử, chắc là cô tránh hiềm nghi.

Nghĩ như vậy, vẻ mặt Đường Lăng cũng dịu đi.

Lâm Bối đi ở phía trước, không quay đầu lại cũng không nói chuyện với Đường Lăng nữa, trực tiếp đưa Đường Lăng tới căn phòng mà đại vương tử đã chuẩn bị.

Giờ này cũng không còn sớm nữa, người khác không có ở lại đây cho nên trong phòng không có ai.

Sau khi Đường Lăng đi vào phòng thì tiện tay đóng cửa lại.

“Đại vương tử thật không ngờ Anh Đường lại tới đây sớm như vậy, tôi lập tức gọi điện thoại cho đại vương tử, bảo đại vương tử nhanh chóng tới đây.” Sau khi Lâm Bối quay đầu lại nhìn thấy Đường Lăng đóng cửa phòng, con ngươi cô khẽ co rút nhưng cô vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt, không có gì khác thường.

Hơn nữa, ngữ khí của cô hoàn toàn là ngữ khí giải quyết việc công.

“Được rồi, ở đây không có ai khác cả, không cần ngụy trang nữa.” Đường Lăng nhìn cô, trên mặt lại hiện lên ý cuồi, thanh âm cũng vô cùng nhẹ nhàng: “Trước tiên em không cần phải gấp gáp gọi điện thoại cho đại vương tử, tôi đến đây không phải để gặp đại vương tử mà là để gặp em.”

Là cô nói sẽ đợi anh ở yến hội cho nên anh mới vội vã chạy tới.

Lâm Bối nghe lời hắn nói, trong lòng hơi phức tạp nhưng cô biết cô với Đường Lăng thực sự không có khả năng, cái gì cũng không thể.

“Là Đại vương tử bảo tôi tới đây tiếp đãi Anh Đường, Đại vương tử phân phó, khi Anh Đường tới liền gọi điện thoại cho anh ấy, bây giờ tôi gọi điện thoại cho Đại vương tử.”

Đường Lăng nhíu mày, nhanh chóng đưa tay ngăn cản ý muốn gọi điện thoại của cô, hai mắt anh thẳng tắp nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Vừa mới ở bên ngoài thì cô tránh hiềm nghi, anh hiểu nên cũng thuận theo cô.

Nhưng bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ, anh cũng đã đóng cửa phòng, không có người ở trong phòng cho phép thì người bên ngoài cũng không thể tùy ý đi vào.

Đây là phòng của đại vương tử, khẳng định không có mấy thứ như camera cho nên giờ phút này lời nói của anh và cô chắc chắn không thể bị người khác nghe được.

Bây giờ cô còn giữ thái độ như vậy thì anh sẽ không đồng ý!

“Anh Đường, đại vương tử nói…” Đột nhiên Lâm Bối cảm giác tim đập nhanh hơn một chút nhưng cô vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh, không cho bản thân lộ ra điều bất thường nào.
 
Chương 3069


Chương 3069

“Đại vương tử nói? Đại vương tử nói gì thì có liên quan gì tới tôi chứ? Tôi muốn nghe em nói, em không có gì để nói với tôi sao?” Đường Lăng trực tiếp ngắt lời cô, anh không chịu nổi sự lạnh lùng của cô, cũng không chịu nổi sự xa cách của cô.

Là cô bảo anh trở về, bây giờ anh đã trở về mà cô lại đối với anh như vậy?

Ngay cả một câu quan tâm cũng không có?

Tuy rằng anh đi gặp Karoo rất thuận lợi nhưng cô cũng biết chuyện này có nguy hiểm, bây giờ ngay cả hỏi mà cô cũng không hỏi lấy một câu?

“Anh Đường, anh là khách quý của đại vương tử…” Lâm Bối hiểu được ý của anh nhưng cô biết rõ là không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, đã không có khả năng.

Nếu đã không có khả năng, vậy thì không nên xảy ra chuyện gì cả.

“Lâm Bối, đã nói là chờ tôi trở về, bây giờ tôi trở về rồi thì em lại đối với tôi như vậy?” Đường Lăng lại ngắt lời cô. Lúc này đây, rõ ràng là trong thanh âm của anh có thêm chút lạnh lẽo.

Đường Lăng là người thông minh, tất nhiên anh đã nhìn ra Lâm Bối muốn xa cách anh ngàn dặm.

Thân thể Lâm Bối run rẩy. Đúng, là cô đã từng nói nhưng tình huống lúc đó cô thực sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện cho nên mới nói như vậy.

Bây giờ anh đã bình an mà trở về, sẽ không cần cô phải làm gì cả!

Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô nói với bản thân không được mềm lòng bởi vì cô không thể cho Đường Lăng cái gì cả.

Ngay cả đứa nhỏ trong bụng cô bây giờ thì cô cũng muốn phá bỏ, không thể sinh ra cho anh.

Thực sự là cô không thể cho Đường Lăng gì cả!

Cho nên chẳng thà quyết đoán chặt đứt hết thảy.

“Tôi đúng là đang đợi Anh Đường.” Lâm Bối âm thầm hít một hơi, lại mở miệng nói: “Đại vương tử phân phó tôi ở đây chờ Anh Đường.”

Giờ phút này, ý cười trên mặt Đường Lăng đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt anh cũng trở nên thân trầm lạnh lẽo, hai mắt anh nhìn thẳng vào cô: “Là đại vương tử bảo em đợi ở đây? Ý của em là nếu đại vương tử không bảo em lại đây chờ thì em sẽ không chờ tôi?”

Khi Đường Lăng nói lời này, rõ ràng là thanh âm hơi khàn khàn, đôi mắt lại nhìn thẳng vào Lâm Bối, trong con ngươi hàm chứa tình cảm sâu đậm, còn có một thứ khiến người khác kinh hãi phẫn nộ, tựa hồ chỉ cần Lâm Bối nói một chữ thôi là anh có thể đốt Lâm Bối thành tro bụi!

Anh không muốn ép cô nhưng anh không thể để cô cứ như vậy mà lùi bước!

Lâm Bối nhìn thẳng vào con ngươi Đường Lăng, trong lòng kinh hãi. Cô hơi sợ Đường Lăng, từ lần đầu tiên gặp mặt thì cô đã sợ Đường Lăng, cô cũng không biết vì sao bản thân lại sợ anh.

Rõ ràng là lá gan của cô rất lớn, năm đó cô còn nhỏ như vậy, vừa mới tiến vào hoàng thất, vào thời điểm nhìn thấy quốc vương lần đầu tiên, khi đó sắc mặt của quốc vương thực sự không tốt, ánh mắt nhìn cô lúc ấy của quốc vương cũng rất đáng sợ.

Nhưng lúc đó cô cũng không có sợ, sau đó không ít người trong hoàng thất bắt nạt cô, cũng có không ít người muốn hại cô nhưng cô cũng chưa từng sợ.

Cô thật sự không biết tại sao lại sợ Đường Lăng, lại là loại sợ hãi từ đáy lòng không thể không chế được.

Cô tự nói với bản thân là không có gì phải sợ cả, Đường Lăng cũng sẽ không ăn thịt người, cô sợ anh làm gì chứ?

Hơn nữa, Lâm Bối biết rõ bản thân đang làm gì, cô phải duy trì khoảng cách với Đường Lăng, tuyệt đối không thể để hai người lại có liên hệ gì nữa cho nên cô phải quyết đoán, phải lạnh lùng.
 
Chương 3070


Chương 3070

Lâm Bối âm thầm hít một hơi, cô cố gắng duy trì bình tĩnh, cô nhìn Đường Lăng, khóe môi khẽ mở, chậm rãi nói: “Đúng vậy.”

Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này. Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào.

Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này. Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào.

Trong nháy mắt con ngươi của Đường Lăng chợt lạnh, anh nhìn chằm chằm vào cô: “Lâm Bối, chẳng lẽ là tôi đã quá dung túng em rồi sao?”

Anh không muốn ép cô, anh muốn tiến hành từng bước một, thế nhưng rõ ràng là sáng sớm thái độ của cô không giống. Rõ ràng là cô đã nói chờ anh, vậy mà hiện tại cô lại bày ra gương mặt lạnh như băng này?

Bình thường trông Đường Lăng dịu dàng tao nhã, thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng là người có tính tình tốt. Hơn nữa đối với chuyện mà anh muốn làm, từ trước tới nay anh sẽ không bao giờ thay đổi, cũng tuyệt đối không từ bỏ.

Lúc này anh tới nước R, một nửa nguyên nhân là bởi vì cô. Nếu như không có chuyện đêm qua và sáng sớm hôm nay, có lẽ nhiều lắm là anh nhìn cô một cái, xem cô có khoẻ mạnh hay không, chứ cũng sẽ không làm gì nhiều hơn.

Nhưng mà rõ ràng là sáng nay cô không phải như thế, trêu chọc anh xong thì muốn rút lui sao?

Cô xem Đường Lăng anh là cái gì?

Lâm Bối nghe anh nói, nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong lòng cũng trở nên kinh hãi. Vốn dĩ cô hơi sợ Đường Lăng, mà bộ dạng bây giờ của Đường Lăng thì lại càng đáng sợ.

“Anh Đường, xin hãy tự trọng.” Lâm Bối biết mặc dù trong lòng cô sợ nhưng cô nhất định phải chịu đựng.

“Tự trọng…” Đột nhiên Đường Lăng cười khẽ: “Đêm qua lúc em ngủ ở phòng tôi tại sao không nói tự trọng? Sáng sớm hôm nay lúc em hôn tôi tại sao không nói tự trọng?”

Lâm Bối ngoan cố bướng bỉnh, trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì cho phải. Đêm qua đúng là cô ngủ quá sâu, lúc Đường Lăng ôm cô thật sự không có ý thức.

Tuy nhiên Lâm Bối biết, nếu cô nói ra lời này thì e rằng người khác sẽ không tin tưởng. Một người phải mệt đến mức nào thì mới có thể ngủ sâu như thế?

Còn về chuyện sáng nay?

Đó cũng là anh hôn cô, hiện tại anh lại nói như vậy, cứ như là cô chủ động quyến rũ anh?

Lâm Bối âm thầm thở ra một hơi, nhìn anh mà không nói lời nào, tuy nhiên sự lạnh lùng và xa cách lại được biểu hiện vô cùng rõ ràng.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải sáng nay vẫn còn tốt sao?” Đường Lăng nhìn bộ dạng của cô, có chút tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Anh không hiểu, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp, vì sao cô lại đột nhiên biến thành như vậy?

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đường Lăng thầm nghĩ liệu có phải là trong mấy tiếng anh rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Lâm Bối nghe thấy giọng nói của anh dịu xuống một cách rõ ràng, trong lòng có chút chua xót. Cô biết vừa nãy anh tức giận, hơn nữa cô cũng cố ý muốn chọc giận anh. Cô biết cách làm của mình rất quá đáng.
 
Chương 3071


Chương 3071

Cô đã chuẩn bị xong, sau khi Đường Lăng tức giận phẫn nộ, cô có thể thẳng thừng vạch rõ giới hạn. Thế nhưng cô không ngờ anh lại đột nhiên dịu lại.

Cô nhìn thấy sự lo lắng trong con ngươi của anh.

Khoảnh khắc đó, Lâm Bối cảm thấy dường như chính mình đã sắp say trong sự ôn nhu ân cần này. Tuy nhiên cô biết cô không có khả năng, cô là tiểu vương tử của nước R. Một khi thân phận của cô bị bại lộ, cô và mẫu thân của mình sẽ mất mạng, thậm chí còn dính líu đến những người khác.

“Nói cho tôi biết đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có tôi ở đây, em đừng sợ.” Đường Lăng thấy cô không nói thì giọng anh càng thêm dịu dàng. Thái độ của cô quá khác biệt so với buổi sáng, Đường Lăng vẫn cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó.

“Không có chuyện gì cả.” Lâm Bối âm thầm cắn răng, bắt ép chính mình tàn nhẫn: “Tôi là tiểu vương tử của nước R, có thể có chuyện gì được chứ? Chỉ là tôi nghe theo lời dặn của đại vương tử tới đón anh Đường mà thôi.”

“Lâm Bối, em không thể như vậy được. Sáng nay em còn trêu chọc tôi, bây giờ lại muốn rút lui sao, đó là chuyện không có khả năng.” Đường Lăng nghe cô nói, cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Phụ nữ chính là như vậy, trước đó ở nước Z cũng như vậy.

Đây mới là cô lúc bình thường, không bình thường chắc là cô của đêm qua và sáng nay.

Chỉ là Đường Lăng không rõ, vì sao sáng sớm nay cô lại đối xử với anh tốt như vậy?

Nếu buổi sáng đã đối xử với anh tốt như vậy, thế thì tại sao bây giờ lại không tốt như vậy nữa?

“Tôi không có.” Theo bản năng Lâm Bối phủ nhận, cô không có trêu chọc anh, đêm qua thật sự là cô quá mệt mỏi, còn sáng nay…”

Sáng nay cô nghe nói anh muốn đi gặp Karro cho nên mới lo lắng.

“Không có gì sao? Đêm qua chẳng phải em ngủ trên giường của tôi sao? Còn sáng nay chẳng lẽ em không hôn tôi?” Đường Lăng nhìn thẳng vào cô, giờ phút này anh cố ý muốn ép cô. Anh tuyệt đối sẽ không để cô lùi lại như thế!

Thấy lúc này cô căng thẳng lại có chút chột dạ, trong lòng Đường Lăng còn thoáng qua một chút cảm giác thoả mãn.

“Đường Lăng, anh không nên nói như thế. Hôm qua tôi ngủ quá sâu, thật sự là cái gì cũng không biết.” Lâm Bối biết có thể Đường Lăng sẽ không tin lời này của cô, nhưng sự thật đúng là như vậy.

“Thế thì sáng nay? Sáng nay chẳng phải thân thể của em rất phối hợp sao?” Đường Lăng nghĩ đến buổi sáng, trong con ngươi sinh ra mấy phần dịu dàng, anh thích cô như vậy.

“Tôi không có, là do anh…” Lâm Bối vốn định nói là do anh ép buộc tôi, thế nhưng lời đến bên miệng thì làm thế nào cũng không thể nói ra được.

“Em nói chờ tôi, rồi còn nhớ tôi?” Đường Lăng hiểu rõ ý của cô, anh không nhịn được cong môi. Chỉ cần cô không mang dáng vẻ lạnh như băng, những thứ khác anh đều có thể tiếp nhận được.

“Tôi nói là chuyện buổi tiệc, đại vương tử vốn đã sắp xếp xong xuôi, để cho tôi đến tiếp đãi anh.” Lâm Bối có chút khẩn trương, trong lòng cũng hơi hốt hoảng. Sớm biết như vậy, lúc đó cô đã không nói như thế, quả thực câu nói đó rất dễ gây hiểu lầm.

Đường cong trên khoé môi của Đường Lăng biến mất, trong con ngươi cũng nhiều thêm một chút ý lạnh: “Được, vậy em nói cho tôi biết, bây giờ em có ý gì?”

Người phụ nữ này đúng là mềm cứng đều không ăn, thật sự là làm cho người ta cực kỳ nhức đầu. Lúc này Đường Lăng cũng không biết rốt cuộc cô suy nghĩ như thế nào, cũng không rõ cô có ý tứ gì.

Nếu như cô muốn cự tuyệt anh, vì sao đêm qua lại biểu hiện như vậy? Vì sao cô lại để mặc anh ôm cô vào phòng?

Anh không tin lúc đó cô ngủ say đến mức một chút cảnh giác cũng không có.

Hơn nữa, sáng sớm hôm nay thái độ của cô đối với anh rõ ràng là không giống. Lúc anh hôn cô, mặc dù cô có chút mâu thuẫn nhưng cũng không hề phản kháng. Hơn nữa anh còn phát hiện cô có cảm giác.
 
Chương 3072


Chương 3072

“Anh làm cậu cả Đường của anh, tôi làm tiểu vương tử của tôi, không hề có những thứ khác.” Lâm Bối thầm thở phào một hơi, cô tự nói với chính mình cũng chỉ có thể như vậy, phải tự chủ như vậy.

Cô còn chưa nói hết, Đường Lăng đột nhiên đưa tay giữ cô lại, sau đó dùng sức trực tiếp đẩy cô đến bức tường hơi nghiêng ở bên cạnh, tiếp theo môi anh nhanh chóng ép xuống môi cô.

Vốn dĩ thân thể của Lâm Bối vẫn đang khó chịu bởi vì mang thai, hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon như tối hôm qua, hôm nay lại được ăn một bữa ngon lành tại khách sạn, cảm giác đã khá hơn nhiều so với ngày hôm qua, cũng không còn phản ứng nôn nghén nữa.

Nhưng mà bây giờ bị Đường Lăng đẩy một cái, thân thể của Lâm Bối bị va chạm và bị đè ép, cảm giác không thoải mái lập tức dâng lên.

Vì thế khi Đường Lăng còn chưa hôn lên môi cô thì cô đã bắt đầu nôn khan.

Cả người Đường Lăng ngây dại, anh trực tiếp bối rối. Anh hôn cô khiến cô buồn nôn như thế sao?

Trong nháy mắt đó, tay của Đường Lăng vô thức nới lỏng vài phần. Lâm Bối lập tức nhân cơ hội thoát khỏi người anh đi qua một bên. Sau khi nôn oẹ hai cái, cô cố hết sức nhịn xuống. Cũng may buổi trưa cô không ăn gì cả cho nên không thật sự nôn ra thứ gì.

Đường Lăng nhìn cô, sắc mặt tối đen, biểu cảm phức tạp: “Em buồn nôn như thế sao?”

Anh hôn cô khiến cô buồn nôn lắm sao?

Lâm Bối nôn khan vì khó chịu, nghe Đường lăng nói thì vô thức trả lời một câu, đương nhiên là buồn nôn, nếu không thì cô cũng sẽ không nôn khan như thế.

Tuy nhiên sau một khắc, Lâm Bối lấy lại tinh thần, đột nhiên cô nghĩ đến một việc. Đường Lăng thấy cô như vậy, có khi nào sẽ phát hiện cô mang thai hay không?

Lâm Bối nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, muốn nhìn một chút xem anh có phát hiện ra điều gì không. Chỉ thấy Đường Lăng có chút ngây người, có chút tủi thân, lại mang biểu tình như bị tổn thương khiến Lâm Bối sững sờ.

Lâm Bối chớp chớp mắt, cô cảm thấy chắc là Đường Lăng đã hiểu lầm cái gì đó rồi.

Đương nhiên Lâm Bối là một người thông minh, lập tức hiểu ngay Đường Lăng đã hiểu lầm cái gì, nhưng mà cô cũng không giải thích, ngược lại cô còn cảm thấy Đường Lăng hiểu lầm như thế rất đúng lúc.

“Anh Đường, tôi thật sự rất buồn nôn, cho nên xin anh đừng làm chuyện như vậy nữa.” Lâm Bối còn cố ý khiến Đường Lăng hiểu lầm.

Đường Lăng nhìn cô không nói gì, sắc mặt có chút trầm xuống, con ngươi sâu thẳm. Không biết anh đang suy nghĩ những gì?

Đường Lăng nhìn cô không nói gì, sắc mặt có chút trầm xuống, con ngươi sâu thẳm. Không biết anh đang suy nghĩ những gì?

Lâm Bối cho rằng cuối cùng vấn đề cũng đã được giải quyết, cô đứng thẳng người định cất bước rời đi.

Thế nhưng chân của cô còn chưa bước được nửa bước thì Đường Lăng lại giơ tay giữ cô lại, sau đó trực tiếp kéo cô vào trong lòng.

Lần thứ hai tay anh vòng ra sau đầu cô, anh trực tiếp hôn lên môi cô.

Lúc này Lâm Bối cũng không phản ứng kịp, đương nhiên cũng không buồn nôn mà nôn khan như trước đó nữa.

Cứ như vậy Lâm Bối ngẩn người. Mãi đến khi Đường Lăng cạy hàm răng của cô ra xâm nhập vào khoang miệng, Lâm Bối mới hồi phục tinh thần, nhưng hiển nhiên hết thảy đều đã muộn rồi.

Tay của Đường Lăng dùng sắc đặt sau đầu cô, không để cô có chút cơ hội vùng vẫy nào. Anh dùng sức mà hôn, vả lại còn mang theo mấy phần thô bạo khiến cô càng không có khả năng phản kháng.
 
Chương 3073


Chương 3073

Cho đến khi Lâm Bối sắp không thở được, Đường Lăng mới bỏ qua cho cô, có điều bàn tay ở sau lưng cô vẫn không hề buông ra. Anh gắt gao ôm cô vào trong ngực khiến cho thân thể của cô dán sát vào người mình.

“Buồn nôn sao?” Đường Lăng nhìn cô, khoé môi cong lên cười như không cười, buồn nôn? Người phụ nữ này dám ra vẻ buồn nôn với anh sao?

Đường Lăng anh dễ lừa như thế à?

“Đường Lăng, anh đừng có quá đáng.” Lâm Bối chán nản, cảm giác như suýt chút nữa bản thân cô đã không khống chế được. Từ trước tới nay cô luôn biết Đường lăng không biết xấu hổ, thế nhưng cô cảm thấy trước kia mình đã đánh giá thấp anh rồi!

“Quá đáng? Vẫn có thể quá đáng hơn nữa cơ, có muốn thử một chút hay không?” Đường Lăng cong môi nói với vẻ đầy ẩn ý.

“Cái gì? Anh có ý gì?” Đối diện với nụ cười trên mặt anh, trong lòng Lâm Bối cảm thấy hốt hoảng, đột nhiên cô có một loại dự cảm xấu.

“Em có tin ngay bây giờ tôi sẽ ôm em đi ra ngoài không? Em có tin tôi sẽ hôn môi em ngay trước mặt công chúng không?” Lúc Đường Lăng nói lời này, trên mặt anh mang theo nụ cười, thế nhưng răng cũng âm thầm nghiến chặt.

Lâm Bối nghe anh nói, hoảng sợ hít vào một ngụm khí lạnh. Cô biết anh nói được thì chắc chắn sẽ làm được.

“Đường Lăng, anh điên rồi.” Lâm Bối kinh hãi hô lên. Cô thật sự bị Đường Lăng doạ sợ, hiện tại thân phận của cô là tiểu vương tử của nước R, cô vậy mà lại là đàn ông. Nếu như đường lăng thực sự hôn cô ở bên ngoài, nếu như bị người khác nhìn thấy, thân phận của cô sẽ bại lộ, đến lúc đó chắc chắn cô phải chết.

“Đúng, tôi điên rồi. Có muốn thử một chút không?” Đường Lăng nhìn cô, trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, thế nhưng giọng nói của anh lại khiến người khác cảm giác có chút đáng sợ.

“Không.” Lâm Bối cự tuyệt. Đường Lăng điên rồi, thế nhưng cô không thể điên theo Đường Lăng.

“Nếu không muốn thử, chúng ta sẽ nói chuyện thật đàng hoàng.” Đường Lăng nghe cô trả lời, rốt cuộc cũng có một chút hài lòng.

Ừm, tốt lắm, biết thức thời là tốt!

“Nói chuyện gì?” Lâm Bối nỗ lực khiến bản thân duy trì sự bình tĩnh, thế nhưng đáy lòng cũng hoảng hốt. Ý tứ uy hiếp của Đường Lăng quá rõ ràng, Đường Lăng lại nham hiểm đê tiện như vậy, cô thật sự sợ rằng Đường Lăng sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng.

“Nói tiếp chuyện của chúng ta.” Khoé môi Đường Lăng nở một nụ cười, âm thanh cũng ít đi mấy phần lạnh lẽo.

“Giữa chúng ta không…” Lâm Bối rất muốn nói giữa bọn họ không có gì để nói, thế nhưng đối mặt với Đường Lăng nheo mắt, lời nói của Lâm Bối đành miễn cưỡng khựng lại.

Cô thật sự rất sợ Đường Lăng sẽ kéo cô ra ngoài, sau đó hôn cô ở trước mặt tất cả mọi người.

Với sức lực của cô, chắc chắn là cô không thể chống lại Đường Lăng. Cho dù không phối hợp, chỉ cần Đường Lăng thật sự hôn cô, nhất định là sẽ gây nên hiểu lầm. Đến lúc đó chuyện của cô rất có khả năng sẽ bại lộ ra ánh sáng.

“Em muốn nói gì?” Đường Lăng thấy cô thay đổi, trong con ngươi thoáng qua mấy phần ý cười. Anh vốn dĩ không muốn ép buộc cô. Quả thật anh muốn tiến hành tuần tự, thế nhưng anh phát hiện người phụ nữ này không ép buộc không được.

Vậy thì đừng trách anh!

“Được, nói chuyện.” Lâm Bối thầm cắn răng, phải khuất phục, bởi vì cô biết Đường Lăng thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được.
 
Chương 3074


Chương 3074

“Từ hôm nay trở đi, em phải ở bên cạnh tôi. Tôi đi đến đâu em phải đi đến đó, bao gồm cả ăn, ngủ.” Đường Lăng nói lời này như lẽ đương nhiên, nếu đã quyết định dùng thủ đoạn khác thường, vậy thì dứt khoát thẳng thắn một chút.

“Anh nằm mơ sao?” Lâm Bối trực tiếp kinh hãi, nhìn Đường Lăng với vẻ mặt hoảng sợ. Người này điên rồi sao?

Muốn cô ở cùng anh mỗi ngày? Còn muốn anh đi đến đâu cô phải đi đến đó?

Thậm chí bao gồm cả ăn và ngủ?

“Đương nhiên, nếu hiện tại em muốn đi ra ngoài biểu diễn một màn tình cảm mãnh liệt thì cũng có thể.” Đường Lăng đối diện với gương mặt khiếp sợ của Lâm Bối, cười hết sức dịu dàng. Nếu cần dùng thủ đoạn cứng rắn, vậy thì phải cứng rắn đến cuối cùng, tuyệt đối không thể mềm lòng.

Đương nhiên, anh cũng không thể kéo cô ra ngoài, hôn cô trước mặt mọi người thật. Anh cũng biết thân phận bây giờ của cô, anh cũng biết làm vậy với cô là rất nguy hiểm.

Anh sẽ không để cho cô có bất kỳ nguy hiểm nào, trước khi hoàn toàn nắm chắc, anh sẽ không để cho thân phận của cô bị phơi bày ra ánh sáng, sẽ không để cô mạo hiểm.

Đương nhiên, tiếp theo đây, anh nhất định phải giải quyết chuyện này, sau đó để cô gả cho anh một cách thuận lợi.

Nhưng mà hiện tại Đương Lăng cũng sẽ không nói những chuyện này cho cô biết!

“Đê tiện vô sỉ.” Lâm Bối mắng to, trong lòng cô vốn định tìm cách trực tiếp mắng chửi anh. Thật sự là người đàn ông này quá đê tiện, quá vô sỉ!

“Ừm, cho nên đừng ép tôi.” Đường Lăng không tức giận cũng không phản bác, thậm chí còn trực tiếp thừa nhận.

Lâm Bối: “…”

Vì sao người này lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy được chứ?

Chống đối với người này, cô phải làm sao?

Cô phải làm sao đây?

“Tôi là tiểu vương tử của nước R, mỗi ngày tôi ở cùng anh, kể cả lúc ăn và lúc ngủ cũng phải ở cùng anh, anh cảm thấy thích hợp sao? Anh cảm thấy có khả năng sao?” Lâm Bối đè nén lửa giận ở trong lòng, thử giảng đạo lý với anh. Yêu cầu mà anh nói thực sự rất quá đáng, vốn dĩ không có khả năng.

“Đó là chuyện của em. Tôi tin rằng với sự thông minh của mình, khẳng định là em có biện pháp.” Đường Lăng cong khoé môi, nụ cười còn rất xán lạn. Anh sợ cô lại lùi về phía sau, cho nên anh mới phải dùng biện pháp như thế.

“Anh?” Trong lúc nhất thời Lâm Bối tức giận đến mức muốn bùng nổ!

Lâm Bối biết, anh không chỉ đê tiện vô sỉ mà còn không nói đạo lý, vì thế nên giảng đạo lý với anh căn bản là giảng cũng như không.

Lâm Bối tự nói với chính mình rằng phải tỉnh táo, phải tỉnh táo!

Tuy nhiên cô phát hiện bản thân mình không thể nào bình tĩnh nổi. Người đàn ông này luôn luôn có cách khiến cô tức đến mức giậm chân. Ở trước mặt anh, cô luôn luôn không thể khống chế được mình!

“Nếu như em không đồng ý với điều kiện này của tôi…” Đường Lăng biết cô tức giận, nhưng lúc này anh tự nói với bản thân không được mềm lòng. Anh biết anh vừa mềm lòng, vừa buông lỏng, người phụ nữ này tuyệt đối sẽ lùi về phía sau, tuyệt đối sẽ lạnh lùng cự tuyệt người khác.
 
Chương 3075


Chương 3075

Anh thật sự không muốn nhìn thấy cô như vậy!

“Được, tôi đồng ý với anh.” Lâm Bối âm thầm cắn răng, lời nói này nghe như rít ra từ trong kẽ răng vậy.

Lâm Bối miệng thì đáp ứng rồi, nhưng đầu óc cũng nhanh chóng chuyển động. Từ trước đến nay cô luôn coi trọng chữ tín, nói được thì nhất định sẽ làm được. Thế nhưng hiện tại cô lại cảm thấy coi trọng chữ tín cũng phải xem là đối với người nào.

Đối với loại người đê tiện vô sỉ như anh thì có lẽ cô cũng không cần phải coi trọng chữ tín. Cho nên trước tiên cô cứ đáp ứng với anh đã, lừa gạt cho qua rồi tính sau. Chờ đến khi buổi tiệc kết thúc, cô sẽ rời đi ngay lập tức. Đến lúc đó cô sẽ tìm một địa phương để ẩn náu. Nước R lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Lăng tới đây, không quen với cuộc sống nơi này, thế nhưng lại là địa bàn của cô. Cô cũng không tin Đường Lăng có thể tìm được cô.

Chỉ cần Đường Lăng không tìm được cô, anh thích trách thế nào thì trách!

“Ừm, thật ngoan.” Đường Lăng nhìn cô, trong đôi mắt mang theo ý cười: “Nếu như đã đồng ý thì không được đổi ý, cũng đừng giở trò đấy nhé…”

Đường Lăng là người thông minh đến chừng nào, sao có thể không nhìn ra cô che giấu tâm tư gì. Rốt cuộc lời này của anh vừa là nhắc nhở mà cũng vừa là cảnh cáo.

Lâm Bối âm thần hừ lành, cô đổi ý thì anh còn có thể thế nào?

Đến lúc đó ngay cả cô anh cũng không tìm được, anh còn có thể làm sao?

Lâm Bối nghĩ như vậy, rốt cuộc lửa giận tích tụ ở trong lòng cũng đã tiêu tán đi một chút. Cô âm thầm quyết tâm, chờ sau khi buổi tiệc kết thúc cô sẽ lập tức đi trốn.

Không, không thể chờ buổi tiệc kế thúc. Chờ đến khi đại vương tử cùng với những người khác trở về, cô sẽ tìm một cơ hội để rời đi. Sau đó cô tìm một nơi để trốn, về phần đó là nơi nào thì cô cũng đã nghĩ đến rồi.

Ngoại trừ cô không một ai biết đến chỗ đó, không người nào có thể tìm được, thậm chí ngay cả đại vương tử cũng không thể tìm thấy, Đường Lăng càng không có khả năng.

Đúng, cứ làm như vậy đi! Cứ quyết định như thế.

Lâm Bối cảm thấy lửa giận trong lòng cuối cùng cũng tan rồi, rốt cuộc thì tâm tình cũng đã trở nên tốt hơn.

Cô ngước mắt nhìn về phía Đường Lăng. Đối mặt với bộ dạng cười như không cười của anh, cô hơi sửng sốt.

Sau đó cô hừ lạnh một tiếng ở trong lòng. Ai sợ ai chứ! Cô cũng muốn nhìn xem khi Đường Lăng không tìm được cô, anh còn có thể uy hiếp cô thế nào!

Cô sững sờ một chút, sau đó hừ lạnh một tiếng trong lòng, ai sợ ai chứ? Cô lại muốn xem xem Đường Lăng không tìm thấy cô, còn làm sao uy hiếp cô!!

“Lâm Bối, tôi khuyên em đừng có tư tưởng lệch lạc.” Thân thể Đường Lăng bỗng nghiêng về phía trước, áp sát vào lỗ tai cô, khẽ thấp giọng nói: “Tôi làm việc em hẳn là biết, chọc tới tôi, em hẳn rõ ràng sẽ có hết quả thế nào…”

Giọng nói Đường Lăng lúc này rất thấp, truyền vào tai cô, âm lượng chỉ có một mình cô nghe thấy, nhưng lại khiến đáy lòng cô run rẩy.

Dù Đường Lăng không nói những lời này, cô cũng biết rõ anh thật sự chuyện gì cũng có thể làm ra được.

Nhưng mà, cô cũng có tính tình, dựa vào cái gì mà cô phải khuất phục, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời anh, dựa vào cái gì mà cô phải bị anh uy hiếp như vậy?

Có lẽ cô không phải đối thủ của anh, nhưng nơi này dù sao cũng là nước R, là địa bàn của cô, hơn nữa cô cũng không chọi cứng với anh.

Cô thật sự không tin mình còn sẽ thua.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom