Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1628: 1628: Chương 1627





Thẩm Hạ Lan bỗng lại nghĩ đến một chuyện.

“Anh có nhớ chiếc điện thoại của Tống Dật Hiên từng bị Minh Triết hack không?”
“Sao vậy?”
Diệp Ân Tuấn có hơi nghi hoặc, nhất thời không nghĩ được cái gì.

Thẩm Hạ Lan có hơi bối rối mà ho một tiếng, nói: “Ờm, lúc đó Minh Triết hack điện thoại của Tống Dật Hiên, trong điện thoại của anh ấy đều là những video người lớn đó.

Lúc đó Minh Triết liệu có lưu lại?
Hoặc nói sau khi xóa bản thân thằng bé còn có thể khôi phục không?”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn bỗng thay đổi.

“Ý của em là nói Tống Dật Hiên dạy hư con trai của anh?”
“Cũng không thể nói như thế, chỉ là nói trong số những người Minh Triết từng hack, chỉ có Tống Dật Hiên khá đáng tin, hoặc nói ở trong lòng Minh Triết là xem cuộc đời thái độ của Tống Dật Hiên là chỗ xả.


Dù sao nhân cách chính của Minh Triết quá trầm ổn, quá hiểu chuyện, thật ra chắc sống cũng quá đè nén.

Nhưng Tống Dật Hiên lại không, anh ấy tùy hứng tùy tiện, phong lưu phóng khoáng, giống như không để tâm đến chuyện gì cả, có lẽ Minh Triết dưới áp lực quá lớn sẽ tưởng tượng ra Tống Dật Hiện để phát tiết, cho nên mới dựa theo những chuyện của Tống Dật Hiên mà làm ra những chuyện này.”
Thẩm Hạ Lan cũng chỉ là đoán, nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy những gì mình đoán chắc đúng tám chín phần.

Cho nên nói trẻ con khi còn bé trưởng thành và hiểu chuyện quá sớm không nhất định là chuyện tốt, nhất là kiểu thiên tài IQ cao như này.

Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan giải thích như vậy, cảm thấy cũng hơi có lý, nhưng trong lòng lại có chút tức giận về Tống Dật Hiên.

Khốn khiếp!
Dạy hư con trai của anh!
Món nợ này về sau sẽ tính với anh ta.

Diệp Ân Tuấn lẩm bẩm một tiếng trong lòng, sau đó thấp giọng hỏi: “Bây giờ phải làm sao? Minh Triết còn ở chỗ Tô Nam, chúng ta đi đón thằng bé về sao?”
“Được, anh đợi em một chút, em thay quần áo.”

Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đứng dậy.

Cô là mẹ của Diệp Minh Triết, tình hình bây giờ đương nhiên không muốn để một mình Diệp Ân Tuấn đi đón Diệp Minh Triết.

Diệp Ân Tuấn sớm đã đoán trước sẽ như vậy, cho nên rất kiên nhẫn đợi Thẩm Hạ Lan thay quần áo đi ra.

Má Hoàng bọn họ cũng quay về rồi.

Diệp Ân Tuấn đã trả lương cuối năm cho bọn họ rồi, hơn nữa cũng thông báo bắt đầu từ tối nay bọn họ có thể nghỉ lễ rồi, đồng thời phát bọn họ một vài khoảng thưởng cuối năm.

Ai nấy nhìn thấy lì xì Diệp Ân Tuấn phát thì đều vô cùng phấn khích và vui mừng, còn gửi rất nhiều lời chúc hạnh phúc với hai vợ chồng Diệp Ân Tuấn, sau đó tự mình về phòng thu dọn đồ đạc.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan mặc xong áo khoác thì trực tiếp lái xe đến nhà của Tô Nam.

Bạch Tử Đồng do mang thai nên có hơi buồn ngủ, giờ còn đang ngủ.

Thẩm Hạ Lan cũng không định làm phiền cô ta, bèn nhẹ nhàng đi vào phòng.

Diệp Minh Triết vừa làm xong thôi miên mới tỉnh lại chưa lâu, cả người đờ đẫn, không có tinh thần, sắc mặt cũng tái nhợt..

 
Chương 1629: 1629: Chương 1628





Khi Thẩm Hạ Lan nhìn thấy cậu bé thì bỗng thấy đau lòng.

“Con trai, con cảm thấy như thế nào rồi?”
Diệp Minh Triết không ngờ Thẩm Hạ Lan lại đến, không khỏi sững người, sau đó mỉm cười yếu ớt nói: “Mẹ, con không sao.”
Tô Thanh rất là lo lắng đưa cho cậu bé một ly nước.

Diệp Minh Triết mỉm cười nói tiếng cảm ơn, sau đó uống hết một ly nước lọc.

Cậu bé đối với Tô Thanh rất thân thiện, Thẩm Hạ Lan thấy vậy, trong lòng tự nhiên cũng vui.

Diệp Minh Triết do quá thông minh, không có mấy người bạn, bây giờ có thể có quan hệ tốt như vậy với Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan thật sự rất vui mừng.

“Mẹ biết con không sao, con là muốn nhân cơ hội ở cùng với Tô Thanh có phải không?”
Thẩm Hạ Lan vô tư nói giỡn.

Diệp Minh Triết có hơi ngại ngùng nói: “Con là muốn đến thăm chị Thanh.”
Tô Thanh cười rất dịu dàng, thấp thoáng bóng dáng của Bạch Tử Đồng.


Xem ra cô bé thật sự chịu ảnh hưởng không nhỏ từ hai vợ chồng Tô Nam.

Thẩm Hạ Lan nói với Tô Thanh: “Thanh, cảm ơn cháu đã chăm sóc Minh Triết, có thời gian đến nhà bác chơi.”
“Dạ.”
Tô Thanh gật đầu.

Diệp Minh Triết cũng nắm tay của cô bé nói: “Đến tết, em sẽ đến chúc tết chị.”
“Ừ.”
Tô Thanh rất là cảm động.

Nhìn thấy dáng vẻ rất bình thường của con trai hiện nay, Thẩm Hạ Lan thật sự khó thể tưởng tượng Diệp Minh Triết sau khi nhân cách phân liệt thì sẽ như nào.

Cô đè nén tâm trạng của mình, cười rồi nói: “Minh Triết, bắt đầu từ mai chúng ta sẽ chuyển đến chỗ ông cố ở chung, có được không?”
“Được.”
Diệp Minh Triết trả lời rất dứt khoát.


Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt trắng bệch của cậu bé, không khỏi càng thêm đau lòng.

“Con trai ngoan, bên ngoài tuyết rơi rồi.

Chúng ta vẫn là quay về sớm thu dọn đồ đạc thôi, người làm đều được ba con cho nghỉ tết rồi, ngày mai chúng ta phải tự mình chuyển nhà qua bên kia.”
“Không sao, mẹ, có con ở đây.”
Diệp Minh Triết thể hiện dáng vẻ của đàn ông nhỏ.

Cậu bé càng như như vậy, Thẩm Hạ Lan càng đau lòng.

“Được, mẹ biết có con, có điều có khi con cũng phải coi mình là một đứa trẻ, con phải biết, mẹ cũng cần không gian và vũ đài để thể hiện, con tốt xấu gì cũng phải để mẹ cảm thấy mình không phải vô dụng như vậy, có được không?”
Thẩm Hạ Lan nói như kiểu làm nũng.

Diệp Minh Triết bỗng có hơi ngại rồi.

“Mẹ, mẹ có phải tìm nhầm đối tượng làm nũng rồi không? Lão Diệp đâu?”
Khóe miệng của Thẩm Hạ Lan có hơi giật giật.

Nhìn đi, đây chính là con trai của cô.

Cô rõ ràng rất quan tâm thằng bé có được không hả?.

 
Chương 1630: 1630: Chương 1629





“Ba con đi tìm chú Tô Nam rồi, có vài lời muốn nói.

Bắt đầu từ mai con khả năng sẽ không đến đây nữa, cho nên ba con muốn hỏi chuyện tư vấn tâm lý của con tới đâu rồi.”
Lời của Thẩm Hạ Lan bỗng khiến Tô Thanh có hơi ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng thu liễm ánh mắt, cảm xúc có hơi sa sút.

Diệp Minh Triết mẫn cảm nhận ra cảm xúc của Tô Thanh thay đổi, vội cười nói: “Chị Thanh, cho dù em không tới cũng không sao, chúng có thể gọi video call hằng ngày.”
“Thật sao?”
Tô Thanh làm thế tay hỏi.

“Đương nhiên, chắc chắn.”
Diệp Minh Triết mỉm cười đưa ngón tay út của mình ra.

Tô Thanh nhìn thấy cậu bé như vậy, vội mỉm cười đưa ngón tay út của mình ra.

Hai người móc ngoéo còn đóng dấu.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên rất ngưỡng mộ tình cảm vô tư của hai đứa trẻ này, cô không khỏi nghĩ đến Lam Tử Thất.


Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên cô cũng không có để ý tình hình của Lam Tử Thất, hơn nữa Tống Đình vì để chăm sóc Lam Tử Thất nên cũng đến thành phố B, cặp đôi oan gia này bây giờ cũng không biết như thế nào rồi.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến Diệp Minh Triết có thể có lời muốn nói với Tô Thanh, bèn mỉm cười đứng dậy: “Mẹ đi ra ngoài gọi điện thoại, Minh Triết con có gì muốn nói với Thanh thì mau nói đi.”
“Dạ, cảm ơn mẹ.”
Diệp Minh Triết khẽ mỉm cười, dáng vẻ ngoan ngoãn đó đâu có giống dáng vẻ của người nhân cách phân liệt?
Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng rồi rời khỏi căn phòng.

Cô rút điện thoại mở facebook lên, lập tức nhìn thấy tin tức của Lam Tử Thất lên hotsearch, gần như đều là bình luận tốt.

Tuy vị trí hotsearch không phải rất cao, nhưng cũng đã không tồi rồi.

Thẩm Hạ Lan ấn gọi cho Lam Tử Thất.

Bên Lam Tử Thất có thể đang bận, điện thoại đổ chuông rất lâu cũng không có ai nghe.

.


Truyện Hài Hước
Thẩm Hạ Lan nhất thời có hơi thất vọng.

Bây giờ mỗi người đều đang cố gắng phấn đấu vì ước mơ của mình, hình như chỉ có cô càng sống càng an nhàn, bây giờ sống cuộc sống của một bà chủ.

Như vậy không tốt.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu tự giễu, thề là sau khi trở về cô nhất định phải quật khởi, không thể cả ngày sống trong sự ngọt ngào dịu dàng mà Diệp Ân Tuấn cho được.

Cô cũng muốn làm một nữ cường nhân.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đang muốn cúp máy thì Lam Tử Thất lại nghe máy vào lúc này.

“Hạ Lan? Tìm tớ có chuyện gì sao?”
Bên phía Lam Tử Thất rất ồn ào.

Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi ngưỡng mộ sức sống của Lam Tử Thất, cô hình như rất lâu không có đổ mồ hôi như vậy rồi.

“Cậu đang làm gì vậy? Nghe thì thấy giống như đang vận động.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười hỏi..

 
Chương 1631: 1631: Chương 1630





Lam Tử Thất cười nói: “Đúng thế, tớ đang tập vũ đạo.

Thầy Giang Sơn nói hình thể của tớ không tốt lắm, gần đây cho tớ thêm tiết hình thể.

Cậu dạo này như thế nào? Tớ cũng bận như con quay, cũng không có thời gian gọi điện cho cậu.”
Trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi không biết cảm giác gì.

“Ừ, tớ cũng hơi bận.”
“Được rồi được rồi, đừng giận, vài hôm nữa tớ về mời cậu ăn cơm, sắp tết rồi, năm nay không chê tớ và Tống Đình đến nhà các cậu chiếm chỗ chứ.

Cậu cũng biết đấy, hai chúng tớ cũng không có người thân gì rồi, ở chỗ các cậu không tệ, cùng nhau ăn tết nha?”
Lam Tử Thất vẫn cười hì hì, có điều nghe ra được, đối với cuộc sống bây giờ Lam Tử Thất rất thích, hơn nữa tràn đầy năng lượng.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Được, có điều các cậu phải đến biệt thự của ông ngoại tớ ăn tết, mọi người đều ở đó, các cậu cũng tới, đông người càng náo nhiệt.”
“Được, sau đừng chê tớ phiền là được, thôi không nói nữa, thầy dạy thể hình gọi tớ rồi, cúp máy trước nha, nói chuyện sau, bye—”
Thẩm Hạ Lan nghe tiếng tút tút truyền đến từ trong điện thoại, không khỏi càng thêm trống rỗng và lạc lõng.


Cô cũng muốn làm một nữ cường nhân!
Thẩm Hạ Lan đang thầm thì thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đi ra từ trong phòng của Tô Nam.

“Như thế nào?”
Cô nhanh chóng hỏi một câu.

Diệp Ân Tuấn và Tô Nam đều nói: “Không có gì, y thuật của Tranh bọn anh đã hỏi, hoàn toàn có thể giúp Minh Triết.”
“Vậy thì tốt.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng yên lòng.

Ba người lớn nói chuyện thêm một lúc thì Diệp Minh Triết và Tô Thanh đi ra.

Tô Thanh rõ ràng có chút không nỡ xa Diệp Minh Triết, Diệp Minh Triết cũng giống như ông cụ non an ủi Tô Thanh, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Minh Triết đối với mình khả năng cũng chưa từng dịu dàng như thế.

Ặc, tại sao cô đột nhiên có một loại ảo giác con trai mình nuôi bị người khác cướp đi nhỉ?

Diệp Ân Tuấn thấy Diệp Minh Triết có hơi ỉu xìu, vội vàng nắm tay của cô nói: “Em có anh.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng đủ để Thẩm Hạ Lan nghe rõ ràng.

Tâm trạng ỉu xìu của Thẩm Hạ Lan lập tức nhận được an ủi.

Sau khi Diệp Minh Triết tạm biệt Tô Thanh, Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn dẫn cậu bé về nhà.

Diệp Tranh cũng đón Diệp Nghê Nghê về nhà.

.

Cập nhật truyện nhanh tại _ .

M E _
Nhất thời, nhà tổ nhà họ Diệp có hơi náo nhiệt.

“Anh, anh giúp em một chuyện đi.”
Khi Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Diệp Minh Triết thì vội đi tới, quấn lấy cậu bé nhờ cậu bé giúp.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến tình trạng hiện nay củaDiệp Minh Triết, không khỏi nói với Diệp Nghê Nghê: “Nghê Nghê, anh có hơi mệt, con để anh về phòng nghỉ ngơi có được không?”
“Hả? Anh, anh bệnh rồi sao? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy?”
Diệp Nghê Nghê lúc này chú ý đến sắc mặt của Diệp Minh Triết rất không tốt..

 
Chương 1632: 1632: Chương 1631





Diệp Minh Triết lại cười nói: “Không sao, chỉ là hơi mệt thôi.”
“Vậy anh đi ngủ đi, đợi anh ngủ dậy rồi em lại đến tìm anh.”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì đẩy Diệp Minh Triết đi về phòng nghỉ ngơi.

Đối với ý tốt cưỡng ép của em gái, Diệp Minh Tiết không từ chối được, chỉ đành về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Tranh lại được Diệp Ân Tuấn gọi đến phòng khách.

Diệp Nghê Nghê sau khi đi ra thì nhìn thấy Diệp Tranh cũng không ở đó nữa, vội hỏi: “Mẹ, anh Tranh đâu?”
“Ba tìm anh Tranh có chút chuyện.

Nào, nói một chút với mẹ, ở nhà chú Lương chơi có vui không?”
“Không vui.”
Diệp Nghê Nghê có chút bực tức ngồi trên sô pha, bĩu môi nói: “Tiêu Vận Ninh kia vô cùng bạo lực, con không thích bạn ấy.”

“Tại sao không thích? Mẹ ngược lại cảm thấy Vận Ninh rất thẳng thắn, rất đáng yêu.”
Thẩm Hạ Lan ngồi ở bên cạnh con gái.

Cô đã thiếu quan tâm với Diệp Minh Triết rồi, cho nên không thể lại thiếu quan tâm tới Nghê Nghê được.

Diệp Nghê Nghê nghe thấy Thẩm Hạ Lan khen Tiêu Vận Ninh, cái miệng càng bĩu lên.

“Dù sao con chính là không thích bạn ấy.”
Thẩm Hạ Lan thấy dáng vẻ cau có của con gái thì không khỏi cười nói: “Để mẹ đoán, Nghê Nghê có phải là vì thuật phòng thân của Vận Ninh giỏi hơn con, cho nên con mới không thích bạn ấy? Con là vì mình không hơn được bạn ấy nên mới ghét bạn ấy như vậy có phải không?”
“Mẹ, mẹ sao có thể nói con gái của mẹ như vậy chứ?”
Diệp Nghê Nghê bị nói trúng tâm sự, rất là bực bội.

Thẩm Hạ Lan xoa đầu của Diệp Nghê Nghê nói: “Bảo bối, sở trường của mỗi người là không giống nhau, con không cần đem điểm yếu của mình ra so bì với điểm mạnh của người khác, huống chi trên thế giới này người giỏi giang có quá nhiều, chúng ta chỉ cần làm chính mình, duy trì một trái tim bình thường là được rồi, đừng đố kỵ, đừng để sự đố kỵ khiến mình trở nên xấu đi.


Công chúa nhỏ của mẹ là cô gái xinh đẹp nhất trong mắt mẹ.”
“Thật sao? Ở trong mắt mẹ, con là công chúa nhỏ xinh đẹp nhất sao?”
Diệp Nghê Nghê nghẹo đầu nhìn Thẩm Hạ Lan hỏi.

“Đương nhiên rồi, con là bảo bối của mẹ, tâm can bảo bối cả đời.”
Lời của Thẩm Hạ Lan rõ ràng đã lấy được lòng Diệp Nghê Nghê.

Cô bé ngại ngùng cúi thấp đầu, thấp giọng nói: “Xin lỗi mẹ, con sai rồi, con không nên đố kỵ với Tiêu Vận Ninh.

Bạn ấy thật sự rất lợi hại.

Tâm Hằng kia cũng rất lợi hại, bạn ấy vậy mà biết máy tính giống anh trai.

Con thật sự rất muốn biết bạn ấy và anh trai ở cùng nhau, rốt cuộc ai lợi hại hơn ai.”
“Mẹ vừa rồi không phải đã nói với con rồi sao? Đừng so sánh với người khác, làm tốt chính con là được, huống chi Nghê Nghê nhà chúng ta đáng yêu như vậy, ngoan ngoãn như vậy, đây cũng là điểm mạnh của Nghê Nghê, có đúng không?”
“Đúng ạ, con còn rất biết ăn! Có thể ăn! Đây cũng là ưu điểm của con! Tiêu Vận Ninh và Tiêu Tâm Hằng kia đều ăn không lại con!
Diệp Nghê Nghê vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi muốn khóc rồi..

 
Chương 1633: 1633: Chương 1632





Con gái à, kẻ tham ăn có thể tính là ưu điểm sao?
Có điều thấy bộ dạng vui vẻ của Diệp Nghê Nghê, thậm chí hận không thể thể hiện lan rộng sự ăn nhiều này ra, Thẩm Hạ Lan không nhẫn tâm đả kích cô bé.

Hai mẹ con lại nói chuyện một lúc, Diệp Nghê nghê trực tiếp ngáp có hơi buồn ngủ rồi.

“Buồn ngủ rồi sao? Mẹ bế con về phòng đi ngủ có được không?”
Diệp Nghê Nghê vừa nghe lập tức vui vẻ gật đầu.

“Mẹ, mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con nghe đi, mẹ rất lâu không có kể chuyện cho con rồi, từ khi mẹ và ba ở bên nhau lại thì đều không thích ngủ cùng con nữa rồi.”
Diệp Nghê Nghê dẩu môi buồn bã tố cáo.

Thẩm Hạ Lan bỗng có hơi ngại rồi.

Khoảng thời gian này hìnhnhư thật sự ở riết bên Diệp Ân Tuấn quá lâu, đều lơ là con cái rồi.

“Được, mẹ kể chuyện trước khi ngủ cho con.”
Thẩm Hạ Lan bế Diệp Nghê Nghê đi về phía phòng của cô bé.


Diệp Nghê Nghê vui vẻ ôm cổ của Thẩm Hạ Lan, dán mặt của mình vào mặt của Thẩm Hạ Lan, sau đó rất thỏa mãn nói: “Mẹ, thật thích như bây giờ, con muốn cả đời làm công chúa nhỏ của mẹ.”
“Được.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan bỗng mềm nhũn.

Còn nhớ khi vừa sinh cô bé, bộ dạng thoi thóp của cô bé, Thẩm Hạ Lan thật sự khó thể tưởng tượng có thể cùng Diệp Nghê Nghê có cuộc sống trọn vẹn trong tương lai.

Cô cảm ơn Diệp Ân Tuấn, cũng may mắn mình lúc đầu không có từ bỏ Diệp Nghê Nghê.

Hai người sau khi đi vào phòng, Diệp Nghê Nghê đã buồn ngủ không chịu được rồi, nhưng vẫn cố cưỡng lại cơn buồn ngủ muốn nghe Thẩm Hạ Lan kể chuyện cho mình.

Thật ra Thẩm Hạ Lan biết, con gái đâu phải muốn nghe kể chuyện? Chẳng qua chỉ là vì muốn ở cùng với cô thêm một lúc mà thôi.

Thẩm Hạ Lan cởi dép leo lên giường, trực tiếp ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng, dịu dàng nói: “Mẹ tối nay ngủ với con.”
“Thật sao?”
Diệp Nghê Nghê vui tới mức mắt lấp lánh ánh sao.


Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện, sự ở bên tí ti của mình đối với bọn trẻ mà nói là chuyện vui cỡ nào.

“Ừ, thật, nhắm mắt lại, mẹ sắp kể chuyện rồi.”
“Dạ.”
Diệp Nghê Nghê vui vẻ khoác cánh tay của Thẩm Hạ Lan.

Sau khi giọng nói dễ nghe của Thẩm Hạ Lan cất lên, không bao lâu thì Diệp Nghê Nghê đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Hạ Lan nhìn gương mặt ngủ ngon lành của con gái, không khỏi mỉm cười một tiếng.

Diệp Ân Tuấn nói tình trạng của Diệp Minh Triết cho Diệp Tranh, sắc mặt của Diệp Tranh cực kỳ nghiêm trọng.

“Ba, ba chắc chắn Minh Triết thật sự mắc chức nhân cách phân liệt sao?”
“Chắc chắn và khẳng định, cho nên Tranh, chuyện này nhờ cậy vào con rồi, chuyện của Minh Triết không thể để người khác biết, nếu như có thể, tốt nhất con cũng đừng nói cho nó, con và Minh Triết bắt đầu từ ngày mai ở chung một phòng, nhân cơ hội làm thôi miên chữa trị cho nó, con thấy được không?”
Lời đề nghị của Diệp Ân Tuấn trực tiếp bị Diệp Tranh phủ định.

“Ba, như này không thực tế.

Ba hay con đều biết ý trí của nhân cách chính của Minh Triết mạnh mẽ cỡ nào.

Nếu như con muốn thôi miên với cậu ấy, cậu ấy nếu không phối hợp con căn bản không làm được.”.

 
Chương 1634: 1634: Chương 1633





Tuy Diệp Ân Tuấn cũng có lo ngại ở phương diện này, nhưng sau khi nghe thấy Diệp Tranh nói ra, anh vẫn có hơi buồn bực.

“Ba, ba yên tâm đi, chuyện này giao cho con.”
Diệp Tranh lại tự tin nói.

Diệp Ân Tuấn lần đầu tiên cảm thấy Diệp Tranh trưởng thành rồi.

Cậu bé vẫn cái dáng vẻ đó, nhưng rõ ràng, từ khí chất và những phương diện khác thì đã có sự thay đổi về chất.

“Tranh, cảm ơn con.”
“Ba khách sáo rồi.”
Diệp Tranh cười nhạt, sau đó từ trong túi móc ra một cái lọ màu trắng.

“Đây là gì?”
Diệp Ân Tuấn có hơi ngạc nhiên.


Diệp Tranh thấp giọng nói: “Đây là thuốc điều trị chứng đau thần kinh mà con đã bào chế cho ba, ba dùng xem sao.

Nếu ba không yên tâm, có thể để chú Tô Nam làm kiểm tra.”
“Không cần, con trai của ba đặc biệt chế thuốc cho ba, ba tự nhiên là tin tưởng.”
Diệp Ân Tuấn mỉm cười, trực tiếp dùng một viên ở trước mặt Diệp Tranh.

Cả người Diệp Tranh sững ra.

Cậu bé từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, dù sao mình vẫn là một đứa trẻ, bị người khác nghi ngờ và không tin tưởng là điều bình thường, hơn nữa còn là thuốc có thể uống vào, người lớn cẩn trọng hơn cũng là điều dễ hiểu, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không nói gì cả, cũng không nghi ngờ gì, trực tiếp dùng thuốc ở trước mặt cậu bé.

Diệp Tranh bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Ba, ba…”
“Khá ngon.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Diệp Tranh không biết nên nói gì, cậu bé vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người nói thuốc ngon.


Có điều trong lòng cậu bé lại rất cảm động.

“Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ chữa khỏi cho Minh Triết.”
“Ừ, ba tin con.”
Diệp Ân Tuấn dành sự tin tưởng tuyệt đối cho Diệp Tranh.

Khi hai người ra khỏi phòng sách, Diệp Minh Triết, Diệp Nghê Nghê và Thẩm Hạ Lan đều không có ở đó rồi.

Diệp Tranh đến phòng của Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn về phòng ngủ, không nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, chỉ đành đến phòng của Diệp Nghê Nghê thì lại nhìn thấy một lớn một bé đang nằm ôm nhau ngủ ngon lành.

Nhất thời, Diệp Ân Tuấn có hơi buồn bực rồi.

Anh hình như bị bà xã đại nhân vứt bỏ rồi.

Phải làm sao đây?
Chẳng lẽ tối nay phải cô đơn ngủ một mình sao?.

truyện kiếm hiệp hay
Diệp Ân Tuấn vừa muốn đi tới thì nghe thấy Diệp Nghê Nghê lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ, ôm ôm.”
Thẩm Hạ Lan ngủ mơ màng, vô thức ôm Diệp Nghê Nghê vào lòng, sau đó tiếp tục ngủ..

 
Chương 1635: 1635: Chương 1634





Diệp Ân Tuấn thấy vậy, hoàn toàn thở dài một hơi, sau đó chấp nhận số phận quay về phòng ngủ, một mình khó ngủ.

Lần đầu tiên anh cảm thấy chiếc giường này to quá, to đến nỗi khiến người ta cảm thấy trống trãi, cô quạnh.

Thẩm Hạ Lan ngược lại ôm Diệp Nghê Nghê ngủ ngon lành, chỉ có điều nửa đêm tỉnh vì lạnh, bỗng nhìn qua, chăn đều bị Diệp Nghê Nghê kéo hết, mà cô trống trơn, rất là đáng thương.

Cô lắc đầu bất lực, vẫn là chồng tốt.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy có hơi khát, lặng lẽ đứng dậy đi uống nước, lại phát hiện phòng của Diệp Minh Triết còn sáng đèn.

Cô không khỏi khựng lại.

Nghĩ đến tình trạng của Diệp Minh Triết, Thẩm Hạ Lan không khỏi lo lắng.

Cô nhanh chóng đi tới, còn chưa đến gần cửa thì bị một cánh tay có lực kéo lại, thuận tiện bịt cả miệng.


Thẩm Hạ Lan bị dọa suýt nữa hét lên.

Đợi đến khi cô nhìn thấy là Diệp Ân Tuấn thì không khỏi thở phào.

“Anh làm gì đấy?”
“Sụyt—”
Diệp Ân Tuấn ra hiệu cô đừng lên tiếng.

Thẩm Hạ Lan nép bên cửa, nhìn thấy Diệp Minh Triết ngồi trên ghế, lấy ra chiếc vòng tay từ trên cổ tay, trực tiếp mở ra, dưới tác dụng của ánh sáng, trực tiếp chiếu ra màn hình máy tính và bàn phím.

“Đây là…”
“Lát nữa giải thích với em.”
Diệp Ân Tuấn dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy rồi nói.

Thẩm Hạ Lan nín thở mà nhìn.


Diệp Minh Triết sau khi mở máy tính ra thì bắt đầu vào trang web người lớn, từng đoạn video ngắn được chụp màn hình lại, gửi thẳng vào máy tính của Diệp Ân Tuấn.

Khóe môi của cậu bé hơi nhếch lên, nụ cười nghịch ngợm nhìn trông khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

Nếu như là Diệp Minh Triết của trạng thái bình thường, tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng Diệp Minh Triết như bây giờ, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan rất là buồn.

Diệp Tranh đi tới từ đằng sau, thấp giọng hỏi: “Cậu gửi cái gì?”
Diệp Minh Triết không thèm quay đầu lại mà nói: “Nhóc con như cậu xem không hiểu, mau đi ngủ đi.”
Giọng điệu đó, thần thái đó thật sự giống y hệt người lớn.

Diệp Tranh có hơi sốc, hỏi: “Nhưng tớ muốn biết, dáng vẻ của cậu hình như chơi rất vui.”
“Đó là đương nhiên, những thứ này nóng mắt như vậy, tớ sao có thể thích chứ? Tớ là gửi cho lão Diệp xem.”
Diệp Minh Triết vừa nói vừa tiếp tục gửi.

Diệp Tranh trực tiếp chuyển một cái ghế nhỏ đến ngồi cạnh cậu bé, tiếp tục hỏi: “Tại sao muốn gửi cho lão Diệp xem? Cậu sao không gửi cho người khác?”
Tay của Diệp Minh Triết chợt khựng lại.

“Đúng, tớ tại sao không gửi người khác chứ? Nhưng mà, tớ nên gửi cho ai?”
Cậu bé một tay chống cằm, vẻ mặt rầu rĩ.

Diệp Ân Tuấn lập tức buồn bực..

 
Chương 1636: 1636: Chương 1635





Hóa ra thằng nhóc này ngoài anh ra thì không biết gửi cho người khác.

Lúc này thì nghe thấy Diệp Tranh nói: “Cậu có phải rất thích lão Diệp không? Nếu không, cậu sao lại muốn gửi cho ba chứ?”
“Thích ba sao?”
Diệp Minh Triết lại sững người, sau đó gật đầu nói: “Ừ, tớ rất thích ba.

Ba rất mạnh, khi ở quân khu đi đâu cũng thấy sự tích của ba.

Tớ ngày nào cũng nghe thấy người khác bàn tán về ba, tớ vừa vui vừa không vui.”
“Tại sao chứ?”
“Vui là vì đó là ba tớ, tớ được hưởng sái.

Không vui cũng là vì đó là ba tớ, khởi điểm của ba quá cao, tớ sợ không thể vượt qua ba.

Nói thật tớ khá là áp lực.”

Diệp Minh Triết vừa nói vừa gật đầu, bộ dạng còn rất băn khoăn sầu não.

Diệp Ân Tuấn thế nào cũng không ngờ mình trong lúc vô hình đã mang lại cho con trai áp lực lớn như vậy, điều này khiến anh có hơi áy náy, thậm chí cảm thấy lúc đầu đưa Diệp Minh Triết đến quân khu rốt cuộc là đúng hay sai.

Thẩm Hạ Lan hình như biết anh đang nghĩ gì, nắm chặt lấy tay của anh, vô hình chung cho anh một chút an ủi.

Diệp Minh Triết nói xong thì bỗng xua tay nói: “Aiya, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng phiền, tớ vẫn phải tiếp tục gửi cái này cho lão Diệp.”
“Cậu tại sao cứ phải cố chấp gửi cái này cho lão Diệp như vậy?”
Diệp Tranh chỉ có thể thuận theo lời của cậu bé mà hỏi tiếp.

Vấn đề này đã hỏi ba lần rồi, nhưng đều bị Diệp Minh Triết bỏ qua, có thể thấy nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, cậu bé không muốn đối diện với vấn đề này.

Sắc mặt của Diệp Tranh có hơi nghiêm trọng rồi.

Diệp Minh Triết bỗng ngoảnh đầu, nhìn Diệp Tranh rồi hỏi: “Cậu tại sao muốn biết vấn đề này như vậy?”
“Tò mò.


Nếu không còn có thể là gì?”
Diệp Tranh mỉm cười, nụ cười của cậu bé ấm áp như vậy, tựa như tắm trong gió xuân, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái.

Diệp Minh Triết đột nhiên cảm thấy mí mắt có hơi nặng, sau đó bỗng gục trên bàn ngủ thiếp đi.

Diệp Tranh thấy cậu bé không có phản ứng, lúc này mới thở phào, cả người giống như bị tê liệt, mồ hôi sau lưng đã thấm ướt áo.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhanh chóng đi vào.

“Tranh, con không sao chứ?”
Thẩm Hạ Lan rất là lo lắng hỏi.

Diệp Tranh lắc đầu, mệt mỏi nói: “Sức mạnh tinh thần của Minh Triết rất mạnh, con suýt nữa không khống chế được cậu ấy.

Ba mẹ, nhân cách thứ hai của Minh Triết rất thông minh.”
“Điểm này ba mẹ đã nhìn ra rồi.

Vất vả cho con rồi, Tranh.”
Diệp Ân Tuấn vỗ vai của Diệp Tranh, đứa trẻ này còn nhỏ, nhưng vừa rồi lại thể hiện ra một mặt vô cùng mạnh mẽ, khiến anh rất là an ủi..

 
Chương 1637: 1637: Chương 1636





Diệp Tranh lại lắc đầu, dựa người vào người Diệp Ân Tuấn.

Thấy cậu bé thật sự quá mệt rồi, Diệp Ân Tuấn trực tiếp bế Diệp Tranh lên, để lên đùi của mình.

Thẩm Hạ Lan lại bế Diệp Minh Triết ra giường nằm.

Diệp Tranh nhìn Diệp Minh Triết nói: “Thật ra nhân cách thứ hai của Minh Triết có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như vậy, cũng là do Minh Triết, nhân cách chính của cậu bé lúc nào cũng áp chế nhân cách thứ hai.

Giống như vừa rồi, tuy nhân cách chính ngủ rồi, nhân cách thứ hai thức tỉnh, nhưng vào thời khắc mấu chốt, khi nhắc đến lão Diệp, nhân cách chính vẫn đã áp chế nhân cách thứ hai.”
Thẩm Hạ Lan nghe không hiểu những thứ này, nhưng lại nghe thấy từ mấu chốt Diệp Tranh nói.

“Lão Diệp!”
Đây là cách gọi dành cho Diệp Ân Tuấn của Diệp Minh Triết, Diệp Tranh luôn gọi Diệp Ân Tuấn là ba, nhưng tối nay lại thuận theo Diệp Minh Triết luôn nói là lão Diệp.


Cho nên Diệp Tranh trong lúc vô hình đã dụ nhân cách chính của Diệp Minh Triết xuất hiện.

“Chứng bệnh này có thể chữa khỏi không?”
Thẩm Hạ Lan có hơi không dám chắc.

Cô không chấp nhận được con trai của mình biến thành dáng vẻ này, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Đầu tiên Diệp Ân Tuấn sợ người của quân khu sau khi biết sẽ bắt Diệp Minh Triết rời khỏi quân khu, bây giờ Thẩm Hạ Lan chỉ muốn khiến Diệp Minh Triết quay về dáng vẻ ban đầu là được, còn tiền đồ gì đó, mầm non của quân khu gì gì đó, cô đều không muốn để tâm.

Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Mẹ, nhân cách thứ hai của con người thức tỉnh chỉ là vì áp lực quá lớn, cần một cách xoa dịu để giảm tải áp lực sinh ra từ trung khu thần kinh, chỉ cần áp lực ít đi, tự nhiên sẽ khôi phục, đây không tính là bệnh, chỉ có thể nói là phản ứng căng thẳng sau khi Minh Triết nổ súng, còn nữa chính là như những gì cậu ấy nói vừa rồi, áp lực ở quân khu quá lớn, chắc có liên quan đến vinh dự của ba, con hiểu Minh Triết, cậu ấy rất muốn mạnh.

Cậu ấy là con trai của Diệp Ân Tuấn, Diệp Ân Tuấn ở quân khu chính là một thần thoại, cho nên trên người cậu ấy mang khá nhiều áp lực.”
Những lời này khiến Diệp Ân Tuấn rơi vào trầm tư.


Thẩm Hạ Lan cũng rất buồn.

“Được rồi Tranh, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, Minh Triết tối nay chắc sẽ không dậy nữa.

Mẹ biết, thứ như thôi miên đều dựa vào sức mạnh tinh thần, con chắc chắn rất mệt, mẹ đi nấu gì đó cho con, con ăn xong rồi ngủ.”
Thẩm Hạ Lan vừa muốn đứng dậy thì bị Tranh kéo cổ tay.

“Mẹ, con không đói, con lát nữa sẽ ngủ, có điều con muốn đề nghị một chuyện với mẹ.”
Ánh mắt của Diệp Tranh mang theo một tia cầu xin.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan lập tức mềm nhũn.

“Con nói, mẹ nghe.”
Diệp Tranh trầm tư một lát, lại nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó thấp giọng nói: “Con biết tâm nguyện lớn nhất của Minh Triết chính là trở thành quân nhân xuất sắc giống như ba, nhưng cậu ấy bây giờ thật sự không thích hợp ở lại quân khu nữa.

Nếu cứ muốn đi con đường làm lính này, cũng phải giải quyết xong di chứng sau vụ nổ súng này, nếu không cậu ấy sợ rằng sẽ càng lúc càng phiền phức.”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan kêu lộp bộp, sau đó nhìn sang Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 1638: 1638: Chương 1637





Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lại.

Anh thấp giọng nói: “Nhà họ Diệp chúng ta không cần có người nổi tiếng gì cả.

Tình trạng hiện nay của Minh Triết anh cũng rất buồn, ngày mai anh sẽ thương lượng với Minh Triết, nếu như thằng bé bằng lòng, anh sẽ đi xin cho thằng bé nghỉ ngơi một năm, đợi thằng bé hoàn toàn khôi phục thì quay lại.

Hoặc khiến thằng bé cắt đứt con đường tòng quân.”
Lời này là Diệp Ân Tuấn sau khi trầm tư suy nghĩ đã đưa ra.

Con trai của anh anh tự nhiên đau lòng.

Ở quân khu cậu bé có được bao nhiêu vinh quang, anh tự nhiên biết, những vinh quang đó từ đâu mà ra, anh càng rõ.

Anh chưa từng nghĩ có một ngày những vinh quang này sẽ trở thành áp lực cho Diệp Minh Triết.


Hiện nay nhìn thấy con trai thành cái bộ dạng như bây giờ, Diệp Ân Tuấn vô cùng đau lòng.

Diệp Tranh thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp leo lên giường đi ngủ.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn sau khi rời khỏi phòng của bọn chúng, lại không có quay về phòng ngủ, mà đến phòng sách.

Diệp Ân Tuấn mở máy tính ra, quả nhiên đều là những thứ Diệp Minh Triết gửi đến.

Nhìn những thứ này, hai người đã trầm mặc.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến dáng vẻ khi con trai biến thành nhân cách thứ hai vừa nãy thì cô vô cùng khó chịu.

Con trai của cô mới 4 tuổi!
Thẩm Hạ Lan cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Ân Tuấn, thật ra Minh Triết có thể đi theo con đường thương nghiệp.


Anh xem, gia nghiệp của nhà họ Diệp chúng ta lớn như vậy tóm lại phải có người thừa kế có đúng không? Làm lính chính là một ước mơ, thằng bé nếu như thích, đợi nó trưởng thành rồi, đưa đến quân khu đào tạo hai ba năm, sau đó quay về thừa kế gia nghiệp cũng được.

Với lại, con trai chẳng qua chỉ là tương đối xuất sắc ở phương diện máy tính, có lẽ vài năm nữa nó sẽ không thích nữa? Có phải không?”
Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan nói năng lộn xộn, tự nhiên biết ý cô muốn biểu đạt là gì.

Thẩm Hạ Lan muốn cắt đứt con đường tòng quân của Diệp Minh Triết.

Trước lúc này, ai cũng không ngờ sự tàn khốc của chiến tranh sẽ bị Diệp Minh Triết tiếp xúc sớm như vậy.

Một đứa trẻ 4 tuổi, chính tay cầm súng giết một người đang sống sờ sờ, năng lực thừa nhận phải lớn cỡ nào?
Diệp Minh Triết không có sụp đổ tinh thần đã là rất không tồi rồi.

Cậu bé có tài giỏi hơn nữa, suy cho cùng cũng chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi mà thôi.

Người cùng độ tuổi giống như cậu bé, vẫn còn đang chơi đùa.

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn cũng đau lòng không thôi, trong lòng ít nhiều có chút suy nghĩ tán thành với lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan.

Khi anh sắp đồng ý, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “bụp”, trực tiếp dọa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rồi..

 
Chương 1639: 1639: Chương 1638





“Chuyện gì thế?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đứng bật dậy, sắc mặt của Diệp Ân Tuấn cũng có hơi nghiêm trọng.

Hai người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Diệp Tranh trực tiếp bị Diệp Minh Triết ném ra trên sàn ở bên ngoài, vừa hay đụng phải chiếc tủ ở một bên, bởi vì do lực xung kích, chiếc tủ phát ra tiếng ‘bụp’, ngược lại thu hút Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn chạy đến.

Sau khi bọn họ nhìn thấy Diệp Tranh bị Diệp Minh Triết ném ra, Thẩm Hạ Lan lập tức trở nên đau lòng.

“Tranh, như nào rồi? Có đau không? Mau để mẹ xem, có bị thương ở đâu không?”
Diệp Tranh cảm thấy cả người sắp rã ra.

Cậu bé vừa ngủ, nào ngờ Diệp Minh Triết vậy mà đã tỉnh, không nói hai lời ném cậu bé ra ngoài.

Cái mông nhỏ này thật sự đập rất đau.


“Mẹ, con không sao, mau xem thử Minh Triết.’ Lời của Diệp Tranh vừa dứt, Diệp Ân Tuấn đến cửa phòng của Diệp Minh Triết, nhìn thấy Diệp Minh Triết ngồi ở trước máy tính, mở giao diện trò chơi, đang điên cuồng chơi game, đối với động tác vừa rồi của mình hình như không có cảm giác gì.

Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

“Con đang làm gì?”
Diệp Minh Triết chỉ liếc nhìn Diệp Ân Tuấn, sau đó quay đầu tiếp tục chơi game, không nói một lời.

Diệp Minh Triết của nhân cách thứ hai vẫn rất lạnh lùng.

Thẩm Hạ Lan không dám để Diệp Tranh và Diệp Minh Triết ở cùng nhau nữa, vội vàng bế Diệp Tranh về phòng, ngay trong đêm gọi điện cho Tiêu Niệm Vi, bảo cô ta đến khám cho Diệp Tranh.

Tiêu Niệm Vi sau khi bị lôi đến, kiểm tra cho Diệp Tranh một phen, sau khi chắc chắn cậu bé không sao thì Thẩm Hạ Lan mới thở phào.

“Làm sao vậy?”
Tiêu Niệm Vi có hơi kinh ngạc.


Thẩm Hạ Lan cũng không tiện nói gì nhiều, chỉ nói Diệp Tranh ngủ không ngoan, rơi từ trên giường xuống, sợ ngã bị thương nên mới bảo cô ta đến xem thử.

Tiêu Niệm Vi thấy Diệp Tranh không có chuyện gì thì trở về.

Diệp Ân Tuấn canh ở cửa phòng của Diệp Minh Triết, một canh này là cả một đêm.

Diệp Minh Triết không làm gì cả, cũng không nói gì cả, chỉ ở trước máy tính chơi game online, mãi đến khi trời hửng sáng thì cậu bé mới đi tới giường trực tiếp ngã ra, sau đó ngủ thiếp đi.

Diệp Ân Tuấn đi tới liếc nhìn, là thật sự ngủ say rồi.

Anh chỉnh tư thế của con trai, sau đó đắp chăn, lúc này mới rời khỏi phòng của Diệp Minh Triết.

Tình hình như này không được rồi.

Diệp Ân Tuấn sau khi đi ra mới phát hiện Thẩm Hạ Lan cũng cả đêm không ngủ.

Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan có hơi tái, dưới mắt cũng có quầng thâm rõ ràng, khiến người khác nhìn mà rất đau lòng.

“Đi ngủ đi, chỉ nói với ông ngoại là hôm nay chuyển tới, cũng không nói giờ nào, em quay về ngủ một lúc trước, sau đó anh gọi em.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan lắc đầu..

 
Chương 1640: 1640: Chương 1639





“Em không buồn ngủ.”
Cô rất lâu chưa từng tỉnh táo như vậy, cũng chưa từng thức đêm như này rồi.

Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, cười rồi nói: “Vẫn là anh quay về đi ngủ đi, tình hình của Minh Triết hiện nay không thể rời xa người được, tóm lại không thể để hai chúng ta đều ngã ra, không bằng thay ca đi.”
“Thân thể của em chịu được không?”
Điểm này Diệp Ân Tuấn rất là lo lắng.

“Vẫn tốt, em đã ngủ một lúc rồi, chả qua vừa dậy thôi.

Anh mau đi nghỉ đi.

Hoặc em đi nấu ít đồ ăn cho anh.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan muốn đứng dậy thì lại bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

“Em nghỉ ngơi đi, anh đi ngủ.’ Diệp Ân Tuấn bây giờ đâu có muốn ăn gì.

Con trai đang yên đang lành của mình biến thành bộ dạng như bây giờ, tự nhiên là khiến người khác khó chịu.


Thấy Diệp Ân Tuấn về đến phòng, Thẩm Hạ Lan thở dài một hơi, sau đó đứng dậy đi đến phòng của Diệp Minh Triết.

Cô nhìn dáng vẻ ngủ say của Diệp Minh Triết, nghĩ đến sự hiểu chuyện chu đáo trước đây của con trai, lại lần nữa hối hận đã đưa Diệp Minh Triết đến quân khu.

Con của cô còn nhỏ như vậy, chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh quá sớm, là người lớn bọn họ quá tàn nhẫn rồi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan bế Diệp Minh Triết lên, ôm ở trên chân mình, giống như lúc nhỏ nhẹ nhàng vỗ người cậu bé, từng chút từng chút, vô cùng dịu dàng.

Diệp Minh Triết ngủ khoảng hai ba tiếng thì bỗng mở mắt ra.

Cậu bé bỗng nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình với vẻ hiền từ, quầng đen dưới mắt đã khiến cậu bé hơi nhíu mày.

“Mẹ?”
“Tỉnh rồi sao? Có đói không? Mẹ đi nấu ít đồ ăn cho con.”
Thẩm Hạ Lan khẽ mỉm cười.


Diệp Minh Triết lại vô thức lắc đầu.

“Con không đói, chỉ là có hơi mệt, cơ thể rất mỏi.”
“Chơi game cả đêm, có thể không mỏi sao.

Nào, mẹ bóp cho con.”
Nói rồi Thẩm Hạ Lan xoa bóp cánh tay cho Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết có hơi sững ra.

Chơi game cả đêm?
Cậu bé sao lại không nhớ?
Cậu bé vô thức nhìn máy tính, giao diện trò chơi trên đó còn chưa thoát, game đó quả thật là trò cậu bé thích.

Lông mày của Diệp Minh Triết hơi nhíu lại.

“Mẹ, con có hơi đói rồi, muốn ăn cháo thịt lạc với trứng.”
Diệp Minh Triết đột nhiên mở miệng, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan có hơi bất ngờ, có điều vẫn rất vui vẻ nói: “Được, con nghỉ ngơi một lát, mẹ đi nấu cho con.”
Nói xong Thẩm Hạ Lan không ngại vất vả mà đi đến phòng bếp.

Diệp Minh Triết lập tức đứng dậy đi đến phòng của Diệp Tranh..

 
Chương 1641: 1641: Chương 1640





Diệp Tranh còn đang ngủ, nhưng cứ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cảm giác đó rất không tốt.

Cậu bé bỗng mở mắt thì nhìn thấy Diệp Minh Triết giống như u linh đứng ở cạnh giường của cậu bé, dọa cậu bé thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc, lập tức bật dậy.

“Cậu đừng qua đây! Tớ nói cho cậu biết, cậu còn ra tay với tớ, tớ sẽ không khách sáo đâu đấy.

Tuy tớ đánh không lại cậu, nhưng tớ cũng không phải dễ chọc.”
Ánh mắt như này, u ám như này, Diệp Tranh vô thức tưởng rằng nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết đi ra tác oai tác quái.

Ánh mắt của cậu bé rất phòng bị.

Diệp Minh Triết thậm chí phát hiện tư thế của Diệp Tranh có hơi kỳ lạ, giống như mông bị thương.

Mắt của cậu bé hơi nheo lại.

“Cậu bị sao vậy?”
“Tớ còn có thể bị làm sao? Không phải bị cậu ném ra ngoài lúc nửa đêm sao.


Bây giờ mông của tớ vẫn đau đó.

Tớ cảnh cáo cậu, cậu chẳng qua chỉ là nhân cách thứ hai của Diệp Minh Triết, đừng tưởng cậu bây giờ có thể khống chế cơ thể của Minh Triết thì đắc ý quên hình.

Ý chí của Minh Triết rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ áp chế được cậu, tớ cũng sẽ giúp.”
Diệp Tranh tức tối nói.

Thật là đáng ghét.

Minh Triết trước giờ sẽ không ra tay ác với cậu bé như vậy, nhân cách thứ hai này thật sự rất đáng ghét.

Trái tim của Diệp Minh Triết lại kêu lộp bộp.

Nhân cách thứ hai?
Nhân cách phân liệt!.

truyện ngôn tình

Cậu bé mắc chứng nhân cách phân liệt!
Tin tức như này bỗng bùng nổ ở trong đầu của Diệp Minh Triết.

Cả người cậu có chút sững sờ nhìn Diệp Tranh, thậm chí có hơi không biết làm gì nữa.

Sao lại như thế?
Nhân cách phân liệt không phải là bệnh thần kinh sao?
Cậu bé vậy mà xuất hiện vấn đề thần kinh rồi?
Vậy thì vừa rồi mẹ lo lắng nhìn cậu bé như vậy, là vì tối qua nhân cách thứ hai của cậu bé đi ra làm loạn rồi.

Nghĩ như vậy, trong lòng của Diệp Minh Triết rất không biết có cảm giác gì.

Cậu bé luôn tưởng mình là một người kiên cường, lại không ngờ sẽ trở thành cái bộ dạng như hiện nay.

Diệp Minh Triết có hơi không chấp nhận được.

Diệp Tranh thấy cậu bé ngây ngốc nhìn mình, không khỏi nuốt nước bọt nói.

“Này, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Diệp Minh Triết lại không nói gì cả, trực tiếp xoay người đi lên lầu.

Diệp Tranh sợ Diệp Minh Triết làm ra chuyện gì quá giới hạn, vội vàng nhảy xuống giường muốn đi lên theo, nhưng lại nghe thấy Diệp Minh Triết lạnh lùng nói: “Đừng đi theo tớ, tớ là Diệp Minh Triết.”
Lời này khiến miệng của Diệp Tranh đã há to đầy kinh ngạc..

 
Chương 1642: 1642: Chương 1641





Minh Triết?
Sao lại?
Diệp Minh Triết lại trực tiếp đi đến phòng ngủ của Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn vẫn đang nghỉ ngơi, có điều tính cảnh giác rất cao, khi Diệp Minh Triết đến bên cạnh anh thì lập tức mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Minh Triết thì hơi sững ra, đáy mắt xẹt qua chút mờ mịt.

Diệp Minh Triết không có bỏ qua ánh mắt của Diệp Ân Tuấn, tuy ánh mắt đó chỉ vụt qua, nhưng vẫn bị cậu bé bắt được.

“Lão Diệp, con bị nhân cách phân liệt rồi sao?”
Diệp Minh Triết hỏi thẳng vào vấn đề.

Diệp Ân Tuấn sững người, sau khi chắc chắn là nhân cách chính của Diệp Minh Triết thì mới nặng nề gật đầu.

“Con yên tâm, ba và mẹ sẽ cùng con chữa trị.”
Có được sự thừa nhận của Diệp Ân Tuấn, Diệp Minh Triết đã trầm mặc.

Diệp Ân Tuấn thấy con trai không khóc nháo giống như những đứa trẻ khác, trong lòng vô cùng khó chịu.


Anh đứng dậy ôm Diệp Minh Triết vào trong lòng, thấp giọng nói: “Xin lỗi, là ba lơ là con.

Ba và mẹ sẽ ở bên con.

Con nhất định sẽ khỏe lại.”
Trong lòng Diệp Minh Triết rất loạn, hiện nay được Diệp Ân Tuấn ôm, cậu bé lại có hơi sợ.

Cậu bé không biết nhân cách thứ hai của mình là như nào, có mang theo tính công kích không, thậm chí không biết trạng thái như này của mình sẽ duy trì bao lâu.

Nếu ba và mẹ luôn ở bên cậu bé thì ắt sẽ bỏ qua những người khác.

Nghĩ đến Diệp Tranh, nghĩ đến Nghê Nghê, trái tim của Diệp Minh Triết càng thêm khó chịu.

Mặc kệ là ai, bọn họ đều là người thân thiết nhất của cậu bé, là người cậu bé luôn muốn bảo vệ, nhưng bây giờ cậu bé lại trở thành mục tiêu có tính công kích nhất đó, cậu bé làm sao có thể không buồn chứ?
Tâm trạng của Diệp Minh Triết trở nên phập phồng, được lão Diệp ôm cũng không có giãy giụa, ngược lại đưa tay ôm ngược lại Diệp Ân Tuấn, thấp giọng nói: “Lão Diệp, hãy giúp con.”
Đây là lần đầu tiên con trai xin sự giúp đỡ của anh.


Giọng nói của cậu bé mang theo chút run rẩy và sợ hãi, loại cảm giác không thể khống chế nhân cách thứ hai khiến cậu bé sợ hãi.

Trái tim của Diệp Ân Tuấn giống như bị chiên vào chảo dầu nóng, rất khó chịu.

“Ba sẽ giúp con, con trai, ba nhất định sẽ chữa khỏi cho con.”
Mắt của Diệp Minh Triết có hơi ươn ướt.

Cậu bé cắn môi dưới, thấp giọng nói: “Lão Diệp, đưa con đến căn cứ đi.”
“Con nói cái gì?”
Diệp Ân Tuấn bỗng đẩy Diệp Minh Triết ra.

Bây giờ sắp tết rồi, căn cứ căn bản không có ai, huống chi tình hình của Diệp Minh Triết bây giờ nếu như để cậu bé ở căn cứ, căn bản không khác gì đi lưu đầy.

Đừng nói anh sẽ không đồng ý, Thẩm Hạ Lan cũng sẽ không đồng ý.

“Con đừng suy nghĩ linh tinh, đây không phải là bệnh nan y gì cả, con chỉ là do áp lực quá lớn, Minh Triết, có vài chuyện là ba và mẹ không suy nghĩ chu toàn, để con hiểu sự tàn khốc của chiến tranh quá sớm, đây không phải là lỗi của con.

Tin tưởng ba và mẹ, con sẽ khỏe lại, nhất định sẽ khỏe lại.”
Diệp Ân Tuấn nhìn Diệp Minh Triết, trong lòng vô cùng đau nhói.

Diệp Minh Triết lại nghẹn ngào nói: “Lão Diệp, con sợ làm mọi người bị thương.

Hôm nay con có thể làm Diệp Tranh bị thương, ngày mai con có thể làm mẹ bị thương, làm Nghê Nghê bị thương, con không muốn như vậy, con không muốn vừa tỉnh lại, thấy người con để tâm nhất bị chính con làm bị thương, như thế con sẽ càng không chịu nổi.”.

 
Chương 1643: 1643: Chương 1642


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Đây là lần đầu tiên Diệp Ân Tuấn nhìn thấy Diệp Minh Triết khóc.

Đứa con trai này của anh từ khi quay về đến bây giờ, Diệp Ân Tuấn chưa từng thấy cậu bé khóc.

Cậu bé kiên cường đến mức khiến người khác đau lòng.

Hiện nay cậu bé lại khóc vì chứng bệnh này của mình, không vì cái gì khác, chỉ vì sợ làm tổn hại đến người mình để tâm.

Lúc này, trái tim của Diệp Ân Tuấn bỗng đau nhói.

“Sẽ không đâu! Mặc kệ con trở thành bộ dạng gì, con đều là tâm can của ba và mẹ con, mặc kệ gặp phải tình cảnh gì, ba và mẹ con cũng sẽ không từ bỏ con.”
Diệp Ân Tuấn lần nữa ôm con trai vào trong lòng, cảm nhận được sự yếu đuối của con trai, trước đây anh sao lại cảm thấy con trai có thể trở thành một tồn tại giống như thiên tài ở trong môi trường tàn khốc như quân khu chứ?

Anh ảo não, tự trách, nhiều hơn là muốn giúp Minh Triết vượt qua ải khó này.

Diệp Minh Triết còn muốn nói gì đó thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Ý của mẹ con là muốn để con nghỉ ngơi một khoảng thời gian, nếu như con thật sự thích làm lính, đợi khi nào đủ 18 tuổi, ba mẹ đưa con đến quân khu lịch luyện hai năm.

Minh Triết, gia sản to lớn của nhà chúng ta, không thể không có ai thừa kế, Tranh chọn lựa học y thì con chính là người thừa kế đời tiếp theo của nhà họ Diệp.”
[Diendantruyen.Com] Cục Cưng Có Chiêu

“Được rồi, nếu đã tỉnh rồi thì dậy ăn ít cháo, vừa hay em nấu không ít.”
Thẩm Hạ Lan giả bộ thoải mái nói.

Diệp Minh Triết chui ra khỏi lòng của Diệp Ân Tuấn, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, ánh mắt nhiều thêm một tia áy náy.

Trái tim của Thẩm Hạ Lan như sắp vỡ vụn.


“Nào, con trai, mẹ bế con xuống.”
“Để tự con.”
Diệp Minh Triết tránh cánh tay của Thẩm Hạ Lan, thậm chí có hơi tránh khỏi phạm vi an toàn của cô.

Cậu bé sợ.

Sợ mình không biết khi nào biến thành người khác, sợ bản thân trong lúc không biết gì làm mẹ của mình bị thương.

Nhìn thấy Diệp Minh Triết như thế, mũi của Thẩm Hạ Lan chợt cay, nước mắt bỗng trào ra.

“Mẹ, mẹ đừng khóc, con không phải, con…”
Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đã khóc thì lập tức hoảng.

Cậu bé luống cuống tay chân cầu xin sự giúp đỡ của Diệp Ân Tuấn..

 
Chương 1644: 1644: Chương 1643





Diệp Ân Tuấn bước tới một bước, ôm Diệp Minh Triết vào trong lòng, sau đó đứng dậy, nói với Thẩm Hạ Lan ở một bên: “Được rồi, con trai đói rồi, chúng ta đi xuống ăn cháo.”
“Được.”
Thẩm Hạ Lan lau nước mắt, cùng với Diệp Ân Tuấn đi xuống.

Diệp Tranh đã tỉnh rồi, cũng không dám ngủ nữa, hiện nay cả nhà cũng chỉ có Diệp Nghê Nghê ngủ rất ngon.

Cô bé vặn eo, thức dậy ngửi thấy mùi thơm thì vội nói: “Hửm? Mẹ nấu món gì ngon thế? Thơm quá.”
Thẩm Hạ Lan mỉm cười, có đều lại có hơi miễn cưỡng.

Mấy người ngồi trước bàn ăn.

Thẩm Hạ Lan còn nấu vài món ăn kèm, đều là những món tụi nhỏ thích ăn.

Mắt của Diệp Nghê Nghê bỗng phát sáng.

“Oa, hôm nay mẹ thật đảm đang.”
Diệp Nghê Nghê lập tức khen ngợi.


Diệp Minh Triết lại chọn vị trí ngồi cách xa.

Thẩm Hạ Lan thấy con trai như vậy, không khỏi lại nhói lòng.

Cô còn muốn nói gì đó thì Diệp Nghê Nghê đã đi thẳng tới, nắm lấy tay của Diệp Minh Triết nói: “Anh, anh làm gì mà ngồi xa như vậy? Anh lại đây giúp em bóc trứng gà.”
Diệp Minh Triết vô thức muốn hất Diệp Nghê Nghê ra, cũng không biết có phải là ảo giác của cậu bé hay không, Diệp Nghê Nghê rất giảo hoạt tránh lực của cậu bé, trưng ra gương mặt trắng nõn hồng hào, cười hì hì nói: “Anh đừng hòng trộm lười, em biết đó, anh nghỉ lễ rồi.

Trước đây anh đều sẽ bóc trứng gà cho em ăn, bây giờ được nghỉ rồi thì cũng đừng hòng trốn.

Mau lên!”
Nói rồi Diệp Nghê Nghê kéo tay của Diệp Minh Triết, lôi cậu bé đến ngồi ở bên cạnh mình.

“Nè, cháo thịt nạc với trứng này là của anh, em không tranh với anh.

Em muốn ăn trứng gà, anh bóc giúp em.

Còn nữa tôm biển đó, rất phiền phức, anh cũng bóc giúp em luôn.”

Diệp Nghê Nghê cười hì hì, lại khiến Diệp Minh Triết hết cách tư chối.

Nghĩ mình quả thật rất lâu không có cùng ăn cơm với em gái, cho nên không khỏi nghe lời cầm lấy trứng gà bắt đầu bóc vỏ cho cô bé.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn nhìn thấy một màn này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tranh cũng hơi thở phào.

Thật sự sợ Diệp Minh Triết không nể mặt Diệp Nghê Nghê cơ.

Diệp Nghê Nghê đung đưa hai chân của mình, nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Ba mẹ, hôm nay là muốn đến chỗ ông cố sao?”
“Ừ.”
Thẩm Hạ Lan gật đầu.

Diệp Nghê Nghê lại hỏi: “Vậy con và anh đến muộn chút có được không?”
“Con muốn làm gì?”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn nhíu lại.

Diệp Minh Triết bây giờ là một quả bom hẹn giờ, anh thật sự sợ cô con gái này của mình lại xảy ra chuyện gì, không khỏi hỏi một câu.

Diệp Nghê Nghê cười rồi nói: “Không làm gì, muốn ra ngoài đi dạo, vừa hay rất lâu không có ở cùng anh rồi, hôm nay cả nhà chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hiếm khi Diệp Nghê Nghê ngoài ăn ra còn có nhã hứng đi dạo, có thể thấy được hơi lạ..

 
Chương 1645: 1645: Chương 1644





Diệp Ân Tuấn cũng không có chắc chắn lắm.

Lúc này Diệp Minh Triết hờ hững mở miệng.

“Anh có hơi mệt, không muốn đi, mọi người đi đi, anh muốn nghỉ ngơi.”
“Không muốn, anh đã rất lâu không có ở bên người ta rồi.

Huống chi bây giờ cũng đến cuối năm rồi, người xấu bên ngoài rất nhiều, anh không muốn bảo vệ em sao?”
Lời nói này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết không khỏi nhíu mày.

“Anh…”
“Ái dà, đừng anh anh gì nữa, mau ăn xong cơm, cùng em ra ngoài mua ít đồ cho ông cố.

Ông cố rất lâu không có gặp anh và anh Tranh rồi, các anh đi tay không qua thì ra cái gì chứ?”
Lời này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết không nói ra được một chữ từ chối.

Cả nhà dưới sự sổi nổi của Diệp Nghê Nghê ngược lại đã ăn một bữa sáng khá là ấm cúng.


Tuy mọi người đều khá mệt, nhưng cũng không nhẫn tâm làm mất hứng của Diệp Nghê Nghê.

Sau khi ăn sáng xong, Diệp Nghê Nghê quấn lấy Diệp Ân Tuấn đi tới phòng ngủ, nhõng nhẽo muốn xin ít tiền tiêu vặt.

Diệp Minh Triết còn đang băn khoăn có nên cùng bọn họ ra ngoài không.

Phát điên ở trong nhà thì thôi đi, nếu như ở bên ngoài xuất hiện vấn đề gì, đến lúc đó mặt mũi của nhà họ Diệp sợ là bị cậu bé làm cho mất sạch rồi.

Dường như biết được Diệp Minh Triết đang nghĩ gì, Diệp Tranh thấp giọng nói: “Có tớ ở đây, cậu cứ yên tâm đi, thật sự không được tớ lấy kim bạc đâm ngất cậu rồi khiêng về.”
“Cái này là cậu nói đấy, ngộ nhỡ người kia lại xuất hiện, cậu đừng khách sáo, trực tiếp đánh ngất tớ rồi khiêng trở về trói lại.”
Diệp Minh Triết nói rất là quyết tuyệt, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau lòng.

“Con trai, con đừng nghĩ quá nhiều, chỉ ra ngoài một lúc thôi, không sao đâu.”
Diệp Minh Triết thật sự là không thể đối mặt được với dáng vẻ đau lòng của Thẩm Hạ Lan, biết rõ mình không ra ngoài mới là thượng sách, nhưng lại vẫn gật đầu.

Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn không lâu sau thì đi ra.


Nhìn thấy Diệp Nghê Nghê mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, mắt Diệp Minh Triết không khỏi sáng lên.

“Nghê Nghê em thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn anh.”
Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, chủ động khoác tay của Diệp Minh Triết.

Cơ thể của Diệp Minh Triết có hơi cứng đờ, muốn giãy ra, nhưng lại không thể như ý.

Cậu bé có chút cười khổ.

Diệp Nghê Nghê cũng từng học thuật phòng thân mấy ngày, nhưng không đủ khiến cậu bé không nhúc nhích được, chẳng qua chỉ là trong lòng vẫn có hơi không nhẫn tâm, cho nên đối với Diệp Nghê Nghê thêm một chút bao dung.

Bởi vì người của nhà tổ đều được nghỉ lễ rồi, Diệp Ân Tuấn chỉ đành làm tài xế.

Một nhà năm người đi ra ngoài.

Diệp Nghê Nghê vốn muốn đi dạo, nhưng lâm thời nhìn thấy biển quảng cáo triển lãm đèn băng ở ngoại ô, rất muốn đi tới xem.

Hết cách, cả nhà chỉ có một cô công chúa nhỏ như vậy, tự nhiên là lâm thời thay đổi tuyến đường rồi.

Chỉ có điều bây giờ là sắp tết rồi, đa số mọi người đều đi mua đồ đạc ở khu thành phố, triển lãm đèn băng ở ngoại ô rõ ràng có rất ít người..

 
Chương 1646: 1646: Chương 1645





Diệp Nghê Nghê lại rất là phấn khích.

Cô bé cũng không sợ lạnh, sau khi xuống xe thì tung ta tung tăng chạy khắp khu triển lãm đèn băng.

“Nghê Nghê, em chậm thôi.”
Diệp Minh Triết hơi nhíu mày, vô thức nhắc nhở một câu.

Nhưng Diệp Nghê Nghê căn bản không nghe lời cậu bé, ngược lại càng chạy càng nhanh.

Đột nhiên cô bé vướng vào thứ gì đó.

Diệp Minh Triết bỗng trở nên căng thẳng.

Cậu bé chạy đến chỗ Diệp Nghê Nghê, nhưng còn chưa đợi cậu bé chạy đến bên cạnh Diệp Nghê Nghê thì Diệp Nghê Nghê đã bị một người bịt mặt trực tiếp ôm lên, sau đó nhanh chóng chạy về phía chiếc xe ở bên đó.

Biến cố này lập tức khiến Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan bọn họ sững người.


“Đứng lại! Anh là ai? Bỏ con gái của tôi xuống!”
Bởi vì Diệp Nghê Nghê nằm trong tay đối phương, Diệp Ân Tuấn có hơi không dám vọng động.

Thẩm Hạ Lan thì mặt mày tái mét.

Diệp Nghê Nghê trực tiếp bị dọa đến bật khóc.

“Anh! Ba, mẹ, cứu mạng!”
Diệp Nghê Nghê giãy giụa, người bịt mặt đó lại rút ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào huyệt thái dương của Diệp Nghê Nghê.

“Các người đừng qua đây, nếu còn lại gần thì tôi giết nó!”
Tình cảnh tương tự khiến đầu óc của Diệp Minh Triết ong một tiếng, có cái gì nứt ra.

Cậu bé dường như nhìn thấy ở Nam Phi có người cầm súng chĩa vào ba mẹ.

Không!
Không được!

Mắt của Diệp Minh Triết bỗng trở nên điên cuồng.

“Buông em ấy ra! Ông nếu như dám làm em ấy bị thương, tôi bảo đảm khiến ông trả giá!”
Sự thay đổi của Diệp Minh Triết lập tức khiến sắc mặt của Thẩm Hạ Lan và Diệp Tranh đều trắng bạch.

“Tranh!”
Thẩm Hạ Lan không muốn để con trai phát điên, nhưng cô biết Diệp Minh Triết xuất hiện vào lúc này chắc chắn không phải là con trai ngoan hiểu chuyện của cô.

Diệp Tranh cũng toát mồ hôi lạnh.

Biến cố như này khiến cậu bé không ngờ tới, hiện nay cậu bé có thể chắc chắn nhân cách ẩn nấp của Diệp Minh Triết đã xuất hiện.

Diệp Tranh vội vàng lấy ra kim bạc muốn đâm vào trong huyết vị của Diệp Minh Triết, nhưng sau đầu của Diệp Minh Triết giống như mọc con mắt vậy, trong khoảnh khắc Diệp Tranh ra tay, trực tiếp bị đá một cú, kim bạc trong tay Diệp Tranh bị đá bay.

Bởi vì lực đạo rất lớn, Diệp Tranh suýt nữa bị đá lăn ra đất.

Cậu bé nhanh chóng ra tay với Diệp Minh Triết.

Nhưng mục tiêu của Diệp Minh Triết lại không phải là cậu bé.

Diệp Minh Triết giống như bị điên lao về phía tên bắt cóc Diệp Nghê Nghê..

 
Chương 1647: 1647: Chương 1646





“Minh Triết!”
Thẩm Hạ Lan bị dọa đến mức trái tim vọt lên, cô vừa muốn chạy lại thì bị Diệp Ân Tuấn bảo vệ trong lòng.

“Đừng qua đó! Trong tay đối phương có súng!”
“Nhưng Minh Triết và Nghê Nghê không thể không quản!”
Thẩm Hạ Lan khóc hét lên thì nghe thấy ‘bụp’ một tiếng, súng trong tay người bịt mặt lập tức bắn.

“Anh—”
Trên chiếc váy công chúa màu trắng của Diệp Nghê Nghê bỗng bắn ra máu tươi, giống như hoa mai, bỗng lây nhiễm ở trong mắt của tất cả mọi người.

“Nghê Nghê!”
Trái tim của Thẩm Hạ Lan đều muốn vỡ vụn.

Cả người Diệp Minh Triết đã đơ ra.

Máu!

Máu đỏ ngập trời!
Giống như hôm đó, cậu bé nổ súng bắn chết phần tử khủng bố đó.

Mắt của người đó mở to, máu của người đó từ từ thấm ướt mặt đất, giống như bây giờ.

Trong đầu giống như có thứ gì đó trào ra, vô cùng đau đớn.

Mắt của Diệp Minh Triết bỗng đỏ ngầu.

“Đáng chết! Ông vậy mà làm em ấy bị thương!”
Khí chất của Diệp Minh Triết xảy ra một ít thay đổi, cậu bé lao đến, trực tiếp đấm về phía mặt của tên bắt cóc.

Đối phương cũng không phải bao cỏ, sau khi công kích của Diệp Minh Triết đánh tới thì lập tức ném Diệp Nghê Nghê ra, bản thân đánh nhau với Diệp Minh Triết.

Mắt của Diệp Minh Triết là màu đỏ, ở trong mắt cậu bé, cả thế giới đều là màu đỏ.

Cậu bé công kích như bị điên, công kích, lại công kích…

Đối phương đều ở trong thế phòng thủ.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy Diệp Nghê Nghê bị ném sang một bên, nhanh chóng chạy tới, hai tay run rẩy ôm Diệp Nghê Nghê vào trong lòng.

“Nghê Nghê, Nghê Nghê con sao rồi?”
“Mẹ, con không sao.”
Diệp Nghê Nghê mở mắt ra, thè cái lưỡi tinh nghịch, sau đó từ dưới chiếc váy lấy ra một túi máu bị rách.

“Giả, khẩu súng vừa rồi đó là súng diễn tập, sẽ không làm người ta bị thương.”
Cả người Thẩm Hạ Lan đều ngốc trệ.

Giả sao?
Cô vô thức nhìn sang Diệp Minh Triết, lại phát hiện người đàn ông tiếp chiêu với Diệp Minh Triết có chút quen mắt.

“Người đó là…”
“Ông chú ba.”
Diệp Nghê Nghê đứng dậy, trực tiếp kéo tay của Thẩm Hạ Lan, đưa cô cho Diệp Ân Tuấn.

“Ba, ba nói xem kế hoạch này có tác dụng không?”
“Không biết.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan, đan mười ngón tay với cô..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom