Chào mừng bạn đến với Hội Đọc Truyện!

Hội Đọc Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!
Chương 1588: 1588: Chương 1587





“Này, này, này, Diệp Ân Tuấn anh có biết xấu hổ không?”
Tống Dật Hiên cảm thấy không thể tiếp tục đi dạo phố này được nữa rồi.

Hồ Ngọc Duyên thấy chồng mình bị người ta trêu chọc, vội nói với Thẩm Hạ Lan: “Thẩm Hạ Lan, chồng em bắt nạt chồng chị,làm sao đây?”
“Ờm.”
Thẩm Hạ Lan bị hỏi đến sững người, nhưng ngay sau đó, cô trực tiếp ôm lấy cánh tay của Diệp Ân Tuấn, cười nói: “Xin lỗi, em chọn phe của chồng em, các người cứ tiếp tục bị anh ấy bắt nạt đi, cùng lắm lát nữa em mời mấy người ăn cơm.”
“Chời.”
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp quay đầu lại.

Tống Dật Hiên nghiến răng nói: “Chuyện này nếu nói ra thì Diệp Ân Tuấn cũng không vẻ vang gì.”
“Sao lại nói thế?”
Hai người phụ nữ lập tức vểnh tai lên.

Tống Dật Hiên hít một hơi thật sâu và nói: “Vào thời điểm đó, anh nhìn trúng con gái của một ông trùm bất động sản, mối quan hệ vô cùng thân thiết.


Người phụ nữ đó nói với anh rằng ba cô ta có thông tin nội bộ, gian hàng này có vấn đề về chất lượng, chắc không bán được.Lúc đó khu này vẫn chưa phải là khu phố vàng.”
Khi nói đến đây, Tống Dật Hiên không chú ý thấy bộ dạng Hồ Ngọc Duyên nghiến răng, trong khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lại cười đắc thắng.

Tên ngốc này nói về bạn gái cũ của mình trước mặt Hồ Ngọc Duyên, điều đáng ghét nhất là bạn gái cũ của Tống Dật Hiên có thể là chất đầy cả xe tải.

Tống Dật Hiên hoàn toàn không phát hiện ra mình đã khiến bà xã đại nhân không vui, nói tiếp: “Lúc đó anh đã mua một nửa gian hàng, nghe nói có vấn đề về chất lượng, lại là tin nội bộ nên vội vàng bán đi.

Ngay khi anh vừa mới treo bán, có người đã nóng lòng muốn mua hết, lúc đó anh nghĩ người này có vẻ hơi ngốc, nhưng không ngờ chỉ sau vài ngày người phụ nữ đó đã biến mất.

Anh dò hỏi thì người phụ nữ đó đã đi nước ngoài và còn đi nước ngoài theo sự sắp đặt của một người nào đó nữa.

Anh lập tức ý thức ra có gì đó không đúng rồi, vội vàng tìm người dò tin tức, mới biết là Diệp Ân Tuấn và người phụ nữ đó gạt anh, mục đích là gian hàng trên nửa con phố trong tay anh.


Các người nói xem, anh ta có phải rất âm hiểm không?”
Tống Dật Hiên càng nói càng tức giận, cũng không để ý rằng Hồ Ngọc Duyên đang xoa xoa xương ngón tay kêu rắc rắc của mình.

Thẩm Hạ Lan nháy mắt với Tống Dật Hiên, nhưng Tống Dật Hiên không hiểu.

“Hạ Lan, mắt em bị sao vậy?”
Vừa dứt lời, Hồ Ngọc Duyên đã trực tiếp véo eo của Tống Dật Hiên.

“Á—”
Tống Dật Hiên đột nhiên đau đớn kêu lên.

“Vợ, em làm gì vậy?”
Hồ Ngọc Duyên nghiến răng nói: “Được lắm Tống Dật Hiên, đã từng có chiến tích huy hoàng quá ha, có cần kể cho em nghe anh và con gái của ông trùm bất động sản đó yêu đương như thế nào không? Hửm?
Có thể khiến anh không cần điều tra mà đã trực tiếp dâng gia tài của mình đi rồi.

Hả?”
Tống Dật Hiên lúc này mới phản ứng lại..

 
Chương 1589: 1589: Chương 1588





“Không phải, tại mấy người cứ thăm dò chuyện này, nên anh mới nói, OK? Hơn nữa đó đều là chuyện xưa cũ rồi, đã không có bạn gái cũ nữa, em….”
“Cái gì cái gì? Gian hàng ở nửa con phố này đó, Tống Dật Hiên, cái tên thất bại này! Nếu anh không bán đi, thì bà đây hiện tại đã là chủ nhân của gian hàng trên nửa con phố này rồi!”
Hồ Ngọc Duyênhai tay chống nạnh trừng mắt nhìn Tống Dật Hiên.

Tống Dật Hiên hận nghiến răng trong lòng!
Hay cho một Diệp Ân Tuấn!
Anh đợi đó cho tôi!
Nhưng bây giờ điều quan trọng là phải an ủi vợ trước.

Nhìn thấy Tống Dật Hiên đang bắt đầu dỗ dành Hồ Ngọc Duyên, Diệp Ân Tuấn duỗi cánh tay ra ôm lấy vai Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Chúng ta đi trước.”
“Cũng được, e rằng chúng ta ở đây, Tống Dật Hiên không tiện hôn Hồ Ngọc Duyên.”
Diệp Ân Tuấn nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói vậy, mỉa mai nói: “Người đàn ông đó còn biết xấu hổ sao? Em đề cao anh ta quá mức rồi.”
Lời này khiến Thẩm Hạ Lan bất lực phản bác.

Hai người bước đi chậm rãi, tay đan vào nhau.


Thẩm Hạ Lan có chút tò mò hỏi: “Tại sao ngay từ đầu anh lại tính kế Tống Dật Hiên như vậy?”
“Nếu anh ta không bán gian hàng cho anh, thì sẽ có một nửa quyền nói chuyện.

Lúc đó, anh muốn biến con phố này thành con phố vàng thịnh vượng nhất Hải Thành, nhưng ý tưởng của Tống Dật Hiên lúc đó là biến nó thành một khu văn phòng, ý kiến trái ngược nhau, nên anh cũng hết cách, chỉ có thể chơi chiêu.

Hơn nữa, không phải anh vẫn để lại cho anh ta hai cửa hàng sao? Đó cũng coi như là chiếu cố anh ta rồi, nếu không, anh ta sẽ chả có một gian hàng nào đâu.”
Diệp Ân Tuấn nói rất bình tĩnh và tự tin, điều này khiến Thẩm Hạ Lankhông tiện nói gì nữa.

Được rồi, bản thân Tống Dật Hiên t*ng trùng lên não, bản thân ngu ngốc, thật sự không trách được người khác.

Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng nhìnrõ được Diệp Ân Tuấn.

Người đàn ông này thực sự không hề lưu tình chút nào.


Hai người chậm rãi đi dạo xung quanh, Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên từ phía sau cũng nhanh chóng theo sau, nhưng mặt Hồ Ngọc Duyên có chút đỏ lên, còn bộ dạng Tống Dật Hiên có vẻ hài lòng.

Người đàn ông này.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên.

Cảm giác này thật tuyệt.

Bốn người đến tiệm vàng.

Chiếc nhẫn của Hồ Ngọc Duyên đều do Tống Dật Hiên đặt làm ở nước ngoài,Thẩm Hạ Lan cũng không giành khí thế này.

Cô kéo Hồ Ngọc Duyên đi dạo một vòng, chỉ nhìn trúng một đôi bông tai bằng phỉ thuý.

Đôi bông tai bằng phỉ thuý này có màu sắc và vân rất đẹp, Hồ Ngọc Duyên cũng rất thích.

Chính vào lúc Tống Dật Hiên chuẩn bị trả tiền, Thẩm Hạ Lan đã ngăn anh ta lại.

“Em sẽ trả hóa đơn này.”.

 
Chương 1590: 1590: Chương 1589





“Tại sao?” Tống Dật Hiên có hơi ngạc nhiên.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đây là quà em tặng cho chị dâu họ, không liên quan gì đến anh.”
Thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Tống Dật Hiên cũng không từ chối.

“Cũng được, dù sao toàn bộ con phố vàng đều thuộc về nhà của mấy người, chút tiền này mấy người có thể trả được.”
Lời này sao nghe nó chua.

Diệp Ân Tuấn cau mày nói: “Tôi sẽ tìm luật sư để chuyển gian hàng dưới tên ban đầu của anh sang tên Hồ Ngọc Duyên, coi như của hồi môn cho cô ấy.”
“Ý gì?”
Cả Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đều sững sờ.


Thẩm Hạ Lan cười híp mắt nói: “Em đã thảo luận với Ân Tuấn rồi, mặc dù cửa hàng này từng thuộc sở hữu của anh họ Tống Dật Hiên, nhưng chỉ số IQ của anh ấy không ra gì, làm mất đi một khối tài sản lớn như vậy, chỉ có thể nói là anh ấy không quen với mảng bất động sản, nhưnghai người sắp kết hôn rồi, bọn em cũng phải biếu quà gì đó.

Bọn em đã bàn bạc chuyển cửa hàng cũ của anh họ sang tên chị dâu họ, sau đó chị dâu họ sẽ mang theo những thứ này gả vào nhà họ Tống.

Vì anh họ đã từng có quá nhiều bạn gái nên vì sợ chị dâu họ bị thiệt thòi hoặc bị ức hiếp, nên quyền quyết định của gian hàng này giao cho chị, ngày nào đó anh ấy làm gì có lỗi với chị,chị cứ mang theo những cửa hàng này ly hôn với anh ấy, sau đó tìm một phi công trẻ, không, tìm hai ba phi công trẻ, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.”
Hồ Ngọc Duyên không bao giờ nghĩ rằng Thẩm Hạ Lan sẽ đối xử với mình như vậy.

Món quà cưới mà cô và Diệp Ân Tuấn tặng cô ta đã được tặng rồi, bây giờ coi như là phát sinh thêm, nhưng cũng chỉ vì nghĩ cho cô ta mà thôi.

Thẩm Hạ Lan là em họ của Tống Dật Hiên, nhưng vào lúc này, cô lại đang lên kế hoạch cho cô ta và bảo vệ cô ta từ quan điểm của một người phụ nữ,đầu mũi của Hồ Ngọc Duyên đột nhiên trở nên chua xót.

“Hạ Lan, em bảo chị nên nói gì em mới tốt đây?”

“Đừng nói gì hết là được, sau này là người một nhà, mọi người cùng giúp đỡ nhau, Hải Thành này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn thôi.”
Thẩm Hạ Lan vỗ vai Hồ Ngọc Duyên.

Tống Dật Hiên cũng có chút cảm động, anh ta là đàn ông nên đương nhiên không thể học theo phong cách của phụ nữ, nên chỉ có thể u uất nói: “Làm ơn đi, Thẩm Hạ Lan, em là em họ của anh, em giúp chị dâu họ của em bắt nạt anh như thế này thật sự có tốt không? “
“Cái này là bắt nạt chỗ nào? Cái này gọi là trù tính tài chính cho anh, để tránh tên ngốc nhà anh lại bán luôn tập đoàn Tống Thị đi.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan nói xong, còn lè lưỡi với Tống Dật Hiên.

.

Truyện Linh Dị
Tống Dật Hiên lại cảm thấy mình bị tổn thương rồi.

“Diệp Ân Tuấn, anh cứ trơ mắt nhìn vợ mình nói chuyện như vậy sao?”
“Chứ sao? Đêm nào tôi cũng muốn lên giường ngủ hết đó.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn có mong muốn sống sót mạnh mẽ nói xong, trực tiếp kéo theo Thẩm Hạ Lan đi thanh toán Nước mắt chực trào trên mắt Hồ Ngọc Duyên..

 
Chương 1591: 1591: Chương 1590





Cô ta là con gái của đại vương hàng hải đương nhiên không thiếu tiền, mặc dù nửa gian hàng phố vàng này quả thực có lãi rất khả quan, nhưng không phải tiền bạc đã khiến Hồ Ngọc Duyên cảm động, mà là tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho mình.

Cho dù những người khác có giàu có đến đâu, họ cũng sẽ không bao giờ tặng một cửa hàng sinh lời như vậy để làm quà tặng, nhưng người đó là Diệp Ân Tuấn, là Thẩm Hạ Lan, Hồ Ngọc Duyên ngay lập tức cảm thấy mình quá hạnh phúc.

Ai nói rằng kết hôn với Tống Dật Hiên sẽ bị ấm ức?
Nếu bị ấm ức như vậy thì vẫn rất xứng đáng!
Tống Dật Hiên đi đến bên cạnh Hồ Ngọc Duyên, nắm lấy tay cô ta, nhẹ giọng nói: “Nếu em bằng lòng, anh sẽ giao tập đoàn Tống Thị cho em.”
“Em cũng đâu muốn làm nữ cường đâu, em lấy tập đoàn Tống Thị làm gì? Gia đình em còn rất nhiều việc kinh doanh đang chờ em kế thừa nữa.

Tống Dật Hiên, em không phải là thích tiền của anh.”
Hồ Ngọc Duyên nhanh chóng giải thích.


Tống Dật Hiên cười nói: “Anh biết, anh chỉ nghĩ rằng em tốt như vậy, mà anh đã từng rách nát như thế, có chút không xứng với em.

Anh giao cho em của cải, cuộc sống và tất cả gia sản, hy vọng những thứ này có thể giữ chân em.


“Tiền chưa bao giờ là thứ có thể giữ chân em, mà là con người anh đó.

Em thích con người Tống Dật Hiên, cho dù anh khố rách áo ôm đến thế nào, em cũng thích anh.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên ngay lập tức khiến trái tim Tống Dật Hiên sôi sục, nỗi cô đơn từng bị mẹ ruột ruồng bỏ ngay lập tức được Hồ Ngọc Duyên lấp đầy.

Anh ta ôm lấy Hồ Ngọc Duyên, nhỏ giọng nói: “Duyên, cảm ơn vì đã thích anh, cảm ơn.”
“Đồ ngốc.”
Hồ Ngọc Duyên nhìn Tống Dật Hiên đang dào dạt tình yêu kia, cảm thấy hạnh phúc đang vẫy gọi mình.


Cô ta có đủ tin tưởng rằng sau khi kết hôn, cô ta và Tống Dật Hiên sẽ hạnh phúc mãi mãi.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, lập tức cười lên.

Cô nắm lấy tay Diệp Ân Tuấn và nói: “Ông xã, gian hàng khu phố vàng thu được lợi nhuận như vậy, anh trả lại cho Tống Dật Hiên như một món quà, có cảm thấy đau lòng không?”
“Chỉ cần em vui vẻ là được, dù gì cũng chỉ là vài gian hàng vàng.

Nhà họ Diệp chúng ta thiếu tiền sao?”
Vẻ ngoài giàu có hào sảng của Diệp Ân Tuấn thực sự rất quyến rũ!
Thẩm Hạ Lan cười nói: “Tên hoang đàng.

Cho dù nhà chúng ta giàu có thì cũng không thể chịu được sự hoang phí này của anh, sau này anh phải kiếm tiền nuôi gia đình cho em, nếu không em sẽ không cần anh nữa.”
“Em không được không cần anh, nếu em không cần anh nữa, anh sẽ trở thành thằng khố rách áo ôm.”
Diệp Ân Tuấn đột nhiên kéo Thẩm Hạ lan vào lòng, nhưng một tia sáng lóe lên khiến mắt anh lập tức nheo lại, hơi thở có chút lạnh lẽo..

 
Chương 1592: 1592: Chương 1591





Chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan nhận thấy sự cứng ngắc của cơ thể Diệp Ân Tuấn và luồng sát khí mạnh mẽ.

“Không có gì.”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn khi nhìn Thẩm Hạ Lan đã dịu đi rất nhiều.

Anh ôm lấy Thẩm Hạ Lan, làm một động tác tay, sau đó thì nhìn thấy Tống Dật Hiên và Hồ Ngọc Duyên đi tới.

Sắc mặt hai người hồng hào, vừa nhìn là biết mâu thuẫn nội bộ đã giải quyết xong.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của Hồ Ngọc Duyên, cười nói: “Yo, giải quyết xong nhanh quá vậy?”
“Con gái như em đừng nói thẳng như vậy được không? Đi thôi!”
Hồ Ngọc Duyên tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn rất mạnh mẽ, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan đi về phía trước.

Diệp Ân Tuấn lùi lại vài bước, nói với Tống Dật Hiên: “Vừa rồi có người chụp ảnh chúng ta, tôi nghĩ chúng ta không nên đi dạo nữa, sắp qua Tết rồi, anh cũng sắp kết hôn rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì không hay.


Dù sao ngày mai cũng dọn về sống cùng nhau rồi, chuyện gì cũng có thể giải quyết thông qua thảo luận, chỉ bằng hôm nay đến đây thôi”
Tống Dật Hiên khẽ cau mày.

“Phóng viên?”
“Không biết, tôi đã cho người đi khống chế rồi”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói.

Tống Dật Hiên nhìn người đang nói cười trước mặt, liên biết Thẩm Hạ Lan vẫn chưa biết.

Anh ta nói nhỏ: “Lát nữa vợ ai người đó đưa về,có việc gì thì cứ gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, tôi biết mình không sánh được với anh, nhưng cũng có thể làm được gì đó, đúng không?”
“Ừm, nơi nào cần anh tuyệt đối sẽ không giấu.

Trước khi chúng tôi đến, nhà họ Hoäc đã gửi đồ mừng năm mới tới, đó là thịt thú rừng bị giết chết, đầy ắp máu tanh, bây giờ chú út nói không phải do anh ta gửi, trong đây chắc chắn là có chuyện gì đó, người tặng quà trên đường về đã xảy ra tai nạn xe, bây giờ hôn mê bất tỉnh, manh mối đã đứt như vậy, nếu như anh có thời gian, chỉ bằng tra chuyện này đi”
Diệp Ân Tuấn đẩy vấn đề cho Tống Dật Hiên.


Tống Dật Hiên không trốn tránh, mà trực tiếp gật đầu.

Sau khi hai người nói chuyện xong thì tách nhau ra.

Đôi mắt của Thẩm Hạ Lan đã có chút mệt mỏi, không nhịn được mà ngáp dài một cái.

Hồ Ngọc Duyên nhìn thấy.

“Em mệt à? Hay là chúng ta đừng dạo nữa, chị cũng không cần gì nữa, mấy thứ mà kết hôn cần thì gần như đã chuẩn bị xong.

Ba chị chỉ có một đứa con gái là chị, nên đã chuẩn bị của hồi môn cho chị từ lâu rồi, về phần những thứ khác Tống Dật Hiên cũng đang chuẩn bị”
Thẩm Hạ Lan có chút áy náy nói: “Xin lỗi, sức khoẻ em bây giờ thật sự không ổn “Đừng nói như vậy, em vừa mới gặp chuyện lớn như vậy, sức khoẻ cần phải từ từ khôi phục.

Chờ ngày mai chúng ta ở cùng nhau, mỗi ngày chị đều làm đồ ngon cho em ăn, đảm bảo nuôi cơ thể em được tốt nhất”
Thẩm Hạ Lan nghe Hồ Ngọc Duyên nói như vậy, trong lòng như nở hoa.

“Thật sao? Quyết định vậy đi, một ngày ba bữa của em đều dựa vào chị”
“Không vấn đề gì”
Hai người phụ nữ nhìn nhau và mỉm cười, như thể đã biết nhau nhiều năm rồi vậy..

 
Chương 1593: 1593: Chương 1592





Khi Diệp Ân Tuấn đến bên cạnh Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan đúng lúc quay người lại, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ông xã, em mệt rồi”
“Muốn về chưa?”
Đôi mắt của Diệp Ân Tuấn rất dịu dàng.

“Ừm, anh cõng em đi”
Thẩm Hạ Lan hiếm khi nũng nịu.

“Được”
Diệp Ân Tuấn ngồi xổm xuống, sủng nịch mà cõng Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

Nhìn thấy họ như vậy, Hồ Ngọc Duyên nói với Tống Dật Hiên: “Hai người họ thật ân ái quá đi”
“Đừng ghen tị với bọn họ, sau này anh cũng sẽ đối xử tốt với em”
Tống Dật Hiên nói xong liền nắm lấy tay Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên nhìn người đàn ông đã trở nên đàn ông ở bên cạnh mình, không khỏi mở miệng cười.


Cuối cùng cô ta đã kết hôn với Tống Dật Hiên như mong muốn, ngày tháng sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ phụ lại hậu đãi của ông trời đâu.

Diệp Ân Tuấn cõng Thẩm Hạ Lan trên lưng đi trên con phố vàng, một vài bông tuyết rải rác bay lơ lửng trên bầu trời.

Thẩm Hạ Lan nẵm trên vai anh, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì?”
“Không có gì”
Diệp Ân Tuấn không muốn Thẩm Hạ Lan bận tâm về điều đó.

Nhưng Thẩm Hạ Lan lại thấp giọng nói: “Đừng nói dối em, em thấy ánh mắt của anh có sát ý, rất đáng sợ”
“Doạ em sợ rồi à?”
“Có một chút, hình như đã lâu em không có nhìn thấy dáng vẻ sát ý của anh rồi, hiện tại suýt chút nữa thì đã quên, trước đây anh cũng từng sát phạt quyết đoán”
Ngữ khí Thẩm Hạ Lan mang theo một tia cảm khái.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mỉm cười.


“Bây giờ anh vẫn sát phạt quyết đoán mà”
“Nhưng đối với em thì không còn nữ: Thẩm Hạ Lan nói một cách kiêu ngạo.

Diệp Ân Tuấn gật đầu nói: “Ừm, đó là đương nhiên.

Nếu hiện tại anh còn sát phạt quyết đoán với em, thì anh còn được vào phòng ngủ nữa à?”
“Chắc chắn là không được”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì cười lên.

Một năm trước cô không dám nghĩ mình sẽ có một sự đột phá và cuộc hôn nhân với Diệp Ân Tuấn như vậy, bây giờ loại hạnh phúc khó kiếm này khiến cô đặc biệt trân trọng.

“Diệp Ân Tuấn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, nhất định không được giấu em có biết chưa? Em thà làm một người hiếu, cũng không muốn làm một con ma hồ đồ”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cơ thể Diệp Ân Tuấn hơi khựng lại, nhưng anh vẫn nói: “Được”
Hai người không nói chuyện nữa, nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Thẩm Hạ Lan nằm ở trên vai anh, cảm thấy lúc này Diệp Ân Tuấn là đẹp trai nhất.

Phố vàng rất dài, nhưng đối với họ thì lại rất ngắn.

Thẩm Hạ Lan nẵm sấp ngủ thiếp đi..

 
Chương 1594: 1594: Chương 1593





Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng thở đều đều trên vai, một tia đau lòng xẹt qua trong đáy tim, sau đó liền tăng nhanh bước chân.

Khi đến cửa xe, Diệp Ân Tuấn mở cửa, bật điều hòa bên trong xe, lúc này mới cẩn thận đặt Thẩm Hạ Lan vào ghế lái phụ và thắt dây an toàn cho cô.

Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, Diệp Ân Tuấn mới lên xe, khởi động xe.

Lúc về đến nhà tổ họ Diệp, má Hoàng đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng, khiến Diệp Ân Tuấn không khỏi dừng xe lại.

“Má Hoàng, sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Má Hoàng nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, lại liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ say kia,không khỏi dừng lại một chút, sau đó nói nhỏ: “Thưa ngài, con chó sau nhà chúng ta đã chết rồi: “Con chó gì?”
Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ.

Má Hoàng vội giải thích: “Cách đây ít lâu, có hai con chó hoang lang thang ở đây, cô chủ Nghê Nghê nhìn là thích nên bảo chúng tôi nhốt ở cửa sau, dựng một cái chuồng chó tạm thời, hãng ngày đồ ăn thừa ăn không hết thì để dành cho chúng, cũng khá là ổn.


Đồ mừng năm mới mà nhà họ Hoäc gửi đến hôm nay không phải bị bà chủ mở ra, toàn là đồ thú rừng, bị chê ghê nên bảo tôi vứt rồi sao? Tôi cảm thấy đem vứt thì cũng tiếc quá, nên ném một con gà rừng cho hai con chó ăn, không ngờ sau khi ăn không bao lâu thì bọn chúng đã sùi bọt mép mà chết rồi”
Lông mày của Diệp Ân Tuấn lập tức cau lại.

Thú rừng có độc!
Sự công nhận này khiến anh giật mình toát mồ hôi lạnh.

Cũng may Thẩm Hạ Lan nói vứt đi, nếu không bây giờ không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Hễ nghĩ đến cảnh tượng đó, Diệp Ân Tuấn lại có chút run rẩy.

Rốt cuộc là ai muốn lấy mạng bọn họ?
Lưu Mai đã chết, không lẽ là Vu Phong.

Vu Phong dựa dẫm vào tam điện hạ của nước T, không lẽ chuyện này còn có liên quan đến tam điện hạ?
Đầu não của Diệp Ân Tuấn nhanh chóng chuyển động.


Anh liếc nhìn Thẩm Hạ Lan đang ngủ một cái, nói nhỏ: “Má Hoàng, tìm một nơi xử lý xác hai con chó đi, còn đồ ăn thú rừng còn lại, gọi cho Tiêu Niệm Vi đến lấy mẫu xét nghiệm.

Ngoài ra, kiểm tra tất cả những thứ khác mà nhà họ Hoắc gửi đến, coi coi có vấn đề gì không, không có vấn đề thì đem vào bên trong kho”
“Vâng”
Nhìn thấy chỉ dẫn rõ ràng của Diệp Ân Tuấn, má Hoàng nhanh chóng quay người đi làm việc.

Diệp Ân Tuấn lại cau mày.

Khi nào mới được an ổn qua tết đây.

Diệp Ân Tuấn thở dài trong lòng, nhưng nhìn thấy thuộc hạ của mình đưa theo một người đi về phía bên này.

Anh sợ Thẩm Hạ Lan ở ngoài nghỉ ngơi không tốt, thậm chí có thể bị cảm lạnh, vì vậy anh lái xe vào garage, sau đó bế Thẩm Hạ Lan đi vào.

Thẩm Hạ Lan về đến giường trong phòng ngủ, cũng chưa tỉnh lại.

Diệp Ân Tuấn điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, sau đó xoay người đi xuống lầu..

 
Chương 1595: 1595: Chương 1594





Thuộc hạ áp giải một người đàn ông đi tới.

Trên cổ người đàn ông còn treo một cái máy ảnh.

Diệp Ân Tuấn lạnh lùng liếc anh ta một cái, nhàn nhạt hỏi: “Là phóng viên?”
“Có giấy tờ của phóng viên, nhưng không tra ra được người này.

Rất có thể là phóng viên lậu, là loại lấy danh nghĩa phóng viên mà viết báo tâm bậy”
Thuộc hạ báo cáo rõ ngọn ngành.

Khi người đó nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, cả người đều sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Sếp Diệp, tôi không có ý gì khác, chỉ là thấy vợ chồng hai người tình thâm, cho nên chụp tấm hình đăng Facebook mà thôi, thật sự không có ý gì khác đâu”
“Anh nghĩ rằng tôi sẽ tin những gì anh nói?”
Diệp Ân Tuấn nhìn anh ta, nhàn nhạt mở miệng nói.

Người đàn ông sắc mặt hơi thay đổi, sau đó cúi đầu nói: “Sếp Diệp, tôi thật sự không có ý gì khác.”

“Nói đi, nói ai phái anh đến?”
Giọng của Diệp Ân Tuấn trở nên lạnh hơn vài phần.

Người đàn ông cứ luôn mồm khẳng định là chỉ muốn chụp ảnh đăng lên Facebook và Tiktok, để tăng lượt theo dõi của mình thôi.

Diệp Ân Tuấn thấy không hỏi được gì, bèn nói với thuộc hạ bên cạnh: “Nên làm gì thì các người cứ làm đi, tôi chỉ muốn biết kết quả”
“Dạ vâng thưa Sếp Diệp.”
Đối phương nói xong liền lôi người đàn ông đi xuống, nhưng bị lại Diệp Ân Tuấn kêu “Để máy ảnh lại”
Lời nói của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến người đàn ông điên cuồng định đập máy ảnh, nhưng thuộc hạ nhanh tay nhanh mắt đã cướp được rồi.

Người đàn ông sợ hãi vội vàng hét lên: “Sếp Diệp, xin anh hãy tôn trọng nghề nghiệp của tôi được không?”
“Tôn trọng? Anh có tôn trọng tôi khi anh chụp ảnh tôi không? Anh đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi và vợ tôi anh biết không? Tôi không kiện anh thì đã không tệ rồi, anh còn dám nói tôn trọng với tôi? Đưa xuống đi!”
Khí tức của Diệp Ân Tuấn được mở ra hoàn toàn, tức khiến nhiệt độ của cả căn phòng giảm xuống mức lạnh toát như một khối băng.

Người đàn ông còn muốn làm gì nữa, nhưng đã bị thủ hạ cưỡng ép đưa xuống dưới.


Diệp Ân Tuấn hừ lạnh một tiếng, sau đó bật máy ảnh lên.

Trong máy ảnh toàn là ảnh của anh và Thẩm Hạ Lan, rất lâu trước đây, không lâu trước đây, còn có bây giờ, ở khắp mọi nơi.

Một số thì Diệp Ân Tuấn có một chút ấn tượng, có một số thì không.

Anh xem từng tấm một, hai mắt tối sầm không rõ, không ai biết anh đang suy nghĩ gì.

Đột nhiên, một bức ảnh đã thu hút sự chú ý của Diệp Ân Tuấn, khiến khuôn mặt của anh đột nhiên đen lại.

Hóa ra là vậy!
Đáy mắt Diệp Ân Tuấn loé qua một tia hiểu ra, sau đó đột nhiên cười lên.

€ó một số người, nguy trang cả đời, cuối cùng cũng xôi hỏng bỏng không.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn thầm vui mừng, tiện tay mấy ảnh này vào điện thoại của mình.

Khi Thẩm Hạ Lan tỉnh dậy, mới phát hiện mình đang năm trên giường của mình, không khỏi có chút muốn khóc..

 
Chương 1596: 1596: Chương 1595





Sao lại ngủ thiếp đi rồi?
Nói là ra ngoài dạo phố, sao lại ngủ thiếp đi trên vai Diệp Ân Tuấn chứ?
Ừm, đều tại cái vai của Diệp Ân Tuấn quá có cảm giác an toàn.

Thẩm Hạ Lan tự giác đổ lỗi tất cả những điều này cho Diệp Ân Tuấn.

Khi nghĩ đến Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan mới phát hiện Diệp Ân Tuấn không có trong phòng.

Cô ngáp một cái, vén chăn bông bước ra khỏi giường, sau đó tìm một chiếc áo.

khoác mặc vào rồi rời khỏi phòng.

Má Hoàng đúng lúc đi tới, trên tay bưng một tách cà phê.


“Má Hoàng, đưa cho ông chủ à?”
“Vâng thưa bà”
Má Hoàng vội nói.

“Ông chủ ở đâu?”
“Thư phòng”
“Để tôi đi”
Thẩm Hạ Lan nhận lấy ly cà phê từ tay má Hoàng, giơ chân đi về phía thư phòng.

Cô gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Diệp Ân Tuấn từ bên trong truyền ra.

“Vào đi”
Thẩm Hạ Lan mở cửa, nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang xem gì đó trên máy tính, cô không khỏi bước tới.


“Nếu công ty có chuyện thì anh đến công ty đi, không cần ở nhà với em”
Thẩm Hạ Lan đưa cà phê cho Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn thấy là Thẩm Hạ Lan đem tới, vội vàng nhận lấy, sau đó kéo Thẩm Hạ Lan ngồi lên ghế, lúc này mới trầm giọng nói: “Không phải việc của công ty, hôm nay đi mua sắm, không phải em hỏi anh có chuyện gì đã xảy ra sao?”
“Ừm, anh lúc đó đã nói với em là không có gì”
Thẩm Hạ Lan có chút u uất mà nhìn Diệp Ân Tuấn.

Diệp Ân Tuấn có chút ngại ngùng, nhưng vẫn hảng giọng nói: “Lúc đó anh nhìn thấy có người dùng máy ảnh chụp ảnh chúng ta, anh cũng không biết người đó là phóng viên hay là ai, nên không thể nói gì với em vào thời điểm đó”
“Anh đó, cứ luôn như thế này, trước khi mọi chuyện hoàn toàn rõ ràng anh tuyệt đối sẽ không mở miệng với em, bây giờ nếu đã nói với em rồi, có phải tra ra thân phận người đó rồi không?”
Thẩm Hạ Lan lắc đầu hỏi.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Thân phận của người đó vẫn chưa được tra ra, nhưng anh đã tìm thấy một số thứ tốt trong máy ảnh của anh ta, em có muốn xem thử không?”
“Cái gì tốt vậy?”
Thứ xuất hiện đầu tiên trong lòng Thẩm Hạ Lan chính là những bức ảnh không hay ho gì.

Diệp Ân Tuấn nắm tay cô, bảo cô nhìn vào máy tính.

“Đây là những gì anh đã được từ máy ảnh, em xem vài tấm ảnh đi, phát hiện ra gì không?”.

 
Chương 1597: 1597: Chương 1596





Diệp Ân Tuấn chỉ vào một vài tấm ảnh trên máy tính Những bức ảnh đó được chụp khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đang ở cùng nhau, nhưng bên cạnh họ luôn có một người đi đường ngang qua.

Bình thường chụp ảnh dính cả người qua đường là bình thường, dù sao cũng chỉ là chụp lén, nhưng chụp mấy tấm, người qua đường này vẫn là cùng một người, trường hợp này thì thật hiếm thấy.

Lông mày của Thẩm Hạ Lan lập tức cau lại.

“Người này là ai?”
Cô chỉ vào người trong bức ảnh rồi nhìn Diệp Ân Tuấn và hỏi.

Diệp Ân Tuấn xoa xoa tóc của Thẩm Hạ Lan, nói: “Em cũng thấy người này luôn ở bên cạnh chúng ta như thể một người qua đường, đúng chứ?”
“Anh đã tra ra thân phận của người này chưa?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn với vẻ nghỉ hoặc.

Diệp Nam Tiên khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: “Anh đoán hắn là Vu Phong”
“Vu Phong?”
Thẩm Hạ Lan không khỏi nhìn thêm hai cái.


Vu Phong này lúc nào cũng nghe tên mà không thấy người, rất là bí ẩn, ngay cả khi quốc gia phát lệnh truy nã thì cũng ít người biết Vu Phong rốt cuộc trông như thế nào.

Bây giờ nhìn người đàn ông không có gì nổi bật này, cho dù loại đàn ông này có lướt qua bạn cả trăm lần, bạn cũng có thể sẽ không để ý đến anh ta, dù sao một người đàn ông như vậy rất bình thường, bình thường đến không có đặc điểm gì đặc sắc, cảm giác tồn tại rất thấp.

Nhưng nếu nhìn kỹ, ngũ quan của người đàn ông này và Vu Linh rất giống nhau.

Thẩm Hạ Lan quan sát lần nữa thì phát hiện Vu Phong và Vu Linh không phải là giống nhau bình thường, gần như giống 80% rồi.

“Người ta nói cháu bên ngoại giống cậu, cháu bên nội giống cô, có vẻ điều này không sai.

Người này gần như giống Vu Linh đến 80%.

Nếu như không biết trước hai người họ là cô cháu, nói không chừng em sẽ tưởng hai người họ là mẹ con đó”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan ngay lập tức khiến Diệp Ân Tuấn sững sờ.

“Khoan đã, nếu hai người họ thật sự là mẹ con thì sao?”

“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Ân Tuấn đang suy nghĩ.

Nhưng Diệp Ân Tuấn càng nghĩ càng cảm thấy rằng điều đó là có thế.

“Trước đây anh luôn nghĩ, cho dù Vu Phong là cháu của Vu Linh đi nữa, thì cũng không cần phải buồn và phát điên vì cái chết của Vu Linh, hận không thể xé chúng ta thành từng mảnh như vậy, nhưng nếu Vu Linh không phải cô của anh ta, mà là mẹ anh ta thì sao? Nếu là như vậy thì có thể lý giải sự phẫn nộ của Vu Phong rồi”
Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, không khỏi khựng lại một lúc, đại não cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động.

“Vu Phong là con trai của Vu Linh? Làm sao có thể? Vu Linh và Diệp Tri Thu không phải chỉ có một mình Diệp Tử thôi sao? Hơn nữa mang thai Diệp Tử hoàn toàn là do.

Vu Linh tính kế Diệp Tri Thu nên mới có.

Nếu Vu Phong là Con trai của Vu Linh, vậy thì cha của Vu Phong không phải là Diệp Tri Thu, vậy sẽ là ai? “
Diệp Ân Tuấn cũng không thể trả lời câu hỏi của Thẩm Hạ Lan, nhưng anh thấp giọng nói: “Có một điều có thể chắc chản, nếu Vu Phong là con ruột của Vu Linh, thì có thể giải thích tất cả những gì Vu Linh làm là vì cái gì.

Bà ta tính kế Diệp Tri Thu và mang thai Tử, thực ra là để tạo cho Vu Phong một môi trường tốt.

Mọi thứ mà bà ta lên kế hoạch đều là vì Vu Phong, thậm chí bà ta ra tay với chúng ta, ra tay với nhà họ Diệp, nói là vì Tử, muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về Tử, chỉ bằng nói là Vu Linh lấy Tử làm cái cớ, định lấy cả nhà họ Diệp cho Vu Phong”
Nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, Thẩm Hạ Lan có chút nghỉ hoặc.

“Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tử cũng là con gái của Vu Linh mà”.

 
Chương 1598: 1598: Chương 1597





Diệp Ân Tuấn lắc đầu nói: “Khi Vụ Linh tính toán Diệp Tri Thu, là đã biết räng Diệp Tri Thu là cậu hai nhà họ Diệp, càng huống hồ, Diệp Tri Thu làm rất nhiều chuyện vì Mạnh Vũ Kha như vậy, Vu Linh theo ở bên cạnh chắc chản nhìn thấy rất rõ.

Với sự thông minh của bà ta, đủ để hiểu rằng cho dù bà ta có mang thai đứa con của Diệp Tri Thu, thì Diệp Tri Thu cũng sẽ không thay đổi, thậm chí có thể ghét bà ta hơn, nhưng bà ta vẫn làm vậy.

Tại sao? Còn nữa, với sự hiểu biết của bà ta với Diệp Tri Thu, biết rõ Tử sinh ra sẽ đối mặt với những gì, nhưng bà ta không trốn tránh, mà lựa chọn sinh ra Tử dưới mí mắt của Thu, hơn nữa để cho Diệp Tri Thu đưa Tử đi, mà cũng không ngăn cản, tại sao chứ?”
p Trí Thẩm Hạ Lan hơi hoang mang trước hai câu tại sao liên tiếp của Diệp Ân Tuấn.

“Không phải, anh đợi chút.


Cái tại sao thứ nhất thì em sẽ khoan nghĩ tới, nói cái tại sao thứ hai đi, anh dựa vào đâu mà cảm thấy Vu Linh có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Diệp Tri Thu?”
Nhìn thấy người vợ bé bỏng của mình đã lâm vào ngõ cụt, Diệp Ân Tuấn không khỏi mỉm cười nói: “Em quên rằng trước đây Vu Linh và Mạnh Vũ Kha đã cùng nhau rời trại trẻ mồ côi với Diệp Tri Thu sao, mà Vu Linh là bạn thân tốt nhất của Mạnh Vũ Kha, chỉ cần bà ta không có hoang tưởng gì đến Diệp Tri Thu, thì Diệp Tri Thu sẽ coi bà ta như một vị khách quý, dù sao thì Mạnh Vũ Kha cũng không có nhiều bạn, có bà ta ở bên cạnh, Mạnh Vũ Kha có thể vui vẻ hơn không phải sao?
Vì vậy, cho dù Vu Linh tính kế Diệp Tri Thu và ngủ với ông ta đi nữa, thì với tính cách của Diệp Tri Thu, hoặc là giết bà ta một lần và mãi mãi, hoặc là đuổi bà ta đi, hơn nữa sai người cho người cho bà ta uống thuốc tránh thai, nhưng hiển nhiên là hai loạitình huống này đều không xảy ra.

Vu Linh vẫn ở lại, mặc dù bị Diệp Tri Thu giam lỏng, nhưng em không cảm thấy kỳ lạ sao? Với con người của Diệp Tri Thu, ông ta vậy mà lại không truy cùng giết tận Vu Linh, mà chỉ cấm túc bà ta, rồi lại nói với Mạnh Vũ Kha là Vu Linh ra đảo rồi, là tại sao chứ?”
BịDiệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Tình cảm của Diệp Tri Thu dành cho Mạnh Vũ Kha là điều hiển nhiên ai cũng thấy.

Diệp Ân Tuấn nói đúng, Vu Linh tính kế Diệp Tri Thụ, với tính cách của ông ta thì tuyệt đối sẽ không giữ lại nhân chứng sống, dù sao giết xong Vu Linh rồi lại nói với Mạnh Vũ Kha là bà ta đã ra đảo rồi, thì cũng như nhau thôi, nhưng Diệp Tri Thu lại cho Vu Linh sống, không chỉ sống, mà còn cho bà ta sinh ra Tử, điều này đủ cho thấy rằng Vu Linh đã nằm được thóp của Diệp Tri Thu trong tay, khiến Diệp Tri Thu không thể không e dè bà ta.

Vậy chính xác thì Diệp Tri Thu e dè Vu Linh điều gì?
Nếu suy đoán của Diệp Ân Tuấn là đúng, Tử đối với Vu Linh chỉ là một vỏ bọc vì con trai Vu Phong, thì những chuyện sau đó thật đáng để đào sâu hơn rồi.


Thật tiếc khi hiện tại Diệp Tri Thu đã chết rồi, Mạnh Vũ Kha cũng đã chết rồi, sau đó rốt cuộc có chuyện gì thì bọn họ bây giờ không thể biết được.

Thẩm Hạ Lan có chút tiếc nuối, nhưng khi nghĩ tới khả năng Vu Phong thực sự là con ruột của Vu Linh, cô liền rất muốn xác minh.

“Bây giờ đừng quan tâm tại sao nữa, em chỉ muốn biết làm thế nào để xác minh xem Vu Phong có phải là con ruột của Vu Linh hay không.

Để Tử làm giám định quan hệ ruột thịt với anh ta à?”
“Vô ích, cho dù Tử và Vu Phong là anh em họ, thì số liệu giám định cũng sẽ hiện ra.

Cách trực tiếp nhất là lấy DNA của Vu Linh và Vu Phong để giám định”

Lời nói của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến Thẩm Hạ Lan chán nản.

“Anh đùa gì vậy, Vu Linh chết lâu rồi, chẳng lẽ còn muốn cầm tro cốt của bà ta đi xét nghiệm quan hệ cha con sao?”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan trêu chọc nhưng cũng không hề tức giận, mà cười khanh khách nói: “Có người có DNA của Vu Linh”
“Ai?”
“Phương Nguyên”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói..

 
Chương 1599: 1599: Chương 1598





“Phương Nguyên vô cùng căm hận Vu Linh vì cái chết của Thành Lâm, thậm chí còn lăng trì bà ta,đương nhiên phải chọn một nơi thật khuất để làm việc này.

Vu Linh bị lăng trì, da thịt bà ta bị cắt từng tấc, khi rời khỏi cơ thể, máu sẽ bản ra, nếu tìm kỹ, chắc có thể tìm được mẫu DNA mà mình muốn.

Chỉ là có một vấn đề, chúng ta phải nói với Phương Nguyên về điều này thế nào? “
“Nói sự thật chứ sao”
Thẩm Hạ Lan không nghĩ nhiều như Diệp Ân Tuấn.

Cô nói thẳng: “Gửi ảnh của Vu Phong cho Phương Nguyên, nếu chúng ta đều chưa từng nhìn thấy Vu Phong, phỏng chừng Phương Nguyên cũng chưa nhìn thấy ặt thật của anh ta, tam điện hạ đó tin tưởng Vu Phong nhiều như vậy, nhất định bảo vệ anh ta rất tốt.

Phương Nguyên có được tướng mạo của Vu Phong, như vậy mới có thể tập trung vào việc lấy mẫu DNA của Vu Phong, sau đó những gì chúng ta muốn biết có thể dễ dàng giải quyết rồi”
Diệp Ân Tuấn nghe Thẩm Hạ Lan phân tích như vậy, nhưng anh không quá vui.


“Sao vậy? Em nói sai sao?”
Thấy anh không đồng ý với mình, Thẩm Hạ Lan không khỏi hỏ một câu.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Điều em nói đều là đúng, nhưng bây giờ có một câu hỏi rất thực tế, đó là Phương Nguyên rốt cuộc có muốn giúp chúng ta không?”
“ýgì?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy có chút ngây ngốc.

Cô bỏ lỡ thông tin nào trong lúc bị trúng sâu độc sao?
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cảm thấy cô của lúc này có một vẻ ngơ ngơ rất đáng yêu.

Anh cười nói: “Em không nhận ra rằng Phương Nguyên kể từ khi về nước T thì không liên lạc gì với chúng ta rồi sao?”
“Có lẽ anh ta đang bận.”

Bị Diệp Ân Tuấn nhắc nhở như vậy, Thẩm Hạ Lan mới nhớ ra, ngoại trừ mình chủ động đi tìm Phương Nguyên ra, thì Phương Nguyên bây giờ dường như chưa bao giờ thật sự chủ động tìm mình, lúc trước anh ta còn mong muốn cho mình biết mối quan hệ với anh ta, chắc là cũng vì để giúp anh ta chuẩn bị cho việc chiếm đoạt quyền lực, nhưng bây giờ Phương Nguyên sau khi báo thù cho Thành Lâm xong thì không có chút tin tức nào cả.

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày.

“Có phải anh có tin tức gì về Phương Nguyên không?”
“Không có, nhưng anh đoán là dì Tiêu Nguyệt của em đã giúp đỡ một chút sau lưng, vì vậy mà Phương Nguyên mới an ổn và không vội vàng nhờ chúng ta giúp đỡ như vậy.

Một khi con người vướng vào quyền lợi, cậu ta bây giờ cũng đang trong tình huống quân địch trước sau, thật sự không thể chắc chắn cậu ta sẽ giúp chúng ta việc này.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, anh không nói ra nguyên nhân sâu xa, dù sao thì anh cũng không muốn Thẩm Hạ Lan nhúng tay vào quá nhiều chuyện chính trị của nước T.

Thẩm Hạ Lan nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy, mặc dù rất muốn bác bỏ, nhưng sau khi trải qua chuyện của ba mẹ nhà họ Thẩm, cô đã không còn dám trông đợi vào nhân tính nữa rồi, nhất là khi Phương Nguyên đang ở trong vòng xoáy chính trị như vậy, nếu như nói anh ta không suy nghĩ gì đến những nhân tố khác, thì Thẩm Hạ Lan không tin đâu.

Thấy Thẩm Hạ Lan có chút rối rắm, Diệp Ân Tuấn vội vàng nói: “Được rồi, muốn biết được tin tức này cũng không khó, cùng lắm là anh chủ động đi tìm Phương Nguyên, trao đổi lợi ích là được.”
“Không muốn.”
Thẩm Hạ Lan vội vàng lắc đầu..

 
Chương 1600: 1600: Chương 1599





“Vu Phong có phải là con ruột của Vu Linh hay không thì không liên quan gì nhiều đến chúng ta cả, bất kể là phải hay không, thì Vu Phong vẫn là kẻ thù không đội trời chung của chúng ta, nếu có thể lấy được mẫu thử thì chỉ là làm cho chúng ta càng rõ ràng sự tình hơn mà thôi, không có sự giám định này thì nó vẫn không cản trở mối quan hệ thù địch của chúng ta với anh ta, dù sao ngay cả khi chúng ta có biết anh ta là con ruột của Vu Linh đi nữa, thì mâu thuẫn giữa chúng ta cũng không thể hoá giải.

Vì một người không liên quan mà lấy lợi ích của mình ra trao đổi với Phương Nguyên, em cảm thấy không đáng.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn khẽ sững sờ.

“Em có vẻ không thích Phương Nguyên lắm?”
“Thích cũng không phải, mà không thích cũng không phải, dù sao thì cũng không có nhiều tiếp xúc sâu, càng huống hồ, bây giờ em cảm thấy cuộc sống hiện tại của chúng ta khá tốt, trò chuyện với các con, uống trà với ông ngoại, cuộc sống thường nhật rất thoải mái, tại sao em lại phải khiến bản thân mình hoặc anh bị cuốn vào cuộc tranh giành quyền lực ở nước T chứ? Nếu thật sự đến lúc cần thiết, Phương Nguyên đến cầu xin chúng ta, chúng ta mới nghĩ đến vấn đề này thì cũng không muộn.

Bây giờ em chỉ muốn cùng anh, các con, và ông ngoại, và người nhà đón Tết vui vẻ thôi, còn những việc khác, miễn là nó không quá nghiêm trọng, em cũng không muốn quan tâm lắm.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan trực tiếp ôm lấy Diệp Ân Tuấn.

Nghe thấy bà xã đại nhân có ước muốn năm mới này, làm sao Diệp Ân Tuấn lại không đồng ý cho được?
“Được.


Chúng ta không quan tâm mấy chuyện lộn xộn này nữa, mà đón Tết thật vui.”
“Chính xác.”
Thẩm Hạ Lan rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Diệp Ân Tuấn.

“Vậy thì bà xã, ngày mai phải dọn qua ở với ông ngoại rồi, cần chuẩn bị chút đồ gì không?”
Thấy Thẩm Hạ Lan không muốn thảo luận về chủ đề này, Diệp Ân Tuấn không thể không chuyển chủ đề.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu nói: “Ông ngoại chắc đã chuẩn bị xong hết rồi, không cần chúng ta, chỉ cần chúng ta đem miệng đi ăn là được.”
“Em thật không biết xấu hổ.”
“Chứ sao dù sao em cũng là cháu gái ruột của ông mà.”
Thẩm Hạ Lan nói đến đây, trong lòng vẫn thịch một cái.


Ngoài bản thân cô, Phương Nguyên cũng là cháu ngoại của ông cụ Tiêu mà.

Nghĩ đến Phương Nguyên, Thẩm Hạ Lan vẫn bất giác khựng lại một lúc, nhưng rất nhanh sau đó lại cười nói: “Ông xã, em muốn ăn gì đó ngon ngon.”
“Đói bụng rồi à?”
“Ừm nè.”
Diệp Ân Tuấn nghe nói Thẩm Hạ Lan đói, nhanh chóng đứng dậy đích thân xuống bếp.

Thẩm Hạ Lan cũng bị Diệp Ân Tuấn nuông chiều quen, nũng nịu nói: “Em muốn ăn cơm chiên trứng, hình trái tim đó nha.”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn cười một cách sủng nịch, bây giờ đối với anh mà nói, chỉ cần Thẩm Hạ Lan muốn ăn, cho dù không làm được, anh cũng sẽ đi học ngay.

Sau khi anh rời khỏi phòng ngủ, thuộc hạ của anh đã đợi ở phòng khách, vừa nhìn thấy Diệp Ân Tuấn, anh ta đang định nói thì bị Diệp Ân Tuấn ngăn lại.

“Vào bếp giúp tôi thái rau.”
“Hả?”
Lời dặn dò của Diệp Ân Tuấn trực tiếp khiến cấp dưới của anh choáng váng, còn tưởng đã nghe nhầm nữa..

 
Chương 1601: 1601: Chương 1600





“Sao? Không biết à?”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn đột nhiên trầm xuống vài phần.

Thuộc hạ nhanh chóng nói: “Biết biết biết, thái cái gì?”
Đùa, anh ta dám nói không ư?
Diệp Ân Tuấn chỉ vào củ cà rốt bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Cắt củ cà rốt thành hạt lựu đi.

Biết cắt hạt lựu không?”
Cuối cùng, anh vẫn không yên tâm mà nhìn thuộc hạ của mình.

Thuộc hạ cảm thấy áp lực cực lớn, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, nhưng chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi biết.”
Nhìn thấy thuộc hạ cầm lấy củ cà rốt thái rất nhanh lẹ, ngữ khí của Diệp Ân Tuấn lúc này mới dịu một chút.

“Có phát hiện gì không?”

Anh trầm giọng hỏi, khóe mắt liếc về hướng phòng ngủ một cái.

Thẩm Hạ Lan không đi ra ngoài.

Vì Thẩm Hạ Lan không muốn nhúng tay vào những việc này, nên cứ để anh làm đi.

Thực ra anh cũng như Thẩm Hạ Lan, muốn trải qua một năm mới thuận lợi, nhưng bây giờ người ta đã tìm tới cửa nhà luôn rồi, có một số người một số chuyện không xử lý thì không được rồi, anh chỉ có thể âm thầm loại bỏ những nguy cơ tiềm ẩn này.

Thủ hạ dừng lại một chút, vừa định đứng thẳng dậy báo cáo, liền nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Tiếp tục cắt đi, phải đều một chút.”
Nghe yêu cầu của Diệp Ân Tuấn, thuộc hạ thật sự muốn khóc.

Anh ta cúi đầu, vừa loay hoay với củ cà rốt vừa nói: “Sếp Diệp, người đó khai rồi, nói có người cho anh ta một khoản tiền, bảo anh ta đi theo ngài và bà chủ, chụp ảnh mỗi ngày hai người làm gì, mỗi ngày phải gửi lên trên, còn về đối phương là ai thì anh ta thật sự không biết, họ đều liên lạc qua hộp thư máy tính.

Cũng tra qua cái hộp thư đó rồi, nói đó là hộp thư mới mua trên mạng,không tra được thứ cụ thể.”

Diệp Ân Tuấn nghe đến đây, khẽ nhíu mày lại.

Muốn biết cuộc sống hàng ngày của anh và Thẩm Hạ Lan?
Ai lại quan tâm đến bọn họ nhiều như vậy?
Tiêu Nguyệt?
Hay Vu Phong?
Diệp Ân Tuấn không rõ.

“Có hộp thư đó không?”
“Có, tôi đã lấy rồi, ở chỗ tôi.”
Thủ hạ nói xong thì định đưa tay đi lấy, thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Chuyên tâm cắt cà rốt, cắt xong rồi nói.”
“Vâng.”
Thuộc hạ không biết rốt cuộc cắt cà rốt là bài huấn luyện gì, nhưng Sếp Diệp kêu anh ta cắt thì anh ta cắt là được.

Khó lắm mới cắt cà rốt thành hạt lựu, Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói: “Gửi hộp thư đến điện thoại của tôi, cậu có thể cút rồi.”
“Người đó thì xử lý thế nào?”
Thuộc hạ có chút không rõ hỏi..

 
Chương 1602: 1602: Chương 1601





Diệp Ân Tuấn dừng lại một lúc, thấp giọng nói: “Nhốt lại trước đi, đợi tôi kiểm tra hộp thư xong rồi nói.”
“Vâng.”
Thuộc hạ vội vàng ra khỏi nhà bếp.

Diệp Ân Tuấn rửa tay sạch sẽ, sau đó quấn tạp dềlên, bắt đầu cắt các loại rau khác, không lâu sau một bát cơm chiên trứng đã sẵn sàng.

Anh bưng cơm chiên trứng lên lầu.

Thẩm Hạ Lan đang xem phim bằng điện thoại di động, cười nghiêng cười ngả.

Thẩm Hạ Lan như vậy khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy rất chân thật.

Anh đặt cơm chiên trứng lên bàn đầu giường, lấy điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan đi, ấn tạm dừng, sau đó để trên cái bàn ở bên cạnh.

“Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa xem điện thoại sẽ không tốt.”
Thẩm Hạ Lan đang xem hứng thú, thì bị Diệp Ân Tuấn giật lấy điện thoại, cảm thấy có chút không vui, nhưng khi nhìn thấy sự quan tâm dưới đáy mắt Diệp Ân Tuấn, cô liền không so đo nữa.


Dù gì cũng không có gì quan trọng hơn Diệp Ân Tuấn cả.

Thẩm Hạ Lan không khỏi giơ nút like khi nhìn thấy món cơm chiên trứng thơm ngon của Diệp Ân Tuấn.

“Chồng, anh đúng là lợi hại.”
“Ừm, chồng em còn nhiều chỗ lợi hại lắm.

Mau ăn đi.”
Diệp Ân Tuấn không xấu hổ chút nào.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy người đàn ông này bây giờ mặt dày rồi, không còn đáng yêu nữa.

Nhưng cô vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ, dùng đũa ăn một miếng, hương vị vô cùng đó làm cô yêu chết đi được.

Thẩm Hạ Lan im lặng ăn, Diệp Ân Tuấn thuận tay đưa một đĩa rau ô liu tới.

“Ăn chút rau ô liu để có thêm dinh dưỡng.”
“Cảm ơn ông xã.”

Thẩm Hạ Lan vừa ăn vừa chớp mắt nhìn Diệp Ân Tuấn, dáng vẻ tinh nghịch đó khiến Diệp Ân Tuấn nhìn mà cảm thấy tâm can ngứa ngáy, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng.

Thẩm Hạ Lan ăn một bát cơm rang trứng vô cùng hạnh phúc.

Đôi khi hạnh phúc thực sự ở bên cạnh mình, một tô mì hay một cốc nước có thể khiến bạn cảm thấy hạnh phúc hay không, tùy thuộc vào tâm thái của bạn.

Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn xong, cảm thấy bụng rất no.

Vừa đặt chén đũa xuống, Diệp Ân Tuấn liền đưa nước.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng mình thật quá hạnh phúc.

Sau khi uống xong nước, cô ợ một cách mất hình tượng, sau đó nhìn Diệp Ân Tuấn hỏi: “Đúng rồi, anh không ăn sao?”
“Anh không đói.”
Diệp Ân Tuấn cười nhạt nói.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng mình quá là không làm tròn bổn phận rồi.

“Mỗi ngày phải ăn ba bữa đúng giờ, nếu không sẽ bị đau bụng.”
“Ừm, anh nhớ rồi.

Em hoạt động một lát? Hay là tiếp tục xem TV?”.

 
Chương 1603: 1603: Chương 1602





Diệp Ân Tuấn hỏi thăm Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan nghiêng cổ cười hỏi: “Anh thấy sao? Em nên làm gì?”
“Anh nghĩ em nên đi dạo ở vườn sau một cái, hoặc xuống giường hoạt động một lát.”
“Được, nghe anh.”
Thẩm Hạ Lan rất nghe lời.

Diệp Ân Tuấn trong mắt đầy cưng chiều.

Hai người ra vườn sau đi một vòng.

Thẩm Hạ Lan có chút mệt rồi, Diệp Ân Tuấn đưa cô trở lại phòng ngủ tiếp tục xem phim.

“Em xem phim trước đi, anh đi thư phòng xử lý chút việc.”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn nhẹ nhàng.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Được rồi, chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi, tuy anh có trách nhiệm nuôi gia đình, nhưng vẫn phải bảo trọng sức khoẻ vì mẹ con em đó.”

“Cảm ơn bà xã đã quan tâm.”
Diệp Ân Tuấn hôn lên trán Thẩm Hạ Lan một cái, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.

Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động, đang định mở phim truyền hình, nhưng đột nhiên có tin nhắn “ding”
đến.

Cô khẽ nhíu mày, bấm mở.

“Vu Phong quyết định ra tay với cô vào ngày đầu năm mới, cẩn thận.”
Đây là một số lạ, nhưng Thẩm Hạ Lan biết anh ta là ai.

Lông mày cô cau lại thật chặt.

Vu Phong thật đáng ghét.

Cô chỉ muốn trải qua một năm mới tốt lành thôi, chút nguyện vọng này cũng không thể thực hiện sao.


Thẩm Hạ Lan thực sự không muốn đối phó với Vu Phong vào lúc này, đáng tiếc là có người tìm đến cửa rồi, cô cũng không thể không quan tâm được.

Cô xóa tin nhắn, sau đó tìm số của Lam Thần trong danh bạ trực tiếp gọi đi.

Khi Lam Thần nhận được cuộc gọi từ Thẩm Hạ Lan, anh ta đang rửa chân cho mẹ Phương Đình, nhìn thấy đó là số của Thẩm Hạ Lan, liền sững sờ một hồi, sau đó nghĩ đến bộ dạng Thẩm Hạ Lan trúng sâu độc cách đây không lâu, không khỏi nói: “Dì à, cháu đi nghe điện thoại một chút.”
Nói xong Lam Thần trực tiếp đứng dậy, chưa kịp bước đi thì bà Phương đã trực tiếp đá tung chậu nước dưới chân.

“Từ sáng đến tối cậu có cái việc quái gì để bận? Chẳng lẽ không có thời gian rửa chân cho tôi sao? Nếu Đình Đình còn sống, đừng nói là rửa chân cho tôi, cho dù là làm đồ ăn cho tôi, nó cũng sẽ làm.

Cậu nói sẽ đối xử với tôi như cách Đình Đình đối xử với chúng tôi mà, bây giờ thì sao? Nói khó hơn làm.

Lam Thần, tôi nói cho cậu biết, ở đây thì phải nghe lời tôi.

Tuy căn nhà này là cậu mua, nhưng cậu đừng quên, Đình Đình là vì ai mà chết!”
Giọng bà Phương đặc biệt sắc bén.

Trái tim chưa lành lặn của Lam Thần lại bị xé toạc ra.

Cái chết của Phương Đình là điều cấm kỵ đối với Lam Thần, nếu người ngoài nhắc đến, anh ta chắc chắn sẽ bảo người đó im miệng lại, nhưng người này là mẹ của Phương Đình, Lam Thần chỉ có thể chịu đựng.

“Dì, cháu thực sự có việc phải làm, lát nữa cháu lại lấy một chậu nước khác cho dì.”
Lam Thần nói có chừng có mực..

 
Chương 1604: 1604: Chương 1603





Bà Phương nhìn thấy bộ dạng Lam Thần như thế này thì liền tức giận.

Tại sao người đàn ông này lại sống chứ?
Cậu ta chẳng qua chỉ là một sản phẩm thí nghiệm thôi, tại sao con gái của mình phải chết vì cậu ta chứ?
Hễ nhìn thấy Lam Thần, bà Phương liền nghĩ đến đứa con gái Phương Đình, nếu có thể đổi mạng, bà ta thực sự muốn để Lam Thần chết.

“Cút! Đừng ở trước mặt làm chướng mắt tôi.

Nhìn thấy cậu là tức.”
Bà Phương giận dữ gầm lên, cầm thứ đồ bên cạnh lên đập thẳng vào người Lam Thần.

Nỗi đau thể xác không gì sánh được với nỗi đau trong tim.

Lam Thần im lặng tiếp nhận, sau đó xoay người rời khỏi phòng.

Tiếng chửi bới của người phía sau vẫn tiếp tục vang lên sau lưng anh ta.


Lam Thần sợ Thẩm Hạ Lan nghe thấy sẽ nghĩ nhiều, sau khi đi được một đoạn xa mới gọi lại.

“Thưa bà, bà tìm tôi có chuyện sao?”
Giọng Lam Thần vẫn lạnh lùng như mọi khi.

Thẩm Hạ Lan khẽ nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao lâu như vậy mới bắt máy.”
“Vừa rồi có chút chuyện.”
Trần Lan trực tiếp qua loa.

“Việc gấp không? Vậy tôi sẽ gọi lại cho anh sau.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy ngại.

Mặc dù Lam Thần là trợ thủ của cô, nhưng trong nội bộ Ám Dạ mới cũng có rất nhiều việc cần phải giải quyết, không thể để côkêu là tới gọi là có mặt được, là cô thiếu suy nghĩ.

Lam Thần nhàn nhạt nói: “Không sao, xử lý xong rồi, bà chủ, nếu bà có chuyện tìm tôi thì cứ nói.”

Thẩm Hạ Lan thở dài một tiếng.

Lam Thần luôn như vậy, kể từ khi Phương Đình qua đời, anh ta đã tự nhốt mình rồi, không ai vào trong phạm vi đó được, mà anh ta cũng không ra ngoài đó.

Thực ra một Lam Thần như vậy rất đáng thương.

Giọng điệu của Thẩm Hạ Lan không khỏi dịu đi rất nhiều.

“Không có gì, chỉ là muốn anh chuẩn bị một số người huấn luyện đặc biệt, trong Ám Dạ chọn ra vài người, có lẽ qua Tết tôi sẽ cần người.”
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Lam Thần là một người nhạy cảm, Thẩm Hạ Lan bình thường không có cần người, bây giờ đột nhiên làm như vậy, chắc chắn là có chuyện xảy ra rồi.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: “Ừm, có tin tức chắc chắn, Vu Phong có thể sẽ làm gì đó vào ngày đầu năm mới, đề phòng một chút vẫn tốt hơn.”
“Được, tôi sẽ xử lý ngay.”
Lam Thần vội vàng nói.

Bất cứ chuyện gì liên quan đến Thẩm Hạ Lan, anh ta đều không thể cẩu thả được.

Thẩm Hạ Lan vội nói: “Không vội, Lam Thần, sắp qua Tết rồi, anh cũng cho mình nghỉ ngơi đi.

Con người không thể lúc nào cũng làm việc được, tôi thấy Khương Hiểu gần đây cũng không quá bận rộn, hay là hai người hẹn nhau đi xem phim gì đó đi.”.

 
Chương 1605: 1605: Chương 1604





“Thưa bà, tôi rất bận.

Ở Tân Ám Dạ có nhiều việc phải giải quyết, thực sự không có thời gian để nói chuyện yêu đương.

Hơn nữa, tôi và Khương Hiểu không hợp nhau, cô ấy hẳn sẽ gặp được một người đàn ông tốt hơn tôi, trân trọng cô ấy và sống tốt, mà tôi không phải nhân duyên của cô ấy.”
Lam Thần kịp thời cắt ngang lời của Thẩm Hạ Lan.

“Nếu không cố gắng thì sao có thể biết mình không phải là nhân duyên của cô ấy chứ? Tôi nghĩ Khương Hiểu là người tốt, anh với cô ấy rất xứng đôi vừa lứa.”
Tết gần đến rồi, Thẩm Hạ Lan đột nhiên có cảm giác sắp già đi.

Lam Thần thấp giọng nói: “Thưa bà, bà biết đấy, trong lòng tôi chỉ có Đình Đình.”
“Nhưng Đình Đình đã chết.

Nếu cô ấy vẫn còn sống, cũng sẽ hy vọng anh có thể sống hạnh phúc thôi.”
“Chuyện này nói sau đi, tôi cúp máy trước đây.”
Lam Thần trực tiếp cúp điện thoại, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy bà Phương đã đứng ở phía sau không biết từ lúc nào, ánh mắt nhìn chằm chằm anh ta như đang rót độc vậy.


“Được lắm, tôi nói sao bây giờ cậu không còn quan tâm đến tôi như thế nữa, hoá ra là bên ngoài có người khác rồi.

Uổng công con gái tôi vì cậu mà ngay cả mạng cũng không cần, nó chưa qua đời được một năm mà cậu đã tìm mối khác rồi?Lam Thần, có phải tiếp theo đây cậu đang nghĩ nên làm thế nào để giết tôi và lão Phương không? Hoặc là đuổi chúng tôi ra ngoài?”
Giọng bà Phương đanh thép như vũ khí sắc bén đập vào kính, rất đinh tai nhức óc.

Lam Thần chỉ hơi nhíu mày, thấp giọng nói: “Dì, dì nghĩ nhiều rồi, cháu sẽ không yêu đương.

Ngoài Đình Đình ra thì cháu không cần ai nữa.”
“Đừng nói hay như vậy! Người phụ nữ vừa rồi tên là gì? Nói cho tôi biết, tôi đi xem cô ta có xinh hơn con gái tôi không? Nếu không thì sao có thể câu hồn của cậu đi rồi chứ?”
Nghe thấy những lời của bà Phương, đôi mày của Lam Thần cau lại.

“Dì, thật sự không có ai hết, dì nghe lầm rồi.”
“Cậu đang trá hình nói tôi bị điếc sao? Lam Thần, cậu hiện tại bắt đầu ghét bỏ tôi rồi sao?”
“Không phải đâu dì, cháu không có ý đó!”
Lam Thần vừa định nói gì đó, thì bị bà Phương tát một cái.


“Tôi cho cậu giải thích rồi sao? Tôi cho cậu nói chuyện sao? Lam Thần, đừng tưởng rằng nhà họ Diệp chống lưng cho cậu, thì cậu thật sự coi mình bằng trời.

Cái tát này của tôi là để nhắc nhở cậu, để cậu ý thức rõ được mình là cái thá gì.

Cậu chẳng qua chỉ là một sản phẩm thí nghiệm mà lão Phương nghiên cứu ra thôi, một con quái vật mà thôi, cậu nhìn mắt cậu đi, nhìn tóc cậu đi, nhìn máu cậu đi, có chút nào giống người không? Loại như cậu đáng lẽ nên bị nhốt trong lồng, mỗi ngày rút máu ra nghiên cứu, còn có thể đem đến chút cống hiến cho xã hội.

Kết quả thả cậu ra, cậu hại chết một Đình Đình còn chưa đủ, còn định tiếp tục hại người khác sao? Lam Thần, cậu là cái thá gì?”
Sau khi bà Phương trút giận xong, nhổ một ngụm nước bọt vào Lam Thần, sau đó giận dữ bỏ đi.

Loại mắng chửi này từ nhỏ đến lớn Lam Thần đã nghe nhiều rồi, tưởng mình sẽ tê dại, nhưng anh ta vẫn có chút thương tâm buồn bã.

Hóa ra anh ta thực sự đã nghĩ quá nhiều.

Có phải vì Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan dành cho anh ta quá nhiều sự tôn trọng, mới làm anh ta quên đi sự thật rằng anh ta vốn là một con quái vật không?
Có phải vì mình quản lý Tân Ám Dạ, anh ta mới cảm thấy mình rất cần thiết không?
Thật ra, trên đời này không có ai cần anh ta cả, đúng không?
Ngoại trừ Phương Đình, không ai cần anh ta.

Tuyết bay đầy trời, nhưng Lam Thần lại cảm thấy trái tim nguội lạnh rồi.

Anh ta buồn vì Phương Đình không đưa anh ta đi cùng vào lúc đó, bây giờ để anh ta chỉ có một mình trong thế giới băng giá này, sống như một xác chết biết đi..

 
Chương 1606: 1606: Chương 1605





Hoa tuyết nhanh chóng che phủ tóc anh ta, có một sợi tóc rũ xuống, đúng lúc chắn tầm nhìn của anh ta….

Tóc xanh lam….

Lam Thần đột nhiên cảm thấy chướng mắt cực kỳ.

Nếu không phải vì Phương Đình từng nói rằng thích mái tóc xanh của mình, thì anh ta thực sự đã muốn cạo hết nó đi rồi.

Lam Thần đau lòng khó chịu, nhưng vẫn phải sống.

Không vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì sự giao phó của Phương Đình trước khi chết, anh ta phải hầu hạ hai ông bà nhà họ Phương đến cuối đời.

Chỉ vì sự tôn trọng của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan, anh ta cũng phải cố gắng hết sức vì họ, mãi đến chết mới thôi.

Cuộc sống của anh ta không còn là của riêng anh ta nữa.

Không được tuỳ hứng, không được tiêu pha.


Bà Phương nói đúng, anh ta đã liên luỵ Phương Đình qua đời, không thể làm Khương Hiểu dỡ lỡ nữa.

Nghĩ đến Khương Hiểu, ánh mắt Lam Thần chợt ngưng lại.

Một tia ấm áp từ đáy lòng trào ra, nhưng chỉ có thể bị anh ta ép ra khỏi thân thể.

Anh ta là một người sống trong băng tuyết, không đáng có ấm áp, không đáng được hạnh phúc, lại càng không đáng để một cô gái như Khương Hiểu lãng phí thời gian, lãng phí tuổi thanh xuân của mình.

Lam Thần hít sâu một hơi, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Hạ Lan không biết tình hình bên Lam Thần, sau khi gọi điện xong thì định đi nói chuyện với Diệp Ân Tuấn về chuyện của Lam Thần, chợt nhớ ra rằng Diệp Ân Tuấn đang xử lý chuyện.

Cô chỉ có thể ngồi trở lại giường, cảm thấy thật nhàm chán.

Phim truyền hình trong tay cũng không còn hay nữa.

Thẩm Hạ Lan nghĩ mình còn có công ty điện ảnh và truyền hình, mặc dù Triệu Tâm Hằng có thể quản lý không vấn đề gì, nhưng một người chủ như cô cũng phải phát chút quà năm mới và tiền thưởng cuối năm cho người ta chứ.


Nghĩ đến đây, Thẩm Hạ Lan mở điện thoại liên lạc với Triệu Tâm Hằng.

Sau khi Diệp Ân Tuấn đến thư phòng, nhanh chóng mở điện thoại ra, nhìn thấy một hộp thư.

Đây chắc là hộp thư mà ngườithủ hạ nói đến.

Rất ít người biết kỹ thuật máy tính của Diệp Ân Tuấn rất cao, Diệp Ân Tuấn cũng lười khoe khoang chuyện này.

Anh nhanh chóng nhập một loạt lệnh trên máy tính, không bao lâu thì đã xuất hiện địa chỉ đăng nhập gần đây của hộp thư.

Vậy mà lại là nước T!
Diệp Ân Tuấn khẽ cau mày.

Không lẽ thật sự là Vu Phong?
Không thể nào!
Nếu là Vu Phong, tuyệt đối sẽ không bao giờ để mình xuất hiện trong ống kính của người khác, điều này không khác gì làm lộ mình.

Người đó nói ngày nào cũng đăng tải cuộc sống thường ngày của anh và Thẩm Hạ Lan, nếu thật sự là Vu Phong thì không thể không nhìn thấy tấm ảnh mình bị lọt vào ống kính.

Nhưng nếu không phải Vu Phong thì còn có thể là ai chứ?
Tiêu Nguyệt sao?
Tiêu Nguyệt để mắt đến mình và Thẩm Hạ Lan, là vì quan tâm hay vì mục đích nào khác?
Diệp Ân Tuấn thực sự có chút phiền mấy người này rồi..

 
Chương 1607: 1607: Chương 1606





Những nguy hiểm tiềm ẩn xung quanh Thẩm Hạ Lan dường như vẫn luôn chưa được thanh trừ sạch sẽ, khiến Diệp Ân Tuấn rất bất lực và khó chịu.

Anh nhanh chóng tìm kiếm địa chỉ đăng nhập cụ thể của hộp thư, nhưng bên kia đã thiết lập một bức tường lửa, là loại rất cao cấp.

Diệp Ân Tuấn đã lâu không gặp thử thách như vậy rồi.

Xem ra đối phương còn là cao thủ nữa.

Thảo nào mà dám gửi email cho người đó một cách không kiêng dè gì như vậy.

Khóe miệng Diệp Ân Tuấn khẽ nhếch lên, ngón tay lướt trên bàn phím, hai phút sau, tường lửa đã bị phá vỡ.

Nhìn thấy địa chỉ IP thực sự hiển thị trên máy tính, sắc mặt Diệp Ân Tuấn lập tức thay đổi.


Lại là địa chỉ của Phủ tổng thống nước T!
Diệp Ân Tuấn nhíu chặt lông mày lại thành một đống.

Anh vô thức đăng nhập vào phần mềm Trojan, không bao lâu sau đối phương đã bắt đầu chặn đường cứu giúp, nhưng cũng chính bởi vì biện pháp cứu giúp này, cuối cùng Diệp Ân Tuấn cũng bắt được cái đuôi của đối phương.

“Phương Nguyên, cho người theo dõi tôi và Hạ Lan có thú vị không? Muốn biết chúng tôi có sống tốt hay không thì cứ trực tiếp hỏi chúng tôi là được mà.”
Diệp Ân Tuấn mở phần mềm chat, cùng trò chuyện với đối phương.

Phương Nguyên ngây người ra một lúc, nhưng vẫn âm thầm kinh hãi.

Anh ta đã từng làm một khảo sát và biết Diệp Minh Triết chính là thiên tài về máy tính, cho nên anh ta đã dùng hết khả năng để tránh Diệp Minh Triết, nhưng không ngờ rằng vẫn bị thua trên tay Diệp Ân Tuấn.

Đây chính là cha nào con nấy đấy ư?
Đã đến mức này, Phương Nguyên cũng không cần phải giấu giếm nữa.


“Anh giỏi lắm.”
Những lời ca ngợi này xuất phát từ tận đáy lòng.

“Từ trước đến nay lúc nào tôi cũng giỏi.”
Diệp Ân Tuấn rất không khiêm tốn nói, nhưng cũng khiến đối phương không nắm được điểm yếu.

Phương Nguyên cười ha ha một tiếng, sau đó hỏi: “Tôi biết sớm muộn gì cũng bị anh phát hiện.”
“Đúng, cho nên anh mới cố ý nói cho tôi biết dáng vẻ của Vu Phong như thế nào đúng không?”
“Đúng.”
Nói chuyện cùng người thông minh, Phương Nguyên cảm thấy mình không cần phải che giấu.

“Vì sao lại không nói thẳng?”
Đây là nghi ngờ của Diệp Ân Tuấn, dù sao cũng làlúc đầu Phương Nguyên đuổi tới muốn nhận về Thẩm Hạ Lan.

Phương Nguyên dừng lại một chút, nói ra: “Nếu tôi nói là tôi không muốn để các người dẫm vào vũng nước đục này, các người có tin không?”
“Không tin, nếu anh thật lòng không muốn để chúng tôi dẫm vào vũng nước đục đó, thì anh không nên làm gì hết.”
Diệp Ân Tuấn khiến Phương Nguyên cười khổ..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom